con-mat-ao-thi

CHƯƠNG 1561: CỨU LA TIÊU TIÊU Nghe thấy câu này, tổng quản Diệp ha ha cười lớn, ông ta đã giết vô số người ở thành Tiên Linh này, trước khi chết ai cũng nói như vậy nhưng ông ta không phải vẫn còn đang sống rất tốt sao.

Nhìn khuôn mặt của La Tiêu Tiêu, lòng háo sắc trong người ông ta trỗi dậy, ông ta lại hỏi: Tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa nhưng tôi nghe nói cô lại động lòng với tên Lâm Thanh Diện kia, cô vẫn chưa là trinh nữ đúng không? Cô yên tâm đi, trước khi chết tôi sẽ cho cô thỏa mãn Vẻ sợ hãi lập tức xuất hiện trong mắt của La Tiêu Tiêu: Ông định làm gì? Tổng quản Diệp đưa tay ra sờ vào mặt La Tiêu Tiêu rồi cười: Cô nói xem tôi định làm gì, cô cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ cô không biết tôi muốn làm gì sao? Tên lính canh dẫn La Tiêu Tiêu ra ngoài, chuyện này vừa hay lại đúng ý của Lâm Thanh Diện, chỉ cần rời khỏi đây, không có sự giám sát của tên Ảnh Tập kia là anh đã có thể cứu được La Tiêu Tiêu.

 La Tiêu Tiêu rơi vào cảnh thế này phần lớn là do anh, anh không thể nhìn cô xảy ra chuyện được.

Nhìn tình hình thế này có lẽ mấy người Mạc Niệm vẫn chưa tìm tới đây.

Có những lúc Mạc Niệm rất thông minh nhưng một khi đã sốt ruột thì tay chân bắt đầu quýnh quáng, Kim Cương ở bên cạnh lại là người nóng tính, không có đầu óc.

Bọn họ không tìm được tới đây cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.

La Tiêu Tiêu bị tổng quản Diệp dẫn ra, ông ta lấy được một chút tu vi từ những người bên cạnh Vương Quyền, tổng quản Diệp dùng pháp thuật khiến La Tiêu Tiêu không nói chuyện được nữa.

Ông ta bảo người đưa La Tiêu Tiêu thẳng tới một căn phòng, căn phòng này nằm ở một góc khuất, rất ít người đi qua.

Lâm Thanh Diện đi theo sau qua đó, anh cũng muốn xem xem tên súc sinh này có bản lĩnh để làm nhục La Tiêu Tiêu hay không.

Vừa hay anh cũng có thể nhân cơ hội này loại bỏ tổng quản Diệp, để lại người này về sau hậu quả vô cùng khôn lường.

Đến căn phòng đó, La Tiêu Tiêu nói chuyện được trở lại, cô cầu xin: Ông có thể giết tôi nhưng ông không thể làm nhục tôi Tôi ngày đêm mong nhớ đến cô, chuyện này không phải chỉ mới ngày một ngày hai.

Nếu cô đi theo tôi, tôi đảm bảo nhất định không để cho cô chết, tôi sẽ cho cô sống thật tốt Ông mơ mộng hão huyền thôi.

Con đàn bà xấu xa, chẳng lẽ cô vẫn nhớ tới Lâm Thanh Diện sao? Đời này tôi không thể gả cho Lâm Thanh Diện thì cũng không gả cho ông.

Trong lòng tôi chỉ có một mình anh ấy, cho dù tôi có chết thì cũng không để ông được như ý nguyện đầu Nói rồi cô đâm thẳng đầu vào tường, Lâm Thanh Diện còn chưa kịp ra tay thì cô đã bị tổng quản Diệp kéo lại, ông ta hét lên: Đồ ngu, rượu mời không uống lại uống rượu phạt.

Bàn tay ông ta giơ lên định đánh La Tiêu Tiêu nhưng lên tới giữa chừng lại mất khống chế, tự đánh vào mặt mình.

La Tiêu Tiêu mơ hồ cảm nhận được một điều gì đó, cô nhìn xung quanh, vui vẻ hỏi: Lâm Thanh Diện, là anh sao? Lâm Thanh Diện xuất hiện, cởi dây thừng trên người La Tiêu Tiêu ra rồi nói: Nhỏ tiếng thôi, chẳng lẽ em muốn chúng ta chết cả ở đây sao? La Tiêu Tiêu tự nhiên cảm thấy tủi thân, từng giọt nước mắt như hạt đậu lăn từ má xuống: Em biết nhất định là anh sẽ tới cứu em mà.

Em không tin anh lại dễ xảy ra chuyện như vậy, đúng không? Lâm Thanh Diện gật đầu, nhớ lại những gì La Tiêu Tiêu vừa nói trong lòng anh cũng thấy hơi cảm động.

Chỉ đáng tiếc bên cạnh anh đã có vợ và con gái, anh sẽ không động lòng với những người phụ nữ khác.

Điều này khiến anh cảm thấy, con người nhiều khi quá xuất sắc cũng là một loại sai lầm, anh không nên để người phụ nữ khác thích mình.

Hai môi của tổng quản Diệp dính chặt vào nhau, ông ta muốn nói chuyện nhưng lại không nói được gì.

Ông ta không thể tin được khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện ở đây.

Vương Quyền là một nhân vật thế nào mà cậu ta vẫn còn có gan xuất hiện ở đây.

Một khi Vương Quyền phát hiện ra Lâm Thanh Diện đang ở đây, cậu ta sẽ không còn sống nổi để ra khỏi đây nữa.

Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn tổng quản Diệp: Tôi năm lần bảy lượt tha cho ông nhưng ông không biết tốt xấu, làm hại những người bên cạnh tôi hết lần này tới lần khác.

Nếu ông đã muốn hại tôi thì hôm nay tôi cũng không thể giữ ông lại được nữa.

Anh lấy ra một viên đan dược trong chiếc nhẫn trữ đồ bắt ông ta phải uống.

Ông ta sợ hãi nhìn theo.

Anh cười nhạt nhưng nụ cười mang ý nghĩa sâu xa: Ông uống nó vào thì có thể sống thêm được mấy tiếng đồng hồ nữa.

Nhưng trong khoảng thời gian này, ông sẽ biết thế nào là vạn tiễn xuyên tâm, sống không bằng chết.

Ông đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, bây giờ cũng là gieo nhân nào gặt quả ấy thôi.

Ngay sau đó, tổng quản Diệp bắt đầu dùng tay móc họng, ông ta quỳ xuống và dập đầu.

 Lâm Thanh Diện cảm thấy chán ghét đá cho ông ta một đạp.

Anh tha cho ông ta cũng không phải lần một lần hai, chỉ cần nghĩ tới loại người như vậy cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Anh dẫn La Tiêu Tiêu ra ngoài, La Tiêu Tiêu nói: Lâm Thanh Diện, em không thể cùng ra ngoài với anh, em không thể làm liên lụy tới anh, một khi bị phát hiện, cả hai chúng ta không ai chạy được nữa  Lâm Thanh Diện dùng tay vẽ vào không gian một thế giới khác xuất hiện, anh nói với La Tiêu Tiêu: Em nói không sai, mẹ em đang ở trong đó, chỉ cần anh vẫn còn sống thì hai người sẽ không có chuyện gì đâu.

Em vào đi, tới được một nơi an toàn anh sẽ thả hai người ra La Tiêu Tiêu vô cùng cảm kích, cô gật đầu thật mạnh.

Lâm Thanh Diện vẫn còn chuyện chưa làm xong, trước khi ra khỏi căn phòng của tổng quản Diệp, anh lại dùng sợi dây thừng ông ta đã trói La Tiêu Tiêu để trói ông ta lại.

Dù sao ông ta cũng không nói chuyện được, anh sẽ để cho ông ta chịu giày vò, từ từ chết đi, giúp những người mà đã bị ông ta giết cảm thấy an ủi.

Anh lại trở lại căn phòng giam, Triệu Tuấn nhìn thấy anh và khẽ cười.

Lúc này Lâm Thanh Diện đã mặc quần áo của lính canh nên không bị ai phát hiện.

Anh nói với tên canh ngục: Đại ca muốn thẩm vấn, thả anh ta ra Nhưng đại ca vừa mới qua đây, sao không thấy nói gì? Tâm tư của đại ca làm sao mà chúng ta có thể đoán được, anh nhanh lên một chút, nếu làm lỡ việc của đại ca thì anh không xong đầu Tên lính canh kia lập tức thả người ra, trên tay Triệu Tuấn đeo một chiếc xích sắt lúc kéo ra ngoài, tên lính canh mới cau mày hỏi: Anh mới tới sao, sao trông lạ vậy? Lâm Thanh Diện không muốn nhiều lời với anh ta nên đánh ngất luôn.

Không ngờ tốc độ của anh nhanh như vậy, bạn của anh không sao chứ? Bây giờ không phải là lúc để nói những chuyện này, chúng ta mau đi thôi Anh mau cởi cái xích sắt này ra cho tôi với, khó chịu lắm.

Lúc chúng ta đi lại cũng không gây ra tiếng động làm người khác chú ý.

Tôi cũng phải đổi sang đồ của lính canh.

Triệu Tuấn lập tức lấy đồ của tên lính canh mặc sang người mình, cho tên lính canh mặc đồ của mình rồi kéo hắn vào trong phòng giam khóa lại.

Lâm Thanh Diện chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây chứ không hề cẩn thận như Triệu Tuấn.

Lúc đi ra ngoài, một âm thanh từ bên ngoài vọng vào trong, Lâm Thanh Diện vô cùng quen thuộc với giọng nói này.

Đã lấy được quyền bí tịch kia chưa? Chủ nhân, tên đó sống chết không chịu nói ra, vẫn còn đang thẩm vấn ạ Không chịu nói? Ta không tin một quyển bí tịch lại quan trọng hơn tính mạng của hắn, ta đi xem thử Bàn tay Lâm Thanh Diện túa ra mồ hôi, trong lòng anh thầm cầu nguyện đừng để Vương Quyền phát hiện ra bọn họ, nếu không thì tôi mất.

Phải chạy khỏi đây khi Vương Quyền còn đang để ý tới tên lính canh bị ngất kia, nếu không hậu họa không lường.

Vương Quyền vừa mới bước vào, bọn họ không kìm được đi nhanh hơn một chút.

Đứng lại, hai người không canh chừng con tin mà định đi đâu vậy? CHƯƠNG 1562: OAN GIA NGÕ HẸP Lâm Thanh Diện tạm thời không có ý kiến, tuyệt đối không thể có xung đột trực tiếp.

Anh chưa quay đầu lại, Triệu Tuấn nói: Thằng nhóc đó bây giờ hôn mê, có lẽ là đói rồi, cộng thêm căng thẳng, bị tra tấn tinh thần, bây giờ chúng ta phải ra ngoài kiếm cái gì ăn đi.

Vương Quyền lạnh lùng nhìn phòng giam, người quả nhiên nằm ở nơi đó, trong lòng Vương Quyền chỉ nghĩ đến bí tịch, bây giờ không nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

Nếu người duy nhất biết được bí tịch chết đi, vậy tâm nguyện của hắn ta không phải sẽ tan biến sao, chuyện này không thể xảy ra.

Vương Quyền nói: Không ngờ vị cậu chủ nhà họ Triệu này lại vô dụng như vậy, trông nó cũng rất to lớn mà Ngay sau đó không để cho Vương Quyền có cơ hội phản ứng lại, Triệu Tuấn nói: Chúng ta phải lập tức đi lấy đồ ăn cho nó, hiện tại không thể canh chừng được Vương Quyền chế nhạo, lúc này Ảnh Tập ở bên cạnh hắn ta nói: Có chúng tôi ở đây, hai người đi sớm về sớm Ảnh Tập cảm thấy, có anh ta và Vương Quyền ở đây, bất cứ ai muốn vào đây, chỉ có thể có đi không về.

Sức mạnh của Vương Quyền đã đạt đến mức cực kì đáng sợ, không ai có thể là đối thủ của Vương Quyền.

Nhưng Vương Quyền không kiên nhẫn lắm, chỉ cần người vào tay hắn ta, hắn ta sẽ có một ngàn cách khiến người đó mở miệng.

Sau đó bước tới phòng giam, họ chưa từng nhìn thấy người thật, chỉ biết người trong phòng giam chính là cậu chủ nhà họ Triệu.

