con-mat-ao-thi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1261: LÂM THANH DIỆN XUỐNG NÚI Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện mặc bộ quần áo đơn giản do Điền Uyên đã chuẩn bị cho mình bước ra khỏi Dược Thần Cốc.

Vào Dược Thần Cốc lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên mà Lâm Thanh Diện xuống núi.

Ở trong núi mấy ngày, Lâm Thanh Diện hấp thu được rất nhiều linh khí, chính vì vậy mà lần này tốc độ đi ra Dược Thần Cốc nhanh hơn lúc trước rất nhiều.

Vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, Lâm Thanh Diện đã đến vị trí trấn nhỏ giao nhau với Dược Thần Cốc.

Các anh đi qua các chị đi lại, có người nào cần dược liệu không? Linh dược của Dược Thần Cốc chữa khỏi bách bệnh.

… Ở dưới núi, âm thanh la lớn nối liền không dứt.

Nơi đây là chân núi Dược Thần Cốc, bởi vì vô cùng gần với Dược Thần Cốc, chính vì vậy mà phẩm chất của dược liệu so với trên thị trường tốt hơn không ít.

Không giống như những người bán hàng khác, trên mặt của bác gái có nếp nhăn rất sâu, quần áo trên người cũ kỹ, bước đi tập tễnh, sau khi khom lưng bước được mấy bước thì ngồi trên tảng đá.

Giỏ tre đó được dùng một miếng vải màu trắng che kín, nhưng mà nhãn lực của Lâm Thanh Diện phi phàm, vẫn có thể thông qua khe hở của giỏ trúc mà nhìn thấy ở bên trong chứa cái gì.

Là nhân sâm.

Lâm Thanh Diện thầm thì nói, hơn nửa phán đoán sơ bộ trong cái rổ của bà cụ này có chứa nhân sâm, tuổi thọ tuyệt đối không phải là thấp.

Nghĩ đến những lời mà Điền Uyên đã nói, dược liệu quan trọng nhất của Khí Hồn đan đó chính là nhân sâm, tuổi thọ của nhân sâm càng dài thì phẩm chất của Khí Hồn đan cũng càng tăng cao hơn.

Lâm Thanh Diện dạo bước đi về phía bác gái, bác gái này không giống với những người buôn bán ép khách hàng, người khác cũng không biết là bà ta bán cái gì, chính vì vậy mà người xung quanh không phải là rất nhiều.

Đúng vào lúc này, có một người đàn ông đeo kính đen, ăn mặc tươm tất bước xuống từ chiếc xe MercedesBenz của anh ta.

Bà cụ, trong cái giỏ của bà đựng cái gì vậy, che che giấu giấu như thế có bán hay không? Lúc người đàn ông đi đến bên cạnh bà cụ, anh ta xốc miếng vải trắng ở trên cái rổ lên.

Ông chủ này, sao cậu lại có thể thô lỗ như vậy được chứ? Cái này của tôi chính là bảo vật gia truyền của gia đình tôi, nếu như không phải do cuộc sống ép buộc, thật sự không có cách nào khác, tôi mới không bán nó đi.

Bà cụ nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở.

Bảo bối hả? Cái dạng nghèo kiết xác giống như bà có thể có bảo bối gì được chứ? Người đàn ông đều mang theo vẻ mặt khinh thường, chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua bên trong giỏ tre, rốt cuộc tầm mắt cũng đã ngớ ra.

Người đàn ông nhanh chóng tháo kính râm xuống, lập tức ngồi xổm xuống.

Đầu tiên là anh ta cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có người nào chú ý đến chuyện ở bên đây, vội vàng nói: Bà cụ, thứ này của bà là gì vậy? Sáu trăm hoặc chín trăm triệu hả? Người đàn ông lắc lắc đầu: Bà suy nghĩ nhiều rồi, nhân sâm này của bà mang đến thị trường giá trị tối đa của nó cũng chỉ khoản chín triệu hoặc mười hai triệu mà thôi.

Hả? Chuyện này… chuyện này sao có thể được chứ? Cậu đừng cảm thấy tuổi của tôi lớn rồi cho nên lừa gạt tôi nha.

Bác gái giật mình nói, giọng điệu bối rối.

Góic nhân sâm này chỉ là toàn bộ hi vọng để bà ta cứu lấy con trai của mình, bây giờ nghe thấy đối phương đưa ra một cái giá như vậy, giống như là trời sập.

Thật đó, tôi là thương nhân đứng đắn, tới đây mua dược liệu vài chục năm rồi, gốc nhân sâm ở trong tay của bà, tôi thấy đây là nhân sâm được nuôi, căn bản cũng không phải là nhân sâm ở trên núi, cho nên chỉ có giá trị chín triệu tới mười hai triệu mà thôi.

Người đàn ông châm một điếu thuốc, mắt nhìn bác gái.

Nuôi… được nuôi? Lông mày của bác gái cau lại: Chuyện này không có khả năng đâu, đây chính là năm đó do ông ngoại của tôi đi lên núi hái được nó.

Lấy ra đây đi, bà nhìn màu sắc của nó đã ngã vàng rồi kìa, nhìn có vẻ như là được lưu huỳnh hun qua rồi.

Người đàn ông nói xong, lại vươn ba ngón tay ra: Như vậy đi, tôi thấy một mình bà vì con trai của bà cũng không dễ dàng, tôi đưa ra một con số, nếu như đồng ý thì cứ bán, không đồng ý thì bà tìm người khác.

Chín mươi triệu, bà thấy như thế nào? Chín mươi triệu hả? Ánh mắt của bác gái lấp lóe, giá tiền này cũng quá kém so với trong dự đoán của bà ta rồi.

Giá này đã rất cao rồi đó, nếu không thì tôi có lòng tốt cho bà thêm ba mươi triệu, cao nhất là 120 triệu, không bán thì tôi lập tức đi ngay.

Người đàn ông có vẻ mất kiên nhẫn.

Bác gái nhất thời có chú không nắm bắt kịp, về phần xuất sứ của nhân sâm, bà cũng chỉ được nghe người lớn trong nhà truyền lại, còn là được trồng nhân tạo hay tự mọc, bà ta cũng không rõ cho lắm.

Chuyện ngày… Bác gái cũng không biết là đối phương nói thật hay giả.

Lúc đến đây bà ta đã cố ý quan sát nhân sâm ở trong tay của những người bán hàng rong ở chỗ này, đúng là giống như đối phương đã nói, nhân sâm của mình lớn hơn rất nhiều so với cái trọng tay của những người bán hàng.

Nếu không thì cậu lại thêm ba mươi triệu nữa đi, 150 triệu, như thế nào? Bác gái nói.

150 triệu hả? Bà cụ à, hôm nay bà ra ngoài gặp người tốt rồi đó, tôi không dài dòng với bà nữa, 150 thì 150.

Người đàn ông quyệt miệng nói: Nói thật thì nếu như không phải tôi thấy bà đáng thương, thế thì tôi cũng không đồng ý đưa cho bà 150 triệu đâu, thiệt tình, lần này thật sự lỗ vốn rồi, còn không đủ tiền xăng nữa.

Nói xong, người đàn ông quay lại trong xe, sau đó lấy ra một xấp tiền năm trăm nghìn màu đỏ thật dày từ bên trong ra.

Đây nè, 150 triệu, bà có cần đếm lại một chút không? Sau khi đưa tiền cho bác gái, người đàn ông không kịp chờ đợi mà chụp luôn cả cái giỏ trúc vào trong tay.

Bác gái nghèo khó hơn nửa đời người, có khi nào nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu.

Không cần đếm không cần đếm, tôi tin cậu mà.

Bác gái nói.

Người đàn ông căn bản cũng không thèm nhìn bà ta thêm một cái nào, khóe miệng không kiềm chế được mà nở một nụ cười.

Ha ha, bà cụ, bà bị chơi xỏ rồi, gốc nhân sâm nhà của bà đâu chỉ có cái giá sáu trăm triệu, không chừng nó còn có giá bốn tỷ nữa là.

Cậu… cậu nói cái gì hả? Bà cụ kinh ngạc nhìn đối phương.

Tôi nói là bà đã bị tôi lừa rồi, có điều là làm ăn thì phải làm ăn có nguyên tắc, ai kêu bà dễ dàng bị lừa gạt như vậy chứ.

Người đàn ông cười to, nói quay đầu đi ngay.

Bác gái biết được sự thật, đặt mông ngồi dưới đất kêu trời trách đất, không ngờ tới là bảo vật gia truyền của mình lại chỉ bán đi với cái giá 150 triệu.

Người đàn ông đeo kính râm căn bản lười nhác quan tâm tới việc bác gái tìm cái chết, anh ta mang theo giỏ tre quay người chui vào trong chiếc xe Đại G.

Xe khởi động, trong miệng của người đàn ông ngâm nga một ca khúc vui sướng.

Đột nhiên bóng dáng của Lâm Thanh Diện lại xuất hiện trước xe của anh ta.

Cửa sổ xe kéo xuống, người đàn ông chửi ầm lên: Muốn chết hả, tránh ra cho tôi nhanh đi.

Lâm Thanh Diện vốn dĩ không quan tâm, chỉ là thấp giọng nói: Để lại nhân sâm, tôi thả anh đi.

 CHƯƠNG 1262: NGƯỜI SỐNG Ở TRÊN NÚI Con mẹ nói, anh là ai vậy hả, nếu không thì ông đây sẽ lái xe đụng anh.

Người đàn ông mắng chửi.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện căn bản cũng không có ý muốn tránh ra, ánh mắt lạnh lùng.

Bà nội nó! Người đàn ông đạp lấy chân ga, giả vờ như là muốn đụng vào người của Lâm Thanh Diện.

Tôi đếm đến ba, nếu như anh không chịu tránh ra thì tôi sẽ đụng vào anh.

Người đàn ông hét lớn lên.

Ba giây trôi qua, cuối cùng người đàn ông đeo kính râm vẫn không chạy về phía Lâm Thanh Diện, anh ta đẩy cửa xe mang theo lửa giận ngùn ngụt đi về phía Lâm Thanh Diện, trực tiếp dùng sức đẩy vào bả vai Lâm Thanh Diện.

Một cái đẩy này Lâm Thanh Diện không hề nhúc nhích tí nào, nhưng mà anh ta lại lùi về phía sau mấy bước.

Mẹ nó, đụng vào anh làm dơ xe của tôi.

Người đàn ông tức giận nói.

Quan sát Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới một lần, nhìn thấy Lâm Thanh Diện mặc quần áo giản dị cũng không giống như là người giàu có, vậy mà cũng dám phách lối.

Nói cho anh biết đừng có cản đường, nếu không thì nắm đấm của ông đây cũng không phải sống vô dụng bấy lâu nay đâu.

Biểu cảm của Lâm Thanh Diện lạnh lùng, đi thẳng đến bác gái ở phía bên kia đỡ bà ta lên.

Trả nhân sâm lại cho bà ấy, tôi thả anh đi.

Lâm Thanh Diện nói.

Cút đi! Mẹ nó chứ anh là ai vậy hả, không có đạo lý đồ Vương Giai Trí tôi ăn rồi mà nhả ra đâu.

Ông chủ này, cậu thương tình tôi đi.

Bác gái ở một bên khóc lóc kể lể: Đồ cũng đã bị cậu lấy đi rồi, cậu xem xem bản thân cậu cũng đã nói nếu như cái này được bán trên thị trường thì có giá trị ít nhất là bốn tỷ, nếu không thì cậu thêm chút nữa đi, chỉ cần cho tôi sáu trăm triệu để tôi cầm lấy để cứu con trai tôi là được rồi, cầu xin cậu.

Cút đi! Vương Giai Trí gắt giọng nói: Cái bà già này nói chuyện có thể tích đức một chút được hay không hả? Cái gì gọi là tôi lừa gạt bà cơ chứ, chẳng lẽ cái này không phải là do bà tự tay giao gốc nhân sâm này vào trong tay của tôi à, về phần con trai của bà có sống hay chết thì có liên quan gì tới tôi.

Cậu… bác gái che lấy nước mắt trong đôi mắt với nếp nhăn chằng chịt, bà ta không phải bởi vì mình bị thua thiệt mà rơi nước mắt, mà là bởi vì bà ta cảm thấy áy náy vì không có năng lực cứu con trai.

Xì, đồ của ông đây, cái bộ dạng này của bà có thể cầm được 150 triệu của ông đây thì đã nên cảm ơn trời đất rồi đó.

Vương Giai Trí nói, di chuyển tầm mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện: Đáng chết, làm ông đây lãng phí thời gian ở chỗ này, cái loại phế vật giống như các người nên ở nhà thì ở nhà đi, ra ngoài kẻo mất mặt xấu hổ.

Nói xong, anh ta đi về phía chiếc xe của mình, không ngờ đến là trong khoảnh khắc hô hấp Lâm Thanh Diện đã ngăn cản ở trước mặt của đối phương.

Tôi nói là cái thằng nhóc thối rốt cuộc là anh muốn làm cái gì hả, không phải là anh muốn ép tôi ra tay đó chứ.

Vương Giai Trí tức giận nói.

Trả nhân sâm lại cho bà ấy.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Cút đi, cũng không biết là cái thằng cha này xuất hiện từ đâu ra xen vào việc của người khác.

Nói xong, Vương Giai Trí lại đẩy Lâm Thanh Diện một lần nữa, lần này sức lực của anh ta còn lớn hơn so với lúc nãy.

Mà Lâm Thanh Diện cũng âm thầm phát ra lực lượng, chỉ là bả vai hơi lắc một cái đối phương liền bay thẳng ra bên ngoài mấy mét.

Được, quả nhiên là người sống trên núi, khí lực lại lớn như thế.

Vương Giai Trí vỗ vỗ bụi đất ở trên người, khinh bỉ nói: Nhưng mà khí lực có lớn đi nữa thì đầu óc cũng không thể sử dụng, nhìn thấy chiếc xe này chưa, cả một đời anh cũng không mua nổi nó đâu, nếu không thì anh làm vệ sĩ cho tôi đi, mỗi tháng tôi sẽ cho anh sáu triệu, anh xem xem như thế nào.

Trả nhân sâm lại cho bà ấy.

Lâm Thanh Diện bước lên một bước, trong mắt mang theo sự hung tàn.

Có thể nói ra cái câu kêu gia chủ nhà họ Lâm làm vệ sĩ cho mình, ngày tháng tốt đẹp của cái tên này nên chấm dứt rồi.

Ông đây không cho đó, tôi cũng không tin là anh còn dám ăn cướp trắng trợn.

Vương Giai Trí lớn tiếng nói.

Vậy thì tôi sẽ cướp nó.

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện bình tĩnh, đoạt lấy nhân sâm từ trong tay của một người bình thường, chuyện này đối với Lâm Thanh Diện mà nói nó đơn giản giống như là hô hấp.

