Nhất niệm vĩnh hằng
Chapter
0111
Không chỉ là đỉa, còn có những tiểu trùng sợi tơ, cùng với tất cả tồn tại ẩn nấp ở bên trong đầm lầy này.
Chỉ cần là bị Bạch Tiểu Thuầη đụng tới, lại lập tức chết! Hắn quả nhiên không thích hợp.
thuật pháp kinh khủng như vậy, nhất định tồn tại chỗ thiếu hụt!Vân Lôi Tử giống như sống sót sau tai nạn, cảm thấy mừng như điên.
Hắn lập tức lại nhìn ra, Bạch Tiểu Thuầη giống như không có thần trí vậy.
Hắn bước vào trong đầm lầy này, không phải là truy kích mình, mà là tiansh khuếch tán, hấp thu lực sinh cơ trong phạm tất cả vi bốn phía xung quanh.
Cái này cho hắn cơ hội chạy thoát thân.
Lúc này nhân cơ hội Bạch Tiểu Thuầη, hắn giống như liều mạng, không tiếc giá lớn, ở trong đầm lầy này nhanh chóng lao về phía trước.
Hắn thấy, mặc dù trong đầm lầy này nguy hiểm, nhưng so với Bạch Tiểu Thuầη, ở đây thật sự quá an toàn.
Mà lúc này hắn rõ ràng nhìn ra được Bạch Tiểu Thuầη không thích hợp, nhưng trong lòng lại không hề sinh ra ý nghĩ muốn quay đầu lại, ra tay về phía Bạch Tiểu Thuầη.
Hắn thật sự bị thuật pháp của Bạch Tiểu Thuầη dọa cho sợ vỡ mật.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
Trước khi chưa có dung hợp cùng phân thân, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη, nhất định phải chạy trốn!Sau một nén nhang, Vân Lôi Tử chật vật không chịu nổi từ đầm lầy phía xa, trực tiếp phóng lên cao.
Toàn thân hắn từ trên xuống dưới có không ít đỉa.
Càng có một số lượng lớn trùng sợi tơ.
Lúc này hắn căn bản không để ý tới chúng.
Sau khi lao ra, hắn thở hổn hển hít sâu mấy hơi, bạo phát ra tốc độ cao nhất, bay nhanh về phía xa.
Chờ khi đã đi đến một chỗ thật xa, hắn mới dám loại bỏ những con đỉa cùng trùng sợi tơ trên thân thể.
Đồng thời hắn quay đầu lại, lòng còn sợ hãi nhìn về phía đầm lầy.
Bạch Tiểu Thuầη này, chính là một quái vật! Người này không chết, cuối cùng sẽ là kẻ địch lớn nhất của bắc mạch ta sau này!Vân Lôi Tử hít một hơi thật sâu, lại cắn răng.
Trong lòng hắn cũng đầy ủy khuất.
Chỉ có điều cho dù hắn cường thịnh đi nữa, chỉ cần hắn không tới Thiên Nhân trung kỳ, như vậy ta cùng với phân thân dung hợp.
vẫn có thể giết chết hắn!Nghĩ tới đây, Vân Lôi Tử lập tức liên hệ với phân thân hắn, chạy như bay về phía xa.
Mà giờ khắc này, bên trong đầm lầy, theo Bạch Tiểu Thuầη tiến vào, một hồi biến hóa kịch liệt giống như gió bão hung bạo, điên cuồng lan tràn qua nơi này.
Trong đầm lầy, vô số đỉa, mỗi con giống như phát cuồng vậy, sử dụng khí lực lớn nhất nhanh chóng phân tán ra bốn phía, giống như đang tránh né, đang chạy trối chết.
Còn có vô số những tiểu trùng sợi tơ, cũng như vậy.
Ngay cả rất nhiều tồn tại cường hãn hơn chúng, giống như con nhện, giống như người khổng lồ, tất cả tồn tại ẩn thân ở trong đầm lầy này, lúc này mỗi con đều đang run rẩy, giống như phát cuồng.
Trận gió lốc này quét ngang tám phương.
Khi nó đi qua nơi nào, trong phút chốc thân thể tất cả tồn tạ, đều héo rũ xuống, sức sống diệt sạch.
Thời gian giằng co trong khoảng hai nén hương.
Bên trong đầm lầy đột nhiên truyền ra một tiếng nổ lớn kinh thiên.
Bóng dáng Bạch Tiểu Thuầη từ bên trong nhanh chóng bay ra.
Lúc này hắn trên người đã không có huyết khí, sắc mặt hồng nhuận.
Nhưng trong mắt lại có sự hoảng sợ cùng không có cách nào tin tưởng được.
Thân thể hắn cũng không ngừng run rẩy.
Su khi bay ra ngoài, thần sắc hắn biến đổi.
Hắn căn bản không có suy nghĩ tới chuyện Vân Lôi Tử chạy trốn, mà đang nhanh chóng tìm một nơi, lập tức ngồi tĩnh tọa quan sát trong cơ thể.
Sau một lúc lâu, Bạch Tiểu Thuầη mở mắt ra, trong mắt vẫn lưu lại vẻ kinh hoàng.
Đáng chết.
Đây là có chuyện gì? Tại sao phương pháp Thần Sát này lại có thể khiến cho ta đột nhiên không có ý thức.
Tại sao có thể như vậy được!Lúc này Bạch Tiểu Thuầη nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn còn khiếp sợ run rẩy.
Hắn rất xác định, sau khi mình không có ý thức, không phải thứ khác có ý thức điều khiển thân thể mình, mà là thân thể hắn hình như tách rời khỏi ý thức của mình, hoàn toàn là dựa vào bản năng đi hấp thu tất cả sinh cơ… có thể thấy.
Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuầη khẩn trương sợ hãi.
Không được.
Trước khi còn chưa có làm rõ ràng này Thần Sát tại sao lại như vậy, thần thông này không thể dùng được.
Quá nguy hiểm.
Bạch Tiểu Thuầη càng nghĩ càng kinh hãi.
Loại cảm giác mình đột nhiên không có cách nào điều khiển thân thể, hoàn toàn hù dọa hắn.
Một lát sau, thần sắc Bạch Tiểu Thuầη có chút ngạc nhiên.
Hắn phát hiện Bất Tử Huyết trong cơ thể mình, vốn đã bóp nát một giọt, nhưng hôm nay rốt cuộc đã khôi phục lại!Có thể tưởng tượng được, thời gian hắn ở trong đầm lầy phía dưới hai nén hương, không biết hấp thu bao nhiêu sức sống trở về.
Thần thông tốt như vậy, nếu như có thể điều khiển, tốt biết bao nhiêu.
Bạch Tiểu Thuầη có chút rầu rĩ, cúi đầu nhìn về phía đầm lầy phía dưới.
Ở bên trong thần thức của hắn, bốn phía xung quanh bên trong đầm lầy này đã không hoàn toàn sóng dao động của sức sống.
Thậm chí hắn cũng đi rất xa, vẫn kinh hãi phát hiện, bên trong đầm lầy.
không có sóng dao động sức sống.
Ta.
Ta đã hút bao nhiêu?Bạch Tiểu Thuầη lại chấn động kinh ngạc, đồng tử vòng vo chuyển.
Sau đó, hắn bỗng nhiên có chút hưng phấn.
Ha ha, không nghĩ tới ta lợi hại như vậy.
Mặc dù Thần Sát này khiến cho ta mất đi ý thức, nhưng cũng có không ít hiệu quả ngoài dự đoán.
Trong lúc Bạch Tiểu Thuầη hưng phấn, lại có chút tiếc nuối cùng rầu rĩ.
Lại đi thêm một đoạn, cuối cùng trong đầm lầy này một lần nữa xuất hiện sóng dao động sức sống.
Nhưng quỷ dị chính là, chỉ cần Bạch Tiểu Thuầη tiến tới gần, không quan tâm bên trong đầm lầy cất giấu cái gì, đều lập tức biến mất.
Giống như hoàn toàn sợ hắn, điên cuồng bỏ chạy tránh né.
Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuầη càng phấn chấn hơn.
Hắn lập tức lại vỗ xuống túi đựng đồ, thả Trương Đại Bàn ra.
Hắn nhấn một cái vào trán của Trương Đại Bàn.
Rất nhanh, Trương Đại Bàn lại mở mắt ra, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.
Cho đến nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuầη, hắn sửng sốt một chút.
Thân thể hắn thoáng cái nhảy dựng lên, vừa muốn mở miệng.
Nhưng Bạch Tiểu Thuầη đã đưa tay lên nâng cằm, truyền ra một câu nói.
Đại sư huynh, bởi vì đại sư huynh bị đầm lầy này đánh lén, cho nên sư đệ ta trong cơn giận dữ đã khiến cho tất cả sinh linh trong toàn bộ đầm lầy này đều phải nói xin lỗi.
Từ giờ trở đi, bọn họ thấy chúng ta, sẽ lập tức né tránh.
Không tin đại sư huynh có thể thử xem!Trương Đại Bàn có cảm giác giống như nằm mộng.
Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuầη, lại nhìn đầm lầy ở bốn phía xung quanh một chút, thần sắc cổ quái.
Hắn đang suy nghĩ, có quỷ mới tin được lời Bạch Tiểu Thuầη mới vừa nói.
Hắn thật sự hiểu Bạch Tiểu Thuầη rất rõ, biết trạng thái này của Bạch Tiểu Thuầη có vài phần khoác lác rất lớn.
Chỉ có điều cũng chính bởi vì hiểu rõ, trong lòng Trương Đại Bàn cũng không khỏi do dự.
Mặc dù Tiểu Thuần thích nói khoác, nhưng sẽ không quá mức khoa trương.
Hắn nói những tồn tại đang sợ bên trong đầm lầy này sẽ tránh.
Chẳng lẽ lại là sự thật sao?Trong lúc Trương Đại Bàn do dự, thần thức tản ra.
Hai mắt hắn dần dần mở to.
Hắn phát hiện bốn phía xung quanh nơi đây lại có thể hoàn toàn không có một chút sóng dao động sức sống nào.
Vì vậy, ở trong sự đắc ý của Bạch Tiểu Thuầη, theo hai người không ngừng đi về phía trước, chấn động trong lòng Trương Đại Bàn càng lúc càng mạnh.
Đến cuối cùng, hắn cũng trợn mắt hốc mồm.
Bọn họ đi một đường đi tới, một khắc trước còn có thể phát hiện ra phía trước có vô số sóng dao động sức sống.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, giống như sau khi phát hiện bọn họ đến, trong nháy mắt chúng giống như bị xua đuổi, dường như phía sau tiếp phía trước bỏ chạy, chớp mắt lại biến mất không thấy bóng dángĐiều này khiến cho Trương Đại Bàn phải rất nhiều lần quay đầu lại, ánh mắt đầy quỷ dị nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη.
Như thế nào? Đại sư huynh, ta đã nói, ta đã rất nghiêm túc cảnh cáo bọn chúng.
Hừ hừ, dám đánh lén đại sư huynh của ta, ta không tiêu diệt đầm lầy này đã xem như là có thiện tâm.
Bạch Tiểu Thuầη càng thêm đắc ý.
Trong lòng hắn rất phấn chấn.
Hắn cảm thấy phương pháp Thần Sát này tuy có tai hại, nhưng trước đó hiệu quả thật sự khiến người ta thoả mãn.
Hắn chính là một người như thế.
