con-mat-ao-thi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Tôn Chí Kiệt nghe Lý Tân Lan nói, trên mặt cũng lộ ra một biểu cảm đồng ý, nói: Quả thật có khả năng này, sân vận động này lớn như vậy, nhân viên của buổi biểu diễn khó tránh khỏi có lúc sai lầm, chúng ta đi tố cáo bọn họ, để người ta đuổi bọn họ ra ngoài đi.

Lý Tân Lan gật đầu, sau đó hai người quét mắt nhìn bốn phía một vòng, vừa lúc nhìn thấy cách đó không xa có mấy bảo vệ đang tuần tra.

Hai người bọn họ lập tức đi về phía mấy bảo vệ bên kia.

Hai người ngăn mấy người bảo vệ lại, sau đó đem chuyện ba người Lâm Thanh Diện lén lút tiến vào còn ngồi ở vị trí khách quý cao cấp nhất nói với đội trưởng tiểu đội bảo vệ.

Sau khi đội trưởng đội bảo vệ ngừng lại, sắc mặt cũng biến đổi, loại buổi biểu diễn quy mô này không thể chấp nhận một chút sai lầm nào bây giờ lại có người dám lén lút tiến vào từ bên ngoài vào, thậm chí còn đi vào khu vực khách quý cao cấp, nếu như bị ban tổ chức biết được, bát cơm của bọn họ sẽ không giữ được.

Cho nên đội trưởng bảo vệ vội vàng để Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt dẫn bọn họ đi qua.

Một đám người đi tới khu vực khách quý cao cấp, Lý Tân Lan đưa tay chỉ chỉ ba người Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Chính là ba người bọn họ, các ngươi xem quần áo bọn họ mặc, ngoại trừ người phụ nữ kia mặc đẹp một chút, còn lại hai người đều mặc hàng vỉa hè, anh cảm thấy bọn họ có thể đến được đây sao?Sắc mặt đội trưởng đội bảo vệ trầm xuống, không ngờ thật sự có người dám lén lút tiến vào từ bên ngoài, người như vậy, phải đuổi ra ngoài.

Anh ta lúc này mang theo một đám bảo vệ đi vào khu vực khách quý cao cấp, đi tới trước mặt ba người Lâm Thanh Diện.

Ba người mau đứng lên cho tôi, nơi này cũng là nơi mà mấy người có thể tùy tiện tiến vào hay sao? Mau cút ra ngoài cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với mấy người!Đội trưởng đội bảo vệ nổi giận đùng đùng hướng về phía ba người Lâm Thanh Diện hô một câu.

Ba người đều sửng sốt, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm đội trưởng bảo vệ kia, mở miệng nói: Đây là có hiểu lầm gì sao? Chúng tôi đến đây để xem buổi biểu diễn, sao lại thành lẻn vào được?Đội trưởng đội bảo vệ hừ lạnh một tiếng, nói: Các anh đừng giả vờ ở đây, vừa rồi có người báo các anh, nói bọn họ biết các anh, biết các anh không thể mua được vé vào cửa ở đây, hơn nữa tôi thấy cách ăn mặc của các anh quả thật không giống như là khách quý cao cấp, cho nên các anh nhanh chóng theo tôi ra ngoài, đừng lãng phí thời gian ở đây.

Lâm Thanh Diện lập tức nhíu mày, sau đó quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt đang đứng cách đó không xa nhìn về phía này.

Hai người bọn họ nhìn thấy Lâm Thanh Diện nhìn qua, trên mặt còn lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Là hai người bọn họ nói với mấy người chúng tôi tự lẻn vào sao? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Đội trưởng đội bảo vệ gật đầu, nói: Không sai, hai người bọn họ quen biết các anh, hơn nữa biết các anh chỉ là người rửa chén đĩa, các anh còn muốn ngụy biện gì nữa không?Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: Tôi khuyên cậu tốt nhất nên làm rõ tình hình rồi hãy để chúng tôi ra ngoài, tôi có thể nói rõ ràng cho các cậu biết, chúng tôi ngồi ở đây, lãnh đạo của ban tổ chức các cậu sẽ không nói gì, nếu cậu cứ khăng khăng muốn chúng tôi ra ngoài, cuối cùng người gặp xui xẻo là các cậu đấy.

Đội trưởng đội bảo vệ nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ không vui, mở miệng nói: Không ngờ anh lại có thể giả vờ như vậy, anh cũng đừng nói với tôi rằng lãnh đạo của ban tổ chức chúng tôi là bạn của anh.

Anh cũng không nhìn xem bản thân mặc quần áo như nào, người ta là khách quý cao cấp nhất ở đây, anh nhìn xem mấy vị xung quanh kia, trên người đều mặc mấy trăm triệu một bộ quần áo, anh mặc hàng vỉa hè cũng không biết xấu hổ mà đi vào trong sao?Cho dù tôi không tìm lãnh đạo xác nhận, cũng biết mấy người nhất định là lẻn vào.

Lâm Thanh Diện cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: Nếu như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác, tôi sẽ gọi lãnh đạo của các cậu tới, cậu đi nói với anh ấy đi.

Nói xong, Lâm Thanh Diện lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho người phụ trách ban tổ chức buổi biểu diễn.

Bên này tôi gặp chút rắc rối, bảo vệ của các anh muốn đuổi chúng tôi đi, anh qua đây xử lý một chút đi.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến thanh âm sốt ruột: Ngài Lâm, anh chờ một chút, tôi sẽ qua ngay.

Cúp điện thoại, Lâm Thanh Diện nhìn về phía bảo vệ, mở miệng nói: Chờ một chút đi, lãnh đạo của các anh sẽ lập tức tới ngay.

Bảo vệ thấy Lâm Thanh Diện ra dáng, cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: Nói thật, tôi cảm thấy anh có thể đi làm diễn viên, diễn thật giống, anh đừng tưởng rằng dựa vào cách này, tôi sẽ sợ anh, dù sao buổi biểu diễn còn một lát nữa mới bắt đầu, tôi sẽ chờ ở đây, đợi lát nữa nếu lãnh đạo của chúng tôi không đến, tôi xem anh còn muốn tìm cớ gì nữa!Lâm Thanh Diện nhún vai, không hiểu tại sao đội trưởng bảo vệ này lại dễ dàng tin lời người khác như vậy.

