Rể quý trời cho
Chapter
0189
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay cả khi A Hương có điều gì bất ngờ xảy ra, thì dựa vào khả năng và phương tiện của bản thân ông ta, chắc chắn ông ta sẽ giải cứu A Hương khỏi mọi loại hỗn loạn kỳ lạ.
Mặc dù nhiệm vụ của ông là ở Hàn Giang Thành, chỉ cần ông không rời khỏi Hàn Giang Thành đều có thể.
Còn A Hương trước đó, mình cũng từng có căn dặn, nhất thiết phải không thể rời khỏi Hàn Giang Thành, như vậy nàng khẳng định sẽ nghe lời, chợt nhìn loại chuyện này không có vấn đề chút nào, toàn bộ đều là thuận lý thành chương, nhưng ai có thể nghĩ rằng, Vương lão gia ngày đó, thực sự vậy mà lại đến Hàn Giang Thành.
Trong lúc rảnh rỗi A Hương mình đi ra ngoài, trên đường mua một ít bánh ngọt, đặc biệt ăn nhiều đồ ăn, dáng vẻ chân chất.
Vương lão gia nhìn sửng sốt một hồi, lúc này liền nghĩ, nếu như có thể đem nữ nhân này cưới về, kia thật là một sự kiện Quang Tông Diệu Tổ.
Nhưng mà, sau khi thuộc hạ dò hỏi, đều tiếc nuối nói cho Vương lão gia biết, người này chính là nữ nhân của anh hùng Tinh Thần đế.
Nếu như Tinh thần đế ở bên cạnh A Hương, dù Vương lão gia có một trăm tám mươi cái lá gan cũng không dám động thủ, nhưng tình huống ngày đó thật đặc biệt.
Mọi người đều biết con trai của Giang thành chủ đang tổ chức tiệc trăng tròn yến(18 tuổi), vậy nghĩa là Tinh thần đế cũng đã đi, bữa tiệc của Giang thành chủ làm sao không xa hoa rực rỡ được? Vì vậy hôm đó lão nhân gia uống thêm vài ly nữa, bởi vì có ít người thuyết phục, nếu như ông không uống, coi như không cho những người đó mặt mũi, tuy rằng trong lòng ông vẫn quan tâm lo lắng cho A Hương, nhưng ông vẫn cảm thấy không có gì nguy hiểm.
Như vậy.
.
.
!Ta chẳng phải là có cơ hội rất tốt sao? Nếu như không nắm bắt được cơ hội này, ta còn có thể gọi là Vương lão gia sao? Ta còn có thể gọi là nam nhân sao? Cho nên hắn ta không muốn do dự, đem nữ nhân này cướp về! Khi lão nhân gia trở về nhà, không thấy A Hương, vội vàng chạy ra đường cái, gặp người liền hỏi A Hương đến tột cùng ở nơi nào.
Bởi vì Tinh Thần đế, sau này là một lão nhân gia, cũng chính là tên ăn mày.
nguyên lai địa vị ở tại Hàn Giang Thành luôn uy phong, mọi người cơ hồ là đem Hàn Giang Thành lật qua lật lại tìm không dưới trăm lượt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng A Hương, cuối cùng biết được từ trong miệng một tiểu hài nhi, A Hương bị một người là Vương lão gia từ thành trì khác bắt đi.
Giang thành chủ cũng hừng hực lửa giận, tự nhiên phái người đến hỏi chuyện, thành chủ cũng đích thân tới đó, mang theo võ sĩ tinh nhuệ nhất trong đám thủ hạ Hàn Giang Thành, một lời không hợp dũng khí liền khai chiến.
Nhưng mà, không ngờ Vương lão gia thật sự giở trò lưu manh, khăng khăng là đứa bé kia nhìn lầm, hắn nhất định là không phải là người họ nghi ngờ, hơn nữa còn cắn trả lão nhân gia một hơi, nói là đang vu oan chính mình.
Nghe nói, hai người cùng ngựa xông vào một trận chiến, vì Giang thành chủ, trước đó đã bị thua trong lần đối đầu thú triều, tuy bị đánh bại trong trận chiến đó, nhưng vẫn quyết tâm chiến đấu đến cùng.
Giang thành chủ đã đoạt quyền kiếm y phục của Vương lão gia.
Nhưng cả hai đã thống nhất, nếu không tìm được gì thì đành từ bỏ.
Kể từ đó về sau, không còn tinh thần đế, tinh thần đế hoàn toàn sống trong thần thoại của mọi người, chỉ có một người là ăn mày ở Hàn Giang Thành.
Lâm Thanh Diện lúc này trong lòng có rất nhiều cảm xúc, trong lòng đầy cảm khái t, bất giác ôm Du Ly, đây là người quan trọng nhất lúc này của anh.
