Rể quý trời cho
Chapter
0017
Lâm Thanh Diện không khỏi sửng sốt khi ghe được lời nói của Lạc Tâm, anh vẫn khá hiểu tính cách của người phụ nữ trước mặt này, luôn luôn đối xử với anh với dáng vẻ cao cao tại thượng, cho dù làm sai cũng sẽ không xin lỗi người khác.
Cho nên khi Lạc Tâm nói muốn xin lỗi anh, quả thật khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy rất ngạc nhiên.
Có mục đích gì thì cứ việc nói thẳng, không cần thiết phải vòng vo dối trá như vậy, tôi biết rõ dì là người như thế nào.
Lâm Thanh Diện nói.
Lạc Tâm lộ ra vẻ mặt ăn năn hối lỗi, nói: Lâm Thanh Diện, tôi biết trong lòng cậu có oán hận tôi, tuy nhiên sau khi chuyện lần trước xảy ra, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhận thức được sai lầm của mình, tôi thật lòng muốn xin lỗi cậu.
Hơn nữa trong thời gian này tôi đã không ngừng quan sát, tôi phát hiện nếu muốn mang cậu quay về kinh đô mà chỉ dựa vào một ít lợi ích có thể cho cậu hoặc là một vài thủ đoạn khác thì căn bản là không thể làm được, như vậy chỉ khiến cậu phản cảm hơn.
Việc này là do tôi làm không tốt, cho nên tôi ở chỗ này xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể tha lỗi cho tôi.
Thái độ của Lạc Tâm rất thành khẩn, giống như cô ta thật sự hối lỗi muốn sửa sai.
Ha ha, tôi cũng không có ý định nhận lời xin lỗi của dì, tôi cũng không tin lần trước sau khi tát tôi một cái mà dì lại để trong lòng, Lạc Tâm, lòng dì ngoan độc, tôi đã được nếm thử, dì không cần phải đứng đây đóng kịch cho tôi xem.
Lâm Thanh Diện nói.
Ngay từ đầu Lâm Thanh Diện đã không có ý định tin tưởng lời của Lạc Tâm, người phụ nữ này rất mưu mô, người thường không thể tưởng tượng nổi, nếu mù quáng tin tưởng cô ta, vậy chỉ rước thêm phiền toái cho bản thân.
Lạc Tâm nghe anh nói vậy cũng không tức giận, ngược lại biểu cảm áy náy trên mặt càng rõ ràng hơn, dáng vẻ cau mày của cô ta, nếu là người khác nhìn thấy chỉ sợ đã sớm lựa chọn tha thứ cho cô ta rồi.
Lâm Thanh Diện, mặc kệ cậu có tha thứ cho tôi hay không, tôi đều hy vọng cậu có thể theo tôi về kinh đô, trong thời gian này bệnh tình của mẹ cậu đã chuyến biến xấu, chỉ sợ không sống được bao lâu, chẳng lẽ cậu không còn chút tình cảm nào với chị ấy? Lạc Tâm lại hỏi.
Lâm Thanh Diện bĩu môi, nói: Từ năm bà ta bắt tay với dì đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lâm, tôi đã không còn quan hệ gì với bà ta nữa.
Lạc Tâm cắn môi, tiếp tục nói: Vậy nếu tôi nói với cậu, lần này cậu trở về, mẹ cậu sẽ nói cho cậu biết một vài tin tức về ba cậu thì sao?Lân Thanh Diện vốn không quan tâm cô ta nói gì, nhưng sau khi nghe Lạc Tâm nhắc đến ba mình, anh đột ngột ngồi thẳng dậy.
Dì nói cái gì? Có tin tức của ba tôi? Lâm Thanh Diện nhìn Lạc Tâm chằm chằn, giọng điệu sốt ruột.
Hiện tại anh không quan tâm người mẹ ở kinh đô kia, nhưng đối với ba của mình, anh vẫn cực kỳ để tâm.
Năm đó là vì ba anh đột nhiên mất tích không có lý do nên Lạc Tâm và mẹ Lâm Thanh Diện mới có cơ hội cướp lấy quyền kiểm soát nhà họ Lâm, nếu không thì Lâm Thanh Diện cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà.
Lúc trước khi ba Lâm Thanh Diện còn ở nhà, ông vẫn luôn yêu thương che chở Lâm Thanh Diện, cho dù là chuyện gì cũng muốn cho anh được tốt nhất.
Cũng bởi vì ba luôn bảo vệ anh quá tốt, cho nên năm đó khi Lạc Tâm bày kế đuổi anh ra khỏi nhà, anh mới có thể không chút phòng bị, bị hãm lại thương tích đầy mình.
Ở Hồng Thành ẩn nhẫn vài năm, mới có thể khiến Lâm Thanh Diện dưỡng thành tính cách gặp chuyện không hoảng sợ như hiện tại.
Mấy năm nay Lâm Thanh Diện vẫn luôn điều ra tung tích của ba mình, anh không tin gia chủ nhà họ Lâm lại có thể mất tích vô duyên vô cớ, hơn nữa với năng lực của ba lại càng không thể khinh địch để đến mức bỏ mạng.
Nếu ba Lâm Thanh Diện thật sự đã chết, vậy người có thể làm được chuyện này cũng chỉ có mẹ của Lâm Thanh Diện.
Cho dù có mạnh cỡ nào cũng không thể ngăn cản được ác ý của người bên cạnh mình, chỉ cần mẹ Lâm Thanh Diện hạ độc vào đồ ăn là có thể dễ dàng kết thúc mạng sống của ba Lâm Thanh Diện.
Cũng không phải Lâm Thanh Diện chưa từng nghĩ đến khả năng này, dù sao thì ngay sau khi ba mất tích không bao lâu, mẹ anh và Lạc Tâm đã dàn dựng lên chuyện anh muốn giết mẹ đoạt quyền.
Cho nên Lâm Thanh Diện cảm thấy chuyện ba mình mất tích không thể không liên quan gì đến Lạc Tâm và mẹ mình.
Nhưng đã điều tra suốt mấy năm nay cũng vẫn không tìm được chứng cứ chứng minh mẹ anh giết ba anh, đây là điều làm cho Lâm Thanh Diện cảm thấy nghi hoặc nhất.
Nếu không phải vì không có chứng cứ, chỉ sợ từ hai năm trước Lâm Thanh Diện đã quay về lật đổ nhà họ Lâm.
Thật ra năm đó trước khi ba cậu mất tích đã để lại một bức thư, chỉ có mẹ cậu từng đọc nội dung bức thư, hôm qua tôi nói chuyện của cậu cho mẹ cậu nghe, cậu không chịu trở về, chị ấy mới nói ra chuyện về bức thư.
Mẹ cậu bị bệnh nặng, không sống được bao lâu nữa, chỉ có chị ấy mới biết bức thư này ở đâu, nếu cậu muốn đọc bức thư này, nhất định phải theo tôi về kinh đô.
Lạc Tâm vừa nói vừa nhìn Lâm Thanh Diện chằm chằm.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, anh không ngờ rằng ba mình lại để lại một bức thư trước khi mất tích.
Làm sao tôi biết dì có gạt tôi hay không? Chỉ sợ đây là dì muốn tôi về nên đưa ra một miếng mồi nhử, tôi thậm chí hơi hoài nghi chuyện ba tôi mất tích có liên quan đến các người.
Lâm Thanh Diện nói với giọng trầm thấp.
Lạc Tâm cười khổ một tiếng, nói: Năm đó ba cậu có ảnh hưởng như thế nào đối với nhà họ Lâm có lẽ cậu cũng rõ ràng, hơn nữa lấy thực lực của anh ấy, lại thêm bảo vệ bên người, dù tôi và chị có năng lực thông thiên cũng không thể làm gì anh ấy được.
Vậy nếu các người hạ độc thì sao? Như vậy dù là người có năng lực mạnh như thế nào cũng có thể chúng chiêu đi? Lâm Thanh Diện chất vấn.
Năm đó cậu mười lăm tuổi, ba cậu và chị đã ngủ riêng, hơn nữa đồ ăn của ba cậu đều do chuyên gia cung cấp, chúng tôi căn bản không có cơ hội xuống tay.
Lạc Tâm nói.
Lâm Thanh Diện suy nghĩ, quả thật ba và mẹ tách ra ngủ riêng từ rất sớm, tuy rằng không biết là nguyên nhân gì, nhưng đúng là có chuyện này.
Hiện giờ mẹ cậu bị bệnh nặng, nhà họ Lâm cần có một người cầm lái, có lẽ cậu cảm thấy tôi mơ ước vị trí này, nhưng mấy năm này nhìn chị gái vì chuyện nhà họ Lâm mà sức khỏe càng ngày càng kém, tôi đã không còn suy nghĩ gì với vị trí này rồi.
Bây giờ tôi hoàn toàn không có lý do gì để gạt cậu, nếu chúng tôi thật sự muốn làm gì cậu, chỉ cần phái mấy sát thủ đứng đầu của nhà họ Lâm đến đây, cần gì phải phí nhiều sức lực như vậy.
Lạc Tâm kiên nhẫn giải thích.
Không phải Lâm Thanh Diện không cảm thấy lời nói của cô ta có lý, thế nhưng anh luôn có cảm giác hơi lạ, chỉ là không nói rõ được lạ chỗ nào.
Chỉ cần tôi trở về cùng dì là có thể nhìn thấy bức thư này? Lâm Thanh Diện hỏi.
Đúng vậy, cậu trở về cùng tôi, sau khi đọc thư mà cảm thấy nó là giả, cậu có thể lập tức rời đi, lấy năng lực của cậu hiện giờ, có lẽ cũng không sợ bảo vệ của nhà họ Lâm đúng không? Lạc Tâm mở miệng.
Lâm Thanh Diện hơi do dự, nhưng anh vẫn cảm thấy có hứng thú đối với bức thư mà Lạc Tâm nói.
Mấy năm nay, anh vẫn luôn điều tra tung tích của ba, phàm là có một chút manh mối, anh tuyệt đối không muốn bỏ qua.
Tôi có thể quay về muộn nhất là khi nào? Lâm Thanh Diện hỏi.
Nghe được câu hỏi này của Lâm Thanh Diện, ánh mắt Lạc Tâm lập tức sáng ngời, cậu ta nói như vậy tức là đã đồng ý về kinh đô rồi.
Chị chỉ còn sống được nhiều nhất là hơn một tháng, cho cậu kỳ hạn cuối cùng là một tháng sau.
Lạc Tâm nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu nói: Vậy tôi sẽ về cùng dì một chuyến, nếu các người gạt tôi, cho dù là nhà họ Lâm ở kinh đô, tôi cũng sẽ cho các người nếm tư vị của hối hận.
Lạc Tâm trịnh trọng nói: Tôi sẽ không ngốc đến mức lôi chuyện này ra nói đùa.
Xong mọi chuyện, Lâm Thanh Diện lập tức đứng dậy, lúc này như nhớ tới cái gì, anh nói: Nếu có thời gian thì dì đi lấy lại món đồ mà ông Độ tặng cho nhà họ Hứa đi, những món đồ cổ đó nằm trong tay nhà họ Hứa quả thật lãng phí.
Lạc Tâm gật đầu, nói: Không thành vấn đề.
Sau đó, Lâm Thanh Diện lập tức rời khỏi Hồng Thành.
Sau khi Lâm Thanh Diệp rời đi không được bao lâu, Lạc Tâm ngồi trên bàn uống một ngụm cà phê, trên mặt nở nụ cười đùa cợt.
Cô ta lấy di động ra, gọi đến một số điện thoại.
Chị, thằng nhóc Lâm Thanh Diện kia mắc câu, một tháng sau sẽ theo em trở về.
Điện thoại truyền đến giọng nói kích động của đầu bên kia: Vậy thật tốt quá, Thành Nhi của chị được cứu rồi.
Trên đường về nhà, mạch suy nghĩ của Lâm Thanh Diện hơi phức tạp, những năm gần đây anh vẫn luôn mong ngóng có thể tìm được tung tích của ba, anh không tin người ba năm đó yêu thương anh hết mực lại cứ biến mất như vậy.
Mấy năm nay ở Hồng Thành, tính cách của Lâm Thanh Diện đã được mài giũa mà vô cùng cứng cỏi, nhưng sau khi nghe Lạc Tâm nói chuyện của ba mình, trong lòng anh vẫn cuồn cuộn sóng lớn.
Cho dù lời của Lạc Tâm là thật hay giả, lần này Lâm Thanh Diện vẫn muốn trở về tìm hiểu đến cùng, dù sao bằng khả năng hiện giờ của anh, quả thật không cần lo lắng điều gì.
Cho dù ở Kinh Đô nhà họ Lâm có thế lực lớn mạnh, Lâm Thanh Diện vẫn có cách đối phó.
Kinh Đô, nghĩ đến nơi này, trong lòng Lâm Thanh Diện lại cảm khái không thôi, không ngờ cuối cùng vẫn phải trở lại nơi này.
Đương nhiên, Lâm Thanh Diện cũng chỉ là trở về điều tra tung tích của ba, còn chuyện người thừa kế của nhà họ Lâm, anh cũng không có hứng thú.
Sau khi điều tra xong anh sẽ trở lại Hồng Thành, dù sao Hứa Bích Hoài ở nơi này, bây giờ Hứa Bích Hoài mới là tất cả của anh.
Chỉ có điều phải tìm lý do để nói với Hứa Bích Hoài, một tháng sau anh trở về Kinh Đô, ít nhất cũng phải xa nhau mười ngày nửa tháng, nhất định phải để cho Hứa Bích Hoài yên lòng.
Sau khi về đến nhà, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài đang ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại.
Bởi vì lo lắng chuyện của nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã, hôm nay cô cũng không đi làm.
Lúc ấy người bên nhà mẹ đẻ của Tống Huyền Khanh gọi điện thoại đến, bảo cả nhà Tống Huyền Khanh về quê ngoại chơi hai ngày.
Tống Huyền Khanh đồng ý rồi, cúp điện thoại không bao lâu, con gái của cậu cả Hứa Bích Hoài, cũng là chị họ Tống Lộ Tử của cô gọi điện thoại đến.
Ở nhà họ Tống, Tống Lộ Tử cũng được coi là cô con gái vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, nhưng vẫn kém Hứa Bích Hoài một chút, từ nhỏ người trong nhà đã so sánh cô ta với Hứa Bích Hoài, bởi vì không sánh bằng Hứa Bích Hoài, trong lòng cô ta vẫn luôn vô cùng ghen tỵ.
Sau này Hứa Bích Hoài lấy Lâm Thanh Diện, Tống Huyền Khanh vẫn luôn nói với người nhà họ Tống rằng Lâm Thanh Diện là đồ vô dụng chỉ biết ăn bám, mới khiến cô ta dễ chịu hơn chút.
Gần đây Tống Lộ Tử tìm được một người bạn trai, ở quê nhà huyện Ngọc Điền của Tống Huyền Khanh thì cũng được coi là tuổi trẻ tài cao, Tống Lộ Tử vẫn luôn kiêu ngạo vì điều này, nghe nói một nhà Hứa Bích Hoài muốn về quê ngoại, Tống Lộ Tử lập tức gọi điện thoại khoe khoang với Hứa Bích Hoài.
Bích Hoài à, chắc chắn là các em ngồi tàu hỏa về rồi, chị nói em này, mua vé giường nằm, đừng tiếc tiền làm gì, bây giờ vé giường nằm cũng không bao nhiêu tiền, chờ các em đến nơi rồi, chị bảo bạn trai chị đi đón các em, gần đây anh ấy mới mua một chiếc xe mới, hơn chín trăm triệu, chắc chắn các em chưa từng ngồi xe đắt như vậy đâu nhỉ, đến lúc đó cho các em cảm nhận một chút.
Tống Lộ Tử đắc ý nói.
Trên mặt Hứa Bích Hoài tỏ rõ vẻ xấu hổ, trả lời: Chúng tôi cũng mua xe rồi, lần này dự định lái xe trở về, không cần các chị đến đón.
Vậy chắc chắc các em mua xe secondhand rồi, lái đi sẽ rất không thoải mái, thật ra không cần đâu, chị bảo bạn trai chị lái xe đến Hồng Thành đón các em, các em cũng đỡ phải lái xe secondhand trở về.
Tống Lộ Tử lập tức trả lời.
Hứa Bích Hoài im lặng, cũng không biết Tống Lộ Tử lấy tự tin từ chỗ nào mà chắc chắn nhà cô mua xe secondhand.
Không cần, không cần đâu, như vậy phiền các chị quá, chúng tôi tự lái xe về là được rồi.
Hứa Bích Hoài lên tiếng.
Đúng rồi, em tuyệt đối đừng dẫn Lâm Thanh Diện trở về, đồ ăn hại như cậu ta có tư cách gì đến nhà chúng ta, chị nói cho em biết, bây giờ nhà chúng ta phát triển tốt lắm đấy, nếu em cảm thấy làm việc ở Hồng Thành kiếm được ít thì có thể về nhà, đảm bảo trả em tiền lương một tháng ít nhất mười tám triệu.
Tống Lộ Tử đổi đề tài nói.
Không.
.
.
không cần.
Hứa Bích Hoài không muốn nói chuyện với Tống Lộ Tử nữa, bây giờ cô là Giám đốc công ty nhà họ Hứa, lương cơ bản mỗi tháng là sáu mươi triệu, còn chưa tính đến các loại tiền hoa hồng, tiền thưởng, tiền trợ cấp.