Mấy người ngồi ở hàng ghế khách quý cao cấp cũng nhìn mấy người Lâm Thanh Diện xem náo nhiệt, vừa rồi bọn họ cũng cảm thấy có thể ngồi ở chỗ này, nhưng ăn mặc bình thường như vậy hơi lạ.

Bây giờ bảo vệ nói bọn họ là lẻn vào, bọn họ ngược lại cảm thấy rất có khả năng này, dù sao bây giờ có một số người vì theo các ngôi sao, chuyện gì cũng làm được.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, nhìn qua tương đối khôn khéo đã vô cùng lo lắng đi tới chỗ ngồi dành cho khách quý.

Người này chính là tổng phụ trách của buổi biểu diễn ngôi sao lần này, Trâu Minh Vũ, người này cũng được coi là nhân vật số một trong giới giải trí.

Mấy người trong khu vực khách quý nhìn thấy Trâu Minh Vũ đi tới, ánh mắt đều sáng lên, lập tức đứng lên muốn tiến lên bắt chuyện.

Nhưng Trâu Minh Vũ không nhìn thẳng vào bọn họ, đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện.

Bảo vệ nhìn thấy Trâu Minh Vũ xuất hiện ở đây, ánh mắt cũng trừng lên, không ngờ lãnh đạo của bọn họ thật sự đến đây.

Chắc.

.

.

Chắc không phải là vì chuyện này mà đến chứ? Đội trưởng đội bảo an nói thầm một câu, một dự cảm bất an xuất hiện trong lòng.

Sau khi Trâu Minh Vũ đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, cúi đầu với Lâm Thanh Diện, làm cho mọi người xung quanh nhìn đến ngây người.

Ngài Lâm, thật ngại quá, để anh gặp rắc rối ở đây.

Trâu Minh Vũ mở miệng.

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Phiền toái cũng không tính là gì, chỉ là bảo vệ của các ông dễ dàng tin lời người khác quá, cảm thấy chúng tôi đây lẻn vào, nhất định phải đuổi chúng tôi ra ngoài, ông giải thích với anh ta một chút đi.

Trâu Minh Vũ nghe Lâm Thanh Diện nói xong, lập tức gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía đội trưởng bảo vệ, tát một cái vào mặt anh ta, mắng: Thật sự là một thùng cơm, người khác nói cái gì cậu tin cái đó sao? Ngài Lâm đây là vị khách tôn quý nhất của chúng ta hôm nay, anh lại muốn đuổi anh ta ra ngoài! Anh không muốn buổi biểu diễn hôm nay bắt đầu thuận lợi phải không? Đội trưởng đội an ninh hoàn toàn không nghĩ tới sếp mình lại tức giận như vậy, toàn thân cảm thấy mơ hồ.

Anh ta lo lắng nhìn Trâu Minh Vũ, nơm nớp lo sợ nói: Sếp, tôi, tôi cũng không biết nữa.

Không biết cái con mẹ mày? Đụng tới chuyện như vậy anh không thể theo tôi xác nhận một chút sao? Còn đi đắc tội với ngài Lâm, khiến cho ngài Lâm gọi tôi tới đây sao? Trâu Minh Vũ tức đến mức lồng ngực phập phồng liên hồi.

Mọi người xung quanh cũng đều không nghĩ tới chuyện thành ra như vậy, bọn họ vốn tưởng rằng ba người Lâm Thanh Diện thật là lẻn vào, cũng không nghĩ tới người phụ trách lại khách sáo với Lâm Thanh Diện như vậy.

Xem ra Lâm Thanh Diện thật sự là nhân vật lớn.

Quả nhiên là nhìn người không thể xem tướng mạo.

Sếp, tôi biết sai rồi, về sau tôi nhất định sẽ xin chỉ thị của anh trước khi hành động.

Đội trưởng đội an ninh đuổi theo Trâu Minh Vũ nói.

Xin chỉ thị cái rắm ấy! Qua chuyện hôm nay, anh nghỉ việc đi, tôi không cần người như anh làm việc! Trâu Minh Vũ không chút khách khí mở miệng hét một câu.

Đội trưởng đội nhân viên an ninh sắc mặt đại biến, khẩn thiết cầu xin: Sếp, xin anh cho tôi một cơ hội, lớn nhỏ cả nhà tôi đều trông cậy vào tôi, nếu tôi không có công việc này, người nhà tôi sẽ chết đói.

Trâu Minh Vũ chau mày, nghĩ thầm, người này đã phải chịu áp lực lớn như vậy, vì cái gì còn không chịu cần cù làm việc, còn dễ tin người như vậy.

Anh ta định nói chuyện này không liên quan đến anh ta, và làm sai thì phải chịu phạt, nhưng ở phía sau, Lâm Thanh Diện mở miệng nói: Không cần sa thải anh ta, trừng phạt để anh ta ghi nhớ lâu là được rồi, dù sao anh ta cũng không phải cố ý, chỉ là dễ tin lời người khác mà thôi.

Trâu Minh Vũ thấy Lâm Thanh Diện cầu xin cho đội trưởng đội an ninh, vội cười nói: Ngài Lâm, vẫn là ngài khoan hồng độ lượng, nếu ngài đã mở miệng, vậy thì tôi phạt anh một tháng tiền lương, ngài xem thế nào?Có thể.

Lâm Thanh Diện trả lời.

Trâu Minh Vũ quay đầu nhìn về phía nhân viên an ninh, quát: Còn không mau cám ơn ngài Lâm đi, nếu không phải ngài Lâm cầu xin cho anh, thì hôm nay tôi nhất định không tha cho anh đâu!Đội trưởng đội an ninh vội gật đầu, tràn đầy cảm kích nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Cám ơn ngài Lâm, đại ân đại đức của ngài Lâm, cả đời này tôi cũng không quên, trước kia là tôi u mê, người khác nói cái gì tôi cũng tin, về sau đụng tới những chuyện như thế này, tôi nhất định chú ý nhiều hơn.

