Rể quý trời cho
Chapter
0121
Lâm Thanh Diện gật đầu, vì cứu được Hứa Bích Hoài, dù có đánh đổi mạng sống thì đã sao!Tiền bối, ông nói đi, tôi nên làm thế nào đây? Lâm Thanh Diện hỏi.
Theo lý thuyết, Bích Hoài sử dụng linh mộc, có linh mộc bảo vệ cô ấy sẽ bách độc bất xâm mới đúng, nhưng Chuyển Hồn đan này đến từ Thương Nguyên Giới, không thể không nói cấp bậc thuốc độc của nó mạnh hơn tất cả các loại thuốc độc của thế giới chúng ta gấp trăm lần.
Lý Mộ Bạch nói.
Lâm Thanh Diện tỏ vẻ đã hiểu, dù sao mục đích thật sự của Sở Nguyệt là muốn sử dụng Chuyển Hồn đan để đối phó với mình.
Sử dụng độc dược cao cấp như thế, Sở Nguyệt thật sự quá độc ác.
Nhưng cùng lúc đó cũng để Lâm Thanh Diện có một suy nghĩ.
Đan dược thần cấp, độc dược cao cấp, rốt cuộc Thương Nguyên Giới là một sự tồn tại như thế nào vậy?Theo lý thuyết, sau mười lăm ngày, Chuyển Hồn đan sẽ cắn lại ký chủ, nhưng có linh mộc bảo vệ sẽ có thể kéo dài kỳ hạn đó.
Lý Mộ Bạch lại nói.
Vậy có thể kéo dài được bao lâu? Lâm Thanh Diện hỏi.
Lý Mộ Bạch lạnh lùng đáp: Chắc khoảng hai mươi ngày.
Hai mươi ngày? Lâm Thanh Diện tỏ vẻ rất thất vọng, nhưng sau đó anh kiên định nói: Dù chỉ nhiều hơn mười lăm ngày, nhưng cũng có thêm năm ngày hy vọng, tôi tin tìm khắp thiên hạ chắc chắn sẽ có cách giải độc, cùng lắm thì…Trong lòng Lâm Thanh Diện chợt xuất hiện một suy nghĩ, cùng lắm thì đi đến Thương Nguyên Giới một lần thôi! Dù có cửu tử nhất sinh* thì sao chứ!*Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm.
Lý Mộ Bạch hài lòng gật đầu: Chàng trai trẻ, tôi nhìn thấy hy vọng của thế giới này trên người cậu, cậu yên tâm, hôm nay ông già này sẽ dùng hết năng lực của bản thân vì cô gái này!Cảm ơn tiền bối! Lâm Thanh Diện nói.
Muốn kiềm chế Chuyển Hồn đan này cần có sự hỗ trợ của linh mộc chi lực, chỉ cần truyền nhiều linh mộc chi lực hơn vào người vợ cậu, thời gian chất độc phát tác sẽ muộn hơn một chút.
Lý Mộ Bạch nói.
Truyền vào nhiều linh mộc chi lực hơn?Lâm Thanh Diện cau mày.
Lý Mộ Bạch mỉm cười nói: Đừng quên sở dĩ ông già này có thể biến thành thực thể là nhờ rất nhiều linh mộc chi lực hỗ trợ, vì thế trong người tôi lúc này tràn đầy linh mộc chi lực, thích hợp dùng để kéo dài sinh mệnh của cô ấy nhất.
Hóa ra là thế, vậy… ông chuyển linh mộc chi lực cho Bích Hoài còn ông thì sao? Lâm Thanh Diện hỏi.
Cậu hỏi tôi ư?Lý Mộ Bạch cười tươi đáp: Chuyển linh mộc chi lực cho cô ấy, đương nhiên tôi sẽ trở về hình dáng trước đây rồi.
Hình dáng trước đây?Lâm Thanh Diện giật mình, nói vậy chẳng phải Lý Mộ Bạch lại trở thành ảo ảnh giống như lúc trước sao?Lúc trước tôi ở trong vách đá cả trăm năm, là nhờ cậu nên tôi mới có thể sống lại, ông già này đã đủ hài lòng rồi.
Lý Mộ Bạch nói tiếp: Cứu mạng vợ cậu là chuyện tôi phải làm.
Nhưng mà…Lâm Thanh Diện vội vàng muốn ngăn cản, vì cứu Hứa Bích Hoài mà hi sinh Lý Mộ Bạch, đây là chuyện Lâm Thanh Diện không muốn nhìn thấy.
Không nhưng nhị gì cả.
Lý Mộ Bạch phất tay từ chối, vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này, ông ta đã đi tới trước mặt Hứa Bích Hoài, để hai tay vào lòng bàn tay cô.
Lâm Thanh Diện, lúc tôi truyền linh mộc chi lực không thể phân tâm, vì thế phải nhờ thần hồn chi lực của cậu vận chuyển chính xác linh mộc chi lực vào từng kinh lạc trong người cô ấy.
Lý Mộ Bạch dặn dò.
Được.
Lâm Thanh Diện thấy thái độ của Lý Mộ Bạch kiên quyết như thế cũng không nói thêm nữa, nhưng anh thầm thề, cho dù thế nào cũng sẽ không để Lý Mộ Bạch trở về trạng thái trước kia.
Dù sao chỉ một Sở Nguyệt đã ẩn chứa năng lực đủ khiến Lâm Thanh Diện phải khiếp sợ rồi.
Thế giới này rất cần một cao thủ như Lý Mộ Bạch!Dung hợp thần hồn!Lâm Thanh Diện điều chuyển thần hồn chi lực, thần hồn Thiên Tiên giúp anh dễ dàng cảm nhận được linh mộc chi lực tản ra từ hai tay Lý Mộ Bạch đang không ngừng truyền vào trong cơ thể Hứa Bích Hoài.
Thần hồn dẫn dắt linh mộc chi lực, Lâm Thanh Diện vô cùng tập trung, tỉ mỉ không bỏ qua bất cứ kinh lạc nào của Hứa Bích Hoài.
Một người là Hóa Cảnh đỉnh phong, một người bước vào Thần cảnh.
Hai người vận công cùng một lúc làm nguyên khí bao phủ cả hậu viện.
Lâu thế rồi vẫn chưa ra ngoài, tôi nhất định phải đi vào xem thử!Tú ở sảnh trước tức giận nói.
Con không thể đi vào, khi nãy tiền bối kia nói chúng ta không thể vào hậu viện được.
Từ Tài vội ngăn cản.
Con không quan tâm, con cứ muốn đi vào đấy.
Tú vừa nói vừa chạy về phía hậu viện.
Trên đường đi, sắc mặt cô ta ửng đỏ, nhỏ giọng nói: Nếu bị Lâm Thanh Diện nhìn thấy thứ trong ngăn kéo thì sau này mình còn mặt mũi gì gặp Lâm Thanh Diện nữa.
Tú, con không được đi!Tiếng nói của Từ Tài vang lên sau lưng Tú.
Nhưng lúc này đã muộn rồi, Tú vừa bước chân trái vào hậu viện, đột nhiên, cô ta như đụng phải một bức tường cứng rắn, bị bắn ngược về, ngã lăn quay ra đất.
Ui da, đau quá.
Tú cắn răng nói.
Con không sao chứ, có cần sư phụ khám giúp con, dán kim sang dược lên không? Từ Tài vội quan tâm hỏi.
Ông ta luôn rất quan tâm học trò cưng của mình, không nỡ thấy cô ta bị chút thương tổn nào.
Sư phụ, chuyện gì thế ạ? Tú thấy rất khó hiểu.
Từ Tài nhìn hậu viện bị sương mù bao phủ, cất tiếng khen ngợi: Thằng nhóc Lâm Thanh Diện này đúng là không phải người tầm thường, chúng ta về sảnh trước thôi.
Ánh mắt Tú âm u, cô ta nghe hiểu lời của sư phụ.
Một thiên tài như Lâm Thanh Diện, thân phận và cảnh giới của anh hôm nay, sao mình có thể sánh bằng được.
Hứa Bích Hoài đúng là may mắn, có thể được anh Lâm Thanh Diện yêu mỗi mình chị ấy, thật khiến người ta hâm mộ.
Tú lầm bầm trong miệng, xoay người rời đi.
Trong phòng.
Sắc mặt Lý Mộ Bạch tái hơn trước đó rất nhiều.
Linh mộc chi lực đã đi một vòng quanh kinh lạc của cô ấy rồi, muốn hoàn toàn không chế Chuyển Hồn đan cần phải làm ba vòng, Lâm Thanh Diện, cậu còn kiên trì được không? Lý Mộ Bạch hỏi.
.
Tôi có thể.
Lâm Thanh Diện gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lý Mộ Bạch, sau đó, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Anh nhạy bén cảm nhận được vì mất đi linh mộc chi lực, Lý Mộ Bạch lúc này đã yếu hơn lúc trước rất nhiều.
Tiền bối, ông… Lâm Thanh Diện lo lắng nói.
Không cần lo cho tôi, tập trung tinh thần, bây giờ không phải lúc phân tâm.
Lý Mộ Bạch nói.
Linh mộc chi lực truyền ra từ lòng bàn tay của Lý Mộ Bạch, thời gian dần trôi qua, thực thể của Lý Mộ Bạch cũng dần yếu đi.
Linh mộc chi lực di chuyển vòng thứ hai trong cơ thể Hứa Bích Hoài rõ ràng mất thời gian lâu hơn vòng đầu.
Lâm Thanh Diện cau mày, nếu không nhờ có thần hồn Tiên Thiên, e rằng anh đã không chịu đựng được từ lâu rồi.
Nhưng dù thế, trên trán Lâm Thanh Diện cũng toát ra mồ hôi hột.
Tình trạng của Lý Mộ Bạch càng tệ hơn.
Cậu nhóc, ông già này có thể nhìn ra cậu rất yêu vợ mình, tôi sẽ trả lại cho cậu những gì cậu cho tôi coi như đền ơn vậy.
Lý Mộ Bạch thầm nghĩ.
Một tiếng sau, linh mộc chi lực hoàn thành vòng thứ hai.
Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được độc tính của Chuyển Hồn đan trong người Hứa Bích Hoài dường như đã bị áp chế, mà linh mộc chi lực cũng tràn ngập trong người cô.
Nếu là người bình thường sẽ không thể chịu được nhiều linh mộc chi lực như thế, e rằng một chút thôi cũng đã khiến thân thể nổ tung rồi.
Nhưng có sự giúp đỡ của Lâm Thanh Diện, dưới sự khống chế mạnh mẽ của thần hồn, linh mộc chi lực đều phân bố trong kinh lạc của cô, chỉ có một tác dụng là dùng để chống lại độc tính của Chuyển Hồn đan, khiến Hứa Bích Hoài trông không có vấn đề gì quá lớn cả.
Sau đây là vòng thứ ba, xong vòng thứ ba rồi, độc tính của Chuyển Hồn đan sẽ hoàn toàn bị áp chế, ít nhất sẽ không phát tác lại lần nữa trước khi vợ cậu qua đời.
Lý Mộ Bạch từ tốn nói, hơi thở của ông ta đã vô cùng yếu ớt rồi.
Lâm Thanh Diện nhìn sang, vô cùng xúc động.
Lúc này, Lý Mộ Bạch vốn dĩ có thực thể sắp biến mất, ông ta dựa vào ý chỉ mạnh mẽ và thực lực thần cảnh để gắng gượng.
Không, tôi không cho phép ông làm như thế! Lâm Thanh Diện nói: Nếu cứu Bích Hoài phải đổi bằng mạng sống của tiền bối, tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được!Lâm Thanh Diện! Lý Mộ Bạch cắn răng nói: Chỉ cần thêm một tiếng nữa là có thể thành công rồi, nếu lúc này cậu từ bỏ thì sẽ là công dã tràng đấy! Ông già này đã sống quá lâu rồi, cô độc suốt trăm năm, là cậu cho tôi cảm giác sống lại, bây giờ tôi cứu cô Hứa, cùng lắm thì lại trở về vách đá một lần nữa, vậy thì có làm sao đâu!Không, không thể được!Lâm Thanh Diện đã quyết tâm rồi: Nguyên thần của Ma thần Tu La đã tan biến, tôi nghĩ đây cũng là lý do gần đây người của Thương Nguyên Giới đến Địa Cầu nhiều lần như thế, vào lúc này, thế giới của chúng ta cần một người như ông!Cái gì? Nguyên thần của Ma thần Tu La tan biến rồi? Lý Mộ Bạch ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diện.
Đúng thế.
Lâm Thanh Diện gật đầu, thu hồi thần lực: Tiền bối, dưới đáy hồ Quan Lĩnh, tôi tận mắt nhìn thấy Ma thần Tu La, cũng tận mắt nhìn thấy nguyên thần của ông ấy biến mất.
Cậu nói cái gì?Người Lý Mộ Bạch run rẩy, hơi thở yếu ớt, lúc này ông ta thật sự rất ngạc nhiên.
Cậu nói cậu tận mắt nhìn thấy nguyên thần của Ma thần Tu La biến mất? Chuyện này… là thật sao?Đúng vậy.
Lâm Thanh Diện gật đầu.
Dù bây giờ thân thể Lý Mộ Bạch trở nên yếu ớt, nhưng hai mắt vẫn lộ vẻ vui sướng.
