con-mat-ao-thi

Mất một lúc lâu, Bạch Tiểu Thuầη thở dài.

Hiện tại hắn càng thêm rõ ràng về cục diện chiến tranh giữa Thông Thiên Hà và Man Hoang, cấp độ chiến đấu giữa hai thế lực hoàn toàn khác biệt so với chiến tranh tông môn giữa Linh Khê tông với Huyết Khê Tông.

Việc này về căn bản hắn vô lực có thể thay đổi a!Bạch Tiểu Thuầη trầm mặc rồi sử dụng toàn lực đánh ra một quyền về phía cái hố kia.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, tất cả thi thể trong hố đều tiêu tán thành tro bụi!Thực tế là các thi thể ở đây chỉ còn là xác sống mà thôi, hành động của Bạch Tiểu Thuầη đối với bọn họ chính là sự giải thoát.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Bạch Tiểu Thuầη nhận thấy không ít tu sĩ lộ ra vẻ tươi cười trước khi thân thể tiêu tán.

Bắt toàn bộ tộc nhân Trần gia, giam vào đại lao!Thanh âm của Bạch Tiểu Thuầη vang lên vô cùng lạnh lẽo.

Lệnh vừa ra, toàn bộ tộc nhân Trần gia không hề chống cự, cam chịu để cho Thi Khôi Huyết Quân bắt nhốt lại.

Tâm tình Bạch Tiểu Thuầη trở nên nặng nề, tận mắt chứng kiến sự tình trong cái hố kia khiến việc trả thù Lý gia và Trần gia không còn mang nhiều ý nghĩa đối với hắn như trước!Một lúc lâu sau, hắn thở dài rồi ra lệnh cho Thi Khôi Huyết Quân quay trở về.

Sức một người không thể thay đổi được cục diện chiến tranh! Nếu như thân phận bại lộ, kết quả của hắn cũng chẳng khác là bao so với những tu sĩ Thông Thiên Hà trong cái hố kia.

Hiện tại bản thân Bạch Tiểu Thuầη cũng chỉ là giãy giụa để sinh tồn ở Man Hoang mà thôi, không giống như lúc ở Nghịch Hà tông.

Mà thân là Giám sát sứ, hắn cần phải đến Hoàng cung để báo cáo kết quả cho…Đại Thiên Sư.

Một đường trở về, Bạch Tiểu Thuầη không hề lên tiếng, cảnh tượng ở Trần gia khiến hắn cảm thấy ám ảnh.

Thế nên lúc bay đến hoàng cung, Bạch Tiểu Thuầη chỉ có thể cố gắng xua đi phiền muộn ở trong lòng.

Ta cần đẩy nhanh tốc độ luyện lửa, tranh thủ thời gian đột phá để có thể trở về.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuầη lẩm bẩm.

Lần đầu tiên kể từ khi tiến vào Man Hoang, hắn cảm thấy… nhớ nhà!Lúc Bạch Tiểu Thuầη đến ngoài cửa Thiên Sư điện thì thấy nơi này không phải là không có một bóng người, mà có tới vài chục bóng người đang đứng ở đó, hình như đều muốn đi bái kiến Đại Thiên Sư.

Trong những người này, hắn thấy được Trần Hảo Tùng, còn có lão giả bên cạnh Trần Hảo Tùng lúc trước.

Ngoại trừ hai vị Thiên Công này, còn có ba vị Thiên Công khác cũng đứng ở đó.

Bạch Tiểu Thuầη dù không biết họ nhưng có thể cảm nhận được khí tức Thiên Nhân trên thân ba người này.

Còn những người khác đều là Thiên Hầu.

Trong đó có bốn tên Bạch Tiểu Thuầη đã gặp qua, chính là bốn trong chín tên Thiên Hầu đã vây giết hắn lúc trước.

Sắc mặt mọi người giờ này đều vô cùng khó coi.

Đang lúc chờ Đại Thiên Sư triệu kiến thì Bạch Tiểu Thuầη đến, lập tức hắn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Bạch Hạo!Sau khi thấy Bạch Tiểu Thuầη, lập tức có người nghiến răng quát lớn.

Đặc biệt là Trần Hảo Tùng còn mang theo ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn Bạch Tiểu Thuầη.

Trong lòng hắn ẩn chứa đầy sát khí, vì tên Lý Thiên Hầu kia có quan hệ không tầm thường với hắn.

Nhưng lúc này lại vì chính tên Bạch Tiểu Thuầη kia mà hắn ta đang không rõ sống chết!Bây giờ, toàn bộ quyền quý của Khôi Hoàng thành đều đã bị kinh động.

Hai vị Thiên Hầu bị Đại Thiên Sư bắt lại đã đưa tới chấn động cực lớn.

Nhất là sau khi tìm hiểu, họ đều biết việc này có quan hệ cùng Bạch Tiểu Thuầη.

Nên ngoài việc kiêng kị hắn, rất nhiều người đã nảy sinh hận ý với Bạch Tiểu Thuầη.

Từng ánh mắt đều nhắm thẳng vào người Bạch Tiểu Thuầη.

Năm vị Thiên Nhân, còn lại đều là nửa bước Thiên Nhân, tất cả ánh mắt đều như hóa thành thực chất, khiến đỉnh đầu Bạch Tiểu Thuầη như có ngàn vạn núi lớn đang ầm ầm đè xuống.

Bạch Tiểu Thuầη dừng bước, nhìn thấy những ánh mắt đầy hàn ý của mọi người xung quanh khiến nội tâm hắn khẩn trương hẳn lên.

Sát ý của những người này đối với ta không ngờ lại mãnh liệt như vậy! Sao bọn hắn không nhìn Đại Thiên Sư bằng ánh mắt như vậy, hết lần này tới lần khác nhằm vào ta.

Điều này rõ ràng là khi dễ tu vi ta yếu kém!Bạch Tiểu Thuầη run sợ nhìn mọi người bốn phía.

Đúng lúc này, Trần Hảo Tùng bỗng mở miệng.

Bạch Tiểu Thuầη, người dám giấu giếm Đại Thiên Sư để hành sự.

Nếu như ngươi thực có chứng cứ Lý Thiên Hầu cùng Trần Thiên Hầu phản loạn thì đưa cho lão phu nhìn xem!Hắn vừa dứt lời, trên thân lập tức bộc phát ra khí tức đầy lăng lệ ác liệt.

Nhất là ánh mắt sắc bén, như muốn trực tiếp đuổi giết Bạch Tiểu Thuầη.

Bạch Tiểu Thuầη biến sắc, áp lực của mọi người khi nãy hắn còn miễn cưỡng thừa nhận được.

Nhưng lúc này khí thế của Trần Hảo Tùng hàng lâm, khiến hắn như bị đại sơn oanh kích, thân thể lui về sau vài bước, sắc mặt trắng bệch.

Thậm chí tu vi trong cơ thể hắn cũng xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn.

Lập tức trong lòng hắn dâng lên cảm giác nguy cơ sống chết cực kỳ mãnh liệt.

Tâm thần Bạch Tiểu Thuầη run rẩy, nhưng ánh mắt lại có một tia hận ý, trong đầu hiển hiện lại thảm trạng của một vạn người trong hố lớn.

Hắn không áp chế tu vi có dấu hiệu hỗn loạn, ngược lại sau khi bị chấn lui thì hắn cắn chót lưỡi, trực tiếp phun ra máu tươi, miệng gào thét thảm thiết.

Trần Thiên Công, ngươi thật to gan, lại dám ở trước Thiên Sư điện muốn giết Giám Sát Sứ! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn phản loạn hay sao?Bạch Tiểu Thuầη hét lớn một tiếng, tâm niệm khẽ động.

Lập tức từng đạo thân ảnh phía xa cấp tốc lao đến, chính là một nghìn Thi Khôi Huyết Quân.

Một nghìn người mang theo sát ý ngập trời, ngang nhiên xông tới khiến mọi người xung quanh đều biến sắc.

Ánh mắt Trần Hảo Tùng lộ ra hàn mang bức người.

Hắn biết rõ đúng mực, khi nãy mở miệng có dung nhập một ít tu vi là để tâm thần Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy áp bách mà thôi, sẽ không đả thương đến hắn.

Không phải hắn không muốn làm vậy mà vì nơi đây dù sao cũng là bên ngoài Thiên Sư điện.

Nhưng hắn lại không nghĩ đến, Bạch Tiểu Thuầη lại tự cắn một cái, mượn việc này để gọi đến Thi Khôi Huyết Quân.

Chuyện này khiến vẻ mặt hắn càng thêm âm trầm, bốn vị Thiên Công khác cũng đều nhíu mày.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη lúc này đã trở nên điên cuồng, hắn tin tưởng đối phương tuyệt đối không dám giết mình ở chỗ này.

Mà Đại Thiên Sư nếu thực sự tùy ý để mình bị người khác tiêu diệt, thì một màn máu tanh ngày hôm nay sẽ không có bất kỳ tác dụng nào.

Vì vậy vô luận là thế nào, hắn ở chỗ này sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Đã như vậy, áp lực trầm trọng trên người hắn cũng đã bị giải phóng một ít.

Nhất là dưới tình huống bản thân đã bất chấp tất cả thì Bạch Tiểu Thuầη cũng không lo lắng nhiều.

Trần Thiên Công, ngươi dám động thủ một lần nữa thử xem!Bạch Tiểu Thuầη hét lớn một tiếng, lập tức một nghìn Thi Khôi Huyết Quân mang theo sát khí ngập trời nhắm vào Trần Hảo Tùng.

Nếu như hắn thật sự động thủ thì bọn chúng cũng sẽ ra tay.

Ngươi dám!Trần Hảo Tùng biến sắc, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuầη.

Hắn đã thực sự thể nghiệm được người này xảo trá lớn mật đến như thế nào.

Ta không dám? Bạch Hạo ta có gì không dám? Đầu Cự Quỷ Vương ta đều đã đập qua.

Trong Luyện Hồn Hồ ta đều đã trói qua hơn trăm người, Ở khu tám mươi chín, ta cũng đều đã chiến qua mấy trăm người.

Ta không dám ư? Ngươi dám động đến ta, xem ta có dám hay không?Bạch Tiểu Thuầη đỏ mắt, hét lớn một tiếng.

Ngươi uy hiếp ta!Trần Hảo Tùng nheo mắt lại, sát ý trong mắt lại càng nồng đậm.

Còn các ngươi nữa, ai dám động đến ta, hôm nay ta sẽ không để yên.

Con bà nó chứ, Thiên Công cũng dám uy hiếp ta, huống chi mấy tên Thiên Hầu các ngươi.

Nghe cho kỹ đây, hết ngày hôm nay, các ngươi phải cẩn thận một chút.

Nói thẳng cho các ngươi biết, tất cả mọi người ở đây hôm nay đều sẽ bị bản Giám Sát Sứ theo dõi!Bạch Tiểu Thuầη đã bất chấp tất cả, thanh âm gào thét ẩn chứa cuồng vọng truyền đi khắp nơi.

Vô số người trong hoàng cung thấy động tĩnh lớn như vậy đều nhao nhao kinh hãi.

Về phần mấy tên Thiên Hầu bên ngoài Thiên Sư điện lúc này đều mang đầy nộ khí trong bụng.

Nhưng thấy Trần Hảo Tùng còn không nhúc nhích thì bọn hắn nào dám động đậy gì.

chỉ có thể hằm hằm nhìn Bạch Tiểu Thuầη.

