con-mat-ao-thi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1231: QUÁ XẤU XA Vừa định dốc bầu rượu vào trong bụng, Điền Uyên đã đưa tay ra ngăn ông ta lại Này, Điền lão đầu, ông làm gì vậy! Triệu Ất cau mày, vô cùng bất mãn với hành động này của Điền Uyên.

Uống, uống, ngoại trừ uống rượu ra thì ông còn biết làm cái gì nữa không? Điền Uyên tức giận nói: ‘Lâm Thanh Diện là con của ông trời, cậu ta đã chịu hạ mình để ông dạy thuật luyện đan thì đó là vinh hạnh của ông, ông thì tốt rồi, thế mà còn không muốn! Con của ông trời thì sao, Điên lão đầu, tôi thấy ông sống nhiều năm như vậy có phải lấm cẩm rồi không, thuật luyện đan và tập võ là hai việc hoàn toàn khác nhau Triệu Ất nói tiếp, thuận thế nhìn về phía Lâm Thanh Diện: ‘Tôi cũng không tin, Lâm Thanh Diện có thiên phú xuất chúng về võ học, chẳng lẽ còn là kỳ tài luyện đan à? Chuyện này sao có thể! Nghe được câu này, trong mat Điền Uyên lóe lên ý cười giảo hoạt.

Nếu như… Cậu ta thật sự là kỳ tài luyện đan thì ông sẽ như thế nào? Không có khả năng! Triệu Ất khoát tay nói: Điền lão đầu, nếu như cậu ta là kỳ tài luyện đan vậy thì cá đời này tôi sẽ không uống rượu nữa! Được! Đây chính là ông nói đấy nhé! Điền Uyên cười to: ‘Nhưng lão già ông thích rượu như mạng, ông bảo cả đời không uống rượu, ông tin chứ tôi thì không tin! Nghĩ nghĩ, Điền Uyên đảo tròng mắt nói: Nếu vậy tôi cũng không làm khó ông, trong lúc ông dạy Lâm Thanh Diện thuật luyện đan phải bảo đảm là không được uống rượu, ông thấy có được không? Được chứ, đương nhiên là được.

Nhưng vụ cá cược này tôi chưa chäc đã thua đâu Triệu Ất cười khế nhìn Lâm Thanh Diện: Phải biết là muốn học tập luyện đan, yêu cầu đối với thần hồn rất cao, cậu có được không? Lâm Thanh Diện và Điền Uyên liếc nhau, mang theo mỉm cười ẽ bữa rượu tiếp.

Uống thêm một chút đi, có theo của ông còn phải rất lâu nữa mới có đấy Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.

Vẻ mặt Triệu Ất đây không tin: Thôi đi, khoác lác ít thôi, tôi cũng không tin… Lời còn chưa nói hết, lão già lôi thôi lếch thếch này cũng giõng như Điền Uyên trước đó, đứng im tại chõ, trong tay vần còn cảm một bầu rượu, bộ dạng trông rất là buôn cười.

Điền Uyên ở bên cạnh mỉm cười đáp lại, Triệu Ất này, thật đúng rất muốn nhìn đáng vẻ ngoác mồm kinh ngạc lát nữa của ông ta quá! Mười mấy giây qua đi, Lâm Thanh Diện thu hồi thần hồn Triệu Ất cũng khôi phục lại bình thường, Cầm bầu rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch, Triệu Ất lớn tiếng nói ra: Trời ạ, trên đời này thế mà vẫn còn có người giống như cậu ta! Đúng là quá thân kỳ rồi!’ Lần này, ông tin rồi chứ Điền Uyên cười nói: Giao ước trước đó của chúng ta… Được läm Điền lão đầu, ông cố ý gài bảy tôi có phải không! Triệu Ất mät trảng dã nhìn Điền Uyên, nhưng cũng không so đo quá nhiều.

Được, tôi quyết định sẽ dạy Lâm Thanh Diện thuật luyện đan! Nói xong, ông ta cầm lấy một bầu rượu trên bệ đá Mấy giây sau, một giọng nói lớn quát ầm lên.

Đáng chết, một giọt ông ta cũng không để lại! Ông sống ở đây à Lâm Thanh Diện hỏi Triệu Ất dản anh đi tới là một hang đá bên trong Dược Thần Cốc.

Trong hang đá có vẻ hơi âm u, nhưng khá là thông thoáng chứ không phải quá ẩm ướt Trên mặt đất tràn đầy bầu rượu, nói không khoa trương cũng phải có đến cả trăm bầu rượu Người này, thật đúng là một lão già nghiện rượu! Lâm Thanh Diện nghĩ thâm, lão già nghiện rượu cũng không sao nhưng nhất định phải có bản lĩnh thật sự, nếu không, thực sự là lãng phí thời gian của mình.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Thanh Diện, Triệu Ất cười nói: ‘Lâm Thanh Diện, có phải cậu cảm thấy tôi giống như một lão già nghiện rượu, không biết có thể dạy cậu luyện đan được không? Nếu Lâm cốc chủ đã tin tưởng ông thì đương nhiên tôi cũng tin tưởng ông Làm Thanh Diện nói Biết vì sao tôi lại ở chỗ này không? Triệu Ất híp mät nói Lâm Thanh Diện lắc đầu, nói thật, mình còn chưa từng nghĩ tới có một ngày lại vào ở trong hang đá Đi theo tôi! Hai người một trước một sau đi sâu vào trong hang.

Càng đi càng hẹp, dáng người cao lớn như Triệu Ất có vẻ hơi phí sức nhưng văn nghiêng người đi qua Cậu xem đi! Triệu Ất chỉ vào phía trước, Lâm Thanh Diện rất giật mình Phía trước rộng mở trong sáng, trước mät Lâm Thanh Diện hiện ra một cái hố rộng So với hang động tự nhiên cũ nát bên ngoài, bên trong hang đá này, cho dù là diện tích hay là trang trí đều tốt hơn rất nhiều so với bên ngoài Ở chô này, từng dãy giá sách được sắp xếp ngăn nấp, phía trên chất đây sách Đây là?’ Lâm Thanh Diện nhìn Triệu Ất.

Triệu Ất cười nói: Tâm huyết mấy trăm năm của Dược Thân Cốc chúng tôi gần như tất cá ớ cho này! Chö này có đan dược, có cổ tịch, có những kiến thức tâm đắc về thuật luyện đan, càng quan trọng hơn là chỗ này còn có những nguyên vật liệu trân quý nhất! Nguyên vật liệu trân quý nhất?’ Lâm Thanh Diện hơi không hiểu: ‘Dược Thân Cốc linh khí tràn đây, khäp nơi đều có thể nhìn thấy dược liệu trân quý, chăng lẽ đô ở đây còn quý hơn so với những thứ ở bên ngoài kia sao? Đương nhiên Triệu Ất nói: ‘Cùng là dược liệu trân quý nhưng phẩm cấp cũng không giống nhau, Nếu như cùng chế tác một viên đan dược giống nhau, dược liệu có phẩm cấp càng cao thì độ tinh thuần của đan dược cũng càng cao, Nhìn thấy mấy dãy hộp nhỏ bên kia không? Lâm Thanh Diện nhìn theo, không giống như.

những cái kệ khác, trên chiếc kệ kia được xếp ngay ngăn hơn năm mươi cái hộp nhỏ, tất cả đêu được khóa lại Sau hàng trăm năm tìm kiếm chúng tôi mới tìm được năm mươi sáu loại dược liệu quý hiếm, đây chính thứ quý giá nhất trong Dược Thân Cốc chúng tôi!’ Triệu Ất nói Lâm Thanh Diện nhìn về phía Triệu Ất, trong lòng cũng không còn nghỉ ngờ.

Có thể giao cho Triệu Ất một nhiệm vụ quan trọng như vậy, có thế thấy được, bản thân Triệu Ất cũng có địa vị khá cao trong Dược Thân Cốc Hội Công hội Luyện kim có biết chuyện này không? Lâm Thanh Diện đột nhiên hỏi Biết, đều làm nghề này, sao có thể không biết chứ‘ Triệu Ất chẳng hề để ý nói ra: ‘Đây cũng là nguyên nhân vì sao chúng tôi đem những vật này để ở đây, bọn họ cũng đã tìm mấy thập niên rôi nhưng vân không phát hiện ra, nói đến, thật đúng là một lũ ngu xuẩn mà Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, không thể không nói, một chiêu này của Dược Thân Cốc đúng là cao minh.

Nhìn bên ngoài cái hang đá này vô cùng tôi tàn, còn có thêm con sâu rượu Triệu Ất này ở trong hang, cho dù người ngoài có nhìn thấy thì cũng đều tránh không kịp, còn ai nghĩ sẽ đi vào tìm tòi hư thực? Mà kể cả có người đi vào, chỉ sợ không có Triệu Ất dan đường thì cũng hoàn toàn không biết ở trong đó có giấu càn khôn Lão già họm hẹm này, quá xấu xa rồi! Lâm Thanh Diện không khỏi cười thâm.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1232: KIỂM TRA NHỎ Tiếp theo, chúng ta nên làm như thế nào? Ông làm thế nào để truyền thụ thuật luyện đan cho tôi Lâm Thanh Diện hỏi Yên tâm, chäc chản tôi sẽ dạy cậu, nhưng trước khi dạy cậu cũng đừng quên lời hứa giữa chúng ta.

` Triệu Ất chững chạc đàng hoàng nhìn Lâm Thanh Diện nói Lâm Thanh Diện cười gật đầu: Không phải chỉ là một nhà máy rượu thôi à, yên tâm, cứ tính cho tôi Thì ra khi hai người trên đường đi tới hang động này, Lâm Thanh Diện biết ông ta thích rượu nên đã đồng ý với ông ta, chờ sau khi mình học thành rồi sẽ cho Triệu Ất một nhà máy rượu.

Gia chủ nhà họ Lâm đã chịu cam đoan, vậy tôi an tâm rồi Triệu Ất mỉm cười, lập tức thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên cứng nhắc.

Sau đó, chính thức bát đâu! Cuốn sách thứ tư ở ô thứ năm hàng thứ sáu tính từ bên trái sang, cậu có thể lấy ra đây cho tôi được không.

Triệu Ất nảm trên giường mềm bên cạnh, sai sử.

Lâm Thanh Diện dựa theo lời đối phương nói, lấy cuốn sách ra Độ dày của cuốn này sách đã vượt qua ba bốn cuốn sách thông thường.

Việc bây giờ cậu phải làm chính là học thuộc toàn bộ quyển sách này! Triệu Ất nói Học thuộc, toàn bộ? Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc.

Thế nào, đây mới là bước đâu tiên, cậu đã muốn từ bỏ rồi à?’ Triệu Ất chế giều nói Không đâu, tôi đã chọn thì sẽ không từ bỏ Lâm Thanh Diện nghiêm mặt nói.

Vốn tưởng räng đối phương sẽ dạy anh bảt đầu chế đan dược, không ngờ ông ta lại bät mình học thuộc lòng sách.

Nhìn tiêu đề của cuốn sách, lúc này Lâm Thanh Diện mới thấy rõ, trong cuốn sách này ghi lại tất cả các loại dược liệu trên toàn thế giới, đề cương, tính trạng cùng dược hiệu Tranh thủ thời gian đọc sách đi, thời gian của chúng ta cũng không có nhiều đâu.

Triệu Ất näm ở trên giường nói Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu quyển cổ tịch này, Thấy Lâm Thanh Diện như vậy, khóe miệng Triệu Ất không tự giác nhếch lên Nếu là thiên tài, vậy thì xuất ra một chút bản lĩnh của thiên tài cho tôi xem đi Thời gian từng giây từng phút trôi qua Trên giường, Triệu Ất đã năm ngáy o O.

Bên này, Lâm Thanh Diện giống như đã tiến vào trong không gian của mình, anh hết sức chuyên chú, hoàn toàn không để ý tới những xáo trộn bên ngoài.

Đương nhiên, sự xáo trộn này càng nhiêu hơn chính là đến từ tiếng lãm bẩm của Triệu Ất Sức mạnh linh hôn của Lâm Thanh Diện rất lớn nên sự tập trung và sức cảm thụ của anh cũng lớn hơn người bình thường.

Giờ phút này, người nhỏ màu vàng biểu tượng cho thần hồn của Lâm Thanh Diện nhanh chóng năm bắt tất cả những thông tin có ích trong quyển sách này, mà vốn Lâm Thanh Diện cũng vô cùng có thiên phú, trí nhớ cũng tốt hơn so với người bình thường rất nhiều.

Theo cách này tương đương với việc có hai Người cùng nhau đọc một quyến sách, như vậy hiệu quả cũng gấp đôi so với người bình thường, Tôi xem xong rồi Lâm Thanh Diện lay Triệu Ất trên giường, giờ phút này mặt trời vừa mới xuống núi ở phía tây làm nổi bật lên toàn bộ Dược Thân Cốc giống như tiên cảnh.

Rượu, rượu gì? Trên giường Triệu Ất híp mät đặt mông ngôi dậy, sau khi ông ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện bên cạnh, lúc này mới tỉnh táo lại Thật là, quấy rây mộng đẹp của tôi, vừa rồi tôi đang tham gia hội bàn đào với Vương Mẫu nương nương đấy.

