Rể quý trời cho
Chapter
0133
CHƯƠNG 1321: UỔNG LÀM CHA NGƯỜI TA Thiết Diện đứng tại chỗ, nhất thời không biết phải làm sao.
Tôi… tôi thắng? Thiết Diện khó tin nói.
Lâm Thanh Diện từ dưới đất đứng lên, đi vào gần trước mặt, cười nói: Đao phong của anh đánh tôi bị thương, bằng không, tôi cũng sẽ không ngã như vậy, lần tỷ thí này, anh thắng, tôi tâm phục khẩu phục.
Thế nhưng mà tôi.
Không cần nói gì nữa, thành toàn cho anh và người trong lòng anh chẳng lẽ không tốt sao? Lâm Thanh Diện đứng trước mặt Thiết Diện nhỏ giọng nói, lập tức nhìn về phía trên đài.
Sắc mặt Vân Hạc xám xanh lại kết quả này hiển nhiên ông ta không muốn, còn Vân Tịch Dao thì lại yên lòng.
Nếu Lâm Thanh Diện đã không vi phạm ước định của hai người, vậy thì mình cũng sẽ tuân thủ lời hứa, giao quả thánh cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đứng trên sân thí luyện quay người nhìn Vân Hạc, cất cao giọng nói: Vẫn điện chủ, xem ra thực lực của binh lính dưới trướng ông cao hơn một bậc, tôi đã dùng toàn lực nhưng vẫn không phải là đối thủ.
Khóe miệng Vân Hạc có chút co quắp, giọng nói trầm thấp: Lâm Thanh Diện, cậu thực sự đã dùng hết toàn lực à? Hay là cậu cố ý nhường? Thật sự tưởng tôi không nhìn ra à, tưởng che giấu tốt sao? Lâm Thanh Diện mỉm cười: Sự thật chính là như vậy, nếu Thiết Diện đã giành được quán quân, như vậy phần thưởng cho lần tỷ thí này Thiết Diện được hưởng, cô Vân, cô đồng ý không? Trên mặt Vân Tịch Dao ửng hồng, cúi đầu nói: Tôi… tôi không có ý kiến.
Vân Hạc cau mày: Tịch Dao, con làm sao vậy? Chẳng lẽ con thật sự muốn gả cho Thiết Diện? Cậu ta chỉ là binh sĩ mà thôi.
Ba, quy tắc là do ba định, luận võ chọn rể là do ba nghĩ ra, con gái chỉ nghe lời ba mà thôi.
Hoang đường! Vân Hạc giận dữ: Chuyện này, bàn lại! Nói rồi, ông ta giận dữ chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Lâm Thanh Diện đứng sau lưng nói: Vân Hạc, ông thân là điện chủ, nói lời lại không giữ lời, chẳng lẽ ông không sợ người khác chê cười à? Vân Hạc nghe xong, vẻ tàn khốc trên mặt càng thêm nặng nề: Lâm Thanh Diện, cậu dám nói với tôi như vậy à? Sao không dám? Ánh mắt Lâm Thanh Diện không có vẻ sợ sệt gì.
Cậu nói người khác sẽ chế nhạo tôi? Sống lưng Vân Hạc thẳng tắp, nhìn khắp bốn phía: Nơi này đều là người của tôi, cậu hỏi họ một chút xem, ai dám chế nhạo tôi! Lời vừa dứt, tất cả binh sĩ ở đây đều cúi đầu.
Ở chỗ này, Vân Hạc là uy nghiêm nhất.
Vẫn điện chủ, chẳng lẽ ông không biết, người mà con gái ông thích chính là người quan thống lĩnh này sao? Lâm Thanh Diện lại nói.
Cậu nói bậy! Con gái của tôi sao lại thích cấp dưới của mình! Vân Hạc nghiêm nghị quát.
Không tin ông hỏi lại cô ấy một chút! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói: Thân là ba, ngay cả tâm sự của con gái cũng không biết, đúng là uổng công làm cha! Cậu! Vân Hạc trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện một chút, lập tức chất vấn Vân Tịch Dao: Tịch Dao, chẳng lẽ cậu ta nói thật, con thích tên Thiết Diện kia ư? Ba, con… Vân Tịch Dao cắn môi, cô có nghĩ tới ba mình sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ lại phản ứng mạnh thế này.
Cô liếc mắt nhìn dưới đài, lúc này biểu cảm trên mặt Thiết Diện vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào, nhưng có thể tưởng tượng được, trong lòng anh ta nhất định đang nổi gió nổi bão.
Cô Vân, chẳng lẽ cố quên lời cô nói với tôi hôm qua rồi sao? Hạnh phúc của mình, nhất định phải cố gắng theo đuổi! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói.
Vân Tịch Dao siết chặt tay thành đấm, nói khẽ: Ba, từ nhỏ tới lớn, sau khi mẹ chết đi, con chưa từng chống lại mệnh lệnh của ba, ba bảo sao con làm vậy, khi đó con cảm thấy, cuộc sống của con là vì ba mà tiếp diễn, cần phải như vậy, nhưng lần này, hôn sự của con, con muốn tự mình làm chủ! Tự con làm chủ? Được, bây giờ con trưởng thành rồi, cánh cứng rồi đúng không! Vân Hạc lớn tiếng nói: Chẳng lẽ con không biết, ba làm tất cả đều vì muốn tốt cho con sao? Ánh mắt Vân Tịch Dao rưng rưng: Ba, con van xin ba, lần này để cho con làm chủ đi, coi như rách đầu chảy máu, con cũng sẽ không oán không than! Con! Vân Hạc giơ tay lên, làm bộ muốn cho Vân Tịch Dao một cái tát.
Con gái người ta dũng cảm thế, còn anh, chẳng lẽ ngay cả con gái cũng không bằng sao? Lâm Thanh Diện thấp giọng nói với Thiết Diện bên cạnh.
Gương mặt bình tĩnh của Thiết Diện cuối cùng cũng hiện lên một tia gợn sóng.
Anh ta dũng cảm tiến lên trước một bước, nói: Điện chủ, thuộc hạ thỉnh cầu người đừng nên giận công chúa.
Nếu trừng phạt thì cứ trừng phạt thuộc hạ đi! Cậu, các người! Các người muốn tạo phản à? Vân Hạc lớn tiếng nói.
Thuộc hạ không dám, thuộc hạ và công chúa thực lòng yêu nhau, nếu điện chủ đã không nguyện ý gả công chúa cho tôi, vậy tôi tình nguyện cả đời đi theo công chúa, chỉ cần mỗi ngày có thể được nhìn thấy cô ấy là tôi an tâm rồi.
Thiết Diện nói.
Ba, nếu như ba không gả con cho Thiết Diện, con gái nguyện cả đời ở vậy không lấy chồng! Vân Tịch Dao cũng nói.
Hai tay Vân Hạc nắm chặt thành quyền, trong lòng ông ta như có ngọn lửa đang hừng hực cháy.
Nhiều năm rồi, trong bí cảnh này, ông ta chính là vua, cho tới bây giờ chưa có ai dám nói chuyện với mình như thế! Mà tất cả những chuyện này đều do đám người Lâm Thanh Diện đến thay đổi.
Có thể xông vào đầm long, đủ để chứng minh tu vi của đám người Lâm Thanh Diện không thấp, bằng không đã nhiều năm như vậy rồi, chưa từng có ai có thể đi vào bí cảnh này.
Mà so với Dư Thụ Tùng, cho dù là thực lực hay tâm trí của Lâm Thanh Diện đều cao hơn rất nhiều, người ưu tú như vậy, Vân Hạc đương nhiên muốn cố gắng kéo ở lại.
Thế nhưng không ngờ, hiện thực lại thay đổi chóng mặt, không ngờ, con gái của mình lại thích cấp dưới của mình.
Nếu như con thực sự nghĩ như vậy, thì cả đời này con cứ ở vậy đi! Vân Hạc lạnh giọng nói, tức giận rời khỏi nơi này.
Trong mắt Vân Tịch Dao ngập nước mắt, nhất thời cô không biết nên làm gì mới tốt.
Lâm Thanh Diện nhíu chặt mày, lối sống dường như không khác gì thời cổ đại của nước C.
Vân Hạc ở chỗ này một mình đứng đầu, ngay cả hôn nhân của con gái mình cũng muốn một tay xử lý.
Nói nhiều như vậy, kết quả là vẫn không lấy được quả thánh.
Dư Thụ Tùng đứng ở một bên dưỡng thương chế nhạo nói.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ngày mai chính là lúc rời đi, nếu không thì sẽ phải ở lại đây mười năm.
Lâm Thanh Diện, cảm ơn anh, có điều điện chủ đã nói vậy, tôi cũng bị cắt đứt suy nghĩ, có lẽ, kiếp này tôi và công chúa vô duyên rồi.
Thiết Diện nói.
Lâm Thanh Diện nhìn Thiết Diện vẫn luôn giữ vững vẻ tỉnh táo, trầm giọng nói: Hạnh phúc là cần bản thân tự mình theo đuổi, chỉ xem các người có dám bước ra khỏi một bước này không Chuyện đến giờ đã không có cách giải quyết, dựa theo tính cách của điện chủ, hôm nay không trừng phạt tối trước mặt mọi người đã rất khoan dung với tôi rồi, những chuyện khác, Thiết Diện không còn dám muốn Lâm Thanh Diện nhìn Thiết Diện, tuy anh ta nói vậy nhưng Lâm Thanh Diện cảm giác được đó không phải suy nghĩ thật của anh ta.
Đúng lúc này, Vân Tịch Dao từ trên đài đi xuống.
Cô ấy và Thiết Diện nhìn nhau một cái, Thiết Diện nhìn người đẹp rơi lệ thì không khỏi đau lòng.
Lúc này, anh ta muốn tiến lên ôm lấy cô gái đáng yêu này, nhưng mà luôn luôn tuân theo mệnh lệnh khiến anh ta không làm được, trái lại, anh ta đi tới chỗ các binh lính còn lại, bước chân nghiêm chỉnh rời khỏi nơi này.
Ánh mắt của Vân Tịch Dao vẫn luôn dõi theo Thiết Diện, cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất mới thu lại ánh mắt.
Lâm Thanh Diện, tôi làm cho anh thất vọng rồi, tính tình ba tôi là vậy, tôi cũng cố hết sức rồi Vân Tịch Dao nói.
Lâm Thanh Diện không nói gì thêm, anh cũng không có năng lực thay đổi hành vi quy tắc của tất cả mọi người ở đây trong một ngày được Anh Lâm, anh… mời anh đi theo tôi Vân Tịch Dao nói.
Trong lòng Lâm Thanh Diện khẽ động: Cô muốn làm gì? Tuy nói chuyện hôm nay không được như ý nguyện, nhưng mà anh đã tuân thủ lời hứa, vậy tôi cũng nên thực hiện lời hứa của tôi mới đúng, mời anh đi theo tôi.
Vân Tịch Dao nói, sau đó quay người rời đi.
Lâm Thanh Diện cũng đuổi theo, xem ra, Vân Tịch Dao định đưa quả thánh cho anh.
Lúc này, Dư Thụ Tùng và Phùng Nhược Hi đứng ở một bê, thấy Lâm Thanh Diện rời đi, Dư Thụ Tùng nói: Em họ, anh nghi ngờ hai người này có chỗ lạ, nói không chừng có liên quan đến quả thánh, bây giờ anh bị thương nặng thế này, em đi xem một chút.
Vâng, em dìu anh về phòng nghỉ ngơi trước.
Không cần đâu, em mau đi xem đi, đừng để bị bọn họ bỏ xa Dư Thụ Tùng lo lắng nói, trước mắt cưới Vân Tịch Dao đã tan thành bọt nước, như vậy thu được quả thánh chính là chuyện mà anh ta quan tâm nhất, dù chỉ có một tia hi vọng, anh ta cũng muốn thử.
CHƯƠNG 1322: MẸ CỦA VÂN TỊCH DAO Bên này, Lâm Thanh Diện đi theo Vân Tịch Dao suốt chặng đường đi về phía trước.
Càng đi càng cảm thấy con đường này không phải đường dẫn đến căn gác của Vân Tịch Dao.
Chẳng lẽ quả thánh được cất giấu ở nơi khác? Lòng Lâm Thanh Diện nghi hoặc nhưng cũng không nói nhiều.
Đi thêm khoảng tám phút, Vân Tịch Dao dừng lại.
Quả thánh ở đây? Lâm Thanh Diện hỏi, anh nhìn thì thấy rõ ràng là một nghĩa trang.
Vân Tịch Dao gật đầu, nhẹ giọng nói: Mẹ tôi được chôn ở đây, còn quả thánh mà mọi người muốn, lúc trước do mẹ tôi cất giữ, nên ngày bà mất, quả thánh cũng được thờ phụng trước linh vị của mẹ tôi Lâm Thanh Diện tỏ ý đã hiểu, đặt thứ người đã mất yêu thích trước linh vị của người ấy đúng là truyền thống vẫn luôn được nước H giữ gìn.
Nếu vậy hay là tôi không lấy quả thánh nữa, dù sao người đã khuất mới là lớn nhất, mẹ có thích quả thánh như vậy thì tôi không nên cướp đi Lâm Thanh Diện nói.
Không cần khách sáo đầu anh Lâm Vân Tịch Dao cười nói: Trước khi mất mẹ tôi cũng nói quả thánh không có tác dụng mấy với người ở đây, nhưng đối với người tu hành ở thế giới bên ngoài nó lại là bảo vật.
Trước khi chết mẹ tôi nói quả thánh này nhất định phải giữ lại cho người có duyên, hơn nữa người này nhất định phải là người từ thế giới bên ngoài tới.
Bây giờ xem ra bao nhiêu năm nay, anh chính là người mà mẹ tôi muốn chờ Lâm Thanh Diện khẽ cười, nếu đã vậy thì anh cũng không tiện từ chối.
Anh bước đến trước linh vị của mẹ Vân Tịch Dao, tôn kính vái ba lần.
Nếu vậy thì cảm ơn cô Vân nhiều nhé.
Lâm Thanh Diện nói xong rồi nhìn quả thánh được cất trong bình thuỷ tinh trước linh vị.
Vừa nhìn, Lâm Thanh Diện đã nhận ra sự thoát tục của quả thánh này.
Hình dáng giống quả táo, nhưng nó lại có màu vàng kim, còn có một làn sương mờ ảo xung quanh quả thánh.
Lâm Thanh Diện đã từng nhìn thấy làn sương này trên viên đạn dược.
Chẳng lẽ quả thánh này cũng tương tự như một viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ? Lâm Thanh Diện nghĩ thầm, nhưng đan dược rất nhỏ, quả thánh này lại khá lớn.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc nó có thể khiến một người tu hành nâng cao tu vi, Lâm Thanh Diện không còn cân nhắc nhiều như vậy nữa.
Ngay lúc Lâm Thanh Diện chuẩn bị lấy quả thánh thì liếc mắt sang, trông thấy Vân Tịch Dao nước mắt lưng tròng, lúc này cô ấy đang trìu mến nhìn linh vị của mẹ.
Lâm Thanh Diện biết Vân Tịch Dao rất uất ức vì chuyện hôm nay, sau khi đến mộ của mẹ lại càng xúc động hơn.
