Rể quý trời cho
Chapter
0077
Tiệc nhà họ Lâm kéo dài ba ngày ba đêm, người đến dự từ lúc tỉnh táo đến lúc say bét nhè, lại từ trong cơn say mà từ từ khôi phục lý trí, sau đó tiếp tục nâng ly, trò chuyện với những người đến tham dự, tạo nên bầu không khí sục sôi như mọi người đang bàn luận quốc gia đại sự, viết những trang văn gạn đục khơi trong.
Mà trong thời gian ba ngày này, trận đấu giữa Lâm Thanh Diện và La Cương cũng được lan truyền trong giới võ thuật Giang Bắc với tốc độ chóng mặt, chỉ trong một đêm, gần như tất cả mọi người đều nói về trận đấu đặc sắc này.
Tiếng tăm của trận này thậm chí còn lan đến khu vực Lĩnh Nam, thậm chí có khá nhiều người còn đặt dấu hỏi về năng lực của Lâm Thanh Diện, còn có kẻ đe dọa sẽ đến thách đấu Lâm Thanh Diện.
Trong thời gian ngắn, cả giới võ thuật đều lan truyền đủ loại tin đồn về Lâm Thanh Diện, vì quả thực La Cương có địa vị khá cao ở khu vực Giang Bắc, hơn nữa lúc người ta tán dóc thường thích thêu hoa dệt gấm về những chuyện mà họ không nhìn thấy, khiến cho trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh Diện trở thành một cái tên mang màu sắc huyền thoại.
Có khá nhiều người lúc nói đến độ hứng chí, còn bắt đầu bịa hẳn tiểu sử của Lâm Thanh Diện, có người nói Lâm Thanh Diện là thần long trên trời hạ phàm, vì anh vốn mang cốt thần long nên mới có thể ở độ tuổi hơn hai mươi mà đã diệt được người đứng đầu giới võ thuật Giang Bắc.
Cũng có người nói khi Lâm Thanh Diện ra đời, trên trời có hiện tượng lạ, sét đánh ngang trời, mưa to gió lớn, gần như đạt đến cấp độ thảm họa, trong khoảnh khắc Lâm Thanh Diện ra đời, cất lên tiếng khóc, bỗng chốc sấm sét rền trời đều chấn động đến nỗi trốn vào trong mây, mưa như trút nước cũng rút hết về trời.
Sau khi chính chủ Lâm Thanh Diện nghe được những truyền thuyết này thì hơi dở khóc dở cười, càng tin chắc rằng sở dĩ câu Nghe hơi nồi chõ tồn tại là có lý do cả.
Có điều Lâm Thanh Diện chẳng màng đến lời đồn, khi mọi người còn đang bàn tán về trận đấu giữa anh và La Cương, Lâm Thanh Diện đã cùng Hứa Bích Hoài thu dọn đồ đạc, định làm một chuyến du lịch ngẫu hứng, đến núi Ngọc Bình vô cùng nổi tiếng trong thời gian gần đây, du sơn ngoạn thủy, tự do thoải mái.
Về phần nhóc Nặc đáng thương, đành giao nó cho Tôn Tuệ Phương và bảo mẫu chăm sóc.
Đôi vợ chồng bỏ con không hề áy náy về chuyện này, thậm chí còn cảm thấy thảnh thơi hơn, sau khi có con, thế giới hai người đối với họ là chuyện vô cùng xa xỉ, đương nhiên họ phải nghiêm túc trân trọng.
Cùng lúc đó, trên một vách núi sâu trong núi Côn Luân, có một thân cây con mọc giữa khe hẹp, tựa như một xúc tu sừng sững trên vách núi.
Thân cây không quá dày, bên trên lác đác vài cành cây có vẻ khá yếu ớt.
Mà lúc này, có một người đang đứng hiên ngang trên một cành cây mảnh nhất trong số đó, đầu ngón chân người đó khẽ nhịp, cả người tựa như hoàn toàn không có trọng lượng, chỉ khiến cành cây yếu ớt kia khẽ cong một chút, trông có vẻ vô cùng kỳ diệu.
Nếu người thường nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ cho là thần tiên hạ phàm, nếu không với trọng lượng của người thường, hoàn toàn không thể đứng trên một cành cây mảnh mai như vậy mà còn có thể giữ cho cành không gãy.
Người đứng trên cành cây kia mặc một thân áo choàng trắng, tóc dài qua vai, râu tóc dài như nhau, đều đã bạc trắng như tuyết, tựa như lão yêu quái đã sống mấy trăm năm trong phim.
Có điều người này da dẻ hồng hào, nhìn có vẻ khá mạnh khỏe, so với tóc tai của ông ta, thì chẳng giống người lớn tuổi chút nào.
Lúc này, ông lão tóc bạc đang nhắm mắt ngưng thần, tựa như hoàn toàn không lo lắng bản thân sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng dưới chân, mà còn có cảm giác như ông ta mang cốt cách thần tiên.
Điện chủ, một ông lão như ngài sao lại chạy đến nới nguy hiểm thế này, tôi đã sắp xếp xong xuôi tất cả tài liệu về Lâm Thanh Diện, tôi đặt trên tảng đá này, sau khi ngài lên đây liếc mắt qua là được.
Lúc này ở nơi bằng phẳng của đỉnh vách núi, có giọng nói truyền đến, chủ nhân của giọng nói chính là Dư Kình Thương.
Sau khi Dư Kình Thương đặt một số tài liệu lên tảng đá bên cạnh, đặt hòn đá đè lên, cẩn thận đi về phía vách núi, cúi đầu liếc nhìn xuống dưới, tim đập nhanh thêm mấy nhịp.
Vách núi này là vách núi cao nhất, dốc nhất của núi Côn Luân, từ trên nhìn xuống hoàn toàn không thể nhìn được đến đáy, có khi trên đỉnh còn thấy được mây mù lượn lờ, cái cây con kia chỉ cách đỉnh có bảy, tám mét.
Ở độ cao này, dù là cao thủ cấp tông sư như Dư Kình Thương mà rơi xuống cũng chỉ có kết cục tan xương nát thịt, hơn nữa Dư Kình Thương hơi sợ độ cao, nên mỗi lần nhìn thấy điện chủ rèn giũa tâm tính trên cái cây nhỏ đó thì hắn đều lo lắng sốt ruột, mồ hôi đầy đầu.
Với cảnh giới của điện chủ, quả nhiên người có trình độ như ta không thể hiểu được, người nặng như vậy mà có thể đứng trên cành cây mảnh mai như thế, hơn nữa còn giữ cho cành cây không gãy, năng lực của điện chủ e là sắp sánh ngang với quỷ thần rồi.
Dư Kình Thương lẩm bẩm.
Không dám tiếp tục nhìn thêm, sau khi đặt tài liệu về Lâm Thanh Diện xuống, Dư Kình Thương bèn rời khỏi chỗ này.
Một lúc sau, ông lão tóc bạc mở trừng mắt, sau đó trên người tỏa một luồng khí vô hình, dưới chân khẽ vận lực, cả người bật lên trên, đáp xuống đỉnh vách núi, mà cành cây vẫn y nguyên như cũ, chỉ khẽ khàng rung rinh.
Ông ta cầm tài liệu trên tảng đá lên, cẩn thận xem một hồi, sau đó cười giễu, lẩm bẩm: Khá thú vị, tài giỏi như vậy, đúng là nên chiêu mộ vào thần điện chúng ta.
Tính ra, cách ngày đó cũng không còn bao lâu nữa, ta phải nhanh chóng tìm được người thích hợp, chuẩn bị tốt cho hôm đó.
Nhưng mong rằng Lâm Thanh Diện sẽ là người thích hợp đó.
……Chạng vạng, dưới chân núi Ngọc Bình.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đeo balo vừa bước xuống xe, định đi kiếm một khách sạn để ở trước, ngày mai bắt đầu leo núi.
Lúc này, dưới chân núi bóng người chật kín, tuy là trong núi, nhưng đâu đâu cũng có thể bắt gặp sạp bán hàng, đủ loại ánh đèn đã phản chiếu cả chân núi rực rỡ muôn màu, ngập tràn hương khói nhân gian.
Gần chân núi là từng dãy nhà với kiến trúc hiện đại, do phong cảnh núi Ngọc Bình nổi tiếng, thứ nhìn thấy nhiều nhất ở đây chính là khách sạn, còn có một số biệt thự view phong cảnh chuyên cho thuê.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài kiếm khách sạn trước, sau khi cất hành lý xong thì ra ngoài kiếm chỗ ăn cơm, lúc nãy khi họ xuống xe đã nhìn thấy gần đó có một chỗ giống như chợ đêm, có lẽ sẽ có nhiều đồ ăn vặt.
Để Nặc Nặc ở nhà, em vẫn không yên tâm lắm, hai người chúng ta cứ đi du lịch thế này, chắc không phải quá vô trách nhiệm đâu nhỉ? Hưa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, nói.
Lâm Thanh Diện cười cười liếc nhìn Hứa Bích Hoài, nói: Yên tâm đi mà, chị Tôn chăm sóc nó sẽ không có chuyện gì đâu, em đã ở lì trong nhà nửa năm rồi, nếu còn không dẫn em ra ngoài hít khí trời, người sẽ yếu đi hết.
Đã đến đây rồi thì đừng suy nghĩ linh tinh nữa, chúng ta ăn gì đó trước, lúc nãy anh thấy bên đó giống như sắp biểu diễn, hình như là biểu diễn khí công, chúng ta ăn cơm rồi đi xem thử.
Hứa Bích Hoài gật đầu, cùng Lâm Thanh Diện đi đến chỗ bán đồ ăn.
Núi Ngọc Bình nằm ở vùng Xuyên Thục, khí hậu ẩm ướt, phong cảnh nên thơ, cộng thêm vị trí địa lý đặc biệt nên hấp dẫn rất nhiều khách du lịch đến đây tham quan.
Lý do khiến núi Ngọc Bình được yêu thích như vậy nguyên nhân chủ yếu cũng không phải là vì phong cảnh tươi đẹp, người ta thích đến nơi này là bởi vì trên đỉnh núi Ngọc Bình có một ngôi chùa tên là Thanh Long Tự.
Ngôi chùa Thanh Long Tự này cũng không phải là một ngôi chùa lâu đời mà mới chỉ được dựng lên trên núi này mấy năm trước, khi mới công khai với bên ngoài đã nói là mời được một cao tăng đắc đạo tới tọa trấn, đồng thời cũng nói với bên ngoài một số kỳ tích xảy ra trong quá trình xây dựng Thanh Long Tự, hơn nữa có một số người nói mình tới Thanh Long Tự cầu phúc không bao lâu sau đã được ứng nghiệm, rất nhanh, Thanh Long Tự ở núi Ngọc Bình đã nổi tiếng khắp nơi.
Sau đó, để thu hút được nhiều người tới dâng hương, Thanh Long Tự bắt đầu dùng võ học hấp dẫn người khác, nghe đồn vị cao tăng đắc đạo ở Thanh Long Tự kia còn là một cao thủ võ lâm thân thủ phi phàm, cứ qua một khoảng thời gian vị cao tăng này sẽ biễu diễn cho mọi người xem một lần.
Những người đã từng được xem vị cao tăng ở Thanh Long Tự này biểu diễn công phu đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói là vị cao tăng này đúng là cao thủ ẩn dật.
Thậm chí có không ít người sau khi được xem vị cao tăng này biểu diễn đã sinh ra suy nghĩ bái sư, mà vị cao tăng này cũng không từ chối những người này, chỉ cần nộp đủ tiền học phí là có thể ở lại trên núi đi theo cao tăng học võ.
Nghe nói học phí một năm với vị cao tăng này là sáu trăm triệu, mặc dù như thế nhưng vẫn có rất nhiều người chạy lên trên núi tìm cao tăng bái sư.
Ngày trước, có một nhà vô địch võ thuật quốc gia đã từng nghi ngờ thực lực của vị cao tăng này nên đã tự mình đến Thanh Long Tự thách đấu với cao tăng, nhưng chỉ mới ba chiêu đã bị vị cao tăng này đánh bại.
Trận chiến này khiến cho thanh danh của Thanh Long Tự càng thêm vang dội, người tìm cao tăng bái sư càng ngày càng tăng thêm, lúc này mới tạo nên cảnh tượng náo nhiệt như vậy ở núi Ngọc Bình.
Lại nghe nói trong số người đi theo cao tăng tập võ có không ít người đã học thành, thực lực của những người này còn lợi hại hơn cả vị quán quân vô địch võ thuật quốc gia kia, thậm chí có thể so với cao thủ võ lâm trong TV.
