con-mat-ao-thi

Đả tự bởi: Diệp Linh Yên Mộc Hà Sa Truyện FULLSở Dương há há miệng, có mấy câu muốn nói, do dự một hồi rốt cuộc vẫn nuốt trở lại, mỉm cười nói: Bệ hạ thật sự là tuệ nhãn như đuốc.

Tại hạ cũng chỉ đùa với bệ hạ một chút, không nghĩ tới câu đầu tiên đã bị bệ hạ nhận ra rồi.

Thiết Bổ Thiên mỉm cười, trong thanh âm, có một chút run rẩy không thể kiềm chế được.

Ánh mắt Sở Dương, nhìn chằm chằm vào biến hóa trong đôi mắt Thiết Bổ Thiên.

Chỉ thấy đôi mắt nàng tựa hồ đỏ lên, sau đó lại khôi phục lại bình thường trong thời gian cực ngắn.

Ở sâu trong đáy mắt, vẻ kích động vẫn không thể ngăn chặn, nhưng cảm xúc trong lòng đã có thể che giấu hoàn toàn.

Sống trường kỳ trên ngôi vị đế vương, hơn nữa lại có thêm gian nan khốn khổ ban đầu, khiến cho nữ tử trí tuệ này đã sớm luyện được thần kinh sắt thép rồi.

Nhất là khi nàng mặc bộ hoàng bào này trên người, rất ít chuyện có thể khiến nàng thất thố! Kích động như vừa mới rồi, đã là phá lệ một lần rồi.

Sở Dương mỉm cười, đưa tay, tháo mặt nạ xuống.

Nhìn khuôn mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng, trong lòng Thiết Bổ Thiên đột nhiên chua xót, gần như muốn liều lĩnh xông tới, ôm chặt lấy hắn, nói cho hắn biết nỗi nhớ của mình.

Nhưng ý nghĩ điên cuồng này lập tức bị chính nàng mạnh mẽ áp chế xuống.

Sở Dương hiện tại nghĩ thế nào? Rốt cuộc hắn đã biết hay chưa biết? Hắn chỉ đơn thuần là tới thăm bằng hữu? Hay là.

Trong lòng Thiết Bổ Thiên cực kỳ phức tạp, trong lúc nhất thời, cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tâm loạn như ma, giờ khắc này, không ngờ có chút không dám đối mặt với Sở Dương.

Còn ở đối diện, Sở Dương cũng đang cố tự trấn định, trong lòng cũng đang không ngừng suy tư: Làm sao bây giờ? Nàng không có ý định để lộ thân phận bản thân, hơn nữa, nàng cũng không có ý định, để cho mình biết hài tử.

Bây giờ ta nói thẳng ra? Hay là trước tiên cứ nói bóng gió?Hay là dùng biện pháp khác?Nếu khiến cho cô nàng này thật nổi nóng lên, nhi tử.

lại càng không có hi vọng rồi.

Trong lòng Sở ngự tọa, cũng bất ổn.

Trong lúc nhất thời, hai người không ngờ đều ngây ngẩn cả người.

Thật lâu sau, Thiết Bổ Thiên mới lặng lẽ dời ánh mắt đi, cười sang sảng: Sở ngự tọa, không phải ngài đã hóa thân thần long, tiêu dao Cửu Trọng Thiên sao? Như thế nào hôm nay lại nhớ tới, đến thăm vị lão bằng hữu ta đây?Nàng quay đầu lại, trong mắt có chút trêu chọc, nói giỡn: Ồ? Là đơn thuần đi ngang qua? Thuận tiện tới thăm ta?Sở Dương cũng nở một nụ cười thoải mái, nói: Bệ hạ cũng thật hay nói giỡn, ta đến thăm lão bằng hữu, đương nhiên là đặc biệt tới, làm sao có thể tiện đường chứ? Như vậy không khỏi quá ảnh hưởng tới tình cảm giữa chúng ta rồi.

Tuy thanh âm Sở Dương nói thực bình thản, cũng không cố ý tăng thêm giọng điệu gì, nhưng khi Thiết Bổ Thiên nghe tới mấy chữ tình cảm giữa chúng ta, trái tim vẫn thoáng nhảy thót lên một cái.

Thốt lên: Tình cảm giữa chúng ta?Sở Dương xòe tay nhún vai: Bệ hạ.

Không phải trở thành hoàng đế xong, liền quên luôn lão bằng hữu này chứ? Không ngờ tình cảm xuất sinh nhập tử giữa chúng ta cũng quên mất rồi?Thiết Bổ Thiên cười ha ha, trong mắt thoáng xẹt qua một tia quẫn bách, nói: Sở ngự tọa thật là hay nói giỡn.

Ha ha.

chẳng lẽ trong lòng Sở ngự tọa, trẫm chính là hạng người hay trở mặt hay sao?Sở Dương cười hắc hắc: Mấy lời của bệ hạ lại khiến ta nhớ tới một câu chuyện xưa cũ.

Thiết Bổ Thiên mỉm cười: Chuyện gì?Sở Dương mỉm cười lắc đầu: Thôi bỏ đi.

Có chút bất nhã, nhất là đối vị quân vương một nước như ngươi, nói có chút không ra thể thống gì cả.

Text được lấy tại Truyện FULLThiết Bổ Thiên cười rộ lên: Từ khi nào Sở ngự tọa lại bắt đầu nói tới thể thống trước mặt trẫm rồi.

Câu chuyện này vì trẫm mà bị nhớ tới, há có thể không nghe một chút?Sở Dương nói: Bệ hạ thật sự muốn nghe?Thiết Bổ Thiên gật gật đầu: Nhất định phải nghe!Sở Dương bất đắc dĩ nói: Một khi đã vậy, ta liền kể cho bệ hạ nghe một chút.

Chuyện kể, có một vị sĩ binh tuần tra của thành vệ an toàn quân, coi trọng một vị hồng bài tiểu thư của thanh lâu.

Nằm mơ cũng muốn có người đẹp.

Mới nói câu mở đầu, Thiết Bổ Thiên đã mặt mày đỏ bừng, không nhịn được: Ngươi đó, bao nhiêu lâu như vậy rồi mà vẫn không thay đổi bản tính, chuyên môn kể mấy chuyên hạ lưu.

Sở Dương nói: Vậy, bệ hạ có nghe hay không?Thiết Bổ Thiên cười nói sang sảng: Sao lại không nghe? Ta và ngươi đều là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm có thể xấu hổ hay sao?Hoàng đế bệ hạ nói mấy câu đó, bất kể là bản thân nàng hay là Sở Dương, đều có thể ngửi ra một mùi vị giấu đầu lòi đuôi.

Sở Dương cười cười đầy thâm ý: Không sai, đều là nam tử hán đại trượng phu, quả thực không cần cố kỵ gì cả.

Nói tiếp: Nhưng, vị sĩ binh này tuy coi trọng người ta, nhưng bản thân lại rất nghèo.

Mà loại địa phương như thanh lâu, không có tiền, chắc chắn không thể vào được.

Vậy phải làm sao bây giờ? Sở Dương nhíu mày nói: Rốt cuộc, vị sĩ binh này cũng nghĩ ra một biện pháp.

Mỗi khi đi tuần tra ngang qua, sẽ đem một bó hoa, tặng cho vị hồng bài cô nương kia, còn bản thân lại không lộ diện.

Mỗi ngày một lần tuần tra, hắn liên tục tặng hoa hai tháng.

Thiết Bổ Thiên mỉm cười: Vị sĩ binh này coi như có tâm rồi.

Ừm.

Sở Dương nói: Rốt cuộc hai tháng sau, vị hồng bài cô nương kia cũng vì thành ý của hắn mà bị đả động, cố ý hẹn gặp hắn.

Thấy vị sĩ binh này cũng tốt, sau đó hai người tình đầu ý hợp, nam vốn chẳng phải quân tử, nữ cũng chẳng phải liệt phụ, thế là củi khô lửa cháy, ăn nhịp với nhau.

cộng phó vu sơn, nhất khởi vân vũ.

( Ý là xếp hình ấy:]])Trên mặt Thiết Bổ Thiên có chút đỏ hồng, cười khan nói: Trẫm còn chưa nghe ra, cái này có liên quan gì tới quan hệ tình cảm.

Sở Dương nói: Ta còn chưa nói xong,.

, Thế là người hai thông đồng thành gian.

Sĩ binh không tiền, cô nương cũng không cần, thế là mỗi ngày đều hẹn hò.

Đến một ngày, hai người hẹn hò xong, sĩ binh hồi doanh, nhận được mệnh lệnh, nói phải thủ tiêu đả kích thanh lâu.

Mà mục tiêu của bọn họ lại chính là thanh lâu hắn thường lui tới, vị hồng bài cô nương kia, cũng chính là mục tiêu đả kích.

Vậy phải làm sao bây giờ? Thiết Bổ Thiên hứng thú hỏi một câu.

Sở Dương chậm rãi kể tiếp: Nhưng vị sĩ binh này cùng thật là một kẻ ngoan độc, chấp hành mệnh lệnh không nói một lời, tự mình dẫn người tới, một lưới bắt hết cả tòa thanh lâu kia, còn có vị cô nương kia.

Hơn nữa, lúc đó hắn còn mới chơi bời xong chưa tới hai canh giờ.

Vì sao? Thiết Bổ Thiên trợn mắt nói: Hắn không phải rất thích vị cô nương kia sao? vì sao phải làm như vậy?Sở Dương thản nhiên nói: Vị hồng bài cô nương kia cũng hỏi như vậy, cực kỳ bi phẫn nhìn hắn, hỏi: Tình cảm ngươi đối với ta chẳng lẽ là giả? Vừa rồi ngươi còn nằm trên giường ta, hiện tại ngươi lại bắt ta?Đúng vậy, tên sĩ binh hỗn trướng kia trả lời thế nào? Thiết Bổ Thiên lại càng tò mò.

Sở Dương vẫn thản nhiên như không, nói: Vị sĩ binh kia nói: Lúc cởi quần, đương nhiên là có tình cảm, nhưng bây giờ ta đã kéo quần lên rồi, làm quái gì còn tình cảm! Tình cảm cái chim!Thiết Bổ Thiên nhịn không được đỏ mặt, cười cười: Vị sĩ binh này, tuy vô tình, nhưng cũng coi như diệu nhân.

Đột nhiên cả giận, nói: Ngươi vừa mới nói, vì ta mà nhớ tới chuyện này.

Ý ngươi là, trẫm chính là tên sĩ binh kia?Sở Dương chớp chớp mắt: Ta không nói gì đâu nhé.

Thiết Bổ Thiên không nhịn được có chút đỏ mặt, lại có chút tức gận, nhớ tới năm đó mình chữa thương cho hắn, thương thế tốt lên rồi, mình lại giả như không có chuyện gì xảy ra.

Cái này.

Có vẻ cũng giống với chuyện tên sĩ binh kia, tuy cách làm có chút khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu?Nhớ tới câu Sở Dương nói: Khi cởi quần, đương nhiên là có tình cảm, nhưng bây giờ ta đã kéo quần lên rồi, làm quái gì còn tình cảm, không khỏi chột dạ.

Lúc trước cứu hắn.

bắt buộc phải cởi, hơn nữa, nếu làm như vậy, đương nhiên là có cảm tình.

Nếu như không có cảm tình với hắn, làm sao lại đi cứu hắn? Nhưng lúc này.

Mình kéo quần lên rồi.

dường như đã áp tất cả chuyện đó xuống.

Cái này cái này.

Làm sao nghĩ thế nào cũng cảm thấy, con hàng này đang nói mình.

Hoàng đế bệ hạ dù sao cũng có chút chột dạ, nghĩ tới đây, lại mặt đỏ tía tai, trong lòng hoài nghi bất định: Chẳng lẽ… hắn biết rồi?Nghĩ tới đây, không nhịn được lại lén liếc mắt nhìn trộm Sở Dương một cái.

Chỉ thấy con hàng này đang cười híp mắt, trong lòng buông lỏng, thầm nghĩ: Nhìn tên gia hỏa này, chắc cũng chỉ kể một câu chuyện hạ lưu mà thôi.

Ho khan một tiếng, hoàng đế bệ hạ nói: Không sai, hiện tại rất nhiều cô nương thanh lâu đều nói: Đám thành vệ an toàn quân đó, cởi quần là yêu chúng ta, mặc quần vào lại bắt chúng ta, nhưng tố chất nhân viên chấp pháp mới là việc quan trọng hàng đầu mà.

Thiết Bổ Thiên thở dài, nói: Không nghĩ tới Sở ngự tọa rời đi lâu như vậy, vẫn lo nước lo dân đó.

Nhưng trong lòng lại ngượng không chịu nổi, tên hỗn trướng này, nói toàn là hỗn trướng lưu manh.

Đang suy nghĩ thì thấy Sở Dương nghiêm túc nhìn mình, nói: Bệ hạ, ta và ngươi đều là nam nhi, có mấy lời, không cần cố kỵ gì cả, muốn nói thì nói thôi.

Chuyện này mặc dù có chút đáng khinh, bất quá, cũng là một sự thật, đúng không? Nam nhân mà! Thiết Bổ Thiên mỉm cười gật đầu, kích động khi vừa mới gặp mặt đã biến thành một loại kích động khác: Hận không thể khâu mồm con hàng này lại, ai là nam nhân với ngươi?Chi nghe Sở Dương nói: Nên lưu manh thì lưu manh! Nên hạ lưu thì hạ lưu! Đúng không? Mọi người cũng không phải đàn bà, nhăn nhăn nhó nhó cái gì? Hảo hán một lời không hợp là thô lỗ, một lời không hợp là há miệng ngậm miệng đều chửi mẹ nó.

Nhưng ai dám nói không phải quân tử? Không phải anh hùng?Thiết Bổ Thiên trái lương tâm gật đầu: Đúng đúng!Sở Dương thân thiết bước tới, quàng tay lên bả vai Thiết Bổ Thiên, giống như hai đại nam nhân bình thường vậy.

Thiết Bổ Thiên vội vàng giãy ra, cười gượng: Sở ngự tọa, nơi này là hoàng cung đại điện.

Trẫm, ha ha, phải giữ chút thể thống chứ.

Sở Dương buồn bực nói: Thể thống cái gì! Chúng ta đều là nam tử hán đại trượng phu, xuất sinh nhập tử với nhau bao nhiêu lần, ôm một cái tính là gì?Đả tự bởi: Diệp Linh Yên Mộc Hà Sa Truyện FULLVượt ra ngoài dự liệu, bên trong không hề có thanh âm tiểu hài tử chơi đùa, mà rất im lặng.

Cung nữ nhẹ nhàng bước ra, nói: Thái tử đang ngủ.

Sở Dương ngạc nhiên: Đúng giờ như vậy?Phải biết rằng, lúc này mới chỉ là giữa trưa mà thôi, thái dương còn đang ở chính đỉnh chính ngọ, không lệch một phân, chỉ có người sống cực kỳ quy luật, hạn chế phi thường nghiêm khắc, hơn nữa còn có thói quen ngủ trưa, mới có thể ngủ vào thời điểm này.

Tiểu Dương Dương ngủ luôn rất đúng giờ.

Thiết Bổ Thiên kiêu ngạo mỉm cười: Sở huynh, ngươi biết không? Đứa bé này, từ nhỏ đã gần như không hề tiểu ra giường, ngoan ngoãn vô cùng.

Đến giờ ăn là ăn, đến giờ ngủ là ngủ, rất im lặng, rất thông minh, hài tử rất ngoan.

Trên mặt Thiết Bổ Thiên, không che giấu vẻ kiêu ngạo chút nào.

Ặc.

Sở Dương gãi gãi đầu: Ta vào xem.

Đang ngủ, nhìn cái gì? Thiết Bổ Thiên có chút không vui: Thời gian còn dài mà, ngươi đánh thức nó thì làm sao?Sở Dương hắc hắc: Ta nhẹ nhàng vào xem thôi mà.

Trước vẻ cực kỳ không tình nguyện của Thiết Bổ Thiên, Sở Dương rón rén bước ra, nhìn tư thế cứ như là kẻ trộm vậy.

Chỉ thấy ở trong một chiếc giường lớn, một thân ảnh nho nhỏ đang ngủ say, trên người đắp một chiếc chăn, hai tay để ngay ngắn trong chăn, thân hình nhỏ nhắn, có vẻ rất an tĩnh, rất trầm ổn, lại có một loại cảm giác không màng danh lợi.

Một mùi thơm sữa đặc biệt của tiểu hài tử truyền tới.

Sở Dương rón rén đi tới, chỉ thấy đứa nhỏ này khuôn mặt đoan chính, làn da mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận, cái mũithẳng tắp, ánh mắt khép hờ, lông mi cũng rất dài, tựa như trên mí mắt có hai chiếc quạt siêu nhỏ vậy.

Hô hấp vững vàng, hiển nhiên đã ngủ rất sâu rồi.

Sở Dương lập tức kích động trong lòng, chỉ cảm thấy một xúc động dâng lên trong lòng, suýt chút nữa thì chảy ra nước mắt.

Hắn khom người đứng trước giường, không hề nhúc nhích.

Tham lam nhìn.

Không sai!Đây là hài tử của mình! Không nói diện mạo giống mình tới chín phần, mà ngay cả thần vận cũng giống mình y như đúc.

Một cảm giác huyết nhục tương liên cứ như vậy tuôn trào trong lòng, khiến cho lòng mình say mê.

Ngay trong một ánh mắt đầu tiên, Sở Dương phát hiện, mình đã không muốn rời đi nữa rồi.

Có một nỗi xúc động muốn ôm tiểu tử kia vào trong lòng, hung hăng thơm một cái, cất tiếng cười lớn.

Hơn nữa trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn vô hạn, không còn ước muốn gì nữa.

Giờ khắc này, Sở Dương quả thực muốn ngửa mặt lên trời hét dài, ngửa mặt lên trời cười dài!Vô quan nhất thân khinh, hữu tử vạn sự túc.

( Không quan tước tâm tình thoải mái, có con không cầu gì nữa)Đây là quan niệm rất bình thường nông gia.

Nhưng hiện tại, Sở Dương cảm thấy những lời này thật sự là cực kỳ có đạo lý!Thật là đáng yêu.

Thật là xinh xắn.

Thật là ngoan.

Sở ngự tọa thì thào lẩm bẩm trong miệng.

Thiết Bổ Thiên có chút sốt ruột, con hàng này có một khuynh hướng ánh mắt chạm vào là không dứt được ra.

Không ổn rồi.

Nhưng nàng len lén kéo ống tay áo Sở Dương mấy lần, không ngờ Sở Dương căn bản không hề phát hiện.

Rốt cuộc cũng dùng sức.

Ngươi làm gì vậy? Sở Dương không hài lòng quay đầu lại, nhíu mày thấp giọng quát hỏi: Ta nhìn một chút cũng không được sao?Thiết Bổ Thiên có chút không nói gì, nhỏ giọng trả lời: Ngươi nhìn cả nửa canh giờ rồi!Sở Dương ngượng ngùng đứng lên, lưu luyến nhìn thêm cái nữa, nói: Đã nửa canh giờ rồi cơ à?Đi ra ngoài nói chuyện, đừng đánh thức nó.

