Rể quý trời cho
Chapter
0102
Phía nam, Thành phố Y.
Trong một chiếc taxi, Lâm Thanh Diện đang ôm Lâm Nhất Nặc, Hứa Bích Hoài ngồi bên cạnh họ, vui vẻ nhìn hai cha con.
Nặc Nặc, gọi ba đi.
Lâm Thanh Diện nhìn đứa con gái nhỏ hơn một tuổi trên tay, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, nghe lời Lâm Thanh Diện nói xong bật cười, sau đó bằng một giọng non nớt gọi: Ba.
.
.
Ba.
Lâm Thanh Diện cười vui vẻ, đúng là không có gì làm anh vui vẻ hơn là được ngắm nhìn con gái.
Hứa Bích Hoài liếc nhìn Lâm Thanh Diện vẻ oán trách, nói: Suốt đường đi anh chỉ dạy Nặc Nặc gọi ba không biết bao nhiêu lần, thật không biết xấu hổ, tất cả là tại anh, Nặc Nặc hơn một tuổi rồi mà vẫn chỉ gọi ba thôi, chậm chết đi được, không biết di truyền từ ai.
Lâm Thanh Diện cười và nói: Con gái của anh rất thông minh, có thể nói rất nhiều, chỉ là không muốn nói thôi.
Hứa Bích Hoài khinh khỉnh nhìn anh, thầm nghĩ rằng Lâm Thanh Diện quá nuông chiều cô con gái rồi.
Nặc Nặc cũng không biết rằng mẹ cô bé đang chê cô, nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn.
Cho đến nay, đã được một tuần kể từ khi Lâm Thanh Diện rời khỏi tổng bộ của Chúng Thần Điện.
Lâm Thanh Diện trước tiên quay trở lại Kinh đô, gặp mặt người nhà họ Lâm, sau đó kiểm tra tình hình bây giờ của nhà họ Lâm.
Sau đó, anh đưa Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc đến Thành phố Y, dự định dạo chơi một thời gian.
Thành phố Y là một thành phố ven biển xinh đẹp với phong cảnh đẹp như trong tranh vẽ, khí hậu dễ chịu, mấy năm nay lại phát triển nhanh chóng, trở thành một trong những thành phố hàng đầu trên thế giới.
Sắp đến, Thành phố Y có một buổi hòa nhạc của nhiều ngôi sao, Hứa Bích Hoài muốn xem buổi hòa nhạc này nên cả gia đình ba người đến Thành phố Y xem xem.
Họ vừa xuống máy bay không lâu, lúc này đang đi tìm khách sạn.
Anh tài xế, tôi nghe nói khách sạn InterContinenta ở đây khá tốt, với tài xế đang lái xe.
Người lái xe nghe Lâm Thanh Diện nói, nhất thời trừng mắt kinh ngạc, thực rất nổi tiếng ở đây, nhưng giá cả thực sự rất cao.
Nếu anh ở đó một đêm, có lẽ là mất một tháng lương của anh, nếu ở phòng tốt hơn, lương cả năm của anh có lẽ cũng không đủ.
Anh có chắc chắn muốn đến khách sạn InterContinenta không? Vừa nãy lúc gia đình ba người của Lâm Thanh Diện lên xe, tài xế để ý thấy họ mặc quần áo bình thường, chỉ có chỉ là người bình thường đến Thành phố Y để du lịch.
Mà quan trọng nhất là những người ở trong khách sạn InterContinenta không bao giờ đi taxi.
Đó là lý do tại sao anh ta nhắc Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười với anh ta nói: Không sao, anh cứ đưa chúng tôi tới đó.
Thấy Lâm Thanh Diện nhất quyết muốn đi, người lái xe cũng không nói gì nữa.
Sau đó, anh ta lại nghĩ đến một khả năng, nhạc hoành tráng dành cho các ngôi sao lớn, rất nhiều ngôi sao sẽ đặt phòng tại khách sạn InterContinenta.
Mỗi ngày có rất nhiều người đến cổng khách sạn để chờ đợi, chỉ để được tận mắt ngắm thần tượng của mình.
Anh chị hẳn là đến xem các ngôi sao thần tượng phải không? Người lái xe thuận miệng hỏi.
Ngôi sao gì? Lâm Thanh Diện nghi ngờ hỏi.
Anh không biết sao? Sắp tới, sẽ có rất nhiều người người nổi tiếng, vậy anh đến đây làm gì? Người tài xế hỏi.
Đến ở.
Lâm Thanh Diện nói.
Người lái xe kinh ngạc, nhìn thế nào cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện không giống một người có thể sống ở nơi như vậy.
Nhưng anh ta cũng không nói nhiều, chỉ thầm nghĩ trong lòng, không nói gì nữa.
Không lâu sau, người lái xe đã dừng xe để cả nhà ba người xuống xe ở bên đường, vì taxi không được phép vào khu vực trước khách sạn InterContinenta nên họ phải đi bộ qua.
Sau khi xuống xe, Lâm Thanh Diện liếc Hứa Bích Hoài hỏi: Nếu anh nhớ không nhầm thì nhà họ Tô có nắm cổ đầu và nói: Hình như trước khi chúng ta đi, cha em đã nói với em một câu, nói Thanh Diện mỉm cười, vì nhà họ Tô có cổ phần trong khách sạn InterContinenta nên lại có thể bớt chút phiền toái.
Vì vậy, anh lấy điện thoại di động của mình ra, gọi cho Tô Thành Hải.
Nếu là trước kia, Lâm Thanh Diện nhất định sẽ không nghĩ đến dựa vào quan hệ như thế này, nhưng lần này Nặc Nặc đi cùng bọn họ, để cho con gái được vui vẻ, Lâm Thanh Diện muốn càng đơn tức nói rằng ông ấy đã nhắc nhở bên khách sạn InterContinenta từ trước, còn để một chiếc thẻ vào túi đồ chơi của Nặc Nặc trước khi họ đi, họ có thể nhận hai phòng Tổng thống trong khách sạn InterContinenta bằng chiếc thẻ đó.
Lâm Thanh Diện mở túi đồ chơi của Nặc Nặc, quả nhiên anh tìm thấy một thẻ VIP của khách sạn InterContinenta.
Cả ba người đi về phía khách sạn InterContinental, khi sắp đến người rất đông, nhiều người trong số họ đang cầm bảng hiệu, đuổi theo thần tượng.
Anh thực sự không hiểu nổi bọn họ đứng ở đây lâu như vậy, rốt cuộc chỉ để nhìn những người nổi tiếng, người ta còn không chào họ lấy một câu, làm vậy có đáng không chứ? Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài cũng tỏ ra khó hiểu và nói: Có thể là do chúng ta đã lớn tuổi nên không hiểu cười, hai người họ tự nhận mình già trong khi chưa đến tuổi ba mươi, đúng là có hơi không biết xấu hổ.
Cả ba người đến trước cổng khách sạn InterContinental, đi thẳng vào cửa khách sạn.
Những người theo đuổi thần tượng ở hai bên đều chờ mong nhìn thấy ba người bọn họ, dường như đang suy nghĩ xem ba người họ là ngôi sao lớn nào.
Lâm Thanh Diện không quan tâm đến ánh mắt của những người muốn nhanh chóng đưa con gái vào trong nghỉ ngơi.
Ngay khi họ chuẩn bị bước vào khách sạn, một người đàn ông chạy đến, ngăn cản ba người họ.
Các người định làm gì? Đây là nơi thần tượng của bọn tôi sống, các người định quấy rầy họ nghỉ ngơi sao?Lâm Thanh Diện cau mày nói: Chúng tôi muốn thuê phòng ở, mời các anh tránh ra.
Người đàn ông nhìn Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, sau đó chỗ này một đêm tốn bao nhiêu tiền không? Nhìn các người như vậy cũng muốn ở đây sao?Đừng tưởng tôi không thể nhìn thấy chiêu trò của các người, có phải các người muốn lẻn vào chụp ảnh thần tượng với danh nghĩa check in, thậm chí còn đưa cả con cái của mình đến để chụp ảnh, xem ra phóng viên báo lá cải bây giờ vì chụp ảnh cái gì cũng có thể làm.
Nghe người đàn ông kia nói, mặt Lâm Thanh Diện lập tức trầm xuống.
Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ đẩy người đàn ông này ra, không thèm để ý loại chuyện vô nghĩa này, nhưng bây giờ Nặc Nặc đang ở bên cạnh, anh không thể để cô bé thấy mình rất bạo lực, nên đành nhịn xuống.
Tôi không phải phóng viên báo lá cải, các người chờ thần tượng của mình, tôi không quan tâm, nhưng xin đừng xen vào chuyện của tôi.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Nghe Lâm Thanh Diện nói, anh ta lập tức chế nhạo, nói: Giả bộ giống lắm, mọi người nói xem, tên này lợi dụng con gái nhỏ như vậy để lén chụp ảnh,anh không biết xấu hổ sao?Đứa bé này là con gái của anh.
Có một người cha như anh, tôi nghĩ con bé lớn lên, cũng không tốt đẹp gì!Đám người xung quanh lại bổ sung thêm, bởi vì trong lòng họ Lâm Thanh Diện chính là một phóng viên báo lá cải vì những gì người đàn ông kia vừa nói.
Nguyên nhân chính của chuyện này là quần áo của Lâm Thanh Diện quá bình thường, không giống người ở trong khách sạn InterContinenta nên càng khiến người ta nghi ngờ.
Thời nay, con người thật sự ngày càng ngang nhiên, nhưng đưa cả vợ con đến để chụp lén ngôi sao thần tượng ở khách sạn thực sự là bại hoại xã hội.
Người này cũng không tự mình xem trên người đang mặc quần áo kiểu gì, còn mạnh miệng nói muốn làm thủ tục nhận phòng, có thể ở nơi như thế này mà tại sao lại ăn mặc như vậy.
Tôi cảm thấy rằng chúng ta nên nhanh chóng thông báo cho bảo vệ, đưa họ đi xử lý, nếu không sau này thực sự xảy ra chuyện ảnh hưởng đến thần tượng của chúng ta, vậy là xong đời rồi.
…Lâm Thanh Diện không ngờ rằng người đàn ông đã ngăn cản mình lại nói những điều như vậy, thậm chí anh ta còn nói rằng Nặc Nặc khi lớn lên sẽ không tốt đẹp, điều này chắc chắn đã chạm điểm mấu chốt của Lâm Thanh Diện.
Ai cũng có vảy ngược, động vào chắc chắn phải nhận hậu quả!Trước kia, Hứa Bích Hoài là vảy ngược của Lâm Thanh Diện, nhưng bây giờ Nặc Nặc cũng là vảy ngược của Lâm Thanh Diện.
Anh sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào dám nói xấu con gái mình!Anh quay đầu lại nhìn Hứa Bích Hoài một cái, nói: Để Nặc Nặc quay đầu lại.
Hứa Bích Hoài lúc này cũng tràn đầy tức giận, thầm nghĩ những người này theo đuổi thần tượng đến mức đầu óc hồ đồ rồi, đã vậy còn theo, vì vậy cô gật đầu, sau đó bế Nặc Nặc đi ra xa một chút, không để cô Nặc quay qua chỗ khác, lại nhìn về phía người đàn ông, giọng lạnh lùng hỏi: Anh vừa rồi nói cái gì? Nói lại lần nữa.
Người đàn ông bĩu môi nói: Tôi đã nói con gái anh lớn lên nhất định cũng không nên thân gì! Các anh mau cút khỏi đây, đừng ảnh hưởng đến thần tượng của chúng tôi đi qua đây!Lâm Thanh Diện sau khi nghe anh ta nói xong cũng không nói nhảm vô nghĩa ngay lập tức, nằm trên mặt đất trong tư thế con cóc, vẻ mặt đa đớn.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Anh dám đánh tôi!Đám người xung quanh không ngờ Lâm Thanh Diện lại thẳng tay làm vậy, tất cả đều sửng sốt.