Nhưng đây là thật hay là giả thì vẫn chưa có kết luận, mọi người nghe được cũng chỉ là mấy tin đồn mà thôi.
Khi đang tìm nơi để đi du lịch, Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy một số giới thiệu về Thanh Long Tự ở núi Ngọc Bình cho nên cuối cùng mới chọn tới đây du ngoạn, thuận tiện đi xem vị cao tăng đắc đạo trong lời đồn kia rốt cuộc có lai lịch ra sao.
Dựa theo suy đoán của Lâm Thanh Diện, thực lực của vị cao tăng kia cũng không quá mạnh chỉ là được cố ý nói quá lên để tuyên truyền với bên ngoài thôi, nhưng khả năng vị cao tăng này là một cao thủ nội kình cũng rất lớn.
Lâm Thanh Diện tương đối tò mò vị cao tăng này có phải lão hòa thượng có công lực thâm hậu trong truyền thuyết kia hay không, cho nên dẫn theo Hứa Bích Hoài sang đây xem một chút.
Cũng chính bởi vì cao tăng trên Thanh Long Tự là một vị cao thủ võ công nổi tiếng, cho nên dưới chân núi Ngọc Bình mới tổ chức các buổi biểu diễn khí công để tăng thêm sự nổi tiếng cho vị trên núi kia.
Sau khi ăn xong, hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng nhau đi tới chô biểu diễn khí công kia.
Bên kia là một cái sân khấu đã được dựng sẵn, bốn phía có màn che lại, đương nhiên muốn vào xem biểu diễn phải mua vé vào cửa.
Lâm Thanh Diện đi mua vé cho hai người rồi dẫn theo Hứa Bích Hoài đi tới cửa soát vé.
Loại biểu diễn này có gì đáng xem chứ, trên đời này hoàn toàn không tồn tại cái thứ gọi là khí công gì đó, đều là lừa người thôi.
Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Mặc dù hiện tại thực lực của Lâm Thanh Diện đã đạt tới cảnh giới tông sư không ai có thể địch lại được, nhưng Hứa Bích Hoài lại chưa từng nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất thủ, cho nên sự hiểu biết đối với công phu vẫn dừng lại ở mức đơn giản nhất, cô cảm thấy giỏi đánh nhau đều là nhờ thân thể cường tráng cộng thêm phản ứng nhanh.
Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài cười cười, nói: Có phải lừa người hay không không quan trọng, xem cho vui cũng được mà.
Anh không biết trên đời này có khí công hay không, nhưng anh biết trên đời này có tồn tại nội kình, thậm chí còn có cả huyền kình nữa, cho nên nhìn thấy có biểu diễn khí công anh muốn biết cái gì gọi là khí công, khí công đó có giống như nội kình hay không.
Lúc này đã có rất nhiều người vây xung quanh sân khấu, sau khi Lâm Thanh Diện mang theo Hứa Bích Hoài đi vào tìm một nơi cách sân khấu tương đối gần đứng lại.
Không bao lâu sau, buổi biểu diễn đã bắt đầu, ban đầu đều là một số tiết mục bình thường hay thấy như là để tảng đá lên ngực rồi dùng búa đập vỡ, cũng không có gì là đặc biệt.
Sau đó lại có một vị gọi là đại sư khí công đi ra, bắt đầu đánh nhau với một tên côn đồ có vẻ rất mạnh, vị đại sư khí công kia chỉ dùng mấy chiêu đã nhẹ nhàng giải quyết xong tên kia, nhìn qua cũng không giống như đang diễn trò mà là đánh thật.
Người xem dưới sân khấu cũng lập tức bắt đầu khen hay, rõ ràng tất cả mọi người đều thích loại biểu diễn này.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vị được gọi là đại sư khí công kia một hồi, lúc này mới hiểu rõ thế nào là khí công.
Quả thực vị đại sư khí công kia đã được học qua phương pháp thổ nạp* nhưng học không được đầy đủ, mặc dù cũng có tác dụng nhất định, khiến trong cơ thể xuất hiện một sức mạnh gần giống như nội kình, nhưng còn kém hơn nội kình rất nhiều, cùng phương pháp thổ nạp bản thấp mà Công Tôn Thắng đổi ra cho gia tộc Công Tôn học mà một loại.
* Là phương pháp điều chỉnh các chức năng khác nhau của cơ thể bằng cách thở ra khí đục và hít vào không khí trong hoặc kèm theo phát âm, làm giảm mệt mỏi và sảng khoái tinh thần.
Nhưng dù như vậy, thực lực của vị đại sư khí công này cũng lợi hại hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa nhìn chiêu thức của anh ta có lẽ đã được học một cách bài bản, không phải là vớ vẩn qua loa.
Oa, chồng ơi, không ngờ vị đại sư khí công này lại thật sự lợi hại như vậy, vừa rồi có nhiều người như thế mà anh ta lại có thể dễ dàng đánh bại hết tất cả bọn họ, nhưng so với anh vẫn còn kém hơn một chút, chồng em mới là lợi hại nhất.
Hứa Bích Hoài cười nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Anh ta làm như kia cũng chỉ là khua chân múa tay thôi, chồng em là người có công phu thật, nếu anh đi lên thì chỉ cần vài phút là có thể đánh gục anh ta.
Thôi đi, đúng là một tên tự cho mình là giỏi, còn dám nói là mình có thể đánh bại được đại sư khí công nữa chứ, thật sự là nực cười mà.
Lúc này sau lưng hai người vang lên một tiếng giễu cợt.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng quay đầu nhìn lại phía sau, phát hiện đứng sau lưng bọn họ là một đôi tình nhân.
Người chế giễu hai người bọn họ chính là cô gái đó.
Hai người đừng để ý, bạn gái tôi hơi thẳng tính một chút nên hai người đừng để trong lòng, nhưng quả thực hai người đã quá coi thường vị đại sư khí công trên sân khấu kia rồi, vị này thật sự đã đi theo cao tăng trên Thanh Long Tự học công phu, thực lực rất cao, anh nhìn qua cảm thấy không đánh được bao nhiêu người nhưng nếu đi lên đó qua mấy chiêu đã bị đánh bay rồi.
Người con trai cười nói.
Ôi trời, anh nói cái này với bọn họ làm gì, cứ để bọn họ tự cho là đúng đi, có công phu thật cơ đấy, em thấy chỉ là khoác lác mà thôi.
Cô gái mặt mũi vô cùng khinh thường giễu cợt nói một câu.
Lâm Thanh Diện không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào hai người kia, Hứa Bích Hoài thật vất vả khen anh một câu khiến anh cảm thấy vui vẻ trong lòng, không ngờ thoáng cái đã bị hai người kia làm hỏng, bây giờ trong lòng anh thực sự cảm thấy khá khó chịu.
Hai người chưa từng thấy tôi xuất thủ sao lại biết là tôi đang khoác lác? Lâm Thanh Diện hỏi ngược lại một câu.
Đôi tình nhân liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường.
Cái này còn cần phải nhìn à, người giống như anh nói không chừng ngay cả bạn trai tôi cũng không đánh lại được huống chi là vị đại sư khí công kia.
Làm người có đôi khi không thể quá tinh tướng nếu không sẽ bị người khác chê cười đấy.
Cô gái nói xong còn đảo mắt khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện.
Được rồi, đừng so đo với bọn họ làm gì.
Hứa Bích Hoài kéo cánh tay Lâm Thanh Diện.
Ngay lúc này, vị đại sư khí công trên sân khấu hơi liếc nhìn xuống phía dưới một chút, cất cao giọng nói: Tôi biết ở đây có người không tin màn biểu diễn vừa rồi của tôi, bây giờ tôi sẽ cho mọi người một cơ hội, không biết các vị bạn hữu đường xa đến đây có ai muốn lên đài cảm nhận sự lợi hại của khí công này một chút hay không?Sau khi cô gái đó nghe thấy vị đại sư khí công kia nói như vậy lập tức đảo đảo tròng mắt, nhìn Lâm Thanh Diện nói: Không phải anh cảm thấy mình rất lợi hại à, bây giờ có cơ hội rồi đấy, người ta tìm người đi lên thể nghiệm kìa, anh có gan đi lên không?Người con trai lập tức cười một tiếng, nói: Đừng làm rộn, vừa rồi anh ta cũng chỉ khoác lác với chúng ta mà thôi, nếu đi lên đó không phải sẽ bị đánh chết à.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn đại sư khí công trên lôi đài một chút, sau đó lại đem ánh mắt nhìn vào đôi tình nhân kia, nói: Hai người ở dưới này chờ xem đi.
Nói xong, Lâm Thanh Diện đi lên trên sân khấu.
Cùng đi lên sân khấu như Lâm Thanh Diện còn có mấy người nữa, những người này cũng đều cảm thấy nghi ngờ với vị đại sư khí công này nên muốn đi lên tìm tòi thật giả.
Thật sự là cười chết tôi rồi, tên kia lại có can đảm đi lên đó nữa chứ, người ta có công phu thật đấy, mặc dù sẽ không thật sự ra tay với những du khách này nhưng chỉ cần dùng mấy chiêu là có thể dọa anh ta sợ chết rồi, anh ta còn ở đó mà so kè.
Người con trai cười lạnh mở miệng nói.
Mặc kệ anh ta, chờ lúc nữa cảm nhận được công phu thật sự để xem anh ta còn dám khoác lác nữa không.
Cô gái cười nhạo một tiếng.
Hứa Bích Hoài nghe hai người nói như vậy cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng cô có lòng tin tuyệt đối với Lâm Thanh Diện, cô tin chồng mình là lợi hại nhất.
Sau khi lên đài, biện pháp mà đại sư khí công kia để đám người cảm nhận được công phu của mình chính là để lần lượt từng người đối chưởng với anh ta, mấy người phía trước đều hơi kích động, đều cảm thấy nếu mình dùng toàn lực thì cũng không kém hơn bao nhiêu so với đại sư khí công kia.
Nhưng kết quả lại không giống như bọn họ nghĩ, đại sư khí công chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn những người này đang nghiến răng nghiến lợi dùng hết tất cả sức lực đẩy mình đi.
Sau đó đại sư khí công chỉ hời hợt ra một chưởng mà những người này lại giống như bị một cỗ sức mạnh vô hình đẩy ra, ngã ngồi xuống dưới đất, ai cũng không ngoại lệ.
Tất cả mọi người ở đây bị hành động này của đại sư khí công dọa cho sợ hãi, những người đi lên kia đều đi cùng người nhà hoặc là bạn bè tới đây cho nên tất cả mọi người đều rõ ràng bọn họ không thể nào là người đại sư khí công mời tới diễn kịch được, hơn nữa động tác mà đại sư khí công thể hiện ra kia hoàn toàn không phải là giả.
Lúc đại sư khí công xuất thủ tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được có một cỗ khí kình xuất hiện ở trên người anh ta.
Thấy không, đại sư khí công người ta thủ đoạn kinh người như thế, tên kia lại còn dám nói mình còn lợi hại hơn, thật sự là buồn cười mà.
Cô gái mũi vô cùng đắc ý nói một câu với Hứa Bích Hoài.
Chẳng mấy chốc sẽ đến lượt tên đó, không biết bây giờ trong lòng anh ta có cảm giác gì nhỉ, chắc chắn là đang sợ muốn chết rồi, người này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, mặc dù đại sư khí công sẽ không thật sự ra tay độc ác, nhưng cũng vẫn có thể dạy cho anh ta một bài học nhớ đời.
Người con trai phụ họa theo nói.
Hứa Bích Hoài lạnh lùng nhìn hai người một chút, mở miệng nói: Trước khi có kết quả thì xin hai người cũng đừng có tự cho mình là đúng như vậy.
Hai người đều nhếch miệng lên, hiển nhiên là rất khinh thường Hứa Bích Hoài.
Trên sân khấu, Lâm Thanh Diện là người cuối cùng cảm thụ sức mạnh của đại sư khí công, sau khi anh đứng ở trước mặt đại sư khí công, đại sư khí công cười nói với anh một câu: Dùng hết toàn lực của anh, công kích tôi.
Không tốt lắm đâu, nếu tôi dùng hết toàn lực thì lát nữa anh sẽ phải đi bệnh viện đấy, tôi hơi dùng thêm chút sức là đủ rồi.
Lâm Thanh Diện mở miệng cười.
