Rể quý trời cho
Chapter
0160
CHƯƠNG 1591 : KẺ THÙ LAI LỊCH KHÔNG RÕ Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn lại theo bản năng, sau đó nhíu mày, anh cho rằng mọi chuyện cần thiết đã được giải quyết, tại sao lại vẫn có người theo dõi mình.
Ai là người theo dõi anh, anh nói: Là tôi sơ ý, xem ra vẫn phải luôn chú ý mọi lúc mọi nơi!’ Cũng không hẳn, cậu tới là vì chuyện của con gái mình đúng không?’ Tu vị của tôi đã tăng lên một tầng, nhưng tôi không biết làm thế nào để bức hồn phách ra, sư phụ Diệp, tôi không còn ai để tìm hết! Lâm Thanh Diện vì Nặc Nặc, anh cảm thấy mình làm gì cũng có thể cố gắng, đây là tấm lòng của người làm cha.
Diệp Phàm Trần mỉm cười: Tôi biết cậu đang lo lắng, nhưng không phải không thể giải quyết, bây giờ đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi đã nói sẽ giúp câu, sao cậu lại không tin chứ? Diệp Phàm Trần biết trong lòng Lâm Thanh Diện đang nghĩ gì, đơn giản chính là không muốn thiếu nợ quá nhiều nhân tình.
Nhưng đã thiếu nợ rồi, nhiều hay ít một chút căn bản cũng không quan trọng như vậy, có những chuyện một người không thể nào có khả năng độc lập hoàn thành, chỉ có mọi người cùng đồng tâm hiệp lực.
Giống như việc muốn ép hồn phách Vương Quyền đi ra, để hồn phách của ông ta và hồn phách của Nặc Nặc tách rời căn bản không hề dễ dàng, thứ cần không chỉ là tu vi.
Không phải là tôi không tin ông, sư phụ Diệp, nỗi lo của người làm cha, tôi nghĩ ngài sẽ hiểu được! Được, cậu đi tìm một thứ, tìm được tôi sẽ giúp cậu lấy hồn phách của Nặc Nặc ra! Diệp Phàm Trần sớm muộn gì cũng phải giúp một tay, không bằng trực tiếp đem chuyện này vào danh sách quan trọng.
Lâm Thanh Diện hỏi: Là cái gì? Anh đã nghĩ đến việc thứ mà Diệp Phàm Trần yêu cầu anh đi tìm, chắc chắn là hiếm có.
Cố Hồn thảo, chỉ có tìm được thứ này thì khi ép hồn phách Vương Quyền ra mới không tổn hại đến hồn phách của con gái cậu! Diệp Phàm Trần giải thích.
Lâm Thanh Diện chưa quá quen thuộc với Thiên Giới, nhưng cũng không hỏi nhiều, trước kia Mạc Niệm ở trên trời không ít thời gian, lại là tinh linh ở trong núi, hẳn sẽ biết thứ này ở đâu.
Lâm Thanh Diện vừa đáp ứng, Diệp Phàm Trần lại nói: Cố Hồn thảo ngàn năm mới có thể mọc ra một nhánh, muốn tìm cũng không dễ dàng, phải xem tạo hóa của cậu!.
Lâm Thanh Diện gật đầu, vì Nặc Nặc, lên núi đao xuống biển lửa đều không có gì ghê gớm, những gì anh muốn chính là con được bình an.
Trừ cái đó ra, anh đi đến hang động mà Diệp Phàm Trần đã chuẩn bị cho Triệu Tuấn, Triệu Tuấn cũng thật kỳ lạ, cung điện êm đẹp không muốn , lại thích ở trong sơn động.
Triệu Tuấn vẫn chơi đùa những khôi lỗi mà cơ quan sử dụng trong tay như trước, trông thấy Lâm Thanh Diện tiến đến, cười hỏi: Tôi tưởng là anh sẽ không đến núi Kiếm Đãng, dù sao Diệp tiền bối cũng muốn rời đi.
Tôi đến đây ngoại trừ muốn cầu cạnh sư phụ Diệp, còn là tới tìm anh.
Lâm Thanh Diện không hề khách khí ngồi lên trên một tảng đá lớn, trong hang động này nước suối mọi thứ đều có, cuộc sống của Triệu Tuấn cũng rất thoải mái.
Muốn cầu cạnh tôi? Triệu Tuấn nhíu mày, nói: Thiên phú tu luyện của anh vô cùng cao, tôi chỉ là một người có tu vi bình thường, có thể giúp anh được điều gì? Lâm Thanh Diện lúng túng ho khan hai tiếng, lời nói này khiến cho mình xấu hổ vô cùng.
Lâm Thanh Diện tiếp tục tán dương Triệu Tuấn: Những người có tu vi như chúng ta đến trong tay Vương Quyền đều có thể bị hắn ta một cước giẫm chết bất cứ lúc nào, nhưng Vương Quyền ở trong tay anh thì không liên quan quá nhiều đến tu vi Triệu Tuấn cười nhạt một tiếng, thông minh như hắn ta, sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Thanh Diện? Tuy nhiên, cơ quan thuật này không thể để cho người khác học được, cũng không phải ai cũng có bản lĩnh để học, về phần bí tích trên người, hắn ta cũng không muốn cho ai cả.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả, hắn ta muốn lấy bí tịch ra cũng phải cân nhắc đến nhân phẩm của người kia, không thể khinh suất.
Hắn ta đặt đồ vật trong tay xuống, đi thẳng vào vấn đề: Tôi biết anh đến đây để làm gì, nhưng tôi sẽ không dạy cơ quan thuật này cho anh! Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, cũng không hỏi lý do, người ta không truyền ra ngoài chắc chắn là có lý do để không truyền ra ngoài, cho dù thế nào thì hai người vẫn là bạn bè.
Anh cười nhạt một tiếng, nói: Chúng ta là bạn bè, tôi có thể hiểu được anh! Triệu Tuấn hỏi đơn giản về tình huống của Vương Quyền một chút, hắn ta muốn đi đến thành Tiên Linh để xem tình hình gần đây của nhà họ Triệu thế nào, khi biết tu vi của Tiền Kỳ đã bị Lâm Thanh Diện phế đi, thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hắn ta đã làm nhiều việc ác, sớm nên có hậu quả như vậy.
Triệu Tuấn là người sống ở Thiên Giới đã lâu, Lâm Thanh Diện nhắc đến Cố Hồn thảo, cảm thấy Triệu Tuấn nhất định sẽ biết một chút.
Bây giờ tôi cần Cố Hồn thảo để cứu con gái mình, anh đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, có biết không? Ba chữ Cố Hồn thảo hình như Triệu Tuấn đã được đọc qua trong sách, hắn ta nhắm mặt nhớ lại một lượt, nói với Lâm Thanh Diện: Thứ này ngàn năm mới mọc một gốc, ở trên đỉnh núi Lĩnh Tuyết của Thiên Giới, nơi đó tuyết lớn bao trùm quanh năm, có tuyết quái ẩn hiện, cho dù anh đi cũng chưa chắc sẽ lấy được! Triệu Tuấn cũng không sợ đả kích người khác, nói nơi đó tuyết quái rất lợi hại, bảo vệ ở phía trên núi tuyết.
Cộng thêm việc chu kỳ sinh trưởng của Cổ Hồn thảo chỉ có hai trăm năm, có thể gặp được hay không hoàn toàn dựa vào may mắn, khuyên Lâm Thanh Diện nghĩ cách khác.
Đó là hi vọng duy nhất của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện không thể từ bỏ, Diệp Phàm Trần đã nói, tất nhiên cũng chỉ có cách đó.
Nghĩ tới đây, anh chào tạm biệt Diệp Phàm Trần và Triệu Tuấn, rời khỏi núi Kiếm Đãng.
Mấy người phía sau lưng anh từ đầu đến cuối vẫn không ra tay, trong lòng anh cảm thấy buồn bực, khi sắp đến thành Tiên Linh, bảy tám người bao vây anh.
Lão đại cầm đầu nói: Ngươi là Lâm Thanh Diện đúng không?’ Tôi không biết các người, gần đây không oán ngày xưa không thù, mấy vị làm gì vậy?’ Ngươi động vào người của chúng ta, thế nào mà nói không thù? Lão đại cầm đầu nhíu mày: Ngươi muốn tự mình kết thúc, hay là.
.
Lâm Thanh Diện không khỏi bật cười một tiếng, vẫn còn chưa ra tay mà tên này đã khẩu xuất cuồng ngôn.
Lâm Thanh Diện không nói chuyện, ánh mắt đảo qua mấy người, dừng ở trên người lão đại cầm đầu, nói: Nếu như tôi không muốn tự mình kết thúc thì sao? Chúng ta ra tay, sẽ không thể cam đoan ngươi có thể toàn thây!’ Lão đại, đừng nhiều lời, trực tiếp giải quyết tên nhóc này, rồi trở về phục mệnh! Một người đàn ông béo mập ở bên cạnh lão đại nói, lão đại nhún nhún vãi, cười đầy ẩn ý: Để hắn ta lên đường một cách đơn giản như vậy thì không thú vị, trên Trái Đất có lột da người sống, ngũ mã phanh thây, nếu đã không muốn tự mình kết thúc, có thể dùng những cực hình được người Trái Đất nghiên cứu ra, lão tam, ngươi nói xem hình phạt trên Trái Đất có thú vị hơn không? Lâm Thanh Diện cau mày, tại sao bọn họ lại hiểu rõ chuyện ở Trái Đất như vậy, bọn họ rốt cuộc có lại lịch gì? Trong lòng Lâm Thanh Diện lóe lên bóng dáng của Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài, đôi mắt tụ tập sát khí, lạnh lùng nói: Rốt cuộc các người có lại lịch thế nào, có mục đích gì, chỉ giết tôi đơn giản như vậy? Chủ nhân là ai, cho dù tôi tự mình kết thúc cũng phải để cho tôi chết một cách rõ ràng, mấy người nói xem có đúng không? Lão đại cầm đầu thấy sắc mặt của Lâm Thanh Diện thì có cảm giác thành tựu vô cùng lớn, chế giễu Lâm Thanh Diện: Ngoại giới truyền ngươi lợi hại, ta thấy cũng chỉ là như vậy, người không cần lo lắng vì không biết thân phận của chúng ta, đến trước điện Diêm La, ngươi hãy hỏi Diêm Vương gia! – Người cầm đầu nhìn đám người, ra lệnh: Ra tay! Mấy người cấp tốc hình thành trận pháp, vây quanh Lâm Thanh Diện.
.
CHƯƠNG 1592: NGƯỜI CỦA VƯƠNG QUYỀN Lâm Thanh Diện kinh ngạc nhìn trận pháp này, từ trước tới nay anh chưa từng gặp qua, nơi này hợp lại cùng nhau, lực lượng kia thật khó có thể tưởng được.
Bọn họ không hề dừng lại một chút nào trực tiếp công kích Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện không thể chiến thắng bọn họ, nhưng anh có thể trốn tránh.
Mấy tên này không dám quang minh chính đại đến nhà họ Vương, là vì mình ở nhà họ Vương, sẽ có những người khác ra tay giúp đỡ.
Mấy người kia thấy tốc độ của Lâm Thanh Diện rất nhanh, bọn họ vẫn luôn tấn công rất mãnh liệt, nhưng không có chiều nào có thể uy hiếp đến Lâm Thanh Diện.
Lão đại cầm đầu nhíu mày, nói: Tên nhóc con này, bên ngoài đồn ngươi lợi hại, ta thấy bây giờ ngươi cũng chỉ là kẻ hèn nhát trốn tránh mà thôi, đến ngay cả đối mặt với chúng ta đối chiến cũng không dám! Lâm Thanh Diện nhìn lão đại cầm đầu, không quan trọng cười một tiếng: Các người có thể giết tôi thì đó là bản lĩnh của các người, nhưng nếu không thể giết tôi thì đó chính là do các người vô dụng, tám người đánh với một người, cho dù là thắng cũng thắng không vẻ vang gì?’ Mặc kệ thắng bại, hôm nay nếu người không đầu hàng, chúng ta tất nhiên sẽ không để người bình yên rời khỏi đây!’ Mặc dù các người lợi hại, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng, đừng nói lời quá sớm! Lâm Thanh Diện đảo ngược cổ tay, hồn lực toàn thân đi khắp quanh người, tùy tiện xuyên thẳng qua giữa trận pháp này.
Trong trận pháp, có một cỗ sức mạnh cường đại áp bách anh, nhưng Lâm Thanh Diện nhanh chóng thăm dò rõ ràng quy luật của trận pháp này, đây là trận đồ bát quái, ở bên trong muốn thoát ra ngoài cũng không dễ dàng.
Trước kia chỉ nghe nói, cũng chưa từng thật sự thấy qua, bây giờ gặp được liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tám người bọn họ cùng một nhóm, mình muốn đối phó với bọn họ thì phải giết một trong số bọn họ mới có thể phá trận.
Lâm Thanh Diện nhìn một chút, mấy người bọn họ đều rất đoàn kết, hoàn toàn không có cách để đột phá.
ở trong mắt bọn họ, Lâm Thanh Diện cũng không lợi hại như trong lời đồn, Vương Quyền gặp nạn, không phải công lao của một mình Lâm Thanh Diện, nhất định còn có những người khác.
Lâm Thanh Diện tốc độ rất nhanh, bọn họ căn bản không thể bắt được, chỉ nhìn thấy Lâm Thanh Diện đắc ý cười một tiếng, nói: Các người muốn bắt tôi, thật đúng là không dễ dàng như vậy.