Sau khi Vương Giai Trí nghe xong, sửng sốt một giây.

Trong một giây này gốc nhân sâm đó tính cả giỏ tre đều bay vào trong tay của Lâm Thanh Diện giống như là làm ảo thuật.

Bà, cái này là của bà, bà cất kỹ nó đi.

Lâm Thanh Diện đặt giỏ tre lên trên tay của bác gái, bác gái cảm động đến rơi nước mắt.

Cậu à, cậu làm như thế này… kêu tôi phải cảm tạ cậu như thế nào đây? Mà Vương Giai Trí ở bên đây đã hoàn toàn hóa đá.

Anh ta ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Diện, trong miệng lại lẩm bẩm: Gặp quỷ rồi, gặp quỷ rồi.

Khóe miệng của Lâm Thanh Diện mang theo nụ cười, đưa lại số tiền bốn triệu mà lúc nãy mà Vương Giai Trí đã đưa cho bác gái.

Anh cầm lấy số tiền này đi.

Lâm Thanh Diện nói xong lại đi về phía đối phương.

Anh đừng có đến đây.

Vương Giai Trí vội vàng nói, bây giờ anh ta thấy Lâm Thanh Diện quả thật không phải là người bình thường.

Lâm Thanh Diện hơi mỉm cười, đặt tiền ra trên mặt đất.

Đúng là mình vừa mới bộc lộ một chút tài năng nhỏ, đối với người bình thường mà nói quả thật có thể thay đổi thế giới quan của người ta.

Vương Giai Trí vừa cảnh giác nhìn Lâm Thanh Diện vừa chậm rãi di chuyển bước chân.

Yên tâm đi, anh cứ việc lấy tiền, anh cảm thấy nếu như tôi không muốn cho anh thì cho dù anh có cẩn thận từng li từng tí thì có lợi ích gì đâu? Lâm Thanh Diện trêu ghẹo nói.

Vương Giai Trí thầm nhủ trong lòng, cái tên này nói cũng đúng, chỉ dựa vào thân thủ lúc nãy muốn cướp đi đồ vật từ trong tay của mình thật sự quá đơn giản.

Sau khi cầm được tiền, Vương Giai Trí liền vội vàng chui lên trên xe, đạp chân ga vội vàng chạy khỏi.

Cho dù anh có biết đánh nhau đi nữa thì cũng là một tên nghèo nàn.

Sau khi ném xuống câu nói này, Vương Giai Trí lái xe thật nhanh vội vàng chạy đi xa.

Lâm Thanh Diện cũng không thèm phản ứng, dù sao thì người không có thực lực cũng chỉ có thể nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.

Bác gái, thương nhân hám lợi ở nơi này quá nhiều, cần phải cất kỹ đồ vật, bác mau về nhà đi.

Lâm Thanh Diện nói với bác gái này: Gốc nhân sâm này của bác nếu như mà muốn bán với một giá thật tốt thì tôi đề nghị là bác nên đến phòng đấu giá thử đi, ở nơi đó sẽ không lừa gạt bác đâu.

Cảm ơn cậu nha cậu trai trẻ.

Bác gái cảm kích nói: Lúc nãy là do cậu đã giúp tôi, chỉ cần có thể cho tôi sáu trăm triệu cứu con trai của tôi thì gốc nhân sâm này sẽ bán cho cậu, phòng đấu giá mà cậu nói ấy tôi còn không biết cánh cửa của nó ở đâu nữa, chỉ là không biết rằng cậu… có số tiền này không? Trong mắt của Lâm Thanh Diện mang theo ý cười, đừng nói là sáu trăm triệu, cho dù là bốn mươi tỷ thì anh tiêu xài cũng không thèm chớp mắt một cái nào.

Thấy đối phương không nói chuyện, bác gái vội vàng nói: Cậu à, không phải là bác gái chê cậu nghèo đâu, những lời mà lúc nãy tôi nói cậu đừng có để ý tới nha, chỉ là hiện tại con của tôi rất nguy hiểm, nếu không thì tôi tặng cho cậu gốc nhân sâm này cũng được nữa là, dù sao thì để ở chỗ của tôi cũng không có tác dụng.

Không đâu bác gái, sáu trăm triệu đối với tôi mà nói không tính là cái gì hết, chỉ là giá trị gốc nhân sâm này của bác không chỉ dừng ở con số sáu trăm triệu.

Lâm Thanh Diện nói.

Cậu có sáu trăm triệu hả? Bác gái vui vẻ: Vậy thì hay quá rồi, vậy thì cậu cầm lấy nhân sâm này đi.

Không nói lời nào, bác gái giao giỏ tre vào trong tay của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhìn củ sâm ở bên trong, rễ của củ sâm được buộc vào một sợi dây màu đỏ.

Đầu củ sâm này thật sự rất dài, bề ngang cũng to, thân và rễ của nó cũng dài như nhau, màu sắc rất đậm, đồng thời vỏ của củ sâm mỏng và dày, có rất nhiều cục, đồng thời dùng mắt thường có thể nhìn thấy ra được.

Phán đoán sợ bộ gốc nhân sâm này đã hơn nghìn năm.

Nếu như vậy thì tôi nhận nó vậy.

Nghĩ đến gốc nhân sâm này rất có thể sẽ tạo ra Khí Hồn đan, đúng lúc mình cũng đang cần nó, Lâm Thanh Diện cũng không từ chối nữa.

Vậy… sáu trăm triệu.

Bác gái nhỏ giọng nói.

Yên tâm đi bác gái, tôi đưa bác ngay.

Nói xong, Lâm Thanh Diện lấy một thẻ ngân hàng đặt vào trong tay của đối phương: Bác hãy giữ cái thẻ này thật kỹ.

À.

Bác gái gật gật đầu, đợi sau khi Lâm Thanh Diện đi rồi bà ta vội vàng đi về phía người bán hàng ở bên kia.

Đây không phải là người trong thôn của chúng ta mà bà Trương, sao lại đến đây vậy? Người bán hàng nói chào hỏi với bà Trương ở cùng thôn.

Lão Mã, người khác đưa cho tôi một cái thẻ, xem xem có thể xem được giúp tôi ở bên trong có sáu trăm triệu không vậy.

Bà Trương vội vàng nói.

Trong lòng của bà ta rất rõ ràng, nếu như Lâm Thanh Diện cũng lừa gạt bà ta thì lúc này đuổi theo chắc còn có thể đuổi được.

Được rồi, ở chỗ của tôi có cái máy pos, để tôi kiểm tra giúp cho bà.

Lão Mã không để ý cắm thẻ vào trong máy pos, trôi qua mười mấy giây sắc mặt của ông ta thay đổi.

Sao vậy, có phải là có sáu trăm triệu không thế? Bà Trương căng thẳng hỏi.

Sáu trăm triệu hả? Cái này con mẹ nó có vỏn vẹn hai mươi bốn tỷ luôn đó.

Lão Mã lớn tiếng nói: Bà Trương, bà phát tài rồi! Hai, hai mươi bốn tỷ hả? Bà Trương nắm cái thẻ ngân hàng ở trong tay, nhìn Lâm Thanh Diện đã biến mất, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Lúc nãy bà ta còn nghi ngờ là người ta có lừa gạt mình hay không, hiện tại xem ra là mình suy nghĩ nhiều rồi.

 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1263: HOÀN TOÀN THUA RỒI Nơi mua sắm gần nhất so với Dược Thần Cốc đó chính là khu trấn nhỏ mà Lâm Thanh Diện đã từng tới.

Không biết là bọn người Lương Cung Nhạn Sương đã đi chưa nữa.

Lâm Thanh Diện thầm nghĩ ở trong lòng, cũng không có dự định đi đến khách sạn Song Mộc để tìm tòi thực hư.

Bây giờ đã không còn giống như lúc trước đến đây, hiện tại trấn nhỏ đã khôi phục lại sức sống ngày trước.

Tất cả các cửa hàng trên đường phố đã khôi phục lại việc kinh doanh, mọi người cũng bỏ đi khẩu trang, tự do hô hấp không khí một lần nữa.

Đi đến trong một cửa hàng trên trấn nhỏ, Lâm Thanh Diện bước vào trong.

Tùy ý đi dạo trong mấy cửa hàng bán đồ dành cho nam, Lâm Thanh Diện cũng không nhìn thấy quần áo phù hợp.

Bình thường cũng rất ít khi đi dạo phố, trên cơ bản quần áo của anh đều là do Hứa Bích Hoài phụ trách.

Kính chào quý khách, anh đến đây mua quần áo à, cửa hàng của chúng ta vừa mới được khai trương vào ngày hôm qua, mua chín trăm nghìn thì sẽ được giảm bốn trăm năm mươi nghìn.

Một nhân viên bán hàng đi đến chào hàng với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện khách khí từ chối, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ là nhìn mình rất nghèo túng hả? Chỉ xứng đáng với giá tiền với loại quần áo này? Nhưng mà khi nhìn thấy nhãn hiệu của quần áo đang mặc trên người mình do Điền Uyên chuẩn bị cũng không được gọi là quần áo, Lâm Thanh Diện cũng không còn so đo nhiều như vậy nữa.

Rốt cuộc là Lâm Thanh Diện đã dừng lại ở một cửa hàng bán quần áo dành cho nam.

Có vẻ như là kiểu dáng của cửa hàng này không tệ lắm.

Vừa mới bước vào, Lâm Thanh Diện đã bị một âm thanh hấp dẫn.

Khóe miệng của anh cong lên, lộ ra một nụ cười.

Người này không phải là ai khác, chính là Vương Giai Trí mà lúc nãy anh vừa mới gặp.

Chỉ là lúc này ở bên cạnh của Vương Giai Trí có một người phụ nữ đang đứng đó.

Vương tổng, anh đừng có tức giận nữa mà, không phải là em đi mua quần áo với anh đó ư, anh bớt giận đi, đừng có so đo với người ở trên núi đó nữa mà.

Cô gái ở bên cạnh nũng nịu nói.

Em thì biết cái gì chứ, em có biết là nhân sâm của bà cụ đó có giá trị bao nhiêu tiền không hả, ít nhất là có giá mười lắm tỷ lận đó.

Bà nội nó chứ, nếu như không phải là do thằng nhóc đó thì ngày hôm nay tôi đã phát tài rồi.

Vương Giai Trí nói những chuyện vừa xảy ra lúc nãy, anh ta vẫn cảm thấy tức giận như cũ.

Được rồi được rồi, anh đừng có nóng giận nữa mà, cùng lắm thì tối nay người ta nghe theo sự sắp xếp của anh.

Cô gái lên tiếng nói, thể hiện sức quyến rũ với Vương Giai Trí.

Trong nháy mắt ánh mắt của Vương Giai Trí trở nên hèn mọn: Là em nói đó nha, nhưng mà không cho chơi xấu đâu.

Nói xong, anh ta nhẹ nhàng ôm eo của cô gái đó, lại hôn một ngụm lên trên mặt của đối phương.

Hắc hắc, cái thằng nhóc cho dù có lợi hại thì sao chứ, tiền tài, phụ nữ, tôi cần cái gì thì có cái đó, anh ta chả là cái thá gì hết.

Đúng vậy đó Vương tổng, anh cũng đừng có quên là em nhìn trúng đôi khuyên tai đó… Yên tâm đi, chẳng phải chỉ là chuyện chín trăm triệu thôi hả, chuyện nhỏ, có đều là tối nay phải nhìn biểu hiện của em rồi.

Vương Giai Trí cười nói, tay đặt bên eo của đối phương và nắm chặt hơn một chút.

Lúc bọn họ đi dạo với nhau được nhiên Vương Giai Trí giống như là gặp quỷ mà đứng yên tại chỗ, hai mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện ở đối diện.

Xem ra là hai người chúng ta rất có duyên với nhau.

Lâm Thanh Diện mỉm cười chào hỏi.

Anh, anh muốn làm cái gì, không phải là anh muốn cướp bóc tôi đó chứ.

Vương Giai Trí căng thẳng nói, dù sao thì đó đối phương cũng biết trên người mình có sáu trăm triệu tiền mặt.

Cái gì ăn cướp cả? Nghe thấy Vương Giai Trí nói như vậy, nhân viên cửa hàng ở bên cạnh cũng lập tức khẩn trương nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

Yên tâm đi, anh chẳng có cái gì đáng để tôi cướp đâu, tôi đến đây để mua quần áo.

Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.

Mua quần áo hả? Sau khi Vương Giai Trí nghe xong, ngược lại là thả lỏng hơn một chút.

Cô gái ở bên cạnh sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì lập tức đoán được đây chính là cái người sống trên núi mà Vương Giai Trí đã nói tới.

Quần áo này là thứ mà anh có thể mua được à, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của anh đi, mấy cái loại hàng giảm giá được bày ở dưới đất bán ở ngoài cửa mới phù hợp với anh đó.

Cô gái khinh thường nói.

Sao vậy, quần áo ở đây rất đắt à? Từ trước đến nay, Lâm Thanh Diện mua quần áo đều không hỏi giá cả, giờ phút này ánh mắt của anh quét nhìn lên giá ở trên bảng, một cái áo thun bình thường mà cũng phải mua với giá mấy triệu bạc, áo khoác đồ vest cái gì đó vàng lại có giá trị mấy chục triệu.

Giá tiền này… vẫn bình thường mà.

Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.

Xời, giả vờ làm hảo hán hả? Cô gái bĩu môi.

Lâm Thanh Diện không thèm để ý nhiều như vậy, nói với nhân viên của cửa hàng: Làm phiền cô đưa bộ đồ vest cho tôi thử một chút.

Anh chắc chắn… bộ đồ này là kiểu dáng mới nhất có giá ba trăm chín mươi triệu.

Nhân viên cửa hàng cẩn thận nói.

Tôi chắc.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, nhận lấy bộ đồ.

Chờ đã.

Một bộ đồ vest có giá trị ba trăm chín mươi triệu, trích phần trăm ra cho mình cũng chỉ có hai mươi bốn hai mươi lăm triệu, vụ làm ăn này không thể thất bại được.

À, bộ quần áo ở trong tay của anh là hàng đặc biệt, chuyện này anh em xem nếu như anh không mua thì anh tặng lại cho quý khách này đi? Nhân viên cửa hàng dò hỏi.

Cô cảm thấy là tôi mua không nổi? Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu lại: Ai tới trước tới sau, là tôi lấy bộ quần áo này trước, cho nên cho dù tôi có mua hay không mua thì cũng phải cho tôi thử rồi hẵng nói.

Nói xong, anh cũng mặc kệ đối phương đối xử với mình như thế nào, Lâm Thanh Diện trực tiếp cầm quần áo mặc lên trên người.

Lâm Thanh Diện trời sinh là một cái móc treo quần áo, sau khi mặc bộ đồ vest này lên trên người, khí chất cả người lại càng phát huy vô cùng tinh tế.