Đại sư khí công nghe được lời này của Lâm Thanh Diện thì hơi sửng sốt một chút sau đó lập tức cười lên ha hả, rồi mở miệng nói với đám người ở dưới sân khấu: Xem ra vị người xem này vẫn còn chưa tin vào thực lực của tôi, còn nói là chỉ cần hơi dùng thêm chút sức là có thể đánh bại tôi rồi.
Mọi người dưới sân khấu đều cười vang, những người đã từng thấy qua thực lực của đại sư khí công lúc này đang cảm thấy vô cùng sùng bái anh ta.
Nếu anh cảm thấy mình lợi hại như vậy thì lát nữa tôi sẽ dùng hết toàn lực đối chưởng với anh, chỉ có điều kết quả của anh sẽ vô cùng thảm hại, nhẹ thì nằm viện, nặng thì mất mạng, không biết anh có dám tiếp tục hay không? Trong ánh mắt của đại sư khí công lộ ra một tia âm tàn.
Trong mắt anh ta, thực lực của mình là không thể nghi ngờ, Lâm Thanh Diện đã thấy kết quả của những người đi trước như vậy mà vẫn còn dám cuồng vọng nói ra như thế, nếu anh ta không dạy dỗ Lâm Thanh Diện một chút thì sau này màn biểu diễn kia đoán chừng cũng không còn ai xem nữa.
Không thành vấn đề.
Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.
Đại sư khí công thấy Lâm Thanh Diện đồng ý, trên mặt nở nụ cười, ở đây có nhiều người làm nhân chứng như vậy, cho dù có đánh Lâm Thanh Diện xảy ra vấn đề gì thì cũng là do tài nghệ của anh ta không bằng người khác, sẽ không bị ai nói cái gì hết.
Vậy anh cứ chuẩn bị kỹ càng đi, lát nữa có muốn hối hận thì cũng đã muộn.
Đại sư khí công đứng ở chỗ đó bày ra một tư thế tiếp chiêu, quát lên: Tới đi.
Đôi tình nhân dưới sân khấu kia cũng nhìn Lâm Thanh Diện cười lạnh, hai người đó cảm thấy Lâm Thanh Diện quả thực chính là đang tìm đường chết, vừa rồi chẳng qua người ta mới chỉ hơi dùng thêm chút sức mà đã có thể đẩy ngã người khác, bây giờ nếu dùng toàn lực thì chỉ sợ có thể đánh bay người đi, bây giờ bọn họ đang đợi để xem cảnh tượng Lâm Thanh Diện bị đánh bay đi.
Lâm Thanh Diện không do dự, chỉ hơi dùng sức một chút, đánh một chưởng về phía đại sư khí công.
Đại sư khí công thấy thế, hừ lạnh một tiếng, đem hết sức lực toàn thân đều tập trung vào trong lòng bàn tay, sau đó hét lớn một tiếng, bỗng nhiên đánh một chưởng về phía Lâm Thanh Diện nghênh đón lấy.
Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần nhìn một màn này, chờ mong cảnh tượng Lâm Thanh Diện bị đánh bay xuất hiện.
Nhưng khiến cho bọn họ không ngờ tới chính là, Lâm Thanh Diện không hề bị đánh bay đi mà ngược lại là đại sư khí công sau khi tiếp xúc với bàn tay của Lâm Thanh Diện, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, tiếp theo là hét thảm một tiếng, cơ thể bay ra khỏi sân khấu rơi xuống dưới.
Tất cả mọi người ở đây bị một màn này làm cho sững sờ, không ngờ đại sư khí công có thực lực cường đại như thế mà lại bị Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng bâng quơ dùng một chưởng đánh bay đi như vậy.
Xem ra, Lâm Thanh Diện mới thật sự là đại sư rồi.
Ngạc nhiên chưa, lúc đầu cứ tưởng anh ta đang nói khoác, không ngờ lại là người thật sự có bản lĩnh, lần này xem như là được mở mang tầm mắt rồi.
Mặc kệ ai thua ai thắng, cái này cũng đã nói rõ trên đời này thật sự có thứ gọi là công phu, không được, ngày mai tôi nhất định phải tới Thanh Long Tự xem vị cao tăng trong truyền thuyết kia, không chừng là thật đấy.
Tất cả mọi người ở đây bởi vì Lâm Thanh Diện mà sôi trào lên, trong phút chốc trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra sự bội phục.
Đại sư khí công kia sau khi rơi xuống đất sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, không ngờ mình lại đụng phải kẻ khó chơi.
Anh ta cắn răng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một lúc, sau đó khó chịu rời đi.
Lúc này đôi tình nhân đứng ở bên cạnh Hứa Bích Hoài kia đã trợn mắt há hốc mồm, mặt mũi rất khó tin.
Hứa Bích Hoài quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Lúc này Lâm Thanh Diện cũng từ trên lôi đài xuống tới nơi, đi tới trước mặt đôi tình nhân kia, cười hỏi: Không biết bây giờ hai vị có còn cảm thấy tôi đang khoác lác nữa không?Đôi tình nhân kia lập tức á khẩu không trả lời được, cảm thấy rất mất mặt, cô gái kia cũng không đáp lời Lâm Thanh Diện mà kéo người con trai, chật vật quay người rời đi.
Sáng hôm sau, Lâm Thanh Diện dậy thật sớm ra ngoài mua bữa sáng trở về, lúc về tới khách sạn, Hứa Bích Hoài mới rời giường, dáng vẻ lười biếng.
Đồ lười, bây giờ là mấy giờ rồi, mặt trời đã lên cao lắm rồi đó, mau thu dọn một chút, lát nữa chúng ta đi leo núi.
Lâm Thanh Diện cười đem bữa sáng để lên bàn.
Hứa Bích Hoài oán trách nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: Anh biết hôm nay sẽ đi leo núi mà đêm qua còn muốn.
.
.
Lại còn ở đó mà châm chọc à, nếu em leo được một nửa mà quá mệt thì sẽ đi xuống, cho anh một mình leo lên đó cho bõ.
Lâm Thanh Diện cười hắc hắc, nói: Vậy không được, vừa rồi lúc anh xuống dưới kia mua bữa sáng đã nghe được người bán cơm nói là thời gian gần đây trên núi Ngọc Bình xảy ra chuyện mấy cô gái đi leo núi một mình bị mất tích, anh không thể để em xuống núi một mình được, cho dù phải khiêng lên thì anh cũng phải đưa em tới đỉnh núi.
Hứa Bích Hoài liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện, không nói gì, rời giường đi rửa mặt.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hai người cùng nhau đi ra bên ngoài, chân núi có hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp dẫn đoàn, Lâm Thanh Diện báo tên, dự định đi theo hướng dẫn viên du lịch lên núi.
Hướng dẫn viên du lịch mang một đoàn khoảng hơn hai mươi người, sau khi tập trung đám người lại, hướng dẫn viên du lịch dẫn đám người đi lên trên núi.
Gần đây núi Ngọc Bình xảy ra chuyện mấy cô gái đi leo núi một mình bị mất tích, núi Ngọc Bình là nơi tương đối hiểm trở, nếu như lạc đường rất dễ bị lạc ở trên núi không tìm được đường ra, kể cả có gọi đội cứu hộ tới cũng không tìm ra được, cho nên mọi người nhất định phải đi theo sát tôi, không được tự tiện rời đội.
Hướng dẫn viên du lịch cầm loa lớn hướng về phía đám người nói một câu.
Sau khi Hứa Bích Hoài nghe nói như thế quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: Thì ra không phải anh đang lừa em à.
Anh lừa em làm gì, lát nữa em nhất định phải theo sát anh, nếu bị đi lạc là em sẽ không còn được gặp lại anh nữa đâu.
Lâm Thanh Diện mở miệng cười.
Hứa Bích Hoài kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mở miệng nói: Em đâu có ngốc như anh nói đâu.
Đám người lần lượt bắt đầu hành trình leo núi, vừa mới bắt đầu không bao lâu thì có hai người đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, chính là đôi tình nhân tối hôm qua.
Lâm Thanh Diện cũng không ngờ vậy mà đôi tình nhân này lại cùng đoàn hướng dẫn viên du lịch với bọn họ, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Anh bạn, tối qua thật sự phải xin lỗi anh, là chúng tôi kiến thức quá nông cạn, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, hi vọng anh có thể đừng để chuyện này ở trong lòng, nếu mọi người có thể gặp được nhau thì cũng là có duyên, không bằng chúng ta kết bạn đi.
Người con trai nói.
Lâm Thanh Diện cười cười với anh ta, cũng không hề để ý, nếu đối phương đã có thể chủ động xin lỗi thì đương nhiên anh cũng không có gì phải so đo.
Chỉ có điều lòng dạ của cô gái kia rõ ràng kém hơn chàng trai này, dường như vẫn còn bởi vì chuyện tối ngày hôm qua mà không thoải mái, mặc dù không làm gì Lâm Thanh Diện nhưng ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện vẫn rất khó chịu như cũ.
Trên đường đi bốn người đi theo sau hướng dẫn viên du lịch, vừa nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về lịch sử của núi Ngọc Bình, vừa ngắm cảnh.
Thông qua trò chuyện, Lâm Thanh Diện biết được đôi tình nhân này đến từ một thành phố tương đối giàu có ở phương nam, người con trai kinh doanh một công ty chuyển phát nhanh, cũng gọi là có tiền, cô gái thì là con của một nhà cám bộ, hai nhà cũng coi như là môn đăng hộ đối.
Người con trai tên là Lý Đồng Dương, cô gái tên là Triệu Manh, lần này hai người tới núi Ngọc Bình cũng không đơn thuần chỉ là tới du ngoạn.
Lúc này hướng dẫn viên du lịch đang kể lại một sự tích của vị cao tăng đắc đạo của Thanh Long Tự, nghe nói hôm nay bọn họ khá may mắn, cứ cách một khoảng thời gian đại sư Thiên Long sẽ tiến hành biểu diễn, chính là vào xế chiều ngày hôm nay.
Lý Đồng Dương cười nhìn Lâm Thanh Diện một chút, nói: Không dám lừa các người, từ nhỏ tôi đã có một giấc mộng võ hiệp, cho nên có một chấp niệm rất sâu đối với võ đạo, nhưng vẫn không thể tiếp xúc được với công phu chân chính của nước C.
Lần này chúng tôi tới núi Ngọc Bình, mục đích chủ yếu nhất thật ra là tìm đại sư Thiên Long để bái sư, tiền tôi đã chuẩn bị xong, cho dù chỉ là đệ tử trên danh nghĩa của đại sư Thiên Long thì chắc chắn cũng có thể học được một chút bản lĩnh thật sự.
Đại sư Thiên Long, chính là tên gọi của vị cao tăng đắc đạo của Thanh Long Tự kia.
Lúc Lâm Thanh Diện nghe được cái tên đại sư Thiên Long này, trong lòng còn cảm thấy hơi kỳ lạ, dù sao trong lòng anh, cho dù đã trở thành cao tăng thì cũng không nên lấy một cái tên kiêu ngạo như thế mới đúng.
Ôi trời, anh nói với bọn họ cái này làm gì, bái đại sư Thiên Long làm sư phụ cũng không phải chuyện dễ dàng, bây giờ anh nói với bọn họ như vậy nhỡ đâu bọn họ cũng muốn bái sư, vậy không phải anh lại có thêm một đối thủ cạnh tranh nữa à.
Triệu Manh cau mày nói một câu.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Yên tâm đi, tôi không có hứng thú gì với đại sư Thiên Long này đâu, nếu như vị đại sư khí công đêm qua thật sự là đồ đệ của ông ta, vậy có lẽ ông ta còn chưa đạt tới trình độ để tôi bái sư.
Triệu Manh lập tức nhếch miệng, nói: Thôi đi, người đêm qua kia có lẽ cũng chỉ là mượn thanh danh của đại sư Thiên Long mà thôi, đại sư Thiên Long chân chính, thực lực sâu không lường được, nghe nói ông ta có thể sử dụng một mảnh lá cây để cắt đôi một tảng đá cứng rắn, như vậy sao đại sư khí công kia có thể so sánh được.
Lâm Thanh Diện nhướng lông mày lên, nếu như vị đại sư Thiên Long kia thật sự có bản lĩnh này, vậy rất có thể là một vị cao thủ ẩn danh đã đạt tới cảnh giới tông sư.
Anh đừng tưởng bây giờ anh như vậy là lợi hại, chờ Lý Đồng Dương bái đại sư Thiên Long làm sư phụ, chắc chắn anh sẽ không phải là đối thủ của anh ấy.