Lâm Thanh Diện khiêu khích một cách trắng trợn, đây là một bát quái trận, mình không vội vàng làm gì, có nhiều thời gian vật lộn với bọn họ.
Bọn họ đến bắt mình đương nhiên là vì mình có tác dụng, nghĩ tới nghĩ lui, nhà họ Triệu không có thù với mình, nhà họ Tiền thì không có thực lực gì, những người này chắc chắn là thế lực của Vương Quyền còn sót lại! Lâm Thanh Diện cũng không thể bị bọn họ bắt, trong lúc né tránh, trực tiếp bung ra mê hương, mê hương này bay vào mắt người khác, có kích thích vô cùng lớn với mắt.
Lão đại cầm đầu kinh ngạc nói: Đây là thứ gì? Lâm Thanh Diện nói với lão đại kia: Các người không phải muốn đối phó với tôi sao, chỉ là không có thực lực, đây là thứ mà tôi muốn đáp lễ với các người! Vớt tay vạch một đường trong hư không, mấy người lập tức đến một thế giới, tất cả bên trong đều giống như bên ngoài.
Bọn họ vẫn chưa phát hiện ra rằng mình đã nằm trong sự khống chế của Lâm Thanh Diện, sáng thể truyền thừa, đến ngay cả Thiên Giới cũng ít có người có được năng lực này, Lâm Thanh Diện có, dưới tình huống anh không nói ra, bỗng nhiên ra tay khiến mọi người ngoác mồm kinh ngạc.
Lão đại, chúng ta giống như đến một nơi khác, đây không phải vị trí vừa rồi kia, nhìn xem, tên nhóc này rất nhanh, chỉ bằng tu vi của chúng ta cũng không thể nào phát hiện được.
Lão tam quan sát tất cả chung quanh, sau khi tinh tế tường tận quan sát mới nói ra.
Nghe thấy lời này, lão đại cau mày, cả giận nói: Lâm Thanh Diện không phải đối thủ của chúng ta, dùng thủ đoạn hạ lưu này, lần sau gặp được hắn ta, nhất định phải cho hắn đẹp mặt Vừa nói chuyện vừa nghiến răng nghiến lợi, muốn bao nhiêu câm tâm liền có bấy nhiêu.
Lão tam bất đắc dĩ nói: Nhưng đại ca, chúng ta làm thế nào để thoát ra, đến bây giờ ta vẫn chưa tìm được lôi ra, cứ tiếp tục như vậy thì không thể được! Không cần lo lắng, nhất định sẽ có cửa ra, ta không tin tên nhóc kia có thể nhốt chúng ta ở đây mãi! Bọn họ đi loạn bên trong, Lâm Thanh Diện nhìn tình hình ở đó, không khỏi bật cười một tiếng.
Những người của Thiên Giới đều thích khẩu xuất cuồng ngôn thể sao, bây giờ thứ duy nhất trong lòng anh chỉ có Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài.
Vừa rồi mình hỏi nhưng không ai nói gì, chắc hẳn Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài không sao, nếu không bọn họ hoàn toàn có thể dùng tính mạng của vợ con mình để uy hiếp.
Lâm Thanh Diện vạch ra thế giới kia chỉ có thể duy trì nửa giờ, sau khi bọn họ đi ra, không buông tha tất nhiên sẽ tới nhà họ Vương tìm.
Lâm Thanh Diện không thể đến nhà họ Vương, sợ sẽ liên lụy đến nhà họ Vương, trong khoảng thời gian này nhất định phải sắp xếp tốt cho Vương Quyền, ngàn vạn không thể để cho Vương Quyền thoát khỏi khống chế.
Anh đến cổng nhà họ Vương, để người giữ cửa đi tìm Vương Phi Dương, Vương Phi Dương ở trong thư phòng của cha anh ta, có hạ nhân đến gọi, anh ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Đi ra ngoài, Lâm Thanh Diện đứng ở cửa chính đang chờ anh ta.
Tại sao không đi vào, đây là chỗ xa lạ sao? Vương Phi Dương đi lên, vỗ vỗ bả vai Lâm Thanh Diện.
Đương nhiên không phải, tôi bị người khác để mắt tới, không muốn liên lụy đến nhà họ Vương các cậu! Lâm Thanh Diện cười nhạt một tiếng: Nếu nhà họ Vương bị tôi làm liên lụy, vậy thì quá không nên! Vương Phi Dương không quan trọng cười một tiếng: Anh và tôi bây giờ sớm đã là châu chấu trên một sợi dây thừng, cho dù anh muốn tách ra cũng không dễ dàng như vậy, biết người tấn công anh là ai không?’ Không biết, nhưng theo tôi suy đoán thì có lẽ là người của Vương Quyền, ngoại trừ người của Vương Quyền, tôi không nghĩ ra người khác! Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, Vương Phi Dương nhíu mày, Vương Quyền cũng đã như vậy rồi, vẫn còn có người nhớ hắn ta sao? Anh ta nhìn Lâm Thanh Diện hỏi Lăng Dương định làm thế nào, Lâm Thanh Diện nói với Vương Phi Dương những gì Diệp Phàm Trần đã nói với mình, Vương Phi Dương hận không thể cùng Lăng Dương đi lấy kia Cố Hồn thảo.
Cân nhắc đến thế cục của thành Tiên Linh, anh ta không thể rời đi.
Vương Phi Dương nhắc nhở Lâm Thanh Diện: Có rất nhiều quyết quái ở núi Lĩnh Tuyết, đều là thần thú đã tu luyện trên ngàn năm, anh đến đó rất nguy hiểm, phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt! Trong lời nói đều là sự lo lắng.
Lâm Thanh Diện buông tay, nói: Tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, đại nạn không chết, lần này nhất định cũng sẽ thành công, cậu yên tâm.
Lần này tôi đến tìm cậu, chính là cần cậu chăm sóc tốt cho nhà đầu Mạc Niệm kia, còn có La Tiêu Tiêu, mẹ của cô ấy giao phó cô ấy cho tôi, không thể để cô ấy xảy ra chuyện! Vương Phi Dương gật đầu, anh ta cảm thấy, Lâm Thanh Diện không ở đây, đây là trách nhiệm mà anh ta không thể chối từ.
Lâm Thanh Diện nhận được câu trả lời chắc chắn của Vương Phi Dương, thở dài một hơi, Lâm Thanh Diện có chút áy náy nhìn Vương Phi Dương: Tôi biết rằng Vương Quyền ở nhà họ Vương chắc chắn sẽ mang đến cho nhà họ Vương rất nhiều rắc rối, tôi cam đoan, nhất định sẽ nhanh chóng trở về! Nói nhiều như vậy làm gì, khách khí, khách khí, có muốn chào tạm biệt với bọn họ không? Vẻ mặt Vương Phi Dương bỗng nhiên ngưng trọng, anh ta biết đoạn đường này tất nhiên rất nguy hiểm, cố gắng để cho mình không quá xúc động.
Lâm Thanh Diện nói: Tiểu tử thúi, cậu thật sự hi vọng tôi không trở về được sao, chuyện này không cần thiết, với tính cách của La Tiêu Tiêu nhất định sẽ quấn lấy tôi, mang theo cô ấy không tiện! Lâm Thanh Diện nhớ tới La Tiêu Tiêu, đồng thời nhớ đến Hứa Bích Hoài, nếu người hôm nay ở Vương phủ là Hứa Bích Hoài, anh nhất định sẽ đưa Hứa Bích Hoài theo.
Vợ chồng vốn nên đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau… CHƯƠNG 1593: HÀNH TRÌNH ĐẾN NŨI LĨNH TUYỂT Người phụ nữ của chính mình đang ở bên cạnh, nam nữ phối hợp, lúc làm việc có tinh thần hơn rất nhiều.
Anh nói mấy câu đơn giản với Vương Phi Dương rồi lên đường, có Vương Phi Dương ở đây, anh rất yên tâm.
Lúc đi còn đặc biệt nói với Vương Phi Dương là nếu gặp khó khăn thì có thể đi tìm Triệu Tuấn, Triệu Tuấn nhất định sẽ giúp.
Đương nhiên là Vương Phi Dương đồng ý với Lâm Thanh Diện, trong lòng thầm nghĩ nếu không phải không còn cách nào khác thì sẽ không đi tìm Triệu Tuấn.
Gặp Triệu Tuấn, anh ta nghĩ mình tầm thường đã đành, lúc trước còn từng sỉ nhục Triệu Tuấn, thật là rất không phải.
Hơn nữa, Triệu Tuấn không khách sáo với Lâm Thanh Diện như đối với mình, càng không nói tới có thành kiến với mình, dù sao thì hẳn là Triệu Tuấn không hề quên chuyện xảy ra năm đó.
Nếu không có Lâm Thanh Diện, e là Triệu Tuấn cũng chẳng muốn để ý đến mình.
Anh ta xấu hổ khi nói mấy chuyện này với Lâm Thanh Diện, nhìn Lâm Thanh Diện rời đi rồi quay về.
Đúng lúc gặp La Tiêu Tiêu ra khỏi cửa, anh ta hỏi La Tiêu Tiêu: Cố định đi ra ngoài à? Ừ, tôi hết son rồi, tôi đi mua một ít La Tiêu Tiêu mỉm cười, từ khi ở cạnh Lâm Thanh Diện, cô ta dùng hết rất nhiều son phấn.
Người ta hay nói con gái thích ăn diện trước người mình thích, Lâm Thanh Diện chính là tình yêu đích thực của cô ta, tất nhiên cô ta muốn trang điểm xinh đẹp trước mặt Lâm Thanh Diện rồi.
Cô có cần gì thì bảo người làm đi mua, đừng tự mình đi ra ngoài, bên ngoài không yên ổn Vương Phi Dương nhìn cô gái nhỏ trước mặt, may mà năm đó không bị tổng quản Diệp làm hỏng.
Đầu óc đơn giản, không có tâm cơ gì, diện mão cũng rất xinh đẹp, đáng tiếc cả trái tim đều dành cho Lâm Thanh Diện.
La Tiêu Tiêu không quan tâm lắm, nói: Có Lâm Thanh Diện ở đây tôi chẳng sợ gì cả, Lâm Thanh Diện đã hứa là sẽ bảo vệ tôi.
Lâm Thanh Diện đã không còn ở thành Tiên Linh nữa, cô dừng mơ tưởng hão huyền là Lâm Thanh Diện có thể xuất hiện bảo vệ cô.
Vương Phi Dương khoanh tay trước ngực, cũng không định lừa La Tiêu Tiêu.
La Tiêu Tiêu nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, nước mắt lưng tròng.
Vương Phi Dương thấy cô ta như vậy, hơi hoảng: Không có Lâm Thanh Diện, đằng sau cô còn có cả nhà họ Vương lớn như vậy, cô khóc cái gì? Anh không hiểu đâu, Lâm Thanh Diện từng nói đi đâu cũng sẽ đưa tôi đi, anh ấy đi đâu rồi? La Tiêu Tiêu chờ Vương Phi Dương: Tôi không cho anh ngăn cản tôi hay lừa tôi, không có Lâm Thanh Diện, tôi thà chết còn hơn.
Vương Phi Dương hít sâu một hơi, chỉ có phụ nữ và trẻ con là khó chiều nhất, làm như Lâm Thanh Diện bỏ rơi cô ta vậy.
Mạc Niệm với Lâm Thanh Diện người ta ở bên nhau mà lúc này Lâm Thanh Diện còn chưa đưa Mạc Niệm đi cùng, suy nghĩ của cô ta có hơi quá khích rồi.
Vương Phi Dương chẳng thèm để ý đến cô ta, nhưng không thể không để cô ta ra ngoài, đành tìm người trông chừng cô ta, Vương Phi Dương không tin cả nhà họ Vương lớn như vậy mà không trông nổi một người phụ nữ.
Nếu cô ta muốn đi ra ngoài xảy ra chuyện gì, đến khi Lâm Thanh Diện về thì phải giải thích với Lâm Thanh Diện thế nào? Có thể thấy, mặc dù Lâm Thanh Diện không có tình cảm nam nữ với cô ta, nhưng cũng coi cô ta như em gái, đối xử rất tốt.
Cô ở biệt thự chờ đi, thiếu cái gì thì sai người đi mua, cô đi ra ngoài xảy ra chuyện gì tôi không gánh nổi trách nhiệm.
Vương Phi Dương nói thẳng với La Tiêu Tiêu, La Tiêu Tiêu tức giận nhìn Vương Phi Dương, nhưng không có cách nào, trong lòng cô ta cũng biết Vương Phi Dương làm vậy là vì tốt cho mình.
Không cam lòng trở vào nhà, Mạc Niệm thấy cô ta rầu rĩ không vui mới hỏi: Sao thế, Lâm Thanh Diện về rồi tỏ thái độ không tốt với cô à? Nếu anh ấy về rồi tỏ thái độ không tốt với tôi thì tôi cũng vui, quan trọng là anh ấy bỏ lại chúng ta chúng ta đi nơi khác rồi.
Mạc Niệm đang ngồi trên hòn non bộ, nghe vậy nhanh chóng nhảy từ trên hòn non bộ xuống, hỏi: Cô có biết anh ấy đi đâu không? Thế mà anh ấy lại không dẫn tôi đi? Mạc Niệm cũng ngạc nhiên, La Tiêu Tiêu càng cảm thấy mình tủi thân, Mạc Niệm là cái đuôi nhỏ của anh, nhưng anh đã hứa với mẹ mình là sẽ chăm sóc mình, giờ anh bỏ đi, quỷ mới biết anh đi đâu rồi.
