Rể quý trời cho
Chapter
0037
Đến Gia viên Trăn Tụy.
Lâm Thanh Diện đi vào trong khu chung cư, vừa mới nghĩ đến anh sẽ cùng Hứa Bích Hoài lại một lần nữa tổ chức đám cưới, trong lòng anh không thể kìm nén xúc động.
Nghĩ đến Hứa Bích Hoài hôm nay vẫn đi làm, Lâm Thanh Diện không nói đến chuyện anh đã tự mình đi đến Hồng Thành với Hứa Bích Hoài, một mình đi đến khu chung cư, trong lòng vẫn nghĩ đến tối nay sẽ đưa cả gia đình đi ra ngoài ăn cơm.
Anh vừa vào khu chung cư được một lúc, Lô Quế Mai đi theo lên, nhìn anh với vẻ mặt khinh bỉ, mở miệng nói: Đây không phải Lâm Thanh Diện sao, mấy ngày nay không nhìn thấy cậu, tôi cứ ngỡ rằng cậu biết bản thân không ăn nổi cơm của Hứa Bích Hoài nên bỏ chạy rồi.
Lâm Thanh Diện nhìn Lô Quế Mai, nghe được những lời của cô ta nhíu nhíu mày, hỏi: Có ý gì?Lô Quế Mai bĩu môi nói: Tôi có ý gì chẳng lẽ trong lòng cậu không rõ? Gia đình vợ cậu Hứa Bích Hoài bây giờ đều đã trở lên nghèo túng như vậy, lẽ nào một tên ăn bám như cậu vẫn sẽ tiếp tục ở lại nhà của cô ta?Nghe những lời này của Lô Quế Mai,Lâm Thanh Diện cũng đoán ra được trong lòng bà ta đang nghĩ cái gì, lần trước khi chuyển nhà Hứa Quốc Đông cảm thấy bọn họ chuyển đến Gia viên Trăn Tụy chính là vì công ty xảy ra chuyện.
Anh lười không muốn cùng hạng người như bà ta tranh luận, lập tức đi qua.
Lô Quế Mai không thấy Lâm Thanh Diện phản bác lại, khẳng định bản thân đã nói đúng, được một bước lại muốn tiến thêm một bước, đuổi theo Lâm Thanh Diện, tiếp tục nói những lời kỳ lạ: sao rồi, chuyện này bị tôi nói trúng rồi, Hứa Bích Hoài cũng thật là quá đáng thương đi, bây giờ đã thành ra như vậy, ngay cả người vô dụng như cậu cũng không cần cô ta nữa, tôi thực sự cười chết mất.
Lâm Thanh Diện căn bản là không thèm để ý tới lời của Lô Quế Mai, giống như chưa từng nghe được, đối với loại người này tranh luận, chính là lãng phí thời gian, Bích Hoài có đáng thương hay không, chờ đến lúc bọn họ tổ chức hôn lễ, tất cả mọi người sẽ được biết.
Lô Quế Mai thấy Lâm Thanh Diện không phản bác lại mình, tức giận, chạy nhanh đến trước mặt của Lâm Thanh Diện, chặn anh lại, chất vấn: Cậu điếc sao? Lời tôi nói cậu không nghe thấy sao? Nhà của các người bây giờ có phải là rất thảm không? Cậu có phải đã có dự định sẽ bỏ Hứa Bích Hoài? Mau nói ra cho tôi vui mừng.
Cút!Lâm Thanh Diện thấy Lô Quế Mai ngăn trước mặt mình, không khách khí mắng bà ta một câu, nếu như trước đây Bích Hoài không bị đuổi ra khỏi nhà, Lô Quế Mai còn xem như bậc trưởng bối, còn đối xử kiêng dè với bà ta một chút, nhưng bây giờ hoàn toàn không cần thiết.
Cậu nói cái gì? Cậu vậy mà cũng dám nói tôi cút? Cậu là cái thá gì? Lại dám nói vơí tôi những lời như vậy? Tôi nói cho cậu biết, Không có Hứa Bích Hoài, cậu không là cái gì hết, với tình hình bây giờ của Hứa Bích Hoài đã không ổn rồi, công ty của cô ta rất nhanh sẽ không trụ nổi nữa, cậu còn có tư cách gì mà dám lên mặt với tôi? Lô Quế Mai lập tức bùng nổ.
Lâm Thanh Diện đẩy bà ta qua một bên, tiếp tục đi về phía trước, nếu như Lộ Quế Anh vẫn tiếp tục gây sự, anh tất nhiên sẽ không khách khí nữa.
Cậu lại dám đẩy tôi, thực sự làm phản rôì, xin lỗi tôi ngay! Lô Quế Mai càng thêm hung hăng.
Lâm Thanh Diện coi thường Lô Quế Mai, bàcứ tiếp tục tùy ý nháo như vậy, anh đều coi như không nhìn thấy.
Lô Quế Mai trong lòng tức tối khó chịu, loại người như bà ta không chịu được, cho dù mình la lối om sòm cũng không nhận được phản hồi, Lâm Thanh Diện đúng là bắt được điểm này, vì thế mới không thèm phản ứng lại.
Lúc này Tống Huyền Khanh từ trong phòng đi ra, đi về hướng bọn họ, Lâm Thanh Diện sau khi nhìn thấy Tống Huyền Khanh, ngay lập tức càng bước nhanh hơn, qua đó chào hỏi Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh còn đang đề phòng Lô Quế Mai, kết quả nhìn thấy Lâm Thanh Diện cùng bà ta đi về phía mình, sắc mặt trở lên khó coi.
Cái ngôi sao chổi này cũng thật sự cứng rắn đi, thế nhưng đã từ Kinh Đô trở về, quả là người tốt đoản mệnh, người xấu trường mệnh, ngay cả Kinh Đô Lâm gia cũng trị không nổi anh ta, khó trách đại sư nói Lâm Thanh Diện là ngọn nguồn tai họa của gia định bà ta.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện vừa trở về đã mang lại rắc rối cho bà ta, bà vốn nghĩ rằng tự mình hôm nay có thể tránh được Lô Quế Mai, ai nghĩ đến Lâm Thanh Diện vậy mà kéo ả cùng đến.
Mẹ, mẹ muốn ra ngoài sao?’ Lâm Thanh Diện mở miệng cười hỏi.
Tống Huyền Khanh nghiêm mặt nói: Anh đừng gọi tôi là mẹ, tôi vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa, không chuẩn bị bị anh gọi vài tiếng, tôi giảm đi vài năm tuổi thọ rồi.
Lâm Thanh Diện sửng sốt, không biết Tống Huyền Khanh như vậy là bị làm sao, hỏi: Mẹ gặp phải chuyện gì phiền toái sao? xem mẹ thật giống như có chuyện không vui.
Hừ, phiền toái lớn nhất của tôi chính là cậu, nhìn thấy cậu, tôi làm sao có thể vui vẻ lên được.
Tống Huyền Khanh mở miệng: Nếu đã gặp cậu ở đây, vậy tôi không đợi cậu về đến nhà rồi nói nữa, từ hôm nay trở đi, cửa của gia đình tôi, cậu không thể bước vào, để tránh cậu lại gây tai họa gì cho gia đình tôi.
không cần vaò trong nhà nữa, những đồ của câụ, những thứ cậu cần, nói với Lý Xuân Linh một tiếng, quay lại tôi sẽ bảo cô ta thu dọn giúp câu.
Nghe những lời này của Tống Huyền Khanh, Lâm Thanh Diện lộ ra vẻ mặt đầy nghi ngờ, anh không hiểu tại sao Tống Huyền Khanh lại như vậy.
Mẹ, Mẹ như thế này là làm sao, tại sao tự nhiên lại không cho phép con vào nhà, là đã xảy ra chuyện gì sao? Lâm Thanh Diện hỏiTống Huyền Khanh không kiên nhẫn nói: Không có tại sao, tôi chính là không muốn cho cậu bước vào nhà, cậu chính là một tên sao chổi, bước vào nhà chúng tôi nhất định sẽ mang lại cho gia đình tôi tai họa.
Sau đó bà ta bước về phía trước, miệng còn nói thêm một câu: Chìa khóa cửa nhà tôi đã đổi rồi, cậu có muốn vào cũng không vào được, tôi khuyên cậu tốt nhất cái khu chung cư này cậu đừng đến nữa, bằng không cậu gặp ai lại mang đến xui xẻo cho người đó.
Nói xong, Tống Huyền Khanh bước nhanh rời đi.
Lô Quế Mai chứng kiến một màn như vậy, bật cười ha ha, mở miệng nói: Lâm Thanh Diện, cậu không phải vừa giả bộ rất giỏi sao, kết quả thì sao đến cửa đều không thể bước vào, thực sự làm tôi cười chết mất.
Lâm Thanh Diện cau mày trừng bà tamột cái, không thèm để ý, mà lấy điện thoại ra gọi điện cho Hứa Bích Hoài, nói chuyện vừa xảy ra với cô, hỏi cô có chuyện gì xảy ra.
Hứa Bích Hoài nói với Lâm Thanh Diện chuyện này nói ra điện thoại không rõ ràng, bảo anh đến công ty đợi mình, đợi tan làm rồi sẽ nói giải thích cho anh.
Lâm Thanh Diện cúp điện thoại, rời khỏi khu chung cư, vốn dĩ tưởng rằng lần này quay lại là một khởi đầu tốt, chuyện của nhà họ Lâm đã được giải quyết, mình sẽ làm lại một lần nữa dành cho Hứa Bích Hoài một hôn lễ, tất cả những việc còn lại cũng chỉ có thể đi tìm ba.
Không ai nghĩ đến vừa quay lại Tống Huyền Khanh lại gây rắc rối cho anh, làm cho anh trong đầu có phần phiền não.
Không ai nghĩ đến vừa quay lại Tống Huyền Khanh lại gây rắc rối cho anh, làm cho anh trong đầu có phần phiền não.
Lâm Thanh Diện, tôi vẫn là nói cậu là vì công ty của Hứa Bích Hoài không xong rồi, không cần cô ta nữa, thực không nghĩ đến là gia đình bọn nọ không cần cậu nữa, không nghĩ đến bọn họ đã đến đường cùng rồi, mà cũng không cần một người vô dụng như cậu, xem ra là cậu quá vô dụng, trở thành gánh nặng cho cả gia đình nhà họ.
Lô Quế Mai thấy Lâm Thanh Diện lái xe rời đi, hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, lẩm bẩm nói: Tình hình gia đình các người tội tệ như vậy, tôi càng vui mừng, hãy đợi đó cho tôi, sớm muộn cũng có một ngày, gia đình tôi sẽ giống như trước đây, dẫm nát gia đình nhà các người dưới chân.
Trong một quán cafe gần công ty Nhà họ Hứa.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang ngồi đối diện nhau, Hứa Bích Hoài cùng Lâm Thanh Diện nói về việc ngày hôm qua Tống Huyền Khanh đã mời người được gọi là đại sư trở về để làm phép, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Sự tình chính là như vậy, anh cũng biết mẹ em là người có bao nhiêu cứng nhắc, bây giờ ông ta nói nhận định anh sẽ mang đến tai họa, cho nên bất luận như thế nào cũng không muốn cho anh quay trở lại, em cùng mẹ to tiếng một trận, nhưng mà bà căn bản không chịu nhượng bộ, lần này chỉ sợ là bà sẽ không bao giờ sống chung dưới một mái nhà với anh nữa.
Hứa Bích Hoài giận dữ nói.
Lâm Thanh Diện trên mặt cũng lộ ta một nụ cười bất lực, khi biết Tống Huyền Khanh tìm một đại sư tới nhà làm phép, anh hơi không nói nên lời, nhưng trong lòng anh cũng biết rõ, nguyên nhân Tống Huyền Khanh không muốn cùng anh ở chung, vẫn là vụ việc Lạc Hân lần trước, đã tạo nên ảnh hưởng quá lớn đối với Tống Huyền Khanh, việc tìm đại sư cũng không quá đáng, chẳng qua là muốn tìm cái cớ mà thôi.
Việc này em nghĩ thế nào? Lâm Thanh Diện hỏi.
Em đã nghĩ kỹ rồi, nếu như mẹ em nhất quyết không sống chung với anh, em sẽ dọn ra ngoài, hai chúng ta tìm một chỗ, ở cũng thoải mái một chút.
Hứa Bích Hoài nói.
Nghe lời Hứa Bích Hoài nói, trong lòng Lâm Thanh Diện dâng lên một tia cảm kích, nói: Anh sẽ nỗ lực cho bà ấy thấy, tin rằng sẽ có một ngày bà ấy sẽ chấp nhận anh.
Hứa Bích Hoài nhẹ gật đầu, cô đối với Lâm Thanh Diện có đủ sự tin tưởng, hơn nữa cô cảm thấy Lâm Thanh Diện đã làm tốt hơn đại đa số người rồi, chẳng qua là Tống Huyền Khanh thành kiến, ai cũng không có biện pháp khống chế, cho nên mới xuất hiện nhiều phiền toái như vậy.
Đừng nói chuyện của mẹ em nữa, tâm phiền, việc anh ở Kinh đô lần này như thế nào, vẫn là thuận lợi chứ? Hứa Bích Hoài chuyển chủ đề.
Đã hoàn toàn giải quyết xong rồi, về sau không cần lo lắng bên Kinh đô xuất hiện rắc rối gì nữa, chúng ta có thể chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ của chúng ta rồi.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài trên mặt lộ rõ sự mong đợi, khóe miệng câu dẫn ra một độ cong ngọt ngào.
Buổi tối, Lâm Thanh Diện dẫn Hứa Bích Hoài đến một khách sạn, Tống Huyền Khanh không cho Lâm Thanh Diện về nhà, chưa tìm được nơi ở mới thích hợp, bọn họ cũng chỉ có thể ở lại khách sạn.
Thật ra nếu như Lâm Thanh Diện muốn, cũng có thể để cho Hướng Vấn Thiên vì anh lập tức sắp xếp một chỗ ở, cũng không phần phí bao nhiêu chuyện, nhưng là Lâm Thanh Diện muốn cùng Hứa Bích Hoài trải nghiệm một chút lạc thú ở trong khách sạn.
Trước kia anh và Hứa Bích Hoài ở khách sạn, chỉ có thể nhìn không thể đụng, nội tâm bên trong hơi đau khổ.
Lạc thú của việc mướn phòng trong miệng người khác Lâm Thanh Diện chưa bao giờ thử qua, mà bây giờ không giống lúc trước, anh và Hứa Bích Hoài sớm đã thu hẹp khoảng cách tiếp xúc rồi, cho nên hiện tại ở khách sạn, Lâm Thanh Diện có thể làm chuyện mình muốn làm cùng Hứa Bích Hoài.
Mười giờ tối, Tống Huyền Khanh gọi điện cho Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài! Con thế nào vẫn chưa về nhà, con có phải là đang ở cùng cái đồ chết tiệt Lâm Thanh Diện không? Mẹ cho con biết, con ở cùng nó, không có kết cục tốt, mẹ cho con thời hạn nửa tiếng tranh thủ thời gian quay trở về cho mẹ, nếu không con vĩnh viễn cũng đừng nghĩ bước vào nhà! Tống Huyền Khanh cuồng loạn hô.
Mẹ, người sẽ đi cùng con qua một đời là Lâm Thanh Diện, không phải mẹ, mẹ không cho anh ấy về nhà, con về nhà cũng không có ý nghĩa, trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn là nên bình tĩnh một chút đi, con không thể ở nhà cãi nhau với mẹ mỗi ngày.
Nói xong, Hứa Bích Hoài cúp điện thoại, Tống Huyền Khanh ở đầu bên kia tức đến giậm chân.
Hai ngày sau, những bức tường sắt xung quanh Lâu Đài Thủy Tinh được dỡ bỏ, bên trong Lâu Đài Thủy Tinh là Bích Ngọc Đường Hoàng cùng với bốn phía lâu đài tân trang kiến trúc hiện ra trước mắt người dân Hồng Thành.
Ngày đầu tiên lâu đài xuất hiện, hấp dẫn vô số người tới đây quan sát, trong thời gian một ngày ngắn ngủi, sự tồn tại của Lâu Đài Thủy Tinh truyền khắp toàn bộ Hồng Thành, thậm chí còn lên cả tin tức địa phương Hồng Thành, trong lúc nhất thời từng nhà cũng bắt đầu bàn luận về Lâu Đài Thủy Tinh.
