Nhất niệm vĩnh hằng
Chapter
0115
Nơi đây có chín cánh cửa lớn, đi thông tới chín chỗ bí cảnh do Vân Tông mở ra, cung cấp cho các đệ tử đi tới tu luyện.
Giống như Tinh Không Đạo Cực Tông, ở trong chín chỗ bí cảnh này đều có xếp hạng, khiến cho các độ tử bên trong tông cạnh tranh rất kịch liệt.
Tìm một chỗ khu vực, Bạch Tiểu Thuầη mang theo sự chờ mong, khoanh chân ngồi xuống.
Trước mặt hắn mở ra một cửa hàng bằng vải trắng.
Phía trên đặt một ít pháp bảo, đan dược, tạp vật v.
v bên trong túi trữ vật của hắn.
Nhưng trong đó không có Phát Tình Đan cùng Trí Huyễn Đan.
Sau đó hắn liền bắt đầu chờ đợi khách hàng tới cửa.
Hành vi này của Bạch Tiểu Thuầη lập tức lại thu hút sự chú ý của các đệ tử bắc mạch ở bốn phía xung quanh.
Sau khi mỗi một khi nhìn thấy, đều sửng sốt một chút.
Sau đó có không ít người, trực tiếp lại cười vang.
Lại có thể bày sạp ở đây? Đường đường là Thiên Nhân lại có thể bày sạp, ha ha.
Xem ra là chúng ta ép hắn không có cách nào rời khỏi đây, không có cách nào luyện đan, không có cách nào tu luyện.
Hiện tại hắn chỉ có thể đi bán đồ.
Chẳng những là những tu sĩ bắc mạch ở bốn phía xung quanh cười nhạo, thậm chí đám người Vân Lôi Song Tử ở trong quan tài màu đen phía trên bầu trời, vào giờ phút này, thần thức cũng đều hạ xuống.
Thật ra bọn họ cũng không có thời gian, cả ngày quan tâm tới Bạch Tiểu Thuầη như vậy.
Theo bọn họ, dưới ước pháp tam chương, cho dù Bạch Tiểu Thuầη có lực lật trời ở trong bắc mạch, cũng phải co lại.
Thời gian trôi qua.
Lại qua nửa tháng.
Sáng sớm mỗi ngày, Bạch Tiểu Thuầη đều đi tới nơi này bày hàng bán.
Mặc dù trong thời gian nửa tháng, hắn gần như không bán ra được cái gì, nhưng hắn vẫn hăng hái bừng bừng, ngồi ở chỗ đó, rất nhiệt tình giới thiệu pháp bảo cùng với đan dược của hắn cho mỗi một đệ tử bắc mặt đi tới trước mặt hắn.
Cho đến có một ngày, hắn nhận thấy được thần thức của Thiên Nhân bắc mạch không chú ý tới chỗ của mình, Bạch Tiểu Thuầη nhìn một đại hán khôi ngô đứng ở trước quầy hàng của mình, đang lật xem đan dược, nhỏ giọng mở miệng.
Tiểu huynh đệ, chỗ của ta có vài đan dược đặc biệt, ngươi có muốn xem thử một chút hay không?Bạch Tiểu Thuầη trợn trừng mắt.
Đại hán này đã tới ba lần.
Bạch Tiểu Thuầη cũng quan sát hồi lâu.
Sau khi xác định người này không có vấn đề gì, lúc này hắn mới nhỏ giọng nói.
Đan dược gì?Đại hán lập tức cảnh giác, cười lạnh.
Bạch Tiểu Thuầη giơ tay phải lên.
Trong tay hắn xuất hiện một viên Trí Huyễn Đan.
Trí Huyễn Đan vừa ra, mùi thơm đặc biệt ở trên đó, lập tức khiến cho đại hán sửng sốt một chút.
Hơi thở của hắn có chút dồn dập, ánh mắt lóe lên.
Cuối cùng, hắn đưa một tay lấy đan dược từ trong tay của Bạch Tiểu Thuầη, cũng không hỏi giá, ném cho Bạch Tiểu Thuầη một khối linh thạch, xoay người rời đi.
Một khối linh thạch, mua một viên Trí Huyễn Đan, chi phí thành phẩm ban đầu cũng không đủ.
Đại hán này hiển nhiên cho rằng Bạch Tiểu Thuầη hiện tại đang bị bắc mạch trấn áp.
Hắn có thể mua, đã xem như là không tệ.
Loại tâm tính này, trên thực tế không chỉ là hắn, phần lớn toàn bộ người của bắc mạch đều như vậy.
Bạch Tiểu Thuầη cười híp mắt thu hồi linh thạch.
Hắn cũng không có lưu tâm, tiếp tục ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng thét to vài tiếng.
Chỉ cần tìm được cơ hội, lại ở dưới tình huống không có ai chú ý tới hắn, quan sát hắn, đối với đệ tử bắc mạch mà hắn cho rằng không có vấn đề, hắn sẽ buôn bán Phát Tình Đan cùng Trí Huyễn Đan.
Mặc dù bắc mạch này đối với ta đầy sự thù địch, nhưng ta vẫn rất có đạo đức.
Phát Tình Đan bán cho nữ không bán cho nam.
Trí Huyễn Đan bán cho nam không bán cho nữ.
Bạch Tiểu Thuầη cảm thán.
Hắn cảm thấy khuyết điểm lớn nhất của mình, chính là quá lương thiện.
Lúc này hắn lắc đầu.
Hắn nhìn một nữ tu thân thể rất tráng kiện, vẻ mặt dữ tợn trước mặt, nhỏ giọng mở miệng.
Có lòng ngưỡng mộ nam tu sao? Một viên Phát Tình Đan, giúp nàng tạo ra nhân duyên tốt đẹp.
Nữ tu với gương mặt dữ tợn này lộ vẻ nghi ngờ nhìn Phát Tình Đan trong tay.
Viên đan dược này chỉ lớn bằng ngón tay, giống như sờ nhẹ là có thể bóp nát.
Bạch Tiểu Thuầη thấy vậy, vội vàng ngăn cản, nhỏ giọng nói.
Đừng có bóp ở chỗ này.
Thôi đi, ta không bán cho nàng nữa.
Bạch Tiểu Thuầη vừa nói ra lời này, nữ tu kia vội vàng lui ra phía sau, nhanh chóng ném cho Bạch Tiểu Thuầη một túi linh thạch, trong mắt mang theo sự kích động, xoay người bỏ chạy.
Bạch Tiểu Thuầη có chút há hốc mồm.
Sau một chút do dự, hắn cầm linh thạch.
Ở trong số đan dược bản thân hắn bán ra, lại tăng thêm Tuyệt Tình Đan.
Kể từ đó, trong lúc buôn bán, hắn giới thiệu lại thêm một bộ.
Nghe nói qua Phát Tình Đan của ta chưa? Không cần phải sợ.
Chỗ của ta có giải dược.
Một viên Tuyệt Tình Đan, bảo đảm ngươi ở dưới Phát Tình Đan, có thể không bị ảnh hưởng chút nào! Ta nói với ngươi.
Vân Tông các ngươi, gần như tất cả nữ tu đều cường hãn, đều đã tới mua qua Phát Tình Đan.
Bản thân ngươi.
phải cẩn thận.
Trong lúc ba viên đan dược này được bán ra, Bạch Tiểu Thuầη đã cẩn thận chú ý.
Khi lựa chọn người mua, hắn đều quan sát một hồi, sau đó mới bán ra.
Cho nên này ba loại đan dược chảy vào Vân Tông, tất nhiên không phải hồng hồng hỏa hỏa, oanh oanh liệt liệt.
Nhưng hắn nói ra rất tự nhiên, giống như âm thầm mà ảnh hưởng tới sự vật vậy.
Dần dần, ở bên trong Vân Tông, lưu truyền ra.
Gần như tất cả những người mua Trí Huyễn Đan, bình thường đều chỉ mấy ngày sau, mang theo sự ngất ngây cùng không khống chế được kích động, lại tìm được Bạch Tiểu Thuầη, mua Trí Huyễn Đan.
Mà giá cả, lại là lần sau cao hơn so với lần trước.
Chỉ có điều mỗi lần Bạch Tiểu Thuầη bán ra đan dược, đều sẽ nhắc nhở đối phương một câu, nói cho một chút hậu hoạn của đan dược.
Điều này ngược lại cũng không phải hắn đối với bắc mạch có lòng dạ đàn bà, mà bản thân có đức hạnh của đan sư.
Ta luyện đan xảy ra vấn đề, là biến hóa tồn tại trong u minh, ta cũng không biết.
Khi đan dược thành phẩm, ta có lúc cần phải bán ra, sẽ thông báo cho đối phương biết chuyện cần phải chú ý.
Bạch Tiểu Thuầη suy nghĩ sâu xa,.
Về phần Phát Tình Đan cũng như vậy.
Tuyệt Tình Đan có liên quan đều nước lên thì thuyền lên, ở bên trong Vân Tông này, âm thầm tản ra.
Thật ra, hai loại đan dược này, đối với tu sĩ có hấp dẫn quá mức kinh người.
Phát Tình Đan là nhu cầu bản năng.
Trí Huyễn Đan lại là mộng ảo trên tinh thần.
Tuyệt Tình Đan, chẳng những có thể giải được Phát Tình Đan, thậm chí từ trình độ nào đó, cũng có thể giải được Trí Huyễn Đan.
Điều này khiến cho lượng tiêu thụ của viên đan dược này cũng cao lên.
Ngoại trừ Tuyệt Tình Đan ra, lai lịch của hai loại đan dược khác, cũng từ từ bị người của Vân Tông biết được.
Bọn họ biết rất rõ ràng Trí Huyễn Đan này giống như độc dược, không phải là đan dược tốt lành gì.
Nhưng vẫn có không ít người, hoặc là không phục, hoặc chính là sau khi thử, giống như phát nghiện, len lén tới mua.
Còn có mấy đại sư đan đạo của Vân Tông, sau khi phát hiện ra chuyện này, cũng thông qua một ít phương pháp, lấy được đan dược, bắt đầu nghiên cứu.
Trong đó một vị đại sư đan đạo Vân Tông giống như một ngôi sao sáng, tên là Âu Dương Đức, thân là đan sư đứng đầu của Vân Tông.
Hiểu biết của hắn đối với Trí Huyễn Đan cùng Phát Tình Đan vượt qua những người khác.
Trước đây, thời điểm Bạch Tiểu Thuầη tới bắc mạch, ta chỉ muốn tự mình nghiên cứu đan dược của người này một chút.
Hiện tại chính là cơ hội!Âu Dương Đức cười lạnh, nhìn một viên Trí Huyễn Đan trong tay.
Ta thật ra muốn xem thử, một viên Trí Huyễn Đan cỏn con này, rốt cuộc có chỗ nào kinh người!Âu Dương Đức này rất tự tin, bắt đầu nghiên cứu.
Chỉ có điều hắn dùng tất cả tri thức đan dược mình nắm giữ được, vẫn không có cách nào nhìn ra manh mối bên trong.
Điều này khiến cho hắn rất không cam lòng.
Muốn biết nguyên lý của nó, chỉ có thể tự mình đi thử một chút!Âu Dương Đức trầm ngâm hồi lâu.