Bất kể gặp phải chuyện gì, bất kể ở trường hợp nào, đều có thể tìm chuyện vui cho mình.
Bạch Tiểu Thuầη.
Cứ tiếp tục như vậy, ở dưới sự chấn động kinh ngạc không ngừng của Trương Đại Bàn, hai người ở trong đầm lầy này, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
So với đi ở trong tông môn của bản thân còn muốn thuận lợi hơn.
Bọn họ một đường đi về phía trước.
Trong sự yên tĩnh này, trong sự an toàn này, khiến cho Trương Đại Bàn có nhiều lần, thần sắc đều hoảng hốt.
Nhất là có một lần, một con đỉa bỏ chạy không nhanh, bị Trương Đại Bàn một tay nắm lấy.
Con đỉa kia cuối cùng run rẩy.
Sau khi Bạch Tiểu Thuầη tới gần, con đỉa kia phát ra tiếng thét chói tai, thậm chí giống như cầu xin tha thứ.
Khi Trương Đại Bàn ngơ ngác buông tay, vèo một tiếng, con đỉa kia trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Còn có một lần, Trương Đại Bàn thấy được một con nhện kích thước giống như con nhện trước đây đánh lén mình.
Con nhện này vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη, nhất thời lại run rẩy, điên rồi chạy trốn.
Trên thực tế, Bạch Tiểu Thuầη cũng không nghĩ tới, một đoạn đường xa như vậy, các hung vật kỳ dị bên trong đầm lầy này kỳ lại còn có thể vẫn sợ hãi đối với mình.
Chẳng lẽ trước đó, thời điểm ta không có ý thức, vì đầm lầy này đặc biệt, cho nên tản ra huyết vụ.
bao trùm quá lớn?Bạch Tiểu Thuầη vô cùng kinh ngạc.
Trong sự mơ hồ, hắn cảm thấy chắc là như vậy.
Chính hắn cũng không biết hấp thu bao nhiêu sức sống.
Nhưng hắn cũng hiểu được, muốn ngưng tụ ra một giọt Bất Tử Huyết, cần tiêu hao cực kỳ khủng khiếp.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuầη cũng hít một hơi lạnh.
Cũng may Vân Lôi Tử bị sợ vỡ mật.
Bằng không tuy rằng Thần Sát cường đại khủng khiếp, nhưng ở dưới tình huống mình mất đi ý thức, đụng phải đối thủ lợi hại giảo hoạt một chút, mình ở dưới tình huống không có ý thức, có thể nói là trăm chỗ sơ hở.
Rất khoa trương là mấy ngày sau, hai người nhìn thấy được một đám sói gầy hung tàn.
Chúng dựa vào tốc độ kinh người, đang bao vây tấn công một tu sĩ.
Tu sĩ này chính là Tôn Ngô Long Đằng Quỷ Hải Tông nam mạch!Nam mạch am hiểu biến hóa.
Thời khắc này màu da xanh của Tôn Ngô đã biến thành màu nâu.
Thậm chí thân thể đều thỉnh thoảng giống như hư ảo.
Mỗi lần trở nên hư ảo, hắn dường như đều hóa thân trở thành một con rết cực lớn, dữ tợn muốn từ trong đàn sói gầy này chạy trốn.
Chỉ có điều, cho cho hắn liều mạng như thế nào, cũng vẫn không có cách nào chạy ra được.
Đàn sói xung quanh hắn có chừng hơn ngàn con, bao vây hắn từng tầng.
Xung quanh cũng không thiếu những thi thể.
Hiển nhiên loại chuyện bao vây săn giết này đã tiến hành một khoảng thời gian.
Hơn nữa ở phía xa còn có một con sói đầu đàn.
Con sói này giống như bộ xương khô, đứng ở nơi đó, trong mắt mang theo sự lạnh lùng tàn khốc cùng với nhìn bằng nửa con mắt.
Trên người nó tản ra khí thế, có thể so với Thiên Nhân.
Trong lòng Tôn Ngô tuyệt vọng, cay đắng.
Hắn biết lần này mình chạy trời không khỏi nắng.
Sở dĩ đến nay đàn sói đói này còn chưa có giết chết mình, rõ ràng bởi vì chúng xem mình là mồi, muốn dẫn dụ những người khác đi qua.
Chỉ có điều hắn hiểu rõ, trừ phi là Thiên Nhân đến, nếu không ai tới gần, đều cứu không được mình.
Nếu không phải như vậy, người tới gần mình đều sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Hắn không phải loại người vì mạng sống của mình, có thể hành sự không có nguyên tắc, không có điểm mấu chốt.
Lúc này hắn sớm có quyết đoán.
Sở dĩ hắn thường xuyên biến hóa ra thân con rết, chính là muốn dựa vào khí tức trên thân con rết tản ra, nhắc nhở tất cả người đi ngang qua cảnh giác.
Nhưng trong cục diện vô cùng nguy hiểm này, theo Bạch Tiểu Thuầη cùng Trương Đại Bàn từ phía xa đi tới, đám sói đói cuối cùng mỗi người chợt run rẩy, thậm chí đều phát ra những tiếng kêu bi thương.
Trong phút chốc, trên nghìn con sói đói thật như chó nhà có tang, trực tiếp bỏ chạy.
Hơn nữa còn là cả đàn chạy nhanh.
Mà chạy nhanh nhất, chính là con sói đầu đàn kia, nó là kẻ đầu tiên nhận ra được Bạch Tiểu Thuầη.
Trong lúc run rẩy, nó hoàn toàn không có một chút do dự nào, trong nháy mắt lại nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng không đợi nó chạy đi thật xa, giọng nói của Bạch Tiểu Thuầη bỗng nhiên truyền ra.
Ngươi lưu lại, tất cả những kẻ khác giải tản đi.
Theo lời Bạch Tiểu Thuầη nói truyền ra, đám sói đói đang chạy nhanh, mỗi người run rẩy chợt chui vào trong đầm lầy.
Trong nháy mắt.
Bốn phía xung quanh hơn một nghìn con sói đói, chớp mắt chỉ còn lại một con.
Con sói đầu đàn kia run rẩy liên tục, sự lạnh lùng tàn khốc trong mắt đã bị sợ hãi thay thế.
Nhưng rốt cuộc nó thật sự không dám chạy trốn đi, mà run lẩy bẩy nằm ở nơi đó, cố gắng khiến cho cái đuôi cứng đờ của mình, không ngừng lắc lư.
Trương Đại Bàn đã quen với hình ảnh như vậy.
Nhưng đối với Tôn Ngô mà nói, hắn đã nhìn tới trợn tròn mắt, thở hổn hển.
Thời điểm hắn chợt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη, lập tức lại nhận ra thân phận của Bạch Tiểu Thuầη.
Nhưng trong lòng hắn vẫn hoảng sợ đến cực hạn.
Theo hắn thấy, cho dù là Thiên Nhân, có lẽ muốn khiến cho những sói đói này bỏ chạy, cũng tuyệt đối làm không được.
Một câu nói, khiến cho con sói đầu đàn kia không chỉ thật sự không dám chạy trốn, còn lộ ra ý lấy lòng như vậy.
Loại cảm giác chấn động cùng sống sót sau tai nạn này, khiến cho hắn vội vàng đi tới phía trước Bạch Tiểu Thuầη, ôm quyền quỳ gối thật sâu.
Cảm ơn Bạch tiền bối cứu mạng!Bạch Tiểu Thuầη vội ho một tiếng.
Trên đoạn đường này, hắn ở trước mặt Trương Đại Bàn đều lộ ra loại uy nghiêm có thể chấn áp đầm lầy, khiến cho hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Hiện tại thật vất vả mới thấy được người mới, tất nhiên phải ở trên người đối phương, thể hiện thật tốt chỗ không tầm thường của mình.
Vì vậy tay phải Bạch Tiểu Thuầη giơ lên vẫy một cái.
Nhất thời con sói đầu đàn kia run rẩy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt Bạch Tiểu Thuầη, tùy ý để Bạch Tiểu Thuầη đi vỗ nhẹ vào đầu của nó.
Nó không dám từ chối, chỉ có thể cố gắng lay động cái đuôi.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho Tôn Ngô lại há hốc miệng.
Hắn ngơ ngác nhìn con sói đầu đàn kia đang lắc lư cái đuôi, thật sự không có cách nào liên hệ được với dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc ngạo nghễ của nó lúc trước.
Dường như hắn nhìn thấy, không phải là cùng một con soi.
Lần này tạm tha cho ngươi một mạng!Bạch Tiểu Thuầη hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo qua từ trên những thi thể này.
Hắn phát hiện bên trong số đó không có người của Đông Mạch bọn họ.
Vì vậy hắn hờ hững mở miệng.
Thân thể của con sói đầu đàn kia run rẩy.
Không biết là nó sợ hay là kích động, nó ô ô vài tiếng, thoáng một cái vội vàng chui vào trong đầm lầy, không nhìn thấy hình bóng nữa.
Su khi con sói đầu đàn kia rời đi, lúc này Bạch Tiểu Thuầη mới nhìn về phía Tôn Ngô.
Bị ánh mắt của hắn đảo qua, thân thể Tôn Ngô có chút run rẩy.
Nhưng hắn lại kiên trì, hướng về phía Bạch Tiểu Thuầη cúi đầu.
Trương Đại Bàn ở một bên, cũng vội ho một tiếng, híp mắt nhìn Tôn Ngô một chút.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη.
Nam mạch?Bạch Tiểu Thuầη hỏi một câu.
Hồi bẩm tiền bối, vãn bối là đệ tử Long Đằng Quỷ Hải Tông nam mạch.
Bạch Tiểu Thuầη nhớ lại một chút, nhớ tới Thiên Quỷ Tử dưới tay bại tướng hắn trong cuộc đọ mắt kia, vì vậy hắn gật đầu.
Được.
Ngươi liền đi theo ta đi.
Ta dẫn ngươi rời khỏi đầm lầy này.
Tôn Ngô vừa nghe, nhất thời mừng như điên.
Hắn kích động vô cùng.
Theo hắn thấy, đầm lầy này thật sự giống như một cơn ác mộng.
Lúc này có thể được Bạch Tiểu Thuầη dẫn theo bên người, đối với hắn mà nói, có thể so với tạo hóa.
Hắn lộ ra thần sắc cung kính, liên tục bái lạy.
Cảm ơn Bạch tiền bối!Trương Đại Bàn cũng cười ha ha một tiếng, tiến lên ôm Tôn Ngô, vỗ bả vai của đối phương, mở miệng cười.
Gặp nhau chính là có duyên.
Nào nào, tới nói cho ta nghe một chút về chuyện nam mạch các ngươi đi.
Hoàn cảnh nơi ở của các ngươi như thế nào.
Trương Đại Bàn cũng rất tò mò về nam mạch.
Lúc này, Tôn Ngô ở bên này đang cảm kích, ngoại trừ những điều không thể nói, những cái khác có thể nói, đều nói ra kỹ càng tỉ mỉ.
Nói một hồi, bỗng nhiên thần sắc hắn biến đổi, nhanh chóng mở miệng.
Ta nhớ ra rồi.
Ba ngày trước ta từng gặp được một tu sĩ Đông Mạch các ngươi.
Lúc đó hắn bị nhốt ở bên trong một chỗ tuyệt địa.
Ta vốn định cứu hắn, nhưng cho dù là ta, cũng không dám tới gần chỗ đó.
