con-mat-ao-thi

CHƯƠNG 1411: NĂM CON CHÓ Lâm Thanh Diện vừa nói xong, đã nghe được phía trước vọng đến một tiếng hét thảm.

Hai người Tống Nghĩa và Triệu Nhân đồng thời bị năm đạo hồn lực này đánh trúng, ngã xuống đất.

Theo sát đó là mấy tia sáng bạc bắn ra, mục tiêu chỉ có một, đó chính là muốn cắt cổ họng của hai người Tống Nghĩa và Triệu Nhân.

Nhưng dù sao Tống Nghĩa và Triệu Nhân cũng là thực lực Thần Cảnh.

Đặc biệt là Triệu Nhân còn đạt đến Thần Cảnh trung kỳ.

Cho dù hai người bọn họ bị thương nặng nhưng cố nhịn đau, hóa ra một tầng phòng ngự ở trước mặt.

Ầm một tiếng, tầng phòng ngự bị phá nhưng đã làm chậm lại thể tấn công của tia sáng bạc.

Hai người phun ra máu tươi, trong mắt có hơi hoảng sợ.

Dưới ánh đèn mờ tối, năm người đàn ông mặc áo bào đen chậm rãi bước ra.

Các người là ai, tại sao lại ở đây? Một gã đàn ông mặc áo bào đen lạnh lùng nói, trong tay thấp thoáng ánh đao.

Tống Nghĩa và Triệu Nhân cắn chặt răng, không ngờ năm gã đàn ông mặc áo bào màu đen lại xuất hiện ở đây.

Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh cũng thầm nghĩ không xong rồi.

Nhưng cô ta dựa vào thuật dịch dung, vẫn bước tới.

Mấy người thật to gan! Tiểu Nguyệt đi tới trước mặt người đàn ông áo bào đen.

Lâm Thanh Diện đi phía sau với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.

Người đàn ông mặc áo bào màu đen nhìn Tiểu Nguyệt đã dịch dung thành Từ Tuyết Nhi, bọn họ nhìn nhau nhưng không nói lời nào.

Sao vậy? Các ngươi nhìn thấy chủ nhân của mình, chẳng lẽ không cần phải quỳ xuống sao? Tiểu Nguyệt sẵng giọng hỏi.

Năm người đàn ông mặc áo bào màu đen bước tới một bước, lạnh lùng nhìn Tiểu Nguyệt nói: Hai bảo vệ ở cửa thứ hai vừa thông báo với chúng tôi là có người lạ xông vào trong thủy lạo.

Xem ra, đó chính là các người! Tiểu Nguyệt nhíu mày.

Chẳng lẽ mình bị lộ rồi? Bên này, Lâm Thanh Diện đã nhanh chóng kịp phản ứng.

Chẳng trách khi đến cửa thứ ba, bảo vệ không hỏi tiếng nào đã cho đám người mình qua.

Hóa ra thuật dịch dung bên mình đã bị phát hiện ra từ lâu.

Nghĩ đến ở cửa thứ hai, đối phương vô ý nói trong thủy lạo đã có người.

Xem ra những người đó không phải là người nhà Tống Nghĩa và Triệu Nhân như mình nghĩ, mà là năm gã đàn ông mặc áo bào màu đen! Người đàn ông mặc áo bào màu đen này vốn là thủ hạ của Từ Tuyết Nhi.

Lúc này chúng xuất hiện ở trong thủy lạo, rõ ràng là do Từ Tuyết Nhi cố ý phái tới.

Nhưng lúc đó Tiểu Nguyệt trả lời như không hề hay biết gì về chuyện này, cũng khó trách những tên bảo vệ kia sẽ nghi ngờ.

Ai là người lạ chứ? Các người mở to mắt chó của mình ra nhìn xem tôi rốt cuộc là ai! Tôi thấy các người đều muốn chết rồi! Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói.

Mấy gã đàn ông sa sầm mặt nhìn Tiểu Nguyệt.

Đột nhiên, trong tay một người đàn ông hiện ra ánh đao, lao thẳng về phía cổ của Tiểu Nguyệt.

Các người thật to gan! Tiểu Nguyệt kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Nhưng đây là một đòn của cường giả Thần Cảnh, Tiểu Nguyệt căn bản không thể tránh được.

Cũng may là Lâm Thanh Diện suy nghĩ cẩn thận, luôn nhìn chằm chằm vào đối phương.

Lúc này thấy đối phương đột nhiên ra tay, anh đã kịp phản ứng.

Anh nhanh chóng nhảy đến trước mặt Tiểu Nguyệt và nắm tay cô ta kéo nhẹ sang bên cạnh mình với tốc độ cực nhanh, khiến cô ta tránh thoát được ánh đao tấn công.

Chúng ta đã bị lộ rồi.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Năm gã đàn ông mặc áo bào màu đen phía trước rõ ràng không ngờ được người thanh niên trông rất bình thường này lại hành động nhanh chóng mạnh mẽ như vậy.

Lúc này chủ nhân rõ ràng đang chuyên tâm tu hành.

Hơn nữa, năm người chúng tôi tới thủy lao là chủ nhân ra lệnh.

Nhưng không ngờ cô hoàn toàn không biết gì, cô không phải là chủ nhân của chúng tôi! Gã đàn ông mặc áo bào màu đen chỉ tay vào Tiểu Nguyệt nói.

Nếu đã bị lộ, Tiểu Nguyệt cũng không cần phải giả vờ nữa.

Gương mặt cô ta chậm rãi khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Tiểu Nguyệt nhìn năm gã đàn ông mặc áo bào màu đen nói: Chắc các người phải nhận ra tôi là ai.

Tôi là Từ Nguyệt, tiểu công chúa của các người! Sau khi năm người này nhìn thấy Tiểu Nguyệt thì giật mình kinh ngạc.

Từ Tuyết Nhi nói cho bọn họ biết Tiểu Nguyệt chắc chắn đang ở nước C.

Nếu cô ta ở nước C thì làm sao đến Thương Nguyên Giới được? Như vậy, người thanh niên sau lưng cô ta lại là ai? Chẳng lẽ cậu ta là người nước C? Bên này, hai người Tống Nghĩa và Triệu Nhân đỡ nhau cùng đứng lên.

Lúc này, diện mạo của bọn họ cũng trở lại bình thường.

Mấy thằng nhóc vô tri chúng mày có nhận ra hai chúng tao không? Tống Nghĩa hét lớn với năm gã đàn ông mặc áo bào màu đen.

Năm người này thản nhiên liếc nhìn hai người bọn họ: Xin lỗi, chúng tôi không quen biết ông! Triệu Nhân cười lạnh: Hừ, các người là Tử Thị do Từ Tuyết Nhi một mình bồi dưỡng.

Khi Từ Bách Tranh còn sống, các người vốn không có mặt mũi nào gặp người, không quen biết chúng tôi là chuyện tất nhiên! Năm người này bị châm chọc lại không hề dao động, nói với Tiểu Nguyệt: Ở trong lòng chúng tôi chỉ có một mình Giới chủ, tiểu công chúa, trưởng lão gì đó, chúng tôi đều không quan tâm.

Các người! Tiểu Nguyệt tức giận, nhưng nghĩ đến đối phương là Tử Thị của Từ Tuyết Nhi, nói vậy cũng xem như hợp tình hợp lý.

Lâm Thanh Diện bước tới, che chở cho Tiểu Nguyệt phía sau.

Trong lòng anh tính toán, với tình cảnh bây giờ, bên mình quả thật đã ở trong trạng thái bị động.

Tuy Tống Nghĩa và Triệu Nhân là Thần Cảnh nhưng vừa bắt đầu đã bị năm người này đánh cho thương nặng.

Bây giờ, chỉ còn lại mình có thể chiến đấu với đối phương.

Quan trọng hơn là ở đây còn giam giữ người nhà của Tống Nghĩa và Triệu Nhân.

Một khi bắt đầu chiến đấu, nếu những người này lấy bọn họ ra uy hiếp sẽ gây cản trở cho Lâm Thanh Diện.

Anh muốn phát huy ra một trăm phần trăm thực lực, chỉ sợ sẽ liên lụy tới người khác! Năm con chó chúng mày không quen biết Tiểu công chúa của Thương Nguyên Giới và hai vị trưởng lão Tống Nghĩa, Triệu Nhân cũng là chuyện có thể hiểu được.

Lâm Thanh Diện thuyết phục.

Thẳng nhóc thối tha, mày nói ai là chó? Một đàn ông mặc áo bào màu đen phẫn nộ nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng: Ai thưa thì tất nhiên kẻ đó chính là chó! Lâm Thanh Diện dứt lại lời nghiệm mặt nói với năm người: Chẳng lẽ chúng mày không phải là năm con chó do Từ Tuyết Nhi nuôi sao? À đúng rồi, suýt nữa quên mắt, trước chúng mày còn có năm con chó khác, chẳng qua đều bị chúng tạo giết chết rồi! ‘Sau khi năm người này nghe vậy thì nghiêm mặt: Mây nói năm người kia đã chết ở trên tay của chúng mày à? Chứ không phải là Ma thần Tu La sao? Lâm Thanh Diện mỉm cười: Giết năm con chó thôi, còn cần tới Ma thần Tu La sao? Hừ, thằng.

nhóc chỉ giỏi nói những lòi ngông cuồng! Năm gã đàn ông mặc áo bào màu đen căm giận nói Tao không tin chỉ dựa vào sức của một mình mày lại có thể giết chết năm bạn đồng hành của tao! Không tin à? Lâm Thanh Diên cười lạnh nói: Vậy chúng mày cùng lên đi! Hừ, chỉ dựa vào mày cũng định một lần giải quyết cả năm người chúng tao sao?‘ Một gã đàn ông mặc áo bào màu đen trong đó bước lên.

Gã tu luyện bí thuật, thực lực từ Thân Cảnh sơ kỷ lên đến Thần Cảnh trung kỷ nên căn bản không đễ mắt tới Lâm Thanh Diện đối diện.

Chỉ một mình tao đã có thể nghiền mày thành mảnh vụn rồi! Đối phương lạnh lùng nói.

Lâm Thanh Diện mừng thầm.

Với cục diện bây giờ thì tốt nhất là một đầu một.

Mà gã đàn ông mặc áo bào màu đen này rõ ràng đã tự động rơi vào trong cạm bẫy của anh.

Tốt, nói vậy là mày muốn một đầu một? Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Bớt nói nhảm thôi, mày đi chết đi! Đối phương nói xong, trong tay chợt có ánh bạc lóe lên.

Một thanh đao bạc tần công về phía Lâm Thanh Diện.

Bởi nóng lòng muốn giết chết Lâm Thanh Diện, một chiêu này của hẳn căn bản không hẻ giữ: lại, ấn chứa hỗn lực mạnh mẽ.

Lâm Thanh Diện nhíu mày.

Nếu mình dùng hết sức chống đỡ, tất nhiên có thể ngăn cản được một đạo này của đối phương.

Nhưng nếu thật sự làm vậy, đến lúc đó hỗn lực mạnh mẽ va chạm vào nhau, bảy tắm người kia có lẽ không thể chịu nỗi lực công kích đó.

Khi thấy ánh bạc càng lúc càng gần mình, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi và nhanh chóng hình thành phòng ngự ở trước người.

Bịch một tiếng vang lên.

Thanh đao bạc chém ở trên tầng phòng ngự và phát ra từng tia lửa, nhưng không thể phá được phòng ngự của Lâm Thanh Diện.

Mày đây là…? Đối phương lạnh giọng hỏi với vẻ nghi ngờ.

Nếu bất kỳ một người nào trong chúng mày có thể phá hỏng được phòng ngự của tao, vậy lại xem như chúng mày tháng! Lâm Thanh Diện nói với bọn họ.

Thằng nhóc, mày khó tránh khỏi quá càn rỡ đấy! Đối phương lại nói.

Lần này, trong tay gã chợt xuất hiện một thanh trường đao dài chừng ba mét.

Theo sát đó, tốc độ của đối phương cũng nhanh hơn.

Trong không khí chỉ có thể nhìn thấy được từng bóng mờ còn sót lại.

Lâm Thanh Diện biết đối phương đã quyết được ăn cả ngã về không, quyết định dồn mình vào đường cùng.

Đòn tấn công từ bốn phương tám hướng kéo tới.

Nếu đổi lại thành cường giả Thần Cảnh bình thường, sợ rằng đối mặt với tốc độ như vậy sẽ chỉ có thể phòng ngự mà không công kích được, chắc chắn sẽ bị thương.

Nhưng bây giờ, từ sau khi Lâm Thanh Diện tu luyện phần sau của Huyền Công, các kinh mạch trong cơ thể đã đánh thông suốt.

Cho dù tốc độ công kích của đối phương nhanh, mỗi lần vung vẩy trường đao cũng rất nhanh, nhưng thần hồn mạnh mẽ của Lâm Thanh Diện luôn có thể biết trước phương hướng công kích của đối phương, đồng thời hóa ra phòng ngự từ các vị trí trong cơ thể.

Keng keng keng! Từng ánh vàng hiện lên, gã đàn ông mặc áo bào màu đen Thần Cảnh này đã tăng tốc độ tới mức nhanh nhất nhưng vẫn không có cách phá được phòng ngự của Lâm Thanh Diện, trái lại làm mình mệt ngất ngư.

Đây chính là thực lực của Thương Nguyên Giới của chúng mày sao? Đúng là chẳng có chút tác dụng gì.

Lâm Thanh Diện nói móc, đồng thời nhìn năm người này: Mấy chúng mày cùng lên đi! *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1412: THÔNG BÁO CHỦ NHÂN Tiểu tử thúi!.

Năm người liếc nhau, xem ra, người trẻ tuổi trước mặt này căn bản không chịu nổi một kích như mình tưởng tượng.

Năm người chúng ta cùng lên đi, tốc chiến tốc thắng! Một người trong đó nói.

Năm người đồng thời gật đầu một cái, đồng ý đề nghị của tên đàn ông áo bào đen.

Lâm Thanh Diện thấy vậy, lập tức điều chỉnh khí tức thân thể đến trạng thái mạnh nhất.

Bây giờ, anh phải đối mặt năm tên cường giả với thực lực Thần Cảnh vây hãm, hơn nữa, trong đó hai tên cũng đã bước nửa bước vào Thần Cảnh cao nhất! Tống Nghĩa Triệu Nhân, mau đưa người nhà của các ngươi đi! Bên này Lâm Thanh Diện vừa nói xong, năm cái bóng đen lập tức công kích hắn.

Tiểu Nguyệt hiểu dụng ý của Lâm Thanh Diện, nhanh chóng đi tới bên Tống Nghĩa và Triệu Nhân.

Mau, đưa người nhà của các ngươi đi! Vừa nói, trong tay Tiểu Nguyệt huyễn hóa ra tới một cái dao găm, mở gông xiềng nhà tù ra.

Mẹ, chúng ta đi mau! Tống Nghĩa nói, chuẩn bị dẫn những người này rời đi.

