Ngạo thế cửu thiên
Chapter
0092
Trong mấy ngày nay, ân oán giữa Hoàng gia cùng Tiêu gia hình như là tạm
thời buông xuống.
Biến thành Dạ gia cùng Tiêu gia là kẻ thù.
Cho
tới nay, thái độ của rất là ác liệt, mà Tiêu gia cảm thấy thật vô tội,
không hiểu ra sao, đang muốn tìm cách giải thích hiểu lầm.
Nhưng ở một ngày nọ, sau khi Tiêu Thất tỉnh lại, thái độ của Tiêu gia thay đổi một trăm tám mươi độ! Mẹ mày! Dạ gia các ngươi khinh người quá đáng rồi! Các ngươi xông tới lãnh địa của chúng ta, giết người của chúng ta, hiện tại lại còn vừa ăn cắp
vừa la làng, đánh tới trước cửa nhà chúng ta? Thật sự là có thể nén giận nhưng không có thể nhịn nhục! Các ngươi thật sự cho rằng Tiêu gia được nặn từ bùn sao! Sau khi thấy được thảm trạng của Tiêu Thất, toàn bộ từ trên xuống dưới của
Tiêu gia đều giận dữ! Kết quả là đánh một trận hung hăng với Dạ gia.
Từ
đó trở đi, hai nhà biến thành giằng co lẫn nhau.
Mỗi một ngày đều có đều có sát thủ như u linh bay tới bay lui trong Hắc Tùng Lâm lớn như vậy để tìm cơ hội, không có giết được vài cái đại nhân vật, nhưng đám
sát thủ cũng đã ác chiến với nhau vài trận.
Kẻ không buông tha cho là kẻ chiến thắng.
Vạn Nhân Kiệt đem tình thế trước mắt giải thích một lần, đôi mắt nhìn Sở
Dương đầy mong đợi hỏi: Tứ đệ, này, chúng ta động thủ như thế nào? Sở Dương vẻ mặt hắc tuyến: Vị tổ tông là chí tôn cấp của Dạ gia có tên là gì? Dạ gia có những nhân vật nào có sức nặng? Những điều này các ngươi
cũng chưa có nói, ta biết đâu mà tính cách? Vạn Nhân Kiệt vội vàng cười làm lành: Có điểm sơ sót.
Sở Dương trợn trắng mắt: Điều này cũng có thể sơ sót? Vị chí tôn này của Dạ gia chính là Dạ Võng Nhiên.
Bất quá ta nhìn hắn cũng mới vừa tiến vào chí tôn nhất phẩm, sơ cấp, hơn nữa cảnh giới cũng
không phải thực ổn.
Thành Độc Ảnh bình luận: Tất nhiên, so với cảnh
giới của chúng ta phải ổn hơn.
Về phần những người khác, có đủ
sức nặng đó là Dạ bát gia, Dạ Vô Trần; Dạ tứ gia Dạ Vô Thiên, đây là hai anh ruột của Dạ Vô Ba, nếu chúng ta muốn động thủ, liền lựa chọn hai
người này.
Chậm đã! Đột nhiên Sở Dương nghĩ ra ý tưởng:
Phải giết Dạ Vô Trần cùng Dạ Vô Thiên, đều ở dưới sự bảo vệ nghiêm mật, có chút khó khăn.
Hơn nữa, vị chí tôn này cũng sẽ không cho phép bọn họ chết.
Cho nên, có vẻ không dễ dàng; nhưng.
Nếu chúng ta có thể trực tiếp giết Dạ Võng Nhiên.
Việc này chẳng phải là càng hay? Giết Dạ Võng Nhiên? Bốn người nhìn nhau! Đời này đừng gặp Dạ Võng Nhiên, vừa thấy thì hồn phách cũng tàn.
Uy danh mấy năm nay của Dạ Võng Nhiên, cũng không phải là do ăn củ cải
trắng lớn mà có.
Người này có hung danh hiển hách, người khác đềuđang bế quan tiềm tu, chỉ có hắn hoạt động tích cực trong giang hồ, giết người
cũng không nương tay.
Tính cách hung tàn.
Người như thế, lại có tu vi chí tôn hàng thật giá thật, thì giết như thế nào? Bốn người đều tự cho mình rất cao, tu vi lại vừa tăng lên, nhưng cho dù là
bọn họ hiện tại, cũng tự nhận không phải là đối thủ của Dạ Võng Nhiên.
Ngay cả liên thủ hợp kích cũng không được! Bởi vì bốn người biết rõ: Chính hắn là chí tôn, chính là giả.
Mạnh mẽ tăng
tu vi lên tới trình độ chí tôn, nhưng cảnh giới tinh thần cùng cảnh giới thần hồn đều không đạt được, hơn nữa, cũng không có cảm ngộ của chí
tôn! Như vậy bốn người, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của một vị chí tôn.
Chỉ có đột nhiên có cảm ngộ, thừa nhận lễ rửa tội của thiên lôi, thì mới là chí tôn! Hiện giờ, Sở Dương lại có ý nghĩ kỳ lạ, muốn bằng lực lượng của bốn người giết chết Dạ Võng Nhiên? Ngươi xác định.
Không phải để cho chúng ta đi chịu chết? Ngụy Vô Nhan nói thật cẩn thận.
Nói gì vậy? Sở Dương đảo cặp mắt trắng dã: Cho dù đánh không chết hắn,
nhưng nếu đánh cho tàn phế một vị chí tôn.
Cũng là đả kích lớn đối với Dạ gia! Tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng! Bốn người
cùng nói ra, thần sắc trịnh trọng: Huynh đệ, chí tôn không thể so sánh
tu vi, bất cứ đánh lén ám toán âm mưu quỷ kế, ở dưới thần niệm của chí
tôn, đều giống như không có tác dụng.
Nếu muốn đánh bại chí tôn, chỉ có
đánh một cách đườngđường chính chính! Nếu không, vì sao khó có thể đạt
tới chí tôn như thế? Là bởi vì chí tôn thần niệm, cùng thần niệm bình
thường hoàn toàn khác biệt! Thì ra là thế.
Sở Dương đành phải thừa nhận chính mình thiếu hiểu biết.
Một khi đã như vậy, như vậy cũng chỉ có một cách như thế này.
Ta dẫn Dạ
Võng Nhiên đi chỗ khác, các ngươi nhân cơ hội xuống tay.
Bất kể là DạVô
Trần hay là Dạ Vô Thiên, chỉ cần đánh giết một cái, hoặc là đánh cho tàn phế một cái, liền lập tức lui lại, đi đến chỗ tập hợp đã nói trước,
chúng ta rời đi nagy lập tức.
Sở Dương thâm trầm nói.
Vậy không được! Tu vi của Dạ Võng Nhiên, ngươi cũng không có thể đối phó.
Vạn Nhân Kiệt lắc lắc đầu: Nói thật, cho dù là Dạ Võng Nhiên thổi một
hơi, cũng có thể thổi chết ngươi.
Điểm này, ta tự có biện
pháp ứng phó.
Sở Dương cười ha hả: Ta có một loại thần công, có thể
bắt chước các loại hơi thở, cho dù là hơi thở của chí tôn, cũng có thể
bắt chước được.
Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, chí tôn cao giai của Tiêu gia gồm những ai là được, ta chọn một người để giả mạo.
Sở
Dương chớp chớp mắt, đột nhiên khuôn mặt thay đổi, ánh mắt thay đổi, một cỗ hơi thở vô cùng uy nghiêm xuất hiện, tang thương nói: Bốn vị tiểu
hữu, các ngươi đi về nơi đâu? Thật sự là hơi thở của chí tôn.
Hơn nữa thần niệm triển khai, che kín trời đất, trong phạm vi nhỏ như
vậy, lại tràn đầy uy thế làm núi sập biển gầm.
Bốn người đồng thời hít một ngụm khí lạnh: Quả là mạnh mẽ… Ngụy huynh, từ một nơi bí mật gần đó, ngươi cõng Nhạc Nhi rồi cần thì giúp đỡ cho bọn hắn.
Sở Dương nói với Ngụy Vô Nhan.
Ngụy Vô Nhan gật đầu thật mạnh: Yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn Nhạc Nhi dù chỉ là một cọng lông! Sở Dương gật gật đầu: Bắt đầu hành động.
.
Dạ gia doanh địa, bị bóng tối bao phủ.
Tổng cộng ba cái doanh địa, xếp thành hình tam giác.
Hơn nữa, tất cả cây cối ở bên cạnh, đều bị chặt sạch không còn.
À, không phải, mà là tất cảcành lá cũng không trông thấy rồi, chỉ để lại thân cây trụi lủi.
Trong đêm tối om như thế này, thính lực của con người không bị lừa, nhưng lại có thể lừa gạt ánh mắt của con người.
Cho nên, lá cây nơi này đều bịdọn sạch.
Lúc Sở Dương tiếp cận nơi này, đã được Kiếm Linh nhắc nhở, rốt cuộc mới hiểu được nguyên nhân của việc bằng thực lực của ba người
Vạn Nhân Kiệt mà vẫn không thể ám sát.
Tại chung quanh doanh địa, tràn đầy thần niệm của chí tôn! Một vòng một vòng từ trên xuống dưới, đều là thần niệm của chí tôn, quấn
quít dày đặc giống như mạng nhện; chỉ cần động vào bất kì một cây chí
tôn thần niệm vô hình nào, vị chí tôn bày ra thần niệm ở bên trong có
thể phân biệt người này là địch hay bạn ngay lập tức, tiếp theo chính là công kích! Thì ra là thế! Sở Dương dừng bước, xem khu vực tối
om ở trước mắt, thở ra một luồng khí lạnh: Cái này chính là thực lực
của chí tôn chân chính sao? Đúng vậy! Kiếm Linh nói: Chỉ có
đạt tới loại cảnh giới này, mới có thể có tư cách được xưng là chí tôn! Kiếm Linh cũng hít một hơi, nói: Cho nên,đám người Ngụy Vô Nhan.
Cũng không thể xem là chí tôn! Chí tôn bắt đầu, đó là thần niệm như thiên là địa võng! Kiếm Linh thản nhiên nói: Hơn nữa triển khai
loại thần niệm này, đối với chí tôn mà nói không tồn tại vấn đề tiêu
hao, ngược lại chính là một loại tu luyện.
Cho nên, tuyệt đối sẽ không
xuất hiện chí tôn quá mệt mỏi.
Cái này chính là chí tôn! Hai mắt Sở Dương tỏa ra ánh sáng, rạng rỡ chớp lên.
Ở Thượng Tam Thiên, đây là vị chí tôn cao thủ đầu tiên mà ngươi tiếp xúc! Mặc dù chỉ là nhất phẩm chí tôn, mặc dù chỉ là sơ cấp! Nhưng ta phải
nhắc nhở ngươi, năng lực của vị chí tôn này, ít nhất cũng là gấp ba của
bốn người Ngụy Vô Nhan liên thủ! Cho nên nói, ngươi đưa ra ý tưởng đánh
chết vị chí tôn này, Trên thực tế chính là chịu chết! Hơn nữa là chịu
chết mà không có khả năng đánh trả.
Bốn người bọn họ không đánh ngươi
một trận ngay tại chỗ, đã là phi thường khách khí.
Kiếm Linh nhìn Sở Dương có chút trêu tức.
Sở Dương có chút xấu hổ: Đúng là do ta sai, ta không biết tình huống.
Sau
ta sẽ hướng bọn họ nói rõ sai lầm lúc này, cũng sẽ xin lỗi.
Kiếm Linh nhìn nhìn hắn, có chút kinh ngạc, nói: Không tồi! Chẳng qua, ngươi nói rõ ràng là có thể, không cần phải xin lỗi.
Sở Dương thản nhiên nói: Ta suýt chút nữa đưa bọn họ vào chỗ chết, làm
sao có thể không xin lỗi? Huống chi, loại sai lầm này, dù chỉ có một lần đã là vô cùng nguy hiểm.
Loại sai lầm này, đến từ việc ta thuận buồm
xuôi gió, có thể nói là thói quen mà ra! Tương lai chắc gì sẽ không tái
phạm; nếu trong tương lai lại tái phạm sai lầm như vậy, mà không có sửa
đúng lúc, đó chính là hy sinh thật lớn! Xin lỗi có tổn hại danh dự, ta
tự nhiên biết, nhưng chính vì lúc này đây bị hao tổn danh dự, ta mới có
thể nhớ kỹ chuyện này! Kiếm Linh đã trầm mặc sau một lúc lâu,
rốt cục thở dài một tiếng: Sở dĩ ngươi có thể dùng thực lực mỏng manh
đi từng bước một cho tới ngày hôm nay, thực sự không phải là do may mắn.
Mỗi ngày tự kiểm điểm bản thân, ngươi thường xuyên làm đi phải không?
Trước kia ngươi cũng không có nói ra, cho nên ta xem mỗi một lần ngươi
thành công, có vẻ như có một phần may mắn.
Nhưng hiện tại ta cũng hiểu được, đây không phải là may mắn.
Mà là do ngươi tính toán như thần! Sở Dương nhẹ nhàng gật đầu: Cho nên ta mới có hôm nay.
Hơn nữa cùng tính
cách đời trước hoàn toàn bất đồng.
Bởi vì, mỗi một lần tính toán, sẽ làm tư tưởng của ta càng ngày càng linh mẫn và cẩn thận; thường xuyên đánh
giá sai lầm của bản thân cùng tổng kết sau mỗi một lần mạo hiểm, sẽ giúp cho ta khi gặp chuyện tương tự, sẽ không cần lo lắng gì mà có thể tạo
nên đối sách tốt nhất! Sở Dương cười ha hả: Thật ra, ta dựa vào, cũng chính là cái này.
Có cái này, cũng đã là rất tốt! Kiếm Linh khen từ tận đáy lòng: Đây là
thứ càng đáng sợ so với thần niện của chí tôn, bởi vì chí tôn chưa chắc
sẽ phát hiện ra sai lầm của chính mình.
Mà ngươi lại có thể lúc nào cũng phát hiện.
Đây là bởi vì ta đem chính mình làm làm kẻ địch! Sở Dương hít thật sâu rồi nói: Mà bọn họ không có.
Kiếm Linh nghiền ngẫm ý tứ của câu nói kia, đột nhiên nhận ra sự hối hận thật sâu của Sở Dương ở trong câu nói kia! Đem chính mình trở thành địch nhân! Từ trong những lời này, có thể nhìn ra
được Sở Dương đối với hành động ở đời trước của mình, là hối hận như thế nào! Là oán hận như thế nào! Ở trong đó, đâu chỉ có Mạc Khinh Vũ là nguyên nhân! Các nguyên nhân khác, cũng không phải là ít! Tại lúc đang suy nghĩ, ý thức của Sở Dương đã chìm vào yên lặng.
Kiếm Linh
hít một hơi thật sâu, nhận lấy của thân thể Sở Dương, khởi động hết sức
Thiên huyễn thần công,từ trí nhớ của mình, xây dựng ra một loại khí
tràng của tam phẩm chí tôn, đem thần niệm sinh ra sau khi mình cùng Sở
Dương dung hợp thu lại một phần, còn lại, giống như gió bão phóng ra
ngoài.
Mọi người của Dạ gia đều ở trong lều vải, bên ngoài có hơn hai trăm tên cao thủ, cả đám đều đang ngồi xếp bằng luyện công.
Tại
thời điểm thần hồn nát thần tính như bây giờ, ai cũng không dám ngủ.
Đúng lúc này, đột nhiên mặt sắc mọi người đồng thời đại biến! Phương xa, một cỗ khí thế chí cường, cuốn tới như một trận lũ.
Đám mây đang
trời từ từ trên trời, đột nhiên nát ra thành từng mảnh, tiêu tán vô
hình! Chí tôn cao thủ! Ngay sau đó, một cỗ hơi thở tràn
đầy tang thương bay lên, một thanh âm thê lương thản nhiên nói: Dạ Võng Nhiên, đi ra nói với lão phu một lời.
Như thế nào?Thanh âmthản nhiên này cũng không cómang theo nhiều ítcông lực, nhưng
thanh âmnhẹ nhàng bayđi, thì mỗi người đều cóthể nghe rõràng rành mạch.
Tuy rằng thanh âm cóvẻ lạnh nhạt, nhưng tràn đầy một loại tịch mịch xâm nhập thần hồn, cùng một loại cảm giác chán đến chết, tựa như mấy trăm
caothủ Dạ giatrước mặt hắn, vẫn như cũkhông vực dậy nổi một chút tinh
thần.
Mọi người đồng thời bừng tỉnh, đều đi ralều trại, đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy ởbốn mươi năm mươi trượng phía ngoài, trên đỉnh một cây đại
thụ, một bóng người côđộc, đứng chắp tay, nhìn lên trời cao, quần áomàu
đen, đang phất phới trong gió.
Làm chongười ta cócảm giác, người này tựa như là cóthể baytheo gió bất cứ lúc nào, baytrở về nơi mênh mông ởgiữa thiên địa.
Vị tiền bối này là.
Trong giatộc Dạ thị, Dạ tứ giaDạ VôThiên
caogiọng hỏi: Xin hỏi tiền bối tìm lão tổ tông của chúng ta cóchuyện
gì? Hắc ynhân ngửa đầu nhìn bầu trời, áobào rung lên một chút.
Lập tức chậm rãi cúi đầu, nhìn Dạ VôThiên, nhìn thật kĩhắn một cái.
Dạ VôThiên tiếp xúc với ánh mắt của đối phương từ xa xa,đột nhiên cảm
thấy đôi mắt của đối phương hóa thành bầu trời đêm đầy sao, saolốm đốm
đầy trời, trong nháy mắt trước mắt là sao bayloạn khắp, cóchút cảm giác
đầu váng mắt hoatừ chỗ sâu trong thần hồn dâng lên.
Thân thể tuyrằng vẫn bất động như trước, nhưng bên trong thần hồn đã cócảm giác như trời đất quay cuồng.
Dạ VôThiên nhịn không được một tayphủ trán, dùng sức nhắm haimắt lại, cố gắng nói: Tiền bối.
Rốt cuộc nói không ralời.
Nhưng người khác đều nhìn nhau hoảng sợ.
Tuy rằng Dạ VôThiên chỉ kêu lên một từ xưng hô, nhưng mọi người đều
biết, một tiếng này, chỉ haichữ ngắn ngủn, thật ra làđang xinkhoan dung.
Được coi làngang ngược vôcùng như Dạ VôThiên, lại cóthể bị đối phương liếc mắt một cái, liền biến thành như vậy? Như vậy đối phương
thuộc loại cảnh giới nào, tất cả đã cóthể đoán ra.
Hắc ynhân
ngẩng đầu một lần nữa, ánh mắt cóchút thẫn thờ nhìn lên ánh trăng ởtrên
trời, thật lâu sau, mới thản nhiên nói: Dạ Võng Nhiên, nếu ngươi không
đi ra, taliền đivào.
Thanh âm tuylạnh nhạt, nhưng sự uyhiếp trong lời nói, cũng rất rõràng.
Ngươi không đi ra, taliền giết đivào! Tinrằng đám người của ngươi, cũng không đủ cho tagiết! Ngươi không muốn để chongười của Dạ giacác ngươi
đều chết ởchỗ này, vậy ngoan ngoãn đi ra cholão tử! Những lời
này cũng không cónói ra,nhưng ởtrong lòng tất cả mọi người của Dạ giađều cảm thấy được một cách rõràng sự tồn tại của những lời này! Đồng thời, một tiasát khí diđộng ởgiữa thiên địa, cóvẻ như đang dần dần khuếch tán.
Sát khí thản nhiên, như cónhư không.
Hắc ynhân ởtrên ngọn cây nhẹ nhàng thở dài một tiếng, mang theo một chút bất đắc dĩ.
Tất cả mọi người cảm thấy một tiếng thở dài này mang ýnghĩa như thế
nào: Haizz, vẫn chưa thể khống chế sát khí một cách tự nhiên, tu vicòn
chưa đủ.
Tất cả mọi người làhoảng sợ vôcùng.
Có thể
đem sát cơbiến thành vôhình, chỉ cóchí tôn ngũ phẩm đã ngoài mới cóthể
làm được.
Hắc ynhân ởtrước mắt đã làm được như cónhư không, lại cóthể
còn chưa đủ.
Một thanh âmnặng nề vang lên từ trong trong
doanh địa của Dạ gia: Quyết chiến như vậy, vốn làđám tiểu bối cọ xát
trút bớt giận dữ, thế hệ trước như chúng taluyện một chút binh.
Sao
Tiêu giacác ngươi lại cóthể choloại caothủ như ngươi xuất chiến? Trong thanh âm, thật sự cóchút bất mãn.
Hiển nhiên làđang trách Tiêu giachuyện bé xé ra torồi.
Ha hả.
