con-mat-ao-thi

Mà những người không cướp đựoc không phát giác, mà những người cướp được lại kích động gặm cắn, bọn họ gặm cắn.

Chính là tay của mình!Bạch Tiểu Thuầη tận mắt nhìn thấy những người cướp được huyết màn thầu cắn tay của mình, có người cắn miệng đầy máu tươi nhưng biểu lộ thỏa mãn và phấn kích tiếp tục gặm cắn, thậm chí những người ăn nhanh đã cắn nuốt đốt ngón tay của mình!Thậm chí có kẻ táo bạo hơn, bọn họ giật cả cánh tay của mình xuống và cắn xé.

Những người không cướp được huyết màn thầu càng nổi giận đi cướp của người khác, cho nên cả quảng trường biến thành một đoàn loạn chiến.

Nhưng bọn họ đang chém giết vì cánh tay của người khác.

Thậm chí có người bị đánh nát thân thể, lúc chia năm xẻ bảy bị những người khác ùa tới cầm lên cắn xé.

Hai ngọn núi trên quảng trường lắc lư, càng có âm thanh nữ tử ca hát.

Ăn đi, ăn đi.

Có phải hương vị rất ngon hay không.

Tâm thần Bạch Tiểu Thuầη rung chuyển như sấm sét đánh trúng, hắn không thể ức chế thân thể không run rẩy, bởi vì cảnh tượng trước mặt là thảm kịch nhân gian.

Lúc nhìn thấy Thần Toán Tử cướp được màn thầu, hắn cười to sau đó nâng tay phải mình lên, muốn đi ăn tay mình, Triệu Long bên cạnh bởi vì không cướp được màn thầu vì vậy ngồi xổm người xuống muốn cướp đoạt một thi thể.

Bạch Tiểu Thuầη do dự, hai mắt hắn đỏ rực sau đó hét lên thật lớn, hắn mang theo quyết tuyệt, mang theo điên cuồng bất chấp giá nào, hắn dùng tốc độ cực hạn tiến vào quảng trường.

Hắn vừa bước tới một bước, cảnh vật chung quanh trở nên chậm chạp, hàn khí bao phủ tám phương, trong chớp mắt bao trùm quảng trường, cùng lúc đó tốc độ Bạch Tiểu Thuầη nhanh tới cực điểm kết hợp hàn kính na di, hắn biến mất sau đó xuất hiện bên cạnh Thần Toán Tử, bắt lấy Thần Toán Tử đang muốn đưa tay phải lên miệng và kéo mạnh ra sau.

Thần Toán Tử, ngươi thanh tỉnh một chút!Bạch Tiểu Thuầη rống to.

Thần Toán Tử không cắn được nên ngẩng đầu lên gào thét với Bạch Tiểu Thuầη, lúc này trong mắt hắn không quan tâm người nào khác, kẻ ngăn cản hắn cướp đoạt tạo hóa chính là kẻ thù của mình.

Thần Toán Tử gào thét bấm niệm pháp quyết điểm một chỉ về phía Bạch Tiểu Thuầη, càng giãy dụa như chó điên, muốn tiếp tục ăn cánh tay phải bản thân.

Bạch Tiểu Thuầη sốt ruột, hắn nhìn thấy Triệu Long đang điên cuồng chém giết đoạt tàn thi, bản thân hắn hiện tại cũng hơi mơ hồ, thậm chí hư ảnh chung quanh bắt đầu trọng điệp, huyết màn thầu trong mắt hắn dần dần hóa thành đan dược giúp hắn trường sinh bất tử.

Tâm thần Bạch Tiểu Thuầη rung rung, hắn cắn đầu lưỡi của mình một cái, hàn khí chung quanh thân thể hòa tan.

Đáng chết!Bạch Tiểu Thuầη gầm lên, hắn nâng tay nắm cổ Thần Toán Tử, mặc cho đối phương giãy dụa thế nào cũng không buông ra, hắn lại xuất hiện bên cạnh Triệu Long, bắt lấy Triệu Long miệng đầy huyết nhục, thân thể hắn lảo đảo, miễn cưỡng bảo trì trạng thái thanh tỉnh, vào lúc hắn muốn rời đi lại có dị biến sinh ra.

Trong hai cây nến phát ra tiếng thét rung chuyển thần hồn của hắn, trên hai cây nến có hư ảnh nữ tử bồng bềnh, hai nữ tử giống nhau như đúc, bộ dạng trung niên, tóc tai bù xù gào thét với Bạch Tiểu Thuầη, tiếng thét quanh quẩn bốn phương.

Ngươi dám xen vào việc của người khác, loạn huyết nhục tế của ta, ngươi cũng lưu lại đi!Khi giọng nói xuất hiện, toàn thân Bạch Tiểu Thuầη rung động rất mạnh, hoàn cảnh chung quanh hắn đang biến hóa thật nhanh, hắn nhìn thấy vô số đan dược, dưỡng như mỗi viên đều có tác dụng giúp hắn trường sanh bất lão.

Trường sinh.

Trường sinh.

Thân thể Bạch Tiểu Thuầη run rẩy, hô hấp dồn dập, dường như hắn sắp lâm vào trạng thái điên cuồng, đột nhiên một tia niệm lực ngưng tụ trong Kim Đan của hắn bộc phát.

Lực lượng bộc phát xông thẳng vào tâm thần Bạch Tiểu Thuầη, niệm lực giống như một dòng nước mát gột rửa tâm linh của hắn, trong nháy mắt tất cả mê huyễn bao phủ Bạch Tiểu Thuầη đều biến mất, thân thể hắn run run, sắc mặt tái nhợt nhìn chung quanh, hắn phát hiện hàn khí quanh người bị ăn mòn tám phần mười, sắp biến mất toàn bộ.

Một khi biến mất, hắn không thể na di, cho dù dùng lực lượng thân thể cũng không có khả năng ngăn cản mê huyễn.

Cùng lúc đó mấy trăm tu sĩ chung quanh cũng chú ý tới Bạch Tiểu Thuầη, dường như Bạch Tiểu Thuầη trong mắt hắn chính là đại tạo hóa, chỉ cần cắn xé hắn là có thể trường sinh bất tử, tu vi tăng nhiều.

Đối diện nguy cơ, Bạch Tiểu Thuầη hét lớn một tiếng, hắn dùng toàn lực na di, lần nữa.

Oanh, hàn khí sụp đổ, thân thể hắn thoát ly quảng trường, lúc rời khỏi quảng trường tâm thần hắn run rẩy, không quay đầu lại mà xông vào một lối đi.

Vào lúc bước vào thông đạo, hư ảnh hai nữ tử trên ngọn núi trong quảng trường lại rống to.

Ngươi muốn chạy.

Sau khi thét lớn hai nữ tử đồng thời bay ra, muốn đuổi theo Bạch Tiểu Thuầη.

Đột nhiên trong nháy mắt hư vô bên ngoài lối đi vặn vẹo, thân ảnh Công Tôn Uyển Nhi xuất hiện, nàng bước đi chậm rãi sau đó nâng tay phải điểm vào hai hư ảnh nữ tử.

Chạy trở về đi, chúng ta, các ngươi cũng dám động!Toàn thân hai nữ tử run rẩy sau đó kêu thảm thiết, chỉ điểm một cái không mang theo chút pháp lực nào lại có thể làm hư ảnh hai nữ tử sắp tiêu tán, trong tiếng kêu thảm thiết còn mang theo hoảng sợ không cách nào hình dung.

Hai hư ảnh nữ tử không dám tiến lên phía trước, run rẩy quỳ xuống.

Còn không đi tiến hành huyết nhục tế của các ngươi đi, các ngươi không cần làm chuyện khác.

Công Tôn Uyển Nhi lên tiếng, trong mắt nàng xuất hiện đồng tử thứ hai, trong đó xuất hiện u mang.

Chính u mang này làm hai nữ tử run rẩy lợi hại hơn trước, sắc mặt càng thành kính hơn trước.

Bạch Tiểu Thuầη chạy nhanh trong thông đạo, hắn không biết sau khi rời khỏi quảng trường đã xảy ra chuyện gì, hiện tại hắn chỉ muốn chạy thật xa, sau khi không còn ngửi được hương vị ngọt ngào lúc trước hắn mới dừng lại dò xét chung quanh.

Sau khi xác định vị trí của mình, nơi này cách quảng trường rất xa, hắn một tay ném Triệu Long cùng Thần Toán Tử xuống đất, hai người này vẫn hôn mê, Thần Toán Tử còn đỡ một ít, trong miệng Triệu Long vẫn còn huyết nhục.

Bạch Tiểu Thuầη lấy đan dược cho hai người này ăn sau đó vỗ đầu bọn họ một cái.

Thân thể hai người chấn động, sau đó chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt mờ mịt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη mang mặt nạ, cũng nhìn chung quanh, không chờ bọn họ phát hiện mình đang ở nơi nào, bọn hắn lập tức nhớ lại cảnh tượng trong quảng trường.

Sau khi bọn họ nhớ lại tất cả, sắc mặt hai người biến hóa sau đó không ngừng nôn mửa, nhất là Triệu Long, hắn gục tại chỗ sau đó thân thể co rúm và móc họng nôn huyết nhục ra ngoài.

Đa tạ đạo hữu cứu mạng!Thần Toán Tử vô cùng cảm kích, hắn cúi đầu cảm tạ Bạch Tiểu Thuầη thật sâu, hắn nhớ lại cảnh tượng lúc trước, nghĩ lại mà sợ, chuyện vừa rồi quá đáng sợ, nếu không có người trước mắt cứu trợ, chỉ sợ mình đã tự ăn mình, hoặc là ăn huyết nhục của người khác, cũng có khi người khác ăn hắn.

Vừa nghĩ tới việc này hắn sợ hãi không nhỏ, thân thể run rẩy không ức chế nổi.

Triệu Long cố nén nôn mửa, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầη liền ôm quyền cảm tạ, cho dù Bạch Tiểu Thuầη cho hắn cảm giác hồn tu nhưng hắn cảm kích từ tận đáy lòng.

Nơi này rất nguy hiểm, các ngươi.

Tự giải quyết cho tốt.

Bạch Tiểu Thuầη có phần mỏi mệt, sau khi bước vào trong mê cung, chẳng những hắn đấu với người, còn phải đấu với một ít tồn tại khủng bố trong mê cung để giành giật mạng sống, cho nên thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi.

Cho dù là mũ đỏ hay huyết màn thầu, Bạch Tiểu Thuầη cảm giác tính mạng của mình đã bị uy hiếp nghiêm trọng, giờ phút này than thở một tiếng, ném cho Thần Toán Tử cùng Triệu Long một ít đan dược và phù lục sau đó rời đi.

Hắn không thể mang hai người cùng đi, một khi thân phận của hắn bạo lộ, hai người bọn họ càng nguy hiểm, mà nơi này vô cùng quỷ quái, Bạch Tiểu Thuầη có cảm giác mình đi một mình sẽ an toàn hơn nhiều.

Sau khi hắn rời đi vội vàng, Triệu Long và Thần Toán Tử trầm mặc, hai người nhìn đan dược và phù lục Bạch Tiểu Thuầη cho bọn họ, như có điều suy nghĩ, sau nửa ngày nhìn nhau, nội tâm đắng chát sau đó kết bạn cùng đi.

Thời gian trôi qua, lại qua mấy ngày, Bạch Tiểu Thuầη cẩn thận với nguy hiểm trong mê cung, sau khi rời khỏi quảng trường lúc trước, Bạch Tiểu Thuầη ý thức được, mình.

Lạc đường!Hắn cắn răng tiếp tục biện pháp trước kia, lại tiếp tục dò đường, hắn càng ngày càng sợ hãi, bởi vì hắn phát hiện hắn đi lại trong mê cung suốt hai ngày nhưng không gặp người nào khác.

Cả mê cung vô cùng tĩnh mịch.

Hắn không nhìn thấy cả thi thể, nội tâm Bạch Tiểu Thuầη căng thẳng như dây đàn.

Không đúng, chẳng lẽ hơn mười vạn người, đều chết?Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuầη hít thở dồn dập, hắn không biết mình đang ở hướng nào, cũng không tìm thấy lối ra, thậm chí hắn cảm giác mình đang đi vòng quanh.