Cô ta nhìn Mạc Niệm, hỏi: Giờ chúng ta nên làm gì bây giờ, ở đây đợi anh ấy sao? Mạc Niệm bồn chồn, cô nhóc cũng không muốn phí thời gian ở đây, cô ở bên Lâm Thanh Diện, có đi cũng phải đi cùng nhau.
Dù có chết cũng không thể bỏ lại cô nhóc, cô nhóc suy nghĩ một chút rồi nói: Tất nhiên chúng ta không thể đợi ở đây mãi được, không hỏi được Lâm Thanh Diện đi đâu thì chúng ta liền rời khỏi đây, cũng không biết đi đâu tìm anh ấy thì nghĩ cách hỏi xem anh ấy đi đâu rồi.
Sắc mặt Mạc Niệm rất bình tĩnh, không vì sự ra đi của Lâm Thanh Diện mà khóc sướt mướt như La Tiêu Tiêu.
Lâm Thanh Diện không muốn mang theo các cô đơn giản là vì trên đường đi nguy hiểm, nhưng có đi hay không thì không phải Lâm Thanh Diện nói là được.
Mạc Niệm tự mình quyết định, không muốn để người khác quyết định thay mình.
La Tiêu Tiêu buồn bã nhìn Mạc Niệm, ủ dột nói: Nhưng dù chúng ta biết anh ấy ở đâu, Vương Phi Dương cũng sẽ không để cho chúng ta đi ra ngoài, hiện giờ anh ta và Lâm Thanh Diện có chung quan điểm Mạc Niệm cười nhạt, loại chuyện này tất nhiên sẽ có cách… Lâm Thanh Diện bên kia đang hỏi đường đi lên núi Lĩnh Tuyết, đi tới một quán rượu ở biên giới thành Tiên Linh hỏi chủ quán: Núi Lĩnh Tuyết ở hướng nào? Cậu muốn đi lên núi Lĩnh Tuyết sao? Tôi khuyên cậu hãy quên chuyện đó đi Chủ quán mặt mũi hiền lành nói với Lâm Thanh Diện, trông của chủ quán có vẻ rất dễ nói chuyện.
Lâm Thanh Diện lập tức hỏi: Sao lại thế? Đã xảy ra chuyện gì mà không đến núi Lĩnh Tuyết được? fi.
Tôi nghe nói Vương Quyền gặp chuyện không may, binh lực của hắn ta từ khắp nơi tập hợp lại.
Trên đường lên núi Lĩnh Tuyết có một trăm nghìn người đang tới.
Trước kia bọn họ đóng quân trên núi Lĩnh Tuyết, giết người như ngỏe, tốt nhất là không đi Chủ quán nói xong thì thở dài, nói tiếp: Bọn họ giết người tùy thuộc vào việc nhìn cậu có vừa mắt hay không.
Cũng may bây giờ Vương Quyền sa sút, nếu không thì bây giờ còn tệ hơn nữa.
Tôi có việc gấp, cho dù lời ông nói là sự thật, tôi cũng không thể không đi được Lâm Thanh Diện thẳng thắn nói ra quyết tâm của mình.
Chủ quán quan sát Lâm Thanh Diện, nói: Cậu đã nghe không lọt, tôi cũng không có cách nào, đi thẳng về phía tây nam chính là đại lộ, ở giữa có ngã ba, nhưng cũng không cần quan tâm Lâm Thanh Diện gật đầu, đi ra khỏi quán rượu, nhớ tới lời chủ quán nói, trong lòng lo lắng cho đám Vương Phi Dương.
Vương Quyền nằm trong tay Vương Phi Dương liệu có mang đến tai họa cho nhà họ Vương không? Cho dù có Diệp Phàm Trần ở đó thì liệu Diệc Phàm Trần có thể đối phó với binh lực như thế không? Anh hít sâu một hơi, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Thế lực của Vương Quyền đúng là rất mạnh, con người ai cũng như vậy, có không ít người bán mạng cho hắn ta.
Những người có thể nguyện trung thành với Vương Quyền e là cũng chẳng kém gì Vương Quyền, nếu có gặp phải thì giết một hai người cũng chẳng sao.
Mặt trời xuống núi, sắc trời tối dần, Lâm Thanh Diện đi theo đại lộ, dọc đường đi rất vắng vẻ, liền biến ra một cái chòi nhỏ để ở tạm.
Nửa đêm thì bị tiếng nói trụ đánh thức, sau đó thì nghe tiếng kêu cứu của một cô gái, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ có người bị sói đuổi bắt ư? Anh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên thấy một cái cô gái dưới ánh trăng chạy về phía bên này.
CHƯƠNG 1594: HAI NGƯỜI KHÔNG YÊN PHẬN Đêm khuya lại xuất hiện phụ nữ ở chỗ này thì thật kỳ lạ, anh nghĩ rằng đó là một thứ ô uế gì đó muốn thu hút sự chú ý của mình, thấy cô gái mặc đồ săn bắn là biết.
Chắc là cô gái bị lạc đường trong núi, hoặc là làm một con trong bầy sói bị thương, khiến bầy sói đuổi theo.
Thấy Lâm Thanh Diện, cô gái kia giống như là thấy cứu tinh, nói: Sau lưng tôi có sói đuổi theo Người đó chạy rất nhanh, trốn ở phía sau Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cạn lời: Tôi biết sau lưng cô có sói đuổi theo, nhưng cô đang săn thú mà không biết à? Dám chọc vào ổ sói để cho nó đuổi theo cô? Cô gái kia mặt dày nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Dù sao bây giờ tôi cũng đã ở đây với anh rồi, nếu anh không giúp tôi thì đám nói kia sẽ ăn thịt cả anh.
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, cực kỳ bất lực, sao cô gái này lại nghĩ mình có thể giúp cô ta mà không nghĩ mình chỉ là người bình thường? Lâm Thanh Diện nói mình chỉ là một người bình thường, cô gái liền gạt phăng đi, nói một người bình thường thì sao biến ra một túp lều tranh từ hư không được.
Lúc ban ngày cô ta đi ngang qua, ở đây chẳng có gì, chẳng có lý do gì đến tối lại mọc ra thêm một túp lều tranh.
Lâm Thanh Diện cười, thật ra cô gái này rất cẩn thận, Lâm Thanh Diện trực tiếp dựng kết giới xung quanh túp lều tranh này, ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Cô gái này đi vào túp lều tranh của Lâm Thanh Diện, cười hì hì nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Anh có học trò không? Tôi không có học trò Lâm Thanh Diện đứng dựa vào cửa phòng ngắm trăng, trong lòng đang nhớ Hứa Bích Hoài.
Vậy anh có định nhận học trò không? Anh xem tôi có được không? Chỉ cần tôi có một nửa bản lĩnh của anh, sau này tôi ra ngoài săn bắn sẽ không bị sói đuổi nữa.
Lâm Thanh Diện phớt lờ người phụ nữ, cô gái tự lẩm bẩm cái gì mà đều là chuyện tốt anh trai cô ta làm, làm cái gì không tốt, cố tình giết con sói nhỏ trong đàn sói.
Bây giờ người đâu rồi cũng không biết.
Lâm Thanh Diện thấy nơi này thật sự rất hẻo lánh, hỏi cô gái: Các cô săn thú ở đây, vậy nhà cô ở đâu? Nhà tôi cách đây rất xa, chúng tôi đến đây là bởi vì muốn tới núi Lĩnh Tuyết, nếu không tôi cũng chẳng tới cái chỗ khi họ cò gáy này.
Cô gái nói, điệu bộ cứ như là có người ép cô ta tới vậy.
Lâm Thanh Diện cảm thấy hứng thú, hỏi: Các cô đến núi Lĩnh Tuyết làm gì? Chúng tôi đi săn thú, núi Lĩnh Tuyết có gấu trắng, săn được một con gấu trắng thì da nó cũng đủ để chúng tôi bán được giá cao, cả đời không phải lo chuyện ăn uống nữa.
Cô gái kia nói xong, trên mặt hơi mỉm cười, cô ta vô cùng khát khao đến núi Lĩnh Tuyết săn gấu trắng.
Không ngờ rằng bây giờ mình và anh trai bị tách ra, không biết bây giờ anh trai cô ta thế nào rồi.
Lâm Thanh Diện cảm thấy chuyện này vừa khéo để mình lợi dụng, nơi mà cô gái này muốn đến chính là mục đích của anh, dọc đường đi không quen, có người làm bạn sẽ không quá cô đơn.
Cô có biết hiện giờ anh trai cô ở đâu không? Nếu không biết, có thể anh trai cô bị giết rồi, cô còn muốn đi không? Lâm Thanh Diện vào trong, nghiêm túc nhìn cô gái.
Cô gái trừng liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cái, tức giận mắng: Ăn nói bậy bạ, anh trai tôi sẽ không gặp tai nạn.
Nếu xảy ra chuyện cũng là do Danh miệng qua.
Lâm Thanh Diện nhất thời cạn lời, anh chỉ nói thật thôi,được không? Nếu cô gái này không gặp được mình, e rằng đã bị bầy sói xé tan xác, giờ chỉ còn lại xương cốt thôi.
Anh nhắm mắt ngồi xuống đất, chợp mắt một lát.
Cô gái lầm bầm: Cho dù anh trai tôi thật sự đã xảy ra chuyện, tôi cũng phải đi, săn được một con gấu trắng là mong muốn của tôi với anh tôi, anh ấy xảy ra chuyện, tôi càng muốn thay anh ấy hoàn thành Lâm Thanh Diện không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, nếu núi Lĩnh Tuyết kia giống như lời Triệu Tuấn nói thật, thì không phải bọn họ đi săn gấu trắng, mà là đi làm mồi cho gấu.
Nhìn cô gái kia trong lòng anh rất xúc động, những người đang bôn ba khắp nơi vì cuộc sống trên Trái Đất không phải cũng vậy sao, cho dù không còn hy vọng, bị cuộc sống hành hạ đến toác đầu chảy máu, họ vẫn mặc kệ tính mạng để đi về phía trước.
Sáng ngày hôm sau, trời đổ cơn mưa phùn, có lẽ là mưa từ nửa đêm, khắp nơi trên mặt đất đều ẩm ướt.
Cô gái sáng sớm đã đứng bên ngoài túp lều tranh, nói: Sao tôi không ra ngoài được? Lẽ nào đây là kết giới mà những người tu tiên mấy anh nói đến ư? Cô cũng thông minh lắm.
Cô nói đúng, nếu không có cái này, đêm qua tôi đã không tránh được trận chiến với bầy sói.
Tôi phải đi, cô xem cô muốn đi tìm anh trai cô hay đi với tôi? Cô gái nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó vui vẻ nói: Anh cũng đi núi Lĩnh Tuyết à? Không sai.
Lâm Thanh Diện phá bỏ kết giới đi về phía trước, cô gái đi theo sau, anh nhắc nhở: Tôi khuyên cô vẫn nên mau chóng trở về, nếu không có gì bất ngờ thì anh trai cô đã chết rồi, núi Lĩnh Tuyết không thể đi, gấu trắng lại càng không săn được, núi Lĩnh Tuyết không phải chỗ tốt lành gì.
Cô gái không muốn nghe theo Lâm Thanh Diện, nói Lâm Thanh Diện là chẳng nói được cái gì tốt đẹp.
Cô ta đi vào rừng một mình, cô ta và anh trai bị chia cắt trong rừng, bây giờ không biết có còn sống hay không.
Cảm thấy những lời Lâm Thanh Diện nói cũng có lý, nhưng mình không thể bỏ lại anh trai được.
Nhìn thấy cô ta vẫn đi vào rừng mà không hề do dự, Lâm Thanh Diện chỉ có thể chúc cô ta may mắn.
Tiếp tục đi về phía trước, con đường này có rất ít người đi lại, cỏ dại mọc um tùm, Lâm Thanh Diện bước đi khá là khó khăn.
Người ta nói là dọc đường sẽ có binh lính của Vương Quyền, nhưng anh không nhìn thấy ai cả.
Tại nhà họ Vương, Mạc Niệm đã thành công tìm ra nơi mà Lâm Thanh Diện đi, Vương Phi Dương không ngờ Mạc Niệm sẽ đi theo, nghĩ rằng cô nhóc biệt khó khăn của Lâm Thanh Diện.
Nửa đêm mang theo La Tiêu Tiêu trèo tường ra ngoài, hôm sau khi Vương Phi Dương bảo người làm gọi người ra ăn cơm thì phát hiện không thấy người đâu nữa rồi.
Vương Phi Dương lo lắng sai người đi tìm, Vương Đình Thiên ngăn cản Vương Phi Dương, nói: Đi rồi là tốt, có một Vương Quyền ở đây ba đã sợ lắm rồi, chỉ có thằng nhóc con chẳng thèm quan tâm Con đã đồng ý với Lâm Thanh Diện thì sẽ không nuốt lời, ba, nếu không có Lâm Thanh Diện con đã mất mạng từ lâu rồi, con không thể vô ơn thể được.
Vương Phi Dương nói rất có lý, nhất thời Vương Đình Thiên không tìm ra chỗ để phản bác, cũng không biết con trai mình trọng tình nghĩa như thế là tốt hay xấu.
Từ khi gặp Lâm Thanh Diện, Vương Phi Dương đã thay đổi rất nhiều, trở nên có chút giống Lâm Thanh Diện.
