con-mat-ao-thi

Đại học Phú Đán.

Trong văn phòng của viện lịch sử.

Một nhóm giảng viên đang ngồi nói chuyện nói nhau, sau khi kết thúc tiết học, giảng viên cũng không có khác gì những người bình thường khác, thích ngồi với nhau nói chuyện trên trời dưới biển.

Mọi người đều nghe nói gì hay chưa, học viện của chúng ta sắp có một giáo sư thỉnh giảng đến, nghe nói lai lịch không nhỏ, học viện còn đặc biệt vì vị giáo sư này mà mở một môn công khai, chuyên môn giảng dạy những kiến thức có liên quan đến văn vật lịch sử.

Một nữ giảng viên mở miệng nói.

Đù, thật hay giả, học viện của chúng ta cũng rất lâu không có mời giáo sư thỉnh giảng rồi nhỉ? Nghe nói trưởng khoa Chung căn bản không vừa ý với những người gọi là nhà sử học ở bên ngoài, có thể khiến trưởng khoa Chung phá lệ mời đến làm giáo sư, vậy chắc chắn rất giỏi!Đó là điều chắc chắn, chỉ là không biết là người như thế nào, có điều có nghiên cứu về văn vật lịch sử, chắc chắn đều là ông lão 7080 tuổi.

Không không không, tôi nghe nói là một người rất trẻ, nghe nói mới hơn 20 tuổi, không kém sinh viên của trường chúng ta là bao nhiêu cả.

Lúc này một nữ giảng viên mở miệng nói.

Cô đang nói đùa đấy à, có nghiên cứu nhất định với văn vật lịch sử, hơn nữa được viện trường mời đến làm giáo sư thỉnh giảng, chắc chắn sẽ có tư lịch rất cao, loại tư lịch này đều dựa vào thời gian mà tích lũy, vị giáo sư thỉnh giảng này sao có thể mới hơn 20 tuổi được chứ.

Người nói chuyện là một nam giảng viên trẻ đẹp trai, tên là Mã Tuấn Tài, là nam giảng viên có tài hoa nhất của viện lịch sử trường đại học Phú Đán.

Mã Tuấn Tài năm nay 29 tuổi, đã trở thành giảng viên ưu tú nhất của viện lịch sử, trên tạp chí có sức ảnh hưởng ở quốc tế được đăng mười mấy trang, hơn nữa nhiều lần được bình chọn là giảng viên ưu tú của đại học Phú Đán, là một trong những người có hy vọng nhất hiện nay sẽ trở thành phó giáo sư.

Anh ở trong học viện biểu hiện cực kỳ xuất sắc, cho nên trong lòng cũng tương đối kiêu ngạo, anh ta cảm thấy mình có thể ở tuổi 29 thì có hy vọng trở thành phó giáo sư, đã coi như cực kỳ giỏi rồi, sao có thể có người mới hơn 20 tuổi thì được trưởng khoa Chung nhìn trúng, mời đến trường làm giáo sư thỉnh giảng.

Mọi người đều cảm thấy Mã Tuấn Tài nói có đạo lý, gật đầu theo.

Lúc này cửa văn phòng được mở ra, Vân Thanh Hằng từ bên ngoài đi vào, mỉm cười chào hỏi với các giảng viên: Chào các thầy cô.

Cô đến văn phòng giúp Chung Trí lấy tài liệu, sau đó phải đến cổng trường đón Lâm Thanh Diện.

Nghĩ đến Lâm Thanh Diện đồng ý đến trường bọn họ làm giáo sư thỉnh giảng, hơn nữa hôm nay sẽ đến, trong lòng Vân Thanh Hằng vẫn có chút mong chờ.

Một đám giảng viên đều biết Vân Thanh Hằng là học trò mà Chung Trí đắc ý nhất, bình thường có chuyện gì đều sẽ nói với cô ta, cho nên sau khi nhìn thấy Vân Thanh Hằng bước vào, lập tức có một giảng viên mở miệng hỏi: Thanh Hằng, em có biết vị giáo sư thỉnh giảng được mời về học viện của chúng ta là ai không? Bao nhiêu tuổi?Anh Lâm là người Kinh Đô, hôm nay chắc là hơn 20 tuổi, chỉ lớn hơn em một chút.

Vân Thanh Hằng đáp một câu, nói rồi, trong mắt còn có tia sùng bái.

Cả nhóm giảng viên sau khi nghe thấy lời này của Vân Thanh Hằng, mặt mày đều tràn đầy kinh ngạc, không ngờ vị giáo sư thỉnh giảng này lại thật sự chỉ có hơn 20 tuổi.

Thanh Hằng, em không có đùa với chúng tôi chứ, lấy đâu ra người hơn 20 tuổi thì có thể được mời về làm giáo sư thỉnh giảng chứ.

Không có, anh Lâm quả thật rất trẻ, có điều sự hiểu biết của anh ấy đối với đồ cổ, không hề kém hơn những thầy lớn tuổi đã có kinh nghiệm dày dặn, ngay cả người đứng đầu giám bảo của Kinh Đô, Tôn Sùng Nam Tôn đại sư cũng cung kính với anh Lâm.

Vân Thanh Hằng nghiêng mặt qua nói, mọi người đều nhìn ra được sự hảo cảm của Vân Thanh Hằng đối với Lâm Thanh Diện.

Mã Tuấn Tài nhìn thấy biểu cảm của Vân Thanh Hằng, trên mặt lập tức lộ ra một tia không vui, là nam giảng viên ưu tú nhất của viện lịch sử, Mã Tuấn Tài đối với yêu cầu về vợ cũng tương đối cao, sinh viên xuất sắc nhất viện lịch sử, Vân Thanh Hằng có học thức lại có nhan sắc, đương nhiên trở thành một trong những hình mẫu lí tưởng của anh ta.

Mặc dù anh ta không có cùng Vân Thanh Hằng tỏ rõ suy nghĩ của mình, nhưng cũng hẹn Vân Thanh Hằng ăn cơm vài lần, lộ ra một ít sự hảo cảm của mình, anh ta muốn đợi Vân Thanh Hằng tốt nghiệp thì sẽ chủ động tỏ tình, như thế bên phía nhà trường cũng sẽ không có ai sẽ nói gì.

Mà anh ta cũng luôn tin rằng, Vân Thanh Hằng có thể nhìn ra sự ưu tú của anh, sẽ không từ chối anh.

Nhưng bây giờ Mã Tuấn Tài mới cảm nhận được một tia nguy cơ, anh ta từ trong thần sắc của Vân Thanh Hằng nhìn ra sự hảo cảm của Vân Thanh Hằng đối với vị giáo sư thỉnh giảng đó, đây là dáng vẻ mà Vân Thanh Hằng trước nay chưa từng thể hiện qua với anh ta.

Cho dù vị giáo sư thỉnh giảng đó thật sự chỉ có hơn 20 tuổi, anh ta có thể đến học viện của chúng ta làm giáo sư thỉnh giảng, chắc có quan hệ để vào, bây giờ loại chuyện này cũng không tính là ít gặp, nhà của người đó chắc rất có tiền, dù sao tôi không tin anh ta hơn 20 tuổi thì có thể làm giáo sư thỉnh giảng.

Mã Tuấn Tài bỏ ra thái độ của mình.

Vân Thanh Hằng lập tức phản bác nói: Không phải, anh Lâm thật sự rất có học thức, sự hiểu biết đối với văn vật đồ cổ, ngay cả trưởng khoa cũng khâm phục, sao có thể sẽ dùng tiền mà vào làm giáo sư thỉnh giảng được, mới đầu trưởng khoa muốn mời anh Lâm, anh Lâm cũng không muốn đến nữa.

Nghe thấy lời này của Vân Thanh Hằng, trong lòng Mã Tuấn Tài càng thêm bốc hỏa, anh ta không ngờ Vân Thanh Hằng vậy mà bảo vệ cái người được gọi là giáo sư thỉnh giảng đó như thế.

Thanh Hằng, em còn trẻ, chắc bị người đó làm cho mơ hồ rồi, loại người đó thì có thể nói được, cũng không lấy ra được thật bản lĩnh thật sự gì, em đối với người đó cuồng nhiệt như vậy thì sẽ xảy ra vấn đề.

Mã Tuấn Tài mở miệng nói.

Vân Thanh Hằng còn muốn phản bác, vào lúc này, một người xuất hiện ở cửa văn phòng, đi vào bên trong văn phòng.

Mã Tuấn Tài ngoảnh đầu liếc nhìn người đó, mở miệng nói: Em sinh viên này, nơi này là văn phòng của giảng viên, em trước khi vào phải lên tiếng thông báo.

Xin lỗi, tôi không phải sinh viên của nơi này, tôi đến đây tìm người.

Lâm Thanh Diện mỉm cười với Mã Tuấn Tài, sau đó quay sang nhìn Vân Thanh Hằng.

Vân Thanh Hằng nhìn thấy người bước vào vậy mà là Lâm Thanh Diện, trong lòng cũng kinh ngạc, cả người đều trở nên căng thẳng, lo lắng Lâm Thanh Diện nếu như nghe thấy những lời bàn luận của bọn họ vừa rồi, liệu có không vui hay không.

Anh.

.

.

anh Lâm, anh sao lại đến sớm như vậy, tôi còn nói sẽ đến cổng trường đón anh.

Vân Thanh Hằng mở miệng nói.

Việc bên kia của tôi rất nhanh sẽ làm xong, cho nên tôi bèn đến đây trước.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Vân Thanh Hằng gật đầu, ngoảnh đầu nhìn những giảng viên trong văn phòng, mở miệng nói: Vị này chính là giáo sư thỉnh giảng mà trưởng khoa mời đến, Lâm Thanh Diện, anh Lâm.

Những giảng viên đó mặt mày đều tràn ngập sự kinh ngạc, không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà lại trẻ như vậy, vừa rồi Mã Tuấn Tài còn nhận nhầm anh thành sinh viên.

Anh Lâm, tôi bây giờ dẫn anh đi gặp trưởng khoa.

Vân Thanh Hằng làm ra tư thế mời với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện gật đầu, xoay người đi ra khỏi văn phòng, đối với những lời bàn luận vừa rồi của mọi người, anh mặc dù nghe được một ít, có điều sẽ không để trong lòng, anh đến đây, vừa hay nhìn thấy Vân Thanh Hằng ở trong này, cho nên đi vào.

Đợi sau khi Vân Thanh Hằng dẫn Lâm Thanh Diện rời khỏi, biểu cảm trên mặt của Mã Tuấn Tài lộ ra tia không vui, còn siết chặt nắm đấm, đấm lên bàn.

Cái gì mà giáo sư thỉnh giảng chứ, người dùng tiền đi cửa sau mà thôi, loại người này, nông cạn nhất, không ngờ Vân Thanh Hằng vậy mà còn cung kính đối với anh ta như vậy, thật là ngốc.

Văn phòng trưởng khoa.

Chung Trí đang ngồi trước bàn bàn việc, lúc này cửa văn phòng được mở ra, Vân Thanh Hằng dẫn Lâm Thanh Diện đi vào, sau khi Chung Trí nhìn thấy, vội vàng buông đồ trong tay xuống, mặt mày tràn ngập ý cười đứng dậy.

Cậu Lâm, cậu có thể đến trường chúng ta làm giáo sư thỉnh giảng thật sự là vinh hạnh của chúng tôi, cậu chiều nay có thời gian không, tôi định mở một đại hội trong học viện, giới thiệu cậu Lâm.

Chung Trí nhìn Lâm Thanh Diện mở miệng.

Lâm Thanh Diện mỉm cười với Chung Trí, mở miệng nói: Tôi không quá thích hội trường nhiều người, giới thiệu thì không cần, đến khi lên lớp sinh viên cũng biết tôi là ai.

Thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Chung Trí cũng không cố gượng ép, chỉ có thể từ bỏ, sau đó liếc nhìn Vân Thanh Hằng ở một bên, mở miệng nói: Thanh Hằng, em dẫn cậu Lâm đi xem văn phòng của mình trước, thuận tiện giúp cậu Lâm sắp xếp chỗ ở.

Vân Thanh Hằng lập tức gật đầu.

Chung Trí lại nhìn sang Lâm Thanh Diện, nói: Cậu Lâm, chỗ này của tôi còn có ít việc chưa xử lý xong, không đi được, cho nên tạm thời chỉ có thể để Thanh Hằng đi cùng cậu đi làm quen với tình trạng của trường, chúng tôi không hơn những người có người đó, có thể có chỗ chiêu đãi không được chu đáo, hy vọng cậu Lâm có thể lượng thứ.

Trưởng khoa Chung chê cười rồi, tôi cũng không phải người nhiều việc gì, ông cứ làm việc đi, lát nữa để Thanh Hằng dẫn tôi đi làm quen nơi này một chút, còn lại không cần các ông nhọc lòng.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Cậu Lâm quả nhiên không câu nệ tiểu tiết, đây mới là phong phạm của người tài thật sự.

Chung Trí mặt mày tràn ngập sự tán thưởng nhìn Lâm Thanh Diện.

Sau đó Vân Thanh Hằng bèn dẫn Lâm Thanh Diện rời khỏi văn phòng của trưởng khoa, hai người cùng đi đến văn phòng mà Chung Trí sắp xếp cho Lâm Thanh Diện.

Diện tích của văn phòng này rất lớn, gần như sắp bằng văn phòng của trưởng khoa, đây là văn phòng đặc biệt chuẩn bị cho giáo sư viện lịch sử của đại học Phú Đán, Chung Trí lấy ra cho Lâm Thanh Diện dùng, đối với Lâm Thanh Diện đã là rất coi trọng rồi.

Anh Lâm, nếu như anh không hài lòng về bài trí của nơi này, cứ việc nói với tôi, tôi sẽ giúp anh bài trí theo ý anh muốn.

Cùng Lâm Thanh Diện cô nam quả nữ ở trong văn phòng, Vân Thanh Hằng vẫn có hơi ngại.

Không cần đâu, như thế này là được, thời gian tôi dùng văn phòng này chắc cũng sẽ không quá nhiều.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Vân Thanh Hằng bỗng sững ra, cô ta vốn dĩ còn nghĩ, Lâm Thanh Diện đến trường của bọn họ làm giáo sư thỉnh giảng, khi bình thường không có chuyện gì thì chắc đều sẽ ở văn phòng, như thế cô có thể lấy danh nghĩa thỉnh giáo Lâm Thanh Diện mà tiếp tục nhiều hơn với Lâm Thanh Diện.

