con-mat-ao-thi

Người hộ tống Dương Diệu tới đây còn có một nữ nhân đó là đại tỷ của Dương Diệu Dương Mạn.

Dương Mạn này càng ngày càng khiến cho người ta sôi trào, làn da trắng nõn, dung nhan cũng coi như mỹ mạo.

Y phục bao quanh thân thê mề mại, kiều diễm mà thành thục, cực kỳ mê người.

Đặc biệt là đôi chân dài kia, mặc dù không được nói là thon dài, thế nhưng thoạt nhìn lại giống như một con rắn, mềm mại, trắng nõn.

Bờ mông cao vút, nhũ phong đầy đặn, tạo thành hấp dẫn trí mạng.

Nữ tư này tuy rằng không phải hạng người tuyệt mỹ, thế nhưng tuyệt đối cũng là nữ nhân cấp bậc vưu vật, quả thực khiến cho nam nhân không mơ tưởng không được.

Tuy rằng lúc này tuổi đã hơn ba mươi, thế nhưng cũng khiến cho mấy đệ tử Lục gia bên ngoài đều vụng trộm nhìn vào bờ mông cao vút, cái eo nhỏ nhắn, không nỡ dời mắt.

Nhị nữ này tới đây chỉ đích danh muốn gặp Lục Thiếu Du.

Hiện tại Dương Diệu cũng là hộ pháp của Vân Dương Tông, Lục gia đương nhiên không dám lãnh đạ, nhanh chóng báo cho Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du đang chơi đùa với Lục Kinh Vân trong đình viện của hắn khi trước thì nghe tin Dương Diệu tới.

Lục Thiếu Du có chút ngoài ý muốn, sau khi thu thập một phen lập tức đi ra ngoài.

Hai vị không ở trong Vân Dương Tông, như thế nào lại tới trấn Thanh Vân.

Lục Thiếu Du bước vào đại sảnh, khóe miệng có chút vui vẻ.

Bái kiến Lục chưởng môn.

Nhị nữ đứng đậy hành lễ.

Trong mắt Dương Diệu hiện lên sự kinh ngạc.

Đối phương vô thanh vô tức tới bên người nàng đã chứng minh cho thực lực cua đối phương.

Thực lực của nàng hiện tại kém hắn rất xa.

Hai vị khách khí rồi.

Lục Thiếu Du nhìn nhị nữ.

Nhị nữ ngày càng thành thục, vũ mị, sợ rằng nam tử bình thường khó có thể giữ được mình.

Nghe nói chưởng môn trở lại trấn Thanh Vân.

Vừa vặn ta cũng ở trên trấn cho nên mới tới gặp một chút.

Không quấy rầy Lục chưởng môn đó chứ? Dương Diệu nhìn Lục Thiếu Du, trong đôi mắt xinh đẹp có chút cảm tình đặc biệt, trong khi nói chuyện miệng nở nụ cười yếu ớt, cực kỳ ngọt ngào.

Đương nhiên là không.

Có thể gặp hai vị đó là chuyện may mắn của ta.

Lục Thiếu Du cười nói.

Nhớ ngày đó hắn cùng với Dương Diệu đồng thời vào Vân Dương Tông, kết quả hắn lại rơi vào vách núi, về sau lại xảy ra vô số chuyện sau này, cái đó gọi là thế sự vô thường.

Ba người ngồi xuống, hạ nhân Lục gia dâng điểm tâm, trà lên.

Trong lúc nói chuyện phiếm Lục Thiếu Du cùng với Dương Diệu nói không ít chuyện trên Vân Dương Tông khi trước.

Dương Mạn thì luôn nhìn về phía Lục Thiếu Du, khiến cho Lục Thiếu Du có chút không thoải mái.

Lục Thiếu Du cũng hỏi không ít chuyện trên Vân Dương Tông hiện tại, biết được sư phụ còn khỏe, đám người Khuất Đao Tuyệt, Lăng Phong, Long Tam hiện tại cũng không tệ.

Vân Hồng Lăng vẫn còn đang bế quan.

Chuyện hai tháng gần đây hai người Dương Diệu cũng không biết được.

Hai người cũng định trong mấy ngày gần đây sẽ khởi hành về Vân Dương Tông.

Lục Thiếu Du cũng nhờ Dương Diệu gửi lời vấn an sư phụ Vũ Ngọc Tiền, thuận tiện nói cùng với đám người Lăng Phong, Khuất Đao Tuyệt, Long Tam một tiếng, có thời gian thì tới Phi Linh môn gặp mặt.

Nhị nữ rời khỏi, Lục Thiếu Du tiễn tới cửa lớn, nhìn bóng lưng nhị nữ đi xa thì hắn mới quay lừng rời đi.

Chuyện này khiến cho không ít đệ tử Lục gia cực kỳ hâm mộ.

Bên người đại thiếu gia đều là nữ tử tuyệt mỹ, không ngờ ngay cả tỷ muội Dương gia cũng tìm tới đại thiếu gia.

Trong lúc bất tri bất giác Lục Thiếu Du đã ở trong Lục gia bảy ngày.

Cũng không phải Lục Thiếu Du muốn ở lại Lục gia mà là hắn biết mẫu thân muốn ở trong Lục gia cho nên hắn mới ở lại.

Trong thời gian mấy ngày này Lục Thiếu Du ban ngày tu luyện cùng Lục Kinh Vân.

Buổi tối tiến vào Thiên Trụ giới tiếp tục lĩnh ngộ thuộc tính kim.

Tuy rằng hắn đã lĩnh ngộ ra thuộc tính kim, thế nhưng tôi luyện cùng với dung hợp cũng cần không ít thời gian.

Mà bây giờ hắn cũng chỉ mới lĩnh ngộ chút da lông mà thôi.

Muốn lĩnh ngộ tới đại thành sợ rằng còn mất không ít thời gian.

Mấy ngày này chúng nữ Bạch Toa Toa, Lục Tâm Đồng vô cùng hưng phấn, đi dạo trên toàn bộ trấn Thanh Vân.

Hơn phân nửa thời gian Lục Kinh Vân cũng sẽ đi theo.

Trong vài ngày này mấy chấp sự của Vân Dương Tông gần đó cũng tới Lục gia gặp Lục Thiếu Du, cả đám vô cùng cung kính.

Ngày thứ chín, tính toán thời gian hắn cũng không có cách nào ở lại Lục gia nữa.

Phi Linh môn còn có chuyện phải giải quyết, cũng nên chuẩn bị tới Độc Cô gia.

Vốn Lục Thiếu Du muốn để cho mẫu thân ở lại Lục gia, trong lòng hắn cũng biết kỳ thực mẫu thân không bỏ Lục gia được, cũng muốn ở cùng một chỗ với phụ thân Lục Trung.

Thế nhưng thật không ngờ mẫu thân lại càng không bỏ được Lục Kinh Vân, muốn về chiếu cố tiểu gia hỏa này.

Sáng sớm, một cơn gió mang theo hương vị mùa xuân thổi qua.

Không ít cây cối trong trấn Thanh Vân như thức tỉnh khiến cho cả trấn Thanh Vân tràn ngập sinh cơ nồng đậm.

Đám người Lục Thiếu Du cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư rời đi, mọi người trong Lục gia đưa tiễn.

Mãi đến khi thân ảnh Thiên Sí Tuyết Sư biến mất đệ tử Lục gia còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Trong lòng bọn họ hiểu rõ, chỉ cần Lục Thiếu Du còn sống một ngày thì Lục gia nhất định sẽ quật khởi trên đại lục Linh Vũ.

Hoàng hôn, Lục Thiếu Du trở lại Phi Linh môn.

Phía hậu sơn đã được kiến tạo một tòa cung điện khổng lồ, đều do đá tảng tạo nên.

Cung điện này nhìn qua vô cùng cổ xưa, dựa theo Lục Thiếu Du phân phó, tổng cộng cung điện có chín tầng.

Mỗi một tầng trong cung điện đều cần phải có tu vi nhất định thì mới có thể tiến vào.

Tương ứng với Vũ Đồ cho tới Vũ Tôn.

Lục Thiếu Du cực kỳ thỏa mãn, liền chạy tới chỗ Nam thúc, sau khi hành lễ với mọi người rồi nói: Nam thúc, tiểu tử có một chuyện cần làm phiền tới Nam thúc.

Ngươi không bố trí cấm chế sao?Dường như Nam thúc chỉ cần liếc mắt cũng hiểu rõ ý đồ của Lục Thiếu Du.

Nhìn cung điện tu luyện to lớn kia hắn cũng hiểu được dụng ý của Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du khẽ cười nói: Nam thúc, con bố trí cấm chế dù sao cũng không bằng được người a.

Lục Thiếu Du cũng biết tầm quan trọng của bảo khố đối với Phi Linh môn.

Hắn bố trí cũng không quá an toàn, nếu như Nam thúc bố trí cấm chế thì khác.

Tiểu tử ngươi đừng có sai lão già ta.

Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, lập tức nói: Nói xem, ngươi muốn bố trí cấm chế thế nào? Đa tạ Nam thúc.

Lục Thiếu Du đem yêu cầu đại khái nói với Nam thúc qua một lần.

Bên ngoài bảo khố chính là một đạo cấm chế lớn, mà trong chín tầng bảo khố cũng cần chín tầng cầm chế.

Mỗi một tầng so với trước đó còn mạnh hơn.

Cũng chỉ có thực lực nhất định mới có thể đi vào bên trong.

Nghe xong Lục Thiếu Du nói, Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói: Tiểu tử nhà ngươi, làm vậy khác gì tra tấn ta a.

Lườm Lục Thiếu Du, Nam thúc lần nữa lên tiếng: Cấm chế lớn như vậy, bảo khố cũng không phải là chuyện đùa.

Chỉ bằng những cấm chế mà ngươi nói tuy rằng khá mạnh rồi.

Bất quá ta cũng phải nghĩ một ít biện pháp để cho kiên cố thêm một chút.

Lại luyện chế một ít trận pháp phòng ngự, dùng để bảo vệ bảo khố này.

Cho dù là gặp nguy hiểm cũng có thể tự bạo trận pháp phòng ngự, để cho người khác không chiếm được chỗ tốt gì.

Vậy thì vất vả cho Nam thúc rồi.

Lục Thiếu Du cảm kích nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Nam thúc cũng đủ độc ác.

