con-mat-ao-thi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão Vương gia đối diện cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, lão đang trầm tư ở đó, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Lâm Thanh Diện mấy ngày không gặp, mà đã trưởng thành đến mức này, nếu được cho thêm một thời gian nữa thì sẽ dễ dàng đánh giết mình, quả thực liền dễ như trở bàn tay, ngàn vạn không thể cho hắn cơ hội trưởng thành, Lão Vương gia chủ ý trong nội tâm âm thầm quyết định.

Ngươi làm cái quái gì vậy? Còn có thể lừa gạt ta? Đang cùng chúng ta một mực chiến đấu, sau đó lại phái người đi Hàn Giang Thành bên trong phá hư sao? Quả thực chính là vô sỉ, hèn hạ.

.

.

Du Ly lúc này đột nhiên mở to mắt, đồng tử mở rộng nhanh chóng, phất tay, lẩm bẩm nói với Lâm Thanh Diện: Pháp trận.

.

.

!Chúng ta làm sao có thể quên pháp trận như thế này? Bọn hắn phái người đi phá hư, đem vạn năm yêu thú dưới lòng đất thả ra tới, Lâm Thanh Diện, chúng ta nhanh trở về! Lâm Thanh Diện chưa kịp nghe xong, thì đã tức tốc bay về hướng Hàn Giang Thành, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, chuyện này nếu để cho Lão Vương gia làm thành công, nhất định sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.

.

Cho nên bây giờ phải ngăn chặn người do Lão Vương gia phái tới, trong lòng thầm cầu cứu lão nhân gia, nếu đã lần ra manh mối, đem bọn hắn cho tru sát.

Bên này, Lão nhân gia vội vội vàng vàng chạy tới, cuối cùng phát hiện hai tên thủ hạ Hắc Bạch Vô Thường đang phá hoại, hai người bọn hắn chính là Lăng Đầu Thanh, nguyên nhân chính là Lão Vương gia không có hiểu biết đặc biệt về hình thành trận pháp, cũng là rất may mắn.

Vào lúc này, hai người đang muốn phá hủy pháp trận bằng năng lượng khổng lồ, đồng thời, chúng cũng tìm thấy những trận nhãn kỳ thạch, những viên đá đó chiếu lấp lánh, không muốn bị chú ý cũng khó.

Hai người cẩu tặc các ngươi, vậy mà cùng chủ tử của mình sử xuất âm mưu thủ đoạn như thế.

Lão nhân gia ta sao có thể bỏ qua hai người các ngươi? Để mạng lại cho ta! Lão nhân gia vận dụng vô thượng tinh thần công kích Đại Pháp, trong phút chốc, mọi thứ xung quanh đây đều bổng nhiên chuyển động chậm rãi, ngoại trừ Lão nhân gia, lúc này ông đang dùng tốc độ khác hẳn người thường, vung đánh một quyền, ý đồ đem hai người bọn hắn một chiêu giết chết.

Nhưng Hắc Bạch Vô Thường cũng không phải là những người ăn chay, Đại Pháp của Lão nhân gia cũng không hoàn toàn khống chế được bọn hắn, lúc này liền tránh thoát, hơn nữa còn xuất ra kỹ năng, một loại biến ảo khó lường màu trắng đen, vô số chùm sáng như sao băng, từ lòng bàn tay của bọn hắn bắn ra, bất cứ nơi nào nó đi tới, mọi thứ đều bị ăn mòn.

Lão nhân gia giờ đã đưa ra lựa chọn tốt nhất, ông ta trực tiếp chọn cách chống lại sát thương của những người hầu Hắc Bạch Vô Thường, cố gắng đánh đuổi chúng ra khỏi pháp trận.

Muốn biết sát thương của chiêu thức này, còn phải tùy vào sức mạnh của mục tiêu, tuy sức lực của Lão nhân gia không kém hơn bọn chúng bao nhiêu, nhưng vẫn luôn mạnh hơn hai người bọn hắn, không có thương tích gì nghiêm trọng.

.

Cùng lúc đó, nắm đấm của Lão nhân gia sắp nổ tung.

Chúng ta không phải là đối thủ của lão tạp chủng này, lấy chút đồ vật đi nhanh lên đi! Hắc vô thường hét lớn một tiếng, lấy đi năm viên đá chói mắt trên trận pháp, sau đó hai tên nhanh chóng bỏ chạy, Lão nhân gia muốn đuổi theo, nhưng khi đuổi tới bức tường bên ngoài của Hàn Giang Thành, ông chỉ có thể căm hận nhìn bọn chúng rời đi.

Lão nhân gia, hiện tại là tình huống gì? Ngài tại sao bị thương? Lão Vương gia phái người tấn công trận pháp sao? Lâm Thanh Diện lo lắng hỏi.

Pháp trận cũng không để bọn hắn cho mở ra phong ấn, nhưng chúng lại lấy đi năm viên trận nhãn kỳ thạch.

.

.

Lão nhân gia thở dài, trong mắt hiện lên vẻ hối hận tiếc nuối.

Mọi người im lặng ngồi đó, Lâm Thanh Diện bây giờ cảm thấy rất khó chịu, không phải vì bị thương trong trận chiến với Lão Vương gia lúc trước, chủ yếu là vì cảm thấy bản thân mình không thích hợp với vị Lão nhân gia này, mình thật không có chút bản lĩnh nào.

dễ dàng rơi vào âm mưu quỷ kế của người khác.

Nếu hôm nay phong ấn hoàn toàn bị nới lỏng, Lâm Thanh Diện cho rằng mình thật đáng trách.

Ừ, Lâm Thanh Diện, đây không phải lỗi của anh.

nếu như ta có dự phòng, làm sao còn có thể để cho lão tặc kia đạt được đâu? Về sau chúng ta chú ý một chút là được.

.

Các người sao mà giống nữ nhân, nói không ngừng, chẳng phải bị người khác đùa nghịch một lần, cứ cười cười liền đi qua.

Các ngươi cứ ở nơi này ảm đạm làm tôi hao tổn tinh thần, tôi sẽ đi điều tra, hỏi han tin tức mới nhất, chắc chắn chúng sẽ có hành động gì đó, còn hành tung thì khi nào trở về, tôi sẽ nói cụ thể cho mọi người.

Lâm Thanh Diện cậu vẫn là Lão đại, chúng ta đều nghe theo ý kiến của cậui, sẽ theo cậu như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó! Du Ly tình nguyện đi tìm hiểu tin tức.

Lâm Thanh Diện bị câu nói này làm cho cảm động, ngồi ở chỗ đó thật lâu không nói ra được, vừa mở miệng liền nhận ra mũi có chút chua chua, anh lâu lắm mới trấn tĩnh tâm tình lại được, dù không muốn cũng phải thừa nhận, nhưng đó là sự thật.