Mà so ánh mắt thì Bạch Tiểu Thuầη trước nay chưa hề sợ ai, lúc này hắn cũng trừng mắt lên nhìn lại.

Sắc mặt Trần Hảo Tùng càng khó coi.

Đúng lúc hắn gần như không áp chế nổi lửa giận nữa thì trong đại điện truyền đến tiếng ho khan.

Cửa Thiên Sư điện mở ra, Đại Thiên Sư từ từ bước đến.

Cãi nhau như thế thì còn ra thể thống gì!Thanh âm khàn khàn của Đại Thiên Sư vang lên.

Bái kiến Đại Thiên Sư!Ngay khi hắn vừa đi ra, nội tâm tất cả mọi người đều trầm xuống, nhao nhao ôm quyền cúi đầu đối với Đại Thiên Sư.

Nhiều người cùng đến như vậy, có chuyện gì thì nói đi.

Đại Thiên Sư đứng trước đại điện, cái lưng hơi còng xuống, thanh âm cũng chẳng có gì là uy nghiêm.

Nhưng trong lòng mọi người xung quanh đều tỏ ra vô cùng kiêng kị.

Đại Thiên Sư dạy bảo chí phải.

Vãn bối tới đây là vì chiến sự ở Tây Bộ Trường Thành có chút thất thế, muốn cầu xin chí bảo Thông Thiên Thứ.

Trần Hảo Tùng cung kính mở miệng.

Mấy vị Thiên Công khác cũng đều lần lượt trình bày.

Người thì nói bộ lạc nào đó phản loạn, người thì nói có chỗ nào đó có chí bảo hiện thế, có người còn nói về một ít thông tin ở lưu vực Thông Thiên Hà.

Về phần những Thiên Hầu kia cũng trình bày một số vấn đề tương tự.

Không ai để cập tới hai vị Lý Thiên Hầu và Trần Thiên Hầu một chút nào.

Bạch Tiểu Thuầη ở một bên quan sát, coi như đã mở rộng tầm mắt, hiểu rõ những người này đều là những lão hồ ly.

Bọn hắn không cần tỏ thái độ, chỉ cần báo cáo một số công tác, xem như đã nói rõ thái độ của bản thân.

Vả lại không thể nói rõ tâm tư của bọn hắn hướng về Khôi Hoàng.

Dù sao một Giám Sát Sứ mới được bổ nhiệm đã nhanh chóng bắt hai vị Thiên Hầu, chuyện này tất nhiên sẽ khiến cho tầng lớp quyền quý phải bàng hoàng, cho nên thăm dò một chút cũng là chuyện bình thường.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy.

Có một tên Thiên Hầu có vẻ phản ứng chậm chạp một chút, sau khi mọi người nói xong thì hắn lên tiếng.

Đại Thiên Sư, Lý Thiên Hầu đó.

Hắn vừa nói tới đó, bốn phía lập tức yên tĩnh.

Tên Thiên Hầu đang nói cũng sửng sốt một chút, trên trán xuất hiện mồ hôi.

Đúng lúc đó, Đại Thiên Sư ngẩng đầu, ánh mắt lờ mờ nhìn về tên Thiên Hầu đang nói.

Ngươi lớn tiếng một chút, ta nghe không rõ.

Đại Thiên Sư chậm rãi nói.

Vãn bối.

Lớn hơn chút nữa!Đại Thiên Sư lại mở miệng.

Ty chức.

vô sự!Trên trán tên Thiên Hầu đó đổ mồ hôi, không chút chần chừ lập tức nói ra.

Đại Thiên Sư gật đầu, không nói tiếp.

Bốn phía trở nên trầm mặc, ngay sau đó, Trần Hảo Tùng lên tiếng cáo từ, những người khác cũng lần lượt cáo từ rời đi.

Bên ngoài Thiên Sư điện lúc này chỉ còn Bạch Tiểu Thuầη cùng Đại Thiên Sư.

Bạch Tiểu Thuầη chớp mắt nhìn, một màn hôm nay làm kiến thức của hắn mở mang không ít.

Nhất là hai câu đơn giản của Đại Thiên Sư đã dẫn dắt rất nhiều cho Bạch Tiểu Thuầη.

Cân nhắc bản thân mở miệng như vậy, khí thế bản thân cũng phải vô cùng mạnh mẽ, khiến cho người ta cảm giác thật áp bức.

Có những lúc, lão phu thật sự bội phục vị Thiên Tôn trên Thông Thiên đảo kia.

Lão phu không bằng hắn!Lúc Bạch Tiểu Thuầη còn đang cân nhắc, bống nhiên thanh âm bình tĩnh của Đại Thiên Sư truyền đến, khiến não hải của hắn như muốn nổ tung.

Ngươi nói xem, trong những người vừa rồi, ai là người có tư tưởng hướng về hoàng tộc đang xuống dốc đây?Ánh mắt thâm sâu của Đại Thiên Sư nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη.

Bạch Tiểu Thuầη ngẩn người lắng nghe, mắt không hề chớp, rồi không chút chần chừ nhìn thẳng mặt Đại Thiên Sư lớn tiếng nói.

Đại Thiên Sư, nếu ta nói, đám người vừa rồi thì đến tám chín phần mười đều có tâm hướng về hoàng tộc thì liệu ngài có tin không? Nhất là tên Trần Hảo Tùng kia, gia hỏa này nhất định là có cấu kết với Khôi Hoàng!Bạch Tiểu Thuầη nghĩ đến Trần Hảo Tùng từng có ý muốn giết mình lúc trước mà trong lòng không khỏi tức giận, lúc này nhân cơ hội liền lập tức góp lời.

Ồ? Ngươi có chứng cớ gì không?Đại Thiên Sư ho nhẹ một tiếng, từ tốn hỏi.

Có chứng cứ a.

Trần Hảo Tùng vừa rồi đã muốn giết ta đó thôi.

Đại Thiên Sư, ta chính là Giám Sát sứ mà lão nhân gia đã chỉ định, ta đối với ngài luôn tận tâm trung thành thế mà hắn lại muốn giết ta, như thế cũng đủ thấy hắn ta đang chột dạ.

Đại Thiên Sư, hay là chúng ta giết chết hắn đi!Bạch Tiểu Thuầη có chút kích động xúi giục.

Đại Thiên Sư liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuầη, hắn biết rõ Bạch Tiểu Thuầη có ác ý với Trần Hảo Tùng, cũng biết rõ tính tình Bạch Tiểu Thuầη, vì thế trực tiếp lờ đi làm như không nghe thấy những lời xúc giục của hắn mà ngẩng đầu nhìn hoàng cung phía xa xa, trong mắt lộ rõ vẻ suy tư.

Thấy Đại Thiên Sư không để ý đến mình, Bạch Tiểu Thuầη thở dài cảm thấy đáng tiếc, xem ra Đại Thiên Sư có chút không quyết đoán a.

Nếu là ta, ta nhất định sẽ diệt tên Trần Hảo Tùng kia, hà tất còn phải suy trước đoán sau.

Bạch Tiểu Thuầη nghĩ thầm.

Qua một lát, Đại Thiên Sư vẫn không chút để ý gì đến Bạch Tiểu Thuầη, vẫn đang chìm trong trầm mặc.

Khoảng không yên lặng khiến cho bên ngoài Thiên Sư điện tựa hồ như có áp lực đè xuống.

Dưới áp lực này, trong đầu Bạch Tiểu Thuầη ý niệm chuyển động miên miên.

Hắn nghĩ đến những bảo tàng mà mình mới vơ vét được từ Lý gia và Trần gia, giờ thấy Đại Thiên Sư vẫn không nói một lời nào, hắn thầm nghĩ, hay là Đại Thiên Sư cũng giống như Cự Quỷ Vương.

chờ đợi mình hiến dâng bảo vật? Đại Thiên Sư, Lý gia và Trần gia giàu đến nứt đố đổ vách a, bọn chúng tàng trữ bảo vật nhiều đến nỗi người khác nhìn thôi cũng phải giật mình.

Chúng chỉ là Thiên Hầu mà đã phú quý như thế hẳn là phải có cấu kết chặt chẽ với Khôi Hoàng.

Bạch Tiểu Thuầη mở lời, hắn chẳng cần biết giữa giàu có và cấu kết có liên quan gì đến nhau không.

Tuy nhiên, hắn nói xong mà Đại Thiên Sư vẫn đứng yên tại chỗ như cũ không nói một lời.

Chuyện này khiến Bạch Tiểu Thuầη không thể hiểu được Đại Thiên Sư đang suy nghĩ gì.

Đại Thiên Sư, ta đã truyền lệnh xuống, lát nữa sẽ có người đem kho tàng của hai nhà này đưa đến cho Đại Thiên Sư.

Bạch Tiểu Thuầη chần chừ một chút rồi tiếp tục thăm dò.

Nhưng, Đại Thiên Sư vẫn không hề mở miệng, bầu không khí ở chung quanh càng lúc càng áp lực, càng khiến cho Bạch Tiểu Thuầη thêm lo lắng.

Hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ Đại Thiên Sư biết mình trong lúc xét nhà có cất giữ của riêng.

À.

Đại Thiên Sư, vừa rồi ta còn quên nói rõ Lý gia có một tòa linh sơn.

Bạch Tiểu Thuầη ho nhẹ tranh thủ bổ sung, nhưng nói còn chưa xong thì hắn nhận thấy Đại Thiên Sư vẫn không chú ý đến mình.

Lúc này, trong lòng Bạch Tiểu Thuầη đã thất kinh.

Đại Thiên Sư, ta nhớ ra rồi.

Trần gia còn có một khối bảo ngọc.

Bạch Tiểu Thuầη buồn rười rượi mở miệng tiếp.

Khi Bạch Tiểu Thuầη vừa nói xong những lời này thì ánh mắt Đại Thiên Sư thu hồi lại, không nhìn ở xa xăm nữa mà hướng vào Bạch Tiểu Thuầη.

Dù rằng ánh mắt như dường không thật sự nhìn Bạch Tiểu Thuầη nhưng vẻ thâm sâu trong mắt đủ khiến Bạch Tiểu Thuầη như nhìn thấy được tinh không, dường như hết thảy bí mật của hắn đều lộ ra rành rành trong mắt của Đại Thiên Sư.

Chuyện này khiến cho lòng Bạch Tiểu Thuầη rung chuyển mạnh, hắn vội cất lời.

Đại Thiên Sư, ta vừa nhớ ra, hình như Lý gia còn có rất nhiều hồn dược.

Lúc này, thanh âm khàn khàn của Đại Thiên Sư chậm rãi cất lên.

Bạch Hạo, ngươi có biết cái gì mà càng suy xét thì càng chẳng thấu không?Lúc nói những lời này, ánh mắt Đại Thiên Sư đột nhiên hướng lên nhìn về phương xa.

Nghe được lời này, Bạch Tiểu Thuầη càng thêm khẩn trương, mơ hồ cảm thấy hình như Đại Thiên Sư hàm ý không tin là mình chỉ tham ô có một chút như thế, cho nên mới nói càng suy xét càng không thấu.

Trong lòng hắn giờ rối như tơ vò, nghĩ thầm có nên đem luôn cây chủ dược của Lý gia giao ra hay không.

Hắn thầm giận, Đại Thiên Sư cũng quá nhỏ nhen, bản thân mình cũng không tham lam nhiều, hà tất phải bươi móc mọi thứ không cho mình hưởng chút gì.

