Rể quý trời cho
Chapter
0079
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời người kia nói, lông mày lập tức nhướng lên, nghĩ thầm ‘thật sự là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến ngay’.
Cho ông ta vào đi.
Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Người kia gật đầu, nhanh chóng bước ra gọi người đang chờ bên ngoài đi vào.
Không lâu sau, Vương Thủ Hạc dẫn một cô bé từ bên ngoài đi vào, Vương Thủ Hạc bày ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đã nếm trải những thăng trầm của cuộc sống, cô bé thì trên mặt tràn đầy tinh ranh, trong đôi mắt còn mang theo vẻ ngây thơ.
Hai người đi cùng nhau, mặc dù có hơi không hài hòa, nhưng vẫn rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Người đi theo bên cạnh Vương Thủ Hạc không phải ai khác, mà chính là Vương Hân Dao, cháu gái mới mười sáu tuổi của Vương Thủ Hạc.
Sau khi hai người đi vào trong phòng khách, ánh mắt lập tức rơi lên trên người Lâm Thanh Diện ngồi ở vị trí chính giữa căn phòng.
Vương Thủ Hạc nhìn dáng vẻ của Lâm Thanh Diện, cảm nhận được khí thế trên người anh, trong lòng lập tức cảm khái, xem ra Lâm Thanh Diện này quả nhiên giống như trong lời đồn, trẻ tuổi như vậy, cũng đã là cao thủ Tông Sư mà vô số người tha thiết mơ ước.
Vương Thủ Hạc cảm nhận được một tia nguy hiểm như có như không trên người Lâm Thanh Diện, cho dù là chủ của mấy thế gia khác cũng chưa từng khiến ông ta sinh ra loại cảm giác này, xem ra hai anh em La Cương La Liệt chết trên tay Lâm Thanh Diện quả thật không phải là chuyện trùng hợp.
Lâm gia chủ quả nhiên là người đẹp trai phóng khoáng, tuổi trẻ tài cao, hôm nay gặp mặt, quả thật giống như trong lời đồn, khí thế trên người cậu rất mạnh mẽ, lão phu cũng tự thấy mặc cảm.
Vương Thủ Hạc lên tiếng.
Vương Hân Dao ở bên cạnh nghe thấy lời của ông nội, lập tức phản bác: Ông nội, ông già rồi nên hồ đồ phải không, người này đẹp trai phóng khoáng chỗ nào chứ, anh ta cách đẹp trai phóng khoáng còn xa lắm.
Hân Dao, không được vô lễ.
Vương Thủ Hạc quay đầu nhìn Vương Hân Dao, nói.
Rõ ràng Vương Hân Dao không phục, trả lời: Con nói không đúng sao, bề ngoài của anh ta như vậy, còn kém đẹp trai phóng khoáng xa lắm.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy cô gái này bình luận về dáng vẻ của mình một cách nghiêm túc như vậy, nhất thời cạn lời, cảm giác như Vương Thủ Hạc cố ý dẫn cô ta đến để sỉ nhục mình.
Nếu như các ông đến là để nhìn bề ngoài của tôi thế nào, tôi cảm thấy các ông cứ tìm trên mạng là được rồi, không cần phải đặc biệt đi một chuyến.
Lâm Thanh Diện nói.
Vương Hân Dao lập tức nhếch miệng với Lâm Thanh Diện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn còn mang theo vẻ khinh thường.
Vương Thủ Hạc áy náy cười với Lâm Thanh Diện, nói: Cháu gái của tôi từ nhỏ đã bị làm hư, khiến cho Lâm gia chủ chê cười rồi.
Tôi cũng không nói nhảm nữa, lần này tôi đến gặp Lâm gia chủ, thật ra là để mời Lâm gia chủ đến tham gia Đại hội võ đạo.
Tin rằng Lâm gia chủ cũng có một số hiểu biết về Đại hội võ đạo lần này, giống như hội họp võ đạo vậy, thiếu mất bóng dáng của Lâm gia chủ, cũng có phần đáng tiếc.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời Vương Thủ Hạc nói, trên mặt lập tức lộ ra kinh bỉ, lên tiếng: Trên quảng cáo các ông đâu có nói như vậy, tôi cũng không cảm thấy những người có thể tùy tiện dùng việc hạ thấp người khác để hấp dẫn ánh nhìn của người ta sẽ tổ chức được đại hội lớn gì.
Anh không hề khách khí với Vương Thủ Hạc, nếu tất cả mọi người đã hiểu rõ được mục đích của đối phương, vậy không cần phải dối trá nữa.
Vương Thủ Hạc cũng không tức giận, chỉ mỉm cười, cất lời: Chuyện quảng cáo là do chúng tôi làm không tốt, nhưng mà tin tưởng bằng thực lực của Lâm gia chủ thì sẽ không để ý đến chút ít bôi nhọ như vậy, Lâm gia chủ chỉ cần đến Đại hội võ đạo thể hiện bản lĩnh của mình, vậy là có thể dễ dàng hóa giải chút ít tin tức tiêu cực ấy rồi.
Nói xong, Vương Thủ Hạc lấy một tấm thiệp mời ở trong người mình ra.
Đây là thiệp mời Đại hội võ đạo, hi vọng lúc đó Lâm gia chủ nể mặt tham gia, để giới võ đạo nước C đều được chứng kiến lợi hại của Lâm gia chủ.
Nội kình xoay chuyển trên đầu ngón tay Vương Thủ Hạc, sau đó khẽ dùng sức, trực tiếp bắn tấm thiệp mời kia về phía Lâm Thanh Diện.
Cao thủ Tông Sư cảnh, là đã có bản lĩnh phi lá giết người, so với lá cây, tấm thiệp mời còn cứng rắn hơn, được Vương Thủ Hạc bắn ra như thế này, trong nháy mắt trở thành một vũ khí giết người, nhanh chóng bay về phía Lâm Thanh Diện.
Mọi người trong phòng khách thấy vậy thì đều giật mình, bọn họ chỉ cảm thấy một luồng khí thế mạnh mẽ xuất hiện, ngay sau đó, thiệp mời kia đã bay đến trước mặt Lâm Thanh Diện.
Sắc mặt Lâm Thanh Diện vẫn bình tĩnh, trong nháy mắt thiệp mời bay đến trước mặt mình, nhẹ nhàng nhấc tay, hai ngón tay kia kẹp lấy tấm thiệp mời, nội kình trên đó cũng lập tức tiêu tan, không mảy may nhìn ra thiệp mời này đã từng mang theo uy lực có thể giết người.
Vương Thủ Hạc nhìn thấy Lâm Thanh Diện hóa giải một lần tấn công của ông ta nhẹ nhàng như vậy, hai mắt cũng nheo lại, dường như thực lực của Lâm Thanh Diện còn lợi hại ông ta tưởng tượng.
Thật ngại quá, tôi cũng không định nhận lời mời của các ông, vì vậy vẫn mong mang tấm thiệp mời này về đi.
Lâm Thanh Diện nói một câu, sau đó hai ngón tay kẹp thiệp mời kia khe khẽ vung lên, ném thiệp mời trở về.
Tốc độ kia còn nhanh hơn gấp đôi so với Vương Thủ Hạc ném đến vừa rồi, tất cả mọi người chỉ thấy trước mặt mình xẹt qua một cái, ngay sau đó, cơ thể Vương Thủ Hạc nhanh chóng lùi về phía sau, xoay người một cái, lúc này cơ thể mới miễn cưỡng đứng vững, thiệp mời kia cũng xuất hiện trong tay ông ta.
Ném đến ném đi này đều xảy ra trong chớp mắt, tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục sự khủng bố của màn giao tranh giữa hai Tông Sư cảnh, nếu đổi thành bọn họ, chỉ sợ vừa rồi chết như thế nào cũng không hay.
Sắc mặt Vương Thủ Hạc khó coi nhìn Lâm Thanh Diện, lên tiếng: Hội họp lớn như vậy, cậu chắc chắn không tham gia?Ha ha, xin lỗi, trong mắt của tôi, đây cũng không phải là hội họp lớn gì.
Lâm Thanh Diện trả lời.
Cái tên này sao lại không biết tốt xấu như vậy, ông nội của tôi đã tự đến đây mời anh, anh còn từ chối, tôi chưa từng thấy người không biết điều như anh.
Vương Hân Dao lập tức hô lên một câu với Lâm Thanh Diện.
Vương Thủ Hạc lắc đầu, biết Lâm Thanh Diện cũng không ngốc, chắc chắn là đã đoán được mục đích của bọn họ, bị từ chối cũng là chuyện nằm trong dự đoán.
Nếu đã như vậy thì tôi không quấy rầy nữa, nếu Lâm gia chủ thay đổi suy nghĩ, lúc nào cũng có thể đến Đại hội võ đạo, tạm biệt.
Nói xong, Vương Thủ Hạc dẫn Vương Hân Dao đi ra ngoài.
Khi rời đi, Vương Hân Dao trừng mắt lườm Lâm Thanh Diện một cái, thoạt nhìn khá là tức giận.
Hai người đi ra khỏi nhà cũ nhà họ Lâm, nét mặt Vương Hân Dao tràn đầy khó chịu, lên tiếng: Ông nội, Lâm Thanh Diện kia cũng thật là không biết tốt xấu, ông đã đến tận nơi mời anh ta, vậy mà anh ta còn từ chối, con thấy ông nên dứt khoát ra tay dạy dỗ anh ta một trận, chút danh tiếng kia của anh ta cũng chỉ là thổi phồng lên mà thôi.
Vương Thủ Hạc dừng lại, quay đầu nhìn Vương Hân Dao, lên tiếng: Dao Dao, Lâm Thanh Diện này rất đáng sợ, không đơn giản như cháu nghĩ đâu, chỉ dựa vào một mình ông nội, căn bản không phải là đối thủ của cậu ta.
Vương Hân Dao lập tức mở to hai mắt, nói: Ông nội, sao ông lại không phải là đối thủ của anh ta chứ, cháu thấy anh ta cũng không có gì đặc biệt, không phải anh ta chỉ tiếp được thiệp mời ông nội ném đến rồi lại ném trở lại thôi sao?Vương Thủ Hạc hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận từng li từng tí xắn tay áo bên tay mình vừa mới tiếp thiệp mời kia lên.
Vương Hân Dao cúi đầu nhìn, chỉ thấy lúc này cánh tay của Vương Thủ Hạc không ngừng run rẩy, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, quá nửa đều đã đỏ bừng, khiến cho Vương Hân Dao sợ hãi hô lên.
.
.
.
Trong phòng khách, tất cả mọi người nhìn Lâm Thanh Diện, cảm thấy Lâm Thanh Diện từ chối Vương Thủ Hạc là một lựa chọn sáng suốt.
Sư huynh, không phải lúc nãy anh nói vốn không để năm thế gia lớn này vào trong mắt à, sao cuối cùng vẫn từ chối ông ta? Lý Tam Thốn nhìn Lâm Thanh Diện, cười nói.
Lâm Thanh Diện vẫy vẫy tay với Lý Tam Thốn, ra hiệu cho cậu ta đi đến.
Lý Tam Thốn đi đến, hơi nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện ghé vào tai cậu ta nói gì đó.
Chỉ thấy hai mắt Lý Tam Thốn lập tức trợn lên, sau đó hô to: Cái gì! Anh muốn khiêu chiến toàn bộ giới võ đạo nước C, từ chối lời mời của năm thế gia lớn, là vì nắm quyền chủ động ở trong tay?!!!Mọi người trong phòng khách vốn vẫn đang cảm thấy may mắn lập tức trợn mắt há hốc miệng, nhìn Lâm Thanh Diện nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cậu Lâm Thanh Diện, khiêu chiến cả giới võ đạo của nước C, đây không phải là một hành động sáng suốt gì, cậu phải suy xét cẩn thận.
Ông Độ lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện.
Đúng đó lão đại, những lời này đâu phải tùy tiện nói ra được đâu.
Lấy sức lực cá nhân để chống lại cả giới võ đạo của nước C, chuyện này quá điên rồ rồi.
Dư Tùng phụ họa theo.
Lâm Thanh Diện, theo anh chúng ta nên gọi sư phụ tới thôi.
Một mình cậu đối phó với bọn họ, đúng là hơi ăn không tiêu rồi đó.
Hơn nữa đây chính là sập bẫy của ngũ đại gia tộc, khả năng bọn họ chỉ mong cậu làm thế thôi.
Sắc mặc Mục Tu nghiêm trọng, nói.
Lâm Thanh Diện cười nhìn mọi người trong phòng khách, thấy bọn họ đều lo cho mình như thế thì giải thích: Mọi người không cần lo.
Khiêu chiến cả giới võ đạo cũng chỉ là một mánh khóe thôi.