Mà sau khi những người này thấy Tống Nghĩa và Triệu Nhân, cũng không nói gì, chỉ là nước mắt lưng tròng.

Đây là chuyện gì xảy ra? Tổng Nghĩa không hiểu lắm.

Xem ra, là Từ Tuyết Nhi cho bọn họ độc cấm! Tiểu Nguyệt nói.

Cái gì! Tống Nghĩa và Triệu Nhân kêu lên, trong mắt hiện ra tia máu.

Không nghĩ tới, thủ đoạn của Từ Tuyết Nhi lại tàn nhẫn như vậy, lại hạ độc cấm với người nhà! Từ Tuyết Nhi, Triệu Nhân ta và người không đội trời chung! Triệu Nhân la lớn, phát tiết bi phẫn trong lòng! Chú Triệu, các ngươi vẫn nên mau dẫn người nhà đi đi Tiểu Nguyệt nói.

Tiểu công chúa, vậy người thì sao? Tống Nghĩa hỏi.

Tiểu Nguyệt dừng tại chỗ: Lâm Thanh Diện vì chúng ta, một mình đối kháng năm người, ta không thể rời đi! Cái này … Tống Nghĩa và Triệu Nhân nhìn một cái, sau đó, bọn họ dẫn người nhà rời khỏi nhà tù trước, đi vào bên trong cùng của thủy lao.

Sau khi Tiểu Nguyệt thấy mọi người đi xa, xoay người lại nhìn Lâm Thanh Diện bên này, ở trong tay của cô ta, huyễn hóa ra tới một trường tiên.

Chẳng qua là, trận chiến trước mắt đã không phải là trận chiến cô ta có thể tham gia rồi, năm người này thân hình cực nhanh, Tiểu Nguyệt muốn quơ roi đập, nhưng vẫn không bắt được cơ hội.

Lâm Thanh Diện cắn răng giữ vững, anh trời sinh thần hồn, đối với công kích nhanh hơn nữa cũng có thể trong nháy mắt cảm ứng được, nhưng đây chính là năm tên cường giả với thực lực Thần Cảnh! Mặc dù phòng ngự của anh có thể kịp thời tạo thành, nhưng dưới công kích của năm tên cường giả với thực lực Thần Cảnh, phòng ngự của Lâm Thanh Diện cũng sắp không kiên trì nổi nữa rồi! Đáng chết! Lâm Thanh Diện cắn răng, anh đột nhiên phát hiện, ở dưới thể công ác liệt, dường như anh chỉ có thể gắng sức phòng ngự, thậm chí đã rút ra được thời gian đi công kích đối phương! Tiểu tử thúi, hôm nay thủy lao này chính là đất chôn của ngươi! Một tên đàn ông áo bào đen cuồng vọng nói, sau đó ánh sáng bạc lóng lánh, công kích phần lưng Lâm Thanh Diện.

Trên lưng nhanh chóng tạo thành một phòng ngự, nhưng bởi vì còn lại bốn người công kích, trên tầng phòng ngự này ẩn chứa hồn lực ít hơn nhiều.

Ngân đao đánh vào phòng ngự của Lâm Thanh Diện, chỉ một nhát, trên phòng ngự xuất hiện vết nứt! Quần áo sau lưng Lâm Thanh Diện bị ngân đao sở cắt rách, da cũng bị vạch ra một miệng máu! Lâm Thanh Diện không kịp cảm nhận được đau đớn từ sau lưng truyền tới, đã nghe được trước mặt một tiếng hô to: Đi chết đi! Giương mắt nhìn, một người nhảy lên thật cao, hai tay nắm ngân đao, từ trên xuống, bổ về phía Lâm Thanh Diện! Lúc này Lâm Thanh Diện mới cảm giác được cái gì là lực bất tòng tâm.

Chú Triệu, chú Tống, hai người sao lại quay lại? Tiểu Nguyệt hỏi.

Tiểu công chúa, ngươi cũng lưu lại, chúng ta sao đi được! Triệu Nhân nói.

Tổng Nghĩa cũng nói: Người nhà của chúng ta bây giờ còn đang ở trong thủy lạo, chỉ cách nơi đây chừng ba mươi thước, nêu như hôm nay chúng ta không giết được năm người này, bọn họ chỉ còn một con đường chết, thà như vậy, không bằng buông tay đánh một trận! Nhưng vết thương trên người các ngươi.

Tiểu Nguyệt lo lắng hỏi.

Hai người Tống Nghĩa và Triệu Nhân tiên lên một bước, ngăn Tiểu Nguyệt ở sau lưng, chân mày hai người bọn họ nhíu chặt, gắt gao nhìn chằm chằm năm người đàn ông áo bào đen trước mặt Nhưng trong lòng bọn họ rõ ràng, hai đạo hồn lực vừa rồi đã tiêu hao khí lực rất lớn của bọn họ, bây giờ, thể lực của bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ đứng không ngã xuống mà thôi.

Hừ, hai lão già các ngươi vẫn còn sống.

Một tên đàn ông áo đen cười tà nói, đi về phía hai người Tống Nghĩa và Triệu Nhân.

Lâm.

Thanh Diện muốn cứu giúp đối phương, nhưng bồn tên đàn ông áo đen ngăn ở trước người mình, căn bản không có cách nào đột phá đối phương.

Tiểu Nguyệt nằm trường tiên trong tay công kích đối phương.

Tên đản ông áo đen này đã đạt tới Thần Cảnh trung kỳ căn bản không coi công kích của Tiểu Nguyệt ra gì.

Một tay tùy ý vung lên, trường tiên màu đen đã biển mất dạng.

Ha ha, cùng là công chúa, ngươi so với chủ nhân, thực lực kém thật sự quá xa! Tên đàn ông áo đen giễu cọt nói.

Tiểu Nguyệt cần môi, nêu không phải Từ Bách Tranh thiên vị, cho Từ Tuyết Nhi công pháp và con đường tu hành tốt nhất, bây giờ tu vi hai người ai cao ai thấp còn chưa nói được đâu! Chỉ là trước mắt không phải lúc trách Từ Bách Tranh bất công, đám người mình và Tống Nghĩa Triệu Nhân, một mất một còn! Ta sẽ đưa các ngươi đi chết! Vừa nói, người đàn ông áo đen xông về phía đám người Tổng.

Nghĩa và Triệu Nhân! Tiểu công chúa chạy mau! Tống Nghĩa hô to một tiếng, hai người bọn họ muốn điều động hỗn lực, nhưng người bị nội thương, căn bản không vận chuyển được chút hồn lực nào.

Bên này, Lâm Thanh Diện cũng bị bốn tên Thần Cảnh cao thủ giáp công, dưới từng đạo ngân quang, quần áo trên người Lâm Thanh Diện bị xé rách rất nhiều chỗ.

Hôm nay, chính là ngày các người bị tiêu diệt! Đối phương hung hãn nói.

Vừa lúc đó, sau lưng Lâm Thanh Diện đột nhiên nổ mạnh, truyền tới một tiếng vang thật lớn.

Sát theo đó, hai người thủ vệ mặc quần áo đen bay vào, nặng nề té ngã trên đất, miệng phun máu tươi, mất mạng.

Xông vào đây không là ai khác, chính là Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh, theo sát là người của chúng thần điện.

Bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Lâm Thanh Diện, sau khi thấy bọn Lâm Thanh Diện thuận lợi đi vào thì an tâm chờ ở bên ngoài.

Nhưng qua một khắc đồng hồ vẫn không thấy mấy người Lâm Thanh Diện đi ra, Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh thương lượng một chút, quyết định vọt vào xem tại sao.

Khi bọn họ dùng hồn lực phá cánh cửa thứ hai cũng đã cảm giác được sự dao động của vài cô hồn lực trong thủy lao.

Không chút suy nghĩ, những người này giết thủ vệ, nhanh chóng vọt vào.

Bốn người này giao cho chúng ta đối phó! Lý Mộ Bạch lớn tiếng kêu, cùng Quý Trường Thanh, hồn lực trong tay đánh ra! cường giả với thực lực Thần Cảnh cao nhất ra tay một cái, lập tức vào thể áp đảo, bốn tên Thần Cảnh cao thủ tụ toàn bộ hồn lực, mới xem như tiếp được một Chương này của Lý Mộ Bạch! Lý lão tiền bối, Quý trưởng lão, đa tạ! Lâm Thanh Diện chắp tay nói, ngay sau đó nói với tên đàn ông áo đen thứ năm: Các ngươi nhớ kĩ, hôm nay, chính là Thương Nguyên Giới các ngươi bị tiêu diệt! Lúc này năm người này mới phản ứng được, những cao thủ không biết từ đầu đến này, rõ ràng chính là từ Nước C tới.

Mà bọn họ đi tới nơi này, chính là vì diệt trừ sạch sẽ nơi này của bọn họ! Mau thông báo chủ nhân! Một tên đàn ông áo đen nói, sau đó, nhanh chóng đi tới vách tường, đưa tay ấn vào một khối phù.

CHƯƠNG 1413: BẮT ĐẦU TRƯỚC THỜI HẠN Hồn lực phát ra, vốn là phù ấn màu xám tro lúc này biến thành màu đỏ, ngay sau đó phát ra ánh sáng.

Không xong rồi, hắn ta đã thông báo Từ Tuyết Nhi Tiểu Nguyệt la lớn, bên này, Lâm Thanh Diện một bước phóng qua, đi tới trước người người kia.

Người đàn ông áo đen không nói hai lời, một chưởng vỗ ra! Lâm Thanh Diện cũng vỗ một Chương, nhưng mang huyền hình mạnh hơn! Người đàn ông áo đen lui về phía sau mấy chục bước mới xem như đứng vững.

Bây giờ, đến phiên ta tấn công! Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, kiếm trảm tiên chậm rãi nâng lên, bị Lâm Thanh Diện nắm chặt trong tay! Đây là… Kiếm trảm tiên! Kiếm của Lâm Thanh Diện chỉ đối phương, kiếm khí bén nhọn quét về phía đối phương.

Trong mắt người này có sự kinh hoàng, nhanh chóng nghiêng người lớn sang, mới xem như tránh được.

Ngươi… Ngươi là ai ? Sao có thể có kiếm trảm tiên! Đối phương kinh ngạc hỏi.

Ở miệng Từ Tuyết Nhi, bọn họ biết sự tồn tại của thanh thần khí này, mà bọn họ luôn luôn cho là, người cầm kiếm trảm tiên trong tay nhất định là Ma thần Tu La người đã làm cho cả Thương Nguyên Giới nghe tiếng cũng khiếp đảm! Nhưng người trước mắt này tuổi không lớn lắm, thế nào cũng không thể là Ma thần Tu La.

Ta là Lâm Thanh Diện! Lâm Thanh Diện cao giọng nói.

Trong mắt người kinh hoàng, danh tự Lâm Thanh Diện này đã từng không chỉ một lần xuất hiện ở Thương Nguyên Giới, không nghĩ tới, hôm nay lại chính mắt thấy, không chỉ có như vậy, bọn họ lại gặp được thủ đoạn của Lâm Thanh Diện phi phàm! Bên này, bốn tên đàn ông áo đen bị Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh công kích đã rơi vào thế hạ phong.

Đám người các ngươi không đầu hàng, lại còn dám phản kháng? Lý Mộ Bạch lạnh giọng nói, trong tay biến ảo ra binh khí kình đạo càng mạnh! Ông ta đã tu hành xong hơn nửa bộ Huyền Công, lực lượng lúc này so với trước đó còn mạnh hơn mấy phần.

Tên đàn ông áo đen đã bước nửa bước vào Thần Cảnh cao nhất, nhưng dù vậy, khi binh khí hắn ta biến ảo ra và binh khí Lý Mộ Bạch biến ra tiếp xúc, vẫn bị đập nát bấy! Cùng lúc đó, hồn lực đánh vào trên người hắn ta, một ngụm máu tươi từ trong miệng chỉ phun ra, làm đỏ mặt nạ màu đen trên mặt hắn ta.

Mà mấy người khác lúc này cũng đã bị các loại nội thương khác nhau.

Không xong rồi, mau rút lui! Năm tên đàn ông áo đen nói.

Muốn chạy, không dễ dàng như vậy! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói, một con cự long biến ảo ra.

Không đợi hỏa cầu trong miệng cự long phun ra, đột nhiên, năm người này móc ra một vật thể hình cầu từ trong ngực ra, chợt ném xuống mặt đất.

Trong lúc nhất thời, sương mù dâng lên, đến khi sương mù tản đi, năm người này đã rời đi nơi này.

Mau đuổi theo! Lâm Thanh Diện nói, Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh cùng gật đầu, tất cả người của chúng thần điện ra ngoài đuổi theo.

Giờ phút này, trong thủy lao chỉ còn lại ba người bọn Tiểu Nguyệt và người nhà của Tống Nghĩ đã được giấu kĩ.

Chú Tống, chú Triệu, các người tìm một nơi an toàn đợi, ta phải đi cùng bọn Lâm Thanh Diện Vừa nói, Tiểu Nguyệt muốn đuổi theo bọn Lâm Thanh Diện.

Nhưng cô ta chưa kịp rời đi, đã bị đám người Tống Nghĩa ngăn cản.

Các ngươi đây là? Tiểu Nguyệt không hiểu nhìn hai người.

Hai người Tống Nghĩa và Triệu Nhân nhìn đối phương một cái, sau đó trầm giọng nói: Tiểu công chúa, hai người chúng ta đã bị nội thương, hôm nay sợ rằng không bảo vệ được người.

Không sao, chú Tống, chú Triệu, ta phải mau đi trợ giúp bạn Lâm Thanh Diện, các ngươi chỉ cần an tâm nghỉ ngơi là được.

Tiểu Nguyệt hơi vội vàng nói.

Tống Nghĩa nhìn Tiểu Nguyệt nói: Tiểu công chúa, tu vi bây giờ của người chỉ là Hóa Cảnh đỉnh phong, ta lo lắng sau khi người đi sẽ có sơ xuất, mà ta và Triệu Nhân bây giờ đều đã là phế nhân, cũng không giúp được người, càng không bảo vệ được người nữa rồi.

Chân mày Tiểu Nguyệt nhíu chặt: Chú Tổng, lời này của người là ý gì? Lâm Thanh Diện vừa cứu chúng ta, chẳng lẽ, bây giờ ta chỉ quan tâm đến an toàn của mình còn Lâm Thanh Diện bọn họ không để ý sao? Dĩ nhiên không phải! Triệu Nhân nói: Lâm điện chủ đại nhân đại nghĩa, chúng ta cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, chẳng qua là, vì để Tiểu công chúa có thể trợ giúp tốt hơn cho Lâm Thanh Diện, ta và Tống Nghĩa đã quyết định xong rồi.

Quyết định? Quyết định gì? Tiểu Nguyệt không hiểu nhìn hai người.

Hai người Tống Nghĩa và Triệu Nhân nhìn Tiểu Nguyệt, nhưng không lên tiếng.