Bây giờ nghe thấy Lâm Thanh Diện nói mình sẽ không thường xuyên ở trong văn phòng, trong lòng Vân Thanh Hằng không khỏi có hơi thất vọng.

Nghĩ cũng phải, người có thân phận như anh Lâm, có thời gian lên lớp một tiết đã là không tệ rồi, sao có thể luôn ở trong văn phòng chứ.

Anh Lâm, tiết học công khai đầu tiên của anh định vào thứ 2 tuần sau, đến lúc đó tôi sẽ thông báo trước cho anh, nếu như cần chuẩn bị thứ gì, nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ giúp anh chuẩn bị đầy đủ.

Vân Thanh Hằng nói tiếp.

Lâm Thanh Diện gật đầu.

Hai người đều tầm mặc mấy phút, Vân Thanh Hằng đột nhiên cảm thấy có hơi ngại, nhất thời không biết nên nói gì với Lâm Thanh Diện.

Vậy.

.

.

vậy tôi bây giờ dẫn anh Lâm đến chỗ ở, tôi nhờ một bạn học tìm chỗ ở giúp anh Lâm.

Một lúc sau, Vân Thanh Hằng mới nói một câu.

Lâm Thanh Diện gật đầu, đi theo Vân Thanh Hằng rời khỏi văn phòng, hai người vừa đi ra bên ngoài hàng lang thì đụng ngay phải Mã Tuấn Tài đi ra lấy nước.

Mã Tuấn Tài nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Vân Thanh Hằng từ trong văn phòng giáo sư đi ra thì liền sững người, lại nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Vân Thanh Hằng, trong lòng lại sinh ra ý ghen tị.

Thanh Hằng, hai người đến văn phòng giáo sư làm cái gì? Tôi nhớ chỗ này còn chưa có phân cho giáo sư nào cả? Mã Tuấn Tài mở miệng hỏi một câu.

Ước mơ của anh ta là trở thành giáo sư của viện lịch sử, mà chỗ này trống một văn phòng dành cho giáo sư, anh ta luôn cho rằng là trưởng khoa giữ lại cho anh ta.

Anh ta cảm thấy bản thân rất có khả năng khi 30 tuổi, thuận lợi trở thành phó giáo sư, đến lúc đó văn phòng này, cũng sẽ trở thành văn phòng riêng của anh ta.

Trưởng khoa sắp xếp văn phòng này làm văn phòng riêng của anh Lâm, em dẫn anh Lâm đến xem thử.

Vân Thanh Hằng mở miệng.

Mã Tuấn Tài nghe thấy lời này, sắc mặt bỗng chốc tối sầm lại, giống như đồ vật của mình bị người khác cướp mất, trong lòng đương nhiên bực tức.

Thanh Hằng, em có thể nhầm rồi, văn phòng này được chuẩn bị cho giáo sư tại chức của trường chúng ta, văn phòng của giáo sư thỉnh giảng, bình thường đều ở dưới lầu, tôi thấy em vẫn là dẫn anh Lâm này đi xuống dưới lầu xem đi.

Mã Tuấn Tài mới mở miệng.

Thầy Mã, đây là sắp xếp của trưởng khoa.

Vân Thanh Hằng nhíu mày nói với Mã Tuấn Tài một câu.

Hừ, xã hội bây giờ thật sự đủ lộn xộn, có người vì bản thân mà dát vàng lên người, vậy mà có thể mặt mày ngồi ở vị trí mình không nên ngồi, tiếp tục như thế, còn có mấy ai thật lòng đây.

Mã Tuấn Tài trực tiếp nói ra sự bất mãn của mình.

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Mã Tuấn Tài, mỉm cười nhìn anh ta, mở miệng hỏi: Thầy giáo này là đang hoài nghi tôi không có đủ trình độ ngồi vào văn phòng này sao?Không phải nghi ngờ, là tuổi tác của anh như thế, làm sinh viên còn không khác mấy, làm giáo sư, thật sự coi chúng tôi là kẻ ngốc sao.

Mã Tuấn Tài khí thế cũng không yếu.

Ha ha, nếu đã như thế, thứ 2 tôi lên lớp, anh có thể đến nghe thử, đến lúc đó anh sẽ biết tôi có tư cách ngồi trong văn phòng này hay không.

Lâm Thanh Diện trả lời.

Không cần anh nói, tôi cũng sẽ đến, sợ đến lúc đó nhìn thấy, chỉ là một trò cười.

Mã Tuấn Tài khinh thường nói.

Lâm Thanh Diện không tiếp tục quan tâm đến Mã Tuấn Tài, đi về phía bên kia cầu thang, Vân Thanh Hằng vội vàng đi theo, mặt mày có hơi khẩn trương.

Mã Tuấn Tài nhìn bóng lưng của hai người mà hừ lạnh một tiếng, hậm hực đi về phía nhà vệ sinh.

Anh Lâm, thầy Mã nói chuyện có hơi thẳng một chút, anh tuyệt đối đừng để ý.

Vân Thanh Hằng có hơi căng thẳng nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: Những năm nay, tôi chịu những ánh mắt và nụ cười giễu cợt như vậy đã không đếm nổi nữa, nếu như thật sự để ý, tôi sợ rằng sớm đã bị bức chết rồi.

Tôi sẽ lấy ra bản lĩnh thật sự, khiến những người này tâm phục khẩu phục.

Vân Thanh Hằng nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, đột nhiên cảm thấy trong ngữ khí không chút để tâm của Lâm Thanh Diện có sức nặng vô cùng, điều này khiến cô ta càng thêm rõ ràng cảm nhận được sự quyến rũ tồn tại trên người Lâm Thanh Diện.

Loai cảm giác đó khiến trái tim của Vân Thanh Hằng phải đập nhanh hơn vài phần.

Nửa tiếng sau, hai người di đến một tiểu khu cách đại học Phú Đán không xa, chỗ ở mà Vân Thanh Hằng nhờ bạn học tìm giúp chính là ở đây.

Vân Thanh Hằng có hơi sốt ruột liếc nhìn đồng hồ của mình, sau đó mặt mày tràn ngập ý xin lỗi nói với Lâm Thanh Diện: Anh Lâm, thật sự xin lỗi, tôi đối với chuyện thuê phòng không hiểu lắm, cho nên chỉ có thể nhờ bạn học làm giúp, cũng không biết cậu ta tìm cho là căn phòng như thế nào.

Không sao, có thể ở là được.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Thấy người bạn học đó của mình còn chưa đến, Vân Thanh Hằng bèn gọi điện cho cậu ta.

Không lâu sau, một nam sinh chạy đến trước mặt hai người, đưa chìa khóa cho Vân Thanh Hằng, thuận tiện nói số phòng.

Đàn chị Thanh Hằng, phòng em tìm cho chị là một chung cư phức hợp, có hai tầng trên dưới, hai phòng bên dưới được hai nữ sinh của trường chúng ta thuê rồi, phòng phía trên còn trống, em đã thuê hết tầng trên rồi.

Vân Thanh Hằng lập tức nhíu mày, mở miệng nói: Phòng cậu thuê là loại phòng thuê chung đó sao?Phải, người của trường chúng ta đều thích ở loại thuê chung này, rẻ lại thiết thực, chung cư đó là cái tốt nhất em biết, chị và bạn trai chị vào ở, rất thích hợp.

Nam Sinh nói rồi, còn mỉm cười xấu xa liếc nhìn Lâm Thanh Diện.

Vân Thanh Hằng mặt mày bỗng chốc đỏ ửng, lườm nam sinh đó, hận không thể ăn cậu ta: Cậu nói linh tinh.

.

.

Khụ khụ, không có chuyện gì thì em không làm phiền hai người nữa, tôi còn chưa chơi game xong, lát nữa sẽ bị đá ra mất.

Nam sinh hận căn bản không đợi Vân Thanh Hằng giải thích, bèn xoay người chạy đi.

Vân Thanh Hằng tức đến giậm chân, sau đó lén lút liếc nhìn Lâm Thanh Diện, chột dạ.

Anh Lâm, thật sự rất xin lỗi, tôi không ngờ cậu ta vậy mà thuê phòng dạng thuê chung này, người đó thật sự quá không đáng tin, hơn nữa còn nói linh tinh, tôi đối với anh Lâm chỉ có sự sùng bái, tuyệt đối không có bất kỳ tâm tư gì khác, anh Lâm nhất định đừng hiểu lầm.

Lâm Thanh Diện căn bản không có nghĩ nhiều, Vân Thanh Hằng nói như này, ngược lại khiến anh có loại cảm thấy nguy cơ nào đó.

Tôi tiếp tục giúp anh Lâm tìm một căn phòng khác, lần này tôi tự tìm, nhất định sẽ không xuất hiện tình trạng này nữa.

Thấy Lâm Thanh Diện không nói chuyện, trong lòng Vân Thanh Hằng càng thêm rối, vội vàng chuyển lực chú ý.

Không cần đâu, nếu đã thuê rồi thì đừng phiền phức nữa, yêu cầu của tôi đối với chỗ ở không có quá nhiều.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Vân Thanh Hằng cắn môi, cảm thấy có hơi hổ thẹn, có điều Lâm Thanh Diện đã có thái độ như thế, cô ta cũng không cố chấp đi đổi, quan trọng nhất là cô ta căn bản không có kinh nghiệm thuê phòng, có tìm nữa cũng chưa chắc đã tìm tốt hơn nam sinh kia.

Lâm Thanh Diện thấy bộ dạng hổ thẹn của cô, trong lòng bèn cảm thấy Vân Thanh Hằng coi trọng mình quá rồi, như thế ngược lại khiến bản thân có hơi không thích ứng được.

Anh suy nghĩ một lát, mở miệng nói với Vân Thanh Hằng: Cô đưa chìa khóa cho tôi, tôi tự qua đó xem, trong nhà cô chắc còn có việc, trở về trước đi.

Không cần, tôi đi cùng anh Lâm xem thử, nếu không trưởng khoa sẽ trách tôi.

Vân Thanh Hằng vội vàng nói.

Vừa rồi nam sinh đó cũng nói rồi, phòng đó còn có người của trường chúng ta, cô ở trong trường chắc là người nổi tiếng, nếu như bị bọn họ nhìn thấy cô với tôi cùng thuê phòng, có thể sẽ có liên tưởng không hay, vì tránh một số phiền phức không cần thiết, vẫn là tự tôi đi.

Lâm Thanh Diện lại tìm cớ.

Anh không biết vận đào hoa của mình từ khi nào lại trở nên dữ dội như vậy, vừa đến thành phố T, liên tiếp có hai cô gái nhiệt tình với anh như thế, điều này khiến anh có hơi không chịu nổi, cho nên nhất định phải tránh ra.

Vân Thanh Hằng nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, trong lòng bỗng có hơi thất vọng, thật ra cô ta không để ý người khác nói thế nào, nếu như có người hiểu lầm cô và Lâm Thanh Diện, trong lòng cô ta vẫn có hơi vui mừng.

Đáng tiếc bây giờ chính Lâm Thanh Diện nói ra, cô ta không có lý do từ chối.

Vậy.

.

.

vậy được, anh Lâm, nếu như có vấn đề gì, nhất định phải gọi điện cho tôi, tôi sẽ lập tức đến.

Vân Thanh Hằng mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, sau khi nhận lấy chìa khóa, xoay người đi về phía tiểu khu.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Thanh Diện đi vào, Vân Thanh Hằng thở dài, trong lòng nghĩ cùng Lâm Thanh Diện có chút tin tức, cô ta vui mừng còn không kịp, dù sao rất nhiều người ở bên nhau, đều bắt đầu từ tin tức.

Trong một chung cư phức tạp.

Diêu Hân Du và Lưu Hiểu Hàm từ sân bay trở về, đầu tiên về đến căn phòng bọn họ thuê, định đi tắm thay quần áo rồi đến trường.

Hai người đều không có quen ở ký túc, cộng thêm điều kiện gia đình cũng không tệ, cho nên bèn cùng nhau ra ngoài thuê phòng.

Lúc này Diêu Hân Du vừa từ trong phòng tắm đi ra, tóc còn ướt, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ thể lồi lõm rõ ràng lung linh cực kỳ.

Tiểu Hàm, chủ nhà nói tầng trên của chúng ta có người thuê rồi sao, khi nào chuyển vào? Diêu Hân Du vừa lau tóc của mình, vừa mở miệng.

Lưu Hiểu Hàm lắc đầu, nói: Nghe nói hôm nay sẽ đến, có điều thời gian cụ thể thì không biết.

Tớ nghe nói người thuê tầng trên, hình như là nam, cũng không biết có đáng tin không, đừng phải là tên biến thái, hai cô gái chúng ta, chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Diêu Hân Du mở miệng nói.

Lưu Hiểu Hàm gật đầu, nói: Nếu như giống như mấy người mới chuyển đến dưới lầu, chúng ta cũng nên chuyển đi sớm.

Diêu Hân Du ừm một tiếng, sau đó cỡ chiếc khăn tắm quấn trên người xuống, cầm quần áo trên sô pha, định mặc.

Lưu Hiểu Hàm nhìn thấy Diêu Hân Du không chút kiêng kỵ như vậy, bỗng có hơi đỏ mặt, có hơi không dám nhìn thẳng vào cơ thể của Diêu Hân Du.

Hân Du, cậu thay đồ như vậy, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì sao.

Lưu Hiểu Hàm mở miệng.

Sợ cái gì, dù sao nơi này chỉ có cậu, lẽ nào tớ còn sợ một cô gái như cậu nhìn.

Diêu Hân Du mặt mày thản nhiên nói.

Lời nói của cô vừa dứt, cửa phòng bị người khác mở ra, Lâm Thanh Diện từ bên ngoài đi vào thì đập thẳng vào mặt cảnh này, chính là Diêu Hân Du định thay quần áo.

Diêu Hân Du ngoảnh đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lại cúi đầu nhìn cơ thể của mình, sau đó, một tiếng hét vang vọng khắp cả chung cư.

Lâm Thanh Diện mặt mày ngại ngùng, vội vàng xoay người, không dám tiếp tục nhìn về đằng sau nhiều thêm.