Mạc Niệm và La Tiêu Tiêu đi theo con đường lên núi Lĩnh Tuyết, La Tiêu Tiêu là người sống trên Thiên Giới, cô ta rất quen thuộc với con đường lên núi Lĩnh Tuyết Khi chúng ta đến nơi, sợ là Lâm Thanh Diện đã trở lại rồi.
Tốc độ của Mạc Niệm rất nhanh, La Tiêu Tiêu chậm hơn nhiều, cô nhóc mỉa mai La Tiêu Tiêu đi chậm.
La Tiêu Tiêu nói: Không đâu, tôi biết đường nào để lên núi Lĩnh Tuyết, lại còn gần nữa, không có nhiều người biết, ba tôi là một thợ săn, ông ấy từng đi một lần, về nhà liền vẽ bản đồ, nhưng đi một lần rồi không bao giờ quay lại nữa Cô ta nhỏ giọng nói, Mạc Niệm đổi chủ đề, bảo cô ta đi trước dẫn đường.
La Tiêu Tiêu đi đằng trước, cô ta biết tuy gần nhưng rất nguy hiểm, để có thể nhìn thấy Lâm Thanh Diện sớm hơn một chút, cô ta không định nói cho Mạc Niệm… CHƯƠNG 1595: TUYẾT YÊU La Tiêu Tiêu nói rất nhanh thì có thể đến, chỉ là ở trong núi sâu nhiều năm không đi, tốc độ chậm hơn rất nhiều so với ban đầu.
Mạc Niệm đi theo sau lưng, kêu lên một tiếng, dọa La Tiêu Tiêu ôm chặt lấy Mạc Niệm, Mạc Niệm nhíu mày, hỏi: Thứ gì vậy? Nhìn nơi phát ra âm thanh, Mạc Niệm hít sâu một hơi, sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Hình ảnh lúc này rất quỷ dị, Mạc Niệm trông giống như con nít, lại bị một người lớn hơn mình rất nhiều như La Tiêu Tiêu ôm lấy.
Đối diện có một con báo đốm đang nhìn Mạc Niệm với La Tiêu Tiêu, La Tiêu Tiêu sợ quá khóc lên, nói: Mạc Niệm, cô có biện pháp gì hay không? Cô cũng chưa từng nói trên đường có dã thú Mạc Niệm oán trách La Tiêu Tiêu.
La Tiêu Tiêu nghe thấy lời này, lo lắng nói: Chỉ cần có thể tìm được Lâm Thanh Diện sớm một chút, thì cho dù có nhiều dã thú hơn nữa, tôi cũng không sợ! Mạc Niệm nhìn La Tiêu Tiêu ôm cánh tay mình, cười sâu xa một tiếng: Nếu cô cũng đã nói như vậy thì thả tôi ra đi, một người lớn như vậy mà sao không có tương lai như thế chứ? La Tiêu Tiêu lập tức không dám nói lời nào, con báo đốm kia đang nhìn chằm chằm La Tiêu Tiêu với Mạc Niệm, đi tới từng bước một.
La Tiêu Tiêu buông tay ra thì lập tức bỏ chạy, Mạc Niệm năng trán, chưa thấy qua người nào ngu ngốc như vậy, cho dù chạy nhanh như thế nào thì còn có thể chạy nhanh hơn báo sao sao? Bỗng nhiên con báo kia đuổi theo, La Tiêu Tiêu ngã trên mặt đất, khi nhìn thấy miệng báo há ra muốn cắn vào cổ La Tiêu Tiêu thì Mạc Niệm thi pháp, hét lớn một tiếng về phía con báo, con báo nhanh chóng biến mất.
Mạc Niệm vốn là tinh linh trong núi, sao có thể sợ những con thú kia chứ, lúc ở trong sương mù dày đặc, những thứ còn lợi hại hơn con báo này mấy trăm lần còn chưa làm gì được cô.
Sau khi con báo chạy đi thì nước mắt của La Tiêu Tiêu cũng không còn nữa, Mạc Niệm bảo cô ta tăng tốc lên một chút, cô cũng không muốn sau khi bọn người Lâm Thanh Diện đã làm tốt mọi chuyện trở về lại phát hiện bọn họ không ở đấy, rồi lại phải đi tìm bọn họ.
Một bên khác Lâm Thanh Diện đi đến đỉnh núi tuyết, khi vượt qua cột mốc biên giới của đỉnh núi tuyết thì cơn gió lạnh gào thét vô tình đập vào mặt tạo thành âm thanh vù vù, làm cho nơi này lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Cách đó không xa có một tòa núi tuyết, dưới lòng bàn chân đã có lớp băng nhưng anh vẫn luôn đi về phía trước, càng đi vào sâu bên trong thì thấy tuyết đọng càng dày hơn.
Lúc này trông thấy cách đó không xa có một dấu chân rất lớn, đột nhiên nhớ tới tuyết yêu Triệu Tuấn từng nói đến.
Anh thận trọng, sợ sẽ có thứ gì bỗng nhiên xuất hiện, bất ngờ cho người ta một đòn.
Bây giờ, điều quan trọng nhất chính là tìm được đỉnh núi tuyết cao nhất, trong lòng Lâm Thanh Diện cảm thấy không chắc chắn, chu kỳ sinh trưởng của Cố Hồn Thảo kia nghìn năm mới có một cây, hi vọng mình có thể tìm được.
Nếu lần này tìm không thấy thì cho dù có Vương Quyền trong tay, anh vẫn không có cách nào có thể cứu Nặc Nặc, như thế thì không có cách nào sum họp đoàn viên với Hứa Bích Hoài.
Không biết Hứa Bích Hoài ở Dược Vương Cốc thế nào rồi nữa, Lâm Thanh Diện muốn trở về nhìn một cái, nhưng nhớ tới Nặc Nặc thì trong lòng không khỏi tự trách mình không làm tốt chức trách của một người ba.
Loại cảm giác này của Lâm Thanh Diện chỉ có người làm ba mẹ mới hiểu, anh tiếp tục đi về phía trước.
Anh biết, đây chẳng qua chỉ là một cửa vào của đỉnh núi tuyết, nếu thật sự muốn đi vào đến đỉnh cuối cùng còn cần một chút thời gian nữa, nhưng anh không thể kéo dài được, lúc này Vương gia đã rất nguy hiểm, nếu bởi vì Vương Quyền mà liên lụy Vương gia, vậy thì mình có tội ác tày trời rôi.
Ánh sáng của tuyết vô cùng chói mắt, ầm ầm, mặt đất bắt đầu rung chuyển, Lâm Thanh Diện có chút hoảng loạn, nhíu mày lại, tuyết lở sao? Ánh mắt của anh nhìn về phía núi tuyết, cũng không nhìn thấy có điều gì bất thường.
Lúc này nghe thấy một giọng nói vang lên: Không nghĩ tới còn có người đi tìm cái chết, tôi ở chỗ này cũng trên vạn năm rồi mà không ai dám tiến vào, nhóc con, lá gan của cậu cũng không nhỏ đâu! Lâm Thanh Diện nhìn bốn phương tám hướng khắp nơi, nhưng không thấy bất cứ thứ gì.
Nghe giọng nói sắc bén này, chẳng lẽ là chủ nhân của đỉnh núi tuyết sao? Trong giọng nói này có cả chế giễu lẫn khinh bỉ, Lâm Thanh Diện cũng biết, năng lực của mình chỉ như hạt bụi so với họ, nhưng anh tuyệt đối sẽ không cúi đầu.
Ngài là chủ nhân nơi này sao, tôi tới nơi đây quả thật như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng tôi cũng là do bất đắc dĩ mới tới, tôi cần bảo bối nơi đây để cứu con gái của mình Khi Lâm Thanh Diện nói chuyện vẫn chú ý đến tình hình xung quanh, giọng nói kia lại vang lên: Ai tới đây cũng đều có mục đích, cậu cũng không ngoại lệ, chỉ là đến cuối cùng bọn họ chẳng những không lấy được bảo bối mà ngược lại còn mất mạng ở đây đấy.
Lâm Thanh Diện đã quyết định tự mình đến, thì tất nhiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần không còn mạng mà quay về.
Nếu như có thể lấy được đồ vật mình muốn, thì cho dù có mất mạng ở đây cũng không sao cả.
Lời nói Lâm Thanh Diện tràn đầy chính nghĩa, trực tiếp đi lên phía trước, tuyết yêu phát hiện lời mình nói không có tác dụng thì có chút tức giận.
Một quả cầu tuyết mạnh mẽ đập về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện tránh thoát, tuyết yêu kia tiếp tục nói: Nếu bây giờ cậu thức thời, hoặc hối hận thì tôi có thể để cậu trở về, nhưng nếu cậu cứ kiên trì đi tiếp thì đến lúc đó có hối hận cũng không còn tác dụng gì nữa đâu.
Ba cứu con gái, vốn dĩ là không có lựa chọn nào khác, nếu hôm nay không lấy được thứ đó, chết ở chỗ này tôi cũng chịu Lâm Thanh Diện nói chuyện với bầu trời, hoàn toàn không cảm nhận được tuyết yêu kia ở nơi nào.
Lời nói cũng cao thượng đấy Giọng nói của tuyết yêu lạnh lùng vang lên, sau đó xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện.
Là một cô gái có vẻ đẹp kinh người, mặc một chiếc váy màu trắng như tuyết, ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện.
Hôm nay Lâm Thanh Diện xuất hiện nhất định là một sai lầm, trông thấy cô gái, Lâm Thanh Diện hơi ngạc nhiên, nếu không phải vừa rồi cô ta nói những lời ác độc kia thì Lâm Thanh Diện hoàn toàn không nghĩ ra cô ta có thể ác độc như vậy.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm tuyết yêu, tuyết yêu lập tức cười một cái quyến rũ, nói: Tới đây, phần lớn đàn ông đều bị vẻ đẹp của tôi mê hoặc mà không muốn rời đi, cậu muốn ở lại với tôi không? Tuyết yêu đến bên người Lâm Thanh Diện, quyến rũ anh.
Dù sao Lâm Thanh Diện cũng là một người đàn ông, sao có thể không muốn chứ, nhưng biết đây là cạm bẫy, lại nhớ tới Hứa Bích Hoài khiến anh tỉnh táo hơn rất nhiều.
Người ở lại với ngài đều đã chết cả rồi, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý Lâm Thanh Diện ăn ngay nói thật, tuyết yêu tức giận không có chỗ phát tiết, một cô gái xinh đẹp như ở trước mắt anh, thế mà anh lại không hề bị lay động sao? Đây quả thực là nhục nhã đối với tuyết yêu, cô ta chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.
Cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Diện, bắt đầu thấy hứng thú với Lâm Thanh Diện, nói: Cậu nói cậu tới đây làm cái gì, muốn bảo bối gì? Trong núi này có rất nhiều bảo bối Lâm Thanh Diện không khỏi có chút căng thẳng, nói: Tôi tới lấy Cố Hồn Thảo, tôi phải cứu con gái của tôi.
Ánh mắt tuyết yêu nhìn lên trên núi cách đó không xa, nhíu mày hỏi: Chắc hẳn cậu biết tác dụng của Cố Hồn Thảo kia, nhưng mà cậu đừng thấy tôi ở đây nói chuyện với ngươi, đồ vật trên núi này tôi cũng không lấy được, có tuyết quái canh giữ, cậu chắc chắn mình có thể làm được sao? Cũng đã đến rồi, không thử một chút làm sao biết có được hay không? Lâm Thanh Diện lễ phép nhìn tuyết yêu, cũng không muốn đắc tội cô ta.
Trong lời nói của tuyết yêu này, Lâm Thanh Diện biết được ở nơi có Cố Hồn Thảo kia còn có yêu quái khác.
Anh nhớ tới Cố Hồn Thảo, nhìn lại tuyết yêu trước mặt, chắc không ai có thể hiểu rõ về tình huống của đỉnh núi tuyết hơn so với cô ta, nên hỏi tuyết yêu: Hiện tại là chu kỳ sinh trưởng của Cố Hồn Thảo sao? CHƯƠNG 1596: TUYẾT QUÁI Yêu quái tuyết cười nhạt một tiếng, nói: Không nghĩ tới cậu tới nơi này một chuyến mà cái gì cũng đã dò la được, Cố Hồn Thảo có chu kỳ sinh trưởng lâu như vậy thì đúng là có, nhưng nếu cậu muốn lấy Cố Hồn Thảo, thì phải dùng mạng để cược.
Tay tuyết yêu vạch một cái, lơ lửng trong không trung tạo thành một thứ giống như tấm gương, một tuyết quái ở bên trong, còn có một vài động vật nhỏ khác.
Ánh mắt tuyết yêu nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, nói: Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, nếu không tôi nhất định sẽ ăn cậu, đúng rồi, nếu cậu hối hận, bất cứ lúc nào có thể rời đi, không lấy mạng đi cược là chính xác.
Thật sự hiếm có khi đối xử tốt với người khác như vậy, là do tuyết yêu nhìn thấy Lâm Thanh Diện là chính nhân quân tử, có nỗi khổ tâm của người ba, cho nên mới nguyện ý buông tha cho anh.
Lâm Thanh Diện nói: Ý tốt của cô tôi xin nhận, nếu như về sau có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp cô thật tốt.
Nói xong đi sâu vào trong núi tuyết, cho dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần không từ bỏ thì sẽ có hi vọng, Lâm Thanh Diện ở đây cố gắng thêm một chút thì thời gian Nặc Nặc chịu khổ sẽ ngắn hơn một chút.
Lúc này, Mạc Niệm với La Tiêu Tiêu đều đã đến biên giới của đỉnh núi tuyết, cảm giác như bước qua một bước thì vô cùng lạnh lẽo.
