con-mat-ao-thi

Như có câu nói: Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.

Bất kể môn phái Tịnh Liên Tông của chúng ta tệ đến đâu.

.

.

!Cũng vẫn là một môn phái.

Ta nghĩ Lâm Thanh Diện nhất định có động cơ thầm kín.

Lâm Thanh Diện phát giác hôm nay rất là kỳ quái, vừa đi ra ngoài liền nghe được những lời không dứt này, nhưng khi ánh mắt anh nhìn về phía bọn họ, tất cả những người tung tin đồn đều đã biến mất, đến mức Lâm Thanh Diện cũng không có một người để hỏi.

Chính xác những tên này đang nói cái gì, thật sự không biết bọn họ nghĩ như thế nào.

Tình hình môn phái bây giờ không lạc quan.

Đến xây dựng môn phái cũng không tốt, cả ngày thảnh thơi đầu óc cũng không có, thực tế là quá đáng ghét! Chẳng qua ta hiện nay, cũng không có cách nào phân tâm đi quản bọn họ, vẫn là nên làm tốt việc của chính mình.

Lâm Thanh Diện không hiểu thấu thở dài một hơi, mình tới này tông môn này thời gian cũng không dài, nhưng trong tiềm thức, anh luôn cảm thấy môn phái này đã ở cùng anh từ rất lâu rồi, không biết có phải là ảo giác hay không.

Mặc dù những xuy nghĩ đó chỉ xẹt qua trong đầu Lâm Thanh Diện, nhưng cũng không ngăn được người khác nghĩ đến! Khi nhìn thấy khí tức mạnh mẽ của Lâm Thanh Diện sắp tràn ra khắp cơ thể, bọn họ đã dấy lên lời đồn đại ước đoán trong lòng, họ nhao nhao ở sau lưng chỉ trích Lâm Thanh Diện đã đánh cắp bí mật của Tịnh Liên Tông.

Ta hiểu rồi, với những người như Lâm Thanh Diện kia, môn phái của chúng ta có thể sẽ sớm phải diệt vong.

Không phải Lâm Thanh Diện không muốn giải thích, mà là khi anh giải thích với người khác, mọi người đều tỏ vẻ khách khí, giống như tin đồn đều do người khác tung ra, không liên quan gì đến họ.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện vừa rồi, chính tai nghe được những lời đồn đại kia, đều là từ trong miệng bọn họ truyền ra.

Vì giải thích không có kết quả, vậy thì quên đi, ta không thể mỗi ngày đuổi theo giải thích với bọn họ có chuyện hay không, nếu ai tin, vậy liền tùy ý hắn đi, dù sao ta cũng có lương tâm trong sạch! Lâm Thanh Diện hùng hồn nói ra câu này, nhưng chuyện tiếp theo cũng không khiến anh cảm thấy khá hơn.

Bởi vì có người thấy Lâm Thanh Diện không cố ý đáp trả, liền tăng cường độ tin đồn, đủ loại tin tức sai lệch khó tin đều truyền đến tai Lâm Thanh Diện.

Thực ra, những chuyện bình thường, đối với Lâm Thanh Diện có thể bỏ qua, nhưng có người lại lôi kéo hết người này tới người khác, Lâm Thanh Diện vốn không muốn từ bỏ, nhưng hiện tại anh cho rằng, nâng cao thực lực chính là mấu chốt, Nó không đáng để anh cãi nhau với họ, vì vậy anh chỉ có thể trốn tránh.

Hiện tại ta vào trong rừng xem có thứ gì tốt.

Tuy rằng trong môn phái không thiếu lương thực, nhưng nguyên liệu thực sự không có gì hấp dẫn.

nếu như có thể chuẩn bị một ít thịt rừng, thật là không thể tốt hơn.

Lâm Thanh Diện thở phào nhẹ nhõm, ở đây chỉ có thể ngửi được hương hoa, nghe được tiếng chim hót, không còn có nhiều lời nói chướng khí mù mịt như vậy.

Tuy nhiên, ngay cả với một việc bình thường như vậy, Lâm Thanh Diện cũng không thích thú mãi mãi, anh biết mình nên làm gì và không nên làm gì bây giờ, vì vậy anh lập tức khoanh chân ngồi thiền.

Không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không, Lâm Thanh Diện luôn có cảm giác phía xa, có người phụ nữ đang kêu cứu, loại cảm giác tuyệt vọng đó khiến Lâm Thanh Diện đột nhiên khó thở, nhưng khi mở mắt ra, thật kỳ lạ.

mọi thứ lại kết thúc đột ngột.

Những chuyện kỳ quái gì sẽ xảy ra trong khu rừng này? mình thực sự không biết phải nói gì? Trước tiên mình vẫn phải gác lại mọi thứ, tập trung ăn uống và tập luyện, làm tốt hai việc này, thì không gì có thể đánh bại được một người lạc quan! Cứu mạng! Lâm Thanh Diện tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài đời làm được việc này cần rất nhiều dũng khí, Lâm Thanh Diện càng trở nên thận trọng, hoàn cảnh chung quanh có thể có gì đó không ổn, nếu không chú ý thì có thể trên ngực sẽ xuất hiện lỗ thủng lớn, Lâm Thanh Diện không muốn trải qua chuyện như vậy.

Cứu mạng! Khi Lâm Thanh Diện từ xa đến gần nghe xong hai chữ này, vẻ mặt chợt lạnh đi, đây nhất định không phải giả vờ, cũng không phải dụ mình vào mồi, mà là lời kêu cứu từ đáy lòng.

.

Ngoài việc tìm con gái, Lâm Thanh Diện quyết tâm dấn thân vào con đường Tu luyện, lúc đó còn có một nguyên nhân cực kỳ quan trọng.

đó chính là, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, giống bây giờ tình huống như vậy, chẳng lẽ không phải là thời điểm rút đao tương trợ sao Lâm Thanh Diện liền xuất ra khỏi trạng thái thiền định, anh lao vút lên không trung quan sát tình hình, tốc độ của anh nhanh đến mức.

người thường không thể bằng mắt thường bắt được thân ảnh Lâm Thanh Diện.

Sau đó, Lâm Thanh Diện nhìn thấy một chuyện làm cho người ta có chút tức giận, mười mấy tên đại hán đang đuổi theo một nữ nhân yếu đuối, chuyện này Lâm Thanh Diện nhìn ra tuyệt đối là sự thật, không thể có chuyện gì khác, lập tức xắn tay áo lên, ánh mắt có chút khinh thường nhìn về phía xa xa.

Bất quá, bọn họ đều là những thứ như vậy, hơn nữa đại năng Thần Giới không những có tài năng.

Mà còn có hạng người lưu manh như vậy, vậy ta cũng có thể thu dọn sạch sẽ đám này! Lâm Thanh Diện làm sao có thể coi bọn họ là đối thủ thực sự được? Tuy chúng có vẻ ngoài mạnh mẽ, cũng có dấu vết tu luyện, nhưng trong mắt Lâm Thanh Diện, sự tu luyện của bọn họ lại quá rác rưởi.

Hơn nữa, trước đây anh cũng từng gặp phải những lời đàm tiếu bắt nạt như vậy, giờ anh như có lửa đốt trong bụng, nếu lúc này có người dám khiêu khích anh, thì anh phải cho người đó, nếm trải nắm đấm to lớn của mình.

Tiểu tử ngốc nghếch kia, đang nhìn cái gì vậy? Ta cảnh cáo ngươi, chuyện này không liên quan gì đến ngươi.

Nếu như ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, chúng ta không ngại ngắt chân thỏ nhỏ bé của ngươi!.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thanh Diện nhếch miệng lộ ra một nụ cười, sau đó lao thẳng về phía bọn họ với tốc độ cực nhanh, cảm giác như một mũi tên sắc bén, tuy rằng ở trong rừng rậm, có rất nhiều thứ cản trở Lâm Thanh Diện, nhưng cũng không thành vấn đề.

Những cây cối rậm rạp đều bị Lâm Thanh Diện nhạy bén phát hiện, anh bay vút qua không đụng tới một chiếc lá.

Các huynh đệ mau rút lui, lần này gặp phải cao thủ rồi, nếu không rời đi, tính mạng của chúng ta sẽ phải để lại chỗ này! Người trước kia đe dọa Lâm Thanh Diện, giờ lo lắng nói, nhưng đồng bọn của hắn đều không chịu nghe, dù sao sau lưng bọn chúng đều có một thanh đại khảm đao, khi những con đao đó ở trong tay, chúng sẽ phát ra một màu xám bạc nhàn nhạt, nếu như là một người tu luyện bình thường, e rằng sẽ cảm thấy nhức đầu, đối phó nhiều người như vậy, cũng không dễ dàng chút nào.

Nhưng ta làm sao có thể để cho các ngươi chạy trốn? Lâm Thanh Diện sử dụng kỹ thuật thân hình đặc biệt nhanh, tiện tay lấy một cành liễu trên cây bên cạnh, sau đó dùng thứ này làm vũ khí.