Nghe nói sau khi Ma thần Tu La chết thì nguyên thần vẫn còn, chính là để chờ đợi người kế thừa kiến thức y học của ông ấy, một khi gặp được người đó sẽ truyền lại sở học cả đời, sau đó nguyên thần mới có thể tan biến.
Lý Mộ Bạch nói.
Ông ta lại nhìn về phía Lâm Thanh Diện một lần nữa: Cũng có nghĩa là, cậu, chính là người nhận được truyền thừa của Ma thần Tu La?Lâm Thanh Diện gật đầu, nói với Lý Mộ Bạch chuyện xảy ra ở đáy hồ hôm đó.
Tốt, thật tốt quá!Lý Mộ Bạch cười nói: Ma thần Tu La là thiên tài hiếm có của thế giới chúng ta, có thể được ông ấy nhìn trúng đã đủ thấy thiên phú của cậu hơn người, chắc chắn không thua kém gì ông ấy! Nếu như thế, chúng ta cần gì phải sợ Thương Nguyên Giới chứ!Tiền bối, ông nói vậy khiến tôi thấy hơi hổ thẹn, vì nói thật, đến tận bây giờ, tôi cũng chỉ mới nhìn thấy con đường Du Long thức thôi, còn Ma thần thì có quá nhiều chiêu thức, vô cùng kỳ diệu, những cái khác, tạm thời tôi vẫn không có năng lực sử dụng.
Lâm Thanh Diện nói thật.
Không ngờ sau khi nghe, Lý Mộ Bạch còn tán thưởng: Thiên tài, chắc chắn là thiên tài.
Hả? Lâm Thanh Diện hơi buồn bực.
Ma thần truyền thừa mười mấy chiêu thức, chiêu thức nào cũng có thể hủy thiên diệt địa.
Còn mình thì luyện tập Du Long thức, chiêu thức thấp nhất trong tất cả chiêu thức.
Du Long thức, kiếm ý Du Long, sức mạnh to lớn, cậu có biết năm đó Ma thần luyện chiêu này mất bao lâu không? Lý Mộ Bạch hỏi.
Lâm Thanh Diện lắc đầu.
Lý Mộ Bạch thần bí giơ năm ngón tay lên.
Năm ngày? Lâm Thanh Diện nói.
Không, là năm năm! Lý Mộ Bạch chắc chắn nói.
Năm năm? Lâm Thanh Diện hơi ngạc nhiên: Hình như… thời gian tôi luyện được ngắn hơn ông ấy rất nhiều.
Cho nên mới nói, cậu không hổ là người Ma thần nhìn trúng.
Lý Mộ Bạch nói: Nhưng cậu đừng quá kiêu ngạo, phải biết rằng lúc Ma thần Tu La mới tập Du Long thức đã huyễn hóa ra được sáu con rồng lớn, việc này… e rằng cậu còn cách cảnh giới của ông ấy một khoảng.
Là như thế sao?Lâm Thanh Diện hỏi.
Cùng lúc đó, trên thanh kiếm Trảm Tiên có chín con rồng lớn chiếm giữ, tỏa ra ánh sáng vàng!Lý Mộ Bạch hoàn toàn hóa đá, một lúc lâu sau đó mới chậm chạp nói: Ông già này sống mấy trăm năm, đến hôm nay mới được nhìn thấy thiên tài thật sự, dù có chết cũng không hối tiếc!Sau đó, Lý Mộ Bạch lại nói với Lâm Thanh Diện: Cậu nhóc được lắm, Địa Cầu có cậu thì tôi yên tâm rồi, chúng ta tranh thủ thời gian bắt đầu vòng thứ ba đi.
Không được, tôi đã quyết định rồi.
Lâm Thanh Diện thu lại kiếm Trảm Tiên, nghiêm túc nói.
Nhưng chỉ tiến hành hai vòng hoàn toàn không đủ, quan trọng là ở vòng thứ ba, bây giờ dù Chuyển Hồn đan trong người vợ cậu đã bị kiểm soát, nhưng nhiều nhất chỉ được một năm thôi, một năm sau, độc tính của Chuyển Hồn đan phát tác thì cũng hết cách.
Lý Mộ Bạch nói.
Một năm đã đủ rồi! Lâm Thanh Diện nói.
Nhưng mà… Lý Mộ Bạch vô cùng nôn nóng, nhưng không có thần hồn của Lâm Thanh Diện giúp đỡ, một mình ông ta hoàn toàn không thể hoàn thành vòng thứ ba.
Tiền bối, lòng tốt của ông tôi xin nhận.
Lâm Thanh Diện nói, đảo mắt nhìn sang Hứa Bích Hoài đang ngủ ngon trên giường: Hơn nữa nếu để Bích Hoài biết tiền bối hi sinh để cứu cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ trách tôi cả đời.
Lâm Thanh Diện, thằng nhóc cậu đúng là quá cố chấp, hôm nay ông già này có thể nhìn thấy thiên tài như cậu, chết thì có làm sao chứ! Xem ra Lý Mộ Bạch thật sự sốt ruột rồi.
Lâm Thanh Diện nhếch miệng mỉm cười: Tiền bối, ông có thể liều mạng kéo dài một năm tuổi thọ cho Bích Hoài, tôi rất biết ơn, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi đi, tôi tin mình có thể cứu được Bích Hoài.
Nói xong, vẻ mặt Lâm Thanh Diện sáng láng, khí phách lại trở về.
Một viên Chuyển Hồn đan mà thôi, người của Thương Nguyên Giới bọn họ có thể chế ra được, tôi không tin thế giới chúng ta không thể chế ra thuốc giải! Tôi muốn chứng minh người của thế giới chúng ta không phải giun dế trong mắt người của Thương Nguyên Giới, ngược lại còn mạnh mẽ hơn cả bọn họ nữa!Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói.
Người này nhất định sẽ làm được chuyện lớn!Lý Mộ Bạch liên tục gật đầu, khí phách trên người Lâm Thanh Diện thật sự khiến ông ta phải tán thưởng.
Có lẽ đây là lý do vì sao Lâm Thanh Diện có thể có được truyền thừa của Ma thần Tu La!Được, nếu cậu đã quyết tâm nghĩ như thế thì tôi cũng không nhiều lời nữa.
Lý Mộ Bạch nói: Trước khi rời đi, tôi có thể cho cậu một chút kiến nghị.
Kiến nghị gì? Lâm Thanh Diện hỏi.
Dược Thần Cốc! Lý Mộ Bạch nói: Cậu có thể đến nơi đó thử vận may.
Lâm Thanh Diện gật đầu, xem ra suy nghĩ của mình giống với Lý Mộ Bạch.
Thời bấy giờ, cả cấp bậc và chất lượng của đan dược Dược Thần Cốc chế tạo ra đều là đứng đầu.
Tiền bối, ông phải về rồi sao? Lâm Thanh Diện hỏi.
Lý Mộ Bạch gật đầu, mỉm cười nói: Rảnh rỗi thì đến Chúng Thần Điện thăm tôi, tôi sẽ đợi cậu ở sau núi.
Nói xong, hơi thở của ông ta ngày càng yếu hơn.
Cửa phòng mở ra, Lý Mộ Bạch lặng lẽ rời đi.
Nhìn ráng màu ở góc trời, Lâm Thanh Diện im lặng suy nghĩ.
Hôm nay, anh lại đổi mới nhận thức của mình với thế giới, cũng khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều điều.
Cuối cùng, anh đưa ra một kết luận, chính là bây giờ, thời gian để anh nâng cao thực lực không còn nhiều nữa.
Chẳng những thế, một khi Thương Nguyên Giới muốn tấn công với quy mô lớn, e rằng một mình mình không thể đấu lại được.
Vì vậy anh cần nhiều cao thủ hơn, để cùng nhau đấu với Thương Nguyên Giới.
Trảm Tiên Minh!Trong đầu Lâm Thanh Diện hiện lên cái tên này, nhưng việc cấp bách vẫn là giải trừ Chuyển Hồn đan trong người Bích Hoài.
Ra đây đi!Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Vân Sơn vẻ mặt nghiêm túc và Tú Nương mặt như hoa đào cùng đi xuống từ mái hiên.
Khi nãy bọn họ vẫn luôn canh giữ ở đây.
Chủ nhân, khi nãy có một cô gái tên Tú muốn xông vào nhưng bị đẩy ra, trông cô ta dường như rất nôn nóng.
Tú Nương cười nói.
Tú? Cô ta có bị thương không? Lâm Thanh Diện hỏi.
Tú Nương đáp: Không có chuyện gì, nhiều nhất là bị thương ngoài da thôi, sao thế ạ, trông chủ nhân rất quan tâm cô ta, hay là tôi đi nói chuyện với cô ta, bảo cô ta làm vợ bé của ngài nhé?Làm vợ bé?Lâm Thanh Diện tức giận trừng Tú Nương.
Sao thế? Tú Nương làm như rất uất ức: Đàn ông tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường ư, huống hồ còn là người vừa giàu vừa đẹp trai như chủ nhân, cưới mấy chục cô cũng là chuyện rất bình thường mà?Tú Nương, không được nói bậy, cưới mấy chục người, cô muốn khiến chủ nhân mệt chết sao?Vân Sơn lạnh lùng nhìn Tú Nương, nghiêm túc nói chuyện giúp Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra lúc rảnh rỗi nên phổ cập luật hôn nhân thời bây giờ cho hai con rối này mới được.
Tam thê tứ thiếp, còn mấy chục người? Đang nói đùa sao.
Bây giờ thực hiện chế độ một vợ một chồng.
Sau này hai người đừng nói bậy nữa.
Nói xong, Lâm Thanh Diện xoay người đi về phòng.
Bích Hoài, em tỉnh rồi sao.
Vừa đi vào phòng, Lâm Thanh Diện đã thấy Hứa Bích Hoài ngồi bên giường, lúc này cô còn cầm mấy tờ giấy trong tay.
Lâm Thanh Diện.
Hứa Bích Hoài mỉm cười.
Độc tính của Chuyển Hồn đan bị linh mộc chi lực kiểm soát, bây giờ trong người Hứa Bích Hoài tràn ngập linh mộc chi lực, còn khỏe mạnh hơn cả trước đây, làn da cũng hồng hào hơn.
Vừa mới chữa khỏi cho em, em cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Lâm Thanh Diện nói.
Không sao, em chưa từng thấy khỏe như vậy bao giờ cả.
Hứa Bích Hoài cười nói: Đúng rồi, tiền bối Lý đâu?Ông ấy… đi rồi.
Lâm Thanh Diện chỉ nói.
Đi rồi? Anh đúng là, dù thế nào cũng phải cảm ơn ông ấy chứ, sau này anh lại gọi ông ấy đến đi, em muốn gặp mặt nói cảm ơn ông ấy.
Hứa Bích Hoài nói, hơi trách móc Lâm Thanh Diện.
Được, chuyện này sau này rồi nói.
Lâm Thanh Diện trả lời.
Nếu để Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lý Mộ Bạch bây giờ, với sự tốt bụng của cô e rằng sẽ trách móc mình rất lâu.
Ấy? Em cầm cái gì trên tay vậy?Lâm Thanh Diện nhìn tờ giấy trong tay Hứa Bích Hoài, hỏi.
Đây là em thấy trên kệ sách bên kia, không ngờ cô Tú vẽ tranh đẹp như thế, nhưng em thấy người trong ảnh hơi quen.
Hứa Bích Hoài nói.
Vậy sao, cho anh xem thử.
Lâm Thanh Diện nhận lấy tờ giấy, chỉ nhìn một cái đã thấy chấn động.
Người cô nhóc này vẽ không phải là mình sao?Mỗi một bức tranh đều là cảnh lần đầu Lâm Thanh Diện và Tú gặp nhau lúc trước, đặc biệt là cảnh đánh cờ khi hai người gặp nhau lần đầu, có thể nói là giống y như thật.
Thiếu nữ hoài xuân, Tú vẫn còn nhớ mãi không quên.
Lâm Thanh Diện cũng thấy bất đắc dĩ vì chuyện này, những lời nên nói mình đã nói rõ rồi, còn Tú nghĩ thế nào thì không nằm trong phạm vi mình có thể khống chế.
Lâm Thanh Diện, anh sao thế? Hứa Bích Hoài ở bên cạnh hỏi: Sao thế, anh quen người đàn ông này sao?Không quen, sao anh có thể quen được.
Lâm Thanh Diện lập tức phủ nhận.
Hứa Bích Hoài tỏ vẻ khó hiểu: Em nghĩ chắc cô Tú rất thích người đàn ông này nhỉ, nếu không cô ấy cũng sẽ không đi tới đâu cũng mang theo.
Cô gái nhỏ bây giờ hôm nay thích cái này ngày mai thích cái kia, có lẽ qua một khoảng thời gian lại đổi người, người chung thủy như anh cũng không còn nhiều đâu.
Lâm Thanh Diện trêu ghẹo.
Thật là, còn tự khen mình nữa.
Hứa Bích Hoài tức giận nói, nhưng trong lòng lại như được quét mật.
Vì Lâm Thanh Diện nói đúng, anh rất chung thủy với mình.
Lúc trước Bích Hoài còn hiểu lầm Lâm Thanh Diện, nhưng sự thật chứng minh đều do cô nghĩ nhiều.
Tình cảm của chúng ta trải qua được thử thách.