Hắn dựa vào lòng tin đối với đan đạo của mình, dựa vào hắn cũng có một viên Tuyệt Tình Đan, một khi không ổn có thể thử giải.
Vì vậy hắn lại nuốt một viên Trí Huyễn Đan, vào trong miệng.
Ở trong nháy mắt khi đan dược này dung hòa, toàn thân Âu Dương Đức điên cuồng run rẩy, hai mắt nhắm nghiền.
Trông hắn giống như hoảng hốt.
Trong tay đang cầm giải dược Tuyệt Tình Đan, trong lúc vô ý lại buông ra, lăn ở trên mặt đất.
Cho đến ba ngày sau, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, chậm rãi mở mắt sau.
Hắn giống như choáng váng, ở nơi nào ngẩn người hồi lâu, trong miệng mới lẩm bẩm nói ra bốn chữ.
Đắc đạo thành tiên.
Người giống như Âu Dương Đức vậy, ở Vân Tông có rất nhiều.
Gần như tuyệt đại đa số đệ tử của Vân Tông, sau khi ăn Trí Huyễn Đan, theo bản năng đều không muốn ăn giải dược, buông tha loại hoang đường cùng tốt đẹp trên phương diện tinh thần này.
Dần dần, số lượng Phát Tình Đan bán ra, đều còn xa mới bằng được Trí Huyễn Đan.
Trí Huyễn Đan này xuất hiện, giống như hình thành một trận gió bão, nhanh chóng khuếch tán ở Vân Tông.
Càng lúc càng nhiều đệ tử từ bắt đầu len lén tới mua, cho đến biến thành quang minh chính đại đến mua.
Nhất là vị Âu Dương Đức kia, sau khi cảm thụ Trí Huyễn Đan của Bạch Tiểu Thuầη, lại có thể một hơi mua số lượng rất nheièu ở chỗ Bạch Tiểu Thuầη, cẩn thận giấu đi.
Bạch Tiểu Thuầη thu hoạch cũng càng ngày càng tăng.
Hắn thu được số lượng linh thạch cực lớn.
Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuầη cũng kích động không thôi.
Hắn có thể một lần nữa đi tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết.
Nhưng hắn cũng biết, chuyện này chỉ có thể giấu diếm nhất thời, không lừa gạt được quá lâu.
Chắc hẳn rất nhanh, chuyện này sẽ khiến Thiên Nhân của bắc mạch chú ý.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Chỉ có điều thời gian bạo phát, còn nhanh hơn so với dự tính của Bạch Tiểu Thuầη rất nhiều.
Thật ra, tốc độ Trí Huyễn Đan này khuếch tán quá nhanh.
Ăn một viên liền nghiện.
Toàn bộ quá trình cũng chính là thời gian nửa tháng.
Gần như có hơn phân nửa đệ tử Vân Tông đều mê luyến vô cùng đối với Trí Huyễn Đan.
Ở dưới đợt phong ba này, cũng vì đệ tử quá nhiều, bao giờ cũng có mấy người như vậy sẽ không cẩn thận, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn bạo phát ra.
Có mấy người như vậy, sau khi ăn Trí Huyễn Đan, không khống chế được sung sướng cùng huyễn tưởng trong đầu, cũng không có nghe theo giao hẹn của Bạch Tiểu Thuầη bảo bọn họ phải ở bên trong động phủ của mình nuốt đan.
Bọn họ chạy ra khỏi động phủ, ở bên trong Vân Tông, điên cuồng hét lên ở mọi nơi.
Bay a bay a bay.
Ta là một con chim lớn.
Ha ha, ha ha, ta cuối cùng đã trở thành Bán Thần! Đánh ta, mau tới đánh ta!Từng cảnh tượng như vậy, khiến cho Thiên Nhân chú ý.
Vốn chỉ là chuyện mấy đệ tử giống như phát điên.
Nhưng theo Thiên Nhân bắc mạch điều tra, cuối cùng hoảng sợ phát hiện, thời gian ngắn ngủi nửa tháng, Vân Tông lại có hơn phân nửa đệ tử đều đã ăn Trí Huyễn Đan!Chuyện này đưa tới kinh ngạc cùng chấn động.
Ngay lập tức, trong lòng Thiên Nhân bắc mạch dâng lên căm giận ngút trời!Bọn họ lập tức đi xuống, lệnh liệt kê Trí Huyễn Đan này vào dạng đan dược bị cấm.
Bất kể là có người nào tiếp tục ăn Trí Huyễn Đan, sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn.
Lệnh cấm này vừa ra, đệ tử Vân Tông trong lòng bàng hoàng.
Cũng không biết là người nào mở đầu, lại có thể liên hợp lại, đi tìm Bạch Tiểu Thuầη.
Bạch Tiểu Thuầη, ngươi vô sỉ, gạt chúng ta ăn Trí Huyễn Đan! Không sai.
Nguyên nhân của tất cả những điều này đều là do Bạch Tiểu Thuầη.
Đáng chết, ngươi trả linh thạch của ta lại cho ta! Là hắn để cho ta ăn.
Nếu không phải vì hắn, ta căn bản cũng không có khả năng đi ăn Trí Huyễn Đan đáng chết này!Mọi người của Vân Tông, có người là bởi vì sợ, có người là vì hối hận trong khoảng thời gian này bỏ ra linh thạch.
Với các loại nguyên nhân, khiến cho bọn họ lập tức lại đưa đầu mâu, nhắm ngay về phía Bạch Tiểu Thuầη.
Lúc này đám người trùng trùng điệp điệp, xông về phía chỗ ở của Bạch Tiểu Thuầη.
Lúc này mấy Thiên Nhân bắc mạch trong lòng đầy lửa giận.
Đám người Vân Lôi Song Tử, Phùng Trần trực tiếp lại hạ xuống Vân Tông.
Bạch Tiểu Thuầη, ngươi làm trái với giao hẹn, không tránh được cái chết!Phùng Trần gầm khẽ.
Trong tiếng nổ lớn, chỗ ở của Bạch Tiểu Thuầη đã trực tiếp bị thần thông của mọi người, chớp mắt đánh cho tan vỡ.
Bạch Tiểu Thuầη chật vật chạy ra, nhìn mọi người ở bốn phía xung quanh.
Hắn cũng nổi giận.
Ta làm trái với giao hẹn sao? Phùng Trần, ngươi nói cho ta biết, trong ước pháp tam chươ ng, Bạch Tiểu Thuầη ta làm trái với điều nào? Ta rời khỏi Vân Tông nửa bước sao? Ta luyện đan sao? Ta hấp thu linh lực thiên địa của bắc mạch ngươi sao? Ta làm trái với giao hẹn nào? Tới đây, tới đây, ngươi nói cho ta biết đi!Bạch Tiểu Thuầη lẽ thẳng khí hùng, âm thanh cũng giống như lôi đình rít gào.
Thật ra trong lòng hắn cũng rất ủy khuất.
Lúc này hắn nắm lấy cơ hội, rống to.
Ngươi.
Phùng Trần đưa tay chỉ về phía Bạch Tiểu Thuầη, muốn mở miệng, nhưng lại nghẹn ở nơi đó, một hồi lâu vẫn nói không ra lời.
Thật ra Bạch Tiểu Thuầη nói đúng sự thật.
Trong ước pháp tam chươ ng không có quy định Bạch Tiểu Thuầη không thể bán đan dược.
Vân Lôi Song Tử cũng tức giận vô cùng.
Nhưng đồng thời trong lòng có lửa, lại không bạo phát ra dh.
Bạch Tiểu Thuầη mắt thấy mấy Thiên Nhân này bị mình chất vấn, nói không ra lời.
Tinh thần hắn lập tức phấn chấn, chợt nhìn đệ tử Vân Tông ở bốn phía xung quanh đang tỏ ra phẫn nộ.
Còn nữa, các ngươi, ta hỏi các ngươi.
Bạch Tiểu Thuầη ta buộc các ngươi mua đan dược sao? Ta không có nói cho các ngươi biết hậu hoạn của đan dược sao? Ta không bán cho các ngươi giải dược sao? Ta không nhắc nhở các ngươi, lúc ăn đan dược phải chú ý nơi chốn sao? Các ngươi là khi dễ ta thành thói quen có đúng hay không? Các ngươi quên Bạch Tiểu Thuầη ta, cũng là Thiên Nhân có đúng hay không? Bắc mạch, các ngươi khinh người quá đáng! Tất cả những tức giận, đè nén trong lòng một tháng qua, Bạch Tiểu Thuầη đều phát tiết ra.
Âm thanh mang theo thiên ý bạo phát giống như thiên lôi, nổ lớn ở trên toàn bộ trời cao và mặt đất.
Trên bầu trời còn hiện ra gương mặt cực lớn của Bạch Tiểu Thuầη, khiến cho tất cả đệ tử bắc mạch, mỗi một người bị Bạch Tiểu Thuầη mắng, tâm thần chấn động, rốt cuộc một câu cũng nói không được.
Trong lúc nơi này đang giằng co, bỗng nhiên, bên trong quan tài thủy tinh trên trời cao truyền ra giọng nói lạnh như băng của thiếu niên Bán Thần, mang theo vẻ chân thật đáng tin! Từ giờ trở đi, không phải ước pháp tam chươ ng, mà là ước pháp tứ chươ ng! Không cho phép ngươi ở bắc mạch này buôn bán bất kỳ vật phẩm gì.
Nếu như làm trái, trấn áp lôi lao!Lời của Bán Thần lão tổ lời nói vừa ra, còn có một lực vô thượng, ở trên trời cao tản ra, trực tiếp lại mạnh mẽ loại bỏ ý chí của Bạch Tiểu Thuầη, khiến cho Bạch Tiểu Thuầη ở đây kêu lên một tiếng rên rỉ, lảo đảo lùi lại mấy bước.
Thoáng cái, khí thế không còn sót lại chút gì.
Khí tức của Bạch Tiểu Thuầη không ổn.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía quan tài thủy tinh trên bầu trời.
Theo lời Bán Thần lão tổ nói, Phùng Trần cùng đám người Vân Lôi Song Tử, đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη khẽ cười rộ lên.
Đệ tử bắc mạch của bốn phía xung quanh, mỗi một người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó, bọn họ bị Bạch Tiểu Thuầη áp chế có chút sợ hãi.
Lúc này Bán Thần lão tổ nói một câu, xua tan khí tức của Bạch Tiểu Thuầη, khiến bọn họ đều khôi phục lại.
Thời điểm bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη, đều lộ ra sự chán ghét.
Chỉ sợ bọn họ quay đầu lại, vẫn không nhịn được sẽ len lén ăn Trí Huyễn Đan.
Nhưng hôm nay, ở trước ý chí của Thiên Nhân cùng Bán Thần, bọn họ biểu lộ ra, chính là căm thù Bạch Tiểu Thuầη đến tận xương tuỷ.
Đến bắc mạch chúng ta, ngươi là Thiên Nhân thì như thế nào!Đây là ý thức trong lòng phần lớn mọi người lúc này.
Chuyện này cũng theo ước pháp tam chươ ng biến thành tứ chươ ng, xem như tuyên bố kết thúc một giai đoạn.
Bạch Tiểu Thuầη ở Vân Tông vẫn bị hạn chế, hoàn toàn không thể ra ngoài.