Lâm Thanh Diện gật đầu, không nói gì nữa.

Trịnh Tú Tú lúc này mới hoàn toàn tin Lâm Thanh Diện không phải người tầm thường, anh thật sự không đơn giản, bởi vì người tổng phụ trách chương trình lại ở trước mặt Lâm Thanh Diện cúi đầu khom lưng, không dám có chút vi phạm.

Lâm Thanh Diện lợi hại như thế nào, cho dù không biết cụ thể, cũng có thể đoán ra đại khái.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn về phía hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt, nếu hôm nay chỉ là bọn họ nói xấu anh lẻn vào sự kiện, anh có thể không đi so đo với loại tiểu nhân vật này.

Nhưng lúc ấy nghe Trịnh Tú Tú nói về trải nghiệm của cô ta, anh mới biết được Lý Tân Lan là người đáng giận cỡ nào.

Cho nên anh không tính bỏ qua, đối với kẻ ác, cho tới bây giờ Lâm Thanh Diện đều chưa từng mềm lòng.

Hai người kia nói xấu chúng ta lẻn vào, hẳn là cố ý.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Trâu Minh Vũ giật mình hiểu được ý tứ của Lâm Thanh Diện, lúc này mở miệng nói: Ngài Lâm, ngài yên tâm, loại người rắp tâm gây rối, cho dù bọn họ có mua vé vào, chúng tôi cũng sẽ không giữ loại tai hoạ ngầm ở trong này đâu, tôi sẽ xử lý chuyện này ngay.

Lâm Thanh Diện gật đầu, không nói gì nữa, lôi kéo Hứa Bích Hoài quay trở lại ngồi xuống sô pha.

Mấy người cùng ngồi ở hàng ghế VIP cao nhất với Lâm Thanh Diện, sau khi biết Lâm Thanh Diện là người không đơn giản, thấy Lâm Thanh Diện ngồi xuống, tính toán đến kết giao.

Trâu Minh Vũ mang theo một tốp nhân viên an ninh tới chỗ hai người Lý Tân Lan.

Hai người Lý Tân Lan và Tôn Thế Kiệt hai người đều đang hóng chuyện xảy ra ở hàng ghế VIP cao nhất, bởi vì bọn họ không có vé ở nơi đó, cho nên không có tư cách đến đó.

Bọn họ nhìn thấy nhân viên an ninh lại gần, đầu tiên là định dẫn ba người Lâm Thanh Diện đi khỏi, nhưng Lâm Thanh Diện vừa gọi một cú điện thoại, mọi người đợi một hồi lâu, lại thấy một người đàn ông trung niên đi tới, cho đội trưởng đội an ninh một cái tát.

Lúc thấy cảnh như vậy, hai người đều tỏ vẻ nghi hoặc, không biết là chuyện gì xảy ra.

Tại sao người kia lại tát nhân viên an ninh nhỉ? Tôn Chí Kiệt mở miệng hỏi một câu.

Lý Tân Lan cũng khó hiểu, theo lý mà nói nhân viên an ninh bắt lấy ba người Lâm Thanh Diện là xong việc, không biết tại sao lại thành ra như vậy.

Mau nhìn đi, người đàn ông kia dẫn theo nhân viên an ninh đến chỗ chúng ta kìa.

Tôn Chí Kiệt nhìn thấy đám người Trâu Minh Vũ đi tới, vội nói một câu.

Lý Tân Lan tự hỏi trong lòng, lúc sau mắt sáng lên, mở miệng nói: Người đàn ông kia chính là cấp trên của nhóm nhân viên an ninh, sở dĩ vừa rồi anh ta xuất hiện, chắc chắn là vì nhân viên an ninh thất trách, dám để mấy người Lâm Thanh Diện vào đây, cho nên muốn dạy dỗ một chút.

Mà hiện tại bọn họ lại đây, là bởi vì chuyện này là chúng ta nói cho bọn họ, cho nên bọn họ phải lại đây cảm ơn chúng ta.

Tôn Chí Kiệt nghe thấy Lý Tân Lan nói vậy, cảm thấy cũng hợp lý, nhưng lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Tại sao nhân viên an ninh không đuổi Trịnh Tú Tú và mấy người kia đi nhỉ? Tôn Chí Kiệt mở miệng hỏi.

Lý Tân Lan cũng không rõ vì sao không đuổi ba người Trịnh Tú Tú đi, nói: Có thể là chuyện cảm ơn chúng ta quan trọng hơn, mặc kệ đi, dù sao bọn họ cũng không phải đến đuổi chúng ta đi.

Một lát sau, Trâu Minh Vũ dẫn theo một đám nhân viên an ninh đi tới trước mặt Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt.

Lý Tân Lan đối với Trâu Minh Vũ cười nói: Chúng tôi là người giúp các anh phát hiện ba tên trộm vào đây, các anh không cần phải cảm ơn đâu, chỉ cần cho chúng tôi ngồi xem biểu diễn ở hàng ghế VIP cao nhất là được rồi.

Trâu Minh Vũ nghe Lý Tân Lan nói vậy, nhất thời nhíu mày, nghĩ thầm, đầu óc của cô gái này có tật xấu, vậy mà còn muốn được ngồi xem biểu diễn ở hàng ghế VIP cao nhất.

Các người còn muốn chúng tôi cảm ơn hả? Hai người các ngươi cố ý nói xấu khách quý của chúng tôi, thiếu chút nữa tạo thành cục diện không thể vãn hồi, chúng tôi tới là hỏi các người một câu, các ngươi tự mình rời đi, hay là để người của chúng tôi đuổi đi? Trâu Minh Vũ không khách khí nói.

Hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt nghe anh ta nói vậy thì trợn tròn mắt.

Khách quý? Ba người bọn họ không phải lẻn vào sao? Như thế nào lại biến thành khách quý của các anh? Lý Tân Lan khó hiểu hỏi.

Tôi thấy hai người mới là lẻn vào đó, dám mở miệng nói người khác lẻn vào, nếu không phải người ta khoan hồng độ lượng, công việc của tôi bị hai người làm mất rồi! Đội trưởng đội an ninh tức giận hét lên với hai người bọn họ.