Muốn cứu hắn, ít nhất cũng phải mấy người cùng làm mới có hi vọng.
Hắn tự xưng là Tống Khuyết, bảo ta nếu có thể nhìn thấy người của Đông Mạch, thay mặt hắn cầu cứu.
Tôn Ngô vội vàng mở miệng.
Khuyết Nhi?Bạch Tiểu Thuầη sửng sốt.
Địa điểm thí luyện, chia ra làm bốn khu vực sa mạc, đầm lầy, bình nguyên cùng với rừng cây.
Trong những nơi này cất giấu nguy hiểm đáng sợ vô tận.
Đến nay, tu sĩ của bốn mạch gần nghìn người, nhưng còn sống sót, lại không biết có bao nhiêu người.
Cuối cùng Bạch Tiểu Thuầη cũng ý thức được, vì sao yêu cầu của lần thí luyện này đối với tu sĩ lại cần tu vi chí ít cũng là Nguyên Anh.
Thật vậy, ở trong địa điểm thí luyện này, dưới Nguyên Anh không nói nửa bước khó đi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Cho dù là Nguyên Anh.
cũng dữ nhiều lành ít!Giống như Tôn Ngô này, vốn chính là thiên chi kiêu tử Nguyên Anh đại viên mãn của nam mạch.
Thậm chí ở bên trong tông môn này, hắn cũng được xem là tồn tại có khả năng cực lớn thành tựu Thiên Nhân.
Nhưng cho dù là như vậy, ở vừa rồi trong đàn sói, cũng vẫn rơi vào tình trạng mạng treo một đường.
Có thể tưởng tượng được mức độ nguy hiểm trong địa điểm thí luyện này.
Lúc này lại nghe đến Tôn Ngô nói ra chuyện Tống Khuyết cầu cứu, Bạch Tiểu Thuầη chợt ngẩng đầu.
Hơi thở hắn có chút dồn dập.
Cho dù giữa Tống Khuyết cùng hắn bao giờ cũng có các loại nhỏ mọn cùng với không phục, nhưng dù sao hắn cũng là cháu của mình.
Huống gì mình cùng Tống Quân Uyển đã tiến thêm một bước.
Tống Khuyết này càng giống như cháu ruột của mình.
Nếu như đổi lại, đối phương bị nhốt ở nơi khác, Bạch Tiểu Thuầη còn có tâm tình đùa giỡn một chút.
Nhưng hiện tại ở địa điểm thí luyện vô cùng nguy hiểm này, Bạch Tiểu Thuầη cũng thấy sốt ruột.
Hắn lập tức hỏi ý Tôn Ngô về phương hướng cụ thể liên quan tới Tống Khuyết.
Tôn Ngô không dám giấu diếm, nói ra tất cả những gì mình biết cho Bạch Tiểu Thuầη nghe.
Thoáng một cái, thân thể Bạch Tiểu Thuầη lao thẳng đến chỗ theo lời đối phương vừa nói.
Hắn vội vàng bay nhanh.
Tôn Ngô cùng Trương Đại Bàn ở phía sau, lúc này cũng cảm thấy khẩn trương.
Bọn họ nhanh chóng lao theo.
Ba người ở trên bầu trời của đầm lầy này, hóa thành ba cầu vồng dài, nổ lớn lao ra.
Lấy tốc độ của Bạch Tiểu Thuầη, lúc này trong lúc đang nóng ruột, có thể so sánh với na di.
Rất nhanh hắn đã kéo dài khoảng cách cùng Trương Đại Bàn và Tôn Ngô.
Trong lúc loa nhanh, hắn tốn thời gian nửa ngày, cuối cùng từ phía xa đã đi tới nơi Tống Khuyết bị nhốt theo như lời Tôn Ngô nói.
Mới vừa đến tới, khí tức của hắn lại lập tức gây ra sóng dao động, xuất hiện trong đầm lầy này.
Cùng lúc đó, theo thần thức Bạch Tiểu Thuầη tản ra, đảo qua, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Khuyết Nhi hài tử này mạng lớn.
Lúc này tâm tình của Bạch Tiểu Thuầη thả lỏng, cằm cũng khẽ nâng lên.
Hắn xúc động chính là Tống Khuyết không chỉ mạng lớn, còn có vận khí tốt.
Hắn xem như đã phát hiện ra, mỗi lần đối phương gặp phải thời điểm nguy hiểm tới sinh tử, hình như mình đều sẽ gặp phải, thuận lợi cứu hắn.
Thời khắc này, Tống Khuyết cũng có cảm giác như vậy.
Hắn bị nhốt ở bên trong một chỗ đầm lầy màu tím.
Bốn phía xung quanh trong đầm lầy tồn tại vô số ánh mắt.
Mỗi một con mắt này đều hiện lên ở trong đầm lầy.
Mỗi một con mắt đều có kích thước chừng mấy trượng.
Ở trong những ánh mắt này, thình lình có hơn mười người tu sĩ bị phong ấn.
Những tu sĩ này nữ có nam có, đến từ bốn mạch.
Gần như tuyệt đại đa số trong đó đều đã trở thành hài cốt, có thể rõ ràng thấy phân nửa đã mục nát.
Chỉ có một hai người, hấp hối hoặc đang kiên trì.
Trong đó có Tống Khuyết.
Tống Khuyết đang bị phong tỏa ở bên trong một con mắt.
Bên ngoài thân thể hắn có khí đen giống như con rắn nhỏ, không ngừng ăn mòn thân thể hắn, giống như muốn hắn dung hòa ở bên trong.
Nếu không phải, trước khi hắn đi tới địa điểm thí luyện này, lão tổ Tống gia cho hắn một truyền thừa chi bảo của Tống gia, sợ là hắn đã sớm vùi thân ở đây.
Món truyền thừa chi bảo đó là một cái áo choàng.
Lúc này cái áo choàng khoác lên trên người Tống Khuyết, tản ra ánh sáng ôn hòa.
Chính là ánh sáng này hình thành phòng hộ, lần lượt ngăn cản những khí đen kia xâm nhập.
Cái áo choàng này rất huyền diệu.
Nhưng cho dù là như vậy, theo thời gian trôi qua, nó dần dần không có cách nào chống đỡ.
Hiện tại phía trên chiếc áo choàng tản ra ánh sáng đã yếu ớt vô cùng.
Trên thực tế, dựa vào tu vi của Tống Khuyết, cho dù có áo choàng này, hắn cũng không kiên trì được quá lâu.
Nhưng chẳng biết tại sao, mấy ngày trước, những con mắt ở bốn phía xung quanh này đột nhiên, giống như mất đi hơn phân nửa sức sống.
Mỗi con giống như trở nên già nua, ngay cả khí đen tản ra cũng yếu đi quá nhiều.
Điều này khiến cho Tống Khuyết có hi vọng.
Dựa vào lực lượng của áo choàng này hắn cố gắng kiên trì tới hiện tại.
Chỉ có điều, chính bản thân hắn cũng hiểu rõ, trừ phi là có người tới cứu mình, nếu không.
Hắn không mở ra được phong ấn của con mắt này, không trốn thoát được, cho dù có kiên trì lâu hơn nữa, chung quy cũng không có cách nào may mắn tránh khỏi khó khăn.
Lẽ nào Tống Khuyết ta lại phải ngã xuống ở bên trong địa điểm thí luyện này!Tống Khuyết cay đắng nghĩ.
Lúc này thân thể hắn cũng cứng đờ, tu vi đã gần như khô cạn.
Ta không cam lòng.
Ta còn chưa có đánh bại tên Bạch Tiểu Thuầη đáng chết kia.
Ta còn chưa có giẫm hắn xuống dưới chân, còn chưa chà đạp hắn, báo mối thù nhiều năm qua.
Những năm tháng ở trong Man Hoang khổ sở khó khăn như vậy ta còn kiên trì nổi.
Ta không tin địa điểm thí luyện cỏn con này lại có thể khiến cho Tống Khuyết ta phải vùi thân! Tống Khuyết ta là người có khí vận lớn.
Những năm gần đây ta lần lượt trải qua nguy cơ sinh tử cũng không có khiến cho ta phải khuất phục, đi từng bước một từ Ngưng Khí đi cho tới Nguyên Anh bây giờ.
Ta tuyệt đối sẽ không chết ở chỗ này!Trong lòng Tống Khuyết thầm gầm khẽ, sắc mặt xanh trắng.
Hắn lại muốn giãy dụa một chút.
Bhưng vào lúc này, bỗng nhiên tất cả những con mắt ở bốn phía xung quanh đều run rẩy.
Theo sự run rẩy, những con mắt bên trong không có tu sĩ, nhanh chóng chớp động.
Rõ ràng nó lộ ra sự sợ hãi.
Trong phút chốc chúng lại từng con một lùi về phía đầm lầy, nhanh chóng biến mất giống như chạy thoát thân vậy.
Khu vực đầm lầy màu tím này vốn có vô số con mắt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt này, lại biến mất hết hơn chín phần.
Chỉ còn lại có mười mấy con vẫn đang chần chờ.
Nhưng rất nhanh, tất cả mười mấy con mắt này đều thi nhau chớp mắt, phun ra tất cả hài cốt bị phong ấn ở bên trong, nhanh chóng chìm vào bên trong đầm lầy biến mất.
Ngay cả con mắt đang phong tỏa Tống Khuyết rõ ràng sau một hồi rầu rĩ, tự mình mở ra.
Tống Khuyết chỉ cảm thấy một lực mạnh truyền đến.
Thân thể hắn đã bị ném mạnh ra.
Thời điểm cúi đầu nhìn, con mắt đã phong ấn hắn nhiều ngày rõ ràng mang theo sự sợ hãi, chìm vào bên trong đầm lầy.
Tống Khuyết có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc có chút mờ mịt.
Tất cả những điều này phát sinh quá nhanh, cho nên hắn chưa từng kịp phản ứng.
Nhất là một hơi thở trước, đầm lầy này vẫn đầy những con dữ tợn mắt.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo.
Một con cũng không nhìn thấy được.
Nếu không phải là xác định mình thực sự bị nhốt ở chỗ này nhiều ngày, Tống Khuyết cũng sẽ cảm thấy, tất cả những điều này đều là ảo giác.
Chẳng lẽ.
Chẳng lẽ những mắt chỉ có thể tồn tại trong thời gian cố định.
Vượt quá thời gian này, bọn chúng sẽ biến mất hay sao?Tống Khuyết nghĩ tới đây, không quan tâm điều phán đoán này có phải chính xác hay không, cảm giác mừng như điên khi sống sót sau tai nạn, khiến cho hắn kích động không thôi.
Hắn đang muốn quan sát bốn phía một cái.
Nhưng đột nhiên ánh mắt hắn chợt mở to.
Hắn chật vật ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía bầu trời xa xăm.
Mặc dù linh lực trong cơ thể hắn tiêu hao hơn phân nửa, nhưng vừa tập trung nhìn, vẫn khiến bản thân hắn có năng lực nhìn thấy rõ ràng.
Giờ khắc này ở trong mắt của hắn, hắn nhìn thấy chính là ở trên bầu trời xa xăm, đứng ở nơi đó cười híp mắt nhìn mình.
chính là Bạch Tiểu Thuầη.
Lúc này Bạch Tiểu Thuầη giơ tay lên, sau đó truyền tới giọng điệu chào hỏi.
Này, Khuyết Nhi.