Thiết Bổ Thiên kéo tay áo hắn đi ra ngoài.

Sở Dương bị nàng kéo đi, đành rón rén nhẹ nhàng ra ngoài.

Ra bên ngoài, vào thư phòng, đóng cửa lại, Thiết Bổ Thiên mới thở phào một hơi.

Sở Dương nhìn Thiết Bổ Thiên, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa tức giận!Mẹ nó, hài tử của ta! Không ngờ nhìn một chút đã bị kéo ra ngoài.

Nữ nhân này ngày nào cũng ở với nó.

Bám riết lấy!Sở Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng thực bức bội.

Trước kia, hắn vẫn cân nhắc trách nhiệm, lưng mang thiên hạ sinh linh, vân vân.

Nhưng hiện tại, đã vứt hết ra sau đầu rồi.

Nhất là sau khi gặp được nhi tử.

Loại tâm tình này lại càng không thể nào khống chế được.

Thật sự là đáng yêu! Sở ngự tọa miệng khô khốc, vơ lấy chén trà trong thư phòng Thiết Bổ Thiên, ực ực hai hơi hết sạch, lau miệng.

Thanh âm có chút dồn dập hỏi: Nó tên là gì?Thiết Dương.

Thiết Bổ Thiên trong lòng cũng không yên: Lấy nghĩa, cây dương chọc trời như thiết, cao ngất thẳng tấp, ngạo thị thế gian!Thiết Dương.

Thiết Dương.

Sở Dương lặp đi lặp lại, cảm thấy không thích hợp, trong lòng có chút không thoải mái.

Nếu tiểu tử này nhận tổ quy tông, sửa thành họ Sở, vậy chẳng phải Sở Dương sao?Đây chẳng phải là trùng tên lão tử rồi?Sở Dương có chút tắt tiếng, mình với lão tử mình kết bái, đã chuyện hài hước nhất thế gian rồi, không nghĩ tới lại tới phiên mình, lại cùng nhi tử trùng tên?À, Thiết Dương, tên rất hay.

Sở ngự tọa vuốt vuốt mũi, nói trái với lương tâm: Có nhũ danh không?Nhũ danh là Tiểu Dương Dương.

Thiết Bổ Thiên cười cười: về phần lấy tên chữ, thì phải chờ tới năm mười sáu tuổi mới có.

Ừm, không tệ.

Tiểu Dương Dương.

Sở Dương cười cười không rõ tư vị là gì nữa.

Nhũ danh lão tử đã là Dương Dương, sư phụ năm đó thường xuyên gọi ta là Tiểu Dương Dương, hiện tại nhi tử ta không ngờ không chỉ chiếm lấy đại danh của ta, mà còn đạo luôn nhũ danh của ta.

Đại danh nhũ danh, toàn bộ đều trùng!Chuyện này không thể để thế được.

Hình như trùng tên với ta mà.

Sở Dương nghĩ mấy lần vấn đề này trong lòng, rốt cuộc không nhịn được, vẫn nói ra.

Trùng tên hả? Thiết Bổ Thiên trợn trừng mắt, nói: Không thể nào, hắn thọ Thiết, ngươi họ Sở, làm sao trùng tên được?Sở Dương tâm tự nặng nề đặt chén trà xuống, thở ra một hơi thật dài.

Trái tim Thiết Bổ Thiên khẽ nhảy thót lên, nói: Sở huynh vì sao thở dài?Thần sắc Sở Dương buồn bã: Thiết huynh, không phải ngươi từng hỏi ta, vì sao lại đột nhiên tới Hạ Tam Thiên sao? Lúc đó ta nói, thật ra không phải.

Kỳ thật, lần này ta tới Hạ Tam Thiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là tìm Thiết huynh ngươi hỗ trợ.

Thiết Bổ Thiên ngẩn ra, nói: Hỗ trợ?Đúng! Sở Dương nghiêm túc nói: Chuyện này, trong thiên hạ, cũng chỉ có Thiết huynh ngươi mới có thể giúp được ta thôi.

Thiết Bổ Thiên thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng không khỏi trầm trọng, nói: Sở huynh cứ nói.

Chỉ cần ta có thể giúp được, cho dù dốc hết lực lượng một nước cũng không từ chối!Sở Dương thở dài một hơi, nói: Còn nhớ ngày đó ly biệt, Thiết huynh từng nói qua một câu: Giang hồ hiểm ác, phải cẩn thận! Sở Dương ta tự nhận cẩn thận, cũng đủ cơ trí, nhưng ở Thượng Tam Thiên, vẫn trúng kế của người ta.

Thần sắc Thiết Bổ Thiên căng thẳng: Trúng kế người ta? Làm sao vậy? Ngươi bị thương?Bị thương thì không có, nhưng trúng độc rồi.

Sở Dương thở dài: Thiết huynh, ngươi nhìn ta bây giờ rất khỏe mạnh phải không? Nhưng kỳ thật là ta dùng linh dược, áp chế độc tính xuống, nhưng đây dù sao cũng không phải là phương pháp lâu dài.

Một khi phát tác thì toàn thân hóa mủ mà chết.

Nói xong, Sở Dương lấy ra một chiếc hồ lô Sinh Linh tuyền thủy, nói: Đây chính là thứ ta dùng để áp chế độc tính.

Cũng chỉ còn lại một chút này thôi, chỉ đủ áp chế một tháng thời gian nữa.

Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.

vnSở Dương buồn bã, có chút bi tráng nhìn Thiết Bổ Thiên: Nếu Thiết huynh không cứu ta, một tháng sau, ta và ngươi, đã là âm dương xa cách.

Thiết huynh ngươi xem, cánh tay của ta đã có biến hóa rồi.

Nói xong sắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay, chỉ thấy ở trên bắp tay, rõ ràng có một vùng xanh đen, tựa như đang hư thối vậy.

Sắc mặt Thiết Bổ Thiên lập tức đại biến: Ngươi trúng độc gì? Không ngờ lại bá đạo như vậy? Vừa tức vừa vội: Trúng độc, ngươi còn uống rượu với ta làm gì?Sở Dương thả ống tay áo xuống, mỉm cười: Độc có thể không trị, nhưng hảo huynh đệ gặp mặt, rượu thì vẫn phải uống.

Thiết Bổ Thiên giận dữ, nói: Bớt nói nhảm đi! Nói mau, ngươi trúng độc gì? cần ta giúp ngươi thế nào?Thiết Bổ Thiên hiện giờ thật sự nóng nảy rồi.

Trong mắt gần như muốn phun ra lửa.

Loại chất độc này, Thiết huynh cũng từng gặp qua rồi, cho nên sau khi biết bị trúng độc, ta liền lập tức bỏ qua tất cả, toàn lực chạy như điên xuống dưới này.

Sở Dương chộp lấy tay Thiết Bổ Thiên: Thiết huynh, ngươi nhất định phải cứu ta!Yên tâm! Thiết Bổ Thiên phát thệ lập tức: Chỉ cần ta có thể làm, nhất định sẽ cứu ngươi!Quần áo không bằng mới, người không bằng cũ a.

Sở Dương than thở một tiếng: vẫn là Thiết huynh ngươi là bằng hữu chí cốt! Rốt cuộc ngươi có nói hay không? Thiết Bổ Thiên gấp đến đột nhảy dựng lên.

Ta trúng độc! Hai mắt Sở Dương sáng ngời, nhìn vị nữ đế vương này, nhẹ giọng nói: Ta trúng xuân độc!Xuân độc?! Thiết Bổ Thiên nghẹn họng trân trốiNói rõ ra, chính là loại xuân độc mà ta từng trúng ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch.

Khóe miệng Sở Dương nhếch lên, lộ ra một nụ cười: Xuân độc cấu giao!A! Thiết Bổ Thiên kêu lên một tiêng sợ hãi, ngây ra như phỗng.

Giờ khắc này, cả người nàng đều run lên kịch liệt!Thiết Bổ Thiên rốt cuộc cũng xác định, Sở Dương đã sớm biết chuyện hôm đó! Hôm nay tới, chính là muốn ngả bài với mình!Hoàng đê bệ hạ vô cùng xấu hổ, nhưng Sở Dương hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, đến lúc này vẫn nắm chặt lấy tay nàng, dùng sức lay lay: Thiết huynh, ngươi nhất định có thể giải loại độc này!Bí mật lớn nhất mà Thiết Bổ Thiên giấu dưới đáy lòng đột nhiên bị bóc trần, hơn nữa còn bị đương sự tìm tới tận cửa, vừa tức vừa thẹn vừa quẫn bách, cả người sớm đã nóng bừng, dùng sức giãy ra, cả giận nói: Ngươi buông! Buông ra.

Đến đến thời điểm này rồi, nếu như Sở Dương buông ra.

thì hắn thật sự không còn là Sở Dương nữa rồi, trực tiếp gọi là Sở Xuẩn Trư đi cho rồi.

Chỉ thấy hắn nắm riết lấy tay Thiết Bổ Thiên, quyết tâm không buông, miệng nài nỉ không ngừng: Thiết huynh, ngươi cứu ta đi.

Ta trúng độc, rất nghiêm trọng.

Thiết Bổ Thiên cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt như muốn vùi vào trong áo: Ngươi chết luôn đi! Buông ra! Ngươi.

Mơ hồ có thể thấy được, cổ nàng cũng đỏ lên, hai cánh tai cũng hồng nhuận trong suốt giống như mã não.

Quá bất ngờ, quá nhanh chóng, cơ trí của hoàng đế bệ hạ đã sớm bay lên chín tầng mây, bây giờ trong đầu chỉ là trống rỗng!Bàn tay Sở Dương đột nhiên phát lực, kéo thân thể nàng vào trong lòng mình miệng không ngừng lảm nhảm: Thiết huynh, Thiết huynh, ngươi đã cứu ta một lần, giải độc cho ta một lần rồi.

Lần này chắc chắn sẽ càng thêm thuần thục, mau giải độc cho ta đi.

Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn thấy ta chết.

Hắn bi phẫn nói: Ta tốt xấu gì cũng từng đổ máu vì Thiết Vân, vì thiên hạ sinh mà đánh giặc, vì Thiết Vân đế quốc mà lập công lão hãn mã, vì bệ hạ ngươi mà cúc cung tận tụy.

Bệ hạ, Thiết huynh, hỏng rồi! Độc phát tác.

Đả tự bởi: Diệp Linh Yên Mộc Hà Sa Truyện FULLThiết Bổ Thiên liều chết kháng cự, nhưng hiện giờ thần trí mê loạn, xấu hổ vô cùng, đã không thể tự hỏi, muốn giận dữ mắng mỏ, muốn cố gắng phản kháng, hơn nữa trong bụng cũng có vô số lý do, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói nên lời, toàn bộ đều bị bối rối nhấn chìm.

Chỉ có hai tay trước người, chống lên lồng ngực Sở Dương, thở hồng hộc: Ngươi ngươi ngươi… ngươi buông ra… ngươi buông ra … buông ra.

Sở Dương nói: Buông ra ngươi thì dễ, nhưng độc trong người ta thì sao đây?Sở ngự tọa ngoài miệng thì chày cối, nhưng trong lòng lại thích thú vô cùng, thật nhìn không ra cô nàng này lại mềm mại như vậy, thoạt nhìn chẳng khác gì nam nhân bình thường, nhưng vừa tiếp xúc thân thể một cái mới phát hiện, thật sự là người không thể đánh giá bề ngoài.

Chỉ là, cái thứ hùng vĩ như vậy, giấu đi thế nào nhỉ?Sở Dương đảo mắt mấy lần, phát hiện vẫn là phẳng lỳ.

Trong lòng không khỏi buồn bực, xem ra có thứ gì đó gây ảnh hưởng tới thị giác rồi.

Rốt cuộc là thứ gì nhỉ?Trong lòng Sở Dương cực kỳ buồn bực, đang định hỏi kiếm linh thì đột nhiên nhớ ra, từ khi mình tiến vào thông đạo, kiếm linh cũng bãi công rồi…Lại quan sát tìm kiếm một hồi, vẫn không phát hiện chỗ nào ảnh hưởng tới thị giác… Trong lòng Sở Dương cực kỳ buồn bực.

Buông ra! Thiết Bổ Thiên ra sức giãy dụa.

Ta trúng độc! Sở Dương nghiêm mặt, da mặt dày không thể dày hơn: Ôm như vậy có thể giảm bớt một chút.

Nhưng trong lòng lại thầm khịt mũi khinh thường lời mình nói.

Giảm bớt một chút? Chỉ thấy ôm xong, độc tính càng lúc càng lợi hại…Độc cái đầu người! Tên hỗn đản nhà ngươi! Thiết Bổ Thiên ngượng tới cực điểm, hung hăng phát lực, từ trong lồng ngực Sở Dương thoát ra, thở hổn hển.

Ngoài cửa, một thanh âm dè dặt vang lên: Bệ hạ.

bệ hạ, chuyện gì xảy ra? Có cần bọn nô tỳ…Sở Dương khoanh tay như cười như không nhìn nàng.

Thiết Bổ Thiên dậm chân một cái, áp chế bối rối trong lòng, cố gắng duy trì thanh âm bình tĩnh, quát: Các ngươi không cần vào đây.

Lui ra hết đi.

Nghĩ tới mình bị tên hỗn đản này khi dễ, nếu như lọt vào mắt người khác thì hoàng đế bệ hạ nàng đúng không là còn mặt mũi đi gặp người khác nữa rồi.

Dùng hình tượng nam nhân, lại ôm ấp với một nam nhân khác.

Ặc, nghĩ một chút đã khiến Thiết Bổ Thiên lạnh cả người.

Nhưng nàng vừa mới phát mệnh lệnh, lập tức cảm thấy hối hận.

Mọi người đi rồi, chẳng phải tiện nghi cho tên hỗn đản này sao?Nhưng bên ngoài dạ ran một tiếng, bọn thị vệ cung nữ thái giám đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Thiết Bổ Thiên thở dốc từng hơi từng hơi, chống tay lên bàn, con mắt đảo loạn,muốn khiến tâm tình mình hoàn toàn bình phục lại.

Đồng thời trong lòng cũng cấp tốc suy nghĩ đối sách.

Nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?Nhưng nghĩ cả nửa ngày, lại cảm thấy trong lòng càng lúc càng loạn, căn bản không có nửa điểm bình tĩnh.

Bình thường, cho dù núi có sập xuống nàng cũng không thay đổi sắc mặt, cơ trí bình tĩnh cho dù có tính toàn bộ Cửu Trọng Thiên cũng có thể xếp hàng thượng hạng, nhưng hiện tại đối mặt với người mình một mực tình thâm, lại vô kế khả thi rồi.

Sở Dương cũng không còn gấp gáp như vừa nãy, ngược lại còn an an ổn ổn lui ra phía sau hai bước, khoanh tay trước ngực, ung dung ngồi xuống.

Ngươi đã sớm biết rồi, có phải không? Thiết Bổ Thiên hung hăng chất vấn, sắc mặt nàng vẫn rất đỏ, nhưng nhờ khối ngọc thần kỳ che giấu, cuối cùng vẫn chưa tính là quá mức chật vật.

Biết cái gì? Thần tình Sở Dương buồn bực, hỏi ngược lại một câu.

Lại còn giả bộ hồ đồ! Thiết Bổ Thiên dậm mạnh chân một cái, bi phẫn nổi giận gầm lên.

Hiện tại không có ai ở bên cạnh, hoàng đế bệ hạ lại lập tức trở nên hung mãnh.

À, à, ngươi nói chuyện ta trúng độc? Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ: Ta thật sự trúng độc rồi.

Ta sẽ không giải! Thiết Bổ Thiên đỏ mặt tía tai, quát lớn một tiếng, giận dữ nói: Ta là nam nhân! Tại sao có thể giải độc cho ngươi!Ngươi nghĩ ngươi giải được độc cho ta à? Sở Dương vắt chéo chân, vênh mặt ngồi: Ta biết ngươi là nam nhân, ừm, nam.

nhân! Nhưng ta cũng đâu có nói ngươi giải! Ngươi gọi Tiểu Điềm Điềm ra đây, ta để Tiểu Điềm Điềm giải.

Tiểu Điềm Điềm từng làm rồi, có kinh nghiệm, ta yên tâm.

Thiết Bổ Thiên lập tức xấu hổ vô cùng, tức giận mắng: Hỗn đản!Nếu ngươi không gọi Tiểu Điềm Điềm ra, vậy ngươi tới giải đi! Sở Dương ngoắc ngoắc hai ngón tay: Hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi biến thành nữ giải độc cho ta.

Thứ hai, ngươi để Tiểu Điềm Điềm giải độc cho ta! Độc nhất định phải giải, không cần thương lượng!Thiết Bổ Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn tên vô sỉ này.

Nàng đi đâu tìm Tiểu Điềm Điềm bây giờ? Thiết Bổ Thiên, Tiểu Điềm Điềm, vốn là một người! Tên gia hỏa này rõ ràng đã biết tất cả rồi, không ngờ vẫn làm bộ khoan hồng độ lượng, cho mình hai lựa chọn.

Cái này thì lựa chọn sao đây?Ta nhổ!Thiết Bổ Thiên tức giận tới thân thể mềm mại run lên, nói: Nói, nghiêm chỉnh mà nói, ngươi, ngươi làm sao lại biết được?Ta muốn biết, đương nhiên sẽ biết.

Sở Dương thu hồi dáng vẻ cười cợt, sắc mặt trở nên trịnh trọng, ánh mắt sáng ngời nhìn Thiết Bổ Thiên.

Thiết Bổ Thiên bị hắn nhìn tới tâm hoảng ý loạn, cúi đầu.

Ta vẫn rất kỳ quái! Ngay từ lúc đầu gặp ngươi, ngươi chỉ là một nam nhân.

Sở Dương có chút buồn bực, không giải thích được nói: Cho tới bây giờ ta nhìn ngươi, ngươi vẫn là nam nhân.

Nhưng ngươi rõ ràng lại là một nữ nhân.

Làm sao ngươi làm được?Thiết Bổ Thiên cắn môi, oán hận nói: Ai cần ngươi quản!Trước kia có bắt ta cũng chẳng quản, nhưng bây giờ, ta mặc kệ cũng không được rồi.

Sở Dương kéo dài giọng: Phải không Thiết huynh.

Câm miệng! Một tiếng Thiết huynh lại khiến Thiết Bổ Thiên xấu hổ không thôi.

Trước kia không bị nhìn thấu thân phận, hai tiếng Thiết huynh này nàng nghe rất bình thường, nhưng hiện tại, nghe thế nào cũng cảm thấy không bình thường.

Nói cho ta biết nguyên nhân.

Sở Dương nghiêm túc nói.

Thiết Bổ Thiên im lặng không nói.

Sở Dương thở dài một tiếng: Ngày đó huy kiếm trường thiên, quyết chiến thương sơn, thắng bại đã định, ta liền rời đi.

vốn tưởng rằng, ta đi lần này chính là vô âu vô lo, làm sao nghĩ tới, ta lại thiếu nợ nhiều như vậy.