Sau một vài chiêu thức chớp nhoáng, Bọn chúng khóc lóc thảm thiết, quỳ rạp trên mặt đất kêu gào, nhìn thấy cảnh này, Lâm Thanh Diện liền đá vào mông bọn chúng, sau đó dùng ánh mắt chán ghét nhìn bọn chúng, xua tay, liền để bọn hắn cút nhanh lên, loại chuyện này thật không xứng.

để anh sử dụng tới Trảm Tiên Kiếm.

Giả như Lâm Thanh Diện biết, người mình cứu bây giờ, sẽ đặt mình vào tình huống vô cùng rắc rối trong tương lai, ước chừng anh sẽ không vui như vậy, khi cứu được người phụ nữ bị đuổi giết này.

Lúc ôm cô gái này vào người, Lâm Thanh Diện sững sờ trong chốc lát, cho dù trong lòng anh không loạn, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô gái này, trong lòng lan tràn một cảm giác khác lạ.

Hiện cô gái này đã hôn mê, ước tính trước đó phải tốn rất nhiều công sức để chạy trốn.

Khi Lâm Thanh Diện trở lại môn phái, tình cờ bị mấy huynh đệ đồng môn đụng phải, tuy rằng chỉ có mười mấy người nhưng vẻ khinh thường của họ không hề ít, có người chế nhạo, có người ghen tị, nhưng cơ hồ toàn bộ đều là không có hảo ý.

Có thể Lâm Thanh Diện dù sao cũng không nghĩ tới, tuy rằng có thể nói là hành vi của anh rất tử tế, lại làm cho một ít chuyện gia tốc phát sinh.

Nhưng cho dù anh không làm như vậy, chuyện này rốt cuộc vẫn sẽ không thể tránh khỏi, Lâm Thanh Diện về sau nghĩ thông suốt chuyện này, cũng như trút được gánh nặng trong lòng.

Khi Lâm Thanh Diện trở lại môn phái, anh vỗ vỗ đầu của mình, không rõ ràng mình hiện nay đến tột cùng đang suy nghĩ chuyện gì, tại sao lại ra tay ngu xuẩn như vậy.

Không thể tìm được một phòng cho người phụ nữ đang bất tỉnh này, vì vậy có nghĩa là, cô ấy chỉ có thể đến phòng của mình để chữa bệnh, nhưng bằng cách này, không phải liền là biến tướng thừa nhận, mình có ý nghĩ xấu xa sao? Nhưng hiện tại danh tiếng tốt hay xấu, đối với cứu người chuyện nào quan trọng hơn?, cho dù người có danh tiếng cũng sẽ xấu, chính là nữ nhân ở trong tay mình, Lâm Thanh Diện tự nhiên nghĩ đến mình là đại nam nhân.

không có khả năng đi so đo nhiều như vậy.

Lâm Thanh Diện cân nhắc liên tục sau đó đành bế nữ nhân trở về phòng của mình.

Cũng may nơi này đủ rộng rãi, chỉ cần mình đi ra ngoài giải thích rõ ràng cho người khác, thì nhất định sẽ không bị người khác suy đoán lung tung.

Liễu Mặc cũng nghe đến chuyện này, sau đó chợt nhớ tới chuyện lần trước.

Sư phụ của Lâm Thanh Diện, chính là sư huynh của mình, nhờ mình nói rõ một điều với những đệ tử khác, đó là chứng minh cho mọi người thấy tấm lòng của Lâm Thanh Diện đối với môn phái này, không có khả năng sinh ra hai lòng.

Nhưng chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng hết lần này tới lần khác mình cứ quên, lúc nhớ ra thì đã ba ngày, kể từ khi sư huynh dặn dò với mình.

Chuyện này làm sao ta có thể quên được như vậy? Nếu như sư huynh trách cứ, trước tiên nhất định sẽ mình bị trừng phạt, ta phải nhanh lên.

.

.

Trước khi Liễu Mặc lên tiếng, một đệ tử đã chạy tới cửa phòng, phàn nàn rằng Lâm Thanh Diện đã trở về môn phái với một người phụ nữ trong tay, lời nói đầy chua ngoa, Liễu Mặc không thể nói ra.

Nhưng khi nghe nói, người phụ nữ do Lâm Thanh Diện đưa về, dường như bị thương và hôn mê, Liễu Mặc cũng không thể ngồi yên, tình cờ mình cũng có một chút chuyện liên quan tới Lâm Thanh Diện, sau đó ông liền đến phòng của Lâm Thanh Diện.

Đây là chuyện gì xảy ra? Ta nghe những đệ tử khác thảo luận về chuyện này.

Về phía ngươi không có vấn đề gì sao? Có cần ta thay ngươi làm sáng tỏ một chút hay không? Liễu Mặc nặng nề mà thở dài một hơi, Lâm Thanh Diện là ai, kết thân dạy dỗ cậu ta mấy chục ngày, trong lòng ông đã hiểu rõ, trên người Lâm Thanh Diện vẫn còn dấu vết đánh nhau, tuy rằng không rõ ràng nhưng cũng có thể thấy rõ.

Lâm Thanh Diện đã thắng.

Tôi đang thư giãn trong rừng.

Tôi không ngờ gặp phải một nhóm đàn ông mạnh mẽ đang đuổi theo người phụ nữ này và chế giễu tôi.

Sau khi đánh họ, tôi thả họ đi và đưa người phụ nữ bị thương này trở lại môn phái, tôi còn không có cùng cô ta nói một lời nào, Sư thúc, ngài nhưng tuyệt đối không được hiểu lầm! Liễu Mặc cười lên ha hả, biểu thị mình nhất định là đứng bên Lâm Thanh Diện.

Vừa rồi ta đã bắt mạch cho cô ấy.

Không thành vấn đề gì lớn.

Chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức là được.

Đệ tử môn phái ta càng ngày càng vô pháp vô thiên, ta ra ngoài gõ bọn hắn một cái.

Ngươi trước cứ làm chuyện của ngươi ở đây đi! Lâm Thanh Diện đứng dậy, nhìn thấy bóng lưng xa xăm của Liễu Mặc, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, ít nhất là sư phụ và sư thúc của mình đối với mình, cũng sẽ không vì lời nói của người khác mà đối với mình có sự hoài nghi.

.

Bất quá, từ ánh mắt của bọn họ, có thể thấy được một chút bất mãn, trong hoàn cảnh Tu luyện như vậy, bọn họ không thể tập trung cao độ, cũng có thể hiểu được, rốt cuộc là ở đây không có đủ điều kiện để.

để bọn hắn thật tốt tu luyện.

Liễu Mặc cũng là về sau mới nghĩ rõ ràng đạo lý này, nhưng mọi chuyện luôn có sự thay đổi bất ngờ.

Lâm Thanh Diện vốn tưởng rằng, cô gái này sẽ sớm tỉnh lại, tuy vết thương trên người cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng, tổng thể cũng chỉ trầy xước vài nhát đao sượt qua, cũng không phạm vào bộ phận trọng yếu.

Nhưng không biết tại sao, chờ nửa ngày, khi Lâm Thanh Diện buồn ngủ đến khi chuẩn bị đi ngủ, anh vẫn không thấy động tĩnh của cô ấy, lúc này Lâm Thanh Diện mới cảm thấy hơi hoảng hốt không thể giải thích được.

.

Trước đây, khi gặp phải tình huống này, mình đã từng luyện chế đan dược, nhưng với sự cải thiện của cảnh giới và mở rộng tầm nhìn, mình không còn cần đến đan dược nữa, không nghĩ tới ở đây, còn phải làm lại chuyện cũ, không biết bản lĩnh luyện đan của ta, đến tột cùng có tăng lên hay không.

Lâm Thanh Diện nheo mắt, hình như đang nhớ lại những trình tự chủ yếu của thuật luyện đan, ghĩ đến mình vô luận như thế nào, cũng không thể quên, nhưng không ngờ hiện thực, đã sớm dạy cho anh một bài học.

Tuy rằng Tịnh Liên Tông là môn phái cô độc vô biên, nhưng ít nhất cũng có lò luyện kim, những đống củi đó ở khắp nơi, cũng không thiếu những loại thảo mộc bình thường.

Thật đáng tiếc khi Lâm Thanh Diện bắt tay vào luyện đan.

Trong lúc luyện đan có tiếng ồn ào, một số đệ tử chạy tới xem, liền thấy Lâm Thanh Diện đầu xám xịt, tóc tai rối tung, toàn bộ cả đám đều ôm bụng, cười lên ha hả.

Lâm Thanh Diện cũng không quan tâm đến chuyện này, thấy nữ nhân không tỉnh lại, tuy rằng trong Tịnh Liên Tông không có nhiều người, nhưng việc truyền tin cũng không chậm hơn những nơi khác, rất nhanh chưởng môn liền biết, Lâm Thanh Diện đang ở nơi đó luyện đan, và nó đã thất bại.