Còn Lâm Thanh Diện và Triệu Tuấn tăng tốc cùng một lúc đi ra ngoài, Lâm Thanh Diện nói: Tôi có hai người bạn ở thành Tiên Linh, không thể rời đi liền, tôi phải tìm họ Tìm bạn của anh? Bây giờ tôi không còn nơi nào để đi, đi cùng anh, tiếp tục quay về, nhất định sẽ liên lụy đến người xung quanh tôi Vương Quyền không nói lý lẽ, cho dù cậu không quay về, tôi đoán hắn ta tuyệt đối không nhẹ tay đối với những người trong thành Bên cạnh Lâm Thanh Diện có thêm một người, thì có thêm một cơ hội chiến thắng, anh không ngại dẫn theo Triệu Tuấn, nhưng có một điều, mẹ con La Tiêu Tiêu nhất định phải đưa họ đến núi Kiếm Đãng, mẹ con họ đang ở thế giới mà họ đã tạo ra, như thế cũng sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng.

Sẽ làm hại họ, cũng bất lợi đối với bản thân.

Anh có linh cảm mạnh mẽ rằng, Diệp Phàm Trần không phải người thường, chỉ có Diệp Phàm Trần mới có thể bảo vệ họ.

Dẫn Triệu Tuấn rời đi, Vương Quyền sẽ sớm phát hiện ra manh mối trong phòng giam, không thể để hắn ta đuổi ra ngoài.

Trên đường trở về, anh gặp Vương Phi Dương, Vương Phi Dương kinh ngạc nhìn anh: Sao anh lại trở về, chú Kim Cương của tôi họ đâu rồi? Tôi vẫn chưa tìm thấy, tạm thời đừng đi đến thành Tiên Linh, Vương Quyền đã đợi ở đó Lâm Thanh Diện đã thấy qua con người thật của Vương Quyền, đó là bạn phóng to, người vừa nãy ở trong phòng giam là bản thu nhỏ, tuy rằng anh không dám nhìn kỹ, nhưng hơi thở và giọng nói trên người hắn ta, anh có thể phân biệt rõ.

Vương Phi Dương nhìn Triệu Tuấn, thấy khó hiểu: Người anh em, sao cậu cũng ở đây? Triệu Tuấn có ấn tượng không tốt với Vương Phi Dương, bây giờ anh ta thay đổi vẻ ngoài, lại có khí chất của một người tử tế.

Triệu Tuấn thờ ơ: Không phải chỉ có nhà họ anh gặp chuyện, còn có nhà họ Triệu của tôi, bây giờ gia đình không còn nữa, tôi phải tìm một nơi trú ẩn Còn nhà họ Tiền thì sao? Gia tộc chúng tôi có cuốn bí tịch đó, đã bị nhà họ Tiền tuồn ra ngoài, họ sợ bị liên lụy, nên đã nương nhờ Vương Quyền, bây giờ thành Tiên Linh là hai phe lớn Một phe là đối phó Vương Quyền, và phe còn lại là những người xung quanh Vương Quyền và những người nương nhờ Vương Quyền.

Những người này, đa số đều là sợ bị Vương Quyền khống chế, nên mới nương nhờ, dù sao danh tiếng của Vương Quyền ở bên ngoài, không tốt chút nào.

Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, ít ai muốn làm việc với một kẻ nguy hiểm như vậy.

Vương Phi Dương không ngờ mọi chuyện lại thay đổi nhiều như vậy, lúc đầu cũng chỉ nghĩ như vậy, chuyện này chẳng qua bởi vì bản thân và Lâm Thanh Diện giết thú cưỡi của Vương Quyền, Vương Quyền cảm thấy bất mãn.

Bây giờ xem ra, Vương Quyền vốn dĩ đã có suy nghĩ trong lòng, hắn ta sẽ không buông tha ai cả.

Anh ta đưa mắt nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: Vậy tôi và các anh cùng nhau trở về, một mình tôi, tự mình chiến đấu, nhất định không phải là đối thủ của Vương Quyền, có các anh ở đây, cơ hội thắng của tôi cũng lớn hơn tí Không phải Vương Phi Dương nhát gan, anh ta chỉ đang suy nghĩ nhiều thêm một chút, dù sao bây giờ cả nhà họ Vương đều đã bị liên lụy.

Triệu Tuấn cảm thấy kì lạ: Đây không phải là tính cách của anh, anh cũng có lúc nhận thua sao? Vương Phi Dương trợn mắt nhìn Triệu Tuấn, biết Triệu Tuấn không vừa mắt mình, tuy rằng trước đây anh ta đã làm rất nhiều chuyện có nhiều chỗ không đúng, nhưng mà có cái gọi là biết sửa sai là điều đáng quý, bây giờ anh ta không cần phải dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình chứ.

Lâm Thanh Diện không biết ân oán giữa hai người, nhưng có thể nhìn ra, Triệu Tuấn không phải người xấu, so với Vương Phi Dương lúc trước, tốt hơn Vương Phi Dương rất nhiều.

Anh ta bây giờ thấy Vương Phi Dương không vừa mắt, cũng là hợp tình hợp lý.

Bây giờ khác lúc trước, trải qua nhiều chuyện như vậy, không thể có chút thay đổi sao, trước đây tôi nói chuyện đúng là khó nghe, nếu như anh tính toán đủ điều như vậy, tôi nghĩ sau này rất khó hợp tác.

Vương Phi Dương không hài lòng trả lời, Lâm Thanh Diện vội vàng đổi chủ đề, lúc này ưu tiên hàng đầu là đưa người đến núi Kiếm Đãng.

Thực lực của Diệp Phàm Trần rất mạnh, chỉ đành để ông ta đảm đương nhiều thêm một chút, nếu có cách khác, ông ta cũng không cần phải như vậy.

La Tiêu Tiêu và mẹ cô ta ở trong kết giới, giống như nơi họ sống trước đây, không có nhiều sự khác biệt.

Mẹ của La Tiêu Tiêu nhìn thấy La Tiêu Tiêu, cảm kích Lâm Thanh Diện, và nói: Con à, dù Lâm Thanh Diện có vợ con hay không, với nhân phẩm của nó, cho dù làm vợ lẽ, cũng không sao? Mẹ, con cũng có ý này, nhưng Lâm Thanh Diện ảnh lại nghĩ khác chúng ta, con nghĩ tình cảm của anh ấy dành cho vợ rất sâu đậm, cho nên không muốn như vậy, nếu một người phụ nữ được một người đàn ông yêu sâu đậm như thế, cho dù ở bên ngoài có cám dỗ như thế nào cũng chung thủy một lòng, con cảm thấy đây là sự may mắn của cô gái ấy Một người đàn ông tốt như vậy, nếu như con nỗ lực, cũng có thể là chồng của con, đúng không? Thôi vậy, mẹ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, Lâm Thanh Diện nói khi đến nơi an toàn sẽ cho chúng ta đi ra, nơi này rất tốt, nhưng chỉ có hai người chúng ta, không thoải mái so với bên ngoài, chỉ cần con có thể ra ngoài, con sẽ kêu Lâm Thanh Diện đưa con đi tu luyện, con muốn giống như Lâm Thanh Diện, không cần người khác bảo vệ La Tiêu Tiêu mỗi khi nghĩ tới, Lâm Thanh Diện luôn luôn cứu mình, bản thân không thể chiến đấu cùng với Lâm Thanh Diện là một điều đáng tiếc.

Đều là con người, tại sao người khác có thể tu luyện tốt như vậy, bản thân lại không thể? Cô ta không tin, đừng nói đến việc bảo vệ người khác, ít nhất đừng để bản thân bị thương là được, tổng quản Diệp có ý đồ xấu xa, khó tránh khỏi sau này không gặp phải tổng quản Diệp thứ hai.

Đứa trẻ này, đó đều là chuyện đàn ông con trai làm, đâu phải là một đứa con gái như con có thể làm được? Không như vậy, sao con có thể ở bên cạnh anh ấy? CHƯƠNG 1563: NGƯỜI BẠN TỐT LÂU NĂM Thật ra cô ta đã tính sẵn, lớn như vậy rồi, cũng chưa từng rung động qua, bây giờ nếu như đã thích Lâm Thanh Diện, cho dù trong lòng Lâm Thanh Diện có mình hay không, có thể ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, đã là một sự xa xỉ.

Mẹ của La Tiêu Tiêu không vui khi nghe những lời này.

Không thể có những suy nghĩ này, nếu như không thể gả cho Lâm Thanh Diện, vậy thì gả cho một người đàn ông khác, mẹ không muốn đến lúc chết cũng không nhìn thấy cháu ngoại của mình, con không thể cứ say đắm Lâm Thanh Diện, nhớ kĩ điều đó Người lớn tuổi luôn suy nghĩ nhiều, sao biết được những tình yêu oanh liệt đó, ở bên người mình không yêu, nhất định là đau khổ.

Nếu như không thích đối phương, sao có thể sinh con với người đó, nhưng La Tiêu Tiêu cũng không nói ra.

Danh tiếng của Vương Quyền, ở Thiên Giới không ai không biết, Lâm Thanh Diện họ lần này quyết đấu với Vương Quyền, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

La Tiêu Tiêu trong lòng biết rõ, Lâm Thanh Diện họ may ít rủi nhiều, nếu một ngày nào đó, mạng sống của bản thân có thể đổi cho mạng sống của Lâm Thanh Diện, vậy bản thân nhất định sẽ không do dự.

Đang nghĩ thầm trong lòng, thì một sức mạnh đã đẩy hai mẹ con cô ta ra ngoài, ngay lập tức, họ đã đến được giữa cung điện của núi Kiếm Đãng.

Diệp Phàm Trần nhìn thấy La Tiêu Tiêu và và mẹ của La Tiêu Tiêu, liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cách khó hiểu, tên nhóc này định để mẹ con họ ở đây sao? Thằng nhóc, cậu làm gì? Không ai có thể bảo vệ bọn họ, tôi đã nghĩ kĩ, chỉ có nơi sư phụ Diệp là an toàn nhất, cho dù Vương Quyền qua đây, cũng không thể làm gì Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.

Diệp Phàm Trần nhìn Lâm Thanh Diện: Cậu đúng là suy nghĩ hay thật, đồ Vương Quyền muốn, trước giờ chưa từng không có được, cậu đang muốn đẩy tôi vào chỗ chết sao? Sư phụ Diệp, khi ông giúp chúng tôi, thực ra mọi người đều đã là người chung một thuyền rồi, ông lòng dạ tốt bụng, sẽ không thể không giúp Nếu đã đưa người tới đây, vậy anh đã chắc chắn, Vương Đình Thiên đang đứng ở một bên quan sát, Lâm Thanh Diện đến gần Vương Đình Thiên, khẽ cười.

Vương Đình Thiên nhìn anh cười lạ lùng, chau mày.

Thằng nhóc, trong lòng đang suy tính gì? Không có gì, chỉ là sẽ đắc tội người, vì sự an toàn của mọi người, đành phải đắc tội người, tôi không lo được nhiều như vậy.

Nghe vậy, Vương Đình Thiên bối rối, còn Diệp Phàm Trần thì cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Yêu cầu Vương Phi Dương và Lâm Thanh Diện nhanh chóng đến thành Tiên Linh, không thể trở lại cho đến khi mặt trời lặn vào ngày mai.

Vương Phi Dương và Lâm Thanh Diện rời đi, Diệp Phàm Trần giữ Triệu Tuấn ở lại, Triệu Tuấn biết, bản thân anh ta không thể giúp đỡ gì, trong tình huống giao chiến thật sự, anh ta chỉ có thể là gánh nặng cho người khác, nên không có ý kiến gì đối với sự sắp xếp này.

Lâm Thanh Diện cùng Vương Phi Dương vội vàng đi về hướng thành Tiên Linh, trên đường đi, Lâm Thanh Diện cảm nhận được hơi thở quen thuộc, chính là  Vương Quyền, Vương Quyền đang đi về bên đây.

Chúng ta đi đường nhỏ đi, che giấu linh lực trên người, không để người khác phát hiện Vương Phi Dương liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện: Làm sao vậy, đường lớn không phải nhanh hơn sao? Người của Vương Quyền đang đến đây, nếu không muốn chết quá sớm, cậu phải nghe lời tôi Nghe vậy, Vương Phi Dương nhất thời không nói nên lời, anh ta hỏi: Sao anh lại hiểu rõ Vương Quyền như vậy, anh không phải người của Thiên Giới, tôi còn không hiểu Vương Quyền bằng anh Nếu tôi nói cho cậu biết, tôi suýt nữa chết trong tay Vương Quyền, cậu tin không? Vương Phi Dương không tin được nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng cảm thấy hỗn loạn, giữa Vương Quyền và Lâm Thanh Diện, xem ra là người quen cũ, chả trách Lâm Thanh Diện lại nhạy cảm như vậy.

Trong lời nói của Lâm Thanh Diện, anh ta nghe ra được ý khác, nói: Ý của anh là, cho dù không xảy ra chuyện Hắc Long, trên thực tế anh và Vương Quyền đã là kẻ thù không đội trời chung? Lâm Thanh Diện liếc nhìn Vương Phi Dương, cười nhạt: Tôi không nhận ra cậu cũng có lúc tinh tế như vậy? Anh trực tiếp nói với Vương Phi Dương về chuyện của Nặc Nặc , Vương Phi Dương không có biểu hiện gì khác ngoài sự ngạc nhiên, thậm chí anh ta còn chưa nghĩ qua, Lâm Thanh Diện đã là người có vợ con.