Lâm Thanh Diện bất đäc dĩ lắc đầu, lão già này, thật đúng là thích năm mơ giữa ban ngày.

Thế nào, đọc đến đâu rồi: Triệu Ất hỏi Trên cơ bản là xong hết rồi.

Lâm Thanh Diện nói Triệu Ất hơi kinh ngạc: ‘Cậu nói là, cậu xem xong rồi? Lâm Thanh Diện nhẹ gật đâu Không phải cậu đang lừa tôi đấy chứ, hơn ba ngàn trang sách, nhanh như vậy mà cậu đã đọc xong hết rồi? Hay là láo phu ngủ mơ thấy hương vị quá ngọt ngào nên đã ngủ quên sang ngày hôm sau rồi? Triệu Ất gãi gãi đầu nói Lâm Thanh Diện cười nhạt: Tôi không lừa ông mà ông cũng không ngủ sang ngày hôm sau, trên thực tế ông mới chỉ ngủ được có bốn tiểng mà thôi Bốn… Bốn tiếng? Triệu Ất đứng dậy, nhìn Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới một lượt.

Từ trong mặt Lâm Thanh Diện, ông ta hoàn toàn không nhìn ra cái gì khác thường, Trang thứ chín Triệu Ất đột nhiên nói Trong lòng Lâm Thanh Diện biết rõ đây là đối phương không tin mình, đang muốn kiếm tra mình Cỏ Linh Đan, hơi đăng, sinh trưởng nhiều ở chò khe đá, rất có hiệu quả đối với việc trị liệu cảm mạo tiêu chảy nhưng những người có cơ thể hư nhược thì không nên sử dụng Lâm Thanh Diện thuận miệng nói Triệu Ất nhẹ gật đầu: Không tệ lăm, vậy tôi lại hỏi cậu, trang một ngàn ba trăm viết cái gì Lá Bách Khô, lá cây chủ yếu có hình răng cưa, sau khi gặp nước thì trở nên kịch độc, có thể dùng làm thuốc dân điêu chế đan dược phẩm cấp cao, mọc nhiều trong những bụi có vào mùa hạ: Lâm Thanh Diện nói tiếp.

Cái này.

.

Triệu Ất cau mày, vừa rồi đầu tiên ông ta hỏi nội dung trong mấy trang sách đầu, sau đó lại hỏi một tờ ở giữa, hơn nữa đây đều là kiểm tra ngàu nhiên, tất cả đủ để chứng minh Lâm Thanh Diện chỉ dùng có bốn tiếng đông hồ đã thật sự có thể đọc hết cuốn sách dày như vậy.

Ông có muốn kiếm tra thêm cái gì nữa không? Lâm Thanh Diện bình tĩnh hỏi.

Triệu sư thúc, tôi đến đưa cơm Một người đàn ông trẻ tuổi mang theo hộp cơm đi đến Triệu Ất không kịp chờ đợi mở ra, sợ hãi than nói: Oa, con cua, gà nấu rượu, tôm sông, Điền lão đâu này, trước kia cũng không đối đãi tốt với tôi như thể Lâm Thanh Diện, Điền lão đầu đổi xử với cậu thật là tốt mà, tôi đây là được nhờ cậu rồi Lâm Thanh Diện mỉm cười, nếu mình học được thuật luyện đan thì đây chính là chuyện tốt rất lớn đổi với Dược Thân Cốc, đương nhiên Điên Uyên sẽ nghĩ hết biện pháp để lung lạc mình rồi Nếu như ông thích, những thứ này đều cho ông hết, tôi đơn giản ăn chút là được rồi Lâm Thanh Diện nói Thật không, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.

Nói xong, Triệu Ất xé một cái đùi gà nhét vào trong miệng.

Lập tức nhíu lông mày lại, ông ta hỏi cậu thanh niên kia: Rượu đâu, đồ ăn ngon như vậy mà không cho chút xíu rượu nào à! Cốc chủ nói, trong vòng một tháng từ hôm nay trở đi đều không cho sư thúc uõng rượu, nói là tự trong lòng sư thúc rõ ràng Điền lão đầu này, thật đúng là nghiêm túc mà.

Triệu Ất lẩm bấm nói lập tức khoát tay áo: Được rồi, cậu đi đi, nói với Điền lão đầu là tôi sẽ không thất tín với ông ta đâu: Vâng! Sau khi người thanh niên kia đi rồi, lông mày Triệu Ất vản cau lại, nhìn đồ ăn ngon lành trước mặt mà không có rượu ngon uống cùng, lập tức cũng mất hết hứng muốn ăn.

Sao vậy, không có rượu nên nuốt không trôi đồ ăn à? Lâm Thanh Diện hỏi.

Ài Triệu Ất thở dài Không uống cũng tốt, nói đến, uống rượu thật sự không phải một thói quen tốt, bởi vì uống rượu sẽ bỏ lỡ rất nhiêu chuyện Thật sao? Lâm Thanh Diện hỏi Cậu không tin à? Triệu Ất nói rồi đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện.

Đột nhiên, một tiếng cười quỷ dị phát ra từ khóe miệng ông ta, theo sau đó là một sợi tàn hồn từ trong cơ thể ông ta du tẩu ra ngoài CHƯƠNG 1233: LUYỆN TẬP ĐẶC THÙ Tuy nhiên, so sánh Lâm Thanh Diện cùng một kẻ tàn hôn như thế thì hoàn toàn có thể không cân tính toán hay lên kế hoạch gì cả.

Ông cũng là Thân Hồn Chỉ Lực? Lâm Thanh Diện hỏi, sau khi đợi Triệu Ất quay trở lại Ở đâu, người mà được trời sinh ra Thân Hôn vậy thì trong vạn dặm chỉ có một, ta làm gì có được may mãn tốt như thế chứ Triệu Ất cười nói: Nhưng mà, đúng là tinh thần lực có hơi mạnh chút mà thôi Mặc dù ta không thể so sánh được như cậu, nhưng ta có thiên phú trời cho như vậy trong giới luyện đan cũng được xem như nổi bật rồi.

Nói ra thì, thiên phú của lão Điền đêu không thể so được với ta Nói đến đây, Triệu Ất hơi lộ ra vẻ ngạo mạn Vậy thì…ông vì sao bây giờ còn…? Còn không phải bởi vì ta tham uống rượu sao? Uống một thời gian dài như vậy cho nên cảnh giới mới không tăng lên được, tinh thần lực cũng giảm sút khá nhiều, nếu không phải vì chuyện này thì vị trí cốc chủ Dược Thân Gốc còn không tới phiên lão Điên kia nhận Triệu Ất nói xong lập tức cười một tiếng; Nhưng cũng không quan trọng, ngược lại ta cảm thấy bây giờ rất tự do thoải mái, có rượu có thịt, cuộc đời này đã đủ rồi Môi người đều có cách nghĩ không giống nhau, chỉ cần tìm được cuộc sống phù hợp với bản thân mình chính là điều tốt nhất Lâm Thanh Diện nói.

Không sai, ta nghe nói lúc trước cậu tới Dược Thần Cốc, cậu đã đánh bại lão Điên cùng mấy trưởng lão kia cái gì đó, đánh đến khi hoa rơi nước chảy thất bại thảm hại, có phải không? Triệu Ất cười.

Lâm Thanh Diện chấp tay lại: Đây đều là chuyện đã qua, may mản chiến thăng Ngày đó ta uống nhiều mấy chén nên ở trong sơn động ngủ mất, ta còn không tin lời bọn họ nói, nghĩ thâm một người còn trẻ như cậu làm sao có được tư chất hơn người có thể đi chỉnh đốn lại những lão già tự xưng tông sư bậc thầy đó cơ chứ Có đi hiện tại những nghỉ ngờ của ta đều đã biến mất, một người trẻ như cậu đúng là thiên phú bất phàm, mấy lão già ở Dược Thần Cốc há lại có thể so sánh được với cậu! Triệu Ất nói Đa tạ đã khen ngợi.

Lâm Thanh Diện cười nhạt, đặt đũa xuống.

Tôi ăn đủ rồi, những món ăn này ông đều ăn đi Ai.

Nói đến đây, Triệu Ất lại thở dài Có đồ ăn nhưng không có rượu, thật là một việc đáng tiếc Muốn uống rượu không? Lâm Thanh Diện cười cười: Thật ra cũng không phải chuyện gì khó.

Không được! Triệu Ất gấp gáp: Nhưng ta và lão Điên đều đã nói xong rồi, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì sau này sẽ để ông ta có cơ hội mỉa mai ta Vậy thì ông không cần lo lảng, bởi vì thứ mà ông uống không thật sự là rượu Lâm Thanh Diện thần bí nói: Ông đợi tôi một lát, tôi đi lấy về Nói xong, läc mình một cái, Lâm Thanh Diện từ trong sơn động đi ra ngoài.

Trong lòng Triệu Ất nghỉ ngờ, đoán không ra Lâm Thanh Diện muốn làm cái gì Quá nửa giờ sau Lâm Thanh Diện mới trở lại.

Trong tay không có rượu mà ngược lại cầm theo vài bông hoa tươi màu đỏ.

Đây là.

.

Triệu Ất kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện Hoa đỏ rượu, trong cuốn sách trang thứ ba trăm hai mươi có ghi chép lại, sau khi ngâm hoa vào trong nước, nước sẽ có mùi vị giống như rượu, có tác dụng kéo dải tuổi thọ trẻ mãi không già Lâm Thanh Diện nhìn Triệu Ất nói: Không biết tôi nói có đúng không.

Đúng, rất đúng! Chỉ là, làm sao cậu phát hiện được? Xung quanh sơn động đều không có! Triệu Ất hỏi Từ sơn động đi ra có một con đường nhỏ, tôi tình cờ chú ý thấy được.

Sau khi nghiên cứu trong cổ tịch mới nhớ ra những bông hoa này là hoa đỏ rượu Lâm Thanh Diện nói thật Triệu Ất hài lòng gật đầu, khả năng học hỏi áp dụng công thức cùng với trí nhớ siêu phàm và sự quan sát tỉ mí đều là những điều cần thiết đối với một luyện đan sư.

Ta có lòng tin, thời gian một tháng sẽ khiến cậu trở thành luyện đan sư cường mạnh nhất ở Dược Thần Cốc! Triệu Ất kích động nói Nhưng mà Lâm Thanh Diện không có quá để tâm phản ứng lại, dẫu sao tầm mắt của anh bảy giờ dù trở thành luyện đan sư cường đại mạnh nhất của Dược Thần Cốc thì có lẽ vẫn chưa đủ.

Nghĩ đến Thương Nguyên Giới, một ý niệm xuất hiện trong đầu Lâm Thanh Diện muốn trở nên cường đại hơn nữa.

Bây giờ có thể bat đâu dạy tôi luyện Đan Chỉ Thuật được chưa? Lâm Thanh Diện hỏi Triệu Ất khẽ cười, cầm lên một cốc hoa rượu đỏ: Không vội trời vân còn sớm, đợi qua một canh giờ nữa đi, để cho ta thưởng thức hương vị hoa rượu đỏ trước Một canh giờ sau, sắc trời đã tối.

Triệu Ấttìm được mấy ngọn đèn thắp sáng, ngay sau đó lại tiện tay lấy ra mười mấy loại dược liệu.

Những loại dược liệu này, nếu đổi thành trước kia khẳng định Lâm Thanh Diện sẽ không nhớ nổi tên gọi của nó.

Nhưng hiện tại, Lâm Thanh Diện quả thực đã thuộc như lòng bàn tay.

Đối với những tên gọi của các loại dược này, hay tính chất công dụng của nó đều vô cùng hiểu rõ.

Lúc này, lâm Thanh Diện tựa như đã hiểu vì sao Triệu Ất lại để bản thân mình xem sách trước.

Chỉ có nhận biết được các loại dược liệu thì mới hiểu được diệc liệu.

Mới có thể đem những công hiệu của nó chế biến thành những vị dược liệu cho chính mình sử dụng càng tốt hơn Bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập chế biến ra đan dược, có điều trước khi làm ta cân cho cậu thử làm một khảo sát nhỏ.

Triệu Ất nói xong, từ dưới mặt đất nhặt lên mấy cảnh cây khô, đưa cho Lâm Thanh Diện hai cành Luyện Đan Chi Thuật chú trọng ở cảm nhận Một viên đan dược có thể luyện tốt hay không tốt là do người luyện đan năm bät được đúng mực hay không, vì vậy trong quá trình luyện đan nhất định cần chú tâm, tâm vô tạp niệm Đã hiểu Lâm Thanh Diện gật đầu, đối với ý chí cân chuyên tâm, hản rất có lòng tin vảo bản thân Nếu không, ban đầu ở trong lòng đáy hồ đã bị Tú Nương quyển rũ mê hoặc rồi Cậu học theo ta như thế này, tay trái vẽ hình tròn, tai phải vẽ hình vuông Nói xong, Triệu Ất dùng cành cây vẽ lên mặt đất Ông ta một bên vẽ, một bên tự nhiên nói: Ta biết cậu mới học nên sẽ không quen, luyện tập nhiều thêm là tốt rồi Ông xem có phải như thế này không? Lâm Thanh Diện nói Triệu Ất quay đầu nhìn một cái, há hốc mồm kinh ngạc.