Ngay lập tức anh tìm thấy một cuốn sách viết tay từ trong túi sách, và nhìn vào những dòng ghi chú gọn gàng trong đó, anh không thể không thở dài, nghĩ rằng ngày xưa của mình thật tuyệt.

Đây là bản tóm tắt về thuật luyện đan của tôi trong những năm đầu.

Nó gần như là những ghi chú ngẫu nhiên.

Nếu sư phụ không phiền, liền cầm xem một chút đi.

Chưởng môn Tần Ý xuất hiện tại trong phòng luyện đan, đồng thời còn đem trân tàng bút ký của Lâm Thanh Diện, điều này đã sớm lan truyền trong các đệ tử.

Một đệ tử tên là Vương Hổ Bình, xét về thời gian nhập môn thì được coi là sư huynh của Lâm Thanh Diện, nhưng không ngờ rằng, bây giờ hắn lại chửi bới Lâm Thanh Diện một cách ác độc, và xúi giục những đệ tử khác bỏ tông môn đi theo mình.

Biển rộng mặc cá bơi, bầu trời mặc chim bay, một cái môn phái Tịnh Liên Tông nho nhỏ, làm sao giữ được một Ngọa Long như ta? Thà tự mình ra ngoài lập nghiệp, còn hơn kết thúc thất bại trong môn phái tồi tàn này.

! Trên thực tế, tên Vương Hổ Bình này, bình thường chẳng có chút uy tín nào.

Nhưng những gì hắn nói ra, thật sự dao động lòng người, dù sao bây giờ, bọn họ cũng đã nhìn ra được thực lực của những môn phái khác, nếu như môn phái nhỏ này bị cưỡng bức, cũng có thể yêu cầu bọn họ đừng nói sao? Đây là một điều rất quá đáng.

.

Tuy nhiên, Lâm Thanh Diện nghĩ, nếu bọn họ nói chuyện với Liễu Mặc hoặc Tần Ý, như vậy chính là tình huống, các đệ tử xin cứ tự nhiên rời đi.

Mặc dù Liễu Mặc biết, môn phái này đang lúc thiếu người, nhưng tuyệt đối không phải là sẽ giam giữ đệ tử, ngăn cản không cho bọn họ rời đi, mọi người đều có tham vọng riêng, loại đạo lý này Lâm Thanh Diện bọn họ vẫn là hiểu rõ.

Vậy chúng ta liền rời đi đi, loại môn phái tồi tàn này, chúng ta thật không thể phát triển! Tiếng mọi người ồn ào qua lại, nhưng Lâm Thanh Diện lúc này đang mải nghiên cứu bút ký trên tay, âm thanh trong phòng luyện đan gần như vang vọng cả bầu trời, nên anh hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của bọn họ.

.

Truyện Xuyên NhanhCuối cùng khi Lâm Thanh Diện luyện chế thành công tiên dược, anh tràn đầy phấn khích, không ngờ sau nhiều năm, mình lại có thể luyện chế ra một loại tiên dược có phẩm chất như thế này, thực tế là rất lợi hại.

Nhưng mà tìm kiếm khắp nơi trong Tịnh Liên Tông mà hầu như không thấy một đệ tử nào, Lâm Thanh Diện rốt cuộc gầm lên một tiếng A, lúc này, cũng không ai biết tâm trạng của anh là như thế nào, chỉ có thể nói là một nỗi buồn thấu trời.

Nhưng Lâm Thanh Diện cố gắng trấn tĩnh, anh vò đầu bứt tai nhận ra, hôm nay mình chịu quá nhiều áp lực, anh hiểu rõ, mỗi người đều có tham vọng riêng của mình, không cách nào ép buộc họ ở lại, trong lòng cũng dịu bớt phần nào.

Nhưng lúc này anh rất đau đầu, cũng không biết hiện tại chuyện này giải quyết như thế nào, một lát nữa sẽ giải thích với Liễu Mặc kiểu gì?.

Lui một vạn bước mà nói, mặc kệ chính mình có sai hay không, nhưng những đệ tử này bỏ đi, trăm phần trăm nguyên nhân, chính là do mình họ mới rời đi, vì vậy mình phải làm gì đó để bù đắp cho sự mất mát này.

Nhưng mình phải làm sao đây? Lâm Thanh Diện trầm mặc một hồi.

Khi Liễu Mặc nhìn thấy Lâm Thanh Diện xốc xếch trong gió lạnh, liền nhíu mày, không biết vì cái gì, mà mình có một loại dự cảm bất thường.

Tôi.

.

.

!không biết chính xác phải nói gì về vấn đề này.

Tất cả đệ tử trong môn phái của chúng ta dường như đã bỏ đi, ngoại trừ tôi.

Có thể là lỗi do tôi, tôi xin lỗi.

.

Lâm Thanh Diện tự lẩm bẩm một mình, không ngờ Liễu Mặc lại đến bên cạnh mình nhanh như vậy, lúc này anh cũng không nghĩ ra để nói cái gì.

Liễu Mặc há to miệng, có vẻ như không tin vào chuyện này chút nào, phản ứng đầu tiên của ông, chính là nghĩ Lâm Thanh Diện đang nói đùa với mình.

Tuy nhiên, khi ông tìm kiếm khắp môn phái như Lâm Thanh Diện cũng không tìm thấy ai, mũi ông cảm thấy chua chua, nhức nhối, nếu không phải có Lâm Thanh Diện ở đây, thì ông đã gầm thét lên rồi.

Ta thực sự là mộtngười thất bại.

Không ngờ các đệ tử của môn phái ta lại rời bỏ ta.

Hơn nữa, họ còn không thèm chào hỏi một câu nào.

Nhưng Lâm Thanh Diện, đừng lo lắng, chuyện này không liên quan gì đến ngươi.

Ta đã đưa có suy nghĩ này trước đây.

Mỗi người trong số họ cảm thấy rằng, họ không thể học được gì ở đây, và sự bất bình của họ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Điều này có thể hiểu được.

Họ muốn đi liền để đi đi.

Ngươi không cần phải mất thời gian, cố gắng để thuyết phục họ quay lại.

Cũng đừng đuổi theo họ, làm sao chúng ta có thể ngăn những người mà họ muốn rời đi.

Nói xong, Liễu Mặc cô đơn đi về, nhưng lúc này trước mặt bọn họ xuất hiện người thứ ba, chính là Giang Phàm đang bưng một bó củi, hắn ta trợn tròn mắt, không biết Lâm Thanh Diện hai người đã làm gì.

đến mức thần sắc từng người đều có một ít buồn bã.

Giang Phàm, Ngươi cũng sẽ rời bỏ ta sao? Nói thật, huynh đệ chúng ta coi như đã đường ai nấy đi, không chào hỏi mà cũng không có cách nào tổ chức lễ từ biệt cho bọn họ.

Nếu như Giang Phàm, ngươi cũng muốn rời đi, chúng ta có thể đại lễ từ biệt.

Lâm Thanh Diện hơi áy náy nói, nhưng không ngờ Giang Phàm lại xua tay, Ta tưởng là chuyện lớn gì? Vì họ đã không muốn ở lại, thì nên để họ đi.

Không thể nào chúng ta cầu xin họ quay trở lại được.

, như thế thật là quá thấp hèn! Nói xong, Giang Phàm đi về hướng nhà gỗ, Lâm Thanh Diện rất hài lòng và vui mừng.

Anh không ngờ rằng sẽ có một huynh đệ tốt như vậy! Đêm nay nhất định là vắng vẻ, hay là gọi huynh đệ qua đây, cùng nhau hàn huyên lâu một chút! Nhân tiện cũng có thể dạy hắn công pháp quen thuộc, cũng là quà của môn phái cho hắn.

Thanh Diện trong nội tâm nghĩ như vậy.

Trời gần tối, Giang Phàm không mời mà đến, nhìn nữ nhân nằm trên giường Lâm Thanh Diện, vẻ mặt hắn đầy quái dị, nhưng Lâm Thanh Diện lại không để ý chuyện này.

Sau khi nhận ra rằng anh ấy đang đến, Ngươi đến rồi, ta mới vừa rồi còn chuẩn bị đi tìm ngươi đây, ngồi đi.

Lâm Thanh Diện vội vàng cho cô ta ăn đan dược, chỉ tay về phía trên ghế, Giang Phàm thản nhiên ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường không chớp mắt, vẻ mặt có phần khó xử.

Nước, nước! Khụ khụ! Người phụ nữ rốt cục cũng từ từ tỉnh lại.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy cảnh này thì vỗ đùi hưng phấn, anh đã dành gần hết buổi trưa trong phòng luyện đan cũng không uổng phí.

Xem ra thuốc của anh thật sự có tác dụng, nghe thấy miệng cô ấy nói muốn uống nước, Lâm Thanh Diện lập tức đưa cho cô một bát nước lớn trên bàn, cô ta cũng không khách sáo, uống một hơi cạn sạch, nhưng khi Lâm Thanh Diện chuẩn bị rót đầy bát nước thứ hai, sự thay đổi của người phụ nữ này lại khiến anh có chút kinh ngạc.