Đang lúc hắn xoắn xuýt thì lại nghe được thanh âm của Đại Thiên Sư.

Là nhân tâm! Nhân tâm chính là thứ mà càng suy xét thì càng không thể nhìn thấu.

Bạch Hạo, người nói xem có phải vậy không?Một câu nói ấy giống như ẩn chứa một sức mạnh kỳ dị truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuầη khiến hắn hoảng loạn đến phát khóc.

Hắn cảm thấy vị Đại Thiên Sư này còn bủn xỉn hơn so với Cự Quỷ Vương.

Mình đã phải vắt kiệt sức để lập công lớn thế mà lại còn bóc lột mình như vậy.

Giờ phút này hắn không dám tiếp tục dấu giếm, vội vàng cất tiếng.

Đại Thiên Sư, trí nhớ ta không được tốt, cuối cùng mới nhớ tới Lý gia kia còn có một cây.

Không đợi Bạch Tiểu Thuầη nói xong, thanh âm khàn khàn của Đại Thiên Sư đã vang lên, ánh mắt hắn cũng lộ vẻ thâm sâu không lường được.

Lòng người khó đoán, kể cả đám quyền quý trong Khôi Hoàng triều, Khôi Hoàng đương đại hay chính bản thân ta cũng vậy.

Khôi Hoàng triều mà không có lão phu thì lúc Khôi Hoàng đột phá Bán Thần thất bại, nó đã tan thành mây khói rồi… Lão phu thay mặt Khôi Hoàng chấn nhiếp Tứ Đại Thiên Vương, bảo vệ nguyên vẹn Khôi Hoàng triều, đồng thời còn chống lại sự xâm lược của Thông Thiên Hà.

Đôi khi, ta thật sự muốn học theo vị Thiên Tôn ở Thông Thiên đảo kia, giải quyết một lần gọn gàng, cầm nhật nguyệt hoán thanh thiên!Trong nháy mắt khi Đại Thiên Sư nói ra những lời này, đầu của hắn ngẩng cao, sống lưng thẳng tắp.

Một cỗ khí thế không thể hình dung phát ra từ thân thể hắn.

Cỗ khí thế này dường như có thể cải thiên hoán nhật, che phủ toàn bộ ánh sáng của trời đất trong khoảng thời gian ngắn.

Bạch Tiểu Thuầη chỉ cảm thấy lúc này Đại Thiên Sư không còn chút dáng vẻ già nua nào, mà đã trở thành một người khổng lồ chống trời, chỉ cần một ý niệm có thể làm cho nhật nguyệt biến mất, trời đất không còn ánh sáng!Khí thế mạnh mẽ khiến Bạch Tiểu Thuầη không chịu nổi phải lùi lại phía sau, tim đập thình thịch, nhưng tất cả lại chấm dứt trong nháy mắt.

Lưng Đại Thiên Sư lại còng xuống một lần nữa, đầu cúi thấp rồi thở dài một tiếng.

Tất cả mọi thứ trở lại như bình thường, mọi chuyện xảy ra lúc trước dường như chỉ là ảo giác, nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuầη rõ ràng cảm thấy rung động, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Đại Thiên Sư chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη.

Ngươi vừa nói cái gì? Lý gia có một gốc gì?Bạch Tiểu Thuầη há hốc mồm, cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Cuối cùng hắn đã hiểu bản thân mình đã hiểu lầm, Đại Thiên Sư căn bản không để ý đến chút của cải lấy được khi xét nhà, chỉ là không biết vì sao có điều cảm khái mà thôi.

Do Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy chột dạ nên mới hiểu lầm ra như vậy.

Câu hỏi của Đại Thiên Sư làm Bạch Tiểu Thuầη nuốt xuống một ngụm nước bọt, ý nghĩ xoay chuyển tìm cách để bảo toàn thu hoạch khi xét nhà.

Ánh mắt Đại Thiên Sư khiến hắn cảm thấy áp lực thật lớn, mồ hôi trên trán cũng chảy ra, hắn cân nhắc một chút rồi tranh thủ thời gian mở miệng nói.

Việc đó.

Lý gia có cái gì.

là chuyện nhỏ, Đại Thiên Sư, ta cảm thấy tuy nhân tâm khó dò nhưng điều đó không quan trọng! Những người này đứng về phía ngài hay Khôi Hoàng cũng giống như vậy! Quan trọng là.

thái độ của bọn họ khi ngài và Khôi Hoàng cùng xuất hiện!Bạch Tiểu Thuầη trả lời vội vã, nghĩ gì nói đó khiến lời nói có chút lộn xộn.

Theo lời nói ra, mạch suy nghĩ rõ ràng hơn, ngôn từ cũng trở nên lưu loát hơn.

Coi như trong lòng đám người Trần Hảo Tùng đám người đều hướng về phía Khôi Hoàng thì có làm sao?! Bọn hắn có dám thừa nhận hay không? Kể cả toàn bộ đám quyền quý trong triều đứng ở phe Khôi Hoàng cũng không có gì đáng nói! Bọn chúng không dám thể hiện suy nghĩ của mình trước mặt Đại Thiên Sư, điều này chứng tỏ một mình ngài có thể áp chế tất cả bọn họ!Bạch Tiểu Thuầη càng nói càng như ý, ánh mắt cũng trở nên có thần thái.

Đại Thiên Sư, ngài có lẽ không thể khiến cho mọi người trung thành, cũng không đoán ra ai không trung, nhưng người có thể làm cho tất cả đều phải sợ hãi! Vì vậy ty chức cho rằng ngài không cần bận tâm bọn họ nghĩ gì, chỉ cần để ý bọn hắn sợ ai là đủ!Lời nói Bạch Tiểu Thuầη càng lúc càng lớn, âm vang hữu lực.

Đến khi hắn nói xong, ánh mắt Đại Thiên Sư ngưng tụ giống như có điều suy nghĩ.

Kết quả này làm cho Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy bội phục chính mình.

Hắn cảm thấy lời nói của mình vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa còn có đạo lý trong đó.

Nhìn thấy Đại Thiên Sư trầm tư, Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy đắc chí, bội phục cơ trí của mình thật sự là thiên hạ vô song, không gì sánh kịp.

Để giữ lại gốc dược thảo ở Lý gia, còn có Khuyết Nhi, ta liều mạng.

Bạch Tiểu Thuầη vội ho một tiếng, cảm giác mình cực kỳ ưu tú và trượng nghĩa.

Hắn thấy có lẽ nên rèn sắt khi còn nóng, vì vậy bỗng nhiên mở miệng.

Đại Thiên Sư, ty chức có một kế.

Nói!Thần sắc Đại Thiên Sư khôi phục như thường, nhìn không ra đang có tâm sự gì.

Hắn nhìn lướt qua Bạch Tiểu Thuầη, nhàn nhạt mở miệng.

Bạch Tiểu Thuầη vội nói: Ta có thể tạo ra cho Đại Thiên Sư một cơ hội.

Cơ hội này sẽ khiến văn võ cả triều phải thể hiện thái độ trước mặt Đại Thiên Sư ngài.

Ty chức nhãn lực không tinh, nhìn không ra trong bụng mấy lão hồ ly kia đang suy tính gì nhưng Đại Thiên Sư mắt sáng như đuốc.

Thông qua lời nói và chấn động thần hồn của bọn hắn có thể sẽ nhìn ra một chút.

Bạch Tiểu Thuầη nói đến đây, cẩn thận sắp xếp suy nghĩ trong đầu, cảm thấy kế hoạch rất khả thi, không khỏi mặt mày hớn hở.

Kế này của ty chức có thể nói thiên địa khiếp, quỷ thần kinh.

Có thể nói là sát chiêu.

Chiêu này vừa ra thì lòng người cũng sáng tỏ.

Bạch Tiểu Thuầη vỗ ngực, ngạo nghễ vô cùng.

Hắn hớn hở chờ Đại Thiên Sư hỏi mình xem kế hoạch là gì nhưng chờ cả buổi mà vị kia vẫn lạnh nhạt, hững hờ khiến Bạch Tiểu Thuầη lúng túng không hiểu ra sao.

Hắn gãi gãi đầu, đành tiếp tục nói: Bất quá sát chiêu này của ta cần phải thi triển trước mặt quyền quý cả triều, thậm chí phải có cả Khôi Hoàng ở đó thì mới có thể dùng được.

Đại Thiên Sư không biết sắp tới có buổi lễ long trọng nào không?Bạch Tiểu Thuầη vừa chào hàng vừa chờ mong nhìn Đại Thiên Sư.

Đại Thiên Sư nghiền ngẫm nhìn Bạch Tiểu Thuầη, nhắm hai mắt, một lúc sau cất giọng khàn khàn: Một tháng sau có tế tổ! Ngươi đã nắm chắc thì hãy thể hiện cho lão phu xem cái ngươi gọi là sát chiêu này.

Đại Thiên Sư vẫn không buồn hỏi xem kế hoạch của Bạch Tiểu Thuầη là gì, chỉ phất tay một cái khiến Bạch Tiểu Thuầη thấy hoa mắt, chớp mắt một cái đã ở bên ngoài hoàng cung.

Bạch Tiểu Thuầη ta một khi ra tay, chính mình cũng cảm thấy sợ hãi.

Đến lúc đó ta sẽ khiến cho Đại Thiên Sư và tất cả mọi người thấy được chỗ đáng sợ của ta!Bạch Tiểu Thuầη tràn đầy tự tin với kế hoạch của mình.

Hắn say sưa tưởng tượng đến hình ảnh sáng chói của mình vào hôm đó, càng nghĩ càng say sưa, chốc chốc còn cười ra tiếng.

Bạch Tiểu Thuầη đắc ý ngâm nga câu hát, dẫn Thi Khôi Huyết Quân trở về Giám Sát phủ.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη trở về, Chu Nhất Tinh vội chạy đến phục mệnh nhưng nhanh chóng bị Bạch Tiểu Thuầη đuổi đến khu vực khác của Giám Sát phủ còn hắn thì bế quan trong chủ điện.

Lúc này hắn chưa rảnh quan tâm tới Tống Khuyết, trong đầu không ngừng phân tích, hoàn thiện kế hoạch của mình.

Bạch Tiểu Thuầη lấy hồn tháp gọi hồn Bạch Hạo ra rồi báo cho đối phương kế hoạch của mình.

Bạch Hạo nghe mà tròng mắt muốn rớt ra, ngơ ngác nhìn sư tôn thật lâu mới hít một hơi thật dài.

Chiêu này.

thật là sư tôn nghĩ ra sao?Bạch Hạo hơi nghi ngờ Đương nhiên là do vi sư nghĩ ra rồi.

Thế nào? Lợi hại không!?Bạch Tiểu Thuầη cười đến không ngậm miệng lại được, đắc ý khoe khoang.

Chiêu này.

quá độc ác.

Nhất là Khôi Hoàng cũng có ở đó, văn võ bá quan cả triều có khi cũng phát điên hết.

Bất quá, điểm mấu chốt không phải ở kế sách mà là phán đoán của Đại Thiên Sư.

Bạch Hạo thật lòng tán thưởng sau đó giúp Bạch Tiểu Thuầη hoàn thiện nốt những lỗ hổng trong kế hoạch.

Thời gian trôi chậm quá! Thật mong ngày mai là tới lễ tế tổ luôn.