Chẳng phải ngũ đại thế gia đã có thể đại diện cho lực lượng hùng cường nhất của giới võ đạo nước C hay sao? Về cơ bản vẫn là đấu với ngũ đại thế gia thôi, những thế lực khác chẳng có được thực lực như ngũ đại thế gia, nói chung cũng không đáng lo.
Sư huynh, coi như là đấu với ngũ đại thế gia, chỉ một mình anh cũng không thể thắng bọn họ được.
Bọn họ có thể có năm vị cao thủ tông sư hàng đầu, huống chi còn có những cao thủ tông sư khác, hơn nữa còn có vô số đệ tử trong tông môn, một mình anh sao đấu với họ đây? Lý Tam Thốn nói.
Lâm Thanh Diện nhún vai, sau khi lấy được bí pháp, Lâm Thanh Diện chẳng còn e ngại cao thủ tông sư nữa, cộng thêm sự đáng sợ của Huyền Kình của anh, thậm chí anh còn thấy những tên tông sư này chẳng ra gì cả.
Dù là năm tông sư hàng đầu, cộng thêm số cao thủ còn lại của ngũ đại thế gia, Lâm Thanh Diện cũng có sức đánh với bọn họ một trận.
Sự tự tin này có được là từ thực lực tuyệt đối, nhóm người Lý Tam Thốn không cảm nhận được cảnh giới hiện tại của Lâm Thanh Diện, tất nhiên sẽ lo lắng.
Được rồi, chuyện này cứ quyết định thế đi, bây giờ cho người tung tin này ra, cứ nói tôi muốn khiêu chiến giới võ đạo của nước C, địa điểm đặt ở nơi bọn họ tổ chức đại hội võ đạo, tạm thời quy định một ngày nghênh chiến.
.
.
Ừ, mười trận đi.
Ngũ đại thế gia này giẫm đạp lên tôi để quảng cáo, nếu tôi không đáp trả, sợ rằng bọn họ thật sự nghĩ Lâm Thanh Diện tôi dễ bắt nạt, thế nên quyền chủ động trong vụ việc lần này, phải nằm trong tay tôi.
Đại hội võ đạo gì chứ, đều phải nghe lời tôi.
Mọi người thấy Lâm Thanh Diện kiên định như thế thì biết có khuyên anh cũng vô ích, hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng không phải loại người dễ xốc nổi.
Nếu đã quyết định làm vậy thì chắc chắn đã có thực lực nhất định, thế nên cũng không tranh luận với Lâm Thanh Diện nữa.
Song, hai người Mục Tu và Lý Tam Thốn vẫn cảm thấy cần phải nói chuyện này cho sư phụ, thế nên bèn dùng cách liên lạc đặc biệt để báo cho sư phụ về những chuyện đang xảy ra hiện nay ở Kinh Đô.
Gia chủ nhà họ Lâm khiêu chiến cả giới võ đạo nước C, mỗi ngày nghênh chiến mười trận, tất cả cao thủ của giới võ đạo nước C đều có thể tham gia! Sau khi Vương Thủ Hạc rời khỏi nhà họ Lâm, tin tức này tản đi với tốc độ như gió, trong nháy mắt truyền kháp mọi ngóc ngách của Kinh Đô.
Ban đầu mọi người còn đang suy đoán Lâm Thanh Diện có can đoan tham gia đại hội võ đạo hay không, kết quả Lâm Thanh Diện đáp lại bằng một pha nặng kí như thế, khiến ánh mắt mọi người đều sững ra.
Lâm Thanh Diện khiêu chiến giới võ đạo nước C, dụng ý cũng khá rõ ràng, chính là không xem ngũ đại thế gia ra gì.
Hành động này khiến mọi người đều cảm thấy Lâm Thanh Diện là tên điên rồ.
Tuy nhiều người đã nghe chuyện của Lâm Thanh Diện, biết anh lợi hại, nhưng chỉ một mình anh khiêu chiến của giới võ đạo nước C, với cái nhìn của mọi người thì vẫn hơi lỗ mãng.
Thế nên khi một vài người khâm phục Lâm Thanh Diện can đảm, cũng có không ít người cảm thấy Lâm Thanh Diện đang tự tìm đường chết.
Lấy thực lực cá nhân mà khiêu chiến cả giới võ đạo nước C, Lâm Thanh Diện này thật sự cảm thấy cả giới võ đạo nước C không có ai trị được anh ta hay sao?Lâm Thanh Diện lợi hại thật đấy, nhưng hành động lần này liều lĩnh quá rồi, một mình anh ta sao có thể khiêu chiến cả giới võ đạo nước C đây?Đúng là đỉnh cao của việc tìm đường chết, nếu bị những cao thủ chân chính nghe được tin này, Lâm Thanh Diện còn không xong đời sao.
.
.
.
Khách sạn Long Phượng Lâu, nơi này đã được ngũ đại thế gia bao lâu dài, có thể coi là nơi đặt chân của bọn họ ở Kinh Đô.
Lúc nãy, ở giữa đại sảnh của Long Phượng Lâu, ngũ đại thế gia tụ họp đông đủ, đang thương lượng làm sao để ép Lâm Thanh Diện tham gia đại hội võ đạo.
Tên Lâm Thanh Diện này đúng là chết nhát, ngay cả đại hội võ đạo cũng không dám tham gia, anh ta đúng là không sợ bị người ta cười chê.
Gia chủ nhà họ Vương đích thân đi mời mà cậu ta vẫn từ chối, xem ra là sợ thật rồi.
Vương Thủ Hạc ngồi trên một cái ghế, đầu óc đang nghĩ đến phút giây giao thủ ngắn ngủi với Lâm Thanh Diện.
Thực lực của Lâm Thanh Diện đúng là ngoài dự đoán của ông ta, ông ta nghĩ nếu khi đó ông ta đánh với Lâm Thanh Diện thật, vậy ông ta có thể giữ vững thế thượng phong với Lâm Thanh Diện được bao lâu.
Khi nhóm người tại đây căm giận Lâm Thanh Diện không chịu tham gia đại hội võ đạo khiến bọn họ không thể thực hiện, một người chạy vào đại sảnh, nói: Ban nãy có tin từ nhà họ Lâm rằng Lâm Thanh Diện muốn khiêu chiến cả giới võ đạo nước C, địa điểm đặt tại nơi chúng ta cử hành đại hội võ đạo.
Mọi người lập tức nhìn người đó, mặt đầy kinh hãi.
Cậu nói gì? Lâm Thanh Diện muốn khiêu chiến cả giới võ đạo nước C ư? Cậu ta bị điên à? Mộc Trường Thiên, gia chủ nhà họ Mộc, một trong ngũ đại thế gia hỏi một câu.
Người đó vội vàng nói rõ tin tức chi tiết cho mọi người một lần, sau khi nhóm người nghe xong, trên mặt đều rất ngạc nhiên.
Tên này đúng là điên rồ.
Từ chối lời mời của chúng ta, rồi khiêu chiến cả giới võ đạo nước C, đây đúng là chẳng coi ngũ đại thế gia ra gì.
Mộc Trường Thiên tức giận nói.
Đúng thế, chẳng lẽ tên Lâm Thanh Diện giết hai vị tông sư của nhà họ La thì cảm thấy rằng cả nước C này không ai trị cậu ta được hay sao? Đúng là phách lối! Vân Tuyệt Điên, gia chủ nhà họ Vân nói hùa theo.
Phương Thần, gia chủ nhà họ Phương đảo mắt, mặt nở nụ cười, nói: Các vị à, tên này đúng là hơi điên thật, nhưng đối với chúng ta, chuyện này là chuyện tốt đó.
Chẳng phải mục đích mà chúng ta tổ chức đại hội võ đạo là để Lâm Thanh Diện ra tay, sau đó giải quyết cậu ta hay sao? Bây giờ cậu ta chủ động khiêu chiến cả giới võ đạo nước C, đúng là bớt việc cho chúng ta.
Còn chuyện cậu ta không coi ngũ đại thế gia ra gì thì chẳng còn quan trọng nữa, đợi đến khi cậu ta đi đời, chẳng còn ai nhớ đến chuyện cậu ta điên hay không.
Trần Tùy Lễ, gia chủ nhà họ Trần ngồi bên cạnh Vương Thủ Hạc cũng gật đầu theo, cười nói: Còn tưởng thằng này sợ hãi, nhưng không ngờ cậu ta lại điên rồ đến thế.
Đây đúng là chuyện tốt với chúng ta, nhất là cậu ta còn nói một ngày nhận mười trận khiêu chiến.
Mười trận này có thể tiến hành liên tục, chúng ta hoàn toàn có thể dùng chiến thuật đánh luân phiên, khiến cậu ta tiêu hao đến chết.
Mọi người đều gật đầu, lập tức cảm thấy Lâm Thanh Diện đang tự đào hố chôn mình, trong lòng đều nở nụ cười lạnh.
Vương Thủ Hạc cũng mong đợi ra mặt, thuận theo nói: Nếu tên này tự cung cấp phương án để chúng ta đối phó cậu ta, vậy chúng ta cũng không khách sáo nữa.
Tổ chức đại hội võ đạo thuận lợi hay không đã không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là sắp xếp người tiến hành đánh luân phiên với Lâm Thanh Diện.
Dù cậu ta lợi hại hơn nữa, một khi tiêu hao hết lực lượng thì cũng trở thành cá trên thớt thôi.
Đến lúc đó, dù cả ngũ đại thế gia đều mất mặt cũng phải diệt trừ khối u ác tính này!Trong nháy mắt, đã đến ngày tổ chức đại hội võ lâm.
Chỉ có điều lúc này cũng không còn ai quan tâm đến đại hội này nữa, tiêu điểm của mọi người đều tập trung vào Lâm Thanh Diện, tất cả mọi người muốn xem rốt cuộc Lâm Thanh Diện sẽ khiêu chiến toàn bộ giới võ lâm nước C như thế nào.
Sân vận động Cửu Giang, địa điểm tổ chức đại hội võ lâm.
Lúc này trong sân vận động đã dựng lên một cái lôi đài rất lớn, xem xét đến sức công phá của các cao thủ tông sư, lúc Lâm Thanh Diện cho người dựng lôi đài đã cố ý tìm đủ loại kim loại cứng rắn để chế tạo ra một lôi đài hoàn toàn bằng kim loại, để đề phòng vừa đánh một trận lôi đài đã bị phá hủy mất.
Trên tầng hai của sân vận động còn có một cái lôi đài nữa, là nơi mà năm đại gia tộc dùng để tổ chức đại hội võ lâm.
Chỉ có điều lúc này tầng hai không có một ai, tất cả mọi người đều tụ tập hết ở tầng một chờ xem Lâm Thanh Diện chiến đấu.
Sân vận động Cửu Giang là sân vận động rất nổi tiếng ở Kinh Đô, đương nhiên không gian bên trong vượt quá sức tưởng tượng, chỉ tầng một đã có thể ngồi được hơn hai mươi nghìn chỗ ngồi.
Tầng một của sân vận động đã có tiếng người huyên náo, không còn chỗ ngồi, mỗi một cửa ra vào cũng đều bị vây chật như nêm cối, rất nhiều người không có mua được vé đều muốn nhân cơ hội trà trộn vào để xem Lâm Thanh Diện chiến đấu.
Dù sao cảnh tượng như vậy rất nhiều năm rồi chưa từng xảy ra, nên tất cả mọi người đều không muốn bị bỏ lỡ.
Người của năm đại gia tộc cũng đã ngồi ở vị trí gần lôi đài nhất, chờ đợi Lâm Thanh Diện xuất hiện.
Vương Hân Dao ngồi ở vị trí của mình, nhìn vẻ mặt mong đợi của những người xung quanh, trên mặt lộ ra một tia khinh thường.
Mặc dù ngày đó cánh tay của Vương Thủ Hạc quả thực đã khiến cô ta giật nảy mình, nhưng trong lòng cô ta, Lâm Thanh Diện vẫn không có tư cách khiêu chiến toàn bộ giới võ lâm của nước C.
Cũng không biết lần này Lâm Thanh Diện có thể chịu đựng được bao lâu đây, biến tất cả cao thủ võ lâm của nước C trở thành đối thủ của mình, chỉ lòng dũng cảm này cũng đủ làm cho người ta bội phục rồi.
Một người xem ngồi ở bên trên Vương Hân Dao mở miệng nói một câu.
Đúng vậy, trước kia lúc nhà họ Lâm tổ chức tiệc rượu tôi cũng có mặt ở đó, ngày đó Lâm Thanh Diện giao thủ cùng một cao thủ vô cùng lợi hại khiến tôi đã thấy được thực lực của Lâm Thanh Diện, thật ra Lâm Thanh Diện vô cùng lợi hại, tôi cảm thấy cho dù anh ta không thể thắng được tất cả mọi người trong giới võ lâm nước C thì ít nhất cũng có thể trụ vững được rất lâu.