Lại kết hợp với gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, mùi vị đàn ông lại càng không thể cản nổi.

Ngay cả Hồng Hồng chanh chua giờ phút này mà cũng không nhịn được nhìn Lâm Thanh Diện thêm vài lần.

So sánh với Lâm Thanh Diện, cái tên Vương Giai Trí mập mạp ở bên cạnh thật sự quá bình thường.

Quần áo cũng được đó.

Lâm Thanh Diện đứng soi gương tùy ý nói.

Xời, được thì làm sao chứ, còn không phải là không mua nổi nữa à? Vương Giai Trí xem thường nói.

Quần áo có giá ba trăm chín mươi triệu, ngay cả bản thân anh ta cũng phải suy nghĩ một chút, anh ta không tin là Lâm Thanh Diện có thể mua được nó.

Lâm Thanh Diện nở nụ cười nói với nhân viên cửa hàng: Gói lại đi.

Gói lại? Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện.

Đúng vậy.

Lâm Thanh Diện cười nói, tùy ý đi dạo: Cái này, cái này, còn có cái này… Quý khách muốn hết tất cả những món này luôn? Nhân viên bán hàng đi theo sau lưng của Lâm Thanh Diện lên tiếng nói.

Không.

Lâm Thanh Diện lắc đầu.

Lúc này rốt cuộc Vương Giai Trí cũng đã không nhịn cười được nữa cười lên ha hả.

Cái tên này anh còn cần gì phải giả vờ ở đây nữa chứ, ở đây nửa ngày kết quả là không muốn một cái gì hết.

Lâm Thanh Diện lười nhác nhìn đối phương, nói với nhân viên bán hàng: Những thứ mà lúc nãy tôi chỉ tôi không cần, còn lại gói hết toàn bộ cho tôi đưa đến khách sạn Song Mộc.

Cái gì chứ? Quý khách, quý khách nói không sai đó chứ? Quý khách nói là quý khách muốn hết luôn hả? Nhân viên bán hàng kinh ngạc nói.

Không sai.

Lâm Thanh Diện cười nói: Tính giá đi, quẹt thẻ.

Nói xong, anh đưa cái thẻ màu đen từ trong tay ra.

Anh chờ một chút, để tôi đi tính ngay.

Nói xong, nhân viên bán hàng nhanh chóng chạy khỏi chỗ này đi tính tiền.

Lúc này trên mặt của Vương Giai Trí xanh đỏ một mảng.

Cái tên này lại có tiền như vậy? Lâm Thanh Diện cười khẩy: Cũng không coi như là nhiều tiền, có điều là có thể mua được chiếc xe có giá trị gấp mấy trăm lần chiếc của anh còn dư xài nữa là.

Anh.

Vương Giai Trí lại kinh ngạc một lần nữa, không ngờ đến là đánh nhau mình cũng không đánh lại đối phương, về phương diện tiền tài vật chất so với đối phương cũng chỉ là chín con trâu mất một cọng lông.

Có điều cũng may là ở bên cạnh mình có một cô gái như là Hồng Hồng, hơn nữa nhìn cái tên này ngu ngốc muốn chết, cho dù có vợ thì chỉ sợ là cũng không xinh đẹp bằng người phụ nữ của mình.

Xì, có tiền thì như thế nào, đàn ông yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân hơn.

Nói xong, Vương Giai Trí ôm lấy Hồng Hồng khiêu khích nói tiếp: Có nhìn thấy chưa hả, tôi có sức quyến rũ hơn anh nhiều.

Lâm Thanh Diện nhếch miệng, cái cô gái có tên là Hồng Hồng cũng có vài phần nhan sắc, chỉ là so sánh với người phụ nữ của mình, cho dù là tướng mạo hay là khí chất đều phải thua rất nhiều.

Lâm Thanh Diện không nói lời nào, Vương Giai Trí càng cho mình đã chiếm thế thượng phong.

Sắc mặt của Lâm Thanh Diện bình tĩnh trực tiếp xem nhẹ đối phương, đi về phía quầy thu ngân.

Vương Giai Trí nói với cô gái đó: Hồng Hồng, ngày hôm nay nhờ có em, nếu không thì tôi đã thua hoàn toàn rồi.

Đương nhiên rồi, đại mỹ nữ giống như em ấy có thể tìm được ở đâu nữa chứ, Vương tổng, anh nhất định phải cố mà trân trọng em đó.

Hồng Hồng quyến rũ nở nụ cười.

Đúng lúc này ở cửa của cửa hàng quần áo nam lại truyền đến một âm thanh.

Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện vô thức nhìn lại, chỉ nhìn thấy hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ mang theo túi xách đứng ở cổng.

Công tử, tôi không gì lầm đó chứ, quả nhiên là anh rồi.

Nói xong, hai cô gái xinh đẹp đi thẳng về phía Lâm Thanh Diện.

Mà giờ phút này Vương Giai Trí đã hoàn toàn ngơ ngác.

Cái tên này có lai lịch gì vậy chứ? Hai cô gái này có thể gọi là cực phẩm, hơn nữa có thể nhìn ra được mối quan hệ của bọn họ rất không bình thường.

Lúc này Hồng Hồng cũng không nói nên lời.

Mình với đối phương chênh lệch nhau rất rõ ràng.

Hai người nhìn thấy như vậy, nhanh chóng xám mặt mày rời khỏi cửa hàng này.

Lúc đi được một nửa, Vương Giai Trí phản ứng được, lấy điện thoại ra tìm nhà họ Lâm ở kinh đô.

Lâm Thanh Diện! Cái tên này tên là Lâm Thanh Diện, trời đất ơi, lúc nãy mình đã làm gì với anh ta vậy chứ! Hung hăng tán vào trong miệng mình hai cái, lần này Vương Giai Trí đã thua hoàn toàn rồi.

 CHƯƠNG 1264: ĂN CƠM Sau khi nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Hay quá ha, trở về và cũng không nói một tiếng nào hết.

Lương Cung Nhạn Sương nói, nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay của Lâm Thanh Diện.

Chẳng qua là tôi đi xuống núi mua chút quần áo mà thôi, một lát nữa phải lên rồi, cho nên tôi cũng không làm phiền hai người, ngược lại là hai người đó, sao đến bây giờ mà còn ở lại đây vậy? Lâm Thanh Diện hỏi.

Là chị Nhạn Sương cứ nhất quyết ở lại đây đợi anh, chị ấy nói là sớm muộn gì anh cũng sẽ ra khỏi Dược Thần Cốc thôi, chính vì vậy mà vẫn không rời khỏi.

Thượng Sam Tinh Vũ lên tiếng đáp lại.

Nào có .

Lương Cung Nhạn Sương đỏ mặt: Sau khi bệnh đã được giải quyết, việc làm ăn của khách sạn rất tốt, vẫn không thể thoát thân ra được, cho nên mới không đi, anh đừng có nghe cô ấy nói mò.

Lâm Thanh Diện xoay người lại cũng không vạch trần lời nói dối của Lương Cung Nhạn Sương.

Thiên kim đại tiểu thư bọn họ bình thường cũng chính là đi dạo phố, đi du lịch trên toàn thế giới, về phần khách sạn có thể ủy thác cho nhân viên chuyên nghiệp quản lý, cô ta mới không có thời gian rảnh rỗi như thế này.

Thưa quý khách, tổng cộng là chín tỷ chín trăm sáu mươi triệu.

Lúc này nhân viên bán hàng nói với Lâm Thanh Diện.

công tử, anh mua nhiều quần áo như vậy để làm gì thế? Thượng Sam Tinh Vũ nói, nhiều quần áo như vậy cũng không khỏi quá khoa trương rồi đó chứ.

Anh thật là, còn thích mua quần áo hơn so với phụ nữ bọn tôi nữa chứ, đúng là một người cuồng mua sắm mà.

Lương Cung Nhạn Sương cười nói.

Nào có.

Lâm Thanh Diện nói với bọn họ: Những bộ quần áo này tôi sẽ lấy hai bộ, còn lại hai người mang đến khách sạn Song Mộc đi.

Cho chúng tôi hả? Lương Cung Nhạn Sương kinh ngạc.

Ừm, tôi cảm thấy là chất lượng đồ vest ở cửa hàng này cũng không tệ, giá cả cũng không đắt cho lắm, cho nên nghĩ là muốn mua tặng nhân viên khách sạn Song Mộc của các người làm đồng phục làm việc của bọn họ cũng phù hợp, nó bị hư cũng không đau lòng.

Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.

Nhân viên bán hàng đang bận bịu quẹt thẻ ở bên cạnh nghẹn họng trong tối nhìn.

Bộ đồ vest có giá trị mấy trăm triệu thế mà lại xem như là quần áo lao động bình thường mặc lên trên người.

Hóa ra là như thế này, vậy thì cảm ơn anh nha.

Lương Cung Nhạn Sương cũng không khách khí với Lâm Thanh Diện, cô ta biết rằng số tiền đó đối với Lâm Thanh Diện mà nó chỉ là chín trâu mất một cọng lông.

Nếu đã đến rồi, vậy thì cùng nhau đi ăn cơm đi, đúng lúc tôi với Tinh Vũ đi dạo phố cũng đã mệt rồi, dự định tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Lương Cung Nhạn Sương nói.

Được rồi, có điều là ăn cơm xong tôi nhất định phải trở về nhanh chóng.

Lâm Thanh Diện nói.

Đi thôi, gần đây có một nhà hàng vừa mới mở rất nổi tiếng, tôi dẫn mọi người đi ăn thử.

Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương lôi kéo Lâm Thanh Diện, ba người cùng nhau đi ra ngoài.

Nhà hàng Minh Phúc.

Mặc dù thời gian không phải là giờ ăn cơm nhưng mà bên trong vẫn có khách quý đông đúc.

Bước vào trong nhà hàng, Lâm Thanh Diện nghe thấy mùi đàn hương, trong nhà hàng cũng trang trí rất cổ kính, xem ra là chủ nhân của nhà hàng này là một người rất văn vẻ.

Dẫn theo hai cô gái xinh đẹp tuyệt sắc bước vào trong nhà hàng, Lâm Thanh Diện nhanh chóng biến thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Trong đó càng có không ít người nhận ra Lương Cung Nhạn Sương, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì lại càng trước tao ghen tị.

Đi thôi, bình thường nhà hàng này rất khó đặt, có điều tôi là khách hàng vip cho nên vẫn luôn có một căn phòng chừa lại cho tôi, đi thôi nào.

Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương dẫn theo bọn người Lâm Thanh Diện đi về phía căn phòng đó.

Còn chưa bước vào trong đã nghe thấy trong phòng bao ở phía đối diện truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

Cô Lương Cung, rất hân hạnh vì có thể gặp được em ở đây.

Bọn người Lâm Thanh Diện nhìn về phía đối diện, chỉ nhìn thấy ở bên trong có ba người con trai ngồi đó, mà người nói chuyện với Lương Cung Nhạn Sương lại đang ngồi ở chính giữa.

Sau khi anh ta nhìn Lâm Thanh Diện đứng giữa hai cô gái xinh đẹp, sự tức giận trong đôi mắt dâng trào, nhưng mà nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.

Người này là… Lâm Thanh Diện thuận miệng hỏi, trên thực tế anh cũng không quan tâm đến đối phương là ai.

Là người trên Đảo Quốc chúng tôi, tên là Tiểu Lâm Thuần Nhất, gia tộc Tiểu Lâm của bọn họ là gia tộc đứng đầu trong ngành nghề khách sạn ở đảo quốc chúng tôi, anh ta thì là con một của gia tộc Tiểu Lâm, là người thừa kế tương lai.

Lương Cung Nhạn Sương nói.

Chị Nhạn Sương, chị đã quên nói một chuyện, Tiểu Lâm Thuần Nhất còn là người theo đuổi chị nữa.

Thượng Sam Tinh Vũ ở một bên cười nói.

Chỉ có em nói nhiều thôi.

Lương Cung Nhạn Sương xem thường nhìn Tinh Vũ, sau đó nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: Anh ta đang theo đuổi tôi, mà ba tôi cũng thật sự rất thích anh ta, chỉ là tôi không đồng ý với anh ta, không ngờ đến anh ta còn chạy theo tới nơi này, anh đừng có để ý nha.

Lâm Thanh Diện cười nói: Đây là chuyện của cô mà, tôi cần gì phải để ý chứ, nếu như người ta không tệ thì cô cũng có thể gả cho anh ta được mà, dù sao thì cô cũng đã đến tuổi này rồi.

Lâm Thanh Diện, anh chê tôi già hả? Lương Cung Nhạn Sương rất tức giận, lại nhéo một cái trên cánh tay của Lâm Thanh Diện.

Cái này lọt vào trong mắt của Tiểu Lâm Thuần Nhất giống như là hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình với nhau.

Trong nháy mắt sắc mặt của anh ta trở nên âm trầm, giọng nói cũng lớn hơn.

Cô Nhạn Sương, ở chỗ chúng ta có rất nhiều vị trí trống, nếu như không ngại thì chúng ta dùng cơm cùng nhau đi.

Lâm Thanh Diện, anh có để ý không? Lương Cung Nhạn Sương hỏi ý kiến.

Dù sao thì cũng đều là ăn, ở đâu cũng như thế thôi.

Lâm Thanh Diện thì không quan tâm cho lắm.

Lương Cung Nhạn Sương nhẹ gật đầu, ba người cùng nhau đi vào trong.

Sau khi nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp là Nhạn Sương và Tinh Vũ, đôi mắt của hai người đàn ông khác ở trong phòng cũng phát sáng.

Nhưng mà hiển nhiên bởi vì Tiểu Lâm Thuần Nhất cho nên bọn họ cũng không dám biểu hiện quá mức.

Nhạn Sương và Tinh Vũ đã sớm quen thuộc với mấy loại ánh mắt như thế này rồi, cũng không quan tâm lắm.

Xin chào, tôi tên là Tiểu Lâm Thuần Nhất, xin hỏi anh là bạn của Nhạn Sương à? Đúng vậy, tôi với cô ấy là bạn.

Lâm Thanh Diện trả lời rất thành thật.

Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, lúc này Tiểu Lâm Thuần Nhất mới yên lòng.

Không biết là người anh em kinh doanh ngành nghề gì ở nước C, nếu như sau này có cơ hội thì chúng ta hợp tác với nhau.

Tiểu Lâm Thuần Nhất nói.

Hiện tại tôi không kinh doanh gì hết, chỉ lên núi làm vài chuyện chế tạo dược liệu mà thôi.

Lâm Thanh Diện nói.

Anh cũng không nói dối, việc làm ăn của nhà họ Lâm đã đi vào quỹ đạo, mỗi một vị trí quan trọng đều có nhân tài xuất sắc quản lý, chưa kể tới còn có sự giúp đỡ của một người có tài như Hứa Bích Hoài.

