Rể quý trời cho
Chapter
0178
CHƯƠNG 1771: QUYẾT CHIẾN Chấn động trong người Nặc Nặc thật sự đã chỉ hướng cho Lâm Thanh Diện đang mơ màng, lúc này.
đương nhiên Lâm Thanh Diện biết chắn động trong người Nặc Nặc sinh ra vì cái gì, như vậy bây giờ mình phải làm ra động tác tương ứng để phản hồi, chính là mau chóng tìm thầy Nặc Nặc.
Còn phải khiến tàn ảnh kia quỳ dưới chân mình khóc lóc, chuyện này tuyệt đối không thể nhịn được, Lâm Thanh Diện thầm siết chặt nắm đắm.
Bây giờ mình thật sự quá yếu, nếu mình đủ mạnh thì hoàn toàn không cần phải khiêm tốn, nhưng tất cả những thứ này thật sự quá xa vời, đáng hận nhát là thực lực của mình lúc này quá yếu, muốn bảo vệ một người chỉ có thể bảo vệ bằng cách không ngừng đi theo thế này.
Dù trong đầu nghĩ những chuyện linh tinh này, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn không dừng lại, anh nhanh chóng chạy đi, nếu chân mình không gãy mắt thì chuyện hôm nay nhất định phải có một kết thúc, đây là chuyện duy nhất Lâm Thanh Diện muốn lúc này.
Nhưng vừa đi tới nơi có năng lượng dao động khi nãy, Lâm Thanh Diện lập tức phát hiện một điều, nơi này đã không còn ai nữa, Nặc Nặc và tàn ảnh như bốc hơi khỏi thế gian vậy, nếu không phải hai người còn liên hệ, Lâm Thanh Diện cảm thấy lúc này có lẽ lòng mình đã như tro tàn rồi.
Lúc này anh thật sự rất lo lắng, giống như con kiến bò trên chảo nóng vậy, lo lắng đến mức đi vòng vòng, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ.
Nhưng lúc này mình vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được sự chấn động trong người Nặc Nặc, chỉ cần chắn động có nghĩa là chuyện tốt.
Chứng minh cơ thể Nặc Nặc đang phản kháng lại việc bị tàn ảnh nuốt chửng, nếu đã thế thì mình sẽ có thời sẽ có thời gian, cũng có cơ hội kết thúc chuyện này, không thể chậm trễ thêm nữa! Lâm Thanh Diện nhíu mày, đồng thời xắn tay áo như chuẩn bị làm một vố lớn, nhưng đúng lúc này, cảnh tượng kỳ lạ lại đột nhiên diễn ra, thật ra cũng không tính là quá đột ngột, mà vì khi nãy mình lo suy nghĩ đến chuyện khác, không chú ý nhìn cảnh vật xung quanh, cho nên lúc này mới cảm nhận được, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thì ra trước mặt mình có ba cánh cửa, có lẽ vì nơi này thật sự quá tối, không có chút ánh sáng, Lâm Thanh Diện cũng không biết lúc này mình đang ở đâu, có lẽ là ở trong một không gian có thể sụp đồ bắt cứ lúc nào.
Nhưng không ngờ trong không gian hỗn loạn như thế vẫn có người có thể xây mấy cánh cửa vững vàng như thế, đúng là một chuyện không dễ dàng gì.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rất có thể tàn ảnh chính là người dựng nên ba cánh cửa này, chuyện này thật sự làm anh cảm thấy tức giận.
Dù ngươi bố trí cửa ải gì phía sau cánh cửa này, ta cũng phải đi qua cửa, người không cần mang theo Nặc Nặc của ta chạy trốn, vì chẳng máy chốc ta sẽ cho ngươi một đòn trí mạng, đến lúc đó dù ngươi có cầu xin thế nào cũng vô dụng, bây giờ ta đã mắt hết kiên nhẫn với ngươi rồi.
Sau khi nói xong câu đó, Lâm Thanh Diện bèn tiến vào cánh cửa, phải biết rằng cảnh tượng xung quanh đều do người dựng nên tạo thành bằng tinh thần lực của mình.
Tạo thứ càng đơn giản trong không gian thế này càng không tốn nhiều tinh thần lực, nhưng thứ càng phức tạp sẽ có thể hút khô não của một người.
Lúc trước Lâm Thanh Diện cũng từng nghe nói đến ví dụ như vậy, nhưng tình huống bây giờ xuất hiện trước mặt mình, trong lòng anh vẫn có hơi khó chịu.
Cảnh tượng Lâm Thanh Diện nhìn thấy lúc trước chính là một cánh cửa đứng sững trong hư không, trông cánh cửa này rất cao, là do tàn ảnh vội vàng tạo ra.
Nếu để Lâm Thanh Diện biết chân tướng của chuyện này, không biết rốt cuộc anh có chịu đựng được không, nhưng vì Nặc Nặc của mình, dù đối phương có thực lực đến mức nào, mình cũng không thể sợ hãi được, nếu sợ thì đã hoàn toàn vi phạm nguyên tắc của mình rồi, Lâm Thanh Diện không sợ chết, cái anh sợ là sống một cách vô dụng.
So với những trận pháp quái lạ kia, thứ tàn ảnh tự làm có thể nói là đơn giản hơn nhiều, thật ra cũng không cần phát huy tác dụng quá lớn, chỉ cần khống chế Lâm Thanh Diện là được.
Bây giờ ông ta càng cảm thấy Lâm Thanh Diện đúng là một con chó điên thực thụ, lúc nào cũng đang tìm mình, nhưng ông ta sẽ không từ bỏ Nặc Nặc, nghĩ đến đây, tàn ảnh ôm chặt lầy Nặc Nặc, hy vọng mấy cánh cửa mình tạo ra có thể tạm thời giữ chân Lâm Thanh Diện.
Nếu có thể để ông ta hoàn thành việc mình muốn làm thì không còn gì tốt hơn, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, mình đã cắn nuốt Nặc Nặc rồi, thì mọi chuyện cũng không còn gì để nói nữa.
Đến lúc đó mình chỉ cần rời đi, thế giới này rộng lớn như thế, Lâm Thanh Diện ở đâu cũng không thể tìm thấy mình, chẳng phải là một chuyện vô cùng tuyệt vời sao? Nhưng nếu Lâm Thanh Diện đi qua mấy cánh cửa này trong thời gian ngắn, thì ông ta thật sự không còn tinh thần lực để làm ra thêm máy cánh cửa nữa, phải biết rằng thứ càng phức tạp càng phải trả giá đắt, đây là chuyện một người tu đạo phải hiểu, dù tàn ảnh như ông ta cũng không ngoại lệ.
Còn tiếp tục như vậy thì dù tinh thần lực của ông ta có thể chịu được, nhưng thế lực cũng không thể chịu nổi, sau đó nếu Lâm Thanh Diện như con chó điên tìm ông ta khắp nơi để trả thù, hoàn toàn không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Sau khi Lâm Thanh Diện đẩy cánh cửa này ra thì phát hiện mình đang ở trong một cánh rừng, không hỗ là thứ tàn ảnh vội vã làm ra, dù những lá cây kia trông rất sống động, nhưng ở trong mắt Lâm Thanh Diện, đó cũng chỉ là thứ làm ra bằng tinh thần lực thôi.
Mà anh chỉ cần dùng tinh thần lực của mình là có thể thoải mái xóa đi dấu án và hình ảnh bên trên, có vẻ tàn ảnh cũng không ghê gớm gì! Vào lúc Lâm Thanh Diện chế giễu như thế, đột nhiên có mấy chục bộ xương khô chui ra từ dưới đất, mặt bọn họ không một chút màu, trông cực kỳ dữ tợn, nhưng Lâm Thanh Diện có thể sợ mấy bộ xương khô này sao.
Đừng nói là Lâm Thanh Diện nôn nóng muốn cứu người bây giờ, dù là Lâm Thanh Diện bình thường, khi đối mặt với những thứ đáng sợ này cũng chỉ bật cười, vì bọn chúng hoàn toàn không thể làm gì mình, chỉ là một thứ đề hù dọa thôi! Lâm Thanh Diện giơ tay chém xuống, dứt khoát giải quyết mấy bộ xương khô này, đồng thời sau khi giải quyết xong còn phun nước bọt lên đầu mấy bộ xương khô, bây giờ tuy mình cũng xem như lợi hại, nhưng còn lâu mới đạt tới cảnh giới chiến đấu không mất sức.
CHƯƠNG 1772: SỢ HÃI Lâm Thanh Diện đẩy cánh cửa thứ hai bước vào, nhưng không ngờ trong cánh cửa thứ hai, anh lại gặp thử thách trước giờ chưa từng có.
Anh vốn dĩ cứ nghĩ trong cánh cửa thứ hai chỉ là một tên tép riu cần mình giải quyết thôi, hoàn toàn không có sức chiến đấu lớn lắm, mình sẽ có thể giải quyết bọn chúng một cách dễ dàng.
Nhưng không ngờ mọi chuyện không hề phát triển như mình nghĩ, sau khi Lâm Thanh Diện đi vào cũng không nhìn thấy binh sĩ mặc giáp gì đó, mà đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lộ.
Nhưng kỳ lạ là vòng xoáy này cũng không hề có lực hút, tựa như chỉ để trưng thôi vậy, sau đó Lâm Thanh Diện mới hiểu chuyện không bình thường chắc chắn có gì kỳ lạ, sức chiến đấu chân thực của mấy bộ xương khô khi nãy không ra làm sao, mà trông vòng xoáy trước mắt cũng không có tính công kích, nhưng Lâm Thanh Diện nghĩ ngay sau đó, anh sẽ phải đối mặt với thử thách thật lớn.
Tiếng gõ chuông đột nhiên vang lên, Lâm Thanh Diện hiểu nếu mình nghe thầy thứ này, trong đầu chắc chắn sẽ xuất hiện những suy nghĩ linh tinh.
Nếu người bình thường nghe thầy thứ có thể ảnh hưởng đến tâm trí thế này, chắc chắn sẽ làm ra những hành động khó tin, ví dụ như không ngừng làm hại mình.
Nhưng thứ có tác dụng đáng sợ thế này thường không hay sử dụng với người bình thường, vì bọn họ hoàn toàn không có chút giá trị nào, đương nhiên mọi việc đều có ngoại lệ, ai có thể nói chắc được chứ? Khi tiếng chuông trầm mạnh có thể làm loạn tâm trí người khác này vang lên, sau đó tất cả nhạc cụ cũng vang lên theo, Lâm Thanh Diện nghe thấy tiếng chuông gió, phải biết rằng không thể nào nghe thấy tiếng chuông gió ở nơi như thế này được, Lâm Thanh Diện lập tức che kín lỗ tai.