Chuyện của Lâm Thanh Diện, anh ta không quan tâm lắm, nếu như trước đây, anh ta sẽ không hợp tác với Lâm Thanh Diện, chuyện đã như vậy, hai người chỉ có thể đoàn kết với nhau mới có cơ hội sống sót.

Vương Phi Dương kiêu ngạo, làm những chuyện như nương nhờ Vương Quyền giống nhà họ Tiền đã làm, anh ta đương nhiên không làm được.

Hai người đi trên một con đường nhỏ, ở nơi không xa, liền nhìn thấy bóng dáng Vương Quyền, Vương Quyền không để ý tới xung quanh, mục tiêu của hắn ta là núi Kiếm Đãng.

Nếu không với tu vi của hai người, cho dù đã che giấu linh lực, hắn ta cũng có thể cảm nhận được.

Vương Quyền dẫn theo một số thuộc hạ, bao gồm cả Ảnh Tập, cái chết của tổng quản Diệp còn có Triệu Tuần giả trong phòng giam, khiến hắn ta phải đến núi Kiếm Đãng một chuyến.

Cái nơi rách nát này, Diệp Phàm Trần có thể ở lại đây, với Vương Quyền mà nói đây là một kì tích.

Đến núi Kiếm Đãng, Diệp Phàm Trần đã đợi họ từ sớm, Vương Quyền cười chế nhạo: Ta với người nhiều năm trước đã giao hẹn, nước sông không phạm nước giếng, sao hả, hôm nay người muốn chống đối ta sao? Khi hắn ta nói, luồng sát khí lộ ra trong mắt, không đến bước đường cùng, hắn ta cũng không muốn có xung đột gì với Diệp Phàm Trần.

Dù sao nếu như Diệp Phàm Trần có thể hợp tác với hắn ta, cả Thiên Giới này sẽ nằm trong tay hắn ta.

Không phải ta muốn chống đối ngươi, ngươi có thể tới đây, vậy chắc là ở bên ngoài đã nghe thấy tin đồn gì rồi, nhưng những gì nghe được dù sao cũng không phải là những gì thấy được, phải tốn nhiều công sức đến đây làm phiền bạn cũ, điều này không thỏa đáng Vương Đình Thiên và La Tiêu Tiêu bọn họ đã được Diệp Phàm Trần sắp xếp cho một nơi ẩn nấp từ lâu, cho dù Vương Quyền có lật tung cả núi Kiếm Đãng cũng không tìm thấy họ.

Kết giới ông ta tạo ra chỉ có thể do ông ta mở được, người khác nếu như muốn mở, trừ khi ông ta chết rồi.

Không có lửa làm sao có khói, ngươi nói đúng, khi ta đến, đã nghe được một số điều, nhưng không nhìn thấy được đều là tin đồn cả, ta có suy nghĩ này, nếu ta và người hợp tác, cùng nhau kiểm soát Thiên Giới, chuyện của mấy đứa nhóc này đều không quan trọng, ta có thể bỏ qua hết, thế nào? Nhiều năm trước ngươi đã nói qua, lúc đó ta đã không đồng ý, thì bây giờ đương nhiên sẽ không đồng ý, nếu như người vẫn xem ta là bạn, thì đừng làm phiền ta tu luyện, nhiều năm nay người là ngươi, ta là ta, không quan tâm chuyện thế gian, hôm nay người đột nhiên đến đây, ta lại cảm thấy không biết làm gì? Diệp Phàm Trần lạnh lùng nói.

Hai người bọn họ đều là người thông minh, biết đối phương đánh đố nhau, Vương Quyền đã đến đây, bây giờ không thấy được người mình muốn gặp, hắn ta đương nhiên không cam lòng.

Đã nhiều năm rồi, hắn ta vẫn luôn cực khổ tu luyện, năm vạn năm trước, không phân thắng bại với Diệp Phàm Trần, nhưng bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, bản thân đã ăn vào rất nhiều linh khí, ông ta nhất định không phải đối thủ của mình.

Hắn ta nhìn xung quanh, cười nhạt: Ngươi nói người ta muốn tìm không có ở đây, ta muốn tìm đấy, ngươi có thể làm gì? Lời ta nói, nhất định là thật, nhưng nếu người muốn tìm rõ kĩ càng, bạn bè lâu năm, ta cũng vui vẻ thỏa mãn tâm nguyện này của ngươi Vương Quyền lập tức nhìn Ảnh Tập, Ảnh Tập dẫn theo vài người xuyên qua khe núi… CHƯƠNG 1564: VƯƠNG QUYỀN KHÔNG CAM LÒNG Nơi nào có người thì nhất định sẽ có dấu vết, chỉ cần có người từng tới nơi này, Vương Quyền không tin người của mình sẽ không tìm thấy.

Đến lúc đó xem Diệp Phàm Trần nói thế nào, nhưng Diệp Phàm Trần vốn gian xảo, nếu ông ta đã chuẩn bị từ trước thì mình cũng không còn cách nào.

Diệp Phàm Trần đương nhiên không thể để Vương Quyền đứng đó, nói: Chỗ ta có hai đồng tử, công phu luyện đan pha tra đều không tệ, có hứng thú không? Ông cũng đã nói vậy rồi, tôi thể nào cũng phải đi xem thử, nếu không há chẳng phải khiến ông mất mặt? Vương Quyền bay lên, trực tiếp cùng Diệp Phàm Trần đi vào đại điện, hai người giống như bạn bè thân thiết, nói nói cười cười uống trà.

 Nhìn hai đồng tử này, Vương Quyền cười hỏi: Thằng nhóc họ Vương là đồ đệ của ông? Nó quá thực là đồ đệ của ta, nhưng thằng nhóc này không tiền đồ, ta sớm đã cho nó về nhà rồi, thiên phú tu hành của cả nhà họ Vương đều không tính là thượng thừa, không chỉ vậy, còn đem lại không ít phiền phức cho ta, lúc ở núi Kiếm Đãng, hai đồng tử này theo hầu ta, ta liền cảm thấy nhàm chán Vương Quyền tiếp tục nói chuyện hai người liên thủ thì có thể khống chế trời đất, tiếp đó lại nói tới, trên Trái Đất có một cô bé vô cùng lợi hại, nếu thiên phú của cô bé được khai phá, có danh sự hướng dẫn tu luyện thì nhất định có thể vượt qua bọn họ.

Đồng thời có ý đồ giết chết cô bé đó, chỉ là đã lấy được hồn phách của cô bé rồi, vẫn không có cách nào đưa cô bé vào chỗ chết.

 Diệp Phàm Trần thấy Vương Quyền nói vậy thì có thể hiểu được tại sao Lâm Thanh Diện một lòng dò la nơi ở của hắn ta, con gái của Lâm Thanh Diện chính là cô bé mà Vương Quyền nói.

Từ xưa tới nay, ác giả ác báo, Vương Quyền lợi hại, nhưng tuyệt đối không phải là không có đối thủ.

Ông ta nhấp ngụm trà, hời hợt cười: Những chuyện này, ông biết mà, tôi luôn không có hứng thú, nếu không năm đó sao lại không đồng ý với ông, ông ở Thiên Giới, bây giờ đã là dưới một người trên vạn người, còn có gì không hài lòng nữa, chỉ tiếc cho Hắc Long, không nghĩ tới ngủ say nhiều năm như vậy, tỉnh lại lại bị hai thằng oắt giết chết Ông biết chúng ở đâu? Vương Quyền nghe thấy lời này, sắc mặt liền biến đổi, Hắc Long là tọa kỵ của hắn ta, cũng là sủng vật của hắn, biến mất nhiều năm, xuất hiện lại bị người ta giết chết, hắn đương nhiên không cam lòng.

Lúc biết được tin tức này, hắn đã thề phải tận tay giết hại kẻ đó, báo thù cho Hắc Long.

Diệp Phàm Trần khựng lại một lát, nói: Họ từng tới tìm ta, cũng chính là Vương Phi Dương mà ông nói, nhưng ta không muốn đắc tội ông, nên đuổi họ đi, chỉ là bây giờ đang ở đâu thì ta cũng không biết.

Ông không thể nào không biết, trong này nhất định cũng có công lao của ông.

Sắc mặt Vương Quyền biến đổi, giọng cũng lạc đi, không còn dáng vẻ bạn tốt nữa, thảo mai đến hắn cũng không chịu nỗi.

Diệp Phàm Trần đứng dậy, nói thẳng lập trường của mình: Chuyện của các người, từ các người giải quyết, không cần dùng tới phàm nhân như ta, nếu ông có bản lĩnh thì giết hai kẻ kia là được, cần gì tới chỗ ta phí lời? Lúc nói chuyện, ông ta cho hai đồng tử mang trà xuống, Vương Quyền ở một bên muốn nổi giận, những phải nhịn trở lại.

 Lạnh lùng nói: Ông không cần như vậy, ta nhất định có thể tìm thấy chúng, ông đừng cho rằng bao che thì có thể cứu được chúng, nếu chọc ta nóng nảy, dù là giết ông cũng chỉ là chuyện cỏn con Nói xong, Ảnh Tập từ ngoài bước vào, lắc lắc đầu với Vương Quyền, Vương Quyền nhìn Diệp Phàm Trần một cái, Diệp Phàm Trần cười nhạt: Có cần trọ lại một ngày không, năng lực của thuộc hạ ông không tốt, có lẽ còn nơi chưa tìm thấy, ông không định ở đây tìm xem à? Giọng nói khinh miệt, mọi người cũng đã nói ra hết rồi, vậy thì không cần khách sáo gì nữa.

Vương Quyền tạo một không gian trên núi, ở lại trong đó, Diệp Phàm Trần giỏi nhất là vận dụng kết giới, chỉ cần có thể tìm thấy nơi này có bao nhiêu kết giới thì có thể tìm thấy người ông ta che giấu.

Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương gan to bằng trời, ra tay ngay dưới mí mắt hắn ta, không tìm giết hại kẻ này, thực sự là sỉ nhục.

Nghĩ tới đây, trong lòng liền nghẹn nuốt không trôi.

Ảnh Tập quả thực không tìm thấy người, dè dặt hỏi: Chủ nhân, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải ở lại đây sao? Không sai, tiếp tục tìm cho ta, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào? Ảnh Tập gật đầu, tiếp tục sắp xếp người đi tìm, hắn chưa từng nghĩ, Diệp Phàm Trần lại trắng trợn chống đối với Vương Quyền như vậy, chuyện này ngày càng to, tuyệt đối sẽ không phải giết hại kẻ kia xong là có thể giải quyết.

Vương Quyền ra khỏi tiểu thế giới, dùng linh lực cảm nhận toàn bộ núi Kiếm Đãng.

Nhưng rất rõ ràng, nơi này căn bản không có tin tức của con người.

Hắn hít sâu một hơi, ngẫm nghĩ mọi chuyện lần nữa, nhớ tới Lâm Thanh Diện ở Trái Đất, không biết tại sao, hắn cứ cảm thấy người đó đã đến đây.

Lúc đó, trong rừng rậm Sương Mù, dưới công kích của mình, tên nhóc kia đều có quý nhân giúp đỡ.

Vậy lần này, nếu anh may mắn tới Thiên Giới, vậy mục đích, chỉ có mình! Hai người đã đạt tới bước anh sống tôi chết rồi, chỗ duy nhất khiến người ta bất mãn chính là Thiên Giới cũng có không ít đá cản chân, nếu có thể dễ dàng diệt trừ Diệp Phàm Trần, thì hắn ta không cần đau đầu như vậy.

Tất cả của Thiên Giới đều nằm trong tay hắn, chỉ có nơi này của Diệp Phàm Trần, hắn không có cách nào.

Diệp Phàm Trần ở trong cung điện, luôn không thể nghỉ ngơi, biết Vương Quyền sẽ không dễ dàng cam tâm từ bỏ, trong lòng mãi nghĩ chuyện đối phó hắn ta.

Nhớ tới bí tích trên người Triệu Tuấn, nếu có thể lấy được bí tịch này, để đám người Lâm Thanh Diện tu luyện, đánh bại Vương Quyền, có lẽ lại thêm một phần thăng.

Lúc này nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu nhìn, đằng sau cung điện, Triệu Tuấn mở cửa cơ quan bước ra.