Một người khác mở miệng nói.
Vương Hân Dao nghe được cuộc nói chuyện của hai người kia, lập tức nhếch miệng, nói: Nếu như các người nghĩ như vậy thì cũng quá coi thường giới võ lâm nước C rồi, quả thực Lâm Thanh Diện cũng có chút lợi hại nhưng so với toàn bộ giới võ lâm nước C thì anh ta vẫn còn kém xa.
Ồ? Xem ra cô rất hiểu biết chuyện này đấy nhỉ, chẳng lẽ cô cũng là người của giới võ lâm à? Người kia cười hỏi một câu.
Vương Hân Dao lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nói: Tôi chỉ là người nhà họ Vương, gia tộc đứng đầu trong năm đại gia tộc, ông nội của tôi rất có thiên phú về võ học, mấy năm nữa, tôi nhất định sẽ lợi hại hơn cả Lâm Thanh Diện.
Sau khi hai người kia nghe thấy Vương Hân Dao nói như vậy trong lòng đều kinh ngạc một trận, trong khoảng thời gian này bọn họ cũng được nghe nói một số chuyện của năm đại gia tộc, biết năm đại gia tộc này cũng rất lợi hại, cho nên không hề xem thường Vương Hân Dao.
Không bao lâu sau, một bóng người xuất hiện ở lối vào của sân vận động, đám người lập tức phát ra một loạt tiếng vỗ tay.
Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng giẫm mũi chân lên mặt đất, trong nháy mắt đã đi đến bên cạnh lôi đài, nhẹ nhàng nhảy lên, bay vào trên lôi đài.
Người ở đây có thể thấy rõ ràng bóng dáng của Lâm Thanh Diện cũng chỉ có mấy vị gia chủ của năm đại gia tộc, tất cả mọi người còn lại chỉ nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất hiện ở lối vào, ngay sau đó là đã ở trên lôi đài rồi.
Hừ, chỉ là mấy trò mèo thôi, tôi thấy thằng nhóc này ngoại trừ giả vờ giả vịt ra thì cũng chả có bản lĩnh gì quá lớn cả.
Phương Thần, gia chủ nhà họ Phương nói một câu.
Mấy vị gia chủ còn lại cũng đều không thèm để Lâm Thanh Diện vào trong mắt, bọn họ có thể trở thành gia chủ của năm đại gia tộc thì đương nhiên đều có sự kiêu ngạo của riêng phần mình, mặc dù Lâm Thanh Diện có chiến tích đánh giết được La Liệt nhưng bọn họ vẫn không cho rằng Lâm Thanh Diện có khả năng đánh bại được bọn họ.
Lúc này cũng chỉ có Vương Thủ Hạc là hơi trầm mặc, ngày đó ông ta đã được tự mình cảm nhận thực lực của Lâm Thanh Diện nên ông ta cho rằng đơn độc chiến đấu với Lâm Thanh Diện là không thể, ông ta thấy, muốn đánh được Lâm Thanh Diện thì nhất định phải là gia chủ của năm đại gia tộc liên thủ lại mới được.
Sau khi Lâm Thanh Diện đi lên trên lôi đài liếc nhìn tất cả mọi người ở đây một chút, cất cao giọng nói: Hôm nay, Lâm Thanh Diện tôi lập lôi đài ở đây muốn khiêu chiến với tất cả cao thủ võ lâm của nước C, hôm nay mọi người ở đây đều có thể lên đài luận bàn võ nghệ với tôi, Lâm Thanh Diện tôi không bại không xuống lôi đài!Hoan nghênh các vị cao thủ đến đây chỉ giáo!Lâm Thanh Diện vừa nói xong đã có rất nhiều người của các môn phái đến đây đều phát ra tiếng khinh bỉ, bọn họ chưa từng nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất thủ cho nên đều cảm thấy tiếng tăm của Lâm Thanh Diện là được thổi phồng lên.
Rất nhanh, một người đàn ông lực lưỡng hai tay cầm hai cái chùy nhảy lên trên lôi đài, khí thế hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói: Chỉ bằng cái tên nhỏ bé như anh mà cũng dám nói lời khiêu chiến với toàn bộ giới võ lâm nước C ư, hôm nay để Vương Đại Chùy của Thiết Chùy môn tôi tới thử sâu cạn của anh!Hi vọng cuộc khiêu chiến này của anh đừng vừa mới bắt đầu đã kết thúc!Nói xong, Vương Đại Chùy giơ hai tay lên, cơ bắp lực lượng trên cánh tay bộc phát, cho người ta một cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đều tràn đầy mong đợi nhìn hai người trên lôi đài, không ít người đều cảm thấy giữa hai người bọn họ sẽ nổ ra một trận chiến đấu kịch liệt.
Tên Vương Đại Chùy này nhìn có vẻ rất mạnh đấy, cảm giác một chùy của anh ta đánh xuống có thể khiến cho Lâm Thanh Diện thịt nát xương tan, lần này có thứ hay để xem rồi.
Không ít người bình thường lúc này đều là tâm tính này, trong sự hiểu biết của bọn họ, nhìn có vẻ lợi hại vậy chắc chắn sẽ vô cùng lợi hại.
Vương Đại Chùy vọt tới chỗ Lâm Thanh Diện, trực tiếp đập một chùy vào trước mặt Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm anh ta một chút, giơ chân lên, đá anh ta một phát bay ra khỏi lôi đài.
Trận chiến mà tất cả mọi người mong chờ chưa kịp xảy ra, người đầu tiên lên đài cứ như vậy bị Lâm Thanh Diện giải quyết một cách hời hợt.
Toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại.
Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: Vì để tránh lãng phí thời gian, những người có thực lực nửa bước tông sư trở xuống thì đừng bước lên đây, nếu không bị tôi đá chết thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Vốn mấy người của môn phái nhỏ sau khi chứng kiến được sự kinh khủng của Lâm Thanh Diện, trong nháy mắt đều bỏ ý định đi lên lôi đài khiêu chiến Lâm Thanh Diện.
Vương Đại Chùy vừa ra lôi đài kia đã là cao thủ đạt tới nội kình đại thành, với trình độ này mà còn bị Lâm Thanh Diện một cước đá bay, có thể đoán được thực lực của Lâm Thanh Diện mạnh cỡ nào.
Mà câu thực lực nửa bước tông sư trở xuống còn bị Lâm Thanh Diện đá chết, quả thực khiến cho tất cả mọi người không thể không sợ hãi thán phục.
Sau khi trải qua bài học của người đi trước, những người ở đây muốn khiêu chiến Lâm Thanh Diện lập tức bình tĩnh lại, sau đó những người ra sân không có một người nào thấp hơn nửa bước tông sư.
Nhưng dù là vậy, bọn họ cũng vẫn không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện như trước.
Trên khán đài, trong một góc khuất, một người mặc áo bào đen, trên đầu mang theo mũ, dung mạo bị che lấp lúc này đang nghiêm túc nhìn chằm chằm trận chiến trên lôi đài.
Quanh thân người này tản ra một mùi thảo dược, những người ngồi ở xung quanh ông ta đều cảm thấy hơi kỳ quái nhưng nhìn người này thần thần bí bí, cũng không biết là làm cái gì cho nên cũng không dám nói thêm cái gì.
Khi trận chiến của Lâm Thanh Diện kết thúc, người choàng áo bào đen này đột nhiên lại phát ra một tiếng cười nhạo.
Quả nhiên là thiên tài hiếm có, thiên phú bực này nhìn thôi tôi cũng cảm thấy hâm mộ, đáng tiếc, người này đã hết thời rồi, cho dù có là thiên tài đi chăng nữa thì cuối cùng cũng chỉ là bọt nước mà thôi.
Ngày đầu tiên Lâm Thanh Diện khiêu chiến giới võ lâm nước C đã toàn thắng mười trận, thay đổi ánh mắt tất cả mọi người.
Những người ban đầu cảm thấy Lâm Thanh Diện làm như vậy là đang tìm đường chết cũng sâu sắc ý thức được ánh mắt của mình quá hạn hẹp, bọn họ cảm thấy mình không có khả năng khiêu chiến toàn bộ giới võ lâm nước C, cho nên cũng vô thức cho rằng Lâm Thanh Diện cũng không làm được.
Nhưng Lâm Thanh Diện đã dùng hành động thực tế để nói cho bọn họ biết, hạn mức cao nhất của võ đạo cũng không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
Lúc đầu người của năm đại gia tộc đều có thái độ khinh miệt Lâm Thanh Diện, nhưng sau khi thấy kết quả ngày đầu tiên của anh, bọn họ đều không thể không bắt đầu quan tâm tới chuyện này hơn.
Ngày đầu tiên Lâm Thanh Diện nghênh chiến tất cả là hai vị tông sư, tám vị nửa bước tông sư, nếu so với thực lực của gia chủ của năm đại gia tộc, cái này cũng không tính là cái gì.
Nhưng mười trận chiến này của Lâm Thanh Diện là tiến hành cùng lúc, cho dù một người có thực lực lợi hại hơn nữa thì cũng có lúc kiệt sức, nhưng Lâm Thanh Diện lại vẫn chiến đấu không ngừng, sau mười cuộc chiến mà không hề có dấu hiệu gì là mệt mỏi.
Ngay cả gia chủ của năm đại gia tộc cũng tự nhận là không làm được đến mức này.
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, buổi tối năm đại gia tộc đã triệu tập tất cả cao thủ hàng đầu trong giới võ lâm đến Long Phượng lâu, lấy danh nghĩa là Lâm Thanh Diện quá mức phách lối, không để những người tập võ như bọn họ ở trong mắt, khuyến khích bọn họ cùng nhau đi đối phó Lâm Thanh Diện.
Những người tập võ đều là người chính trực, thấy Lâm Thanh Diện chiến đấu cả một ngày, cộng thêm thái độ của Lâm Thanh Diện đối với bọn họ, trải qua sự khuyến khích của năm đại gia tộc, bọn họ lập tức đều hơi xúc động, tuyên bố nhất định phải đánh bại Lâm Thanh Diện, để anh hiểu được cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn.
Các võ sư tới đây hôm nay đã chiếm hơn một nửa giới võ lâm của nước C, lực hiệu triệu của năm đại gia tộc này là vô cùng mạnh mẽ, chỉ mỗi cao thủ tông sư thôi mà đã tới một đống lớn, phần lớn đều là chưởng môn của các môn phái võ lâm.
Mặc dù người đạt tới cảnh giới tông sư khan hiếm, cũng rất khó mà đạt tới, nhưng cả một nước C to như vậy, võ học truyền thừa hơn ngàn năm, các môn phái võ lâm nhiều vô số kể, toàn bộ cộng lại cũng không hề ít.
Cho nên bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi một đối thủ của Lâm Thanh Diện đều là tông sư.
Sự rầm rộ như vậy trong lịch sử võ lâm vẫn chưa từng xảy ra, dù sao từ trước tới giờ cũng chưa từng có ai dám một mình khiêu chiến toàn bộ giới võ lâm nước C cả, cho nên tình cảnh một người liên tiếp giao thủ cùng đông đảo cao thủ tông sư cũng chưa từng xuất hiện bao giờ.
Lâm Thanh Diện nhận ra áp lực đột ngột tăng lên, dù sao giao thủ cùng cao thủ nửa bước tông sư và cao thủ tông sư căn bản chính là hai khái niệm khác nhau, cho dù Lâm Thanh Diện huyền kình bền bỉ, cũng không gánh được nhiều cao thủ như vậy liên tiếp chiến đấu với mình.
Nhưng Lâm Thanh Diện cũng không có ý định lùi bước, anh đã hoàn toàn coi lần khiêu chiến này trở thành một lần lịch luyện của mình, hiện nay thực lực của anh đã đạt tới một trình độ vô cùng cao, muốn tăng thực lực lên thì chỉ có thông qua cách không ngừng chiến đấu, để cho thân thể càng thêm thích ứng hoàn mỹ với huyền kình thì mới có cơ hội đạt tới cấp độ huyền kình viên mãn.
Lần trước anh có thể đạt tới Huyền kình đại thành với tốc độ rất nhanh, nhưng đó là bởi vì có nội kình làm cơ sở, cho nên mới thích ứng nhanh như vậy, mà muốn đạt tới huyền kình viên mãn, nhất định Lâm Thanh Diện phải trải qua thiên chuy bách luyện, muốn đi lên được một bậc thang cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Hiện tại Kinh Đô tụ tập gần một nửa người của giới võ lâm nước C, trên khán đài sân vận động hơn một nửa đều là người tập võ, mà với số người khổng lồ như thế cao thủ tông sư cũng chỉ có mười mấy người.
Bởi vậy có thể thấy được nội kình đại thành đột phá đến nội kình viên mãn khó khăn như thế nào.