Hứa Bích Hoài thầm nghĩ.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Tú chạy nhanh vào, Từ Tài đi sát theo sau.
Tranh của tôi!Nhìn thấy tờ giấy trong tay Lâm Thanh Diện, mặt Tú đỏ lên.
Cô ta bước nhanh tới giành lại.
Thật đúng là, tùy tiện xem đồ của người khác, mất lịch sự! Tú vừa nói vừa vội nhét tờ giấy vào trong túi áo của mình.
Cô Tú, cô đừng hiểu lầm, đây là do tôi vô tình lấy ra.
Hứa Bích Hoài nói.
Tôi thấy cô vẽ rất giỏi, cho nên chỉ có ý thưởng thức thôi, nếu có chỗ mạo phạm, hy vọng cô có thể tha thứ.
Xì, tôi biết nhiều thứ làm, chẳng lẽ phải cho chị thưởng thức cả sao? Tú bĩu môi nói.
Trong lòng cô ta đang vô cùng bối rối.
Lâm Thanh Diện thông minh như vậy, chắc chắn nhìn ra người được vẽ là anh.
Lần này xong rồi, sau này chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ chế giễu mình, như vậy mình sẽ mất mặt chết cho xem.
Tú thầm nghĩ trong lòng.
Cô Hứa, bệnh của cô… Từ Tài quan tâm hỏi.
Không sao rồi, cảm ơn đã quan tâm.
Hứa Bích Hoài mỉm cười trả lời.
Đúng rồi Từ Tài, chúng tôi còn có chút chuyện, xin dẫn Bích Hoài đi trước.
Lâm Thanh Diện nói: Bàn Tử và ba vợ tạm thời ở lại đây tĩnh dưỡng, có cần gì cứ nói thẳng với tôi.
Yên tâm đi, hai người bọn họ ở đây chắc chắn sẽ không sao đâu.
Từ Tài trả lời một cách chắc chắn.
Ừm.
Lâm Thanh Diện gật đầu, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đây là lúc trước anh tiện tay làm, dù sao có đôi khi sử dụng chút tiền cũng phải lấy thẻ đen của thế giới ra cũng không tiện lắm.
Dù hạn mức trong tấm thẻ này cũng chỉ có 21 tỷ.
Thẻ này tôi đưa cho ông luôn, dùng để mua đồ bồi bổ cho hai người họ.
Lâm Thanh Diện nói rồi đưa thẻ cho Từ Tài.
Từ Tài biết tính cách của Lâm Thanh Diện, cũng không từ chối.
Được rồi, Bích Hoài, chúng ta đi thôi.
Lâm Thanh Diện nói.
Đợi đã đợi đã, em muốn nói chuyện với Tú, mọi người ra ngoài trước, đợi em ngoài cửa đi.
Hứa Bích Hoài không cho nói nhiều đuổi Lâm Thanh Diện ra ngoài, Từ Tài cũng khó hiểu rời khỏi.
Lâm Thanh Diện đứng trước cửa tỏ vẻ hơi lo lắng, người trong mấy bức tranh khi nãy rõ ràng là mình, bây giờ Hứa Bích Hoài muốn nói gì với Tú sao?Nếu Hứa Bích Hoài ghen, e rằng mình phải mất thời gian giải thích nữa rồi.
Lâm Thanh Diện, sao tôi cảm thấy cậu bất an thế, trước đây xảy ra chuyện lớn cậu cũng đâu có như thế.
Từ Tài đứng bên cạnh nói nhỏ.
Lâm Thanh Diện nhìn vẻ mặt cười như không cười của Từ Tài, anh đột nhiên như hiểu ra.
Cái phòng bên cạnh kia là của ai? Lâm Thanh Diện hờ hững hỏi.
Là của tôi.
Từ Tài trả lời.
Lâm Thanh Diện gật đầu, xoay mặt nhíu mày: Từ Tài, ông thật xấu xa, có phải ông cố ý sắp xếp cho tôi vào phòng của Tú, ngoài ra, ông còn biết Tú để mấy bức tranh kia ở trong phòng từ trước rồi không!Tranh, tranh gì? Tôi không biết.
Từ Tài vội vàng nói, sau đó xoay người rời đi: Trên bếp còn sắc thuốc, tôi đi về xem thử.
Muốn chạy hả? Ông quay lại nói rõ ràng cho tôi!Lâm Thanh Diện nói xong thì đuổi theo…Chị Bích Hoài, chị… chị muốn nói gì với tôi? Lát nữa tôi còn có chuyện phải làm nữa.
Trong phòng, Tú hỏi.
Hứa Bích Hoài mỉm cười kéo Tú ngồi xuống giường.
Cô Tú, chúng ta có thể nói chuyện phiếm giống như chị em.
Hứa Bích Hoài nói.
Chị em? Tú hỏi khẽ.
Sao vậy, Lâm Thanh Diện có nói với chị anh ấy có một cô em gái là em, nếu em đã là em gái của Lâm Thanh Diện thì cũng là em gái của chị, chuyện này có gì không ổn sao? Hứa Bích Hoài cười hỏi.
Hóa ra… anh ấy cũng từng nói với chị, tôi là em gái của anh ấy à.
Tú cúi đầu, nắm chặt tay…Ngoài cửa phòng khám Từ Tài Kinh Đô.
Mười phút sau, hai người Hứa Bích Hoài và Tú nắm tay đi ra, khóe miệng hai người đều chứa ý cười.
Lâm Thanh Diện, chúng ta có thể đi rồi.
Hứa Bích Hoài nói.
Hai người…Thấy hai người nắm tay như hai chị em ruột, Lâm Thanh Diện có cảm giác như cách mấy đời.
Nói cho anh biết, sau này anh không thể ức hiếp chị Bích Hoài nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu.
’ Tú bĩu môi uy hiếp.
Chị… Bích Hoài? Lâm Thanh Diện ngạc nhiên.
Bây giờ Tú là em gái của em, sao hả, anh không đồng ý à? Hứa Bích Hoài cười hỏi.
Quá đồng ý đấy chứ! Chúc mừng bà xã đại nhân có thêm một em gái ngoan! Lâm Thanh Diện vội nói.
Sau khi tạm biệt Từ Tài và Tú, Lâm Thanh Diện dẫn Hứa Bích Hoài rời khỏi đây.
Vừa nghe nói Lâm Thanh Diện muốn rời khỏi đây, Bàn Tử cũng muốn đi theo, nhưng bây giờ anh ta chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả Tú cũng có thể khiến anh ta phải ngoan ngoãn.
Trên đường về, Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ngồi trong xe con.
Lâm Thanh Diện, còn chuyện em nghĩ anh phải giải thích với em một chút.
Chuyện gì? Lâm Thanh Diện hỏi.
Người trong mấy bức tranh Tú vẽ… là anh đúng không?Cuối cùng Hứa Bích Hoài vẫn ghen.
Nhà tổ nhà họ Lâm.
Sảnh trước vì trận chiến với Sở Nguyệt lúc trước mà tan hoang.
Xem ra phải tìm người dọn dẹp lại rồi.
Lâm Thanh Diện nói.
Hứa Bích Hoài nhìn bức tường ngoài sảnh lớn vỡ vụn và hố dưới đất, thật sự không thể tưởng tượng nổi trận chiến của Lâm Thanh Diện và Sở Nguyệt dữ dội đến mức nào.
Đây… đều do trận chiến của anh và người phụ nữ kia gây ra à? Hứa Bích Hoài hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu.
Lâm Thanh Diện, bây giờ rốt cuộc anh là người thế nào? Vì sao đối thủ của anh lại mạnh đến thế, dù là ở trong phim, em cũng chưa từng thấy trận chiến như thế bao giờ cả.
Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện hờ hững đáp: Bích Hoài, em chỉ cần nhớ kỹ dù anh ở đâu, anh trở thành người thế nào, thì trái tim của anh với em cũng sẽ không thay đổi là được.
Điều này em biết, nhưng em rất lo lắng cho anh! Hứa Bích Hoài nói: So với anh bây giờ, em thà rằng anh trở nên bình thường hơn một chút.
Lâm Thanh Diện cười lắc đầu.
Cuộc sống bình thường một đi không trở lại, Lâm Thanh Diện sinh ra đã không tầm thường, bây giờ, anh còn trở thành hy vọng cứu vớt thế giới này nữa.
Có vài chuyện bây giờ em vẫn không thể nào hiểu được, đợi đến lúc thích hợp, anh sẽ từ từ nói với em.
Lâm Thanh Diện nói.
Được rồi, cho dù như thế nào cũng phải cẩn thận, đừng quên, bây giờ anh không còn chỉ có một mình nữa.
Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, hôn nhẹ lên trán Hứa Bích Hoài.
Mấy năm trước, mình bị nhà họ Lâm xua đuổi, cô độc ở rể trong nhà họ Hứa, còn bây giờ, mình đã có người phải bảo vệ cả đời rồi.
Người đầu tiên đương nhiên là Hứa Bích Hoài, mà một người nữa, chính là con gái của mình Lâm Nhất Nặc!Nhớ đến Lâm Nhất Nặc, Lâm Thanh Diện chợt hỏi: Đúng rồi, trở về lâu như thế, Nặc Nặc đâu? Cả Tôn Tuệ Phương nữa?Chị Tuệ Phương dẫn Nặc Nặc đến biệt viện nhà họ Lâm ở, nơi đó rộng, còn ít người, bây giờ Nặc Nặc mới biết đi, nơi đó hợp cho con bé tập đi.
Hứa Bích Hoài nói.
Nặc Nặc… đã biết đi rồi sao!Lâm Thanh Diện vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, từ sau khi tiếp quản nhà họ Lâm, Lâm Thanh Diện gặp rất nhiều chuyện, thời gian được ở bên Nhất Nặc vô cùng ít.
Xem ra anh đã bỏ lỡ rất nhiều giai đoạn trưởng thành của con bé rồi.
Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện nắm tay Hứa Bích Hoài: Bích Hoài, anh không làm tròn trách nhiệm của một người ba, hy vọng em và Nặc Nặc đừng trách anh.
Sao có thể chứ, lúc không có anh, hôm nào em cũng kể chuyện cho Nặc Nặc nghe, trong câu chuyện, công chúa chính là em, còn anh là hoàng tử.
Hứa Bích Hoài đỏ mặt nói.
Trong mắt Lâm Thanh Diện chứa ý cười: Bích Hoài, hay em đến biệt viện của nhà họ Lâm đợi anh đi, anh sắp xếp mọi chuyện xong sẽ đi tìm em.
Được.
Nói xong, Hứa Bích Hoài rời khỏi đây.
Ngọc Hàng, cậu đến đây một lát.
Cúp điện thoại không bao lâu, một chàng trai trẻ tuổi đi vào.
Thiếu chủ.
Lâm Ngọc Hàng gật đầu chào.
Người này chính là người nhà họ Lâm dám ngang nhiên tranh chấp với Sở Nguyệt trên đại sảnh lúc sáng.
Anh ta vốn dĩ là em họ xa của Lâm Thanh Diện, khoảng thời gian trước mới đến nhà họ Lâm ở Kinh Đô.
Sao rồi, có đỡ hơn chút nào chưa? Lâm Thanh Diện hỏi.
Không sao ạ, cảm ơn Thiếu chủ đã quan tâm.
Lâm Ngọc Hàng nói.
Lâm Thanh Diện nhìn Lâm Ngọc Hàng cả người mang theo khí thế hào hùng, vô cùng tán thưởng.
Trước đây, ánh mắt của mình cũng trong veo giống như chàng trai trước mặt này vậy, nhưng bây giờ anh cần làm quá nhiều chuyện, không thể quay về lúc trước được nữa.
Bây giờ cậu có chức vị gì trong tập đoàn của nhà họ Lâm.
Lâm Ngọc Hàng trả lời: Tôi mới đến nhà họ Lâm ở Kinh Đô không lâu, trước mắt chỉ chạy vặt trong sản nghiệp vui chơi giải trí của nhà họ Lâm thôi, chủ yếu là để học tập nhiều hơn.
Rất tốt.
Anh rất hài lòng với thái độ thành thật của Lâm Ngọc Hàng.
Tôi tin không mất bao lâu nữa, cậu nhất định sẽ có một vị trí cho mình.
Lâm Thanh Diện nói.
Nhà họ Lâm có nhân tài, Lâm Thanh Diện cũng tin tưởng vào mắt nhìn người của mình.
Thiếu chủ, tôi luôn xem anh như thần tượng của mình, dù tôi biết muốn trở thành người như anh khá khó khăn, nhưng tôi cho rằng chỉ cần cố gắng, ít nhất sẽ không khiến anh phải thất vọng.
Lâm Ngọc Hàng nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười: Hôm nay cậu dám đứng ra chửi rủa Sở Nguyệt đã đủ để chứng minh lòng can đảm và quả cảm của cậu rồi, nhà họ Lâm có người như cậu mới có thể mãi mãi trường tồn.
Cảm ơn thiếu chủ đã khen ngợi.
Lâm Ngọc Hàng nói.
Đúng rồi, có thứ này không biết cậu có thích không.
Lâm Thanh Diện lấy một thanh đao ngắn ra, trên lưỡi đao lóe lên ánh sáng lạnh, có thể nhìn ra nó không hề tầm thường chút nào.
Nó chính là yêu đao số một Đảo Quốc, Thôn Chính!Vì so với lúc đầu khi đến Đảo Quốc, cảnh giới của Lâm Thanh Diện đã tăng lên quá nhiều.
