Nhất niệm vĩnh hằng
Chapter
0105
Mặc dù Bán Thần lão tổ không đứng ra, nhưng lại hạ pháp chỉ, một chỗ khu vực trên Thải Hồng màu xanh lam, tự mình vẽ ra, trở thành chỗ động phủ của Bạch Tiểu Thuầη ở Tinh Không Đạo Cực Tông.
Thải Hồng bảy sắc của Tinh Không Đạo Cực Tông, có thể có tư cách ở tại Thải Hồng màu xanh lam, trước đó, cũng chỉ có năm người.
Mà bây giờ lại xuất hiện thêm một người, trở thành sáu người!Điều này càng làm cho vô số đệ tử bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông trong lòng chấn động.
Bọn họ biết, Bạch Tiểu Thuầη này mới tiến vào lão tổ.
Hắn tuyệt đối không phải là Thiên Nhân tầm thường.
Có thể ở thời điểm vừa thăng cấp, lại lực ép ba Đại Thiên Nhân, thậm chí còn chém giết ba vị Thiên Nhân tông môn vùng trung du.
Phần chiến tích này, không nói nghịch thiên, nhưng chênh lệch không bao nhiêu.
Cường hãn như vậy, tất nhiên ít có người nào nguyện ý đi trêu chọc.
Càng không cần phải nói, vị Bạch Tiểu Thuầη này mới tiến vào lên lão tổ, không chỉ bản thân có chiến lực kinh thiên, địa vị cùng thân phận của hắn lại càng bá đạo.
Đó là Thiên Nhân lão tổ của Thiết Huyết Đường!Thiết Huyết Đường, ở toàn bộ bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông, cũng vẫn luôn luôn cường thế, không người nào có ý định đi xúc phạm chém giết những chiến tu quanh năm ở Trường Thành, hình thành sát khí kinh người.
Lại có chiến lực, lại có thân phận, Thiên Nhân lão tổ như vậy ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông, tất nhiên sẽ gây ra chấn động, tất nhiên sẽ khiến cho vô số người chú ý, đồng thời muốn đi bái kiến.
Cho nên sau khi Bạch Tiểu Thuầη trở lại Tinh Không Đạo Cực Tông, căn bản cũng không có thời gian rảnh rỗi.
Hắn ở Thải Hồng màu xanh lam, gần như mỗi ngày đều có số lượng lớn đồng tông đến đây bái kiến.
Vị lão tổ trung niên Thiết Huyết Đường trước kia là người đến đầu tiên.
Sau khi cùng Bạch Tiểu Thuầη trò chuyện một phen, lại thể hiện ý tốt của mình, ở chỗ Bạch Tiểu Thuầη thu hoạch được liên minhhắn muốn, lúc này mới tươi cười rời đi.
Sau đó người thứ hai đến, lại là Thiên Nhân Đồng Tử trên Thải Hồng không vực kia.
Trong lòng hắn cũng có chút xấu hổ.
Sau khi đến hàn huyên một phen, đồng dạng biểu đạt ý tốt cùng với điểm ra ý định của mình bản thân từ đó về sau, sẽ không nhúng tay vào chuyện của Nghịch Hà Tông, Nghịch Hà Tông cũng không cần lại hiếu kính, lúc này mới rời khỏi đây.
Mà đến tiếp sau, lại là những Nguyên Anh chân nhân bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông.
Tu sĩ Nguyên Anh mỗi người đều lễ độ cung kính, đưa lên quà mừng.
Đồng thời, bọn họ đều muốn cùng Bạch Tiểu Thuầη nối liên quan hệ.
Về phương diện này có mấy người như vậy, chính là cường giả Nguyên Anh ở không vực Thải Hồng trước đây.
Trong lòng bọn họ rất phức tạp, nhưng biểu hiện ra, lại càng cung kính hơn.
Đối với loại chuyện này, Bạch Tiểu Thuầη quen việc dễ làm.
Mấy năm nay hắn không ít lần trải qua chuyện như vậy.
Nhất là ở trong Man Hoang, thân chức vị cao, khiến cho hắn đã sớm rèn luyện ra một bộ phương thức xử sự khiến người ta hoàn toàn không tìm ra khuyết điểm nào.
Đối với người đã tới, có gõ, có lạnh lùng, có nhiệt tình, có cười nhạt.
Phương pháp hành sự, khiến cho mấy Thiên Nhân cùng tồn tại ở trên Lam Sắc Thải Hồng đều chú ý tới.
Nhất là ba người Trần Hạ Thiên, trong lòng càng hừ lạnh, nhưng chỉ có thể nhịn xuống.
Bọn họ biết hiện tại danh tiếng Bạch Tiểu Thuầη đang thịnh, bọn họ rất khó đối đầu, không bằng tránh.
Mà Bạch Tiểu Thuầη ở đây, ở trong mấy ngày qua trước mặt mấy người tới bái phỏng, có mấy người như vậy, nhiệt tình của hắn rất là chân thành.
Trong đó có Phùng Hữu Đức được Đỗ Lăng Phỉ ban đầu ám chỉ bảo Bạch Tiểu Thuầη chiếu cố có thừa.
Phùng Hữu Đức chuẩn bị quà mừng, có thể nói là cực kỳ phong phú.
Hắn thật sự cảm thấy mình quá may mắn.
Năm đó sau khi chiếu cố Bạch Tiểu Thuầη, Đỗ Lăng Phỉ hoàn thành hứa hẹn, khiến cho tu vi của hắn mặc dù còn chưa phải là Thiên Nhân, nhưng lại tiến gàn tới vô hạn.
Mà hắn chẳng thể nghĩ tới, năm đó cách làm của mìn, hiện tại lại có thể một lần nữa nhận được hồi báo.
Khi hắn nghe nói Bạch Tiểu Thuầη trở thành Thiên Nhân, toàn thân hắn kích động hồi lâu.
Thiện có thiện báo.
Trong lúc Phùng Hữu Đức xúc động, đối vớiBạch Tiểu Thuầη cực kỳ cung kính.
Cho đến được Bạch Tiểu Thuầη tự mình đưa tiễn, hắn cảm thấy thân thể mình cũng lâng lâng.
Cho đến qua ba ngày, người đến đây bái kiến đã không còn nhiều nữa, Bạch Tiểu Thuầη lại cảm thấy tiếc nuối.
Thật sự ba ngày nay hắn căn bản cũng không cảm thấy chán ghét phiền muộn.
Ngược lại hắn làm không biết mệt, hăng hái rất cao.
Mà thông qua việc tiếp xúc cùng những người này, Bạch Tiểu Thuầη đối với những chuyện xảy ra trong những năm mình rời khỏi Tinh Không Đạo Cực Tông, mặc dù không biết biết được tất cả, nhưng cũng biết được bảy tám phần.
Đối với ở Thiết Huyết Đường, hắn có nhận thức mới.
Có thể nói bản thân là lão tổ Thiết Huyết Đường cũng là trưởng lão.
Chỉ có điều không phải phải là trưởng lão tầm thường, mà là thái thượng trưởng lão.
Mà thái thượng trưởng lão ở toàn bộ Tinh Không Đạo Cực Tông, tính cả hắn ở bên trong, chỉ có sáu người.
Dưới trướng của sáu người bọn họ đều có không ít trưởng lão Nguyên Anh.
Tổng cộng gần trăm người, tập hợp thành.
Trưởng Lão Các của Tinh Không Đạo Cực Tông!Quyền lực của những Trưởng Lão Các rất to lớn.
Ở dưới tình huống Bán Thần lão tổ không can dự, có thể đi quyết định mọi chuyện, thậm chí xu thế của Tinh Không Đạo Cực Tông!Về phương diện này bốn người Trần Hạ Thiên, Bạch Trấn Thiên, Lý Hiển Đạo cùng với Thiên Nhân Đồng Tử Lý Nguyên Thiên.
Quyền lực chủ yếu của bọn họ là quản lý những chuyện vặt có liên can ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông.
Bất luận là giám sát đối dưới tông, hay là liên minh đối với cao tầng của các tông môn khác, thậm chí qua lại cùng Thông Thiên Đảo, đều thuộc về trong phạm vi quyền lực của ba người bọn họ.
Vô số chuyện tất cả lớn nhỏ, bốn người bọn họ được định đoạt.
Duy nhất chỉ có một việc.
là bọn họ không có cách nào quyết định.
Đó chính là chiến tranh!Chiến tranh.
Chỉ có Thiết Huyết Đường mới có thể quyết định.
Vốn chỉ có một mình vị trung niên Thiên Nhân kia quyết định.
Mà bây giờ lại là thêm một Bạch Tiểu Thuầη.
Hai người bọn họ quyết định, có thể khiến cho đại tông Tinh Không Đạo Cực Tông truyền thừa mấy vạn năm này, đi phát động một cuộc chiến kinh thiên.
Đương nhiên tất cả những điều này là ở dưới tình huống Bán Thần lão tổ không can thiệp.
Giống như các cuộc chiến Trường Thành bình thường, giống như ma sát với bên ngoài, những chuyện này đều là do Thiết Huyết Đường chịu trách nhiệm.
Đồng thời, địa vị cùng thân phận cao như vậy, cũng khiến cho Bạch Tiểu Thuầη ở đây có tư cách đi thăm dò rất nhiều chuyện hắn trước đây không có quyền lực được biết.
Ví dụ như.
Thông Thiên Đảo!!Ví dụ như.
thân phận sứ giả Thông Thiên của Đỗ Lăng Phỉ!Ví dụ như.
lựa chọn Hầu Tiểu Muội cùng Quỷ Nha bị dẫn đi tới phạm vi khu vực Thông Thiên Hà!Kết hợp với tình hình hắn biết được lúc ở Man Hoang, hiện tại Thông Thiên Đảo ở trong mắt Bạch Tiểu Thuầη, đã không có quá nhiều sương mù dày đặc.
Mặc dù chưa tính là hoàn toàn rõ ràng, lại bị hắn biết được hơn phân nửa.
Thiên Tôn, đích xác chính là Hoàng giả ở khu vực Thông Thiên Hà!Bốn tông môn khởi đầu lớn giống như bốn Đại Thiên Vương trong Man Hoang, giống như đại quan biên giới!Mà Thông Thiên Đảo, lại là chỗ đạo cung của Thiên Tôn.
Về phần Đỗ Lăng Phỉ.
Lại là Thông Thiên sứ Giả.
Thời điểm ra bên ngoài, thân phận của nàng có thể ngang hàng cùng với Bán Thần của tông môn khởi nguồn!Còn có việc đám người Hầu Tiểu Muội tham dự tuyển chọn.
Cho dù là lấy thân phận Bạch Tiểu Thuầη hiện tại đi qua kiểm tra xem xét, cũng tìm không ra mánh khóe nào.
Hình như tất cả đều bình thường.
Đỗ Lăng Phỉ.
Ở nhiều năm trước, liền rời đi Tinh Không Đạo Cực Tông, trở về.
Thông Thiên Đảo.
Bạch Tiểu Thuầη buông ngọc giản trong tay xuống.
Đối với ngoại trừ thân phận thứ hai của Đỗ Lăng Phỉ là Thông Thiên Sứ Giả ra, trong lòng hắn mơ hồ đã có một ít suy đoán.
Suy đoán này chỉ vừa lóe lên ở trong đầu hắn, đã bị hắn ép xuống.
Thần sắc hắn chậm rãi cũng trở nên cổ quái.
Một lát sau, Bạch Tiểu Thuầη trợn trừng mắt, ho khan một tiếng.