Hiện tại lại không thể tiếp tục bán đan dược, khiến cho trong lòng hắn rất khó chịu.
Mụ nội nó, sớm hay muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ khiến cho bắc mạch ở trước mặt ta phải cẩn thận từng li từng tí!Bạch Tiểu Thuầη càng nghĩ càng giận.
Hắn không khỏi bắt đầu cân nhắc tới trong lời thế giới chi bảo trong lời nữ hài nhi nói.
Hắn vốn vẫn có chút do dự.
Nhưng hôm nay do dự đã tiêu tan hơn phân nửa.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn rầu rĩ.
Mặc dù trước bán đan dược đổi lấy rất nhiều linh thạch, khiến cho hắn tu luyện trong thời gian ngắn, có thể miễn cưỡng chống đỡ một chút, nhưng không thể nào kiên trì được quá lâu.
Bạch Tiểu Thuầη suy nghĩ biện pháp, có thể vừa không làm trái với ước pháp tứ chươ ng này, lại có thể tu luyện.
Nhưng qua hơn mười ngày, Bạch Tiểu Thuầη suy nghĩ hồi lâu, cũng không ra được biện pháp phá cuộc.
Đúng lúc này.
Nữ hài nhi lần thứ ba thức tỉnh.
Từ trong đầu Bạch Tiểu Thuầη, truyền đến âm thanh của nữ hài nhi.
Bạch Tiểu Thuầη đang tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết, mừng rỡ.
Ngươi suy nghĩ thế nào?Bạch Tiểu Thuầη nghe vậy hít một hơi thật sâu, sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn hung hăng cắn răng một cái, ở trong đầu truyền ra ý thức.
Đầu tiên, chuyện này quá đột nhiên.
Tự nhiên cho ta tạo hóa như vậy, trở thành chủ nhân của nàng.
Chuyện này khiến ta rất khó có thể tin tưởng được.
Ta rất nghi ngờ, nàng có mục đích riêng.
Xét thấy lai lịch của nàng, cho nên ta mới miễn cưỡng tin tưởng.
Thứ hai, nàng vẫn luôn cũng không nói gì về chuyện vì sao Thiên Tôn năm đó phải giết nàng! Lại nữa, Linh Khê lão tổ mời nàng làm Chân Linh.
Sứ mệnh của Linh Khê chính là vì bảo vệ nàng.
Nhưng ta không phải.
Sứ mạng của ta là bảo vệ Nghịch Hà Tông, bảo vệ người thân bằng hữu, bảo vệ mình.
Cho nên, không quan tâm nàng có phải có mục đích khác hay không, cũng không cần sử dụng ở trên người của ta! Nếu không, đối với nàng mà nói, nàng đã chọc ra phiền phức cực lớn.
Đối với ta mà nói, cũng sẽ có phiền phức.
Đồng thời, cũng khiến cho Linh Khê Tông bảo vệ trên vạn năm, trở thành một chuyện hoang đường tới nực cười!Bạch Tiểu Thuầη truyền ra ý thức, mang theo một sự kiên quyết.
Nhưng trên thực tế hắn thấy, mình đây là đang hù dọa đối phương.
Trên căn bản, đối với chuyện này trong lòng Bạch Tiểu Thuầη không nắm chắc.
Nhưng hắn lại không nhịn được động tâm.
Vì vậy lời nói này, chính là nói cho đối phương biết, mình đã nghi ngờ.
Đồng thời cũng dùng tình đánh động nàng.
Đây là do Bạch Tiểu Thuầη suy nghĩ hồi lâu, mới tổng kết ra một phen.
Nữ hài nhi trầm mặc.
Sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi mở miệng.
Đối với ta mà nói, phiền phức ở đâu? Biết sư tôn chân chính của ta, là ai không?Bạch Tiểu Thuầη mừng rỡ.
Hắn đã sớm đoán được, có lẽ đối phương sẽ hỏi như vậy.
Vì vậy đương nhiên hắn phải tiến hành tiếp việc đe dọa uy hiếp tới cùng.
Hắn lập tức hỏi.
Ừ?Nữ hài nhi sửng sốt.
Người canh giữ lăng mộ!Bạch Tiểu Thuầη gằn ra một chữ một.
Hắn vừa nói ra lời này, liền cảm giác được nữ hài nhi chợt chấn động.
Đối với nàng mà nói, tin tức này quá mức kinh thiên.
Nhưng nàng chưa kịp mở miệng, Bạch Tiểu Thuầη lại nói tiếp.
Biết đệ tử của ta là ai sao? Minh Hoàng thế hệ này!Không đợi nữ hài nhi trả lời, Bạch Tiểu Thuầη trực tiếp nói cho nàng đáp án.
Đáp án này, khiến cho nữ hài nhi vốn đã không bình tĩnh, trong lòng lại dâng lên dao động mãnh liệt.
Cảm nhận được sự dao động này, trong lòng Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy ngạo nghễ.
Hắn cảm thấy bối cảnh cùng thân phận của mình, không đi khi dễ người khác thì thôi.
Nhưng hiện tại ở bắc mạch này, lại còn bị người khác khi dễ, trong lòng càng bất bình.
Cho nên, nếu như nàng lừa gạt ta, kẻ địch của nàng từ đó về sau, không chỉ là Thiên Tôn, còn có hai vị kia.
Bạch Tiểu Thuầη chậm rãi nói, đầy sự uy hiếp, khiến cho nữ hài nhi kia cũng phải trầm mặc.
Nàng có bí pháp, có thể cảm nhận được lời Bạch Tiểu Thuầη nói là thật hay giả.
Hồi lâu, giọng nói của nữ hài nhi lại vang vọng ở trong đầu Bạch Tiểu Thuầη.
Lần này rõ ràng nàng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Vì soa Thiên Tôn giết ta? Ta chỉ là tàn hồn, ký ức không đầy đủ.
Cần chờ sau khi cùng pháp bảo hoàn toàn dung hợp, có thể có thể tìm về tất cả nhân quả.
Về phần lần trước ta nói ngươi trở thành chủ nhân của ta.
Ngươi có thể xem đó như là một giao hẹn, Giao hẹn này, chờ sau khi ngươi giúp ta chém giết Thiên Tôn, mới có thể thực hiện! Trừ điều đó ra, ta không có bất kỳ chỗ nào giấu diếm ngươi.
Linh Khê Tông bảo vệ ta hơn vạn năm, ta còn không đến mức.
Lấy oán trả ơn.
Điều ta muốn chỉ có một.
Ta muốn báo thù!Theo ý thức đầy khí phách của nữ hài nhi truyền ra, Bạch Tiểu Thuầη hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra sự quyết đoán.
Ta đồng ý với yêu cầu của nàng, giúp cho nàng dung hợp thế giới chi bảo.
Chỉ có điều chuyện chém giết Thiên Tôn, tạm thời không nói tu vi của ta không đủ.
Ngoài ra ta cùng Thiên Tôn không có thù oán.
Ta cũng không muốn lừa nàng, ta rất khó làm được.
Ngươi sẽ làm.
Nữ hài nhi dường như đang cười.
Nụ cười kia có chút ý vị thâm trường, khiến cho Bạch Tiểu Thuầη sửng sốt.
Hắn đang muốn truy hỏi, nhưng nữ hài nhi lại tránh đề tài này, không nhiều lời, mà nói đến chuyện liên quan tới dung hợp thế giới chi bảo.
Bắc mạch là nhà của ta.
năm đó ta sinh ra ở bắc mạch.
Đối với ta mà nói, hàn khí nơi đây chính là tẩm bổ lớn nhất trên thế gian này.
Muốn dung hợp thế giới chi bảo, cần làm được hai chuyện.
Đầu tiên, phải đi tới lối vào của thế giới chi bảo.
Lối vào này không ở trong tông này, mà là ở trên Băng Nguyên của bắc mạch.
Đến thời cơ thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí cụ thể.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη lóe lên.
Hắn làm việc từ trước đến nay theo đuổi ổn thỏa.
Hiện tại hắn bị bắc mạch đè ép lợi hại, mới vội vàng quyết định chuyện này.
Nhưng trên thực tế trong lòng hắn vẫn còn có nghi ngờ, nhưng không có biểu lộ ra.
Chỉ là.
câu nói của nữ hài nhi.
Ngươi sẽ làm.
Ba chữ này, khiến cho trái tim Bạch Tiểu Thuầη đột nhiên dâng lên sự bất an.
Thứ hai, mở ra cửa lớn của thế giới chi bảo, cần thân thể Chân Linh ta thức tỉnh trăm hơi thở đã.
Mới có thể có đầy đủ thời gian đi chống đỡ cửa lớn mở ra.
Cho nên.
Ta cần ngươi cho ta ngưng tụ đủ hàn khí bắc mạch.
Nữ hài nhi nói đến đây, túi đựng đồ của Bạch Tiểu Thuầη chợt chấn động.
Thần thức của hắn đảo qua, lập tức nhìn thấy được từ bên trong quan tài của nữ hài nhi, lại có thể từ trong hư vô ngưng tụ ra một mảnh lá cây màu xanh lục.
Lá cây này bay ra quan tài, bay ra khỏi túi đựng đồ, rơi vào trước mặt Bạch Tiểu Thuầη.
Hàn khí?Bạch Tiểu Thuầη có chút do dự.
Trong ước pháp tứ chươ ng đã nói, hắn không thể đi hấp thu linh khí thiên địa của bắc mạch.
Bạch Tiểu Thuầη suy nghĩ một chút, cảm thấy hàn khí cũng không tính là gì.
Dù sao linh khí thiên địa đến từ chính Thông Thiên Hải.
Hàn khí này lại là đến từ toàn bộ Băng Nguyên ở bắc mạch.
Ở trong lúc Bạch Tiểu Thuầη đang suy nghĩ tìm hiểu, giọng nói của nữ hài nhi, vẫn ở vang vọng ở trong đầu Bạch Tiểu Thuầη.
Hút hàn khí, dung nhập vào bên trong lá cây này.
Khi miếng lá cây này trở thành băng lá.
Bên trong ẩn chứa hàn khí, có thể chống đỡ ta.
Thức tỉnh khoảng trăm hơi thở! Khi ngươi làm được tất cả những điều này, chính là thời khắc chúng ta đi mở ra thế giới chi bảo.
Về phần làm thế nào để thu thập hàn khí, xem như là thử thách ta dành cho ngươi.
Nữ hài nhi nói đến đây, khí tức lại suy yếu xuống.
Thần hồn của ta đã suy yếu, cần phải một lần nữa ngủ say.
Chỉ có khi miếng lá cây này của ngươi hóa thành lá băng, dung nhập quan tài, ta mới có thể lại thức tỉnh.
Hi vọng ngươi.
Tự giải quyết cho tốt.
Những lời này nói xong, khí tức của nữ hài nhi hoàn toàn biến mất.
Bạch Tiểu Thuầη trợn trừng mắt.
Sau khi xác định khí tức nữ hài tử này tiêu tan.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả những gì trước đó, hắn lấy đe dọa làm chủ.
Thật ra hắn cũng không muốn vì chuyện này, xuất hiện khả năng mâu thuẫn cùng nữ hài tử này.