Nhưng không ngờ che tai mình thì lại không nghe thấy âm thanh nên nghe tháy, thấy cảnh này, Lâm Thanh Diện dứt khoát buông tay, bây giờ thật sự có thể nói là không thể tránh khỏi.
Sau khi tiếng chuông gió này vang lên, Lâm Thanh Diện nghĩ tiếp theo có lẽ sẽ là tiếng sáo, đây cũng là âm thanh người ta không muốn nghe nhát, phải biết rằng trước giờ sáo luôn là nhạc cụ dễ làm nhiễu loạn tâm trí nhất.
Đúng như dự đoán, tiếng sáo du dương vang lên, những người bình thường nghe thấy tiếng sáo này đều sẽ không nhịn được rơi nước mắt, vì nó thật sự quá bi thương, khiến những người đi xa tha hương nhớ tới nỗi khổ phiêu bạt.
Tuy Lâm Thanh Diện có xúc động, nhưng vẫn có thể giữ vững tâm trí, thứ này hoàn toàn chẳng là gì với mình, so với việc mình muốn làm, những tâm trạng phức tạp này không thể tạo thành chút gợn sóng nào.
Chẳng lẽ ông chỉ làm được như thế thôi à? Ha ha, nếu đã thế thì tôi sẽ cho ông biết thủ đoạn của mình, thủ đoạn thấp hèn như vậy, ông chỉ có thể sử dụng với những người tu đạo kia thôi, người như tôi chắc chắn sẽ không trúng bẫy của ông, nếu mà trúng bẫy của ông, tôi sẽ không tên là Lâm Thanh Diện.
Nhưng Lâm Thanh Diện còn chưa dứt lời, tiếng trống đinh tai nhức óc đã vang lên, khiến Lâm Thanh Diện lập tức ngã chồng vó dưới đất, vốn dĩ anh nghĩ nếu mình rơi xuống đây, bên dưới chắc chắn sẽ là vực sâu vạn trượng, không thể bò lên được nữa.
Nhưng không ngờ chuyện này cũng không tệ như mình nghĩ, chuyện gì cũng sẽ có cơ hội xoay chuyển, vào thời khắc sống còn cuối cùng anh vẫn có thể đứng vững.
Nhạc cụ cuối cùng trên sân khấu là chiêng đồng, chiêng đồng vừa vang lên, Lâm Thanh Diện cảm giác như lông tơ cả người mình đều dựng đứng lên.
Dù ngoài miệng không chịu thua, nhưng trong lòng Lâm Thanh Diện lại hiểu thực lực của tàn ảnh mạnh hơn mình nhiều, nếu không thể giải quyết vần đề trước mặt, vậy thì dù thế nào anh cũng không thể đánh thắng tàn ảnh, đây chính là sự thật, cũng là sự thật Lâm Thanh Diện không muốn thừa nhận.
Vi có thể làm được điều này, Lâm Thanh Diện có khống chế bản thân, dù nghe những tiếng chiêng đồng quấy nhiễu lòng người này, nhưng trong lòng lại chẳng có chút dao động, cuối cùng vẫn vượt qua làn sóng này, thuận lợi ra khỏi cánh cửa thứ hai.
Cửa thứ hai không hề dễ dàng như cửa thứ nhát, lúc này tâm trạng Lâm Thanh Diện cực kỳ sa sút, có lẽ cửa ải thứ hai chỉ là làm nền cho cửa ải thứ ba, bây giờ Lâm Thanh Diện hơi không dám nghĩ rốt cuộc trong cánh cửa thứ ba có cái gì, chỉ sợ nó sẽ là ký ức khó quên với mình.
Quả nhiên, Lâm Thanh Diện phát hiện Nặc Nặc mà mình vẫn luôn nghĩ tới trong cánh cửa thứ ba.
Dù mình biết rõ Nặc Nặc này không phải tồn tại chân thực, cũng không phải Nặc Nặc có máu có thịt trước kia, nhưng trong lòng vẫn bị dao động, anh dịu dàng sờ đầu Nặc Nặc, gọi tên Nặc Nặc một lần nữa, mà Nặc Nặc từ nhỏ đã rất hiểu chuyện cũng lần lượt đáp lại Lâm Thanh Diện, không ngại phiền phức như thế, đây thật sự là Nặc Nặc trong trí nhớ của mình sao? Dáng vẻ đáng yêu này khiến Lâm Thanh Diện như chìm đắm vào đó.
Dù trong lòng có một âm thanh điên cuồng gọi Lâm Thanh Diện, nói mọi chuyện chỉ là giả, nhưng không biết vì sao, đối mặt với nỗi nhớ vô tận, anh lại đè âm thanh lý trí kia lại.
Lâm Thanh Diện cảm thấy mình đúng là vô dụng, đối mặt với cám dỗ thế này lại không thể khống chế ý nghĩa của mình, thật sự quá thất bại.
Có lẽ vì những cám dỗ kia quá ngọt ngào, người bình thường không thể chối từ, bây giờ anh có thể nói gì đây, chỉ có thể nhanh chóng chìm đắm vào đó, nếu hôm nay không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì Lâm Thanh Diện nghĩ chắc chắn mình sẽ chìm đằm trong cánh cửa thứ ba với ký ức ngọt ngào này, sẽ không có gì thay đổi nữa.
Vào lúc anh mừng đến phát khóc ôm lấy Nặc Nặc, Hứa Bích Hoài lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, nhưng Hứa Bích Hoài lúc này trên mặt không có chút màu máu, chỉ dùng giọng nói đau khổ bảo Lâm Thanh Diện mau chóng tỉnh lại, nếu không tỉnh lại thì Nặc Nặc thật sẽ bị người ta cắn nuốt mắt, đó là tình huống mọi người không muốn nhìn thấy.
Chẳng lẽ anh muốn sống hết đời với một người giả sao? Nặc Nặc thật còn đang đợi anh đi cứu kia, anh tuyệt đối không thể sa sút như thế, còn tiếp tục sa sút như thế thì hy vọng cuối cùng sẽ bị anh chôn vùi đầy.
Lâm Thanh Diện lập tức đầy ra, Nặc Nặc giả trước mặt tỏ vẻ thất vọng, nhưng bây giờ mình có thể làm được bước đầu tiên, thì bước thư hai đã không còn vấn đề nữa, anh vô cùng không nỡ, đồng thời nặng nề rời khỏi cánh cửa thứ ba.
Nhìn thấy cảnh này, tàn ảnh không nhịn được thấy vui vẻ.
Nếu có thể mượn cơ hội này tiêu diệt Lâm Thanh Diện thì không chỉ có thể giải quyết tai họa còn có thể khiến mình yên tâm hơn một chút, nếu không bôn ba như thế nhất định sẽ tạo thành cục diện khó nói.
Nếu lúc nào cũng phải nghĩ Lâm Thanh Diện có đến phá đám lúc mình cắn nuốt hay không thì chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, dù sao việc ông ta làm không giống người bình thường tu đạo, chắc chắn sẽ có nguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm còn rất lớn, nếu có thể giải quyết Lâm Thanh Diện này thì chắc chắn mọi chuyện đều sẽ trở nên thuận lợi.
Cho nên khi ông ta xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện đã muốn gây ra một chiêu chí mạng với đối phương, đây là chuyện thứ hai khiến ông ta vui vẻ, chuyện thứ nhất chính là có thể cắn nuốt Nặc Nặc mà không có nguy hiểm hay di chứng gì.
Nhưng không ngờ Lâm Thanh Diện vừa đi ra cũng không phải kẻ hiền lạnh, anh lập tức muốn đánh lén tàn ảnh, sau đó cười ha hả, tàn ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng bị Lâm Thanh Diện nắm lấy cánh tay, sau đó nở nụ cười u ám.
Ngươi thật sự cho rằng mình có thể đưa Nặc Nặc đi sao, ha ha, hay ngươi cảm thấy mình mạnh hơn ta rất nhiều, cho nên mới có tư cách như vậy, ta cho ngươi biết, dù là ai, dù hắn có chức vụ và thế lực như thế nào, ta cũng không thể để kẻ đó động vào một sợi tóc của Nặc Nặc.
Bây giờ ngươi hứng chịu trừng phạt đi! Ta sẽ không nói nhảm gì với ngươi nữa, phí lời với ngươi thật sự lãng phí thời gian và tình cảm của ta! Lâm Thanh Diện hét to một tiếng, sau đó hai người bắt đầu chiến đấu, trong không gian này, tàn ảnh ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm, có lẽ vì trước đó sử dụng quá nhiều tinh thần lực xây dựng mấy cánh cửa kia, không ngờ tuy mấy cánh cửa phát huy được chút hiệu quả, nhưng hiệu quả cũng không lý tưởng lắm.
Vì Lâm Thanh Diện vốn phải bị khống chế đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình, đứng trước mặt mình chưa tính, còn có thể ra tay với mình, chứng minh ba cánh cửa trước đó hoàn toàn không có tác dụng gì? Ngược lại còn chọc giận Lâm Thanh Diện hơn.
Tàn ảnh dần bị đẩy lùi về sau, chỉ có điều ông ta vẫn còn giữ Nặc Nặc trong tay, chỉ cần có Nặc Nặc, ông ta sẽ có thể nắm giữ một chút lợi thế, nhưng nếu không giải quyết mối họa lớn như Lâm Thanh Diện thì dù Nặc Nặc hay ai khác, mình cũng không thể để tâm đến được.
Lúc này, Lâm Thanh Diện ngày càng bực bội như tìm được một chỗ để trút giận, tuy tàn ảnh kia không biết đau, nhưng tất cả lửa giận trên người mình lại không có chỗ rút, trong không gian này lại chỉ có ba người sống, như vậy tàn ảnh chính là người thích hợp làm bao cát luyện tập cho mình nhất.
Bây giờ Lâm Thanh Diện cảm thấy mình đang tức muốn nổ phổi, trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng Nặc Nặc vẫn ở trong tay người khác, đây thật sự là một nỗi sỉ nhục với mình, hoàn toàn không còn gì để nói nữa! Đột nhiên vào lúc hai người muốn liều mạng quyết chiến một trận, trên người Nặc Nặc đột nhiên phát ra sóng năng lượng mãnh liệt, cơn chấn động này khiến người ta có cảm giác không gian như muốn sụp đổ vậy.
Tàn ảnh lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, vội vã lùi lại.