Bố trí trận pháp phòng ngự cũng có ý định vạn bất đắc dĩ thì ngọc đá cùng tan.

Thế nhưng đây cũng là ý định của hắn.

Tuy rằng nói hiện tại Phi Linh môn không có mấy ai dám tới trêu chọc, nhưng ít nhiều cũng nên đề phòng một chút.

Ta cần thời gian ba ngày bố trí cấm chế cùng với luyện chế trận pháp phòng ngự.

Ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát đi Độc Cô gia.

Nam thúc nói.

Ba ngày sau.

Lục Thiếu Du gật đầu nói: Nam thúc, cường giả Lục đại Nhân Hoàng tộc hội tụ.

Lần này con cũng muốn để cho đại ca Dương Quá và Tâm Đồng đi theo mở rộng tầm mắt, không biết có tiện hay không?Nam thúc do dự một chút rồi nói: Vậy thì cùng đi.

Âm thanh vừa dứt, Nam thúc đứng lên, thân ảnh đột nhiên biến mất trong phòng nhỏ, chỉ lưu lại một tiếng nói: Ta đi mật thất luyện chế trận pháp phòng ngự, ngươi đi chuẩn bị một chút đi.

Độc Cô gia cũng không dễ động vào đâu.

Mắt thấy thân ảnh Nam thúc biến mất, Thánh Thủ Linh Tôn nhìn Lục Thiếu Du nói: Thiếu Du, con tìm cơ hội nhận hắn làm sư phụ đi.

Hiện tại con cũng đã có tư cách nhận hắn làm sư phụ.

Lục Thiếu Du gật đầu, trong lòng hắn Nam thúc cũng đã là sư phụ từ rất lâu rồi.

Kế tiếp hắn cùng với sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn trò chuyện một hồi, cũng nói tới chuyện về Nghịch Mệnh Hồn Quả.

Ở trong Thanh Long Hoàng tộc Lục Thiếu Du cố ý tìm hiểu tin tức về Nghịch Mệnh Hồn Quả trong truyền thuyết.

Thế nhưng trong Thanh Long Hoàng tộc cũng không có loại bảo vật như Nghịch Mệnh Hồn Quả.

Không tìm được Nghịch Mệnh Hồn Quả, Thánh Thủ Linh Tôn cũng bảo Lục Thiếu Du đừng quá sốt ruột.

Tuy rằng hiện tại có cơ hội và điều kiện, nhưng có một ít chuyện chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Mọi chuyện cứ từ từ rồi sẽ nước chảy thành sông.

Trong Thiên Trụ giới đột nhiên truyền ra chấn động.

Lúc này Lục Thiếu Du đang ở trong phòng lĩnh ngộ, cảm nhận chấn động này hắn lập tức dừng lĩnh ngộ, rót tâm thần vào bên trong.

Sau khi Mặc Lang dùng Diễn Linh Thánh Quả lúc này khí tức trên người hắn đột nhiên kéo lên, đang bắt đầu đột phá.

Thân ảnh Lục Thiếu Du lóe lên, cũng tiến vào trong Thiên Trụ giới.

Thân ảnh thoáng hiện ở phía xa, Mặc Lang đã hóa thành bản thể Mặc Lân Yêu Lang xoay quanh trên không trung.

Rống.

Mặc Lang rít gào một tiếng, không gian quanh thân hắn đột nhiên gió nổi mây phun.

Một cỗ lực lượng bàng bạc ngập trời lập tức hội tụ trên không trung.

Năng lượng bàng bạc tới tận cùng không ngừng tràn vào trong cơ thể Mặc Lang, khí tức mạnh mẽ tới kinh người.

Sưu.

Thân thể khổng lồ của Mặc Lang lúc này giống như một vòng xoáy khổng lồ, tứ chi đứng trên không gian, hấp thu năng lượng bàng bạc này.

Đồng thời thân thể hắn đã biến to ra không ít.

Một cỗ khí tức khiến cho lòng người rung động từ trong cơ thể hắn tràn ra.

Trên phương diện tu vi Mặc Lang đã dừng lại ở thất giai hậu kỳ đã lâu.

Chỉ là vì huyết mạch và thiếu một cơ hội cho nên không có cách nào đột phá.

Sau khi phục dụng Diễn Linh Thánh Quả, chuyện đột phá đã là nước chảy thành sông.

Khí tức bàng bạc hội tụ không được bao lâu thì bắt đầu tiêu tán, khi năng lượng bàng bạc ngập trời bến mất.

Lúc này khí tức của Mặc Lang cũng đột phá bình chướng, đạt tới bát giai sơ kỳ.

Một lát sau khí tức mới hơi ổn định lại, Mặc Lang mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên sự kinh hỉ, lập tức hóa thành hình người, thân ảnh lóe lên sau đó quỳ một gối trước mặt Lục Thiếu Du nói: Đa tạ chủ nhân.

Trong lòng Mặc Lang biết rõ, mình có thể đột phá là vì chủ nhân ban cho.

Nếu như không có chủ nhân, sợ rằng cả đời này hắn sẽ dừng lại ở thất giai hậu kỳ mà không có cách nào đột phá.

Đứng lên đi, vừa mới đột phá nên ổn định tu vi một chút.

Lục Thiếu Du mỉm cười.

Mặc Lang đột phá bát giai, thực lực tăng trưởng, Phi Linh môn lại có thêm cường giả Tôn cấp.

Ban đêm ngày thứ ba, ánh trăng chiếu rọi xuống hậu sơn Phi Linh môn.

Lúc này có mấy đạo thân ảnh xuất hiện giữa không trung, đúng là Lục Thiếu Du, Nam thúc, Thánh Thủ Linh Tôn, Hắc Vũ, Thiên Địa Nhị lão, Sát Phá Quân, Hỏa Sí Tôn giả cùng với mấy người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Khấu Phi Yến.

Trong đại điện khổng lồ, Nam thúc đánh ra thủ ấn, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng đạo cấm chế được bố trí trong đại điện.

Mỗi một tầng đại điện đều có cấm chế ngăn cản.

Sau khi bố trí xong tất cả, giữa không trung, trường bào trên người Nam thúc tung bay, tay kết thủ ấn, mấy đạo lưu quang lập tức từ trong tay bắn ra.

Lưu quang giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm rồi rơi vào sơn mạch bốn phía đại điện.

Ầm ầm.

Đột nhiên trong không gian vang lên tiếng nổ cực lớn.

Tiếng nổ vang vọng khiến cả Phi Linh môn như lay động, đại điện to lớn này càng giống như lung lay sắp đổ.

Trong sát na, chung quanh đại điện này lập tức xuất hiện từng vòng quang mang bằng năng lượng.

Quang mang ngày càng chói mắt, cả không gian chung quanh lập tức xuất hiện một tầng sương mù dày đặc.

Nam thúc vẫn còn kết thủ ấn, mỗi một đạo thủ ấn được kết đều dẫn dắt theo năng lượng trong thiên địa.

Mà sau khi mỗi một đạo thủ ấn được kết thì đều có một đạo lưu quang trong tay bắn ra.

Sắc mặt Nam thúc cũng có chút biến hóa.

Cả không gian chung quanh đại điện run lên, lung lay giống như sắp sụp đổ.

Lúc này có một cỗ năng lượng vô hình đang lan tràn ra.

Trong không gian tràn ngập sương mù dày đặc.

Sương mù bắt đầu lan tràn ra bốn phía.

Diện tích càng lúc càng lớn, bên trong xen lẫn một cỗ năng lượng thiên địa nặng nề, lập tức giống như cương tráo bao phủ chung quanh.

Sưu.

Khi một đạo thủ ấn cuối cùng trong tay Nam thúc đánh tới, quang mang phóng lên trời, dẫn theo năng lượng thiên địa.

Cả không gian chung quanh lập tức có một cỗ sương mù dày đặc lan tràn ra.

Sương mù dày đặc quanh quẩn, bao phủ bốn phía sơn mạch, lộ ra đỉnh núi xanh ngát, ngay cả ánh trăng cũng không có cách nào chiếu vào.

Mà đại điện kia đã bị sương mù dày đặc che lấp hoàn toàn.

Ngẫu nhiên có thể thấy thấp thoáng hình dáng của đại điện khiến cho hậu sơn lúc này giống như tiên cảnh.

Chúng cường giả trên không trung lúc này cũng không khó cảm nhận ra, bên trong sương mù dày đặc này còn có một cỗ khí tức sắc bén.

Cương Vụ Mê Tuyệt Trận.

Nhìn thấy đại trận này, mấy người là người trong nghề như Thánh Thủ Linh Tôn không khỏi khiếp sợ.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đối với phương diện trận pháp cũng có không ít nghiên cứu thì nghẹn họng, cứng lưỡi, trận pháp này không phải là thứ mà hiện tại nàng có thể bố trí ra.

Ánh mắt Đoan Mộc huynh rất tốt.

Nam thúc thu thủ ấn lại, sắc mặt hơi tái nhợt, mỉm cười nói với Thánh Thủ Linh Tôn, rồi nói với Lục Thiếu Du: Những ngọc giản này có thể phân biệt mở ra Cương Vụ Mê Tuyệt Trận cùng với chín tầng cấm chế bên trong đại điện.

Dứt lời, Nam thúc đem một đám ngọc giản giao cho Lục Thiếu Du, nói: Cương Vụ Mê Tuyệt Trận này nếu không có ngọc giản mà tiến vào thì sẽ lạc ở bên trong.

Còn nếu như cưỡng ép xông trận thì sẽ bị cương phong đánh chết ở bên trong.

Trận pháp do ta bố trí, có lẽ Đế giả bình thường mà không thông thuộc trận pháp thì tuyệt đối khó có thể phá vỡ.

Đa tạ Nam thúc.

Trong lòng Lục Thiếu Du vui vẻ, Đế giả cũng khó có thể phá vỡ được trận này, sự an toàn không hề nhỏ.

Thời gian cũng không còn sớm, chuẩn bị ngày mai đi Độc Cô gia thôi.

Nam thúc nói, ánh mắt nhìn lên không trung có chút biến đổi.

Sáng sớm hôm sau, không khí buổi sáng mát mẻ và tươi mới, trong sơn mạch tràn ngập sương mù nhàn nhạt, ngẫu nhiên còn có vài tiếng chim hót thanh thúy từ trong sơn mạch truyền ra.

