Rể quý trời cho
Chapter
0063
Ha ha, chỉ sợ anh không có năng lực này thôi! Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người đột nhiên tăng mạnh, sức lực toàn thân cũng được phát ra tới cực điểm.
Anh có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trên thân của Công Tôn Thắng.
Khi mới lên tới đây, anh đã quan sát xung quanh, xác định trên vách đá này chỉ có ba người bọn họ.
Điều này cũng chứng minh đối phương tự tin vào thực lực của chính mình.
Cho nên lần này Lâm Thanh Diện không định nương tay, muốn đánh bại hai người kia trên vách đá, nhanh chóng tới gặp Hứa Bích Hoài.
Công Tôn Thắng cảm nhận được khí thế trên người Lâm Thanh Diện phát ra, anh ta cũng nhíu mày, dường như không ngờ trên người anh sẽ có khí thế mạnh như vậy.
Xem ra cậu cũng không đơn giản như tôi nghĩ.
Hơi thú vị.
Tôi vốn còn tưởng cậu là người nhàm chán, chỉ một chiêu lại có thể giải quyết xong.
Có lẽ cậu sẽ cho tôi một chút niềm vui bất ngờ.
Công Tôn Thắng cười nói một câu, sau đó nhanh chóng lao về phía bên Lâm Thanh Diện.
Một người khác cứ lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn, cũng không tính ra tay.
Lâm Thanh Diện không hề chậm trễ.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng chiêu số của Công Tôn Thắng, anh vung nắm đấm, đánh về phía mặt Công Tôn Thắng.
Công Tôn Thắng híp mắt lại, lúc này giơ tay lên nắm lấy nắm tay của Lâm Thanh Diện.
Sức lực cực lớn đột nhiên phát ra.
Công Tôn Thắng không thể không lùi lại phía sau, giảm bớt sức lực trên nắm đấm của Lâm Thanh Diện.
Trong ánh mắt hai người đều có khó có thể che giấu được vẻ sửng sốt.
Lâm Thanh Diện sửng sốt vì Công Tôn Thắng không ngờ có thể đỡ được một đòn toàn lực của anh mà không có chút tổn hại nào.
Công Tôn Thắng sửng sốt vì một quyền này của Lâm Thanh Diện lại có thể phát ra sức lực mạnh như vậy, hoàn toàn ngoài dự đoán của anh ta.
Không ngờ cậu chỉ dựa vào thể lực lại có thể đánh ra uy lực mạnh như vậy.
Trong những người tôi từng gặp, cậu là người duy nhất có thể phát huy thể lực đến cực hạn như vậy đấy.
Công Tôn Thắng hơi hưng phấn nói.
Lâm Thanh Diện tất nhiên hiểu rõ sức lực mạnh mẽ trong cơ thể mình.
Năm đó sư phụ anh dùng loại nấm đặc biệt để kê thuốc cho anh, chính là làm cho thể lực của anh vượt qua cực hạn của con người bình thường.
Cũng chính vì dựa vào thể lực mạnh mẽ như thế, Lâm Thanh Diện mới có cơ hội Đăng Thiên Thê thành công.
Nhưng nhìn dáng vẻ Công Tôn Thắng như vậy, dường như chỉ hơi sửng sốt mà thôi.
Điều này làm anh thấy rất khó hiểu.
Anh không cho rằng trên thế giới này còn có người nào có thể lực vượt qua mình.
Anh cũng là người đầu tiên có thể đỡ được một quyền toàn lực của tôi như vậy, chỉ là không biết thêm mấy quyền nữa, anh còn có thể đỡ được không!Lâm Thanh Diện không lãng phí thời gian, lại lao về phía bên Công Tôn Thắng.
Công Tôn Thắng nhếch mép với vẻ trêu tức, thân hình theo gió di chuyển, lập tức va chạm với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện phát ra tất cả sức lực, người bình thường sẽ không thể chịu nổi sức mạnh này.
Nếu đổi lại thành Lý Phù Đồ, sợ rằng bây giờ đã bị Lâm Thanh Diện đánh cho thương nặng từ lâu.
Mà Công Tôn Thắng lại đỡ lấy chiêu tiếp theo của Lâm Thanh Diện một cách thành thạo.
Cho dù Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được Công Tôn Thắng đã hơi tốn sức, nhưng thực lực của anh ta vẫn làm Lâm Thanh Diện phải chấn động.
Lâm Thanh Diện dựa vào phương thuốc của sư phụ và loại nấm thần kỳ kia mới có được sức lực như bây giờ.
Vậy Công Tôn Thắng lại làm thế nào để đạt được thực lực kinh khủng như thế?Sau khi giao đấu mấy chục chiêu, Lâm Thanh Diện nắm lấy cơ hội, cắn răng, đánh một quyền nặng nề về phía trên người Công Tôn Thắng.
Lần này Công Tôn Thắng không thể đỡ được sức lực cực lớn trên nắm đấm của Lâm Thanh Diện, phải lùi lại hơn bảy, tám mét mới miễn cưỡng dừng lại được, sau đó phun ra một búng máu.
Anh không phải là đối thủ của tôi.
Lâm Thanh Diện nhìn Công Tôn Thắng nôn ra máu, lạnh giọng nói một câu.
Công Tôn Thắng lau vết máu bên miệng, trên mặt trái lại lộ vẻ tươi cười hưng phấn: Không ngờ một người chỉ dựa vào thể lực, lại có thể đạt được thực lực tới mức này.
Cho dù sư phụ có nhìn thấy, chắc chắn cũng sẽ tương đối chấn động.
Tôi lấy Nội Kình hộ thể, dựa vào lực lượng thân thể giao đấu với người này, lại còn bị đánh đến nôn ra máu.
Chỉ sợ thực lực của cậu ta là người mạnh nhất trong Ngoại Kình.
Mà thôi, hôm nay tôi tới đây là để giết cậu.
Cho dù tò mò không biết cậu ta làm sao luyện ra được thể lực như vậy, cũng không thể để cậu ta sống tiếp ở trên đời này nữa.
Lâm Thanh Diện không biết Công Tôn Thắng đang lầm bầm nói gì, anh nhíu mày nhìn anh ta, mở miệng nói: Anh có thể bảo người trợ giúp anh ra tay.
Cho dù hai người cùng lên, tôi vẫn ứng phó được.
Còn chưa cần phải làm vậy.
Thằng nhóc, thể lực của cậu có mạnh hơn nữa cũng phải có giới hạn.
Tiếp theo, tôi sẽ làm cho cậu thua đến tâm phục khẩu phục.
Công Tôn Thắng nói một câu, sau đó cách hít thở lập tức thay đổi, khí thế trên người cũng đột nhiên thay đổi theo.
Lâm Thanh Diện lập tức cảm giác được một nguy cơ.
Ngay sau đó, Lâm Thanh Diện lại thấy bóng dáng Công Tôn Thắng hóa thành một bóng mờ, gần như chỉ trong nháy mắt đã lao tới trước mặt anh.
Con ngươi của Lâm Thanh Diện đột nhiên co lại, vội vàng giơ tay lên ngăn cản nắm đấm của Công Tôn Thắng.
Nhưng lúc này, nắm đấm của anh ta đã nện lên trên ngực của Lâm Thanh Diện.
Một sức lực làm Lâm Thanh Diện khó có thể tưởng tượng được lại bạo phát ra, xông thẳng vào trong ngực của Lâm Thanh Diện.
Một giây tiếp theo, Lâm Thanh Diện bay ra ngoài, đập xuống đất lại lăn mấy vòng mới dừng lại được.
Lâm Thanh Diện cắn răng từ dưới đất đứng lên, nhìn Công Tôn Thắng với vẻ khó có thể tin nổi.
Một giây vừa rồi, Lâm Thanh Diện cảm nhận được uy hiếp của cái chết.
Nếu không phải cơ thể anh giỏi chịu đòn, sợ rằng một quyền kia của Công Tôn Thắng đã muốn lấy mạng của anh rồi.
Sao thực lực của anh lại khác hẳn vừa rồi vậy? Vừa rồi, trên nắm đấm của anh có một sức mạnh kỳ lạ, vô cùng kiên cố, đó là lực lượng gì thế? Lâm Thanh Diện nhịn đau mở miệng hỏi.
Công Tôn Thắng mỉm cười, vung vẩy nắm đấm của mình và nói: Trước đó tôi chỉ đùa với cậu thôi.
Bây giờ tôi thể hiện ra mới là thực lực chân chính của tôi.
Về phần sức lực tôi vừa dùng, cậu là một người sắp chết, biết thì có ích lợi gì?Công Tôn Thắng nói xong, lại đi về phía Lâm Thanh Diện.
Lần đầu tiên Lâm Thanh Diện có cảm giác bất lực.
Vừa rồi Công Tôn Thắng thể hiện ra thực lực hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của anh.
Ở trước mặt Công Tôn Thắng, sức lực khiến anh luôn kiêu ngạo không ngờ không chịu nổi một đòn như thế, điều này làm trong lòng anh có một cảm giác vô cùng thất bại.
Muốn giết chết tôi à, không dễ dàng như vậy đâu!Lâm Thanh Diện nổi giận gầm lên một tiếng, lại xông về phía Công Tôn Thắng, muốn tìm lấy một đường sống.
Công Tôn Thắng nhếch môi hơi nghiền ngẫm.
Trong nháy mắt khi Lâm Thanh Diện xông tới, anh ta cũng đã hành động.
Bịch một tiếng.
Nắm đấm của Công Tôn Thắng đánh vào trên bụng của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện phun ra một búng máu, người mềm nhũn, sắp ngã xuống đất ngay trước mặt Công Tôn Thắng.
Công Tôn Thắng nắm lấy áo của Lâm Thanh Diện như cầm một con cá chết, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Kẻ vô dụng thì vĩnh viễn cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi.
Ông nội cậu như vậy, cậu là cháu trai cũng chẳng có tiền đồ gì.
Thảo nào năm đó ông nội cậu lại bị đuổi ra khỏi nhà Công Tôn.
Nếu còn giữ đám vô dụng mạch nhà các cậu, sợ rằng cả nhà Công Tôn cũng sẽ bị các cậu kéo xuống tới suy sụp mất.
Công Tôn Thắng đầy vẻ cười nhạo nói.
Bớt thả rắm đi! Lâm Thanh Diện cảm giác toàn thân mình không có sức lực, cắn răng kêu một câu.
Công Tôn Thắng hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, cậu quỳ xuống, tự mình thừa nhận ông nội cậu là đồ bỏ đi, cậu thậm chí còn chẳng có năng lực bằng một con chó, tôi sẽ cho cậu được sảng khoái.
Bằng không, tôi sẽ làm cho cậu chết trong đau đớn.
Hai mắt Lâm Thanh Diện đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Công Tôn Thắng, sau đó dùng hết sức lực cuối cùng của mình để gằn lên từng tiếng:Anh! Nằm! Mơ!Công Tôn Thắng cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện, nhếch mép lộ vẻ gian ác, mở miệng nói: Đây chính là do cậu tự chuốc lấy, vậy đừng trách tôi không khách sáo!Công Tôn Thắng nói xong, lại đấm một quyền về phía ngực của Lâm Thanh Diện, sức lực cực lớn phát ra, Lâm Thanh Diện lại phun ra máu, sắc mặt càng tái hơn.
A? Công Tôn Thắng nhìn Lâm Thanh Diện hơi kỳ lạ, phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, nghi ngờ.
Người bình thường chịu một quyền này của tôi thì xương cốt đã sớm vỡ nát hết.
Bây giờ cậu chịu hai quyền của tôi, không ngờ xương cốt trên người lại không có việc gì.
Xem ra thân thể này của cậu tương đối không bình thường đấy.
Công Tôn Thắng thì thào tự nói.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện dao động nhìn Công Tôn Thắng, căn bản không nghe được anh ta nói gì.
Lúc này anh đã đầu váng mắt hoa, ý thức cũng có phần không rõ ràng lắm.
Nếu để sư phụ nhìn trúng thể chất này của cậu, lại chỉ đạo thêm, không bao nhiêu năm, sợ rằng Trung Quốc lại xuất hiện thêm một Tông Sư.
Loại tiềm lực này làm ngay cả tôi cũng không nhịn được phải hâm mộ đấy.
Đáng tiếc, cậu không sống qua được hôm nay.
Cậu có tiềm lực tốt mấy, chẳng qua cũng chỉ là bọt nước mà thôi.
Công Tôn Thắng nói xong, lại giơ tay lên, định bẻ gãy cánh tay của Lâm Thanh Diện, để anh chịu chút đau đớn trước.
Vừa lúc đó, mấy bóng người nhanh chóng xông tới sau lưng Công Tôn Thắng, trong tay còn cầm con dao găm, đâm thẳng vào điểm yếu hại của Công Tôn Thắng.
Công Tôn Thắng híp mắt lại, cánh tay nâng lên lập tức thay đổi phương hướng, tát về phía trên mặt người xông tới đầu tiên, đánh cho kẻ đó bay xa bảy, tám mét.
Người nhà Công Tôn vẫn luôn đứng bên cạnh kia cũng chú ý thấy động tĩnh trên vách đá, lúc này mở miệng nói: Cậu chủ, xung quanh hình như có mấy chục bóng người đang xông về phía chúng ta, không rõ lai lịch.
Một tay Công Tôn Thắng nắm lấy áo của Lâm Thanh Diện, nhanh chóng giải quyết mấy người xông tới trước mặt anh ta, hừ lạnh một tiếng nói: Một đám ô hợp mà thôi, nếu chúng chạy tới tìm chết, vậy tôi lại hoạt động gân cốt một chút.
Anh ta nói xong ném Lâm Thanh Diện xuống đất, định giải quyết những người đột nhiên xuất hiện này trước, sau đó mới trừng trị Lâm Thanh Diện.
Trong chớp mắt, mấy chục bóng người lại bao vây Công Tôn Thắng, một người nhà Công Tôn khác cũng đấu với mấy người.
Có thể nói là Công Tôn Thắng đối phó với mười mấy người đột nhiên xuất hiện này không hề tốn sức, trên cơ bản chính là một chiêu một người.
Chỉ trong chốc lát, những người này đã ngã xuống gần một nửa.
Đúng lúc này, có tiếng động cơ xe máy nổ vang, một bóng người xinh đẹp ngồi trên xe máy xuất hiện ở đây, đó chính là Lương Cung Nhạn Sương.
Mấy chục bóng người đột nhiên xuất hiện này chính là cao thủ của gia tộc Lương Cung âm thầm đi theo cô ta tới đảo Ánh Trăng lần này.