Chúng ta làthế hệ trước? Hắc ynhân trên ngọn cây phát ramột
ting cười khẽ: Dạ Võng Nhiên, aivới ngươi là.
Chúng tathế hệ trước? Dạ Võng Nhiên nói: Không phải làchúng tasao? Hắc ynhân trên ngọn cây đã imlặng, ngay sauđó, bỗng nhiên, hắn dùng thần hồn lực quát lên một tiếng: Dạ Võng Nhiên! Theo một tiếng thần hồn này hét lớn, tất cả Dạ gia caothủ, đồng thời
cảm nhận được bên trong thần hồn ýniệm của chính mình, đột nhiên xuất
hiện một mảnh Huyết Hải mờ mịt.
Sau khihét lớn một tiếng, trong một mảnh biển máu này, đột nhiên xuất hiện sóng gió ngập trời! Màu máu
đỏ tươi, cùng trường thiên đại liên tiếp lại với nhau, không còn cónhan
sắc khác.
Nhịn không được đều nhắm mạnh haimắt lại, thân mình lắc lư haicái.
Thật lâu không dám mở tomắt, trên mặt, to rakinh ngạc.
Xoát một tiếng, một đạo hắc ảnh từ trong doanh địa của Dạ gia bay
ra,nhẹ nhàng baylên, bay ra bamươi trượng, thẳng tắp sát mặt đất, thân
mình gập lại tuyệt đẹp, xông ngược lên, sauđó giống như hỏa tiễn phóng
lên caonăm mươi trượng sauđó lại bồng bềnh bayđi.
Lại cóthể kéo dài khoảng cách, thân hình hạ xuống ởđỉnh một cây đại thụ cách Hắc ynhân bamươi trượng.
Tất cả động tác, đều làliền mạch lưu loát, đầu tiên là bayvút ởtầng
trời thấp, sauđó biến chuyển thành baylên, sauđó luivề phía sau, đứng
vững.
Thế nhưng không cóthay hơi thở.
Loại thân pháp này, thật sự còn linh hoạt hơn chim chóc nhiều.
Nhưng Dạ Võng Nhiên cóloại thân pháp này thì vẻ mặt cũng thận trọng,
ánh mắt ngưng trọng, nhìn khuôn mặc bị chekín của của Hắc ynhân đứng đối diện, hít một hơi thật sâu, nói: Thần hồn lực ngưng đọng quá! Người mặc hắc y chekín mặt hừ một tiếng, nói: Dạ Võng Nhiên, ngươi làngười của đời thứ mấy trong Dạ gia? Dạ Võng Nhiên đứng thẳng thân hình, nói: Ta chính làđời thứ sáu mươi
lăm của Dạ gia, truyền nhân của dòng chính, đứng hàng thứ sáu! Tuy rằng hắn còn chưa cóthừa nhận thân phận tiền bối của đối phương,
nhưng trả lời chitiết câu hỏi của đối phương, trên thực tế cũng đã làmột loại thái độ: bối phận của tathấp hơn ngươi.
Hắc ynhân ồlên
một tiếng, thản nhiên cười cười, nói: Đời thứ sáu mươi lăm.
Ừm, lão
hủ nhớ rõchính mình chính làtruyền nhân đời thứ năm mươi chín của Tiêu
giata.
Hahả.
Không thể tưởng được đời thứ sáu mươi lăm của Dạ gia,
cũng đã trở thành chí tôn rồi.
Hắn tựa như lại cóchút ngỡ ngàng, thật lâu sau, mới hỏi: Dạ tiền bối, còn tốt chứ? Dạ Võng Nhiên trầm mặc một chút, nói: Lão tổ tông vẫn tốt! Hiện tại Hắn không xác định được thân phận của đối phương, cũng không dám không xác định, đành phải nói qua loamột ít.
Ừm… Đối với câu trả lời của Dạ Võng Nhiên, tựa như Hắc ynhân rất hài
lòng, thổn thức nói: Đã baonhiêu năm.
Trăng sáng này, vẫn làtrăng
sáng này.
Những lời này, làm choSở Dương tránh ởtrong không
gian Cửu Kiếp gần như cười ratiếng: trăng sáng không phải làtrăng sáng
này, chẳng lẽ lại biến thành mặt trời haysao? Dạ Võng Nhiên lại cóthể tràn đầy đồng cảm, lại cũng thổn thức theo một câu, nói: Hồng
nhan đầu bạc, bạch cốt anhhùng, ngàn vạn năm đến, cũng chỉ cótrăng sáng
không thay đổi.
Hắc ynhân thản nhiên nói: Không thay đổi, còn cóthiên đạo! Dạ Võng Nhiên sợ hãi chấn động, rốt cuộc cung kính nói: Đa tạ tiền bối dạy bảo, không sai! Không thay đổi, còn cóthiên đạo.
Hắc y mơnhân vuimừng gật đầu: Trẻ nhỏ dễ dạy! Hắn vẫn khoanh taynhìn bầu trời, ngóng nhìn trăng sáng, nói bằng thanh
âmmờ ảo: Tối naytrăng sáng saothưa, ánh trăng chiếu khắp, lão hủ đột
nhiên cómột chút ngỡ ngàng.
Vìthế liền nghĩ đi rangoài một chút.
Dạ Võng Nhiên cung kính nói: Vâng.
Hắc ynhân thản nhiên tiptục: Ânoán giữa Dạ giacùng Tiêu gia ta,tồn tại đã lâu .
Chẳng quaquan hệ giữa haibên cũng luôn làhữu nghị, ngay cả khixuất hiện
chuyện kẻ sống người chết, cũng chưa baogiờ gây chiến.
Dạ Võng Nhiên,
ngươi cóbiết, chuyện này là vì saokhông? Dạ Võng Nhiên cung
kính, nói: Năm đó chín vị Thủy Tổ, thề ởtrước Cửu Kiếp kiếm, đời đời
concháu của ta ởphàm trần, vĩnh viễn làhuynh đệ, nếu làm sai, cửu đại
giatộc cùng nhau tiêu diệt.
Hắc ynhân chậm rãi gật đầu: Sau
khilão hủ xuất quan, nhìn trăng sáng ở xa,lòng thấy cảm động.
Rồi lại
biết được Dạ giacác ngươi ồạt xâm phạm, liện tự tanghi đến, đi rangoài
một chút.
Trong lòng Dạ Võng Nhiên liên tục kêu khổ, thầm
nghĩ, ngài đi rangoài một chút như thế này.
Nhưng cũng đừng tới tìm
tachứ, tađâu cóchịu nổi việc ngài tùy tiện đi rangoài một chút.
Đột nhiên biết, người tới đây của Dạ giatên làDạ Võng Nhiên.
Tay
áocủa Hắc ytrên phất phơ màkhông phát ratiếng động ởtrên không trung,
hắn cũng nở nụ cười: Tựa như đêm tối này, tangơ ngẩn.
Liền tới tìm
ngươi nói chuyện.
Dạ Võng Nhiên cảm thấy khổ sở, thầm nghĩ, thì ra là dotên của tarước lấy họa.
Hỏi: Xin hỏi tiền bối là.
Hắc ynhân cười hahả: Ta ởđời thứ năm mươi chín, đứng hàng thứ thứ mười chín.
Hiện tại, ngươi cóbiết ta là aichưa? Sắc mặt Dạ Võng Nhiên lập tức biến đổi, thần thái càng thêm tôn kính,
nói: Thì tinbối làngười năm đó được xưng Nhất kimphá thiên hoang Tiêu
Thập cửu gia! Năm đó Thiên Hoang tamtôn hoành hành ởđông nam, được xưng
là vôđịch, Thập cửu giatuân theo lệnh của giatộc chặn giết bangười này;
nghe nói chỉ ramột kiếm! Liền làm choThiên Hoang tamtôn lúc ấy không ai
bìnổi cúi đầu xưng thần, từ nayvề sau maidanh ẩn tích khỏi giang hồ.
Một kiếm kia, nghe nói tên là‘Sơn hàđộng ’! Hắc ynhân tựu như càng thêm vắng lặng buồn tẻ, nói một cách tiêu điều: Chuyện cũđã qua, nhắc tới làm chi.
Dạ Võng Nhiên nói: Vâng.
Hắc ynhân vẫn lẳng lặng yên đứng, vẫn không nhúc nhích, tựa như chìm vào trong những chuyện cũ.
Hắn bất động.
Dạ Võng Nhiên cũng không dám động.
Hắn không nói lời nào, Dạ Võng Nhiên cũng không dám nói lời nào.
Thần hồn lực màđối phương thể hiện ra,đã làm chohắn hoàn toàn kinh sợ.
Hiện tại Dạ Võng Nhiên hoàn toàn tintưởng: Hắc ynhân ởtrước mắt, chính
làngười đã từng hoành hành Thượng TamThiên của Tiêu gia, làTiêu Thập cửu giatừng tung hoành qualại ởtrong trăm ngàn vạn caothủ! Trong
truyền thuyết, sauđời của hắn ởTiêu gia, tuyrằng đời đời concháu, mỗi
một thời đại đều phải vượt quamười chín người, nhưng chưa cómột người
nào dám đứng thứ thứ mười chín! Tiêu giaThập cửu gia, từ sau khiNhất kimphá thiên hoang, liền vĩnh viễn giữ lại thứ hạng này chomình.
Đối mặt với nhân vật truyền thuyết như thế, ngay cả làmột vị chí tôn
caothủ như Dạ Võng Nhiên, cũng muốn phát ratôn kính từ nội tâm, cùng
kiêng kị! Thật lâu sau, chỉ thấy ống tay áovị Hắc ynhân ‘Tiêu
Thập cửu gia ’này phất một cái, thân thể nhẹ nhàng baykhỏi ngọn cây,
bayvề phía bầu trời đên mêng mông ở xa,để lại một câu nói thản nhiên:
Đi theo ta.
Liền bay đikhông quay đầu lại.
Dạ Võng Nhiên cũng không dám chần chờ chút nào, liền baylên đuổi theo.
Tốc độ của ‘Tiêu Thập cửu gia’ ởphía trước cũng không nhanh, ítnhất,
ởtrong mắt vị chí tôn như Dạ Võng Nhiên, tốc độ như vậy, thật đúng
làkhông để vào mắt.
Cũng chính làtốc độ của thánh cấp màthôi.
Hắn thực không hiểu, vị tiền bối ‘Tiêu Thập cửu gia’ nếu phải nói
chuyền cùng mình, vì saophải dùng tốc độ chậm như vậy, không nhanh không chậm bayđi? Nhưng ‘Tiêu Thập cửu gia’ chắp hai tay saulưng,
ngắm nhìn trăng sáng ởtrên trời, đitrên đường cóvẻ tiêu sái, tựa như vừa đi, một bên nhớ lại những chuyện cũ, một bên ởthẫn thờ, một bên lolắng, một bên tìm hiểu.
Loại phong thái xuất trần này của đối
phương, làm choDạ Võng Nhiên không dám lỗ mãng, càng không dám lên tiếng làm phiền.
Đành phải bám theo, dùđối phương bay đivới tốc độ baonhiêu,
hắn cũng thành thật điđằng sau haimươi trượng, đitheo một cách nhẫn nại.
Dạ Võng Nhiên, ngươi xemnúi sông ởđông namnày như thế nào?
Đang bayđi, vị ‘Tiêu Thập cửu gia’ lại nói chuyện, vừa nói, chính làmột
câu hỏi.
Dạ Võng Nhiên đưa mắt nhìn quanh, nhìn từ trên không
trung, khen: Núi thì hùng vĩ, cao vàdốc đồ sộ, trời đất hợp lại làm
một, thật sự làphong cảnh đệp nhất thế gian.
Nơi thanh túnhư vậy, khó
trách hào kiệt trong Tiêu gia cóthể xuất hiện liên tục.
Ha hả.
Theo tiếng cười thản nhiên, ‘Tiêu Thập cửu gia’ thản nhiên lắc lắc đầu.
Ý của tiền bối là? Dạ Võng Nhiên khiêm tốn thỉnh giáo.
Lúc trước, ta có maymắn đicùng Dạ tiền bối dạo chơi núi sông của Trung đô, khiđó, Dạ tiền bối từng hỏi tamột câu: Thập cửu, ngươi xemnúi sông
ởTrung đô như thế nào? Tiêu Thập cửu giathản nhiên nói.
Tinh thần của Dạ Võng Nhiên lập tức chấn động, nói: Vậy, xinhỏi năm đó tiền bối trả lời như thế nào? Hai người lẳng lặng bay quabầu trời như một đám mây.
Vào giờ phút này Dạ Võng Nhiên cảm giác được một cách rõràng bốn cỗ hơi thở cường đại đang ẩn núp ởphía dưới, nhưng, Tiêu Thập cửu giacũng
không cóphản ứng, chonên Dạ Võng Nhiên cũng làm bộ như không biết, liền
bayqua.
Chỉ làbốn thánh cấp.
Nếu Tiêu Thập cửu giađã đích thân đến, làm sao cóthể còn ra tayđánh lén? Đối với điểm này, đối với phong độ của bậc tiền bối, Dạ Võng Nhiên đu tintưởng không điều kiện! Không chỉ có làhắn, mỗi người trong cửu đại giatộc đều như thế.
Caothủ
cái thế như thế, một khi ratay, nhất định lànúi sập đất tan, oanh oanh
liệt liệt! Làm gì cóchuyện đánh lén ởđây? Huống chi, hiện tại
Dạ Võng Nhiên tràn đầy lòng hiếu kỳ cùng hamhọc hỏi.
Hắn biết, nếu đối
phương nói như vậy, đó làchỉ điểm chomình, thường thường một câu của
caonhân như thế này, thì còn hơn chính mình khổ tumấy chục năm.
Dạ Võng Nhiên làm sao cóthể buông tha cơhội như thế? ‘Tiêu Thập cửu gia’ tựa như làmang theo ýcười thản nhiên, sau khigiống
như gió mát thổi quamấy dặm đường, mới lên tiếng: Năm đó, Dạ tiền bối
hỏi tanhững lời này, taliền suynghĩ, vì saohắn lại hỏi tanhững lời này? Hắn thản nhiên nói: Mà vừa rồi tahỏi ngươi, ngươi không cần
nghĩ ngợi lintrả lời, chonên, cái này đã chothấy, ngươi cũng không có
suynghĩ.
Ngay lập tức Dạ Võng Nhiên ướt đẫm mồ hôi! Một bên chủ động suynghĩ, một bên không suynghĩ, như vậy sự khác biết trong đó làrất lớn! Xin tinbối chỉ điểm.
Dạ Võng Nhiên chỉ cảm thấy một trận gió lạnh
thổi đến, trên người lạnh lẽo, vào giờ phút này lại cóthể cảm nhận được
trời thumát mẻ.
Năm đó sau khi ta suynghĩ, thì trả lời như thế này: Trung đô cùng đông nam, mỗi người mỗi vẻ đều quamuôn đời.
Tiêu
Thập cửu giacười nhạt một tiếng rồi nói.
Dạ Võng Nhiên tập trung suynghĩ.
Trung đô cùng đông nam, mỗi người mỗi vẻ đều quamuôn đời.
Ý tứ trong những lời này, ngụ ýcũng không nhỏ.
Rõràng coiTiêu giacùng
Dạ gianhư nhau; hơn nữa, lànói ranhững lời này ngay trước mặt lão tổ
tông Dạ, lá ganvị Tiêu Thập cửu gianày thật sự không nhỏ.
Không biết
lúc ấy lão tổ tông đánh giá như thế nào? Nghĩ đinghĩ lại, liền hỏi: Xin hỏi tinbối, năm đó lão tổ tông Dạ trả lời như thế nào? ‘Tiêu Thập cửu gia’ cười nhạt lắc đầu, nói: Năm đó Dạ tiền bối nói:
Thập cửu quả nhiên làưng thị lang cố, anhhùng của một thế hệ! Ưng thị lang cố, anhhùng của một thế hệ! Trong lòng Dạ Võng Nhiên chấn động, còn tự hỏi những lời này, những lời này, rõràng cóchút nghĩa xấu, nhưng cũng cóchút nghĩa tốt.
Ýtứ của lão
tổ tông khinói những lời này, lànhư thế nào? Hắn nghĩ nửa ngày, cũng không cóđáp án, rốt cuộc hỏi: Như vậy, Thập cửu gia suynghĩ, câu
trả lời vừa rồi của vãn bối, thì như thế nào? Những lời này, cóchút ýtứ sosánh giữa mình với vị ‘Thập cửu gia’ năm đó.
Hắn muốn biết, chính mình chênh lệch ởchỗ nào.
Hai người giống như mây baygió thổi, không biết từ lúc nào, đã thổi quabốn năm ngọn núi liên tiếp, cách xaHắc Tùng Lâm‘Tiêu Thập cửu gia’ còn tiếp tục bay tới như gió thổi mây trôi, nhưng
tốc độ nhanh hơn một chút, thản nhiên nói: Về phần ngươi trả lời
sao.
Dạ Võng Nhiên lo lắng hỏi: Như thế nào? Từ
một câu đơn giản nhất, có thể nhìn ra tâm tính của một người.
Tiêu Thập cửu gia cười ha hả, lắc lắc đầu: Câu hỏi càng lơ đãng, thì càng có
thể nhận được câu trả lời chân thật nhất.
Những lời này của
ngươi, chỉ là nịnh hót một cách thuần túy.
‘Tiêu Thập cửu gia’ nhẹ
nhàng cười: Ngươi là người, có chút dối trá.
Tâm tính như vậy, chính là chướng ngại lớn trong võ đạo! Phải cẩn thận.
Trong lòng Dạ Võng Nhiên nhảy dựng lên, nói: Chướng ngại lớn trong võ đạo.
‘Tiêu Thập cửu gia’ thản nhiên nói: Ngươi hãy nghĩ coi, đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy; gặp người chỉ nói ra ba phần, không
thể nói hết toàn bộ những gì mình nghĩ là một phương pháp xử sự, khéo
léo đưa đẩy, thì không thiệt thòi.
Thậm chí còn đắc ý dạt dào; chẳng qua ngươi lại không để ý đến, nếu ngươi không chịu thiệt thòi, cũng sẽ rất
ít khi chiếm được tiện nghi.
Dạ Võng Nhiên vui mừng chịu phục: Tiền bối nói rất có đạo lý.
‘Tiêu Thập cửu gia’ cười nhạt một tiếng: Cho nên ngươi.
Tương lai
không lạc quan.
Nếu là.
Rất có thể tự mình hủy diệt bản thân mình.
Cả người Dạ Võng Nhiên chấn động, nói: Ý tiền bối là.
Tiêu Thập cửu gia nhìn hắn thật kĩ, lần đầu tiên dừng bước, thản nhiên
nói: Thành tựu của ngươi, cả đời này dừng lại tại đây! Vẻ mặt Dạ Võng Nhiên xám xịt, lẩm bẩm nói: Cả đời này dừng lại tại đây.
Tiêu Thập cửu gia dừng bước, tay áo bồng bềnh, ánh mắt thẫn thờ, nhìn dãy núi vạn khe ở dưới chân, nói: Ngươi nhìn thấy gì? ? Dạ Võng Nhiên nhìn qua một cách mù mờ.
Ngươi cảm giác nơi này là nơi nào? Tiêu Thập cửu gia hỏi.
Nơi này là.
Dạ Võng Nhiên đưa mắt nhìn lại, lại phát hiện phong
cảnh bốn phía không có chút quen thuộc nào, không biết từ lúc nào đã
chạy tới nơi xa như vậy.
Ngươi nha.
Tiêu Thập cửu gia nhẹ nhàng cười, bình luận: Chỉ biết cắm đầu chạy.
Trên mặt Dạ Võng Nhiên toát mồ hôi nói: Vừa rồi chỉ lo nghe tin bối dạy bảo, lại không hề chú ý đến.
Tiêu Thập cửu gia cười ha hả, hiền lành nói: Thôi, trở về đi, hiện tại chắc cũng đã xong, lão hủ cũng phải quay về bế quan, nếu như ngươi trở
về, nhìn thấy Dạ tin bối, thay ta chào hỏi một câu.
Vâng.
À, tiền bối, cái gì gọi là hiện tại chắc cũng đã xong? Dạ Võng Nhiên tựa như cảm thấy được có chút không thích hợp.
Tiêu Thập cửu gia bay đi, cười ha hả, nói: Lúc này đây Dạ gia các
ngươi làm một cách quá đáng, cho nên, lão hủ liền sai bọn họ cho các
ngươi một bài học trước.
Đành phải đem ngươi dẫn đi ra.
Hiện tại ở bên kia chắc là đã hoàn thành.
Dạ Võng Nhiên chấn động, ngây ra
như phỗng: Tiền bối! Ngươi?! Hắn vừa sợ vừa giận, tuyệt đối không thể
tưởng được, bậc tiền bối giống như vậy, lại có thể sử dụng thủ đoạn bỉ
ổi như vậy.