Sương mù lan tràn ở trong tầng trời thấp, đột nhiên có mấy đạo thân ảnh từ trong Phi Linh môn lóe lên rồi lập tức biến mất trên không trung.

Sáu người Nam thúc, Kim Huyền, Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Thiên Sí Tuyết Sư lặng lẽ khởi hành.

Trừ số ít người như Thánh Thủ Linh Tôn, Hỏa Sí Tôn giả, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh ra thì Lục Thiếu Du rời khỏi Phi Linh môn cũng không kinh động tới bất kỳ ai.

Độc Cô gia này người bình thường cũng không có ai biết tới sự tồn tại của bọn họ.

Coi như là nghe thấy cũng cảm thấy bình thường, chỉ đơn giản là một gia tộc mà thôi.

Thế nhưng bốn chữ Độc Cô gia tộc rơi vào trong tai người có kiến thức mà nói thì lại không giống vậy.

Một gia tộc trong Lục đại Nhân Hoàng tộc, thực lực khủng bố không cần phải chứng minh cái gì.

Chỉ cần có chiêu bài Lục đại Nhân Hoàng tộc đã đủ chứng minh tất cả.

Coi như là người biết rõ Lục đại Nhân Hoàng tộc thì tuyệt đại bộ phận cũng chỉ nghe nói qua mà thôi.

Lục đại Nhân Hoàng tộc đối với tuyệt đại bộ phận người đều vô cùng lạ lẫm.

Thứ duy nhất bọn họ biết rõ chính là Lục đại Nhân Hoàng tộc có thực lực khủng bố, đồn rằng người bình thường sẽ bị Lục đại Nhân Hoàng tộc ngày áp chế.

Mà thậm chí còn có một ít sơn môn dùng trăm phương ngàn kế muốn lôi kéo một chút quan hệ với Lục đại Nhân Hoàng tộc này.

Chỉ cần có một chút quan hệ với Lục đại Nhân Hoàng tộc thì trên đại lục này bọn họ sẽ có chỗ dựa tuyệt đối.

Đây chính là một cái bùa hộ mạng.

Giống như là Bắc Cung gia cho Lục gia một lời hứa hẹn, sau khi tin tức này truyền ra khiến cho không ít thế lực rung động.

Độc Cô gia, người biết rõ một chút thì cũng biết, đây chính là một gia tộc có chút khác biệt với năm đại Hoàng tộc còn lại.

Năm đại Hoàng tộc khác chỉ tạo thành uy áp tuyệt đối với vũ giả thuộc tính của mình, còn đối với tất cả thuộc tính khác thì uy áp yếu hơn một chút.

Mà Thần Hoàng khí của Độc Cô gia đối với linh giả có uy áp mạnh mẽ, đối với linh hồn của vũ giả cũng vậy.

Mà công kích linh hồn cùng với sự áp chế từ linh hồn của gia tộc này khiến cho năm đại Nhân Hoàng tộc khác cũng phải cố kỵ.

Người ngoài chỉ biết Độc Cô gia này thần bí và cường đại, dường như là truyền thừa từ thời viễn cổ cho tới nay.

Tộc nhân trong tộc đều có thiên phú mà thường nhân khó có thể đuổi kịp, từ nhỏ đã có Thần Hoàng khí.

Còn có đồn đãi rằng Linh giả bình thường cực kỳ gian khổ đột phá thì tộc nhân Độc gia lại vô cùng dễ dàng đột phá, thậm chí trong đám người trẻ tuổi trong tộc tùy tiện ném một người ra bên ngoài thì cũng là cường giả tuyệt đối.

Thậm chí trên đại lục còn lưu truyền một câu, người bên ngoài cho dù có cố gắng tu luyện thế nào, thiên phú nghịch thiên ra sao thì trong mắt Lục đại Nhân Hoàng tộc cũng chỉ là rác rưởi và phế vật, so sánh với Lục đại Nhân Hoàng tộc chỉ là cỏ rác mà thôi.

Mà sự thật cũng là như vậy, ít nhất từ cổ chí kim ra không nghe nói có một người bên ngoài nào có thể mạnh hơn người của Lục đại Nhân Hoàng tộc.

Tuy rằng có rất nhiều người không phục, thế nhưng đây là một sự thật không thể chối cãi nổi.

Người của Lục đại Nhân Hoàng tộc cũng cho rằng như vậy.

Trong đám người cùng thế hệ người bên ngoài căn bản không thể so sánh với bọn họ.

Bọn họ tuyệt đối không coi đám người bên ngoài vào trong mắt, bởi vì bọn họ là Hoàng tộc, chủng tộc mạnh nhất nhân loại.

Cũng có thể nói Lục đại Nhân Hoàng tộc này có quang mang chiếu sáng chung quanh.

Bọn họ là chủng tộc mạnh nhất trong nhân loại trên đại lục này, thế nhưng lại rời rạc, không gắn kết với thế giới này.

Bọn họ có thực lực cường hãn vô cùng, thế nhưng chỉ cần không chọc vào bọn họ, thì bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện trên đại lục.

Sưu.

Trên phía chân trời yên tĩnh có một bóng trắng nhanh như thiểm điện lướt qua phía chân trời, giống như một đạo lưu quang.

Gợn sóng trong không gian trực tiếp bị xé rách, tầng tầng lớp lớp lớp gợn sóng khuếch tán ra chung quanh.

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, mọi người khoanh chân ngồi im.

Hai người Nam thúc và Kim Huyền lúc này mới chính thức gặp mặt.

Hai người đều ôm quyền hành lễ với đối phương, không có chút tự cao nào.

Hai người đều có thể cảm nhận được khí tức của đối phương.

Nam thúc, Độc Cô gia ở nơi nào?Lục Thiếu Du hỏi Nam thúc.

Tuy rằng hắn thu được thiếp mời của Độc Cô Cảnh Văn, thế nhưng hiện tại Lục Thiếu Du cũng không biết nơi hạ lạc của Độc Cô gia, cũng may là có Nam thúc biết rõ.

Nam thúc nói.

Độc Cô gia nằm sát biên giới Cổ Vực, chỉ cần đi qua bình nguyên Man Hoang phía trước là được.

Bình nguyên Man Hoang?Lục Thiếu Du có chút ngạc nhiên, bình nguyên Man Hoang này Lục Thiếu Du cũng biết một chút.

Đó chính là một bình nguyên bao la tới khủng bố, xem như là một tồn tại đặc thù trên đại lục này.

Tuy rằng nơi này có diện tích cực kỳ lớn, thế nhưng lại ở nơi xa xôi, cực kỳ cằn cỗi, thậm chí đại bộ phận không có lấy một cành cây ngọn cỏ nào.

Cho nên không có bất kỳ một thế lực nào có hứng thú nhúng tay vào nơi này.

Tăng thêm nơi này có rất nhiều yêu thú và dã thú cho nên được người ta gọi là bình nguyên Man Hoang.

Dùng tốc độ hiện tại của Thiên Sí Tuyết Sư, xuyên qua bình nguyên Man Hoang này tới Độc Cô gia cũng mất khoảng mười ngày, cũng không dài.

Nam thúc nói.

Mười ngày sao?Thực sự cũng không lâu, Lục Thiếu Du cũng không định tiến vào trong Thiên Trụ giới.

Đối với người có tu vi như Nam thúc và Kim Huyền mà nói, thời gian cũng không quá quan trọng.

Mà hai người Dương Quá và Lục Tâm Đồng thì tạm thời không cần chú ý tới thời gian.

Đặc biệt là Lục Tâm Đồng, chuyến đi tới Tổ Yêu Lâm và Linh Hoàng Nhai, nàng đã ở trong Thiên Trụ giới những năm mươi năm.

Tiểu tử, sau khi chúng ta đi ra khỏi bình nguyên Man Hoang sẽ đi tới Thần Hoàng thành, sau đó mới có thể đi tới Độc Cô gia.

Thân ảnh Nam thúc vững như bàn thạch ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, mắt nhìn về phía trước, trong đôi mắt mờ mịt kia ngẫu nhiên có tinh quang hiện lên.

Nam thúc, Thần Hoàng thành là địa phương như thế nào?Lục Thiếu Du hỏi.

Nơi này ta biết rõ một chút, đây chính là ngoại vi của Độc Cô gia.

Đều là hậu nhân của Độc Cô gia, cấm người ngoài bước vào.

Thế nhưng ở Thần Hoàng thành này nghe nói cũng chỉ là những hậu nhân của Độc Cô gia có Thần Hoàng khí không cao.

Những hậu nhân này đều không có tư cách tiến vào trong Độc Cô gia.

Kim Huyền nói.

Nam thúc nói tiếp: Đúng vậy, Thần Hoàng thành chính là nơi ở của chi thứ Độc Cô gia, không cho phép người ngoài tiến vào cũng không được phép đi ra ngoài.

Người trái lệnh giết không tha.

Cho nên người bên ngoài thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của Thần Hoàng thành.

Nhân số trong Thần Hoàng thành cũng không ít.

Đại bộ phận mọi người đều có họ Độc Cô, thế nhưng nhiều năm trôi qua như vậy cũng không phải là họ hàng gần.

Không ngờ lại còn có một Thần Hoàng thành.

Lục Thiếu Du hỏi: Nam thúc, vậy thì trong Thần Hoàng thành có nhiều cường giả hay không? Đương nhiên sẽ có một chút, nhưng mà cường giả mạnh nhất tự nhiên sẽ đi tới Độc Cô gia.

Dù sao cũng không có bất kỳ thế lực nào dám trêu vào Thần Hoàng thành.

Nam thúc nói.

Ngẫm lại cũng đúng, ai dám trêu vào Thần Hoàng thành chứ.

Cho nên Thần Hoàng thành này cũng không cần cường giả quá mạnh mẽ trấn thủ.

Tiểu tử, thiếp mời của ngươi chỉ là của nha đầu Độc Cô gia phát ra cho ngươi mà thôi.

Ngươi có thể đi vào hay không sợ rằng cũng là một việc khó.

Nếu ta suy đoán không sai, nha đầu kia sai người phát thiệp mời cho ngươi, người của Độc Cô gia chắn chắn biết việc này nhưng lại không phản đối, có lẽ bọn họ sợ làm ảnh hưởng tới nha đầu kia.