Lúc ấy Lương Cung Nhạn Sương muốn làm theo yêu cầu của Lâm Thanh Diện, đi tìm Hứa Bích Hoài, cũng dẫn theo Hứa Bích Hoài rời đi.
Nhưng trong lòng cô ta không yên tâm về Lâm Thanh Diện.
Xuất phát từ tâm tư riêng của mình, Lương Cung Nhạn Sương đã dặn dò một người của gia tộc mình đi tìm Hứa Bích Hoài, cô ta thì ở lại, tập trung tất cả người do gia tộc thu xếp tới bên cạnh cô ta qua.
Cho dù làm thế có lẽ Lâm Thanh Diện sẽ trách cô ta, nhưng cô ta không có cách nào nhìn Lâm Thanh Diện mạo hiểm một mình.
So với bị Lâm Thanh Diện trách móc, cô ta càng không muốn nhìn thấy Lâm Thanh Diện xảy ra chuyện.
Thấy Công Tôn Thắng đang đấu với mấy chục bóng người và những cao thủ ngã trên mặt đất, Lương Cung Nhạn Sương thầm kinh sợ.
Những người được gia tộc sắp xếp cho cô ta đều là cao thủ cao cấp nhất.
Ở trước mặt Công Tôn Thắng, không ngờ bọn họ giống như tờ giấy, một quyền một chưởng lại bị ngã trên mặt đất.
Thực lực người nhà Công Tôn này mạnh thế nào?Chẳng mấy chốc, Lương Cung Nhạn Sương lại tìm thấy Lâm Thanh Diện đang ngã trên mặt đất hấp hối.
Cô ta nhíu mày, nhanh chóng lái xe máy lao tới.
Trong lòng cô ta cảm thấy hơi may mắn.
Thật may mình không rời đi luôn, bằng không hôm nay Lâm Thanh Diện đúng là dữ nhiều lành ít.
Lương Cung Nhạn Sương lái xe máy tới bên cạnh Lâm Thanh Diện, nhanh chóng đỡ Lâm Thanh Diện dậy, để anh ngồi ở phía sau mình, sau đó lại muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Cô.
.
.
Sao cô quay lại thế? Lâm Thanh Diện cố dùng chút ý thức cuối cùng của mình, hỏi Lương Cung Nhạn Sương một câu.
Tên ngu ngốc nhà anh, nếu tôi không đến, hôm nay anh sẽ chết ở trên tay anh ta.
Nếu anh chết, tôi phải làm sao chứ? Lương Cung Nhạn Sương dường như bị uất ức vậy, trong hốc mắt còn mơ hồ thoáng hiện ánh nước.
Lúc này ngực Lâm Thanh Diện bị đè ép, có thể nói là cực kỳ khó chịu.
Nhưng sau khi nghe được lời này của Lương Cung Nhạn Sương, anh vẫn không nhịn được, phì cười.
Lời cô gái này nói lẽ nào không phải là lời Hứa Bích Hoài nói sao? Vì sao từ trong miệng cô ta nói ra lại tự nhiên như thế, lại giống như hai người bọn họ đã ở cùng với nhau rất lâu vậy.
Lương Cung Nhạn Sương không nói nhảm với Lâm Thanh Diện nữa, lại muốn lái xe máy rời khỏi chỗ này.
Lúc này Công Tôn Thắng đã chú ý tới tình hình bên này.
Thấy Lương Cung Nhạn Sương muốn cứu Lâm Thanh Diện đi, anh ta hừ lạnh một tiếng, lắc người đã lao về phía bên này.
Tốc độ của Công Tôn Thắng cực nhanh.
Chiếc xe máy của Lương Cung Nhạn Sương còn chưa tăng tốc, Công Tôn Thắng đã chắn ở trước mặt bọn họ.
Hôm nay tôi vốn chỉ muốn giết chết một mình cậu ta.
Nếu cô muốn xen vào việc của người khác, tôi không ngại giải quyết cô luôn một thể.
Công Tôn Thắng hừ lạnh một tiếng.
Anh mau tránh ra, bằng không tôi đâm tới thì cái mạng nhỏ của anh sẽ không còn nữa đâu.
Lương Cung Nhạn Sương nhíu mày, mở miệng nói.
Công Tôn Thắng cười, liếc nhìn chiếc xe máy mà Lương Cung Nhạn Sương đang lái, nói: Chỉ dựa vào cái này sao? Cô có thể thử xem.
Lương Cung Nhạn Sương sốt ruột.
Người này có thể đánh gần chết Lâm Thanh Diện từng Đăng Thiên Thê thành công, đủ để chứng minh thực lực của anh ta rất mạnh.
Làm cô chủ nhà Lương Cung, Lương Cung Nhạn Sương biết trên thế giới này có vài người tồn tại thực lực mạnh đến mức khoa học không có cách nào giải thích nổi.
Công Tôn Thắng trước mắt này rất có thể chính là một người trong đó.
Cô ta do dự một lát, sau đó cắn răng, đột nhiên vặn tay ga phát ra tiếng gầm rú.
Ngay sau đó, chiếc xe máy kia lại quay đầu, chạy về hướng khác.
Thấy Lương Cung Nhạn Sương chạy trốn, Công Tôn Thắng bĩu môi, nhanh chóng đuổi theo.
Sao người này biến thái vậy? Tôi đi xe máy mà anh ta cũng có thể đuổi kịp.
Lương Cung Nhạn Sương liếc nhìn về phía sau, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Mắt thấy phía trước đã không còn đường đi, bên kia lại là vách đá dựng đứng, trong lòng Lương Cung Nhạn Sương chợt thấy tuyệt vọng.
Lúc này Công Tôn Thắng tăng nhanh tốc độ của mình.
Sau đó anh ta nhảy lên, một chân đá về phía sau lưng Lâm Thanh Diện.
Lương Cung Nhạn Sương thấy thế, vội vàng chuyển hướng, muốn tránh đi.
Công Tôn Thắng đạp một cái vào đuôi xe.
Sức lực cực lớn làm cho chiếc xe máy lập tức mất đi cân bằng, lao vọt về phía trước.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức phát ra một tiếng hét chói tai.
Bởi vì một đạp vừa rồi của Công Tôn Thắng làm chiếc xe máy lao về phía vách đá.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, cả quá trình cũng chỉ mất có một, hai giây.
Chờ tới khi Lương Cung Nhạn Sương kịp phản ứng thì chiếc xe máy đã lao ra ngoài vách đá, rơi xuống biển rộng đang nổi sóng lớn phía dưới.
Trên vách đá, mấy chục bóng người ngã trên mặt đất, tất cả đều đã không còn động đậy.
Công Tôn Thắng đứng ở trước mặt người cuối cùng còn có thể thở dốc, ánh mắt lãnh đạm.
Cậu hại chết cô chủ của chúng tôi, nhà Lương Cung chúng tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu! Người kia cắn răng, nhìn về phía Công Tôn Thắng và kêu lên một câu.
Nhà Lương Cung, ở Nhật kia sao? Công Tôn Thắng thản nhiên nói.
Nếu cậu đã biết, vậy nên chủ động đi tới nhà Lương Cung tôi nhận tội đi.
Bằng không cậu sẽ không có kết cục tốt đâu.
Người kia tiếp tục nói.
Công Tôn Thắng cười, mở miệng hỏi: Anh biết tôi là ai không?Người này lập tức sửng sốt, đột nhiên cảm giác như bị Công Tôn Thắng nói trúng điểm quan trọng nhất.
Gã thật sự không biết người trước mắt này là ai.
Ở đây lại cách xa đất liền.
Chỉ cần dùng chút thủ đoạn, căn bản sẽ không điều tra ra được chuyện gì xảy ra ở đây.
Thật ra tôi có nói cho anh biết cũng không sao.
Tôi là Công Tôn Thắng của nhà Công Tôn.
Công Tôn Thắng chậm rãi nói.
Người kia trợn trừng mắt.
Cùng là gia tộc cao cấp trên thế giới, gã tất nhiên đã nghe nói qua về nhà Công Tôn.
Chẳng qua anh có thể sẽ không có cách nào truyền tin tức này trở lại được.
Công Tôn Thắng nói xong giơ chân lên, giẫm lên trên cổ của người kia, nhất thời dùng sức.
Cơ thể người kia giãy giụa vài cái, sau đó lại không còn động tĩnh gì nữa.
Giải quyết xong người cuối cùng, Công Tôn Thắng đi tới bên cạnh vách đá, liếc nhìn phía dưới vách đá tối tăm, nơi đó vọng tới những tiếng sóng biển vỗ vào vách đá.
Ngay cả bản thân anh ta cũng không ngờ sau đó lại xuất hiện biến cố như vậy.
Cô chủ nhà Lương Cung tự nhiên dẫn theo Lâm Thanh Diện lao xuống vách đá này.
Người nhà Công Tôn còn lại đi tới phía sau Công Tôn Thắng, mở miệng nói: Cậu chủ, thực lực nhà Lương Cung không thể khinh thường được.
Cho dù người ở đây đều đã giải quyết hết, nhưng không thể khẳng định không có kẻ nào trốn ở bên cạnh đã chạy mất.
Nếu chuyện này truyền đi, sợ rằng sẽ dẫn tới nhà Lương Cung nhằm vào chúng ta.
Không sao, ở đây không phải là đất liền, muốn điều tra ra cũng không dễ dàng gì.
Hơn nữa chẳng qua chỉ là một nhà Lương Cung mà thôi.
Nếu là nhà Công Tôn trước kia, chúng ta có thể sẽ suy nghĩ tới sự tồn tại của bọn họ, nhưng sau này thì không.
Công Tôn Thắng tôi sẽ làm cho nhà Công Tôn bước lên một bậc thang mới!Công Tôn Thắng hăng hái, toàn thân đều có khí thế không thể địch nổi.
Người nhà Công Tôn kia cũng kinh hãi trước khí thế này của Công Tôn Thắng, sau đó chắp tay nói: Cậu chủ uy vũ!Anh nói xem, hai người bọn họ ngã từ đây xuống, còn có thể sống được không? Công Tôn Thắng mở miệng hỏi một câu.
Người kia liếc nhìn phía dưới vách đá, mở miệng nói: Từ đây tới bên dưới phải cao cả trăm mét.
Hơn nữa phía dưới là nước biển mênh mông vô bờ, những nơi xung quanh có thể lên được bờ cũng cách xa tới mấy cây số.
Lâm Thanh Diện này đã bị cậu chủ đánh gần chết, một người khác lại là phụ nữ yếu đuối.
Nếu bọn họ thật sự có thể sống tiếp, vậy có thể nói là kỳ tích.
Tôi cho rằng tên vô dụng này còn không được ông trời chiếu cố như vậy đâu.
Công Tôn Thắng cười, sau đó xoay người đi xuống khỏi vách đá.
Xử lý chỗ này một chút, truyền tin tức Lâm Thanh Diện đã chết này ra ngoài, cho dù chúng ta không ra tay, những kẻ thù của nhà họ Lâm trước kia chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Vâng!.
.
.
Trong nhà Vương Hạo.
Hai người chú Vương thím Vương đang bận rộn ở trong bếp.
Vương Hạo cũng ở bên cạnh giúp một tay.
Hứa Bích Hoài đứng ở bên cạnh, muốn đi lên giúp lại bị chú Vương và thím Vương cản lại.
Chú Vương, thím Vương, để cháu cũng tới giúp đi, bằng không cháu sẽ rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm mất.
Hứa Bích Hoài mở miệng.
Không cần, không cần, cháu đang mang thai.
Chuyện như vậy cứ để Vương Hạo làm là được.
Cháu cứ ngồi chờ đi, chú thím sẽ làm xong nhanh thôi.
Thím Vương vừa cười vừa nói.
Hứa Bích Hoài không biết làm sao, đành phải đi tới trước bàn ăn và ngồi xuống, thuận tiện nhìn đồng hồ.
Cô nghĩ thầm, Lâm Thanh Diện đã ra ngoài lâu như vậy, theo lý thuyết cũng nên xử lý xong rắc rối chứ? Sao tới bây giờ vẫn chưa thấy anh ấy về?Hứa Bích Hoài lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lâm Thanh Diện, muốn hỏi xem anh đang ở đâu.
Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.
Trong điện thoại truyền tới một giọng nói lạnh như băng.
Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày, nói thầm: Sao người này vẫn tắt máy vậy? Chẳng lẽ sợ mình làm phiền anh ấy à?Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, đặt điện thoại sang bên cạnh và tiếp tục chờ.
Không lâu sau, hai người chú Vương thím Vương đã nấu xong các món, bê đến trên bàn đầy cả một bàn lớn.
Tất cả đều là món ăn sở trường nhất của chú Vương và thím Vương, chỉ vừa liếc qua đã có thể cho người ta cực kỳ thèm ăn rồi.
Chị Hoài, cũng nhờ có chị và anh Lâm Thanh Diện ở đây, ba mẹ em mới chịu nấu nhiều món ăn như thế đấy.
Nếu em mà ở nhà á, cũng chỉ có thể ăn dưa muối thôi.
Vương Hạo đặt món ăn cuối cùng xuống, nói đùa.
Chú Vương thím Vương lập tức đều trừng mắt nhìn cậu ta.
Thím Vương nói: Ba mẹ từng bỏ đói con hay gì hả? Nếu con có ý kiến, vậy bữa hôm nay con đừng ăn nữa.
Vương Hạo vội vàng cầu xin tha thứ, ngồi ở trước bàn ăn.
Lâm Thanh Diện đi đâu, sao tới bây giờ còn chưa về vậy? Thím Vương liếc nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng hỏi.
Anh ấy có chút việc cần xử lý.
Cháu vừa gọi điện cho anh ấy nhưng điện thoại tắt máy, có thể là hết pin thôi.
Chắc anh ấy sẽ về ngay đấy ạ.
Hứa Bích Hoài mở miệng.
Thím Vương khẽ gật đầu, vừa cười vừa nói: Không sao, không vội.
Chúng ta chờ Lâm Thanh Diện về lại ăn.
Hứa Bích Hoài Vâng một tiếng, trong lòng lại có cảm giác bất an.
Lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng Lâm Thanh Diện tắt điện thoại.
Bình thường Lâm Thanh Diện cũng không hay nghịch điện thoại, vậy để thời gian chờ một ngày cũng không thành vấn đề, theo lý thuyết sẽ không thể nào hết pin được.
Hơn nữa, Lâm Thanh Diện cũng nói với Hứa Bích Hoài, vì để cho cô có thể liên hệ với anh bất cứ lúc nào, Lâm Thanh Diện sẽ luôn để điện thoại di động của anh ở trạng thái khởi động 24/24 giờ.