Đây chỉ là dạy cho anh một bài học, tôi hy vọng sau này anh có thể khống chế cái miệng của mình.
Lâm rõ ràng là không phục, nhưng anh ta cảm thấy không thể đánh lại Lâm Thanh Diện, vì vậy anh ta tức giận nói: Anh chờ đấy tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ, để bảo vệ bắt anh lại!Nói xong anh ta hét vào mặt nhân viên bảo vệ đang đứng canh cách đó không xa.
Thấy tình hình bên này hỗn loạn, nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới.
Các người làm gì ở đây? Người bảo vệ hét viên báo lá cải.
Anh ta giả vờ vào bên trong đặt phòng, nhưng thật ra anh ta muốn vào chụp lén ảnh thần tượng của chúng tôi, vì tôi đã vạch mặt anh ta nên anh ta đã ra tay với tôi, các anh nhanh chóng bắt anh ta lại! Người bảo vệ nghe lời nói của người đàn ông, lập tức liếc nhìn Lâm Thanh Diện và hỏi: Những gì anh ta nói có phải là sự sao có thể là người sống ở đây.
Người đàn ông vội vàng bổ sung thêm một câu.
Lâm Thanh Diện bỏ qua lời nói của người đàn ông, nhưng lấy thẻ VIP ra, đưa cho nhân viên bảo vệ.
Gọi Giám đốc của anh ra đây.
Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói.
Nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trên tay Lâm Thanh Diện, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, chiếc thẻ trong tay Lâm Thanh Diện hóa ra là thẻ VIP cao cấp phiên bản giới hạn của khách sạn InterContinental!Rất ít người ai có thẻ này đều là khách quan trọng bậc nhất của Khách sạn IterContinental bọn họ!Người đàn ông ra, anh ta nói một cách mỉa mai: Anh nghĩ rằng anh có thể đánh lừa mọi người bằng cách lấy thẻ của tiệm hớt tóc ra đây sao? Muốn gặp giám đốc khách sạn InterContinental, thật là nằm mơ! Nhưng điều mà anh ta không ngờ là sau khi nhìn thấy tấm thẻ này, nhân viên bảo vệ lập tức trở nên cung kính đối với Lâm Thanh Diện, nói: Được rồi thưa ngài, ngài chờ một chút, sạn.
Người đàn ông và mọi người xung quanh đều nghi hoặc, không ngờ rằng nhân viên bảo vệ lại thực sự nghe lời Lâm Thanh Diện, chạy vào gọi người giám đốc.
Chẳng lẽ người này thật sự tới đây nhận phòng sao? Bảo vệ sao lại nghe lời anh ta như vậy?Không biết, anh ta vừa lấy ra cái thẻ gì?Người đàn ông trợn mắt quát: Đừng để bị anh ta lừa.
Nhân viên bảo vệ nhất định không đốc.
Mọi người đều cảm thấy có lý, so với việc Lâm Thanh Diện có thể sống trong khách sạn InterContinental, họ thà tin rằng nhân viên bảo vệ không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.
Người đàn ông bĩu môi nhìn Lâm Thanh Diện, nói Anh muốn gọi giám đốc ra, chỉ sẽ gây ra càng nhiều rắc rối hơn nữa cho mình, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người ngu ngốc như vậy.
Lâm Thanh Diện lúc sau, bảo vệ bước ra cùng một người đàn ông mặc vest.
Giám đốc, chính là vị này.
Người bảo vệ chỉ vào Lâm Thanh Diện.
Người giám đốc bước nhanh đến chỗ Lâm Thanh Diện và nói: Thưa ngài, tôi có thể xem thẻ VIP của ngài không?Lâm Thanh Diện đưa thẻ ra.
Người giám đốc kiểm tra thẻ, sau khi xác nhận đó là thẻ thật, anh ta nhớ ra điều gì đó và hỏi: Xin hỏi ngài có lập tức biết thân phận của Lâm Thanh Diện, thái độ tôn trọng hơn trước, nói: Anh Lâm, anh có thể đến khách sạn của chúng tôi chính là niềm vinh hạnh của chúng tôi.
Để anh gặp phải chuyện như vậy khi ở trong khách sạn là sơ suất của chúng tôi.
Tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích!Khi mọi người xung quanh nghe thấy những gì người giám đốc nói với Lâm Thanh Diện, khuôn kiếm chuyện với Lâm Thanh Diện cũng sững sờ tại chỗ, lẩm bẩm nói: Anh ta.
.
.
anh ta thật sự đến đây để ở?Trời đất ơi, giám đốc của khách sạn InterContinental lại đối với anh khách khí như vậy, đây là có bối cảnh thâm hậu như thế nào mới có đãi ngộ như vậy.
Hóa ra thật sự là chúng ta hiểu lầm người ta, người ta thật sự là tới vào ở, ngay cả giám đốc của khách sạn InterContinental cũng cung kính với anh ta như vậy, chuyện này khẳng định không sai được.
Ha ha ha, thật là làm cho người ta không tưởng tượng được, mặc phổ thông như vậy, lại ở khách sạn đắt như vậy, điều này sợ rằng mới thật sự là đại lão khiêm tốn đi.
.
.
.
Sau khi giám đốc nói xin lỗi với Lâm Thanh Diện, xoay người nhìn về phía người đàn ông đã nghi ngờ Lâm Thanh Diện, thái độ nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Ngài Lâm là khách quý của chúng ta, anh lại nói năng lỗ mãng, nghi ngờ thân phận của ngài ấy, còn làm trễ nhiều thời gian quý giá của ngài Lâm như vậy.
Anh gây ra tổn thất không thể lường được cho ngài Lâm, cho nên chúng ta phải bắt anh lại giao cho cảnh sát, hy vọng anh có thể phối hợp.
Nói xong, giám đốc vừa nhìn về phía mọi người chung quanh, cất cao giọng nói: Còn các người, cũng mời mau rời đi, từ nay về sau, trước cửa khách sạn InterContinental cấm bất kỳ mọi hoạt động theo đuổi minh tinh, nếu như có người không tuân theo sẽ để cho bảo vệ của chúng tôi bắt lại, giao cho cơ quan công an!Mọi người nghe được lời này của giám đốc, nhất thời luống cuống, bọn họ còn tưởng rằng chuyện này không quan hệ đến bọn họ, cũng không muốn người ta không cho phép tiến hành hoạt động theo đuổi minh tinh ở chỗ này.
Người đàn ông nghi ngờ Lâm Thanh Diện cũng trợn tròn mắt, anh ta không nghĩ tới giám đốc của khách sạn InterContinental lại muốn bắt mình giao cho cảnh sát.
Rõ ràng mới vừa rồi hắn mới là người bị đánh đó!Giám đốc cũng không nói nhảm, cho bảo vệ ở một bên một ánh mắt, đội trưởng đội an ninh hiểu ý, đi tới bắt người đàn ông đó lại.
Những bảo vệ còn lại cũng bắt đầu đuổi những người tụ tập ở chỗ này ra ngoài.
Người đàn ông đó vội vàng phản kháng, mở miệng kêu: Các người dựa vào cái gì bắt tôi, coi như anh ta thật sự là tới vào ở thì sao? Mới vừa rồi là anh ta đạp tôi một cước!Muốn trách, thì vị tiên sinh này đối với anh tương đối khách khí, là chính anh không thuận theo không buông nếu đổi lại là tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không nương tay với anh! Đội trưởng an ninh hừ lạnh một tiếng.
Người đàn ông này thấy bảo vệ căn bản cũng không để ý tới lời của anh ta, nhanh chóng vòng vo đảo tròng mắt, sau đó lớn tiếng kêu: Vậy các người dựa vào cái gì đuổi chúng tôi đi, chúng tôi tới xem idol của chúng tôi là quyền lợi của chính chúng tôi!Mọi người bỏ cơ hội ở đây đợi idol của chúng ta, chúng ta cũng không vào bên trong khách sạn của bọn họ, nơi này là khu vực công cộng, ai cũng không có tư cách đuổi chúng ta đi!Bất kể lúc nào, chọc giận đám đông, đều là biện pháp giải quyết vấn đề rất hữu hiệu.
Chỉ cần mọi người cũng phản đối khách sạn InterContinental an ninh đuổi bọn họ đi, người nam này còn có cơ hội được lời của người đàn ông này, tất cả đều kịp phản ứng lại, lúc này đứng lên phản kháng.
Nói đúng lắm, các người dựa vào cái gì đuổi chúng tôi đi! Chúng tôi vừa không đi vào trong khách sạn, nơi này là khu vực công cộng, các người không có tư cách đuổi chúng tôi đi!Các người thật sự là quá bá đạo, nói đuổi chúng tôi đi, chúng tôi phải nghe các người sao? Nơi này giám đốc của khách sạn InterContinental lại cậy mạnh vô lý như vậy, chúng tôi chỉ là ở cửa, lại muốn đuổi chúng tôi đi, các người tại sao không nói con đường trước cửa này cũng không để cho chúng tôi đi!.
.
.
Giám đốc nghe được lời nói của mọi người, mặt không cảm giác, nhàn nhạt nói: Xin lỗi, khu vực trước cửa khách sạn nhìn qua là khu vực công cộng, thực ra là trong phạm vi con đường trước mặt này, cũng là của khách sạn InterContinental chúng tôi.
Nhiều năm trước, nơi này cũng không có đường, khách sạn InterContinental chúng tôi mua toàn bộ đất chung quanh đây, sửa lại con đường này, chính vì đem lại sự thuận tiện cho khách đến nghỉ lại khách sạn chúng tôi.
Các người có thể đứng ở đây, chỉ là khách sạn chúng tôi ngầm cho phép mà thôi, nếu là thật muốn so đo, chúng tôi đi con đường trước mặt này.
Nếu là các người không tin, bây giờ tôi cũng có thể mang giấy tờ mua bán và sở hữu đến, chỉ là đến lúc đó, chúng tôi sẽ nhận định các người phi pháp xông vào, đây chính là phải ngồi tù!Mọi người nghe thấy những lời này của giám đốc, trợn tròn mắt, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, khu vực trước cửa khách sạn nhìn qua cùng khu vực InterContinental.
Thậm chí con đường trước mặt này, cũng là khách sạn InterContinental mua đất sửa đường.
Lần này tất cả mọi người đều không dám kháng nghị cái gì nữa, bảo vệ đuổi bọn họ đi, bọn họ cũng chỉ có thể thành thật rời đi.
Người đàn ông đó cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp phản kháng nào nữa, cục công an.
Bất kể cảnh sát có trừng phạt anh ta hay không, điều này cũng sẽ trở thành xử lý xong những chuyện này, giám đốc lập tức đưa một nhà ba người Lâm Thanh Diện đi vào trong khách sạn, đưa bọn họ đến hai phòng Tổng thống duy nhất của khách sạn InterContinental.
Hai phòng Tổng thống này tuyệt đối có quy cách cao nhất thế giới, giá cả của một đêm chừng 30 triệu, thật sự là khách sạn xa xỉ.
Dĩ nhiên, Lâm Thanh Diện cầm thẻ khách quý tới, ở tại phòng Tổng thống Lâm Thanh Diện, vì để tránh cho sau này khách sạn InterContinental lần nữa phát sinh những chuyện tương tự, trực tiếp đăng tin lên mạng xã hội, vì tiếp đãi một vị khách quan trọng, bọn họ ngay từ ngày hôm đó, không tiếp nhận minh tinh vào ở nữa.