Du Ly quyết định đi thám hiểm khu rừng, xem có manh mối mới nhất gì không, đó là khu rừng lớn nơi trước đây đã xảy ra nhiều chuyện, vẫn còn tươi tốt, nhưng tâm trạng của Du Ly lần trước và lần này có thể nói là hoàn toàn khác biệt.

Du Ly cũng không biết, cô vì sao lại ra tay, có lẽ phần lớn nguyên nhân là muốn điều tra, như đã nói trước, nhưng cũng có một phần nguyên nhân, có lẽ là trực giác của nữ nhân.

Nàng luôn cảm thấy, đám Bạch Viên trong rừng, nhất định sẽ không từ bỏ, bọn chúng lúc nào cũng đang ủ mưu, trong lòng cô lại sợ hãi điều mà cô lo lắng nhất, nếu xui xẻo xảy ra, huống hồ là hiện tại của bọn họ.

tình hình chỉ có thể nghiêm trọng hơn.

Sẽ như đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Nhưng không ngờ linh tính của cô lại quá chính xác, Du Ly lúc trước do dự nhiều lần, mới đi tới địa bàn đám Bạch Viên mà bọn họ tìm được lần trước, phát hiện những Bạch Viên ngu ngốc kia vẫn sống ở đó, nhưng mỗi con một vẻ.

chẳng qua từng con lộ ra gắt gỏng dị thường, dưới chân của chúng, dường như có xác chết của nhiều loài động vật khác nhau.

Lần này chúng ta có chút thất bại.

Kế hoạch ban đầu là phá hủy pháp trận, sau đó thả ra lão tổ tông các ngươi, đại náo Hàn Giang Thành.

Nhưng không ngờ Hắc Bạch Vô Thường, hai tên ngốc này không biết cách phá hư pháp trận, khiến chúng ta lãng phí cơ hội tốt như vậy, lần sau sẽ không có được những hành động tốt như thế này nữa.

Lão Vương gia chán nản nói với Bạch Viên Thủ Lĩnh, nhưng vẻ mặt của lão rõ ràng là giả dối, Du Ly cho dù ở xa, cũng có thể phát hiện vẻ mặt hư giả.

Quả nhiên đúng như dự cảm của mình, bọn chúng vậy mà thật bắt tay với nhau.

lúc đầu đối phó một trong số đó, liền đã rất khó.

hiện tại lại tăng thêm một tên kình địch.

Sau khi quay trở lại, họ phải được mình dặn dò cẩn thận, Có lẽ là lần sau.

Khi trận chiến đến, đó sẽ là một trận chiến kinh thiên động địa.

Du Ly trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, hiện tại cô tựa hồ nhìn thấy Bạch Viên Thủ Lĩnh môi mấp máy, nhưng Du Ly thật sự không nhìn ra hắn nói cái gì.

Cô vội vàng quay lại nói với Lâm Thanh Diện chuyện đó.

Mọi người sau khi nghe được, quả nhiên như là cô suy đoán, toàn bộ đều trầm mặc.

Không phải họ sợ hai thế lực đại ác liên thủ hợp tác, dù sao thì họ và lão nhân gia là những người bạn tốt, cùng chiến đấu bên nhau.

Những kẻ thù ác ma này, hoàn toàn có thể là cá mè một lứa.

Cho tới bây giờ, ta phải nói rõ cho các ngươi, nếu như lời của Du Ly không sai, thì có nghĩa là trong lúc đối phó với Lão Vương gia gia, chúng ta phải phân thân, đối phó thêm với một cường giả Bạch Viên Thủ Lĩnh thực lực cường đại.

Tộc của chúng có quá nhiều bí mật, e rằng cả đời này chúng ta cũng không tài nào nghiên cứu triệt để, nói như vậy, các ngươi còn nguyện ý bảo vệ Hàn Giang Thành sao? Nếu như không nguyện ý, ta lão nhân gia một câu trách cứ đều không có, và ta hoàn toàn tôn trọng ý kiến của các ngươi! Đây chính là những gì Lão nhân gia nghĩ trong lòng, ông đương nhiên sẽ không làm khó người khác, Lâm Thanh Diện, bọn họ đối với chính mình cũng không phải họ hàng, không có lý do gì để gánh vác chuyện này với mình cả, thế nhưng bọn họ.

chỉ có thể nói rằng họ rất hào hiệp.

Những gì ông dạy họ trước đây, hoàn toàn xuất phát từ trái tim, và ông không muốn họ làm gì giống như trả ơn cho mình, nên bây giờ lão nhân gia rất cởi mở.

Nếu Lâm Thanh Diện bọn họ, không nguyện ý tiếp tục lưu lại tác chiến, thì bọn họ có thể tự mình rời đi, dù sao sứ mạng của mình là ngay ở chỗ này, tương lai chết cũng sẽ chết tại bên trong Hàn Giang Thành.

Lão nhân gia, nhìn xem ngài đang nói cái gì đây? Chúng ta cùng Hàn Giang Thành sống chết có nhau, không ai có thể phá vỡ niềm tin của chúng ta, không ai có thể chia rẽ toàn đội chúng ta.

Đây là nơi cần đến công lý, còn tôi luôn sẵn sàng làm điều đó.

tôi nguyện ý làm người thứ nhất mở đường! .

Lâm Thanh Diện đứng dậy, hiên ngang lẫm liệt nói ra những lời này, những người khác như bị lây nhiễm, lần lượt đứng lên, đồng ý với Lâm Thanh Diện.

Có các ngươi hảo hài tử thủ hộ Hàn Giang Thành, ta rất yên tâm.

Ta hy vọng nơi này có thể giống như mười năm trước.

Tuy rằng sẽ có chút tổn thất, nhưng tốt xấu có thể bình an vượt qua.

Trên đôi mắt Lão nhân gia đã có những giọt nước mắt, ông đã là một người già như vậy, e rằng trên đời này có mấy thứ có thể động tâm được ông, nhưng bây giờ lại bị tinh thần của Lâm Thanh Diện làm cho rung động.

lúc này liền vỗ vai Lâm Thanh Diện, hai người bốn mắt nhìn nhau, sinh lòng cảm khái, nhưng lẫn nhau đều không nói gì.

Được rồi, chúng ta đều không cần cảm khái, chỉ cần làm tất cả những gì có thể, hãy cố gắng hết sức! Đúng vậy, để ta nói với các ngươi một điều nữa, ngày Chính Nguyệt đầu năm, mặc dù không phải là ngày hội lớn đối với người bình thường của Hàn Giang Thành, nhưng cũng không phải là một ngày may mắn đối với chúng ta.