Hết lần này tới lần khác không thể lưu ký hiệu, cũng không thể dựa vào cảnh vật để tham chiếu, nội tâm lo lắng, càng không gặp người nào khác, hắn cảm giác trong mê cung chỉ còn lại một mình mình, trái tim hắn đập mạnh, tâm tình hắn cực kỳ không tốt.

Lại qua một ngày, thậm chí Bạch Tiểu Thuầη tăng cao tốc độ mình nhanh hơn nhưng không thấy người nào, điểm này làm hắn sợ hãi.

Trần Hạ Thiên đáng chết, ta lập nhiều đại công cho Trường thành, ngươi lại muốn hại ta!Bạch Tiểu Thuầη nhớ tới đầu sỏ gây nên đau khổ cho mình, hắn nghiến răng nghiến lợi.

Vào lúc nội tâm hắn càng ngày càng tức giận, đột nhiên trước mặt Bạch Tiểu Thuầη có tiếng xé gió, dường như đang có người lao tới nơi này, âm thanh quá đột ngột, Bạch Tiểu Thuầη không nghe âm thanh này từ mấy ngày qua, lúc nghe được liền vui vẻ.

Đột nhiên hắn cảnh giác lui ra phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào góc rẽ cuối đường.

Cùng lúc đó tiếng xé gió biến mất, dường như đối phương cũng cảm giác có người xuất hiện.

Bạch Tiểu Thuầη không biết ở góc rẽ là người hay quỷ, đối phương cũng không biết Bạch Tiểu Thuầη là tồn tại thế nào.

Vì vậy song phương yên tĩnh một lúc, cảm giác áp lực và khẩn trương bao phủ đường hầm.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη lóe sáng, hắn hít sâu một hơi, hắn nâng tay phải cầm lấy phi kiếm sau đó ném ra ngoài, hắn ngự lực điều khiển bay về phía góc rẻ, đột nhiên phi kiếm vừa bay tới góc rẽ liền bị một đạo hào quang phá không đánh trúng.

Đạo hào quang này chính là hồn tiễn, mũi tên va chạm với phi kiếm của Bạch Tiểu Thuầη, tiếng leng keng vang lên, phi kiếm của Bạch Tiểu Thuầη bị phá thành mảnh nhỏ, hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản hồn tiễn chút nào, mũi tên xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuầη, lúc tới gần, Bạch Tiểu Thuầη nâng tay phải và vung lên, một đại đỉnh hư ảo xuất hiện ngăn cản.

Tiếng nổ mạnh vang vọng mê cung, Bạch Tiểu Thuầη cười to Thì ra là ngươi! Đại tinh tinh!Bạch Tiểu Thuầη nhìn thấy hồn tiễn liền nhìn ra ngay, nhớ tới cây cung kia, nhớ tới Chu Nhất Tinh! Hắn không biết tên của Chu Nhất Tinh nhưng nhớ vết ngấn ánh sao trên mi tâm đối phương, hắn rất ấn tượng cho nên dứt khoát đặt tên cho hắn.

Hắn biết rõ đối phương là người, không phải những đồ chơi tinh linh cổ quái kia, tinh thần Bạch Tiểu Thuầη phấn chấn, hắn lập tức bay tới góc rẽ, thời điểm hắn bay tới góc rẽ liền nhìn thấy Chu Nhất Tinh bước ra nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuầη, da mặt co rúm vài cái.

Những ngày qua hắn sống trong hãi hùng khiếp vía, gặp không ít đồ vật quỷ dị, không nói cửu tử nhất sinh nhưng không khác bao nhiêu, nếu không phải có vết ngấn trên mi tâm, chỉ sợ hắn đã chết từ lâu rồi.

Mặc dù hôm nay chạy thoát nhưng vô cùng chật vật, tóc tai bù xù không nói, tiêu hao phẩm trong túi trữ vật biến mất bảy tám phần, vết ngấn trên mi tâm ảm đạm không chịu nổi, sợ rằng hắn dùng thêm vài lần sẽ vỡ nát, muốn ngưng tụ lạc ấn lần nữa, cần phải về gia tộc và quỳ lạy trong tổ từ bảy bảy bốn mươi chín năm mới hình thành lần nữa.

Mà những việc này, hắn cho rằng là do Bạch Tiểu Thuầη.

Trước khi gặp Bạch Tiểu Thuầη hắn vô cùng thuận lợi, sau khi gặp Bạch Tiểu Thuầη hắn liên tục gặp chuyện không may.

Lúc này càng không ngờ mình đã vài ngày không gặp một bóng người, thật vất vả mới gặp được lại là Bạch Tiểu Thuầη.

Bạch Tiểu Thuầη! Ngươi mới là đại tinh tinh, cả nhà ngươi đều là đại tinh tinh!Chu Nhất Tinh gào thét, hắn cũng mặc kệ có phải đối phương hay không, dù sao hắn nhận định là được, người này tám chín phần mười chính là Bạch Tiểu Thuầη.

Lúc Bạch Tiểu Thuầη đánh tới, Chu Nhất Tinh mở đại cung ra, sưu sưu sưu.

Bắn bắn liên tục chín mũi tên, tất cả đều nhắm thẳng vào Bạch Tiểu Thuầη.

Lúc những mũi tên này bay tới gần, Bạch Tiểu Thuầη phất tay, hắn cười dài, Vĩnh Dạ Tán căng ra ngăn cản chín mũi tên, tốc độ của hắn không giảm bớt bay thẳng về phía Chu Nhất Tinh.

Chu Nhất Tinh nhìn Vĩnh Dạ Tán của Bạch Tiểu Thuầη có chín đạo ngân vân lóng lánh liền nổi giận, ánh mắt đỏ rực, hắn nhớ lúc trước cây dù này có tám ngân vân, rõ ràng chỉ mới luyện linh tám lần.

Lúc này đã có chín ngân vân.

Không cần suy nghĩ nhiều, hắn có thể đoán được, sở dĩ như vậy nhất định có liên quan đến cửu sắc hỏa của mình, vừa nghĩ tới Bạch Tiểu Thuầη dùng cửu sắc hỏa của mình luyện linh, hơn nữa lại luyện một lần là thành công, loại vận khí và biệt khuất này làm Chu Nhất Tinh tức điên.

Đại tinh tinh đừng nóng giận, vậy ngươi nói cho ta biết tên ngươi là gì?Bạch Tiểu Thuầη cầm Vĩnh Dạ Tán tới gần, hắn thu cây dù và bấm niệm pháp quyết thúc dục hàn khí hình thành vô số thứ tấn công Chu Nhất Tinh.

Hắn nhìn thấy Chu Nhất Tinh liền cao hứng, hắn đã mấy ngày không gặp người nào, hiện tại khó khăn lắm mới gặp được một người, Bạch Tiểu Thuầη không muốn chém giết đối phương, thậm chí hắn hối hận khi không mang Thần Toán Tử cùng Triệu Long theo bên mình.

Gia gia của ngươi tên là Chu Nhất Tinh!Chu Nhất Tinh nổi giận gầm lên một tiếng, lúc những băng thứ tới gần, hắn nhanh chóng lui ra phía sau, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong thân thể hắn có oan hồn bay ra ngoài, những oan hồn này ngưng tụ thành ấn kỳ phù văn giữa không trung, chúng hóa thành hồn hảo ngăn cản băng thứ tấn công.

Băng thứ vỡ vụn ken két, giống như băng hỏa va chạm nhau và tan vỡ, Chu Nhất Tinh lui ra sau lần nữa, hắn mỡ đại cung và bắn ra mười tám mũi tên.

Chết đi cho ta!Đối mặt mười tám mũi tên, Bạch Tiểu Thuầη sẽ gặp phiền toái nếu không có Vĩnh Dạ Tán, dù sao cũng là đại cung luyện linh chín lần gia trì.

Chu Nhị Tinh? Ha ha, quả nhiên là đại tinh tinh.

Bạch Tiểu Thuầη cười nói, lúc mười tám mũi tên tới gần, Vĩnh Dạ Tán căng ra ngăn cản lần nữa, hàn khí bộc phát thúc dục băng thứ tấn công Chu Nhất Tinh.

Bạch Tiểu Thuầη có ý định bắt giữ, như vậy chẳng những có thể hỏi ra một ít bí mật của Luyện Hồn Sư, còn có thể giải buồn, thậm chí thời khắc mấu chốt còn có thể ném ra dụ địch.

Trong mê cung không ngừng có âm thanh rầm rầm vang lên, Vĩnh Dạ Tán thể hiện uy lực cường đại của mình, mặc cho mười tám hồn tiễn oanh kích nhưng nó không hao tổn chút nào, thậm chí Bạch Tiểu Thuầη nhìn không thấy nhưng Chu Nhất Tinh lại có thể nhìn thấy gương mặt quỷ trên cây dù đang tươi cười, mỗi khi hồn tiễn va chạm với mặt quỷ thì nụ cười của nó càng đậm.

Nụ cười quỷ dị của mặt quỷ làm Chu Nhất Tinh cảm giác sởn hết cả gai ốc, thậm chí hắn có cảm giác giống như gặp mũ đỏ.

Đây là cây dù quái quỷ gì?Da đầu Chu Nhất Tinh run lên, Bạch Tiểu Thuầη lao tới, hàn khí bao phủ chung quanh, thậm chí toàn thân hắn mang theo băng hàn.

Đối mặt nguy cơ trước mắt, ánh mắt Chu Nhất Tinh mang theo điên cuồng, hắn nhanh chóng lui ra sau và kéo đại cung lần nữa, lúc này hắn không ngưng tụ hồn tiễn, mà là lấy một mũi tên màu đỏ trong túi trữ vật ra ngoài.

Mũi tên màu đỏ vừa xuất hiện lại sinh ra nhiệt độ cao kinh người, hàn khí chung quanh không thể xâm nhập phía trước, Bạch Tiểu Thuầη cũng biến sắc, hắn nhìn chằm chằm vào ba mũi tên.

Đây là.

Đây là cái gì.

Tại sao ta có cảm giác như cửu sắc hỏa!! Không đúng, là thập sắc hỏa.

Trời ạ.

Bạch Tiểu Thuầη rung động không nhỏ, vào lúc này hắn mới ý thức được trên người Chu Nhất Tinh có nhiều bảo vật như vậy.

Nhất là mũi tên kia cho Bạch Tiểu Thuầη cảm giác hít thở không thông, hắn lại nhìn vào mũi của mũi tên, hắn nhìn thấy đó là một đám hỏa diễm.

Dường như hỏa diễm đang chuyển hóa từ hư ảo thành thực chất, nhìn sơ qua cảm thấy vô cùng bất phàm, càng làm cho Bạch Tiểu Thuầη động dung, hắn nhìn thấy tên mũi tên có một đạo.

Kim vân!! Kim vân.

Bạch Tiểu Thuầη nhất thời không biết kim vân là cái gì, hắn ẩn ẩn nghe nói qua kim vân này ở đâu đó rồi, lúc này hắn đang nghĩ xem đó là cái gì.

Đây.

Đây là chí bảo luyện linh mười một lần!Luyện linh mười lần đều là ngân vân, chỉ có luyện qua mười một lần mới có thể hóa ngân vân thành một đạo kim vân.

Bạch Tiểu Thuầη đã đúng, đây chính là mũi tên.

Luyện linh mười một lần!Chu Nhất Tinh không có biện pháp, nếu như có khả năng, hắn cũng không muốn dùng mũi tên này, đây chính là đòn sát thủ của hắn, chỉ có một cây mà thôi, là gia tộc cho hắn làm vật phòng thân, bản thân vật này là bảo vật luyện linh, không phải chín lần, mà là.

Mười một lần!!Chí bảo luyện linh mười một lần, lại phối hợp với đại cung luyện linh chín lần, mũi tên có thể bắn chết tu sĩ Nguyên Anh.

Vào lúc hắn mang mũi tên ra, có thể thấy được Chu Nhất Tinh hận Bạch Tiểu Thuầη cỡ nào.

Bạch Tiểu Thuầη, chết đi cho ta!Chu Nhất Tinh hét lớn một tiếng, hắn kéo đại cung và lấp tiễn, tóc gáy Bạch Tiểu Thuầη dựng đứng, hắn hít thở không thôi, hai mắt co rút lại, cảm giác nguy cơ sinh tử bao phủ khắp toàn thân hắn.

