Rể quý trời cho
Chapter
0060
Cửa ủy ban nhân dân.
Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa từ bên trong đi ra, mặt mày đều âm trầm, Lâm Thanh Diện đi phía sau hai người, xung quanh ba người đều tản ra một đoàn khói âm u.
Tống Huyền Khanh ở gia viên Trăn Tụy nháo rất lâu, sống chết không ly hôn với Hứa Quốc Hoa, lúc mới đầu bà ta mặt mày còn hối hận, thậm chí không tiếc quỳ xuống nhận sai với Hứa Quốc Hoa.
Nhưng Hứa Quốc Hoa tâm ý đã quyết, mặc cho Tống Huyền Khanh cầu xin thế nào cũng không có mềm lòng.
Thấy cầu xin không có tác dụng, Tống Huyền Khanh lại lấy ra bản lĩnh một khóc hai nháo ba thắt cổ để uy hiếp Hứa Quốc Hoa nếu như ly hôn với bà ta, bà ta sẽ không sống nữa.
Hứa Quốc Hoa không thèm suy nghĩ nói Tống Huyền Khanh chết trước đi cho ông ta xem thử, Tống Huyền Khanh lập tức đờ người, bà ta chẳng qua dùng cách này uy hiếp Hứa Quốc Hoa nghe lời bà ta mà thôi, chứ sao có thể thật sự đi chết được.
Lâm Thanh Diện cảm thấy Tống Huyền Khanh còn quậy nữa sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Hứa Bích Hoài, vì thế lạnh mặt nói với Tống Huyền Khanh kêu bà ta lập tức ly hôn với Hứa Quốc Hoa.
Trong lòng Tống Huyền Khanh sợ hãi Lâm Thanh Diện, lập tức trở nên ngoan ngoãn, cuối cùng không thể không cùng Hứa Quốc Hoa đến ủy ban nhân dân làm thủ tục ly hôn.
Tống Huyền Khanh, chúng ta về thôi.
Hứa Quốc Hoa liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, cùng Hứa Quốc Hoa đi về phía xe.
Tống Huyền Khanh dừng lại, lúc này bà ta thật sự cảm nhận được mùi vị bị vứt bỏ rồi, Chu Sinh là tên lừa đảo, Hứa Quốc Hoa ly hôn với bà ta, Hứa Bích Hoài lại hoàn toàn đứng về phía Hứa Quốc Hoa, con rể Lâm Thanh Diện lại là một tên ác ma đánh bà ta không chút mềm lòng.
Nghĩ đến đây, Tống Huyền Khanh bỗng cảm thấy mình trở thành người thảm nhất dưới đáy xã hội, trong lòng thậm chí có ý nghĩ không muốn sống nữa.
Bà ta ngồi phịch trên mặt đất, không nhịn được mà khóc lên, thu hút được đủ loại ánh mắt của người qua đường.
Lâm Thanh Diện! Đồ khốn nhà cậu! tôi trở nên thê thảm như này đều là vì tên sao chổi như cậu, cậu bắt cóc con gái của tôi, lại xúi Hứa Quốc Hoa ly hôn với tôi, cậu chính là tên ác ma đáng hận nhất trên đời này!Tống Huyền Khanh tuyệt vọng, đã không để tâm Lâm Thanh Diện có bóp chết bà ta hay không, lại đổ mọi tội lỗi lên Lâm Thanh Diện.
Cậu nhất định sẽ gặp báo ứng, cậu hại tôi thê thảm như vậy, ông trời nhất định sẽ không tha cho cậu, cậu cứ đợi đấy, không lâu nữa đâu, cậu sẽ gặp xui xẻo rồi!Lâm Thanh Diện ngoảnh đầu liếc nhìn Tống Huyền Khanh, Tống Huyền Khanh tưởng rằng Lâm Thanh Diện lại muốn tới bóp cổ bà ta, bị dọa sợ mà vội vàng đứng dậy, chạy về phía xa.
Cậu sẽ gặp xui xẻo! Tống Huyền Khanh vừa chạy vừa hét lên.
Lâm Thanh Diện lắc đầu bất lực, không có để tâm đến lời Tống Huyền Khanh, sau khi cùng Hứa Quốc Hoa lên xe thì trở về gia viên Trăn Tụy.
Trong nhà.
Lâm Thanh Diện, anh nói chúng ta làm như thế, liệu có phải quá tuyệt tình rồi không, mẹ em nếu như nghĩ không thông, liệu có làm ra chuyện gì ngu ngốc hay không? Hứa Bích Hoài có hơi lo lắng hỏi.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, mở miệng nói: Cái này em yên tâm đi, trên thế giới này, ai cũng có thể không thể chịu được, chọn một vài cách cực đoan, nhưng duy nhất sẽ không phải bà ta, bà ta coi trọng mạng của mình hơn tất cả mọi thứ.
Hứa Bích Hoài suy nghĩ một lát, cảm thấy Lâm Thanh Diện nói cũng có lý, lấy sự hiểu biết của cô đối với Tống Huyền Khanh, nghĩ như thế, quả thật có hơi lo lắng quá rồi.
Nhưng chuyện này em không cần nghĩ nhiều nữa, em vẫn nên mau chóng suy nghĩ xem lần này chúng ta đi nghỉ tuần trăng mật phải cầm theo cái gì, lịch trình ở đảo Ánh Trăng anh đã sắp xếp ổn thoả rồi, hai ngày nữa chúng ta xuất phát.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Trên mặt Hứa Bích Hoài cũng lộ ra nét vui vẻ, khoảng thời gian này các chuyện linh tinh đã khiến cô có hơi tâm phiền ý loạn, cô cũng muốn ra ngoài du lịch, thư giãn tâm trạng.
Buổi tối, Lâm Thanh Diện gọi điện cho Lâm Trung Thiên, nói với Lâm Trung Thiên, ông ta sắp làm ông nội rồi.
Lâm Trung Thiên sau khi biết được tin tức này thì rất vui, kích động đến mức tay khua khoắng, suýt chút trực tiếp phá hủy phòng sách của mình.
Thân phận của Lâm Trung Thân sau khi chuyển thành Đồ Thiên Tuyệt, Lâm Trung Thiên cũng chưa từng vui vẻ, trên người ông ta gánh vác bí mật quá lớn, tất cả thời gian của ông ta đều bị sự vụ lớn nhỏ của Quan Lĩnh chiếm hết.
Mà Lâm Thanh Diện nói tin tức này cho ông, không nghi ngờ gì đã đem một luồng ánh sáng ấm áp xuất hiện trong thế giới tràn ngập bóng tối và sát phạt của ông ta, khiến ông ta cảm thấy thế giới này không còn vô vị như thế nữa.
Ông ta cũng là người sắp làm ông nội rồi!Vì để bảo đảm sự an toàn cho đứa cháu còn chưa chào đời này của mình, Lâm Trung Thiên trực tiếp quyết định, phái ba cao thủ trong top 3 Chiến Thần Bảng, ở trong bóng tối bảo vệ Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện không ngờ Lâm Trung thiên lại xuất ra thủ bút lớn như vậy, vậy mà muốn phái ra ba cao thủ trong top 3 của Chiến Thần Bảng đến đây, lúc này anh nói với Lâm Trung Thiên không cần thiết, bản thân cũng có thể bảo vệ sự an toàn của Hứa Bích Hoài.
Có điều Lâm Trung Thiên cố chấp muốn phái ba người Lý Phù Đồ đến, nói đây là tâm ý của người làm ông nội như ông ta, Lâm Thanh Diện không nên ngăn cản.
Lâm Thanh Diện bất lực, chỉ đành đáp ứng với Lâm Trung Thiên, nghĩ nhiều thêm một lớp bảo vệ, trong lòng anh cũng có thể yên tâm hơn.
Hôm sau, Lâm Thanh Diện nhờ Hướng Vấn Thiên mua vé trên du thuyền của đảo Ánh Trăng cho mình, anh và Hứa Bích Hoài quyết định hai ngày nữa đến đảo Ánh Trăng, bắt đầu một chuyến du lịch lãng mạn.
Hướng Vấn Thiên trực tiếp giúp Lâm Thanh Diện đặt phòng sang nhất trên du thuyền đó, coi như thể hiện tâm ý của mình, khiến cho chuyến du lịch của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài càng thoải mái hơn.
Nhã Phúc Viên, trong biệt thự của Tống Huyền Khanh.
Bởi vì Chu Sinh bị đánh gãy tứ chi vứt ra đường làm ăn xin, biệt thự này cũng trở thành chỗ ở duy nhất của Tống Huyền Khanh, Lâm Thanh Diện cũng không có thu hồi căn biệt thự này, để bà ta một mình sống ở trong căn nhà to như vậy, mới có thể khiến bà ta nếm trải sự dày vò lạnh lẽ đối với thần kinh con người.
Lúc này trong phòng khách của biệt thự, trên bức tường chính trung tâm đã treo một bức tượng của Quan Nhị Gia, trước bức tượng, là một hương án, bên trên để hoa quả, đốt mấy nén nhang.
Tống Huyền Khanh đang quỳ xuống bức tượng này, hai tay chập lại, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày chân thành cầu nguyện.
Quan Nhị Gia, tên ác ôn Lâm Thanh Diện đó đã làm ra rất nhiều chuyện ác độc, cậu ta hại con nhà tan cửa nát người chết kẻ vong, khiến con một mình ở trong căn biệt thự lạnh lẽo này, thật sự quá độc ác, Quan Nhị Gia nếu như ở trên trời có linh thì xin ngài trừng phạt Lâm Thanh Diện một lần, tốt nhất có thể khiến cậu ta chết đi, như thế mới có thể giải được nỗi hận trong lòng con, con mỗi tháng đều sẽ thắp hương cho Quan Nhị Gia.
Nói xong, Tống Huyền Khanh bèn dập đầu mấy cái trước mặt Quan Nhị Gia.
.
.
.
Nhật bản, cửa trước một võ quán chiếm diện tích cực lớn.
Một bóng người sừng sững đứng ở đó, liếc nhìn tấm bảng của võ quán, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Quy Điền Nhất Lang, ngàn người khó địch lại, thần thoại bất bại trong chiến đấu của Nhật, ha ha, nhớ năm đó tôi đến chỗ ông ta tìm ông ta xin chỉ giáo, ông ta trực tiếp cho người đuổi tôi ra ngoài, lúc đó thực lực của tôi không đánh lại được ông ra, nên đành nuốt cục tức này xuống.
Hiện này đã học xong bản lĩnh của thầy quay lại, cũng là lúc xả cục tức này rồi, giết Quy Điền Nhất Lang, sau đó đi lấy đầu của Lâm Thanh Diện.
Công Tôn Thắng tự tin nói với chính mình hai câu, sau đó cất bước đi vào trong võ quán.
Có hai người canh cửa cản Công Tôn Thắng lại, dùng giọng điệu mọi ngày mà mắng: Làm cái gì, đây là võ quán của đại sư Kameda, người không liên quan không được tiến vào!Công Tôn Thắng không nói chuyện, trực tiếp tung một cước, hai người đó bèn bay ra ngoài, ngã xuống đất ói máu, sau đó không có động tĩnh nữa.
Kêu tên Quy Điền Nhất Lang đó lăn ra đây cho tôi!Lúc này trên Diễn Võ Trường của võ quán có không ít người đang luyện tập những chiêu thức cơ bản, sau khi nhìn thấy cánh cửa ngã ra về phía bọn họ đã gây nên náo loạn.
Một nhóm người chạy đến xác nhận tình trạng của hai người đó, sau đó sửng sốt phát hiện hai người này đều đã ngừng thở.
Anh là ai! Anh đã giết sư đệ của chúng tôi, sư phụ của chúng tôi sẽ không tha cho anh! Một người trong đó ngẩng đầu liếc nhìn Công Tôn Thắng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôi đến giết Quy Điền Nhất Lang, mau kêu ông ta ra đây cho tôi.
Công Tôn Thắng có hơi mất kiên nhẫn mở miệng.
Hừ, dựa vào anh mà cũng muốn giết sư phụ của chúng tôi, thật là người si nói mộng, để anh trước tiên lĩnh giáo sự lợi hại của chúng tôi đã!Các đệ tử đều xông về phía Công Tôn Thắng, khí thế bừng bừng.
Công Tôn Thắng nhếch môi, hoàn toàn không có đặt mấy người này vào mắt, anh ta liếc nhìn người đứng gần nhất, cách thức hô hấp nảy sinh thay đổi, vốn dĩ cánh tay nhìn trông không có lực lượng gì khi nhấc lên, nháy mắt bạo phát ra lực lượng kinh người.