Ông ta kinh ngạc nhìn Triệu Tuấn, hỏi: Ngươi làm sao làm được? Thân thể ta từ nhỏ rất kém, không thích hợp tu luyện những công pháp này, nhưng cơ quan thì ta chưa từng gặp đối thủ, chỉ cần ta muốn, thì không có cơ quan không mở ra được Ngươi ra ngoài rất nguy hiểm, Vương Quyền nhìn là có thể tìm thấy các ngươi đó.

Ta và hắn căn bản không có thù hận lớn lao gì, nhưng bây giờ lại không đội trời chung, thứ hắn muốn là bí tịch trên người ta, bí tịch đã cháy rụi rồi, dù giết ta cũng không cách nào thỏa mãn dục vọng của hắn Cái gì, người đốt bí tịch rồi? Diệp Phàm Trần không tin nổi nhìn thiếu niên trước mặt, không biết trong lòng cậu ta nghĩ thế nào, thứ quan trọng như vậy, cậu ta sao có thể đốt? Không sai, nếu vì một quyển bí tịch mà đem tới họa sát thân cho mình, ta giữ lại nó cũng không có bao nhiêu ý nghĩa Cậu ta nói rất nhẹ nhàng, giống như thứ mình đốt chỉ là một đống giấy vụn, không cần kinh ngạc như vậy.

Diệp Phàm Trần hít sâu một hơi, bây giờ có nói gì cũng vô ích, bí tịch đã bị hủy rồi, dù muốn tu luyện thì cũng không thành nữa, đáng tiếc một bộ công pháp lại thất truyền.

Bất đắc dĩ nói: Ngươi nói không sai, nhưng, Vương Quyền muốn giết người, sẽ càng thêm dứt khoát, ngươi chỉ có thể mãi trốn tránh Trong lòng ông ta tức giận, trách Triệu Tuấn không biết hàng, làm bảo bối biến mất.

CHƯƠNG 1565: NGƯỜI CỰC KỲ THÔNG MINH Chuyện này đối với Triệu Tuấn mà nói chả có gì, Vương Quyền khát máu thành tính, người hắn ta nhìn không thuận mắt đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Dù sao người chết cũng không chỉ là một mình mình, để bí tịch đó rơi vào trong tay của Vương Quyền, chỉ sợ Thiên Giới phải hủy ở trong tay Vương Quyền.

Anh ta từ nhỏ kiến thức uyên bác, học sâu biết rộng, chuyện trên Trái Đất, cũng biết một ít.

Trái Đất ít lâu trước kia giống với Thiên Giới của bây giờ, linh khí dồi dào, bởi vì có người ở Trái Đất đại động can qua, tử thương vô số, cho nên sinh vật trên Trái Đất mới sẽ thấp hơn Thiên Giới một lượng lớn.

Hiện nay hai chỗ vốn không giống nhau, nhưng bây giờ có người muốn đảo lộn tất cả mọi chuyện, Triệu Tuấn nói cái gì cũng không bằng lòng.

Anh ta đối với lời của Diệp Phàm Trần, không có để trong lòng, Diệp Phàm Trần nhìn Triệu Tuấn, nói: Cậu ra ngoài như này, không sợ Vương Quyền lát nữa tới sẽ phát hiện cậu sao? Chỉ là Vương Quyền tới mà thôi, tiền bối ông cũng sẽ không để Vương Quyền phát hiện ra tôi, tranh cãi giữa ông và Vương Quyền, gió nổi mây lan, bề ngoài bình yên, thật ra đã gió nổi mây lan, tôi có thể giúp ông chuyện không nhỏ Cái thằng nhóc cậu, năng lực không lớn, khẩu khí ngược lại không nhỏ Tôi không có nói dối, tiền bối nếu như không tin, có thể giao tôi ra, có điều, Vương Quyền sẽ không lĩnh tình, ngược lại là lời tiền bối nói với Vương Quyền trước đó đều là lời nói lừa gạt, tự vả mặt Diệp Phàm Trần vẫn chưa từng gặp phải người có lời lẽ sắc bén như vậy, mỉm cười nhàn nhạt, thật là hậu sinh khả úy.

Năng lực quan trọng là không có sai, nhưng có lúc, đầu óc của một người vẫn là quan trọng nhiều hơn nhiều, anh ta ở bên cạnh mình, vẫn thật sự có thể giúp mình chuyện không nhỏ.

Vậy cậu nói thử, bây giờ tôi nên làm như nào? Tiền bối nếu đã nói thẳng rồi, ông bảo Lâm Thanh Diện bọn họ ngày mai trở về trước khi mặt trời lặn, chính là dự kiến ngày mai Vương Quyền sẽ rời khỏi đây trước khi mặt trời lặn, nhưng tôi ngược lại không cảm thấy như vậy, Vương Quyền là một người gian xảo âm hiểm, sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy .

Thật ra bản thân Triệu Tuấn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Quyền, nhưng ở trong việc thư tịch mà các tiền bối để lại, sự hiểu biết đối với Vương Quyền lại không ít.

Thứ trong sách, Triệu Tuấn tin tưởng, sẽ không có giả.

Đối với lời của Triệu Tuấn, Diệp Phàm Trần dần có hứng thú, đều nói cậu chủ của nhà họ Triệu là một phế vật, hôm nay xem ra, người bên ngoài đều là không biết được cái gì mới là bảo bối chân chính.

Đáng tiếc rồi, người thông minh như vậy, bản thân sao không có một chút phát hiện, có đồ đệ này ở bên cạnh, cái khác không nói, bình thường nói chuyện, tâm trạng cũng có thể tốt lên không ít.

Cậu nói đúng, Vương Quyền sẽ không dễ dàng từ bỏ, lẽ nào chúng ta phải giao Lâm Thanh Diện bọn họ ra sao? Giao phong chính diện, căn bản không phải là đối thủ của Vương Quyền, hiện nay chỉ có dùng trí qua mặt, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Triệu Tuấn.

Khóe miệng của anh ta hơi nhếch lên, cười tà mị: Vương Quyền sẽ không đặt tôi vào trong mắt, nhưng bí mật trên người tôi là điều hắn đang nghĩ tới, tôi ở đây ngược lại có một chú ý Âm thanh nói chuyện nhỏ lại, nói hai câu ở bên tai Diệp Phàm Trần, hỏi Diệp Phàm Trần chuẩn bị giấy bút, trực tiếp viết ra một phần ba nội dung trong cuốn thư tịch đó ra giấy kia.

Anh ta không thể giết Vương Quyền, cả thành Tiên Linh cùng tất cả mọi người của nhà bọn họ đều sẽ bị diệt.

Nếu đã như vậy, vậy thì phải khiến thực lực của Vương Quyền không có cường đại như vậy nữa, tạo ra cơ hội cho đám Lâm Thanh Diện.

Anh ta cần đem thư tịch này giao cho Vương Quyền, còn có nhiều mục chú ý, anh ta không có viết ở trong, Vương Quyền trước giờ tu luyện tà công, mà đây là đồ của chính phái, muốn dung nhập vào được không dễ dàng.

Diệp Phàm Trần không có hỏi tiếp, trực tiếp bày tỏ, bây giờ cậu Triệu làm cái gì, ông ta đều sẽ toàn lực ủng hộ, ông ta cung cấp cho Triệu Tuấn một ngọn núi, bên trong là sơn động đầy đá lởm chởm, Triệu Tuấn giỏi sử dụng cơ quan, đó là cho Triệu Tuấn cơ hội.

Những chuyện này sắp xếp từng chuyện một xong, Diệp Phàm Trần mới đầu trong lòng không có phần thắng quá lớn, nhưng nghe thấy những lời mà thằng nhóc trước mặt này nói, bỗng chốc có lòng tin không ít.

Ông ta tin, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể đánh bại Vương Quyền.

Vương Quyền nếu như thực lực cường đại tới mức có thể giết mình thì hắn ta sớm đã động thủ rồi.

Dù sao, tên này đã ngấp nghé nội đan trong cơ thể của ông ta nhiều năm rồi.

Bây giờ là ai mạnh hơn ai mà nói, chỉ cần ông ta hạ thủ trước, có thể trừ được Vương Quyền, trả lại một khoảng bình yên cho Thiên Giới này, cũng là một việc công đức vô lượng.

Một bên khác của Thành Tiên Linh, đầu của tổng quản Diệp bị treo ở trên cổng thành của Thành Tiên Linh.

Ông ta chết rồi, đối với Vương Quyền mà nói, người này không có tác dụng quá lớn.

Vốn dĩ muốn đem ông ta để trong rừng cho sói ăn, người từng bị hắn ta làm hại, trong lòng tự nhiên không cam tâm, trực tiếp lại đem thi thể của ông ta trở về, lấy đầu treo ở cổng thành.

 Người của Vương Quyền phần lớn đều ở Núi Kiếm Đãng, không có rảnh rỗi mà đi quản chuyện của tổng quản Diệp.

Huống chi nhà họ Diệp tự đầu chí cuối, ở trong mắt của đám người Vương Quyền chẳng qua chỉ là một con chó, không có ai sẽ để ý tới sống chết của ông ta.

Vương Phi Dương thấy đầu của tổng quản Diệp treo trên cổng thành thì đã trầm mặc.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn Vương Phi Dương, nhún nhún vai mỉm cười, Có phải là cảm thấy quá thảm rồi không? Anh nói, nếu như tôi luôn giống trước kia, tôi nếu như chết rồi, liệu có phải cũng là kết cục này không? Trước kia, anh quả thật khốn nạn, là anh em, tôi mới nói thật với anh, có điều tâm trí của anh không trưởng thành, bị tổng quản Diệp xúi giục và lợi dụng, không phải là lỗi của anh, lỗi sai lớn nhất của tổng quản Diệp là đã nương nhờ người của Vương Quyền, cậu không có Chỉ nhìn thấy sắc mặt của Vương Phi Dương không quá tốt, ngũ vị đan xen Lâm Thanh Diện bày tỏ: Anh nếu như cảm thấy ông ta quá thảm, có thể chôn cất ông ta Con người đều phải vì chuyện ác của mình mà trả giá, tôi cũng như vậy, chỉ là báo ứng của tôi sẽ là cái gì? Anh ta giống như không có nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, tự nói với chính mình, Lâm Thanh Diện nhìn không nổi nữa, VỖ VỖ vai của anh ta: Không cần nghĩ nhiều như vậy, chuyện cấp bách của chúng ta hiện nay là tìm được chú Kim Cương của anh, chỉ cần tìm được ông ấy và Mạc Niệm, tôi cũng có thể yên lòng Vương Phi Dương ở trong mắt của Lâm Thanh Diện, biểu cảm này không có kỳ lạ, dù sao tổng quản Diệp và Vương Phi Dương chung đụng bên nhau đã có một khoảng thời gian rất dài.

Vương Phi Dương nói là tổng quản Diệp nhìn anh ta trưởng thành, đáng tiếc đã người không chung đường.

Vương Phi Dương dứt khoát rời đi, không tiếp tục nhìn trên bức tường thành đó nữa, đi trên đường lớn, nghe thấy một giọng nói quen thuộc: Kẹo hồ lô đường này có ngon không? Giọng nói của Mạc Niệm, Mạc Niệm đang hỏi Kim Cương, Kim Cương không kiên nhẫn liếc nhìn Mạc Niệm: Ba của cô chưa từng mua cho cô sao? Lâm Thanh Diện không phải là ba của tôi, cậu ta là bạn của tôi, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, đúng rồi, Kim Cương, ông mua cho tôi một cây đi, chúng ta trở về Núi Kiếm Đãng thì không có rồi Lâm Thanh Diện không kìm được mà mỉm cười, tóm lại cũng tìm được người rồi.

Muốn ăn cái gì, tôi mua cho, Kim Cương vừa nhìn là biết người nghèo, đầu mua nổi chứ?.

Mạc Niệm quay đầu, nhìn thấy Lâm Thanh Diện, nụ cười trên môi đều không khép lại, hỏi: Có phải là cậu đã cứu La Tiêu Tiêu không? Lâm Thanh Diện cầm một xâu kẹo hồ lô đường, nghĩ tới Nặc Nặc, thở dài, sau đó lại mỉm cười: Lẽ nào cô cảm thấy còn có người khác? CHƯƠNG 1566: RÚT CỦI ĐÁY NỒI Không có, tôi không có nghĩ như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có cậu có năng lực đi cứu La Tiêu Tiêu, đúng rồi, người của Vương Quyền đã có rất nhiều người đều rời khỏi đây rồi, bọn họ đi đâu rồi, có phải tới núi Kiếm Đãng không, các cậu ra ngoài như nào.

Sư phụ Diệp để chúng tôi đi ra, tôi nghĩ, sư phụ Diệp là đang giúp chúng ta.

Lâm Thanh Diện nói rồi, Mạc Niệm nhíu mày, sau đó trịnh trọng nhìn Lâm Thanh Diện, mỉm cười như thoát khỏi gánh nặng: Mục đích chúng ta tới có phải là sắp đạt thành rồi không? Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, biết những điều cô ta nói là gì, nói: Cô nói không sai, hiện nay chúng ta có hai kết quả, hoặc giết tên đó, hoặc bị tên đó giết, tôi nghĩ, chắc là cái trước.

