Thần đạo đan tôn
Chapter
0231
Hiện tại chúng ta không bằng bọn họ, nhưng khi chúng ta đặt chân Thiên Hồn, thậm chí bước vào Tiên Phủ, ba người này nói không chắc còn ở Dương Hồn, vậy chúng ta một tay liền có thể trấn áp bọn họ.
Những người kia càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè, chỉ có đồ ngu, người tầm thường mới sẽ mấy ngàn năm không thể thu hoạch, người bình thường ở ngàn năm khẳng định có thể đạt được Âm Hồn Ngọc.
Hai cái cô gái kia thực không tồi, thời điểm ta trở thành Thiên Hồn.
.
.
Khà khà khà! Ha ha ha! Hì hì hi!Bọn họ không chỉ làm thấp đi ba người Lăng Hàη, thậm chí còn bắt đầu có ý nghĩ không chính đáng với Nữ Hoàng, Hổ Nữu, dùng ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm hai nữ.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!Bóng người bay tán loạn như rơm rạ, chỉ thấy thân hình của Nhu yêu nữ dừng lại, nhưng mị nhãn đảo qua lại đằng đằng sát khí.
Vừa nãy chính là nàng ra tay, đánh bay những người miệng bẩn kia.
Ngươi…Những người bị đánh bay kia đều dồn dập bò lên, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Nhu yêu nữ, có thế hợp nhau tấn công.
Nhu yêu nữ nở nụ cười xinh đẹp: Các vị, đi trong đầm nước tắm không? Lời này, quyến rũ tận xương, khiến người ta tim đập thình thịch.
Những người kia lộ ra vẻ giãy dụa, nhưng rất nhanh trên mặt đều hiện ra vẻ sắc thụ hồn cùng, càng có chút mờ mịt, thật bước tới Ngọc Đàm.
Ngọc Đàm là nơi nào?Hàn khí xâm cốt, là nơi quy tắc hệ thủy chí cao, tương đương với một vị Tiên Vương, ngay cả Thăng Nguyên Cảnh cũng không dám trực tiếp đi đụng vào đầm nước.
Mà ở trong Phân Hồn Cảnh, Dương Hồn Hoàng giả cũng chỉ có thể đi tới nơi ba mươi trượng, Đế giả cũng chỉ có thể gần khoảng mười trượng.
Những người khác, ở nơi năm mươi trượng cũng đã rất đáng gờm.
Những người này ngay cả Vương giả cũng không có, tự nhiên là cực kỳ phổ thông, đi về phía trước không bao lâu, cả người bọn họ liền bắt đầu băng sương, nước mũi không tự chủ được chảy ra, nhưng vừa chảy ra liền hóa thành băng treo ở dưới mũi.
Sắc mặt của mỗi người đều như giấy trắng.
Không bao lâu, liền có một người dừng bước, cũng vĩnh viễn ngừng lại, hóa thành một tượng băng, nếu như không có người đi quản, hắn sẽ ngàn vạn thế mà đứng ở nơi đó, cho hậu nhân chiêm ngưỡng.
Không có đủ thực lực, tuyệt đối không nên vọng tưởng tiếp cận Ngọc Đàm.
Có người thứ nhất thì có người thứ hai, thứ ba, càng ngày càng nhiều người hóa thành tượng băng.
Yêu, yêu nữ!Những người khác đều nhìn mà hoảng hốt.
Nếu như những người này bị Nhu yêu nữ ném vào đầm nước mà đông chết, vậy bọn họ chỉ có thể cảm thán sức chiến đấu của Nhu yêu nữ mạnh, dù sao người ta cũng là Hoàng giả, hơn nữa còn là thiên kiêu trong Hoàng giả, vậy nắm giữ năng lực như vậy cũng không kì lạ.
Nhưng nàng chỉ là nở nụ cười xinh đẹp, những người này biết rõ phía trước là tử địa cũng mỉm cười đi tới, đây là năng lực đáng sợ cỡ nào?Nếu như nàng muốn mình đi giết người yêu, con cái, cha mẹ, bằng hữu thì sao, vậy mình cũng đi chấp hành sao? Chờ tỉnh táo lại, sẽ thống khổ như thế nào?Yêu nữ thật đáng sợ, thật đáng sợ!Nhu yêu nữ quét mọi người một chút, không nói gì, nhưng ý nghĩ nên biểu đạt đã hoàn toàn biểu đạt ra rồi.
Ai cũng không thể nói xấu Lăng gia chúng ta, ai nói liền chết!Bá đạo?Chính là bá đạo, làm sao, không phục đến đánh nhau.
Này vừa lập uy, tất cả mọi người liền thành thật đến không thể thành thực hơn, đừng nói Vương giả, ngay cả Hoàng giả đến cũng không thể là đối thủ của Nhu yêu nữ, hiện tại nàng bước vào Âm Hồn, sức chiến đấu có thể quét ngang Địa Hồn, ngay cả Thiên Hồn cũng có thể miễn cưỡng đánh.
Ba ngàn năm, bốn ngàn năm, năm ngàn năm!Xèo, xèo, hai tia sáng hầu như trong cùng một lúc từ trong đầm nước bắn ra, đó là hai khối Âm Hồn Thạch, phân biệt bắn về phía Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu.
Lăng Hàη không ngừng trùng kích khối Âm Hồn Ngọc, tuy bị bắn ngược trở lại nhiều lần nhưng hắn vẫn kiên trì không bỏ.
Khối Âm Hồn Ngọc này là khối to nhất Lăng Hàη từng nhìn thấy, đúng là có đạo pháp, Âm Hồn Ngọc càng lớn, hiệu quả lại càng tốt.
Hơn nữa, khối Âm Hồn Ngọc này đã ở nơi sâu nhất trong hàn đàm, tin tưởng chính là Âm Hồn Ngọc chi vương.
Hoặc không muốn, đã muốn phải là thứ tốt nhất.
Lăng Hàη đấu với khối Âm Hồn Ngọc, Lăng Hàη không chiếm được nó thề không bỏ qua.
Oanh! Oanh! Oanh!Mỗi lần va chạm, hắn giống như không biết lượng sức mình đánh đập phá bờ dê, tuyệt đối không đập được cái đê sẽ không bỏ qua, hơn nữa bản thân hắn cũng đầu rơi máu chảy.
Đối với Lăng Hàη mà nói, một lân đập không được thì lần thứ hai, lần thứ ba, chỉ cần hắn không buông bỏ, như vậy sẽ có ngày hắn thành công phá hủy bờ đê.
Thời gian trôi qua vội vàng, chỉ trong nháy mắt đã qua mười năm.
Ba mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm!Bên cạnh thủy đàm đã sớm có người đạt được Âm Hồn Ngọc hoàn thành đột phá và vui vẻ rời đi, cũng có người chờ ở nơi này không biết bao nhiêu năm, không thể không tạm thời rời đi, bởi vì đó cũng là người có tâm, không thể vẫn chờ ở nơi này.
Muốn dẫn động Âm Hồn Ngọc là chuyện cần thời gian, bình thường mà nói cần một trăm năm, sau đó là một ngàn năm đến đỉnh —— nếu như một ngàn năm vẫn không thể dẫn động Âm Hồn Ngọc thì phải đổi khối khác, bằng không khẳng định không thu được.
Cho dù Lăng Hàη hay Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Nhu Yêu Nữ đều không có dẫn động Âm Hồn Ngọc, vẫn ngồi đó như tảng đá.
Hai trăm năm, năm trăm năm, tám trăm năm!Nhân vật mới tiến đến, thời điểm nhìn thấy bên cạnh thủy đàm có bốn người đều giật mình mở to mắt.
Nhất là Lăng Hàη, hắn ở ngay bên cạnh thủy đàm, lấy tay sờ vào đầm nước, đây là chuyện chỉ có Tiên Vương mới làm được.
Một ngàn năm!XÍU.
.
.
UU!, XÍU.
.
.
UU!Hai đạo hào quang cùng một thời gian bay ra khỏi đầm nước, đó là hai khối Âm Hồn Thạch, phân biệt bay về phía Nữ Hoàng và Hổ Nữu.
Ông, ông.
Lúc Âm Hồn Ngọc chạm vào trán của hai nàng, tốc độ của chúng hơi chậm lại, sau đó trực tiếp tiến vào trong đầu với tốc độ kinh người.
Thân thể Nữ Hoàng và Hổ Nữu run rẩy, thân thể mềm mại bắt đầu sáng lên như thân thể quang minh, ký hiệu đại đạo bộc phát, hào quang chói mắt, hơn nữa các nàng có dung nhan tuyệt thế, người chung quanh bị hấp dẫn không nhỏ.
Mọi người rất thích nhìn các nàng, càng hiếu kỳ các nàng dẫn động Âm Hồn Ngọc thế nào.
Dựa theo chiều sâu của Âm Hồn Ngọc khác nhau, chúng bị phân thành mười đẳng cấp, nói như vậy, Âm Hồn Ngọc ngoài ngũ tinh là phạm vi của vương giả.
Các nàng đều là đế giả đỉnh cấp, cho dù mấy lần trước không thành công, hiện tại lui một bước vẫn có thể thu được Âm Hồn Ngọc trân quý.
Ta đoán là cửu tinh.
Ân, thập tinh là không thể nào, cửu tinh đến bát tinh.
Bát tinh, dù sao đã qua năm ngàn năm, khẳng định các nàng lui nhiều lần, không có khả năng đạt được cửu tinh.
Tất cả mọi người hiếu kỳ, cũng không xem trọng hai nàng.
Bọn họ cũng không biết, hai nữ cùng giống Lăng Hàη, đều là người truy cầu hoàn mỹ, đương nhiên phải tìm được Âm Hồn Ngọc trong phạm vi cực hạn của các nàng.
Đúng vậy, các nàng dùng năm ngàn năm dẫn động cùng một khối Âm Hồn Ngọc, trời không phụ lòng người, các nàng thành công.
Hai nữ cũng không nhúc nhích, lúc này rót phân hồn vào Âm Hồn Ngọc, luyện hóa thành phân hồn thứ hai của các nàng.
Quá trình này rất nhanh, các nàng chỉ cần ba ngày là hoàn thành, các nàng lại ngưng tụ phân thân thứ hai, thiên kiếp giáng xuống đánh vào đỉnh đầu của các nàng.
Thiên kiếp như có mắt, tuyệt đối không có chuyện đánh không trúng, thiên kiếp của hai nữ vô cùng kinh người, lôi đình quét qua núi đá, lôi đình quy tắc vô cùng đáng sợ có thể làm đế giả hương gân động cốt, thậm chí có thể tiêu diệt đế giả.
Cho nên mọi người hoảng sợ bỏ chạy ra xa, cách hai nữ càng xa càng tốt.