Anh ta một chưởng đánh vào lồng ngực của người đó, xương cốt ở ngực của người đó trực tiếp nứt vỡ, trên lồng ngực lưu lại một dấu tay, sau đó, cơ thể của anh ta bay ra ngoài, đập mạnh vào những người đằng sau mà ngã ra đất.
Những người này đều cảm thấy lồng ngực nóng lên, nôn ra một búng máu, đã bị trọng thương, mà người trên cùng xông lên đó đã đi gặp Diêm Vương gia rồi.
Chuyện này sao có thể chứ, anh ta cách thân thể của một người đánh chúng ta, tại sao lại truyền ra lực lượng mạnh mẽ như thế chứ?Mau đi gọi sư phụ, thực lực của tên này quá khủng bố, chỉ có sư phụ mới có thể khống chế được anh ta!Mấy người bị thương tương đối nhẹ lập tức chạy vào trong gọi Quy Điền Nhất Lang.
Công Tôn Thắng vung tay, nhìn người ngã ở trước mặt mình, thở dài bất lực, nói: 5 phần lực lượng của tôi vậy mà chỉ đánh bọn họ thành như thế này, xem ra cách biệt với sư phụ, vẫn là rất lớn.
Những người ngã trên đất mặt mày đều kinh ngạc, không ngờ một chiêu khủng bố vừa rồi của Công Tôn Thắng thế mà chỉ dùng 5 phần lực lượng.
Tên này rốt cuộc là loại biến thái gì vậy?Không lâu sau, mấy người chạy vào gọi người đã chạy trở ra.
Sư phụ, chính là tên này, anh ta đánh chết mấy sư đệ của chúng ta, sư phụ nhất định phải trả thù thay bọn họ! Một người chỉ vào Công Tôn Thắng, nói.
Một ông lão tóc bạc trắng đi tới, người này mặc dù tuổi tác đã cao, thân hình lại tạo cho người khác cảm giác sừng sững, hơn nữa người này bước đi vững trãi, xung quanh tản ra khí tức cường đại.
Người này chính là đại sư chiến đấu và có danh hiệu ngàn người khó địch lại của Nhật, Quy Điền Nhất Lang.
Quy Điền Nhất Lang nhìn thấy những đồ đệ ngã trên đất của mình, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó ánh mắt dừng trên người Công Tôn Thắng, phát hiện chỉ là một tiểu bối trẻ tuổi, lửa giận trong mắt lại càng mãnh liệt.
Cậu là ai? Tại sao phải ra tay tàn độc với đồ đệ của tôi như vậy? Quy Điền Nhất Lang trầm giọng nói.
Công Tôn Thắng mỉm cười với ông ta, mở miệng nói: Mấy năm trước tôi đến chỗ ông xin học, nhưng lại bị ông đuổi ra ngoài, có điều cũng chính là bởi vì ông không thu nhận tôi, tôi mới có may mắn gặp được sư phụ bây giờ của tôi.
Hôm nay tôi đến đây là muốn xem thử thành quả mấy năm nay theo sư phụ học tập của mình, muốn biết lúc đầu đại sư mà tôi ngưỡng vọng, hiện nay có thể tiếp được một chiêu của tôi hay không.
Quy Điền Nhất Lang nghe thế, bỗng hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: Tiểu bối bị tôi từ chối nhiều vô số kể, cậu chẳng qua cũng chỉ là một người trong số đó, tôi sớm đã không có ấn tượng, có điều cậu lại dám huênh hoang muốn dùng một chiêu để đối phó tôi, cho dù là vì danh dự của võ quán này, tôi hôm nay cũng nhất định xử lý cậu.
Vậy thì mau đi, thời gian của tôi có hạn, giải quyết xong ông, tôi còn quay về đi lấy đầu của người khác nữa! Công Tôn Thắng cười lạnh nói.
Kameda bị sự kiêu ngạo của Công Tôn Thắng mà triệt để nổi giận, lập tức bày ra một tư thế muốn nghênh chiến, hét lên một tiếng: Chịu chết đi!Sau đó bèn lao về phía Công Tôn Thắng.
Là đại tư chiến đấu nổi tiếng của Nhật, thực lực của Quy Điền Nhất Lang vẫn tương đối kinh người, ông ta đã kích phát lực lượng thân thể của mình đến cực đại, tự nhận chỉ dựa vào lực lượng nhục thể không có ai có thể hơn ông ta.
Công Tôn Thắng thấy Quy Điền Nhất Lang lao tới, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường, sau đó hô hấp nhanh chóng thay đổi, lực lượng trong cơ thể cũng bắt đầu sôi sục lên, sau khi bắt lấy thời cơ, một quyền hết sức đánh vào lồng ngực của Quy Điền Nhất Lang.
Quy Điền Nhất Lang tự nhận lực lượng không ai có thể địch lại được ông ta, cho nên không có tránh né, mà trực tiếp cứng đối cứng với một quyền của Công Tôn Thắng.
Hai nắm đấm va chạm, lực lượng bạo phát, Quy Điền Nhất Lang mặt mày tràn ngập tự tin, tuy nhiên sau đó, rắc một tiếng, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên trắng bệch, sau đó bay ra ngoài.
Máu tươi như nước chảy ra từ miệng của Quy Điền Nhất Lang, ông ta khó tin nhìn Công Tôn Thắng, không ngờ mình vậy mà chỉ trong một chiêu đã thua trước người thanh niên này.
Công Tôn Thắng vặn vặn cổ tay của mình, thấy Quy Điền Nhất Lang thoi thóp trên mặt đất, mỉm cười nói: Tiếp một kích toàn lực của tôi còn có thể giữ được hơi thở, ông cũng coi như không tệ.
Tại.
.
.
tại sao? Lực lượng nhục thể này của tôi đã kích phát đến cực đại, cho dù cậu trẻ tuổi cường tráng, cũng không thể trong một chiêu đã đánh tôi thành ra như thế này được.
Quy Điền Nhất Lang mặt mày không hiểu nói.
Công Tôn Thắng liếc nhìn ông ta, âm trầm nói: Ai nói cho ông, lực lượng nhục thể chính là cực hạn của con người?Mắt của Quy Điền Nhất Lang trợn lên, còn chưa có hỏi được sự nghi ngờ trong lòng mình, cổ đã bị vặn, không có động tĩnh.
Công Tôn Thắng vỗ vỗ tay, trực tiếp xoay người, không hề do dự đi ra khỏi cửa lớn của võ quán.
Tiếp theo chính là cái tên Lâm Thanh Diện đó.
.
.
.
Cảng Độ Hải, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều đổi sang mặc đồ thoải mái, lúc ở bến cảng đợi, nhìn biển lớn trước mắt, hít thở không khí tươi mới mà gió biển đưa tới, đều có chút thư giãn.
Hôm qua, hai bọn họ bèn mang theo hành lý khởi hành đến đây, bởi vì du thuyền đến đảo Ánh Trăng chỉ dừng ở nơi này, cho nên người muốn đến đảo Ánh Trăng du lịch, đều phải đến cảng Độ Hải tập trung.
Em trước đây còn chưa từng đi du thuyền, đây vẫn là lần đầu.
Hứa Bích Hoài cười nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện mỉm cười sờ đầu của cô, mở miệng nói: Em từng xem Titanic chưa?Xem rồi, sao thế? Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.
Du thuyền chúng ta đi lần này chắc sẽ sang trọng hơn cái đó, đến lúc đó anh dẫn em đến đầu thuyền, chúng ta cũng làm theo em nhảy anh cũng nhảy, như thế nào? Lâm Thanh Diện mỉm cười mở miệng.
Hứa Bích Hoài lập tức lườm anh, nói: Anh muốn nhảy thì đi mà nhảy, em bây giờ không phải có một người nữa rồi, cho dù em đồng ý, con trong bụng cũng sẽ không đồng ý.
Lâm Thanh Diện lắc đầu mỉm cười, đưa tay vuốt ve bụng của Hứa Bích Hoài.
Vào lúc này, một tiếng còi rất lớn vang lên, hai người đều ngoảnh đầu qua nhìn, phát hiện một du thuyền có 10 mấy tầng, có diện tích đủ lớn để chiếm cả bên cảng này đang từ từ vào bến.
Oa, chiếc du thuyền này thật lớn.
Hứa Bích Hoài chớp mắt nhìn chiếc du thuyền trước mắt, phát ra tiếng xuýt xoa.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy vẻ ngoài tráng lệ của chiếc du thuyền, trong lòng cũng không khỏi khen người thiết kế ra công trình vĩ đại này.
Chiếc du thuyền này có tên là Trân Châu, là do đảo Ánh Trăng cho tiền chế tạo, chuyên chở những khách du lịch từ khắp các nơi trên thế giới đến đảo.
Cũng chính vì sự tồn tại của chiếc du thuyền này, vé vào cửa của đảo Ánh Trăng mới trở nên vô cùng quý giá, cho dù là vé rẻ nhất, cũng phải mất 600 triệu/người, người mua loại vé này, bình thường chỉ có thể ở tầng dưới cùng của chiếc du thuyền, không có tư cách bước tầng cao hơn.
Trân Châu tổng cộng có 12 tầng, giá tầng thấp nhất là 600 triệu/người, lên một tầng, giá tăng lên 150 triệu, mà tầng cao nhất của du thuyền, chính là nơi xa hoa nhất của cả du thuyền, nơi này được trang trí xa hoa nhất, các thiết bị cao cấp nhất, cùng với sự phục vụ đạt mức cao nhất, đồng thời nơi này cũng là nơi có view nhìn đẹp nhất của cả du thuyền, có thể thu trọn cảnh đẹp của biển cả vào trong tầm mắt.
Mà tầng cao nhất tổng cộng chỉ bán 10 vé, 4 tỷ rưỡi/vé.
Vé mà Hướng Vân Thiên mua cho Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài chính là vé của tầng cao nhất.
Ông xã, chúng ta lần này sẽ ở tầng mấy của chiếc du thuyền này? Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi Lâm Thanh Diện một câu.
Lâm Thanh Diện nhấc tay, chỉ về phía cột buồm của tầng cao nhất, nói: Ở đó.
Ớ? Đây không phải Hứa Bích Hoài hay sao? Hai người sao lại ở đây? Vào lúc này, giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Hứa Bích Hoài ngoảnh đầu liếc nhìn về hướng đó thì nhìn thấy một thanh niên mặc vest, tóc ngắn, trông lớn hơn cô mấy tuổi.
Bên cạnh thanh niên là một mỹ nữ ăn mặc diễm lệ, dáng vóc lồi lõm có đủ.
Sau khi nhìn thấy người thanh niên đó, Hứa Bích Hoài lập tức lộ ra biểu cảm nghi hoặc, mở miệng hỏi: Anh là?Người thanh niên đó lập tức bật cười, mở miệng nói: Không ngờ cô vậy mà không nhớ tôi nữa, có điều cũng đúng, cô luôn sống ở nơi nhỏ bé như Hồng Thành, hai chúng ta tổng cộng cũng chỉ gặp nhau không qua ba lần, cô không nhớ cũng là chuyện bình thường.
Tôi là Hứa Thông, là anh họ xa của cô ở Dương Thành, lúc đầu ông nội cô dẫn cô đến chỗ chúng tôi, lúc đó cô giống như một cô nhóc dưới quê, không ngờ bây giờ vậy mà cũng lộ ra dáng vẻ thành thục rồi.
Nghe thấy lời này của Hứa Thông, trong đầu của Lâm Thanh Diện lập tức nhớ đến người trước mặt này là ai, sau đó trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ nhíu mày.
Hứa Thông này quả thật là anh họ xa của cô, người này là người thuộc dòng chính của gia tộc Hứa gia ở Dương Thành, nhà họ Hứa ở Hồng Thành và nhà họ Hứa ở Dương Thành quả thật có một chút quan hệ họ hàng, chính là có dây dưa với thế hệ của Hứa Mạn Tranh.
Bởi vì những năm nay hai nhà không có qua lại gì, cho nên quan hệ đã nhạt dần, ban đầu Hứa Mạn Tranh dẫn Hứa Bích Hoài đến Dương Thành một lần.
Hứa Bích Hoài đối với ký ức lúc nhỏ đi đến nhà họ Hứa ở Dương Thành vẫn tương đối khắc sâu, bởi vì Dương Thành là một thành phố lớn tuyệt đẹp có thể sánh ngang với Kinh Đô, nhà họ Hứa ở Dương Thành có thể trở thành gia tộc chuẩn tuyến đầu, đương nhiên không xem nhà họ Hứa ở Hồng Thành cỏn con vào mắt.