Chính Nguyệt là ngày đầu năm, ngày đó phong ấn lỏng lẻo nhất, ta nghĩ Lão Vương gia cũng biết chuyện này.

Bọn chúng có thể sẽ tấn công Hàn Giang Thành vào lúc đó.

Chúng ta phải chuẩn bị sớm một chút và nghĩ đến mọi thứ chúng ta nên nghĩ đến.

! Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ lại có chuyện như vậy, nói như vậy, bọn họ chỉ còn chuẩn bị được hơn mười ngày, kẻ địch bọn họ sẽ gặp lúc đó, ngoại trừ Lão Vương gia cực kỳ tàn bạo, còn có Bạch Viên Thủ Lĩnh khổng lồ.

Đang lúc bọn họ đang thảo luận, Du Ly đột nhiên Oa một tiếng, ho ra máu, Lâm Thanh Diện kinh hãi, vội vàng tiến lên kiểm tra, đám người cũng không nói thêm gì nữa, không còn tiếp tục đề tài mới vừa rồi, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Du Ly.

Sư phụ, sư phụ đừng làm tôi sợ, thân thể của sư phụ có chuyện gì không? Nếu đã như vậy, tôi sẽ giúp sư phụ trở về nghỉ ngơi.

An toàn của sư phụ là quan trọng nhất, nhưng tuyệt đối không được bởi vì những chuyện này mà thân thể tức giận.

Lâm Thanh Diện bây giờ có chút sợ hãi, kể từ khi con gái mất tích, đã lâu rồi anh mới có một tình bạn thâm hậu như vậy.

Du Ly trong lòng anh, Lâm Thanh Diện cho rằng, trong đó không hề có yếu tố tình cảm, chỉ có sự tôn kính cùng một loại tình cảm tương tự người thân.

Sao cậu lại làm ầm ĩ như vậy, lúc ta đi tìm hiểu,Bạch Viên Thủ Lĩnh dường như đã phát hiện ra điều bất thường, liền rống một tiếng không thể giải thích được.

Ta thực sự bị tiếng gầm của nó làm cho chấn thương.

Chuyện này vốn dĩ không định nói với mội người, nhưng mà.

.

.

!Trách ta lúc đó không có phòng bị, nếu như ta có sự chuẩn bị, nó chưa chắc có thể làm bị thương ta! Lúc này Du Ly có nói mấy câu trấn an, trong lòng ai cũng không khỏi vui mừng.

Trong trường hợp này, thực lực của Bạch Viên Thủ Lĩnh kia có thể cao hơn nhiều so với Lão Vương gia, bọn họ đối phó Lão Vương gia còn rất vất vả, nay lại thêm một Bạch Viên Thủ Lĩnh, có thể nói là đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương, tình huống càng thêm tồi tệ, hoạ đến dồn dập! Không sao, ít nhất chúng ta còn có thời gian hơn mười ngày chuẩn bị.

Như vậy là đủ rồi.

Hiện tại tôi đã nghĩ ra biện pháp tốt để kịp thời ngăn cản.

Chuyện này sau này tôi sẽ nói cho mọi người biết! Mặc dù mọi người đều khó hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ tự tin của Lâm Thanh Diện, mọi người cũng dần dần lấy lại tự tin, lần đầu tiên nghe nói đến loại chuyện này sẽ rất kinh ngạc, nhưng nghĩ tới, trên người mình gánh vác sứ mệnh, đám người lại cảm thấy nhất định phải cắn răng làm tiếp.

Ý tưởng vừa rồi của Lâm Thanh Diện thật ra rất đơn giản, có thể tự mình chế tạo một số vũ khí để phòng thủ, tốt nhất là có cả vũ khí tấn công lẫn phòng thủ.

Nó có thể bảo vệ tường thành đồng thời gây sát thương cho chúng.

như thế nhất cử lưỡng tiện,nhất tiễn hạ song điêu.

há không đẹp ư? Khi lần đầu tiên mọi người nghe về kế hoạch này, mặc dù tất cả đều nói rằng đó là một kế hoạch tốt, nhưng họ không chắc có thể tạo ra một vũ khí vừa tấn công và phòng thủ đủ tiêu chuẩn.

Lão nhân gia, ngài có thể tìm cho tôi địa điểm nào thật lớn không? Tôi cần thí nghiệm.

Lâm Thanh Diện cố gắng nói điều này với Lão nhân gia, dù sao Giang vô địch của Hàn Giang Thành có mối thù với anh, nếu hỏi hắn một khoảng đất trống, làm sao khả thi đây? Nhưng hiện tại nếu bọn họ vội vàng tới ngoài thành khảo nghiệm, một khi tới lui sẽ mất rất nhiều thời gian, bọn thị vệ có chút dị thường đầu óc, có thể sẽ trì hoãn thời gian bọn họ rất nhiều, càng bất lợi cho bọn họ đối phó tai hoạ ngầm Chính Nguyệt đầu năm.

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đừng lo lắng, Lâm Thanh Diện, cậu như thế đã tận tâm tận lực giúp ta.

Nếu như ta còn không giải quyết được yêu cầu nhỏ của cậu, thì ta làm tinh thần đế cũng vô ích! Lão nhân gia nhìn Lâm Thanh Diện nói một lời hứa, sau đó nhanh như chớp liền biến mất, có lẽ lại tìm người giúp đỡ, Lâm Thanh Diện nghĩ thầm.

Sở dĩ Lâm Thanh Diện nghĩ ra kế hoạch này, nhất định là bởi vì anh có trình độ nhất định, dù sao không có khả năng thì sẽ không thể nhận mệnh, Lâm Thanh Diện vẫn tự hiểu điều này.

Đây là do chính mình lúc ở Địa Cầu, lúc đó tình hình chưa có phức tạp, chiến đấu ác liệt như hiện tại, đã có thể làm một số việc mình thích như nghiên cứu một số vũ khí.

Không nghĩ tới cái này lại có lúc dùng đến, thật sự rất tuyệt! Lâm Thanh Diện cải biến một cái thang, chuyện này ngày thường mà nói, Lâm Thanh Diện cũng không nghĩ tới, cũng không có mấy ý nghĩa, nhưng hiện tại đã trở thành rơm rạ cứu mạng bọn họ.

Ngoài ra còn có một số trang thiết bị có thể phóng gỗ và lăn đá, Lâm Thanh Diện đã từng thử sức mạnh của chúng, hai trang bị phóng cùng nhau, nếu trúng đích chính xác, sẽ giết được một hoặc hai Bạch Viên Chiến Sĩ bình thường, có thể nói là không cần tốn nhiều sức.

Điều quan trọng hơn là, trang thiết bị của Lâm Thanh Diện, vẫn có thể được chế tạo trong khi sử dụng, ngày nay có thể chuẩn bị một số lượng lớn, nhưng nếu cứ giết chết một con Bạch Viên, tương lai mấy chục năm, mới có thể sinh hạ một con non Bạch Viên.