Trên mặt đất, bên trái là hình tròn bên phải là hình vuông được vẽ ngay ngän quy củ giống như phải dùng tới dụng cụ vẽ mới làm ra được cái loại này.

Xem ra cũng không khó lãm Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói Có sự trợ giúp của Thần Hồn, Lâm Thanh Diện có thế hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản Cậu vẽ…cũng khá Triệu Ất bĩu môi: Cái này quá đơn giản rồi, hiện tại chúng ta tăng thêm độ khó, tay trái vẽ mèo tay phải vẽ chó, cậu thử xem Nói xong, Triệu Ất nhìn Lâm Thanh Diện Mức độ khó hơn, thật ra chuyện này trong lòng Triệu Ất chỉ muốn hạ uy một phen với Lâm Thanh Diện Tay trái vẽ mèo, tay phải vẽ chó, đúng là so với cái trước khó hơn nhiều.

Ngay cả bản thân Triệu Ất cũng không có cách nào hoàn thành Nhưng nào có nghĩ, Lâm Thanh Diện kia nói một câu đáp ứng rồi Hít một hơi sâu, Lâm Thanh Diện triệu ra Thân Hồn của mình, dùng đại não khổng chế tay trái dùng Thần Hồn kiểm soát tay phải.

Hạ bút như bay, Lâm Thanh Diện từ nhỏ vốn đã câm kỳ thư họa, chỉ đơn giản vài nét bút dẻ dàng phác họa ra đường nét cơ bản Ban đầu Triệu Ất còn không thèm để ý, nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Thanh Diện cầm trong tay hai cành cây uốn lên lượn xuống, lập tức có một con mèo và một con chó xuất hiện trên mặt đất hình dáng sống động trông y như thật.

Thời gian cũng chỉ chừng năm phút đồng hồ, Lâm Thanh Diện đã hoàn thành xong đề bài mà đối phương đã mưu đồ gây khó dẻ cố tình đề ra.

Đã lâu không vẽ nên không quen tay, vân cân luyện tập thêm Lâm Thanh Diện nói Lúc này Triệu Ất đã triệt để hoàn toàn kinh ngạc, đây gọi là cân phải luyện tập thêm sao? Vậy bức tranh mà chính mình vẽ kia quả thực là đồ vứt bỏ.

Được rồi, khảo sát luyện Đan Chi Thuật xem như cậu thông qua.

Tiếp sau đây, chúng ta chính thức bắt đầu! Lâm Thanh Diện gật đầu, hản biết bản thân cuối cùng đã có thể luyện Đan Chỉ Thuật được rồi! Triệu Ất đi đến tảng đá bên cạnh, chỉ lên dược liệu đặt trên đó nói: Trên này có tổng cộng mười mây loại dược liệu, ät hản cậu đã rõ.

Những loại dược liệu này đều là dược dung hợp cấp thấp, đây toàn bộ đều là được liệu của Ngưng Thân Đan Sau đó ta sẽ nói phương pháp cho cậu, cậu chỉ cần làm theo cách này là được rồi, có lẽ cũng không khó Triệu Ất nói Được, tôi thử xem Lâm Thanh Diện nói, đến bên cạnh tảng đá.

Ngay khi chuẩn bị tiến hành bước đầu tiên thì đột nhiên nến trong động đều bị Triệu Ất tắt bỏ toàn bộ, Trong nháy mắt, bên trong sơn động tối đen như mực, xòe tay không nhìn được năm ngón.

CHƯƠNG 1234: LẦN ĐẦU TIÊN Đây là… Triệu Ất cười nói: Bóng tối chính là thời cơ tốt nhất để cậu rèn luyện tâm thần của mình, đồng thời cũng có thể khiến cho cậu tâm vô tạp niệm, mặc dù cùng là đan dược cấp thấp nhưng vì trình độ của người chế đan khác nhau nên cũng được chia ra thành ba cấp bậc cao thấp là thượng trung hạ, Lâm Thanh Diện, phải xem ở cậu rồi Lão già này có phương pháp truyền thụ quả thực là cổ quái, nhưng thông qua tiếp xúc Lâm Thanh Diện biết, möi một bước Triệu Ất làm như vậy đều có chỏ tốt rất lớn đối với mình Dược liệu được bày theo trình tự ở trên bệ đá, Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn ghỉ nhớ ở trong đầu, về phần phương pháp luyện đan, sau khi Lâm Thanh Diện xem xong cũng đã nhớ hết toàn.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Thanh Diện nhằm mắt lại Thế giới dường như ngừng lại, từ sau khi bước vào nửa bước Thần cảnh, Lâm Thanh Diện phát hiện hình như mình có thể tách thần hôn của mình ra khỏi cơ thể.

Phát hiện này khiến anh mừng rỡ không thôi Muốn luyện được đan dược có phẩm chất cao tất nhiên là phải phát hiện được tất cả mọi chuyện dù là nhỏ xíu Mà người bình thường chỉ có thể nghĩ chứ không làm được, bởi vì trình độ nảm của ngón tay cũng không thể làm được chuẩn xác như vậy.

Nhưng thần hồn thì không giống, nó chính là đại diện cho thế giới tinh thân của mình, thường thường cảm nhận của mọi người đối với sự vật đều võ cùng chính xác.

Cũng bởi vậy, phải chăng có được lực tỉnh thân là sẽ có thể đánh giá được một người có thể trở thành luyện đan sư hay không.

Giống như Triệu Ất, Điền Uyên vậy, đều có lực tỉnh thần vượt qua người bình thường rất nhiều.

Nhưng bọn họ so với Lâm Thanh Diện vẫn còn kém xa Thân hồn trời sinh khiển Lâm Thanh Diện có năng lực cảm thụ cao hơn người bình thường gấp mấy lân, càng quan trọng hơn là sau khi thân hồn thức tỉnh, khi cảnh giới võ học của Lãm Thanh Diện càng cao thì thân hồn chỉ lực cũng theo đó mà nhanh chóng tăng cao.

Lâm Thanh Diện chậm rãi phát ra thân hồn, tiến hành cảm nhận từng loại dược liệu trên bệ đá.

Mặc dù đang trong đêm tối nhưng đối với Lâm Thanh Diện mà nói thì vàn giống như mặt trời ban trưa Tạm ổn, có thể bat đầu r Sau khi tiến hành cảm nhận tất cá các loại dược liệu, Lâm Thanh Diện bắt đầu thực hiện lân chế đan đầu tiên trong cuộc đời mình! Bước đầu tiên, đem cỏ Bách Linh và Hoa Khấu bỏ vào trong cối đã mài mịn… Lâm Thanh Diện dựa theo trí nhớ của mình, bắt đầu động tác.

Tách thân hôn ra khiển anh có thể vừa nhanh chóng lại vừa chính xác cầm tới mỗi một loại dược liệu trên bệ đá Quan trọng nhất chính là năm chắc được lượng dùng, Lâm Thanh Diện không sai một chút nào.

Hai tay của anh nhanh thoăn thoät, trái tim hành động theo linh hồn, tay hành động theo trái tim.

Nếu như lúc này là ban ngày, nhất định sẽ làm cho Triệu Ất kinh ngạc đến ngây người.

Bởi vì thoạt nhìn động tác của Lâm Thanh Diện thuần thục như vậy, gân như không có một chút xíu chân chờ, dựa theo phương thuốc phía trên mà tiến hành thao tác, hơn nữa môi một bước đều hoàn thành vừa đúng, Nếu người bình thường nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thán Lâm Thanh Diện là một cao thủ chế đan Nhưng trên thực tế, đây mới là lần đầu tiên của Lâm Thanh Diện mà thôi Ước chừng hai mươi phút trôi qua, Lâm Thanh Diện cầm trong tay viên đan dược đầu tiên của mình, Ngưng Thần Đan Tôi làm xong rồi Lâm Thanh Diện hỏi Thật à, nhanh như vậy sao? Lần này Triệu Ất không hề ngủ, ông ta mở đèn bàn lên, thuận miệng nói: ‘Cậu cũng không thể chỉ chăm chăm vào tốc độ mà không chú trọng tới chất lượng, nóng lòng không thành việc.

Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói ra: ‘Tỏi biết, tôi đã thả chậm tốc độ rất nhiều rồi, chỉ là không biết viên đan dược này có đúng chủng loại như ông muốn hay không thôi, cũng không biết chất lượng như thế nào.

Vậy lão phụ sẽ xem giúp cậu một chút, đánh giá phẩm chất của nó Nói xong, Triệu Ất nhận lấy viên Ngưng Thần Đan từ trong tay Lâm Thanh Diện.

Giây phút Triệu Ất nhìn thấy viên đan dược trong tay, ánh mät bất động không rời đi được! Cái này… * Có phải có vấn đề gì không? Lâm Thanh Diện hỏi Triệu Ất sờ sờ khóe miệng rồi thản nhiên nói ra Tôi đã nói rồi, cậu làm quá nhanh mà không chú trọng tới chất lượng, Ngưng Thân Đan cậu làm này hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn, căn bản là thứ vô dụng Vừa nói, Triệu Ất vừa bỏ viên Ngưng Thân Đan kia vào trong túi áo.

Lâm Thanh Diện hơi khó hiếu: ‘Nếu nó đã không có tác dụng gì thì sao ông không ném nó đi? Vậy sao được, thứ này sao có thể ném đi được chứt Triệu Ất vội vàng nói: ‘Cái này… Lão phu sẽ tạm thời giữ giúp cậu, được rồi, tôi nói trước rồi đấy, không phải tôi muốn chiếm lợi của cậu đâu Lâm Thanh Diện gật đâu: ‘Xem ra thuật luyện đan không đê dàng như vậy, một viên đan dược cấp thấp tôi cũng không làm được, có lẽ tôi sẽ khiến Điền Uyên thất vọng.

Sẽ không đâu! Triệu Ất ở bên cạnh vội vàng nói.

Nhưng mà… Không phải ông nói viên Ngưng Thân Đan này không có tác dụng gì à Lâm Thanh Diện hỏi Ừm thì… Mặc dù lần này làm không thành công lãm nhưng tập luyện nhiều hơn thì chäc chän cậu sẽ làm tốt Triệu Ất nói, lập tức lại lấy ra một cái phối phương Lần này chúng ta thử cái này một chút, xem cậu có thế hoàn thành hay không.

Đúng rồi, dược liệu cậu tự tìm, nhớ kỹ, lúc chế tác van phải tắt hết đèn đi đấy: Triệu Ất nói Được, tôi thử một chút, lân này vân là đan dược cấp thấp à? Lâm Thanh Diện hỏi Đúng vậy, ách… Với thực lực của cậu bây giờ chí có thể làm một chút cấp thấp, đừng suy nghĩ quá nhiều, cố gảng hết sức là được rồi.

Triệu Ất vừa nói vừa đi ra ngoài cửa hang động Tôi ra ngoài có chút việc, một mình cậu ở lại trong hang động chế đan dược đi Dứt lời, Triệu Ất quay người rời đi Lâm Thanh Diện cầm lấy phối phương, lông mày cau lại.

Lần này khác với Ngưng Thần Đan lần trước, nguyên liệu của đan dược lân này chỉ môi dược liệu cần thiết thôi đã hơn ba mươi loại rồi Đây chäc là thượng phẩm của đan dược cấp thấp rồi.

Lâm Thanh Diện suy nghĩ trong lòng.

Nhưng nghĩ tới vừa rồi Triệu Ất khinh bỉ Ngưng Thân Đan của mình, Lâm Thanh Diện vân cảm thấy hơi thất vọng Nóng long không xong chuyện.

Lâm Thanh Diện tự trấn an mình như vậy, đi vào bên trong gian sơn động kia tìm thảo dược Lão Điền! Lão Điền! Ở trung tâm Dược Thần Cốc, trong nơi ở của Điền Uyên, ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông.

Lão Điền! Ông còn không đi ra là tôi sẽ xông vào trong đấy! Đến lúc đó nếu có nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn thì ông cũng đừng trách tôi! Người đàn ông lớn tiếng nói Không bao lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng măng mỏ.

Đáng chết, ai ở bên ngoài kêu gào cái gì đấy! Bây giờ là mấy giờ rồi! Mau ra đây, xảy ra chuyện lớn rồi! Đối phương van tiếp tục kêu, không để ý tới Điền Uyên đã nổi giận chút nào, Xảy ra chuyện lớn rồi? Điền Uyên thâm nói, nhanh chóng đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài Nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Triệu Ất, Điền Uyên tiến lên nói: Lão già chết tiệt này, lại xảy ra chuyện gì rõi? Tôi bảo ông dạy Lâm Thanh Diện thuật luyện đan cơ mà, sao ông lại chạy đến đây?’ Lão Điền, xảy ra chuyện lớn rồi: Triệu Ất nói Sau khi Điền Uyên nghe thấy lời này, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng.