Sếp, tôi thấy là nên đuổi hai người bọn họ đi ngay.

Trâu Minh Vũ gật đầu, nói: Đuổi ra ngoài ngay đi, nói chuyện với mấy người như thế này chỉ mất thời gian.

Đội trưởng đội an ninh vội vàng dẫn người đưa hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt đuổi ra ngoài, thái độ rất thô lỗ.

Bởi vì chuyện vừa rồi, đội trưởng đội an ninh đối với hai người đã ghi hận trong lòng, anh ta sao có thể khách khí với đám người Lý Tân Lan nữa.

Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt thấy những người này không phải nói giỡn, không ngờ đuổi bọn họ đi thật, họ choáng váng.

Các người làm gì vậy? Chúng tôi đã mua vé vào cửa, các người dựa vào cái gì đuổi chúng tôi đi? Tôn Chí Kiệt la lớn.

Hôm nay đã mua vé vào cửa cũng phải ra ngoài, ở đây chúng tôi không chào đón các người! Đội trưởng đội an ninh mở miệng nói.

Những người xung quanh thấy cảnh này đều kinh ngạc, không thể tưởng được có người bị đuổi đi.

Hai người kia làm sao vậy? Tại sao bọn họ lại bị đuổi ra ngoài nhỉ?Hình như là do đắc tội với người trong ban tổ chức đó, người ta giận, cho nên không cho bọn họ xem biểu diễn nữa.

Trời ạ, hai người này ngu chưa, ngay cả người của ban tổ chức cũng dám đắc tội, bọn họ cũng không ngẫm lại người ta có thể tổ chức một chương trình quy mô lớn như thế này, nhất định không tầm thường, bọn họ đắc tội với ban tổ chức không phải tự tìm đến con đường chết sao.

Mặc kệ họ đi, dù sao cũng không phải chúng ta bị đuổi đi, được xem náo nhiệt trước khi chương trình biểu diễn bắt đầu cũng hay đó.

…Hai người Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan đều phản kháng, nhưng bọn họ có phản kháng như thế nào, cũng không ngăn được mấy nhân viên an ninh cường tráng nên đành chịu bị đuổi ra ngoài, một lát sau, hai người đã bị đuổi ra sân thể dục.

Đội trưởng đội an ninh nhìn chằm chằm vào hai người, lúc sau lạnh lùng nói: Hai người các ngươi tốt nhất là mau cút đi, nếu để tôi lại thấy các người ở chỗ này, đừng trách tôi không khách khí với các người!Các người có thể đuổi chúng tôi đi, nhưng chúng tôi có chi tiền mua vé vào cửa, các người cũng nên trả lại tiền chúng tôi về mới phải! Tôn Chí Kiệt hét lên.

Đội trưởng đội an ninh cười ha hả, mở miệng nói: Sếp của chúng tôi đã nói, các ngươi đắc tội với người không nên đắc tội, người ta không so đo với các người đã là tốt lắm rồi, tiền vé vào cửa xem như là học phí.

Nói xong, anh ta dẫn theo đám nhân viên an ninh đi khỏi.

Hai người Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan rất tức giận, nhưng lại không thể chống lại, bọn họ không thể đối đầu với ban tổ chức chương trình.

Các người cứ chờ đó, tôi sẽ tố cáo các người với Hiệp hội người tiêu dùng! Tôn Chí Kiệt mở miệng hô một tiếng.

Đội trưởng đội an ninh căn bản là không để ý đến phản ứng của bọn họ.

Nếu bọn họ tới Hiệp hội người tiêu dùng tố cáo, quả thật sẽ làm ban tổ chức bị phạt, nhưng tiền vẫn do hai người Lý Tân Lan Tôn Chí Kiệt chi, cho nên Trâu Minh Vũ căn bản không để ý tới.

Hơn nữa anh ta có được ngày hôm nay, các mối quan hệ rất mạnh mẽ, căn bản không sợ sự phàn nàn của một hai người.

Thật sự là tức chết tôi rồi, bọn họ dựa vào cái gì dám thô bạo như vậy, đuổi chúng ta ra ngoài, hôm nay là tôi cố ý đến xem idol của tôi, kết quả hiện tại không chỉ không nhìn được idol, mà tiền của chúng ta cũng mất trắng! Lý Tân Lan thái độ uất ức, không thể tưởng tượng được chính mình hôm nay lại bị nhục như vậy.

Mẹ nó, ai có thể ngờ được hai người bạn của Trịnh Tú Tú lai lịch lớn như vậy, ngay cả ban tổ chức chương trình cũng nghiêng về phía họ, xem ra lần này thật là thất thố.

Tôn Chí Kiệt cũng tức giận nói.

Lý Tân Lan thấy Tôn Chí Kiệt nói như vậy, lúc này phản bác nói: Bạn của Trịnh Tú Tú thì có thể đại nhân vật gì chứ, anh không thấy trước lúc đám nhân viên an ninh đuổi chúng ta đi, bọn họ có nói chuyện với những người đó ở hàng ghế VIP sao.

Tôi đoán hai người bạn của Trịnh Tú Tú phải biết một người trong số bọn họ nên mới có số đỏ, dựa vào hào quang của người ta, mới có cơ hội ngồi ở hàng ghế VIP cao nhất xem biểu diễn.

Nếu ban tổ chức chương trình đã đuổi chúng ta đi, chắc chắn cũng là nể mặt mấy người ngồi ghế VIP kia.

Tôn Chí Kiệt thở dài, mở miệng nói: Cho dù thế nào, hôm nay chúng ta đã không thể xem biểu diễn, hơn nữa còn không biết hai người bạn của Trịnh Tú Tú là ai, về sau muốn đối phó bọn họ khó lắm.

Anh ngốc à, chúng ta tuy rằng không biết hai người bạn của Trịnh Tú Tú là ai, nhưng chúng ta biết mọi thứ về Trịnh Tú Tú, chỉ cần chúng ta khống chế được Trịnh Tú Tú, hỏi lai lịch của hai người bạn kia không phải rất dễ dàng sao.