Đột nhiên có một vài thiên thạch không gian rơi xuống, vừa khéo rơi vào vị trí tàn ảnh vừa đứng, Lâm Thanh Diện thầm mắng một câu, sau không rơi chết cái tên khó ưa này đi chứ? Thật sự khiến người ta khó chịu chết đi được! Nhưng không ngờ tiếp theo trên đầu anh cũng truyền đến tiếng ầm ầm, Lâm Thanh Diện cũng vội lùi lại.
Mấy tảng đá còn lớn hơn thiên thạch suýt rơi trúng tàn ảnh khi nãy đã xuất hiện trước mặt anh, nếu không tránh kịp bị tảng đá này đập trúng, không chết thì cũng tàn phế.
Lâm Thanh Diện hiểu rất rõ thương tích thế này, anh sờ ngực mình, ngẫm nghĩ, nếu lúc này không cướp Nặc Nặc về thì chắc chắn cô bé sẽ gặp nguy hiểm, tên rác rưởi tàn ảnh này sao có thể bảo vệ tốt cho Nặc Nặc được? Hơn nữa ông ta cũng không phải thật lòng muốn bảo vệ Nặc Nặc, chỉ muốn hấp thụ nặng lượng trong người cô bé thôi, lần này tuyệt đối không thể nhịn nữa.
Hai người lại bắt đầu chiến đấu, lúc này Lâm Thanh Diện hoàn toàn không nương tay, nhưng vẫn rất khó khăn, vì hoàn cảnh bây giờ, hai người bọn họ cũng không tiện hành động.
Khi nãy Lâm Thanh Diện nhìn trúng một cơ hội, thật sự là một cơ hội nghìn năm có một, nhưng trong lòng cũng không biết rốt cuộc có đạt đến hiệu quả như mong muốn không, nhưng nếu không xảy ra chuyện gì, chắc chắn mình sẽ thử một lần, bây giờ có thể thay máu với đối phương, thật sự là một chuyện vô cùng tốt.
Ví dụ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, mình sẽ có thể đánh một chưởng trước, sau đó tay mình sẽ đánh trúng bụng tàn ảnh, đến lúc đó có thể làm chuyện gì, Lâm Thanh Diện hiểu rất rõ, lúc đó anh sẽ sử dụng sức lực lớn nhất, tranh thủ làm tàn ảnh bị thương nặng, nhưng không biết mình có thể đánh một chưởng đó trước không.
Chỉ không ngờ rằng một vài thiên thạch không gian rời xuống, phá hoại tất cả kế hoạch.
Vào lúc tàn ảnh ngơ ngác đứng nhìn, Lâm Thanh Diện lập tức chạy nhanh tới, gần như sử dụng tất cả sức mạnh toàn thân, biến thành một mũi tên xông tới giành lấy Nặc Nặc.
Chỉ để lại tàn ảnh rối ren đứng trong không gian này, sau đó ông ta cười khổ, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện nhìn thấy cảm xúc như có như không trên mặt tàn ảnh, nhưng lúc này trong lòng anh cũng vui buồn đan xen, giống như cảm thấy mọi thứ đều không được chân thật.
Dù sao lúc trước anh sử dụng hết mọi cách cũng không đạt được mục đích, bây giờ cuối cùng cũng làm được, nhưng lại cảm thấy lo lắng bất an hơn.
Nhưng cùng lúc đó anh cũng thầm thề, sau này sẽ không để Nặc Nặc bị bắt đi nữa, chuyện này là chuyện không thể xảy ra, nếu không anh sẽ bị trời đánh.
Chuyện cần thiết nhất bây giờ là mau chóng rời khỏi không gian này, có trời mới biết nếu còn ở lại nơi này sẽ lại xảy ra chuyện kỳ lạ gì.
Bây giờ Lâm Thanh Diện thật sự không muốn gặp phải đả kích gì nữa, nếu không thật sự không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, sau đó sụp đổ.
Song khi Lâm Thanh Diện muốn rời khỏi nơi này, lại phát hiện không gian không phải chỗ đột nhiên xuất hiện lúc trước, mà là dị thế giới trong đầu Nặc Nặc, anh sợ hãi đến biến sắc, cũng không rõ chuyện này là tốt hay xấu.
Nhưng cũng may sóng năng lượng trong người Nặc Nặc đã ổn định.
Lâm Thanh Diện nhìn Nặc Nặc đang tiếp nhận truyền thừa, tuy anh lo lắm nhưng anh cũng biết đây là cơ hội của con bé, người làm ba như anh chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Nhưng hình như anh còn không có cả cơ hội này.
Giây tiếp theo, Lâm Thanh Diện đột nhiên phát hiện hình như không gian của Nặc Nặc bắt đầu bài xích anh.
Anh định chống lại luồng sức mạnh này, tiếp tục ở lại trong không gian nhưng nó đã đẩy thẳng anh ra ngoài.
Đáng chết, mình chỉ muốn ở cạnh quan sát mà thôi, lẽ nào mình muốn ở lại bảo vệ con bé thôi cũng không được? Lâm Thanh Diện nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh là biết anh đã bị trục xuất khỏi không gian đó.
Nhưng mà anh không bỏ cuộc, anh vẫn cố gắng tìm cách vào lại không gian đó lần nữa.
Sau cùng không tìm được cách vào trong, anh cũng bó tay, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Hai người bọn họ không hề chú ý tới, lúc Lâm Thanh Diện rời khỏi không gian này, tàn hồn của thánh nhân bám lên cơ thể anh, nương nhờ anh rời khỏi không gian đó, nhưng anh không hề phát hiện ra.
Vì từ đầu tới cuối anh đều lo lắng cho Nặc Nặc đang tiếp nhận truyền thừa trong đó, nên nhất thời không phát hiện ra sự thay đổi khác thường trên cơ thể.
Cho đến khi anh nhận ra gì đó thì tàn hồn của thánh nhân kia đã bắt đầu tiến hành cướp cơ thể với anh.
Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy linh hồn và đầu đột nhiên đau nhói, anh cũng vô cùng nhạy bén phát hiện ra sự kỳ lạ này.
Ngẫm nghĩ một lát là hiểu ra ngay chuyện gì đang xảy ra.
Tuy cơn đau đầu nhức óc kia đau đến mức khiến anh không muốn sống, nhưng anh vẫn nhẫn nhịn tình trạng khác thường này, hỏi: Ngươi là ai? Lại dám đoạt xá cơ thể ta.
Trước đó Lâm Thanh Diện không phát hiện có gì đó không bình thường, nên không hề biết kẻ muốn đoạt xá cơ thể anh có lai lịch gì, nhưng anh cảm nhận được kẻ này rất mạnh.
Vả lại do trước đó anh không chú ý nên mới để kẻ này thừa dịp bám vào người, bây giờ muốn đuổi ra ngoài thì hơi khó.
Tàn hồn thánh nhân thấy anh vẫn tiếp tục chống cự thì không nhịn được cười khặc khặc.
Ở trong mắt ông ta, Lâm Thanh Diện đã sớm trở thành người để ông ta đoạt xá cơ thể.
Ông ta rất hài lòng với cơ thể của anh, dù là về thiên phú hay sức mạnh, đều khiến ông ta hài lòng.
Ta là ai, ngươi không cần biết.
Ngươi có vinh dự được ta đoạt xá cơ thể, đây đã là chuyện đáng khoe khoang nhất đời ngươi rồi khà khà.
Tiếng cười khó nghe đột nhiên vang lên trong tai Lâm Thanh Diện.
Anh chỉ cảm thấy người này cực kỳ mạnh, hơn nữa còn hơi gian ác.
Lâm Thanh Diện bảo vệ vững vàng tinh thần của anh, định trục xuất tàn hồn thánh nhân ra khỏi cơ thể.
Nhưng anh phát hiện sức mạnh linh hồn của anh chênh lệch quá lớn với sức mạnh trong tàn hồn của thánh nhân muốn đoạt xá cơ thể anh này, thế nên anh không thể trông cậy vào một nguồn sức mạnh được.
Hơn nữa cảm giác đau đớn do sự tranh đoạt trong linh hồn và não bộ vẫn luôn tăng lên, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy sức mạnh toàn thân mình sắp bùng nổ ra ngoài.
Cuối cùng anh cũng không nhịn được, giải phóng hết sức mạnh của bản thân, hai loại thần lực trong cơ thể anh cũng theo đó giải phóng ra ngoài.
Vì trong hai loại thần lực có một loại mang thuộc tính ánh sáng, trời sinh đã khắc với pháp thuật hắc ám mà người đoạt xá cơ thể anh sử dụng, chứ đừng nói đến hai loại thần lực cùng phát huy tác dụng.
Lúc này, tàn hồn của thánh nhân cũng phát hiện nguồn sức mạnh trong máu anh.
Ông ta vốn cho rằng người này có thiên phú tốt là đủ rồi, nhưng lại quên mất sự áp chế từ trong máu này.
Ông ta chẳng dễ gì mới tìm được cơ thể để đoạt xá, sống lại lần nữa, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
Đáng chết đáng chết, sao trong cơ thể ngươi lại có loại thần lực này! Ta không cam tâm! Không cam tâm! Tàn hồn của thánh nhân rống giận không cam lòng.
Lúc này, cơ thể của Lâm Thanh Diện càng run rẩy mạnh hơn, nhưng hai loại thần lực trong cơ thể anh cũng phát huy tác dụng nhanh chóng hơn.
Không bao lâu sau, tàn hồn của thánh nhân kia không còn ý thức, lúc này Lâm Thanh Diện mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh vươn tay sờ trán thì phát hiện cả người đầm đìa mồ hôi, nhưng đúng là có cảm giác sống sót sau tai nạn thật.
Anh còn chưa nghĩ sâu hơn thì bỗng dưng phát hiện, tuy tàn hồn của thánh nhân kia đã biến mất nhưng trong người anh vẫn còn sót lại một ít sức mạnh của ông ta.
Đây là thứ cực kỳ bổ dưỡng đối với anh.
Thế nên anh tạm thời quên hết mệt mỏi trong tinh thần và đau đớn trước đó, bình tĩnh ngồi xuống hấp thu luồng sức mạnh kia.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Thanh Diện cũng mở mắt ra, anh cảm nhận luồng sức mạnh mạnh mẽ và mêng mông trong cơ thể, không nhịn được hét lớn: Linh thông cảnh Thánh Cảnh sơ cấp.
Anh cảm nhận cảnh giới hiện tại của bản thân, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Anh thật sự không ngờ rằng anh lại gặp được cơ may này, có thể giúp anh đột phá.