Thần Hoàng khí Thiên cấp đối với Độc Cô gia cực kỳ quan trọng, cho nên địa vị của nha đầu này hiện tại không giống như khi trước.

Nam thúc quay người nhìn Lục Thiếu Du, tiếp tục nói: Thế nhưng chuyện âm thầm sắp xếp sợ rằng Độc Cô gia đã sớm làm.

Ngươi không đi thì tốt, nếu như đi sợ rằng nhẹ thì không có cách nào đi vào.

Nặng thì không còn đường về.

Thật sao?Trong mắt Lục Thiếu Du bắn ra hàn ý, lạnh nhạt nói: Vậy thì phải xem bọn họ có bản lĩnh đó hay không.

Thực lực của ngươi tuy rằng không tệ, thế nhưng ngươi cho rằng Độc Cô gia thực sự không đối phó với ngươi được hay sao? Độc Cô gia có rất nhiều người có thể đối phó được với ngươi.

Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói.

Thật không?Lục Thiếu Du nắm hai tay, Nam thúc tuyệt đối không nói ngoa, thực lực của hắn vẫn còn chưa đủ.

Nam thúc, thế hệ trẻ tuổi của Độc Cô gia thế nào? Có mạnh hay không?Lục Tâm Đồng khẽ hỏi Nam thúc.

Nghe hai người nói chuyện dường như Nam thúc hiểu biết vô cùng sâu đối với Độc Cô gia.

Nam thúc nhìn Lục Tâm Đồng, trong mắt hiện lên chút tinh quang, nói: Tuổi trẻ cũng có mạnh có yếu.

Trong một đám người đương nhiên sẽ có một ít nhân tài kiệt xuất, thực lực cường hãn.

Cụ thể cũng không đoán trước được.

Sau khi các ngươi tới sẽ biết.

Rất mạnh sao? Con cũng muốn biết một chút.

Trong hai mắt Dương Quá bắn ra chiến ý, nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất trong Lục đại Nhân Hoàng tộc đã kích thích chiến ý của Dương Quá.

Một lát sau, mọi người khoanh chân ngồi điều tức.

Thiên Sí Tuyết Sư toàn lực bay đi.

Lục Thiếu Du nhìn phía trước, lẩm bẩm nói: Cảnh Văn, ta đến đây.

Ta nói rồi, ta nhất định sẽ đi tới Độc Cô giaMột lát sau, quanh thân Lục Thiếu Du được bao phủ bởi một vòng quang mang màu vàng, đắm chìm trong tu luyện.

Bắt đầu lĩnh ngộ thuộc tính kim.

Mắt thấy quang mang màu vàng quanh thân Lục Thiếu Du, Nam thúc cùng với Kim Huyền đều cảm thấy kinh ngạc.

Trong một không gian khác, tại một đình viện tinh xảo có một thân ảnh xinh đẹp đang đứng đó.

Hai mắt như sao, trong mắt có chút lạnh lùng và uy nghiêm khiến cho tim người khác đập thình thịch, không dám tới gần.

Dung nhan xinh đẹp, đẹp tới mức dường như có thể khiến cho thiên địa động dung, giống như nữ tử này tới từ chín tầng trời, khiến cho vạn vật trong thiên địa đều phải ảm đạm thất sắc.

Tiểu thư, vừa có tin tức trở về.

Hồng Lăng đã tới Thần Hoàng thành.

Ngoài đình viện, một âm thanh vang lên.

Băng Lan, Thiếu Du có tới không?Nữ tử tuyệt mỹ lập tức quanh người, nữ tử này ngoại trừ Độc Cô Cảnh Văn ra thì chỉ sợ cũng không còn có thể là ai khác được nữa.

Không có, ta cũng không biết Thiếu Du có nhận được tin tức hay không.

Lúc ta đi hắn không ở trong Phi Linh môn, cũng không biết hiện tại đang ở nơi nào.

Trong khi nói chuyện, Độc Cô Băng Lan từ ngoài đình viện đi tới.

Mặc dù cũng là nữ tử cực kỳ xinh đẹp, so với nữ tử bình thường không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Nhưng mà ở trước mặt Độc Cô Cảnh Văn lúc này không khỏi ảm đạm thất sắc.

Ài.

Độc Cô Cảnh Văn than nhẹ, thân ảnh xinh đẹp bước về phía trước, trong mắt có chút ảm đạm.

Tiểu thư, là ta không tốt, không tìm được Thiếu Du.

Độc Cô Băng Lan nói.

Chuyện này không liên quan tới ngươi, người Phi Linh môn cũng không tìm thấy chàng, ngươi sao có thể tìm được.

Độc Cô Cảnh Văn ảm đạm nói.

Tiểu thư, nói không chừng Thiếu Du đang trên đường tới.

Con người đó luôn thích xuất hiện bất ngờ.

Độc Cô Băng Lan an ủi Độc Cô Cảnh Văn.

Thế nhưng trong lòng nàng cũng không tin Lục Thiếu Du đang chạy tới Độc Cô gia.

Sợ rằng không có khả năng, nếu như chàng nhận được tin lập tức sẽ tới.

Chỉ tiếc chàng không ở trong Phi Linh môn.

Độc Cô Cảnh Văn nhẹ nhàng nói: Bất kể như thế nào trong hai ngày này ngươi cũng phải nhìn chằm chằm vào Thần Hoàng thành.

Tiểu thư, có phải người sợ.

Độc Cô Băng Lan nhìn Độc Cô Cảnh Văn rồi nói.

Độc Cô Băng Lan khẽ cắn môi, nói nhỏ: Vạn nhất Thiếu Du tới, ta sợ người trong tộc sẽ gây bất lợi cho chàng.

Tiểu thư, kỳ thực Thiếu Du tới đây cũng có chút phiền phức.

Ta đã nghe một ít tiếng gió, có không ít người muốn gây bất lợi cho hắn.

Nếu như thực sự hắn tới, sợ rằng không xong.

Độc Cô Băng Lan do dự một chút rồi nói.

Trong tộc nàng có thể nghe được không ít tiếng gió.

Đâu chỉ là trưởng lão trong tộc muốn gây bất lợi cho Lục Thiếu Du, coi như là trong đám người trẻ tuổi cũng có không ít người đã sớm nhớ thương Lục Thiếu Du rồi.

Những người đó dám? Nếu như bọn họ dám lộn xộn, tuyệt đối ta sẽ khiến cho bọn họ đẹp mắt.

Ánh mắt Độc Cô Cảnh Văn trầm xuống, giọng nói có chút lạnh lẽo, nói: Chuyện ta đã quyết định tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Tiểu thư, đám người Độc Cô Pháp vô cùng khó đối phó.

Thiên phú của tiểu thư tốt hơn so với bọn họ, thế nhưng thực lực tạm thời không mạnh bằng bọn họ.

Mấy người bọn họ cũng không phải là người mạnh nhất trong đám người trẻ tuổi.

Tăng thêm trong tộc cũng có người muốn gây bất lợi.

Sợ rằng một khi Thiếu Du tiến vào trong Thần Hoàng thành sẽ bị bọn họ nhìn chằm chằm vào.

Độc Cô Băng Lan nói.

Ta tin rằng Thiếu Du cũng không phải quả hồng mềm để cho người khác tùy ý nắn.

Độc Cô Cảnh Văn nhíu mày, thực lực của Thiếu Du nàng biết rõ.

Nhưng nếu thực sự giao thủ với đám người Độc Cô Chính, Độc Cô Pháp thì nàng cũng có chút lo lắng.

Độc Cô Băng Lan nghe vậy, khẽ thở dài nói: Lần trước sau khi trở về từ Thiên đảo, Cửu trưởng lão bị Thiếu Du đánh trọng thương, cho nên càng khiến cho không ít lão nhân trong tộc bất mãn.

Hơn nữa lại thêm quy củ trong tộc, tiểu thư hẳn cũng biết rõ chuyện này.

Sợ rằng đến lúc đó sẽ rất phiền toái.

Bọn họ ngoài miệng nói một đằng, lại âm thầm làm một nẻo.

Bọn họ cho rằng ta không biết sao? Sợ rằng lần này bọn họ phải thất vọng rồi.

Ánh mắt Độc Cô Cảnh Văn nhảy lên, trong mắt hiện lên sự kiên nghị.

Tiểu thư, nếu vạn nhất Thiếu Du không đến thì làm sao bây giờ?Độc Cô Băng Lan nhẹ giọng hỏi.

Vô luận thế nào ta cũng không chịu sự sắp xếp của bọn họ.

Độc Cô Cảnh Văn khẽ nói, ngữ khí lạnh nhạt, trong lạnh nhạt hiện lên sự kiên định.

Trong một đình viện phong cách cổ xưa có mấy đạo thân ảnh đang đứng.

Người dẫn đầu hai mắt sáng ngời, mang theo sự thâm thúy, ngũ quan giống như dao khắc, góc cạnh phân minh.

Trên người mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, có mái tóc màu đen, nhìn qua có chút cuồng dã không câu nệ, trong tà mị lại mang theo một tia bá khí, chính là Vân Khiếu Thiên một đường từ Vân Dương Tông chạy tới Thần Hoàng thành.

Phụ thân, đây là Độc Cô gia sao?Vân Hồng Lăng mặc y phục màu xanh lá, trên ống tay thêu đồ án màu lam, bộ y phục bao phủ thân thể mềm mại, đường cong linh lung.

Đây là Thần Hoàng thành, chính là ngoại vi Độc Cô gia.

Cảnh Văn được phong làm Thần nữ, dựa theo quy củ của Độc Cô gia, người có huyết mạch Độc Cô gia bên ngoài đều phải quay về.

Mẫu thân con trước là tam tiểu thư của Độc Cô gia, tính ra trên người con cũng có nửa huyết mạch của Độc Cô gia đương nhiên phải tới.

Con có thể thúc dục Hồn linh khí cũng là vì trên người có huyết mạch của mẫu thân con.

Vũ giả bình thường sao có thể có được năng lực thúc dục Hồn linh khí.

Vân Khiếu Thiên nói, nhìn qua nữ nhi, trong đầu hắn lại nhớ tới một thân ảnh xinh đẹp.

Trong mắt không khỏi hiện lên sự cô đơn.

Phụ thân, Độc Cô gia không phải không đồng ý thông hôn cùng ngoại tộc sao? Sao người có thể ở cùng mẫu thân vậy?Vân Hồng Lăng do dự một chút rồi quyết định hỏi.