Chẳng lẽ đám người nhà họ Trần quá khó ứng phó, ngay cả Lâm Thanh Diện cũng xử lý không được à?Hứa Bích Hoài trầm ngâm một lát, tiếp theo lại cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Lâm Thanh Diện.
Vẫn là tình trạng tắt máy.
Hứa Bích Hoài suy nghĩ một lát, sau đó gọi tới số của Lương Cung Nhạn Sương.
Cũng tắt máy.
Trong lòng Hứa Bích Hoài lập tức hơi sốt ruột, trong đầu xuất hiện mấy suy nghĩ.
Chú Vương, thím Vương, nếu không chú thím cứ ăn trước đi.
Cháu ra bên ngoài tìm Lâm Thanh Diện, bảo anh ấy nhanh chóng trở về.
Hứa Bích Hoài đứng lên, muốn đi ra ngoài.
Vừa lúc đó, một người đàn ông xuất hiện ở trong phòng.
Sau khi nhìn thấy Hứa Bích Hoài, anh ta mở miệng hỏi: Xin hỏi ngài chính là Hứa Bích Hoài sao?Hứa Bích Hoài hơi nghi ngờ nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, sau đó khẽ gật đầu: Là tôi, sao vậy?Mong ngài lập tức thu dọn đồ đạc, cùng tôi rời khỏi đây.
Tôi đã tìm được tàu rồi.
Ngoài đồ thật sự quan trọng, những cái khác tạm thời không cần mang theo.
Việc cấp bách bây giờ là phải rời khỏi đây trước đã.
Người đàn ông kia mở miệng nói.
Trong lòng Hứa Bích Hoài lập tức hơi cảnh giác.
Ba người nhà chú Vương cũng thấy hơi kỳ lạ, không biết người đột nhiên xuất hiện này muốn làm gì.
Tôi căn bản không quen biết anh, tại sao phải đi theo anh chứ?Người kia bất lực thở dài, sau lấy ra một sợi dây chuyền, nói: Tôi dựa theo dặn dò của cô chủ, tới đón cô.
Cô ấy nói cô nhìn thấy cái này, sẽ hiểu rõ.
Hứa Bích Hoài liếc nhìn sợ dây chuyền, con ngươi co lại.
Đó là sợi dây chuyền của Lương Cung Nhạn Sương.
Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Anh phải nói rõ trước đã.
Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.
Sau khi cô chủ nhà chúng tôi và ngài Lâm xử lý xong chuyện nhà họ Trần, lúc đang trên đường trở về lại gặp được hai người tự xưng là người nhà Công Tôn.
Một trong hai người kia có thực lực rất cao.
Người của chúng tôi đều chết ở trên tay anh ta.
Cô chủ và ngài Lâm cưỡi xe máy lao xuống vách đá, còn chưa biết sống chết thế nào.
Người đàn ông hơi đau khổ, giải thích một câu.
Hứa Bích Hoài nghe được lời này của anh ta, cô chỉ cảm thấy mắt hoa lên, cơ thể mềm nhũn, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hồng Thành.
Gia Viên Trăn Tụy, trong phòng khách của nhà Hứa Bích Hoài.
Bầu không khí hơi nặng nề, hai người Hứa Quốc Hoa và Tôn Tuệ Phương ngồi ở trên sô pha, không nói một lời.
Trần Tài Anh, Hướng Vấn Thiên, Lý Huỳnh Thái đứng ở bên cạnh, vẻ mặt ai nấy đều thâm trầm, im lặng không nói gì.
Chung Linh Nhi ngồi co quắp trên một cái ghế bên cạnh, sớm khóc tới khản cả tiếng.
Trên gương mặt cô ta hiện rõ hai vệt nước mắt, đôi mắt to vốn tuyệt đẹp đã khóc tới sưng vù.
Chúng ta tạm thời không nên bi quan như vậy.
Không phải người kia nói Lâm Thanh Diện lao xuống vách đá cùng cô chủ của bọn họ, cũng không phải bị giết chết luôn.
Bây giờ không ai biết bọn họ sống hay chết.
Từ trước đến nay Lâm Thanh Diện phúc lớn mạng lớn, nhỡ đâu cậu ta còn sống cũng không chừng.
Trần Tài Anh thấy bầu không khí trong phòng khách nặng nề đến mức sắp ngạt thở thì nói một câu trước tiên.
Lâm Thanh Diện tuyệt đối sẽ không chết.
Anh ấy còn chưa nhìn thấy tôi tán con của anh ấy đâu.
Anh ấy làm sao có thể chết như vậy được.
giọng Chung Linh Nhi khàn khàn nói một câu.
Cho dù những lời này của cô ta hơi buồn cười, nhưng lúc này không ai có thể cười được.
Bây giờ, Hứa Bích Hoài đang nằm ở trên giường trong phòng ngủ, sắc mặt tái nhợt, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu nhớ lại từng cảnh xảy ra giữa cô với Lâm Thanh Diện trước đây.
Phần ga trải giường trên đầu cô đã bị nước mắt thấm ướt mất một mảng lớn, nhưng Hứa Bích Hoài lại dường như không tri giác, cứ nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, chẳng khác nào một xác chết.
Từ lúc ở đảo Ánh Trăng về đến giờ đã hai ngày.
Đêm hôm đó, người của gia tộc Lương Cung tìm đến Hứa Bích Hoài, nói rõ nguyên nhân.
Sau khi Hứa Bích Hoài ngất xỉu, lại được ngồi tàu đưa về Hồng Thành ngay trong đêm.
Trên đường trở về, người của gia tộc Lương Cung cũng đã truyền tin lại trong gia tộc, bảo người ta tới đảo Ánh Trăng tìm kiếm Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương, nhưng tới hôm nay, hai người vẫn không rõ tung tích.
Sau khi Hứa Bích Hoài trở lại Hồng Thành, cô vừa tỉnh lại, chuyện làm đầu tiên là bảo Hướng Vấn Thiên và Trần Tài Anh phái người tới đảo Ánh Trăng, làm chuyện giống như gia tộc Lương Cung vậy.
Nhưng vách đá mà Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương rơi xuống lại kéo dài tới mấy cây số, dưới vách đá chính là biển sâu, không có bất kỳ bãi ngầm nào có thể cho người ta lên được.
Người của Trần Tài Anh và gia tộc Lương Cung tìm suốt hai ngày hai đêm, vẫn không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Trong biển sâu có vô số loài cá, nhiều tới mức đếm không xuể.
Trong đó có đủ loại cá ăn xác thối.
Ngư dân ở địa phương đoán, rất có thể hai người đã bị những cá lớn ăn mất rồi, cho nên mới không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Trên đảo cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện rơi xuống vách đá.
Hễ là người ngã từ trên vách đá xuống, không có một lần nào thành công tìm được về.
Không thể nghi ngờ, tin tức này có tính hủy diệt đối với Hứa Bích Hoài và tất cả những người có liên quan đến Lâm Thanh Diện.
Phần lớn mọi người phải tiếp nhận sự thật này.
Chỉ có một số ít người không muốn tin tưởng, vẫn tin chắc Lâm Thanh Diện còn sống.
Trước mắt, tin tức này còn đang được phong tỏa.
Bề ngoài Hồng Thành vẫn gió êm sóng lặng, không ít người còn bàn luận về chuyện Lâm Thanh Diện trong những lúc trà dư tửu hậu.
Một lúc lâu, Hứa Bích Hoài từ trên giường ngồi dậy, dùng tay lau nước mắt của mình.
Nếu là lúc trước, cô có thể sẽ mặc cho mình khóc tiếp, đồng thời quên đi tất cả mọi chuyện, để cho cả người trầm luân.
Nhưng bây giờ cô đang mang thai, cô phải suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng.
Hơn nữa Hứa Bích Hoài cũng tin chắc, Lâm Thanh Diện không thể chết dễ dàng như vậy được.
Người kia đã hứa với cô, sẽ bảo vệ cô cả đời.
Cho nên bây giờ cô phải lấy lại tinh thần, chuyện Lâm Thanh Diện mất tích chắc chắn sẽ không giấu được bao lâu.
Hơn nữa phần lớn mọi người sẽ không cho rằng Lâm Thanh Diện chỉ mất tích giống cô.
Nếu bên ngoài xác nhận Lâm Thanh Diện đã chết, bất kể là nhà họ Lâm, hay tập đoàn Thiên Dương và tất cả thế lực doanh nghiệp có liên quan đến Lâm Thanh Diện đều sẽ phải đối mặt với một tai họa khó có thể đoán trước được.
Những cái này là giang sơn của Lâm Thanh Diện.
Bây giờ Lâm Thanh Diện không ở đây, Hứa Bích Hoài làm vợ của anh lại phải có nghĩa vụ thay Lâm Thanh Diện chống đỡ chúng.
Tối thiểu, cô không thể để cho nhà họ Lâm lại ngã xuống như vậy.
Hơn nữa, cứ một mực đau lòng sẽ chỉ làm cho sức khỏe của cô kém đi.
Vì đứa con của cô và Lâm Thanh Diện, cô không thể tiếp tục tùy hứng, mặc cho mình chìm đắm trong sự đau lòng được.
Hứa Bích Hoài đứng dậy và hít sâu một hơi, giơ tay khẽ sờ bụng của mình, sau đó đi ra ngoài phòng.
Cửa phòng mở ra, ánh mắt mọi người đều nhìn Hứa Bích Hoài.
Trên gương mặt Hứa Bích Hoài có thêm chút kiên trì và sự cố chấp tới khó hiểu.
Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tới chịu trách nhiệm tất cả công việc nhà họ Lâm, cho đến khi Lâm Thanh Diện bình an trở về!.
.
.
Quan Lĩnh, đảo giữa hồ.
Lâm Trung Thiên đang ngồi ở trước bàn làm việc, xử lý một chồng tài liệu rất dày.
Lúc này, một người sốt ruột, vội vàng hoảng hốt từ bên ngoài xông vào, quỳ một gối ở trước mặt Lâm Trung Thiên.
Xảy ra chuyện gì? Sao lại hốt hoảng như vậy? Lâm Trung Thiên ngẩng đầu, liếc nhìn người kia.
Ông chủ, vừa nhận được tin tức, cậu chủ.
.
.
cậu chủ bị người ta tấn công ở đảo Ánh Trăng, rơi từ trên vách đá cao trăm mét xuống, đến nay không biết sống chết thế nào, tung tích chưa rõ.
Còn có cô chủ nhà Lương Cung cũng mất tích cùng với cậu chủ.
Căn cứ theo manh mối điều tra ra được để suy đoán, rất có thể người gây ra chuyện này là Công Tôn Thắng cậu cả nhà Công Tôn người đi theo Tông Sư Lôi Uyên Hành học tập mới trở về.
Giọng người kia run rẩy nói.
Lâm Trung Thiên nghe xong người kia nói vỗ mạnh xuống bàn.
Cái bàn kia lập tức vỡ nát, tài liệu bay loạn khắp phòng.
Cậu nói gì? Con trai của tôi mất tích à? Trên người Lâm Trung Thiên đột nhiên phát ra khí thế hung hãn.
Người kia sợ đến mức người cũng mềm nhũn, hai chân quỳ trên mặt đất.
Đúng.
.
.
là như vậy, hơn nữa căn cứ theo độ cao của vách đá kia, chỉ sợ là cậu chủ đã.
.
.
Anh ta còn chưa nói hết lời, Lâm Trung Thiên đã đấm mạnh vào trên tường.
Trên bức tường kia lập tức xuất hiện một lỗ to, xung quanh có vết nứt lan tràn giống như mạng nhện.
Công Tôn Thắng! Ha ha, thật hay cho một Công Tôn Thắng.
Nếu lần này con trai của tôi thật sự có gì bất trắc, cho dù có mạo hiểm chọc giận Tông Sư, tôi cũng phải đích thân giết chết cậu!Nhưng nghĩ đến mình không có cách nào rời khỏi Quan Lĩnh, trong lòng Lâm Trung Thiên lại có chút cảm giác bất lực.
Mấy năm nay, ở trên phương diện buôn bán, Quan Lĩnh đã vượt qua phần lớn các gia tộc cao cấp.
Như gia tộc nhà Thượng Quan, Lâm Trung Thiên lật tay có thể hủy diệt.
Mà nhà Công Tôn tối đa chỉ mạnh hơn nhà Thượng Quan một cấp.
Chẳng qua nhiều năm như vậy, Lâm Trung Thiên vẫn không thể tiêu diệt nhà Công Tôn.
Trong đó có hai nguyên nhân, một là Lâm Trung Thiên không có cách nào rời khỏi Quan Lĩnh, một nguyên nhân khác lại là vì phía sau nhà Công Tôn có một vị Tông Sư ủng hộ.
Sức lực Tông Sư tất nhiên vượt qua sự tưởng tượng ban đầu của mọi người.
Một vị Tông Sư có thể chống đỡ được một đội quân, Tông Sư có thể giết người trong vô hình.
Chọc giận một vị Tông Sư, cho dù có lực lượng thương nghiệp mạnh mẽ đi nữa, Tông Sư vẫn có thể giết gần hết cả gia tộc của anh.
Hơn nữa trừ khi có Tông Sư với thực lực tương đương ra tay, bằng không sẽ không ai có thể bắt được một vị Tông Sư với thực lực mạnh mẽ, càng chưa nói tới dùng pháp luật để trừng phạt.
Người đạt được loại cảnh giới này, tất nhiên đã vượt ra ngoài sự ràng buộc của xã hội đời thường.
Truyền lệnh xuống, điều động tất cả lực lượng của Quan Lĩnh bố trí ở bên ngoài, bất chấp mọi giá tìm kiếm tung tích của con trai tôi.
Đồng thời âm thầm thâm nhập vào tất cả lực lượng thương nghiệp nhà Công Tôn, nếu con trai tôi thật sự không còn, vậy người nhà Công Tôn cũng đừng mong sống tốt.
Mặt khác, phân ra một phần lực lượng đi tới Hồng Thành, bảo vệ vợ của con trai tôi.
Con bé đang mang thai, tôi không hy vọng đứa bé trong bụng con bé lại xảy ra vấn đề.
Một lúc lâu sau, Lâm Trung Thiên ra lệnh.
Tuân lệnh!.
.
.
Trong một biệt thự ở nước Mỹ.
Công Tôn Thắng ngồi ở trước mặt một lão già, chậm rãi nói: Lâm Thanh Diện kia ngã từ trên vách đá cao trăm mét xuống, dưới vách đá là biển sâu, tuyệt đối không thể sống sót.
Nhiệm vụ mà ông giao cho cháu, cháu đã hoàn thành.
Ông già lập tức cười, mở miệng nói: Không hổ danh là cháu trai ông đắc ý nhất.