Tiêu Thập cửu gia cười ảm đạm, tay áo tung bay, bay lên đỉnh một ngọn núi: Dạ Võng Nhiên, sau này còn gặp lại.
Dạ Võng Nhiên tức giận đến cả người run run, rốt cuộc hiểu rõ quỷ kế của đối phương.
Đột nhiên quát to một tiếng, hai tay vươn ra một cách mãnh liệt, hét lớn: Tức chết ta rồi! Vang lên một tiếng oanh, cả một ngọn núi ở trước mặt, bị hắn nhấc lên ở giữa không trung.
Tuy rằng hắn nổi giận, nhưng nhưng cũng biết, với tu vi của vị Tiêu
Thập cửu gia này thì mình không thể đối phó, giờ phút này hắn không thừa cơ đối phó chính mình, đã là vô cùng tốt.
Cho nên hắn đương
nhiên không dám phiền toái vị ‘Tiêu Thập cửu gia’ này, chính là tùy ý ra tay, phát tiết một chút tức giận trong lòng, rồi sẽ đi về.
Nhưng ngay khi hắn xoay người, lại phát hiện bên trong bụi mù tràn ngập ở đối diện, vị ‘Tiêu Thập cửu gia’ kia lại lảo đảo một chút dưới loại
thần công nhấc lên núi cao của mình, thế nhưng còn có chút chật vật.
Sau đó mới tiếp tục bay đi, hơn nữa vẫn là tốc độ của thánh cấp… Dạ Võng Nhiên lập tức ngẩn ra: Đây là có chuyện gì? Tu vi của hắn cao hơn ta nhiu, làm sao sẽ xuất hiện tình huống này? Lập tức, trong lòng Dạ Võng Nhiên đột nhiên cảm thấy một ý tưởng đáng sợ: Chẳng lẽ, đây là một kẻ lừa đảo? Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một chút.
Không chần chờ nữa, hắn lin đuổi theo: Tiền bối chậm đã, tại hạ còn có một việc muốn hỏi.
Thân hình Tiêu Thập cửu gia ở phía trước hơi cứng một chút, rốt cục
dừng lại, chậm rãi xoay người, lạnh nhạt nói: Dạ Võng Nhiên, ngươi muốn ra tay với lão phu? Khi nói chuyện, cường đại thần hồn lực lập tức kích động lên.
Dạ Võng Nhiên theo bản năng bị kim hãm, trong lòng lại có chút không
xác định, thầm nghĩ: Nếu là giả mạo, thần hồn lực của hắn làm sao sẽ
cường đại như thế? Nhịn không được trong lòng lại có chút kiêng dè, nói: Theo như lời của tiền bối, tại hạ có chút không hiểu lắm.
Cho nên mới mạnh dạn hỏi một câu.
Tiêu Thập cửu gia cười ha hả, nói: Dạ Võng Nhiên, ngươi đang hoài nghi thân phận của ta? Tâm tư của Dạ Võng Nhiên bị đối phương nói thẳng ra, không khỏi có chút xấu hổ, nói: Không dám.
Ánh mắt Tiêu Thập cửu gia liền biến thành điện, lẳng lặng nhìn hắn,
nhìn xem hắn tâm hoảng ý loạn; thật lâu sau, Tiêu Thập cửu gia có chút
lạnh lùng hỏi: Ngươi có gì khó hiểu? Dạ Võng Nhiên ấp úng
nói: Vãn bối chỉ muốn quan tâm thân thể tiền bối một chút, ba trăm năm
trước tin bối bị thương, nghe nói tiền bối từng đến Dạ gia ta tìm kiếm
linh dược.
Không biết đã tìm thấy chưa? Nếu là chưa thấy, hiện nay vãn bối đến đây, trên người cũng mang đi một tí.
Kim Linh lập tức sửng sốt.
Câu hỏi này thật sự không biết trả lời như thế nào mới tốt.
Chuyện này, cũng không biết là thật hay giả.
Chắc là một lần dò xét, nhưng, chính
mình nên nói có? Hay nên nói không có đây? Đây là một vấn đề đơn giản.
Nhưng lại làm khó Kim Linh cùng Sở Dương rồi.
Một khi trả lời sai,
người trước mặt chính là một vị chí tôn! Cho dù hiện tại Kim Linh cùng
Sở Dương hợp lực, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn! Hẳn là không có việc này.
Sở Dương trầm ngâm: Ba trăm năm trước, vị
Tiêu Thập cửu gia này cũng đã có tu vi tối thiểu là nhị phẩm chí tôn,
mỗi ngày bế quan, ai có thể đánh cho hắn bị thương? Mặt khác, cho dù là
bị thương, thì cũng không cần đến Dạ gia tìm thuốc? Kim Linh
ngẫm lại, câu nói này thật có lý.
Liền hừ một tiếng, nói: Bị thương gì? Lão phu bị thương khi nào? Dạ Võng Nhiên, tiểu bối như ngươi thật sự vô cùng kì quái, lại có thể dùng phương pháp vụng về như thế này để dò xét ta! Thôi, nhìn ngươi còn trẻ người non dạ, lão phu cũng không so đo với ngươi, nhanh đi về đi! Sắc mặt Dạ Võng Nhiên liền thay đổi ngay lập tức.
Trở nên bi phẫn, có cảm giác như kiệt sức không hề tốt, có một loại phẫn nộ đến tột cùng! Hắn nhìn Kim Linh một cách gắt gao, nghiến răng nghiến lợi nói: Ta thật hận! Ta thật hận ta thật hận! Từ trong lòng Kim Linh biết không ổn, mạnh mẽ giữ bình tĩnh, quát: Dạ Võng Nhiên! Tốt lắm tiểu bối! Dạ Võng Nhiên tức giận đến cực điểm: Buồn cười cho kinh nghiệm ngàn năm của lão phu, lại có thể bị ngươi lừa gạt lâu như
vậy! Thù này không báo, Dạ Võng Nhiên ta làm gì còn mặt mũi nhìn người
trong thiên hạ.
Ngươi ngươi ngươi.
Ngươi lại to gan lớn mật như thế, dám đến lừa gạt ta.
Kim Linh quát lạnh một tiếng: Dạ Võng
Nhiên, ngươi dám vô lễ đối với ta? Trong lòng hắn còn mang theo ý nghĩ
may mắn, dùng dáng điệu của bậc tin bối.
Dạ Võng Nhiên ngửa mặt lên trời cười to một cách thê lương: Bây giờ ngươi còn muốn tiếp tục
lừa gạt ta! Ha ha ha.
Thật sự là buồn cười! Bảy trăm năm trước, Tiêu
Thập tam tẩu hỏa nhập ma, đã đến Dạ gia ta xin Hồi Hồn Sương, mới giữ
lại được một mạng.
Ngươi ngươi.
Hắn rốt cuộc kìm nén không được, kêu to một tiếng, vỗ một chưởng lại đây.
Kim Linh cùng Sở Dương đồng thời kêu khổ, mẹ nó, Tiêu Thập Tam lại có
thể xảy ra việc này.
Cái này đúng là người định không bằng trời định.
Kim Linh cười ha ha: Coi như ngươi thông minh, chẳng qua, có thể làm
cho Dạ Võng Nhiên ngươi đi theo sát mông lão tử như một con chó, trên
đường phải kêu ta bằng tiền bối, chuyện đi này không tệ rồi, ha ha
ha.
Thân mình triển khai, chạy như bay ra ngoài giống như ánh sáng.
Dạ Võng Nhiên tức giận đến nỗi khuôn mặt trực tiếp biến đổi, miệng méo
mó, mắt long sòng sọc điên cuồng đuổi theo: Nếu hôm nay ta không bắt
sống được tên Tiêu gia tiểu bối như ngươi, cho ngươi thử mọi hình phạt
tàn khốc nhất của thiên hạ, Dạ Võng Nhiên ta thật sự đã sống một cách vô dụng cả cuộc đời này.
Kim Linh vừa mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, Dạ Võng Nhiên đã đuổi theo, bàn tay to tìm tòi, mây gió trên trời ngay
lập tức tụ lại biến thành một bàn tay to mấy trăm trượng, chộp mạnh
xuống! Kim Linh cùng Sở Dương liên tục kêu khổ.
Vốn
hai người còn đang đắc ý, lúc này đây không chỉ có hoàn thành nhiệm vụ
một cách viên mãn, hơn nữa, còn gieo xuống trong lòng Dạ Võng Nhiên một
tâm ma ‘tu vi cả đời ngươi dừng lại tại đây’.
Là chuyện tốt.
Mẹ, làm sao mà ở thời điểm cuối cùng lại bị phát hiện.
Bây giờ phải làm sao đây.
Chưa nói cái khác, dù đối phương chỉ trảo một cái như vậy, bây giờ mình cũng tuyệt đối không chống đỡ được.
Mạnh mẽ lợi dụng thần hồn lực, phát ra một tiếng hô bén nhọn, đánh mạnh vào thần hồn của Dạ Võng Nhiên.
Thần hồn của Dạ Võng Nhiên chịu chấn động, bàn tay to trên không trung dừng lại một chút.
Thân hình của Kim Linh trượt ra ngoài giống như lươn, liều lĩnh triển khai tốc độ cao nhất, chạy như điên.
Trên không trung tê một tiếng, xuất hiện một đạo khói trắng, nhỏ đi rồi nhanh chóng biến mất ở trong trời cao,.
Dạ Võng Nhiên hừ một tiếng, càng thêm phẫn hận: Tuy rằng không biết
ngươi có kỳ ngộ gì, làm cho thần hồn lực siêu cường, nhưng thần hồn lực
của ngươi tuy mạnh, nhưng tu vi của thân thể lại quá yếu! Giờ
phút giữa hai người đã cách xa mấy trăm trượng, nhưng lời nói của Dạ
Võng Nhiên vẫn rõ ràng cực kỳ, từng chữ, đều giống như nổ vang rầm rầm
ngay bên tai của Kim Linh.
Tựa như muốn cố gắng chui vào, chui vào trong lỗ tai! Kim Linh không rên một tiếng, chính là bay nhanh tới,
những chỗ có thể né tránh thì đều phóng vào, đang bay nhanh nhưng thân
hình vẫn linh hoạt như linh xà, không ngừng biến đổi góc độ, mỗi một lần biến hóa phương hướng góc độ, đều làm cho tốc độ bay nhanh hơn một
chút.
Bỗng nhiên, Dạ Võng Nhiên ở sau lưng gào to một tiếng: Dừng lại cho ta! Theo một tiếng gào to này, sau lưng tựa như đột nhiên xuất hiện gió nổi mây phun! Kim Linh giả bộ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục chạy vội.
Nhưng ngay sau đó, mây gió đột nhiên hội tụ ngay ở trước mặt, thiên địa linh khí kịch liệt dao động một cách điên cuồng, trong nháy mắt, thế
nhưng tạo thành một khu vực sụp đổ, Kim Linh quát to một tiếng không
tốt, ngay sau đó trước mặt lin xuất hiện bốn chữ to, cũng là bốn chữ to
do thiên địa linh khí cùng mây gió trong không trung lập tức hội tụ mà
thành, đập ầm ầm đè về phía này.
Từng cái chữ to, đều cao vài
chục trượng, rộng hơn mười trượng, phân làm ba phương hướng, mang theo
khí thế sấm vang chớp giật hủy diệt hết thảy, đè mạnh xuống! Lại chính là bốn chữ vừa rồi Dạ Võng Nhiên gào to: Cấp! Ta! Ngừng! Hạ!Bốn chữ to chụp xuống ầm ầm! Kiếm Linh quát lớn một tiếng, Cửu Kiếp kiếm trong tay, đột nhiên phát ra một chiêu ‘Trảm tẫn thiên hạ bất thu đao’! Xuy một tiếng, ở chính giữa chữ ‘đình’ ở phía trước bị đục ra một cái
động lớn, Kiếm Linh điều khiển thân thể của Sở Dương chu qua khỏi cái
động này, nhanh chóng phi hành! Nhưng trì hoãn một chút như vậy, Dạ Võng Nhiên ở sau lưng đã đuổi tới trong vòng trăm trượng.
Thượng Bích lạc, hạ Hoàng tuyền, ngươi đừng mơ trốn thoát! Dạ Võng Nhiên lại hét lớn một tiếng.
Phía trước, lại có mười một chữ to chụp xuống! Kiếm Linh lại đột phá, kêu lên: Dạ Võng Nhiên, nếu ngươi còn không
quay về, người Dạ gia các ngươi ở bên kia sẽ bị giết sạch! Dạ Võng Nhiên bi phẫn cười to: Cho dù là bị giết sạch, ngươi cũng đừng hòng còn sống! Kiếm Linh không nói gì, tiếp tục chạy trốn: Thằng này điên rồi! Hai cái bóng người, một trước một sau, bay nhanh trên không trung.
Có thể thấy là, khoảng cách từ Dạ Võng Nhiên ở sau tới Hắc y nhân ở trước càng ngày càng gần! Khoảng cách, đang bị rút ngắn lại từng chút một! Do Kiếm Linh có thân pháp, cùng tốc độ quỷ dị, nếu là bất cứ một vị
thánh cấp cao thủ nào khác, đều đã bị Dạ Võng Nhiên bắt được từ sớm rồi.
Các tầng Kiếm Linh không tách biệt, đúng là một thứ tuyệt diệu trong
nhân gian! Nhưng, sự chênh lệch đối với đối phương thật sự là quá lớn, bất kể như thế nào, thì cũng không thoát khỏi đối phương.
Dạ Võng Nhiên đã muốn giận điên lên! Chính mình lại bị người khác trêu đùa như thế! Đây quả thực là vô cùng nhục nhã! Mục tiêu của Kiếm Linh vô cùng rõ ràng: Liều mạng cũng muốn chạy vào
trong đại doanh của Tiêu gia.
Nơi khác không có chí tôn cao thủ, trong đại doanh của Tiêu gia, nhất định sẽ có! Kiếm Linh khống chế
thân thể Sở Dương, nhoáng lên một cái trên không trung, xoát một tiếng
xuất hiện ba đạo nhân ảnh, chạy vội về ba phương hướng.
Dạ Võng Nhiên quát một tiếng, liên tục chưởng ra ba chưởng, ba đạo bóng đen đã
bị đã bị đánh không gian mảnh nhỏ trong nháy mắt; khoảng cách với Kiếm
Linh, cũng bởi vậy mà kéo dài thêm mười trượng.
Ngừng! Ngừng! Ngừng! Ngừng! Ngừng! Dạ Võng Nhiên gào to năm tiếng liên tiếp ngũ, linh khí trong không
trung cuồn cuộn lên, mây gió rung chuyển, năm ngọn núi lớn liên tục xuất hiện ở trước người Kiếm Linh! Kiếm Linh rơi vào đường cùng, thúc dục thần hồn lực, phát động Cửu Kiếp kiếm, cứng rắn tiến lên.
Trên bầu trời, một mảnh kỳ cảnh.
Chỉ thấy từng ngọn núi lớn có mây mù bao phủ đột nhiên xuất hiện, sau
đó một đạo lưu quang xông mạnh vào, đem núi lớn có mây mù che phủ đục ra một cái động lớn, nhanh chóng xuyên qua, mặt sau, cũng có một đạo hắc
ảnh đuổi theo nhanh như tia chớp, một trước một sau, giống như là hai
đạo hắc tuyến dính liền với nhau.
Sauk hi hai người phóng qua,
từng tòa núi lớn liền văng tung tóe ở phía sau bọn họ, phát ra tiếng
vang như sấm chớp trên bầu trời, sau đó là trời u ám.
Một mảnh bầu trời phía trước hai người đang trong sáng, mây trắng bồng bềnh, phía sau hai người, sấm sét vang dội.
Tạo thành cảnh quan kỳ lạ.
Càng ngày càng gần! Chỉ còn có tám mươi trượng rồi! Chỉ còn có bảy mươi trượng rồi! Chỉ còn có năm mươi trượng rồi.
Bỗng nhiên, cả người Kiếm Linh cảm thấy căng thẳng, nghe thấy Dạ Võng
Nhiên ở sau lưng tựa như hút vào thật sâu, trong phút chốc, trong giây
lát trong không khí lại truyền ra một cảm giác bị hút khô, tựa như phía
sau mình, đã hoàn toàn biến thành một cái hắc động sâu không thấy đáy! Kiếm Linh rống to một tiếng, thân mình lắc lư một trận, trong giây lát
kiếm quang nở rộ thành một con Khổng Tước đang giương cánh muốn bay lên.
Cùng lúc đó, Dạ Võng Nhiên ở sau lưng đánh ra một quyền! Từ vị trí hắn ra quyền, vẫn kéo dài đến ba trăm trượng phía trước Kiếm
Linh, đột nhiên liền xuất hiện một thông đạo tối đen! Độ rộng khoảng
chừng mười trượng, độ cao khoảng chừng mười trượng! Đúng vào
lúc này kiếm quang của Kiếm Linh hóa thành Khổng Tước bay lên, toàn bộ
thân hình Khổng Tước đã có phần lớn bay ra ngoài, chỉ thiếu chút nữa,
liền hoàn toàn bay ra khỏi phạm vi của hắc động.
Nhưng cuối cùng cũng bị lan đến! BA~ một tiếng, kiếm quang tạo thành Khổng Tước đột nhiên hỗn độn, tán loạn ở trên không trung.
Một lần nữa khôi phục thành một thân ảnh mặc đồ đen, bay về phía trước.
Kiếm Linh đang thao túng thân thể của Sở Dương, một đòn kia, đối với
thân thể của Sở Dương mà nói, cũng không có gì trở ngại, nhưng đối với
thần hồn của Kiếm Linh, lại là một trận đánh sâu vào rất lớn! Thậm chí ở lúc va chạm, Sở Dương rõ ràng địa cảm nhận được sự suy yếu của Kiếm Linh.
Từ khi đạt được Cửu Kiếp kiếm, Kiếm Linh phụ thể lần thứ nhất, ở trong
chiến đấu Sở Dương còn chưa bao giờ nhìn thấy Kiếm Linh bị người đánh
thành suy yếu như vậy! Kiếm Linh điên cuồng hét lên một tiếng,
đột nhiên cấp tốc nói: Bây giờ cách Tiêu gia đại doanh, còn có một ngàn bảy trăm trượng! Hiện tại ta dùng bí pháp, thiêu đốt thần hồn, ở trong
nháy mắt chạy tới đó, trốn thoát khỏi hắn, sau đó ta nhất định phải nghỉ ngơi.
Ngươi tiếp quản thân thể, tùy theo hoàn cảnh mà làm việc.
Sở Dương nói: Tốt! Ta sẽ bám trụ hắn! Kiếm Linh cười ảm đạm, ngay sau đó, trên người hắn đột nhiên toát ra
hào quang màu trắng rừng rực, Ngay sau đó lại đột nhiên gia tốc, dùng
tốc độ gấp mười lần lúc trước, xoát một tiếng bay thẳng về phía trước.
Dạ Võng Nhiên chấn động, trong mắt hắn, bóng đen phía trước đột nhiên
gia tốc, sau đó dùng một loại tốc độ mà chính mình cũng không theo kịp,
trong chớp mắt liền biến mất khỏi bầu trời ở phía trước.
Thiêu đốt thần hồn? Dạ Võng Nhiên hừ lạnh một tiếng: Chẳng lẽ ngươi cho là
ngươi thiêu đốt thần hồn, có thể chạy trốn sao? Phía trước, chính làđại
doanh của Tiêu gia các ngươi rồi.
Hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, sát khí hừng hực đuổi theo.
Trong đại doanh của Tiêu gia, tất cả mọi người nhìn không chớp mắt kỳ
cảnh trên bầu trời ở phương xa, có một ít người có kiến thức rộng rãi đã đoán ra: Đây tất nhiên là hai vị cao thủ đang giao đấu ở trên không
trung! Còn chưa dứt lời, một người mặc đồ đên đột nhiên mang
theo thanh âm xé gió bén nhọn, hạ xuống từ trên cao, khi vừa mới nhìn
thấy hắn, còn chỉ là một cái điểm đen nhỏ, nhưng lập tức liền biến thành một người, đã rơi vào trong đại doanh.
Oanh một tiếng, khói bụi tràn ngập lên.
Người nào?! Mọi người cùng hét lớn lên, như gặp đại địch.
Nhưng tên Hắc y nhân này đã vội vàng kêu lên: Đều tránh ra mau, đều tự tránh né mau! Dạ Võng Nhiên đã giết tới nơi rồi! Nghe một câu nói kia, người của Tiêu gia theo bản năng nghĩ rằng: Chẳng lẽ người này là người bên mình? Lập tức, liền nhận thấy sự nghiêm trọng của chuyện này: Dạ Võng Nhiên đã giết tới nơi!? Đây chính là chí tôn cao thủ! Ngăn cản như thế nào đây? Hắc y nhân đã lắc mình một cái, nhảy vào một mảnh cây cối, lập tức liền biến mất không thấy gì nữa.