Triệu Manh đắc ý nói một câu với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười không nói gì, cho dù hiện tại đại sư Thiên Long thật sự là một vị cao thủ tông sư, Lý Đồng Dương bái ông ta làm thầy thì cũng không thể là đối thủ của anh.
Sau nửa ngày, hướng dẫn viên du lịch mang theo đám người đi tới được vị trí giữa sườn núi, có thể bởi vì nguyên nhân tất cả mọi người đều mong muốn được xem đại sư Thiên Long của Thanh Long Tự biểu diễn, nên tất cả mọi người đều không cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại là càng leo càng hưng phấn.
Hứa Bích Hoài trải qua sự tàn phá không thương tiếc của Lâm Thanh Diện đêm qua, lúc leo đến nơi này đã có chút không kiên trì nổi, cô muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng hướng dẫn viên du lịch lại chỉ cho đám người dừng lại một chút rồi lại tiếp tục leo lên trên núi.
Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này thêm một lát đi, không cần phải đi theo bọn họ làm gì, hướng dẫn viên du lịch kia giới thiệu cũng không hay lắm.
Lâm Thanh Diện cười nhìn Hứa Bích Hoài một chút, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cô.
Hứa Bích Hoài oán trách nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Đều tại anh, nếu không phải do anh thì chắc chắn bây giờ em sẽ không mệt mỏi như vậy.
Vợ, anh sai rồi, vậy lát nữa anh sẽ cõng em đi lên đó được không.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng nhận sai nói.
Hứa Bích Hoài liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện, tìm một khối đá lớn, ngồi xuống.
Lúc Hứa Bích Hoài nghỉ ngơi, Lâm Thanh Diện tìm một chỗ cao nhảy lên quan sát khung cảnh bốn phía, một lát sau, Lâm Thanh Diện phát hiện ra một con đường mòn nhỏ khuất sau tảng đá, đường mòn này thông đến một miếu nhỏ khuất sau núi.
Nếu không quan sát cẩn thận, thì sẽ không ai phát hiện ra nơi này còn có một chỗ khuất như vậy.
Vợ, em mau đến xem, chỗ này có một ngôi miếu ở chỗ khuất kia.
Lâm Thanh Diện vẫy vẫy tay với Hứa Bích Hoài.
Lúc này Hứa Bích Hoài cũng đã nghỉ ngơi đủ, đứng dậy đi tới chỗ Lâm Thanh Diện.
Sau khi cô nhìn thấy ngôi miếu nhỏ khuất ở phía sau ngọn núi, hai mắt cũng sáng lên, rất có cảm giác giống như chơi game phát hiện ra phó bản ẩn giấu mới.
Chúng ta đi qua đó xem một chút đi.
Hứa Bích Hoài đi tới phía bên kia.
Lâm Thanh Diện lập tức đuổi theo, cũng muốn nhìn xem ngôi miếu nhỏ này dùng để làm cái gì.
Cùng lúc đó, bên trong miếu nhỏ cũng đang có mấy người mặc áo tăng nhân đầu trọc ngó qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Mau chuẩn bị kỹ càng, có con mồi tới, xem ra vẫn là cực phẩm, mặc dù có phiền phức đi theo nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn, việc này nhất định phải thành công, đưa qua cho đại sư, nếu như đại sư cao hứng nói không chừng sẽ lại truyền thụ cho chúng ta mấy chiêu công phu đấy.
Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện đi tới trước ngôi miếu nhỏ, nhìn thấy cửa miếu đóng chặt, không biết bên trong có người hay không.
Cho hỏi có ai không? Hứa Bích Hoài kêu một tiếng.
Không chừng chỉ là một cái miếu hoang thôi, nếu không khi nãy chắc chắn hướng dẫn viên du lịch đã giới thiệu về nơi này rồi, em thấy không, trông cũng chẳng có mấy ai tới đây, đoán chừng không có ai bên trong đâu.
Lâm Thanh Diện nói.
Hứa Bích Hoài gật đầu, cảm thấy Lâm Thanh Diện nói rất có lý.
Nhưng anh vừa nói xong không bao lâu, cửa miếu đã mở ra, sau đó có hai hoà thượng trông rất ra dáng bước ra từ bên trong.
Hai hoà thượng cúi chào Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, một người trong đó nói: Hai vị thí chủ, có thể phát hiện ra ngôi miếu nhỏ này là phúc duyên của hai người, cũng là sự vinh hạnh của chúng tôi, trụ trì của chúng tôi có quy định chỉ cần là người tìm thấy ngôi miếu của chúng tôi đều sẽ được chúc phúc, mời hai người đi vào trong.
Hứa Bích Hoài vô cùng vui vẻ, không ngờ phát hiện ngôi miếu nhỏ này còn có thể được chúc phúc, tuy cô không tin Phật, nhưng với chuyện huyền học này, cô không có cách nào hoàn toàn coi thường được, hơn nữa người ta cũng chúc phúc cho mình, cho nên cô bèn vui vẻ hứng khởi đi vào.
Lâm Thanh Diện thấy thế cũng đi vào trong ngôi miếu nhỏ theo.
Trong miếu hương khói lượn lời, có lẽ là hương mới đốt, một pho tượng phật không quá lớn được thờ cúng ở trung tâm, trước bàn bày một vài đồ cúng đã héo.
Lúc này một hoà thượng mặc áo tăng màu vàng đang ngồi xếp bằng im lặng trước tượng phật, hai hoà thượng kia đi tới trước mặt ông ta, một người trong đó nói: Trụ trì, người có duyên đã đến rồi.
Hoà thượng được gọi là trụ trì mở mắt ra, đứng dậy từ dưới đất quay đầu nhìn về phía hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, nở một nụ cười như cao tăng đắc đạo.
Theo nét mặt của hai thí chủ, gần đây thật sự đang có vận may, đặc biệt là nữ thí chủ, mặt mày hồng hào, vẻ mặt sáng láng, chắc chắn là có chuyện vui gì đó.
Trụ trì nói.
Hứa Bích Hoài lập tức cúi đầu nở nụ cười, có thể ở bên Lâm Thanh Diện chính là chuyện mà cô vui vẻ nhất.
Nếu hôm nay có duyên, vậy tôi sẽ tặng cho hai vị một vận may, nữ thí chủ, mời đến đây với tôi.
Trụ trì ra hiệu mời với Hứa Bích Hoài, sau đó bèn đi vào trong một cánh cửa nhỏ.
Hứa Bích Hoài gật đầu, đi vào trong theo trụ trì.
Lâm Thanh Diện cũng muốn đi theo, nhưng lại bị hai hoà thượng ngăn cản.
Một lần trụ trì làm phép chỉ có thể đi vào một người, mong thí chủ đợi ở bên ngoài.
Hứa Bích Hoài quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện: Có lẽ sẽ nhanh thôi, anh đợi ở đây một lát nhé.
Lâm Thanh Diện cũng không nghĩ nhiều, bèn gật đầu, nghĩ ngôi miếu này cũng không lớn, có lẽ bên trong thật sự không chứa được quá nhiều người.
Sau khi thấy Hứa Bích Hoài đi vào theo trụ trì, Lâm Thanh Diện bèn tham quan trong miếu, anh chú ý thấy một vài góc trong miếu có rất nhiều tro bụi, tựa như lúc quét tước hoà thượng ở đây chỉ quét dọn bên ngoài thôi vậy.
Lại nhìn tượng phật trong miếu, có mấy chỗ đã bị tróc sơn như lâu rồi không có ai tu sửa, cũng không biết có phải là bất kính với Phật tổ không nữa.
Sau khi trụ trì dẫn Hứa Bích Hoài đi vào không bao lâu, hai hoà thượng kia cũng đi vào theo, trong sảnh chỉ còn lại một mình Lâm Thanh Diện, điều này khiến anh cảm thấy đám hoà thượng này hơi không đáng tin, luôn giả vờ thần bí, cuối cùng thật ra vẫn xin tiền nhang đèn thôi.
Nhưng chỉ cần Hứa Bích Hoài vui, dù bị gạt chút tiền cũng không sao cả, ít nhất trong lòng thấy thoải mái là được.
Khoảng mười lăm phút trôi qua, bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào, Hứa Bích Hoài cũng chưa đi ra ngoài, khiến Lâm Thanh Diện bắt đầu hơi mất kiên nhẫn.
Hơn nữa ngôi miếu nhỏ này trông không chính quy lắm, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện cảm giác lo lắng.
Phía sau cánh cửa nhỏ là một căn phòng cũ nát cực kỳ tối tăm, lúc này Hứa Bích Hoài đang ngồi trên một cái ghế, trên người cũng đã bị dây thừng trói lại.
Cô vừa bước vào không bao lâu, trụ trì kia cầm một cây nhang có mùi lạ quơ quơ trước mặt cô, sau đó Hứa Bích Hoài lập tức cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ màng, không bao lâu sau đã hôn mê bất tỉnh.
Trụ trì này chỉ cười khẩy nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài trên ghế, hoàn toàn mất đi dáng vẻ cao tăng đắc đạo khi nãy.
Đúng là cực phẩm, dáng vẻ này thật sự khiến tôi khó mà nhịn được, đáng tiếc mặt hàng tốt như thế là để đại sư hưởng dụng, tôi cũng không có phúc phần này.
Trụ trì lẩm bẩm tự nói một câu.
Bây giờ hai ngươi đưa người phụ nữ này lên núi, giao cho đại sư.
Trụ trì quay đầu nhìn hai hoà thượng kia.
Vậy người bên ngoài thì sao ạ?Trụ trì cười lạnh: Núi Ngọc Bình rộng như thế, người đi lạc nhiều vô số kể, có một hai người lạc đường trong núi rồi bị dã thú ăn cũng không phải chuyện gì lạ.
Cứ giao cậu ta cho tôi, hai người mau đưa cô ta lên núi đi.
Hai hoà thượng đều gật đầu, sau đó bèn cũng nhau đỡ Hứa Bích Hoài đang ngồi trên ghế lên, ra ngoài từ cửa sau đi lên núi.
Trong sảnh lớn, Lâm Thanh Diện đã không muốn đợi thêm nữa, đi thẳng về phía cánh cửa nhỏ kia.
Lúc này trụ trì đi ra từ bên trong, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện.
Vợ tôi đâu? Lâm Thanh Diện hỏi.
Vợ cậu đã bị tôi độ hoá, xuất gia rồi, sau này cậu không cần gặp lại cô ta nữa.
Trụ trì cười hì hì.
Lâm Thanh Diện thấy vẻ mặt trụ trì từ một hoà thượng biến thành tên lưu manh đã biết mình bị lừa, thầm mắng một tiếng trong lòng, lạnh lùng nói: Mau đưa vợ tôi ra đây, nếu không tôi giết chết ông!Ha ha, không ngờ còn ngông cuồng như thế, nói cho cậu hay, tôi chính là đệ tử thân truyền của đại sư Thiên Long đấy, ông ấy chính là cao thủ tông sư, còn tôi dưới sự dạy dỗ của ông ấy cũng đã có thực lực nội kình tiểu thành rồi, à đúng, có lẽ cậu không biết nội kình là gì đâu nhỉ, tóm lại cậu chỉ cần biết hôm nay mình không sống tiếp được nữa là đủ!Vợ cậu đã bị dẫn đi gặp đại sư Thiên Long, nếu không ngoài dự kiến, tối nay, cô ta sẽ được đại sư Thiên Long sủng hạnh, còn cậu, đương nhiên cũng sẽ bị diệt khẩu, cậu có trách chỉ có thể tự trách mình quá xui xẻo đi vào cái miếu này của chúng tôi thôi!Trụ trì nói xong thì lập tức xông về phía Lâm Thanh Diện, giơ tay muốn bóp cổ anh.
Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, không ngờ đại sư Thiên Long kia lại là người xấu xa như thế, còn lén lút làm chuyện thế này, e rằng mấy cô gái mất tích đều là bị bọn họ gài bẫy.
Cơn giận ngút trời dâng lên từ trong lòng Lâm Thanh Diện, vào khoảnh khắc trụ trì xông đến trước mặt, anh bắt lấy cổ tay ông ta, chỉ dùng sức một chút đã bẻ gãy cái tay đó.
Trụ trì biến sắc, không ngờ Lâm Thanh Diện lại lợi hại như thế, trên trán lập tức có mồ hôi lạnh chảy ra.