???? gì kỳ vậy…tác giả cắn thuốc à??? Du Ly lúc này cũng mất đi người nhà, không khỏi ôm chặt Lâm Thanh Diện, trong lòng ai cũng rất cảm động.
Lúc này Ngô Mộc muốn tự tát mình ngã xuống đất, nhưng như vậy sẽ gây ra phiền phức không cần thiết, đành phải buồn bực một mình, xác định nếu có cơ hội ra tay, nhất định sẽ giải quyết xong chuyện này.
.
Nói đến đó, lão nhân gia nước mắt lưng tròng, ông sau đó làm một hành động, mà không ai nghĩ tới, Bịch một tiếng liền quỳ xuống trước thủy tinh cầu đối diện Lâm Thanh Diện, yêu cầu Lâm Thanh Diện nhất định phải đem lão phụ nhân mang về.
Lâm Thanh Diện, van cầu cậu, trong lòng ta hiện tại tiếc nuối duy nhất chính là A Hương của ta, cho dù cậu trở thành như thế nào, cậu cũng phải biết A Hương là người tình trong mộng của ta! Vô luận thân ta ở phương nào, lòng ta đều là thuộc về A Hương! Vậy nên Lâm Thanh Diện, ta cầu xin cậu, ta hy vọng cậu có thể mang A Hương của ta trở về.
ta nơi này có thể truyền thụ tất cả chiêu thức cho cậu, đều sẽ không giữ lại chút nào mà truyền thụ cho cậu! Lâm Thanh Diện làm sao có thể là loại người, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Anh luôn là một người dám làm dám chịu, nhiệt huyết nam nhi, lúc này liền thần sắc kiên định quỳ trở lại lão nhân gia, đồng thời có lời lẽ âm vang hữu lực, hùng hồn nói với lão nhân gia: Người nghĩ Lâm Thanh Diện tôi là loại người nào? Người trước đây đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy, loại chuyện này tự nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, người đừng lo lắng, cho dù đánh đổii lấy mạng của tôi, tôi cũng sẽ nhất định phải cứu A Hương của người ra ngoài.
Thành thật mà nói, mặc dù hiện tại chúng tôi đang ở trong ngục, nhưng trong lòng tôi đã có một phương pháp hoàn hảo, chỉ cần kế hoạch này được thực hiện thành công, chúng ta đều có thể bình an vô sự xuất hiện trước mặt người.
đến lúc đó chúng ta lấy Hàn Giang Thành làm cứ điểm, nhất định phải đánh bại ác ma Lão Vương gia! Lão nhân gia kích động đến mức,suýt chút nữa không đỡ được thân thể mình, mười năm, ông đã tìm trọn vẹn mười năm, không ngờ cuối cùng lại nhờ một tên hậu bối giải cứu nữ nhân của mình.
Đối với ông, đó là một cảm xúc buồn! Niềm vui và nỗi buồn của con người không liên kết với nhau, e rằng là như vậy.
Có lẽ có một số người bình thường, sẽ ghen tị với lão nhân gia này, ông là người có khả năng kiểm soát tinh thần lực mạnh mẽ như vậy, nhưng họ không ngờ rằng, họ có được tự do mà lão nhân gia vẫn luôn mơ ước.
Lão nhân gia hiện nay, trong lòng rất rõ ràng, mình vô luận như thế nào cũng nợ Lâm Thanh Diện quá nhiều, đối với Lâm Thanh Diện mà nói, ông cũng chỉ giải thích một ít quá khứ với cậu ta, không nói tới, cũng chỉ là để cho qua thời gian nhàm chán.
Lão nhân gia lúc đó, tưởng A Hương của mình đã chết lâu lắm rồi, bây giờ trong lòng mới thật sự nhen nhóm một ngọn lửa hi vọng, giờ trong lòng mơ hồ có chút thôi thúc, quỷ mới biết, A Hương trong vòng một tháng, chưa về đến bên cạnh mình, ông sẽ làm ra những quyết định điên rồ gì! Nếu không phải vì nhiệm vụ tuyệt đối quan trọng trên người, lão nhân gia lập tức sẽ lao tới đây ngay lập tức.
Nhưng không ngờ rằng, khi mọi người đang âm thầm cảm động, thủy tinh cầu đột nhiên mất đi năng lượng, Lạc Thanh Diện vì chú ý đến chuyện này, đã dùng một quả đấm, nện vào lan can sắt.
Vương gia nghe thấy bên trong có tiếng động, lập tức chạy tới, nhìn thấy năm người bọn họ còn nguyên vẹn đứng ở nơi đó, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Lâm Thanh Diện trong lòng hiểu rõ kế hoạch của mình có thể thực hiện được, hiện tại đang tìm cơ hội thích hợp.