Ngươi không muốn cho ta biết, sợ tăng thêm gánh nặng cho ta: Nhưng ngươi có từng nghĩ qua, nếu ta cả đời này chẳng hay biết.

ta chẳng phải chẳng bằng heo chó? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.

vnSở Dương đứng lên, chậm rãi đi lại, thanh âm nhẹ nhàng, nói: Lúc đó ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch, Tiểu Điềm Điềm không tiếc trong sạch cứu ta, chính là ngươi?Thiết Bổ Thiên ngây ngẩn đứng đó, chỉ cảm thấy trước mắt mông lung ánh nước, cả người vô lực, nghe vậy không tự chủ được nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu Điềm Điềm.

là nhũ danh của ngươi? Sở Dương nhẹ giọng nói.

Thiết Bổ Thiên lại cắn môi, khẽ gật đầu.

Để Tiểu Điềm Điềm hiện thân đi.

Sở Dương đặt tay lên hai bả vai nàng, hơi thở ấm áp, tựa hồ muốn hòa tan Thiết Bổ Thiên, nhẹ giọng nói: Cho ta gặp ân nhân cứu mạng của ta.

Thiết Bổ Thiên cố gắng giãy dụa, nói: Ngươi đã gặp rồi.

Không, ta chưa tùng gặp.

Sở Dương thản nhiên nói: Hoàng đế bệ hạ ngươi, ta nhìn chán rồi, hiện tại ta muốn gặp Tiểu Điềm Điềm.

Thiết Bổ Thiên chỉ lắc đầu.

Sở Dương hít sâu một hơi, nói: Được rồi, nếu ngươi không muốn cho ta gặp Tiểu Điềm Điềm, ta liền lột sạch ngươi xem xem! Xem đến khi hoàng đế bệ hạ bị lột sạch quần áo, trần như nhộng, có phải là một nam nhân hay không.

Nói xong cánh tay liền phát lực, xoạt một tiếng.

Hoàng bào của Thiết Bổ Thiên lập tức bị hắn xé ra một khe hở!Chậm đã! Thiết Bổ Thiên lập tức luống cuống, biết tên gia hỏa tuyệt đối nói được là làm được, vội vàng túm chặt lấy cổ áo, e thẹn nói: Ta cho ngươi biết là được chứ gì.

Nói mau.

Sở ngự tọa dương dương đắc ý, rất có bộ dáng vênh váo tự đắc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại khoái cảm cường đoạt dân nữ.

Thiết Bổ Thiên cắn môi nói: Trên người ta mang theo một khối ngọc.

Một khối ngọc? Sở Dương nghi hoặc nhìn Thiết Bổ Thiên.

Một khối ngọc.

Nói xong liền tháo Thiên Cơ Nan Biện Huyễn Ảnh ngọc trên cổ xuống, cầm trong tay, còn mình thì cúi gằm đầu xuống.

Nhưng điều này cũng trực tiếp khiến cho Sở ngự tọa ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy vị hoàng đế bệ hạ ung dung cao quý trước mặt này, sau khi gỡ khối ngọc kia xuống, lại đột nhiên biến thành một giai nhân thanh tú yếu đuối!Trừ vương miện trên đầu ra, nhưng bây giờ nhìn lại, cho dù là người mù, cũng tuyệt đối sẽ không nói: Trước mặt chính là một nam nhân!Một vầng quang mạc mờ mịt lóe lên, vòng ngực vốn phẳng lỳ, đột nhiên cao ngất, mà cái eo vốn nhìn qua cực kỳ nam tính, lại cấp tốc co lại, biến thành thon thả uyển chuyển.

Dáng người dong dỏng cao, có lồi có lõm.

Một mùi hương nữ nhân lập tức tràn ngập.

Mặt như trăng tròn, làn da mềm mại, mặc dù cúi gằm mặt nhưng đôi môi anh đào này, cái mũi thanh tú này, hàng mi thật dài này, hình dáng này, lại rõ ràng là một vị tuyệt thế giai nhân khuynh nước khuynh thành!Một tuyệt sắc giai nhân mặc y phục hoàng đế, quần áo cứ không chỉnh tề như vậy, e thẹn xấu hổ đứng trước mặt mìnhSở Dương ngây dại, thì thào lầm bầm: Quả nhiên là nữ nhi.

còn xinh đẹp như vậy.

Bổn thiếu gia.

Khụ khụ.

Ngươi.

ngươi nhìn đủ chưa? Thiết Bổ Thiên nổi giận nói, nói xong liền giơ khối ngọc lên, định đeo trở lại.

Sở Dương vội vàng xoạt một tiếng, đã đoạt lấy khối ngọc kia, ngay sau đó, bàn tay vừa lật, đã vất vào trong Cửu Kiếp không gian.

Muốn biến trở về sao? Ngươi nghĩ thật dễ nha! Bổn đại gia còn xem chưa đủ đâu!Thiết Bổ Thiên lập tức giận dữ: Trả lại cho ta.

Nhìn thấy Sở Dương điều chỉnh sắc mặt, cung kính vái mình một cái.

Thiết Bổ Thiên lập tức cả kinh: Người làm gì vậy? Vội vàng lắc mình né tránh.

Sở Dương nghiêm mặt nói: Đây là cảm tạ ngươi.

Đa tạ cô nương, trong thời khắc nguy cấp, không tiếc trinh tiết nữ nhi, cứu ta một mạng! Ân này đức này, khó thể báo đáp! đó là thứ nhất!Thiết Bổ Thiên có chút choáng váng: Mới là thứ nhất? Chẳng lẽ còn thứ hai thứ ba?Chỉ nghe Sở Dương nói: Thứ hai, đó là cảm tạ ngươi đã sinh cho ta hài tử, để Sở gia ta có hậu đại.

Thứ ba.

Một mình ngươi nuôi nấng hài tử quá khổ cực, tư vị trong lòng, ta cũng ko hiểu được bao nhiêu, nhưng vẫn phải cảm tạ ngươi.

Thiết Bổ Thiên lập tức đỏ mặt tía tai, dậm chân nói: Ai cần ngươi cảm tạ!Sở Dương nghiêm chỉnh nói: Đại ân đại đức của cô nương đối với ta, thật sự không biết nên báo đáp thế nào cho phải! Càng nghĩ, càng bó tay không có biện pháp.

Đành phải lấy thân này báo đáp đại ân cô nương!Đả tự bởi: Diệp Linh Yên Mộc Hà Sa Truyện FULLĐây là lần đầu tiên trong đời Thiết Bổ Thiên bại lộ thân phận nữ nhi trước ánh mắt người khác.

Đang xấu hổ không biết nên thích ứng thế nào, vừa nghe thấy lời này, lập tức đỏ thẫm cả mặt, cả giận nói: Miệng chó không mọc được ngà voi.

Trong miệng chó có mọc ra được ngà voi hay không, điểm này chúng ta sẽ tranh luận sau.

Sở Dương ưỡn thẳng người, nói: Về ân tình, ta đã nói xong rồi.

Kế tiếp, chúng ta sẽ tính nợ.

Thiết Bổ Thiên ngạc nhiên nói: Tính nợ? Tính nợ cái gì?Sở Dương hung tợn nói: Hừ! Lúc đó ngươi làm chuyện này, làm xong rồi không ngờ còn giấu diếm không nói cho ta.

Sự trong sạch của ta đã bị hủy trong tay ngươi.

Đây là cái thứ nhất.

Ngươi mang thai, ta thân là.

à à.

là người khiến ngươi mang thai, không ngờ lại không nói với ta, cái này là cái thứ hai! Ngươi sinh ra hài tử, hài tử đó là của ta.

Không ngờ không nói cho ta, cái này là cái thứ ba! Hài tử lớn lên, ngươi không ngờ không cho nó nhận tổ quy tông, cái này là cái thứ tư!Thiết Bổ Thiên nghe mà vừa xấu hổ vừa thẹn thùng vừa cực kỳ tức giận: Đây là cái thứ ngụy biện gì?Tên gia hỏa này không ngờ dám há miệng nói sự trong sạch của hắn bị hủy trong tay ta.

Không biết xấu hổ tới nước này, đúng thật là tuyệt thế thiên hạ rồi.

Chỉ nghe Sở Dương nói: Mấy tội đó đều phải phạt! Bây giờ chấp hành gia pháp!Gia pháp? Thiết Bổ Thiên ngẩn ra, mình chính là thiên hạ chi chủ, tên gia hỏa này không ngờ dám chấp hành gia pháp với mình? Gia pháp gì?Tiếp đó chỉ thấy tên gia hỏa trước mắt này mạnh mẽ tiến lên, mình còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn xốc lên vai, thiên địa đảo lộn, tiếp đó tay phải vung lên, ba một tiếng giòn tan!Thiết Bổ Thiên a một tiếng, mắt hạnh trợn lên, cái mông mềm mại của mình đã bị Sở Dương dùng sức đánh một cái!Chỉ nghe Sở Dương nói: Vô pháp vô thiên như thế, không tuân nữ tắc, không trừng trị bây giờ, sau này còn không lật cả trời lên sao?Ba!Cái mông tôn quý của hoàng đế bệ hạ lại bị đánh một cái thật vang!Thiết Bổ Thiên lại la lứa một tiếng sợ hãi.

Đau thì cũng không đau, nhưng bị người ta đánh đòn trong tư thế này, thì đúng là lần đầu tiên trong đời!Chưa nói tới thân phận của Thiết Bổ Thiên chính là nhất đại quân vương, bình thường ai dám đánh vào mông nàng?Nhưng hiện tại, không chỉ bị đánh, mà còn là sau khi khôi phục diện mạo thực sự xong, bị người ta dùng loại phương thức xấu hổ này đánh.

Thiết Bổ Thiên nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng không thể chấp nhận được, nổi giận hét lớn: Thả ta xuống!Nhưng một tay Sở Dương lại giữ chặt nàng lại, trầm trọng giống như một ngọn núi lớn, khiến cho nàng căn bản không có nửa điểm khả năng giãy dụa.

Tay phải thì đánh từng cái từng cái một, không lưu tình chút nào.

Thiết Bổ Thiên mặt đỏ tía tai!Nghe thanh âm ba ba, cảm thụ cảm giác đau đớn, Thiết Bổ Thiên đầu tiên là cuồng nộ, nổi giận, giãy dụa, sau đó lực lượng giãy dụa chậm rãi yếu đi.

Khuôn mặt cũng càng lúc càng đỏ, hàm răng cắn chặt đôi môi hồng nhuận, cố gắng không cho mình kêu thành tiếng.

Sở Dương cũng nổi nóng, lúc đầu còn đánh mạnh một chút, về sau thì lại không đánh mạnh nữa.

Ngược lại còn có chút thưởng thụ, nhưng miệng thì đương nhiên vẫn hung thần ác sát quát hỏi: Ngươi có biết sai chưa?Thiết Bổ Thiên cắn răng không nói lời nào.

Ba!Đã biết chưa?Vẫn như cũ không có câu trả lời.

Ba!….

Sở Dương không nhanh không chậm vung tay đánh, trong lòng đột nhiên có một cảm xúc kỳ quái vang lên, tâm tình càng lúc càng kích động.

Ngươi rốt cuộc vẫn không nhận tội? Sở Dương nhếch miệng.

Đừng.

đừng đánh nữa.

, ta ta ta.

, ta biết sai rồi.

Liên tục đánh hơn mười cái, Thiết Bổ Thiên rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa rồi.

Không phải bởi vì nguyên nhân nghiêm hình tra tấn, mà là bởi vì sau mấy cái đầu, Sở Dương căn bản không hề dùng lực nữa rồi, quả thực phải gọi là vuốt ve mới đúng.

Đối với Thiết Bổ Thiên mà nói, đây bình sinh là lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân trong khoảng cách gần như vậy.

Lần trước ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch, tuy từng.

nhưng lúc đó tâm hoảng ý loạn, căn bản không có nhớ cái gì cả, cho dù có thì cũng chỉ là đau đớn, lo lắng.

nghĩ lại mà sợ hãi.

Lần này, mới chính thức bị nam nhân ôm trong lòng, trong lúc nhất thời cả người mền nhũn ra.

Ngươi biết sai rồi? Sở Dương trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn vỗ thêm mấy cái: Vậy ngươi sai ở chỗ nào?Thiết Bổ Thiên sắp xấu hổ tới muốn chết, cũng sắp tức tới chết, con hàng này, vẫn còn chưa thôi: Ngươi thả ta ra trước, ta nói.

Nói chuyện đã thở hồng hộc.

Không nghĩ trả lòi nàng lại là một cái đánh: Không được! Cứ như vậy mà nói!Thiết Bổ Thiên thiệt tình muốn ngất xỉu cho rồi, vạn bất đắc dĩ, đành xuống giọng năn nỉ: Sở huynh.

Hả? Sở Dương hừ lạnh một tiếng.

Sở Dương.

Thiết Bổ Thiên vội vàng sửa lại, năn nỉ nói: Sở Dương.

ngươi ngươi ngươi.

ngươi cho ta chút thể diện đi.

Ba! Trả lời nàng đương nhiên là một cái đánh vào mông.

Sở Dương càng lúc càng vênh váo, được thế không chịu tha người: Nhi tử cũng đã sinh rồi, vậy mà còn dám nói cái gì mà thể diện với ta.

Đáng đánh.

Nhưng Sở Dương đánh đi đánh lại, tâm lý cũng chậm rãi xuất hiện biến hóa.

Càng đánh càng cảm thấy thật là đàn hồi, thật là mềm mại, to lớn, căng tròn.

Vị đồng tử kê Sở Dương đã đói khát mấy năm nay, bây giờ đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết dâng lên mênh mông.

Nghiêm khắc mà nói, Sở Dương cũng giống với Thiết Bổ Thiên, kiếp này đều là sơ ca.

Khác nhau là ở chỗ, tuy lần trước Thiết Bổ Thiên quên gần hết, cũng không dám nghĩ lại, nhưng dù sao cũng có thể nhớ một số thứ, nhưng Sở Dương lại cái gì cũng không biết đã u u mê mê mất đi lần đầu tiên.

Hiện giờ đã biết mình không ngờ đã bỏ lỡ.

cái.

chuyện trọng yếu như vậy, Sở Dương làm sao có thể từ bỏ ý đồ!Điều này đối với nam nhân mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã! Hiện giờ, tên đầu sỏ gây ra chuyện này đã ở ngay trước mắt.

Tay Sở Dương, trong bất tri bất giác đã dọc theo vạt áo, trượt vào.

Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.

vnCả người Thiết Bổ Thiên run lên, đột nhiên không biết lấy đâu ra khí lực, không ngờ giãy thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn,lập tức lui ra ngoài, nhưng ko ngờ dùng lực quá mạnh, suýt chút nữa ngồi phệt mông xuống đất.

Sở Dương đưa mắt nhìn tới, lập tức nuốt nước bọt ừng ực.

Chỉ thấy giai nhân trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai tán loạn, ngay cả vương miện trên đỉnh đầu cũng lệch đi, từng lọn từng lọn tóc xõa tung, theo bộ ngực và hơi thở hổn hển mà không ngừng rung động.

Thật đẹp.

Sở Dương thì thào nói.

Thiết Bổ Thiên đẹp, không giống với Ô Thiến Thiến, cũng không giống với Mạc Khinh Vũ, càng không giống Tử Tà Tình.

Đây là một loại vẻ đẹp thanh lịch, cao quý, uy nghiêm, hơn nữa dáng vẻ vạn phương, phong hoa tuyệt đại! Mỗi một nụ cười nhíu mày, đều toát lên một vẻ tôn quý không thể xâm phạm!Tựa hồ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng là khinh nhờn nàng.

Nhưng loại vẻ đẹp này trong mắt Sở Dương, chẳng khác nào khiến hắn bỗng không tăng thêm mấy phần khoái cảm chinh phục.

Bởi vì, chính một tiểu mỹ nhân như tiên tử nữ thần này, đã vì mình mà sinh ra nhi tử!Vậy còn cố kỵ cái gì nữa?Sở Dương nhào tới như sói đói.

Chậm đã! Thiết Bổ Thiên lui về phia sau hai bước, quát lớn một tiếng, đột nhiên lật tay lấy ra một cây chủy thủ, kê ngang cổ: Ngươi.

Nếu ngươi tới đây, ta liền chết cho ngươi xem!Sở Dương lập tức ngây dại.

Trong phút chốc choáng váng, đây là cái gì vậy?Nhi tử cũng sinh rồi, như thế nào còn.

Tuy chủy thủy trong tay Thiết Bổ Thiên, hắn chỉ khẽ vươn tay một cái là có thể đoạt được mà không thương hại tới Thiết Bổ Thiên nửa điểm, nhưng hắn vẫn lựa chọn lui về phía sau hai bước.

Thiết Bổ Thiên một tay cầm chủy thủy, trong mắt lộ ra một vẻ thả lòng, thở dốc dồn dập.

Thật lâu sau, hô hấp mới vững vàng trở lại.

Sau đó nàng liền đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình chậm rãi bước đi, đi tới bước bàn, sau đó nói: Ngồi đi!Khuôn mặt nàng vẫn đỏ như trước, nhưng thanh âm bình tĩnh uy nghiêm, không ngờ không cho phép kháng cự.

Ánh mắt tuy vẫn có chút mê loạn như trước, nhưng cũng đã khôi phục lại hào quang cơ trí vốn có.

Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.

Thiết Bổ Thiên bình tĩnh nói.

Sở Dương có chút không hiểu ra làm sao, ngồi xuống, dè dặt hỏi: Ngươi.

ngươi làm sao vậy? Chúng ta nói.

, nói chuyện gì?Trên mặt Thiết Bổ Thiên nở một nụ cười, nói: Hôm nay chúng ta nói, không nói chuyện quốc gia đại sự, không nói chuyện lê dân bách tính, chỉ là nói chuyện, ngươi và ta.

Ta và ngươi? Sở Dương nhíu mày.

Đúng, ngươi và ta.

Thiết Bổ Thiên bình tĩnh mỉm cười, nói: Sở Dương, từ nhỏ ta đã gặp biến cố.

Thân nhân đều qua đời.

Nữ giả nam làm Thái tử, cho tới bây giờ, nguyên nhân bên trong, ngươi cũng hiểu được.

Bây giờ, ta cũng không nói nhiều nữa.

Sở Dương cười khổ, quả thực, trải qua chuyện hôm nay, đối với đủ loại khó hiểu của Thiết Vân quốc trước kia, đủ loại hành vi của Thiết Thế Thành, đều có giải thích.

Nếu mình còn không hiểu ra nữa, thì đúng là bị lừa đá vào đầu rồi.

Chính như ngươi biết, ta thích ngươi! Ta toàn tâm toàn ý thích người! Ánh mắt Thiết Bổ Thiên uy nghiêm mà tú lệ nhìn Sở Dương, nói tới tình cảm của mình.

, vị đế vương này không hề có vẻ xấu hổ như nữ nhân, thẳng thắn nói: Ngươi có lẽ không biết, tại sao ta thích ngươi, hiện tại ta nói cho ngươi nghe! Ngươi biết không? Khi ngươi tới Thiết Vân, đó là thời khắc toàn bộ Thiết Vân gian nan nhất!Thiết Vân khi đó, hoàn toàn không có nửa điểm hi vọng! Ngay cả hoàng thúc Thiết Long Thành cũng nói.

Thiết Vân, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành công tích của Đệ Ngũ Khinh Nhu.