Huyền kình so với nội kình còn cao hơn rất nhiều cấp độ, cho nên từ huyền kình đại thành muốn đạt tới huyền kình viên mãn, càng là khó như lên trời.
Từ ngày thứ hai sau khi bắt đầu trận chiến, gia chủ của năm đại gia tộc cũng bắt đầu ra sân giao thủ với Lâm Thanh Diện, bọn họ luôn luôn chờ đến trận chiến thứ mười mới lên đài, lúc này Lâm Thanh Diện đã tiêu hao rất nhiều, bọn họ với thực lực tông sư đỉnh tiêm sẽ vô cùng có khả năng trực tiếp đánh giết được Lâm Thanh Diện.
Nhưng bọn họ vẫn đánh giá thấp thực lực của Lâm Thanh Diện.
Ngày thứ hai, trận chiến thứ mười của Lâm Thanh Diện, Phương Thần của nhà họ Phương lên đài đối chiến với Lâm Thanh Diện, sau khi giao thủ trăm chiêu đã bị Lâm Thanh Diện dùng một chiêu trực tiếp đánh bại.
Ngày thứ ba, Vân Tuyệt gia chủ nhà họ Vân lên đối chiến với Lâm Thanh Diện, bởi vì tông sư lên sân trước đó có chút gà nên trạng thái của Lâm Thanh Diện không tệ, dùng một chiêu Thiên Tinh chưởng kết thúc trận chiến.
Ngày thứ tư, Mộc Trường Thiên gia chủ nhà họ Mộc lên lôi đài khiêu chiến Lâm Thanh Diện, bởi vì hai người đi trước thực lực không kém gì mấy gia chủ của năm đại gia tộc, đến trận chiến cuối cùng này Lâm Thanh Diện đã mệt gần kiệt sức, cuối cùng không thể không dùng kinh lôi chưởng, thắng được trận chiến.
Đến tận đây, năm đại gia tộc đã biết rõ được trạng thái biến thái của Lâm Thanh Diện.
Mà Lâm Thanh Diện cũng bởi vì liên tiếp bốn ngày chiến đấu với cường độ cực kỳ cao nên hơi quá sức, cho nên tuyên bố sẽ tạm dừng khiêu chiến ba ngày, mà sau ba ngày đó, anh sẽ tiến hành mười trận chiến đấu cuối cùng, nếu như muốn đánh bại anh thì chỉ còn lại mười cơ hội cuối cùng này.
Đại sảnh Long Phượng lâu.
Gia chủ của năm đại gia tộc tề tụ tại đây.
Lúc này đại sảnh ở trong bầu không khí khá ngưng trọng, trải qua mấy ngày nay sự hiểu biết về Lâm Thanh Diện đã tăng lên rất nhiều, bọn họ càng ngày càng cảm thấy diệt Lâm Thanh Diện là một sự kiện lửa sém lông mày.
Phương Thần gia chủ nhà họ Phương tức giận vỗ bàn một cái, mở miệng nói: Sớm biết như thế này thì lúc trước năm nhà chúng ta đã liên tục đối chiến với thằng nhóc kia rồi, từ trận chiến hôm qua xem ra cực hạn của thằng nhóc này cũng chỉ có như vậy, nhưng chúng ta lại cứ tưởng rằng một người ra sân là có thể đánh bại cậu ta, thật sự là hồ đồ mà.
Anh Phương nói rất đúng, hôm qua tôi đã cảm nhận được rất rõ ràng là Lâm Thanh Diện đã kiệt sức, nếu không phải một chiêu cuối cùng kia của cậu ta uy lực quá mạnh thì tôi cảm thấy vẫn có cơ hội lật mình, đáng tiếc là năm người chúng ta bây giờ đã có ba người bị thương, căn bản không thể nào phát huy ra được thực lực cao nhất, chỉ dựa vào hai người anh Vương và anh Trần, chỉ sợ là không được.
Mộc Trường Thiên bất đắc dĩ nói.
Hai người Vương Thủ Hạc và Trần Tùy Lễ cũng đều đến lúc này mới ý thức tới sách lược của bọn họ đã sai ngay từ lúc mới bắt đầu.
Nhưng chuyện này cũng chẳng trách bọn họ được vì dù sao ngay từ lúc đầu cũng không ai biết Lâm Thanh Diện lại kinh khủng như vậy, nếu như ngay từ đầu năm người bọn họ thay nhau đối chiến với Lâm Thanh Diện thì toàn bộ giới võ lâm sẽ lại cười nhạo bọn bọ liên thủ lại bắt nạt một vãn bối.
Nói cho cùng vẫn là thể diện gây họa.
Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta cũng chỉ có thể liều một phen cuối cùng, vẫn còn thời gian ba ngày nữa, ba ngày này ba người các anh nhanh chóng khôi phục thương thế, cậu ta cũng không quy định người thua rồi thì không thể khiêu chiến lần nữa, tôi và Trần Tùy Lễ sẽ là người cuối cùng đánh một trận với cậu ta, chỉ mong đến lúc đó có thể đánh bại cậu ta được.
Đến lúc này, cũng không cần quan tâm thể diện cái gì nữa.
Vương Thủ Hạc mở miệng nói.
Nhưng dù như vậy, có lẽ chúng ta vẫn không thể hoàn toàn đánh bại được Lâm Thanh Diện, hôm qua Lâm Thanh Diện đã liên tục chiến đấu với ba cao thủ có thực lực tương đương như chúng ta, bây giờ ba người bọn họ bị thương, sức chiến đấu giảm bớt đi rất nhiều, chỉ sợ tình hình còn không được tốt như hôm qua.
Trần Tùy Lễ hơi bận tâm nói một câu.
Vương Thủ Hạc cũng biết tình huống hiện tại không thể lạc quan được, nhưng bây giờ bọn họ cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể thử một lần.
Trong khi mọi người ở đây đang phiền não thì một người mặc trường bào màu đen, đầu bị mũ của trường bào che khuất đã xuất hiện ở trong đại sảnh.
Đừng quá bi quan, tôi có thể giúp các người diệt trừ cái tên Lâm Thanh Diện kia.
Năm người Vương Thủ Hạc đều quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy người áo đen, trong mắt họ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Anh là ai? Vương Thủ Hạc nhìn chằm chằm vào người đàn ông và hỏi.
Người áo đen bước vào nói: Tôi là ai không quan trọng, mà quan trọng là tôi có thể giúp các người diệt trừ Lâm Thanh Diện.
Ồ? Chúng tôi dựa vào đâu để tin tưởng anh? Với lại vì sao anh muốn giúp chúng tôi? Vương Thủ Hạc hỏi.
Nguyên nhân rất đơn giản, tôi cũng muốn diệt trừ Lâm Thanh Diện, tôi nghĩ chỉ cần điều này là đủ rồi, đủ để chúng ta hợp tác với nhau.
Người đàn ông áo đen bình tĩnh nói.
Năm đại gia tộc của chúng tôi liên thủ lại với nhau mà cũng không thể làm gì anh ta, nhưng chỉ một mình anh, chúng tôi dựa vào đâu để tin anh có thể giúp chúng tôi diệt trừ Lâm Thanh Diện? Vương Thủ Hạc chất vấn.
Người áo đen mỉm cười, sau đó từ trong túi quần lấy ra một chiếc lọ nhỏ nói: Đương nhiên một mình tôi không thể đối phó được với tên kia, cho nên tôi mới cần hợp tác với các người.
Trong chiếc lọ này là một loại thuốc có thể tăng cường thể lực của con người.
Các người chắc hẳn đã nghe nói về loại Khai Dương Hợp Khí Đan, thuốc trong tay tôi có tác dụng tương tự như Khai Dương Hợp Khí Đan, nhưng nó không có tác dụng phụ như Khai Dương Hợp Khí Đan.
Ánh mắt của năm người Vương Thủ Hạc lập tức rơi vào chiếc lọ trong tay người áo đen.
Danh tiếng của Khai Dương Hợp Khí Đan, bọn họ đương nhiên biết, có loại không có tác dụng phụ, nhưng loại thuốc này cho dù đặt ở nơi nào cũng sẽ có vô số người giành giật.
Trong số sáu gia tộc cổ võ, cũng chỉ có nhà họ La có thứ đan dược như Khai Dương Hợp Khí Đan, điều đó đủ cho thấy loại đan dược này rất khan hiếm.
Tôi có thể cho mỗi người một viên, muốn giết Lâm Thanh Diện có lẽ cũng dễ dàng đúng không? Người đàn ông áo đen tiếp tục nói.
Năm người Vương Thủ Hạc ngay lập tức trợn tròn mắt, loại thuốc này muốn tìm cũng không có, nhưng bây giờ người áo đen nói sẽ cho mỗi người một viên, điều này đương nhiên khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.
Anh không lừa chúng tôi đấy chứ, loại đan dược mà anh nói vốn dĩ là một bảo vật trong số các vật phẩm trân quý, tìm được một viên lại càng khó hơn, anh thực sự muốn cho mỗi người chúng tôi một viên sao? Chẳng lẽ anh cho rằng đan dược này là kẹo sao? Tôi thấy có lẽ là Lâm Thanh Diện phái anh đến để chọc giận chúng tôi thì đúng hơn.
Phương Thần lạnh lùng nói.
Đúng vậy, loại đan dược này rất quý hiếm.
Làm sao chúng tôi có thể tin thuốc anh đưa cho chúng tôi là thật? Lỡ như là thuốc độc, chẳng phải chúng tôi chết trong tay anh sao.
Vân Tuyệt Đỉnh cũng nói một câu.
Người áo đen không hề rối loạn, cười hai tiếng nói: Loại thuốc này đối với các người có thể sẽ rất khó tìm, nhưng đối với tôi mà nói, quả thật giống như kẹo ngọt.
Anh đang lừa ai vậy chứ, chúng tôi dựa vào đâu mà tin những gì anh nói.
Phương Thần lại nói.
Dựa vào tôi, là người của Dược Thần Cốc.
Người áo đen vừa nói vừa lấy trong quần áo ra một tấm gỗ, chỉ thấy trên đó có viết một chữ dược, cả tấm gỗ cũng tản ra mùi thơm của thảo dược.
Không ai trong số Vương Thủ Hạc tin lời nói của người đàn ông áo đen, cho đến khi nhìn thấy tấm thẻ trên tay anh ta, bọn họ ngay lập tức trợn tròn mắt.
…Trong một quán bar có tên là Nhất Nặc Thiên Kim ở Kinh Đô.
Lâm Thanh Diện đang ngồi trước quầy bar uống rượu với Trần Tài Anh.
Sau bốn ngày chiến đấu, Lâm Thanh Diện cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần nên đã đến quán bar uống rượu thư giãn một chút.
Trần Tài Anh nhìn nam thanh tú đang nhảy múa trên sàn cách đó không xa, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái.
Tôi nghĩ lúc đầu tôi chỉ là ông chủ của một tiệm bánh trứng, nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt, tôi đã tiếp tay cho thế giới ngầm ở Kinh Đô.
Khuôn mặt Trần Tài Anh tràn đầy xúc động nói.
Bất kể là ở đâu, sự tồn tại của thế lực ngầm cũng sẽ không mất đi, Trần Tài Anh theo Lâm Thanh Diện đến Kinh Đô, đương nhiên cũng tiếp tục làm công việc của mình.
Trước kia, Trần Tài Anh là hoàng đế ngầm của Giang Thành, bây giờ Lâm Thanh Diện muốn giúp anh ta trở thành hoàng đế ngầm của Kinh Đô, điều này đối với Lâm Thanh Diện mà nói, không phải việc gì khó.
Nếu không, anh huấn luyện cấp dưới của anh mở một quán bánh rán, tôi tin rằng với năng lực của anh thì việc mở nhiều chi nhánh trong cả nước trong một năm không phải là vấn đề gì khó, sau này những người đi theo anh cũng sẽ đi bán bánh, so với hiện giờ cứ chém giết không tốt hơn sao? Lâm Thanh Diện cười nói.
Trần Tài Anh mỉm cười sau khi nghe những lời của Lâm Thanh Diện, anh ta nói: Trên thực tế, tôi cũng có ý định này, nhưng nếu tôi không chém giết thì cũng sẽ có những người mới làm công việc đó, bản chất của xã hội này sẽ không thay đổi khi tôi đi bán bánh, những gì tôi đang làm hôm nay cũng sẽ có sự trợ giúp nhất định cho cậu, nếu tôi đi bán bánh, tôi cũng sẽ không cạnh tranh lại với nhà họ Lâm các cậu, tôi nhớ nhà họ Lâm có nhiều chi nhánh ăn uống, một trong những đặc sản đó là bánh rán, tôi kinh doanh thì cũng sẽ không vượt qua được nhà họ Lâm các cậu đâu.