Từ nhỏ tới giờ phụ thân nàng rất ít nhắc tới chuyện về mẫu thân.

Độc Cô gia đương nhiên là không đồng ý.

Lúc trước tạo thành động tĩnh cũng khá lớn, còn kinh động tiền bối của Vân Dương Tông và Độc Cô gia, khi đó chuyện mới trở lại bình thường.

Nhưng mà người ngoài không biết được chuyện này mà thôi.

Vân Khiếu Thiên nói.

Trong không gian cổ xưa, sơn mạch cao ngất có mấy đạo thân ảnh đứng đó, cả đám đều là người bất phàm.

Người đứng đầu nhìn qua vô cùng nổi bật, người này ước chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, tuấn mỹ, nho nhãn, ngũ quan góc cạnh giống như điêu khắc.

Bề ngoài thoạt nhìn như phóng khoáng không câu nệ, thế nhưng trong mắt ngẫu nhiên lại có tinh quang bắn ra khiến cho người khác không thể xem thường.

Thanh niên này mày kiếm mắt sáng, dường như khiến cho nữ tử khác nhìn vào mắt sẽ rơi vào trong tay hắn.

Sống mũi cao thẳng, cặp môi đỏ hồng giống như đang tươi cười với người khác.

Cả khuôn mặt giống như một khối ngọc được điêu khắc.

Có tin tức gì của Lục Thiếu Du kia hay không?Nam tử như ngọc nhìn về phía trước, trong ánh mắt mê người giống như vĩnh viễn đều mang theo sự vui vẻ.

Thế nhưng trong sự vui vẻ này lại toát ra khí thế ngạo nghễ, bất phàm.

Một người thanh niên dường như bằng tuổi sau lưng hắn tiến lên, nói: Gần đây không có một chút tin tức gì về Lục Thiếu Du kia.

Đồn rằng sau khi làm minh chủ Đế Đạo minh kia hắn không lộ diện lần nào.

Minh chủ Đế Đạo minh là cái gì, chỉ là một đứa nhà quê, sao có thể xứng đôi với Vô Song.

Một thanh niên áo xanh khinh thường nói.

Lần này chúng ta đi Độc Cô gia, cơ hội như vậy không thể bỏ lỡ.

Nam tử như ngọc kia lên tiếng nói, hai tay chắp sau lưng, trong mắt hiện lên sự vui vẻ như cũ.

Đi Độc Cô gia sao lại là một cơ hội? Lục Thiếu Du này chẳng lẽ có tư cách đi Độc Cô gia sao?Một thanh niên cao ngất có chút nghi hoặc, khó hiểu hỏi.

Đương nhiên là cơ hội, lần này tộc trưởng không đi, chỉ có Đại trưởng lão cùng Đại hộ pháp đi theo.

Khi đó chúng ta muốn đi ra ngoài một chút cũng không phải là không được.

Thanh niên áo xanh quét mắt qua nhìn mọi người, nói: Đến lúc đó ta cũng muốn biết một chút Linh Vũ song tu như thế nào.

Để cho hắn biết khó mà lui, tự mình cút đi.

Lục gia dù sao cũng nuôi dưỡng Vô Song, cũng không nên quá phận.

Thanh niên như ngọc kia nói, quay đầu lại nhìn mọi người, cười cười nói tiếp: Thời gian không còn sớm nữa rồi.

Có lẽ chúng ta nên tới Độc Cô gia thôi, để xem cường giả những Hoàng tộc khác.

Lục Thiếu Du này chỉ là tôm tép mà thôi, cũng không cần quá để ý tới hắn.

Người có thể so sánh với Bắc Cung gia tộc chúng ta cũng chỉ có năm đại Nhân Hoàng tộc còn lại mà thôi.

Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh bay qua bình nguyên Man Hoang.

Thời gian mười ngày trong lúc mọi người tu luyện và điều tức rốt cuộc cũng trôi qua.

Được rồi, chúng ta đã tới.

Buổi chiều ngày thứ mươi, Nam thúc đang nhắm chặt mắt chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.

Trong đôi mắt mờ mịt có tinh quang hiện lên.

Giữa không trung xa xa, ở cuối bình nguyên Man Hoang giờ phút này có một mảnh không gian bao la hiện lên.

Trong tầm mắt mọi người chính là từng dãy núi phía xa xanh ngắt một màu, vô cùng hùng vĩ.

Từng ngọn núi trùng điệp, uốn lượn.

Cây cối trong sơn mạch xanh ngát, giương mắt nhìn qua từng ngọn núi cao ngất.

Mà trong cảnh sắc tú lệ này có không ít kiến trúc chằng chịt hiện lên.

Rốt cuộc cũng tới rồi sao?Nhìn ở cuối bình nguyên Ma Hoang là một sơn mạch nồng đậm sinh cơ, Lục Thiếu Du khẽ thở dài một hơi.

Trong lòng không khỏi chờ mong, một thân ảnh xinh đẹp lặng lẽ hiện lên trong đầu hắn.

Cảnh Văn, ta tới rồi.

Lục Thiếu Du thì thào nói, cho tới hôm nay rốt cuộc hắn cũng phải chính thức đối mặt với Độc Cô gia.

Một đầu quái vật trong Lục đại Nhân Hoàng tộc.

Chúng ta tới rồi sao?Thủ ấn trong tay Lục Tâm Đồng được thu lại, khói độc nhàn nhạt quanh thân được thu lại, đôi mắt dễ thương nhìn về phía sơn mạch.

Thiên Sí Tuyết Sư nhanh chóng lao về phía sơn mạch giống như lưu quang.

Chỉ trong chớp mắt, Thiên Sí Tuyết Sư xẹt qua đoạn cuối cùng của bình nguyên Man Hoang.

Một mảnh sơn mạch to lớn hiện lên trước mặt mọi người.

Chúng ta tới rồi.

Xuống đây đi.

Yêu thú phi hành không có cách nào đi vào Thần Hoàng thành.

Nam thúc nói, thân ảnh lóe lên rồi lăng không đứng trên không, từ từ rơi xuống đất.

Mọi người nhảy xuống khỏi lưng Thiên Sí Tuyết Sư, sau đó Thiên Sí Tuyết Sư thu hồi bản thể, hóa thành hình người.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn chăm chú vào sơn mạch phía trước.

Trên sơn mạch liên miên có không ít kiến trúc cổ xưa.

Ánh mắt nhìn về phía kiến trúc trên sơn mạch, Lục Thiếu Du cùng Dương Quá, Lục Tâm Đồng đều có chút kinh ngạc.

Những kiến trúc này cực kỳ hùng vĩ, đều do đá to tạo thành, hoặc có lẽ bởi vì thời gian cho nên những kiến trúc liên miên này đều có rêu xanh bao phủ, một cỗ khí tức vô cùng cổ xưa từ trong kiến trúc lan tràn ra.

Sợ rằng những khối kiến trúc này đã tồn tại vô số năm.

Lẳng lặng đứng đó, đám người Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng cũng không khó phát hiện ra, trong kiến trúc cổ xưa này dường như còn có một cỗ uy áp cực lớn tồn tại.

Nam thúc, chúng ta vào thôi.

Lục Thiếu Du nói, đến Thần Hoàng thành là có thể đi vào Độc Cô gia, hắn cũng có thể gặp được Cảnh Văn.

Chung quanh Thần Hoàng thành đều bị tiền bối của Độc Cô gia bố trí cấm chế.

Ngươi cho rằng muốn đi vào là có thể đi vào được sao? Nếu như ngươi tự tiện xông vào chỉ sợ đến chết như thế nào cũng không biết.

Nam thúc dứt lời trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.

Một đạo thủ ấn lặng lẽ được ngưng tụ, trảo ấn lập tức đánh về không gian phía trước.

Sưu.

Không gian phía trước đột nhiên chấn động, một cái khe hở vô hình xuất hiện.

Ngay lúc đó ở bên trong khe hở có một cỗ uy áp từ lâu trong linh hồn lan tràn ra.

Cỗ uy áp này khiến cho sắc mặt Thiên Sí Tuyết Sư biến đỏi.

Sắc mặt đám người Lục Thiếu Du, Lục Tâm Đồng, Dương Quá cũng có chút biến hóa.

Cùng lúc, kim đao màu vàng rung lên, bắn ra một đoàn quang mang.

Cỗ uy áp đến từ linh hồn này lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Không có cách nào tạo thành áp chế đối với Lục Thiếu Du.

Thế nhưng chỉ là một đạo cấm chế mà có uy áp như vậy cũng khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi cố kỵ vài phần với Độc Cô gia.

Đúng là có cấm chế.

Lục Thiếu Du sợ hãi than nói.

May mà hắn không có tùy tiện đi vào.

Có cấm chế này, người ngoài quả thực không có cách nào đặt chân vào Thần Hoàng thành này nửa bước.

Ai dám làm càn trong Thần Hoàng thành ta?Lúc này gợn sóng trong cấm chế xuất hiện, có trên trăm đạo thân ảnh từ trong cấm chế đi ra.

Sưu Sưu.

Âm thanh vừa dứt, tiếng xé gió vang vọng.

Ánh mắt Lục Thiếu Du lập tức nhìn về phía phát ra tiếng xé gió.

Chỉ thấy lúc này có trên trăm người đang từ trong cấm chế đi ra.

Khi nhìn về phía phát ra âm thanh, sắc mặt Lục Thiếu Du lập tức biến hóa không ít.

Hai người dẫn đầu có một người tuổi chừng lục tuần, trên người mặc một bộ áo đen.

Đối với người này Lục Thiếu Du cũng không xa lạ gì, thậm chí là còn khắc sâu hình ảnh vào trong đầu.

Người này không phải là ai khác mà chính là Cửu trưởng lão của Độc Cô gia.

Nhìn qua Cửu trưởng lão, Lục Thiếu Du lập tức nheo mắt, thật không ngờ ở bên ngoài Thần Hoàng thành này hắn lại có thể gặp được Cửu trưởng lão.

Khóe miệng hắn nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo rồi thì thào nói: Thật sự là oan gia ngõ hẹp.

Lúc này bên người Cửu trưởng lão kia còn có một lão giả đi theo.

Người này cũng chừng lục tuần, khí tức quanh thân Lục Thiếu Du không khó nhận ra người này đã đạt tới Linh Tôn tứ trọng.