Quả thực giống như lời hắn nói, điều này đối với hắn, đối với nàng, đối với Nghịch Hà Tông đều không phải là chuyện tốt.
Bạch Tiểu Thuầη nhìn mảnh lá cây trong tay, không lo lắng tới chuyện của nữ hài nhi.
Dù sao tất cả mọi chuyện, đều phải chờ mảnh lá cây này trở thành lá băng, mới có thể tiến hành.
Làm sao để lá cây này hấp thu hàn khí đây?Bạch Tiểu Thuầη cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân một chút.
Vân Tông thành lập ở trên một mảnh mây trắng mênh mông.
Bên trong mây trắng này cũng ngưng tụ ra hàn khí.
Bạch Tiểu Thuầη suy nghĩ một chút, đặt phiến lá này ở mặt đất.
Nhìn hồi lâu, cũng không thấy nó hấp thu hàn khí.
Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuầη cau mày.
Nếu như không có ước pháp tứ chươ ng này, hắn có quá nhiều biện pháp.
Nhưng bây giờ, chuyện này cũng có chút không dễ làm.
Sau một hồi lâu, Bạch Tiểu Thuầη thở dài.
Hắn đang muốn để lá cây này vào bên trong túi trữ vật.
Nhưng bỗng nhiên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bên trong túi đựng đồ của mình, có đặt.
Một hạt giống.
Hoa ánh trăng.
Ta có thể chiết cái lá cây này ở trên cái cây đó!Hai mắt của Bạch Tiểu Thuầη nhất thời sáng lên.
Khi ở trên chiếc thuyền xương phát hiện hoa ánh trăng, Bạch Tiểu Thuầη trước đó đã từng nghiên cứu qua, nhận được kết luận là thời điểm loài hoa này sinh trưởng, sẽ hấp thu hàn khí ở bốn phía xung quanh.
Trong ước pháp tứ chươ ng, không có điều nào không cho phép ta trồng hoa.
Bạch Tiểu Thuầη lập tức kích động.
Chiếc thuyền xương cùng Quỷ Mẫu đều là đến từ thiên ngoại.
Đóa hoa này.
Hiển nhiên cũng là đến từ thiên ngoại.
Bạch Tiểu Thuầη vỗ vào túi đựng đồ.
Trong tay hắn xuất hiện hạt giống của hoa ánh trăng.
Sau khi nhìn chằm chằm vào hạt giống này, trong đầu Bạch Tiểu Thuầη suy nghĩ một lần nữa về kế hoạch của chính mình, mắt càng lúc càng sáng.
Ha ha, trời không tuyệt đường người!Trong lúc phấn chấn, Bạch Tiểu Thuầη có chút kích động, hắn đặc biệt cảm thấy đắc ý.
Ở trong ước pháp tứ chươ ng, đích xác là không có ngăn cấm hắn không thể trồng hoa.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuầη lập tức hăng hái bừng bừng ra khỏi phòng, quan sát ở khắp nơi muốn tìm một địa phương trồng hoa.
Sau khi tìm kiếm một vòng, hắn sờ sờ cằm.
Trồng ở bên ngoài quá nguy hiểm.
Đám người ở bắc mạch này không chịu nói đạo lý.
Mà thôi mà thôi.
Ta vẫn là trồng ở trong phòng của ta.
Bạch Tiểu Thuầη suy nghĩ một hồi, sau đó xoay người trở lại trong phòng.
Hắn bắt đầu bận rộn.
Chỗ mặt đất trên Vân Tông, thật sự không giống với mặt đất ở những chỗ khác.
Nhưng về cơ bản lại giống nhau.
Ở dưới sự cố gắng của Bạch Tiểu Thuầη, hắn cạy một viên gạch ở trong căn phòng ra, đào ra một lỗ thủng trong phạm vi chừng một trượng.
Sau khi lỗ thủng lộ ra, mặt đất trắng bóng một mảnh mây mù.
Một hàn khí từ bên trong đám mây mù nơi này tản ra.
Cảm nhận được sự lạnh giá ở bên trong đám mây mù này, Bạch Tiểu Thuầη liền mừng rỡ.
Hắn thận trọng chôn hạt giống của loài hoa ánh trăng ở trong thổ nhưỡng mây mù.
Sau khi làm xong những chuyện này, hắn liền mang theo hứng thú nồng đậm cùng chờ mong.
Hắn khoanh chân ngồi ở một bên.
Thần thức của nó không ngừng đi quan sát hạt giống của hoa ánh trăng.
Có thể nhìn thấy được, sau khi hạt giống này được chôn xuống, lại giống như sinh vật sống, có thể không ngừng run rẩy.
Sự run rẩy này không phải là bởi vì sợ hãi, mà vì sự kích động dẫn đến.
Tâm tình này rất rõ ràng.
Sau khi Bạch Tiểu Thuầη cảm nhận được, ánh mắt sáng hơn.
Hoa ánh trăng ngoan ngoãn, mau mau sinh trưởng.
Bạch Tiểu Thuầη liếm môi một cái.
Sau khi quan sát suốt cả đêm, hắn nhìn thấy được hạt giống được trồng, có một tia hàn khí bị hạt giống này hút ra từ bên trong đám mây mù, trở thành chất dinh dưỡng của bản thân chất nó.
Trong một đêm, hạt giống lại có thể nảy mầm, mọc ra lá mầm màu xanh.
Nhìn lá mầm màu xanh này, tâm tình Bạch Tiểu Thuầη lại sục sôi.
Hắn cảm giác mình còn có một sứ mệnh.
Mỗi ngày trôi qua cũng không cảm thấy nhàm chán nữa.
Gần như tất cả thời gian, hắn đều tiêu tốn ở trên phương diện chiếu cố cùng quan sát cây hoa ánh trăng này.
Thời gian trôi qua.
Rất nhanh nửa tháng đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Tiểu Thuầη cũng không có đi ra khỏi căn phòng nửa bước.
Mặc dù như vậy, nhưng những tu sĩ Vân Tông kia vẫn không ngừng bàn luận về chuyện của Bạch Tiểu Thuầη ở đây.
Chỉ có điều Bạch Tiểu Thuầη cũng không có tâm tình đi nghe lén nữa.
Lúc này toàn bộ tâm thần của hắn đều đặt ở trên cây hoa ánh trăng này.
Nhìn nó ở bên trong thổ nhưỡng của đám mây trắng, lúc này mọc ra cành lá cao bằng một lòng bàn tay.
Tâm tình Bạch Tiểu Thuầη rất sung sướng.
Về phần mảnh lá cây này, ở mấy ngày trước đã được nó chiết lên trên cây hoa ánh trăng.
Hiện tại theo cây hoa ánh trăng trưởng thành, lá cây này cũng giống như trở thành một phần của hoa ánh trăng, hấp thu hàn khí ở trong cây hoa ánh trăng.
Tất cả đều đang phát triển theo phương hướng tiến về phía trước.
Nhiều lần, trong lúc Bạch Tiểu Thuầη đang quan sát, đều cười ra thành tiếng.
Ha ha, sẽ không có chuyện Bạch Tiểu Thuầη ta không nghĩ ra biện pháp!Bạch Tiểu Thuầη vô cùng đắc ý.
Chỉ là lại qua bảy tám ngày sau, Bạch Tiểu Thuầη có chút bất mãn.
Hắn nhìn mảnh lá cây được chiết ở trên cây hoa ánh trăng, sinh trưởng rõ ràng chậm chạp hơn so với trước kia rất nhiều.
Trong lòng hắn có chút lo lắng.
Đây cũng quá chậm đi.
Cứ tiếp tục như thế nữa, tới lúc nào mới có thể hút xong hàn khí.
Bạch Tiểu Thuầη gãi đầu một cái, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, hắn cảm thấy mình có cần phải nghĩ biện pháp, tới kích kích cho đóa hoa này sinh trưởng.
Về phần phương pháp kích thích, trong mạch đan đạo có quá nhiều lựa chọn.
Thường thấy nhất, chính là sử dụng đan dược để kích phát.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuầη len lén quan sát bốn phía xung quanh một chút.
Thần thức của hắn lặng lẽ tản ra, quan sát bên ngoài một chút.
Trong ước pháp tứ chươ ng chỉ nói không cho ta luyện đan, bán đan, nhưng không có nói không cho ta đút đan dược cho Tiểu Hoa ăn.
Sau khi Bạch Tiểu Thuầη nói thầm mấy câu.
Hắn vỗ vào túi đựng đồ, lấy ra không ít đan dược.
Sau khi lựa chọn vài loại, hắn bóp nát nó, rắc vào trong đóa hoa ánh trăng.
Bột đan dược này vừa chạm bông hoa ánh trăng, bông hoa này lại chấn động mạnh, tản ra hào quang sáng ngời, giống như đói khát, trong chớp mắt đã hấp thu hết tất cả bột đan dược rơi ở trên thân.
Theo sự hấp thu, sự tăng trưởng của bông hoa ánh trăng rõ ràng tăng nhanh.
Thậm chí ngay cả rễ của nó cũng dài hơn một chút.
Nó ở bên trong đám mây mù phía dưới căn phòng, chậm rãi lan tràn về bốn phía xung quanh.
Ở trong sự lan tràn này, càng nhiều hàn khí bị hấp thu qua.
Thậm chí chỗ gian phòng của Bạch Tiểu Thuầη, lúc này cũng thoáng cái trở lạnh giá hơn rất nhiều.
Mắt Bạch Tiểu Thuầη sáng hơn.
Cảnh tượng như vậy khiến cho hắn có lòng tin.
Hắn lại lập tức lấy ra không ít đan dược.
Lúc mới bắt đầu, hắn vẫn sẽ lựa chọn một chút, sau đó bóp nát.
Nhưng đến cuối cùng, hắn mắt thấy đóa hoa ánh trăng kia giống như một cái động không đáy.
Sau khi nó không ngừng hấp thu, càng sinh trưởng nhanh hơn.
Cái rễ của nó càng khuếch tán phạm vi trăm trượng.
Lòng tin của Bạch Tiểu Thuầη lập tức tăng lên gấp trăm lần.
Hắn bóp nát đan dược cũng càng lúc càng nhiều, loại cũng tương tự như vậy.
Đây là chay mặn đều không ngại.
Quả nhiên là một bông hoa bảo bối.
Bạch Tiểu Thuầη hăng hái cực cao.
Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, hắn đút đan dược cho đóa hoa này trên trăm viên.
Đóa hoa ánh trăng cũng không phụ sự kỳ vọng.
Rốt cuộc trước đó, đóa hoa lớn bằng hài lòng bàn tay, đã trưởng thành đến cao chừng non nửa trượng.
Cọng lá lớn bằng cánh tay, cùng với cành lá lớn chừng bàn tay.
Còn có nụ hoa lớn bằng đầu ngón tay.
Cũng không rõ đóa hoa này trưởng thành, ở dưới sự cố gắng của Bạch Tiểu Thuầη, đã đột nhiên tăng mạnh.
Mà điều mảnh lá cây chiết ở trên cây hoa ánh trăng, lúc này cũng xuất hiện mấy lát nhỏ giống như băng.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuầη càng thêm phấn chấn.
Nhất là khi hắn nhìn thấy được rễ của cây hoa ánh trăng này hiện tại đã lan tràn ra hơn năm trăm trượng, nụ cười trên gương mặt của hắn lại càng sáng lạng.