Lúc này, bà lão đột nhiên lẩm bẩm: Hình như có ai đó nói với tôi về chuyện trận nhãn kỳ thạch mất tích.
Tôi biết nó ở đâu.
Nghe vậy, Lâm Thanh Diện kinh ngạc kêu lên, không ngờ lại có thể gặt hái được chuyện tốt như vậy, lập tức nhìn bà lão trước mặt với ánh mắt chờ mong, hy vọng có thể cho biết một kết quả, nhưng nếu như kết quả này, là ở trên người Vương lão gia, vậy thật ra cũng không sai biệt lắm, nhưng không ngờ đáp án vừa nghe tiếp theo, lại làm anh cao hứng như vậy.
.
Cậu có nhìn thấy ngục tối đối diện không? Nếu tôi nhớ không lầm, khoảng tám năm trước, có một người đàn ông mạnh mẽ bị xiềng xích trói chặt, nhiều năm như vậy còn chưa chết, nghe nói tại trái tim của hắn, có một cái trận nhãn kỳ thạch.
Nghe đến đó mọi người ở đây nhìn nhau, chuyện này là có ý gì, trong lòng bọn họ đều biết, lúc trước khi nói có nên cứu Vương Tiểu Lâm hay không, Lâm Thanh Diện nói có thể tính, tất cả mọi người nguyện ý duy trì quyết định của anh.
Nhưng làm sao bây giờ có thể do chính mình quyết định được? Anh không thể quyết định, cũng như không đủ tư cách để quyết định.
Muốn lấy được trận nhãn kỳ thạch kia, thì phải giết người đó, nhưng để lấy được trận nhãn kỳ thạch thì sẽ phải giết người, đây không phải là phong cách của họ, vẫn là một tình thế nan giải.
Ta biết chuyện như vậy, hi vọng đối với chuyện của các ngươi, cũng có chút trợ giúp, thực không dám giấu giếm các ngươi, ta mười năm này, ngày nhớ đêm mong, chính là được nhìn thấy phu quân, vừa rồi đã được nhìn thấy, mặc dù không phải thực chất tiếp xúc, nhưng trong lòng ta đã không hối hận, nếu như các ngươi có thể làm cho hai chúng ta gặp lại nhau, vậy đơn giản các ngươi là người tích đức lớn! Bà cụ kích động đến rưng rưng nước mắt, Lâm Thanh Diện bên kia cũng không chịu nổi, khóe mắt lại cay cay.
Thật ra còn có một chuyện mà lão nhân gia chưa nói tới, sau khi Giang thành chủ rời đi, không ngờ A Hương trực tiếp lấy cái chết bức bách Vương lão gia, hắn nói cái gì A Hương cũng không đồng ý gả cho Vương lão gia xấu xí thấp lùn độc ác,.
.
.
!Không muốn làm tổn thương A Hương, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận, Vương lão gia đã tống A Hương vào ngục tối, tưởng rằng sau một thời gian ở trong ngục, chắc chắn sẽ có thể mài mòn tính khí của nữ nhân trước mặt, nhưng hắn không thể ngờ mài một cái chính là mài đã mười năm.
Về sau, Vương lão gia đối với A Hương cũng không còn hứng thú, đơn giản là lãng quên trong sâu thẳm trí nhớ.
Lão nhớ có một lần.
nhớ tới vị Tinh tThần đế, lão nhờ người nói với lão nhân gia rằng, nếu ông ta chịu làm việc cho mình, lão liền có thể thả A Hương.
Vì sứ mạng của mình, lão nhân gia chỉ có thể từ chối trong nước mắt, và từ đó không hề có tin tức của A Hương.
Ngay khi mọi người ở đây, đang do dự không quyết định chắc chắn được thời điểm, lão nhân gia bên kia, đột nhiên đứng dậy.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào lão nhân gia.
Chỉ thấy lão nhân gia ung dung nói.
Đừng vướng bận quá, cứ như vậy, nếu như cường giả đang bị giam cầm, là một tráng hán tội ác chồng chất, vậy các người đem hắn giết chết, đoạt lại kỳ thạch, dạng này các người cũng coi là thay trời hành đạo.
Lời này vừa nói ra, Ngô Mộc bọn họ không khỏi bàn tán xôn xao.
Đúng vậy, tại sao chúng ta không nghĩ tới? Đây là một ý tưởng hay.
Nhưng nếu người đàn ông cường tráng không phạm sự tình gì, chúng ta phải làm sao? Các người nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, hiện tại đi kiểm tra đi.
nếu là tráng hán này chẳng hề làm gì, cuối cùng chúng ta sẽ tìm cách khác.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với câu nói của lão nhân gia.