La Tiêu Tiêu mặc ít quần áo, run lẩy bẩy hỏi: Mạc Niệm, cô nói xem Lâm Thanh Diện có ở bên trong hay không? Chắc chắn ở bên trong, bây giờ cái gì tôi cũng không sợ, chỉ sợ Lâm Thanh Diện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi đó chúng ta tới nơi này nhặt xác cho anh ấy Vẻ mặt Mạc Niệm nghiêm túc, mọi thứ ở đỉnh núi tuyết này làm cho người ta nhìn thấy mà khiếp sợ, cô cũng không dám tự tiện xông vào.
Tuyết quái có rất nhiều, cũng không nghe lời giống như những con báo đốm kia, cô hoàn toàn không năng lực đối phó với chúng.
Thấy Mạc Niệm chán nản, La Tiêu Tiêu vội vàng vỗ vỗ miệng Mạc Niệm: Bỏ bỏ bỏ, Mạc Niệm, cô nói lung tung cái gì vậy, chuyện như thể hoàn toàn không thể xảy ra được, biết chưa? Mạc Niệm lạnh lùng nhìn cô ta, trực tiếp biến ra một bộ y phục cho cô ta mặc vào, nói thì thầm trong miệng, người đã lớn như vậy còn không biết quan tâm bản thân.
La Tiêu Tiêu kéo tay Mạc Niệm đi về phía núi tuyết, bọn họ đã đến nơi này, không có lý do gì lại chờ ở lối vào của đỉnh núi tuyết.
Mạc Niệm suy nghĩ, cô sợ mình sẽ trở làm vướng chân vướng tay Lâm Thanh Diện, lại còn có La Tiêu Tiêu ở đây, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình khi gặp tuyết quái cũng không có.
Tuyết yêu cũng không tốt gì, ở chỗ này làm khán giả, ngày nào cũng trông mong người khác đến bán mạng cho nó để nâng cao tu vi.
Cũng không biết Lâm Thanh Diện hiện tại thể nào, bọn họ đi vào núi tuyết, lúc tuyết yêu nhìn thấy hai cô gái này thì nhíu mày.
Hơn nữa cô ta còn có thể cảm nhận được La Tiêu Tiêu cái gì cũng không phải mà chỉ là một người bình thường, lá gan cũng quá lớn rồi.
Hôm nay người tới đây quả thật là nhiều, tuyết yêu trực tiếp bắt lấy hai người bọn họ, ngược lại nhìn Mạc Niệm thì rất vừa ý, một tiểu tinh linh, nhưng La Tiêu Tiêu lại không có cái gì, ăn thịt cũng chỉ là vỏ khô, không có ý nghĩa gì.
La Tiêu Tiêu với Mạc Niệm không hiểu sao bị người ta bắt trói lại, bị bắt như thế nào cũng không biết.
Cô là tuyết yêu? Mạc Niệm nhìn cô gái trước mặt, khen ngợi: Tôi vẫn cho là những tuyết yêu đều là lão yêu bà, không nghĩ tới bây giờ lại nhìn thấy một chị gái xinh đẹp như vậy.
Mặc dù là lấy lòng, nhưng đây cũng là lời nói thật, tuyết yêu này qua thực là rất xinh đẹp.
Tuyết yêu nghe thấy lời này, sâu xa cười một tiếng: Cô khen tôi, hay là muốn tôi thả cô ra? Mạc Niệm lập tức cảm thấy đây không phải đùa, gọn gàng dứt khoát nói: Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là tới đây tìm người, chị gái, trong ngọn núi tuyết này còn có người khác không? Đầu óc tuyết yêu xoay chuyển, nhớ tới Lâm Thanh Diện, chẳng lẽ là đến tìm Lâm Thanh Diện? Trong lòng La Tiêu Tiêu cảm thấy khó chịu, tuyết yêu này sẽ ăn thịt người sao, vậy Lâm Thanh Diện có thể đã bị giết rồi à? Cô ta hoảng sợ nhìn tuyết yêu, tuyết yêu trừng cô ta một cái, ánh mắt nhìn cô ta không có ý tốt, lộ rõ vẻ khó chịu nói: Một cô gái như cô thì có cái gì, cô yên tâm, cho dù tôi chết đói thì cũng không nhìn trúng kiểu như cô, cái gì cũng không có, lãng phí thời gian của tôi.
Lập tức thi pháp mở trói cho La Tiêu Tiêu, quay đầu nói với Mạc Niệm: Tôi cho cô biết cũng được, tiểu tinh linh, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện.
Tuyết yêu cười như không cười nhìn Mạc Niệm, Mạc Niệm chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, ấp a ấp úng hỏi: Cô muốn điều kiện gì, nếu tôi có thể làm được thì sẽ không nuốt lời Linh hồn của cô rất tốt, có thể làm bữa tối của tôi hay không, đồng ý thì tôi sẽ nói cho cô biết Khi tuyết yêu nói chuyện thì cái mũi đã đến bên cổ Mạc Niệm, ngửi mùi trên người Mạc Niệm.
Mạc Niệm vội vàng cự tuyệt, La Tiêu Tiêu ở một bên nói tuyết yêu biến thái.
Tuyết yêu tỏ vẻ Mạc Niệm với La Tiêu Tiêu vô cùng ngu ngốc.
Thực lực bọn họ chẳng ra sao cả, còn một lòng muốn đi theo gây thêm thêm phiền phức cho người khác, ánh mắt tuyết yêu đặt ở trên người La Tiêu Tiêu, cau mày hỏi: Cô là người đuổi theo người kia hay là có quan hệ gì cậu ta? Tôi là… là bạn gái của anh ấy La Tiêu Tiêu ấp a ấp úng nói, cô ta nói không có chút sức lực gì.
Tuyết yêu nghe vậy, hít sâu một hơi, hai mắt nhìn La Tiêu Tiêu, Lâm Thanh Diện lại có thể coi trọng người tầm thường như thế, ánh mắt chọn vợ cũng quá kém rồi.
Nghe thấy tuyết yêu hỏi như vậy, Mạc Niệm thở dài một hơi, ít nhất Lâm Thanh Diện còn sống, ở tại chỗ của tuyết yêu này chờ Lâm Thanh Diện trở về cũng không phải không được Cô cự tuyệt yêu cầu của tuyết yêu, mà tuyết yêu cũng thay đổi ý đồ của mình, cứ như vậy mà ăn bọn họ thì không còn gì thú vị nữa rồi, hơn nữa lúc này cô ta cũng không đói bụng.
Ăn ngon uống sướng ở đây chờ Lâm Thanh Diện đến nơi này, trong tay mình cũng có át chủ bài.
Đã nhiều năm như vậy, tuyết yêu cũng chưa từng thấy qua người đàn ông nào đẹp trai như Lâm Thanh Diện, vẻ ngoài đẹp đẽ thì cũng thôi đi, nhưng mà người ta lại còn là một chính nhân quân tử.
Ở chỗ này làm quản lý cho mình cũng thì Lâm Thanh Diện cũng không thiệt thòi, trong lòng cô ta nghĩ đến đây thì lộ ra nụ cười.
Sau đó quan sát Lâm Thanh Diện qua mặt gương đang lơ lửng trên không, cô ta không hiểu rõ thực lực của Lâm Thanh Diện, cũng không biết anh có thể chết ở trong tay những quái thú kia không.
Lâm Thanh Diện đến một tòa núi băng, thật ra không tính là núi băng, nhưng nhất định là nơi cao nhất của đỉnh núi tuyết, trên núi kết bằng, phía trên một tầng thật dày còn phủ tuyết.
Một gốc thực vật màu xanh hấp dẫn ánh mắt Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện vừa muốn leo lên thì bỗng nhiên trời nổi gió lớn, một con tuyết quái xuất hiện, nhìn thân hình kia thì chắc chỉ cần đi một bước cũng có thể làm cho mặt đất rung chuyển.
Kẻ nào lớn mật, dám đến trộm tiên thảo, nghĩ tôi không tồn tại sao? Cả người tuyết quái này trắng như tuyết, có một cái đầu gấu, trên đầu gấu có hai cái sừng lớn, móng vuốt ở tứ chi thì chỉ khác hổ một cái là nó có màu trắng như tuyết mà thôi.
Nghe thấy nó nói chuyện, Lâm Thanh Diện vẫn tiếp tục leo lên, tuyết quái quá lớn, nên tất nhiên hành động sẽ bị hạn chế, chỉ cần mình nhanh hơn thì Cố Hồn Thảo có thể vào tay rồi.
Tuyết quái nhìn Lâm Thanh Diện không để nó vào trong mắt, quát chói tai: Đâu thể nào như thế được? Gào thét một tiếng, tuyết phía trên núi bằng nhao nhao rơi xuống, hình thành thế tuyết lở đánh tới Lâm Thanh Diện, vốn dĩ Lâm Thanh Diện bò trên núi băng đã rất trơn trượt rồi, lại gặp phải chuyện này thì không thể đứng vững nữa mà ngã thẳng xuống khỏi núi băng, lúc rơi xuống đất thì cảnh giác nhìn yêu quái tuyết.
Lâm Thanh Diện biết, không giải quyết được cái con này thì dù mình lấy được Cố Hồn Thảo cũng không thể rời khỏi đây, đứng ở trước mặt tuyết quái, cầm kiếm Trảm Tiên trong tay, răng nanh của tuyết quái dài ra với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, mở ra cái miệng đỏ như máu xông về phía Lâm Thanh Diện… CHƯƠNG 1597: ĐÁNH CƯỢC.
Lâm Thanh Diện nhìn Tuyết Quái với thân thể cao lớn, thật ra chỉ nhìn vẻ bề ngoài kinh khủng thôi, nhưng mà độ nhạy bén của cái tên này cũng không mạnh, mình có thể giết được hắn ta, chỉ là cần phải có một đoạn thời gian.
Chỉ có điều là thể lực của mình thật sự có thể vượt qua được Tuyết Quái này hả? Hình như chuyện này có chút khó khăn, nhưng mà anh không thể từ bỏ được, vì con gái của mình.
– Mỗi khi trong lòng anh cảm thấy đến Thiên Giới là một chuyện sai lầm, Lâm Thanh Diện sẽ nhớ đến Nặc Nặc, nhớ đến tiếng cười của cô bé cùng với tính ỷ lại vào người ba là mình, cũng không thể để cho con của mình thất vọng được.
Không chỉ có con gái, còn có vợ của mình, bọn họ đều đang chờ đợi mình trở về, nếu như mình không thể quay về, chỉ sợ là bọn họ sẽ không thể sống tốt hơn trong dược thần cốc.
Sự tôn kính của tất cả mọi người đối với họ đều bắt nguồn từ Lâm Thanh Diện, bởi vì có năng lực, ở Trái Đất không có người nào có thể địch nổi với Lâm Thanh Diện, cho nên người ta đối với bọn họ đều cung kính kính.
Ta chỉ muốn vật đó mà thôi, cũng không có ý gì khác, nếu như muốn ngăn cản ta thì ta cũng chỉ có thể giết người Lâm Thanh Diện cũng không phải là người thích giết người khác, nhưng nếu như quả thật bất đắc dĩ rồi thì anh không ngại giết một hai người.
Lâm Thanh Diện một lòng hướng thiện, đối nghịch với anh tất nhiên không phải là người tốt lành gì, giết cũng không sao, Tuyết Quái đã đóng giữ đây nhiều năm còn không biết giết hết bao nhiêu người, Cố Hồn Thảo thật sự rất quý giá, anh không biết trước kia đã có bao nhiêu người đến đây, Tuyết Quái giết biết bao nhiêu người.
Nhưng mà ngày hôm nay anh nhất định phải thành công, nếu như không thể có được Cố Hồn Thảo, anh tình nguyện bị Tuyết Quái giết chết trong đất tuyết cũng không có mặt mũi trở về gặp vợ con.
Cái thằng nhóc thổi này nói giống như Cổ Hồn Thảo nhất định phải cho cậu vậy đó, nhiều năm qua người cần thứ này không phải là con số ít, nhưng mà bọn họ đều chết hết rồi, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng cậu là người may mắn? Tuyết Quái ngoại trừ bộ dạng không phải là người, âm thanh phát ra cũng rất khác với con người.
Lời nói này của hắn ta là nói thật, ít nhất là đối với Tuyết Quái mà nói hắn ta cũng chỉ cố gắng làm hết trách nhiệm của mình, bảo vệ nơi đây.
Mặc kệ là thân phận gì, chỉ cần đến đây mà không có mệnh lệnh của Vương Quyền, hắn ta sẽ không đưa Cố Hồn Thảo cho bất cứ kẻ nào.
Lâm Thanh Diện không muốn nói nhảm với hắn ta nhiều như vậy, trực tiếp cầm kiếm Trảm Tiến lên giết tới, Lâm Thanh Diện cũng thông tin là uy lực của kiếm Trảm Tiên mạnh như thế mà không thể giết được một Tuyết Quái nho nhỏ.
Kiếm Trảm Tiên mà cũng không giết được Tuyết Quái, vậy thì còn có đồ vật gì có thể đối phó với hắn ta, chẳng lẽ phải bỏ mạng ở đây à? Trong mắt của Tuyết Quái, Lâm Thanh Diện cùng với những người trước kia đã đến đây lấy Cố Hồn Thảo không có gì khác biệt nhau, mạng sống của anh đã dừng lại ở đây nhưng, mà vẫn căn cứ vào góc độ tự nguyện, Lâm Thanh Diện đồng ý rời khỏi đây, hắn ta sẽ không giết Lâm Thanh Diện.