Tống Lộ Tử còn muốn cho cô đi làm công việc lương tháng mười tám triệu, quả thật quan tâm hơi quá rồi.
Có lẽ Lâm Thanh Diện nhà các em vẫn chưa có công việc nhỉ, bây giờ bạn trai chị chính là trợ lý của ông chủ công ty ngọc thạch lớn nhất nơi này, công việc rất tốt.
Tống Lộ Tử tiếp tục khen ngợi bạn trai của mình.
Ừm, tôi vẫn còn chút việc, không nói với chị nữa, chờ khi trở về lại nói chuyện tiếp.
Hứa Bích Hoài thật sự không chịu được nữa rồi, cúp điện thoại, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tống Lộ Tử bên kia điện thoại thấy Hứa Bích Hoài cúp máy, lập tức cười lạnh nói: Chắc chắn cô ta ghen tỵ với mình, bây giờ mình sống tốt, lại có bạn trai tốt như vậy, chắc chắn cô ta nghe mà cảm thấy khó chịu.
Mẹ mình còn nói cô ta ở biệt thự, chắc chắn là nói dối, với mức sống kia của nhà cô ta, không ở dưới tầng hầm đã là tốt lắm rồi.
Nếu để cho Hứa Bích Hoài biết cô ta nghĩ như vậy, e rằng sẽ cười rụng răng.
Mẹ em cũng thật là, không phải bà không biết mấy người nhà cậu là người như thế nào, còn nhất định muốn trở về, thật phiền phức.
Hứa Bích Hoài oán trách với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh Hứa Bích Hoài cười nói: Như thế nào đi nữa thì cũng là nhà bà ngoại ông ngoại em, đi lại nhiều hơn một chút cũng không có gì là không tốt.
Anh không biết đâu, cậu cả kia của em như có thù với mẹ em vậy, mỗi lần trở về đều sẽ tìm không ít phiền phức, bà ngoại ông ngoại em cũng là người trọng nam khinh nữ, vốn dĩ không coi em và mẹ em ra gì, chỉ nhận hai người cậu của em thôi.
Ba của Tiểu Uy là cậu hai em, nhà cậu ta đối xử với nhà em không tệ, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi, mỗi lần gặp mặt cũng đều là châm chọc khiêu khích, lần này bảo Tiểu Uy đến đây, chắc chắn là vì không tin chúng ta ở trong biệt thự, bảo Tiểu Uy đến thăm dò, em thật sự thấy bọn họ phiền chết được.
Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện xoa đầu Hứa Bích Hoài, lên tiếng nói: Đừng nghĩ nữa, bây giờ chúng ta sống rất tốt, sau khi bọn họ nhìn thấy chắc sẽ không nói lời nào nữa.
Hứa Bích Hoài gật đầu, Lâm Thanh Diện nói không sai, chờ sau khi bọn họ nhìn thấy mức sống hiện giờ của mình thì sẽ im lặng thôi.
Định khi nào về bên đó? Lâm Thanh Diện lên tiếng hỏi.
Chắc là mấy ngày nữa, không phải gần đây còn có chuyện của nhà máy vật liệu xây dựng sao, cần phải giải quyết chuyện này trước đã.
Hứa Bích Hoài trả lời.
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, nếu là như vậy, anh chờ Hứa Bích Hoài từ bên nhà bà ngoại trở về rồi mới nói với cô chuyện mình muốn đi Kinh Đô một khoảng thời gian.
Đúng rồi, bên phía anh đàm phán thế nào rồi? Người ta đồng ý rồi chứ? Hứa Bích Hoài lên tiếng hỏi.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: Đã bàn xong, ngày mai bọn họ sẽ mang hợp đồng đến, lúc đó chúng ta đưa cho ông nội xem một chút là được rồi.
Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, do dự một chút mới lên tiếng: Cảm ơn.
Lúc này Lâm Thanh Diện lại nói: Cảm ơn anh làm gì chứ, nếu như em thật sự muốn cảm ơn anh, không bằng sinh con trai cho anh?Hai má Hứa Bích Hoài lập tức đỏ bừng, giơ tay đập mấy phát vào ngực Lâm Thanh Diện.
Đáng ghét.
Sau khi ăn cơm tối xong, Hứa Bích Hoài nói muốn ra ngoài đi dạo với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện lập tức đồng ý, hai người cùng ra khỏi nhà.
Mới được một lát, Lâm Thanh Diện nhận được điện thoại của Tống Uy, hai ngày nay thằng nhóc này vẫn luôn chơi bời ở bên ngoài, cũng không ăn cơm ở nhà.
Lâm Thanh Diện nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến tiếng cầu xin của Tống Uy: Anh rể, em gặp rắc rối rồi, anh mau đến đây cứu em.
Gặp rắc rối gì? Cậu ở đâu? Lâm Thanh Diện vội vàng hỏi.
Em ở phòng chơi game đường Thắng Lợi, em làm vỡ một cái cốc của bọn họ, bọn họ nói cái cốc kia trị giá sáu tỷ, em không trả tiền bọn họ không cho em đi.
Tống Uy lên tiếng.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, anh cũng từng nghe đến phòng chơi game đường Thắng Lợi, phòng chơi game này tương tự với cái mà lúc trước Bàn Tử kinh doanh, đều là tầng dưới là phòng chơi game, tầng trên là sòng bạc.
Lâm Thanh Diện không tin Tống Uy làm vỡ một cái cốc của người ta, người ta lại bắt anh ta bồi thường sáu tỷ, chỉ sợ thằng nhóc này đánh bạc thua nên mới không thể không gọi anh đến.
Lâm Thanh Diện, sao vậy? Hứa Bích Hoài hỏi Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: Không sao, Tiểu Uy gặp phải chút phiền phức, anh nhờ bạn anh đến giải quyết là được rồi.
Anh không muốn làm lỡ thời gian đi dạo cùng Hứa Bích Hoài, hơn nữa đối với Lâm Thanh Diện mà nói, phiền phức của Tống Uy cũng chỉ là phiền phức nhỏ, để Trần Tài Anh đến giải quyết là được rồi.
Cậu cứ chờ ở đấy đi, anh bảo bạn anh đến giải quyết cho cậu.
Lâm Thanh Diện nói xong thì cúp điện thoại, gọi cho Trần Tài Anh, bảo anh ta dẫn người đến phòng chơi game đường Thắng Lợi nhìn xem.
Không có chuyện gì thật sao? Hứa Bích Hoài lo lắng hỏi.
Không có chuyện gì, bạn anh đến đó rồi, chúng ta đi dạo tiếp đi.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Lúc này Hứa Bích Hoài mới khẽ gật đầu, tiếp tục cất bước đi dạo cùng Lâm Thanh Diện.
Phòng chơi game đường Thắng Lợi.
Khuôn mặt Tống Uy mang đầy sốt ruột đứng ở cửa phòng chơi game, trong phòng chơi game có mấy người đàn ông cao lớn không có ý tốt nhìn chằm chằm anh ta, chỉ cần anh ta dám bước ra khỏi cửa lớn của phòng chơi game này, mấy người đàn ông cao lớn kia sẽ lập tức xông lên bắt cậu ta.
Vừa rồi Lâm Thanh Diện nói bảo bạn anh đến giải quyết, trong lòng Tống Uy thấp thỏm không yên, nhìn thế nào cũng thấy người của phòng chơi game này không giống như người bình thường có thể chọc nổi, cũng không biết bạn của Lâm Thanh Diện có thể đối phó không.
Oắt con, tao khuyên mày vẫn nên mau chóng lấy tiền ra cho tao, đừng kéo dài thời gian ở đây nữa, nếu không nắm đấm của anh em bọn tao sẽ không khách sáo với mày đâu.
Ông chủ phòng chơi game trợn mắt nói với Tống Uy.
Ông.
.
.
rõ ràng các ông gài bẫy người ta, tôi chỉ là làm vỡ một cái cốc, vậy mà ông lại đòi tôi ba tỷ, ông cho rằng tôi là thằng ngu sao? Tống Uy nhìn chằm chằm ông chủ phòng chơi game nói.
Ông chủ phòng chơi game cười lạnh, lên tiếng nói: Oắt con, mày đừng quên, ở trên kia mày thua ba tỷ, nếu không phải mày không chịu giao ba tỷ bị thua này ra, tao cũng không đến mức vì một cái cốc mà đòi mày nhiều tiền như vậy.
Tống Uy cắn răng, quả thật anh ta thua ba tỷ ở bên trên, vừa rồi gọi điện thoại ngại nói ra, mới nói làm vỡ cốc phải bồi thường sáu tỷ.
Đó là các ông chơi bẩn, ông đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra, các ông chơi bẩn thì dựa vào cái gì mà tôi phải đưa tiền! Tống Uy hùng hồn nói.
Ông chủ phòng chơi game lập tức trừng mắt nhìn Tống Uy mắng: Con mẹ mày, chơi bẩn thì sao, nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không bỏ ra được sáu tỷ, ông mày đánh gãy tay mày, xem mày còn dám hò hét với ông mày ở nơi này nữa không!Mấy người đàn ông cao lớn kia đều trừng mắt nhìn Tống Uy, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể xông đến đánh anh ta.
Tống Uy lập tức nói giao, nhưng vẫn lẩm bẩm một câu: Anh rể tôi đã gọi bạn của anh ấy đến đây, chờ bọn họ đến, ông sẽ hối hận.
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng Tống Uy cũng không chắc lắm, dù sao nhìn ông chủ phòng chơi game này cũng không đơn giản, không biết người bạn mà Lâm Thanh Diện tìm có thể đối phó hay không.
Anh rể mày? Anh rể mày là ai vậy? Nói tên tao nghe nào, tao xem xem người nào lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến tao phải hối hận.
Ông chủ phòng chơi game khinh thường nói.
Tống Uy ngẫm nghĩ, danh tiếng của Lâm Thanh Diện ở Hồng Thành cũng không tốt lắm, nói ra chỉ sợ ông chủ phòng chơi game này sẽ lập tức cho người đánh anh ta, vì vậy không nói thêm gì nữa.
Không lâu sau, Trần Tài Anh dẫn theo Bàn Tử đến phòng chơi game đường Thắng Lợi rồi, Lý Huỳnh Thái còn có việc khác nên Trần Tài Anh dẫn Bàn Tử đến.
Lâm Thanh Diện đã đưa ảnh chụp của Tống Uy cho hai người bọn họ xem, vì vậy vừa đến cửa phòng chơi game, Trần Tài Anh nhận ra Tống Uy, bước nhanh đến đó.
Cậu là Tống Uy? Trần Tài Anh lên tiếng hỏi.
Tống Uy liếc mắt nhìn chăm chú Trần Tài Anh và Bàn Tử, hơi nghi ngờ hỏi: Các anh là bạn của anh rể tôi?Trần Tài Anh và Bàn Tử cùng gật đầu.
Tống Uy đánh giá Trần Tài Anh và Bàn Tử từ trên xuống dưới, nhìn hai người này đều không giống như loại người có thể đánh nhau, trong lòng chợt thấy lo lắng, oán giận Lâm Thanh Diện không đáng tin.
Sao anh rể tôi lại tìm hai người các anh, anh không thấy bên phía người ta nhiều người đàn ông cao lớn như vậy sao, hai người các anh có thể đối phó sao? Tống Uy hỏi.
Bàn Tử lập tức lườm Tống Uy nói: Thằng nhóc cậu lại còn chê bai chúng tôi, cậu biết hai người chúng tôi là ai không?Trần Tài Anh xua xua tay với Bàn Tử, hỏi Tống Uy: Trước tiên nói tình hình cho chúng tôi đã, cậu không cần lo lắng, dù chỉ có hai người chúng tôi, cũng có thể giải quyết phiền phức của cậu.
Tống Uy nửa tin nửa ngờ liếc nhìn hai người, kể lại tình hình cho hai người bọn họ.
Sau khi nói xong, Bàn Tử lập tức chửi ầm lên: Mẹ nó, thế này còn độc ác hơn tôi lúc trước, chơi bẩn thì thôi đi, lại còn dám lừa gạt người ta, thế này mẹ nó thật sự là không có lương tâm.
Tống Uy biến sắc, vội vàng ngăn cản: Anh nói nhỏ một chút, để cho người ta nghe thấy, hôm nay ba người chúng ta đều không đi được!Bàn Tử tỏ vẻ không sao cả, bây giờ anh ta chính là trợ thủ đắc lực bên cạnh Trần Tài Anh, một phòng chơi game nho nhỏ mà thôi, anh ta còn không để vào mắt đâu.
Ông chủ phòng chơi game nghe thấy lời Bàn Tử nói, lập tức dẫn mấy anh em đi đến, lúc ấy ông ta đã quan sát Trần Tài Anh và Bàn Tử một lúc lâu, cảm thấy hai người này khá quen, nhưng mà không nghĩ ra là đã gặp ở nơi nào.
Mặc dù Trần Tài Anh rất nổi tiếng ở Hồng Thành, nhưng không phải tất cả mọi người đều biết dáng vẻ của anh ta ra sao.
Sao vậy, các anh chính là anh rể của oắt con này? Oắt con này nợ chúng tôi sáu tỷ, các anh mang đến không? Ông chủ phòng chơi game hùng hổ nói.
Mang cái gì chứ, ông biết chúng tôi là ai không? Ông còn dám đòi tiền chúng tôi? Bàn Tử lập tức mắng một câu.
Ông chủ phòng chơi game lập tức trợn mắt, định ra tay với Bàn Tử.
Trần Tài Anh vội vàng ngăn cản, cười nói: Ông muốn sáu tỷ này, cũng có thể hiểu được, ra ngoài kiếm sống, tất cả mọi người đều muốn kiếm tiền, điều này tôi hiểu.
Nhưng chúng tôi còn chưa chơi chán đâu, số tiền này, có thể chờ thêm một lát không, cho chúng tôi đi lên chơi thêm rồi ông lại tìm chúng tôi đòi?Ông chủ phòng chơi game không biết Trần Tài Anh có biện pháp gì, nhưng nghe thấy Trần Tài Anh muốn đi lên chơi, hai mắt lập tức sáng lên, đây chính là dê béo đợi làm thịt đấy, sao có thể dễ dàng buông tha.
Được rồi, vậy các anh đi lên chơi tiếp đi, chờ lát nữa thua nhiều, anh cũng đừng nói là không có tiền.
Ông chủ phòng chơi game cười lạnh.
Tống Uy sốt ruột giậm chân, kéo Trần Tài Anh nói: Sao anh còn muốn đi lên đánh bạc, bọn họ chơi bẩn đấy, đến lúc đó chúng ta phải đưa cho bọn họ nhiều tiền hơn, có phải các anh cố ý đến hại tôi không.
Trần Tài Anh vỗ vai anh ta cười nói: Chàng trai trẻ, mấy tỷ mà thôi, sợ cái gì, hơn nữa cậu yên tâm đi, có Bàn Tử này ở đây, chúng ta không thua được.
Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Bàn Tử, hỏi: Tôi nhớ lần trước Lâm Thanh Diện thắng khiến anh suýt nữa phá sản phải không?Bàn Tử tỏ vẻ khó chịu nói: Đó là ông đây sai sót, nếu không anh ta nào có cơ hội chứ.
Trần Tài Anh cười ha ha, nói: Vậy hôm nay anh dựa theo trình độ ngày đó Lâm Thanh Diện thắng anh, cũng khiến cho bọn họ hiểu rõ lợi hại của vua bạc anh.
Sau khi ông chủ phòng game và những tên côn đồ đó nghe được lời nói của Trần Tài Anh thì lập tức cười to, sắc mặt giễu cợt.
Tôi không nghe lầm đấy chứ? Cậu nói ông mập này là vua đánh bạc? Nếu anh ta là vua cờ bạc vậy ông đây chính là thần bài rồi.
Ông chủ phòng game cười to nói.
Thời buổi này đúng là kẻ nào cũng dám tự đề chức cho mình, trước mặt ông chủ của bọn tao mà còn dám xưng là vua cờ bạc.
Ông chủ, theo em thấy thì bọn họ tới quấy rối đó, rõ ràng không muốn lấy tiền, em nghĩ chúng ta nên dạy dỗ bọn họ một trận, để bọn họ cầm tiền ra là xong chuyện.
Ông chủ phòng game nhìn ông mập chằm chằm, đùa bỡn nói: Tao lại muốn xem vị vua cờ bạc này làm sao thắng được tiền từ chỗ tao, để bọn họ lên.
Ông mập lạnh lùng nhìn ông chủ phòng trò chơi, lần này cũng không kích động mà nói một cậu: Chờ phá sản đi.
Trần Tài Anh và ông mập bèn đi lên lầu.
Tống Uy lo lắng ra mặt đi theo sau lưng hai người họ, trong đầu nghĩ tại sao Lâm Thanh Diện lại không đáng tin thế, tìm hai người tới lại vẫn muốn lên lầu đánh bạc.
Hai anh à, coi như tôi cầu xin hai anh đấy, nơi này của bọn họ gian lận ghê lắm, hai anh mà đánh cuộc sẽ càng thua nhiều hơn thôi.
Để cậu đi theo thì cậu cứ đi theo thôi, nói nhiều thế làm gì? Nếu không tự cậu lấy ra sáu tỷ nhé? Ông mập trợn mắt nhìn Tống Uy.
Tống Uy lập tức trở nên đàng hoàng.
Ba người đi một vòng ở lầu hai của sòng bạc, Trần Tài Anh đi đổi ba trăm ngàn tiền chip đưa cho ông mập.