Bạch Tiểu Thuầη thật lâu sau mới đè xuống được tâm tình kích động của mình.

Nghĩ đến mình vừa xét nhà hai vị Thiên Hầu Lý, Trần, lúc này không thích hợp hành động tiếp, vì vậy quyết định bế quan một tháng.

Lúc trước hắn đánh cuộc với hai luyện hồn sư kia, tình cờ bước vào cảnh giới Dung Hỏa đã ngộ ra nhiều điều.

Sau đó trở về nhà hắn lại thử luyện thêm mấy lần lửa mười bảy màu, tích lũy được không ít tâm đắc.

Vừa hay một tháng này bế quan sẽ tập trung luyện chế một phen.

Một tháng Bạch Tiểu Thuầη bế quan, mọi người trong Khôi Hoàng Thành đều thần hồn nát thần tính.

Chuyện hai gia tộc Lý, Trần bị Đại Thiên Sư bắt giam, của cải gia tộc bị tịch thu đã nhấc lên sóng to gió lớn oanh động toàn bộ Khôi Hoàng Thành.

các Thiên Hầu khác đều như kiến bò chảo nóng, bọn hắn như ngửi được vị tanh của trận mưa máu năm nào.

Thực ra ngay từ thời điểm Bạch Tiểu Thuầη được bổ nhiệm làm Giám Sát Sứ, bọn hắn đã có dự cảm nhưng không ngờ Bạch Tiểu Thuầη lại ra tay nhanh như vậy.

Mà Đại Thiên Sư lần này cũng thật quyết đoán, ra tay chớp nhoáng, chưa đén hai canh giờ mà cả hai gia tộc Thiên Hầu đã sụp đổ.

Có mấy người còn xâu chuỗi các sự việc rồi cho ra kết luận, từ khi Bạch Hạo đến Khôi Hoàng Thành thì tòa thành này đã không còn như trước.

Bạch Hạo kia.

chẳng lẽ thật là Tai Tinh*? (Tai tinh: ngôi sao tai họa) Quá độc ác! Ta tận mắt nhìn thấy tình cảnh Bạch Hạo xét nhà.

Những nơi hắn đi qua, mặt đất bị cào lên ba thước, không còn cả một cọng cỏ.

Cũng không trách được Bạch Hạo.

Giữa hắn và những quyền quý của đã xung đột mấy lần, thù hận đã đến mức ngươi chết ta sống rồi!Những luận đoán này chẳng những lưu truyền trong Khôi Hoàng Thành mà còn len lỏi khắp Man Hoang, truyền vào trong thành trì của bốn Đại Thiên Vương.

Những thiên kiêu từng mâu thuẫn với Bạch Tiểu Thuầη cũng đều bị gia tộc quản chế nghiêm khác, thậm chí cấm túc trong nhà.

Thời điểm này đối phó với Bạch Hạo kia chỉ có thể ra tay âm thầm, không thể va chạm trực tiếp.

Một màn này khiến người ta kinh tâm đồng thời cũng có cảm giác đồng bệnh tương lân, sát cơ với Bạch Tiểu Thuầη ngày càng nặng.

Bọn hắn không dám đắc tội Đại Thiên Sư nên chỉ có thể đổ sát ý lên người Bạch Tiểu Thuầη.

Văn võ bá quan cả triều ngày thường đấu đá lẫn nhau, lúc này lại trở nên đoàn kết kỳ lạ.

Bất kể là người hướng về Khôi Hoàng hay không thì cũng bị sự việc giết Thiên Hầu này khuấy đảo tâm tư.

Có một bộ phận quyền quý nhao nhao đi bái kiến Đại Thiên Sư những cũng có rất nhiều người vốn có ý giết Bạch Tiểu Thuầη thì cũng mượn cơ hội này để phản kích.

Thế nhưng một tháng nay Bạch Tiểu Thuầη không đi ra ngoài khiến những kẻ có sát ý với hắn không có cơ hội ra tay.

Bọn chúng cũng không có gan tiến vào Giám Sát phủ thành ra chỉ có thể trơ mắt nhìn thời gian trôi qua.

Dân chúng Man Hoang cực kỳ coi trọng lễ tế tổ, bất luận là các gia tộc hay các bộ lạc lớn nhỏ đều chờ đợi ngày này.

Trong lễ tế tổ, Khôi Hoàng sẽ xuất hiện.

Dù Khôi Hoàng hiện giờ chỉ là một con rối trong tay Đại Thiên Sư thì hôm nay vẫn sẽ xuất hiện ở quảng trường hoàng cung.

Tất cả các quyền quý cũng vậyChỉ có bốn Đại Thiên Vương không đến, thực tế thì không chỉ là lễ tế tổ, trừ phi xảy ra sự kiện kinh thiên động địa có thể thay đổi cả triều đại bằng không thì tứ Đại Thiên Vương sẽ không đến Khôi Hoàng Thành.

Bọn họ không thể tới.

Dù sao quan hệ giữa họ và Đại Thiên Sư cực kỳ vi diệu, có thể coi như là một trạng thái cân bằng.

Còn nếu như họ đến Khôi Hoàng Thành mà có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Tuy bọn họ không đến, nhưng con của bọn họ sẽ làm người đại biểu xuất hiện trong ngày tế tổ.

Bởi vì sự kiện tế tổ của Khôi Hoàng thành chính là cúng bái Nhất Đại Khôi Hoàng người khai sáng ra hoàng triều.

Dù đã qua vô số năm tháng, nhưng trong mắt con dân Khôi Hoàng triều thì Nhất Đại Khôi Hoàng luôn có địa vị chí cao vô thượng.

Đồng thời, sự kiện tế tổ cũng có quan hệ tới Minh Hoàng.

Mỗi một dịp tế tổ, trời đất như bị xé toang, Minh Hoàng lộ ra, xoay chuyển trên bầu trời như một vòng xoáy khổng lồ.

Vòng xoáy khổng lồ này bao trùm cả Khôi Hoàng Thành.

Sẽ có một số lượng hồn cực lớn giáng xuống trong ngày tế tổ, xem như là phúc trạch cho muôn dân.

Bất luận là ai trong ngày tế tổ đều có thể đi thu hoạch oan hồn.

Trong truyền thuyết, từng có một lần có Thiên Nhân hồn giáng xuống từ trên trời.

Điều này khiến cho ngày tế tổ thu hút toàn bộ quyền quý Khôi Hoàng triều tham dự, đồng thời còn là thịnh hội của tất cả con dân Khôi Hoàng Thành.

Có điều mặc dù quyền quý Khôi Hoàng thành có tham gia săn hồn nhưng bọn họ cũng không để trong lòng, chẳng qua chỉ coi đó là điềm lành mà thôi.

Đến ngày tế tổ, không khí trong Khôi Hoàng thành trở nên đầy nghiêm túc.

Từng người đều đi ra khỏi nhà, hướng lên bầu trời quỳ lạy.

Cùng lúc đó, trong hoàng cung cũng có tiếng chuông ngân vang, quanh quẩn khắp thành trì.

Tất cả Thiên Hầu, Thiên Công đều mặc triều phục, vẻ mặt bình tĩnh bay đến quảng trường bên ngoài chủ điện của hoàng cung.

Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuầη cũng kết thúc bế quan trong đại điện.

Lúc đi ra ngoài, hắn không giấu được vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn lên bầu trời với vẻ kích động cùng mong chờ.

Ta rốt cuộc cũng luyện được mười bảy màu lửa.

Mà tế tổ, cũng chính thức bắt đầu.

Bạch Tiểu Thuầη thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhún người bay lên.

Một nghìn Thi Khôi Huyết Quân cũng đồng thời xuất phát.

Theo tiếng chuông vang vọng khắp Khôi Hoàng thành, biển người lũ lượt kéo nhau đi.

Trên bầu trời cũng vậy, lớp lớp cầu vồng phá không bay tới hoàng cung.

Ngoài ra, còn có rất nhiều thị vệ hồn tu phân tán khắp bốn phương nhằm duy trì trật tự đồng thời cũng để cảnh giác sự tình ngoài ý muốn có thể phát sinh trong ngày tế tổ.

Dù rằng, khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không lớn nhưng những thị vệ hồn tu này vẫn tận trung với công tác của mình.

Nhất là ở các khu vực phụ cận Giám Sát phủ, bọn họ càng tập trung chú ý.

Sự kiện hai đại Thiên Hầu ở tháng trước có ảnh hưởng quá lớn khiến cho tân nhiệm Giám Sát sứ như ở vào thế đầu sóng ngọn gió cùng toàn bộ triều đình đối chọi nhau gay gắt.

Nếu thật sự có gì ngoài ý muốn ảnh hưởng đế lễ tế tổ thì tránh nhiệm quá lớn bọn hắn sợ không gánh nổi.

Trong khi các thị vệ này tập trung chú ý Giám Sát phủ thì từ bên trong phủ, thân ảnh Bạch Tiểu Thuầη vút lên không, phía sau có hơn một nghìn Thi Khôi thủ hộ, cả đoàn người khí thế hung hăng, gào thét bao thẳng ra.

Hầu như ngay khi Bạch Tiểu Thuầη vừa xuất hiện, lập tức toàn bộ các quyền quý đang phi hành trên bầu trời đều hướng ánh mắt nhìn về phía hắn.

Mỗi ánh mắt đều ẩn chứa đủ thứ suy nghĩ phức tạp, chán ghét có kính sợ có, vô hình chung, tất cả đã khiến Bạch Tiểu Thuầη trở thành người mà vạn chúng chú mục.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Bạch Tiểu Thuầη ho nhẹ chắp tay sau lưng hất cằm, vênh vang đắc ý nhìn qua.

Hễ gặp ánh mắt chán ghét bất thiện này thì hắn sẽ lập tức hung hăng trừng mắt, rất có vẻ không sợ trời không sợ đất.

Có giỏi thì cứ đến đây.

Nét mặt Bạch Tiểu Thuầη lộ rõ vẻ khiêu khích.

Thật sự là hẳn chẳng sợ gì ai, có Đại Thiên Sư làm chổ dựa sau lưng, còn có một nghìn Thi Khôi này ở bên người, đừng nói là những Thiên Hầu đang phi hành dù là Thiên Công có đến đây, hắn cũng dám trừng mắt đối kháng.

Thấy Bạch Tiểu Thuầη dáng vẻ đầy khiêu khích như thế, những quyền quý đang phi hành đều nhíu mày, hơi liếc qua những Thi Khôi ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuầη lộ rõ vẻ kiêng kỵ.

Lúc này họ mới thu hồi lại ánh mắt, không để ý gì đến Bạch Tiểu Thuầη mà thẳng đến hoàng cung.

Một đám nhát gan, vừa nhìn thấy bản Giám Sát sứ là đã chấn kinh rồi ư!thấy vậy, Bạch Tiểu Thuầη càng đắc ý hơn, không chậm không nhanh nghêng ngang bay đi.

Thật ra không chỉ có những quyền quý đang phi hành trên bầu trời mới chú ý tới Bạch Tiểu Thuầη mà cả các hồn tu thứ dân cũng ngó lên nhìn hắn.

Giám Sát sứ Bạch Hạo! Chính là hắn.

Người đã khám xét nhà của hai vị Thiên Hầu một tháng trước.

Cả tháng nay hắn không xuất hiện.

Giờ xuất hiện đúng dịp tế tổ, chắc chắn thế nào cũng sẽ có phong ba.