Cho nên lúc đó Hứa Mạn Tranh dẫn Hứa Bích Hoài đến đó, nhận vô số sự chế giễu và ánh mắt khinh rẻ, trong đó xem thường cô nhất chính là Hứa Thông này, anh ta luôn nói Hứa Bích Hoài là đồ nhà quê, hơn nữa luôn lấy nhà họ Hứa ở Dương Thành ra so với nhà họ Hứa ở Hồng Thành, có một lần nói Hứa Bích Hoài đến phát khóc.
Vì thế sau khi nhớ ra Hứa Thông là ai, Hứa Bích Hoài mới nhíu mày, cô từ trong ngữ khí nói chuyện của Hứa Thông, đã nhận ra, tên này không có khác gì năm đó.
Tôi nhớ ra rồi, không ngờ là anh họ Thông, thật khéo.
Mặc dù không có ấn tượng tốt với Hứa Thông, nhưng cô vẫn lịch sự đáp lại một câu.
Hứa Thông cười nói: Thật không ngờ, cô vậy mà cũng đến đảo Ánh Trăng, đối với các cô mà nói, một lần đến đảo Ánh Trăng sợ rằng phải dùng một nửa tiền tích góp cả đời nhỉ?Hứa Bích Hoài bỗng không có hơi nghẹn lời, mở miệng nói: Cái này không cần anh họ phải nhọc lòng.
Hứa Thông cười ha hả, nói với cô gái bên cạnh: Tiểu Đình, đây chính là Hứa Bích Hoài mà trước đây anh từng nhắc với em, chính là em gái quê mùa, không ngờ đến khi lớn lên lại khá giống người.
Cô gái tên là Tiểu Đình đánh giá Hứa Bích Hoài từ trên xuống dưới, phát hiện em gái quê mùa trong miệng của Hứa Thông vậy mà còn xinh đẹp hơn cô ta, trong lòng bỗng nhiên có hơi không vui.
Chính là người gả cho một kẻ phế vật đó sao? Nhìn trông cũng khá xinh đẹp, không biết tại sao lại gả cho một kẻ vô dụng, lẽ nào phương diện nào đó có vấn đề? Tiểu Đình lẩm bẩm một câu.
Lâm Thanh Diện ở bên cạnh nghe thấy hai người hùa nhau mỉa mai Hứa Bích Hoài, bỗng có hơi không vui, lập tức mở miệng muốn cảnh cáo bọn họ, nhưng lại bị Hứa Bích Hoài ngăn lại.
Hứa Bích Hoài, đây chắc không phải ông chồng phế vật đó của cô chứ? Nhìn quả thật khá bình thường, hừm, mặc dù điều kiện nhà cô cũng không tốt lắm, nhưng phối với một tên vớ vẩn này, quả thật đáng tiếc, nghe nói anh ta không làm cái gì cả, chỉ có thể dựa vào cô nuôi? Hứa Thông liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói.
Tiểu Đình cũng đánh giá Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
Không làm cái gì, vậy mà còn có thể đến đảo Ánh Trăng chơi được, kẻ ăn bám thật sự yên tâm vô lo mà.
Tiểu Đình bĩu môi.
Hai người nói đủ chưa? Lâm Thanh Diện đã có hơi mất kiên nhẫn rồi, anh không ngờ hai người này vậy mà lại quá đáng như thế, nếu như không phải Hứa Bích Hoài ở cạnh, anh sợ rằng đã sớm ném hai người xuống biến cho cá mập ăn rồi.
Aiya, bản lĩnh không lớn, tính khí lại không nhỏ, Hứa Bích Hoài, xem ra cô thật sự nuôi một vị phật gia trong nhà rồi, bỏ đi, không nói chuyện với hai người nữa, chúng tôi sắp lên thuyền rồi, không vượt dự đoán, vé hai người mua chắc là vé của tầng thấp nhất? Tôi và Tiểu Đình mua là vé của tầng thứ 8, một người 1 tỷ 8, ha ha ha, hai người nếu như muốn đi tham quan tầng thứ 8 của người có tiền như thế nào có thể tìm tôi, báo tên của tôi.
Hứa Thông huênh hoang nói.
Tiểu Đình kéo cánh tay của Hứa Thông, nói: Được rồi, mau đi thôi, đừng lãng phí thời gian với hai quỷ nghèo nữa.
Sau đó hai người bên lên thuyền.
Hứa Bích Hoài thở dài, nói: Nhà em với bọn họ đã không có bao nhiêu quan hệ nữa rồi, bọn họ bây giờ còn không biết sự thay đổi của Hồng Thành hiện này, anh đừng tức giận bọn họ, không đáng đâu.
Lâm Thanh Diện xoa đầu của Hứa Bích Hoài, nói: Anh sợ em chịu ủy khuất.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em sớm đã nhìn thoáng thôi, người khác nhìn chúng ta thế nào em không để tâm, chỉ cần em biết anh tốt là được.
Hứa Bích Hoài mở miệng.
Lâm Thanh Diện yên tâm gật đầu, nói: Chúng ta cũng lên thôi.
Hai người cùng đi đến cửa soát vé, người lên tàu sau khi kiểm tra vé, đều phải xếp thành hàng đợi lên thuyền, hai người Hứa Thông và Tiểu Đình đã đừng ở cuối hàng, đang cười lạnh nhìn Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện.
Xem ra đất nước phát triển thật là tốt, ngay cả loại cổ hủ không có kiến thức như này cũng đến được đảo Ánh Trăng, thật sự là diệu kỳ.
Hứa Thông lẩm bẩm một câu.
Hứa Bích Hoài đưa hai tấm vé ra, người kiểm tra vé nhìn thấy, bỗng đứng thẳng người, sau đó dùng một giọng nói cung kính nói: Hai vị xin đợi một chút, tôi bây giờ sắp xếp người dẫn hai vị đi lên từ đường dành cho khách quý, không cần xếp hàng.
Nhân viên kiểm tra vé nói xong, bèn vội vàng rời khỏi nơi này.
Hai người Hứa Thông luôn nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện khi nhìn thấy một màn này, đều có hơi nghi hoặc, không hiểu người kiểm tra vé đó tại sao đột nhiên đi rồi.
Hai người bọn họ chắc không phải mua phải vé giả chứ? Bị người ta nhìn ra rồi, người ta bây giờ đi kiếm người đến kiểm chứng.
Tiểu Đình suy đoán.
Hứa Thông gật đầu đồng tình, nói: Rất có khả năng, nhà họ Hứa ở Hồng Thành cho dù là ở bản địa, cũng chỉ là một gia tộc hạng 2 nhỏ nhoi, huống chi Hứa Bích Hoài này còn không được sủng ái, lại có một người chồng phế vật, bọn họ sao có thể đến được đảo Ánh Trăng, không chừng vé này của bọn họ thật sự là giả.
Thật sự tức cười chết đi được, vậy mà cầm vé giả lên du thuyền, hai người bọn họ coi người trên du thuyền này đều bị ngốc hay sao, cũng chẳng trách nhà họ Hứa ở Hồng Thành không lọt top gia tộc, có loại người không có não như này, sao có thể phát triển được.
Tiểu Đình cũng bật cười.
Nhân viên kiểm tra vé rất nhanh quay trở lại, anh ta dẫn một người đàn ông ăn mặc lịch sự, đến trước mặt của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, người đàn ông đó lập tức cúi người với Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: Hai vị khách quý, mời đi theo tôi.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều gật đầu, sau đó bèn đi theo người đàn ông đó đi lên du thuyền từ một hướng khác, trực tiếp đến một cửa thang máy, bên trên viết mấy chữ ‘chuyên dùng cho khách vip.
Vừa rồi người đó đang làm cái gì vậy? Sao lại có dáng vẻ rất cung kính với bọn họ? Tiểu Đình mặt mày đầy vẻ nghi hoặc.
Hứa Thông cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nói: Dù sao đây là du thuyền của đảo Ánh Trăng, con người đều rất có tố chất, cho dù muốn đuổi người, chắc chắn cũng từ từ khuyên nhủ, không có gì kỳ lạ cả.
Đừng quản bọn họ nữa, chỗ chúng ta đến là tầng thứ 8, đã là tầng tương đối cao cấp rồi, vé của bọn họ cho dù là thật, chắc chắn cũng chỉ là ở tầng thấp nhất.
Tiểu Đình lập tức gật đầu, trên mặt lộ ra một tia mong chờ.
Nhân viên tiếp đón mặc đồng phục sau khi dẫn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài vào thang máy, bèn mỉm cười nói: Hai vị là khách VVIP trong chuyến tàu mang số hiệu Trân Châu lần này của chúng tôi, chúng tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu mà hai vị đưa ra, số hiệu Trân Châu tổng cộng có 12 tầng, hai vị có thể tùy ý đến tham gia bất kỳ tầng nào.
Trên du thuyền này của mấy người có gì đặc sắc? Hứa Bích Hoài có hơi tò mò hỏi.
Mỗi tầng của chúng tôi đều sẽ có những màn biểu diễn khác nhau, giống như cô có thể sẽ hứng thú với biểu diễn trang phục, đến lúc đó có thể đến tầng 8 xem người mẫu catwalk, nếu như thích bộ độ nào cũng có thể mua.
Nhân viên tiếp đón nhẫn nại nói.
Hứa Bích Hoài gật đầu, trong lòng nghĩ quần áo trên du thuyền này chắc chắn đắt chết đi được, trước thái độ nhiệt tình của nhân viên tiếp đón, cô cảm thấy bản thân vẫn là đừng đi xem người mẫu catwalk gì đó, nếu không đến lúc đó thật sự nhìn trúng bộ nào, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không bỏ qua mà sẽ mua cho cô.
Cô thậm chí cũng đã tưởng tượng được cảnh tượng đó rồi: Thích thì mua, cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Đến tầng cao nhất của du thuyền, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhìn thấy biển lớn bao la trước mắt, cùng bầu trời trong xanh, tâm trạng đều thư thái.
Quả nhiên, tiêu nhiều hơn ít tiền thì có thể thưởng thức được phong cảnh khác nhau.
Diện tích tầng cao nhất của du thuyền không phải rất lớn, có điều các thiết bị thì hoàn toàn đầy đủ, ở vị trí cao nhất của du thuyền còn có một hồ bơi.
Nhân viên tiếp đón dẫn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đến phòng của hai người, bên trong có phòng khách một phòng ngủ, nội thất xa hoa, rèm cửa sổ của phòng ngủ kéo ra chính là biển và bầu trời.
Khu công cộng bên ngoài phòng có bàn ghế ngồi nghỉ ngơi, bên đó sẽ cung cấp các loại đồ uống, hơn nữa có thể thưởng thức phong cảnh đẹp nhất trên du thuyền, đương nhiên, nếu như hai vị muốn bơi, cũng có thể trực tiếp bơi ở hồ bơi trên tầng cao nhất, chất lượng nước và thiết bị ở đó đều đủ tiêu chuẩn thi đấu.
Nhân viên tiếp đón không ngừng giới thiệu những phục vụ mà tầng cao nhất có thể nhận được.
Sau khi nhẫn nại giới thiệu xong cho Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, nhân viên tiếp đón rời khỏi phòng của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, nếu như có cần gì, bọn họ chỉ cần gọi một tiếng, lập tức sẽ có nhân viên phục vụ đến.
Nhân viên tiếp đón sau khi rời khỏi, Hứa Bích Hoài trực tiếp nằm bò trên chiếc giường mềm mại trong phòng, mặt mày đầy sự hưởng thụ.
Phòng ở đây tuy không lớn, nhưng tất cả vật dụng đều là sản phẩm của thương hiệu hàng đầu trên thế giới, so với vật dụng trong nhà bọn họ đương nhiên tốt hơn trăm lần.
Hứa Bích Hoài vừa vào trong phòng thì có loại cảm giác cả người thư giãn, xem ra nhà thiết kế đối với cách bài trí trong phòng nên xếp thế nào đã dùng không ít tâm tư.
Ông xã, chỗ này thật sự thoải mái, có điều giá quá đắt, 4 tỷ rưỡi/người, nghĩ thôi cũng đau lòng.
Hứa Bích Hoài mở miệng.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, mở miệng nói: Đau lòng cái gì, vé là Hướng Vân Thiên mua, nên đau lòng cũng là ông ta đau lòng.
Hứa Bích Hoài cười hì hì, vẫy vẫy tay với Lâm Thanh Diện, nói: Ông xã, anh lại đây.