Hắn lấy đan dược từ bên trong túi trữ vật ra, cũng càng lúc càng nhiều.
Về phần ảnh hưởng của việc trồng hoa đối với bắc mạch, nếu như là ở Nghịch Hà Tông, hoặc Tinh Không Đạo Cực Tông, Bạch Tiểu Thuầη còn có thể lo lắng.
Nhưng ở bắc mạch này, hắn không có bất kỳ áp lực, hắn chỉ nhớ kỹ một điểm.
Ta không trái với ước pháp tứ chươ ng!Bạch Tiểu Thuầη lẽ thẳng khí hùng, không ngừng bóp nát đan dược, đút đan dược cho cây hoa ánh trăng ăn.
Khi chăm chú, thời gian bao giờ cũng qua rất nhanh.
Đảo mắt đã qua nửa tháng.
Bông hoa ánh sáng này đã trưởng thành đến một trình độ khiến cho Bạch Tiểu Thuầη cũng sẽ hãi hùng khiếp vía.
Căn phòng của hắn đã hoàn toàn bị cây hoa ánh trăng này chiếm.
Nhìn cây hoa ánh trăng trước mắt vô cùng lớn, Bạch Tiểu Thuầη cũng hít vào một hơi.
Hắn mơ hồ cảm thấy, đóa hoa này.
hình như ở dưới sự mình chiếu cố, có chút không bình thường.
Điều càng làm cho Bạch Tiểu Thuầη ngạc nhiên, là ở trên đóa hoa này, hắn lại có thể cảm nhận được một tia ý thức tồn tại, có cảm giác rất thân thiết đối với mình.
Nhất là Bạch Tiểu Thuầη giơ tay lên chạm vào, đóa hoa này sẽ khẽ chấn động, giống như rất thoải mái.
Điều này khiến cho ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη nhất thời sáng lên.
Có ý thức sao? Nghe lời đi.
Không thể lại sinh trưởng nữa.
Nếu không căn phòng này cũng sẽ không chứa nổi ngươi được nữa.
Ta ở bắc mạch này cũng không thoải mái gì.
Chỉ có thể hạn chế sự sinh trưởng của ngươi.
Một khi ngươi phá vỡ căn phòng này, hai ta đều sẽ phải xui xẻo.
Bạch Tiểu Thuầη nhìn về phía cây hoa ánh trăng, nghiêm túc nói vài câu.
Sau đó hắn lại lấy ra không ít đan dược, ném tới.
Hiện tại hắn đã không cần bóp nát đan dược nữa.
Đan dược hoàn chỉnh ném ra một cái, lập tức đã bị phiến lá của cây hoa ánh trăng trực tiếp quấn lấy, trong nháy mắt hấp thu.
Giống như nghe hiểu được lời Bạch Tiểu Thuầη nói, ở trong cuộc sống sau đó, cây hoa ánh trăng này ở bên trong gian phòng không có tiếp tục sinh trưởng.
Nhưng trong thời gian ngắn này rễ của nó lại điên cuồng lan tràn.
Hiện tại nó đã khuếch tán ra mặt đất Vân Tông.
Hơn nữa cây hoa ánh trăng này không phải là vật của thế giới Thông Thiên.
Nó có chỗ đặc biệt của mình.
Sinh trưởng như vậy, rốt cuộc lại không bị người khác sớm phát hiện, giống như sở hữu phương pháp ẩn nấp nhất định.
Chỉ là thời điểm nó sinh trưởng cần rất nhiều hàn khí.
Cho nên trong khoảng thời gian này, tu sĩ Vân Tông dần dần cũng có người nhận thấy được có điểm không thích hợp.
Đầu tiên là Vân Tông quanh năm tràn ngập ở trong hàn khí, trong nửa tháng này lại có thể ít hơn rất nhiều.
Thậm chí có nhiều chỗ, vì hàn khí giảm bớt, một ít băng tuyết cũng bắt đầu tan ra.
Tiếp theo, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, lập tức lại khiến cho các Thiên Nhân bắc mạch quan tâm.
Bạch Tiểu Thuầη luôn luôn quan sát bên ngoài.
Mắt thấy cảnh tượng như vậy, hắn cũng thầm cảm thấy không ổn.
Hắn lập tức tìm tới cây hoa ánh trăng, nhanh chóng mở miệng.
Hoa ơi hoa, chúng ta không có nhiều thời gian.
Cứ tiếp tục như thế nữa, sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện.
Gặp chuyện không may thì cũng thôi.
Cũng không thể làm chậm trễ kế hoạch lớn của chúng ta.
Ngươi có thể nhanh chóng sinh trưởng một chút có được không? Hàn khí đều chuyển vào bên trong mảnh lá cây này đi.
Bạch Tiểu Thuầη vừa nói ra lời này.
Cây hoa ánh trăng này chấn động mạnh, truyền ra ý thức yếu ớt.
Bạch Tiểu Thuầη lập tức hiểu ra.
Trong mắt mắt lộ ra vẻ quyết đoán.
Trực tiếp, hắn từ bên trong túi trữ vật ra rất nhiều đan dược, đồng thời ném ra.
Tất cả lá cây của hoa ánh trăng xoè ra, cuốn lấy những đan dược này, chợt hút một cái.
Nhất thời toàn bộ mặt đất Vân Tông, trực tiếp lại truyền ra một tiếng nổ kinh thiên!Ở dưới tiếng nổ lớn, trên mặt đất của Vân Tông lại có thể sinh trưởng ra vô số lá mầm màu xanh lục.
Những cái lá mầm màu xanh lục mới vừa xuất hiện, lập tức lại điên cuồng hấp thu hàn khí xung quanh, nở từng mảnh những bông hỏa nhỏ giống như ánh trăng vậy.
Cùng lúc đó, hàn khí của Vân Tông ở trong một tích tắc này, chợt giảm mạnh!Tu sĩ của Vân Tông đều liên tục thấy được trên mặt đất có những bông hoa giống như ánh trắng nở ra.
Mỗi người đều ngây người.
Không ít người trực tiếp la lên thất thanh.
Vân Tông lại có thảm thực vật? Đây.
Đây là hoa gì? Trời ạ, từ trước đến nay không có nghe nói tới.
Trên Vân Tông của bắc mạch lại có thể có thể có thảm thực vật sinh trưởng.
Cây cỏ bắc mạch, không phải đều tồn tại ở trong khu vực riêng sao?Sau khi kinh ngạc hô lên, những tiếng kêu càng kinh người hơn không ngừng vang vọng ở trên mặt đất của Vân Tông.
Nóng quá.
Ta.
Ta lại có thể toát mồ hôi? Không đúng.
Hàn khí của Vân Tông chúng ta.
Thế nào lại ít đi nhiều như vậy! Trời ạ.
Các ngươi nhìn núi băng kia.
Nó.
nó lại có thể tan ra!Theo hàn khí giảm mạnh trên diện rộng, toàn bộ Vân Tông lập tức băng tuyết tan ra.
Thậm chí ngay cả tảng băng cực lớn nâng mây trắng, chiêu bài của bắc mạch, lúc này dường như đổ mồ hôi, có nước đá nhỏ xuống.
Cảnh tượng như vậy, lại lập tức chấn động toàn bộ bắc mạch.
Đám người Vân Lôi Tử đều nhanh chóng bay ra.
Trong thần sắc mỗi người mang theo sự kinh ngạc không có cách nào tin tưởng càng không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ lao thẳng đến mặt đất của Vân Tông.
Nhưng ngay khi bọn họ hạ xuống, trong chớp mắt, vì phạm vi hàn khí giảm mạnh.
Từng tảng băng ở Vân Tông ầm ầm sụp xuống.
Cái này cũng chưa tính là cái gì.
Điều khiến cho tất cả mọi người há hốc mồm, là tượng băng đang nâng mây trắng trên mặt đất.
ngón tay cái trong bàn tay của hắn.
chẳng biết từ lúc nào lại có thể nhìn thấy được rễ chui vào bên trong.
Theo sự hấp thu của nó, ngón tay cái lớn vô cùng này.
Lại có thể.
Hoàn toàn tan ra, trở thành nước đá, rơi khắp bầu trời.
Trong tiếng nổ lớn, đám mây trắng nghiêng về một phía.
Tất cả tu sĩ ở phía trên đều há hốc mồm.
Các Thiên Nhân bắc mạch đã tới nơi.
Tất cả đều nhìn cái ngón tay cái tan chảy, rơi xuống nước đá.
Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Ta.
Ta không nhìn lầm chứ.
Bề mặt của bắc mạch ta.
tượng băng Chiến Thần của bắc mạch ta.
Ngón tay cái của hắn.
không còn?Vân Lôi Tử thì thào nói nhỏ, nhìn Phùng Trần ở bên cạnh, có phần không xác định, ngây người mở miệng.
Mặt đất của Vân Tông nổ lớn.
Các núi băng ở mọi chỗ sụp xuống.
Càng có số lượng lớn nước đá, từ bên trong tầng mây nơi này rơi xuống mặt đất.
Tất cả đệ tử bắc mạch phía trên, mỗi người đều hít thở dồn dập.
Cũng có không ít người sau khi bay ra, nhìn thấy bức tượng Chiến thần bị mất đi ngón tay cái, tất cả đều há hốc mồm.
Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, những tiếng ồn ào còn lớn hơn, mãnh liệt hơn so với trước kia, bỗng nhiên bạo phát.
Làm sao có thể như vậy được.
Đây là loại thực vật gì vậy.
Trời ạ, bắc mạch ta rốt cuộc thế nào, trong khoảng thời gian ngắn như thế, lại liên tục xuất hiện nhiều chuyện như vậy.
Đầu tiên là Trí Huyễn Đan, sau đó là bức tượng Chiến Thần cũng bị mất đi ngón tay.
Ở nơi này không ngừng truyền ra những tiếng kêu kinh ngạc sợ hãi.
Thân thể đám người Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần lúc này đã run rẩy, thần sắc biến hóa.
Ở bên trong mỗi một đôi mắt đều lộ ra sự điên cuồng.
Bọn họ còn có không có cách nào áp chế được sự phẫn nộ, không ngừng bạo phát ngập trời.
Bạch Tiểu Thuầη! Nhất định là ngươi, Bạch Tiểu Thuầη!!Tiếng gầm thét giận dữ kinh thiên động địa vang lên.
Vân Lôi Tử cùng các Thiên Nhân bên cạnh, lúc này hoàn toàn nổi giận.
Ở trong tiếng rít gào này, bọn họ lao thẳng đến căn phòng của Bạch Tiểu Thuầη, nhanh chóng xông qua.
Chẳng những là bọn họ như vậy, những tu sĩ Vân Tông ở bốn phía xung quanh sau khi nghe được tiếng gầm thét giận dữ của các Thiên Nhân, trong mắt mỗi một người đều lộ ra vẻ dữ tợn.
Bọn họ đồng thời nhìn về phía chỗ khu vực của Bạch Tiểu Thuầη.
Đáng chết.
Nhất định là do Bạch Tiểu Thuầη làm ra! Đây là một tai họa.
Gây tai họa cho đệ tử Vân Tông chúng ta thì cũng thôi.