À, hóa ra là anh kinh doanh dược liệu.

Tiểu Lâm Thuần Nhất nói chuyện, ánh mắt cũng không dừng lại ở trên người của Lâm Thanh Diện.

Dù sao thì cũng chỉ là một người buôn bán dược liệu, còn không lọt vào trong mắt của Tiểu Lâm Thuần Nhất đâu.

Ăn đi, đói bụng quá.

Lương Cung Nhạn Sương nói.

Đúng vậy, ăn nhiều một chút đi, món ăn của nhà hàng này thật sự rất ngon, đương nhiên là giá cả cũng rất đắt đỏ, người bình thường căn bản không thể ăn nổi đâu.

Tiểu Lâm Thuần Nhất cười nói, tràn đầy cảm giác thành tựu: Nhưng mà anh yên tâm đi, bữa cơm này là do tôi mời, dù sao thì anh cũng coi như là bạn của Nhạn Sương, đã là bạn của cô ấy thì cũng là bạn của tôi.

Anh đang nói cái gì vậy hả, tôi với anh không có quan hệ gì với nhau hết.

Lương Cung Nhạn Sương không hề cho Tiểu Lâm Thuần Nhất mặt mũi.

Tiểu Lâm Thuần Nhất bĩu môi, cũng không nói cái gì hết, xem ra là ở trước mặt của Lương Cung Nhạn Sương, anh ta đã chịu thiệt rất nhiều lần.

Lâm Thanh Diện cũng lười phải để ý quá nhiều, từ sáng đến bây giờ vẫn còn chưa có ăn cái gì, ăn một chút gì đó, anh vẫn còn phải tranh thủ thời gian trở về Dược Thần Cốc.

Nếm thử miếng bắp cải luộc, lại ăn canh đầu cá với cơm, Lâm Thanh Diện tấm tắc khen ngon.

Mùi vị ở đây quả thật không tệ, có thể nhìn ra được trình độ của đầu bếp ở đây rất cao.

Công tử, đồ ăn của nhà hàng này rất ngon đúng không, nhưng mà giá cả cũng không phù hợp lẽ thường đâu.

Thượng Sam Tinh Vũ nhỏ giọng nói.

Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, ăn sạch sẽ một chén cơm nhỏ, sau đó lại nói với nhân viên phục vụ đứng ở cửa: Làm phiền cho thêm chút cơm nữa.

Tiểu Lâm Thuần Nhất cùng với hai người còn lại nhìn thấy Lâm Thanh Diện ăn hết một chén cơm nhỏ như là gió lốc, ánh mắt khinh thường.

Người anh em, ăn đồ ăn thêm đi, ăn ít cơm thôi, món ăn ở đây cũng không phải là thứ mà bình thường anh có thể ăn được.

Người đàn ông đeo mắt kính ở bên cạnh Tiểu Lâm Thuần Nhất lên tiếng nói.

Lương Cung Nhạn Sương bật cười ở trong lòng, dựa vào điều kiện của Lâm Thanh Diện ăn đồ ăn như thế nào mà không được cơ chứ.

Hơn nữa, Nhạn Sương biết rõ tính cách của Lâm Thanh Diện, mấy cái chuyện giả heo ăn thịt hổ anh làm nhiều lắm rồi.

Đang chờ cái tên đeo mắt kính bị đánh vào mặt, nhưng mà Lương Cung Nhạn Sương kinh ngạc phát hiện Lâm Thanh Diện lại nhanh chóng ăn xong chén cơm này, thậm chí là lần này anh còn chưa ăn một miếng đồ ăn nào.

Ăn ngon quá, cái chén này quá nhỏ, tôi có thể thêm một chén nữa không vậy? Lâm Thanh Diện cười nói.

Bên môi Tiểu Lâm Thuần Nhất mang theo nụ cười: Tùy ý anh muốn ăn bao nhiêu cũng được, thật sự không được nữa thì tôi sẽ mua hết số gạo ở đây cho anh từ từ ăn.

Cái này là do anh nói đó, nhân nhân viên phục vụ, mua gạo.

Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói.

 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1265: MỘT TRĂM CÂN GẠO Cái gì, anh muốn mua gạo? Sau khi nghe xong thì nhân viên phục vụ rất kinh ngạc.

Anh cứ lấy cho anh ta đi, lấy 5 trăm cân trước, sau rồi tính tiền luôn.

Tiểu Lâm Thuần Nhất tuỳ ý nói.

5 trăm cân? Phục vụ nghe xong thì càng kinh ngạc: Cái này…tôi phải hỏi ông chủ chúng tôi, nếu như các người thật sự muốn mua thì tôi phải gọi ông chủ tới.

Nói xong, nhân viên phục vụ rời khỏi.

Xía, không phải chỉ mua có mấy trăm cân gạo thôi sao, còn phải kinh động đến ông chủ nữa chứ? Thật là không có hiểu biết gì hết.

Một người đàn ông bên cạnh người đàn ông mắt kính khinh miệt nói.

Hai người Thượng Sam Tinh Vũ và Lương Cung Nhạn Sương trên mặt đều lộ ra sự nghi hoặc.

Bọn họ biết rõ Lâm Thanh Diện làm như vậy nhất định là có dụng ý của anh, nhưng, đến nay vẫn chưa đoán ra.

Lại qua một hồi, một người đàn ông mặc trang phục truyền thống của nước C đi tới cửa.

Không biết, chỗ này là vị nào muốn mua gạo nhà tôi vậy.

Ông chủ nói.

Là tôi.

Tiểu Lâm Thuần Nhất nói: Đong 5 trăm cân gạo cho người anh em này mang về nhà.

Năm trăm cân? Ông chủ nghe xong thì rõ ràng rất khó xử: Thưa ngài, ngài xem có thể bớt chút không, tồn kho của tôi nhiều nhất có thể lấy ra 1 trăm cân thôi, còn lại thì hai ngày này còn phải chia cho những khách khác nữa, ngài cũng không thể cho bọn tôi đóng cửa chứ.

Một tiệm lớn như thế này mà ngay cả 5 trăm cân gạo cũng không lấy ra được, quả đúng là buồn cười! Sao, chắc ông không phải là sợ tôi quỵt, không trả tiền gạo của ông đó chứ? Tiểu Lâm Thuần Nhất tức giận nói.

Được rồi, 1 trăm cân thì 1 trăm cân, ông chủ, ông mau lấy tới đây, chiều nay tôi còn phải gấp rút lên đường nữa.

Lâm Thanh Diện cười nói.

Được, lấy cho ngài thì cũng được, chỉ là tiền này ai trả? Ông chủ quan tâm mà hỏi.

Không phải đã nói là do tôi trả sao? Anh đi mau đi! Tiểu Lâm Thuần Nhất mất kiên nhẫn mà trừng ông chủ một cái.

Được, có người thanh toán là được rồi, các vị đợi chút, tôi sẽ đi ngay.

Nói xong, ông ta quay người rời khỏi.

Xía, tôi thấy tiệm này cũng chả mở được lâu đâu, nhân viên phục vụ cổ quái, ông chủ càng cổ quái hơn, 1 trăm cân gạo mà thôi, còn sợ không có ai trả tiền, thật là buồn cười.

Đôi mắt ngập tràn trào phúng mà nói.

Phải đó, nói về gạo thì vẫn là gạo Việt Quang của Đảo Quốc các người tốt nhất, đương nhiên giá cả cũng là cực đắt, một cân cũng phải mua được mấy chục cân đó chứ.

Tên đàn ông bên cạnh người đàn ông mắt kính nịnh hót mà nói.

Tiểu Lâm Thuần Nhất khẽ hừ một tiếng: Nếu như anh thích ăn thì đợi dự án lần này hợp tác xong, tôi tặng cho anh mấy trăm cân, cũng chả vấn đề gì.

Vậy thì quá tốt rồi, nhà chúng tôi đều thích gạo của Đảo Quốc.

Người đàn ông mỉm cười nồng nhiệt nói.

Khụ khụ….

Lâm Thanh Diện nặng nề ho khụ vài tiếng.

Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ vội vàng quan tâm hỏi: Anh sao thế, không khoẻ sao? Không sao.

Lâm Thanh Diện lắc đầu: Hồi nãy nghe anh ta nói chuyện, tôi có chút muốn ói.

Anh! Người đàn ông vỗ bàn một cái, sắc mặt đỏ bừng, qua vài giây sau, anh ta khinh miệt mà nói: Hừ, không chấp nhặt với loại người như anh, thứ gì cũng chả hiểu, đương nhiên không biết là bọn tôi đang nói cái gì rồi.

Người như loài chó, chỉ dựa vào anh cũng xứng đánh giá gạo của nước C sao? Ánh mắt Lâm Thanh Diện mang theo nộ khí.

Anh…anh có giỏi thì nói lại lần nữa xem! Người đàn ông tức đến sắc mặt đỏ bừng.

Anh ấy nói không sai, nước C từ xưa đến nay đã là quốc gia lớn về lương thực, có rất nhiều chỗ sản xuất gạo, anh vậy mà lại nói đồ của nước anh ta tốt, nói thực, tôi tuy là người Đảo Quốc, nhưng cũng xem thường anh.

Lương Cung Nhạn Sương nói.

Ngài Tiểu Lâm, tôi….

Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ, không ngờ chỉ một câu lấy lòng của mình lại khiến một đám người trợn trắng mắt.

Nhạn Sương không thích anh, tôi đương nhiên cũng không thích anh rồi, anh Chu, anh đừng nói nữa.

Tiểu Lâm Thuần Nhất xua xua tay.

Không bao lâu sau, một cái thùng gỗ lớn được khiêng vào.

Đây là một trăm cân gạo mà các người cần, tồn kho cuối cùng đều ở đây hết rồi đó.

Ông chủ nói.

Được, cảm ơn nhiều.

Lâm Thanh Diện cũng không khách sáo, trực tiếp một tay nhấc cái thùng nặng nề đến chỗ mình.

Người anh em này thật khoẻ.

Ông chủ khâm phục.

Tiểu Lâm Thuần Nhất bực mình nói: Được rồi được rồi, ông có thể đi rồi, đừng quấy rầy bọn tôi dùng bữa.

Cái này, hay là các người thanh toán trước đi.

Tôi có chút không yên tâm.

Ông chủ nói.

Mẹ nó! Tiểu Lâm Thuần Nhất nặng nề vỗ bàn một cái, hễ kích động lên, ngôn ngữ quê hương đều tuôn hết ra: Không phải chỉ là tiền một trăm cân gạo cộng với bàn đồ ăn này thôi sao, tuy đồ ăn chỗ ông rất đắt, nhưng tôi vẫn có thể chi trả được, ông chủ, không lẽ ông xem thường gia tộc Tiểu Lâm Đảo Quốc chúng tôi? Đâu có đâu có, chỉ là trả tiền rồi ăn, anh yên tâm, tôi cũng an tâm.

Ông chủ cười nói, kinh doanh lâu năm, ông ta đã quen rồi.

Được, trong thẻ này có 90 triệu, chắc là đủ rồi đó, tiền thừa còn lại thì cho ông làm tiền bo, ông mau rời khỏi phòng bao đi! Tiểu Lâm Thuần Nhất nói.

90 triệu? Ông chủ khẽ mở miệng: Ông chủ Tiểu Lâm, nếu như là 90 triệu thì chỉ e là ngài phải thêm chút nữa.

90 triệu còn chưa đủ sao? Tiểu Lâm Thuần Nhất ngạc nhiên nói.

Ừm.

Ông chủ gật đầu.

Tiểu Lâm Thuần Nhất khẽ nhíu mày: Vậy ông nói đi, rốt cuộc bao nhiêu tiền.

Trước khi đến tôi đã tính kỹ rồi, tổng cộng là 2 tỷ 7, mời ngài thanh toán cho.

Ông chủ mỉm cười nói.

Ông nói gì cơ! Hai tỷ bảy? Tiểu Lâm Thuần Nhất kinh ngạc không ngớt, mà hai người đàn ông bên cạnh thì đứng lên nói: Ông chủ, ông đừng có gạt người nước ngoài, chỗ ông tôi cũng tới qua 2 lần rồi, lần trước gọi món còn nhiều hơn lần này nữa, cũng chỉ có 60 triệu thôi, hôm nay sao lại nhiều như vậy chứ? Đúng đó, ông chủ.

Người đàn ông đeo kính nói lớn: Không lẽ sau khi bị bệnh, ông tăng giá rồi? Không có tăng giá, trước khi chuyên gia y tế Chung Sơn đi đã dặn dò qua, nhất định phải duy trì vật giá ổn định, tiền này tôi chả tăng chút nào cả.

Ông chủ nói.

Còn nói là không tăng, tôi hỏi ông, chỉ 78 món ăn, đáng giá nhiều tiền như vậy sao? Coi chừng tôi kiện ông đó! Người đàn ông mắt kính chỉ vào ông chủ nói.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1266: ĐÚT CHO CHÓ ĂN Anh nói tôi ư? Người đàn ông mắt kính sắp điên lên rồi: Được, vậy anh nói xem, tôi không tin anh biết cái gạo Cảnh Dương gì đó đâu! Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ cũng mong đợi, bọn họ biết, Lâm Thanh Diện, có thể đã sớm biết gạo này không bình thường, cho nên mới cố ý đùa cợt ba người này.

Lâm Thanh Diện nhìn ba người: Được, hôm nay tôi sẽ lên lớp cho các người biết, để người Đảo Quốc các người biết về đất rộng nhiều của của nước C, cũng để cho hai con chó bán nước các người gióng tai lên nghe cho kỹ! Anh! Trong mắt hai người như phun ra lửa.

Lâm Thanh Diện hoàn toàn không quan tâm, trực tiếp nói: Gạo Cảnh Dương chỉ có thể trồng được ở hai ngôi làng ở thị trấn Cảnh Dương, nước C, chất đất là ruộng tương lạnh, diện tích trông chỉ hơn 100 mẫu, mỗi năm một mùa được tưới bảng nước suối, nếu tôi nhớ không nhâm thì giá của nó khoảng 25 triệu 5 trăm một cân đó Đám người há hốc mồm, qua một hồi, người đàn ông đeo kính mới hỏi: Ông chủ, anh ta nói có đúng không? Cậu này nói hay quá, còn tường tận hơn cả hiếu biết của tôi nữa Ông chủ hài lòng mà nói: Qủa thực là giá cả tầm 25 triệu 5 trăm, cũng vì vậy, mà một trăm cân này tôi tính cả lãi vận chuyển đi đi về về nữa, bán đến 27 triệu chắc cũng không quá đâu Một trăm cân gạo, hai tỷ bảy.

Đây tuyệt đối là gạo đắt tiền nhất mà mấy người ngồi đây được ăn rồi.

Đám người tên đàn ông đeo kính chỉ hối hận, tại sao hồi nãy không ăn thêm chút cơm chứ.