Lý Tân Lan mở miệng nói.

Ánh mắt Tôn Chí Kiệt lập tức sáng ngời, lúc sau nghiến răng nghiến lợi nói: Đúng vậy, Trịnh Tú Tú chỉ là một đứa rửa chén bát, muốn khống chế cô ta rất dễ dàng, mẹ nó, thù ngày hôm nay nhất định phải báo, ông đây mặc kệ bọn họ là ai, phải cho bọn họ thấy sự lợi hại của ông!Lý Tân Lan cũng lộ ra vẻ nham hiểm như Tôn Chí Kiệt, trong đầu đã nghĩ ra kế trả thù Trịnh Tú Tú và đám người Lâm Thanh Diện.

…Tại hàng ghế khách VIP cao nhất.

Mấy người tới xem biểu diễn đều nóng lòng tìm đến Lâm Thanh Diện trò chuyện, nhưng Lâm Thanh Diện chỉ tùy tiện nói vài câu, không có ý kết giao bạn bè với bọn họ.

Trịnh Tú Tú cảm thán nhìn hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, trong lòng cảm thấy bọn họ rất lợi hại.

Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến, người bạn học tốt nhất thời trung học, lại kiếm được tấm chồng lợi hại như vậy, trong lòng cô ta tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Không bao lâu, chương trình bắt đầu, theo sự sắp xếp tỉ mỉ của ban tổ chức, lần lượt từng ngôi sao nổi tiếng lên biểu diễn, dưới khán đài mọi người reo hò không ngừng.

Hứa Bích Hoài và Trịnh Tú Tú đều kích động, sau khi nhìn thấy minh tinh mà họ yêu thích, cũng reo hò ủng hộ.

Lâm Thanh Diện lại trở thành người trông trẻ, ngay từ đầu chương trình, Hứa Bích Hoài đã giao Nặc Nặc cho anh, bảo anh trông cẩn thận, còn cô nghiêm túc xem biểu diễn.

Lâm Thanh Diện bất lực, nhưng cũng không sao, bởi vì với chương trình biểu diễn ca nhạc này không gây hứng thú lớn với anh, lần này đến cũng là vì muốn thỏa mãn mong ước của Hứa Bích Hoài.

Chương trình diễn ra tổng cộng trong ba giờ đồng hồ, không khí từ đầu đã sôi động, về sau mọi người càng không ngừng ủng hộ, hét chói tai, vỗ tay rầm rộ, không ít người la hét đến khản giọng.

Cuối cùng chương trình cũng kết thúc khi các minh tinh cùng nhau hợp xướng một bài, tấm màn sân khấu được hạ xuống.

Lúc này Lâm Thanh Diện đã buồn ngủ, trái lại hai người Hứa Bích Hoài và Trịnh Tú Tú dường như còn vui sướng phấn khích hơn trước, hoa chân múa tay, ngay cả Nặc Nặc còn nhỏ cũng vì bầu không khí vui vẻ mà cũng phấn khích.

Sau khi chương trình kết thúc, ba người dẫn theo một bé gái đi ra sân, vốn dĩ Trâu Minh Vũ có ý định sau khi chương trình kết thúc sẽ mời Lâm Thanh Diện đi ăn khuya, nhưng bởi vì Nặc Nặc buồn ngủ, cho nên Lâm Thanh Diện từ chối.

Hứa Bích Hoài hỏi Trịnh Tú Tú hiện tại ở đâu, hơn nữa còn cam đoan với cô ta, Lâm Thanh Diện sẽ giúp cô ta giải quyết tất cả mọi phiền phức.

Trịnh Tú Tú cũng không phải kẻ già mồm, cô ta biết muốn thoát khỏi cơn ác mộng hiện tại của chính cô, chỉ có thể dựa vào hai người Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện.

Sau khi nói địa chỉ, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đưa Nặc Nặc quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Bích Hoài ở lại khách sạn với Nặc Nặc, còn Lâm Thanh Diện lại rời khỏi khách sạn, đến địa chỉ mà Trịnh Tú Tú đã cung cấp.

Trịnh Tú Tú sống ở làng Thành Trung trong Thành phố Y, khoảng cách không gần với khách sạn InterContinental, cho nên Lâm Thanh Diện cũng phải lái xe gần một giờ đồng hồ mới đến nơi.

So với Khách sạn InterContinental phồn hoa bên kia, làng Trung Thành bên này có vẻ hoang vắng, nơi này không có nhà cao tầng, chỉ có vài tòa lầu chưa được gỡ bỏ và một số bãi đất rộng.

Với nơi như thế này, thường là những người vào thành phố kiếm ăn đến thuê, bởi vì tiền thuê nhà bọn họ thường không gánh vác nổi, cho nên chỉ có thể tìm đến những phòng trọ xoàng xĩnh, thậm chí phải thuê chung với người khác.

Lâm Thanh Diện theo địa chỉ Trịnh Tú Tú đưa, tìm một hồi lâu, mới tìm được một tòa nhà rách nát, nơi này đúng là nơi Trịnh Tú Tú ở.

Theo như Trịnh Tú Tú nói, chỗ này cũng là cô ta thuê chung với một người nữa, một tháng chỉ cần trả một triệu rưỡi.

Dù vậy, đối với Trịnh Tú Tú mà nói, lương tháng của cô ta chỉ có sáu đến chín triệu thì đây là khoản chi cũng không nhỏ.

Hơn nữa, cô ta còn nợ 2,4 tỷ có lẻ.

Nhưng mà hôm nay Lâm Thanh Diện tới đây, chủ yếu là giúp đỡ Trịnh Tú Tú xử lý tốt chuyện nợ nần.

2,4 tỷ có lẻ, đối với Lâm Thanh Diện mà nói, ngay cả tiền tiêu vặt của anh cũng nhiều hơn, nhưng lại có thể làm thay đổi lớn cuộc sống của Trịnh Tú Tú.

Trước khi Lâm Thanh Diện đi vào phòng, đúng lúc Trịnh Tú Tú vừa từ bên trong đi ra, cô ta vốn sợ Lâm Thanh Diện tìm không thấy địa chỉ, cho nên tính đi ra ngoài đón, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy Lâm Thanh Diện đến rồi.