Mà điều chúng ta phải làm, chính là kéo dài thời gian, có thể chống đỡ tới khi nào thì hay tới đó.

Khi đó, mỗi ngày ta đều phải giãy dụa, mỗi ngày đều tuyệt vọng.

Mấy ngày liền không ngủ được một lần.

Cho dù đang ngủ, cũng lập tức gặp ác mộng giật mình bừng tỉnh.

Nhưng vô số người đang nhìn vào ta, nếu ta suy sụp, Thiết Vân sẽ xong thật rồi.

Ngay cả chút hi vọng cuối cùng cũng không còn.

Ta chỉ thật gắng gượng khiến cho mình trấn định, biểu hiện ra vẻ anh minh, bày mưu tính kế, thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay.

Bề ngoài tuy ta đều trấn định vô cùng, nhưng trong nội tâm lại sợ hãi và bất lực.

Không một ai biết, cũng không một ai cảm nhận được.

Toàn bộ Thiết Vân quốc, gánh nặng mấy ức lê dân, hi vọng đời đời, đều đặt lên người một nữ tử yếu đuối như ta!Trong mắt Thiết Bổ Thiên chậm rãi chảy xuống hai giọt lệ: Nhưng Thiết Vân từ trên xuống dưới, từ quan viên tới dân chúng, đến thương nhân, thậm chí cho dù là tên khất cái, kỹ nữ, đều có thám tử của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhiều vô số kể! Ta biết rất rõ, nhưng thật sự không có sức lực, cũng không có cách nào.

Phía nam có ngàn vạn đại quân của Đệ Ngũ Khinh Nhu như hổ rình mồi.

Kim Mã Kỵ Sỹ đường gối giáo chờ trời sáng, phương bắc có lang sói thảo nguyên xuôi nam bất cứ lúc nào.

Trong Thiết Vân chỉ có hỗn loạn, phụ hoàng bệnh nặng nguy trong sớm tối.

Ngươi không biết áp lực của ta lớn thế nào đâu! Thiết Bổ Thiên thống khổ nói: Khi đó, ta đã vô số lần muốn tự sát, chấm dứt kiếp sống thống khổ này! Ngươi biết không?Tuy ta thân là Thái tử, người thừa kế duy nhất của Thiết Vân quốc, nhưng ta vẫn là nữ nhân! Ta cần có một chỗ dựa, nhưng khi đó, không ai có thể làm chỗ dựa cho ta.

Ta ngược lại còn trở thành chỗ dựa của mọi người!Khi đó ta muốn chết, ngươi biết không? Ngươi biết không? Thiết Bổ Thiên đột nhiên khản cổ hét lên, theo âm thanh vang lên, nước mắt trên mặt cũng chậm rãi rơi xuống.

Vượt ra ngoài dự liệu, bên trong không hề có thanh âm tiểu hài tử chơi đùa, mà rất im lặng.

Cung nữ nhẹ nhàng bước ra, nói: Thái tử đang ngủ.

Sở Dương ngạc nhiên: Đúng giờ như vậy?Phải biết rằng, lúc này mới chỉ là giữa trưa mà thôi, thái dương còn đang ở chính đỉnh chính ngọ, không lệch một phân, chỉ có người sống cực kỳ quy luật, hạn chế phi thường nghiêm khắc, hơn nữa còn có thói quen ngủ trưa, mới có thể ngủ vào thời điểm này.

Tiểu Dương Dương ngủ luôn rất đúng giờ.

Thiết Bổ Thiên kiêu ngạo mỉm cười: Sở huynh, ngươi biết không? Đứa bé này, từ nhỏ đã gần như không hề tiểu ra giường, ngoan ngoãn vô cùng.

Đến giờ ăn là ăn, đến giờ ngủ là ngủ, rất im lặng, rất thông minh, hài tử rất ngoan.

Trên mặt Thiết Bổ Thiên, không che giấu vẻ kiêu ngạo chút nào.

Ặc.

Sở Dương gãi gãi đầu: Ta vào xem.

Đang ngủ, nhìn cái gì? Thiết Bổ Thiên có chút không vui: Thời gian còn dài mà, ngươi đánh thức nó thì làm sao?Sở Dương hắc hắc: Ta nhẹ nhàng vào xem thôi mà.

Trước vẻ cực kỳ không tình nguyện của Thiết Bổ Thiên, Sở Dương rón rén bước ra, nhìn tư thế cứ như là kẻ trộm vậy.

Chỉ thấy ở trong một chiếc giường lớn, một thân ảnh nho nhỏ đang ngủ say, trên người đắp một chiếc chăn, hai tay để ngay ngắn trong chăn, thân hình nhỏ nhắn, có vẻ rất an tĩnh, rất trầm ổn, lại có một loại cảm giác không màng danh lợi.

Một mùi thơm sữa đặt biệt của tiểu hài tử truyền tới.

Sở Dương rón rén đi tới, chỉ thấy đứa nhỏ này khuôn mặt đoan chính, làn da mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận, cái mũi thẳng tắp, ánh mắt khép hờ, lông mi cũng rất dài, tựa như trên mí mắt có hai chiếc quạt siêu nhỏ vậy.

Hô hấp vững vàng, hiểu nhiên đã ngủ rất sâu rồi.

Sở Dương lập tức kích động trong lòng, chỉ cảm thấy một xúc động dâng lên trong lòng, suýt chút nữa thì chảy ra nước mắt.

Hắn khom người đứng trước giường, không hề nhúc nhích.

Tham lam nhìn.

Không sai!Đây là hài tử của mình! Không nói diện mạo giống mình tới chín phần, mà ngay cả thần vận cũng giống mình y như đúc.

Một cảm giác huyết nhục tương liên cứ như vậy tuôn trào trong lòng, khiến cho lòng mình say mê.

Ngay trong một ánh mắt đầu tiên, Sở Dương phát hiện, mình đã không muốn rời đi nữa rồi.

Có một nỗi xúc động muốn ôm tiểu tử kia vào trong lòng, hung hăng thơm một cái, cất tiếng cười lớn.

Hơn nữa trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn vô hạn, không còn ước muốn gì nữa.

Giờ khắc này, Sở Dương quả thực muốn ngửa mặt lên trời hét dài, ngửa mặt lên trời cười dài!Vô quan nhất thân khinh, hữu tử vạn sự túc.

( Không quan tước tâm tình thoải mái, có con không cầu gì nữa)Đây là quan niệm rất bình thường nông gia.

Nhưng hiện tại, Sở Dương cảm thấy những lời này thật sự là cực kỳ có đạo lý!Thật là đáng yêu.

Thật là xinh xắn.

Thật là ngoan.

Sở ngự tọa thì thào lẩm bẩm trong miệng.

Thiết Bổ Thiên có chút sốt ruột, con hàng này có một khuynh hướng ánh mắt chạm vào là không dứt được ra.

Không ổn rồi.

Nhưng nàng len lén kéo ống tay áo Sở Dương mấy lần, không ngờ Sở Dương căn bản không hề phát hiện.

Rốt cuộc cũng dùng sức.

Ngươi làm gì vậy? Sở Dương không hài lòng quay đầu lại, nhíu mày thấp giọng quát hỏi: Ta nhìn một chút cũng không được sao?Thiết Bổ Thiên có chút không nói gì, nhỏ giọng trả lời: Ngươi nhìn cả nửa canh giờ rồi!Sở Dương ngượng ngùng đứng lên, lưu luyến nhìn thêm cái nữa, nói: Đã nửa canh giờ rồi cơ à?Đi ra ngoài nó chuyện, đừng đánh thức nó.

Thiết Bổ Thiên kéo tay áo hắn đi ra ngoài.

Sở Dương bị nàng kéo đi, đành rón rén nhẹ nhàng ra ngoài.

Ra bên ngoài, vào thư phòng, đóng cửa lại, Thiết Bổ Thiên mới thở phào một hơi.

Sở Dương nhìn Thiết Bổ Thiên, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa tức giận!Mẹ nó, hài tử của ta! Không ngờ nhìn một chút đã bị kéo ra ngoài.

Nữ nhân này ngày nào cũng ở với nó.

Bám riết lấy!Sở Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng thực bức bội.

Trước kia, hắn vẫn cân nhắc tránh nhiệm, lưng mang thiên hạ sinh linh, vân vân.

Nhưng hiện tại, đã vứt hết ra sau đầu rồi.

Nhất là sau khi gặp được nhi tử.

Loại tâm tình này lại càng không thể nào khống chế được.

Thật sự là đáng yêu! Sở ngự tọa miệng khô khốc, vơ lấy chén trà trong thư phòng Thiết Bổ Thiên, ực ực hai hơi hết sạch, lau miệng.

Thanh âm có chút dồn dập hỏi: Nó tên là gì?Thiết Dương.

Thiết Bổ Thiên trong lòng cũng không yên: Lấy nghĩa, cây dương chọc trời như thiết, cao ngất thẳng tắp, ngạo thị thế gian!Thiết Dương.

Thiết Dương.

Sở Dương lặp đi lặp lại, cảm thấy không thích hợp, trong lòng có chút không thoải mái.

Nếu tiểu tử này nhận tổ quy tông, sửa thành họ Sở, vậy chẳng phải Sở Dương sao?Đây chẳng phải là trùng tên lão tử rồi?Sở Dương có chút tắt tiếng, mình với lão tử mình kết bái, đã chuyện hài hước nhất thế gian rồi, không nghĩ tới lại tới phiên mình, lại cùng nhi tử trùng tên?À, Thiết Dương, tên rất hay.

Sở ngự tọa vuốt vuốt mũi, nói trái với lương tâm: Có nhũ danh không?Nhũ danh là Tiểu Dương Dương.

Thiết Bổ Thiên cười cười: Về phần lấy tên chữ, thì phải chờ tới năm mười sáu tuổi mới có.

Ừm, không tệ.

Tiểu Dương Dương.

Sở Dương cười cười không rõ tư vị là gì nữa.

Nhũ danh lão tử đã là Dương Dương, sư phụ năm đó thường xuyên gọi ta là Tiểu Dương Dương, hiện tại nhi tử ta không ngờ không chỉ chiếm lấy đại danh của ta, mà còn đạo luôn nhũ danh của ta.

Đại danh nhũ danh, toàn bộ đều trùng!Chuyện này không thể để thế được.

Hình như trùng tên với ta mà.

Sở Dương nghĩ mấy lần vấn đề này trong lòng, rốt cuộc không nhịn được, vẫn nói ra.

Trùng tên hả? Thiết Bổ Thiên trợn trừng mắt, nói: Không thể nào, hắn thọ Thiết, ngươi họ Sở, làm sao trùng tên được?Sở Dương tâm tự nặng nề đặt chén trà xuống, thở ra một hơi thật dài.

Trái tim Thiết Bổ Thiên khẽ nhảy thót lên, nói: Sở huynh vì sao thở dài?Thần sắc Sở Dương buồn bã: Thiết huynh, không phải ngươi từng hỏi ta, vì sao lại đột nhiên tới Hạ Tam Thiên sao? Lúc đó ta nói, thật ra không phải.

Kỳ thật, lần này ta tới Hạ Tam Thiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là tìm Thiết huynh ngươi hỗ trợ.

Thiết Bổ Thiên ngẩn ra, nói: Hỗ trợ?Đúng! Sở Dương nghiêm túc nói: Chuyện này, trong thiên hạ, cũng chỉ có Thiết huynh ngươi mới có thể giúp được ta thôi.

Thiết Bổ Thiên thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng không khỏi trầm trọng, nói: Sở huynh cứ nói.

Chỉ cần ta có thể giúp được, cho dù dốc hết lực lượng một nước cũng không từ chối!Sở Dương thở dài một hơi, nói: Còn nhớ ngày đó ly biệt, Thiết huynh từng nói qua một câu: Giang hồ hiểm ác, phải cẩn thận! Sở Dương ta tự nhận cẩn thận, cũng đủ cơ trí, nhưng ở Thượng Tam Thiên, vẫn trúng kế của người ta.

Thần sắc Thiết Bổ Thiên căng thẳng: Trúng kế người ta? Làm sao vậy? Ngươi bị thương?Bị thương thì không có, nhưng trúng độc rồi.

Sở Dương thở dài: Thiết huynh, ngươi nhìn ta bây giờ rất khỏe mạnh phải không? Nhưng kỳ thật là ta dùng linh dược, áp chế độc tính xuống, nhưng đây dù sao cũng không phải là phương pháp lâu dài.

Một khi phát tác thì toàn thân hóa mủ mà chết.

Nói xong, Sở Dương lấy ra một chiếc hồ lô Sinh Linh tuyền thủy, nói: Đây chính là thứ ta dùng để áp chế độc tính.

Cũng chỉ còn lại một chút này thôi, chỉ đủ áp chế một tháng thời gian nữa.

Sở Dương buồn bã, có chút bi tráng nhìn Thiết Bổ Thiên: Nếu Thiết huynh không cứu ta, một tháng sau, ta và ngươi, đã là âm dương xa cách.

Thiết huynh ngươi xem, cánh tay của ta đã có biến hóa rồi.

Nói xong sắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay, chỉ thấy ở trên bắp tay, rõ ràng có một vùng xanh đen, tựa như đang hư thối vậy.

Sắc mặt Thiết Bổ Thiên lập tức đại biến: Ngươi trúng độc gì? Không ngờ lại bá đạo như vậy? Vừa tức vừa vội: Trúng độc, ngươi còn uống rượu với ta làm gì?Sở Dương thả ống tay áo xuống, mỉm cười: Độc có thể không trị, nhưng hảo huynh đệ gặp mặt, rượu thì vẫn phải uống.

Thiết Bổ Thiên giận dữ, nói: Bớt nói nhảm đi! Nói mau, ngươi trúng độc gì? Cần ta giúp ngươi thế nào?Thiết Bổ Thiên hiện giờ thật sự nóng nảy rồi.

Trong mắt gần như muốn phun ra lửa.

Loại chất độc này, Thiết huynh cũng từng gặp qua rồi, cho nên sau khi biết bị trúng độc, ta liền lập tức bỏ qua tất cả, toàn lực chạy như điên xuống dưới này.

Sở Dương chộp lấy tay Thiết Bổ Thiên: Thiết huynh, ngươi nhất định phải cứu ta!Yên tâm! Thiết Bổ Thiên phát thệ lập tức: Chỉ cần ta có thể làm, nhất định sẽ cứu ngươi!Quần áo không bằng mới, người không bằng cũ a.

Sở Dương than thở một tiếng: Vẫn là Thiết huynh ngươi là bằng hữu chí cốt!Rốt cuộc ngươi có nói hay không? Thiết Bổ Thiên gấp đến đột nhảy dựng lên.

Ta trúng độc! Hai mắt Sở Dương sáng ngời, nhìn vị nữ đế vương này, nhẹ giọng nói: Ta trúng xuân độc!Xuân độc?! Thiết Bổ Thiên nghẹn họng trân trốiNói rõ ra, chính là loại xuân độc mà ta từng trúng ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch.

Khóe miệng Sở Dương nhếch lên, lộ ra một nụ cười: Xuân độc Cấu giao!A! Thiết Bổ Thiên kêu lên một tiêng sợ hãi, ngây ra như phỗng.

Giờ khắc này, cả người nàng đều run lên kịch liệt!Thiết Bổ Thiên rốt cuộc cũng xác định, Sở Dương đã sớm biết chuyện hôm đó! Hôm nay tới, chính là muốn ngả bài với mình!Hoàng đế bệ hạ vô cùng xấu hổ, nhưng Sở Dương hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, đến lúc này vẫn nắm chặt lấy tay nàng, dùng sức lay lay: Thiết huynh, ngươi nhất định có thể giải loại độc này!Bí mật lớn nhất mà Thiết Bổ Thiên giấu dưới đáy lòng đột nhiên bị bóc trần, hơn nữa còn bị đương sự tìm tới tận cửa, vừa thức vừa thẹn vừa quẫn bách, cả người sớm đã nóng bừng, dùng sức giãy ra, cả giận nói: Ngươi buông! Buông ra.

Đến đến thời điểm này rồi, nếu như Sở Dương buông ra.

thì hắn thật sự không còn là Sở Dương nữa rồi, trực tiếp gọi là Sở Xuẩn Trư đi cho rồi.

Chỉ thấy hắn nắm riết lấy tay Thiết Bổ Thiên, quyết tâm không buông, miệng nài nỉ không ngừng: Thiết huynh, ngươi cứu ta đi.

Ta trúng độc, rất nghiêm trọng.

Thiết Bổ Thiên cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt như muốn vùi vào trong áo: Ngươi chết luôn đi! Buông ra! Ngươi.

Mơ hồ có thể thấy được, cổ nàng cũng đỏ lên, hai cánh tai cũng hồng nhuận trong suốt giống như mã não.

Quá bất ngờ, quá nhanh chóng, cơ trí của hoàng đế bệ hạ đã sớm bay lên chín tầng mây, bây giờ trong đầu chỉ là trống rỗng!Bàn tay Sở Dương đột nhiên phát lực, kéo thân thể nàng vào trong lòng mình, miệng không ngừng lảm nhảm: Thiết huynh, Thiết huynh, ngươi đã cứu ta một lần, giải độc cho ta một lần rồi.

Lần này chắc chắn sẽ càng thêm thuần thục, mau giải độc cho ta đi.

Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn thấy ta chết.

Hắn bi phẫn nói: Ta tốt xấu gì cũng từng đổ máu vi Thiết Vân, vì thiên hạ sinh mà đánh giặc, vì Thiết Vân đế quốc mà lập công lão hãn mã, vì bệ hạ ngươi mà cúc cung tận tụy.

Bệ hạ, Thiết huynh, hỏng rồi! Độc phát tác.

Thiết Bổ Thiên liều chết kháng cự, nhưng hiện giờ thần trí mê loạn, xấu hổ vô cùng, đã không thể tự hỏi, muốn giận dữ mắng mỏ, muốn cố gắng phản kháng, hơn nữa trong bụng cũng có vô số lý do, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói nên lời, toàn bộ đều bị bối rối nhấn chìm.

Chỉ co hai tay trước người, chống lên lồng ngực Sở Dương, thở hồng hộc: Ngươi ngươi ngươi.

ngươi buông ra.

ngươi buông ra.

buông ra.

Sở Dương nói: Buông ra ngươi thì dễ, nhưng độc trong người ta thì sao đây?Sở ngự tọa ngoài miệng thì chầy cối, nhưng trong lòng lại thích thú vô cùng, thật nhìn không ra cô nàng này lại mềm mại như vậy, thoạt nhìn chẳng khác gì nam nhân bình thường, nhưng vừa tiếp xúc thân thể một cái mới phát hiện, thật sự là 'người không thể đánh giá bề ngoài'.

 Chỉ là, cái thứ hùng vĩ như vậy, giấu đi thế nào nhỉ?Sở Dương đảo mắt mấy lần, phát hiện vẫn là phẳng lỳ.

Trong lòng không khỏi buồn bực, xem ra có thứ gì đó gây ảnh hưởng tới thị giác rồi.

Rốt cuộc là thứ gì nhỉ?Trong lòng Sở Dương cực kỳ buồn bực, đang định hỏi kiếm linh thì đột nhiên nhớ ra, từ khi mình tiến vào thông đạo, kiếm linh cũng bãi công rồi.