Mọi người còn muốn đuổi theo hỏi một câu, đã thấy từ giữa không trung
có một nhân ảnh nhanh chóng hạ xuống, mang theo một tiếng cười độc ác:
Tiêu gia đại doanh? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi trốn vào đại doanh ta liền tìm không thấy ngươi? Đột nhiên oanh một tiếng, rơi trên mặt đất! Lực lượng rung động mãnh liệt, làm cho tất cả lều trại trong Tiêu gia
đại doanh, đều bay lên khỏi mặt đất trong cùng một lúc, bay đến giữa
không trung.
Cũng không có thiếu cao thủ của Tiêu gia, cũng bị chấn động làm cho bay lên cùng một lúc, biến thành người bay trên không trung.
Có mười mấy người có khoảng cách tương đối gần, lập tức bay lên không
tự chủ được, oa oa phun ra máu tươi ngay trên không trung.
Dạ
Võng Nhiên vung tay lên, ống tay áo xoát một tiếng cuốn qua trên không
trung, lập tức khói bụi biến mất sạch sẽ, ánh mắt giống như chim ưng,
chậm rãi quét qua tất cả mọi người ở trước mặt, quát: Đi ra! Tám người xếp thành một hàng, giống như tám tòa tháp bằng sắt, nặng nề uy vũ, sải bước đi ra: Dạ tiền bối.
Dạ Võng Nhiên tức giận nói: Tên giả thần giả quỷ vừa rồi là ai? Lăn ra đây cho ta! Tám người nhìn mặt nhau, rồi hỏi: Không biết Dạ tiền bối nói đến người nào? Dạ Võng Nhiên giận tím mặt: Làm sao ta biết là người nào? Như thế nào? Tiêu gia các ngươi dám làm không dám nhận sao? Tám người đồng thời không hiểu ra sao, một người đầu lĩnh trong đó cũng là thánh cấp bát phẩm, bình thường vốn cao ngạo, bây giờ bị Dạ Võng
Nhiên răn dạy như thế, trên mặt mũi sao không thấy khó chịu cho được,
cười lạnh nói: Vãn bối không rõ tiền bối đang nói cái gì.
Dạ Võng Nhiên cười hắc hắc: Ta sẽ cho ngươi hiểu được! Đột nhiên khẽ vươn tay, cách vài chục trượng xa, sẽ túm lấy cổ người này, xách tới, quát hỏi: Hiện tại ngươi rõ ràng chưa? Tam ca! Tam gia! Vài người khác chấn động, đồng thời lo lắng xông tới.
Vị ‘tam gia’ kia cũng có chút cứng rắn, bị Dạ Võng Nhiên nắm ở trong
tay, vẫn không khuất phục, mạnh mẽ hít vào rồi cười lạnh nói: Như thế
nào, chẳng lẽ Dạ tiền bối lại dám giết người hay sao? Nơi này chính là
đông nam! Những lời này hoàn toàn chọc giận Dạ Võng Nhiên.
Dạ Võng Nhiên cười ha ha một cách điên cuồng: Tiêu gia các ngươi đem
ta dẫn dắt rời đi, chẳng lẽ còn có thể làm chuyện gì tốt với người của
ta hay sao? Các ngươi dám giết người, chẳng lẽ ta cũng không dám giết
người hả? Tiêu gia Tam gia? Hắc hắc hắc.
Nói xong, sát khí ở trên mặt càng ngày càng nặng, chuẩn bị bóp chết! Dạ Võng Nhiên! Dừng tay! Theo một tiếng gào to, một cái cẩm y lão giả bộ mặt uy nghiêm có mắt phượng, lông mi dài giống như là từ trong hư
không đột nhiên xuất hiện, hiện ra ở trước người Dạ Võng Nhiên, thản
nhiên nói: Chuyện gì xảy ra? Như thế nào, được xưng là lòng vững bền
DạLục gia, lại có thể nổi điên như vậy sao? Trong lời nói, lại mang theo rất nhiều sự chế nhạo.
Hơn nữa cũng không hề kiêng dè Dạ Võng Nhiên, cũng không sợ hãi! Rõ ràng là nhân vật cùng một thời đại với Dạ
Võng Nhiên.
Tiêu Ngũ, hành động lúc này, thì ra là do ngươi
đang âm thầm chủ trì! Ánh mắt âm tàn của Dạ Võng Nhiên nhìn cẩm y lão
giả ở trước mặt, chậm rãi nói: Khó trách lúc này Tiêu gia làm việc âm
độc, hiểm ác như thế! Tiêu Ngũ nặng nề nói: Ngươi thả Tam nhi ra trước đã.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Lại làm cho ngươi tức giận như thế.
Dạ Võng Nhiên cười ha hả, ánh mắt hung mãnh chớp động, quát: Không cần nói thêm gì nữa, đem người vừa rồi giao ra đây đi! Tiêu Ngũ ngẩn người ra: Người nào? Dạ Võng Nhiên giận dữ: Ngươi lại giả bộ không biết nữa hả! Đối mặt
với người cùng thời, cuối cùng Dạ Võng Nhiên cũng kéo xuống mặt nạ, dùng khí thế ép người khác! Khuôn mặt Tiêu Ngũ lạnh ngắt, quay đầu lại hỏi: Vừa rồi có người nào tiến vào sao? Ở nơi nào rồi? Dạ Võng Nhiên ở một bên, đang đứng cười lạnh.
Nhìn vẻ mặt của Tiêu Ngũ, giống như đang vở kịch.
Có một người nói: Mới vừa rồi có một người mặc áo đen tiến vào.
Còn chưa nói hết lời, Tiêu Ngũ đã gào to nói: Ở nơi nào rồi? Kêu hắn đi ra! Mọi người vội vàng tìm kiếm, nhưng lúc này tìm kiếm sao có thể thấy
được? Tìm hết mọi chỗ, cuối cùng bẩm báo lại là tìm không thấy người đó.
Dạ Võng Nhiên đã tức giận đến mức cả người phát run.
Tiêu Ngũ đối mặt Dạ Võng Nhiên, trầm trọng nói: Dạ huynh, đây là một hiểu lầm! Hiểu lầm!? Dạ Võng Nhiên tức đến mức nở nụ cười, vị ‘Tiêu Tam gia’ ở
trong tay hắn bị lay một cái, lớn tiếng cười nói: Cho tới bây giờ, cho
tới tình trạng này, Tiêu Ngũ, ngươi còn nói với ta, đây là hiểu lầm? Tiêu Ngũ tiến lên trước một bước, ánh mắt ngưng trọng: Thật sự là hiểu lầm! Ngươi phải tin tưởng ta.
Dạ Võng Nhiên cười dài bi phẫn: Tiêu Ngũ, ngươi thừa dịp ta không ở,
làm cái gì đối với người nhà ta? Chuyện này không phải là hiểu lầm chứ? Tiêu Ngũ ngẩn ra: Dạ huynh, chuyện này từ đâu mà ra? Tiêu Ngũ ta sao có thể là kẻ tiểu nhân hèn hạ như thế? Dạ Võng Nhiên chậm rãi gật đầu: Không có làm đúng không? Tiêu Ngũ tức giận nói: Đương nhiên không có làm! Dạ Võng Nhiên chậm rãi gật đầu, từng chữ nói: Vậy, các ngươi đi theo
ta.
Hôm nay Dạ Võng Nhiên ta cũng không cần thể diện nữa rồi, đến đây
đi! Tiêu Ngũ, Tiêu chí tôn!Dạ Võng Nhiên cầm trong tay vị ‘Tiêu Tam gia’ này rồi bay dựng lên.
Vị Tiêu Tam gia này tên là Tiêu Lạc Vũ, tu vi chân thật, cũng tới thánh cấp rồi! Đúng kẻ chủ sự bên ngoài trong đội ngũ củaTiêu gia.
Giờ phút
này, bịDạ Võng Nhiên nắm trong tay một cách khuất nhục, khuôn mặt tím
tái, hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng lạo không thể nhúc nhích được
một chút nào.
Tiêu Ngũ cùng mọi người không có chờ đợi, bay dựng lên, gắt gao đuổi kịp.
Trong lòng Tiêu Ngũ gia vô cùng buồn bực.
Hắn chính là cao thủ tiền bối của Tiêu gia, cùng thế hệ với Dạ Võng Nhiên.
Ở trong cùng thế hệ, tự
nhiên là xưng hô thứ hạng, nhưng trong gia tộc, cũng thuộc loại nhân vật cấp tổ tông.
Bằng không, Tiêu gia nhiều Tiêu Ngũ gia như vậy, chẳng phải là rối loạn? Vị Tiêu Ngũ gia này tên là Tiêu Chấn, tu vi của bản thân, không kém Dạ Võng Nhiên chút nào! Nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, không hiểu
ra sao.
Lúc này đây, Dạ gia đột nhiên tấn công, Tiêu gia ứng chiến bị
động, vốn là bị đánh cho đần độn, u mê; mãi đến khi vị hậu bối là Tiêu
Thất tỉnh lại, mới hiểu rõ một ít, bớt đi một ít nghi hoặc.
Nếu Dạ gia phái Dạ Võng Nhiên đến, Tiêu gia tự nhiên sẽ xuất động Tiêu
Chấn.
Cứ như vậy, thế lực của hai nhà lại là ngang nhau, lực lượng ngang nhau.
Hơn nữa Tiêu Chấn cũng biết, gia tộc đối với việc Tiêu
Thất bị thương, tuy rằng tức giận, nhưng cũng tuyệt đối không có đến mức không thể cùng sống sót.
Cho nên lúc này trong lòng Tiêu Chấn biết rất
rõ.
Đại gia tộc, cần phải luyện binh một chút.
Mong rằng Dạ gia ở phía đối diện cũng nghĩ như thế.
Từ sau khi đến đây, quả nhiên tất cả đều được tiến hành giống như tính
toán trong lòng.
Hai bên đều dùng đánh thật, nhưng cũng không phải là
tửchiến.
Nhưng thật ra có vẻ giống như là đang bồi dưỡng sát thủ cùng tử sĩ, sát thủ của hai nhà không ngừng phóng ra, tìm cơ hội, tuy rằng có
tửvong, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Người trong giang
hồ, sao có thể không có chết, không có bị thương? Cho dù là ngủ ở trên
giường không có việc gì, nói không chừng ngã xuống giường cũng có thể
chết một người đâu… Nhưng hiện tại Dạ Võng Nhiên lại hét to, trực tiếp vọt vào đại doanh của Tiêu gia, lại làm cho Tiêu Chấn cực kỳ tức giận! Cuối cùng có chuyện gì xảy ra thì trong lòng mọi người đều biết rõ, Dạ
Võng Nhiên ngươi kích động như thế làm gì? Hơn nữa.
Ngươi nói vừa rồi
giao chiến ở trên trời là người của Tiêu gia chúng ta, lão phu còn muốn
nói là người của Dạ gia các ngươi đâu.
Người sáng suốt vừa thấy người từng giao chiến cùng ngươi ở trên không trung, tuyệt đối không
phải là chí tôn! Mà ngươi có năng lực của chí tôn, lại có thể đánh lâu
như vậy mà không kết thúc, cuối cùng lại truy đuổi người tới trong đại
doanh của Tiêu gia ta đến.
Có phải Dạ Võng Nhiên ngươi cho là mọi
người trong Tiêu gia chúng ta đều là người ngu hay không? Tiêu
Chấn theo sát ở phía sau Dạ Võng Nhiên, âm thầm hạ quyết tâm: Việc này,
nếu Dạ Võng Nhiên không cho mình một câu giải thích, tuyệt đối không thể tha cho bọn họ! Trên đường Dạ Võng Nhiên bay nhanh, chỉ trong
thời gian chén trà nhỏ, đã đến doanh địa của Dạ gia, ngay tại trên không trung nhìn quanh, lập tức quát to một tiếng, nội tạng như lửa đốt, tí
nữa thì té xuống từ không trung, hét lên đau đớn từ tận tim gan: Tiêu
Ngũ, chuyện tốt mà Tiêu gia các ngươi làm đấy! Tiêu Ngũ liếc mắt nhìn qua, cũng lập tức giật mình! Trong nháy mắt cảm thấy da gà nổi lên một mảng.
Chỉ thấy trong doanh địa của Dạ gia đã biến thành một mảnh hỗn loạn,
thế nhưng giống như vừa trải qua một trận đại chiến! Trong gần hai trăm
người lại có hơn một trăm người nằm là liệt, lộn xộn, lăn lộn, thống khổ gào thét, người đứt chân, kẻ đứt tay, các loại vết thương ngạc nhiên cổ quái, không phải trường hợp cá biệt.
Ở một bên, lẳng lặng nằm tám người.
Trên người của tám người, đều loang lổ vết máu, người sáng suốt vừa
thấy, chỉ biết tám người này tuyệt đối không thể nào là người sống.
Dạ Võng Nhiên gào thét một tiếng, bay vút đi xuống giống như tia chớp: Sao lại thế này? Người tới đón, chính là Dạ gia Dạ Tứ gia Dạ Vô Thiên, chỉ thấy hắn khập khiễng, khuôn mặt đầy máu, cánh tay mềm oặt treo lủng lẳng tại một bên
thân thể, vẻ mặt oán độc: Lão tổ tông, là người của Tiêu gia làm!.
Những lời này, làm cho đám người Tiêu Chấn theo sau xuống chấn động, sửng sờ ngay tại chỗ.
Chúng ta làm? Chúng ta làm sao? Trên mặt Dạ Võng Nhiên giống như phủ một lớp băng, cố hết sức đè nén sự phẫn nộ trong lòng, thấp giọng hỏi: Vô Thiên, tình huống thương vong
như thế nào? Dạ Vô Thiên kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên lên tiếng khóc lớn, khóc thét lên giống như một đứa nhỏ, nước mắt chảy xuống ào ào.
Trong lòng Dạ Võng Nhiên trầm xuống: Nói! Vô Trần chết rồi.
Vô Trần chết rồi.
Dạ Vô Thiên khóc như một đứa
bé: Lão tổ tông, Vô Trần hắn.
Hắn liền ở trước mặt ta, bị hai người
hợp lựcđánh chết! Ta ta.
Hắn đấm ngực dậm chân: Ta liều
mạng cứu viện.
Nhưng mà người tới, đều là cao thủ thánh cấp cửu
phẩm.
Thậm chí còn cao hơn, nếu không phải mọi người liều chết chống
lại.
Chỉ sợ Tôn nhi ta cũng chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi.
Trong lòng Dạ Võng Nhiên nhảy dựng lên, nắm lấy hắn: Ngươi xác định, là người của Tiêu gia? Tuyệt đối không có sai! Dạ Vô Thiên bi phẫn nói lớn tiếng,: Nếu Tôn nhi có nói láo một câu nào, thì sẽ bị thiên lôi đánh chết! Ba người
kia, tuy rằng bọn họ cố gắng che dấu, nhưng mà Phong Thu Vũ kiếm, cũng
là chiêu bài của Tiêu gia! Tuy rằng bọn họ cố hết sức thay đổi, nhưng
không dấu diếmđược ánh mắt ta! Nói xong, hắn bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: Lão tổ tông, báo thù cho chúng ta! Vô
Trần.
Thi thể của Vô Trần còn chưa có lạnh.
Dạ Võng Nhiên bỗng nhiên xoay người, nhìn Tiêu Chấn: Tiêu Ngũ, ngươi nói như thế nào? Đối mặt với ánh mắt như đao phong của Dạ Võng Nhiên, Tiêu Chấn thậm chí không chịu được phải lui về phía sau từng bước, vội vàng nói: Dạhuynh! Ta có thể đảm bảo, chuyện này, tuyệt đối không phải do Tiêu gia chúng
ta làm! Tiêu Chấn biết, nếu là chuyện này được xác thực, phiền toái có thể rất lớn! Nhưng hắn còn chưa nói hết một câu, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc.
Nhịn không được thân hình chấn động, trừng mắt nhìn.
Chỉ thấy Tiêu gia trẻ tuổi Tiêu Tam Tiêu Lạc Vũ vẫn vẫn bị Dạ Võng
Nhiên nắm ở trong tay, giờ phút này cổ đã lệch qua một bên, khóe miệng
lộ ra một tia máu tươi, mặt sắc xám xịt, đã không có hô hấp.
Cứ như vậy, giống như một cái vải rách được Dạ Võng Nhiên xách trên tay.
Tiêu Chấn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Dạ Võng Nhiên, điên cuồng và phẫn
nộ quát: Dạ Võng Nhiên! Ngươi!.
Hắn tuyệt đối không thể tưởngđược,
thủ đoạn của Dạ Võng Nhiên, lại dứt khoát như thế! Dạ Võng
Nhiên nhìn hắn một cách lạnh lùng, nửa bước không lùi, trong tay trái,
vẫn nắm lấy thi thể của Tiêu Lạc Vũ như cũ, thế nhưng quơ quơ, cười cười một cách âm trầm, dùng một loại thanh âm rất thú vị, cắn răng nói:
Tiêu Chấn, có phải ngươi rất đau lòng hay không? Có phải thật phẫn nộ
hay không? Có phải hay không? Có phải hay không? Tiêu Chấn cắn răng: Dạ Võng Nhiên, ngươi muốn hai nhà chúng ta, liều mạng đánh một trận phải không? Dạ Võng Nhiên run run bả vai, làm ra vẻ sợ hãi: Ta rất sợ hãi.
Sắc
mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, cắn răng nói: Tiêu
Chấn! Ta rất sợ hãi ngươi! Ta rất sợ hãi ngươi! Khuôn mặt Tiêu Chấn bị kéo tới mức vặn vẹo.
Dạ Võng Nhiên nói là ‘ta rất sợ hãi ngươi nhưng là sự tàn nhẫn cùng
khinh thường bên trong lời nói, thì ai cũng có thể nghe được.
Bảy người của Tiêu gia, đứng ở phía sau Tiêu Chấn, sắc mặt mỗi người giống như sương lạnh.
Đối diện, Dạ Võng Nhiên đứng ngang nhiên, phía sau tuy rằng chính là
một đám tàn binh bại tướng đã mất đi năng lực chống cự, nhưng Dạ Võng
Nhiên vươn người ngạo nghễ mà đứng, vẻ mặt hung hãn, một bước cũng không nhường! Không khí, giống như là trước khi núi lửa phun trào, đè nén, trầm mặc.
Tất cả mọi người không dám nói lời nào, mọi lời nói có trọng lượng, đều từ trong miệng Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn mà ra.
Hai người cũng đều không nói gì.
Giờ này phút này, nói cái gì đều là dư thừa.
Tiêu Chấn vốn định giải thích chuyện này một chút, nhưng Dạ Võng Nhiên
răng rắc một tiếng vô cùng gọn gàng, vặn gảy cổ Tiêu Lạc Vũ, lại làm cho hắn lập tức biết, chuyện này, mặc kệ giải thích như thế nào, cho dù
không phải là Tiêu gia làm, ở giờ phút này mà nói, đã là không quan
trọng! Hoàn toàn không cần phải giải thích! Dạ Võng
Nhiên, được lắm! Thủ đoạn thật sạnh sẽ! Tiêu Chấn gật gật đầu, ánh mắt
lạnh băng nhìn Dạ Võng Nhiên, lại gật gật đầu, tiếp tục gật gậtđầu, liền xoay người muốn rời khỏi.
Chuyện này đã đến tình trạng này, nhất định phải báo cáo cho gia tộc! Dù thế nào thì mình cùng Dạ Võng Nhiên, cũng đều không thể rat ay tại đây.
Một khi ra tay, chính mình không đánh giết được Dạ Võng Nhiên, mà Dạ
Võng Nhiên cũng không giết được chính mình! Nhưng người của Tiêu cùng
người của Dạ gia ở chỗ này hôm nay, cũng tuyệt đối không có bất cứ người nào có thể sống sót! Trong khi mình cùng Dạ Võng Nhiên giao
chiến, Dạ Võng Nhiên có thể có vô số cơ hội, đem người bên cạnh mình
chém giết sạch sẽ.
Mình sẽ không bảo vệ được.
Cũng như vậy, nếu mình muốn ra tay, Dạ Võng Nhiên cũng không thể bảo vệ được giống như mình! Tuy rằng trong những người này có không ít người đã là thánh cấp cao
thủ, nhưng cho dù là một trăm tên thánh cấp cửu phẩm đỉnh, chống lại một vịnhất phẩm chí tôn có cảnh giới chưa ổn định, thì cũng chỉ có con
đường bị giây sát! Thánh cấp cảm ngộ chỉ là cảm ngộ, chí tôn thần niệm, cũng đã tiếp cận đại đạo! Đây là sự khác nhau về chất! Cho nên Tiêu Chấn cũng không muốn ở lại chỗ này nữa.