Đang lúc Tiểu Nguyệt hơi nghi ngờ, bất chợt, Tống Nghĩa đưa tay một cái, nhanh chóng đập vào sau gáy Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bất tỉnh nặng nề ngã xuống.

Nhìn Tiểu Nguyệt đã ngất xỉu, Tống Nghĩa trầm giọng nói: Tiểu công chúa, ta và Triệu Nhân đã quyết định, bây giờ cách tốt nhất để có thể bảo vệ người là để người trở nên càng cường đại hơn! Triệu Nhân cũng gật đầu một cái, cũng nhìn Tống Nghĩa: Tống lão đệ, ngươi sẽ không hồi hận chứ.

Dĩ nhiên sẽ không, ngươi cũng quá coi thường ta! Tống Nghĩa bất mãn nói.

Trên mặt Triệu Nhân lộ ra ý cười: Được, đã như vậy, chúng ta hãy bắt đầu đi! Vừa nói, hai người ngồi trên chiếu, giữa không trung, hai cô hỗn lực đan vào với nhau… Cung điện sau núi, Từ Tuyết Nhi đang nhắm mắt cảm nhận sự biển hóa của tu vi.

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ khi có gió nhẹ thối qua, mới có thể nghe được tiếng tiếng từ trong rừng cây truyền tới.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, Từ Tuyết Nhi mở mắt, dưới một tiếng bạo, trong không Khí tựa như cũng nỗi lên rung động! Thần Cảnh cao nhất! Ta.

rốt cuộc đạt được rồi! Từ Tuyết Nhi hưng phần cười, hai quả đấm của cô ta nắm chặt, lực.

lượng sung túc chưa từng có xuất hiện trong tay.

Ở phía trước cô ta chính là một hỗ nước xanh thẳm, Từ Tuyết Nhi đứng dậy, xuyên qua bóng.

ngược của nước hồ, cô ta có thế thầy da mình trở nên càng thêm trắng nõn bóng loáng hơn, dung mạo cũng thanh tú hơn rất nhiều so với trước kia.

|A a, khó trách quyển Kinh cổ linh này cất giấu ở khó tìm như vậy, xem ra nó không chỉ đối với thân thể không có hại, ngược lại có thể làm cho người trở nên càng minh diễm động lòng.

người.

Miệng Từ Tuyết Nhi âm thẳm nói.

Đột nhiên, giữa không trung truyền tới một đạo hỗn lực.

Ảnh.

mắt Từ Tuyết Nhi cũng trở nên lăng lệ.

Đáng chết, để bọn họ làm chút chuyện nhỏ này chẳng lẽ cũng không làm tốt sao? Từ Tuyết Nhi nỗi giận đùng đùng, bởi vì, đạo hồn lực nảy là thông.

qua linh phụ trong thủy lao truyền tới.

Một khi hồn lực này hiện ra thể hiện rằng trong thủy lạo xảy ra chuyện.

Từ Tuyết Nhi muốn đi thủy lạo, dạy dỗ thật tốt một chút năm tên u linh làm việc bất lợi kia, nhưng vừa đi mấy bước, cô.

ta lại dừng bước.

Không đúng, đối phương chỉ là tám người bình thường tay trói gà không chặt mà thôi, theo lý thuyết, năm tên u linh này hẳn rất dễ dàng là có thể giải quyết toàn bội.

Từ Tuyết Nhi càng nghĩ càng cảm thấy hơi bất an, khi cô ta ở phía sau núi, vận đủ lực vào đan điền, mở miệng nói: Tất cả mọi người, lập tức cùng ta đến cửa thủy lao tụ họp! Nói xong câu.

này, cô ta lập tức đi tới thủy lao.

Bên này, bọn Lâm Thanh Diện và Lý Mộ Bạch đã đuổi theo ra đến cửa thủy lao.

Vừa mới tới ngoài cửa, Lâm Thanh Diện đã thấy năm người định chia nhau chạy trốn.

Một người cũng không được phép đi! Lý Mộ Bạch lớn tiếng nói, toàn thân thần hồn tản ra bao phủ lên năm người.

Lâm Thanh Diện nhìn năm người loạn như ruồi không đầu, trong mắt có ý cười châm chọc: Vừa không phải còn rất thần kỳ sao, hôm nay, vận mệnh của các ngươi giống năm con chó kia vậy, nghênh đón các ngươi chỉ có chết! Vừa nói, kiếm trảm tiên trong tay không chút lưu tình quơ múa.

Một tên đàn ông áo đen trong đó vội vàng lộn ra sau, nhưng vẫn bị kiểm khí làm bị thương.

Liều mạng đi! Năm tên đàn ông áo đen mắt thấy đã không cách nào chạy thoát, dứt khoát lấy ra khí thế liều mạng.

Lý Mộ Bạch thân là Thần Cảnh cao nhất đứng ở trước mặt tất cả mọi người.

Đối với đối phương liều mạng, ông ta căn bản không coi ra gì.

Kinh thiên lôi biến! Lý Mộ Bạch hai ngón chỉ trời, hồn lực to lớn bắn thẳng đến tận trời, sát theo, sắc trời kịch biển, từng đạo điện quang từ trên trời hạ xuống! Năm người thấy vậy, vội vàng vàng tứ tán, nhưng đột nhiên bọn họ phát hiện, ngăn ở trước người bọn họ là chín con cự long! Cái này … Lúc này năm tên đàn ông áo đen mới ý thức được cái chết cách bọn họ gần như vậy.

Đi chết đi! Lâm Thanh Diện hô to một tiếng, chín con cự long phun hỏa cầu về phía đối phương.

Trong lúc nhất thời, ánh lửa bắn ra bốn phía, mà tia chớp từ trên trời giáng xuống cũng bổ trúng hai người trong đó.

Trong nháy mắt đánh chết hai người, mọi người của chúng thần điện bên này đều nhảy cẫng hoan hô.

Nếu như cao thủ Thần Cảnh còn dư lại của Thương Nguyên Giới đều không thể đạt tới thực lực cao nhất, có Lý Mộ Bạch lão tiền bối ở đây, bọn họ bên này chính là vô địch! Nhưng vừa lúc đó, từng tiếng bước chân từ xa lại gần, đang nhanh chóng vọt tới đây.

Nghĩ đến lúc trước một tên đàn ông áo đen ở trong thủy lạo đã liên lạc Từ Tuyết Nhi, Lâm Thanh Diện rõ ràng ý thức được, những cao thủ còn lại của Thương Nguyên Giới đang chạy đến đây.

Điều này cũng đồng nghĩa với quyết chiến bắt đầu trước thời hạn! CHƯƠNG 1414: THONG DONG TỚI MUỘN Đồng thời, tất cả người của Chúng Thần Điện cũng xông ra ngoài cùng đám người trong thủy lao.

Khi bọn họ cảm thấy năm kẻ mặc áo choàng đen đã yếu thế đuối sức, dễ tóm gọn trong tay thì đúng lúc này, những kẻ tu hành còn lại của Thương Nguyên Giới đều xuất hiện ở đây.

Mẹ nó, sao còn lắm người thế! Chung Tài hơi ngạc nhiên vì trước mặt anh ta có ít nhất 40, 50 người tu hành, số lượng nhiều hơn hẳn số người bên anh ta.

Lâm Thanh Diện nhăn mày, sau khi thăm dò thần hồn, anh biết rõ rằng những người này đều không phải kẻ yếu.

Bọn họ giống người bên anh, ai nấy đều là người đạt đến tu vi Hóa Cảnh! Trong trận chiến trước đó, không phải Từ Bách Tranh đã dẫn hết cao thủ Hóa Cảnh trở lên tới Nước C , rồi bị chúng ta giết chết rồi sao? Vì sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người như vậy! Chu Tước ngạc nhiên nói.

Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng anh nhanh chóng nhớ lại tất cả những chuyện liên quan đến cấm địa của Thương Nguyên Giới mà trước đó Tiểu Nguyệt đã kể cho mình.

Xem ra Từ Tuyết Nhi đã mở cấm địa, cho những kẻ này bí thuật tu hành thể nên bọn chúng mới có khả năng tăng mạnh tu vi trong thời gian ngắn như vậy? Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.

Tất cả người của Chúng Thần Điện đều lộ vẻ mặt nghiêm trọng.

Không ngờ rằng bí thuật lại có tác dụng lớn như vậy, có thể khiến người tu hành tăng tu vi nhanh như thế.

Bảo sao có rất nhiều người tranh cướp nó.

Lâm Thanh Diện nhìn những người này.

Lúc này, biểu hiện bị bí thuật cắn trả đã dần dần hiện rõ trên người bọn chúng.

Ngoại hình của bọn chúng bắt đầu trở nên xấu xí, da thịt trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.

Đến bây giờ, nghĩ lại dáng vẻ khủng bố của Thanh Trúc, Lâm Thanh Diện vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Lý tiền bối, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh đi.

Lâm Thanh Diện nói với Lý Mộ Bạch.

Lý Mộ Bạch gật đầu, lập tức giải phóng hồn lực cùng Quý Trường Thanh và Lâm Thanh Diện, tấn công những kẻ đối diện! Những kẻ ở Thương Nguyên Giới thấy vậy thì vẻ mặt thay đổi ngay tức khắc.

Không phải nói những kẻ tu hành ở Trái Đất này đều yếu như con hôi cái kiến sao, sao vừa ra tay lại mang đến rung động to lớn như vậy? Những kẻ Thương Nguyên Giới đứng đối diện trở thành tốp người đầu tiên bị đám Lâm Thanh Diện tấn công, năm kẻ mặc áo choàng đen cũng giải phóng hồn lực, năm luồng sáng màu đen đánh về phía đám Lâm Thanh Diện.

Nhưng mà, chỉ riêng Lý Mộ Bạch đã dư sức đánh với năm kẻ đó, chứ đừng nói là hiện tại còn có Lâm Thanh Diện và Quý Trường Thanh.

A! Năm kẻ mặc áo choàng đen lại ngã ra đất, miệng hộc ra máu tươi.

Cùng lúc đó, có thêm bảy tám kẻ tu vi Hóa Cảnh của Thương Nguyên Giới cũng ngã xuống.

Các anh em, xông lên! Chung Tài thấy đối phương tan đàn xẻ nghé, lập tức hô to vung dao xông lên đánh địch.

Lâm Thanh Diện nhìn Chung Tài, không thể không công nhận, tên nhóc này đúng là biết nắm bắt thời cơ thật.

Lý tiền bối, chúng ta xử lý năm tên mặc áo choàng đen đi! Được! Lý Bộ Bạch khẽ vuốt râu, khí tức vờn quanh người bộc phát, xông lên phía trước.

Lâm Thanh Diện đánh một chưởng về phía một trong năm người Thiên Linh Cái kia.

Kẻ mặc áo choàng đen thấy vậy vội vàng vươn tay đỡ.

Hai chưởng chạm nhau, đối phương lảo đảo cơ thể, bị Lâm Thanh Diện đánh lui về phía sau mười mấy bước.

Không phải mày chỉ ở Thần Cảnh sơ kỳ sao? Sao lại mạnh như vậy! Kẻ mặc áo choàng đen ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười lạnh: Ai nói Thần Cảnh sơ kỳ không thể giết Thần Cảnh trung kỳ? Anh vừa dứt lời, lập tức lật kiếm Trảm Tiên trong tay, đâm về phía đối phương.

Lần này Lâm Thanh Diện dụng hợp Huyền Kình và kiếm Trảm Tiên, trên chuôi kiếm vàng của kiếm Trảm Tiên được bao phủ bởi một lớp sương mỏng.

Đối phương vội vã tạo lá chắn phòng thủ.

Đây là lá chắn mà người tu hành Thần Cảnh trung kỳ tạo ra, nhưng kiếm Trảm Tiên có Huyền Kình tăng thêm sức mạnh, dễ dàng đâm vỡ lá chắn của gã! Kẻ mặc áo choàng đen tu vi Thần Cảnh hãi hùng, gã không ngờ rằng Lâm Thanh Diện tu vi thấp hơn mình một bậc mà có thể ung dung cầm kiếm Trảm Tiên đâm vào tim gã! Một kiểm trúng mục tiêu, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn bốn kẻ còn lại.

Lúc này, tình hình của bốn kẻ còn lại cũng thê thảm không kém.

Lý Mộ Bạch cứ như trêu đùa bọn chúng, bắt tay với Quý Trường Thanh dồn bốn kẻ đó vào đường cùng.

Sao ông già này lại mạnh như vậy! Bốn kẻ mặc áo choàng đen nhìn nhau, bây giờ bọn chúng đều bị nội thương, mặt nạ màu đen trên mặt bị đánh rơi, để lộ mặt mũi xấu xí bên dưới.

Sư phụ, đến lúc giết sạch bọn chúng rồi! Quý Trường Thanh nói.

Lý Mộ Bạch gật đầu.

Ông ta khẽ nâng hai tay lên, hồn lực màu xanh biển nhạt ngưng tụ lại mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Quý Trường Thanh cũng làm như vậy, nhưng anh ta lại dùng Huyền Kính biến ra giản Tần Vương màu đen.

Giản Tần Vương, chuyên giết yêu ma quỷ quái! Lên! Quý Trường Thanh hô to, hồn lực tích tụ trong tay Lý Mộ Bạch cũng theo đó bắn về phía bọn chúng! Bốn kẻ mặc áo choàng đen vô cùng hoảng hốt, đối mặt với hồn lực ùn ùn lao đến, bây giờ bọn chúng đã không còn cơ hội né tránh, cũng không có năng lực phản kháng! Trong nháy mắt, đáy mắt bọn chúng xuất hiện bóng dáng của thần chết! Cùng lúc này, đám người tu hành của Chúng Thần Điện cũng đánh địch tan tác! Thực tế là tu vi của bọn họ xấp xỉ đám người Thương Nguyên Giới này, nhưng số lượng người lại ít hơn rất nhiều.

Thế nhưng năm kẻ mặc áo choàng đen mạnh nhất đám người Thương Nguyên Giới này, một kẻ đã chết, bồn kẻ còn lại sắp chết.

Đám Lâm Thanh Diện và Lý Mộc Bạch chẳng khác nào chiến thản, gần như không thể đánh bại.

Những người này cảm thầy sợ hãi, lòng quân tan rã, không còn ham chiến.

Thể nên bọn chúng bị đám người Chúng Thần Điện chạy theo đuổi đánh! Đám người Chu Tước Thanh Long lầy Tinh Bàn ra, hồn lực rót vào rơi xuống như mưa, tắn công về phía bọn chúng.

Chỉ trong chớp mắt, nơi này lũ lụt khắp nơi.

Đám người Thương Nguyên Giới bọn chúng không tài nào hiểu được, vì sao đám người tu hành ở Trái Đất bị bọn chúng cho là vô dụng lại có thể đánh bọn chúng một vố đau như vậy! Ngay lúc này, một luồng ánh sáng màu tim lóe lên, nghênh đón đòn đánh ngưng tụ đây hồn lực.

của Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh.