Hắn lại còn gây tai họa cho bức tượng Chiến Thần Vân Tông của chúng ta! Giết Bạch Tiểu Thuầη!Mọi người ở nơi này đều lớn tiếng rít gào.
Khi các Thiên Nhân xông tới, đồng thời Bạch Tiểu Thuầη ở bên trong căn phòng của hắn, lúc này hơi thở lộ ra sự khẩn trương lo lắng.
Hắn nhìn cây hoa ánh trăng trước mắt đang hút thu hàn khí bên ngoài một cách kinh người.
Những hàn khí này lập tức dũng mãnh tràn vào trong chiếc lá cây được hắn ghép vào, khiến cho chiếc lá cây này, trong nháy mắt lại có gần như khu vực bảy thành đã trực tiếp trở thành hàn băng.
Có thể tưởng tượng được, nếu cho Bạch Tiểu Thuầη đủ thời gian, hắn có thể rất nhanh làm được yêu cầu của nữ hài nhi, khiến cho miếng lá cây này hoàn toàn trở thành lá băng.
Nhưng bây giờ lại không kịp nữa.
Bên ngoài vang lên những tiếng rít gào, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuầη điên cuồng run rẩy.
Một tay hắn hắn hái chiếc lá cây kia xuống cất vào, đồng thời lập tức truyền ra ý thức về phía cây hoa ánh trăng.
Nhanh biến trở về hạt giống!Hoa ánh trăng này không cần Bạch Tiểu Thuầη mở miệng, cũng đã nhận thấy được nguy cơ sinh tử.
Trong nháy mắt tất cả rễ héo rũ.
Đóa hoa héo rũ, cành khô héo, giống như đều ngưng tụ tất cả sức sống lại, hình thành một hạt giống có mức độ lớn hơn so với trước kia rất nhiều.
Bạch Tiểu Thuầη không kịp kiểm tra, lập tức lại thu loại hạt giống này vào bên trong túi trữ vật.
Trong nháy mắt khi hắn vừa làm xong tất cả những điều này, một tiếng nổ lớn kinh thiên, bỗng nhiên trực tiếp nổ tung ở bên ngoài căn phòng của hắn.
Ầm.
Căn phòng của Bạch Tiểu Thuầη trực tiếp đã bị một lực mạnh, hung hãn đánh phá.
Trong khi căn phòng bị chia năm xẻ bảy, Bạch Tiểu Thuầη có chút chật vật lui lại.
Sau khi nhanh chóng tránh né, hắn nhìn thấy được ở bốn phía xung quanh, chính vô số đệ tử Vân Tông đằng đằng sát khí, còn có đám người Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần.
Ánh mắt bọn họ giống như điên cuồng khát máu muốn nuốt sống mình.
Bạch Tiểu Thuầη, ngươi đâm đầu vào chỗ chết! Vân Lôi Tử điên cuồng hét lên.
Sau khi căn phòng của Bạch Tiểu Thuầη sụp đổ.
Hắn cũng thấy được lỗ thủng cực lớn trên mặt đất này cùng với hoa ánh trăng héo rũ ở bốn phía xung quanh.
Chuyện bán Trí Huyễn Đan c, không có giết ngươi, ngươi lại còn dám đụng đến căn cơ bắc mạch ta.
Bạch Tiểu Thuầη, ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết! Phùng Trần tức giận tới mức, sát ý trong mắt kinh thiên.
Trong một thoáng, hắn trực tiếp lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuầη.
Vừa ra tay chính là thần thông giống như đòn sát thủ của hắn vậy.
Trong tiếng nổ lớn, khí tức của Bạch Tiểu Thuầη tăng mạnh.
Hắn nhanh chóng tránh ra phía sau.
Hắn cũng ủy khuất phẫn nộ, hét lớn một tiếng.
Bắc mạch, các ngươi chẳng lẽ muốn phản bội đại lục Thông Thiên! Từ sau khi ta tới nơi đây, các ngươi vẫn luôn nhằm vào ta.
Vốn chỉ là ước pháp tam chươ ng, ta nhịn.
Nhưng sau khi ta bán đan dược, các ngươi lại đặt ra ước pháp tứ chươ ng! Hiện tại ta trồng hoa cỏ mà thôi, ta động chạm gì với bất kỳ lời giao hẹn nào trong đó?Bạch Tiểu Thuầη lẽ thẳng khí hùng, điên cuống hét lên.
Lúc này hắn cũng bất chấp mọi giá.
Ở bắc mạch này hắn thật sự cũng rất khó chịu.
Muốn ra tay với ta, không cần phải đi tìm một ít lý do làm gì!Tu vi của Bạch Tiểu Thuầη ầm ầm tản ra.
Trên trời cao hiện lên gương mặt cực lớn của hắn, khí thế toàn diện bạo phát.
Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần cũng đau đầu.
Hai người bọn họ có nỗi khổ nói không nên lời.
Bọn họ chỉ cảm thấy Bạch Tiểu Thuầη này khó chơi đến cực hạn.
Nhất là Phùng Trần.
Hắn cảm thấy trước đây mình đặt ra ước pháp tam chươ ng, hoàn toàn chính là mang đá đập lên chân của mình.
Thật ra, trước đây bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, năng lực gây tại họa của Bạch Tiểu Thuầη, một ước pháp tam chươ ng cũng không thể nào ngăn cản được.
Thậm chí ở dưới ước pháp tam chươ ng, hắn đã có khả năng bạo phát kinh người hơn.
Mà điều khiến cho bọn họ cảm thấy rầu rĩ nhất, là Bạch Tiểu Thuầη này ngôn từ sắc bén, thân phận lại đặc biệt.
Bọn họ giết cũng không phải, không giết lại khó giải được mối hận trong lòng.
Điều này khiến cho trong lòng mấy Thiên Nhân bắc mạch này cảm thấy ủy khuất, không hề kém hơn so với Bạch Tiểu Thuầη.
Thậm chí trong lòng bọn họ đều đã hối hận.
Sớm biết như vậy, bọn họ đã không để Bạch Tiểu Thuầη ở lại, mà khiến cho hắn nhanh chóng rời đi mới đúng.
Chẳng những là trong lòng mấy Thiên Nhân này rầu rĩ, các đệ tử Vân Tông ở bốn phía xung quanh, mỗi một người đều căm tức nhìn Bạch Tiểu Thuầη, nhưng trong lòng cũng đang ai thán.
Đối với sự khó chơi và khả năng gây họa của Bạch Tiểu Thuầη, bọn họ xem như đã cảm nhận được rõ ràng.
Đều là do Phùng Trần lão tổ sai.
Hắn là xuất thân lôi tông, cho nên giới hạn Bạch Tiểu Thuầη này ở Vân Tông, đây là không có thiện ý! Không sai.
Để Bạch Tiểu Thuầη này đi tới Lôi Tông của hắn, buông tha Vân Tông chúng ta.
Chiến Thần của chúng ta.
cũng đã thiếu mất một ngón tay cái!Các tu sĩ Vân Tông mỗi một người đều bi thương.
Luật pháp không trách đám đông.
lúc này những tiếng nói như vậy đều không có kiêng kỵ truyền ra.
Sau khi Phùng Trần nghe được, sắc mặt nhất thời khó coi vô cùng.
Đối với Bạch Tiểu Thuầη, hắn cũng càng lúc thêm căm hận.
Mắt thấy rơi vào tình trạng giằng co, ngay cả Bán Thần bắc mạch ở bên trong quan tài thủy tinh này, chính mắt nhìn thấy tất cả những điều này.
Hắn thở dài một tiếng, xoa xoa mi tâm.
Đối với Bạch Tiểu Thuầη này, hắn cũng cảm thấy đau đầu không thôi.
Hết lần này tới lần khác lời Bạch Tiểu Thuầη này nói, đều chiếm đạo lý.
Hắn thật sự không có làm trái với sự giao hẹn.
Cũng không nên giao hẹn cho hắn cái gì.
Cứ tiếp tục như thế cũng không phải là biện pháp.
Bạch Tiểu Thuầη này nói không chừng còn có thể làm ra phong ba lớn hơn nữa.
Bán Thần bắc mạch nhíu mày, có lòng để cho Bạch Tiểu Thuầη cút ra khỏi Vân Tông.
Nhưng những lời này hắn lại nói không nên lời.
Dù sao trước đó bắc mạch đã mạnh mẽ hạn chế hắn.
Hiện tại lại để cho hắn rời đi.
Chuyện này truyền đi, bắc mạch lại mất mặt.
Nghĩ tới đây, trong mắt Bán Thần bắc mạch có hàn quang lóe lên.
Lần này hắn không hạ xuống Vân Tông, mà là truyền ra pháp chỉ của hắn! Từ đó về sau, ước pháp ngũ chươ ng, không cho phép ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông ta trồng hoa, trồng cỏ, nuôi thú, nuôi quỷ, luyện khí, luyện đan.
Trồng tất cả các loại, nuôi tất cả các loại, luyện tất cả đều không được!Giọng nói này giống như thiên lôi vang vọng, nổ lớn ở trong toàn bộ tông môn.
Các tu sĩ Vân Tông cùng với Thiên Nhân bắc mạch lại không có trước cảm giác giống như lần đầu tiên nữa.
Lúc này trong lòng mỗi người đều rầu rĩ.
Bọn họ có thể tưởng tượng, sợ là không bao lâu nữa, còn có thể có ước pháp lục chươ ng, thất chươ ng.
Mà mỗi lần đều để Bạch Tiểu Thuầη tìm được chỗ đột phá.
Bọn họ mới trở lại phong tỏa.
Cứ như thế nữa.
Ở trong dự cảm của mọi người, sợ là không bao lâu nữa không phải bản thân Bạch Tiểu Thuầη giết chết mình, mà chính là bắc mạch hoàn toàn bị hắn chơi cho hỏng.
Mọi người của bắc mạch đối với pháp chỉ của Bán Thần trong lòng có phần bất mãn.
Bạch Tiểu Thuầη cũng bất mãn.
Hắn cảm thấy bắc mạch này thật là quá đáng.
Lần này lại giao hẹn cho mình thêm một chươ ng.
Thần sắc Bạch Tiểu Thuầη biến đổi, hung hăng cắn răng một cái.
Lần này hắn xem như là thật sự bất chấp mọi giá.
Hắn ngẩng đầu đang muốn mở miệng, tranh thủ khiến cho Bán Thần này đang lúc phiền lòng, để mình rời khỏi bắc mạch.
Nhưng vào lúc này, đạo pháp chỉ thứ hai của Bán Thần cũng giống như thiên uy vậy ầm ầm hạ xuống.
Thị vệ Thông Thiên Bạch Tiểu Thuầη, mặc dù không làm trái với giao hẹn, nhưng lại hủy đi căn cơ của Vân Tông, chuyện này tội chết có thể tránh, nhưng tội sống khó tha.
Giam giữ hắn ở trong lôi ngục của lôi tông, hạn chế tất cả tự do, kỳ hạn tới thời điểm Thông Thiên sứ giả rời khỏi! Nếu như có phản kháng, giết chết không cần luận tội!Pháp chỉ trùng trùng điệp điệp, truyền khắp tông môn.
Bạch Tiểu Thuầη sốt ruột, vội vàng mở miệng hô to.