Cũng may hai nữ cũng không muốn quấy nhiễu Lăng Hàη, đều rời khỏi sơn cốc mới độ kiếp, nếu không sẽ có rất nhiều người không thể tránh được.
Nửa ngày sau thiên kiếp biến mất, hai nữ đều thành công tấn cấp Âm Hồn.
Các nàng bộc phát khí thế kinh người, thực lực hiện tại tiến thêm một bước, uy thế vô cùng kinh người, căn bản không người nào dám nhìn thẳng.
Ha ha, Nữu muốn một đánh mười!Hổ Nữu kêu to oa oa.
Nữ Hoàng nhìn lên bầu trời, nàng cũng có một địch nhân, đó chính là Kỳ Vô Danh.
Nàng từ xưa tới nay vô cùng cao ngạo, Kỷ Vô Danh ba phen mấy bận đánh bại nàng, Lăng Hàη bị chèn ép không có tính tình, Nữ Hoàng cũng nghẹn một bụng tức giận, muốn vãn hồi mặt mũi.
Lăng Hàη thì sao?Lăng Hàη vẫn ngồi đó, hắn đang câu thông với Âm Hồn Ngọc chi vương, năm ngàn năm qua đi, hắn căn bản không có tiến triển.
Đối với cái đê lớn này, hắn chẳng khác gì con cá đánh lén suốt năm ngàn năm, cho dù năm trăm triệu năm cũng không có hiệu quả.
Lăng Hàη vẫn không buông tha.
Hắn biết rõ mình còn thua kém Kỷ Vô Danh, đối phương dưới tình huống không có phân hồn lại đánh ngang tài ngang sức với hắn, nếu như đạt tới trạng thái mạnh nhất, có lẽ hắn không địch lại.
Như vậy, Lăng Hàη muốn tiến thêm một bước, hơn nữa phải là tốt nhất.
Thứ nhất, hắn muốn ngưng tụ phân hồn mạnh nhất.
Thứ hai, hắn muốn đạt được thổ chi bản nguyên, lại năng cao uy lực bổn nguyên va chạm một bước.
Năm ngàn năm không được, vậy thì thêm năm ngàn năm, một vạn năm, tuyệt đố không thể vì chút lòng tham mà lỡ nhiều việc.
Sáu ngàn năm, bảy ngàn năm, tám ngàn năm, thời gian như thoi đưa, người tiến vào Âm Hồn Cốc đổi một đám lại một đám nhưng truyền thuyết Lăng Hàη không ngừng truyền lưu ra ngoài, dù sao hắn an vị bên cạnh đầm nước, ai dám xem nhẹ hắn?Chín ngàn năm!Lăng Hàη ngày qua ngày vẫn làm một việc, hắn dùng thần thức va chạm với Âm Hồn Ngọc, thời điểm chính hắn cũng chết lặng, ông, hắn lại tiến vào bên trong.
Âm Hồn Ngọc!Thậm chí ngay từ đầu hắn không phát giác, thời điểm muốn lui ra ngoài trùng kích lần nữa liền tỉnh ngộ.
Thành công!Hắn thành công!Móa!Thần thức Lăng Hàη rót vào trong khối Âm Hồn Ngọc kia, nó dùng tốc độ nhanh kinh người thoát ra khỏi đầm nước sau đó tiến vào trong đầu của hắn.
Đương nhiên Lăng Hàη sẽ không tránh né, nó lập tức tiến vào thức hải của hắn, trở thành một phần của hắn —— đương nhiên sẽ không đả thương hắn.
Trời ơi, khối Âm Hồn Ngọc, là Âm Hồn Ngọc.
Quá lớn rồi! Ít nhất lớn hơn khối của ta gấp mười lần.
Cái gì gấp mười, gấp hai mươi đấy.
Hào quang chín màu tỏa ra, điều này sao có thể! Đúng thế, không phải Âm Hồn Ngọc chỉ có một màu hay sao?Người trong cốc ôm đầu kinh hô, Lăng Hàη dẫn động khối Âm Hồn Ngọc này làm mọi người khiếp sợ.
Âm Hồn Ngọc tiến vào thức hải, Lăng Hàη không chút do dự vận chuyển Huyền Âm Mẫu Thủy rót vào trong khối bảo ngọc này.
Hồn thai ngưng tụ thành, cũng bắt đầu ấp trứng.
Ba ngày ngắn ngủi sau đó, thân thể Lăng Hàη run rẩy, một đạo nhân ảnh sinh ra trong người của hắn.
Âm Hồn là phân hồn thứ hai của hắn, cũng có thể xưng là Huyền Âm Mẫu Thủy phân hồn.
Loảng xoảng, trên bầu trời có mây đen rậm rạp, thiên kiếp đã sinh ra.
Lăng Hàη thét dài, hắn lao ra bên ngoài sơn cốc, thiên kiếp của hắn vô cùng đáng sợ.
Quả nhiên hắn vừa ra khỏi sơn cốc liền bị lôi đình đánh trúng, nó giống như thiên long vừa thô vừa to, muốn đuổi giết hắn tại chỗ.
Lăng Hàη nhàn nhã dạo chơi, thực lực của hắn, khí lực vượt xa Âm Hồn, tuy thiên kiếp của hắn đáng sợ hơn Âm Hồn rất nhiều nhưng có mạnh hơn nữa cũng có hạn mức cao nhất, dù sao thiên địa bất nhân xem tất cả ngang hàng, cho nên nó cũng không cố ý làm khó dễ Lăng Hàη.
Lần này hắn không tự toái thần cốt, khi cảnh giới càng ngày càng cao, thần cốt càng ngày càng khó tự toái, hơn nữa chỉ bị lôi đình rèn luyện cũng rất khó đạt được hiệu quả tăng cường.
Có thể dùng bổn nguyên chi lực tiến hành cường hóa.
Tiểu tháp lên tiếng.
.
Lăng Hàη đã sớm quen với việc nó không lên tiếng, hoặc là đột nhiên nói chuyện với hình thức dọa người, cũng không kỳ quái, nói: Ta chỉ có bốn đạo thiên địa bổn nguyên, được không? Thổ quy tắc vốn có khuynh hướng phòng ngự, cho nên ngươi muốn tăng khí lực lên tận cùng, thổ chi bản nguyên là thứ phải có.
Tiểu tháp nói ra.
Lăng Hàη gật đầu, bổn nguyên va chạm của hắn cần thổ bản nguyên, hiện tại cần tăng cường khí lực, suy nghĩ này càng trở nên bức thiết hơn rất nhiều.
Bởi vì nghĩ tới việc này, hắn không quan tâm ứng phó thiên kiếp, tiện tay vung một đấm, đánh lôi đình bắn tung tóe ra khắp bốn phương tám hướng.
Ah!Có người thét lên, hắn không cẩn thận bị lôi đình của Lăng Hàη đánh trúng, đau tới mức kêu oa oa.
Xú tiểu tử ngươi có mắt sao, muốn ăn đòn đúng không?Lại có đại cô nương tướng mạo xinh đẹp, nàng tức giận lườm Lăng Hàη, nàng bị dư uy của lôi đình ảnh hưởng, khá tốt chỉ trúng một ít, nếu không cho dù có tu vi tam trảm cũng phải chết không nghi ngờ.
Lăng Hàη cười cười, nói: Thật xấu hổ, chờ sau khi ta độ kiếp xong lại nâận lỗi với các ngươi.
Độ kiếp đối với Lăng Hàη mà nói là việc rất nhỏ, qua nửa ngày mây đen biến mất, mặt trời sáng sủa xuất hiện, nếu bầu trời không có mặt trời, vĩnh viễn chỉ có ngôi sao làm đẹp.
Thiên kiếp qua đi cũng đại biểu Lăng Hàη chính thức bước vào Âm Hồn cảnh.
Hỗn đản, ngươi phỉa bồi thường cho ta!Thiếu nữ xinh đẹp kêu lớn, cũng không bởi vì Lăng Hàη là Âm Hồn mà nàng mất đi dũng khí, nàng không khác gì lão hổ.
Lăng Hàη!Ba người Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Nhu Yêu Nữ lại chạy tới, tiểu Cốt vẫn có biểu lộ ngốc nghếch, đừng nói chín ngàn năm, cho dù là chín ngàn tỷ năm qua đi với nó mà nói không có gì thay đổi.
Xinh đẹp, tỷ tỷ xinh đẹp!Thiếu nữ xinh đẹp nhìn Nữ Hoàng các nàng, đôi mắt tỏa sáng, cũng không so đo chuyện Lăng Hàη độ kiếp ảnh hưởng tới mình.
Ồ, ai vậy?Nhu Yêu Nữ tò mò hỏi.
Oan gia chết tiệt này quá lợi hại, độ thiên kiếp cũng có thể cấu kết tiểu cô nương, thật không biết xấu hổ! Tại sao ngươi không cấu kết với ta? Tỷ tỷ xinh đẹp, ta là Trần Sương Sương.
Thiếu nữ nhảy lên, sau đó dùng ánh mắt si ngốc nhìn Nhu Yêu Nữ.
Tỷ tỷ, ta có thể giúp gì hay không?Nhìn thấy bộ dạng Mê đắm của nàng, Nữ Hoàng các nàng đều kinh ngạc, nếu không phải nữ hài này là nữ nhân hàng thật giá thật, tuyệt đối sẽ bị cho rằng là nam giả nữ trang cố ý chiếm tiện nghi.
Nàng dùng ánh mắt của con chó con nhìn Nhu Yêu Nữ, dường như chỉ cần Nhu Yêu Nữ lắc đầu sẽ làm nàng khóc.
Tiểu Cốt nhìn thấy nhân vật mới, hứng thú học vẹt tăng vọt, cũng dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Nhu Yêu Nữ: Tỷ tỷ xinh đẹp, ta là Trần Sương Sương.
.
.
Không được!Nhu Yêu Nữ vội vàng giơ chân, tuy tiểu Cốt lớn lên giống Lăng Hàη nhưng hắn chỉ là một cục xương mà thôi, nhưng tay nàng làm sao để nam nhân thứ hai chạm vào.
Tuyệt đối không được.
Tỷ tỷ ——Trần Sương Sương kêu dài.
Tỷ tỷ ——Tiểu Cốt hứng thú không giảm.
Trần Sương Sương giận dữ, chính gia hỏa này mò mẫn vào làm hại tỷ tỷ xinh đẹp không nhìn nàng, vô cùng ghê tởm.
Tiểu cô nương, ngươi nói muốn bồi thường thế nào?Lăng Hàη cười nói.
Ai là tiểu cô nương?Hai tay Trần Sương Sương chống eo, lúc này tức giận nhìn Lăng Hàη.