Từ khi tôi đi lên con đường này, chỉ cần là thứ trong lòng tôi muốn thì tôi đều làm được, trước kia tôi đã làm được, ngày hôm nay tất nhiên cũng có thể làm được, không bằng chúng ta đánh cược một cái, nếu như tôi thắng, ngươi cho ta lấy Cố Hồn Thảo đi, như thế nào? Chưa gặp người nào thú vị giống như Lâm Thanh Diện, nhưng mà nghe thấy lời của anh nói rất có hứng thú, Tuyết Quái không khỏi nhíu mày.
Tôi đồng ý nghe câu nói, nếu như cậu có thể thuyết phục được tôi, tôi sẽ nghe theo cậu, cậu muốn đánh cược cái gì? Lâm Thanh Diện ngửa đầu lên nhìn đỉnh núi tuyết, anh biết mình nhất định có thể leo lên đó, mà thân thể của Tuyết Quái cồng kềnh nhất định sẽ đi đằng sau lưng mình, chỉ cần có thể để Tuyết Quái đánh cược với mình, vậy thì mình đã có thể lấy đi Cố Hồn Thảo danh chính ngôn thuận.
Ta thấy năng lực của cậu rất mạnh, nhưng mà tuyệt đối không phải là đối thủ của ta, hai người chúng ta đánh giáp lá cà với nhau, nhưng mà lao vào như thế này không có ý nghĩa gì hết, hiện tại hai người chúng ta đánh cược với nhau, hai người đồng thời ra tay, ai có thể đến đỉnh núi tuyết trước và cầm được Cố Hồn Thảo, thế thì Cố Hồn Thảo sẽ thuộc về người đó, ai cũng không có lời oán giận, nếu không thì chính là làm trái với điều ước có được không? Lâm Thanh Diện nói đến đây, Tuyết Quái nghe lọt được hơn phân nửa, nhưng mà trong lòng cũng không phải là dễ chịu cho lắm, bản thân mình đã tu luyện nhiều năm như vậy, cái thằng nhóc này còn nói mình không phải là đối thủ của cậu ta.
Tuyết Quái sống nhiều năm như vậy còn chưa gặp được đối thủ, ngay cả Tuyết Yêu cũng phải thất bại dưới tay mình, một tên nhóc thối dựa vào cái gì mà xem thường mình, mình nhất định phải đánh bại cậu ta, không phải chỉ là lấy Cố Hồn Thảo thôi hả? Tuyết Quái đối với ngọn núi tuyết giống như xe ngựa đường quen, muốn cầm được Cố Hồn Thảo là chuyện rất dễ dàng, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ thua rồi.
Bây giờ Lâm Thanh Diện cũng đã đề cập tới vậy thì Tuyết Quái cũng muốn chơi đùa với anh.
Tuyết Quái đã ở đây rất lâu, hiếm khi nhìn thấy một người thú vị như vậy, hắn ta cũng không muốn tùy tiện bỏ qua cơ hội này.
Lời này là do cậu nói đó, cậu cũng đừng có hối hận, chẳng lẽ cậu cho rằng đường đi lên đỉnh núi tuyết này là một vùng đất bằng phẳng hả? Đây là một ngọn núi băng đó, đừng có quên hiện tại đổi ý vẫn còn có cơ hội, đợi đến lúc thật sự cuộc tranh tài bắt đầu rồi, mặc kệ là thắng hay thua cậu đều phải nhận mệnh, ngoài ra tôi còn có một điều kiện, nếu như cậu thua thì cậu phải để mạng của cậu ở lại nơi này, tôi thấy tu vi của thằng nhóc cậu cũng không tồi, đúng lúc có thể bổ sung năng lượng cho tôi Tất nhiên là Lâm Thanh Diện đồng ý với hắn ta, bởi vì đây là một cuộc tranh tài chắc chắn thắng, nhưng mà anh không có yêu cầu nào khác, anh chỉ cần Cố Hồn Thảo đó thôi.
Nghe thấy Lâm Thanh Diện đồng ý rất sảng khoái, Tuyết Quái cười cười, Tuyết Quái cũng là một người rất sảng khoái, Lâm Thanh Diện đánh cược với hắn ta, mặc kệ là thắng hay thua cũng coi như là có dũng khí.
Sau khi hai người đã đưa ra quyết định, nhanh chóng chạy lên đỉnh núi.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện đánh giá thấp năng lực của Tuyết Quái, Tuyết Quái đều đã nói như vậy rồi, vậy thì có đủ tự tin để thắng anh.
Từ trên xuống dưới ngọn núi tuyết, Tuyết Quái rất quen thuộc, dù sao cũng canh giữ một thời gian dài, chắc chắn cũng đã đi lên ngọn núi tuyết này rất nhiều lần, chân trước sắc bén vẫn luôn cắm sâu vào trong núi băng, thân thể nhanh chóng leo lên phía trước.
Nhưng mà hiện tại Lâm Thanh Diện lại không có biện pháp để di chuyển, núi băng thật sự quá trơn, lòng bàn chân của anh lại không chống trơn, ở đây căn bản rất khó xuất ra một chút công pháp.
Muốn thắng được Tuyết Quái so với lên trời còn khó hơn, anh bắt đầu cảm thấy hối hận, có điều cho dù là hối hận thì cũng không có cách nào khác, bởi vì cái này đối với anh mà nói đã là điều kiện đơn giản nhất rồi.
Mà Mạc Niệm và La Tiêu Tiêu ở một bên đã được Tuyết Yêu sắp xếp rất tốt, bọn họ có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Lâm Thanh Diện trong tấm kính.
Mạc Niệm có chút nóng nảy, La Tiêu Tiêu hỏi cô ta: Tôi thấy là Tuyết Quái này có vẻ rất lợi hại, xác suất thắng của Lâm Thanh Diện là bao nhiêu? Ngọn núi tuyết này được làm bằng băng, phải có cách mới được, cậu ta cứ để như thế này chắc chắn sẽ không thắng Tuyết Quái được đâu, đồ ngốc, bình thường nhìn có vẻ thông minh, vậy mà không nghĩ đến động tay động chân vào để giày hả? Tuyết Yêu cười một tiếng nói: Các người cứ yên tâm đi, cho dù cậu ta thắng không được thì tôi cũng không để tên đó giết cậu ta đâu, tôi muốn giữ cậu ta lại ở nơi này, tôi cứu cậu ta, dù sao thì cậu ta cũng phải báo đáp làm nô lệ cho tôi, các người nói biện pháp này có được không? La Tiêu Tiêu không khỏi trợn mắt nhìn Tuyết Yêu, cô ta thật sự là yêu tinh, cô ta có tâm sự gì, mình là một người phụ nữ có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đơn giản chính là muốn độc chiếm Lâm Thanh Diện, mình ở bên cạnh Lâm Thanh Diện lâu như vậy mà cũng không để Lâm Thanh Diện chấp nhận mình, cô ta cứu được Lâm Thanh Diện, cho dùng Lâm Thanh Diện có đồng ý thì cũng sẽ không thật lòng thật dạ.
La Tiêu Tiêu nói với Tuyết Yêu: Lâm Thanh Diện dù chết đi cũng sẽ không đồng ý với cô đâu? CHƯƠNG 1598: TÌNH HÌNH GẦN ĐÂY CỦA VƯƠNG QUYỀN.
Tuyết Yêu cũng không cam lòng yêu thế, chế giễu lại La Tiêu Tiêu: Cô nói cô là bạn gái của anh ta, tôi cũng không nhìn ra nha, Lâm Thanh Diện sẽ coi trọng người phụ nữ giống như cô hả? Vốn dĩ La Tiêu Tiêu cũng không phải là người phụ nữ của Lâm Thanh Diện, nhưng mà nghe thấy Tuyết Yêu nói như vậy, cô ta rất không cam lòng.
Tuyết Yêu nhìn thấy được La Tiêu Tiêu không nói lời nào, không ngờ đến mình tùy tiện đoán vậy mà có thể đoán trúng phốc.
La Tiêu Tiêu đến đây nói là bạn gái của Lâm Thanh Diện, đơn giản chính là muốn cô ta trở thành người phụ nữ của Lâm Thanh Diện, nhưng mà bây giờ đang còn trong quá trình theo đuổi.
Nhìn La Tiêu Tiêu, không hiểu sao Tuyết Yêu lại có cảm giác thành tựu, cô ta nói: Cô như thế này đương nhiên là Lâm Thanh Diện chướng mắt rồi, nhưng mà tôi ra tay chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ đồng ý với tôi Tuyết Yêu nói chuyện rất có tự tin, chỉ cần cô ta hạ quyết tâm quyến rũ đàn ông, không có một người đàn ông nào không trúng chiêu.
Trước Lâm Thanh Diện cô ta đã có vô số đàn ông, bọn họ đều thất bại dưới váy của mình.
Trong số đó có không ít những người đàn ông cứ luôn miệng nói là yêu vợ mình, chỉ cần ở cùng với mình, vợ con cái gì đó tất cả đều ném qua một bên.
Cho dù mình muốn bọn họ chết đi thì bọn họ cũng không do dự một chút nào, cho nên trước đó những người đã chết thật ra cũng không có liên quan gì với Tuyết Yêu nhiều.
Người khác cho rằng cô ta là kẻ cầm đầu, mà Tuyết Yêu lại cho rằng nếu như không phải vì đàn ông ham mê sắc đẹp, cũng sẽ không để bọn họ tiến vào vực sâu.
Cái chết của bọn họ đều là cam tâm tình nguyện, mình cũng chỉ có dung mạo xinh đẹp, thân hình quyến rũ, khương thái công câu cá, người nguyện mắc câu, chiếm tiện nghi thì phải gánh chịu hậu quả do tiện nghi này đã mang đến.
Mạc Niệm biểu thị im lặng đối với hai người phụ nữ, bây giờ đến lúc nào rồi mà bọn họ còn thảo luận vấn đề này vậy.
Nhưng mà Tuyết Yêu thật sự có mấy phần công phu, nếu như đến lúc không chống đỡ được thì còn có thể giúp đỡ một tay, cứu giúp Lâm Thanh Diện.
Đều nói mỹ nữ yêu anh hùng, những người phụ nữ nào tiếp xúc với Lâm Thanh Diện không có mấy người là không yêu Lâm Thanh Diện, có khi ưu tú quá cũng không phải là một chuyện tốt.
Tuyết Yêu đang nói chuyện đều lộ ra sự khâm phục đối với Lâm Thanh Diện, Mạc Niệm suy nghĩ nếu như tất cả những người phụ nữ thích Lâm Thanh Diện đều hội tụ cùng một chỗ, vậy có phải sẽ ồn ào đến lật trời rồi không? Trong lòng thì đang suy nghĩ, mắt thì nhìn chăm chú vào mặt gương ở phía trước, chỉ nhìn thấy Lâm Thanh Diện càng lúc càng chậm chạp, mà Tuyết Quái đã đi được một nửa lộ trình.
Mạc Niệm nói: Cứ tiếp tục như vậy thì không được rồi, Lâm Thanh Diện không thể thua được, tôi nhất định phải đi giúp cậu ta.
Mạc Niệm nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài, Tuyết Yêu gọi cô ta ở phía sau: Cô đi như thế này là đã có biện pháp giải quyết rồi hả, không ai có thể hiểu ngọn núi tuyết này hơn tôi, Tuyết Quái là người của Vương Quyền, thật ra tôi cũng là người của Vương Quyền, nhưng mà tôi không thích cái tên đó, nhưng cái tên Tuyết Quái đối với Vương Quyền có thể nói vô cùng trung thành, tôi dám đảm bảo cho dù cuối cùng Tuyết Quái có thua thì Tuyết Quái cũng sẽ không đưa Cổ Hồn Thảo cho Lâm Thanh Diện đầu Mạc Niệm cười một tiếng, trong lòng đã nghĩ đến biện pháp, hỏi Tuyết Yêu: Chẳng lẽ các người không biết Vương Quyền đã nằm ở trong tay của Lâm Thanh Diện rồi hả, bây giờ đắc tội với Lâm Thanh Diện, đó mới hoàn toàn làm mất mạng sống Tuyết Yêu trong núi tuyết hoàn toàn không biết gì về những chuyện ở thế giới bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ có người đến đây tìm đồ vật gì đó, nhưng mà không có tin tức bùng nổ gì hết.
Cô ta hết sức kinh ngạc nói: Chỉ dựa vào Lâm Thanh Diện, cậu ta có thể khống chế Vương Quyền được? Mạc Niệm khinh thường nói: Vương Quyền có lợi hại gì đâu, còn không phải có sức mạnh mà không có đầu óc, nếu như hắn ta thông minh một chút thì chắc chắn là Lâm Thanh Diện không khống chế được hắn ta, nhưng mà bàn về mưu kể thì hắn ta thua một bậc.
Mạc Niệm nói, Tuyết Yêu vẫn không thể hiểu, nhưng mà nhìn Mạc Niệm không giống như là người nói dối.
Nếu như vậy thì dễ rồi, Tuyết Quái phải biết Vương Quyền nằm trong tay của Lâm Thanh Diện, hành động của hắn ta sẽ làm hại tính mạng của Vương Quyền, đương nhiên sẽ không làm như vậy.
Nghĩ như vậy, Mạc Niệm muốn đi, cô ta cũng không ngăn cản lại, cô ta cho là mình có thể khống chế Lâm Thanh Diện, nhưng mà nghe thấy lời nói của Mạc Niệm, cảm thấy mình đúng là si tâm vọng tưởng.