Hắn có cảm giác mũi tên này có thể giết mình.

Không kịp nghĩ nhiều, Chu Nhất Tinh muốn bắn tên, Bạch Tiểu Thuầη hét lớn và con mắt thứ ba mở ra, lúc vừa mở ra liền nhìn thẳng vào Chu Nhất Tinh, thân thể Chu Nhất Tinh run lên, sắc mặt mờ mịt buông cung xuống.

Chỉ chờ như thế, toàn thân Bạch Tiểu Thuầη bành trướng, hắn thi triển Nhân Sơn Quyết, bay tới phía trước, trong lúc lao đi hắn thi triển Thủy Trạch Quốc Độ!Mặt đất hóa thành đầm nước, hàn khí co rút lại quanh người Bạch Tiểu Thuầη vầ tạo thành phong bạo càn quét bốn phía, vẫn chưa chấm dứt, hắn vận dụng Bất Tử Trường Sinh Quyết, dùng tốc độ cực hạn tới gần đối thủ.

Diễn tả rất chậm chạp nhưng trên thực tế hành động rất nhanh, cùng lúc đó tinh ngấn trên mi tâm Chu Nhất Tinh xuất hiện tinh quang, hắn giãy giụa thoát khỏi Bạch Tiểu Thuầη điều khiển, trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, trong nháy mắt giơ cung và buông dây cung, ông.

Mũi tên luyện linh mười một lần bay ra ngoài.

Trong lúc bay ra nó không còn là mũi tên, mà là hóa thành một đầu Hỏa Long chân thật, Hỏa Long tấn công Bạch Tiểu Thuầη, đầu tiên va chạm với hàn khí phong bạo của Bạch Tiểu Thuầη, ầm ầm, sóng xung kích ngập trời, hàn khí phong bạo bị Hỏa Long trùng kích.

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc, thân ảnh Bạch Tiểu Thuầη bay lên, hắn hóa thành người đá, hắn nâng tay phải và thi triển Hám Sơn Chàng, Toái Hầu Tỏa theo sát phía sau, hắn dựa vào lựa lượng người đá bộc phát lực lượng, không lùi mà tiến tới, không né tránh, hắn trực tiếp tấn công.

Bởi vì hắn biết rõ một khi mình tránh đi, dưới uy lực mũi tên chém giết Nguyên Anh, hắn phải chết không nghi ngờ!Phương thức thoát chết duy nhất chính là.

Bắt lấy nó!Kim Đan trong người hắn bộc phát, hắn dùng toàn lực ứng phó nguy cơ, trong tiếng nổ vang không ngừng, trong người Bạch Tiểu Thuầη có ô quang sinh ra, Quy Văn Oa xuất hiện ngăn cản nhuệ khí của mũi tên.

Trong tiếng nổ khi va chạm, Quy Văn Oa ngăn cản mũi tên, đột nhiên nó phát ra tiếng kêu như đang gào thét, sóng xung kích bao phủ chung quanh, tốc độ mọi việc diễn ra quá nhanh, Bạch Tiểu Thuầη cố tình vật che chắn cho nên Chu Nhất Tinh không nhìn thấy.

Trước mắt mũi tên Hỏa long sắp sụp đổ, Bạch Tiểu Thuầη tập hợp nhân sơn và lực lượng thân thể, lại có Hám Sơn Chàng gia trì và ngưng tụ Toái Hầu Tỏa va chạm với Hỏa Long, hắn bắt lấy cổ Hỏa Long sau đó thi triển Bất Tử Cấm ngăn cản nó sụp đổ.

Tiếng nổ cực lớn vang vọng mê cung, lực trùng kích khủng bố càn quét bốn phía, Chu Nhất Tinh phun máu tươi, thân thể bay đi như diều đứt dây, sắc mặt hắn kinh hãi và khiếp sợ, ánh mắt mờ mịt và không dám tin tưởng.

Hắn không tin vào mắt mình, đây chính là mũi tên có thể đánh chết Nguyên Anh, trước mắt nó đã bị Bạch Tiểu Thuầη bắt lấy.

Bạch Tiểu Thuầη bắt âấy mũi tên, trong tiếng nổ vang kia, băng thứ trong Thủy Trạch Quốc Độ và hàn khí phong bạo tan vỡ, thân thể người đá của hắn sụp đổ, ngay cả bản thể cũng bị thương không nhẹ, miệng phun mấy ngụm máu tươi.

Thậm chí hai chân hắn không ngừng lui ra phía sau để giảm bớt lực trùng kích, áp giáp toàn thân hóa thành tro bụi, hắn vẫn nắm chặc mũi tên trong tay, Hỏa Long gào thét giãy dụa nhưng vô dụng, cuối cùng Chu Nhất Tinh trơ mắt nhìn Hỏa Long thu nhỏ lại.

Biến thành một mủi tên, bị Bạch Tiểu Thuầη cầ trong tay! Không có khả năng!Chu Nhất Tinh nghẹn ngào kinh hoàng, thân thể run rẩy, tròng mắt suýt rớt ra ngoài, hắn hô hấp ồ ồ, cảm giác nguy cơ bao phủ toàn thân, hắn thật sự không dám tin vào mắt mình, hắn sợ hãi không gì sánh kịp, hắn lập tức vận dụng vết ngấn trên trán, thúc dục lực lượng truyền tống.

Chu Nhất Tinh, ngươi muốn chết!Bạch Tiểu Thuầη ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ thẫm, sát ý ngập trời, hắn têến lên phía trước một bước.

Một bước này như nện vào nội tâm Chu Nhất Tinh, thân thể Chu Nhất Tinh run rẩy, hắn hét lớn một tiếng, ngay cả mũi tên luyện linh mời một lần không giết được đối thủ, Chu Nhất Tinh hắn dựa vào cái gì giết được Bạch Tiểu Thâần chứ, đầu óc Chu Nhất Tinh nổ vang, hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều, hắn vỗ vào vết ngấn trên mi tâm, hào quang sáng ngời bao phủ toàn thân, hắn bị truyền tống tới khu vực khác.

Hắn không dám không chạy, vừa nghĩ tới thân ảnh Bạch Tiểu Thuầη thì tâm thần hắn rung chuyển mạnh.

Lúc Chu Nhất Tinh biến mất, Bạch Tiểu Thuầη lại phun máu tươi, lúc phun máu tươi xong đã nhìn thấy Chu Nhất Tinh càng quyết đoán bỏ chạy, Bạch Tiểu Thuầη sững sờ.

Tại sao lại nhanh như vậy, ta còn chưa phun máu xong.

Bạch Tiểu Thuầη phiền muộn, lúc này hắn nhìn ra Chu Nhất Tinh muốn chạy trốn, cảm nhận vết ngấn trên mi tâm đối phương có lực lượng truyền tống, vì vậy hắn tương kế tựu kế, ý định để Chu Nhất Tinh nhìn thấy mình yếu thế, dụ đối phương vào bẫy của mình, bản thân mình phun máu tươi cho hắn xem, càng như vậy Chu Nhất Tinh càng yên tâm buông tha truyền tống.

Như thế mình có thể yên tâm diệt sát đối thủ, không ngờ Chu Nhất Tinh lại sợ mình phun máu tươi xong sẽ tấn công hắn, cho nên quyết đoán chạy trốn.

Bạch Tiểu Thuầη thở dài, hắn lấy một viên Thần Khư Đan ra nuốt vào, cảm nhận linh lực bao phủ toàn thân, thương thế khôi phục nhanh chóng, hắn nhìn mũi tên trong tay và cười to.

Chu Nhất Tinh, nói thật ta cũng không muốn giết ngươi, mỗi lần đều cho tặng bảo bối cho ta, cửu sắc hỏa, mũi tên luyện linh mười một lần, ha ha.

Còn có thanh đại cung kia nữa.

Bạch Tiểu Thuầη nghĩ tới đây tâm tâần phấn chấn, nhớ lại chuyện ban nãy vẫn còn sợ hãi.

Uy lực mũi tên luyện linh mười một lần vô cùng to lớn, hắn cũng phải khiếp sợ, nếu không phải hắn dùng Thông Thiên pháp nhãn tranh thủ thời gian, lại dùng Quy Văn Oa ngăn cản nhuệ khí mũi tên, sợ là mũi tên đã bắn mình hình thần câu diệt, càng đừng bàn cướp tới tay.

Cái thanh kia cung tốt.

Bạch Tiểu Thuầη liếm liếm bờ môi, càng nghĩ càng động tâm, cảm thấy mình diễn kịch quá lộ liễu, nếu không tại sao dọa phúc tinh chạy đi? Sau này không nên gọi người ta là đại tinh tinh, đây là phúc tinh nha, đáng tiếc, mê cung này quá lớn, có lẽ sau này khó gặp lại hắn.

Bạch Tiểu Thuầη thở dài, đôi mắt rất chờ mong được gặp lại Chu Nhất Tinh.

Hắn cảm khái một phen, hắn cầm mũi tên luyện linh mười một lần ra xem xét, càng quan sát tâm thần càng rung động, mũi tên này là vật phi phàm, có thể chuyển hóa giữa hư ảo và thực chất không nói, Bạch Tiểu Thuầη quan sát thời gian dài, thậm chí hắn có cảm giác linh hồn của mình sắp bị hút vào bên trong.

Rốt cuộc bản thân mũi tên bất phàm hay là.

Luyện linh mười một lần mới hình thành biến hóa?Bạch Tiểu Thuầη hít sâu một hơi, hắn nhớ Thiên Giác Kiếm của Nghịch Hà Tông, thanh kiếm này cũng được luyện linh mười lần, nếu sau khi luyện linh mười một lần sinh ra biến hóa thần kỳ, như vậy một khi Thiên Giác Kiếm lại luyện linh thành công một lần nữa, nó chắc chắn biến thành chí bảo phi phàm.

Thứ tốt.

Bạch Tiểu Thuầη vội vàng thu mũi tên vào trong túi trữ vật, hắn cảm thấy mỹ mãn và tinh thần hăng hái, cảm giác chuyến vào mê cung lần này có thu hoạch không nhỏ.

Hừ hừ, nhìn khắp mê cung này có ai giàu hơn ta, Thiên Nhân thì như thế nào, Bạch Tiểu Thuầη lấy đồ vật trong túi ra, ngay cả Thiên Nhân cũng phải há hốc mồm!Bạch Tiểu Thuầη rất tự tin, sau khi đắc ý một phen liền nghĩ tới mấy ngày qua mình không tìm được lôi ra mê cung, trong mê cung xảy ra nhiều việc quỷ dị, thân thể hắn cứng đờ, những đắc ý vừa rồi biến mất, hắn lập tức nhắc nhở bản thân mình phải cẩn thận mới được.

Nhiều tài phú hơn nữa cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.

Bạch Tiểu Thuầη co đầu rụt cổ, cảnh giác nhìn bốn phía, hắn cẩn thận tiến lên phía trước.

Trong thông đạo mê cung cách Bạch Tiểu Thuầη không xa, một tia tinh quang xuất hiện, Chu Nhất Tinh chật vật bước ra ngoài, vừa mới hiện thân liền phun vài ngụm máu tươi.

Sau khi phun máu tươi, vết ngấn trên mi tâm hắn sắp sụp đổ, thậm chí có thể nhìn thấy dấu vết rạn nứt nổi rõ, phát giác vết ngấn của mình ảm đạm, Chu Nhất Tinh khóc không ra nước mắt.

Bạch Tiểu Thuầη, tất cả đều tại ngươi!Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể run rẩy, trong mắt mang theo tức giận.

Cửu sắc hỏa, Hỏa Hồn Tiễn của ta, Bạch Tiểu Thuầη đáng chết Nếu không phải vì ngươi, ta cũng không tiến vào mê cung đáng chết này!Chu Nhất Tinh sắp phát điên, hắn có thể cảm nhận vết ngấn trên mi tâm của mình tối đa chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa mà thôi, sau đó sẽ chính thức tan thành mây khói.

Lúc hắn tiến vào mê cung chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp hung hiểm như vậy, hắn nhiều lần vận dụng lực lượng của vết ngấn truyền tống rời đi, lúc này nội tâm hắn hối hận gần chết, dù hối hận cũng muộn rồi, chỉ có thể cắn răng kiên trì đi trong mê cung.