Vậy chúng ta làm sao trốn thoát khỏi đây, đừng nói là chúng ta đã tìm tới biện pháp, nếu như không có cách nào thoát khỏi đây, chúng ta phải làm sao!.
ngôn tình ngượcĐúng lúc này, người ở bên cạnh đặt câu hỏi.
Đây là sự thật.
Họ đã suy nghĩ rất lâu, nhưng họ không thể tìm ra cách tốt.
Có một sự im lặng khủng khiếp bên trong nhà ngục.
Lúc này, Lâm Thanh Diện đang đứng ở cửa nhíu mày.
.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tiếng bước chân đột nhiên lọt vào tai Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện lập tức quay đầu nói với những người phía sau.
Mau tránh ra! Có người tới! Khi những người khác nghe thấy, không khỏi nhao nhao tụ đến cùng một chỗ.
Hẳn là người do Vương lão gia phái tới! Vương lão gia hoàn toàn không phải người tốt, muốn giết chúng ta ở đây, chúng ta phải tìm cách.
Vương lão gia lúc này không dám động đến chúng ta.
Thảo luận rất nhiều, nhưng Lâm Thanh Diện lắc đầu khẳng định.
Lâm Thanh Diện khẳng định chắc chắn, đã khiến những người khác lắng xuống rất nhiều.
Nhưng lão nhân gia ở một bên nhịn không được phát ra nghi vấn.
Vương lão gia lúc này đối với chúng ta ra tay.
Chỉ là tốt cho hắn, không có hại gì.
Hắn không nên bỏ lỡ thời điểm tốt như vậy.
Lâm Thanh Diện chỉ cong môi cười, sau đó bình tĩnh phân tích.
Vương lão gia hiện tại sẽ không dễ dàng động thủ với chúng ta, cũng hy vọng chúng ta có thể giúp hắn làm chuyện muốn làm, nếu hắn làm chuyện gì với chúng ta, có nghĩa là kế hoạch của hắn đã thất bại rồi.
Vương lão gia là một người thông minh, và lão ấy sẽ không để mọi kế hoạch của mình đổ bể vào lúc này.
Phân tích của Lâm Thanh Diện có lý, những người khác không khỏi bị thuyết phục.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến rõ ràng tiếng bước chân.
Lâm Thanh Diện nhíu mày.
Những người khác đang trong một mớ hỗn độn.
Lúc này, nếu Vương lão bản không có ý định tiêu diệt chúng ta, tại sao phải phái người đi qua vào lúc này, hơn nữa Vương lão bản cũng không phải ngu xuẩn, chẳng lẽ liền dám tự mình tới đây? Không cần phải gấp.
Lâm Thanh Diện lắc đầu, liền hướng bên ngoài nhìn.
.
Lâm Thanh Diện thở dài một hơi, cùng bọn họ nhắm mắt lại.
Mà bọn họ chọn một vị trí rất tốt, chung quy là nằm ở vị trí phía bên trong, cho nên nếu như tay sai của Vương lão bản muốn đánh thức bọn họ, nhất định ở bên ngoài là không đủ.
Quả nhiên, khi đám tay chân của Vương lão bản đến, họ hoảng sợ khi nhìn thấy mọi người nằm la liệt trên mặt đất.
Làm sao vậy? Sao tất cả đều bất tỉnh rồi? Lâm Thanh Diện lợi dụng ánh sáng lờ mờ nhìn đám người do Vương lão bản phái tới.
Những người này cứng cáp, rõ ràng là họ có sức mạnh.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện và những người khác đã nằm trên mặt đất, những người kia cho rằng họ gặp nguy hiểm, trong lòng không khỏi nóng vội.
Chúng ta làm sao bây giờ? Vương lão bản thế nhưng là đặc biệt đã phân phó, những người này rất trọng yếu, nhất định tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.
Trái tim Lâm Thanh Diện chùng xuống.
Quả nhiên chính mình suy đoán đúng rồi.
Tuy rằng Vương lão bản đã phái người tới, nhưng chỉ cần những người này nhận được lệnh của Vương lão bản, nhất định phải chăm sóc tốt, không thể để bọn họ xảy ra chuyện gì, những người này trông thấy bọn hắn hôn mê liền không thể không mở cửa.
Lâm Thanh Diện ánh mắt lóe lên một chút âm trầm, sau đó liền nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, tên thủ hạ ở cửa lấy ra chìa khóa.
Ta đi báo cho Vương lão bản, hai người trước tiên đi vào xem tình huống như thế nào, đám người này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì! được rồi.
Một số thủ hạ đồng ý, và sau đó một tên rời đi, và những kẻ còn lại đứng ở cửa.
Rắc rắc —— Cửa đã được mở.