Cô Vân, cô như vậy mẹ cô nhìn thấy sẽ càng đau lòng hơn Lâm Thanh Diện vỗ vai Vân Tịch Dao nói.
Vân Tịch Dao nhỏ giọng đáp: Từ nhỏ mẹ đã đối xử với tôi rất tốt, năm tôi năm tuổi thì bà qua đời, cũng chính là lúc sau khi mẹ mất, tính tình ba tôi thay đổi rất nhiều, trở nên ngang ngược, vô lý, trước đây ông ấy không phải người như vậy.
Cô năm tuổi mà mẹ cô đã mất? Chẳng lẽ bà ấy mắc phải bệnh nặng nào sao? Lâm Thanh Diện hỏi.
Vân Tịch Dao lắc đầu: Mặc dù tôi còn nhỏ, cảnh tượng ngày đó cũng hơi mờ mịt, nhưng tôi biết mẹ tôi không chết vì bệnh, mà là vì.
.
Là sao? Lâm Thanh Diện hỏi, nhưng thấy vẻ đau thương của Vân Tịch Dao, anh lại hơi hối hận vì mình nhiều chuyện, động chạm đến tâm sự của người khác.
Nói ra thì hơi nực cười, mẹ tôi bị sét đánh và thiệt mạng ngay tại chỗ Vân Tịch Dao trả lời.
Sét đánh? Lâm Thanh Diện cau mày, xác suất này không khác gì trúng số.
Ảo diệu quá nhỉ? Lâm Thanh Diện bảo.
Khi ấy tôi ở ngay đó, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì tôi cũng sẽ không tin.
Ngày hôm đó bầu trời thay đổi chóng mặt, mây đen cuồn cuộn, ba mẹ tôi đều rất lo lắng.
Lúc ấy tôi còn nhỏ, nhưng tôi có thể cảm nhận được mẹ tôi dường như có dự cảm, biết ngày này sẽ đến Vân Tịch Dao nói.
Lâm Thanh Diện cúi đầu suy nghĩ, anh biết nếu là người bệnh kinh niên, quả thực sẽ có linh cảm về ngày mình ra đi, nhưng nếu là một người bình thường thì sẽ không bao giờ ngờ được có ngày mình lại bị sét đánh trúng.
Chẳng lẽ… Thiên kiếp! Trong đầu Lâm Thanh Diện hiện lên cảnh tượng khi anh dung hợp viên đạn dược thần cấp ở Dược Thần Cốc.
Ngày đó khi viên đạn dược thần cấp sắp được dung hợp thành, bầu trời đột nhiên thay đổi lớn, sấm chớp ầm ầm.
Chẳng lẽ mẹ Vân Tịch Dao cũng là luyện đan sư? Trước đây mẹ cô có dung hợp đan dược không? Lâm Thanh Diện hỏi.
Đạn dược? Vân Tịch Dao nghe xong thì mờ mịt lắc đầu: Bà ấy không biết luyện chế đan dược, tôi cũng chưa nghe ba nói bao giờ, chỉ là trước đây khi tôi quấn lấy ba bảo ông ấy kể cho tôi nghe chuyện về mẹ trước đây, ba tôi luôn nói một câu Câu gì? Lâm Thanh Diện hỏi.
Tất cả đều do trời định Vân Tịch Dao nhẹ nhàng nói: Đây là câu khi ấy ông lặp đi lặp lại, sau đó ông không nói gì nữa.
Nói xong, Vân Tịch Dao quay lại nhìn linh vị của mẹ, xúc động nói: Nếu mẹ còn sống thì chắc chắn bà có thể thuyết phục được ba, để tôi tự quyết định chuyện hôn nhân của mình Lâm Thanh Diện đứng sang một bên, lòng anh cũng rất cảm động.
Mặc dù mẹ Vân Tịch Dao chỉ ở bên cô ấy năm năm, nhưng so với anh, Vân Tịch Dao vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều.
Mẹ ruột anh đối xử với anh cực kỳ ác độc, để em trai anh có được địa vị, thậm chí bà ta còn không tiếc lừa anh đến nhà họ Lâm, hãm hại anh.
Quả nhiên, người với người luôn có những sự khác biệt.
Anh Lâm, để anh chê cười rồi, anh cầm lấy quả thánh này đi Vân Tịch Dao nói.
Cảm ơn Lâm Thanh Diện nói, anh thản nhiên cất quả thánh đi: Nếu cô tin tôi thì cô và Thiết Diện vẫn còn có cơ hội Hả? Vân Tịch Dao sững sờ một lúc, không ngờ lúc này Lâm Thanh Diện còn có thể nói ra lời như vậy.
Nhưng dù nói thế thì mấu chất vẫn ở lòng quyết tâm của hai người.
Lâm Thanh Diện nói tiếp: Chỉ cần có dũng cảm một chút, sáng mai cùng tôi rời khỏi Bí cảnh! Cùng anh… rời khỏi Bí cảnh? Vân Tịch Dao ngẩn người, cô không ngờ Lâm Thanh Diện lại nghĩ ra cách này.
Đúng vậy, lần mở Bí cảnh tiếp theo là mười năm sau, thời gian mười năm, tôi nghĩ hẳn là ba cô sẽ nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện Lâm Thanh Diện nói.
Anh nói đúng, nhưng.
.
Vân Tịch Dao nhất thời chưa thể đưa ra quyết định.
Nếu có suy nghĩ xong thì tối nay tôi vẫn sẽ đến căn gác tìm cô, khi ấy chúng ta thương lượng cũng chưa muộn Lâm Thanh Diện bảo.
Được, cứ làm theo lời anh nói đi.
Vân Tịch Dao nói.
Khi hai người đang nói chuyện thì Phùng Nhược Hi cũng lặng lẽ đi theo vào nghĩa trang.
Nếu ở thế giới bên ngoài, hồn lực của Lâm Thanh Diện chắc chắn có thể cảm nhận được Phùng Nhược Hi đang theo dõi, nhưng ở trong Bí cảnh, thần lực của anh không thể phát huy tác dụng, lại thêm qua lại với Phùng Nhược Hi, Lâm Thanh Diện không cảm nhận được nguy hiểm, anh cảm thấy giờ này cô ta hắn đang chăm sóc Dư Thụ Tùng mới đúng.
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh vụt qua, Phùng Nhược Hi ném con dao găm ra khỏi tay, đâm về phía Lâm Thanh Diện.
May mắn thay Lâm Thanh Diện phản ứng đủ nhanh, cảm giác được có gió sau đầu, anh vụt qua rồi nhảy sang một bên.
Lúc này Phùng Nhược Hi đã tới trước mặt Vân Tịch Dao, mà Vân Tịch Dao lại không biết võ công, không có chút sức chống trả trước mặt Phùng Nhược Hi.
Đừng lại đây! Phùng Nhược Hi hét lên với Lâm Thanh Diện đang định lao tới, lúc này cô ta đang kề dao vào cổ Vân Tịch Dao, ánh mắt hung dữ: Giao quả thánh ra đây! Một tia sát ý loé lên trong mắt Lâm Thanh Diện: Thả cô ấy ra thì tôi sẽ cho cô toàn thây! CHƯƠNG 1323: CHỈ CÓ THỂ DÙNG TRÍ Hừ, anh cảm thấy giờ anh vẫn còn sức để nói câu đó với tôi à? Phùng Nhược Hi cười khẩy nói: Lâm Thanh Diện, lúc này thấy hai người trò chuyện ăn ý như vậy, chắc anh rất thích người phụ nữ này đúng không? Cô đừng nói bậy, tôi và anh Lâm.
.
Đến lượt cô nói chưa? Tôi đang hỏi Lâm Thanh Diện! Tay Phùng Nhược Hi dùng sức, làm Vân Tịch Dao đau đớn, không nói nên lời.
Mắt Lâm Thanh Diện nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Phùng Nhược Hi: Cô Vân xinh đẹp tuyệt trần, lại cư xử cực kỳ chuẩn mực, thử hỏi có người đàn ông nào không thích cô ấy? Còn cô, điêu ngoa tùy hứng, hung tàn độc ác, chẳng lẽ tôi lại đi thích người như cô? Hừ, Lâm Thanh Diện, anh đừng tưởng toàn bộ đàn ông trong thiên hạ đều giống như anh, anh họ tôi không phải hạng người đó Phùng Nhược Hi nói.
Thế à? Nếu cô thật sự nghĩ thế, thì tôi chỉ có thể nói, cô không những độc ác, mà IQ còn có vấn đề nữa Lâm Thanh Diện nói.
Chuyện này vốn là thế! Phùng Nhược Hi lớn tiếng nói: Tối qua chính miệng anh họ tôi nói với tôi rằng, anh ấy tham gia cuộc so tài hôm nay chỉ vì quả thánh và tài sản trong cung điện, một khi mấy thứ này rơi vào tay anh ấy, anh ấy sẽ dẫn tôi rời khỏi đây Ha ha, chuyện hoang đường này chỉ lừa được thiếu nữ ngu ngốc như cô thôi Lâm Thanh Diện cười lớn.
Hai người cách nhau chưa tới năm mét, Lâm Thanh Diện nghĩ anh có thể giết chết đối phương trong tích tắc.
Nhưng giờ, chỉ có một vấn đề nan giải là, trên tay Phùng Nhược Hi vẫn còn kẹp Vân Tịch Dao, mà Phùng Nhược Hi đã có một số kinh nghiệm đối chiến, nên phần lớn cơ thể đều nấp sau lưng Vân Tịch Dao, nếu vậy thì một khi Lâm Thanh Diện ra tay, cô ta sẽ lấy mạng Vân Tịch Dao ngay.
Đây là kết quả mà Lâm Thanh Diện không muốn nhìn thấy.
Phùng Nhược Hi nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì trên mặt càng tức giận: Chuyện này vốn là thế, anh đừng tưởng anh họ tôi cũng giống như anh, mỗi câu anh ấy nói với tôi đều xuất phát từ tận đáy lòng, nên chắc chắn sẽ không lừa tôi Thế à? Lâm Thanh Diện khẽ nhíu mày, giờ anh không thể cưỡng đoạt, nên chỉ có thể dùng trí.
Nhưng tôi lại nghe cô Vân nói khác Cái gì? Cô Vân? Anh đang nói Vân Tịch Dao? Phùng Nhược Hi hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu, liếc nhìn Vân Tịch Dao, rồi nói tiếp: Cô Vân, có phải cô nói với tôi rằng, nửa đêm qua, Dư Thụ Tùng đã gửi một bức thư tình cho có đúng không? Vân Tịch Dao trợn tròn mắt nhìn Lâm Thanh Diện.
Thư tình gì? Sao mình lại không hay biết? Đúng lúc Phùng Nhược Hi đứng sau lưng Vân Tịch Dao, nên hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của cô ấy, bằng không, cô ta sẽ dễ dàng vạch trần câu nói này.
Hay là cô đọc cho người phía sau nghe thử xem, để cô ta biết bộ mặt thật của anh họ mình Lâm Thanh Diện không hề để tâm nói: Nhưng nói đi nói lại, nếu tôi là Dư Thụ Tùng, chắc chắn tôi cũng chọn cô, chứ không chọn em họ điêu ngoa kia Anh… anh nói cái gì? Phùng Nhược Hi nghe vậy thì nổi giận: Thư tình cái gì? Tối qua anh họ tôi luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, sao có thể gửi thư tình cho con tiện nhân này? Ha ha, nghỉ ngơi chỉ là cái cớ để đuổi cô đi thôi, quả nhiên cô thật ngu ngốc Lâm Thanh Diện cười khinh bỉ.
Phùng Nhược Hi nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy nghi vấn.
Vân Tịch Dao, tôi hỏi cô, có phải tối qua anh họ tôi đã viết thư tình cho cô đúng không, cô mau nói đi! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám lừa tôi, dù liều mạng, tôi cũng phải giết chết cô Phùng Nhược Hi nói.
Lâm Thanh Diện nhìn Vân Tịch Dao bằng ánh mắt kiên định, chẳng khác nào anh đang ám thị cô lần nữa.
Quả nhiên anh đã đoán đúng, mặc dù Phùng Nhược Hi này hung tàn, nhưng lại nặng tình với anh họ mình, hơn nữa cô ta cũng rất dễ nổi giận vì đố kỵ.
Có mấy người phụ nữ, một khi đã lên cơn ghen thì rất dễ đánh mất năng lực phán đoán đơn giản nhất.
Phùng Nhược Hi là kiểu người như vậy.
Vân Tịch Dao thông minh lanh lợi, lập tức hiểu rõ dụng ý của Lâm Thanh Diện.
Cô kiềm nén cơn đau ở cổ, khẽ nói: Nửa đêm qua, quả thật Dư Thụ Tùng… có gửi cho tôi một bức thư tình Cô nói bậy! Phùng Nhược Hi tức giận nói: Anh họ tôi hoàn toàn không biết cô ở trong phòng nào, thì làm sao có thể gửi thư tình cho cô? Tôi… tối qua tôi không ngủ được, nên nửa đêm ngồi gảy đàn, tôi nghĩ, chắc anh Dư nghe thấy tiếng đàn của tôi rồi đi tới.
Cái gì? Tiếng đàn? Mắt Phùng Nhược Hi ngấn nước, chưa từ bỏ ý định nói: Nhưng… tại sao anh họ tôi lại không nói chuyện này với tôi? Chắc chắn là do các người đang lừa tôi! Cô thật ngu ngốc, nếu anh họ cô nói cho cô biết, thì giờ cô sẽ giúp anh ta tới đây đòi quả thánh à? Lâm Thanh Diện cười khẩy.
Ý anh là, mọi chuyện anh họ tôi làm đều đang lợi dụng tôi? Phùng Nhược Hi ngạc nhiên hỏi.
Tất nhiên rồi, kế hoạch của Dư Thụ Tùng rất khôn khéo, nếu anh ta tỷ thí thẳng, tất nhiên sẽ nhận kết quả tốt nhất là có được cô Vân và quả thánh, ngược lại nếu anh ta tỷ thí thua, thì cũng còn một cô em họ ngu ngốc để chống đỡ, nên chẳng thiệt hại gì cả Lâm Thanh Diện nói tiếp: Nói chung là, tôi tin rằng, nếu sau này anh ta còn gặp người đẹp, thì sẽ không hề do dự đá bay cô ra Anh nói thật? Phùng Nhược Hi hỏi: Vậy tôi hỏi anh, tại sao anh không muốn thắng để có được Vân Tịch Dao? Nhảm nhí, tôi đã kết hôn sinh con rồi, cũng một lòng một dạ với vợ mình, hạng người đó cũng xứng đánh đồng với tôi à? Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói, ánh mắt mang theo vẻ tự tin không thể chạm vào.
Phùng Nhược Hi nhất thời cứng đờ, trong đầu cô hiện lên ánh mắt trợn trừng của Dư Thụ Tùng, khi nhìn về phía Vân Tịch Dao, trong cung điện tối qua.
Trước giờ cô chưa từng thấy Dư Thụ Tùng nhìn mình bằng ánh mắt đó.
Nếu cô Phùng không tin, thì có thể cùng tôi lên gác xép, tôi vẫn còn giữ bức thư tình đó Vân Tịch Dao mở miệng nói.