Diêu Hân Du vội vàng cầm quần áo trên sô pha, che chắn bộ phận quan trọng của mình, sau đó xông vào trong phòng của mình.

Xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi không biết bên trong có người đang thay quần áo.

Lâm Thanh Diện có hơi áy náy nói.

Lưu Hiểu Hàm nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, trong lòng thấy có hơi kỳ lạ không biết Lâm Thanh Diện thế nào lại đến đây.

Cô ấy đã vào phòng rồi, anh có thể xoay người lại.

Lưu Hiểu Hàm mở miệng.

Lâm Thanh Diện lúc này mới quay người lại, nhìn sang Lưu Hiểu Hàm.

Anh cũng không ngờ, vậy mà đến căn phòng mình thuê lại nhìn thấy hai người Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du.

Lâm Thanh Diện, anh sao lại đến đây? Anh không phải đi theo hai chúng tôi đến đây chứ? Lưu Hiểu Hàm có hơi cảnh giác nhìn Lâm Thanh Diện.

Mặc dù trên máy bay ấn tượng của Lưu Hiểu Hàm đối với Lâm Thanh Diện không tệ, có điều Lâm Thanh Diện đột nhiên xuất hiện ở nơi bọn họ ở, Lưu Hiểu Hàm vẫn rất nghi hoặc.

Phòng bạn bè thuê giúp tôi chính là nơi này, tôi cũng không ngờ hai cô lại ở đây.

Lâm Thanh Diện nói rồi, lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay mình với Lưu Hiểu Hàm.

Lưu Hiểu Hàm lúc này mới bừng tĩnh, thì ra người thuê tầng trên chỗ bọn họ, vậy mà là Lâm Thanh Diện.

Trước đó Lưu Hiểu Hàm còn lo lắng nam sinh cùng thuê chung với bọn họ liệu có phải là người không đáng tin hay không, bây giờ sau khi biết là Lâm Thanh Diện, cô ta cũng thở phào.

Ít nhất Lâm Thanh Diện nhìn trông chính trực, so với mấy nam sinh mới chuyển tới ở dưới lầu trông đáng tin hơn.

Hai ngày trước dưới lầu bọn họ chuyển đến mấy nam sinh nhìn trông giống lưu manh, cô và Diêu Hân Du khi xuống lầu, nhìn thấy mấy người đó mở cửa uống rượu, nhìn thấy hai cô còn huýt sáo.

Lúc này Diêu Hân Du đã mặc xong quần áo, từ bên trong đi ra, cô ta tức giận đùng đùng lườm Lâm Thanh Diện, mở miệng quát: Anh là cái đồ biến thái! Vậy mà còn dám bám lấy chúng tôi không đi, anh thật sự tưởng hai cô gái chúng tôi sẽ sợ anh sao! Anh mau cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi bây giờ báo cảnh sát!Lưu Hiểu Hàm thấy Diêu Hân Du mặt mày tức giận, vội vàng giải thích: Hân Du, Lâm Thanh Diện là người thuê tầng trên của chỗ chúng ta, vừa rồi là hiểu lầm.

Cái gì! Cậu nói người thuê tầng trên của chúng ta chính là cái tên biến thái lại còn mặt trắng này?’ Diêu Hân Du lập tức trợn to mắt.

Lâm Thanh Diện nghe thấy Diêu Hân Du gọi mình như vậy, lập tức nhíu mày, nhìn sang cô ta nói: Vừa rồi tôi không cố ý nhìn cô, tôi có thể xin lỗi cô, nhưng cô nói tôi như thế, có phải quá không lịch sự rồi không?Diêu Hân Du bĩu môi với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Tôi gọi anh như thế thì làm sao? Chẳng lẽ nói không đúng sao? Anh chính là tên mặt trắng được người khác bao nuôi, hơn nữa ở sân bay biểu hiện rõ ràng như vậy, bây giờ còn không thừa nhận, thật sự không biết xấu hổ mà.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn Diêu Hân Du, mở miệng nói: Ai nói với cô tôi được người ta bao nuôi, không bằng không chứng mà vu oan cho người khác, thầy cô giáo của cô dạy cô như thế sao?Hừ, vậy anh nói bạch phú mỹ đó là làm gì, anh đừng nói với tôi cô ta là bạn của anh, người giàu có như người ta, sợ rằng căn bản khinh thường làm bạn với loại người như anh.

Diêu Hân Du ăn nói bức người.

Cô ấy chỉ là người phụ trách đón ở sân bay và báo cáo tình hình với tôi mà thôi, là cô nghĩ nhiều rồi.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Ha ha ha, thật sự là nói khoác cũng không đỏ mặt, người ta lái xe mấy chục tỷ đến đón anh, nhìn một cái chính là bạch phú mỹ, anh vậy mà nói cô ta chỉ phụ trách đến sân bay đón, báo tình hình với anh, chẳng lẽ anh còn là lãnh đạo của cô ta sao? Diêu Hân Du lập tức phản bác.

Gần như thế.

Lâm Thanh Diện trả lời, là thiếu chủ của Quan Lĩnh, Lâm Thanh Diện quả thật có thể gọi là lãnh đạo của Thư Hân.

Tiểu Hàm, cậu nhìn người này, thật sự không biết xấu hổ, anh ta vậy mà còn thừa nhận, tên này thật sự là sếp của bạch phú mỹ đó, sao có thể còn cùng thuê chung chỗ với chúng ta chứ, tớ thấy anh ta chính là tên biến thái thích trang bức, chúng ta vẫn là mau chóng đuổi anh ta ra ngoài đi, ở cùng với loại người này, thật sự quá không yên tâm.

Diêu Hân Du tức đến phát điên mở miệng nói.

Lưu Hiểu Hàm thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng xen vào giữa hai người, khuyên nhủ: Hân Du, con người của Lâm Thanh Diện cũng không tệ, anh ta có thể tương đối cần mặt mũi, cho nên không muốn bị cậu nói như thế, lời cậu nói quả thật có hơi tổn thương người khác, hai người mỗi người nhường một bước, nếu như đuổi Lâm Thanh Diện đi, người thuê phòng tiếp theo là người như thế nào cũng không biết được, ít nhất nhân phẩm của Lâm Thanh Diện không có vấn đề gì.

Diêu Hân Du vẫn có khí thế đùng đùng trừng mắt với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Nhân phẩm của anh không có vấn đề? Anh ta đã nhìn trộm tớ thay quần áo, anh ta chính là tên biến thái.

Lâm Thanh Diện không định tiếp tục tranh luận với cô ta, trực tiếp đi lên lầu, phớt lờ tiếng hét của Diêu Hân Du.

Lưu Hiểu Hàm đi đến trước mặt Diêu Hân Du, kéo cô ta ngồi xuống sô pha, mở miệng nói: Được rồi, Hân Du, còn muốn thế nào nữa, Lâm Thanh Diện người ta cũng là người thuê phòng từ chỗ chủ nhà, không phải chúng ta nói đuổi thì có thể đuổi được, cậu đừng vì một chút hiểu lầm mà tức giận lớn như vậy.

Tớ chỉ là nhìn không quen loại người như anh ta mà thôi, sự thật rành rành như vậy, anh vậy mà còn mặt mày không thừa nhận, anh ta không phải còn nói anh ta được mời về trường chúng ta làm giáo sư thỉnh giảng sao, tớ nghe nói gần đây chỉ có viện lịch sử của chúng ta có một vị giáo sư thỉnh giảng đến, thứ hai tuần sau sẽ học tiết của thầy đó, lấy ra chất vấn cái tên không biết xấu hổ này, đến lúc đó anh ta còn phân bua như thế nào! Diêu Hân Du hậm hực nói.

Lưu Hiểu Hàm bất lực nhìn Diêu Hân Du, thấy cô ta cũng không có làm ầm muốn đuổi Lâm Thanh Diện đi nữa thì cũng không nói gì.

Lâm Thanh Diện xem sơ qua căn phòng của mình, phát hiện bài trí của chỗ này mặc dù hơi đơn giản, có điều thứ cần dùng nên có thì đều có, coi như thoải mái, hơn nữa trên lầu có một nhà vệ sinh, anh cũng không cần tranh nhà vệ sinh dưới lầu với hai cô gái, điều này cũng có thể tránh một số trường hợp xấu hổ.

Sau khi xác nhận căn phòng không có vấn đề gì, Lâm Thanh Diện trực tiếp nằm trên giường.

Anh đến thành phố T, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tìm kiếm Hứa Bích Hoài.

Hiện nay mặc dù có manh mối, có điều vẫn không thể xác định Hứa Bích Hòa rốt cuộc ở địa phương nào, những chuyện này có Thư Hân phái người đi làm, một mình anh tìm thì có hạn, vào lúc này, cũng chỉ có thể dựa vào mạng lưới tình báo của Quan Lĩnh.

Mặc dù anh đáp ứng Chung Trí làm giáo sư thỉnh giảng của đại học Phú Đán, có điều cái chức giáo sư này của anh cũng chỉ là mỗi tuần dạy một tiết học công khai, giảng cái gì đều do tự anh quyết định, còn lúc khác, nhà trường cũng sẽ không sắp xếp bất cứ việc gì cho anh.

Cho nên bây giờ anh không có chuyện gì cần làm, chuyện muốn làm chỉ có thể đợi tin tức Thư Hân đưa tin tức đến cho anh mà thôi.

Nằm trên giường một lúc, Lâm Thanh Diện bèn mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, anh mơ thấy Hứa Bích Hoài, khoảnh khắc sắp nắm được tay của Hứa Bích Hoài, tỉnh lại.

Rút điện thoại ra, nhìn thời gian, phát hiện mới trôi qua nửa tiếng, Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu, khiến bản thân tỉnh táo lại, đứng dậy đi xuống lầu, phát hiện Diêu Hân Du và Lưu Hiểu Hàm đều đã đi rồi, anh cũng đi ra khỏi phòng, đến đại học Phú Đán.

Nếu Hứa Bích Hoài từng xuất hiện ở đại học Phú Đán, vậy rất có thể vẫn sẽ đến, Lâm Thanh Diện muốn đi vòng vòng đại học Phú Đán, ngộ nhỡ số may gặp được Hứa Bích Hoài thì không cần chờ đợi trong vô vọng nữa.

Buổi tối, Thư Hân gọi điện cho Lâm Thanh Diện, muốn ăn cơm cùng anh, Lâm Thanh Diện trực tiếp từ chối, Thư Hân lại hỏi Lâm Thanh Diện sống ở đâu, muốn qua đó xem thử, tránh Lâm Thanh Diện ở chỗ không tốt.

Lâm Thanh Diện trong nháy mắt đầu to ra, vốn dĩ Diêu Hân Du hiểu lầm anh và Thư Hân, nếu như để Thư Hân đến đây, chỉ sợ sẽ càng thêm rắc rối.

Cho nên anh bèn nói với Thư Hân nếu như không liên quan đến chuyện của Hứa Bích Hoài thì không cần đến làm phiền anh, nói xong thì cúp máy.

Trong thời gian 2 ngày sau đó, Lâm Thanh Diện dành phần lớn thời gian đợi trong đại học Phú Đán, ở nơi Hứa Bích Hoài từng xuất hiện mà một mình thẫn thờ, thời gian còn lại thì nghỉ ngơi ở phòng thuê.

Diêu Hân Du mặc dù rất không thích Lâm Thanh Diện, có điều cũng không có nói muốn đuổi Lâm Thanh Diện đi ra khỏi phòng, nhiều nhất là khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì mỉa mai vài câu, Lâm Thanh Diện không để trong lòng, cũng không để ý cô ta.

So sánh thì thấy thái độ của Lưu Hiểu Hàm đối với Lâm Thanh Diện tốt hơn một chút, bởi vì trước đó chỉ có hai cô gái Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du, chuyện thay bóng đèn, treo rèm cửa đại loại vậy các cô đều không làm được, bây giờ Lâm Thanh Diện đến rồi, Lưu Hiểu Hàm sẽ nhờ Lâm Thanh Diện giúp.

Lâm Thanh Diện cũng không có từ chối, điều này khiến Lưu Hiểu Hàm cảm thấy Lâm Thanh Diện là một người không tệ, còn Diêu Hân Du lại cảm thấy Lâm Thanh Diện đang giả bộ, cho rằng Lâm Thanh Diện chắc chắn cảm thấy Lưu Hiểu Hàm ngây thơ dễ lừa, giúp làm những việc đó, chắc chắn có ý đồ bất chính.

Chiều hôm đó, Lâm Thanh Diện về chỗ ở lấy đồ, vừa mở cửa nhà thì nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cãi nhau, tiếng cười của mấy người đàn ông xen lẫn lời lẽ bẩn thỉu, vang lên trong hành lang.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, nghe ta dưới lầu chưa đóng cửa, có điều anh cũng không định đi nói, mở cửa đi vào trong.

Vào lúc này, anh nghe thấy tiếng của một cô gái.

Mấy người buông tôi ra!Giọng nói đó có hơi quen thuộc, Lâm Thanh Diện suy nghĩ một lát, lập tức xác định đó chắc là tiếng của Lưu Hiểu Hàm.

Anh đi dọc theo cầu thang đi xuống lầu, nhìn thấy có một cửa phòng mở hé, bên trong khói thuốc nồng nặc, tràn ngập mùi rượu, mấy người đàn ông để trần, trên mặt là nụ cười xấu xa túm lấy cánh tay của Lưu Hiểu Hàm, nhìn dáng vẻ là muốn trêu đùa cô.

Lưu Hiểu Hàm mặt mày hoảng hốt, có điều ở trước mặt những người đàn ông này, căn bản không thể giãy giụa.

Em gái, nếu đã đến rồi thì chơi cùng mấy anh đi, em chê bọn anh ồn, lát nữa bản thân em kêu lên thì có lẽ sẽ không nói như vậy nữa.

Mấy anh thả tôi ra! Đám lưu manh các anh, các anh nếu như dám làm gì với tôi, thì sẽ vào tù! Lưu Hiểu Hàm gắng sức gào lên.

He he, chuyện này không cần em nhọc lòng, chỉ cần tìm ít quan hệ, tốn ít tiền, chuyện này có thể đè xuống, em gái, em đừng ngây thơ nữa.

Một người đàn ông bụng to đầu đinh mặt mày dữ tợn mở miệng nói.

mấy người đàn ông đều đưa tay sờ lên người Lưu Hiểu Hàm, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.

Buông cô ấy ra.