Trước đó bọn họ còn cười nhạo Lâm Thanh Diện là tên nhà quê, bây giờ xem ra, tên nhà quê chân chính phải là bên bọn họ mới đúng.

Ngài Tiểu Lâm, bây giờ nếu anh không muốn cho tôi 1 trăm cân gạo thì cũng không sao, nhưng, anh phải nhớ cho kỹ, làm gì cũng đừng chỉ xem bề ngoài, thứ anh không biết, không có nghĩa là người khác cũng không biết Lâm Thanh Diện bình tĩnh.

1 trăm cân gạo Cảnh Dương, anh còn chả cho vào mắt.

Bởi vì lúc ở nhà họ Lâm Kinh Đô, bình thường ăn cũng là ăn loại này, lúc nãy Lâm Thanh Diện sở đĩ ăn liên tục hai chén, chỉ là cảm thấy, lại tìm được cảm giác lúc ở nhà rồi.

Tiểu Lâm Thuần Nhất khinh miệt nói: Người Đảo Quốc chúng tôi rất trọng chữ tín, cũng không giảo hoạt như anh, nếu đã nói sẽ cho anh 1 trăm cân, thì sẽ là 1 trăm cân Nói xong, anh ta móc ra một tấm thẻ ngân hàng màu bạc giao cho ông chủ: Đi quẹt thẻ đi Đây là….

thẻ bạc của ngân hàng thể giới? Ông chủ tiệm này vào nam ra bắc, cũng coi như là hiểu nhiều biết rộng, mở miệng nói.

Không sai, cũng coi như là ông có hiểu biết, thẻ bạc ngân hàng thể giới, đó không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được đâu, cũng chỉ thấp hơn thẻ đen một bậc mà thôi Người đàn ông đeo kính ở bên cạnh giải thích.

Tiểu Lâm Thuần Nhất ưỡng ngực lên, tỏ ra rất kiêu ngạo: Nhà Tiểu Lâm chúng tôi không chỉ phải làm đầu đàn của ngành ăn uống Đảo Quốc, mà càng phải làm đại ca của toàn thế giới, một tấm thẻ bạc mà thôi, tôi tin, chỉ 10 năm, tôi nhất định sẽ làm được thẻ đen! Người đàn ông đeo kính và tên đàn ông còn lại nghe xong trực tiếp võ tay, suýt nữa đã hét lên amazing good job rồi.

Chỉ là biểu cảm của ba người Lâm Thanh Diện rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút muốn cười.

Người Đảo Quốc các người, đều là học sinh cấp hai sao? Lâm Thanh Diện nhỏ tiếng nói bên tai Lương Cung Nhạn Sương.

Qua chỗ khác đi, anh thấy tôi cũng như anh ta sao? Lương Cung Nhạn Sương bĩu môi, có chút không Vui.

Không so thì thôi, mà đã so thì tức chết, một bên là Lâm Thanh Diện chững chạc giản dị, còn bên kia thì là Tiểu Lâm Thuần Nhất kiêu ngạo, vô lễ.

Là người thì sẽ biết nên lựa chọn thế nào.

Nhưng đối với Lương Cung Nhạn Sương mà nói, người yêu cô ta, cô ta không yêu, còn người cô ta yêu, thì trong lòng người đó đã có chủ từ lâu rồi.

Không lâu sau, hai tỷ bảy đã được quét sạch.

Thưa ngài, mời ngài nhận lại thẻ Ông chủ nói.

Tiểu Lâm Thuần Nhất gật đầu, nhìn Lâm Thanh Diện: Anh bạn, một bữa cơm đã ăn hai tỷ bảy của tôi, tôi ghim anh rồi, hy vọng sau này sẽ còn cơ hội, chúng †a có thể gặp nhau Khoé miệng Lâm Thanh Diện khẽ cười: Vậy cảm ơn ngài Tiểu Lâm đã tặng gạo Khoé môi Tiểu Lâm Thuần Nhất giựt một cái, trong ánh mắt loé qua sát khí.

Từ khi bữa cơm bắt đầu, mình hoàn toàn nằm trong trạng thái bị chơi xỏ, điều này khiến người luôn huênh hoang như anh ta, sao mà chấp nhận cho được, chỉ có điều có Lương Cung Nhạn Sương ở đây, anh ta mới không có bạo phát mà thôi.

Nếu như các vị không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây Ông chủ mỉm cười khom lưng, từ từ lui ra ngoài.

Đợi đãit Chính vào lúc này, Lâm Thanh Diện kêu ông chủ lại.

Thưa ngài, ngài có chuyện gì sao? Ông chỉ hỏi.

Lâm Thanh Diện nhìn ba người đàn ông đối diện, sau đó mỉm cười nói: Hỏi ông một chuyện, chỗ ông có gạo Việt Quang của Đảo Quốc bọn họ không? Gạo Việt Quang? Có thì cũng có Ông chủ nói.

Vừa nghe thấy Lâm Thanh Diện nhắc đến gạo Việt Quang, ba người đối diện đều hào hứng.

Nhóc con, xem ra anh cũng không kém tôi là bao, trước đó còn nói gạo nước € ngon, bây giờ mới chớp mắt lại hỏi về gạo Việt Quang rồi Phải đó, nói ra, lộn xộn vòng vo như vậy, còn hạ tiện hơn bọn tôi nhiều nữa Anh! Bakal Tiểu Lâm Thuần Nhất đen sâm mặt mũi mà tức giận quát một tiếng, khiến hai người ngậm miệng.

Sau đó, anh ta nhìn Lâm Thanh Diện, trầm giọng nói: Anh bạn, anh lấy gạo Đảo Quốc của tôi cho chó ăn, đây là sự lựa chọn của anh, tôi không có ý kiến, chỉ là gạo Việt Quang tuy giá cả không có đắt như gạo Cảnh Dương của các người, nhưng cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được đâu Nói xong, anh ta nhìn ông chủ, ánh mắt uy hiếp: Ông chủ, 8 trăm cân gạo Việt Quang bao nhiêu tiền, tôi hy vọng ông tính cho kỹ, đừng để lát nữa ông chuẩn bị xong rồi mà người ta không trả nổi tiền, ông phải tốn công đó Ông chủ nhìn Lâm Thanh Diện: Gạo Việt Quang do vận chuyển nên giá cả hơi đắt hơn ở Đảo Quốc một chút, khoảng 3 trăm nghìn 1 cân, nếu 8 trăm cân thì là 240 triệu Ò Lâm Thanh Diện gật đầu.

Cái gì, chỉ…chỉ có 3 trăm một cân? Người đàn ông có chút ngạc nhiên, không ngờ, gạo Đảo Quốc mà mình sùng bái, vậy mà lại rẻ như vậy.

Chỏ tôi còn là gạo Việt Quang tốt nhất nữa đó, ngài đây phải biết, top 10 gạo trên thế giới, nước € chúng tôi chiếm 7 vị trí, còn về Đảo Quốc, thì càng chả có một nhà nào được vào top hết Ông chủ nói.

Được rồi, ông bớt nói tôi ở đây đi, xem tên nhóc này làm sao lấy ra được 240 triệu Người đàn ông đeo kính hậm hực nói.

Tiếu Lâm Thuần Nhất cũng nói: Cö Nhạn Sương, đây tuy là bạn của cô, nhưng tôi cảm thấy, nếu đã là đồ do anh ta mua, thì nên để anh ta tự trả, cô thấy thế nào? Yên tâm, tôi sẽ không giúp anh ta Lương Cung Nhạn Sương khẽ nói Không phải cô ta không muốn giúp, mà là 240 triệu, đối với Lâm Thanh Diện tiêu xài mấy trăm triệu cũng chả chớp mắt lấy một cái mà nói, thì đây căn bản chả là cái thá gì cả.

Thưa ngài, vậy.

.

hay là trả tiền trước đi? Ông chủ hỏi thăm.

Lâm Thanh Diện đứng dậy, khoé miệng nhếch lên một độ cong: Tôi đưa ông 300 triệu, ông säp xếp người nấu gạo lên, chia cho mấy con chó hoang trên núi và chó lang thang ăn 300 triệu để mua gạo, tôi thấy tên nhóc này bị ngu rồi Đúng đó, có đồ ngu mới dùng nhiều tiên như vậy để mua gạo thôi.

Người đàn ông đeo kính và tên đàn ông kia nhỏ tiếng nói.

Baka, các người còn nói lung tung gì đó! Tiểu Lâm Thuần Nhất mới dùng hai tỷ bảy để mua gạo, tức giận nói Đôi mất anh ta nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện, nhìn bộ dạng anh, chãc là có chút tiên vặt, nhưng dùng 300 triệu để mua gạo cho chó ăn, chỉ e là chưa tới Lâm Thanh Diện mỉm cười nhìn ông chủ, sau đó móc ra một tấm thẻ ngân hàng ra từ trong người Quẹt thẻ! Chiếc thẻ ngân hàng màu đen tượng trưng cho sự tôn quý, lúc này trở nên vô cùng chói mät Cái này.

.

cái này là thẻ đen, ngân hàng thế giới? Tiểu Lâm Thuần Nhất kinh ngạc mà nhìn Lâm Thanh Diện, cái thẻ đen mà mình hãng mong ước, phấn đấu để có được, lúc này lại xuất hiện trong tay thăng nhóc này.

Lâm Thanh Diện mỉm cười, ánh mät bình tính.

Dám hỏi anh rốt cuộc là ai? Tiểu Lâm Thuần Nhất hỏi.

Kinh Đô, Lâm Thanh Diện! CHƯƠNG 1267: DIỄN KỊCH Thể hiện cho người khác thấy sự giàu có hoặc thực lực không giống trong quá khứ, Lâm Thanh Diện bây giờ, đã chia tay sự ẩn nhẫn từ lâu rồi.

Chỉ cần nhẹ nhàng nói ra năm chữ này, người khác đều vô cùng chấn kinh.

Danh hiệu Lâm Thanh Diện Kinh Đô này, từ sau khi Lâm Thanh Diện giành lại vị trí gia chủ nhà họ Lâm, thì đã hoàn toàn vang khắp nước C rồi! Tiểu Lâm Thuần Nhất thân là người trong thương giới, đương nhiên biết sức nặng của năm chữ này.

Một lòng muốn mở rộng sự nghiệp của gia tộc, muốn phát triển ngành ăn uống của nhà Tiểu Lâm ở nước C, đối với anh ta mà nói, cần phải xử lý tốt mối quan hệ với nhà họ Lâm.

Mà xem ra, phát súng mở đầu này chả ra gì rồi.

Thật không biết, bạn của Nhạn Sương lại là ngài Lâm, hồi nãy có chút đắc tội, xin lượng thứ Tiểu Lâm Thuần Nhất cúi người nói, trên mặt toàn là sự áy náy.

Biểu cảm Lâm Thanh Diện bình tĩnh, đối với văn hoá cúi người của Đảo Quốc, anh ít nhiều cũng có chút hiểu.

Không có chuyện gì mà cúi người nhận tội không giải quyết được hết, trước đây là vậy, bây giờ cũng là như vậy.

Không sao, mọi người gặp nhau là cái duyên, dù sao sau này cũng chả có cơ hội gặp nữa rồi Lâm Thanh Diện tuy ý nói.

Sao thế chứ, ngài Lâm, lần này tôi tới nước C, một là vì để gặp Nhạn Sương, hai là muốn đầu tư ngành ăn uống ở nước €, còn đang nghĩ hôm nào đó sẽ đến thăm ngài, không ngờ, đã gặp ở đây rồi Tiểu Lâm Thuần Nhất cười nói, nhìn qua Lương Cung Nhạn Sương: Nói ra, thì Nhạn Sương còn là người làm mối cho chúng ta nữa đó Lâm Thanh Diện sởn cả gai ốc: Bỏ đi, anh ở Đông Dương, tôi ở nước C, mọi người vốn đĩ ở hai nơi, hơn nữa, ngành ăn uống, nhà họ Lâm chúng tôi cũng có can thiệp.

Đúng đó, Đông Dương chúng tôi là nước nhỏ, mà bên nước C đây lại đất rộng nhiều của, thị trường và tài nguyên đều là những thứ mà bên Đông Dương chúng tôi không so được… Tiểu Lâm Thuần Nhất tràn đầy khao khát mà nói.

Nhưng Lâm Thanh Diện trực tiếp cät ngang anh ta: Nước C đất rộng nhiều của, cho nên các người muốn chia bánh ăn sao? Thật ngại quá, mấy mươi năm trước, các người có thể làm như vậy, bây giờ tình thế thay đổi rồi! Ngài Lâm, tôi không phải có ý này đâu! Nhìn thấy ngữ khí của Lâm Thanh Diện không vui, Tiểu Lâm Thuân Nhất vội vàng giải thích.

Nhưng Lâm Thanh Diện căn bản không cho anh ta cơ hội này: Xin lỗi, tôi còn có chuyện phải làm, đi trước một bước Nói xong, Lâm Thanh Diện đi ra khỏi phòng bao.

Hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ theo ra ngoài, căn bản chả quan tâm đến ba người ở trong phòng bao.

Đối diện với thái độ này của Lâm Thanh Diện, và cả người phụ nữ mình thích đã rời đi, ánh mắt Tiểu Lâm Thuần Nhất trở nên hung tợn.

Hễ một người đàn ông mất đi mặt mũi, đều sẽ phản nộ, càng huống hồ còn là đầu đàn ngành ăn uống của Đảo Quốc là Tiểu Lâm Thuần Nhất nữa chứ.

Hơn nữa, là tên ngốc cũng có thế nhìn ra được, Lương Cung Nhạn Sương đối với mình và Lâm Thanh Diện, hoàn toàn là hai loại thái độ trái ngược nhau.

Lâm Thanh Diện đáng chết Tiểu Lâm Thuần Nhất một tay vỗ lên mặt bàn.

Thân là con trai độc nhất của nhà Tiểu Lâm tôn sùng võ đạo, Tiểu Lâm Thuần Nhất từ nhỏ đã theo danh sư học võ, thực lực đã đạt tông sư đỉnh phong.

Hai người bên cạnh vội vàng tiến lên trước.

Ngài Tiểu Lâm, ngài đừng tức giận, theo như tôi biết, thì tên họ Lâm còn có một bà xã Người đàn ông đeo kính nói.

Bà xã? Anh nói, anh ta có vợ rồi? Tiểu Lâm Thuần Nhất ngạc nhiên nói: Vậy Nhạn Sương.

.

Ngài yên tâm, toàn nước € đều biết, Lâm Thanh Diện vô cùng yêu thương vợ mình, cho nên cô Nhạn Sương đến cuối cùng cũng vẫn là của ngài thôi Người đàn ông đeo kính nói.