Nếu dựa theo tốc độ tu luyện ngày thường của anh thì phải tốn một thời gian nữa mới đột phá được, thế nên đây cũng coi là một cơ hội.
Anh giải quyết tốt chuyện của mình, rồi, hiện giờ có thể yên tâm bảo vệ Nặc Nặc.
Dù anh biết anh đang ở trong không gian này nhưng anh vẫn đợi ở gần đó chờ con bé xuất hiện.
Anh lại phóng tinh thần dò xét động tĩnh của không gian trước đó, nhưng lại phát hiện nó vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Anh cũng hết cách, chỉ có thể tiếp tục ngồi đây chờ Nặc Nặc hấp thu xong truyền thừa, tự rời khỏi đó.
Mà lúc này, Nặc Nặc lại cảm giác bản thân đang ở trong một không gian huyễn hoặc, trong đó có một người đang dẫn dắt cô bé.
Cô bé cảm thấy bây giờ bản thân đang trong trạng thái mơ màng, cô bé rất muốn tỉnh lại, cơ thể cũng rất khó chịu, nhưng không thể nào tỉnh lại được.
Cho tới khi bóng người kia càng lúc càng nhạt nhòa, càng lúc càng nhạt nhòa rồi biến mất.
Ngay sau khi bóng người đó biến mất, Nặc Nặc xuất hiện ở bên ngoài.
Lâm Thanh Diện lập tức tiến lên phía trước, vô cùng kích động nói: Nặc Nặc, Nặc Nặc, con cảm thấy thế nào? Nhưng điều khiến anh vô cùng lo lắng là dù anh gọi Nặc Nặc như thế nào, con bé đều không đáp lại lời anh.
Anh biết con bé đã tiếp nhận xong truyền thừa, nhưng vì sao đến giờ còn chưa tỉnh lại? Anh không biết tình huống này là sao.
Lâm Thanh Diện nhìn điều kiện đơn sơ xung quanh, cuối cùng vẫn quyết định dẫn Nặc Nặc trở về.
Hiện giờ anh chỉ có một mình, không thể nào suy xét vấn đề.
Nặc Nặc là con gái ruột của anh, nếu con bé xảy ra chuyện gì anh nhất định không tha thứ cho bản thân.
Lúc này Hứa Bích Hoài chỉ cảm thấy hơi nôn nóng.
Cô còn chưa biết chuyện xảy ra ở chỗ Lâm Thanh Diện và Nặc Nặc, cũng không biết anh vừa trải qua chuyện nguy hiểm gì, càng không biết đứa con gái cưng của cô đang phải đối mặt với khó khăn.
Cô không ngừng đi đi lại lại trong phòng, định bụng bình tĩnh lại tâm trạng rối rắm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng cô quen thuộc kia.
Ai ngờ Hứa Bích Hoài vừa đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện lại phát hiện anh đang ôm Nặc Nặc, cô lập tức nhỏ giọng lại theo bản năng.
Lúc này cô còn tưởng rằng Nặc Nặc chỉ đang nghỉ ngơi mà thôi, sau đó nhỏ giọng nói với Lâm Thanh Diện.
Nặc Nặc ngủ rồi hả anh? Anh mau đưa con bé vào phòng ngủ đi.
Rốt cuộc hai người đi đâu thế? Đi lâu vậy mới về.
Chắc chắn là Nặc Nặc quá mệt mỏi, mau cho con bé về phòng ngủ một giấc thật ngon đi! Lâm Thanh Diện nghe Hứa Bích Hoài nói vậy, nhất thời không biết nên trả lời cô như thế nào.
Anh cảm thấy không phải Nặc Nặc đang ngủ, mà là hôn mê, nhưng anh lại không tìm được nguyên do gây bệnh, vì con bé không hề có triệu chứng đặc trưng của việc bị bệnh, cũng hoàn toàn không có lý do gì.
Nhưng bọn họ cũng không thể cứ đứng mãi trước cửa nhà, vì thế anh quyết định nghe lời cô nói trước, đưa Nặc Nặc về phòng.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho con bé mới nói cho cô nghe về tình huống trước mắt.
Lâm Thanh Diện vừa đặt Nặc Nặc xuống giường, Hứa Bích Hoài đã lập tức ngồi xuống bên mép giường, đau lòng nhìn Nặc Nặc.
Nhìn cơ thể gầy gò của con gái, cô chỉ cảm thấy con gái mình đã phải chịu rất nhiều khổ cực.
Con gái của em số khổ quá, đáng tiếc người làm mẹ như em lại không thể giúp gì cho nó.
Anh nói xem, có phải người làm ba mẹ như chúng ta thiếu trách nhiệm lắm không.
Hiện tại Hứa Bích Hoài cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô cảm thấy cô không chăm sóc tốt cho Nặc Nặc, nhìn cơ thể gầy gò của con bé mà cô cảm thấy rất buồn.
Lâm Thanh Diện lắc đầu, anh cảm thấy dù bây giờ bọn họ nói chuyện, thật ra chưa chắc Nặc Nặc sẽ nghe thấy.
Vậy nên anh nói thẳng luôn với Hứa Bích Hoài về tình hình hiện tại: Anh và Nặc Nặc cùng vào trong một không gian, sau đó Nặc Nặc tiếp nhận truyền thừa ở trong đó.
Ai ngờ lúc con bé ra khỏi đó đã như thế này rồi, anh gọi kiểu gì con bé cũng không tỉnh.
Lâm Thanh Diện không nói với cô chuyện anh suýt bị đoạt xá cơ thể, vì có nói ra cũng chỉ làm cô lo lắng thêm mà thôi.
Hơn nữa chuyện này cũng qua rồi, anh cũng không muốn nhắc lại nữa.
Nhưng anh thật sự không có cách nào giấu diếm tình trạng của Nặc Nặc, anh cũng không biết phải làm sao mới khiến con bé tỉnh lại được.
Hứa Bích Hoài nghe Lâm Thanh Diện giải thích xong thì bật khóc, lúc đầu cô không hiểu vì sao anh lại ôm Nặc Nặc trở về, hóa ra là đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.
Vì sao chỉ tiếp nhận truyền thừa mà lại khiến con gái cô hôn mê không tỉnh chứ.
Sao lại như vậy? Anh nghĩ cách gì đi, nhất định phải giúp con gái chúng ta tỉnh lại, chúng ta chỉ có một đứa con này thôi.
Hứa Bích Hoài sợ hãi kéo áo Lâm Thanh Diện, mong anh có thể sớm giải quyết chuyện này, cô thật sự rất hoang mang.
Lâm Thanh Diện lắc đầu, anh cũng mong có thể nhanh chóng gọi Nặc Nặc tỉnh dậy, nhưng anh hoàn toàn không có hướng đi.
Hơn nữa con bé còn không có bất cứ phản ứng nào, giờ phải gọi con bé tỉnh lại, anh thật sự không biết phải bắt tay từ đâu.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều bó tay, chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh Nặc Nặc, mong là có thể nắm bắt được các triệu chứng ngay khi con bé có gì đó khác thường, sau đó hốt thuốc đúng bệnh, nghĩ ra cách giải quyết.
Hai người cứ nhìn chằm chằm Nặc Nặc đang hôn mê trên giường không rời mắt, từ đầu đến cuối chưa từng nghỉ ngơi.
Nhưng đến ngày hôm sau Nặc Nặc vẫn hôn mê không tỉnh, Hứa Bích Hoài rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.
Nặc Nặc đã ngủ một ngày một đêm rồi, vì sao con bé vẫn không có dấu hiểu tỉnh lại? Không lẽ con bé sẽ tiếp tục hôn mê như vậy cả đời? Em không thể chấp nhận sự thật này.
Hứa Bích Hoài vừa nói vừa không kìm được khóc nấc lên, Lâm Thanh Diện chỉ có thể vừa an ủi cô vừa để ý Nặc Nặc đang nằm trên giường.
Anh cũng cảm thấy rất hoang mang, anh không thể giúp gì cho hai người anh quan tâm nhất.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện bỗng phát hiện hình như mặt của Nặc Nặc chuyển đỏ bừng, thế nên anh lập tức bảo Hứa Bích Hoài nhìn về phía con bé.
Hai người đi đến bên cạnh Nặc Nặc, Lâm Thanh Diện đặt tay lên trán con bé thì phát hiện nhiệt độ trán con bé rất cao.
Bích Hoài, nhiệt độ cơ thể con bé không ngừng tăng cao.
Anh cảm thấy có khả năng là do sức mạnh truyền thừa trước đó quá lớn, cơ thể hiện giờ của con bé không thể hấp thu hết được nên mới dẫn đến tình trạng sốt cao.
Lần này thì Lâm Thanh Diện biết chuyện gì đang xảy ra, vì trước đây khi anh gặp được cơ may nào đó cũng gặp phải tình huống tương tự.
Chỉ là hiện giờ Nặc Nặc vẫn còn là một đứa trẻ, mà đã có năng lượng dao dộng lớn như vậy.
Anh cảm thấy nguồn sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc đang không ngừng tăng lên, nhưng tố chất cơ thể của con bé hoàn toàn không thể chứa được nó, điều này rất có khả năng sẽ hủy hoại cơ thể của con bé.
Hứa Bích Hoài nhìn cơ thể Nặc Nặc dần dần đỏ bừng lên, e là cũng đã hiểu ra tầm nghiêm trọng của sự việc.
Vừa nãy Lâm Thanh Diện nhắc nhở như vậy là cô đã biết về tình huống Nặc Nặc đang phải đối mặt hiện giờ rồi.
Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Làm thế nào mới có thể kiềm chế nguồn sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc? Hai chúng ta cùng thử xem.
Hứa Bích Hoài thử nói với Lâm Thanh Diện.
Cô không hề biết Nặc Nặc tiếp nhận truyền thừa gì, cũng không biết chỉ dựa vào sức của cô và anh có thể kiềm chế nguồn sức mạnh này lại hay không.
Lâm Thanh Diện lắc đầu, tiến lên thử trước.
Anh truyền năng lượng của anh vào trong người Nặc Nặc, sau đó định ổn định lại nguồn năng lượng đang xao động trong cơ thể con bé.
Nhưng khi anh tiếp xúc với nó anh lại phát hiện một mình anh không thể nào làm được chuyện này.
Anh cảm thấy dù có thêm cả sức mạnh của Hứa Bích Hoài cũng không thể làm được.