Bởi vì Lâu Đài Thủy Tinh thật sự quá lãng mạn, vô số thanh niên nam nữ đều hâm mộ tiếng tăm đến chiêm ngưỡng, trong khoảng thời gian vài ngày ngắn ngủi, nơi đây đã trở thành thánh địa cho những người nổi tiếng trên mạng ở Hồng Thành chụp ảnh tự sướng.
Tuy nhiên bởi vì Lâu Đài Thủy Tinh không mở cửa ra thế giới bên ngoài, những người này chỉ có thể ở bên ngoài lâu đài quan sát, cũng vì không có cách nào để đi vào, khiến cho tất cả mọi người càng hứng thú với hình dáng bên trong lâu đài.
Vốn mọi người cho rằng Lâu Đài Thủy Tinh là một địa điểm du lịch mới ở Hồng Thành, khi mà thu đủ khẩu vị của mọi người, họ sẽ bắt đầu thu vé vào cửa cho mọi người tham quan, không ít người cho rằng vé dù đắt thế nào đi nữa, đều muốn vào nhìn xem bên trong lâu đài rốt cuộc là cái dạng gì.
Nhưng sau đó mọi người phát hiện ra Lâu Đài Thủy Tinh không phải là một công trình công cộng, mà là tư nhân, cũng không có ý định mở ra bên ngoài.
Trong một khoảng thời gian mọi người cũng bắt đầu đoán xem ai là chủ nhân của lâu đài, xây một lâu đài tráng lệ như vậy là vì cái gì.
Những cô gái trẻ đã phát huy trí tưởng tượng của mình, vì Lâu Đài Thủy Tinh này bịa ra hơn chục câu chuyện không giống nhau, toàn bộ là nói về tình yêu, có người thậm chí viết những cái này thành tiểu thuyết, đăng lên mạng, đã được một nhóm bạn trên mạng yêu thích.
Lâu Đài Thủy Tinh cũng vì vậy mà nổi tiếng, một số người ngoài Hồng Thành cũng đều nghe đến chỗ này, không ít người còn cố ý đến Hồng Thành để xem tòa Lâu Đài Thủy Tinh lãng mạn, qua một thời gian Lâu Đài Thủy Tinh đã trở thành điểm nóng của toàn bộ Hồng Thành.
Hứa Bích Hoài tự nhiên cũng nghe nói về sự tồn tại của Lâu Đài Thủy Tinh, buổi tối trở về khách sạn nói cho Lâm Thanh Diện về chuyện này, cùng Lâm Thanh Diện nói cái lâu đài kia vô cùng lãng mạn, muốn cùng Lâm Thanh Diện cùng đi vào đó chụp một tấm hình.
Lâm Thanh Diện cười đáp ứng Hứa Bích Hoài, cùng cô đến nơi Lâu Đài Thủy Tinh.
Nhìn thấy kiến trúc xung quanh lâu đài tương đối khác nhau, mắt Hứa Bích Hoài sáng lên rất nhiều.
Oa, nơi đây thật là đẹp a, lúc trước em vẫn nghĩ là nơi này chỉ có trong truyện cổ tích.
Không nghĩ tới vậy mà lại thật sự có người xây nó lên, chủ nhân lâu đài này nhất định là một người vô cùng lãng mạn.
Hứa Bích Hoài lẩm bẩm nói.
Cũng không nhất định, không chừng cũng là một người thường xuyên bị gọi là nam thẳng sắt thép.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nói: Làm sao có thể, sống ở một nơi như vậy.
Chỉ có thể là vô cùng lãng mạn, làm sao có thể là một nam thẳng sắt thép, em thấy anh là ghen ghét người ta a.
Lâm Thanh Diện lập tức trừng mắt, sau đó trực tiếp nắm tay Hứa Bích Hoài, dắt nàng đi tới Lâu Đài Thủy Tinh bên kia.
Hứa Bích Hoài không biết Lâm Thanh Diện muốn làm gì, hỏi: Lâm Thanh Diện anh muốn làm gì a?Lâm Thanh Diện nói:Chứng minh cho em một chút, anh có ghen tị hay không.
Bởi vì phía trước Lâu Đài Thủy Tinh vây quanh một đám người, Lâm Thanh Diện dẫn theo Hứa Bích Hoài đến phía sau lâu đài, ở đây có một cái cửa nhỏ, xung quanh cũng không có ai.
Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện đưa mình đến một cái cửa nhỏ, mở to mắt nhìn, nói: Lâm Thanh Diện, anh đưa em tới đây làm gì? Anh không phải là muốn cạy cửa đưa em đi vào chứ? Anh ngàn lần đừng làm vậy, lỡ đâu bị chủ nhân bắt được, vậy xong đời.
Lâm Thanh Diện cười nhẹ nhàng lấy từ trong túi mình một chiếc chìa khóa, nói: Anh có chìa khóa, tại sao phải cạy cửa, anh vào chỗ của anh, chẵng lẽ vẫn còn có người bắt anh sao?Hứa Bích Hoài nhìn chiếc chìa khóa trong tay Lâm Thanh Diện, hai mắt tròn vo, biểu tình không thể tưởng tượng nỗi.
Lâm, Lâm Thanh Diện, anh là đang đùa với em sao? Lâu Đài Thủy Tinh này của anh sao?Lâm Thanh Diện không giải thích với Hứa Bích Hoài, lấy chìa khóa mở cái cửa nhỏ trước mặt, sau đó làm tư thế mời vào với Hứa Bích Hoài, nghiêm túc nói: Hoan nghênh công chúa của tôi đến tham quan lâu đài.
Hứa Bích Hoài nhìn cái cửa bị mở ra, mặt tràn đầy rung động, nhất thời không biết nói gì.
Em không có nằm mơ chứ? Hứa Bích Hoài hỏi một câu.
Không thì, anh nhéo em một cái? Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài lập tức đối với Lâm Thanh Diện liếc mắt, sau đó tràn đầy kích động hướng chính giữa lâu đài đi vào.
Lâm Thanh Diện dẫn Hứa Bích Hoài đến đại sảnh lâu đài, ở đây bị thủy tinh làm cho đẹp lóng lánh mang theo chút huy hoàng, trang sức đủ loại màu sắc, hình dạng đều tôn lên vẻ mỹ lệ của lâu đài, trong tòa lâu đài, cả người đều trở nên thuần khiết hơn một chút.
Hứa Bích Hoài nhìn cảnh bốn phía, cả người đều phảng phất bị những kim quang này đưa đến thế giới cổ tích.
Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ Hứa Bích Hoài, cười hỏi:Có thích không?Nơi này, là vì em mà chuẩn bị sao? Hứa Bích Hoài vẫn hơi không tin tưởng nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, nói: Hôn lễ của chúng ta sau này sẽ tổ chức ở đây, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành tiêu điểm của Hồng Thành, em cũng sẽ trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.
Hứa Bích Hoài bị lời của Lâm Thanh Diện nói đều hơi lâng lâng rồi, cô đã từng tưởng tượng vô số lần đám cưới của mình sẽ ở nơi như thế nào tiến hành, nhưng lại chưa nghĩ ra Lâm Thanh Diện lại vì cô mà cố ý xây nên một lâu đài mà chỉ có ở trong cổ tích.
Có thể nói trên thế giới này có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế này, chỉ sợ không có mấy người.
Đây là thời điểm cô cảm thấy mình hạnh phúc nhất, Lâm Thanh Diện mang cho điều tốt đẹp cho cô, đã không thể hình dung được bằng từ ngữ.
Cô kích động nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện, sau đó ôm lấy một tay Lâm Thanh Diện, ghé vào tai Lâm Thanh Diện nói một câu: Cám ơn, anh là người lãng mạn nhất mà em gặp được.
Lâm Thanh Diện trên mặt cũng lộ nụ cười thỏa mãn, có thể được Hứa Bích Hoài nói thành lãng mạn, đối với Lâm Thanh Diện mà nói, tuyệt đối là một việc đáng để vui mừng.
Anh cúi đầu nhìn Hứa Bích Hoài, sau đó chậm rãi cúi xuống, hôn lên môi Hứa Bích Hoài.
Cả hai hôn một hồi lâu, Lâm Thanh Diện mới không nỡ buông Hứa Bích Hoài ra.
Hứa Bích Hoài sắc mặt ửng hồng, như là thiếu nữ ngượng ngùng vừa mới được nếm thử mùi vị trái cấm.
Cùng anh lên lầu xem đi, trên đó còn có rất nhiều phòng vì em mà cố ý chuẩn bị.
Lâm Thanh Diện đối với Hứa Bích Hoài nói một câu, sau đó nắm tay cô bước đến lầu hai của lâu đài.
Bởi vì cả lâu đài đều giống như thủy tinh bình thường, hầu như giống như trạng thái mờ ảo, mọi người ở bên ngoài lâu đài, là có thể chứng kiến một ít tình cảnh như ẩn như hiện bên trong lâu đài.
Lâm Thanh Diện đưa Hứa Bích Hoài lên lầu hai, thân ảnh của hai người cũng có thể bị người bên ngoài nhìn thấy, chỉ là không thể nhìn rõ là người nào.
Mọi người mau nhìn, bên trong lâu đài có người! Một người chỉ về hướng lầu hét lên một câu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phương hướng người kia chỉ, nhìn thấy hình bóng bên trong, trên mặt đều lộ ra sự ngạc nhiên.
Dáng người của Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài đều vô cùng đẹp, trong tình hương chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mông lung này, hai bóng hình như ẩn như hiện giữa tầm mắt mọi người, tựa như công chúa và hoàng tử cùng sinh hoạt trong tòa lâu đài, khiến cho mọi người hướng tới.
Oa, trong lâu đài không phải là có công chúa và hoàng tử thật chứ?Ông trời ơi, thật là khiến người ta ngưỡng mộ, tôi cũng muốn được bước vào bên trong lâu đài xem thử a.
Bên trong không phải là một đối thần tiên quyến lữ chứ, thật muốn bước vào bên trong xem rốt cuộc là người như thế nào.
Trải qua hôm nay, việc bên trong Lâu Đài Thủy Tinh có công chúa và hoàng tử tại Hồng Thành cũng được lan truyền nhanh chóng, tất cả mọi người đều nói bên trong lâu đài thật sự có công chúa và hoàng tử, có không ít người nói mình tận mắt thấy hoàng tử và công chúa, còn nói cùng họ ăn tối chung trong lâu đài.
Đủ loại câu chuyện kỳ lạ về lâu đài được mọi người uống trà truyền miệng nhau, có người nói lâu đài vốn dĩ không được vào là vì hoàng tử bên trong thạy ta là do ác long biến thành, chỉ cần ở cùng với công chúa, hoàng tử mới có thể bảo trì hình người, một khi bị người khác chứng kiến, hoàng tử sẽ biến thành ác long, dùng hỏa diễm thiêu trọn lâu đài.
Đương nhiên, tin tưởng những cái này cũng chỉ có mấy đứa trẻ ngây thơ, đa số mọi người đều biết chẳng qua là mọi người đối với tòa Lâu Đài Thủy Tinh thần bí tạo ra vài câu chuyện mà thôi, còn về trong Lâu Đài Thủy Tinh rốt cuộc là ai, chỉ có thể đợi đến khi chủ nhân tòa thành tự tuyên bố mà thôi.
Mà thời điểm mọi người đối với Lâu Đài Thủy Tinh tiến hành các loại kỳ tư diệu tưởng, chủ nhân lâu đài cũng đang náo nhiệt buổi tối, cùng công chúa tiến hành trò chơi ác long.
.
.
.
Hôm nay chạng vạng tối, tại một nhà hàng ở Hồng Thành, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ngồi một bên, đối diện bọn họ, là Tống Huyền Khanh sắc mặt khó coi, cùng với Hứa Quốc Hoa không nói tiếng nào.
Bởi vì đã xác định việc tổ chức đám cưới, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều cảm thấy cần phải nói với Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa nói một tiếng.
Với lại Hứa Bích Hoài cảm thấy đã qua vài ngày, Tống Huyền Khanh cũng đã hết tức giận, nói cho cùng cũng là người một nhà, hai người bọn họ ở bên ngoài cũng không phải là một chuyện quan trọng.
Mẹ, cũng nhiều ngày rồi, cơn giận của mẹ cũng tiêu tan rồi đi, mẹ không thể vì người khác tùy tiện nói một câu, không cho Lâm Thanh Diện vào cửa chứ, mẹ vẫn là đừng tức giận với tụi con.
Hứa Bích Hoài thái độ thành khẩn nói.
Cái gì gọi là người khác tùy tiện nói một câu, đó là đại sư nói, người ta tính ra Lâm Thanh Diện là một ngôi sao tai họa, đây không phải là mẹ không nổi giận là có thể thay đổi, con đừng có khuyên mẹ nữa, mẹ sẽ không đồng ý để Lâm Thanh Diện bước vào nhà đâu.
Tống Huyền Khanh chém đinh chặt sắt mở miệng.
Hứa Bích Hoài thở dài, cô vốn cho rằng Tống Huyền Khanh bình tĩnh mấy ngày sẽ thay đổi suy nghĩ bản thân, nhưng hiện tại xem ra cô còn quá ngây thơ.
Theo như tôi nói, bà đừng có như vậy đối với Lâm Thanh Diện, chúng ta bây giờ có thể sống như vậy, đều là dựa vào Lâm Thanh Diện, cuối cùng bà không cho người ta vào cửa, làm như vậy quả thật không được.
Hứa Quốc Hoa hiếm thấy mà nói giúp Lâm Thanh Diện một câu.
Tống Huyền Khanh lập tức quay đầu trừng mắt liếc ông một cái, nói: Chúng ta có cái gì mà cuộc sống như vậy? Ông có biết hay không Lô Quế Mai bệnh tâm thần kia mỗi ngày ở dưới lầu chắn tôi? Tôi mỗi ngày đều không phiền lòng không được, đây đều là Lâm Thanh Diện tạo thành, chẵng lẽ cái này vẫn chưa nói rõ cái gì sao?Nếu không thì bà quay cái nhà cũ trước kia ở đi, chỗ đó khẳng định không có ai chắn bà dưới lầu.
Hứa Quốc Hoa nhỏ giọng nói một câu.
Tống Huyền Khanh hung hăng đưa tay nhéo tay ông một cái, khí thế bức người nói: Ông là cái đồ ăn cây táo, rào cây sung, ông có phải hay không cũng không muốn vào nhà? Ông bây giờ cũng bắt đầu thay Lâm Thanh Diện cái thứ này nói chuyện, hắn có phải là cho ông cái gì tốt rồi?Hứa Quốc Hoa lập tức sợ rồi, rụt lại cổ ngồi trong góc, nửa câu cũng không dám nói.
Mắng xong Hứa Quốc Hoa, Tống Huyền Khanh quay sang liếc Lâm Thanh Diện, đối với Hứa Bích Hoài nói: Con gái, kỳ thật con cẩn thận suy nghĩ lại, cái tên Lâm Thanh Diện cũng chẳng có gì hay, con cùng nó ở cùng một chỗ, căn bản là không thể có hạnh phúc.
Gần đây mọi người đều bàn tán về Lâu Đài Thủy Tinh con không biết sao? Mẹ cố ý tìm người nghe ngóng rồi, thật sự bên trong cũng không có người ở, cũng không có cái gọi là công chúa, xây cái Lâu Đài Thủy Tinh này, chắc là một thương nhân vô cùng có tiền, người ta xây cái lâu đài này, có khi là sau này cưới vợ về dùng.
Mẹ có người bạn nói có thể tìm ra chủ nhân Lâu Đài Thủy Tinh, cùng vẻ đẹp của con, toàn bộ Hồng Thành cũng không có mấy người để so sánh, có khi đến lúc đó người ta vừa ý con, con đi theo chủ nhân Lâu Đài Thủy Tinh, khẳng định sẽ tốt hơn đi theo Lâm Thanh Diện gấp vạn lần.
Nghe lời nói của Tống Huyền Khanh, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhìn nhau một cái, trên mặt xuất hiện một tia ký lạ.
Mẹ, thật ra.
.
.
.
.
.
Con chính là chủ nhân Lâu Đài Thủy Tinh.
Lâm Thanh Diện nói.