Tin tức này trong nháy mắt nổ tung trên mạng xã hội ở thành phố Y.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, khách sạn InterContinental vì một vị vào ở, vị khách quan trọng này rốt cuộc có bối cảnh gì?Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bắt đầu suy đoán thân phận của vị khách quý này, dĩ nhiên, những thứ này ước chừng chỉ ở mức nghe đồn đại.
Những minh tinh đã vào ở khách sạn InterContinental, khách sạn InterContinental cũng sẽ không yêu cầu bọn họ rời đi, dẫu sao mọi chuyện chú trọng tới trước tới sau, coi như vì vào ở đi, chỉ có thể cấm minh tinh không đến ở nữa.
Xế chiều hôm đó.
Dương Tư Dĩnh cùng với trợ lí đi tới khách sạn InterContinental, hôm nay cô ta mới vừa từ nước ngoài quay phim về nước, cho nên cũng không biết quy định của khách sạn InterContinental mới đặt ra.
Làm ngôi sao tuyến một, Dương Tư Dĩnh dĩ nhiên là đối với nơi mình ở có yêu cầu nhất định, hơn nữa khách sạn InterContinental một chút.
Cô ta dẫn trợ lí đi tới cửa khách sạn, mặt đầy kỳ lạ, trong đầu nghĩ nơi minh tinh hội tụ như vậy, làm sao mà một fan hâm mộ cũng không có, hiện ra vẻ rất khác thường.
Lúc này bảo vệ nhìn thấy các cô, lập tức đi tới, sau nhiều lần xác nhận, bảo vệ hỏi một câu: Xin hỏi cô là Dương Tư Dĩnh sao?Dương Tư Dĩnh gật đầu.
Trợ lí của cô ta lập sẽ bởi vì danh tiếng lớn của chị Dĩnh sắp xếp một căn phòng tốt sao?Bảo vệ lắc đầu, nói: Hai người hiểu lầm, khách sạn chúng tôi không nhận khách là minh tinh, tôi tới là xác nhận một chút, sau đó khuyên hai người đi những chỗ khác.
Dương Tư Dĩnh và trợ lý nghe được lời bảo vệ nói đều sửng sốt một chút.
Không tiếp khách minh tinh? Cậu đùa với chúng tôi à, chúng tôi biết rất nhiều minh tinh ở đây, không phải các người cố ý nhắm vào chị Dĩnh đấy chứ? Người trợ lý bất mãn nói với bảo vệ.
Bảo vệ nhìn chằm chằm trợ lý, mở miệng nói: Xin lỗi, chúng tôi không nhằm vào cô Dương.
Quy định này vừa đưa ra buổi sáng, minh tinh nhận phòng trước buổi sáng có thể vào bình thường, nhưng minh tinh đến sau thì chúng tôi không phục vụ.
Dương Tư Dĩnh nghe được lời bảo vệ trên mặt cũng là lộ ra một tia khó chịu, mặc dù người bảo vệ này đã giải thích rõ, nhưng kiểu gì cũng thấy quy định này nhắm vào cô.
Lần này cô cũng sẽ tham gia buổi hòa nhạc ở Thành phố Y, trước khi tới, cô đã liên lạc với mấy ngôi sao có mối quan hệ tốt với mình, bọn họ đều ở khách sạn InterContinental.
Bây giờ chỉ có cô ta bị chặn ngoài cửa, đây là chuyện làm cô ta khá mất mặt mũi.
Dù gì giờ cô cũng là hoa đán, ở trong giới điện ảnh và truyền hình có địa vị nhất định, như thế nào đi nữa, nàng cũng không thể ở chỗ kém người khác.
Anh bảo vệ, anh đừng đùa với chúng tôi, Tiểu Ngô, còn không mau cho anh bảo vệ phong bì, coi như là quà ra mắt.
Dương Tư Dĩnh cười nói một câu.
Trợ lý cũng hiểu ý, tưởng là bảo vệ này đang đỏi tiền họ, móc trong túi quần ra hai triệu hơn, nhét vào tay bảo vệ.
Bảo vệ lập tức tránh đi, lạnh lùng nói: Xin lỗi, chúng tôi có quy định không nhận tiền của khách, hơn nữa đây không phải chuyện giải quyết được bằng tiền, cho nên mời hai vị mau rời đi.
Trợ lý nhất thời khó chịu, tức giận nói: Sao anh kém hiểu chuyện thế, cho tới giờ tôi chưa từng gọi quản lý đến đây, ta phải khiếu nại anh với quản lý khách sạn.
Quy định này là giám Sáng nay khách sạn chúng tôi có vị khách vô cùng quan trọng tới check in, nhưng vì những người hâm mộ của các minh tinh gây ra phiền phức đã đắc tội với vị khách này, cho nên giám đốc mới đưa ra quy định như vậy, cho nên xin mọi ngươi thông cảm.
Bảo vệ giải thích một chút.
Trợ lý và Dương Tư Dĩnh sau khi nghe xong, trên mặt kinh ngạc hơn, không ngờ quy định từ chối tất cả các minh tinh khác, vị khách kia rốt cuộc là ai?Dương Tư Dĩnh thấy bảo vệ không có ý châm chước, biết hôm nay là không thể nào vào ở khách sạn InterContinental, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: Xem ra tôi không có duyên với khách sạn này, chúng ta đi những nơi khác xem một chút đi.
Lúc này trợ lý đảo mắt, nhìn chằm chằm bảo vệ hỏi một câu: Khách chúng tôi vào tìm bạn thì sao? Bạn chúng tôi đã đặt phòng trước và vào rồi, bây giờ chúng tôi đi vào cùng cô ấy hẳn không có vấn đề chứ?Bảo vệ lập tức bị nghẹn lời bởi câu hỏi của trợ lý, cẩn thận suy tính một chút lại, giám đốc nói khách vào ở trước buổi sáng nay không sao, cho nên gật đầu đồng ý.
Trợ lý thấy bảo vệ gật đầu, lập tức cười nói: Chị Dĩnh, không phải chị Đóa đã vào rồi sao? Cô ấy thuê một phòng suite chắc còn trống một phòng, chị liên lạc với chị ấy đi, để cho cô ấy ra đón chị, tôi tự đến chỗ khác tìm khách sạn là được.
Dương Tư Dĩnh nghe được lời trợ lý, ánh mắt cũng sáng lên.
Là hoa đán đang ăn khách, mặt mũi đương nhiên cũng tương đối quan trọng, dù ở cùng người khác, chỗ cái, cầm lấy điện thoại, bấm gọi cho người tên Vân Đóa.
Vân Đóa cũng là ngôi sao điện ảnh đang ăn khách giống Dương Tư Dĩnh, là một diễn viên xinh đẹp và nổi tiếng, bởi vì thực lực tương đương, cho nên quan hệ cá nhân hai người rất tốt.
Sau khi kết nối, Dương Tư Dĩnh kể chuyện của mình cho Vân Đóa một lần, Vân Đóa nói đúng là có chuyện như vậy, cô ấy cũng không ở cũng hơi nhàm chán.
Không bao lâu, Vân Đóa tới cửa đưa Dương Tư Dĩnh cùng đi vào, trợ lý tự tìm cho mình khách sạn ở lân cận.
Vân Đóa đặt phòng suite hai phòng ngủ và một phòng khách, ở khách sạn InterContinental, cũng coi là phòng tương đối cao cấp.
Căn phòng này cũng là giới hạn tối đa Vân Đóa có ấy đã bắt đầu đau lòng.
Mặc dù là minh tinh đang ăn khách, tiền kiếm được người thường không lớn thì họ không bằng được.
Vào phòng trong, Vân Đóa cười với Dương Tư Dĩnh nói: Cậu đen đủi thật, nếu như cậu đến sớm hơn chút sẽ không có chuyện như vậy.
Hơn nữa chuyện sáng hôm nay đúng là làm mọi người sợ hết hồn, tôi cũng là lần đầu thấy một khách sạn vì một vị khách mà đắc tội tất cả minh tinh.
Dương Tư Dĩnh nghe được lời Vân Đóa, mặt đầy tò mò hỏi: Người là khách sạn cao cấp, có thể khiến bọn họ tiếp đãi như vậy, chẳng lẽ lại là nhân vật lớn nào đó đấy à?Vân Đóa gật đầu nói: Chắc thế đấy, nhưng tôi cũng không biết nhân vật lớn này trông ra sao, anh ta ở trong phòng Tổng thống cao cấp nhất, với tình huống như vậy ở nơi đó không ai đến gần, cho nên dù gặp được cũng không biết được.
Dương Tư Dĩnh hơi thất biết đây là người này thế nào.
Vân Đóa cười một tiếng, nói: Nếu như có cơ hội, nhất định tôi phải đi làm quen nhân vật lớn này.
Nhỡ có may mắn được gả vào nhà giàu, cũng không cần sống khổ cực như bây giờ.
Dương Tư Dĩnh lập tức cười lên, nói: Thật ra thì ý tưởng của tôi giống cậu, xem ra hai chúng ta phải làm tình địch rồi.
Vân Đóa cũng cười, cũng không để ý, nên mọi người cũng sẽ không coi là thật.
Đúng rồi, lần trước cậu đến nước Sa tìm đạo diễn Thẩm thế nào? Lấy lại được vai nữ chính chưa? Vân Đóa hỏi một câu.
Dương Tư Dĩnh trên mặt nhất thời lộ ra một chút mất mát, nói: Đừng nói nữa, đây chắc chắn là chuyện thảm nhất tôi từng trải qua, không chỉ không cướp được vai nữ chính mà còn đắc tôi nhân vật lớn, có thể sự nào? Vân Đóa trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong đầu Dương Tư Dĩnh hiện ngay lên bóng người Lâm Thanh Diện, nhớ tới chuyện xảy ra ngày đó, cả người cũng trở nên rầu rĩ, ân hận.
Giữa trưa hôm nay, bởi vì thời tiết nóng, Hứa Bích Hoài không muốn đưa Nặc Nặc ra ngoài.
Lâm Thanh Diện lên mạng tìm mấy quán ăn ở gần đó thấy không tệ, nên muốn nếm thử hương vị, cho nên xung phong nhận việc đi mua thức ăn về.
Anh bước ra từ trong phòng tổng thống, bên ngoài có người phục vụ riêng của anh đang chờ, túc trực hai mươi bốn giờ.
Người phục vụ thấy Lâm Thanh Diện đi ra, vội cung kính với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Ngài Lâm, chào buổi sáng, ngài có gì cần phục vụ sao?Lâm Thanh Diện nhìn anh ta cười cười, nói: Tôi muốn ra mua chút đồ, nếu bên trong có chuyện gì, làm phiền anh nhanh chóng thông báo cho tôi biết.
Người phục vụ nhanh chóng gật đầu.
Lâm Thanh Diện đi xuống dưới lầu, lúc đi ngang qua một căn phòng, thì cửa phòng mở ra, một cô gái xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm từ bên trong đi ra.
Chính là Vân Đóa.
Vân Đóa nhìn Lâm Thanh Diện, thấy anh ăn mặc bình thường, tưởng rằng Lâm Thanh Diện là nhân viên vệ sinh của khách sạn, chạy nhanh tới nói một câu: Anh chờ chút, giúp tôi vứt rác trong phòng nhé.
Lâm Thanh Diện sững sờ một chút, nhìn chằm chằm vào Vân Đóa, không ngờ chính anh lại bị hiểu lầm là nhân viên vệ sinh.
Nhưng dù sao anh nghĩ chính anh cũng phải đi xuống, giúp đỡ một chút cũng có sao, vậy là nói một câu: Được thôi.
Vân Đóa vội vàng lấy rác trong phòng ra, đưa cho Lâm Thanh Diện.
Sau khi Lâm Thanh Diện nhận lấy, anh vội vã bước xuống phía dưới.