Sức mạnh của hai bọn họ quá yếu ớt trước sức mạnh mạnh mẽ trong cơ thể Nặc Nặc, nó sẽ kiềm chế bọn họ sức mạnh của bọn họ.
Cho dù hiện tại cảnh giới của bọn họ cao hơn con bé, nhưng vẫn không được.
Chỉ dựa vào hai chúng ta chắc là không làm được.
Bây giờ anh đi triệu tập những kẻ mạnh khác của Hạo Nhiên Môn, để bọn họ kiềm chế sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc cùng chúng ta.
Nó quá mạnh mẽ, mà bản thân nó còn có khả năng ăn mòn sức mạnh của chúng ta, thế nên không thể chỉ dựa vào hai ta được.
Lâm Thanh Diện giải thích qua với Hứa Bích Hoài, để cô tiếp tục ở lại đây chăm sóc Nặc Nặc.
Một khi phát hiện bất thường thì lập tức đi tìm anh.
Bây giờ anh phải triệu tập những sư huynh đệ tu vi cao cường của Hạo Nhiên Môn, đây là cách duy nhất để ngăn chặn luồng sức mạnh trong cơ thể Nặc Nặc.
Hứa Bích Hoài cũng biết tình huống hiện tại không cho phép cô nghĩ nhiều, cô chỉ có thể tin tưởng Lâm Thanh Diện, tin tưởng người của Hạo Nhiên Môn.
Xem ra lần này lại phải làm phiền những kẻ mạnh khác rồi, nhưng chỉ cần bọn họ có thể giúp cô chữa khỏi cho Nặc Nặc, sau này món nợ cô nợ bọn họ, cô sẵn sàng và tình nguyện trả.
Lâm Thanh Diện thấy cuối cùng Hứa Bích Hoài cũng ổn định lại cảm xúc thì mới yên tâm rời khỏi, đi tìm người.
Lâm Thanh Diện gọi tất cả cường giả tới, bọn họ đã là những người có năng lực cao cường nhất của Hạo Nhiên Môn, mà lúc những cường giả kia bị Lâm Thanh Diện gọi tới, còn hơi ngơ ngác, không biết xảy ra chuyện lớn thế nào, lại để Lâm Thanh Diện gọi bọn họ tới.
Lâm Thanh Diện, anh gọi chúng tôi tới đây làm gì? Hạo Nhiên Môn lại có chuyện lớn gì cần chúng tôi xuất thủ sao? Nếu như có, anh cứ việc nói, dẫu sao chúng tôi ở Hạo Nhiên Môn, nhất định phải bỏ ra một phần lực lượng cho Hạo Nhiên Môn.
Một cường giả trong đó tùy tiện nói, ở đây nhiều năm như vậy, cũng sớm đã coi Hạo Nhiên Môn là chốn về của bọn họ rồi, hơn nữa bọn họ cũng cảm thấy nơi này rất thích hợp với bọn họ, cũng không hy vọng chỗ ở của bọn họ bị phá hoại.
Những người khác nghe lời của anh tôi nói cũng rối rít gật đầu phụ họa, thái độ nhiệt tình, làm cho Lâm Thanh Diện hơi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đây là chuyện riêng của anh, nhưng nhìn bọn họ nhiệt tình như vậy, anh cũng hy vọng bọn họ có thể đồng ý anh.
Cũng không phải là chuyện nội bộ của Hạo Nhiên Môn, là chuyện riêng của tôi, con gái tôi đón nhận một truyền thừa, kết quả bây giờ sốt cao rồi, tôi cảm nhận được, năng lượng trong cơ thể con bé vẫn đang tăng lên, nhưng căn bản con bé lại không đủ tiếp nhận nhiều năng lượng như vậy, cho nên tôi hy vọng mọi người cùng tôi đi áp chế.
Lâm Thanh Diện hết sức thành khẩn nói với bọn họ, đồng thời còn cúi người một cái, chỉ hy vọng bọn họ có thể cảm nhận được thái độ thành khẩn của anh, sau đó đồng ý cứu chữa con gái anh.
Anh thật sự rất không yên tâm rồi.
Những cường giả khác nghe lời này của Lâm Thanh Diện dĩ nhiên không có dị nghị gì, đối với bọn họ mà nói, đây cũng đã là người trong nhà mình rồi, dù là nói bọn họ cũng không có quan hệ máu mủ, nhưng là sống chung với nhau lâu như vậy rồi đã sớm như người một nhà.
Lâm Thanh Diện, anh nói khách khí rồi, chúng tôi cũng là huynh đệ bao nhiêu năm, không thành vấn đề, chẳng qua là lực lượng trong cơ thể nha đầu Nặc Nặc thật sự cường hãn như vậy sao? Cần chúng tôi cùng đi áp chế? Một cường giả trong đó có chút hiếu kỳ hỏi, anh ta cảm thấy giúp một chút cũng không thành vấn đề, chẳng qua là bây giờ đã có lực lượng mạnh mẽ như vậy sao? Anh ta vẫn hơi tò mò, dẫu sao anh ta cũng không biết, cho nên cũng chỉ có thể hỏi rõ Lâm Thanh Diện chân tướng sự việc.
Lâm Thanh Diện gật đầu một cái, anh cũng không nhiều lời, chỉ cần bọn họ cùng anh ngăn chặn, sẽ biết lực lượng truyền thừa trong cơ thể Nặc Nặc cường hãn thế nào rồi, thật sự không phải là một mình anh có thể áp chế được.
Những người khác nhìn Lâm Thanh Diện, bây giờ tâm trạng cũng không có gì, không quá đắn đo, đi thẳng tới ngoài phòng của Nặc Nặc, dựa theo chỉ thị của Lâm Thanh Diện bắt đầu cùng nhau áp chế lực lượng trong cơ thể Nặc Nặc, lúc này mới làm cho bọn họ hiểu lời khi nãy của Lâm Thanh Diện.
Hứa Bích Hoài ở cách đó không xa nhìn những cường giả này không ngừng triển khai lực lượng, cô yên lặng nhắm hai mắt lại, chắp hai tay, cầu nguyện con gái cô có thể mau chóng tỉnh lại, dĩ nhiên cô tin tưởng lực lượng của những cường giả này, nhưng trước khi con gái cô tỉnh lại, cô luôn không thể nào không lo lắng.
Sau khi những cường giả kia cùng Lâm Thanh Diện chân chính bắt đầu áp chế năng lượng trong cơ thể Nặc Nặc mới phát hiện lực lượng kia thật sự rất cường hãn, cho dù bọn họ nhiều người như vậy, cấp bậc cũng thật sự là thánh cấp trở lên, nhưng áp chế lại vẫn hơi khó khăn, nhưng người ở đây cũng không có một ai từ bỏ, tiếp tục không ngừng thi triển lực lượng vào Nặc Nặc chế trụ lực lượng truyền thừa trong cơ thể con bé.
Cũng may kết quả rất may mắn, Nặc Nặc kêu một tiếng, Hứa Bích Hoài nghe được động tĩnh của con bé, lập tức đi vào phòng của Nặc Nặc, sau đó nhìn sự yếu ớt của cô bé sau khi tỉnh lại, không nhịn được, nước mắt lại chảy xuống.
Nặc Nặc, rốt cuộc con đã tỉnh lại rồi, nếu con vẫn không tỉnh lại, mẹ thật không biết nên làm gì bây giờ.
Hứa Bích Hoài xúc động nói với Nặc Nặc, cho tới bây giờ cô chưa từng sợ như hôm nay, trong quá trình tu luyện của cô, cô cũng gặp các loại trắc trở, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng thấy sợ.
Hôm nay cô thật sự đã được trải nghiệm cảm xúc này một lần, cô cũng không muốn có cảm thụ như vậy nữa, cô chỉ có thể ôm thật chặt Nặc Nặc, muốn trấn an cảm xúc của cô.
Bây giờ cả người Lâm Thanh Diện đều đã mệt mỏi rã rời, sau khi thấy Nặc Nặc tỉnh lại ngồi trên mặt đất, nghĩ đến tình huống trước mắt của anh, đang nghĩ tới những cường giả anh gọi tới, anh quay đầu nhìn lại, đúng như dự đoán, tất cả cường giả đều đã tê liệt ngồi trên mặt đất.
Các vị huynh đệ, lần này thật sự làm phiền mọi người nhiều rồi, cám ơn sự ra sức của mọi người Lâm Thanh Diện hết sức cảm động nói những cường giả này, lần này nếu như không phải là bọn họ dốc toàn lực giúp đỡ anh, anh thật không chắc anh có thật sự có thể áp chế lực lượng trong cơ thể Nặc Nặc xuống không.
Những cường giả kia lắc đầu một cái, cũng không hy vọng Lâm Thanh Diện khách khí với bọn họ như vậy, dẫu sao nghĩa khí của Lâm Thanh Diện, bọn họ cũng biết, chỉ là hôm nay bọn họ thật sự quá mệt mỏi rồi, đã rất lâu không có cảm giác mệt mỏi hết sức như vậy.
Bọn họ ngồi tại chỗ hơi khôi phục một chút, sau đó rối rít tạm biệt Lâm Thanh Diện, để cảnh ấm áp dưới mắt lại cho ba người bọn họ, bọn họ biết Lâm Thanh Diện chắc chắn có rất nhiều lời muốn dặn dò Nặc Nặc, hơn nữa hôm nay Nặc Nặc mới tỉnh lại, bọn họ cũng không nên quấy rầy lâu.
Sau khi Lâm Thanh Diện tiễn tất cả cường giả đi, rốt cục mới có thời gian ngồi trước cửa sổ của Nặc Nặc, nhìn Nặc Nặc khôi phục lần nữa trong lúc nhất thời hơi cảm khái, Nặc Nặc bây giờ thật sự không còn hoạt bát như trước, nhưng qua một thời gian nữa, Nặc Nặc lại có thể vui vẻ như trước vậy.
Con nhóc thối con, rốt cuộc tỉnh lại rồi, có biết ba lo lắng cho con thế nào không? Thời gian này mẹ con cũng luôn chăm sóc con, ba mẹ đều vô cùng lo lắng.
Bây giờ Lâm Thanh Diện cũng có tâm tình đùa Nặc Nặc, dẫu sao Nặc Nặc cũng là con gái anh vẫn luôn thương yêu.
Nặc Nặc hơi yếu ớt cười một tiếng, cô bé biết ba của cô bé luôn luôn thương yêu cô bé nhất, lần này đúng là để cho ba lo lắng, nhưng cô bé cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Con biết hai người đều rất lo lắng cho con, con đã tỉnh lại rồi, thật ra lúc hôn mê con đều nghe được những lời mọi người nói với con, lần này để hai người lo lắng, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, hai người cứ yên tâm đi.