Tiếng nỗ lớn vang lên, thủy lạo sau lưng mọi người cũng chịu chấn động rung lên! Sau khi khói bụi tan đi, Từ Tuyết Nhi da dẻ trắng nõn xuất hiện trước mặt bốn kẻ mặc áo choàng đen.

Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh nhíu chặt mày, Lâm Thanh Diện cũng lập tức tới bên cạnh hai người.

Cô là Từ Tuyết Nhi! Lâm Thanh Diện hỏi cô ta.

Từ Tuyết Nhi mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự lạnh lẽo: Tôi còn tưởng là ai, không ngờ rằng lại là đám vô dụng ở Trái Đất! Hừ, ả đàn bà này, hôm nay tôi phải lấy cái mạng nhỏ của côi Quý Trường Thanh hô to, vung lên giản Tần Vương trong tay.

Không biết tự lượng sức mình Từ Tuyết Nhi hừ lạnh, cô ta dùng hai tay đỡ lấy giản Tần Vương, hơi dùng sức một chút đã bẻ gấy giản Tần Vương được biển ra từ Huyền Kinh! Đây là vũ khí của cậu sao? Đúng là không chịu nỗi một đòn! Từ Tuyết Nhi khinh thường cười mỉa.

Quý Trường Thanh nhắn chặt mày, đòn tần công này của anh ta có sức mạnh của Huyền Kính, dù là người tu hành cấp Thần Cảnh trung kỳ cũng không thể đón đỡ một cách nhẹ nhàng như: vậy.

Nếu vậy thì thực lực của cô gái này phải là… Thần Cảnh đỉnh phong! Vì Từ Tuyết Nhi xuất hiện, đám người tu hành của Thương Nguyên Giới lập tức tìm thấy ô dù đáng tin cây.

Bọn chúng tập trung tinh thần, bắt đầu tụ hồn lực đánh nhau với đám người Chúng Thân Điện.

‘Chỉ trong chớp mắt, đôi bên lại vào thể giằng co.

Đám người tu hành Thương Nguyên Giới dân dân lùi về phía Tưởng Tuyết Nhi, mà ba cao thủ Thần Cảnh Lâm Thanh Diện lại đứng trước đám người Chúng Thần Điện! To gan thật đấy, mấy người lại dám đến Thương Nguyên Giới của tôi làm loạn.

Hôm nay tôi sẽ khiến mấy người chôn xác tại đây! Từ Tuyết Nhi lạnh lùng nói.

Lâm Thanh Diện chỉ kiếm vào cô ta: Cô sai rồi, hôm nay bọn ta tới đây để giết cô, chấm dứt hậu hoạn! Hừ, chỉ dựa vào mấy người các cậu, cậu cảm thấy có thể sao? Từ Tuyết Nhi cười lạnh nói.

Thế sao? Ông già này cũng muốn biết cô mạnh đến mức nào! Lý Mộ Bạch vừa dứt lời, hồn lực trong tay đã bùng nổ, luồng hồn lực mạnh mẽ đánh về phía cô ta.

Không ngờ rằng ông già ông cũng là Thần Cảnh đỉnh phong, thú vị đấy.

Từ Tuyết Nhi cười lạnh, khi luồng hồn lực này sắp đánh trúng cô ta, trước mặt cô ta đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy.

Hình như vòng xoáy này có thể hóa giải hồn lực của Lý Mộ Bạch.

Khi hồn lực của ông ta va chạm với nó thì lập tức tiêu tan, không hề chạm được một sợi tóc của Từ Tuyết Nhi.

Ông già, ông chỉ có chút chiêu trò này à? Từ Tuyết Nhi lại cười lạnh.

Lý Mộ Bạch nhíu mày: Không ngờ rằng con gái của Từ Bách Tranh lại mạnh như vậy, đúng là trò giỏi hơn thầy.

Nhưng hôm nay cô không có cơ hội chạy trốn đâu! Lý Mộ Bạch vừa nói vừa giơ hai tay lên cao, bầu trời lập tức thay đổi.

Khí trong tầng mây ngưng tụ lại tạo thành ba tia chớp cất chứa nguồn năng lượng to lớn bổ thẳng về phía cô ta.

CHƯƠNG 1415: ĐỀU TRONG DỰ ĐOÁN Mọi người tròn mắt nhìn ba tia chớp với uy lực cực mạnh kia, năng lượng tích tụ bậc này, không biết Từ Tuyết Nhi có khả năng đỡ được không? Sát khí trong mắt Từ Tuyết Nhi dâng lên ngay tức khắc.

Ông già chết tiệt, ông thật sự chọc giận tôi đấy! Cô ta nói vậy, trong lòng đột ngột nảy lên ý nghĩ, một lá chắn phòng thủ kiên cố lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu.

Hừ, cô cảm thấy lá chắn của cô có thể đỡ được tia chớp của tôi sao? Lý Mộ Bạch cười lạnh nói.

Hừ, không thử thì sao biết được? Tia chớp đầu tiên đánh vào lá chắn nhưng nó lại không xi nhê gì.

Hơn nữa còn không để lại bất cứ dấu vết gì trên lá chắn này.

Lý Mộ Bạch trầm giọng nói: Đừng tưởng rằng thế là xong, sấm sét động trời của tôi có tất cả ba đợt, cái sau mạnh hơn cái trước! Theo sát lời ông ta, hai tia chớp còn lại đồng thời bổ xuống.

Từ Tuyết Nhi hơi cong hai gối, trên lá chắn phòng thủ lấp lánh ánh sáng vàng.

Ầm ầm.

Lần này lá chắn phòng thủ của Từ Tuyết Nhi bị xé rách ra một khe hở, nhưng suy cho cùng, cô ta vẫn đỡ được đợt tấn công này.

Lý Mộ Bạch kinh ngạc nhìn đối phương, sấm sét động trời là chiêu mạnh nhất của ông ta.

Hơn nữa hiện giờ ông ta đã tu hành trọn vẹn phần trước của Huyền Công, kể cả trong hơi thở cũng trộn lẫn sức mạnh của Huyền kính.

Nhưng dù là vậy cũng không thể đánh chết Từ Tuyết Nhi, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lý Mộ Bạch.

Giới chủ uy vũ! Đám người Thương Nguyên Giới hô to.

Từ Tuyết Nhi nhếch miệng cười khinh thường, thần lực trong tay tỏa ra, biến thành một cái roi dài! Ông già, giờ tới lượt tôi tấn công! Cô ta vừa dứt lời, cái roi dài trong tay đã vung lên, hồn lực màu xanh biển nhạt vờn quanh thân roi.

Lý tiền bối cẩn thận! Lâm Thanh Diện thấy Lý Mộ Bạch mất tập trung, hiển nhiên là đang rối rắm trong lòng vì sao bản thân không thể đánh chết đối phương, Từ Tuyết Nhi đứng đổi diện tấn công tới cũng quên cả né tránh.

Dưới tình huống nguy cấp, anh chỉ có thể xông lên, chắn trước mặt Lý Mộ Bạch.

Toàn thân cái roi lập lòe ánh sáng màu đen, nó lao đến trước mặt Lâm Thanh Diện với tốc độ rất nhanh.

Long Ngâm thức! Một con rồng to lớn bay lên trời, cùng lúc đó, người vàng nhỏ trong đầu anh cũng hóa thành thực thể, cưỡi trên mình rồng vàng.

Mà Lâm Thanh Diện cũng vung kiếm Trảm Tiến lên.

Chỉ trong nháy mắt rơi dài và kiếm Trảm Tiên chạm nhau, tia lửa văng tung tóe.

Thế nhưng Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được sức mạnh và hồn lực trên vũ khí của đối phương đều cao hơn anh rất nhiều, gần như chiêu nào cũng khiến anh phải dốc toàn lực ứng phó.

Dù là vậy thì gan bàn tay anh vẫn tê dại.

Nếu không phải thần vật như kiếm Trảm Tiên quá thần kỳ thì e rằng lúc này Lâm Thanh Diện cũng không trụ vững.

Người màu vàng nhỏ, dựa vào mày đó! Lâm Thanh Diện nghĩ trong lòng.

Người vàng nhỏ cảm nhận được ý nghĩ của anh, nó ngồi trên rồng vàng, xông thẳng về phía Từ Tuyết Nhi.

Con rồng lớn lượn vòng trên không trung, bắn quả cầu lửa trong miệng về phía cô ta.

Đây đã là đòn sát thủ của Lâm Thanh Diện rồi.

Khi phải đối diện với kẻ địch mạnh, anh sẽ vừa đánh với kẻ địch vừa gọi người vàng nhỏ ra, để nó ngồi trên rồng vàng hỗ trợ tấn công địch.

Bình thường thì trong tình huống như vật, đối phương sẽ được này mất kia, không kịp đối phó.

Nhưng hiện tại Lâm Thanh Diện lại phát hiện ra, sau khi quả cầu lửa bắn ra, Từ Tuyết Nhi hoàn toàn làm lơ nó, ngược lại thì cô ta càng thêm tập trung tinh thần vung roi tấn công anh.

Cô ta…cô ta không sợ bị quả cầu lửa đánh trúng? Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng.

Phía bên kia, quả cầu lửa nóng hừng hực tấn công trực diện về phía Từ Tuyết Nhi.

Tất cả mọi người có mặt đều nín thở.

Đám Lý Mộ Bạch lại vừa khẩn trương vừa kích động.

Không lẽ Lâm Thanh Diện có thể đánh bại một kẻ mạnh Thần Cảnh đỉnh phong sao? Tiếng nổ ầm vang, quả cầu lửa bao trọn lấy Từ Tuyết Nhi.

Ngọn lửa quá mức mạnh mẽ, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cô ta.

Chủ nhân! Bốn kẻ mặc áo choàng đen kêu to, bọn chúng ai cũng bị thương nặng nên không thể xông lên cứu cô ta ra.

Điện chủ Lâm uy vũ! Chung Tài là người đầu tiên hô lên, tung hô thanh thế cho anh như đám người Thương Nguyên Giới tung hô cho Từ Tuyết Nhi.

Ngay lúc này, cán cân thắng lợi có vẻ nghiêng về phía Chúng Thần Điện.

Nhưng Lâm Thanh Diện không hề buông lơi cảnh giác.

Ở trước mặt anh, roi dài màu đen vẫn vung về phía anh, chỉ là đã ngừng bay múa.

Cô ta…chết rồi? Anh thầm nghĩ trong lòng? Ngọn lửa này quá hung mãnh, không ai có thể trốn thoát khỏi nó.

Hơn nữa khi đó Từ Tuyết Nhi chỉ tập trung đánh với Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không hề đề phòng công kích của quả cầu lửa.

Nếu là vậy thì cô ta bị nó đánh trúng là điều hiển nhiên.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng đại cục đã định, Lâm Thanh Diện lại lấy tu vi Thần Cảnh sơ kỳ đánh bại một Thần Cảnh đỉnh phong thì đột nhiên, roi dài trước mặt anh lại chuyển động, Hơn nữa hồn lực trên roi không hề giảm bớt.

Lâm Thanh Diện không tránh kịp, nhưng cũng may kiếm Trảm Tiên vẫn luôn bảo vệ trước người nên roi dài quấn lên thân kiếm.

Chỉ trong nháy mắt, cơ bắp trên tay anh gồng lên, tiến vào thế giằng co với đối phương.

Lâm Thanh Diện nghiêm mặt nhìn về phía trước.

Trước mặt anh, năng lượng của quả cầu lửa đã tiêu hao gần hết.

Điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là sau khi quả cầu lửa biến mắt, Từ Tuyết Nhi không hề bị thương, ngay cả bộ quần áo trắng như tuyết của cô ta cũng không dính một hạt bụi.

Trước ngực cô ta là một tấm lá chắn phòng thủ to màu xanh biển nhạt, hai tay cô ta vẫn luôn khống chế roi.

Giới chủ không chết, giới chủ uy vũ! Đám người Thương Nguyên Giới lại lấy lại khí thế.

Chuyện này….

sao có thể? Cô cũng luyện Huyền công! Lâm Thanh Diện giật mình nói.

Kinh mạch thông với cửu khiếu, thông Thiên Linh chiếu! Đây là tổng quát phần sau Huyền công, Lâm Thanh Diện đã tu luyện rồi, anh đương nhiên biết sau khi kinh mạch cả người thông nhau thì hồn lực di chuyển trong cơ thể sẽ không gặp bất cứ trở ngại gì.

Cũng vì thế mà một khi bị kẻ địch tấn công, dù bị tấn công vào vị trí nào trên cơ thể đều có thể tự tạo ra lá chắn phòng thủ một cách nhanh nhất mà không cần vươn tay tụ hồn lực giống như trước kia.

Bây giờ lá chắn phòng thủ trước người Từ Tuyết Nhi, rõ ràng là do người đã thông kinh mạch cả người mới có thể làm được.

Huyền Công gì, mạnh bằng Thông Linh kinh của ta sao! Từ Tuyết Nhi cười lạnh nói.

Thông Linh kinh? Lâm Thanh Diện còn chưa kịp nghĩ kỹ về nó đã cảm giác được sự đau nhức truyền từ gan bàn tay.

Đối phương chợt dùng sức, giật kiếm Trảm Tiên ra từ trong tay anh.

Hừ, cậu cũng chỉ có thanh kiếm này cập mạnh, bây giờ tôi lập tức phá hủy nó! Hữ, cậu cũng chỉ có thanh kiếm này cập mạnh, bây giờ tôi lập tức phá hủy nó Dứt lời, cô ta dùng roi dài quần vòng quanh kiêm Trảm Tiên, ném về phía vách đá.

Lâm Thanh Diện muốn xông tới nhưng đã muộn rồi.

Nhưng may mắn là người vàng nhỏ đại diện cho thần hồn của anh lại giúp anh lần nữa.

Tuy là tốc độ cơ thể anh không theo kịp nhưng tốc độ cảm ứng thần hồn của anh lại vô cùng nhanh.

Người vàng nhỏ xuất hiện trước mặt kiểm Trảm Tiền trong nháy mắt, kiếm chưa rơi xuống vách đã được nó nằm gọn trong tay.

Ha ha, xem ra cậu khác biệt với người khác thật Từ Tuyết Nhi cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện nói: *Bảo sao em gái tôi lại yêu cậu chết đi sống lại.

Hữ loại đàn bà như cô, độc ác thủ đoạn, vì ham muốn của bản thân mà ngay cả em gái mình cũng không buông thai Lâm Thanh Diện tức giận nói với cô ta.

Từ Tuyết Nhi lập tức biển sắc mặt: Từ xưa đến nay, cả lớn nuốt cá bé, dù là tu vi hay mưu kể, Từ Nguyệt đều không bằng tôi, sao nó có thể đầu lại tôi Thể còn Từ Bách Tranh! Lâm Thanh Diện lớn tiếng chất vần, sau đó nhìn sang đám người Thương Nguyên Giới: Nếu tôi không đoán sai, ngày hôm đó Từ Bách Tranh dẫn người tới chỗ chúng tôi cướp đoạt linh.

nguyên, hẳn là do cô xúi giục! Từ Tuyết Nhi lạnh mặt nhìn anh, không đáp lời.