Tống Huyền Khanh nghĩ cũng không nghĩ đối với Lâm Thanh Diện nhếch miệng, nói: Cậu cho rằng tôi ngốc ư? Còn muốn dùng cách này lừa tôi, không có cửa! Chủ nhân Lâu Đài Thủy Tinh tôi đã gặp qua rồi, mặc dù không có nói chuyện nhiều, nhưng nhìn từ bên ngoài người ta mà nói, thì khí thế hơn cậu nhiều rồi, với cậu như vậy mà đòi mạo danh chủ nhân Lâu Đài Thủy Tinh, cậu còn có thể có mặt mũi sao?Lâm Thanh Diện lập tức đoán được người ở trong miệng Tống Huyền Khanh là Hướng Vấn Thiên, dù sao tất cả về Lâu Đài Thủy Tinh đều là do Hướng Vấn Thiên làm.
Tống Huyền Khanh có thể biết Lâu Đài Thủy Tinh cùng Hướng Vấn Thiên có quan hệ, làm cho Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc, bất quá nghĩ đến Tống Huyền Khanh hiện tại trên danh nghĩa cũng có được Khách sạn Quốc tế Thiên Thành, tốt xấu cũng coi là người có địa vị xã hội, có một chút tin tức đạt được cũng là bình thường, huống chi tin tức Tống Huyền Khanh lấy được cũng không phải là tin tức chính xác, chẳng qua là chính bà suy đoán lung tung mà thôi.
Mẹ, Lâm Thanh Diện không có lừa mẹ, anh ấy.
.
.
.
.
.
Hứa Bích Hoài cũng muốn giải thích thay Lâm Thanh DiệnĐược rồi, con đừng có cùng nó lừa mẹ, cho dù nó thật sự là chủ nhân Lâu Đài Thủy Tinh, mẹ cũng không cho nó bước vào cửa, cái này với chuyện nó có tiền hay không không liên quan, nó chính là ngôi sao tai họa, cho dù có tiền, cùng nóbước vào, cũng không có gì tốt đẹp.
Tống Huyền Khanh thái độ kiên quyết nói.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy thái độ cứng rắn của Tống Huyền Khanh, cũng là thở dài, nhưng mặc kệ Tống Huyền Khanh thái độ như nào, anh vẫn sẽ cùng Hứa Bích Hoài cử hành đám cưới lần này.
Mẹ, trước không nói việc mẹ có cho con vào cửa hay không nữa, chúng con lần này tìm mẹ và ba đến, thật ra là muốn báo cho hai người biết, con và Bích Hoài sẽ làm lại đám cưới, địa điểm tổ chức ngay tại Lâu Đài Thủy Tinh, hy vọng lúc đó hai người có thể đến dự, hai người thuận tiện cùng bà Tôn nói một tiếng, để hôm đó bà có thể đến tham dự.
Lâm Thanh Diện nói.
Tống Huyền Khanh đập bàn, đứng dậy, lớn tiếng la:Cậu nói cái gì! Các người như vậy mà vẫn dám tổ chức hôn lễ lần nữa? Chẳng lẽ cái đám cưới hôm đó người chưa đủ mất mặt sao? Cậu đây là muốn tôi không có ngày tốt lành sao!.
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nhìn Tống Huyền Khanh, nói:Đám cưới lần này, con nhất định sẽ để tất cả mọi người lau mắt nhìn.
Không được, tôi không đồng ý, Bích Hoài là con gái tôi, cậu muốn cùng nó đám cưới, bắt buộc phải được tôi đồng ý, tôi không đồng ý, các người cũng đừng nghĩ đến tổ chức cái hôn lễ này! Tống Huyền Khanh trừng mắt hô.
Lúc này Hứa Bích Hoài cũng đứng lên, ánh mắt kiên định nói: Mẹ, lần này chúng con chỉ đến báo một tiếng, bất kể mẹ có đồng ý hay không, hôn lễ này vẫn sẽ tổ chức, đây là chuyện của con và Lâm Thanh Diện, mẹ không có quyền nhúng tay vào!Sau khi Tống Huyền Khanh nghe thấy mấy chữ ‘mẹ không có quyền nhúng tay’, lập tức mở to hai mắt, hơi không thể tin nổi nhìn cô con gái này của mình.
Chính mình ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái lớn khôn, bây giờ nó lại nói những lời như thế này với bà.
Hứa Bích Hoài, mẹ là mẹ của con! Sao mẹ lại không thể quản chuyện của con chứ? Mẹ không đồng ý cho con và Lâm Thanh Diện tổ chức lại hôn lễ, nếu con dám tổ chức hôn lễ này với cậu ta, mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con! Tống Huyền Khanh vô cùng kích động gào lên với Hứa Bích Hoài.
Con cũng đã là người hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ ngay cả quyền tự quyết định mà con cũng không có sao? Lần này cho dù mẹ nói gì thì con cũng sẽ không nghe, hôn lễ này con chắc chắn rồi, cho dù mẹ không đến, cũng vẫn sẽ tổ chức!Hứa Bích Hoài không hề nhượng bộ chút nào, sau khi nói với Tống Huyền Khanh xong, lập tức tóm lấy Lâm Thanh Diện, kéo anh đi ra khỏi nhà hàng.
Tống Huyền Khanh nhìn Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện rời đi, tức giận cầm chiếc ly ở trên bàn, đang định ném ra.
Đây là ly của nhà hàng người ta, làm vỡ phải bồi thường.
Hứa Quốc Hoa ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở một câu.
Tống Huyền Khanh nghe thấy lời này của Hứa Quốc Hoa, cánh tay vốn dĩ muốn vung ra lập tức ngừng lại.
Sau khi do dự một chút, bà vẫn thả lại chiếc ly lên bàn, mặc dù bây giờ đã là bà chủ của khách sạn quốc tế Thiên Thành, nhưng vẫn không thay đổi được tật xấu tính toán chi li của người bình thường.
Đây chính là con gái rượu của ông đấy, bây giờ đã không còn nghe lời tôi rồi, nó đã hoàn toàn bị tên chết tiệt Lâm Thanh Diện kia tẩy não rồi, ông nhìn xem thái độ bây giờ của nó với tôi đi, thật sự là muốn lật trời mà! Tống Huyền Khanh không có nơi nào phát tiết cơn tức của mình, chỉ có thể kêu ca với Hứa Quốc Hoa.
Không nghe lời bà thì là bị tẩy não à, bà chỉ là muốn hoàn toàn khống chế con gái trong tay bà thôi, bây giờ nó đã lớn như vậy rồi, cũng đến lúc bà thay đổi thái độ của mình đi, bọn nhỏ có cuộc sống của riêng mình, không phải cái gì cũng phải nghe theo bà.
Hứa Quốc Hoa nhỏ giọng nói.
Hai mắt Tống Huyền Khanh lại càng trừng to hơn, bà không ngờ không chỉ Hứa Bích Hoài đối nghịch với bà, bây giờ ngay cả Hứa Quốc Hoa cũng bắt đầu cãi lại lời bà rồi.
Bà cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp nghiêm trọng, hơn nữa nguyên nhân sinh ra uy hiếp này chính là Lâm Thanh Diện.
Hứa Quốc Hoa! Ông muốn tạo phản sao! Ông còn muốn về nhà không, có phải ông muốn bị tôi đuổi ra khỏi nhà giống Lâm Thanh Diện không? Vậy mà ông cũng dám cãi lại lời tôi nói, ông không biết thân phận của mình trong cái nhà này là gì hả?Hứa Quốc Hoa bị nói kiểu này, nhất thời không dám nói chuyện, nhưng mà trong lòng ông vẫn không phục, vừa nghĩ đến bản thân đã uất ức nhiều năm như vậy, bây giờ muốn nói giúp con gái mấy câu cũng không dám, đời này của ông ta cũng thật quá mất mặt.
Sau khi bất đắc dĩ thở dài, Hứa Quốc Hoa đứng dậy, lên tiếng: Chúng ta về thôi, bà tức giận ở đây cũng vô dụng.
Tống Huyền Khanh hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: Hừ, có tôi ở đây, chúng nó đừng hòng hoàn thành hôn lễ này, dù thế nào đi nữa bây giờ tôi cũng là bà chủ của khách sạn quốc tế Thiên Thành, lời nói của tôi vẫn có sức nặng nhất định.
Không phải chúng nó muốn tổ chức hôn lễ ở Lâu Đài Thủy Tinh kia sao, chắc chắn là Lâm Thanh Diện tìm người để thuê, trở về tôi phải đi tìm người của Lâu đài Thuỷ Tinh, bảo bọn họ không cung cấp địa điểm cho chúng nó, xem đến lúc đó chúng nó tổ chức thế nào!Nói xong, Tống Huyền Khanh đứng dậy rời khỏi nhà hàng cùng Hứa Quốc Hoa.
Ngày hôm sau có tin tức truyền ra, nói là vào mười ngày sau, ở trong Lâu Đài Thủy Tinh tổ chức một tiệc rượu long trọng, đến lúc đó sẽ có một số người được mời tham gia tiệc rượu, còn những người không được mời, đến lúc đó cũng sẽ dựa theo tình hình mà được cho vào quan sát tiệc rượu lần này.
Bởi vì muốn cho tất cả mọi người một niềm vui bất ngờ, nên Lâm Thanh Diện cũng không nói thẳng tiệc rượu sắp tới ở Lâu Đài Thủy Tinh là hôn lễ của anh và Hứa Bích Hoài.
Lúc mới bắt đầu mọi người cho rằng đây chỉ là một lời đồn, cũng chỉ là có người buồn chán rảnh rỗi nói bừa mà thôi, nhưng không lâu sau, cửa chính của Lâu Đài Thủy Tinh lại bố trí lối đi, dường như là dùng để soát vé.
Hơn nữa ở cửa Lâu đài còn có nhiều thêm một gian phòng nhỏ, là nơi để cho bên phụ trách tiệc rượu lần này chuyên môn giải quyết công việc có liên quan đến tiệc rượu.
Có người đặc biệt đi vào trong gian phòng nhỏ kia hỏi, xác nhận chuyện tiệc rượu là thật, không thể nghi ngờ tin tức này đã khiến cho Hồng Thành dậy sóng.
Tất cả mọi người chạy đến gian phòng nhỏ kia hỏi thăm xem phải làm như thế nào mới có thể lấy được thiệp mời tiệc rượu, người phụ trách gian phòng kia giải thích, ngoài một số người chắc chắn cần mời ra, danh sách còn lại sẽ ngẫu nhiên lựa chọn trong ngày tổ chức tiệc rượu, nếu như may mắn thì có thể tiến vào bên trong Lâu đài tham gia tiệc rượu.
Những người đã nhìn thấy Lâu Đài Thủy Tinh đều vô cùng khát vọng đi vào bên trong Lâu đài tham quan, không thể nghi ngờ tin tức này đã khiến cho những người muốn đi vào đó phấn khởi vô cùng.
Thậm chí có người mỗi ngày đều sẽ đến Lâu Đài Thủy Tinh hỏi thăm lúc nào có thể cầm được thiệp mời, có thể nói mỗi ngày gian phòng nhỏ trước cửa Lâu Đài Thủy Tinh đều bị vây chặt như nêm, người phụ trách bên trong vô cùng đau đầu về những người hỏi thăm này.
Hai ngày sau đó, người phụ trách tiệc rượu phát nhóm thiệp mời đầu tiên, bên trong chỗ thiệp mời này cũng không phải viết là mời bọn họ đến tham tiệc rượu, mà viết là mời bọn họ đến tham gia hôn lễ của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Mà những người có thể lấy được thiệp mời này đều là những bạn bè có quan hệ tốt với Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, trong đó cũng bao gồm cả một số gia tộc và thế lực từng qua lại với Lâm Thanh Diện.
Lại hai ngày nữa, nhóm thiệp mời thứ hai được phát ra ngoài, lần này trên thiệp mời chỉ viết là mời tham gia tiệc rượu, tất cả những thông tin dư thừa khác đều không thấy viết, mà những người nhận thiệp mời này chính là họ hàng của nhà họ Hứa, bạn học đồng nghiệp từng có vướng mắc với Hứa Bích Hoài, cùng với họ hàng có thành kiến rất lớn đối với Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài bên nhà Tống Huyền Khanh.
Sở dĩ mời những người này chính là vì để cho bọn họ nhìn thấy, Hứa Bích Hoài gả cho Lâm Thanh Diện là một chuyện vô cùng hạnh phúc, chứ không phải như trong suy nghĩ của bọn họ, hôn lễ lần này chắc chắn sẽ khiến cho những người còn mang thành kiến thay đổi suy nghĩ của mình.
Trong công ty nào đó ở Hồng Thành, Hồ Vũ Tinh mở chuyển phát nhanh mà mình vừa mới nhận được ra, sau khi nhìn thấy thiệp mời ở bên trong, khẽ sửng sốt, sau đó vội vàng mở ra nhìn nội dung bên trong, cả người kích động nhảy dựng lên.
Tôi nhận được thiệp mời của Lâu Đài Thủy Tinh rồi! Hồ Vũ Tinh lớn tiếng hô lên.
Người đang bận rộn trong công ty nghe thấy tiếng hô của Hồ Vũ Tinh, lập tức quay đầu nhìn về phía cô ta, không ít cô gái vội vàng chạy đến vây lấy, nhìn chằm chằm thiệp mời trong tay Hồ Vũ Tinh, trên mặt đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Đây là thiệp mời của Lâu Đài Thủy Tinh thật sao? Vì sao Lâu Đài Thủy Tinh lại mời cô? Lúc này có người lên tiếng hỏi.
Vậy chắc chắn là bởi vì tôi đây trời sinh quyến rũ, không chừng là ông chủ của Lâu Đài Thủy Tinh coi trọng tôi đó nha.
Trên mặt Hồ Vũ Tinh lập tức lộ rõ vẻ tự luyến mà trả lời.
Người xung quanh đều khinh bỉ nhìn cô ta, rất rõ ràng là không tin lời cô ta nói.
Nhưng mà Hồ Vũ Tinh đúng thật nhận được thiệp mời, điều này khiến bọn họ hâm mộ không thôi.
Hồ Vũ Tinh vô cùng đắc ý nhìn chằm chằm thiệp mời trong tay, sau đó hai mắt híp lại, tự nhủ: Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện, chắc chắn hai người không ngờ tôi sẽ nhận được thiệp mời của Lâu Đài Thủy Tinh nhỉ, tôi nghĩ thiệp mời cao giá như vậy, chắc chắc hai người không có tư cách nhận đâu.
Mặc kệ vì sao ông chủ của Lâu Đài Thủy Tinh này lại gửi thiệp mời cho tôi, đây chính là cơ hội của tôi, không chừng trong tiệc rượu lần này tôi có thể câu được một nhà triệu phú, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ hung hăng giẫm đạp hai người dưới chân!Hãy đợi đó, đặc biệt là Lâm Thanh Diện, sớm muộn gì tôi cũng để cho các anh biết rõ, chọc vào Hồ Vũ Tinh tôi sẽ có kết cục như thế nào!.
.
.
Khu chung khu hẻo lánh nào đó tại Hồng ThànhTrong nhà Hứa Bích Uyên.
Ba Hứa Quốc Diệu và mẹ Lý Thục Phân của Hứa Bích Uyên đang ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm thiệp mời trên bàn, khuôn mặt vô cùngcảm khái.
Đã rất lâu rồi bọn họ không có tin tức của Hứa Bích Uyên, sau khi Hứa Bích Uyên đi huyện Yên Vân không bao lâu, điện thoại di động của cô ta không gọi được, hai người từng đến huyện Yên Vân tìm kiếm Hứa Bích Uyên, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Lần cuối cùng Hứa Bích Uyên liên lạc với bọn họ có nói mình tìm được một người bạn trai có tiền, sau đó thì mất tin tức.
Có một dạo Hứa Quốc Diệu cho rằng sau khi Hứa Bích Uyên tìm được bạn trai có tiền thì không cần bọn họ nữa, dù sao ngay cả chuyện hại bọn họ tán gia bại sản mà Hứa Bích Uyên cũng có thể làm được, vậy chuyện bây giờ có tiền rồi bỏ mặc hai người vướng víu bọn họ thì cũng không phải là không thể.
Chỉ là bọn họ không biết, bây giờ Hứa Bích Uyên đang ăn xin ở một góc nào đó trong huyện Yên Vân.