Lâm Thanh Diện chết, vậy có thể loại bỏ mạch nhà họ Lâm chứ?Chỉ còn lại vài đám ô hợp mà thôi.
Cháu cũng chẳng có sức lực nào chơi đùa với bọn chúng.
Nếu ông muốn loại bỏ thì tự mình phái người tới đi.
Công Tôn Thắng nói với giọng điệu bình thường, không hề kính trọng ông già trước mặt này.
Đúng rồi, tiện thể gọi người chủ quán bốn gia tộc lớn tới, nhà Công Tôn chúng ta cũng đã tới lúc lại bước lên một bậc rồi.
Thành phố Tiền Hải.
Trong một gia đình ở ngay sát bến tàu.
Lâm Thanh Diện đang nằm ở trên một chiếc giường, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không có sắc máu, môi cũng nứt ra, thỉnh thoảng giật giật vài cái.
Nếu không phải còn có chút cử động nhỏ này, bất kể ai nhìn qua, đều sẽ tưởng người nằm ở đây là một người chết.
Lúc này trong phòng có một cô gái khoảng mười tám tuổi đang tò mò nhìn Lâm Thanh Diện, hai mắt đảo qua gương mặt Lâm Thanh Diện, có vẻ hơi nhàm chán.
Qua một lát, môi Lâm Thanh Diện mấp máy, trong cổ họng phát ra từng tiếng khô khốc.
Nước.
.
.
Nước.
.
.
Cô gái nghe được tiếng kêu này thì lập tức trợn tròn mắt, sau đó vội vàng đứng dậy, nhìn ra ngoài và kêu lên một câu: Chị Nhạn Sương, anh ta hình như tỉnh rồi.
Anh ta đang nói chuyện!Sau đó, Lương Cung Nhạn Sương mặc áo tơ màu trắng lại vội vàng xông vào trong phòng.
Cô ta đến trước mặt Lâm Thanh Diện, ghá sát tai tới.
Sau khi nghe rõ lời Lâm Thanh Diện nói, cô ta vội vàng nói với cô bé kia: Nước, anh ấy muốn uống nước, nhanh lấy nước đến.
Cô gái vội vàng gật đầu, chạy ra bên ngoài lấy một cốc nước và đưa cho Lương Cung Nhạn Sương.
Lương Cung Nhạn Sương cầm cốc nước ghé sát bên miệng của Lâm Thanh Diện, rót một chút.
Lâm Thanh Diện lập tức ho dữ dội.
Lương Cung Nhạn Sương sợ hãi, không biết làm sao.
Chị Nhạn Sương, chị cho uống nước như thế, anh ta sẽ bị sặc chết đấy.
Bác sĩ nói các cơ quan trong cơ thể anh ta đều bị tổn thương rất lớn.
Cứ ho dữ dội như thế sẽ chỉ càng làm vết thương của anh ta nặng hơn thôi.
Cô gái mở miệng nói.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức hơi sốt ruột, hỏi: Tiểu Ưu, vậy chị phải làm sao đây? Từ trước tới nay chị chưa từng làm chuyện này.
Cô gái được gọi là Tiểu Ưu chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười gian, mở miệng nói: Bây giờ anh ta đang nằm, muốn rót thẳng vào thì nhất định là không được.
Hơn nữa, anh ta còn đang bị thương nặng, phải cho uống từ từ.
Thật ra em có biết một cách, bảo đảm dịu dàng lại hữu hiệu.
Chỉ là.
.
.
Là gì vậy? Em mau nói xem là cách gì đi.
Em muốn làm chị sốt ruột tới chết à? Lương Cung Nhạn Sương đầy vẻ sốt ruột nói.
Hì hì, thật ra rất đơn giản thôi.
Chị cứ dùng miệng đút cho anh ta uống là được rồi.
Chỉ là có lẽ có phần không thích hợp với thiếu nhi mà thôi.
Tiểu Ưu cười híp mắt nói.
Trên mặt Lương Cung Nhạn Sương lập tức thoáng ửng hồng, nhưng nghĩ lại thì đây đúng là một cách không tệ.
Cô ta liếc nhìn Lâm Thanh Diện, thấy Lâm Thanh Diện đầy vẻ đau khổ, vẫn đang kêu uống nước.
Cô ta lại hít sâu một hơi, lẩm bẩm: Tôi chỉ muốn cho anh uống nước thôi, hoàn toàn không có ý định sàm sỡ anh đâu.
Đúng, chính là vậy đấy.
Cô ta nói xong, lại nhìn về phía Tiểu Ưu nói: Em còn đứng đấy nhìn cái gì, nhanh đi ra ngoài đi.
Tiểu Ưu lè lưỡi với Lương Cung Nhạn Sương, sau cũng lại thức thời ra khỏi phòng.
Lương Cung Nhạn Sương uống một hớp nước, liếc nhìn môi Lâm Thanh Diện rồi cúi người, bắt đầu cho Lâm Thanh Diện uống nước.
Có thể bởi vì quá khát nước, Lâm Thanh Diện vừa tiếp xúc tới nước lại tham lam hút lấy.
Lương Cung Nhạn Sương trợn tròn mắt nhìn, gương mặt càng đỏ hơn.
Cứ như vậy, cả cốc nước được Lương Cung Nhạn Sương đưa từng ngụm nước vào trong miệng của Lâm Thanh Diện.
Đến cuối cùng khi để cốc xuống, Lương Cung Nhạn Sương cũng có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Sau khi uống nước xong được một lúc, mắt Lâm Thanh Diện khẽ động.
Khó nhọc giãy giụa một lúc, mí mắt của Lâm Thanh Diện cuối cùng được nâng lên.
Lâm Thanh Diện nheo mắt liếc nhìn xung quanh.
Hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt anh chính là Lương Cung Nhạn Sương với gương mặt đỏ bừng đang vỗ ngực làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.
Tiếp theo, Lâm Thanh Diện lại phát hiện ra mình đang nằm ở một căn phòng vẫn tính là sạch sẽ, chỉ có điều hơi đơn sơ.
Ký ức trong đầu hiện lên.
Anh nhớ trước khi anh mất đi ý thức, anh đã bị Công Tôn Thắng đánh gần chết.
Sau đó, Lương Cung Nhạn Sương dẫn người tới cứu anh.
Công Tôn Thắng đuổi theo, Lương Cung Nhạn Sương cho xe máy lao thẳng ra khỏi vách đá, rơi vào trong biển rộng.
Chuyện sau đó thì anh không nhớ nữa.
Cô làm sao vậy? Sao mặt cô đỏ thế? Chúng ta đang ở đâu? Lâm Thanh Diện nhìn Lương Cung Nhạn Sương mở miệng hỏi.
Lương Cung Nhạn Sương cho quên luôn hai câu hỏi trước của Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Chúng ta ở trong nhà chú Cố, là chú ấy đã cứu chúng ta về.
Bọn họ nói chỗ này là thành phố Tiền Hải.
Tôi cũng không biết rốt cuộc là chỗ nào nữa.
Lâm Thanh Diện tìm kiếm những thông tin có liên quan tới thành phố Tiền Hải ở trong đầu.
Anh phát hiện ra mình không có ấn tượng gì về thành phố này, chỉ mơ hồ nhớ nơi này là một thành phố nhỏ ven biển tương đối hẻo lánh ở phía nam, bởi vì thành phố không tính là lớn, cho nên cũng không nổi tiếng.
Anh muốn ngồi dậy, sau khi dùng chút sức lực, chỗ ngực lập tức truyền đến cảm giác đau đớn thấu tim làm anh không có cách nào dùng thêm chút sức lực nào nữa.
Anh đừng động đậy, cơ quan trong cơ thể của anh bị tổn thương rất nghiêm trọng, bây giờ chỉ có thể nằm thôi.
Lương Cung Nhạn Sương nói hơi quan tâm.
Tôi hôn mê bao lâu rồi? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Năm ngày.
Lương Cung Nhạn Sương trả lời.
Lâm Thanh Diện chợt biến sắc.
Dựa theo tình hình lúc đó, mình rơi vào trong biển năm ngày vẫn không phát hiện ra, vậy sợ rằng đã bị cho là chết rồi.
Anh biết bây giờ Hứa Bích Hoài nhất định đang nóng lòng như lửa đốt, cho nên muốn lập tức gọi điện thoại cho Hứa Bích Hoài, báo bình an, nhưng anh căn bản không nhúc nhích được.
Chẳng bao lâu, anh đã bình tĩnh lại, dù sao cũng đã năm ngày trôi qua, chậm một chút cũng không sao.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâm Thanh Diện, hơi ghen tỵ nói: Anh muốn liên hệ với Bích Hoài à? Điện thoại di động của anh đã bị hỏng.
Nếu anh nhớ số của cô ấy, tôi có thể đi tìm chú Cố mượn điện thoại qua.
Cô ta vốn tưởng Lâm Thanh Diện tỉnh lại, sẽ biết ơn vì được cô ta cứu.
Nhưng không ngờ người đầu tiên mà Lâm Thanh Diện nghĩ đến vẫn là Hứa Bích Hoài, trong lòng tất nhiên hơi mất mát.
Không cần, lát nữa gọi cũng được.
Sao chúng ta tới được đây? Vách đá kia cao như vậy.
Từ chỗ đó ngã xuống, khả năng hai chúng ta sống sót hẳn rất thấp mới đúng? Lâm Thanh Diện nhìn ra Lương Cung Nhạn Sương đang ghen, lại chuyển đề tài.
Chuyện này thì phải cảm ơn cái xe máy mà tôi lái lúc đó.
Chiếc xe này là do tôi mượn được của một người ở gần đó.
Lúc đó, người kia muốn đi tới bến tàu để giao áo phao.
Những cái áo phao đó lại được buộc ở sau xe.
Sau khi chúng ta rơi xuống biển, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới mặc được áo phao vào giúp anh.
Lúc đó, tôi suýt nữa đã chìm trong biển.
Sau đó, tôi nghĩ mình mà chết, chắc anh cũng chẳng sống nổi.
Có trời mới biết tôi lấy đâu ra sức lực, cũng mặc áo phao cho mình.
Lúc đó trong nước có mạch nước ngầm, hai chúng ta bị cuốn vào.
Tôi sợ tách khỏi anh nên nắm chặt lấy anh không thả.
Sau đó, tôi quá mệt đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện hai chúng ta nằm trên một chiếc thuyền đánh cá, chính là thuyền đánh cá của chú Cố.
Chú ấy nói lúc đó hai chúng ta dính chặt lấy nhau, tay tôi ôm chặt lấy anh, bất kể làm thế nào cũng không kéo ra được.
Chú ấy vẫn là lần đầu tiên thấy có người hôn mê còn có sức lực lớn như vậy đấy.
Hai chúng ta đúng là quá may mắn, mạch nước ngầm này không cuốn chúng ta tới biển rộng mà cuốn tới một khu vực ven biển giữa đảo Ánh Trăng với đất liền.
Lúc đó chú Cố rời bến đánh cá, mới phát hiện ra chúng ta.
Nghĩ lại quả thật hơi thần kỳ.
Tình cảnh nhìn qua chắc chắn phải chết, vậy mà chúng ta lại may mắn còn sống.
Có thể là do ông trời bị tôi làm cho cảm động, lúc này mới có kỳ tích như vậy.
Lương Cung Nhạn Sương nói, trên mặt cũng đầy vẻ xúc động.
Lâm Thanh Diện yên lặng nghe Lương Cung Nhạn Sương kể.
Cho dù cô ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng nhất định không có cách nào tưởng tượng ra được nguy hiểm lúc đó.
Cô ta là một cô gái, không ngờ ở dưới tình huống đó lại có thể nắm chặt lấy mình, điều này quả thật cần có lực ý chí vượt quá người thường.
Lẽ nào, cô gái này đã thật sự thích mình tới mức đó sao?Về chuyện Lương Cung Nhạn Sương cứu mình một mạng, trong lòng Lâm Thanh Diện vô cùng biết ơn.
Chỉ là tình cảm của cô gái này dành cho mình, khiến Lâm Thanh Diện không biết phải làm sao.
Lương Cung Nhạn Sương đã bỏ ra quá nhiều vì mình, trong lòng Lâm Thanh Diện lại càng thấy hổ thẹn hơn.
Bởi vì anh hiểu rõ Lương Cung Nhạn Sương muốn gì, chỉ là anh không có cách nào cho được.
Một lúc sau, Lâm Thanh Diện nhìn Lương Cung Nhạn Sương đầy thâm tình và nói một câu: Cảm ơn.
Lương Cung Nhạn Sương cúi đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Cô ta cũng không biết vì sao, từ trước đến nay cô ta luôn được nuông chiều, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng ở trước mặt Lâm Thanh Diện lại tự nhiên dễ thỏa mãn như vậy.
Rõ ràng lúc ấy còn đang ghen, bây giờ chỉ vì một câu cảm ơn đơn giản của Lâm Thanh Diện, lại thật lòng muốn cười.
Trong lúc hai người chìm đắm giữa một bầu không khí hơi ái muội, giọng nói của Tiểu Ưu vang lên: Chị Nhạn Sương, chị cho uống nước xong chưa? Em mời bác sĩ tới rồi này.
Lâm Thanh Diện lập tức hơi nghi ngờ, liếc nhìn Lương Cung Nhạn Sương, nhớ lại lúc ấy mình vô cùng khát nước, sau đó lại cảm nhận được chút mềm mại làm giảm bớt sự khô khốc của mình.
Lúc ấy.
.
.
cô cho tôi uống nước thế nào vậy?Lâm Thanh Diện liếm đầu lưỡi, cảm giác được chút vị ngọt ngào.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức hơi chột dạ, khẽ ho khan vài tiếng, lập tức lãng quên câu hỏi của Lâm Thanh Diện, xoay người nhìn về phía cửa.
Tiểu Ưu, mau dẫn bác sĩ vào đi.
Anh ấy đã tỉnh rồi.
Lương Cung Nhạn Sương mở miệng.
Lâm Thanh Diện thấy Lương Cung Nhạn Sương như vậy, trong lòng càng cảm giác chuyện cho uống nước này không đơn giản.
Chẳng qua ý thức của anh lúc ấy quá mơ hồ, chỉ có thể mơ màng nhớ được chút cảm giác mềm mại, ngoài ra không có bất kỳ ấn tượng nào khác.
Lúc này Tiểu Ưu dẫn theo một ông già khá lớn tuổi đi đến.
Khi thấy Lâm Thanh Diện tỉnh lại, Tiểu Ưu lập tức liếc nhìn, sau hơi mất mát nói: Chị Nhạn Sương, anh ta nhìn qua rất bình thường mà.