Nhưng hắn vừa muốn rời đi, lại bị Dạ Võng Nhiên quát bảo đứng lại.
Chậm đã! Dạ Võng Nhiên vẫn thản nhiên cắn răng, ngẩng mặt, nghiêng
nhìn Tiêu Chấn, nặng nề nói: Tiêu Chấn, ngươi phải đi sao? Tiêu Chấn cũng không quay người trở lại, trầm giọng nói: Ngươi muốn như thế nào? Dạ Võng Nhiên phát ra một tiếng cười quái dị: Bên ta đã chết tám
người! Bên ngươi, ta chỉ giết có một cái! Ngươi không biết như vậy là
thật không công bằng sao? Ngay cả người lãnh quân lần này của Tiêu gia chúng ta, cũng đã chết ở trong tay ngươi! Cho dù ngươi không
nói, thì thù oán giữa hai nhà, cũng đã không có khả năng hòa giải! Ngươi đã được một tấc lại muốn tiến thêm một thước sao? Tiêu Chấn nổi cơn
thịnh nộ.
Dạ Võng Nhiên cắn răng: Người chết bên ta, cũng
không phải là người bình thường! Tiêu gia các người nên biết người mà
các ngươi giết là ai! Hắn gọi là Dạ Vô Trần! Là lão Bát của đời gần cuối trong Dạ gia chúng ta! Hắn chỉ mới năm mươi tuổi, cũng đã là thánh cấp! Ngươi có biết, điều này đại biểu cho cái gì không? Tiêu Chấn
cười lạnh: Dạ Võng Nhiên, hiện tại lão phu liền muốn dẫn người đi! Nếu
như ngươi muốn ra tay, thì cứ ra tay.
Nếu như ngươi không muốnđem người
của Dạ gia các ngươi đều mai táng ở trong Hắc Tùng Lâm, lão phu cũng
không tiếc rẻ mấy cái sinh mệnh của Tiêu gia! Nói xong, hắn cũng không trở lại, bước đi về phía trước.
Trong lời nói của hắn mang theo sát khí dày đặc: Chỉ cần Dạ Võng Nhiên
dám động thủ, chính mình sẽ làm cho người của Dạ gia ở đây không thểquay về dù chỉ một cái! Hắn nghĩ rằng Dạ Võng Nhiên không dám động
thủ.
Đoán rằng Dạ Võng Nhiên đã tổn thất Dạ Vô Trần, tuyệt đối sẽ không
muốn tổn thất Dạ Vô Thiên! Nhưng lúc này đây Tiêu Chấn lại đoán sai rồi! Đêm nay Dạ Võng Nhiên đã bị làm nhục một lần ê chề, bị một tên ‘Tiêu
gia hậu bối’ hung hăng lừa gạt, đã rất mất mặt, đã rất giận dữ cũng như
liều lĩnh.
Lại nhìn thấy hậu bối do chính mình mang đến bị giết, làm sao có thể nhịn được nữa! Tiêu Chấn mới đi ra hai bước, chỉ nghe
thấy Dạ Võng Nhiên ở sau lưng cắn răng nói: Nếu ngươi không cần, chẳng
lẽ ta còn để ý hay sao!Tiêu Chấn liền biết không ổn, lập tức trở lại.
Nhưng phóng
thẳng tới là một mảng tối om mang theo tiếng gió rít, đâm thẳng về phía
mặt hắn, Tiêu Chấn dùng tay kéo lấy, tiếp vật kia vào trong tay.
Hắn
liếc mắt một cái thì nhận ra, đây là thi thể của Tiêu Lạc Vũ.
Người đã chết, nếu mình lại đem xác chết của hắn đánh nát, thì có vẻ hơi quá đáng.
Nhưng Dạ Võng Nhiên đã muốn gào thét điên cuồng, hóa thân thành một
trận gió lớn màu đen, điên cuồng phóng vào đám người Tiêu gia, bang bang hai tiếng, hai vị quân cấp cao thủ của Tiêu gia đã muốn bay lên giữa
không trung, liền nổ tung thành từng mảnh ngay giữa không trung! Tiêu Chấn xoay tròn một cái, đã đứng đối diện với Dạ Võng Nhiên, liền đấm ra một quyền! Một quyền này, nặng như núi! Vào giây phút này trời đất giống như đồng thời đọng lại, không gian bốn phía, ngưng trệ bất động trong một quyền này, không khí không hề lưu
thông! Dạ Võng Nhiên! Ngươi muốn tất cả mọi người chết hết sao? Tiêu Chấn hét lớn một tiếng.
Dạ Võng Nhiên điên cuồng gào thét, điên cuồng gào thét một cách bén
nhọn lên, đột nhiên toàn bộ bầu trời đêm có sự thay đổi lớn! Đời này đừng gặp Dạ Võng Nhiên, vừa thấy thì hồn phách cũng tàn! Dạ
Võng Nhiên thét dài, mây gió biến đổi, trong lời nói của hắn tràn đầy
sát cơ, mang theo vô hạn quyết liệt cùng điên cuồng: Vậy hãy để cho bọn họ cùng chết đi! Theo tiếng của hắn, khắp mặt đất đột nhiên
bắt đầu sụp đổ, văng tung tóe! Một cột khói dài hẹp bay thẳng lên trời,
cao hơn trăm trượng, trên mặt đất có một cái khe nứt vỡ dài hẹp dữ tợn.
Dĩ nhiên là Thiên phiên địa phúc của Dạ gia! Điên rồi! Tiêu Chấn
nhanh chóng di động, quát: Mau lui lại! Lập tức hét lớn một tiếng: Dạ Võng Nhiên, tiếp ta một chiêu Sơn hà tụ! Hắn bước mạnh lên
trên mặt đất một bước, oanh một tiếng, một cổ kình khí liền xông ra
ngoài, đem mặt đất đã muốn tan nát tụ lại trong nháy mắt, tụ tập ở dưới
chân hắn, cả người đột nhiên theo mặt đất ngưng tụ mà cao lên, hai tay
hé ra, hướng trung gian khép lại! Hô một tiếng, không trung đồng thời xuất hiện hai bàn tay cực lớn, phân phải trái cuồng chụp Dạ Võng Nhiên! Dạ Võng Nhiên cười điên cuồng như cú vọ: Khặc khặ0092xx khặc, đến
thật tốt! Xem Phong vân phá của ta đây.
! Hai tay hợp lại, chia ra,
một đạo kình khí tối đen phóng ra.
Hai đạo kình khí đột nhiên
đụng vào nhau, mặt đất giữa hai người đột nhiên nứt ra rồi một vực sâu
không thấy đáy có chiều rộng ba mươi bốn mươi trượng! Tiêu
Ngũ! Dạ Võng Nhiên ta muốn giết người, ngươi ngăn không được! Cùng lúc
đó, trong tiếng cười quái dị, Dạ Võng Nhiên nhanh chóng bay ra ngoài,
thân hình lóe lên vài cái, đã nghe tiếng kêu thảm thiết của những người
thuộc Tiêu gia liên tiếp vang lên.
Tiêu Chấn tức giận đến cực
điểm, quát: Vậy chúng ta liền đua một lần, xem ai giết nhanh hơn! Xem
người của Tiêu gia ta chết sạch trước, hay là người của Dạ gia cách
ngươi chết sạch trước! Thân hình liền biến thành cầu vồng, bắn vào trong đám người tàn binh bại tướng của Tiêu gia, hai tay chia ra,
đại khai sát giới! Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp! Mảnh rừng tùng đen sẫm, vào giờ phút này, biến thành nơi hai vị chí tôn thi nhau chém giết! Tình hình này, mặc kệ là Dạ gia, hay là Tiêu gia, trước đó đều tuyệt đối không nghĩ tới! Chỉ mới trải qua hai cái hô hấp, hai người đã giết không ít người, giờ
phút này đang phóng qua lại ở trong rừng cây, tìm kiếm cá lọt lưới.
Ngươi giết người của ta, ta cứu không được, ta chỉ có thể giết người của ngươi! Hai người có tu vi lực lượng ngang nhau, cả hai đều biết việc này.
Nhìn thấy đám Dạ gia cao thủ cùng Tiêu gia cao thủ đáng thương hầu như sắp chết sạch không còn một ai.
Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên: Dừng tay! Thanh âm này rất thanh
thúy, thậm chí có chút mềm mại, chỉ nghe thanh âm này, cũng đã cảm
thấyđược vài phần ôn nhu.
Là thanh âm của một cô gái.
Thanh âm này cũng không lớn.
Nhưng bất kể là Dạ Võng Nhiên đang trong cơn cuồng nộ, hay là Tiêu Chấn vẫn đang nổi giận, đều dừng lại giống như bị chạm điện.
Năm
ngón tay của Dạ Võng Nhiên, đã muốn vỗ lên trên đầu một vị thánh cấp của Tiêu gia, nhưng còn chưa kịp phát lực nhưng sau khi nghe tiếng quát bảo dừng lại này, hắn lại đem nguyên khí sắp trào ra khỏi lòng bàn tay thu
về, cứ đứng bất động như vậy.
Một bàn tay của Tiêu Chấn cũng đã bắt được Dạ Vô Thiên, ba ngón tay nắm lấy cổ họng của hắn đang muốn hạ
sát thủ, nghe thấy thanh âm này, lạiđột nhiên dừng lại như vậy.
Trong không khí, một mảnh tĩnh lặng.
Thậm chí, trong không khí tràn đầy mùi máu này, lại có thể có nhiều thêm vài phần an lành cùng ôn nhu.
Thanh âm kia êm ái nói: Hai người các ngươi, đều điên rồi sao? Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đồng thời làm một động tác: Bay thẳng đến
một mảnh đất trống, đứng cung kính trang nghiêm, lập tức vận công, đem
huyết nhục cùng sát khí, lệ khí dính ở trên người mình lập tức tán đi.
Sau đó hai người mới cúi người, mở miệng nói: Là Phong Tôn Giả sao? Một tiếng trầm thấp thở dài, ở trước mặt hai người, đột nhiên xuất hiện một cô gái áo trắng hơn tuyết, dáng người nhỏ bé và yếu ớt, tuyệt sắc
tỏa hương.
Cô gái này có vẻ như chỉ mới hai mươi mấy tuổi, mái tóc như mây, dáng người cao gầy, mềm mại như lá liễu, khuôn mặt như vẽ.
Nàng chỉ đứng ở nơi này, thì chiến trường giống như biến đổi, biến
thành tràn đầy ôn nhu cùng thương hại, tựa như tại nơi đang ở đầu thu
như nơiđây, đột nhiên xuất hiện gió xuân thổi khắp mặt đất.
Từ trên trời cuống, mênh mông rộng khắp, tất cả đều là sự ôn nhu làm lòng người say đắm.
Nàng cứ đứng lẳng lặng ở nơi đó như vậy, nhưng Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu
Chấn cũng không dám thở mạnh một chút nào.
Mới vừa rồi còn là hai
vịthiên hạ cái thế sát thần, giờ phút này lại đột nhiên lại nghe lời hơn cả cừu.
Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín, lông
mày kẻ đen của nàng kia nhíu lại, nhẹ nhàng nói: Đây là vì cái gì? Hai người cúi đầu, không dám nói một câu.
Thậm chí, ở thời điểm đối mặt cô gái mặc bạch y này, ngay cả tinh thần dò xét, thần hồn tràn ngập cũng không dám.
Các ngươi ngẩng đầu lên.
Bạch y nữ tử nói nhẹ nhàng.
Người đồng thời đáp ứng, thân hình vẫn cúi xuống, ngẩng đầu lên.
Thế này mới phát hiện, ở bên người của bạch y nữ tử kia, vẫn còn có một cô gái.
Cũng là mái tóc như mây, cũng là quốc sắc thiên hương, phong
hoa tuyệt đại.
Chính là, trên mặt cô gái này mang vài phần tính khí của trẻ con, trong con ngươi, cũng là một mảnh bình tĩnh cùng trầm
tĩnh, mơ hồ còn mang có vài phần nắm quyền, quản lí sinh linh.
Cô gái này, mặc một bộ đồ màu đen.
Vẻ mặt là một mảnh lạnh như băng.
Giống như là một khối băng không muốn tan chảy, bất cứ nam nhân nào muốn dựa vào, đều sẽ bị tổn thương do giá rét.
Không ngờ các ngươi còn nhận ra ta, ta là Phong Vũ Nhu.
Ánh mắt bạch y nữ tử giống như mặt nước, lẳng lặng nhìn hai người, thanh âm của nàng
vẫn ôn nhu như cũ, cúi đầu nhìn.
Uy danh của Phong Tôn Giả có
một không hai thiên hạ, đám tiểu tử không dám không biết.
Trên mặt Dạ
Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đồng thời toát ra mồ hôi lạnh.
Ừm
các ngươi có nguyện ý nghe ta nói sao? Lông mi thon dài của Phong Vũ
Nhu hơi hơi nhíu một chút, nói: Ta đã không ở Chấp pháp giả nữa rồi.
Phong Tôn Giả nói, bất cứ lúc nào, chúng ta đều nguyện ý, chăm chú lắng nghe! Hai người cùng trả lời.
Ừm, vậy, các ngươi không cần đánh.
Phong Vũ Nhu nhẹ giọng nói: Chết
rất nhiều người, rất khó chịu… Đều tự đi về nhà đi.
Nàng nói với Tiêu
Chấn: Ngươi trở về nói cho Tiêu Sắt một tiếng.
Tiêu Chấn cung kính
vâng lời, Vũ Nhu nhìn về phía Dạ Võng Nhiên, nhẹ giọng nói: Ngươi nói
cho DạĐế.
Dạ Võng Nhiên cúi đầu, cung kính nói: Vâng.
Ừm còn có một việc, phải dùng miệng của hai người các ngươi truyền ra
bên ngoài một chút.
Phong Vũ Nhu day day trán, thế nhưng hơi cười
cười,đem cô gái áo đen ở bên cạnh kéo qua, làm cho nàng đứng ở bên cạnh
mình, nhẹ giọng nói: Đây là đệ tử ta mới thu, họ Ô, Ô Vân Ô.
Hai người chấn động, đồng thời lớn tiếng nói: Chúc mừng Phong Tôn Giả, chúc mừng Phong Tôn Giả, rốt cuộc tìm được y bát truyền nhân! Thật đáng mừng! Nếu giang hồ trong thiên hạ biết được việc này, chắc Cửu Trọng Thiên sẽ
cùng chúc mừng! Tiếp theo chuyển hướng cô gái áo đen: Chúc mừng Ô cô
nương, chúc mừng Ô cô nương: Hôm nay gặp được danh sư, danh tiếng uy
chấn khắp thiên hạ, đã sắp tới!.
Cô gái áo đen trầm tĩnh thi lễ, nói một cách khéo léo: Đa tạ hai vị chúc mừng.
Liền lui về phía sau từng bước, đứng ở phía sau sườn Phong Vũ Nhu một bước.
Phong Vũ Nhu cười cười tỏ ra vừa lòng, yên lặng nói: Nghe nói bên này
không yên ổn, ta cố ý sang đây xem xem, thuận tiện, cũng nhìn xem sơn
thủy ở đông nam.
Hắn, vốn định cũng tới đây, chẳng qua ở bên kia gặp hai người, hai người kia ta không thích, cho nên ta đi trước một chút.
Lúc nàng nóiđến hắn rõ ràng còn như là một cô gái nói đến người yêu, có
chút không được tự nhiên, trên khuôn mặt trắng như ngọc, cũng nổi lên
một ít đỏ ửng.
Thì ra là Nguyệt tôn giả cũng muốn đến… Tiêu
Chấn cùng Dạ Võng Nhiên đồng thời chấn động, trán chảy đầy mồ hôi, cả
người như nhũn ra.
Trong lòng đã ở bắt đầu cảm kích đầy trời thần phật.
May mắn hôm nay là vợ tới, không phải là chồng.
Nếu là Nguyệt Linh
Tuyết đã đến, nhìn thấy hai người giết người vô tội thì cả đời hai người cũng liền thật sự: Chân tẩu đáo đầu liễu túy Nguyệt Linh Tuyết nhược, y phong thính vũ nhu.
Hai câu thơ này tràn đầy tình thơ ý hoạ, nhưng ai từng nghĩ đến nó chính là đại biểu cho hai nhân vật đáng sợ cỡ nào! Tư chất của Thiến Thiến không tệ, hai người chúng ta đều thật thích.
Phong Vũ Nhu nói đến đệ tử mới thu, vẻ mặt vui mừng, nói: Cho nên, Linh Tuyết cũng không tiếp tục thu đệ tử nữa, nói cách khác, Thiến Thiến
chính là y bát truyền nhân của hai chúng ta.
Cả người Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đều chấn động, ngẩng đầu lên, cứng họng! Nhìn lại ánh mắt của Hắc y thiếu nữ này, lại có thể có chút giống như
núi cao phải nhìn lên! Thế nhưng mơ hồ đã có chút kính sợ! Lai lịch của người thiếu nữ này như thế nào? Thế nhưng lại được Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu đồng thời thu làm đệ tử! Đây đúng là việc không thê tưởng tượng được.
Thời điểm hai người các ngươi trở về, nói cho đại nhân hai nhà các
ngươi biết, về sau hành tẩu giang hồ, nếu gặp được đồ đệ của ta, tốt
nhất nên chiếu cố một chút.
Nếu có người đui mù bị đồ đệ của ta giết
chết, như vậy chúng ta sẽ rất tức giận.
Phong Vũ Nhu nơi một cách chân
thành.
Người khác bị đồ đệ của nàng giết chết, nàng lại có thể rất tức giận! Đây là cách nói gì? Nhưng Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn cũng là cảm thấy đó là đương nhiên,
gật đầu như gà mổ thóc: Đúng, đúng! Thuận tiện nói cho một ít tên háo hắc trong gia tộc của các ngươi biết, không nên suy nghĩ đến đệ tử của
ta.
Bộ dạng đệ tử của ta thật sự rất xinh đẹp, ta thật lo lắng.
Phong
Vũ Nhu có chút sầu lo nói: Gia tộc người nào xuất hiện một cái như vậy, liền chuẩn bị kêu Tiêu Sắt hoặc là Dạ Đế đến tạ tội tốt lắm.
Hoặc là,
hai chúng ta cùng tới thăm hỏi ân cần quý gia tộc.
Hai người toát hết mồ hôi lạnh.
Chuyện này chính là chuyện quan trọng nhất! Hiện tại hai người đã không thể ở trong này.
Chuyện này không thể không đề phòng! Gia tộc nào không có một nửa là đồ háo sắc.
Trong lòng Dạ Võng Nhiên cùng Tiêu Chấn đều thấy bồn chồn.
Vị
đệ tử này của Phong Tôn Giả đúng là sắc nước hương trời, không chỉ là
thiếu niên còn đầy máu nóng, cho dù là hai người cũng cảm thấy được kinh diễm.
Nếu là bị những tên ăn chơi trác táng trong gia tộc nhìn thấy, có ý tưởng biến thái gì đó hoặc là ba hoa, khoác lác trêu ghẹo vài câu,
đây chính là việc tuyệt đối không thể né tránh.
Nhưng nếu vì loại sự tình này mà lão tổ tông của gia tộc phải tự mình đi tạ tội.
Thứ nhất, điều này.
Điều này cũng quá oan uổng.
Thứ hai, có thể
đoán được sau khi lão tổ tong đi tạ tội trở về, toàn gia tộc đều phải
tróc một lớp da.
Nhất là kẻ gây nên.
Từ nay về sau chắc sẽ biến thành
nơi trút giận của mười đời tổ tông trong cả gia tộc.
Đời này cũng đã không có cơ hội làm lại nữa, hơn nữa.
Muốn chết cũng không chết được.
Sau khi hai người chúng ta trở về, nhất định phải quản lí gia tộc thật chặt, ngăn chặn loại tình huống này xuất hiện! Hai người thấy mồ hôi
lạnh đầyđầu.
Đồng thời nghĩ tới một việc: Nếu kẻ to gan lớn mật đó lại
là con cháu ruột thịt của chính mình.
Còn nghĩ đến gia pháp khắc nghiệt do lão tổ tông đặt ra, lập tức liên tục rùng mình.
Vũ nhu lẳng lặng gật gật đầu, nói: Trong khoảng thời gian này, chúng
ta mang theo đồ đệ vui đùa một chút ở đông nam.
Hai nhà các ngươi
không cần gây ra chuyện lớn như vậy, phong cảnh thật đẹp, đều bị các
ngươi phá hủy, chúng ta sẽ không có chỗ để ngắm cảnh rồi.
Đúng, đúng.
Không đánh, không đánh.
Hai người liên tục gật đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Ví dụ như Hắc Tùng Lâm này.