Chỉ tiện tay cũng có thể biến ra đủ loại binh khí, còn chưa nói tới thần vật thượng cổ như kiếm Trảm Tiên ở trong người anh.
Bây giờ, yêu đao Thôn Chính đã không còn quan trọng với anh nữa rồi.
Mắt Lâm Ngọc Hàng sáng lên, trên mặt hiện lên vẻ ước ao.
Người nhà họ Lâm tập võ từ nhỏ, Lâm Ngọc Hàng chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra thanh đao này không tầm thường.
Thanh đao này tên là Thôn Chính, là một món đồ chơi trước đây tôi tiện tay lấy được, nếu cậu thích thì tôi tặng cậu.
Lâm Thanh Diện nói.
Món đồ chơi tiện tay lấy được? Vậy… khoảng chừng bao nhiêu tiền? Lâm Ngọc Hàng sững sờ hỏi.
Lâm Thanh Diện ngẫm nghĩ một lát: Tôi cũng quên rồi, chắc khoảng hơn một trăm triệu thôi.
Cái gì? Tiêu hơn một trăm triệu mà vẫn có thể quên được ư? Lâm Ngọc Hàng giật mình nhìn Lâm Thanh Diện.
Mình là bà con xa của nhà họ Lâm, từ nhỏ đã nghe nói nhà họ Lâm ở Kinh Đô giàu nứt đố đổ vách, hôm nay, cuối cùng anh ta cũng được chứng kiến rồi.
Quan trọng là Thôn Chính một trăm triệu, Lâm Thanh Diện nói tặng là tặng, vô cùng hào phóng!Sao vậy, không phải chỉ hơn một trăm triệu đô thôi ư? Có cần căng thẳng thế không? Lâm Thanh Diện hỏi.
Một trăm triệu… đô? Lâm Ngọc Hàng lập tức hóa đá.
Cố gắng rèn luyện thân thể, tu luyện võ thuật, con đao này sẽ giúp đỡ cậu.
Lâm Thanh Diện vỗ lên bả vai đối phương, đây là lời khẳng định với biểu hiện hôm nay của Lâm Ngọc Hàng.
Biết rồi ạ thiếu chủ, tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng đâu.
Lâm Ngọc Hàng đảm bảo.
Ừ, đại sảnh này đã hư hại cả rồi, dù sao đây cũng là nhà tổ của nhà họ Lâm, thay đổi cũng không được, cậu tìm người sửa chữa đi, chuyện này cũng giao cho cậu nhé.
Nói xong, Lâm Thanh Diện rời khỏi, đi đến biệt viện của nhà họ Lâm.
Ở đó có người anh ngày đêm nhớ mong.
Nặc Nặc ngoan, mau đến chỗ mẹ nào!Trong biệt viện của nhà họ Lâm, một bé gái đáng yêu dang hai tay ra, bước chậm về phía Hứa Bích Hoài.
Bây giờ, trống bỏi trong tay Hứa Bích Hoài khiến cô bé rất thích thú.
Lâm Thanh Diện đứng dựa trước cửa, vô thức nở nụ cười.
Nặc Nặc giỏi quá, mới đây đã đi tới rồi, nào, để mẹ hôn một cái.
Nói xong, Hứa Bích Hoài hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé của Nặc Nặc.
Trong mắt Tôn Tuệ Phương mặc tạp dề đứng bên cạnh cũng tràn ngập ý cười.
Bà ta ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy Lâm Thanh Diện.
Cậu Lâm, cậu về rồi sao? Tôn Tuệ Phương vội vàng nói: Quá tốt rồi, bây giờ tôi sẽ đến phòng bếp nấu cơm, buổi tối cậu nhất định phải ăn ở nhà nhé.
Được thôi.
Lâm Thanh Diện chậm rãi bước vào đại viện, cười nhìn Nặc Nặc đáng yêu.
Ba… Ba! Hứa Nhất Nặc bi bô gọi, cũng dang hai tay đi đến chỗ Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện ngồi xổm xuống, cưng chiều ôm Nặc Nặc vào lòng.
Nhắc tới cũng lạ, dù Lâm Thanh Diện rất ít khi về, nhưng chỉ cần anh về, Nặc Nặc đều sẽ bám dính lấy anh.
Có lẽ đây chính là tình thân không thể nào tách rời nhỉ.
Hai ba con chơi với nhau đi, em vào nhà giúp chị Tôn.
Hứa Bích Hoài cười nói, đi vào trong nhà bếp.
Thấy ngoài sân không có ai, Lâm Thanh Diện cười thần bí nói: Nặc Nặc muốn chơi xích đu không?Dứt lời, anh vận dụng thần hồn, tạo ra một cái xích đu màu vàng.
Xích đu thắt trên hai cái cây, Lâm Thanh Diện bế Lâm Nhất Nặc ngồi bên trên đung đưa, Nặc Nặc nở nụ cười vui vẻ.
Linh lực của người Hóa Cảnh đỉnh cao quý giá đến mức nào, nhưng vì con gái được vui, Lâm Thanh Diện hoàn toàn không để tâm.
Nếu để những người tu tiên biết, không biết bọn họ sẽ có suy nghĩ gì nữa.
Buổi tối, sau khi ăn một bàn món ăn ngon do chị Tôn nấu, hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nghỉ ngơi trong phòng ngủ ở biệt viện của nhà họ Lâm.
Biệt viện này là nơi ông nội của Lâm Thanh Diện ở lại đầu tiên sau khi thoát khỏi nhà Công Tôn đến Kinh Đô năm đó.
Và nhà họ Lâm của Kinh Đô cũng khởi đầu từ nơi này.
Lâm Thanh Diện, anh xem Nặc Nặc đáng yêu không này.
Vui vẻ nhìn Tiểu Nặc Nặc đã ngủ say, trong mắt Hứa Bích Hoài tràn đầy cưng chiều.
Đương nhiên, vợ anh đáng yêu, con gái dĩ nhiên cũng phải như tiểu tiên nữ rồi.
Lâm Thanh Diện nói.
Biết nói chuyện thì nói nhiều một chút, em thích nghe anh nói như vậy.
Hứa Bích Hoài mỉm cười nói.
Lâm Thanh Diện nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Hứa Bích Hoài, đã lâu lắm rồi vợ chồng hai người không được hưởng thụ thời gian yên tĩnh như vậy.
Nhưng dù sao thời gian yên tĩnh luôn rất ngắn ngủi.
Nghĩ đến Chuyển Hồn đan trong người Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện biết nhiệm vụ của mình còn rất nặng nề.
Nếu ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được thì còn bảo vệ thế giới cái gì?Bích Hoài, sáng mai anh phải đi rồi.
Lâm Thanh Diện nói.
Lại phải đi ư? Hứa Bích Hoài ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện gật đầu, nói kết luận sau khi Lý Mộ Bạch trị liệu cho Hứa Bích Hoài hôm nay cho cô nghe, anh cũng không muốn che giấu quá nhiều.
Khi biết một năm sau chất độc trong người mình sẽ phát tác, Hứa Bích Hoài cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
Bích Hoài, em… vẫn ổn chứ.
Lâm Thanh Diện quan tâm hỏi.
Trong tình huống bình thường, người bình thường nghe thấy tin tức như vậy, ai có tố chất tâm lý kém đều sẽ sụp đổ, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Em rất ổn mà.
Hứa Bích Hoài mỉm cười nói: Ngược lại em cảm thấy anh có thể nói sự thật với em làm em rất vui.
Tin tưởng anh, trong vòng một năm, anh nhất định sẽ tìm ra cách giải độc cho em.
Lâm Thanh Diện trịnh trọng nói.
Đương nhiên đây cũng là lý do khiến em bình tĩnh như vậy, vì em tin người đàn ông của em là anh hùng, anh đã nói sẽ bảo vệ em cả đời, cũng nhất định sẽ làm được.
Hứa Bích Hoài nói.
Bích Hoài…Không cần nói quá nhiều, sau khi trải qua nhiều chuyện, hai người đã sớm hiểu nhau rồi.
…Cảm động quá, không ngờ chủ nhân và vợ của ngài ấy lại yêu thương nhau đến thế, khiến tôi muốn khóc luôn đây.
Trên nóc nhà của biệt viện, Tú Nương nghẹn ngào nói, dùng ống tay áo rộng lớn lau khóe mắt.
Tú Nương, cô là con rối, lấy đâu ra nước mắt chứ.
Vân Sơn lạnh lùng nói.
Sao hả, người ta không có nước mắt thì không được cảm động hả? Ài, trên đời này còn có người đàn ông chung thủy như chủ nhân sao? Tú Nương lẩm bẩm.
Ặc… Thật ra, tôi cũng có thể.
Vân Sơn cúi đầu nói, không ngờ lại mang theo chút thẹn thùng.
Hả?Tú Nương đảo mắt nhìn qua, quyến rũ đi về phía Vân Sơn: Khúc gỗ là anh đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ anh…Tôi không có, tôi chỉ thuận miệng nói thôi…Vân Sơn vội giải thích, nào ngờ Tú Nương lại nở nụ cười quyến rũ đi thẳng tới chỗ mình.
Đồ đầu gỗ, làm bạn mấy trăm năm, nếu anh thật sự muốn cũng không phải không thể, không bằng đêm nay chúng ta…Tú Nương châm chọc, muốn trêu đùa Vân Sơn.
Vân Sơn trợn mắt há mồm, Tú Nương vô cùng xinh đẹp, khí chất quyến rũ, hoàn toàn không ai có thể từ chối được.
Không biết lúc đó ở trung tâm đáy hồ, Lâm Thanh Diện đã khống chế bản thân mình thế nào mới không bị Tú Nương mê hoặc dụ dỗ nữa.
Vân Sơn đột nhiên vung tay đánh về phía Tú Nương.
Tú Nương nhíu mày, mắng to: Tên ngốc, anh muốn đánh tôi hả?Tú Nương tránh ra!Vân Sơn lạnh lùng nói, giơ tay đẩy Tú Nương qua một bên.
Cùng lúc đó, một con dao màu bạc bay qua ngọn tóc của Tú Nương.
Vân Sơn hừ lạnh, bắn nguyên khí trên người ra.
Búa Khai Sơn!Một cây búa màu đen lập tức xuất hiện trong tay Vân Sơn.
Tình thế cấp bách, Vân Sơn giơ búa Khai Sơn lên chặn trước người.
Koong!Dao găm đánh lên trên cây búa.
Lúc chạm vào nhau, dao găm tạo thành sức mạnh vô cùng to lớn.
Búa Khai Sơn không chống lại được, bị dao găm xuyên qua!Đây là… cao thủ Thần cảnh? Vân Sơn khó tin, thời gian như bị đứng yên.
Dù khí thế của dao găm hơi giảm suýt, nhưng vẫn tiếp tục xông lên.
Tên ngốc, mau tránh ra!Tú Nương ở bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở, cùng lúc đó, một cái roi dài xuất hiện trong tay.
Vụt!Cô ta vung roi dài móc lấy con dao đang bay kia.
Tú Nương cắn chặt răng cố giữ lấy.
Vân Sơn lấy lại tinh thần sau tiếng quát lớn của Tú Nương.
Lập tức tránh sang một bên.
Dao găm tránh thoát roi dài, bay sát qua người Vân Sơn.
Ầm một tiếng, một cây cổ thụ cách đó mấy chục mét bị dao găm đánh đổ…Hai người Vân Sơn và Tú Nương đứng sóng vai nhìn về phía nóc nhà ở đối diện, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ lộng lẫy lạnh lùng đi về phía này.
Người đàn ông vẻ ngoài tuấn tú, nhưng hơi thở lại u ám.
Không ngờ lại là hai con rối Hóa Cảnh đỉnh cao.
Người đàn ông khinh bỉ nói.
Anh là ai! Vân Sơn đẩy Tú Nương ra sau lưng, lớn tiếng nói.
Người đàn ông nhìn ông ta một cái: Anh xứng biết họ tên tôi sao? Tôi hỏi anh, công chúa nhỏ đâu?Công chúa nhỏ? Chưa từng nghe nói tới.
Vân Sơn trả lời.
Trong mắt người đàn ông hiện lên sát khí, lạnh nhạt nói: Nếu anh đã không biết, vậy tôi đành đi hỏi thằng nhóc Lâm Thanh Diện thôi.
Nói xong, người đàn ông hoàn toàn không thèm để ý đến Vân Sơn và Tú Nương, muốn chọc thủng trần nhà đi vào!Đồ to gan, ai cho anh tùy tiện gọi tên của chủ nhân chúng tôi hả?Tú Nương cau mày nói: Tôi cho anh biết, dù anh là cao thủ Thần cảnh đi nữa, nếu anh dám bất kính với chủ nhân, chắc chắn chúng tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt!Người đàn ông nghe xong, chẳng những không giận mà còn cười.
Hai con rối các người mà cũng dám nói chuyện với tôi như thế à?Nói xong, trên người hắn ta tỏa ra âm khí, lần này, hắn ta huyễn hóa ra tận mười con dao găm.
Hai người Vân Sơn và Tú Nương đều tỏ vẻ căng thẳng.
Một con dao găm đã khiến hai người chật vật như thế rồi, huống hồ là mười con!Vì chủ nhân, chúng ta liều mạng đi! Tú Nương nói.