Ánh mắt của người phụ nữ vốn dĩ đã bối rối, giống như không biết mình đang ở đâu, Lâm Thanh Diện lúc này còn nghĩ tới việc hỏi cha mẹ của cô ấy là ai, chỉ sợ cô ta đều nói không nên lời.

Nhưng mà ánh mắt của cô lúc này chuyển từ bối rối thành sợ hãi, theo hướng ánh mắt của người phụ nữ, Lâm Thanh Diện nhìn về phía Giang Phàm, lúc này hắn đang nhàn nhã uống trà, nhìn không có một chút khác lạ nào.

Xin chào? Cô có nghe ta nói không? Người kia là sư đệ của ta.

Hắn không có thực lực gì cả.

Gầy như một con khỉ.

Cô đừng sợ.

Hơn nữa, có tôi ở đây, không ai bắt nạt cô đâu.

Những người có thể bắt nạt cô đã bỏ đi ngày hôm nay.

Lâm Thanh Diện cười nhẹ, thật không ngờ nữ nhân nằm trên giường của mình, ánh mắt cứ dán vào Giang Phàm, không hề nhìn về phía mình.

Lâm Thanh Diện nhún vai, dù sao anh cứu người cũng là có ý tốt, không thể vì một chuyện nhỏ mà làm cho tâm trạng đảo lộn, liền đút viên đan dược cuối cùng vào miệng cô ta.

Mặc dù mình ngoài miệng nói hoàn toàn không cần thiết lo lắng, Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn nghi ngờ.

Tại sao người phụ nữ này khi tỉnh dậy, và nhìn thấy người đã cứu cô ấy, rõ ràng là mình, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm sang người kia.

Coi như cô ta sợ hãi, cũng hẳn là sợ hãi chính mình mới đúng, chứ không nên sợ hãi một tiểu tử gầy như que củi, Lâm Thanh Diện từ trước đã âm thầm kiểm tra thân thể của hắn, người yếu như gà chọi, ngày thường chỉ có thể xách nước, nấu cơm làm việc vặt.

.

Truyện Quan TrườngVì cô nương này không thích tôi ở bên đây, nên tôi sẽ rời đi.

Dù không biết môn phái sẽ làm gì tiếp theo, nhưng chắc chắn sẽ có những động thái lớn.

Tôi hy vọng chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng.

Giang Phàm nói nhiều như vậy, không đầu không cuối, Lâm Thanh Diện một câu cũng không hiểu, điều anh quan tâm nhất bây giờ, là tại sao vừa rồi người phụ nữ này cảm thấy sợ hãi, nhất định không thể giả bộ được.

Là do mình nhìn nhầm sao? Lâm Thanh Diện lắc đầu, chuyện này tuyệt đối không nhầm được.

Khi Giang Phàm vừa rời đi, Tần Ý và Liễu Mặc cũng vừa tới.

Hai người họ đã nghe rõ toàn bộ sự việc và cùng đưa ra lựa chọn, đó là hãy để bọn họ đi.

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu cảm thấy thân phận trước đây của mình có chút không đúng, như vậy thì có thể không nhận thân phận là đệ tử Tịnh Liên Tông, nhưng những chuyện này đều không lớn, vấn đề lớn nhất bây giờ là, nên xử lý như thế nào với nữ nhân không quen biết trước mặt, ngay cả Liễu Mặc cũng không nghĩ ra câu trả lời trong lúc này.

Để ta bắt mạch cho cô ấy! Tần Ý thở dài, tuy là nói như vậy, nhưng chuyện này ai mà không khó xử? Những đệ tử đó dù không tốt đến đâu, cũng đã từng mang lại sức sống cho môn phái này, nhưng hiện tại chỉ còn lại ba bốn người, ước chừng sẽ không thể tham gia Phong Vân tông môn hội tiếp theo.

Ta trước đó vậy mà không phát giác được, thực tế là quá quái lạ.

Lâm Thanh Diện, Người phụ nữ mà ngươi đưa về thật ra đã bị nội thương.

Chỉ riêng cấp độ tiên dược của ngươi, cũng không đủ để chữa khỏi cho cô ta.

Liễu Mặc trải qua một phen bắt mạch kỹ càng về sau, nhìn Tần Ý cùng Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu.

Ngươi hiện tại nội thương, tại sao không nói cho chúng ta biết trước? Chẳng lẽ ngươi thật sự không nói được sao? Không thành vấn đề, cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật thì cũng phải tiễn về tây phương, chúng ta vô luận như thế nào, cũng không thể buông tay mặc kệ, ngươi cứ việc yên tâm.

Nói xong, hai người rời đi, chỉ còn lại có Lâm Thanh Diện ngồi ở bên giường, trong lòng anh hiện tại có dự cảm, chính là, nơi này có khả năng bộc phát một trận đại chiến? Dù là tình thế nát bét, hay có thể tranh đoạt thì anh chưa biết, nhưng điều chắc chắn là một sự kiện lớn.

Xem ra mình chỉ có thể hành động vào ban đêm.

hiện thực lực của ta hôm nay, mười không còn một, không cách nào chống lại Lâm Thanh Diện mạnh mẽ kia.

Mình vẫn phải dùng sự khôn khéo.

Sau khi Giang Phàm nói xong những lời này, nửa đêm chính mình ẩn vào bóng tối, Mình vừa rồi đã nhìn lén qua, Lâm Thanh Diện đã đi đến một gian xa trong phòng đi ngủ, dù sao cô nam quả nữ, chung sống một phòng, Rốt cuộc có chuyện gì không hay, cũng vô tình tạo cơ hội cho Giang Phàm.

Nhưng mà lúc trước Lâm Thanh Diện đã phát hiện có chuyện không ổn, làm sao anh không đề phòng, Lúc ấy liền trở về phòng theo lối đi nhỏ hẹp, nữ nhân kia hiện tại đã được chính mình đặt ở nơi an toàn tuyệt đối.

Khi Giang Phàm đến phòng của Lâm Thanh Diện, hắn thấy một người phụ nữ đang nằm trên giường, lúc này đang đắp chăn bông, nhưng từ mái tóc dài, có thể mơ hồ đoán được, đó là người phụ nữ do Lâm Thanh Diện mang về.

Giang Phàm nghiến răng nghiến lợi, lấy ra một con dao găm trên tay, về sau Lâm Thanh Diện càng nhìn con dao găm này, rất giống con dao của mình.

Anh không biết có phải do tâm lý không, nhưng lúc đó, anh đang ở thiên giới, con dao găm mà Dương Kiêu đưa cho anh là một bảo vật.

Nhưng vừa đến đại năng Thần Giới, dao găm này đột nhiên trở thành dao găm bình thường.

Nên Lâm Thanh Diện cũng không còn quá quan tâm Nhưng đây là những chuyện về sau.

Khi Lâm Thanh Diện nhận thấy có người đang vung dao sau lưng mình, anh lập tức vô cùng tức giận, chẳng qua cố nén không để cho mình phát tác, nhất định phải muốn đem tên này bắt cho được chân tướng, bất quá bây giờ anh còn không xác định, đến cùng có phải người trong lòng mình suy nghĩ hay không? Mong rằng không phải người này, nhưng cho dù đánh vỡ đầu, anh cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có người thứ hai có lý do như vậy.

Nhất định là ngươi.

Giang Phàm, bởi vì trước đây ta rất tin tưởng ngươi, không ngờ ngươi lại là người như vậy.

Thật sự là làm cho ta buồn bã, ngươi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy! Giang Phàm lúc này không nói được lời nào, bởi vì tay của hắn đã bị Lâm Thanh Diện nắm chặt.

Khi đ.

âṁ con dao xuống, không ngờ có một đôi tay mạnh mẽ hơn vươn ra từ phía sau và khống chế tay của hắn, quả thật chỉ trong vòng một hai chiêu, chứng tỏ người này có công lực thâm hậu, chắc chắn không phải người phụ nữ ốm yếu nằm trên giường trước đó.

Ta.

.

.

Có thể thấy Giang Phàm đang định nói gì đó, nhưng không biết tại sao hắn ta lại không tiếp tục nói, mà vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay của Lâm Thanh Diện, muốn nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn.

Nhưng lựa chọn của hắn không được thực hiện, bởi vì từ ngoài cửa sổ nhìn thấy hai người, chính là Tần Ý và Liễu Mặc, hai người đều dùng ánh mắt khó tin nhìn Giang Phàm.

Khi Lâm Thanh Diện tìm bọn họ bàn biện pháp đối phó, hai người vẫn cảm thấy Lâm Thanh Diện hoàn toàn lo lắng vô lý, bọn họ cũng nói với anh, hiện tại chỉ còn lại có Giang Phàm, chúng ta nhất định phải giữ quan hệ tốt, nhưng không ngoài dự đoán của bọn họ, mọi chuyện đúng như dự liệu của Lâm Thanh Diện.