Nghe thấy lời này, Tiểu Lâm Thuần Nhất trở nên càng tức giận hơn: Nhưng, Nhạn Sương thà theo một người đã có vợ, cũng không muốn ở bên tôi, đây quả thực là quá nhục nhã mài Ngài Tiểu Lâm.

Không biết có lời này có nên nói hay không Đôi con ngươi của người đàn ông đeo.

kính đảo một cái, mỉm cười nói: Cô Nhạn Sương trời sinh đẹp đẽ, người theo đuổi có vô số, nhưng ngài có nghĩ qua tại sao cô ấy lại chỉ yêu Lâm Thanh Diện không? Hửm? Tiểu Lâm Thuần Nhất khẽ nhíu mày, vấn đề này, anh ta chưa hề nghĩ qua.

Tôi cảm thấy, điều mà Lâm Thanh Diện thu hút cô Nhạn Sương, chính là anh ta không mảy may để ý đến cô Nhạn Sương, không lẽ ngài chưa nghe qua, thứ càng không có được, thì càng muốn sao? Người đàn ông đeo kính nhỏ tiếng nói.

Biểu cảm Tiểu Lâm Thuần Nhất nghiêm túc, chậm rãi gật đầu: Anh nói có lý, tôi càng không có được Nhạn Sương thì càng muốn có được cô ấy! Thực ra, muốn có được cô ấy cũng không phải là không có cách, chỉ cần.

.

Nói xong, người đàn ông đeo kính nói bên tai Tiểu Lâm Thuần Nhất.

Đến ngoài cửa tiệm cơm, Lâm Thanh Diện dừng bước quay người lại nói: Hai đại mỹ nữ, tôi phải về rồi Đi như vậy à, không đi dạo nữa sao? Tinh Vũ hỏi.

Không, tôi phải tranh thủ thời gian luyện tập chế đan Lâm Thanh Diện nghiêm túc nói, anh phải nhanh chóng tìm ra cách trị liệu cho Hứa Bích Hoài.

Chế đan? Bây giờ anh có thể chế đan dược rồi sao Vẻ mặt Thượng Sam Tinh Vũ hâm mộ, Lương.

Cung Nhạn Sương cũng rất kinh ngạc.

Trên thế giới này, còn có chuyện gì có thể làm khó Lâm Thanh Diện không chứ? Tôi về đây, các cô cũng mau về khách sạn đi Lâm Thanh Diện vẫy tay, sau đó nhìn Lương Cung Nhạn Sương: Con người Tiểu Lâm Thuần Nhất này có lòng theo đuổi công danh lợi lộc quá mạnh, không dựa dẫm được, thân là bạn bè, tôi hy vọng sau này cô phải đề phòng anh ta Cần anh quan tâm à! Ngoài miệng Lương Cung Nhạn Sương tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng rất vui.

Bất kể nói thế nào, Lâm Thanh Diện vẫn quan tâm đến mình đó! Quay người lại bắt đầu khởi hành, Lâm Thanh Diện lại đi đến Dược Thần Cốc.

Đi thôi, chị Nhạn Sương, bóng lưng của Lâm Thanh Diện công tử chả còn thấy đâu nữa rồi Thượng Sam Tinh Vũ nói với Lương Cung Nhạn Sương ở bên cạnh.

Lương Cung Nhạn Sương mỉm cười tự giễu, ở phía xa chính là sườn núi trải dài, đã không còn nhìn thấy Lâm Thanh Diện nữa.

Chị Nhạn Sương, có lúc em phải cảm thấy tiếc cho chị đó, em cũng biết Lâm Thanh Diện công tử rất tốt, nhưng chị làm như vậy, có phải có chút không đáng không, có thể nhìn ra, anh ấy chỉ yêu một mình phu nhân của anh ấy thôi Tinh Vũ nói.

Hai người ở cùng nhau rất lâu rồi, đã sớm trở thành bạn thân, nếu đã là bạn thân thì đương nhiên không có chuyện gì là không nói được hết, Thượng Sam Tinh Vũ cũng rất rõ tâm tư của Lương Cung Nhạn Sương.

Tinh Vũ, em còn nhỏ, không hiểu đâu, vào lần đầu tiên chị gặp Lâm Thanh Diện, đã biết anh ấy khác với những người đàn ông khác rồi, bây giờ xem ra, định mệnh của anh ấy bất phàm, mà chị, chỉ có thể như bây giờ, nhìn anh ấy từ xa, là đủ rồi Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương quay người rời đi.

Thượng Sam Tinh Vũ mỉm cười lắc đầu, thở dài nói: Còn nói mình nhỏ nữa chứ, chị cũng chả lớn hơn em nhiều đâu chị à Khi hai người lái xe đi về phía khách sạn Song Mộc thì ở một góc rẽ, có ba người đang đứng.

Ba người đàn ông này vừa nhìn là biết không hiền, trong tay cầm trường đao, sau khi nhìn thấy xe của Lương Cung Nhạn Sương, lập tức xông tới.

Các người làm gì vậy! Lương Cung Nhạn Sương bị ép dừng lại, chất vấn.

Bớt phí lời, xuống xe đi! Tên mập đầu trọc da đen dẫn đầu, hung dữ mà nói Trường đao trong tay không ngừng quơ quơ phía trước.

Tôi nói ba người các người, thanh thiên bạch nhật mà chặn đường ăn cướp, không lẽ không sợ bị bắt sao? Lương Cung Nhạn Sương tức giận nói.

Yo, đại ca, chỗ này còn có một em gái xinh đẹp nữa, xem ra hôm nay chúng ta có phúc rồi.

Lát nữa cho em cướp sắc trước nha Một tên đàn ông tóc vàng cao cao ở đằng sau tên mập nói, thần sắc dâm tục vô cùng.

Nói cho các người biết, chỗ này núi cao hoàng đế xa, cho dù bị người ta phát hiện thì nấp trong núi mấy ngày là không sao nữa rồi Tên mập nói với bọn người Lương Cung Nhạn Sương: Biết điều thì đem toàn bộ tiền ra đây, nhìn chiếc xe sang mà mấy cô lái, chắc là không ít tiền rồi, như vậy đi, đưa 5 tỷ, hôm nay bọn tôi sẽ bỏ qua cho cô, nếu không thì… Nếu không thì sao! Lương Cung Nhạn Sương phẫn nộ mà nói.

Trước khi chưa quen biết Lâm Thanh Diện, trước giờ chỉ có mình trừng trị người khác, chứ chưa có ai dám đối xử với mình như vậy hết! Cô gái, cô đẹp như vậy, lỡ như mặt bị quẹt hỏng rồi, hoặc là tay chân tàn khuyết thì sẽ không hay đâu Tên mập sáp mặt lại gần, uy hiếp mà nói.

Bốp! Lương Cung Nhạn Sương ngồi trong xe trực tiếp tung một đấm vào mặt đối phương Tên mập aiyo một tiếng, mắt trái lập tức sưng lên Bọn đi thối, các anh em lên cho tao! Tên mập kêu một tiếng, những người còn lại liên xông lên.

Đối với bọn họ, đối phương chỉ là hai cô gái mà thôi, mình chỉ cần hù một tí, thì bọn họ sẽ ngoan ngoãn an phận thôi Một đám lưu manh thối, xem tôi dạy dỗ các người thế nào! Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương liên chuẩn bị xuống xe Không ngờ, bị Thượng Sam Tinh Vũ ở bên cạnh ngăn lại Tinh Vũ khẽ mỉm cười: Chị à, mãy tên tiểu lưu manh này mà cũng cần chị ra tay sao? Để cho em Lương Cung Nhạn Sương mỉm cười: Được thôi, em chú ý đó, đừng có ra tay nặng quá, dù sao, chúng ta đang ở nước C đó Yên tâm đi Tỉnh Vũ cười, sau đó đẩy cửa ra ngoài Tiểu cô nương, cô không sợ chết sao! Tên mập hậm hực nói Tinh Vũ đột nhiên xuống xe, khiến ba người bọn họ đều rất ngạc nhiên.

Ba người các người, cùng nhau lên đi Trong mất Tỉnh Vũ mang theo nụ cười, nhẹ giọng nói.

30 giây sau, ba tên đàn ông trưởng thành vạm vỡ ngã rạp trên mặt đất, tên nào tên nấy kêu gào không ngừng.

Lương Cung Nhạn Sương lái xe, cùng Tỉnh Vũ rời đi Theo Từ Thân tu hành, hai mỹ nữ đều đã đạt thực lực tông sư cảnh trung kỳ rồi, đổi phó ba tên tiểu lưu manh này, không phí chút sức nào.

Mà ở trong góc cách hiện trường không xa, Tiểu Lâm Thuần Nhất còn có tên đàn ông đeo kính đang chăm chú quan sát sự phát triển của sự việc.

Cô gái bên cạnh cô Nhạn Sương kía, vậy mà lại lợi hại như vậy Người đàn ông đeo kính kinh ngạc nói.

Trong ánh mắt Tiểu Lâm Thuần Nhất mang theo một tia dữ tợn, kế hoạch hôm nay, toàn bộ đều hỏng bét rồi.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1268: LIÊN TIẾP BA NGÀY Tất cả những thứ hồi nãy, đều là kế hoạch của tên đàn ông đeo kính và Tiểu Lâm Thuần Nhất, bọn họ vốn dĩ muốn diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân, khi ba tên lưu manh tiến hành ăn cướp bọn họ, sẽ do Tiếu Lâm Thuần Nhất ra tay giải quyết ba người bọn chúng.

Chỉ là không ngờ, lực chiến đấu của Thượng Sam Tinh Vũ lại mạnh như vậy, ba người đàn ông này căn bản đều không phải là đối thủ của cô ta.

Ngài Tiểu Lâm, xem ra chuyện này vẫn phải tính kế lâu dài Người đàn ông đeo kính nói.

Tiểu Lâm Thuần Nhất gật gật đầu, kể từ khi mình từ Đông Dương đến nước C, đều chỉ là vì Lương Cung Nhạn Sương.

Nhưng, nghĩ đến thái độ của Lương Cung Nhạn Sương đối với mình, khiến cho cảm xúc của Tiểu Lâm Thuần Nhất nhất thời sôi sục, khó mà kìm chế.

Nếu chính đã không được, thì thêm một chút tà vậy Ánh mắt Tiểu Lâm Thuần Nhất âm hãn mà nói: Nhưng, bây giờ xem ra, muốn có được Lương Cung Nhạn Sương, thì cân phải chế ngự được Thượng Sam Tinh Vũ ở bên cạnh cô ấy trước Nói xong, hai người rời khỏi con hẻm này.

Buổi tối, Lâm Thanh Diện quay lại Dược Thần Cốc, chuyện đầu tiên chính là tìm Điền Uyên, lấy nhân sâm mà mình có được đó ra.

Cái này…cái này là cậu lấy từ đâu ra vậy? Điền Uyên kinh ngạc cực kỳ mà nói.

Lâm Thanh Diện có thể phán đoán ra được từ thần sắc của đối phương, củ nhân sâm này giống như mình nghĩ, tuyệt đối không phải vật bình thường.

Thế là, anh kế lại toàn bộ chuyện xảy ra lúc xuống núi vào ban ngày cho Điên Uyên nghe.

Duyên phận, đúng là duyên phận! Điền Uyên vui mừng nói: Lâm Thanh Diện, cậu biết không, nhân sâm này, là do thái sư phụ của tôi lúc còn trẻ đã tình cờ tìm thấy trên núi, chỉ là lúc đó ông ấy không có mang theo dụng cụ bên mình, chỉ dùng sợi dây đỏ buộc lại, định vê lấy dụng cụ rồi đi đào Lâm Thanh Diện gật gật đầu, anh cũng biết, một nhân sâm tốt, cần phải bảo đảm tính hoàn chỉnh của nó, chỉ riêng đào thôi cũng cân rất nhiều thời gian, vì vậy, cần phải sử dụng một số dụng cụ chuyên môn.

Nhưng ai ngờ Điền Uyên sau đó nói: Đến khi thái sư phụ của tôi quay lại thì củ nhân sâm này giống như là mọc chân rồi vậy, tự mình chạy đi mất rồi, đã không còn ở nơi đó từ lâu Cậu xem! Điền Uyên chỉ vào sợi dây đỏ buộc trên củ nhân sâm: Thái sư phụ tôi tên là Linh Cốc, trên sợi dây đỏ bên trên này, có ấn tích của ông cụ Lâm Thanh Diện nhìn kỹ vào đó, quả nhiên, trên sợi dây đỏ, có một chữ Cốc mờ mờ.

Lúc đó theo như sư phụ tôi nói, thái sư phụ tôi vì chuyện đó mà mấy ngày mãy đêm không ngủ được, bởi vì, củ nhân sâm này là vua của các loại sâm! Có đến sáu ngàn năm rồi! Điền Uyên nói.

Sáu…sáu ngàn năm! Lâm Thanh Diện kinh ngạc mà há hốc mồm, trong lòng nghĩ, xem ra tiền mà mình cho bà cụ đó, vẫn hơi ít rồi.

Nếu đã như vậy, nhân sâm mất đi nay đã lấy lại được, nhân sâm này tặng cho ông đó.

Lâm Thanh Diện nói.

Không! Điền Uyên cẩn thận đặt nhân sâm vào trong hộp, sau đó nói: Linh vật chỉ tìm người có duyên, nếu cậu đã là người có duyên của nó, thì đương nhiên nhân sâm này thuộc về cậu rôi.

Hơn nữa, cậu còn phải dùng nó để chế tạo Khí Hôn đan nữa mà Được thôi, vậy tôi tạm thời giữ nó Lâm Thanh Diện cũng không từ chối.

Dù sao, Khí Hồn đan có thể nâng cao thực lực của người tu hành, mà xem ra, sự tiến công vào Thương Nguyên Giới đã không xa nữa.

Ở Dược Thần Cốc, Lâm Thanh Diện tự suy nghĩ, chắc là không ai có tỷ lệ thành công cao hơn anh trong việc chế tạo đan dược cấp hoàn mỹ hết, vua của các loại sâm này để trong tay mình, cũng thích hợp thôi.

Tiên Điền Uyên đi, Lâm Thanh Diện quay lại trước bàn rồi ngồi xuống.

Mà lần này, Lâm Thanh Diện chú trọng số lượng, còn về có dược khí hay không, anh vốn không quan tâm, chỉ cần trong thời gian ngắn, có thể làm ra càng nhiều Khí Hồn đan càng tốt.

Bước đầu tiên, Lâm Thanh Diện chỉ dùng không tới một tiếng đồng hồ đã hoàn thành rồi.

Sau đó, anh khẽ lấy một chút nhân sâm đó ra.

Nhân sâm sáu ngàn năm, chỗ nào cũng đều là tỉnh hoa, mà dung hợp đan dược, chỉ cần một chút xíu là đủ rồi.