Tôi còn tưởng phải còn lâu anh mới tới, đang định đi ra đón anh đây.

Trịnh Tú Tú xấu hổ nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Tôi đâu có ngốc đến mức không tìm thấy địa chỉ.

Trước hết anh cứ vào ngồi đi, tôi còn phải đi chuẩn bị hồ sơ vay nợ, chờ một lát nhé.

Trịnh Tú Tú mở miệng.

Lâm Thanh Diện gật đầu, đi theo Trịnh Tú Tú vào trong phòng.

Đây là phòng trọ có diện tích không lớn, nhà trệt, đi vào bên trong có một sân nhỏ, có hai cánh cửa, Trịnh Tú Tú thuê một gian phòng trong đó.

Hai người cùng đi vào phòng của Trịnh Tú Tú, Lâm Thanh Diện thấy bên trong bài trí một chiếc giường, một cái bàn, một cái tủ, và một nồi cơm điện rất đơn giản.

Trịnh Tú Tú dường như cảm thấy nơi cô ở quá tệ, lộ vẻ xấu hổ, nói với Lâm Thanh Diện: Nơi tôi ở có vẻ hơi nhỏ bé, nếu anh không chê thì ngồi xuống ghế bên kia nhé.

Lâm Thanh Diện gật đầu, dựa vào ghế bên kia ngồi xuống.

Nhìn thấy nơi ở của Trịnh Tú Tú, trong lòng Lâm Thanh Diện hơi xót thương, phải biết rằng trước kia cô gái này là sinh viên đã tốt nghiệp, trước mắt có công việc khá tốt, tương lai tươi đẹp, nhưng bởi vì sự ác độc của Lý Tân Lan, cô mới đến bước đường như thế này.

Điều này khiến cho Lâm Thanh Diện có thiện cảm với Trịnh Tú Tú, đồng thời chán ghét Lý Tân Lan, người như thế, cho dù có hào hoa đến đâu, cũng không xứng sống ở trên đời này.

Lâm Thanh Diện đã quyết định, không chỉ giúp Trịnh Tú Tú giải quyết vấn đề nợ nần, còn phải làm cho hai người Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt gặp báo ứng.

Ngay tại thời điểm Trịnh Tú Tú sắp xếp hồ sơ vay nợ, một âm thanh như động đất vang lên ở ngoài sân: Trịnh Tú Tú, mau bò ra đây cho tôi, ông không có tiền, mau đưa tiền cho tôi.

Trịnh Tú Tú nghe giọng nói này thì sắc mặt đại biến, lúc sau chạy nhanh tới cửa bên kia, đóng cửa phòng gấp.

Nhưng cô ta chưa kịp đóng cửa thì cánh cửa đã bị một người dùng chân đá bung ra, Trịnh Tú Tú cũng suy chút ngã xuống đất.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, lúc sau nhìn thấy người kia lôi thôi, người đầy mùi rượu, râu rậm rạp lâu ngày chưa cạo bước vào trong phòng.

Mẹ nó, còn dám đóng cửa hả? Tôi thấy cô muốn ăn đòn hả? Người đàn ông hét lên với Trịnh Tú Tú.

Trương Vĩ! Tôi với anh đã không còn quan hệ gì, tại sao anh còn đến tìm tôi? Tôi không có tiền, bởi vì anh mà tôi phải cõng trên lưng món nợ 2,4 tỷ có lẻ, chẳng lẽ anh muốn bức tử tôi sao?!Vẻ mặt của Trịnh Tú Tú rất tuyệt vọng, người đàn ông tên là Trương Vĩ này, chính là người lừa tình cảm lại còn khiến cô ta mang nợ, là cơn ác mộng cả đời không quên được của cô ta.

Trương Vĩ nhìn chằm chằm Trịnh Tú Tú cười nhạo, nói: Mẹ mày định giả vờ hả, không phải một tháng cô rửa chén bát được hơn chín triệu sao? Mau đem tiền ra đây cho ta, hôm nay ông đang có vận may, đi nhanh còn thắng, nếu không đưa tiền ra, ông đánh chết cô!Trịnh Tú Tú cắn môi nhìn Trương Vĩ, tuy rằng trước kia cô đã báo cảnh sát, Trương Vĩ cũng bị giáo dục vài lần, nhưng tên Trương Vĩ này căn bản là loại chó sủa tiếng người, mà cũng phải biết rằng nếu anh ta không làm gì quá đáng thì cảnh sát cũng không thể can thiệp, cho nên anh ta thường xuyên chạy tới tìm Trịnh Tú Tú đòi tiền.

Ngay khi Trịnh Tú Tú cảm thấy tuyệt vọng, Lâm Thanh Diện đứng lên, đi tới trước mặt Trương Vĩ, nói: Anh chính là người lấy giấy chứng minh nhân dân của người ta đi vay nặng lãi?Trương Vĩ lúc này mới chú ý trong phòng còn có một người khác, anh ta liếc mắt đánh giá Lâm Thanh Diện, lúc sau cười lạnh nói: Gì đây, anh là người mới của con thối tha này hả?Trịnh Tú Tú vội nói: Trương Vĩ, anh đừng ở trong này nói hươu nói vượn, anh chạy mau đi, Lâm Thanh Diện không phải là người anh có thể trêu chọc.

Trương Vĩ không thèm để ý, cười nói: Không phải là kẻ thích chơi gái sao, có cái gì không thể trêu chọc, Trịnh Tú Tú, tôi nói cho cô biết, cho dù cô tìm được người mới, hôm nay cũng phải đưa tiền cho tôi, bằng không tôi sẽ cho tên người mới này về sau không dám đến tìm cô nữa!Lời nói của anh ta vừa dứt, Lâm Thanh Diện đá một cái vào người anh ta.

Phịch một tiếng, thân mình Trương Vĩ bay về phía sau, đụng thẳng vào cánh cửa.

Chỉ cần nghe nói mấy câu, Lâm Thanh Diện cũng đã biết rốt cuộc tên Trương Vĩ này là hạng người gì, đối với súc sinh, anh không khách khí.