Nếu như ta thật sự đoán đúng.
Vậy quá dọa người.
Bạch Tiểu Thuầη sờ sờ mũi, phất tay lên, thu hồi ngọc giản kia.
Sau khi trở thành Thiên Nhân thái thượng trưởng lão, có thể nói toàn bộ Tinh Không Đạo Cực Tông, trừ phi là người có địa vị ngang hàng với hắn ra, nếu không, bí mật của tất cả mọi người, cũng không có che giấu được hắn.
Từ điểm này cũng đó có thể thấy được, địa vị của Bạch Tiểu Thuầη ở Tinh Không Đạo Cực Tông hiện tại.
Theo tu vi Thiên Nhân, hắn đã hoàn toàn xem như là nhân vật lớn, được vô số đệ tử ngưỡng mộ.
Bạch Tiểu Thuầη cũng đặc biệt hưởng thụ loại cảm giác này.
Nếu như đổi lại thời điểm khác, hắn nhất định sẽ đặc biệt an bài một ít thời gian, để mình đi dạo một vòng trong toàn bộ tông môn một vòng, đi thu hoạch vô số ánh mắt cuồng nhiệt.
Nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuầη không có tâm tình này.
Trong ba ngày này, thông qua những người tới thăm hỏi, thông qua tư liệu hắn có quyền lực có khả năng kiểm tra, mặc dù đối với chuyện của tông môn hắn biết không ít, nhưng không có nghe được tung tích của Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài.
Hai người này giống như mất tích, cũng không có xuất hiện.
Cho dù Bạch Tiểu Thuầη hỏi Phùng Hữu Đức, đối phương cũng không biết vì sao, chỉ biết ở một năm trước, hai người mất tích ở trong không trung.
Bạch Tiểu Thuầη lập tức ý thức được, chuyện có thể làm cho mình cũng điều tra không xảy ra, chỉ có một cái khả năng.
Chuyện này, có liên quan đến Thiên Nhân!Cũng chỉ có cùng là Thiên Nhân lão tổ, năm người thái thượng trưởng lão khác, có thân phận cùng địa vị tương đương với Bạch Tiểu Thuầη, mới có tư cách khiến cho những người khác, điều tra không ra tin tức gì.
Chỉ có điều Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài đều có mạng giản ở Nghịch Hà Tông.
Bạch Tiểu Thuầη biết hai người không nguy hiểm tính mạng.
Trong lòng cũng không quá lo lắng.
Lúc này hắn hất cằm lên, hừ lạnh một tiếng.
Ta không tìm được người cũng không có vấn đề gì.
Ta đi tìm lão gia hỏa Trần Hạ Thiên này.
Hừ hừ, sau này ai chọc ta, ta lại đánh hắn!Đối với ba người Trần Hạ Thiên, Bạch Trấn Thiên cùng với Lý Hiển Đạo, Bạch Tiểu Thuầη rõ ràng có oán niệm đối với Trần Hạ Thiên lớn hơn.
Bởi vì chuyện trên Trường Thành năm đó, khiến cho Bạch Tiểu Thuầη ở Man Hoang cũng buồn bực rất lâu.
Năm đó thời điểm ta ở Man Hoang đã thề, nhất định phải báo thù!Bạch Tiểu Thuầη ngạo nghễ ngẩng đầu, trong lòng đã có quyết định.
Năm đó Trần Hạ Thiên này ở Trường Thành thật là quá đáng.
Lấy oán trả ơn không nói, buộc mình đi Táng Cung.
Hơn nữa khi dễ mình xong, một thời gian trước đó còn muốn khi dễ Nghịch Hà Tông.
Hừ hừ, Trần Hạ Thiên, cũng không phải là Bạch Tiểu Thuầη mang thù, mà là ngươi khinh người quá đáng.
Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Ai chọc ta, ta liền đi đánh Trần Hạ Thiên!Bạch Tiểu Thuầη vung tay áo lên, có cảm giác hôm nay mình đã là nhân vật lớn.
Không tìm được Trương Đại Bàn, ta đi đánh Trần Hạ Thiên! Có người lại động tâm đối với Nghịch Hà Tông, ta đi đánh Trần Hạ Thiên! Có người trợn mắt với ta, ta đi đánh Trần Hạ Thiên! Có người nhằm vào ta, ta đi đánh Trần Hạ Thiên!Bạch Tiểu Thuầη nói thầm nói mấy câu.
Càng nghĩ hắn càng thấy rằng chủ ý này của hắn thật sự quá tuyệt vời.
Người bình thường tuyệt đối không thể nghĩ ra được.
Nhất là nghĩ đến sau đó, mình ở trong tông môn, nhất định sẽ bởi vì chuyện này khiến cho Trần Hạ Thiên điên cuồng, Bạch Tiểu Thuầη lại càng kích động.
Trên thực tế cũng đúng là như thế.
Mặc dù hắn không thể tiêu diệt Trần Hạ Thiên, chỉ có điều dựa theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần người khác trêu chọc hắn, hắn đi ngay đánh Trần Hạ Thiên, chuyện này nhất định sẽ khiến cho Trần Hạ Thiên phát điên.
Trần Hạ Thiên này tuy là Thiên Nhân trung kỳ, nhưng luận về chiến lực, căn bản không phải là đối thủ của Bạch Tiểu Thuầη.
Nhất là trước đó Bạch Tiểu Thuầη đại chiến năm Đại Thiên Nhân bọn họ, giết chết hai người, đánh trọng thương ba vị.
Cảnh tượng như vậy, đã sớm khiến cho tâm thần Trần Hạ Thiên sợ hãi vô cùng.
Nếu không, hiện tại sau khi Bạch Tiểu Thuầη đi tới Tinh Không Đạo Cực Tông, hắn không thể lại lựa chọn bế quan không ra.
Chẳng những là hắn như vậy, Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo cũng đều như vậy.
Nhưng Trần Hạ Thiên vẫn không hiểu rõ tính cách của Bạch Tiểu Thuầη.
Cho dù hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn cũng đã trốn tránh Bạch Tiểu Thuầη, nhưng phiền phức lớn hơn vẫn theo đến.
Bạch Tiểu Thuầη ở đây vung tay áo, thân thể đã lao ra ngoài, từ chỗ ở của mình bay nhanh, thẳng đến.
chỗ vốn về Trần Hạ Thiên ở trên Lam Sắc Thải Hồng này.
Trần Hạ Thiên ở tại phía nam của Lam Sắc Thải Hồng, trong một khu vực rộng mênh mông, xây dựng rất nhiều lầu các xa hoa.
Ở phương diện nơi ở này, không chỉ là bản thân Trần Hạ Thiên, hắn có quyền lực khiến cho một phần tộc nhân gia tộc kia, cũng ở bên trong nơi này.
Chuyện này những Thiên Nhân khác cũng đều như vậy.
Điều này đã trở thành lệ cũ.
Mà ở trung tâm rất nhiều kiến trúc xa hoa này tồn tại một chỗ hồ nước trên Thải Hông.
Nước trong hồ này rất trong.
Bên trong có cá vàng đang bơi.
Nơi đây rõ ràng là Thải Hồng, nhưng lại có hồ nước, rất kỳ diệu.
Bên cạnh hồ, có một gian nhà gỗ thoạt nhìn rất bình thường.
Nhưng ở đây lại là thánh địa của Trần gia.
Bởi vì lão tổ của bọn họ, Trần Hạ Thiên cảnh giới Thiên Nhân chính là đang ở lại bên trong nhà gỗ này.
Lúc này, Bạch Tiểu Thuầη phá không lao đến, một đường dâng lên những tiếng nổ vang, giống như thiên lôi, ầm ầm ầm không ngừng bùng nổ, truyền về phía bốn phía xung quanh, khiến cho phong vân biến sắc.
Trong thiên địa cũng hình thành gợn sóng vặn vẹo, khuếch tán trong phạm vi lớn.
Cảnh tượng như vậy, nhất thời lại khiến cho các đệ tử khác trên Thải Hồng quan tâm.
Còn có một ít Cực Bảng ở gần Tinh Không Đạo, sau khi nghe cùng nhìn thấy, đều kinh ngạc ngẩng đầu.
Âm thanh gì vậy? Đó là.
Bạch lão tổ?Trong lúc mọi người nơi này vô cùng kinh ngạc, trong phạm vi Trần gia có không ít tộc nhân Trần gia cũng nghe được những âm thanh giống như thiên lôi này.
Tâm thần mỗi người đều chấn động.
Đồng thời, vào lúc nhìn lại, bọn họ thấy được một bóng người giống như sao rơi xuống, lấy tốc độ cực hạn, trong phút chốc lại từ hư vô phía xa, trực tiếp xuất hiện ở giữa không trung Trần gia.
Sáu khi hắn xuất hiện, một uy áp Thiên Nhân, ầm ầm ầm truyền xuống tám phương, khiến cho tất cả những người trong Trần gia tộc đều cảm thấy tâm thần chấn động mãnh liệt.
Ngay cả tu vi cũng bị uy áp Thiên Nhân kia làm cho hỗn loạn.
Hình dáng kia thoạt nhìn trắng nõn, nhưng lại có thần sắc ngạo nghễ.
Thân hình không cao, nhưng hai tay lại chắp phía sau đít, cằm còn hất cao, lộ ra một dáng vẻ giống như cường giả tuyệt thế.
Đó chính là.
Bạch Tiểu Thuầη! Trần Hạ Thiên, lăn ra đây cho Bạch gia gia ngươi!Bạch Tiểu Thuầη mắt thấy mình đi đến, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Hắn càng đắc ý, mở miệng trực tiếp hét lớn một tiếng.
Lúc này ý chí của hắn cùng trời đất dung hợp, thay thế được thiên ý.
Hắn vừa hô to, giọng nói của hắn vượt qua thiên lôi, trực tiếp lại nổ vang ở trên Lam Sắc Thải Hồng, hình thành một trùng kích, quét ngang tám phương, khiến cho rất nhiều tộc nhân Trần gia, thần sắc mỗi người đều đại biến, bị chấn động tới hai lỗ tai đau nhức.
Bọn họ trong lúc hoảng sợ đồng thời lui về phía sau.
Giọng nói của Bạch Tiểu Thuầη không chỉ chấn động vang vọng ở Lam Sắc Thải Hồng này, còn khiến cho đệ tử bốn phía xung quanh Tinh Không Đạo Cực Bảng nghe được, còn truyền ra ngoài.
Cho dù là ở Thải Hồng khác, đều mơ hồ nghe được giọng nói của hắn.
Tâm thần mỗi người lập tức lại chấn động.
Bạch trưởng lão đây là.
đi tìm Trần trưởng lão gây phiền phức sao? Nghe giọng nói của Bạch trưởng lão, chẳng lẽ muốn chiến đấu một trận sao!Những tu sĩ Tinh Không Đạo Cực Tông đó, mỗi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cũng không ít người nhanh chóng bay ra, vội vàng đến xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Phải biết rằng đây chính là ở trong tông môn.
Cho dù mâu thuẫn giữa các Thiên Nhân là tồn tại, nhưng phần lớn sẽ không xuất hiện va chạm trực tiếp như vậy.
Tiếng của Bạch Tiểu Thuầη cực lớn.
Các tu sĩ trên Thải Hồng khác đều nghe được.
Trần Hạ Thiên đang khoanh chân ngồi ở bên trong nhà gỗ, tất nhiên cũng nghe được.
Lúc này mắt hắn đã sớm mở ra, thần sắc mang theo phẫn nộ, trong mắt còn có hàn quang ép người.