Thật không ngờ chúng ta cũng có thể nhận được thiệp mời của Lâu Đài Thủy Tinh này, chẳng lẽ là nhà chúng ta sắp đổi vận rồi sao? Hai tay Hứa Quốc Diệu khẽ run rẩy nói.
Chắc chắc là sắp đổi vận rồi, chúng ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa, tán gia bại sản, con gái lại chạy theo kẻ có tiền, trên đời này còn ai có thể đáng thương hơn chúng ta chứ, chắc chắn là ông trời cũng không nhìn nổi nữa rồi, vì vậy cho chúng ta một cơ hội trở mình.
Lý Thục Phân son sắt nói.
Hứa Quốc Diệu hít sâu một hơn, hai mắt híp lại, kích động nói: Nếu như tiệc rượu lần này là một cơ hội của chúng ta, chờ đến khi trở mình, chúng ta nhất định phải dồn tên chết tiệt Lâm Thanh Diện kia vào chỗ chết, sở dĩ nhà chúng ta biến thành như thế này đều là do Lâm Thanh Diện làm hại!Đúng vậy, nhất định phải giết chết cậu ta! Còn cả Hứa Bích Hoài nữa, một nhà bọn họ đều không phải là thứ tốt lành gì, đến lúc đó nhất định phải khiến cho cả nhà bọn họ hối hận! Lý Thục Phân ở bên cạnh nói phụ họa.
.
.
.
Gia viên Trăn Tụy, trong nhà Hứa Trai Hiệp.
Lúc này cả nhà Hứa Trai Hiệp đều ngồi vây quanh trước bàn nhìn chằm chằm thiệp mời trên đó, trên thiệp mời viết tên cả nhà bọn họ.
Thiệp mời này là mời cả nhà bọn họ cùng đi!Trai Hiệp, thật không ngờ tiệc rượu của Lâu Đài Thủy Tinh này lại mời cả nhà chúng ta đến, ba cũng từng đến nhìn Lâu Đài Thủy Tinh kia rồi, quả thật là một nơi vô cùng xa xỉ, chắc chắn ông chủ của nó không phải là người bình thường, người ta có thể mời chúng ta, thật sự quá nể mặt chúng ta rồi.
Trên mặt Hứa Quốc Đống tràn đầy kích động, nói.
Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút coi con của chúng ta là ai, chắc chắn là việc làm ăn gần đây của Trai Hiệp càng ngày càng tốt hơn, ông chủ của Lâu Đài Thủy Tinh kia cảm thấy Trai Hiệp nhà chúng ta tương lai tươi sáng, vì vậy mới gửi thiệp mời này cho chúng ta, tin rằng sau khi tham gia tiệc rượu lần này, Trai Hiệp sẽ giành được nhiều cơ hội hơn, đến lúc đó một nhà chúng ta có thể lên như diều gặp gió rồi.
Khuôn mặt Lô Quế Mai tràn đầy đắc ý nhìn Hứa Trai Hiệp, rất hài lòng về con trai mình.
Trên mặt Hứa Trai Hiệp cũng mang vẻ tươi cười, rõ ràng là không ngờ mình sẽ nhận được thiệp mời của tiệc rượu Lâu đài pha lê.
Có lẽ đây thật sự là một cơ hội của nhà chúng ta, nếu như có thể nhận được khen ngợi của ông chủ Lâu Đài Thủy Tinh trong tiệc rượu lần này, vậy ngày sau chắc chắn con có thể một bước lên mây, đến lúc đó Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện cái gì chứ, trong mắt con, đều không đáng nhắc đến! Hứa Trai Hiệp tự hào lên tiếng.
Lô Quế Mai vội vàng hùa theo: Không cần đến lúc đó, bây giờ bọn họ đã bị con giẫm đạp dưới chân rồi, ngày đó mẹ nhìn thấy Tống Huyền Khanh đã không chịu cho đồ vô dụng Lâm Thanh Diện kia vào cửa, chắc chắn là nhà bọn họ không nuôi nổi đồ ăn bám này, đoán chừng không bao lâu nữa, nhà bọn họ sẽ phải bán đi căn nhà ở nơi này rồi.
Hứa Trai Hiệp nghe thấy lời Lô Quế Mai nói, lập tức nở nụ cười, lên tiếng: Không ngờ bây giờ nhà bọn họ lại như vậy, đúng thật là báo ứng mà ông trời giáng cho bọn họ mà.
Hai người nói xem, liệu nhà bọn họ cũng có thể nhận được thiệp mời này hay không? Đột nhiên Hứa Quốc Đống lên tiếng hỏi một câu.
Tuyệt đối không thể nào! Hai người Hứa Trai Hiệp và Lô Quế Mai lập tức đồng thanh nói.
Ông không thấy sắc mặt mấy ngày nay của Tống Huyền Khanh đâu, phải nói là đen như đít nồi, sao nhà bọn họ có thể nhận được thiệp mời cao cấp như vậy chứ, bây giờ sợ rằng cả nhà bọn họ đều đang lo lắng cho cuộc sống, sao Lâu Đài Thủy Tinh người ta có thể mời gia đình sa sút như bọn họ đến tham gia tiệc rượu chứ.
Lô Quế Mai son sắt trả lời.
Trong nhà Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm thiệp mời hôn lễ Lâm Thanh Diện phái người đưa đến, sắc mặt sầm lại khói coi.
Một lúc lâu sau, bà quăng tấm thiệp mời kia lên bàn, lớn tiếng quát: Tên Lâm Thanh Diện này thật sự khiến người ta tức chết, cậu ta lại còn muốn tổ chức hôn lễ với Bích Hoài tại Lâu Đài Thủy Tinh thật, chắc chắn là Bích Hoài bị lời ngon tiếng ngọt của Lâm Thanh Diện lừa gạt.
Chẳng lẽ Lâm Thanh Diện không biết bây giờ Lâu Đài Thủy Tinh này là tiêu điểm của người dân toàn thành phố sao? Cậu ta cử hành hôn lễ ở nơi đó là muốn cho nhà chúng ta mất hết mặt mũi à!Tôn Tuệ Phương đang quét dọn và Hứa Quốc Hoa đang chọc chim trên ban công nghe thấy lời Tống Huyền Khanh đều giật nảy mình, sau đó bọn họ vội vàng đi về phía bà ta.
Lẽ nào tiệc rượu của Lâu Đài Thủy Tinh đang vô cùng sôi nổi gần đây chính là hôn lễ của Bích Hoài và Lâm Thanh Diện? Lâm Thanh Diện cũng thật bạo tay, có thể tổ chức hôn lễ ở nơi như vậy, chắc chắn cậu ta phí không ít công sức nhỉ? Hứa Quốc Hoa lên tiếng, ông ta vẫn cảm thấy vui vẻ thay Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Tôn Tuệ Phương cầm thiệp mời trên bàn lên nhìn thoáng qua, trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ, cất lời: Lâm Thanh Diện và Bích Hoài cử hành lại hôn lễ là chuyện tốt nha, chỉ là sao mấy ngày nay bọn họ không về nhà ở nhỉ?Tôn Tuệ Phương còn không biết chuyện Hứa Bích Hoài trở mặt với Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh nghe thấy lời Tôn Tuệ Phương nói, lập tức trừng mắt lườm bà ta, lên tiếng: Đây là chuyện tốt chó má gì chứ, Lâm Thanh Diện lại muốn vứt hết thể diện của nhà chúng tôi một lần nữa đây mà, bây giờ bà còn có thể ở trong nhà chúng tôi đều là bởi vì tôi tốt bụng, Lâm Thanh Diện đã không còn là người của nhà chúng tôi rồi, về sau nếu bà còn dám nói chuyện giúp cậu ta, cẩn thận tôi đuổi bà đi.
Tôn Tuệ Phương biến sắc, không ngờ Tống Huyền Khanh lại có thể nói ra loại lời ‘Lâm Thanh Diện đã không phải là người nhà bà ta’ như vậy, bởi vì cũng không biết rõ rốt cuộc lý do là gì, bà ta cũng không dám nói thêm nữa.
Quan trọng nhất chính là, con gái bà ta gặp phải phiền toái không nhỏ ở đại học, bây giờ bà ta rất cần tiền, vì vậy tuyệt đối không thể để mất công việc này, mặc kệ Tống Huyền Khanh đối xử với bà ta như thế nào, chỉ cần không đuổi bà ta đi thì bà ta có thể nhẫn nhịn.
Tống Huyền Khanh lại là bởi vì đã quen có Tôn Tuệ Phương xử lý việc nhà, bà cảm thấy dù sao bây giờ mình cũng là bà chủ của khách sạn quốc tế Thiên Thành, trong nhà mời một người giúp việc cũng là chuyện bình thường, vì vậy sau khi Lâm Thanh Diện rời đi, bà cũng không đuổi Tôn Tuệ Phương đi mà cho bà ta ở lại.
Hứa Quốc Hoa đảo tròn mắt, lên tiếng: Như thế nào đi nữa thì Bích Hoài cũng là con gái của bà, hôn lễ của nó bà cũng không thể không đi.
Cho dù bà có thành kiến như thế nào với Lâm Thanh Diện, thiệp mời này cũng đã gửi đến rồi, chắc chắn chuyện này đã không thể thay đổi.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện có thể tổ chức hôn lễ cho Bích Hoài ở Lâu Đài Thủy Tinh cũng đã chứng tỏ cậu ta lợi hại, lần này cậu ta nguyên vẹn từ Kinh Đô trở về, bà biết cậu ta có giành được cái gì ở Kinh Đô hay không, lỡ như cậu ta trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm thì sao, cho nên đấy à, bà cũng đừng tức giận với chúng nó nữa.
Tống Huyền Khanh hừ lạnh một tiếng, trả lời: Cậu ta có lợi hại hơn nữa thì cũng là đồ tai họa, bây giờ tôi không lo áo cơm, không thèm cậu ta có thể mang đến cho tôi cái gì nữa.
Cậu ta có thể cử hành hôn lễ ở Lâu Đài Thủy Tinh thì sao chứ, bà đây cũng không phải ăn chay, cậu ta muốn làm ở đó, tôi lại cứ muốn khiến cho cậu ta không làm được đấy!Hứa Quốc Hoa bất đắc dĩ thở dài, đối với người vợ này của mình, ông đã hoàn toàn không còn bất kỳ cách nào rồi, cũng chỉ có thể thầm cầu nguyện ở trong lòng, hôn lễ lần này của Lâm Thanh Diện đừng bị Tống Huyền Khanh quấy rối.
Trong khi Tống Huyền Khanh suy nghĩ xem làm thế nào phá hỏng hôn lễ của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đã bắt đầu chọn áo cưới giúp Hứa Bích Hoài rồi.
Anh dẫn Hứa Bích Hoài đi dạo hết tất cả tiệm áo cưới của Hồng Thành, nhưng không nhìn thấy chiếc nào hợp mắt, thấy hôn lễ đã sắp đến rồi mà Hứa Bích Hoài vẫn chưa chọn được áo cưới phù hợp, trong lòng anh hơi nôn nóng.
Nhưng mà cũng may Hướng Vấn Thiên quen biết mấy nhà thiết kế áo cưới cao cấp trong nước, những người này đều có nhóm thiết kế của riêng mình, chỉ cần đưa ra bản thảo thiết kế, trong vòng hai ngày là có thể làm xong áo cưới.
Vì vậy trước hôn lễ, chắc chắn Hứa Bích Hoài có thể mặc vào chiếc áo cưới đẹp nhất.
Buổi sáng hôm nay, Lâm Thanh Diện không cho Hứa Bích Hoài đi làm, mà dẫn cô đi vào tòa nhà công ty con của tập đoàn Thiên Dương.
Thanh Diện, anh dẫn em đến nơi này làm gì, hôm nay công ty còn có một cuộc họp quan trọng đấy.
Hứa Bích Hoài oán trách.
Còn năm ngày nữa là đến hôn lễ của chúng ta rồi mà em vẫn chưa tìm được chiếc áo cưới nào thích hợp, sao em lại không nôn nóng như vậy chứ! Lâm Thanh Diện mỉm cười.
Không phải trước đó chúng ta đã có mấy lựa chọn thay thế rồi sao, em cảm thấy mấy chiếc đó cũng rất đẹp, nếu thật sự không tìm thấy chiếc đẹp hơn, đến lúc đó em sẽ chọn một cái trong chỗ đó.
Hứa Bích Hoài thờ ơ nói.
Vậy không được, hôn lễ lần này, anh nhất định phải làm thật hoàn mỹ, áo cưới của em cũng phải là hoàn mỹ nhất, nếu như không chọn được cái thích hợp, vậy anh tìm người làm theo yêu cầu cho em, như vậy chắc chắn sẽ là thích hợp nhất.
Lâm Thanh Diện nghiêm túc lên tiếng.
Trên mặt Hứa Bích Hoài nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn thấy Lâm Thanh Diện còn quan tâm chuyện áo cưới hơn cô, trong lòng dâng trào hạnh phúc.
Vậy hôm nay anh dẫn em đến chỗ này là muốn tìm người thiết kế áo cưới cho em sao? Hứa Bích Hoài hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: Anh bảo Hướng Vấn Thiên tìm hai nhà thiết kế áo cưới cao cấp trong nước, chờ lát nữa bọn họ đưa ra thiết kế của riêng mình, em nhìn xem thích cái nào, rồi điều chỉnh một chút, sau khi xác định, bọn họ sẽ lập tức bắt tay vào làm, đến hôn lễ chắc chắn có thể làm xong áo cưới.
Hứa Bích Hoài gật đầu, đối với sắp xếp của Lâm Thanh Diện, từ trước đến giờ cô đều không có ý kiến gì.
Hai người lái xe vào trong gara tầng ngầm của tòa nhà, sau khi đỗ xe xong, đang đi tìm thang máy đi lên.
Lúc này đột nhiên phía sau bọn họ truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó chính là tiếng la hét của một người: Người phía trước nghe đây, mau chóng tránh đường, bà chủ của chúng tôi rất gấp, làm lỡ thời gian các anh không chịu nổi đâu.
Lâm Thanh Diện quay người nhìn sang, phát hiện là năm người đi về phía này của bọn họ, đi ở chính giữa là một người phụ nữ, ăn mặc rất khác người, giống như là nhà nghệ thuật có tính cách kỳ lạ trên tivi.
Mà xung quanh cô ta có bốn người đàn ông, bốn người đàn ông này xách theo túi lớn túi nhỏ, xem ra là trợ lý của người phụ nữ kia.
Đường trong bãi đỗ xe cũng không được rộng lắm, năm người này đã chiếm trọn cả con đường rồi, khi đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, có hai người trợ lý còn lườm bọn họ một cái, giống như là đang muốn nói rằng bọn họ thật không biết điều vậy.
Có một trợ lý khi đi ngang qua bên cạnh Hứa Bích Hoài, cố ý va vào Hứa Bích Hoài một cái, nếu không phải Lâm Thanh Diện phản ứng nhanh mà đỡ lấy cô, có lẽ bây giờ cô đã ngã xuống mặt đất rồi.
Lâm Thanh Diện cau mày liếc nhìn người trợ lý này, lạnh lùng nói: Vừa rồi anh va phải người khác, anh không phát hiện ra sao?Người trợ lý này quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nhếch miệng nói: Va một cái thì sao chứ, chẳng phải cô ta không có chuyện gì sao, đừng làm lỡ thời gian của bà chủ chúng tôi ở chỗ này nữa, làm lỡ các anh không chịu nổi.
Người phụ nữ kia cũng lườm Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, sau khi nhìn thấy trang phục trên người bọn họ, lập tức cho rằng bọn họ là hai tên nhà nghèo, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, chất vấn: Người của cô va vào người ta, chẳng lẽ cô không cần giải thích gì sao? Ít nhất thì cũng nên có lời xin lỗi chứ?Người phụ nữ cười ha hả, trả lời: Mấy người nghèo các anh cũng xứng để trợ lý của tôi xin lỗi sao? Đừng làm loạn lên nữa, anh biết anh làm lỡ mấy phút của tôi, đã là tổn thất lớn thế nào với tôi không? Lát nữa tôi phải đi bàn bạc một cuộc làm ăn lớn, anh mau ngậm miệng lại đi, đừng giả vờ giả vịt ở chỗ này nữa.
Nói xong, người phụ nữ cũng không để ý đến Lâm Thanh Diện có phản ứng gì, sau đó lập tức đi về phía trước.
Người trợ lý này giống như là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, biểu cảm trên mặt cũng là đắc ý, hoàn toàn không để Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài vào mắt.