Nó đáng giá rất nhiều.

……………………………… Cùng lúc đó, Lão Vương gia với ánh mắt âm trầm nói với Bạch Viên Thủ Lĩnh: Ta đã nói trước với ngươi, Chính Nguyệt đầu năm, là thời gian pháp trận buông lỏng nhất, nếu như lợi dụng lúc đó, chúng ta liền tấn công đánh hạ Hàn Giang Thành.

đến lúc đó, tổ tông ngươi sẽ xuất thế, chúng ta liền lên như diều gặp gió.

.

.

!Không, ý của ta là có thể giết chết tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia! Nghe được kế hoạch này của Lão Vương gia, Bạch Viên Thủ Lĩnh đương nhiên gật đầu đồng ý.

Cùng lúc bọn chúng đang thư giãn, tâm tình kích động không so sánh được, thì Lâm Thanh Diện bên này, cảm thấy hiện tại áp lực rất lớn, hiện anh đang ở trong Hàn Giang Thành, mơ hồ có thể nghe thấy chuyển động của vạn năm yêu thú dưới lòng đất, nếu tiếng gầm rú của con quái thú to hơn một chút, phỏng chừng lão bách tính Hàn Giang Thành sẽ bị chấn động đến chết.

Hiện nay tình huống thật là quỷ dị khó lường! Lâm Thanh Diện nói với mọi người về tình huống này, bọn họ đều phát biểu ý kiến, nhưng đều không ngoại lệ, đều là ý kiến bi quan.

Bây giờ chúng ta biết rất ít về kẻ thù, và chúng ta ở ngoài ánh sáng, kẻ thù ở trong bóng tối.

nếu như bọn hắn làm âm thầm đánh lén, chúng ta thực sự có thể không đề phòng được.

Trước đó đích thật là ta có một ít chủ quan, nếu ta lần này lại đi thám thính tin tức, nhất định sẽ không mắc phải sai lầm như lần trước.

Du Ly ung dung nói ra những lời này, Lâm Thanh Diện trong lòng cảm thấy run lên.

Du Ly lại chuẩn bị đi tìm hiểu tin tức lần nữa, nhưng đối với bản thân anh mà nói, hoàn toàn giống như một nhân tố đầy bất ổn, nếu Du Ly xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lâm Thanh Diện cũng không biết nên tiếp tục như thế nào.

Hiện tại chúng ta đang gặp phải tai họa, nếu như không có cách nào hiểu rõ chính mình và địch nhân, không biết người biết ta, vẫn là cứ để ta đi, yên tâm, ta không phải là tiểu hài tử ba tuổi, biết nên làm như thế nào để bảo vệ mình, mọi người nên quan tâm đến chính bản thân mình.

Sự an toàn của mình! Sau khi Du Ly nói xong lời này, cô ta cũng vội vàng rời đi, dù sao Lâm Thanh Diện mặc dù không đành lòng, nhưng hiện tại anh là người phụ trách tổng thể, ngoại trừ áp lực cực lớn bên ngoài, anh còn có trách nhiệm ở trong lòng.

.

Khi Du Ly chuẩn bị rời đi, cô đã chào hỏi Lâm Thanh Diện, nói mình có dự cảm, lần này chắc chắn sẽ tìm hiểu được tin tức quan trọng, kết quả đúng như cô nghĩ, có một số việc không biết cũng liền thôi, nhưng nếu là biết, sợ rằng sẽ kinh ngạc đến nói không ra lời, Du Ly hiện tại chính là như thế này.

Ai có thể nghĩ tới, vốn tưởng rằng bọn họ đã cố hết sức chế tạo ra hỏa tinh quả giả, có thể nâng cao thực lực của đám Bạch Viên thành vô giá trị, nhân tiện cũng cứu được bọn khỉ lùn kia.

Bọn chúng theo lý thuyết, không còn có thể sản xuất ra nước trái cây có thể làm cho thực lực của chính mình mạnh gấp đôi, nhưng Du Ly vẫn thấy vậy.

Du Ly lẻn vào rừng vẫn như lần trước, nhưng lại phát hiện một cảnh tượng vô cùng kinh khủng, có mấy con Bạch Viên cao lớn, trên tay cầm khảm đao, dáng vẻ hung dữ vô song, so với thi thể mà Khô Lâu bỏ lại sau khi đã chết còn kinh khủng hơn.

Bọn chúng giờ phút này hùng hổ gầm thét, trước mặt là mười lão bách tính Hàn Giang Thành, trên mặt bọn họ đều xuất hiện sợ hãi đến tột độ, nhìn không giống như là diễn kịch.

Du Ly điều chỉnh một chút giấu kín vị trí của mình, hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào tai họa trước mặt, nếu như hiện nay cô có thực lực thật cường hãn, cô nhất định sẽ giết chúng không nói lời nào.

Nhưng mà thực lực mình thấp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tiếp theo.

Cô chỉ thấy những con Bạch Viên kia chém thẳng khảm đao vào đầu đám người Hàn Giang Thành, máu chảy ròng ròng trong tích tắc.

Du Ly kém chút là kinh ngạc kêu lên tiếng, cô ngậm chặt miệng không cho phát ra âm thanh, nếu như hiện tại cô bại lộ thân phận, kết quả chỉ có thể so với những người trước mặt thảm hơn gấp trăm lần.

Tuy nhiên, điều khiến Du Ly không hiểu là, nếu bọn hắn muốn giết người lập uy, thì phải đến trước cửa Hàn Giang Thành, đến lúc đó, vạn chúng sẽ chú mục tình huống trước mắt, đem bách tính ra giết, như vậy mới có thể làm uy danh chính mình lớn mạnh, còn có thể răn đe giết gà dọa khỉ.

Nhưng làm như vậy đến tột cùng vì cái gì đây? Nàng trăm mối vẫn không có cách giải thích? Trước mặt đám Bạch Viên đó là một bể nước khổng lồ, khi đám người Hàn Giang Thành đã chết hoàn toàn, máu đã chảy ra thành vũng, lúc này, một con Bạch Viên cao lớn hơn xuất hiện, đổ đầy máu vào đó và lấy đi.

Du Ly kìm nén cơn buồn nôn, bí mật đi theo, phát hiện những con, Bạch Viên này, từ máu người làm nước cốt nguyên bản có tác dụng mạnh, thậm chí lúc này không còn có thể gọi là nước trái cây, chính xác hơn là nước máu người .

Không ngờ những Bạch Viên này lại điên rồ như vậy.

Phải nói lại với Lâm Thanh Diện bọn họ càng sớm càng tốt.