Lâm Thanh Diện cũng mỉm cười đầy ẩn ý, tuy rằng anh và Trần Tài Anh chỉ là nói đùa, nhưng quả thực hai năm qua giữa họ có quá nhiều thay đổi, khiến người ta không khỏi xúc động.
Lâm Thanh Diện uống cạn ly rượu và nói: Về thôi, vợ tôi và Nặc Nặc vẫn đang đợi tôi, nếu về quá muộn, lại bị cằn nhằn.
Trần Tài Anh cười nói: Ai có thể ngờ rằng một Lâm Thanh Diện vốn không sợ sự liên thủ của năm đại gia tộc, thật ra lại là một kẻ sợ vợ.
Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn anh ta nói: Anh biết cái gì, đây là đau lòng cho vợ.
Nói xong, anh đi ra ngoài.
Trần Tài Anh vội vàng đuổi theo, cũng không thèm trả tiền rượu, vì quán bar Nhất Nặc Thiên Kim này là do nhà họ Lâm đứng tên, họ đến đây uống rượu đương nhiên không có ai dám đòi tiền bọn họ.
Bên ngoài quán bar, Lâm Thanh Diện xoay người đi về hướng nhà tổ của nhà họ Lâm.
Trần Tài Anh đi theo anh và châm một điếu thuốc.
Lâm Thanh Diện lập tức nói: Anh tránh xa tôi một chút, Nặc Nặc không chịu nỗi mùi thuốc, đừng để dính trên người tôi.
Trần Tài Anh mỉm cười khi nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, anh ta bóp điếu thuốc trong tay.
Khi cả hai đi đến một con hẻm, Trần Tài Anh đột ngột dừng lại.
Lâm Thanh Diện cảm thấy kì lạ, quay đầu lại liếc anh ta, sau đó hỏi: Sao vậy?Cậu có nghe thấy bên trong hình như có tiếng la hét không? Trần Tài Anh hỏi.
Lâm Thanh Diện nhìn về phía con hẻm, cẩn thận lắng nghe, quả thật nghe được một vài tiếng la hét lộn xộn.
Hai người nhìn nhau, rồi cả hai cùng bước vào con hẻm.
Sau khi đi qua chỗ quẹo, hai người nhìn thấy trong ngõ cụt có một vài người đàn ông cao lớn đang đẩy một cô gái nhỏ ở trong góc.
Vừa nhìn đã biết mấy gã này uống rượu, trên người toàn mùi rượu, ánh mắt cũng hơi mơ màng.
Khuôn mặt cô gái tràn đầy sợ hãi, cầm chai rượu trên tay chĩa về phía đám đàn ông.
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh hơi ngạc nhiên sau khi nhìn thấy cô gái, vì cô gái bị kẹt trong ngõ cụt chính là cháu gái của Vương Thủ Hạc, tên là Vương Hân Dao.
Các người tránh ra cho tôi, tôi nói cho các người biết, ông nội của tôi chính là gia chủ nhà họ Vương, đứng đầu năm đại thế gia, nếu các người dám động đến tôi, ông nội tôi sẽ không buông tha cho các người! Vương Hân Dao kích động hét lên với mấy người đàn ông kia.
Mấy người đàn ông kia lại cười lạnh, căn bản không tin vào lời nói của Vương Hân Dao.
Mấy người bọn họ đều là người của giới võ đạo, đến từ một môn phái có danh tiếng không nhỏ, lúc ấy đều uống không ít rượu, vừa đi ra ngoài thì gặp được Vương Hân Dao, cảm thấy cô ta có diện mạo xinh đẹp thì nổi lên ác ý, cho nên đã đưa cô ta vào ngõ cụt này.
Ông nội cô là gia chủ nhà họ Vương, ông đây còn là gia chủ nhà họ Trần đấy, ít ở chỗ này lừa dối bọn tao, cháu gái gia chủ nhà họ Vương sao có thể không có người bảo vệ?Em gái, em đừng sợ, bọn này cũng không phải người xấu, chỉ cần em nghe lời thì bọn này sẽ không làm khó em, hơn nữa sẽ làm em sung sướng, được không.
Ha ha, quả nhiên vẫn là con gái ngoài xã hội đẹp, còn nhỏ như vậy mà nhìn đã ngon thế này rồi, ở núi sâu rừng già sao có thể gặp được người đẹp thế này.
Vương Hân Dao thấy mấy người này căn bản không tin lời mình, lòng nóng như lửa đối, trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng.
Hai người Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh nhìn thấy cảnh này, nếu người đang bị ép buộc trong góc kia là một cô gái mà bọn họ không quen biết, bọn họ đã muốn ra tay dạy dỗ mấy gã kia.
Nhưng người này là Vương Hân Dao, bọn họ lại do dự không biết có nên ra tay hay không.
Cứu hay không cứu? Trần Tài Anh hỏi Lâm Thanh Diện.
Anh cảm thấy thế nào? Lâm Thanh Diện hỏi lại.
Theo tôi thấy, vẫn là không nên cứu, tuy nói cô ta còn nhỏ nhưng dù sao cũng là người nhà họ Vương, bọn họ đều là người đang cố ý muốn giết cậu, cậu cứu cô ta, ngược lại cô ta còn có thể giết cậu, việc gì phải gây thêm phiền toái cho chính mình.
Trần Tài Anh nói.
Lâm Thanh Diện khẽ cười, mở miệng nói: Biết đâu tôi cứu cô ta một lần, cô ta không nghĩ hại tôi nữa thì sao?Nói xong, Lâm Thanh Diện bèn đi về phía mấy người đàn ông kia.
Xem tình hình trước mắt, anh và năm đại thế gia quả thật là như nước với lửa, hơn nữa lần trước cô nhóc này còn châm chọc diện mạo anh không anh tuấn, nhưng đây cũng không phải lý do Lâm Thanh Diện đứng ngồi không yên.
Trong lòng anh có giới hạn riêng, nếu người hôm nay là Vương Thủ Hạc, anh có thể rời đi luôn mà không thèm nhìn một cái, nhưng Vương Hân Dao cùng lắm chỉ là cô nhóc không hiểu sự đời, còn chưa hiểu nhiều chuyện, lúc Lâm Thanh Diện nhìn đến cô ta, anh sẽ nghĩ đến việc cô ta đang còn là một đứa trẻ vị thành niên đầu tiên, về phần ân oán với nhà họ Vương, cũng không phải do Vương Hân Dao tạo thành, Lâm Thanh Diện không cần thiết phải trút lửa giận lên một đứa trẻ.
Vương Hân Dao đang ở trong tuyệt vọng, ngay lúc đó, Lâm Thanh Diện xuất hiện ngay ở phía sau mấy người đàn ông, Vương Hân Dao lập tức ngây ngẩn cả người.
Lúc ấy, trong lòng cô ta có rất nhiều hy vọng, hy vọng ông nội của mình sẽ đột nhiên xuất hiện, cứu cô ta ra khỏi cảnh này, cô ta hy vọng sẽ có người hành hiệp trượng nghĩa xuất hiện, giúp cô ta tránh thoát được môt kiếp.
Nhưng duy nhất một tình huống không nghĩ đến, người xuất hiện chính là Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện vươn tay, vỗ vai một trong số những người đàn ông, mở miệng nói: Cô ấy còn là đứa trẻ, các người làm như vậy có phải hơi súc sinh rồi không?Người kia quay đầu lại liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cái, bởi vì uống rượu cho nên nhất thời không nhận ra người trước mắt là ai, hét ầm lên: M* nó, mày là thằng nào, ít ở chỗ này xen vào việc của người khác, nhanh cút sang một bên cho tao!Mấy người khác cũng đều quay ra nhìn Lâm Thanh Diện, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Dám ảnh hưởng đến chuyện tốt của ông, thật sự là không có mắt, các anh, chúng ta dạy dỗ thằng nhóc này trước rồi lại chơi với cô em này.
Mấy người này đều không để Lâm Thanh Diện vào mắt, tuy rằng bọn họ chính là mấy kẻ xếp cuối của môn phái nhưng tốt xấu gì cũng coi như là người tập võ, ở xã hội bình thường này có thể nghênh ngang mà đi.
Lâm Thanh Diện bĩu môi, nắm lấy tay một người, dùng chút lực vặn gãy cánh tay của kẻ đó.
Mấy người kia thấy thế đều hoảng sợ, lúc này mới muốn cùng nhau chặn Lâm Thanh Diện lại.
Lâm Thanh Diện ra tay rất lưu loát, mấy kẻ rác rưởi đứng cuối môn phái như vậy, ở trước mặt anh căn bản là không làm được gì.
Cũng chỉ trong chớp mắt, mấy người kia đều bị đánh ngã xuống đất.
Bị đánh trúng vài đòn rồi, mấy người này cũng tỉnh táo hơn không ít, lúc này bọn họ nhìn về phía Lâm Thanh Diện, đột nhiên phát hiện đây không phải người đã toàn thắng liên tục bốn ngày Lâm Thanh Diện sao!Lâm Thanh Diện! Là Lâm Thanh Diện! Chúng mày mù à, Lâm Thanh Diện mà cũng không nhận ra!M* nó, mày còn có mặt mui nói bọn tao, rõ ràng mày là đứa mắng anh ta đầu tiên!Lâm Thanh Diện cảm thấy mấy người này to tiếng có hơi ồn ào, thẳng chân cho mỗi người một cước, làm cho bọn họ bất tỉnh ngay lập tức.
Vương Hân Dao nhìn thấy Lâm Thanh Diện giúp mình giải quyết mấy tên này, đột nhiên có chút không kịp phản ứng.
Ông nội cô vẫn luôn nói với cô rằng Lâm Thanh Diện là cái u ác tính, là kẻ thù của nhà họ Vương bọn họ, là kẻ bại hoại tội ác tày trời, cho nên nhất định phải diệt trừ anh ta, nhưng mà hiện tại kẻ xấu tội tác tày trời này đã cứu cô khỏi đám người xấu xa nhất, chuyện này hoàn toàn đánh tan suy nghĩ của cô.
Cô ta nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một hồi, lúc sau mới chậm rãi nói: Anh cứu tôi, là vì bắt tôi để uy hiếp ông nội của tôi à? Nếu là như vậy, bây giờ tôi sẽ tự sát ngay trước mặt anh, tôi sẽ không để anh thực hiện được ý đồ.
Nghe được lời của Vương Hân Dao, Lâm Thanh Diện bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, không ngờ rằng cô nhóc này còn nhỏ tuổi mà tâm tư lại phức tạp như thế.
Tuổi nhỏ mà không nghĩ ra chuyện bình thường được à, nhanh về nhà đi, đừng lang thang bên ngoài nữa.
Gặp phải chuyện thế này thì không ai giúp đâu.
Lâm Thanh Diện nói với Vương Hân Dao một câu như thế rồi quay người đi ra ngoài ngõ nhỏ luôn.
Trần Tài Anh luôn đứng nhìn, thấy Lâm Thanh Diện đi tới thì cười nói: Tôi đã nói dù cậu có cứu cô ta thì trong lòng cô ta cũng không nhất định sẽ biết ơn cậu, cậu xem cô ta còn tưởng cậu cứu cô ta vì có mục đích gì kìa.
Lâm Thanh Diện không nói chuyện, tiếp tục đi ra bên ngoài.
Vương Hân Dao nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Thanh Diện, sau đó mới cắn chặt răng nhanh chân chạy theo.
Anh.
.
.
Anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại cứu tôi không? Rõ ràng tôi là kẻ địch của anh, nhưng anh còn cứu tôi, anh làm như vậy không phải gây thêm phiền toái cho mình à? Vương Hân Dao đi theo sau hô to hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Vương Hân Dao, nói: Cô chỉ là một đứa trẻ thôi, tôi với cô sao lại là kẻ thù được, chuyện của tôi với ông nội cô không liên quan gì đến cô, chạy nhanh gọi xe về nhà đi, đừng ở bên ngoài một mình.
Vương Hân Dao nghe được lời Lâm Thanh Diện nói, bỗng nhiên không biết cảm giác trong lòng mình là gì.
Cô ta nhìn Lâm Thanh Diện tiếp tục đi về phía trước, cũng không dừng lại mà tiếp tục đi theo.
Lâm Thanh Diện thấy Vương Hân Dao vẫn đi theo mình thì kỳ quái hỏi: Cô đi theo tôi làm gì, cô không sợ tôi đổi ý bắt cô đi luôn à?Tôi cảm thấy anh không phải người như vậy, hơn nữa.
.
.
Tôi có lời muốn nói với anh.
Vương Hân Dao cúi đầu chơi ngón tay của mình, trong mắt tràn đầy chột dạ.
Một quán mì sợi không được coi là rộng rãi.
Ba người Lâm Thanh Diện, Trần Tài Anh và Vương Hân Dao ngồi xuống một cái bàn.