Nếu như đổi lại là những người khác như vậy, hoặc là trước khi đánh một trận ở Nghịch Hà Tông, hắn đã sớm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi ra, chém giết người đến đây dương oai.
Nhưng hôm nay hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Thật ra trong lòng hắn biết rất rõ, Bạch Tiểu Thuầη này có chiến lực kinh người.
Chỉ với một mình mình, tuyệt đối không phải là đối thủ.
Nhưng ngay khi Trần Hạ Thiên ở đây quyết định nhẫn nại, Bạch Tiểu Thuầη ở bên ngoài lại không vui.
Giọng hắn lại một lần nữa vang lên.
Trần Hạ Thiên, thế nào? Ngươi là Thiên Nhân, ta cũng Thiên Nhân.
Ta cũng đã đến nhà ngươi, ngươi lại có thể không tới đón tiếp một chút? Khinh người quá đáng!Bạch Tiểu Thuầη thể hiện sự tức giận.
Lời nói vừa thốt ra, trực tiếp bước vào trong phạm vi Trần gia, đi thẳng đến gian nhà gỗ đi.
Tộc nhân của Trần gia ở bốn phía xung quanh run như cầy sấy.
Bọn họ chỉ có thể nhìn, không dám ngăn cản.
Mắt thấy Bạch Tiểu Thuầη triển khai ra tốc độ kinh người như vậy, dâng lên tiếng sấm nổ kinh thiên, sẽ tới gian nhà gỗ ở cạnh hồ nước.
Thậm chí khi Bạch Tiểu Thuầη tới gần hồ nước này, mặt nước dâng lên rất nhiều gợn sóng chấn động.
Bhững con các vàng ở bên trong đều run rẩy, đồng thời lặn xuống dưới đáy hồ không dám ngoi lên mặt nước.
Bạch Tiểu Thuầη, ngươi muốn làm gì?Cuối cùng Trần Hạ Thiên không cách nào nhịn được nữa.
Hắn chợt ngẩng đầu, thân thể thoáng một cái, trực tiếp lại xuất hiện ở giữa không trung.
Tay phải hắn vung mạnh lên, hóa thành một trận gió lốc, trực tiếp đánh về phía Bạch Tiểu Thuầη.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn vừa ra tay, Bạch Tiểu Thuầη cũng một quyền đánh ra, trực tiếp lại va chạm cùng gió bão do Trần Hạ Thiê n dâng lên gió bão đập đụng vào nhau, ầm ầm ầm âm thanh, vào giờ phút này kinh thiên động địa.
Trong tiếng nổ lớn, Trần Hạ Thiên kêu lên một tiếng rên rỉ.
Thân thể hắn lui ra phía sau vài bước.
Nhưng Bạch Tiểu Thuầη đứng ở nơi đó, thần sắc vẫn như bình thường.
hắn thân thể cường hãn, căn bản cũng không quan tâm lần đối đầu này.
Theo sát đó, hắn lại xung phong liều chết xông đến.
Làm cái gì sao? Trần Hạ Thiên, chuyện bản thân ngươi làm, trong lòng chính ngươi biết rõ!Giọng nói của Bạch Tiểu Thuầη khuếch tán ra.
Với tốc độ kinh người, chớp mắt hắn lại tới gần Trần Hạ Thiên.
Sắc mặt Trần Hạ Thiên âm trầm vô cùng.
Hai tay bấm quyết thi pháp, lại cùng Bạch Tiểu Thuầη va chạm.
Sau đó, những tiếng nổ lại một lần nữa vang lên.
Lần này hắn lui ra phía sau xa hơn.
Nhưng Bạch Tiểu Thuầη vẫn khí thế hung hăng, công kích đến.
Thân ảnh ấy, khí thế ấy, khiến cho Trần Hạ Thiên âm thầm kêu khổ.
Hắn nhíu mày, tức giận trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.
Nhưng hắn vẫn cứng rắn nhịn xuống.
Thời điểm lui về phía sau, hắn vội vàng mở miệng.
Bạch Tiểu Thuầη, chuyện Nghịch Hà Tông, Bán Thần lão tổ đã hạ lệnh phong tỏa.
Đạo Hà cùng Tinh Hà lão tổ đều bị ngươi chém chết.
Ngươi còn muốn như thế nào? Còn nữa chuyện ở Trường Thành năm đó, cũng là chuyện ngoài ý muốn! Chuyện ngày hôm nay không có liên quan tới Nghịch Hà Tông, cùng Trường Thành.
Trần Hạ Thiên, ngươi đừng giả vờ hồ đồ!Bạch Tiểu Thuầη giả vờ cả giận nói.
Hắn bỗng nhiên triển khai Bất Tử Cấm, tốc độ thoáng cái bạo phát, chớp mắt lại đến gần Trần Hạ Thiên.
Tay phải bấm quyết một cái.
Nhất thời bốn phía xung quanh hắn có hàn khí khuếch tán.
Chín đạo hàn ảnh đồng thời biến ảo, lấy Trần Hạ Thiên làm trung tâm, ở bốn phía xung quanh Trần Hạ Thiên, trong nháy mắt xuyên qua.
Sắc mặt Trần Hạ Thiên biến hóa, hai tay chợt vung lên.
Nhất thời trên thân thể hắn xuất hiện một mảnh ánh sáng màu đen, nổ mạnh cản trở chín đạo hàn ảnh ở bốn phía xung quanh.
Thân thể hắn cũng nhân cơ hội đó, lại lui về phía sau.
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ủy khuất, tức giận càng sâu, gầm hét lên.
Bạch Tiểu Thuầη, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Lão phu giả vờ hồ đồ cái gì, ngươi nói rõ ràng đi! Bản thân ngươi làm chuyện thất đức, còn hỏi ta! Trần Hạ Thiên, ngày hôm nay Bạch Tiểu Thuầη ta sẽ không để người được yên!Bạch Tiểu Thuầη vừa nhìn thấy Trần Hạ Thiên lại có thể gầm thét ra âm thanh còn cao hơn bản thân mình, trong lòng bất mãn.
Vì vậy hắn sử dụng âm thanh lớn hơn nữa, giống như thét giận.
Ngươi.
Ngươi!Trần Hạ Thiên nghe được tiếng Bạch Tiểu Thuầη hô lên, trong lòng càng phẫn nộ.
Hắn mơ hồ nhìn ra được Bạch Tiểu Thuầη đến không phải là vì chuyện của Nghịch Hà Tông.
Nhưng bất kể như thế nào hắn cũng nghĩ không ra được, sau khi mình trở về trước sau liền bế quan, hoàn toàn không đi trêu chọc đối phương.
Nhưng Bạch Tiểu Thuầη mở miệng lại nói mình làm chuyện thất đức.
Điều này khiến cho trong lòng Trần Hạ Thiên muốn bùng bạo.
Cảm giác này.
Là bản thân mình luôn chỉ có khi dễ người khác, nhưng hôm nay lại bị người khác khi dễ như vậy.
Bạch Tiểu Thuầη! Ngươi khinh người quá đáng! Trần Hạ Thiên rống lên to hơn, trong lòng lại càng phiền muộn.
Cho tới bây giờ, hắn cũng không biết mình lại trêu chọc đối phương ở chỗ nào.
Ta khinh người quá đáng? Trần Hạ Thiên, ngươi thật là quá đáng!Bạch Tiểu Thuầη cũng mặc kệ.
Trong tiếng hô lớn, hắn đuổi theo Trần Hạ Thiên, lại xuất thủ lần nữa.
Hai người ở trên Lam Sắc Thải Hồng này không ngừng va chạm.
Những tiếng sấm vang vọng khắp nơi.
Trùng kích dâng lên, càng khuếch tán ra, khiến cho tộc nhân Trần gia đều kinh hãi không thôi.
Các tu xi trên Thải Hồng khác đều không ngừng hít hơi lạnh.
Thậm chí ngay cả bốn vị Thiên Nhân khác trên Lam Sắc Thải Hồng này, mỗi người đều nhanh chóng tản thần thức ra, tập trung vào chiến trường, bất kỳ thời khắc nào cũng quan tâm chú ý.
Trong đó vị Thiên Nhân lão tổ của Thiết Huyết Đường kia trầm ngâm hoàn toàn không xuất hiện.
Dù sao Lý Hiển Đạo cùng Bạch Trấn Thiên cũng không có hiện thân.
Trên thực tế, thời khắc này hai người Lý Hiển Đạo cùng Bạch Trấn Thiên đều mở to mắt, nhìn Trần Hạ Thiên trong lúc cùng Bạch Tiểu Thuầη giao đấu không ngừng rơi vào thế hạ phong.
Hai người đều có chút do dự, nhưng không thò đầu ra.
Thật ra, trong trận chiến Nghịch Hà Tông ấy, Bạch Tiểu Thuầη đánh ra uy danh, khiến cho trong lòng hai người bọn họ đều tồn tại sự kiêng kỵ.
Chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta.
Trần đạo hữu cũng thật là… Hiện tại danh tiếng Bạch Tiểu Thuầη này đang thịnh.
Làm gì phải đi trêu chọc hắn? Không có cách nào.
Nếu hắn đi trêu chọc Bạch Tiểu Thuầη, vậy chính hắn tự mình hóa giải là được.
Sau khi hai người Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo truyền âm liên lạc xong, đều cảm thấy Trần Hạ Thiên này thật sự không khôn ngoan.
Ở trong sự quan tâm chú ý của mọi người, Trần Hạ Thiên thật sự muốn phát điên.
Nếu như biết nguyên nhân của lần đấu pháp chém giết này thì thôi không nói làm gì.
Nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Hắn cũng đã mở miệng hỏi, nhưng Bạch Tiểu Thuầη lại lộ ra bộ dạng ngươi biết, mở miệng đều nói mình làm chuyện thất đức.
Đều này khiến cho trong lòng Trần Hạ Thiên ủy khuất vô cùng.
Mắt thấy Bạch Tiểu Thuầη ở nơi đó khí thế hung hăng, thoáng một cái lại đánh tới, Trần Hạ Thiên hung hăng cắn răng một cái, lui về phía sau.
Trong lúc đó, hắn nhanh chóng mở miệng.
Bạch Tiểu Thuầη, không phải là tộc nhân của ta trêu chọc ngươi chứ? Nếu như là đúng, chuyện này không có liên quan cùng lão phu! Tộc nhân chó má nào trêu chọc ta.
Chính là ngươi, Trần Hạ Thiên.
Cho tới bây giờ ngươi còn giả vờ hồ đồ.
Ngươi xem thường Bạch Tiểu Thuầη là hài đồng ba tuổi có phải không?Bạch Tiểu Thuầη vẫn gầm thét giận dữ, lại một lần nữa lao ra.
Trần Hạ Thiên thiếu chút nữa muốn gào thét thành tiếng.
Hắn cảm thấy mình thật sự không có cách nào nói chuyện cùng Bạch Tiểu Thuầη.
Hắn càng vắt hết óc đi nhớ lại, cũng nghĩ không ra mấy ngày nay, mình lại chọc phải cái người điên này thế nào.
Lúc này mắt nhìn đối phương lại vọt tới, Trần Hạ Thiên hung hăng cắn chặt răng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng hắn lại chỉ có thể lui về phía sau.
Bạch Tiểu Thuầη có chiến lực quá mạnh mẽ, da dày thịt béo.
Đồng thời, hắn cũng khiến cho Trần Hạ Thiên cực kỳ đau đầu.