Giọng nói này khiến cho mặt của Tống Khuyết lập tức đen lại.
Hắn còn nhìn thấy ở phía sau lưng Bạch Tiểu Thuầη có hai bóng người đang cấp tốc bay tới.
Một người là Trương Đại Bàn, còn có một người Tôn Ngô là mấy ngày trước mình đã cầu cứu.
Đến lúc này, nếu như hắn vẫn không rõ những con mắt kia vì sao biến mất, vậy hắn cũng quá ngu dốt.
Nhưng hiểu thì hiểu, ở một cái chớp mắt tiếp theo, Tống Khuyết lại chợt xoay người, quay đầu bay về phía xa.
Mắt thấy Tống Khuyết rốt cuộc xoay người rời đi, cái này khiến cho Bạch Tiểu Thuầη mất hứng.
Khuyết Nhi ngươi thế nào lại không có lễ phép như vậy? Nhìn thấy ta, ngươi lại có thể không chào hỏi.
Bạch Tiểu Thuầη nói xong, tay phải giơ lên, chợt chộp mạnh một cái về phía Tống Khuyết đang ở ngoài xa.
Mặt Tống Khuyết đen lại.
Thân thể hắn bị cách không nắm lấy, trong nháy mắt đã bị kéo tới trước người Bạch Tiểu Thuầη.
Khuyết Nhi, làm trưởng bối, làm tiểu cô phu của ngươi, ta cần phải phê bình ngươi!Bạch Tiểu Thuầη trừng mắt.
Trong lòng hắn rất bất mãn đối với hành vi của Tống Khuyết, sau khi nhìn thấy mình, giống như nhìn thấy ôn thần.
Nhất là khi bên cạnh còn có người ngoài.
Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy có chút mất mặt.
Tống Khuyết phiền muộn, trong lòng càng ủy khuất hơn.
Hắn thật sự không muốn đối mặt với Bạch Tiểu Thuầη.
Thậm chí hắn cảm thấy cho dù bị nhốt ở trong con mắt kia, hình như cũng tốt hơn so với gặp phải Bạch Tiểu Thuầη.
Tối thiểu ở trong đó chẳng qua là chịu thống khổ về thân thể.
Mà ở trước mặt Bạch Tiểu Thuầη, hắn phải chịu là hành hạ tâm linh.
Nhưng Tống Khuyết không có cách nào mở miệng, cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Trước đó, hắn sở dĩ lập tức xoay người lại chạy trốn, đó là phản ứng bản năng của hắn.
HẮn căn bản cũng không có suy nghĩ xem như vậy có chính xác hay không.
Lúc này mắt thấy Bạch Tiểu Thuầη còn đang bất mãn, Tống Khuyết kiên trì muốn giải thích một chút.
Nhưng vào lúc này, Trương Đại Bàn cùng Tôn Ngô đều chạy đến.
Tôn Ngô còn đỡ hơn một chút.
Nhưng sau khi Trương Đại Bàn nhìn thấy Tống Khuyết, ánh mắt lien sáng rực lên.
Nhất là sau khi nghe được Bạch Tiểu Thuầη răn dạy như vậy, Trương Đại Bàn chỉ cảm thấy tinh thần run rẩy.
Hắn chợt nhảy ra ngoài.
Tiểu Thuần, Khuyết Nhi vẫn còn con nít.
Hài tử này từ nhỏ đã hiếu thuận.
Vừa rồi nhất định là hiểu nhầm.
Ngươi đừng nói hài tử như vậy.
Khuyết Nhi, không phải Bàn bá bá nói ngươi.
Ngươi làm như vậy là không đúng.
Tiểu cô phu của ngươi tới cứu ngươi, ngươi ngay cả một câu chào hỏi cũng không có.
Chỉ có điều ta biết ngươi là một hài tử tốt biết sai có thể sửa.
Nào nào nào, đi tới bái kiến tiểu cô phu của ngươi trước, sau đó trở lại bái kiến ta.
Ta và tiểu cô phu của ngươi là huynh đệ, cũng là trưởng bối của ngươi.
Trong trong ánh mắt của Trương Đại Bàn có thể nhìn ra được sự hưng phấn trong lòng hắn.
Lúc này trong lời nói của hắn còn lộ rõ sự chờ mong mãnh liệt.
Mặt Tống Khuyết nhất thời càng đen hơn.
Hắn trừng mắt nhìn Trương Đại Bàn.
Hắn chỉ cảm thấy một nghịch huyết nhảy vào trong đầu, toàn thân đều muốn phát nổ.
Bạch Tiểu Thuầη chiếm hắn tiện nghi thì cũng thôi.
Hắn chỉ có thể nhịn.
Hiện tại Trương Đại Bàn lại có thể cũng tới chiếm tiện nghi của hắn.
Điều này khiến cho Tống Khuyết muốn phát điên.
Nhất là sau khi hắn nghĩ đến hình ảnh đám bằng hữu của Bạch Tiểu Thuầη sau này nhìn nhấy mình, người người đều tự xưng bá bá, thúc thúc, Tống Khuyết đã cảm thấy trong đầu chấn động không ngừng.
Trương Đại Bàn!Một tiếng hét này, giống như Tống Khuyết muốn phát tiết phiền muộn trong lòng ra ngoài.
Nhưng lời Trương Đại Bàn nói thật sự quá sắc bén.
Cho dù Tống Khuyết không nguyện ý nghĩ tới, nhưng đầu óc lại không khống chế được, hiện ra từng cảnh tượng sẽ gặp phải bằng hữu của Bạch Tiểu Thuầη.
Bảo Tài thúc thúc.
Thiên Hữu thúc thúc.
Tiểu Muội cô cô.
Thần Toán Tử thúc thúc.
Đối với Tống Khuyết mà nói, tất cả những điều này giống như thiên kiếp, khiến cho thân thể Tống Khuyết run rẩy.
Tròng mắt hắn cũng đỏ lên.
Hắn không dám đi trừng mắt với Bạch Tiểu Thuầη.
Lúc này hắn trừng mắt với Trương Đại Bàn, miệng thở hổn hển, giống như một lời không hợp sẽ ra tay độc ác.
Nghe Tống Khuyết vừa hét lên như thế, Trương Đại Bàn nhất thời bị dọa cho giật mình.
Hắn cũng có chút khẩn trương.
Thật ra, Tống Khuyết ở bên trong Huyết Khê Tông đã xây dựng ảnh hưởng không nhỏ.
Có thể tưởng tượng, ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuầη, Trương Đại Bàn đối với hình ảnh Tống Khuyết gọi mình là bá bá, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Vì vậy hắn mới lấy ra dũng khí, lại mong đợi nhìn sang.
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc.
Hắn cảm thấy mình chỉ chiếm một chút tiện nghi nho nhỏ mà thôi.
Tại sao Tống Khuyết này lại phản ứng lớn như vậy.
Cảnh tượng như vậy cũng rơi vào trong mắt Tôn Ngô.
Tôn Ngô thoáng ngẩn ra.
Hắn thật sự không tìm hiểu tình huống thế nào.
Ở trong mắt hắn, Bạch Tiểu Thuầη chính là Thiên Nhân lão tổ.
Mà Tống Khuyết tu sĩ Nguyên Anh là vãn bối của Bạch Tiểu Thuầη.
Chuyện này ở trong suy nghĩ của Tôn Ngô, là chuyện rất tự nhiên.
Thảo nào trước đó, sau khi Bạch tiền bối nghe được chuyện này, lại lo lắng như thế.
Hóa ra đạo lữ của Bạch tiền bối, là cô cô của vị Tống đạo hữu này.
Tôn Ngô suy nghĩ sâu xa.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy cách làm này của Tống Khuyết hình như có chút không thích hợp.
Bạch tiền bối lo lắng đến đây cứu hắn.
Tống Khuyết này cũng không cảm kích thì thôi, còn xoay người rời đi.
Cũng khó trách Bạch tiền bối tức giận.
Sau khi Tôn Ngô có phán đoán, đối với những lời lẽ này của Trương Đại Bàn, hắn mặc dù cảm thấy có chút chiếm tiện nghi, nhưng cũng không phải là không thể hiểu được.
Vì vậy Tôn Ngô mỉm cười, nhìn Tống Khuyết một chút.
Sau đó, trên mặt hắn lộ ra nụ cười ôn hòa, mở miệng nói.
Cuối cùng không phụ sự nhờ cậy của Tống đạo hữu.
Tống đạo hữu cát nhân thiên tướng, hóa ra cùng Bạch tiền bối có quan hệ như vậy.
Có thể trở thành vãn bối của Bạch tiền bối, chuyện này khiến cho Tôn mỗ cũng hâm mộ.
Tống Khuyết chỉ cảm thấy hết đường chối cãi.
Trương Đại Bàn tới chiếm tiện nghi của mình.
Tôn Ngô này cũng mở miệng nói như thế.
Nhưng hắn lại không có cách nào phản bác.
Nói như thế nào, Tôn Ngô cũng coi như là ân nhân cứu mạng của hắn.
Tất cả những điều này khiến cho trong lòng Tống Khuyết ủy khuất tới cực điểm.
Trong sự phiền muộn, loại cảm giác muốn phát điên này càng mãnh liệt hơn.
Đến cuối cùng, hắn không nhịn được muốn hét lớn một tiếng để phát tiết.
Nhưng không đợi tiếng hét này phát ra, Bạch Tiểu Thuầη lại thở dài.
Được, Đại Bàn ngươi cũng đừng khi dễ Khuyết Nhi nữa.
Hài tử này cũng thật đáng thương.
Bạch Tiểu Thuầη mắt thấy dáng vẻ ủy khuất này của Tống Khuyết, trong lòng có chút không đành lòng.
Khuyết Nhi, ngươi cũng đừng chạy một mình nữa, đi theo ta đi.
Như vậy cũng có thể an toàn hơn rất nhiều.
Lời Bạch Tiểu Thuầη nói truyền vào trong tai Tống Khuyết, Tống Khuyết có kích động muốn khóc.
Thật vậy, Bạch Tiểu Thuầη nói ra những lời này, chính là lời nói từ trong lòng của hắn.
Sau loại cảm giác ủy khuất đến cực hạn, đột nhiên có người hiểu được, khiến cho Tống Khuyết cũng cảm động.
Hắn đột nhiên cảm giác được, Bạch Tiểu Thuầη so với Trương Đại Bàn, rõ ràng đối xử tốt với mình quá nhiều.
Chỉ là cảm giác này vừa hiện lên, Bạch Tiểu Thuầη mắt thấy Tống Khuyết cảm động, nói ra một câu nói tiếp theo, khiến cho Tống Khuyết lại suy sụp.
Đừng kích động.
Khuyết Nhi ngoan.
Ta sẽ không để cho những người khác khi dễ ngươi.
Bạch Tiểu Thuầη bị dọa cho giật mình, vội vàng tiến lên an ủi, còn giơ tay lên xoa xoa đầu của Tống Khuyết.
A a a a!Tống Khuyết cũng không nhịn được nữa, ngửa mặt lên trời rống lớn vài tiếng, phát tiết cảm giác ủy khuất vô tận cùng muốn phát điên trong lòng hắn lúc này.
Hắn cảm thấy mình thật sự là tám đời làm chuyện xấu.
Nếu không, vì sao cả đời này lại gặp phải Bạch Tiểu Thuầη trước mắt này.
Từ năm đó, khi lần đầu tiên gặp phải, cho đến hiện tại, hắn trước sau đều phải sống ở trong sự ủy khuất.