Vào lúc này, một giọng nói trầm thấp và uy nghiêm vang lên, Lâm Thanh Diện đã đi vào trong căn phòng đó, lạnh lùng nhìn mấy người đàn ông đó.

Mấy người đàn ông sau khi nghe thấy âm thanh này, đều dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía cửa, phát hiện người bước vào là một thanh niên bình thường, tên đàn ông đầu đinh bụng to bỗng chốc mắng một câu: Con mẹ màu mày là ai, mau cút ra ngoài cho tao, đừng làm lỡ chuyện tốt của ông nội mày.

Lưu Hiểu Hàm nhìn thấy Lâm Thamh Diện bước vào, trong mắt xuất hiện một tia hy vọng, có điều rất nhanh cô ta phản ứng lại, mấy người đàn ông trong phòng này đều không phải loại vô dụng, chỉ có một mình Lâm Thanh Diện chắc không ứng phó nổi, cho nên vội vàng mở miệng hét lên: Lâm Thanh Diện, anh mau đi báo cảnh sát, kêu cảnh sát đến bắt bọn họ, một mình anh không ứng phó được nhiều bọn họ như này, anh mau rời khỏi đây!Người đàn ông đầu đinh nghe thấy lời này, khẽ đảo con ngươi, sau đó ra hiệu mắt với người bên cạnh, người đó lập tức đứng dậy, xông về phía cửa, khóa cửa lại.

Mặc dù bọn họ không sợ chuyện, nhưng nếu như Lâm Thanh Diện đi bảo cảnh sát, chuyện đó cũng sẽ trở nên có hơi phiền phức, quan trọng nhất là, sẽ hỏng chuyện tốt của bọn họ.

Bây giờ mấy người đều đã uống nhiều, dục vọng trong đầu bị kích phát vô cùng lớn, trừ chuyện bọn họ muốn làm, cái khác bọn họ căn bản sẽ không để vào mắt.

Đến thì cũng đến rồi, vậy thì đừng đi nữa, lát nữa đợi mấy anh chơi xong, lại dạy dỗ mày, đến lúc đó mày sẽ biết lo chuyện bao đồng sẽ có kế cục như thế nào.

Người đàn ông đầu đinh hừ lạnh một tiếng: Trước tiên trói thằng này ném sang một bên, chuyện tốt của chúng ta không thể bỏ lỡ.

Mấy người đàn ông ở sau tên đầu đinh đều lập tức đứng dậy, cười lạnh đi về phía Lâm Thanh Diện.

Lưu Hiểu Hàm nhìn thấy một màn này, trong lòng càng thêm khẩn trương, cô cảm thấy Lâm Thanh Diện sau khi nhìn thấy tình hình ở đây thì nên mau chóng chạy ra ngoài đi báo cảnh sát, dù sao như thế mới là cách ổn thỏa nhất.

Nhưng vừa rồi Lâm Thanh Diện nhìn thấy người đó đi khóa cửa lại như thế, mà không có chút động tác gì, mặt mày bình tĩnh, điều này khiến Lưu Hiểu Hàm khẩn trương nói không lên lời.

Bây giờ bọn họ khóa cửa lại, còn muốn ra tay với Lâm Thanh Diện, trong lòng Lưu Hiểu Hàm có loại cảm giác cùng chồng đánh trận.

Lâm Thanh Diện, anh đừng xảy ra xung đột với bọn họ, anh là vì tôi mới đến đây, tôi không muốn anh vì tôi mà bị thương, nếu như hôm nay thật sự hết cách chạy thoát, anh ngoan ngoãn nghe bọn họ, như thế tổn thất của chúng ta mới có thể giảm thiểu đến mức thấp nhất.

Người đàn ông đầu đinh bật cười, mở miệng nói: Không ngờ em còn biết nghĩ thay cho người khác, ý tứ này của em, có phải là định thuận theo bọn anh rồi không?Lưu Hiểu Hàm cắn răng, ánh mắt nhìn người đàn ông đầu đinh mà tràn ngập sự ghét bỏ.

Lâm Thanh Diện mỉm cười với Lưu Hiểu Hàm, mở miệng nói: Yên tâm, cô hôm nay sẽ không sao, mấy tên t*ng trùng lên não mà thôi, làm nên trò trống gì chứ.

Vừa rồi lời của Lưu Hiểu Hàm khiến Lâm Thanh Diện ý thức được sự lương thiện của cô gái này xuất phát từ đáy lòng, đã đến tình cảnh này, cô ta vậy mà còn suy nghĩ thay Lâm Thanh Diện, nếu như đổi thành Diêu Hân Du, sợ rằng sớm đã bắt đầu mắng Lâm Thanh Diện không có não rồi.

Đương nhiên, nếu như hôm nay nếu như người bị trêu đùa là Diêu Hân Du, Lâm Thanh Diện thật sự không nhất định sẽ ra tay giúp.

Đối với cô gái mở miệng là nói anh là đồ mặt trắng, Lâm Thanh Diện không có quá nhiều hảo cảm, đối phương sỉ nhục anh như vậy, anh nếu như còn giúp thì cũng quá không có nguyên tắc rồi.

Aiyo, còn khá biết ra vẻ, loại như mày, bọn này thu thập không biết bao nhiêu rồi, những người đó cuối cùng không có ai không quỳ xuống cầu xin chúng tao, mày cảm thấy mày có thể là ngoại lệ sao? Người đàn ông đầu đinh cười lạnh mở miệng.

Lưu Hiểu Hàm cũng có hơi không tin lời của Lâm Thanh Diện, không phải cô ta coi thường Lâm Thanh Diện, thật sự Lâm Thanh Diện không giống loại người có thể đánh được, người bên phía người đàn ông đầu đinh đông như vậy, cô bây giờ chỉ muốn hạ tổn thất xuống mức thấp nhất, Lâm Thanh Diện nói như vậy, không nghi ngờ chính là tự tìm rắc rối.

Con mẹ nó, thanh niên bây giờ, trừ ra vẻ thì chả được tích sự gì, đến lúc để ông mày đến dậy chúng mày làm người rồi! Một người đàn ông lao về phía Lâm Thanh Diện quát một câu, sau đó vùng nắm đấm về phía mặt của Lâm Thanh Diện.

Lưu Hiểu Hàm nhìn thấy một màn này, vội vàng nhắm mắt lại, hiện nay cô có thể làm được, chỉ là cầu nguyện ở trong lòng thay cho Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện không thèm liếc nhìn, chỉ nhấc tay, dễ dàng cản nắm đấm của anh ta, sau đó đá một cước, người đó bay ra ngoài.

Một kêu thảm thiết vang lên, người đàn ông đầu đinh và những người còn lại đều kinh ngạc.

Lưu Hiểu Hàm mặt mày khó hiểu, cô nghe tiếng kêu thảm thiết vừa rồi không giống của Lâm Thanh Diện, bèn mở mắt nhìn thử, cảnh tượng trước mắt đập vào trong mắt thì cả người ngây ra.

Cô ta nhìn thấy tốc độ thân ảnh của Lâm Thanh Diện, động tác dứt khoát, không hề rơi vào thế hạ phong.

Chủ yếu là động tác của những tên đàn em của người đàn ông đầu đinh giống như bị tua chậm, ở trước mặt Lâm Thanh Diện giống như ruồi bọ, đều không có phản ứng kịp, thì đã bị Lâm Thanh Diện đánh ngã rồi.

Những người đàn ông này nhìn trông rất hung dữ, ở trong tay Lâm Thanh Diện, lại giống như kẹo bông gòn, khẽ đụng vào thì ngã ra đất.

Điều này khiến Lưu Hiểu Hàm cảm thấy bản thân giống như đang xem phim, động tác của Lâm Thanh Diện lưu loát như nước chảy, mà cô chỉ nhìn thấy trong phim võ thuật.

Người đàn ông đầu đinh cũng trợn mắt há hốc mồm khi nhìn một màn này, không hề ngờ Lâm Thanh Diện trông bình thường lại lợi hại như vậy, dọa sợ mà vội vàng đứng dậy, loạng choạng lui lại phía sau.

Lâm Thanh Diện sau khi giải quyết những người đó, bèn đi về phía người đàn ông đầu đinh.

Lưu Hiểu Hàm vội vàng từ trên đất đứng dậy, trốn ra đằng sau Lâm Thanh Diện.

Nhìn thấy bóng lưng của Lâm Thanh Diện, Lưu Hiểu Hàm lập tức cảm thấy hình tượng của Lâm Thanh Diện ở trong lòng cô trở nên càng cao hơn, thì ra người này không có không đáng tin như trong tưởng tượng, anh vậy mà thật sự có năng lực, thu thập những tên lưu manh này.

Mày.

.

.

mày đừng qua đây, tao nói cho mày biết, tao có nhân mạch, chỉ cần một cú điện thoại của tao, lập tức có hơn 100 anh em chạy đến làm thịt mày, mày nếu như thức thời thì mau chóng cút cho tao, chuyện trước đó tao không tính toán, nếu không mày sẽ gặp xui xẻo! Người đàn ông đầu đinh cố gân cổ mở miệng nói.

Người của anh thật sự lợi hại, nếu đã như thế, vì để hoàn toàn giải quyết những rắc rối các người, tôi cũng quyết định sử dụng nhân mạch của tôi.

Lâm Thanh Diện mỉm cười mở miệng nói.

Người đàn ông đầu đinh nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, trong lòng bỗng chốc có hơi nghi ngờ, anh ta vừa rồi nói mình có nhân mạch, có thể một cú điện thoại gọi đến hơn 100 người, chẳng qua là để hù dọa Lâm Thanh Diện.

Nếu như thật sự để anh ta đi tìm người, anh ta thật sự không nhất định có thể gọi được nhiều như vậy, dù sao nhân mạch mà anh ta gọi, thật ra cũng chính là quen mấy người em dưới trướng của lão đại thế giới ngầm của thành phố T.

Phiền phức bình thường, những người này có thể giúp người đàn ông đầu đinh giải quyết, nhưng thật sự nếu như tìm hơn 100 anh em đến đây, vẫn là điều không thể.

Bây giờ Lâm Thanh Diện nghe lời của anh ta, vậy mà cũng muốn dùng nhân mạch của mình, điều này khiến trong lòng người đàn ông đầu đinh có hơi không biết nên ứng phó như thế nào.

Có điều rất nhanh anh ta cũng yên tâm, tuy nói anh ta không thể một cú điện thoại gọi hơn 100 anh em, nhưng nói chung vẫn có một ít nhân mạch, trong một số thế lực của thành phố T, trên cơ bản đều có người anh ta quen biết, nếu không anh ta cũng không dám sau khi uống rượu mà làm loại chuyện này.

Anh ta nghe giộng nói của Lâm Thanh Diện giống như người ngoài vùng, hơn nữa tuổi tác không lớn, có lợi hại hơn nữa, ở thành phố T chắc cũng sẽ không có nhân mạch quá lợi hại, không chừng lát nữa gọi người qua đây, vừa hay là người anh ta quen biết, chuyện này lại dễ xử lý rồi.

Lưu Hiểu Hàm ở một bên nghe thấy Lâm Thanh Diện muốn sử dụng nhân mạch của mình, lộ ra một tia hiếu kỳ, cô ta không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà có nhân mạch ở thành phố T.

Cô ta nhớ ở trên máy bay, Lâm Thanh Diện nói với cô ta đây là lần đầu tiên đến thành phố T, theo lý mà nói Lâm Thanh Diện ở đây sẽ không quá nhiều nhân mạch, cho dù có, chắc cũng chỉ là bạch phú mỹ đến sân bay đón anh.

Nghĩ như thế, Lưu Hiểu Hàm lại lo lắng, có cái gọi là ác long bất đấu địa đầu xà(*), bọn họ bây giờ không rõ bối cảnh của người đàn ông đầu đinh này, nếu như cùng đối phương liều, nguy hiểm quá lớn rồi.

Ác long bất đấu địa đầu xà(*):rồng mạnh cũng không thế áp chế được rắn bản địa.

Cho nên Lưu Hiểu Hàm bèn nhắc nhở Lâm Thanh Diện một câu: Hay là chúng ta vẫn là đi thôi, dù sao bọn họ đã bị anh dạy dỗ rồi, những người này dám ban ngày ban mặt ngang nhiên làm loại chuyện này, không chừng thật sự có chỗ dựa gì đó, anh lại lần đầu tiên đến thành phố T, nhân mạch của thành phố T, chắc chắn những người bản địa bọn họ sẽ lợi hại hơn, như tiếp tục như thế, chúng ta phải mạo hiểm rất lớn, hay là vẫn là bỏ đi.

Người đàn ông đầu đinh nghe thấy Lưu Hiểu Hàm nói Lâm Thanh Diện lần đầu tiên đến thành phố T, mắt bỗng sáng lên, nếu như thật sự như thế, trong lòng anh ta càng thêm tự tin, một người ngoài vùng, muốn ở thành phố T đấu người với anh ta, thật sự là một chuyện cười.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn Lưu Hiểu Hàm, mở miệng nói: Loại người xấu xa này, nếu như không một lần giải quyết, về sau sẽ còn rất nhiều phiền phức kéo theo, bọn họ sống ở lầu dưới, muốn báo thù, rất dễ, cô cũng không cần lo lắng, mặc dù tôi lần đầu tiên đến thành phố T, nhưng ở đây, vẫn có một ít nhân mạch.

Người đàn ông đầu đinh bỗng bật cười thành tiếng, mở miệng nói: Có bản lĩnh thì gọi người, tao ngược lại muốn xem thử mày có thể gọi ai đến, nếu như người gọi đến vừa hay là những người bạn cũ của tôi, vậy tôi cũng bớt phải gọi điện cho họ đến.

Lâm Thanh Diện không có quan tâm lời của người đàn ông đầu đinh mà rút điện thoại, gọi điện cho Thư Hân.

Thiếu chủ, Hân Nhi cuối cùng đợi được điện thoại của anh rồi, thiếu chủ có phải cần Hân Nhi không, thiếu chủ nói vị trí cho Hân Nhi, tôi sẽ đến ngay.

Cuộc gọi vừa kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói lanh lảnh của Thư Hân.

Lâm Thanh Diện mặt mày đầy vạch đen, sau đó ho khẽ hai tiếng, mở miệng nói: Bên phía cô có người của thế lực ngầm không, chỗ tôi gặp phải một ít phiền phức, cần giải quyết.