Tiếng nghị luận xôn xao vang lên không ngừng khiến cho các thị vệ xung quanh nơi này đều đề cao cảnh giác, kéo đến tản ra tám hướng để thủ hộ.

Nếu có chuyện bất ngờ, bọn họ sẽ lập tức ngăn cản.

Trong sự bảo vệ tầng tầng, trong lòng Bạch Tiểu Thuầη lại càng mong chờ mãnh liệt.

Hắn vừa nghĩ đến kế hoạch mà mình định áp dụng trong ngày tế tổ thì lửa nóng trong lòng liền nổi lên, không kềm được hưng phấn.

Một tháng bế quan vừa qua, cuối cùng ta cũng đã luyện chế được lửa mười bảy màu.

Còn Hạo nhi cũng đã thôi diễn được nửa đường cách thức điều chế lửa mười tám màu, đoán chừng không lâu nữa sẽ có thể sáng tạo hoàn chỉnh cách thức chế luyện lửa mười tám màu.

Một khi có trong tay cách thức, nếu ta lại có thể luyện chế ra.

Thì ta chính là Địa Phẩm Luyện Hồn sư!Bạch Tiểu Thuầη càng nghĩ càng hưng phấn, trong lòng tràn đầy chờ mong, hắn thấy trước mắt toàn những điều tốt đẹp, cảnh giới Địa phẩm Luyện Hồn sư thật sự làm Bạch Tiểu Thuầη kích động.

Toàn bộ Man Hoang chỉ có ba vị Địa phẩm Luyện Hồn sư.

Nếu ta thành công, đó chính là người thứ tư a!Bạch Tiểu Thuầη lòng thêm phấn khởi.

Hắn biết được, trong Man Hoang, địa vị của Địa Phẩm Luyện Hồn sư có thể so với cả Thiên Công, thậm chí xét ở một mặt nào đó, thì còn cao hơn Thiên Công một bậc.

Có thể nói, thân phận Địa Phẩm địa vị siêu nhiên có thể hoành hành khắp Man Hoang, chỉ cần không phạm tội phản bội thì cho dù có phạm phải sai lầm lớn gì thì cũng được miễn tội chết.

Dù sao.

Thiên Nhân ở Man Hoang có tới vài chục người, nhưng Địa Phẩm Luyện Hồn Sư.

lại chỉ có ba vị! Quan trọng nhất là nếu như luyện được mười tám màu lửa, ta có thể tiếp tục luyện linh Nguyên Anh, theo đó tu vi từ Nguyên Anh trung kỳ sẽ trực tiếp tăng lên… Thiên Đạo Nguyên Anh hậu kỳ!!Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tiểu Thuầη không khỏi cảm thấy chờ mong.

Tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hắn đã có thể áp đảo Chuẩn Thiên Nhân, như vậy nếu là Nguyên Anh hậu kỳ.

không chừng có thể đánh một trận với Thiên Nhân a! Coi như Nguyên Anh hậu kỳ là không thể, vậy lúc ta đạt đến Nguyên Anh Đại viên mãn chắc chắn có thể chiến đấu với Thiên Nhân!Tinh thần Bạch Tiểu Thuầη phấn chấn khiến tốc độ tiến về Hoàng Cung cũng được đẩy nhanh hơn không ít.

Một nghìn thi khôi bám sát như tạo thành dải cầu vồng ở phía sau hắn, rất nhanh đến gần cửa phía đông Hoàng Cung.

Khi Bạch Tiểu Thuầη đến nơi đã thấy có một trung niên nam tử ở chỗ đó.

Vẻ mặt người này không giận mà uy, trường bào trên người màu vàng óng có thêu nhật nguyệt thanh thiên, phối hợp cùng vẻ uy nghiêm khiến thân thể hắn như tỏa ra một cỗ khí thế vô hình.

Những người chạm mặt hắn trên đường đều cung kính ôm quyền chào hỏi!Người này.

là một trong Thập Đại Thiên Công! Trần Hảo Tùng!Hắn không đi một mình mà còn có một đại hán lực lưỡng cung kính đứng phía sau.

Người này mặc mãng bào, thân thể cao lớn mang theo lực lượng cực kỳ cường hãn.

Nhìn thấy Trần Hảo Tùng, trong lòng Bạch Tiểu Thuầη khẽ hừ một tiếng.

Đồng thời Trần Hảo Tùng cũng nhìn lại, hàn mang lóe lên trong mắt, không hề che dấu vẻ chán ghét đối với Bạch Tiểu Thuầη.

Còn vị đại hán lực lưỡng kia, Bạch Tiểu Thuầη cũng đã thấy qua.

Bộ dáng người này có chỗ tương tự Triệu Đông Sơn, có lẽ là trưởng bối của Triệu gia.

Địa vị của hắn cũng không hề tầm thường, chính là một trong chín Thiên Hầu mạnh nhất đã từng vây giết Bạch Tiểu Thuầη lúc trước! Loại người không là Thiên Công cũng chẳng phải Thiên Hầu có tư cách gì để tham dự lễ giỗ tổ chứ.

Đại hán kia liếc nhìn Bạch Tiểu Thuầη rồi cười lạnh mở miệng.

Hắn cố tình nói lớn, khiến không ít quyền quý đang tụ tập ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Đám người quyền quý vốn đã không có hảo cảm với Bạch Tiểu Thuầη.

Ngay lập tức thanh âm chế nhạo vang lên, từng ánh mắt mang vẻ khinh thường nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη.

Việc này khiến Bạch Tiểu Thuầη nổi giận trừng mắt.

Chỗ dựa của hắn là Đại Thiên Sư nên chẳng có gì phải sợ, hắn giơ tay chỉ về phía đại hán kia.

Người này bất kính với Đại Thiên Sư, bắt lại cho ta!Hắn vừa nói xong, đám Thi Khôi Huyết Quân bên cạnh mãnh liệt ngẩng đầu, sau đó một trăm thi khôi mặc giáp đen lập tức phóng ra khỏi đội ngũ.

Đại hán kia sững sờ, sắc mặt biến đổi, hiển nhiên hắn không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuầη dám ra tay ngay tại cửa Hoàng Cung vào ngày giỗ tổ.

Hắn đang định lùi lại thì Trần Hảo Tùng ở bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng.

Hồ đồ!Tiếng nói còn chưa dứt, chân phải của hắn bước về phía trước một bước.

Tiếng hừ lạnh kia lại như sấm sét nổ tung ra bốn phía khiến thân thể một trăm thi khôi chấn động, đồng thời bị giam cầm giữa không trung, không thể tiến về phía trước.

Cùng lúc đó, theo bước chân của Trần Hảo Tùng rơi xuống, một cỗ khí thế cuồng bạo phát ra từ thân thể hắn, tạo thành bão táp trực tiếp cuốn lui một trăm thi khôi về chỗ cũ.

Bạch Tiểu Thuầη trừng mắt, vừa muốn mở miệng thì tiếng quát của Trần Hảo Tùng đã vang lên.

Triệu Hùng Lâm là Thiên Hầu, hắn giáo huấn ngươi một chút, ngươi không biết điều nhận sai thì thôi, lại còn dám vu oan.

Đại Thiên Sư phong Bạch mỗ làm Giám sát sứ, lệnh cho ta tới tham gia lễ giỗ tổ.

Triệu Hùng Lâm này lại dám nói lời kiêu ngạo, giáo huấn ta chẳng khác nào là chống lại mệnh lệnh của Đại Thiên Sư.

Ta nói hắn bất kính là còn nhẹ đấy!Bạch Tiểu Thuầη hất cằm quát lớn.

Ngươi!!Triệu Hùng Lâm vô cùng tức giận.

Lúc trước hắn đã nghe nói qua người trước mắt này miệng lưỡi bén nhọn, nhưng không nghĩ tới chỉ một câu nói của mình đã bị Bạch Tiểu Thuầη gắn với việc bất kính Đại Thiên Sư.

Ngươi ta cái gì? Có giỏi thì ngươi đánh với một ngàn hảo hán Giám sát phủ của ta! Một ngàn người là khi dễ ngươi hả? Được, ngươi tùy ý chọn một trăm người đi, ta đảm bảo chúng sẽ không giết ngươi!Thanh âm Bạch Tiểu Thuầη càng lớn, vung tay lên, một nghìn thi khôi lập tức phát ra sát khí ngùn ngụt.

Vô sỉ!Triệu Hùng Lâm giận đến nghiến răng.

Cho dù hắn là một trong những Thiên Hầu mạnh nhất, hắn cũng không thể đánh lại một trăm thi khôi, chứ đừng nói là một nghìn! Thân thể đám thi khôi đều như sắt đá, hơn nữa lại còn hung hãn không sợ chết, một khi ra tay nếu không thấy máu chúng tuyệt đối không bỏ qua.

Ngươi lại dám mắng ta vô sỉ? Đại Thiên Sư làm sao lại bổ nhiệm một người vô sỉ làm Giám Sát Sứ cương trực công chính? Nói cách khác, chính là Đại Thiên Sư có mắt không tròng đấy nhỉ?Hai mắt Bạch Tiểu Thuầη nheo nheo, thấp thoáng tia kinh hỉ.

Hắn phát hiện Triệu Hùng Lâm này không nói lời nào thì thôi, một khi nói chuyện thì sơ hở khắp nơi.

Triệu Hùng Lâm, ngươi đây là ngang nhiên chất vấn bổn quan, chất vấn Giám Sát phủ, chất vấn Đại Thiên Sư.

Chẳng lẽ ngươi chính là đồng đảng của hai vị Lý, Trần!!Bạch Tiểu Thuầη vung tay lên đầy khí thế.

Người đâu! Chặn cửa hoàng cung lại cho ta! Những người khác có thể tiến vào, còn tên Triệu Hùng Lâm này ý đồ bất chính, không thể vào!Bạch Tiểu Thuầη vừa dứt lời thì không ít Thi Khôi phi đến phong tỏa cửa đông hoàng cung.

Hồn tu quyền quý bốn phía không khỏi hít vào một hơi, xem như được mở mang về miệng lưỡi ngoan độc của Bạch Tiểu Thuầη.

Độ uy hiếp của hắn lập tức được tăng lên, nhất là những người chưa từng gặp Bạch Tiểu Thuầη.

Những thị vệ phụ trách canh gác cửa cung thì cười khổ.

Việc này bọn hắn không ngăn cản được, chỉ có thể vội vàng báo cáo tình hình lên trên.

Trần Hảo Tùng đau đầu, Bạch Tiểu Thuầη giống như một cái dằm trong xương hắn.

Rõ ràng chỉ cần một cái tát là tát chết hắn nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều cố kị mà không ra tay được.

Nếu chỉ có thể thì cũng thôi nhưng Bạch Tiểu Thuầη này miệng lưỡi bén nhọn, đen cũng có thể nói thành trắng.

Nói chuyện với kẻ này không cẩn thận còn bị hắn vu oan giá họa.

Trần Hảo Tùng nhìn thấy Triệu Hùng Lâm bên người đang bị lửa giận thiêu đốt thì cau mày quát khẽ.

Đã đủ rồi!Hắn phất tay, một trận gió lốc tràn ra đẩy lui đám Thi Khôi đang chiếm giữ cửa cung.

Ngay cả Bạch Tiểu Thuầη dưới cơn phong bạo này cũng bị đẩy lui về sau mười trượng.

Ngay sau khi Bạch Tiểu Thuầη lui ra thì Trần Hảo Tùng liền bước vào cửa đông hoàng cung.