Lâm Thanh Diện đi đến bên giường, Hứa Bích Hoài ngồi dậy, mở miệng hỏi: Sao thế?Hứa Bích Hoài ngồi dậy, trực tiếp ôm lấy Lâm Thanh Diện, nói: Bảo bảo trong bụng em vừa nói muốn uống trà sữa.
Lâm Thanh Diện bỗng bật cười, mở miệng nói: Bảo bảo trong bụng em mới được 3 tháng, còn chưa thành hình, anh thấy là cô nhóc lớn tướng em muốn uống trà sữa thì đúng hơn.
Hứa Bích Hoài lập tức ôm lấy Lâm Thanh Diện bắt đầu nhõng nhẽo, nói: Người ta chính là muốn uống, vừa rồi nhân viên tiếp đón đó không phải nói bên ngoài cung cấp các loại đồ uống hay sao, chúng ta đi xem thử đi.
Lâm Thanh Diện lộ ra nụ cười cưng chiều với Hứa Bích Hoài, sau đó gật đầu, nói: Vậy đi thôi, có điều chỉ có thể uống một ly.
Biết rồi, biết rồi, đợi em thay chiếc váy đẹp đã rồi chúng ta ra ngoài.
10 phút sau, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đi đến nơi có view đẹp nhất trên du thuyền, chỗ này đã có 8 người ngồi ngắm phong cảnh, cộng thêm hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, vừa đúng 10 người.
Trong 8 người còn lại có hai đôi vợ chồng, ngoài ra bốn người còn lại đều là nam.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài vừa xuất hiện, mọi ánh mắt đều bị Hứa Bích Hoài thu hút, cô trên người mặc một chiếc váy dài màu lam, phô bày khí chất và vóc người đến cực hạn, hai người phụ nữ trong đôi vợ chồng đó nhìn thấy Hứa Bích Hoài cũng có hơi đố kỵ.
Lâm Thanh Diện cảm nhận được ánh mắt của những người đó, khóe môi cũng cong lên, Hứa Bích Hoài là vợ của anh, càng là sự kiêu ngạo của anh, vợ có mị lực, anh đương nhiên cảm thấy rất có mặt mũi.
Sau khi dẫn Hứa Bích Hoài đến muốn một ly trà sữa pha ngay lại đây, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đi đến một chiếc bàn trống ngồi xuống.
Không khí và ánh nắng ở đây thật tốt.
Hứa Bích Hoài vô cùng vui vẻ nói một câu.
Lúc này một người đàn ông hơn 30 tuổi, mặc áo phông quần soóc, tóc vuốt keo, đeo kính râm đánh giá Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, ánh mắt khi dừng trên người của Hứa Bích Hoài, càng phát ra vài phần dục vọng chiếm đoạt, có điều đều bị chiếc kính đen che đi.
Anh ta nhìn Hứa Bích Hoài vài giây, sau đó đi tới bên này.
Có thể cùng hai vị đi chung du thuyền đến đảo Ánh Trăng, cũng coi như là có duyên phận, không bằng kết bạn.
Tôi là Dương Mạnh Sơn, là chủ tịch của Phi Dương Fitness, trước mắt công ty của chúng tôi ở hơn hai trăm cửa hàng ở các quốc gia, tài sản cá nhân của tôi cũng đã đạt tới 1500 tỷ, đồng thời tôi còn là huấn luyện viên của đội tuyển bơi lội cấp tỉnh, rất vui có thể làm quen với hai vị.
Người đàn ông đeo kính râm vừa đến đã phô ra thân thế của mình, giống như sợ người khác không biết giá trị của anh là bao nhiêu ấy.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhìn nhau, đều ngại ngùng nhưng không quên phép lịch sự mỉm cười với Dương Mạnh Sơn, không có ý muốn nói chuyện nhiều thêm câu nào với anh ta.
Dương Mạnh Sơn thấy hai người đều không để tâm đến anh ta, đột nhiên cũng có hơi ngại, có điều anh ta không có từ bỏ, khẽ ho khan hai tiếng, mở miệng nói: Không biết hai vị làm gì? Chuyến du lịch lần này rất đắt đỏ, có thể đến tầng cao nhất, thân phận đều không bình thường, tôi nghĩ hai vị cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt để kết giao thêm bạn bè như này.
Dương Mạnh Sơn mới hỏi như thế, Hứa Bích Hoài ngược lại sững người, bây giờ công ty Hứa Gia đã bởi vì Hứa Trai Hiệp mà phá sản rồi, nói chính xác thì cô và Lâm Thanh Diện đều không có công việc, cho nên nhất thời cũng không biết nên trả lời câu hỏi của Dương Mạnh Sơn thế nào.
Tóm lại không thể nói hai người bọn họ đều không có nghề nghiệp mà đi du lịch được.
Vợ tôi mở công ty.
Lúc này Lâm Thanh Diện trả lời một câu, anh cảm nhận được độ tập trung của Dương Mạnh Sơn này trên người của Hứa Bích Hoài, mặc dù anh ta đeo kính râm, nhưng Lâm Thanh Diện đã cảm nhận được sự thèm muốn của Dương Mạnh Sơn với Hứa Bích Hoài.
Ổ? Vậy anh làm nghề gì? Dương Mạnh Sơn lại hỏi, anh ta phải tìm hiểu kỹ về Lâm Thanh Diện, xem có thể đào góc tường của anh không, anh ta trước đây không ít lần làm loại chuyện này.
Tôi không có công việc.
Lâm Thanh Diện trả lời.
Dương Mạnh Sơn nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như thế, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình tôi đã hiểu, đồng thời mỉm cười, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần khinh thường.
Thì ra là loại ăn bám, như thế, cơ hội giành lấy cô gái xinh đẹp này lại lớn hơn một chút, tên mặt trắng rốt cuộc chỉ là đồ để ngắm nhất thời, một người phụ nữ, suy cho cùng vẫn nên bị đàn ông mạnh mẽ chinh phục.
Dương Mạnh Sơn lẩm bẩm trong lòng.
Sau đó trọng tâm của Dương Mạnh Sơn lại đặt trên người Hứa Bích Hoài, sau khi biết Lâm Thanh Diện chỉ là một tên ăn bám, lá gan của anh ta cũng lớn hơn, trực tiếp phớt lờ Lâm Thanh Diện, không ngừng hỏi han Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện nghe thấy những vấn đề mà Dương Mạnh Sơn hỏi cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua chính là khoe sự tài giỏi của anh ta, không thèm để ý đến anh ta, ngược lại cảm thấy loại người tự đề cao chính mình này ở trước mặt anh có ưu tú nữa cũng có hơi tức cười.
Hứa Bích Hoài nghe Dương Mạnh Sơn nói đến thành tích của anh ta, sợ rằng sẽ chỉ cảm thấy Lâm Thanh Diện càng lợi hại hơn, dù sao những chuyện Dương Mậu Tào mệt đến sống giở chết giở mới làm được, đối với Lâm Thanh Diện mà nói cũng chẳng qua chỉ là một câu nói.
Nói chuyện một lúc, thấy Hứa Bích Hoài nói có mỗi một câu để trả lời câu hỏi của anh ta, Dương Mạnh Sơn cảm thấy bản thân phải đổi sách lược, phụ nữ có thể tự mở công ty đều thuộc tuýt mạnh mẽ, anh phải để Hứa Bích Hoài nhìn thấy sự lợi hại của mình.
Ít nhất, anh ta phải khiến Hứa Bích Hoài biết, anh ta trừ kinh doanh giỏi, ở phương diện thân thể, anh ta cũng không kém tên ăn bám ở bên cạnh này.
Dương Mạnh Sơn ngoái đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, cười hỏi: Người anh em, anh biết bơi không?Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: Biết một ít.
Thời tiết hôm nay tốt như vậy, tôi thấy mọi người trừ ngắm phong cảnh ra cũng không có chuyện gì khác, hồ bơi ở chỗ đó rất tuyệt, không bằng chúng ta bơi hai vòng, làm trận giao hữu, anh yên tâm, tôi sẽ không khi dễ anh đây.
Dương Mạnh Sơn mặt mày tràn đầy tự tin, anh ta là huấn luyện viên của đội tuyển bơi lội của tỉnh, cảm thấy bản thân có tư cách nói ra những lời như thế.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, mở miệng nói: Được, nếu anh có hứng thú, tôi đấu với anh.
Dương Mạnh Sơn đứng dậy, nói với tất cả mọi người ở tầng cao nhất một tiếng: Các vị, tôi và người anh em này muốn thi bơi, có hứng thú có thể đến xem thử.
Mọi người lập tức đều có hứng thú, dù sao ngồi nói chuyện cũng khá nhàm chán.
Hứa Bích Hoài liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Ông xã, anh ta là huấn luyện viên đội bơi của tỉnh, anh thật sự muốn đấu cùng với anh ta sao?Lâm Thanh Diện mỉm cười, mở miệng nói: Bơi mà thôi, bất cứ thi đấu thể lực nào, ông xã của em trước nay chưa từng sợ, cho dù là nhà vô địch Olympic cũng như vậy.
Thấy Lâm Thanh Diện tự tin như thế, Hứa Bích Hoài cũng không có nói nhiều.
Em đi cùng bọn họ qua đó trước, anh đi thay đồ bơi.
Lâm Thanh Diện nói một câu rồi trở về phòng thay quần áo.
Nhân viên phục vụ của tầng cao nhất nghe thấy Dương Mạnh Sơn muốn thi bơi với Lâm Thanh Diện thì lập tức đến phía hồ bơi bắt đầu chuẩn bị, khách của tầng cao nhất cũng đều qua chỗ hồ bơi, định xem náo nhiệt.
Dương Mạnh Sơn sau khi thay đồ bơi, đứng ở bên hồ, bắt đầu khởi động cơ thể của mình, đương nhiên mục đích chủ yếu anh ta làm như vậy là vì muốn thể hiện vóc dáng của mình.
Oa, thân hình của anh ta thật đẹp, không hổ là huấn luyện viên bơi lội.
Một người phụ nữ trong đôi vợ chồng trầm trồ khen một câu.
Mấy người đàn ông ở đó cũng khen Dương Mạnh Sơn mấy câu.
Trước khi Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đến, Dương Mạnh Sơn đã chào hỏi với tất cả mọi người ở đây rồi, mọi người cũng đều biết anh ta là huấn luyện bơi lội.
Dương Mạnh Sơn trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, mở miệng nói: Mọi người yên tâm, lát nữa tôi sẽ nhường anh ta, loại giao hữu kiểu này cũng chỉ là vui đùa thôi.
Mọi người đều mỉm cười, rõ ràng đều cảm thấy Lâm Thanh Diện thi bơi với một huấn luyện viên bơi lội của tỉnh, chắc chắn không thắng được, người ta có thể nhường để cho đừng thua quá thảm đã là không tồi rồi.
Rất nhanh, Lâm Thanh Diện thay đồ bơi đi tới, mọi người đều ngoái đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, khoảnh khắc nhìn thấy thân hình của Lâm Thanh Diện, tất cả mọi người đều sững người.
Ánh nắng chiếu vào bắp thịt màu đồng của Lâm Thanh Diện, làm nổi bật những cơ thịt đó trên người anh trông đầy sức mạnh.
Mặc dù Dương Mạnh Sơn cũng có cơ, nhưng anh ta đó là kiên trì luyện tập mới có, còn cơ bắp của Lâm Thanh Diện là tự nhiên, so sánh hai người, mọi người có thể cảm nhận được cảm giác chấn nhiếp tỏa ra từ trên người Lâm Thanh Diện, đó là tín hiệu mà trong tiềm thức phát ra, bọn họ đều vô thức cho rằng, những cơ bắp trên người Lâm Thanh Diện có thể đánh chết người.
Mà cơ bắp trên người Dương Mạnh Sơn cũng chỉ để ngắm thôi.
Ôi trời đất, thân hình này, cơ bắp này, cũng quá quyến rũ rồi! Thật muốn tiến tới sờ thử.
Oa, thật sự quá quyến rũ rồi, đây mới là đàn ông, tại sao lại có một loại cảm giác muốn bị anh ta chinh phục chứ? Xấu hổ chết đi được.
Hai người phụ nữ trong đôi vợ chồng cũng không nhịn được mà khen ngợi, khiến chồng của bọn họ mặt mày tái xanh.