Ngàn vạn không nên gặp những chuyện quái dị.

Cũng không nên gặp lại Bạch Tiểu Thuầη.

Hỏa Hồn Tiễn không thể giết hắn, Bạch Tiểu Thuầη không phải người!Chu Nhất Tinh nghiến răng nghiến lợi, hắn chậm rãi đi lại trong mê cung, hiện tại trong đầu của hắn có một suy nghĩ duy nhất chính là tìm lối ra, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, từ nay về sau không bao giờ đi vào mê cung, về phần Bạch Tiểu Thuầη.

Hắn đã có quyết định, chờ mình quay về gia tộc, nhất định phải mời huynh đệ mình tỷ muội thúc thúc bá bá cùng đi tới gần Trường thành tìm cơ hội diệt sát Bạch Tiểu Thuầη.

Chu Nhất Tinh đang cầu nguyện không gặp Bạch Tiểu Thuầη, Bạch Tiểu Thuầη vẫn đi lại trong mê cung, hắn cũng cảnh giác quan sát bốn phía, cùng dò xét bốn bức tường, Bạch Tiểu Thuầη cảm giác mình chóng mặt.

Rốt cuộc lối ra nằm ở đâu?Bạch Tiểu Thuầη phát sầu, hắn suy nghĩ một lúc nhưng không biết nên làm thế nào.

Loạn loạn, ta đã rối loạn, cũng phải, lấy vị trí ta đang đứng làm điểm cố định!Bạch Tiểu Thuầη thở sâu, hắn lấy một quả ngọc giản sau đó đi về phía bên phải.

Hắn đang tính toán bước chân của mình, cùng lúc đó lại vẽ một tuyến trong ngọc giản, dùng loại phương thức này cẩn thận tìm kiếm đường đi, gặp phải chỗ rẽ vẫn đi bên phải, trong ngọc giản của hắn cũng xuất hiện nhiều đường cong cong quẹo quẹo.

Thời gian trôi qua, lại qua mấy ngày, hắn đã ở trong mê cung được một tháng.

Cũng may Bạch Tiểu Thuầη đã chuẩn bị rất nhiều linh dịch khôi phục, cho nên hắn mới có thể bảo trì tu vi và chiến lực của mình ở mức tiêu chuẩn, cũng bởi vì tùy thời bảo trì trạng thái chiến đấu cho nên tiêu hao rất lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần qua vài tháng hắn sẽ tiêu hao hết linh dịch.

Thời điểm Bạch Tiểu Thuầη đang phát sầu, cũng không biết là giờ nào trong ngày, bỗng nhiên hắn nhìn thấy thông đạo phía trước xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này có tốc độ không nhanh, cũng đang tiến gần về phía hắn.

Ai!Bạch Tiểu Thuầη kinh ngạc, hắn cầm Vĩnh Dạ Tán trong tay sau đó hét lớn.

Thân ảnh kia ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiến lên phía trước, Bạch Tiểu Thuầη hãi hùng khiếp vía, lúc hắn muốn lui ra lại, sau khi phát hiện người tới liền sững sờ.

Người này là tu sĩ Trường thành, Bạch Tiểu Thuầη cũng quen mắt, là một trong ba vạn người đi vào mê cung, đây không phải nguyên nhân hắn sững sờ, thứ làm hắn sững sờ chính là hai mắt người này, ánh mắt mờ mịt vô thần.

Tu vi trên người cũng thoái hóa thành Trúc Cơ sơ cấp, hai chân vô lực đi về phía trước, mặc dù thân thể không trôi nổi nhưng cảm giác hắn đang bị thứ gì đó thôi động.

Dường như hắn không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη, chỉ mờ mịt tiến lên phía trước, Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy không đúng, hắn nhìn thấy tu sĩ kia vẫn đi tới, hắn cố tình muốn ra tay nhưng lại chần chờ một lúc, không đánh rắn động cỏ, hắn tránh đường cho tu sĩ kia đi qua.

Rất nhanh, người này tới gần nhưng không dừng lại chút nào, hắn làm như không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη, khi Bạch Tiểu Thuầη hơi nghiêng người cho hắn đi qua, lúc hắn đi ngang qua người mình, ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη nhìn vào lưng hắn, vừa nhìn.

Bạch Tiểu Thuầη rung động, cảm giác lông tơ dựng đứng, hắn sợ hãi không nhỏ.

Đây.

Đây.

Đây là cái gì?Bạch Tiểu Thuầη hít khí lạnh, hắn lui ra phía sau, bởi vì hắn nhìn thấy sau lưng tu sĩ này có một người giấy cao bảy tấc.

Người giấy có tay có chân, đầu có đủ ngũ quan trông rất sống động.

Người giấy dán vào lưng tu sĩ kia, dường như sinh cơ và tu vi của tu sĩ bị người giấy hấp thu.

Người giấy đang nhắm mắt, thần sắc vô cùng hường thụ, thậm chí dung mạo của nó đang cải biến, ẩn ẩn biến thành gương mặt của người kia.

Thân thể Bạch Tiểu Thuầη run rẩy với hình ảnh quỷ dị này, hắn che miệng mình lại, sợ mình kêu lên sẽ kinh động người giấy, sau khi tu sĩ lảo đảo rời đi, Bạch Tiểu Thuầη mới thở dài một hơi.

Nơi này quá quỷ dị.

Bạch Tiểu Thuầη thấp thỏm lo âu, cho dù là mũ đủ hay huyết màn thầu, hiện tại đến phiên người giấy đều cho hắn cảm giác vô cùng khủng bố.

Những thứ này không phải dựa vào tu vi có thể chống cự, mà là những tồn tại có thể ảnh hưởng tới linh hồn người khác.

Bạch Tiểu Thuầη như chim sợ cành cong, sau khi do dự một lúc lại cảm thấy ủy khuất, hắn không dám tiếp tục dựa theo lộ tuyến ban đầu, chỉ có thể cầm ngọc giản mới và đổi một phương hướng, hắn lại phác họa lần nữa, cẩn thận không dám sai sót, lúc hắn đi tới lại phát hiện phía trước có năm thân ảnh xuất hiện, nhìn kỹ có tu sĩ Trường thành, cũng có hồn tu cùng với thổ dân Man Hoang, năm người này có bộ dạng giống hệt tu sĩ lúc trước, bước đi chậm chạp, thần sắc mờ mịt, ánh mắt vô thần.

Sau lưng bọn họ cũng có người giấy.

Bạch Tiểu Thuầη hô hấp rất nhỏ, chậm rãi lui ra phía sau, hắn lại cải biến phương hướng, cũng không bao lâu hắn ngạc nhiên khi phát hiện trước mặt lại xuất hiện hơn mười người bị người giấy dán vào lưng.

Đáng chết, tại sao có thể như vậy.

Bạch Tiểu Thuầη sốt ruột, lại đổi phương hướng, lúc này đỡ hơn một ít, trên đường đi không nhìn thấy tu sĩ bị dán người giấy, Bạch Tiểu Thuầη cũng thở ra một hơi, nhưng tiệc vui chóng tàn, một ngày sau, Bạch Tiểu Thuầη dừng bước, hắn nhìn thấy trước mặt có một người đang bỏ chạy thật nhanh.

Người này là một hồn tu, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη, sắc mặt hắn âm trầm, dường như đang cân nhắc thực lực của nhau, cũng không ra tay, mà là hừ lạnh một tiếng sau đó đi xa.

Bạch Tiểu Thuầη cũng nhìn thấy hồn tu, phát hiện sắc mặt đối phương không phải mờ mịt liền thở ra một hơi, đang muốn mở miệng hỏi thâm, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuầη mở to mắt.

Hắn phát hiện sau lưng hồn tu này cũng có dán người giấy, mà hiển nhiên hồn tu này không phát hiện, lúc đi ngang qua người Bạch Tiểu Thuầη liền bay đi xa, giấy người lại mở mắt sau đó nhìn thẳng về phía Bạch Tiểu Thuầη, thậm chí còn cười quỷ dị, nâng tay giấy lên đặt lên miệng của mình.

Dường như nó đang nhắc nhở Bạch Tiểu Thuầη, nó đang chơi trốn tìm, bảo hắn không nên nói.

Bạch Tiểu Thuầη sợ hãi sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, toàn thân nổi da gà, hắn gật đầu sợ giấy người hiểu lầm, thậm chí còn vỗ ngực, ý bảo mình tuyệt đối không nói.

Dường như người giấy xem hiểu biểu đạt của Bạch Tiểu Thuầη cho nên thỏa mãn gật đầu, nó nhắm mắt lại.

Sau khi hồn tu đi xa, Bạch Tiểu Thuầη mới lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn ý thức được, hồn tu kia không phát hiện sau lưng mình có người giấy.

Những người giấy này có thể vô thanh vô tức tới gần người khác.

Bạch Tiểu Thuầη khẩn trương, bỗng nhiên hắn quay đầu lại.

Bạch Tiểu Thuầη quay đầu lại cực nhanh, cực kỳ đột ngột, trước đó không hề có dấu hiệu gì cả, hắn nhìn ra sau lưng mình và không phát hiện cái gì, Bạch Tiểu Thuầη lại nâng hai tay vươn ra sau lưng, cũng không sờ thấy cái gì cho nên an tâm không ít.

Cũng may sau lưng ta không có!Bạch Tiểu Thuầη không thể không khẩn trương, hồn tu lúc trước chính là người duy nhất mình nhìn thấy còn thần trí nhưng hắn không biết sau lưng mình có người giấy, việc này có ý nghĩa đại biểu quá lớn, cho nên Bạch Tiểu Thuầη mới kinh nghi bất định.

Hắn lại nhìn chung quanh, hắn không biết nên đi thế nào, sau khi do dự liền cắn răng lựa chọn một hướng.

Thời gian dần qua, hắn nhìn thấy nơi này càng ngày càng nhiều tu sĩ, dường như những người lúc trước không nhìn thấy đều tập trung tại khu vực này, nhưng mà Bạch Tiểu Thuầη càng hoảng sợ, bởi vì những người này đều có đôi mắt vô thần, sau lưng mỗi người đều có người giấy tồn tại.

Mà những người có thần trí thanh tỉnh đều tức giận điên cuồng, bọn họ không ngừng vung vẩy sau lưng mình, còn có người cởi quần áo, cho dù bọn họ làm thế nào thì người giấy sau lưng cũng dán chặt lên lưng của bọn họ.

Bạch Tiểu Thuầη càng sợ hãi không nhỏ, nhiều lần đột nhiên quay đầu nhưng phát hiện sau lưng không có mới thở ra một hơi, khi hắn tiến lên phía trước, thậm chí hắn còn phát hiện một ít pháp bảo rơi tán loạn trên mặt đất, cũng có người gục xuống đất, dường như bị người giấy hút hết sinh mệnh.

Tất cả mọi chuyện đều đẩy Bạch Tiểu Thuầη vào khủng hoảng tận cùng, hắn ý đồ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu vực người giấy bao phủ, rẽ ngang rẽ dọc, tuy trên đường giảm bớt gặp tu sĩ nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy chung quanh càng ngày càng âm hàn, cảm giác lông tơ dựng đứng làm hắn dừng bước, hắn cải biến phương hướng.

Lại qua một ngày, Bạch Tiểu Thuầη khiếp sợ phát hiện cho dù mình cải biến phương hướng thế nào thì cảm giác âm hàn vẫn bám lấy mình.

Đừng tới tìm ta.

Bạch Tiểu Thuầη cầu xin, nội tâm nóng như lửa đốt, hắn vận chuyển tu vi xua tan cảm giác âm hàn này.

Dần dần khí tức âm hàn giảm đi, nhưng thẳng tới.

Ngày hôm nay, Bạch Tiểu Thuầη đang bay đi thật nhanh, hắn nhìn thấy trước mặt có một thi thể.

Trái tim Bạch Tiểu Thuầη rung động mạnh, hắn nhìn thấy hơn một ngàn thi thể.

Những thi thể này không ngoài dự tính, tất cả đều bị hút thành thây khô, trên lưng những thi thể đều có một người giấy.