Người bán hàng bưng lên cho mỗi người một bát mì sợi nóng hầm hập, bên trên có thả rau thơm cùng mấy miếng thịt mỏng linh tinh.
Không phải bên ngoài nói đây là mì thịt bò à? Sao lại chỉ có mì sợ mà không có thịt bò? Vương Hân Dao tò mò mở miệng hỏi.
Cô ta được ba mẹ Vương nuôi từ nhỏ đến giờ, không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, mấy quán mì sợi như thế này đương nhiên là chưa đến bao giờ, vừa rồi nhìn thấy hình ảnh trên tấm biển quảng cáo bên ngoài vô cùng ngon miệng, cô ta còn nuốt nước miếng vài cái, nhưng bây giờ nhìn thấy bát mì sợ được bưng lên, trên khuôn mặt tươi cười lại tràn đầy khó hiểu.
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh liếc nhìn nhau, trên mặt đều là nụ cười hiểu rõ, trong lòng cảm thấy cô nhóc này quá ngây thơ rồi.
Cô không biết cái gì gọi là hình ảnh mang tính chất tham khảo à? Trần Tài Anh hỏi một câu.
Biết chứ, nhưng rõ ràng chủ quán không làm bát mì như vậy mà còn treo hình ảnh đó lên, này không phải là gạt người à? Vương Hân Dao còn nói như thật.
Lâm Thanh Diện cười nói: Thật ra ông chủ cũng có cái khó, làm mì sợi cũng đều có quy định, một năm chỉ có thể dùng một con bò để làm mì, mỗi ngày ông ta phải làm bao nhiêu bát mì sợi như vậy, cho nên mỗi phát chỉ được vài mẩu thịt bò thôi.
Vương Hân Dao gật đầu nói: Thì ra là như vậy, vậy vì sao một năm chỉ có thể dùng một con bò? Là bời vì giết bò là rất tàn nhẫn à?Lâm Thanh Diện thấy cô nhóc này dễ lừa như vậy bèn gật đầu.
Đừng nói chuyện thịt bò nữa, nói xem cô muốn nói gì với tôi đi.
Lâm Thanh Diện nói.
Vương Hân Dao giật mình đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt hổ thẹn: Thật ra hôm nay tôi tự mình trộm chạy đến đây, hơn nữa, sở dĩ tôi bị mấy người kia bắt được là bởi vì lúc trước tôi vẫn luôn theo dõi anh, các anh đi vào quán bar, tôi không dám đi vào, bèn đứng bên ngoài chờ, kết quả gặp phải mấy kẻ đáng giận kia.
Lâm Thanh Diện không hiểu ra sao, bèn hỏi: Cô đi theo tôi làm gì?Vẻ hổ thẹn trên mặt Vương Hân Dao càng rõ hơn, do dự hồi lâu mới ấp úng nói: Theo dõi anh.
.
.
Sau đó.
.
.
Giết anh.
Nghe được câu trả lời của Vương Hân Dao, trên mặt Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, Trần Tài Anh bật cười ha ha.
Vương Hân Dao thấy Trần Tài Anh cười to như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, sau đó trừng mắt nhìn anh ta một cái, nói: Anh cười cái gì, chẳng lẽ lời tôi nói rất buồn cười à?Không có không có, cô nói tiếp đi, tôi không cười.
Trần Tài Anh vội nói.
Lâm Thanh Diện cũng không nhịn được, có hơi muốn cười nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Vậy vì sao cô lại muốn giết tôi? Lâm Thanh Diện hỏi.
Bởi vì anh là kẻ địch của ông nội đó, ông nội nói anh tội ác tày trời, gây ra sự uy hiếp rất lớn đến nhà họ Vương chúng tôi, không giết anh thì ông nội ngủ cũng không ngon, bây giờ mấy người ông nội vì chuyện này mà vô cùng sốt ruột, tôi muốn chia sẻ với ông nội một chút, cho nên ý nghĩ này xuất hiện trong đầu.
Vương Hân Dao mở miệng.
Lâm Thanh Diện cười, không ngờ rằng cô nhóc này còn biết suy nghĩ cho người khác, chẳng qua là hơi khờ dại.
Nhưng hiện tại trong đầu tôi không còn suy nghĩ này nữa, bởi vì đột nhiên tôi cảm thấy anh cũng không phải người tội ác tày trời như ông nội nói, nói cách khác, anh mà như vậy thì đã không cứu tôi.
Vương Hân Dao nhanh chóng bổ sung.
Cho nên hiện tại tôi muốn hỏi anh một chút, sao anh lại cứu tôi? Chẳng lẽ bây giờ chúng ta không phải kẻ địch à? Anh đã cứu tôi, không phải là đang giúp kẻ địch của mình sao? Vương Hân Dao hỏi ra vấn đề trong lòng mình.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm cô ta, mở miệng nói: Cô cũng nói tôi là kẻ địch của ông nội cô mà không phải kẻ địch của cô, cô cùng lắm chỉ là đứa trẻ cái gì cũng không iết, vốn cô không nên bị cuốn vào chuyện này, hơn nữa.
.
.
Cho dù cứu cô, cô cũng không tạo ra được ảnh hưởng gì đối với tôi.
Vương Hân Dao suy nghĩ về câu trả lời của Lâm Thanh Diện, sau khi nghe được câu nói cuối cùng của anh, đột nhiên hơi không phục, nói: Ai nói tôi không tạo thành ảnh hưởng gì cho anh, anh cũng đừng xem thường tôi, tôi rất lợi hại đó.
Cô đã lợi hại như vậy thì sao có mấy tên lưu manh cũng không đối phó được? Lâm Thanh Diện cười hỏi.
Này.
.
.
Đó là ngoài ý muốn thôi, hừ, nói cho anh biết, đừng tưởng rằng anh đã cứu tôi thì anh có thể coi khinh tôi, tôi mà muốn phát uy thì hù chết anh đấy.
Vương Hân Dao mở to hai mắt của mình, cố ý làm cho bản thân nhìn khí thế hơn.
Lâm Thanh Diện không nói chuyện, nhưng trong lòng lại cảm thấy cách dạy dỗ của Vương Thủ Hạc vô cùng có vấn đế.
Nhìn Vương Hân Dao khờ dại thế này là có thể nhìn ra, khẳng định cô ta được bảo vệ rất tốt từ khi còn nhỏ, gần như sắp vượt qua Chung Linh Nhi, nhưng hiện tại Vương Thủ Hạc lại đưa Vương Hân Dao đến thủ đô, gặp mấy chuyện chém giết này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định sẽ rèn luyện cô ta không ít kinh nghiệm.
Phương pháp này không khác gì nuông chiều cho hư, đối với Vương Hân Dao mà nói, đây cũng không phải chuyện tốt gì.
Giống như việc ba mẹ ngăn cản con cái yêu đương trước khi học đại học, nhưng khi con vào đại học, họ lại nhanh chóng thúc giục con mình tìm người yêu.
Nếu không phải như thế, có lẽ Vương Hân Dao sẽ không có suy nghĩ muốn giúp ông nội chia sẻ khó khăn, muốn một mình chạy đi giết Lâm Thanh Diện.
Tuy nhiên dù nói thế nào thì tôi vẫn phải cảm ơn anh, anh cũng không đáng giận như trong tưởng tượng, sau khi trở về tôi sẽ khuyên ông nội, để ông không cần cố chấp với việc giết anh.
Vương Hân Dao lại nói tiếp.
Lâm Thanh Diện vươn tay xoa đầu Vương Hân Dao: Đừng khờ dại, cô nhóc ngốc, ông nội cô không giết tôi thì có lẽ vẫn sẽ ngủ không ngon giấc, tuy rằng tôi và ông ta cũng không có thù hận gì nhưng thế giới người lớn chính là phức tạp như vậy, mỗi người đều có mục đích của riêng mình, ở sau nó không có ranh giới giữa tốt và xấu.
Vương Hân Dao sững sờ ở đó, thật không phải cô cảm thấy lời nói của Lâm Thanh Diện rung động thế nào, mà là Lâm Thanh Diện sờ đầu cô, khiến cô cảm thận được một loại quan tâm thuần túy.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai sờ đầu cô như vậy.
Đừng thất thần, nhanh ăn đi, để lâu sẽ lạnh, ăn xong rồi tôi sẽ để anh ta đưa cô về nhà.
Lâm Thanh Diện nói.
Vương Hân Dao gật đầu, cúi đầu bắt đầu ăn mì sợi, không thể không nói, mì sợi này ít thịt nhưng hương vị vẫn không tồi.
Trần Tài Anh nhìn chằm chằm Vương Hân Dao, trong lòng tràn đầy cảm khái, người ra ngoài xã hội lăn lộn từ hơn mười tuổi như anh ta, làm sao có thể chưa từng trải qua thời điểm khờ dại như vậy.
Tuy rằng Vương Hân Dao là người nhà họ Vương nhưng tâm tính khờ dại ngây thơ này không gì có thể thay đổi được.
Đồng thời, trong lòng anh ta vừa tức giận vừa cảm thấy đáng tiếc, nhà họ Vương đã làm đến mức này, Lâm Thanh Diện khẳng định sẽ không bỏ qua cho Vương Thủ Hạc, cũng không biết đến lúc Vương Thủ Hạc rơi vào tay Lâm Thanh DIện, cô nhóc này sẽ nghĩ thế nào.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trần Tài Anh không miên man suy nghĩ nửa mà cười hỏi Vương Hân Dao một câu: Đúng rồi, không phải cô muốn giết Lâm Thanh Diện à, có thể nói cho tôi biết cô định giết Lâm Thanh Diện như thế nào không?Vương Hân Dao nghe được Trần Tài Anh hỏi vấn đề này, mặt lại đỏ lên ngay lập tức, lúc sau tức giận nói: Dùng mỹ nhân kế, đã được chưa!Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh nghe xong, đều bật cười ha ha.
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Hôm nay là ngày cuối cùng Lâm Thanh Diện khiêu chiến giới võ đạo Nước CNăm thế gia cổ võ danh giá trong ba ngày qua đã chuẩn bị, tin rằng hôm nay sẽ khiến cho Lâm Thanh Diện chết trong trận đấu.
Sáng sớm, sân vận động Cửu Giang đã không còn chỗ ngồi, rất đông người đến xem, háo hức ngày chiến đấu cuối cùng của Lâm Thanh Diện.
Người của năm thế gia cổ võ danh giá ngồi ở khoảng cách gần võ đài nhất, năm người Vương Thủ Hạc đều rất tự tin, không nhìn ra chút âu lo nào khi đối diện với khí thế mạnh mẽ của Lâm Thanh Diện.
Mà lúc này bên người bọn họ lại xuất hiện một người đàn ông mặc áo bào đen, ông ta vừa xuất hiện, cả một khu vực lớn trở lên ảm đạm.
Vương Hân Dao ngồi bên cạnh Vương Thủ Hạc, gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng, một hồi lâu sau, mở miệng nói với Vương Thủ Hạc: Ông nội, chúng ta không cần phải đấu với Lâm Thanh Diện được không, thời gian qua cháu có biết được một số chuyện của Lâm Thanh Diện, cảm giác anh ta không giống kẻ tội ác tày trời, nghe nói anh ta vì bà xã của mình, cam tâm tình nguyện ở rể, cho dù là bị người khác xem thường, anh ta cũng chưa từng nói câu oán hận, người như vậy, hẳn là sẽ không đối với chúng ta làm chuyện không hay?Vương Thủ Hạc nghe Vương Hân Dao nói vậy, sắc mặt tối sầm, mở miệng nói: Con nít biết gì, căn bản không hiểu lòng người hiểm ác, anh ta đối với bà xã của mình tốt, nhưng không có nghĩa là đối với chúng ta tốt, anh ta còn sống, đối với năm thế gia cổ võ danh giá chúng ta ngàn lần bị uy hiếp, cho nên phải trừ bỏ anh ta.
Nhưng mà, anh ta cũng không làm chuyện gì không tốt với chúng ta.
Vương Hân Dao mở miệng.
Hai vị Tông Sư của nhà họ La bị giết, khiến nhà họ La suy bại, chẳng lẽ còn chưa đủ sao, Vương Thủ Hạc mở miệng.
Nhưng theo cháu được biết, Lâm Thanh Diện và nhà họ La có ân oán, chính nhà họ La tìm tới cửa, Lâm Thanh Diện vốn chưa làm cái gì cả, mà tên La Liệt nhà họ La kia muốn giết anh ta, nếu anh ta không ra tay.
Vương Han Dao căn cứ vào thông tin thu thập được mấy ngày qua phản bác lại Vương Thủ Hạc.
Vương Thủ Hạc nhất thời không biết nên trả lời sao với Vương Hân Dao.