Ừm.
Vân Sơn gật đầu.
Không biết lượng sức mình, đêm nay, sẽ là ngày các người hồn phi phách tán!Người đàn ông lạnh lùng nói, khí thế đột ngột dâng lên!Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Vân Sơn, Tú Nương, hai người tránh ra.
Lâm Thanh Diện vừa nói vừa đi tới từ nóc nhà bên kia.
Ánh trăng sáng chiếu xuống làm Lâm Thanh Diện trông vô cùng cao lớn.
Chủ nhân.
Vân Sơn và Tú Nương đồng loạt nói.
Lâm Thanh Diện nhìn người trẻ tuổi kia, lạnh lùng nói: Người này cứ để một mình tôi xử lý.
Ha ha.
Người đàn ông trẻ tuổi cười nói: Nói khoác không biết người, một tên chẳng khác nào con kiến cũng dám kêu gào với tôi ư!Lâm Thanh Diện nhìn đối phương, nhẹ giọng nói.
Người dám làm phiền con gái tôi ngủ, đều phải chết.
Haha.
Nghe Lâm Thanh Diện nói thế, người đàn ông trẻ tuổi này nở nụ cười trên môi.
Sau đó anh ta lạnh lùng nói: Tôi không quan tâm con gái của cậu, mục đích mà tôi tới đây chỉ có một, công chúa nhỏ ở đâu rồi?Công chúa nhỏ?Trong lòng Lâm Thanh Diện ngạc nhiên.
Ban nãy khi đang ở trong phòng, bên ngoài đột nhiên nổi linh lực và bị Lâm Thanh Diện nhanh chóng nhận ra, vì thế anh mới tới đây xem muốn xem tình hình.
Công chúa nhỏ mà anh nói, tôi chưa từng gặp.
Lâm Thanh Diện nói đúng sự thật.
Chưa từng gặp?Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày, lấm bẩm nói: Không thể nào, cô ấy đi tới thế giới này, chẳng phải là vì anh sao? Chẳng lẽ cô ấy còn có dự định khác mà tôi không biết ư?Anh chắc là anh chưa từng gặp Công chúa nhỏ chứ? Người đàn ông hỏi lại lần nữa: Anh nên nhớ, nếu dám lừa tôi thì tôi tuyệt đối không để yên cho anh đâu!Nói chưa từng gặp là chưa từng gặp! Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói: Anh muốn tin hay không thì tùy!Thái độ của Lâm Thanh Diện như thế, hiển khiên khiến người đàn ông này hơi khó chịu.
Thằng nhóc kia, tôi từng nghe tiếng tăm của cậu, có lẽ ở thế giới này thì cậu khá lợi hai đấy, nhưng ở trong mắt tôi, cậu còn chẳng đáng một đồng!ỒLâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó thì lạnh lùng nói: Vậy chúng ta đều như nhauĐang nói, thanh kiếm Trảm Tiên trong tay đã chờ xuất chiêu.
Anh biết rõ, có thể đánh bại Vân Sơn và Tú Nương bằng một chiêu thì thực lực của người này đã đạt tới Thần Cảnh.
Hahaha….
Khi hai người gươm súng sẵn sàng định phân cao thấp thì Tú Nương ở bên cạnh lại vui vẻ nở nụ cười.
Cô cười gì? Người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nói.
Tú Nương quyến rũ cười nói: Tất nhiên là tôi đang cười anh rồiMột con rối thôi mà dám cười tôi ư? Tôi lập tức khiến cô hôn phi phách tán! Người đàn ông trẻ tuổi nói.
Mười thanh đoản kiếm trong tay, có vẻ sắp phóng vê phía Tú Nương.
Anh nói anh muốn tìm cô Công chúa nhỏ đó, nhưng anh lại không nói cô ấy trông như thế nào, tuổi tác bao nhiêu, nên đương nhiên chúng tôi không biết rồi Tú Nương nói.
Người đàn ông trẻ tuổi nghe xong thì thấy có vẻ Tú Nương nói cũng có lý.
Tuổi của cô ấy nhỏ hơn tôi một chút, còn tướng mạo thì Công chúa nhỏ chính là cô gái xinh đẹp nhất đời này!Người đàn ông nói, trong mắt như mang theo sự ái mộ.
Cô gái xinh đẹp nhất? Đẹp hơn cả tôi ư? Tú Nương hỏi.
Con rối như cô dám nói chuyện với tôi ư, tự tìm chết!Người đàn ông giận dữ nói, mười thanh đoản kiếm trong tay vọt đi.
Tú Nương sợ hết hồn.
Vân Sơn vội vàng ngăn trước người Tú Nương, nhưng anh ta biết với sức lực của mình thì không thể nào chống đỡ nổi mười thanh đoản kiếm này.
Du Long Thức!Lâm Thanh Diện hét lên, thanh kiếm Trảm Tiên trong tay nhanh chóng bay tới chỗ Vân Sơn.
Trong miệng chín con rồng đang bay phun ra lửa, mãnh liệt chống lại mười thanh đoản kiếm.
Am?Lần này lại bất phân thắng bại!Thấy một chiêu của mình lại không gây hại gì nên người đàn ông trẻ tuổi hơi thắc mắc.
Mình đã bước chân vào cảnh giới Thần Cảnh, tuy chỉ là Sơ kì nhưng cũng cao hơn rất nhiều so với Hóa Cảnh Đỉnh phong.
Theo lý mà nói thì Lâm Thanh Diện không thể nào đỡ nổi chiêu này của mình.
Huyền Kình?Người đàn ông nghỉ ngờ hỏi: Cậu tu luyện Huyền Kình rồi đúng không?Đúng thì sao, tôi nói rồi, giết anh, mình tôi là đủ rồi Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Người đàn ông nở nụ cười: Thôi, mục đích mà lần này tôi tới đây là tìm ra công chúa nhỏ, nếu mấy người không biết thì tôi đi vậy.
Còn cậu, Lâm Thanh DiệnĐang nói người đàn ông trẻ tuổi chỉ tay vào Lâm Thanh Diện: Cái mạng của cậu, sau này tôi sẽ lấy, trân trọng khoảng thời gian cuối cùng của cậu ở thế giới này điNói rồi áo choàng phía sau người đàn ông trẻ tuổi tản ra, anh ta bay lên không trung định rời đi.
Muốn chạy ư?Ánh mắt của Lâm Thanh Diện phong tỏa trên người đối phương, cùng lúc đó, thần hồn chỉ lực bộc phát ra.
Kiếm Trảm Tiên dung hợp với thần hồn, đâm về phía đối phương.
Người đàn ông trẻ tuổi trên không trung có vẻ khinh thường trước công kích của kiếm Trảm Tiên.
Anh ta chỉ đơn giản xòe tay ra, thoạt trông như muốn đỡ lấy lần công kích này của Lâm Thanh Diện.
Anh đúng là tự tìm đường chết!Lâm Thanh Diện kiêu ngạo nói.
Uy lực của kiếm Trảm Tiên không giống như thông thường, huống chỉ trên thân kiếm kiếm có hồn lực của mình.
Dù là cường giả Thần Cảnh sơ kỳ cũng không dám ra vẻ tùy tiện thế được.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến cả Vân Sơn và Tú Nương ở bên cạnh đều kinh sợ.
Người đàn ông chỉ dùng hai ngón tay đã dễ dàng kẹp lại kiếm Trảm Tiên.
Chuyện này… Sao lại thế được?Hai mắt Lâm Thanh Diện trợn to.
Tuy lần này anh không dùng bí thuật gia tăng thực lực, nhưng với một chiêu này, dù đối phương là cường giả Thần Cảnh cũng không thể hóa giải thoải mái thế được.
Hiển nhiên người đàn ông đó rất hài lòng với lần mình ra chiêu này.
Lâm Thanh Diện, ở trong mắt tôi, thiên phú của cậu không đáng một đồng!Hai tay Lâm Thanh Diện siết chặt.
Một Sở Nguyệt của Thương Nguyên Giới đã lợi hại như thế, lần này lại xuất hiện thêm một người đàn ông lạ mặt, hơn nữa, có vẻ thực lực của người đàn ông này còn vượt xa cả mình.
Kinh khủng hơn đó là, người đàn ông này lại trẻ tuổi như thế.
Chuyện này khiến cho Lâm Thanh Diện, người luôn tin tưởng vào thiên phú của mình, lúc này cũng dao động.
Tôi rất thích thanh kiếm này, nếu cậu đưa cho tôi thì tôi sẽ nhận!Vừa nói, người đàn ông định nhét thanh kiếm Trảm Tiên vào trong ngực mình.
Đột nhiên, vào lúc này, thanh kiếm Trảm Tiên phát sáng.
Đây… là sao! Người đàn ông ngạc nhiên hét lên.
Thanh kiếm Trảm Tiên trong tay anh ta, vốn dĩ đã bị anh ta khống chế, nhưng vào lúc này lại như mãnh thú đang trong cơn cuồng nộ, cố gắng tránh thoát trói buộc, đâm thẳng vào ngực đối phương.
Kiếm Trảm Tiên thoát ra khỏi tay, cũng may người đàn ông phản ứng rất nhanh.
Lách mình một cái đã bay ra hơn mười thước, nhưng áo quần trước ngực anh ta vẫn bị kiếm khí gây thương tích, vạch ra một vết thương rất dài.
Làm xong tất cả, thanh kiếm Trảm Tiên trên không quay lại thân kiếm rồi trở về trong tay Lâm Thanh Diện.
Thanh kiếm này… lại có kiếm linh ư? Người đàn ông ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diện.
Cái gọi là kiếm linh, đó là chủ thanh kiếm và thanh kiếm ở cùng nhau lâu, tâm linh dung hợp nên được sinh ra.
Sau khi kiếm linh sinh ra thì thanh kiếm đó chỉ sẽ trung thành với một người, người khác không thể nào điều khiển thanh kiếm này.
Là vũ khí của Ma thần Tu La, kiếm Trảm Tiên đã có kiếm linh từ lâu.
Sau khi có được tất cả truyền thừa của Ma thần Tu La, kiếm Trảm Tiên tự nhiên nhận Lâm Thanh Diện là chủ nhân duy nhất của mình.
Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói: Thanh kiếm này tên là kiếm Trảm Tiên, để chém những tên hèn mạt tự xưng là tiên như các anhlCậu! Người đàn ông nhíu mày, không ngờ bản thân lại ngã nhào ở chỗ này.
Hôm nay tôi có việc gấp, tạm thời bỏ qua cho cậu, ngày sau gặp lại, mạng chó của cậu, tôi sẽ lấy! Nói rồi người đàn ông xoay người đi mất.
Lâm Thanh Diện nhìn bầu trời đêm xanh thẳm như nhung rồi chìm vào Suy tư.
Chủ nhânVân Sơn và Tú Nương đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện, ánh mắt ân cần.
Người này, với thực lực bây giờ của tôi thì không phải là đối thủ của anh ta Lâm Thanh Diện thừa nhận nói.
Chủ nhân yên tâm, dù sau này anh ta lại tìm anh gây phiền toái, tôi và Vân Sơn thề chết bảo vệ anh Tú Nương nói.
Hai mắt Lâm Thanh Diện trở nên trong suốt, trong miệng lẩm bẩm: Cơ hội, chỉ có một lần thôiSao cơ? Vân Sơn và Tú Nương không hiểu lắm.
Chủ nhân sao thế, đang yên đang lành tự nhiên nói ra một câu như thế, lời nói không đầu không đuôi gì cả.
Tôi nói cơ hội để anh ta giết tôi, chỉ có một lần là tối nay, bỏ lỡ rồi thì sau này sẽ chẳng còn nữa! Lâm Thanh Diện nói, ánh mắt lại phấn chấn trở lại.
Nhưng chủ nhân à, thực lực của người này….
Vân Sơn định nói tiếp, lại bị Tú Nương dùng ánh mắt ngăn lại.
Lâm Thanh Diện tự tin nói: Vân Sơn, tôi biết cậu muốn nói gì, người đó cũng nghĩ như cậu, anh ta cho rằng, đến khi gặp lại thì sẽ dễ dàng giết chết tôi, nhưng mà anh ta quên mất một điểm quan trọng!Điểm quan trọng?Đúng thế!Lâm Thanh Diện đứng giữa trời đất, tự tin nói: Lâm Thanh Diện tôi trời sinh tốt số, sẽ không cúi người, những kẻ không giết chết tôi, cuối cùng sẽ giúp tôi mạnh mẽ hơn! Sở Nguyệt như thế, người đàn ông đó như thế, cả Thương Nguyên Giới cũng đều như thếtHai con rối ở bên cạnh, nghe thấy lời nói hùng hôn như thế cũng khí phách hơn hẳn.
Mãy trăm năm trước, hai người họ đi theo Ma thân Tu La, cùng chống lại tất cả mọi người ở Thương Nguyên Giới.
Bây giờ, tuy bọn họ đã chết, trở thành con rối, nhưng sau cùng Ma thân đã để bọn họ đi theo Lâm Thanh Diện.
Đây đúng là quyết định sáng suốt nhất!So với Ma thần Tu La năm đó, Lâm Thanh Diện cũng có thiên phú ngút trời như vậy, nhưng quan trọng hơn là, cái tính cách không bao giờ nhận thua và càng bị áp chế thì càng dũng cảm ấy, đã trở thành điêu kiện tất yếu để cứu lấy trăm họ.