Mạc Niệm bò lên vai của Lâm Thanh Diện, vỗ vỗ vai của anh: Yên tâm đi, mặc kệ cậu làm cái gì, tôi đều sẽ luôn ở bên cạnh cậu, trải qua nhiều sóng gió như vậy đều không sao, không phải chỉ là một Vương Quyền thôi sao, huống chi còn có sự giúp đỡ của lão Diệp, phải không! Vương Phi Dương nhìn thấy Kim Cương, Kim Cương chỉ cảm thấy Vương Phi Dương khác với trước đây, lời nói quan tâm hết lượt này tới lượt khác nói bên tai Vương Phi Dương, giống như ba ruột của anh ta vậy.

Vương Phi Dương nhìn thấy ông ta như vậy, có hơi bất lực, anh ta đâu phải là trẻ con.

Ở trước mặt Lâm Thanh Diện, ngược lại cảm thấy có hơi mất mặt.

Bọn họ không có trực tiếp trở về núi Kiếm Đãng, mà dựa theo sự phân phó của Diệp Phàm Trần ở khách điếm của nơi này nghỉ ngơi một đêm, tới nửa đêm thì không thái bình rồi.

Lâm Thanh Diện chưa ngủ say thì nghe thấy bên ngoài có âm thanh vang lên: Anh chắc chắn người đó là cậu chủ của nhà Vương và thằng nhóc đó? Đương nhiên chắc chắn, tôi bây giờ đi thông báo cho gia chủ, nhà họ Tiền chúng ta nếu như có thể bắt được hai người bọn họ, ở trước mặt của Vương Quyền, há không phải nhiều thêm hai phần quyền nói chuyện hay sao? Lúc nói chuyện, lộ ra nụ cười đắc ý.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, đứng dậy, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy hai người đang nói chuyện, dưới ánh trắng mờ mờ, hai bóng người màu đen.

Anh đã đẩy Vương Phi Dương, Vương Phi Dương ngủ rất say, bị Lâm Thanh Diện làm cho tỉnh, dụi dụi mắt, có hơi bất mãn, hỏi: Chuyện gì, ngày mai còn có một trận đại chiến, có để người ta ngủ một giấc ngon lành không hả? Đừng ngủ nữa, người của nhà họ Tiền muốn ra tay, chúng ta động thủ trước, nếu không ở đây cũng ngủ không được yên.

Nhà họ Tiền? Nghe thấy hai từ này, Vương Phi Dương đã lập tức trở lên như gà cắt tiết, trước khi Vương Quyền còn chưa có tới, nhà họ Tiền và nhà họ Vương cả còn nhà họ Triệu, người của ba nhà thật ra đều là thế bất lưỡng lập.

Hiện nay nhà họ Tiền ở bên của Vương Quyền làm việc cho Vương Quyền, biết anh ta ở đây, anh ta tất nhiên không có kết cục tốt.

Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương gọi mọi người dậy, ở đây Vương Phi Dương biết được tình hình của nhà họ Triệu, con cái của nhà họ Triệu là kẻ quần là áo lượt, ăn chơi đàn đúm đều không được tích sự gì.

Hiện nay nhà họ Tiền người có thể so được với thực lực của mọi người thì chỉ có gia chủ của nhà họ Tiền, Tiền Kỳ.

Anh ta và Lâm Thanh Diện liên thủ, còn cả Kim Cương ở một bên, muốn xử lý tên đó không phải là chuyện khó gì.

Hai người đạt thành quan điểm chung thì trực tiếp lặng lẽ dẫn Kim Cương và Mạc Niệm tới nhà họ Tiền.

Trong phòng sách của gia chủ nhà họ Tiền ánh đèn còn sáng trưng, Vương Phi Dương nói: Trước đây quan hệ của tôi với tên nhóc của nhà họ Tiền không tệ, có điều lúc đó là lúc nhỏ rồi, nhiều năm qua đi như vậy, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhà họ Vương và nhà họ Tiền đã trong thế nước lửa khó dung.

Bốn người bọn họ ở trên nóc nhà của nhà họ Tiền, nhìn thấy trong phòng sách của nhà họ Tiền vẫn đang sáng đèn, chỉ: Đó là phòng sách của Tiền Kỳ, xử lý chuyện gì, cũng là ở nơi đó, bây giờ đêm khuya yên tĩnh, bên cạnh ông ta nhất định không có ai bảo vệ, chúng ta tới, đừng gây ra tiếng động quá lớn.

Nói rồi, hai người cùng đi tới đó, Mạc Niệm nói: Không được, như vậy sẽ thu hút không ít người, hai tên đó muốn đi báo tin, chúng ta tới sớm một bước, tôi và Kim Cương đi giải quyết hai tên đó trước, như thế phần thắng của chúng ta cũng sẽ lớn hơn một chút.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nếu như nhận được tin tức, ông ta tất nhiên sẽ triệu tập nhân thủ tới khách điếm, lúc đó thì đã mất đi thời cơ tốt nhất rồi.

Mọi người dựa theo sắp xếp mà làm việc trong tay của mình, Tiền Kỳ ở trong phòng sách đang nghịch lễ gặp mặt mà Vương Quyền cho ông ta, dạ minh châu.

Nói là có được ở nơi sâu dưới biển, Hải Long Vương lấy lòng Vương Quyền cho nên cho Vương Quyền.

Ông ta đồng thời cũng đang suy tính, bản thân có thể cho Vương Quyền cái gì, mới có thể xứng tới sự tin tưởng mà Vương Quyền đối với mình.

Một người xêm xêm như Vương Phi Dương đi ra, bất mãn nói: Ba, ba và Vương Quyền hợp tác, thật ra không phải là cách làm thông minh, bây giờ con tới đâu, đều có người nhìn chằm chằm vào.

Cái thằng khốn kiếp, cái gì cũng không biết, con biết ba làm tất cả chuyện này đều là vì tốt cho con không hả, nếu không phải là vì tốt cho con, ba ăn no rửng mỡ à.

Con không cảm thấy, quan hệ anh em giữa con và Phi Dương không tồi, bởi vì ba, khiến quan hệ của hai chúng con đều nhạt đi nhiều, bây giờ ba làm những chuyện này, còn không phải là vì bản thân ba muốn ở chỗ Vương Quyền có được sự xem trọng, thỏa mãn mục đích của ba, ba tưởng Vương Quyền có được bí tịch của nhà họ Triệu, ông ta sẽ cho ba sao? Đó là đương nhiên, thực lực của Vương Quyền, căn bản không phải là cái chúng ta có thể tưởng tượng, hắn xem thường bí tịch đó, cho nên chỉ cần chúng ta khiến Vương Quyền vui vẻ, thứ ba ngày nghĩ đêm nghĩ tự nhiên là có thể tới trong tay.

Vương Phi Dương nhìn thấy Tiền Ngũ, kéo tay của Lâm Thanh Diện, nói: Khi chúng ta ra tay, có thể không ra tay với Tiền Ngũ hay không? Diệt cỏ không diệt tận gốc, anh biết hậu quả không? Tôi biết anh có ý gì, có điều anh tin tôi, anh ta không có bản lĩnh gì, căn bản sẽ không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta.

Anh ta hoài niệm lúc còn nhỏ, tình cảm khi mọi người ở bên nhau, tất cả mọi chuyện ba anh ta làm, đều không có liên quan tới anh ta.

Tình cảm của bọn họ vẫn còn đó, Lâm Thanh Diện mỉm cười nhàn nhạt, Vương Phi Dương niệm tình xưa là chuyện tốt, cho nên đã đáp ứng Vương Phi Dương.

Vương Phi Dương nói: Chúng ta có thể giết ba của anh ta, chỉ cần không để anh ta nhìn thấy là chúng ta là được rồi.

Lâm Thanh Diện tỏ ý tán thành.

Vì thế, hai người cố ý ở bên ngoài tạo ra tiếng động.

Khoảng thời gian này, vốn Tiền Kỳ rất mẫn cảm, mà nghe thấy bên ngoài có âm thanh, không nói hai lời thì đi ra xem.

Tiền Ngũ đã buồn ngủ rồi, sớm đã về phòng ngủ của mình đi ngủ.

Tiền Kỳ theo âm thanh đi tới bên trong một rừng cây trong căn nhà lớn của nhà họ Tiền, ông ta nhíu mày, hỏi: Là ai, cố ý dụ tôi tới đây? Là tôi, bác Tiền, khoảng thời gian này, có phải là tìm tôi rất vất vả không? Nhìn thấy Vương Phi Dương, Tiền Kỳ có hơi kích động, lạnh lùng cười: Cậu đây là tìm không được nơi ẩn nấp rồi sao? Tôi nghe nói Vương Quyền đã tới núi Kiếm Đãng, sư phụ của cậu lần này cũng không bảo vệ được cậu rồi, không phải sao? Cho nên tôi tới tìm bác Tiền, hy vọng bác Tiền có thể cho tôi nơi an toàn, biết bác và Vương Quyền liên hợp với nhau, nếu như bác giúp tôi, Vương Quyền cũng sẽ không nghi ngờ.

Tiền Kỳ bỗng nhiên bật cười, ngũ quan nhăn lại, nhìn mà khiến người ta cuộn trào dạ dày.

Cậu dựa vào đâu cho rằng tôi sẽ giúp cậu? CHƯƠNG 1567: CÔNG PHÁP CỦA TIỀN KỲ Ngay từ đầu, bọn họ chính là bị động, nếu không phải là người của Tiền Kỳ muốn tìm Lâm Thanh Diện bọn họ gây phiền phức, Lâm Thanh Diện bọn họ cũng sẽ không ra tay với Tiền Kỳ.

Bác Tiền, tôi và Tiền Ngũ từ nhỏ có quan hệ không tồi, chuyện của bác và ba tôi, không có liên quan tới thế hệ trẻ chúng tôi, tôi kính trọng bác là trưởng bối, bác cũng nên giúp tôi.

Giữa tôi và ba cậu, chỉ có thù hận, không có tình bạn.

Tiền Kỳ lạnh giọng nói.

Tiền Kỳ nhìn không quen địa vị của nhà họ Vương ở Thành Tiên Linh, tất cả danh tiếng đều áp trên đầu của nhà họ Tiền, nhà họ Vương là cái thá gì chứ.

Địa vị ở Thành Tiên Linh đều dựa vào một mình Diệp Phàm Trần giúp bọn họ chống, không có Diệp Phàm Trần thì không có Vương Phi Dương của hiện nay.

Nhà họ Vương chỉ có thiên phú của Vương Phi Dương là ổn, nói tài phú gì đó, nhà họ Vương căn bản không phải là đối thủ của nhà bọn họ.

Nghĩ tới những điều này thì liên tưởng tới chuyện bị nhà họ Vương cướp mất bao nhiêu mối làm ăn, khiến nhà họ Tiền kiếm được rất ít tiền.

Đều nói thương trường như chiến trường, sự việc đã tới bước này thì sớm nên tỉnh táo.

Cho dù mới đầu nhà họ Vương và mình không có đứng ở thế đối lập, có chủ tử tốt như Vương Quyền ở đây, cũng phải tận sức lấy lòng, nhà họ Vương tính là cái thá gì.

Bí tịch đó cầm trong tay, cố gắng tu luyện công pháp mới là nghiêm túc.

Vương Phi Dương cười lạnh, nếu như rượu mời không uống thì uống rượu phạt, nếu ông ta có thể nói mềm mỏng vài câu, tha cho ông ta cũng không phải là không được.

Hiện nay thái độ kiên quyết, kiểu này nhất định phải giao anh ta cho Vương Quyền, không diệt ông ta, hậu họa khôn lường.

Nếu bác Tiền đều đã nói như vậy rồi, tôi cảm thấy, chúng ta cũng không cần thiết lãng phí nước bọt nữa, bác Tiền là người thông minh, tôi biết, bác hiện nay sẽ không tha cho tôi, nhưng bác cũng nên biết, hôm nay không phải là bác chết thì là tôi sống.

Tiền Kỳ nhìn tên oắt con Vương Phi Dương này, không khỏi bật cười ha hả: Nhóc à, cậu tưởng cậu có thực lực Thánh Cảnh sơ cấp thì có thể giết được tôi, có phải cũng nghĩ quá ngây thơ rồi không? Lời còn chưa nói hết, Vương Phi Dương không có thời gian lãng phí nước bọt với ông ta, trực tiếp cầm kiếm giết tới.

Bác Tiền, bác không thể xem thường tôi, tôi có kém ở Thành Tiên Linh này nữa cũng là nhân vật có tiếng, giết bác là không thể, nhưng tôi cũng không thể một mình tới ra tay.