Vân Đóa nhìn chăm chằm vào bóng dáng của Lâm Thanh Diện, nói thầm: Nhân viên vệ sinh của Khách sạn InterContinental này ngay đến cả đồng phục cũng không có sao? Không phải chứ.
Lúc này trong phòng vang lên giọng nói của Dương Tư Dĩnh: Vân Đóa, cô vừa nói chuyện với ai đó?Vân Đóa trở vào trong phòng, một nhân viên vệ sinh, trang phục chính thức cũng chưa mặc, xem ra không phải chi tiết nào Dĩnh cười cười, nghĩ thầm chỉ là một nhân viên vệ sinh, cho nên cũng không để trong lòng.
Phải rồi Tiểu Dĩnh này, tối nay tôi có hẹn một người dùng bữa tại Nhà hàng Xuân Phong, nhà hàng này rất nổi tiếng ở Thành phố Y, cô có muốn đi không? Người tôi hẹn là cậu chủ của một doanh nghiệp lớn tại Thành phố Y, vừa đẹp trai, lại vừa có tiền đấy.
Vân Đóa nhìn chằm Dĩnh nở nụ cười, mở miệng nói: Cô định biến tôi thành bóng đèn à, nếu tôi đi, lỡ như cướp mất cậu chủ lắm tiền của cậu thì phải làm sao bây giờ?Há há, vậy tôi sẽ không ép nữa, cứ chờ xem tôi thu phục anh ta nè, sau đó tôi nhất định sẽ mời cô đi ăn.
Vân Đóa cười nham hiểm, rõ ràng là lúc nãy chỉ hỏi Dương Tư Dĩnh cho lịch sự, không mua cơm trở về, một nhà ba người ăn cơm xong, bởi vì Nặc Nặc muốn ngủ, cho nên ba người ở lại khách sạn đến chiều.
Vào buổi tối, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, Lâm Thanh Diện tính đưa mẹ con họ đến một nhà hàng rất nổi tiếng ở Thành phố Y ăn cơm.
Hai người lấy một ít đồ dùng cho Nặc Nặc rồi rời khỏi Khách sạn InterContinental.
Chồng à, bây giờ chúng ta đi hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện cười nói: Đi Nhà hàng Xuân Phong, đây là nhà hàng đặc biệt nổi tiếng ở Thành phố Y, mỗi ngày đều chật kín người, rất nhiều người phải đi từ sáng sớm để đặt chỗ cho buổi tối, anh đã bảo quản lý Khách sạn InterContinental đặt một bàn cho chúng ta rồi, cho nên chúng ta không cần lo lắng đi không có chỗ.
Hứa Bích Hoài gật đầu, cùng Lâm Thanh Diện cần đưa Nặc Nặc đi ăn là được.
Cùng lúc đó, tại Nhà hàng Xuân Phong.
Vân Đóa đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, mặc quần jean, xuất hiện ở cửa nhà hàng.
Tuy rằng cô ta ăn mặc khá kín đáo, nhưng cũng thu hút sự chú ý của nhiều người, bởi vì vóc dáng cô ta rất gợi cảm, khiến cho ai đi qua cũng phải nhìn vài lần.
Cũng may những người nhìn vào vóc dáng cô ta, cũng có một chiếc Ferrari màu đỏ đậu ở cửa Nhà hàng Xuân Phong, tiếng động cơ nổ vang làm cho tất cả mọi người đều tỏ ánh mắt hâm mộ với chủ nhân chiếc xe.
Một người thanh niên ăn mặc thời thượng, cao lớn, đẹp trai từ trên xe xuống, đi tới trước mặt Vân Đóa.
Vân đại mỹ nữ, để cô đợi lâu rồi.
Người thanh niên cười nói với Vân Đóa một câu, rồi khoác vai cô ta.
Vân Đóa không kháng cự, mở miệng nói: Cậu chủ Mã, anh đừng làm như vậy, scandal đó.
Người thanh niên gọi là cậu chủ Mã cười ha hả, nói: Tôi muốn xem xem có tên tôi lên mạng, sau đó anh ta đừng hòng làm việc ở thành phố nà nữa.
Mã Thế Siêu, là con trai của ông chủ của Tập đoàn Đằng Phi nổi tiếng ở Thành phố Y, dù ở Thành phố Y như một thành phố lớn trên quốc tế, anh ta cũng coi như nhà giàu có.
Dựa vào sự ảnh hưởng của ba mình ở Thành phố Y, Mã Thế Siêu từ trước đến nay ngang tàng, căn bản không mặc kệ gặp phải chuyện gì, chỉ cần tốn chút tiền đều có thể giải quyết.
Anh ta ôm Vân Đóa đi vào bên trong Nhà hàng Xuân Phong, lúc này trong nhà hàng rất náo nhiệt, cơ bản tất cả các bàn đều đã có người ngồi.
Người phục vụ nhà hàng Xuân Phong nhìn thấy Mã Thế Siêu tiến vào, mặt biến sắc, vội xoay người chạy tới báo cho ông chủ Nhà hàng Xuân Phong.
Một lát sau, ông Siêu.
Cậu Mã, ngài quang lâm đến quán nhỏ này, thật là vinh hạnh cho chúng tôi.
Ông chủ mở miệng nói cười với Mã Thế Siêu.
Ở Thành phố Y, cơ bản ai cũng biết, Mã Thế Siêu không dễ chọc, cho nên gặp mặt đều là khách khách khí khí.
Đừng nói vinh hạnh hay không vinh hạnh, mau tìm cho tôi một bàn, tôi muốn ăn cơm.
Mã Thế Siêu không kiên nhẫn nói một câu.
Sắc mặt ông chủ sự xin lỗi, hôm nay cậu tới muộn rồi, chúng tôi đã hết chỗ, hay là cậu ngồi chỗ này chờ chút, tôi bảo nhà bếp làm cho vài món ăn, cậu mang về ăn nha?Mã Thế Siêu trừng mắt, chỉ vào một cái bàn trống cách đó không xa, mở miệng nói: Ông cho tôi là kẻ mù à? Cái bàn bên kia không phải còn trống sao? Tại sao Nhà hàng Xuân Phong các người, cố ý hả?Cậu Mã, cậu đừng hiểu lầm, bàn kia đã có người đặt rồi, hơn nữa người ta đã đặt cọc rất nhiều tiền, chắc chắn sẽ đến đây, chúng tôi nhất định phải giữ chỗ.
Ông chủ vội giải thích.
Ông đây mặc kệ đã đặt rồi hay chưa, chỗ đó không có người ngồi, tức là không có ai, hôm nay tôi ăn ở đó, xem ai dám đuổi tôi đi!Nói xong, Mã Thế Siêu dẫn Vân Đóa tới biết phải làm gì bây giờ.
Ông chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Người phục vụ mở miệng hỏi.
Có thể làm sao bây giờ, không thể đuổi anh ta đi được, trước hết cứ từ từ xem, chờ khi khách đặt bàn kia tới đây, xem có thể thương lượng được không.
Ông chủ trả lời.
Không lâu sau, một nhà ba người Lâm Thanh Diện đi tới cửa Nhà hàng Xuân Phong.
ỗi: Thưa ngài, thật ngại quá, bàn kia vốn là các ngài đặt trước, nhưng vài phút trước, đã bị cậu chủ của Tập đoàn Đằng Phi ở Thành phố Y chiếm mất, hay là chúng tôi trả lại tiền cọc, dặn nhà bếp làm vài món, các ngài mang về ăn, ngài thấy sao ạ?Lâm Thanh Diện sau khi nghe ông ta nói vậy, nhíu mày, khó chịu mở miệng nói: Cái bàn này là chúng tôi đặt trước rồi, anh ta dựa vào cái gì mà chiếm? Nếu anh ta đã muốn ăn ở đây, tại sao lại không đặt trước?Ông chủ thấy Lâm Thanh Diện tức giận, vội giải thích: Thưa ngài, hẳn các ngài là khách du lịch từ nơi khác đến, có thể không biết đến cậu chủ nhà họ Mã.
Cậu chủ nhà họ Mã là con trai cả của tổng giám đốc Tập Đoàn Đằng Phi đứng đầu Thành phố Y, mà Tập đoàn Đằng Phi ở Thành phố Y có thể nói là thế lực thâm hậu, cho nên cơ bản không có ai dám động đến cậu chủ nhà họ Mã.
Hơn nữa cậu chủ nhà họ Mã này tính tình táo bạo, căn bản là không nghe ai khuyên, nếu anh thực sự so đo với anh ta, rốt cuộc chỉ có hại, cho nên anh nghe tôi, chuyện này cho qua đi.
Ông chủ xử lý có thể nói là hết sức chu đáo, dù sao ông ta cũng là ông chủ của một nhà hàng, dù có thế nào, cũng không thể đối nghịch với cậu chủ Tập đoàn Đằng Phi, đồng thời ông ta cũng lo lắng cho Lâm Thanh Diện, người từ nơi khác tới, càng không có khả năng đấu lại Mã Thế Siêu.
Nhưng với tính cách của Lâm Thanh Diện, anh không thể im lặng nuốt cục tức này.
Hơn nữa, anh vất vả đưa vợ con đi một chuyến, là muốn ăn uống bên trong nhà hàng, nếu mang về ăn, hương vị sẽ giảm đi rất nhiều.
Còn nữa, Lâm Thanh Diện căn bản là không để vào mắt cái gọi là Tập đoàn Đằng Phi.
Loading.
.
.
Ý tốt của ông tôi xin ghi nhận trong lòng, nhưng mà cái bàn là tôi đặt trước, người khác không có quyền chiếm lấy, hôm nay tôi nhất định phải ở chỗ này ăn cơm, mặc kệ là cậu chủ nhà họ Mã hay cậu chủ nhà họ Ngưu, cũng chưa có tư cách lấy chỗ của tôi.
Lâm Thanh Diện nói một câu với ông chủ, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: Em đưa Nặc Nặc ra ngoài chờ đi, tìm chỗ nào an toàn, anh đi xử lý chuyện này.
Hứa Bích Hoài gật đầu.
Lâm Thanh Diện phi thẳng vào bên trong nhà hàng, ông chủ thấy thế, thần sắc kinh hãi, chạy nhanh theo sau, miệng còn hô: Thưa ngài, ngàn vạn lần không được, cậu chủ nhà họ Mã không phải ai cũng có thể đắc tội, tôi đây là muốn tốt cho anh!Lâm Thanh Diện không để ý tới lời nói của ông ta, sau khi vào trong nhà hàng, mở miệng hỏi: Người nào là cậu chủ nhà họ Mã?Ông chủ bất lực, nghĩ thầm, người này thật đúng là mù quáng, ông ta nói như vậy chắc chắn anh hiểu được, nhưng vẫn muốn tìm đến phiền phức.
Nhưng ông ta không thể ngăn cản được, chỉ có thể chỉ tay vào chỗ Mã Thế Siêu và Vân Đóa, ở phía bàn bên kia, nói: Ở bàn kia, chính là cậu chủ nhà họ Mã.
Lâm Thanh Diện lập tức đi tới, đứng ở bên cạnh Mã Thế Siêu, mở miệng nói: Cái bàn này là tôi đặt trước, mời hai người tránh ra, vợ và con tôi muốn ăn cơm ở đây.
Mã Thế Siêu đang tán gẫu vui vẻ với Vân Đóa, đột nhiên nghe được lời nói của Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lạnh lùng nói: Cái gì anh đặt trước? Hiện tại tôi ngồi ở đây, thì cái bàn này chính là của tôi, anh muốn ăn cơm thì cút sang một bên đi.
Lâm Thanh Diện thấy thái độ hống hách của Mã Thế Siêu, nhíu mày.