Lại quan sát tìm kiếm một hồi, vẫn không phát hiện chỗ nào ảnh hưởng tới thị giác.

Trong lòng Sở Dương cực kỳ buồn bực.

Buông ra! Thiết Bổ Thiên ra sức giẫy dụa.

Ta trúng độc! Sở Dương nghiêm mặt, da mặt dày không thể dày hơn: Ôm như vậy có thể giảm bớt một chút.

Nhưng trong lòng lại thầm khịt mũi khinh thường lời mình nói.

Giảm bớt một chút? Chỉ thấy ôm xong, độc tính càng lúc càng lợi hại.

Độc cái đầu ngươi! Tên hỗn đản nhà ngươi! Thiết Bổ Thiên ngượng tới cực điểm, hung hăng phát lực, từ trong lồng ngực Sở Dương thoát ra, thở hổn hển.

Ngoài cửa, một thanh âm dè dặt vang lên: Bệ hạ.

bệ hạ, chuyện gì xảy ra? Có cần bọn nô tỷ,.

Sở Dương khoanh tay như cười như không nhìn nàng.

Thiết Bổ Thiên dậm chân một cái, áp chế bối rối trong lòng, cố gắng duy trì thanh âm bình tĩnh, quát: Các ngươi không cần vào đây.

Lui ra hết đi.

Nghĩ tới mình bị tên hỗn đản này khi dễ, nếu như lọt vào mắt người khác thì hoàng đế bệ hạ nàng đúng không là còn mặt mũi đi gặp người khác nữa rồi.

Dùng hình tượng nam nhân, lại ôm ấp với một nam nhân khác.

Ặc, nghĩ một chút đã khiến Thiết Bổ Thiên lạnh cả người.

Nhưng nàng vừa mới phát mệnh lệnh, lập tức cảm thấy hối hận.

Mọi người đi rồi, chẳng phải tiện nghi cho tên hỗn đản này sao?Nhưng bên ngoài dạ ran một tiếng, bọn thị vệ cung nữ thái giám đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Thiết Bổ Thiên thở dốc từng hơi từng hơi, chống tay lên bàn, con mắt đảo loạn,muốn khiến tâm tình mình hoàn toàn bình phục lại.

Đồng thời trong lòng cũng cấp tốc suy nghĩ đối sách.

Nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?Nhưng nghĩ cả nửa ngày, lại cảm thấy trong lòng càng lúc càng loạn, căn bản không có nửa điểm bình tĩnh.

Bình thường, cho dù núi có sập xuống nàng cũng không thay đổi sắc mặt, cơ trí bình tĩnh cho dù có tính toàn bộ Cửu Trọng Thiên cũng có thể xếp hàng thượng hạng, nhưng hiện tại đối mặt với người mình một mực tình thâm, lại vô kế khả thi rồi.

Sở Dương cũng không còn gấp gáp như vừa nãy, ngược lại còn an an ổn ổn lui ra phía sau hai bước, khoanh tay trước ngực, ung dung ngồi xuống.

Ngươi đã sớm biết rồi, có phải không? Thiết Bổ Thiên hung hăng chất vấn.

Sắc mặt nàng vẫn rất đỏ, nhưng nhờ khối ngọc thần kỳ che giấu, cuối cùng vẫn chưa tính là quá mức chật vật.

Biết cái gì? Thần tình Sở Dương buồn bực, hỏi ngược lại một câu.

Lại còn giả bộ hồ đồ! Thiết Bổ Thiên dậm mạnh chân một cái, bi phẫn nổi giận gầm lên.

Hiện tại không có ai ở bên cạnh, hoàng đế bệ hạ lại lập tức trở nên hung mãnh.

À, à, ngươi nói chuyện ta trúng độc? Sở Dương bừng tỉnh đại ngộc: Ta thật sự trúng độc rồi.

Ta sẽ không giải! Thiết Bổ Thiên đỏ mặt tía tai, quát lớn một tiếng, giận dữ nói: Ta là nam nhân! Tại sao có thể giải độc cho ngươi!Ngươi nghĩ ngươi giải được độc cho ta à? Sở Dương vắt chéo chân, vênh mặt ngồi: Ta biết ngươi là nam nhân.

Ừm, nam.

nhân! Nhưng ta cũng đâu có nói ngươi giải! Ngươi gọi Tiểu Điềm Điềm ra đây, ta để Tiểu Điềm Điềm giải.

Tiểu Điềm Điềm từng làm rồi, có kinh nghiệm, ta yên tâm.

Thiết Bổ Thiên lập tức xấu hổ vô cùng, tức giận mắng: Hỗn đản!Nếu ngươi không gọi Tiểu Điềm Điềm ra, vậy ngươi tới giải đi! Sở Dương ngoắc ngoắc hai ngón tay: Hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi biến thành nữ giải độc cho ta.

Thứ hai, ngươi để Tiểu Điềm Điềm giải độc cho ta! Độc nhất định phải giải, không cần thương lượng!Thiết Bổ Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn tên vô sỉ này.

Nàng đi đâu tìm Tiểu Điềm Điềm bây giờ? Thiết Bổ Thiên, Tiểu Điềm Điềm, vốn là một người! Tên gia hỏa này rõ ràng đã biết tất cả rồi, không ngờ vẫn làm bộ khoan hồng độ lượng, cho mình hai lựa chọn.

Cái này thì lựa chọn sao đây?Ta nhổ!Thiết Bổ Thiên tức giận tới thân thể mềm mại run lên, nói: Nói, nghiêm chỉnh mà nói, ngươi, ngươi làm sao lại biết được?Ta muốn biết, đương nhiên sẽ biết.

Sở Dương thu hồi dáng vẻ cười cợt, sắc mặt trở nên trịnh trọng, ánh mắt sáng ngời nhìn Thiết Bổ Thiên.

Thiết Bổ Thiên bị hắn nhìn tới tâm hoảng ý loạn, cúi đầu.

Ta vẫn rất kỳ quái! Ngay từ lúc đầu gặp ngươi, ngươi chỉ là một nam nhân.

Sở Dương có chút buồn bực, không giải thích được nói: Cho ta tới bây nhìn ngươi, ngươi vẫn là nam nhân.

Nhưng ngươi rõ ràng lại là một nữ nhân.

Làm sao ngươi làm được?Thiết Bổ Thiên cắn môi, oán hận nói: Ai cần ngươi quản!Trước kia có bắt ta cũng chẳng quản, nhưng bây giờ, ta mặc kệ cũng không được rồi.

Sở Dương kéo dài giọng: Phải không Thiết huynh.

Câm miệng! Một tiếng Thiết huynh lại khiến Thiết Bổ Thiên xấu hổ không thôi.

Trước kia không bị nhìn thấu thân phận, hai tiếng Thiết huynh này nàng nghe rất bình thường, nhưng hiện tại, nghe thế nào cũng cảm thấy không bình thường.

Nói cho ta biết nguyên nhân.

Sở Dương nghiêm túc nói.

Thiết Bổ Thiên im lặng không nói.

Sở Dương thở dài một tiếng: Ngày đó huy kiếm trường thiên, quyết chiến thương sơn, thắng bại đã định, ta liền rời đi.

Vốn tưởng rằng, ta đi lần này chính là vô âu vô lo, làm sao nghĩ tới, ta lại thiếu nợ nhiều như vậy.

Ngươi không muốn cho ta biết, sợ tăng thêm gánh nặng cho ta: Nhưng ngươi có từng nghĩ qua, nếu ta cả đời này chẳng hay biết.

ta chẳng phải chẳng bằng heo chó?Sở Dương đứng lên, chậm rãi đi lại, thanh âm nhẹ nhàng, nói: Lúc đó ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch, Tiểu Điềm Điềm không tiếc trong sạch cứu ta, chính là ngươi?Thiết Bổ Thiên ngây ngẩn đứng đó, chỉ cảm thấy trước mắt mông lung ánh nước, cả người vô lực, nghe vậy không tự chủ được nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu Điềm ĐIềm.

là nhũ danh của ngươi? Sở Dương nhẹ giọng nói.

Thiết Bổ Thiên lại cắn môi, khẽ gật đầu.

Để Tiểu Điềm Điềm hiện thân đi.

Sở Dương đặt tay lên hai bả vai nàng, hơi thở ấm áp, tựa hồ muốn hòa tan Thiết Bổ Thiên, nhẹ giọng nói: Cho ta gặp ân nhân cứu mạng của ta.

Thiết Bổ Thiên cố gắng giẫy dụa, nói: Ngươi đã gặp rồi.

Không, ta chưa từng gặp.

Sở Dương thản nhiên nói: Hoàng đế bệ hạ ngươi, ta nhìn chán rồi, hiện tại ta muốn gặp Tiểu Điềm ĐIềm.

Thiết Bổ Thiên chỉ lắc đầu.

Sở Dương hít sâu một hơi, nói: Được rồi, nếu ngươi không muốn cho ta gặp Tiểu Điềm Điềm, ta liền lột sạch ngươi xem xem! Xem đến khi hoàng đế bệ hạ bị lột sạch quần áo, trần như nhộng, có phải là một nam nhân hay không.

Nói xong cánh tay liền phát lực, xoạt một tiếng.

Hoàng bào của Thiết Bổ Thiên lập tức bị hắn xé ra một khe hở!Chậm đã! Thiết Bổ Thiên lập tức luống cuống, biết tên gia hỏa tuyệt đối nói được là làm được, vội vàng túm chặt lấy cổ áo, e thẹn nói: Ta cho ngươi biết là được chứ gì.

Nói mau.

Sở ngự tọa dương dương đắc ý, rất có bộ dáng vênh váo tự đắc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại khoái cảm cường đoạt dân nữ.

Thiết Bổ Thiên cắn môi nói: Trên người ta mang theo một khối ngọc.

Một khối ngọc? Sở Dương nghi hoặc nhìn Thiết Bổ Thiên.

Mốt khối ngọc.

Nói xong liền tháo Thiên Cơ Nan Biện Huyễn Ảnh ngọc trên cổ xuống, cầm trong tay, còn mình thì cúi gằm đầu xuống.

Nhưng điều này cũng trực tiếp khiến cho Sở ngự tọa ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy vị hoàng đế bệ hạ ung dung cao quý trước mặt này, sau khi gỡ khối ngọc kia xuống, lại đột nhiên biến thành một giai nhân thanh tú yếu đuối!Trừ vương miện trên đầu ra, nhưng bây giờ nhìn lại, cho dù là người mù, cũng tuyệt đối sẽ không nói: Trước mặt chính là một nam nhân!Một vầng quang mạc mờ mịt lóe lên, vòng ngực vốn phằng lỳ, đột nhiên cao ngất, mà cái eo vốn nhìn qua cực kỳ nam tính, lại cấp tốc co lại, biến thành thon thả uyển chuyển.

Dáng người dong dỏng cao, có lồi có lõm.

Một mùi hương nữ nhân lập tức tràn ngập.

Mặt như trăng tròn, làn da mềm mại, mặc dù cúi gằm mặt nhưng đôi môi anh đào này, cái mũi thanh tú này, hàng mi thật dài này, hình dáng này, lại rõ ràng là một vị tuyệt thế giai nhân khuynh nước khuynh thành!Một tuyệt sắc giai nhân mặc y phục hoàng đế, quần áo cứ không chỉnh tề như vậy, e thẹn xấu hổ đứng trước mặt mình.

Sở Dương ngây dại, thì thào lẩm bẩm: Quả nhiên là nữ nhi.

còn xinh đẹp như vậy.

Bổn thiếu gia.

Khụ khụ.

Ngươi.

ngươi nhìn đủ chưa? Thiết Bổ Thiên nổi giận nói, nói xong liền giơ khối ngọc lên, định đeo trở lại.

Sở Dương vội vàng xoạt một tiếng, đã đoạt lấy khối ngọc kia, ngay sau đó, bàn tay vừa lật, đã vất vào trong Cửu Kiếp không gian.

Muốn biến trở về sao? Ngươi nghĩ thật dễ nha! Bổn đại gia còn xem chưa đủ đâu!Thiết Bổ Thiên lập tức giận dữ: Trả lại cho ta.

Nhìn thấy Sở Dương điều chỉnh sắc mặt, cung kính vái mình một cái.

Thiết Bổ Thiên lập tức cả kinh: Người làm gì vậy? Vội vàng lắc mình né tránh.

Sở Dương nghiêm mặt nói: Đây là cảm tạ ngươi.

Đa tạ cô nương, trong thời khắc nguy cấp, không tiếc trinh tiết nữ nhi, cứu ta một mạng! Ân này đức này, khó thể báo đáp! đó là thứ nhất!Thiết Bổ Thiên có chút choáng váng: Mới là thứ nhất? Chẳng lẽ còn thứ hai thứ ba?Chỉ nghe Sở Dương nói: Thứ hai, đó là cảm tạ ngươi đã sinh cho ta hài tử, để Sở gia ta có hậu đại.

Thứ ba.

Một mình ngươi nuôi nấng hài tử quá khổ cực, tư vị trong lòng, ta cũng ko hiểu được bao nhiêu, nhưng vẫn phải cảm tạ ngươi.

Thiết Bổ Thiên lập tức đỏ mặt tía tai, dậm chân nói: Ai cần ngươi cảm tạ!Sở Dương nghiêm chỉnh nói: Đại ân đại đức của cô nương đối với ta, thật sự không biết nên báo đáp thế nào cho phải! Càng nghĩ, càng bó tay không có biện pháp.

Đành phải lấy thân này báo đáp đại ân cô nương!Đây là lần đầu tiên trong đời Thiết Bổ Thiên bại lộ thân phận nữ nhi trước ánh mắt người khác.

Đang xấu hổ không biết nên thích ứng thế nào, vừa nghe thấy lời này, lập tức đỏ thẫm cả mặt, cả giận nói: Miệng chó không mọc được ngà voi.

Trong miệng chó có mọc ra được ngà voi hay không, điểm này chúng ta sẽ tranh luận sau.

Sở Dương ưỡn thẳng người, nói: Về ân tình, ta đã nói xong rồi.

Kế tiếp, chúng ta sẽ tính nợ.

Thiết Bổ Thiên ngạc nhiên nói: Tính nợ? Tính nợ cái gì?Sở Dương hung tợn nói: Hừ! Lúc đó ngươi làm chuyện này, làm xong rồi không ngờ còn giấu diếm không nói cho ta.

Sự trong sạch của ta đã bị hủy trong tay ngươi.

Đây là cái thứ nhất.

Ngươi mang thai, ta thân là.

à à.

là người khiến ngươi mang thai, không ngờ lại không nói với ta, cái này là cái thứ hai! Ngươi sinh ra hài tử, hài tử đó là của ta.

Không ngờ không nói cho ta, cái này là cái thứ ba! Hài tử lớn lên, ngươi không ngờ không cho nó nhận tổ quy tông, cái này là cái thứ tư!Thiết Bổ Thiên nghe mà vừa xấu hổ vừa thẹn thùng vừa cực kỳ tức giận: Đây là cái thứ ngụy biện gì?Tên gia hỏa này không ngờ dám há miệng nói sự trong sạch của hắn bị hủy trong tay ta.

Không biết xấu hổ tới nước này, đúng thật là tuyệt thế thiên hạ rồi.

Chỉ nghe Sở Dương nói: Mấy tội đó đều phải phạt! Bây giờ chấp hành gia pháp!Gia pháp? Thiết Bổ Thiên ngẩn ra, mình chính là thiên hạ chi chủ, tên gia hỏa này không ngờ dám chấp hành gia pháp với mình?Gia pháp gì?Tiếp đó chỉ thấy tên gia hỏa trước mắt này mạnh mẽ tiến lên, mình còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn xốc lên vai, thiên địa đảo lộn, tiếp đó tay phải vung lên, ba một tiếng giòn tan!Thiết Bổ Thiên a một tiếng, mắt hạnh trợn lên, cái mông mềm mại của mình đã bị Sở Dương dùng sức đánh một cái!Chỉ nghe Sở Dương nói: Vô pháp vô thiên như thế, không tuân nữ tắc, không trừng trị bây giờ, sau này còn không lật cả trời lên sao?Ba!Cái mông tôn quý của hoàng đế bệ hạ lại bị đánh một cái thật vang!Thiết Bổ Thiên lại la lớn một tiếng sợ hãi.

Đau thì cũng không đau, nhưng bị người ta đánh đòn trong tư thế này, thì đúng là lần đầu tiên trong đời!Chưa chưa nói tới thân phận của Thiết Bổ Thiên chính là nhất đại quân vương, bình thường ai dám đánh vào mông nàng?Nhưng hiện tại, không chỉ bị đánh, mà còn là sau khi khôi phục diện mạo thực sự xong, bị người ta dùng loại phương thức xấu hổ này đánh.

Thiết Bổ Thiên nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng không thể chấp nhận được, nổi giận hét lớn: Thả ta xuống!Nhưng một tay Sở Dương lại giữ chặt nàng lại, trầm trọng giống như một ngọn núi lớn, khiến cho nàng căn bản không có nửa điểm khả năng giãy dụa.

Tay phải thì đánh từng cái từng cái một, không lưu tình chút nào.

Thiết Bổ Thiên mặt đỏ tía tai!Nghe thanh âm ba ba, cảm thụ cảm giác đau đớn, Thiết Bổ Thiên đầu tiên là cuồng nộ, nổi giận, giãy dụa, sau đó lực lượng giãy dụa chậm rãi yếu đi.

Khuôn mặt cũng càng lúc càng đỏ, hàm răng cắn chặt đôi môi hồng nhuận, cố gắng không cho mình kêu thành tiếng.

Sở Dương cũng nổi nóng, lúc đầu còn đánh mạnh một chút, về sau thì lại không đánh mạnh nữa.

Ngược lại còn có chút thưởng thụ, nhưng miệng thì đương nhiên vẫn hung thần ác sát quát hỏi: Ngươi có biết sai chưa?Thiết Bổ Thiên cắn răng không nói lời nào.

Ba!Đã biết chưa?Vẫn như cũ không có câu trả lời.

Ba!.

Sở Dương không nhanh không chậm vung tay đánh, trong lòng đột nhiên có một cảm xúc kỳ quái vang lên, tâm tình càng lúc càng kích động.

Ngươi rốt cuộc vẫn không nhận tội? Sở Dương nhếch miệng.

Đừng.

đừng đánh nữa.

ta ta ta.

ta biết sai rồi.

Liên tục đánh hơn mười cái, Thiết Bổ Thiên rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa rồi.

Không phải bời vì nguyên nhân nghiêm hình tra tấn, mà là bởi vì sau mấy cái đầu, Sở Dương căn bản không hề dùng lực nữa rồi, quả thực phải gọi là vuốt ve mới đúng.

Đối với Thiết Bổ Thiên mà nói, đây bình sinh là lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân trong khoảng cách gần như vậy.

Lần trước ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch, tuy từng.

nhưng lúc đó tâm hoảng ý loạn, căn bản không có nhớ cái gì cả, cho dù có thì cũng chỉ là đau đớn, lo lắng.

nghĩ lại mà sợ hãi.