Mấy người kia đi đến ngồi xổm người xuống.
Một người dừng ở bên người Lâm Thanh Diện.
Thấy hắn ta dùng tay lay lay vai Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện khẽ nhúc nhích vài cái, tựa hồ thực sự không còn sức lực.
Tên thủ hạ cũng tin tưởng không ít,, liền nói với những người đi vào phía sau: Những người này có vẻ bị thương thật, mau đỡ bọn họ dậy xem chuyện gì đang xảy ra.
Nói xong muốn đỡ Lâm Thanh Diện lên.
Nhưng tên thủ hạ không để ý rằng lòng bàn tay của Lâm Thanh Diện đã chạm tới gáy hắn ta.
Ngay khi tên thủ hạ chuẩn bị quay đầu lại, Lâm Thanh Diện đã động thủ.
Anh bóp cổ tên thủ hạ này, và động tác này cũng khiến các tên thủ hạ khác hoảng sợ!.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những người này thật sự không có ngất đi! Một tên thủ hạ rống to, và sau đó vài tên thủ hạ khác di chuyển cùng lúc, cố gắng lao ra ngoài.
Nhưng thời gian đã quá muộn với bọn chúng.
Lâm Thanh Diện đánh cho một tên thủ hạ bất tỉnh, đám thủ hạ bên kia cũng bị Du Ly và NgNgô Mộc khuất phục.
Những người khác lao ra trước đó bị Lâm Thanh Diện dùng chân chống đỡ cổng.
Mấy người trực tiếp giơ lên chủy thủ bên hông, chuẩn bị công kích Lâm Thanh Diện! Đáng tiếc là ngay lúc chủy thủ của bọn hắn lao tới, Lâm Thanh Diện đã đá vào bụng hắn một cái.
Tên thủ hạ bị một cước văng về phía sau, va mạnh vào hai tên đứng sau hắn.
Bọn chúng đều ngã dúi dụi xuống đất.
Lâm Thanh Diện nhân cơ hội chộp lấy chiếc chìa khóa từ tay tên thủ hạ đang ngất xỉu, hét về phía những người vẫn đang đánh nhau với đám thủ hạ phía sau: Chìa khóa đã lấy được, mau chóng rời đi! Những người khác vừa nghe xong, cũng không còn ham chiến, vứt bỏ đám thủ hạ, sau đó chạy về phía Lâm Thanh Diện với tốc độ cực nhanh.
Một tên thủ hạ vội vàng đứng lên, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, Một đám phế vật vô dụng, còn ngã trên mặt đất làm gì? Nhanh lên, nếu để Vương lão bản biết sai lầm của chúng ta, buông tha cho bọn họ chạy thoát, chúng ta đến lúc đó không chết.
thì cũng bị tàn phế! Những thủ hạ khác không khỏi run lên vì sợ hãi, nhanh chóng làm theo.
Lúc này, tên thủ hạ bỏ đi đầu tiên đã báo cáo mọi chuyện với Vương lão bản.
Vương lão bản vừa nghe thấy vậy tức giận đứng lên, hung hăng đập ghế.
Tên thủ hạ không đoán ra được nguyên nhân, đành phải quỳ trên mặt đất, run rẩy cầu xin thương xót, Vương lão bản, chúng ta vừa nhìn thấy những người đó nằm trên mặt đất khi đến nơi, chúng ta cũng không biết là tình huống như thế nào! phì! Vương lão bản hướng thẳng đến dưới mặt đất phun một bãi nước bọt, hung hăng trừng mắt nhìn thủ hạ.
Thật sự là một đống đồ vô dụng! Mấy người đó am hiểu nhất là dùng mưu kế, các ngươi chẳng lẽ cũng không biết dùng phương pháp khác thăm dò ở bên ngoài sao? Tranh thủ thời gian, gọi người cùng một chỗ đuổi theo mau lên, mấy người kia rất có thể đã bỏ trốn! Khi những lời này nói ra, tên thủ hạ suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Tại sao hắn lại không nghĩ ra điều này! Nhưng đã quá muộn để hối hận.
Tên thủ hạ vội quay lại và gọi những người khác.
Một đám người trực tiếp lao về hướng nhà ngục nhốt Lâm Thanh Diện.
.
Đám thủ hạ của Vương lão bản không dám nhìn, nhanh chóng tăng tốc hướng Lâm Thanh Diện chạy đi.
Lần này, người do Vương lão bản phái tới không dùng tay không, mà mang theo nhiều loại ám khí phát nổ! Lâm Thanh Diện bọn họ thoát thật nhanh, nhưng ám khí phát nổ đã trực tiếp rơi xuống phía sau.