Chuyện này không thể chậm trễ được! Du Ly hiện nay quá sợ hãi, nhưng cô vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình, chính là nói cho Lâm Thanh Diện tin tức hữu ích, tuy rằng hiện tại đã nhìn thấy một màn cực kỳ kinh khủng, nếu như tin tức này không lọt vào tai Lâm Thanh Diện.

tương đương với vô nghĩa.

Không ngờ, không ngờ bọn chúng lại điên cuồng, phát rồ như vậy, chúng ta cũng không thể buông tay nữa.

Lòng tốt với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính đồng loại của chúng ta! Đừng nhìn Lâm Thanh Diện dường như qua quýt bình thường nói ra những lời này, nhưng nước mắt của anh không kìm được mà chảy xuống, ai cũng thấy, ngay cả người phổi bò như Ngô Mộc khi nghe được tin tức.

hai tay cũng là không ngừng run rẩy, chảy nước mắt.

Vì những bách tính vô tội Hàn Giang Thành mặc niệm.

Việc này, chúng ta phải nợ máu trả bằng máu.

Không thế công khai giết người một cách tàn bạo như vậy, và chúng sẽ phải trả giá đắt cho những việc làm tàn nhẫn của mình.

Lâm Thanh Diện giận dữ siết chặt hai tay, nếu bây giờ có một con Bạch Viên ở trước mặt, Lâm Thanh Diện thậm chí cảm thấy có thể ăn sống nuốt tươi, anh làm sao có thể dung túng cho giống loài súc sinh như vậy ở trên đời? Sau khi mọi người bình ổn xong cảm xúc, đột nhiên có một người đến bái phỏng, Lâm Thanh Diện giật mình lấy ngay Trảm Tiên Kiếm ra, đề phòng vạn nhất.

Người tới đây chính là Giang Vô Địch, ngày trước có mối thù không đội trời chung với anh, nhưng không biết vì sao, hiện tại trên mặt hắn cũng không có vẻ dữ tợn, cũng không cầm binh khí, hướng Lâm Thanh Diện bọn họ chào hỏi.

Xin thứ lỗi cho ta lúc trước lỗ mãng.

Không ngờ ngươi lại là người anh hùng tâm cơ thâm sâu như vậy, Giang Vô Địch ta làm sao có thể so được với ngươi? Ta hy vọng, chúng ta có thể gạt bỏ thành kiến với nhau qua một bên, hợp tác tốt, cùng chiến đấu vì Hàn Giang Thành lần này, chuyện đó nhất định phải được bỏ qua! .

Lâm Thanh Diện nghe vậy lại, anh nhìn về phía Lão nhân gia bên cạnh, gật đầu một cái, Lâm Thanh Diện thu hồi Trảm Tiên Kiếm,đi về phía trước, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau mà không cầm vũ khí, lại còn ở khoảng cách gần như vậy, nếu như Giang Vô Địch đột nhiên công kích, Lâm Thanh Diện tuy rằng không chết, nhưng là phải trọng thương.

Ngược lại cũng vậy.

Đối mặt với đại thảm họa, chúng ta nên buông bỏ thành kiến.

Chúng ta đã chuẩn bị khu vực mà ngươi muốn thử nghiệm trước đó.

Nó ở Hàn Giang Thành.

Ngươi nếu có cần, hiện tại có thể đi theo ta.

Giang Vô Địch nghiêm túc nói, ước chừng Lão nhân gia đã nói cho hắn biết hết thảy sự tình, cảm niệm Lâm Thanh Diện bất kể hiềm khích lúc trước, trợ giúp Hàn Giang Thành, giờ phút này cũng là thẳng thắn nói chuyện.

Lâm Thanh Diện tuy nói không quan tâm, nhưng trong lòng cũng chất chứa nỗi lo lắng sâu kín như bao người khác.

Vào ngày Chính Nguyệt đầu năm, bọn họ có thể giữ được Hàn Giang Thành hay không, không ai có thể biết.

Nếu như có thể nắm giữ thành công, thật sự là một thành tích lớn, tất cả mọi người sẽ ca tụng bọn họ dũng cảm, nếu không giữ được thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc, lúc đó Lâm Thanh Diện cũng không biết phải giải thích thế nào với những người đó.

Những người đã hết lòng tin tưởng anh.

Ngày mai sẽ là Chính Nguyệt đầu năm, chúng ta sẽ liều chết một trận! Lâm Thanh Diện nói với mọi người: Tuy rằng bây giờ tôi không muốn nói ra lời bi quan như vậy, nhưng chúng ta không biết đội hình bên kia, cũng không thể phán đoán được.

Ta chỉ mong bọn hắn yếu hơn ta tưởng, huống hồ ta có thua một hồi, chúng ta dù cho nhất thời không địch lại, coi như hao tổn cũng có thể mài chết bọn hắn, ta liền không tin không thể trừng trị đám ác ôn Bạch Viên kia! Ngô Mộc nắm chặt nắm đấm, giận dữ nói, trên cánh tay nổi gân xanh, nhìn anh ta cũng rất phẫn nộ, trong ấn tượng của Lâm Thanh Diện, Ngô Mộc từ trước đến nay đều hào sảng, cho dù là đối xử với mọi người hay đối xử với những vấn đề khác.

Tình huống khẩn cấp dù xảy ra như thế nào, anh ta có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ bi quan nhất thời như thế này.

Ngô Mộc, đừng đề cao kẻ khác, mà hủy diệt uy phong của chính mình.

Trận chiến này chúng ta còn không có thua! Chỉ là một dấu hiệu thôi.

Chỉ cần chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, chúng ta chắc chắn sẽ có thể vượt qua khó khăn này! Được rồi, hãy xuống dưới và chuẩn bị.

nhiều lời vô ích.

Ngày mai, tôi sẽ cho mọi người xem, tác dụng của vũ khí phòng thủ thành trì, mà tôi chế tạo trước đây có thể phát huy hiệu quả như thế nào.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, còn muốn nói vài câu với Ngô Mộc, trước khi đại chiến xảy ra, không nói mấy lời động viên thì thôi, còn để tất cả mọi người lâm vào bi ai thật sâu, sau này nhất định phải tìm anh ta tính sổ.

Tuy nhiên, không vì chuyện này mà Lâm Thanh Diện có thành kiến với anh ta, trong tình huống như vậy, cho dù người khác có lựa chọn như thế nào, Lâm Thanh Diện đều sẽ không trách móc, dù sao anh hiện tại, chính là đi ngược dòng nước, nghịch thiên mà đi.