Sao thế, không phải người của công hội Luyện kim lại đến đấy chứ? Hay là tâm huyết của Dược Thân Cốc chúng ta bị người khác để mắt tới rồi? Điền Uyên hỏi Không phải chuyện này, tôi nói là Lâm Thanh Diện… Xảy ra chuyện lớn rồi Triệu Ất nói Lâm Thanh Diện? Cậu ta làm sao? Điền Uyên nhìn Triệu Ất, lập tức đẩy ông ta vào gốc cây: ‘Cái lão già này, có phải ông lại làm gì Lâm Thanh Diện rồi đúng không, mượn cớ truyền thụ thuật luyện đan đế tra tấn cậu ta đủ kiểu? Nào có! Ông nghĩ tôi tệ thế à! Hơn nữa những phương pháp tra tấn của tôi hình như không có tác dụng với cậu ta Triệu Ất vội vàng nói Thế thì tốt Lúc này Điền Uyên mới buông tay ra, sau đó nói: Vậy Lâm Thanh Diện làm sao mà ông lại vội vàng hấp tấp như thể, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi! Cho ông xem thứ này Nói xong, Triệu Ất lấy viên Ngưng Thần Đan do Lâm Thanh Diện chế tác từ trong túi ra Điền Uyên cúi đầu nhìn, dưới ánh trăng trong sáng, dường như viên Ngưng Thần Đan trong tay Triệu Ất bị một lớp sương mù màu tím bao phủ Đây.

.

.

Thật sự là viên đan dược đầu tiên cậu ta làm à? Điền Uyên kinh ngạc nói, tử đầu đến cuối con mắt không hề rời khỏi viên Ngưng Thần Đan kia! CHƯƠNG 1235: THƯỢNG PHẨM CAO CẤP Đúng vậy, tôi có thể làm chứng, đây chắc chắn là Ngưng Thân Đan do tự tay Lâm Thanh Diện làm raI’ Triệu Ất chém đinh chặt sắt nói Cái này, lại là đan dược thượng phẩm cấp thấp đấy! Hơn nữa còn khiến cho người ta kinh ngạc hơn chính là trên viên đan dược cấp thấp này còn mờ hồ.

xuất hiện dược khí, cho dù là đan dược cấp hoàn mỹ cũng chưa có loại dược khí này xuất hiện đâu Điên Uyên cảm thán Cái gọi là dược khí cũng giống như kiếm linh trong binh khí vậy.

Chỉ cần người luyện đan có kỹ nghệ cao siêu, lúc chế đan có thể tâm vô tạp niệm, tinh thần lực hòa làm một thể với đan dược thì sẽ sinh ra dược khí.

Cho dù là đan dược cấp thấp, một khi xuất hiện dược khí thì giá trị của nó sẽ tăng thên mười mấy lân, thậm chí còn cao hơn so với đan dược trung cấp.

Lão Triệu, lần trước nhìn thấy dược khí đã là viên đan dược ông làm cách đây mấy chục năm trước rồi, thật không ngờ lân đầu tiên Lâm Thanh Diện ra tay đã có thể nhìn thấy dược khí ở trên thân viên đan dược cấp thấp này Điền Uyên tán thán nói.

Triệu Ất khẽ gật đầu: ‘Đúng vậy, lúc ấy tôi còn phải bế quan ba tháng mới làm ra được viên đan dược cao cấp kia, nhoáng một cái đã qua mấy chục năm, bây giờ chỉ sợ tôi cũng không thể làm ra được viên đan dược có phẩm cấp như vậy nữa Lâm Thanh Diện, thật sự là kỳ tài ngút trời! Điền Uyên cảm thán trong lòng, thiên tài đúng là thiên tài, bất kỳ phương diện nào cậu ta cũng học nhanh hơn mà còn vượt trội hơn người khác.

Đúng rồi, bây giờ cậu ta đang làm gì? Có biết mình làm ra đan dược có dược khí không? Điền Uyên hỏi Cậu ta văn chưa biết Triệu Ất trả lời: ‘Nhưng tôi đã đưa phối phương để cậu ta điều chế một viên đan dược khác, chắc hẳn, bây giờ van còn đang ở trong hang động chế tác.

Đan dược gì?’ Điền Uyên hỏi.

Triệu Ất nhìn về phía Điền Uyên, nhẹ giọng nói ra: Hợp Khí Đan.

Hợp Khí Đan! Điền Uyên hỏi lại Triệu Ất: ‘Ông nói là, ông để cậu ta điều chế đan dược cao cấp? Không sai, tôi rất muốn nhìn một chút xem giới hạn của Lâm Thanh Diện ở đâu Triệu Ất như nói thật Đúng, ông nói không sai, một người có thể điều chế ra đan dược cấp thấp có dược khí, nếu chỉ điều chế đan dược cấp thấp thì đúng là đại tài tiểu dụng Dứt lời, Điền Uyên kéo Triệu Ất qua: Đi, lão phu trở về cùng ông, để xem Lâm Thanh Diện có thể mang đến cho chúng ta thêm một sự bất ngờ nữa hay không! Hai người một trước một sau, lân nữa quay trở lại hang động Trong hang động lúc này, tràn đây mùi thơm của dược liệu.

Thân hồn du tẩu, Lâm Thanh Diện nhằm mất lại dụng tâm cảm nhận mỏi một động tác trên tay.

‘Viên Ngưng Thần Đan vừa rồi đã bị thất bại, lần này, nhất định phải dụng tâm hơn nữa mới được! Lâm Thanh Diện thâm nghĩ trong lòng, độ chuyên tâm còn cao hơn lần trước gấp mấy lần.

Lúc này Lâm Thạnh Diện đã tiến vào cảnh giới vong ngã, ở trong đầu anh chỉ có công việc chế tác viên đan dược trước mat chứ không còn bất kỳ quan tâm nào khác.

Theo thời gian trôi qua, Lâm Thanh Diện phát hiện ra viên đan dược này càng tiêu hao nhiêu thân hồn chỉ lực hơn rất nhiều so với viên Ngưng Thần Đan vừa rồi Xem ra quả nhiên là trước đó không dồn hết tâm sức vào viên Ngưng Thần Đan kia, nếu như dồn hết toàn lực thì cho dù là đan dược cấp thấp cũng sẽ cho người ta cảm nhận được sự áp lực tỉnh thân của nó Đan dược cấp thấp đã tiêu hao thân hồn như thế, không biết đan dược cấp bậc hoàn mỹ còn đến mức nào nữa? Lâm Thanh Diện suy nghĩ như vậy nhưng vẫn nghĩ là mình đang điêu chế một viên đan dược cấp thấp chứ không hề biết, một viên đan được cao cấp sắp được tạo ra trong tay anh.

Một bước cuối cùng! Lâm Thanh Diện tâm thần khẽ động, bắt đâu tiến hành dung hợp sau cùng Mà một bước này cũng là một bước vô cùng quan trọng, nó quyết định sự thành bại và phẩm cấp của đan dược nên nhất định phải đạt được tới cảnh giới tâm thân hợp nhất.

Cách đó không xa, Triệu Ất đã bị Điền Uyện bỏ xa ở đăng sau.

Lão Điên, ông chờ tôi với!’ Triệu Ất ở phía sau kêu lên Lão già này, bình thường bảo ông uống rượu ít thôi ông không chịu nghe, lần này thì tốt rồi, có möi một đoạn đường thôi mà ông cũng không đi nổi rồi!’ Điền Uyên nói, dưới chân cũng chậm lại rất nhiều Lại qua hồi lâu, hai người cũng chỉ còn cách hang động kia khoảng hơn một trăm mét nữa.

Đột nhiên, Điên Uyên đang đi ở phía trước dừng bước, suýt chút nữa khiến Triệu Ất đâm sâm vào sau lưng ông ta! Lão già này, sao lại đột nhiên dừng lại thế! Triệu Ất sờ đầu nói.

Đừng nói chuyện, ông ngửi xem, đây là mùi gì! Điền Uyên nói, vẻ mặt căng thăng nhưng vân mang theo một phần kích động Triệu Ất khẽ nhúc nhích chóp mũi, vẻ mặt cũng biến thành kinh ngạc.

Đây… Đây là mùi thuốc! Chăng lẽ, cậu ta đã luyện được Hợp Khí Đan? Điền Uyên khẽ gật đầu: ‘Đi, chúng ta đi vào trong xem.

Lần này, hai người đi nhanh hơn lúc trước rất nhiều Một viên đan dược cao cấp ra lò, cho dù là ở Dược Thân Cốc này thì cũng không phải tất cả mọi người đều có thể luyện chế ra được, chỉ có mấy trưởng lão cùng đại đệ tứ môn hạ mới có thể có lòng tin luyện chế thành.

Mà Lâm Thanh Diện mới luyện chế đan dược lần thứ hai, thiên phú như vậy, thực sự là quá kinh khủng mà! Mới vừa đi tới cửa hang, Triệu Ất đã nhìn thấy chiếc đèn bàn trong hang được bật lên Chäc là Lâm Thanh Diện đã hoàn thành công việc Tôi làm xong rồi Lãm Thanh Diện cầm một viên đan dược màu đen trong tay, đi tới nói với Triệu Ất Nhìn thấy Điền Uyên ở phía sau, Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi kinh ngạc.

Điền Uyên cười nói: ‘Buổi tối tôi không ngú được nên đến đây xem, thế nào, viên đan dược này hoàn thành rồi à? Lâm Thanh Diện gật đầu, giao đan dược cho bọn họ.

Lần này, không biết so với viên Ngưng Thân Đan lần trước thế nào, không ngờ luyện chế một viên đan dược cấp thấp lại tốn thời gian và hao phí tâm thần như vậy Lâm Thanh Diện thở dài nói: Xem ra, thuật luyện đan không đơn giản giống như tôi tưởng tượng, tôi đã hơi đánh giá cao mình rồi:’ Mà giờ phút này, hai người Điền Uyên và Triệu Ất đang nhìn viên Hợp Khí Đan trong tay anh, hai mät tỏa sáng.

Sương mù màu đen đang bao phủ phía trên Hợp Khí Đan.

Thượng phẩm cao cấp! Hơn nữa còn là một viên đan dược mang theo dược khí! Lâm Thanh Diện, cậu… Thật sự là thiên tài mà! Điền Uyên tán thưởng nói Nhưng giờ phút này Lâm Thanh Diện nghe được cách nói như vậy lại cảm thấy hơi không đúng Thiên tài gi đâu, một viên đan dược cấp thấp thôi mà mất cả hai giờ đồng hồ mới làm xong, bây giờ tôi đang hơi nghỉ ngờ bản thân mình đây Lâm Thanh Diện lắc đầu nói.

Triệu Ất ở bên cạnh trong lòng thâm nghĩ: Chính bản thân mình lúc trước khi còn ở lúc phong độ đỉnh cao vì chế tác một viên đan dược cao cấp còn phải bế quan vài ngày, thảng nhóc này thì tốt rồi, hai giờ thôi đã làm ra đan dược có phẩm chất tuyệt không chênh lệch với mình.

Điền Uyên và Triệu Ất nhìn nhau cười một tiếng.

Các ông đang giêu cợt tôi à? Lâm Thanh Diện lạnh giọng hỏi Nào có: Điền Uyên vội vàng nói: ‘Lâm Thanh Diện, tôi nói cậu là thiên tài không có chút chế giêu nào cả, bởi vì, viên đan dược cậu vừa làm ra chính là đan dược cao cấp, tên là Hợp Khí Đan! Đan dược… Cao cấp? Lâm Thanh Diện kinh ngạc, lập tức nhìn Triệu Ất: ‘Không phải ông nói đây chỉ là đan dược cấp thấp à? Tôi cố ý nói như vậy đó, mục đích là muốn kích phát tiềm năng của cậu, hiện tại xem ra đúng là đã thành công Triệu Ất gật đầu nói Kích phát tiêm năng của tôi? Lão già này, lừa mình thì cứ nói là lừa mình đi, còn cổ ý dùng một cái cớ đường hoàng nữa Nhưng lần này tự tin của Lâm Thanh Diện đã quay trở về.

Hai lần chế đan, hai lần thành công, đồng thời lần thứ hai còn chế ra được đan dược cao cấp.

Tốc độ như vậy, khiến cho người ta phải tắc lưỡi Viên đan dược kia, nếu không… Triệu Ất quan sát Lâm Thanh Diện Lâm Thanh Diện ngầm hiếu: Nếu ông thích thì tôi tặng cho ông, không sao, cùng lãm thì lại làm một viên nữa Được, đây là chính cậu nói đây nhá Triệu Ất nhanh chóng bỏ đan dược vào trong túi, rất sợ Lâm Thanh Diện đối ý.

Đối với Triệu Ất mà nói, thu hoạch đêm nay rất khá.

Hai viên đan dược mang theo dược khí, tùy tiện mang một viên ra thị trường đều chính là thần đan.

Tương lai mấy năm tiền rượu của mình, xem ra có chỏ dựa rồi! Đợi Điền Uyên rời đi rồi, Lâm Thanh Diện hỏi Chúng ta… Tiếp tục chứ? Tiếp tục? Triệu Ất kinh ngạc hỏi: ‘Cậu không mệt à? Lâm Thanh Diện hoạt động thân thể một chút, cảm thấy vẫn được.

Triệu Ất ngược lại nói ra: ‘Được rôi, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục, chúng ta học cách luyện chế đan dược cấp hoàn mỹ Đan dược cấp hoàn mỹ? Lâm Thanh Diện kích động.