Những người Thương Nguyên Giới có mặt ở đây cũng biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, bọn chúng sợ hãi sức mạnh của Từ Tuyết Nhi nên cũng không dám ho he gì Cậu còn không biết xấu hỗ nhắc đến chuyện này! Ba tôi và hai chú tôi, còn có rất nhiều kẻ mạnh của Thương Nguyên Giới đều bị cậu giết chết.

Cậu nói xem mối thù này không tìm các cậu bảo thù thì tìm ai! Từ Tuyết Nhi lạnh giọng núi.

Kẻ nào ở Thương Nguyên Giới cũng tức giận nhìn đám Lâm Thanh Diện.

‘Hừ, không ngờ rằng ngoài độc ác ra cô còn giỏi đỗi trắng thay đen như vậy? CHƯƠNG 1416: CHUYỂN HỒN LỰC Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Nguyệt chầm chậm đi ra từ trong thủy lao, ánh mắt sắc bén vừa xuất hiện đã khóa chặt trên người Từ Tuyết Nhi.

Ồ, đây không phải là em gái tạo sao, lâu rồi không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy? Từ Tuyết Nhi cười nói với vẻ quái dị.

Bớt ra vẻ vui cười với tôi đi, Từ Tuyết Nhi, tôi biết rõ chị là loại người nào, đừng có giả vờ giả vịt nữa! Tiểu Nguyệt nói.

Tất cả người của Thương Nguyên Giới đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Nguyệt.

Bọn chúng nghĩ, Tiểu công chúa không bị giết ở Nước C thì cũng đã tìm một nơi an toàn ẩn náu rồi.

Không ngờ rằng hôm nay cô ta lại xuất hiện ở Thương Nguyên Giới.

Từ Tuyết Nhi, làm việc ác ắt phải chịu quả báo.

Mấy ngày trước tôi vừa nặn lại cơ thể chị đã vội vã muốn giết tôi ngay.

Nếu không phải Tống Nghĩa và Triệu Nhân kịp thời tới cứu thì e rằng tôi đã bị chị giết chết! Chị có dám thừa nhận chuyện này không! Tiểu Nguyệt hỏi.

Mọi người nghe vậy thì hoảng sợ nhìn Từ Tuyết Nhi.

Nếu những gì Tiểu Nguyệt nói là sự thật thì Từ Tuyết Nhi không chỉ tàn nhẫn với ba mình mà cũng rất tàn nhẫn với em gái ruột của mình! Có gì mà không dám nhận! Mày vốn dĩ không nên sinh ra trên đời này, tao giết mày sẽ không có ai nói gì, ngay cả ba cũng không nói gì! Từ Tuyết Nhi thẳng thắn thừa nhận, mọi người nghe vậy hít một hơi lạnh.

Chị…chị đúng là để tiện! Tiểu Nguyệt nhíu chặt mày: Chị thua kế này lại bày kế khác.

Mấy ngày trước chị còn sai sát thủ đến Nước C giết tôi và Tống Nghĩa, Triệu Nhân.

Nếu không phải có người của Chúng Thần Điện giúp đỡ thì ba bọn tôi đã bị đám người mặc áo choàng đen giết chết rồi! Nghĩ đến việc Huyền Vũ chết vì nguyên nhân này, đám người Chúng Thần Điện đều nhìn Từ Tuyết Nhi bằng ánh mắt thù hận! Hừ, không ngờ rằng mạng bọn mày lớn như vậy.

Nhưng tao cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng mày là Tiểu công chúa của Thương Nguyên Giới, lẽ ra đám Lâm Thanh Diện nên coi mày là kẻ địch, vì sao cậu ta lại thu nhận mày? Từ Tuyết Nhi híp mắt nhìn Tiểu Nguyệt: Ồ, tao biết rồi, không ngờ rằng mày lắm chiêu trò thật đấy.

Nhưng mà ai cũng yêu thích cái đẹp, em gái tao xinh đẹp như vậy, họ Lâm kia động lòng với mày cũng là chuyện bình thường? Cô ta vừa nói vừa suy nghĩ nhìn Lâm Thanh Diện: Chỉ là em gái tôi nhìn thì trẻ tuổi nhưng tuổi thực tế lại dư sức làm bà nội cậu đấy.

Lâm Thanh Diện, cậu ăn tạp thật đấy! Loại đàn bà ác độc như chị, đừng có dùng suy nghĩ bẩn thỉu của mình để phỏng đoán người khác! Tiểu Nguyệt đỏ mặt, tức giận trừng Từ Tuyết Nhi.

Làm sao? Chẳng lẽ tao nói sai? Ngoài việc mày dùng sắc đẹp quyến rũ Lâm Thanh Diện ra, tạo thật sự không nghĩ ra lý do nào khiến cậu ta giữ mày lại Từ Tuyết Nhi nói.

Chị! Lâm Thanh Diện đứng ra phía trước, kéo Tiểu Nguyệt lại, hắn nghiêm túc nhìn Từ Tuyết Nhi nói: Loại đàn bà hèn hạ như cô.

Nhưng cô nói không sai, nếu đổi lại là cô, dù có dùng mỹ nhân kế thì tôi cũng không hề do dự giết chết cô! Cậu nói cái gì! Có ý gì! Từ Tuyết Nhi tức giận nhìn anh.

Rất đơn giản, vẻ ngoài cô quá xấu Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.

Cậu…cậu lại dám nói tôi như vậy! Từ Tuyết Nhi vô cùng giận dữ.

Từ xưa tới nay cô ta luôn kiêu ngạo vì vẻ ngoài xinh đẹp của bản thân, không ai dám nói cô ta không đẹp cả.

Nói, tôi và Tiểu Nguyệt ai đẹp! Lâm Thanh Diện cười lạnh nói: Tiểu Nguyệt giống như trăng sáng trên trời, sao cô có thể so được với cô ta! Cậu! Từ Tuyết Nhi hoàn toàn bị chọc giận, cô ta tự hỏi bản thân cái gì cũng mạnh hơn em gái, dù có so nhan sắc thì cũng đẹp hơn em gái rất nhiều.

Nhưng hiện giờ, một người trẻ tuổi như Lâm Thanh Diện lại chê bai cô ta ngay trước mặt bao người, đây là chuyện cô ta không thể nào chấp nhận được.

Tất cả các người, tất cả các người chết ngay cho tôi! Từ Tuyết Nhi nghiến răng nói, trong ánh mắt hằn lên tơ máu.

Trên thân roi dài lại tràn trề hồn lực màu xanh biển nhạt.

Từ Tuyết Nhi, hôm nay tôi phải phân thắng thua với chị! Thù hận gì hôm nay đều giải quyết sạch sẽ đi! Tiểu Nguyệt xông lên phía trước nói.

Tiểu Nguyệt, cô lùi về sau, cô không phải đối thủ của cô ta! Lâm Thanh Diện hơi căng thẳng.

Lâm Thanh Diện, mọi chuyện đều liên quan đến tôi.

Hôm nay dù tôi phải chết ở đây, tôi cũng phải trả thù cho Huyền Vũ đã chết oan uổng! Tiểu Nguyệt nói.

Lâm Thanh Diện nhìn cô, hơi nhíu mày.

Người của Chúng Thần Điện thấy Tiểu Nguyệt quyết tâm sắt đá, sự xa cách đề phòng cô ta cũng dần dần tiêu tan.

Từ Tuyết Nhi, hôm nay tôi và chị kết thúc ở đây đi! Tiểu Nguyệt lật cổ tay, một cái roi dài y hệt xuất hiện trong tay cô ta.

Hừ, ranh con lại dám nói với tao như vậy, đây là do mày tự tìm đường chết đấy! Từ Tuyết Nhi vung roi dài trong tay.

Tiểu Nguyệt cũng làm ra động tác tương tự, hai cái roi dài quấn lấy nhau trong không trung, tạo thành thế giằng co.

Ranh con chết tiệt, mày không phải đối thủ của tao, hôm nay tao sẽ giết chết mày! Cô ta vừa dứt lời đã lập tức truyền thêm hồn lực vào trong roi, hồn lực lấy roi làm vật dẫn tấn công về phía Tiểu Nguyệt.

Cẩn thận! Lâm Thanh Diện hô to nhắc nhở.

Tiểu Nguyệt cắn răng, cũng vận hồn lực của chính mình.

Âm! Hai luồng hồn lực va vào nhau, hai cái roi cũng thôi quấn lấy nhau, Tiểu Nguyệt lùi về sau mấy bước mới đứng vững được.

Nhưng có thể đỡ được đòn này của Từ Tuyết Nhi, Tiểu Nguyệt đã rất giỏi rồi.

Càng kỳ lạ hơn là ngoài việc bị động trong tấn công ra thì Tiểu Nguyệt không hề bị thương.

Sao có thể? Từ Nguyệt, bây giờ tu vi của mày đang ở mức nào? Từ Tuyết Nhi hơi ngạc nhiên hỏi.

Hừ, chị không cần biết.

Tóm lại là đủ để giết chị là được! Tiểu Nguyệt vừa nói vừa tụ linh khí trên tay, hồn lực hùng hậu như dời núi lấp biển xông tới tấn công đối phương.

Lâm Thanh Diện ngạc nhiên nhìn Tiểu Nguyệt, hồn lực bậc này, chỉ có thể là kẻ mạnh tu vi Thần Cảnh.

Không lẽ Tiểu Nguyệt đã là cường giả cấp Thần Cảnh? Mà giờ đây, chỉ có mình Tiểu Nguyệt hiểu rõ.

Vừa nãy khi Lâm Thanh Diện dẫn người của Chúng Thần Điện nghênh chiến với đám người của Từ Tuyết Nhi, mình cô ta ở trong thủy lạo đã xảy ra chuyện gì.

Ở Thương Nguyên Giới có một loại bí thuật, giống với thuật ly hồn, thường thì ai cũng biết dùng.

Chỉ là bí thuật như vậy, không rơi vào đường cùng sẽ không ai sử dụng.

Đó là chuyển tu vi của bản thân sang cho người khác, bí thuật đó gọi là chuyển hồn lực! Mà vừa nãy ở trong thủy lao, sau khi đánh ngất Tiểu Nguyệt, Triệu Nhân và Tống Nghĩa đã dùng chuyển hồn lực truyền tu vi của mình cho cô ta.

Việc này khiến cho Tiểu Nguyệt đang ở Hóa Cảnh đỉnh phong tăng vọt lên Thần Cảnh trung kỳ! Mà sau khi Tiểu Nguyệt tỉnh lại đã nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể.

Chú Tống, chú Triệu, sao hai người phải làm vậy! Tiểu Nguyệt hỏi.

Cô ta hiểu rõ, sau khi dùng chuyển hồn lực, người dùng bí thuật này sẽ mất hết tu vi, giống hệt người bình thường, cả đời này đều không thể đặt chân vào giới tu chân nữa.

Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người ở Thương Nguyên Giới đều biết dùng bí thuật này này nhưng lại không dùng nó.

Đối với một người tu hành, không có việc gì tàn nhẫn hơn bản thân mất đi tu vi.

Vì mất tu vi đồng nghĩa với việc Mất đi quyền sống mãi mãi! Tiểu công chúa, người nhà bọn tôi vốn là người bình thường.

Hôm nay tôi và Tống Nghĩa đã bàn bạc xong xuôi, chỉ cần có thể cứu mạng người nhà được sống như người bình thường đã là đủ lắm rồi.

Có tu vi thì thế nào, chỉ càng khiến bản thân thêm đau đầu và cô đơn thôi Triệu Nhân nói.

Tống Nghĩa cũng trầm giọng nói: Tiểu công chúa, cô khác chúng tôi, cô còn rất nhiều chuyện phải làm.

Tôi và Triệu Nhân bị thương nặng, không thể tiếp tục bảo vệ cô, nên nhất định phải khiến cô trở nên mạnh hơn Chú Tống, chú Triệu Tiểu Nguyệt nước mắt lưng tròng.

Đi đi, đợt chấn động vừa nãy hẳn là do Từ Tuyết Nhi gây ra.

Tiểu công chúa, mang theo tu vị và hy vọng của chúng tôi, làm chuyện cô muốn làm đi Tống Nghĩa và Triệu Nhân cùng nói.

Tiểu Nguyệt gật đầu, cô ta đứng dậy, ánh mắt quyết tâm chậm rãi đi ra ngoài thủy lao.

.

CHƯƠNG 1417: ĐỂ TÔI BÁO THÙ THAY HAI NGƯỜI Nghĩ đến những việc xảy ra trong thủy lao, Tiểu Nguyệt đứng trước mặt Từ Tuyết Nhi càng thêm nghiêm túc.

Cơ thể cô ta được một tầng linh khí bao quanh, bây giờ phải đánh với Từ Tuyết Nhi, dù đối phương là Thần Cảnh đỉnh phong thì cô ta vẫn cho rằng bản thân có cơ hội quyết chiến một lần! Nếu như ngay cả chút dũng cảm này tôi cũng không có, vậy hôm nay tôi không nên trở về Thương Nguyên Giới! Từ Tuyết Nhi, hôm nay chị sẽ phải trả giá cho những tội ác chị đã gây ra! Tiểu Nguyệt vừa dứt lời đã vung roi lên.

Từ Tuyết Nhi hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nhảy lên né tránh.

Ranh con chết tiệt, xem ra là Triệu Nhân và Tổng Nghĩa đã truyền tụ vi cho mày nên mày mới mạnh như vậy.

Nhưng dù là thế, mày cũng không phải đối thủ của tao! Từ Tuyết Nhi lập tức tụ hồn lực trên tay, không khí xung quanh cô ta cũng cô đọng lại theo chiêu thức này.

Cô gái này, một đòn nhất định rất mạnh! Lý Mộ Bạch trầm giọng nói.

Lâm Thanh Diện đứng bên cạnh cũng phát hiện ra điểm mạnh của đối phương.

Tiểu Nguyệt, mau tránh! Lâm Thanh Diện hô to.

Tiểu Nguyệt nắm chặt hai tay: Không, Lâm Thanh Diện, hôm nay tôi nhất định phải giết chết chị ta, chị ta là đầu sỏ! Hừ, muốn giết tao, mơ tưởng! Từ Tuyết Nhi vươn tay ra phía trước, hồn lực mạnh mẽ đã tụ trong tay bắn thẳng về phía Tiểu Nguyệt trong nháy mắt.

Ánh sáng chói mắt rọi sáng cả Thương Nguyên Giới, hồn lực hùng mạnh như vậy khiến cho ai nấy đều cảm nhận được sự khủng bố của nó.