Trương Vĩ căn bản là không nghĩ tới Lâm Thanh Diện đột nhiên động thủ, anh ta cắn răng lồm cồm đứng dậy, trên mặt lộ rõ sự hung tợn: DM, mày dám đá tao, hôm nay ông đánh chết mày, nếu không ông không phải họ Trương!Tiếp theo anh ta lao lại gần Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: Anh chỉ là đồ rác rưởi, muốn giết tôi sao?Nói xong, anh tát một cái, Trương Vĩ không kịp phản ứng, lập tức ngã xuống mặt đất.

Chỉ một cái tát của Lâm Thanh Diện, răng trong miệng gần như bị đánh gãy hết, lúc này miệng anh ta chảy đầy máu tươi, nói chuyện không rõ ràng.

Trịnh Tú Tú ban đầu còn lo lắng Lâm Thanh Diện địa vị cao quý, đối với chuyện đánh nhau chắc chắn không hiểu biết, nhưng thấy Lâm Thanh Diện tát Trương Vĩ ra bộ dạng này, trong lòng rất kinh ngạc.

Sau khi bị đánh Trương Vĩ mới nhận ra Lâm Thanh Diện không dễ chọc, anh ta vội đứng dậy, xoay người bỏ chạy.

Lâm Thanh Diện nắm quần áo giữ anh ta lại, lúc sau lạnh lùng nói: Vừa đúng lúc chúng tôi muốn đi xử lý chuyện vay nặng lãi, mà khoản vay nặng lãi này là do anh giả mạo người khác, anh phải cùng chúng tôi đi một chuyến! Lâm Thanh Diện xách Trương Vỹ ra khỏi phòng, đi đến giữa sân, Trịnh Tú Tú thấy vậy thì vội vàng cầm những tài liệu vay tiền kia của mình lên, cùng đi theo ra ngoài.

Anh trai, em biết sai rồi, cầu xin anh tha cho em, sau này em cũng không dám nữa, em cam đoan với anh, sau này em tuyệt đối không đến tìm Trịnh Tú Tú gây phiền phức nữa.

Trương Vỹ đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bắt đầu cầu xin tha thứ với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện không hề để ý đến anh ta, vốn dĩ anh định trả hai tỷ tư thay Trịnh Tú Tú là coi như xong chuyện, nhưng bây giờ Trương Vỹ chủ động tìm đến cửa, tiền này lại là chính anh ta dùng giấy chứng minh nhân dân của Trịnh Tú Tú vay, tất nhiên tự anh ta phải trả tiền rồi.

Trịnh Tú Tú đi ở đằng trước dẫn đường cho Lâm Thanh Diện, nơi Trương Vỹ vay nặng lãi ở ngay tại trong Thôn Thành Trung, cách nơi này không xa.

Lâm Thanh Diện xách Trương Vỹ giống như xách một con gà vậy, thoạt nhìn không tốn chút sức lực nào, mặc cho Trương Vỹ giãy giụa thế nào, đều không thể thoát khỏi bàn tay của Lâm Thanh Diện.

Răng trong miệng Trương Vỹ bị đánh rớt một nửa, vừa đi trong miệng vừa không ngừng chảy máu, khiến cho khắp nơi trên người anh ta đều là máu.

Không ít người của Thôn Thành Trung nhìn thấy cảnh này đều giật mình kêu lên, còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện là tên cuồng giết người nào, sợ hãi vội vàng tránh né.

Chỉ trong chốc lát, Trịnh Tú Tú đã dẫn hai người Lâm Thanh Diện và Trương Vỹ đến trước cửa một Tứ hợp viện, đồng thời nói với Lâm Thanh Diện, những người cho vay nặng lãi kia đều ở trong Tứ hợp viện này.

Tổ chức cho vay nặng lãi này cũng không chính quy, chính là một vị đại ca xã hội đen của Thôn Thành Trung mang theo một đám đàn em của mình tổ chức, ngay cả tư cách cho vay cũng không có.

Trên đường đến đây, Trịnh Tú Tú đã nói tin tức liên quan đến vị đại ca kia cho Lâm Thanh Diện biết.

Biệt hiệu của người kia là Lão Lang, là một người từng trải đã lăn lộn bên ngoài rất nhiều năm, bởi vì lòng dạ độc ác, làm việc không từ thủ đoạn, làm không bao lâu đã giải quyết một đám thế lực nhỏ ở Thôn Thành Trung, bên dưới cũng tụ tập được một nhóm đông đảo đàn em đi theo hắn ta.

Trịnh Tú Tú thoáng nhìn Lâm Thanh Diện, trên mặt mang theo chút do dự, sau đó lên tiếng hỏi: Lâm Thanh Diện, chúng ta phải đi vào thật sao? Lão Lang chính là bá chủ một phương ở Thôn Thành Trung, ở nơi này căn bản không có ai dám chọc vào hắn ta, chúng ta cứ vào như vậy, đến lúc đó nếu như xảy ra chuyện, chỉ sợ muốn chạy cũng không chạy kịp rồi.

Thật ra cô ta muốn nói với Lâm Thanh Diện, Lão Lang có nhiều đàn em, chỉ hai người bọn họ xông vào rất không an toàn.

Lâm Thanh Diện có bối cảnh to lớn, muốn tìm vài người cũng không khó lắm, vì vậy cô ta muốn Lâm Thanh Diện tìm thêm vài người rồi lại đến tìm Lão Lang nói chuyện số tiền cho vay kia.

Lâm Thanh Diện cười với Trịnh Tú Tú, lên tiếng: Yên tâm đi, một mình tôi là đủ rồi, bọn họ không gây ra được sóng gió gì.

Thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Trịnh Tú Tú cũng chỉ đành gật đầu, hít sâu một hơi, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, đi vào bên trong Tứ hợp viện.

Đẩy cửa ra, một đám người xăm trổ mặc áo sát nách bên trong Tứ hợp viện đang ngồi uống bia ăn thịt nướng, vô cùng náo nhiệt.