Sức mạnh của ám khí phát nổ, uy lực thực tế quá lớn đến mức, nhiều lần đem bọn họ đánh ngã trên mặt đất, tốc độ thực sự trở nên chậm hơn rất nhiều! Lâm Thanh Diện nhíu chặt mày, túm lấy Vương Tiểu Lâm đang nằm trên mặt đất.
Vương Tiểu Lâm ho khan vài tiếng, máu miệng trào ra, liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện cảm kích.
cảm tạ anh.
Không có thời gian đâu, nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ.
Lâm Thanh Diện nhìn thẳng chằm chằm, dùng hết sức chạy về phía trước.
Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, chỉ cần ráng nhịn một chút, sau khi chạy thoát ra, ngất xỉu cũng được! Vương Tiểu Lâm không nói, nhưng là lắc đầu.
Điều gì đó đã khiến họ lo lắng hơn, đã xảy ra.
Một trận ám khí phát nổ trực tiếp nổ tung về phía NgNgô Mộc.
NgNgô Mộc còn không có kịp phản ứng, văng người lên cao rồi ngã mạnh xuống đất! Bước chân của Lâm Thanh Diện bọn họ, buộc phải dừng lại.
Lâm Thanh Diện nhìn đám người phía sau, nhanh chóng ra lệnh, Giúp Ngô Mộc đứng lên, tiếp tục lên đường! Anh hiện tại trên lưng, đã phải vác Vương Tiểu Lâm trên đường đi, không còn có thể chịu được thêm một NgNgô Mộc đè nặng.
Những người khác nâng NgNgô Mộc lên vẻ mặt nghiêm trọng.
Lâm Thanh Diện dùng hết sức hét lên.
Chú ý ám khí phát nổ từ phía sau bắn tới! Khi ám khí phát nổ bắn ra, phải trực tiếp nằm xuống hoặc phân tán hành động.
Đừng để Vương lão bản tận diệt! Vài người khác lần lượt gật đầu.
Mà NgNgô Mộc bị thương nặng, chống đỡ thân thể bằng chân sau lết theo mọi người, quá trình đi đường ho khan không ngừng, vết máu rơi đầy đất.
Cuối cùng, NgNgô Mộc nhịn không được nữa, trực tiếp nằm lăn ra trên mặt đất.
Mọi người không cần cứu tôi, mọi người nhanh đi trước đi, tôi đã bị thương nặng, ở bên cạnh mọi người chỉ thêm gánh nặng! Không được! Lâm Thanh Diện nghiến răng, Chúng ta phải cùng nhau đi, nhanh lên! Những người khác cũng không để ý tới phản đối, trực tiếp nhấc lên NgNgô Mộc lần nữa.
Nhưng vào lúc này, bà lão cũng mềm nhũn ngã xuống đất.
Bà lão thở hổn hển không ngừng, rõ ràng là bà đã cạn kiệt sức lực khi đi đường.
Tôi, tôi không thể đi được được nữa! Lên đi.
Lâm Thanh Diện trực tiếp ngồi xổm trước mặt bà lão.
Bà lão vội xua tay.
Không được, ta không thể lại liên lụy các ngươi, NgNgô Mộc còn trẻ, chỉ cần cứu NgNgô Mộc ra ngoài.
Ta là lão bà, sống thời gian cũng đã đủ lâu, cho nên ta không muốn cái gì nữa! Không nên lãng phí thời gian nữa, mau lên đi, chúng ta không còn một chút sức lực nào để duy trì lâu hơn nữa đâu!.
Giọng điệu của Lâm Thanh Diện cứng rắn lạ thường.
Bà cụ hơi có chút khó khăn.
Đúng lúc này, một viên ám khí phát nổ lần nữa đáp xuống phía sau Lâm Thanh Diện.
Vì khoảng cách xa nên Lâm Thanh Diện không bị thương.
Nhưng lần này bà lão có chút sợ hãi, nhanh chóng leo lên lưng Lâm Thanh Diện, ánh mắt có chút áy náy, không khỏi lẩm bẩm.
Lão bà ta rốt cuộc là muốn hại ngươi.
Lâm Thanh Diện trầm mặc không nói.
Tất cả những gì vang lên trong tai anh, là tiếng ám khí phát nổ vang trời.
Anh thậm chí không thể nghe thấy những gì bà lão nói.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện đang cõng lão bà thì động tác giảm đi rất nhiều, những người khác thực tế cũng quá mệt mỏi, nên tốc độ đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng thể lực Vương lão bản cùng đám thủ hạ còn rất nhiều, cho nên sau một hồi, Vương lão bản bọn họ thật sự đuổi kịp Lâm Thanh Diện.
Ngay khi đám thủ hạ sắp tung ám khí phát nổ lần nữa, Vương lão bản đã vươn tay ngăn chúng lại và hét lớn một tiếng.