Nhưng tiếng hô của hắn mới truyền ra, một lực mạnh trực tiếp từ bên trong quan tài thủy tinh bạo phát ra, hóa thành một bàn tay tia chớp cực lớn, không quan tâm Bạch Tiểu Thuầη có nguyện ý hay không, một tay nắm lấy hắn sau đó trực tiếp tính đưa vào trong một đám mây đen trong những tia chớp vô tận đang được một bức tượng nâng lên!Thời điểm bàn tay to biến mất, bóng dáng Bạch Tiểu Thuầη cũng biến mất.
Đám người Vân Lôi Tử tận mắt nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, nhất thời thần sắc phấn chấn.
Mắt Phùng Trần cũng nhất thời sáng lên.
Càng không cần phải nói tới những đệ tử Vân Tông đó, khi nghe được quyết định này của Bán Thần cùng với nhìn thấy được kết quả của Bạch Tiểu Thuầη, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
Cuối cùng đã đi! lôi ngục của Lôi Tông, cho dù là tu vi Bán Thần, ở bên trong cũng phải nhận cực hình bị thiên lôi luôn luôn công kích.
Đây là do Bạch Tiểu Thuầη hắn tự tìm lấy! Đã sớm nên như vậy!Vân Tông hoan hô.
Đám người Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần đều thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm nhìn về phía lôi vân màu đen, khóe miệng bọn họ đều lộ ra nụ cười lạnh.
Ngươi cho dù là có khả năng lật trời, ở bắc mạch ta cũng phải cúi đầu!Trong mắt Vân Lôi Tử lộ ra vẻ châm chọc, còn có chút khuây khoả.
Cùng lúc đó, bên trong quan tài thủy tinh, chân mày Bán Thần bắc mạch cũng buông lỏng xuống.
Hắn liếc nhìn mây đen lôi tông, thầm nghĩ đi xử lý như vậy, cùng lúc uy danh của bắc mạch không bị rơi xuống.
Về phương diện khác, hắn không tin Bạch Tiểu Thuầη này ở bên trong lôi lao, còn có thể làm ra được chuyện gì lớn nữa.
Dù sao năm đó lôi ngục bắc mạch này đã có thể giam giữ qua rất nhiều trọng phạm.
Hiện tại tuy rằng phần lớn bên trong đều trống trải, có lẽ cho dù là Bán Thần ở bên trong, cũng phải chịu đủ hành hạ, càng không cần phải nói tới Thiên Nhân.
Như vậy là có thể yên tĩnh.
Hai mắt Bán Thần lão tổ nhắm nghiền.
Cửu Thiên Vân Lôi Tông, hai bức tượng khổng lồ đưa tay nâng lên, một là Vân Tông màu trắng, một là Lôi Tông màu đen!Lúc này, ở lúc này thỉnh thoáng có tia chớp xuyên qua bên trong mây đen Lôi Tông.
Ở sâu bên trong mây mù, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tiểu Thuầη.
Ta hận bắc mạch!Những tiếng kêu thảm thiết mang theo sự đau khổ, còn có sự không cam lòng mãnh liệt.
Nhưng bất luận Bạch Tiểu Thuầη kêu gào thế nào, cũng không truyền ra được.
Hắn ở bên trong lôi ngục này, đã bị giam giữ ba ngày.
Mà trong vòng ba ngày, Bạch Tiểu Thuầη cũng tuyệt vọng.
Hắn chỗ sâu bên trong mây đen, bốn phía xung quanh có vô số cấm chế.
Những cấm chế này phong ấn tám phương, khiến cho phạm vi hắn có thể sống và di chuyển, không được quá kích thước chừng mười trượng.
Chỉ cần hắn vừa rời khỏi phạm vi mười trượng này, nhất thời từ bốn phía xung quanh lại có vô số tia chớp đánh xuống.
Những tia chớp này thoạt nhìn lại kinh người.
Từng cái có kích thước chừng lớn bằng cánh tay, ẩn chứa ý diệt sạch.
Bạch Tiểu Thuầη nhìn thấy sắc mặt cũng trắng bệch.
Khinh người quá đáng!Lúc này Bạch Tiểu Thuầη run rẩy ngồi ở bên trong lôi ngục, nhìn trong mây đen bốn phía xung quanh thỉnh thoáng có từng tia chớp gào thét qua.
Ở bên trong này, hắn kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Chính là ở bên trong cảnh khốn cùng.
Bạch Tiểu Thuầη chỉ cảm thấy thời gian xui xẻo nhất trong cả cuộc đời mình, chính là hiện tại.
Thật là quá đáng.
Ước pháp tam chươ ng, ước pháp tứ chươ ng, ước pháp ngũ chươ ng.
Điều này làm thì cũng thôi, còn đem ta giam lại.
Bạch Tiểu Thuầη có cảm giác muốn phát điên.
Hắn thử rất nhiều biện pháp, những đều vô nghĩa.
Hắn ăn bản không có cách nào rời khỏi nơi này.
Điều khiến cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ, là cứ cách mấy canh giờ, đều sẽ có số lượng lớn tia chớp từ bốn phía xung quanh gào thét lao đến, trực tiếp xuyên qua mười trượng cấm chế này, không ngừng công kích về phía hắn.
Những tia chớp này rất nhiều, thoạt nhìn lại kinh thiên động địa.
Sợ là Bạch Tiểu Thuầη chỉ có thể khuếch tán tu vi đi chống lại.
Nhưng ở chỗ bên trong lôi ngục này, linh lực thiên địa bị cắt đứt.
Bạch Tiểu Thuầη đã nhìn ra, sợ là không bao lâu nữa, khi linh lực của mình khô cạn, sẽ không có cách nào ngăn cản tia chớp đến nữa.
Vậy phải làm sao bây giờ?Bạch Tiểu Thuầη nhăn mặt, nhíu mày.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy ủy khuất.
Cuối cùng hắn thở dài một tiếng.
Hắn chỉ có thể hi vọng Đỗ Lăng Phỉ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, bản thân mình cũng có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Bắc mạch, ta nhớ các ngươi rồi.
Chờ đấy cho ta.
Chờ sau khi ta trở thành Bán Thần, ta nhất định phải báo thù!Bạch Tiểu Thuầη cắn răng, hét lớn một tiếng về bốn phía xung quanh.
Nhưng tiếng gào thét này của hắn vừa phát ra, một tiếng cười nhạo từ một phía bên trong mây đen truyền ra.
Trở thành Bán Thần? Cho dù ngươi trở thành Bán Thần, cũng không báo được thù.
Ai?Bạch Tiểu Thuầη sửng sốt, chợt nhìn lại.
Hắn ở chỗ này ba ngày.
Tuy rằng thần thức bị hạn chế, nhưng sự nhạy bén của hắn vẫn như trước.
Từ trước đến nay hắn không phát hiện ra, bên cạnh mình lại còn có những người khác.
Lúc này trong sự cảnh giác, theo ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη nhìn lại, khắp nơi mây mù vẫn cuồn cuộn.
Sau khi chậm rãi loãng ra, lộ ra nơi Bạch Tiểu Thuầη đang đứng, chỗ khu vực này ước chừng hơn một trăm trượng.
Bốn phía xung quanh có sóng cấm chế dao động, ngăn cản tất cả mọi người ra vào.
Đồng thời, có số lượng lớn tia chớp qua lại ở bên trong khu vực mười trượng, thỉnh thoảng xuyên qua nơi này.
Một bóng người gầy gò ngồi khoanh chân ở chỗ kia!Từ bóng dáng ấy có thể nhìn ra đó là một lão già, quần áo lam lũ, gầy giống như chỉ còn da bọc xương.
Ngay cả khí tức cũng yếu ớt.
Mỗi lần tia chớp xuyên qua bên trong thân thể hắn, thân thể của hắn đều sẽ run rẩy vài cái, nhưng thần sắc lại hoàn toàn không thay đổi.
Hiển nhiên hắn bị hành hạ lâu dài.
Tuy không có cách nào miễn trừ sự thống khổ của thân thể hắn, nhưng ý thức của hắn đã sớm quen thuộc với loại thống khổ khi tia chớp cắn xé thân thể.
Lúc này hắn giơ tay phải lên.
Cánh tay giống như gảy một cái.
Hình như cấm chế mười trượng này cũng không có cách nào ngăn cản được ý chí của hắn.
Hắn có thể dễ dàng điều khiển sương mù cuồn cuộn ở bốn phía xung quanh.
Theo ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη quan sát, lão già kia cũng chậm rãi ngẩng đầu.
Ánh mắt hắn lại giống như điện chớp.
Bạch Tiểu Thuầη chỉ liếc mắt thoáng nhìn, hai mắt lại lập tức đau đớn, hít vào một hơi.
Tiểu gia hỏa, lão phu chính là Bán Thần, không phải cũng bị trấn áp tại ở đây sao? Cho nên nếu ngươi muốn thề, ta khuyên ngươi vẫn nên xác định cho mình một mục tiêu cao hơn, thì thỏa đáng hơn.
Ví dụ như trở thành Thiên Tôn?Lão già nhếch miệng cười.
Ở dưới những tia chớp chiếu rọi, lộ ra một hàm răng vàng.
Phối hợp với ánh mắt u ám của hắn, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuầη run lên.
Lão phu ở chỗ này bị trấn áp quá nhiều năm tháng.
Người tới nơi đây đều bị trấn áp.
Cho tới hôm nay còn dư lại cũng không có mấy người.
Lại nói tiếp, đã lâu không thấy được người mới.
Tới đây tới đây.
Tiểu gia hỏa, ngươi biết khiêu vũ không? Nhảy cho lão phu xem một chút kỹ thuật đẹp mắt để giải buồn một chút.
Nếu như lão phu nhìn thấy cao hứng, nói không chừng sẽ truyền cho ngươi một ít bí pháp, có thể khiến cho ngươi ở nơi này bớt nhận một ít thống khổ do Lôi Đình cắn xé thân thể.
Trong mắt lão già lộ ra áh sáng tà dị.
Hắn quan sát Bạch Tiểu Thuầη từ trên xuống dưới.
Tiếng cười mang theo sự uy nghiêm đáng sợ cùng quỷ dị.
Vừa mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thuầη bị dọa cho giật mình.
Lúc này hắn khôi phục lại, ý thức được người này cùng giống như mình, đều bị giam giữ ở chỗ này.
Sau đó lá gan của hắn cũng lớn lên, trừng mắt.
Câm miệng, lão gia hỏa, Bạch gia ngươi năm đó đã từng trải qua lao ngục.
Lão già phạm tội như ngươi, không biết đã bị ta thu thập bao nhiêu đâu.
Bạch Tiểu Thuầη hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên.
Ta lại thích con ngựa nhỏ quật cường giống như ngươi.
Ha ha, nhớ chỗ lao ngục này, ở ba ngàn năm trước cũng từng giam giữ một con ngựa nhỏ.
Đáng tiếc, chỉ một tháng, đã khóc lóc kêu than, giãy dụa ở trước mặt ta, chỉ vì để cho lão phu truyền thụ cho hắn một ít bí pháp.
Ta chờ ngươi.
Lão già cười ha ha một tiếng.