Bổn cô nương còn lớn tuổi hơn ngươi nhiều đấy.
Đúng thế, tính mạng chi hỏa của nàng thiêu đốt mấy ngàn vạn năm, tuyệt đối còn lớn hơn Lăng Hàη nhiều, nàng không những lớn hơn Lăng Hàη, cũng muốn lớn hơn Nữ Hoàng, Nhu Yêu Nữ, bây giờ lại vô sỉ gọi Nhu Yêu Nữ là tỷ tỷ, không biết xấu hổ gì cả.
Lăng Hàη cười ha ha.
Bồi chút tinh thạch là được! Không được!Trần Sương Sương lắc đầu, nàng lấy một túi thuốc ra, nói: Bổn cô nương tiếp nhiệm vụ tông môn chạy tới ngắt Ma Vân Cô, có còn thiếu một gốc là xong việc, lại bị dư âm ảnh hưởng từ thiên kiếp của ngươi phá hư túi nấm, kết quả Ma Vân Cô bên trong bị hư cả rồi.
Ta muốn bồi nàng đi hái Ma Vân Cô.
Lăng Hàη nói với ba nữ, Nữ Hoàng nói: Bồi chút tinh thạch là được.
Nàng cực kỳ ngạo kiều, chịu bồi tinh thạch đã không tệ.
Trực tiếp diệt khẩu!Hổ Nữu lộ ra vẻ mặt hung ác, nàng rất ưa thích dọa người, có đôi khi ngươi không thể phân rõ nàng đang dọa người hay muốn giết người.
Nhu Yêu Nữ vừa muốn mở miệng, đã thấy Lăng Hàη dựng thẳng bàn tay lên.
Ngươi có ý kiến?Móa!Nhu Yêu Nữ hận nghiến răng, thật muốn cắn chết nam nhân ghê tởm này cả vạn lần.
Tỷ tỷ, nam nhân này tuyệt không quý trọng ngươi, nhanh rời khỏi hắn đi.
Trần Sương Sương thừa cơ lên tiếng.
Tính toán, theo ngươi hái Ma Vân Cô vậy.
Lăng Hàη nói ra.
Đừng nói ủy khuất như thế, việc này là ngươi phải đền cho ta.
Trần Sương Sương cũng rất xinh đẹp.
Vậy thì đi thôi!.
Bọn họ đi trong rừng rặm tối tăm, tuy Ma Vân Cô là đặc sản nơi này nhưng cũng không phải nơi nào cũng có, hơn nữa người hái thuốc rất nhiều, bởi vậy cần phải có thời gian tìm kiếm.
Trần cô nương, ngươi là người tông môn nào?Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, Nhu Yêu Nữ lại nói chuyện với đối phương.
Tỷ tỷ, ta là người Thiên Thánh Cung.
Trần Sương Sương lập tức trả lời.
Ân?Lăng Hàη sững sờ, quay người hỏi: Ngươi là người Thiên Thánh Cung? Làm gì vậy, bị dọa sợ sao?Trần Sương Sương dương dương đắc ý, Thiên Thánh Cung chính là thế lực Tiên Vương bát trọng, cũng là tồn tại đỉnh cấp trong tiên vực.
Nội tâm Lăng Hàη kích động, nói: Vậy ngươi có biết người tên là Lăng Kiến Tuyết hay không?Con trai bảo bối của hắn bị đưa tới Thiên Thánh Cung, đây là Hổ Nữu nói cho hắn biết.
Ồ, tại sao ngươi biết Lăng sư đệ?Trần Sương Sương nhìn sang Lăng Hàη.
Ah, ta hiểu rồi, ngươi cũng biết Lăng sư đệ gần đây thành đệ tử hạch tâm, cho nên muốn đi theo tùy tùng hắn đúng không?Tùy tùng con mình?Lăng Hàη cười cổ quái, nói: Sức tưởng tượng của ngươi thật phong phú.
Trần Sương Sương lại cho rằng mình đoán đúng, dương dương đắc ý nói: Ngươi nên dụng tâm nịnh nọt bổn cô nương, bởi vì Lăng sư đệ nghe lời ta nhất! Vậy sao?Lăng Hàη thuận miệng nói một câu, sau đó lại liếc mắt nhìn sang Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng hiểu ý, đi lên hỏi: Nói chuyện của ngươi và Kiến Tuyết đi.
Trần Sương Sương lập tức luống cuống tay chân.
Nàng ưa thích mỹ nữ, cũng không phải giới tính có vấn đề, mà là yêu thích sự vật xinh đẹp.
Nữ Hoàng và Hổ Nữu đều rất đẹp, đẹp tới mức nàng bị áp lực, chỉ dám vụng trộm nhìn vào mắt, hỏi gì đáp nấy.
Hiện tại bị Nữ Hoàng hỏi trước mặt làm cho trái tim nàng đập loạn, kích động suýt ngất đi.
Nhưng lần này Nữ Hoàng liên tục hỏi thăm, cuối cùng nàng cũng hỏi chuyện của Lăng Kiến Tuyết.
Ah!Đám người Lăng Hàη nghe xong liền hiểu rõ, thì ra Lăng Kiến Tuyết ưa thích sư tỷ này, Trần Sương Sương lại rất tùy tiện, căn bản không phát giác tâm ý của Lăng Kiến Tuyết với mình, còn tưởng rằng hai người vẫn là sư tỷ đệ tốt.
Vừa nói như vậy, ánh mắt Lăng Hàη nhìn Trần Sương Sương đã khác, là con dâu tương lai nha.
Uy uy uy, ngươi dùng ánh mắt gì nhìn ta thế, là lạ.
Trần Sương Sương bị dọa sợ.
Bổn cô nương cảnh cáo ngươi, không nên đánh chủ ý lên người ta, đó là chuyện không thể nào! Vì cái gì?Lăng Hàη cười nói: Chẳng lẽ bởi vì Lăng sư đệ sao? Hừ, người truy cầu bổn cô nương không có một vạn cũng có tám ngàn, mới chướng mắt loại người tâm địa gian xảo như các ngươi.
Trần Sương Sương tỏ vẻ xem thường, xú nam nhân này một mình chiếm ba tỷ tỷ mỹ lệ như vậy làm cho nàng đỏ mắt gần chết, tự nhiên không có nửa điểm hảo cảm với Lăng Hàη.
Lăng Hàη cười ha ha, mặc dù thần kinh của con dâu này vừa thô vừa to, hơn nữa yêu thích cổ quái nhưng bản tính cũng rất lương thiện, cũng không có tâm tư thâm trầm cho nên hắn rất thỏa mãn.
Lại đây, lại đây, ta nói ngươi có thể không dùng ánh mắt cổ quái nhìn bổn cô nương hay không?Trần Sương Sương khó chịu lên tiếng.
Lăng Hàη giơ hai tay, nói: Tốt, tốt, tốt, không nhìn ngươi là được rồi.
Về sau cô nàng này biết rõ mình chính là công công của nàng, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Nghĩ lại mà hứng thú!Đột nhiên Lăng Hàη phát hiện mình kỳ thật là người thích thú vị tà ác.
Đúng rồi, Lăng sư đệ kề cận ngươi như thế, tại sao không thấy hắn đi theo ngươi tới đây?Lăng Hàη hỏi.
Đừng đề cập, gia hỏa này gần đây đắc tội với người, đang bị phê bình.
Trần Sương Sương lắc đầu, nàng lộ ra vẻ mặt tức giận.
Xảy ra chuyện gì?Nhu Yêu Nữ liền vội vàng hỏi.
Tiểu tử này ah, tính tình vừa cưỡng lại vừa cứng, đã trở thành đệ tử hạch tâm, lại cố gắng một chút nói không chừng sẽ lọt vào danh sách Thánh Tử.
Hơn nữa cháu gái Cửu Hoa Thái Thượng trưởng lão lại vừa ý hắn, cố ý muốn gả cho hắn nhưng tiểu tử này lại cự tuyệt.
Trần Sương Sương hận hắn không tranh giành, nói: Tiểu tử ngu xuẩn, cho dù cự tuyệt cũng nên uyển chuyển một chút, hắn tốt rồi, chẳng những cự tuyệt trước mặt, còn nói rõ có người yêu mến, thật đần! Hiện tại tốt rồi, Cửu Hoa Thái Thượng trưởng lão cũng tức giận, hạ lệnh giam hắn lại, lúc nào hắn hồi tâm chuyển ý mới thả hắn ra.
Ai, ngươi nói tiểu tử này ngu xuẩn hay không?Trần Sương Sương vừa nói vừa nhìn Nhu Yêu Nữ, biểu lộ thập phần phong phú.
Bốn người Lăng Hàη liền nhìn nhau, trong nội tâm có suy nghĩ giống nhau: ngươi mới là đồ ngu xuẩn!Lăng Kiến Tuyết vì ngươi không tiếc đắc tội Thái Thượng trưởng lão, ngươi lại nói nhân gia ngu xuẩn, ai, chưa từng thấy ai đầu gỗ như vậy.
Lăng Hàη thở dài, nói: Quả nhiên là tiểu tử ngốc.
Không ngờ lại thích nha đầu không tim không phổi như vậy.
Bọn họ đi trong khu rừng này bảy ngày, hái thiệt nhiều Ma Vân Cô, cách Trần Sương Sương hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn một cây mà thôi.
Rốt cuộc sắp kết thúc công việc, mệt chết bổn cô nương.
Trần Sương Sương thở ra, kỳ thật dùng tu vi tam trảm của nàng làm sao mệt mỏi như vậy, là nàng giả ra mà thôi.
Xoát xoát xoát, lúc này lùm cây phía trước động động.
Có mãnh thú!Nàng lập tức làm ra bộ dạng cảnh giới.
Xoát, lùm cây tách ra, một nam tử trẻ tuổi áo trắng đi ra, hắn lớn lên tuấn tú, tu vi không tệ, đã là tứ trảm.
Trần sư muội!Nam tử áo trắng kêu lên.
Trần Sương Sương sững sờ: Dương Hiểu? Ồ, tại sao ngươi ở nơi này? Ah, ta cũng tiếp nhiệm vụ hái Ma Vân Cô, không ngờ trùng hợp gặp được ngươi.
Nam tử áo trắng trẻ tuổi Dương Hiểu cười nói, trong ánh mắt còn mang theo vẻ đắc ý.
Hắn chẳng những tiếp nhiệm vụ giống Trần Sương, hơn nữa còn tốn cái giá lớn nhỏ một giọt Ngọc Lộ Dịch lên người Trần Sương Sương, từ đó hắn có thể truy tung theo nàng.
Lúc này đã đuổi kịp, hắn mới đi về phía trước sau đó làm bộ như vô tình gặp được.