Châm dầu vào lửa, Vân Tịch Dao đã đè bẹp cọng cỏ cuối cùng trong lòng Phùng Nhược Hi.
Ai muốn cùng cô đọc thư tình quái quỷ đó? Phùng Nhược Hi hét lên: Tôi chưa từng muốn tới nơi rách nát này, là do Dư Thụ Tùng cứ muốn tới, lần này thì hay rồi, bị con hồ ly tinh này mê hoặc rồi! Tôi phải giết cô, tôi nhất định phải giết cô! Mắt thấy lúc này tâm trạng Phùng Nhược Hi đã hoàn toàn mất khống chế, Lâm Thanh Diện nhất thời siết chặt nắm đấm, đây là cơ hội tốt để ra tay.
Trước đó, dao găm đã bay tới gần nơi này, Lâm Thanh niên móc chân trái vào dao găm, rồi đá một vòng cung đẹp mắt vào cán dao.
Dao găm như mũi tên bắn ra khỏi cung, lao thẳng về phía Phùng Nhược Hi.
Giờ Phùng Nhược Hi đã bị cơn ghen hoàn toàn khống chế, không hề bận tâm trước mắt đang xảy ra chuyện gì, trong đầu cô ta chỉ nghĩ đến chuyện, tại sao anh họ lại lừa cô, tại sao bọn họ ở bên nhau sớm chiều mười mấy năm, cũng không bằng một người lạ mới gặp mặt một lần.
Dao găm đâm thẳng vào bả vai Phùng Nhược Hi, Lâm Thanh Diện vội chạy tới, nháy mắt đã tới trước mặt Vân Tịch Dao.
Anh kéo Vân Tịch Dao về phía mình, mà Phùng Nhược Hi cũng đã ngã xuống đất.
Lâm Thanh Diện đứng trước mặt, lạnh lùng nhìn cô ta.
Phùng Nhược Hi ngạc nhiên, giờ cô mới phản ứng lại: Những lời hai người mới nói đều lừa gạt tôi? Ánh mắt Lâm Thanh Diện rất bình tĩnh, sờ mũi xong thì nói: Cô bị lừa là do cô ngốc, sao cô không nghĩ, thân phận cô Vân cao quý như vậy, dù Dư Thụ Tùng thật sự viết thư tình cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ ném thẳng vào trong thùng rác chứ không mở ra xem, huống chi là cất nó Hai người! Phùng Nhược Hi nhất thời nổi giận, định đứng dậy, nhưng cô không thể nhịn được cơn đau trên vai, đành phải trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, để bày tỏ sự bất mãn trong lòng mình.
Tôi biết anh họ tôi không phải hạng người đó, dù hôm nay phải chết tại đây, tôi cũng mãn nguyện lắm rồi Phùng Nhược Hi cười khẩy nói.
Bỏ đi, đây là nghĩa trang của mẹ cô Vân, cô hoàn toàn không xứng để chết ở đây Lâm Thanh Diện khinh bỉ nói: Nếu cô muốn nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Dư Thụ Tùng thì được thôi, tôi sẽ tác thành cho cô Nói xong, một tay anh túm cổ tay đối phương, còn tay kia thì kéo Phùng Nhược Hi đứng dậy.
Lâm Thanh Diện Ánh mắt Vân Tịch Dao hơi lo lắng.
Lâm Thanh Diện xoay người nói: Cảm ơn quả thánh của cô, mong cô về trước đi, cứ làm theo những gì chúng ta đã nói là được.
Vân Tịch Dao gật đầu, rồi đi lên gác xép.
Lâm Thanh Diện kéo Phùng Nhược Hi đi tới căn phòng lúc trước.
Hai người vừa đi được nửa đường, thì chạm mặt Dự Thụ Tùng đang quay về phòng tĩnh dưỡng.
Sau khi thấy Lâm Thanh Diện và vết thương trên vai Phùng Nhược Hi, anh ta liền vỡ lẽ.
Lâm… Lâm Thanh Diện, anh có thể thả em họ tôi ra được không? Dư Thụ Tùng sốt sắng nói.
CHƯƠNG 1324: MỌI NGƯỜI CÙNG CHẾT Sau khi Dư Thụ Tùng biết thân phận thật sự của người đàn ông trước mặt, anh ta chẳng dám hống hách nữa.
Dù là của cải hay tu vi võ học, Lâm Thanh Diện đều cao hơn anh rất nhiều, huống hồ nơi này là bí cảnh, không thể sử dụng tu vi, chỉ cần Lâm Thanh Diện muốn, thì hoàn toàn có thể giết người trong tích tắc.
Anh họ, anh đừng lo cho em, anh mau đi đi! Phùng Nhược Hi hét về phía Dư Thụ Tùng.
Anh… anh không đi.
Dư Thụ Tùng nói, rồi nhìn Lâm Thanh Diện: Lâm thiểu chủ, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, anh thả em họ tôi ra đi, có gì chúng ta nói rõ với nhau là được Nói rõ? Lâm Thanh Diện cười khẩy: Em họ anh mới đánh lén tôi, nhưng không thành nên đã dùng cô Vân để uy hiếp, anh cảm thấy, mấy chuyện này chỉ là hiểu lầm? Dự Thụ Tùng nhìn Phùng Nhược Hi với ánh mắt phức tạp: Em họ, anh đã nói với em thế nào, anh chỉ bảo em đi nói chuyện với Lâm thiểu chủ, nếu người ta không muốn đưa quả thánh cho em, thì em cũng không được tổn thương anh ấy Phùng Nhược Hi ngơ ngác, chuyện này, lúc mình đi, anh họ không nói thế với mình.
Lâm thiểu chủ là ai chứ, đó là người đàn ông đứng đầu nước C, em có thể chống lại anh ấy à? Em đó, lúc làm việc chẳng hề động não suy nghĩ gì cả Dư Thụ Tùng chỉ tiếc không mài sắt thành thép, rồi nhìn Lâm Thanh Diện nói tiếp: Lâm thiểu chủ, anh cứ giao cô em họ hăng hái tranh giành này cho tôi, tôi hứa sẽ giúp anh dạy dỗ con bé! Lần này Phùng Nhược Hi mới hiểu rõ nỗi khổ tâm của Dư Thụ Tùng, sở dĩ anh nói như vậy, là vì muốn cứu mình từ tay Lâm Thanh Diện.
Lần này, cô càng một lòng một dạ với Dư Thụ Tùng.
Lâm Thanh Diện không hề biến sắc, khẽ nói: Dư Thụ Tùng, kỹ năng diễn xuất của anh thật sự rất tốt, anh cảm thấy tôi có thể giao cô ta cho anh à? Chuyện này.
Dư Thụ Tùng hơi lúng túng nhìn Phùng Nhược Hi.
Trên người anh vốn đã mang thương tích, dù ở trạng thái hoàn toàn khỏe mạnh, cũng không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, đừng nói là lúc này.
Em họ, anh đã cố gắng hết sức rồi, em cũng đừng trách anh Dự Thụ Tùng bỗng lên tiếng.
Phùng Nhược Hi rưng rưng nước mắt, gật đầu nói: Em biết mà, anh họ, cả đời này chỉ có anh là đối tốt với em nhất, anh mau rời khỏi đây đi Dư Thụ Tùng gật đầu, rồi xoay người rời đi không chút do dự.
Khoan đã! Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói ở phía sau.
Dư Thụ Tùng quay đầu, đúng lúc đối mặt với ánh mắt cười hờ hững của Lâm Thanh Diện.
Anh cứ rời đi như thế, chẳng lẽ anh không cần em họ anh nữa? Lâm Thanh Diện hỏi.
Thôi đi, Lâm Thanh Diện, anh hoàn toàn không muốn thả tôi đi, anh đừng làm khó anh họ nữa, muốn giết cứ giết, bớt nói nhảm lại! Phùng Nhược Hi nói.
Dư Thụ Tùng nghiến răng, nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt thâm trầm.
Nếu Lâm Thanh Diện không cho mình rời đi, thì anh có muốn chạy trốn, cũng chẳng được.
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nhìn Dư Thụ Tùng nói: Hôm nay hai người bọn anh đừng hòng rời khỏi đây! Dư Thụ Tùng nghe vậy thì nhất thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi, vội xua tay nói: Lâm thiếu chủ, anh nói vậy là sao, chuyện này không liên quan đến tôi, sao anh lại tính lên đầu tôi Anh họ, anh đừng sợ anh ta, cùng lắm thì chúng ta cùng chết, hôm nay rơi vào tay Lâm Thanh Diện, coi như chúng ta xui xẻo, dù kiếp này chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng sẽ được chết cùng nhau! Phùng Nhược Hi kiên quyết nói.
Dư Thụ Tùng nghe vậy thì lớn tiếng nói: Con ngốc này, cô muốn chết thì chết một mình đi, tôi là thiếu trang chủ của Quy Lai Sơn Trang, dựa vào cái gì mà bảo tôi chết cùng cô! Anh họ, anh.
.
Phùng Nhược Hi ngạc nhiên nói: Sao anh có thể nói như vậy? Chẳng phải lúc trước anh nói, dù sau này chúng ta có chết cũng phải chết cùng nhau à? Chẳng lẽ anh đã quên những lời mình đã nói Tôi nói nhiều lời như vậy, làm sao nhớ hết được? Dư Thụ Tùng nói: Cô chỉ là thân thích nghèo hèn ở phương xa thôi, cô thật sự cho rằng tôi sẽ cưới cô à? Anh họ! Mắt Phùng Nhược Hi ngẩn nước nói: Dù em là thân thích phương xa của anh, nhưng từ nhỏ em đã tới Quy Lai Sơn Trang, chúng ta ở bên nhau sớm chiều, là hai đứa trẻ vô tư, tình cảm đã sớm được vun đắp, chẳng lẽ những thứ này đều là giả à? Phí lời! Dư Thụ Tùng phất tay, dửng dưng nói: Đừng tưởng tôi không biết người nhà cô có ý đồ với tôi, sở dĩ từ nhỏ cô được đưa tới nhà chúng tôi, là vì ngấp nghé đến võ công nhà chúng tôi Sao… anh lại nói thế? Phùng Nhược Hi hỏi.
Dư Thụ Tùng cười khẩy: Con hồ ly tinh này, từ ngày chuyển tới nhà tôi thì bắt đầu tơ tưởng đến tôi, đừng tưởng tôi không biết ý đồ của cô, cô chỉ nhắm vào Quy Lai Sơn Trang của chúng tôi thôi.
Dư Thụ Tùng! Phùng Nhược Hi tức giận nói: Rõ ràng em yêu thật lòng với anh, nhưng anh lại nói như thế với em, em, em hận anh! Cô cứ việc hận Dư Thụ Tùng cười khẩy: Lâm thiếu chủ, người phụ nữ này tôi giao cho anh, anh cứ chém giết thoải mái, còn quả thánh thì từ nay về sau tôi sẽ không nghĩ tới nữa, chỉ cần ngày mai chúng ta có thể bình an đi ra ngoài, thì sau này, Quy Lai Sơn Trang của chúng tôi sẽ nghe theo mọi chỉ thị của nhà họ Lâm Quy Lai Sơn Trang của anh vẫn chưa đủ tư cách nằm dưới trướng nhà họ Lâm chúng tôi Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Dư Thụ Tùng nhất thời nghẹn họng.
Thế lực nhà họ Lâm rất lớn, của cải lại vô số, trong cả nước C cũng chẳng có ai địch lại với họ.
Nếu so với nhà họ Lâm, thì Quy Lai Sơn Trang chẳng là cái thá gì.
Tất nhiên Dư Thụ Tùng biết rõ khoảng cách này, nhưng giờ tình thế cấp bách, hơn nữa Lâm Thanh Diện mới nói sẽ không buông tha anh, nên anh phải cố gắng nghĩ cách lấy lòng anh ta.
Bên này, tim Phùng Nhược Hi đã nguội lạnh, không ngờ Dư Thụ Tùng lại nói ra những lời đó.
Lâm thiểu chủ, không biết tôi phải làm thế nào, anh mới có thể cho tôi rời khỏi đây, vết thương trên người tôi cần phải tĩnh dưỡng Dư Thụ Tùng đáng thương nhìn Lâm Thanh Diện.
Giờ Lâm Thanh Diện không có một chút thiện cảm với người đàn ông này.
Nếu hai người muốn sống, thật ra cũng còn một cách Lâm Thanh Diện nói: Nhưng chuyện này cần hai người tự quyết định Nghe Lâm Thanh Diện nói thế, Dư Thụ Tùng liền biết chuyện có thể xoay chuyển, nên vội đáp: Lâm thiểu chủ, anh mau nói đi, dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng tôi cũng tình nguyện, chỉ cần hôm nay anh đồng ý thả tôi đi Lâm Thanh Diện không nói gì, chỉ là một tên nịnh bợ mà thôi, nên anh chẳng hề để tâm đến.
Rồi Lâm Thanh Diện vươn tay về phía ngực Phùng Nhược Hi.
Anh muốn làm gì? Phùng Nhược Hi vô thức muốn che ngực mình lại, nhưng vết thương trên vai làm cô chỉ có thể nhấc một cánh tay, còn tay kia thì không thể cử động được.
Em họ, em mau bỏ tay xuống! Dư Thụ Tùng đứng bên cạnh nói, thấy Lâm Thanh Diện bỗng làm hành động như vậy, thì tưởng anh ta thật sự có ý với Phùng Nhược Hi, nên cố ý thăm dò mình.
Chẳng qua chỉ hy sinh một Phùng Nhược Hi thôi mà, nên Dư Thụ Tùng hoàn toàn không bận lòng.
Chỉ cần ra khỏi bí cảnh, dựa vào thân thủ và gia thế của anh, thì anh muốn tìm người đẹp nào mà chẳng được? Thấy anh họ mình trơ mắt nhìn mình bị ức hiếp như thế, ngược lại còn bảo mình bỏ tay xuống, tim Phùng Nhược Hi càng trở nên nguội lạnh.
Giờ cô đã thấy rõ anh họ cô là hạng người gì rồi chứ? Lâm Thanh Diện trầm giọng nói với Phùng Nhược Hi.
Phùng Nhược Hi lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Diện: Giờ anh cũng vô liêm sỉ như anh ta thôi! Lâm Thanh Diện cười khẩy: Cô nghĩ nhiều rồi, tôi đã nói không có hứng thú với cô rồi.
Nói xong, tay Lâm Thanh Diện nhanh chóng di chuyển, đút thẳng vào túi áo của đối phương.
Quả nhiên tìm được viên thuốc độc vốn dùng để hạ độc Lâm Thanh Diện vào tối qua.
Lâm Thanh Diện tùy ý quan sát, rồi suy đoán, viên thuốc độc này chỉ ở cấp thấp thôi.
Mà anh đã sớm là cơ thể Tu La, nên độc tính này hoàn toàn không có tác dụng với anh.
Anh có thấy viên thuốc độc này hơi quen không? Lâm Thanh Diện cầm nó lên, nói với Dư Thụ Tùng.
Dư Thụ Tùng lúng túng, nhất thời không biết phải nói gì.