Không ổn! Lâm Thanh Diện nhăn chặt mày, dù đã hấp thu tu vi của Triệu Nhân và Tống Nghĩa, bây giờ Tiểu Nguyệt chỉ là Thần Cảnh trung kỳ.

Mà một đòn này của Từ Tuyết Nhi, rõ ràng là quyết tâm giết bằng được cô ta, năng lượng trong đòn đánh này dù là Lý thiền bối cũng chưa chắc có thể đỡ nổi.

Rốt cuộc là lý do gì khiến cô ta trở nên mạnh như vậy? Lâm Thanh Diện nảy sinh nghi ngờ, nhưng anh dám khẳng định, Thông Linh kinh mà Từ Tuyết Nhi nhắc đến nhất định có quan hệ nào đó với phần dưới Huyền công mà anh tu luyện.

Nghe tiếng Lâm Thanh Diện nhắc nhở, Tiểu Nguyệt mới nhận ra thực lực khủng bố của đối phương.

Nhưng hôm nay Tiểu Nguyệt đã mang theo quyết tâm liều chết đến cùng rồi.

Từ Tuyết Nhi, tôi liều mạng với chị! Tiểu Nguyệt gào lên như một cách trút hết uất ức và không cam lòng bao năm qua ra.

Trước cơ thể Tiểu Nguyệt xuất hiện một lá chắn phòng thủ được tạo ra từ hồn lực.

Ầm.

Hồn lực của Từ Tuyết Nhi và vào lá chắn phòng thủ, phá nát nó.

Mà đúng lúc này, Tiểu Nguyệt cũng thu lại roi trong tay, đổi thành một cái dao găm màu đen.

Cô ta không chọn tránh né mà ngược lại, nhẹ nhàng dồn lực ở chân, cầm theo dao găm xông thẳng về phía Từ Tuyết Nhi.

Mày tìm chết! Từ Tuyết Nhi lạnh giọng nói, cô ta vốn không tin Tiểu Nguyệt có thể chịu đựng đòn đánh này của bản thân.

Thế nhưng Tiểu Nguyệt lại chọn xuyên qua nó tiến lên, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Sau khi lá chắn phòng thủ của Tiểu Nguyệt bị phá vỡ, cô ta dùng hồn lực hùng hậu bọc quanh bản thân.

Làm vậy có thể dồn hết sức chống lại đòn tấn công của đổi phương, đồng thời có thể phát huy ưu thế về tốc độ của bản thân lên mức cao hơn! Lần đầu tiên Lâm Thanh Diện đánh nhau với Tiểu Nguyệt đã bị ấn tượng bởi tốc độ của cô ta.

Hiện giờ, trước mặt mọi người, Tiểu Nguyệt không khác nào một mũi tên nhọn, nhanh chóng phóng thẳng về phía đối phương.

Đồng thời cơ thể cô cũng ở trên không trung, cả người song song với mặt đất.

Như vậy thì dù hồn lực của đối phương có khí thế ngập trời, cô ta thật sự muốn phá vỡ đòn đánh trực diện này.

Giống như Phá Kiếm thức, mặc định thay đổi chiêu thức như thế nào, ta vẫn dứt khoát chỉ dùng một chiêu! Đám Lâm Thanh Diện trợn mắt há hốc mồm, có thể lựa chọn phương thức chiến đấu như vậy ở khoảnh khắc sinh tử thế này, chỉ riêng sự dũng cảm này thôi cũng đủ khiến đám người Chúng Thần Điện nể phục.

Nhưng mà sự đau đớn trong đó chỉ có một mình Tiểu Nguyệt biết.

Cô ta nhăn mày, dù tốc độ cực nhanh nhưng bốn phía đều là hồn lực mạnh mẽ của Từ Tuyết Nhi, chúng nhanh chóng bao vây và xé nát hồn lực vây quanh người cô ta, sau đó tấn công cô ta.

Chỉ còn một chút nữa thôi, nhất định phải kiên cường! Tiểu Nguyệt nghĩ trong lòng, dao găm trong tay ánh lên ánh sáng lạnh.

Lúc này, quần áo trên người cô ta đã bị rách toang nhiều chỗ dưới sự đè ép của hồn lực, lộ ra làn da trắng như tuyết.

Mà Tiểu Nguyệt cũng cảm nhận được, bên trong cơ thể cô, nội tạng không chịu được sức ép này đã bị tổn thương nặng nề.

Cô có thể chống đỡ được đến hiện giờ hoàn toàn là nhờ vào tu vi của Tống Nghĩa, Triệu Nhân cùng với ý chí mạnh mẽ và quyết tâm của bản thân! Đầu dao găm càng ngày càng đến gần Từ Tuyết Nhi, nhưng sắc mặt của Tiểu Nguyệt cũng đã rất kém.

Hừ, Từ Nguyệt, cả đời này mày đều bị tao dẫm đạp dưới chân! Từ Tuyết Nhi lạnh lùng nhìn cô ta.

Không, chị đừng hòng, dù tôi chết tôi cũng phải liều mạng với chị! Tiểu Nguyệt gào lên, khí tức không ổn định khiến cô phun ra một ngụm máu tươi.

Tất cả người của Chúng Thần Điện đều bị cảm động, dù là những kẻ tu hành ở Thương Nguyên Giới thấy người đã từng là Tiểu công chúa của bọn họ quyết tâm như vậy, trong lòng không khỏi thương hại cô ta.

Khi Tiểu Nguyệt còn ở Thương Nguyên Giới, dù tính cách tự do phóng khoáng nhưng chưa từng có hành vi cử chỉ quá đáng gì với thuộc hạ và cư dân ở đó, cũng không hề vì những chuyện vụn vặt mà giận lây lên người khác.

Ngược lại thì đại công chúa Từ Tuyết Nhi, ngày thường ở cung điện nói cười vui tươi, nói gì cũng lấy lý do vì suy nghĩ cho Thương Nguyên Giới.

Nhưng ai nấy đều biết đại công chúa tính cách quái dị, ai mà đắc tội cô ta thì nhất định phải ăn khổ.

Vì thế mà ở trong lòng mọi người, bọn họ có thiện cảm với tiểu công chúa Tiểu Nguyệt nhưng lại sợ hãi đại công chúa Từ Tuyết Nhi.

Chỉ là Từ Tuyết Nhi quá mạnh, mà khi đó Giới chủ Từ Bách Tranh cũng cực kỳ cưng chiều con gái lớn.

Mà hôm nay, cả Thương Nguyên Giới chỉ có cô ta bước vào Thần Cảnh đỉnh phong, mấy cao thủ Thần Cảnh còn lại đều là cấp dưới trung thành của cô ta, vì thế mà bọn chúng cũng không dám có ý nghĩ khác.

Không ổn, xem ra Tiểu Nguyệt không kiên trì được nữa rồi! Lý Mộ Bạch lạnh giọng nói.

Ông ta vừa dứt lời, chuẩn bị ra tay giúp đỡ thì thấy Lâm Thanh Diện ở bên cạnh đã hành động trước mình.

Tiểu Nguyệt, tôi cứu cô! Lâm Thanh Diện hô to.

Từ Tuyết Nhi cười lạnh: Lại thêm một kẻ muốn chết! Cô ta cũng tụ hồn lực tấn công về phía anh.

Lâm Thanh Diện để kiểm trảm tiên ngang người, đỡ đòn một kích này.

Thế nhưng đòn đánh của Thần Cảnh đỉnh phong vẫn đánh bay Lâm Thanh Diện đang ở giữa không trung.

cj Đáng chết! Lâm Thanh Diện cắn chặt răng, chuẩn bị xông lên một lần nữa.

Đúng lúc này có một luồng ánh sáng màu xanh biển vụt qua, tấn công Từ Tuyết Nhi từ hướng sườn.

Anh xoay người nhìn lại, hóa ra là Lý Mộ Bạch ra tay trợ giúp.

Đòn đánh của ông ta khiến Từ Tuyết Nhi không thể không tập trung hết tinh lực đối phó, điều này cũng tạo ra cơ hội cho Lâm Thanh Diện! Anh bước nhanh về phía trước, đuổi theo Tiểu Nguyệt còn đang xông về phía Từ Tuyết Nhi.

Bây giờ Tiểu Nguyệt môi trắng bệch, cơ thể đã chịu đựng đến cực hạn.

Lâm Thanh Diện ôm cô ta vào lòng, thần hồn cường đại nhanh chóng tản ra tạo thành một lá chắn phòng thủ vững chắc không thể phá vỡ.

Thoát khỏi sự tấn công của hồn lực, cả người Tiểu Nguyệt mềm nhũn, dao găm trong tay rơi xuống đất, hóa thành cát bụi.

Lâm Thanh Diện, tôi.

.

Tiểu Nguyệt mở mắt nhìn Lâm Thanh Diện đang ôm mình.

Đừng nói gì hết, bây giờ cô cần nghỉ ngơi Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.

Trước mặt là Từ Tuyết Nhi đang đánh với Lý Mộ Bạch, Lâm Thanh Diện không dám chậm trễ, mũi chân chúc xuống dưới, hạ xuống mặt đất.

Thấy quần áo trên người Tiểu Nguyệt bị xé rách nhiều chỗ, Lâm Thanh Diện không nói gì cả, nhanh chóng cởi áo khoác ra khoác lên người cô.

Chu Tước, chăm sóc cô ta cẩn thận! Lâm Thanh Diện nói.

Yên tâm Chu Tước vội nói, đỡ Tiểu Nguyệt sang một bên.

Lâm Thanh Diện… Tiểu Nguyệt yếu ớt nhìn anh, trong ánh mắt chất chứa nghìn lời muốn nói.

CHƯƠNG 1418: LINH VÂN THỨC Từ Tuyết Nhi, ta sẽ giết ngươi! Lâm Thanh Diện chỉ bỏ lại một câu này, sau đó lập tức xoay người tham gia vào trong chiến đấu.

Bên này, một giọt nước mắt nóng bỏng tuôn ra từ trong đôi mắt của Tiểu Nguyệt.

Cô không nói gì, nhưng Lâm Thanh Diện lại đoán ra suy nghĩ trong lòng cô.

Chẳng lẽ trên thế giới này, người hiểu rõ mình nhất lại là anh? Bên này, Lý Mộ Bạch và Từ Tuyết Nhi đang quấn lấy nhau.

Sư phụ, con đến giúp người! Quý Trường Thanh cũng gia nhập chiến đấu, trước mắt, việc quan trọng nhất chính là mau chóng đánh chết Từ Tuyết Nhi, cũng không cần nói cái gì giang hồ đạo nghĩa, phải một đấu một.

Hừ, cho dù hai người các ngươi cùng nhau lên, ta cũng không sợ! Sau khi Từ Tuyết Nhi tu hành Thông Linh kinh xong, chỉ cảm thấy trong cơ thể dường như có hồn lực vô tận, hơn nữa bản thân có thể tùy ý sử dụng mỗi một đạo hồn lực.

Dưới sự va chạm của từng đạo hồn lực, mặt đất bên ngoài thủy lao bị đập vỡ ra từng cái hố lớn.

Lỹ lão tiền bối, Quý trưởng lão.

Lúc này, Lâm Thanh Diện đã an bài cho Tiểu Nguyệt xong, cũng lao tới.

Anh cầm Kiếm trảm tiên trong tay, mang theo một cỗ chiến ý ngạo nghễ.

Kiếm trảm tiên từng đi theo Ma Thần Tu La chiến đấu, hiện giờ lại đang nằm trong tay Lâm Thanh Diện.

Chỉ là, chuyện mà Lâm Thanh Diện hôm nay phải làm so với chuyện lúc trước Ma Thần Tu La muốn làm còn hung hãn, ngang ngược hơn, đó chính là, san bằng toàn bộ Thương Nguyên Giới, giết chết toàn bộ những thứ uy hiếp lớn nhất đối với giới tu luyện Nước C,! Mà muốn hoàn thành điểm này, việc đầu tiên phải làm chính là đánh bại Từ Tuyết Nhi! Thần Cảnh.

Nhìn hai ông lão một thanh niên đang đứng trước mặt, khóe miệng Từ Tuyết Nhi mang theo nụ cười khinh miệt: Được rồi, các ngươi đều đã đến đây, vừa vặn, giải quyết các ngươi cùng một lần luôn! Những người của Chúng Thần Điện và Thương Nguyên Giới chia làm hai bên.

Bây giờ cuộc chiến đấu đã không phải chỗ cho bọn họ có thể tham dự, cho dù là bốn gã mặc áo choàng màu đen đang bị thương nặng cũng đã không thể gia nhập chiến cuộc.

Mọi người ở cả hai bên đều biết rất rõ rằng bây giờ đã đến lúc quyết chiến.

Từ Tuyết Nhi lấy một địch ba, bất kể là bên Lâm Thanh Diện hay là bên Từ Tuyết Nhi, chỉ cần bên nào thắng, như vậy thắng lợi cuối cùng cũng thuộc về bên đó! Cũng may bên ngoài thủy lao có một vùng đất trống rỗng rất lớn, nếu không, cuộc đối chiến của bốn cường giả Thần Cảnh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mọi người, cho dù là ai đến gần chiến trường, chỉ cần tu vi không đủ, chỉ sợ đều khó tránh khỏi bị ngộ hại! Từ Tuyết Nhi, hôm nay chính là ngày cô bỏ mạng! Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn cô ta nói.

Trong mắt Từ Tuyết Nhi mang theo sát khí: Thật không nghĩ tới, trái đất đã bị đoạt lấy nhiều linh khí như vậy, không ngờ còn có ba người có thể đạt tới Thần Cảnh, các ngươi quả thật làm ta bất ngờ đấy! Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, Kiếm trảm tiên trong tay quay ngược lại: Ngươi sợ hay sao? Nếu đã sợ thì bó tay chịu trói! Bây giờ trong lòng ngươi có phải đang rất hối hận hay không, nếu ba người Từ Bách Tranh còn ở đây, có thể tình huống sẽ khác! Hối hận? Ha ha… Giọng nói sắc bén của Từ Tuyết Nhi vang lên: Từ Tuyết Nhi ta làm việc chưa bao giờ hối hận, Từ Bách Tranh già nua u mê, hai vị thúc thúc cũng bất tài vô dụng, vị trí Giới Chủ vốn nên thuộc về ta! Ta chính là nữ vương của Thương Nguyên Giới! Được, hôm nay chúng ta sẽ để cho nữ vương nhà ngươi chết ở Thương Nguyên Giới! Lâm Thanh Diện nói, sau đó cùng với Lý Mộ Bạch, Quý Trường Thanh xuất chiêu thức của mình ra.

Bầu trời biến động, từng đạo hồn lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Lúc này, hồn lực giống như một vùng biển rộng lớn công kích về phía đối phương.

Chín con rồng vàng lơ lửng giữa không trung, một con rồng to lớn thì phun một quả cầu lửa công kích đối phương! Ánh mắt của Từ Tuyết Nhi trở nên nghiêm túc, những người ở Thương Nguyên Giới thì lại trợn mắt há hốc mồm.