Lúc này Vân Đóa nhìn Lâm Thanh Diện, kinh ngạc, đây không phải là nhân viên vệ sinh đã giúp cô vứt rác hay sao?Một tên dọn vệ sinh nho nhỏ mà cũng dám tìm đến Mã Thế Siêu gây phiền toái, thật sự là ăn tim gấu mật báo.
Hiện tại cô ta đang muốn lôi kéo cậu chủ Mã mắc câu, cho nên đứng về phía Mã Thế Siêu.
Anh không phải là nhân viên vệ sinh của Khách sạn InterContinental sao? Tôi khuyên anh đi nhanh đi, đây chính là cậu chủ nhà họ Mã, anh hẳn rõ ràng biết anh ta là ai, nếu chọc giận cậu chủ nhà họ Mã, hậu quả anh không tưởng tượng được đâu.
Vân Đóa mở miệng nói một câu.
Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua Vân Đóa, phát hiện người này chính là cô gái sáng nay đã nhờ anh đổ rác ở khách sạn InterContinental, nhưng anh cũng không biết Vân Đóa là ai, nên cũng không để ý.
Mã Thế Siêu sau khi nghe thấy lời nói của Vân Đóa, trên mặt lộ ra vẻ cười nhạo, anh ta không ngờ người chạy tới lại là một tên dọn vệ sinh.
Dạo gần đây đúng là có nhiều chuyện mới mẻ, một tên dọn vệ sinh mà cũng đòi lấy cái bàn của anh ta.
Mã Thế Siêu trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Tôi còn tưởng anh là nhân vật lớn tôn quý nào, náo loạn nửa ngày hóa ra lại là một tên dọn vệ sinh hạ tiện, thế nào, anh chán sống rồi, vợ con anh cũng chán sống luôn hả, dám chạy đến trước mặt tôi làm loạn?Nghe lời nói của Mã Thế Siêu, sắc mặt của Lâm Thanh Diện trầm xuống, dùng giọng nói lạnh như băng đáp lại: Tôi khuyên anh nên thức thời một chút đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, không muốn lãng phí thời gian với anh ở đây.
Mã Thế Siêu nghe nói thế, bật cười ha hả, lúc sau nói với Vân Đóa: Cô nghe anh ta nói cái gì không? Anh ta thế mà lại bảo tôi phải thức thời một chút! Chẳng lẽ kẻ hạ tiện bây giờ cũng ngang ngược thế sao? Dám bảo tôi phải thức thời, chắc là chán sống rồi.
Vân Đóa không nói gì, nhìn sang Lâm Thanh Diện, đưa ra ý kiến ngu xuẩn: Anh không phải có bệnh chứ, người giống như anh, cậu chủ nhà họ Mã chỉ dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết, kêu cút đi là đã tha cho anh rồi, anh đừng không biết tốt xấu.
Chung quanh mọi người đều chú ý tới động tĩnh bên này, nhìn thấy Lâm Thanh Diện thách thức với Mã Thế Siêu, tất cả đều ngạc nhiên.
Ở Thành phố Y này, chuyện này thật hiếm có.
Nhất là sau khi Vân Đóa nói ra Lâm Thanh Diện là một nhân viên vệ sinh, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Lâm Thanh Diện.
Hiển nhiên, bọn họ đều cảm thấy Lâm Thanh Diện gây phiền phức cho Mã Thế Siêu, cũng tức là tự mình đào hố chôn.
Tôi thấy người không biết tốt xấu chính là các người đó! Vợ và con tôi đang chịu đói, tôi cho các người ba phút để rời đi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt!Lâm Thanh Diện cho hai người Mã Thế Siêu và Vân Đóa cơ hội cuối cùng.
Mã Thế Siêu thấy lời nói của Lâm Thanh Diện hoàn toàn không để anh ta vào mắt, trên mặt lộ ra vẻ nham nhiểm, lạnh lùng nói: Anh có tin nếu anh còn ở chỗ này không biết tốt xấu, ngày mai tôi sẽ cho anh không còn nhìn thấy vợ con nữa?Nói cách khác, anh không muốn vợ con anh sẽ gặp chuyện gì đúng không?Lâm Thanh Diện thấy Mã Thế Siêu dám đem vợ con anh ra uy hiếp, sự nhẫn nại đối với Mã Thế Siêu đã tới cực hạn.
Anh vươn một bàn tay ra, chộp vào cổ Mã Thế Siêu, nhấc bổng anh ta lên.
Mọi người ở trong nhà hàng đều sợ hãi hét lên, không ai nghĩ đến Lâm Thanh Diện dám động thủ với Mã Thế Siêu.
Vân Đóa lại càng sợ hãi, lập tức đứng lên, nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
Anh… anh muốn làm gì vậy? Mã Thế Siêu mặt đỏ bừng, nói chuyện không có chút sức lực.
Tôi hận nhất người dám lấy vợ con tôi ra để uy hiếp tôi, anh đã thành công chạm đến điểm mấu chốt của tôi!Vừa dứt lời, Lâm Thanh Diện lập tức tàn nhẫn đè Mã Thế Siêu xuống mặt đất, sau đó lại giáng mấy phát tát lên mặt anh ta.
Mã Thế Siêu còn muốn chống cự, Lâm Thanh Diện điểm mấy huyệt trên người anh ta, anh ta lập tức không cách nào sử dụng sức lực nữa.
Con mẹ nó để tao đứng dậy, mày dám đánh tao, tao đảm bảo sẽ không bỏ qua cho mày! Mã Thế Siêu gào lớn về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn anh ta chằm chằm, lạnh lùng nói: Còn mạnh miệng? Xem ra vẫn chưa đánh đủ.
Nói xong, anh lại giơ tay lên, một tát lại một tát đánh lên trên mặt Mã Thế Siêu.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc, ở Thành phố Y dám đánh cậu chủ Mã như vậy, Lâm Thanh Diện tuyệt đối là người duy nhất.
Hơn nữa trong mắt bọn họ, Lâm Thanh Diện làm như vậy quả thật là không muốn sống nữa rồi, cho dù bây giờ Lâm Thanh Diện được lợi, nhưng chuyện này qua đi, chắc chắn tập đoàn Đằng Phi sẽ không bỏ qua cho Lâm Thanh Diện.
Mà người bị tập đoàn Đằng Phi để mắt đến, trên cơ bản cuối cùng đều lặng yên không một tiếng động mà biến mất.
Người này thật sự lỗ mãng quá rồi, mặc dù Mã Thế Siêu đánh không lại anh ta, nhưng dựa vào bối cảnh của người ta, tùy tiện tiêu ít tiền tìm mấy vệ sĩ là có thể trừng trị anh ta rồi, thật sự là làm việc không cân nhắc hậu quả.
Mặc dù biết số phận cuối cùng của người anh em này chắc chắn sẽ rất thảm, nhưng nhìn thấy cậu chủ Mã bị đánh cũng rất khiến người ta hưng phấn, tôi nằm mơ cũng không ngờ mình có thể nhìn thấy cảnh cậu chủ Mã bị đánh thảm như vậy.
Ôi, cho dù người này muốn sảng khoái nhất thời, vậy cũng phải suy nghĩ cho vợ con mình chứ, anh ta đánh người thì trút giận rồi đấy, nhưng sau đó vợ con anh ta vẫn phải xui xẻo cùng, theo tôi thấy, anh ta đúng là không có đầu óc gì cả.
.
.
.
Vân Đóa nhìn thấy Mã Thế Siêu bị đánh, vừa sốt ruột lại vừa bất đắc dĩ, Lâm Thanh Diện lập tức nhấc Mã Thế Siêu lên khỏi mặt đất, một cô gái yếu ớt như cô ta chắc chắn không đối phó được, vì vậy chỉ có thể ở bên cạnh trơ mắt nhìn Mã Thế Siêu bị đánh.
Anh mau buông anh ta ra, chẳng lẽ anh không sợ chết thật sao? Anh ta chính là cậu cả của tập đoàn Đằng Phi đấy!Lâm Thanh Diện hoàn toàn không để ý đến Vân Đóa, tiếp tục quạt cho Mã Thế Siêu hai phát tát.
Tao cho mày thêm một cơ hội, suy nghĩ thật kỹ xem chính mình nên nói thế nào, nếu như nói sai, vậy không chỉ đơn giản là mấy phát tát thế thôi đâu.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Lúc này Mã Thế Siêu đã bị đánh sợ, anh ta vốn dĩ không có biện pháp tránh thoát khỏi bàn tay của Lâm Thanh Diện, vì vậy chỉ có thể thừa nhận sợ hãi.
Em.
.
.
em sai rồi, anh trai, cầu xin anh thả em ra, sau này em cũng không dám cướp vị trí của anh nữa, đều là em có mắt không tròng, chiếm đoạt vị trí của anh trai, cầu anh nương tay, bỏ qua cho em đi.
Lâm Thanh Diện thấy Mã Thế Siêu đã nhận sai, lúc này mới dừng tay, đứng dậy.
Nhớ kỹ những lời mày vừa nói, tao biết chắc chắn trong lòng mày vẫn còn muốn báo thù, nhưng chỉ cần mày dám báo thù, tao sẽ cho mày hiểu rõ cảm giác hối hận là như thế nào.
Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Vâng vâng vâng, em đã biết, anh trai, tha cho em đi.
Mã Thế Siêu không dám cãi lại, vội vàng trả lời.
Cút đi.
Lâm Thanh Diện nói.
Mã Thế Siêu lập tức cắn răng đứng dậy, quay người chạy ra khỏi nhà hàng.
Chờ ra đến bên ngoài nhà hàng, anh ta mới hung dữ thoáng nhìn vào trong, mắng: Con mẹ mày, chờ đó cho tao, thù này không báo, ông đây không phải là cậu cả của tập đoàn Đằng Phi!Vân Đóa nhìn thấy Mã Thế Siêu chạy rồi, chính mình cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, hơn nữa lỡ như bị người ta nhận ra cô ta là ai, chắc chắn đến lúc đó lại có chuyện phiền phức.
Cô ta không nói gì liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Mọi người xung quanh đều thổn thức, không ngờ Lâm Thanh Diện lại đánh Mã Thế Siêu chạy mất.
Sắc mặt ông chủ nhà hàng u ám đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, lên tiếng: Chàng trai, cậu vẫn nên mau đi đi, chắc chắn cậu chủ Mã sẽ không chịu để yên, không chừng anh ta sẽ lập tức dẫn người đến gây phiền phức cho cậu, cậu tiếp tục đợi ở chỗ này, nhất định sẽ chọc phải phiền toái lớn.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười, nói: Ông yên tâm, nếu như chờ lát nữa anh ta thật sự đến gây phiền phức, tất cả tổn thấc của nhà hàng các ông đều tính lên đầu tôi, tôi đến nơi này là để ăn cơm, còn chưa ăn cơm đã đi thì không được rồi.
Nói xong, Lâm Thanh Diện đi ra ngoài gọi Hứa Bích Hoài vào.
Ông chủ thấy Lâm Thanh Diện cố chấp như vậy, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể cảm thán rằng mình xui xẻo rồi.
Mọi người xung quanh cũng lộ vẻ bội phục với Lâm Thanh Diện, chọc phải phiền phức như vậy rồi mà vẫn có thể bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm, loại khí phách này, quả thật không phải người bình thường có thể có, bởi vậy bắt đầu có người nghi ngờ có phải Lâm Thanh Diện là người có bối cảnh lớn gì hay không, cho nên mới không sợ Mã Thế Siêu.
Ông chủ nhà hàng cũng nghĩ đến khả năng này, nếu Lâm Thanh Diện đã không sợ phiền phức, vậy tất nhiên ông ta cũng không thể đuổi Lâm Thanh Diện đi, lỡ như Lâm Thanh Diện cũng là nhân vật lớn, đến lúc đó đắc tội người ta, cũng không tiện bàn giao.