Trong lòng Lâm Thanh Diện đã hơi nổi cáu, lập tức muốn đi lên tranh luận với bọn họ, nhưng lúc này Hứa Bích Hoài kéo anh lại, lên tiếng: Được rồi, đừng chấp nhặt với bọn họ nữa, những người này thoạt nhìn xinh đẹp cao sang, nhưng thái độ đối nhân xử thế lại hạn hẹp như vậy, cho dù có tiền thì sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt, không cần chúng ta lãng phí sức lực.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Hứa Bích Hoài, thoáng cái nở nụ cười lên tiếng: Không ngờ vợ anh lại tốt bụng dịu dàng như vậy.
Đó là đương nhiên.
Hứa Bích Hoài cười đắc ý, cô không muốn Lâm Thanh Diện lãng phí thời gian vào loại chuyện không có ý nghĩa này.
Lâm Thanh Diện cảm thấy Hứa Bích Hoài nói rất có lý, cũng không tiếp tục đuổi theo tranh luận với bọn họ nữa, mà dí nhẹ một cái lên mũi Hứa Bích Hoài, sau đó dẫn cô đi tìm thang máy đi lên.
Trước tiên hai người đi đến văn phòng của Hướng Vấn Thiên.
Hướng Vấn Thiên đã sớm ở trong văn phòng chờ hai người Lâm Thanh Diện, thấy bọn họ đến, cũng nhanh chóng bước lên nhiệt tình chào hỏi.
Hai nhà thiết kế lần này tôi tìm đến đều là nhà thiết kế cao cấp trong nước, bọn họ đã từng giành rất nhiều giải thưởng quốc tế, một người trong đó tên là Trinh Dung, là một nhà thiết kế rất có phong cách, lần này tôi nghiêng về Trinh Dung hơn, một người khác tên là Trâu Vũ Thành, mặc dù cũng là một nhà thiết kế xuất sắc, nhưng cũng không khiến người khác chú ý bằng Trinh Dung.
Tôi dẫn hai người đi gặp bọn họ, cụ thể chọn ai thì phải xem sở thích của chị dâu.
Hướng Vấn Thiên cười nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, cùng với Hứa Bích Hoài đi theo Hướng Vấn Thiên về phía phòng chờ VIP bên kia.
Phòng chờ VIP là trong suốt, bốn phía đều là pha lê, Lâm Thanh Diện liếc mắt là có thể nhìn thấy những người trong phòng chờ VIP, có năm người trong đó chính là người phụ nữ và bốn trợ lý của cô ta mà bọn họ vừa gặp trong bãi đỗ xe.
Người phụ nữ ăn mặc thời thượng kia chính là Trinh Dung, ý tưởng thiết kế của cô ta khá là xuất chúng, đương nhiên, giá cả cũng đắt hơn chút, ngồi bên kia thì là Trâu Vũ Thành, ý tưởng thiết kế cũng vô cùng xuất sắc, chỉ là kinh nghiệm kém Trinh Dung một chút, Trâu Vũ Thành cũng mới chỉ nổi tiếng hai năm, mà Trinh Dung đã là nhân vật cấp cao trong giới thiết kế rồi.
Hướng Vấn Thiên giới thiệu.
Lâm Thanh Diện gật đầu, cũng không đi vào vội, mà bước đến trước hai chậu cây lớn ở cửa, để cho người bên trong không nhìn thấy mình, muốn nghe xem bọn họ ở trong đó đang nói gì.
Trâu Vũ Thành, lần này người mời chúng ta đến thiết kế áo cưới chính là bạn của ông chủ tập đoàn Thiên Dương, cậu chỉ mang theo một trợ lý, cũng thật quá qua loa rồi.
Trinh Dung nhìn chằm chằm Trâu Vũ Thành, hơi khinh thường nói.
Trước đây hai người bọn họ có quen biết, Trinh Dung cũng coi như là tiền bối của Trâu Vũ Thành, nhưng ở trong căn phòng này, quan hệ giữa hai người bọn họ là cạnh tranh, vì vậy thái độ của Trinh Dung đối với Trâu Vũ Thành cũng không được tốt lắm.
Tôi chỉ cần mang bản thảo thiết kế tốt nhất đến là được rồi, dù mang theo nhiều trợ lý nhưng lại không đưa ra được tác phẩm tốt, cũng chỉ là nuôi một đám ăn không ngồi rồi mà thôi.
Trâu Vũ Thành không hề tỏ ra yếu kémBốn người trợ lý của Trinh Dung đều trừng mắt nhìn Trâu Vũ Thành, rõ ràng lời của Trâu Vũ Thành khiến bọn họ rất khó chịu.
Trâu Vũ Thành, lời này của cậu là có ý gì? Cậu nói là tôi không lấy ra được tác phẩm tốt bằng cậu sao? Cậu cũng không nhìn lại mình xem đã làm thiết kế được mấy năm, trong giới này tôi cũng coi như có tuổi đời, mà cậu chỉ là một thằng nhóc mới ra đời, thật ra tôi cảm thấy lần này cậu cũng không cần phải đến làm gì, dù sao đi nữa, người ta cũng sẽ chọn một nhà thiết kế có kinh nghiệm như tôi, chứ không phải là cái đồ kiêu ngạo có ý tưởng hào phóng tự do như cậu.
Sắc mặt Trinh Dung khó coi nói.
Hào phóng tự do chính là thứ mà thiếu kế cần có, cô sống trong giới thiết kế nhiều năm như vậy, hẳn là hiểu rất rõ đạo lý này, lần này tôi muốn dùng thực lực để nói chuyện, dù cô nói nhiều đi nữa cũng không có tác dụng gì.
Trâu Vũ Thành bình tĩnh nói.
Hừ, miệng lưỡi trơn tru, xem đến lúc đó người ta không chọn thiết kế của cậu, cậu còn muốn ngụy biện như thế nào nữa.
Trinh Dung lẩm bẩm một câu.
Lúc này Lâm Thanh Diện đi đến, mỉm cười nói với Trinh Dung và Trâu Vũ Thành: Tôi lại cảm thấy anh ta nói rất đúng, thực lực và kinh nghiệm không liên quan đến nhau, kinh nghiệm của cô cũng chỉ có thể nuôi dưỡng ra tật xấu không coi ai ra gì của cô mà thôi, đối với thiết kế mà nói, cũng không có lợi ích gì.
Sau khi nghe thấy lời Lâm Thanh Diện nói, người trong phòng chờ đều quay đầu nhìn về phía anh, Trinh Dung thấy là người đàn ông tranh luận với bọn họ ở bãi đỗ xe lúc nãy, trên mặt bỗng nhiên lộ ra biểu cảm khinh thường.
Anh định làm cái gì đây, cũng dám tùy tiện phê bình tôi ở chỗ này, bảo vệ của công ty này đâu, mau gọi bảo vệ của công ty đến, tôi cũng không muốn loại người nghèo này ảnh hưởng đến mạch thiết kế thiết kế của tôi.
Trinh Dung lên tiếng.
Lúc này Hứa Bích Hoài và Hướng Vấn Thiên cũng đều đi đến rồi, Hướng Vấn Thiên nghe thấy lời Trinh Dung nói, sắc mặt chợt thay đổi.
Trinh Dung nhìn thấy Hướng Vấn Thiên đi đến, thái độ lập tức tốt hơn, lên tiếng nói: Chủ tịch Hướng, ông vẫn là mau gọi bảo vệ của công ty đến đuổi hai tên nghèo này đi đi, bọn họ đến công ty của các ông sẽ làm bẩn đồ đạc trong công ty của các ông.
Hướng Vấn Thiên lạnh lùng liếc nhìn Trinh Dung, cất lời: E rằng không thể như cô mong muốn rồi, hai người này chính là người cần thiết kế áo cưới hôm nay, hơn nữa tôi cũng không có tư cách đuổi hai người bọn họ đi.
Tôi vốn còn tưởng rằng cô là nhà thiết kế nổi tiếng trong giới, chắc chắn trình độ sẽ rất cao, mới vừa rồi còn đề cử cô với ngài Lâm, không ngờ nhân phẩm của cô lại kém như vậy, xem ra hôm nay tôi gọi cô đến đây chính là một lựa chọn sai lầm.
Sắc mặt Trinh Dung thay đổi, lần nữa đánh giá Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, nhìn thế nào cũng không ngờ được hai người bọn họ lại là khách hàng của cô ta.
Bình thường cô ta nhận đơn thiết kế đều là ông chủ giàu có trong nước yêu cầu, những người kia có ai không phải là cả người sang trọng giống như Hướng Vấn Thiên chứ, ít nhất trang phục trên người cũng phải tương xứng với giá trị của người thành công đó.
Nhìn thế nào thì Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng không giống là người thành công, thậm chí cô ta còn hoài nghi không biết hai người có thể trả đủ phí mời cô ta thiết kế hay không.
Chủ tịch Hướng, không phải ông đang nói đùa chứ, khách hàng mà lần này tôi phải phục vụ là hai người này? Trinh Dung nhìn Hướng Vấn Thiên hỏi.
Không sai, đây là ngài Lâm, còn đây là vợ của anh ấy, lần này bọn họ muốn thiết kế một chiếc áo cưới, vốn là định để cho hai người đưa ra bản thảo của mình, bọn họ chọn dùng một cái từ trong đó.
Hướng Vấn Thiên sầm mặt nói.
Trinh Dung lập tức hơi chột dạ, nếu như lần này khách hàng thật sự là Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, vậy chuyện xảy ra ở trong gara trước đó, chỉ sợ đã khiến cho Lâm Thanh Diện quyết định muốn chọn người nào thiết kế áo cưới rồi.
Quả nhiên, Lâm Thanh Diện nhìn Trinh Dung và Trâu Vũ Thành, lên tiếng: Tôi nghĩ đã không cần thiết phải chọn rồi, nhân phẩm của một người cũng ảnh hưởng rất lớn đến tác phẩm của người đó, một người có nhân phẩm chẳng ra gì, vậy thứ thiết kế ra, chắc hẳn cũng không có chỗ nào hơn người.
Sắc mặt Trinh Dung lập tức trở nên vô cùng khó coi, nếu như vậy, lần này cô ta chính là đi một chuyến không công rồi.
Chỉ là thoáng cái cô ta lại nghĩ đến một vấn đề, thoạt nhìn hai người này cũng không giống là người có tiền, coi như bọn họ chọn mình thiết kế áo cưới cho bọn họ, vậy bọn họ có thể trả đủ thù lao cho mình sao?Là một nhà thiết kế cao cấp trong nước, thù lao của cô ta tính bằng tiền tỷ, người bình thường vốn không thể gánh nổi chi phí này của cô ta.
Nghĩ đến điều này, trong lòng cô ta cũng cân bằng hơn chút, trái lại còn lộ ra chút ngạo mạn với Lâm Thanh Diện.
Ha ha, vốn dĩ tôi cũng không muốn thiết kế cho người nghèo như anh, nếu không phải nể mặt Chủ tịch Hướng, hôm nay tôi căn bản sẽ không đến đây, trước đó chúng ta đã nói xong rồi, cho dù hôm nay anh không chọn tôi, anh cũng nhất định phải thanh toán sáu trăm triệu tiền bồi thường, anh có thể lấy ra số tiền này sao? Trinh Dung hùng hổ nói câu này với Lâm Thanh Diện.
Lúc này Hướng Vấn Thiên muốn nói chuyện giúp Lâm Thanh Diện, nhưng lại bị anh ngăn lại.
Trinh Dung thấy Lâm Thanh Diện cũng không lập tức trả lời cô ta, thế là quay đầu nhìn Trâu Vũ Thành, cười nhạo: Thấy không, người này vốn chính là người nghèo rớt mồng tơi, anh ta ngay cả sáu trăm triệu cũng không bỏ ra nổi, cậu còn muốn thiết kế áo cưới cho anh ta, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả thù lao của cậu cũng không trả nổi, tôi thấy cậu cũng đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.
Hai mắt Lâm Thanh Diện nhìn về phía Trâu Vũ Thành, bây giờ anh cần thái độ của Trâu Vũ Thành, nếu như thích hợp, tiền vốn không phải là vấn đề.
Trâu Vũ Thành liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lên tiếng: Từ trước đến nay tôi thiết kế đều không hỏi chuyện tiền nong trước, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của tôi, nếu bọn họ đã là người Chủ tịch Hướng đề cử, vậy tôi tin tưởng rằng mặt thù lao sẽ được đảm bảo, hơn nữa vợ của ngài đây vô cùng xinh đẹp, nếu như có thể thiết kế một bộ áo cưới cho cô ấy, mà nếu thành công, danh tiếng cô ấy mang đến cho tôi sẽ vượt xa giá trị của thù lao, vì vậy cho dù không cần trả thù lao, tôi cũng sẵn lòng thiết kế áo cưới cho bọn họ.
Trinh Dung nhếch miệng, lên tiếng: Thật giả dối, tôi không tin không trả tiền, cậu sẽ thiết kế miễn phí cho người khác.
Lúc này Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Hướng Vấn Thiên, liếc mắt ra hiệu với ông ta.
Hướng Vấn Thiên hiểu lý, lập tức đi đến trước mặt Trinh Dung nói: Cô có thể đi rồi, về phần sáu trăm triệu tiền bồi thường của cô, tôi sẽ nhanh chóng cho người gửi đến tài khoản của cô.
Nói thật, với tư cách là một nhà thiết kế cao cấp, cô lại có thể nói ra lời như vậy, quả thật khiến người ta rất thất vọng.
Sắc mặt Trinh Dung lại trở nên khó coi, nhưng mà nghĩ đến mình chỉ đến đây một lát đã có thể kiếm được sáu trăm triệu, đây đã là một vụ mua bán vô cùng có lời rồi, vì vậy cũng không nói gì thêm.
Ngay tại khi cô ta định dẫn trợ lý của mình rời khỏi nơi này, Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt Trâu Vũ Thành cười nói: Lời anh vừa nói khiến tôi vô cùng yêu thích, có thể thấy được, chắc chắn ngày sau anh sẽ có vị trí nhất định trong giới thiết kế, tôi bằng lòng trả ba mươi tỷ để anh thiết kế áo cưới cho vợ tôi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh nhất định phải thiết kế ra áo cưới thích hợp nhất với vợ tôi, trong ngày hôn lễ của chúng tôi, tôi muốn cô ấy trở thành người khiến toàn thế giới chú ý.
Sau khi Trâu Vũ Thành nghe thấy lời Lâm Thanh Diện nói thì lập tức sững sờ, anh ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng việc sẽ không lấy được nhiều thù lao, nhưng sau khi nghe thấy Lâm Thanh Diện đưa ra giá cả, anh ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm rồi.
Không chỉ Lâm Thanh Diện vô cùng khiếp sợ, Trinh Dung vốn đang đi ra ngoài nghe thấy lời Lâm Thanh Diện nói cũng chợt dừng lại, quay đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, cười xùy: Anh cũng thật dám khoác lác, dạng người như anh có thể lấy ra ba mươi tỷ thiết kế một bộ áo cưới sao?Hướng Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: Mau đi đi, nơi này đã không liên quan đến cô rồi.
Trinh Dung cũng không ở lại, dứt khoát bước ra bên ngoài.
Ra đến ngoài cửa, Trinh Dung thoáng nhìn Hướng Vấn Thiên, lên tiếng hỏi: Chủ tịch Hướng, vì sao ông lại giới thiệu hai người nghèo này cho tôi? Chỉ bởi vì vợ của người đó xinh đẹp sao? Anh ta lại còn nói muốn bỏ ra ba mươi tỷ thiết kế áo cưới, thật buồn cười.
Hướng Vấn Thiên nhìn cô ta như nhìn một tên ngốc, lên tiếng nói: Nếu như cô còn nói năng lỗ mãng, tôi sẽ gọi bảo vệ đến đưa cô ra ngoài.
Anh ta cũng không nói lung tung, đối với anh ta mà nói, ba mươi tỷ cũng chỉ là tiền tiêu vặt bình thường mà thôi.
Trinh Dung lập tức trừng to hai mắt, không thể tin nổi nói: Điều này sao có thể!Sao lại không thể chứ? Hướng Vấn Thiên lộ vẻ khinh thường: Anh ta là ông chủ của tôi, cô nói xem đối với anh ta thì ba mươi tỷ có là bao nhiêu chứ?Trong phòng nghỉ dành cho khách VIP.