Lâm Thanh Diện bỏ viên thuốc độc trong tay xuống rồi lại cầm lên, nhìn hai người trêu chọc: Chắc hai người biết rõ độc tính viên đan dược này hơn tôi, hôm nay, chỉ có một trong hai người được sống sót, hai người tự quyết định sống chết đi Nói xong, anh đưa viên thuốc độc trong tay cho Phùng Nhược Hi: Một là cô, hai là anh ta sẽ uống nó, cô tự quyết định đi CHƯƠNG 1325: LỆNH BÀI VÀNG Phùng Nhược Hi nhìn viên thuốc độc đỏ thẫm trong tay, nhất thời hơi sững sờ.
Em họ, em nghe anh nói, tương lai anh phải trở về sơn trang tiếp quản tất cả gia nghiệp, cuộc sống tươi đẹp đang đợi anh, em nhất định không thể giết anh.
Dư Thụ Tùng nhìn ánh mắt Phùng Nhược Hi càng ngày càng lạnh nhạt, nôn nóng nói.
Phùng Nhược Hi bước từng bước về phía Dư Thụ Tùng, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt đó tựa như muốn nhìn thấu con người Dư Thụ Tùng.
Em họ, em… em đừng tới đây, em đừng tới đây! Dư Thụ Tùng nôn nóng nói.
Lúc này anh ta có suy nghĩ tấn công Phùng Nhược Hi, nhưng gần đây anh ta bị trọng thương, mà Lâm Thanh Diện lại ở ngay bên cạnh, anh ta thật sự không dám ra tay.
Anh nói xem là anh uống viên thuốc độc này hay là tôi! Phùng Nhược Hi đi tới trước mặt Dư Thụ Tùng, lạnh lùng nói.
Em họ, không phải em thích anh nhất sao? Ba anh chỉ có một người con trai là anh, anh không thể chết được, em cũng không nỡ giết anh, đúng không? Dư Thụ Tùng quỳ xuống, túm ống quần Phùng Nhược Hi, khẩn cầu nói.
Anh không thể chết được, cho nên chỉ có thể giết tôi, phải không? Phùng Nhược Hi lạnh lùng hỏi.
Trước đây, cô ta bị tình yêu là mụ mị đầu óc, mà bây giờ sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của Dư Thụ Tùng, mặt máu lạnh này đã hoàn toàn lộ ra.
Tôi chỉ là một người họ hàng xa nghèo hèn của anh mà thôi, nào dám nằm mơ với tới công tử như anh Không, em họ, anh sai rồi, anh xin thu lại những lời đã nói với em lúc trước, em đừng bắt anh uống thuốc độc, đừng bắt anh uống! Dư Thụ Tùng gần như là rít gào nói.
Phùng Nhược Hi lạnh lùng nhìn anh ta, lúc này, cô ta đã thất vọng tới cực điểm với người đàn ông này.
Anh vừa mới nói, không muốn cùng chết với tôi đúng không? Phùng Nhược Hi nhẹ giọng nói, khóe miệng cong lên ý cười quái đản.
Vậy.
Dư Thụ Tùng còn chưa phản ứng, lại nhìn thấy Phùng Nhược Hi ngâm viên thuốc độc kia vào trong miệng, sau đó kéo cơ thể bị trọng thương của anh ta lại gần.
Cuối cùng hôn xuống, thuốc độc trong miệng Phùng Nhược Hi chia làm hai, một nửa trong miệng cô ta, nửa còn lại bắt Dư Thụ Tùng nuốt vào.
Thuốc độc vào miệng là tan ra, Dư Thụ Tùng muốn nhổ ra cũng không kịp.
Con điên này, tao, tao phải giết mày!.
Dư Thụ Tùng hét hơn, nhưng ngay sau đó anh ta lại dùng tay bóp chặt cổ mình, khuôn mặt cũng hiện lên màu tím.
Độc tính phát tác cực nhanh, ngay cả Lâm Thanh Diện cũng phải kinh ngạc.
Chẳng mấy chốc, hai người này đã nằm trên mặt đất, không nhúc nhích nữa, cuối cùng không còn hơi thở.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, anh cũng không thể hiện mình quá để ý đến cái chết của họ.
Ngược lại, trong giờ phút cuối cùng ở đây, anh lại thấy càng nhiều sự vặn vẹo của bản chất con người.
Dư Thụ Tùng và Phùng Nhược Hi chết cũng không dấy lên gợn sóng quá lớn trong bí cảnh này.
Thứ nhất, Vân Hạc vốn đã bất mãn với hai người học thứ hai, hai người họ thuộc về thế giới bên ngoài, binh lính trong bí cảnh sẽ không quan tâm quá nhiều đến điều đó.
Trở lại phòng, so sánh giữa tối hôm nay và tối hôm qua, thái độ của Vân Hạc đối với anh rõ ràng là đã thay đổi.
Tối qua còn có người đặc biệt đưa đến một số món ăn ngon, nhưng tối nay lại không có ai.
Xem ra, chuyện xảy ra ở Trường thí luyện hôm nay vẫn luôn làm Vân Hạc canh cánh trong lòng.
Tuy nhiên, sau ba năm sống kiếp ở rể, Lâm Thanh Diện từ lâu đã quen với việc bị người khác đối xử lạnh lùng, vì vậy anh chỉ tìm chút đồ ăn, xử lý bữa tối.
Buổi tối, Lâm Thanh Diện đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Tối nay hình như yên tĩnh hơn hai ngày trước rất nhiều.
Lâm Thanh Diện nhạy bén cảm nhận được, đêm nay hình như binh lính tuần tra cũng không thấy bóng dáng.
Người đi trà lạnh, Lâm Thanh Diện cười khổ.
Dù sao ngày mai anh cũng rời khỏi đây, lại thêm ban ngày khi ở Trường thí luyện, anh còn ngang nhiên chống đối Vân Hạc, vì vậy người ở đây cũng sẽ không còn cảnh giác với anh như trước nữa.
Như vậy cũng tốt, Lâm Thanh Diện nhàn nhã tản bộ trong vườn hoa, đi về phía gác mái.
Không thể không nói, môi trường của bí cảnh này thực sự rất tốt, so sánh với thế giới trần tục thì chỉ sợ cũng chỉ có Dược Thần cốc là nơi hội tụ linh khí như ở đây.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện đột nhiên phát hiện ở cách đó không xa, có một hàng bảy tám binh lính mang vẻ mặt hơi căng thẳng, đang chạy chậm về phía này.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ phải giải thích tại sao lúc này mình lại ở đây với những binh lính kia.
Nhưng khiến Lâm Thanh Diện bất ngờ đó chính là, những binh lính đó lại đi ngang qua mình, thậm chí còn không liếc nhìn anh lấy một cái.
Lâm Thanh Diện liếc mắt nhìn những người này, những binh lính này mang vẻ mặt khẩn trương, lưỡi lê đầu súng sáng bóng, vừa nhìn đã biết là mới đánh bóng.
Hay là bên trong bí cảnh này đã xảy ra chuyện lớn gì? Lâm Thanh Diện suy nghĩ, sau đó lại nghĩ ngày mai mình cũng rời khỏi nơi này rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên cũng không muốn để ý quá nhiều.
Thêm nữa, trên gác mái, Vân Tịch Dao còn đang chờ anh, muốn bàn chuyện ngày mai với anh.
Bước nhanh về phía gác mái, Lâm Thanh Diện quen đường đi lên lầu 3.
Còn chưa gõ cửa, cửa đã bị mở ra, xem ra Vân Tịch Dao đã chờ rất lâu rồi.
Lâm Thanh Diện hơi bất ngờ vì trong phòng trên gác mái không chỉ có Vân Tịch Dao, mà lúc này Thiết Diện cũng xuất hiện ở đây.
Lâm Thanh Diện hơi cong khóe môi, không cần nhiều lời, xem ra Vân Tịch Dao đã nói chuyện ngày mai anh định đưa hai người họ ra khỏi bí cảnh với Thiết Diện.
Hơn nữa, Thiết Diện cũng đồng ý, nếu không anh ta cũng sẽ không buổi tối mạo hiểm xuất hiện ở đây.
Nửa đêm xông vào phòng công chúa, nếu điện chủ của các người biết, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu Lâm Thanh Diện nửa đùa nửa thật nói, nhưng người thống lĩnh binh lính này lại vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không bị lời nói đùa của Lâm Thanh Diện chọc cười.
Đúng là không phụ cái tên của anh ta, mặt lạnh vô tình! Lâm Thanh Diện, ban ngày cảm ơn anh đã đứng về phía tôi và công chúa, nhưng bây giờ tôi có một chuyện muốn nói với anh Thiết Diện nói.
Ồ? Vậy tôi xin chăm chú lắng nghe.
Lâm Thanh Diện chẳng hề để ý nói, thật ra anh cũng muốn nghe xem rốt cuộc người đàn ông không giỏi nói chuyện này muốn nói gì với mình.
Tôi không thể ở đây quá lâu, công chúa vừa mới nói ý định của anh cho tôi, tôi rất biết ơn Nói rồi, Thiết Diện chắp tay cảm tạ Lâm Thanh Diện, sau đó ánh mắt lạnh đi: Hôm nay tôi đã nhận được Lệnh bài vàng của điện chủ Cái gì? Lệnh bài vàng? Vân Tịch Dao thất thanh hỏi, trong mắt đầy sự hoảng sợ.
Lâm Thanh Diện nhìn về phía Vân Tịch Dao: Sao thế, Lệnh bài vàng này có ý gì? Vân Tịch Dao hơi lo lắng nói: Từ sau khi ba lên làm điện chủ, nếu tính cả hôm nay thì Lệnh bài vàng chỉ từng xuất hiện hai lần.
Hai lần? Lâm Thanh Diện rất hứng thú hỏi: Vậy lần trước là.
.
Lần trước là ngày mẹ tôi qua đời.
Ánh mắt Vân Tịch Dao hơi ảm đạm: Ngày hôm đó, ba tôi khá căng thẳng, sau khi phát ta Lệnh bài vàng, sẽ ra lệnh cho mọi người trong bí cảnh vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một.
Chuẩn bị chiến đấu cấp một?Lâm Thanh Diện ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: Đó là khi có kẻ địch xâm lăng sao? Vân Tịch Dao lắc đầu: Thật ra thì không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, nhưng tất cả mọi người trong bí cảnh sẽ tăng cường canh gác khoảng năm ngày.
Cho nên lần này không ngờ ba lại phát ra Lệnh bài vàng Lâm Thanh Diện hơi mỉm cười, nhìn Thiết Diện, nói: Vậy xem ra Lệnh bài vàng lần này chắc là nhằm vào tôi? Thiết Diện gật đầu, vẫn không có bất cứ tình cảm gì.
Lâm Thanh Diện, buổi tối điện chủ triệu tập tất cả chúng tôi tới đại sảnh tập hợp, chính vì ngày mai ngăn cản anh rời khỏi bí cảnh Vì sao? Lâm Thanh Diện hỏi.
Thiết Diện lắc đầu: Suy nghĩ của điện chủ, không phải điều chúng ta có thể tùy ý suy đoán, nhưng tôi nghĩ chắc là có liên quan đến chuyện hôm nay anh chống đối ông ấy ở Trường thí luyện Cảm ơn anh đã nói chuyện này với tôi, nhưng nếu ông ta cảm thấy chỉ dựa vào mấy binh lính các người là có thể ngăn cản được tôi thì chỉ có thể nói ông ta quá ngây thơ rồi Lâm Thanh Diện cười nói.
Sau khi nghe xong, Thiết Diện hơi mấp máy môi, anh ta nhìn Vân Tịch Dao ở bên cạnh mình, sau đó nói: Tôi thừa nhận, thực lực của anh rất mạnh, tuy rằng chúng tôi nhiều người nhưng nếu anh một lòng muốn rời đi, sẽ không ai có thể ngăn cản được anh.
Nhưng… tuy rằng không giữ được anh, tôi và công chúa sẽ… Lâm Thanh Diện lập tức hiểu ra ý của Thiết Diện, cũng hiểu vì sao vừa rồi khi tới đây, sắc mặt của bảy tám binh sĩ kia lại căng thẳng như thế.
Tuy rằng anh có thể dễ dàng phá vòng vây của mọi người, nhưng nến ngày mai anh muốn dẫn Vân Tịch Dao và Thiết Diện đi thì độ khó sẽ tăng lên rất nhiều.
Một khi anh để xảy ra sơ xuất gì, Vân Tịch Dao và Thiết Diện khó mà giữ được tính mạng.
Lâm Thanh Diện, công chúa, tôi không thể ở đây được nữa, nếu không điện chủ sẽ nghi ngờ, tôi xin đi trước Thiết Diện nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Thiết Diện! Vân Tịch Dao hô lên phía sau anh ta, anh mắt mang theo vẻ lưu luyến.
Thiết Diện thấp giọng nói: Công chúa, sau đây cứ nghe Lâm Thanh Diện nói thế nào, tất cả cứ làm theo lời anh ấy nói là được, còn lại chúng ta mặc cho số phận đi.
Nói đoạn, Thiết Diện rời khỏi gác mái.
CHƯƠNG 1326: MUỐN ĐẾN THÌ ĐẾN MUỐN ĐI THÌ ĐI Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Lâm Thanh Diện và Vân Tịch Dao.
Vân Tịch Dao có hơi sốt ruột.
Cô không ngờ ba của cô lại cao tay hơn một nước, không ngờ vào thời khắc cuối cùng như thế lại lấy lệnh bài vàng ra.
Có lẽ cả đời này cô nhất định phải ở lại nơi này, cũng đã định trước không có cách nào ở cùng người cô yêu.
Vân Tịch Dao ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài, ánh mắt buồn bã.
Lâm Thanh Diện đi đến cạnh cô, bình tĩnh hỏi: Có thể nói cho tôi biết ngay mai khi nào cánh cửa bí cảnh sẽ mở ra sao? Dù sao cũng là lần đầu tiên đến nơi này, Lâm Thanh Diện cũng không rõ lắm thời gian rời khỏi nơi này là lúc nào.
Giữa trưa, khi mặt trời chiếu đến trên cung điện thì cánh cửa bí cảnh sẽ mở ra, mà thời gian mở ra cũng chỉ có mười phút, cho nên nếu như muốn rời khỏi nơi này thì cũng chỉ có thời gian mười phút Vân Tịch Dao nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, nhớ lại hai hôm trước khi anh vào nơi này thì cũng xảy ra hiện tượng lạ, xuất hiện ảo ảnh.
Mười phút, thời gian đúng là có hơi gấp gáp Lâm Thanh Diện nói.
Vân Tịch Dao thấy đến cả Lâm Thanh Diện cũng đã nói như thế, ánh mắt cũng tối xuống.
Một lát sau, giống như cô đã hạ quyết tâm gì đó: Thôi bỏ đi, tôi lập tức đi cầu xin ba tôi, bảo ông ấy ngày mai cho anh đi, còn tôi thì cứ ở lại nơi này mãi mãi thôi, ít nhất mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy anh ấy luyện tập ở trong sân thí luyện, anh ấy cũng sẽ yên lặng đi theo sau tôi Nhưng… đây thật sự là thứ cô muốn sao? Lâm Thanh Diện xoay người hỏi: Không lẽ cô đã quên phải biết dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của bản thân! Nhìn đôi mắt sáng ngời của Lâm Thanh Diện, Vân Tịch Dao khẽ thở dài: Lâm Thanh Diện, tuy hai chúng ta vẫn chưa tiếp xúc quá lâu, nhưng điểm tội bội phục anh nhất chính là cho dù là lúc nào anh cũng có thể tích cực hướng về phía trước, giống như bất cứ khó khăn nguy hiểm nào ở trước mặt anh cũng đều chẳng là gì cả Lâm Thanh Diện cười nhạt: Có lẽ trước đây tôi đã trải qua quá nhiều việc.