Lúc này là do Lâm Thanh Diện đã nhường mình à? Lời nói này của Mạc Niệm không khỏi để cô ta nghĩ ngợi thêm, chỉ cần Vương Quyền chết đi thì mình đã có thể không cần phải cố kỵ, ở đây chẳng qua chỉ là thỏa thuận với Vương Quyền vào năm đó, hiện tại Vương Quyền đã bị người ta khống chế trong tay, sống chết khó lường, tại sao mình phải đặt những ước định đó vào trong mắt Đã bị Vương Quyền kìm hãm nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đã đến thời điểm được giải thoát, tâm trạng của Tuyết Yêu không hiểu sao lại vô cùng tốt.
Mạc Niệm rời khỏi, chỉ còn lại có hai người La Tiêu Tiêu và Tuyết Yêu đứng nguyên tại chỗ, Tuyết Yêu vẫn còn không tin: Chẳng lẽ Vương Quyền đã thật sự bị các người khống chế trong tay rồi hả? Chẳng có gì kỳ quái, các người đều là thuộc hạ của Vương Quyền, đương nhiên sẽ không tin, nhưng mà cô sẽ có được tin tức rất nhanh thôi.
La Tiêu Tiêu nói năng hững hờ, nhắc đến Lâm Thanh Diện lại càng thêm tự hào, dường như đó chính là đang nói người đàn ông của cô ta, cảm giác ở trước mặt của Tuyết Yêu trong nháy mắt đẳng cấp đã cao lên không ít.
Tuyết Yêu nửa tin nửa ngờ, nhóm binh sĩ đóng giữ ở vùng núi tuyết này đã đi hơn một phân nửa, chẳng lẽ đều là đi cứu Vương Quyền? Nếu như quả thật giống như bọn người La Tiêu Tiêu đã nói, vậy thì chuyện đó hẳn là thật bọn người La Tiêu Tiêu cũng không cần phải nói dối.
Cô ta hít một hơi thật sâu, cười nhạt một tiếng rồi nói: Không phải chỉ muốn Cố Hồn Thảo thôi hả, tôi có thể giúp các người thu hồi lại nó, nhưng mà các người phải đồng ý với tôi, ở ngọn núi tuyết này rất cô đơn, tôi muốn đi cùng với các người rời khỏi nơi này.
La Tiêu Tiêu nghe thấy lời này, cho là Tuyết Yêu đang nói đùa, nhưng mà nhìn biểu cảm chân thành của Tuyết Yêu cũng không giống như là đang nói đùa.
Chẳng lẽ không phải ở đây rất tốt hả, thân phận của cô ta để nhiều người e ngại, nhưng mà rời khỏi nơi này cô ta không có năng lực đặc thù như thể này nữa.
Ở đây không phải là rất tốt à? Lúc mới đến đây tôi cũng cảm thấy rất tốt, nhưng mà sống nghìn năm vạn năm thật sự không phải là như vậy nữa, mấy trăm năm đều không có người nào hỏi một câu chứ đừng nói chi là muốn người tâm sự trò chuyện.
Nhắc đến chuyện này, tâm trạng của Tuyết Yêu trở nên nặng nề, ánh mắt lại đặt ở trong gương một lần nữa, nhìn thấy Mạc Niệm đã đi đến nơi đó, thở dài một hơi, trực tiếp thi pháp vượt qua mặt kính, mắt thấy Tuyết Quái đều đã sắp đến tới đỉnh núi, tuyết trắng cuồn cuộn lăn từ trên đầu của hắn ta lăn xuống.
Lúc đang tránh né tuyết trực tiếp bị tụt dốc, Tuyết Quái cũng không phải là đồ ngu, hắn ta biết có người đang động tay động chân, nhìn về phía Tuyết Yêu.
Lạnh lùng chế giễu: Bạch Tuyết, chẳng lẽ là cô muốn bắt tay với người ngoài đối phó với người nhà hả? Bạch Tuyết cũng không đặt lời nói của Tuyết Quái ở trong lòng, ngay cả Tuyết Quái cô ta cũng không đặt vào trong mắt, bình thường mối quan hệ của hai người cũng không phải là rất tốt.
Vương Quyền để hai người bọn họ ở đây cũng là bởi vì hai người thủy hỏa bất dụng, có thể khống chế lẫn nhau, hiện tại Vương Quyền đã được giải quyết, vạch mặt trắng trợn, tối đa cũng chỉ là một trận chiến.
Ngươi còn đang cố chấp bán mạng cho Vương Quyền, nhưng mà lại không biết rằng mạng sống của hắn ta đã bị Lâm Thanh Diện khống chế, ngày hôm nay nếu như ngươi đắc tội với Lâm Thanh Diện, chủ nhân mà người trung thành tâm tâm niệm niệm chỉ sợ là phải mất mạng Tuyết Quái khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, bản thân mình cũng cảm thấy buồn cười, ngay cả dạng người như Lâm Thanh Diện mà cũng có thể khống chế chủ nhân của mình được à? Nói ra thật sự để thiên hạ phải chê cười, Tuyết Quái thấy Bạch Tuyết ăn cây táo rào cây sung, mình cũng không thể giống như cô ta được… CHƯƠNG 1599: TRỞ VỀ.
Âm thanh của Tuyết Quái rất lớn, giận dữ mắng mỏ: Bây giờ ngươi là đang ăn cây táo rào cây sung, ngay cả chủ nhân của mình là ai mà cũng đã quên mất, ta cũng không thể giống như người được, nhưng người nhất định sẽ bởi vì những chuyện mà người đã làm ngày hôm nay mà cảm thấy hối hận.
Chờ đến lúc chủ nhân trở về nhất định sẽ giết chết người, như thế đúng lúc để một mình ta ở lại ngọn núi tuyết này, tiêu do tự tại Lúc nói chuyện, Tuyết Quái phát hiện ở đằng sau có một cô gái nhỏ đang đứng đó, quay đầu nhìn rồi hỏi: Ngươi là ai, tại sao lại ở đây? Ta là người của Lâm Thanh Diện, đến đây muốn nói cho ngươi biết chân tường của sự thật, hiện tại chủ nhân của ngươi đúng là đã bị Lâm Thanh Diện khống chế, còn thiếu Lâm Thanh Diện một món nợ rất lớn, nếu như còn đứng đây nói nhảm với ta, Lâm Thanh Diện sẽ thắng ngươi.
Tuyết Quái nhìn Lâm Thanh Diện, lời nói này thật sự không sai, nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng là đánh cược, hành động theo cảm tính, thứ nhất, hắn ca cảm thấy là mình sẽ không thua, thứ hai, cho dù mình có thua thì cũng sẽ không cần phải thực hiện.
Làm việc dưới tay của Vương Quyền, loại chuyện này không phải là lần đầu tiên, không có gì kỳ quái, chỉ cần cuối cùng là người thắng, ai đây quan tâm quá trình làm gì? Hắn ta thì như thế nào chứ, cho dù Cố Hồn Thảo ở trong tay của cậu ta thì tôi cũng có thể cầm về, nói tóm lại tôi sẽ không ra khỏi ngọn núi tuyết này Mạc Niệm nhìn Tuyết Quái, mặt đắc ý vô cùng giận dữ mắng: Quả nhiên là chủ như thế nào thì có tớ như thế đó, người với chủ tử của người đều không nói chữ tín giống như nhau, chủ tử của ngươi sắp mất mạng rồi, nếu như ngươi không tin thì cũng không có cách nào hết Đương nhiên Lâm Thanh Diện nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng mà cái này cũng không tạo thành ảnh hưởng đối với Lâm Thanh – Diện.
Mục đích cuối cùng của anh chính là có được Cố Hồn Thảo ở trong tay, chỉ cần mình có thể cầm được đồ vật, người khác có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không có cách nào đoạt lấy từ trong tay của anh.
Về phần bọn họ đang nói cái gì, Tuyết Quái có coi trọng chữ tín không, cái này cũng không quan trọng.
Rất nhanh, Lâm Thanh Diện liền lên đến đỉnh núi tuyết, đưa tay hái Cổ Hồn Thảo, đột ngột lại bị đâm một cái, anh cau chặt lông mày, có chuyện gì vậy chứ? Anh biết là Tuyết Yêu đang nhìn anh, đang phát ra âm thanh xin giúp đỡ Tuyết Yêu: Cô nương, tại sao tôi lại không lấy được cái này? Bạch Tuyết cũng đã chạy đến đây, Cố Hồn Thảo không dễ dàng đạt được như vậy, trên đỉnh núi tuyết này ngoại trừ mình có thể lấy được nó, một người khác chính là Tuyết Quái.
Giọng điệu của Lâm Thanh Diện cứng rắn nói, Bạch Tuyết liền chạy tới nói: Ngọn cỏ này rất trân quý, ở bên trong đã được đặt chú ngữ, tôi đến đây để giúp anh Bạch Tuyết nói xong liền bay đi, người ngoài đến đây không thể có công pháp gì, nhưng mà người đóng giữ trên ngọn núi tuyết thì có thể có được.
Đây đều là những quy cũ lúc Vương Quyền đã thiết lập lại quy định đã được định ra, Tuyết Quái nghe thấy Bạch Tuyết nói là muốn giúp đỡ, sắc mặt lạnh xuống, phát ra khí lực toàn thân đến ngăn cản Bạch Tuyết.
Bây giờ chỉ cần Bạch Tuyết ra tay, một đám người bọn họ liên hợp lại với nhau để đối phó với mình, chắc chắn mình không phải là đối thủ của bọn họ.
Chẳng lẽ là thật sự nhận thua như vậy à? Hắn ta rất không cam tâm, chỉ có thể oán trách Bạh Tuyết: Năm đó chủ nhân đã nhìn lầm người rồi.
Bạch Tuyết không đặt hắn ta vào trong mắt, trực tiếp lấy Cố Hồn Thảo giúp cho Lâm Thanh Diện, sau đó bắt đầu kết hợp với Lâm Thanh Diện tấn công Tuyết Quái.
Chờ đợi ngày hôm nay, cô ta đã không biết mình chờ đợi biết bao nhiêu năm rồi, bây giờ mới có cơ hội, Tuyết Quái đã lọt vào trong tay của mình, đương nhiên sẽ không tùy tiện bỏ qua cho cái tên này.
Nhiều năm như vậy vẫn luôn đối nghịch với cô ta, hiện tại hắn ta đã không còn năng lực đối nghịch với mình, thề sống thì chết sẽ luôn trung thành với Vương Quyền, nơi này đều là kẻ thù của Vương Quyền, hắn ta không chết thì ai chết? Mọi người cùng nhau hợp lực lại để đối phó với Tuyết Quái, rất nhanh liền có thể giải quyết Tuyết Quái, đối với chút linh lực này của Tuyết Quái, Lâm Thanh Diện không có hứng thú muốn cầm đồ vật ở trong tay, anh vội vàng đi trở về.
Lúc nhìn thấy La Tiêu Tiêu, anh hơi kinh ngạc, cho là người đến đây cũng chỉ có một mình Mạc Niệm, La Tiêu Tiêu nhìn Lâm Thanh Diện đã bình an, cười không khép được miệng.
Em biết chắc chắn anh không có việc gì mà, bọn họ đều không phải là đối thủ của anh, bây giờ đã tốt rồi, chúng ta có thể trở về Tôi đã yêu cầu các người ở lại vương phủ, người nào cũng không nghe, các người đều chạy đến đây, Vương Phi Dương có lo lắng không? Lâm Thanh Diện không cảm thấy đây là một chuyện tốt, Vương Phi Dương đã được người ta nhờ vả, bây giờ bọn họ không có chuyện gì còn tốt, nếu như có chuyện gì thì cả đời này Vương Phi Dương cũng sẽ không an yên.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn Mạc Niệm.
Nhưng mà đến bây giờ Mạc Niệm cũng chưa từng yếu thế ở trước mặt của Lâm Thanh Diện, nói: Đến đây còn không phải là bởi vì lo lắng cho cậu nữa hả, con người của cậu làm bạn cũng không đủ trượng nghĩa, nói là cho dù có đi đến đâu thì chúng ta cũng phải đi cùng một chỗ, cậu lại vứt bỏ một mình tôi, có còn coi tôi là bạn bè không vậy? Lúc đầu Lâm Thanh Diện muốn hưng sự vấn tội, nhưng mà nghe thấy cô bé này nói như vậy, cảm thấy hình như là có đạo lý, đúng là mình không đủ trượng nghĩa đã vứt bỏ Mạc Niệm qua một bên.
Chuyện nào có thể qua loa thì cứ qua loa cho qua, mọi người ai cũng đừng nhắc tới là được rồi.
La Tiêu Tiêu ở một bên ấm ức khóc thành tiếng: Chỗ không có anh cũng không an toàn, chỉ cần chỗ nào có anh thì chỗ đó có em, anh cũng đã đồng ý với em, mẹ em muốn anh phải chăm sóc cho em cả đời Được được được, các người nói đều đúng, tôi không nên không mang các người đi có đúng không? Lâm Thanh Diện cầm đồ vật ở trong tay, tâm trạng không tệ, trên đường trở về Bạch Tuyết đuổi theo ở đằng sau.
Cô ta vừa mới hút xong linh khí của Tuyết Quái, linh lực trong cơ thể dồi dào hơn rất nhiều.