Tống Uy nhìn thấy ba trăm ngàn tiền chip đó xong thì trong lòng muốn nói chửi ngay mẹ nó, hai anh đây là thần tiên đấy à, muốn dựa vào ba trăm ngàn để thắng cho đến khi sòng bạc người ta phá sản ư?Đây là đang mơ đấy à?Người theo dõi ba người Trần Tài Anh nhìn thấy cảnh này thì lập tức chạy tới phòng game báo cáo cho ông chủ.
Ông chủ phòng game nghe xong thì cười to, ôm bụng cười suýt không đứng dậy nổi.
Ôi mẹ ơi, buồn cười chết thôi, muốn dựa vào ba trăm ngàn để thắng đến lúc sòng bạc này của chúng ta phá sản, hai tên đó đến làm trò hề đấy à.
Ông chủ, vậy bọn em có cần theo dõi bọn họ nữa không?Không cần, bọn mày xuống lầu chờ đi, chỉ cần bọn họ không ra khỏi cửa phòng game là được.
Muốn dựa vào ba trăm ngàn để đánh bạc ở nơi này đúng là mơ giữa ban ngày, bọn họ chắc chắn đang nghĩ cách kéo dài thời gian.
Hôm nay nếu bọn họ không lấy tiền ra cho tao thì kéo dài thời gian thế nào đi nữa cũng vô ích thôi!Nói xong, ông chủ phòng game tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Khoảng chừng một tiếng sau, đám côn đồ của phòng game cuống cuồng vội vàng chạy tới chỗ của ông chủ phòng chơi game.
Ông chủ, nguy rồi, có chuyện rồi.
Côn đồ nói.
Có chuyện gì? Ba tên đó chạy à? Ông chủ phòng game hỏi.
Này thì không phải, chỉ là sòng bạc của chúng ta.
.
.
Ông chủ tự xem xem đi.
Côn đồ sợ ông chủ phòng game giận dữ với mình nên không nói ra.
Ông chủ phòng game sinh nghi ra mặt, đứng dậy đi về phía sòng bạc.
Lúc này tất cả mọi người trong sòng bạc đều vây quanh một cái bàn, vây quanh ba người Trần Tài Anh, Ông mập và Tống Uy.
Sắc mặt của nhân viên công tác của sòng bạc rất phức tạp, nhìn qua như gặp quỷ.
Lợi hại quá! Đây là lần đầu tiên mà tôi thấy thắng được nhiều vậy đó.
Mẹ ơi, đây chính là vua cờ bạc trong truyền thuyết đó, đỉnh thật sự.
Nếu trận này mà thắng nữa, sợ rằng sòng bạc cũng phải phá sản thôi.
.
.
.
Tống Uy đứng bên cạnh Ông mập, đã không lo lắng như trước nữa, bây giờ anh ta rất hởn hở, vẻ mặt hâm mộ nhìn ông mập chằm chằm.
Anh mập à, anh đỉnh thế, không ngờ anh rể em lại quen biết một người lợi hại như anh đó.
Lúc đó em còn nghi ngờ, bây giờ dù anh nói anh có thể thắng cả Hồng Thành thì em cũng tin.
Tống Uy cười.
Khiêm tốn tí đi, chuyện nhỏ thôi.
Ông mập đắc ý nói.
Mau lật bài đi, đừng kỳ kèo chứ.
Tống Uy nhìn nhân viên công tác rồi nói.
Nhân viên công tác đó đành phải lật bài, Tống Uy lập tức mở miệng hét lên: Thắng! Lại thắng rồi! Lần này chúng ta lời to rồi!Mọi người xung quanh đều hâm mô nhìn ba người Tống Uy, không ít người còn vỗ tay.
Lúc này ông chủ phòng game đi tới, đến bên nhân viên công tác đó, nghi ngờ nhìn Tống Uy rồi nói: Thắng có lần thôi, cậu phấn khích gì chứ? Cậu còn nợ tôi sáu tỷ đấy.
Tống Uy cười haha, nói: Bây giờ tôi không nợ tiền ông, mà là ông nợ tiền chúng tôi, ông chờ phá sản đi thôi!Ông chủ phòng game sửng sốt, rồi nghiêng đầu nhìn nhân viên công tác và hỏi: Bọn họ thắng bao nhiêu tiền rồi?Chín.
.
.
Chín.
.
.
Nhân viên công tác ấp úng nói.
Chín tỷ? Trong lòng ông chủ phòng game rất ngạc nhiên, không ngờ bọn họ thắng được nhiều thế.
Chín mươi tỷ.
Nhân viên công tác nói.
Gì cơ? Ông chủ phòng game lập tức bùng nổ, gương mặt khó mà tin nổi nhìn ông mập, hỏi: Bọn họ thắng chín mươi tỷ? Cậu không nói đùa chứ?Nhân viên công tác khó xử gật đầu.
Ông chủ phòng game như sắp ngất xỉu, sòng bạc này của ông ta không lớn, chín mươi tỷ đã gấp đôi toàn bộ tài sản của ông ta rồi.
Trừ đi sáu tỷ tôi nợ ông, ông chỉ cần đưa chúng tôi tám mươi tư tỷ là được, nhanh đi lấy tiền đi, chúng tôi còn chờ về nhà ngủ đây.
Tống Uy cười.
Ông chủ phòng game đảo mắt, hung ác nhìn ba người bọn họ, lạnh lùng nói: Muốn lấy tiền từ chỗ tao ư, không có cửa đâu!Bắt bọn họ lại cho tao! Ông ta ra hiệu bằng mắt với những tên côn đồ đó.
Người xung quanh thấy vậy, biết chuyện không hay bèn lập tức chạy ra.
Những tên côn đồ của phòng game lập tức vây ba người Trần Tài Anh.
Mẹ bọn mày, dám gian lận trong sân nhà ông, hôm nay nếu bọn mày không nói rõ thì đừng mong ra khỏi đây! Ông chủ phòng game quát to.
Con mẹ ông chứ! Rõ ràng là chỗ ông gian lận, bây giờ ông lại bôi nhọ chúng tôi! Tống Uy tức giận nói.
Ông chủ phòng game bĩu môi, lạnh lùng nói: Ở đây thì bớt nói nhảm đi, hôm nay bọn mày mà không moi ra mười lăm tỷ, tao chém mỗi đứa một cánh tay.
Sắc mặt Tống Uy thay đổi, bối rối ngay lập tức, nghiêng đầu nhìn Trần Tài Anh và ông mập hỏi: Chúng ta làm sao đây?Trần Tài Anh cười, nói: Một đám tay chân không ra gì thôi, có gì mà sợ.
Nói xong, Trần Tài Anh bước một bước dài xông đến trước mặt những tên côn đồ đó, thuần thục đánh cho những kẻ lực lưỡng này ngã xuống đất.
Tống Uy nhìn thấy cảnh này thì ngây người, không ngờ người trông ôn hòa như Trần Tài Anh lại lợi hại như thế!Ông chủ phòng game thấy vậy, biết hôm nay mình đá trúng tấm sắt rồi, ông ta không do dự mà lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại.
Anh Tần à, anh mau dẫn người tới đi, có người gây chuyện ở chỗ em, em nộp nhiều tiền bảo vệ cho anh thế, anh phải giúp em.
Cúp điện thoại, ông chủ phòng game hung ác trợn mắt nhìn ba người Trần Tài Anh, nói: Bọn mày chờ đấy, anh cả lập tức dẫn người tới, đến lúc đó bọn mày chờ hưởng thụ đi!Tống Uy nghiêng đầu nhìn Trần Tài Anh, hỏi: Anh Trần, ông ta gọi người tới, hay là chúng ta đi trước đi, số tiền đó thì sau này rồi tìm ông ta đòi sau, bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta đi trước đi.
Trần Tài Anh cười: Bọn họ có bao nhiêu người tới cũng không cần sợ, hôm nay ông ta nên đưa bao nhiêu tiền thì một đồng cũng không được thiếu.
Tống Uy lại lo lắng, trong đầu nghĩ Lâm Thanh Diện tìm cho anh ta hai người này đúng là lợi hại thật, nhưng sao chống được khi người ta gọi người chứ.
Lát nữa một đống người ngăn bọn họ lại, bọn họ muốn chạy cũng không chạy được.
Anh Trần, em biết anh lợi hại, nhưng chúng ta đừng có ngốc nghếch chờ bọn họ gọi người tới chứ, người chịu thiệt là chúng ta đó.
Tống Uy khuyên nhủ nói.
Ông mập cười nhìn Tống Uy, nói: Yên tâm đi, ở Hồng Thành này chưa có ai khiến tụi tôi sợ được.
Thấy hai người kiên định như thế, Tống Uy chỉ đành cắn răng tiếp tục đứng chờ ở đây.
Ông chủ phòng game nghe được lời nói của ông mập, lập tức cười mỉa, nói: Bọn mày bớt giả vờ ở đây đây, tao nói cho mà biết, anh cả của bọn tao là Tần Cương, bọn mày biết Tần Cương là ai không? Người này chính là cánh tay đắc lực của Trần Tài Anh, hoàng đế thế giới ngầm Hồng Thành đó, lát nữa anh ấy tới, ba đứa bọn mày không có đứa nào thoát được đâu!Trần Tài Anh và ông mập lập tức nhìn nhau, trên môi nở nụ cười kỳ lạ.
Tống Uy thấy hai người cười lạ thế thì mở miệng hỏi: Anh Trần, cái người tên Trần Tài Anh này lợi hai lắm à? Hoàng đế thế giới ngầm ở Hồng Thành, nghe là biết không bình thường rồi.
Chắc hai anh không phải là đối thủ của người ta đâu, hay là chúng ta mau chạy đi thôi?Trần Tài Anh cười không nói, không biết giải thích với Tống Uy thế nào.
Ông mập cười to, nói: Trần Tài Anh tính là thứ gì, anh mập của cậu giải quyết anh ta trong vài phút.
Ông chủ phòng game bĩu môi, nói: Bớt nói khoác ở đây đi, khắp Hồng Thành này, trừ nhà họ Cổ thì còn ai dám chọc Trần Tài Anh chứ? Chỉ với hai thằng bọn mày cũng muốn giải quyết Trần Tài Anh ư, mơ giữa ban ngày rồi đấy!Trần Tài Anh và ông mập không nói gì, hai người đều nghĩ chờ Tần Cương tới, nhìn xem ông chủ phòng game này sẽ có sắc mặt nào.
Tống Uy không hiểu ra sao, không hiểu tại sao hai người bạn của anh rể mình lại ngang tàng như thế, cứ muốn đợi người ta dẫn người tới.
Không lâu sau, có hàng loạt tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang, hai mắt của ông chủ phòng game lập tức sáng lên, chạy tới nghênh đón.
Tần Cương vừa dẫn người đi lên tầng hai của sòng bạc, ông chủ phòng game lấy thuốc lá của mình ra, đưa cho Tần Cương.
Anh Tần, anh tới rồi, cũng may ba tên ngu kia không chạy mất.
Bọn họ không chỉ gian lận ở chỗ em, mà còn gây hấn cả đại ca Trần Tài Anh.
Anh là người của đại ca Trần, hôm nay dù không vì em thì cũng phải thay đại ca Trần xử đẹp bọn họ đó.
Tần Cương nhìn ông chủ phòng game, hỏi: Bọn họ đâu?Ông chủ phòng game lập tức chỉ tay về ba người Trần Tài Anh: Chính là ba tên đó.
Trong lòng Tống Uy run lên, không ngờ đối phương dẫn nhiều người tới thế, trong đầu nghĩ lần này chắc chắn xong đời rồi.
Ba thằng bọn mày còn không mau quỳ xuống xin tha à? Tính tình của anh Tần đây không được tốt lắm nhé, chờ anh ấy ra tay, bọn mày hối hận cũng muộn rồi! Ông chủ phòng game đắc ý nói.
Tần Cương vừa nhìn sang bên kia, sau khi nhìn thấy Trần Tài Anh và Ông mập, cả người cứng đờ, đó không phải là đại ca của mình à!Anh Tần, anh còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cho người đến dạy dỗ ba tên ngu đó đi.
Ông chủ phòng game nghiêng đầu nói với Tần Cương một câu.
Trong lòng Tần Cương lập tức nổi cơn giận, tát ông chủ phòng game một cái, mắng: Mẹ mày chứ, mày dám mắng bọn họ ngu ư? Đó là anh cả Trần Tài Anh của tao đó, mày chán sống rồi à?Ông chủ của khu vui chơi bị một cái tát của Tần Cương làm cho ngơ ra, ôm lấy gương mặt của mình, không dám tin nhìn về phía ba người Trần Tài Anh.
Anh ta… anh ta chính là Trần Tài Anh? Anh Tần, không phải anh nhận nhầm người rồi đấy chứ? Ông chủ của khu vui chơi lắp bắp tự nhủ.
Tần Cương lại đạp một cước vào bụng ông chủ khu vui chơi, ông chủ khu vui chơi ngồi bệt xuống đất, ôm bụng nhăn nhó.
Mẹ nó, não ông bị úng nước à? Đến anh trai tôi mà tôi cũng không nhận ra sao?Tần Cương mắng một câu, vội vàng đi về hướng Trần Tài Anh và ông mập, vẻ mặt cung kính nói: Đại ca, em không biết anh ở đây, cũng không biết là việc như thế nào, ông chủ khu vui chơi này quen biết với em, bình thường có việc gì em cũng sẽ giúp đỡ, nhưng mà nếu như người anh ta chọc giận là đại ca anh, em tuyệt đối sẽ xử lý không nể tình!Tống Uy nhìn thấy dáng vẻ cung kính Trần Tài Anh của Tần Cương, vẻ kinh ngạc trên mặt còn hơn cả ông chủ khu vui chơi.
Anh ta cẩn thận nhìn về phía Trần Tài Anh, cất tiếng hỏi: Anh… anh chính là Trần Tài Anh, hoàng đế ngầm của Hồng Thành đó ư?Ông mập cười vỗ vỗ vai anh ta, nói: Ngoại trừ anh ta còn có thể là ai, ở Hồng Thành, không có ai dám nói mình là Trần Tài Anh đâu.
Tống Uy lập tức nuốt nước bọt, cũng bắt đầu kính phục Lâm Thanh Diện hơn, sao anh ta lại chẳng nghĩ tới, hai người bạn mà Lâm Thanh Diện tìm cho mình, lại là nhân vật mà trên dưới Hồng Thành không ai dám động vào.
Chẳng trách họ chỉ đi có hai người, nhưng vẫn cứ có dáng vẻ bất cần, chỉ càn cái tên Trần Tài Anh này thôi, cũng đủ dọa hơn nửa số người ở Hồng Thành rồi.
Trần Tài Anh cười với Tống Uy, tiếp tục quay đầu nhìn về phía Tần Cương, dặn dò nói: Lúc nãy ông mập đã thắng ở đây 90 tỷ, coi như Tống Uy thua mất 6 tỷ, anh ta còn nên lấy 84 tỷ ra nữa, cậu đi với anh ta đòi số tiền này lại, không được thiếu một đồng.
Tần Cương lập tức gật đầu, nói: Đại ca, anh yên tâm, số tiền này ngày mai em sẽ đưa qua cho anh.
Ông chủ khu vui chơi đang ngồi trên đất nhanh chóng bò qua, dập đầu với Trần Tài Anh: Đại ca, em biết lỗi rồi, xin anh tha cho em, 84 tỷ, em thật sự không có.
Lúc anh lừa bịp người khác, e rằng cũng chưa từng nghĩ người khác liệu có được từng ấy không nhỉ, chỗ tiền này thiếu một đồng, thì lấy chân tay của anh ra thay thế.
Trần Tài Anh lạnh lùng nói.
Đại ca, tha cho em đi, sau này em không dám nữa… Ông chủ khu vui chơi bật khóc thành tiếng.
Tần Cương lại đạp một cước vào người ông chủ khu vui chơi, mắng: Mẹ nó, ông cũng có tư cách mặc cả trả giá với đại ca tôi? Nhanh chóng bảo người của ông đi chuẩn bị tiền, nếu không, bây giờ tôi sẽ chặt tay của ông!Trần Tài Anh nhìn về phía Tống Uy, nói: Rắc rối đã giải quyết xong, chúng tôi đưa anh về nhé.
Tống Uy vẫn đang trong cơn kinh ngạc, vô thức gật đầu.
Trên đường quay về, ngữ khí nói chuyện của Tống Uy với Trần Tài Anh và ông mập cũng trở nên cung kính hơn nhiều, hai người này là lão đại của trên dưới Hồng Thành, anh không dám đắc tội.
Đến vịnh Đằng Long, Tống Uy vô cùng hưng phấn chạy vào biệt thự, sau khi tiến vào thì nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang ngồi trên sofa xem ti vi.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy Tống Uy quay về, bèn lên tiếng hỏi: Rắc rối của cậu đã giải quyết rồi?Tống Uy hưng phấn gật đầu, nói: Anh rể, thật không ngờ, anh lại còn quen cả Trần…Lâm Thanh Diện liếc anh ta, tỏ ý đừng nói cái này trước mặt Hứa Bích Hoài.