Làm việc chung với tài năng ngút trời như thế, dù sau này có hôn phi phách tán, nhưng chỉ cân oanh liệt một hồi thì chết cũng đáng.
Tú Nương, Vân Sơn!Lâm Thanh Diện nhìn hai người trước mắt: Tôi có việc muôn dặn cho hai người.
Chủ nhân có việc gì cứ nói thẳng, núi đao hay biển lửa thì Vân Sơn tôi cũng nguyện xông lên với anhlĐúng thế, Tú Nương tôi cũng vậy Vân Sơn và Tú Nương trả lời.
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, so với vài người thì con rối trung thành hơn nhiều lắm.
Sáng mai tôi sẽ đi xa, lân này có khi đi một tháng, có thể là nửa năm, có khi còn lâu hơn.
Lâm Thanh Diện nói.
Chủ nhân yên tâm, dù đi tới đâu thì tôi và Vân Sơn đều sẽ bảo vệ anh!Tú Nương nói, tất nhiên Vân Sơn cũng không có ý kiến khác.
Lâm Thanh Diện lắc đầu: Nhiệm vụ mà tôi giao cho hai người cực kì quan trọng, thậm chí còn hơn cả tính mạng của tôi, nếu hai người không hoàn thành tốt thì tôi nhất định không tha thứ cho hai người!Chủ nhân!Vân Sơn và Tú Nương thắc mắc nhìn chủ nhân.
Còn quan trọng hơn tính mạng của chủ nhân, đây là nhiệm vụ nào đây?Những ngày tôi đi, hai người phải luôn luôn bảo vệ bên cạnh Bích Hoài và Nặc Nặc giống như bảo vệ tôi vậy, nhớ bảo vệ họ an toàn, biết chưa?Lâm Thanh Diện căn dặn nói.
Vân Sơn và Tú Nương nhìn nhau, lập tức hiểu rõ.
Quan trọng hơn cả tính mạng của Lâm Thanh Diện chính là sự an toàn của Bích Hoài và Nặc Nặ!cTuân lệnh! Hai người đông thanh nói.
Lâm Thanh Diện hài lòng gật đầu, có hai người bảo vệ, hộ vệ trông nhà là Hóa Cảnh Đỉnh phong, sự an toàn của Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc chắc chắn được bảo đảm, nhà họ Lâm cũng sẽ không có sơ xuất nào.
Đây là người có thực lực Đỉnh phong chỉ dưới Thân Cảnh, hơn nữa còn là hai người!Chủ nhân, anh yên tâm mà đi, vợ con anh cứ để cho chúng tôiVân Sơn chân thành nói.
Lâm Thanh Diện nghe Vân Sơn nói, như có gì đó sai sai, nhưng nghĩ đến chuyện Vân Sơn cứ đần độn thế kia nên cũng không truy cứu.
Chủ nhân, tôi còn có một vấn đề Tú Nương hỏi: Nếu thật sự có người tới nhà họ Lâm khiêu khích, hoặc là uy hiếp đến sự an toàn của phu nhân và Nặc Nặc thì chúng tôi nên làm sao?Đuổi bọn họ đi hay là…Kẻ dám uy hiếp Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc, chém chết tại chỗ! Lâm Thanh Diện nói.
Tú Nương cười nói: Vâng thưa chủ nhân, có câu nói này của anh là được rồi, chúng tôi biết phải làm saoỪ, hai người lui xuống trước điLâm Thanh Diện nói.
Ban đêm, Lâm Thanh Diện một thân một mình ngồi trên nóc nhà.
Hai lần giao thủ với người của Thương Nguyên Giới gần đây khiến Lâm Thanh Diện rõ ràng nhận ra, thực lực của mình còn kém xa.
Hơn nữa, có một chuyện quan trọng hơn, đó là trong vòng một năm phải tìm ra thuốc giải để cứu Hứa Bích Hoài.
Nghĩ đến cô con gái ngủ ngon trên giường, Lâm Thanh Diện chỉ biết cười khổ.
Xem ra mình lại phải xa nhà rất lâu, không thể nào chơi với con bé này nữa rồi.
Hôm sau, trời còn lờ mờ.
Mới sáng sớm Lâm Thanh Diện đã ra khỏi biệt viện.
Lâm Thanh Diện, trên đường cẩn thận Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, lại ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp này.
Đúng rồi, đây là bức ảnh mà em và Nặc Nặc chụp trước đó, nhớ con gái thì lấy ra xem Hứa Bích Hoài nói rồi lấy ra một tấm ảnh.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện nở nụ cười, trong bức ảnh, Nặc Nặc cười rất tươi.
Ở đây giao lại cho hai ngườiLâm Thanh Diện nói với Vân Sơn và Tú Nương.
Chủ nhân cứ yên tâm Hai người trả lời.
Lâm Thanh Diện cũng không nhiều lời, lái chiếc Maserati nhanh chóng rời đi.
Hứa Bích Hoài và hai người bên cạnh nhìn Lâm Thanh Diện rời đi, cho đến khi khuất bóng.
Trong lòng Vân Sơn và Tú Nương có dự cảm rằng, đợi đến ngày Lâm Thanh Diện quay về, anh nhất định còn mạnh mẽ hơn cả bây giời Cứ đi về phía Nam, Lâm Thanh Diện không hề lưu luyến cảnh đẹp dọc đường.
Bây giờ, đối với Lâm Thanh Diện thì thời gian chính là thứ quý giá nhất.
Với tình hình hiện nay thì người của Thương Nguyên Giới đã nhiều lần lui tới địa cầu rồi.
Mà những chuyện này, Lâm Thanh Diện cho rằng nó có liên quan đến chuyện nguyên thần của Ma thần Tu La bị tiêu tan.
Thế nên, điều mà Lâm Thanh Diện cần làm lúc này là nắm chắc thời gian, cố gắng đề cao thực lực của mình, trước khi người của Thương Nguyên Giới ồ ạt xâm chiếm thì phải có sức đánh một trận.
Trước đó Lâm Thanh Diện đã từng tới Dược Thần Cốc, anh biết trên con đường để đi tới Dược Thần Cốc có một trấn nhỏ.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đã tới ngôi trấn nhỏ này.
Cảnh sắc của trấn không khác trước đây là bao, nhưng bây giờ là bốn giờ chiều nhưng người ở trong trấn lại cực kì thưa thớt.
Chuyện này là sao? Mình nhớ lần trước khi tới đây, tuy người ở đây cũng không nhiều, không thể so sánh với thủ đô phồn hoa, nhưng cũng không đến mức trở thành như lúc nàyLâm Thanh Diện suy nghĩ trong lòng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Đi qua trấn nhỏ, tiếp theo là đường núi, chỉ có thể đi bộ.
Sau khi đỗ xe xong, Lâm Thanh Diện đang định vào khách sạn nghỉ ngơi một chút để bồi bổ tinh thần, ngày mai đi thẳng tới Dược Thần Cốc.
Trên đường không một bóng người, dù có hai ba người đột nhiên xuất hiện thì sắc mặt mỗi người đều hơi hoang mang.
Điều khiến Lâm Thanh Diện càng thấy kì lạ hơn đó là, những người vội vã trên đường ai, bọn họ ai cũng mang khẩu trang.
Chẳng lẽ người của trấn nhỏ này đều bị bệnh cả?Lâm Thanh Diện lẩm bẩm trong miệng.
Ngay lúc này, một ông chú trung niên xách mấy túi thực phẩm đi qua người Lâm Thanh Diện.
ChútLâm Thanh Diện ngăn người trung niên này lại: Xin hỏi ở đây sao vậy, có chuyện gì xảy ra hay sao?Ông chú nhìn Lâm Thanh Diện, cả người giật mình rồi lui ra sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách với Lâm Thanh Diện, sau đó ông ta lấy một chai phun sương nho nhỏ ra, xịt về phía Lâm Thanh Diện.
Cồn ư?Lâm Thanh Diện lập tức hiểu ra, được rồi, ông chú này đang khử trùng cho mình sao?Cậu nhóc, sao cậu ra ngoài mà không mang khẩu trang thế? Cậu không biết hiện nay đang là thời kì đặc biệt hay sao? Ông chú trung niên hỏi.
Không khí hôm nay rất tốt mà, tại sao phải mang khẩu trang? Lâm Thanh Diện trả lời.
Cậu tới từ vùng khác chứ gì.
Ông chú nói tiếp, thấy Lâm Thanh Diện gật đầu thừa nhận thì lại nói: Vậy tôi khuyên cậu nhanh chóng rời khỏi đây.
Bây giờ ở đây đang bộc phát một căn bệnh đáng sợ, cậu không thấy cả con phố đi bộ này, hôm nay chẳng có ai ra ngoài rồi hay sao?Căn bệnh đáng sợ?Lâm Thanh Diện nhíu mày.
Được rồi, tôi không nói với cậu nữa, lát nữa Linh Trần Tử bắt đầu phát thuốc, tôi phải nhanh chóng đi xếp hàng.
Nói rồi ông chú trung niên cuống cuồng rời đi.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Lâm Thanh Diện lắc đầu, cũng không để bụng gì.
Thời tiết thu đông vốn dĩ là mùa dịch cúm hoành hành, dù ở Kinh Đô cũng có không ít người bệnh nhiễm cúm.
Nhưng mà người ở trấn nhỏ này hình như chuyện bé xé ra to thì phải.
Khách sạn Thanh Phong, Lâm Thanh Diện thấy cách bài trí của khách sạn này cũng được bèn đi vào.
Anh làm gì vậy, không biết nơi này không cho phép tiến vào hay sao!Trước cửa, một bảo vệ ngăn Lâm Thanh Diện lại.
Lâm Thanh Diện nhìn người bảo vệ này rồi bật cười.
Chuyện này khoa trương quá rồi đúng không, còn mặc cả đồ bảo hộ chống hóa chất nữa ư?Tôi tới ở trọ, sao vậy, không cho ở hay sao? Lâm Thanh Diện hỏi.
Vê đi về đi, bây giờ là thời kì đặc biệt, tất cả các khách sạn đều đóng cửa.
’ Bảo vệ nói.
Tất cả khách sạn đều đóng cửa?Lâm Thanh Diện nhíu mày.
Xem ra suy nghĩ lúc trước của mình đã sai, nếu chỉ là nhiễm cúm thì không thể thành như thế này được.
Vậy xin hỏi chỗ các anh còn phòng ở không, trời tối lắm rồi, tôi chỉ ở một đêm, sáng mai sẽ ởđi.
’ Lâm Thanh Diện nói.
Anh… từ nơi khác tới đây sao?Bảo vệ hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu: Đúng vậy, tôi từ Kinh Đô tới.
Vậy anh đi tới khu phố thứ ba đi, chỗ đó có khách sạn Song Mộc mới mở cách đây không lâu, có lẽ họ sẽ cho anh vào ở’ Nói xong bảo vệ bèn đóng cửa khách sạn lại.
Lại bị người ngăn ngoài cửa!Lâm Thanh Diện cười khổ nói.
Bản thân từng nhiều lần bị người khác đối xử như thế, nhưng kết quả cuối cùng tất nhiên là đối phương phải trả giá đắt.
Nhưng lân này Lâm Thanh Diện chọn thỏa hiệp, dù sao thì nhìn tình hình thì những gì bảo vệ đó nói đều à thật, hình như ngôi trấn nhỏ này đang lâm vào nguy hiểm.
Khách sạn Song Mộc? Xem ra chỉ có thể tới đó thử vậy may thôiLâm Thanh Diện quay đầu, lại lái xe chạy tới khu phố thứ ba.
Đi qua một con phố, đột nhiên người trên phố như nhiều hơn hẳn.
Lâm Thanh Diện hơi tò mò, có vẻ những người này đều đi tới một chỗ, bước chân dồn dập.
Ở đây, ai cũng mang khẩu trang, tuy có không ít người nhưng mọi người đều tự giác cách nhau một khoảng cách nhất định.
Trong nhóm người đó, Lâm Thanh Diện nhanh chóng phát hiện ông chú trung niên ban nãy.
Linh Trân Tử?Lâm Thanh Diện nhớ lại cái người mà ban nãy ông chú này nhắc đến.
Có thể khiến nhiều người tìm đến như thế, tôi cũng muốn xem xem tên đạo sĩ Linh Trân Tử có bản lĩnh gìNghĩ rôi Lâm Thanh Diện đi đỗ xe, rôi cũng theo chân mọi người đi tới.
Cuối ngã tư đường có một hiệu thuốc.
Nói là hiệu thuốc, nhưng cũng chỉ là một cửa hàng nho nhỏ dùng mấy vật dụng thô sơ dựng lên thôi.
Trên cửa hàng có một tấm vải rách đã ố vàng viết bốn chữ to: HÀNH Y CỨU NGƯỜI.
Một ông cụ gây gò mặc trang phục của đạo sĩ, để râu, tay câm phất trân ngôi ngay chính giữa.
Trước cửa cửa hàng đã xếp một hàng rất dài, nhưng ông cụ này chỉ khép hờ mắt, sắc mặt lạnh lùng, thoạt trông cũng có khí chất của đạo sĩ.
Chừng năm phút sau, dòng người bên dưới dân dần trở nên nóng nảy.