Tôi cũng không có chỗ để đi, bây giờ gặp được các người, nói cái gì cũng không thể thả các người rời đi như vậy được, trừ khi các người dẫn tôi đi cùng Lâm Thanh Diện kinh ngạc nói: Cô đi cùng với chúng tôi, chẳng lẽ cô không sợ gặp được chủ cũ của cô, hắn ta cũng không phải là người lương thiện gì? Không phải các người đã nói hắn ta đã nằm trong tay của các người rồi à? Đã bị khống chế rồi, vậy thì cho dù hắn ta có công lực tốt hơn nữa cũng không thể làm gì tổn thương được tôi Bạch Tuyết nói rất sùng bái mà nhìn Lâm Thanh Diện, hồi trước đó lúc Lâm Thanh Diện đánh nhau với cô ta, có phải đã cố ý nhường cho cô ta không? Lâm Thanh Diện tự biết mình có năng lực bao nhiêu, cũng chưa từng nói ngoa, nhưng anh không phải là đối thủ của Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đi cùng với bọn họ đến thành Tiên Linh, phong cảnh trên đường đi làm Bạch Tuyết vui vẻ không thôi, cô ta ở trên núi tuyết một khoảng thời gian dài, ở bên ngoài như thế nào cô ta đã quên mất hết rồi.
Được đi ra một lần nữa, đương nhiên là vui vẻ.
Lâm Thanh Diện chú ý đến tất cả mọi thứ ở thành Tiên Linh, thỉnh thoảng sờ sờ nhẫn chứa vật ở trên tay, anh đã đặt Cổ Hồn Thảo vào trong nhẫn chứa đồ, sợ hãi đồ vật bị mất đi.
Đến nhà họ Vương, Vương Phi Dương đứng mũi chịu sào mắng Mạc Niệm và La Tiêu Tiêu một trận.
Mạc Niệm ấm ức nhìn Vương Phi Dương, nói: Thật ra cũng không cần phải chuyện bé xé ra to đâu, hiện tại chúng tôi không phải đều đã trở về hết rồi hả, tất cả mọi người đều vẫn yên ổn, cần gì phải cứ nắm lấy chuyện này không chịu buông cơ chứ, làm cho tôi tưởng là cậu đang nhằm vào tôi, dù sao thì tôi cũng là người ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện là anh em của cậu, tôi cũng cần phải có mặt mũi mà.
Lâm Thanh Diện ở một bên mặc kệ bọn họ nói cái gì đó, anh đều giá bộ mình không nghe thấy, Vương Đình Thiên ở một bên nghe thấy Lâm Thanh Diện đã trở về, sau khi kinh ngạc thì là vô cùng bội phục.
Lâm Thanh Diện không trở lại, nhà họ Vương đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
CHƯƠNG 1600: HIỀN LÀNH DỊU DÀNG.
Binh sĩ của Vương Quyền đã đến thành Tiên Linh, bất cứ lúc nào cũng có người đến bao vây nhà họ Vương.
Lâm Thanh Diện vừa đến thành Tiên Linh thì đã phát hiện có chuyện, cũng nghĩ đến nhà họ Vương, nhưng mà đến nhà họ Vương thì lại không nghe thấy bọn họ nói cái gì, liền cảm thấy không nghiêm trọng như vậy.
Vương Đình Thiên thở dài một hơi rồi nói: Bây giờ cậu trở về rồi, nhà họ Vương đang nằm trong tầm kiểm soát của người khác, chỉ chờ cậu trở về, đều nhằm vào cậu với Phi Dương Vương Phi Dương bất đắc dĩ, Lâm Thanh Diện nhìn Vương Phi Dương rồi hỏi: Xảy ra chuyện gì vậy? Biết Vương Quyền đang ở nhà của chúng tôi, sợ là tùy tiện ra tay làm bị thương đến tính mạng của Vương Quyền, tạm thời không có việc gì, bây giờ cậu trở về rồi, bọn họ cũng nên dự mưu lấy hạ thủ Lâm Thanh Diện không quan tâm mà cười một tiếng, nói: Vương Quyền không phải là đối thủ của chúng ta, bọn họ càng lại không phải, nếu như thật sự ra tay, còn phải đi mời Triệu Tuấn đến đây, bọn họ mặc dù có lợi hại nhưng mà chúng ta trên dưới một lòng liên thủ lại đối phó với bọn họ, vẫn có hi vọng chiến thắng Mặc dù Lâm Thanh Diện lợi hại, nhưng mà lời của anh nói cũng không để cho người ta hoàn toàn tin phục, hiện tại cũng không phải là một mình Vương Quyền.
Đương nhiên hiện tại dù sao người Vương Quyền cũng chưa từng ra tay, chuyện mà bọn họ cần làm chỉ có phòng ngự, chờ đến lúc thật sự ra tay rồi thì lại nghĩ biện pháp.
Bạch Tuyết và La Tiêu Tiêu ở chung một chỗ, cô ta đứng ngồi không yên.
Trực tiếp đi tìm Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Bạch Tuyết, cô ta tuyệt đối là một người giúp đỡ cho mình, lúc ở núi tuyết có thể nhìn thấy được mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Bạch Tuyết.
Chỉ là nghe thấy lời của bọn người Mạc Niệm nói, Vương Quyền hiện tại đã nằm trong sự khống chế của mình và Vương Phi Dương.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy Bạch Tuyết, cười hỏi: Có chuyện gì vậy, đã kêu cô lẳng lặng nghỉ ngơi một lát đi, tôi dẫn cô đi gặp người mà cô tâm tâm niệm niệm muốn gặp Lời này mới nói ra, Bạch Tuyết cười nhạt một tiếng: Câu nói này anh nói tôi rất thích nghe, tôi đã bị Vương Quyền kiềm hãm nhiều năm, những chuyện khác đều không để ý tới, chỉ muốn nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của hắn ta.
Ở bên ngoài hắn ta là chủ nhân của tôi, nhưng mà người nào biết tình huống thực tế đều biết rằng tôi là tù binh của Vương Quyền, ở ngọn núi tuyết đó cũng là bởi vì quyết định của tôi và hắn ta.
Hiện tại hắn ta đã không có năng lực để không chế tôi, tôi cũng không cần phải giống như trước kia Lâm Thanh Diện không biết là giữa Bạch Tuyết và Vương Quyền đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có thể nhìn ra được Bạch Tuyết rất ghét Vương Quyền.
Anh hỏi Bạch Tuyết: Chẳng lẽ cô đến đó đơn thuần là vì muốn nhìn một chút thôi hả? Bạch Tuyết cau mày chậm rãi cười nói: Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ cứu hắn ta hả? Cái đó thì cũng không đến mức.
Lâm Thanh Diện biết nếu những mối quan hệ của cô ta với Vương Quyền tốt đẹp, thể thì cũng sẽ không giúp mình cầm được Cố Hồn Thảo.
Không có Bạch Tuyết, anh căn bản không có cách nào có thể có được Cố Hồn Thảo, lấy hồn phách của Nặc Nặc từ trong thân thể của Vương Quyền, Bạch Tuyết chính là ân nhân cứu mạng của Nặc Nặc, còn phải cảm ơn cô ta thật đàng hoàng mới đúng.
Bạch Tuyết ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, hỏi: Vương Quyền đang được nhốt ở đâu, đã nhiều năm rồi tôi không gặp hắn ta, tôi muốn đi gặp hắn ta, không muốn phải đợi nữa Lâm Thanh Diện thì lại không nói, vì dù sao thì cũng phải mang cô ta đi gặp, hiện tại cũng không có gì.
Dẫn Bạch Tuyết đi gặp Vương Quyền, Vương Quyền đang ở trong nhà họ Vương, trong lòng lại càng trở nên kích động, người của hắn ta đã đến đây, đó đều là những tử sĩ do một tay hắn ta bồi dưỡng, người nào cũng trung thành sẽ không bỏ mặc hắn ta không quan tâm.
Cho nên bây giờ căn bản cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, nhà họ Vương đã sắp chịu không được rồi.
Nghe thấy ở bên ngoài có tiếng bước chân, hắn ta không khỏi nhìn ra bên ngoài, lúc nhìn thấy là Lâm Thanh Diện, quả thật hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ đã lấy được vật đó rồi? Tuyệt đối không thể nào, ngoại trừ người của mình không có người nào có thể lấy được nó.
Lâm Thanh Diện bước vào, theo sát phía sau chính là Bạch Tuyết.
Vương Quyền nhìn thấy Bạch Tuyết, hai mắt mở to, nhưng mà cũng không nghĩ quá nhiều, Bạch Tuyết phản bội hắn ta cũng là chuyện bình thường.
Dù sao thì từ lúc mới bắt đầu bọn họ cũng không hòa thuận với nhau, hiện tại mình trở nên thê thảm đương nhiên là cô ta sẽ đến dẫm một đạp.
Lúc đầu ta vốn chỉ cho rằng Lâm Thanh Diện không có bản lĩnh đó, nhưng mà khi nhìn thấy ngươi, ta liền biết là người làm, thật ra thì trong lòng của ta đặc biệt không rõ, cái thằng nhóc này có bản lĩnh gì mà để người lại tình nguyện phản bội ta mà đi với hắn ta? Bạch Tuyết chế giễu nhìn Vương Quyền, hỏi hắn ta dũng khí vênh váo tự đắc là từ đâu ra, hắn ta lợi hại đến cỡ nào thì bây giờ cũng đã trở thành tù nhân, còn là bị một chàng thanh niên trẻ tuổi bắt được.
Lúc trong lời nói của Bạch Tuyết nhắc tới Lâm Thanh Diện, Vương Quyền hoàn toàn mang theo vẻ mặt khinh thường và khinh miệt, Lâm Thanh Diện là sinh vật cấp thấp trên Trái Đất, tuyệt đối không có khả năng bắt được mình.
Tất cả những thứ này đều là công lao của thằng nhóc họ Triệu, Vương Quyền có một loại khát vọng bức thiết được nhìn thấy Triệu Tuấn, lúc đó nghe thấy thuộc hạ của mình chứ cũng chưa từng gặp.
Nghe thấy Vương Quyền nói như vậy, Bạch Tuyết không cho rằng người mà hắn ta nói lợi hại bao nhiêu, hiện tại đã thua rồi, đây chính là sự thật.
Bạch Tuyết quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Anh có thể cho tôi một cơ hội để tự tay giết chết hắn ta không? Lâm Thanh Diện cau mày, giữa hai người này có thù hận lớn đến cỡ nào? Tôi có thể đồng ý với cô nhưng mà hiện tại không được, hồn phách của con gái tôi vẫn còn đang trong thân thể của hắn ta, tôi muốn lấy hồn phách ra, sau đó muốn xử lý như thế nào thì chính là chuyện cô quyết định Nghe bọn họ nói chuyện với nhau, cảm thấy bọn họ đúng là đang si tâm vọng tưởng, nếu như ngay từ đầu người mình không đến thì còn có thể, nhưng mà bây giờ người của mình đã đến đây rồi, còn sợ bọn họ làm cái gì nữa? Lâm Thanh Diện, tôi biết là cậu muốn giết tôi, nhưng mà cậu cần phải suy nghĩ kỹ lại, chỉ cần tôi chết là những binh lính kia sẽ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Vương, còn có cậu, cho dù có chạy trốn đến chân trời góc biển thì cậu cũng sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ đâu Vương Quyền vẫn là người có lòng tin như thế, địa vị của hắn ta ở Thiên Giới có thể rung chuyển mấy vạn dặm, cũng không phải chỉ là hư danh.
Nhìn thấy thái độ trung thành tuyệt đối của Tuyết Quái đối với hắn ta, liền có thể biết được Tuyết Quái thật sự phục tùng hắn ta.
Nhưng mà có đôi khi hắn ta đã đánh giá cao năng lực của mình, chỉ cần hắn ta vừa chết, những người trước kia ủng hộ hắn ta cũng giống như tôm cua mất đi đầu rồng, chân tay luống cuống.
Trong lúc này lại có một người lãnh đạo mới xuất hiện, cùng lắm thì hắn ta cũng chỉ trở thành một lịch sử của Thiên Giới, mà Lâm Thanh Diện được xem như là nhân vật chính của chuyện này cũng sẽ viết lên một trang giấy dài đặt trong lịch sử.
Những chuyện đó không cần người phải quan tâm đâu, có lẽ là có thể nói cho ngươi biết là không có cơ hội nhìn thấy nữa rồi Lâm Thanh Diện không có quá nhiều thời gian để nói nhảm với hắn ta, anh còn phải đi đến núi Kiếm Đãng, phải lấy hồn phách ra, không có sự trợ giúp của Diệp Phàm Trần căn bản làm không được.
Chủ yếu là bản thân của Lâm Thanh Diện cũng không biết phải làm như thế nào, anh gọi Bạch Tuyết đi cùng nhưng mà có vẻ như Bạch Tuyết không thích cho lắm.
Lúc sắp lên đường đi đã dặn dò Bạch Tuyết: Nếu như hắn ta chết thì con gái của tôi cũng không sống nổi, cho nên cho dù cô có hận hắn ta như thế nào thì cũng phải ra tay lưu tình Người là do các người đã bắt, không có sự cho phép của các người tôi tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ: Lâm Thanh Diện, nghe thấy anh nhắc đến con gái của anh, tại sao lại không nhắc tới vợ? Cô ấy? Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc, tiếp theo lại nói: Cô ấy là một người cô gái rất dịu dàng, xinh đẹp, có được cô ấy là may mắn của tôi, nhưng mà tôi có lỗi với cô ấy, bỏ rơi cô ấy ở một bên Bạch Tuyết có chút tiếc nuối, giống như cười mà không phải cười hỏi Lâm Thanh Diện: Đó có phải là lý do anh không vừa mắt những người phụ nữ khác không thể?H
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License