Lần này, mới chính thức bị nam nhân ôm trong lòng, trong lúc nhất thời cả người mền nhũn ra.

Ngươi biết sai rồi? Sở Dương trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn vỗ thêm mấy cái: Vậy ngươi sai ở chỗ nào?Thiết Bổ Thiên sắp xấu hổ tới muốn chết, cũng sắp tức tới chết, con hàng này, vẫn còn chưa thôi: Ngươi thả ta ra trước, ta nói.

Nói chuyện đã thở hồng hộc.

Không nghĩ trả lời nàng lại là một cái đánh: Không được! Cứ như vậy mà nói!Thiết Bổ Thiên thiệt tình muốn ngất xỉu cho rồi, vạn bất đắc dĩ, đành xuống giọng năn nỉ: Sở huynh.

Hả? Sở Dương hừ lạnh một tiếng.

Sở Dương.

Thiết Bổ Thiên vội vàng sửa lại, năn nỉ nói: Sở Dương.

ngươi ngươi ngươi.

ngươi cho ta chút thể diện đi.

Ba! Trả lời nàng đương nhiên là một cái đánh vào mông.

Sở Dương càng lúc càng vênh váo, được thế không chịu tha người: Nhi tử cũng đã sinh rồi, vậy mà còn dám nói cái gì mà thể diện với ta.

Đáng đánh.

Nhưng Sở Dương đánh đi đánh lại, tâm lý cũng chậm rãi xuất hiện biến hóa.

Càng đánh càng cảm thấy thật là đàn hồn, thật là mềm mại, to lớn, căng tròn.

Vị đồng tử kê Sở Dương đã đói khát mấy năm nay, bây giờ đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết dâng lên mênh mông.

Nghiêm khắc mà, Sở Dương cũng giống với Thiết Bổ Thiên, kiếp này đều là sơ ca.

Khác nhau là ở chỗ, tuy lần trước Thiết Bổ Thiên quên gần hết, cũng không dám nghĩ lại, nhưng dù sao cũng có thể nhớ một số thứ, nhưng Sở Dương lại cái gì cũng không biết đã u u mê mê mất đi lần đầu tiên.

Hiện giờ đã biết mình không ngờ đã bỏ lỡ.

cái.

chuyện trọng yếu như vậy, Sở Dương làm sao có thể từ bỏ ý đồ!Điều này đối với nam nhân mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã! Hiện giờ, tên đầu sỏ gây ra chuyện này đã ở ngay trước mắt.

Tay Sở Dương, trong bất tri bất giác đã dọc theo vạt áo, trượt vào.

Cả người Thiết Bổ Thiên run lên, đột nhiên không biết lấy đâu ra khí lực, không ngờ giãy thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn,lập tức lui ra ngoài, nhưng ko gnờ dùng lực quá mạnh, suýt chút nữa ngồi phệt mông xuống đất.

Sở Dương đưa mắt nhìn tới, lập tức nuốt nước bọt ừng ực.

Chỉ thấy giai nhân trước măt, khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai tán loạn, ngay cả vương miện trên đỉnh đâì cũng lệch đi, từng lọn từng lọn tóc xõa tung, theo bộ ngực và hơi thở hồn hển mà không ngừng rung động.

Thật đẹp.

Sở Dương thì thào nói.

Thiết Bổ Thiên đẹp, không giống với Ô Thiến Thiến, cũng không giống với Mạc Khinh Vũ, càng không giống Tử Tà Tình.

Đây là một loại vẻ đẹp thanh lịch, cao quý, uy nghiêm, hơn nữa dáng vẻ vạn phương, phong hoa tuyệt đại! Mỗi một nụ cười nhíu mày, đều toát lên một vẻ tôn quý không thể xâm phạm!Tựa hồ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng là khinh nhờn nàng.

Nhưng loại vẻ đẹp này trong mắt Sở Dương, chẳng khác nào khiến hắn bỗng không tăng thêm mấy phần khoái cảm chinh phục.

Bởi vì, chính một tiểu mỹ nhân như tiên tử nữ thần này, đã vì mình mà sinh ra nhi tử!Vậy còn cố kỵ cái gì nữa?Sở Dương nhào tới như sói đói.

Chậm đã! Thiết Bổ Thiên lui về phia sau hai bước, quát lớn một tiếng, đột nhiên lật tay lấy ra một cây chủy thủ, kê ngang cổ: Ngươi.

Nếu ngươi tới đây, ta liền chết cho ngươi xem!Sở Dương lập tức ngây dại.

Trong phút chốc choáng váng, đây là cái gì vậy?Nhi tử cũng sinh rồi, như thế nào còn.

Tuy chủy thủy trong tay Thiết Bổ Thiên, hắn chỉ khẽ vươn tay một cái là có thể đoạt được mà không thương hại tới Thiết Bổ Thiên nửa điểm, nhưng hắn vẫn lựa chọn lui về phía sau hai bước.

Thiết Bổ Thiên một tay cầm chủy thủy, trong mắt lộ ra một vẻ thả lòng, thở dốc dồn dập.

Thật lâu sau, hô hấp mới vững vàng trở lại.

Sau đó nàng liền đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình, chậm rãi bước đi, đi tới bước bàn, sau đó nói: Ngồi đi!Khuôn mặt nàng vẫn đỏ như trước, nhưng thanh âm bình tĩnh uy nghiêm, không ngờ không cho phép kháng cự.

Ánh mắt tuy vẫn có chút mê loạn như trước, nhưng cũng đã khôi phục lại hào quang cơ trí vốn có.

Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.

Thiết Bổ Thiên bình tĩnh nói.

Sở Dương có chút không hiểu ra làm sao, ngồi xuống, dè dặt hỏi: Ngươi.

ngươi làm sao vậy? Chúng ta nói.

nói chuyện gì?Trên mặt Thiết Bổ Thiên nở một nụ cười, nói: Hôm nay chúng ta nói, không nói chuyện quốc gia đại sự, không nói chuyện lê dân bách tính, chỉ là nói chuyện, ngươi và ta.

Ta và ngươi? Sở Dương nhíu mày.

Đúng, ngươi và ta.

Thiết Bổ Thiên bình tĩnh mỉm cười, nói: Sở Dương, từ nhỏ ta đã gặp biến cố.

Thân nhân đều qua đời.

Nữ giả nam làm Thái tử, cho tới bây giờ, nguyên nhân bên trong, ngươi cũng hiểu được.

Bây giờ, ta cũng không nói nhiều nữa.

Sở Dương cười khổ, quả thực, trải qua chuyện hôm nay, đối với đủ loại khó hiểu của Thiết Vân quốc trước kia, đủ loại hành vi của Thiết Thế Thành, đều có giải thích.

Nếu mình còn không hiểu ra nữa, thì đúng là bị lừa đá vào đầu rồi.

Chính như ngươi biết, ta thích ngươi! Ta toàn tâm toàn ý thích người! Ánh mắt Thiết Bổ Thiên uy nghiêm mà tú lệ nhìn Sở Dương, nói tới tình cảm của mình, vị đế vương này không hề có vẻ xấu hổ như nữ nhân, thẳng thắn nói: Ngươi có lẽ không biết, tại sao ta thích ngươi, hiện tại ta nói cho ngươi nghe! Ngươi biết không? Khi ngươi tới Thiết Vân, đó là thời khắc toàn bộ Thiết Vân gian nan nhất!Thiết Vân khi đó, hoàn toàn không có nửa điểm hi vọng! Ngay cả hoàng thúc Thiết Long Thành cũng nói.

Thiết Vân, sớm muốn gì cũng sẽ biến thành công tích của Đệ Ngũ Khinh Nhu.

Mà điều chúng t phải làm, chính là kéo dài thời gian, có thể chống đỡ tới khi nào thì hay tới đó.

Khi đó, mỗi ngày ta đều phải giãy dụa, mỗi ngày đều tuyệt vọng.

Mấy ngày liền không ngủ được một lần.

Cho dù đang ngủ, cũng lập tức gặp ác mộng giật mình bừng tỉnh.

Nhưng vô số người đang nhìn vào ta, nếu ta suy sụp, Thiết Vân sẽ xong thật rồi.

Ngay cả chút hi vọng cuối cùng cũng không còn.

Ta chỉ thật gắng gượng khiến cho mình trấn định, biểu hiện ra vẻ anh minh, bày mưu tính kế, thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay.

Bề ngoài tuy ta đều trấn định vô cùng, nhưng trong nội tâm lại sợ hãi và bất lực.

Không một ai biết, cũng không một ai cảm nhận được.

Toàn bộ Thiết Vân quốc, gánh nặng mấy ức lê dân, hi vọng đời đời, đều đặt lên người một nữ tử yếu đuối như ta!Trong mắt Thiết Bổ Thiên chậm rãi chảy xuống hai giọt lệ: Nhưng Thiết Vân từ trên xuống dưới, từ quan viên tới dân chúng, đến thương nhân, thậm chí cho dù là tên khất cái, kỹ nữ, đều có thám tử của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhiều vô số kể! Ta biết rất rõ, nhưng thật sự không có sức lực, cũng không có cách nào.

Phía nam có ngàn vạn đại quân của Đệ Ngũ Khinh Nhu như hổ rình mồi.

Kim Mã Kỵ Sỹ đường gối giáo chờ trời sáng, phương bắc có lang sói thảo nguyên xuôi nam bất cứ lúc nào.

Trong Thiết Vân chỉ có hỗn loạn, phụ hoàng bệnh nặng nguy trong sớm tối.

Ngươi không biết áp lực của ta lớn thế nào đâu! Thiết Bổ Thiên thống khổ nói: Khi đó, ta đã vô số lần muốn tự sát, chấm dứt kiếp sống thống khổ này! Ngươi biết không?Tuy ta thân là Thái tử, người thừa kế duy nhất của Thiết Vân quốc, nhưng ta vẫn là nữ nhân! Ta cần có một chỗ dựa, nhưng khi đó, không ai có thể làm chỗ dựa cho ta.

Ta ngược lại còn trở thành chỗ dựa của mọi người!Khi đó ta muốn chết, ngươi biết không? Ngươi biết không? Thiết Bổ Thiên đột nhiên khản cổ hét lên, theo âm thanh vang lên, nước mắt trên mặt cũng chậm rãi rơi xuống.

Sở Dương thở dài một tiếng, nhớ tới áp lực Thiết Bổ Thiên phải thừa nhận lúc trước, ngay cả là người từng chịu đựng vô số cực khổ như hắn, cũng phải ảm đạm thừa nhận!Lúc đó, Thiết Bổ Thiên thân là một nữ tử yếu nhược, lại có thể chống đỡ được áp lực giống như trời sập, quả thực chính là một kỳ tích!Kỳ tích trước nay chưa từng có của Cửu Trọng Thiên.

Cho dù là anh hùng cái thế như Thiết Long Thành, cũng phải tuyệt vọng, huống chi là nữ tử yếu nhược như Thiết Bổ Thiên?Trừ Thiết Bổ Thiên ra, toàn bộ Cửu Trọng Thiên thế giới, nếu đổi lại bất cứ một nữ tử nào khác, chỉ sợ chưa chắc đã chống đỡ được.

Tên của ta, là tên một nam nhân! Trước khi sinh ra ta, phụ hoàng đã chuẩn bị sẵn rồi.

Hắn khát vọng có một hoàng tử, hùng tài vĩ lược, bổ khuyết lại bầu trời sắp sụp đổ của Thiết Vân.

Nhưng sau khi ta sinh ra, vẫn chỉ là một thân nữ nhi!Phụ hoàng tuyệt vọng, đem tất cả hi vọng ký thách lên người ta! Nhưng phụ hoàng không biết, nam nhân và nữ nhân, là bất đồng! Cho dù có kiên cường, nhưng ta vẫn là nữ nhânChỉ là, ta cứ như vậy mà trưởng thành!Thiết Bổ Thiên buồn bã cười: Lớn lên giống như một nam nhân.

ngươi biết không, khi ta mười hai mười ba tuổi, ta không ngờ còn kiên định nghĩ rằng, ta chính là nam nhân! Sở Dương, ngươi có cảm thấy điều này buồn cười không?Sở Dương cúi đầu, thở dài một hơi thật sâu.

Là người ngoài cuộc, chỉ nghe một chút thôi, tâm tình cũng cảm thấy áp lực tới cực điểm rồi.

Nhưng Thiết Bổ Thiên thân là lại diễn viên trong đó, gắng gượng chịu đựng mười mấy nămNàng làm sao lại làm được?Thiết Bổ Thiên ngừng một hồi, dừng lại một chút, mới nói: Thiết Vân từ từ suy yếu, ta đã tuyệt vọng! Ta đã không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào nữa! Nhưng đúng lúc đó, ngươi xuất hiện ở cổng Thiết Vân thành.

Lần đầu tiên ngươi xuất hiện, một thân hắc y, tựa như gió lốc thổi qua đại địa.

Ta còn nhớ rõ, lúc ấy ánh mắt của ngươi tiếp xúc với ánh mắt ta, đó là một loại cảm giác kỳ quái.

Tựa như ta vốn không nên nhìn thấy ngươi, nhưng lại vẫn nhìn thấy.

Rất kỳ quái!Trong lòng Sở Dương chấn động, nhớ lại tình cảnh khi đó.

Sở Dương thoát ly đội ngũ của Đỗ Thế Tình, lẻ loi một mình, tiến vè phía bắc!Ngoài Thiết Vân thành, lần đầu tiên gặp mặt Thiết Bổ Thiên!Ánh mắt hai người giao phong từ xa.

Lúc đó, ánh mắt Sở Dương bình tĩnh sắc bén kiêu ngạo cuồng dã, tựa như một lang vương của thảo nguyên cực bắc, bén nhọn như kiếm, lãnh khốc như băng.

Bên trong ánh mắt tràn đầy vô tình!Bên trong ánh mắt như vậy, thiên hạ chúng sinh, đều như con kiến, có thể tàn sát Cửu Trọng Thiên Khuyết như cỏ rác.

Nhưng ánh mắt Thiết Bổ Thiên lại ôn òa ấm áp bình tĩnh ko một gợn sóng, giống như biển rộng chứa vạn sông, nhưng cũng tỏa ra một cỗ khí tức vương giả cao cao tại thượng, từ trên chín tầng mây mà quan sát chúng sinh!Ta lúc này chính là quân lâm thiên hạ!Một cái có tâm, một cái vô tình, nhưng không hẹn cùng toàn lực ứng phó!Đây là trường so đấu!Nhưng trận so đấu này, lại không có thắng bại.

Ánh mắt Sở Dương chính như sóng biển, ánh mắt Thiết Bổ Thiên chính là đá ngầm.

Sóng biển kích phá, bốc lên ngàn vạn đóa hoa nước, đá ngần sừng sững bất động, mãi mãi không thay đổi.

Rốt cuộc là đá ngầm đánh tan sóng biển? Hay là sóng biển nhấn chìm đá ngầm? Ai thắng ai bại, có thể nói rõ ràng sao?Nhưng sau một cái nhìn đó, Sở Dương liền như một cơn gió, vượt qua nhân mã Thiết Bổ Thiên, không hề dừng lại một khắc, giống như gió lốc thổi qua, vù một tiếng, hóa thành một đạo hư ảnh, biến mất trong thành.

Từ đầu tới cuối, ánh mắt không hề nhìn lại.

Ánh mắt Thiết Bổ Thiên cũng bình thản thu hồi, như có điều suy nghĩ.

Vào giờ khắc này, trước mắt Sở Dương giống như xuất hiện một một khoảng không bị đảo lưu thời không.

Đây là một cảm giác huyền ảo tới cực điểm.

Đây là một cuộc gặp gỡ hoàn toàn nằm ngoài số mệnh.

Sở Dương có chút thất thần, nhớ lại tình cảnh khi đó, trên mặt lộ ra thần sắc hồi tưởng.

Không nghĩ tới khi đó, không chỉ có mình cảm giác như thế, Thiết Bổ Thiên cũng có cảm giác như vậy.

Hai người hoàn toàn không nên gặp nhau, lại gặp gỡ nằm ngoài số mệnh.

Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLChỉ có Sở Dương biết cuộc gặp gỡ này của hai người không nên xuất hiện cỡ nào.

Bởi vì kiếp trước, Thiết Bổ Thiên binh bại bỏ mình, Thiết Vân sụp đổ, và mình biết rõ kiếp trước, thay đổi tất cả, mới dẫn tới cuộc gặp gỡ này!Nếu chỉ có thế thì cũng không có gì.

Nhưng sau khi ngươi tới Thiết Vân thành, lại lập tức mở Thiên Binh các! Thiết Bổ Thiên mỉm cười nhàn nhạt: Trước khi các ngươi tới, ta cùng hoàng thúc đàm luận tình thế trước mắt, ta từng hỏi, làm thế nào mới có thể chuyển bại thành thắng? Hoàng thúc nói, thế cục bây giờ đã vô lực xoay chuyển rồi.

nếu muốn chuyển bại thành thắng, trừ phi thiên binh thiên tướng xuất hiện ở Thiết Vân!Nghe tới bốn chữ Thiên binh Thiên tướng, trong lòng Sở Dương khẽ giật mình.

Hôm trước nói câu đó, hôm sau Thiên Binh các liền xuất hiện! Thiết Bổ Thiên mỉm cười: Cho nên, ta lập tức chạy tới thăm binh khí của Thiên Binh các.

Sở huynh, ngươi còn nhớ một vị khách quen, một vị thanh y thiếu nữ?Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ.

Cũng bởi vì nguyên nhân này mà hoàng thúc cũng lập tức chạy tới Thiên Binh các! Thiết Bổ Thiên mỉm cười: Thiên binh thiên tướng, từ trước tới nay chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.

Nhưng ngươi xuất hiện quá đúng khéo.

Khiến ta và hoàng thúc đang ở trong tuyệt vọng, lại có một cảm giác giống như hồi sinh từ tuyệt địa!Thậm chí còn từng hoài nghi, chuyện này, có thật không? Chẳng lẽ thật sự là thiên binh thiên tướng sao? Tuy biết rõ đây rất vô căn cứ, biết rõ nếu hai vị đại nhân quyền lực nhất Thiết Vân quốc lại đi tin chuyên này thì quá buồn cười.

Nhưng lúc đó, chúng ta thật sự đã tuyệt vọng! Đã bó tay không có biện pháp!Cho nên sự tình mới có thể tiếp tục như vậy.

Nếu không, ngươi thử nghĩ xem, ngươi là một kẻ ngoại lai, tiến vào Thiết Vân, treo mấy thanh đao thanh kiếm có thể khiến cho đệ nhất trọng thần quân đội chú ý tới? Ha ha.

Thiết Bổ Thiên nở nụ cười, có chút tự giễu.

Sau đó, chúng ta lần lượt tiếp xúc, lần lượt gặp mặt.

Nói thật lòng với ngươi, ta thực sự không phải cũng không phải người tin tưởng vào phép màu.

Nhưng lúc đó, ta lại cố gắng nghĩ rằng, nếu như Thiết Vân còn có hi vọng, vậy hãy để cho Thiên binh thiên tướng tới xoay chuyển!Tuy thực vớ vẩn, nhưng khi đó ta đã thật sự tuyệt vọng rồi!Sau đó, ngươi liền trở thành các chủ Bổ Thiên các! Khi ta nhìn thấy ngươi dùng một đám ô hợp bắt hết gian tế, Thiết Vân nhanh chóng trở nên sạch sẽ, lại thấy ngươi chỉ lợi dụng một chút manh mối đã tiêu trừ tai họa ngầm.