Triệu Ất thì lại nghiêm mặt nói ra: Đan dược cấp hoàn mỹ và đan dược bình thường khác nhau, cách chế tác ra nó đã vượt quá nhận biết của người bình thường, đến ngày mai cậu sẽ biết Lâm Thanh Diện khế gật đầu Lần trước mình đến đã mang cho Dược Thân Cốc ba tấm phối phương chế tác đan dược cấp hoàn mỹ, Hơn nửa năm trôi qua mà không chế tác nổi một viên đan dược cấp hoàn mỹ, có thể nghĩ, trong đó tất nhiên là có khó khăn Nghỉ ngơi thật tốt, tất cả chờ đến ngày mai lại nói! Trên giường, Triệu Ất đã sớm ngáy lên.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1236: TRIỆU ẤT BÁI SƯ Hôm sau.

Tối qua tiếng ngáy của Triệu Ất khiến Lâm Thanh Diện thấy được cái gì gọi là âm thanh uy chấn thiên hạ, anh gần như cả đêm không chợp mắt, mãi đến rạng sáng Lâm Thanh Diện mới ngủ được.

Tiếng chim hót trong núi đánh thức Lâm Thanh Diện khỏi giấc mộng.

Vừa mơ màng mở mắt, Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xuất hiện trước mắt mình.

Nụ cười kia, ấm áp hồn nhiên, đặc biệt khiến người ta sợ hãi, Lâm Thanh Diện không chút do dự, theo bản năng vung tay đấm về phía đối phương.

Đừng! Giọng nói của Triệu Ất truyền đến.

Lúc này Lâm Thanh Diện mới phát hiện, cái người mới sáng sớm đã cười tủm tỉm nhìn mình chính là lão già Triệu Ất này.

Cũng may Lâm Thanh Diện phản ứng nhanh, kịp thời dừng tay lại.

Ông làm gì mà mới sáng sớm đã nhìn tôi như vậy? Lâm Thanh Diện hơi tức giận.

Đùa thế này không vui chút nào, nếu mình không thu tay kịp thời, chỉ sợ bây giờ bộ xương già của Triệu Ất đã tan thành từng mảnh rồi, Tôi chỉ muốn nói với cậu, bữa sáng đã đưa đến rồi, nên dậy ăn thôi Triệu Ất không hề cáu giận, vẫn tủm tỉm cười nói.

Lâm Thanh Diện nghi ngờ, hôm nay lão già này sao vậy, cảm giác không giống hôm qua lãm.

Không có việc mà lấy lòng, không phải lừa đảo cũng là trộm cướp! Lâm Thanh Diện thâm nghĩ, chắc chăn lão già này có chuyện muốn nhờ.

Nào, ăn miếng bò bít tết đi! Triệu Ất không nói lời nào lấy một miếng bít tết bò Wagyu của Đảo Quốc đặt vào trong đĩa của Lâm Thanh Diện.

Chất thịt non mềm, vừa vào miệng đã tan ra.

Nhäc đến bò bít tết, Lâm Thanh Diện cũng rất bội phục chất lượng bò Wagyu của Đảo Quốc.

Nếu như ông vân muốn nói chuyện tửu trang với tôi, vậy ông không cân phải làm thế này, tôi đã đồng ý với ông rồi, đương nhiên sẽ không nuốt lời Lâm Thanh Diện nói.

Không, nào phải chuyện tửu trang chứ Triệu Ất vui vẻ cười hì hì nhìn đối phương.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, một lão già đã quá bảy mươi, mới bữa sáng đã không lý do vui vẻ tươi cười với mình, coi như là bò Wagyu của Đảo Quốc, lúc này cũng không ngon nổi.

Đặt dĩa xuống, Lâm Thanh Diện nói: Có chuyện cứ nói thẳng, đừng nhìn tôi như vậy Thật ra… cũng không phải chuyện lớn gì.

Bị nhìn trúng suy nghĩ, Triệu Ất có vẻ hơi xấu hổ, Thật ra, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp, chính là.

.

Nói đến đây, Triệu Ất lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không đợi Lâm Thanh Diện phản ứng đã quỳ gối xuống.

Tôi xin cậu làm sư phụ của tôi, dạy tôi đạo tu hành! Hả? Lâm Thanh Diện vội vàng đứng dậy: Ông, ông muốn bái tôi làm sư phụ? Đúng vậy! Triệu Ất ngước mắt nhìn Lâm Thanh Diện: Mụ nội nó, lão già Điền Uyên kia luôn ỷ vào việc tu vi của mình cao hơn tôi, một lời không vừa ý thì dùng sức mạnh ức hiếp tôi, tôi vô cùng khó chịu Lâm Thanh Diện không nhịn được bật cười: Nói nãy giờ, hóa ra là vì chuyện này.

Đương nhiên, đây là nguyên nhân chủ yếu, nhưng mà, tôi còn nguyên nhân khác Triệu Ất nói.

Ông đứng dậy trước đã, có lời gì đứng lên rồi nói, nếu ông cứ quỳ như thế, vậy tôi cũng quỳ xuống Lâm Thanh Diện nói.

Khế duôi một tay ra, Lâm Thanh Diện nâng đối phương đứng dậy.

Quả nhiên lợi hại hơn Điền lão đầu rất nhiều! Triệu Ất không nhịn được cảm thán.

Nói chút coi, còn nguyên nhân gì khác khiến ông muốn nâng cao cảnh giới Lâm Thanh Diện nhàn nhạt hỏi.

Bởi vì cậu! Triệu Ất nghiêm túc nói.

Tôi? Lần này, Lâm Thanh Diện thật sự không biết trong đầu lão già kỳ lạ này nghĩ cái gì, đang yên đang lành sao lại liên quan đến mình rồi.

Đúng vậy.

Ánh mät Triệu Ất đây nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, lập tức lên tiếng: Cậu biết đấy, bây giờ tôi mới chỉ là Tông Sư cảnh mà thôi, mặc dù có trợ giúp rất lớn đối với tuổi thọ, nhưng mà, Thần Quy dù sống thọ, vân sẽ có giới hạn Lão già này cũng văn vẻ lãm! Lâm Thanh Diện thầm nghĩ.

Cho nên… Triệu Ất nói tiếp: Tôi nghĩ, nhân lúc cả ngày bâu bạn với thiên tài hiếm có như cậu thế này, cố gắng nâng cao tu vi, xem có thể đột phá hay không Trong lòng Lâm Thanh Diện không có đáp án, nhưng anh biết rõ, theo cảnh giới không ngừng nâng cao, nhiệm vụ gánh trên vai cũng ngày càng nặng nề.

Người bên cạnh không cách nào tưởng tượng được áp lực mà mình phải gánh chịu.

Triệu Ất, ông muốn tôi dạy ông, thật ra không phải là không thể được Lâm Thanh Diện nói.

Triệu Ất cúi người chuẩn bị bái lạy, lại bị Lâm Thanh Diện giơ tay nâng lên.

Bái sư thì không cân, đúng lúc, tôi cũng muốn ông chỉ dạy thuật luyện đan, chúng ta giúp đỡ lần nhau, ông xem thế nào? Lâm Thanh Diện nói.

Triệu Ất nghe xong cũng không cưỡng cầu nữa.

Được, nếu đã như vậy, sau này chúng ta cứ gọi tên họ đối phương, cũng không cần cân nhắc địa vị lớn nhỏ, được chứ? Triệu Ất vừa cười vừa nói.

Một lời đã định! Ánh mắt Lâm Thanh Diện mang theo ý cười, tiếp xúc hai ngày, vậy mà anh lại có cách nhìn khác về lão già này.

Triệu Ất này, suy nghĩ đơn giản, làm việc chỉ dựa vào bản thân có thích hay không, không bị công việc rườm rà trói buộc, sống rất tự do tự tại.

Tôi có một bộ pháp quyết rất thích hợp để ông luyện tập, chỉ cân chăm chỉ tập luyện, tin rằng chuyện đột phá ở ngay trong tâm tay: Lâm Thanh Diện nói.

Là pháp quyết gì? Triệu Ất vội vàng hỏi.

Thập Tự quyết Lâm Thanh Diện lên tiếng.

Trước đó, sau khi Lâm Thanh Diện lấy được toàn bộ truyền thừa của ma thần Tu La, đã từng xem một lượt toàn bộ chiêu thức trong trí nhớ của ma thân Tu La.

Anh bất ngờ phát hiện ra bộ Thập Tự quyết này.

Mà bộ pháp quyết này thích hợp.

nhất đối với người đã có cơ sở tu luyện.

Pháp quyết có tổng cộng mười chữ, môi khi luyện thành một chữ, tu vi bản thân đều sẽ nâng cao.

Nếu như luyện xong toàn bộ mười chữ, Lâm Thanh Diện đoán chừng, ít nhất Triệu Ất có thể bước vào Hóa Cảnh trung kỳ.

Chỉ là, đối với Lâm Thanh Diện lúc đó đã là Hóa Cảnh đỉnh phong, pháp quyết này không có tác dụng gì.

Thập Tự quyết? Sau khi nghe thấy, Triệu Ất vô cùng kinh ngạc: Đây chính là pháp thuật thượng cổ, cực phẩm trong các loại pháp quyết, cậu làm thế nào chiếm được? Lâm Thanh Diện sững sờ, quả nhiên, bất kỳ võ học truyên thừa nào của ma thần Tu La đều không phải tâm thường.

Ông không cần quan tâm chuyện này, tóm lại, tôi dạy Thập Tự quyết cho ông Nói xong, Lâm Thanh Diện nói miệng, Triệu Ất ghi nhớ.

Triệu Ất năm giữ tỉnh thần lực, đương nhiên trí nhớ không hề kém, cũng không lâu lắm đã ghi nhớ toàn bộ Thập Tự quyết.

Cảm ơn Triệu Ất chắp tay nói.

Lâm Thanh Diện mỉm cười: Không cần cảm ơn, tiếp theo, có phải ông nên dạy tôi chế tạo đan dược cấp bậc hoàn mỹ không? Triệu Ất thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: Đi theo tôi! Hai người rời khỏi sơn động, sau khi đi bộ mười dặm, tiến vào một vách núi.

Phải luyện đan ở nơi này sao? Lâm Thanh Diện hỏi.

Đúng vậy! Triệu Ất trả lời.

Lâm Thanh Diện quan sát hoàn cảnh xung quanh, cỏ dại rậm rạp, phía trước chính là vách đá vạn trượng.

Cái tên Triệu Ất này, môi lân bảo mình luyện đan đều chọn địa điểm khiến người ta không thế tưởng tượng được.

Trước đó là luyện đan trong đêm tối, bây giờ là luyện đan ở vách núi, nhất thời Lâm Thanh Diện nhìn không thấu.

Đây chính là đan dược cậu cân chế tạo, Long Cốt đan! Triệu Ất nói rồi giao cách điều chế vào trong tay Lâm Thanh Diện.

Nghĩ lại, hai đạo lý này cũng tương đương với nhau.

Vậy chúng ta bắt đầu thôi Lâm Thanh Diện nói, cảm thấy không kịp chờ được nữa rồi.

Nếu trong hai ngày mình có thể chế tạo ra đan dược cấp bậc hoàn mỹ, như vậy, viên đan dược cấp Thần trong tay Sở Nguyệt cũng ngay trong tâm tay rồi.

Từ đã Ánh mắt Triệu Ất chợt thay đổi, sắc bén liếc nhìn Lâm Thanh Diện.

Trong quá trình chế tạo đan dược cấp bậc hoàn mỹ, một khi có bất kỳ sai sót nào sẽ có mạo hiểm bị đan dược phản phệ, nghiêm trọng sẽ mất mạng, cậu hiểu không? *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 1237: THẦN HỒN ĐỘT PHÁ Phản phệ? Lâm Thanh Diện thốt ra, anh chưa bao giờ nghĩ đến, dung hợp đan dược cấp bậc hoàn mỹ còn phải gánh chịu nguy hiểm như vậy.

Đúng vậy Triệu Ất nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Diện, kỳ tài ngút trời thế này, nếu như bởi vì phản phệ của đan dược mà khiến tu vi giảm xuống, thậm chí ảnh hưởng đến tính mạng, vậy mình thà răng không nói cho Lâm Thanh Diện phương pháp chế tạo đan dược cấp bậc hoàn mỹ! Vi vậy, quyền quyết định ở cậu, dựa vào bản lĩnh hiện giờ của cậu, đan dược cao cấp đã khỏi cần phải nói, hơn nữa đan dược cậu chế tạo ra đều có phẩm chất cực cao, đã là sự tồn tại rất cao trong giới luyện đan rồi Triệu Ất nói tiếp: Bây giờ từ bỏ vân còn kịp Lâm Thanh Diện nghe xong, không chút do dự.

Mục tiêu của tôi là cấp Thần, nếu như đối mặt với đan dược cấp bậc hoàn mỹ đã chân chừ, vậy chẳng phải để những tên khốn kiếp của Thương Nguyên Giới kia coi thường rồi sao! Lâm Thanh Diện chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Ất, trâm giọng nói: Tôi đã chuẩn bị xong, mời ngài bắt đầu! Lâm Thanh Diện, đây là quyết định của bản thân cậu, cậu có hối hận không? Triệu Ất hỏi lại lần nữa.

Khóe miệng Lâm Thanh Diện khế cong lên, lắc đầu: Tôi chỉ hối hận tôi không tiếp xúc với luyện đan sớm hơn! Trong mắt Triệu Ất toát ra vui mừng, gật đầu khen ngợi.