Giọng Nặc Nặc như nũng nịu, nói với hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, cho dù lòng dạ hai người bọn họ có cứng hơn nữa, cũng bị giọng nói mềm mại của cô bé làm mềm đi, Hứa Bích Hoài lại càng như vậy, cô tiến lên trước hơi hôn nhẹ một cái lên gò má Nặc Nặc, chỉ cảm thấy bây giờ cô rốt cuộc có chút cảm giác chân thực.
Nhưng ngay lúc người một nhà ấm áp, bên ngoài có một bóng đen đột nhiên lướt qua, nhanh chóng biến mất.
Ngày thứ hai, Lâm Thanh Diện nghĩ đến Nặc Nặc đã tỉnh lại, vẫn có chút không yên tâm đi tới phòng cô bé, nhìn Nặc Nặc đã dần dần khôi phục tinh khí thần, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nặc Nặc nhìn ra, Lâm Thanh Diện vẫn rất lo lắng cho cô bé, rất thân thiết an ủi, Bây giờ con đã khỏe hơn rất nhiều rồi, nếu như ba có chuyện phải làm thì nhanh đi làm đi, không cần lo lắng con.
Nặc Nặc thật sự rất hiểu Lâm Thanh Diện, mỗi khi Lâm Thanh Diện có cảm xúc gì, cô bé luôn rất nhạy cảm, có thể phát hiện được, cô bé biết ba có rất nhiều chuyện phải làm, cô bé cũng không muốn bởi vì cô bé mà trễ nãi ba, ở trong mắt cô bé, ba là người vĩ đại nhất trên đời.
Lâm Thanh Diện biết Nặc Nặc nói đều là lời thật lòng, nghĩ đến hoài nghi của anh, anh cảm thấy anh phải rời đi một chuyến, mặc dù có chút không bỏ được Nặc Nặc, nhưng anh cũng phải đi xử lý những chuyện này, nếu không, trong lòng anh sẽ luôn bất an.
Được, ba biết con nghe lời nhất, con ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở nhà, ba hy vọng chờ lần sau ba trở lại thăm con, con vui vẻ chạy tới đón ba Lâm Thanh Diện hết sức chân thành nói với Nặc Nặc, đây cũng là một hứa hẹn đối với anh, để tiếp theo anh có một phương hướng, anh không muốn nhìn thấy Nặc Nặc yếu ớt nữa.
Nặc Nặc nặng nề gật đầu một cái, cô bé đã biết rồi, Lâm Thanh Diện thấy vậy cũng chỉ nói với Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài, anh phải rời đi một thời gian, em cứ ở lại Hạo Nhiên Môn trước, em cũng có thể chăm sóc Nặc Nặc, anh phải đến rừng rậm một chuyện, anh luôn cảm thấy hình như nơi đó có gì anh không biết.
Mặc dù Hứa Bích Hoài có chút không nỡ, nhưng cô cũng biết chuyện gì quan trọng nhất, hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng đã nói rồi, cũng nói rõ anh đã hạ quyết tâm, cho dù cô ngăn cản thế nào, đều vô dụng.
Nhưng thật ra cô có cảm giác không tốt với rừng rậm, cô luôn cảm thấy Lâm Thanh Diện và Nặc Nặc gặp nguy hiểm trong rừng rậm, bây giờ Lâm Thanh Diện lại phải đến đó nữa, cô vẫn rất sợ.
Em biết anh nhất định phải đi rừng rậm đó, nhưng em hy vọng anh có thể chú ý an toàn, suy nghĩ một chút cho em và Nặc Nặc, chúng tôi đều ở đây chờ anh, anh nhất định phải bảo vệ tốt bản thân Hứa Bích Hoài hết sức không yên tâm nói với Lâm Thanh Diện, trừ điều này ra, cô cũng không có cách nào giúp được Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện biết ý của Hứa Bích Hoài, nhưng chuyến này anh không đi không được, trong mấy ngày này anh cẩn thận suy nghĩ một chút, anh cảm thấy nếu bọn họ tiến vào không gian trong rừng rậm tiếp nhận truyền thừa, anh tin tưởng rừng rậm kia khẳng định còn có chỗ không đúng, đây là điều chuyến này anh muốn đi tìm.
Cứ như vậy, Lâm Thanh Diện lại bước lên lộ trình đi rừng rậm, anh đi theo con đường trước kia, tiếp tục đi, anh cảm giác trên đường này cũng không có gì không đúng, nhưng vào giờ phút này bóng đen trước kia cũng sớm đã đi theo Lâm Thanh Diện.
Rốt cuộc khi Lâm Thanh Diện đi được nửa đường, anh rốt cuộc phát giác sau lưng anh có người, anh từ từ đi chậm lại, sau đó khi sắp tới khúc quẹo đột nhiên núp vào đó, vừa vặn đối mặt với bóng đen.
Quả nhiên tôi nói dọc theo con đường này luôn cảm thấy dường có người nào đang nhìn chằm chằm tôi, có vẻ là ngươi vẫn đi theo tôi, nói, ngươi có mục đích gì, tại sao luôn đi theo tôi? Lâm Thanh Diện đã nói tại sao luôn cảm thấy dọc theo con đường này, rõ ràng tất cả đều rất bình thường, nhưng anh luôn có cảm giác bị người để mắt tới, bây giờ nhìn lại cảm giác đó cũng không phải ảo giác, chính là bóng đen này vẫn luôn theo dõi anh.
Bóng đen kia thế nào cũng không nghĩ tới, Lâm Thanh Diện lại phát hiện cô ta, cô ta theo bản năng hơi cách xa Lâm Thanh Diện, đối với lời anh nói, cô ta không trả lời, cô ta biết thân phận của cô ta, cũng biết cái mạng này cô ta có được không dễ.
Nhưng ngay khi cô ta lui về phía sau, bóng đen kia mới phản ứng được, cô ta không nên lùi bước, nếu Lâm Thanh Diện phát hiện, cô ta hẳn phải chiến đấu với anh, vừa rồi cô ta lùi bước, chắc đã vi phạm chỉ thị.
Liên quan gì tới anh, nếu anh phát hiện tôi, như vậy hãy chịu chết đi giọng nói của bóng đen kia hơi quỷ dị, từ miệng cô ta truyền ra, rõ ràng nghe rất giống giọng nữ, nhưng lại cũng cảm giác không giống.
Lâm Thanh Diện không nghĩ tới sau khi bị anh phát hiện bóng đen kia sẽ phản ứng như vậy? Nhưng cô ta đã công kích anh, cũng chỉ có thể xuất thủ đánh anh, nhưng anh mới thăng cảnh giới, đối phó bóng đen vẫn khá dễ dàng.
Nếu ngươi không nói, vậy cũng không có nghĩa là tôi không thể hỏi, tôi lại muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi là người nào? Trong lòng Lâm Thanh Diện có mục đích, ở ngoài sáng lộ vẻ chiếm thượng phong, cũng tìm được phương hướng, anh không ngừng thử lột khăn che mặt của bóng đen kia, nhìn xem đến cùng cô ta là người nào.
Bóng đen phát hiện ý đồ của Lâm Thanh Diện, không ngừng né tránh, muốn tránh động tác kéo khăn che mặt của anh, mặc dù cô ta sẽ không giải thích với anh, nhưng cô ta luôn muốn giấu giếm thân phận, cô ta cũng không nói ra được là tại sao.
Lâm Thanh Diện nhìn động tác không ngừng tránh né của bóng đen này, trong lúc nhất thời hơi phiền não, rõ ràng là cô ta theo dõi anh, sau khi bị anh phát hiện, không rời đi cũng thôi, còn công kích anh, anh không cảm thấy anh tình cờ gặp cô ta đâu, chỉ là điều này lại để anh có một vài suy đoán.
Xem ra ngươi nhất định phải giấu thân phận của mình, chẳng qua động tác của ngươi lại cho tôi cảm giác quen thuộc, có phải tôi đã từng gặp ngươi? Lâm Thanh Diện nói suy đoán của anh với bóng đen kia.
Anh cảm thấy chỉ có giải thích này mới có thể nói xuôi được, tại sao bóng đen vẫn luôn tránh anh vạch khăn che mặt, này chỉ có thể nói anh đã gặp cô ta, hoặc là nói cô ta biết anh.
Thần sắc của bóng đen nhất thời trở nên hoảng loạn, trong lúc nhất thời thân hình cũng rối loạn, chỉ là cô ta vẫn rất nhanh đã khôi phục lại, nhưng cảnh này lại bị Lâm Thanh Diện nhìn ở trong mắt, đồng thời cũng càng thêm khẳng định suy đoán của anh, thừa dịp hốt hoảng trong nháy mắt vừa rồi, Lâm Thanh Diện tháo khăn che mặt của cô ta xuống, kết quả kinh ngạc trợn to hai mắt.
Cô không phải cô gái trước đó đã qua đời sao? Sao bây giờ cô còn sống? Lâm Thanh Diện thật sự không có nghĩ đến sẽ là tình huống như vậy, anh nhớ rõ ràng người phụ nữ này là người trước kia đánh lén bọn họ bị giết chết, tại sao bây giờ cô ta lại sống lại một lần nữa, hơn nữa xem ra còn không khác gì người bình thường.
Bóng đen kia không để ý đến lời Lâm Thanh Diện nói, nếu khăn che mặt đã bị tháo mất, cô ta cũng sẽ không muốn che giấu cái gì nữa, tiếp tục công kích Lâm Thanh Diện, cô ta biết cô ta kém hơn Lâm Thanh Diện, nhưng cô ta phải tiếp tục chiến đấu với anh, thẳng đến khi cô ta không còn khí lực.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thanh Diện đang đợi cô ta trả lời, bằng cách nào đó, phải giải quyết được thắc mắc của mình, kết quả là cô ta không thèm đếm xỉa gì đến anh, thậm chí còn liên tục tấn công anh.
Loại người này thực tế là quá khó chơi, cô ta đúng là nhây hơn đĩa, anh đành tiếp tục chiến đấu với cô ta.
Nhưng bởi vì Lâm Thanh Diện quá tò mò, đây là trận chiến thượng phong của anh, đối với anh thì cô ta vẫn còn kẽ hở, nên anh khá thỏa mái không ngừng hỏi nữ nhân.