Thư Hân nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, lập tức trở nên nghiêm túc, mở miệng nói: Có, thiếu chủ ở đâu, tôi phái người qua.

Lâm Thanh Diện cũng không có do dự, trực tiếp nói vị trí của mình, phía sau còn cường điệu, chỉ phái người đến là được, bản thân Thư Hân không cần đến.

Thư Hân tự nhiên thấy u oán, có điều cô ta cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Lâm Thanh Diện, sau khi cúp máy thì vội đi sắp xếp người.

Thư Hân có thể trở thành người phụ trách của Quan Lĩnh ở thành phố T, nếu như không có năng lực, Lâm Thanh Diện chắc chắn không tin, mặc dù Thư Hân ở thành phố T, không tính là người giỏi nhất thương nghiệp, nhưng lấy nguyên tắc khiêm tốn của Quan Lĩnh, chắc chắn sẽ ở trong tối giúp Thư Hân phối hợp chuẩn bị tư nguyên mà chỉ có những gia tộc đỉnh cấp đó.

Cho nên Lâm Thanh Diện không hề lo lắng người Thư Hân tìm đến không thể giải quyết phiền phức này, nếu như ngay cả mấy lưu manh này không giải quyết được, Thu Đình cũng không cần thiết tiếp tục làm người phụ trách của thành phố T.

Sau khi gọi điện thoại xong, Lâm Thanh Diện ngoảnh đầu nhìn sang Lưu Hiểu Hàm, mở miệng hỏi: Cô đi lên trên trước đi, chỗ này giao cho tôi là được.

Lưu Hiểu Hàm tràn đầy lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Chuyện này cũng có quan hệ nhất định với tôi, tôi sao có thể để một mình anh ở lại nơi này.

Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: Cô lên trước đi, lát nữa nếu như tôi không thể giải quyết bọn họ, cô còn có thể thay tôi báo cảnh sát, như thế cũng coi như để lại chiêu sau.

Anh biết, nếu như không nói như vậy, Lưu Hiểu Hàm chắc chắn sẽ không đồng ý đi lên trên trước.

Lưu Hiểu Hàm cảm thấy Lâm Thanh Diện nói có hơi đạo lý, vì thế gật đầu với Lâm Thanh Diện, nói: Vậy tôi lên trên trước, lát nữa nếu như xảy ra sự chuyện ngoài ý muốn, anh nhất định phải lớn tiếng kêu cứu, tôi nhanh chóng báo cảnh sát.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: Chắc sẽ không xảy ra loại tình huống này, cô lên trên đợi tôi là được.

Lưu Hiểu Hàm không tiếp tục nói gì nữa, sau khi liếc nhìn người đàn ông đầu đinh, từ trong phòng đi ra.

Đợi sau khi Lưu Hiểu Hàm đi rồi, người đàn ông đầu đinh mỉm cười liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Xem ra mày đôi với người của mình cũng không có lòng tin, mày là người ngoài vùng lần đầu đến, tao thấy mày vẫn mau chóng quỳ xuống dập đầu trước mặt tao, xin tao tha cho mày, chuyện này cũng không có phiền phức như vậy.

Lâm Thanh Diện ngoảnh đầu liếc nhìn người đàn ông đầu đinh, mở miệng nói: Tôi đó là vì dỗ cô ấy đi lên, anh nghe không ra sao? Lát nữa kết cục của anh có thể sẽ rất thảm, một cô gái như cô ấy, không tiện nhìn thấy những chuyện này.

Ha ha, con mẹ mày bớt ở đó mà huênh hoang, nói cho mày biết, ông đây ở trong các thế lực lớn cho thành phố T, đều có người quen, mặc kệ mày gọi ai đến, đều phải cho tao mấy phần mặt mũi, đến lúc đó kết cục thảm, sẽ chỉ là bản thân mày.

Người đàn ông đầu đinh mặt mày tràn đầy tự tin mở miệng.

Lâm Thanh Diện không thèm để ý anh, mà trực tiếp cầm một chiếc ghế, ngồi xuống.

Không lâu sau, điện thoại của Lâm Thanh Diện đổ chuông, là một số lạ, Lâm Thanh Diện nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cung kính: Anh Lâm, tôi đã dẫn người đến nơi mà anh nói, có điều người của chúng tôi có hơi nhiều, không thể đi lên, anh đợi chút, tôi để mấy anh em lên trên trước để giúp anh xử lý phiền phức.

Không cần, tôi bây giờ đi xuống.

Lâm Thanh Diện đáp một câu.

Sau đó Lâm Thanh Diện bèn túm cổ áo của người đàn ông đầu đinh, lôi anh ta đi ra bên ngoài.

Người đàn ông đầu đinh bỗng mắng, mở miệng nói: Con mẹ mày làm gì, thả ông ra, mày không phải muốn tìm người đến!Bọn họ đã đến dưới lầu rồi.

Lâm Thanh Diện mở miệng.

Người mày tìm đến sẽ không phải mấy tên loai choai chứ, vậy mà không dám lên lầu, mày muốn tao cười rơi răng? Người đàn ông đầu đinh cười ha hả.

Lâm Thanh Diện không thèm để ý anh ta, lôi anh ta xuống lầu, hai người đi ra, người đàn ông đầu đinh mặt mày đắc ý muốn xem thử Lâm Thanh Diện rốt cuộc tìm đến mấy mặt hàng gì đến.

Có điều đợi khi ánh mắt của anh ta nhìn ra bên ngoài, cơ thể lập tức cứng đờ.

Dưới lầu lúc này đã tập chung một nhóm đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm đen, cộng vào cũng trên 100 người, bọn họ đứng cùng một chỗ, tự nhiên nảy sinh khí thế ngập trời, khiến người trong tiểu khu đều không dám lại gần nửa bước.

Những.

.

.

những người này đều là mày tìm đến? Người đàn ông đầu đinh mặt mày không dám tin liếc nhìn Lâm Thanh Diện, hai chân đã bắt đầu mềm nhũn, rùng mình.

Anh ta vốn dĩ tưởng Lâm Thanh Diện chỉ gọi đến mấy ai ất ơ, dù sao người ngoài vùng đến đây lần đầu, sao có thể gọi được người lợi hại đến chứ.

Nhưng bây giờ dưới lầu vậy mà tụ tập hơn 100 người, Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ gọi một cú điện thoại, vậy mà gọi được nhiều người đến như thế, hơn nữa nhìn trông đều là người đã trải qua huấn luyện, những người này hoàn toàn khác với những tên lưu manh quèn đó, điều này khiến sự sợ hãi trong lòng người đàn ông đầu đinh lập tức xuất hiện.

Lâm Thanh Diện gật đầu nói người đàn ông đầu đinh, nói: Chắc chính là bọn họ.

Người đàn ông đầu đinh nuốt nước bọt, cái gì gọi là chắc, chẳng lẽ người của Lâm Thanh Diện ở thành phố T đã điều đến mức không rõ, ngay cả bản thân anh cũng không biết người mình gọi đến là ai?Lúc này có hai người đi ra từ trong nhóm người mặc vest, một người đàn ông trung nên hơn 40 tuổi, nhìn trông trầm ổn quả quyết, một người thanh niên mặc quần áo thể thao.

Khoảnh khắc người đàn ông đầu đinh nhìn thấy hai người thì sửng sốt, suýt chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên.

Anh ta nhận ra hai người này, người đàn ông trung niên đó, là đại ca của thế giới ngầm tựa như mặt trời giữa trưa của thành phố T, Lưu Bang Vận, ở trong thế lực ngầm của thành phố T hiện nay, Lưu Bang Vân có thể nói là đứng đầu, người có thể tranh luận với ông ta rất ít, ít lại càng thêm ít, ở thành phố T, mặc kệ chọc phải ai, cũng tuyệt đối không thể chọc vào Lưu Bang Vận.

Mà người thanh niên đi bên cạnh Lưu Bang Vận, tên là Tào Thạc, là đàn em đắc lực dưới trướng của Lưu Bang Vận, người đàn ông đầu đinh trước có từng may mắn ăn cơm cùng Tào Thạc, nói ra cũng coi như quen biết.

Lưu Bang Vận vậy mà đích thân dẫn người đến!Cả thành phố T có thể có đối đãi như thế này, sợ rằng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Người đàn ông đầu đinh chỉ cảm thấy da đầu của mình tê dại, nếu như mấy người Lưu Bang Vận thật sự là người Lâm Thanh Diện gọi đến, vậy anh ta hôm nay thật sự xong đời rồi.

Chắc chắn không phải như vậy, tên này có tài có đức gì có thể tìm được nhân vật như Lưu Bang Vận đến, còn dẫn một lượng lớn người như vậy, đây chắc chắn chỉ là trùng hợp, Lưu BangVận bọn họ đến đây, đoán chắc là có chuyện khác, chúng tôi mới có mấy người, sao có thể đáng để Lưu Bang Vận dẫn nhiều người đến đối phó như vậy.

Không sai, nhất định là trùng hợp, người tên này gọi đến, không chừng đã bị người của Lưu Bang Vận dọa chạy rồi, cho nên anh ta mới dẫn mình xuống, anh đây là muốn mượn người của Lưu Bang Vận hù dọa tôi.

He he, đáng tiếc anh ta không hề biết, mình có quen biết đàn em bên cạnh Lưu Bang Vận, không chừng mình còn có thể mượn bọn họ, thu thập tên này một trận.

Trong lòng người đàn ông đầu đinh vụt qua mấy ý nghĩ, sau đó vội vàng vẫy vẫy tay với Tào Thạc bên cạnh Lưu Bang Vận, mở miệng gọi: Tào Thạc, là tôi, lão Trương, chúng ta từng cùng ăn cơm với nhau, tên này gây sự với tôi, anh có thể thuận đường giúp tôi thu thập anh ta không!Tào Thạc quay sang liếc nhìn người đàn ông đầu đinh, phát hiện người đó anh ta quả thật quen, có điều lúc này người bắt anh ta, chính là người bọn họ lần này phải giúp.

Khi đến Lưu Bang Vận đã nói rồi, người mà bọn họ lần này phải giúp, cực kỳ quan trọng, không thể có bất cứ sai sót, thân phận của người này, đã đến trình độ bọn họ không thể tưởng tượng được.

Cho nên bọn họ mới trực tiếp dẫn hơn 100 anh em đến đây.

Bây giờ người đàn ông đầu đinh kêu anh ta đi thu thập nhân vật quan trọng như vậy, hại da đầu của Tào Thạc cũng bắt đầu tê dại.

Lưu Bang Vận ngoảnh đầu liếc nhìn Tào Thạc, mở miệng hỏi: Cậu quen người này?Tào Thạc vội lắc đầu, nói: Lão đại, em không hề quen anh ta, ai biết anh at từ đâu ra biết được tên của em.

Lưu Bang Vận lúc này gật đầu, nói: Vậy thì tốt.

Người đàn ông đầu đinh lạp tức ngốc trệ, anh ta không ngờ Tào Thạc vậy mà sẽ nói không quen anh ta, giống như phủi sạch quan hệ với anh ta.

Lúc này Lưu Bang Vận đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, cực kỳ cung kính cúi người với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Cậu Lâm, chúng tôi sau khi nhận được thông báo, lập tức chạy đến, hy vọng không có đến muộn, không biết cậu Lâm gặp phải phiền phức gì, những người tôi dẫn đến nếu như không đủ, tôi sẽ gọi thêm một số nữa đến.

Lâm Thanh Diện xua xua tay, nói: Không cần, chỉ là gây sự mà thôi, ông dẫn người nhiều đến như vậy, thật sự đã quá nhiều rồi.

Anh cũng không ngờ Thư Hân sẽ sắp xếp nhiều người đến như vậy, quả thật tính như hưng sư động chúng rồi, có điều nếu đã đến, Lâm Thanh Diện cũng không nói gì, như thế cũng có thể hù dọa người đàn ông đầu đinh này, tin chắc qua hôm nay, anh ta cũng không dám tìm Lưu Hiểu Hàm gây chuyện nữa.

Cậu Lâm, không biết có thể thuật lại cụ thể chuyện rắc rối mà cậu gặp phải không, tôi dễ kêu người giúp cậu thu thập những thứ không có mắt này.

Lưu Bang Vận hỏi tiếp một câu.

Lâm Thanh Diện lập tức nói đơn giản chuyện xảy ra trước đó, tỏ rõ đây chỉ là một phiền phức nhỏ, chỉ cần dạy cho mấy người này một bài học là đủ rồi.

Người đàn ông đầu đinh ngây ngốc nhìn một màn trước mắt, anh ta thế nào cũng không ngờ, Lưu Bang Vận dẫn nhiều người đến như vậy, thế mà thật sự là đến giúp Lâm Thanh Diện, hơn nữa thái độ của Lưu Bang Vận đối với Lâm Thanh Diện vậy mà cung kính như thế, giống như Lâm Thanh Diện là lão đại của ông ta, anh ta còn chưa từng nghe nói ai có thể ở trước mặt Lưu Bang Vận mà tỏ ra uy phong như vậy.

Người đàn ông đầu đinh ý thức đến sự việc trở nên nghiêm trọng thì quay đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó không một chút do dự quỳ xuống ở trước mặt Lâm Thanh Diện, khóc lóc nói: Đại ca, tôi biết rồi, tôi thật sự không ngờ anh lợi hại như vậy, cầu xin anh tha cho tôi, tôi về sau cũng không dám nữa.

Lâm Thanh Diện lạnh lùng liếc nhìn anh ta, không có nói chuyện, anh biết, chuyện tiếp theo, Lưu Bang Vận sẽ thay anh xử lý.

Tào Thạc nhìn thấy người đàn ông đầu đinh quỳ xuống trước mặt xin tha, đôi mắt khẽ đảo, anh ta bây giờ phải mau chóng phủi sạch quan hệ với người đàn ông đầu đinh, ngộ ngỡ đại nhân vật này để ý, anh ta cũng xong đời theo.

Cho nên anh ta trực tiếp đi đến trước mặt người đàn ông đầu đinh, túm lấy cổ áo của anh ta, lôi anh ta đi vào trong hơn 100 người đó.