Chị xinh đẹp giống như một cô gái nhỏ như vậy, sao lại coi trọng anh ta chứ?Lương Cung Nhạn Sương trừng mắt với Tiểu Ưu, nói: Một đứa con nít ranh như em đương nhiên không hiểu đâu.
Sau đó, cô ta nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: Người này là Cố Tiểu Ưu, con gái chú Cố đã cứu chúng ta về.
Mấy ngày qua, cô ấy cũng giúp đỡ chăm sóc anh không ít đâu.
Lâm Thanh Diện không để ý tới lời nói của rồi của Cố Tiểu Ưu, mà nhìn cô ấy cảm kích nói một câu: Cảm ơn.
Người anh nên cảm ơn không phải là em mà là chị Nhạn Sương mới đúng.
Anh không biết đâu.
Trong mấy ngày anh hôn mê, mỗi ngày chị Nhạn Sương chỉ ngủ gần ba tiếng, thời gian còn lại đều ở bên cạnh anh, trông cho anh truyền nước, thay quần áo, lau mặt, lau người cho anh.
Mỗi khi anh đau đớn, phát ra tiếng kêu kỳ lạ, chị Nhạn Sương còn xoa trán của anh, mãi đến khi anh bình phục lại, ba đưa hai người về đây.
Tay chị Nhạn Sương rất đẹp, vừa nhìn cũng biết là tay của cô chủ.
Chị ấy lại không ngại khổ cực để làm nhiều chuyện vì anh như vậy, tay cũng bị rách nhiều lần.
Sau này anh phải đối xử thật tốt với chị ấy đấy.
Tiểu Ưu nhìn Lâm Thanh Diện nói.
Này, Tiểu Ưu, em nói cái này làm gì chứ? Lương Cung Nhạn Sương nhìn Tiểu Ưu hơi trách cứ.
Tiểu Ưu làm mặt quỷ với Lương Cung Nhạn Sương, nói: Chẳng phải em sợ anh ta không biết tới điểm tốt của chị sao? Em cảm giác, nếu người nằm ở trên giường là ba em, chưa chắc mẹ em đã làm được tới mức đó đâu.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện phức tạp liếc nhìn Lương Cung Nhạn Sương.
Anh không ngờ trong mấy ngày mình hôn mê bất tỉnh, Lương Cung Nhạn Sương tự nhiên lại làm nhiều chuyện cho mình như vậy.
Biết rõ cô ta là cô chủ của gia tộc Lương Cung, từ bé đã được nuông chiều tới mức nào, trong lòng Lâm Thanh Diện chợt sinh ra một cảm giác khó hiểu, không sao nói ra được thành lời.
Lương Cung Nhạn Sương tránh ánh mắt Lâm Thanh Diện, nhìn về phía bác sĩ mà Tiểu Ưu dẫn tới, nói: Mau để cho bác sĩ khám cho anh ấy đi.
Anh ấy vừa đau tới mức không ngồi dậy nổi đấy.
Nếu nghiêm trọng, chị chỉ đành nghĩ cách đưa anh ấy đến bệnh viện trong thành phố lớn để chữa trị thôi.
Tiểu Ưu khẽ gật đầu, sau đó bảo bác sĩ kia khám bệnh cho Lâm Thanh Diện.
Bác sĩ lấy ống nghe bệnh và một vài dụng cụ khám bệnh ra, đặt ở bên cạnh, sau đó ngồi bên giường, bắt mạch cho Lâm Thanh Diện trước.
Sau khi khám bệnh một lúc, chân mày bác sĩ càng nhíu chặt lâu hơn, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện cũng càng thêm kỳ lạ.
Ban đầu, Lương Cung Nhạn Sương thấy Lâm Thanh Diện tỉnh lại thì vui mừng giống như chú chim sẻ, sau khi thấy vẻ mặt bác sĩ như vậy, trong lòng chợt cảm thấy bất an.
Không khí trong phòng lập tức bắt đầu trở nên nặng nề.
Ngoại trừ tiếng hít thở và động tác của bác sĩ, không ai phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Cuối cùng, bác sĩ thả dụng cụ trong tay mình xuống, liếc nhìn Lâm Thanh Diện rồi mới mở miệng nói: Tôi làm nghề y nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu thấy được người có tình trạng vết thương nặng thế này mà còn có thể sống được.
Nếu tôi không đoán sai, ngực cậu chắc chắn bị vật nặng hơn cậu gấp vài lần đập trúng.
Nếu là người bình thường bị đập như vậy thì đã tắt thở rồi.
Tôi vừa kiểm tra xương khớp cho cậu.
Nó còn cứng hơn xương người bình thường rất nhiều.
Có thể đây cũng là nguyên nhân khiến cậu còn sống.
Nhưng các cơ quan bên trong cơ thể cậu lại bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, đã đến mức như đèn cạn dầu rồi.
Cho dù là dụng cụ tân tiến nhất, sợ rằng cũng không có cách nào chữa cho cậu khỏi hắn được.
Tôi đoán, cậu cùng lắm chỉ sống thêm được hai tháng nữa thôi.
Trong hai tháng này cố gắng làm vài chuyện mà cậu thích làm đi.
Lão già tôi đành bó tay rồi.
Bác sĩ nói xong, lại từ trên ghế đứng lên.
Lương Cung Nhạn Sương nghe bác sĩ nói vậy đã ngân ngấn nước mắt.
Cô ta hơi sốt ruột, đứng ở trước mặt bác sĩ nói: Bác sĩ, có phải ông đã khám nhầm hay không? Không phải anh ấy đã tốt hơn à? Sao có thể chỉ sống được hai tháng nữa chứ? Xin ông hãy khám kỹ lại đi, anh ấy không thể chết dễ dàng như vậy được.
Bác sĩ lắc đầu, nói: Cậu ta đã bị thương tới mức đó, cho dù mắt tôi có mờ cũng không thể khám sai được.
Bất kể là Trung y còn là Tây y, cho dù là Hoa Đà trên đời nhìn thấy vết thương của cậu ta cũng sẽ đưa ra kết luận như tôi thôi.
Nước mắt Lương Cung Nhạn Sương lập tức chảy xuống mặt: Không thể như vậy được! Nhất định là ông khám sai rồi.
Chị Nhạn Sương, bác sĩ này là bác sĩ Trung y nổi tiếng nhất ở thành phố Tiền Hải bọn em đấy.
Ông ấy thậm chí còn giỏi hơn cả những bác sĩ trong các bệnh viện lớn.
Ông ấy sẽ không khám nhầm được đâu.
Chị đừng quá kích động.
Tiểu Ưu nhìn Lương Cung Nhạn Sương có phần thông cảm.
Bác sĩ cũng bất lực thở dài, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Lâm Thanh Diện cũng không ngờ kết quả bác sĩ này khám bệnh cho mình lại là mình chỉ còn sống được hai tháng nữa.
Không thể nghi ngờ, tin tức này chẳng khác nào một cú sét đánh đối với anh.
Nhưng anh không kích động như Lương Cung Nhạn Sương, cho dù đối mặt với cái chết, Lâm Thanh Diện vẫn duy trì được sự bình tĩnh.
Tiểu Ưu liếc nhìn hai người Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương, mở miệng nói: Vậy… em ra ngoài trước đây.
Chị Nhạn Sương, chị đừng quá kích động nhé.
Lời bác sĩ nói cũng không phải là tuyệt đối, không chừng chúng ta còn có thể tìm được cách khác.
Tiểu Ưu nói xong, rời khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
Lương Cung Nhạn Sương lại không ngừng rơi nước mắt.
Cô ta nhìn Lâm Thanh Diện một lúc lâu, thấy Lâm Thanh Diện hơi ngơ ngác nhìn trần nhà.
Sau đó cô ta đứng lên, lau mắt và đi ra khỏi phòng.
Lát sau, Lương Cung Nhạn Sương lại từ bên ngoài trở về.
Trong tay cô ta cầm một cái điện thoại di động và ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Tôi biết bây giờ anh chắc hẳn rất nhớ Bích Hoài.
Có phải anh muốn gọi điện thoại cho cô ấy không? Anh nói số điện thoại cho tôi biết, tôi bấm số giúp anh.
Lương Cung Nhạn Sương nghẹn ngào nói.
Lúc này trong đầu Lâm Thanh Diện đúng là đang nhớ lại từng cảnh tượng trong quá khứ của mình.
Anh cũng không ngờ, cho dù mình nạn lớn không chết, nhưng chỉ còn lại có thời gian hai tháng cuối cùng.
Anh thấy Lương Cung Nhạn Sương cầm điện thoại qua, trong lòng quả thật muốn gọi điện cho Hứa Bích Hoài.
Nhưng anh chỉ còn lại có hai tháng, bây giờ sợ rằng Hứa Bích Hoài cho là anh đã chết.
Nếu anh gọi điện thoại tới, có lẽ Hứa Bích Hoài sẽ cao hứng.
Nhưng hai tháng sau lại là đả kích lớn hơn nữa đối với cô ấy.
Bản thân Lâm Thanh Diện đã như vậy, anh không muốn Hứa Bích Hoài đang mang thai phải chịu kích thích gì nữa.
Cho nên anh lắc đầu, nói: Đừng gọi.
Nếu đã vậy, cần gì phải cho cô ấy hi vọng nữa.
Tên khốn kiếp nhà anh! Lẽ nào anh lại từ bỏ như vậy sao? Tôi không đồng ý! Trước lúc tôi làm cho anh thích tôi, anh không thể chết được! Lương Cung Nhạn Sương đột nhiên hô to một tiếng, làm Lâm Thanh Diện giật mình.
Lâm Thanh Diện cười, mở miệng nói: Tôi đã như vậy, cô không cần phải cứ để ý tới tôi nữa.
Hừ, anh đừng mong mượn cớ này để thoát khỏi tôi.
Tôi nói cho anh biết, cho dù hai tháng sau anh sẽ chết, tôi cũng muốn làm cho anh thích tôi trong hai tháng này.
Lương Cung Nhạn Sương vừa khóc vừa nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười lắc đầu.
Vào thời điểm này, anh đã không định tính toán với Lương Cung Nhạn Sương nữa.
Cái mạng này của anh là do Lương Cung Nhạn Sương cứu về.
Trước khi đi, ngược lại không bằng phối hợp với cô ta một chút, cũng xem như báo đáp ân tình của Lương Cung Nhạn Sương.
Được, nếu cô có thể làm cho cô thích tôi, vậy tôi lại cân nhắc một chút, cố cắn răng sống thêm mấy năm nữa.
Lâm Thanh Diện mở miệng cười.
Lương Cung Nhạn Sương tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Đừng xem thường sức hấp dẫn của cô chủ đây.
Cả đời tôi đã nhận định anh rồi.
Cho dù anh muốn chết, tôi cũng muốn chôn tên của tôi ở trong trái tim anh!Trong mấy ngày sau, Lương Cung Nhạn Sương lại tìm mấy bác sĩ khác nhau tới khám cho Lâm Thanh Diện, nhưng kết quả nhận được đều giống hệt với lời bác sĩ kia đã nói, bọn họ đều thán phục Lâm Thanh Diện bị thương nặng như vậy còn có thể sống được, sau đó lại đưa ra kết luận Lâm Thanh Diện không sống được bao lâu.
Điểm duy nhất khác nhau chỉ là bọn họ cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể sống nhiều hơn hay ít hơn một tháng mà thôi.
Lâm Thanh Diện thản nhiên tiếp nhận kết quả này, thật giống như một người sau khi biết mình sẽ chết, lại không quá để ý tới chuyện sống chết nữa.
Lương Cung Nhạn Sương ngược lại không tiếp tục lộ ra bất kỳ vẻ đau lòng nào trước mặt Lâm Thanh Diện.
Cho dù mấy bác sĩ tìm tới sau đó đều vô cùng chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ không sống được bao lâu, mỗi ngày Lương Cung Nhạn Sương vẫn tươi cười đối mặt với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện biết Lương Cung Nhạn Sương không muốn mình bị ảnh hưởng bởi bầu không khí bi thương.
Có mấy buổi tối, anh không ngủ được, nằm nhắm mắt tập trung tinh thần, cũng có thể nghe được tiếng nức nở khe khẽ.
Thấy Lương Cung Nhạn Sương cố chấp như vậy, Lâm Thanh Diện cũng hơi bội phục.
Kể từ sau ngày nói những lời đó, Lương Cung Nhạn Sương đã bắt đầu cẩn thận chăm sóc Lâm Thanh Diện.
Hơn nữa trong lúc chăm sóc, cô ta còn thể hiện ra mặt tốt nhất của mình cho Lâm Thanh Diện thấy, thể hiện ra đầy đủ vẻ hấp dẫn và tu dưỡng của cô chủ một gia tộc cao cấp.
Có nhiều lần, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng hơi hoảng hốt, cảm thấy nếu mình có một người vợ như vậy, có lẽ sẽ thật sự có một cuộc sống khác.
Nhưng đó cũng chỉ là chút hoảng hốt mà thôi.
Nếu Lương Cung Nhạn Sương có thể quen biết với Lâm Thanh Diện trước khi Hứa Bích Hoài gặp được anh, có lẽ anh sẽ thật sự bị cô ta mê hoặc.
Nhưng bây giờ, trong lòng Lâm Thanh Diện đã có Hứa Bích Hoài.
Cho dù Lương Cung Nhạn Sương có tốt, trái tim anh cũng không có cách nào chứa thêm một người nữa.
Một tuần chớp mắt đã qua.
Cả nhà chú Cố đều cố gắng hết sức giúp đỡ Lâm Thanh Diện.
Có lẽ vì biết Lâm Thanh Diện đã là người sắp chết, cho nên trong lòng bọn họ sẽ khoan dung hơn rất nhiều.
Điều làm tất cả mọi người đều hơi bất ngờ là sau một tuần điều dưỡng, Lâm Thanh Diện vốn chỉ có thể nằm ở trên giường lại miễn cưỡng ngồi dậy được.
Biến hóa này vẫn quá đặc biệt, làm người ta phải kinh ngạc, vui mừng.
Lương Cung Nhạn Sương cho rằng đây là dấu hiệu cơ thể của Lâm Thanh Diện dần dần hồi phục.
Nếu những bác sĩ kia đều cho rằng Lâm Thanh Diện bị thương như vậy hẳn phải chết, nhưng anh còn sống, bản thân điều này chính là một kỳ tích.
Vậy Lâm Thanh Diện rất có thể sẽ không chỉ đơn giản là sống thêm hai tháng như vậy.
Nhìn Lâm Thanh Diện có chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng Lương Cung Nhạn Sương cũng tốt hơn nhiều.
Không biết cô ta lấy đâu ra một chiếc xe lăn.