Giờ phút này trong tiếng gào thét, loại cảm giác phát điên cực kỳ mãnh liệt này, khiến linh lực của hắn vốn đã khô cạn, tâm tình không khống chế được, phun ra một ngụm máu tươi.
Toàn thân hắn lại trực tiếp chìm vào trong sự hôn mê.
Tại sao lại hôn mê.
Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy rất đau đầu, Trương Đại Bàn cũng há hốc mồm.
Hắn thấy chột dạ.
Đồng thời hắn cũng không thể hiểu được, tại sao Tống Khuyết lại không chịu nổi trò đùa nho nhỏ như vậy.
Đại sư huynh, sư huynh xem sư huynh làm hắn tức giận tới mức nào rồi kìa.
Ai.
sư huynh cõng hắn đi.
Bạch Tiểu Thuầη khoát tay chặn lại, thở dài.
Trương Đại Bàn lộ ra vẻ mặt cầu xin.
Hắn đầy bất đắc dĩ.
Chỉ là lúc này hắn vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc.
Ở trong ký ức của hắn, Tống Khuyết không phải là cái dạng này mới đúng.
Lúc này ở trong sự phiền muộn, hắn đỡ Tống Khuyết dậy, cõng trên lưng, trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuầη.
Tiểu Thuần, vì sao ngươi vừa nói là hắn lại hôn mê? Trước đây hắn đã từng ngất xỉu sao? Đúng vậy, Khuyết Nhi hài tử này chắc hẳn ở Man Hoang gặp chuyện thương tâm.
Cho nên mỗi lần chịu sự kích thích, sẽ ngất đi.
Không có việc gì đâu.
Tối đa ba ngày hắn sẽ tỉnh lại.
Bạch Tiểu Thuầη vội ho một tiếng, vội vàng kết thúc đề tài này.
Hắn dẫn theo Trương Đại Bàn cùng Tôn Ngô đầy thần sắc kinh ngạc, lao thẳng về phía xa.
Theo mấy người bay ở trong đầm lầy này, thời gian chậm rãi trôi qua.
Mười ngày trôi qua rất nhanh.
Đầm lầy nơi này cũng đã sắp tới điểm cuối.
Cơ hồ có thể thấy được bình nguyên vô tận phía xa.
Bầu trời vẫn ảm đạm.
Mặc dù mặt đầm lầy yên tĩnh, nhưng dọc theo con đường này, Bạch Tiểu Thuầη cũng có thu hoạch.
Trong tay hắn lúc này cầm một hạt giống.
Loại hạt giống màu xanh lục này tản ra từng hàn khí.
Nắm nó trong tay, toàn thân Bạch Tiểu Thuầη đều băng hàn.
Vào mấy ngày trước, hắn ở bên trong đầm lầy đã nhìn thấy được hạt giống của một đóa hoa.
Đó là một đóa hoa có múi giống như ánh trăng, nửa héo rũ một mình sinh trưởng ở bên trong đầm lầy, rất rõ ràng.
Nhưng khi Bạch Tiểu Thuầη tiếp cận nó, đóa hoa này dường như có linh trí riêng của mình, rốt cuộc nhanh chóng lún xuống, giống như muốn tránh né.
Khi Bạch Tiểu Thuầη tò mò đi qua, bông hoa này còn tản ra từng hàn khí kinh người.
Hàn khí này có chút tương tự với Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết Bạch Tiểu Thuầη đang tu luyện.
Cái này khiến cho Bạch Tiểu Thuầη kinh ngạc.
Cuối cùng hắn tốn một chút khí lực, lấy được đóa hoa này, nó lại héo rũ, trở thành một hạt giống như thế.
Sau khi nghiên cứu, Bạch Tiểu Thuầη phát hiện, ở trong quá trình nở rộ đóa hoa này lại có thể hấp thu hàn khí tám phương.
Chỉ có điều trong đầm lầy này không có nhiều hàn khí lắm.
Đóa hoa này hiển nhiên không sinh trưởng tốt.
Sau này nghiên cứu một chút, có lẽ có thể có giúp đỡ đối với hàn khí của ta.
Cứ gọi nó là hoa ánh trăng.
Bạch Tiểu Thuầη thu hồi hạt giống này, dẫn theo đám người Trương Đại Bàn tiếp tục đi về phía trước.
Trên đoạn đường này bọn họ dần dần nhìn thấy được rất nhiều thi thể.
Những thi thể này có khi là của ba mạch khác, cũng có khi là đến từ Tinh Không Đạo Cực Tông.
Tất cả những điều này, khiến cho trong lòng Trương Đại Bàn, Tôn Ngô cùng với Bạch Tiểu Thuầη đều có chút nặng nề.
Tống Khuyết đã sớm tỉnh lại.
Hắn vốn vẫn đen mặt.
Nhưng theo thời gian trôi qua, theo rất nhiều thi thể hắn thấy được ở bên trong đầm lầy, thần sắc của hắn cũng nhiều lần biến hóa.
Đây rốt cuộc là một địa điểm thí luyện thế nào vậy.
Nghi vấn này hết lần này tới lần khác hiện lên ở trong đầu của mọi người.
Đám người Tôn Ngô cũng biết rất rõ, nếu không phải là có Bạch Tiểu Thuầη ở đây, bọn họ kiên quyết không có khả năng một mình bước ra khỏi khu vực đầm lầy này.
Có lẽ cái gọi là địa điểm thí luyện, trọng điểm không phải là lựa chọn đệ tử Thiên Tôn, mà là.
tìm được lối ra!Trong lòng Bạch Tiểu Thuầη thầm thì thào.
Chính xác mà nói, hắn đi tới địa điểm thí luyện này đã gần hai tháng.
Hai tháng nay, hắn đã hoàn toàn đoán được, tu sĩ Nguyên Anh tầm thường căn bản rất khó rời khỏi chỗ khu vực này.
Cũng chỉ có những tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn mới có khả năng dựa vào chiến lực cùng vận khí của mình, đi ra khỏi khu vực, tiến vào trong một khu vực khác.
Như vậy chỉ cần vừa phân tích, Bạch Tiểu Thuầη lại có đáp án.
Nếu thật sự muốn thu lấy đệ tử, hoàn toàn không nhất thiết phải tiến hành thí luyện nguy hiểm như vậy.
Đáp án lại được miêu tả sinh động như vậy.
Mục đích của Thiên Tôn là muốn khiến người ta tìm ra lối ra của nơi này.
Như vậy.
nếu như điều phán đoán này thành lập,.
bản thân Thiên Tôn không có đáp án.
Nếu không.
địa điểm thí luyện này.
đối với Thiên Tôn mà nói, có thể cũng là xa lạ! Cái gọi là thí luyện, căn bản là một lần phái rất nhiều kẻ bị vứt bỏ, thay hắn giăng một tấm lưới lớn, tìm kiếm lối ra mà hắn muốn! Thậm chí nếu phân tích như thế, trong lòng Thiên Tôn muốn giữ bí mật chuyện này, cho nên mới sử dụng việc thu đồ đệ làm ngụy trang.
Dụ người đến đây!Bạch Tiểu Thuầη càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi.
Sắc mặt hắn cũng trở nên khó coi.
Chỉ có điều chuyện này chỉ là phân tích của hắn.
Bạch Tiểu Thuầη cũng không biết cuối cùng có chính xác hay không.
Nhưng bất kể như thế nào, địa điểm thí luyện này nguy hiểm.
Dọc theo con đường này, ở sa mạc, ở trong đầm lầy, Bạch Tiểu Thuầη đều nhìn thấy mà giật mình.
Nếu không có phương pháp Thần Sát của hắn, sợ là nguy hiểm ở trong đầm lầy này sẽ mãnh liệt hơn rất nhiều so với hiện tại.
Những điều Bạch Tiểu Thuầη nghĩ tới, trên thực tế cũng là những nghi ngờ trong lòng những người giờ khắc này còn sót lại trong địa điểm thí luyện.
Hiện tại, bên trong địa điểm thí luyện vốn hơn một nghìn người, đã sớm chết hơn một nửa.
Phân nửa còn sót lại này, mỗi người đều tâm cơ thâm trầm.
Mắt thấy trình độ nguy hiểm của địa điểm thí luyện này vượt quá sức tưởng tượng, bọn họ làm sao có thể không nghĩ tới manh mối bên trong.
Chỉ là cho dù nghĩ đến, cũng hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.
Rất hiển nhiên, chỉ có tìm được lối ra.
Nếu không, mọi người ở chỗ này đều sẽ đi từng bước một về phía cái chết.
Cho dù cường hãn giống như Bạch Tiểu Thuầη, trong lòng cũng có chút áp lực.
Nơi đầm lầy này nhìn như yên tĩnh, nhưng hắn biết, đây chỉ là mặt ngoài.
Có nhiều lần, hắn mơ hồ cảm nhận được ở sâu bên trong đầm lầy này, cất giấu vài đạo thần thức khiến cho hắn cũng phải kinh hãi.
Sau khi vài đạo thần thức này đảo qua chỗ hắn, dù không có lộ ra sự thù địch, nhưng lại khiến cho Bạch Tiểu Thuầη hiểu rõ.
Cho dù mình có phương pháp Thần Sát, ở trong này, cũng đều tồn tại nguy cơ sinh tử.
Ở đây.
Rốt cuộc là chỗ nào vậy?Thời điểm trong lòng Bạch Tiểu Thuầη đang suy đoán, bọn họ cuối cùng cũng đi ra khỏi chỗ đầm lầy này, bước vào trong một mảnh bình nguyên vô tận.
Bên trong bình nguyên, tiếng gió thổi gào thét, phát ra những tiếng xào xạc.
Chỉ có thể nhìn đến cỏ xanh giống như sóng biển ở trong gió nhấp nhô.
Thỉnh thoảng, có thể thấy trên mặt đất có một vài hài cốt bị ăn sạch sẽ.
Tất cả những điều này, khiến cho Trương Đại Bàn cùng Tống Khuyết, còn có Tôn Ngô đều hãi hùng khiếp vía.
Hình như từ trên vài hài cốt này, cũng có thể thấy được dấu hiệu khủng khiếp của bình nguyên này.
Lại qua mười ngày, thời điểm Bạch Tiểu Thuầη dẫn theo đám người Trương Đại Bàn bay nhanh ở trên bình nguyên này.
Bỗng nhiên sắc mặt Bạch Tiểu Thuầη chợt biến đổi.
Hắn chỉ cảm thấy một sát ý mãnh liệt chợt bay lên.
Sát khí này nồng đậm, thậm chí khiến cho không khí cũng trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, thân thể còn lui về phía sau.
Giọng điệu cấp bách la lên.
Đại sư huynh, ba người các ngươi lập tức rời khỏi đây, không cần phải để ý tới ta!Gần như trong chớp mắt khi lời nói của Bạch Tiểu Thuầη truyền ra, trên trời cao của bình nguyên phía xa truyền đến tiếng sấm sét vang trời.
Có hai gương mặt cực lớn đồng thời hiện lên.
Chính là.
Vân Lôi Song Tử!Khi nhìn thấy gương mặt cực lớn của Vân Lôi Song Tử trên trời cao, trong lòng Bạch Tiểu Thuầη chợt tràm xuống.
Bắt đầu từ khi hắn tiến vào địa điểm thí luyện này, lại cùng Vân Lôi Song Tử này nhiều lần ma sát.