Vân Tịch Dao gật đầu: Thật sự rất muốn đi ra xem thế giới ngoài kia cùng anh, nhìn xem thử nó có phải đặc sắc như những gì anh nói không? Vậy thì, ngày mai nhớ phải theo sát tôi Lâm Thanh Diện trịnh trọng nói.
Nhưng… những tên binh lính dưới tay ba tôi chắc chắn sẽ dùng hết sức để cản anh lại Vân Tịch Dao nói.
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói: Cô nói không sai, nhưng cho dù cẩn thận cách mấy thì vẫn có sai sót, đừng quên là chúng ta còn có gián điệp Thiết Diện mà Hả? Vân Tịch Dao khó hiểu nhìn Lâm Thanh Diện, chỉ nhìn thấy ý cười thần bí trong mắt anh.
Bên ngoài sảnh cung điện, mấy chục binh lính mặc áo giáp đứng ngay ngắn ở ngoài cửa phòng, sắc mặt mọi người đều vô cùng nghiêm túc.
Lệnh bài vàng xuất hiện, bọn họ biết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mà trong sảnh cung điện, thống lĩnh quản lý những binh lính này đang đứng thẳng thắn, chờ Vân Hạc ra lệnh.
Vân Hạc ngồi trên long y vàng kim ánh mắt âm trầm, ông nhìn lướt qua bên dưới, trầm giọng hỏi: Thiết Diện đầu, vì sao còn chưa đến! Vừa nói đến đây, bên ngoài vang lên tiếng của Thiết Diện: Bẩm báo điện chủ, Thiết Diện đến báo cáo! Lệnh bài vàng xuất hiện mà cậu còn dám đến trễ, nói, rốt cuộc là có nguyên nhân gì? Vân Hạc tức giận nói.
Thiết Diện quỳ một gối xuống, ôm quyền nói: Hôm nay thi đấu ở sân thí luyện bị thương nhẹ, vì thế nên đi hơi chậm lại, thuộc hạ xin chịu phạt! Vân Hạc dùng đôi mắt âm trầm nhìn Thiết Diện, khựng lại vài giây sau đó vung tay lên: Thôi, cậu đứng sang một bên đi Thiết Diện không nói nhiều, đứng sang bên trái.
Hôm nay triệu tập hai cậu đến đây, chắc hai cậu cũng biết là có chuyện gì rồi.
Vân Hạc nhìn mười mấy người thống lĩnh, nói tiếp: Chỗ chúng ta tách biệt với mọi người, mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên có người từ bên ngoài bước vào, nói vậy tôi cũng sẽ không có ý định giết mấy người từ ngoài đến đó, cũng sẽ thả họ đi, nhưng hôm nay, Lâm Thanh Diện ở trên sân thí luyện lại dám khiêu khích uy quyền của tôi, mọi người nói xem, tôi có thể tha cho cậu ta hay không! Không thể! Mọi người đồng thanh trả lời.
Thiết Diện ôm quyền nói: Thuộc hạ đáng chết, tất cả đều vì tôi mà ra, tôi tự nguyện lấy cái chết tạ tội! Vân Hạc cười lạnh: Muốn chết còn không phải đơn giản sao, chờ đến ngày mai lại chết cũng không muốn, nhưng bây giờ tôi còn cần cậu chiến đấu giúp tôi, giết chết tên Lâm Thanh Diện kia! Thuộc hạ… tuân lệnh! Thiết Diện nói xong rồi lui xuống.
Vân Hạc Vỗ tay lên tay vịn long ỷ: Tôi muốn nói cho tên nhóc Lâm Thanh Diện kia biết, chỗ của chúng ta không phải nơi cậu ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Thuộc hạ nguyện liều chết, đánh chết Lâm Thanh Diện! Mọi người lại đồng thanh đáp.
Vân Hạc gật đầu, những người này đều phục tùng ông một cách tuyệt đối, chuyện này làm ông vô cùng hài lòng.
Hôm nay các cậu cũng đã nhìn thấy thực lực của Lâm Thanh Diện rồi, cậu ta có thể xem như là một chiến thần, tôi chưa bao giờ thấy người nào ở độ tuổi của cậu ta mà có được thân thủ như thế, càng kinh khủng hơn là tên nhóc này còn là người có tu vi, nếu không thì cậu ta cũng không đến được chỗ của chúng ta, nhưng người như thế này lại.
Vân Hạc nghĩ đến chuyện Lâm Thanh Diện dám từ chối cưới con gái ông ngay trước mặt mọi người, sau đó lại trình diễn vở kịch đó ngay ở sân thí luyện, trong lòng lại càng oán hận hơn.
Một tên thiên tài giỏi giang như thế vốn nên ở lại chỗ của ông mới đúng.
Nếu không thể chiếm được, vậy thì hủy diệt.
Vân Hạc nhìn mọi người: Ngày mai sẽ là một trận huyết chiến, nếu trong số các cậu có ai sợ hãi thì lập tức rời đi ngay, tôi sẽ không làm khó dễ người đó! Vừa mới nói ra, không có thống lĩnh đứng bên dưới nào muốn đi ra.
Tốt lắm, các cậu đều là dũng sĩ chân chính dưới tay tôi, nếu đã thế, ngày mai chúng ta sẽ làm lớn một lần! Ngay tại đây, tôi sẽ tuyên bố phần thưởng đầu tiên Vân Hạc nói, sau đó nhìn về phía mấy thống lĩnh bên dưới, đặc biệt là khu vực Thiết Diện.
Sau đó, ông ám chỉ: Ngày mai, nếu như ai giết chết được Lâm Thanh Diện, vậy thì tôi sẽ gả con gái cho dũng sĩ đó, hơn nữa, chờ khi tôi già cả chết đi, cũng sẽ truyền vị trí điện chủ cho người đó! Phần thưởng này thật sự quá phong phú, ở nơi này, Vân Tịch Dao giống hệt như tiên nữ, là cái loại khát vọng mà không thể đạt được.
Những người đứng bên dưới lại rất khó hiểu, lúc trước rõ ràng thái độ của điện chủ rất kiên quyết, tuyệt đối không cho phép công chúa gả cho những người như bọn họ, nhưng sao bây giờ lại thay đổi ý kiến vậy? Nhưng sau đó, bọn họ thông qua ánh mắt Vân Hạc nhìn Thiết Diện mà đoán ra được một chút manh mối.
Vẻ mặt Thiết Diện vẫn lạnh bằng như cũ, nhưng trong lòng lại vô cùng rối rắm.
Một mặt, Lâm Thanh Diện đã đồng ý ngày mai sẽ dẫn theo anh và Vân Tịch Dao rời khỏi nơi này, mặt khác, nếu anh có thể nghe theo lời Vân Hạc, giết chết Lâm Thanh Diện là đã có thể cưới được Vân Tịch Dao.
Một bên là điện chủ mà anh nguyện trung thành, mà bên kia là Lâm Thanh Diện vì anh mà can đảm đối đầu với điện chủ, Thiết Diện rơi vào tình thế lưỡng nan không biết nên làm gì.
Cho nên, những người tự xưng là thích con gái của tôi phải nghe cho kỹ, không phải tôi không cho các cậu cơ hội, cơ hội đang ở ngay trước mắt, tất cả đều trông cậy vào biểu hiện ngày mai của cậu! Vân Hạc lạnh lùng nói, những lời này đã vô cùng rõ ràng, rõ ràng là đang nói với Thiết Diện.
Được rồi, mọi người đi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức trước đi, sáng mai tất cả tập trung ở cửa cung điện Nói xong, mọi người đều giải tán, bọn họ xoa tay hầm hè, chỉ chờ ngày mai cánh cửa bí cảnh được mở ra.
Trời đã sáng! Trong lầu các, Vân Tịch Dao ngồi cạnh cửa sổ khẽ nói.
Hai người thức trắng nguyên đêm, khi tia nắng đầu tiên rọi vào bên cửa sổ, Lâm Thanh Diện ngẩng đầu lên, nở nụ cười thoải mái với Vân Tịch Dao: Yên tâm đi, chờ hết hôm nay, cô sẽ có thể bắt đầu chào đón một cuộc sống mới Nói xong, anh ra khỏi lầu các, một thân một mình đi về phía chủ điện bí cảnh.
Gió nhẹ sáng sớm mang theo chút hơi lạnh, lúc này, Lâm Thanh Diện đứng trước cung điện, xung quanh anh, các binh lính đã nghỉ ngơi dưỡng sức mười mấy tiếng đồng hồ đều sắc mặt căng thẳng, cầm chặt vũ khí, bao vây Lâm Thanh Diện vào giữa.
Vẫn còn sớm lắm, các anh từng người lên hoặc xông lên một lượt cũng đều được.
Lâm Thanh Diện cười nói, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
CHƯƠNG 1327: HỒI MÃ THƯƠNG Lúc này, mọi người né sang hai bên tạo thành một lối đi, Vân Hạc từ bên trong chậm rãi bước ra, ông dùng ánh mắt âm trầm nhìn Lâm Thanh Diện.
Điện chủ Vân, không biết hôm nay ông sắp xếp nhiều binh lính ở nơi này như vậy là có ý gì? Không lẽ định vui vẻ đưa tiễn tôi sao? Nhưng mà hình như long trọng quá rồi, tôi chịu không nổi Lâm Thanh Diện mỉm cười nói.
Hừ.
Vui vẻ đưa tiễn cậu? Cậu nghĩ nhiều rồi Nếu không phải vui vẻ đưa tiễn tôi, vậy ông có ý gì? Lâm Thanh Diện giang tay nói: Không lẽ ông muốn bắt tôi ở lại đây? Không sai! Vân Hạc lạnh lùng nói: Nhưng không phải bắt cậu ở lại, mà là muốn giữ thi thể của cậu lại! Vì sao, không lẽ tôi đắc tội với ông hả? Sao tôi lại không biết Lâm Thanh Diện không thèm để ý hỏi.
Vân Hạc cười lạnh nói: Cậu làm gì thì trong lòng cậu tự hiểu rõ, hôm qua ở sân thí luyện, cậu lại dám chống đối tôi ngay trước mặt công chúng, cậu có biết ở nơi này không có ai dám làm như thế! Cho dù cậu là người từ bên ngoài đến thì lại thế nào! Lâm Thanh Diện nghe xong mấy lời này, ánh mắt cũng trầm xuống: Điện chủ Vân, hôm qua ở sân thí luyện, tôi cũng không chống đối ông, mà là đang lý luận với ông, Vân Tịch Dao và Thiết Diện vốn là trời sinh một đôi, nếu ông có ý định tác thành, Lâm Thanh Diện tôi sẽ kính trọng ông, nhưng bây giờ xem ra, ông chẳng qua chỉ là một tên điện chủ ngu ngốc ngang ngược, không đáng để tôi kính trọng! Cậu đáng chết! Vân Hạc lạnh lùng nói.
Lâm Thanh Diện đứng đối diện thẳng lưng, không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào hai mắt ông.
Thân là người dẫn đầu nhà họ Lâm, Lâm Thanh Diện có đủ tư cách để kiêu ngạo với tất cả mọi người, chẳng qua chỉ là một tên điện chủ mà thôi, Lâm Thanh Diện không cần phải để ý đến cảm nhận của đối phương.
Chẳng lẽ cậu không biết địa vị của tôi ở nơi này sao! Vân Hạc nổi giận, toàn bộ mọi người đều quỳ xuống, chỉ có mình Lâm Thanh Diện đứng yên.
Địa vị? Lâm Thanh Diện khinh bỉ nhìn ông: Xin lỗi, trong mắt tôi, địa vị ở nơi này của ông chẳng đáng một đồng! Cậu! Mắt Vân Hạc hiện lên sát khí, sau đó từ từ thò tay vào ngực lấy một cái Lệnh bài vàng ra.
Xem ra, ông thật sự định đánh nhau Lâm Thanh Diện khẽ nói, ánh mắt bình tĩnh.
Anh xoay cổ tay cổ chân, cổ cũng kêu lên răng rắc.
Nếu còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc ra khỏi bí cảnh, vừa lúc giải quyết sạch người ở đây, vậy thì càng tiện để anh dẫn theo Vân Tịch Dao và Thiết Diện rời khỏi bí cảnh, hạnh phúc bên nhau.
Các anh, ai lên trước! Làm nóng người xong, Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Thiết Diện, bước ra khỏi hàng! Vân Hạc la lớn.
Thiết Diện đứng bên cạnh bước ra, vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh, nhưng đầu thương của thanh trường thương trong tay đã chỉ về hướng Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc vì Vân Hạc lại gọi Thiết Diện ra đầu tiên.
Vân Hạc cong môi cười lạnh nói: Thiết Diện, chắc cậu vẫn còn nhớ lúc trước tôi đã nói gì, giết cậu ta, tôi gả con gái cho cậu! Khóe miệng Thiết Diện run rẩy, bước lên trước một bước.
| Lúc này Lâm Thanh Diện mới hiểu được quỷ kế của Vân Hạc, tên cáo già này đúng là xảo quyệt thật.
Lâm Thanh Diện, hôm qua lúc ở sân thí luyện, thằng ngu cũng có thể nhìn ra được cậu cố ý nhường Thiết Diện, hôm nay, tôi cũng muốn xem thử hai người các | cậu liều chết đánh nhau sẽ như thế nào! Vân Hạc nói, một tên cấp dưới dọn một cái ghế dựa đến, ông ngồi xuống vị trí cách Lâm Thanh Diện vài chục mét, cười nhìn xuống bên dưới.
Lúc này, Thiết Diện và Lâm Thanh Diện đang giằng co.
Anh muốn đánh nhau với tôi? Lâm Thanh Diện bình tĩnh hỏi.
Thiết Diện cắn môi, nhíu chặt mày, xem ra anh vẫn còn đang đấu tranh tâm lý liên lục.
Thiết Diện, sao cậu còn chưa ra tay! Không lẽ đến lệnh của tôi mà cậu cũng không nghe hay sao? Vân Hạc mất kiên nhẫn nói Trường thương trong tay Thiết Diện đảo qua, hướng về phía Lâm Thanh Diện nói: Cậu Lâm, đắc tội! Không thể trái lệnh của điện chủ! Nói xong, anh xông thẳng về phía Lâm Thanh Diện.
Cái thằng nhóc thối này, xem ra phải dạy dỗ anh ta một trận ra trò! Lâm Thanh Diện thầm mắng, anh không lấy bất cứ vũ khí gì, nghiêng người đã tránh thoát được trường thương của Thiết Diện.
Nhưng Thiết Diện có thể bộc lộ được tài năng trong số vô vàn binh lính, trở thành thống lĩnh, thực lực của anh đương nhiên cũng rất mạnh mẽ.
Chiêu đầu tiên không trúng, lúc này cơ thể của anh đã chạy ra sau lưng Lâm Thanh Diện.