Này, ngươi làm sao sống lại được? Thân phận ngươi là gì? Tại sao phải đi theo ta? Tuy nhiên, người phụ nữ không thèm đáp lại những gì Lâm Thanh Diện nói, dường như cô ta chỉ là một cỗ máy lạnh lùng, chỉ biết tấn công, chứ không hề biết đến đau đớn khi bị Lâm Thanh Diện đánh trúng.
Anh nhìn cô ta, từ đầu đến cuối đều muốn dây dưa, gây phiền phức với chính mình Anh biết rằng, nếu anh không hoàn toàn đánh cô ta ngất đi, thì sẽ không có cách nào thoát khỏi cô ta, nhưng anh vẫn còn một chút nghi vấn về cô ta.
Lâm Thanh Diện nghĩ đến khu rừng mình sẽ đến, nơi khiến anh cảm thấy kỳ quái, anh không muốn người khác biết mục đích của anh, cho nên tốt nhất,vẫn là trực tiếp đem nữ tử này đánh cho ngất xỉu, ít nhất sẽ không để cô ta đi theo anh vào rừng.
Và sau đó, cô ta cũng không có cách nào để tìm thấy chính mình.
Được rồi, cô không chịu với tôi cái gì, vậy thì tôi cũng không muốn khách sáo với cô, Lâm Thanh Diện trực tiếp dùng sức đến mười phần trăm, đánh ngất xỉu người phụ nữ kia, tùy tiện đem cô ta ném lại đây, và một lần nữa, đặt những bước chân lên con đường vào rừng.
Lại nói nữ tử kia, bị Lâm Thanh Diện đánh cho ngất xỉu, đích thật là đã hôn mê bất tỉnh, nhưng một lúc sau, cô ta tỉnh lại, cô ta cầm lấy Hắc Sa của mình, sau đó thi pháp, theo dõi cẩn thận con đường Lâm Thanh Diện đi qua, sau đó cô ta lại tiếp tục đi theo con đường anh vừa đi bám sát anh.
Một lần nữa trở lại tình huống như ban đầu, nữ tử một mực đi theo Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cũng đã sắp tới rừng cây, lại lần nữa phát hiện tới người phía sau.
Lần này, anh không như lần trước, thay vào đó, anh cảm nhận lại đoạn đường mà anh đã đi qua.
anh biết có một người đã nhìn chằm chằm vào anh từ trước đó, và sau đó anh xác định vị trí của người đi theo mình.
Anh nhìn vào hình dạng của người đó, và cuối cùng xác định được,là người phụ nữ trước đây anh đã từng gặp qua.
Trời ạ, có vẻ như ta thực sự không thể thoát khỏi cô được nữa.
Cô đã dùng thủ đoạn gì để tiếp tục theo ta ở đây? Và cô vẫn có thể tìm được chỗ của ta.
Lâm Thanh Diện nhìn nữ nhân quen thuộc, và nói với cô.
Anh cảm thấy tình hình lúc này thật sự có chút kỳ quái, nữ nhân này có thể không có bất kỳ sai sót gì, tìm được tới mình, nếu là nói ở trong đó không có nguyên nhân, anh sẽ không tin.
Anh cảm giác hiện tại, có chút giống bị nguyền rủa, ngoại trừ khả năng này, anh cũng không tìm được cái khác để giải thích.
Mặc kệ ngươi đi nơi nào, ta đều sẽ tìm được ngươi nữ nhân lạnh lùng nói với Lâm Thanh Diện, giọng điệu của cô ta cũng làm cho Lâm Thanh Diện hiểu được, cô ta là một loại người, cho dù anh có đi đến tận cùng thế giới, cô ta cũng có thể tìm được và đi theo tới cùng.
Lâm Thanh Diện không cho rằng, người phụ nữ xa lạ này luôn có thể xác nhận tung tích và tìm được đích đến của anh, cho dù cô ta nhận thức được nguy hiểm, chắc là có người đứng sau lưng người phụ nữ, cộng với năng lực của cô ta, không phải liệu rằng, toàn bộ Hạo Nhiên Môn của họ đang gặp nguy hiểm? Nữ nhân lần này cũng không ra tay với Lâm Thanh Diện, dường như cô đã nhận ra, Lâm Thanh Diện mạnh hơn cô rất nhiều, nhưng cô cũng biết Lâm Thanh Diện lần này là gấp đi làm chuyện gì đó, nói không chừng mục đích lần này của anh ta.
Cũng chính là nhiệm vụ của mình lần này.
Mặc dù nữ nhân không nói, nhưng trong đầu cô ta vẫn không ngừng phỏng đoán, trong lòng cô vẫn còn ấn tượng với đối tượng về nhiệm vụ cũ của mình, anh ta khi ấy đã giết cô, và cô vẫn là khắc sâu ấn tượng lúc đó.
Ngươi có phải là thích ta, nên mới không ngừng để ý đích tới của ta ? Hay là ngươi đã nguyền rủa ta.
Ta chỉ có hai loại phỏng đoán này, bằng không ta thật không biết, ngươi tại sao cứ theo dõi ta.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thanh Diện vừa đi về phía trước vừa suy nghĩ miên man, thấy con đường mờ mịt phía trước, chợt sáng trưng, ngay tại đó có một quán trọ nhỏ.
Quán trọ nhỏ trông không bình thường, nhìn từ ngoài vào thấy trong nhà thật rách rưới, may mà nhà tuy cũ nhưng vẫn sạch sẽ.
Lâm Thanh Diện tìm chưởng quỹ thuê một gian phòng.
Chiếc chăn bông trắng như tuyết ẩm ướt, co mùi vị khác thường, Lâm Thanh Diện dứt khoát đem chăn mền lấy ra, anh dựa vai vào gối, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Nữ tử kia vì sao lại nhiều lần xuất hiện lặp đi lặp lại như vậy, Lâm Thanh Diện không có manh mối, cũng không có ý định truy sát, dù sao bất luận kẻ nào ở đây quấy rầy khiêu khích anh, chỉ cần thu thập hết là được, chỉ là anh không biết , nữ nhân kia bản lãnh lợi hại như thế nào, vì sao lại một mực có thể biết chính xác mình ở đâu? Chắc chắn, anh đã bị nguyền rủa…… Nghĩ đến đó, Lâm Thanh Diện giữ nguyên tư thế này nhắm mắt lại, dứt bỏ tạp niệm trong lòng, tinh tế cảm thụ được năng lượng biến hóa trong thân thể.
Đây thực ra không phải là một việc dễ dàng, cần phải làm bản thân ngưng toàn bộ hoạt động, kể cả suy nghĩ tiềm thức trong não, để tâm lặng như nước, người bình thường khó có thể cầm cự được một giây, ngoại trừ một phút bàng hoàng, nhưng trong đầu Lâm Thanh Diện, suy nghĩ hoàn toàn bị anh khống chế, lúc anh nhắm mắt lại, tất cả suy nghĩ đều trống rỗng.
vạn niệm giai không.
Anh rõ ràng cảm nhận được năng lượng quấn quanh thân thể chậm rãi chảy ra, ý thức của anh chậm rãi hướng ra ngoài theo hướng năng lượng đó, sau đó là một đám tiềm thức giữa hai lông mày.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Lâm Thanh Diện lúc này: Cái này không đúng chỗ kình.
Anh tái khống chế, linh lực liên tục kiểm tra nơi khiến anh cảm thấy không đúng, sau đó đột nhiên mở mắt ra.
Lâm Thanh Diện đứng lên.
Căn phòng nhỏ này chuẩn bị khá đầy đủ, thậm chí còn có một chiếc gương đồng nhỏ.
Lâm Thanh Diện đi tới trước chiếc gương đồng nhỏ, cởi áo khoác, quay đầu soi bóng lưng anh.
Trên lưng anh không có thứ gì, người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy không có bất kỳ khác thường gì, nhưng Lâm Thanh Diện hơi ngưng thần, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy, trên sống lưng của anh ma chú (lời nguyền).
Anh nhẹ nhàng chép miệng một tiếng: Nguyên lai chỉ là một cái khí tức ma chú ẩn tàng, ta trước đó vậy mà không có phát hiện.
Sau đó, anh liền phất tay và dễ dàng cởi bỏ ma chú vô hình, ánh sáng mờ ảo lập lòe trong không khí một lúc rồi biến mất.
Còn Lâm Thanh Diện thì trở lại giường không chút biểu cảm, hành động vừa rồi của anh, như vừa mới nhặt ra một cọng cỏ trên quần áo, vẻ mặt đầy bất cẩn không thèm để ý.
Nhưng trên thực tế, ma chú này không đơn giản như những gì anh nghĩ.
Nó vừa có khả năng che giấu mạnh mẽ, vừa có khả năng theo dõi mạnh mẽ, người có trình độ tu luyện thấp gặp phải nó không dễ dàng, thậm chí cởi bỏ nó cũng không dễ dàng.
Những người có trình độ tu luyện thấp, có thể không có cơ hội gặp phải những phép thuật cao cấp như vậy.
Lúc này, Lâm Thanh Diện xoay người nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, Anh đương nhiên không quan tâm đến chuyện ma chú này, dù sao đối với anh, loại người chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt này, chẳng qua là tồn tại giống như con sâu cái kiến, anh cần bây giờ là nạp lại năng lượng, đảm bảo cho hoạt động ngày mai.
Với thể chất của anh, không ngủ ba ngày hai đêm cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Đọc truyện tại [email protected] nh24 7.
com nhé ! Ngày thứ hai, Lâm Thanh Diện lại lên đường.
Chủ quán có vẻ hơi sửng sốt khi nghe tin anh đi vào rừng sâu, Lâm Thanh Diện cũng không quan tâm, định đi thẳng vào rừng sâu theo lộ trình đã định.
Anh hít sâu một hơi, cảm nhận một chút năng lượng ở đây, nhưng lại cau mày.
Bởi vì ở đây, nó quá yên tĩnh.
Tuy rằng khu rừng không có người ở, nhưng sẽ có động vật nhỏ, chim hót và chó sói sủa, những âm thanh này tuy không lớn, nhưng chúng cũng là một phần của khu rừng.
Nhưng Lâm Thanh Diện lại hoàn toàn không nghe thấy những âm thanh này, cũng không cảm nhận được dấu hiệu của những sinh mệnh này, cũng không biết nơi này có thứ gì đó mạnh hơn Lâm Thanh Diện đại phong ấn lại, hoặc là … không có sinh mệnh ở đây.
Không có rắn và sâu dưới một lòng đất, không có chim trên cây và không có dã thú trên mặt đất.