Ánh mắt Lục Thiếu Du quét qua toàn bộ đám người.

Sau lưng Cửu trưởng lão này có hơn trăm người, cả đám đều là cường giả, mặc áo giáp, còn là Hồn Linh khải giáp Hoàng cấp.

Thủ bút như vậy tuyệt đối không tầm thường.

Từng đạo thân ảnh cao ngất đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo mà thâm thúy.

Đều là cường giả Linh đạo, ánh mắt cả đám đảo qua trên người Lục Thiếu Du.

Một cỗ khí tức Thần Hoàng khí từ trong cơ thể những người này tràn ra.

Thanh thế to lớn như vậy, người bình thường gặp phải đội hình như vậy sợ rằng đã sớm mềm nhũn chân.

Đương nhiên đám người Lục Thiếu Du tuyệt đối không phải là người thường, cho nên cũng không mềm nhũn chân.

Mà ngay cả Thiên Sí Tuyết Sư cũng có thể bình yên vô sự đứng đó.

Tu vi bát giai sơ kỳ đỉnh phong, Thiên Sí Tuyết Sư cũng tuyệt đối là cường giả.

Lúc này cả đám người kia đều nhìn vào đám người Lục Thiếu Du.

Ánh mắt Cửu trưởng lão quét qua mọi người rồi lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du, không khỏi giật mình, sắc mặt đại biến.

Đối với Lục Thiếu Du, Cửu trưởng lão vô cùng kiêng kỵ.

Giáo huấn ở Thiên đảo dưới Đông Hải khiến cho hiện tại khi nhớ lại trong lòng hắn còn cảm thấy sợ hãi và kiêng kỵ.

Nhớ tới lúc trước bị chà đạp, khuôn mặt lập tức lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười lạnh, âm trầm quát lên: Lục Thiếu Du, không nghĩ tới là ngươi.

Không ngờ ngươi lại dám xông vào Độc Cô gia.

Cửu trưởng lão vừa dứt lời, vô số ánh mắt biến hóa, không ít người trong Độc Cô gia đều nghe tới ba chữ Lục Thiếu Du này.

Độc Cô gia tuy rằng không có xuất thế, thế nhưng tin tức ở trên đại lục đều nằm trong sự giám sát của bọn họ.

Tăng thêm không ít người nghe qua tin đồn giữa Lục Thiếu Du và Đại tiểu thư, còn có chuyện Lục Thiếu Du chà đạp Cửu trưởng lão ở dưới Thiên đảo cho nên ánh mắt của đám người này nhìn Lục Thiếu Du không có một chút ý tốt nào.

Lão giả bên người Cửu trưởng lão cũng lặng lẽ nhìn về phía Lục Thiếu Du, chậm rãi đánh giá hắn.

Đối với tiếng quát của Cửu trưởng lão Lục Thiếu Du không biến sắc, khóe miệng mang theo hàn ý nhàn nhạt, nói: Sao nào? Còn nhận ra ta nữa sao? Còn muốn chiến một trận với ta nữa hay không? Sau lần ở dưới Thiên đảo kia ngươi bị đánh tới nghiện rồi hả? Ngươi.

Hỗn trướng.

Cửu trưởng lão biến sắc, đây chính là vết nhơ trong đời hắn, không ngờ Lục Thiếu Du tới Độc Cô gia của hắn lại còn có thể hung hăng càn quấy như vậy.

Cửu trưởng lão quát lớn: Xông vào Độc Cô gia ta thì nên chuẩn bị chịu chết đi.

Người đâu, giết tên hỗn trướng này cho ta.

Sưu Sưu.

Nghe vậy hơn trăm người kia lập tức đạp không bắn ra.

Khí tức sắc bén tràn ngập.

Bọn họ cũng biết ân oán giữa Lục Thiếu Du và Cửu trưởng lão này, đương nhiên là muốn xả giận thay Cửu trưởng lão.

Sau này bọn họ cũng sống dễ chịu hơn một chút.

Ai dám?Lục Thiếu Du lạnh nhạt quát, nói: Ta có thiếp mời của Độc Cô gia các người.

Dứt lời, trong tay Lục Thiếu Du lập tức xuất hiện một khối ngọc giản, chính là ngọc giản thiếp mời mà Độc Cô Băng Lan đưa tới Phi Linh môn.

Thân ảnh hơn trăm người đang bắn về phía đám người Lục Thiếu Du ngừng lại, Lục Thiếu Du này có thiếp mời của Độc Cô gia, bọn họ không thể động vào.

Thiếp mời sao? Đưa ta nhìn xem.

Sắc mặt Cửu trưởng lão âm trầm biến đổi, nhìn ngọc giản trong tay Lục Thiếu Du, chỉ cần liếc hắn cũng biết đây là thật.

Muốn nhìn sao?Khóe miệng Lục Thiếu Du nở nụ cười lạnh nhạt, cong ngón tay búng ra.

Ngọc giản thiếp mời trong tay mang theo một cỗ quang mang nhanh như thiểm điện lập tức phá không bắn mạnh về phía Cửu trưởng lão.

Hừ.

Cửu trưởng lão lạnh nhạt nói một tiếng, ánh mắt tràn ngập hàn ý.

Lập tức đem ngọc giản này bắt lấy.

Khục khục.

Chỉ là bàn tay Cửu trưởng lão vừa mới nắm lấy ngọc giản thì lập tức có một cỗ lực lượng khủng bố từ trên thiếp mời trút xuống.

Dưới cỗ lực lượng mạnh mẽ này Cửu trưởng lão lảo đảo lui về phía sau ba bước mới có thể đứng vững, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Chỉ hời hợt ném ra ngọc giản mà khiến cho Cửu trưởng lão chịu thiệt như vậy khiến cho vô số ánh mắt mang theo sự kinh ngạc nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du này chỉ hời hợt là có thể khiến cho Cửu trưởng lão chật vật như vậy.

Mấy trăm người mặc Hồn linh khải giáp kia không khỏi kinh ngạc.

Linh Tôn tứ trọng bên người Cửu trưởng lão kia bắt đầu trở nên âm trầm.

Đáng hận.

Sắc mặt Cửu trưởng lão triệt để âm trầm, trước mặt bao nhiêu người trong tộc mà hắn lại lần nữa chịu nhục.

Cặp mắt âm trầm mang theo sự oán độc nhìn về phía Lục Thiếu Du, thế nhưng cũng không dám làm gì với Lục Thiếu Du.

Thực lực của Lục Thiếu Du thế nào mấy năm trước hắn đã biết.

Lần chà đạp khi trước đã đủ để khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm.

Cửu trưởng lão, ngay cả thiếp mời cũng không tiếp được.

Ngươi đã già rồi.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói xong sắc mặt lập tức trầm xuống nói: Năm đó ta cũng đã nói với ngươi, ngươi không nên càn quấy trước mặt ta như vậy.

Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Nếu như ngươi quên ta không ngại chà đạp lão cẩu ngươi một lần nữa.

Thiếp mời ngươi đã nhìn thấy, cho nên tốt nhất ngươi đừng làm khó dễ ta.

Bằng không ta nhất định sẽ khiến cho ngươi đẹp mặt.

Âm thanh âm trầm của Lục Thiếu Du quanh quẩn trên không trung.

Trực tiếp mắng to Cửu trưởng lão là lảo cẩu khiến cho mọi người biến sắc.

Lục Thiếu Du này quả thực vô cùng hung hăng càn quấy.

Hay cho một tiểu tử không biết trời cao đất rộng.

Ánh mắt lão giả bên cạnh Cửu trưởng lão lúc này cũng trở nên âm trầm, phất tay lên rồi tiếp nhận thiếp mời trong tay Cửu trưởng lão, nhíu mày nói: Chính là thiếp mời này sao? Thiếp mời là thật, là vật của Độc Cô gia chúng ta.

Nếu như là thực thì có thể cho chúng ta vào được chứ?Lục Thiếu Du đứng chắp tay, lạnh nhạt nói.

Hừ, thiếp mời này là vật của Độc Cô gia ta.

Chỉ là Độc Cô gia ta chưa từng phát thiếp mời này cho ngươi.

Ngươi có tư cách gì thu được thiếp mời của Độc Cô gia chúng ta? Nhất định là ngươi đã trộm nó.

Lão giả này hừ lạnh một tiếng, trực tiếp thu thiếp mời vào trong ống tay áo.

Ánh mắt trầm xuống, trong mắt hiện lên sát ý, lạnh nhạt nói: Tiểu tử, dám trộm thiếp mời của Độc Cô gia ta.

Tự tiện xông vào bổn tộc, hôm nay nhất định ngươi sẽ chết.

Nghe vậy trong lòng Lục Thiếu Du lập tức trầm xuống.

Quả thực giống như suy đoán của Nam thúc, Độc Cô gia này quả nhiên đã âm thầm sắp xếp, hắn có thể đi vào được Độc Cô gia hay không cũng khó nói.

Này, lão già ngươi bị làm sao vậy? Rõ ràng đây chính là thiếp mời của đại tiểu thư các ngươi gửi cho ca ca ta.

Các ngươi chỉ cần hỏi là biết rõ.

Lục Tâm Đồng trầm giọng, quát lớn.

Làm càn, Đại tiểu thư của Độc Cô gia ta có thân phận ra sao, há có thể biết đám con sâu cái kiến như các ngươi.

Các ngươi lại dám xông vào Độc Cô gia ta, ngày hôm nay đừng có ai mong rời khỏi đây.

Ánh mắt lão giả phát lạnh, Lục Tâm Đồng một câu lão già, hai câu lão già khiến cho sát ý trong mắt hắn lần nữa nồng nặc, khí tức tràn ra.

Hai người Nam thúc và Kim Huyền lúc này đều đứng chắp tay, sắc mặt không có biến hóa quá nhiều.

Thậm chí Nam thúc còn nhắm hai mắt lại giống như nhắm mắt dưỡng thần.

Lão.

Lục Tâm Đồng quát, âm thanh còn chưa dứt, Lục Thiếu Du phất tay ý bảo Lục Tâm Đồng không cần phải nói thêm gì nữa.

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi tiến lên hai bước, mắt nhìn lão giả trên không trung trước mắt nói: Một câu Độc Cô gia, hai câu Độc Cô gia.

Chỉ tiếc ở trước mặt ta ngươi không là cái gì cả.