Tống Uy vội vàng đổi câu khác: Anh rể, anh thực sự quá lợi hại rồi, không ngờ anh lại còn quen cả người bạn lợi hại như thế, từ nay về sau, anh chính là thần tượng của em!Hứa Bích Hoài thấy kỳ lạ, cất tiếng hỏi: Em làm sao thế, trước kia không phải em còn muốn gây rắc rối cho Lâm Thanh Diện, sao bây giờ lại coi anh ấy như thần tượng của mình rồi?Tống Uy cười hehe, nói: Vậy đương nhiên là vì anh rể em quá lợi hại, chị họ, chị có thể tìm được một người chồng tốt thế này, thật sự quá may mắn rồi, chị phải chăm sóc anh rể em cho tốt đấy, tuyệt đối đừng để anh ấy chạy mất, anh ấy ưu tú như vậy, chị nên cảm thấy áp lực mới đúng.
Hứa Bích Hoài bị lời này của Tống Uy làm cho ngơ rồi, theo ý của Tống Uy, hình như bản thân còn hơi không xứng với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện trừng mắt với Tống Uy, nói: Được rồi, đừng ở đây lải nhải nữa, làm phiền chúng tôi xem ti vi.
Tống Uy thè lưỡi, không nói thêm nữa.
Lúc này Tống Huyền Khanh từ trên lầu đi xuống, thấy Lâm Thanh Diện đang xem ti vi, lập tức cau mày nói: Lâm Thanh Diện, ai cho cậu ngồi xem ti vi chứ, cậu quét nhà chưa? Bát rửa chưa? Cậu có tư cách gì mà nhàn rỗi ngồi đây xem ti vi như vậy?Tống Uy nghe thấy lời này của Tống Huyền Khanh, lập tức sốt ruột, nói: Cô ơi, sau này cô không thể nói anh rể cháu vậy đâu, bây giờ anh ấy là thần tượng của cháu.
Tống Huyền Khanh ngây người, vội vàng nói: Tiểu Uy, cháu đừng thần tượng thằng lười biếng này, ngoại trừ ăn bám thì nó chẳng biết làm gì nữa cả, bảo làm việc nhà còn lằng nhằng mãi, cháu học nó làm gì.
Tống Uy lập tức trừng mắt, nói: Những công việc nhà này để cháu làm, cô đừng nói anh rể cháu như vậy, nếu không đừng trách cháu trở mặt với cô.
Nói xong, anh ta đi quét nhà rửa bát.
Tống Huyền Khanh không dám tin, trong lòng nghĩ mới có mấy ngày, Lâm Thanh Diện lại có thu mua cả Tống Uy, Hứa Bích Hoài cũng trúng bùa mê của anh ta, bây giờ không nghe lời mình nữa.
Đúng là sao chổi, chỉ cần cậu ở nhà tôi một ngày, thì tôi chẳng được sống yên ngày nào!Sau khi nhủ thầm một câu, Tống Huyền Khanh lại tức giận đùng đùng lên lầu.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhìn nhau, đều không nhịn được bật cười.
Buổi sáng ngày thứ hai, Trần Tài Anh cho người đưa hợp đồng của xưởng vật liệu xây dựng Giang Mã qua đó.
Lâm Thanh Diện liếc qua, cảm thấy không có vấn đề gì, giao cho Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài nhìn thấy trên chữ ký trên hợp đồng thật sự là Trần Tài Anh, trong lòng kinh ngạc, không ngờ xưởng vật liệu xây dựng Giang Mã lại thật sự đổi ông chủ.
Lâm Thanh Diện, anh nói thật cho em biết, xưởng vật liệu xây dựng Giang Mã đổi ông chủ, thực ra là do anh làm, phải không? Hứa Bích Hoài đột ngột lên tiếng hỏi.
Lâm Thanh Diện cười haha, nói: Sao có thể chứ, anh làm gì có bản lĩnh lớn đến thế, Trần Tài Anh người ta muốn làm gì, cũng không nghe anh đâu.
Hứa Bích Hoài không hề tin lời Lâm Thanh Diện, lần trước Lục Thiên Điệp từng nói với cô, thân phận của Lâm Thanh Diện đáng sợ hơn cô tưởng tượng rất nhiều, bây giờ cho dù nói là Trần Tài Anh làm việc thay Lâm Thanh Diện, cô cũng sẽ không nghi ngờ chút nào.
Khoảng thời gian này rất nhiều việc đều khiến Hứa Bích Hoài cảm thấy, Lâm Thanh Diện mới là nhân vật lớn thật sự sở hữu năng lực một tay che trời, mấy năm trước chắc chắn là anh ấy vì nguyên nhân nào đó mới lựa chọn nhẫn nhịn.
Cô không hỏi nhiều, bởi vì cô cũng biết rõ, đợi sau khi thời cơ chín muồi, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ nói cho cô biết tất cả mọi việc.
Sau khi xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì, hai người cùng nhau đi đến biệt thự nhà họ Hứa.
Vừa vào cửa, Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy bên trong biệt thự chật kín người ngồi, những người bà con trực hệ của Hứa Mạn Tranh đều đã đến đây.
Theo lý mà nói, nếu như chỉ là bàn chuyện của xưởng vật liệu Giang Mã, Hứa Mạn Tranh không nhất thiết phải gọi nhiều người qua đây như vậy.
Xem ra, chắc là lại có việc quan trọng khác muốn tuyên bố.
Hứa Bích Hoài cảm thấy kỳ lạ, khều một người họ hàng, hỏi: Làm sao thế? Vì sao mọi người đến đến chỗ ông nội vậy?Người họ hàng đó nhìn Hứa Bích Hoài một cái, lên tiếng nói: Cụ thể thì tôi cũng không biết, nhưng mà nói là có liên quan đến nhà họ Lâm ở Kinh Đô.
Lâm Thanh Diện nghe được mấy chữ nhà họ Lâm ở Kinh Đô lập tức đoán được chuyện này có lẽ do Lạc Tâm làm.
Ngày đó anh đã nói với Lạc Tâm bảo cô ta thu hồi lại quà tặng cho nhà họ Lâm đi, Lạc Tâm cũng đã đồng ý, Lâm Thanh Diện cho rằng Lạc Tâm lại phái người tới đòi hỏi nhưng bây giờ xem ra có lẽ cô ta không muốn làm chuyện này đơn giản như vậy.
Nhà họ Lâm là dòng dõi quý tộc, mọi thứ đều thích đẹp đẽ phô trương một chút, cho dù là người muốn đến tặng lễ thì cũng nhất định phải làm cho long trọng một chút.
Ngày đó Lục Thiên Điệp cũng không hề nói cho Hứa Bích Hoài biết Lâm Thanh Diện là người của nhà họ Lâm ở Kinh Đô, cho nên Hứa Bích Hoài cũng không nghĩ tới chuyện này có liên quan đến Lâm Thanh Diện.
Cô và Lâm Thanh Diện đi vào bên trong, dự định trước tiên mang hợp đồng vật với nhà máy liệu xây dựng Giang Mã cho Hứa Mạn Tranh xem.
Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài tới lập tức đều cười lạnh đi lên đón.
Hứa Bích Hoài, chị còn có mặt mũi đến chỗ ông nội nữa à, chẳng lẽ chị còn muốn ông nội bãi bỏ chức vụ quản lý của chị ở trước mặt nhiều người như vậy sao? Nếu tôi là chị thì nhất định tôi sẽ chọn lúc không có người đến nhận sai với ông nội.
Hứa Bích Uyên mở miệng cười.
Nghe ý tứ của cô ta giống như là đã nhận định Hứa Bích Hoài không thể đàm phán được hợp đồng với nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã vậy.
Nhận sai? Tại sao chị lại phải nhận sai? Em biết được chị không đàm phán được với nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã à? Hứa Bích Hoài mở miệng.
Hứa Trai Hiệp cười lạnh một tiếng, nói: Đương nhiên là chúng tôi biết rồi bởi vì hôm qua tôi đã đàm phán xong xuôi với Quản đốc Mã, chị cảm thấy ông ta sẽ bỏ qua một người chủ động tăng giá cho anh ta mười phần trăm hay ngược lại lại đi đàm phán với chị chuyện giảm giá mười phần trăm này?Nếu cậu đã đàm phán xong vậy thì hợp đồng của cậu đâu? Hứa Bích Hoài chất vấn.
Hứa Trai Hiệp lập tức xấu hổ, hôm qua anh ta cũng đã muốn để Mã Nghiễm Tài ký hợp đồng trước nhưng ông ta lại nói bây giờ xưởng này do con của ông ta đứng tên, muốn ký hợp đồng thì phải đợi thêm hai ngày nữa.
Hai ngày nữa sẽ ký hợp đồng, Hứa Bích Hoài, chị cũng đừng ở đây giả vờ cố gắng nữa, lần này chị không chỉ bị đuổi ra khỏi công ty mà còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa nữa! Hứa Trai Hiệp lạnh lùng nói.
Tiếp theo anh ta và Hứa Bích Uyên đi tới bên cạnh Hứa Mạn Tranh.
Ông nội, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện tới rồi.
Hứa Trai Hiệp nói.
Hứa Mạn Tranh gật đầu sau đó gõ bàn một cái khiến cho tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Hôm nay tôi gọi tất cả mọi người tới đây là có hai chuyện muốn tuyên bố.
Hứa Mạn Tranh mở miệng, vẻ mặt nhìn qua rất không tệ giống như đang có chuyện vui vẻ gì vậy.
Tất cả mọi người đổ dồn về phía Hứa Mạn Tranh chờ ông ta tuyên bố chuyện muốn nói.
Chuyện đầu tiên là chuyện cung ứng vật liệu xây dựng cho công ty chúng ta, hai người Bích Hoài và Trai Hiệp đã đánh cược với nhau, Bích Hoài đã nói là sẽ đàm phán với nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã để mua với giá thấp hơn thị trường mười phần trăm, Trai Hiệp cảm thấy không ổn nên cũng đi đàm phán chuyện này.
Đám người nghe Hứa Mạn Tranh nói vậy cũng bắt đầu cười nhạo Hứa Bích Hoài.
Tôi không nghe lầm đấy chứ, vậy mà cô ta còn muốn người ta bán vật liệu xây dựng cho mình thấp hơn giá thị trường mười phần trăm, không phải đang nằm mơ chứ.
Dù sao cô ta cũng là Giám đốc vậy mà lại nói ra mấy lời khoác lác như vậy, không phải là đang cố ý đối nghịch với ông nội cô ta đấy chứ.
Nếu cô ta có thể đàm phán được cái giá đó thì đúng là thấy quỷ rồi, người ta mở được nhà máy vật liệu xây dựng thì cũng không phải là người ngu.
.
.
.
Hứa Mạn Tranh lần nữa gõ bàn một cái, để cho đám người kia yên tĩnh lại.
Được rồi, báo cáo kết quả lần này của các người một chút đi.
Hứa Mạn Tranh mở miệng.
Hứa Trai Hiệp lập tức tiến lên một bước, nói: Ông nội, hôm qua cháu đã đàm phán xong với Quản đốc Mã rồi, ông ta đồng ý tiếp tục cung ứng vật liệu xây dựng cho chúng ta chỉ có điều sẽ nâng giá lên thêm mười phần trăm, chuyện này cũng đều do Hứa Bích Hoài cố ý ép giá người ta nếu không chúng ta cũng sẽ không gặp trắc trở về mặt giá cả như vậy.
Đám người nghe thấy Hứa Trai Hiệp nói như vậy nhao nhao chỉ trích Hứa Bích Hoài, đồng thời khen Hứa Trai Hiệp lợi hại.
Hứa Mạn Tranh khẽ gật đầu, sau đó lặng lẽ nhìn về phía Hứa Bích Hoài, nói: Bích Hoài, cô còn có cái gì để nói nữa không, Trai Hiệp đã đàm phán xong với người ta rồi nên chắc chắn cô sẽ không thành công đâu, từ nay về sau cô cũng đừng nhúng tay vào chuyện của công ty nữa, cũng đừng quên chuyện cô đã đồng ý với Trai Hiệp.
Lúc này Hứa Bích Hoài tiến lên một bước, nói: Ông nội, cậu ta đã đàm phán xong với Mã Nghiễm Tài nhưng cũng không có nghĩa là cháu không đàm phán thành công, nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã đã ký hợp đồng tiếp tục cung ứng vật liệu xây dựng cho chúng ta và đồng ý sẽ lấy thấp hơn giá thị trường mười phần trăm.
Nói xong, Hứa Bích Hoài đưa hợp đồng lên.
Đây là chuyện không thể nào! Lúc này Hứa Trai Hiệp gầm thét một tiếng: Hứa Bích Hoài, chị nghĩ tất cả mọi người đều là đồ đần à, chị cho rằng Quản đốc Mã đã đàm phán giá cả xong xuôi với tôi rồi lại chấp nhận cái giá mà chị đưa ra à? Còn cả hợp đồng nữa, chị ngụy tạo ra đúng không!Đúng đấy, cô ngốc nhưng người ta cũng không ngốc đâu, vì sao Quản đốc Mã người ta không muốn lấy thêm mười phần trăm như bên kia mà ngược lại lại đi ký hợp đồng với cô, cô cũng quá xúc phạm trí thông minh của mọi người rồi đấy.
Hứa Bích Uyên phụ quát theo.
Hứa Bích Hoài không hề bối rối chút nào mà chỉ nói: Ai nói với cậu Quản đốc của nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã vẫn là Mã Nghiễm Tài, hôm qua xưởng đã thay đổi Quản đốc rồi, cậu có đàm phán xong với Mã Nghiễm Tài rồi thì cũng không có tác dụng gì đâu.
Chị nói bậy! Quản đốc nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã không phải là Mã Nghiễm Tài thì là ai chứ, Hứa Bích Hoài, chị vì lừa gạt ông nội mà ngay cả chuyện này cũng dám nói dối à? Hứa Trai Hiệp trừng mắt nói.
Nếu cậu không tin thì có thể gọi điện thoại hỏi thăm một chút, còn về phần cái hợp đồng kia của tôi là thật hay là giả thì cậu có thể hỏi mấy người bên tổ dự án là biết ngay mà, hiện tại nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã cũng đã tiếp tục cung ứng vật liệu xây dựng.
Hứa Bích Hoài mở miệng.
Trong lòng Hứa Trai Hiệp dâng lên một dự cảm bất an, anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Mã Nghiễm Tài.
Không bao lâu sau điện thoại kết nối, Hứa Trai Hiệp vội vàng nói: Quản đốc Mã, có người nói ông chủ nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã không phải ông, chuyện này là thật hay là người đó tung tin đồn nhảm vậy?Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Mã Địch: Nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã đã không phải là của nhà tôi, sau này ba tôi cũng không làm nghề này nữa nên sau này các người cũng đừng gọi điện thoại đến đây cho ba tôi.
Nói xong, điện thoại bị dập máy.
Bởi vì vừa rồi mọi người đều không hề lên tiếng cho nên đều nghe được rất rõ ràng giọng nói trong điện thoại kia.
Một đám người lập tức trầm mặc lại, không ngờ lời Hứa Bích Hoài vừa nói lại là thật.
Mặt mũi Hứa Trai Hiệp thì lại cực kỳ kinh ngạc, cả khuôn mặt đều là vẻ không thể tin được.
Anh ta nuốt nước bọt, quay đầu nhìn về phía Hứa Mạn Tranh, nói: Ông nội, mặc dù nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã không phải là của Mã Nghiễm Tài vậy thì người kia cũng không thể nào lấy thấp hơn giá thị trường mười phần trăm để cung ứng vật liệu xây dựng cho Hứa Bích Hoài được, hợp đồng này chắc chắn cũng là giả.
Lúc này thư ký của Hứa Mạn Tranh nhận được một cuộc điện thoại, sau đó ghé vào tai ông ta nói: Ông cụ, bộ phận dự án của tập đoàn Thiên Dương vừa gọi điện thoại tới nói nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã đã khôi phục cung ứng vật liệu xây dựng, hơn nữa còn lấy giá thấp hơn giá thị trường mười phần trăm nữa.
Đám người ồ lên, tất cả đều nhìn Hứa Bích Hoài với ánh mắt bội phục.
Hứa Trai Hiệp khó tin nhìn Hứa Bích Hoài, anh ta vươn tay ra cầm lấy hợp đồng kia xem xét, lúc nhìn thấy chữ ký trong đó tên là Trần Tài Anh chất vấn: Trần Tài Anh này là ai vậy, nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã lớn như vậy chắc chắn sẽ không bị hạng người vô danh tiểu tốt thu mua được, đây nhất định là giả.
Hứa Mạn Tranh tức giận đến mức thân thể cũng bắt đầu run lên, quát: Hứa Trai Hiệp, chú ý cái miệng của cháu cho ông, Trần Tài Anh là vua của thế giới ngầm ở Hồng Thành này đấy, vậy mà cháu lại dám nói anh ta là hạng người vô danh tiểu tốt ư?Chính cháu không đám phán được hợp đồng bây giờ lại tìm đủ mọi cớ, so với Bích Hoài thì cháu còn kém cỏi hơn nhiều lắm, cháu thật sự làm ông quá là thất vọng rồi!Hứa Trai Hiệp nhìn Hứa Mạn Tranh mặt mũi đầy kinh ngạc, trong miệng lầm bầm ba chữ Trần Tài Anh sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cơ thể lập tức cứng đờ.
Vì sao vua của thế giới ngầm ở Hồng Thành lại giúp Hứa Bích Hoài.
.
.
Hứa Trai Hiệp không thể nào chấp nhận được kết quả này.
Lúc đầu anh ta cho rằng hôm nay mình có niềm tin tuyệt đối, anh ta sẽ có thể đuổi được Hứa Bích Hoài ra khỏi công ty sau đó anh sẽ tiếp nhận dự án với tập đoàn Thiên Dương, cuối cùng Hứa Bích Hoài sẽ không có đủ tư cách để đấu với anh ta.