Đêm nay, tất cả mọi người đều chợp mắt trong chốc lát, nhưng không ai có thể thực sự ngủ được, sẽ có một trận chiến khốc liệt chờ đợi họ vào ngày mai! Nghe thấy cách rừng lớn không xa có động tĩnh, hẳn là chúng đang chuẩn bị tấn công lớn, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện từ sáng sớm đã đứng ở trên tường thành.

Anh bây giờ mặc một bộ chiến giáp màu đỏ, áo choàng trắng tung bay trong gió, trông giống như một vị tướng áo choàng trắng chinh chiến trên chiến trường nhiều năm, nhưng bây giờ Lâm Thanh Diện chính là trụ cột của mọi người.

Lão nhân gia ngồi ở một bên vẻ mặt ngưng trọng, cách đó không xa đã nghe thấy tiếng động ầm ầm, tựa như là thiên quân vạn mã đang xông về phía Hàn Giang Thành.

Mười năm trước, ông đã có thể bảo vệ nó, nhưng ông không biết, liệu mình có thể bảo vệ được Hàn Giang Thành mà ông muốn bảo vệ, trước nhiều sự chuẩn bị của kẻ thù hay không.

Quả nhiên các ngươi cũng không phải người ăn chay, đã sớm đề phòng chúng ta ngày này, Chính Nguyệt đầu năm sẽ tìm các ngươi gây phiên phức, thế là sớm làm đủ chuẩn bị, có điều, sự chuẩn bị kia có quan hệ gì đâu? Lão Vương gia hôm nay, trên thân mặc áo bào màu đen, khuôn mặt dường như âm trầm rất nhiều, nhìn thật giống như đem rất dày than tro bôi trên mặt, làm cho Ngô Mộc chế giễu một hồi, nhưng hắn cũng không tức giận.

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta để cho ngươi giữ thêm một ngày cũng không được, ngươi còn có thêm một ngày, đối với ta là không thể chấp nhận.

Lâm Thanh Diện bọn họ, từ câu này cảm nhận được một cỗ áp chế mạnh mẽ, chính là Bạch Viên Thủ Lĩnh nói ra lời này.

Tên súc sinh này, há lớn miệng ngáp một cái, như còn chưa tỉnh ngủ.

Nhưng trước mặt binh lính bình thường, dáng vẻ hung ác của nó giống như dã thú ăn thịt người, không phải, tộc Bạch Viên vốn là dã thú ăn thịt người, Du Ly đã nhìn thấy rồi.

Nhiều lời vô ích, mau nghênh đón thú triều đi! Lão Vương gia biết rõ đạo lý tốc chiến tốc thắng, lập tức ra lệnh cho những con quái vật hoành không xuất thế xông ra tấn công tất cả các bức tường của Hàn Giang Thành, trông có vẻ gấp không thể chờ, mà bây giờ Lâm Thanh Diện cũng vậy.

Anh cũng không muốn nói nhảm, anh sẵn sàng chuẩn bị thống thống khoái khoái chiến một trận.

Đột nhiên, bầu trời dường như biến sắc, và mọi người trong tư thế đang đối mặt với kẻ thù, và những con quái vật với những hình dạng khác nhau, dần dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Bọn chúng là một lũ quái vật xấu xí đến cùng cực, những người lính bình thường, khi nhìn thấy bộ dạng xấu xí và độc ác đó, hai chân bất giác run lên, may mắn thay, thử thách đầu tiên của đám quái vật đó, là không để chúng chiến đấu bằng tính mạng của mình, mà chính là những cái bẫy của Lâm Thanh Diện trước mặt chúng.

Lâm Thanh Diện nuốt nước miếng một cái, tự hỏi không biết những cạm bẫy mà anh giăng ra bên ngoài thành, có bị Lão Vương gia phát hiện ra hay không, nhưng lúc này, lão ta nhắm mắt lại, giống như không đem Lâm Thanh Diện nhìn ở trong mắt.

Bạch Viên đại quân nghe lệnh của ta, tất cả tiến lên! Chiến đấu một lần đánh sập tường thành của bọn hắn.

Thời cơ đến, các ngươi có thể ăn thịt ai tùy ý, ta sẽ không ngăn cản các ngươi.

Bạch Viên Thủ Lĩnh cười ha hả, lộ ra cái đầy miệng răng nanh, nhe nanh múa vuốt.

Đám Bạch Viên dài mười mấy mét, đều mặc áo giáp thô ráp nhưng cứng cáp, tấn công Hàn Giang Thành, tay còn ôm chặt Lang Nha bổng, Lâm Thanh Diện thầm nghĩ, nếu khi anh vừa tới Thiên Giới, gặp phải một con Bạch Viên binh lính trang bị như vậy, ngay cả khi anh có thể chiến đấu, anh có thể sẽ bị thương.

Sau khi đợt quái vật đầu tiên giẫm vào bẫy của Lâm Thanh Diện, vô số thòng lọng đã đưa bọn chúng về phía bọn họ, những tảng đá được bọc trong dầu nóng đang cháy đỏ rực, nhanh chóng đập vào thân thể của bọn quái vật gào thét.

Để tránh khỏi nhiều âm mưu và thủ đoạn của Lão Vương gia gia, dùng gậy gỗ và hòn đá để khám phá bẫy, Lâm Thanh Diện đã ra tay táo bạo và tài tình, những con quái vật này tưởng rằng, đã đến cạm bẫy ngoài cùng, nhưng chúng không biết rằng, chúng đã là cái bẫy sâu thẳm bên trong nhất.

Mà cơ chế kích hoạt của những cái bẫy này, nằm ở một chỗ nào đó của cái bẫy bên trong, yêu quái toàn bộ tiến lên, không thể nào tránh khỏi bẫy của Lâm Thanh Diện.

Những con Bạch Viên cực kỳ to lớn kia, vẫn chưa thoát khỏi móng vuốt quỷ của Lâm Thanh Diện, những cái bẫy được chuẩn bị đặc biệt cho những con yêu thú đó, còn có những cây trường thương to lớn, đủ để xuyên thủng áo giáp của chúng.

Rút! Nhìn thấy quân Bạch Viên của mình, bị thua ngay trong trận giao tranh đầu tiên, Bạch Viên Thủ Lĩnh hung tợn hai tay đập vào ngực liên tục và dữ dội, như thể Hỏa Diễm có thể phóng ra khỏi mắt hắn.

Trò mèo, không đáng nhắc đến, hãy xem ta phá hủy hết bẫy của hắn! Lão Vương gia gia lúc này mới đứng lên, ánh mắt chậm rãi mở ra, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, hoàn toàn không có để Lâm Thanh Diện vào mắt.

Chỉ thấy hắn chậm rãi rút Hắc Ma thương ra, trên mũi thương đột nhiên hình thành một lượng lớn hắc khí đỏ rực, Lão Vương gia ném thương về phía trước, những cái bẫy vỡ tan tành.