Kỳ thật ta làm như vậy là có nỗi khổ tâm.

.

Giang Phàm lợi dụng phản ứng của đám người này liền bỏ chạy, lúc bị Lâm Thanh Diện đuổi ra ngoài, màn đêm mờ mịt, chạy đi đâu cũng không thấy.

Xem ra đã đến lúc phải giải tán môn phái.

Không ngờ môn phái truyền thừa này vốn đã trăm năm, lại bị cắt đứt cơ nghiệp trong tay ta.

Thật sự có thể nói, ta chính là tội nhân của môn phái này.

không làm như vậy thì phải làm thế nào đây? Giờ chỉ còn sót lại một cái vỏ rỗng, đây không phải là ý định ban đầu của chưởng môn cùng đại sư huynh! Tần Ý khóc lóc thảm thiết, sau khi Lâm Thanh Diện giúp ông cầm máu, anh cũng buồn bực theo ông ta.

Cảm ơn các ngươi đã cứu ta, ta tên Tử Ngưng.

Người phụ nữ lúc này vội vàng chạy tới, nói ra tên của mình.

Lâm Thanh Diện không còn có thể quan tâm đến chuyện buồn ở đây nữa, một lúc sau liền nghĩ đến một chuyện khác vô cùng quan trọng.

Nếu không có cách nào che giấu thân phận của Tử Ngưng, thì có thể sẽ gây ra vô số tai họa.

Đây không phải là thứ Lâm Thanh Diện muốn thấy, cũng không phải là thứ mà Liễu Mặc bọn họ muốn thấy.

Nhưng chúng ta nên làm gì về vấn đề này mới phải đây? Dường như không có cách nào ổn thỏa.

.

.

Liễu Mặc thở dài, hiện tại môn phái đã hoàn toàn sụp đổ, e rằng không bao lâu nữa, sẽ trở thành trò cười của mọi người.

Điều khó chịu hơn nữa, là vẫn còn rất nhiều rắc rối, những rắc rối này nếu cứ kéo đến, khiến họ dù có mười tay cũng không thể xử lý được.

Lâm Thanh Diện lúc này cười ra tiếng, Liễu Mặc cùng bọn họ nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Diện, nhưng anh nhìn bọn họ cam đoan, mình nhất định có biện pháp.

Một số chuyện rắc rối có thể xảy ra vào ngày mai, nhưng anh đã có một kế hoạch tốt ở bên mình.

Chỉ cần chúng ta lạc quan, dự đoán tiếp theo của tôi nhất định là sự thật.

Mọi người nhìn nhau, tạm thời tin tưởng lời Lâm Thanh Diện nói, sau đó lên giường đi ngủ, bởi vì Lâm Thanh Diện thật sự rất lo lắng, nên ngủ ở phòng bên cạnh phòng chính, nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì anh có thể vội vàng chạy tới.

cứu viện ngay lập tức.

May mắn thay, không có gì xảy ra trong đêm này.

Ngày hôm sau, bên ngoài môn phái suy tàn này, đột nhiên xuất hiện hai vị khách không mời mà đến, Lâm Thanh Diện trước đây còn tưởng rằng có thể gây ra một hai phiền phức, rốt cuộc Giang Phàm bỏ chạy, như vậy hiện nay chuyện xảy ra, cũng là hợp tình hợp lý.

Mà người của Thanh Long Tông và Tuyết Hổ tông lại đến đây, đây là điều mà Lâm Thanh Diện không bao giờ ngờ tới, dù sao đây cũng là hai môn phái mạnh nhất trong địa bàn này, chỉ cần một trưởng lão trong bọn họ, liền có thể làm chưởng môn những môn phái nhỏ kia.

Lâm Thanh Diện nghĩ, nếu không có Tử Ngưng, có lẽ cả đời, người của Thanh Long Tông cũng không thể đặt chân đến nơi này, anh lập tức cười cười, hỏi bọn họ muốn làm gì.

Thật ra, trong lòng anh thầm khinh thường họ, nghĩ rằng mình chỉ cần trong vòng mấy năm, mình sẽ có thể trở thành một người mạnh mẽ như họ.

Nhưng không ngờ, người của Tuyết Hổ tông lại kiêu ngạo như vậy.

Nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Thanh Diện, trực tiếp tuyên bố muốn đi tìm Liễu Mặc hai người bọn họ, nhưng bị Lâm Thanh Diện ngăn lại.

Chưởng môn của chúng ta bây giờ đang bế quan.

Lúc rời đi, ông nói với ta rằng, ta nhất định phải chiếu cố tốt môn phái này.

ngươi bây giờ đi vào, cũng tìm không thấy thân ảnh lão chưởng môn.

Nghe vậy, trung niên Thanh Long Tông đang cưỡi ngựa, trên mặt nở nụ cười, hết sức ân cần nói với Lâm Thanh Diện: Đã vậy, ta muốn hỏi chuyện ngươi một chút.

Không biết môn phái của ngươi, có thấy một nữ tử mặc y phục màu tím, đồng thời quần áo trên người còn rách rách rưới rưới, như vừa chui ra khỏi đống xác chết hay không?.

Khi Lâm Thanh Diện nghe đoạn miêu tả này, anh chợt nghĩ đến Tử Ngưng.

Xem ra mục tiêu bọn họ tìm kiếm lần này là Tử Ngưng, nhưng anh sao có thể cho bọn hắn cơ hội này? Anh lập tức giả bộ ngẩn người, sững sờ đứng ở chỗ đó chừng bốn mươi giây, sau đó vẻ mặt khó hiểu hỏi: Nữ tử ngươi đang nói cái gì?? Môn phái của chúng ta nghèo nàn như vậy, ta không thấy ai như vậy cả.

.

Gã đến từ Tuyết Hổ tông muốn nổi giận, nhưng lại bị người trung niên Thanh Long Tông ngăn lại, hắn vẻ mặt ôn hoà, đưa một món quà cho Lâm Thanh Diện, trên mặt hắn cười rạng rỡ, chẳng qua cũng không nói chuyện, giống như lặng chờ Lâm Thanh Diện tự mình lựa chọn.

Nhìn thấy người Thanh Long Tông đến như thế, Lâm Thanh Diện ngây ngẩn cả người, nhưng làm sao có thể đổi Tử Ngưng, để lấy lễ vật trong hộp này? Điều đó hoàn toàn vi phạm nguyên tắc mà anh theo đuổi! Nhưng bây giờ, nếu không tìm được lý do để đuổi hai người bọn họ đi, phỏng chừng bọn họ sẽ không ngừng quanh quẩn ở đó, đương nhiên, anh không muốn loại chuyện đó xảy ra, liền lập tức đưa ra một lời thoái thác.

Ngươi đã thành tâm đặt câu hỏi, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.

Môn phái chúng ta hôm trước có một vị khách không mời mà đến, nhưng cũng không hào phóng như hai người.

Người phụ nữ ăn mặc rách rưới, hầu như không thể nhận ra chiếc váy đó màu tím.

Lúc ấy, chúng tôi không muốn quan tâm đến cô ta, nhưng không ngờ sáng hôm sau, chúng tôi thức dậy và mở cửa, lại phát hiện người kia đã chết rồi.

Chúng ta chưởng môn là một cái người hảo tâm, thế là đem nàng cho hoả táng.

Nghe vậy, đám người Thanh Long Tông không khỏi đấm ngực dậm chân, mặc dù chốc lát đã trở lại trạng thái bình thường, nhưng cảnh tượng này vẫn in sâu trong lòng Lâm Thanh Diện, anh chưa từng nghĩ là Tử Ngưng.

đối với Môn phái bọn họ có ý nghĩa quan trọng như vậy, xem ra ngay từ đầu, anh đã cứu một nhân tố không xác định rồi.

Vậy xin hỏi, thời điểm hoả táng nữ tử kia, bên trong lò các ngươi, có để lại thứ gì, ví dụ như cây trâm chẳng hạn, ngươi nhìn trên đầu của nàng có cài lấy cây trâm hay không, vô luận là khi còn sống hoặc là sau khi chết! Lâm Thanh Diện lúc này mới nở nụ cười, đám người Thanh Long Tông vội vàng đưa thêm một hộp lễ vật.

Con ma tội nghiệp kia có cái gì? Ba mươi bảy đệ tử của ta đều có thể nhìn rõ.

tóc tai bù xù, cho dù có cây trâm, khẳng định đã rơi xuống nơi khác.

Môn phái chúng ta không có may mắn như vậy.

Nghe vậy, người của Thanh Long Tông liền giơ roi cáo từ, Lâm Thanh Diện thở dài thườn thượt nhìn bóng dáng cô độc của hai người bọn họ, tình cảnh hiện tại chỉ có thể miêu tả là kỳ quái.

Người của Bạch Vân Tông từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, dáng vẻ ngốc nghếch và giả bộ của Lâm Thanh Diện thật sự có thể nói là nhất phẩm.