Trâu Vũ Thành vẫn duy trì biểu cảm kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, anh ta vẫn chưa phản ứng kịp với những gì Lâm Thanh Diện vừa mới nói.
Ngồi xuống trước đi, chúng ta nói chuyện chi tiết, cụ thể hơn.
Lâm Thanh Diện hướng về phía Trâu Vũ Thành, bày ra tư thế mời khách, sau đó cùng Hứa Bích Hoài ngồi xuống ghế sofa.
Trâu Vũ Thành vẫn chưa hết sửng sốt, ngồi xuống phía đối diện với Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Nhìn dáng vẻ giống hệt như đang ở công ty mình của Lâm Thanh Diện, biểu cảm tùy ý trên mặt hoàn toàn không có chút cảm giác bất thường nào cả.
Điều này khiến cho Trâu Vũ Thành không khỏi nghi ngờ, công ty này rốt cuộc là của Hướng Vấn Thiên hay là của Lâm Thanh Diện?Ban nãy anh nói sẽ trả ba mươi tỷ để tôi thiết kế váy cưới ư? Không phải là đang đùa tôi đấy chứ? Trâu Vũ Thành hít một hơi thật sâu, cẩn thận hỏi một câu.
Đương nhiên là thật rồi, tôi nhìn có vẻ giống như đang đùa ư? Lâm Thanh Diện cười nói: Nếu anh không tin, ngay bây giờ tôi có thể trả trước cho anh một nửa, đợi đến khi thiết kế xong bộ váy cưới, tôi sẽ trả nốt số thù lao còn lại cho anh.
Trâu Vũ Thành nuốt nước bọt, mặc dù tư cách và sự từng trải của anh ta còn non hơn so với Trinh Dung, tuy nhiên bây giờ, anh ta cũng đã là một bậc thầy thiết kế nổi tiếng trong nước rồi, thế nhưng đối với đơn hàng ba mươi tỷ, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy.
E rằng, dưới tình huống bình thường, cho dù là bậc thầy đẳng cấp thế giới cũng không không dám tiếp nhận đơn hàng lớn đến như vậy đâu.
Tôi tin anh, chủ tịch Hướng cũng sẽ không vô duyên vô cớ lừa gạt tôi đâu.
Về chuyện thù lao, chúng ta có thể để lúc sau rồi nói, tôi sẽ lấy phương án thiết kế cụ thể ra cho hai người xem trước, nếu hai người cảm thấy phù hợp, lúc đó chúng ta bàn đến chuyện thù lao cũng không muộn.
Vẻ mặt của Trâu Vũ Thành lập tức trở nên nghiêm chỉnh.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Trâu Vũ Thành với cái nhìn tán thưởng, sau đó anh gật đầu với anh ta rồi bắt đầu bàn bạc phương án thiết kế cụ thể.
Trâu Vũ Thành dựa theo dáng người, khí chất và ngoại hình của Hứa Bích Hoài để đưa ra những đánh giá cặn kẽ, chi tiết nhất, sau khi suy nghĩ một hồi, bước đầu đã xác định được hai phương án.
Sau đó, anh ta bắt đầu nghiêm túc quan sát Lâm Thanh Diện, đưa ra phương án về bộ âu phục phù hợp nhất cho anh.
Vốn dĩ, Lâm Thanh Diện cảm thấy về phần âu phục của mình, anh tùy ý mặc một cái cũng được, quan trọng nhất là bộ váy cưới mặc trên người Hứa Bích Hoài.
Thế nhưng, Trâu Vũ Thành không đồng ý với quan điểm của Lâm Thanh Diện, anh ta cho rằng kết hôn là chuyện của hai người, không thể chỉ một mình cô dâu xinh đẹp, nổi bật được.
Nếu không đến lúc đó, hôn lễ sẽ biến thành buổi biểu diễn của cô dâu mất.
Chú rể, một trong hai nhân vật chính của buổi lễ cũng phải trở nên nổi bật, thu hút ánh nhìn giống như cô dâu.
Hứa Bích Hoài cảm thấy lời Trâu Vũ Thành nói rất có lý, vì vậy cho dù Lâm Thanh Diện không muốn quá phiền phức, cô cũng ép anh phải phối hợp với Trâu Vũ Thành, làm ra phương án thiết kế âu phục.
Sau khi xác định phương án thiết kế, hai người họ chỉ cần đợi Trâu Vũ Thành thiết kế nốt bộ âu phục và váy cưới rồi đợi đến ngày kết hôn, mặc lên người là xong.
Buổi chiều hôm nay, Tống Huyền Khanh đã trang điểm tỉ mỉ, kỹ lưỡng ở nhà, đổi sang bộ quần áo quý phái nhất.
Sau khi chắc chắn hôm nay mình trông vô cùng tôn quý, bà mới rời khỏi nhà, đi về phía bên ngoài khu chung cư.
Nhưng không ngờ, khi đi đến cổng khu chung cư, Lô Quế Mai lại giống hệt như âm hồn theo đến.
Sau khi bà ta nhìn thấy Tống Huyền Khanh ăn mặc đẹp đẽ như vậy, gương mặt lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ, nói: Ồ, hôm nay trang điểm, ăn mặc xinh đẹp như vậy là muốn đi ra ngoài làm gì thế?Tống Huyền Khanh biết bản thân mình không có cách nào thoát khỏi kẻ thần kinh Lô Quế Mai này, cho nên sau khi nhìn thấy bà ta, bà cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Tôi đi đâu làm gì thì liên quan gì đến bà? Dù sao cũng không giống một con quỷ lang thang, cô đơn như bà, cả ngày ở trong khu chung cư này, chỉ biết chạy tới chạy lui hù dọa người khác.
Tống Huyền Khanh không hề dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Lô Quế Mai lập tức cảm thấy không thoải mái, mở miệng nói: Bà nói ai là con quỷ lang thang đấy hả? Tôi thấy hình như bà đang có chuyện quan trọng cần làm hả? Tôi và bà chẳng qua cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, giả tạo với nhau cho ai xem chứ?Tống Huyền Khanh bĩu môi, nói: Bây giờ tôi đã là nhân vật có tiếng tăm, là một bà chủ, đương nhiên không giống như bà, một nhân viên quèn trong xã hội rồi.
Bà đừng làm lãng phí thời gian của tôi ở đây nữa, hôm nay tôi có chuyện quan trọng cần phải làm, tốt nhất đừng làm lỡ chuyện của tôi.
Ôi chao, lại còn quý phái, sang trọng, lại còn bà chủ, bà là bà chủ quái gì chứ? Thật đúng là nói phét không biết ngượng mồm mà! Lô Quế Mai đương nhiên không tin những lời Tống Huyền Khanh nói.
Tống Huyền Khanh cũng lười đáp lại Lô Quế Mai, bà cảm thấy bản thân mình nếu so đo với loại người như này thì quả thật quá mất giá.
Gần đây, bà có nghe đến buổi tiệc của Lâu Đài Thủy Tinh hay không? Tôi nói cho bà biết, cả nhà chúng tôi đều nhận được thư mời, Lâu Đài Thủy Tinh không phải là nơi mà người bình thường có thể tổ chức được tiệc ở đó đâu.
Những người đến tham dự chắc chắn đều là những người có máu mặt, nổi tiếng trong xã hội.
Việc làm ăn, kinh doanh của gia đình của chúng tôi bây giờ cũng đang rất phát đạt, cho nên người ta mới mời gia đình chúng tôi cùng tới đó.
Điều này chứng tỏ người ta nhìn trúng tiềm lực của gia đình chúng tôi, gia đình bà chắc chắn không nhận được thư mời đến buổi tiệc đó đâu đúng chứ? Bà cũng đừng ngưỡng mộ quá, ngưỡng mộ cũng không có tác dụng gì đâu… Lô Quế Mai nói liên hồi.
Sau khi nghe xong những lời Lô Quế Mai nói, Tống Huyền Khanh cảm thấy vô cùng tức giận.
Bà không ngờ Lâm Thanh Diện cũng gửi cả thư mời cho gia đình nhà họ Hứa, Lâm Thanh Diện quả thật rất quyết tâm muốn tổ chức buổi hôn lễ lần này.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Lô Quế Mai, có lẽ bà ta không hề biết rằng, cái gọi là buổi tiệc này thực chất chính là buổi lễ kết hôn của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện rốt cuộc muốn làm gì, thật sự lại muốn làm mất mặt gia đình họ trước mặt tất cả mọi người giống như mấy năm trước hay sao?Bà hoàn toàn không để vào tai những lời Lô Quế Mai nói, ngược lại sải bước nhanh hơn, đi về phía bên ngoài.
Lý do hôm nay bà trang điểm ăn mặc long trọng như vậy chính là vì đến tìm người phụ trách Lâu Đài Thủy Tinh để bàn qua về đám cưới của Lâm Thanh Diện lần này.
Bà cảm thấy tốt xấu gì bản thân mình cũng là bà chủ của khách sạn Quốc tế Thiên Thành, cũng coi như là người có máu mặt trong xã hội, những lời bà nói vẫn khá có trọng lượng.
Hơn nữa trong ấn tượng của bà, trước đây, toàn bộ số tiền mà Lâm Thanh Diện có được đều là lấy từ khách sạn Quốc tế Thiên Thành, nếu không có khách sạn này, thì Lâm Thanh Diện cũng chả có cái gì cả.
Phía bên Lâu Đài Thủy Tinh chắc chắn sẽ không vì một người như Lâm Thanh Diện mà đắc tội với bà chủ như bà đâu.
Hừ, không có địa điểm kết hôn, để tôi xem các người tổ chức hôn lễ này như thế nào.
Tống Huyền Khanh lẩm bẩm trong lòng.
Lô Quế Mai thấy, mình vừa nhắc đến chuyện buổi tiệc, sắc mặt Tống Huyền Khanh lập tức trở nên rất khó coi, thì trong lòng cảm thấy Tống Huyền Khanh chắc chắn đang ghen tị bởi vì gia đình bà nhận được thư mời.
Tống Huyền Khanh ghen tị như vậy chắc chắn là vì gia đình Tống Huyền Khanh không nhận được thư mời tham dự buổi tiệc lần này, quả nhiên phía bên Lâu Đài Thủy Tinh xem trọng nhà họ Hứa hơn.
Nghĩ đến đều này, trong lòng Lô Quế Mai cảm thấy vô cùng đắc ý, cũng không quan tâm đến việc Tống Huyền Khanh ngó lơ mình nữa.
Lô Quế Mai cảm thấy, Tống Huyền Khanh không đáp lại mình, điều đó chứng tỏ bà ta đang đố kỵ với mình.
Đến tận khi Tống Huyền Khanh đã đi ra khỏi khu chung cư, Lô Quế Mai vẫn nở nụ cười đắc ý trên mặt.
Ở buổi tiệc lần này, con trai tôi chắc chắn có thể tích lũy, mở rộng quan hệ, đến lúc đó con trai tôi phát triển hơn rồi, thì trong mắt chúng tôi, gia đình mấy người chả là cái quái gì cả!…Trước cửa một căn phòng nhỏ bên ngoài Lâu Đài Thủy Tinh.
Một đám người đang vây kín ở đó, không ngừng hỏi phải làm như thế nào mới có thể được tham dự buổi tiệc bên trong Lâu Đài Thủy Tinh.
Bởi vì câu hỏi của những người này mà người phụ trách Lâu Đài Thủy Tinh cảm thấy vô cùng đau đầu, dứt khoát đóng cửa lại, trừ khi có chuyện quan trọng gì đó nếu không, sẽ không tiếp đón.
Khi Tống Huyền Khanh đến nơi, nhìn thấy rất nhiều người đang vây kín ở cửa, bà lập tức nhíu mày, dùng sức chen vào bên trong.
Mấy người mau nhường đường cho tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với người bên trong, mau tránh ra cho tôi! Tống Huyền Khanh hét lên.
Những người đến đây có ai là không có chuyện quan trọng cơ chứ? Bà muốn đi vào đó, thì ra phía sau xếp hàng.
Nhiều người nhìn Tống Huyền Khanh với vẻ khó chịu.
Tống Huyền Khanh không hề quan tâm đến cái nhìn của những người này, bà phát suy sức lực chen xe bus ngày thường của mình, cố gắng chen được từ bên ngoài vào cửa căn phòng nhỏ đó.
Cái người này vì sao lại không biết xấu hổ như vậy cơ chứ? Bà chen vào bên trong như vậy làm cái gì? Chúng tôi đều xếp hàng đứng ở đây đợi nãy giờ đấy.
Rất nhiều người bày tỏ thái độ không vui với Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh hoàn toàn không quan tâm đến sự khó chịu của những người xung quanh, ngược lại lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nói: Các người chen chúc ở chỗ này cũng chỉ là xem náo nhiệt, nhưng tôi có chuyện quan trọng, mấy người có thể giống tôi ư?Dứt lời, bà đưa tay ra gõ nhẹ lên cửa sổ căn phòng, cửa sổ mở ra một khe hở, phía bên trong truyền ra một giọng nói lạnh lùng: Muốn tham gia buổi tiệc, thì đứng đợi ở bên ngoài, nếu may mắn thì có thể được đi vào, không có chuyện gì thì mau đi đi, chúng tôi không có thời gian trả lời một nghìn lần mỗi một câu hỏi của các người đâu.
Tôi không đến đây để hỏi chuyện này, tôi là bà chủ của khách sạn Quốc tế Thiên Thành, tôi muốn tìm người phụ trách nơi này của mấy người để nói chuyện.
Tống Huyền Khanh nói thẳng thân phận của mình.
Người bên trong lập tức nghiêm túc hẳn lên, mở cửa sổ ra đánh giá kỹ Tống Huyền Khanh.
Mặc dù nhìn Tống Huyền Khanh không giống một bà chủ, thế nhưng đối phương đã nói như vậy rồi, điều đó chứng tỏ có thể là có chuyện thật, do đó lập tức mở cửa ra.
Tống Huyền Khanh quay đầu, đắc ý nhìn những người bên ngoài, sau đó xoay người đi vào bên trong căn phòng nhỏ.
Bà thật sự là bà chủ của khách sạn Quốc tế Thiên Thành ư? Hai nhân viên công tác bên trong căn phòng nhỏ đều bày ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh ngẩng cao đầu, đắc ý nói: Đương nhiên rồi, nếu không tin, các người có thể lên mạng tra thử, xem xem bà chủ của khách sạn Quốc tế Thiên Thành có phải là tôi hay không.
Nói xong, Tống Huyền Khanh trực tiếp đập chứng minh thư của mình lên bàn.
Hai nhân viên công tác nhìn nhau, một trong hai người họ lập tức lên mạng tra thử xem chủ tịch hiện nay của khách sạn Quốc tế Thiên Thành là ai.
Sau khi xác định người đó đúng là Tống Huyền Khanh, thái độ của hai người lập tức trở nên cung kính hơn.
Không ngờ bà thật sự là bà chủ của khách sạn Quốc tế Thiên Thành, quả thật là thất lễ mà, không biết bà đến chỗ chúng tôi có chuyện gì? Theo lý mà nói, với địa vị xã hội của bà, chúng tôi phải gửi thư mời cho bà mới đúng, nếu bỏ sót, ngay bây giờ chúng tôi sẽ gửi thư mời bổ sung.
Một nhân viên công tác cười nói.
Đây là lần đầu tiên Tống Huyền Khanh được người khác cung kính như vậy, cho nên lập tức ngồi ngay ngắn hơn, cả người nghiêm chỉnh, đoan trang, nhìn có vẻ giống như đang là tâm điểm chú ý của hàng vạn người.
Tôi đương nhiên đã nhận được thư mời rồi, mấy người cũng không xem thử thân phận của tôi.
Tống Huyền Khanh đắc ý nói một câu.
Hai nhân viên công tác thấy thái độ của Tống Huyền Khanh có gì đó hơi kỳ lạ, giống hệt như một nhà giàu mới nổi, chứ không hề cho người ta cảm giác bà là người có máu mặt trong xã hội.
Thế nhưng bà chủ của khách sạn Quốc tế Thiên Thành quả thật đúng là người này, cho nên bọn họ cũng không dám nói gì cả.
Vậy xin hỏi, bà đến nơi này của chúng tôi là muốn làm gì? Nhân viên công tác mở miệng hỏi một câu.