Lâm Thanh Diện nhìn Hắc Ma thương của Lão Vương gia gia, cảm thấy chán nản.

.

Nhưng hiện tại có một vấn đề rất nan giải, đó chính là Hắc Ma thương của Lão Vương gia gia, Lai lịch của nó là thật bất phàm, chỉ nhìn xem cây thương đó thôi, anh đã cảm thấy Trảm Tiên Kiếm và Lôi Nộ Thương của anh, dường như có một ham muốn trận chiến, Hãy đợi nếu có một cuộc chiến đối đầu, anh sẽ đối mặt với Lão Vương gia gia, và bạn của anh có thể kiểm soát những người khác.

Ta có lòng tin, đối mặt với hắn, ta sẽ không rơi vào thế hạ phong, tóm lại, chúng ta nhất định phải thắng trận này! Mọi người đều quyết tâm gật đầu.

Lão Vương gia gia nhìn Hắc Ma thương trong tay, dần dần nhớ lại cách mình có được nó và những kỹ năng độc ác của mình.

Ký ức được vẽ lên cảnh lần trước, khi Lâm Thanh Diện đi cứu Vương Tiểu Lâm.

Lão Vương gia gia lúc trước cũng có chút thực lực, nhưng lão nhất định không có cường đại như bây giờ, nếu không với tính cách của hắn, nhất định phải từ từ tra tấn Lâm Thanh Diện bọn họ.

Lúc trước, Lão Vương gia gia nhờ cơ duyên xảo hợp, bất ngờ gặp được một bông sen xanh sẫm hiếm có trên đời, phải biết loại này Liên Hoa chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, và đó cũng là một loại có tiền mà không mua được, lúc đó lão đã tốn rất nhiều công sức và không biết bao nhiêu người đã thiệt mạng, trước khi lấy được bông sen xanh thẫm làm của mình.

Nhưng lúc đó lão quá nóng vội, nghĩ rằng lão ta phải nhanh chóng giành được quyền lực tối cao, để có thể thống trị mọi thứ mà lão ta muốn cai trị, và giết hết những kẻ mà lão ta thấy không vừa mắt.

đây chính là ý nghĩ điên cuồng của hắn.

Tuy nhiên, hắn cũng phải trả giá đắt cho ý tưởng điên rồ này, vì muốn dung hợp bông sen xanh thẫm(Bích Liên hắc ám) vào người, không ngờ tạo thành khí huyết nghịch chuyển, lúc đó lão ta suýt chết.

Người tốt không sống lâu, tai họa còn tồn tại hàng ngàn năm, thật tiếc khi một kẻ gian ác như Lão Vương gia, lại không chết trong phản phệ dữ dội đó.

Dường như ông trời không có mắt, nếu để Lâm Thanh Diện biết chuyện quá khứ này, đoán chừng sẽ nổi trận lôi đình.

Tuy nhiên, Lão Vương gia gia đã sống sót sau phản phệ dữ dội đầu tiên đó, và kể từ sau đó, năng lực của lão lại chợt cao chợt thấp.

Vì vậy, trong cuộc so tài trước đây với Lâm Thanh Diện, lần nào lão cũng phải nhịn không được buồn nôn, vì cơ thể khó chịu đột ngột, như thế nói đến, bông sen xanh đậm cũng đã cứu Lâm Thanh Diện bọn họ một mạng.

Nhưng vào nửa đêm, mọi thứ đã thay đổi.

Lão Vương gia vốn vội vàng chạy trốn khỏi nhà, trong lòng mười phần không cam lòng khi thua Lâm Thanh Diện, một người mà hắn cho là mười phần vô năng như vậy, trong lòng của hắn cảm thấy uất ức cực, nghĩ nhất định phải lấy mạng Lâm Thanh Diện.

Hơn nữa, cánh tay phải lúc đó của hắn, bị gã sư huynh cùng môn phái giết chết, khiến hắn tốn không ít tiền bạc, càng làm cho trong lòng của hắn cảm thấy bàng hoàng đến cực điểm.

.

May mắn thay, vào thời điểm này, những nỗ lực hợp nhất nhiều lần trước đây của lão ta, cuối cùng cũng có kết quả, bông sen xanh đậm dần giải phóng 80% sức mạnh trong cơ thể lão ta.

Với 80% sức mạnh, cũng đủ khiến Lão Vương gia gia hiên ngang trong bất cứ trận chiến nào.

Nhưng khi gặp phải một vị cao thủ mạnh mẽ, Lão Vương gia gia không hề va chạm trực diện, đây cũng là cách làm người của hắn.

Về sau, lão có thể sử dụng hết năng lượng của hoa sen xanh đậm, cùng với đó, thủ hạ cuối cùng của Lão Vương gia gia cũng bị tiêu diệt, những người trung thành năm xưa theo hắn, đều bị hắn giết chết để hiến tế cho lục đạo hoa sen.

Còn về Hắc Ma thương của hắn, nguồn gốc còn kỳ quái hơn, không ai có thể nói chính xác, trên đời này lại sinh ra thứ ác quỷ như thế nào, cũng rất ít người nhìn được uy lực của nó, bởi vì người bình thường khi nhìn thấy Hắc Ma thương, đoán chừng sau một khắc, liền mất hết ý thức, dần dần trở thành một thân thể băng lãnh.

Điều kỳ lạ hơn nữa trong sự việc lần này, là chủ nhân trước đây của Hắc Ma thương hóa ra lại chính là Tà Vương, đại ma đầu này đã từng giao phong nhiều với Lâm Thanh Diện, không biết vì sao mà dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Thanh Diện.

Đây nhất định là chuyện tốt đối với Lâm Thanh Diện, cho dù là Lão Vương gia, hiện tại cường đại đến mức có thể tiêu diệt vạn vật, Lâm Thanh Diện cũng không nghĩ, lão có thể cầm cự với Tà Vương mười hiệp, tất nhiên, Đây chỉ là giả định chủ quan của riêng anh.

Vậy làm thế nào mà Hắc Ma thương màu đen lại xuất hiện trong tay Lão Vương gia gia, chuyện này phải nói đến, từ thân xác của một đạo tặc Giang Dương, Lão Vương gia từ khi dung hợp với Bích Liên hắc ám về sau, một đoạn thời gian rất dài đều sợ hãi người khác ám hại mình.

lão thường trà trộn vào đội hình của những người bình thường, và đối phó với họ.

Tuy trong lòng có trăm việc không muốn, nhưng để che giấu thân phận, lão vẫn giả vờ say đắm ở thế tục, vốn dĩ trong lòng rất lo lắng, nhưng không ngờ có ngày Lão Vương gia gia kỳ quái phát hiện.