Khi anh chọc giận anh Lâm sao không nghĩ đến khoảnh khắc này, bây giờ muốn xin tha, nói cho anh biết, đã muộn rồi! Các anh em, cái tên ngu ngốc này dám tìm anh Lâm gây phiền phức, khiến anh ta biết sự lợi hại của chúng ta đi!Tào Thạc trực tiếp lôi người đàn ông đầu đinh đi vào trong đám người.

Tiếng kêu cứu của người đàn ông đầu đinh còn chưa cất lên, gương mặt của anh ta liền bị một cú đấm trời giáng trút xuống.

Một tiếng hét thảm từ trong đám người truyền ra, đáng tiếc ở đây không có ai đồng cảm với người đàn ông đầu đinh, toàn bộ đều muốn cho anh ta vài đấm.

Lưu Bang Vận mỉm cười đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, đưa một tấm danh thiếp cho anh, kiểu của chiếc danh thiếp rất tinh tế, còn dát vàng, bên trên chỉ có một số điện thoại, nhìn ra được loại danh thiếp này không phải ai cũng sẽ cho.

Cậu Lâm, chủ tịch Thư đã căn dặn, sau này chuyện của câu chính là chuyện của chúng tôi, đây là danh thiếp của tôi, sau này anh ở thành phố T mà gặp phiền phức gì, đều có thể gọi điện cho tôi.

Lâm Thanh Diện không có từ chối, nhận lấy chiếc danh thiếp, gật đầu với Lưu Bang Vận.

So sánh với việc tìm Thư Hân, Lâm Thanh Diện vẫn cảm thấy tìm Lưu Bang Vận sẽ ‘an toàn’ hơn.

Trong chung cư.

Lưu Hiểu Hàm đang lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn ghé tai vào cửa, muốn nghe động tĩnh ở dưới lầu.

Nhưng sau khi cô đi lên, dưới lầu không có truyền ra bất kỳ âm thanh gì, điều này khiến trong lòng cô ta không khỏi lo lắng Lâm Thanh Diện đã xảy ra chuyện.

Lúc đó cô và Lâm Thanh Diện đã nói, nếu như tình hình không ổn, Lâm Thanh Diện sẽ kêu cứu, cô ta lập tức báo cảnh sát, nhưng bây giờ một chút động tĩnh cũng không có, cô ta cũng không biết mình nên làm sao mới tốt.

Không phải người Lâm Thanh Diện tìm đến vừa hay quen biết với mấy tên lưu manh đó, sau đó trực tiếp dẫn Lâm Thanh Diện đi rồi chứ? Lưu Hiểu Hàm lẩm bẩm tự nói với mình, trong lòng sinh ra một tia sợ hãi.

Không được, nếu như thật sự là như thế, vậy Lâm Thanh Diện chắc chắn rất nguy hiểm, mình nhất định phải đi xác nhận tình hình, nếu như tình hình không đúng thì lập tức báo cảnh sát.

Trong lòng đưa ra quyết định, Lưu Hiểu Hàm đi đến cửa, mặt mày lo lắng mở cửa, muốn xông ra bên ngoài thì vào lúc này, cô cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó đụng vào lộng ngực rắn chắc, cả người đều bật trở vào.

Cô đứng vững lại, nhìn về phía cửa, sau khi phát hiện người mình đập trúng chính là Lâm Thanh Diện, bỗng trợn tròn mắt.

Lâm Thanh Diện, anh.

.

.

anh sao đã trở về rồi? Những người đó thả anh đi sao?Lâm Thanh Diện mỉm cười với Lưu Hiểu Hàm, mở miệng nói: Phiền phức đã giải quyết rồi, sau này dưới lầu sẽ không tiếp tục ồn ào nữa.

Lưu Hiểu Hàm mặt mày khó tin, mở miệng hỏi: Ý của anh là, những người đó chuyển đi rồi.

Hừm, gần như thế.

Lâm Thanh Diện đáp một câu, bị người của Lưu Bang Vận dẫn đi và chuyển đi, bản chất cũng gần như nhau.

Những người đó không phải nói mình có rất nhiều người sao, anh sao khiến bọn họ chuyển đi được chứ, bọn họ không có tìm anh gây chuyện chứ? Lưu Hiểu Hàm vẫn không nghĩ thông Lâm Thanh Diện rốt cuộc đã làm như thế nào.

Không phải nói rồi sao, tôi ở đây có người, người tôi tìm đã đến giúp giải quyết chuyện này rồi.

Lâm Thanh Diện giải thích.

Lưu Hiểu Hàm lúc này mới ngộ ra bèn gật đầu, không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà lại siêu như vậy, có thể tìm đến người có thể dẹp yên chuyện này, xem ra tên này mặc dù là người vùng ngoài đến, nhưng cũng có chút thủ đoạn.

Nếu như cô ta bây giờ đi xuống dưới lầu xem thử, không chừng còn có thể nhìn thấy cảnh tượng hơn trăm đàn em mặc vest rời khỏi, khi đó cô sợ sẽ không cảm thấy Lâm Thanh Diện chỉ là có một chút thủ đoạn.

Lâm Thanh Diện, cảm.

.

.

cảm ơn anh.

Sau khi hoàn hồn, Lưu Hiểu Hàm có hơi cảm kích nhìn Lâm Thanh Diện, trên gương mặt xinh đẹp rõ ràng lộ ra một tia hảo cảm với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện mỉm cười với Lưu Hiểu Hàm, nói: Nên làm.

Sau đó anh trở về phòng lấy đồ, lại rời khỏi chung cư.

Mặc dù Lâm Thanh Diện không có để chuyện này trong lòng, nhưng đối với Lưu Hiểu Hàm mà nói, chuyện lần này có thể thoát được một kiếp, dù sao nếu như không có Lâm Thanh Diện, cô ta lần này rất có thể sẽ chịu độc thủ của mấy tên lưu manh đó.

Chuyện này đối với Lưu Hiểu Hàm đủ để thay đổi cuộc đời, cho nên Lâm Thanh Diện là chúa cứu thế của Lưu Hiểu Hàm cũng không ngoa.

Lưu Hiểu Hàm vốn dĩ còn nghĩ bản thân nến bảo đáp Lâm Thanh Diện như thế nào, dưới loại tình huống đó, Lưu Hiểu Hàm cảm thấy Lâm Thanh Diện đưa ra bất cứ yêu cầu gì cô ta đều có thể đồng ý, nhưng Lâm Thanh Diện hoàn toàn coi chuyện này là một chuyện nhỏ vô cùng bình thường, lấy đồ xong thì đi luôn.

Điều này càng khiến Lưu Hiểu Hàm cảm thấy sự quyến rũ trên người của Lâm Thanh Diện, sự hảo cảm đối với Lâm Thanh Diện tăng lên.

Một mình cô ta đợi ở chung cư rất lâu, trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

Lâm Thanh Diện mặc dù không có gương mặt của nam minh tinh, nhưng khí chất khi cứu mình, quả thật quá ngầu, còn cả cơ ngực của anh ta, quá rắn chắc, anh không phải có 8 múi chứ? Thật muốn sờ thử.

.

.

Mãi đến sẩm tối, Lưu Hiểu Hàm cũng không có nghe thấy bất kỳ âm thanh ồn ào gì dưới lầu, cô ta còn đặc biệt tìm người quản lý xác nhận lại, quản lý nói với cô ta những người ở lầu dưới đã chuyển đi rồi, cô lúc này mới hoàn toàn yên tâm, đồng thời lại khen ngợi mấy câu Lâm Thanh Diện đáng tin.

Tối, Diêu Hân Du trở về, Lưu Hiểu Hàm hưng phấn kể lại chuyện xảy ra hồi chiều với Diêu Hân Du, còn không ngừng khen Lâm Thanh Diện.

Diêu Hân Du nghe xong những gì Lâm Thanh Diện nói, trợn mắt đưa tay sờ trán của Lưu Hiểu Hàm, mở miệng nói: Tiểu Hàm, cậu không phải bị sốt chứ, cậu vậy mà cảm thấy tên mặt trắng đó đẹp trai? Ôi trời đất, tên mặt trắng đó không phải đã dùng yêu thuật gì để mê hoặc cậu chứ?Lưu Hiểu Hàm nghe thấy Diêu Hân Du nói như thế, lập tức lấy tay của cô ta ra, mở miệng nói: Hân Du, cậu có thể đừng nói Lâm Thanh Diện như thế được không, chiều nay thật sự là anh ta đã cứu tớ, cậu không tin thì xuống dưới lầu xem thử, những tên lưu manh đó đã chuyển đi rồi.

Tiểu Hàm, không phải tớ nói đâu, mà là cậu quá dễ lừa rồi, tớ hỏi cậu, cậu tận mắt nhìn thấy Lâm Thanh Diện đánh những tên lưu manh đó chạy sao? Diêu Hân Du dáng vẻ hận sắt không thể thành thép.

Lưu Hiểu Hàm nghe thấy lời này của Diêu Hân Du, bỗng sững người, sau đó lắc đầu, nói: Cái này ngược lại không có nhìn thấy, anh ta bảo tớ lên trước, đề phòng vạn nhất.

Cho nên nói, cậu căn bản không có nhìn thấy chuyện này giải quyết như thế nào, thì đã biết ơn tên mặt trắng đó, ngộ ngỡ chuyện này là hàng xóm khác báo cảnh sát giải quyết, kết quả tên này lại nói là mình giải quyết, anh ta chính là vì lấy hảo cảm của cậu, dụ cô gái ngây thơ như cậu thì sao? Diêu Hân Du nói quan điểm.

Lưu Hiểu Hàm cảm thấy lời này của Diêu Hân Du có rất nhiều chỗ không ổn, nhưng vậy mà không tìm được lời nào phản bác cô ta cả.

Tớ nói cho cậu biết, người như anh ta, tớ thấy nhiều rồi, cậu còn nhớ bạn trai trước trước trước nữa của tớ không, không phải cũng là một tên thích nói phét, lời loại người này nói không thể tin.

Diêu Hân Du sau đó lời nặng ý dài nói.

Hân Du, tớ vẫn cảm thấy cậu quá thành kiến với Lâm Thanh Diện, chuyện này không có phức tạp như cậu nghĩ đâu, thật sự là Lâm Thanh Diện giúp giải quyết, hơn nữa anh ta cũng không yêu cầu tới cảm ơn cái gì cả.

Lưu Hiểu Hàm tiếp tục nói thay cho Lâm Thanh Diện.

Cô nàng ngốc, cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô, hiểu không, anh ta là cố tình, loại đàn ông này, là đáng sợ nhất, hơn nữa chuyên môn tìm những cô gái ngây thơ như cậu mà ra tay, hơn nữa tớ nghi ngờ những người dưới lầu đó, không chừng là anh ta tìm đến diễn kịch, cố tình lừa cậu cắn câu, nếu không dựa vào anh ta, sao có thể một mình đánh được mấy người đó, đây đều là âm mưu, không được, chúng ta không thể để tên này tiếp tục ở cùng với chúng ta được, nếu không chúng ta sớm muộn gì cũng dính độc thủ của anh ta.

Diêu Hân Du nói rồi, mắt híp lại, dường như nhìn thấu bí mật to lớn gì đó.

Lưu Hiểu Hàm bỗng có hơi nghẹn lời, cảm thấy cô bạn thân này của mình suy nghĩ thật sự hơi nhiều.

Hân Du, tớ cảm thấy cậu bị những người đó lừa nên sợ rồi, cho nên cảm thấy đàn ông ai cũng như vậy, tớ có thể cảm nhận rõ ràng, Lâm Thanh Diện không phải người như thế.

Lưu Hiểu Hàm mặt mày nghiêm túc nói.

Diêu Hân Du trợn mắt với Lưu Hiểu Hàm nói: Bỏ đi bỏ đi, đợi cậu ăn thiệt, cậu sẽ biết tớ nói đúng hay không, không nói tên mặt trắng đó, ngày mai Lâm Cường mời chúng ta đến quán bar chơi, nghe nói quán bar sẽ đi là Mộng Thiên Đường cực kỳ nổi tiếng ở thành phố T, nơi đó phí rất cao, nghe nói còn là địa bàn của lão đại thành phố T – Lưu Bang Vận, Lâm Cường không hổ là phú nhị đại giàu có nhất lớp chúng ta, loại địa phương này cũng mời được, ngày mai tớ phải sửa soạn thật kỹ, đến Mộng Thiên Đường chơi.

Lưu Hiểu Hàm nghe thấy lời nói của Diêu Hân Du, lập tức nhíu mày, mở miệng nói: Đến quán bar chơi, nghe nói nơi đó rất loạn, hay là chúng ta không đi.

Aiya, sợ cái gì, có Lâm Cường bọn họ ở đó, hơn nữa lần này Lâm Cường điểm danh hai người chúng ta phải đi, nếu như không đi, chính là không có Lâm Cường mặt mũi, cậu cũng biết bối cảnh nhà Lâm Cường, đắc tội với cậu ta không phải chuyện gì tốt, dù sao cũng chỉ là đi chơi, thanh niên đến quán bar không phải là chuyện rất bình thường hay sao.

Diêu Hân Du khuyên.

Lưu Hiểu Hàm vẫn nhíu mày, cô ta không muốn đi, không phải vì quán bar rất loạn, mà là vì tên Lâm Cường này có ý với cô ta, hơn nữa mấy lần lộ ra suy nghĩ của mình, nhưng Lưu Hiểu Hàm không thích tên Lâm Cường này, thậm chí có hơi ghét.

Có điều Diêu Hân Du nói cũng không sai, nhà Lâm Cường ở thành phố T có một doanh nghiệp không nhỏ, quả thật tính là phú nhị đại, trong nhà có không ít nhân mạch, cô ta cũng không muốn đối đầu với Lâm Cường.

Vậy.

.

.

vậy được thôi, có điều chúng ta có thể dẫn theo Lâm Thanh Diện đi cùng không? Lưu Hiểu Hàm mở miệng hỏi.

Diêu Hân Du lập tức trợn mắt, mở miệng nói: Dẫn tên mặt trắng đó đi làm gì?Lưu Hiểu Hàm suy nghĩ, nói: Lâm Thanh Diện cũng tính là bạn cùng phòng của chúng ta, dù sao ra ngoài chơi, dẫn theo anh ta chắc không có gì.

Thật ra cô ta muốn dẫn theo Lâm Thanh Diện, là vì Lâm Thanh Diện có thể cho cô ta cảm giác an toàn, chuyện hôm nay khiến Lưu Hiểu Hàm có loại cảm giác đó, cho nên cô vô thức muốn Lâm Thanh Diện đi cùng.