Mã Nghiễm Tài cũng đã đồng ý với anh ta là chắc chắn sẽ không giảm giá cho Hứa Bích Hoài rồi, nhưng hết lần này tới lần khác chính là ở thời điểm này, nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã lại đổi chủ sang Trần Tài Anh.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?Hứa Trai Hiệp nhớ lại mấy lần trước đó mình đối đầu với Hứa Bích Hoài nhưng lại không có lần nào thật sự khiến cho Hứa Bích Hoài phải chịu thiệt thòi, ngược lại mỗi lần người xui xẻo đều là anh ta.
Trước kia anh ta chỉ cảm thấy là Hứa Bích Hoài may mắn nhưng mấy lần đều như vậy khiến chính bản thân anh ta cũng không thể không nghi ngờ, có phải anh ta hoàn toàn không đủ vốn liếng để đấu với Hứa Bích Hoài hay không?Nhưng trước đây Hứa Bích Hoài cũng chỉ có năng lực làm việc mạnh một chút mà thôi, Hứa Trai Hiệp tự nhận là mình cũng không kém hơn cô bao nhiêu, hơn nữa người của anh ta rất đông đảo, muốn đối phó với Hứa Bích Hoài là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sao bây giờ anh ta lại nhiều lần phải chịu thiệt trước mặt Hứa Bích Hoài như vậy?Chẳng lẽ là có người ở sau lưng giúp đỡ Hứa Bích Hoài ư?Ánh mắt Hứa Trai Hiệp rơi vào trên người Lâm Thanh Diện, nếu như quả thật có người nào đó đang giúp đỡ Hứa Bích Hoài vậy chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Thanh Diện mà thôi.
Nhưng rõ ràng Lâm Thanh Diện chỉ là một tên bỏ đi, chẳng lẽ mình lại không bằng một tên bỏ đi hay sao?Hứa Trai Hiệp cắn răng, oán hận trong lòng biến thành sát khí, thậm chí bây giờ anh ta còn có cả ý định muốn giết chết Hứa Bích Hoài để dọn sạch chướng ngại ngăn cản mình kế thừa sản nghiệp của nhà họ Hứa.
Đám người nhà họ Hứa thấy Hứa Mạn Tranh nổi trận lôi đình với Hứa Trai Hiệp, trong lúc nhất thời đều cảm thấy biểu hiện của Hứa Trai Hiệp cũng hơi kém một chút.
Thời gian gần đây biểu hiện của Trai Hiệp quả thực là không được tốt, từ lúc ông cụ tổ chức triển lãm đồ cổ là bắt đầu không để cho ông cụ được yên tâm.
Nói rất đúng, trước kia cậu ta tới phương nam rèn luyện tôi còn tưởng rằng cậu ta sẽ trở nên lợi hại hơn nhưng càng về sau tôi lại phát hiện ra khí chất của cậu ta vậy mà lại giống như tên ăn mày ở trên đường vậy, khiến cho tôi cực kỳ khó hiểu.
Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao Trai Hiệp có thể kế thừa sản nghiệp của nhà họ Hứa được, chắc chắn ông cụ cũng không yên lòng giao lại nhà họ Hứa vào tay cậu ta được.
.
.
.
Nghe mọi người bàn tán như vậy thật sâu trong lòng Hứa Trai Hiệp sinh ra cảm giác bị thất bại, anh ta nhìn thoáng qua về phía Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, luôn cảm thấy dường như hai người kia đang giễu cợt mình.
Sau này Trai Hiệp không cần tham gia vào công việc của công ty nữa, cháu vẫn còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị để tiếp nhận công ty này, trước khi cháu làm tốt công tác chuẩn bị thì công việc của công ty đều giao cho Bích Hoài xử lý.
Hứa Mạn Tranh mở miệng.
Ông nội.
.
.
Hứa Trai Hiệp lập tức muốn phản bác.
Hứa Mạn Tranh trừng mắt liếc anh ta, nói: Chuyện này không thể thương lượng được, trở về chú ý tự xem xét lại vấn đề của bản thân cháu đi, cháu cũng đã lớn như vậy rồi thì cũng nên hiểu rõ mình nên làm cái gì.
Hứa Trai Hiệp cắn răng nhìn về phía Hứa Mạn Tranh, trong ánh mắt có nhiều hơn một tia hung tàn.
Tiếp theo hôm nay tôi muốn tuyên bố chuyện thứ hai này.
Hứa Mạn Tranh điều chỉnh tâm trạng của mình một chút.
Đám người đều dựng hết lỗ tai lên, lúc trước bọn họ cũng đã biết chuyện thứ hai mà Hứa Mạn Tranh muốn nói có liên quan đến nhà họ Lâm ở Kinh Đô cho nên đều vô cùng tò mò.
Tôi đã nhận được tin tức là cuối tuần này nhà họ Lâm ở Kinh Đô sẽ phái người đến nhà họ Hứa của chúng ta tuyên bố một việc, nếu như không ngoài dự đoán thì chắc là tới nói chuyện tặng quà lần trước, lần trước nhà họ Lâm cho người tới nói là con gái của nhà họ Hứa chúng tôi xứng với nhà họ Lâm, lần này chắc là đến để cầu hôn.
Nhìn qua Hứa Mạn Tranh cũng hơi hưng phấn, bất mãn lúc trước đã được quét sạch sành sanh, tuy nói đây chỉ là suy đoán của ông ta nhưng ông ta không nghĩ ra người của nhà họ Lâm tới đây còn có thể có chuyện gì khác được nữa.
Sau khi đám người ở trong phòng khách nghe thấy Hứa Mạn Tranh nói như vậy mặt mũi cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ lâu như vậy rồi cuối cùng bên phía nhà họ Lâm kia cũng có tin tức.
Trong đó người hưng phấn nhất đương nhiên chính là Hứa Bích Uyên, sau khi cô ta nghe thấy Hứa Mạn Tranh nói như vậy thì nhảy cẫng lên.
Ông nội, ông nói thật không? Nhà họ Hứa thật sự muốn tới cầu hôn à? Hứa Bích Uyên mở to mắt mong đợi nói.
Hứa Mạn Tranh cười cười, nói: Nếu như ông đoán không sai thì chắc là đến vì chuyện này, Bích Uyên, đến lúc đó cháu cần phải chuẩn bị cẩn thận, không thể để mất mặt nhà họ Hứa được.
Ông nội yên tâm đi, hôm đó cháu nhất định sẽ ăn mặc thật xinh đẹp, chắc chắn sẽ dùng trạng thái tốt nhất để gặp người của nhà họ Lâm.
Hứa Bích Uyên chân thành nói.
Tất cả mọi người đều nhìn Hứa Bích Uyên với vẻ cực kỳ hâm mộ, nếu như nhà họ Lâm thật sự đến để cầu hôn vậy thì Hứa Bích Uyên kia thật sự bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng rồi.
Số phận của Bích Uyên thật sự là tốt mà, lại được người nhà họ Lâm coi trọng, sau ngày không chừng chúng ta cũng có thể dính được chút hào quang của nhà họ Lâm đấy.
Nói rất đúng, như Bích Uyên mới gọi là thật sự tốt số, không giống Bích Hoài gả cho một tên bỏ đi như Lâm Thanh Diện, ngoại trừ liên lụy tới Bích Hoài ra thì chả làm được cái gì cả.
Đương nhiên loại rác rưởi như Lâm Thanh Diện kia không thể nào so được với người nhà họ Lâm rồi, cùng là họ Lâm nhưng sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ.
.
.
.
Lần này người nhà họ Lâm tới chúng ta nhất định phải tiếp đón trang trọng một chút, để cho người ta biết thành ý của nhà họ Hứa chúng ta, chuyện này giao cho Bích Hoài làm, lát nữa cô tới công ty lấy tiền chuẩn bị việc này cẩn thận một chút cho tôi.
Hứa Mạn Tranh mở miệng.
Vâng, ông nội.
Hứa Bích Hoài đáp.
Hứa Bích Uyên thấy thế, lập tức phản bác: Ông nội, chuyện này không thể giao cho Hứa Bích Hoài làm được.
Hứa Mạn Tranh nhìn về phía Hứa Bích Uyên, hỏi: Vì sao?Mặc dù việc này tương đương với Hứa Bích Uyên đang chống đối lại ông ta nhưng ông ta cũng không hề tức giận, dù sao nhà họ Lâm rất có thể sẽ đến cầu hôn nên sau này Hứa Bích Uyên sẽ thành mợ chủ của nhà họ Lâm, nếu vậy cho dù là ông ta thì sau này cũng phải cung kinh với Hứa Bích Uyển rồi.
Ông nội, chuyện này có liên quan đến việc đại sự cả đời của cháu, từ trước đến nay Hứa Bích Hoài và cháu luôn luôn bất hòa chuyện này ông cũng biết rất rõ ràng, nếu để cho chị ấy đi chuẩn bị việc này chẳng may chị ấy ghen tị với cháu chơi xấu cháu vậy chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của nhà họ Hứa chúng ta sao.
Hứa Bích Uyên mở miệng.
Hứa Bích Hoài nghe thấy Hứa Bích Uyên nói như vậy lập tức không phục nói: Hứa Bích Uyên, em cho rằng lòng dạ của chị cũng giống như em à? Em bớt ngậm máu phun người đi! Ông nội, ông nhìn chị ấy đi, bây giờ đã bắt đầu mắng cháu rồi, còn không phải bởi vì ghen tị với cháu được gả tới nhà họ Lâm hay sao, chính chị ấy không có bản lĩnh gả cho một tên bỏ đi nên bây giờ cũng không thể trách cháu được chứ.
Hứa Bích Uyên châm chọc khiêu khích nói.
Hứa Bích Hoài tức giận tới mức ngực phập phồng một trận, nắm đấm cũng siết chặt lại.
Lâm Thanh Diện đưa tay đỡ bờ vai của cô, nói: Đừng tức giận với cô ta làm gì, cô ta đắc ý không được bao lâu nữa đâu.
Làm sao anh biết? Hứa Bích Hoài kỳ lạ hỏi.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Nhà họ Lâm cũng sẽ không coi trọng loại người giống như cô ta đâu, hơn nữa lần này người của nhà họ Lâm tới đây chỉ sợ cũng không phải vì cầu hôn đâu, đến lúc đó em sẽ biết.
Bích Hoài, cô cũng thế, nhường nhịn em gái cô một chút đi, nếu lần này nhà họ Lâm thật sự đến cầu hôn thì sau này cô còn cần nó giúp đỡ nhiều đấy, đừng nói chuyện với nó như thế.
Hứa Mạn Tranh cũng bất mãn nhìn Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài thở dài, nói: Vâng thưa ông nội.
Mặt mũi Hứa Bích Uyên đầy đắc ý, sau đó nói với Hứa Mạn Tranh: Ông nội, chuyện lần này nên giao cho anh Trai Hiệp làm đi, anh ấy là người thừa kế của nhà họ Hứa, chuyện quan trọng như vậy đương nhiên phải do anh ấy chủ trì rồi.
Hứa Trai Hiệp thấy Hứa Bích Uyên muốn để cho mình đi làm chuyện này, trên mặt lập tức lộ ra sự cảm kích.
Hứa Mạn Tranh nhìn Hứa Trai Hiệp, rõ ràng còn đang xoắn xuýt vì chuyện của nhà máy vật liệu xây dựng.
Hứa Bích Uyên nhìn ra lo lắng của Hứa Mạn Tranh, nói: Ông nội, ông đừng hiểu lầm anh Trai Hiệp vì chuyện vừa rồi nữa, lúc đầu anh Trai Hiệp cũng đã đàm phán xong xuôi rồi nhưng do nhà máy vật liệu xây dựng đột nhiên đổi chủ nên chuyện này là ai khác thì cũng phải bó tay thôi.
Hơn nữa ông không cảm thấy Hứa Bích Hoài có thể ký hợp đồng mua thấp hơn giá thị trường mười phần trăm là rất kỳ lạ sao, Trần Tài Anh là vua của thế giới ngầm ở Hồng Thành, vì sao lại giúp Hứa Bích Hoài như vậy?Hứa Mạn Tranh híp mắt lại, trong lòng cũng dâng lên một tia nghi ngờ, quả thực ông ta cũng không biết vì sao Trần Tài Anh lại giúp Hứa Bích Hoài nữa.
Đám người cũng đều suy đoán theo.
Quả thực năng lực của Hứa Bích Hoài rất khá nhưng cũng không thể mạnh đến mức có thể nhờ vua của thế giới ngầm ở Hồng Thành giúp đỡ được, chẳng lẽ là, cô ta đã dùng những biện pháp khác?Ưu thế chính của Hứa Bích Hoài chính là vẻ bề ngoài và dáng người, chẳng lẽ cô ta.
.
.
Chậc chậc, quả thực là rất có khả năng này, không ngờ Hứa Bích Hoài vì muốn được ông cụ khen ngợi lại làm ra loại chuyện như vậy.
.
.
.
Hứa Bích Hoài nghe được lời của mọi người lập tức cảm thấy tức giận, không ngờ lòng dạ của những người này lại dơ bẩn như thế.
Đừng lo lắng, sớm muộn cũng có một ngày bọn họ sẽ phải hối hận vì những lời mình đã từng nói ra.
Lâm Thanh Diện An an ủi nói.
Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, cây ngay không sợ chết đứng, cô không làm chuyện đó nên cũng không sợ người khác dị nghị.
Cho nên ông nội, chuyện này không thể giao cho Hứa Bích Hoài làm được, nếu không nhà họ Lâm sẽ nghi ngờ nhân phẩm của nhà họ Hứa chúng ta.
Hứa Bích Uyên mở miệng.
Hứa Mạn Tranh khẽ gật đầu, nói: Nói cũng đúng, nếu đã như vậy thì để Trai Hiệp đến làm chuyện này đi.
Hứa Trai Hiệp lập tức vui vẻ nói: Ông nội yên tâm đi, chuyện này nhất định cháu sẽ khiến cho tất cả mọi người hài lòng.
Hứa Bích Uyên đảo đảo tròng mắt, cũng không định buông tha cho Hứa Bích Hoài như vậy.
Ông nội, hơn nữa cháu cảm thấy lúc nãy ông nói đem công việc của công ty giao cho Hứa Bích Hoài xử lý cũng hơi không ổn.
Hứa Bích Uyên tiếp tục mở miệng.
Ồ? Có gì mà không ổn? Hứa Mạn Tranh mở miệng hỏi.
Ông thử nghĩ xem, lần này người nhà họ Lâm tới đây chắc chắn là muốn khảo sát toàn diện đối với nhà chúng ta nên đương nhiên người ta cũng sẽ quan tâm tới tình hình của công ty nữa, nếu để cho bọn họ biết công ty có một người phụ nữ không đứng đắn làm quản lý thì ông cảm thấy người ta sẽ nghĩ như thế nào? Hứa Bích Uyên nói.
Hứa Bích Uyên, em đừng có mà quá đáng! Hứa Bích Hoài sắp tức giận tới mức nổ tung rồi.
Được được được, lui một bước cũng được, chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa, nhưng chồng của Hứa Bích Hoài là Lâm Thanh Diện mà Lâm Thanh Diện thì lại nổi tiếng là tên bỏ đi ở Hồng Thành này, chắc chắn người của nhà họ Lâm cũng sẽ được nghe nói một chút, quan trọng nhất là Lâm Thanh Diện cũng họ Lâm, chuyện này chắc chắn là bôi xấu nhà họ Lâm người ta, để người ta biết công ty chúng ta do vợ của Lâm Thanh Diện quản lý thì không chừng người ta sẽ cảm thấy công ty chúng ta đang vũ nhục nhà họ Lâm ấy chứ, đến lúc đó họ tức giận không cưới nữa vậy chẳng phải xong đời rồi ư.
Hứa Bích Uyên nói tiếp.
Hứa Mạn Tranh nghe vậy, cũng có điều suy nghĩ gật đầu.
Đám người nhà họ Hứa nhao nhao gật đầu, cảm thấy lời nói của Hứa Bích Uyên vô cùng có lý.
Không sai, Bích Uyên nói rất đúng, danh tiếng của tên bỏ đi Lâm Thanh Diện kia sẽ làm ảnh hưởng tới cái nhìn của nhà họ Lâm đối chúng ta, cho dù danh tiếng của Bích Hoài không kém như Lâm Thanh Diện nhưng dù thế nào hai người bọn họ cũng là vợ chồng, cho nên vẫn phải tránh hiềm nghi.
Đúng vậy, không thể để cho danh tiếng của tên bỏ đi Lâm Thanh Diện này phá hỏng chuyện lớn của gia tộc chúng ta được, tôi thấy thời gian này tạm thời đừng để Hứa Bích Hoài quản lý công ty vội.
Tôi đồng ý, quả thực là không thể để cho Lâm Thanh Diện một con sâu làm rầu nồi canh như vậy được, theo tôi thấy ngày mà người của nhà họ Lâm tới đây cũng không thể để Lâm Thanh Diện xuất hiện được.
.
.
.
Bích Uyên nói rất có lý, nếu đã như vậy thì thời gian này Bích Hoài tự cho mình nghỉ phép đi, chuyện của công ty cô cũng đừng quan tâm tới nữa, bàn giao lại cho Trai Hiệp đi, mặc dù lần này Trai Hiệp làm không tốt lắm nhưng năng lực của nó như thế nào tôi cũng rất rõ ràng, không chênh lệch với cô bao nhiêu đâu.