Anh xoay người đánh trả, một chiêu hồi mã thương vô cùng xinh đẹp đâm thẳng vào ngực Lâm Thanh Diện.
Chiều đầu tiên chỉ là động tác giả, mà chiêu này mới là sát chiêu thật sự.
Nhưng Lâm Thanh Diện đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
Chỉ là hồi mã thương mà thôi, Lâm Thanh Diện học võ từ nhỏ, anh đã thuộc làu, hiểu rõ tường tận động tác này.
Anh nhún nhẹ mũi chân, cơ thể lui ra sau mấy mét, nhẹ nhàng tránh đi.
Thiết Diện nhíu mày, chiều này có thể nói là chiêu mà anh cảm thấy đắc ý nhất, nhưng không ngờ Lâm Thanh Diện lại có thể né tránh một cách nhẹ nhàng như thế.
Còn đánh nữa không? Lâm Thanh Diện cười hỏi.
Thiết Diện nắm chặt nắm tay, tay cầm trường thương xông lên lần nữa.
Được lắm, thằng nhóc này, anh đã cố chấp như thế, hôm nay tôi cũng đánh vài chiêu cho anh xem xem! Nói xong, cơ thể Lâm Thanh Diện quay cuồng, trực tiếp tránh được đòn tấn công của đối phương, sau đó anh đi đến bên cạnh một tên lính đang xem cuộc chiến.
Tên lính này còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, Lâm Thanh Diện đã cướp được trường thương trong tay anh ta.
Để cho anh xem thử, cái gì mới là hồi mã thương thật sự! Nói xong, trường thương trong tay Lâm Thanh Diện bay múa liên tục, Thiết Diện không ngờ đến cả trường thương mà Lâm Thanh Diện vẫn có thể sử dụng tốt đến thế, hơn nữa sau khi trường thương rơi vào trong tay Lâm Thanh Diện, giống như có thể nhìn thấy những tàn ảnh liên tiếp.
Thiết Diện chỉ có thể đón đỡ theo bản năng, nhưng rất nhanh, trên áo giáp được chế tạo từ thép tinh khiết anh đang mặc bắn lên tia lửa, nếu không phải áo giáp bảo vệ khá toàn diện, chỉ sợ lúc này Thiết Diện đã là một cái xác chết rồi.
Ngay lúc Thiết Diện đang cố chống cự, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, Lâm Thanh Diện tung người nhảy lên cao, đi thẳng ra sau lưng anh.
Thiết Diện đánh nhau chém giết hàng năm nhanh chóng nhận ra, để lộ phía sau lưng của bản thân cho đối thủ là một chuyện nguy hiểm đến cỡ nào.
Anh cuống quýt xoay người, lại thấy tốc độ của Lâm Thanh Diện càng nhanh hơn.
Hồi mã thương! Lâm Thanh Diện vặn cơ thể thành một hình cung, xoay ngược người lại đâm thương ra.
Động tác cực kỳ tiêu sao, đồng thời cũng thể hiện ra sự khác biệt rõ ràng với chiêu hồi mã thương của Thiết Diện.
Hồi mã thương của anh ta chẳng qua chỉ là một thương mà thôi, còn Lâm Thanh Diện trong vòng một giây đã đâm ra bảy thương, hơn nữa vị trí góc độ củ mỗi một thương đều không giống nhau.
Thiết Diện chỉ có thể cản được lần thứ nhất, sáu bảy lần sau đó anh không thể cản được.
Hơn nữa lần này Lâm Thanh Diện còn thêm vào một chút nội kình, gần như chỉ trong nháy mắt, áo giáp của Thiết Diện đã bị vỡ, anh cũng bị hất văng ra đất.
Lâm Thanh Diện chỉ thẳng đầu thương, một cỗ chiến ý nghiêm nghị bùng nổ.
Cũng là hồi mã thương, nhưng bây giờ xem ra, hồi mã thương của Thiết Diện ở trước mặt Lâm Thanh Diện giống hệt như một trò đùa.
Mà chiêu này đã là sát chiêu mạnh nhất của Thiết Diện.
Thiết Diện, đứng lên giết cậu ta! Vân Hạc lạnh lùng hộ.
Thiết Diện dùng trường thương chống xuống đất, từ từ từ mặt đất đứng lên.
Anh xác định là muốn đánh tiếp sao? Lâm Thanh Diện nhìn Thiết Diện đang bước từng bước một đến gần anh, lạnh lùng nói.
Xem ra, cuối cùng thì người này vẫn chọn đứng về phía Vân Hạc, vì Vân Hạc, anh ta không tiếc giết chết anh.
Chuyện này cũng làm trong lòng Lâm Thanh Diện vô cùng tức giận.
Lúc nãy là vì nể mặt Vân Tịch Dao, bây giờ tôi sẽ không khách sáo với anh nữa! Vừa mới nói xong câu này, Thiết Diện lại xông về phía Lâm Thanh Diện một lần nữa.
Lâm Thanh Diện nhạy bén nhận ra được, so với lần trước, lần xông lên này của anh ta, cho dù là nhịp thở hay nhịp bước thì cũng đều hỗn loạn hơn rất nhiều.
Ngay cả trường thương trên tay hình như cũng cầm thả lỏng hơn so với khi nãy.
Đây hoàn toàn không giống như một người có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn xung phong, nếu đặt kiểu xung phong này trên chiến trường thì không khác gì tự sát.
Lâm Thanh Diện không nghĩ nhiều như thế, nhếch trường thương trong tay lên, trực tiếp đánh bay binh khí của đối phương, sau đó lại đâm một cái, anh ta lập tức ngã xuống đất.
| Lâm Thanh Diện đứng trước mặt đối phương, ánh nắng ấm áp vừa lúc chiếu vào trên mặt anh ta, lúc này, hình như Lâm Thanh Diện nhìn thấy trên khóe môi Thiết | Diện thoáng hiện lên một chút ý cười.
Lâm Thanh Diện, anh giết tôi đi.
Thiết Diện từ tốn nói: Giết tôi, vậy thì tôi có thể giải thoát Lâm Thanh Diện nắm chặt trường thương trong tay, trong nháy mắt này, anh hơi ngẩn ra, nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Thiết Diện, hình như đã hiểu ra.
CHƯƠNG 1328: BAO VÂY TẤN CÔNG Thiết Diện là người trong bí cảnh, anh không thể không nghe theo lệnh của Vân Hạc.
Mặt khác, người đàn ông lạnh lùng này cũng không muốn thật sự quyết sống chết cùng Lâm Thanh Diện, hơn nữa anh cũng biết anh không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện.
Vì thấy, anh nguyện ý để Lâm Thanh Diện giết chết anh, vừa có thể thỏa mãn lòng trung thành của anh với Vân Hạc, đồng thời cũng không cần phải quyết đấu sống chết cùng Lâm Thanh Diện.
| Ra tay đi, Lâm Thanh Diện Thiết Diện nói: Ước mong cả đời của công chúa đó là được đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài, tôi hy vọng anh có thể thực hiện yêu cầu này của cô ấy Lâm Thanh Diện nhìn anh, mũi thương nhếch lên, nhắm thẳng ngay cổ họng anh.
Vân Hạc đứng cách hơn mười mét, ông đương nhiên không thể nghe rõ được cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng ông vẫn có thể nhìn thấy, bây giờ Thiết Diện đã mất hết sức chiến đấu.
Thiết Diện, đứng lên, cậu là dũng sĩ dũng cảm nhất của tôi! Cho dù có chết cũng phải lột da đối phương! Vân Hạc lớn tiếng nói, trên mặt Thiết Diện mang theo vẻ kiên quyết.
Lâm Thanh Diện, đừng do dự nữa, mau ra tay! Lâm Thanh Diện nhíu mày, trong nháy mắt, lập tức bùng nổ sát khí.
Xoay cổ tay, mũi thương lập tức đâm mạnh vào cổ họng đối phương.
Thiết Diện nhắm mắt lại, đối với anh mà nói, có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất, như thế, anh có thể giữ được lòng trung thành, cũng có thể báo ân về việc Lâm Thanh Diện đứng ra nói giúp anh ngày hôm qua.
Hàn khí lạnh thấu xương của mũi thương cách Thiết Diện càng lúc càng gần, ngay lúc này, ở đằng xa vang lên một giọng nữ.
Anh Lâm, đừng! Thiết Diện đương nhiên có thể nghe được, giọng nói quen thuộc này cũng có nghĩa là Vân Tịch Dao đang đi đến nơi này.
Đừng, công chúa, kiếp sau Thiết Diện lại bảo vệ cô! Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của người đàn ông lạnh lùng này.
Nhưng vài giây trôi qua, anh vẫn có thể nghe được tiếng gió xung quanh, cả tiếng thì thầm của mọi người.
Chuyện gì thế này? Thiết Diện thử mở mắt, anh chỉ nhìn thấy Vân Tịch Dao đang sốt ruột đứng trước mặt, cùng với Lâm Thanh Diện đang cười tủm tỉm.
Lại nhìn bên kia, mũi thương của cây thương bạc kia đã vượt qua người anh đâm sâu xuống đất, cũng không hề làm anh bị thương.
Lâm Thanh Diện, sao anh lại… Nếu tội giết anh, vậy không phải là trúng kế của Vân Hạc rồi sao? Lâm Thanh Diện cười nói.
Cái gì? Mưu kế? Thiết Diện khó hiểu nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười nói: Vận Hạc biết rõ anh không phải là đối thủ của tôi, nhưng lại bảo anh đi lên đánh nhau với tôi, anh cảm thấy anh có thể thắng tôi sao? Thiết Diện đứng dậy, nhìn Lâm Thanh Diện, yên lặng lắc đầu: Thân thủ của tôi còn không bằng 1% của anh, tôi không phải đối thủ của anh Lâm Thanh Diện hơi mỉm cười, những lời anh ta nói cũng không phải là lời khen, mà là lời nói thật.
Trên thực tế, nếu Lâm Thanh Diện dùng Huyền Kình, chỉ sợ Thiết Diện còn không tiếp nổi một chiều, chớ nói chi đến việc nếu ở bên ngoài, anh còn có tu vi thần cảnh.
Nếu anh không thắng được tôi, vậy thì những gì Vân Hạc từng hứa với anh lúc trước, rằng chỉ cần giết được tôi thì sẽ gả công chúa cho anh chẳng phải chỉ là một lời nói mát hay sao Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
Thiết Diện giống như đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, anh kinh ngạc nhìn Vân Hạc, lúc này, Vân Hạc đang nhìn anh bằng vẻ mặt âm trầm.
Đúng vậy, anh vốn không thể giết được Lâm Thanh Diện, hơn nữa trừ anh ra, tất cả binh lính ở đây cũng không có ai là đối thủ của Lâm Thanh Diện.
Nếu đã thế, lời hứa của Vân Hạc lúc trước chẳng phải trở thành một lời nói suông sao.
Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu Vân Hạc cũng đã không có ý định thực hiện lời hứa, ngược lại, ông ta muốn mượn tay tôi để giết anh, nếu như tôi dễ dàng bị ông ta lợi dụng như thế, vậy chẳng phải là rất ngốc sao Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói.
Nghe Lâm Thanh Diện nói kỹ càng như thế, trong lòng Thiết Diện đầy xúc động, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Làm tới làm lại, anh và các binh lính chém giết Lâm Thanh Diện, mà tất cả chuyện này đều chỉ là mưu kế của Vân Hạc mà thôi.
Thiết Diện, anh đừng đánh với anh Lâm nữa Vân Tịch Dao nói, sau đó xoay người nhìn Vân Hạc đang mặt mày âm trầm: Ba, ba có thể tha cho anh Lâm, để anh ta đi không? Tịch Dao, đây không phải là nơi con nên đến, quay về ngay Vân Hạc trầm giọng nói, rõ ràng cũng đang cố kiềm chế cơn lửa giận ngập trời của ông.
Không, con không đi, nếu hôm nay ba không cho anh Lâm đi thì con sẽ luôn ở đây Vân Tịch Dao nói.
Cô gái dũng cảm này không ngờ lại đứng cản trước mặt Lâm Thanh Diện và Thiết Diện.
Lâm Thanh Diện vô cùng bội phục, nói nhỏ với Thiết Diện: Nhóc con, nếu sau này anh dám phụ lòng Vân Tịch Dao, cho dù anh ở nơi nào thì tôi cũng sẽ xử đẹp anh.
Yên tâm, đời này tôi quyết không phụ lòng cô ấy Thiết Diện lạnh lùng trả lời.
Bây giờ đến cả con cũng muốn cãi lời ba sao? Vân Hạc lạnh lùng nói, lúc này ông không thể nào khống chế được nữa, đứng bật dậy, hai mắt lạnh căm.
Vân Tịch Dao ưỡn thẳng ngực: Ba, con không dám cãi lời ba, nhưng anh Lâm chưa từng làm chuyện gì quá đáng cả, ba không nên đối xử với anh ấy như thế? Hừ! Chửi mắng ba, khinh miệt ba trước mặt mọi người mà không phải là chuyện gì quá đáng sao? Vân Hạc lạnh lùng nói: Con mau xuống đi, nếu không thì đừng trách ba! Ba! Vân Tịch Dao còn muốn nói gì nữa, lại bị Lâm Thanh Diện cản lại.
Lâm Thanh Diện bước về trước, nói với Vân Hạc: Điện chủ Vân, ông cảm thấy chỉ dựa vào mấy tên binh lính dưới tay ông là có thể cản được tôi sao? Hừ, chúng ta có thể thử xem Vân Hạc cười khẩy đáp.
| Lâm Thanh Diện vẫn vô cùng bình thản: Tôi nói trước, hôm nay không chỉ có một mình tôi rời đi, đồng thời tôi cũng sẽ dẫn công chúa và Thiết Diện đi cùng! Cái gì! Cậu dám! Vân Hạc nghe xong nổi giận, cổ nổi đầy gân xanh, sau đó ông nhìn Vân Tịch Dao và Thiết Diện nói: Hai người, hai người thật sự đồng ý đi cùng cậu ta sao?.
Điện chủ, thuộc hạ.
Cút ngay, tôi hỏi cậu sao, ai bảo cậu trả lời? Vân Hạc lớn tiếng quát hỏi: Tịch Dao, ba hỏi con, con thật sự muốn rời khỏi nơi này, đi ra thế giới bên ngoài cùng Lâm Thanh Diện sao? Ánh mắt Vân Tịch Dao vô cùng phức tạp, nhưng chuyện đã đến nước này, cô kiên quyết gật đầu, cô ngang nhiên nắm tay Thiết Diện trước ánh mắt của bao người: Con đã quyết định rời khỏi nơi này cùng Thiết Diện, đời này, chỉ cần anh ấy đi đâu con sẽ đi đó! Vớ vẩn, vớ vẩn! Vân Hạc lớn tiếng quát.
Điện chủ Vân, con gái lớn sẽ có suy nghĩ riêng, nếu ông cứ muốn khống chế tất cả mọi thứ của cô ấy, như thế sẽ chỉ nhận lại được sự phản kháng, tôi hứa với ông, công chúa và Thiết Diện chắc chắn sẽ sống rất tốt ở thế giới bên ngoài, sẽ không có ai dám kiếm chuyện với bọn họ! Lâm Thanh Diện nói.