Không hổ là con cưng của trời, khí thế bực này, rất khó tưởng tượng anh mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi! Được, tôi tin tưởng cậu Triệu Ất nói: Tiếp theo, xin mời tiếp nhận phương pháp huấn luyện đặc biệt của tôi! Phương pháp huấn luyện đặc biệt? Triệu Ất mỉm cười, kéo Lâm Thanh Diện đi đến vách đá.

Lâm Thanh Diện thò đầu nhìn xuống dưới, phía dưới vách núi tràn ngập sương mù, nhìn không thấy đáy.

Ông sẽ không bảo tôi nhảy xuống dưới đấy chứ Lâm Thanh Diện đùa giỡn nói.

Sao có thể như vậy, nhưng mà, chuyện sau đó phải làm sẽ còn kích thích hơn nhảy xuống dưới rất nhiều Ô? Lâm Thanh Diện mang theo mấy phần chờ mong; Vậy ông nói thử xem, rốt cuộc tôi cần làm cái gì Đứng qua đó! Đưa lưng về phía vách núi! Triệu Ất phân phó.

Lâm Thanh Diện gật đầu, đưa lưng về phía vách núi, chậm rãi lùi về phía sau.

Lùi một chút, lại lùi thêm một chút.

.

Triệu Ất đứng ở một bên chỉ huy Lâm Thanh Diện tiếp tục lùi lại.

Khoảng cách với vách núi đã rất gần, những viên đá thi nhau rơi xuống, Lâm Thanh Diện không thể không tập trung toàn bộ tinh thân lực lại.

Cuối cùng, hai chân của anh đứng ở bên vách núi, trong đó, một nửa lòng bàn chân đang ở trạng thái treo lơ lửng giữa không trung.

Chỉ cần hơi sấy chân thì sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng! Đây chính là phương pháp huấn luyện đặc biệt mà ông nói? Lâm Thanh Diện nhìn chăm chảm Triệu Ất nói.

Không sai.

Triệu Ất thừa nhận: Chỉ có dưới hoàn cảnh nguy hiểm tột cùng, con người mới có thể kích phát ra toàn bộ tiêm năng của mình! Lâm Thanh Diện, khi không kiên trì được nữa thì nói với tôi, tôi sẽ luôn chờ ở bên cạnh cậu Triệu Ất nói.

Được, vậy tôi thử xem.

Nói xong, Lâm Thanh Diện nhăm mắt lại, từ từ phát ra thân hồn chỉ lực.

Giờ phút này, anh đã tiến vào trạng thái thiên, như một tảng đá đứng sừng sững trên vách núi, không nhúc nhích, phảng phất như đã hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh.

Anh chỉ có thể cảm nhận được tiếng gió xung quanh, cùng với tiếng chim hót ở nơi xa, những chuyện khác đều không liên quan gì đến Lâm Thanh Diện anh.

Trong mắt Triệu Ất tràn đầy ý cười, có thể tiến vào trạng thái thiền trong nháy mắt, đủ thấy tâm trí Lâm Thanh Diện vững chặc cỡ nào.

Cùng lúc đó, Triệu Ất cũng không dám xem thường, nếu lỡ như Lâm Thanh Diện xuất hiện bất kỳ sơ sảy gì, chính mình sẽ biến thành tội nhân của thế giới này.

Thời gian dần trôi, Lâm Thanh Diện đang trong trạng thái thiền cảm thấy hình như cơ thể mình đang thay đổi.

Anh chỉ cảm thấy, dường như cơ thể nhẹ hơn trước đây rất nhiều, thậm chí, anh đã không cảm giác được sự tôn tại của cơ thể mình, giao tính mạng cho thân hồn quyết định.

Thần hồn trời sinh, Lâm Thanh Diện có ý chí lực cực kỳ mạnh mẽ.

Đồng thời, Lâm Thanh Diện phát hiện một chỏ tốt khác của loại rèn luyện này.

Khống chế thân hôn hoàn mỹ trong thời gian dài, Lâm Thanh Diện cảm thấy hình như khí tức của mình tỉnh khiết hơn trước kia rất nhiều.

Chẳng lẽ lại sắp đột phá rồi? Trong lòng Lâm Thanh Diện nghỉ ngờ, nhưng rất nhanh anh đã phủ định suy nghĩ của mình, Khác với lân đột phá trước, Lâm Thanh Diện cũng không cảm thấy khí †ức trong người mạnh lên.

Xem ra là mình suy nghĩ nhiêu rôi, đột phá nào dê dàng như vậy! Trong lòng Lâm Thanh Diện bật cười, nhưng trong nháy mắt, một chuyện kỳ lạ hơn xuất hiện trong đầu anh.

Lúc này người tí hon màu vàng đại biểu cho thần hồn của anh xuất hiện ở trong đầu, cặp mắt nó đóng chặt, như đang ngủ say.

Ở xung quanh người tí hon màu vàng bao phủ một tâng linh khí, mà tâng linh khí này đang dần dần lan rộng, dường như là từ trong cơ thể người tí hon màu vàng tỏa ra.

Chuyện này… Đối với thay đổi trong cơ thể mình, trong đầu Lâm Thanh Diện nảy sinh một suy nghĩ to gan.

Chuyện này nói rõ người tí hon đại biểu cho thân hồn của mình có thể mượn cơ hội lần này để đột phá? Đã một ngày một đêm rồi, sao thằng nhóc này vân có thể kiên trì? Sáng ngày hôm sau, Triệu Ất nói.

Lâm Thanh Diện bên vách núi không nhúc nhích, hô hấp đều đều, thoạt nhìn không có bất kỳ khác thường gì.

Mà Triệu Ất bên này thì không dễ chịu như vậy.

Bởi vì lo lắng Lâm Thanh Diện sẽ trượt chân rơi xuống, ông ta cả đêm không chợp mắt.

Không được, còn tiếp tục thế này, cậu ta chưa ngã mình đã ngã trước rồi! Triệu Ất nói xong đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện.

Người bình thường đứng thẳng không động đậy trên đất bảng, chỉ sợ cũng không kiên trì được mấy tiếng.

Cho dù là những binh vương của Thần Long Vệ kia, nếu đứng yên ở bên vách đá như Lâm Thanh Diện, chắc chản không kiên trì được một ngày một đêm.

Hơn nữa, thoạt nhìn Lâm Thanh Diện hoàn toàn không có ý muốn kết thúc.

Bước lên hai bước, khoảng cách giữa Triệu Ất và Lâm Thanh Diện càng ngày càng gần.

Đột nhiên, có một luông khí tức mạnh mẽ ngăn cản ông ta.

Triệu Ất bay thắng về phía sau.

Ai ôi! Đã xảy ra chuyện gì! Triệu Ất từ dưới đất bò dậy, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

Nhóc con này, rõ ràng không ra tay, tại sao có thể xảy ra chuyện như thế này? Trong lòng Triệu Ất thâm nghĩ.

Thật không ngờ, thần hồn của Lâm Thanh Diện đã sớm ngăn cách cơ thể với bên ngoài.

Nhưng muốn phá bỏ ngăn cách này, không có thực lực Hóa Cảnh thì không cách nào làm được.

Đáng chết, gọi không cách nào gọi, đụng cũng không thể đụng, vậy bảo người ta phải làm thế nào đây.

Chẳng lẽ chỉ có thể chờ đợi ở chỗ này? Triệu Ất ngồi dưới đất, tỏ vẻ vô cùng uể oải.

CHƯƠNG 1238: CÔ GÁI TRONG SUỐI Vốn dĩ cho rằng Lâm Thanh Diện luyện tập phương pháp rèn luyện đặc biệt này của mình sẽ không kiên trì được bao lâu.

Nhưng rất rõ ràng, mình sai rồi.

Người có thần hồn trời sinh, quả nhiên không thể dùng ánh mắt người thường để nhìn! Đúng lúc này, đột nhiên Triệu Ất nhìn thấy Lâm Thanh Diện ở đối diện hơi nhúc nhích.

Lúc này, người tí hon màu vàng trong đầu Lâm Thanh Diện đã tỉnh dậy, thần hồn chỉ lực không ngừng sinh sôi, kích cỡ người tí hon màu vàng cũng cao hơn trước đây rất nhiều, vô cùng oai phong.

Loại cảm giác thần hồn chỉ lực tràn ngập toàn thân này thật sự rất thoải mái! Khóe miệng Lâm Thanh Diện hơi mỉm cười, từ từ mở mät.

Anh tin tưởng, nếu bây giờ mình phát tán thần hồn chỉ lực, chắc chăn có thể khống chế phạm vi mười dặm xung quanh.

Rốt cuộc cậu cũng không kiên trì được nữa rồi Vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện mở mắt, Triệu Ất vội vàng bước lên nói.

Trong mặt Lâm Thanh Diện mang ý cười, cơ thể vân không nhúc nhích.

Mệt thì mau qua đây đi, hơn hai mươi tiếng đã là rất khá rồi Triệu Ất nói, mà trên thực tế là bản thân ông ta mệt mỏi mà thôi.

Trái lại cũng không mệt mỏi, chỉ hơi đói bụng thôi.

Trong trạng thái nửa lơ lửng giữa không trung, Lâm Thanh Diện đứng bên vách đá, nhẹ như mây gió nói ra.

Chỉ… đói bụng? Lâm Thanh Diện gật đầu: Ăn chút gì đó khôi phục thể lực, có lẽ đứng thêm một ngày cũng không vấn đề gì Đừng! Cậu đã thông qua kiểm tra rồi, mau xuống đây đi! Triệu Ất nói.

Lại đứng thêm một ngày, nơi này chính là vách núi đấy, buổi tối gió lạnh thấu xương.

Lâm Thanh Diện có thể chịu nổi, nhưng lão già Triệu Ất ông ta không chịu nổi.

Thật ra tôi cảm thấy phương pháp kích phát tiềm năng này rất tốt, dường như thân hồn của tôi mạnh mẽ hơn rất nhiều Lâm Thanh Diện mỉm cười nói.

Như thế này là được rồi, cậu mau xuống đây đi Triệu Ất nói.

Ngôi trên vách núi một ngày một đêm, giờ phút này Triệu Ất vô cùng nhớ nhung sơn động của ông ta.

Được thôi Mũi chân Lâm Thanh Diện khẽ điểm, một bước nhảy xuống.

Bây giờ, tôi có thế chế tạo đan dược cấp bậc hoàn mỹ chưa? Lâm Thanh Diện thản nhiên nói, rất có tỉnh thân.

Bây giờ? Triệu Ất chỉ vào quảng thâm trên mắt mình: Trở vê ngủ bùi Nói xong, xoay người rời đi.

Lâm Thanh Diện không nhịn được bật cười, được rồi, tự mình làm việc cơm no áo ấm.

Trên Dược Thần Cốc tập trung linh khí, ngay cả quả dại bình thường trên núi, cho dù là kích cỡ hay mùi vị, dường như đều ngon hơn trên thị trường rất nhiều.

Mặc dù trước đây đã đến Dược Thần Cốc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện đi dạo xung quanh nơi này.

Nơi đây quả thật là tiên cảnh chốn nhân gian! Nhìn cảnh đẹp trước mät, Lâm Thanh Diện thở dài.

Đúng rồi, không biết bây giờ suối nước kia thế nào rồi Đột nhiên Lâm Thanh Diện nhớ đến suối nước thần kỷ mình nhìn thấy khi đi vào Dược Thần Gốc lúc trước.

Sau khi anh ngâm mình trong đó, nước suối vốn dĩ xanh biếc vì bị anh hút đi rất nhiều linh khí mà trở nên trong Veo.

Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện lại cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao linh khí trong nước suối vô cùng quan trọng đối với người của Dược Thần Cốc.

Xe nhẹ chạy đường quen, Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh suối nước.

Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nước suối trong veo trước đó đã đổi thành màu xanh biếc.

Loại bổ sung linh khí thế này khiến Lâm Thanh Diện cũng phải cảm thấy sợ hãi thán phục.

Không ngờ, Dược Thần Gốc lại có linh lực thần kỳ như vậy, dường như liên tục không dứt Lâm Thanh Diện đứng ở bên cạnh khẽ nói.

Là ail Là ai đang nói chuyện! Đột nhiên, từ trong suối nước truyền đến giọng nói của một cô gái.

Trên mặt nước tràn đây sương mù, Lâm Thanh Diện nheo mặt nhìn, mơ hồ nhìn thấy một cô gái đang ngâm mình ở trung tâm suối nước.

Quan trọng hơn là, lúc này cô gái đó không mặc quân áo! Anh còn nhìn! Còn nhìn nữa xem tôi có móc mắt anh xuống không! Cô gái tức giận nói, Lâm Thanh Diện vội vàng thu lại ánh nhìn, quay đâu sang một bên.

Tôi chỉ ngâu nhiên đi ngang qua, nếu có gì mạo phạm, xin được tha thứ Lâm Thanh Diện đưa lưng về phía suối nước nói.

Khi nói chuyện, anh chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh từ phía sau đánh úp đến.

Lúc này thần hồn lực của Lâm Thanh Diện đã đủ mạnh mẽ, khi cơn gió mạnh cách mình mười mét thì đã nhanh chóng cảm giác được.

Ngay sau đó, một cánh tay thon dài đánh vào bả vai Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhìn cũng không cần nhìn, chỉ nhích về phía bên trái, nhẹ nhàng né tránh.