Hiển nhiên, Bạch Tiểu Thuầη đến, khiến cho hắn cảm thấy cuộc sống thoáng cái có sắc thái.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuầη lại cảm thấy muộn phiền.
ánh mắt cùng tiếng cười của lão già này, lại khiến cho hắn cảm thấy chán ghét.
Sau khi trừng mắt vài lần, hắn liền không để ý tới nữa.
Hắn ngồi ở chỗ đó, suy nghĩ có thể không cần chờ Đỗ Lăng Phỉ hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ cần Đỗ Lăng Phỉ trở về, bản thân mình nói không chừng cũng có biện pháp rời khỏi nơi này.
Thời gian trôi qua.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên, tia chớp ở bốn phía xung quanh bên trong mây mù này, thoáng cái nhiều hơn.
Chúng từ bốn phía xung quanh gào thét lao tới gần, giống như một trận gió bão tia chớp.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuầη biến đổi.
Trận gió bão tia chớp như vậy, mỗi ngày hắn đều phải trải qua nhiều lần.
Lúc này tu vi nhất thời vận chuyển, hình thành phòng hộ trong chớp mắt.
Bốn phía xung quanh có vô số tia chớp chuyển bị xuyên qua cấm chế, phát ra tiếng nổ lớn lao đến.
Trong lúc tu vi của Bạch Tiểu Thuầη khuếch tán, toàn lực ngăn cản.
Hắn nhìn vô số tia chớp ở bốn phía xung quanh này, hãi hùng khiếp vía.
Bên trong những tia chớp này ẩn chứa lực hủy diệt.
Một đạo không tính là gì cả.
Nhưng Bạch Tiểu Thuầη tính toán sơ lược, bốn phía xung quanh chí ít có hơn mười vạn đạo.
Điều này khiến cho da đầu hắn tê dại.
Chẳng những là hắn ở đây nhận lực của tia chớp, lão già ở bên cạnh cũng như vậy.
Ở trong những tia chớp, toàn thân hắn run rẩy, nhưng thần sắc lại không hề thay đổi.
Ngược lại hắn không có thiện ý nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη.
Ngươi bây giờ còn có linh lực, có thể đi chống lại.
Chỉ có điều sau khi qua mười ngày nữa, linh lực của ngươi sẽ không còn.
Đến lúc đó, ngươi sẽ biết tư vị.
Lực lượng của những tia chớp này khi vừa mới bắt đầu vẫn không tính là gì cả.
Nhưng sau khi tích lũy, hình thành hành hạ, có thể nói là cực hình thiên địa.
Toàn thân lão già run rẩy, âm thanh lại hoàn toàn không có chút run rẩy nào, chậm rãi vang vọng.
Biết ta thích nghe nhất là cái gì không? Ta thích nghe nhất, chính là những người khác ở dưới những tia chớp này phát ra các loại kêu gào thảm thiết.
Sau khi nhắm mắt lại, âm thanh kia tuyệt vời vô cùng.
Lão già liếm môi.
Thời điểm hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη, ánh sáng tà dị trong mắt lại càng nồng đậm.
Bạch Tiểu Thuầη không có tâm tình đi để ý tới lão già.
Hắn hãi hùng khiếp vía nhìn những tia chớp ở bốn phía xung quanh kéo dài sau nửa canh giờ mới chậm rãi biến mất.
Linh lực của hắn, cũng hao phí không ít.
Hiện tại số lực lượng còn lại, chưa đủ bảy thành.
Điều này khiến cho sắc mặt Bạch Tiểu Thuầη có chút khó coi.
Tiếp tục như vậy nữa là không được.
Gương mặt Bạch Tiểu Thuầη u sầu, nhìn tia chớp ở bốn phía xung quanh chạy bên trong mây mù.
Hắn khổ sở suy nghĩ, cân nhắc biện pháp.
Thật ra, dựa theo hắn tính toán, tối đa qua mười ngày nữa, mình thực sự sẽ cạn kiệt linh lực.
Mặc dù hắn tự tin vào lực lượng thân thể, nhưng Bán Thần ở bên cạnh còn thê thảm như thế, Bạch Tiểu Thuầη bây giờ không có lòng tin cùng nắm chắc, có thể so với đối phương từng được.
Trong nháy mắt, năm ngày rất nhanh đã trôi qua.
Trong năm ngày này, mỗi lần gió bão tia chớp đến, linh lực của Bạch Tiểu Thuầη đều đang tiêu hao.
Giọng nói của lão già kia, đều nói đâu đâu không ngừng.
Cái này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy phiền não.
Cho đến ngày thứ sáu đến, Bạch Tiểu Thuầη chợt ngẩng đầu, hai mắt xuất hiện tơ máu.
Hắn nhìn chằm chằm vào những tia chớp chạy bên ngoài, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đều lại tự mình hủy bỏ.
Lúc này ở trong đầu hắn chỉ còn lại có một con đường.
Ta nhớ ban đầu ở trên Thông Thiên Hải, lúc đại sư huynh Độ Kiếp, ta từng nuốt vào kiếp vân.
Ở trong đó đều là tia chớp Lôi Đình.
Ở bên trong tia chớp này, ngoại trừ ẩn chứa lực hủy diệt ra, còn có sinh cơ! Mà sở dĩ như vậy, đoán chừng là đồ nhi của ta đang giúp ta.
Cũng không biết ở chỗ này.
Hắn có thể tiếp tục giúp ta hay không.
Bạch Tiểu Thuầη do dự một lúc lâu.
Cuối cùng trận bão tia chớp lại một lần nữa từ bốn phía xung quanh lao tới.
Hắn hung hăng cắn răng một cái.
Thử một chút!Bạch Tiểu Thuầη chợt đứng lên, nhìn gió bão tia chớp từ bốn phía xung quanh gào thét lao đến.
Mặc dù tu vi tản ra, nhưng không có toàn lực phòng hộ giống như trước kia.
Ở trong tiếng nổ lớn, hơn mười vạn tia chớp ở bốn phía xung quanh hình thành gió bão, liền trực tiếp xuyên qua cấm chế, xuất hiện ở xung quanh Bạch Tiểu Thuầη.
Mắt thấy những tia chớp này sẽ nhấn chìm hắn, Bạch Tiểu Thuầη hét lớn một tiếng, chợt mở miệng, hướng về phía tia chớp trước mặt, hút mạnh một cái!Khi cảnh tượng như vậy, bị lão già kia nhìn thấy được.
Hắn sửng sốt một chút, sau đó lớn tiếng cười rộ lên.
Lại có một kẻ muốn đi nuốt tia chớp.
Làm vậy không phải là tìm chết sao? Lão phu năm đó tự xưng là lLi tổ, thân là tán tu Bán Thần bắc mạch, cũng cũng không dám đi nuốt những Lôi Đình hủy diệt này, bị nhốt ở chỗ này trong bao nhiêu năm tháng qua.
Ta đã thấy qua.
Ừ? A?Tiếng cười của lão già mới vừa cất ra, một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể hắn lại chợt điên cuồng run rẩy, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống.
Bà ngoại ngươi.
Nngươi ngươi ngươi ngươi.
Ngươi là thứ gì biến ra vậy?Cho dù Lôi Tổ cho dù là ở dưới trận gió bão tia chớp này, cũng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Vẻ mặt hắn hoảng sợ không có cách nào tin nổi.
Hắn chỉ vào Bạch Tiểu Thuầη kinh ngạc kêu lên.
Thời khắc này, theo Bạch Tiểu Thuầη hắn hút một cái, nhất thời lại có hơn mười tia chớp, trong phút chốc bị hút vào trong miệng hắn.
Đây là do hắn cẩn thận từng li từng tí, mới miễn cưỡng làm được.
Sau khi hút xong, hắn lập tức phát tu vi ra ngoài, toàn lực ngăn cản những tia chớp khác công kích.
Mà theo tia chớp bị Bạch Tiểu Thuầη nuốt vào trong miệng, ở trong sự kích động của mình, hắn lập tức phát hiện những tia chớp lại có thể ở bên trong thân thể tự mình tiêu tan, hóa thành lực lượng thiên địa kinh người, lại trực tiếp chạy ở bên trong kinh mạch.
Hơn mười tia chớp, rốt cuộc có thể so với hơn mười ngày hắn tu luyện!Mắt Bạch Tiểu Thuầη nhất thời lại sáng lên, hơi thở cũng tràn ngập sự kích động mãnh liệt.
Thời điểm hắn đưa mắt nhìn tia chớp ở bốn phía, đã không còn sợ hãi giống như trước nữa, mà là sự nhiệt tình như lửa.
Thật sự có thể!Trong sự phấn chấn, tu vi của Bạch Tiểu Thuầη lại tản ra bốn phía xung quanh, lại hút vào một hơi.
Lần này một hơi thở, hắn trực tiếp hút vào trên trăm tia chớp, phát ra tiếng nổ lớn.
Từ phía xa nhìn lại, những tia chớp giống như từng con rồng ánh sáng, lúc này trong tiếng rít gào, trực tiếp đã bị Bạch Tiểu Thuầη nuốt xuống.
Sắc mặt của hắn nhất thời ửng hồng, trong cơ thể rốt cuộc truyền đến những tiếng rắc rắc.
Có thể so với linh lực tu luyện hơn một trăm ngày, trong nháy mắt lại trực tiếp nổ vang ở trong cơ thể hắn.
Trong tiếng nổ lớn, nhiều linh lực như vậy, khiến cho nhịp tim của Bạch Tiểu Thuầη đập nhanh hơn.
Đồng thời, hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, lại lập tức tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết.
Ở trong cơ thể hắn, một mặt trăng non, đang nhanh chóng ngưng tụ ra.
Mà khí tức tu vi của hắn đều ở trong một chớp mắt này, rõ ràng cường hãn hơn so với trước một chút.
Lão già kia tận mắt nhìn thấy tất cả những điều này.
Toàn thân hắn cũng hoàn toàn choáng váng.
Điều này vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn.
Hắn là Bán Thần sinh trưởng ở địa phương bắc mạch.
Thời điểm hắn cường hãn nhất, tự xưng là Lôi Tổ, đối với tia chớp Lôi Đình có thành tựu sâu đậm.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không dám cắn nuốt Lôi Đình.
Bởi vì hắn biết, tia chớp ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông này tuyệt đối không tầm thường.
Đó là hình chiếu của ý chí thiên địa, ẩn chứa lực hủy diệt, đủ để kinh thiên động địa.
Nhưng hôm nay, ví dụ sống sờ sờ bày ra ở trước mặt hắn.
Điều này khiến cho hơi thở của lão già cũng trở nên rối loạn, trong đầu chấn động không ngừng.
Chẳng lẽ là ta nghĩ lầm rồi.
Tia chớp này.
Có thể cắn nuốt?Lão già bị giam giữ trong thời gian quá lâu, lại bị lật đổ tư tưởng.
Cho tới thời khắc này đầu óc hắn có chút hỗn loạn.
Hắn lại có thể cũng mở miệng, hướng về phía tia chớp ở bốn phía xung quanh hút một chút.
Xem tiếp...nhất niệm vĩnh hằng
truyện tranh nhất niệm vĩnh hằng
truyện nhất niệm vĩnh hằng
nhất niệm vĩnh hằng truyện chữ
đọc truyện nhất niệm vĩnh hằng
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License