Suy nghĩ thật lâu, Vương Thủ Hạc thầm thì với Vương Hân Dao nói: Dao Dao, cháu còn nhỏ, không nên để ấn tượng này che mắt, tên Lâm Thanh Diện này chính là đồ đệ của tên đại ác nhân Lục Diên Thọ, chỉ cần có dính dáng đến Lục Diên Thọ, sẽ không phải là thứ tốt đẹp gì, hơn nữa thằng nhóc này thiên phú khủng bố, nếu để anh ta trưởng thành, ngày sau năm thế gia cổ võ danh giá chúng ta, địa vị sẽ khó giữ vững, cho nên chúng ta phải nhanh chóng diệt trừ anh ta.
Vương Hân Dao vội cúi đầu, ánh mắt mang theo sự thất vọng, lẩm bẩm nói: Nói đến thế, Lâm Thanh Diện vẫn là không có làm sai chuyện gì, chính là bởi vì anh ta tồn tại sẽ gây uy hiếp, cho nên phải trừ bỏ anh ta.
Chuyện này từ đầu tới cuối, đều là chúng ta tự tìm anh ta gây phiền toái, và anh ta chính là bị ép phải chống lại.
Vương Thủ Hạc nghe Vương Hân Dao nói vậy, bắt đầu thở hổn hển, một là bởi vì ông ta phát hiện Vương Hân Dao nói đúng, từ đầu tới cuối, Lâm Thanh Diện căn bản là không đi tìm năm thế gia cổ võ danh giá gây phiền phức, là bọn họ tự mình chủ động tìm tới cửa.
Còn lại là bởi vì bị chính cháu gái trách móc, khiến ông ta hơi khó chịu.
Cháu thì biết gì về người ta, Vương Thành, đưa cô bé về lầu Long Phượng, nơi này không có chỗ cho cô bé tham dự.
Vương Thủ Hạc quay đầu nhìn một người đàn ông trung niên bên cạnhNgười này gật đầu, nắm cổ tay áo của Vương Hân Dao, dẫn cô ta ra khỏi sân vận động.
Trần Tùy Lễ ngồi ở bên cạnh Vương Thủ Hạc khẽ nhìn ông ta một cái, mở miệng nói: Hân Dao vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện mưa gió giang hồ.
Vương Thủ Hạc gật gật đầu, nói: Đợi sau này con bé trưởng thành, nó sẽ hiểu, hiện tại ta làm những việc này, đều là vì muốn tốt cho nó.
Hôm nay sự chuẩn bị của chúng ta không thiếu thứ gì, Lâm Thanh Diện này nhất định sẽ chết trong tay chúng ta.
Trần Tùy Lễ mở miệng.
Vương Thủ Hạc gật đầu, lúc sau ánh mắt lại dừng trên thân người đàn ông mặc áo bào đen, trong đôi mắt hiện lên sự an tâm.
Ẩn mình trong lớp áo bào màu đen, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, lúc này trên mặt ông ta đang nở nụ cười châm chọc, không biết đang nghĩ gì.
Không bao lâu, Lâm Thanh Diện xuất hiện ở giữa sân vận động, ngay trên võ đài, cả sân vận động đồng loạt vang lên tiếng cổ vũ nhiệt liệt.
Hừ, cứ để cho thằng nhóc này đắc ý một hồi, qua hôm nay, anh ta sẽ không còn cơ hội đắc ý như vậy nữa đâu.
Ông chủ nhà họ Phương gia Phương Thần hừ lạnh một tiếng.
Lâm Thanh Diện nhìn toàn bộ hiện trường, ánh mắt cuối cùng lại dừng ở năm thế gia cổ võ danh giá, trong lòng anh đã đoán trước đến năm thế gia cổ võ danh giá chắc chắn vì chuyện ngày hôm nay mà chuẩn bị chu đáo, nhưng anh không lo lắng, mặc kệ năm thế gia cổ võ danh giá dùng cách gì đối phó với anh, anh vẫn tỏ thái độ vô cùng thong dong.
Khi ánh mắt anh nhìn đến người đàn ông mặc áo bào đen, hơi lo lắng một chút, nếu anh nhớ không nhầm, chỉ vài ngày trước, năm thế gia cổ võ danh giá không có người này.
Người đàn ông mặc áo bào đen này đem đến một cảm giác phi thường, giống như rắn độc, dường như có thể ra tay bất kỳ lúc nào đoạt mạng người ta.
Nhưng cũng không chú ý nhiều vào người đàn ông mặc áo bào đen, Lâm Thanh Diện điều chỉnh lại trạng thái của mình, sau đó tuyên bố cuộc khiêu chiến ngày hôm nay chính thức bắt đầu, mời các đại cao thủ lên võ đài.
Rất nhanh chóng, có một Tông Sư Cảnh cao thủ khí thế mạnh mẽ lên võ đài, bắt đầu chiến đấu cùng Lâm Thanh Diện.
Hôm nay đến khiêu chiến Lâm Thanh Diện đều là cao thủ, đã được năm thế gia cổ võ danh giá tuyển chọn tỉ mỉ, bọn họ trước mắt tìm các Tông Sư cao thủ đến đây, phải đánh bại hạ uy phong của Lâm Thanh Diện.
Cho nên ngay khi trận đấu vừa bắt đầu, Lâm Thanh Diện đã cảm nhận được chắc chắn có áp lực.
Nhưng với tình huống này, Lâm Thanh Diện lại cực kỳ hưng phấn, chỉ có gặp người khiêu chiến thích hợp, mới có thể tạo đột phá cho chính mình, chứ nếu đối mặt với mấy tên mèo ba chân, thực lực của Lâm Thanh Diện không chỉ không tăng lên, rất có có thể còn vì vậy mà đi xuống.
Mặc dù đối thủ của mấy trận chiến trước đây mạnh mẽ, nhưng so với năm thế gia cổ võ danh giá ra tay thì vẫn yếu hơn một chút, cho nên Lâm Thanh Diện cứ như trước, thoải mái chiến đấu, thắng năm trận liên tiếp.
Đến trận chiến thứ sau, người đã từng thua dưới tay Lâm Thanh Diện, Phương Thần lên võ đài, khiến cho toàn bộ người trong sân vận động cười ồ lên.
Nếu ta nhớ không lầm, ông đã từng bại dưới tay ta một lần, chẳng lẽ còn muốn thua thêm lần nữa? Lâm Thanh Diện nhìn thấy đối diện mình chính là Phương Thần, mở miệng nói một câu.
Phương Thần cười lạnh một tiếng, nói: Nếu ta đã dám lên đây lần thứ hai, tất nhiên ta có thể chiến thắng, cậu không có quy định không được đấu lần thứ hai phải không?Lâm Thanh Diện bĩu môi, nói: Vậy ông chỉ có thể thua lần thứ hai.
Phương Thần cười nhạo, lúc sau lấy trong áo ra một viên thuốc, bỏ vào miệng.
Lâm Thanh Diện, nói cho anh biết, hôm nay là ngày chết của anh, cho dù anh có năng lực bằng trời, cũng không thể tiếp tục chiến thắng!Lâm Thanh Diện nheo mắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Ngay sau đó, khuông mặt của Phương Thần bắt đầu đỏ bừng, khí thế toàn thân tăng cao, vượt qua trạng thái đỉnh phong trước đó của ông ta.
Khai Dương Hợp Khí đan? Lâm Thanh Diện không khỏi hỏi khi thấy sự thay đổi của Phương Thần.
Phương Thần cười một tiếng rồi nói: Viên đan dược này còn lợi hại hơn Khai Dương Hợp Khí nhiều, Lâm Thanh Diện, chịu chết đi!Nói xong Phương Thần lao về phía Lâm Thanh Diện, mang theo một cú đấm kinh thiên động địa, đập vào đầu Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nheo mắt, hiệu quả của viên đan dược này có vẻ tốt hơn viên Khai Dương Hợp Khí thật, khí thế của Phương Thần bây giờ đã vượt qua cả La Cương sau khi đã uống viên Khai Dương Hợp Khí khi ấy.
Anh không hề lơ là, lập tức vận chuyển huyền kình, đánh ra một đòn với tất cả sức mạnh, đỡ lại cú đấm của Phương Thần.
Khí tức hai người va vào nhau tạo thành một vòng xoáy gió giỏ ngay trên võ đài, sau khi phân tán ra xung quanh, quần áo của nhiều người có mặt đều bị thổi tung.
Lâm Thanh Diện đã đánh giá thấp sức mạnh nắm đấm này của Phương Thần, sau khi đỡ nắm đấm của hắn, anh đã liên tục lùi về sau vài bước mới phủi được hết phần lực còn lại trên người.
Phương Thần cũng không ngờ hiệu quả của viên thuốc này lại tốt như vậy, nhất thời vô cùng hưng phấn, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện cũng không còn chút sợ hãi nào nữa.
Lâm Thanh Diện, tôi thua trong tay cậu một lần thì thế nào, lần này tôi đến là để lấy lại danh dự, kỷ lục liên tiếp giành chiến thắng của cậu sẽ kết thúc trong tay tôi, còn cái mạng nhỏ của cậu cũng sẽ bị tôi kết liễu!Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng: Chỉ một chút ngoại lực mà thôi, nếu ông cho rằng chỉ có vậy mà đã đánh bại được tôi thì cũng quá ngây thơ rồi.
Nói xong Lâm Thanh Diện sải bước chạy ra ngoài, vận chuyển huyền kình, đánh vào ngực Phương Thần.
Thiên Tinh Chưởng!Phương Thần lập tức chống trả, trận chiến giữa hai người lập tức bùng nổ.
Sau khi uống viên thuốc đó, thực lực của Phương Thần đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Tông sư, về cơ bản cũng ngang với thực lực huyền kình của Lâm Thanh Diện nên trận chiến giữa hai người cực kỳ ngoạn mục, khán giả vây xem liên tiếp cảm thán.
Không ngờ cơ thể con người lại có thể đạt tới cực hạn như vậy, bây giờ xem ra những quán quân thế giới kia cũng chỉ vậy thôi.
Thực sự tuyệt vời, lần đầu tiên trong đời tôi được xem một trận đấu tuyệt vời như vậy, lần này đến Kinh Đô thật sự không còn gì hối tiếc.
Mới là trận đấu thứ sáu mà đã có người mạnh thế này rồi, không biết Lâm Thanh Diện có thể vượt qua hết mười trận chiến hôm nay không!…Mấy người Vương Thủ Hạc nhìn thấy sức mạnh bùng nổ của Phương Thần thì đều lộ vẻ hài lòng, đồng thời tin tưởng tuyệt đối vào kết quả ngày hôm nay.
Bây giờ trong tay bọn họ đang có viên đan dược có thể nâng cao thực lực, cho dù Lâm Thanh Diện thắng được Phương Thần thì vẫn còn bốn người bọn họ đang chờ anh, cho nên hôm nay Lâm Thanh Diện không có khả năng sống sót.
Vương Thủ Hạc quay đầu nhìn liếc nhìn người áo bào đen, trong mắt cũng hiện lên vẻ bội phục.
Trên thế giới này có hai loại người không thể chọc tức họ, một là cao thủ có thực lực siêu việt, đạt đến cảnh giới ngoài tầm với của người thường, hai là người có thể luyện được các loại đan dược thần kỳ.
Vì bạn sẽ không bao giờ biết được trên người loại người này mang theo đan dược gì, đôi khi một viên đan dược nhỏ xíu cũng đủ để thay đổi kết quả một trận chiến.
Trận chiến đến hồi gay cấn, mặc dù thực lực của Phương Thần khiến Lâm Thanh Diện hơi ngạc nhiên nhưng hiệu quả của viên đan dược này không duy trì được lâu, nên cũng không bằng được huyền kình.
Thấy mình mãi không giải quyết được Lâm Thanh Diện, Phương hơi lo lắng, vì thế xuất hiện sai lầm trong rất nhiều chiêu thức.
Đáng chết, sức mạnh của tên này sao lại duy trì được lâu thế, thật không khoa học! Phương Thần thầm mắng.
Lâm Thanh Diện cười nói: Nội lực vốn đã là thứ không khoa học rồi, còn nữa, ông xuống đài được rồi.
Nói xong Lâm Thanh Diện nhanh chóng sử dụng chiêu thức của mình, đánh vào một điểm yếu trên người Phương Thần.
Sấm sét chưởng!Đây là đòn mạnh nhất hiện nay của Lâm Thanh Diện.
Phương Thần thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, nhưng lúc này mới nhận ra điểm yếu của mình thì đã quá muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thanh Diện đánh về phía mình.
Sau đó là một tiếng hét thảm thiết, người Phương Thần rơi xuống sàn đấu, miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, trong mắt còn mang theo một tia không cam lòng.