Lâm Thanh Diện đưa menu cho Hứa Bích Hoài xem, để cô gọi mấy món muốn ăn.
Sau khi gọi món xong, Hứa Bích Hoài liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lên tiếng: Vừa rồi ở bên ngoài em nghe bọn họ nói Mã Thế Siêu là cậu chủ của tập đoàn Đằng Phi, tập đoàn Đằng Phi có sức ảnh hưởng rất lớn ở thành phố Y, người kia chịu thiệt, chắc chắn sẽ còn quay lại gây phiền phức.
Lâm Thanh Diện cười nói: Cũng không phải lần đầu chúng ta gặp phải loại chuyện này, em cứ yên tâm ăn cơm là được, còn lại để anh giải quyết.
Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại.
Điều tra tập đoàn Đằng Phi của Thành phố Y giúp tôi xem chúng ta có quan hệ hợp tác với bọn họ hay không?Thưa thiếu chủ, tập đoàn Đằng Phi là một công ty mới lên sàn, quy mô cũng không phải rất lớn, còn không đủ trình độ hợp tác với chúng ta.
Đầu bên kia truyền đến tiếng trả lời, chính là nhân viên công tác của Quan Lĩnh.
Mới lên sàn? Lâm Thanh Diện mỉm cười: Vậy mua vào số lượng lớn cổ phần của tập đoàn Đằng Phi, khống chế giá cả cổ phiếu công ty bọn họ, chờ đến khi tôi cần, bán khống hết cổ phần của tập đoàn Đằng Phi cho tôi.
Đã hiểu!Sau khi sắp xếp xong, Lâm Thanh Diện yên tâm ăn cơm với Hứa Bích Hoài, Nặc Nặc mới hơn một tuổi, món có thể ăn vẫn còn ít, rất nhiều món cũng chỉ có thể nếm thử hương vị.
Lâm Thanh Diện cũng không lo lắng Mã Thế Siêu sẽ quay lại gây phiền phức, thực lực của anh đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong, chỉ cần cử động một ngón tay đã có thể đánh ngã một đám người bình thường, bảo vệ Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc không bị tổn thương quả thật chính là dễ như trở bàn tay.
Nhưng hai người Lâm Thanh Diện ăn cơm xong xuôi, Mã Thế Siêu cũng không tìm đến gây phiền phức, đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng sẽ không chờ anh ta, dẫn Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc về khách sạn.
Sau khi bọn họ đi được chừng năm phút, Mã Thế Siêu dẫn theo một đám người xông vào trong nhà hàng Xuân Phong, hung hăng hùng hổ, bày ra dáng vẻ muốn chém người,Tên ngu xuẩn kia ở đâu rồi, mau bảo anh ta đi ra đây cho tao! Mã Thế Siêu cắn răng nghiến lợi hô.
Ông chủ vội vàng bước đến, lên tiếng: Cậu chủ Mã, người kia đã đi rồi, anh ta không ở nơi này của chúng tôi.
Trong lòng Mã Thế Siêu thầm mắng một tiếng, vừa rồi khi anh ta gọi người, phát hiện điện thoại của mình bị Lâm Thanh Diện làm hỏng, vào cửa hàng mua một cái mới rồi mới gọi điện thoại gọi người, vì vậy làm chậm trễ không ít thời gian.
Lúc này anh ta đảo tròn con mắt, nghĩ đến Vân Đóa nói Lâm Thanh Diện là nhân viên quét dọn của khách sạn InterContinental, ánh mắt cũng híp lại, tự nhủ: Hừ, chạy trời không khỏi nắng, ông đây không tin không tìm được mày!Khách sạn InterContinental.
Dương Tư Dĩnh đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại di động, lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Vân Đóa tỏ vẻ buồn bực đi vào.
Sao nhanh vậy đã trở về rồi? Không phải cô đi ăn với cậu cả Mã sao? Tôi còn tưởng tối nay cô sẽ không trở về đấy.
Dương Tư Dĩnh tỏ vẻ kỳ lạ nhìn Vân Đóa.
Đừng nói nữa, hôm nay ở nhà hàng Xuân Phong chúng tôi gặp phải một tên ngu ngốc, tên ngu ngốc kia ra tay đánh cậu cả Mã, cậu cả Mã bị đánh xong chạy, nên tôi trở về thôi.
Vân Đóa ngồi bên cạnh Dương Tư Dĩnh, trên mặt còn mang theo vẻ tức giận.
Dương Tư Dĩnh lập tức trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: Có người dám đánh cậu cả Mã? Thật hay giả? Nơi này chính là Thành phố Y đấy, chẳng lẽ người kia không biết địa vị của cậu cả Mã tại nơi này sao?Tôi cũng đã nói thân phận của cậu cả Mã với anh ta rồi, nhưng người kia căn bản không nghe, tôi cảm thấy người kia chính là một tên óc heo, đều đã nói với anh ta rõ ràng như vậy rồi, anh ta còn nhất định muốn ra tay.
Vân Đóa vừa nghĩ đến dáng vẻ Lâm Thanh Diện không nói hai lời đã ra tay thì vô cùng tức giận.
Dương Tư Dĩnh nghe vậy cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ có người dám không nhìn đến thân phận mà ra tay đánh Mã Thế Siêu.
Bình thường loại người này không phải đầu óc có vấn đề thì chính là có bối cảnh còn kinh khủng hơn Mã Thế Siêu.
Trải qua sự việc lần đó của Lâm Thanh Diện, Dương Tư Dĩnh không dám xem nhẹ bất kỳ kẻ nào, vì vậy mới nảy ra suy nghĩ như vậy.
Người kia dám đối xử với cậu cả Mã như vậy, chẳng lẽ là người có bối cảnh lớn gì? Dương Tư Dĩnh nhắc nhở Vân Đóa.
Vân Đóa lập tức phản bác: Có bối cảnh lớn gì chứ, người kia chính là nhân viên quét dọn của khách sạn InterContinental, rác sáng nay cũng là anh ta vứt đi cho tôi.
Thì ra chỉ là một tên nhân viên quét dọn, vậy anh ta làm như vậy, thật sự là tự tìm đường chết rồi.
Dương Tư Dĩnh như có điều suy nghĩ nói.
Thật sự tức chết tôi rồi, khó khăn lắm mới hẹn được cậu cả Mã cùng đi ăn một bữa cơm, kết quả bị một tên nhân viên quét dọn não tàn làm hỏng, nếu cho tôi gặp lại anh ta, nhất định sẽ không tha cho anh ta! Vân Đóa hung hăng nói.
Cô ta vừa nói xong, điện thoại di động đã vang lên, là Mã Thế Siêu gọi đến.
Sau khi nhận điện thoại, Vân Đóa nghiêm túc nghe Mã Thế Siêu nói, sau đó trả lời: Được, em biết rồi, bây giờ em đi tìm người giúp anh, chờ em tìm được sẽ thông báo cho anh.
Nói xong, Vân Đóa cúp điện thoại.
Là cậu cả Mã? Dương Tư Dĩnh hỏi.
Vân Đóa gật đầu nói: Anh ta nói anh ta đến nhà hàng Xuân Phong tìm tên nhân viên quét dọn kia báo thù, kết quả nhân viên quét dọn kia đã đi rồi, vì vậy bảo tôi ở bên này giúp đỡ tìm tên nhân viên quét dọn kia.
Mặc dù tập đoàn Đằng Phi có bối cảnh vững chắc ở thành phố Y, nhưng khách sạn InterContinental có gia tộc đỉnh cấp thế giới là nhà họ Tô đầu tư cổ phần, vì vậy không sợ tập đoàn Đằng Phi, coi như là Mã Thế Siêu cũng không dám mang người đến khách sạn InterContinental gây chuyện, chỉ có thể bảo Vân Đóa giúp đỡ tìm kiếm tung tích của Lâm Thanh Diện trước đã.
Vậy tôi đi cùng với cô, nhìn xem dáng vẻ nhân viên quét dọn kia như thế nào, vậy mà cũng dám to gan lớn mật đánh cậu cả Mã.
Dương Tư Dĩnh mỉm cười đứng dậy.
Vân Đóa cũng không nói gì, hai người cùng ra khỏi phòng, đi tìm giám đốc.
Đại sảnh của khách sạn InterContinental.
Hai người Vân Đóa và Dương Tư Dĩnh đứng ở trước mặt giám đốc, nói một lượt chuyện đã xảy ra.
Đương nhiên, cô ta cũng không nói là Mã Thế Siêu chiếm vị trí tốt người ta đã đặt trước nên mới xảy ra chuyện như vậy, cô ta chỉ nói khách sạn InterContinental có một nhân viên quét dọn kiêu căng phách lối, đánh Mã Thế Siêu.
Chuyện chính là như vậy, hi vọng giám đốc có thể tìm giúp tên nhân viên quét dọn ngông cuồng này, đồng thời có một số trừng phạt với anh ta, nếu giữ người này trong khách sạn, sớm muộn gì cũng mang lại phiền phức cho khách sạn của các ông.
Chắc chắn giám đốc biết rõ địa vị của tập đoàn Đằng Phi tại thành phố Y, việc này chắc hẳn cũng không cần tôi nói.
Vân Đóa nhìn chằm chằm giám đốc nói.
Sau khi nghe xong giám đốc cũng nhíu mày, chưa bao giờ nghĩ đến nhân viên quét dọn ở nơi này của bọn họ sẽ ngông cuồng như vậy, dựa theo hiểu biết của ông ta, nơi này của bọn họ không có người như vậy mới đúng.
Cô biết mặt mũi của nhân viên quét dọn kia không? Giám đốc hỏi.
Vân Đóa lập tức gật đầu, nói: Sáng nay anh ta còn vứt rác cho tôi, chỉ cần anh ta đứng trước mặt tôi, chắc chắn tôi có thể nhận ra anh ta.
Vậy được, tôi gọi toàn bộ nhân viên quét dọn ra đây, cô nhìn xem là người nào.
Giám đốc lên tiếng.
Ngay lúc này, một nhà ba người Lâm Thanh Diện từ bên ngoài đi vào.
Vân Đóa quay đầu nhìn, ánh mắt lập tức tập trung lên người Lâm Thanh Diện.
Dương Tư Dĩnh cũng chú ý đến Lâm Thanh Diện, cả người lập tức ngây ra tại chỗ.
Đây không phải Lâm Thanh Diện sao!Sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ là đi du lịch?Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Thanh Diện này, Dương Tư Dĩnh lập tức căng thẳng, vị này chính là người mà Thẩm Tuấn Văn cũng phải cung kính, chuyện lần trước đã để lại bóng ma tâm lý cho cô ta rồi.
Không cần đi gọi, tôi đã nhìn thấy người kia rồi, chính là anh ta!Vân Đóa ngăn giám đốc muốn đi tập hợp nhân viên quét dọn lại, đưa tay chỉ về phía Lâm Thanh Diện đang đi đến.
Giám đốc lập tức dừng lại, quay đầu thoáng nhìn về phía Lâm Thanh Diện, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Dương Tư Dĩnh đứng bên cạnh Vân Đóa cũng hồi hộp không thôi, không ngờ nhân viên quét dọn cô ta nói lại là Lâm Thanh Diện!Thảo nào Mã Thế Siêu lại bị đánh, sao Lâm Thanh Diện có thể là một nhân viên quét dọn nho nhỏ chứ, anh ta chính là người có thân phận lớn đấy!Giám đốc cũng tỏ vẻ nghiêm túc nhìn về phía Vân Đóa, lên tiếng: Thưa cô, xin cô đừng tùy tiện nói đùa, bêu xấu người khác không phải là đức tính tốt.