Có thể thấy trình độ của anh ta đã dày công tôi luyện, nhưng trong lòng người của Bạch Vân Tông vẫn có chút bất an, nên chúng sẵn sàng làm việc đó buổi tối.

Tôi vẫn không tin vào tài hùng biện của thằng nhóc ngu ngốc.

Có lẽ đó là chưởng môn gian xảo của họ.

Ngươi có thể kiểm tra xem có phụ nữ trong đó không.

Nếu có thì cứ đưa cô ấy đi.

Cao thủ của Bạch Vân Tông lĩnh mệnh mà đi, ban đêm có thể nói là tới Tịnh Liên Tông điều tra một phen, kết quả, ngoại trừ Lâm Thanh Diện không có một người nào bên trong.

Không ngờ điều cậu bé ngớ ngẩn nói lại thành sự thật.

Hãy rút lui càng sớm càng tốt.

Về giải thích rõ sự tình cho chưởng môn.

Thật sự không biết cây trâm sẽ rơi vào tay ai, nhưng dù nó rơi vào thế lực nào.

chắc chắn sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu.

Lâm Thanh Diện ngồi dậy, chế nhạo, đám người này đem mình nghĩ cũng quá đơn giản.

Ngày hôm sau, sáng sớm, Liễu Mặc hai người cùng xuất hiện ở bên giường Lâm Thanh Diện, khiến anh giật mình kinh ngạc.

Anh cho rằng, hai người bọn họ đã bị cướp mất lý trí, lúc này mới vô ý thức đi tới bên giường, định bóp cổ mình.

Nhưng nhìn kỹ lại, cả hai đều đang nở nụ cười trên môi, như thể đây sẽ là một hành trình tiếp theo của hai người, và anh không thể không hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Ta có một sứ mệnh thiêng liêng giao cho ngươi, vị trí chưởng môn môn phái Tịnh Liên Tông sẽ được truyền cho ngươi, hai người chúng ta sẽ đi chu du khắp nơi.

Ngươi là ứng cử viên duy nhất.

Tình hình hiện tại quả thực không khả quan, nếu cần thiết thì ngươi nên từ bỏ môn phái này, phải nhớ bảo vệ chính mình, bảo toàn mình, hai chúng ta đi đây.

Tần Ý nói rõ ràng ý định đã chuẩn bị trước cho Lâm Thanh Diện nghe một lần, anh lập tức sững sờ, không ngờ mình lại được giao nhiệm vụ như vậy.

Nếu lúc mình vừa đến đại năng Thần Giới, khẳng định như vậy là tốt, tối thiểu nhất trên danh nghĩa là tông môn, cũng có thể làm rất nhiều chuyện.

Nhưng hiện tại tại, chứng kiến nhiều chuyện kỳ quái về sau như vậy, ta có nên nhặt củ khoai tây nóng hổi này không?.

Phàn nàn thì phàn nàn, Lâm Thanh Diện vẫn quyết định gánh lấy trọng trách này, dù sao lúc mới tới đây, mình đã bị bắt nạt, nếu không phải có hai người Liễu Mặc này, mình hiện nay có khả năng ở bên cạnh để ăn xin.

mọi thứ tất cả đều có thể.

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho nên Lâm Thanh Diện lại ngủ một giấc, hiện nay mình là chưởng môn, tuy rằng không có đệ tử dưới trướng, nhưng ít nhất cũng có danh hiệu như vậy, cho nên Lâm Thanh Diện liền buông tha cho bản thân mình, không xuy nghĩ nữa.

ngủ một giấc đến hừng đông.

Anh không ngờ, đến khi anh tắm rửa xong, lại có một người khác đến.

Trước giờ môn phái rất vắng vẻ, không có ai tới thăm, ngoại trừ đệ tử ra vào, không có chút nào dấu vết của người sống, không ngờ mấy ngày nay, hết người này đến người khác ghé tới, làm cho Lâm Thanh Diện có chút chột dạ và khó chịu.

Mà lần này không phải người khác tới đây, chính là Dương Kiêu mà Lâm Thanh Diện luôn nghĩ tới, không ngờ Dương Kiêu lại lấy thân phận đệ tử nội môn tới gặp mình.

Anh vốn tưởng rằng, nếu để cho người khác biết Dương Kiêu có quan hệ sâu sắc như vậy với mình, thì sẽ rất tốt cho sự phát triển môn phái của chính mình, nhưng sau đó Lâm Thanh Diện lại thay đổi quyết định.

Lâm Thanh Diện, hai người chúng ta xa nhau đã lâu, đệ cũng chưa có cơ hội xem, huynh làm đệ nhớ muốn chết, hiện tại ta cuối cùng đã gặp lại nhau, đừng nhắc tới đệ vui vẻ như thế nào.

Hai huynh đệ chúng ta, nhất định thật tốt uống một chén.

Vừa rồi đệ thấy môn phái của huynh không có một đệ tử, xem ra vị trí trưởng môn đã giao cho huynh rồi, haha! Mặc dù không biết Lâm Thanh Diện đánh giá thế nào, nhưng nghe giọng điệu tâm tình cởi mở của cậu ta, vẫn nhớ lại những ngày hai người ở bên sông Nhiễm Hà.

Hai bên từ khi chia tay, không nghĩ tới bọn họ lại còn có cơ hội gặp mặt lần nữa, lúc này liền cùng hắn hàn huyên.

Thật ra ta cũng luôn nhớ cậu, ta lần trước tìm cậu, nhưng không ngờ đệ tử gác cổng của cậu lại kiêu ngạo như vậy.

Bọn hắn cho rằng, ta là đệ tử của một môn phái sa sút nên không cho ta vào, haha.

Lâm Thanh Diện làm sao không biết, vừa sáng sớm uống rượu, sẽ có một ít tổn thương cho dạ dày, nhưng hiện tại rượu gặp tri kỷ, ngàn chén vẫn còn ít, Dương Kiêu đã ở đây, khẳng định như vậy là ngàn chén uống thả cửa, chẳng qua trong lúc uống rượu, Lâm Thanh Diện vẫn phát hiện rất kỳ quái.

Chính là, Dương Kiêu càng ngày càng nhiều lời, dường như ý tứ của người say không phải ở tửu lượng, mà là trong lời nói của Lâm Thanh Diện.

Mấy ngày nay, huynh có nhìn thấy một nữ tử dáng dấp nhìn rất đẹp nhưng nghèo túng hay không? Khi Lâm Thanh Diện vừa nghe những lời này, trong lòng liền nổi lên một trận Lộp bộp.

Bây giờ xem ra, Lôi Tước Tông cũng có thể đang tìm kiếm Tử Ngưng, nhưng Lâm Thanh Diện mặt ngoài bất động thanh sắc, nếu lúc này Dương Kiêu nhìn ra manh mối, thì có lẽ anh vĩnh viễn không có ngày yên ổn, Lâm Thanh Diện chỉ là giả bộ hơi say và nói với cậu ta: Cậu có biết, huynh đã lâu chưa từng gặp qua nữ nhân hay không? Đối với ta ngày nay, phụ nữ chỉ đơn giản là vưu vật có thể ngộ mà không thể cầu.

Ta thực sự không gặp bất kỳ phụ nữ nào trong những ngày qua, nhưng hai ngày trước, ta nhìn thấy một nữ ăn xin đầu tóc bù xù, nhưng làm chúng ta dọa cho xấu, ngày thứ hai liền chết rồi, thi thể bị chưởng môn bọn họ kéo đi hoả táng.

Nghe vậy, Dương Kiêu tự gật đầu, xem ra căn bản giống như lời đại ca của Thanh Long Tông nói, xác định Lâm Thanh Diện không phải nói dối.

Dương Kiêu khi nào sẽ đi nhớ lại những tình cảm xưa cũ đâu, căn bản cũng không có khả năng nói cho Lâm Thanh Diện biết chân tướng.

Hắn nghĩ đến hiện tại, mình đã đem lời moi ra đến, còn lưu tại nơi rách nát này uống rượu, đã không có một chút tác dụng nào.

Sư huynh, môn phái của đệ vẫn còn có chuyện, nếu như đệ lại không đi xử lý, sư phụ có thể sẽ đem đệ tháo thành tám khối, xin cáo từ.

Lâm Thanh Diện giả bộ say khướt trên bàn, trong mắt để lại một khe hở, nhìn Dương Kiêu rời khỏi môn phái không thèm nhìn lại, trong nội tâm không khỏi cảm khái, không nghĩ tới hai người bọn họ hữu nghị thâm tình như vậy, hoặc ít thiểu nhất là mình cho rằng, có một ít thâm tình, nhưng là không chịu nổi khảo nghiệm.

Tốt thôi, không có gì.

Khi hoàng hôn đang đến gần, Lâm Thanh Diện lúc này mới mở cửa mật thất, căn phòng bí mật này, Lâm Thanh Diện không ngoa mà nói, đơn giản chính là pháp bảo mạnh nhất của môn phái bọn họ hiện nay.