Chúng ta là con sâu cái kiến, thế nhưng thật không biết ngươi ở trước mặt ta ngay cả con sâu cái kiến cũng không bằng.

Bằng vào các ngươi còn chưa có tư cách nói câu này.

Hôm nay Độc Cô gia để cho ta tiến vào thì còn tốt, nếu không cho ta tiến vào thì ta cũng vào.

Âm thanh vừa dứt, trong khoảnh khắc sát ý vô hình trong người Lục Thiếu Du tràn ra.

Không gian lập tức giống như rơi vào trong hầm băng, sát khí lạnh lẽo này khiến cho sức mặt hơn trăm người của Độc Cô gia không khỏi biến hóa.

Nam thúc không nói gì, cho nên lúc này Lục Thiếu Du cũng không sợ.

Vô luận như thế nào ngày hôm nay hắn cũng phải đi vào Độc Cô gia.

Mắt nhìn Lục Thiếu Du, khuôn mặt lão giả kia thoáng run rẩy, có chút giận dữ, lạnh nhạt nói: Tiểu tử, quả thực đủ hung hăng càn quấy.

Tuy rằng có chút bổn sự, thế nhưng đây là Độc Cô gia.

Độc Cô gia tuyệt đối không phải là thứ mà bằng vào con sâu cái kiến như ngươi có thể rung chuyển.

Âm thanh vừa dứt, hàn ý trong mắt lão giả này tràn ra.

Thân thể trực tiếp phá không bắn về phía trước, một đạo âm thanh lạnh lẽo lần nữa vang lên: Ở trước mặt ta ngươi không nên quá kiêu ngạo.

Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.

Lão giả này vừa dứt lời, thân ảnh đã xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du.

Trong mắt xuất hiện sát ý, một đạo chưởng ấn trong tay mang theo kình phong sắc bén đánh vỡ không giang mang theo Thần Hoàng khí nồng đậm cùng với công kích linh hồn đánh xuống.

Chưởng ấn trực tiếp đánh về đỉnh đầu Lục Thiếu Du.

Sát ý trong mắt lão giả này không tránh khỏi sự quan sát của Lục Thiếu Du.

Hàn ý trong mắt hắn tràn ra, mắt nhìn đạo chưởng ấn đang đánh xuống, thân thể hoàn toàn không có ý định tránh đi.

Chỉ là Linh Tôn tứ trọng mà thôi, chỗ khủng bố của Độc Cô gia dựa vào là Thần Hoàng khí cùng với công kích linh hồn, thế nhưng chỉ bằng hai thứ này vừa vặn chính là thứ mà Lục Thiếu Du không cần kiêng kỵ.

Mà đổi lại, lão giả này chỉ là Linh Tôn tứ trọng mà thôi, trên phương diện tu vi, Lục Thiếu Du đã là Vũ Tôn lục trọng, tăng thêm đan điền khổng lồ của bản thân, công kích có thể chống lại Vũ Tôn bát trọng hậu kỳ đỉnh đỉnh phong.

Cho nên lão giả Linh Tôn tứ trọng này ra tay Dương Quá cùng với hai người Lục Tâm Đồng, Thiên Sí Tuyết Sư đều khẽ mỉm cười, Nam thúc càng không thèm mở mắt lấy một chút nào.

Lục Thiếu Du này điên rồi sao?Trong sát na, trong ánh mắt của tất cả mọi người, dưới đạo chưởng ấn của Bát trưởng lão kia, Lục Thiếu Du này không ngờ lại giống như ngây ngốc, khiến cho mọi người nghi hoặc, sợ rằng công kích linh hồn cùng với Thần Hoàng khí của Bát trưởng lão đã khiến cho linh hồn của Lục Thiếu Du này đình trệ, chỉ có thể chờ chết.

Lục Thiếu Du này cho dù mạnh mẽ tới đâu cũng không phải là đối thủ của Bát trưởng lão.

Phanh.

Thế nhưng vào lúc này dưới ánh mắt của tất cả mọi người, chưởng ấn của Bát trưởng lão sắp đánh vào đỉnh đầu Lục Thiếu Du thì đột nhiên nhoáng lên một cái giống như hoa mắt.

Tất cả mọi người đều mơ hồ nhìn thấy thân ảnh Lục Thiếu Du bị một chưởng của Bát trưởng lão đánh nát.

Tàn ảnh.

Ánh mắt Bát trưởng lão khẽ đổi, sắc mặt đại biến.

Một giây sau, Lục Thiếu Du kia lập tức xuất hiện sau lưng Bát trưởng lão.

Tay phải nhanh chóng đánh ra, quang mang quanh quẩn, trực tiếp đánh ra một quyền về lưng Bát trưởng lão.

Phanh.

Trong không trung vang lên một tiếng trầm thấp, một vết nứt đen kịt hiện lên trong không gian.

Phốc Phốc.

Không có chút đình trệ nào Bát trưởng lão lập tức phun ra máu tươi.

Dưới cỗ kình khí khủng bố kia thân thể hắn từ trên không trung rơi xuống mặt đất, nặng nề đập vào mặt đất.

Tạo thành một cái hố sâu, từng khe nứt giống như mạng nhện lan tràn ra bốn phía.

Hít.

Cơ hồ trong khoảnh khắc này tất cả mọi người đều kinh hãi, không thể tin được.

Đây chính là Bát trưởng lão của bổn tộc a.

Cường giả Tôn cấp tứ trọng, thế nhưng trong sát na đã trực tiếp bị đánh từ trên không trung rơi xuống mặt đất, không có một chút lực kháng cự nào, sao không thể khiến cho tất cả mọi người sợ hãi cơ chứ.

Cửu trưởng lão ở bên cạnh cũng tuyệt đối khiếp sợ.

Trong một chiêu Bát trưởng lão đã bị trọng thương, năm đó hắn còn là Linh Tôn nhị trọng còn có thể chống lại Lục Thiếu Du một chút.

Thế nhưng vừa rồi ngay cả Lục Thiếu Du ra tay với Bát trưởng lão như thế nào hắn cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.

Mà Bát trưởng lão còn là Linh Tôn tứ trọng, một chiêu ngay cả chéo áo của đối phương cũng không đụng được tới mà bị trọng thương.

Thực lực của Lục Thiếu Du này không ngờ trong mấy năm đã đạt tới tình trạng khủng bố như vậy.

Cửu trưởng lão triệt để rung động.

Độc Cô gia tộc, một trong Lục đại Nhân Hoàng tộc sao? Xem như đã biết.

Lục Thiếu Du lăng không đứng thẳng, lạnh lùng cười.

Loại Linh Tôn tứ trọng như vậy hắn không cần phải cố kỵ.

Hắn không còn là một quả hồng mềm mà người khác muốn nắn bóp thế nào cũng được.

Tông chủ, tiểu thư, không tốt.

Trong một đình viện phong cách cổ xưa, Đại hộ pháp vội vàng chạy tới.

Đại hộ pháp, có chuyện gì mà khiến ngươi vội vàng như vậy?Trong đình viện phong cách cổ xưa, Vân Khiếu Thiên bước ra, bên người là Vân Hồng Lăng.

Đại hộ pháp biến sắc nói: Ta vừa mới đi dạo bên ngoài, thế nhưng lại nhìn thấy Bát trưởng lão, Cửu trưởng lão của Độc Cô gia đang động thủ với Lục Thiếu Du, dường như muốn ngăn cản Lục Thiếu Du vào thành.

Thiếu Du cũng tới.

Vân Hồng Lăng biến sắc.

Không tốt, sợ rằng Độc Cô gia sẽ không bỏ qua tiểu tử này.

Vân Khiếu Thiên cũng biến sắc.

Phốc Phốc.

Trên mặt đất, lão giả kia leo lên, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Y phục trước ngực bị nhuộm đỏ.

Toàn thân vô cùng chật vật.

Vừa rồi khuôn mặt hắn trực tiếp đập xuống mặt đất.

Lão giả ngẩng đầu mắt nhìn Lục Thiếu Du, dưới một chiêu này Lục Thiếu Du đã hoàn toàn đánh nát cao ngạo của hắn, một thành viên trong Độc Cô gia có Thần Hoàng khí.

Vốn hắn còn định dùng một chiêu đánh chết Lục Thiếu Du.

Thế nhưng không ngờ dưới một chiêu bản thân hắn đã chật vật như vậy.

Chỉ có bản thân hắn biết, vừa rồi dưới một quyền kia của Lục Thiếu Du, kém một chút đã có thể đánh nát lục phủ ngũ tạng của hắn.

Chỉ là lúc này hắn đang cưỡng ép đứng lên mà thôi.

Thương thế nhưng vậy sợ rằng không có mười năm đừng mong khôi phục.

Cho nên vừa rồi tuy rằng Lục Thiếu Du này lưu tình, thế nhưng tuyệt đối cũng không nương tay.

Điều mà khiến cho hắn vô cùng kinh hãi chính là thực lực của Lục Thiếu Du khiến cho hắn không có cách nào phản kháng.

Đến bây giờ thậm chí ngay cả tu vi của Lục Thiếu Du hắn cũng không có cách nào dò xét ra.

Không chịu nổi một kích.

Đây là Độc Cô gia sao?Lục Thiếu Du lăng không đứng thẳng, nhìn lão giả trên mặt đất, trong mắt tràn ngập hàn ý.

Hỗn trướng, bày trận, giết tiểu tử này cho ta.

Bày trận.

Nghe thấy Bát trưởng lão nói vậy, Cửu trưởng lão lập tức hét lớn.

Từng âm thanh xé gió vang lên, hơn trăm đạo thân ảnh bắn về phía trước.

Trong lúc mơ hồ có chút huyền ảo.

Sưu Sưu.

Cùng một lúc, Hồn Linh khải giáp trên người một trăm người này bắn ra quang mang.

Thần Hoàng chi khí lan tràn, từng đạo quang trụ bằng linh lực từ trong cơ thể bọn họ bắn ra.

Uy áp bàng bạc khiến cho trong không gian xuất hiện vết nứt đem kịt.

Cả không gian ầm ầm run rẩy, quang mang năng lượng khiến cho không gian vặn vẹo.

Hừ, trận pháp chó má.

Mắt nhìn thấy đám người Độc Cô gia muốn kết trận đối phó với ca ca.

Lục Tâm Đồng rốt cuộc không nhịn được nữa.