Vân Đóa nghi ngờ liếc nhìn giám đốc, cất lời: Ai bêu xấu anh ta chứ, tôi chính là tận mắt nhìn thấy tên chết tiệt này đánh cậu cả Mã, giám đốc, ông không thể bởi vì anh ta là nhân viên quét dọn ở nơi này của các ông mà thiên vị anh ta.
Dương Tư Dĩnh bên cạnh vội vàng kéo áo Vân Đóa, nhỏ giọng nói: Vân Đóa, cô đừng nói như vậy, tôi cảm thấy chắc chắn chuyện này là hiểu lầm, hay là cô đừng giúp cậu cả Mã nữa, bảo tự anh ta đến giải quyết đi.
Vân Đóa cảm thấy kỳ lạ, hỏi: Sao cô cũng nói giúp tên nhân viên quét dọn tồi tệ kia?Dương Tư Dĩnh nhất thời nóng nảy, lên tiếng: Mặc dù tôi không biết thân phận của anh ta là gì, nhưng tôi có thể khẳng định, anh ta tuyệt đối không phải nhân viên quét dọn.
Lúc này một nhà ba người Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt bọn họ, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Dương Tư Dĩnh ở chỗ này, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Dương Tư Dĩnh vội vàng cúi đầu, căn bản không dám đối mặt với Lâm Thanh Diện.
Vân Đóa cũng không hiểu lời của Dương Tư Dĩnh, thấy Lâm Thanh Diện đi đến, hùng hổ quát Lâm Thanh Diện: Cái đồ nhân viên quét dọn tồi tệ nhà anh, có biết bây giờ cậu cả Mã đang tìm anh hay không, anh mau thành thật đi theo tôi đến xin lỗi cậu cả Mã, nếu không vợ con anh sẽ gặp phải xui xẻo.
Lâm Thanh Diện còn chưa lên tiếng, giám đốc bên cạnh đã xù lông.
Ông đi thẳng đến trước mặt Vân Đóa, tỏ vẻ lạnh lùng nhìn cô ta, lên tiếng: Mong cô hãy tôn trọng một chút, ngài Lâm chính là vị khách tôn quý nhất của khách sạn InterContinental chúng tôi, cô xỉ nhục anh ta như vậy, chúng tôi có quyền đuổi cô ra khỏi nơi này! Vân Đóa nghe thấy giám đốc nói vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
Vị khách cao quý nhất? Anh ta không phải nhân viên quét dọn sao? Buổi sáng hôm nay anh ta còn vứt rác cho tôi.
Vân Đóa lẩm bẩm.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời bọn họ nói, trong lòng cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, cười nói: Đúng là tôi vứt rác giúp cô, nhưng đó cũng chỉ là tiện tay mà thôi, tôi chưa từng nói mình là nhân viên quét dọn.
Nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, Vân Đóa lập tức trợn tròn mắt, không ngờ anh ta lại không phải là nhân viên quét dọn.
Lại kết hợp với lời của giám đốc, dường như thân phận của Lâm Thanh Diện không đơn giản như cô ta nghĩ.
Lúc này Dương Tư Dĩnh lại nhỏ giọng nói bên tai cô ta một câu: Cô còn nhớ Lâm Thanh Diện tôi gặp phải ở nước Sa mà tôi từng kể với cô không? Chính là anh ta!Vân Đóa khiếp sợ, Dương Tư Dĩnh đã nói tỉ mỉ về Lâm Thanh Diện này với cô ta, đây chính là sự tồn tại mà đạo diễn lớn như Thẩm Tuấn Văn cũng không dám trêu chọc, thân phận bối cảnh đều không tầm thường.
Cho đến bây giờ cô ta mới ý thức được, sở dĩ Lâm Thanh Diện dám ra tay với Mã Thế Siêu, là bởi vì bản thân có thân phận không tầm thường.
Lúc này đột nhiên trong đầu cô ta nghĩ đến một loại khả năng, sau đó vội vàng nhìn giám đốc, hỏi: Giám đốc, nhân vật thần bí sáng nay vào khách sạn của các ông ở, chẳng lẽ chính là anh ta?Giám đốc gật đầu với Vân Đóa, nói: Không sai, ngài Lâm chính là người ban sáng vào ở kia, chúng tôi từ chối minh tinh vào ở, cũng là bởi vì anh ta.
Sắc mặt Vân Đóa lập tức tái nhợt, nghĩ lại trước đó chính mình còn ảo tưởng muốn đi làm quen nhân vật lớn này, có lẽ còn có thể có cơ hội gả vào gia đình giàu sang quyền thế.
Nhưng dù thế nào cô ta cũng không ngờ, người hôm nay bị cô ta nhận thành nhân viên quét dọn lại là nhân vật lớn kia.
Người này chính là khách quý mà ngay cả đạo diễn lớn như Thẩm Tuấn Văn cũng phải cung kính, bây giờ khách sạn InterContinental lại vì anh ta mà không tiếc đắc tội với tất cả khách khứa minh tinh, rốt cuộc thân phận của Lâm Thanh Diện khủng bố đến mức nào, cô ta vốn không thể tưởng tượng ra được.
Cô ta biết thế lực của khách sạn InterContinental, thật ra không kém gì tập đoàn Đằng Phi, cho dù cô ta muốn nịnh bợ Mã Thế Siêu, cũng không thể chắc chắn ai là người thắng cuối cùng.
Hơn nữa một khi Mã Thế Siêu không làm gì được Lâm Thanh Diện, cô ta không chỉ không nịnh bợ được Mã Thế Siêu, mà còn đắc tội với Lâm Thanh Diện.
Chuyện này đối với cô ta chính là lợi bất cập hại.
Hoặc là nói, cô ta đã đắc tội với Lâm Thanh Diện rồi, vừa rồi ở nhà hàng Xuân Phong, cô ta đã giúp Mã Thế Siêu mắng Lâm Thanh Diện.
Vì vậy đầu óc cô ta vội vàng xoay chuyển, nghĩ xem phải làm thế nào cứu vãn lại ảnh hưởng mà cô ta gây ra trong chuyện này.
Lâm Thanh Diện thoáng nhìn Vân Đóa, lên tiếng: Sao vậy, cô muốn giúp cậu cả Mã kia đối phó với tôi sao?Vân Đóa vội vàng lắc đầu, nói: Ngài.
.
.
ngài Lâm, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý này, trước đó là tôi quá ngu ngốc, tôi cũng không quen thân với Mã Thế Siêu, là hôm qua anh ta hẹn tôi ăn cơm mà thôi.
Nếu tôi sớm biết thân phận của ngài Lâm, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không nói ngài giúp anh ta.
Chuyện lúc trước là lỗi của tôi, tôi bằng lòng chấp nhận trừng phạt, ngài Lâm, cầu xin anh nương tay, cho tôi một con đường sống.
Thấy Vân Đóa cầu xin tha thứ, Lâm Thanh Diện cũng hừ lạnh một tiếng, nói: Bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi, sớm biết vậy thì cần gì làm chứ?Vân Đóa thấy thái độ Lâm Thanh Diện cũng không tốt lắm, trong lòng thấp thỏm không yên, nếu Lâm Thanh Diện khăng khăng muốn trừng phạt cô ta, vậy thật sự xong rồi.
Ngài Lâm, cần tôi xử lý chuyện này giúp ngài không? Giám đốc hỏi Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn giám đốc, lên tiếng: Đuổi cô ta ra khỏi khách sạn đi, sau này đừng để cô ta quấy rầy tôi nữa là được rồi.
Vâng, ngài Lâm.
Giám đốc trả lời.
Vân Đóa nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu như chỉ đuổi cô ta ra khỏi khách sạn, vậy cũng không coi là chuyện lớn gì.
Người có thân phận giống như Lâm Thanh Diện này, tùy tiện sử dụng chút sức mạnh cũng có thể khiến sự nghiệp diễn xuất của cô ta kết thúc, Lâm Thanh Diện không làm khó cô ta đến cùng đã là tốt lắm rồi.
Ngay trước mặt con gái tôi, tôi không muốn làm khó cô đến cùng, nhưng tôi muốn nhắc nhở cô, sau này tốt nhất khách khí với người khác một chút, cũng đừng ở cùng với loại người như cậu cả Mã kia, nếu không sớm muộn gì cô cũng phải hối hận.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Tôi hiểu rồi ngài Lâm, Vân Đóa cảm hơn ngài Lâm khoan dung độ lượng, sau này tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, tôi lập tức dọn ra khỏi nơi này, về sau chắc chắn không đến trước mặt ngài Lâm làm ngài chướng mắt nữa.
Vân Đóa vội vàng cảm ơn.
Lâm Thanh Diện lại đưa mắt nhìn Dương Tư Dĩnh, hỏi: Cô thì sao? Là bởi vì chuyện lần trước nên đến tìm tôi báo thù?Dương Tư Dĩnh vội vàng lắc đầu: Ngài Lâm, chuyện lần trước vốn chính là lỗi của tôi, sao tôi lại dám tìm ngài Lâm báo thù chứ, tôi chỉ là trùng hợp ở cùng một chỗ với Vân Đóa thôi.
Lâm Thanh Diện nghe vậy, cũng không đáp lại cô ta, sau đó nói với giám đốc: Nếu như cậu cả Mã kia đến tìm tôi, ông lập tức báo cho tôi biết, tôi đã cảnh cáo anh ta rồi, nếu như bản thân anh ta không nhớ rõ, vậy tôi cũng không cần phải khách khí.
Vâng!Lâm Thanh Diện không nói nhiều nữa, sau khi nói xong, dẫn Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc đi lên phòng.
Sau khi Lâm Thanh Diện rời đi, hai người Vân Đóa và Dương Tư Dĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Khí thế của Lâm Thanh Diện thật sự quá mạnh mẽ, ép người ta không thể thở nổi.
Dương Tư Dĩnh lại càng chán nản, cô ta thầm nghĩ bản thân cũng thật xui xẻo, vậy mà gặp phải Lâm Thanh Diện ở đây, hơn nữa còn đúng lúc Vân Đóa chọc phải Lâm Thanh Diện chứ.
Xem ra hôm nay cô ta đúng là mọi việc không thuận lợi, cô ta đã bắt đầu cân nhắc ở ẩn một khoảng thời gian rồi.
Nêu như sớm biết người mà cô nói là Lâm Thanh Diện, chắc chắn tôi sẽ không để cô dính vào chuyện này.
Trên mặt Dương Tư Dĩnh tràn đầy bất đắc dĩ nói.
Vân Đóa cười khổ, trả lời: Trước lúc này, sao chúng ta có thể biết thân phận của anh ta chứ, cuối cùng vẫn là chúng ta quá ngu, nếu không sao lại chọc phải loại chuyện này.
Dương Tư Dĩnh gật đầu.
Giám đốc liếc nhìn hai người bọn họ, cất lời: Chuyện của ngài Lâm, vẫn mong hai người các cô kín miệng một chút, hi vọng đừng để lộ cái gì với tên họ Mã kia, nếu không, các cô cứ đợi lửa giận của ngài Lâm đi.
Chúng tôi hiểu rõ, chúng tôi sẽ dọn ra ngoài, tuyệt đối sẽ không để lộ bất kỳ chuyện gì liên quan đến ngài Lâm với người khác.
Vân Đóa vội nói.
Giám đốc ừ một tiếng, quay người rời đi.
Dương Tư Dĩnh tỏ vẻ bất đắc dĩ, không ngờ cô ta vất vả dựa vào Vân Đóa tiến vào khách sạn InterContinental, vậy mà bây giờ Vân Đóa cũng bị đuổi ra ngoài, vận may thật sự kém quá rồi.
Xem ra sau này phải làm nhiều chuyện tốt, nếu không sẽ thật sự gặp phải báo ứng.