.
||||| Truyện đề cử: Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) |||||Nếu các ngươi không muốn chết, vậy hãy dừng lại ngay, nếu không ta sẽ tung toàn bộ ám khí phát nổ này.
Một khi người của ta đánh trúng các ngươi, vậy coi như chỉ có một con đường chết.
Mặc kệ Vương lão bản bên kia hét toáng, đám người Lâm Thanh Diện vẫn tiếp tục di chuyển.
Vương lão bản rất tức giận, nhưng hắn vẫn duy trì một tia lý trí, hắn hạ lệnh cho đám người phía sau.
Cố gắng hết sức đuổi kịp, nhưng đừng dùng ám khí nữa, nhớ đừng đả thương bọn hắn, bọn hắn đã kiệt sức rồi, các ngươi sẽ sớm đuổi kịp bọn chúng.
tuân mệnh.
Mấy người gật đầu một cái, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất đuổi về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện có thể rất rõ ràng, cảm giác được bước chân đám người càng ngày càng nhiều.
Lúc này, một người của Vương lão bản đã bắt kịp bọn họ.
Ngay lúc tốc độ Vương lão bản cùng của bọn thủ hạ càng ngày càng nhanh, Lâm Thanh Diện cùng những người khác đều cho rằng trước mắt không còn cách nào sống sót, Vương Tiểu Lâm đột nhiên dừng lại.
Lâm Thanh Diện chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Vương Tiểu Lâm lấy từ thắt lưng ra một cây sáo.
Tiếng sáo tử thần! Trong đám người có tên nhận ra cây sáo do Vương Tiểu Lâm cầm.
Không thể để hắn thổi sáo này! Sẽ bị hắn hại chết! Khi giọng người đàn ông rơi xuống, Vương Tiểu Lâm cũng đã thổi sáo.
Vương lão bản trước khi nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, thì cũng đã run lẩy bẩy khi nghe thấy thanh âm.
.
Một số lượng rắn độc rất lớn, đột nhiên xuất hiện từ mọi ngóc ngách lao ra! Vương Tiểu Lâm để ống sáo xuống, chỉ vào khoảng trống còn sót lại trước mặt, hét lên với bọn họ: Đi mau! Lâm Thanh Diện không thể bỏ lại Vương Tiểu Lâm.
Anh nghiến răng túm gáy Vương Tiểu Lâm, kéo thẳng về phía sau! Vương Tiểu Lâm lại thổi sáo, rắn xuất hiện càng nhiều thêm! Nhưng Vương lão bản đột nhiên nheo mắt lại, bắt được một trong hai con đại xà hắc bạch phân minh! Gần như ngay lúc Vương lão bản động thủ, Vương Tiểu Lâm một ngụm máu tươi tràn ra.
Anh ta đẩy Lâm Thanh Diện ra, nằm vật xuống đất.
Vương lão bản bọn hắn đang mải đối phó với đàn rắn độc, cho nên Vương lão bản bọn hắn mất rất nhiều công sức.
Bây giờ Lâm Thanh Diện bọn họ, đã cách Vương lão bản rất xa.
Nhưng mà, Vương Tiểu Lâm không nhịn được nữa.
Bởi vì con rắn mà Vương lão bản đang cầm, là con rắn bản mệnh của cậu ta.
Rắn bản mệnh có liên hệ rất lớn với bản thân người liên quan, có thể nói nếu rắn bản mệnh chết đi, Vương Tiểu Lâm không thể sống được, rắn bản mệnh bị thương, Vương Tiểu Lâm tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Đừng lo lắng cho tôi nữa, tôi không chịu được nữa, rắn bản mệnh của tôi nằm trong tay Vương lão bản,anh cứu tôi cũng vô dụng! Vương Tiểu Lâm lắc đầu, gạt bàn tay mà Lâm Thanh Diện định vươn ra.
Muốn xứng đáng với tôi, anh lúc này liền rời đi! Tôi chấp nhận hy sinh tính mạng, là muốn cho mọi người chạy trốn.
Nếu như anh kiên quyết ở lại đây, chính là phụ lòng tâm ý của tôi! Vương Tiểu Lâm vừa nói vừa trực tiếp cầm lấy viên đá sắc nhọn rải rác trên mặt đất, ấn vào cổ mình.
Nếu như anh không rời đi, tôi liền chết ở chỗ này! Dù sao tôi cũng không chết được! Lâm Thanh Diện nhìn thấy thì biết, Vương Tiểu Lâm đã hạ quyết tâm.
Lâm Thanh Diện hai mắt đỏ lên, anh nhìn Vương Tiểu Lâm chằm chằm, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.