Lúc này đối phương cuối cùng song tử cùng tồn tại.
Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuầη có chút nhức đầu.
Thời điểm hắn lui ra phía sau, hắn lập tức bảo đám người Tôn Ngô nên rời đi trước.
Bạch Tiểu Thuầη, lần này ngươi nhất định phải chết!Trên trời cao, Vân Lôi Song Tử truyền ra tiếng gầm thét giống như thiên lôi vậy.
Trong nháy mắt hai gương mặt này lại hóa thành hai bóng người.
Một người trong đó lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuầη.
Một người khác lại xông về phía đám người Trương Đại Bàn.
Hiển nhiên, bọn họ không chỉ muốn giết chết Bạch Tiểu Thuầη ở chỗ này, còn muốn Trương Đại Bàn cùng đám người Tống Khuyết được Bạch Tiểu Thuầη được một đường bảo vệ ở phía sau, đều sẽ diệt sạch.
Tất cả những điều này đều phát sinh chỉ trong chớp mắt.
Bạch Tiểu Thuầη mắt thấy Vân Lôi Song Tử tách ra, trong lòng thầm lo lắng.
Hắn biết đám người Trương Đại Bàn không có cách nào chạy trốn.
Vì vậy tay áo hắn vung lên, trực tiếp thu ba người vào bên trong túi trữ vật.
Trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuầη thu ba người Trương Đại Bàn đi, Vân Lôi Song Tử ở trên trời cao, trong mắt có hàn quang bùng lên.
Thật ra giữa hai người bọn họ cùng Bạch Tiểu Thuầη đã kết thù kết oán quá sâu!Cho dù trước đây Bạch Tiểu Thuầη vận dụng phương pháp Thần Sát, chấn động Vân Lôi Tử.
Nhưng hôm nay hai người tập trung ở một chỗ, có lo lắng vô hạn, cũng chuẩn bị sẵn sàng, lúc này hoàn toàn không có một chút do dự nào.
Vân Lôi Song Tử lập tức lại ra tay.
Trong đó vị đệ đệ trong Vân Lôi Song Tử, hắn am hiểu tốc độ, vừa ra tay là toàn thân giống như xuyên qua hư vô, lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuầη.
Một vị Vân Lôi Tử Thiên Nhân trung kỳ đỉnh phong khác lại phất tay.
Vô số thiên lôi tia chớp ầm ầm ầm biến ảo.
Thình lình ở giữa không trung hội tụ thành một con bàn tay tia chớp cực lớn, chộp về phía Bạch Tiểu Thuầη! Chết! Hai người gần như đồng thời mở miệng, âm thanh truyền khắp tám phương.
Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy rất đau đầu, còn hãi hùng khiếp vía.
Hắn cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên.
Hắn chợt lui về phía sau.
Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay chợt bấm quyết, ở trước người vung lên.
Đầm nước!Những lời này vừa thốt ra, nhất thời bình nguyên nơi này lập tức đã bị hơi nước tràn ngập.
Chỗ bình nguyên dường như đã trở thành đầm lầy.
Tám phương ở trong một mảnh hỗn độn.
Giọng nói của Bạch Tiểu Thuầη lại vang vọng.
Quốc gia!Ở trong tiếng nổ lớn, dường như thế giới cũng bị vỡ ra.
Vân Lôi Song Tử biến sắc.
Hai người vốn tưởng rằng, trước đó khi Bạch Tiểu Thuầη giao chiến với bọn họ, đã vận dụng tất cả thuật pháp.
Nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng, lại còn có phương pháp xa lạ đánh xuống.
bọn họ còn ở trong đầm nước bốn phía xung quanh, cảm nhận được một nguy cơ.
Cùng lúc đó, thiên địa ầm ầm ầm nổ vang.
Từ bên trong đầm nước phía dưới, đột nhiên lại dâng lên từng những cái gai sắc bén như dời núi lấp biển, nổ khắp tám phương.
Đồng thời những cái gai sắc này biến thành từng cái móng tay, từng cái chân lớn, hung hãn lao ra, phát ra rít gào vang vọng.
khiến cho người ta đinh tai nhức óc Ầm.
Một tiếng động vang lên.
Cái chân lớn liền trực tiếp hạ xuống, giống như trời cao sụp xuống, hình thành khí thế mạnh mẽ, khiến cho Vân Lôi Song Tử hoàn toàn biến sắc.
Vân Lôi Tử am hiểu tốc độ, đứng mũi chịu sào, trực tiếp phun ra máu tươi.
Thân thể hắn chợt lui về phía sau.
Một vị Vân Lôi Tử khác thi triển ra vô số tia chớp.
Lúc này trong tiếng gầm nhẹ, hắn toàn lực thi pháp.
Chớp mắt một cái, chân lớn này lại cùng bàn tay do những tia chớp ở bốn phía xung quanh hình thành, va chạm tới nhau.
Trời cao chấn động.
Mặt đất xuất hiện từng vết nứt.
Bàn tay tia chớp tan vỡ từng tầng.
Đồng thời, chân lớn hạ xuống bên trong đầm nước này tuy cường hãn vô cùng.
Nhưng dù sao đối mặt chính là Vân Lôi Song Tử đã vượt qua đám người Trần Hạ Thiên.
Lúc này hắn cũng trở nên mơ hồ không rõ ràng, cho đến biến mất.
Theo đầm nước và quốc gia biến mất, bóng người Bạch Tiểu Thuầη đã như điện chớp, nhanh chóng lui lại.
Trong chớp mắt hắn lao về phía xa.
Trong lòng hắn biết rất rõ, một mình Vân Lôi Tử, mình có thể chiến thắng, nhưng đối phương có hai người liên thủ, ở dưới tình huống mình không thể khống chế được Thần Sát, phần thắng không lớn.
Lúc này mượn quốc gia ngăn cản đầm nước, tốc độ của Bạch Tiểu Thuầη cực nhanh, đã hiện ra ở phía chân trời.
Cũng để cho ngươi nhấm nháp một chút, thống khổ khi bị đuổi giết!Vân Lôi Song Tử cắn răng, trong mắt lộ ra sát ý mãnh liệt.
Hai người hít một hơi thật sâu, rốt cuộc hai bên chợt tới gần.
Trong phút chốc, bọng họ giống như dung hợp lại với nhau, từ hai đạo cầu vồng hóa thành một đạo.
Tốc độ của bọn họ cũng giống như sét đánh, ở trong tiếng sóng âm chói tai, lao thẳng đến truy kích Bạch Tiểu Thuầη.
Nhìn kỹ, trên thực tế hai người dung hợp, không phải là ở mức độ sâu, mà đơn giản là dung hợp cùng một chỗ có thể tách ra bất cứ lúc nào.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng khiến cho tốc độ của bọn họ vượt ra khỏi cực hạn của Thiên Nhân trung kỳ, rất gần với.
Thiên Nhân hậu kỳ!Điều này càng làm cho trong lòng Bạch Tiểu Thuầη thêm khẩn trương.
Lần này, trong sự truy kích, Vân Lôi Song Tử còn không ngừng dung hợp.
Càng là dung hợp, tốc độ cùng khí tức của hắn lại càng khiến cho da đầu Bạch Tiểu Thuầη tê dại.
Khi dễ người! Đấu mắt, hai người này khi dễ ta.
Hiện tại một mình đánh không lại ta ta, lại cùng nhau ra truy sát! Cửu Thiên Vân Lôi Tông, các ngươi khinh người quá đáng.
Tim Bạch Tiểu Thuầη vẫn đập thình thịch.
Mắt thấy đối phương đuổi kịp trong chớp mắt, hắn lập tức lại triển khai Bất Tử Cấm.
Thoáng cái tốc độ của hắn lại tăng mạnh.
Trong lúc hắn bay nhanh, phía sau lưng hắn phát ra những tiếng nổ lớn.
Vân Lôi Song Tử đang dung hợp, không ngừng ra tay.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy từng thiên lôi ầm ầm ầm đánh xuống ở phía sau lưng Bạch Tiểu Thuầη, không ngừng nổ tung.
Mỗi lần nổ tung đều hình thành vô số khí đen khuếch tán bốn phía xung quanh.
Chỉ cần bị khí đen kia bao trùm, tốc độ của Bạch Tiểu Thuầη sẽ chậm xuống không ít.
Cùng lúc đó, tốc độ của Vân Lôi Song Tử trước sau lại vẫn kinh người.
Cái đó.
Vân Lôi đạo hữu, các ngươi không nên quá đáng quá.
Ta còn có đòn sát thủ chuyên môn đối phó với các ngươi.
Một khi sử dụng, bản thân ta cũng sợ hãi.
Mắt thấy Vân Lôi Song Tử truy kích không ngừng, khí thế càng lúc càng mạnh, Bạch Tiểu Thuầη hãi hùng khiếp vía, vội vàng mở miệng nói.
Nhưng Vân Lôi Song Tử chỉ hừ lạnh một tiếng, vẫn truy sát.
Sát khí của hắn còn vô cùng mãnh liệt.
Lúc này thiên lôi đánh xuống.
Thoáng một cái, Bạch Tiểu Thuầη triển khai Hám Sơn Chàng, trực tiếp tránh thiên lôi phía sau.
Hắn lại thi triển Bất Tử Cấm.
Dựa vào thân thể cường hãn của hắn, hắn chạy ra khỏi phạm vi của thiên lôi.
Nhưng khẩn trương cùng lo lắng trong lòng của hắn đã rất mãnh liệt.
Thật sự trước đó, dưới đầm nước và quốc gia, hắn đã nhìn thấu.
Sau khi ở cùng một chỗ với Vân Lôi Song Tử này, hắn đã hiểu bọn họ thực tại quá mức cường hãn.
Hắn cũng rất rõ ràng, càng dung hợp, bọn họ lại càng kinh người.
Cứ tiếp tục như thế nữa sẽ không ổn.
Phải nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ dung hợp.
Đáng chết, Vân Lôi Song Tử này tu luyện công pháp gì, lại có thể một người biến thành hai người.
Ngăn cản dung hợp.
Chia rẽ bọn họ.
Ừ?Với nguy cơ trước mắt, Bạch Tiểu Thuầη mắt nhìn đối phương đã rút ngắn khoảng cách, hắn vắt hết óc suy nghĩ.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn nhất thời sáng lên.
Chia rẽ?Bạch Tiểu Thuầη bỗng nhiên kích động.
Hắn hít một hơi thật sâu, vừa duy trì tốc độ, vừa len lén lấy ra một ít đan chia tay.
Hắn lập tức vỗ trán một cái, nhất thời phi toa lại gào thét ra.
Hắn giấu bí pháp đan dược sử dụng giấu ở bên trong phi toa, ném mạnh ra một cái.
Phi toa này lại lao thẳng đến chỗ Vân Lôi Song Tử.
Cùng lúc đó, trong miệng Bạch Tiểu Thuầη còn truyền ra âm thanh.
A, Vân Lôi đạo hữu, cái phi toa này là các người.
Ai nha, lúc trước trong lúc vô ý ta nhặt được, thấy nó chỉ là đồ bỏ, lại là của các ngươi, ta trả lại cho các ngươi.
Bạch Tiểu Thuầη vừa nói lời này ra khỏi miệng, cho dù là Vân Lôi Song Tử, cũng có chút sửng sốt.