Dương Tư Dĩnh lẩm bẩm.
Lúc này Vân Đóa nhận được điện thoại của Mã Thế Siêu.
Vân Đóa, tìm được tên nhân viên quét dọn ngu xuẩn kia chưa?Sắc mặt Vân Đóa lập tức sầm lại, nói: Mã Thế Siêu, em khuyên anh đừng tìm người kia nữa, anh ta không phải nhân viên quét dọn, anh căn bản không thể tưởng tượng ra nổi thân phận của anh ta đâu, còn tiếp tục nữa, xui xẻo sẽ chỉ là bản thân anh.
Nói xong, Vân Đóa cúp điện thoại.
Lúc này, Mã Thế Siêu đang dẫn theo người, đứng đợi ở khách sạn InterContinental.
cách đó không xa.
Trừ khi Vân Đóa nói rằng đã tìm được tên nhân viên dọn phòng đó, nếu không, hôm nay, anh ta sẽ canh chừng ở đây cả ngày.
Cho dù, Mã Thế Siêu không có cách nào dẫn người xông thẳng vào khách sạn InterContinental tìm nhân viên dọn phòng đó thì đợi đến lúc tan làm, Mã Thế Siêu sẽ dẫn người đến chặn đường người nhân viên dọn phòng đó, để anh ta được nếm mùi lợi hại của mình.
Nhưng điều khiến Mã Thế Siêu không thể ngờ lại là, khi anh ta gọi điện cho Vân Đóa để hỏi về tình hình bên đó, Vân Đóa lại lạnh lùng nói một câu vô cùng mơ hồ, sau khi nói xong thì cúp điện thoại.
Điều này khiến Mã Thế Siêu hơi khó chịu.
Anh ta lại gọi điện thoại cho Vân Đóa mấy lần nữa, nhưng cho dù anh ta gọi nhiều như thế nào, thì vẫn không thể kết nối được với điện thoại của Vân Đóa.
Mẹ kiếp, đúng là con điếm thối! Lại dám cho số của mình vào danh sách đen! Mã Thế Siêu lập tức chửi thề một tiếng.
Đáng chết! Cũng không biết cô ta đụng phải cái gì rồi, lại bảo mình đừng chọc vào tên dọn phòng ngu ngốc đó.
Ở thành phố Y này, chẳng nhẽ còn có người Mã Thế Siêu mình không thể đắc tội được sao?Nực cười thật mà!Cứ đợi đó cho tao! Hôm nay coi như tao tha cho mày một mạng, sau này nếu gặp lại mày, tao nhất định sẽ đánh gãy chân mày!Lẩm bẩm vài câu, sau đó Mã Thế Siêu chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta lại đổ chuông.
Anh ta cho rằng là Vân Đóa gọi đến, nhưng khi cầm lên xem, hóa ra người gọi đến lại là ba mình – Mã Vạn Quốc.
Alo, ba, sao thế? Mã Thế Siêu lên tiếng hỏi một câu.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng kích động của Mã Vạn Quốc.
Con trai, ba muốn thông báo cho con một tin tốt.
Ban nãy, một nhân vật rất máu mặt đã mua lại số lượng lớn cổ phiếu của Tập đoàn Đằng Phi chúng ta.
Ba đã dự tính cả rồi, ngày mai giá cổ phiếu của tập đoàn chúng ta chắc chắn sẽ tăng cao.
Khi nghe thấy lời này của Mã Vạn Quốc, trên mặt Mã Thế Siêu cũng lộ ra tia kích động, anh ta lập tức hỏi ông ta: Ba, thế chẳng phải là, địa vị của tập đoàn Đằng Phi sau này sẽ càng vững chắc hơn ở Thành phố Y ư?Đó là đương nhiên.
Hơn nữa, nếu nhân vật máu mặt đó vẫn tiếp tục đầu tư vào chúng ta, chưa biết chừng tập đoàn Đằng Phi của chúng ta sẽ có cơ hội bước chân vào hàng ngũ các doanh nghiệp lớn mạnh trên thế giới đó.
Mã Vạn Quốc không giấu được tia đắc ý trong giọng nói.
Nhân vật máu mặt đó là người như thế nào vậy ba? Vì sao anh ta lại đột nhiên mua nhiều cổ phiếu của tập đoàn Đằng Phi chúng ta như vậy? Mã Thế Siêu lên tiếng, hỏi một câu.
Trước mắt, ba vẫn không biết nhân vật máu mặt đó là ai, nhưng anh ta đã mua lại cổ phiếu của tập đoàn chúng ta, chắc chắn là vì đã nhìn trúng tiềm năng của tập đoàn Đằng Phi.
Ba đã cho người đi điều tra thân phận của nhân vật máu mặt đó rồi.
Có lẽ chúng ta sẽ sớm liên lạc được với anh ta thôi.
Ba cũng đã tính toán xong cả rồi, ba ngày sau sẽ mời anh ta ăn một bữa cơm, để chúng ta gặp mặt làm quen, chắc hẳn anh ta sẽ không từ chối đâu.
Đến lúc đó, con hãy trở về sớm hơn đi, nếu không bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau muốn có lại cũng khó.
Mã Thế Siêu nghe thấy Mã Vạn Quốc nói vậy thì lập tức mỉm cười, nói: Ba yên tâm đi, đến lúc đó, con nhất định sẽ đến đúng giờ.
Hai người nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó cúp điện thoại.
Trên mặt Mã Thế Siêu lộ ra biểu cảm vênh vênh váo váo, lẩm bẩm một câu: Tập đoàn Đằng Phi rất nhanh sẽ tiến xa hơn.
Khi đó ở Thành phố Y này sẽ không ai đủ tư cách đụng vào mình nữa.
Tốt nhất đừng để tao gặp lại mày tên nhân viên ngu ngốc đã đánh tao, nếu không đến lúc đó, tao nhất định sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao!…Sáng hôm sau, Lâm Thanh Diện đang chơi đùa với Nặc Nặc trong phòng.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Anh giao Nặc Nặc lại cho Hứa Bích Hoài, sau đó đi đến nghe điện thoại.
Người gọi điện thoại đến là nhân viên công tác của Quan Lĩnh.
Nhân viên nói rằng, người của tập đoàn Đằng Phi muốn mời Lâm Thanh Diện ăn một bữa cơm, nên gọi điện hỏi ý kiến của anh.
Lâm Thanh Diện không ngờ người của tập đoàn Đằng Phi lại muốn mời mình ăn cơm, đoán chừng là cho rằng, anh mua lại số lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn họ là vì muốn đầu tư.
Nghĩ đến chuyện của Mã Thế Siêu còn chưa giải quyết xong, gia đình này đúng là hoàn toàn không coi lời nói của anh ra gì mà! Anh đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tập đoàn Đằng Phong này.
Cho nên, Lâm Thanh Diện bèn bảo nhân viên công tác của Quan Lĩnh chuyển lời giúp anh, nói rằng anh đồng ý lời mời của tập đoàn Đằng Phi, và đến lúc đó, anh nhất định sẽ đến.
Đợi đến ngày đó, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ để Mã Thế Siêu biết rõ một đạo lý: Không nhớ kỹ, thì chắc chắn phải trả một cái giá thật đắt.
Vừa cúp điện thoại xong, điện thoại lại nhận được một tin nhắn do Tổng Bộ Chúng Thần điện gửi đến.
Sau khi nhận được tin nhắn này, Lâm Thanh Diện không khỏi cau mày.
Bên trên nói rằng, kẻ xếp thứ hai trong bảng treo thưởng của Chúng Thần Điện Vân Tử Họa, gần đây hay thấy lảng vảng ở Thành phố Y.
Trước mắt, anh ta có ý đồ gì thì vẫn chưa thể biết được.
Mà Từ Thần ở Đảo Quốc xa xôi vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung với Vân Tử Họa.
Sau khi biết được tung tích của Vân Tử Họa, Từ Thần đã lập tức đến Thẩm Thị.
Tin này là Quý Trường Thanh đặc biệt bảo người gửi đến cho Lâm Thanh Diện.
Ông ta biết khoảng thời gian này Lâm Thanh Diện vẫn luôn ở Thành phố Y, cho nên mới bảo Lâm Thanh Diện giúp đỡ, để ý đến chuyện này.
Nếu có cơ hội, thì hợp tác với Từ Thần, thủ tiêu Vân Tử Họa.
Vân Tử Họa được xếp ở vị trí thứ hai trên bảng treo thưởng, điều đó chứng tỏ, thực lực của hắn ta không hề tầm thường.
Hơn nữa, nghe đồn, Vân Tử Họa thật ra là người cùng thời đại với Từ Thần và Quý Trường Thanh, nhưng vẻ ngoài của hắn ta vẫn duy trì ở dáng vẻ hơn hai mươi tuổi.
Quan trọng nhất là, tên Vân Tử Họa này tương đối yêu cái đẹp, hắn ta còn chăm sóc da tốt hơn nhiều so với một số cô gái hơn hai mươi tuổi.
Không ai biết, rốt cuộc hắn ta đã làm cách nào để có được vẻ ngoài như vậy.
Ban đầu, sau khi Lâm Thanh Diện nhìn thấy tin về tên Vân Tử Họa này, trong lòng anh lập tức nảy sinh cảm giác không cách nào chấp nhận được.
Vừa nghĩ đến một người đã hơn một trăm tuổi, nhưng bề ngoài lại trông giống như mới hơn hai mươi tuổi.
Hơn nữa, một người vô cùng đỏm dáng, õng ẹo xuất hiện trước mắt mình, điều này khiến anh không khỏi rùng mình, da gà da vịt nổi khắp người.
Không ngờ tên Vân Tử Họa này lại chạy đến Thành phố Y, điều này khiến Lâm Thanh Diện hơi lo lắng.
Dù sao, một lão yêu quái sống hơn trăm tuổi đột nhiên xuất hiện trong xã hội, lại còn biết dùng vài thủ đoạn khác người, điều này đương nhiên sẽ gây ra những thiệt hại không thể nào lường trước được.
Mà hiện giờ, Lâm Thanh Diện đã là Điện chủ của Chúng Thần điện, do đó anh đương nhiên phải có trách nhiệm ngăn ngừa nguy cơ này xuất hiện.
Trong tin nhắn nhận được, có quỹ đạo hành tung của Vân Tử Họa.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào những quỹ đạo đó một lúc, suy đoán nơi mà Vân Tử Họa có khả năng sẽ xuất hiện.
Anh nghiêng đầu nhìn Hứa Bích Hoài, bởi vì Nặc Nặc cần nghỉ ngơi, nên hôm nay họ không có kế hoạch gì cả.
Hiện giờ, xuất hiện tình huống này, Lâm Thanh Diện muốn để Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc đến ở trong khách sạn.
Còn mình thì đi ra ngoài tìm kiếm thử xem có phát hiện ra dấu vết của Vân Tử Họa không.
Sau khi giải thích cho Hứa Bích Hoài nghe, Lâm Thanh Diện bèn một thân một mình đi ra khỏi khách sạn.
Quỹ đạo hành tung của Vân Tử Họa không trùng khớp với vị trí của khách sạn InterContinental, vì thế Lâm Thanh Diện cũng không cần lo lắng Vân Tử Họa sẽ tìm đến khách sạn InterContinental, dù sao anh và Vân Tử Họa căn bản cũng không quen biết nhau.
Đi đến đường bên ngoài, Lâm Thanh Diện bắt một chiếc xe, rồi đi về phía khu vực trong thành khác.
Suy đoán từ những thông tin đã biết, mấy ngày nay, Vân Tử Họa đều xuất hiện ở cùng một quán Bar, cho nên Lâm Thanh Diện định đến quán Bar đó thăm dò tình hình trước.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License