Ở thời điểm Trần Hạ Thiên lui về phía sau, phía xa có giọng nói lo lắng, nhanh chóng truyền đến.
Tiểu Thuần dừng tay!Phía chân trời xa xôi có hai nói cầu vồng nhanh chóng lao đến.
Bên trong là một nam một nữ, chính là Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San.
Trần Nguyệt San lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Triệu Thiên Kiêu cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau khi hai người bọn họ nghe nói Bạch Tiểu Thuầη đi tìm Trần Hạ Thiên, liền lập tức chạy tới.
Hắn thật sự không có cách nào không đến được.
Bạch Tiểu Thuầη cùng lúc là bằng hữu của hắn.
Về phương diện khác Trần Hạ Thiên là sư phụ cùng nhạc phụ của hắn.
Nếu như những người khác tới, Bạch Tiểu Thuầη có thể không để ý tới.
Nhưng giữa Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Tiểu Thuầη, mặc dù tiếp xúc không phải quá nhiều, nhưng lại từng đồng cam cộng khổ trong lúc hoạn nạn.
Hơn nữa, mấy năm nay Triệu Thiên Kiêu có rất nhiều chiếu cố đối với Nghịch Hà Tông.
Còn vì chuyện của Bạch Tiểu Thuầη, hắn không tiếc cùng Trần Hạ Thiên giằng co.
Phần ân tình này, Bạch Tiểu Thuầη từ lâu vẫn ghi nhớ trong lòng.
Lúc này vừa nghe Triệu Thiên Kiêu nói vậy, bóng người hắn vốn muốn xông về phía Trần Hạ Thiên chợt dừng lại, lui ra phía sau vài bước.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thiên Kiêu đang nhanh chóng lao đến.
Lúc này Trần Hạ Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng biểu hiện ra ngoài, vẫn là sắc mặt thâm trầm biến thành màu đen.
Hắn đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuầη.
Tiểu Thuần, ngươi.
Triệu Thiên Kiêu mắt thấy Bạch Tiểu Thuầη dừng lại, tăng tốc độ nhanh chóng tới gần.
Hắn trực tiếp đứng ở giữa Bạch Tiểu Thuầη cùng Trần Hạ Thiên, thần sắc mang theo vài phần lo lắng cùng bất đắc dĩ, vội vàng ngăn cản.
Đại sư huynh, sư phụ thật là quá đáng.
Hôm nay ta tới không có liên quan gì với Nghịch Hà Tông.
Thật ra là do sư phụ sư huynh làm chuyện thất đức, khinh người quá đáng!Bạch Tiểu Thuầη trợn trừng mắt, vội vàng mở miệng nói trước một câu.
Bạch Tiểu Thuầη, ngươi nói rõ ràng ra đi.
Lão phu rốt cuộc làm gì ngươi?Trần Hạ Thiên vừa nghe lời này, hận không thể nghiến răng nghiến lợi.
Hắn về phía Bạch Tiểu Thuầη hạ giọng nói.
Còn muốn bảo ta nói rõ ràng? Chuyện chính bản thân ngươi làm, ngươi lại không biết sao! Không có vấn đề gì.
Ta đánh tới khi ngươi nghĩ ra mới thôi!Bạch Tiểu Thuầη trừng mắt, khí thế cũng càng thêm mạnh mẽ.
Hắn làm ra bộ dạng muốn xông về phía trước.
Triệu Thiên Kiêu đứng ở giữa mắt thấy hai người giống như lại muốn đấu võ, cảm thấy rất đau đầu.
Hắn lại vội vàng ngăn cản.
Tiểu Thuần! Triệu Thiên Kiêu vội vàng mở miệng.
Bạch Tiểu Thuầη nhìn Triệu Thiên Kiêu một chút, lúc này mới hít một hơi thật sâu, dừng bước.
Đại sư huynh, chuyện này không có quan hệ gì với đại sư huynh.
Thật sự là do sư tôn của sư huynh quá đáng qua.
Sư huynh biết Trương Đại Bàn biết không? Còn có Hứa Bảo Tài, bọn họ là bằng hữu tốt của ta, lại là đồng môn của ta, nhưng lại bị sư phụ của đại sư huynh bắt đi.
Ta tới đòi người, hắn lại còn giả vờ hồ đồ!Bạch Tiểu Thuầη cả giận nói.
Triệu Thiên Kiêu sửng sốt.
Về Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài, hắn có nghe nói qua, cũng thực sự đã lâu không gặp.
Nghe ý tứ của Bạch Tiểu Thuầη, lại là sư tôn của mình cho bắt đi.
Điều này khiến cho Triệu Thiên Kiêu do dự, quay đầu nhìn về phía Trần Hạ Thiên.
Trần Hạ Thiên cũng sửng sốt.
Trước đó hắn suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ tới là chuyện gì.
Lúc này vừa nghe được Bạch Tiểu Thuầη nói như vậy, càng thêm vài phần mờ mịt.
Ngay cả cái tên Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài này hắn cũng cảm thấy xa lạ.
Không phải lão phu làm.
Hai người kia lão phu cũng không quen biết.
Bạch Tiểu Thuầη, ngươi tìm nhầm người rồi!Trần Hạ Thiên chỉ có thể cố nén tức giận, gằn giọng nói ra từng chữ từng lời.
Hắn thật sự cũng cảm thấy chẳng biết tại sao, trong lòng ủy khuất.
Nhưng hắn cũng không muốn trêu chọc Bạch Tiểu Thuầη.
Vì vậy hắn lại bổ sung một câu.
Chuyện này, không phải lão phu gây ra! Không phải ngươi làm, còn có thể là ai làm!Bạch Tiểu Thuầη nheo mắt lại, nhưng biểu hiện ra lại là nổi giận đùng đùng.
Chuyện ngày hôm nay, ta không để yên đâu.
Đại sư huynh, Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài là bằng hữu tốt của ta.
Bọn họ hiện tại sống chết ra sao không biết.
Trong lòng ta rất sốt ruột.
Có chỗ nào đắc tội, quay đầu lại ta sẽ thỉnh tội với đại sư huynh!Bạch Tiểu Thuầη nói, thân thể chớp mắt lại trực tiếp phóng qua Triệu Thiên Kiêu, lao thẳng đến Trần Hạ Thiên.
Tiếng sấm sét lại vang vọng.
Hai người lại chiến đấu với nhau.
Triệu Thiên Kiêu cười khổ, nhìn Bạch Tiểu Thuầη một chút, lại nhìn Trần Hạ Thiên một chút.
Cuối cùng hắn thở dài một tiếng.
Về chuyện này hắn cũng hiểu rõ.
Mình cũng không thể nhúng tay vào.
Trên thực tế trong lòng hắn có chút nghi ngờ đối với sư tôn của hắn.
Trong lòng Trần Hạ Thiên cũng sắp phát điên, ủy khuất đến cực hạn.
Trong lúc lui về phía sau, hắn chợt gào thét.
Bạch Tiểu Thuầη, lão phu cũng đã nói không phải ta làm, ngươi còn muốn như thế nào? Trong tông môn chỉ có ngươi cùng ta kết thù kết oán sâu nhất.
Không phải ngươi, còn có thể là ai? Trần Hạ Thiên ngươi đừng giả vờ nữa.
Ngày hôm nay ngươi không giao ra Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài cho ta.
Cho dù Bán Thần lão tổ đến nơi này, ta cũng chiếm lý!Bạch Tiểu Thuầη làm sao có thể để cho tiếng hô của Trần Hạ Thiên đè ép xuống được.
Vì vậy hắn sử dụng âm thanh lớn hơn nữa, nói ra những lời này.
Trần Hạ Thiên chỉ cảm thấy mình cũng sắp phun ra một búng máu.
Hắn đặc biệt muốn phát điên.
Một cảm giác mãnh liệt tới mức gần như cả đời này cũng hiếm thấy, không ngừng dâng lên ở trong lòng hắn.
Hắn biết chuyện này không có cách nào nói mấy câu là có thể nói rõ ràng được.
Trong lúc hắn ủy khuất lui về phía sau, tay phải chợt nhấc lên.
Hắn không phải triển khai thần thông, mà là lấy ra ngọc giản truyền âm, lập tức truyền âm lại cho Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo.
Đây là chuyện ai trong hai vị làm vậy? Đáng chết, chuyện các ngươi làm, lại để cho ta đứng ra chịu tiếng xấu thay cho người khác! Bạch Trấn Thiên, Lý Hiển Đạo, chuyện này các ngươi phải cho ta một công đạo! Ba câu này, hắn gần như là rít gào ở trong truyền âm.
Trong lòng hắn thật sự ủy khuất không có cách nào hình dung được.
Bạch Tiểu Thuầη đứng ở nơi đó, mắt thấy Trần Hạ Thiên truyền âm, vì vậy trợn trừng mắt, dừng bước chân lại.
Trong lòng có phần chờ mong.
Cùng lúc đó, Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo đang luôn luôn chú ý tới cuộc chiến này.
Cả hai đều nghe được nhân quả của chuyện này.
Bạch Trấn Thiên vẫn đỡ hơn một chút.
nhưng Lý Hiển Đạo sau một hồi sửng sốt, sắc mặt đại biến.
Nhưng không đợi hắn đi bố trí cái gì, truyền âm của Trần Hạ Thiên lại nổ lớn truyền đến.
Chuyện này quả thực không có liên quan gì với Bạch Trấn Thiên, nhưng lại có chút quan cùng Lý Hiển Đạo hệ.
Trong lòng Lý Hiển Đạo kêu khổ.
Hắn có ý định không đi thừa nhận.
Nhưng nhìn thấy Trần Hạ Thiên cũng đã sắp phát điên, vì vậy kiên trì truyền âm đáp lại cho Trần Hạ Thiên một câu.
Trần huynh.
Chuyện này là hiểu nhầm, hiểu nhầm.
Ta vừa mới hỏi một chút, dường như là một trưởng lão phía dưới ta.
Trong lúc vô ý đã bắt đi Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài này.
Lý Hiển Đạo ở đây vừa truyền âm, Trần Hạ Thiên lại chợt ngẩng đầu, tròng mắt cũng đỏ lên.
Hắn chợt ném mạnh ngọc giản trong tay cho Bạch Tiểu Thuầη.
Ngươi tự kiểm tra, nhìn rõ ràng đi.
Hai đồng tông này của ngươi không phải là lão phu bắt đi.
Không phải lão phu!! Không phải!!! Là Lý Hiển Đạo, Bạch Tiểu Thuầη.
Ngươi tìm nhầm người rồi!!!Bạch Tiểu Thuầη nhanh chóng tiếp nhận ngọc giản.
Sau khi cẩn thận nhìn xong, trong lòng hắn cũng dâng lên một sự tức giận.
Hắn suy nghĩ rốt cuộc đã tìm ra được chính chủ.
Nhưng biểu hiện bên ngoài, hắn lại hất cằm lên, hừ một tiếng.
Chuyện này không trách được ta.
Ai bảo ngươi thoạt nhìn lại không giống người tốt.
Tính toán một chút, lần sau có việc ta lại tới tìm ngươi.
Đi đây.
Bạch Tiểu Thuầη nói xong, thoáng một cái, đã lao thẳng đến chỗ của Lý Hiển Đạo.
Nghe được lời Bạch Tiểu Thuầη nói, mắt lại thấy Bạch Tiểu Thuầη rời đi, thời khắc này Trần Hạ Thiên còn không rõ dụng ý lần này Bạch Tiểu Thuầη tới đây, vậy hắn cũng sống uổng phí tới từng tuổi này.
Bạch Tiểu Thuầη trời đánh.