Cậu… Cậu là ai? Vì sao… Vì sao khí thế còn mạnh hơn cả đại sư Thiên Long nữa?Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của trụ trì, giơ chân đá một cước lên trên đầu gối của ông ta, răng rắc một tiếng, trụ trì quỳ gối xuống đất, một cao thủ nội kình tiểu thành cứ vậy bị Lâm Thanh Diện đánh gãy một tay một chân.
Nói, các người làm gì vợ tôi rồi! Nếu cô ấy mất nửa sợi lông nào, đừng nói là đại sư Thiên Long gì đó, cho dù là cả Thanh Long tự của các người, tôi cũng sẽ lật lên!Phương Trượng biết mình hoàn toàn không phải đôi thủ của Lâm Thanh Diện, bây giờ anh ta đã gãy một tay và chân, muốn chạy cũng không được, vì thế chỉ có thể cầu xin Lâm Thanh Diện: Không dám, không dám, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cậu, xin hãy tha cho tôi.
Sau đó, Phương Trượng nói với Lâm Thanh Diện rằng Hứa Bích Hoài đã bị đưa đến chùa Thanh Long ở trên đỉnh núi, hai nhà sư sẽ giao Hứa Bích Hoài cho đại sư Thiên Long, còn đại sư Thiên Long sẽ làm gì với Hứa Bích Hoài thì họ đều không biết.
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện âm trầm, sau đó anh lại hỏi lai lịch của đại sư Thiên Long này, Phương Trượng bèn nói tất cả những gì mình biết cho Lâm Thanh Diện, không hề giấu diếm.
Thì ra người được gọi là đại sư Thiên Long ấy vốn là người của thế gia cổ võ, thực lực đã đạt tới cảnh giới Tông sư, người có thực lực như ông ta dù ở trong thế gia cổ võ cũng được coi là đối tượng trọng điểm được mọi người ưu ái.
Nhưng vì tác phong cá nhân, ông ta đã bắt gia chủ phu nhân của thế gia cổ võ, sau này sự việc bại lộ, đại sư Thiên Long bị gia chủ thế gia cổ võ truy đuổi, bất đắc dĩ ông ta chỉ có thể trốn thoát khỏi nơi đó.
Về sau núi Ngọc Bình phát triển thành một khu du lịch, trong lúc vô tình nhà đầu tư đã gặp đại sư Thiên Long, biết ông ta là một võ giả mạnh mẽ nên đã trao đổi với đại sư Thiên Long về việc xây dựng chùa Thanh Long.
Đại sư Thiên Long rời khỏi thế gia cổ võ, vì sợ bị tìm tới cửa, hơn nữa ông ta cảm thấy lên núi làm một hoà thượng cũng không phải điều xấu nên đã đồng ý với nhà đầu tư.
Nhà đầu tư dựng nên hình tượng đại sư Thiên Long là một cao tăng đắc đạo để thu hút mọi người đến núi Ngọc Bình du lịch.
Cuộc sống của đại sư Thiên Long trên núi vô cùng dễ chịu, chỉ riêng đèn nhang do những du khách này mang tới cũng đủ để ông ta sống mấy đời.
Vấn đề duy nhất là trong chùa không có phụ nữ, đại sư Thiên Long lại là một kẻ háo sắc, vì vậy ông ta mới có ý đồ với những nữ du khách trẻ đến đây du lịch.
Những cô gái trẻ biến mất trước đó không phải bị lạc đường trong núi, mà đều là do vô tình phát hiện ra ngôi đền nhỏ, lại đi một mình nên mới bị đại sư Thiên Long bắt được.
Còn nếu là đàn ông phát hiện ra ngôi đền nhỏ ấy thì người bên trong sẽ không bao giờ mở cửa.
Nghe Phương Trượng kể lại, lửa giận trong lòng Lâm Thanh Diện càng lớn hơn, anh không ngờ người được gọi là cao tăng đắc đạo này lại là một kẻ cặn bạ kinh tởm như vậy.
Phương Trượng nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt lo lắng, anh ta nói: Người anh em, tôi đã nói hết những gì tôi biết cho cậu rồi, trong đó còn có rất nhiều bí mật mà đại sư Thiên Long không tiết lộ với người ngoài, cậu cũng đã bẻ gãy một tay một chân tôi, cầu xin cậu hãy tha cho tôi một mạng.
Lâm Thanh Diện cúi đầu nhìn anh ta, hừ lạnh một tiếng rồi nói: Giữ lại cho anh một mạng để anh tiếp tục đi hại người khác à? So với đại sư Thiên Long kia, anh cũng chẳng khá hơn là bao, chờ ở đường đến Hoàng Tuyền trước đi, đại sư Thiên Long kia sẽ sớm tới tìm anh thôi.
Nói xong Lâm Thanh Diện túm lấy cổ Phương Trượng, vặn mạnh một cái rồi cho anh ta chầu trời.
Sau đó Lâm Thanh Diện ra khỏi ngôi đền nhỏ, nhanh chóng leo lên đỉnh núi.
Chiều nay đại sư Thiên Long có buổi biểu diễn, có lẽ không có thời gian làm gì Hứa Bích Hoài, nếu anh có thể xử lý xong sớm hơn thì sẽ ngăn được Hứa Bích Hoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
…Chùa Thanh Long.
Trong sân riêng của đại sư Thiên Long, ở một căn phòng khuất, hai nhà sư đặt Hứa Bích Hoài đang bị trói xuống ghế.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một nhà sư mặc áo choàng tu sĩ lộng lẫy, khuôn mặt tròn trịa, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ hung dữ bước vào, chính là đại sư Thiên Long.
Hại nhà sư kia vội vàng xoay người lại khom người với đại sư Thiên Long, một người trong đó nói: Đại sư, lần này nhất định hợp với khẩu vị của người, thực sự là cực phẩm trong cực phẩm ạ.
Hai mắt đại sư Thiên Long đột nhiên sáng lên, sau đó bước vội tới bên ghế, quan sát thật kỹ Hứa Bích Hoài đang hôn mê, sau đó cười nói: Quả nhiên là cực phẩm, xem ra lần này có thể thoải mái rồi, nhưng chiều nay tôi còn có buổi biểu diễn, người đẹp à, tôi cũng chỉ có thể đợi buổi biểu diễn kết thúc rồi tới sủng hạnh cô thôi.
Nói xong, đại sư Thiên Long quay lại nhìn hai nhà sư kia và nói: Nhốt cô ấy vào mật thất trước đi, lần này hai người làm tốt lắm, tôi sẽ không để hai người chịu thiệt đâu.
Ngày mai tới phòng tôi, tôi sẽ dạy võ thuật cho hai người.
Hai nhà sư vui mừng, cúi đầu chào đại sư Thiên Long xong thì đưa Hứa Bích Hoài tới mật thất mà đại sư Thiên Long đã nói.
Quảng trường của chùa Thanh Long.
Lúc này đã có rất nhiều khách du lịch tập trung tại đây, mọi người đều đang đợi nhân vật chính của ngày hôm nay, đại sư Thiên Long.
Hướng dẫn viên mà Lâm Thanh Diện đi theo lúc trước cũng đã đưa khách du lịch của mình tới ví trí được chỉ định, vì phí thuê hướng dẫn viên tương đối đắt nên vị trí của họ cũng được ở những hàng đầu.
Lý Đồng Dương và Triệu Manh đứng vào vị trí, trên mặt đều lộ vẻ mong đợi, dù sao được xem đại sư Thiên Long biểu diễn là điều mà họ mong đợi đã lâu, hơn nữa Lý Đồng Dương còn định bái đại sư Thiên Long làm thầy sau khi buổi biểu diễn kết thúc.
Thật kỳ lạ, sao về sau lại không thấy Lâm Thanh Diện với vợ nó đâu nhỉ? Cho dù hai đứa nó bị tụt lại phía sau thì bây giờ cũng phải đuổi kịp rồi chứ, lẽ nào chúng không có hứng thú với màn biểu diễn của đại sư Thiên Long? Lý Đồng Dương có chút khó hiểu hỏi.
Quan tâm chúng làm gì? Ông vẫn nên nghĩ xem lát nữa đi tìm đại sư Thiên Long thì nói gì đi.
Triệu Manh quay lại đáp lời Lý Đồng Dương.
Lý Đồng Dương gật đầu, đúng là bây giờ không phải lúc quan tâm đến người khác.
Không phải Lâm Thanh Diện rất khinh thường đại sư Thiên Long sao? Có khi cậu ta sợ những lời mình nói sẽ truyền đến tai đại sư Thiên Long, sợ đến đây sẽ bị đại sư Thiên Long xử lý ấy chứ.
Triệu Manh lại lẩm bẩm.
Không lâu sau, một người cầm micro trên tay xuất hiện tại quảng trường, người này là người dẫn chương trương cho buổi biêu diễn lần này của đại sư Thiên Long, phụ trách khuấy động bầu không khí.
Chỉ với một vài câu nói, người dẫn chương trình đã đẩy sự mong đợi của mọi người lên mức cao nhất, sau đó anh ta lại nói thêm vài câu nữa rồi mời đại sư Thiên Long lên sân khấu.
Đại sư Thiên Long xuất hiện trên nóc chính điện trước quản trường khiến mọi người đều ngạc nhiên hô lên.
Sau đó, đại sư Thiên Long nhảy xuống từ trên chính điện, chỉ nhún vài bước, ông ta đã tới chính giữa quảng trường, mọi người đang xem đều tràn đầy nhiệt huyết.
Để giữ vẻ tôn nghiêm của mình, đại sư Thiên Long không nói quá nhiều mà trực tiếp bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Đầu tiên ông ta đánh một loạt các cú đấm khá tinh vi cho mọi người xem, sau đó thể hiện một loạt các màn biểu diễn như phá đá bằng tay không, phá đá bằng lá cây, phi châm qua đá.
Tất cả mọi người có mặt đều vỗ tay cổ vũ, hò hét không ngừng, rất nhiều người sau khi xem màn biểu diễn của đại sư Thiên Long đều có ý định bái sư, một số người còn gọi điện về nhà cho gia đình ngay lập tức, yêu cầu họ chuyển tiền và muốn bái đại sư Thiên Long làm thầy ngay ngày hôm nay.
Triệu Manh nhìn chằm chằm đại sư Thiên Long với vẻ mặt ngưỡng mộ, bà ta nói: Đại sư Thiên Long lợi hại như vậy, sao có thể so sánh với kẻ bất tài như Lâm Thanh Diện, nếu bây giờ Lâm Thanh Diện ở đây, bảo nó lên đấu với đại sư Thiên Long, chắc công ta nó sẽ sợ tè ra quần.
Bà ta vừa dứt lời, một giọng nói đầy tức giận vang lên khắp quảng trường chùa Thanh Long.
Con lừa trọc không biết xấu hổ! Trả vợ tôi đây, nếu không hôm nay tôi sẽ san bằng chùa Thanh Long của ông!Moi người có mặt đều giật mình trước âm thanh bất chợp vang lên này, sau đó đều đồng loạt quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Lâm Thanh Diện tràn ngập lửa giận, khí thế kinh người, hai mắt bắn ra đầy sát khí, anh đứng ở rìa quảng trường nhìn chằm chằm đại sư Thiên Long ở giữa sân.
Lý Đồng Dương và Triệu Manh trông thấy người khiêu khích đại sư Thiên Long hoà ra lại là Lâm Thanh Diện thì trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Thằng nhóc này điên rồi à? Lại còn chạy tới đây gây phiền phức cho đại sư Thiên Long, không phải đang tự đi tìm chết đấy sao? Triệu Manh nhìn Lâm Thanh Diện như nhìn một tên ngốc.
Lý Đồng Dương cau ông nói: Bà nghe thấy vừa nãy nó hét gì không? Sao lại yêu cầu đại sư Thiên Long trả vợ, lẽ nào vợ nó mất tích rồi?Dù vợ nó có mất tích thật thì chẳng phải nên đi báo cảnh sát à? Chạy tới đây tìm đại sư Thiên Long làm gì? Chẳng lẽ cao tăng đắc đạo như đại sư Thiên Long lại bắt cóc vợ nó đi à? Trên mặt Triệu Manh lộ vẻ khinh thường.
Đại sư Thiên Long cũng nhìn về phía Lâm Thanh Diện, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thưa thí chủ, nếu thí chủ có gặp phải điều gì khó khăn thì hãy nói rõ cho tôi, tôi sẽ giúp thí chú, đừng nóng giận như vậy.
Đại sư Thiên Long nói với Lâm Thanh Diện.