Gọi người tổng phụ trách của mấy người đến đây, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với anh ta, chứ nói chuyện với mấy người cũng không có tác dụng gì cả.
Tống Huyền Khanh nói.
Hai nhân viên công tác nhìn nhau, trong chốc lát không thể hiểu được rốt cuộc Tống Huyền Khanh đến đây để làm gì.
Thế nhưng thân phận này của đối phương quả thật có tư cách bảo họ gọi người tổng phụ trách đến.
Vậy bà ở đây đợi một lát, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho tổng phụ trách, bảo anh ấy đến đây một chuyến.
Một nhân viên trong số đó nói với Tống Huyền Khanh, sau đó lập tức đi gọi điện thoại.
Tống Huyền Khanh ngồi trên ghế sofa, trong lòng ngập tràn vẻ đắc ý, hưởng thụ cảm giác cung kính của hai người này đối với mình.
Sau đó, bà lại nhìn về phía những người đang vây xung quanh nhưng hoàn toàn không được để ý ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ bản thân mình trở thành người trong giới thượng lưu quả thật là một chuyện vô cùng sĩ diện.
Đồng thời, trong lòng bà cũng cảm thấy, khi đó bảo Lâm Thanh Diện sang tên khách sạn Quốc tế Thiên Thành cho mình chứ không phải là cho Hứa Bích Hoài, quả thật là một chuyện vô cùng đúng đắn.
Sau khi trải nghiệm niềm vui của người trong giới thượng lưu, Tống Huyền Khanh càng cảm thấy, không thể để Lâm Thanh Diện tiếp tục mang tai họa đến cho gia đình mình được nữa, nếu không một ngày nào đó Lâm Thanh Diện mang đến phiền phức lớn cho bà, vậy thì tất cả mọi thứ bà đang có chắc chắn sẽ tan thành bong bóng.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc âu phục từ phía ngoài chen vào bên trong căn phòng.
Người bên ngoài nhiều thật đấy, các người cũng không nghĩ cách mà đuổi họ đi đi.
Người đàn ông đó mở miệng nói một câu.
Chúng tôi đã nói với họ rồi, nhưng không ai chịu nghe cả, cho nên… Hai nhân viên công tác cũng không biết phải làm như thế nào cả.
Người đàn ông đó cũng không so đo với họ, mà nhìn về phía Tống Huyền Khanh đang ngồi trên ghế sofa, sau đó anh ta lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói: Bà chính là bà Tống? Tôi cũng đã đến khách sạn Quốc tế Thiên Thành ở mấy lần rồi, môi trường bên đó của các người quả thật rất tốt, đúng là một trong những khách sạn tốt nhất của Hồng Thành này.
Người đàn ông này tên là Quách Lập Bân, là người tổng phụ trách chuẩn bị cho đám cưới của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Quách Lập Bân là người phụ trách và kiểm soát toàn bộ những thứ cần dùng và quá trình cần phải tiến hành trong đám cưới lần này.
Quách Lập Bân là cánh tay phải đắc lực của Hướng Vấn Thiên, anh ta có tài năng hơn người, cũng có địa vị không hề thấp trong tập đoàn Thiên Dương.
Khách sạn Quốc tế Thiên Thành so với tập đoàn Thiên Dương mà nói, chẳng qua cũng chỉ như một con mèo nhỏ so với một con hổ dũng mãnh mà thôi, hai bên có sự chênh lệch rất rõ ràng.
Với địa vị của Quách Lập Bân ở tập đoàn Thiên Dương, đương nhiên cao hơn nhiều so với bà chủ của khách sạn Quốc tế Thiên Thành.
Thế nhưng Quách Lập Bân không phải là người thích khoe khoang, nếu bà chủ của khách sạn Quốc tế Thiên Thành đã tìm đến tận đây rồi, vậy thì chắc chắn có chuyện muốn nói, anh ta đương nhiên phải giữ phép lịch sự cơ bản nhất, cho nên mới đến đây gặp Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh thấy người tổng phụ trách này rất khách sáo với mình, cho rằng thân phận bà chủ này của mình cao quý hơn nhiều so với người phụ trách đó, vì thế vẫn vô cùng cao ngạo ngồi trên ghế sofa, dùng giọng điệu của một người ở trên cao nhìn xuống dân chúng phía dưới, nói: Khách sạn của chúng tôi đương nhiên là một trong những khách sạn tốt nhất Hồng Thành này rồi, điều đó còn cần cậu phải nói ư?Quách Lập Bân nghe thấy Tống Huyền Khanh nói như vậy, thì lập tức nhíu mày, không ngờ mình chỉ nói lời khách sáo thôi, vậy mà đối phương lại còn vênh váo, phô trương như thế.
Thế nhưng anh ta cũng không nói gì cả, mà chỉ đi đến trước mặt Tống Huyền Khanh, hỏi: Không biết bà đến đây tìm tôi, rốt cuộc là vì chuyện gì?Tống Huyền Khanh nhìn chằm chằm anh ta, nói: Các người chuẩn bị Lâu Đài Thủy Tinh này là để cho đám cưới của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đúng không?Quách Lập Bân ngây người, sau đó hỏi lại: Đúng là như vậy, thế nhưng bà hỏi cái này làm gì?Anh ta không hề biết Tống Huyền Khanh là mẹ vợ của Lâm Thanh Diện, cho nên khi vừa nghe thấy chuyện Tống Huyền Khanh biết buổi tiệc này thật ra là đám cưới của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài thì cảm thấy khá bất ngờ, anh ta còn cho rằng Tống Huyền Khanh có tay trong cho nên mới không phủ nhận chuyện đó.
Cậu cũng biết tôi là bà chủ của khách sạn Quốc tế Thiên Thành, lời tôi nói cũng được coi là có trọng lượng.
Lần này tôi đến tìm cậu là muốn nói với cậu, đừng cho Lâm Thanh Diện thuê Lâu Đài Thủy Tinh này nữa, đám cưới của hai người họ không thể tổ chức ở đây được.
Lâm Thanh Diện bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê nơi này của các người, tôi sẽ trả gấp đôi, chút tiền này đối với tôi không là gì cả.
Tống Huyền Khanh học theo giọng điệu nói chuyện của những phu nhân quyền quý trên ti vi, nói với Quách Lập Bân một câu.
Mặc dù bà ta không biết Lâm Thanh Diện thuê Lâu Đài Thủy Tinh này với giá bao nhiêu, thế nhưng chỉ còn một ngày nữa đám cưới sẽ diễn ra, nghĩ rằng có lẽ sẽ không tiêu quá nhiều, cho nên mới hào phóng một lần.
Sau khi Quách Lập Bân nghe thấy những lời Tống Huyền Khanh nói, anh ta lập tức sửng sốt, sau đó nghi ngờ nhìn chằm chằm Tống Huyền Khanh, nói: Bà chắc chắn mình không đùa đấy chứ?Tôi không có tâm tình đùa giỡn, nói như thế nào tôi cũng là một bà chủ lớn, muốn bao nhiêu cứ trực tiếp nói ra, không phải chỉ là tiền thôi hay sao? Chỉ cần cậu không cho Lâm Thanh Diện tổ chức đám cưới ở đây nữa, tôi nhất định sẽ trả gấp đôi.
Tống Huyền Khanh nói.
Quách Lập Bân đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: Thế ư? Vậy bây giờ bà lấy tiền ra đi, gấp đôi là một nghìn năm trăm tỷ, cái giá này e là có thể mua được mấy khách sạn Quốc tế Thiên Thành của bà luôn ấy chứ, bà có số tiền lớn như vậy không?Tống Huyền Khanh lập tức trợn trừng mắt, nói: Cậu lừa ai chứ? Lâm Thanh Diện chẳng qua cũng chỉ thuê nơi này của các người có một ngày, làm sao có thể đắt như vậy được? Cậu bớt khoác lác với tôi đi, lại còn một nghìn năm trăm tỷ, sao cậu không đi cướp ngân hàng luôn đi!Quách Lập Bân hừ lạnh một tiếng, nói: Ai nói với bà Lâm Thanh Diện thuê chỗ này của chúng tôi? Lâu Đài Thủy Tinh chính là nơi Lâm Thanh Diện bỏ vốn xây dựng, tổng cộng bỏ ra bảy trăm năm mươi tỷ tiền vốn.
Bà nói muốn trả gấp đôi, không phải là một nghìn năm trăm tỷ hay sao?Tống Huyền Khanh lập tức giống như sét đánh ngang tai, cả người trở nên run rẩy.
Cậu, cậu nói gì cơ? Lâu Đài Thủy Tinh này là do Lâm Thanh Diện bỏ vốn xây dựng? Lại còn bỏ tận bảy trăm năm mươi tỷ tiền vốn? Làm sao cậu ta có thể có nhiều tiền đến như vậy được chứ?Bây giờ Quách Lập Bân đã chắc chắn người đàn bà này đến đây để gây rối, với tư cách là người của tập đoàn Thiên Dương, anh ta không có lý do gì phải sợ một bà chủ khách sạn cả.
Anh ta quay đầu lại nhìn hai nhân viên công tác, nói: Người này đến đây để gây rối, hai người lập tức đuổi bà ta ra khỏi đây, sau này nếu còn tiếp tục đến thì không cần phải khách khí với bà ta.
Bên ngoài phòng nhỏ, cả đám túm tụm tụ tập thảo luận về Tống Huyền Khanh vừa tiến vào.
Người đó rốt cuộc là người nào, thế mà được vào trong, chắc chắn không đơn giản?Hừ, cái người này thật sự là đáng giận, mấy người không thấy dáng vẻ đắc ý của bà ta khi đi vào à, đúng là tức chết người ta.
Thì chị làm gì được nào, người ta được vào ắt hẳn có nguyên nhân của nó, người ta có quyền đắc ý mà.
Hừm, ai biết bà ta vào làm cái gì, chưa đến một hồi thể nào cũng bị đuổi ra ngoài cho xem.
Có người không phục nói.
Người nọ vừa dứt lời, cửa phòng thình lình được mở ra, ngay sau đó Tống Huyền Khanh bị hai nhân viên công tác đẩy ra ngoài.
Tống Huyền Khanh xém chút đứng không vững, ngã sấp xuống xuống đất.
Mấy người cũng dám đuổi tôi ra ngoài, tôi chính là bà chủ khách sạn quốc tế Thiên Thành, các người không nghe theo lời tôi nói, quay về tôi sẽ mua đứt lâu đài Thủy Tinh của mấy người, xem các người còn ra oai với tôi được không!Đến tận lúc này, Tống Huyền Khanh vẫn không thể tin phải tốn tận 750 tỉ để làm ra lâu đài Thủy Tinh.
Mọi người xung quanh thấy Tống Huyền Khanh bị đuổi ra ngoài, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, những người lúc nãy còn đang bực bội vì Tống Huyền Khanh thấy vậy, tức thì cười ồ lên, vẻ mặt như được trút giận.
Đấy thấy nãy tôi nói gì chưa, tôi đã nói bà ta sẽ bị đuổi ra ngoài, bây giờ không phải bị đuổi ra rồi đấy thôi.
Tống Huyền Khanh xoay người nhìn chằm chằm những kẻ đang nhìn bà với ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa, vẻ mặt tràn ngập tức giận, quát to: Mấy người cười cái gì mà cười, tôi là bà chủ lớn, không phải mấy người muốn tiến vào trong xem cái lâu đài Thủy Tinh đó sao, các người mà còn cười tôi nữa, tôi lập tức đi mua cái lâu đài Thủy Tinh đó, đến lúc đó một người tôi cũng không cho vào, xem mấy người còn cười nổi không.
Ôi chao, bà biết lâu đài Thủy Tinh có trị giá bao nhiêu không? Dám to mồm nói muốn mua lâu đài Thủy Tinh, đúng là nực cười, giá thành lâu đài Thủy Tinh lên đến 750 tỉ, bà mua nổi không? Một người lập tức trào phúng.
Bớt ở đây gạt tôi đi, cái nơi rách này mà đòi 750 tỉ, lừa ai chứ? Tống Huyền Khanh tỏ ra không tin nói.
Giá thành trên mạng của lâu đài Thủy Tinh đều có chứng thực, không tin bà có thể đi tra, ai lừa bà chi, giống như bà, còn dám mạnh miệng nói mình là bà chủ lớn, đến hai tỉ còn không có lấy ra, đòi giả mạo người có tiền làm chi không biết.
Tống Huyền Khanh nghe người nọ nói vậy, trong lòng lờ mờ đoán được, có lẽ lâu đài Thủy Tinh này thật sự đắt như hắn nói, trong lòng đối với Lâm Thanh Diện âm thầm nghiến răng nghiến lợi, tên này không phải đã nhượng lại khách sạn quốc tế Thiên Thành cho mình rồi à, anh lấy đâu ra tiền kiến tạo thứ đồ đắt như vậy?Nhưng coi như Lâm Thanh Diện có tiền chăng nữa, Tống Huyền Khanh luôn mặc định Lâm Thanh Diện là sao chổi, đây là sự thật không phải cứ có tiền là thay đổi được, hơn nữa điều kiện tiên quyết là Lâm Thanh Diện càng có tiền, Tống Huyền Khanh càng chướng mắt anh.
Trong lòng bà hiểu rõ hơn hết, muốn dùng kiểu biện pháp này để ngăn cản Lâm Thanh Diện không tổ chức lễ cưới là không có khả năng, đám đông đều đang cười nhạo bà, mà bà chỉ có thể cắn rằng chịu đựng, vùng vằng lao ra ngoài.
Không phải bà muốn mua lâu đài Thuỷ Tinh sao? Sao lại đi đâu thế? Người vừa nãy nói lại tiếp tục trào phúng thốt lên một câu.
Tống Huyền Khanh cúi thấp đầu, sắc mặt xầm xì, vô cùng chật vật chạy khỏi nơi này.
Sau khi trở về, Tống Huyền Khanh ngay lập tức gọi điện cho Lâm Thanh Diện mắng một trận, bảo anh không được tổ chức lễ cưới.
Lâm Thanh Diện nói mấy câu với Tống Huyền Khanh dập điện thoại, hoàn toàn không thèm quan tâm thái độ của Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh bị tức đến nhảy ngược lên, tận bây giờ, bà mới ý thức được, bà vốn không có bất kì năng lực nào có thể ngăn cản những chuyện Lâm Thanh Diện đã quyết.
Bốn ngày sau.
Cuối cùng ngày mà cả Hồng Thành chờ mong đã đến!Ban ngày, người vây xem lâu đài Thủy Tinh chật kín, Quách Lập Bân không thể không tìm nhân viên an ninh tăng lên gấp đôi, dẹp mấy người đến xem náo nhiệt qua hai bên của lâu đài, đảm bảo con đường đến cổng chính được thông thoáng, buổi tối thuận lợi cho việc kiểm vé vào trước khi lễ cưới diễn ra.
Màn đêm buông xuống, cả tòa lâu đài Thủy Tinh càng được tô đểm dưới ánh đèn lung linh, trở nên lóng lánh chói mắt, dù chỉ nhìn từ bên ngoài vào, cũng chính là cảnh đẹp nhất vào đêm ở Hồng Thành.
Bảy giờ tối, người có vé mời lũ lượt tiến vào lâu đài Thủy Tinh, còn những người bị chặn ở hai bên thì dùng ánh mắt hâm mộ dõi theo những người đang đi vào trong lâu đài Thủy Tinh.
Con trai, mau nhìn kìa, đông người đứng ngoài xem quá, con xem xem những người đó dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chúng ta kìa, cả đời mẹ còn chưa được nở mày nở mặt như thế này đâu.
Một nhà Lô Quế Mai hướng về dòng người đi tới đi lui, lại quét mắt nhìn xung quanh những người muốn vào mà không được vào, khuôn mặt toát lên vẻ hài lòng.
Xem ra buổi tiệc lần này không phải ai cũng có thể tùy tiện tham gia, những người được phép vào toàn là những người có thân phận địa vị, gia thế, đợi lát nữa vào trong, con nhất định phải tớp lấy cơ hội tạo quan hệ tốt với người ta đấy.
Hứa Quốc Đống kích động ra mặt nói.
Được rồi, con biết rồi ba, chút chuyện này con còn không hiểu á.
Hứa Trai Hiệp mang theo ý cười quan sát bốn phía, phảng phất như mình đang bước trên con đường hào nhoáng.