Diêu Hân Du căn bản muốn trực tiếp từ chối Lưu Hiểu Hàm, dù sao dẫn theo tên mặt trắng Lâm Thanh Diện đi cùng, sẽ chỉ khiến bọn họ mất mặt, ngộ nhỡ khiến Lâm Cường biết Lâm Thanh Diện là trai bao, chắc tất cả mọi người đều sẽ cười chê bọn họ làm bạn với tên mặt trắng đó.

Có điều suy nghĩ xoay chuyển, Lâm Thanh Diện định ra tay với Lưu Hiểu Hàm, cô ta vừa hay có thể mượn cơ hội này để Lâm Cường thu thập Lâm Thanh Diện một trận, suy nghĩ của Lâm Cường đối với Lưu Hiểu Hàm cô ta biết, nếu như Lâm Cường biết Lâm Thanh Diện giành mất hảo cảm của Lưu Hiểu Hàm, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Không chừng còn có thể mượn tay của Lâm Cường, đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi chung cư của bọn họ.

Nghĩ đến đây, trên mặt Diêu Hân Du lộ ra nụ cười xấu xa, cảm thấy mình thật sự quá thông minh, cách hay như vậy cũng có thể nghĩ ra.

Vậy thì nghe cậu đi, dẫn anh ta theo cũng không có gì, Lâm Cường chắc chắn sẽ không để ý, lát nữa đợi anh ta về đi nói với anh ta.

Diêu Hân Du mở miệng.

Thấy Diêu Hân Du đồng ý, Lưu Hiểu Hàm lập tức vui mừng gật đầu.

Không lâu sau, Lâm Thanh Diện từ bên ngoài trở về, mở cửa bước vào chung cơ, bèn trực tiếp đi lên lầu.

Diêu Hân Du vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, trong lòng nghĩ Lâm Thanh Diện muốn lừa Lưu Hiểu Hàm, cơ hội cùng đi ra ngoài chơi như vậy chắc sẽ không bỏ qua, cho nên dùng một loại giọng nói ra lệnh: Ngày mai tôi và Tiểu Hàm đến quán bar chơi, nể tình anh là bạn phòng của chúng tôi, để anh đi cùng, nhớ mặc đẹp một chút, đừng để ra ngoài làm mất mặt chúng tôi.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn cô ta, mặt mày không có biểu cảm gì trả lời:Không đi.

Vốn dĩ Diêu Hân Du mặt mày đang đắc ý sau khi nghe thấy câu trả lời của Lâm Thanh Diện, lập tức cảm thấy cơ hội tốt như vậy, có như thế nào, Lâm Thanh Diện cũng không thể từ chối, nhưng bây giờ đối phương vậy mà không thèm suy nghĩ nói ra hai chữ, khiến sắc mặt cô ta tràn ngập sự ngượng ngùng.

Anh.

.

.

anh nói cái gì! Anh nói lại cho tôi lần nữa! Diêu Hân Du tức đến nỗi mà lồng ngực phập phồng.

Lâm Thanh Diện cảm thấy cô ta có hơi vô lý làm loạn, không tiếp tục để tâm đến cô ta, vòng qua cô ta định đi lên lầu.

Diêu Hân Du lần nữa ngăn cản trước mặt Lâm Thanh Diện, khí thế đùng đùng: Tôi có lòng tốt mời anh, anh vậy mà dám từ chối, anh tưởng anh là ai, làm người đừng quá coi trọng mình quá, anh chẳng qua chỉ là bị tên mặt trắng được bao nuôi mà thôi!Ánh mắt của Lâm Thanh Diện nhìn Diêu Hân Du bỗng trở nên sắc nhọn, khí thế lăng lệ tỏa ra trên người, khiến ngọn lửa trong lòng Diêu Hân Du lập tức tan biến.

Lưu Hiểu Hàm thấy tia lửa của hai người bắn tung tóe, cũng có hơi khẩn trương, vội vàng đi tới, túm lấy cánh tay của Diêu Hân Du, mặt mày tỏ ý xin lỗi: Lâm Thanh Diện, thật sự xin lỗi, là tôi muốn mời anh đi chơi cùng, Hân Du nói chuyện không chừng mực, tôi thay cô ấy xin lỗi anh, xin lỗi, anh đừng tính toán với cô ấy.

Nghe thấy lời này của Lưu Hiểu Hàm, Lâm Thanh Diện mới dịu lại, dùng ngữ khí ôn hòa nói với Lưu Hiểu Hàm: Ngày mai tôi có hẹn với người khác, cho nên không thể đi chơi cùng các cô được, lượng thứ.

Lưu Hiểu Hàm gật đầu, mặc dù trong lòng có hơi thất vọng, có điều thấy thái độ của Lâm Thanh Diện với mình không có tệ như trước, bèn thở phào.

Lâm Thanh Diện nói xong liền đi lên lầu, không tiếp tục lãng phí thời gian ở dưới lầu nữa.

Diêu Hân Du rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt thái độ của Lâm Thanh Diện đối mình và Lưu Hiểu Hàm, trong lòng càng tức tối.

Lâm Thanh Diện khi nói chuyện với cô ta, rõ ràng là bộ dạng không kiên nhẫn, nhưng khi nói chuyện với Lưu Hiểu Hàm lại rất lịch sự, điều này khiến cô ta cảm thấy Lâm Thanh Diện cố tình, hơn nữa càng chứng tỏ Lâm Thanh Diện có ý đồ với Lưu Hiểu Hàm.

Cô ta căn bản không ngờ thái độ của Lâm Thanh Diện với cô ta kém, là vì thái độ của bản thân cô ta có vấn đề.

Thật sự tức chết tớ rồi, tưởng mình là ai chứ, thật sự coi mình tài giỏi lắm sao, ai thèm để anh ta chứ, thật là cho mặt mũi mà không biết đường! Tiểu Hàm, cậu nhìn thấy chưa, tên này chính là có ý đồ không tốt với cậu, vừa rồi nếu như đổi thành cậu nói, không chừng anh ta sẽ đồng ý rồi! Diêu Hân Du tức giận đùng đùng nói.

Lưu Hiểu Hàm nhíu mày liếc nhìn Diêu Hân Du, nói: Được rồi Hân Du, thái độ nói chuyện vừa rồi của cậu khiến người ta không thoải mái, Lâm Thanh Diện từ chối cũng là điều bình thường, hơn nữa anh ta không phải cũng giải thích rồi hay sao, ngày mai có hẹn, không có thời gian đi.

Thái độ của tớ như thế nào, anh chẳng qua là một tên trai bao mà thôi, tớ có thể nói chuyện với anh ta đã rất cho anh ta mặt mũi rồi, đừng tưởng Diêu Hân Du tớ dễ ức hiếp, ngày mai ra ngoài chơi, tớ nhất định kêu Lâm Cường giúp xử lý cái tên không biết tốt xấu này!Diêu Hân Du lườm về cái cầu thang, không hề kiêng kỵ mà gắt lên.

Lưu Hiểu Hàm mặt mày đầy vẻ bất lực, cuối cùng chỉ biết thở dài, xoay người đi về phòng của mình.

Sẩm tối ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện rời khỏi đại học Phú Đán, gọi xe đến quán bar Mộng Thiên Đường.

Hôm qua Lưu Bang Vận sau khi giải quyết mấy tên lưu manh giúp Lâm Thanh Diện, bèn nhiệt tình mời Lâm Thanh Diện đến quán bar của ông ta làm khách, nói là muốn tận sức của một chủ nhà.

Lâm Thanh Diện vốn dĩ không muốn đi, có điều Lưu Bang Vận quá nhiệt tình, hơn nữa người ta còn giúp mình, bản thân từ chối quá triệt để, rõ ràng có hơi không cho mặt mũi, cho nên bèn đồng ý tối nay đến Mộng Thiên Đường một lúc.

Vừa hay mấy ngày nay anh tìm kiếm Hứa Bích Hoài cũng có hơi căng thẳng thần kinh, đến quán bar uống rượu cùng Lưu Bang Vận, cũng có thể thả lỏng.

Trên đường Lâm Thanh Diện đến Mộng Thiên Đường, trước cửa của quán bar Mộng Thiên Đường, một nhóm thanh niên đã tụ tập ở đó.

Người cầm đầu nhóm người này cao 1m9, nhìn trông là một thanh niên cao lớn rắn rỏi, người này chính là Lâm Cường, phú nhị đại của lớp Diêu Hân Du, đồng thời cũng là nhân vật nổi danh của lớp bọn họ, nghe nói từ khi lên đại học, tổng cộng đã có mười mấy cô bạn gái, là ngựa giống thật sự của lớp bọn họ.

Lúc này hai người Diêu Hân Du và Lưu Hiểu Hàm đến cửa Mộng Thông Đường, hai người đều trang điểm, sửa soạn kỹ lưỡng, thu hút không ít ánh nhìn từ xung quanh.

Lâm Cường nhìn thấy hai người đến, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười, đi tới đón, sau khi chào hỏi với Diêu Hân Du, hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Hiểu Hàm, mở miệng nói: Cậu hôm nay thật đẹp.

Lưu Hiểu Hàm lịch sử mỉm cười với Lâm Cường, không muốn thể hiện quá nhiều sự nhiệt tình với anh ta.

Đợi thêm lúc nữa, có mấy người chưa đến, lát nữa người đến đủ chúng ta cùng vào.

Lâm Cường xoay người nói với mọi người một câu.

Lúc này Diêu Hân Du đi tới trước mặt Lâm Cường, mở miệng nói: Lâm Cường, tôi có tin tức quan trọng muốn nói với cậu, cậu có muốn biết không?Lâm Cường mỉm cười nhìn Diêu Hân Du, nói: Tin tức quan trọng gì?Diêu Hân Du ngoảnh đầu liếc nhìn Lưu Hiểu Hàm đang nói chuyện với nữ sinh khác, nói: Có người đánh chủ ý vào Tiểu Hàm.

Sắc mặt của Lâm Cường bỗng tối sầm, anh ta đối với Lưu Hiểu Hàm có thể nói là nhất định phải có được, hơn nữa cũng không cho rằng có ai có tư cách tranh Lưu Hiểu Hàm với anh ta, bây giờ nghe thấy Diêu Hân Du nói như thế, trong lòng tự nhiên không vui.

Ai dám đánh chủ ý vào Lưu Hiểu Hàm, đó chính là muốn đối đầu với Lâm Cường, điều này không khác vì đang khiêu khích này anh ta.

Ai? Là người của lớp chúng ta sao? Lâm Cường nhìn chằm chằm Diêu Hân Du mở miệng nói.

Không phải là người của lớp chúng ta, cậu trước đừng gấp, người muốn ra tay với Tiểu Hàm là một tên mặt trắng, được bao nuôi, đối với cậu Lâm cậu mà nói, loại người đó chẳng qua là đồ vô dụng mà thôi, muốn thu thập loại người đó dễ như trở bàn tay, tôi nói với cậu, cũng chính là nhắc nhở cho cậu.

Diêu Hân Du mở miệng.

Trai bao vô dụng? Loại người này cũng có tư cách phụ nữ với Lâm Cường tôi? Lâm Cường mặt mày khinh thường nói.

Nhìn thấy phản ứng này, Diêu Hân Du lập tức cười lạnh trong lòng, nghĩ không lâu nữa, Lâm Thanh Diện sẽ gặp xui xẻo.

Sau đó cô ta nói một lượt những thủ đoạn mà Lâm Thanh Diện dùng để lấy hảo cảm của Lưu Hiểu Hàm cho Lâm Cường, trong đó còn thêm dặm muối, nói Lâm Thanh Diện là người có tâm cơ, là loại đàn ông khi dễ người yếu sợ kẻ mạnh.

Sau khi Lâm Cường nghe xong, lập tức hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: Loại vô dụng này, vậy mà dám đánh chủ ý của Tiểu Hàm, cậu yên tâm, bao giờ về tớ nghĩ cách thu thập thứ đó, dạy dỗ anh ta nên làm người thế nào.

Diêu Hân Du mặt mày vui mừng, có Lâm Cường giúp xử lý Lâm Thanh Diện, chuyện này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Khi mọi người đợi những người còn lại đến, một chiếc taxi dừng ở trước cửa quán bar, Lâm Thanh Diện bước xuống, đi vào bên trong quán bar.

Diêu Hân Du liếc mắt thì nhìn thấy Lâm Thanh Diện, mặt mày kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm tự nói với mình: Cái tên không biết xấu hổ này, mồm nói không đến, không ngờ vậy mà ở sau lưng lại bám theo, có điều như thế cũng tốt, trực tiếp kêu Lâm Cường thu thập anh, xem anh sau này còn ở trước mặt tôi huênh hoang nữa không.

Cô ta vội vàng đi về phía Lâm Cường, đưa tay chỉ Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Người đó chính là tên mặt trắng mà tôi nói với cậu, không ngờ anh ta vậy mà cũng đến đây, tôi thấy anh ta đến kiếm chuyện, cậu Lâm, cậu không thể bị loại vô dụng này quay mặt được.

Lâm Cường thuận theo tay của Diêu Hân Du chỉ mà nhìn qua, mắt lập tức híp lại, sau đó bèn gọi mấy nam sinh, đi về phía Lâm Thanh Diện.

Bọn họ cản Lâm Thanh Diện lại, khí thế đùng đùng, mang theo loại khí thế muốn đánh nhau với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện thấy mấy thanh niên này cản đường mình, cùng Diêu Hân Du ở một bên vui vẻ khi người ta gặp họa, trong lòng cũng có hơi ngạc nhiên, không ngờ quán bar bọn Diêu Hân Du đến, vậy mà là Mộng Thiên Đường.

Lâm Thanh Diện, anh không phải nói không đến sao, thế nào bây giờ lại mặt dày đi theo rồi? Tôi phát hiện con người này của anh thật sự đủ đê tiện, mời anh đến anh không đến, lại cứ muốn lén lút đi theo, chẳng lẽ mấy người làm trai bao lại thích lại chuyện rình rập này sao? Diêu Hân Du không khách khi giễu cợt một câu.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn Diêu Hân Du, mở miệng nói: Tôi đến chỗ này tìm bạn, vậy thì có liên quan gì đến cô?Hừ, ít ở đó mà phân bua đi, anh rõ ràng chính là lén lút đi theo chúng tôi đến đây, anh sớm không đến tìm bạn, muộn không đến tìm bạn, lại cứ vào lúc này tìm đến, ai tin chứ.