Ngô Mộc ở bên ho khan vài tiếng, nắm lấy Lâm Thanh Diện ống tay áo thúc giục.
Nhanh lên! Còn chần chờ gì nữa! Còn chần chờ gì nữa, thật sự là quá muộn rồi! Lâm Thanh Diện nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt, xoay người rời đi.
Vương Tiểu Lâm ho khan vài tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười ảm đạm.
Anh biết mình sẽ không sống được bao lâu nữa.
Nhưng trước khi chết, để cho Lâm Thanh Diện và bọn họ một cơ hội chạy trốn, cũng rất đáng.
.
Vương Tiểu Lâm vốn tưởng rằng, Vương lão bản sẽ trực tiếp giết chết con rắn bản mệnh của chính mình.
Nhưng điều không ngờ, Vương lão bản lại trực tiếp lấy ra một cái hộp, ném con rắn bản mệnh của Vương Tiểu Lâm vào trong thùng giấy.
Con rắn bản mệnh rơi bộp một cái vào thùng cáctông, Vương Tiểu Lâm lại cảm thấy toàn thân một cơn đau đớn kịch liệt, khiến anh mặt mũi méo xẹo, cuối cùng nhịn không được hôn mê bất tỉnh.
Vương lão bản bọn hắn, đã sớm đuổi tới hướng Vương Tiểu Lâm ngất đi.
Đem người này bắt lại cho ta.
Vương lão bản chỉ vào Vương Tiểu Lâm dưới mặt đất, trong đáy mắt chợt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Những tên thủ hạ phụng mệnh, đem Vương Tiểu Lâm tóm lấy.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, Lâm Thanh Diện và những người khác đã biến mất từ lâu, tất cả những gì bọn hắn có thể nhìn thấy, là những con đường dài vô tận.
Một tên thuộc hạ đứng ở phía trước Vương lão bản, có chút sợ hãi, hỏi: Vương lão bản, bọn họ không còn thấy nữa, hiện tại chúng ta tiếp tục đuổi theo sao? Không cần đuổi theo.
Vương lão bản phất tay, nhưng vẻ lạnh lùng toát ra từ trong mắt vẫn không thay đổi.
Chỉ thấy Vương lão bản hướng về phía thủ hạ kia nói thứ gì đó.
Sau đó tên thuộc hạ lấy ra một chiếc loa khuếch đại từ phía sau.
Vương lão bản nói vào cái loa.
Lâm Thanh Diện, Vương Tiểu Lâm vì các ngươi mà bị thương rất nặng.
Hiện tại các ngươi đang liều mạng chạy trốn.
Ngươi xứng với tình cảm của hắn sao? Ta sẽ cho các ngươi ba ngày cuối cùng.
Chỉ cần các ngươi xuất hiện trong mấy ngày này, ta sẽ không tổn thương Vương Tiểu Lâm, nhưng nếu ngươi không xuất hiện trong ba ngày này, thì ta sẽ bóp chết Vương Tiểu Lâm và con rắn bản mệnh của hắn.
Được rồi, nói giống như ta truyền ra chung quanh, hiện tại bọn họ nhất định đang lẫn trốn, tạm thời cũng không thể rời khỏi nơi đây, bọn hắn đều có thể nghe được thanh âm này.
Vâng.
Thuộc hạ gật đầu, rồi lùi lại.
Vương lão bản cười lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường, trong miệng thì thào nói: Muốn thoát khỏi tay của ta, để xem các ngươi đến cùng có mấy phần bản lĩnh? Lúc này, Lâm Thanh Diện bọn họ, đang trốn trong một góc khuất, quả nhiên nghe thấy giọng nói của Vương lão bản.
Lâm Thanh Diện không nói gì, chỉ là dẫn bọn họ chạy về phía trước, sau khi tìm được chỗ ổn định an toàn, mới dừng lại.
Tuy nhiên Vương Tiểu Lâm vẫn đang nằm trong tay Vương lão bản.
Tất cả đều bối rối nhìn Lâm Thanh Diện, trong mắt có chút sợ hãi.
Chúng ta có thể làm gì bây giờ? Chúng ta thực sự sẽ xuất hiện sao? Không được, chúng ta không được xuất hiện.
Cuối cùng chúng ta cũng đã vất vả thoát khỏi nơi đó.
Chúng ta nếu trở về một lần nữa, để chịu đựng sự tra tấn của Vương lão bản sao?! Lời này vừa nói ra, bà lão bên cạnh nhíu chặt mày có chút không vừa lòng.
Ý của cậu là? Cậu thật sự bỏ rơi Vương Tiểu Lâm? Chúng tôi không có lựa chọn nào khác.
NgNgô Mộc đứng bên cạnh bà cụ nhún vai.
.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License