Ta cảm thấy ta không nhìn lầm ngươi.

Mãi cho tới khi ngươi lợi dụng nhân tố nhiều phương diện, cùng Kim Mã Kỵ Sỹ đường đại chiến trong Thiết Vân thành mà vẫn lấy được thượng phong, khiến cho vương tọa của Kim Mã Kỵ Sỹ đường chết ở nơi này, ta lại đột nhiên có niềm tin.

Khi ngươi đang cố gắng, ta lại càng cố gắng hơn người mấy chục lần.

Bởi vì ta không thể để cho tâm huyết của ngươi tan biến vô ích.

Dần dần.

hết thảy đều tiến vào quỹ đạo.

Đến lúc đó, ta phát hiện, ta rất ỷ lại vào người trợ giúp.

Dần dần, từ không tới có, rất ỷ lại rất ỷ lại vào người.

Ngươi đang phấn đấu, ta xử lý tất cả mọi chuyện đều tràn ngập sức mạnh.

Nếu nghe nói: Tâm tình Sở ngự tọa hôm nay không tốt, ta cũng mất đi động lực xử lý công vụ.

Có lẽ đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa nam nhân và nữ nhân.

Nam nhân có thể áp chế loại tâm tư kỳ quái này xuống, nhưng nữ nhân lại không thể! Cho dù là nữ nhân kiên cường, ở trong tuyệt vọng, cũng sẽ tìm một chỗ dựa.

Lúc đó, ngươi đã cho ta một cảm giác dựa dẫm!Thiết Bổ Thiên khẽ cười buồn bã: Cũng bắt đầu từ khi đó, ta thường xuyên tìm tới ngươi tâm sự, có lẽ chỉ như vậy ta mới có thể vui vẻ.

Mãi cho đến khi người vì Thiết Vân, rời khỏi Thiết Vân thành, đi Đại Triệu, không màng tới sinh tử, gây nên phong vân trên bầu trời Đại Triệu.

ta đã bị ngươi rung động rồi.

Mà trong những ngày ngươi rời đi, ta mỗi ngày đều cầu nguyện mong ngươi bình an, mỗi ngày đều hi vọng ngươi trở về.

dần dần, không ngờ ta đã đem trái tim mình trầm luân vào đó.

Nghe nói ngươi vượt qua ngàn dặm trở về, trong lòng ta kích động, lập tức tới nghênh đón, nhưng lúc đó biên quan báo nguy.

về sau, mặc kệ nguyên nhân gì đi nữa, ta cuối cùng cũng tới tiếp ứng ngươi.

Nhưng lại phát hiện, thiên binh thiên tướng xuất sinh nhập tử vì Thiết Vân đã trúng xuân độc.

Cho nên, ta mới không tiếc tất cả, không tiếc trong sạch, cứu ngươi! Cho dù sau này có thể sẽ bị ngươi nghĩ là nữ nhân không biết xấu hổ, nữ nhân tùy tiện, nhưng ta vẫn mong ngươi sống sót.

Ngươi đi rồi, để lại một hài tử cho ta, ta thương tâm, nhưng cũng cao hứng.

Khi Thiết Bổ Thiên nói tới đây, khuôn mặt có sắc đỏ, có thẹn thùng, cũng có cả đạm, nhưng dôi mắt vẫn sáng ngời nhìn Sở Dương.

Hôm nay ngươi đã tới đây.

Ngươi biết chuyện năm đó, cho nên ta minh bạch tâm tình của ngươi.

Ngươi không giải thích bất cứ điều gì! Thiết Bổ Thiên khẽ nói: Đối với những gì ngươi nói, những gì ngươi làm, cả cảm xúc của nữa, ta đều có thể hiểu được! Thậm chí, ta còn có thể rõ ràng hơn chính cả ngươi.

Ta chỉ hỏi ngươi.

Thiết Bổ Thiên đột nhiên đứng lên, nhìn Sở Dương: Ngươi nghĩ Thiết Bổ Thiên ta là ai? Ngươi coi ta là cái gì?Ta.

Sở ngự tọa nghẹn họng trân trối.

Ngươi cho rằng, ta giải tộc cho ngươi, dâng hiến trinh tiết cho ngươi, là ngươi có thể muốn làm gì ta thì làm? Khuôn mặt Thiết Bổ Thiên đỏ bừng, ánh mắt cũng dọa người: Ngươi cho rằng, ta sinh nhi tử cho ngươi, là ngươi có thể muốn làm gì ta thì làm? Ngươi cho rằng, ngươi biết chân tướng sự tình, thì ngươi có quyền lợi đối với ta?Xin hỏi, Sở ngự tọa, Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân! Thiết Bổ Thiên khép vạt áo, ép tới: Ngươi coi Thiết Bổ Thiên ta là cái gì? Cho rằng ta là nữ nhân thấp hèn, không cần bất cứ cảm tình gì cũng có thể tùy tiện để rngươi phát tiết dục vọng?Ngươi có biết không, tuy ta đã tặng trinh tiết ngươi, tuy đã sinh hài tử cho ngươi, nhưng tôn nghiêm của ta, kiêu ngạo của ta, vẫn còn nguyên không hề mất đi!Ánh mắt Thiết Bổ Thiên sáng ngời: Ngươi biết không? Ta so với bất cứ nữ nhân nào trong thiên hạ, ta cũng tự tôn, cao ngạo hơn!Ngươi coi ta là thứ gì? Ngươi vừa tới đã xé y phục ta, làm chuyện đó với ta! Ta là vợ bé ngươi nuôi? Ngươi nghĩ ta là loại nữ nhân không biết xấu hổ, câu dẫn nam nhân? Ngươi cho ta là loại nữ tử thanh lâu? Ngươi biết ta thích ngươi, ta toàn tâm toàn ý yêu ngươi, hơn nữa ta cũng đã cho ngươi tất cả!Cho nên có phải ngươi cảm thấy, ngươi hạ mình quay trở lại tìm ta, đã là ân huệ lớn lao? Vô luận ngươi có làm thế nào, ta cũng cam tâm tình nguyện? Đều phải cảm kích ngươi? Cảm ơn ngươi? Bởi vì ngươi rốt cuộc cũng cần ta rồi? Bởi vì ngươi rốt cuộc cũng gánh trách nhiệm rồi? Ta nên cảm kích rơi nước mắt? Nên chấp nhận ngươi làm bất cứ chuyện gì?Không không.

ta không có! Ta không có ý đó.

Đầu Sở Dương ướt đẫm mồ hôi: Cái này, ngươi nghe ta giải thích.

Ngươi không có? Thiết Bổ Thiên nhìn hắn: Nhưng người lại làm như vậy với ta.

Ngươi từng thấy diện mạo nữ tính của ta? Ngươi từng thấy diện mạo thật của ta? Ngươi thích ta sao? Ngươi có tình yêu nam nữ với ta sao? Ngươi không có? Vậy vì sao ngươi coi rẻ ta như vậy?Ta có thể cho ngươi tất cả, đó là bởi vì ta thích ngươi, nhưng ngươi có như vậy với ta, ngươi thích ta sao? Ngươi căn bản chưa từng thấy qua diện mạo thật của ta, thích cái gì? Ngươi căn bản chưa từng thích ta, ta.

bị ngươi xỉ nhục như thế, có khác gì kỹ nữ đâu?Sở Dương đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Thiết Bổ Thiên nói, đến một chữ cũng không sai.

Chỉ hỏi mấy câu, lại khiến mình không thể nào phản bác được.

Thích nàng sao? Yêu nàng sao? Chỉ là trách nhiệm sao? Có tình yêu nam nữ sao?Môi Thiết Bổ Thiên run run: Ta thích ngươi, Sở Dương, ta cũng yêu ngươi! Ta thích, thích đến nỗi gần như không nghĩ tới bản thân, mỗi đêm, ngươi đều xuất hiện trong mộng.

Ta có thể vì ngươi làm một chuyện, nhưng.

ta không hi vọng ta trở thành trách nhiệm của ngươi, ngươi biết không? Càng không muốn trở thành gánh nặng của ngươi, ngươi biết không? Càng tuyệt không muốn trở thành công cụ ngươi phát tiết dục vọng! Ngươi biết không?Ta muốn làm một nữ nhân chân chính! Cho dù ngươi không thích ta, nhưng tình yêu của ta vẫn còn nguyên vẹn! Chỉ là ta không hi vọng ngươi tùy ý chà đạp lên nó.

Sắc mặt Sở Dương tái nhợt.

Ta đã nói nhiều như vậy.

Thiết Bổ Thiên thở hắt ra một hơi, xin lỗi: Thực xin lỗi, Sở Dương, ta vốn không nên nói với ngươi như vậy.

Nhưng ta càng không hi vọng nam nhân ta thích khó chịu vì ta.

Nàng dừng lại một chút, nói: Ta nói xong rồi.

Sở Dương ta thích ngươi yêu ngươi thật sự, nhưng ngươi không thích ta không yêu ta, cũng là sự thật.

Nói đến thế, nếu như ngươi còn muốn làm gì ta, ta cũng sẽ không phản kháng ngươi, nếu như ngươi vẫn muốn ta, ta sẽ cho ngươi.

Sẽ tận hết khả năng, khiến ngươi cao hứng, nhưng đây là bởi vì ta thích ngươi, không phải bởi vì ngươi yêu ta.

Nàng nhắm hai mắt lại, nói: Sở Dương, nếu ngươi còn muốn ta, vậy còn chờ cái gì nữa?Sở Dương lảo đảo lui về phía, run giọng nói: Ngươi chớ bức ta.

Thiết Bổ Thiên nhắm hai mắt lại, đứng ở đó, ở khóe mắt, hai hàng lệ rơi xuống.

Ta thừa nhận, trước kia ta chưa từng thật sự nhìn thấy ngươi.

Sau khi ta biết chuyện của ngươi, áy náy với ngươi, ngay cả bên trong có tình yêu, thì đó cũng là vì áy náy.

Ta đối với ngươi như vậy, cũng chính như lời ngươi nói, chúng ta đã có chung một hài tử.

Ta cho rằng đã đến như vậy rồi thì không cần cố kỵ gì nữa, như vậy lại thương tổn ngươi.

Sự tình hôm nay, là ta quá đáng! Sở Dương trầm trọng nói: Ta giải thích với ngươi.

Trước kia, ta không có yêu ngươi, cũng không có tình yêu nam nữ với ngươi, diểm này ta thừa nhận! Bây giờ ta đối với ngươi, cũng chỉ có dục vọng nam nhân và tâm lý chinh phục.

Ta cũng thừa nhận!Theo những lời Sở Dương nói ra, Thiết Bổ Thiên tuyệt vọng nhắm mắt lại, trái tim lạnh giá như băng,.

Nhưng.

Sở Dương ngẩng đẩu, ánh mắt trong suốt nhìn nàng: Bất kể ngươi nói thế nào, giữa chúng ta đã không thể phân cách, đó cũng là sự thật! Ngươi là nữ nhân của ta, không thể thay đổi, chúng ta có chung hai tử, không thể phủ nhận.

Bổ Thiên, ta sẽ cố gắng khiến ta thích ngươi, từng điểm từng điểm, khiến cho mình yêu ngươi! Sở Dương chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng ôm Thiết Bổ Thiên vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: Ta sẽ khiến ngươi trở thành một nữ nhân hạnh phúc, cũng khiến ngươi cảm thấy tình yêu của ngươi đối với ta không hề uổng phí.

Mà đến lúc đó, chính ngươi sẽ phân biệt được, ta đối với ngươi là thật tâm hay là giả ý, rốt cuộc là xuất phát từ chính nội tâm ta hay là bởi vì trách nhiệm đối với hài tử.

Không làm được điều này, ta sẽ không chạm tới ngươi, dù một sợi tóc.

Cho nên, xin ngươi cho ta một chút thời gian.

Sở Dương nhẹ nhàng ôm nàng trong lòng, nói: Sở Dương ta, tuy ko phải là người tốt, nhưng.

nói ta làm một lưu manh từ đầu tới đuôi, ngươi tin sao?Thiết Bổ Thiên rưng rưng nước mắt, khẽ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: Ta tin.

Nàng ngẩng đầu, mở to mắt, nhìn Sở Dương: Ngươi không lưu manh sao?Sở Dương khẽ cười rộ lên: Khi ta yêu ngươi, ngươi sẽ phát hiện, tính lưu manh của ta không phải ngươi có thể thừa nhận.

Sắc mặt Thiết Bổ Thiên lập tức đỏ lên, vừa thẹn vừa ngượng ngùng cúi đầu.

Hai người nói chuyện với nhau thật nghiêm túc, nhưng đến hai câu cuối cùng, hai người lại không hẹn mà cùng áp dụng phương thức nói chuyện ôn hòa hơn, thống nhất mà ăn ý khiến cho không khí giữa song phương dịu xuống.

Hai người đều là người thông minh, tuyệt đối sẽ không khiến quan hệ song phương xấu tới mức không thể cứu vãn.

Chính như lời Sở Dương nói, chuyện đã xảy ra, tuyệt đối không thể thay đổi, hài tử tồn tại, lại càng khiến cho hai người không thể phân tách.

Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.

vnMột khi đã vậy, không bằng đối diện với nhau, cùng nhau cố gắng, thay đổi cục diện này.

Chỉ là, thật xin lỗi.

Thanh âm Sở Dương rất thống khổ: Trong lòng ta, không chỉ có một mình ngươi.

Còn có người khác, cho nên.

Thiết Bổ Thiên khẽ mỉm cười, nói: Nếu thật có lỗi, đó phải là ta? Trong lòng ngươi từ đầu tới cuối chỉ có một.

Chỉ là nếu ngươi đã biết chuyện này, ngươi lại không thể nào vứt bỏ.

Cho nên ngươi phải cưỡng ép bản thân, chia cắt trái tim ngươi ra?Sở Dương hít sâu một hơi, gật đầu: Có thể nói như vậy.

Trước kia, ta không muốn cho ngươi biết, chính là vì điều này.

Thiết Bổ Thiên mỉm cười, ôn nhu nói: Nếu như vẫn có thể giấu kín, vậy không còn gì tốt hơn.

Ngươi không biết, cũng không có gì không bằng heo chó, lại càng không cần nghĩ tới lương tâm, cho nên tâm cảnh ngươi vẫn viên mãn như trướcNhưng nếu ngươi đã biết, ta cũng sẽ không yêu cầu ngươi vứt bỏ chúng ta.

Đối với ngươi, đó là một sự tàn nhẫn.

Thiết Bổ Thiên mỉm cười, thản nhiên: Thân phận của ta, cũng không thể làm một thê tử tốt cho ngươi.

Nàng cố ý thở dài: Lại nói.

Vị hoa hoa đại thiếu nhà ngươi, còn không hề coi trọng ta nữa.

Sở Dương nhịn không được lắc đầu cười khổ.

Vào giờ khắc này, hắn mới phát hiện ra điểm tốt của Thiết Bổ Thiên.

Bình thường sát phạt quyết đoán, nắm thiên hạ trong tay, quân lâm thiên hạ, nhưng đối với mình, lại cực kỳ tâm lý, căn bản là hiểu rõ suy nghĩ của mình như lòng bàn tay, mỗi một câu nói ra, đều tránh cho mình khó xử.

Sở Dương thở dài, than thở nói: Bổ Thiên, Nếu ngươi ko phải là hoàng đế.

thì tốt biết bao!Ở sâu trong mắt Thiết Bổ Thiên đột nhiên sáng ngời, nàng rõ ràng cảm nhận được một chút tiếc nuối trong lời nói của Sở Dương, thì thào nói: Sở Dương, ngươi đã có chút yêu thích ta rồi sao.

Sở Dương cười ha ha, hai người tách ra, Sở Dương chân thành nhìn Thiết Bổ Thiên, nhẹ giọng nói: Chuyện ngày hôm nay, hi vọng ngươi có thể tha thứ.

Thiết Bổ Thiên ngẩng đầu, nhìn Sở Dương, trên mặt thoáng hiện sắc hồng, nhưng vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: Ngươi biết không,ngươi có một điểm tốt lớn nhất, đó chính là trừ phi ngươi không làm chuyện sai, nhưng một khi ngươi sai thật rồi, ngươi chưa bao giờ phủ nhận, cũng không bao giờ đùn đẩy trách nhiệm càng không biện giải, ta rất thích.

Dừng lại một chút, nàng trịnh trọng nói: Ta tha thứ cho ngươi!Sở Dương khẽ thở phào, ôn nhu nói: Cảm ơn! Ngươi có biết, chúng ta phải bắt đầu lại một lần nữa, ta không hi vọng lưu lại bất cứu ấn tượng xấu nào trong lòng ngươi.

Sóng mắt Thiết Bổ Thiên lưu chuyển, mỉm cười nói: Mà nữ nhân chúng ta, người yêu trong đời lai chỉ có một.

Nếu không quý trọng, cố chấp lưu lại khúc mắc cho mình.

đây chẳng phải là rất ngu xuẩn sao?Nàng khẽ cười: Thân là nữ nhân, phải quý trọng bản thân, đồng thời cũng phải được trân trọng.

Nàng thì thào nói: Nhân sinh rất ngắn.

Sở Dương cười ha ha, lại phát hiện một ưu điểm của nữ tử trí tuệ này: Rộng rãi!Sở Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, làm sao ngươi biết ta là Cửu Kiếp kiếm chủ?Thiết Bổ Thiên có chút tinh nghịch, cười nói: Ngươi để lại Cửu Trọng đan cho ta, ta đã dùng rồi.

Nàng có chút ngơ ngẩn, thở dài: Chỉ tiếc.

trên đời mặc dù có Cửu Kiếp kiếm chủ, nhưng dù sao thời gian vẫn sai lệch một năm.

Nếu như phụ hoàng.

có thể sống thêm một thời gian ngắn nữa.

Sở Dương cũng có chút trầm trọng, gật đầu.

Thiết Bổ Thiên nói không sai.

Khi Thiết Thế Thành bỏ mình, mình vẫn chưa có được cửu đại kỳ dược, chỉ cần thêm nửa năm nữa, thêm một chút thời gian nữa, là có thể kiếm được rồi.

Nhưng hắn chung quy vẫn không thể vượt qua nửa năm đó.

Nhất là hiện tại, Sở Dương càng có chút than thở.

Thiết Bổ Thiên thân là nữ nhi, lại còn là nữ nhân của mình,nếu như Thiết Thế Thành còn sống.

thì mình một nhà đoàn tụ, vui vui vẻ vẻ trở về Thượng Tam Thiên, đó là chuyện vui mừng cỡ nào chứ?Hết thảy những chuyện nhức đầu ở Hạ Tam Thiên, cứ giao cho vị cha vợ kia xử lý là được.

Nhưng hiện tại.

nói gì cũng không có ý nghĩa nữa rồi.

Vì sao ngươi biết đó là Cửu Trọng đan? Xác định thân phận Cửu Kiếp kiếm chủ của ta? Ánh mắt Sở Dương chợt lóe sáng.