Haizz, như thế này thì sau này làm sao
có thể du ngoạn? Phong Vũ Nhu hơi cau mày, nói: Ta thích phong cảnh
ởđâylà người thích dạng phong cảnh, có núi xanh nước biếc, có đồng cỏ
rộng lớn, dòng nước trong veo, hoa cỏ ngập tràn.
Nếu mà không có hứng
thú đi chơi, ta mất hứng thì còn không sao, coi như là không có chuyện
gì, nhưng còn hắn.
Nếu hắn mất hứng, thì hai đại gia tộc các ngươicó
thểphải chịu chút khó chịu.
Hai người gật đầu liên tục.
Thầm nghĩ, kỳ thật Nguyệt Linh Tuyết mất hứng còn đỡ, bởi vì hắn mất
hứng thì cũng chỉ làmột mình hắn thôi; nhưng nếu ngươi mất hứng thì còn
kinh khủng hơn, bởi vì nếu ngươi không phải cao hứng, thì Nguyệt Linh
Tuyết có thể sẽ mất hứng hơn so với chính hắn mất hứng, lúc đó thì cả
hai người các ngươi cùng mất hứng, khi đó mới thật sự là thảm.
Phong Vũ Nhu nhăn mặt nhíu mày: Đi thôi, hương vị ở nơi này, thật sự quá khó chịu.
Quay đầu nói: Thiến Thiến, đi theo ta.
Áo trắng bồng bềnh, cứ như vậy lẳng lặng bay lên, bay ra ngoài giống như tiên nữ.
Phía sau, Ô Thiến Thiến mặc một bộ quần áo màu đen, cũng đi theo, hai bóng dáng yểu điệu, biến mất trong nháy mắt.
Hai vị chí tôn đồng thời nhẹ nhàng thở ra, gần như ngồi trên mặt đất.
Huyền ảo quá.
Dạ Võng Nhiên nói.
Đúng vậy, huyền ảo quá.
Tiêu Chấn lau mồ hôi.
May mắn người tới là Phong Vũ Nhu.
Không phải Nguyệt Linh Tuyết.
Trong lòng Dạ Võng Nhiên còn thấy sợ hãi: Phong Vũ Nhu có tiếng tính
tình tốt, ôn nhu.
Chẳng qua tên đồ đệ này của nàng cũng không ôn nhu, toàn thân tràn đầy sát khi, tuy rằng tu vi thấp như vậy, nhưng
mang theo một loại khí thế tựnhiên của người đứng ở vị trí cao, vênh mặt hất hàm sai khiến, có một loại hương vị xem thiên hạ không ra gì, nếu
là lớn lên, tất nhiên là người như Nguyệt Linh Tuyết.
Thậm chí càng
mạnh.
Đệ tử do Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu hợp lực dạy.
Trời đất, làm sao sẽ có chuyện này xuất hiện này? Tiêu Chấn thở dài.
Hai người đồng thời thở dài.
Sau đó đột nhiên đã tỉnh ngộ lại, Dạ Võng Nhiên bước một cái ra xa, tức giận nói: Tiêu Chấn! Hôm nay ngươi với ta đã là kẻ thù, sau này tất
nhiên sẽ thanh toán với ngươi! Tiêu Chấn quát: Dạ Võng Nhiên, hôm nay ta nể mặt Phong Tôn Giả, tha cho ngươi! Nói xong, hai người đều có chút ngượng ngùng.
Lập tức đều là hừ một tiếng thật mạnh, một người hướng đông, một người hướng tây, mỗi người đi một ngả.
Có vẻ tạm thời Dạ gia cùng Tiêu gia không đánh nhau tiếp được, vì trong khoảng thời gian này Phong Vũ Nhu cùng Nguyệt Linh Tuyết ngay tại đông
nam nên Tiêu gia cùng Hoàng gia, cũng chỉ có thể tạm thời dừng tay.
Nhưng lúc này không đánh lên, cũng không có nghĩa là ở lúc khác không
có đánh.
Sông núi không di chuyển, nhưng người thì tới rồi sẽ đi.
Phong Vũ Nhu đột nhiên xuất hiện rồi can thiệp, làm cho việc mà Sở Dương chuẩn bị đã lâu, vừa mới nhấc lên phong vân đã tắt! Ở mặt ngoài xem ra, Phong Vũ Nhu vừa ra tay, tất cả những gì Sở Dương bày ra từ xưa tới nay đều lập tức biến thành vô dụng.
Nhưng ai có thể nói được rõ ràng, điều này đối với Sở Dương mà nói, đến tột cùng tính là chuyện tốt hay chuyện xấu? Minh thương chuyển thành ám tiễn, lửa trên mặt đất biến thành lửa ngầm, chôn ở dưới mặt đất.
Một khi có gió thổi lên, thì ngọn lửa lại cháy
lan rađồng cỏ.
Mặc kệ nói như thế nào, những người hôm nay đã chết đi, cũng đã không có khả năng sống lại! Như vậy, mầm móng của thù hận, cuối cùng đã gieo xuống rồi.
Hơn nữa, chính như lời nói lúc trước của Kiếm Linh: Cho dù bây giờ
ngươi làm cho Cửu Trọng Thiên xuất hiện đại loạn không thể vãn hồi, như
vậy, lấy thực lực bây giờ của ngươi, thì có thể làm được gì đây.
Bên
kia, Phong Vũ Nhu mang theo Ô Thiến Thiến, bước chậm mà đi ở giữa rừng
núi, Ô Thiến Thiến đi theo sau lưng nàng, trong ánh mắt, có chút phấn
chấn, có chút mờ mịt.
Đi theo sư phụ cường đại như vậy, đương
nhiên là một mảnh đường bằng phẳng.
Nhưng tương lai của mình, lại phải
mang trách nhiệm trọng đại! Nhưng đồng thời nàng lại có chút mờ mịt đối với tương lai của nàng.
Càng đi theo sư phụ cường đại bao nhiêu, trách nhiệm càng nặng bấy
nhiêu.
Bởi vì, vinh dự của sư môn, ngay tại lúc bái sư, đã cùng huyết
mạch của mình tan ra thành một thể.
Ô Thiến Thiến có thể bại
trận, có thể chết đi; Nhưng, đồ đệ của Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ
Nhu lại không thể bại trận, không thể chết được! Cường đại lên! Nhất định phải cường đại lên, mới có thể giữ gìn vinh dự của sư môn.
Chỉ có cường đại lên, mới có thể chân chính trợ giúp cho.
Sở Dương! Sở Dương! Nghĩ tới cái tên này, trong lòng Ô Thiến Thiến chính là một trận quặn
đau, theo bản năng, nàng nhéo nhéo bộ quần áo màu đen đang mặc trên
người mình.
Nơi đó, nhìn ở mặt ngoài, là một mảnh trơn nhẵn, nhưng lấy tay sờ sờ, lại cảm thấy có thứ gì đó hơi nhô ra.
Ô Thiến Thiến biết nơi đó là cái gì.
Sở Dương, Thiến Thiến thích ngươi! Đây là áo choàng mà mình làm cho Sở Dương; Sauk hi Sở Dương đi rồi, áo
choàng của Sở Diêm Vương, đều do tự tay Ô Thiến Thiến làm ra, mỗi lần
làm một cái áo choàng, nàng đều nhịn không được, theo bản năng, dùng tóc của chính mình làm chỉ, thêu ở vị trí kia vài chữ như vậy.
Chỉ có mặc áo choàng màu đen như vậy, nàng mới có thể có cảm giác, mình
cùng Sở Dương, còn có liên hệ.
Sở Dương, còn ở bên cạnh mình.
Giống như
một năm trước, Bổ Thiên Các mới thành lập, Sở Dương cùng mình, chỉ cách
một cái bàn, ngồi đối diện nhau.
Mặc kệ là đối nhân xử thế, hay là tính kế, âm mưu, mặc kệ là bố trí một việc nhỏ, hay là kế sách ảnh
hưởng toàn thiên hạ; mặc kệ là đánh giá lòng người, hay là phân tích
chính trị, mặc kệ là núi non sông ngòi, hay là Cửu Trọng Thiên khuyết.
Mỗi một việc, thì Sở Dương đều nói, giải thích tỉ mỉ cho mình,.
Tựa như hắn đang nói một cách lơ đãng, mà mình cũng đang nghe một cách lơ đãng.
Nhưng nàng biết hắn đang nói có mụ đích.
, hắn cũng biết nàng đang nghe và để trong lòng những lời này.
Ô Thiến Thiến nhẹ nhàng thở dài một tiếng ở trong lòng, tựa như trước mặt lại hiện lên một đôi con ngươi lợi hại đó.
Ánh mắt của Sở Dương, có đôi khi thật ôn nhu, giống như một dòng suối nhẹ nhàng, có đôi khi rất lạnh lùng, giống chim ưng, có đôi khi thật lợi hại, như đao kiếm, có đôi khi rất thống khổ, giống hồ sâu, có đôi khi thật kịch liệt, thì như sóng
dữ, có đôi khi thật mờ mịt, thật trống rỗng.
Nhưng mà ở đôi
mắt đó, khi mà ta không chú ý, thường xuyên tỏa ra hàng ngàn loại cảm
xúc, hàng vạn loại thần thái, chậm rãi đem Ô Thiến Thiến quấn quanh, vây quanh, đến lúc nàng đắm chìm ở bên trong, cũng không thể chạy thoát
được nữa.
Trái tim rơi vào tay giặc! Sở Dương đi rồi,
chính mình tiếp quản vị trí Sở Diêm Vương, mỗi khi xử lý một việc, đều
cảm nhận them một cách sâu sắc những việc mà Sở Dươngđã làm: Hắn đã làm
tốt nền móng trụ cột, mà mình làm vẫn còn có chút địa phương không thỏa
đáng, lo trước lo sau.
Như vậy, lúc hắn xử lý những việc này, thì phải chịu bao nhiêu áp lực? Phải dùng sự quyết đoán cỡ nào? Cần hao phí bao
nhiêu tâm trí.
Đi đến Thượng Tam Thiên, mới biết được sự thông thái lúc trước của Sở Dương.
Toàn bộ mọi thứ, hắn đều đã nói một cách rành mạch, chính là tình thế
hiện tại của Cửu đại chúa tể thế gia, lúc ấy hắn đều từng nói giỡn, nhắc tới rồi.
Một núi còn khó chứa hai hổ, huống chi Cửu đại chúa
tể không có kẻ đứng đầu? Cửu đại thế gia lục đục với nhau, đó là việc có thể khẳng định.
Cao thủ ở Cửu Trọng Thiên nhiều như mây, dùng hai mắt mà nhìn, thì không thấy cuối.
Lúc ấy Sở Dương cũng đã nói.
Ai biết rốt cuộc trên đời này rộng lớn cỡ nào, rốt cuộc có dạng cao
thủ gì? Cao thủ dạng gì mới có thể độc tôn thiên hạ? Đây đều là những
câu hỏi khó giải, không đến một mức nhất định, thì sẽ vĩnh viễn không
biết những thứ ở sau đó.
Ở Hạ Tam Thiên Vương cấp chính là
trời; Nhưng ở Trung Tam Thiên thì sao? Nơi hội tụ tất cả tinh anh chân
chính như Thượng Tam Thiên, thì sao? Cái gọi là quân cấp thánh cấp trong truyền thuyết, thì có khả năng gì? Chí tôn, thì thế nào? Chí tôn phía
trên, làm sao biết là không có người cao hơn? Trời vô tận đầu, như vậy,
sao có thể có cuối? Nếu vô tận đầu, như vậy chung cực là cái gì đâu? Ô Thiến Thiến nghĩ tới lúc Sở Dương nói chuyện khi trước, thậm chí có chút ngây ngốc.
Sở Dương, ngươi hiểu được thật nhiều.
Sở Dương, Thiến Thiến rất nhớ ngươi.
Sở Dương, ngươi đang ở đâu? Ô Thiến Thiến căn bản không có nghĩ đến, ngay tại giây phút nàng cùng
Phong Vũ Nhu bước vào Hắc Tùng Lâm, Sở Dương mặc quần áo màu đen, cũng
đang lặng lẽ đi ra khỏi Hắc Tùng Lâm.
Cũng có thể nói rằng, nàng đã cùng Sở Dương.
Gặp thoáng qua.
Nàng đi đến lần này, chính là đi tới phương hướng mà Sở Dương đến, hoặc là sẽ lệch đi.
Nhưng mà lần này Sở Dương đi, lại đúng là con đường mà Ô Thiến Thiến đã đi đến đây, tuyệt không lệch lạc! Lộ tuyến của hai người hoàn toàn trùng hợp, nhưng phương hướng lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Đây không thể không nói là một loại tiếc nuối, đối với người có tình
cảm mà nói, càng không thể không nói, đây là một loại bi ai.
Phong Vũ Nhu lẳng lặng đi ở phía trước, nàng là một nữ tử ôn nhu uyển
chuyển hàm xúc, cảm giác được đồ đệ mình hình như có chút thất hồn lạc
phách, nàng cũng không nói gì thêm, trong lòng hơi hơi thở dài một hơi.
Người đệ tử này, thiên tư rất tốt, vượt ra khỏi đoán trước của chính
mình; trí tuệ rất tốt, cũng vượt ra khỏi kỳ vọng của Nguyệt Linh Tuyết;
nghị lực cùng tâm tính, lại vượt ra khỏi mong muốn của hai người.
Luyện
công tốc độ cực nhanh, cũng càng làm cho hai người thêm vui mừng quá
mức, có thểnói là kỳ tài mà Cửu Trọng Thiên vài vạn năm nay cũng không
hề có! Hơn nữa, trong cơ thể nàng, hình như được ông trời ban cho huyền âm chân khí, lại niềm vui ngoài ý muốn, mừng như điên.
Chỉ tiếc, trái tim của người đệ tử này, cũng đã không còn trong lồng
ngực, mà đã cột chặt vào người một người thanh niên nào đó mà nàng không muốn nói tên.
Cô gái như thế, một khi đã yêu, chính là yêu suốt đời.
Càng là cô giá như vậy, càng là si tình không hối hận; càng si tình không hối hận, thì lại càng dễ gặp tổn thương, bi kịch.
Bằng lực lượng tinh thần của Phong Vũ Nhu, nàng không cần quay đầu lại, không cần dùng ánh mắt xem, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng lúc này
bên trong đôi mắt của Ô Thiến Thiến, là sự nhớ nhưng sâu sắc cùng vô
cùng buồn bã.
Lòng của ngươi, đang bay ở nơi nào? Phong Vũ Nhu hơi hơi thở dài.
Thiến Thiến.
Sư phụ, đệ tử đây ạ.
Lại nghĩ tới hắn? .
Phải Rốt cuộc hắn là ai? .
Sư phụ tha tội, đệ tử.
Không thể nói.
!.
Nha đầu ngốc.
Phong Vũ Nhu khẽ trách một câu, lập tức nghĩ tới cái gì
nói: Như thế.
Cũng tốt, lòng có nhớ mong, hơn nữa trong lòng yêu say
đắm không hối hận, có một chút cố chấp như vậy, đối với luyện công mà
nói, cũng là một chuyện tốt, phần si tình này có thể chỉ dẫn ngươi, đi
dần vào Hữu tình thiên đạo,.
Hữu tình thiên đạo? Ánh mắt đẹp của Ô
Thiến Thiến sáng ngời.
Thiên đạo hữu tình! Phong Vũ Nhu nhìn
nhìn Ô Thiến Thiến có chút trìu mến, nói: Người đời thường nói, thiên
đạo vô tình! Những lời này, không phải không có đạo lý, tang thương biến hóa, sinh lão bệnh tử, tất cả đều là tự nhiên bình thường như thế.
Ngay cả hàng tỉ người ở nhân gian đồng thời gặp, Thương thiên cũng sẽ không
mở to mắt quan tâm trông nom.
Chính là hờ hững, vô tình, vận chuyển pháp tắc thiên địa, ngay cả khi lòng hiếu thảo của ngươi rung động trời đất, ngay cả khi ngươi là anh hùng cái thế, ở bên trong mắt của Thiên đạo,
cũng chỉ là một hạt cát bụi.
Cho nên nói thiên đạo vô tình!
Cách nói mặc dù có lý, nhưng người nói thiên đạo vô tình, lại có cùng
một đặc điểm, thì là tự tư! Hắn coi chính mình quá nặng, coi nhân sinh
quá nặng.
Hắn luôn nghĩ đến: Nếu trời xanh có mắt, ta cực khổ nhiều như
vậy, vì sao mặc kệ? Nếu trời xanh có mắt, vì sao không giết hết mọi
người xấu? Nói cách khác, người như thế đem chính mình coi là gì: Phải
biết rằng, một người gặp chuyện thì ngay ở trong mắt của người khác,
cũng như là chuyện của súc vật vậy, không quan tâm chút nào, ngươi làm
sao lại có thể có hy vọng xa vời rằng những gì chính mình trải qua được
Thương thiên nhìn ở trong mắt, nghĩ trong lòng.
Cùng ra tay trợ giúp? Thiên đạo hữu tình, hắn mong muốn cho toàn bộ sinh linh tồn tại kéo
dài, toàn bộ thế giới thay đổi mà không phải là một người hay một vật.
Hắn chú ý đến sự cân bằng của nhân gian.
Phong Vũ Nhu nói: Ngươi rõ chưa? Ô Thiến Thiến lắc đầu có chút ngơ ngẩn: Đệ tử ngu dốt, đối với lời của
sư phụ con chỉ hiểu được một nửa trong đó.
Hiểu được một nửa là tốt
nhất.
Phong Vũ Nhu nói: Vậy ngươi hiểu được cái gì? Ô Thiến Thiến nói: Đệ tử hiểu được, Thương thiên cùng đệ tử giống nhau, có tình cảm có vướng bận.
! Phong Vũ Nhu có chút hoảng sợ.
Những lời này của Ô Thiến Thiến nghe có chút ngây thơ, tựa như là thuận miệng nói ra, nhưng Phong Vũ Nhu nghe thấy, lại giống như được Thể hồ
quán đính.
Chính là một câu nói kia của Ô Thiến Thiến, tựa như
thắp sáng ở trước mặt nàng một đường nối thẳng trời đất, vì nàng vốn
tưởng rằng đã chạy tớiđiểm cuối của con đường võ đạo, lại xuất hiện ánh
sáng ở nơi xa.
Tuy rằng xa không thể chạm, nhưng rõ ràng tồn tại! Thương thiên giống như ta! Thương thiên giống như ta! Ta tức là thiên! Thiên tức là ta! Trong lòng Phong Vũ Nhu chấn động, đè nén lòng kinh hãi của mình, hít
một hơi, nói: Ngươi, tốt lắm! Ngươi phải nhớ kỹ chuyện mà hôm nay ngươi nói.
Ô Thiến Thiến có vẻ mờ mịt không rõ chuyện gì xảy ra, Vũ
Nhu tiếp tục bước đi tới trước, thản nhiên nói: Thiến Thiến, nếu có một ngày, ngươi tới trình độ cao thâm rồi, lại phát hiện năm tháng vô tình, người ở trong lòng ngươi, đã biến thành một lão già, hoặc là đã biến
thành một ngôi mộ cỏ mọc xanh.
Ngươi sẽ như thế nào? Trên mặt Ô Thiến Thiến lộ ra một vẻ tin tưởng, tràn đầy tin cậy nói: Sẽ không, sư phụ,
hắn chỉ biết đi xa hơn so với ta, đi được rất cao! Tuyệt đối sẽ không bị ta kéo xuống.
Ta chỉ có thể cố gắng trăm vạn lần, mới có thể miễn cưỡng làm cho mình không cách quá xa hắn, nhìn không thấy bóng dáng của hắn.
Không cho khoảng cách giữa hai bên ngày càng xa hơn.
Phong Vũ
Nhu nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến nói: Ngươi đối với hắn tin
tưởng, nhưng thật ra vô cùng lớn.
Ô Thiến Thiến mỉm cười đồng ý: Hắn
không thể làm cho người khác không tin tưởng hắn! Phong Vũ Nhu nở nụ
cười.
Nàng nghĩ rằng, đệ tử có mình cùng Nguyệt Linh Tuyết hợp
lực dốc lòng dạy dỗ, cũng có vô số thiên tài địa bảo giúp đỡ, dạy dỗ
được đệ tử, tuyệt đối sẽ không thua kém bất cứ kẻ nào! Hoặc là
toàn bộ Cửu Trọng Thiên, chỉ có tên đệ tử của hai lão quái vật tự tâng
bốc kia có thể so sánh được, chẳng qua xét thấy thiên phú kinh thiên của Ô Thiến Thiến, đệ tử của hai lão quái vật kia chắc cũng sẽ không mạnh
hơn bao nhiêu.