Đúng là trùng hợp!Trần Sương Sương không tim không phổi, hoàn toàn không hoài nghi.
Lăng Hàη nhìn vào trong mắt, trong nội tâm sinh ra sát ý.
Tiểu tử này dám đoạt con dâu của mình.
Hắn thu liễm sát ý trở về, Trần Sương Sương không phải loại người gặp ai cũng yêu, hơn nữa ai cũng có quyền theo đuổi, thành hay không thành đều bằng thủ đoạn.
Đương nhiên, nếu như Dương Hiểu muốn động ám chiêu vậy hắn sẽ ra tay vô tình.
Ồ, Trần sư muội, năm vị này là.
.
.
Dương Hiểu không ngờ Trần Sương Sương không phải đi một mình, nàng còn đi cùng với năm người khác.
Hơn nữa trong đó có ba nữ nhân xinh đẹp mê người, hắn có chút không tự chủ mê luyến.
Ah, bọn họ đều là thân nhân của Lăng Kiến Tuyết sư đệ.
Trần Sương Sương nói ra.
Đây là lời nói thật, Trần Sương Sương cũng không có giấu diếm làm gì.
Thân nhân của Lăng sư đệ?Ánh mắt Dương Hiểu nhìn lên người Lăng Hàη, hắn không nhìn ra cái gì.
Hắn chỉ là tứ trảm, nếu như hắn có thể nhìn ra cái gì mới là kỳ quái.
Thì ra là thân nhân của Lăng sư đệ.
Hắn ôm quyền, tuy ngữ khí rất khách khí nhưng ánh mắt sinh ra địch ý.
Trần Sương Sương không biết Lăng Kiến Tuyết có ý với nàng, người ta vì nàng không cưới cháu gái của Thái Thượng trưởng lão, điều này làm Dương Hiểu ghen ghét gần chết, nếu như đổi thành hắn thì hắn sớm tiếp nhận rồi.
Cửu Hoa Thái Thượng trưởng lão chính là Tiên Vương, hơn nữa còn là tam trọng thiên, nếu có thể làm cháu rể của hắn sẽ có tiền đồ vô lượng.
Vì cái gì không phải mình?Một phương diện khác, Dương Hiểu cũng biết Lăng Kiến Tuyết quá ngu xuẩn.
Nếu đổi thành hắn khẳng định đã đáp ứng, cũng không có quy định nam nhân có một lão bà, hắn hoàn toàn có thể lại từ từ câu dẫn Trần Sương Sương tới tay.
Trần sư muội, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, ngươi thì sao?Dương Hiểu thu hồi lực chú ý, cũng không có đào hoa như Lăng Kiến Tuyết, hắn đặt tinh lực lên người Trần Sương Sương.
Đừng nhìn cô nàng này ngây thơ, thiên phú võ đạo rất cao, hơn nữa lớn lên cũng xinh đẹp, chính là nhân tuyển đạo lữ tốt nhất.
Còn thiếu một cây!Trần Sương Sương thở dài, cũng nhìn sang Lăng Hàη, nếu không phải vì gia hỏa này, nàng khẳng định đã hoàn thành nhiệm vụ từ lâu.
Ta đi cùng sư muội!Dương Hiểu vội vàng nói.
Tốt.
Trần Sương Sương cũng không do dự.
Nếu như chỉ có Dương Hiểu thì nàng còn do dự một chút, nhưng hiện tại có năm người Lăng Hàη ở đây, nàng cũng không có gì phải sợ —— cô nam quả nữ nhất định là không được.
Lăng Hàη sờ cằm, hắn bắt đầu dò xét Dương Hiểu.
Cũng không phải bởi vì gia hỏa này là tình địch của nhi tử mình liền giết người, hắn chưa tới mức như thế, nếu không giết người thì có thể trừng trị một chút.
Làm thế nào?Với tư cách là phụ thân, bỏ qua nhi tử phát triển, lại không ở cạnh nhi tử mình nhiều năm, Lăng Hàη không ngại bao che khuyết điểm giúp nhi tử.
Đây là phụ thân tùy hứng.
Lại qua một ngày, bọn họ cũng tìm được một cây Ma Vân Cô hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này năm người Lăng Hàη cũng cố ý quấy rối, phá hư Dương Hiểu ba phen mấy bận hiến ân cần với Trần Sương Sương, gia hỏa này hận nghiến răng nghiến lợi.
Hiện tại hắn cũng tìm đám người Lăng Hàη là thân nhân của Lăng Kiến Tuyết, nếu không tại sao lại phá hư chuyện tốt giữa hắn và Trần Sương Sương?Đáng giận ah!Một ngày qua hắn nhịn năm người Lăng Hàη đủ lắm rồi, lúc này đã hoàn thành nhiệm vụ hái nấm, hắn cùng với Trần Sương Sương phải trở về Thiên Thánh Cung, như vậy sẽ tách ra khỏi năm người Lăng Hàη, cũng không cần thời điểm hiến ân cần lại bị người ta chen ngang, giống như xua đuổi được một đám dã thú hung ác rời đi.
Chúng ta muốn đi Côn Bằng Cung, vừa vặn tiện đường, có lẽ tới Côn Bằng thiên lại cáo biệt.
Lăng Hàη vừa cười vừa nói.
Wow!Trần Sương Sương lập tức hưng phấn, lúc này lại có thể nhìn ngắm ba tỷ tỷ xinh đẹp thêm nhiều ngày.
Sắc mặt Dương Hiểu biến thành màu đen, ánh mắt của hắn lành lạnh, hận không thể đem Lăng Hàη cho sống quả.
Các ngươi đã tai họa còn chưa đủ sao, tại sao còn muốn phá hư nữa chứ?Lần một lần hai, một ngày hay hai ngày hắn có thể nhịn, nhưng các ngươi không biết chừng mực như vậy thì hắn không nhịn nữa.
Thật cho rằng ta không có tính tình sao?Hắn sinh ra sát ý, Lăng Hàη nhất định phải bị tiêu diệt.
Về phần ba nữ nhân xinh đẹp kia, cứ như vậy giết đi quá lãng phí.
Đầu tiên phải bắt lại, nếu như chịu đáp ứng làm nữ nhân của hắn, tạm tha một mạng, nếu không tiền dâm hậu sát!Trong lòng của hắn hạ quyết tâm, lúc này tươi cười và nói: Thân nhân Lăng sư đệ chính là thân nhân của ta, ước gì mấy vị ở cùng nhiều ngày hơn nữa.
Lăng Hàη cười ha ha, nụ cười phi thường dối trá.
Hắn cũng không để ý, dù sao đã quyết định chỉnh thằng này thì không cần quan tâm nhiều.
Bọn họ ra khỏi rừng rậm, bắt đầu đi về phía Côn Bằng thiên.
Lữ Hải Dung cũng không xuất hiện, bởi vì Hổ Nữu đã dùng bí pháp câu thông với nàng, nói bọn họ đang xuất phát đi Côn Bằng thiên, không cần nàng quan tâm.
Vốn Lữ Hải Dung không đáp ứng nhưng nàng hoài nghi Côn Bằng Cung xuất hiện nội gian, mà nàng là Tiên Vương, mục tiêu quá lớn.
Nếu như Hổ Nữu đi cùng với Lăng Hàη, như vậy sẽ bị Tứ Hải Cung chú ý tới, vì trải bằng con đường Hổ Nữu trở lại Côn Bằng Cung —— Lăng Hàη là truyền nhân của đại nhân kia, nàng vô cùng tín nhiệm năng lực bảo hộ tính mạng của Lăng Hàη.
Chính bởi vì như thế, Lữ Hải Dung mới không xuất hiện, mà là âm thầm đi theo, thời điểm sắp tới Côn Bằng thiên thì nàng rời đi, hấp dẫn lực chú ý của Tứ Hải Cung.
Lần đi Côn Bằng thiên này không cần đi đường xa, mà là có cổng truyền tống vượt qua, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Khu vực có cổng truyền tống như vậy không nhiều, bởi vì chỉ có Thiên Vương cửu trọng thiên tinh thông không gian quy tắc mới có thể làm ra, cả tiên vực chỉ có mấy người mà thôi.
Côn Bằng thiên dùng Côn Bằng làm tên, có thể thấy được Côn Bằng Cung lúc trước cường thịnh cỡ nào, có thể chiếm cả một địa vực.
Đáng tiếc, Côn Bằng nguyên thú đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử, cung chủ Côn Bằng Cung đời trước bị người phục kích vẫn lạc, hiện tại là thời điểm mưa gió, có lẽ qua vài kỷ nguyên nữa Côn Bằng Cung sẽ đổi tên.
Trên đường đi, Dương Hiểu không ngừng khoe khoang, nói xong lịch sử mỗi địa vực.
Hắn thật sự rất có nghề, nói chuyện rất êm tai và lôi cuốn, làm cho Trần Sương Sương không ngừng gật đầu.
Lăng Hàη nhìn vào trong mắt, không nghĩ Dương Hiểu này còn muốn câu dẫn con dâu nhà hắn.
Khá tốt, Trần Sương Sương cũng không phải thần kinh không ổn định với một mình Lăng Kiến Tuyết, mà là đối với tất cả mọi người đều như vậy, Dương Hiểu xum xoe như thế, người chỉ cần có chút đầu óc sẽ nhìn ra, nàng chỉ cười toe toét, đúng là thần kinh thô to mà.
Cũng phải, nếu là người thông tuệ, tin tưởng Lăng Kiến Tuyết cũng sớm hống nàng thành lão bà rồi, làm gì còn nhiều việc như hôm nay.
Hơn mười ngày sau, bọn họ đi tới thành Phong Đô, tìm khách sạn ở lại, rửa sạch phong trần, sau khi nghỉ ngơi sẽ sử dụng cổng truyền tống vượt vực đi tới Côn Bằng thiên, có thể tiết kiệm hành trình mấy tháng.
Vào đêm, Dương Hiểu lặng lẽ đi ra ngoài, hắn đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu của mình.
Hiện tại nha, là thời điểm hắn muốn làm việc.
Lăng Hàη cười nhạt, phân hồn Huyền Âm Mẫu Thủy đi the Dương Hiểu, bản thể vẫn đánh bài với Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Thiên Phượng Thần Nữ, Nhu Yêu Nữ ở bên bưng trà rót nước bộ dạng thị thiếp.
Thành Phong Đô cũng là đại thành, Dương Hiểu bay vút qua thiên sơn vạn thủy, hắn đi ba canh giờ tới một trấn nhỏ.
Dương thiếu gia! Dương thiếu gia! Dương thiếu gia, đã lâu không gặp.