Bởi vì sự cấu tạo bí mật vô song của nó, cho dù là người có thực lực đặc biệt, nếu không cố ý tìm kiếm, cũng không thể phát hiện trong bức tường đá nhẵn nhụi này có một cơ chế cực lớn.

Tử Ngưng, hiện tại ta muốn hỏi cô một lời, hi vọng cô có thể thành thật trả lời.

Nhưng nếu cô thật sự không muốn trả lời, ta cũng sẽ không làm khó.

Dù sao ta cũng không phải người như vậy, không giống như những kẻ ngụy quân tử bên ngoài kia, vô luận làm chuyện gì, đều sẽ mang lên một lớp mặt nạ.

Lâm Thanh Diện duỗi người, nhìn Tử Ngưng đang vẽ vời trên bàn, vui vẻ hỏi: Bên ngoài bọn họ đều là đang tìm người, luôn nói về một cây trâm, cô có biết cây trâm đó có ý nghĩa gì không? Tại sao lại nhiều người muốn nó như vậy.

? Tử Ngưng lúc này mới lắc đầu tỏ vẻ bối rối, sửng sốt nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó cô ta nói mình có thể mất trí nhớ, cũng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nghe những lời này, Lâm Thanh Diện xoa xoa trán, có khi mất trí nhớ cũng không phải chuyện đau lòng.

Vậy thì tại sao, khi cô nhìn thấy.

.

.

!Giang Phàm, lại sợ hãi như vậy? Lâm Thanh Diện nghi ngờ hỏi Tử Ngưng, sau đó cô ta cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng bối rối, biểu thị là hoàn toàn không biết sự việc, cũng không biết tại sao lại phát triển thành như vậy, nhưng cô ta nói với Lâm Thanh Diện.

cảm giác khi mình trông thấy Giang Phàm.

.

Lâm Thanh Diện nghe Tử Ngưng nói vậy thì sững sờ đứng ở chỗ cũ, không biết nên dùng tư thế và biểu cảm gì để đối mặt với chuyện này, chẳng lẽ Tà Vương đi vào đại năng Thần Giới sao? Không thể nào? Hắn tồn tại là thần tiên đã trên vạn người, người có thể đánh chết hắn, Lâm Thanh Diện còn chưa thấy qua, Nhưng nếu như hắn thực sự đến đại năng Thần Giới, khẳng định đến lúc đó, hắn phải tiếp nhận rất nhiều sự khiêu chiến của các danh môn chính phái.

Suy nghĩ của Lâm Thanh Diện càng ngày càng hỗn loạn, anh cảm thấy chuyện này đối với mình cũng quá không tốt.

Thế là liền phất phất tay, mình thì đi ngủ.

Anh cũng chuẩn bị một cái giường cho Tử Ngưng trong mật thất, trong đó có rất nhiều đồ ăn, nếu đợi thời gian này trôi qua đi, như vậy mình liền có thể rõ ràng rành mạch, tìm hiểu tình huống sau.

Nhưng đến đêm, Lâm Thanh Diện kiểu nào cũng không ngủ được, vốn dĩ nghĩ rằng, ngày hôm nay mình gặp phải nhiều chuyện khó tin, có nhiều người bày mưu, dở thủ đoạn với mình, nhất định mình sẽ ngủ rất ngon, nhưng không nghĩ tới, vậy mà đêm nay không thể say giấc.

Đột nhiên, Lâm Thanh Diện cảm giác được trong ánh mắt của mình, trước mặt toàn bộ đều là màu vàng, chẳng lẽ trong mắt có cái gì không ổn sao? Lâm Thanh Diện nhanh chóng mở mắt ra, liền phát hiện tình cảnh trước mắt khiến anh có phần khó hiểu, Trảm Tiên Kiếm nguyên bản đặc biệt giản dị, hiện nay lại quang mang đại thịnh, mặc dù kiếm vẫn là hình dạng ban đầu, nhưng là phía trên lại tỏa ra ánh sáng lung linh, phát ra hoàng quang, làm mắt Lâm Thanh Diện bị chói lóa.

Đây là tình huống gì? Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao hai ngày nay lại xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ như vậy.

Lâm Thanh Diện đập mạnh tay vào tường, lúc này mới chợt nhớ ra điều gì đó, đoán chừng là bởi vì chính mình suy nghĩ chuyện kia trong lòng, nên phát sinh tình huống như vậy, anh lập tức chạy về phía mật thất, trong lúc bối rối, liền áo khoác của mình đều không lấy.

Khi lao đến bức tường đá, anh không khỏi tức giận, anh không ngờ điều mình đang nghĩ lại là sự thật.

Giang Phàm đang ngồi nghĩ cách mở bức tường đá chặt chẽ trước mặt, không ngờ lại thấy Lâm Thanh Diện đi tới, hắn cuống quít đứng lên, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện không chớp mắt.

Không ngờ ngươi lại thận trọng như vậy.

Chẳng lẽ ngươi đã biết trước là tối nay ta sẽ đến sao? Hay là có người báo tin cho ngươi, nếu để cho ta biết, người kia có lẽ sẽ đem hắn tháo thành tám khối, không đúng, là thanh kiếm phía sau ngươi.

Giang Phàm nhất định không ngốc, nếu là hắn ngốc, hắn cũng sẽ không ngốc như ngày hôm nay.

Khi nhìn thấy Trảm Tiên Kiếm rực rỡ của Lâm Thanh Diện, trong lòng hắn đã thầm hoảng sợ, nhưng lúc này, vẻ mặt hắn lại bình tĩnh hơn trước.

Ta hiện nay chỉ hỏi ngươi một vấn đề, nếu như ngươi thật tốt trả lời ta, ta có lẽ còn có thể thả ngươi một con đường sống, nếu như ngươi lại giống bây giờ, cười đùa tí tửng thế này, tuyệt đối không được trách ta hạ thủ không lưu tình! Ta niệm tình ngươi cùng ta đồng môn, không đành lòng tổn thương tính mệnh của ngươi, ngươi lại hết lần này đến lần khác đụng vào ranh giới cuối cùng của ta, thật chẳng lẽ cảm thấy Lâm Thanh Diện ta, là một hạng người hời hợt sao? Lâm Thanh Diện bây giờ cảm thấy rất khó chịu, mình tuy rằng bị mất ngủ, nhưng rốt cuộc bị dẫn tới đây cũng không thoải mái, quan trọng hơn là bí mật của Tử Ngưng trong môn phái của mình, có lẽ chính là người trước mặt anh làm lộ ra ngoài.

Nếu không, loại vấn đề bí mật này, sẽ không được thổ lộ với các môn phái khác một cách nhanh chóng như vậy.

Ngươi muốn hỏi, ta làm sao biết được vị trí của mật thất này? Haha.

Ngươi cho rằng ta trước kia, thật sự không nhìn thấy môn phái này hoang tàn sao? Ngươi cũng thật sự coi thường ta, ta đây nhưng là vì lợi ích của bản thân, ta đã ở lại đây vài tháng.

nơi này mỗi một chỗ kiến trúc, trong nội tâm của ta đều nắm chắc.

Mặc dù căn phòng bí mật này tương đối kín đáo, nhưng cuối cùng chạy không khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh ta.

Nghe vậy, Lâm Thanh Diện nóng nảy hất tay áo xuống, Ta đây nhất định phải hỏi ngươi câu này, ngươi có phải là Tà Vương hay không?, nếu đúng vậy, hôm nay hai người chúng ta không tránh khỏi một trận kịch liệt, ta cũng không nghĩ tới.

ngươi cũng đến nơi này, chẳng lẽ là không định còn sống trở về sao? Lúc này đến lượt Giang Phàm kinh ngạc, hắn cau mày tìm kiếm cái tên Tà Vương trong đầu, nhưng dù có suy nghĩ nát óc cũng không biết cái tên này có quan hệ như thế nào với mình, cho nên hắn nhìn Lâm Thanh Diện khinh bỉ.

Ta không biết gì về Tà Vương, chuyện như vậy cũng không liên quan gì đến ta.

Thân phận của ta không phải ngươi có tư cách biết.

Hiện tại ta chỉ muốn nói một lời với ngươi.

ngươi tâm tâm niệm niệm muốn bảo hộ Tử Ngưng, chẳng qua là một nữ ma đầu, mang tai họa cho đại chúng mà thôi.

Cho dù ta không g.

i.

ế.

t cô ấy, những kẻ kia rêu rao lấy danh môn chính phái, nhân sĩ cũng sẽ g.

i.

ế.

t cô ta, chẳng qua hiện nay sự tình còn không có sáng tỏ, còn chưa tới thời điểm nàng ta phải chết.

Lâm Thanh Diện đột nhiên nổi giận, người trước mặt dù có phải là Tà Vương hay không, vẫn luôn có tư cách để cho mình sử dụng Trảm Tiên Kiếm.

Khi Trảm Tiên Kiếm xuất hiện, ánh sáng vẫn mạnh mẽ, Giang Phàm ở trước mặt, hắn nhìn thấy vũ khí tuy không có phẩm chất cao, nhưng không biết tại sao, trong nội tâm vẫn có cảm giác được một tia khí tức nguy hiểm.