Đừng có giả vờ giả vịt với tôi, đồ súc sinh giả nhân giả nghĩa, mau trả vợ tôi đây, nếu không tôi sẽ cho ông chết không có chỗ chôn! Lâm Thanh Diện nghiến răng nghiến lợi nói.
Đại sư Thiên Long đảo mắt, có vẻ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, có lẽ người đàn ông này là chồng của cực phẩm vừa được đưa tới đó.
Trong lòng ông ta thầm mắng thuộc hạ làm chuyện không đáng tin cậy, thả chồng của cực phẩm đó đi, thế nhưng trên mặt ông ta vẫn duy trì vẻ đạo mạo trang nghiêm.
Thí chủ à, nếu thí chủ không tìm được vợ thì tôi có thể bảo các sư trong chùa tìm giúp thí chủ, nhưng nếu thí chủ vu oan cho ta như vậy thì cũng không hay cho lắm.
Đại sư Thiên Long nói.
Say khi nghe được những lời này của đại sư Thiên Long, những người có mặt ở đây lập tức cảm thấy Lâm Thanh Diện là kẻ cố tình gây sự, mất vợ lại chạy tới đây gây phiền phúc cho đại sư Thiên Long, đúng là không biết xấu hổ.
Mất vợ không mau đi tìm vợ đi lại còn chạy tới đây hô to gọi nhỏ với đại sư Thiên Long.
Đại sư Thiên Long là cao tăng đắc đạo, sao lại có hứng thú với vợ anh?Đúng thế, anh mau đi đi, đừng ở đây cản trợ đại sư Thiên Long biểu diễn, coi chừng chọc giận đại sư Thiên Long, ông ấy lại tát chết!Lâm Thanh Diện thấy mọi người nói giúp cho tên khốn đại sư Thiên Long thì lửa giận trong lòng càng bùng lên mãnh liệt, anh nhún người nhảy lên, giẫm lên vai mấy người rồi tới chính giữa quảng trường, đứng trước mặt đại sư Thiên Long.
Nếu mọi người đều đã bị thứ khốn nạn ông mê hoặc thì tôi sẽ xé bỏ lớp da mặt ông xuống để họ nhìn cho rõ ông là loại súc sinh gì!Đại sư Thiên Long thấy thân thủ của Lâm Thanh Diện cũng không yếu thì híp mắt lại, sau đó thầm cười mỉa trong lòng, cho rằng tên này tự tìm tới cửa cũng bớt cho ông ta phải nghĩ cách, nếu đã muốn chiến đấu với ông ta thì ông ta có thể nhân cơ hội này giải quyết luôn.
Võ thuật không có mắt, cho dù Lâm Thanh Diện có bị đánh chết cũng không trách được ông ta.
Thí chủ, nếu thí chủ có điều gì không hài lòng về tôi, muốn bàn bạc với tôi thì tôi sẽ theo đến cùng.
Chỉ là võ thuật không có mắt, nếu hôm nay thí chủ có bị thương thì đừng trách bần tăng không nhắc nhở.
Đại sư Thiên Long nói.
Lâm Thanh Diện lập tức bày ra tư thế chiến đấu, lạnh lùng nói: Chỉ sợ ông không có cái bản lĩnh đó.
Mọi người thấy Lâm Thanh Diện thật sự muốn đấu tay đôi với đại sư Thiên Long thì ai nấy đều nở nụ cười chế giễu, vừa nãy bọn họ đã được thấy đại sư Thiên Long lợi hại thế nào nên cũng không cho rằng một người không biết từ đâu tới như Lâm Thanh Diện lại có thể là đối thủ của đại sư Thiên Long.
Đại sư Thiên Long có thể phá đá bằng lá cây, thằng nhóc này muốn đấu với đại sư Thiên Long đúng là tự tìm chết mà.
Chúng ta vừa hay cũng có thể nhân cơ hội này chiêm ngưỡng phong cách của đại sư Thiên Long, hy vọng tên này có thể chịu được vài đòn, đừng thật sự bị đại sư Thiên Long đánh một chưởng đã chết.
Trên mặt Triệu Manh cũng mang theo nụ cười khẩy, nói với Lý Đồng Dương ở bên cạnh: Thằng nhóc này không có bệnh về não đấy chứ? Nó còn dám đánh nhau với đại sư Thiên Long, đúng là coi trọng bản thân quá.
Lý Đồng Dương cũng bất đắc dĩ lắc đầu: Đúng là quá liều lĩnh, không cần suy nghĩ tới hậu quả gì đã xông lên.
Lâm Thanh Diện không nói nhảm với đại sư Thiên Long mà bắt đầu vọt về phía ông ta, huyền kình chuyển động trong cơ thể, một đấm nặng nề lao về phía đại sư Thiên Long.
Đại sư Thiên Long cảm nhận được sức mạnh từ nắm đấm của Lâm Thanh Diện, lòng ông ta giật mình, lập tức vận nội lực giao đấu với Lâm Thanh Diện.
Điều ông ta không ngờ tới là nắm đấm này của Lâm Thanh Diện lại có uy lực liên tục không dứt, chiêu ông ta dùng để chống đỡ không thể hoàn toàn triệt tiêu được sức mạnh nắm đấm của Lâm Thanh Diện.
Người ông ta nhanh chóng lùi về phía sau, cắn răng mới miễn cưỡng chịu được một đấm của Lâm Thanh Diện.
Sắc mặt ông ta lúc này đã hoàn toàn khác với lúc trước, nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt không thể tin được, ông ta nói: Thí chủ cũng ở cảnh giới Tông sư?Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, không cho đại sư Thiên Long cơ hội để thở, anh lại tới gần ông ta, liên tục xuất chiêu.
Thông qua trận giao đấu vừa rồi, Lâm Thanh Diện đã cảm nhận được đại khái thực lực của đại sư Thiên Long này cũng không hơn cấp bậc của La Liệt, thậm chí còn chẳng bằng Lôi Uyên Hành.
Với trình độ này mà cũng dám có ý đồ với vợ anh, hôm nay anh sẽ dùng thực lực để cho đại sư Thiên Long hiểu thế nào gọi là hối hận.
Sau khi mọi người được thấy Lâm Thanh Diện và đại sư Thiên Long đấu tay đôi, sự khinh miệt dành cho Lâm Thanh Diện khi nãy lập tức biến mất, thay vào đó là sự choáng ngợp.
Lâm Thanh Diện không những không bị đại sư Thiên Long đánh chết bằng một chưởng mà ngược lại còn đẩy ông ta vào thế bất lợi, điều này hoàn toàn khác với những gì họ nghĩ.
Cả Lý Đồng Dương và Triệu Manh cũng đều nghiêm mặt nhìn Lâm Thanh Diện giao chiến với đại sư Thiên Long, đến lúc này họ mới nhận ra rằng Lâm Thanh Diện mới thật sự là cao thủ tuyệt thế, dù là đại sư Thiên Long cũng không phải đối thủ của anh.
Mặt Triệu Manh đầy vẻ áy náy, nghĩ đến thái độ trước đây của mình với Lâm Thanh Diện mà trong lòng lại thấy hối hận.
Chỉ với chút trình độ của ông mà cũng xứng làm cao tăng đắc đạo cái nỗi gì, tôi thấy ông vẫn nên chui lại vào bụng mẹ luyện thêm mấy chục năm nữa đi!Lâm Thanh Diện hét lên với đại sư Thiên Long, sau đó lại đánh một chưởng Thiên Tinh vào ngực ông ta ta, đại sư Thiên Long bị Lâm Thanh Diện đánh cho không thể đánh lại.
Ông ta bị trúng một chưởng của Lâm Thanh Diện vào ngực, sau đó phun ra một ngụm máu rồi ngồi thụp xuống đất.
Rốt.
.
.
rốt cuộc cậu là ai?Lâm Thanh Diện bước tới trước mặt đại sư Thiên Long, cúi đầu lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói: Đừng quan tâm tôi là ai mà hãy thả vợ tôi ra trước đã, nếu không tôi sẽ giết ông ngay lập tức!Thả, tôi thả ngay, cậu đừng kích động, tôi đưa cậu tới đó.
Đại sư Thiên Long không dám do dự, lập tức đồng ý với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện túm áo đại sư Thiên Long rồi lạnh giọng nói: Ở đâu?Đại sư Thiên Long chỉ tay về hướng chính điện, Lâm Thanh Diện nhấc ông ta lên rồi dẫn ông ta đi về phía chính điện.
Tất cả khán giả có mặt khi nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm, không ngờ đại sư Thiên Long được gọi là cao tăng đắc đạo lại bị Lâm Thanh Diện xách đi như một con gà nhỏ, điều này thật sự đã thay đổi tam quan của họ.
Nhưng không ai dám tỏ ý bất mãn, vừa nãy họ cũng đã được thấy thực lực của Lâm Thanh Diện, ngay cả đại sư Thiên Long cũng không phải là đối thủ của anh thì bọn họ làm sao dám chọc giận Lâm Thanh Diện đang trong cơn thịnh nộ chứ!Lâm Thanh Diện xách đại sư Thiên Long đi qua chínhd diện, tới một sân nhỏ được trang trí đẹp đẽ, đại sư Thiên Long chỉ tay vào một căn phòng trong đó rồi nói: Ở bên đó.
Lâm Thanh Diện dẫn ông ta đi về phía đó, sau khi đẩy cửa ra thì thấy là một căn phòng được bố trí bình thường dành cho tu sĩ, không hề có bóng dáng Hứa Bích Hoài.
Người đâu? Nếu ông dám giở trò quỷ với tôi thì bây giờ tôi sẽ bẻ gãy cổ ông ngay.
Lâm Thanh Diện nói.
Đừng nóng vội, cậu đi tới bên giường, ấn vào con mắt của hoạ tiết rồng phượng cạnh giường.
Đại sư Thiên Long trả lời.
Lâm Thanh Diện bước tới bên giường, vì sợ đại sư Thiên Long giở trò nên anh nói: Ông bấm đi.
Đại sư Thiên Long thành thật ấn nút bên cạnh giường, sau đó Lâm Thanh Diện thấy tấm ván giường nhô lên, bên trong có một lối đi xuống lòng đất.
Vợ cậu ở trong đây, đi vào là cậu sẽ nhìn thấy cô ấy.
Đại sư Thiên Long nói.
Lâm Thanh Diện để cho đại sư Thiên Long đi trước, hai người lần lượt đi vào lối đi đó.
Đại sư Thiên Long đi phía trước, trên mặt nở nụ cười nham hiểm.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới tầng cuối cùng của lối đi, Lâm Thanh Diện thấy nơi này giống như hầm giam, Hứa Bích Hoài bị nhốt trong một hàng rào cách đó không xa, còn có một vài cô gái khác cũng bị nhốt với Hứa Bích Hoài.
Lúc này Hứa Bích Hoài đã tỉnh lại, cô đang nghe các cô gái khác kể lại câu chuyện thảm thương của mình, vẻ mặt đầy thương cảm, đồng tình.
Sau khi nghe thấy tiếng ai đó bước vào hầm giam, sắc mặt mấy cô gái đều thay đổi, các cô gái bị bắt trước đó đều sợ hãi đến mức ngồi xổm xuống góc tường, người run lẩy bẩy.
Hứa Bích Hoài nhìn về phía đó, nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì hai mắt sáng lên, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài không sao trong lòng cũng yên tâm, lúc này anh đang định đi về phía cô.
Đúng lúc này, đại sư Thiên Long đang đi phía trước đột nhiên ấn vào cơ quan ẩn trên tường, sau đó thoát khỏi tay Lâm Thanh Diện, lao nhanh về phía trước.
Một làn khói dày đặc phun thẳng vào mặt Lâm Thanh Diện, anh nhanh chóng đưa tay lên khua đi, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn bị hít vào một phần.
Anh không ngờ đại sư Thiên Long lại thiết lập cơ quan ở nơi như này, vừa nãy nhìn thấy Hứa Bích Hoài nên anh lơi là cảnh giác mới trúng kế.
Gần như chỉ trong chốc lát, Lâm Thanh Diện cảm thấy đầu óc choáng váng, tứ chi mềm nhũn, không còn sức lực, ngồi bệt xuống đất.
Đại sư Thiên Long bật cười ha hả, không còn giữ hình tượng cao tăng đắc đạo nữa, lúc này ông ta trông như thủ lĩnh băng cướp, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.
Thằng nhóc, không ngờ là tôi sẽ thiết lập cơ quan trong mật thất phải không? Cơ quan này là thứ tôi dùng để phòng ngừa tai nạn, không ngờ hôm nay lại thật sự dùng tới.