Lúc nói chuyện thì nhìn sang góc tối, nói: Lâm Thanh Diện, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết ông ta là chuyện chính, lát nữa mà người của ông ta tới, chúng ta sẽ bị bao vây trước sau.

Lâm Thanh Diện huyễn hóa ra kiếm, cùng Vương Phi Dương kề vai tác chiến, khi Tiền Kỳ nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì kinh ngạc không thôi.

Lâm Thanh Diện hiện nay ở thành Tiên Linh này cũng có tiếng tăm không nhỏ, bởi vì thiên phú tốt, được Diệp Phàm Trần xem trọng, đối lập với Vương Phi Dương, khiến danh tiếng của Lâm Thanh Diện lập tức đánh vang.

Trước đó chưa có nhìn thấy người thật, bây giờ nhìn thấy rồi, bèn cảm thấy khó tin.

Có một mình Vương Phi Dương là đủ rồi, hiên nay nhảy ra một người có thiên phú còn tốt hơn Vương Phi Dương, ông ta sao là đối thủ? Ông ta không cam lòng sẽ bị hai tên oắt con chế phục, tay làm ra một tư thế để ở bên miệng, suýt một tiếng vang khắp nơi.

Ông ta thả tín hiệu rồi, không tới một lúc nữa, người của nhà họ Tiền sẽ tới đây.

Vương Phi Dương nói rồi, động tác trên tay cũng nhanh hơn nhiều, cầm trường kiếm xông về phía Tiền Kỳ, Tiền Kỳ cười lạnh: Thực lực của hai người các cậu có lợi hại hơn nữa, trong thời gian ngắn cũng không giết được tôi.

Vương Phi Dương không biết công pháp của Tiền Kỳ thâm hậu cỡ nào, càng chưa từng có cơ hội giao thủ, hiện nay phần thắng vẫn thật sự là không lớn.

Lâm Thanh Diện thấp thoáng cảm nhận được rồi, trên người của Tiền Kỳ không chỉ là công pháp đơn giản, nhất định phải cẩn thận ứng phó, một chút không cẩn thận sẽ bị ám toán, được không bằng mất.

Vương Phi Dương, cẩn thận một chút, ông ta có tu luyện công pháp khác.

Công pháp khác? Vương Phi Dương nhíu mày, suy nghĩ rồi cũng không thấy kỳ lạ, loại người như ông ta, chỉ cần có bí tịch có thể tu luyện, mặc kệ hậu quả mà đi tu luyện.

Tiền Kỳ không dám tin nhìn Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện sao lại biết.

Ông ta kiêng kỵ người có tài nặng, hằn học trừng mắt với Lâm Thanh Diện: Không ngờ, thằng nhóc cậu lợi hại hơn những gì tôi nghĩ.

Lâm Thanh Diện mặt mày bình tĩnh: Từ trước tới nay, nếu như lá bài tẩy của tôi lập tức bạo lộ ở trước mắt của kẻ địch, vậy thì bây giờ, tôi hôm nay cũng sẽ không đứng ở đây rồi.

Tiền Kỳ cười lạnh: Bản lĩnh của cậu không tồi, nếu như có thể tu luyện, nhất định có thể thành đại khí, Lâm Thanh Diện, cậu đi theo tôi, hôm nay giết Vương Phi Dương, tôi ở trước mặt Vương Quyền, nhất định sẽ bảo vệ một mạng của cậu, cậu ở bên cạnh tôi, đối với cậu không có chỗ xấu không phải sao? Cách này của ông tuy tốt, nhưng tôi và Vương Quyền không đội trời chung, không thể thành người một nhà được.

Hừ, thằng nhóc thối tha không biết thức thời, tôi sẽ không cho cậu cơ hội tiếp tục tu luyện, hôm nay nhất định phải bắt được cậu, chính tay giao cho Vương Quyền, ở chỗ của Vương Quyền, tôi vẫn có thể có được không ít chỗ tốt.

Ông ta vừa đánh vừa nói, Lâm Thanh Diện không có để ông ta vào trong mắt, kiêng kỵ duy nhất chính là không biết ông ta là tu luyện tà công bậc nào, một khi không cẩn thận thì sẽ trúng chiêu.

Kiếm pháp của Tiền Kỳ lăng kệ, từ trong lời nói của ông ta nghe ra được, ít có tham gia thực chiến, gặp chuyện gì, đều là thủ hạ đi giải quyết.

Hôm nay nếu như không phải bên cạnh không có ai, cũng sẽ không động thủ với Lâm Thanh Diện bọn họ.

Lâm Thanh Diện trong lòng bỗng đã nhiều hơn vài phần chiến thắng, kiếm của Tiền Kỳ giết về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nhún một cái trực tiếp dùng cái cây lớn bên cạnh làm điểm chống đỡ đổi một địa phương, kiếm đó đâm vào cây, cái cây lớn trở thành hai nửa.

Lâm Thanh Diện đây là đang bày một thế cục cho ông ta, ánh mắt của anh để trên người của Vương Phi Dương, kiếm pháp của Vương Phi Dương không có nhanh bằng Lâm Thanh Diện, nếu như dùng Vương Phi Dương làm điểm đột phá, có thể lợi dụng Vương Phi Dương uy hiếp Lâm Thanh Diện.

Đàn ông trẻ tuổi như bọn họ luôn nói đạo nghĩa nhất, sẽ không để đối phương không quản.

Vương Phi Dương rõ ràng cảm nhận được mục đích của Tiền Kỳ, Lâm Thanh Diện nói: Phi Dương, chúng ta cùng dùng kiếm, lão tặc này muốn kích phá.

Làm theo cách nói của Lâm Thanh Diện, hai người đã đạt thành một loại hiểu ngầm.

Dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, Tiền Kỳ và bọn họ cuốn vào nhau, hai tay khó đánh bại bốn tay, giết cũng không giết được, ông ta đợi người của nhà họ Tiền tới, nhưng mãi không thấy bóng dáng đâu.

Trong lòng tuy tức giận cũng không có cách nào khác, lập tức đã giả thiếp một kết quả đem mình ngăn cách tuyệt đối với bên ngoài, sau đó hai tay giơ cao, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây mù màu đen hình thành một con rồng dài, quán chú linh khí vào trong cơ thể của Tiền Kỳ.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, có một loại dự cảm không tốt, nói: Phi Dương, chúng ta bắt buộc phải đánh mở kết giới này trước khi ông ta kết giới.

Ông ta đang làm cái gì? Vương Phi Dương rất kinh ngạc.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy trong sương mù dày đặc đó đều là hình người, trong lòng có tính toán, nói: Ông ta đã giết không ít người, những cái này đều là hồn phách của người bị giết đó.

Vương Phi Dương nghe thấy, ngẩng đầu nhìn mà sương mù dày đặc kia, quả nhiên thấp thoáng nhìn thấy có hình người, còn có hồn phách của thứ khác, những năm này biết Tiền Kỳ giết người bừa bãi, lại không biết ông ta vậy mà giết nhiều sinh linh như vậy.

Hai người liên thủ, cùng phi pháp phá kết giới, trong lúc đó, Tiền Kỳ một chưởng đánh ra làm tổn hại tới Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương.

Lâm Thanh Diện vốn có công phu phòng ngự, không bị thương tới, bị rung chấn một chút, Vương Phi Dương ôm ngực, vô cùng đau khổ… CHƯƠNG 1568: CƠ QUAN CHI THUẬT Ánh mắt dừng trên chiếc nhẫn đang tỏa ra ánh sáng màu tím trong tay Tiền Kỳ, Vương Phi Dương nói: Cẩn thận chiếc nhẫn trong tay ông ta.

Khi Lâm Thanh Diện đang định nói với Vương Phi Dương, ánh mắt cũng dừng trên chiếc nhẫn của Tiền Kỳ, bọn họ không thể ở đây dây dưa nhiều nữa, người của nhà họ Tiền sắp tới rồi.

Có lúc, tham chiến cũng không phải chuyện tốt, hôm nay không thể giết Tiền Kỳ cũng không phải là không có thu hoạch gì.

Lâm Thanh Diện có thể nhìn ra, trong chiếc nhẫn đó chắc chắn còn có lực lượng mà bọn họ không thể biết được, cứ tiếp tục tiêu hao tinh lực quá lớn như vậy, được không bằng mất.

Lâm Thanh Diện đi tới gần Vương Phi Chính, trong lúc Tiền Kỳ còn chưa ra tay thì nói ra suy nghĩ với Vương Phi Dương, hai người sau khi đánh với ông ta hai chiêu, dựa theo những gì trước đó nói rõ, mỗi người chạy trốn một phía, tập hợp ở khách điếm.

Vốn dĩ Tiền Kỳ còn muốn bắt hai người giao cho Vương Quyền, nhưng một người cũng không bắt được, ảo não không thôi.

Trong lòng ông ta rất không cân bằng, công kích của hai người ngày hôm nay, khiến ông ta trực tiếp cảm thấy mình hình như là chịu sự sỉ nhục rất lớn, ông ta còn chưa gặp phải loại chuyện này bao giờ.

Người ra tay khiêu khích ông ta đều đã chết rồi, tức giận đánh vào tảng đá lớn bên cạnh, tảng đá đó nứt ra, người của nhà họ Tiền cũng chạy tới.

Gia chủ, đây là đã gặp phải chuyện gì? Một lũ phế vật, ta nuôi các người để làm gì, lúc này mới tới? Thuộc hạ cầm đầu đó cúi đầu lập tức nhận lỗi, Tiền Kỳ của bây giờ rất nguy hiểm, bọn họ ngoài nhận lỗi thì không có sự chọn lựa nào khác.

Tiền Kỳ không thể nhìn thấy con vịt của mình bay đi như vậy được, ra lệnh cho thuộc hạ nhất định phải bắt được Vương Phi Dương và Lâm Thanh Diện, cho dù lật tung cả thành Tiên Linh.

Vương Phi Dương và Lâm Thanh Diện ở trong khách điếm, xung quanh đi qua đi lại đều là người của nhà họ Tiền, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nói: Tạm thời sẽ không tìm đến nơi này, đây là nơi Vương Quyền nhốt người, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không thể cứ tiếp tục mãi như vậy, tìm thời cơ rời khỏi nơi này.

Mạc Niệm bọn họ không gặp được Lâm Thanh Diện, cũng trở về khách điếm, nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, cô nhíu mày: Nhưng chúng ta có thể đi đâu, cậu không phải là nói lão Diệp kêu chúng ta mặt trời lặn ngày mai mới trở về hay sao? Không thể đi về phía núi Kiếm Đãng, sẽ bị Vương Quyền phát hiện, trước đó khi ở núi Kiếm Đãng tu luyện, linh lực trong ngàn dặm, có người tới, Vương Quyền đều có thể cảm nhận được, tới tối, hắn ta sẽ càng mẫn cảm, rất dễ biết bọn họ ở đâu.

Không thể vừa ra khỏi hang sói lại chui vào hang hổ, Lâm Thanh Diện nghĩ tới nhà của La Tiêu Tiêu, đến đó, cũng không có ai sẽ nghĩ tới.

Nơi đó vốn hẻo lánh, cách trung tâm thành của Thành Tiên Linh cũng xa, hiện nay chỉ có nơi đó là nơi an toàn nhất.

Người của Tiền Kỳ đã tìm rất lâu, ở trong thành lùng sục một đêm, cái gì cũng không có được, Tiền Kỳ tự nhiên cũng không dám tới núi Kiếm Đãng, thứ nhất đó là địa bàn của Diệp Phàm Trần, ông ta không chọc nổi, thứ hai là giữa Diệp Phàm Trần và Vương Quyền khả năng sẽ có một trận ác chiến, ông ta không muốn đi làm bia đỡ đạn.

Bất lực trở về trong nhà, từ từ nghĩ cách.

Bên phía núi Kiếm Đãng, Triệu Tuấn đã thiết kế xong cơ quan, anh ta ở nơi sâu nhất của hang động, yên lặng chờ đợi.

Diệp Phàm Trần ở trong điện, nhìn về phía tây của núi Kiếm Đãng, Vương Quyền ở đó, Ảnh Tập thủ hạ của hắn ta ở trên một sơn cốc nhìn về phía tây.

Diệp Phàm Trần khẽ cười, trực tiếp đi về phía Ảnh Tập, Ảnh Tập nhìn thấy Diệp Phàm Trần tới, lập tức nâng cao cảnh giác, không có nói chuyện, Diệp Phàm Trần hỏi: Gia chủ của các cậu đâu? Ánh mắt của Diệp Phàm Trần nhìn về phía Triệu Tuấn, nơi đó tuyến sáng nhàn nhạt bắn chiếu ra, Diệp Phàm Trần lập tức rời khỏi đi về phía sơn động đó.