Sau lưng, cô gái kia hơi nghi ngờ, khế nói: Hóa ra anh là cao thủ? Cô gái, tôi đảm bảo vừa rồi tôi không nhìn thấy gì hết, nếu như không còn việc gì khác, tôi đi trước Nói xong, Lâm Thanh Diện định rời đi, toàn bộ quá trình không hề quay người liếc nhìn đối phương.

Hừ! Còn muốn đi, cho dù anh là cao thủ, cũng là người không có giáo dục! Nói xong, cô gái lại tiếp tục tấn công Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này, trong lòng tức giận Cô nói ai không có giáo dục! Lâm Thanh Diện quay người lại, bàn tay khẽ cử động, đánh tan công kích của đối phương.

Lúc này cô gái đã mặc quần áo rôi, nhưng mái tóc ướt nhẹp, phối hợp với bê ngoài xinh đẹp, trái lại có một loại hấp dân khác biệt.

Tôi nói anh không có giáo dục Cô gái ngang ngược nói: Còn không biết cái tên lỗ mãng nhà anh từ đâu chạy đến Ánh mắt Lâm Thanh Diện lạnh lẽo: Không ngờ cô có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lời nói lại ác độc như vậy Sao nào, tôi nói sai à? Nếu không phải anh không có giáo dục, vậy sao vừa rồi nhìn trộm người taI Tôi nói rôi, chỉ ngâu nhiên đi ngang qua, cũng không biết cô ở chỗ này, hơn nữa, trên mặt nước phủ đây sương mờ, khoảng cách rất xa, tôi cũng không nhìn rõ.

Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.

Hừ, nói như vậy, nếu anh có thể nhìn rõ, chẳng phải nhìn thấy rồi sao? Cô gái khinh thường nói ra.

Tôi không rảnh nói chuyện với người kiêu căng ngang ngược như cô Đối với loại con gái điêu ngoa thế này, Lâm Thanh Diện không có chút ấn tượng tốt nào, Hôm nay anh không nói cho rõ ràng, vậy cũng đừng mong rời đi! Nói xong, cô gái lách mình đến trước mặt Lâm Thanh Diện, móc một con dao găm từ trong ngực ra, đâm thẳng vào trái tim Lâm Thanh Diện.

Hay cho một cô gái ngang tàng bạo ngược! Lâm Thanh Diện lên tiếng, tính toán dạy cho cô ta một bài học.

Chỉ trong chốc lát, dao găm rơi khỏi tay cô gái.

Mà Lâm Thanh Diện cũng không do dự, dứt khoát bẻ cánh tay của đối phương ra sau lưng, sau đó khẽ đẩy một cái, cô gái này lập tức ngã xuống mặt đất.

Quần áo màu trăng trên người cũng bị bùn đất làm bẩn.

Anh.

.

Cô gái ngồi dưới đất, trong mắt tràn đây căm giận.

Cô mới bao nhiêu tuổi mà toàn đánh ra sát chiêu như vậy, cũng độc ác quá rồi Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói ra.

Cho dù giết anh thì sao chứ! Cô gái không biết hối cải.

Lâm Thanh Diện thấy cô ta tùy tiện như vậy, khẽ lắc đầu.

Phủi phủi bùn đất trên người, cô gái đứng dậy: Nói cho anh biết! Đừng tưởng rằng anh có thể đánh thắng tôi là lợi hại, nơi này chính là Dược Thần Cốc, có bản lĩnh, chúng ta so tài luyện đan, anh dám không? Luyện đan? Không sai.

Cô gái khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Diện: Nhìn dáng vẻ này của anh, căn bản cũng không biết luyện đan, chắc hẳn cố ý đến cầu xin đan dược, nếu anh chịu xin lỗi tôi rôi dập đầu ba cái, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ cho anh một viên đan dược Cô nghĩ nhiều rồi Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói: Nhưng mà, tôi dám đảm bảo, nếu cô còn nói chuyện không giữ mồm giữ miệng như vậy, lát nữa sẽ không phải chỉ là té ngã đơn giản như vậy đâu.

Anh! Cô gái tức giận không thôi, nhưng tự biết thực lực bản thân không cao.

Buổi sáng ngày mai, ngay bên cạnh suối nước này sẽ có một cuộc so tài luyện đan của đám tiểu bối chúng tôi, anh dám đến không? Cô gái hỏi.

CHƯƠNG 1239: CHO CÔ BÉ MỘT BÀI HỌC Tỷ thí luyện đan? Vừa khéo mình cũng muốn xem thử rốt cuộc những người cùng tuổi bây giờ có trình độ gì.

Được, tôi đồng ý với cô Lâm Thanh Diện trả lời.

Được, đến lúc đó chúng ta đấu một ván phân thăng thua, nếu ai thua thì phải làm trâu làm ngựa cho đối phương Nói xong, cô gái này tỏ vẻ hưng phấn.

Thật là một cô gái điêu ngoa tùy hứng.

Được, nhưng người giúp việc trong nhà tôi đã nhiều lắm rồi, cô vân chưa đủ tư cách làm trâu làm ngựa cho tôi đâu Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.

Anh đúng là đồ đáng ghét! Cô gái trẻ bị lời nói của anh làm cực kỳ tức giận, chỉ vào anh nói: Sáng mai, tôi rất muốn xem thử anh còn kiêu ngạo được như bây giờ nữa không! Nói xong, cô gái trẻ tức giận xoay người rời đi.

Lúc này Lâm Thanh Diện cũng không còn tâm trạng đi chơi nữa, xoay người trở về trong hang núi.

Triệu Ất vân ngủ say như chết, hai mươi mấy tiếng không nghỉ ngơi tạo thành ảnh hưởng rất lớn với ông ta.

Lâm Thanh Diện mỉm cười, cũng không quấy rây, đi tới một bên yên lặng ngồi xuống.

Một lúc lâu sau đó, mãi đến khi người người trẻ tuổi đưa đồ ăn kia đến, Triệu Ất như bị điện giật bật dậy từ trên giường: Thơm quá, chắc chăn là mùi thịt chưng bột Nhìn thấy Lâm Thanh Diện, Triệu Ất cười hỏi: Sao vậy, khi nãy cậu vân luôn ngôi ở đó à? Không có, chỉ mới ngồi một lát thôi, khi nấy đi vòng vòng trong Dược Thần Cốc À Triệu Ất hỏi: Dược Thần Cốc tập trung linh khí thiên địa, còn ít có người đến, đương nhiên quang cảnh được bảo vệ rất tốt Thật sự rất khác những nơi khác Lâm Thanh Diện tán thành.

Nhưng tôi khuyên cậu đừng đi vào sâu trong rừng cây kia thì tốt hơn Triệu Ất khuyên.

Hả, sâu trong rừng cây có gì à? Lâm Thanh Diện khó hiểu.

Một vài thứ đáng sợ, nhưng chỉ cần chúng ta không đi vào thì sẽ không có vấn đề quá lớn Nếu Triệu Ất không nói, Lâm Thanh Diện cũng không truy hỏi nữa.

Tôi cũng muốn hỏi ông một chuyện, có phải trong thế hệ trẻ tuổi của Dược Thần Cốc ông có một cô gái nhỏ không Lâm Thanh Diện hỏi.

Cô gái nhỏ? Triệu Ất nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt xấu xa: Dược Thân Cốc có tổng cộng bảy đệ tử, cậu vừa ý ai, có muốn ông già này nói chuyện giúp cậu không? Lâm Thanh Diện đen mặt lại: Tôi đã kết hôn rôi, đừng nghĩ những chuyện như thế nữa Kết hôn rồi? Triệu Ất bĩu môi: Vậy thì đáng tiếc quá Cô gái nhỏ kia rất ngang ngược, tôi chỉ đi ngang qua nhìn thấy cô ta hấp thụ linh lực trong suối thôi mà cô ta đã câm dao tấn công tôi rồi Nói xong, Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua Triệu Ất: Dược Thần Cốc các ông có cô gái nhỏ thô bạo như thế không? Triệu Ất không chút nghĩ ngợi, thuận miệng nói: Chắc chăn cô gái mà cậu nói là Tiểu Điêu Tiểu Điêu? Lâm Thanh Diện thâm nghĩ, cô ta đúng là người cũng như tên, quá là điêu ngoa.

Không sai, theo như lời cậu nói thì chặc chăn là Tiểu Điêu Triệu Ất ăn một miếng thịt chưng bột, nói tiếp: Con bé là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Dược Thần Cốc, có lẽ lúc trước cậu từng gặp Hồ Vân nhỉ, cậu có đánh giá gì với thiên phú của Hồ Vân? Tàm tạm Lâm Thanh Diện thuận miệng đáp.

Triệu Ất cũng không phản bác, Lâm Thanh Diện có thể nói ra lời đánh giá thế này đã là lời khen lớn nhất với Hồ Vân rồi.

Thiên phú của Tiểu Điêu này thậm chí còn lớn hơn Hô Vân Triệu Ất nói: Khác với Hồ Vân, thiên phú luyện đan của cô bé trong những người trẻ tuổi không ai có thể sánh băng cả Điêu ngoa như vậy, e răng sau này khó thành châu báu.

Lâm Thanh Diện nói.

Thầy luyện đan cần nhất là phải tập trung, không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, nếu Tiểu Điêu như thế, dù thiên phú có cao đến mấy cũng rất khó làm nên chuyện.

Ông Điền rất cưng chiều Tiểu Điêu, những người khác trong cốc cũng đều nghe theo cô bé, ỷ vào việc mình thiên phú cao, con bé này thật sự không biết trời cao đất rộng Triệu Ất nói.

Xem ra cô gái nhỏ này có tính cách điêu ngoa như thế là vì hoàn cảnh xung quanh.

Mấy năm nay, không ít đệ tử trẻ tuổi trong cốc bị cô bé ức hiếp, nhưng cũng hết cách, ai bảo cô bé có thiên phú, người khác cũng không làm gì được cô bé Triệu Ất nói.

Lâm Thanh Diện buông bát đũa xuống: Sáng mai cô ta hẹn tôi tỷ thí luyện đan ở linh tuyền, tôi đã đồng ý rôi Tỷ thí luyện đan? Ha, xem ra con nhóc này bị thua cậu, muốn dùng việc luyện đan để lấy lại danh dự dây mà Triệu Ất đoán.

Ông cảm thấy trình độ của tôi bây giờ so với cô ta thì thế nào? Lâm Thanh Diện hỏi.

Triệu Ất nheo mắt lại, nhìn Lâm Thanh Diện với hàm ý sâu xa.

Thăng chắc! Nhưng ông có nói cô ta rất có thiên phú luyện đan Triệu Ất nghiêm túc đáp: Đó chỉ là so với người khác thôi, so với cậu, chút thiên phú đó của cô nhóc có là gì đâu! Lâm Thanh Diện, ngày mai nhờ vào cậu rồi, nhớ cho con nhóc này một bài học, nếu không tôi thật sự sợ sau này nó sẽ đi sai đường Triệu Ất nói.

Tôi sẽ làm Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói Sáng sớm hôm sau, bên linh tuyên.

Lúc này, mười mấy người trẻ tuổi ở Dược Thần Cốc đang tập trung ở đây.

Tiểu Điêu, cô nói hôm qua cô gặp một người, hẹn với anh ta ở đây hôm nay, anh ta sẽ đến chứ? Một chàng trai trẻ hỏi.

Tiểu Điêu đứng trong đám người khinh bỉ nói: Tốt nhất là anh ta đừng đến, nếu dám đến, chúng ta bảo anh ta quỳ gối dập đầu ba cái cho tôi Đúng đấy, trình độ luyện đan của Điêu sư muội đến cả Cốc chủ cũng phải khen, một người ngoài mà thôi, thật sự chẳng là cái thá gì cả Một người khác cũng nịnh hót.

Đương nhiên rồi… Để tôi xem hôm nay anh ta có dám đến không Tiểu Điêu nhìn ra xa, không coi Lâm Thanh Diện ra gì.

Lúc này, có người bước ra từ trong đám người, bước chậm đến bên cạnh Tiểu Điêu.

Điêu sư tỷ, chị xem, nếu hôm nay người kia đến, không bằng để hai người tự tỷ thí đi, chúng tôi sẽ không tham gia vào Vì sao? Tiểu Điêu xoay người hỏi cậu ta.

Chị cũng biết đó, mỗi lần chúng ta tỷ thí luyện đan đều là chị thăng, mà sau khi chị thắng luôn bảo chúng tôi làm này làm kia, bưng trà rót nước cho chị Tên Hầu tử chết tiệt này, cậu nhiều lời thật, sao hả, cậu không muốn bưng trà rót nước cho tôi à? Vậy cậu có bản lĩnh thì thăng tôi đi! Tiểu Điêu đắc ý nói.

Người được gọi là Hầu tử kia vội vàng nói: Đương nhiên… chúng tôi sẵn lòng hâu hạ chị rồi, hơn nữa ai không biết chị là người luyện đan giỏi nhất, sao chúng tôi có thể thăng chị được, nhưng mà.

.

Nhưng mà cái gì, nói mau! Tiểu Điêu mất kiên nhân hỏi, nhưng vân rất hưởng thụ lời khen của Hầu tử.