Triệu Hùng Lâm cắn răng theo sau.

Lúc đi qua cửa, hắn còn ngoái lại tặng cho Bạch Tiểu Thuầη một ánh mắt sát cơ mãnh liệt.

Những quyền quý khác cũng không có hảo cảm gì với Bạch Tiểu Thuầη, ai nấy nhanh chóng tiến vào trong.

Bạch Tiểu Thuầη lầm bầm bất mãn: Ỷ vào tu vi cao hơn ta mà có thể ngang ngược sao! Có bản lĩnh thì đánh một trận với các hảo hán ở Giám Sát phủ của ta đi!Thị vệ bốn phía nhao nhao cúi đầu, đáy lòng đều cảm khái vị Giám Sát Sứ này ỷ vào Đại Thiên Sư mà nói năng ngang ngược, thế mà còn không biết xấu hổ nói người khác ỷ vào tu vi.

Bạch Tiểu Thuầη thấy tất cả đã tiến vào thì cũng chắp tay sau lưng, hất cằm tiền vào cửa phía đông, mấy Thi Khôi theo sát sau lưng.

Nhưng thời điểm Bạch Tiểu Thuầη bước đến cửa thì một thị vệ tiến lên cản trở bước chân của Thi Khôi hắc giáp.

Giám Sát Sứ đại nhân.

thật ra.

vào ngày tế tổ, những thủ hạ này của ngài không được phép vào cungThị vệ này cũng rất phiền muộn nhưng lại không thể không ngăn cản, đành trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuầη.

A?Bạch Tiểu Thuầη sững sờ, mồm há hốc.

Không cho vào? Đang đùa ta đấy à? Đám bên trong kia, tu vi kẻ nào cũng cao hơn ta, lại còn hận không thể giết chết ta.

Một mình ta đi vào đó thì quá nguy hiểm rồi Bạch Tiểu Thuầη gào thét phân tích lý lẽ nhưng thị vệ kia chỉ cười khổ lắc đầu.

Quy định này khiến Bạch Tiểu Thuầη muốn đập đầu vào tường, nếu hắn sớm biết việc này thì chuyện vừa rồi đã không náo loạn lên như vậy.

Chần chừ cũng không được vì nhịp chuông ngân bên trong đã trở nên nhanh hơn như báo hiệu đã đến phần kết thúc, Bạch Tiểu Thuầη chỉ có thể thở dài, bố trí Thi Khôi Huyết Quân đứng canh giữ ngoài đại môn rồi chậm rì rì đi vào Hoàng Cung.

Đại môn Hoàng Cung giống như ngăn lại dũng khí không sợ trời không sợ đất của Bạch Tiểu Thuầη ở bên ngoài.

Lúc ở ngoài hắn vênh váo đắc ý bao nhiêu thì khi vào bên trong lại thấy rụt rè bấy nhiêu, chân bước từng bước thật nhẹ như sợ bị ai chú ý đến mình.

May mắn là Bạch Tiểu Thuầη đi vào khá trễ, hiện tại đám quyền quý trong triều đều đã tập trung ở quảng trường bên ngoài chính điện.

Được thị vệ Hoàng cung chỉ dẫn, Bạch Tiểu Thuầη đã kịp đến nơi trước khi tiếng chuông chấm dứt.

Diện tích quảng trường chính điện rất lớn, trong đó có mười tám chiếc Bàn Long trụ to lớn, vững vàng vươn thẳng lên trời, mặt nền quảng trường đều làm bằng ngọc thạch màu xanh, khiến khắp nơi tràn ngập Linh khí.

Ở trung tâm là một chiếc chuông khổng lồ, hiện tại dư âm phát ra từ đó vang vọng khắp nơi.

Phía bên ngoài là vô số hồn tu thị vệ, thần sắc mỗi người vô cùng nghiêm nghị đứng ngay ngắn tạo thành tầng tầng lớp lớp bao phủ toàn bộ khu vực này.

Hai bên quảng trường, vị trí đầu tiên bên trái là Hồng Trần Nữ và Chu Hoành.

Hai vị trí đầu tiên bên phải là Tiểu Thắng Vương Công Tôn Dịch và thế tử Linh Lâm Thành, cũng là ca ca của Hứa San.

Hiển nhiên, bọn họ là đại diện của Tứ Đại Thiên Vương tham dự lễ tế tổ.

Hiện tại bốn người này cũng không chú ý đến Bạch Tiểu Thuầη mà chỉ đứng đó nhắm mắt dưỡng thần.

Đứng phía sau bọn họ là mười vị Thiên Công, Trần Hảo Tùng là một trong số đó, đứng ở vị trí thứ ba bên trái.

Tiếp đến là hơn một trăm Thiên Hầu, dường như vị trí càng ở phía trước thì càng cường hãn.

Triệu Hùng Lâm đứng trong đám Thiên Hầu, hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη, ánh mắt mắt lóe lên, hừ lạnh một tiếng.

Hơn trăm Thiên Hầu xếp thành hai hàng, cách nhau mấy trượng.

Xếp sau cùng là các đại thần trong triều, số lượng chừng hơn một nghìn người.

Đám người này vô luận khí thế hay địa vị có vẻ yếu hơn nhiều, vẻ mặt từng người đều mang vẻ cung kính.

Vị trí của Bạch Tiểu Thuầη là ở chỗ đám đại thần này, chẳng qua hắn là Giám sát sứ, so ra thì thân phận và địa vị cao hơn một chút, vì vậy chỗ đứng của hắn là vị trí đầu tiên sau Thiên Hầu.

Đa số đại thần đều chưa biết Bạch Tiểu Thuầη, nhưng cũng đã nghe nói.

Sau khi bọn họ trao đổi với nhau mới biết thân phận của Bạch Tiểu Thuầη.

Khác với đám Thiên Hầu, Thiên Công, những đại thần này không có nhiều ác cảm đối với Bạch Tiểu Thuầη, thậm chí còn có ý lấy lòng.

Nhận thấy thiện ý của phần lớn mọi người xung quanh, Bạch Tiểu Thuầη thở ra nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười, gật đầu chào hỏi một phen rồi mới đi về vị trí của mình.

Hắn nhìn về chính điện Hoàng Cung phía xa, trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ lạ.

Khôi Hoàng.

Mặc dù Đại Thiên Sư quyền khuynh thiên hạ, thế nhưng Khôi Hoàng.

mới là người có huyết mạch Hoàng tộc, là người đứng đầu Man Hoang trên danh nghĩa.

Bạch Tiểu Thuầη thở sâu, hắn không biết đã từng có người ở Thông Thiên Hà có thể giống như hắn đứng ở quảng trường Hoàng Cung của Man Hoang.

Ít nhất là hiện tại, nghĩ đến việc mình có thể như diều gặp gió đi đến bước này ở Man Hoang, Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy xúc động đồng thời cũng có tự hào đắc ý.

Đợi đến lúc quay về Nghịch Hà Tông, ta phải kể lại chuyện ở đây cho Hầu tiểu muội, Quân Uyển, Đại Bàn, Lý thúc.

Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuầη đưa mắt nhìn về chính điện toàn một màu tím ở phía xa.

Ở trên chính điện điêu khắc chín con Kim Long như lượn vòng quanh đại điện.

Đầu rồng lộ ra bên ngoài giống như tùy thời có thể bay lên trời, tạo thành khí thế mãnh liệt.

Chỉ là Bạch Tiểu Thuầη cảm nhận được một cỗ uy áp dường như tràn ra từ trên mình chín con Kim Long này, hắn cũng mơ hồ nhận ra chấn động của trận pháp ở bốn phía.

Mỗi lần đến Hoàng cung đều là đi Thiên Sư Điện, đây là lần đầu tiên ta đến chính điện a, bộ dạng Khôi Hoàng không biết trông như thế nào.

Bạch Tiểu Thuầη có chút mong ngóng nhìn về phía cửa chính điện đang khép kín.

Thời gian trôi qua chừng một nén nhang, bỗng nhiên tiếng chuông ngân lại vang lên theo đó cửa chính điện từ từ mở ra.

Lập tức chín con Kim Long giống như đồng thời mở mắt, phát ra khí thế động trời, thậm chí mọi người còn phảng phất nghe thấy tiếng rồng ngâm khiến cho tinh thần tất cả không khỏi hoảng hốt.

Lúc này Bạch Tiểu Thuầη nhìn thấy hơn mười Hồn tu cả nam cả nữ tướng mạo tuấn mỹ, quân áo cực kỳ hoa lệ đứng ở chỗ cửa chính điện vừa mở ra, một trong số đó chính là Nhị Hoàng Tử.

Hiển nhiên, đây là những người trực thuộc Hoàng tộc Khôi hoàng triều, tất nhiên không phải tất cả mà chỉ là một số đại biểu mà thôi.

Đứng trước bọn họ là hai lão giả lưng còng, bề ngoài xấu xí, nhưng trên người bọn hắn đều tản ra khí tức âm lãnh.

Phía trong cùng đại điện là hai chiếc ghế dựa một lớn một nhỏ.

Chiếc ghế lớn toàn bộ là một màu vàng, chính là Long Y, ngồi trên đó là một người đeo Đế quan, mặc Đế bào!Dáng vẻ người này mơ hồ, chỉ có thể nhận ra tầm trung niên, nhưng có một cỗ quý khí giống như là bậc Chí Tôn không ngừng tràn ra từ thân thể hắn theo tiếng Kim Long gào thét,!Người này chính là Khôi Hoàng!Tâm thần Bạch Tiểu Thuầη chấn động, hắn không thấy rõ vẻ mặt của Khôi Hoàng, chỉ có thể cảm nhận ánh mắt đó như ẩn chứa cả thế giới, khiến tâm thần người khác như có lôi đình nổ vang khi nhìn vào mắt hắn.

Chấn động này biến mất rất nhanh, mà tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn về phía sau Long Y to lớn kia.

Chỗ đó chỉ có một chiếc ghế nhỏ rất bình thường, nhưng vị trí đặt còn cao hơn cả Long Y khiến tất cả ánh mắt đều tập trung vào đó!Chiếc ghế nhỏ màu đen không có gì lạ, nhưng hết lần này đến lần khác, bóng người ở đó lại thu hút sự chú ý của tất cả bá quan văn võ, kể cả… Bạch Tiểu Thuầη!Người ngồi đó là.

Đại Thiên Sư! Kính mời Đại Thiên Sư!Trong lúc mọi người đổ dồn ánh mắt vào bên trong đại điện, thanh âm chói tai một trong hai lão giả lưng gù vang lên.

Tiếng nói còn chưa dứt, Cự Long từng tỏ ra tò mò với Bạch Tiểu Thuầη bỗng nhiên xuất hiện trong tầng mây cuồn cuộn.

Đầu rồng to lớn cúi xuống, phát ra một tiếng rồng ngâm vang vọng, khí thế tỏa ra trực tiếp chèn ép khí thế của chín con Kim Long, đồng thời thân ảnh Đại Thiên Sư đã hiện ra trên chiến ghế trong đại điện!Sự xuất hiện của Đại Thiên Sư khiến tâm thần mọi người chấn động, kể cả đám người Thiên Công cũng phải cúi đầu, cung kính ôm quyền lên tiếng.

Bái kiến Đại Thiên Sư! Bái kiến Khôi Hoàng!Mấy ngàn người ngoài điện, đồng loạt triều bái đồng loạt mở miệng nên thanh âm cực lớn vang vọng khắp trời đất.