Sau khi nhìn thấy Dương Hiểu, người trong trấn cung kính chào hắn, đây chính là truyền nhân của thế lực Tiên Vương bát trọng, chỉ cần nói một câu là Bạo Hùng bang sẽ bị hủy diệt trong đêm.
Dương Hiểu mang theo nụ cười rụt rè, lúc trước hắn tới thành Phong Đô, vì chuyện nhỏ cho nên xung đột với Bạo Hùng bang, sau khi bang chủ Bạo Hùng bang Hùng Tứ biết lai lịch của hắn liền hóa giải.
Hùng Tứ chính là cường giả Dương Hồn lại hạ mình cúi đầu tương xưng huynh đệ với hắn, từ đó hắn cảm thấy phi thường có mặt mũi, thường xuyên qua lại nên bọn họ thành hảo hữu.
Tứ ca có ở đây không?Hắn hỏi.
Có, có!Một gã bang chúng vội vàng dẫn đường, dẫn Dương Hiểu vào một trang viên, lúc này đi tới đại sảnh, nhìn thấy cảnh tượng ca múa vui vẻ, hiển nhiên có yến hội.
Ha ha ha ha, Dương hiền đệ!Một đại hán cao lớn chào đón, hắn là một đầu bạo hùng chân chính, cũng là đương gia của Bạo Hùng bang, Hùng Tứ.
Hắn mở hai tay ôm Dương Hiểu.
Tứ ca!Dương Hiểu cũng mở hai tay nghênh đón.
Hai người ôm nhau một hồi mới buông ra.
Hôm nay hiền đệ có rảnh tới thăm Tứ ca sao?Hùng Tứ cười hỏi.
Có một chuyện muốn mời Tứ ca hỗ trợ.
Dương Hiểu cũng không khách khí.
Tuy cảnh giới của Hùng Tứ vượt xa hắn nhưng hắn không sợ Hùng Tứ, bởi vì đối phương chỉ là đầu lĩnh lưu manh, thực lực mạnh thì như thế nào, có thể so sánh với đệ tử đại giáo hay sao? Có việc cứ nói, chỉ cần có thể làm được, Tứ ca sẽ không từ chối.
Hùng Tứ vỗ vỗ ngực, lộ ra hào khí vượt mây.
Chỉ là một chuyện nhỏ.
Dương Hiểu nói ra, hắn cười cười, nói: Ta vừa ý một nữ nhân, nhưng nàng không có ý với ta, cho nên ta muốn mời Tứ ca thay ta an bài trò anh hùng cứu mỹ nhân.
Ha ha, Tứ ca hiểu, hiểu!Hùng Tứ cười ha ha, vỗ vỗ vai Dương Hiểu, nói: Mỹ nữ yêu anh hùng, Tứ ca nhất định phải làm thật hoàn mỹ, từ đó làm nổi bật anh hùng như ta lên uy phong bát diện.
Nếu như có thể thêm một ít tiết mục thì càng tốt.
Dương Hiểu nói: Ví dụ như Tứ ca phái người rót mị dược cho nàng.
Dựa vào, gia hỏa này đủ hèn hạ.
Hùng Tứ nói thầm một câu, trên mặt vẫn tươi cười sáng lạn.
Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề.
Dương Hiểu vô cùng chờ mong, ngày mai Trần Sương Sương sẽ bị ác bá xâm phạm, còn bị rót mị dược, hắn sẽ ra tay vào lúc nguy cấp cứu Trần Sương Sương, nhất định sẽ làm đối phương động tình với hắn.
Về sau mị độc của đối phương phát tác, hắn giả ý ra sức khước từ, cuối cùng lại thành chuyện tốt, đem gạo nấu thành cơm, còn sợ Trần Sương Sương sau này có thể thoát khỏi mình chà đạp sao?Đối phó nữ nhân thần kinh thô to đầu óc không ổn định, nhất định phải dùng biện pháp phi thường.
Lăng Hàη đứng trên nóc nhà, phân hồn này là Huyền Âm Mẫu Thủy biến thành, thu liễm khí tức cho nên không lộ ra cái gì, đừng nói mấy tên Dương Hồn phía dưới, cho dù là Tiên Phủ cũng không có khả năng phát hiện.
Thì ra là như thế.
Hắn cười ha ha, cải biến ý định tiêu diệt tiểu nhân như Dương Hiểu, vẫn phải để Trần Sương Sương thấy rõ bộ mặt của đối phương, như vậy sẽ có so sánh với nhau, cũng có thể thấy được Lăng Kiến Tuyết trân quý với nàng như thế nào.
Ai, vì nhi tử nên mới giày vò nhiều như thế.
Lăng Hàη quay người lại, thân hình bay lên và biến mất vô tung.
Hiền đệ, ca ca gần đây đạt được một môn bí pháp, đang muốn tìm thời gian liên hệ hiền đệ cùng tìm hiểu, đúng lúc ngươi tới đây.
Hùng Tứ nói ra.
Ah, bí pháp gì?Dương Hiểu thuận miệng hỏi, căn bản không xem đây là việc quan trọng.
Một tên lưu manh có thể xuất ra bí pháp gì chứ?Nhưng hắn là truyền nhân Thiên Thánh Cung, tùy tiện xuất ra một môn tiên thuật cũng là tiên thuật vô thượng trong mắt vô số thế lực.
Hùng Tứ cười ha ha, hắn nhìn tâấy khinh thường trong mắt đối phương, cũng không có phản bác, chỉ nói: Môn bí thuật này có thể giúp ngươi gia tăng chiến lực gấp mười lần.
Cái gì!Dương Hiểu lập tức khiếp sợ không nhỏ.
Gia tăng chiến lực gấp mười lần, đùa sao?Dương Hiểu không phải chưa từng tiếp xúc qua bí thuật, có chút bí thuật gia tăng chiến lực ba bốn lần nhưng không có môn nào không tự hại mình, hoặc là tạo thành di chứng trong tương lai.
Gia tăng chiến lực gấp mười lần.
.
.
Quá nhiều, không có bí thuật nào làm được! Tứ ca, ngươi nói đùa sao?Dương Hiểu nói ra, nếu quả thật có bí thuật này, nó chắc chắn phi thường trâu bò.
Tiểu Trình.
Hùng Tứ vẫy tay.
Lúc này có một tên trẻ tuổi đi tới, hắn chắp tay với Hùng Tứ: Tứ gia!Hùng Tứ gật gật đầu, nói với Dương Hiểu: Ngươi biết tiểu Trình chứ?Dương Hiểu gật đầu, tiểu Trình này chính là người xung đột với hắn thời gian trước, tuy chuyện đã qua hơn mười vạn năm nhưng hắn vẫn nhớ rõ.
Ha ha, các ngươi luận bàn một chút.
.
Hùng Tứ cười nói.
Dương thiếu gia, mời!Tiểu Trình lui ra phía sau vài bước, bày ra tư thế mời.
Dương Hiểu cao ngạo, lúc trước hắn vừa vào tứ trảm, tiểu Trình đã ở tứ trảm không biết bao nhiêu năm, ma luyện chiến lực cực mạnh, thì tính sao, còn không phải bại trong tay hắn sao?Bởi vì hắn là vương giả, cùng giai vô địch.
Hiện tại hắn đạt tới tứ trảm đỉnh phong, tiểu Trình càng không phải đối thủ của hắn, chỉ cần mười chiêu, không, ba chiêu, ba chiêu hắn sẽ trấn áp đối phương.
Ồ?Trong lòng của hắn nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ Hùng Tứ dạy bí pháp tăng chiến lực cho tiểu Trình? Này này này này, điều này sao có thể?Bí pháp như vậy mà mặt hàng như tiểu Trình cũng có thể học, còn thiên lý không?Trong lòng của hắn nghĩ đến, hắn chậm rãi nói: Vậy thì tới hai chiêu đi!XÍU.
.
.
UU!Tiểu Trình lập tức ra tay, hắn đấm một quyền không có quy tắc chấn động gì, lại giống như hắc ám thôn phệ tất cả.
Cái gì?Dương Hiểu chấn động, vội vàng vung quyền nghênh tiếp.
Bành!Nắm đấm của hai người va chạm với nhau, sóng xung kích sinh ra từ vị trí hai nắm tay chạm nhau, sau đó trùng kích bốn phía.
Hùng Tứ cười hắc hắc, tay phải hắn xuất hiện viên bi màu đen hấp thu chấn động chung quanh, sóng xung kích không phá hư đồ vật gần đó.
Hắn là cường giả cấp Dương Hồn, hóa giải công kích của tứ trảm là chuyện nhỏ mà thôi.
Đằng đằng đằng, Dương Hiểu và tiểu Trình đại chiến lần nữa.
Một kích này bọn họ ngang tài ngang sắc.
Dương Hiểu quá sợ hãi, chuyện này làm sao có thể? Tu vi của đối phương không có chút biến hóa nào, vẫn là tứ trảm đỉnh phong, hơn nữa không thể nào trở thành vương giả —— nếu quả thật có thiên phú như vậy, hắn khẳng định đã sớm bị đại phái thu làm đệ tử, không thể ở lại nơi này làm lưu manh ác bá.
Nhưng vì cái gì hắn lại có thể đấu ngang tài ngang sức với mình?Từ mười vạn năm trước hắn đã có thể an ổn áp chế, hiện tại hắn đã đạt tới tứ trảm đỉnh phong, lẽ ra có thể dễ dàng đánh bại đối phương mới đúng, vì cái gì đánh bất phân thắng bại?Bí thuật tăng chiến lực gấp mười lần sao?Ahhh, như vậy hắn sẽ biến thàh hoàng giả.
Trái tim hắn đập thình thịch, hoàng giả, khi đó hắn sẽ trở thành đệ tử hạch tâm, vạn nhất may mắn một chút nhảy vào đế giả, khi đó hắn sẽ trở thành Thánh Tử!Thánh Tử!Nghĩ đến hai chữ này, hắn kích động tim đập mạn, có đệ tử nào không muốn làm Thánh Tử? Đó là biểu tượng của địa vị, cũng đại biểu vinh quang vô thượng, càng là khẳng định thực lực.
Phàm là người làm Thánh Tử, chỉ cần có thể sống sót, không có ai không trở thành Tiên Vương.
XÍU.
.
.
UU!Tiểu Trình lại giết tới.
Bành bành bành bành, hai người không ngừng kịch chiến, Dương Hiểu kinh ngạc phát hiện thực lực tiểu Trình thật sự tăng lên gấp mười lần, không, là chiến lực tăng lên gấp mười lần, hơn nữa cũng không có hạn chế, ví dụ như chỉ phát huy trong thời gian ngắn.
Dừng tay.