Hứa Bích Hoài khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, cũng sững người, mặc dù toàn thân trên dưới Lâm Thanh Diện cô đã nhìn thấy hết, nhưng vào hoàn cảnh lúc này, với bầu không khí hoàn hảo như này bày ra dáng vẻ quyến rũ của Lâm Thanh Diện, ngay cả cô nhất thời cũng có hơi si mê.
Aiya, thật kỳ lạ, sao lại nảy ra suy nghĩ kỳ lạ như vậy, mình sao lại nghĩ.
.
.
nghiện rồi? Trên gương mặt trắng nõn của Hứa Bích Hoài lập tức đỏ ửng: Khụ khụ, đợi tối thử xem.
Dương Mạnh Sơn thấy mọi người đều bị thân hình của Lâm Thanh Diện thu hút, trong lòng bỗng không vui, lẩm bẩm nói: Hừ, không hổ là đồ ăn bám, chẳng trách lại câu dẫn đến cô gái xinh đẹp như vậy, có điều cũng không có gì phải quá đắc ý, cái anh có thể lấy ra cũng chỉ có nhiêu đó, được cái mã mà thôi, lát nữa tôi sẽ khiến anh biết cái gì mới gọi là cường đại thật sự.
Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh hồ bơi, đứng cùng với Dương Mạnh Sơn.
Dương Mạnh Sơn quay đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, cười nói: Thân hình này của anh được như thế này chắc tốn không ít tâm tư, thật sự ngưỡng mộ những người dựa vào thân thể như các anh có thể kiếm cơm, đáng tiếc, con người tôi lại vững lòng, làm không được loại chuyện này, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm.
Nghe thấy rõ ràng sự mỉa mai trong lời nói của Dương Mạnh Sơn, Lâm Thanh Diện chỉ mỉm cười, mở miệng nói: Anh nói đúng, tôi có thể có bà xã đẹp như vậy, người bình thường cũng chỉ biết ngưỡng mộ.
Dương Mạnh Sơn nhếch môi, trong lòng nghĩ tên này vậy mà không biết xấu hổ như thế, ăn bám cũng có thể nói hiên ngang như thế, thật sự làm mất hết mặt mũi của cánh đàn ông.
Lát nữa tôi nhường anh ba giây, dù sao cơ thể này của anh cũng chỉ có thể ngắm, so sánh với huấn luyện viên chuyên nghiệp như tôi, kém hơn không chỉ một ít, như thế anh cũng sẽ không thua quá khó coi.
Dương Mạnh Sơn mở miệng.
Không cần, anh nếu thật sự nhường tôi 3 giây, người thua quá khó coi sẽ là chính anh đây.
Lâm Thanh Diện mặt mày nghiêm túc nói.
Dương Mạnh Sơn cắn răng, trong lòng nghĩ tên mặt trắng thật là ngông cuồng, nếu đã như thế, anh ta phải lấy bản lĩnh thật sự ra, để tên này cảm nhận được cái giá của giả bộ oai.
Ha ha, vậy chờ đến khi thi đấu kết thúc anh còn có thể nói ra lời đó không.
Dương Mạnh Sơn nói một câu, bèn không thèm quan tâm đến Lâm Thanh Diện nữa.
Nhân viên phục vụ của tầng cao nhất đã tìm đến chiếc máy tính giờ chuyên nghiệp, chờ đợi bất cứ lúc nào thi đấu bắt đầu.
Mọi người xung quanh đều có hơi mong đợi nhìn hai người bên thành hồ bơi, ba người phụ nữ ở đây đều bị thân hình của Lâm Thanh Diện thu hút, mặt mày như hoa đào, mà những người đàn ông đều bị Lâm Thanh Diện cướp hết ánh hào quang mà trong lòng có chút không phục.
Thân hình của tên này cho dù có đẹp hơn nữa, chắc chắn cũng không phải đối thủ của huấn luyện viên bơi lội, lát nữa những người phụ nữ ngu ngốc này sẽ biết cái gì gọi là chỉ được cái mã.
Nói rất đúng, nhìn bộ dạng của tên này, hình như không có đặt huấn luyện bơi lội của tỉnh vào trong mắt, thật sự quá cuồng vọng rồi.
Tất cả lấy thực lực để nói, cho dù đẹp chỉ có thể coi là bình hoa, không được tích sự gì.
.
.
.
Sau một tiếng còi, cuộc thi đấu của Lâm Thanh Diện và Dương Mạnh Sơn chính thức bắt đầu.
Hai người ra kèo bơi ba lượt, dùng thời gian ngắn nhất để xác định thắng thua.
Tiếng tuýt vang lên, Dương Mạnh Sơn lấy động tác chuyên nghiệp nhảy vào trong nước, bơi nhanh về phía hồ bên kia, nếu Lâm Thanh Diện không muốn để anh ta nhường, vậy anh ta cũng không nể nang gì nữa.
Lâm Thanh Diện sau khi tiếng còi vang lên, không có trực tiếp nhảy xuống, bởi vì anh không biết động tác lúc nhảy xuống nước chính quy như nào.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm Thanh Diện trực tiếp dùng động tác lao vào trong nước bình thường mà nhảy vào trong nước.
Sau khi mọi người nhìn thấy, lập tức đều cười ha hả.
Thì ra anh ta không biết bơi, vậy mà tư thế nhảy xuống nước cũng không biết, anh ta do dự mất mấy giây, người ta đã bơi được mười mấy mét, thế này còn thi cái gì nữa.
Có hơi nực cười, chắc ở trước mặt người phụ nữ của mình, không thể thừa nhận mình không được, cho nên đồng ý với mọi người, không ngờ vậy mà lại tệ như thế, còn tưởng có một trận thi đấu đặc sắc nữa chứ.
Ha ha ha, anh ta đây là muốn thua rồi, vợ của anh ta chắc rất mất mặt, đến lúc đó lại xoay vào vòng tay của người khác, chuyện này chơi rất vui.
.
.
.
Mấy người đàn ông đều khinh thường Lâm Thanh Diện, không hề kiêng kỵ gì mà mỉa mai.
Tuy nhiên biểu cảm vui vẻ khi người ta gặp họa này của bọn họ vừa xuất hiện không lâu, bèn chuyển sang sững sờ, có mấy người thậm chí suýt nữa rớt cằm xuống đất.
Động tác nhảy xuống nước của Lâm Thanh Diện mặc dù không ra làm sao, nhưng sau khi anh nhảy vào trong nước, lập tức trở nên giống như một con cá, bơi tốc độ về phía trước, khiến mọi người nhìn mà phát ngốc.
Dương Mạnh Sơn vốn dĩ dẫn trước mười mấy mét còn đang vui vẻ vô cùng, trong lòng nghĩ Lâm Thanh Diện mới bắt đầu đã bị mình bỏ lại, về sau càng không thể đuổi kịp.
Nhưng suy nghĩ này của anh ta vừa xuất hiện thì cảm giác dòng nước đằng sau mình dao động, sau đó một con ‘cá’ bèn vượt qua anh ta, khiến cho Dương Mạnh Sơn nhìn phát ngốc.
Lâm Thanh Diện vừa rồi khi nhảy xuống hít một hơi thật sâu, lấy dung tích phổi của anh, một hơi này có thể khiến anh trực tiếp bơi đến đầu bờ bên kia mà không cần lấy khí, như thế sẽ tiết kiệm được không ít thời gian cùng động tác không cần thiết.
Mọi người đều bị kỹ thuật bơi của Lâm Thanh Diện làm cho sốc nặng, nếu như cứ như thế, cho dù quán quân thế giới cũng không nhất định có thể thắng Lâm Thanh Diện.
Ôi mẹ ơi, đây cũng quá nhanh rồi, đây tuyệt đối là người bơi nhanh nhất mà tôi từng thấy.
Xem ra là chúng ta hiểu lầm anh ta, anh ta không những thân hình đẹp, bơi cũng không ai địch nổi, loại người này cũng quá siêu rồi, chẳng trách lại có bà xã xinh đẹp như vậy.
Không được, lát nữa tôi phải đi hỏi thử bí quyết duy trì vóc dáng của anh ta mới được, nếu không sau này vợ của tôi lại chạy theo người khác thì xong đời.
.
.
.
Không lâu sau, Lâm Thanh Diện dùng kỹ thuật bơi điêu luyện bơi hết ba vòng trong hồ trở lại, đến khi đến đích, nhân viên phục vụ luôn ở trên tính giờ lập tức thổi còi.
Chỉ có điều mọi người đều hiểu, bây giờ có tính giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, khi Lâm Thanh Diện bơi xong, Dương Mạnh Sơn cuối cùng mới chỉ hoàn thành được một nửa.
Lâm Thanh Diện từ trong hồ bơi trèo lên, mỉm cười liếc nhìn Hứa Bích Hoài, thấy Hứa Bích Hoài lúc này mặt mày si ngốc, nhìn chằm chằm mình dáng vẻ giống như muốn ăn anh, thì không khỏi rùng mình.
Mọi người đều chạy đến vây lấy Lâm Thanh Diện, không ngừng khen Lâm Thanh Diện tài giỏi, thuận tiện hỏi bí quyết Lâm Thanh Diện duy trì thân hình.
Một lúc sau, Dương Mạnh Sơn mới từ trong hồ bơi trèo lên, chỉ có điều lúc này sự chú ý của mọi người đều đặt lên người Lâm Thanh Diện, căn bản không có thèm để ý anh ta.
Dương Mạnh Sơn chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh ta vốn muốn ra oai với Lâm Thanh Diện, thuận tiện khoe với Hứa Bích Hoài sự cường đại của mình, tuyệt đối không ngờ anh ta lại thua Lâm Thanh Diện phân nửa, thật sự vô cùng mất mặt.
Hừ, như thế nào, anh cũng chỉ là một kẻ ăn bám, cho dù có giỏi nữa, ông đây cũng coi thường anh, bơi chẳng qua là sở thích nghiệp dư lúc bình thường của tôi mà thôi, tôi còn có tài sản 1500 tỷ, mà anh chỉ là một tên mặt trắng dựa hơi phụ nữ.
Anh căn bản không xứng với cô gái xinh đẹp như vậy, chờ đó cho tôi, tôi sẽ tìm cơ hội khiến cô ấy biết được sự quyến rũ của ông đây.
Dương Mạnh Sơn lẩm bẩm hai câu, sau đó bèn chuồn về phòng của mình, lúc này còn ở đây chỉ càng mất mặt.
Mọi người vây lấy Lâm Thanh Diện hỏi một lúc, Hứa Bích Hoài nắm lấy tay của Lâm Thanh Diện, nói với bọn họ một câu: Xin lỗi, tôi và chồng tôi còn có việc, về phòng trước đây, chúc mọi người chơi vui vẻ.
Nói xong, Hứa Bích Hoài bèn kéo Lâm Thanh Diện trở về phòng.
Sau khi trở về phòng, chuyện đầu tiên Hứa Bích Hoài làm chính là kéo rèm cửa sổ trong phòng sổ lại, sau đó mặt mày tràn đầy mong chờ nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đi lấy khăn lông lau nước trên người của mình, sau khi chú ý thấy Hứa Bích Hoài kéo rèm cửa lại thì có hơi nghi hoặc, mở miệng hỏi: Em kéo rèm cửa vào làm gì?Hứa Bích Hoài lập tức lộ ra một nụ cười xấu xa, còn liếm liếm môi của mình.
Mau qua đây nằm trên giường, em phải từ từ.
.
.
thưởng thức cơ thể của anh.
Trong phòng ngủ.
Lâm Thanh Diện mặt mày bất lực nhìn Hứa Bích Hoài, đi đến trước vali tìm quần áo để thay.
Lúc này Hứa Bích Hoài mặt mày đỏ bừng xấu hổ ngồi trên giường, một tay đang túm chặt quần áo của mình, ở vị trí ngực đã bị xé rách một mảng.
Đây là bộ đồ mà em cẩn thận lựa chọn mang đi, đồ khốn nhà anh, vậy mà lập tức xé rách nó, người ta lần này tổng cộng mang theo có hai chiếc váy, giờ mới lên thuyền thì bị anh làm hư một cái rồi.
Hứa Bích Hoài có chút oán trách mở miệng.
Anh cũng không ngờ em đột nhiên.
.
.
nói thế, còn tưởng em muốn anh làm cái gì, nhất thời không nhịn được, cho nên.
.
.
Lâm Thanh Diện có chút vô tội mở miệng.
Hứa Bích Hoài bị nói như thế, mặt lại càng đỏ, rất rõ ràng có hơi xấu hổ trước những suy nghĩ vừa rồi của cô.