Mà ngồi trong đám người này, người đàn ông có dáng người cao lớn, thoạt nhìn vẻ mặt hung tợn độc ác, chính là Lão Lang.

Mọi người đang ăn rất vui vẻ, nhìn thấy có người đẩy cửa đi vào, lập tức quay đầu nhìn sang.

Lão Lang liếc nhìn ba người đi đến, sau khi nhìn thấy cả người Trương Vỹ đều là máu, hai mắt chợt nheo lại.

Trịnh Tú Tú, không ngờ cô lại sẽ chủ động đến nơi này của chúng tôi? Sao vậy, cô là gom đủ tiền đến trả, hay là đã suy nghĩ thông suốt, cuối cùng quyết định để lão đại của chúng tôi sung sướng rồi? Một thanh niên tóc vàng ngồi bên cạnh lão Lang cười cợt nói với Trịnh Tú Tú.

Trên mặt Trịnh Tú Tú tràn đầy sợ hãi, sau khi nghe thấy lời tóc vàng nói, vội vàng lên tiếng: Hôm nay tôi đến là để nói chuyện vay nặng lãi kia.

Lâm Thanh Diện dứt khoát đẩy Trương Vỹ ngã xuống mặt đất, liếc nhìn mọi người, cất lời: Ai là Lão Lang?Tóc vàng kia đứng dậy, nhìn dáng vẻ không để bọn họ vào trong mắt của Lâm Thanh Diện, cũng trưng ra nét mặt khó chịu, mắng chửi: Mẹ nhà mày, mày là ai mà cũng dám gọi thẳng biệt hiệu của lão đại bọn tao, mày chán sống nên đến đây gây phiền phức với bọn tao hả?Nói xong, gã ta đi về phía Lâm Thanh Diện, vươn tay định đẩy Lâm Thanh Diện một cái.

Lâm Thanh Diện lập tức giơ chân đá lên người gã ta, đạp gã ta ngã bò trên mặt đất, trông hệt một con cóc.

Mọi người thấy Lâm Thanh Diện không nói hai lời đã ra tay, sắc mặt đều thay đổi, lập tức đứng cả dậy, không ít người còn cầm chai rượu lên, tỏ ra giận dữ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện.

Lúc này Lão Lang đứng dậy, sau khi nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, lên tiếng: Tao là Lão Lang, mày là ai? Đến chỗ này làm gì?Lâm Thanh Diện chuyển mắt nhìn lên trên người Lão Lang, trả lời: Tôi đến xử lý chuyện vay nặng lãi của cô ta.

Tóc vàng bị Lâm Thanh Diện đạp một phát rạp xuống đất kia cắn răng đứng dậy, hô lớn: Đại ca, vậy mà tên ngu xuẩn này dám ra tay với em, anh mau để các anh em đè hắn lại, em muốn đánh hắn một trận tàn nhẫn!Lão lang cũng không để ý đến lời nói của tóc vàng, hắn ta nhìn ra Lâm Thanh Diện không phải người bình thường, vì vậy không lập tức cho người của mình ra tay với Lâm Thanh Diện.

Sao vậy, mày đến trả tiền thay cô ta? Lão Lang nói.

Lâm Thanh Diện lắc đầu, đưa tay chỉ vào Trương Vỹ trên mặt đất, cất lời: Trước đó cô ta vay nặng lãi là người này dùng giấy chứng minh nhân dân của cô ta vay, tất cả tiền đều là người này tiêu, không liên quan đến cô gái này, sau này các anh đòi tiền thì tìm anh ta đòi, đừng làm khó cô gái này nữa.

Sau khi Lão Lang nghe thấy lời Lâm Thanh Diện nói, trên mặt lập tức nở một nụ cười chế giễu, nói: Ông đây cần gì quan tâm tiền là do ai tiêu? Nơi này của bọn tao lưu lại thông tin giấy chứng minh nhân dân của Trịnh Tú Tú, vì vậy số tiền này phải do Trịnh Tú Tú trả, nếu cô ta không trả nổi, vậy lấy thân gán nợ.

Nếu mày có tiền thì trả hết thay cô ta cũng được, mày đến đây nói với tao bảo tao tìm tên ngu ngốc này đòi tiền, là đến chọc cười sao?Trịnh Tú Tú tuổi trẻ xinh đẹp, Lão Lang đã có ý với Trịnh Tú Tú từ lâu rồi, hắn ta cũng biết số tiền kia là Trương Vỹ vay, nhưng vì để có được Trịnh Tú Tú, hắn ta vẫn luôn ép Trịnh Tú Tú trả tiền, chỉ cần Trịnh Tú Tú không gánh nổi, vậy bản thân có thể thành công rồi.

Bây giờ Lâm Thanh Diện đột nhiên xuất hiện bảo hắn ta đi tìm Trương Vỹ đòi tiền, tất nhiên hắn ta sẽ không làm theo.

Lâm Thanh Diện thấy Lão Lang không để mắt đến mình, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: Theo ý của anh, dù biết số tiền này là Trương Vỹ vay, cũng vẫn muốn tìm Trịnh Tú Tú đòi tiền?Lão Lang cười cợt, nói: Cũng có thể nói như vậy, tên ngu ngốc trên mặt đất này là một con bạc, tao hiểu rõ tình huống của anh ta, nếu anh ta có thể lấy ra tiền, lợn lái cũng có thể trèo cây.

Ánh mắt Lâm Thanh Diện híp lại, hỏi: Cho nên các anh thà rằng hủy hoại một cô gái, cũng phải ép khoản nợ không nên có này lên trên người cô ta?Sắc mặt Lão Lang cũng sầm lại, lên tiếng: Nhóc con, đừng cho rằng tao khách khí nói mấy câu với mày là bọn tao sợ mày, tao gặp nhiều người xen vào chuyện của người khác như mày rồi, nếu mày có tiền, vậy mau mau trả hết thay cô ta, nếu không có tiền, còn nhất định muốn ở nơi này lắm miệng, vậy cũng đừng trách những anh em này của tao không khách khí!Lâm Thanh Diện cười nói: Được rồi, nếu đã như thế, vậy cũng chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License