Hắn nói vậy, không phải có ý nói, không quan tâm gặp phải chuyện gì, đều sẽ tới tìm ta gây phiền phức sao? Đây là hắn muốn ép ta, không thể không đứng ra giúp hắn giải quyết vấn đề!Trần Hạ Thiên nghĩ tới đây, trong lòng phiền muộn đã đến mức tận cùng.
Cũng may hắn là Thiên Nhân.
Nếu không sợ là sốt ruột tức giận tới mức công tâm, đã sớm tức tới thổ huyết.
Ủy khuất này khiến cho toàn thân hắn đều muốn bùng nổ.
Triệu Thiên Kiêu ở bên cạnh nhìn thấy một cảnh tượng nghịch chuyển như vậy, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Bạch Tiểu Thuầη này thật sự không phải là người bình thường!Trần Hạ Thiên cũng sắp phát điên rồi.
Đánh cũng đánh không lại.
Trốn cũng tránh không thoát.
Vừa nghĩ tới hình ảnh sau này đối phương gặp phải chuyện gì, người đầu tiên tới đánh chính là mình, Trần Hạ Thiên chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trời đất quay cuồng.
Hắn có cảm giác phát điên, không có cách nào hình dung được.
Trong lòng hắn vô cùng hối hận.
Hắn thầm nghĩ sớm biết sẽ như vậy, hắn đã quyết không đi trêu chọc vào Bạch Tiểu Thuầη giống như cao da chó này.
Ta trêu ai ghẹo ai chứ.
Trần Hạ Thiên khóc không ra nước mắt.
Càng nghĩ hắn càng thấy hậm hực.
Nhất là khi nhìn thấy những kiến trúc ở bốn phía xung quanh, vì cuộc đấu pháp trước đó đã bị phá hủy không ít, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, hắn lại càng bị đè nén.
Người khác bắt đồng môn của hắn, hắn tới tìm ta.
Trần Hạ Thiên căm giận, trong lòng cũng đang rầu rỉ.
Hắn thật sự lo lắng, có lần đầu tiên này, sau này còn có thể có lần thứ hai, lần thứ ba.
Chỉ có điều chuyện này cũng là một cơ hội.
Nếu như hắn cùng Lý Hiển Đạo đánh nhau, như vậy ta cũng có thể mượn đề tài chuyện này để nói chuyện của mình.
Vừa rồi chúng ta ra tay, Bán Thần lão tổ nhất định cũng đã chú ý tới.
Mặc dù không nói gì, nhưng nếu Bạch Tiểu Thuầη này tiếp tục nữa, nhất định chắc chắn sẽ khiến Bán Thần lão tổ không vui!Trần Hạ Thiên nghĩ tới đây, trong mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn.
Hắn lập tức truyền âm cho Lý Hiển Đạo, muốn bảo đối phương cùng mình phối hợp, tranh thủ lần này, khiến cho Bạch Tiểu Thuầη chịu chút vị đắng.
Bạch Tiểu Thuầη, đây chính là mầm tai vạ chính ngươi đưa tới cửa!Ở trong lúc Trần Hạ Thiên ở đây tính toán, trong lòng Bạch Tiểu Thuầη cũng có cân nhắc.
Hắn biết Tinh Không Đạo Cực Tông này, trên đầu của mình còn có Bán Thần lão tổ.
Mình ở đây, không thể làm chuyện gì quá mức.
Lúc này tìm được chính chủ, trong lòng hắn sau khi cân nhắc một phen, đã có quyết đoán.
Tốc độ của hắn cực nhanh, liên tiếp phát ra những tiếng nổ lớn, lao thẳng đến chỗ ở của Lý Hiển Đạo.
Bạch Tiểu Thuầη một đường đường hoàng, rất nhanh đã đến Lý gia.
Vừa tiến tới gần, lập tức bên trong Lý gia lại có một ý chí Thiên Nhân, phóng lên cao.
Bạch đạo hữu, không nên gấp gáp.
Đây là hiểu nhầm, hiểu nhầm.
Giọng nói của Lý Hiển Đạo, cũng theo bóng dáng hắn xuất hiện, vang vọng khắp nơi.
Lão phu đã cho người đi thả đồng môn của Bạch đạo hữu ra.
Chờ một lát là được rồi.
Lý Hiển Đạo nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη ôm quyền cúi đầu.
Trên mặt hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Chỉ có điều ở phía sau nụ cười này lại là sự do dự.
Dựa theo tính tình của hắn, nếu như đổi lại là một người khác, hắn đã sớm một kiếm đâm qua, trực tiếp chém giết đối phương.
Nhưng Bạch Tiểu Thuầη ở đây, hắn thật sự vô cùng kiêng kỵ.
Thật ra, đánh một trận ở Nghịch Hà Tông trước đó, khiến cho lòng hắn lo sợ rất lâu.
Nếu Bạch Tiểu Thuầη vẫn chưa trưởng thành, hắn còn có thể lựa chọn ngăn chặn.
Nhưng hôm nay một hạng người đã trưởng thành lên thiên kiêu như vậy, tương lai của người này là không thể đong đếm được.
Nếu có thể không động tới, có thể đi hóa giải, mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng lại hắn nhận được Trần Hạ Thiên truyền âm tới, cũng biết kế hoạch của Trần Hạ Thiên.
Trong lòng hắn thầm công nhận chuyện này.
Điều này khiến cho hắn do dự.
Trong lòng đang cân nhắc.
Lúc này hắn còn chưa có quyết đoán.
Nhưng bất luận làm thế nào, đều cần hắn ở thời điểm mặt đối mặt với Bạch Tiểu Thuầη, thể hiện ra sự yếu thế mới tốt.
Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho Bạch Tiểu Thuầη này ở trong mắt Bán Thần lão tổ, lộ rõ một mặt càng nhiều cường thế bá đạo.
Mà lấy sự hiểu biết của hắn đối với Bán Thần lão tổ, đối với loại Thiên Nhân bá đạo này, cho dù Bán Thần lão tổ không nói cái gì, nhưng trong lòng nhất định không hề vui.
Huống hồ, ở trước mặt Bạch Tiểu Thuầη lộ ra yếu thế, cũng không ảnh hưởng tới mặt mũi của hắn.
Dù sao mọi người đều là cảnh giới Thiên Nhân.
Lý Hiển Đạo cảm thấy coi như mình chủ động cúi đầu, cũng có thể lý giải được.
Đương nhiên nếu Bạch Tiểu Thuầη không phải là Thiên Nhân, cho dù hắn có chiến lực Thiên Nhân, Lý Hiển Đạo cũng sẽ không như vậy.
Thật sự dưới Thiên Nhân, hắn thấy đều giống như con kiến hôi.
Chỉ có đến tầng thứ tương đương với mình, mới xem như là cường giả của mảnh thế giới này!Mắt thấy Lý Hiển Đạo lại có thể chủ động cúi đầu, ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη lóe lên, có chút hồ nghi.
Hắn cảm thấy chuyện này không thích hợp, vì vậy trợn mắt.
Bắt người của ta, còn bảo với ta không nên gấp gáp? Lý Hiển Đạo, ngươi nói vậy là có ý gì!Bạch Tiểu Thuầη quát khẽ, làm ra vẻ muốn bay đi gặp Lý Hiển Đạo.
Ánh mắt Lý Hiển Đạo lóe lên, không đi tranh phong, mà nhanh chóng lui về phía sau.
Mắt thấy Lý Hiển Đạo lui về phía sau, Bạch Tiểu Thuầη nheo mắt lại, đã suy nghĩ ra mánh khóe.
Chủ động tỏ ra yếu kém, đây là đào hầm cho ta sao.
Thật hay cho một Lý Hiển Đạo ngươi!Trong đầu Bạch Tiểu Thuầη nhanh chóng chuyển động.
Hắn đã có chủ ý, tốc độ đột nhiên bạo phát, trực tiếp đuổi theo.
Hắn lập tức ra tay.
Nhất thời có tiếng sấm vang vọng.
Rốt cuộc hắn đã trực tiếp lại đánh nhau.
Lúc này, các tu sĩ trên Thải Hồng khác đều chuyển lực chú ý từ chỗ Trần Hạ Thiên tới nơi đây.
Tất cả đều quan tâm chú ý.
Thần thức của Trần Hạ Thiên cũng tập trung ở nơi đây, xem ra còn nghiêm túc hơn so với những người khác.
Hắn không có cách nào khác không nhìn.
Trong lòng hắn thật sự ủy khuất.
Hắn không chỉ có oán hận đối với Bạch Tiểu Thuầη, còn có ý nghĩ tính kế hãm hại Bạch Tiểu Thuầη.
Lúc này vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη ra tay, hắn cười lạnh.
Đánh đi.
Đánh càng kịch liệt càng tốt!Trần Hạ Thiên nhìn cảnh tượng như vậy trong lòng thoáng cái liền thoải mái hơn một ít.
Mắt hắn không chớp nhìn chăm chú.
Về phần Bạch Trấn Thiên, hắn thật sự không có áp lực.
Nhìn Bạch Tiểu Thuầη cùng Lý Hiển Đạo đấu pháp, trong lòng hắn cũng rất thoải mái.
Hắn cảm thấy thật may mắn.
Mình ngoại trừ chuyện của Nghịch Hà Tông ra, liền không có ân oán gì với Bạch Tiểu Thuầη.
Đây là một kẻ điên không nói đạo lý.
Trong lúc Bạch Trấn Thiên cảm thán một câu, cũng nhận thấy được Lý Hiển Đạo không thích hợp.
Sau khi thoáng suy nghĩ một chút, dựa vào hiểu biết của hắn đối với Trần Hạ Thiên, trong lòng hắn đã đoán được bảy tám phần.
Mà giờ khắc này Bạch Tiểu Thuầη cùng Lý Hiển Đạo ra tay cũng càng thêm kịch liệt.
Trong tiếng nổ lớn, Lý Hiển Đạo không ngừng lui về phía sau.
Tuy rằng hắn là Thiên Nhân trung kỳ, nhưng Bạch Tiểu Thuầη lại da dày thịt béo, khí lực cực lớn.
Đồng thời, thần thông thuật pháp hoàn toàn không yếu.
Điều này khiến cho Lý Hiển Đạo đau đầu vô cùng.
Giống như Trần Hạ Thiên lúc trước, trong lòng hắn cũng có một loại cảm giác bất lực.
Huống hồ hắn cũng cảm thấy ủy khuất.
Hắn là Thiên Nhân lão tổ, không có khả năng đi nhằm vào mấy đệ tử còn chưa tới Nguyên Anh.
Hắn cũng vừa mơ hồ nhớ tới, giống như là một trưởng lão dưới quyền, lúc trước, sau khi bắt được đồng môn của Bạch Tiểu Thuầη, trong số tử tôn của mình có người lại ở trước mặt mình cầu xin.
Lúc này hắn mới gật đầu phê chuẩn, để cho chuyện này thuận lý thành chươ ng, phù hợp với luật lệ của tông môn.
Lúc này trong lòng hắn đã mang theo căm giận đối với vị tử tôn tiểu bối đã cầu xin mình.
Hắn hận, không phải đối phương trêu chọc ra chuyện phiền toái này.
Mà sau biết rất rõ ràng Bạch Tiểu Thuầη hiện tại cường thế, lại trở thành Thiên Nhân, tử tôn tiểu bối của mình, đám gia hỏa bắt giữ đồng môn của Bạch Tiểu Thuầη lại có thể không đến nhắc nhở mình một chút.