Công kích như vậy, Từ Tuyết Nhi có tránh cũng không thể tránh được, cô ta còn có thể chạy trốn được hay sao? Hai tay Từ Tuyết Nhi nắm chặt lại, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: Đã như vậy, ta sẽ cho toàn bộ các ngươi phải chết! Nói xong, cô ta mở hai tay ra, cơ thể lơ lửng giữa không trung.

Mà bên này, công kích của ba người Lâm Thanh Diện đã đến trước mặt Từ Tuyết Nhi, thế nhưng, Từ Tuyết Nhi vẫn án binh bất động.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, anh biết, Từ Tuyết Nhi cũng có thể giống như mình, có thể nhanh chóng hình thành phòng ngự ở bất kỳ bộ phận nào của thân thể, nhưng mà, bên này chính là một kích mạnh nhất của ba cường giả Thần Cảnh, hơn nữa trong đó chứa đựng Huyền Kình thần diệu, công kích như vậy, cho dù là phòng ngự của Từ Tuyết Nhi, chỉ sợ cũng sẽ không ngăn chặn được! Mọi người bên Chúng Thần Điện cũng nghĩ như vậy, ngay cả người của Thương Nguyên Giới, khi nhìn thấy một kích sấm sét này, hầu hết mọi người cũng suy nghĩ như vậy? Tia chớp, quả cầu lửa, còn có hồn lực công kích giống như biển lớn, gào thét đánh tới Từ Tuyết Nhi.

Đột nhiên, đám người Lâm Thanh Diện nhìn thấy, ở phía sau Từ Tuyết Nhi, từng đoàn từng đoàn khí tức giống như biển mây đang nhanh chóng ngưng tụ.

Đây là… Quý Trường Thanh rất kinh ngạc, lông mày của Lý Mộ Bạch cũng nhíu chặt! Linh khí, đây là linh khí của Thương Nguyên Giới! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói.

Nhiều linh khí như vậy, ngay cả lúc Lâm Thanh Diện ở trong rừng rậm sương mù cũng chưa từng thấy qua nhiều linh khí như vậy.

Ba người các ngươi, đi xuống địa ngục đi! Từ Tuyết Nhi lớn tiếng hô, hồn lực từ bốn phía thân thể tản ra, tiến hành dung hợp với đông đảo linh khí phía sau.

Đây là, Linh Vân Thức! Tiểu Nguyệt đang ở một bên theo dõi chiến đấu, bỗng giật mình nói: Không nghĩ tới, cô ta… Không ngờ cô ta lại biết chiêu thức này! Những người ở Thương Nguyên Giới cũng có một số người nhận ra chiêu thức này.

Đây không phải là Linh Vân Thức trong truyền thuyết hay sao? Đúng vậy, năm đó cho dù là lão Giới Chủ cũng không thể tu luyện thành công, không nghĩ rằng Giới Chủ cô ta lại tu luyện thành công? … Khóe miệng Từ Tuyết Nhi hơi nhếch lên.

Linh Vân Thức chính là bí thuật cao nhất của Thương Nguyên Giới, từ sau khi Thương Nguyên Giới cướp đoạt linh khí từ trái đất, ngoại trừ lợi dụng linh khi tiến hành định hình lại bí thuật thân thể ra, họ đã nghĩ mọi cách muốn lợi dụng linh khí thần kỳ này.

Linh Vân Thức chính là bí pháp dung hợp hồn lực với linh khí của bản thân, từ đó hình thành lực lượng càng mạnh mẽ hơn, lực lượng như vậy có thể vượt qua tu vi của bản thân.

Chỉ là, bí pháp này có yêu cầu cực cao đối với hồn lực của bản thân, lúc trước, cho dù là Từ Bách Tranh có tu vi Thần Cảnh đỉnh phong cũng không làm được.

Tất nhiên, linh khí ở Thương Nguyên Giới vô cùng dồi dào, muốn để cho hồn lực của bản thân tiến hành dung hợp với nhiều linh khí như vậy, trước hết bản thân cần phải có đủ hồn lực.

Từ sau khi tu hành Thông Linh Kinh, Từ Tuyết Nhi cảm thấy toàn bộ kinh mạch trong cơ thể mình đã thông suốt, tu vi cũng từ Thần Cảnh trung kỳ trước đó nhanh chóng đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong! Không chỉ như vậy, cô ta còn cảm thấy, trong cơ thể mình dường như có vô tận hồn lực có thể cung cấp cho mình sử dụng, cũng chính vì thế, cô ta thử vận dụng Linh Vân Thức một phen, lại phát hiện, mình có thể nhẹ nhàng khống chế hồn lực của bản thân, dùng để dung hợp với linh khí dày đặc như vậy.

Công kích của ba người đột nhiên dừng lại ở trước mặt Từ Tuyết Nhi, luồng linh khí khổng lồ bao bọc công kích của ba người Lâm Thanh Diện, rồi nuốt chửng.

Điều này … Làm sao có thể? Quý Trường Thanh giật mình nói.

Ánh mắt của Lý Mộ Bạch trở nên nghiêm túc: Lão phu chưa từng thấy qua công pháp nào thần kỳ như vậy, linh khí nhiều như thế này, dường như có thể nuốt chửng bất kỳ hồn lực nào.

Lâm Thanh Diện nắm chặt Kiếm trảm tiên, nếu như nói như vậy, cho dù hồn lực của anh mạnh đến cỡ nào, cũng sẽ bị luồng linh khí khổng lồ này nuốt chửng, nếu như nói như vậy, bên mình chẳng phải là không có một biện pháp nào.

Ha ha, Lâm Thanh Diện, Lý Mộ Bạch, các ngươi hôm nay nếu đã tới đây, cũng đỡ tốn công ta đi tìm các ngươi, đi chết đi! Từ Tuyết Nhi cuồng vọng cười.

Hồn lực của Lâm Thanh Diện phát tán ra, tấn công về phía Từ Tuyết Nhi.

Chỉ là, đạo hồn lực này khi xâm nhập vào luồng linh khí, vừa chạm vào, đã bị nuốt chửng không thấy bóng dáng! Lâm Thanh Diện, đừng tốn hồn lực vô nghĩa nữa.

Lý Mộ Bạch nói.

Mắt thấy luồng linh lực cường đại này cách mình càng ngày càng gần, chẳng lẽ bên mình dù tập hợp lực lượng của ba người, cũng không cách nào thắng được Từ Tuyết Nhi hay sao? Thắng bại đã rõ, Lâm Thanh Diện, ngươi đi chết đi, từ nay về sau, Từ Tuyết Nhi ta sẽ thống nhất toàn bộ giới tu luyện! Từ Tuyết Nhi cuồng ngạo cười.

Một đạo ánh sáng vàng lóe lên, Kiếm trảm tiên trong tay Lâm Thanh Diện bay ra, đâm xuyên vào luồng linh khí khổng lồ này.

CHƯƠNG 1419: Ý TƯỞNG TÁO BẠO Kiếm trảm tiên chính là thần khí thời thượng cổ, cũng không phải là do hồn lực huyễn hóa ra, cũng bởi vậy, những linh khí này cũng không nuốt chửng được Kiếm trảm tiên.

Từ Tuyết Nhi đang kiêu ngạo cười to nên sơ hở trong phòng bị, hoàn toàn không ngờ còn có một thanh thần kiếm xuyên qua những linh khí này, khi cô ta nhìn thấy thanh Kiếm trảm tiên phát ra ánh sáng vàng rực rỡ này, thân thể theo bản năng làm ra phản ứng, ở trước công kích của Kiếm trảm tiên tạo ra một lớp phòng ngự.

Kiếm trảm tiên công kích không thành công, lại một lần nữa trở lại trong tay Lâm Thanh Diện.

Thằng nhóc thối, ngươi dám ám toán ta! Nhưng ngươi không thể làm tổn thương được ta đâu! Khoảng cách của luồng linh lực khổng lồ càng ngày càng gần ba người Lâm Thanh Diện, nếu bị những linh lực này đánh trúng, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Chỉ là, linh khí của Thương Nguyên Giới quá dồi dào, giống như một biển mây, nhưng lại hành động chậm chạp, điều này cũng giúp cho Lâm Thanh Diện có thời gian suy nghĩ biện pháp.

Lý lão tiền bối, Quý Trường lão, chúng ta có thể dùng Huyền Kình! Lâm Thanh Diện nói.

Lúc nãy Kiếm trảm tiên ra khỏi vỏ, chẳng qua là thử nghiệm của Lâm Thanh Diện.

Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh nghe được, lập tức phản ứng.

Ba người bọn họ lui về phía sau mấy chục bước, kéo giãn khoảng cách với linh lực đang chậm rãi công kích về phía bọn hắn, sau đó, trong tay ba người ảo hóa ra mấy chục phi tiêu sắc nhọn.

Hừ, linh khí có thể thôn tính tất cả hồn lực, ngươi cảm thấy phi tiêu do ngươi huyễn hóa ra có thể đủ xuyên thấu sao? Không tự lượng sức mình.

Từ Tuyết Nhi kiêu ngạo nói: Mặc dù những linh lực này có tốc độ không nhanh, nhưng mà, các ngươi căn bản không có khả năng trốn tránh, ta sẽ nhìn các ngươi từng chút từng chút một chết đi.

Đúng lúc này, đột nhiên, mấy chục phi tiêu màu đen từ trong linh khí như biển mây bay ra.

Cái này, làm sao có thể được? Từ Tuyết Nhi giật mình nhìn ám khí trước mắt, đầu óc trống rỗng.

Công kích đột ngột như vậy, làm cho Từ Tuyết Nhi tương đối bị động, hơn nữa ba người Lâm Thanh Diện dùng toàn lực, nên tốc độ phi hành của phi tiêu rất nhanh! Đáng chết! Từ Tuyết Nhi thầm mắng một tiếng, lui về phía sau mấy chục bước, sau đó, nhanh chóng hình thành một đạo phòng ngự ở trước người cô ta! Vù vù… Phi tiêu đánh thẳng vào lớp phòng ngự này.

Chuyện gì thế này? Từ Tuyết Nhi giật mình: Chẳng lẽ mấy phi tiêu này không phải do nội lực chuyển hóa mà ra hay sao? Tất nhiên là không! Đó là Huyền Kình! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói.

Trong lòng anh đã chắc chắn, xem ra, linh khí khổng lồ như vậy cũng không có tác dụng thôn phệ đối với Huyền Kình.

Một ý tưởng táo bạo xuất hiện trong đầu của Lâm Thanh Diện.

Lúc này, Từ Tuyết Nhi căn bản không thèm để ý: Hừ, không nghĩ tới, các ngươi còn có Huyền Công thần kỳ như vậy, nhưng cho dù như vậy thì như thế nào, các ngươi còn không thể làm ta bị tổn thương, cuối cùng vẫn sẽ bị những linh khí này nuốt chửng, nghiền nát! Hai người Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh nhíu mày, những lời Từ Tuyết Nhi nói là sự thật.

Lý lão tiền bối, Quý trưởng lão, hai người đừng nghe nữ ma đầu này nói linh tinh cái gì, hai người chỉ cần dùng huyền kình công kích cô ta, những thứ khác giao cho tôi! Lâm Thanh Diện nói.

Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh hai người nghe xong, gật đầu nói: Được, Lâm Thanh Diện, cậu dẫn tất cả mọi người của Chúng Thần Điện rời khỏi đây, tôi và Trường Thanh sẽ giữ chân nữ ma đầu này lại! Đúng vậy, hôm nay có thể đi tới Thương Nguyên Giới, đã là giấc mơ cả đời của tôi, cho dù cùng với nữ ma đầu này liều mạng ngươi chết ta sống, dù phải mất mạng tại đây, tôi cảm thấy cũng đáng giá, ít nhất, tôi sẽ cho bọn chúng biết, giới tu luyện Nước C chúng ta không phải là nơi để mặc cho người ta xâu xé! Quý Trường Thanh nói như vậy.

Quả nhiên là đồ đệ tốt của ta, lão phu không nhìn lầm người! Lý Mộ Bạch hài lòng nói.

Sư phụ! Ngày hôm nay chúng ta hãy cùng nhau chiến đấu! Quý Trường Thanh nói, xoay người đối diện với Lâm Thanh Diện: Ở lại núi xanh ở đây, không sợ không có củi đốt, cậu dẫn mọi người rời đi, chỉ cần cậu còn sống, giới tu luyện Nước C chúng ta còn có hy vọng! Ha ha, hai lão già các ngươi nói thật đúng là làm cho người khác cảm động! Bên này, Từ Tuyết Nhi tùy ý cười, sau đó nói: Các ngươi yên tâm, hôm nay, những người của giới tu luyện Nước C, một người cũng không thể thoát được, tất cả đều phải chết! Ngươi ảo tưởng! Người chết là ai cũng chưa rõ đâu! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói.

Chuyện cho đến bây giờ, ngươi còn lớn tiếng không biết xấu hổ, Lâm Thanh Diện, ngươi thật đúng là ngu ngốc! Từ Tuyết Nhi lạnh lùng nói, trong mắt cô ta, đối phương trước mắt chỉ có một con đường chết.

Hừ, người ngốc là ngươi mới đúng.

Nói xong, Lâm Thanh Diện nói với Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh: Hai vị tiền bối, tôi sẽ không rời đi, tôi có cách đối phó với những linh khí này.

Cậu… Cậu có cách nào? Lý Mộ Bạch ngạc nhiên nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu: Lý lão tiền bối, chẳng lẽ ngài đã quên cách định hình lại thân thể sao? Lý Mộ Bạch nghe vậy, giật mình nhìn Lâm Thanh Diện, đột nhiên hiểu ra.

Được, Trường Thanh, chúng ta nghe theo Lâm Thanh Diện, dùng huyền công huyễn hóa binh khí, giáo huấn ma nữ này! Lý Mộ Bạch cao giọng nói.

Quý Trường Thanh mặc dù vẫn chưa hiểu, nhưng thấy sư phụ đã nói, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hai người vận khí một chút, lần thứ hai huyễn hóa ra mấy chục cái phi tiêu trong tay.

Từng đạo ánh sáng màu đen xuyên thấu qua lớp linh khí dày dặc, Từ Tuyết Nhi nhíu mày, hai tên già mà không chết này, còn đang làm những việc phản kháng vô nghĩa, không bao lâu nữa, ta sẽ nhìn các ngươi chết cùng nhau! Phi tiêu công kích về phía Từ Tuyết Nhi, cũng giống như lúc trước, mặc kệ ở bất kỳ vị trí nào, Từ Tuyết Nhi luôn có thể tạo thành lớp phòng ngự trước, ngăn cản toàn bộ những phi tiêu này.