Đại sư Thiên Long cười nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm đại sư Thiên Long, cắn răng nói: Ông đang tự tìm chết!Đại sư Thiên Long cười chế nhạo: Thằng nhóc, thứ mà cậu đang trúng là chất độc mà tôi vô tình nhận được năm đó, chất độc này không màu không vị, chỉ cần hít vào một lượng nhỏ thì dù là cao thủ cảnh giới Tông sư cũng sẽ mất hết khả năng chiến đấu.
Mặc dù loại độc này chỉ có tác dụng trong nửa ngày và không gây nguy hại đến tính mạng con người, nhưng cũng đủ thời gian để tôi giết cậu.
Năm đó tôi bị ba cao thủ cảnh giới Tông sư bắt tay đuổi giết, nhờ có nó mà tôi mới thoát được.
Loại độc này có thể nói là kẻ thù của nội kình, một khi cậu cố gắng vận công thì độc tố sẽ phát tác trong cơ thể nhanh hơn.
Cho nên bây giờ cậu muốn giết tôi đã là chuyện không thể rồi.
Lâm Thanh Diện không nghi ngờ những gì ông ta nói, vì bây giờ anh thực sự không thể sử dụng sức mạnh, hơn nữa cũng lờ mờ cảm thấy nội kình trong cơ thể đang biến mất với tốc độ nhanh chóng.
Nhưng trong thân thể Lâm Thanh Diện cũng không chỉ có một loại sức mạnh, trong anh còn có huyền kình, mà có vẻ như huyền kình không hề bị loại độc này ảnh hưởng.
Anh đã đọc được cách giải độc trong cơ thể thông qua việc vận chuyển huyền kình từ cuốn bí thuật đó, mặc dù không biết có hiệu quả không nhưng anh phải thử nó trước đã.
Anh giả vờ như không nhúc nhích được nữa rồi lặng lẽ vận chuyển huyền kình trong cơ thể, anh thở phào nhẹ nhõm sau khi phát hiện huyền kình không hề bị ảnh hưởng.
Sau đó theo sự vận chuyển của huyền kình, độc tố trong cơ thể Lâm Thanh Diện bị đẩy ra ngoài từng chút một, cảm giác vô lực cũng dần biến mất.
Đại sư Thiên Long không biết rằng loại độc này của mình không có tác dụng gì với Lâm Thanh Diện, dù sao ông ta cũng không biết trên đời còn có thứ như huyền kình tồn tại.
Ông ta cười giễu cợt nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó đi về phía hàng rào, mở cánh cửa bên trong ra rồi nói: Tôi không ngờ thực lực của cậu lại mạnh đến vậy, nhưng đáng tiếc vẫn thua trong tay tôi.
Hơn nữa cậu còn khiến tôi bị thương, vì để trừng phạt cậu, bây giờ tôi sẽ làm vợ cậu ngay trước mặt cậu để cho cậu trải nghiệm một chút cảm giác tuyệt vọng là gì rồi sẽ tiễn cậu lên đường, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Lúc này Hứa Bích Hoài đã cực kỳ hoảng hốt, vốn dĩ cô tưởng Lâm Thanh Diện tới thì mình sẽ được cứu, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nghe xong lời của đại sư Thiên Long, lửa giận trong lòng anh lại bùng lên, nếu giết luôn tên cặn bã này thì quá hời cho ông ta rồi.
Mày đã thành công chọc giận tao rồi đấy.
Hôm nay tao cũng sẽ cho mày biết thế nào mới là kích thích thật sự.
Lâm Thanh Diện chậm rãi đứng lên.
Đại sư Thiên Long vốn định bắt Hứa Bích Hoài ra nhưng khi thấy Lâm Thanh Diện đứng lên được thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, ông ta lập tức mang Hứa Bích Hoài ra để đe doạ Lâm Thanh Diện.
Tuy nhiên tốc độ của ông ta chẳng bằng 1% của Lâm Thanh Diện, khi ông ta đưa tay về phía Hứa Bích Hoài thì Lâm Thanh Diện đã ở sau lưng ông ta.
Anh túm lẩy cổ tay ông ta, huyền kình chuyển động, bàn tay đó của đại sư Thiên Long lập tức bị bẻ gãy làm đôi.
Lâm Thanh Diện không dừng lại ở đó, anh đá vào bắp chân đại sư Thiên Long, sau khi bẻ gãy một chân ông ta thì thả ông ta xuống đất, lạnh lùng nói: Nếu mày đã muốn làm chuyện đó đến vậy thì tao cũng sẽ cho mày nếm thử cảm giác không còn điểm trí mạng là như thế nào!Ngay khi lời vừa dứt, Lâm Thanh Diện nhấc một chân lên, đá thẳng vào hạ bộ nơi đũng quần đại sư Thiên Long.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên trong hầm giam, đại sư Thiên Long căng cứng đứng thẳng người sau đó lại mềm nhũn, một vũng máu chảy ra từ đũng quần ông ta.
Những cô gái ở phía xa nhìn thấy cảnh này đều vô thức che mắt lại.
Mặt mũi đại sư Thiên Long đầy vẻ đau đớn, giọng nói trở nên sắc bén, ông ta cực kỳ hối hận nhìn Lâm Thanh Diện đang lạnh mặt đứng trước mình, cảm thấy anh chính là ác ma bước ra từ địa ngục.
Lâm Thanh Diện nhìn đại sư Thiên Long, lạnh giọng hỏi: Thế nào, cảm giác ra sao? Vấn đề đã được giải quyết triệt để rồi, sau này sẽ không còn muốn làm chuyện đó nữa chứ?Không dám nữa, tôi không dám nữa.
Đại sư Thiên Long gần như bật khóc.
Lâm Thanh Diện cười nói: Bây giờ nói câu này cũng vô nghĩa, ông sẽ không còn sau này nữa.
Đại sư Thiên Long lập tức run lên, vội vàng cầu xin Lâm Thanh Diện thương xót: Cậu à, xin hãy tha cho tôi một mạng, cậu xem tôi đã thành ra thế này, đã hoàn toàn là một kẻ phế vật rồi, lẽ nào trừng phạt như vậy vẫn chưa đủ sao? Cầu xin cậu tha cho tôi, sau này cho dù phải đi xin ăn, tôi cũng không làm chuyện này nữa.
Lâm Thanh Diện hừ lạnh: Những chuyện mà ông làm, dù có mười cái mạng cũng không đủ đền tội, bảo tôi tha cho ông sao? Nằm mơ!Đại sư Thiên Long lập tức đảo mắt: Chỉ cần cậu tha cho tôi thì tôi có thể đưa hết bảo bối của mình cho cậu.
Xin lỗi, không có hứng thú.
Lâm Thanh Diện đáp.
Cậu đừng nói như vậy vội, nhìn thấy những bảo bối của tôi rồi chắc công ta cậu sẽ không nói vậy nữa.
Tôi đảm bảo chắc công ta là đồ tốt.
Đại sư Thiên Long nói.
Lâm Thanh Diện đảo tròng mắt rồi nói: Lấy ra xem nào.
Đại sư Thiên Long chỉ vào một cái tủ sắt đằng xa rồi nói: Ở trong tủ đằng kia, bây giờ tôi đã thế này rồi, không thể di chuyển được nữa nên phiền cậu tự qua lấy.
Nhưng cậu yên tâm, bên đó chắc công ta không có cơ quan, không tin cậu có thể hỏi những cô gái kia, họ thường thấy tôi mở tủ đó.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn mấy cô gái ấy, họ đều gật đầu với anh, tỏ ý khẳng định.
Lâm Thanh Diện bước về phía tủ, anh nhìn lướt qua chiếc tủ, phát hiện không có khoá, thầm nghĩ dù đại sư Thiên Long có tính kế thâm sâu hơn nữa cũng không thể ngờ có ngày lại lừa gạt người khác dựa vào cái tủ này, nghĩ thế anh mới đưa tay mở tủ.
Bên trong thật sự không có bất kỳ cơ quan nào, đập vào mắt là một túi đồ màu đen.
Lâm Thanh Diện mở chiếc túi ra, đặt lên nóc tủ, vừa mở ra thì thấy có ba cái bình nhỏ, một miếng ngọc bội cỡ bằng bàn tay cùng với một mảnh gỗ màu đen.
Không biết vì sao sau khi Lâm Thanh Diện nhìn thấy mảnh gỗ màu đen ấy lại cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, cả người đều thả lỏng.
Những thứ này là gì? Lâm Thanh Diện hỏi.
Đại sư Thiên Long cũng không giấu diếm: Trong ba cái bình ngọc, có một bình đựng loại độc mà cậu vừa trúng, là bình bên trên có viết chữ ‘độc’ đấy.
Mặc dù tôi không biết vì sao nó lại không có tác dụng với cậu nhưng trước kia tôi đã từng dùng với cao thủ cảnh giới Tông sư khác, chưa từng thất bại.
Bình có viết chữ ‘giải độc’ là để giải loại độc vừa nãy, có thể khiến người bị trúng độc lập tức trở lại bình thường, còn bình viết chữ ‘sức mạnh’ có chứa đan dược có thể nâng cao thực lực trong nháy mắt.
Có ba viên tất cả, từ rất lâu trước kia tôi đã dùng một viên nên trong bình còn lại hai viên.
Mặc dù tôi không biết đan dược này tên là gì nhưng hiệu quả của đan dược này tốt hơn viên đan dược Khai Dương Hợp Khí rất nhiều, hơn nữa tác dụng phụ của nó còn khiến người khác cảm thấy tinh thần và thể lực dồi dào.
Nghe những lời này của đại sư Thiên Long, Lâm Thanh Diện nhìn bình có viết chữ ‘sức mạnh’ thêm vài lần.
Đương nhiên anh đã nghe nói đến viên đan dược Khai Dương Hợp Khí, cách đây không lâu anh đã đấu với La Cương sau khi ông ta uống viên đan dược này vào nên cũng biết sức mạnh của nó.
Nếu đúng như lời đại sư Thiên Long nói, tác dụng của viên thuốc trong lọ này còn tốt hơn viên đan dược Khai Dương Hợp Khí, hơn nữa tác dụng phụ của nó còn có thể khiến tinh thần và thể lực dồi dào thì viên thuốc này quả thực là bảo vật quý hiếm.
Nếu không có tác dụng phụ đáng sợ như làm vỡ mạch máu thì viên thuốc này có thể coi là mạng sống thứ hai của mình, có thể giết chết kẻ địch bằng một chiêu trí mạng vào thời khác quan trọng.
Đại sư Thiên Long ẩn dật tại chùa Thanh Long lâu như thế, ông ta chưa từng nghĩ sẽ có cao thủ đáng sợ như Lâm Thanh Diện tìm tới cửa nên không mang viên thuốc này theo người.
Miếng ngọc và mảnh gỗ màu đen này dùng để làm gì? Lâm Thanh Diện hỏi.
Tôi không biết miếng ngọc đó dùng để làm gì nhưng tôi đã nhờ người nghe ngóng.
Chất liệu của miếng ngọc này rất hiếm, là bảo vật không thể mua được bằng tiền, hơn nữa còn có tác dụng ổn định tinh thần nếu đeo lâu, là một bảo vật quý hiếm.
Đại sư Thiên Long đáp lời.
Lâm Thanh Diện bĩu môi, anh không tin chuyện có thứ gì có thể ổn định tinh thần, nhưng có vẻ miếng ngọc này thật sự không tầm thường, nói là bảo vật cũng không sai.
Còn mảnh gỗ màu đen kia, chỉ cần cậu nhìn vào nó một lúc lâu thì tâm trí cậu sẽ hoàn toàn thả lỏng, cả người sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ thoải mái.
Tôi không biết nguồn gốc của mảnh gỗ này nhưng nó có tác dụng không ngờ đối với việc thiền định, hơn nữa tôi nghi ngờ mảnh gỗ này có chất liệu quý hiếm, nếu sau này cậu tìm ra được nguồn gốc của nó, có lẽ sẽ có công dụng lớn.
Đại sư Thiên Long nói tiếp.
Lâm Thanh Diện lại nhìn vào mảnh gỗ đen một lúc, cảm thấy tinh thần lại được thả lỏng, thứ này quả nhiên có tác dụng giảm căng thẳng rất tốt.
Mấy thứ này ông lấy ở đâu? Lâm Thanh Diện nhìn đại sư Thiên Long, những thứ trong túi đồ này quả nhiên đều là thứ tốt, nhưng với thực lực của đại sư Thiên Long, nhìn thế nào cũng thấy không giống người có thể có nhiều bảo bối đến vậy.