Sau khi Lâm Thanh Diện có thể ngồi dậy, mỗi ngày cô ta đều dùng xe lăn đẩy anh đi dạo, phơi nắng ngoài bến tàu.
Buổi chiều này, trời nắng dịu với những cơn gió hây hây thổi qua.
Lương Cung Nhạn Sương lại đẩy Lâm Thanh Diện đi tới trên bến tàu.
Lâm Thanh Diện, anh đúng là tên khốn kiếp.
Trên con đường nhỏ bên bờ biển, Lương Cung Nhạn Sương đột nhiên dừng lại, nói với Lâm Thanh Diện một câu.
Lâm Thanh Diện sửng sốt, mở miệng hỏi: Xin chỉ giáo cho?Lúc ấy sau khi ra ngoài, người ta khen vợ anh đẹp, sao anh lại nói với bọn họ, tôi là em gái của anh? Vẻ mặt Lương Cung Nhạn Sương thâm trầm nói.
Không phải cô nhỏ hơn tôi hai tháng sao? Tôi nói cô là em gái tôi, cũng không tính là chiếm lợi.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Hừ, có quỷ mới muốn làm em gái của anh.
Trong thời gian này, hàng xóm xung quanh nhà chú Cố đều nghĩ tôi và anh là vợ chồng.
Từ trước đến nay tôi đều chưa từng phủ nhận.
Hôm nay, anh nói vậy làm tôi mất mặt tới mức nào chứ? Tôi mặc kệ, từ giờ trở đi, tôi chính là vợ anh, anh phải thừa nhận.
Lương Cung Nhạn Sương hơi tức giận nói.
Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười, nói: Bà cô ơi, cô hãy tha cho tôi đi, tôi là người đã có vợ rồi.
Anh đã là một người sắp chết, quá khứ đều là gió thoảng mây bay.
Người cuối cùng ở với anh chính là tôi.
Tôi mặc kệ, tôi phải có một danh phận.
Nếu hôm nay anh không thừa nhận tôi là vợ của anh, tôi lại đẩy anh từ đây xuống.
Lương Cung Nhạn Sương đẩy xe lăn đến bên cạnh hàng rào bảo vệ.
Vậy cô đẩy tôi xuống đi, cũng để cho tôi nhanh chóng được giải thoát.
Lâm Thanh Diện mở miệng cười.
Lương Cung Nhạn Sương tức giận tới mức giậm chân.
Kẻ đáng giận này biết chắc là mình mềm lòng.
Vậy anh cứ ở đây mà chờ, xem không ai để ý tới anh, anh sẽ làm được gì.
Lương Cung Nhạn Sương quay người rời đi, nhìn qua thật sự là dáng vẻ mặc kệ Lâm Thanh Diện.
Nhưng chỉ mới đi được mười mét, cô ta đã vòng lại.
Tôi mắc tội gì không biết.
Rõ ràng là cô chủ nhà Lương Cung lại bị anh bắt nạt như vậy.
Để ba mẹ tôi biết, bọn họ sẽ đau lòng tới mức nào chứ! Lương Cung Nhạn Sương nghẹn ngào nói.
Lâm Thanh Diện không trả lời cô ta.
Lương Cung Nhạn Sương thấy hơi kỳ lạ, liếc nhìn Lâm Thanh Diện, phát hiện anh đang nhìn bóng người lưng còng ở cuối con đường này.
Đó là một ông già đội nón lá rộng vành, trước mặt ông ta là một cái cần câu, bên cạnh còn đặt một giỏ trúc.
Nếu ở bên bờ sông có thể thấy không ít người như vậy.
Nhưng bên cạnh con đường này là biển rộng mênh mông vô bờ bến, phía dưới là từng đợt sóng biển cuốn tới, cho dù có cá, cũng không thể câu được.
Cho nên một bóng người như vậy xuất hiện ở đây, lại hơi kỳ quái.
Đẩy tôi qua bên kia.
Ông già kia dường như hơi đặc biệt.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lương Cung Nhạn Sương khẽ gật đầu, đẩy Lâm Thanh Diện đến bên cạnh ông già.
Bác trai, bên này sóng biển cuồn cuộn, có cá cũng sẽ chạy mất thôi.
Bác câu cá ở đây, sợ rằng sẽ phải tay không mà ra về mất.
Lâm Thanh Diện cười, mở miệng nói.
Ông già quay đầu quan sát Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương, nói: Tôi câu không phải là cá, mà là tâm cảnh.
Lại giống như cô gái bên cạnh cậu biết rõ không thể có được trái tim của cậu, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh cậu.
Cô ấy làm sao không biết chuyện này là phí công, nhưng cô ấy vẫn không từ bỏ.
Có đôi khi làm việc căn cứ theo kết quả sẽ mất đi rất nhiều thú vui.
Lương Cung Nhạn Sương không ngờ quan hệ giữa cô ta và Lâm Thanh Diện lại bị nhìn ra rõ ràng, lập tức hơi đỏ mặt.
Lâm Thanh Diện dường như suy nghĩ tới điều gì, cảm thấy trong lời nói của ông già còn có ẩn ý khác.
Vậy trước đó bác trai đã từng có thu hoạch chưa? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Ông già mỉm cười, nói: Thật ra trước khi cậu tới thì không có, chẳng qua bây giờ.
.
.
Ông già nói xong cầm lấy cần câu, nhất thời dùng sức, một con cá dài nửa mét đã bị kéo ra khỏi mặt nước.
Ông già thu cần câu, bỏ con cá kia vào trong giỏ trúc.
Oa, thật là lợi hại đấy.
Lương Cung Nhạn Sương tán thưởng một câu.
Lâm Thanh Diện nhíu mày.
Anh vẫn có cảm giác ông già này đang ám chỉ gì đó với anh.
Sau khi cất con cá xong, ông già đứng lên, nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
Lúc này, Lâm Thanh Diện mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của ông ta.
Đó là một ông già tương đối hiền hòa, cũng không có điểm gì quá đặc biệt.
Thằng nhóc, tôi ở đây quan sát cậu mấy ngày rồi.
Cậu và vợ cậu chắc là người tỉnh khác đi? Ông già mở miệng.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức mỉm cười gật đầu.
Lâm Thanh Diện vừa muốn giải thích: đây không phải là vợ tôi, lại bị Lương Cung Nhạn Sương trừng mắt nhìn lại.
Bác trai, chỉ sợ bác câu cá ở đây là để chờ tôi đi? Lâm Thanh Diện hơi nghi ngờ, hỏi.
Bác sĩ từng khám bệnh cho cậu là một người bạn của tôi.
Ông ấy nói với tôi về tình hình của cậu làm tôi có hơi tò mò, cho nên tôi mới quan sát cậu mấy ngày.
Ông già không che giấu, mở miệng nói thẳng.
A? Vì sao bác phải quan sát tôi? Tôi là một người sắp chết, sao có thể làm bác trai thấy hứng thú chứ? Trong lòng Lâm Thanh Diện hơi cảnh giác hỏi.
Ông già mỉm cười, nói: Người sắp chết à? Trước khi chuyện xảy ra, tốt nhất không nên vội vàng kết luận.
Tôi tới tìm cậu, là vì tôi có thể cứu mạng cậu.
Sau khi hai người Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy ông già nói vậy, đều chấn động.
Lương Cung Nhạn Sương hơi kích động nói: Bác trai, bác nói thật ạ? Bác thật sự có thể cứu được Lâm Thanh Diện sao?Ông già cười, nói: Đại khái nắm chắc 80%, nhưng cụ thể thế nào thì còn phải xem tình hình của cậu ta bây giờ đã.
Bác trai, vậy bác mau xem giúp anh ấy đi.
Nếu bác trai thật sự có thể cứu mạng anh ấy, cho dù có bảo cháu lên núi đao xuống biển lửa, cháu cũng bằng lòng.
Lương Cung Nhạn Sương kích động tới sắp rơi nước mắt rồi.
Lâm Thanh Diện lại hơi do dự nhìn ông già.
Anh không tin tự nhiên có chuyện bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, càng không tin người có bản lĩnh như vậy sẽ vô duyên vô cớ chạy tới cứu anh.
Bác trai, nếu tôi không đoán sai, trước khi bác ra tay cứu tôi hẳn còn có điều kiện đi? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Ông già mỉm cười, nói: Không sai, trong thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.
Bất cứ chuyện gì cũng phải trao đổi với giá trị tương đương.
Bác muốn nhận được gì từ chỗ tôi? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Cậu tạm thời đừng có gấp.
Để tôi xem tình trạng của cậu bây giờ đã.
Chờ sau khi tôi xác định có thể cứu cậu, lại bàn tới điều kiện cũng không muộn.
Ông già nói xong đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, giơ tay sờ lên một vài vị trí xương và huyệt trên người Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không chống lại.
Anh vốn là người sắp chết, tất nhiên cũng không sợ ông già này nhân cơ hội làm gì anh.
Càng quan sát Lâm Thanh Diện, nụ cười trên mặt ông già càng hiện rõ, lẩm bẩm tự nói với mình: Căn cốt tốt hiếm thấy, kinh mạch thông suốt.
Thiên tài, đúng là thiên tài trăm năm mới gặp được một người.
Không ngờ tôi đã lớn tuổi như vậy, còn có thể gặp được kỳ tài này.
Cũng khó trách cậu bị thương nặng như vậy, vẫn có thể sống được.
Lâm Thanh Diện nghe thấy ông già nói vậy, cũng không quá sửng sốt.
Bởi vì năm đó, khi sư phụ anh phát hiện ra anh, cũng đã nói như vậy.
Chẳng qua anh không biết ông già này rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng có thể chắc chắn một điểm, trên người ông già này có một cảm giác khủng bố làm Lâm Thanh Diện thật lòng kiêng kỵ.
Cho dù là Công Tôn Thắng cũng chỉ làm Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút nguy hiểm thôi.
Lâm Thanh Diện từng có cảm giác như vậy trên người sư phụ của anh.
Vết thương này của cậu còn chưa tới mức không thể trị được.
Đúng lúc chỗ tôi có ba viên thuốc có thể làm cho người ta cải tử hoàn sinh, có thể giúp các cơ quan bị thương trong cơ thể của cậu hồi phục lại.
Ông già lấy từ trong áo của mình ra một bình nhỏ, lắc trước mặt Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện không hề kích động, bởi vì anh biết rõ, thứ càng quý trọng lại phải trả giá càng cao.
Tôi cần phải làm gì thì ông mới đưa ba viên thuốc này cho tôi? Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi một câu.
Rất đơn giản, tôi chỉ cần một lời hứa hẹn của cậu.
Ông già chậm rãi nói.
Hứa hẹn à? Lâm Thanh Diện sửng sốt, không ngờ ông già đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy.
Nhưng có đôi khi yêu cầu càng đơn giản lại ẩn chứa trọng lượng càng nặng hơn.
Không sai, tôi cho cậu ba viên thuốc này để cứu sống mạng của cậu, cậu phải hứa với tôi một điều.
Sau khi vết thương của cậu được hồi phục, tôi có thể yêu cầu cậu đi làm một chuyện ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào.
Yên tâm, chỉ có một việc thôi, cậu không thể từ chối.
Nếu cậu đồng ý, tôi lại có thể đưa ba viên thuốc này cho cậu.
Ông già mở miệng.
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe xong, lập tức hỏi: Vậy nếu bác bảo tôi đi giết người thân của tôi, tôi cũng phải đi sao?Ông già mỉm cười, nói: Tôi không thù không oán với cậu, sao lại bảo cậu đi giết người thân của cậu chứ? Chắc cậu cũng có thể đoán được, tôi đưa ra yêu cầu như vậy là nhìn trúng tiềm lực sau này của cậu.
Nếu cậu sống sót, sau này nhất định sẽ thành nhân tài.
Nhân tài giống như cậu, tôi chỉ biết dùng trên lưỡi đao thôi sao?Nếu cậu tin được tôi thì lấy ba viên thuốc này đi.
Nếu không tin được, tôi cũng không bắt buộc.
Lâm Thanh Diện nhìn bình nhỏ trong tay ông già, trong ánh mắt hơi do dự.
Ông già này nhìn qua không hề giống với người xấu, nhưng cũng chỉ là nhìn qua mà thôi.
Hơn nữa yêu cầu của ông già còn chưa rõ ràng.
Càng là vậy, sau này có thể sẽ phải trả giá càng lớn hơn.
Nhưng nếu anh không nhận lời, vậy chờ đợi anh lại chỉ có một con đường chết.
Với tình trạng vết thương của anh bây giờ, chỉ sợ là Từ Tài cũng không có khả năng xoay chuyển được.
Trong lúc Lâm Thanh Diện đang do dự, Lương Cung Nhạn Sương đứng ở bên cạnh đã cầm lấy cái bình nhỏ kia, nói: Tôi đồng ý thay cho anh ấy.
Chỉ cần viên thuốc này của ông có thể cứu sống anh ấy, ông có thể bảo tôi làm bất cứ chuyện gì.
Ông già cười, nói: Cô gái, cho dù cô xinh đẹp, là lựa chọn tốt để làm cháu dâu của tôi, nhưng tôi không có chỗ nào cần tới cô cả.
Cho nên sự lựa chọn này vẫn phải giao cho cậu ta.
Lương Cung Nhạn Sương mím môi, hơi bất lực.
Một lúc lâu, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nói: Được, tôi hứa với ông.
Bất kể thế nào, chỉ có giữ được tính mạng trước, mới có tư cách nói tới chuyện sau này.
Ông già hài lòng khẽ gật đầu, sau cầm cần câu của mình, nhấc giỏ trúc lên, mỉm cười nói với Lâm Thanh Diện: Nếu đã vậy, chúng ta lại một lời quyết định.
Sau này tôi tới tìm cậu, nếu cậu từ chối, có thể sẽ không chỉ đối mặt với cái chết thôi đâu.
Ông ta nói xong đi về phía trước.
Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc, vội vàng mở miệng nói: Chỉ hứa hẹn suông như vậy thôi à? Chúng ta không phải nên để lại cách thức liên lạc sao? Nếu không ông làm sao tìm được tôi chứ?Nếu cậu có chữ tín thì một câu nói là đủ rồi.
Về phần cách thức liên lạc, ông già này không cần.
Chờ đến lúc tôi cần dùng đến cậu, tất nhiên sẽ có thể tìm được cậu, bất kể cậu đang ở đâu.
Ông già không dừng lại, vẫn đi về phía trước.
Một lát sau, bóng dáng ông già đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Đầu óc của ông này hình như hơi không tỉnh táo.
Thế giới này lớn như vậy, nếu thật sự muốn trốn, ông ấy làm sao có thể tìm được anh chứ? Lương Cung Nhạn Sương mở miệng nói một câu.