Hứa Mạn Tranh mở miệng.
Hứa Bích Hoài nhíu mày nói: Nhưng thưa ông nội, bên phía tập đoàn Thiên Dương kia.
.
.
Chị bị ngốc à, chỉ cần chị không nói với phía tập đoàn Thiên Dương thì bọn họ cũng sẽ không biết chị đã để anh Trai Hiệp tiếp nhận dự án này, trừ phi chị không muốn thấy công ty làm ăn tốt cố ý nói chuyện này cho tập đoàn Thiên Dương.
Hứa Bích Uyên lập tức mở miệng.
Một câu nói kia của cô ta gần như đã hoàn toàn ngăn chặn ưu thế của Hứa Bích Hoài.
Đôi mắt Hứa Mạn Tranh lập tức sáng lên, lúc trước sao ông ta lại không nghĩ ra biện pháp này nhỉ.
Được, cứ làm theo lời Bích Uyên nói đi, Trai Hiệp, bắt đầu từ ngày mai cháu tới tiếp nhận công việc của công ty đi, còn Bích Hoài thì cứ nghỉ ngơi trước một thời gian đã, chờ người nhà họ Lâm đi về rồi sẽ bàn chuyện của dự án sau.
Hứa Mạn Tranh đưa ra quyết định.
Thấy Hứa Mạn Tranh kiên quyết như vậy nên Hứa Bích Hoài cũng chỉ đành khẽ gật đầu, nói: Vâng thưa ông nội, chỉ có điều nếu như chuyện này bị tập đoàn Thiên Dương phát hiện ra mà trách tội xuống thì ông cũng đừng trách cháu.
Hứa Trai Hiệp lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: Hứa Bích Hoài, chuyện này nếu chị không đi tố cáo thì sao bên phía tập đoàn Thiên Dương lại có thể biết được chứ, chị có trách thì hãy trách bản thân mình đã lấy một tên bỏ đi như Lâm Thanh Diện ấy, ai bảo anh ta đã vô dụng như vậy lại còn mang họ giống như nhà họ Lâm chứ.
Hứa Bích Hoài không hề đáp lại Hứa Trai Hiệp, cô cũng không hề oán trách Lâm Thanh Diện mà ngược lại còn hơi cảm kích anh, nếu không có Lâm Thanh Diện thì có lẽ cô đã bị hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên ép cho đến cùng đường mạt lộ rồi.
Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngày mà người nhà họ Lâm tới thì Lâm Thanh Diện không được phép xuất hiện, công ty cũng giao cho Trai Hiệp quản lý, tin chắc rằng sau này nhà họ Hứa chúng ta sẽ càng ngày càng phát triển tốt hơn nữa trở thành gia tộc đứng đầu ở Hồng Thành này, chuyện này ở trong tầm tay chúng ta thôi.
Hứa Mạn Tranh hào khí ngút trời nói.
Tất cả mọi người nhà họ Hứa bắt đầu vỗ tay, cười phụ họa theo Hứa Mạn Tranh.
Sau khi quyết định xong mọi chuyện, Hứa Mạn Tranh đi lên trên lầu nghỉ ngơi.
Những người họ hàng của nhà họ Hứa còn ở lại thì đều ở trong phòng khách bàn tán chuyện người nhà họ Lâm sắp tới đây.
Hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đi đến trước mặt Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, vẻ đắc ý đã hiện rõ trên mặt bọn họ.
Hứa Bích Hoài, chắc chị cũng không ngờ được rằng cho dù chị có ký được hợp đồng giảm giá mười phần trăm với nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã đi chăng nữa thì cuối cùng chị cũng vẫn bị đuổi ra khỏi công ty thôi, thật sự là đáng tiếc mà, lúc đầu chị ở công ty phát triển cũng rất tốt, đều là tên bỏ đi Lâm Thanh Diện này làm ảnh hưởng tới chị đấy, tôi thấy tốt nhất là chị nên sớm ly hôn với anh ta đi.
Hứa Trai Hiệp cười lạnh nói.
Ly hôn hay không không phải cũng như nhau sao, chị có thể khiến cho người ta giảm giá hẳn mười phần trăm chắc không phải đã dùng cách thức gì không thể nói ra cho người khác biết đấy chứ, khéo mà trên đầu Lâm Thanh Diện đã mọc mấy cái sừng rồi cũng nên.
Hứa Bích Uyên cười nói.
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói: Thường những kẻ bất tài mới hay tìm đủ loại lý do để đổ lên trên đầu người khác.
Hứa Bích Uyên lập tức trừng mắt lên, nói: Lâm Thanh Diện, anh nói ai bất tài đấy? Anh mới chính là tên bỏ đi nổi tiếng ở Hồng Thành này được chứ?Đừng chấp nhặt với cô ta, không phải anh không biết cái miệng đó của cô ta thối như thế nào mà.
Hứa Bích Hoài nói với Lâm Thanh Diện.
Hứa Bích Uyên hừ lạnh một tiếng, nói: Tôi thấy chắc chắn là do hai người ghen tị với tôi, dù sao tôi cũng sắp được gả vào nhà họ Lâm rồi nên cũng không buồn chấp nhặt với hai người nữa, nhưng chờ tôi gả vào nhà họ Lâm rồi thì ngày mà hai người bị đuổi ra nhà họ Hứa cũng không còn xa nữa đâu.
Lâm Thanh Diện nhếch miệng cười sau đó nói: Chỉ sợ nguyện vọng này của cô cả đời này cũng không thực hiện được đâu.
Mặt mũi Hứa Bích Uyên rất khinh thường, nói: Đừng ở đây không ăn được thì đạp đổ nữa, nói cho anh biết sau này tôi sẽ là mợ chủ của nhà họ Lâm đấy, anh đàng hoàng một chút cho tôi.
Hứa Bích Hoài, thời gian trước nhà chị chuyển vào ở biệt thự không phải rất đắc ý sao, nói cho chị biết bây giờ tôi cũng đang chuẩn bị mua một căn biệt thự cao cấp ở vịnh Đằng Long rồi, hơn nữa tôi thấy mấy đồ trang sức đeo ở trên người của chị đều là hàng giá rẻ đúng không, cho chị xem cái vòng tay này của tôi, hơn chín trăm triệu đấy, còn cả cái túi xách hàng hiệu Armani này nữa, trâm ngọc đang cài trên đầu tôi cũng có giá hơn sáu trăm triệu đấy, chỉ sợ cả đời này chị cũng không mua nổi mấy thứ như thế này được đâu? Hứa Bích Uyên nói sang chuyện khác.
Hứa Bích Hoài nhìn Hứa Bích Uyên không biết phải nói gì, cô cảm thấy mình có thể nhìn thấy được cái bóng của Tống Lộ Tử ở trên người cô ta, đều thích khoe khoang như vậy.
Hơn nữa Hứa Bích Hoài cũng không hâm mộ mấy thứ này của Hứa Bích Uyên, dù sao ở nhà cô còn đang có một sợi dây chuyền hình trái tim Venus kia kìa, chỉ một thứ kia đã có giá một trăm ba mươi lăm tỉ rồi.
Nếu không phải vì không muốn quá phô trương thì bây giờ Hứa Bích Hoài đã lập tức đi về lấy sợi dây chuyền kia đến đây, để Hứa Bích Uyên mở mắt nhìn một chút.
Chị gả cho tên bỏ đi Lâm Thanh Diện này, mặc dù bà nội đã cho tiền mua biệt thự rồi nhưng cả đời này của chị nhiều lắm thì cũng chỉ có như vậy mà thôi, tên bỏ đi Lâm Thanh Diện này có thể cho chị được cái gì chứ, mà tôi thì không giống như vậy, chờ tôi đến nhà họ Lâm rồi vinh hoa phú quý đang chờ tôi hưởng không hết đấy.
Hứa Bích Uyên đắc ý nói.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Hứa Bích Uyên, trong lòng hơi nghi ngờ một chút sao đột nhiên cô ta lại trở nên có tiền như vậy thìhỏi: Hình như trước kia nhà cô cũng không có nhiều tiền như vậy nhỉ, cô lấy tiền ở đâu ra để mua những thứ này thế, không phải là bám lấy người giàu có nào của nhà họ Lâm đấy chứ?Hứa Trai Hiệp ở bên cạnh lập tức trừng mắt với Lâm Thanh Diện, nói: Lâm Thanh Diện, con mẹ nó anh là đồ ngu đúng không, bản thân anh không có đi nói xấu người khác à?Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Không phải các người thích làm mấy chuyện như vậy nhất à.
Hứa Bích Uyên hừ lạnh một tiếng, nói: Thôi được, nói cho anh biết cũng không sao, số tiền này là tôi bán mấy món đồ cổ mà nhà họ Lâm đưa tới mới có được, mấy món đồ đó vốn chính là đưa cho tôi nên tôi cầm đi bán cho dù ông nội biết cũng không thể nói gì được.
Lâm Thanh Diện giật mình, thì ra tiền của Hứa Bích Uyên là ở đó mà ra.
Rất nhanh anh nở nụ cười, mục đích thực sự mà lần này Lạc Tâm tới nhà họ Hứa chính là để thu hồi mấy món đồ kia, bây giờ Hứa Bích Uyên đã bán đồ cổ kia đi lại còn tiêu xài tiền hoang phí như vậy nữa, đến lúc đó Lạc Tâm đến lấy lại thì lại có trò hay để xem rồi.
Không biết cô bán đồ cổ đó được bao nhiêu tiền? Lâm Thanh Diện lại hỏi một câu.
Hai món thôi mà đã bán được mấy chục tỉ rồi, sao vậy, anh ước ao ghen tị rồi đúng không? Ha ha, đáng tiếc là cả đời này anh cũng sẽ không có được nhiều tiền như vậy đâu.
Hứa Bích Uyên đắc ý nói.
Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy Hứa Bích Uyên đúng là ngu ngốc, những thứ đồ cổ kia tùy tiện bán một món cũng được mấy trăm tỉ rồi, vậy mà Hứa Bích Uyên lại bán hai món mới được mấy chục tỉ, thật sự là phí phạm đồ vật mà.
Nhưng Hứa Bích Uyên đúng là đã làm quá rồi, đến lúc đó hình phạt chờ đợi cô ta sẽ càng khủng bố hơn, chuyện này không cần Lâm Thanh Diện phải quan tâm.
Chúc cô may mắn.
Lâm Thanh Diện cười nói với Hứa Bích Uyên một câu, tiếp theo kéo tay Hứa Bích Hoài đi ra khỏi biệt thự.
Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp đều không hiểu được tại sao Lâm Thanh Diện lại đột nhiên nói một câu như vậy, nhưng theo bọn họ nghĩ cho dù Lâm Thanh Diện có nói cái gì thì cũng đều vì ghen tị với bọn họ mà thôi.
Trên đường trở về, mặt mũi Hứa Bích Hoài cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Lâm Thanh Diện một cái, nói: Lần này ông nội cho Hứa Trai Hiệp tiếp quản công ty, mặc dù đã nói chỉ là tạm thời nhưng một khi Hứa Trai Hiệp tiếp quản được công ty rồi thì chắc chắn sẽ không để cho em có bất cứ cơ hội nào nữa đâu, sợ là sau này em sẽ thật sự bị đuổi ra khỏi công ty rồi.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Không cần phải lo lắng, chỉ sợ là công ty của nhà họ Hứa không bao lâu nữa sẽ gặp phải khủng hoảng rồi, em lại thoát thân được ngay vào lúc này thật sự không có cái gì là không tốt cả.
Khủng hoảng gì? Vì sao anh lại nói như vậy? Nếu như Hứa Bích Uyên thật sự được gả vào nhà họ Lâm thì đối với nhà họ Hứa mà nói phải là chuyện tốt mới đúng chứ.
Hứa Bích Hoài khó hiểu nói.
Bây giờ anh không thể giải thích rõ với em được, nhưng em chỉ cần biết rằng cho dù em có thất nghiệp thì chúng ta vẫn sẽ trải qua cuộc sống hạnh phúc như trước, giống như em nói đấy, sinh con trai cho anh, cuộc sống có trẻ nhỏ cũng rất vui vẻ.
Lâm Thanh Diện cười.
Hứa Bích Hoài lập tức oán trách nhìn anh sau đó đưa tay đánh lên trên người anh hai cái.
Đồ đểu, lúc này rồi mà anh còn có tâm tư đùa kiểu này nữa.
Hứa Bích Hoài nhìn vẻ mặt không quan tâm của Lâm Thanh Diện giống như thật sự không hề để chuyện này ở trong lòng, tò mò hỏi: Lâm Thanh Diện, rốt cuộc là anh có bao nhiêu tiền vậy? Có thể nói cho em biết một chút được không?Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, nghĩ thầm nếu cô đã muốn biết, vậy thì nói cho cô biết.
Còn có mấy trăm.
.
.
Mấy trăm triệu? Hứa Bích Hoài không đợi Lâm Thanh Diện nói xong, nói một câu: Mấy trăm triệu cũng không ít, nếu như em thất nghiệp thì cũng đủ cho chúng ta chống đỡ một thời gian.
Ừm.
.
.
Mấy trăm tỉ nữa.
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Hứa Bích Hoài lập tức mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện giống như là gặp ma, hỏi: Anh.
.
.
Anh nói cái gì?Ừm thì, anh vẫn còn có mấy trăm tỉ nữa.
Lâm Thanh Diện nói.
Mấy trăm tỉ còn là nói bớt đi rồi bởi vì mấy trăm tỉ kia chỉ là số tiền ở trong thẻ đen của anh, tài sản của anh cũng không chỉ có một tấm thẻ đen này không, toàn bộ tài sản của anh cộng lại có bao nhiêu chính anh cũng không biết rõ.
Lúc đầu Hứa Bích Hoài rất kinh ngạc nhưng rất nhanh cô phản ứng lại được, cô cảm thấy Lâm Thanh Diện chỉ đang nói đùa với mình thôi.
Nếu như Lâm Thanh Diện thật sự có mấy trăm tỉ thì lúc trước sao lại đến nhà cô ở rể được chứ.
Hừ, không muốn nói thì thôi, anh còn sợ em tơ tưởng đến tiền của anh nữa à, không cần phải nói đùa với em như vậy đâu.
Hứa Bích Hoài nói một câu sau đó không nói chuyện với Lâm Thanh Diện nữa.
Mặt mũi Lâm Thanh Diện rất bất đắc dĩ, không ngờ Hứa Bích Hoài lại không tin anh, còn cho là anh là đang nói đùa.
Về đến nhà, Tống Huyền Khanh mặt mũi cực kỳ sốt ruột ngồi ở trong phòng khách chờ sẵn, thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đi vào lập tức ra đón, lo lắng hỏi: Bích Hoài, mẹ nghe bọn họ nói ông cụ bảo con nghỉ ngơi một thời gian à? Thời gian này để Trai Hiệp quản lý công ty đúng không?Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, bất đắc dĩ nói: Vừa hay con cũng đang cảm thấy hơi mệt mỏi một chút, nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt.
Tống Huyền Khanh sốt ruột nói: Mẹ còn nghe nói nhà họ Lâm sẽ phái người đến chỗ chúng ta, có phải là tới cầu hôn Bích Uyên hay không, Bích Hoài, lúc này con không thể nghỉ ngơi được, một khi Bích Uyên được gả vào nhà họ Lâm thì với mối quan hệ với cô ta con sẽ không có cơ hội trở lại công ty nữa đâu.
Không vào thì không vào, dù sao bọn họ cũng nhìn con không vừa mắt, con cũng được nhàn thân.
Hứa Bích Hoài hơi mất kiên nhẫn nói.
Vậy không được, nếu như con thất nghiệp thì thời gian tới chúng ta sẽ sống thế nào đây.
Tống Huyền Khanh mở miệng hỏi.
Không phải còn có Lâm Thanh Diện nữa sao, anh ấy sẽ nuôi chúng ta.
Nhớ tới Lâm Thanh Diện nói mình có mấy trăm tỉ Hứa Bích Hoài lại cảm thấy hơi buồn cười, nếu không cứ để phú ông trăm tỉ Lâm Thanh Diện này nuôi mình đi.
Tống Huyền Khanh nhìn Lâm Thanh Diện, ánh mắt lập tức trở nên âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: Tên bỏ đi như cậu thì lấy cái gì để nuôi chúng tôi đây, tôi còn nghe nói ông cụ bắt Bích Hoài rút lui cũng là bởi vì cậu đúng không.
Lâm Thanh Diện, cái tên đáng đâm ngàn đao này, cậu hại nhà chúng tôi quá thảm hại rồi, bây giờ Bích Hoài thất nghiệp rồi chúng tôi đều phải uống nước lã sống quá ngày, sao cậu vẫn cứ nhất quyết ỷ lại nhà tôi không chịu đi vậy.
Lâm Thanh Diện nhìn Tống Huyền Khanh, nói: Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Bích Hoài nói không sai đâu, cho dù cô ấy có thất nghiệp thì con vẫn có thể nuôi mọi người được.
Cậu nuôi thế nào? Ngay cả công việc cậu cũng không có, cho dù trong tay cậu còn có chút tiền thì sợ cũng chỉ đủ nộp phí tài sản mà thôi, tôi thấy vẫn nên bán cái biệt thự này đi thì hơn.