Không phải chị rất ghét người đàn ông hôm qua sao, không bằng lát nữa hai người đấu một mình, anh ta thua thì để một mình anh ta làm việc cho tất cả chúng ta, nếu như thế, chẳng phải sư tỷ sẽ vui vẻ hơn sao? Hầu tử nói.

Sau khi nghe, Tiểu Điêu cười đắc ý: Đầu óc cậu đúng là linh hoạt, được rồi, cứ làm theo lời cậu nói đi, ngoài việc bảo anh ta dập đầu với tôi còn phải để anh ta hầu hạ tôi ít nhất một tháng nữa! Được, Điêu sư tỷ thật oai phong, chúng tôi sẽ cổ vũ cho chị! Hầu tử kêu gọi mọi người, người xung quanh ngầm hiểu.

Hóa ra mỗi lần đấu luyện đan, Tiểu Điêu đều sẽ đưa ra một vài yêu câu quá đáng, những người này không còn cách nào, chỉ có thể uất ức bản thân làm theo, hôm nay thấy có người có thể chịu thay đương nhiên rất vui rồi.

Mọi người nhìn kìa, có người đến! Mọi người nhìn sang theo hướng ngón tay chỉ, quả nhiên thấy Lâm Thanh Diện bước chậm đến.

Không ngờ anh thật sự tới rước nhục nhỉ Tiểu Điêu khinh bỉ nói.

Lâm Thanh Diện bình tĩnh đáp: Bớt nói nhảm đi, có thể bắt đầu rồi chứ? CHƯƠNG 1240: MỘT LÚC CHẾ BA VIÊN Được, nếu anh đã đến tìm tai họa thì tôi sẽ thành toàn cho anh! Tiểu Điêu cười lạnh nói.

Cô ta đưa mắt ra hiệu, Hầu tử và mọi người lập tức lấy dược liệu tỷ thí lần này ra.

Lâm Thanh Diện chỉ nhìn thoáng qua, nếu ở bên ngoài, những dược liệu này đều vô cùng quý hiếm, nhưng ở Dược Thần Gốc gần như là dược liệu vô cùng bình thường dễ kiếm.

Trước khi tỷ thí, tôi có mấy lời muốn hỏi anh, anh biết chế đan chứ? Đừng để lát nữa lúc bắt đầu tỷ thí lại nói tôi ức hiếp anh Tiểu Điêu cười nhạo hỏi.

Tôi đã học tập ở đây hai ngày rôi Lâm Thanh Diện nói đúng sự thật.

Hai ngày? Sau khi nghe thấy, đầu tiên Tiểu Điêu hơi sửng sốt, rồi bắt đầu cười ha hả.

Người xung quanh cũng cười ngả nghiêng.

Mới học hai ngày cũng dám khiêu chiến với Tiểu Điệu ư? Chäc đầu óc tên này có vấn đề rồi? Đúng đấy, lát nữa đợi xem anh †a mất mặt đi Này, về mặt chế đan, anh không phải đối thủ của tôi đâu, chịu thua đi Tiểu Điêu tự tin nói: Chỉ cân anh chịu xin lõi vì hành động của anh hôm qua, gọi tôi ba tiếng bà cô, tôi sẽ tha thứ cho anhl Hành động hôm qua? Hành động gì? Lâm Thanh Diện thuận miệng hỏi.

Không phải anh.

.

Nói đến đây, Tiểu Điêu đỏ mặt.

À, tôi nhớ rồi, chuyện cô nhắc đến là cô tưởng tôi nhìn lén cô tắm suối đúng không Lâm Thanh Diện nhớ lại rồi nói.

Cái gì, anh ta nhìn lén Tiểu Điêu ngâm mình dưới suối? Thế chẳng phải Tiểu Điêu bị anh ta thấy hết rồi sao? Chẳng trách Tiểu Điêu sư tỷ lại tức giận đến thế, thì ra là hôm qua xảy ra chuyện như vậy! Các người câm miệng cho tôi! Tiểu Điêu tức giận la lên, Lâm Thanh Diện nói chuyện Tiểu Điêu bị nhìn lén trước mặt mọi người khiến cô ta rất khó chịu, càng có thành kiến với Lâm Thanh Diện hơn.

Tôi cho anh biết, hôm nay tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu, bây giờ anh muốn xin lôi cũng không còn cơ hội nữa rồi! Tiểu Điêu tức giận nói.

Tùy Lâm Thanh Diện nhún vai, cũng lười chấp nhặt với cô ta: Chúng ta có thể bắt đầu chưa, tôi còn phải đi ăn bữa trưa nữa Được, anh đúng là ngông cuồng, tôi không tin một người mới học được hai ngày có thể thăng tôi! Trong mắt Tiểu Điêu lóe lên ánh sáng lạnh, cô ta xoay người đi đến bên cạnh đống dược liệu đã sắp xếp ngay ngắn.

Thấy hai người đã vào chö, lúc này, Hầu tử đi ra giới thiệu quy tắc tỷ thí.

Tỷ thí lần này một trận phân thắng thua, tổng cộng có ba cách phối chế cao, trung, thấp, hai vị phải chế ba viên đan dược này luôn, người tạo ra chất lượng tốt nhất sẽ thăng, nếu chất lượng giống nhau, thì người sử dụng ít thời gian hơn sẽ thắng Nói xong, Hầu tử nhìn hai người một cái: Được rồi, cuộc thi bät đầu! Tiêu Điêu châm chọc nhìn Lâm Thanh Diện: Lát nữa tôi muốn xem anh còn dám ngông cuông thế nữa không Cô gái, nói ít, làm nhiều Lâm Thanh Diện bình tĩnh đáp, không thèm để tâm đến lời châm chọc của một cô gái nhỏ.

Đầu tiên anh nhìn đan dược cấp thấp một cái, không khác Ngưng Thần Đan mình làm hai ngày trước lăm, không có gì khó cả.

Còn bên này, Tiểu Điêu hít sâu một hơi, lúc Hầu tử tuyên bố bắt đầu tỷ thí, cô ta nhanh chóng pha chế các dược liệu ở bên cạnh.

Thao tác của cô ta rất nhanh, nhìn đến đâu là tay đưa đến đấy.

Lâm Thanh Diện cũng hơi kính trọng và khâm phục, còn nhỏ tuổi đã có bản lĩnh chế đan dược như vậy, không hổ danh là người có thiên phú.

Hơn nữa, Lâm Thanh Diện cảm nhận được quanh người Tiếu Điêu tồn tại một hơi thở nào đó.

Con nhóc này cũng là người có tinh thân lực mạnh mẽt! Lâm Thanh Diện thầm gật đầu, dường như hơi hiểu ra vì sao Điền Uyên lại coi trọng cô ta.

Thời gian trôi qua, Lâm Thanh Diện vân chưa làm gì, còn bên này, Tiểu Điêu đã dung hợp được một nửa đan dược cấp thấp rồi.

Rốt cuộc tên này có biết không vậy? Đúng đấy, sao lại đứng đó như đồ ngốc thế? Quả nhiên Tiểu Điêu sư tỷ thăng chắc rồi! Mọi người bàn tán, nhưng bọn họ không biết Lâm Thanh Diện đang nhắm mắt lúc này đã sắp xếp ba cách phối chế đan dược thấp trung cao ở trong đầu từ lâu.

Hôm qua, thần hồn của mình vừa hoàn thành đột phá, vừa khéo mượn cơ hội lần này xem lúc mình chế đan có thể tốt hơn hai lần trước không.

Mười lăm phút sau, Lâm Thanh Diện mở mắt, trên miệng chứa đựng ý cười khó nhận ra.

Anh ta bắt đầu chế đan rồi! Người bên ngoài ngạc nhiên thốt lên.

Tiểu Điêu ở bên cạnh vô thức nhìn sang.

Nhìn rồi, Tiểu Điêu suýt bật cười thành tiếng.

Mà người xung quanh lại rất ngạc nhiên, bây giờ bọn họ thật sự thấy hơi nghỉ ngờ rằng có phải người này định đến kiếm chuyện không? Đa số mọi người chế đan đều sẽ làm như Tiểu Điêu, tiến hành phân loại dược liệu cân thiết cho mỗi loại đan dược, sau đó lần lượt chế.

Đây là cách nhanh nhất tốt nhất.

Nhưng bây giờ Lâm Thanh Diện lại dứt khoát gom tất cả dược liệu đến bên cạnh mình, chỉ tiện tay câm lấy, không có chút thứ tự gì.

Cái tên này đang làm gì thế? Mọi người đều thấy khó hiểu.

Thấy Lâm Thanh Diện lúc thì câm dược liệu đan dược cấp thấp, lúc thì cầm dược liệu đan dược cấp cao.

Rốt cuộc anh ta có biết những dược liệu này không vậy, sao lại lấy linh tinh vậy? Mọi người khó hiểu, đều cảm thấy hôm nay người đàn ông trước mät này thua chắc rồi.

Lúc này Lâm Thanh Diện hết sức chăm chú, thần hồn chỉ lực của anh phát ra, lúc này trong đầu chỉ có ba cách luyện chế đan dược.

Trông Lâm Thanh Diện như lấy linh tinh, nhưng thật ra là anh đang thách thức bản thân.

Người khác chế đan đều là chế từng viên, lần này Lâm Thanh Diện tôi muốn chế một lân ba viên! Hơn nữa cấp bậc của ba viên đan dược này còn không giống nhaul Chuyện này thật sự là khiêu chiến như địa ngục với thây luyện đan.

Thông qua cố gắng thì có thể tập trung tỉnh thần lực được, nhưng còn phải đồng thời phân bố đều tỉnh thân lực lên cả ba viên đan dược, còn phải biết rõ trình độ dung hợp của cả ba, đây thật sự là chuyện khó như lên trời! Mà lúc này Lâm Thanh Diện lại đang làm một chuyện như thế.

Thần hồn tiến hóa, trước đó Lâm Thanh Diện vốn dĩ đã có thể phân bố thân hồn lên bốn con Kim Long trong Du Long thức vân có thể khống chế được, bây giờ đồng thời chế ba viên đan dược, Lâm Thanh Diện cho rằng chắc mình có thể làm được.

Bên này, Tiểu Điêu đã dung hợp xong đan dược cấp thấp.

Ồ, bốn mươi lăm phút, Tiểu Điêu sư tỷ, tỷ tiến bộ nhiều thật đó! Hầu tử khen ngợi.

Xem thêm ngôn tình tổng tài.

Tiểu Điêu nhếch môi, xem ra mấy ngày nay liên tục ngâm trong suối cũng có lợi lăm.

Nhưng vừa nghĩ đến suối, Tiểu Điêu lại nhớ đến cảnh bị Lâm Thanh Diện nhìn lén hôm qua.

Hôm nay cái tên này thua trong †ay mình, xem sau này anh còn kiêu ngạo kiểu gì nữa! Nghĩ vậy, cô ta nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện.

Dược liệu để lung tung trước mặt anh, trông rất lộn xôn, hoàn toàn không có trật tự.

Xi, đã như thế rồi còn không chịu thua, đúng là đến chết vẫn sĩ diện! Tiểu Điêu thâm nghĩ trong lòng.

Mà lúc này, hai người Điền Uyên và Triệu Ất vân đứng trên đỉnh núi đối diện cùng läc đầu.

Việc tối ky lúc chế đan chính là phân tâm, con nhóc Tiểu Điêu này đúng là có thiên phú, nhưng không thể tập trung tỉnh lực, con bé thua rồi Điền Uyên nói.

Triệu Ất cười khẽ: Thua là điều chắc chăn, nhưng tôi không ngờ thăng nhóc Lâm Thanh Diện này lại tiến bộ nhanh đến thế, một lần chế tận ba viên đan dược, còn là cấp bậc khác nhau, ông Điền, ông làm được không? Điền Uyên lúng túng nói: Nếu ba viên cấp bậc giống nhau thì có thể thử Triệu Ất không nói gì nữa, trong ánh mắt nhìn vê phía Lâm Thanh Diện lại có thể chút thưởng thức.

Bên cạnh linh tuyền, Tiểu Điêu bắt đầu chế tác đan dược trung cấp.

Lần này, tốc độ của cô ta chậm lại rõ ràng, dường như tỉnh thần lực cũng không mạnh như trước đó nữa.

Dù sao cũng là đan dược trung cấp, cân tinh thần lực mạnh mẽ mới có thể chịu được.

Tiểu Điêu sư tỷ, cố lên, đến bây giờ tên kia còn chưa làm ra được đan dược cấp thấp mài! Đúng đấy, mệt thì nghỉ một lát, tôi thấy anh ta còn không biết chế đan ấy chứ! Mọi người nói.

Nhưng Tiểu Điêu lại không thả lỏng, hôm qua bị Lâm Thanh Diện khống chế một cách dễ dàng, hôm nay cô †a muốn thể hiện thiên phú về mặt luyện đan của mình với anh ta.

Tôi sẽ thăng anh, khiến anh phải nghẹn họng! Tiểu Điêu nhếch môi, lại tập trung tỉnh lực một lần nữa.

Đột nhiên, cô ta cảm thấy đám người hóng hớt náo nhiệt bên cạnh chợt trở nên yên tĩnh.

Giọng nói của Hầu tử vọng đến: Sao… Sao có khả năng này được chứ?

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License