Người ta phát hiện ra một đạo tặc trông có phần nghèo túng, trên tay cầm Hắc Ma thương và rêu rao khắp nơi.

Có lẽ ngày đó là trùng hợp ngẫu nhiên, lại bị Lão Vương gia gia phát hiện, trực giác lão nói rằng, đây là một món binh khí rất hợp duyên với hoa sen xanh thẫm trong người, lúc này vừa muốn đem nó mua lại, tên đạo tặc giang dương, trông thấy Lão Vương gia đối với đồ vật của mình mười phần hứng thú, liền ngay tại chỗ lên giá, cái này đã khiến cho lão ta động sát tâm.

Thế là lão ta đồng ý với mức giá mà tên đạo tặc đưa ra, nhưng lão ta nói tiền của mình cất giấu ở trong rừng già, lão bày ra một bộ dáng giàu có, khi nhìn xung quanh không có ai, thì chớp lấy thời cơ kết liễu tên đạo tặc giang dương.

đem Hắc Ma thương chiếm thành của riêng mình Sự thật đã chứng minh, sự lựa chọn của Lão Vương gia gia là rất đúng đắn, không ai biết tên trộm Giang Dương nhặt được Hắc Ma thương ở đâu, tuy nhiên, hắn khá may mắn, đến lúc tưởng như không còn mạng sống để canh giữ bảo vật, nên bán cho Lão Vương gia rẻ như bèo.

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thần binh giúp đỡ, dù Lão Vương gia có xấu xa đến đâu, lão vẫn có thể cai quản một lãnh thổ rộng lớn, chính vì sự nổi tiếng của lão mà những người đến tham gia nương tựa với lão, giống như cá chép vượt sông.

bọn hắn đại đa số đều có án mạng mang theo, bất quá đều là hạng người tam giáo cửu lưu, Lão Vương gia cũng không có để ở trong lòng.

Tuy nhiên, với sự xuất hiện của ba người hầu và sáu tên hộ pháp, sức mạnh của lão đã đạt đến đỉnh điểm.

Lão Vương gia giàu có và quyền lực, làm sao lão có thể quên được nỗi đau mà Lâm Thanh Diện mang lại cho mình? Sau khi thám thính bằng nhiều cách, cuối cùng lão đã tìm thấy đồng minh mạnh mẽ đầu tiên của, đó là Bạch Viên Thủ Lĩnh.

Lão Vương gia gia tỉnh dậy khỏi ký ức, cười thõa mãn.

Bây giờ trước mặt Lão Vương gia gia có rất nhiều khó khăn, phải vượt qua từng cái một, mới có thể hoàn toàn đánh bại Hàn Giang Thành, có thể hắn có nhiều kỳ ngộ như vậy, nhưng không nghĩ tới.

Lâm Thanh Diện so với hắn, thật là không thua bao nhiêu.

Thậm chí so hắn còn muốn lợi hại hơn, mỗi lần vượt ải đều có thể thu hoạch được một hai bảo bối tốt, vận khí này quả thực không phải ai cũng có, Ngô Mộc lúc trước đi theo Lâm Thanh Diện, nhân tiện dính không ít may mắn, giống bây giờ, trên tay anh ta có cặp kia quyền sáo, nện ở một cái vào một tên Bạch Viên bình thường, đoán chừng liền có thể đem huyết tương chảy ra lênh láng.

Lão Vương gia gia có thực lực như vậy, cho nên hắn nghĩ xa hơn người bình thường, hắn cũng không muốn đem vạn năm yêu thú dưới lòng đất Hàn Giang Thành thả ra tới, đúng vậy, hắn mới đầu cũng không muốn đem vạn năm yêu thú không cách nào khống chế kia đem thả ra tới.

Lão biết, nó giống như một quả bom không ổn định, và không có cách nào để kiểm soát nó.

Nhưng kể từ khi tình cờ nhận được ác vật kia, suy nghĩ của lão đã hoàn toàn bị đảo ngược.

Nô lệ thôn phệ phù, cái này tương đối khó đọc danh tự, Lão Vương gia gia ban đầu không muốn gọi câu thần chú này, nhưng người đàn ông mặc đồ đen bí ẩn, đã đặc biệt đến gặp ông ta nói rằng, nếu Lão Vương gia gia không nguyện ý hiến toàn bộ gia sản của mình.

Hắn ta liền đem tấm phù chú này cho thiêu hủy.

Lão Vương gia gia vì cảm thấy bị sỉ nhục, nên đã chiến đấu với hắn ta, không ngờ bị đánh ngã trên mặt đất trong mười chiêu, đây có thể coi là một đoạn lịch sử đen tối của lão ta.

Cho đến tận ngày nay, lão cũng không có nói với bất kỳ ai về nó.

Lão cảm thấy mình sẽ chết trong tay người này vào ngày hôm đó, nhưng lão không ngờ rằng, người đó sau này lại để lão ra đi và đưa ra yêu cầu đó.

Nhưng lần này tình hình đã khác, vốn dĩ Lão Vương gia cho rằng, đây là thủ đoạn người khác lừa mình, nhưng sau chuyện xảy ra vừa rồi, đây đơn giản chỉ là dùng hết tiền bạc để mua mạng sống của chính mình, sao mà có lời! Sau khi trở về nhà, lão liền giao hết đồ đạc cho người đàn ông mặc đồ đen bí ẩn, đồng thời đem bán tất cả những thứ có thể bán được, có những thứ đơn giản là bán hết với giá gốc, khiến cho không ít người hầu và ngay cả 6 tên hộ vệ xung quanh đều sửng sốt.

Sau đó lão có được lá bùa này, người đàn ông mặc đồ đen bí ẩn kia cũng lặng lẽ rời đi.

Có lẽ Lão Vương gia không ngờ rằng những đồ đạc mà mình vô cùng quý trọng lại bị người khác ném bay đi.

Nhưng lúc đó, ông ta cũng không chậm lại hồi lâu trong lời giải thích của người đàn ông mặc đồ đen bí ẩn, hóa ra là bùa này, không phải bùa ngoan ngoãn bình thường, mà là bùa có thể thiết lập quan hệ chủ nô với tất cả các loài.

Lão có thể thôn phệ linh hồn của đối tượng, mà lão sử dụng bùa chú, và giữ lại tất cả sức mạnh đã thôn phệ được, và quá trình này là không thể đảo ngược.

Nếu người thực hiện muốn tự mình ra tay, không những có thể thấy trước mà còn có thể giết chết nó trong tích tắc.

Lão Vương gia gia của Hàn Giang Thành từ lâu đã biết đến vạn năm yêu thú dưới mặt đất, nghĩ đến vượn Hắc Ma, lúc đó bàng hoàng trước những suy nghĩ điên rồ của mình, sau đó mới bình tĩnh lại.

.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License