Hôm nay mẹ của Bích Uyên lại đến tìm tôi để khoe khoang, trên tay bà ta đeo bốn cái nhẫn vàng, trên cổ bà ta cũng đeo một sợi dây chuyền vàng, dáng vẻ kia thật sự là kiêu ngạo quá đi mà, bà ta cố ý đến đây để cười nhạo tôi ngay cả một món đồ trang sức tử tế cũng không có, cậu có thể mua dây chuyền vàng cho tôi không? Ngay cả sợi dây chuyền vàng cậu cũng không mua được cho tôi thì còn mặt mũi nào để nói có thể nuôi sống chúng tôi chứ!Lâm Thanh Diện nghe Tống Huyền Khanh nói như vậy, nghĩ thầm quả thực mấy năm này anh cũng chưa từng mua quà tặng bà ta, nếu bà ta đã nói ra như vậy không bằng đi mua ngay bây giờ đi, cũng để bà ta yên tâm hơn.
Vậy con sẽ đi mua ngay đây.
Nói xong, Lâm Thanh Diện kéo tay Hứa Bích Hoài lại, cùng nhau đi ra khỏi biệt thự.
Hứa Bích Hoài kinh ngạc, nói: Lâm Thanh Diện, mẹ em chỉ nói miệng thế thôi, anh đừng cho là thật.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: Thật ra cũng nên mua cho hai người mấy món đồ trang sức tử tế, nếu không lại bị người khác chê cười cũng không hay.
Sau đó Lâm Thanh Diện lái xe đưa Hứa Bích Hoài tới cửa hàng bán đồ trang sức nổi tiếng nhất ở Hồng Thành.
Sau khi dừng xe xong, Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài đi vào trong cửa hàng bán đồ trang sức bên cạnh.
Chốc lát sau, một chiếc xe Porsche 911 mới tinh lái tới, một cô gái từ bên trong nhô đầu ra mắng một câu: Một chiếc xe Land Rover mà cũng dám chiếm chỗ đậu xe chuyên dụng của tôi à, đây là muốn chết rồi đúng không!Người phụ nữ này tên là Liễu Văn Thúy, là khách quen của cửa hàng đồ trang sức này, bình thường xe của cô ta đều đỗ ở vị trí này bởi vì chỗ này rất dễ thấy, có thể thể hiện rõ ràng độ giàu có của cô ta.
Bây giờ thấy lại có chiếc xe chiếm mất vị trí này của cô ta, trong lòng cô ta lập tức dâng lên một cơn lửa giận.
Cô ta từ trên xe bước xuống, sau lưng còn có hai vệ sĩ đi theo.
Người tới đây ai mà không biết chỗ đậu xe này là của Liễu Văn Thúy tôi hay dùng, dám chiếm mất vị trí của tôi thật sự là chán sống rồi, không phải chỉ là một chiếc xe Land Rover ba tỉ thôi sao, đập cho tôi! Liễu Văn Thúy nói với hai người vệ sĩ.
Hai người vệ sĩ lập tức đập vỡ hết cửa kính xe của Lâm Thanh Diện.
Người nào đi ngang qua đó mặt mũi cũng đầy vẻ khiếp sợ, đây đúng là người có tiền mà, một chiếc xe ba tỉ nói đập là đập, chắc chắn người này cũng không dễ chọc vào đâu.
Liễu Văn Thúy nhìn thấy chiếc xe bị đập như vậy tâm trạng mới tốt hơn một chút, thầm nói: Nếu không phải lát nữa tôi sẽ đi gặp cô Lạc ở Kinh Đô tới thì tôi nhất định phải tìm ra chủ của chiếc xe này để dạy bảo lại người đó một chút.
Đi thôi, chúng ta đi mua cho cô Lạc hai món quà đi.
Bên trong cửa hàng đồ trang sức, Lâm Thanh Diện không hề hay biết chuyện xe của anh đã bị đập, anh đang chuyên tâm cùng Hứa Bích Hoài ngắm đồ trang sức.
Lâm Thanh Diện, đồ trang sức nơi này cũng quá đắt rồi, một cái vòng tay đã ba trăm nghìn, bên kia có một cây trâm, em thấy giống với cái mà Hứa Bích Uyên đeo, quả nhiên hai hơn 6 trăm nghìn, vậy cũng quá xa xỉ rồi.
Hứa Bích Hoài nhìn chính giữa cửa hàng trang sức trưng bày những đồ trang sức kia, vô cùng kinh ngạc.
Đồ trang sức nơi này không phải đồ cổ đắt giá, cũng là tác phẩm của các nghệ thuật đại sư, đắt một chút là có đạo lý, em nhìn xem thích cái nào, anh mua cho em.
Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài lập tức lắc đầu, nói: Hay là thôi đi, đồ trang sức nơi này quá đắt, nếu không chúng ta vẫn nên đi chỗ khác xem đi, mua mấy cái rẻ một chút, lừa gạt mẹ em à được.
Lâm Thanh Diện ngay lập tức bác bỏ ý nghĩ này của Hứa Bích Hoài, nói: Tặng cho em, đều phải là tốt nhất.
Em không cần lo lắng vấn đề tiền, em chỉ cần chọn mấy cái em thích là được, thuận tiện chọn cho mẹ một món.
Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện kiên trì như vậy, cũng chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm những đồ trang sức trong cửa hàng trang sức, chỉ là nhìn hồi lâu cũng không có ý muốn mua, dẫu sao thật sự là quá đắt rồi.
Hai nhân viên cửa hàng đi theo Lâm Thanh Diện mặt đầy ghét bỏ nhìn hai người bọn họ, trong đầu nghĩ không mua nổi còn tới đây xem cái gì, lãng phí thời gian của cô ta.
Lúc này Liễu Văn Thúy đi vào trong cửa hàng, bởi vì cô ta là khách quen cũ của cửa hàng, lập tức có nhân viên cửa hàng chào đón, nhiệt tình chào hỏi.
Chị Liễu, chị lại tới rồi, lần này muốn mua cái gì đây?Các cô chọn cho tôi mấy món đồ trang sức đẹp mắt, tôi muốn tặng cho người ta.
Liễu Văn Thúy mở miệng.
Hai nhân viên cửa hàng lập tức gật đầu, mang Liễu Văn Thúy đi vào trong cửa hàng.
Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài chỉ nhìn không mua, nói với cô: Em đã chọn được cái mình thích chưa? Nếu như em không nói, anh sẽ thay em làm chủ.
Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, đưa tay chỉ một đôi bông tai trong quầy bên kia, nói: Em thấy đôi bông tai kia khá đẹp đấy.
Lâm Thanh Diện nghiêng đầu nói với nhân viên cửa hàng ở phía sau lưng: Phiền cô giúp chúng ta gói lại đôi bông tai kia, cám ơn.
Anh căn bản không nhìn đôi bông tai kia bao nhiêu tiền, dù sao đối với anh mà nói, coi như là mua lại toàn bộ cửa hàng cũng chẳng là gì.
Nhân viên cửa hàng thấy Lâm Thanh Diện bọn họ rốt cuộc mua đồ, biểu tình trên mặt cũng hòa hoãn hơn, cuối cùng không có làm không công.
Lúc này Liễu Văn Thúy cũng đi tới bên này, ánh mắt cô ta cũng rơi đôi bông tai kia, nói: Đôi bông tai kia không tệ, gói lại cho tôi.
Hai nhân viên cửa hàng sau lưng cô ta lập tức gật đầu, muốn đi lấy đôi bông tai kia ra.
Nhân viên cửa hàng đi theo Lâm Thanh Diện vội vàng mở miệng: Xin lỗi a, bông tai này bọn họ nhìn thấy trước, cũng muốn mua rồi.
Liễu Văn Thúy lập tức trợn mắt nhìn nhân viên cửa hàng đó, mắng: Cô cô gái nhỏ này là mắt mù sao? Không biết tôi là ai à?Nhân viên cửa hàng đó nhìn chằm chằm Liễu Văn Thúy nhìn, đột nhiên mặt biến sắc, nói: Chị Liễu, mới vừa rồi em không chú ý, không nghĩ tới là chị, mong chị Liễu bớt giận.
Liễu Văn Thúy liếc mắt về phía cô ta hỏi: Vậy bây giờ tôi muốn đôi bông tai này, còn có vấn đề gì không?Không.
.
.
Không thành vấn đề.
Nhân viên cửa hàng trả lời.
Lâm Thanh Diện nhất thời nhíu mày một cái, nói: Xin lỗi, đôi bông tai này là chúng ta nhìn thấy trước, nơi này hẳn chú trọng tới trước tới sau đi.
Nhân viên cửa hàng kia nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: Hay là hai người nhìn cái khác đi, Chị Liễu là khách quen ở nơi này của chúng tôi, chúng tôi phải ưu tiên phục vụ cô ấy.
Tôi chỉ biết là tới trước tới sau, vợ tôi nhìn trúng đôi bông tai kia rồi, những khác đều không thích.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Liễu Văn Thúy thấy Lâm Thanh Diện vẫn cố ý muốn mua đôi bông tai này, lập tức muốn mở miệng mắng chửi người.
Chỉ là cô ta còn chưa mở miệng, nhân viên cửa hàng kia đã quở trách Lâm Thanh Diện: Anh người này tại sao như vậy, chị Liễu là vợ của anh Cổ gia gia chủ, anh cũng có tư cách cướp đồ với chị Liễu? Anh ở đây đi loanh quanh nửa ngày, mới nói muốn mua một đôi bông tai, chị Liễu người ta tới cửa hàng chúng ta mấy phút mua mấy thứ đồ tốt rồi, anh có thể cùng người ta so sao?Lâm Thanh Diện hơi im lặng, không nghĩ tới nhân viên cửa hàng này lại quở trách mình, thì ra anh ngắm nhiều một chút, là sai rồi.
U, hóa ra là hai kẻ nghèo a, tôi còn tưởng rằng các người có nhiều tiền lắm, dám cùng tôi cướp đồ, các người như vậy, cũng dám cướp đồ tôi coi trọng? Coi như tôi bây giờ để cho người ném hai người ra, cũng không ai dám nói gì.
Liễu Văn Thúy khí thế hung hăng nói.
Hứa Bích Hoài thấy Liễu Văn Thúy không dễ chọc, kéo cánh tay của Lâm Thanh Diện, nói: Hay là chúng ta không mua cái kia nữa, nhìn thêm chút nữa xem cái khác đi, nhường cho cô ấy là được rồi.
Lâm Thanh Diện nghiêng đầu nhìn Hứa Bích Hoài, nói: Đồ em thích, tôi nhất định sẽ mua cho em.
Liễu Văn Thúy bỉu môi, nói: Ai ôi, thật là cười chết tôi rồi, nhóc con, anh chỉ sợ là sống ở trong mộng rồi? Anh không nghe thấy cô ta vừa nói tôi là ai sao? Tôi là chị dâu của Cổ gia gia chủ, anh cũng có tư cách ầm ĩ với tôi?Vậy thì như thế nào, coi như là Cổ gia gia chủ ở đây, cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nóiAnh cũng không soi lại gương, nhìn một chút dáng vẻ của anh đi, anh cho là anh là ai a, mau cút cho tôi, nếu không, tôi sẽ để cho hộ vệ ném hai người ra ngoài.
Liễu Văn Thúy không khách khí nói.
Hai người còn đứng ngây ở đó làm gì, đi nhanh lên đi, các người không chọc nổi chị Liễu đâu.
Mấy nhân viên cửa hàng cũng hát đệm theo.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm hai người vệ sĩ sau lưng Liễu Văn Thúy cười lạnh một tiếng, nói: Tôi ngược lại muốn nhìn xem, hai người vệ sĩ này của cô có thể ném tôi ra ngoài hay không.
Liễu Văn Thúy thấy Lâm Thanh Diện không sợ chút nào hai vệ sĩ của cô ta, nhíu mày.
Anh cũng ngang thật đấy, chiếc Land Rover đậu ngoài kia chắc không phải là của anh chứ? Liễu Văn Thúy đột nhiên hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: Không sai, là của tôi.
Liễu Văn Thúy đột nhiên ha ha cười lớn, nói: Tôi nói rồi, khó trách anh lại ngang như vậy, một chiếc Land Rover cũng dám chiếm chỗ đậu xe của tôi, anh thật đúng là không có nửa điểm tự biết mình.
Chỗ đậu xe bên ngoài là của công cộng, lúc nào thành của cô rồi? Lâm Thanh Diện lạnh lùng nóiTôi nói là của tôi, thì đó chính là của tôi, chiếc xe kia của anh đã bị tôi đập rồi, đây chính là kết quả của việc anh cướp đồ với tôi, tôi khuyên anh vẫn nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nếu không chờ lát nữa nên đập, chính là anh! Liễu Văn Thúy khinh thường nói.
Trong long Lâm Thanh Diện nhất thời trầm xuống, lập tức đi ra ngoài nhìn, phát hiện xe của anh đã bị đập không còn hình dạng.
Sau khi anh quay lại, nổi giận đùng đùng nhìn Liễu Văn Thúy, nói: Cô ỷ vào có mấy đồng tiền, trong mắt không còn vương pháp sao?Liễu Văn Thúy một ngẩng đầu, nói: Vương pháp? Nói cho anh biết, tôi chính là vương pháp, anh đang cùng tôi lãng phí thời gian ở chỗ này, tôi để cho anh không có kết quả tốtTiếng nói của cô ta vừa dứt, hai người vệ sĩ sau lưng cô ta hướng Lâm Thanh Diện đi tới, muốn động thủ với anh.
Hứa Bích Hoài mặt đầy khẩn trương, không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy.
Lâm Thanh Diện cũng không khách khí chút nào, đi lên đánh hai người vệ sĩ ngã xuống đất.
Liễu Văn Thúy thấy vệ sĩ của mình dễ dàng bị Lâm Thanh Diện giải quyết, trên mặt đầy kinh ngạc.
Cô lui về phía sau hai bước, hơi sợ hãi nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, nói: Anh.
.
.
Anh lại dám đánh vệ sĩ của tôi, tôi là người của Cổ gia, anh không muốn sống sao!Cổ gia thì như thế nào, đây là mượn cớ khi nói chuyện không nói đạo lí sao? Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Liễu Văn Thúy bình thường nơi nào đã bị người ta đối đãi như vậy, bây giờ vệ sĩ của cô ta lại bị đánh ngã rồi, cô ta trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Nơi này xảy ra chuyện gì? Vừa lúc đó, một thanh âm vang lên, tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Lạc Tâm đi vào trong cửa hàng, mới vừa rồi cô nhìn thấy một chiếc xe bị đập ở trước cửa, cho là trong cửa hàng này đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi mấy nhân viên cửa hàng thấy Lạc Tâm, lập tức nghênh đón, đều là cung kính kêu một tiếng: Bà chủ.
Liễu Văn Thúy không nghĩ tới Lạc Tâm sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa mấy nhân viên cửa hàng vậy mà lại gọi cô ta là bà chủ, điều này làm cho cô ta rất nghi ngờ.
Chẳng qua cô ta biết thân phận của Lạc Tâm, không dám do dự, vội vàng chạy tới, cung kính nói với Lạc Tâm: Cô Lạc, chị sao lại tới đây vậy? Em còn nói chờ lát nữa đi tìm chị đâý.
Lạc Tâm nhìn Liễu Văn Thúy, nói: Hai ngày trước tôi đi dạo đến đây, thấy nơi này không tệ, mua cửa hàng này rồi, bây giờ tôi là bà chủ chủ ở đây.
Liễu Văn Thúy trong lòng cả kinh, trong đầu nghĩ Lạc Tâm không hổ là người của Lâm gia ở Kinh Đô, lại mua cửa hàng trang sức lớn nhất Hồng Thành, so với cô ta còn hào phóng hơn nhiều.
Cô Lạc thật là thật lợi hại, lại mua nơi này lại, tôi còn nói tới đây mua cho chị mấy món lễ vật đây, bây giờ có vẻ không cần nữa rồi, cửa hàng này đều là của Lạc rồi.
Liễu Văn Thúy lúng túng nói.
Chiếc xe bên ngoài kia là như thế nào? Lạc Tâm mở miệng hỏi.
Là như vậy, chiếc xe kia cướp chỗ đậu xe của em, em tức giận, để cho người đập chiếc xe kia đi.
Liễu Văn Thúy mở miệng.
Cô cảm thấy Lạc Tâm là người Kinh Đô, hẳn càng rõ ràng việc người có tiền có thể muốn làm gì thì làm, cho nên cũng không giấu giếm.
Lạc Tâm nhíu mày, hiển nhiên đối với hành động của Liễu Văn Thúy rất bất mãn, cô nhìn vào bên trong, sau khi thấy Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài, trong lòng cũng là một trận kinh ngạc.
Ở đó sao sao vậy, tôi nghe các em mới vừa rồi hình như đang cãi vã? Lạc Tâm không vội vã đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, mà là hỏi một câu.
Bà chủ, hai người bên trong kia muốn cùng chị Liễu cướp đồ, mặc dù vật kia là bọn họ nhìn thấy trước, nhưng chị Liễu là khách quen của cửa hàng, chúng tôi muốn bán đôi bông tai kia cho chị Liễu, kết quả hai người kia không biết phải trái, nhất quyết không nhường, lúc này mới rùm beng.
Một người nhân viên nói.
Mấy người đều cảm thấy Lạc Tâm nhất định sẽ giúp Liễu Văn Thúy nói chuyện, cho nên vốn không coi Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài hai người ra gì.
Các cô nói không sai, hai người kia cũng thật không biết phải trái, lại còn muốn cùng em cướp đồ.
Liễu Văn Thúy khinh thường nói.