Thật ra đây là một kế trước đó đã ước định xong với Triệu Tuấn, nhìn thấy phản ứng của Diệp Phàm Trần, Ảnh Tập lập tức đi tìm Vương Quyền.

Vương Quyền đi ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nơi phát ra ánh sáng, nhắm mắt lại chỉ cảm thấy có người ở đó.

Không phải là hơi thở quen thuộc trước đó, ra lệnh cho Ảnh Tập ở bên cạnh: Đi xem thử, trở về báo cáo.

núi Kiếm Đãng nhỏ như vậy, hắn ta không cho rằng, Lâm Thanh Diện bọn họ ở nơi đó, nếu như thật sự ở đây, hắn ta không thể một chút cũng không cảm nhận được.

Nhìn sắc trời, bất tri bất giác đã tờ mờ sáng, Ảnh Tập đi xem sơn động đó, Diệp Phàm Trần nhìn Ảnh Tập, nhíu mày, cố tỏ không biết hỏi: Cậu không nhìn ra cái gì sao, tôi ở núi Kiếm Đãng này thời gian cũng không ngắn, trước giờ chưa từng thấy tình cảnh này.

Lời của ông ta khiến Ảnh Tập cành nghi hoặc ở trong lòng, anh ta không hiểu mà liếc nhìn Diệp Phàm Trần, trực tiếp đem những gì nghe được thấy được nói với Vương Quyền.

Vương Quyền không để ý, trực tiếp trở về nghỉ ngơi, trong đầu đều là dáng vẻ của Lâm Thanh Diện.

Tên này là người của Trái Đất, anh nếu như thật sự tới Thiên Giới, bắt buộc phải diệt trừ.

Diệp Phàm Trần nhìn thấy chuyện mình làm không có hiệu quả, không khỏi chán nản, ông ta lần đầu tiên nhìn thấy Vương Quyền trầm ổn như vậy.

Thông qua một đường mật đạo trực tiếp đi vào bên trong cùng của hang động, Triệu Tuấn ở đó nhìn mô hình cơ quan, đang dao động, nghe thấy có người tới, cười hỏi: Không có tới cũng là nằm trong dự liệu, thời cơ còn chưa tới, vừa hay chỗ này của tôi cũng còn chưa chuẩn bị xong.

Cơ quan của anh ta không có ai có thể lay động, kẻ địch gặp phải đều bị khắc chế, nhưng anh ta chưa từng gặp phải kẻ địch lợi hại giống như Vương Quyền, chuyện này đối với anh ta mà nói là một khiêu chiến rất lớn.

Trong lòng nói không căng thẳng là giả, có điều không biểu hiện ra, người khác cũng không biết.

Diệp Phàm Trần tiếp xúc với anh ta, bèn cảm thấy khó tin, đối với anh ta tin tưởng trăm phần trăm, thấy những cơ quan thuật tinh tế của anh ta thì dốt đặc.

Rất lâu trước kia khi tu luyện quả thật từng nghe nói, nhưng chưa từng thấy, hiện nay coi như mở mang tầm mắt.

Ông chuẩn bị lâu như vậy, tôi tự nhiên sẽ không khiến ông thất vọng đâu, chuyện Vương Quyền đi vào giao cho tôi, chỉ là, lực lượng của hắn ta rất mạnh, cái này của cậu, nếu như không khéo léo, khả năng hắn ta sẽ trực tiếp hủy sơn động này, tới lúc đó liệu có phá hủy trong chốc lát hay không? Sẽ, không thể chí mạng, có thể kéo dài một khoảng thời gian, cho các ông đủ thời gian diệt trừ hắn ta, tôi chỉ có thể nhốt hắn ta.

Nếu như là người khác, giết rồi cũng không cần thấp thỏm suy nghĩ, nhưng Vương Quyền đâu có dễ dàng bị giết chết như vậy? Nghe thấy lời này, trong lòng Diệp Phàm Trần có tính toán, sắc trời đã tờ mờ sáng, đợi tới lúc Lâm Thanh Diện bọn họ trở về là vừa rồi.

Đây là ân oán giữa Vương Quyền và bọn họ, cởi chuông cần người buộc chuông, ông ta ở một bên, chỉ có thể chỉ dẫn, không thể thật sự ra tay.

Vương Quyền không có nhẫn nại đợi tiếp nữa, ở đây không có được bất cứ tin tức có ý nghĩa, thành Tiên Linh cũng là rộng lớn như vậy.

Diệp Phàm Trần vỗ anh ta một cái, ông ta đi tìm Vương Quyền, kêu Vương Quyền rời khỏi núi Kiếm Đãng, núi Kiếm Đãng một mình ông ta yên tĩnh quen rồi, không hy vọng có người quấy rầy.

Nơi Vương Quyến muốn bá chiếm chính là của ông ta, hiện nay vẫn là lần đầu tiên có người đuổi hắn ta đi, hắn ta nói: Lời này của ông là có ý gì? Vội vàng muốn tôi rời khỏi, chẳng lẽ trong lòng có quỷ? Cái Diệp Phàm Trần muốn chính là hiệu quả này, kích thích hắn ta: Địa bàn của tôi, tôi còn nói không được sao, ông cho dù lợi hại, vẫn không phải là đã bại trong tay hai đứa trẻ, ở chỗ tôi khoe mẽ làm cái gì, ở Thiên Giới, ông tưởng bản thân thật sự có thể hô mưa gọi gió hay sao? CHƯƠNG 1569: KẾ KHÍCH TƯỚNG Ông ta biết Vương Quyền đều luôn là một người tự phụ, bản thân bây giờ nơi như vậy, Vương Quyền cho dù bề ngoài có điềm nhiên như nào đi nữa, vậy trong lòng cũng không chịu được.

Vừa hay thứ ông ta muốn thật ra chính là hiệu quả này, sắc mặt của Vương Quyền cũng xanh mét, hắn ta khó tin nhìn Diệp Phàm Trần ở trước mặt.

Diệp Phàm Trần trước kia đối với hắn ta tuy không có sắc mặt tốt gì, nhưng chưa từng có loại kiểu như ngày hôm nay.

Hôm nay bỗng nhiên đối với hắn ta như vậy, nhất định ở đây có bí mật gì sợ mình phát hiện.

Ông ta kêu hắn ta đi, vậy hắn ta cứ không đi, dù sao ông ta cũng không thể làm gì được.

Thật sự nếu hai người đánh nhau, ông ta không nhất định là đối thủ của hắn ta, với cả, bên cạnh hắn ta còn có thủ hạ, không có gì phải sợ.

Hắn ta lạnh lùng nhìn Diệp Phàm Trần, nói: Ngươi muốn ta đi, ta cứ không đi, có phải ngươi giấu thứ gì trong sơn động đó, không bằng để ta tới xem thử.

Con người này của ngươi thật là kỳ lạ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ngươi đừng tưởng ta thật sự sẽ đối với ngươi như trước kia, bây giờ như thế này đã là rất khách khí rồi, cho dù đồ đệ của ta thật sự ở đó thì ngươi tới, ta cũng sẽ không đồng ý.

Người làm sư phụ như ta, có trách nhiệm phải bảo vệ đồ đệ của mình không bị người khác bắt nạt.

Ngươi nếu như làm sư phụ, tự nhiên không tim không phổi, bởi vì trước nay ngươi không có lương tri, nhưng ta và ngươi chung quy là không giống nhau.

Diệp Phàm Trần nói xong thì đi về phía sơn động đó, khi đi tới còn nói sự kiên trì của mình.

Ông ta sẽ không để bọn họ làm hại Vương Phi Vương và Lâm Thanh Diện, nghe thấy ông ta nói như vậy, hoàn toàn vững lòng muốn đi tới xem thử, hắn ta ngược lại muốn xem thử bên trong có yêu tinh gì.

Ảnh Tập, cậu đi rồi không có phát hiện cái gì, cũng là bình thường, chỉ cần có Diệp Phàm Trần ở đó, cậu không thể phát hiện cái gì, bây giờ tôi mặc kệ bên trong có cái gì, có phải là Diệp Phàm Trần ở đó không, bắt buộc phải đi xem thử.

Hắn ta đều nghĩ kỹ rồi, nếu như Diệp Phàm Trần muốn ngăn cản, vậy thì trực tiếp giết Diệp Phàm Trần.

Nhìn Diệp Phàm Trần không thuận mắt, cũng không phải là ngày một ngày hai rồi.

Chủ nhân, chuyện này có nghi điểm, trước đó ông ta nếu như giấu người ở bên trong, vậy thì sẽ không để chúng ta ở lại nơi này, bây giờ lại vội vàng muốn đuổi chúng ta đi, trong này có vấn đề.

Đầu óc của cậu đều luôn không đủ dùng, còn có thể nghĩ ra cách gì.

Tôi và Diệp Phàm Trần quen biết cũng không phải là một hai ngày rồi, cậu yên tâm, trong lòng ông ta nghĩ cái gì, tôi rõ hơn cậu.

Ánh mắt của Vương Quyền nhìn chằm chằm phía bên sơn động đó, mà Diệp Phàm Trần ở sơn động phụ cận nhìn.

Nhất định phải làm ra vẻ thật sự rất để ý, chỉ khi Vương Quyền tới, Triệu Tuấn người ta mới sẽ không uổng công.

Vừa hay ông ta cũng xem thử, bản lĩnh của Triệu Tuấn lớn cỡ nào, những cơ quan thuật này có phải là thật sự lợi hại như vậy không.

Sơn động này dù bị hủy ở trong tay của Vương Quyền chỉ là chuyện nhỏ nhoi, cũng không có tiếc gì cả, cơ quan chi thuật này có thể thay đổi cái gì.

Triệu Tuấn từ nhỏ chính là thiên tài, người của thành Tiên Linh đều chú trọng võ lực, cho nên đối với sự thông minh của cái đầu về phương diện này không có nhiều khái niệm.

Hiện nay Diệp Phàm Trần phát hiện ra anh ta, cũng cảm thấy đã muộn.

Người trẻ tuổi ưu tú như này nên có sự phát triển tốt hơn, không nên ở Thành Tiên Linh này mai một tài năng.

Triệu Tuấn ở trong sơn động, cơ quan thuật của anh ta đã chuẩn bị xong, bên ngoài có cái gì, lúc này anh ta cũng có thể rõ ràng.

Chỉ cần hoàn toàn bước vào trong động này, vậy nhất cử nhất động của Vương Quyền đều không thoát khỏi mắt của anh ta.

Bọn họ đều là mãng phu chỉ biết dùng sức mạnh, sẽ không để ý những cái này, cũng sẽ không biết, nhưng thứ này vừa hay có thể lấy mạng của bọn họ.

Triệu Tuấn bây giờ nhìn những đạo cụ cơ quan bày ở trước mặt kia, mỉm cười nhàn nhạt, chỉ cần giết Vương Quyền, anh ta có thể quay về, nói với người trong nhà đã trả thù cho ba rồi.

Ở thành Tiên Linh, không có ai xem thường anh ta, anh ta trước giờ không có cảm giác gì.

Chỉ là cơ quan thuật cũng chưa từng nghĩ muốn dùng làm bị thương người khác, Vương Quyền vừa hay đụng phải.

Cái này không trách anh ta được, bản thân Vương Quyền tâm thuật bất chính, muốn hại người, đã hắn ta là vì trừ hại cho dân, không thể giết hắn ta, cũng có thể vào lúc giết hắn ta, thay các đồng đội dốc sức.

Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương bên kia từ từ chạy về núi Kiếm Đãng, tốc độ của bọn họ có thể rất nhanh, nhưng không thể để người khác phát hiện, tốc độ nhanh như nào đi nữa cũng phải chậm lại.

Theo bản thân tôi cảm thấy, núi Kiếm Đãng này vẫn không có chơi vui như Thành Tiên Linh, chỉ là Thành Tiên Linh không thái bình, nếu không nếu như muốn cái gì có cái đó, cũng không cần nhàm chán như vậy.

Từ khi gặp được Lâm Thanh Diện, cuộc sống của Mạc Niệm trở nên đặc sắc hơn, khi ở rừng rậm sương mù ít thấy người sống.

Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, tới đâu cũng là người, muốn cô ta rời khỏi, cô vẫn không muốn.

Rất bất lực liếc nhìn Mạc Niệm, nói: Cô nếu như cảm thấy thành Tiên Linh chơi vui, đợi sóng gió lần này qua đi, tôi ở thành Tiên Linh xây một căn nhà lớn cho cô, cô ở đó muốn chơi gì thì chơi đó, như thế nào? Mạc Niệm sờ đầu, mỉm cười có hơi không tin: Cậu tuy không nói điêu bao giờ, nhưng tôi biết, những điều cậu nói nhất định không làm được, cậu tưởng nơi này vẫn là Trái Đất sao? Cô bỗng cảm thấy, Lâm Thanh Diện bây giờ có hơi không quan tâm chuyện của Trái Đất gì nữa rồi.