Củ nhân sâm này, đủ để chế tạo hàng trăm Khí Hồn đan! Một đám sương trẳng bốc lên, Thần hồn phát tán lên viên đan dược trong tay, Lâm Thanh Diện cảm nhận được Khí Hồn đan trong tay vì có được sự gia nhập của củ nhân sâm này mà xảy ra biến đổi.

Cùng với sự lan toả của hương dược, viên Khí Hồn đan đầu tiên đã chế tạo hoàn thành.

Trung phẩm cấp hoàn mỹ.

Lâm Thanh Diện căn cứ vào chất lượng mà phán đoán.

Anh có hơi thất vọng, dù sao đối với Lâm Thanh Diện mà nói, cho dù không sinh ra dược khí, thì ít nhất thứ làm ra cũng phải là thượng phẩm mới đúng, càng huống hồ, đây là một củ nhân sâm sáu ngàn năm đó! Có lẽ, mình làm quá nhanh rồi? Lâm Thanh Diện suy đoán trong lòng, tốc độ lần này quả thực là nhanh hơn không ít so với lúc làm Tiềm Hành Đan.

Đúng rồi, mình còn có bột Linh Tê mà! Lâm Thanh Diện nói, lúc trở về từ rừng rậm Sương Mù, anh đã mang không ít bột Linh Tê về.

Điền Uyên đã từng nói với mình, bột Linh Tê là thuốc dẫn tốt nhất trong việc dung hợp đan dược cấp.

hoàn mỹ.

Có lẽ, bỏ vào trong Khí Hồn đan này, sẽ có hiệu quả kỳ diệu thì sao? Trong lòng Lâm Thanh Diện thầm nghĩ, tranh thủ thời gian, bắt đầu chế tạo lần thứ hai Lần này, tốc độ của anh so với lúc nãy lại nhanh hơn rất nhiều.

Chỉ là lần thứ ba dung hợp đan dược cấp hoàn mỹ thôi, nhưng Lâm Thanh Diện lại như một người kỳ cựu, mỗi một bước đều chuẩn xác đến từng chỉ tiết.

€ó sự gia nhập của dược dẫn bột Linh Tê, Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy đan dược mà mình dung hợp trong tay, lập tức thăng hoa rồi.

Màu vàng đậm lúc đầu của đan dược, bây giờ, vậy mà lại mang máng phát ra ánh vàng kim.

Cái này…quá là thần kỳ rồi Lâm Thanh Diện ca thán.

Qua hai tiếng đồng hồ, viên đan dược cấp hoàn mỹ thượng phẩm mang theo dược khí, xuất hiện trong tay Lâm Thanh Diện.

Sự thành công lần này, cho Lâm Thanh Diện một sự tự tin tràn đầy.

Hơn nữa, mỗi lần dung hợp, thần hồn của anh đều trở nên chắc chắn hơn vài phần, cũng hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Trong phòng, mùi đàn hương và mùi thuốc lan toả, tốc độ tay Lâm Thanh Diện nhanh nhẹn, không có chút rề rà nào.

Lão Điền, Lâm Thanh Diện đã ở trong phòng ba ngày rồi, không lẽ ông không vào xem thế nào sao? Trong cái đình nhỏ ở Dược Thần Gốc, Triệu Ất nói với Điên Uyên Cậu ta đã nói trước rồi, bảo chúng ta đừng đi quấy rầy cậu ta, chỉ cần để đồ ăn ở cửa là được rồi, ông bảo tôi làm sao đây Điện Uyên bực dọc mà nói Triệu Ất nhíu mày: Nói cho ông biết nha lão Điền, nếu như Lâm Thanh Diện xảy ra chuyện gì, tôi tôi không tha cho ông đâu! Ông nội này, ông nghĩ tôi không muốn tốt cho Lâm Thanh Diện sao, vậy mà lại dám nói tôi như vậy! Nói xong, Điền Uyên tuỳ ý khua một chưởng về phía Triệu Ất Không ngờ, Triệu Ất nhẹ nhàng bay lên, trực tiếp tránh đi.

Trong mắt Điền Uyên mang theo ý cười nghi hoặc: Hay lăm, ông nội này, xem ra bình thường chả rảnh rồi gì đâu, thực lực có tiến bộ! Chứ sao, nếu không, còn không bị lão Điền ông ức hiếp đến chết sao? Triệu Ất cười nói Được rồi, không biết ông gặp may kiểu gì, chiêu hồn nãy của ông, sự tinh diệu trong đó, ngay cả tôi cũng chưa từng thấy qua Điên Uyên nói.

Triệu Ất khẽ mỉm cười, không hề phủ nhận Mình luyện tập Thập Tự Quyết đã được một khoảng thời gian rồi, bây giờ xem ra, hiệu quả rất không tê.

Đi, lão Điên, hôm nay nói thế nào thì tôi cũng nhất định phải vào phòng Lâm Thanh Diện xem thử, nếu như cậu ta xảy ra chuyện gì ở chỏ chúng ta, thì ông với tôi đều không gánh nối cái trách nhiệm này đâu Triệu Ất nói Điền Uyên khế nhíu mày, với địa vị và thân phận của Lâm Thanh Diện hiện tại, nếu như anh xảy ra chuyện rồi, thì chỉ e Dược Thần Cốc sẽ trực tiếp bị san băng.

Hai người đến cửa phòng Lâm Thanh Diện, cửa phòng đóng chặt Lâm Thanh Diện, là tôi, tôi có chút vấn đê muốn thỉnh giáo cậu, mở cửa đi Triệu Ất gõ cửa, nhẹ giọng nói.

Nhưng qua rất lâu, cửa phòng vẫn không mở.

Hai người Triệu Ất và Điền Uyên đối mắt nhìn nhau Lão Điền, chỗ này chả có chút tiếng động nào, Lâm Thanh Diện có khi nào thật sự xảy ra chuyện rồi không Triệu Ất căng thắng mà nói Tôi cũng chả rõ nữa, theo lý mà nói, với thiên phú của Lâm Thanh Diện, thì chäc không đến nòi bị đan dược căn lại đâu Điền Uyên cũng trở nên do dự.

Bỏ đi, để tôi làm người xấu cho Nói xong, Triệu Ất một chân đá cửa ra, hai người trực tiếp xông vào.

Mùi thuốc nồng nặc lan toả trong phòng, hai người Triệu Ất và Điền Uyên chạy vào bên trong hai bước, thì liên bị chấn kinh! Trên bàn cà phê, trên bàn, ngăn näãp gọn gàng mà bày biện từng cái hộp nhỏ, mỏi một viên được đựng bên trong đó, đều là Khí Hồn đan mang theo dược khí.

Trên chiếc giường, Lâm Thanh Diện đang ngủ ngon lành, tập trung cao độ liên tục ba ngày, lúc này cuối cùng anh cũng không chống lại được cơn buôn ngủ nữa, mà ngủ thiếp đi rồi.

CHƯƠNG 1269: NGƯỜI ĐÀN ÔNG MẶT NẠ Đừng kêu cậu ta dậy! Điền Uyên kịp thời ngăn Triệu Ất đang chuẩn bị kêu Lâm Thanh Diện dậy, khẽ giọng nói: Cậu ta bây giờ cần phải nghỉ ngơi Triệu Ất gật đầu, thu bước chân lại.

Nhìn mấy chục viên Khí Hồn đan trên bàn, Triệu Ất không khỏi cảm thán: Thiên phú như vậy, ông và tôi trước khi chết được nhìn thấy, thật là vinh hạnh mà Điền Uyên nhìn Lâm Thanh Diện đang ngủ say, thầm gật đầu.

Kế từ sau khi Lâm Thanh Diện nói với mình về chuyện liên quan đến Thương Nguyên Giới trước đây, Điền Uyên luôn lo lắng, nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy thực lực mà Lâm Thanh Diện thể hiện ra, đã tràn đầy niềm tin về việc chống lại Thương Nguyên Giới rồi.

Đi thôi, để cậu ta ngủ thêm chút đi, buối tối chúng ta lại đến thăm cậu ta Nói xong, hai người đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Mội tiếu trấn cách Dược Thần Cốc không xa.

Ở biên giới của tiểu trấn, có một không gian xanh tư nhân rất lớn.

Ở trong đây, mùi thuốc tràn ngập khắp nơi, dược liệu quý giá được trồng khắp cả sân.

Ở giữa mảnh đất xanh mướt, có một kiến trúc lớn, kiến trúc mang đầy cảm giác nghệ thuật, đồng thời trang hoàng bên trong mang theo hơi thở của sự xa xỉ.

Bên trong garage, mười mãy chiếc xe sang mới nhất được sắp xếp ngăn nắp, ở cửa có đài phun nước âm nhạc, có thể so sánh với cả Vienna Golden Haill.

Không ai ngờ rằng, ở nơi hẻo lánh này, lại là trụ sở của công hội Luyện kim.

Do ở sát Dược Thần Cốc, vì vậy, công hội Luyện kim đã chọn địa chỉ ở đây, nếu không, thì với tài chính của bọn họ, hoàn toàn có thể mua một căn nhà sang ở bất kỳ đâu trên thế giới.

Hôm nay, người bên trong căn biệt thự này, thân sắc có chút căng thẳng, cùng tụ tập về phía đại sảnh biệt thự.

Lúc này, ở giữa đại sảnh, Tả Nhạc thương tích đầy mình đang chống một cành cây thô thiển miễn cưỡng đứng.

So với áo quân hoa lệ khi mới đến Dược Thần Cốc trước đây, anh ta bây giờ, người ngợm rách nát, như một tên mót ve chai vậy.

Mà ở bên trái đại sảnh, có một vị thiếu nữ đang ngồi, thiếu nữ này chính là Tiểu Nguyệt.

Ở đằng sau Tiểu Nguyệt, có một tên đàn ông đeo mặt nạ đang đứng, không nói cười gì, nhưng khí tức lại nguy hiểm cực kỳ.

Tất cả mọi người có mặt đều rõ, nếu như bên mình bất kính với cô gái Tiểu Nguyệt này, thì trong chớp mắt, tên đàn ông mặt nạ này sẽ lấy mạng của mình.

Sư phụ, cuối cùng con cũng gặp được người rồi Tả Nhạc mang theo tiếng khóc, nói với một người già ở giữa.

Người già tên là Thường An, chính là đại trưởng lão của công hội Luyện kim, cũng chính là sư phụ của Tả Nhạc.

Nhìn thấy bộ dạng đồ đệ yêu quy của mình bị huỷ hoại đến như vậy, trong ánh mắt Thường An mang theo một ánh sáng dữ.

Dược Thần Cốc chết tiệt, cũng quá không đặt công hội Luyện kim chúng ta vào trong mắt rồi Thường An vỗ bàn đứng dậy.

Là Lâm Thanh Diện! Tả Nhạc nói: Tên đầu sỏ chính là thằng nhóc Lâm Thanh Diện đó, nếu như không phải hản thì bây giờ nói không chừng con đã tìm thấy vị trí của mấy báu vật đó rồi! Lại là Lâm Thanh Diện! Hai tay Thường An siết chặt lại thành quyền: Người khác đều sợ cậu ta, kiêng dè thực lực của Lâm Thanh Diện, nhưng ta không sợ cậu ta, công hội Luyện kim chúng ta, cũng không phải hạng dễ bị ức hiếp như vậy! Đúng đó, sư phụ, người nhất định phải báo thù cho con, con phải nhìn thấy Lâm Thanh Diện bị ngũ mã phanh thây trước mắt con, con mới thoải mái được Tả Nhạc uỷ khuất mà nói.

Được rồi, mấy ngày nữa là đến tỉ thí luyện đan rồi, đến lúc đó, ta nhất định phải khiến Dược Thần Cốc đẹp mặt! Con nghỉ ngơi trước đi, mau tìm một bác sĩ ngoại khoa khám thử, coi cái chân này của con có thể nối lại không Thầy luyện đan chỉ cung cấp nội lực, đối ngoại thương như gãy chân, bọn họ vẫn cần người chuyên môn làm.

Ừm Nghĩ đến cái chân bị đánh gãy của mình, Tả Nhạc mang theo nước mắt nhục nhã.

Nói xong, Tả Nhạc được hai đệ tử dìu lấy, rời khỏi đại sảnh.

Cô Tiểu Nguyệt, đi đường vất vả rồi Thường An đứng dậy, chắp tay nói với Tiểu Nguyệt: Chỉ là, không ngờ Lâm Thanh Diện đột nhiên xuất hiện, làm loạn kế hoạch mà chúng ta mưu tính vẹn toàn Đại trưởng lão, mấy cái này đều là chuyện nhỏ, tên Lâm Thanh Diện đó, tôi nhất định sẽ giải quyết Tiểu Nguyệt cười lạnh.

Chỉ là, theo như cô nói, thực lực của tên Lâm Thanh Diện này rất đáng sợ, đã đạt đến nửa bước thần cảnh rồi! Cái này… Lời tiếp đó của Thường An chưa nói xong, nhưng ý tứ đã không thể nào rõ ràng hơn.

Thực lực cao như vậy, đương thời không có mấy ai là đối thủ của anh hết.

Nửa bước thần cảnh thì đã sao! Tiểu Nguyệt đứng dậy, ánh mắt uy hiết ạ trưởng lão, chắc không phải ông đang hoài nghi thực lực của tôi chứ Không có không có, tôi chỉ là lo lắng cô Tiểu Nguyệt lại bị thương lần nữa mà thôi Thường An nói, trong lòng vẫn rất lo lắng.

Tiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, nháy mắt ra hiệu với người đàn ông mặt nạ ở bên cạnh.

Người đàn ông mặt nạ hiểu ý, lộn vòng ra ngoài.

Anh ta không hề nhúc nhích, linh khí đi dạo bên cạnh, mắt thường có thể nhìn thấy.

Sau đó, một linh khí màu đen trực tiếp xông ra ngoài cửa.

Bên ngoài cửa, có một cây Ngân sâm trăm năm, cần phải rất nhiều người mới có thể ôm hết.

Sau đó, cái cây to này liền bị linh khí màu đen gói gọn lại, như bị thứ gì đó đẩy mạnh vậy, trực tiếp bị di dời ra mấy chục mét! Đây là, thần cảnh? Thường An kinh ngạc mà nói.

Không sai, thuộc hạ này của tôi đã đạt đến thần cảnh Tiểu Nguyệt kiêu ngạo mà nói: Người đạt đến thần cảnh, có năng lực dời sông lấp biển, hồi nấy chỉ là một chiêu nhỏ vặt vãnh của anh ta thôi, nếu không, thì chỉ e đại trưởng lão phải cân nhắc mua thêm một căn biệt thự rồi đó Ha ha, cô Tiểu Nguyệt nói đùa rồi Thường An lúng túng mà cười nói: Nếu đã có kẻ mạnh như vậy theo cô, thì tôi đương nhiên cũng yên tâm rồi Tiểu Nguyệt gật gật đầu: Có điều, tôi vẫn có chuyện cần ông làm Chuyện gì? Tôi có thể làm được thì nhất định sẽ hoàn thành Thường An nói.