Không phải.

Khi sinh hài tử, sư phụ ta xác định đó là Cửu Trọng đan.

Bất quá.

Thiết Bổ Thiên khẽ mỉm cười: Nếu như biết ngươi là Cửu Kiếp kiếm chủ, ta làm sao có thể tiết lộ tin tức này ra ngoài? Cho nên, thân phận của ngươi, trước mắt chỉ có một mình ta biết mà thôi.

Mà ai là người tặng cho Cửu Trọng đan, ta cũng chưa từng nói với bất luận kẻ nào.

Sở Dương ngẩn ra: Sư phụ ngươi?Thiết Bổ Thiên mỉm cười: Sư phụ của ta tên là Lan Mai Tiên.

Nàng dừng lại một chút, lại chậm rãi nói: Là người của Lan gia Thượng Tam Thiên.

Sở Dương ặc một tiếng, lập tức có chút ngây ngẩn.

Sau đó toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Không thể tưởng tượng được, thật sự không thể tưởng tượng được.

Sư phụ Thiết Bổ Thiên lại chính là Lan Mai Tiên.

Mà mình, lúc trước còn để lại Cửu Trọng đan.

Nếu không phải Thiết Bổ Thiên bản tính cẩn thận, chỉ sợ.

thân thế mình giờ phút này đã lộ tẩy, truyền ra khắp thiên hạ rồi.

Nghĩ tới Lan Mai Tiên cuối cùng không rõ sinh tử dưới kiếm mình, Sở Dương có chút chột dạ, hỏi lại: Lan Mai Tiên không biết chứ?Ta là người không biết nặng nhẹ như vậy sao? Thiết Bổ Thiên trợn trừng mắt.

Tiếp đó, Thiết Bổ Thiên không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lại đỏ lên.

Ngươi đỏ mặt cái gì? Sở Dương ngạc nhiên nói.

Ừm, cái này.

hình như, hình như mẫu thân ngươi, chính là sư tỷ của ta.

Thiết Bổ Thiên ấp a ấp úng nói.

Hả? Sở Dương thật sự kinh hãi rồi.

Trước kia hắn vẫn chưa từng nghĩa qua chuyện này, vẫn cho rằng võ công Dương Nhược Lan là gia học, hơn nữa Dương Nhược Lan cũng chưa bao giờ thi triển võ công trước mặt hắn, nên hắn thật sự không biết sư phụ mẫu thân là ai.

Không nghĩ tới lại là Lan Mai Tiên!Sở Dương có chút choáng váng, hai nữ tử quan hệ thân thiết với mình nhất, đều là đồ đệ Lan Mai Tiên, mà Lan Mai Tiên cuối cùng lại trúng một kiếm kia, sinh tử không rõ.

lại là tác phẩm của mình.

Ặc.

Chuyện này có vẻ phiền phức rồi.

Nói như vậy, ta không phải phải gọi ngươi là tiểu sư cô? Sở Dương trợn mắt.

Thiết Bổ Thiên đỏ mắt, dẩu miệng nói: Ngươi muốn gọi là sư cô thì tùy ngươi.

Sở Dương cảm thán một tiếng: Chẳng trách được cổ nhân nói: Muốn học hết bản lĩnh, phải ngủ với sư cô.

(*)(*) Câu này xuất phát từ câu: Muốn học bản lĩnh thật sự, phải ngủ với sư phụ trước.

Ngủ ở đây có hai nghĩa.

Trên là ngủ ấy ấy, còn dưới là ngủ chung, ở chung, để còn nịnh bợ sư phụ, để sư phụ còn truyền cho nhiều bí quyết ngón nghề.

Ngay sau đó, Sở ngự tọa đã bị một đôi bàn tay trắng như tuyết vùi dập, tiếp đó tiểu phúc lại trúng một cước, nhe răng nhếch miệng bắn văng ra ngoài.

Nữ nhân này, thật không hổ là hoàng đế, thật bạo lực mà.

Trong lòng Thiết Bổ Thiên xấu hổ, mình với mẫu thân tên gia hỏa này là sư tỷ muội, nhưng lại thích hắn.

cái này, thật là mất hết cả thể diện.

Hiện tại tất cả đều rõ ràng rồi, phải đối diện sao đây?Vợ xấu cũng khó tránh phải gặp mẹ chồng.

Đúng lúc này, không ngờ tên gia hỏa này lại phun ra một câu như vậy, quả là không biết sống chết mà!Nhớ tới vị sư tỷ kiêm bà bà ( mẹ chồng) kia, Thiết Bổ Thiên lập tức xấu hổ vô cùng.

Nghe nói mẹ ta đã gặp ngươi? Sở Dương ôm bụng, nghiêng nghiêng đầu, nhìn giai nhân trước mặt.

Thiết Bổ Thiên lập tức cười khổ: Quả nhiên là sư tỷ nói cho ngươi.

Sở Dương phủ nhận: Tuyệt đối không phải.

Sở Dương thầm nghĩ, tuy mẹ cũng nói rồi,nhưng người đầu tiên không phải là nàng.

Thiết Bổ Thiên hừ hừ: Vậy thì là Thiến Thiến!Sở Dương thở dài, nói: Là Thiến Thiến.

Thiến Thiến tìm được ta rồi, sao đó.

Trong một lần chiến đấu, nàng vì ta mà đỡ một chưởng, trọng thương tất chết, trong lúc hấp hối, mới nói ra chuyện của ngươi, haiz.

Thiến Thiến làm sao? Thiết Bổ Thiên chấn động, vội vàng chụp lấy cổ tay hắn: Hấp hối? Nàng đâu?Nàng tạm thời còn hôn mê, ta phải tìm được dược liệu thích hợp, mới có thể cứu nàng tỉnh lại.

Sở Dương nói.

Thiết Bổ Thiên lúc này mới cảm thấy yên tâm, cắn răng nói: Sở Dương, nếu ngươi cô phụ Thiến Thiến, vậy ngươi thật sự là.

Không nói nữa.

Nha đầu kia, thật ngốc.

Nàng cùng Ô Thiến Thiến vốn là đồng mệnh tương liên, giờ phút này nghĩ tới Ô Thiến Thiến trước khi chết, không ngờ còn không quên nhắc nhở Sở Dương chuyện này, trong lòng không khỏi cảm động.

Tuy ngay từ đầu nàng đã không nghĩ tới đi cùng Sở Dương, càng không muốn giữ Sở Dương làm của riêng, nhưng trong lòng há có thể không ôm ảo tưởng?Thiếu nữ nào mà không hi vọng người mình yêu có thể cùng mình sống một đời không xa không rời? Cho dù Thiết Bổ Thiên là quân vương, nhưng có tình cảm như thiếu nữ.

Giấc mộng của nàng, cũng như vậy!Chỉ là không muốn khiến người mình yêu khó xử, cho nên mới cố gắng khắc chế mà thôi.

Ô Thiến Thiến tiết lộ chuyện này, ngược lại giống như phá vỡ một tầng ngăn cách cuối cùng.

Đúng lúc này, cửa thư phòng chợt két một tiếng, một thân ảnh nho nhỏ tập tễnh tiến vào, giương đầu lên, thanh âm bập bẹ nói: Các ngươi xong việc chưa.

ta sắp đói chết rồi.

Thanh âm này giống như tiếng sấm giữa mùa xuân, hai người lập tức đều có chút bối rối.

Vội vàng tách ra, đều khẩn trương tự kiểm tra lại quần áo trên người mình.

tựa như một đôi nam nữ lén lút yêu đương, đột nhiên bị lão công hoặc lão bà bắt quả tang vậy.

Sở Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu tử mũm mĩm kia đang mở to cặp mắt đen láy, có chút tò mò, quan sát mình.

Trong nháy mắt, Sở Dương đã cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Gần như hoài nghi là mình nhìn lầm rồi.

Nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn như vậy.

Đúng vậy, biểu tình tiểu tử này cùng biểu tình của mình hoàn toàn giống nhau như đúc, thực sự là đang dùng một loại ánh mắt tò mò, tra xét, nhìn mình.

Ánh mắt này, giống như đột nhiên gặp được một đống thịt heo trên chợ, đang do dự, quan sát, không biết có nên mua về nhà hay không.

Tiểu hài tử, làm sao lại có ánh mắt như vậy?Sở ngự tọa có chút choáng váng.

Đã thấy tiểu tử kia tập tễnh, lảo đào cố gắng chạy tới, ôm chầm lấy chân Thiết Bổ Thiên, ngẩng đầu lên nói: Mẫu hậu, ta đói.

Thiết Bổ Thiên lúc này mới nhớ ra, lúc trước bối rối, mình đã đuổi tất cả mọi người ra khỏi tẩm cung, thái tử điện hạ không có ai trông nom nữa, không ngờ đã tự mò tới đây.

Tiểu Dương Dương, làm sao ngươi lại tìm được nơi này? Thiết Bổ Thiên cũng có chút choáng váng, bế nhi tử lên hỏi.

Nhi tử mình mới học đi được ba tháng, hơn nữa tiểu tử này có chút lười biếng, còn chưa bao giờ đi xa như vậy.

Chỗ này rất khó tìm sao? Tiểu tử mới hơn một tiểu này mở to hai mắt, ánh mắt có chút khinh thường: Mẫu hậu ngươi không ở chính điện tảo triều thì cũng là ở tẩm cung, còn lại thì phần lớn thời gian đều ở ngự thư phòng.

Tròng mắt Thiết Bổ Thiên gần như muốn rớt xuống.

Tiểu tử này nói chuyện trật tự rõ ràng, từ khi biết nói tới bây giờ, đây là lần đầu tiên thấy hắn nói nhiều như thế.

Thiết Bổ Thiên còn đang lo lắng không biết liệu nhi tử có phải có tật ở miệng hay không, hiện giờ tiểu gia hỏa này vừa nói, không ngờ lại nói năng lưu loát như vậy.

Sở Dương vốn đang muốn chạy tới cưng nựng, sau đó cố gắng thu hẹp khoảng cách phụ tử, bồi dưỡng ra tình cảm phụ tử.

cuối cùng là công hãm Thiết Bổ Thiên.

Sở Dương biết rất rõ, hài tử vĩnh viễn là vũ khí đối phó nữ nhân hiệu quả nhất!Chỉ cần nhi tử đi theo mình.

Hừ, Thiết Bổ Thiên không muốn đi cũng phải đi! Không muốn nhận cũng phải nhận.

Nhưng hắn còn chưa kịp đưa tay tới thì đã nghe thấy tiểu tử này nói, lập tức khựng lại giống như bị thiên lôi đánh trúng, thậm chí còn tưởng tượng ra được thanh âm cằm mình rớt thẳng xuống đất: Đây.

đây là hài tử mới hơn một tuổi nói chuyện sao? Đây.

đây, khẩu khí này, ngữ điều này, quả thực chính là người từng trải!Sở ngự tọa nghẹn họng trân trối quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy tiểu tử này đang đảo tròng mắt nhìn mình.

Ho khan một tiếng, nói: Tiểu Dương Dương.

khụ khụ khụ, Ha ha ha, ngươi nhận ra ta không?Tiểu tử trợn trắng mắt, không để ý tới hắn, Thiết Bổ Thiên chuẩn bị cũng đi phân phó cung nữ nấu cháo.

Sở Dương ngạc nhiên nói: Ngươi không cho nó bú sao?Vừa nghe nói tới bú, hai mắt tiểu tử kia lập tức lóe sáng.

Thiết Bổ Thiên đỏ bừng cả mặt, hừ một tiếng, nói: Tiểu hài tử gần một tuổi thì không thể bú sữa mẹ nữa, phải rèn luyện ý chí cho hài tử, bắt đầu cai sữa từ sữa.

Ngươi cái gì cũng không biết, lảm nhảm cái gì? Đây là chương trình huấn luyện đệ tử của hoàng gia chúng ta!Tiểu tử kia vừa nghe không thể bú sữa, lập tức ủ rũ cúi đầu xuống.

Sở Dương nghẹn trọng trân trối, nói: Gần một tuổi đã không thể bú sữa mẹ? Đây là chuyện hoang đường gì vậy? Nói như vậy.

nhi tử.

của ta.

đi theo ngươi đúng là phải chịu khổ rồi.

,.

Thiết Bổ Thiên giận dữ nói: Nhi tử ta, đi theo ta còn phải chịu khổ? Ngươi thì biết cái gì? Tên tiểu hỗn đản này chính là một con lười chuyển thế! Trừ mấy tháng đầu lúc đầu tập đi còn hoạt bát một chút, hiện tại chính là có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể đi thẳng tuyệt không chạy chéo, lười biếng như vậy, thật sự là không biết giống ai!Trâu bò như vậy? Sở Dương nghẹn họng trân trối.

Đưa đây! Thiết Bổ Thiên xòe tay ra.

Đưa cái gì? Sở Dương không hiểu.

Khối ngọc đó! Sắc mặt Thiết Bổ Thiên đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: Ngươi để ta ra ngoài với bộ dạng này hay sao?À à à.

Sở Dương vội vàng lẩy a, than thở: Thật sự là đồ tốt, không biết nếu ta đeo vào, có thể biến thành nữ nhân hay không?Thiết Bổ Thiên lườm xéo hắn một cái, đeo khối ngọc lên cổ, lập tức khôi phục lại phong thái nhất đại đế vương.

Sở Dương nhìn mà trợn mắt há hốc miệng một hồi.

Điểm này, lão tử hiển nhiên không thể bằng nhi tử, tiểu tử kia nhìn mà bình tĩnh như không, sớm nhìn mãi thành quen, ngược lại không có phản ứng gì.

Ngươi ở lại đây, trẫm đi an bài! Thiết Bổ Thiên khí thế mười phần, khoát tay chặn lại.

Vâng, vi thần tuân chỉ.

Sở Dương âm dương quái khí khom người.

Hai người lập tức phì cười, lập tức đều cảm thấy xuân về hoa nở.

Thiết Bổ Thiên đi ra ngoài, triệu tập cung nữ, phân phó bọn họ.

Tất cả người trong tẩm củng, đều trở về.

Bệ hạ, mấy người Vương thừa tướng không yên lòng, đang chờ ở ngoài đại điện, chờ bệ hạ triệu kiến đã lâu.

Thanh âm từ ngoài truyền vào.

Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.

r.

u.

y.

e.

n.

y.

y chấm cơm.

Ta đi xem sao.

Thiết Bổ Thiên nhíu mày, muốn ôm nhi tử đi ra ngoài.

Hài tử để ta trông cho.

Sở Dương vội vàng xung phong nhận việc: Ngươi cứ đi làm việc của mình đi.

Thiết Bổ Thiên hừ một tiếng, hiểu rõ ý đồ hiểm ác của hắn,nhưung vẫn đưa Thiết Dương cho Sở Dương, vội vàng đi ra ngoài.

Sở Dương chỉ cảm thấy một tiểu hài tử mềm mại nằm trong lòng mình, trong phút chút tâm hồn mê say, trong lòng thỏa mãn vô cùng! Đây chính là nhi tử của ta.

nhi tử của ta!Cười hắc hắc, Sở Dương cúi đầu, chu miệng hôm một cái lên khuôn mặt trắng bóc của tiểu hài tử.

Chụt!Vừa hôn xong, lại phát hiện có cái gì đó không đúng, chỉ thấy thì ra mình vừa hôn lên một cái bàn tay tròn xoe mụ mẫm.

Ngạc nhiên nhìn kỹ lại, chỉ thấy tiểu tử này không biết từ lúc nào đã đưa tay che lên chỗ Sở Dương muốn hôn, vẻ mặt chán ghét nhìn hắn.

Sở Dương nhức đầu, thằng nhãi này phản ứng nhanh thật.

Nghiêng đầu một cái, lại hôn.

Tiểu tử kia ngăn bên nọ, chắn bên kia, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một tiểu oa nhi hơn một tuổi, làm sao có thể chống đỡ được, trong phút chốc đã tuyên cáo thất thủ, khuôn mặt trắng bóc đã bị hôn chụt chụt, khắp mặt là nước miếng.

Ta nói.

Sở Dương đang hôn tới phát nghiện, thì thấy tiểu tử kia cũng không đỡ nữa, mở miệng, khẩu khí có chút cổ quái: Miệng ngươi có sạch không?Sở Dương ngạc nhiên: Miệng sạch không?Hôn tới hôn lui, ngươi cảm thấy hạnh phúc, còn ta thì thấy ghê tởm.

Tiểu tử kia đưa tay, cố gắng lau lau mặt, nghiêng mặt, trợn trắng mắt lên.

Sở Dương nhìn tiểu tử trong lòng mình, cảm thấy kinh ngạc.

Nhịn không được lại đưa hắn ra xa, đánh giá một chút, Không sai, chỉ là tiểu hài tử cao một thước hai, nhiều nhất cũng chỉ nặng mười lăm mười sáu cân.

Tiểu bất điểm như vậy, nếu có thể nói một câu nửa câu đầy đủ, đã là kỳ tài ngút trời rồi, vậy mà vừa rồi, hắn thế nào lại nói chẳng thua gì mình?Ta là người thích sạch sẽ.

Tiểu tử kia dựng một dầu ngón tay, chỉ thẳng vào mũi Sở Dương, nghiêm túc lên án: Về sau chưa được ta đồng ý, không được làm loạn.

Sở Dương choáng váng, quay đầu nhìn ra cửa, vội vàng tìm kiếm Thiết Bổ Thiên, ta fuk,ngươi sinh ra.

loại quái thai gì vậy?Tiểu gia hảo ngươi có biết ta là ai không? Sở Dương nhíu mày nghiên mặt, nhìn thật kỹ tiểu gia hỏa trước mặt.

Nghe danh đã lâu, như sấm bên tai! Tiểu gia hỏa kia nằm trong lòng hắn, hai cánh tay mập mạp giữ trước ngực, giơ lên, nhoáng một cái, không ngờ đã làm ra bộ dáng chắp tay: Sở Dương! Ừm, phụ thân đại nhân của ta.

Lần này Sở Dương cả kinh thật sự không phải nhỏ!Suýt chút nữa thì thả rớt luôn tiểu tử này xuống đất, hai con mắt trợn trừng lên: Ngươi biết ta?Vô nghĩa! Tiểu tử kia trợn trắng mắt.

Ngươi làm sao lại nhận ra ta? Hai tròng mắt Sở Dương như muốn rớt ra.

Haiz.

Thứ nhất mẫu hậu ta chưa từng lộ ra diện mạo nữ trang trước mặt người khác.

Thứ hai, khi nàng ngủ, trong mộng thường xuyên gọi tên người.

Tiểu Thiết Dương trợn trừng mắt: Hơn nưã, ta sinh ra rồi.

Tiểu tử kia rất khó chịu nhìn Sở Dương: Lão Sở, ngươi hiểu không?Lão Sở?!Sở Dương giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong phút chốc đầu váng mắt hoa, thất điên bát đảo.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Ngạo thế cửu thiên

  • truyện tranh Ngạo thế cửu thiên

  • truyện Ngạo thế cửu thiên

  • Ngạo thế cửu thiên truyện chữ

  • đọc truyện Ngạo thế cửu thiên

  • Ngạo thế cửu thiên chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License