Trong điện, toàn bộ hoàng tộc kể cả Nhị hoàng tử cũng triều bái, không ai dám không làm.

Duy chỉ có Khôi Hoàng vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, nhưng bàn tay hơi siết chặt lấy tay vịnh của long ỷ rồi buông ra ngay.

Bạch Tiểu Thuầη nãy giờ vẫn nhìn chăm chăm về phía chánh điện, dò xét động tĩnh của Khôi Hoàng và Đại Thiên Sư.

Khôi Hoàng đó ư? Nếu so với Đại Thiên Sư vẫn chưa bằng được a.

Lòng thầm nghĩ thế, Bạch Tiểu Thuầη thu hồi lại ánh mắt.

Thanh âm trong ngoài đại điện vang vọng hồi lâu mới chấm dứt.

Đại Thiên Sư vẫn lãnh đạm, không lộ chút biểu cảm gì chỉ nhắm mắt ngồi tại chỗ, làm như lão đến đây hôm nay chỉ là để xem tế tổ, không có dự định gì khác.

Khôi Hoàng chờ một hồi rồi mới hướng về phía hai lão già lưng còng phía dưới khẽ gật đầu ra hiệu.

Nhận được ý chỉ của Khôi Hoàng, hai lão già đưa mắt nhìn nhau, cùng thấy trong mắt đối phương có cả sự kiêng kỵ Đại Thiên Sư lẫn sự bất đắc dĩ.

Một người hít sâu một hơi rồi quay mặt ra ngoài đại điện, bắt đầu đọc.

Đó là những văn tự tế tổ, âm điệu trầm bổng lạ kỳ vang vọng khắp tám phương làm kinh động cả thương khung khiến mây mù kéo đến cuồn cuộn, dần dần hình thành nên một vòng xoáy.

Vòng xoáy này chuyển động ầm ầm, càng lúc càng lớn phút chốc đã bao trùm toàn bộ hoàng cung.

Còn con rồng lớn kia, ngay khi vòng xoáy xuất hiện thì nó cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Dị tượng này lại không khiến mọi người xôn xao, làm như ai cũng sớm biết sẽ có chuyện như thế.

Nhưng với Bạch Tiểu Thuầη thì đây là lần đầu chứng kiến, hắn chăm chú nhìn kỹ.

Vòng xoáy kia càng lúc càng hùng vĩ, cùng với âm thanh ầm ầm, phạm vi của vòng xoáy đã mở rộng vượt khỏi hoàng cung, bắt đầu bao phủ tới Khôi Hoàng thành.

Thậm chí mơ hồ có thể thấy được trong vòng xoáy kinh người kia ẩn ẩn một dòng sông dài.

Bạch Tiểu Thuầη nín thở tập trung tinh thần, hắn cảm nhận được dòng sông đó truyền ra từng trận khí tức tử vong.

Minh Hà!Bạch Tiểu Thuầη cảm khái.

Lúc này vòng xoáy khổng lồ đã bao trùm toàn bộ Khôi Hoàng thành.

Dù là đang ở trong hoàng cung nhưng Bạch Tiểu Thuầη cũng có thể nghe được ở bên dưới, nơi Khôi Hoàng thành, vô số tiếng người xôn xao.

Giờ khắc này, toàn bộ lê dân trong Khôi Hoàng thành đều cất tiếng, thanh âm kinh Thiên động Địa.

Vòng xoáy kia, xem chừng cũng đã đủ lớn nên Minh Hà bên trong đó bắt đầu hiển lộ ra vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy nước sông lưu chuyển, phảng phất như là giữa hư vô bỗng mở ra một lổ hổng để mọi người có thể nhìn thấy Minh Hà hiển hóa.

Trong chớp mắt, khí tức tử vong từ trong xoáy nước bỗng khuyếch tán ra tràn ngập toàn bộ thiên địa.

Tâm thần Bạch Tiểu Thuầη chấn động, cảnh tượng này khiến hắn phải kinh hãi không thôi.

Theo hắn thấy, vòng xoáy như một con mắt, lúc này mở ra để mọi người nhìn thấy Minh Hà thông qua con mắt này, trông giống như một tồn tại vô thượng nào đó đang trợn mắt nhìn về mảnh thế giới này.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuầη có một cảm giác rất kỳ quái và cũng vô cùng mãnh liệt.

Bạch Tiểu Thuầη còn đang hoảng hốt thì lão già lưng còng kia đã đọc xong tế văn, lão hất tay áo lên nói ra lời cuối cùng.

Tế tổ, bắt đầu!Thanh âm của lão như tiếng chuông vang động, vừa truyền ra thì trong xoáy nước trên không cũng vang lên một tiếng nổi kinh thiên.

Giống như có một bàn tay vô hình cực lớn quét qua Minh Hà, tức thì xoáy nước nhấc lên sóng lớn, hoa sóng cuồn cuộn.

Vô số hồn ngưng tụ lại trong Minh Hà rồi theo vòng xoáy rơi xuống đại địa, bồng bềnh lả tả.

Khó mà miêu tả được khung cảnh hùng vĩ này, hồn rơi như mưa! Vô số hồn từ trên trời giáng xuống, vẩy khắp toàn bộ Khôi Hoàng thành.

Hồn nhiều lắm, đếm không xuể, ngập tràn cả thiên địa.

Quan trọng nhất là những hồn này tựa hồ đang ngủ say nên nếu có Thiên Nhân hôn thì bất luận kẻ nào cũng có thể thu lấy miễn là có vận khí tốt.

Lập tức từ toàn bộ Khôi Hoàng thành, tiếng hoan hô truyền ra ầm ĩ.

Tất cả lê dân, ai cũng phấn khởi liên tục bay lên đi thu lấy ân phúc của tổ tiên.

Trong hoàng cung, bên ngoài đại điện, những thị vệ kia cũng nhao nhao giơ tay thu hoạch hồn.

Đám người Hồng Trần Nữ cũng đều ra tay.

Cả Thiên Công, Thiên Hầu cùng hơn một nghìn đại thần cũng vậy.

Với bọn hắn mà nói, thu hồn trong ngày tế tổ này thì cái quan trọng không phải là chất lượng hồn mà là một điềm lành.

Đương nhiên, nếu có thể thu được Thiên Nhân hồn thì càng may mắn.

Chỉ là, Thiên Nhân hồn không phải lúc nào cũng xuất hiện trong tế tổ, thật sự thì vô cùng ít xuất hiện.

Giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuầη hít sâu, mắt lộ ra kỳ mang, lòng hắn khẩn trương thấp thỏm nhưng cũng đầy chờ mong.

Hắn biết rõ, đây là lúc cần triển khai kế hoạch của mình, sau lần này sợ là toàn triều quyền quý càng thù hận mình thêm.

Không quản được nhiều như vậy, bọn hắn vốn đã không có hảo ý với ta.

Dù ta có không làm chuyện hôm nay thì bọn hắn cũng sẽ chẳng bỏ qua cho ta.

Bạch Tiểu Thuầη nghiến răng, thân thể hơi run.

Cùng với sự khẩn trương đầy kích động, hắn đứng thẳng người lên, phi thân bay lên không trung.

Ngay khi Bạch Tiểu Thuầη vừa đứng dậy, bên trong điện, hai mắt Đại Thiên Sư hơi mở khẽ, ánh mắt nhìn vào Bạch Tiểu Thuầη.

Bạch Tiểu Thuầη bay lên cao, giơ tay phải, cũng chẳng cần phân biệt gì cả, cứ tóm đại một hồn vừa rơi xuống.

Đó là một hồn Trúc Cơ.

Vừa bắt được cái hồn này, Bạch Tiểu Thuầη bỗng nhiên trợn mắt, hô hấp hắn cũng tăng nhanh dồn dập, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ khó tin, thần sắc cuồng hỉ, cả người như bị kích động khủng khiếp, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Trời ạ, ta lại có thể bắt được hồn này!Tiếng cười của Bạch Tiểu Thuầη rất lớn, hắn thậm chí còn cố ý dùng tu vi để tăng âm và truyền đi khắp bốn phương khiến ai cũng phải chú ý.

Còn không đợi mọi người thấy rõ, thân ảnh Bạch Tiểu Thuầη đã nhoáng lên, thẳng tới đại điện trong hoàng cung.

Tốc độ hắn cực nhanh, chớp mắt đến đến bên ngoài đại điện đứng ngang hàng cùng đám người Hồng Trần Nữ.

Bọn Hồng Trần Nữ còn chưa hết kinh ngạc thì đã nghe thanh âm đầy kích động của Bạch Tiểu Thuầη, y như thiên lôi nổ hướng vào bên trong đại điện.

Cảm tạ bệ hạ, ty chức Bạch Hạo đã đoạt được một Thiên Nhân hồn!Bạch Tiểu Thuầη phấn khởi giơ cao tay phải, mở ra để mọi người đều nhìn thấy Trúc Cơ hồn trong tay.

Thanh âm của hắn quá lớn, hành động lại bất ngờ nên lập tức dẫn động toàn bộ sự chú ý của mọi người trong cục trường.

Hồng Trần Nữ ở rất gần Bạch Tiểu Thuầη, nghe vậy thì giật mình nhưng khi nàng thấy rõ hồn trong tay Bạch Tiểu Thuầη thì biến sắc.

Bạch Hạo, ngươi làm gì vậy? Mau lui xuống!Hồng Trần Nữ quát.

Chu Hoành ở bên cạnh thì mở to mắt, Tiểu Thắng Vương và Linh Lâm thành thế tử sau khi nhìn rõ hồn trong tay Bạch Tiểu Thuầη cũng ngây ngốc đi.

Hồn này, nhìn kiểu nào cũng thấy đó là Trúc Cơ hồn, không thể là Thiên Nhân hồn.

Không chỉ có bọn hắn như thế, đám Thiên Công và Trần Hảo Tùng cũng sững sờ nhưng thần sắc bọn hắn đại biến rất nhanh, ánh mắt hiện rõ quang mang sắc bén như dao nhìn về Bạch Tiểu Thuầη.

Chẳng lẽ hắn muốn bức vua?!Về phần các Thiên Hầu rốt cuộc cũng kịp phản ứng, sắc mặt liền biến hóa, hô hấp cũng bắt đầu hoảng loạn, nhưng có một số người vẫn chưa thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

Thiên Nhân hồn? Đây không phải là Thiên Nhân hồn a.

Bạch Hạo chẳng lẽ bị choáng?Ngoài sân rộng, tiếng nghị luận xôn xao từ bốn phía nổi lên, trong đó có Triệu Hùng Lâm.

Lão này hiển nhiên không ý thức được vấn đề đang diễn ra, lúc này liền lớn giọng nói.

Bạch Hạo, mắt ngươi có mù không, rõ ràng đó là một cái Trúc Cơ hồn vậy mà cho là Thiên Nhân hồn.

Ngươi thèm Thiên Nhân hồn đến phát điên rồi hử, tại sao không nói luôn đấy là Bán Thần hồn đi!Âm thanh chế nhạo chen lẫn giữa tiếng trách móc nhưng Bạch Tiểu Thuầη vẫn đứng yên tại chỗ không chút nào để ý.

Ánh mắt hắn hướng vào trong điện nhìn thẳng về phía Khôi Hoàng đang ngồi trên long ỷ.