Những người ở Thương Nguyên Giới này đã bị sốc, với phương pháp như vậy, Từ Tuyết Nhi đơn giản chính là không thể bị đánh bại! Vẻ mặt của người Chúng Thần Điện bên này lại nghiêm túc, nếu ngay cả đám Lâm Thanh Diện ba người bọn họ cũng không có cách nào đánh bại Từ Tuyết Nhi, như vậy bên này… Bây giờ , tất cả mọi người đều đặt ánh mắt lên trên người Lâm Thanh Diện, bọn họ biết, chỉ cần Lâm Thanh Diện ở đây, thì hy vọng vẫn còn đó.

Ánh mắt của Tiểu Nguyệt lưu chuyển, nhìn Lâm Thanh Diện đang ở cách đó không xa.

Lâm Thanh Diện, tôi không yêu cầu anh có thể vì tôi giết chết Từ Tuyết Nhi, chỉ yêu cầu anh bình an vô sự… Nhìn thấy linh khí cách mình càng ngày càng gần, Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh, trên trán hai vị cường giả Thần Cảnh này, cũng toát ra từng trận mồ hôi.

Công kích của bọn họ vẫn tiếp tục cho đến bây giờ, đã tiêu hao rất nhiều nội lực, chỉ là, cho dù là như vậy, căn bản không hề làm Từ Tuyết Nhi tổn thương một chút nào! Sư phụ, nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ bị linh khí nuốt chửng! Quý Trường Thanh nói.

Đừng sợ! Lý Mộ Bạch lạnh lùng nói, đồng thời nhìn về phía Lâm Thanh Diện đang đứng bên cạnh mình.

Lông mày Lâm Thanh Diện nhíu chặt, nhìn chằm chằm linh khí mãnh liệt trước mặt.

Những linh khí xen lẫn hồn lực này cách anh không quá mười mét.

Mọi người đều nín thở, xem ra thắng bại đã rõ, ba vị cường giả Thần Cảnh của Chúng Thần Điện, ở trước mặt linh lực mạnh mẽ này, căn bản không có khả năng trốn thoát, đồng thời, số phận của tất cả mọi người Chúng Thần Điện cũng sẽ giống như ba người bọn hắn, cuối cùng cũng sẽ bị linh khí nuốt chửng! Ha ha, Tiểu Nguyệt, hôm nay ta cuối cùng cũng có thể giết ngươi, xem ra vận may của ngươi cũng đã đến lúc kết thúc, sẽ không có người đến cứu ngươi, ngay cả thằng nhóc Lâm Thanh Diện này cũng không được! Từ Tuyết Nhi lớn tiếng cười nói.

Tiểu Nguyệt nghe xong, ánh mắt nặng trĩu, bất giác, hai hàng nước mắt từ trong mắt cô lăn dài trên má.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện vẫn đang nhìn chằm chằm linh khí trước mặt, ánh mắt sáng rực lên.

Chính là lúc này! Lâm Thanh Diện hô to một tiếng, lúc này, toàn bộ thần hồn mạnh mẽ tản ra, sau đó hình thành một cơn lốc xoáy cực lớn trước người hắn.

Đây là… Mọi người chưa từng thấy Lâm Thanh Diện dùng chiêu thức như vậy, chỉ có Lâm Thanh Diện tự mình biết.

Hấp Linh thuật! Đây là pháp thuật thần kỳ mà Lâm Thanh Diện tình cờ có được trong sơn động ở rừng rậm sương mù.

Tác dụng lớn nhất của nó là tập hợp linh khí vào cơ thể của chính mình, để bản thân sử dụng riêng! Bây giờ, có nhiều linh khí như vậy, Lâm Thanh Diện nghĩ, nếu không cách nào tránh được, như vậy dứt khoát hấp thu toàn bộ những linh khí này! Những linh khí vốn đang công kích về phía Lý Mộ Bạch, sau khi trước người Lâm Thanh Diện sinh ra một cơn lốc xoáy thật lớn, đột nhiên toàn bộ di chuyển về phía Lâm Thanh Diện.

Từ Tuyết Nhi giật mình nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, cô ta như thế nào cũng không thể tin được, tình thế sẽ xảy ra biến hóa như vậy.

CHƯƠNG 1420: NHỤC NHÃ Linh khí một khi tiến vào trong lốc xoáy, lập tức bị hút vào trong cơ thể Lâm Thanh Diện, rất nhiều linh khí nhanh chóng vây quanh ở bên ngoài cơ thể Lâm Thanh Diện, hình thành một quả cầu.

Thần hồn cường đại của Lâm Thanh Diện lúc này lại phát huy tác dụng, bây giờ, người vàng nhỏ trong đầu anh giống như một người chỉ huy, sử dụng hồn lực mạnh mẽ của bản thân khống chế những linh khí này.

Sự kỳ diệu của Hấp Linh thuật nằm ở chỗ hợp nhất thần hồn và linh khí.

Chỉ là, nhiều linh khí như vậy, nếu Lâm Thanh Diện muốn hấp thu toàn bộ, chỉ như vậy là không đủ.

Người vàng nhỏ, trông cậy vào ngươi đấy! Lâm Thanh Diện nghĩ trong đầu, người vàng nhỏ lập tức hiểu rõ.

Nó trực tiếp rời khỏi thân thể Lâm Thanh Diện, Người vàng nhỏ đại diện cho toàn bộ thần hồn của mình, không chút do dự nhảy vào trong quả cầu khổng lồ do tất cả linh khí tụ tập tạo thành! Trường Thanh, chúng ta bảo vệ Lâm Thanh Diện! Cơ hội không thể để mất, Lý Mộ Bạch vội vàng nói.

Trước mắt, tất cả linh khí đang tập hợp về phía Lâm Thanh Diện, cũng chính vì vậy, áp lực bên phía Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh lập tức giảm đi rất nhiều.

Bọn họ thấy Lâm Thanh Diện sử dụng Hấp Linh thuật muốn hút toàn bộ linh khí này đi, bây giờ bọn họ sợ nhất chính là Từ Tuyết Nhi bên này sẽ đột nhiên đánh lén, như vậy bao nhiêu công sức sẽ vứt bỏ hết.

Bởi vậy, hai người xông qua, lần thứ hai giao chiến với Từ Tuyết Nhi.

Chỉ là, Từ Tuyết Nhi tu luyện Thông Linh Kinh quả thực rất huyền diệu, cho dù là lấy một địch hai, cô ta dựa vào hồn lực cường đại của mình, vẫn chiếm thế thượng phong.

Bên này, Lâm Thanh Diện cau mày nhíu chặt, dường như anh đã đến cực hạn.

Ở trong cơ thể anh, chưa từng tụ tập nhiều linh khí như lúc này, dường như những linh khí này đều tràn ngập trong mỗi một kinh mạch của Lâm Thanh Diện, muốn làm cho thân thể của anh nổ tung! Chết tiệt, Thương Nguyên Giới chết tiệt! Lâm Thanh Diện mắng, Thương Nguyên Giới có linh khí dồi dào, lần này, Từ Tuyết Nhi dùng Linh Vân thức ngưng tụ linh khí còn không bằng một phần vạn linh khí của Thương Nguyên Giới, nhưng mà thế này cũng đã rất nhiều rồi.

Không được, cứ tiếp tục như vậy, điện chủ sẽ không chống đỡ nổi nữa! Chung Tài ở phía sau quan sát tình hình chiến đấu, lo lắng nói.

Tất cả mọi người đều biết đạo lý này, nhưng mà, bây giờ có ai có thể trợ giúp Lâm Thanh Diện được chứ? Lâm Thanh Diện chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lâm Thanh Diện cắn chặt răng, trong lòng không ngừng nổi giận với chính mình, đột nhiên, một loại cảm giác kỳ dị sinh ra trong cơ thể anh.

Lông mày anh nhíu lại, dường như cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc này, hai người Quý Trường Thanh và Lý Mộ Bạch đã rơi vào thế hạ phong, nhất là Quý Trường Thanh, khóe miệng ông ta thấm máu tươi, nếu không phải Lý Mộ Bạch nhiều lần ra tay cứu giúp, ông ta đã bị hồn lực cường đại của Từ Tuyết Nhi đánh chết! Trường Thanh! Lý Mộ Bạch gầm lên một tiếng giận dữ, ở giữa không trung, Quý Trường Thanh vừa bị hồn lực của Từ Tuyết Nhi đánh trúng, ngã xuống đất, nội lực bị tổn hại nghiêm trọng.

Đáng chết, ta muốn giết ngươi! Lý Mộ Bạch rất tức giận.

Lão già, kế tiếp chính là ngươi! Nói xong, hồn lực cường đại của Từ Tuyết Nhi lại một lần nữa phóng ra, va chạm trực tiếp với hai chưởng của Lý Mộ Bạch.

Thế nhưng, rùa thần tuy thọ những cũng sẽ đến lúc tử vong, Lý Mộ Bạch đã là người hơn hai trăm tuổi, hơn nữa từ sau khi hoàn thành việc định hình lại thân thể, ông ta đã liên tục chinh chiến, đối phó với các kẻ địch mạnh mẽ, đối với thể lực và tinh lực của ông ta, đặc biệt là hồn lực trong thân thể mà nói, đều bị tổn hại rất nhiều.

Tuy nhiên, vì là người duy nhất trên trái đất đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong, Lý Mộ Bạch tự cho rằng, mình phải có trách nhiệm gánh vác những thứ không thể bỏ qua.

Cũng chính vì vậy, mỗi một lần giao chiến với Thương Nguyên Giới, ông lão tóc bạc, có chòm râu dài này, luôn luôn là người đi đầu, xông lên phía trước, hơn nữa luôn luôn chiến đấu với những người mạnh nhất phía đối phương! Bây giờ, lúc đối mặt với Từ Tuyết Nhi, Lý Mộ Bạch giải phóng toàn bộ hồn lực tu hành mấy trăm năm qua của mình.

Bên ngoài thủy lao, ánh sáng vàng lóe lên, hai đạo hồn lực cường đại không ngừng va chạm vào nhau, tất cả những sinh vật xung quanh đều không còn sự sống! Nhưng mà, hồn lực trong cơ thể Từ Tuyết Nhi giống như một dòng sông chảy không ngừng, vô tận vô tận, mỗi một lần đối chiến, Từ Tuyết Nhi đều có thể dùng lực đạo công kích Lý Mộ Bạch giống như lần đầu tiên! Mà không giống như Từ Tuyết Nhi, hồn lực của Lý Mộ Bạch sau mỗi lần đối chiến, dần dần tiêu hao sạch sẽ, đồng thời, thể lực của ông ta cũng đã đạt đến cực hạn! Lông mày của Lý Mộ Bạch nhíu chặt, ông ta biết, so với Từ Bách Tranh, thực lực của đại công chúa Thương Nguyên Giới trước mắt tuy rằng đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng cũng không mạnh như Từ Bách Tranh! Nhưng mà, đòn sát thủ của Từ Tuyết Nhi chính là hồn lực vô hạn này, hơn nữa, càng làm cho Lý Mộ Bạch cảm thấy kinh ngạc, chính là, mỗi khi đòn công kích ngẫu nhiên của mình sắp đánh trúng đối phương, Từ Tuyết Nhi luôn có thể tạo thành một lớp phòng ngự từ trước, chống cự công kích của Lý Mộ Bạch.

Bởi vậy, sau mười phút đồng hồ, Lý Mộ Bạch đã bị thương nặng, nhưng Từ Tuyết Nhi quả thực một chút tổn thương cũng không có, không chỉ không có tổn thương, ngay cả làn da của cô ta dường như lại trắng hơn một ít! Ha ha, Lý Mộ Bạch, ngươi không phải là đối thủ của ta! Từ Tuyết Nhi cười to, cô ta chỉ cảm thấy hồn lực trong thân thể mình không thể cạn, bởi vậy, càng tùy ý tung ra hồn lực của mình! Phốc! Lý Mộ Bạch rốt cuộc không kiềm chế được nữa, một ngụm máu tươi từ trong miệng ông ta phun ra.

Ông lão mấy trăm năm qua thủ hộ Trái Đất này, hôm nay lại bại dưới tay Đại công chúa Thương Nguyên Giới.

Lý lão tiền bối! Tất cả mọi người trong Chúng Thần Điện khẩn trương nhìn về phía trước.

Đám người Thanh Long chuẩn bị lao lên cứu Lý Mộ Bạch, lại bị Chung Tài ở một bên kéo lại.

Buông tôi ra, đồ chuột nhắt! Thanh Long lạnh lùng nói.

Anh không thể đi qua, qua cũng chỉ là đi chịu chết vô ích mà thôi! Chung Tài nói.

Lông mày Thanh Long nhíu chặt: Chẳng lẽ cứ nhìn Lý lão tiền bối và Quý Trường lão bị nữ ma đầu này giết chết hay sao? Tôi không giống như các người, tham sống sợ chết! Mẹ kiếp, tôi tham sống sợ chết? Nếu tôi tham sống sợ chết, trước đó sẽ không gia nhập Chúng Thần Điện! Tôi nói cho anh biết, cho dù anh lao lên giúp đỡ, nhưng anh có thể ngăn cản được cô ta không, cho dù chỉ một chiêu thôi? Còn không phải bị cô ta dùng một chưởng đánh chết hay sao? Đến lúc đó, không chỉ là anh không cứu được đám người Lý Mộ Bạch, ngược lại còn liên lụy đến bọn họ, có đúng không? Chung Tài nói.

Hai tay của Thanh Long nắm chặt lại, dùng sức đánh vào khối đá khổng lồ ở bên cạnh, để phát tiết sự khó chịu trong lòng mình, trong khoảnh khắc, khối đá lập tức bị đánh thành bột mịn! Vậy anh nói, chúng ta nên làm như thế nào, tôi đột nhiên phát hiện, đám người chúng ta căn bản là phế vật! Thanh Long nói.

Không phải nói những người có thực lực Hóa Cảnh như chúng ta chính là phế vật, chỉ là, bây giờ những người đang chiến đấu rõ ràng có cảnh giới cao hơn chúng ta! Chung Tài nói.

Chẳng lẽ, chúng ta thật sự chỉ có thể đợi ở đây, cái gì cũng không làm hay sao? Không làm gì cả, chính là trợ giúp tốt nhất cho bọn họ.

Chung Tài híp đôi mắt nhỏ của mình lại, lúc này, hắn thu hồi vẻ giễu cợt thường ngày của mình, nhìn về phía có hồn lực dồi dào trong chiến trường đối diện, nhẹ nhàng nói: Đừng quên, Lâm Thanh Diện bây giờ còn chưa ra tay đâu.

Lâm Thanh Diện… Đám người Thanh Long Chu Tước di chuyển ánh mắt nhìn qua, lúc này, linh khí dồi dào dường như muốn làm nổ tung Lâm Thanh Diện, cả người Lâm Thanh Diện cũng đang trở nên vặn vẹo.

Anh ta… Anh ta thực sự không sao chứ? Trong lòng mọi người đều có một câu hỏi như vậy, tuy rằng tâm pháp của Lâm Thanh Diện rất huyền diệu, nhưng mà, trong một lần muốn hấp thu nhiều linh khí như vậy, điều này thật sự có thể làm được sao?

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License