Một nhà Hứa Trai Hiệp tiến vào trong, Hồ Vũ Tinh cũng cầm thiệp mời tiến vào, cô ta nhìn xung quanh thấy có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, khuôn mặt lộ rõ vẻ kích động, thầm nói trong lòng: Hứa Bích Hoài không đến lúc nữa cũng chen chúc trong đám đông này ngó xem, cô ta khẳng định không có tư cách tham gia bữa tiệc, mình cũng coi như được nở mày nở mặt một trận.
Hồ Vũ Tinh vừa vào chưa được bao lâu, thì Hứa Quốc Diệu cùng vợ chồng hai người Lý Thục Phân cũng vào đến nơi, phản ứng của bọn họ cũng giống như những người vào trước, sự kích động toát lên trên toàn bộ nét mặt, vô cùng thỏa mãn với những ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh.
Một số người của nhà họ Hứa cùng họ hàng và vài bạn học của Hứa Bích Hoài nhận được thiệp mời đều lục tục ở trong lâu đài Thủy Tinh, những người đó đều cho mình được chủ nhân lâu đài đặc biệt xem trọng, nên mới nhận được thiệp mời đến đây tham dự bữa tiệc này.
Nhưng đợi sau khi họ bước vào lâu đài mới phát hiện ra, chuyện này không đúng như bọn họ vẫn nghĩ.
Trong lâu đài tổng cộng được phân thành nhiều khu vực, một vài người đã từng cùng Lâm Yến, Hứa Bích Hoài đón tết được xếp riêng một chỗ, nhưng lúc này cả lâu đài cũng chỉ có mỗi bọn họ tới.
Hứa Trai Hiệp nghi hoặc nhìn xung quanh, nhận ra đa số người Hứa gia đều được mời đến, lúc trước anh ta còn tưởng do mình kinh doanh có tiến triển nên được chủ nhân lâu đài coi trọng, nhưng hiện tại nhìn thấy mấy người Hứa gia, thì anh ta ngay lập tức nhận ra mọi chuyện không phải như anh ta tưởng.
Hứa Trai Hiệp đi qua bên đó, cùng vài người Hứa Gia chào hỏi, mấy người cũng có cùng suy nghĩ với Hứa Trai Hiệp, thấy có rất nhiều họ hàng Hứa gia đến đây, cảm thấy hơi xấu hổ.
Những người bạn học của Hứa Bích Hoài cũng cảm thấy hơi kì lạ, nhìn đám đông được mời đến ở xung quanh mình, nhất thời nhận thấy bản thân không có gì đặc biệt cả.
Đúng lúc đám đông hiện rõ vẻ ngờ vực trên mặt, một bóng dáng bỗng xuất hiện tại trung tâm đại sảnh của lâu đài, thong dong đi về phía đám người.
Lâm Thanh Diện, tại sao lại là anh! Sao anh lại có mặt ở đây? Ai cho anh vào đây? Anh mau cút ra khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi vệ sĩ đến! Hứa Trai Hiệp vừa thấy Lâm Thanh Diện liền nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp chắn trước mặt anh hét lên một câu.
Loại phế vật này có tư cách gì mà được tham gia những bữa tiệc đẳng cấp như này chứ.
Lâm Thanh Diện nhìn đám đông cười nhẹ, mở miệng nói: Hôm nay được tổ chức, chính là lễ cưới của tôi và Bích Hoài, tất nhiên tôi phải có mặt ở đây rồi.
Cậu ở đây nói bậy nói bạ cái gì vậy, hôm nay ở đây cử hành yến hội của chủ nhân Lâu Đài Thủy Tinh, sao có thể là hôn lễ của cậu được, Lâm Thanh Diện, không phải đầu óc cậu hỏng rồi chứ, tới chỗ như vậy quấy rối, anh cũng không sợ chọc giận chủ nhân của Lâu Đài Thủy Tinh sao! Lô Quế Mai mặt đầy coi thường nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, hiển nhiên cũng không tin lời của Lâm Thanh Diện.
Anh cái phế vật này lại cũng dám tới chỗ như vậy, anh lén leo tường vào phải không, tôi đi tìm bảo an của Lâu Đài Thủy Tinh, để cho bọn họ bắt anh lại! Tống Lộ Tử cũng tức giận nhìn Lâm Thanh Diện, hiển nhiên không cho là Lâm Thanh Diện có tư cách như cô ta, xuất hiện ở nơi cao cấp như vậy.
Một đám thân thích của Hứa gia, cùng những bạn học kia của Hứa Bích Hoài, đều bắt đầu điên cuồng giễu cợt Lâm Thanh Diện, hận không thể dùng nước miếng dìm chết anh.
Lâm Thanh Diện đã sớm dự liệu được bọn họ sẽ như vậy, đây cũng là nguyên nhân để cho bọn họ đi vào trước.
Các vị, bất kể các người có tin hay không, hôm nay đúng là hôn lễ của tôi và Hứa Bích Hoài, buổi hôn lễ mấy năm trước, cũng không như ý, lần này hôn lễ là một lần bồi thường của tôi đối với Hứa Bích Hoài, tôi muốn cho các người thấy, Hứa Bích Hoài gả cho tôi, là một chuyện hạnh phúc.
Lâm Thanh Diện vỗ tay một cái, dùng thanh âm trong trẻo mở miệng nói.
Sau đó, trên bức tường thủy tinh ngay chính giữa Lâu Đài Thủy Tinh, một tấm vải rơi xuống, hai pho tượng thủy tinh lộ ra, chính là hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang mặc tây trang và áo cưới.
Tất cả mọi người ở đây đều bị hai pho tượng làm cho rung động, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy hai pho tượng sống động như vậy, coi như ánh mắt không tốt đi chăng nữa, bọn họ cũng đều có thể nhìn ra, hai pho tượng kia chính là hình dáng của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Chủ nhân của Lâu Đài Thủy Tinh coi như là rảnh rỗi nhàm chán đi chăng nữa, cũng sẽ không ở đây để hai pho tượng của người không quan trọng, đó chỉ có thể nói, Lâm Thanh Diện cũng không có nói láo, hôm nay, có lẽ thật sự là hôn lễ của anh cùng Hứa Bích Hoài.
Sau khi biết chân tướng của lần yến hội này, sắc mặt của đám người Hứa Trai Hiệp nhất thời cũng trở nên khó nhìn, bọn họ vốn cũng cho là buổi yến hội hôm nay là ván cầu để bọn họ bước lên xã hội thượng lưu, ai nghĩ rằng đây lại là hôn lễ của Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài.
Cảm giác chênh lệch trong lòng làm cho bọn họ như thế nào đi nữa cũng không thể cao hứng được.
Lâm Thanh Diện, anh còn ngại buổi hôn lễ năm đó không đủ mất mặt sao? Anh cũng không đi nhìn một chút hiện ở bên ngoài có bao nhiêu người vây quanh, một khi bọn họ biết nơi này đang cử hành hôn lễ của anh, anh sẽ lần nữa trở thành chuyện cười lớn nhất ở Hồng Thành!Vừa lúc đó, Tống Huyền Khanh cùng Hứa Quốc Hoa đi vào, Tôn Tuệ Phương đi theo sau lưng hai người, nhìn qua có chút không biết làm sao, bà ta muốn chúc phúc cho Lâm Thanh Diện, nhưng là ngại có áp lực của Tống Huyền Khanh, chỉ có thể im lặng không lên tiếng cùng đi tới.
Tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn sang mấy người Tống Huyền Khanh, sau khi nghe được lời của Tống Huyền Khanh, tất cả đều là giễu cợt, cảm thấy Tống Huyền Khanh nói đúng, một khi người bên ngoài biết nơi này cử hành hôn lễ của Lâm Thanh Diện, vậy hắn lại lần nữa trở thành trò cười của toàn bộ Hồng Thành.
Nghĩ như vậy, mọi người vốn là còn chút mất mác ưu tư cũng hòa hoãn không ít.
Lâm Thanh Diện, thật không nghĩ tới a, anh vẫn còn có mặt mũi cử hành hôn lễ một lần nữa, chẳng lẽ mấy năm trước mất mặt còn cảm thấy không đủ sao? Hứa Trai Hiệp cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện.
Thật là một người không đầu óc, tôi thấy anh ta trời sinh chính là mệnh bị chê cười, còn thần bí hề hề nói là yến hội của Lâu Đài Thủy Tinh, không nghĩ tới lại là hôn lễ của anh ta, thật là mất hứng.
Hồ Vũ Tinh cũng theo đó giễu cợt một câu.
Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ mọi người tràn đầy coi thường, cười lên, mở miệng hỏi: Ở Lâu Đài Thủy Tinh làm hôn lễ, là một chuyện mất mặt sao? Bên ngoài sở dĩ vây quanh nhiều người như vậy, chẳng lẽ không phải là bởi vì bọn họ muốn vào mà không vào được sao? Xin hỏi tất cả mọi người ở đây, có ai cũng có thể ở đây cử hành hôn lễ? Cười nhạo hai chữ lại căn cứ vào điều gì mà nói?Lời của Lâm Thanh Diện giống như là một trọng quyền lại một trọng quyền giáng xuống vậy, hung hăng đánh vào lòng đám người Hứa Trai Hiệp tự cho là đúng kia cùng đám người đang tự lừa mình dối người, để cho bọn họ đều ý thức được, những suy nghĩ kia của bọn họ buồn cười đến mức nào.
Khi bọn họ nhận được thư mời, mỗi một người đều mặt mày hớn hở, cảm thấy mình nhất định là gặp được đại vận, mới có thể được mời tới tham gia yến hội của Lâu Đài Thủy Tinh, mà sau khi biết nơi này cử hành hôn lễ của Lâm Thanh Diện, bọn họ còn nói Lâm Thanh Diện sẽ lần nữa trở thành chuyện cười của Hồng Thành.
Chuyện này vốn rất mâu thuẫn, một người có thể ở nơi như Lâu Đài Thủy Tinh cử hành hôn lễ, chỉ làm cho người ta hâm mộ mà thôi.
Bọn họ sẽ nói ra như vậy, cũng bất quá là bởi vì bọn họ đối với Lâm Thanh Diện có ấn tượng cứng nhắc mà thôi, nhưng mà lời của Lâm Thanh Diện lại để cho bọn họ thanh tỉnh lại, Lâm Thanh Diện của bây giờ, đã không còn là tên phế vật trong mắt bọn họ ở quá khứ nữa.
Bọn họ bởi vì được mời mà hết sức phấn khởi, mà Lâm Thanh Diện mới là người mời bọn họ, trong những người ở đây, nếu không phải là bởi vì được Lâm Thanh Diện mời, không có một ai có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà đi vào Lâu đài Thủy được.
Sau khi ý thức được điểm này, sắc mặt của tất cả mọi người cũng trở nên âm trầm, người giả bộ ngủ một khi bị đánh thức, sẽ phải đối mặt với sự lúng túng vô cùng.
Giả bộ cái gì mà giả bộ, không phải là thuê nơi này của người ta thôi sao, anh có thể thuê được, chúng tôi cũng có thể, nói như là Lâu Đài Thủy Tinh này là của anh vậy.
Hồ Vũ Tinh lẩm bẩm một câu.
Những người khác tất cả đều có cùng ý nghĩ với Hồ Vũ Tinh, sau khi ý thức được sự lúng túng, bọn họ rất nhanh tìm được cách để chê bai Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện, tôi không quan tâm anh từ nơi nào xây được cái Lâu Đài Thủy Tinh hơn sáu trăm tỷ này, coi như đồ vật anh mua hơn ba nghìn tỷ, tôi cũng sẽ không để cho anh bước vào cửa nhà tôi! Hôn lễ hôm nay coi như không phải một chuyện cười, anh cũng đừng hòng nữa lấy được sự thừa nhận của tôi! Lúc này Tống Huyền Khanh mở miệng nói một câu.
Vốn còn muốn nói Lâm Thanh Diện có thể thuê Lâu Đài Thủy Tinh làm hôn lễ cũng không phải chuyện lợi hại gì, sau khi Hứa Trai Hiệp nghe được lời của Tống Huyền Khanh, lập tức bị nghẹn lời.
Anh ta mặt đầy không dám tin nhìn về phía Tống Huyền Khanh, mới vừa rồi bà lại nói tòa Lâu Đài Thủy Tinh này là Lâm Thanh Diện tiêu tốn hơn 600 tỷ làm ra, chỉ là mấy con số này, sẽ để cho anh ta cảm thấy hơi không chân thật.
Tất cả những người chung quanh Hứa Trai Hiệp đều có phản ứng giống như anh ta, đều bị con số Tống Huyền Khanh nói ra dọa sợ.
Tôi không cần lấy được sự thừa nhận mẹ, tôi chỉ cần lấy được sự thừa nhận của Hứa Bích Hoài là đủ rồi.
Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng: Hy vọng hôn lễ lần này, các người có thể chơi vui vẻ.
Nói xong, Lâm Thanh Diện xoay người đi bên trong chuẩn bị cho nghi thức sắp tiến hành.
Thấy Lâm Thanh Diện rời đi, tất cả mọi người của Hứa gia cảm kích vây quanh Tống Huyền Khanh cùng Hứa Quốc Hoa.
Chị mới vừa nói cái Lâu Đài Thủy Tinh này là Lâm Thanh Diện tiêu tốn hơn 600 tỷ để xây dựng? Nơi này chẳng lẽ không phải là hắn thuê được sao? Lý Thục Phân mở miệng hỏi.
Đúng vậy a, bà có phải phối hợp với Lâm Thanh Diện diễn xuất lừa gạt chúng tôi hay không? Lâm Thanh Diện làm sao có thể có hơn 600 tỷ, thật là nói mạnh miệng cũng không đỏ mặt.
Lô Quế Mai bĩu môi nói.
Đây nhất định không phải Lâm Thanh Diện bỏ tiền xây dựng, tuyệt đối không thể nào, các người cho là 600 tỷ là đùa giỡn sao? Nhà nó nếu là có tiền như vậy, sẽ còn dời đến trong tiểu khu chúng ta ở sao? Hứa Quốc Đống cũng chất vấn một câu.
Tống Huyền Khanh khinh thường nhìn mọi người một cái, mở miệng nói: Đây nếu là thuê được, các người đi thuê một cái cho tôi nhìn một chút.
Có tiền lại không thể ở tiểu khu của các người? Người có tiền còn mặc món đồ mấy chục đồng ở vỉa hè, chẳng lẽ anh còn quy định có tiền phải mặc quần áo đắt tiền? Thật đúng là suy nghĩ điển hình của người nghèo, các anh đừng đứng chung với tôi, tôi cũng không muốn mất mặt.
Mọi người bị lời của Tống Huyền Khanh nói cho mặt đỏ tới mang tai, căn bản không có bất kỳ cơ hội phản bác nào, bọn họ sao có thể nghĩ đến, Tống Huyền Khanh sẽ cây ngay không sợ chết đứng như vậy, như vậy một chút cũng không giống bà trước kia.
Mặc dù vô cùng phản đối Lâm Thanh Diện cử hành hôn lễ lần này, nhưng Tống Huyền Khanh biết mình đã không có cơ hội ngăn trở, hơn nữa Lâm Thanh Diện có thể tốn hai trăm triệu xây Lâu Đài Thủy Tinh này, vậy hôm nay người được mời tới tham gia hôn lễ chắc chắn sẽ không phải là nhân vật đơn giản, coi như là vì nhìn một chút thế sự, hôm nay bà cũng sẽ ở đây dự hôn lễ.
Hừ, các người cũng đừng tin lời bà ta, bà ta chính là cùng Lâm Thanh Diện ở đây kẻ xướng người họa diễn cho chúng ta xem, cho là nhà hắn như vậy, làm sao có thể có hơn 600 tỷ, các người nhìn người hôm nay tới tham gia hôn lễ này cũng căn bản không mấy người, cũng chỉ có chúng tôi, nếu Lâm Thanh Diện thật có bản lĩnh như vậy, khẳng định phải mời vài người có thân phận có địa vị tới, nhưng là các người nhìn xem, một người cũng không có, cho nên nhất định là giả.
Lô Quế Mai mặt đầy dáng vẻ nhìn thấu chân tướng.
Vừa lúc đó, một ban nhạc đi vào chính giữa phòng khách của lâu đài, người dẫn đầu dừng lại, sau dùng một thanh âm vô cùng cao hô: Hôn lễ bắt đầu, xin mời khách mời đặc biệt của hôn lễ này vào!
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License