Ông cụ ngước mắt nhìn trời, sau đó duỗi tay ra và liếc nhìn cổ tay theo bản năng, rồi mới lên tiếng nói: Đã đến giờ, mở rương phát thuốc!Nghe thế, dòng người đang xếp hàng bên dưới cực kì hăng hái.
Nhưng Lâm Thanh Diện vẫn đứng một bên quan sát thì lại thấy hứng thú về Linh Trần Tử này.
Trên tay là đồng hồ hãng Vacheron Constantin, còn là bản kỉ niệm, lão đạo sĩ này giàu có nhỉ!Lúc này, lão đạo sĩ Linh Trần Tử trở thành người bận rộn nhất ở đây.
Đừng sốt ruột, một viên thuốc chín triệu, mua hai tặng một, mỗi lần lên một người! Lão đạo sĩ vừa nói vừa hét lên: Cố Bản Hoàn, viên uống bồi bổ nguyên khí, chống lại dịch bệnh, uống vào hết bệnh, uống một viên, cả đời không cần sầu lo!Cho tôi hai viên!Tôi mua năm viên!Người bên dưới ào ào vọt lên mua, lão đạo sĩ vui như mở cờ.
Nhưng vào lúc này, một người trẻ tuổi đeo kính mặc sơ mi lớn tiếng nói: Mọi người đừng để bị lừa, tên đạo sĩ này là kẻ lừa đảo!Mọi người nghe thế thì nhao nhao quay đầu lại.
Ánh mắt người trẻ tuổi như phun ra lửa, đi thẳng tới dưới đài chỉ vào Linh Trần Tử nói: Ông là đồ lừa đảo, hôm trước tôi mua bốn viên Cố Bản Hoàn ở chỗ ông, kết quả hôm qua ba tôi vẫn bị bệnh, không thở nổi mà qua đờiNói xong, anh ta nói với mọi người: Mọi người đừng có tin, viên thuốc này không có tác dụng gì đâu!Mọi người nghe thế, lập tức thấy do dự.
Bọn họ nhìn người đạo sĩ này, chờ một câu giải thích.
Sắc mặt Linh Trần Tử bình tĩnh, sau đó nói: Bên dưới là kẻ nào mà dám ăn nói hàm hồ ở đây!Mẹ kiếp, ông là cái đồ lừa đảo, cả nhà tôi bị ông hại chết rồi!Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi như phun ra lửa, rồi đột nhiên rút một con dao phay từ bên eo ra.
Hôm nay tôi muốn ông phải đền mạng!Nói rồi anh ta xông tới.
Mọi người hết hồn, dưới cơn hoảng sợ thì tranh nhau tránh ra một lối đi.
Người đàn ông trẻ tuổi cầm con dao phay trong tay, thấy sắp bổ vào Linh Trần Tử rồi.
Ôi chao, thằng nhóc ngu ngốcLinh Trần Tử khinh miệt nói.
Trong nháy mắt, trên ngón tay ông ta huyễn hóa ra một ngọn lửa.
Lâm Thanh Diện đứng ở xa xa, ánh mắt sáng lên.
Lão đạo sĩ này lại là cường giả Hóa Cảnh ư?ĐiU Ngọn lửa xông về phía người trẻ tuổi, trong phút chốc người trẻ tuổi bỗng bị lửa đốt, cả người vặn vẹo.
Mọi người hoảng sợ, đang yên đang lành sao lại xuất hiện một ngọn lửa vậy?Bọn họ nhưng từng thấy điều này, lập tức cảm thấy Linh Trần Tử không phải là người phàm, là cao nhân đắc đạo thực thụ.
Mọi người đừng lo, tư tưởng người này đen tối nên bị ác ma phụ thể, thế nên ban nãy cậu ta mới ăn nói xăng bậy ở đây Linh Trân Tử nhàn nhạt nói.
Nhưng cao nhân à, cứ tiếp tục như thế thì cậu ta sẽ bị thiêu chếtMột người bên dưới nói.
Lúc này, quần áo trên người người trẻ tuổi đã cháy hết, cơ thể anh ta đau đớn vặn vẹo, điên cuồng chạy tới chỗ vại nước trước một cửa hàng.
Linh Trần Tử nở nụ cười, thầm nghĩ: Đáng chết, suýt bị mày phá hỏng chuyện tốt của tao, ngọn lửa mà tao huyễn hóa ra, nước thông thường có thể dập tắt được ư?Quả nhiên, sau khi người đàn ông nhảy vào vại nước, ngọn lửa trên người vẫn còn cháy.
Chuyện này vốn khiến mọi người đã yên tâm thì trong lòng lại dấy lên, đồng thời cũng cảm thấy chuyện này khó mà tin được.
Thấy cũng được rồi, Linh Trần Tử đi xuống đài, cao giọng nói: Ngọn lửa mà ta phóng ra có tên là ngọn lửa chính nghĩa, bây giờ, khí tức ác độc trong người cậu ta đã bị đuổi đi, vậy nên ta sẽ thu ngọn lửa về.
Từ nay về sau, cậu ta sẽ không nói bậy nữaMong cao nhân nhanh chóng ra tay!Một người bên dưới hô lên, mọi người sôi nổi hướng ứng.
Đạo sĩ mỉm cười, chuyện hôm nay lại giúp ích không ít cho mình, từ nay về sau, người ở đây sẽ xem ông ta là thần, dù ông ta nói gì đi nữa thì những người này chỉ có thể tin mà thôi.
Còn chàng trai trẻ tuổi bị lửa đốt cháy này, dù lửa bị diệt rồi thì cũng thoi thóp thôi, ngay cả sức lực nói chuyện cũng chẳng có, tự nhiên sẽ không ăn nói xằng bậy nữa.
Được, đã thế, vậy ta sẽ thu thần hỏa lạiNói rồi ông ta vươn tay ra.
Ngọn lửa này do ông ta huyễn hóa ra, thu hồi lại thì dễ như trở bàn tay.
Vào lúc này, một thân ảnh thoáng hiện rồi đi tới chính giữa.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười nhìn Linh Trần Tử, dửng dưng nói: Chuyện nhỏ thế này sao dám phiền hà đại sư chứĐối mặt với Lâm Thanh Diện đột nhiên nhảy ra, hiển nhiên tất cả mọi người rất kinh ngạc.
Người này là ai, hình như không phải người trong trấn chúng ta?Ông ấy nói đây là chuyện nhỏ, bà ơi, là chuyện nhỏ ạ?Mọi người bàn tán xôn xao.
Tôi biết cậu ta, cậu ta từ bên ngoài tới!Ông chú trung niên trước kia chỉ vào Lâm Thanh Diện rồi nói.
Nghe ông chú nói vậy, Linh Trân Tử khẽ mỉm cười.
Nếu người trẻ tuổi này muốn thử thì cậu có thể thử xem, nhưng…Nói đến đây, mắt Linh Trần Tử lộ vẻ xảo quyệt: Nếu cậu thất bại thì người trẻ tuổi đang bị lửa thiêu này sẽ không còn nữa, đến khi đó không liên quan đến tôi đâu đấy!Thất bại? Lâm Thanh Diện mỉm cười: Trong từ điển của tôi không có hai từ thất bại nàyAnh không nói thêm gì nữa, người đàn ông kia đã bị lửa thiêu rụi hết quân áo, sắp bị thương ngoài da.
Lâm Thanh Diện không còn do dự nữa, dùng một tay nhấc người thanh niên lên khỏi mặt nước.
Anh làm gì? Người thanh niên hoảng sợ.
Cậu ta luôn cho rằng ở trong nước là cách tốt nhất, nhưng không biết rằng lửa mà Linh Trần Tử biến hoá thành không hề sợ nướ!cĐừng nói nữa, tôi tới để cứu cậu.
Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.
Ngay lập tức, linh lực của anh lan ra theo lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt lên ngọn lửa đang bốc cháy trên người đối phương.
Trong tích tắc, cậu thanh niên cảm nhận được một luồng khí mát lạnh lướt qua da, cảm giác bỏng rát trên người cũng nhanh chóng biến mất.
Cậu nhóc này tuổi không lớn mà cũng là người tu luyện đấyLinh Trần Tử cách đó không xa nhìn Lâm Thanh Diện, nói thâm trong lòng.
Ở giai đoạn Hoá cảnh này, Lâm Thanh Diện là người trâu bò nhất, không có ai là đối thủ của anh.
Ngọn lửa đã được dập tắt, nhiêu chỗ da của nam thanh niên đã bị đen, nhưng may mắn thay Lâm Thanh Diện kịp thời xử lý nên tính mạng cậu ta được bảo toàn.
Cậu đến bệnh viện băng bó đi, không lâu nữa sẽ ổn thôi Lâm Thanh Diện dặn dò.
Cảm ơn anh Người thanh niên nói rôi quay đầu trừng mắt nhìn Linh Trần Tử, sau đó rời đi.
Thấy người thanh niên rời đi, Linh Trần Tử mỉm cười nói: Tuổi trẻ tài cao, xin hỏi người bạn này tên gì?Lâm Thanh Diện, Kinh ĐôLâm Thanh Diện?Linh Trần Tử cau mày, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Là một người tu luyện, đương nhiên Linh Trân Tử biết người có thiên phú nhất nước C là ai.
Hơn nữa, Lâm Thanh Diện còn là gia chủ nhà họ Lâm ở Kinh Đô, thân phận này đặt trong nước C hâu như không ai không biết!Thì ra cậu ấy là Lâm Thanh Diện!Còn trẻ như vậy đã có thành tựu, chênh lệch giữa người với người quả thực rất lớn!Mọi người đều bán tán về anh.
Mọi người mau nhìn kia, chiếc Maserati đậu bên kia chắc chắn là của Lâm Thanh Diện đóĐã đẹp trai còn đi xe sang, tôi thấy mình sắp mê đến độ choáng váng rồiHai cô gái nhỏ thì thầm, ánh mắt phát sáng.
Đạo trưởng Linh Trần Tử, xin hỏi ông có bán thuốc không?Dưới khán đài, một bà lão hỏi.
Linh Trần Tử đảo mắt rồi nói: Không bán nữa, hôm nay mọi việc đều không thuận lợi, ngày mai mọi người lại tới nhéLâm Thanh Diện đang có mặt, Cố Bản Hoàn của mình có bao nhiêu phân lượng, trong lòng Linh Trần Tử vẫn rất rõ.
Ngọn lửa ông ta vừa hoá thành đã bị Lâm Thanh Diện dễ dàng dập tắt, Linh Trần Tử biết mình không phải đối thủ của người trẻ tuổi này.
Mọi người về đi, tôi đi trước, hẹn gặp lạiLinh Trần Tử nói xong thì vội vàng cất hộp thuốc đi, gỡ biểu ngữ HÀNH Y CỨU NGƯỜI xuống định ra về.
Đợi đã, tôi có chuyện muốn hỏi ông!Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói, anh vọt tới trước mặt Linh Trần Tử.
Cậu… có chuyện muốn hỏi tôi?Linh Trần Tử giả vờ bình tĩnh: Xin hỏi tiểu huynh đệ Lâm Thanh Diện có chuyện gì muốn hỏi, nếu không chê thì có thể tới hàn xá ngồi tâm sựÔng cũng xứng xưng huynh gọi đệ với tôi?Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó nói: Không cần đến nhà ông, chúng ta nói ở đây là được rồiMọi người dưới khán đài đều có chút sững sờ, sao trông Lâm Thanh Diện có vẻ không mấy thân thiện, giống như có thù với đạo trưởng Linh Trần Tử.
Ban đầu họ thấy Linh Trần Tử không định bán thuốc thì định rời đi, nhưng bây giờ sự tò mò đã giữ chân họ ở lại đây thêm nữa.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Linh Trần Tử giả vờ ra vẻ nói: Được, nếu thiếu chủ Lâm có tâm muốn thỉnh giáo thì tại hạ biết gì nói đó, xin cứ hỏiĐược, kẻ lừa gạt, bản lĩnh ra vẻ cũng khá lắmLâm Thanh Diện nói trước mặt Linh Trần Tử rồi quay về phía mọi người.
Tôi nghe nói đan dược của ông rất lợi hại, có thể chữa khỏi bệnh lần này, lại còn có tác dụng suốt đời, đúng không?Tên nhóc này quả nhiên đến để gây chuyện Linh Trần Tử nghĩ thầm.
Nhưng trước mặt bao nhiêu người, nếu ông ta thừa nhận Cố Bản Hoàn của mình thực ra không có chút tác dụng nào thì danh tiếng sẽ hoàn toàn mất hết.
Đúng, Cố Bản Hoàn của lão phu được làm bằng cỏ tinh hoa của đất trời, là cỏ tinh khiết trong thiên hạ Linh Trần Tử nói tiếp: Để có được cỏ tinh khiết, mấy năm nay tôi đã phải đi khắp thế giới, lên vách đá, xuống vực thẳm mới thu hoạch được đấyNgười bên dưới gật đầu liên tục, xem ra cỏ tinh khiết không hổ là thuốc tiên, hái được cũng không dễ dàng.
Có thể mọi người không hiểu biểu mấy về cỏ tinh khiết, công dụng chủ yếu có.
.
Linh Trần Tử nói tiếp nhưng lại bị Lâm Thanh Diện ở bên cắt ngang.
cỏ tinh khiết toàn thân xanh lục, môi tường sinh trưởng vô cùng khắc nghiệt, sau khi uống vào có thể bồi bổ cơ thể, cố bản bồi nguyên, kéo dài tuổi thọ, đúng là một vị thuốc tuyệt vời, có lợi ích cả đời Lâm Thanh Diện cất lời.