Hùng Tứ lớn tiếng, hai tay hắn vỗ vào nhau, tiểu Trình và Dương Hiểu dừng tay.
Hiền đệ, như thế nào?Hùng Tứ mỉm cười nhìn Dương Hiểu, bộ dạng nhắc nhở đối phương.
Trái tim Dương Hiểu đập thình thịch, hắn cũng bất chấp đệ tử đại pháo cao ngạo, nói: Tứ ca, còn xin dạy ta.
Nội tâm Hùng Tứ đắc ý, tuy tứ trảm trong mắt hắn căn bản không đáng giá nhắc tới nhưng đệ tử đại phái bày ra bộ dáng khiêm cung với hắn cũng làm hắn thoải mái.
Hùng Tứ vỗ vỗ vai Dương Hiểu: Hiền đệ, quan hệ chúng ta là thế nào, Tứ ca có chính là của ngươi! Cám ơn Tứ ca!Dương Hiểu thật có chút cảm kích, hắn chưa từng phát hiện tên đầu lĩnh này nhìn thuận mắt như vậy.
Kỳ thật tu luyện môn bí thuật này vô cùng đơn giản, chỉ cần tín ngưỡng tiên linh của ngươi là được.
Hùng Tứ nhàn nhạt nói ra.
Chỉ đơn giản như vậy?Dương Hiểu tự nhiên không tin.
Nếu hiền đệ không tin, có thể lập tức thử một lần, nhưng ta phải nói trước, ngươi tuyệt đối không được nói môn bí thuật này cho người nào biết.
Hùng Tứ nghiêm túc nói ra.
.
Dương Hiểu gật gật đầu, nội tâm không cho là đúng.
Đây không phải nói nhảm sao, nếu như hắn có được bí thuật như vậy làm sao truyền ra ngoài, khẳng định phải độc hưởng! Chỉ có loại ngu xuẩn như Hùng Tứ mới truyền dạy khắp nơi, có phải đầu bị lừa đá hay không? Đến, hiền đệ, đến, Tứ ca mang ngươi đi bái kiên tiên linh.
Hùng Tứ ôm vai Dương Hiểu rời đi.
.
.
.
Dương Hiểu đi ba ngày ba đêm, thẳng đến buổi tối ngày thứ tư mới về.
Trần Sương Sương kỳ quái sư huynh đi nơi nào, nhưng Dương Hiểu nói tụ hội với bằng hữu uống cao hứng quên thời gian, từ đó giải thích vượt qua.
Lăng Hàη cũng cảm thấy kỳ quái, không phải gia hỏa này đã sớm an bài kế hoạch tốt rồi sao, muốn anh hùng cứu mỹ nhân, lại thừa cơ mà vào đem gạo nấu thành cơm, tại sao lại biến mất ba ngày?Hắn cho rằng mình đi trở về, không bao lâu nữa Dương Hiểu cũng sẽ trở về, sớm biết như vậy phân hồn của hắn ở lại thêm một lúc.
Đến rồi, sư muội, ta mang ngươi đi một nơi thú vị, sau đó ngày mai chúng ta đi cổng truyền tống.
Dương Hiểu cười nói, ánh mắt có một tia tối tăm nhưng lại che giấu vô cùng tốt, cho dù với nhãn lực của Lăng Hàη, Nữ Hoàng, Hổ Nữu cũng không có phát hiện.
Đáng tiếc tiểu Cốt không ở đây, nó lại đi học vẹt cái mới, nếu không nó đã nhìn ra mánh khóe.
Trần Sương Sương không lay chuyển được Dương Hiểu nhiệt tình liền đáp ứng đi cùng, bọn họ đi vào sơn cốc, chỗ đó đều có lá cây màu xanh da trời, nhìn chúng vô cùng xinh đẹp, ngay cả Nữ Hoàng, Thiên Phượng Thần Nữ và Nhu Yêu Nữ đều ưa thích.
Đương nhiên Hổ Nữu là khác loại, nhàm chán ngáp dài, nàng tình ăn nhiều đùi gà cũng không muốn ở lại nơi đây.
Có cái gì đẹp mắt, không phải lá cây màu xanh da trời sao?Đúng lúc này lá cây rung động, bảy nam nhân đi ra khỏi rừng cây, phát hiện đám người Nữ Hoàng liền nhìn chằm chằm vào.
Mỹ nữ, thật đẹp! Chậc chậc chậc, khó trách sáng sớm đã nghe chim khách kêu, thì ra hôm nay thật sự có việc vui.
Trong bảy người, một người trẻ tuổi mặc áo xanh đ tới, hắn đánh giá chúng nữ như Nữ Hoàng.
Đương nhiên, hắn đặt trọng điểm lên Nữ Hoàng, Hổ Nữu và Nhu Yêu Nữ, dù sao ba nữ đẹp nhất, cũng có nét riêng của mình.
Lưu manh đến?Nội tâm Dương Hiểu hiểu rõ, đây là thời điểm hắn phải biểu hiện.
Hắn nhảy ra trước tiên, tránh bị Lăng Hàη đoạt sinh ý, như vậy hắn làm sao biểu hiện? Tuy bảy người này tướng mạo lạ lẫm nhưng Bạo Hùng bang nhiều người như vậy, hắn cũng không có khả năng nhận ra toàn bộ.
Các ngươi muốn làm gì?Hắn quát lớn.
Muốn làm gì?Người trẻ tuổi đối diện mỉm cười nhìn chằm chằm vào Nữ Hoàng và Hổ Nữu, nói: Đương nhiên làm muội muội của ngươi! Ha ha ha ha!Sáu người phía sau cười to.
Binh thiếu nói hay lắm.
Binh thiếu thuận miệng nói một câu như vàng ngọc, có thể truyền lưu muôn đời.
Diệu, đúng là quá khéo!Sáu người này không ngừng vuốt mông ngựa, từ đó tên Binh thiếu càng đắc ý.
Lăng Hàη kinh ngạc, tình huống không đúng, hắn thả thần thức ra dò xét, sau đó hắn tươi cười.
Thú vị!Hắn bỏ đi ý định ra tay, lại lắc đầu với Nữ Hoàng, Hổ Nữu, ý bảo các nàng không nên hành động.
Nữ Hoàng các nàng đúng là có xúc động ra tay, không ngờ mấy gia hỏa này dám lấy các nàng ra hồ ngôn loạn ngữ, sao không làm các nàng tức giận cho được?Nếu Lăng Hàη bảo các nàng không ra tay, hiển nhiên là có đạo lý.
Cứ nhịn trước đã.
Hừ, dám đùa giỡn nữ nhân ban ngày ban mặt, đúng là to gan bằng trời.
Dương Hiểu lạnh lùng nói ra, nội tâm đang khen thầm, không hổ là lưu manh bang phái, căn bản không cần diễn cũng biết là lưu manh.
Ngươi rất hung hăng càn quấy nha, không ngờ dám làm càn trước mặt thiếu gia ta.
Đột nhiên Binh thiếu tức giận.
Ngươi biết Binh thiếu ta là a không? Nói hù chết ngươi! Tính toán, trực tiếp giết là được, Binh thiếu còn muốn làm muội muội của các tỷ tỷ xinh đẹp này.
Ta đến!Một tên nam tử đi ra, một thân áo xám nhìn vô cùng mộc mạc, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện quần áo không đơn giản, có ánh sáng trận pháp sáng ngời, hiển nhiên là một kiện bảo y không tệ.
Tiểu tử, nhận lấy cái chết!Người này đánh tới một quyền.
Dương Hiểu càng cảm kích Hùng Tứ, vị Tứ ca này đúng là hạ vốn gốc, chuẩn bị cho tên lưu manh bảo y, cũng giả vờ rất giống.
Nội tâm nghĩ vậy nhưng hắn ra tay không lưu tình.
Bành bành bành, hai người triển khai kịch chiến, Dương Hiểu nhanh chóng chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn là thượng phong tuyệt đối.
Tu vi song phương đều là tứ trảm, Dương Hiểu lại là vương giả, đối phương chỉ là tứ trảm bình thường, chênh lệch thể hiện rõ ràng.
Dương Hiểu dương dương đắc ý, diễn xuất như vậy làm hắn cực kỳ thoải mái.
Nhìn xem, hắn thật sự quá uy phong.
Bành!Hắn đánh một chưởng vào ngực của người nọ, đánh đối phương lui ra sau, hắn còn nháy mắt một cái, ý là huynh đệ, ngươi diễn đủ rồi, trở về ta sẽ bảo Tứ ca ban thưởng cho ngươi.
A.
.
.
Người nọ kêu rên một tiếng, lúc này lui ra sau vài bước, chỉ cảm thấy miệng mặn mặn, là máu! Quỷ Nhị, như thế nào?Những người khác liên tục hỏi.
Người nọ giận dữ, chỉ vào Dương Hiểu và quát lớn.
Đây là biến thái, hắn vứt mị nhãn với ta! Cái gì!Binh thiếu nghe xong liền khiếp sợ, vứt mị nhãn với nam nhân, không phải biến thái thì là cái gì? Quỷ Nhị, như vậy hắn vừa rồi đã sờ ngực ngươi!Có người kinh hô.
Người nọ đưa tay ân vào ngực vài cái, sắc mặt xanh mét.
Đúng vậy, tại sao đối phương lại đánh vào ngực của mình? Địa phương nào không tốt lại đánh vào đây?Biến thái! Dương Hiểu líu lưỡi, có đùa cũng không thể đùa như vậy, nói hắn là biến thái, xảy ra chuyện gì?Nữ Hoàng các nàng kịp phản ứng, lúc này trao đổi thần thức với Lăng Hàη: Đây không phải người Bạo Hùng bang? Không phải.
Lăng Hàη lắc đầu, nói: Người Bạo Hùng bang đang chạy tới nhưng ta dùng một phân hồn chế tạo phiền toái cho bọn chúng, nhất thời nửa khắc không chạy tới đâu.
Hắn xuất động phân hồn Cửu Thiên Hỏa, vận chuyên thời gian và không gian quy tắc cam đoan đám Trảm Trần kia phải chạy quanh, hơn nữa thời gian sẽ chậm hơn rất nhiều nhưng không phát hiện ra cái gì.
Như vậy bảy người này thật là thiếu gia ăn chơi?Nhu Yêu Nữ kinh ngạc nói.
Ân.
Lăng Hàη cười gật đầu.
Chuyện này biến thành thú vị.
Gia hỏa này có chút thực lực, phải mời Quân Ca xuất mã.
Binh thiếu lên tiếng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía tên nam tử hơi thấp bé, hắn nhìn như trên ba mươi, tướng mạo xấu xí.