Nếu nghĩ ngược lại, thế giới này lớn như vậy, ông ta cũng có lòng tin tìm được tôi bất cứ lúc nào, cô nói xem ông ta sẽ nắm giữ tài nguyên và lực lượng khủng khiếp tới mức nào? Lâm Thanh Diện nhìn Lương Cung Nhạn Sương hỏi một câu.
Lương Cung Nhạn Sương đột nhiên biến sắc, thoáng cái đã bị câu nói của Lâm Thanh Diện dọa cho sợ rồi.
Nếu đúng là vậy, chỉ sợ mười gia tộc Lương Cung cũng không bằng được.
Có thể đây chỉ là trò đùa của ông đó không? Có lẽ ba viên thuốc bác ấy đưa cho căn bản không thể chữa bệnh, không chừng còn có độc đấy! Vậy làm sao bây giờ? Lương Cung Nhạn Sương lại hơi lo lắng.
Lâm Thanh Diện híp mắt lại, mở miệng nói: Chuyện tới ngày hôm nay, tôi đã không còn lựa chọn nào khác rồi.
Cô đưa tôi trở về đi.
Rất nhanh lại có thể biết được viên thuốc này có tác dụng hay không.
.
.
.
Ông già cầm theo giỏ trúc đi chậm về phía trước.
Chỉ một lát sau, một chiếc xe ô tô địa hình sơn rằn ri đỗ lại ở trước mặt ông ta.
Bên trên có một người đàn ông lưng thẳng như cán bút bước xuống, chào ông già rồi cung kính nói: Chỉ huy, ngài đã ở lại đây một tuần, tới lúc quay về Bắc Cảnh rồi.
Ông già khẽ gật đầu, đưa cần câu và giỏ trúc tới.
Trong nháy mắt khi ông ta sắp lên xe, ông ta đột nhiên giơ tay lên, vỗ nhẹ vào trán của mình và nói nhỏ một câu: Ôi, quên không nói cho tên thằng nhóc kia biết viên thuốc tôi cho cậu ta sẽ xuất hiện hiện tượng dục vọng quá cao.
Thôi quên đi, dù sao bên cạnh cậu ta cũng có một cô nhóc, chắc không có vấn đề gì đâu.
Trong phòng Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương ở nhà của Cố Tiểu Ưu.
Bởi vì trong nhà Cố Tiểu Ưu tổng cộng chỉ có ba phòng, nên Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương chỉ có thể chen chúc trong một phòng.
Lương Cung Nhạn Sương ngủ trên sofa trong phòng, có đôi khi vào buổi tối sẽ lén nằm một lát bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Thật ra cũng không phải Lương Cung Nhạn Sương muốn chiếm lợi của Lâm Thanh Diện, mà cái sofa kia rất cứng, ngủ chẳng thoải mái lắm.
Từ nhỏ tới lớn, Lương Cung Nhạn Sương lại chư từng ngủ trên sofa như vậy, thật sự không chịu được mới lén lên trên giường nằm một lát.
Lúc này, Lương Cung Nhạn Sương đang nhìn Lâm Thanh Diện đầy vẻ trịnh trọng, trong tay cô ta cầm một cốc nước, trong một tay khác chính là cái bình nhỏ chứa ba viên thuốc kia.
Anh thật sự muốn uống ba viên thuốc này à? Lương Cung Nhạn Sương đầy vẻ trịnh trọng hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: Cô nhanh đưa cho tôi đi.
Không phải cô sợ nhất là chuyện tôi chết à, bây giờ lại bối rối vậy?Còn không phải do tôi sợ ba viên thuốc này có vấn đề à? Nhỡ sau khi anh uống vào lại xảy ra chuyện gì, tôi hối hận cũng không kịp.
Lương Cung Nhạn Sương mở miệng nói.
Dù sao tình hình của tôi bây giờ đã đến mức tệ nhất rồi, có tệ cũng chẳng tệ hơn được nữa.
Cô đưa tới đây đi.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lương Cung Nhạn Sương bất lực thở dài, đưa cốc nước và thuốc cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện hoàn toàn không do dự, ném viên thuốc vào trong miệng mình, sau đó dùng nước nuốt vào trong.
Sau một lát, Lâm Thanh Diện lại cảm giác cả người mình từ trên tới dười đều bắt đầu nóng lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều.
Hơn nữa, điều làm Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc là cảm giác đau đớn từ chỗ ngực của anh truyền đến lại bắt đầu giảm dần.
Thuốc viên này hẳn đã có tác dụng rồi.
Chỉ là tôi cảm giác đầu mình hơi choáng váng, hơn nữa còn rất buồn ngủ, có thể là do tác dụng phụ của thuốc.
Có lẽ tôi sẽ sẽ ngủ rất lâu đấy.
Lâm Thanh Diện nói xong, mí mắt đã không nâng lên nổi nữa.
Lương Cung Nhạn Sương vội vàng đđưa Lâm Thanh Diện lên trên giường.
Lúc này anh đã ngủ rồi.
Cô ta giơ tay sờ nhẹ vào trán của Lâm Thanh Diện, phát hiện nhiệt độ trên người anh rất cao, trong lòng hơi lo lắng, lại vội vàng đi tìm Cố Tiểu Ưu, bảo cô ấy đi gọi bác sĩ lần trước đến.
Sau khi bác sĩ qua, lại kiểm tra cho Lâm Thanh Diện.
Lần này, bác sĩ khiếp sợ phát hiện ra tình trạng vết thương của Lâm Thanh Diện không ngờ đã bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp.
Lương Cung Nhạn Sương nói ra chuyện Lâm Thanh Diện uống ba viên thuốc, bác sĩ không có cách nào xác định được đó là thuốc gì, nhưng có thể chắc chắn loại thuốc kia có tác dụng rất lớn, giúp cho vết thương của Lâm Thanh Diện hồi phục.
Mà trên người Lâm Thanh Diện xuất hiện triệu chứng nóng lên và mê man chỉ là tác dụng phụ của thuốc.
Đương nhiên, bác sĩ cũng không xác định được nó còn có tác dụng phụ nào khác hay không.
Sau khi xác định Lâm Thanh Diện sẽ không xảy ra chuyện gì, Lương Cung Nhạn Sương yên tâm, đồng thời trong lòng cũng hơi kích động.
Nếu Lâm Thanh Diện thật sự có thể sống sót, cô ta nghĩ mình nhất định sẽ còn cao hứng hơn cả Lâm Thanh Diện.
Bác sĩ căn dặn Lương Cung Nhạn Sương vài câu, bảo cô ta cố gắng chăm sóc Lâm Thanh Diện trong thời gian này, nếu có vấn đề gì thì lập tức tới tìm ông ta.
Lâm Thanh Diện vẫn ngủ mê man suốt bảy ngày.
Trong bảy ngày này, Lương Cung Nhạn Sương vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, không dám rời đi nửa bước.
Sắc mặt Lâm Thanh Diện càng ngày càng tốt.
Lương Cung Nhạn Sương đã tin chắc loại thuốc này nhất định có thể chữa trị được tình trạng vết thương của Lâm Thanh Diện.
Đồng thời trong lòng cô ta lại hơi nghi ngờ.
Ông già cho Lâm Thanh Diện viên thuốc kia rốt cuộc là ai? Cô ta là cô chủ của gia tộc Lương Cung còn chưa từng nghe qua có loại thuốc có thể làm người ta cải tử hoàn sinh.
Nói vậy, ông già kia nhất định là có bối cảnh khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Chiều hôm đó, bác sĩ tới quan sát tình hình của Lâm Thanh Diện.
Sau khi kiểm tra cho anh xong, trên mặt ông tươi cười, nói với Lương Cung Nhạn Sương: Tình trạng của cậu ấy cơ bản đã ổn định.
Các cơ quan bị tổn thương trong cơ thể đều được hồi phục.
Trước mắt chỉ còn lại có một vài vết thương nhỏ cần tốn thời gian điều dưỡng thôi, tính mạng đã không có gì đáng ngại nữa.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức kích động, không ngờ Lâm Thanh Diện lại thật sự không có chuyện gì nữa.
Đây quả thực là một kỳ tích.
Viên thuốc mà cậu ta từng uống tuyệt đối không đơn giản.
Đáng tiếc tôi không có cơ hội tìm một viên thuốc như vậy về nghiên cứu.
Bác sĩ đứng lên: Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không tới nữa.
Cô chỉ cần chờ cậu ta tỉnh lại, giúp cậu ta điều dưỡng những vết thương nhỏ trên người là được.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Lương Cung Nhạn Sương trở lại trước giường của Lâm Thanh Diện, lại không nhịn được mà rơi nước mắt, chẳng qua lần này là kích động.
Tên khốn kiếp nhà anh cuối cùng cũng không sao rồi.
Tôi đã biết anh sẽ không dễ chết như vậy mà.
Lương Cung Nhạn Sương mở miệng.
Lúc này, mắt Lâm Thanh Diện chậm rãi mở ra.
Anh cảm giác chỗ bụng mình có một ngọn lửa không tên đang hừng hực thiêu đốt.
Mấy ngày qua anh mê man không tỉnh, cho nên không cảm giác được gì.
Nhưng theo ý thức khôi phục, anh càng không thể áp chế được ngọn lửa này nữa.
Lâm Thanh Diện, anh đã tỉnh rồi sao? Lương Cung Nhạn Sương lau mắt, mỉm cười nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Bây giờ, vết thương của anh đã hồi phục gần hết, khả năng hoạt động của anh cũng đã khôi phục lại.
Tôi cảm giác.
.
.
rất nóng.
Hai mắt Lâm Thanh Diện đầy tơ máu, trong ánh mắt nhìn Lương Cung Nhạn Sương kèm theo chút dục vọng.
Lương Cung Nhạn Sương giật mình trước ánh mắt này của Lâm Thanh Diện theo bản năng lùi lại một bước.
Đây.
.
.
Đây cũng là tác dụng phụ của viên thuốc kia sao? Lương Cung Nhạn Sương cẩn thận hỏi một câu.
Hai tay Lâm Thanh Diện không ngừng xé quần áo trên người mình, mở miệng nói: Chắc vậy.
Cô mau ra ngoài đi.
Tôi cảm giác sắp không nhịn được nữa rồi.
Vừa dứt lời, quần áo trên người anh đã bị xé rách.
Lương Cung Nhạn Sương nghe được lời này của Lâm Thanh Diện lại không ra ngoài.
Đây chẳng phải là chuyện cô ta vẫn ngày nhớ đêm mong sao?Cô ta nhìn Lâm Thanh Diện cười, mở miệng nói: Nếu đúng là tác dụng phụ, vậy tôi cảm thấy anh nên trút ra, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả của thuốc, lại kiếm củi ba năm đốt một giờ đấy.
Anh như vậy hẳn rất khó nhận đi.
Vì để cho anh có thể tiếp tục sống, tôi cũng chỉ có thể hi sinh bản thân một chút vậy.
Lương Cung Nhạn Sương nói xong lại đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện vẫn duy trì được chút lý trí cuối cùng, trong lòng anh mắng ông già kia cả trăm lần.
Thuốc này có tác dụng phụ như vậy, không ngờ ông ta không nói câu nào.
Cô mau ra ngoài, để tôi được yên tĩnh một mình.
Chờ lát nữa có người nghe được, sẽ không thể nào giải thích.
Lâm Thanh Diện cắn răng, mở miệng nói.
Chú Cố và thím Cố đều đã rời bến, đi đánh cá rồi.
Tiểu Ưu cũng ra ngoài chơi với bạn.
Bây giờ trong nhà chỉ có hai chúng ta thôi.
Gương mặt Lương Cung Nhạn Sương đỏ bừng, trong mắt vẫn hơi ngượng ngùng.
Lâm Thanh Diện thấy dáng vẻ này của Lương Cung Nhạn Sương lại càng thêm không khống chế được cơ thể của mình, bản năng của anh bảo anh lại lập tức ôm Lương Cung Nhạn Sương vào trong lòng.
Cô mau đi ra đi, tôi sắp mất lý trí rồi.
Tôi không thể làm chuyện này với cô được! Lâm Thanh Diện khàn giọng nói.
Lương Cung Nhạn Sương thấy Lâm Thanh Diện như vậy lại dịu dàng nói: Chẳng qua tôi không muốn thấy anh phải đau khổ như vậy thôi.
Nếu không trút ra ngoài, anh sẽ nhịn tới hỏng mất.
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, chút lý trí cuối cùng trong ánh mắt đã biến mất.
Ở trong mắt anh, Lương Cung Nhạn Sương hoàn toàn biến thành một bữa tiệc lớn chờ được thưởng thức.
Anh không có cách nào khống chế được cơ thể của mình nữa, lập tức nhào về phía trên người Lương Cung Nhạn Sương.
Trong phòng tắm.
Lâm Thanh Diện nằm trong bồn tắm, trên người chỉ còn một cái quần lót.
Khi ở dưới nước, làn da màu đồng cổ càng tạo cảm giác bắt mắt hơn.
Lương Cung Nhạn Sương đứng ở bên cạnh, quần áo trên người đều ướt, từng sợi tóc rũ xuống cũng ướt sũng, trên gương mặt càng xinh xắn lại càng thêm quyến rũ.
Khắp nơi trong phòng tắm đều là nước, đồ rửa mặt cũng rơi đầy đất.
Có thể nhìn ra được ở đây vừa xảy ra hành vi tương đối kịch liệt.
Lúc này, Lương Cung Nhạn Sương đang cắn đôi môi đỏ mọng của mình, trong đôi mắt đẹp lóe lên chút phức tạp, không biết đang nghĩ gì.
Lát sau, Lâm Thanh Diện chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này, ngọn lửa ở dưới bụng anh đã hoàn toàn biến mất, đầu óc cũng bình tĩnh tới kỳ lạ.
Cảm giác được mình đang ngâm trong nước lạnh trong bồn tắm, anh hít sâu một hơi và ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Lương Cung Nhạn Sương bên cạnh.
Lương Cung Nhạn Sương thấy Lâm Thanh Diện tỉnh lại, vẻ phức tạp trong ánh mắt biến mất.
Sau đó cô ta lại tức giận trừng mắt với Lâm Thanh Diện, u oán nói: Tên khốn kiếp nhà anh, anh có bản lĩnh thì cứ nằm như thế đi, dậy làm gì chứ?Nhớ lại chuyện lúc trước mình mất lý trí, con ngươi của Lâm Thanh Diện co lại, sau đó vội vàng kiểm tra cơ thể của mình, hơi khẩn trương nhìn về phía Lương Cung Nhạn Sương, mở miệng hỏi: Chúng ta đã làm gì à? Sao chúng ta lại ở đây? Sao trên người cô cũng ướt sũng vậy?Quần áo của Lương Cung Nhạn Sương ướt sũng, dính vào trên người, làm lộ ra dáng người duyên dáng của cô ta.