Linh Trân Tử nghe vậy thì vội hỏi: Cậu Lâm, cậu… biết về cỏ tinh khiếtLâm Thanh Diện cười: Tuy tôi không biết nhiều về y dược, nhưng thật không may, tôi đã từng được thấy cỏ tỉnh khiếtóc Linh Trần Tử gật gù, sau đó lớn tiếng nói: Mọi người nghe thấy chưa?Cậu Lâm cũng đã nói rồi, cỏ tinh khiết có công hiệu như tôi nói, hiện tại mọi người không còn nghi ngờ gì nữa chứ.
Điều này đủ để chứng minh người vừa nấy tới để kiếm chuyện, vu khống cho tôi.
Ừm, đúng đó, Lâm Thanh Diện là cậu chủ nhà họ Lâm ở Kinh Đô, chắc chắn anh ấy sẽ không nói dốiVậy nghĩ là Cố Bản Hoàn thực sự rất tốt, suýt nữa chúng ta đã bị người đàn ông vừa nãy lừa rồiMọi người lại nhao nhao lên.
Linh Trần Tử đứng trên khán đài rất đắc ý.
Ông ta chỉ biết công hiệu của cỏ tinh khiết qua sách cổ, dược liệu quý như vậy, ông ta đã được thấy bao giờ.
Chỉ là tình cờ Lâm Thanh Diện lại nói ra công hiệu của nó, điều này với Linh Trần Tử mà nói là chuyện không gì tốt hơn.
Cảm ơn cậu Lâm đã nói cho lão đạo, đáng thương cho tôi một lòng muốn tạo phúc cho chúng sinh nhưng lại bị người khác hiểu lầm, bây giờ cuối cùng mối hiềm nghi cũng được làm sáng tỏLinh Trần Tử nói xong, hai mắt còn có nước mắt.
Diễn viên lão làng!Lâm Thanh Diện chế nhạo: Có thể cho tôi xem Cố Bản Hoàn của ông không? Tôi rất muốn biết thuốc được làm từ cỏ tinh khiết sẽ thế nàoĐiều này.
.
Vẻ mặt Linh Trân Tử khó xử.
Ông ta biết thực lực Lâm Thanh Diện rất mạnh, nếu bị anh phát hiện có chỗ sơ hở thì ông ta sẽ đi đời.
Nhưng không đợi ông ta phản ứng, động tác tay của Lâm Thanh Diện cực kỳ, anh mở hộp thuốc bên cạnh, lấy ra một viên thuốc màu vàng nhạt.
Cậu Lâm, không biết cậu có thể nhìn ra cái gì không?Linh Trần Tử ở bên cạnh lo lắng hỏi dò.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười, nhìn viên thuốc trong tay: Tôi nói rồi, tôi không rành về y dược lắmVậy thì tốt, vậy thì tốtLinh Trần Tử thầm nói trong lòng, cho rằng mình đã may mắn thoát được một kiếp.
Nhưng.
.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt lạnh như băng liếc qua khuôn mặt đối phương.
Thuốc của ông, có vấn đề!Cái gì? Có vấn đề?Mọi người phía dưới đều ngạc nhiên hô lên.
Tình hình thay đổi quá nhanh, Linh Trần Tử cũng rất ngạc nhiên.
Nước mắt nhanh chóng biến mất, Linh Trân Tử vội vàng hỏi: Cố Bản Hoàn thì có thể có vấn đề gì? Cậu nhìn ra từ chỗ nào? Không phải cậu nói cậu không rành y thuật lắm sao? Nếu không hiểu thì đừng nói lung tungLâm Thanh Diện cười nhẹ: Mặc dù tôi không rành về y dược lắm, nhưng tôi cũng khá có hiểu biết về cỏ tỉnh khiếtCậu có hiểu biết về cỏ tinh khiết? Cập nhật nhanh tại truyen.
one.
Linh Trân Tử cau mày, lòng thâm nghĩ: Sư phụ từng nói cỏ tinh khiết là báu vật của thời gian, rất hiếm có mà Lâm Thanh Diện lại nói rất quen thuộc, có phải đang lừa mình không?Vậy cậu nói xem thuốc của tôi có vấn đề gì? Linh Trân Tử hỏi.
Lâm Thanh Diện nhìn mọi người và nói: Cỏ tinh khiết quả thực là một loại thảo dược rất thân kỳ, trước đây vợ tôi bị bệnh cũng từng dùng nó.
Đồng thời tôi cũng trông một ít sau vườn nhà họ Lâm ở Kinh Đô, nếu mọi người không tin thì có thể tới tham quan, đương nhiên tôi sẽ lo vé máy bay khứ hồiThì ra là vậy!Quả nhiên nhà họ Lâm ở Kinh Đô thật giàu có, bảo vật quý hiếm như vậy lại có thể trông ở sau vườn!Cậu Lâm đã nói vậy thì chắc chắn là thật rồi!Mọi người xì xào bàn tán.
Lâm Thanh Diện tiếp tục nói: Sở dĩ tôi nói viên thuốc này có vấn đề là bởi vì viên thuốc này không được làm từ cỏ tỉnh khiết!Hả? Sao… sao có thế?Đúng thế, chẳng lẽ thuốc làm từ cỏ tinh khiết không có dáng vẻ như vậy?Mọi người hỏi.
Linh Trần Tử bước tới, hấp tấp nói: Cậu Lâm, lẽ nào cậu từng dùng thuốc được làm từ cỏ tinh khiết rồi?Chưa.
Lâm Thanh Diện nói thật.
Nếu chưa dùng thì sao cậu lại nói thuốc của tôi là giả?Linh Trân Tử bắt được sơ hởcủa Lâm Thanh Diện rồi hỏi.
Sau đó ông ta xoay người, kích động nói với mọi người: Người này đang đổi trắng thay đen, rõ ràng không biết gì lại giả vờ bí ẩnNói xong ông ta nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt âm hiểm, độc ác: Tôi thấy cậu không phải cậu chủ nhà họ Lâm mà chỉ là một kẻ mạo danh!Nghe Linh Trân Tử nói vậy, quân chúng bên dưới lại do dự.
Ông nói, tôi không phải Lâm Thanh Diện? Lâm Thanh Diện hỏi.
Đúng, bây giờ tôi đang vô cùng nghỉ ngờ, trừ khi cậu có thể chứng minh!Linh Trần Tử nghiến răng nghiến lợi nói, nghĩ thâm, hiện tại là thời khắc mấu chốt liên quan đến tài phú của ông ta, ông ta không thể nhận thua được.
Được, tôi sẽ khiến ông tâm phục khẩu phụcNói xong, Lâm Thanh Diện rút thẻ đen ra!Đây là cái gì?Sao trông không giống thẻ ngân hàng của tôi nhỉ?Xuỳ, chỉ có một tấm thẻ ngân hàng mà lại nói mình là Lâm Thanh Diện, trò này trẻ con quá đấy Linh Trần Tử nói.
Ông không biết, tôi không trách ông Lâm Thanh Diện hờ hững nói.
Thẻ đen của ngân hàng Thế giới không phải thứ người bình thường có thể thấy, Linh Trần Tử không biết cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Đây… đây là thẻ đen của ngân hàng Thế giới!Giữa đám đông, có ai đó nói lớn.
Ngân hàng Thế giới?Thẻ đen?Mọi người kinh ngạc nhìn lại, người đàn ông trung niên lúc trước nói.
Tôi là giám đốc một ngân hàng ở thị trấn nhỏ, tôi biết tấm thẻ này, là thẻ đen của ngân hàng Thế giới!ð Mọi người chợt hiểu ra.
Linh Trần Tử trên khán đài nói: Thẻ đen ngân hàng Thế giới thì sao?Có thể chứng minh được thân phận của cậu à? Khi nào có thời gian, tôi cũng đi làm vài cái chơiNghe thấy câu này, Lâm Thanh Diện nhìn ông ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Ông nói ông muốn làm thẻ đen ngân hàng Thế giới? Còn làm vài tấm?Lâm Thanh Diện hỏi.
Làm sao? Cậu làm được mà tôi lại không làm được à? Linh Trần Tử không phục.
Lâm Thanh Diện lắc đầu bất đắc dĩ, thậm chí cảm thấy Linh Trần Tử ngốc đến độ khá đáng yêu!Thẻ đen của ngân hàng Thế giới mới phát hành một trăm tấm, chỉ cần có tấm thẻ này thì có thể chỉ tiêu không giới hạn ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới, chỉ những người giàu thực sự mới có tư cách có nóiNgười đàn ông trung niên nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu với ông ấy, như vậy cũng tốt, anh đỡ phải giải thích.
Chúa ơi, chi tiêu không giới hạn?Mọi người ồ lên, một thanh niên trong số đó nhìn tấm thẻ tín dụng có số tiền thấu chi 900 triệu trong tay, đột nhiên cảm thấy không còn ưa thích nữa.
Thế nào, đã đủ chứng minh thân phận của tôi chưa? Lâm Thanh Diện hỏi.
Điều này.
.
Linh Trần Tử cắn răng, rõ ràng kế hoạch muốn đổi trắng thay đen để thoát thân của ông ta đã phá sản.
Cậu ấy đúng là Lâm Thanh Diện, cậu chủ nhà họ Lâm ở Kinh Đô!Một cô gái trẻ giơ điện thoại lên và nói: Nhìn xem, đây là ảnh trong danh sách những người giàu có mới nhất, nước €, người đầu tiên là Lâm Thanh DiệnNói xong cô gái mỉm cười nhìn Lâm Thanh Diện, mặt hơi ửng hồng: Không biết vì sao tôi thấy người thật còn đẹp hơn trong ảnhĐó là bởi vì tôi không ăn ảnhLâm Thanh Diện thản nhiên giải thích.
Giờ đây, thân phận Lâm Thanh Diện đã không còn cần phải nghi ngờ nữa, Linh Trần Tử cũng không có cớ gì để đảo ngược đúng sai.
Tiếp theo, tôi sẽ nói tới vấn đề Cố Bản Hoàn của ôngLâm Thanh Diện nhìn Linh Trần Tử nói.
Vậy cậu nói đi, có vấn đề gì?Linh Trần Tử hỏi: Cậu còn chưa từng thấy thuốc được làm từ cỏ tinh khiết, sao lại nói có vấn đề? Cho dù cậu là Lâm Thanh Diện thì cũng không thể nói lung tung, vấy bẩn sự trong sạch của tôi!Lâm Thanh Diện nhìn ông ta với vẻ khinh miệt, cầm viên thuốc trong tay lên.
Cỏ tỉnh khiết, toàn thân đều là màu xanh lục, cho dù hoà cùng bất kỳ loại thảo dược nào cũng không thể giấu được màu xanh lục của nóLâm Thanh Diện nói vậy là có căn cứ.
Trước đây anh dùng loại đá mài đắt tiền để nghiền cỏ tinh khiết, ngay chính bản thân viên đá mài cũng hấp thụ màu xanh lục của cỏ tinh khiết.
Mọi người nhìn viên thuốc này đi, nó màu vàng nhạt, không có chút màu xanh nào, trong đây sao có thể chứa cỏ tinh khiết được? Lâm Thanh Diện nói.
Đúng thế, Lâm Thanh Diện nói đúng!Đúng là không có màu xanh lá!Uống vào có vị hơi ngọt thôi!Mọi người phụ hoạ theo.
Lâm Thanh Diện cười nói: Uống vào có vị hơi ngọt là bởi vì có trộn một ít mật ongMật ong?Tất cả mọi người đều trố mắt, thậm chí có người còn tức giận nói: Mẹ nó, ông đây bỏ ra mấy triệu chỉ để mua một viên mật ong nho nhỏ này?Linh Trần Tử, ông phải cho chúng tôi một lời giải thích!Đúng, cho chúng tôi một lời giải thích!Linh Trần Tử thấy tình hình càng lúc càng mất kiểm soát, ông ta cắn răng đấu tranh: Cậu dám nói thuốc của tôi là mật ong, không có cỏ tinh khiết, tại sao sau khi mọi người uống vào đều không mắc bệnh lần này nữa?Mọi người nghe xong cũng cảm thấy hơi mờ mịt.
Vì trong số họ, đúng là sau khi uống viên Cố Bản Hoàn này vào thì không còn mắc phải căn bệnh nặng lần này nữa.
Sao, các người không nói nữa à?Linh Trần Tử thấy lời mình nói có tác dụng, ông ta hét lên: Lão đạo đã rất vất vả chế thuốc cho mọi người, thu chín triệu một viên của mọi người là tiền gốc thôi, vậy mà mọi người lại nghe người ngoài nói nhăng nói cuội, từ nay về sau tôi không bán Cố Bản Hoàn nữa!Việc này…Mọi người đều tỏ vẻ khó xử, ai nấy đều rơi vào trạng thái do dự.
Mọi người đừng hoảng loạnLâm Thanh Diện giơ tay ra hiệu: Sở dĩ mọi người không nhiễm bệnh, đương nhiên không phải nhờ viên thuốc này: Vậy thì vì cái gì?Bên dưới có người hỏi.
Lâm Thanh Diện cười nói: Rất đơn giản, nguyên nhân nằm ở chính mọi người
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License