Hứa Bích Hoài thấy bà chủ người ta cũng tới rồi, hơn nữa còn quen biết Văn Thúy, biết tiếp tục tranh cãi bọn họ khẳng định thua thiệt, muốn cùng Lâm Thanh Diện xin lỗi Liễu Văn Thúy.
Vừa lúc đó, Lạc Tâm đột nhiên nâng tay lên, một cái tát giáng xuống trên mặt của nhân viên kia, quát lên: Cô nói ai không biết phải trái? Hai người bọn họ là cháu tôi và cháu dâu tôi, cô cũng có tư cách nói như vậy?Mấy nhân viên của cửa hàng đều há hốc mồm, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Liễu Văn Thúy cũng bối rối, cô còn nghĩ rằng cái cửa hàng này là của Lạc Tâm, nên hôm nay cô cũng không có lo lắng gì cả, Lạc Tâm nhất định sẽ thay cô chỉnh đốn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Nhưng mà vừa rồi Lạc Tâm lại nói hai người này là cháu trai và cháu dâu của cô ta, khiến cho cả người cô cứng đờ.
Cho dù cô và Lạc Tâm quen biết nhau, người ta chắc chắn sẽ có quan hệ tốt hơn với cháu mình.
Hơn nữa Lạc Tâm lại là người nổi tiếng ở Kinh Đô, chỉ vì muốn thuận lợi hơn với Cổ gia, Liễu Văn Thúy cô có thể nói chuyện cùng Lạc Tâm đã cực kì không dễ dàng rồi.
Bây giờ cô động đến cháu của Lạc Tâm, chỉ cần động não một chút cũng có thể biết được, Lạc Tâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Hứa Bích Hoài không ngờ rằng sẽ xuất hiện một màn như vậy, cô vừa nãy định để Lâm Thanh Diện nói xin lỗi với Liễu Văn Thúy, không ngờ bà chủ của cửa hàng trang sức lại nói Lâm Thanh Diện là cháu của cô ta.
Lâm Thanh Diện, dì ấy… là cô của anh? Hứa Bích Hòi hỏi.
Cứ coi là vậy đi.
Lâm Thanh Diện trả lời, anh không định thừa nhận quan hệ của mình với Lâm gia, nhưng bây giờ anh lại không thể giải thích rõ ràng với Hứa Bích Hoài, cho nên chỉ có thể trả lời một câu như vậy.
Hứa Bích Hoài ngạc nhiên, không ngờ rằng Lâm Thanh Diện có người dì quyền lực như vậy, giá của cửa hàng trang sức này cũng không rẻ, nhưng khi cô nói mua là mua luôn, đủ để thấy dì của Lâm Thanh Diện có rất nhiều tiền.
Bây giờ Hứa Bích Hoài cuối cùng biết được Lâm Thanh Diện không đơn giản, cũng biết tại sao Lâm Thanh Diện có nhiều tiền để mua biệt thự và xe như vậy.
Nhưng mà ngày đó Lục Thiên Diệp nói với cô rằng Lâm Thanh Diện từ chối vinh hoa phú quý mà lựa chọn ở Hồng Thành cùng cô, khiến cho cô hơi nghi ngờ.
Nếu như Lâm Thanh Diện từ chối những vinh hoa phú quý này, vậy tại sao anh lại có nhiều tiền như vậy?Hết nghi ngờ này đến nghi ngờ khác len lỏi trong tâm trí Hứa Bích Hoài, cô luôn cảm thấy sự hiểu biết của mình với Lâm Thân Diện quá ít.
Mấy người sau này không cần đến đây làm nũa đâu, nơi này không cần mấy người như vậy.
Lạc Tâm tức giận nói.
Mấy nhân viên của tiệm lập tức hối hận, cầu xin Lạc Tâm tha thứ: Bà chủ, bọn tôi biết lỗi rồi, bọn tôi không biết quan hệ của hai bọn họ và cô, xin cô tha cho bọn tôi một lân.
Cửa hàng trang sức này giá cả cực kì cao, lợi nhuận thu về đương nhiên là rất cao, tiền lương của những nhân viên tiệm thậm chí còn cao hơn một số giám đốc công ty.
Bọn cô tất nhiên là không muốn làm mất công việc nhẹ nhàng mà nhiều tiền như vậy.
Lạc Tâm lạnh lùng nhìn mấy người kia, nói: Cho dù bọn họ không có quan hệ với tôi, thì đối với cách cư xử với khách hàng, tôi cũng không thể nào giữ mấy người lại, mau cút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Bảo vệ từ phía sau Lạc Tâm lập tức tiến lên, trợn mắt nhìn mấy nhân viên kia, dáng vẻ có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Mấy nhiên viên kia đều biết vệ sĩ của Lạc Tâm rất lợi hại, lập tức sợ hãi không dám tiếp tục lằng nhằng, vội vã chạy ra khỏi tiệm, trên mặt đầu hối hận.
Mấy nhân viên không có tham gia chuyện này, sau khi thấy sự việc kia, trong lòng cực kì vui mừng, may là các cô không tham gia vào náo nhiệt này, nếu không thì cũng sẽ bị đuổi như họ.
Sau khi đuổi mấy nhân viên trong tiệm, Lạc Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Liễn Văn Thúy.
Lúc này Liễu Văn Thúy toát mồ hôi lạnh, cô biết thủ đoạn của Lạc Tâm rất cứng rắn, chọc người của cô ta, không ai có kết quả tốt cả.
Cô Lạc, tôi… tôi cũng không biết hai người kia là cháu trai và cháu dâu của cô, xin cô giơ cao đánh khẽ cho tôi lần này.
Liễu Văn Thúy mở miệng.
Trong lòng cô vừa nghĩ, dù gì mình cũng là chị dâu của gia chủ Cố gia, dù gì Lạc Tâm cũng phải cho mình chút mặt mũi, sẽ không đối xử mình như mấy nhiên viên kia.
Tôi ghét nhất là những người ỷ thế hiếp người, vừa rồi đôi bông tay kia có phải là bọn họ nhìn trúng trước không? Lạc Tâm mở miệng hỏi.
Vâng… vâng Liễu Văn Thúy chột dạ trả lời.
Lạc Tâm đưa tay lên, tát một cái lên mặt Liễu Văn Thúy, quát: Một tát này là trừng phạt cô không để ý đến việc đến trước đến sau.
Liễu Văn Thúy trợn to hai mắt, không nghĩ đến Lạc Tâm lại thực sự sẽ đánh mình.
Nhưng mà cô cũng không dám nói gì, Lâm gia ở Kinh Đô, không phải loại mà Nhà họ Cổ có thể chọc nổi.
Vừa rồi cô còn muốn để vệ sĩ của mình đánh bọn họ? Lạc Tâm hỏi tiếp.
Vâng… Vâng.
Liễu Văn Thúy cúi đầu trả lời.
Lạc Tâm lại tát thêm một cái, không chút lưu tình nào.
Cái này là dạy dỗ cô dám đe dọa sự an toàn của cháu tôi.
Lạc Tâm mở miệng.
Liễu Văn Thúy gần như suy sụp, từ trước đến nay ở Hồng Thành này cô đều vênh váo hống hách, có bao giờ phải chịu khổ sở như này đâu, hơn nữa còn bị người ta tát hai cái, đối với cô àm nói thì đây chính là muốn mạng của cô mà.
Xe bên ngoài có phải do cô đập không? Lạc Tâm lại hỏi một câu.
Liễu Văn Thúy gần như là muốn khóc lên, cô biết nếu như cô nói phải, Lạc Tâm nhất định sẽ đánh cô nữa.
Cô Lạc, không thì việc này coi như xong đi, cô đã tát tôi hai cái rồi, tức giận cũng đã trút hết ra, dù gì tôi cũng là một người có thể diện, cô làm như vậy với tôi mà nói thật sự rất mất thể diện.
Liễu Văn Thúy mở miệng.
Lạc Tâm bĩu môi, nói: Cô còn biết mất thể diện sao? Lúc mà cô khiêu khích người khác sao không nghĩ đến người đó cũng mất thể diện? Cái gọi là thể diện của cô, ở trong mắt tôi, không đáng giá một xu.
Trả lời tôi, xe bên ngoài cô phá đúng không?Cả người Liễu Văn Thúy run run, cuối cùng cũng gật đầu.
Lạc Tâm lại tát một cái, gương mặt của Liễu Văn Thúy đã sưng hết cả lên, hoàn toàn mất hết dáng vẻ trước kia.
Hứa Bích Hoài nhìn Liễu Văn Thúy vừa rồi không thèm nói lý gì cả bỗng nhiên trở nên chật vật như vậy, trong lòng hơi hả giận, nhất thời còn sinh ra không ít cảm tình với Lạc Tâm.
Lâm Thanh Diện, người dì này của anh rất tốt nha, em nghe Thiên Diệp nói rằng dì muốn đưa anh trở về, bị anh từ chối, tại sao anh lại từ chối vậy? Hứa Bích Hoài nghiêng đầu hỏi.
Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, nói: Đây chẳng qua là dì cố ý làm ra cho em xem thôi, người phụ nữ này cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của em đâu, chờ lúc mà em thật sự hiểu dì, em sẽ phát hiện, thật sự dì còn độc hơn con bò cạp.
Lâm Thanh Diện cũng không nói chuyện Lạc Tâm lợi dụng Lục Thiên Diệp, nếu như Hứa Bích Hoài biết chuyện này, khẳng định cũng sẽ không nhìn Lạc Tâm như vậy đâu.
Chẳng qua là Lâm Thanh Diện không muốn Hứa Bích Hoài bị những chuyện này quấy rầy, cho nên cũng không nói cho cô, đối với cô mà nói đây cũng là một loại bảo vệ.
Hứa Bích Hoài vẻ mặt đầy khó hiểu, không hiểu sao Lâm Thanh Diện lại nói cái này.
Tóm lại, cô có ấn tượng rất tốt với cô của Lâm Thanh Diện.
Lạc Tâm sau khi tát xong cái tát thứ ba, Liễu Văn Thúy cho rằng mình không còn gì để bị trừng phạt nữa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Lạc Tâm lại giơ tay lên, tát cô thêm một cái nữa.
Liễu Văn Thúy lúc này suy sụp, cô khổ sở nhìn Lạc Tâm, mở miệng hỏi: Một… Một cái tát này, là vì điều gì?Trừng phạt cô vừa nãy dám mạnh miệng với tôi, cô cũng không nhìn thân phận của mình đi, sau này còn muốn mạnh miệng, tốt hết là nên hiểu rõ vị trí của bản thân cô trước đi.
Lạc Tâm lạnh lùng nói.
Liễu Văn Thúy lập tức gật đầu, bây giờ cô nửa câu cũng không dám phản đối, nếu không Lạc Tâm lại sẽ dùng lý do gì đó để dạy dỗ cô.
Sau khi trừng phạt Liễu Văn Thúy xong, Lạc Tâm đi đến chỗ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, ân cần hỏi: Hai cháu không có sao chứ?Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn cô ta, nói: Không cần đạo đức giả ở đây đâu, nơi này không giống như cô.
Lạc Tâm cũng không tức giận, chỉ cười một tiếng, sau đó nhìn về Hứa Bích Hoài, nói: Cháu chính là Bích Hoài đúng không, dáng vẻ rất xinh đẹp, quả thật là xứng đôi với Lâm Thanh Diện.
Hứa Bích Hoài hơi đỏ mặt, cô có cảm giác như là gặp bố mẹ của Lâm Thanh Diện vậy.
Dì cứ nói đùa.
Hứa Bích Hoài trả lời.
Lần đầu gặp mặt, dì cũng chưa chuẩn bị gì cả, dì đã mua lại tiệm này, cháu xem thích cái gì thì cứ tùy tiện lấy đi, không cần phải khách khí.
Lạc Tâm mở miệng.
Những nhân viên trong tiệm đúng trong góc vẻ mặt đầy hâm mộ, có thể tùy ý lầy đồ ở tiệm này, đây thật sự là lễ vật mà ông trời ban tặng.
Dù sao thì tùy tiện lấy một món đồ trang sức, giá đều từ mấy chục triệu trở lên, chứ đừng nói đến mấy món mấy trăm trệu.
Dì cứ khách sáo, hơn nữa mấy món kia đắt như vậy, sao cháu có thể tùy tiện lấy chứ.
Hứa Bích Hoài nói.
Lạc Tâm cười, nói: Những thứ này thì không tính làm gì, cứ đến chọn đi, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên thì tặng quà, cháu không thể cứ thế mà từ chối chứ.
Lâm Thanh Diện thấy vậy, cũng không có ngăn cản, anh biết Lạc Tâm thực sự không coi mấy thứ này ra gì.
Dù sao thì bọn họ cũng là đến mua đồ trang sức, nếu Lạc Tâm muốn tặng, vậy anh cũng không khách khí.
Một lúc sau, trong tay Hứa Bích Hoài đã cầm mười mấy món đồ, ở trong toàn là đồ trang sức đắt nhất tiệm, giá của mười mấy món cộng lại, phải lên đến mấy tỷHứa Bích Hoài thấy Lạc Tâm vẫn còn để nhân viên trong tiệm gói đồ lại cho cô, cô vội vàng ngăn lại, nói: Dì, dì đừng có gói nữa, mấy cái này cũng là quá nhiều rồi, hơn nữa quá quý giá, dù dì gói nữa thì cháu cũng không cần đâu.
Lạc Tâm nghe thấy Hứa Bích Hoài nói như vậy, cười cười, nói: Nếu vậy thì, chỉ những thứ này đi, cháu cũng không nên chê, đều là mấy món nhỏ, không có quý giá lắm đâu.
Hứa Bích Hoài vội vàng lắc đầu, nói: Những thứ này đã vô cùng quý giá, dì không nên nói như vậy.
Lạc Tâm cười nói: Chờ đã, hai ngày sao, dì còn có một món quà lớn nữa muốn tặng cho cháu.
Hứa Bích Hoài vội vàng từ chối, nói: Không cần đưa nữa đâu, mấy thứ này là đủ rồi.
Hứa Bích Hoài trong lòng đầy khiếp sợ, thật sự không nghĩ được dì của lâm Thanh Diện là ai, lại nói đồ mấy tỷ không có quý giá, vậy thì rốt cuộc cái gì mới tính là quý giáLâm Thanh Diện thấy đồ cầm cũng nhiều rồi, nói với Hứa Bích Hoài: Chúng ta về thôi.
Hứa Bích Hoài gật đầu, nói cảm ơn với Lạc Tâm mấy câu.
Mấy người cùng nhau rời khỏi cửa hàng trang sức, Liễu Văn Thúy vẻ mặt đầy lo lắng đi theo, cô ta biết chuyện này vẫn chưa kết thúc, cô ta đập xe của Lâm Thanh Diện, Lạc Tâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta việc này.
Hứa Bích Hoài thấy xe bị đập, vẻ mặt đầy đau khổ, nói: Lần này chúng ta chỉ có thể đón xe về thôi.
Lạc Tâm nghiêng đầu nhìn Liễu Văn Thúy, nói: Cô đập xe của người khác, nói xem cô nên làm gì?Cô Lạc, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bồi thường tiền, cho dù có mua cho bọn họ một cái mới cũng không thành vấn đề.
Liễu Văn Thúy mở miệng.
Ánh mắt Lạc Tâm rơi vào chiếc xe Porsche 911 của Liễu Văn Thúy, nói: Chiếc xe Porsche của cô kia là mới mua?Liễu Văn Thúy gật đầu.
Bao nhiêu tiền?Mười… Hơn mười hai tỷ.
Liễu Văn Thúy giống như biết được Lạc Tâm định làm gì, trong lòng lập tức lộp bộp.
Cô đập xe của bọn họ, là cô sai, cô chịu thiệt một chút là phải, chiếc xe này của cô cho Lâm Thanh Diện, sau này bọn họ làm thủ tục sau, giờ để bọn Lâm Thanh Diện dùng xe của cô về trước.
Lạc Tâm mở miệngCô Lạc… Liễu Văn Thúy không cam lòng chút nào, xe này cô mới mua được có hai ngày, còn chưa có lái nhiều, làm sao chịu đưa cho người khác.
Sao hả, cô không muốn? Giọng của Lạc Tâm trở nên lạnh như băng.
Liễu Văn Thúy thấy vậy, vội vàng lắc đầu, nói: Tôi muốn, tôi muốn.
Vậy đưa chìa khóa đây.
Lạc Tâm mở miệng.
Liễu Văn Thúy lôi chìa khóa của Porsche ra, đưa cho Lạc Tâm.
Lạc Tâm đưa chìa khóa cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, dù sao thì ban đầu anh định giáo huấn Liễu Văn Thúy một chút, bây giờ Lạc Tâm đã thay anh giáo huấn rồi, cũng như nhau cả.
Hứa Bích Hoài đứng một bên sợ hãi, dù gì cô cũng không nghĩ đến chiếc xe ba tỷ của bọn họ lại biến thành chiếc xe Porsche hơn mười hai tỷ, điều này thực sự quá tuyệt vời.
Lâm Thanh Diện để Hứa Bích Hoài cầm đồ lên, sau đó khởi động chiếc xe Porsche rời khỏi chỗ này.
Ánh mắt Lạc Tâm híp lại, cười nói: Xem ra điểm yếu của cậu chính là Hứa Bích Hoài, sau này có cần gì, thì có thể lợi dụng nó thật tốt.
Xem tiếp...Rể quý trời cho
truyện tranh Rể quý trời cho
truyện Rể quý trời cho
Rể quý trời cho truyện chữ
đọc truyện Rể quý trời cho
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License