Cũng chính là vì không có nhắc nhở, mới khiến cho hắn hiện tại cực kỳ bị động.
Nếu không, chuyện này hắn có thể nắm giữ chủ động.
Đồng thời, hắn cũng có thể có thêm nhiều lựa chọn.
Sau khi các loại suy nghĩ này hiện lên ở trong đầu Lý Hiển Đạo, trong lòng hắn đã có quyết đoán.
Hắn suy nghĩ nếu như Bạch Tiểu Thuầη ở đây ép người quá mức, cũng chỉ có thể phối hợp với Trần Hạ Thiên.
Vì vậy hắn mở miệng một lần nữa tỏ ra yếu kém.
Bạch lão đệ, ngươi hãy nghe ta nói.
Ta đã an bài xong xuôi cho đồng môn của ngươi, rất nhanh bọn họ sẽ được dẫn đến đây.
Chúng ta không cần thiết phải đánh nữa.
Chuyện này ta nhất định cho ngươi một công đạo!Bạch Tiểu Thuầη nghe đến đó, trong lòng thầm hừ một tiếng.
Hắn lại bước lên trước, đồng thời ngoài miệng hắn lại nói ra những lời khác! Cái này là không thể được.
Ai, ta cũng không muốn đánh ngươi.
Thật ra lúc trước ta oan uổng cho Trần Hạ Thiên, đánh với hắn một trận.
Lúc này tìm được chính chủ, nếu như cũng không đánh với ngươi một trận, có chút không tốt.
Trần Hạ Thiên sẽ nghĩ như thế nào? Người khác sẽ nhìn ta như thế nào!Thần sắc Bạch Tiểu Thuầη có chút rầu rĩ, giống như rất bất đắc dĩ.
Tất cả tu sĩ ở bốn phía xung quanh nghe được câu này, mỗi người đều há hốc miệng.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη đều tràn ngập cổ quái, đồng thời lại có chút buồn cười.
Thật ra, Bạch Tiểu Thuầη nói là những lời này đầy lẽ thẳng khí hùng.
Nhưng sau khi nghe xong, lại khiến cho người ta đều cảm thấy có chút mơ hồ không rõ.
Cái này.
Đây là đạo lý gì? Bởi vì hiểu nhầm Trần trưởng lão, cho nên muốn tới đánh Lý trưởng lão?Thần sắc mọi người càng thêm quái dị.
Ngay cả ở chỗ cao nhất, trên Tử Sắc Thải Hồng, một luồng thần thức của Bán Thần lão tổ quan tâm chú ý tới nơi đây, cũng cảm thấy nực cười.
Trước đó hắn thấy Bạch Tiểu Thuầη bá đạo cường thế.
Trong lòng dâng lên một chút không thích.
Nhưng lúc này cũng vì những lời này của Bạch Tiểu Thuầη cảm giác đó đã tiêu tan.
Bán Thần lão tổ cười lắc đầu.
Sở dĩ hắn không thích loại thủ hạ cường thế bá đạo này, là bởi vì loại người này vô cùng cương trực, bất lợi cho việc điều khiển.
Bạch Tiểu Thuầη nói những lời này, bất kể là vô tình hay là cố ý, cũng nói rõ.
Thái độ!Nếu như là vô ý nói ra, vậy nói tính cách Bạch Tiểu Thuầη này kích động.
Người như vậy, dễ dàng cho việc điều khiển.
Còn nếu như hắn cố ý nói ra, vậy thì càng khiến cho Bán Thần lão tổ hài lòng.
Thái độ này đã biểu đạt ra rất rõ ràng.
Trên thực tế đối với Bạch Tiểu Thuầη, Bán Thần lão tổ cũng có hiếu kỳ.
Trước đó hắn sở dĩ sắc phong Bạch Tiểu Thuầη làm phong mạng, nguyên nhân căn bản của hắn cũng có liên quan đến Đỗ Lăng Phỉ.
Đồng dạng nghe được câu này, còn có Trần Hạ Thiên.
Hắn chợt hít vào một hơi.
Cũng từ trong lời nói này, hắn đã nghe ra được mánh khóe.
Về phần Lý Hiển Đạo, hắn liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuầη thật lâu.
Đối phương nói những lời này, khiến cho cảnh giác của hắn đối với Bạch Tiểu Thuầη lập tức tăng cao rất nhiều.
Trong lòng hắn cũng gấp tốc chuyển động, trực tiếp bỏ qua suy nghĩ sẽ phối hợp cùng Trần Hạ Thiên.
Người này không chỉ có chiến lực cường hãn, tâm cơ cũng cực kỳ thâm trầm.
Có thể đi hóa giải, vẫn nên hóa giải thì được hơn!Lý Hiển Đạo hít một hơi thật sâu, nụ cười trên mặt lại hiện lên.
Hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη liền ôm quyền.
Bạch đạo hữu không cần lo lắng nhiều.
Ngươi cùng Trần đạo hữu là hiểu nhầm.
Cái này gọi là không đánh không quen biết, không có liên quan gì với chúng ta.
Lời nói này vừa nói ra, mắt thấy khí thế của Bạch Tiểu Thuầη vẫn mãnh liệt, Lý Hiển Đạo thở dài.
Thật ra hắn không phải là sợ Bạch Tiểu Thuầη.
Hắn thật sự cảm thấy giữa hắn cùng Bạch Tiểu Thuầη không nhất thiết phải trước sau căm thù.
Dù sao hiện tại Bạch Tiểu Thuầη đã được Bán Thần lão tổ tán thành, trở thành thái thượng trưởng lão có địa vị thân phận tương đương với bọn họ.
Hơn nữa, cũng vì một câu nói kia của Bạch Tiểu Thuầη, kế hoạch của Trần Hạ Thiên bị dễ dàng hóa giải.
Hắn không tin Bán Thần lão tổ không phát hiện, nhưng đối phương nhưng trước sau không có ngăn cản.
Bản thân điều này đã nói rõ vấn đề.
Cũng được.
Có thể đây cũng là một cơ hội hóa giải ân oán cùng Bạch Tiểu Thuầη.
Lý Hiển Đạo nghĩ tới đây, trong lòng đã có quyết đoán.
Hắn bấm quyết vung tay lên.
Nhất thời bốn phía xung quanh hiện lên một tầng ánh sáng.
Sau khi che kín tầm mắt của tất cả mọi người ở bên ngoài, hắn vỗ vào túi đựng đồ.
Ngay lập tức trong tay hắn lại xuất hiện thêm một miếng ngọc bội.
Trên ngọc bội kia điêu khắc ba long sáu phượng.
Vừa lấy ra, lập tức liền có một khí tức kinh người đập vào mặt.
Dường như ba long sáu phượng này không phải là khắc ra, mà là tồn tại chân chính.
Thậm chí chớp mắt một cái bốn phía xung quanh thiên địa ở đây đều xuất hiện một ít mây mù.
Ngọc bội này vừa nhìn liền biết không phải là vật tầm thường.
Hơn nữa ở phía trên kia, mơ hồ có sóng chấn động thiên ý.
Đây chính là một.
pháp bảo Thiên Nhân! Bạch đạo hữu, miếng ngọc bội này là của ngươi đúng không? Trong lúc vô Lý mỗ ý nhặt được.
Hôm nay so sánh khí tức phía trên, mới phát hiện hóa ra là pháp bảo của Bạch đạo hữu.
Lý Hiển Đạo mỉm cười, trong lúc nói chuyện, hắn ném ngọc bội trong tay lên.
Ngọc bội kia hóa thành một đạo hào quang, có hình ảnh ba long sáu phượng như ẩn như hiện, bay thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuầη.
Cảnh tượng như vậy, những tu sĩ trên Thải Hồng khác không nhìn thấy được, đã bị Lý Hiển Đạo che đậy.
Nhưng Bạch Trấn Thiên cùng Trần Hạ Thiên lại nhìn thấy rõ ràng.
Bạch Trấn Thiên có chút hoảng hốt.
Về phần Trần Hạ Thiên lại ngẩn người ra.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, Lý Hiển Đạo lại có thể sử dụng biện pháp như thế tới hóa giải dây dưa cùng Bạch Tiểu Thuầη.
Điều này làm cho trong lòng hắn càng thêm hậm hực.
Lý Hiển Đạo này làm sao có thể không để ý tới thân phận như vậy, lại có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy!Trong lòng Trần Hạ Thiên ủy khuất phẫn uất, càng nghĩ hắn càng thấy rằng Lý Hiển Đạo quá mức gian trá!Bạch Tiểu Thuầη cũng sửng sốt.
Hắn bắt đầu hồ nghi nhìn Lý Hiển Đạo một chút.
Sau khi đồng tử xoay tròn một hồi, trong mắt của hắn nhất thời sáng lên.
Lão nhân này thật lợi hại.
Bạch Tiểu Thuầη nhất thời đã kịp phản ứng.
Đây rõ ràng là đối phương muốn đưa mình lễ vật tới hóa giải chuyện này.
Nhưng hắn lại không tiện thể hiện quá mức trực tiếp, cho nên mới sử dụng biện pháp này.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuầη nhất thời đã cảm thấy thoải mái không ít.
Hắn còn suy nghĩ biện pháp này không tệ.
Mình cũng học được.
Vì vậy hắn vội ho một tiếng, đặt ngọc bội ở trong túi đựng đồ.
A, ngọc bội kia thật sự là của ta.
Trước đó không biết rơi chỗ nào.
Hóa ra là Lý đạo hữu nhặt được.
Bạch Tiểu Thuầη cười ha ha một tiếng, sau đó lại thử dò xét nói một câu.
Lý đạo hữu, ta nhớ trước đây thời điểm ngọc bội rơi ra, còn có một thanh phi kiếm rơi cùng.
Thanh phi kiếm kia lại là một bảo vật.
Lý Hiển Đạo nghe vậy tiếng hít thở bị kìm hãm lại, biểu tình cứng đờ.
Sau khi liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuầη, hắn lại vỗ xuống túi đựng đồ, lấy ra một thanh tiểu kiếm màu xanh lam.
Tiểu kiếm này mới vừa xuất hiện, nhất thời bốn phía xung quanh hiện ra một mảnh băng hàn.
Thậm chí ở dưới hàn khí này, tiểu kiếm này trôi ở giữa không trung, lại có thể dần dần trở nên trong suốt, giống như một khi triển khai, ẽ không thấy bóng dáng.
Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuầη niềm vui bất ngờ tới hỏng rồi.
Hắn vội vàng mở miệng nói.
Ha ha, chính là thanh kiếm này.
Đây chính là bảo vật gia truyền của ta.
Cảm ơn Lý đạo hữu.
Bạch Tiểu Thuầη nói, tay phải giơ lên hư không chộp một cái.
Ngay lập tức tiểu kiếm này lại bay thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuầη.
Sau khi hắn dùng một tay nắm lấy, liền yêu thích không buông tay nhìn một chút, lúc này mới hài lòng cất vào.
Chúc mừng Bạch đạo hữu, vật về nguyên chủ.
Bạch đạo hữu, vị trưởng lão tự ý ra tay bắt đồng môn của ngươi, còn có tiểu bối bên trong gia tộc lão phu tham dự chuyện này, hai người bọn họ đã dám làm ra chuyện như thế, lão phu sẽ cho ngươi một công đạo!Lý Hiển Đạo cũng mỉm cười.
Theo hắn thấy, ngoại vật cũng tốt, gia tộc trưởng lão cùng tiểu bối kia cũng được, đều không quan trọng bằng hóa giải ân oán giữa mình cùng Bạch Tiểu Thuầη.