Binh thiếu thu hồi vài phần ngạo nghễ, nói: Quân Ca, mời ngươi ra tay!Nam tử kia gật gật đầu: Binh thiếu đã lên tiếng, đương nhiên ta không có lý do gì cự tuyệt.
Nói xong hắn bước ra, mười ngón tay đều đeo nhẫn đen như mực.
Đột nhiên nội tâm Dương Hiểu rung động, hắn cảm giác có áp lực.
Hắn nói không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đây là trực giác của vương giả.
Dựa vào, diễn kịch mà thôi, cần phải nghiêm túc như vậy không? Quỳ xuống cầu xin tha thú có thể sống!Quân Ca lên tiếng, hắn xiết chặc mười ngón tay, tiếng răng rắc từ khớp xương va vào nhau.
Dương Hiểu ngạo nghễ, hắn quát: Dương Hiểu ta chưa từng cầu xin tha thứ người nào cả! Còn nữa, các ngươi lập tức nói xin lỗi với sư muội và các cô nương xinh đẹp này, nếu không ta sẽ cho các ngươi biết rõ thời điểm ta tức giận kinh khủng tới cỡ nào! Muốn chết!Quân Ca quát lớn, XÍU.
.
.
UU!, thân ảnh hắn hơi động, lập tức lao thẳng về phía Dương Hiểu.
Ân, chỉ là tứ trảm bình thường?Dương Hiểu lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn cảm nhận được lực áp bách trên người đối phương, chẳng lẽ thực lực đối phương chỉ như thế? Hắn không dám khinh thường, hai tay hóa chưởng công kích.
Oanh, quy tắc chi lực bộc phát, đại đạo va chạm.
Tứ trảm bình thường không thể là đối thủ của vương giả, Quân Ca rơi vào hạ phong nhanh chóng, đám người Binh thiếu không quan tâm, dường như tràn ngập tin tưởng vào Quân Ca.
Dương Hiểu cũng cảm thấy rất bình thường, đối phương càng như vậy thì diễn kịch càng có hiệu quả.
Xem ra hắn thật sự lo ngại.
Người này.
.
.
Hẳn là tiên thai.
Lăng Hàη dùng thần thức nói ra.
Độc thai.
Nữ Hoàng lên tiếng.
Ồ, chán ghét!Hổ Nữu chán ghét lên tiếng.
Độc thai cũng là tiên thai, nó là tiên thai phi thường đặc thù.
Tiên thai cũng có phân chia mạnh yếu, tiên thai chi lực của hắn quá yếu, đoán chừng chỉ có thể bộc phát một kích cho nên vẫn chờ cơ hội.
Lăng Hàη xem chiến đấu, lúc này đưa ra phán đoán.
Cũng sắp tới thời điểm phân thắng bại rồi.
Dương Hiểu đã không kiên nhẫn, ba chiêu hai thức chiến thắng mới thể hiện hắn cường đại, tại sao còn lề mề như vậy?Hắn quát lớn một tiếng, lúc này buông phòng ngự tấn công Quân Ca.
Vào lúc hắn thả lỏng phòng ngự, lực công tăng lên rất nhiều.
Oanh, hắn như sóng lớn nghiền áp về phía Quân Ca.
Bạo!Quân Ca không vội ngược lại cười lớn, khóe miệng còn tươi cười trào phúng.
Ba ba ba ba, mười chiếc nhẫn trên ngón tay của hắn tan vỡ, từng đạo khói xanh tiến ra ngoài.
Dương Hiểu cuối cùng biết rõ hắn bất an tới từ đâu, khói xanh này khẳng định là kịch độc, có thể lập tức giết hoặc trọng hương hắn, hoặc làm hắn hôn mê, dù sao hắn tuyệt đối không thể đụng vào khói xanh.
Dựa vào, làm như vậy không đúng với kịch bản, các ngươi chỉ diễn thôi, cần đùa giỡn lung tung như vậy hay không?Hắn tham công liều lĩnh nên hoàn toàn triệt hồi phòng ngự, hiện tại có thể trốn tránh sao?Ta hi sinh phòng ngự đánh một kích, tại sao ngươi lại ngăn cản?Còn muốn làm anh hùng đấy, ngươi lại lưỡng bại câu thương với ta, đang làm cái gì vậy?Nội tâm Dương Hiểu hô to đám người này không chuyên nghiệp, Hùng Tứ đã xảy ra chuyện gì, không phải mấy ngày hôm trước đã nói tốt rồi sao, nhưng hôm nay lại phái nhiều người không đáng tin cậy đi diễn kịch.
Ầm!Dương Hiểu đấm một quyền vào ngực Quân Ca, hắn cho rằng chỉ diễn kịch mà thôi, cho dù nội tâm tức giận nhưng không đánh ra bao nhiêu lực lượng, bởi vậy một chưởng này không giết người cũng làm đối phương trọng thương.
Thời điểm một chưởng này đánh vào ngực Quân Ca thì trở nên mềm nhũn, hoàn toàn không thể làm gì đối phương.
Dương Hiểu kinh hãi, chỉ thấy Quân Ca hóa thành chất lỏng màu xanh và sinh ra hương thơm ngọt ngào, dù thế vẫn làm người ta như ngất đi.
Độc thể!Hắn lập tức kinh hô, đây là một tiên thai, hơn nữa là tiên thai độc thể.
Thì ra là thế!Hắn hiểu ra, thì ra đối phương sớm muốn hắn xuất toàn lực, sau đó lợi dụng chất độc đối phó hắn, cũng muốn dựa vào một kích này đánh bại hắn.
Tiên thai chi lực rất yếu, nếu chỉ hóa giải một kích thì dư xài.
Trái lại hắn cực thảm.
Mẹ trứng ah, các ngươi diễn kịch cũng không cần phải diễn quá thật như vậy, cũng không có bảo các ngươi liều mạng.
Hoặc là nói, các ngươi cũng không chuyên nghiệp, lại dám đánh bại ta, ta làm sao diễn anh hùng?Ầm, khói xanh quấn quanh, lúc này làn khói ba phủ Dương Hiểu, một khi bộc phát Dương Hiểu nằm dưới đất, toàn thân run rẩy cực kỳ thống khổ.
Độc này ta gọi là Tử U Tuyệt Diệt, ta luyện tiên thi trở thành thi độc, trong người của ngươi sẽ có tử vong chi khí quấn quanh, toàn thân không thể động đậy, muốn chết cũng không được, sau khi chịu đau khổ ba ngày ba đêm sẽ biến thành thây khôQuân Ca lên tiếng, hắn đã khôi phục nguyên trạng nhưng sắc mặt tái nhợt.
Tiên thai chi lực của hắn thực sự rất yếu, bởi vậy miễn cưỡng phát động một lần nhưng phụ tải cực lớn, hắn vô cùng khó chịu.
Khốn kiếp!Dương Hiểu không thể mở miệng, chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm vào đối phươngCó ý gì, các ngươi có ý gì? Bảo các ngươi diễn kịch, các ngươi lại làm ra trò này`, không ngờ còn dùng cái gì Tử U Tuyệt Diệt, thật muốn giết ta sao?Quá không chuyên nghiệp, hắn nhất định sẽ kháng nghị với Tứ ca.
Dương sư huynh!Trần Sương Sương lúc này hô to, bởi vì lúc trước là Dương Hiểu chiếm thượng phong cho nên nàng không ngờ Dương Hiểu lại thua.
Ga ha ha ha!Binh thiểu cười to, nói: Thế nào, ngươi có phục hay không?Hắn một cước dẫm lên đầu Dương Hiểu, còn dùng sức nghiền một cái, giẫm đầu Dương Hiểu biến hình.
Dương sư huynh! Dương sư huynh!Trần Sương Sương khẩn trương, cũng không phải bởi vì nàng ưa thích đối phương, mà vì tình nghĩa đồng môn, nàng nói với Lăng Hàη.
Nhanh cứu sư huynh của ta.
Lăng Hàη cười cười: Không có việc gì, hắn da dày thịt thô, không chết được.
Dương Hiểu suýt nữa ngất đi, không phải vấn đề chết hay không, mà là quá mất mặt.
Chẳng lẽ đám ngu xuẩn này cho rằng Lăng Hàη mới là mình, cho nên muốn Lăng Hàη làm anh hùng cứu mỹ nhân?Dựa vào, đồ ngu xuẩn, quá không có ánh mắt!Ầm ầm ầm ầm, lúc này tiếng bước chân dồn dập chạy tới, chỉ thấy có chín người bước ra khỏi rừng rậm, đồng dạng đều có dáng vẻ lưu manh, còn kém viết hai chữ lưu manh trên mặt.
Ồ, mấy cô nàng lớn lên không tệ lắm, để cho ca ca.
.
.
Chín người này vừa tới đã bắt đầu đùa giỡn, sau khi nhìn thấy Dương Hiểu đang nằm trên mặt đất liền kinh ngạc.
Nhân vật chính đang nằm trên mặt đất? Như vậy diễn cái gì chứ?Ồ?Tuy Dương Hiểu không thể động nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trong chín người hắn nhận ra bốn người, hơn nữa người cầm đầu là tiểu Trình.
Chờ chút, ah.
.
.
Hắn lầm!Bảy người trước căn bản không phải người Bạo Hùng bang, mà là thiếu gia ăn chơi chân chính.
Dựa vào, khó trách bảy người này lúc diễn Dùng sức như vậy, thì ra không phải diễn.
Tê —— hắn hít khí lạnh, thì ra là như thế, hiện tại hắn rơi vào tay tên Binh thêếu kia, chẳng phải thật sự nguy hiểm tính mạng?Hắn biết rõ đám nhị thế tổ này ương ngạnh cỡ nào, không xem giết người là việc gì.
Nếu như hắn lộ ra chiêu bài Thiên Thánh Cung, cam đoan đối phương tuyệt đối không dám động hắn, thậm chí còn cả kinh quỳ xuống đất, nhưng vấn đề là hắn không thể lên tiếng, cũng không thể dùng thần thức, chẳng khác gì người thực vật đần độn.
Người Bạo Hùng bang sửng sốt, nơi này xảy ra chuyện gì, bọn họ còn chưa tới, tại sao lại diễn trước rồi, hơn nữa nhân vật chính còn bị dọn dẹp.
Nhanh, nhanh cứu Dương thiếu gia!Những người này liên tục kêu lên, sau đó lao tới giằng co với đám người Binh thiếu.
Lăng Hàη nhoẻn miệng cười, hắn nói với Trần Sương Sương: Ngươi xem, người ta có nhiều bằng hữu, căn bản không cần chúng ta xen vào việc của người khác.
Binh thiểu hừ một tiếng, nói: Các ngươi là người nào, dám làm càn trước mặt bản thiếu? Chẳng cần biết ngươi là ai, nhanh thả Dương thiếu gia của chúng ta ra!Tiểu Trình hét lớn.