Thật không dám giấu giếm, những thứ trong túi đồ, bao gồm cả túi đồ này đều là khi tôi bị đuổi giết, trốn vào núi sâu tìm thấy nó ở trong một hang động.
Trong hang động có một bộ xương khô, có vẻ đã rất nhiều ngày rồi, túi đồ này được tìm thấy trên người bộ xương khô đó.
Đại sư Thiên Long giải thích.
Lâm Thanh Diện trầm ngâm một lát, nếu là trước kia anh sẽ không tin chuyện phát hiện ra bảo vật hay bí thuật võ công trong hang động, anh cảm thấy chuyện này chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng từ khi tiếp xúc với thế giới võ lâm, Lâm Thanh Diện cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể có.
Dù sao bây giờ môn phái cổ võ và thế gia đa phần đều lựa chọn ẩn náu, một số môn phái sẽ chuyển thẳng vào rừng sâu, cho nên không có gì lạ khi những thứ như này xuất hiện trong hang động.
Chỉ là Lâm Thanh Diện khá tò mò về lai lịch của bộ xương khô trong hang động đó, trong túi đồ này, chỉ riêng viên đan dược có thể nâng cao thực lực mà lại rất ít tác dụng phụ thôi cũng đã là thứ mà người thường không thể tuỳ tiện có được.
Lâm Thanh Diện không nghĩ nhiều, anh buộc túi đồ lại rồi đeo lên người.
Đại sư Thiên Long thấy Lâm Thanh Diện nhận những thứ này, trên mặt hiện lên một tia hy vọng: Tôi đã đưa hết bảo bối của mình cho cậu rồi, bây giờ cậu có thể tha mạng cho tôi rồi chứ?Lâm Thanh Diện quay đầu liếc nhìn đại sư Thiên Long rồi trả lời: Ai nói với ông nếu tôi lấy những thứ này rồi sẽ tha mạng cho ông?Sắc mặt đại sư Thiên Long thay đổi, ông ta kêu lên: Mày! Đồ tiểu nhân đê tiện dám lừa tao!Đê tiện? So ra thì sao tôi bằng ông được? Ông làm nhiều việc ác, những cô gái ở đây đều đã bị ông huỷ hoại, ông nghĩ tôi sẽ tha cho ông sao?Tôi đưa ông ra ngoài cho đám người ngoài kia nhìn, người được gọi là cao tăng đắc đạo là ông rốt cuộc đáng ghê tởm đến mức nào!Quảng trường chùa Thanh Long.
Sau khi Lâm Thanh Diện đưa đại sư Thiên Long vào trong, các du khách trên quảng trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Họ không ngờ rằng vị cao tăng đắc đạo nổi tiếng lại bị xách đi như một con gà nhỏ như vậy.
Rất nhiều du khách sùng bái đại sư Thiên Long thậm chí còn sinh ra tâm bất mãn, mặc dù thực lực của Lâm Thanh Diện mạnh hơn đại sư Thiên Long nhưng dù thế nào thì ông ta cũng là cao tăng đắc đạo, sao có thể bị đối xử như vậy.
Thằng nhóc vừa nãy thật sự quá kiêu ngạo, cậu ta dám đối xử với đại sư Thiên Long như vậy, đúng là bất kính với Phật môn, thực lực mạnh hơn thì thế sao chứ!Đúng thế, tên nhóc này đúng là không coi ai ra gì.
Đại sư Thiên Long được nhiều người biết đến không phải vì thực lực mà là vì những việc tốt mà ông ấy đã làm, nhưng tên nhóc này lại dựa vào thực lực của mình mà đối xử với đại sư Thiên Long như vậy, đúng là quá ngông cuồng!Chúng ta phải lên tiếng vì đại sư Thiên Long, không thể để danh tiếng của đại sư Thiên Long bị sỉ nhục như vậy!…Khi đám đông đang hăm hở thì Lâm Thanh Diện kéo đại sư Thiên Long đang hấp hối ra khỏi chính điện.
Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn, sau khi thấy thảm cảnh của đại sư Thiên Long thì lòng họ càng thêm tức giận.
Thằng nhóc kia, đại sư Thiên Long là cao tăng đắc đạo tôn quý, ông ấy là đại sư đã tạo nên kỳ tích mà mày lại đánh ông ấy thành ra thế này, lương tâm của mày ở đâu hả? Có người hét vào mặt Lâm Thanh Diện như vậy.
Lâm Thanh Diện nghe thấy tiếng quát của người này thì hừ lạnh một tiếng rồi nói: Cao tăng đắc đạo? Tên cặn bã như hắn mà cũng xứng với danh xưng này? Hôm nay tôi sẽ cho mọi người thấy đại sư Thiên Long của mọi người là loại người gì!Nói xong, Lâm Thanh Diện quay người nhìn về phía sau mình, Hứa Bích Hoài dẫn mấy cô gái bị giam lâu ngày từ trong bước ra.
Vì bị giam cầm trong thời gian rất dài, lại thêm bị đại sư Thiên Long tra tấn nên trông mấy cô gái rất tiều tuỵ, sau này nhìn thấy mặt trời thì lập tức bật khóc.
Mấy người đang xôn xao bỗng nhiên im bặt, không ngờ trong chùa Thanh Long lại cất giấu phụ nữ, và không chỉ có một người.
Trước khi ra, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đã vỗ về, an ủi mấy cô gái, các cô ấy đã đồng ý sẽ kể tội ác của đại sư Thiên Long trước mặt mọi người.
Thấy mọi người im lặng, một trong số các cô gái đứng ra kể cho mọi người nghe thảm cảnh mà mình gặp phải trong nước mắt.
Không một ai dám bước ra ngắt lời, người dẫn chương trình còn đưa micro cho cô ấy để mọi người đều nghe thấy.
Khi cô gái kể lại câu chuyện, ai nấy đều im lặng, những người kêu gào muốn nói giúp cho đại sư Thiên Long cũng lộ ra vẻ xấu hổ, tất cả đều cúi thấp đầu muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Sau khi cô gái đầu tiên kể xong, nhưng cô gái còn lại cũng có đủ can đảm để kệ lại chuyện mình gặp phải.
Tôi biết họ, mấy cô gái bị mất tích ở núi Ngọc Bình trước kia chính là họ, khi ấy tôi đã từng xem ảnh rồi, không thể sai được! Sau khi mấy cô gái kể lại câu chuyện, có người hét lên.
Ngay lập tức có người bắt đầu tìm kiếm tin tức về vụ án mất tích của mấy cô gái ở núi Ngọc Bình, sau đó so sánh bức ảnh với mấy cô ấy, phát hiện đúng là họ.
Lửa giận trong lòng mọi người chợt bùng lên, họ không ngờ rằng đại sư Thiên Long lại là một gã tồi, bề ngoài thì giống như một cao tăng đắc đạo, sau lưng lại làm những chuyện xấu xa đến thế.
Mọi người bắt đầu tấn công đại sư Thiên Long đang hấp hối trên mặt đất.
Đại sư Thiên Long lúc này đã không còn ý định giải thích, Lâm Thanh Diện đá vào điểm trí mạng của ông ta, đến giờ vẫn không ngừng chảy máu, vì mất máu quá nhiều nên ý thức của ông ta đã bắt đầu không rõ ràng.
Mọi người đều đã nghe tội ác của tên cặn bã này, nếu ai muốn công kích hắn thì tôi sẽ không cản.
Lâm Thanh Diện nói câu này xong thì tránh xa đại sư Thiên Long.
Đám đông đang xôn xao lập tức bao vây đại sư Thiên Long, bắt đầu có người tấn công ông ta, thậm chí có nhiều người bắt đầu nhổ nước bọt vào người ông ta, một số người còn không nhịn được ra tay đánh ông ta.
Dưới tình huống này, chẳng còn ai quan tâm tới việc đại sư Thiên Long bị thương thế nào.
Một lúc lâu sau, lửa giận của mọi người cũng dập tắt, lui xa ra khỏi đại sư Thiên Long.
Mà đại sư Thiên Long lúc này đã trợn tròn hai mắt, sắc mặt tái nhợt, ngừng thở.
Lâm Thanh Diện thấy đại sư Thiên Long bị mọi người đánh dẹp, trong lòng không hề có chút thương cảm nào, cảm thấy ông ta chết như vậy vẫn còn nhẹ nhàng.
Mấy cô gái gặp phải kiếp nạn này, người dân đương nhiên rất quan tâm đến họ, những chuyện sau đó đương nhiên cũng chẳng cần Lâm Thanh Diện phải quan tâm nữa.
Hơn nữa để tránh rắc rối, khi moi người quan tâm các cô gái, Lâm Thanh Diện đã dẫn Hứa Bích Hoài rời khỏi chỗ đó, đến khi mọi người muốn tìm anh để xin lỗi thì không biết anh đã đi đâu.
Vụ bắt cóc giam giữ các cô gái trẻ ở chùa Thanh Long núi Ngọc Bình của đại sư Thiên Long đã trở thành tin tức chấn động cả nước.
Núi Ngọc Bình buộc phải đóng cửa, tất cả các nhà sư liên quan đến đại sư Thiên Long đều bị nhốt.
Mà Lâm Thanh Diện – người luôn đề cao công lý đã trở thành anh hùng bí ẩn một thời, ngoại trừ những người thấy anh hôm đó thì những người còn lại đều không biết anh đến từ đâu.
Mặc dù hôm đó có rất nhiều người quay video lại rồi đưa lên mạng nhưng những video đó bị xoá rất nhanh, độ nổi tiếng của anh hùng bí mật này cũng nhanh chóng giảm xuống.
Đương nhiên chuyện này là do Lâm Thanh Diện cho người làm, anh không muốn làm anh hùng nổi tiếng khắp cả nước, nhiều hơn một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, đại sư Thiên Long bị xử lý là đủ rồi.
Với điều kiện gia đình của Lâm Thanh Diện, muốn thao túng dư luận là điều vô cùng dễ dàng.
Khi chuyện về đại sư Thiên Long đang huyên náo xôn xáo, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng không về thẳng Kinh Đô mà đến thành phố An Dương, bên cạnh núi Ngọc Bình.
Thành phố An Dương cách Kinh Đô hàng nghìn cây số, Lâm Thanh Diện khó khăn lắm mới đưa được Hứa Bích Hoài ra ngoài chơi một lần, mặc dù gặp một số rắc rối nhỏ nhưng cũng không thể cứ thế quay về.
Mấy ngày nay Lâm Thanh Diện đưa Hứa Bích Hoài đi chơi ở thành phố An Dương.
Trong thành phố, Lâm Thanh Diện vẫn tương đối yên tâm, dù sao nếu không có tình huống gì đặc biệt thì ở đây sẽ không có cao thủ cảnh giới Tông sư.
Mà tất cả những rắc rối gặp phải trong thành phố đều chẳng đáng được coi là phiền phức với Lâm Thanh Diện.
Mấy hôm nay Lâm Thanh Diện vẫn luôn nghiên cứu về mấy thứ có được từ chỗ đại sư Thiên Long, mặc dù hành trình leo núi diễn ra không quá suôn sẻ nhưng thu được lần này cũng không nhỏ.
Lâm Thanh Diện tự thử thuốc độc, quả nhiên là loại độc anh trúng trong hầm giam, mà lọ thuốc giả cũng rất hiệu nghiệm.
Lâm Thanh Diện thay đổi lọ đựng thuốc độc, sau đó đưa cho Hứa Bích Hoài, bảo cô ấy sử dụng thứ này khi gặp nguy hiểm, cho dù là cao thủ cảnh giới Tông sư cũng có cơ hội thoát thân rất lớn.
Còn hai viên thuốc có thể nâng cao thực lực thì Lâm Thanh Diện không thử, dù sao cũng không biết lời đại sư Thiên Long nói có phải thật hay không, lỡ như tác dụng phụ của thuốc không đơn giản như vậy, khi đó anh hối hận cũng đã muộn.
Vì vậy anh quyết định đợi tìm được người hiểu biết về đan dược xác định độ thật giả của viên thuốc rồi mới cân nhắc có nên uống hay không.
Mà trong thời gian này, Lâm Thanh Diện cũng nghiên cứu thêm về miếng ngọc và mảnh gỗ màu đen.
Miếng ngọc thì anh không nghiên cứu ra được gì, còn mảnh gỗ màu đen lại thực sự khiến anh hơi đau đầu.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License