Những người có giấy đang ngủ sau, có đang hấp thu, nhất là không ít thi thể không phải một người giấy, mà là bảy tám người giấy.

Làm Bạch Tiểu Thuầη sợ hãi nhất khi nhìn thấy một Luyện Hồn Sư áo xám, trên thân người này có vài chục người giấy, bọn chúng đang hấp thu sinh mệnh người này.

Luyện Hồn Sư vẫn chưa tử vong, thậm chí thần trí chưa biến mất, càng như vậy ánh mắt hắn càng tuyệt vọng, Bạch Tiểu Thuầη lại lo lắng không thôi.

Nơi này là hang ở người giấyBạch Tiểu Thuầη bị dọa toàn thân run rẩy, hắn đếm sơ đám người giấy nơi đây chừng hai ngàn, hắn khóc không ra nước mắt, không nghĩ tới mình chạy tới chạy lui vẫn chạy tới hang ổ người giấy.

Đừng nhìn ta, không nhìn thấy ta.

Bạch Tiểu Thuầη khắc chế run rẩy, hắn sợ bị đám người giấy chú ý tới, hắn cảm giác mình không nên quấy rầy chúng ăn cơm, vì vậy rón ra rón rén chậm rãi lui ra phía sau.

Nhưng tại Bạch Tiểu Thuầη rời khỏi chừng năm sáu bước, đột nhiên một người giấy trong mấy chục người giấy dán lên người Luyện Hồn Sư nghe được cái gì đó, nó ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, lập tức nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη, người giấy gặp Bạch Tiểu Thuầη liền dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, nó ngoắc ngoắc Bạch Tiểu Thuầη.

Bạch Tiểu Thuầη dừng bước, hắn sợ đến mức hồn phi phách tán, không ngừng nuốt nước bọt, cũng mở to mắt trừng người giấy, Bạch Tiểu Thuầη run rẩy nâng tay phải lên đặt bên miệng, lúc này làm động tác.

Im lặng với người giấy.

Vừa thấy động tác này, người giấy sững sờ sau đó thật cúi đầu xuống, không quan tâm tới Bạch Tiểu Thuầη, thần kinh Bạch Tiểu Thuầη đang căng thẳng cũng buôn lỏng, không đợi Bạch Tiểu Thuầη tiếp tục lui ra phía sau, đồng bạn bên cạnh người giấy kia phát hiện động tĩnh sau đó ngẩng đầu lên, bọn chúng đều nhìn Bạch Tiểu Thuầη.

Ta không phải cố ý quấy rầy các ngươi, các ngươi cứ ăn cơm đi, ta.

Ta đi trước.

Hư.

Bạch Tiểu Thuầη sợ tới mức chảy nước mắt, hắn run rẩy giơ tay đặt bên miệng, không đợi hắn hư xong.

Những người giấy này phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Âm thanh này có tác dụng trùng kích linh hồn, trong nháy mắt vang lên đánh thức hơn hai ngàn người giấy, bọn chúng ngẩng đầu lên và thét dài lao về phía Bạch Tiểu Thuầη.

Bạch Tiểu Thuầη sợ hãi hồn phi phách tán, hắn kêu thảm thiết sau đó chạy như điên.

Các ngươi chơi xấu ah, ta.

Ta từng gặp đồng bạn của các ngươi, nó hư một cái ta không có vạch trần nó.

Bạch Tiểu Thuầη khóc lóc kể lể sau đó chạy đi với tốc độ nhanh nhất, hắn bay đi thật xa.

Hơn hai ngàn người giấy đồng thời truy kích, lúc Bạch Tiểu Thuầη và người giấy cùng biến mất trong thông đạo, nơi này trở nên yên tĩnh tịch mịch, có một đám sương mù xuất hiện nơi đây.

Sương mù bao phủ cả ngàn thi thể nằm trên mặt đất, những nơi đi qua các thi thể nhanh chóng hư thối, trong chớp mắt đã biến thành tro bụi.

Cho dù túi trữ vật và pháp bảo của bọn họ cũng không thể chịu nổi sương mù ăn mòn, sau khi biến mất sạch sẽ, đám sương mù dần dần ngưng tụ lại một chỗ, sau khi quay cuồng liền ngưng tụ thành một bóng người.

Lúc ngưng tụ triệt để đã hóa thành một người con gái thiên kiều bá mị, nàng che miệng cười khẽ, nụ cười quanh quẩn trong thông đạo, quỷ dị khó lường, bất kể người nào nghe cũng cảm thấy nội tâm sinh ra hàn ý.

Tóc dài đen bóng, dung nhan tuyệt mỹ, váy dài màu lam không thể che hết dáng người lồi lõm xinh đẹp, chính là.

Công Tôn Uyển Nhi!Nàng cười cười, tròng mắt thứ hai của nàng ngưng tụ thành một tiểu nữ hài đang cười tươi.

Tiểu ca ca, không phải sợ, người ta đang chơi trốn tìm với ngươi đấy.

Giọng nói của nữ hài nhu hòa nhưng âm lãnh vô hạn, nàng tiến lên phía trước, trong nháy mắt hóa thành sương mù biến mất trong thông đạo.

Vào lúc này Bạch Tiểu Thuầη không ngừng kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, hơn hai ngàn người giấy đuổi theo phía sau, hắn không dám chạy chậm chút nào, cho dù tốc độ Bạch Tiểu Thuầη nhanh hơn nữa, cho dù vượt lên trước nhưng ánh mắt đám người giấy có một ít liên hệ kỳ dị nhắm vào Bạch Tiểu Thuầη, cho nên Bạch Tiểu Thuầη chạy nhanh bao nhiêu, bọn chúng nhanh bấy nhiêu.

Phát hiện việc này, Bạch Tiểu Thuầη càng hoảng sợ, hắn không ngừng kêu thảm thiết và chạy nhanh như điên, hắn lấy một lọ linh dịch ra nuốt vào, hắn muốn bảo trì tốc độ kinh người của bản thân, lại qua nửa canh giờ hắn tuyệt vọng phát hiện những người giấy đã tiến gần lưng mình.

Thậm chí hắn cũng thi triển thần thông pháp thuật nhưng không có tác dụng, dù là hàn giới chi lực cũng không thể ảnh hưởng tới chúng, những người giấy này không bị thần thông ảnh hưởng, chỉ có Vĩnh Dạ Tán căng ra mới ngăn cản được một ít nhưng đám người giấy quá nhiều, hắn không thể ngăn cản toàn bộ.

Chỉ cần tốc độ hắn hơi chậm lại chúng sẽ gào thét xông lên.

Vừa nghĩ tới hơn hai ngàn người giấy cùng hấp thu sinh cơ và tu vi của mình, chỉ sợ qua mấy hô hấp sẽ hút hắn thành xương cốt, thân thể Bạch Tiểu Thuầη run rẩy.

Ta không có đắc tội các ngươi ah, cần gì đuổi theo ta như vậy?Trong đầu Bạch Tiểu Thuầη nghĩ tới cảnh hơn hai ngàn người giấy dán vào người, hắn nghĩ tới bộ dạng mình sau khi biến thành xương khô, hắn càng sợ hãi.

Thậm chí hắn có ý định thi triển Thủy Trạch Quốc Độ xem có thể diệt sát đám người giấy này hay không, Thủy Trạch Quốc Độ quá tiêu hao linh lực, không tới mức vạn bất đắc dĩ, không đến bước đường cùng Bạch Tiểu Thuầη sẽ không thi triển chiêu này.

Dù sao dùng linh lực thi triển Thủy Trạch Quốc Độ đủ cho hắn dùng tốc độ cao nhất liên tục trong một ngày.

Đáng chết, chạy hơn một giờ nhưng đám người giấy vẫn truy kích, ta nên thử thi triển Thủy Trạch Quốc Độ!Bạch Tiểu Thuầη cắn răng một cái, hắn bảo trì tốc độ cực hạn của mình.

Thời gian trôi qua, lại qua một canh giờ, Bạch Tiểu Thuầη tuyệt vọng, dọc theo con đường này hắn đồng thời phát hiện đám người giấy không chết không thôi với mình, Bạch Tiểu Thuầη sắp phát điên, trong mắt xuất hiện tơ máu, vào lúc hắn muốn thi triển Thủy Trạch Quốc Độ, đột nhiên lúc này trước mặt hắn xuất hiện một thân ảnh, không chờ tới gần thân ảnh kia run rẩy, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη tới gần, cũng phát hiện hơn hai ngàn người giấy sau lưng Bạch Tiểu Thuầη.

Thân ảnh này hít sau một hơi, hắn không dừng lại chút nào, lập tức bỏ chạy.

Mặc dù hắn phản ứng nhanh nhưng Bạch Tiểu Thuầη cũng nhận ra người này.

Chu Nhất Tinh!Bạch Tiểu Thuầη sững sờ sau đó vui mừng như điên!Bạch Tiểu Thuầη vui mừng từ nội tâm, hắn nhìn thấy bóng lưng Chu Nhất Tinh, thậm chí có cảm giác gặp được cố nhân, phải biết rằng dọc theo con đường này hắn không gặp bất cứ người nào khác.

Lúc này hắn lại gặp Chu Nhất Tinh, Bạch Tiểu Thuầη cảm giác hắn có duyên với Chu Nhất Tinh.

Vừa nghĩ tới mỗi lần gặp được Chu Nhất Tinh thì mình có thu hoạch, Bạch Tiểu Thuầη kích động.

Chu Nhất Tinh, ngươi đừng chạy, lần này ta không muốn cung của ngươi, ngươi giúp ta dẫn hơn hai ngàn người giấy đi là được, ngươi chính là phúc tinh của ta!Bạch Tiểu Thuầη kích động hô to.

Trong tiếng kêu ẩn chứa vui sướng nhưng lọt vào tai Chu Nhất Tinh chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, Chu Nhất Tinh sắp phát điên, hắn ngửa mặt lên trời gào to, hắn cảm giác mình thật sự xui xẻo tới cực điểm.

Ngươi mới là phúc tinh, cả nhà ngươi đều là phúc tinh!!!Chu Nhất Tinh gào thét, hắn bi phẫn đến tận cùng, lúc Bạch Tiểu Thuầη nhìn sang, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức quay người bỏ chạy nhưng vẫn bị nhận ra, nhất là nghe được đối phương gọi mình là phúc tinh, Chu Nhất Tinh muốn tự sát, cảm giác đau đớn làm hắn sụp đổ.

Trên đoạn đường này hắn không ngừng cầu nguyện không nên gặp được Bạch Tiểu Thuầη, không ngờ hắn vẫn gặp lại.

Trời xanh ah, mê cung này lớn như thế, mặc dù người còn sống không nhiều nhưng cũng không ít.

Vì cái gì, vì cái gì ta không gặp ai mà lại gặp phải Bạch Tiểu Thuầη đáng chết!Chu Nhất Tinh khóc không ra nước mắt, đây đã là lần thứ ba, hắn cảm giác vận khí của mình đã cạn đáy.

Lần đầu tiên gặp Bạch Tiểu Thuầη, cửu sắc hỏa bị đoạt, lần thứ hai gặp được, Hỏa Hồn Tiễn luyện linh mười một lần bị đoạt, hôm nay lần thứ ba gặp được, Bạch Tiểu Thuầη vô sỉ dẫn hơn hai ngàn người giấy tới đây.

Mấy ngày qua Chu Nhất Tinh cũng gặp đám người giấy quỷ dị và khủng bố, vào lúc này nghĩ tới sau lưng Bạch Tiểu Thuầη có hơn hai ngàn con, hắn hãi hùng khiếp vía, sợ đến mức hồn phi phách tán.

Có phải kiếp trước ta nợ hắn hay không?Chu Nhất Tinh rống to, hai mắt tràn ngập tơ máu, thần sắc vặn vẹo, hắn quay người nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuầη đang bỏ chạy sau lưng.

Bạch Tiểu Thuầη, ngươi bảo ta dẫn người giấy giúp ngươi sao? Tốt, đây là ngươi muốn chết, lúc này chúng ta lại gặp nhau chính là mệnh trung chú định ngươi phải chết trong tay ta!Chu Nhất Tinh cắn răng, lúc này hắn ý thức được đây chính là cơ hội mình chém giết Bạch Tiểu Thuầη, nhất là sau lưng Bạch Tiểu Thuầη có hơn hai ngàn người giấy đáng sợ.