Sau khi thay quần áo xong, Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài còn đang túm chặt váy của mình, bèn mở miệng nói: Đừng giữ nữa, không phải nói tầng thứ 8 có biểu diễn trang phục sao, chúng ta lát nữa đến đó xem thử, nếu như có cái nào đẹp thì mua, coi như anh đền cho em không phải được rồi sao.
Hứa Bích Hoài bất lực liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lại cúi đầu liếc nhìn chiếc váy đã bị xé rách của mình, mở miệng nói: Dù sao cũng bị xé rách rồi, anh mau qua đây, chuyện vừa rồi muốn làm phải làm cho xong.
Lâm Thanh Diện bỗng sững người, mở miệng nói: Nhưng, em bây giờ đang có thai.
.
.
Aiya, em đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói sau 3 tháng có thể làm vài chuyện nhẹ nhàng.
Hứa Bích Hoài mặt mày xấu hổ nói.
Lâm Thanh Diện không ngờ Hứa Bích Hoài vậy mà còn đi hỏi bác sĩ vấn đề này, đột nhiên có chút giở khóc giở cười.
Anh vừa mặc quần áo.
Lâm Thanh Diện lại nói một câu.
Cởi ra là được rồi, con người anh sao lại lôi thôi như vậy chứ.
Hứa Bích Hoài lườm Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện vừa nghe thấy lời này lập tức có hơi không phục, trực tiếp đi đến trước mặt Hứa Bích Hoài, ấn cô lên giường, dùng giọng nói của bá đạo tổng tài, nói: Em nói ai lôi thôi lằng nhằng?Hứa Bích Hoài không dám nhìn thẳng vào mắt của Lâm Thanh Diện, vội vàng ngoảnh sang một bên, lồng ngực phập phồng.
Trong phòng xuân quang vô hạn, du thuyền mang số hiệu Trân Châu lúc này nhổ neo, bắt đầu chạy về phía đảo Ánh Trăng.
Sau bữa trưa, Lâm Thanh Diện dẫn Hứa Bích Hoài mặt mày vui thích đi hỏi vụ biểu diễn trang phục, nhân viên tiếp đón nói với bọn họ buổi biểu diễn trang phục lập tức sắp bắt đầu, có điều nếu như Lâm Thanh Diện bọn họ muốn, có thể khiến thông báo buổi biểu diễn của tầng thứ 8 chờ bọn Lâm Thanh Diện đến thì bắt đầu.
Điều này thể hiện rõ đãi ngộ cao cấp của khách vip tầng cao nhất, mặc kệ là biểu diễn của tầng nào, chỉ cần bọn họ muốn, có thể bất cứ lúc nào biến hành.
Nhân viên tiếp đón sau khi dặn dò kỹ lưỡng với Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, bèn nói hai người có thể cầm vé thuyền đến tầng 8 rồi, buổi biểu diễn sau khi bọn họ đến sẽ bắt đầu.
Hai người xoay người đi về phía thang máy, nhân viên tiếp đón vừa xoay người, một bóng người lại xuất hiện ở trước mặt anh ta, chính là Dương Mạnh Sơn.
Hai người bọn họ đi đâu làm gì? Dương Mạnh Sơn mở miệng hỏi.
Thưa anh, hai vị đó đến tầng 8 xem biểu diễn trang phục.
Nhân viên tiếp đón thành thật trả lời.
Dương Mạnh Sơn sau khi nghe thấy lập tức mỉm cười, hỏi: Tôi nghe nói quần áo dùng cho biểu diễn trang phục ở chỗ các anh có thể trực tiếp mua?Phải thưa anh, nếu như thích thì có thể trực tiếp mua.
Nhân viên tiếp đón trả lời.
Giúp tôi sắp xếp một chút, tôi cũng đến tầng 8 xem biểu diễn trang phục.
Dương Mạnh Sơn mở miệng.
Nhân viên tiếp đón gật đầu, lại liên lạc với người bên phía tầng 8, đẩy số lượng khách vip đến tầng 8 xem biểu diễn trang phục thành 3 người.
Dương Mạnh Sơn nhìn theo bóng lưng của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài mà cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: Quần áo trên du thuyền giá cả đều không thấp, tên ăn bám đó chắc chắn không mua nổi, đến lúc đó mình tùy tiện mua một bộ tặng cho mỹ nữ, tên ăn bám đó có thể biết được sự chênh lệch với mình, hy vọng anh ta đến lúc đó có thể biết khó mà lui, đừng tiếp tục lãng phí thời gian của mình nữa.
.
.
.
Tầng thứ 8.
So sánh với căn phòng một phòng khách một phòng ngủ của tầng cao nhất, phòng ở đây rõ ràng có hơi lạnh, khách của tầng 8 đều ở trong căn phòng có diện tích tương đối nhỏ, không gian bên trong không lớn, sau khi để một chiếc giường đôi thì chỉ có thể để một cái bàn.
Có điều tốt xấu gì chỗ này cũng tính là tầng tương đối cao cấp, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng, so với những buồng ở tầng dưới, đã coi như rất xa hoa rồi.
Hứa Thông và Tiểu Đình lúc này đang ở một phòng trong đó, Tiểu Đình mặt mày hiếu kỳ nhìn bài trí trong căn phòng, mở miệng nói: Chỗ này cũng quá sang trọng rồi, vậy mà còn có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng, sắp bằng với một phòng trong phòng khách sạn rồi.
Đó là đương nhiên, em cũng không xem thử chúng ta đã tốn bao nhiêu tiền mới có thể lên chiếc du thuyền này, nếu như không làm cho sang trọng một chút thì thật có lỗi với số tiền chúng ta bỏ ra.
Hứa Thông mặt mày đắc ý.
Anh nói chúng ta ở đây đã như này rồi, phòng trên tầng cao nhất sẽ như thế nào? Tiểu Đình mở miệng hỏi một câu.
Nghe nói tầng cao nhất chỉ có 10 vị khách, bọn họ chiếm cả một tầng, phòng ở đều có một phòng khách một phòng ngủ, so với chỗ này của chúng ta thoải mái hơn nhiều.
Hứa Thông mở miệng.
Tiểu Đình lập tức lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, mở miệng nói: Em khi nào mới có thể đến tầng cao nhất ở thử, vậy thì cả đời này đều không có gì tiếc nuối nữa.
Có thể ở tầng cao nhất, người nào không phải có giá trị tài sản quá trăm tỷ, chúng ta vẫn đừng nghĩ đến điều đó nữa, em nên nghĩ chỗ em ở bây giờ đã rất tốt rồi, ít nhất so với Hứa Bích Hoài và tên chồng phế vật đó của cô ta đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa bọn họ không chừng đã bị đuổi xuống rồi.
Hứa Thông mở miệng nói.
Tiểu Đình lập tức cười nói, nói: Lại chả, chỗ của bọn họ đâu có tư cách so sánh với chúng ta, 2 đồ nhà quê tưởng tượng thật buồn cười.
Được rồi, đừng nói đến bọn họ nữa, buổi biểu diễn trang phục chắc sắp bắt đầu rồi, chúng ta bây giờ qua đó.
Hứa Thông mở miệng.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, đi về phía đại sảnh của tầng 8, buổi biểu diễn trang phục được tổ chức ở đó.
Lúc này trong đại sảnh đã có không ít người, ở trung tâm đã dựng một sàn catwalk, bên dưới là từng hàng ghế ngồi, từ ngoài vào trong, chất lượng chỗ ngồi ngày càng tốt, trong cùng còn trực tiếp đổi thành sô pha, chỗ đó, chính là chuẩn bị cho khách tầng trên cùng.
Ông xã, chỗ ngồi của chúng ta ở đâu? Tiểu Đình nhìn những hàng ghế đó thì mở miệng hỏi.
Chúng ta chỉ là vé phổ thông của tầng 8, chắc có thể ngồi ở vị trí giữa.
Hứa Thông mở miệng.
Tiểu Đình gật đầu, trong lòng nghĩ ở giữa đã rất không tệ, còn chiếc sô pha đó, cô ta không dám hy vọng.
Hai người đi đến phía cửa, định bước vào, lúc này nhân viên công tác lại cản hai người bọn họ lại.
Không phải đã đến thời gian biểu diễn rồi sao? Tại sao không cho vào? Hứa Thông hỏi một câu.
Xin lỗi, buổi biểu diễn hôm nay sẽ có khách của tầng trên cùng đến xem, bọn họ sau khi đến chúng tôi mới bắt đầu biểu diễn.
Nhân viên công tác giải thích.
Hứa Thông sững người, trong lòng có hơi cảm thán, có tiền quả nhiên có thể làm tất cả, nếu như anh ta có thể kết giao bạn bè với một vị khách trên tầng cao nhất, ngày sau chắc chắn sẽ càng bay cao bay xa.
Khi hai người đợi ở đó, Tiểu Đình đột nhiên đưa tay, chỉ về một hướng, mở miệng nói: Ông xã anh mau nhìn kìa, là hai kẻ quê mùa đó.
Hứa Thông lập tức nhìn theo hướng chỉ của Tiểu Đình, phát hiện quả thật là hai người Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện.
Hai người bọn họ không phải đã bị dẫn đi rồi sao? Thế nào lại xuất hiện ở tầng 8? Hứa Thông lập tức nhíu mày.
Liệu có phải hai người bọn họ lén chạy lên đây hay không, cho dù vé của bọn họ không có vấn đề, cũng không thể lên tầng 8, em đoán chắc anh nói với bọn họ chúng ta ở tầng 8, trong lòng bọn họ liền ngưỡng mộ, cho nên lén chạy lên đây rồi.
Tiểu Đình suy đoán.
Hứa Thông cảm thấy có khả năng này, suy tư một lúc, nói: Đi, qua đó hỏi thử bọn họ, nếu thật là như thế, vậy thì vạch trần bọn họ, anh khinh thường nhất chính là loại người rõ ràng không có đẳng cấp lại cứ muốn mặt mày đeo bám người khác.
Hai người cùng đi về phía Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện.
Ha ha ha, không ngờ tôi thuận miệng nói với hai người muốn lên tầng 8 thì đến tìm tôi, hai người lại thật sự đến thật, tôi trước nay chưa từng gặp phải loại người nào mặt dày như vậy.
Hứa Thông mặt mày khinh khỉnh nói một câu.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài vốn dĩ đang hiếu kỳ nhìn khung cảnh của tầng 8, sau khi nghe thấy giọng của Hứa Thông thì đều quay đầu lại, nhìn thấy anh ta.
Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày, cô vốn còn tưởng chiếc du thuyền này lớn như thế, chắc sẽ không chạm mặt bọn Hứa Thông đâu, không ngờ vừa mới xuống thì đã chạm mặt rồi.
Xin lỗi, chúng tôi đến xem biểu diễn trang phục, nếu không phải chạm gặp hai người, chúng tôi sợ rằng đều đã quên mất hai người cũng ở trên du thuyền.
Lần này Lâm Thanh Diện không có nhịn nữa, trực tiếp nói một câu với Hứa Thông.
Hứa Thông lập tức hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: Không ngờ một tên phế vật như anh, vậy mà lại dám nói chuyện với tôi như thế, sao hả, lén chạy lên tầng 8 còn khiến anh cảm thấy mình có thân phận rồi sao?Hứa Thông, tôi nể tình anh là anh họ xa của tôi, không muốn tranh cãi với anh, chúng tôi đến đây không liên quan gì đến anh cả, anh mau tránh ra, chúng tôi muốn đi xem biểu diễn trang phục.
Hứa Bích Hoài không khách khí nhìn hai người trước mắt.
Ông xã, anh nói họ hàng xa của nhà anh sao đều là loại người này chứ, không biết xấu hổ, thật sự là khiến người ta sợ hãi, bọn họ cũng không nhìn mình có thân phận gì, vậy mà cũng muốn đi xem biểu diễn trang phục, thật là tức cười mà.
Tiểu Đình ở một bên lập tức mỉa mai.
Hai người rốt cuộc có ý gì? Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Chúng tôi có ý gì? Không có ý gì cả, Hứa Bích Hoài, nhà các cô như thế nào, chẳng lẽ cô còn không rõ? cô cảm thấy cô có tiền đến loại địa phương này sao? Cô mau chóng thành thật nói ra đi, hai người từ đâu lén chạy lên đây, nếu không tôi sẽ đi gọi người quản lý nơi này đến, đến lúc đó tra ra, sợ rằng không phải đơn giản chỉ là đuổi hai người trả về nữa đâu.
Hứa Thông cười lạnh nói.