Cách làm của Lý Hiển Đạo như thế, khiến cho Bạch Tiểu Thuầη ở đây cũng không tiện lại càn quấy nữa.
Lúc này hắn đang muốn mở miệng, thần sắc hơi cấhn động.
Hắn cùng Lý Hiển Đạo nhìn về phía tổ trạch Lý gia bên dưới.
Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuầη liền nhìn thấy bóng dáng của Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài.
Sắc mặt hai người bọn họ hồng nhuận, giống như bị ép đại bổ quá mức.
Chẳng những không có nửa điểm thương thế, thậm chí ngay cả y phục cũng là lăng la tơ lụa.
Hai người bị một đám tộc nhân của Lý gia vây quanh, giống như đưa tiễn quý khách, đưa đi ra.
Chỉ là trong thần sắc hai người đều có phần mờ mịt, bộ dạng trở tay không kịp.
Hiển nhiên tất cả những điều này, đều ở trong quá trình Bạch Tiểu Thuầη chờ đợi, được Lý gia nhanh chóng an bài.
Mắt thấy hai người Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài đều bình thường, Bạch Tiểu Thuầη cuối cùng cũng yên lòng.
Lúc này trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài lên tiếng chào.
Vừa nghe được tiếng chào này, toàn thân Trương Đại Bàn lập tức sửng sốt một chút, ngây người nhìn Bạch Tiểu Thuầη, vẻ mặt không thể tin được.
Hứa Bảo Tài đứng ở bên cạnh hắn, sau khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuầη, không tự chủ được hít vào một hơi, hai mắt mở to nhìn, hoàn toàn ngây người.
Tiểu Thuần! Ngươi không chết! Hai người gần như đồng thời thất thanh.
Trong trời đất này, có người có thể đưa Bạch Tiểu Thuầη ta tới nơi tử chết được sao?Bạch Tiểu Thuầη vội ho một tiếng, áo vung khẽ vung lên, chắp tay sau lưng, khoác lác nói.
Lời nói vang vọng.
Thần sắc Lý Hiển Đạo có có phần quái dị không được tự nhiên.
Nhưng Hứa Bảo Tài cùng Trương Đại Bàn hiển nhiên sớm đã quen thuộc với phương thức nói chuyện của Bạch Tiểu Thuầη.
Lúc này, sau khi sống sót trong tai họa, lại gặp được người quen cũ bọn họ nhất thời cảm thấy vô cùng kích động.
Tiểu Thuần, ngươi cuối cùng đã trở về! Trương Đại Bàn đi nhanh vài bước, tiến lên ôm lấy cổ Bạch Tiểu Thuầη.
Thân thể hắn hôm nay lại mập ra không ít.
Mặc dù không phải là núi thịt, nhưng cũng giống như một quả cầu hình tròn.
Lúc này hắn đang trong lúc kích động, thịt béo toàn thân đều không ngừng run rẩy.
Về phần Hứa Bảo Tài, giờ khắc này hắn đang bình phục hít thở.
Hắn cũng phấn chấn vô cùng, nhanh chóng chạy tpứo vài bước, trong miệng càng không chút nghĩ ngợi, vội vàng tâng bốc.
Thiếu tổ thiên kiêu tuyệt luân, cái thế vô địch.
Bên trong thiên địa này, làm sao có thể tìm được một người có thể khiến cho Bạch sư thúc rơi vào nơi tử cảnh được.
Man Hoang lại tính là cái gì chứ!Nghe thấy giọng nói kích động của Trương Đại Bàn, hưởng thụ những ngôn từ nịnh hót quen thuộc của Hứa Bảo Tài, trong lòng Bạch Tiểu Thuầη thầm vui sướng.
Thời điểm hắn ở Man Hoang, ngoại trừ lo lắng cho đám người ở Nghịch Hà Tông ra, lo lắng nhất chính là Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông.
Bạch lão đệ, hiện tại người ta đã đưa tới cho ngươi.
Ngươi yên tâm đi, sự tình phía sau, ta nhất định cho bản thân ngươi một công đạo khiến ngươi thoả mãn!Lý Hiển Đạo ho khan một tiếng, cắt ngang cảnh tượng ba người Bạch Tiểu Thuầη ôn chuyện, ôn hòa nói.
Hắn vừa mới nói ra lời này, Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài liền ngẩn người ra.
Mặc dù bọn họ ở Tinh Không Đạo Cực Tông nhiều năm, nhưng lại không tiếp xúc được với Thiên Nhân.
Đối với Lý Hiển Đạo này, bọn họ có chút xa lạ.
Nhưng suy nghĩ một chút, người này nhất định là một nhân vật lớn.
Nếu không, thời điểm vừa rồi Lý gia làm sao có thể đối xử hai người bọn họ giống như tổ tông.
Không chỉ chữa thương cho bọn họ, còn khách khí cung kính, thậm chí còn đưa bọn họ rất nhiều đan dược cùng bảo vật.
Bộ dáng kia, giống như khẩn cầu, hi vọng hai người bọn họ bỏ qua những tai ượng lao ngục trong mấy ngày vừa qua.
Số lượng rất nhiều bảo vật, đan dược phong phú, vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hai người Trương Đại Bàn.
Bọn họ đều nhìn trợn tròn mắt nhịn.
Cả một đường bọn họ đều đang cảm thấy mờ mịt.
Lúc này bọn họ rốt cuộc tìm được nguyên nhân, tâm thần bọn họ đều chấn động.
Đối với chuyện Bạch Tiểu Thuầη lại có thể tìm tới nhân vật lớn như vậy, bọn họ đặc biệt chấn động.
Bạch Tiểu Thuầη liếc mắt nhìn Lý Hiển Đạo, ánh mắt rơi vào trên người Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài.
Đại sư huynh, còn có Bảo Tài huynh đệ, các ngươi cảm thấy thế nào? Trong khoảng thời gian này các ngươi đã chịu khổ rồi.
Nếu như có cái gì bất mãn, hoặc muốn thu thập ai đó, cứ nói với ta.
Bạch Tiểu Thuầη chợt vỗ ngực, lớn tiếng nói.
Lý Hiển Đạo ở một bên cười khổ.
Hắn không nói tiếng nào, ánh mắt cũng rơi vào trên người Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài.
Còn có những tộc nhân của Lý gia ở bốn phía xung quanh, lúc này đều khẩn trương.
Thậm chí trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía hai người Trương Đại Bàn, đều mang theo một sự khẩn cầu.
Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài ngạc nhiên trợn trừng mắt, nhìn nhau một cái.
Sau đó, bọn họ lại sờ sờ túi đựng đồ trên người.
Những thứ tài bảo kinh người chứa ở bên trong, lại khiến cho bọn họ đến bây giờ tim vẫn đập không dừng.
Bọn họ lại hồi tưởng tai ương lao ngục trong một năm qua.
Mặc dù nhận một ít ủy khuất, nhưng bọn họ cũng không có gặp phải nguy cơ sinh tử.
Lấy thời gian một năm này, lại đổi lấy tài nguyên tu luyện mà bọn họ sợ là một trăm năm cũng thu được không được.
Hai người nhất thời cảm thấy một năm này có giá trị.
Nghĩ tới đây, hai người bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη lắc đầu, không có ý định muốn tiếp tục truy cứu.
Nhưng bọn họ không đi truy cứu, lại không có nghĩa là Bạch Tiểu Thuầη cũng sẽ như vậy.
Chỉ là lúc này Lý Hiển Đạo ở đây vừa lần lượt tỏ ra yếu kém, hắn cũng không tiện nói cái gì thêm.
Trong lòng hắn đã có những tính toán khác.
Vì vậy sau khi hắn gật đầu, nhìn về phía Lý Hiển Đạo liền ôm quyền, dẫn theo Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài, rời khỏi phạm vi của Lý gia.
Cho đến Bạch Tiểu Thuầη rời đi rồi, tộc nhân Lý Gia mới đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sắc mặt Lý Hiển Đạo đứng ở nơi đó, trong chớp mắt lại trở nên u ám lạnh lẽo.
Hắn quay đầu lại lạnh lùng nhìn tộc nhân của mình.
Dẫn Lý Nguyên Thánh, còn có trưởng lão ra tay kia tới cho ta!Lý Hiển Đạo hờ hững mở miệng.
Âm thanh lại giống như thiên lôi, trực tiếp vang vọng ở trong tâm thần tộc nhân Lý Gia, khiến cho tất cả tộc nhân ở nơi đây, trong lòng đều run lên.
Bọn họ biết thời gian thu sau tính sổ đã đến.
Lần này, sợ rằng không chỉ là bản thân Lý Nguyên Thánh bị trừng phạt, nhất mạch của hắn ở chỗ này, cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng lão tổ tức giận, những người khác làm sao dám cầu tình.
Quan trọng hơn, phương diện này còn liên quan đến một người khác.
Hiện tại danh tiếng Bạch Tiểu Thuầη Thiên Nhân lão tổ đang thịnh! Đây chính là cường giả kinh thiên khiến cho ngay cả lão tổ Lý gia bọn họ cũng phải tỏ ra yếu kém!Tinh Không Đạo Cực Tông, trên Lam Sắc Thải Hồng, trong lòng Bạch Tiểu Thuầη vô cùng vui sướng, dẫn theo Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài, bay về phía động phủ của mình.
Trên đường ba người ôn chuyện, nói về những chuyện xảy ra n lúc trước, giống như trở lại thời gian năm đó Bạch Tiểu Thuầη mới vừa tới Tinh Không Đạo Cực Tông.
Dọc đường đi, tốc độ của Bạch Tiểu Thuầη không nhanh.
Lúc này, mặc dù Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài cùng Bạch Tiểu Thuầη ôn chuyện, tâm thần vẫn đang kích động.
Đối hai người bọn họ mà nói, từng cảnh tượng nghịch chuyển trước đó giống như thiên địa biến hóa.
Tiểu Thuần, tiền bối vừa rồi kia là ai vậy?Trương Đại Bàn hỏi một câu.
Hắn không chú ý tới tu vi Bạch Tiểu Thuầη có gì khác thường.
Thật sự lấy tu vi Kết Đan hậu kỳ của hắn hiện tại, rất khó phát hiện ra nội tình chân chính của Bạch Tiểu Thuầη.
Về phần Hứa Bảo Tài, chỉ là Kết Đan sơ kỳ, càng không nhìn ra sự khác thường của Bạch Tiểu Thuầη.
Chỉ là hai người bọn họ ít nhiều gì, cũng cảm thấy trên người Bạch Tiểu Thuầη dường như tăng thêm một tầng sương mù dày đặc nhìn không thấu.
Thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy được bóng dáng của Bạch Tiểu Thuầη.
Nhưng nếu nhắm mắt lại, lại hoàn toàn không cảm giác được.
Hắn? Lý Hiển Đạo.
Trong nháy mắt, chân mày Bạch Tiểu Thuầη nhíu lại, hời hợt nói.
Lý Hiển Đạo? Tên này có chút quen thuộc.
Trương Đại Bàn ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy giống như đã từng nghe nói về tên này ở đâu đó.
Sau khi gãi đầu một cái, hắn đang muốn nhớ lại.
Nhưng Hứa Bảo Tài ở bên cạnh, không hổ danh là người được xưng ở bất kỳ chỗ nào, cũng có thể có bản lĩnh thăm dò được tin tức tình báo đầu tiên.
Hắn vừa nghe được cái tên Lý Hiển Đạo này, trong chớp mắt, đôi mắt chợt mở to, thân thể run lên, hút một hơi, la lên thất thanh.