Cơ hội tốt!Chu Nhất Tinh hét lớn một tiếng, hắn cũng bất chấp giá nào, trực tiếp cầm thanh đại cung luyện linh chín lần, dồn kéo cung bắn ra ba mươi sáu hồn tiễn về phía Bạch Tiểu Thuầη.

Ba mươi hồn tiễn đã vượt qua cực hạn của hắn, sau khi Chu Nhất Tinh thi triển liền phun máu tươi, cho dù như vậy hắn cũng bất chấp, hiển nhiên đã thù hận Bạch Tiểu Thuầη tận xương tủy.

Ba mươi sáu hồn tiễn rít gào xuyên phá hư không, bay thẳng tấn công Bạch Tiểu Thuầη, Bạch Tiểu Thuầη biến sắc, lúc trước hắn gặp được phúc tinh nên kích động quá mức, vào lúc này ý thức được với Chu Nhất Tinh mà nói là cơ hội tốt nhất giết mình.

Đại tinh tinh, ngươi quá khi dễ người!Bạch Tiểu Thuầη gào thét, lúc ba mươi sáu mũi tên tới gần, Bạch Tiểu Thuầη cắn răng, ba mươi sáu mũi tên phong tỏa tất cả phương vị tránh né, căn bản không cho phép hắn tránh đi, sau lưng có người giấy truy kích, nguy cơ trước mắt, Bạch Tiểu Thuầη nâng tay phải căng Vĩnh Dạ Tán ra đón đỡ.

Tiếng nổ vang ngập trời, ba mươi sáu hồn tiễn sụp đổ và nổ tung, Chu Nhất Tinh hăng máu gà hét lớn một tiếng.

Bạch Tiểu Thuầη, ngươi cũng có hôm nay!Hắn không tiếc bản thân bị thương kéo cung bắn ra ba mươi sáu hồn tiễn lần nữa.

Sưu sưu sưu.

!Ba mươi sáu hồn tiễn giống như tia chớp bay thẳng về phía trước, trực tiếp đánh lên người Bạch Tiểu Thuầη, lại có tiếng nổ tung ngập trời, lực trùng kích rất mạnh, Bạch Tiểu Thuầη mạnh hơn nữa cũng phải dừng lại một chút, thậm chí lực trùng kích làm hắn lui ra sau một chút.

Vào lúc hắn vừa lui ra sau, hơn hai ngàn người giấy tăng tốc độ kéo gần khoảng cách với Bạch Tiểu Thuầη, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ chung quanh hắn.

Một người giấy tươi cười quỷ dị, nó tham lam và điên cuồng bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuầη.

Chu Nhất Tinh cách đó không xa nhìn tận mắt, hắn kích động run rẩy, cao hứng đến mức tận cùng, ngửa mặt lên trời cười to.

Bạch Tiểu Thuầη, cũng không phải Chu mỗ muốn tiêu diệt ngươi, đây là thiên ý như thế!Chu Nhất Tinh cảm thấy nội tâm phiền muộn biến mất sạch sẽ, cảm giác thống khoái từ tận linh hồn, hắn thở ra một hơi, tinh thần hắn vô cùng phấn chấn.

Bạch Tiểu Thuầη, ngươi.

Chu Nhất Tinh nhìn thấy rất nhiều người giấy bay tới, chúng bao phủ Bạch Tiểu Thuầη, không chờ Chu Nhất Tinh cười nhạo và nói xong, hắn lập tức mở to mắt ra nhìn.

Không có khả năng!Chu Nhất Tinh nghẹn ngào kinh hô, chỉ thấy vị trí Bạch Tiểu Thuầη đang đứng có một màn sáng khuếch tán ra ngoài, màn sáng này rộng ngàn trượng, độ dày hơn mười trượng.

Lúc tiếng nổ mạnh sinh ra, bên ngoài Bạch Tiểu Thuầη bị bao phủ hơn mười trượng, những người giấy đang bay tới cũng chỉ có thể dán lên trên màn sáng.

Bởi vì giấy người quá nhiều cho nên Bạch Tiểu Thuầη chung quanh Bạch Tiểu Thuầη hình thành cầu giấy.

Trong cầu giấy, Bạch Tiểu Thuầη sợ hãi mồ hôi đầm đìa, trong nháy mắt vừa rồi quá nguy hiểm, hắn bị ngăn cản một lúc thì đám người giấy đã xông lên, cũng may Bạch Tiểu Thuầη phản ứng nhanh, mặc dù không kịp thi triển Thủy Trạch Quốc Độ nhưng lại có phù lục, hắn dùng một bó to dán lên thân thể, trong nháy mắt đám người giấy lao tới đã bị màn sáng ngăn cản tạo thành quả cầu giấy.

May mắn hào quang của phù lục có thể ngăn cản người giấy, Bạch Tiểu Thuầη ngẩng đầu lên, hắn xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy Chu Nhất Tinh đang há hốc mồm.

Chu Nhất Tinh!Bạch Tiểu Thuầη tức giận, hắn lập tức xông thẳng về phía Chu Nhất Tinh!Chu Nhất Tinh ngơ ngác, hắn nhìn thấy quả cầu giấy đang lao về phía mình, khí thế và tốc độ kinh người, trên quả cầu giấy có đám người giấy cho nên Chu Nhất Tinh cảm thấy tâm thần sụp đổ.

Không thể chết!Chu Nhất Tinh bi phẫn gần chết, hắn quay người bỏ chạy, mặc dù tốc độ của hắn không chậm nhưng tốc độ của Bạch Tiểu Thuầη còn nhanh hơn, hai người một trước một sau truy kích nhau.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!! Chẳng lẽ ta phải sử dụng lần truyền tống cuối cùng hay sao?Chu Nhất Tinh muốn nổi giận, hắn xoắn xuýt suy nghĩ, đang muốn vận dụng vết ngấn truyền tống nhưng phát hiện hơn hai ngàn người giấy đang dán lên quả cầu giấy, chúng chỉ dán chặt vào đó mà không hành động gì khác, dường như đang hấp thu năng lượng, quả cầu giấy đang thu nhỏ thật nhanh.

Ân?Chu Nhất Tinh vui mừng, hắn buông tha suy nghĩ phải truyền tống, thậm chí trái tim đập mạnh, hắn nhận ra biện pháp Bạch Tiểu Thuầη đang sử dụng chẳng khác gì uống rượu độc giải khát, một khi màn sáng biến mất, Bạch Tiểu Thuầη nhất định hình thần câu diệt.

Nghĩ tới đây, Chu Nhất Tinh kích động, hắn lập tức gia tiến lên phía trước.

Hắn vừa cười to thì quả cầu giấy phía sau nổ tung sau đó khôi phục lại độ dày mười trượng, Chu Nhất Tinh giật mình, hắn quan sát quả cầu tiếp tục thu nhỏ lại lúc này mới yên tâm.

Bạch Tiểu Thuầη, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.

Chu Nhất Tinh kêu gào, Bạch Tiểu Thuầη cũng cười lạnh, Chu Nhất Tinh không biết trong túi trữ vật của hắn không có trăm vạn phù lục nhưng mười tám vạn vẫn có.

Hừ, nếu ta lấy ra nhất định sẽ hù chết ngươi!Bạch Tiểu Thuầη cắn răng, hắn lại phát sầu, cho dù phù lục của hắn nhiều hơn nữa cũng không phải vô hạn, cuối cùng sẽ có lúc sử dụng hết, giờ phút này nội tâm sốt ruột, hắn nhìn chung quanh, phát hiện đám người giấy hấp thu làm phù lục hao tổn nhiều, hắn ẩn ẩn cảm thấy người giấy càng vui vẻ hấp thu màn sáng phù lục.

Vì vậy nội tâm hắn hơi động, suy nghi xong liền cầm phù lục ném sang một bên, trực tiếp hóa thành một tầng màn sáng, trong chớp mắt có một ít người giấy bay ra, bay thẳng về phía màn sáng, thậm chí người giấy khác cũng bị hấp dẫn, hiển nhiên người giấy càng ưa thích màn sáng của phù lục.

Sau khi phát hiện việc này, ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη tỏa sáng, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nhất Tinh đang bỏ chạy xa xa, hắn cắn răng quyết định đánh cược một lần.

Quả cầu giấy bao phủ Bạch Tiểu Thuầη quá lớn nên che đậy tầm mắt, Chu Nhất Tinh đang phân tâm bay nhanh cho nên không có chú ý tới cảnh này, hiện tại nội tâm hắn đang kích động, thỉnh thoảng dò xét Bạch Tiểu Thuầη, hắn rất chờ mong quả cầu giấy bao phủ Bạch Tiểu Thuầη càng ngày càng nhỏ.

Mà sự thật cũng đúng như hắn đoán, quả cầu giấy của Bạch Tiểu Thuầη không được bổ sung cho nên càng ngày càng nhỏ, từ mười trượng đã giảm đi một trượng.

Đồng thời tốc độ của hắn chậm lại, dường như đã tới tình trạng sơn cùng thủy tận, Chu Nhất Tinh cũng nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng của Bạch Tiểu Thuầη.

Bạch Tiểu Thuầη, ngươi cũng có hôm nay!Chu Nhất Tinh vô cùng thoải mái, hắn vừa chạy vừa cười to, hắn cảm thấy đắc chí vừa lòng, nghĩ tới tất cả đều do hắn thiết kế, hắn kích động toàn thân run rẩy.

Ta muốn ngươi chết, ngươi dám không chết?Chu Nhất Tinh cười như điên, tốc độ của Bạch Tiểu Thuầη càng ngày càng chậm, lúc này quả cầu giấy còn ba trượng, hắn càng thêm vững tin nên chậm lại, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuầη bị hấp thành thây khô.

Chu Nhất Tinh!Bạch Tiểu Thuầη trong quả cầu giấy giống như tức giận hổn hển, gào thét không ngừng, tốc độ cũng càng ngày càng chậm, đến cuối cùng vô lực tiến lên phía trước, hắn giãy dụa tại chỗ, Chu Nhất Tinh càng là vui vẻ, hắn cũng dừng lại nhìn sang Bạch Tiểu Thuầη, ánh mắt mang theo chờ mong.

Hô, cho dù ngươi hô rách cổ họng cũng không có người cứu ngươi đâu!Chu Nhất Tinh vui sướng, hắn cảm thấy toàn thân mình có lực lượng dùng không hết, màn sáng bên ngoài thân thể Bạch Tiểu Thuầη chỉ còn một trượng, hắn dần dần không nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuầη, chỉ nhìn thấy là một đống giấy!Vào thời khắc mấu chốt Chu Nhất Tinh hít thở dồn dập, thậm chí trong đầu đã nghĩ tới hình ảnh cuối cùng, hình ảnh đó chính là quả cầu sẽ tan vỡ, đám người giấy sẽ nhào xuống bao phủ Bạch Tiểu Thuầη, kế tiếp là tiếng kêu la thảm thiết, Bạch Tiểu Thuầη hình tâần câu diệt.

Sau đó hắn sẽ thừa cơ đục nước béo cò, nếu có cơ hội lấy di vật Bạch Tiểu Thuầη, nếu không có cơ hội hắn sẽ vận dụng lân truyền tống cuối cùng, dựa vào đoạn ghi chép này có thể đi đổi Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm Thiên Thú Hồn, gom góp thành Ngũ Hành Thiên Thú Hồn!Vào lúc Chu Nhất Tinh đắm chìm trong suy nghĩ, hắn kích động phấn chấn, quả cầu giấy của Bạch Tiểu Thuầη tan vỡ, trong nháy mắt tan vỡ đôi mắt Chu Nhất Tinh mở to, hắn hưng phấn nhìn mọi việc.

Đột nhiên sau khi quả cầu tan vỡ lại có một đám phù lục bị ném đi như đậu hủ, hành động quá đột ngột, Chu Nhất Tinh không thể dự đoán được, trong chớp mắt hơn cả ngàn phù lục rơi vào trước mặt Chu Nhất Tinh.

Chu Nhất Tinh sững sờ, vô ý thức muốn ngăn cản nhưng phù lục tự động bộc phát, nó hóa thành màn sáng bao phủ Chu Nhất Tinh.