Giờ phút này, có một số hoàng tử cũng biến sắc cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

Nhị hoàng tử, vốn cũng hiểu ít nhiều về Bạch Tiểu Thuầη, lúc này một ý niệm chợt lóe lên trong đầu khiến hắn phải nín thở, thần sắc lộ vẻ kinh hoảng.

Hắn muốn gì vậy, không lẽ muốn bức phụ hoàng cúi đầu?!Khôi Hoàng nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuầη, hai mắt bỗng chớp nhoáng tinh mang.

Bạch Tiểu Thuầη lúc này nhìn như rất khích động nhưng trong lòng lại đang lo lắng mãnh liệt, ánh mắt Khôi Hoàng như sao sáng bạo khởi khiến hắn phải chột dạ.

Hắn còn chưa kịp nói gì thì một trong hai lão già lưng còng ở phía dưới Khôi Hoàng đã cất tiếng.

Âm thanh lạnh lẽ ẩn chứa sát cơ.

Thật to gan, đây rõ ràng là một Trúc Cơ hồn.

Nhất định là muốn khi quân phạm thượng!Lời nói chưa dứt, lão già này đã bước ra tiến thẳng đến Bạch Tiểu Thuầη.

Một thân Thiên Nhân khí tức bộc phát ầm ầm, toàn bộ người lão như hòa hợp với thương khung, hướng về Bạch Tiểu Thuầη xuống tay truy sát.

Xuất thủ toàn lực, gọn gàng không chút lưỡng lự, cũng không kéo dài, lão già như muốn dùng tốc độ nhanh nhất để giết chết Bạch Tiểu Thuầη ngay tại chỗ.

Lão giả âm lãnh ra tay như sấm vang chớp giật.

Đám người Hồng Trần Nữ đứng gần Bạch Tiểu Thuầη cũng bị biến cố bất thình lình làm cho ngây người.

Hồng Trần Nữ vô thức chạy ra ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước.

Lão giả kia nhoáng cái xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuầη, tu vi Thiên Nhân hoàn toàn bạo phát, cả người hợp thành một phù văn thật lớn, chấn động tỏa ra mãnh liệt như khi Thiên Nhân Hợp Nhất.

Bạch Tiểu Thuầη biến sắc, cấp tốc lui về phía sau.

Lão giả này còn đáng sợ hơn Trần Hảo Tùng.

Một kích này nếu rơi xuống người mình thì e là.

khó thoát khỏi kiếp nạn này.

Một lời không hợp liền giết người à!!Bạch Tiểu Thuầη sợ muốn chết.

Hắn dùng toàn lực né tránh nhưng vẫn bị lão giả kia bắt kịp.

Khi một kích kia giáng xuống thì Đại Thiên Sư đang ngồi trong chiếc ghế đen phía cuối đại điện khẽ nở nụ cười ý vị thâm trường, sâu trong đáy mắt ánh lên một tia tán thưởng.

Đại Thiên Sư nâng tay phải chỉ về phía Bạch Tiểu Thuầη.

Một chùm ánh sáng đen lao ra từ ngón tay Đại Thiên Sư, lập tức hóa thành một cái bong bóng khí bao phủ lấy Bạch Tiểu Thuầη.

Hết thảy chuyện này nói thì dài nhưng chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.

Đúng lúc bong bóng khí kia xuất hiện thì một kích phù văn toàn lực của lão giả giáng xuống, trực tiếp giội lên bong bóng khí.

ẦM!!!!Tiếng nổ vang kinh thiên động địa chấn động cả hoàng cung.

Bong bóng khí tan vỡ, lão giả âm lãnh kia phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch, dường như bị lực lượng phù văn cắn trả, vội rút lui về trong điện, lại phun ra một ngụm máu nữa.

Lão giả quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm Đại Thiên Sư.

Đại Thiên Sư! Ngươi.

Lão giả cả giận hét lên nhưng lão chỉ mới nói được vài từ thì Đại Thiên Sư liếc sang.

Thân thể lão giả run lên, cổ họng như bị nghẹn, vội vã nuốt lời nói trở vào.

Cần gì phải gấp gáp, cứ để cho Bạch Hạo nói hết đãĐại Thiên Sư thản nhiên mở miệng.

Khôi Hoàng ngồi ở phía trước, bàn tay đặt trên thành ghế siết thật chặt, gân xanh gồ lên, các khớp xương cũng vặn vẹo.

Bạch Tiểu Thuầη nuốt nước bọt, mặt tái xám.

Nhờ có bong bóng khí bảo vệ nên lông tóc hắn không tổn hao gì nhưng nguy cơ sinh tử cũng khiến lòng hắn run rẩy.

Thế nhưng đã đi đến bước này rồi, không thể quay đầu.

Bạch Tiểu Thuầη nghiến răng, cố gắng trấn định tâm thần rồi lớn tiếng nói: Lão thất phu, Bạch Hạo ta không có khi quân phạm thượng.

Đây rõ ràng là một Thiên Nhân hồn.

Ngươi mắt mờ không nhìn ra, ta không thèm hỏi ngươi nữa.

Đại Thiên Sư, lão nhân gia ngài phán xử giúp ta xem đây rốt cuộc là cái hồn gì!?Lời nói của Bạch Tiểu Thuầη vang vọng giữa quảng trường.

Nụ cười ý vị nơi khóe miệng Đại Thiên Sư lại rộng mở hơn, hắn nhàn nhạt trả lời: Thiên Nhân hồn!Tất cả hoàng tử đều biến sắc, hơi thở dồn dập như bị nghẹn khí, thân thể khẽ run.

Ngay cả sắc mặt của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng tái nhợt.

Đại Thiên Sư đây là muốn bức phụ hoàng cúi đầu!! Bức phụ hoàng phải nói ra đây là Thiên Nhân hồn!! Dùng chiêu này để một lần nữa tuyên cáo quyền lực của hắn!Văn võ bá quan đứng ngoài quảng trường đại điện, dù là kẻ ngu dốt cũng đều đã nhìn ra ý đồ của Đại Thiên Sư.

Sắc mặt mọi người biến hóa đủ loại màu sắc.

Hồng Trần Nữ phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thuầη.

Chu Hoành đứng bên cạnh thì hoảng sợ, hắn hiểu được Đại Thiên Sư đang bức Khôi Hoàng tỏ thái độ, hắn lại càng sợ hãi một chiêu này của Bạch Tiểu Thuầη.

Tiểu Thắng Vương trầm mặc, thế tử Linh Lâm thành cúi đầu.

Trần Hảo Tùng và mười Thiên Công giờ phút này cũng đồng loạt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hiển nhiên không muốn bị cuốn vào vòng xoáy này.

Đại Thiên Sư nói đây là Thiên Nhân hồn.

Bệ hạ, ngài nói xem đây là cái hồn gì?Bạch Tiểu Thuầη nhìn rõ gân xanh cuồn cuộn trên tay Khôi Hoàng, cũng cảm nhận được sát khí trong mắt hắn.

Tuy rằng trong lòng rất sợ sệt nhưng nghĩ đến chuyện cửa hàng luyện linh ngày đó có bàn tay hoàng tộc nhúng vào, Bạch Tiểu Thuầη liền cắn răng hỏi ra câu này.

Mọi người ở hiện trường đều cả kinh, tim hẫng đi một nhịp, đầu cúi càng thấp.

Khôi Hoàng ngồi trên ghế rồng cũng hít thở nặng nề, ánh mắt tóe lửa như muốn dùng ánh mắt mà róc xương lóc thịt Bạch Tiểu Thuầη.

Bạch Hạo lớn mật! Nói năng bậy bạ, đây rõ ràng là Trúc Cơ hồn.

Tại sao có thể nói là Thiên Nhân hồn!Một lão giả lưng còng khác lên tiếng, giọng nói rin rít, lạnh lẽo.

Lòng lão già thầm kêu khổ, thân là bề tôi của hoàng tộc nhiều đời nay, lúc này lực bất tòng tâm cũng chỉ có thể nói được một câu như vậy.

Bạch Tiểu Thuầη chỉ đợi có thế, hắn thở ra một hơi, trừng lão giả kia rồi giơ cao Trúc Cơ hồn trong tay, quay đầu nhìn về bốn phía, cao giọng nói: Vậy hãy để cho tất cả Thiên Công, Thiên Hầu tới giúp ta nhìn xem đây rốt cuộc là Trúc Cơ hồn hay là Thiên Nhân hồn!Đây mới chính là kế hoạch chân chính của hắn.

Màn diễn lúc trước chỉ là để mê hoặc mọi người khiến cho tất cả lầm tưởng rằng hắn muốn bức Khôi Hoàng cúi đầu.

Thực ra kẻ hắn muốn bức không phải Khôi Hoàng mà là tất cả đám quyền quý trong triều.

Lúc trước hắn đã từng nói với Đại Thiên Sư, hắn sẽ tạo ra cho Đại Thiên Sư một cơ hội để nhìn ra nội tâm của tất cả mọi người.

Một câu này vừa nói ra, Khôi Hoàng cứng đờ người, gân xanh trên trán giật giật liên hồi.

Hắn cảm thấy tình huống này còn tồi tệ hơn cả lúc trước.

Thần sắc hai lão giả lưng còng đứng cạnh Khôi Hoàng cũng trắng bệch như tờ giấy.

Đám hoàng tử đều run lên, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Văn võ cả triều đang đứng trên quảng trường thì điên tiết.

Bọn họ vốn muốn né ra khỏi vòng xoáy tranh chấp giữa Đại Thiên Sư và Khôi Hoàng thế mà đột nhiên tên Bạch Hạo chết tiệt kia lại chuyển mũi nhọn về phía bọn họ.

Màn diễn lúc trước của Bạch Tiểu Thuầη chân thật quá khiến bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới mục tiêu của Bạch Tiểu Thuầη lại là đám quyền quý bọn họ.

Cũng không phải tất cả mọi người đều bất ngờ, mấy vị Thiên Công đã sống lõi đời, mặc dù bên ngoài ra vẻ ngạc nhiên như những người khác nhưng ngay lúc Bạch Tiểu Thuầη nói ra một câu Thiên Nhân Hồn, bọn họ đã cảm giác được sự việc rất có khả năng diễn biến đến nước này.

Hiểu thì hiểu nhưng bọn hắn lại không có biện pháp ngăn chặn, chỉ có thể tận lực che giấu, trong lòng âm thầm chửi bới tám đời tổ tông tên Bạch Hạo kia.

Mọi người dần dần nhận ra Đại Thiên Sư muốn mượn việc phân biệt hồn này để bức mọi người thể hiện thái độ của mình.

Loại bày tỏ công khai này là tối kị, mọi người đều muốn né tránh.

Trước đây bọn họ còn có thể đục nước béo cò, bây giờ nhất định phải tỏ rõ lập trường.

Nếu nói đây là Trúc Cơ hồn, Đại Thiên Sư sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nhưng nếu nói đây là Thiên Nhân hồn chính là tự mình nhảy lên con thuyền của Đại Thiên Sư.

Nếu có một ngày Khôi Hoành giành được chính quyền thì bọn họ chết chắc, không những thế còn bị tru di cửu tộc.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • nhất niệm vĩnh hằng

  • truyện tranh nhất niệm vĩnh hằng

  • truyện nhất niệm vĩnh hằng

  • nhất niệm vĩnh hằng truyện chữ

  • đọc truyện nhất niệm vĩnh hằng

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License