Nếu không phải là có Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài ở Trái Đất, chỉ sợ mọi thứ ở Trái Đất anh đều có thể quên hết.

Lâm Thanh Diện cũng lười tranh luận với đứa nhóc này, nhìn sắc trời, Diệp Phàm Trần muốn bọn họ trở về lúc mặt trời lặn, bây giờ từ từ đi đường giống như người bình thường, tới nơi vừa hay là lúc mặt trời lặn.

Biết Vương Quyền ở núi Kiếm Đãng, trong lòng của Vương Phi Dương lại lo lắng cho sư phụ và ba của anh ta.

Thực lực của Vương Quyền nói ra đều sẽ dọa người, nếu như thật sự xảy ra xung đột gì, ba của anh ta, còn cả sư phụ, sao mà tốt được? Đừng mặt mày ủ rũ nữa, sư phụ của anh so với trong tưởng tượng của anh còn lợi hại hơn, tin tưởng tôi.

Tôi không phải là lo lắng cho sư phụ của tôi, gặp phải chuyện, sư phụ tự bảo vệ mình không thành vấn đề, nhưng ba tôi tính khí ương ngạnh thì không nhất định, khả năng sẽ vì bảo vệ tôi mà liều mạng với tên đó, Lâm Thanh Diện, chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng trở về.

Trên quãng đường mà Lâm Thanh Diện bọn họ đi đã phát hiện rất nhiều dấu chân rất kỳ quặc, đã đắc tội với Tiền Kỳ, Tiền Kỳ chắc cũng phái người đi tới núi Kiếm Đãng, lúc này núi Kiếm Đãng so với những gì bọn họ tưởng tượng còn náo nhiệt hơn.

Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương nghĩ đều không sai, người của Tiền Kỳ đã tới núi Kiếm Đãng.

Trong lòng Tiền Kỳ rất tức, rõ ràng có thể bắt được Lâm Thanh Diện bọn họ, lại để bọn họ chạy rồi, tới núi Kiếm Đãng cho dù không thể nhìn thấy Lâm Thanh Diện, cũng có thể bày tỏ sự trung thành với Vương Quyền, để Vương Quyền biết, ông ta vì chuyện của hắn ta, vẫn là tốn không ít công phu.

Diệp Phàm Trần không có cho người của Tiền Kỳ sắc mặt tốt, kêu đồng tử đánh bọn họ ra ngoài.

Sự việc bây giờ đã loạn rồi, để bọn họ rời khỏi không phải là chuyện xấu, cửa thành cháy vạ đến cá dưới ao, đạo lý như này người hiểu được không có mấy người.

Người của Tiền Kỳ là phụng mệnh hành sự, cũng là người vô tội.

CHƯƠNG 1570: NGÃ VÀO TRONG SƠN ĐỘNG Tiền Kỳ tổng cộng sắp xếp năm người tới, ở dưới núi của núi Kiếm Đãng thì ngay cả mặt của Vương Quyền đều chưa nhìn thấy.

Mấy người đợi ở dưới núi, ôm thái độ xem kịch hay, người như này của Tiền Kỳ, Diệp Phàm Trần sẽ không nhìn trong mắt, người của Tiền Kỳ tới, tự nhiên không nhận được đãi ngộ tốt.

Trong lòng mấy người ngược lại không có không cân bằng gì, thảo luận tình hình lúc này.

Trả về như này, Tiền Kỳ tức giận lên, không lột da của bọn họ sẽ không dừng, đợi sau khi chiến đấu kết thúc, ít nhất có thể mang tin tức có lợi về cho Tiền Kỳ, thuận tiện tránh thoát một kiếp.

Vương Quyền đã đợi cửa động, ở trong động, hắn ta không cảm nhận được cái gì, nhưng hắn ta tin chắc, trong này nhất định là Diệp Phàm Trần đã đụng tay chân.

Chỉ cần bản thân đi vào, vậy kế hoạch của Diệp Phàm Trần sẽ công cốc rồi.

Diệp Phàm Trần lúc này cũng ở cửa động, đứng ở bên trên, nói: Ta không để ngươi đi vào, bởi vì bên trong có không ít cơ quan, ta gần đây say mê cơ quan chi thuật, bản thân làm chơi, ngươi nếu như không tin, cùng lắm có thể đi vào xem thử.

Lúc nói chuyện đã chừa đường ra, Vương Quyền khinh thường liếc nhìn Diệp Phàm Trần, trên miệng không có nói gì, vẻ mặt giống như núi băng, không có một chút ý cười.

Hắn ta như này, tu vi là không tồi, nhưng muốn cơ quan chi thuật cần phải có logic và sự thông minh tài chí siêu mạnh, đánh chết hắn ta cũng không tin những lời Diệp Phàm Trần nói là thật.

Tới cửa động, Ảnh Tập nhíu mày, gọi một tiếng: Chủ nhân, chúng ta muốn làm cái gì, không cần đi vào, chỉ cần hủy cái sơn động này đi, người bên trong cũng không thể sống.

Này, cái thằng nhóc này, cậu nói lời gì đấy hả, tới chỗ này của tôi cũng thôi đi, hiện nay còn muốn hủy đồ ở nơi này của tôi, có phải là khó nói chuyện rồi không? Lời mà Diệp Phàm Trần nói, Ảnh Tập không định để ý, lo lắng nhìn chủ tử nhà mình.

Vương Quyền cười lạnh: Bên trong có thể có thứ gì đáng sợ chứ, bản lĩnh của tên họ Diệp chỉ là vờ tỏ ra huyền bí, kéo dài thời gian.

Hắn ta dẫn Ảnh Tập đi vào, vừa đi vào chưa tới 100m, cửa sơn động bỗng đóng lại.

Dựa theo ước định trước đó, Diệp Phàm Trần ở khắp cả sơn động đã bày bố kết giới áp chế, Vương Quyền cho dù muốn đi ra cũng phải tốn không ít công phu.

Nhìn sắc trời, lòng vòng ở núi Kiếm Đãng lâu rồi, Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương cũng nên trở về.

Hắn ta nhìn thấy thứ bên trong, Vương Quyền bây giờ rơi vào trạng thái bức bách, Vương Quyền đi sâu vào trong, lúc này không có khác biệt với một người bình thường.

Vương Quyền nhìn cửa sơn động đã đóng lại, nhíu mày, hắn ta cũng nghi hoặc, tại sao lại như này, đây là Diệp Phàm Trần tự mình thiết kế.

Hay là cố ý dụ hắn ta vào trong này? Hắn ta tiếp tục đi vào trong, Ảnh Tập lần nữa kiến nghị: Chủ nhân, chúng ta trực tiếp đi ra đi, đối với tình cảnh bên trong sơn động này không rõ, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta không có cách đối phó.

Thật là nói năng linh tinh, tôi còn có thể sợ một cái sơn động cỏn con chắc, nếu đã chưa từng tới, vạy thì vừa hay xem thử, Diệp Phàm Trần làm cái quỷ gì, chỗ rách nát này nhốt không nổi tôi, công lực của Diệp Phàm Trần cũng không giết chết tôi được.

Khi Vương Quyền nói chuyện nâng cao âm giọng, khiến Ảnh Tập trực tiếp im miệng, ở bên cạnh Vương Quyền cũng không phải là ngày một ngày hai, biết tính khí của Vương Quyền.

Nếu như Vương Quyền tức giận, trực tiếp giết anh ta cũng không có gì lạ.

Triệu Tuấn thấy hai người sắp đi vào trong cơ quan của mình, hai tay bóp chặt với nhau, anh ta cũng rất căng thẳng.

Vẫn là có lòng tin, bọn họ vừa đi vào, trời nghiêng đất ngả, Vương Quyền đã mất đi trọng tâm, công kích không kịp đề phòng khiến hắn ta trở tay không kịp.

Lát sau tìm được trọng tâm, xuất hiện ở trên không, gầm lên: Cái tên ngu xuẩn Diệp Phàm Trần, đâu biết cơ quan chi thuật gì chứ, lời này nói ra người khác cũng không tin.

Chủ nhân, chúng ta vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, trong sơn động này nhiều đá lởm chởm, tới đâu cũng có khả năng là cơ quan.

Không sao, chút trò chơi tầm thường này còn không làm khó được tôi.

Lời vừa dứt, một đống thanh kiếm sắc nhọn bay về phía hắn ta, bốn phương tám hướng, tránh cũng không tránh được.

Trên kiếm có kịch độc, chỉ cần Vương Quyền chạm vào, tuy công lực của hắn ta rất cao, nhưng không thể chí mạng cũng có thể khiến hắn ta mất lớp da.

Vương Quyền nhíu mày, bắt đầu phòng ngự.

Hắn ta không ngờ, nơi rách nát như này được Diệp Phàm Trần tạo thành một chiến trường cỡ nhỏ, có một loại dự cảm, không thể ở lại trong này, sẽ xảy ra chuyện lớn.

Lời mà Ảnh Tập nói có đạo lý, trực tiếp thi pháp muốn phá sơn động xông ra.

Hắn ta thi pháp, xung quanh phát ra ánh sáng màu trắng, mới cảm nhận được mình đã bị áp chế rồi, là chiêu của Diệp Phàm Trần, Diệp Phàm Trần lúc đầu chính là muốn hắn ta cố ý đi vào trong này.

Hắn ta tức giận quát: Tiểu nhân, thật sự là tiểu nhân, ta ra ngoài rồi nhất định sẽ không tha cho ngươi, há có lý đó.

Bụi đất trong sơn động bị hắn ta thi phái làm cho bụi mù lên, tản mạn khắp nơi, mắt đều không rõ thứ gì.

Triệu Tuấn thấy dáng vẻ lạc phách của Vương Quyền, trong lòng không tự chủ mà có cảm giác thành tựu, Vương Quyền đâu có biết người thao túng sau lưng lại là một thằng nhóc mà hắn ta căn bản xem thường.

Hắn ta phủi bụi trên trời, lực lượng trong cơ thể bị áp chế, cái gì cũng không làm được.

Không khỏi hít sâu một hơi, không có cách nào khác, Ảnh Tập đi đầu, có công kích gì tới, anh ta là lập tức đụng phải.

Vương Quyền nói: Ảnh Tập, chúng ta lát nữa tới cửa động xem thử, trong sơn động này bị Diệp Phàm Trần động tay chân, chỉ là tôi có pháp lực cũng dùng không được.

Nhiều năm không gặp, Diệp Phàm Trần đã lợi hại như vậy rồi sao, sớm từng nghe cơ quan thuật, Vương Quyền không có để trong mắt, hắn ta không ngờ, bản thân cuối cùng cũng ở đây không ra được.

Hít sâu một hơi, dẫn Ảnh Tập quay trở lại, lúc này một cỗ lực lượng cực lớn hình thành quả cầu lửa đang lăn về phía bọn họ.

Ảnh Tập hét to: Chủ nhân, không thể ra ngoài, bây giờ chỉ có tiến về phía trước.

Triệu Tuấn bắt đầu di chuyển đạo cụ, kim mộc thủy hỏa thổ đều dùng rồi, anh ta không tin, Vương Quyền có thể yên ổn ở đây.

Một trong những nguyên lý giết người của cơ quan chi thuật, khiến người bị nhốt bên trong tuyệt vọng, mất đi hy vọng, mọi chuyện đều dễ nói, Vương Quyền tự phụ, đâu từng chịu ủy khuất như này.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay đối với hắn ta mà nói tuyệt đối là một sỉ nhục, mang tính cả đời.

Vương Quyền tức giận gầm lên: Diệp Phàm Trần, tiểu nhân ngươi sử dụng trò bẩn, ta ra ngoài rồi tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.

Diệp Phàm Trần nhìn vào mặt kính, là tình hình trong sơn động, mỉm cười nhàn nhạt, Vương Quyền lúc này thật sự xong rồi.

Ông ta nhắm mắt, cảm nhận được Lâm Thanh Diện và Vương Phi Dương đang trên đường tới, ba người trẻ tuổi liên thủ, Vương Quyền bây giờ không có công kích thuận lợi như trước được nữa.

Ông ta không tiện ra tay ngoài sáng, Vương Quyền đi ra, bản thân có chết cũng không thừa nhận đã động tay chân, hắn ta lại có thể như nào? Lâm Thanh Diện bọn họ đã tới núi Kiếm Đãng, nhìn thấy người của Tiền Kỳ, tò mò không thôi, bọn họ tại sao lại cứ ở đây? Tên dữ dằn cầm đầu đi tới, cười lạnh: Khiến chúng ta tìm thật khổ, hiện nay chính là được mà không mất chút công phu.

 

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License