Ở trong mấy tháng ngắn ngủn, Nguyệt Linh Tuyết đã dùng bí pháp đem tu vi cùng tinh thần thần hồn của Ô Thiến Thiến,
tăng từ Võ Tôn cửu phẩmđỉnh lên tới quân cấp thất phẩm! Đây là
một kết quả làm cho bất cứ kẻ nào đều nghẹn họng nhìn trân trối không
thể tin được! Tăng lên như vậy, chỉ có thể nói là nghịch thiên! Hơn nữa, lúc này đây hai vợ chồng đến đông nam, đúng là đến tìm kiếm
một thứ linh dược, nếu vị linh dược này tới tay, hai người hợp lực, có
thể làm cho tu vi của Ô Thiến Thiến trong thời gian ngắn nhất, tăng lên
tới thánh cấp! Chỉ cần thêm chút lịch lãm, là có thể một mình hành tẩu giang hồ.
Người trong lòng của Ô Thiến Thiến, không có danh sư dạy dỗ, cũng không có thế lực cường đại, vậy thì càng không có thiên tài địa bảo! Lại có
thểđem Ô Thiến Thiến quăng lại thật xa phía sau? Những lời này, Phong Vũ Nhu chỉ cho rằng là chê cười.
Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, những lời Ô Thiến Thiến nói, chính những lời nói thật! Hai thầy trò đi ra Hắc Tùng Lâm, theo thẳng trên lưng núi, nhìn trời
mênh mông dưới ánh trăng trên núi, trong lòng Phong Vũ Nhu yên lặng nói: Cửu Kiếp kiếm chủ còn không có xuất hiện, Cửu đại gia tộc, làm sao có
thể loạn trước? Đột nhiên nghe thấy Ô Thiến Thiến hỏi: Sư
phụ, ở trên đời này, cảnh giới cao nhất là cảnh giới gì? Phong Vũ Nhu
ngẩn ra: Cảnh giới cao nhất? Ô Thiến Thiến nói: Vâng.
Phong Vũ Nhu nói: Không có cảnh giới cao nhất.
Ô Thiến Thiến nói: Năm đó, đệ tử từng nghe người ta nói nói, Chí tôn,
chưa hẳn đã là vô địch, phía trên chí tôn, chỉ có trời mới biết còn có
bao nhiêu cảnh giới không biết.
Lần này Phong Vũ Nhu mới là
thật sự kinh sợ, vừa quay đầu, nhìn Ô Thiến Thiến, thanh âm nghiêm túc:
Là ai nói những lời này?! Cùng thời điểm đó Sở Dương cùng đám người
Ngụy Vô Nhan, đã đến Bạch Sa Độ.
Mọi người đã đợi mỏi con mắt từ lâu.
Nhìn thấy Sở Dương đã đến, đều vô cùng vui mừng.
Mọi người đối với việc Sở Dương có thể lừa gạt được Dạ Võng Nhiên, đều
cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Cảm thấy trên người vị tiểu lão
đệnày quả thực là tràn ngập thần bí.
Nhưng tất cả mọi người đều không hỏi bất cứ đều gì.
Vạn Nhân Kiệt có chút hưng phấn, nói: Chuyện này đúng là náo nhiệt, đêm qua chúng ta vọt vào Dạ gia.
Ngừng! Sở Dương giơ tay cắt đứt lời hắn: Không cần nói chuyện này,
bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, đối với bất cứ kẻ nào, cũng không được
nói.
Chuyện này chúng ta cũng không biết bất cứ điều gì? Vạn Nhân Kiệt
lập tức tỉnh ngộ, nói: Đúng, đúng thế, mọi việc cẩn thận vẫn hơn.
Ngụy Vô Nhan cười lạnh ở một bên, nhìn ba huynh đệ Vạn Nhân Kiệt, nói một
cách hèn mọn: Thành sự không có.
Liền ở… Bao Bất Hoàn tức giận nói: Có phải ngươi muốn nói chúng ta bại sự có thừa hay không? Ngụy Vô Nhan cười hắc hắc quay đầu đi.
Vạn Nhân Kiệt Thành Độc Ảnh cùng Bao Bất Hoàn trợn mắt nhìn Ngụy Vô Nhan.
Mùi thuốc súng mười phần.
Sở Dương đau đầu vô cùng.
Trải qua một trận chiến đêm qua, thần hồn của Kiếm Linh bị hao tổn nghiêm trọng, nhất định phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn.
Sở Dương có thần hồn lực lớn như vậy nhưng lưu lại chẳng để làm gì, liền làm cho Kiếm Linh dùng khôi phục thần hồn.
Hiện giờ đến nơi này có thể nói là đã cách xa nguy hiểm, nhưng đối mặt bốn người như vậy, Sở Dương lại vô kế khả thi.
Bốn người này tựa như là đối đầu trời sinh, ở cùng một chỗ không hơn
một phút, là có thể cải vả, nếu mình không ở trước mặt, có thể ra tay
đánh nhau.
Đây cũng không phải là kế lâu dài.
Đi vài ngày dọc theo Bạch Sa Độ, loại tình huống này càng ngày càng kịch liệt.
Sở Dương cũng càng ngày càng chau mày.
Trong mấy ngày nay Sở Dương rốt cục phát hiện ra: Ngụy Vô Nhan thật ra
cũng không có gì, vị đệ nhất Huyết thù luôn luôn ít xuất hiện.
Nhưng, ba huynh đệ Vạn Nhân Kiệt cùng Thành Độc Ảnh Bao Bất Hoàn đều là
dân liều mạng coi trời bằng vung, to gan lớn mật, làm việc gì cũng không kiêng nể.
Chỉ tại buổi chiều ngày đầu tiên, gặp được một đội
Tiểu mã đội, bất chấp tất cả liền xông tới, đem mấy thớt ngựa cướp trở
về, mọi người mỗi người một con, rõ ràng còn dư lại hai thất.
Sở Dương không kịp ngăn cản thì việc này đã kết thúc rồi.
Vài tên nam giới bị đánh xuống ngựa dập đầu như bằm tỏi cầu xin tha
thứ, sau đó tè ra quần chạy đi, ngày thứ hai, một đoàn ngựa thồ hộ tống
một chiếc xe ngựa nào đó mà đến, chính là một tổ chức Huyết thù nhận
treo giải thưởng, hộ tống nhân viên đi đường.
Vạn Nhân Kiệt nhìn thấy Sở Nhạc Nhi cưỡi ngựa mệt chết đi được thì có chút đau lòng, hiện giờ vừa
thấy xe ngựa, lập tức giục ngựa phóng tới, đứng ở giữa đường, hét lớn
một tiếng: Vừa thấy Âm Dương Kiều, một kiếm Âm Dương Kiều… Chiêu bài còn chưa nói hết thì một đội Huyết thù này đã tè ra quần, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Âm Dương Kiều ta cái móa! Đây chính là một vị Diêm vương sống, sau đó
nghe được Vạn Nhân Kiệt muốn một chiếc xe ngựa, lại lực thân đem người
trong xe ngựa đuổi xuống, đem xe ngựa cẩn thận quét dọn một lần, thay
chăn đệm mới, rồi mới cung kính đem xe ngựa lại đây.
Vạn Nhân
Kiệt không thấy có cái gì không ổn, phất phất tay cho bọn họ cút đi, sau đó rất yêu thương đem Sở Nhạc Nhi đưa vào trong xe ngựa.
Đối với hành động cướp bóc này, Sở Dương cùng Ngụy Vô Nhan không thể nói gì được.
Nhưng ba người Vạn Nhân Kiệt đã sớm quen với việc này, đã tập mãi thành thói quen, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: Cái này đã là gì? Cướp của bọn hắn mà không giết người thì chính là cho bọn hắn thể diện.
Nếu đổi
cái vị trí, chúng ta ở phía yếu hơn, chỉ sợ đã bị chém như chém rau
rồi.
Thành Độc Ảnh lực gật đầu đồng ý: Thế giới này, vốn là cá lớn nuốt cá bé Bao Bất Hoàn hùa theo mạnh mẽ: Tứ đệ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh nói đúng.
Ngụy Vô Nhan trợn trắng mắt không nói gì.
Sở Dương thấy không hợp, đành phải chui vào trong xe ngựa làm bạn Sở Nhạc Nhi, đi đến lúc này đã không thể cứu vãn được.
Đám người Vạn Nhân Kiệt đi một chặng đường, cướp bóc một chặng đường.
Khi tới bến tàu Bạch Sa Độ, đội ngũ đã mở rộng đến đến khoảng mười chiếc xe ngựa, trên dưới một trăm con tuấn mã.
Di chuyển một cách rầm rộ.
Nhìn thấy rầm rộ như thế, Sở Dương không thể không thừa nhận: Cái nghê
cướp bóc, mặc dù có nhất định phiêu lưu, nhưng chỉ cần thực lực mạnh mẽ, đây mới là cách làm giàu nhanh nhất, nhìn đoàn xe ngựa rầm rộ này, đây
chỉ là thành quả trong thời gian ba ngày ngắn, đã là lượng tài phú mà
người bình thường tích góp cả đời cũng không có được.
Bạch Sa Độ, bến tàu.
Cuối cùng cũng đến nơi có người ở.
Đối diện chính là địa bàn của Hoàng gia, bên này lại là lãnh địa của
Tiêu gia.
Đò đang đưa người qua sông, trên bờ còn có mấy chục người
đangđợi.
Đối với tình huống như thế, Vạn Nhân Kiệt lại giống
như thi nhân, cảm khái một câu: Bên kia máu lửa tận trời, bên này ca
múa mừng cảnh thái bình.
Thật sự là thế sự nếu như quân cờ.
Những lời này làm cho Ngụy Vô Nhan cười lăn lóc ngay tại chỗ.
Nơi này cũng chỉ có mấy cái thuyền, vài người mà thôi: đã không có khèn sáo hay trống đàn, cũng không tiếng ca nhảy múa, tại sao lại là ca múa
mừng cảnh thái bình? Mà.
Cho dù là ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng
thế sự như quân cờ thì dùng ở trong này làm gì?!.
Bến đò Bạch Sa Độ.
Bạch Sa Giang sóng gió ngập trời, mãnh liệt
bay qua, ngay ở trước mắt.
Khoảng chừng nghìn trượng rộng, bến đò này,
chính là chỗ dòng nước tương đối bằng phẳng.
Bến đò có một đám người mặ áo quần màu vàng, lui tới, đi lại vội vàng, đó là người của Hoàng gia.
Còn có một phần người lui tới, lại mặt áo quần màu đen, cũng là người của Tiêu gia.
Hiện tại hai đại gia tộc mâu thuẫn rất lớn, thường xuyên phát sinh
chiến tranh, nhưng ở bến đò này, cũng là nước giếng không phạm nước
sông.
Xem một đám khách hàng lớn đi đến, hai người áo vàng cùng hai
người áo đen đồng thời đón lấy.
Các vị muốn sang sông phải
không? Một người trung niên áo vàng nhìn năm người trước mặt, lại nhìn
hơn một trăm ba mươi con ngựa, mười lăm chiếc xe ngựa lớn ở phía sau năm người này, có chút tim đập mạnh và loạn nhịp không chừng.
Nếu
toàn bộ mấy thứ này phải chở sang sông, cho dù một nhà trong hai nhà đều ăn không được.
Nơi này chỉ là một bến đò nhỏ mà thôi.
Bốn người nhìn
nhau, trong lòng đều đã có chủ ý: Hợp tác.
Vô nghĩa! Không qua sông thì chúng ta đến nơi khỉ ho cò gáy này để chọn con dâu sao? Vạn
Nhân Kiệt đảo cặp mắt trắng dã, nói to tiếng.
Vị tiền bối này nói chuyện tốt nhất nên cân nhắc trước.
Người chủ trì của Tiêu lạnh lùng nói.
Vạn Nhân Kiệt nhe răng cười ra tiếng, vừa ra tay, Ba~ một tiếng: Cách
ba trượng xa, tên người của Tiêu gia này đã bị hắn dùng tay vỗ cho một
cái ngã lăn ra đất: Ranh con! Ta dùng mặt ngươi để cân nhắc cân nhắc!
Thanh âm vang lên bang bang, bất kể là người của Hoàng gia vẫn là người
của Tiêu gia, đều rút ra bội đao.
Hai tay Vạn Nhân Kiệt khoanh
trước ngực, cười lạnh hắc hắc, Thành Độc Ảnh cùng Bao Bất Hoàn cũng cười không có ý tốt, đi lên phía trước nói: Tính sao, muốn đánh nhau phải
không? Sở Dương thấy tình thế không ổn, vội vàng nhảy từ trong xe ngựa
ra.
Hiện tại trong lòng Sở thần y rất hối hận.
Mang
theo ba huynh đệ này người, quả thực chính là mang theo ba cái phiền
toái thật lớn.
Chỉ cần có ba người bọn họ đi theo, cho dù là không có
phiền toái, cũng có thể có phiền toái tìm đến.
Đây là ba tên sợ cho thiên hạ không loạn.
Trừ bỏ rất tôn kính rất trân trọng, cũng có chút kính sợ đối Sở Dương,
chính là cẩn thận trân trọng đối Sở Nhạc Nhi.
Về phần đối những người
khác,đó là Thiên Vương thì lão tử cũng không thèm chịu nể mặt mũi, đây
là tới nhờ thuyền của người ta để sang sông, kết quả chưa nói hết ba câu đã rút dao sẵn sàng giết người rồi.
Ách, các vị các vị, không được tức giận.
Sở Dương mặc áo đen có vẻ tiêu sái, mặt như quan ngọc,
bước từng bước ra khỏi xe ngựa, mọi người chỉcảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Sở Dương chắp tay sau lưng, bày làm ra một bộ phong độ của công tử thế
gia, cười ha hả rồi nói: Tất cả mọi người là người một nhà, không nên
hiểu lầm.
Lúc hắn nói chuyện, hai mắt khẽ nâng, nhìn thẳng, tuy rằng
tươi cười thân thiện nhưng cũng là cao cao tại thượng.
Vị công tử này là Người Hoàng gia nhìn Sở Dương đầy nghi ngờ.
Ta họ Sở.
Sở Dương thản nhiên nói: Hoàng Hà Liễu công tử hết bệnh
chưa? Thì ra là Sở thần y! Đại hán kia của Hoàng gia lập tức nghiêm
nghịkính nể, trụ đao quỳ rạp xuống đất: Không biết là Sở thần y đã đến, Hoàng Đại Đao xin chào thần y.
Sở Dương cũng ngây ngẩn cả người.
Không thể tưởng tượng được ở Hoàng gia, đối với mình lại có lễ ngộ như thế.
Cái gì Sở thần y Hán tử áo đen đứng lên, giận dữ nói: Cho ta.
Chậm! Tiêu huynh.
Hoàng Đại Đao vội vàng nhảy tới, đưa hắn lôi qua một bên, ở nói ở bên tai hắn mấy câu: Vẻ mặt đại hán áo đen kia còn có chút khó chịu: Hoàng Đại Đao lại nói vài câu, rốt cuộc miễn cưỡng gật gật
đầu.
Vung tay lên, mang theo người áo đen đi rồi.
Hoàng Đại Đao cung kính tiến đến: Sở thần y, ta đã đem thuyền của Tiêu
gia cũng thuê xuống nhưng nếu đem toàn bộ mấy thứ này đều chuyển qua
sông, chỉ sợ phải đi hai chuyến Sở Dương nói: Không sao, hai
chuyến thì hai chuyến.
Hoàng Đại Đao, ngươi xem mấy ngựa này ra sao? Để
lại vài con cũng không sao.
Hoàng Đại Đao hoảng sợ, nói: Tiểu nhân không dám.
Không biết Hoàng Đại Đao dùng biện pháp gì hoặc là
giao ra giá lớn gì, con thuyền của Tiêu gia cũng đều nhích lại gần, mọi
người đồng tâm hợp lực, đem ngựa cùng xe ngựa lôi lên thuyền lớn.
Bên này chỉ còn lại có hơn bốn mươi con ngựa cùng năm sáu chiếc xe ngựa.
Những thứ còn lại cũng không cần rồi! Sở Dương vung tay lên: Hoàng
đại đao, ngươi hộ tống chúng ta đi, như vậy cũng sẽ không thu phí, ngươi cùng các huynh đệ ở đây phân đi.
Hoàng Đại Đao từ chối không được,
đành phải nhận lấy.
Thuyền lớn nhổ neo xuất phát đến giữa sông.
Đám người Sở Dương đứng ở tầng thứ hai trên bong thuyền, dựa vào lan
can nhìn ra xa, chỉ thấy phương xa nước sông cuồn cuộn vô tận, sóng cuồn cuộn dâng lên, mênh mông rộng rãi, nước chảy liên tục.
Lập tức tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái.
Sở Nhạc Nhi ôm ở trong lòng Sở Dương, nhìn ở xa xa bầu trời mặt nước
cùng một màu, mái tóc bay múa hỗn độn ở trong gió sông lạnh thấu xương,
hai mắt cũng híp lại, không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sau, mới nhẹ
giọng nói: Đại ca, mỗi ngày cha ta ở trong chốn giang hồ lung tung như
sóng vậy, ở nơi khỉ ho cò gáy như vậy, tìm thuốc cho ta.
Tiếng nói
nhỏ nhẹ, thế nhưng lại tràn đầy nổi nhớ.
Trong lòng Sở Dương
thở dài, nói: Cho nên, ngươi phải mau khỏe lên, ngươi đã khỏe, tam thúc sẽ không phải chịu đau khổ tra tấn nữa.
Sở Nhạc Nhi gật gật đầu thật mạnh.
Sở Dương nhìn dòng sông, lặng yên nói: Đại ca, ngươi thấy được không? Vạn Nhân Kiệt sửng sốt, hỏi: Nhìn thấy gì? Sở Dương nói: Nước sông
này, cuồn cuộn mà đến, lay động mà đi, không có gì có thể cản trở, không có gì mà không phá nổi, tự nhiên như vậy, liền mất đi hết thảy, ngay cả núi đá ngăn cản nó một lúc, cũng không thể ngăn cản lâu dài.
, cái này chẳng lẽ không phải lí chí của võ học? Chỉ cần hậu lực mạnh mẻ thì bất
kể gian nan hiểm trở như thế nào, đều có thể qua được.
Bởi vì bọn họ
không chỗ cố kỵ.
Vạn Nhân Kiệt đã trầm mặc một lát, nói: Ý của Tứ đệ là? Sở Dương nói: Ba người các ngươi, vừa mới tăng lên tu vi, không thể đi ở bên cạnh ta.
Ta ở bên người các ngươi, trong lòng các ngươi có lo
lắng, cho nên, liền không thể tăng lên tu vi tinh thần, không đạt được
cảnh giới chí tôn.
Chỉ có xa cách ta, ở trong trời đất vô hạn thoải mái
xông pha, mới có thể lĩnh ngộ đến chí tôn tâm niệm, lĩnh ngộ đến thần
tủy của cấp độ này.
Vạn Nhân Kiệt cùng ba người Thành Độc Ảnh đều yên lặng không nói gì.
Bao Bất Hoàn nói: Nhưng mà Tứ đệ đi một mình, chúng ta không thể yên tâm? Tối thiểu, cũng phải hộ tống Tứ đệ đến nơi.
Sở Dương cười nói: Cuộc sống ở thế gian này, khi nào không phải tràn
đầy nguy hiểm? Nếu ba vị ca ca muốn bảo vệ ta, như vậy, chỉ có thể bảo
vệta mãi cho đến khi ta chết già mà thôi.
Ba người cùng nhau im lặng.
Nói sau, còn có Ngụy Vô Nhan Ngụy huynh đi theo ta, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì.
Sở Dương thản nhiên nói: Sang năm, khi mùa xuân ấm
áp hoa nở, ta sẽ ở xuất hiện ở Vạn Dược Đại Điển ở Gia Cát tộc.
Vạn Dược Đại Điển.
Ba người Vạn Nhân Kiệt chấn động.
Một khi đã như vậy, sau khi ra khỏi Hoàng gia, chúng ta liền tạm biệt
Tứ đệ, sang năm khi mùa xuân ấm áp hoa nở, chúng ta gặp lại ở gia tộc
Chư Cát.
Thành Độc Ảnh quả quyết nói.
Sở Dương thản nhiên nở nụ cười.
Vậy ngươi phải chiếu cố kỹ Nhạc Nhi.
Vạn Nhân Kiệt có chút không nỡ, nhìn nhìn Sở Nhạc Nhi.
Yên tâm đi.
Sở Dương vỗ vỗ bả vai hắn.
Mọi người im lặng không nói gì, chính là đón gió đứng lặng im.
Thuyền lớn theo gió vượt sóng, một đường đi tới.
Thật lâu sau, trên mặt sông tựa như truyền đến một luồng hàn ý mơ hồ.
Lạnh quá! Sở Nhạc Nhi hướng trong lòng ngực Sở Dương rụt lại.