Vân Hạc hoàn toàn không thèm để ý đến anh, ông không biết, nếu như ở thế giới bên ngoài, lời hứa này của Lâm Thanh Diện có ý nghĩa như thế nào đối với người khác.
Ăn nói bậy bạ, Lâm Thanh Diện cậu giỏi lắm, mới đến đây mấy ngày đã làm chỗ chúng tôi gà chó không yên, còn muốn dẫn cô con gái yêu quý nhất của tôi đi, hôm nay tôi không giết cậu, tôi thề không làm người! Mắt Vân Hạc lại hiện lên vẻ độc ác sâu hơn, la lớn: Tất cả mọi người nghe lệnh, nhất định phải giết được Lâm Thanh Diện, nếu có ai dám ngăn cản, cứ việc giết chết! Vâng! Mọi người đồng thanh trả lời, cùng lúc đó bước lên một bước.
Lúc này, ba người Lâm Thanh Diện, Vân Tịch Dao và Thiết Diện đã bị bao vây vào giữa.
Ba, chẳng lẽ ba thật sự muốn như vậy sao? Nếu như mẹ còn sống, mẹ nhìn thấy ba như thể chắc chắn sẽ rất đau lòng Vân Tịch Dao lớn tiếng nói, nước mắt rưng rưng.
Con đừng có lấy mẹ con ra để ép ba! Vân Hạc lớn tiếng nói: Nếu bà ấy còn sống thì chắc chắn cũng sẽ trách con dám rời khỏi nhà của mình như ba thôi! Ba, con… Tất cả, xông lên! Vân Hạc vung tay, lạnh lùng nói.
Nhưng đúng lúc này, mặt trời nhô cao, Lâm Thanh Diện ngẩng đầu nhìn, lúc này mặt trời đúng lúc treo trên đỉnh cung điện.
Bên ngoài vòng vây do binh lính tạo thành, mặt đất dần thay đổi.
Lâm Thanh Diện biết, bên đó là con đường rời khỏi bí cảnh.
Anh Lâm, anh đi đi, đừng lo cho hai chúng tôi! Đúng đó, Lâm Thanh Diện, dựa vào thực lực của anh, xông qua vòng vây này cũng không phải chuyện khó, mau đi đi! Thiết Diện cũng nói.
Tôi đã nói sẽ dẫn hai người đi thì nhất định sẽ dẫn hai người đi, Lâm Thanh Diện tôi sẽ không bao giờ nuốt lời! Vừa mới nói xong, một binh lính đã chém đao về phía này, ngay phía sau, có vô số người cũng xông về phía Lâm Thanh Diện! CHƯƠNG 1329: BINH LÍNH TRUNG THÀNH Bảo vệ công chúa, giao những người này cho tôi.
Lâm Thanh Diện nói, tùy tay tung nắm đấm đánh bay một người gần anh nhất.
Sau đó, anh túm lấy thanh đạo của một người trong số đó, hơi dùng sức một chút đã nâng người đó lên cao, sau đó ném tên đó vào trong đám binh lính.
Lâm Thanh Diện, lối thoát bí cảnh chỉ mở ra mười phút, anh mau đi đi! Vân Tịch Dao lớn tiếng nói.
Mười phút đã đủ rồi.
Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng đáp, Huyền Kình trong cơ thể âm thầm dâng lên.
Sau đó, anh giống như chiến thần, một đầm xử một người.
Không ai có thể chịu nổi uy lực của một nắm đấm của anh, cho dù đám binh lính này mặc đầy áo giáp cũng không được.
Hết tên này đến tên khác bay vút lên cao, sau đó rớt mạnh xuống đất.
Nhưng chuyện làm Lâm Thanh Diện bội phục là, cho dù anh mạnh đến thế, nhưng đám binh lính này vẫn không chút sợ hãi vọt đến, hoàn toàn không để ý đến tính mạng của bản thân.
Nếu đặt những binh lính này ở thế giới bên ngoài, chỉ cần huấn luyện thêm một chút, quen thuộc với chiến tranh thời hiện đại, đây chắc chắn là một sức chiến đấu vô cùng đáng sợ.
Lâm Thanh Diện nghĩ thầm trong đầu, vẫn tiếp tục quơ nắm đấm như cũ.
Giết! Vân Hạc kêu lớn.
Ông biết Lâm Thanh Diện rất mạnh, nhưng không ngờ lại kinh khủng đến mức này.
Hơn một ngàn binh sĩ của ông, không có một ai có thể đánh trúng Lâm Thanh Diện, thậm chí còn không có cách đến gần bên người.
Lúc này, Lâm Thanh Diện thấy đám binh lính cố gắng xông về phía anh như thủy triều nói: Đáng chết, xem ra nếu không giết vài tên để cảnh cáo thì không được rồi! Nói xong, anh không thèm nương tay, đấm mạnh một đấm vào ngực của một tên lính.
Tên binh lính võ trang đầy đủ bị đấm văng ra xa hơn chục mét, phun máu tươi liên tục, cuối cùng cũng không bò dậy nữa.
Nếu ai còn xông lên thì kết quả cũng giống như tên đó! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói.
Đám binh lính nhíu mày, ngay sau đó, mười mấy tên binh lính lại xông lên.
Cứ như vậy cũng không phải là cách hay, tuy thực lực của đối phương rất yếu, nhưng lại rất đông.
Lâm Thanh Diện nghĩ thầm, nhất định phải nghĩ ra cách kiềm chế đối phương mới được.
Đúng lúc này, còn dư lại một ít binh lính bắt đầu chia nhỏ ra, vòng qua Lâm Thanh Diện, xông thẳng qua tấn công về phía Thiết Diện và Vân Tịch Dao.
Nếu Vân Hạc đã nói ai dám cản trở thì cứ việc giết chết, vì thế, đám binh lính trung thành với Vân Hạc cũng không để ý nhiều đến thế.
Các anh thật sự muốn đối đầu với tôi sao? Thiết Diện cản trước mặt Vân Tịch Dao, những binh lính trước mặt đều là bạn bè anh em của anh, nhưng hôm nay lại phải cầm kiếm đối mặt với nhau.
Thống lĩnh, mau nhận lỗi với điện chủ, chúng tôi có thể không làm anh bị thương Một binh lính trong số đó nói.
Thiết Diện nắm chặt nắm tay, Vân Tịch Dao lại đứng ở phía sau anh nói: Không lẽ theo đuổi hạnh phúc của bản thân cũng là sai sao? Không sai, tôi chỉ theo đuổi hạnh phúc của tôi thôi, vậy cũng là sai sao? Thiết Diện giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, nói với người đối diện: Các anh lên đi, hôm nay cho dù tôi có tan xương nát thịt thì cũng đáng Nếu đã thế, vậy cũng đừng trách chúng tôi! Nói xong, đám binh lính này xông lên.
Thiết Diện vốn có võ nghệ xuất sắc hơn những người này, nếu là đầu tay đôi, đám binh lính này không có ai là đối thủ của anh.
Nhưng bây giờ những người này lại xông lên cùng một lượt, phải đối đầu với nhiều người như thế, Thiết Diện cũng không chịu đựng nổi.
Công chúa, cô trốn phía sau lưng tôi đi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô! Thiết Diện nói.
Trước giờ Vân Tịch Dao chưa bao giờ nhìn thấy cảnh bạo lực như thế, bây giờ sắc mặt cô tái nhợt, nhưng khi cô nhìn thấy bóng người anh dũng đứng trước mặt cô, lại dần dần cảm thấy rất yên tâm.
Thiết Diện, anh cứ chiến đấu hết mình, nếu anh chết trận, tôi nhất định cũng sẽ không sống một mình Vân Tịch Dao ở phía sau hô to.
Lúc này, trường thương trong tay Thiết Diện liên tục bay múa, bốn năm người xông đến đầu tiên đã bị ép phải lui lại.
Nhưng ngay sau đó, hai ba người lại nhảy lên cao, đâm kiếm vào Thiết Diện.
Thiết Diện chống đỡ không kịp, nhưng cũng may áo giáo trên người anh đã cứu anh một mạng.
Cho dù là vậy, anh cũng bị đánh ngã, nhưng anh không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy.
Thiết Diện, đừng chống cự nữa, nhận sai với điện chủ, chấp nhận trừng phạt! Binh lính nói.
Thiết Diện lau máu tươi trào ra trên khóe miệng, lúc này anh đã bị nội thương, nhưng cho dù là thế anh vẫn nói: Các anh cũng xông lên đi, nếu công chúa đã dũng cảm đến thế, tôi cũng không thể bỏ cuộc được.
Đảm binh lính nhìn nhau, xoay vũ khí trong tay, lại xông lên lần nữa.
Thiết Diện cắn chặt răng, đằng sau chính là cô gái anh yêu thương, bây giờ anh đã không còn đường lui nữa.
Bên này, Lâm Thanh Diện cũng cảm nhận được nhóm Thiết Diện ở phía sau lưng anh bây giờ đang gặp phải nguy hiểm.
.
Nhưng có hơn sáu bảy trăm người đang bao vây anh vào giữa, cho dù Lâm Thanh Diện đánh một đấm đánh bại một người, nhưng chờ đến khi anh chạy đến nơi giúp đỡ thì chỉ sợ Thiết Diện cũng không chống đỡ được quá lâu.
Đúng lúc này, xuyên qua khe hở của đám binh lính, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Vân Hạc đang đứng cách xa hơn chục mét.
Bắt giặc bắt vua trước! Đành phải đánh cược một lần.
Vừa nghĩ, Lâm Thanh Diện lập tức cướp một cây đao trong tay binh lính, sau đó ném mạnh về hướng Vân Hạc.
Tốc độ của đạo rất nhanh, hơn nữa uy lực cực lớn.
Vân Hạc thấy vậy, chờ đến khi ông kịp phản ứng thì đã muộn rồi.
Một đao đó của Lâm Thanh Diện cũng không có ý định giết chết Vân Hạc, chỉ là quăng về hướng đối phương, mục đích là để cho mọi người biết, nếu anh muốn giết ông ta thì đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Vân Hạc cũng không quan tâm được nhiều như thế, sau khi cảm nhận được có nguy hiểm, lập tức nhảy sang bên cạnh, muốn trốn.
Mà cú nhảy này làm thanh đao đang bay đến lập tức nhắm thẳng vào hướng ngực Vân Hạc.
Tình hình vô cùng nguy hiểm, dù sao ông cũng là ba của Vân Tịch Dao.
Ngay lúc này, hai tên binh lính hộ vệ luôn đứng bên cạnh Vân Hạc không chút do dự lập tức đứng cản trước người ông.
Lâm Thanh Diện đã sử dụng Huyền Kình, thanh đao này dễ dàng phá tan áo giáp của binh lính, sau đó đâm thủng ngực của đối phương.
rong mắt Vân Hạc đầy vẻ khiếp sợ, nếu không có hai tên lính này, chỉ sợ ông cũng đã đầu lìa khỏi cổ rồi.
Mọi người chần chừ vài giây, nhưng cũng chính vài giây này đã cho Lâm Thanh Diện cơ hội.
Anh dậm mũi chân xuống, nhảy bật lên cao sau đó đạp chân lên vai một tên lính, lại nhảy lên lần nữa.
Cứ như vậy, chỉ trong vài bước, anh đã đi đến cạnh Vân Tịch Dao và Thiết Diện.
Lúc này Thiết Diện đã đầy vết thương, áo giáp của anh cũng đã bị hỏng một vài chỗ, da thịt chỗ áo giáp bị hỏng lộ ra ngoài, chảy máu đầm đìa.
Các người còn muốn đánh nữa sao? Lâm Thanh Diện lớn tiếng hỏi.
Những người này dừng bước, bọn họ biết, một khi Lâm Thanh Diện đi vào nơi này thì bên phía bọn họ đã không còn cơ hội.
Nhưng lệnh bài vàng đã ra, bọn họ nhất định phải nghe lệnh.
Chỉ ba giây sau, bọn họ lại xông lên lần nữa.
Lâm Thanh Diện mắng thầm trong lòng, anh tính toán sơ qua, chắc đã hơn năm phút trôi qua, con đường rời khỏi bí cảnh chỉ còn mở thêm năm phút mà thôi.
Lâm Thanh Diện đá văng mọi người, lớn tiếng nói: Điện chủ Vân, lúc này nếu không phải hai tên cấp dưới của ông xả thân cứu giúp, có lẽ bây giờ ông đã chết rồi Vân Hạc cũng nghe được lời Lâm Thanh Diện nói, ông trầm giọng nói: Đó là bởi vì cấp dưới của tôi trung thành với tôi.
Không sai Lâm Thanh Diện vừa nói, vừa dùng nắm đấm mở ra một đường máu, Vân Tịch Dao và Thiết Diện bám sát theo sau lưng anh.
Nếu cấp dưới của ông đã trung thành với ông như thế, vậy sao bây giờ ông lại quyết tâm muốn đuổi giết đến cùng chứ? Hơn nữa mỗi người đều có quyền được theo đuổi hạnh phúc, điện chủ Vân, tôi không tin lúc trước ông là một con người máu lạnh vô tình! Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói.
Tim Vân Hạc run lên, cơ bắp trên mặt ông cũng run rẩy liên tục.
Tay trái Lâm Thanh Diện cầm trường thương quét ngang qua, một lượng lớn binh lính đứng đây lại ngã nhào.
Lúc này, nhóm Lâm Thanh Diện cách Vân Hạc khoảng mười mét, mà cách con đường rời khỏi bí cảnh không đến mười lăm mét.
Điện chủ Vân, khoảng cách gần như thế, tôi có hàng trăm cách để giết chết ông, đến giờ tôi vẫn không ra tay chẳng qua là vì ông là ba của Vân Tịch Dao mà thôi! Cậu! Nhớ kỹ, chẳng có ai mới sinh ra đã là cấp dưới cả, chỉ có thể nói số ông may hơn người khác, nhưng ông cũng không thể vì thế mà xem thường bất cứ người nào? Lâm Thanh Diện nói.
Tất cả dừng tay lại! Ngay lúc này, Vân Hạc đột nhiên quát lớn, tất cả binh linh đồng loạt dừng hành động.
Vân Hạc nhìn Lâm Thanh Diện vẫn còn sạch sẽ tươm tấp như lúc đầu, còn có Thiết Diện đang đỡ Vân Tịch Dao, ông đột nhiên trầm giọng nói: Tịch Dao, bây giờ ba chỉ muốn hỏi con, con muốn ở lại đây cùng ba hay vẫn muốn rời khỏi nơi này! Hừm Vân Hạc, ông nói những lời này có ý nghĩa gì sao? Cô Vân đã nói với tôi rồi, hôm nay tôi nhất định phải dẫn hai người bọn họ đi Lâm Thanh Diện nói.
Ai ngờ, lúc này, trong mắt Vân Hạc lại rơm rớm nước mắt: Tịch Dao, mẹ của con đã bỏ ba, bây giờ đến cả con cũng muốn rời bỏ ba sao? Nhưng… ba, con và Thiết Diện Vân Tịch Dao cắn môi, sau đó kiên quyết nói: Ba, con đã quyết định, con muốn sống cùng Thiết Diện, ai cũng không thể cản được, nếu ba không đồng ý, một là để bọn con rời khỏi đây, hoặc là con và Thiết Diện sẽ chết trước mặt ba Tich Dao! Vân Hạc la lớn, ông đột nhiên uể oải ngồi xuống, hai mắt vô thần: Thôi, nếu con đã nói thế, chuyện của con và Thiết Diện, ba đồng ý Thật sao? Ba, ba… đồng ý? Vân Tịch Dao nghe xong thì mặt mày lập tức vui vẻ, ngay cả Thiết Diện ít nói ít cười cũng nở nụ cười.