Màn sáng phù lục không có lực sát thương, mà là phòng hộ, trực tiếp bảo hộ Chu Nhất Tinh bên trong, cùng lúc đó người giấy chung quanh Bạch Tiểu Thuầη ngẩng đầu lên, chúng không thèm quan tâm Bạch Tiểu Thuầη, trong mắt xuất hiện hào quang cuồng nhiệt và điên cuồng bay thẳng tới màn sáng bên ngoài thân thể Chu Nhất Tinh!Những việc này nói chậm chạp nhưng trên thực tế từ khi màn sáng Bạch Tiểu Thuầη tan vỡ cho tới lúc phù lục bao phủ Chu Nhất Tinh, tới khi đám người giấy bao phủ màn sáng mới, mọi việc chỉ diễn ra trong hai giây.

Sắc mặt Chu Nhất Tinh biến hóa, đầu óc hắn rung động mạnh, mọi việc diễn ra quá khác với hắn suy nghĩ, vào lúc này hắn muốn rút lui nhưng đã muộn, tốc độ dám người giấy quá nhanh, chúng chen chúc bao phủ màn sáng, Chu Nhất Tinh bị đám người giấy bao phủ.

Bạch Tiểu Thuầη!Trong quả cầu giấy Chu Nhất Tinh kêu gào thê lương, hắn hối hận đến mức tận cùng, vào lúc này tâm thần hắn rung chuyển, thân thể run run.

Vô sỉ, vô sỉ!! Bạch Tiểu Thuầη, ngươi chết không yên lành!Trong nháy mắt Chu Nhất Tinh biến thành quả cầu giấy, sắc mặt Bạch Tiểu Thuầη tái nhợt lui ra phía sau, lúc này quá mức nguy hiểm, cũng may có Chu Nhất Tinh thay thế mình, Bạch Tiểu Thuầη không dám ham đại cung của Chu Nhất Tinh, hắn lui ra sau cực nhanh.

So sánh với cây cung, cái mạng của ta quan trọng hơn, Chu Nhất Tinh này.

Quả nhiên là phúc tinh của ta!Bạch Tiểu Thuầη quay đầu nhìn quả cầu giấy không ngừng thu nhỏ, hắn sợ đám người giấy đuổi theo, trong nháy mắt quay người chạy thật xa.

Sau khi Bạch Tiểu Thuầη đi xa, Chu Nhất Tinh đứng trong quả cầu giấy với ánh mắt biệt khuất, nội tâm gần như phát điên, hắn nhìn màn sáng chung quanh nhỏ dần.

Hắn cảm thấy Bạch Tiểu Thuầη là khắc tinh của mình, là khắc tinh chân chính.

Vào lúc này hắn không suy nghĩ nhiều, nước mắt chảy dài trên mặt, hắn vận dụng truyền tống lần cuối cùng.

Oanh, hào quang bao phủ chung quanh, truyền tống mở ra, trong nháy mắt hào quang biến mất, thân ảnh hắn cũng không còn, hắn rời đi không lâu, màn sáng cũng bị đám người giấy thôn phệ không còn, đám người giấy vồ hụt cho nên bay chung quanh tìm kiếm, sau khi không tìm thấy bóng người nào liền tụ tập thành đàn rời đi.

Trong mê cung, tại một thông đạo khác có hào quang xuất hiện, thân ảnh Chu Nhất Tinh bước ra khỏi hào quang, hắn lập tức phun máu tươi, không chỉ một ngụm, mà là phun mấy ngụm máu liên tiếp, hắn vịn tường, sắc mặt tái nhợt.

Vết ngấn trên mi tâm của hắn ảm đạm, theo thời gian dần qua đã hóa thành tro tàn.

Vết ngấn không còn.

Chu Nhất Tinh bi phẫn, hắn nhớ lại những lúc gặp Bạch Tiểu Thuầη liền có cảm giác gặp phải khắc tinh, nước mắt chảy đầy mặt.

Ta không giết hắn, ta.

Ta chỉ cầu đời này không gặp lại hắn!!Chu Nhất Tinh cắn răng rống to, gương mặt hắn già nua không ít.

Thân thể đả kích, tâm linh bị thương, Chu Nhất Tinh bắt đầu hoài nghi nhân sinh của mình.

Có người bi phẫn có người cao hứng, bi phẫn nhất chính là Chu Nhất Tinh, Bạch Tiểu Thuầη rất cao hứng, hắn có cảm giác sống sót sau tai nạn, càng có cảm giác bảo trụ mạng nhỏ của mình.

Vừa nghĩ tới Chu Nhất Tinh nham hiểm, Bạch Tiểu Thuầη cũng không tức giận, hắn cảm thấy Chu Nhất Tinh quá tốt với mình, hắn không có gì phải phan nàn.

Vì cứu chính mình đã xả thân vì nghĩa.

Bỏ đi bỏ đi, Chu huynh, chúng ta hữu duyên, chắc ngươi không chết được, hi vọng chúng ta còn gặp lại lần sau.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuầη tràn ngập chờ mong vào tương lai, hắn vui vẻ bước đi trong mê cung.

Trên đường đi về phía trước, Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy có chút không đúng, hắn quay người ra phía sau, vừa vặn sau lưng không có gì, hắn lại nâng hai tay vuốt lưng tìm cái gì đó, cũng không bắt được cái gì.

Không biết có phải hắn gặp ảo giác hay không, hắn cảm giác không đúng, nhất là trước mặt hắn có tu sĩ Trường thành với sắc mặt khẩn trương, bộ dáng sống sót sau tai nạn, hắn đang cẩn thận tiến lên sau đó gặp Bạch Tiểu Thuầη.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Tiểu Thuầη nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người này.

Mà rất nhanh, tu sĩ kia lập tức cúi đầu, hắn tránh sang một bên, Bạch Tiểu Thuầη hồ nghi, cố tình hỏi một câu nhưng sau đó bỏ đi ý niệm này, bởi vì sau lưng tu sĩ này có một người giấy.

Sau khi nhìn thấy người giấy Bạch Tiểu Thuầη nhanh chóng rời đi, nhưng sau khi hắn bay ngang qua tu sĩ này, Bạch Tiểu Thuầη quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy tu sĩ Trường thành hoảng sợ gật đầu với hắn.

Sau khi phát hiện ánh mắt Bạch Tiểu Thuầη nhìn sang, tu sĩ này hét lớn sau đó chạy đi.

Bạch Tiểu Thuầη sững sờ, trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, hắn nhớ lúc trước có hồn tu bị người giấy bám vào lưng, người giấy kia còn hư với hắn một cái, mình cũng gật đầu.

Nghĩ tới đây, trong đầu hắn nhớ lại bộ dạng của mình khi đó giống hệt tu sĩ Trường thành hiện tại, cảnh tượng này làm hắn sợ hãi.

Sau lưng ta.

Không biết.

Có giấy người hay không.

Đầu óc Bạch Tiểu Thuầη kêu ông ông, sắc mặt hắn tái nhợt, hắn quay đầu lại, liên tục quay đầu đến mức cổ đau đớn cũng không nhìn thấy cái gì, mà linh thức bị áp chế, hắn không thể dùng dò xét, dùng tay sờ cũng không sờ được gì.

Cuối cùng hắn dứt khoát lấy gương đồng ra nhìn, cho dù hắn soi thế nào cũng không phát hiện cái gì.

Bạch Tiểu Thuầη kinh nghi bất định tiếp tục đi về phía trước, theo thời gian dần qua sắc mặt hắn khó coi, hắn cảm được sau lưng mình có người.

Loại cảm giác này làm Bạch Tiểu Thuầη sợ tới mức hồn phi phách tán, sởn hết gai ốc.

Ta.

Sau lưng ta.

Có người!!Bạch Tiểu Thuầη hét lớn một tiếng, hắn nhảy lên, thân thể run run, hắn lập tức quay đầu lại, lại dùng tay bắt lấy nhưng không thể bắt được gì.

Nhưng mà cảm giác sau lưng có người càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí Bạch Tiểu Thuầη còn cảm nhận được sức nặng càng ngày càng nặng, áp mình sắp không thở nổi.

Nhất định có người!Bạch Tiểu Thuầη tức giận chảy nước mắt, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này xuất phù lục dán vào lưng, sau khi hình thành màn sáng liền nhìn lại, màn sáng cũng không có gì.

Trong cảm giác của hắn sau lưng có người đang nằm.

Tại sao không dùng được?Bạch Tiểu Thuầη sốt ruột, hắn cắn răng một cái, oanh, lại thi triển Nhân Sơn Quyết hóa thành người đá, sau khi biến hoa trở lại vẫn không có gì.

Sắc mặt hắn càng nặng nề, Bạch Tiểu Thuầη kêu thảm thiết, vào lúc này hắn phát hiện sinh cơ bản thân bị người ta hút đi.

Không.

Đó là thọ nguyên của ta ah, ta muốn trường sinh, ngươi không được làm vậy, chúng ta thương lượng với nhau được không, ngươi xuống đi.

Bạch Tiểu Thuầη cầu xin, hắn buồn bã hô.

Thậm chí hắn cầm Vĩnh Dạ Tán chọc vào lưng mình một cái, trong cảm giác của hắn sau lưng có người nhưng hắn không thể làm gì được.

Thời gian dần qua, Bạch Tiểu Thuầη cảm giác ánh mắt mơ hồ, hắn tuyệt vọng thi triển Thủy Trạch Quốc Độ một lần nhưng không thu hoạch được gì.

Làm sao bây giờ, chẳng lẽ Bạch Tiểu Thuầη ta phải mất mạng tại đây? Ta không cam lòng ah, ta còn trẻ như vậy, ta còn chưa cưới thê tử, ta còn chưa có hậu nhân.

Bạch Tiểu Thuầη bi phẫn, càng nghĩ càng ủy khuất, đầu óc sắp hôn mê.

Từ xa nhìn lại, sắc mặt Bạch Tiểu Thuầη mờ mịt, bước chân trầm trọng, thân thể lảo đảo tiến lên phía trước, dường như không phải lực lượng của mình, mà là có người sau lưng giúp hắn tiến lên phía trước.

Nếu hắn có thể nhìn ra sau lưng mình, nơi đó có một tờ giấy đang mở to mắt, dường như nó đang sinh trưởng trên người Bạch Tiểu Thuầη, tham lam hấp thu sinh cơ và tu vi Bạch Tiểu Thuầη.

Người giấy này khác với những người giấy khác, nó không phải màu trắng, mà là.

Màu đỏ!Nhất là trên mặt nó có tới sáu con mắt, vào lúc này sáu con mắt đều mỏ to, hình ảnh vô cùng quỷ dị.

Bạch Tiểu Thuầη lúc này không phát hiện ra, trên con đường hắn đi thẳng, bốn phía cũng vô thanh vô tức xuất hiện một ít người giấy, chúng đang tham lam nhìn hắn, không đợi chúng tới gần, lúc chú ý tới người giấy màu đỏ sau lưng Bạch Tiểu Thuầη đều run rẩy, lập tức rời đi.

Thời gian dần qua, chung quanh Bạch Tiểu Thuầη không còn âật gì khác, bước chân Bạch Tiểu Thuầη càng ngày càng trầm trọng, ánh mắt hắn mờ mịt.

, thậm chí nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện thân thể hắn đang già nua.

Đột nhiên lúc này có một nữ tử với đôi tay trắng như ngọc xuất hiện, nàng bỏ qua người giấy trên lưng hắn, vỗ vào vai Bạch Tiểu Thuầη.

Dưới cái vỗ này thân thể Bạch Tiểu Thuầη rung động mạnh, hắn giống như người ngủ say bị đánh thức khỏi cơn mê, vào lúc bừng tỉnh liền nhìn chung quanh, hắn hét lớn sau đó đi lên vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại.

Trong nháy mắt quay đầu nhìn lại, Bạch Tiểu Thuầη sững sờ.

Công Tôn Uyển Nhi!!Trước mặt Bạch Tiểu Thuầη chính là nữ tử cực kỳ xinh đẹp, nàng mặc váy dài, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, trên khóe miệng còn có một chút máu tươi, dường như ăn cái gì đó dính lên nhưng quên lau đi, cô gái này.

Chính là.

Công Tôn Uyển Nhi.