Dù thế nào, bọn họ cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuầη trước đây rõ ràng đều là một phong thái bộ cường giả thiên hạ bằng nửa con mắt vậy.
Nhưng lúc này hắn lại có thể nói ra những lời lẽ như vậy.
Nhưng trong nháy mắt ngay khi bọn họ đang sửng sốt, Bạch Tiểu Thuầη chợt bấm quyết, gầm khẽ một tiếng.
Bạo!Tiếng sấm chợt vang lên ngập trời.
Thời điểm phi toa này đến gần Vân Lôi Song Tử, lại chợt nổ tung, hình thành phạm vi trùng kích lớn, nhất thời nhấn chìm bóng dáng của Vân Lôi Song Tử ở bên trong.
Trong lúc tự bạo, đồng thời, đan chia tay bên trong cũng nổ mạnh, hình thành một mảnh sương mù màu đen khuếch tán ra khắp nơi.
Bạch Tiểu Thuầη không do dự, cũng không liếc mắt nhìn một cái, đã tăng nhanh tốc độ bay nhanh chạy trốn.
Trong chớp mắt khi hắn vừa tăng nhanh, một đạo thiên lôi màu tím liền trực tiếp từ trong sương mù màu đen do phi toa này tan vỡ, lao ra.
Bên trong thiên lôi chính là Vân Lôi Song Tử, sắc mặt bọn họ khó coi, trong mắt có sát khí mạnh hơn.
Giấu diếm độc dược? Chút tài mọn! Trong lúc lão phu dung hợp, vạn độc bất xâm!Hai người đồng thời mở miệng, rõ ràng là thanh âm bất đồng, nhưng lại dung hợp với nhau, rất quỷ dị.
Thời điểm truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuầη, giống như có thể khiến cho thần hồn dao động, khiến cho sắc mặt Bạch Tiểu Thuầη biến đổi.
Hắn cảm nhận được Vân Lôi Song Tử này hình như mạnh hơn so với trước đây.
Chỉ có điều hắn dung hợp, giống như không có cách nào hoàn thành trong nháy mắt.
Lúc này vẫn đang dung hợp.
Dường như còn cần một ít thời gian nữa mới có thể hoàn toàn quy nhất.
Đan chia tay không có hiệu quả? Chẳng lẽ chỉ có tác dụng đối với nam nữ.
Đối với bọn họ lại vô hiệu sao? Lại hoặc là số lượng quá nhỏ?Trong lòng Bạch Tiểu Thuầη phiền muộn, cố tình quay đầu lại đi đánh một trận.
Nhưng hắn mơ hồ có một loại trực giác, đối phương song tử dung hợp thong thả.
Điều này rất rõ ràng chính là sơ hở.
Nếu như thật tồn tại, như vậy đổi lại là hắn, cũng sẽ không dễ dàng để lộ ở trước mặt đối thủ.
Nhất định có bẫy!Bạch Tiểu Thuầη không dám đi đánh cược.
Hắn cắn chặt răng, cắm đầu bay nhanh, tiếp tục bỏ chạy.
Mà phía sau hắn, Vân Lôi Song Tử lúc này đều nhíu mày, nhìn nhau.
Bọn họ cảm thấy có chút tiếc nuối khi Bạch Tiểu Thuầη không quay đầu lại, xông tới chiến đấu.
Thật sự giống như tình cảnh Bạch Tiểu Thuầη phán đoán.
Đây là do hai người bọn họ cố ý lộ ra kẽ hở.
Trên thực tế.
Dung hợp đối với hai người bọn họ chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Chỉ có điều, loại dung hợp trình độ sâu này, Vân Lôi Tử không có cách nào kiên trì được thời gian quá lâu.
Cho nên mới có sách lược dẫn dụ Bạch Tiểu Thuầη xông tới chiến đấu.
Cho dù Bạch Tiểu Thuầη này có khôn khéo đi nữa, ngày hôm nay cũng phải chết không thể nghi ngờ!Vân Lôi Song Tử đồng thời hừ lạnh, tốc độ lại bạo phát.
Trong tiếng nổ lớn, hắn từng bước kéo gần khoảng cách cùng Bạch Tiểu Thuầη.
Cứ như vậy, bọn họ cùng Bạch Tiểu Thuầη một trước một sau lao nhanh ở trên bình nguyên này.
Rất nhanh, một ngày một đêm trôi qua.
Lực lượng thân thể Bạch Tiểu Thuầη cường hãn, khả năng khôi phục sức khỏe lại không tầm thường.
Bởi vậy trong lúc bỏ chạy, trước sau hắn vẫn duy trì tốc độ nhanh chóng.
Lúc quay đầu lại ném ra một nắm đan chia tay.
Hắn cũng không quan tâm có thể đánh tới Vân Lôi Tử hay không, trực tiếp cho phát nổ, hình thành mảng lớn sương mù màu đen.
Nãi nãi của ngươi.
Ta cũng không tin, đan chia tay của ta lại không có hiệu quả nhất định gì đối với bọn họ!Bạch Tiểu Thuầη rất không cam lòng, không ngừng ném đan chia tay.
Hắn cứ chạy tiếp như thế, sẽ không có tiêu hao sao?Vân Lôi Tử nhíu mày.
Mắt thấy Bạch Tiểu Thuầη còn đang bay nhanh ở phía trước mặt, hai người Song Tử nhìn nhau một cái.
Không thể trì hoãn được nữa!Bọn họ hít một hơi thật sâu, đang muốn có quyết định dựa theo phán đoán hoàn toàn dung hợp.
Nhưng vào lúc này, thần sắc hai người đột nhiên thoáng động, chợt nhìn về phía trời cao ngoài xa.
Lúc này Bạch Tiểu Thuầη cũng lập tức phát hiện ra.
Hắn thở hổn hển, nhìn lại.
Ngay lập tức hắn liền thấy trên trời cao phía xa, hiện ra một gương mặt cực lớn.
Gương mặt này mơ hồ, khí đen lượn lờ.
Duy nhất chỉ có mắt mang theo sự thâm trầm, đang nhìn về phía ba người.
Thiên Quỷ Tử!Vân Lôi Song Tử nhướng mày, vẫn duy trì tốc độ truy kích, tiến tới gần về phía Bạch Tiểu Thuầη.
Thiên Nhân xuất hiện ở trên chiến trường này thật sự là Thiên Quỷ Tử.
Hắn vốn ở nơi trên bình nguyên này tìm kiếm tu sĩ nam mạch của hắn, lại nhận thấy được nơi đây có sóng dao động.
Hắn lập tức nhìn lại.
Cũng chỉ đưa thần thức đảo qua, hắn lại lập tức thu hồi.
Không chút chậm trễ, gương mặt cực lớn của hắn ở trên trời cao lập tức tính đi xa.
Hắn thấy, Tinh Không Đạo Cực Tông cùng Cửu Thiên Vân Lôi Tông ma sát.
Điều này không có quan hệ gì với hắn.
Hắn không cần thiết đi trợ giúp bất kỳ bên nào.
Mắt thấy Thiên Quỷ Tử rời đi, Vân Lôi Song Tử thở phào nhẹ nhõm.
Mục tiêu của bọn họ là Bạch Tiểu Thuầη.
Nếu Thiên Quỷ Tử ra tay, hiển nhiên ngày hôm nay bọn họ sẽ không có cách nào đánh chết.
Bạch Tiểu ThuầηChỉ là Thiên Quỷ Tử còn muốn chạy, nhưng sau khi Bạch Tiểu Thuầη nhìn thấy Thiên Quỷ Tử, mắt hắn nhất thời sáng lên, lập tức hô to.
Thiên Quỷ đạo bằng hữu dừng chân.
Nam mạch các ngươi có một thiên kiêu là Tôn Ngô có đúng hay không.
Thiên Quỷ Tử vốn đã muốn rời đi.
Nhưng sau khi nghe được những lời này, bước chân của hắn chợt dừng lại.
Trên trời cao, trong phút chốc gương mặt cực lớn của hắn bạo phát ra u quang càng lộ vẻ âm trầm.
Hắn lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη.
Gần như ngay thời điểm hắn nhìn qua, Bạch Tiểu Thuầη lập tức vỗ vào túi đựng đồ, thả ba người Tôn Ngô cùng với Trương Đại Bàn, còn có Tống Khuyết ra.
Thiên Quỷ Tử đạo hữu, Tôn Ngô tông ngươi trước đây gặp nguy cơ, ta ra tay cứu giúp.
Phần nhân tình này, Long Đằng Quỷ Hải Tông các ngươi có nhận hay không!Thiên Quỷ Tử sửng sốt, trong mắt có chút do dự.
Tôn Ngô là thiên kiêu nam mạch.
Bạch Tiểu Thuầη cứu hắn, chuyện này đối với nam mạch mà nói, thật sự là nhân tình.
Nếu như đổi lại ở thời điểm khác, Thiên Quỷ Tử có thể gật đầu.
Chỉ là hiện tại biết rõ ràng Vân Lôi Song Tử có thể dung hợp bất cứ lúc nào, Bạch Tiểu Thuầη có phần yếu thế, Thiên Quỷ Tử suy nghĩ, cho dù có thêm mình đi nữa, sợ cũng không phải là đối thủ của Vân Lôi Tử sau khi dung hợp.
Điều ày khiến cho hắn do dự.
Cùng lúc đó, Vân Lôi Song Tử nghe được lời Bạch Tiểu Thuầη nói, biến sắc.
Hai người gần như đồng thời mở miệng.
Thiên Quỷ Tử, đây là ân oán riêng tư giữa chúng ta cùng Bạch Tiểu Thuầη này.
Vẫn mong ngươi không cần tham dự.
Sau này ta sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ đưa tiễn!Gần như ở trong nháy khi Vân Lôi Song Tử mở miệng, trong mắt Thiên Quỷ Tử đã lộ ra quyết đoán.
Tay phải hắn chợt giơ lên, chộp về phía cả ba người Tôn Ngô cùng với Trương Đại Bàn, Tống Khuyết.
Trong miệng còn truyền ra âm thanh lệ quỷ yếu ớt.
Bạch đạo hữu, ngươi cứu Tôn Ngô một người của tông ta.
Ngày hôm nay, ta cứu hai người của tông ngươi.
Không chỉ cứu, ta còn bảo vệ bọn họ an toàn ở bên tron địa điểm thí luyện này, coi như trả lại phần ân tình ngươi đã cứu người.
Nghe Thiên Quỷ Tử nói vậy, Bạch Tiểu Thuầη nở nụ cười khổ.
Hắn biết Thiên Quỷ Tử này không có khả năng vô duyên vô cớ giúp mình.
Chỉ có điều Trương Đại Bàn cùng Tống Khuyết cũng không thể trước sau vẫn luôn ở bên trong túi trữ vật.
Lúc này bọn họ có thể được Thiên Quỷ Tử che chở, cũng khiến cho Bạch Tiểu Thuầη yên tâm hơn một ít.
Tay áo hắn vung lên.
Đồng thời, Bạch Tiểu Thuầη truyền âm cho Trương Đại Bàn cùng Tống Khuyết, căn dặn một phen.
Ở trong sự lo lắng của hai người, ở dưới sự phối hợp của Bạch Tiểu Thuầη, ba người Tôn Ngô lập tức đã bị Thiên Quỷ Tử cách không mang đi.
Hoàn toàn không có một chút dừng lại nào, Thiên Quỷ Tử cuốn theo ba người Tôn Ngô, bay nhanh đi xa.