Lâm Thanh Diện bước lên một bước, lạnh lùng nhìn Hứa Thông, mở miệng nói: Chúng tôi từ tầng trên đi xuống, sao hả, có vấn đề gì không?Hứa Thông bật cười thành tiếng, nói: Xem ra hai người đây là cứ muốn đào hố chôn mình phải không, nếu đã như thế, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.
Nói xong, Hứa Thông vỗ vỗ tay, lớn tiếng gọi: Mọi người qua đây mà xem, hai người này rõ ràng chỉ có vé của tầng thấp nhất, hơn nữa còn có thể là vé giả, bây giờ lại chạy đến tầng 8, hơn nữa còn có dáng vẻ nghênh ngang, thật sự đáng ghét mà.
Hứa Bích Hoài nghe thấy Hứa Thông hét lên như thế, lập tức muốn ngăn lại, có điều Lâm Thanh Diện lại kéo cô lại, nói: Không sao, để anh ta nói.
Hứa Thông liếc nhìn Lâm Thanh Diện, tiếp tục gào lên: Hai người này tôi cũng quen, hai bọn họ là họ hàng xa của tôi, nữ là người nhặt từ bên ngoài về, nam càng là loại phế vật nổi tiếng, lấy điều kiện của bọn họ, căn bản không thể mua nổi vé của chuyến du thuyền Trân Châu này, cho nên tôi nghi ngờ vé của bọn họ là giả!Mọi người sau khi nghe thấy lời của Hứa Thông, lập tức nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài bắt đầu bàn luận, có không ít người đều tin lời của Hứa Thông, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ với Lâm Thanh Diên và Hứa Bích Hoài.
Dương Mạnh Sơn cũng đi theo đến tầng 8, sau khi nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Anh ta không ngờ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài vậy mà có thân phận như thế, tuy hai người bọn họ quả thật ở tầng trên cùng, nhưng cho dù là nhân vật nhỏ cũng có khi trúng số, Dương Mạnh Sơn bây giờ có hơi nghi ngờ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài là trúng số, mới có tiền đến đảo Ánh Trăng.
Nếu như thật sự là như thế, vậy anh ta càng có lòng tin cướp được Hứa Bích Hoài từ trong tay của Lâm Thanh Diện.
Tình hình bên này rất nhanh thu hút được sự chú ý của nhân viên quản lý, có vài người lập tức đi về phía này.
Ở đây có chuyện gì? Một người trong đó mở miệng hỏi.
Tiểu Đình vội mở miệng nói: Hai người này là người ở tầng thấp nhất, bọn họ lén chạy lên đây, dựa theo quy định, hai bọn họ không có tư cách đến tầng 8, các anh mau bắt bọn họ lại đi.
Mấy người đó liếc nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, người dẫn đầu lạnh giọng nói: Cô nói là thật sao?Người của tầng dưới lén lút chạy đến trên là điều cấm kỵ của Trân Châu, một khi bắt được nhất định phải nghiêm phạt.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, mở miệng nói: Anh nói cho tôi trước, nếu như hai người bọn họ tung tin thất thiệt thì sẽ bị xử phạt như thế nào?Chúng tôi sẽ làm trung gian giải quyết, kêu bọn họ xin lỗi các anh.
Người dẫn đầu mở miệng.
Ổ? Vậy nếu như tôi nói với anh, chúng tôi là khách của tầng trên cùng thì sao? Lâm Thanh Diện hỏi tiếp.
Sắc mặt của mấy người đó đều thay đổi, vội nói: Nếu như là như thế, chúng tôi sẽ tăng nặng xử phạt với hai người này, hủy đi mọi phục vụ của họ trên chuyến tàu này, hơn nữa chỉ cho phép bọn họ chờ đợi ở trong phòng của mình cho đến khi đến đảo Ánh Trăng.
Hứa Thông nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện thì cười to: Anh đừng nghe tên này nói khoác, bọn họ không thể là khách của tầng trên cùng được, tình cảnh nhà bọn họ thế nào, tôi còn không rõ hay sao.
Bọn họ ở đây mạo danh là khách của tầng trên cùng, các anh nên trực tiếp ném hai người bọn họ xuống biển đi.
Tiểu Đình lẩm bẩm một câu.
Lâm Thanh Diện không có để tâm lời của hai người đó, mà lấy vé của mình và Hứa Bích Hoài ra, đưa cho người dẫn đầu đó.
Chúng tôi có phải khách của tầng trên cùng hay không, các anh tự xem đi.
Người dẫn đầu đó cầm lấy hai tấm vé trong tay Lâm Thanh Diện, sau khi liếc nhìn, mắt lập tức trợn lên, vội vàng cúi người với Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: Thưa hai vị khách quý, đã tạo cho anh những rắc rối không cần thiết rồi, đây là sự thất trách của chúng tôi, xin anh tha thứ, chúng tôi lập tức đuổi hai người tung tin đồng này về phòng, không để bọn họ ra ngoài nữa.
Nói xong, anh ta trả lại vé cho Lâm Thanh Diện, đưa mắt với mấy người phía sau, lập tức bắt lấy hai người Hứa Thông và Tiểu Đình.
Hứa Thông và Tiểu Đình lập tức đều ngây ra, hoàn toàn không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này.
Các anh bắt chúng tôi làm gì, người mà các anh nên bắt chính là bọn họ! Hứa Thông mở miệng gọi một câu.
Hai người họ là khách VVIP của chúng tôi, hai người bôi nhọ người ta, không bắt hai người thì bắt ai?Không thể nào, vé của bọn là giả, lấy hoàn cảnh của nhà bọn họ, sao có thể mua được vé của tầng cao nhất! Hứa Thông mặt mày khó tin nói.
Vé của khách tầng trên cùng của chúng tôi đều được làm riêng, không thể làm giả, đừng phí lời nữa, mau lăn về phòng của hai người đi, cho đến khi xuống thuyền, không được phép ra ngoài.
Mấy người đó nói rồi thì lôi Hứa Thông và Tiểu Đình rời khỏi đại sảnh.
Hai người bọn họ thật sự đáng ghét mà.
Hứa Bích Hoài có hơi tức giận mở miệng.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: Cho nên bọn họ nên bị trừng phạt, ít nhất, đến khi xuống thuyền, bọn họ sẽ không tìm chúng ta gây chuyện nữa.
Hứa Bích Hoài gật đầu, không tiếp tục nghĩ đến chuyện của Hứa Thông nữa, bọn họ lần này ra ngoài là để thư giãn, không thể vì loại chuyện này mà bị phá hỏng tâm trạng được.
Hai người cùng đi đến khu biểu diễn trang phục, đưa vé cho người ở đó xem xong thì có người dẫn hai người bọn họ đi về phía sô pha ở hàng đầu tiên.
Sau khi hai người ngồi xuống, người phụ trách buổi biểu diễn mới vội tuyên bố buổi biểu diễn sắp bắt đầu, kêu tất cả mọi người mau chóng chuẩn bị.
Những người đó mặt mày tràn ngập ngưỡng mộ nhìn về phía Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang ngồi ở hàng ghế đầu, buổi biểu diễn hôm nay bị trì hoãn chính là vì hai người bọn họ chưa có đến, khoảnh khắc này, bọn họ đều thấu hiểu sức mạnh của đồng tiền.
Cuộc đời này của tôi khi nào mới có thể hưởng được đãi ngộ như thế, hừm, tất cả mọi người đều xoay quanh tôi, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt.
Cô vẫn là mau tỉnh lại đi, có thể mua được vé của tầng cao nhất, ai không phải có tài sản vượt trăm tỷ, có thể ở tầng 8 đã là rất không tệ rồi.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ngồi xuống không lâu thì Dương Mạnh Sơn cũng đi về phía bọn họ, ngồi ở một chiếc sô pha khác.
Thật khéo, hai người cũng đến xem biểu diễn trang phục à.
Dương Mạnh Sơn mỉm cười hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều quay sang nhìn Dương Mạnh Sơn, chỉ lịch sự gật đầu với anh ta, không có nói chuyện.
Trong đầu của Dương Mạnh Sơn nghĩ đến những lời vừa nãy của Hứa Thông, trên mặt mang theo nụ cười thâm ý, dò hỏi: Hai người vừa nãy thật bất lịch sự, lại dám bịa chuyện có họ hàng với các người, tôi đoán hai người bọn họ chắc chắn là muốn bắt quan hệ, hai người chắc chắn sẽ không có loại họ hàng như này.
Hứa Bích Hoài liếc nhìn Dương Mạnh Sơn, nói: Hai người bọn họ quả thật là họ hàng xa của tôi, chỉ là nói chuyện có hơi quá đáng một chút.
Ổ? Nếu anh ta là họ hàng xa của cô, tại sao lại nói lời bôi nhọ hai người chứ, tôi nghe bọn họ đều nói Lâm Thanh Diện là tên phế vật, còn nói hai người là người của địa phương nhỏ, không mua nổi vé nơi này, người họ hàng này của hai người có bản lĩnh bịa chuyện không nhỏ, người có thể được vé của tầng trên cùng sao có thể giống như những gì anh ta nói chứ.
Dương Mạnh Sơn tiếp tục nói.
Lâm Thanh Diện nghe ra được Dương Mạnh Sơn đây là muốn từ trong miệng Hứa Bịch Hoài để xác nhận lời nói của Hứa Thông là thật hay giả, cảm thấy có hơi nhàm chán, bèn nói: Bọn họ nói cũng không phải sai, chẳng qua đó đều là trước kia, biểu diễn bắt đầu rồi, xem biểu diễn thôi.
Dương Mạnh Sơn cười gật cười, trong lòng càng đắc ý, xem ra hai người này quả nhiên không phải người có bối cảnh, mà bởi vì đã trúng số hoặc gặp được cơ hội phát tài gì đó, mới có tiền mua vé ở tầng trên cùng.
Nếu như là như thế, anh ta muốn cướp Hứa Bích Hoài từ trong tay Lâm Thanh Diện sẽ càng hơn dễ dàng.
Thế nào đi nữa, tài sản của hai người Lâm Thanh Diện cũng không thể nhiều hơn 1500 tỷ của anh ta được.
Hơn nữa anh ta không ngờ Lâm Thanh Diện ở trong mắt họ hàng lại là phế vật, điều này khiến anh ta càng thêm kiên định Lâm Thanh Diện là một tên ăn bám.
Quần áo xuất hiện trong buổi biểu diễn trang phục trên du thuyền Trân Châu đều không phải đắt bình thường, cho dù là bộ rẻ nhất cũng phải hơn tỷ, trang phục đều là của các nhà thiết kế nổi tiếng và người mua là những người có tiền ham cảm giác hư vinh.
Vé tàu, chỉ là một trong thủ đoạn kiếm tiền của du thuyền Trân Châu, những xa xỉ phẩm trên thuyền có thể mang đến cho bọn họ doanh thu khổng lồ.
Lát nữa Dương Mạnh Sơn chỉ cần chọn một bộ tặng cho Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài có thể hiểu rõ sự cách biệt giữa Lâm Thanh Diện và anh ta.
Dù sao một kẻ ăn bám, chắc chắn không nỡ tiêu vài tỷ mua một bộ quần áo được.
Biểu diễn rất nhanh được bắt đầu, sau đó từng người mẫu thân hình uyển chuyển, khí chất xuất chúng khoác trên mình đủ loại bộ quần áo tuyệt đẹp đi ra, ở trước mặt mọi người phô ra thân hình của mình.
Mỗi một người mẫu sau khi catwalk xong, MC đều sẽ giới thiệu nhà thiết kế cùng với ý tưởng thiết kế của bộ trang phục, cố gắng nâng cao giá trị của bộ đồ lên, so sánh ẩn dụ chúng, sau đó mới đưa ra giá.
Trừ bộ đầu tiên giá 2 tỷ 6 những bộ phía sau đều rơi vào tầm 36 tỷ.
Những vị khách của tầng số 8 nhìn thân hình uyển chuyển của các người mẫu, mặt mày đầy sự ghen tỵ, mặc dù bọn họ đều cảm thấy những bộ đồ này đều rất đẹp, nhưng giá cả không mấy lý tưởng, không có ai nỡ bỏ tiền ra mua.
Ôi mẹ ơi, một bộ đồ mà hơn 3 tỷ, nhà phải có bao nhiêu cái mỏ để có tiền mua, thật sự không hiểu nổi, tại sao lại có người làm ra bộ đồ đắt như vậy, thật sự có người mua sao? Một người đàn ông mặt mày đầy sự cảm thán.
Anh hiểu cái gì, đây đã không phải là trang phục nữa rồi, đây là sản phẩm nghệ thuật, mua về không phải dùng để mặc, mà dùng để ngắm, anh thật là người không có tế bào nghệ thuật mà.