CHƯƠNG 1330: RỜI KHỎI BÍ CẢNH Chứ còn có thể làm sao nữa! Ánh mắt Vân Hạc đầy chua xót: Ba đứng đây nhìn thấy rất rõ tình hình khi nãy, Thiết Diện cậu ta… thật sự rất tốt với con Ba.
.
Vân Tịch Dao rưng rưng nước mắt.
Vân Hạc vung tay lên: Được rồi, nếu con muốn đi thì đi đi, Thiết Diện, nếu con gái tôi chịu bất cứ ấm ức tủi thân gì ở thế giới bên ngoài, tôi sẽ hỏi tội cậu! Điện chủ, thuộc hạ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức bảo vệ công chúa, sẽ không để cô ấy phải chịu ấm ức gì Thiết Diện quỳ xuống, trầm giọng nói.
Đi đi, đi hết đi! Vân Hạc nói, nghiêng người đi, luôn lầm bầm: Vợ bỏ tôi mà đi, bây giờ con gái cũng muốn bỏ tôi đi Vân Tịch Dao nâng Thiết Diện lên, cung kính khom người, sau đó nói với Lâm Thanh Diện: Lối ra bí cảnh sắp đóng cửa rồi, anh Lâm, mau đi thôi Lâm Thanh Diện gật đầu, dù sao thì cái tên Vân Hạc này cũng không phải quá máu lạnh, xem ra ông ấy cũng đã thấy rõ dưa hái xanh không ngọt, đương nhiên tất cả những thứ này phải có điều kiện tiên quyết là thực lực giống như sát thần của Lâm Thanh Diện thì mới thực hiện được.
Lâm Thanh Diện nhìn khu vực mặt đất nứt ra, lúc này đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Điện chủ Vân, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ mời ông ghé thăm nhà họ Lâm, trong ba ngày này nếu như có xúc phạm gì, mong ông hãy tha thứ Lâm Thanh Diện cung kính nói.
Sau đó, ba người cùng nhau đi đến lối ra.
Công chúa, Thiết Diện, chúc mừng hai người đạt được như mong muốn, bây giờ hãy đi ra ngoài cùng tôi thôi.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Tuy cuộc chiến khi này rất thảm thiết, nhưng Vân Hạc tỉnh ngộ cũng không quá trễ, nếu không có lẽ sẽ có nhiều chết đi vì chuyện này hơn.
Thiết Diện và Vân Tịch Dao đứng đối diện Lâm Thanh Diện, hai người nắm chặt tay nhau, sau đó, hai người nhìn nhau, gật đầu, giống như đã hạ quyết tâm gì đó.
Lâm Thanh Diện, hôm nay tạm biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau Vân Tịch Dao nhẹ nhàng nói.
Hả? Lâm Thanh Diện hơi khó hiểu: Công chúa, cô có ý gì, hay là.
.
Tôi và Thiết Diện đã quyết định không rời khỏi nơi này nữa, tôi cũng không thể để ba tôi ở lại nơi này một mình, như vậy ông sẽ rất cô đơn Vân Tịch Dao nói.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười: Vậy còn anh, anh cũng không đi sao? Công chúa ở đâu tôi ở đó, huống chi tôi vẫn muốn ở lại đây bảo vệ điện chủ Thiết Diện nói ôm quyền cung kính nói: Lâm Thanh Diện, ít nhiều gì cũng nhờ có anh nên tôi và công chúa mới có được như ngày hôm nay, Thiết Diện xin cảm ơn anh | Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: Nếu đã vậy, tôi tôn trọng sự lựa chọn của hai người, Thiết Diện, tôi đã làm mẫu chiêu hồi mã thương đó cho anh xem, sau này phải tập luyện nhiều hơn Đương nhiên Thiết Diện nói.
Lâm Thanh Diện, hy vọng mười năm sau anh có thể đến Vân Tịch Dao nói.
Lâm Thanh Diện xoay người nhìn cô, đồng thời cũng nhìn bí cảnh xinh đẹp này, anh nhẹ nhàng nói: Nếu, nếu đến lúc đó tôi vẫn còn sống, vậy chắc chắn sẽ đến Nói xong, anh không chút do dự đi vào lối ra.
Ngay khoảnh khắc lối ra đóng cửa lại, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Vân Tịch Dao đang ôm chặt lấy Vân Hạc.
Ra khỏi bí cảnh đơn giản hơn đi vào bí cảnh nhiều, khi Lâm Thanh Diện ra đến thế giới bên ngoài, gần như là trong nháy mắt, anh lập tức cảm nhận được thần hồn và linh khí trong cơ thể đang không ngừng lấp đầy thân thể anh.
Lâm Thanh Diện nắm chặt hai tay, lấy kiểm Trảm Tiên ra khoa tay múa chân một chút, vô cùng hưng phấn.
Cảm giác tràn ngập sức mạnh như thế này thật sự quá tốt.
Trong bí cảnh, Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi bực bội, nếu không lúc anh đánh nhau với mấy tên binh lính đó đã không cần tốn quá nhiều sức, dùng hồn lực Thiết Diện và Vân Tịch Dao đứng đối diện Lâm Thanh Diện, hai người nắm chặt tay nhau, sau đó, hai người nhìn nhau, gật đầu, giống như đã hạ quyết tâm gì đó.
Lâm Thanh Diện, hôm nay tạm biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau Vân Tịch Dao nhẹ nhàng nói.
Hả? Lâm Thanh Diện hơi khó hiểu: Công chúa, cô có ý gì, hay là.
.
Tôi và Thiết Diện đã quyết định không rời khỏi nơi này nữa, tôi cũng không thể để ba tôi ở lại nơi này một mình, như vậy ông sẽ rất cô đơn Vân Tịch Dao nói.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ cười: Vậy còn anh, anh cũng không đi sao? Công chúa ở đâu tôi ở đó, huống chi tôi vẫn muốn ở lại đây bảo vệ điện chủ Thiết Diện nói ôm quyền cung kính nói: Lâm Thanh Diện, ít nhiều gì cũng nhờ có anh nên tôi và công chúa mới có được như ngày hôm nay, Thiết Diện xin cảm ơn anh Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: Nếu đã vậy, tôi tôn trọng sự lựa chọn của hai người, Thiết Diện, tôi đã làm mẫu chiêu hồi mã thương đó cho anh xem, sau này phải tập luyện nhiều hơn Đương nhiên Thiết Diện nói.
Lâm Thanh Diện, hy vọng mười năm sau anh có thể đến Vân Tịch Dao nói.
Lâm Thanh Diện xoay người nhìn cô, đồng thời cũng nhìn bí cảnh xinh đẹp này, anh nhẹ nhàng nói: Nếu, nếu đến lúc đó tôi vẫn còn sống, vậy chắc chắn sẽ đến Nói xong, anh không chút do dự đi vào lối ra.
Ngay khoảnh khắc lối ra đóng cửa lại, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Vân Tịch Dao đang ôm chặt lấy Vân Hạc.
Ra khỏi bí cảnh đơn giản hơn đi vào bí cảnh nhiều, khi Lâm Thanh Diện ra đến thế giới bên ngoài, gần như là trong nháy mắt, anh lập tức cảm nhận được thần hồn và linh khí trong cơ thể đang không ngừng lấp đầy thân thể anh.
Lâm Thanh Diện nắm chặt hai tay, lấy kiểm Trảm Tiên ra khoa tay múa chân một chút, vô cùng hưng phấn.
Cảm giác tràn ngập sức mạnh như thế này thật sự quá tốt.
Trong bí cảnh, Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi bực bội, nếu không lúc anh đánh nhau với mấy tên binh lính đó đã không cần tốn quá nhiều sức, dùng hồn lực khống chế tất cả bọn họ là có thể nhẹ nhàng dẫn hai người Vân Tịch Dao rời khỏi nơi này.
Khung cảnh sa mạc vẫn giống hệt như lúc Lâm Thanh Diện mới đến.
| Lâm Thanh Diện đeo kính râm, đi dọc theo con đường từng đi rời khỏi nơi này.
Trấn nhỏ Tây Bắc, chú Mã đã tổ chức một bữa tiệc rượu ở một khách sạn ở trấn nhỏ.
Chúc mừng thiếu chủ bình an quay về! Sau khi chú Mã nhìn thấy Lâm Thanh Diện, kích động nói, thật ra ông đã ở khách sạn này đợi suốt ba ngày.
Lâm Thanh Diện ngồi đối diện chú mã, mà điều làm Lâm Thanh Diện kinh ngạc chính là, lại có thêm một cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh chú Mã.
Cô gái đó vô cùng xinh đẹp, có làn da trắng nõn không tương xứng với khu vực đầy đất vàng này.
Cô là? Lâm Thanh Diện hỏi.
Không đợi chú Mã nói gì, cô gái trẻ đã tự giới thiệu: Tôi tên Quan Duyệt, là cháu ngoại của chú Mã, mấy hôm trước đến tìm cậu của tôi, cậu đã dẫn tôi đi vào sa mạc cùng, đợi suốt mấy ngày trời, anh là Lâm Thanh Diện sao? Lâm Thanh Diện gật đầu, cô gái có tính tình ngay thẳng như thế đúng là làm người ta rất thích.
Wow, tôi cứ nghe người ta kể, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người sống rồi Quan Duyệt hưng phấn nói.
Chú Mã nhíu mày: Duyệt, ăn nói không biết lễ phép gì cả, cái gì mà thấy người sống chứ? Nói xong, chú Mã xin lỗi Lâm Thanh Diện: Con bé này bị bọn tôi cưng chiều từ nhỏ sinh ra hư, nói chuyện không biết lớn nhỏ, xin thiếu chủ tha lỗi Không sao, tôi cũng không phải người xoi mói như thế Lâm Thanh Diện mỉm cười nói.
Cậu, cậu thấy chưa, anh Lâm cũng chưa nói gì, cậu đừng la con Quan Duyệt nói, ngưỡng mộ nhìn Lâm Thanh Diện: Anh Lâm, anh thật sự giống như trong lời đồn sao? Mọi người đồn tôi như thế nào? Lâm Thanh Diện dạt dào hứng thú hỏi, thật ra anh cũng rất muốn nghe người khác nói xem người bên ngoài đánh giá anh như thế nào.
Bọn họ đều nói thiếu chủ nhà họ Lâm nổi giận là nước C run, không chỉ gia sản giàu có, còn rất giỏi võ, chỉ cần người nào đắc tội với anh đều sẽ rất thê thảm, nhẹ thì tan cửa nát nhà, nặng thì chết luôn.
Nói xong, Quan Duyệt chu môi quan sát Lâm Thanh Diện: Nhưng tôi cảm thấy anh trông cũng không kinh khủng như trong lời đồn, là một người rất bình thường Lâm Thanh Diện cười khổ lắc đầu, xem ra người bên ngoài đã xem anh sát thần, nhưng lại không biết những người lúc trước anh giết chết đều là những người chuyên làm việc ác, thật sự đáng chết.
Tôi vốn rất bình thường, cũng không ghê gớm như bên ngoài đồn thổi Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.
Quan Duyệt cười nói: Đúng đó, nhưng mà cậu của tôi cung kính với anh như thế, chắc là rất sợ anh đúng không? Lâm Thanh Diện cười nói: Làm gì có, chú Mã rất tốt, lần này vào sa mạc chú ấy đã giúp tôi rất nhiều Được rồi, Duyệt, để thiếu chủ ăn gì đã, đừng có hỏi mãi như thế.
Nói xong, chú Mã đặt đĩa thịt dê xé tay trước mặt Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện ăn thịt, uống rượu, đang ở Tây Bắc nên tính tình cũng hào phóng hơn.
Thiếu chủ, có một chuyện tôi muốn nhờ cậu giúp Chú Mã nói.
Lâm Thanh Diện nhìn ông, đặt ly rượu xuống: Nói đi, nếu tôi giúp được sẽ giúp Là… chuyện của Duyệt Chú Mã nói.
Quan Duyệt ở bên cạnh nghe xong, vội vàng nói: Cậu, không phải chúng ta đã nói rồi sao, chuyện của con con sẽ tự xử lý, không cần người khác giúp Nhưng… chuyện này có liên quan đến tính mạng của con! Chú Mã vội vàng nói.
Cậu! Quan Duyệt nhíu mày, quay đầu sang một bên giận dỗi.
Sao vậy? Duyệt gặp phải chuyện gì sao? Lâm Thanh Diện hỏi.
Chú Mã hơi khựng lại, nói: Thật ra con bé đang mắc bệnh nặng, mấy năm nay đã tìm không ít bác sĩ tài giỏi, tình hình con bé cũng tốt hơn, nhưng nếu muốn trị | tận gốc thì cần thêm một loại dược liệu nữa Dược liệu gì, không lẽ bên ngoài thị trường không có bán sao? Lâm Thanh Diện hỏi.
Chú Mã lắc đầu: Dược liệu này gọi là cỏ linh thủy, chỉ có ở Tây Bắc mới có, hơn nữa rất quý hiếm, tôi đã hỏi thăm suốt mấy năm này, cuối cùng tôi hỏi thăm được có linh thảo ở ngay trong trấn nhỏ này Ở ngay đây? Vậy đi mua là được, bao nhiêu tiền tôi trả cho.
Lâm Thanh Diện tùy ý nói.
Không phải chuyện tiền, chủ cũ có linh thủy là một tên ngang ngược nhất trấn nhỏ này, tên là Giang Tiểu Man… tên đó nói có thể đưa có linh thủy cho chúng tôi, nhưng mà muốn Duyệt phải ở lại hầu hạ tên đó năm năm Chú Mã nói.
Vớ vẩn! Lâm Thanh Diện vỗ bàn, đứng dậy nói: Chú Mã, sao lúc trước chú không nói cho tôi biết việc này! Tôi biết lần này thiếu chủ phải vào bí cảnh, sợ làm trễ nãi cậu nên vẫn chưa nói Chú Mã nói: Hơn nữa điều kiện của người này cũng quá vô lễ, lúc trước tôi đi lý luận với tên này, còn bị đánh bị thương | Lâm Thanh Diện nhíu mày, anh là thiếu chủ Quan Lĩnh, chú Mã là người của Quan Lĩnh, lại bị người khác đánh bị thương, Lâm Thanh Diện không thể bỏ mặc được.
Cậu, cậu đừng nói nữa, tên kia ngang ngược vô lý, chúng ta không cần cầu xin anh ta Quan Duyệt nói.
Nhưng bệnh của con không thể kéo dài được nữa.
Chú Mã nói.
Lâm Thanh Diện rời bàn, mặt mày âm trầm nói: Chú Mã, chú dẫn đường, chúng ta đi gặp tên Giang Tiểu Man này! Không nói nhiều thêm nữa, Lâm Thanh Diện kéo Duyệt và chú Mã ra khỏi nhà hàng.
Xem tiếp...
Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License