Ở trước mặt ta còn dám xưng là thiếu gia?Binh thiểu hừ một tiếng, quát: Bản thiếu gia rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!Hắn dừng một chút, điềm nhiên nói: Giết cho ta, giết tất cả! Vâng, Binh thiểu!Đám người phía sau hắn lên tiếng, Quân Ca lui ra sau, hắn đã sử dụng tiên thai chi lực, lúc này lâm vào trạng thái suy yếu, chiến lực mất quá nhiều nên không thể chiến đấu.
Giết, cứu Dương thiếu gia!Đám người tiểu Trình rống to, đều rút đao xuất kiếm tấn công đám Binh thiếu.
Đinh đinh đang đang, lúc này hỗn chiến bắt đầu.
Hắn vốn nên đánh bại đám lưu manh diễn anh hùng cứu mỹ nhân, hiện tại biến hóa thành lưu manh cứu anh hùng, xoay chuyên quá lớn.
Thú vị, quá thú vị!Lăng Hàη lấy một hàng ghế dựa trong Hắc Tháp ra đưa cho Nữ Hoàng, Hổ Nữu các nàng, thuận tiện lại cầm chút Linh Quỳ Tử gặm.
Trần Sương Sương trố mắt nhìn, các ngươi quá tùy ý nha? Người ta đang đánh nhau đấy, các ngươi không giúp đỡ cũng thôi, không ngờ ngồi xem cuộc vui gặm hạt dưa, có chú ý tới cảm nhận của người khác hay không? Không có việc gì, ngồi một chỗ đi.
Lăng Hàη lấy cái ghế ra, thuận tiện nhét chút hạt dưa cho con dâu tương lai.
Ồ, Linh Quỳ Tử!Trần Sương Sương cũng biết hàng nên kinh hô.
Linh Quỳ chính là tiên dược, hạt là tinh hoa của nó, vô cùng trân quý.
Dược linh hơn mười ức năm, làm thuốc chưa đủ năm, cứ tùy tiện ăn đi.
Lăng Hàη cười nói.
Tiên dược có thể tùy tiện ăn sao?Trần Sương Sương kinh ngạc đến ngây người, tiên dược hơn mười ức năm thật sự không thể xem như đại dược, chỉ có thể luyện thành tiên đan mà thôi, nếu gặm như hạt dưa thì quá phí.
Nhưng nàng ưa thích!Thần kinh của cô nàng này quá lớn, nàng chỉ là tam trảm, còn không bằng cả Dương Hiểu, Dương Hiểu cũng không đối thủ, nàng có thể làm được cái gì? Cho nên chuyện dốc sức liều mạng phải giao cho người khác, nàng thành thành thật thật đứng xem tránh thêm phiền.
Vì vậy nàng cũng ngồi xuống, thuận tiện gặm hạt dưa xem đùa giỡn.
Dựa vào, ta còn nằm ở đây này, sinh tử chưa biết đấy!Nội tâm Dương Hiểu kêu thảm thiết và nói thầm.
Ăn ngon! Đẹp mắt! Thú vị!Đoàn người Lăng Hàη thuộc về loại hình không đáng tin cậy, vừa gặm hạt dư vừa xem trò vui giết thời gian thật sự không tệ.
Hai bên trong chiến đấu với nhau, tuy bên phía Binh thiếu ít người nhưng bọn họ đều có tu vi tứ trảm đỉnh phong, chiến lực càng mạnh hơn nữa, lúc này đã ngăn cản chín người tiểu Trình.
Một đám cặn bã.
Tiêu diệt toàn bộ! Sát!Bọn họ bộc phát sát khí cực mạnh, ra tay không lưu tình, muốn giải quyết toàn bộđaám tiểu Trình.
PHỐC! PHỐC! PHỐC!Máu tươi bắn ra, phần còn lại của chân tay cụt bay tứ tán, chiến lực người Bạo Hùng bang cao thấp không đều, làm sao chống được tinh anh của đối phương tàn sát bừa bãi, lập tức thất bại thảm hại.
Sau khi chiến đấu mười mấy chiêu, bên phía bọn họ bị chém giết ba người.
Lúc này Trần Sương Sương ngồi không yên, cho dù thần kinh của nàng thô to hơn nữa nhưng thấy người chết cũng phải động dung.
.
Lăng Hàη bắt chéo chân, nói: Không cần phải gấp gáp, đây chỉ là chó cắn chó mà thôi.
Hắn lại nói.
Đám người phía sau là người quen của sư huynh ngươi, vốn định đùa giỡn ngươi sau đó hắn đi ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả lại bị người ta đùa giỡn trước, biến thành chuyện hiện tại.
Ngươi nói bậy!Trần Sương Sương lập tức kêu lên, cũng không thể để người khác vu tội cho sư huynh của nàng.
Có phải nói bậy hay không chính ngươi suy nghĩ đi.
Lăng Hàη cũng không giải thích.
Trần Sương Sương cẩn thận suy nghĩ, lập tức phát hiện rất nhiều điểm không đúng.
Ví dụ như Dương Hiểu ra tay với đám người Binh thiếu lúc trước rõ ràng đã hạ thủ lưu tình, hoàn toàn không hợp với tính cách của Dương Hiểu.
Đám người tiểu Trình lúc xuất hiện lại làm ra bộ dạng đùa giỡn, sau khi nhìn thấy Dương Hiểu nằm trên mặt đất thì bọn chúng đổi giọng.
Xóa đi tất cả chuyện trùng họp trong đó, như vậy cho dù có ngu xuẩn cỡ nào cũng biết chân tướng trong đó!Dương sư huynh lại là người như vậy!Hèn hạ! Vô sỉ! Hạ lưu!Thần kinh Trần Sương Sương đúng là không bình thường nhưng không có nghĩa là ngu ngốc, nếu không nàng cũng không được Thiên Thánh Cung thu làm đệ tử.
Nàng đặt mông ngồi xuống và nhìn Dương Hiểu, nội tâm càng nghĩ càng giận.
Lại muốn lừa gạt tâm của nàng sao?Đúng là quá ngây thơ, nếu như nàng dễ dàng cảm động như thế, nàng đã sớm lập gia đình từ mấy trăm vạn năm trước.
Không có đơn giản như vậy.
Lăng Hàη ung dung nói: Hắn và người Bạo Hùng bang —— đúng, đám người sau chính là Bạo Hùng bang, bọn chúng đã thương lượng tốt, sau khi bọn chúng bắt lấy ngươi sẽ cho ăn mị dược.
Không, càng vô sỉ!Trần Sương Sương nổi giận, hận không thể xông tới giẫm Dương Hiểu mấy cước.
Dương Hiểu lộ ra chút vẻ mặt, cũng không phải hắn giật mình không lớn, mà là cơ mặt không thể nhúc nhích, căn bản nhúc nhích không được.
Nội tâm của hắn vô cùng hoảng sợ, tại sao Lăng Hàη lại biết? Ngươi quả nhiên còn vô sỉ hơn cả bản thiếu gia.
Binh thiểu nghiền đầu Dương Hiểu.
Bản thiếu gia cũng chỉ cường bạo mà thôi, cưỡng gian người không lừa gạt tâm, khinh bỉ ngươi!Quả thật Dương Hiểu phiền muộn gần chết, không ngờ hắn bị kẻ như Binh thiếu khinh bỉ.
Ah.
.
.
Đột nhiên tiểu Trình rống to, oanh, trong thân thể hắn có khí đen xuất hiện, không phải sương mù nhưng lại nồng đậm, nó bao phủ phạm vi ba trượng quanh người hắn, sau đó thân ảnh của hắn biến mất trong khói đen.
Khí thế của hắn mạnh hơn trước nhiều lần, dường như thay đổi thành người khác.
Ân!Lăng Hàη đứng lên.
Không phải thực lực tiểu Trình làm hắn giật mình, trên thực tế thực lực của đối phương có mạnh hơn cả vạn lần cũng không đặt trong lòng hắn, hắn rất quen thuộc với khói đen này.
Đó là hệ thống tu luyện khác.
Lăng Hàη nghĩ đến chuyến đi lên đảo lần trước, người nơi đó thu lưu người gặp nạn trên biển, sau đó dụ dỗ bọn họ tín ngưỡng tiên linh, tu luyện hệ thống võ đạo khác, do đó đạt được mục đích phá vỡ thiên địa.
Có người sống sót đã sớm rời đảo, sau đó đi khắp tiên vực truyền bá tiên linh, lại truyền bá hệ thống tu luyện khác, do đó chặt đứt căn cơ của phiến thiên địa này.
Nó tuyệt đối không truyền vào trong các đại giáo, mà là truyền cho võ giả cấp thấp.
Lăng Hàη cho rằng mình đã tiêu diệt được ngọn nguồn, nhưng hiện tại là hắn quá lạc quan.
Tình thế đã phi thường nghiêm trọng.
Tiểu Trình phát uy cho nên cuộc chiến thay đổi.
Quân Ca phải dựa vào tiên thai xuất kỳ bất ý mới có thể đánh bại Dương Hiểu, nếu không vương giả tứ trảm có thể quét ngang tứ trảm thì làm sao có thể thất thủ?Oanh, tiểu Trình giống như biến thành đại ma vương hắc ám, hắn không dẫn động quy tắc chi lực, hắn dựa vào nhất quyền nhát cước nhưng lực phá hoại ngập trời, người khác không thể đón đỡ cho nên bỏ trốn.
Hắn giết tới chỗ Binh thiếu Quân Ca vội vàng động thân mà ra, hắn muốn ngăn cản tiểu Trình.
Chiến lực bản thân hắn không phải đối thủ của tiểu Trình nhưng cắn răng chịu đựng, mười chiếc nhẫn trên tay hắn lại tan vỡ, ngay sau đó có khói xanh bốc lên.
Tiểu Trình không tránh không né, hai tay hóa thành đao nhọn đâm vào ngực Quân Ca.
Quân Ca lập lại chiêu cũ, hắn biến thân thể thành nọc độc.
Chỉ cần cảnh giới như nhau, ai cũng đừng mơ tưởng làm gì được hắn trong trạng thái này, đương nhiên trạng thái Vô địch như vậy chỉ duy trì trong một giây ngắn ngủi mà thôi, hơn nữa bị ép một ngày hai lần vận dụng tiên thai chi lực, hắn khẳng định sẽ bị trọng thương.
Xem tiếp...thần đạo đan tôn
truyện tranh thần đạo đan tôn
truyện thần đạo đan tôn
thần đạo đan tôn truyện chữ
đọc truyện thần đạo đan tôn
thần đạo đan tôn chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License