Một cô gái đã bị lời thuyết giảng của MC tẩy não rồi, mắt nhìn những bộ trang phục đó cũng phát sáng.
Hứa Bích Hoài cũng bị mấy bộ quần áo mặc trên người của người mẫu làm cho kinh ngạc, vốn dĩ cô tưởng quần áo cô mua đã khá đẹp, nhưng so sánh với những trang phục này, những thứ cô mua thật sự là quê mùa.
Mỗi một người mẫu đi ra, Hứa Bích Hoài đều sẽ khen một tiếng: Quá đẹp rồi.
Mà Lâm Thanh Diện ngồi một bên nhìn Hứa Bích Hoài, muốn biết cô thích những bộ này không.
Một lúc sau, những người mẫu đó tổng cộng trình diễn 23 bộ trang phục xong, tất cả xếp thành hai hàng trước mặt người xem, phô ra những tư thế để hấp dẫn ánh nhìn.
MC mỉm cười hỏi một câu có muốn mang những sản phẩm nghệ thuật này về nhà, ánh mắt chủ yếu rơi vào hàng ghế sô pha bên này.
Dương Mạnh Sơn sau khi nghe thấy lời của MC, lập tức đứng dậy, đưa tay chỉ vào một người mẫu trên sàn, nói: Gói bộ đồ số 17 này lại cho tôi, tôi muốn bộ trang phục này, tặng cho cô gái xinh đẹp này, tôi nghĩ dung mạo của cô ấy xứng với bộ quần áo này.
Nói rồi, anh ta quay đầu liếc nhìn Hứa Bích Hoài, hoàn toàn phớt lờ Lâm Thanh Diện ngồi bên cạnh Hứa Bích Hoài.
Lời của Dương Mạnh Sơn vừa dứt, tất cả mọi người đều nhao nhao lên, họ đều không ngờ, vậy mà thật sự có người sẽ mua đồ ở đây.
Hơn nữa bộ đồ mà Dương Mạnh Sơn chọn còn là cái đắt nhất trong 23 bộ trang phục, giá gần 7 tỷ.
Ôi trời đất, vậy mà có người thật sự mua, hơn nữa còn là bộ đắt nhất, đây cũng quá giàu rồi.
Thế giới của người có tiền, quả nhiên không phải tôi có thể hiểu, một bộ quần áo hơn 6 tỷ, cái này còn đắt hơn vé của tầng trên cùng.
Quả nhiên, là sự nghèo đói đã hạn chế sức tưởng tượng của tôi.
.
.
.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều không có ngờ Dương Mạnh Sơn đột nhiên lại mua một bộ tặng cho Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài mặt mày nghi hoặc, mà Lâm Thanh Diện lại lộ ra nụ cười khinh khỉnh.
Anh đứng dậy, nhìn về Dương Mạnh Sơn, mở miệng nói: Cô ấy là vợ tôi, quần áo của cô ấy, tôi mua là được rồi, không khiến anh nhọc lòng.
Dương Mạnh Sơn nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, cũng bật cười, nói: Anh đừng hiểu lầm, tôi chẳng qua là muốn tặng cho hai người chút quà gặp mặt mà thôi, tôi thấy vợ của anh cũng không có mua được bộ nào, cho nên muốn tặng một bộ, hơn 6 tỷ mà thôi, lấy tài sản 1500 tỷ của tôi, không tính là gì.
Lời của Dương Mạnh Sơn tràn ngấp sự phô trương và khinh thường đối với Lâm Thanh Diện, sau khi biết Lâm Thanh Diện chỉ là một tên phế vật, anh ta cũng không sợ đắc tội với Lâm Thanh Diện nữa.
Hơn nữa anh phải khiến Hứa Bích Hoài nhận ra được sự cường đại của mình.
Ha ha, không cần nữa, bộ quần áo anh chọn vợ tôi không hề thích.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lúc đó khi xuất hiện bộ trang phục đắt nhất này, Hứa Bích Hoài không có phản ứng quá lớn gì, mặc dù bộ trang phục được thiết kế lộng lẫy, nhưng Hứa Bích Hoài không thích loại phong cách này.
Dương Mạnh Sơn nhếch môi, nói: Bộ trang phục này đẹp như vậy, là phụ nữ đều sẽ thích, anh đừng vì giá của bộ đồ này mà phán định vợ của anh không thích bộ đồ này, tôi không phải nói rồi sao, bộ đồ này tôi mua, tặng cho vợ anh làm quà gặp mặt.
Lâm Thanh Diện thấy Dương Mạnh Sơn nói như thế, sắc mặt lập tức tối sầm, nói: Tôi mua đồ trước nay không nhìn giá, vợ của tôi có thích hay không, tôi hiểu rõ nhất, một người ngoài như anh, đừng ở đây mà tự đưa ra chủ trương.
Mọi người mặt mày đều hiếu kỳ nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, rất nhanh đều nhìn ra, hai người có loại cảm giác tranh đấu.
Mà hai người bọn họ làm như thế chính là vì người phụ nữ ngồi ở giữa hai người.
Oa, người phụ nữ đó cũng quá hạnh phúc rồi, vậy mà có đàn ông tranh đoạt muốn mua quần áo đắt tiền tặng cho cô ta.
Xem tình cảnh này, là người đàn ông mua bộ đồ đó muốn cướp vợ của người đàn ông này, thế giới của người có tiền, đều kích thích như vậy sao?Dương Mạnh Sơn nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện trong lòng rất không phục, sau đó muốn đi tìm MC thanh toán, mua bộ đồ này, đến lúc đó không chừng Hứa Bích Hoài sẽ vì sự nghèo hèn của Lâm Thanh Diện mà vứt bỏ anh.
Lâm Thanh Diện cũng đi về phía MC, Hứa Bích Hoài vội vàng hét một tiếng.
Lâm Thanh Diện, những bộ quần áo này quá đắt, hay là đừng mua nữa.
Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: Không đắt, chỉ cần em thích, anh đều sẽ mua tặng em.
Dương Mạnh Sơn nghe thấy lời này của Hứa Bích Hoài, lập tức bật cười, nhìn bộ dạng này, bọn họ chắc thật sự không có nhiều tiền, nếu không Hứa Bích Hoài sẽ không đau lòng như thế.
Hai người sau khi đến chỗ MC, Dương Mạnh Sơn trực tiếp rút thẻ ngân hàng của mình ra, đưa cho ông ta, nói: Gói bộ đồ mà tôi vừa nói lại cho tôi.
Mặt mày MC tươi phơi phới nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng, vội vàng kêu người đi thanh toán.
Lâm Thanh Diện cũng không có ngăn cản, đứng ở một bên đợi MC giúp Dương Mạnh Sơn thanh toán.
Sau khi xem xong, Dương Mạnh Sơn nhìn sang Lâm Thanh Diện, cười nói: Thật ra không cần thiết đâu, vợ của anh vừa rồi đã nói rồi, những bộ quần áo này quá đắt, anh không cần vì chút mặt mũi này mà tốn tiền oan uổng đâu.
Lâm Thanh Diện không có để tâm đến anh ta, mà nhìn sang MC.
Thưa anh, anh cũng nhìn trúng trang phục sao? MC mỉm cười hỏi.
Số 1, số 9, và số 14.
Lâm Thanh Diện nói ra ba con số.
Mắt của MC bỗng sáng lên, không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà muốn mua một lần 3 bộ.
Dương Mạnh Sơn cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói ra ba bộ, lập tức khinh bỉ nói: Ba bộ quần áo này cộng lại cũng phải trên 12 tỷ, anh chắc chắn anh thật muốn mua ba bộ này?Thưa anh, anh chờ chút, tôi lập tức cho người đi chuẩn bị ba bộ quần áo này cho anh.
MC sợ Lâm Thanh Diện hối hận, vội vàng mở miệng.
Lúc này Lâm Thanh Diện lại âm trầm nói: Ông hiểu sai rồi, ý của tôi là, trừ ba bộ này ra, những bộ còn lại tôi lấy toàn bộ.
Cái gì? MC rõ ràng không có phản ứng kịp, hỏi ngược lại Lâm Thanh Diện.
Cần tôi nói lại một lần nữa sao? Lâm Thanh Diện nhìn MC, mặt mày bình tĩnh.
MC phản ứng lại, nói: Không, không cần, tôi nhớ rồi, trừ bộ số 1 số 9 số 14 ra, lấy tất cả các bộ còn lại!Dương Mạnh Sơn ở một bên cũng bị lời của Lâm Thanh Diện làm kinh sợ, anh ta trợn to mắt nhìn Lâm Thanh Diện: Anh đừng đùa ở đây, trừ mấy bộ này ra, các bộ còn lại cộng lại cũng phải hơn 60 tỷ, nói khoác cũng không cần thổi phồng như thế.
Hừm, hơn 60 tỷ, không phải chỉ là tiền tiêu vặt mấy ngày thôi sao? Đây có gì mà phải nói khoác? Lâm Thanh Diện có hơi không hiểu liếc nhìn Dương Mạc Tài.
Dương Mạc Tài bỗng có loại cảm giác ăn mà bị nghẹn, trong lòng nghĩ tên này thật sự quá khoác lác rồi, anh ta lớn từng này, còn chưa từng thấy ai nói khoác như vậy.
Ông chắc chắn không cần xác nhận tài sản của anh ta trước, mà kêu người ta cầm những bộ đồ này tới? Dương Mạnh Sơn quay sang nhìn MC, hỏi một câu.
MC lúc này cũng ý thức đến vấn đề này, nếu như Lâm Thanh Diện đang làm loạn, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của bọn họ, cho nên ông ta bèn liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Thưa anh, không phải tôi không tin anh, thật sự đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải tình huống này, anh xem.
.
.
Lâm Thanh Diện trực tiếp lấy một chiếc thẻ từ trong ví của mình ra, chuyển cho MC, chiếc thẻ này là ban đầu anh dùng đến thu mua Tô Thành Hải, bên trong tròn trĩnh 300 nghìn tỷ.
Ông có thể cầm đi thanh toán trước, sau đó lại giúp tôi đem đồ ra, mật mã là 6 số cuối thẻ.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
MC vội vàng cầm lấy chiếc thẻ, lập tức cầm lấy chiếc thẻ đi quẹt.
Dương Mạnh Sơn đen mặt nhìn Lâm Thanh Diện, anh ta vốn dĩ còn tưởng có thể dựa vào chuyện mua quần áo này, khiến Hứa Bích Hoài ý thức được sự chênh lệch giữa Lâm Thanh Diện và mình, không ngờ tên này vậy mà mở miệng mua nhiều đồ như thế, nếu như trong thẻ của anh thật sự có nhiều tiền như thế, anh ta hôm nay thật sự có hơi không bước xuống đài được.
60 tỷ, đối với anh ta mà nói, cũng là một số tiền rất lớn, anh ta mặc dù có tài sản cá nhân lên tới 1500 tỷ, nhưng đây là tất cả tài sản của anh ta cộng lại, nếu như tính tiền mặt, anh ta không thể lấy ra được nhiều tiền như thế.
Anh ta không tin Lâm Thanh Diện giẫm phải vận may cứt chó gì mà có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy.
Hừ, tên này chẳng qua đang giả vờ mà thôi, anh ta sao có thể có nhiều tiền như vậy được, lát nữa người ta nếu như nói với anh ta số dư không đủ, xem anh ta hôm nay giải thích thế nào.
Trong lòng Dương Mạnh Sơn hừ lạnh một tiếng.
Không lâu sau, MC bèn cầm chiếc thẻ ngân hàng của Lâm Thanh Diện đi ra, ông ta lúc này mặt mày sáng bừng, hai tay còn hơi run rẩy.
Thưa anh, đã thanh toán rồi, đây là hóa đơn, mời anh khớp lại con số, tôi bây giờ gói đồ lại cho anh.
Giọng nói của MC trở nên kích động.
Dương Mạnh Sơn trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, mặt mày không dám tin, mở miệng nói: Trong.
.
.
trong chiếc thẻ này của anh ta thật sự có nhiều tiền như vậy sao?MC quay sang liếc nhìn Dương Mạnh Sơn, nói: Phải thưa anh, hơn nữa chiếc thẻ này của anh ta ở chỗ chúng tôi hiển thị là cấp bậc cao nhất, đây là cấp bậc của thẻ vượt quá chục nghìn tỷ mới có được, anh đây chính là phú ông có tư sản lên đến chục nghìn tỷ.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License