Kể từ lần đầu gặp Tiểu Nguyệt, ông ta đã nhìn ra Tiểu Nguyệt tuyệt đối không phải người bình thường.

Mà hôm nay, một cường giả thần cảnh cam tâm tình nguyện theo sau cô ta, càng chứng minh phán đoán của Thường An.

công hội Luyện kim có thể phát triển đến bây giờ, chuyện quan trọng nhất mà Thường An làm, chính là hợp tác với các đại gia tộc trên thế giới.

Hôm nay, có cơ hội tốt như vậy, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Chuyện tôi cân ông làm rất đơn giản, mấy ngày này tôi sẽ ở đây dưỡng thương.

Đợi đến hôm tỉ thí luyện đan, tỏi sẽ cùng các người lên núi, nhưng, tôi cần ông làm một chuyện, chính là giúp tôi câm chân Lâm Thanh Diện! Tiểu Nguyệt nói Câm chân Lâm Thanh Diện? Thường An khẽ nhíu mày: Cô có điều không biết, trước đây chúng tôi tí thí luyện đan, đều là trưởng bối tỉ thí với trưởng bối, mà tôi, đương nhiên là tỉ thí với Điền Uyên, còn về Lâm Thanh Diện, cậu ta quá trẻ, cho dù thẳng cậu ta, thì chỉ e cũng là thăng không anh hùng Ha ha, đại trướng lão, ông cảm thấy Dược Thân Cốc bây giờ, còn ai có thủ pháp luyện đan có thể cao hơn Lâm Thanh Diện sao? Tiểu Nguyệt cười lạnh nói: Một viên đan dược cấp hoàn mỹ mang theo dược khí, công hội Luyện kim của ông có bao nhiều người có thể hoàn thành? Cái gì, đan dược cấp hoàn mỹ mang theo dược khí? Thường An kinh ngạc, sau đó thâm gật đầu Nói như vậy, thực lực của tên nhóc này thật sự rất mạnh, nhưng không sao, tôi vẫn có tự tin có thể thắng được cậu ta, chỉ là, không biết, cô bảo tôi cầm chân Lâm Thanh Diện, là vì chuyện gì Tiểu Nguyệt trâm giọng nói: Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến ông, ông chỉ cân làm theo là được, đương nhiên, đợi sau khi thành công, tôi sẽ cho.

ông lợi ích rất lớn Lợi ích gì Thường An vội vàng hỏi Tiếu Nguyệt nhìn Thường An với vẻ quỷ dị một cái, sau đó nói: Nghe nói ông nhòm ngó Dược Thần Cốc rất lâu rồi, hay là, tặng nó cho ông đi Cái này…cái này là thật sao? Vậy tôi cảm tạ cô Tiểu Nguyệt! Thường An không kìm chế được sự hưng phấn.

Kể từ mấy mươi năm trước mình đã nghĩ đến việc này rồi, nhưng Điền Uyên và Triệu Ất thực lực vốn đã rất mạnh, mà đại gia tộc trong thiên hạ ngoại trừ có tiền ra thì người tu hành cảnh giới cao lại không nhiều.

Bây giờ, có cao thủ thần cảnh như người đàn ông mặt nạ này giúp đỡ, Thường An tin, cho dù có là Lâm Thanh Diện, cũng sẽ không phải đối thủ của ông ta! Đến lúc đó, Dược Thần Cốc sẽ thuộc về mình, được liệu giá trên trời ở trong đó còn không phải là muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu sao, đến lúc đó, từng viên đan dược cấp hoàn mỹ được bán ra ngoài, không phải sẽ càng có nhiều tiên hơn ư! Nếu ông đã đồng ý rồi thì làm theo lời tôi nói, thời gian không còn sớm nữa, sắp xếp chỗ ở đi, tôi phải nghỉ ngơi Nói xong, Tiểu Nguyệt quay người rời đi, căn bản chả đặt đại trưởng lão vào trong mắt.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1270: NGÀY TỈ THÍ Trong Dược Thần Cốc.

Lâm Thanh Diện đã ngủ dậy, ngủ sâu ba tiếng đồng hộ, tinh lực của anh đã được khôi phục hoàn toàn, gần như là bật dậy từ trên giường, tinh thần hăng hái.

Đã là buổi tối rồi sao Đẩy cửa phòng ra, Lâm Thanh Diện khẽ nói.

Lâm Thanh Diện, cậu tỉnh rôi Lúc này, Điền Uyên đi tới, trong tay xách theo hộp cơm, bên trong đựng đồ ăn tinh xảo.

Có thể khiến Cốc chủ Dược Thần Cốc đích thân đưa cơm, Lâm Thanh Diện chính là người đầu tiên đó.

Điền Cốc chủ, ông tới đúng lúc lãm Lâm Thanh Diện vội vàng kéo Điền Uyên vào phòng của mình.

Chỗ này tổng cộng có 38 viên Khí Hồn đan, nếu như không đủ, tôi có thể dung hợp thêm chút nữa, củ nhân sâm đó còn thừa một chút xíu Lâm Thanh Diện nói.

Lâm Thanh Diện, cậu vất vả rồi Điền Uyên tràn đầy cảm kích mà nhìn Lâm Thanh Diện.

38 viên Khí Hồn đan, phần lớn trong đó đều mang theo dược khí, mà quan trọng hơn, cái này chỉ được hoàn thành trong vòng ba ngày.

Đây quả đúng là kỳ tích! Điền Uyên thân là thầy luyện đan đã mấy chục năm, nhưng, cảnh tượng thể này, ông ta chưa hề thấy qua, thậm chí ngay cả nằm mơ cũng chả mơ thấy.

Haiz, nói ra thì thân hôn của tôi vẫn chưa đủ mạnh, vốn tưởng ba ngày có thể đột phá 50, bây giờ xem ra, vẫn còn kém xa rồi Lâm Thanh Diện có chút rầu rĩ mà nói.

Dù sao, không ngừng dung hợp đi dung hợp lại một loại đan dược, kỹ nghệ chỉ sẽ càng lúc càng thuần thục, nhựng đan dược cấp hoàn mỹ, tiêu hao đối với thần hồn là cực lớn.

Đủ rồi, đủ rồi! Điền Uyên vội vàng nói: 38 viên Khí Hồn đan, có thể giúp 38 người tu hành nâng cao tu vi, chỉ là, không biết trên thể giới chúng ta có 38 người này hay không Lâm Thanh Diện thầm gật đầu, anh rất rõ sự quý giá của Khí Hồn đan này.

38 người có thiên phú, đồng thời có tu vi không tầm thường, mới có tư cách uống loại đan dược này, bởi vì đối thủ của bọn họ, chính là Thương Nguyên Giới thực lực khủng bố! Còn có năm ngày, tỉ thí luyện đan sẽ bắt đầu, lần này, tôi rất tự tin sẽ thắng được cuộc thi Điền Uyên tự tin mà nói, Lâm Thanh Diện chính là khởi nguồn cho sự tự tin này của ông ta.

Điền Cốc chủ, không biết đan dược cấp hoàn mỹ mang theo dược khí này, người của công hội Luyện kim có thế dung hợp ra không? Công hội Luyện kim có năm đại trưởng lão, Trần Minh Thu đã bị cậu giết, còn bốn người, bốn người này đều có thực lực làm ra đan dược cấp hoàn mỹ, nhưng, nếu như có mang theo dược khí thì chỉ e cũng chỉ có Thường An làm được thôi Điền Uyên nói sự thực.

Thường An? Cũng chính là sự phụ của tên Tả Nhạc đó? Lâm Thanh Diện khẽ nhíu mày.

Không sai, luận thiên phú cao cường, cậu ta là người đứng thứ hai mà tôi gặp qua, còn đứng đầu, đương nhiên là cậu rôi Điền Uyên khẽ mỉm cười nói.

Có được sự tán thưởng của Điền Uyên, sự tin của Lâm Thanh Diện cũng tăng cao.

Chỉ là… Điền Uyên tiếp đó nói: Tỉ thí luyện đan mỗi năm, đều là tuổi cao và tuổi thấp chia nhau ra đổi quyết, nếu như tôi và Thường An đấu, thì tôi không có bất kỳ xác suất thẳng nào Còn có quy tắc này à? Lâm Thanh Diện không hiểu, nếu đã là tỉ thí, thì không phải nên là hai bên phái người mạnh nhất ra, như vậy mới công bằng sao? Nhưng không sao đâu, thiên phú của cậu đã vượt xa tôi rất nhiều, tôi thấy Tả Nhạc hôm đó, chắc là tên giỏi nhất trong thế hệ thanh niên của công hội Luyện kim rồi, cậu thắng được cậu ta sẽ không có bất kỳ vấn đề gì hết, vì vậy, cho dù có là hòa, thì đối với Dược Thần Cốc chúng tôi mà nói, đều là mấy mươi năm chưa hề có qua Khoé miệng Lâm Thanh Diện khế nhướng lên, kết quả này, anh không cho phép.

Không chiến thì thôi, mà đã chiến thì phải thắng! Điền Cốc chủ, 38 viên Khí Hồn đan này, ông cất đi trước đi, còn về làm thế nào để lựa chọn người tu hành có thiên phú, trong lòng tôi đã có suy nghĩ rồi, còn về chuyện tỉ thí luyện đan, thì cứ giao cho tôi đi Lâm Thanh Diện nghiêm túc nói: Lần này, tôi nhất định sẽ khiến công hội Luyện kim quay về mà không có chiến công nào! Được! Điền Uyên tán thưởng mà nhìn Lâm Thanh Diện, có thiên tài như vậy bảo vệ Dược Thần Cốc, tuyệt đối là chuyện may mắn của Dược Thần Cố! c Cách tỉ thí luyện đan còn năm ngày, năm ngày này, bên công hội Luyện kim cũng chả rảnh rỗi qua.

Dường như là đều có ý muốn sỉ nhục bên Dược Thần Cốc, công hội Luyện kim đều đặc biệt xem trọng tỉ thí lần này.

Bọn họ lợi dụng mối quan hệ xã hội lớn mạnh của mình, mà kêu mười mấy đại gia tộc từ khắp nơi đến xem đấu.

Mấy người này có một số đều có chút tu vi, còn về mấy người bình thường, công hội Luyện kim sắp xếp hai đệ tử phụ trách hộ tống họ lên núi.

Dù sao, Dược Thần Gốc, không phải ai cũng có thể tới được.

Tỉ thí lần này, không cho phép bất kỳ sơ suất nào! Trước khi lên đường, Thường An nói với đám người.

Sau đó, mở garage ra, từng chiếc xe sang vút bay, lái về phía Dược Thần Gốc… Dược Thần Cốc sương khói lan toả.

Ở cửa cốc, Điền Uyên và Lâm Thanh Diện đứng ở phía trước, đẳng sau là các trưởng lão và đệ tử của Dược Thần Cốc.

Hôm nay bọn họ, ánh mắt trịnh trọng, đồng thời cũng đều háo hức muốn thử.

Bởi vì có Lâm Thanh Diện, đối với tỉ thí luyện đan lần này, các đệ tử này đều có tự tin.

Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Lâm Thanh Diện ở trước mình, Tiểu Điêu vậy mà lại có chút hoa sỉ, cô ra rất thích loại cảm giác được bảo vệ này.

Mà lần này, Lâm Thanh Diện không chỉ phải bảo vệ cô ta, mà là cả Dược Thần Cố! c Một đám người từ xa châm chậm đi tới, Điền Uyên tiến lên trước hai bước, mi tâm khẽ nhíu.

Thường sư đệ, đã lâu không gặp, khoẻ chứ! Lâm Thanh Diện khẽ sững sờ, Thường An này, không lế còn là sư đệ của Điền Uyên? Sao chưa từng nghe Điền Uyên nói qua chứ? Ừm, yên tâm đi sư huynh, tôi không có dễ chết như thế đâu Thường An lạnh lùng nói, khẽ quay đầu, nhìn Lâm Thanh Diện ở bên cạnh Điền Uyên.

Vị này chính là Lâm Thanh Diện đúng không, tôi đã mong mỏi từ lâu, không biết Trần trưởng lão của chúng tôi đã đắc tội cậu thế nào, mà cậu lại giết chết ông ta? Vừa tiến vào thì liền khiến bầu không khí căng thẳng, mấy vị đệ tử đằng sau Điền Uyên âm thầm nắm chặt bảo kiếm trong tay, đề phòng lỡ như.

Bởi vì ông ta đáng giết Ánh mắt Lâm Thanh Diện băng lãnh, nhìn chăm chăm vào Thường An Hừ, thù này công hội Luyện kim chúng tôi nhất định sẽ báo, cậu đợi đó đi Nói xong, Thường An hất tay áo mà đi vào trong cốc.

Những người còn lại cũng theo Thường An đi vào trong cốc, không chút giao lưu nào với người của Dược Thần Cốc.

Điền Cốc chủ, Thường An này, là sư đệ của ông ư? Lâm Thanh Diện hỏi Điền Uyên gật gật đầu: Không sai, cậu ta quả thực là sư đệ của tôi, chỉ là không cùng chí hướng, cậu ta không chịu nổi sự cô quạnh trong Dược Thần Cốc, mấy chục năm trước đã gia nhập công hội Luyện kim rồi Lâm Thanh Diện thâm gật đầu, trong lòng cũng tăng thêm vài phần chán ghét đối với Thường An Vốn dĩ là người của Dược Thân Cốc, bây giờ lại đem theo người của công hội Luyện kim đến khiêu khích Dược Thân Cốc, phản đồ như vậy, Lâm Thanh Diện khinh thường nhất.

Sau khi người của công hội Luyện kim đi vào trong cốc, không lâu sau thì những đại biểu của đại gia tộc được đệ tử của công hội Luyện kim hộ tống cũng từ từ đi tới Lâm Thanh Diện híp mät nhìn qua, khẽ giọng thở dài: Tên này cũng tới à Tiểu Lâm Thuần Nhất thân là đầu đàn của ngành ăn uống Đảo Quốc, đồng thời, anh ta cũng là người có tu vi, vì vậy, cũng nhận được lời mời của công hội Luyện kim.

Đúng đó, đến lúc đó chúng ta hùn vốn, không phải chỉ là tiền thôi sao, chúng ta không thiếu nhất chính là tiền mà Đám người vừa đi vừa nói, trong mắt mấy người này, chỉ có cơ hội làm ăn vô hạn thôi.

Khoé miệng Lâm Thanh Diện cười lạnh, chỗ phong thuỷ bảo địa như Dược Thần Cốc, dựa vào đám người các người mà cũng muốn nhòm ngó sao? Sau đó, anh lặng lẽ ghi nhớ tên của mấy người này.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License