Thời tiết mùa thu như thế, tại sao có thể rét lạnh như vậy? Mới vừa rồi còn mới mát mẻ mà thôi Sở Dương buồn bực nói.
Sở thần y, cẩn thận.
Có cao thủ đang vượt sông! Phía dưới, truyền đến tiếng gào của Hoàng Đại Đao.
Sở Dương ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt đám người Ngụy Vô Nhan
đều trầm trọng, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía dưới sông.
Hàn ý càng ngày càng dày đặc.
Sở Dương hít một hơi, vận khởi thuần dương tu vi, bảo vệ Sở Nhạc Nhi.
Ngay vào lúc này, một cái thanh âm trong sáng, tựa như ở chỗ cực kỳ xa xôi, giương giọng quát: Băng phong tam thiên lí! Thanh âm này rất xa xôi, căn bản không thấy rõ người nói chuyện ở nơi nào.
Nhưng ngay tại giờ khắc này, nảy sinh biến đổi.
Toàn bộ mười dặm mặt sông đang cuộn sóng, đột nhiên bốc lên một trận sương trắng nồng đậm.
Thật là lợi hại! Ngụy Vô Nhan than một tiếng sợ hãi.
Ngayrước mắt bao người, nguyên một con sông, lại phát ra tiếng ken két, tốc độ chảy càng ngày càng chậm, chẳng qua là trong thời gian một cái
hô hấp, nguyên con sông từ trên xuống dưới, lại có thể ngưng kết toàn bộ thành một khối băng lớn! Mà con thuyền chở đám người Sở Dương, liền bị đóng băng ở trong nước.
Gió từ trên cao thổi xuống vẫn mang theo sự mát mẻ của mùa thu, mang
theo độ ấm của mặt trời, nhưng dưới chân đã biến thành sông băng ngàn
dặm! Cách đó không xa, nước sông vẫn hiện ra hình dạng như cũ,
cũng đã trở thành thể rắn.
Ngay cả sóng lớn ngập trời, cũng thành băng
trông rất sốngđộng.
Mọi người đồng thời hút vòa một ngụm khí lạnh.
Đây là có người dùng vô thượng thần công, trong nháy mắt đóng băng
nguyên con sông! Sắc mặt Ngụy Vô Nhan trắng bệch: Người nào thậm chí
có thần công thông thiên triệt địa cỡ này?!.
Vào giờ phút này, trong đầu mọi người đều có ý tưởng giống như Ngụy Vô Nhan: Đây là người nào?! Đây, vẫn là người sao?! Nhìn bên kia! Vạn Nhân Kiệt đột nhiên kêu một tiếng, chỉ một ngón tay, hai con mắt gần như rớt ra khỏi hốc mắt.
Sở Dương quay đầu nhìn lại, hai mắt cũng nhịn không được lồi ra bên ngoài một đoạn.
Chỉ thấy có một thân ảnh thản nhiên, một thân áo trắng, đang từ từ lướt qua trên mặt sông, khối băng đã biến thành thể rắn phập phồng sóng
sóng, nâng thân hình người này, giống như trượt băng từ phương xa tiến
đến, một bên trượt, một bên trên tay còn làm động tác gì đó.
Thân ảnh người này tốc độ thoạt nhìn rất chậm rất tao nhã, thật ra lại
cực nhanh: Chính là trong nháy mắt, thì đã đến trước mắt mọi người.
Sở Dương tập trung nhìn lại, chỉ thấy đạo nhân ảnh này lại là một vị
thanh niên áo trắng như tuyết phong thần như ngọc, một đầu tóc đen, đón
gió phất phới, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt trắng nõn, mang theo một tia thản nhiên ý cười, phong độ thanh tao lịch sự, khí độ xuất trần.
Hắn trượt một đường, một bên hai cánh tay liên tục hoạt động, theo thế
tay hắn, một cái một cái bóng dáng đỏ sẫm như máu liền từ nhảy ra thình
thịch lên trên mặt sông, nhảy vào trong tay hắn, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Trong vòng mấy trăm trượng, vẫn như cũ có
từng cái từng cái hồng ảnh như tre già măng mọc tiến đến, cũng không
biết có bao nhiêu, nhưng đều rơi vào trong tay người này, biến mất không thấy gì nữa.
Người này đang bắt Vô cốt huyết ngư của Bạch Sa
Giang: Nghe nói con cá này chỉ có ở Bạch Sa Giang, là một loại tinh
khiết âm chi cá, đối với nữ tửtu luyện âm hàn khí, có hiệu quả làm ít
công to, loại cá này ẩn sâu ở chỗ sâu trong nước sông, rất khó bắt giữ,
một khi kinh động, liền chui vào vũng bùn, rốt cuộc tìm kiếm không
đến.
Không thể tưởng được người này lại dùng phương pháp như vậy đến
bắt, nhìn bộ dạng hắn như vậy, một lần bắtđâu chỉ ngàn vạn con? Quả
nhiên là quá xa xỉ một ít.
Ngụy Vô Nhan hút một hơi lãnh khí, nói có chút kinh sợ.
Trong lòng Sở Dương cũng thoáng chấn kinh.
Vô Cốt Huyết ngư chính là 1loại linh thú dưới nước, cho dù sống một ngàn, một vạn năm thì lớn nhấtbất quá cũng chỉ bằng lòng bàn tay mà thôi.
Loại cá này cũng không khácHấp Linh Thánh ngư là mấy.
Hấp Linh Thánh ngư có thể hấp thu thiên địalinh khí, Vô Cốt Huyết ngư đương nhiên không thể so sáng với Hấp LinhThánh ngư, nhưng nếu luận tới công hiệu, cũng chỉ là một lơn một nhỏ màthôi.
Hấp Linh Thánh ngư cực kỳ hiếm có, ngàn năm cũng chưa chắc đã phát hiện được 1 con.
Mà Vô Côt Huyết ngư tuy nhiều, nhưng cũng chỉ Bạch SaGiang này mới có.
Vô Cốt Huyết ngư thiên tính âm hàn, khi lớn lên, hấpthụ âm hàn chi khí của địa mạch dưới đáy nước, tích lũy trong cơ thể.
Tuổi thọ càng lâu, âm hàn linh khí trong cơ thể cũng càng nhiều.
Tới một mức độ nhất định, Vô Cốt Huyết ngư sẽ biết sử dụng âm hàn linh khí hóathành thể lưu, tràn ngập cơ thể, thây thế xương cốt vốn có, toàn thânlột xác thành màu đỏ.
Trên thực tế, đến lúc đó mới được gọi là Vô CốtHuyết ngư.
Vô Cốt Huyết ngư không có xương cốt, sinh trưởng tới mức toàn thân màu đỏ, bình thường ít nhất cũng phải sống trên 300 năm mới được.
Mà ở phía đối diện, chỉ thấy hồng ảnh đầy trời.
Số Vô Cốt Huyết ngư đó,đâu chỉ có ngàn vạn con? Chỉ sợ sau khi hắn thu hoạch lần này, Vô CốtHuyết ngư toàn bộ Bạch Sa Giang này sẽ tuyệt tích hoàn toàn trong 300năm tới.
Dùng loại thủ đoạn thông huyền này để bắt Vô Cốt Huyết ngư …người này cũng thật là xa xỉ tới cực điểm.
Vô Cốt Huyết ngư đối vớiThuần Âm chi thể có hiệu quả tu luyện rất tốt.
Vừa nhìn thấy nhiều VôCốt Huyết ngư như vậy, Sở Dương lập tức nhớ tới 2 người: Một là Ô ThiếnThiến, hai là Mạc Khinh Vũ.
Nếu như 2 nữ tử này tu luyện mà có nhiều VôCốt Huyết ngư phụ trợ, nhấtđịnh tốc độ sẽ nhanh hơn gấp đôi, thậm chínhiều hơn.
Chỉ tiếc, người này có thần công thông thiên triệt địa nhưvậy, mình cũng không có bổn sựcướp Vô Cốt Huyết ngư từ tay hắn.
Lại nói, Ô Thiến Thiến ở Hạ Tam Thiên, Mạc Khinh Vũ ở Thượng Tam Thiên, nhưngcũng không biết ở nơi nào.
Cho dù đoạt được rồi, thì cũng chỉ có thể cất trong Cửu Kiếp không gian chờ cơ hội thôi… Đang suy nghĩ thì người nàyđã tới gần.
Chỉ thấy hắn đứng giữa lòng sông, 2 tay vừa giương lên, vôsố Vô Cốt Huyết ngư tựa hồ như thiêu thân lao vào lửa, từ bốn phương tám hướng vù vù bay tới, chui vào trong ống tay áo hắn.
Phương xa, ở nơigần như bằng mắt thường khó có thể nhìn thấy, vẫn có vô số Vô Cốt Huyếtngư dồn dập bay tới.
Người này cứ thế đứng giữa lòng sông, ước chừng 1khắc đồng hồ sau, trên mặt sông không còn Vô Cốt Huyết ngư bay ra nữa,lúc này mới ngừng lại.
Xoay người nhìn về phía con thuyền của đám ngườiSở Dương, khẽ cười nhàn nhạt, gật gật đầu tựa hồ tỏ vẻ xin lỗi.
Mọingười ngây ra như phỗng, không ngờ không hề phản ứng chút nào.
Người nọvẫy vẫy tay, trong lòng bàn tay tựa hồ bắn ra một đạo hồng quang, ầm một tiếng, toàn bộ con sông bỗng nhiên tan băng, nước sông bắt đầu cuồncuộn chảy.
Lúc này,thế nước vô cùng lớn.
Ba con thuyền lớn của đámngười Sở Dương lập tức bị nước sông cuốn phăng đi.
Đúng lúc này, ngườinọ mỉm cười, phất tay một cái, 3 con thuyền lớn không ngờ lại đứng yên,tựa hồ không hề di động mảy may, nước sông dưới thuyền ầm ầm vỗ tới,nhưng không hề ảnh hưởng tới thuyền 1 chút nào.
Người nọ gật đầu, cườinói: Xin chư vị chớ trách.
Tại hạ chỉbắt mấy con cá, nên mất chút thờigian, khiến chư vị bất tiện, xin đừng để ý’’.
(text: nói chuyện haythật…haizz).
Tất cả mọi người đều không nói lời nào, thầm nghĩ, để ý cái gì mà không để ý? Ngươi xuất thủ lộ liễu như vậy, chúng ta cũng khôngphải thiểu não, làm sao dám tìm người gây chuyện? Về phần trách tộingươi… đây không phải là nói giỡn sao… Sở Dương ho khan một tiếng, ômquyền nói: Tiền bối cử thoải mái làm việc.
Cũng vừa vặn để chúng tatăng thêm kiến thức, đại khai nhãn giới một phen.
Người nọ cười ha hả,liếc mắt nhìn Sở Dương một cái rồi quay đầu đi.
Nhưng sauđó hắn lại độtnhiên ồ lên một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Sở Nhạc Nhi trong lòngSở Dương.
Lập tức phất ống tay áo một cái, cả người đã phiêu diêu đápxuống thuyền, đi tới trước người Sở Dương.
Sở Dương chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, trước mặt đã có thêm một người, tiếp đó người này vươntay, đặt lên uyển mạch Sở Nhạc Nhi.
Những động tác này, mọi người đềuthấy rõ ràng, nhưng ai cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Rõ ràng cóthể nhìn thấy tất cả, nhưng lại không thể nhúc nhích được mảy may.
Thểchất cô nương này thật kỳ quái.
Người nọ thoáng nhíu mày, nói: Cũng là Thuần Âm chi thể, bất quá… lại bị phá hư rồi.
Âm hàn chi khí tán nhậpthần hồn, lẽ ra phải chết từ lâu rồi, làm sao có thể sống tới bây giờ?Hai mắt Sở Dương sáng lên: TIền bối có thể chữa khỏi bệnh cho xá muội? Thầm nghĩ, người này nhất định là một vị cái thế kỳ nhân không thể nghi ngờ.
Nếu hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Sở Nhạc Nhi thì thật sự tốt quá, mình cũng bớt được bao nhiêu khí lực.
Người nọ thu tay về, nhíu màytrầm tư trong chốc lát, sau đó thản nhiên nói: Ta không trị được.
Hắndừng lại một chút, nói: Bất quá, người áp chế thống khổ thần hồn chonàng có thểtrị khỏi.
Sở Dương trong lòng chột dạ, không dám nói thêmnhiều.
Không ngờ người này phát hiện thần hồn ấn ký của Kiếm Linh lưulại khi chữa bệnh cho Sở Nhạc Nhi.
Người nọ nhíu mày, lẩm bẩm nói:Người kia là ai? Khả năng không chế lực lượng thần hồn của người này đã đạt tới cảnh giới kinh thế hãi tục… ta còn xa mới bằng….
Hắn lắc lắcđầu, nhìn Sở Nhạc Nhi, ngừng lại một chút, nói: Trong cơ thể tiểu cônương này đã chứa tiên thiên độc… Nếu như trị khỏi bệnh, tu luyện độccông… nhất định sẽ là thiên tài có một không hai, ngàn năm khó gặp’’.
Hai mắt Sở Nhạc Nhi sáng lên, hỏi: Độc công? Rất lợi hại sao?’’ Bạch y nhân mỉm cười: Lợi hại thiên hạ đệ nhất’’.
Sở Nhạc Nhi vui vẻ cười,nhìn về phía Sở Dương, lại phát hiện mặt đại ca đang âm trầm, bộ dáng có chút tức giận, không khỏi lè lưỡi, không dám nói tiếp nữa.
Bạch y nhânmỉm cười nói: Tuy ta không thể chữa khỏi hoàn toàn cho nàng, bất quá,giúp nàng tăng cường một chút thể chất thì có thể.
Nói xong liền vungtay lên, trong tay xuất hiện hơn trăm con Vô Cốt Huyết ngư.
Hắn bổ xuống 1 trảo, hơn 100 con Vô Cốt Huyết ngư ngay lập tức nổ tung, tụ hợp lạithành một quả cầu nhỏ trong suốt, lớn bằng ngón tay cái, nằm trong lòngbàn tay hắn, hương thơm nức mũi.
Hắn đưa tiểu cầu tới trước miệng SởNhạc Nhi, nói: Ăn nó đi.
Sở Nhạc Nhi hơi sợ, nhưng vẫn hé miệng, nuốttiểu cầu này xuống.
Lập tức người ào trắng điểm một chỉ vào trán Sở Nhạc Nhi.
Sở Nhạc Nhi chỉ cảm thấy một cỗ âm hàn khí nhanh chóng chạy mộtlượt khắp cơ thể, khiến cho mình thoải mái, không cách nào hình dungđược, sau đó hòa tan vào đan điền.
Lập tức, trên trán một cỗ lực lượngấm áp truyền vào, khiến Sở Nhạc Nhi cảm thấy buồn ngủ, thoáng mềm nhũn,gục vào trong lòng Sở Dương, chìm vào giấc ngủ.
Để nàng ngủ một giấc,sau khi tỉnh lại, sẽ không có việc gì nữa.
Bạch y nhân nhìn Sở Dương,thoáng đánh giá kỹ một chút, nói: Ngươi là đại ca nàng?.
Sở Dương nói: Đúng.
Bạch y nhân, lại tiếp: Ừm… Đáng thương tiểu nha đầu, tiếc làta đã thu đệ tử, thương thế của nàng lại không tốt… ta bất lực’’.
(Text: ‘’bất lực’’… ha ha ha).
Nói xong lại nhìn Sở Dương, ánh mắt có chút kỳ quái nói: Độc công, vị tất là tổn người hại mình.
Tư tưởng của ngươi có chút thủ cựu.
Sở Dương khẽ cười nhạt, nói: Một cô nương như hoa nhưngọc, nếu như tu luyện độc công, chunh quy vẫn ảnh hưởng không tốt tớithanh danh.
Nam tử chúng ta thì không sao cả, nhưng danh tiết nữ tử lạisẽ bị hủy diệt.
Mà nàng tương lại còn phải lập gia đình.
Thử hỏi, ai dám cưới một độc nữ, giơ tay một cái là ngàn dặm không người?.
Bạch y nhân hừ một tiếng: Không ai dám rước, đó là bời vì bọn hắn là phàm phu tụctử, không xứng với nàng thôi.
Nếu như đã là phàm phu tục tử, thì cần gìphải để ý tới suy nghĩ của bọn hắn? Nên biết, ý trung nhân thật sự, phải là người nhìn ra vẻ đẹp của nữ tử, cả đời thưởng thức, yêu thươngnào’’.
(text: có vợ rồi ăn nói có khác, khặc khặc…) Bạch y nhân mỉmcười, nói: Nếu ngươi thật sự yêu quý nàng, thì hãy cho nàng tiền đồ,để nàng bễ nghễ thiên hạ, oai phong một cõi, chứ không phải dùng thânphân và tình cảm của người, trói buộc nàng, biến nàng thành nữ nhân bình thường.
Sở Dương thản nhiên nói: Cho dù muốn có tiền đồ, thì trướctiên cũng phải khỏi bệnhđã.
Bạch y nhân nhìn Sở Dương một hồi lâu, nói: tiểu huynh đệ hiện tại mới chỉ 18 tuổi, nhưng đã là kiếm đế tứ phẩm.
Tu vi như thế, cổ kim hiếm thấy.
Tương lai thành tựu bất phàm.
Chúng tacó lẽ sẽ còn cơ hội gặp lại.
Hắn dừng một chút, nói: Nếu là kiếm thìnên biết, kiếm… phải mài.
Sở Dương khẽ chấn động trong lòng, lầm bầmnói: Kiếm…phải mài.
Bạch y nhân khẽ nói: Dùng lịch lãm để mài, dùngmáu tươi để mãi, không dùng mạng người để mài, bất quá cũng chỉ là mộtcục sắt mà thôi.
Sắc mặt Sở Dương nghiêm nghị, nói: Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Bạch y nhân cười ha hả, nhìn về phía xa, nói: Đến lúc rồi.
Thân hình nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở đoạn sông khác, đóng băngtoàn bộ lại, hắn vung tay lên mấy cái, vô số hồng ảnh từ trong nước lạibay lên, chui vào ống tay áo hắn.
Thật lâu sau, trong nước không cònthấy hồng ảnh bay ra nữa.
Bạch y nhân cười ha hả, chợt lóe lên một cái,lại biến mất khỏi mặt sông.
Trong thoáng chốc, đại giang lại tan băng,khôi phục thế nươc chảy như trước, chỉ là không biết bạch y nhân sử dụng thủ đoạn gì mà sau khi băng tan, con thuyền chẳng những không bị cuốnđi mà còn không hề suy xuyễn, thuận lợi tiếp tục tiến về phía trước,không ngờ vẫn duy trì tốc độ ban đầu.
Mọi người đứng trên boong thuyền,im lặng không nói.
Thật lâu sau, Sở Dương hỏi: Người kia là ai?.
NgụyVô Nhan thở dại, nhìn 3 người Vạn Nhân Kiệt gần như mặt không còn chútmáu, nói: Ba người bọn hắn nhất định biết.
Coi bọn hắn sợ tới mức nàokia…’’ Vạn Nhân Kiệt đỏ mặt lên, nhảy dựng lên nói: Nếu như ta đoánkhông lầm, người này là đệ nhị nhân của chấp pháp giả toàn thiên hạ Nguyệt Linh Tuyết.
Cũng chính là trượng phu của Phong Vũ Nhu.
Chẳngtrách ngươi lại sợ hãi như thế!, Sở Dương gật đầu nói.
Ba người VạnNhân Kiệt cả đời là kẻ địch của cửu đại gia tộc cùng chấp pháp giả.
Bâygiờ nhìn thấy cự đầu của chấp pháp giả, há lại không sợ hãi? Ba ngườiđỏmặt lên, cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Sở Dương ôm Sở Nhạc Nhi đang ngủsay, nhíu mày, nhìn nơi Nguyệt Linh Tuyết vừa đứng, lầm bầm nói: Nguyệt Linh Tuyết… Nguyệt Linh Tuyết…Đời này, nếu có tu vi như thế… thiên hạnày có nơi nào không thể đi chứ?.
Nếu có tu vi như Nguyệt Linh Tuyết,thật sự kiếp này sống không uổng rồi.
Ngụy Vô Nhan vô cùng đồng ý.
Thuyền lớn tiếp tục lướt đi.
Nguyệt Linh Tuyết luc này đã tới bờ bênkia, thân hình vừa lóe đã xuất hiện trên một ngọn núi cách đó không xa,thấp giọng quát: Ninh Thiên Nhan, ra đi.
Xem tiếp...Ngạo thế cửu thiên
truyện tranh Ngạo thế cửu thiên
truyện Ngạo thế cửu thiên
Ngạo thế cửu thiên truyện chữ
đọc truyện Ngạo thế cửu thiên
Ngạo thế cửu thiên chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License