Lý Hiển Đạo!! Một trong năm đại Thiên Nhân của Tinh Không Đạo Cực Tông.
Thiên Nhân lão tổ Lý Hiển Đạo!Theo giọng nói của Hứa Bảo Tài truyền ra, Trương Đại Bàn cũng nhất thời há hốc mồm, toàn thân chợt run lên.
Ta nhớ ra rồi.
Lý Hiển Đạo này chính là vị Thiên Nhân lão tổ của Lý gia kia.
Chính là hắn năm đó hạ lệnh, bắt giữ ta cùng với Hứa Bảo Tài! Tiểu Thuần ngươi không biết đâu, Lý gia này cực kỳ đáng giận! Hơi thở của Trương Đại Bàn dồn dập.
Một mặt là vì cái tên này Lý Hiển Đạo chấn động.
Một mặt khác lại nghĩ đến mâu thuẫn cùng Lý gia trước đây.
Lúc này, hắn nói ra tất cả những chuyện xảy ra năm đó, sau khi Bạch Tiểu Thuầη rời đi.
Năm đó Bạch Tiểu Thuầη đi Trường Thành, Trương Đại Bàn còn đang trong quá trình đột phá Niệm Đan.
Hứa Bảo Tài cũng vì không đủ tư cách, chỉ có thể ở lại bên trong Không Thành của Thải Hồng tại Tinh Không Đạo Cực Tông, chịu trách nhiệm kinh doanh quán trà của Bạch Tiểu Thuầη.
Cho đến không lâu sau đó, Trương Đại Bàn ở dưới sự hộ pháp của Phùng Hữu Đức, tu vi thành công đột phá, bước vào cảnh giới Kết Đan.
Vì Kết Đan của hắn đặc biệt, là Niệm Đan.
Vì vậy không chỉ có thành tựu mạnh hơn ở trên phương diện luyện linh, thậm chí ở trên phương diện chiến lực, cũng vượt qua những người cùng cảnh khác không ít.
Còn ở trên Tinh Không Đạo Cực Bảng, đứng trong nhóm hai mươi người đầu, của thời gian sát nhập tối đa.
Hắn được rất nhiều đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông xem thành hạng người thiên kiêu.
Hứa Bảo Tài cũng vì Trương Đại Bàn quật khởi, do đó theo ở bên cạnh Trương Đại Bàn.
Nhưng bọn họ hiểu rõ, dù sao mình chưa tính là đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông chân chính.
Tối đa chỉ có thể xem như là một nửa mà thôi.
Cho nên bình thường hành sự hắn đều cẩn thận từng li từng tí.
Kết giao bằng hữu, đồng thời cũng không dễ dàng đắc tội với người.
Thời gian cứ như vậy qua đi rất lâu, tu vi của Trương Đại Bàn cũng càng ngày càng tăng.
Chuyện Bạch Tiểu Thuầη mất tích, truyền vào đến bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông.
Chuyện này gây ra kích thích cực lớn đối với Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài.
Hai người bọn họ cảm thấy cay đắng hồi lâu, cố tình quay về Nghịch Hà Tông.
Nhưng Tinh Không Đạo Cực Tông cũng không phải là nơi bọn họ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Vì vậy hai người ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông càng phải cẩn thận.
cũng chính là ở thời gian đó, Bạch Tiểu Thuầη mất tích, năm đó thiên kiêu Lý Nguyên Thánh của Lý gia cùng Bạch Tiểu Thuầη từng có mâu thuẫn, giống như không có cố kỵ nữa, rốt cuộc mạnh mẽ ra tay, trực tiếp cướp đi khách sạn của Bạch Tiểu Thuầη bên trong Không Thành.
Càng thương cho Hứa Bảo Tài, nếu không có Trương Đại Bàn đúng lúc cứu trợ, sợ là Hứa Bảo Tài sinh tử khó lường.
Năm đó, thời điểm Bạch Tiểu Thuầη ở đây, giữa bọn họ cùng Lý Nguyên Thánh đã có mối thù truyền kiếp.
Hiện tại khách sạn bị cướp, khiến cho mối thù hận càng sâu hơn.
Nhưng Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài ở thế yếu, chuyện này chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Trong cuộc sống sau này, mặc dù tình cảnh khó khăn, nhưng đám người có giao tình cùng Bạch Tiểu Thuầη giống như Triệu Thiên Kiêu trở về, thường xuyên giúp đỡ đối với Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài, mới khiến cho hai người bọn họ ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông, chậm rãi có một ít căn cơ.
Bọn họ cũng biết Nghịch Hà Tông ở vùng trung du có mâu thuẫn cùng ba tông khác.
Nhưng hai người chỉ là Kết Đan, trở lại như thế, chẳng qua chỉ là chuyện vô bổ.
Cho nên Trương Đại Bàn cố gắng tu hành, muốn khiến cho mình ở trên Tinh Không Đạo Cực Bảng, tiến vào trước hai mươi.
Mà một khi tiến vào trước hai mươi, dựa theo quy định mới nhất của Tinh Không Đạo Cực Tông, hắn lại có tư cách trở thành đệ tử chân chính của Tinh Không Đạo Cực Tông, lại không phải đệ tử bình thường, mà là thân phận thiên kiêu.
Đến khi đó, hắn lại có tư cách nhất định, ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông, đi giúp đỡ Nghịch Hà Tông.
Trương Đại Bàn điên cuồng tu luyện.
Cuối cùng ở một năm trước, tu vi hắn đột phá, trở thành Niệm Đan hậu kỳ.
Thời điểm hắn xông vào Tinh Không Đạo Cực Bảng, lại gặp phải Lý Nguyên Thánh vị thiên kiêu Lý gia kia.
Lý Nguyên Thánh này cũng là Kết Đan hậu kỳ, vị trí hơn hai mươi.
Hai người tranh đoạt, nhất thời trở nên kịch liệt.
Mặc dù Lý Nguyên Thánh cũng là thiên kiêu, nhưng ở trên phương diện chiến lực lại không bằng Trương Đại Bàn Niêm Đan.
Cuối cùng Trương Đại Bàn đánh cho hắn bại, bước vào nhóm trước hai mươi.
Lý Nguyên Thánh lại chỉ có thể ở vị trí hai mươi mốt.
Trước đó, mâu thuẫn của bọn họ đã rất sâu.
Chuyện này càng trở thành một điểm phát nổ.
Lý Nguyên Thánh này không tiếc đắc tội với những người quen của Bạch Tiểu Thuầη, phát động lực của gia tộc hắn, gày cho Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài một tội danh xúc phạm môn quy, còn cầu xin lão tổ Lý Hiển Đạo của hắn, cuối cùng mời ra một vị trưởng lão Nguyên Anh của gia tộc, trực tiếp bắt giữ Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài!Nếu Trương Đại Bàn không bước vào trước hai mươi của Tinh Không Đạo Cực Bảng, Lý Nguyên Thánh dám giết người.
Nhưng hôm nay địa vị của Trương Đại Bàn đã không giống với trước kia.
Cho dù là Thiên Nhân lão tổ Lý Hiển Đạo cũng không thể vô duyên vô cớ giết hắn.
Cho nên hai người bọn họ chỉ bị giam giữ.
Nhưng Lý Nguyên Thánh độc ác, vận dụng lực mạch của một thân, kéo dài thời gian giam cầm bọn họ thành một giáp!Cũng chính bởi vậy, cuộc chiến Nghịch Hà Tông diễn ra, Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài không trở về.
Bọn họ ở bên trong lao ngục, cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Theo lời Trương Đại Bàn nói, sắc mặt Bạch Tiểu Thuầη chậm rãi trở nên khó xem.
Trước đó hắn không biết tình hình thật sự.
Nhưng bây giờ biết được, đối với hành vi của Lý gia, trong lòng hắn tràn ngập hàn ý.
Hơn nữa chuyện này xét đến cùng, cũng xuất phát từ thù hận giữa Bạch Tiểu Thuầη cùng Lý Nguyên Thánh năm đó mà ra.
Đại sư huynh, Hứa Bảo Tài, chuyện này, ta nhất định cho các ngươi một công đạo!Bạch Tiểu Thuầη cắn răng mở miệng.
Ta thật ra muốn xem thử, Lý Hiển Đạo này xử lý chuyện này như thế nào? Nếu như hắn xử lý được thì cũng thôi.
Nếu như đi bao che.
Ta cũng chỉ có thể đi tìm hắn đánh lại một trận!Bạch Tiểu Thuầη hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã có quyết đoán.
Hắn vừa nói ra lời này, Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài đưa mắt nhìn nhau.
Một lát sau, Hứa Bảo Tài không nhịn được nhắc nhở một câu.
Thiếu tổ, nhưng.
Lý Hiển Đạo lại là Thiên Nhân.
Thiên Nhân tính là cái chim gì.
Ta cũng là Thiên Nhân.
Bạch Tiểu Thuầη hất cằm lên, tay áo khẽ vung lên, ngạo nghễ mở miệng.
Hắn vừa nói ra lời này, Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài thoáng cái đều trợn tròn mắt, hoàn toàn ngây người.
Trong đầu bọn họ phát ra những tiếng ong ong.
Bạch Tiểu Thuầη nói ra những lời này, thật sự khiến cho bọn họ căn bản cũng không dám tin tưởng, thậm chí còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Thuần.
Ngươi không sao chứ?Trương Đại Bàn có chút khẩn trương, vội vàng tiến lên muốn sờ vào trán của Bạch Tiểu Thuầη.
Hắn cảm thấy Bạch Tiểu Thuầη ở đây, cử chỉ có chút điên rồ.
Ta thật sự là Thiên Nhân!Bạch Tiểu Thuầη dở khóc dở cười, liền vội vàng nói.
Tiểu Thuần à, ngươi đừng nói nữa.
Chúng ta tin tưởng! Đúng rồi, ngươi đã tìm ai nói chuyện để Lý Hiển Đạo thả chúng ta ra vậy?Trương Đại Bàn câu chuyện chuyển một cái mở miệng hỏi.
Ta không mời người nào cả.
Đại sư huynh, ta.
Bạch Tiểu Thuầη có chút sốt ruột.
Còn chưa nói hết lời, hắn chợt nhìn thấy trên bầu trời xa xa có bảy tám đệ tử.
Chắc là bọn họ vừa trải qua thí luyện Tinh Không Đạo Cực Bảng, chuẩn bị rời đi.
Vì vậy hắn lập tức hô lên một câu.
Các ngươi qua đây, nói cho hai bằng hữu tốt này của ta biết, ta là ai!Bảy tám đệ tử này liền sửng sốt.
Bọn họ vội vàng bay tới.
Vừa tiến tới gần, bọn họ lập tức rất cung kính bái kiến về phía Bạch Tiểu Thuầη.
Bái kiến Bạch lão tổ!Nhìn bọn họ cung kính bái kiến như vậy, khiến cho Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài nhìn cũng ngây ngẩn cả người.
Trong bảy tám người này, có một hai, bọn họ vẫn nhận ra.
Bọn họ biết đối phương ở trong nhóm trước năm mươi trên Tinh Không Đạo Cực Bảng.
Nhất là một người trong đó, còn là thiên kiêu xếp hạng hơn mười.
Xem tiếp...nhất niệm vĩnh hằng
truyện tranh nhất niệm vĩnh hằng
truyện nhất niệm vĩnh hằng
nhất niệm vĩnh hằng truyện chữ
đọc truyện nhất niệm vĩnh hằng
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License