Trong tay nàng cầm một người giấy màu đỏ, người giấy này kêu thảm thiết, không ngừng giãy dụa giống như muốn thoát ra ngoài nhưng không làm được, đến cuối cùng ánh mắt của nó mang theo cầu khẩn.

Dám khi dễ tiểu ca ca của ta, thật lớn mật!!!.

Công Tôn Uyển Nhi không nhìn người giấy màu đỏ, nàng cười cười, trong mắt của nàng, vòng tròn đồng tử thứ hai sinh ra hàn quang.

Nàng bóp nhẹ người giấy màu đỏ kê thảm thiết, nó đã bị Công Tôn Uyển Nhi bóp nát!Vào lúc người giấy bị bóp nát, một tia sương trắng tràn ra bay thẳng vào người Bạch Tiểu Thuầη, trong nháy mắt sinh cơ của hắn khôi phục như thường.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuầη tái nhợt, hắn vô ý thức lui ra sau vài bước, hắn nhìn Công Tôn Uyển Nhi, Bạch Tiểu Thuẩn cảm giác Công Tôn Uyển Nhi lúc này vô cùng quỷ dị.

Thậm chí hắn cẩn thận nhớ lại những việc trải qua với nàng, cẩn thận nhớ lại từ lúc trở về Huyết Khê Tông, Công Tôn Uyển Nhi đã có biểu hiện khác lạ.

Nhất là máu tươi trên khóe miệng của nàng không giống phun ra, mà là ăn cái gì đó dính vào, Bạch Tiểu Thuầη hít thở dồn dập, cảm giác sởn gai ốc bao phủ toàn thân.

Chung quanh âm hàn càng mạnh, Bạch Tiểu Thuầη cảm nhận một lúc, hắn cảm thấy lúc gặp mũ đỏ hay huyết màn thầu hoặc tiến vào hang ổ người giấy cũng không thể so với nàng.

Làm Bạch Tiểu Thuầη kinh hãi nhất khi nàng gọi tiểu ca ca, hắn cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

Uyển.

Uyển nhi, ngươi.

Tại sao ngươi ở nơi này.

Bạch Tiểu Thuầη run giọng hỏi thăm, hắn lui ra sau vài bước, ánh mắt nhìn lên máu tươi trên khóe miệng Công Tôn Uyển Nhi.

Công Tôn Uyển Nhi có phát giác, giơ tay lau máu tươi dính vào miệng mình, nàng đặt lên miệng và liếm máu tươi, sau đó lại cười cười với Bạch Tiểu Thuầη, Bạch Tiểu Thuầη sởn gai ốc khi thấy nàng cười, hắn không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, dường như nhìn thấy trong miệng Công Tôn Uyển Nhi có cái miệng thứ hai.

Đồng thời hắn cũng chú ý đôi mắt Công Tôn Uyển Nhi, bên trong có hai đồng tử!Thân thể Bạch Tiểu Thuầη run rẩy vài lần, hắn sợ hãi hồn phi phách tán, từ khi vào mê cung tới bây giờ, có lẽ hắn cộng dồn tất cả sợ hãi cả đời của hắn tới hiện tại còn không bằng lúc này, mồ hôi lạnh bao phủ toàn thân.

Uyển Nhi, ta.

Ta còn có việc, ta.

Ta đi trước.

Bạch Tiểu Thuầη run rẩy mở miệng, hắn lui ra phía sau.

Tiểu ca ca, chơi với ta đi.

Công Tôn Uyển Nhi che miệng cười cười, giọng nói hơi cải biến một ít, biến thành giọng nói trẻ con quanh quẩn trong thông đạo mê cung, toàn thân Bạch Tiểu Thuầη cứng đờ, hắn mở to mắt, hắn phát hiện ba chữ tiểu ca ca rất quen tai, lại là giọng nói của trẻ con, hắn suy nghĩ một lúc sau đó kêu thảm thiết.

Bạch Tiểu Thuầη lui ra sau nhanh hơn, ánh mắt mang theo vẻ khó tin chỉ vào Công Tôn Uyển Nhi, nghẹn ngào kinh hô.

Ngươi.

Ngươi.

Ngươi là ai! Tiểu ca ca, tại sao ngươi quên ta rồi?Công Tôn Uyển Nhi lên tiếng, giọng nói ôn nhu nhưng lọt vào tai Bạch Tiểu Thuầη chẳng khác gì sét đánh, cũng mở ra trí nhớ năm xưa, hắn nhớ lại Vẫn Kiếm thế giới năm đó, bên trong có một hồn đàn, ở đó có một tiểu nữ hài ôm con gấu nhỏ bị lột da.

Làm sao có thể?Bạch Tiểu Thuầη miệng đắng lưỡi khô, hắn cảm giác tâm thần thác loạn, liên tục hít sâu mấy hơi nhưng không thể bình tĩnh lại, giống như có người dùng cây búa nện vào đầu hắn, đến bây giờ hắn chưa tỉnh mộng.

Nhìn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thuầη, Công Tôn Uyển Nhi cười, nàng cười sau đó vung tay lên, bên cạnh nàng xuất hiện một đám huyết vụ, huyết vụ ngưng tụ thật nhanh, cuối cùng hóa thành một thân ảnh cao lớn.

Thân ảnh này là một nam tử cường tráng nhưng vô cùng khủng bố, toàn thân hắn không còn da, da thịt đỏ lòm đáng sợ, thậm chí có thể nhìn rõ gân xanh.

Bạch Tiểu Thuầη nhìn đại hán cường tráng mặt, lúc nhìn mặt đối phương liền xuất hiện một cái tên.

Lôi Sơn!!Người này chính là thiên kiêu Lôi Sơn của Huyền Khê Tông! Tu vi toàn thân hắn bộc phát có thể sánh ngang Nguyên Anh nhưng đôi mắt trống rỗng vô thần, đã không còn thần trí, hắn giống khôi lỗi không có tự chủ.

Tiểu ca ca, đứng nơi đây chờ ta, ta còn chưa ăn no, muốn dẫn tiểu hùng đi ăn chút đồ, một lát sẽ đi tìm ngươi chơi, ngoan ngoãn ở chỗ này đi, không nghe lời, ta sẽ mất hứng.

Công Tôn Uyển Nhi lên tiếng, bộ dáng rất vui vẻ, nàng quay người nhảy vài cái, Lôi Sơn cũng quay người bước nhanh, mặt không biểu tình đi theo, bước chân kêu bang bang.

Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, Bạch Tiểu Thuầη khổ sở, hắn cảm giác toàn thân lạnh buốt thấu xương, hắn cho rằng mình phải chết tại nơi này, lúc này nhìn bóng lưng Công Tôn Uyển Nhi cùng Lôi Sơn, hắn nhớ lại mọi việc năm đó, hắn đã hiểu rõ, biết rõ tiểu nữ hài kinh khủng trong Vẫn Kiếm thế giới mượn nhờ thân thể Công Tôn Uyển Nhi ra ngoài.

Cho dù chuyện ma quái ở Nghịch Hà Tông hay sự kiện tử vong trên thuyền, hiển nhiên đều là tiểu cô nương này làm.

Nghĩ đến tiểu nữ hài ăn đan dược của mình nên mới biến thành như vậy, nội tâm Bạch Tiểu Thuầη run lên.

Ngươi.

Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi đâu.

Đúng rồi, có tên gọi là Chu Nhất Tinh, trắng trắng mềm mềm, nhìn có vẻ ngon đấy, ngươi có thể đi tìm hắn chơi.

Bạch Tiểu Thuầη hô to một tiếng, sau khi xác định tiểu cô nương đi xa, Bạch Tiểu Thuầη quay đầu bỏ chạy.

Bạch Tiểu Thuầη mới mặc kệ yêu cầu của Công Tôn Uyển Nhi với mình, hắn cảm giác nếu mình nghe lời ngoan ngoãn đứng chờ ở đây mới là ngu xuẩn.

Ta không ngốc, ta mới không chờ ở đây.

Trái tim Bạch Tiểu Thuầη đập mạnh, tâm thần bất định, hắn cảm thấy tiểu cô nương này không đúng lắm, đối phương vẫn tin tưởng mình sẽ nghe lời nàng.

Chẳng lẽ binh bất yếm trá, mặc kệ, dù sao ta sẽ không ở chỗ này.

Bạch Tiểu Thuầη lo sợ không yên, sau đó xoắn xuýt một phen, hắn vẫn không rõ tâm tư của tiểu cô nương, lúc này hắn rời đi, tiếp tục dùng biện pháp đần của mình tìm cửa raMấy ngày sau, trên đường đi Bạch Tiểu Thuầη không gặp bóng người nào khác, những chuyện quỷ dị cũng không xảy ra nữa, càng không có người quấy rầy nên tốc độ của Bạch Tiểu Thuầη nhanh hơn, theo thời gian qua đi, tuyến đường trong ngọc giản của hắn càng nhiều, những đường cong của hắn rất chính xác, là Bạch Tiểu Thuầη dùng bước chân của mình cân nhắc đường đi, cho đến cuối cùng Bạch Tiểu Thuầη dừng bước, hắn cầm ngọc giản và có điều suy nghĩ.

Hắn nhìn chung quanh một lát, lại nhìn ngọc giản, cho dù không phân biệt có phải con đường mình đi qua chưa, hắn thông qua dò xét ngọc giản.

Hắn phát hiện mình đã đi qua nơi này Quả nhiên là tuần hoàn chết.

Trong mê cung do nhiều tuần hoàn chết tạo thành, bởi vì mê cung quá lớn cho nên phạm vi vòng tuần hoàn chết không nhỏ.

Mà ta tưởng rằng vách tường bên phải nhưng trên thực tế lại là con đường khác, là bên trái.

Bên trái cùng phía bên phải đều là một bức tường.

Như vậy có hai loại khả năng, nếu như trong mê cung có một trăm vòng tuần hoàn, như vậy có chín mươi chín là chết, sẽ đi về chỗ cũ, chỉ có một đường ra.

Khả năng thứ hai, chính là lối ra không phải là một tuần hoàn.

Mà là có chỗ khác.

Bạch Tiểu Thuầη xoa xoa mi tâm, thầm than một tiếng, hắn ở trong mê cung quá lâu, cũng không biết những người khác có tìm được lối ra hay không, mặc dù mê cung quá khổng lồ nhưng Bạch Tiểu Thuầη cảm thấy trong tu sĩ có không ít kỳ nhân dị sĩ, chính mình không làm được cũng không có nghĩa người khác không làm được.

Vào lúc trầm ngâm Bạch Tiểu Thuầη nhìn ngọc giản trong tay, hắn tìm kiếm một con đường bên trái, tiếp tục dấu hiệu, một khi gặp được lộ tuyến quay lại lúc ban đầu, hắn lập tức trở về nơi đó, một lần nữa cọn ra con đường khác, tiếp tục đi sang con đường bên trái.

Ta phải tìm được chỗ nối tiếp giữa tuần hoàn chết này.

Nó nhất định tồn tại!Bạch Tiểu Thuầη cắn răng, đôi mắt tràn ngập tơ máu.

Biện pháp của ta không nhất định tìm được lối ra, chỉ cần không có người quấy rầy ta, như vậy cam đoan ta sẽ không lạc đường, vẫn có thể làm được!Thời gian trôi qua, nửa tháng sau, gương mặt Bạch Tiểu Thuầη tiều tụy, chẳng những hắn không tìm được tuần hoàn tiếp theo, thậm chí chạy một vòng liền phát hiện đều là con đường cũ.

Không có buông tha, Bạch Tiểu Thuầη tiếp tục tìm kiếm.

Theo thời gian trôi qua, dường như vận rủi qua đi, vận may không ngừng xuất hiện, lại qua một tháng, ngọc giản trong tay Bạch Tiểu Thuầη có phác họa vô số con đường chằng chích, tâm thần hắn đắm chìm trong các tuyến đường, rốt cục ngày hôm nay hắn dừng bước, hắn nhìn thấy cuối con đường phía trước là một quàng trường.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • nhất niệm vĩnh hằng

  • truyện tranh nhất niệm vĩnh hằng

  • truyện nhất niệm vĩnh hằng

  • nhất niệm vĩnh hằng truyện chữ

  • đọc truyện nhất niệm vĩnh hằng

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License