Sau đó Lâm Thanh Diện bắt đầu đánh nhau với Giang Phàm.

Trong khoảng thời gian này, thực lực của anh đã tăng lên rất nhiều, nhưng Giang Phàm cũng không yếu như anh nghĩ, cùng hắn đánh có qua lại, nhưng Lâm Thanh Diện rốt cuộc cũng cao hơn một bậc, anh dùng một chiêu rất lợi hại đánh hắn tháo lui, nếu Lâm Thanh Diện mù quáng đuổi theo,anh cũng không muốn mạo hiểm.

.

Lâm Thanh Diện mấy ngày nay đang suy nghĩ xem, bọn họ sẽ giải quyết vấn đề như thế nào, nếu không có cách nào tìm được người thực lực cao cường làm hậu thuẫn, khả năng mình bảo hộ Tử Ngưng chỉ là nhất thời, nhưng nhất định sẽ không thể bảo vệ được nàng lâu dài, về sau đến tột cùng sẽ phát sinh tình huống gì, mọi người trong nội tâm đều hiểu một chút, nhưng ai cũng không nguyện ý nói ra trước.

Tiếp theo, chúng ta có thể rời khỏi môn phái này.

Tôi vốn tưởng rằng tôi có trách nhiệm mở rộng môn phái này, nhưng bây giờ có vẻ như, tôi không có thực lực như vậy, thật là làm cho tôi rất cảm giác hổ thẹn.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, nhìn Tử Ngưng dáng vẻ đầy vô tư trước mặt, trong lòng không biết nên nói gì, hiện tại mình đang ở trong tình huống như vậy, cũng không thể làm chuyện lớn lao kinh thiên động địa.

Nếu như chúng ta không ở nơi này, như vậy lại có thể đi đâu? Tử Ngưng lúc này hỏi một câu khá khó, nhưng Lâm Thanh Diện đã nhanh chóng tìm ra đáp án, trực tiếp nói với cô ta, thiên hạ rộng lớn, đi đâu lại không được, lúc này hai người liền chuẩn bị trong đêm để lặng lẽ bỏ đi.

Tình cảnh này vốn làm cho người khác thật buồn bã, nhưng không biết vì cái gì lại đi cùng với anh, luôn có cảm giác sắp bỏ trốn cùng anh, hi hi.

Tử Ngưng trước kia hẳn là một mỹ nữ rất thích cười, nhưng không hiểu sao lại gặp phải tình huống như vậy, Lâm Thanh Diện cũng chỉ có thể cười cùng nàng, tuy rằng trong lòng rất phiền muộn, nhưng cảm xúc cáu kỉnh của mình, cũng không thể ảnh hưởng đến người khác được.

điều đó hoàn toàn trái với nguyên tắc sống của chính anh.

Tin tức về việc cả hai lặng lẽ ròi khỏi tông môn, nhanh chóng lan truyền khắp nơi này.

Lâm Thanh Diện lúc này vẫn chưa rõ ràng, chân dung của anh đã treo cao trên tường thành, rốt cuộc hai người chỉ là con người, Lâm Thanh Diện mười ngày nửa tháng không ăn uống, cũng không có chuyện gì, nhưng đối với người có thể chất yếu ớt như Tử Ngưng, không có một ngày Tu luyện, vậy thì làm sao nàng nhịn ăn được.

.

.

!Lâm Thanh Diện vội bỏ đi suy nghĩ của bản thân, hiện tại nghĩ đến những thứ này đều rất ngớ ngẩn, anh đơn giản thu dọn một chút hành lý, sau đó nhét vào trong túi một số thứ có thể dùng được, kéo tay Tử Ngưng rời đi.

Anh đã gặp vài con yêu thú trên đường đi.

Những con quái vật này, quả thực liền là một bữa ăn sáng cho Lâm Thanh Diện, Một số con quái vật này có da và thịt rất đắng.

Lâm Thanh Diện vừa nếm thử lập tức đã nhổ nó ra.

Nhưng có những con thịt rất mềm, đặc biệt có vảy bao phủ, phần thịt bên trong rất đầy đặn, sau khi Lâm Thanh Diện nếm thử, trong lòng rất vui và hài lòng.

Có như vậy, thức ăn của anh với Tử Ngưng mới có thể cải thiện được, hai người lúc này cũng rất vui vẻ, trong lúc hai người đang ăn thịt ở đó, đột nhiên có một người đàn ông to lớn từ trên trời hạ xuống, hắn cười lên ha hả, không ai biết tên này đến tột cùng là từ đâu xuất hiện, nhưng nhìn vẻ mặt đắc thắng của hắn, Lâm Thanh Diện liền tức giận.

Không nghĩ tới, đã hơn nửa đêm lại có người đến đây chặn đường, lúc này trời vẫn còn tối mịt.

Ta biết ngươi là vì Tử Ngưng mà đến.

Không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Xem ra chúng ta, nhất định phải chiến một trận thật sảng khoái.

Tiếp theo, cho ngươi lãnh giáo Trảm Tiên Kiếm lợi hại của ta một chút.

Dường như gã ở trước mặt muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dáng hung hăng của Lâm Thanh Diện, hắn không nhịn được bật cười ra tiếng, tựa hồ không có để Lâm Thanh Diện ở trong mắt.

Hắn tùy tiện duỗi tay phải ra, giống như là sắp công kích Lâm Thanh Diện.

Tuy nhiên, khi Trảm Tiên Kiếm của anh chém vào người đó, nó dường như đột nhiên mất tác dụng.

Lâm Thanh Diện kinh ngạc, phát hiện trên kiếm của mình còn lưu lại một đạo bạch ấn nhàn nhạt, chẳng qua đạo bạch ấn nhàn nhạt kia nhanh chóng biến mất, nhưng gã trước mặt anh lại không hề hấn gì, điều này có thể cho Lâm Thanh Diện thấy kinh ngạc đến ngây người.

Ta không tin, tuyệt đối không thể, Trảm Tiên Kiếm không làm gì được ngươi, chẳng lẽ phải dùng tinh thần lực của ta, tốt lắm, ngươi hãy tiếp đón công kích tinh thần lực của ta đi! Tử Ngưng cô trốn đi xa một chút.

Lâm Thanh Diện quả thật là nam nhân ấm áp, nếu là một người phụ nữ bình thường, giờ phút này đã bị động tâm, nhưng Lâm Thanh Diện bây giờ, không có thời gian để nói chuyện yêu đương.

Trực giác nói cho anh biết, gã Hàn Đường trước mặt là một người rất cường đại, mặc dù không báo qua gia tộc, nhưng Lâm Thanh Diện tinh tường có thể nhận thức được, hắn hẳn là người của một môn phái lớn.

Tiểu Kim Nhân trong đầu anh không ngừng trưởng thành, Lâm Thanh Diện mấy ngày nay cũng không quan tâm Tiểu Kim Nhân lớn lên bao nhiêu, khi giá trị tinh thần của anh bàng bạc tinh thần lực mạnh mẽ, Lâm Thanh Diện cảm giác mình hết sức tự tin.

Nhưng mà, anh đã phát ra một công kích tinh thần lực mười phần uy mãnh, đánh vào người gã Hàn Đường đó, hắn cũng không đau không ngứa, Lâm Thanh Diện há hốc miệng kinh ngạc, nhìn Tử Ngưng phía sau, hơi liếc nhìn hoàn cảnh chung quanh, nghĩ đến mình hôm nay, có thể sẽ thua tại đây.

Không đúng, ta hiện tại còn có Tu La thần chỉ.

Lâm Thanh Diện ánh mắt dữ tợn, lúc này biểu hiện của anh có gì đó không đúng, sức mạnh của Tu La thần đang dâng trào trong cơ thể.

Ánh mắt Lâm Thanh Diện đột nhiên tràn ngập màu đen sương mù, nhìn thật giống như Luân Hồi Nhãn, Hàn Đường lúc này mới thật sự nghiêm túc.

Hắn ta lùi lại một bước và xuất ra lớp chắn bảo vệ của mình, nếu lá chắn bảo vệ của hắn ta bị tên nhóc này phá vỡ, thì hắnh ta nhất định sẽ không đủ tư cách, trở thành một nhân vật quan trọng trong Tuyết Hổ tông.

Tuy nhiên, khi khí thế của Lâm Thanh Diện đạt đến đỉnh điểm, Lâm Thanh Diện cảm thấy cơ thể mình không thể chịu được trong chốc lát, hai mắt đỏ ngầu tràn ngập tơ máu, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể bản thân sẽ kiệt sức trước khi người khác ra tay, và anh chỉ có thể tạm thời kiềm chế sức mạnh của Tu La lực lượng.

Anh ngồi ở chỗ đó, ánh mắt mười phần hung ác trừng trừng nhìn Hàn Đường, tựa như là đang cảnh cáo hắn ta, không nên đi lên phía trước.

.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License