Diêu Hân Du mặt mày khinh bỉ nói.

Lâm Cường bước lên một bước, anh ta cao lên Lâm Thanh Diện không ít, dùng ánh mắt coi thường liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: Nghe nói anh là loại người ăn bám? Suy nghĩ của loại người như anh, tôi hiểu, không phải muốn ăn không đợi chết sao, anh muốn ăn bám tôi không quản được, nhưng anh đánh chủ ý vào Tiểu Hàm, tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Lâm Thanh Diện bất lực nhìn những người trước mắt, trong lòng anh biết rõ, những người này chắc chắn đều bị Diêu Hân Du xúi giục đến đây.

Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, tôi không có đánh chủ ý lên bất kỳ ai, nếu như không có chuyện gì khác thì tránh ra, bạn tôi còn đang đợi ở bên trong.

Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.

Aiya, vậy mà còn giả vờ với tôi, sao hả, anh không ăn thiệt một chút thì nghe không hiểu tiếng người sao? Lâm Cường khua khua nắm đấm trước mặt Lâm Thanh Diện.

Người đằng sau Lâm Cường mặt mày cũng đều khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, lúc trước khi Diêu Hân Du nói về Lâm Thanh Diện, bọn họ cũng đều nghe thấy.

Lúc này Lưu Hiểu Hàm cũng chú ý đến tình hình bên này, nhìn thấy Lâm Thanh Diện bị Lâm Cường dẫn người vây lại thì vội vàng chạy đến.

Lâm Cường, cậu làm cái gì! Lưu Hiểu Hàm khẩn trương nói một câu với Lâm Cường.

Tiểu Hàm, tên này muốn đánh chủ ý lên cậu, Hân Du đã nói rõ với tôi rồi, người này chính là loại trai bao tâm cơ sâu, như tiếp tục như thế, cậu chắc chắn sẽ bị anh ta lừa, cho nên tôi thay cậu dạy dỗ anh ta một trận.

Lâm Cường nói một câu với Lưu Hiểu Hàm.

Lưu Hiểu Hàm nhíu mày, nói: Cậu nói linh tinh gì hả, cậu mau thả Lâm Thanh Diện ra, cậu dựa vào đâu mà vô duyên vô cớ dạy dỗ người ta.

Lâm Cường thấy Lưu Hiểu Hàm vậy mà bảo vệ Lâm Thanh Diện như vậy, trong lòng bỗng chốc không vui, anh ta ngoảnh đầu nhìn sang Lâm Thanh Diện, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: Không ngờ anh vậy mà thật sự giỏi như vậy, Tiểu Hàm thế mà bị anh lừa thành như thế này, hôm nay không thu thập anh, ông đây không phải họ Lâm nữa!Nói xong, Lâm Cường liền dẫn các bạn học nam ra tay với Lâm Thanh Diện.

Đợi đã.

Lưu Hiểu Hàm lớn tiếng hét lên một câu.

Tiểu Hàm, chẳng lẽ cậu còn muốn thay cái tên ăn bám này nói chuyện sao? Lâm Cường quay đầu liếc nhìn Lưu Hiểu Hàm.

Không phải, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng động thủ với Lâm Thanh Diện, nếu không các cậu sẽ bị anh ta đánh cho đến mức phải tìm răng trên đất đó.

Lưu Hiểu Hàm ‘thiện ý’ nhắc nhở một câu.

Lâm Cường nghe thấy lời nói của Lưu Hiểu Hàm, trên mặt lập tức lộ ra một tia ngạc nhiên, hắn ta không ngờ Lưu Hiểu Hàm lại cảm thấy những thanh niên trẻ tuổi mạnh mẽ như bọn họ sẽ bị thằng cha ăn bám như Lâm Thanh Diện đánh đến tìm răng đầy đất.

Đây quả thực chính là đang vũ nhục anh ta!Tốt xấu gì dáng người anh ta cũng 1m9, bình thường ngày ngày tập gym, dù có thế nào cũng không thể ngay cả một tên ăn bám cũng không xử lý được.

Không lẽ Lưu Hiểu Hàm đã bị thằng cha này gạt đến trình độ này rồi? Vậy mà lại cho rằng tên này có thể một mình quật ngã nhiều người bọn họ như vậy.

Vẻ mặt của mấy nam sinh ở đằng sau Lâm Cường cũng không phục, hiển nhiên đều không tin lời của Lưu Hiểu Hàm, bọn họ sức lực dồi dào, tuyệt đối không tin nhiều người như vậy còn không xử lý được một tên ăn bám.

Tiểu Hàm, em đang đùa với bọn anh đó sao? Chỉ dựa vào hắn ta, cũng muốn đánh bọn anh đến tìm răng đầy đất? Đây không phải là trò cười sao? Lâm Cường không nhịn được lửa giận trong lòng mà nói một câu.

Tôi không có nói đùa, Lâm Thanh Diện vô cùng lợi hại, mấy người các người thật sự không phải là đối thủ của anh ta đâu.

Lưu Hiểu Hàm nghiêm túc nói, cô ta vốn không có bất kỳ ý đùa giỡn nào, sau khi thấy Lâm Thanh Diện ra tay xong, cô ta vô cùng rõ sự khủng bố của Lâm Thanh Diện.

Điều này khiến trong lòng Lâm Cường càng thêm phẫn nộ, anh ta cảm thấy bản thân mình hôm nay nếu như không dạy dỗ Lâm Thanh Diện một trận trước mặt đám đông thì thật sự là không bằng cả một tên ăn bám rồi.

Chỉ tên hèn nhát này, thì có thể lợi hại thế nào? Anh thấy chỉ một mình anh cũng đã có thể giải quyết hắn ta rồi.

Nói đúng lắm, thằng cha này trông bình thường, sao có thể một mình quật ngã tất cả chúng ta chứ, Lưu Hiểu Hàm, cô chắc chắn là bị hắn ta gạt rồi.

Trực tiếp lên đi, dùng nắm đấm chứng minh, giải quyết hắn không phải là được rồi sao.

.

.

.

Các bạn học đằng sau Lâm Cường háo hức muốn thử, muốn chứng minh lời nói của Lưu Hiểu Hàm là sai.

Lâm Cường không do dự nữa, trực tiếp vung một đấm về phía người Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhấc tay lên, một tay túm lấy cổ tay của Lâm Cường, khiến cho nắm đấm của hắn ta không thể tiến lên trước một chút nào nữa.

Lâm Cường muốn giãy thoát ra, nhưng kinh ngạc mà phát hiện, dù cho mình có dùng sức lực lớn đến thế nào thì cũng không thể rút tay mình ra khỏi tay của Lâm Thanh Diện.

Phải biết hắn ta là một tên cuồng gym, cơ thịt trên người có thể nói là săn chắc, có thể đứng túm lấy cánh tay của hắn ta, khiến hắn ta không thể rút lại một chút xíu nào như vậy, thì chưa từng xuất hiện qua.

Mẹ nó buông ra cho ông.

Lâm Cường thật sự không còn cách gì nữa, hết lên với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện hất cánh tay của Lâm Cường ra, khiến cho cả người hắn ta lùi về sau tới mấy bước.

Các cậu vẫn còn là học sinh, tôi không muốn ra tay với các cậu, bạn của tôi vẫn còn đang đợi tôi, mấy lời của các cậu hồi nãy tôi cũng không so đo với các cậu nữa, hy vọng các cậu tốt nhất là có chút tự mình biết mình đi.

Nói xong, Lâm Thanh Diện liền đi vào trong quán bar.

Lâm Cường lúc nãy bị Lâm Thanh Diện làm như vậy, khiến cho có chút kiêng dè, nhất thời không dám đuổi theo ra tay với Lâm Thanh Diện nữa, cứ như vậy mà nhìn Lâm Thanh Diện đi vào trong quán bar.

Mãi đến khi bóng ảnh của Lâm Thanh Diện biến mất, Lâm Cường mới phản ứng lại, nhưng lúc này hắn ta đã không dám đuổi theo nữa, bởi vì Mộng Thiên Đường là địa bàn của Lưu Bang Vận, hắn ta không dám gây chuyện vô duyên vô cớ ở địa bàn của Lưu Bang Vận.

Diêu Hân Du ở bên cạnh xem kịch nhìn thấy Lâm Thanh Diện cứ như vậy mà đi vào trong rồi, lập tức có chút sốt sắng, mở miệng nói với Lâm Cường: Cứ để hắn ta đi như vậy sao? Thằng cha đó hồi nãy thật sự là quá huênh hoang rồi, cậu cả Lâm, cậu không xử lý hắn ta sao!Lâm Cường nhìn Diêu Hân Du một cái, hừ lạnh, nói: Bên trong là địa bàn của Lưu Bang Vận, vô cớ sinh sự chỉ gây thêm rắc rối thôi, nhưng tên này vậy mà lại dám huênh hoang như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua cho hắn ta, đợi lát nữa có cơ hội tôi sẽ dạy hắn ta làm người, hôm nay chúng ta đến chơi, chúng ta vào đi, đừng để một tên ăn bám phá hỏng tâm trạng của chúng ta.

Một đám người gật đầu hùa theo, cảm thấy Lâm Cường nói có lý, lũ lượt biểu thị không so đo với một tên ăn bám nữa.

Lưu Hiểu Hàm thấy không có đánh nhau mới thở phào một hơi, nếu như hồi nãy thật sự đánh nhau, kết cục của bọn người Lâm Cường chắc chắn sẽ rất thảm.

Lâm Cường quay đầu nhìn sang Lưu Hiểu Hàm một cái, trong mắt lộ ra dã tâm chiếm hữu, hôm nay hắn ta mời ra ngoài chơi, chính là vì để theo đuổi được Lưu Hiểu Hàm, cho nên chuyện giải quyết Lâm Thanh Diện, phải đợi để hắn ta cua được Lưu Hiểu Hàm rồi mới nói.

Một đám người đi vào trong quán bar Mộng Thiên Đường, rất nhanh đã vứt chuyện hồi nãy ra sau não rồi.

Mộng Thiên Đường thân là địa bàn của đại ca thế giới ngầm thành phố T, ở cả thành phố T này, là một trong những nơi có chi phí cao nhất, chỗ này nhân khí sôi nổi, ra vào toàn là những tuấn nam mỹ nữ, thứ để chơi bên trong cũng vô cùng nhiều, thu hút các loại nam nữ trẻ tuổi.

Ánh sáng bên trong quán bar rất tối, ánh đèn năm sáu màu sặc sỡ không ngừng quét qua cơ thể của mọi người, thanh âm đinh tai nhức óc kích thích hoocmon trong cơ thể của tất cả mọi người.

Lâm Cường vừa đi vào, liền lấy ra một tấm thẻ cho nhân viên phục vụ, để nhân viên phục vụ lên rượu cho bọn họ, đám người nhìn thấy bộ dạng hào phóng của Lâm Cường, vẻ mặt đều hâm mộ.

Diêu Hân Du nhìn thấy hoàn cảnh trong quán bar, trong lòng nghĩ loại bám váy đàn bà như Lâm Thanh Diện, nếu như người bao dưỡng anh không cho anh tiền thì tuyệt đối không thể chi trả nổi ở nơi như thế này, bây giờ Lâm Thanh Diện chắc chắn đã len lén chui vào toilet để đợi rồi.

Hừ, theo tới đây thì đã sao, không lẽ vào được đây rồi, thì anh còn có thể chi trả tiêu xài được như Lâm Cường sao, có làm sao thì anh cũng chỉ có thể nhìn ngóng từ xa mà thôi, một tên ăn bám vậy mà cũng có ý với cô gái khác, nếu như để tôi biết người bao dưỡng anh là ai, nhất định sẽ tiết lộ chuyện này ra, để anh ngay cả ăn bám cũng không ăn được nữa.

Diêu Hân Du lẩm bẩm.

Mà lúc này ở bên trong của phòng bao hào hoa nhất Mộng Thiên Đường, một một hàng gái hạng nhất đang đứng xếp hàng ở cửa, trên bàn trong phòng bao đặt nhiều loại rượu quý giá và đồ ăn nhẹ đặc sắc.

Loại đãi ngộ này, bình thường chỉ có khách hàng cao cấp nhất mới được hưởng thụ mà thôi.

Rất nhanh, cửa phòng bao bị đẩy ra, Lâm Thanh Diện từ bên ngoài đi vào.

Đám con gái đứng ở cửa lập tức thi lễ với Lâm Thanh Diện, và dùng thanh âm vô cùng dịu dàng mà nói với Lâm Thanh Diện: Hoan nghênh ngài Lâm.

Lâm Thanh Diện bị thanh âm của đám gái xinh đẹp này làm sởn cả gai ốc.

Lưu Bang Vận đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía Lâm Thanh Diện với vẻ mặt mang đầy ý cười, mở miệng nói: Ngài Lâm, ngài có thể đến chỗ tôi, thực sự là quá vinh hạnh cho tôi rồi a, mấy cô gái này đều là do tôi tận tâm chọn lựa, ngài Lâm xem thử thích ai, để bọn họ uống rượu với ngài Lâm.

Lâm Thanh Diện có chút cạn lời mà nhìn Lưu Bang Vận một cái, nói: Không cần đâu, bảo bọn họ ra ngoài đi.

Lưu Bang Vận đảo đôi con ngươi, vội vàng nói với đám gái xinh đẹp kia: Không nghe ngài Lâm nói gì sao, đám người nhan sắc tầm thường các cô không lọt vào mắt ngài Lâm, còn không mau ra ngoài đi!Đám gái đó lập tức đi ra bên ngoài phòng bao.

Lâm Thanh Diện đi đến trước sofa ngồi xuống, Lưu Bang Vận ngồi ở bên cạnh anh, cười nói: Thân phận ngài Lâm cao quý, quả thực là do tôi suy nghĩ không chu đáo, với thân phận của ngài chỉ e là chỉ có cô chủ cả nhà họ Tô nổi tiếng gần đây mới xứng thôi.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Rể quý trời cho

  • truyện tranh Rể quý trời cho

  • truyện Rể quý trời cho

  • Rể quý trời cho truyện chữ

  • đọc truyện Rể quý trời cho

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License