Ở trong nháy mắt khi Thiên Quỷ Tử rời khỏi đây, trong mắt Vân Lôi Song Tử có hàn quang lóe lên, hai người đang lúc dung hợp, lúc này tâm niệm tương thông.
Gần như trong chớp mắt, thân thể của bọn họ rốt cuộc ở giữa không trung, nhanh chóng tiến hành dung hợp cuối cùng!Thân thể của bọn họ vốn là một người bên trái lớn, phía bên phải héo rũ, và một người khác phía bên phải lớn, bên trái héo rũ.
Lúc này hai người dung hợp.
Mắt thường cũng có thể thấy được, rốt cuộc bọn họ từ hai người hóa thành một người!Nơi dung hợp với nhau, chính là bộ phận khô héo ở trên thân thể của Vân Lôi Song Tử.
Cũng chỉ trong thời gian một lần hít thở, một khí thế kinh thiên động địa chấn động lên, lướt ngang qua bốn phía xung quanh, hình thành một gió bão dường như muốn liên tiếp thiên địa.
Gió này hung bạo với kích thước chừng nghìn trượng, dồi dào vô tận.
Có thể thấy vị trí trung tâm của gió bão, lúc này thình lình có một vị đang đứng.
Thân thể hắn vô cùng khôi ngô, giống như đại hán tiên ma!Thân thể đại hán này cao to uy mãnh, trong mắt lấp lánh có thần, giống như không giận tự uy.
Đồng thời, một mái tóc tối tăm thả dài gió phiêu diêu, khiến cho thần thái trong mắt hắn cũng trở nên âm u.
Toàn thân từ trên xuống dưới, tản ra một sự tà mị không có cách nào hình dung!Hư vô ở bốn phía xung quanh lúc này dường như đều run rẩy, xuất hiện từng vết nứt.
Hình như không có cách nào chịu đựng được uy áp tản ra từ trên người đại hán này.
Thậm chí hắn ý chí mạnh mẽ, chỉ một động tác ngẩng đầu, lại lập tức khiến cho thiên lôi cuồn cuộn.
Thiên địa ở bên trong tám phương, ý chí của Bạch Tiểu Thuầη rốt cuộc trong nháy mắt lại bị đuổi ra.
Mạnh mẽ!Mạnh tới mức phi thường!!Ở trong cảm nhận Bạch Tiểu Thuầη, sau khi Vân Lôi Tử này dung hợp, tu vi đã vượt qua Thiên Nhân trung kỳ, đạt tới Thiên Nhân hậu kỳ.
Thậm chí rất gần với.
Thiên Nhân đại viên mãn!Vào giờ phút này uy áp đến từ trên người đối phương khiến cho toàn thân Bạch Tiểu Thuầη đều chấn động mãnh liệt, hơi thở dồn dập.
Càng không nói tới thân thể nhanh chóng lui về phía sau.
Nhưng trong nháy mắt ngay khi hắn lui ra phía sau, Vân Lôi Tử đạt tới trạng thái hoàn chỉnh, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc.
Gần như khi biểu tình châm chọc này vừa hiện lên, hắn bước ra một bước.
Nhất thời thiên địa ở dưới chân hắn, giống như ép đất thành một tấc.
Một bước hạ xuống, thình lình lại ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuầη.
Tay phải hắn giơ lên, vung mạnh lên.
Đây chỉ là vung lên tùy ý, lại lập tức có một lực tịnh diệt ngập trời, hóa thành từng hồ quang màu đen, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuầη.
Da dầu của Bạch Tiểu Thuầη cũng muốn nổ tung.
Da thị toàn thân hắn dường như đều đang thét chói tai.
Hắn bấm quyết toàn lực ngăn cản.
Ầm ầm.
Tiếng va chạm nhất thời vang vọng rung trời.
Khóe miệng Bạch Tiểu Thuầη tràn ra máu tươi.
Thân thể giống như con diều bị đứt dây, rốt cuộc bị lực Vân Lôi Tử vung lên, trực tiếp đánh ra ngoài nghìn trượng.
Sau khi gia hỏa này dung hợp, rốt cuộc cường hãn đến như vậy!Trong lòng Bạch Tiểu Thuầη run lên.
Sau một đòn vừa rồi kia, nếu không phải là thân thể hắn cường hãn vô cùng, sợ rằng đã sớm tan vỡ diệt vong.
Trong lòng hắn cũng đang âm thầm may mắn.
Vừa rồi mình chỉ sử dụng đan chia tay, mà không đi sử dụng Phát Tình Đan.
Nếu không sẽ thật sự nguy hiểm.
Lúc này không đợi hắn đứng vững, âm thanh của Vân Lôi Tử đã vang vọng ở bên trong tám phương thiên địa.
Bạch Tiểu Thuầη, ta nói ngày hôm nay ngươi chết, ngươi tuyệt đối không thể sống quá ngày mai!Giọng nói này giống như tuyết rét đậm, hạ xuống bốn phía xung quanh.
Đồng thời, Vân Lôi Tử lại đi ra một bước.
Trong phút chốc, trực tiếp đuổi kịp Bạch Tiểu Thuầη, đang muốn ra tay.
Nhưng ngay khi câu nói kia từ trong miệng hắn truyền ra, chớp mắt, bỗng nhiên, Vân Lôi Tử biến sắc.
Trong miệng của hắn lại có thể truyền ra âm thanh thứ hai! Ca ca, hai chúng ta không thích hợp.
Miễn cưỡng ở cùng một chỗ, sẽ không có hạnh phúc!Lời lẽ không giải thích được từ trong miệng Vân Lôi Tử nói ra.
Sau đó, trong một chớp mắt này, thân thể hắn lại chợt rung động vài cái, vốn hoàn mỹ dung hợp thân thể, lại có thể.
Xuất hiện trùng điệp ảnh, có thể thấy, hình như này Vân Lôi Song Tử trong đệ đệ, đang dùng toàn lực muốn từ nơi này dung hợp trong tách ra.
Thậm chí ở một cái chớp mắt này, biểu tình Vân Lôi Tử cũng nhanh chóng biến hóa.
Đầu tiên là giật mình ngây người.
Sau đó là chán ghét.
Tiếp đó lại là hoảng sợ.
Đến cuối cùng, vẻ mặt của hắn mang theo vẻ không có cách nào tin tưởng.
Có chuyện gì xảy ra vậy?Trong lòng Vân Lôi Tử điên cuồng run rẩy, hoàn toàn bối rối.
Cả đời này hắn cũng chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy.
Lúc này hai ý chí trong cơ thể hình như cực độ bài xích.
Khí tức của hắn rõ ràng không ổn định, giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan vỡ, khiến người ta một loại cảm giác hỗn loạn.
Thậm chí trợ thủ đắc lực cũng bắt đầu công kích lẫn nhau.
Bạch Tiểu Thuầη mắt thấy như vậy, nhất thời mừng như điên, vô cùng kích động.
Nếu không phải đang ở trong trạng thái giằng co, chỉ sợ hắn đã khoa chân múa tay.
Đan chia tay hữu hiệu! Hoàn toàn không có một chút do dự, ở trong chớp mắt khi thân thể Vân Lôi Tử xuất hiện dấu hiệu phân liệt, Bạch Tiểu Thuầη hét lớn một tiếng.
Sau đó thân thể hắn nhất thời lại huyễn hóa ra một bóng người cao to vô cùng, mặc đế bào, mang đế quan.
Một sự bá đạo vô thượng cũng theo đó kinh thiên động địa phát ra.
Hơn nữa ở trong lòng bàn tay phải của hắn, lúc này thình lình xuất hiện một hố đen thật lớn.
Hố đen này vừa xuất hiện, trong chớp mắt lại hút đi tất cả sức sống của Bạch Tiểu Thuầη, khiến cho toàn thân hắn giống như mất đi, ngay cả ánh mắt cũng trở nên trống rỗng.
Nhưng trên bàn tay phải của hắn lúc này lại tản ra sóng dao động càng lúc càng mạnh.
Hư vô khắp nơi vặn vẹo, giống như muốn đi diệt thế, dâng lên gợn sóng vô tận, chấn động toàn bộ bình nguyên, khiến cho cỏ xanh bốn phía xung quanh nhanh chóng đổ rạp, giống như thiên uy hạ xuống, cuối cùng ngưng tụ ra một quyền kia!Gấp năm lần!Bất Diệt Đế Quyền!Một quyền rơi xuống, thiên địa nổ vang.
Ở trên người Bạch Tiểu Thuầη phát ra ý chí vô thượng dung hợp cùng đế ảnh bá đạo ngập trời ở phía sau lưng hắn, khiến cho một quyền kia giống như ngôi sao hạ xuống.
Trong tiếng nổ lớn, nó lao thẳng đến chỗ Vân Lôi Tử!Nguy cơ trước mắt, tâm thần Vân Lôi Tử chấn động mãnh liệt.
Bên trong có hai ý chí đang kịch liệt giãy dụa.
Bên ngoài có Bạch Tiểu Thuầη đánh ra một đòn làm cho tâm thần hắn khiếp sợ.
Trong phút chốc, ưu thế của Vân Lôi Tử đã muốn tan vỡ.
Tất cả những điều này tới quá nhanh, khiến cho Vân Lôi Tử căn bản cũng không có biện pháp kịp phản ứng.
Chỉ có điều hắn cuối cùng là Thiên Nhân có nhiều năm kinh nghiệm.
Lúc này toàn thân phát ra một tiếng động, giống như thiêu đốt.
Mái tóc trong nháy mắt biến thành màu hoa râm, lấy phương thức thiêu đốt thọ nguyên, đổi lấy toàn diện áp chế dược hiệu của đan chia tay trong cơ thể trong khoảng thời gian ngắn.
Vân Lôi Nhân Tổ lần thứ sáu biến đổi! Vân Lôi Nhân Tổ lần thứ bảy thay đổi! Vân Lôi Nhân Tổ lần thứ tám thay đổi! Vân Lôi Tử gầm khẽ.
Ở trong một tích tắc này khí thế trên người hắn kinh thiên động địa, nổ vang.
Thân thể hắn cũng trở nên dồi dào.
Hắn đi thẳng tới với kích thước khoảng tám tới mười trượng, toàn thân tản ra khí tức dã man đến cực điểm, giống như Nhân Tổ hạ xuống thế gian vào lúc này!Thân thể cường tráng, tràn ngập dã tính điên cuồng.
Còn có mái tóc rối tung và trong mắt hiện ra vẻ giãy dụa cùng điên cuồng, toàn bộ trời cao đều run rẩy.
Toàn bộ bình nguyên đều chấn động.
Giờ phút này hắn thậm chí vượt qua thiên ý, hóa thân vào pháp tắc thiên địa! Diệt!Tiếng thiên lôi nổ vang, đánh xuống!Giống như trời cùng đất va chạm, Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuầη mang theo tất cả cuốn về phía hư không tám phương.
Lấy lực lượng thân thể làm căn cơ, dựa vào phương pháp vô thượng bá đạo, kích phát ra gấp năm lần lực lượng, hình thành một đòn diệt thế giống như ngay cả vì sao cũng phải rơi xuống!
Xem tiếp...nhất niệm vĩnh hằng
truyện tranh nhất niệm vĩnh hằng
truyện nhất niệm vĩnh hằng
nhất niệm vĩnh hằng truyện chữ
đọc truyện nhất niệm vĩnh hằng
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License