Hắn tưởng rằng sau khi uống viên đan dược vào, thực lực tăng lên thì chắc chắn sẽ đánh bại được Lâm Thanh Diện, nhưng Lâm Thanh Diện lại một lần nữa dùng thực lực chứng minh, cho dù hắn dùng ngoại lực cũng vẫn không phải đối thủ của anh.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn Phương Thần, xoè tay ra: Ngũ đại gia tộc cũng chỉ đến thế thôi, sử dụng đan dược rồi cũng vẫn không xứng làm đối thủ của tôi.
Phương Thần cắn răng, vẻ mặt vô cùng phẫn hận: Bớt tự đắc lại đi, tôi cảm nhận được vừa nãy cậu đã dùng hết toàn bộ sức lực rồi, điều này cũng cho thấy giới hạn của cậu chỉ đến vậy thôi.
Tiếp theo đây cậu vẫn còn bốn trận nữa, đối thủ của cậu sẽ là bốn gia chủ còn lại, mà trong tay mỗi người họ đều có một viên đan dược như này, tôi không tin cậu có thể cầm cự được cả bốn trận!Lâm Thanh Diện cau mày, nhìn về phía Vương Thủ Hạc, thấy vẻ mặt họ đều bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mình, không hề vì Phương Thần bại trận mà lo lắng.
Anh không ngờ gia chủ của Ngũ đại thế gia cũng đều có đan dược có thể nâng cao thực lực, không phải loại đan dược này cực kỳ trân quý sao, vì sao cả năm đại thế gia đều có?Ngay sau đó, Vân Tuyệt Điên, người đứng đầu gia tộc họ Vân nhảy lên võ đài, đứng trước mặt Lâm Thanh Diện.
Hắn cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Lâm Thanh Diện, lời vừa nãy của gia chủ nhà họ Phương nói cậu cũng nghe thấy rồi.
Viên đan dược ông ta vừa uống đó, mỗi người chúng tôi đều có, cho dù thực lực của cậu có mạnh hơn nữa, có thể đánh thắng được hai người trong chúng tôi thì tôi cũng không tin cậu có thể thắng năm trận liên tiếp, cho dù lãng phí, chúng tôi cũng phải giết cậu!Lâm Thanh Diện nheo mắt, lúc này anh đã cảm nhận được sức mạnh trong người hơi thiếu hụt, nếu năm người này thật sự đều có đan dược thì e là anh không thể kiên trì được đến cuối cùng.
Mặc dù anh cũng có đan dược nâng cao thực lực, thậm chí còn có bí pháp có thể nâng cao thực lực, nhưng thời gian duy trì của phương pháp này đều rất ngắn, nhiều nhất chỉ kéo dài được trong một trận, sau đó anh sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, mặc cho người chém giết.
Rất rõ ràng với tình hình hiện tại của anh, e rằng sau khi trận chiến này kết thúc anh sẽ phải dùng tới bí pháp.
Nhóc con, bắt đầu đi, cho dù tôi thua cậu cũng không quan trọng, quan trọng là chắc chắn cậu sẽ chết trong tay người phía sau tôi! Vân Tuyệt Điên bày ra tư thế chiến đấu.
Đợi đã.
Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Vân Tuyệt Điên giật mình, không biết Lâm Thanh Diện định làm gì.
Lâm Thanh Diện suy nghĩ một chút sau đó nhìn về phía Ngũ đại thế gia, ánh mắt anh dừng trên người Vương Thủ Hạc, Trần Tuỳ Lễ và Mộc Trường Thiên.
Tôi không muốn lãng phí thời gian, bốn người các ông cùng lên đi, tôi sẽ giải quyết các người cùng một lúc, đây sẽ là trận đấu cuối cùng của tôi ngày hôm nay!Lời anh vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều bị sốc!Tôi không nghe nhầm chứ, Lâm Thanh Diện bảo bốn vị gia chủ cùng lên, cậu ta điên rồi à?Wow, tên Lâm Thanh Diện này điên thật rồi, vừa nãy cậu ta đấu với một mình gia chủ Phương thôi đã mất bao nhiêu thời gian rồi, hơn nữa nhìn có vẻ cũng hơi mất sức, bây giờ lại muốn đấu cùng cả bốn vị gia chủ còn lại?Lẽ nào cậu ta biết chắc chắn mình sẽ thua cho nên mới để mọi người cùng lên, như vậy thua cũng vẫn còn chút mặt mũi? Dù sao đối mặt với nhiều người, cho dù cậu ta thua cũng không là gì.
Dù nói thế nào thì dũng khí của Lâm Thanh Diện cũng thật đáng khâm phục, chỉ là cậu ấy làm vậy không sợ bị họ liên thủ đánh chết sao?…Mọi người bắt đầu bàn tán về quyết định của Lâm Thanh Diện, ai cũng cảm thấy khó mà tin được.
Mấy người Vương Thủ Hạc cũng hơi bất ngờ, họ đều đang chờ từng người lên xử lý Lâm Thanh Diện, nhưng không ngờ Lâm Thanh Diện lại bảo họ cùng nhau lên sàn.
Lẽ nào thằng nhóc này biết hôm nay mình sẽ chết nên đâm lao theo lao luôn?Trần Tuỳ Lễ và Mộc Trường Thiên đều quay lại nhìn Vương Thủ Hạc, nhìn nhau đầy thắc mắc.
Gia chủ Vương, bây giờ chúng ta phải làm sao? Trần Tuỳ Lễ hỏi.
Vương Thủ Hạc trầm ngâm, một lúc lâu sau hắn mới đứng dậy nói: Nếu cậu ta đã tự đưa ra yêu cầu này thì chúng ta cứ thoả mãn cậu ta đi.
Chuyện đã đến nước này, mặt mũi cũng chẳng còn quan trọng nữa, dù bị người khác nói lấy đông hiếp yếu, chiến thắng không vẻ vang thì hôm nay cũng nhất định phải loại trừ thằng nhóc này.
Mọi người đều đã thấy thực lực của cậu ta rồi, không thể dùng tuổi tác để đánh giá cậu ta được, nếu cậu ta đã cho chúng ta cơ hội này thì cũng không cần khách sáo.
Nói xong Vương Thủ Hạc đi về phía võ đài.
Trần Tuỳ Lễ và Mộc Trường Thiên đều gật đầu, đi theo Vương Thủ Hạc lên sàn đấu.
So với thể diện, giải quyết được Lâm Thanh Diện mới là chuyện quan trọng họ cần làm bây giờ.
Ba người cùng nhau bước lên võ đài, bốn vị cao thủ hàng đầu cảnh giới Tông sư đứng thành hàng, đều dửng dưng nhìn Lâm Thanh Diện.
Sau khi nghe quyết định của Lâm Thanh Diện, tất cả mọi người trong gia đình họ Lâm đang ngồi trong thính phòng đều lo lắng.
Mặc dù họ đều biết thực lực của Lâm Thanh Diện không thể xem thường, nhưng anh muốn thách đấu bốn cao thủ cao thủ thế gia cổ võ thực sự khiến tất cả đều phải kinh ngạc.
Sư huynh đúng là không muốn sống nữa mà, bốn gia chủ liên hợp, cho dù là thần tiên cũng không gắng gượng được.
Lý Tam Thốn trợn mắt nói.
Chúng ta nhất định phải tìm cách ngăn cản cậu ấy, cùng lắm thì không chiến nữa, thách đấu cả bốn người một lúc đúng là tự sát mà.
Dư Tùng cũng nói theo.
Trần Tài Anh lắc đầu nói: Vô ích thôi, tên này đã quyết định rồi thì chẳng ai có thể thay đổi được cả, hơn nữa cậu ấy cũng không phải kiểu người tuỳ tiện, cậu ấy làm vậy chắc chắn là đã có chủ kiến riêng của mình.
Bây giờ mọi người đều đã lên sàn, muốn ngăn cũng không kịp nữa, chúng ta cứ chờ xem Lâm Thanh Diện sẽ ứng phó thế nào đi.
Mấy người vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ, chuyện đã đến nước này, họ cũng chỉ có thể chờ xem Lâm Thanh Diện đối phó với bốn gia chủ tứ đại gia tộc này thế nào thôi.
Sở dĩ Lâm Thanh Diện làm vậy quả thực đã có cân nhắc nhất định, bây giờ anh đã biết bốn gia chủ đều có đan dược có thể nâng cao thực lực, nếu tiếp tục đấu với từng người một thì cùng lắm anh sẽ chỉ gắng gượng được một trận, sau khi dùng bí pháp, chắc chắn anh sẽ không thể tiếp tục đối phó người tiếp theo.
Cho nên tốt hơn hết là để bốn người họ cùng lên, anh sẽ sử dụng bí pháp vào thời khắc mất chốt để nâng cao thực lực lên mạnh nhất, với sự hiểu biết của anh về bí pháp này, một khi đã sử dụng thì đừng nói là bốn cao thủ cảnh giới Tông sư, cho dù là bốn cao thủ cảnh giới Tông sư đã sử dụng đan dược cũng không phải là đối thủ của anh.
Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Đương nhiên cũng chỉ có người tu luyện huyền kình và bí pháp như Lâm Thanh Diện mới dám làm vậy, nếu đổi lại là cao thủ nội lực khác, dám làm vậy thì chỉ có một con đường chết.
Bây giờ tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm Thanh Diện làm vậy là đang tìm chết, nhưng đó là vì họ không biết con át chủ bài của anh mạnh đến thế nào.
Người áo đen ngồi trong thính phòng nhìn bốn gia chủ đều đã lên võ đài, trong lòng chợt cười khẩy.
Đúng là một tên ngu ngốc, nếu đánh từng người một thì cậu còn có thể sống sót, nhưng cậu lại bảo bốn người họ cùng lên thì đúng là chê mình chết chưa đủ nhanh.
Đan dược tôi đưa cho họ cũng không phải là trò đùa, nếu bốn người họ cùng sử dụng đan dược rồi đấu với cậu thì dù là Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng không cứu được!Trên võ đài, bốn người Vương Thủ Hạc nhìn Lâm Thanh Diện, trong mắt đầy vẻ sát khí.
Lâm Thanh Diện nhìn bốn người họ rồi cười nói: Các ông đúng là không khách sáo, tôi nói cùng lên mà các ông cũng cùng lên thật, các ông làm vậy không sợ mất danh tiếng gia tộc à?Vương Thủ Hạc hừ lạnh: Loại bỏ được cậu còn quan trọng hơn danh tiếng.
Nhóc con, là cậu tự nói, bây giờ muốn đổi ý cũng đã muộn! Mộc Trường Thiên hét lên với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện bật cười: Tôi đâu có nói hối hận, chỉ đang giễu cợt chút thôi.
Hừ, thật không biết cậu nghĩ cái gì, một mình cậu muốn thách đấu bốn chúng tôi, lẽ nào cậu cảm thấy mình không sống nổi nên mới muốn chết nhanh một chút? Vân Tuyệt Điên nói.
Các ông nghĩ nhiều rồi, các ông cho rằng bốn người các ông cùng lên là có thể đánh bại được tôi sao? Vậy tôi chỉ có thể nói là các ông quá ngây thơ đi.
Lâm Thanh Diện đáp lại.
Cậu chết đến nơi rồi đừng có nói những lời vô nghĩa nữa, cậu không thắng được bốn người chúng tôi khi liên hợp, lại thêm viên đan dược tăng thêm sức mạnh của mỗi người đâu, dù có giả vờ thế nào thì cũng không thay đổi được kết quả này.
Trần Tuỳ Lễ nói.
Lâm Thanh Diện bĩu môi, thầm nghĩ mấy người này đúng là rất tự tin vào khả năng liên hợp của mình, không biết sau khi thua trong tay anh thì họ sẽ có phản ứng gì.
Đừng nhiều lời nữa, ra tay đi, đánh xong trận này tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Diện nói.
Vương Thủ Hạc lạnh lùng hừ một tiếng: Sợ là cậu không có cơ hội này!Nói xong ông ta lấy viên đan dược ra bỏ vào miệng.
Uống viên đan dược này xong đảm bảo sẽ có thể chiến đấu với cậu ta trong trạng thái tốt nhất, lần này nhất định không được có sai sót nữa!Ba người Trần Tuỳ Lễ cũng không chút do dự, lấy đan dược của mình ra bỏ vào miệng.
Gần như ngay lập tức, trên võ đài có bốn luồng khí bay lên trời, tất cả mọi người có mặt đều có thể cảm nhận được một luồng từ trường vô hình xung quanh mình khiến họ cũng cảm thấy ngột ngạt.
Lâm Thanh Diện thấy bốn người họ dứt khoát như vậy thì lông mày cũng nhướn lên, nhưng không hề hoảng loạn, ngược lại trên khuôn mặt bình tĩnh của anh còn lộ ra chút hưng phấn.
Nếu đã muốn chiến thì chiến thôi!
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License