Lâm Thanh Diện nhìn cô ta, theo bản năng nuốt nước bọt.
Cũng may là tác dụng phụ của viên thuốc kia đã hết.
Nếu không, chắc hẳn anh sẽ lại mất lý trí.
Làm gì à? Anh là một người đàn ông còn không biết xấu hổ hỏi tôi vấn đề này.
Tôi thật sự nghi ngờ tính hướng của anh có phải có vấn đề không đấy! Rõ ràng anh đã như vậy, người ta lại đứng ở trước mặt anh, cố gắng phối hợp với anh, anh còn cố nhịn, chạy đến phòng tắm xối nước lạnh cho mình tỉnh táo.
Lâm Thanh Diện, anh đúng là không phải đàn ông! Lương Cung Nhạn Sương tức giận bất bình, giống như mình chịu thiệt vậy.
Ý của cô là chúng ta không làm loại chuyện đó à? Lâm Thanh Diện hỏi với vẻ thăm dò.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức hơi chán nản, giơ nắm đấm nhỏ đánh vào trên ngực của Lâm Thanh Diện, oán giận nói: Tên khốn kiếp nhà anh, anh nằm trong bồn tắm này nửa ngày, có thể làm gì tôi chứ? Tôi đã chủ động hiến thân mà anh còn như vậy.
Đáng lẽ tôi không nên cứu anh về!Nghe được Lương Cung Nhạn Sương nói vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Xem tình hình thế này, chắc hẳn anh và Lương Cung Nhạn Sương không xảy ra chuyện gì.
Chắc hẳn sau khi anh mất lý trí, cho dù rất muốn làm loại chuyện đó nhưng vẫn dựa vào ý chí cố nhịn xuống, chạy đến phòng tắm dùng nước lạnh làm mình bình tĩnh lại.
Lâm Thanh Diện nhìn Lương Cung Nhạn Sương cười, mở miệng nói: Tôi không làm gì cô, cô nên cao hứng mới phải chứ? Tôi cũng không muốn phá hỏng sự trong sạch của cô.
Lương Cung Nhạn Sương trợn mắt, nói: Ai thích anh làm vậy chứ? Về sau người ta muốn lấy anh, cho dù anh phá hỏng sự trong sạch của tôi lại thế nào?Lâm Thanh Diện đứng ở trước mặt Lương Cung Nhạn Sương, mỉm cười vỗ nhẹ vào vai cô ta, mở miệng nói: Được rồi, tôi có thể sống tiếp, công lao của cô là lớn nhất.
Tôi sẽ nhớ kỹ phần ân tình này cả đời.
Sau này tôi nhất định sẽ trả lại đủ cho cô.
Được đấy, tôi chẳng muốn gì khác, chỉ cần anh cưới tôi thôi.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức mở miệng.
Ngoại trừ yêu cầu này.
Lâm Thanh Diện vội vàng nói thêm một câu: Quần áo trên người cô đều ướt rồi, cô mau đi thay đi, kẻo lại bị cảm đấy.
Anh nói xong đi ra khỏi phòng tắm.
Lương Cung Nhạn Sương nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng của Lâm Thanh Diện, vẻ mặt tức giận bất bình dần dần biến mất.
Trên gương mặt xinh đẹp chợt sáng ngời và hiện lên vẻ trêu tức.
Sau khi thay quần áo xong, Lâm Thanh Diện nghiêm túc kiểm tra lại cơ thể của mình, xác nhận trình trạng vết thương của mình đúng là đã hồi phục, chỉ còn lại một vài vấn đề nhỏ, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ có thể khỏi hẳn.
Anh đi vào trong phòng tắm, kéo Lương Cung Nhạn Sương vào trong phòng, để cô ta ở một mình trong đó thay quần áo, sau mình đi dọn lại phòng tắm bừa bộn.
Không bao lâu, chú Cố, thím Cố và Cố Tiểu Ưu lần lượt trở về.
Lâm Thanh Diện thành thật tỏ lòng biết ơn cả nhà bọn họ, cảm ơn bọn họ đã giúp đỡ và chăm sóc anh trong thời gian qua.
Sau khi cả nhà Cố Tiểu Ưu biết vết thương của Thanh Diện gần như đã lành, ai nấy đều vô cùng chấn động.
Bọn họ cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể khỏi được hoàn toàn là một kỳ tích.
Để ăn mừng Lâm Thanh Diện khỏe lại, thím Cố cố ý đi mua chút thức ăn, chuẩn bị làm một bữa ăn ngon, ăn mừng một lần.
Hai người Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương cũng đi theo giúp đỡ.
Trong lúc đó, Lương Cung Nhạn Sương vẫn tìm cơ hội thân thiết với Lâm Thanh Diện nhưng anh vẫn trốn tránh cô ta mãi.
Chỉ cần Lương Cung Nhạn Sương qua, anh sẽ lập tức rời đi.
Cố Tiểu Ưu đều nhìn thấy rõ những điều này.
Cô ấy không biết quan hệ giữa Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương thế nào, vẫn cho rằng hai người bọn họ là người yêu.
Bây giờ thấy Lâm Thanh Diện trốn tránh Lương Cung Nhạn Sương như ghét bỏ vậy, điều này làm trong lòng Cố Tiểu Ưu thấy đặc biệt khó chịu.
Hơn nữa, ban đầu Cố Tiểu Ưu đã cảm thấy Lâm Thanh Diện có phần không xứng với Lương Cung Nhạn Sương, bây giờ thấy Lâm Thanh Diện còn dám ghét bỏ Lương Cung Nhạn Sương, có thể nói ấn tượng về Lâm Thanh Diện kém tới cực điểm.
Khi Lâm Thanh Diện bị thương, Lương Cung Nhạn Sương tận tình chăm sóc anh.
Bây giờ anh khỏe lại, không ngờ bắt đầu ghét bỏ Lương Cung Nhạn Sương.
Theo Cố Tiểu Ưu thấy, loại hành động này của Lâm Thanh Diện từ đầu đến chân chân chính là hành vi của gã đàn ông cặn bã.
Chỉ có điều ngại vì Lâm Thanh Diện mới khỏe lại, cô ấy mới không nói gì.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lâm Thanh Diện tìm tới Cố Tiểu Ưu, hỏi cô ấy có đệm trải đất để ngủ không.
Bây giờ anh đã khỏe, không ngủ giường cũng không sao.
Trong nhà Cố Tiểu Ưu không thừa phòng, anh chỉ có thể ngủ cùng một phòng với Lương Cung Nhạn Sương, nhất định lại để giường lại cho Lương Cung Nhạn Sương.
Anh tất nhiên phải nằm trên sàn.
Cố Tiểu Ưu nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, bất mãn với Lâm Thanh Diện lập tức được phát ra, quát anh: Lâm Thanh Diện, anh rốt cuộc có ý gì? Chị Nhạn Sương chăm sóc cho anh suốt thời gian dài như vậy, anh vừa khỏi đã bắt đầu ghét bỏ chị ấy đủ đường.
Bây giờ thậm chí còn không chịu ngủ cùng một giường với chị ấy nữa.
Con người anh cũng quá tuyệt tình đi!Lâm Thanh Diện bị Cố Tiểu Ưu nói cho sửng sốt, sau đó lại muốn giải thích: Em hiểu nhầm.
.
.
Hiểu nhầm cái gì mà hiểu nhầm, rõ ràng là anh qua cầu rút ván.
Hừ, loại đàn ông như anh thật khiến cho người ta thấy buồn nôn.
Chị Nhạn Sương thích anh đúng là xui xẻo cả tám đời.
Cố Tiểu Ưu căn bản không cho Lâm Thanh Diện có cơ hội giải thích.
Lúc này Lương Cung Nhạn Sương đi tới, nói với vẻ đáng thương: Tiểu Ưu, em đừng trách anh ấy, đều tại chị tự mình đa tình thôi.
Chị Nhạn Sương, anh ta làm như thế là quá bất công đối với chị.
Cố Tiểu Ưu nói xong, lại trừng mắt với Lâm Thanh Diện nói: Hoặc là anh ngủ cùng một giường với chị Nhạn Sương, hoặc anh đừng ngủ ở nhà tôi nữa, đồ đàn ông cặn bã!Cô ấy nói xong xoay người quay về phòng.
Lâm Thanh Diện bất lực thở dài, biết chuyện này khó có thể giải thích rõ được.
Lương Cung Nhạn Sương làm mặt quỷ với Lâm Thanh Diện, cười hì hì nói: Đàn ông cặn bã, lêu lêu lêu.
Lâm Thanh Diện trừng mắt với cô ta, giơ tay định bắt lấy cô ta.
Lương Cung Nhạn Sương vội vàng xoay người, chạy về phòng.
Lâm Thanh Diện đi về theo.
Ngay cả bản thân anh cũng không ý thức được, anh và Lương Cung Nhạn Sương tự nhiên có thể sống chung tự nhiên như vậy.
Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ không trêu đùa ầm ĩ với người phụ nữ khác ngoài Hứa Bích Hoài.
.
.
.
Trong phòng.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện ngồi ở trên sô pha, mở miệng hỏi: Bác sĩ nói anh chỉ còn lại vài vết thương nhỏ, cần điều dưỡng một thời gian lại có thể khỏi hẳn.
Tiếp theo anh tính làm thế nào?Lâm Thanh Diện híp mắt lại.
Lúc trước, anh nghĩ mình chỉ còn sống hai tháng, tất nhiên không có tâm tư cân nhắc tới chuyện sau này.
Bây giờ tình trạng vết thương đã hồi phục, chuyện trong đầu anh nghĩ đến đầu tiên tất nhiên là tìm Công Tôn Thắng trả thù.
Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, thực lực của Công Tôn Thắng hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Đặc biệt là sức lực khủng khiếp trên nắm tay của anh ta.
Lâm Thanh Diện căn bản không biết sức lực này phát ra ngoài thế nào.
Nếu bây giờ tùy tiện đi tìm Công Tôn Thắng trả thù, anh chỉ có thể lại thua Công Tôn Thắng, hơn nữa tuyệt đối sẽ không còn khả năng sống sót.
Cho nên điều anh muốn làm bây giờ là tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc tại sao thực lực của Công Tôn Thắng lại mạnh như vậy.
Một chuyện khác nữa, tất nhiên chính là tìm cách nâng cao thực lực bản thân.
Tối thiểu, anh phải có đủ tự tin trước khi đi tìm Công Tôn Thắng trả thù đã.
Bây giờ tất cả mọi người cho rằng anh đã chết, đều này là một chuyện tốt đối với anh, để anh có đầy đủ thời gian nâng cao bản thân.
Mà cơ hội duy nhất để Lâm Thanh Diện có thể làm rõ nguyên nhân sự mạnh mẽ của Công Tôn Thắng và nâng cao chính mình là đi tìm sư phụ anh.
Chờ sau khi khỏi hẳn, tôi sẽ đi tìm sư phụ thôi, chuẩn bị giết chết Công Tôn Thắng.
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.
Lương Cung Nhạn Sương khẽ gật đầu, nói: Vậy anh không định nói cho Bích Hoài biết tình hình của anh hiện nay sao?Lâm Thanh Diện do dự một lát, nghĩ không thể để bất kỳ ai biết được tin tức mình còn sống.
Một khi chuyện này bị truyền đi, Công Tôn Thắng nhất định sẽ ra tay với đám người Hứa Bích Hoài, ép mình xuất hiện.
Bây giờ, anh tối đa chỉ có thể để cho một mình Hứa Bích Hoài biết mình còn sống, cho dù là đám người Trần Tài Anh cũng không thể tiết lộ.
Ngày mai tôi sẽ đi mua một cái điện thoại di động, chỉ nói chuyện này cho một mình Bích Hoài là đủ rồi.
Không để cho cô ấy cứ phải lo lắng, hãi hùng mãi được.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
À.
Lương Cung Nhạn Sương đáp một tiếng, sau đó lên giường nằm.
Cô thì sao? Cô không liên hệ với người nhà Lương Cung à? Lâm Thanh Diện hỏi.
Bây giờ còn chưa được.
Công Tôn Thắng kia kinh khủng như vậy, tôi cảm giác cho dù là nhà Lương Cung cũng không có cách nào chống lại anh ta.
Để trong nhà biết tôi còn sống sẽ chỉ làm nhà Công Tôn chú ý hơn.
Lại nói, tôi còn chưa làm cho anh thích tôi, cho nên vẫn không thể trở về được.
Lương Cung Nhạn Sương mở miệng.
Còn nữa, tôi muốn đi cùng anh tới tìm sư phụ anh.
Anh không thể từ chối đâu đấy.
Nếu anh không đồng ý, tôi lại bảo Tiểu Ưu qua mắng anh, cho em ấy biết anh muốn bỏ tôi lại để chạy trốn.
Suy nghĩ một lát, Lương Cung Nhạn Sương cũng không nói gì nữa.
Lâm Thanh Diện lập tức lộ vẻ bất lực.
Bây giờ anh hoàn toàn hết cách với cô chủ đây rồi.
Hơn nữa, vừa rồi anh.
.
.
hình như cũng không muốn từ chối.
Mấy ngày nay, sao tôi không thấy cô đeo những đồ trang sức kia? Là vì tôi quá bình thường, cô muốn người khác cảm thấy cô xứng với tôi hơn à? Lâm Thanh Diện chuyển đề tài, mỉm cười hỏi một câu.
Ai cần anh lo chứ! Lương Cung Nhạn Sương trừng mắt với Lâm Thanh Diện, sau đó xoay người, không để ý tới anh nữa.
Ban đêm, Lâm Thanh Diện nằm trên ghế sa lon, cảm nhận độ lạnh và cứng của cái sô pha.
Anh quay đầu, liếc nhìn về phía Lương Cung Nhạn Sương nằm trên giường.
Hóa ra, mấy ngày qua cô ta ngủ khó chịu như vậy, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy phàn nàn gì.
Một lúc lâu sau, anh từ trên ghế sofa đứng lên, lặng lẽ đi tới bên giường, nhờ ánh trăng nhìn Lương Cung Nhạn Sương.
Cô ta ngủ rất thoải mái, dường như từ trước đến nay chưa từng được ngủ ngon như vậy.
Trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ thỏa mãn.
Lâm Thanh Diện.
.
.
Anh chính là tên khốn kiếp.
Lương Cung Nhạn Sương khẽ nói mớ một câu.
Lâm Thanh Diện không nhịn được cong môi cười, sau đầy chân thành nói một câu với người trên giường: Cảm ơn.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License