Đó là loại tồn tại nào? Lâm Thanh Diện mím miệng, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Anh không cố ý quan sát phương hướng anh đang đi, giống như có thứ gì đó đang dẫn dắt anh, nói với Lâm Thanh Diện rằng anh nên đi về hướng này.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện lại cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì với lực lượng vô hình này, anh đã đến một chỗ quen thuộc.
Đây là nơi mà anh đã từng đến trước đây.
Kỳ quái… Lâm Thanh Diện thầm lẩm bẩm, hồi lâu mới vươn tay cảm nhận nơi này, lông mày hơi nhíu lại.
Anh cảm thấy nơi này có thực lực vô cùng mạnh mẽ, dồi dào, vượt qua tất cả không gian mà Lâm Thanh Diện đã từng tiếp xúc lâu như vậy, nhưng kỳ quái là ở nơi này không có vết nứt không gian nào.
Những nguồn năng lượng khổng lồ đó, dường như từ nơi này sinh ra, Lâm Thanh Diện thậm chí không thể tìm ra nguồn gốc nơi này, chỉ cần được năng lượng bao phủ, đều cường thịnh như thế.
Anh xoa xoa hai tay, buông xuống nghi hoặc nhất thời trong lòng, đứng ở trong đám năng lượng khổng lồ, cố gắng thu thập cho mình những năng lượng này.
Lâm Thanh Diện chậm rãi dung nhập năng lượng chung quanh, cả người cơ hồ cùng rừng rậm yên tĩnh, hòa làm một thể, đạt tới một loại yên tĩnh khó mà tin nổi.
Hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thư thái, thân thể cũng đang thả lỏng, dường như dù có đại chiến ở bên cạnh lúc này, Lâm Thanh Diện cũng sẽ không động lòng.
Giống như là thoát ly hẳn thế giới này … Ở một góc mà Lâm Thanh Diện không thể để ý, có một bóng người đang di chuyển chậm rãi, đầy thận trọng.
Anh đang ở trong thế mù mịt, đối phương đang ở trong tình thế không hề có nghi ngờ gì, có lý do khiến kẻ địch không thể đi trên băng mỏng, nhưng người phụ nữ đã bị đánh bại kia, không chút nghi ngờ trong cuộc chiến chống lại Lâm Thanh Diện như vậy.
lại làm cho cô ta trong lúc lơ đãng khẩn trương.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng không nghĩ tới, trong một cái chớp mắt, Lâm Thanh Diện lách mình một cái tránh né, quay người nhìn thẳng nữ nhân.
Nhìn bóng dáng người phụ nữ này, anh cau mày, giọng điệu không kiên nhẫn, Cô đi đi.
Nói xong anh xoay người, không ngờ bàn tay trắng nõn đặt lên vai anh, Chớ đi! Lâm Thanh Diện nhíu mày, nữ nhân này như thế còn chưa xong ư? Bị cô ta làm cho khó chịu, Lâm Thanh Diện ra tay đánh úp về phía cổ họng của nàng, người phụ nữ lùi lại một bước, sau đó đi theo Lâm Thanh Diện từ phía sau bên phải.
Lâm Thanh Diện càng khó chịu với hành vi dai như đỉa của cô, anh ra tay càng ngày càng không lưu lực, trong những pha ra đòn, hai tay hóa chưởng như lưỡi đao, tấn công vào mệnh môn của người phụ nữ.
Anh hành động rất nhanh và không thương tiếc, một đạo chưởng phong thổi qua má người phụ nữ, và nó rơi trên vai trái của cô, tạo ra một âm thanh nghẹt thở.
uymmm… Nữ tử nhất thời ngã ngồi trên mặt đất, thống khổ nhàu gấp đôi mi thanh tú.
Lâm Thanh Diện trên mặt không chút do dự, giơ tay lên, một chưởng liền hướng đỉnh dương xương của nàng bổ tới.
Không! Người phụ nữ kêu lên, tay Lâm Thanh Diện dừng ở trên đầu cô ta nửa tấc, cau mày nhìn cô ta.
Ngươi định tự sát, hay là để ta giết ngươi? Ta sẽ tự sát, sẽ tự sát… Người phụ nữ ôm vai trái trong nước mắt, loạng choạng bước đi.
Để giải quyết rắc rối khôn lường này, Lâm Thanh Diện chuyển hướng sang khu chợ gần đó.
Bực bội vì nhiều việc anh muốn làm đều tan thành mây khói, nên anh định đi chợ mua một vài thứ cần thiết.
Nơi nào cũng có người huyên náo, Lâm Thanh Diện đi dạo một vòng, dừng lại trước một quầy thuốc nam.
Xin lỗi ông chủ, loại thảo dược này bao nhiêu tiền? Ông chủ mỉm cười và nói, Năm đồng cho Tiền tài, một hoặc hai đồng cho bạch cập, nhân sâm và những thứ tương tự thậm chí còn đắt hơn.
Lâm Thanh Diện gật đầu: Vậy thì cho tôi ba đồng.
Ông chủ vội vàng lấy tờ giấy ra, gói cho Lâm Thanh Diện từng loại thảo mộc trên quầy hàng.
Trả tiền xong, Lâm Thanh Diện đi tiếp.
Gian hàng bán đồ sắt tương đối khuất, anh đã tìm rất lâu mới tìm thấy, thương lượng giá cả với ông chủ và mua mấy chục cân thép ròng.
Làm xong tất cả những việc này, Lâm Thanh Diện quay người đi về phía đại lộ chính.
Đại lộ rất bằng phẳng, hai bên đường là rừng trúc Thanh Thanh, trong sáng sớm một chút sương mai còn treo trên ngọn tre .
Đi trong cảnh đẹp như vậy, Lâm Thanh Diện không ngừng nhíu mày.
Trong khoảng thời gian Nặc Nặc mất tích, anh đã không hề cười .
Linh lực của Nặc Nặc khắp nơi đều không có biến động, cũng không có dấu vết người mang bé đi.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, nhất thời không nghĩ ra được lý do.
Tìm người trong thế giới rộng lớn như vậy có khác gì Đại hải tìm kim? Lâm Thanh Diện vẫn tiếp tục bước đi, chuẩn bị đi về Hạo Nhiên môn trước.
Bên kia đại lộ là một thị trấn nhỏ, anh muốn từ khu dân cư đi đường nhỏ, đi vòng qua một con hẻm nhưng lại nghe thấy một tiếng kêu khóc yếu ớt.
Tại sao tại sao… Lâm Thanh Diện nhíu mày, con đường duy nhất để đi là đường này, nếu không đi thì vẫn phải đi.
Cách đó không xa, đứng sừng sững là một tòa Quỷ Trạch đen thui, cổng sư tử đá cùng thượng mã thạch đều bị thiêu đến cháy đen, một người phụ nữ mặc vải thô và áo sơ mi trắng đang nằm trên bậc thềm đá khóc, trong ngực còn ôm thật chặt một thanh bảo kiếm.
Lâm Thanh Diện thu hồi ánh mắt, mà đi tới.
… Cô không sao chứ? Người phụ nữ hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng lên, và lắc đầu.
Lâm Thanh Diện vốn dĩ không muốn cô dùng kiếm tự sát, bèn hỏi: … nhà này bị sao vậy? Thanh kiếm này tốt, cô có thể cho tôi xem một chút.
Tôi đến từ gia đình này, người phụ nữ nói trong nước mắt, Cả gia đình tôi đã bị giết bởi người của Vương gia … Lâm Thanh Diện đứng ở nơi đó, nhất thời không nói nên lời.
Người phụ nữ nức nở: Chồng tôi đã xúc phạm đến người của Vương gia, Vương gia đã phái một trăm gia đinh.
giơ đuốc cầm gậy, trước tiên đem chồng của tôi giết chết, sau đó đốt hết gia đình và nhà cửa của tôi.
Lâm Thanh Diện im lặng, nữ nhân siết chặt kiếm trong tay ngẩng đầu nhìn anh.
Đây là thanh kiếm gia truyền của phu quân ta, ân nhân, ngài hãy lấy nó giết người của Vương gia, ta đem bảo kiếm này đưa cho ân nhân.
Nhân tiện! Ta còn lại một ít tiền ở đất Hòa Điền… Lâm Thanh Diện lắc đầu ngắt lời cô: Tôi không giết người….
Loại chuyện này cho dù có an ủi thế nào, anh cũng không có hứng thú, nhàn hạ an ủi người ta, thấy nữ nhân muốn tìm người báo thù, nhất thời sẽ không tự sát, cho nên anh trực tiếp đi thẳng về phía trước.
.
Người phụ nữ hét lên hai lần nguyên tại chỗ, thấy anh không quay lại, liền bắt đầu chờ người tiếp theo.
Bây giờ, Lâm Thanh Diện chỉ muốn gặp lại Nặc Nặc ngay lập tức.
Cách hài nhi bị bắt thật kỳ lạ, ai biết được rằng kẻ bắt hài nhi sẽ hành hạ bé như thế nào? Đi hết các con ngõ, Lâm Thanh Diện liền đến một khu chợ tương đối rộng rãi, chủ yếu có gian hàng và hàng rong, khác hẳn khu chợ chỉ bán nhu yếu phẩm.
Bước chân không ngừng, tiếp tục bước về phía trước.
Đi ngang qua một người bán gánh hàng rong, bước chân của Lâm Thanh Diện dừng lại, gánh bên trên đồ chơi rực rỡ muôn màu, có mấy thứ anh đều chưa từng gặp qua.
Nhớ tới Nặc Nặc lúc trước, nhìn bộ dáng tươi cười của bé khi thấy những món đồ chơi này, anh triệt để dừng lại bước chân.
Người bán hàng cười với anh rồi nói, Khách quan, anh có thể mua gì? Lâm Thanh Diện ánh mắt chuyển động.
Những cái nào là mới? Cái này, con gà mổ thóc, còn có cái này cửu liên vòng, cái này, trò chơi ghép hình này, người bán gánh hàng rong mặt tươi cười cùng anh giới thiệu, Khách quan, trong nhà có đệ đệ muội muội, hoặc mua cho hài tử một cái đi, đều là hàng từ kinh đô.
Lâm Thanh Diện nhìn, anh cũng biết một ít.
Anh đưa tay ra và chỉ vào những thứ mà anh biết, Cái này, cái này và cái này.
Người bán hàng cười nói: Được rồi! sẽ bọc lại cho anh? Lâm Thanh Diện lắc đầu: Không lấy mấy cái này.
Người bán hàng sững sờ, Lâm Thanh Diện nói: Bọc phần còn lại cho tôi.
Xem tiếp...
Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License