Hơn trăm đạo thân ảnh vừa mới có động tác, Lục Tâm Đồng lập tức quát lên một tiếng, thân ảnh cũng như thiểm điện bắn ra.

Từng đạo linh lực thất luyện bắn về phía trước.

Định nhiều người bắt nạt ít người sao?Cùng một lúc, Dương Quá phẫn nộ quát một tiếng.

Trường bào màu xám trên người tung bay, thân thể nhảy lên.

Từng đạo quyền ấn trong tay mang theo từng đạo tàn ảnh xẹt qua không gian.

Từng đạo tàn ảnh đều đánh ra một vết nứt trong không gian.

Rống.

Thiên Sí Tuyết Sư rít lên một tiếng, thân thể giống như thiểm điện đánh ra.

Quyền ấn đánh về phía trước, khí thế cũng cực kỳ cường hãn.

Muốn giết ta? Bằng vào các ngươi còn chưa đủ.

Nhìn hơn trăm người đang xúm lại, hàn ý trong mắt Lục Thiếu Du bắn ra.

Thủ ấn lặng lẽ được kết, bàn chân đạp mạnh mặt đất.

Từng vết nứt trong không gian xuất hiện.

Một cỗ chân khí cuồng bạo từ trong cơ thể hắn tuôn ra.

Trong không trung lập tức có năng lượng thuộc tính thổ kéo tới.

Đại Địa Vô Ảnh Cước.

Lục Thiếu Du vừa mới dứt lời, cả không trung run lên.

Bên trong gợn sóng trong nháy mắt có vô số tàn ảnh cước ấn bắn ra.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, cước ấn ngập trời tựa như một đóa hoa nở rộ mang theo vô số đạo tàn ảnh trực tiếp phóng lên trời.

Từng đạo cước ấn lan tràn sang bốn phía.

Tốc độ quá nhanh.

Vô số đạo cước ấn phá vỡ gợn sóng trong không gian rồi dùng xu thế như sấm sét hội tụ thành một cơn lốc.

Kình phong đáng sợ từ bên trong cơn lốc khuếch tán ra.

Gợn sóng trong không gian bạo liệt.

Cả không gian lắc lư, chấn động.

Phanh Phanh Phanh.

Từng đạo cước ấn trực tiếp đánh vào trên từng đạo thân thể của tộc nhân Độc Cô gia tộc.

Âm thanh trầm thấp, bạo liệt giống như tiếng pháo vang lên.

Sau đó từng đạo thân hình rơi xuống đất, giống như chim gãy cáy.

Phốc Phốc.

Từng đạo thân ảnh này còn chưa kết thành trận pháp đã trực tiếp phun ra máu tươi, rơi xuống đất.

Mặt đất rung chuyển, rạn nứt, vô cùng thê thảm.

Phanh Phanh.

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, dưới tay của ba huynh muội Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng cùng với Thiên Sí Tuyết Sư, trên trăm đạo thân ảnh trên không trung trực tiếp rơi xuống đất, thân thể nện vào mặt đất, vô cùng thê thảm.

Lão cẩu, hiện tại tới phiên ngươi.

Âm thanh vừa dứt, thân ảnh Lục Thiếu Du lập tức xuất hiện trước mặt Bát trưởng lão đang kinh hãi.

Không tốt.

Bát trưởng lão biến sắc, thân hình nhanh chóng lùi lại, đâu còn dám chống lại Lục Thiếu Du.

Hắn cũng không dám tự cao vì mình là trưởng lão của Độc Cô gia trước mặt Lục Thiếu Du.

Bởi vì một chưởng của Lục Thiếu Du khi trước đã chứng minh tất cả.

Muốn chạy trốn sao? Hóa ra người của Độc Cô gia cũng biết trốn.

Lục Thiếu Du lạnh lùng quát một tiếng, thân ảnh lóe lên, lập tức giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Cửu trưởng lão.

Dưới lực lượng không gian, Cửu trưởng lão không có cách nào nhúc nhích, đã bị trói buộc.

Bàn tay Lục Thiếu Du ngay sau đó đã đặt lên trên vai Cửu trưởng lão.

Hỗn trướng, buông tay cho ta.

Cùng một lúc một tiếng quát lớn từ sau lưng Lục Thiếu Du vang lên.

Khi âm thanh vừa dứt, một đạo chưởng ấn trong giây lát xuất hiện sau lưng Lục Thiếu Du.

Dưới chưởng ấn, không gian nứt vỡ từng khúc, trong chốc lát kình phong cũng kéo tới sau lưng Lục Thiếu Du.

Linh Tôn ngũ trọng mà thôi.

Cút cho ta.

Lục Tâm Đồng khẽ kêu một tiếng, khi âm thanh vừa dứt, thân ảnh xinh đẹp lóe lên, một đạo quyền ấn phá không xuất hiện sau lưng Lục Thiếu Du.

Quyền ấn phá vỡ không gian mang theo khói độc ngập trời.

Cả phiến không gian lúc này như triệt để cứng lại.

Một cỗ khói đen mang theo kịch độc từ bên trong quyền ấn quét qua mang theo công kích linh hồn bàng bạc.

Lực lượng ngập trời phía trên hung hăng trút xuống chưởng ấn.

Phanh Phanh.

Không gian run lên, tựa như sụp đổ.

Tiếp đó một cỗ lực lượng đáng sợ trút xuống.

Một đạo thân ảnh trực tiếp lui lại trên không trung, bước chân lảo đảo lui lại.

Mỗi khi lui một bước mặt đất bị rạn nứt, từng vết nứt giống như mạng nhện mang theo hố sâu lan tràn ra bốn phía.

Sưu Sưu.

Cùng một lúc trong cấm chế ở Thần Hoàng thành vang lên từng tiếng xé gió.

Từng cỗ khí tức cường hãn lan tràn ra.

Lần nữa có hơn trăm đạo thân ảnh xuất hiện giữa không trung, hơn trăm người này nhìn hơn trăm tộc nhân thê thảm đang nằm dưới mặt đất, khuôn mặt biến sắc, kinh ngạc, hoảng sợ.

Khục khục.

Mặt đất lắc lư, thân ảnh bị Lục Tâm Đồng đẩy lui lại rốt cuộc cũng ổn định lại được thân hình, đây là một lão giả mập mạp chừng năm mươi tuổi.

Lúc này ánh mắt lão giả năm mươi tuổi này nhìn về phía Lục Tâm Đồng tràn ngập sự kinh hãi.

Người vừa đẩy lui hắn lại là một thiếu nữ thoạt nhìn còn trẻ tuổi.

Rõ ràng là Linh giả, không ngờ lại giống như không e ngại Thần Hoàng khí của hắn.

Không chỉ thế, trong công kích của nàng còn mang theo kịch độc.

Còn có một cỗ độc tố với linh hồn khiến cho hắn cực kỳ kiêng kỵ.

Thiếu Du.

Một tiếng kêu vang lên, trong hơn trăm người chạy tới có một đạo thân ảnh xinh đẹp vội vàng nhảy xuống.

Thân ảnh xinh đẹp mà uyển chuyển, mang theo đường cong linh lung, chỉ lóe lên một cái lập tức xuất hiện bên cạnh Lục Thiếu Du.

Hồng Lăng.

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, không ngờ Vân Hồng Lăng lại xuất hiện ở chỗ này, khiến cho Lục Thiếu Du tuyệt đối kinh ngạc.

Thiếu Du, sao chàng tới đây?Vân Hồng Lăng đảo qua không trung, ánh mắt đại biến.

Vân Hồng Lăng ở đây, Lục Thiếu Du quét qua mọi người, quả nhiên nhìn thấy nhạc phụ Vân Khiếu Thiên.

Mà lúc này trên không trung có không ít cường giả, hắn quay đầu lại nói: Nói thì rất dài, một lát nữa rồi nói sau.

Tông chủ, làm thế nào bây giờ.

Giữa không trung, Đại hộ pháp bên người Vân Khiếu Thiên nói.

Xem trước một chút rồi nói.

Vân Khiếu Thiên quét qua không trung, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.

Thứ hắn lo lắng cũng không phải là trước mắt, lúc này là cả Độc Cô gia.

Lục Thiếu Du đến sẽ tạo thành cái gì, trong lòng hắn hiểu rõ.

Hỗn trướng, dám động vào người của Độc Cô gia ta.

Giết những người này cho ta.

Một tiếng hét lớn vang lên, một lão giả áo lam xuất hiện, bộ dáng người này chừng lục tuần.

Nhìn thấy tộc nhân đang phun ra máu tươi dưới mặt đất, hai mắt lập tức đỏ rực.

Còn chưa có ai dám hung hăng càn quấy bên ngoài Độc Cô gia hắn như vậy.

Vâng, Đại hộ pháp.

Nghe vậy tám chín mươi người trên không trung vừa mới tới không chút do dự, khí tức tràn ra, từng cỗ khí tức lập tức tập trung vào trên đám người Lục Thiếu Du, Lục Tâm Đồng, Dương Quá.

Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Lục Thiếu Du này tự tiện xông vào Độc Cô gia ta, đả thương chúng đệ tử Độc Cô gia ta, nhanh giết kẻ này.

Cửu trưởng lão bị Lục Thiếu Du bắt vào trong tay nhìn thấy có người tới lập tức quát to.

Lục Thiếu Du.

Nghe thấy ba chữ này vô số ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Trên không trung lúc này có hơn mười đạo thân ảnh đang lăng không đứng thẳng, đều là người từ trong Thần Hoàng thành bước ra khỏi cấm chế.

Khí tức trên người mười mấy đạo thân ảnh được thu liễm, có mấy lão giả, lão phụ nhân.

còn có năm nam nữ thanh niên, không khó nhìn ra đều là người có tu vi cường hãn.

Bên trong mười mấy đạo thân ảnh này có nữ tử dẫn đầu, đôi mắt như nước, mang theo vẻ lạnh nhạt như băng.

Ánh mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả.

Tuổi chừng mười sáu, mười ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, hồng hào, dường như có thể khiến cho nước chảy.

Mái tóc tung bay theo gió, tỏa hương thơm ngát.

Trên người mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, bên trên thêu một con hồ điệp, khuôn mặt không trang điểm thế nhưng vẫn không thể che dấu được dung nhan tuyệt sắc của nàng.

Lúc này nữ tử mặc váy dài màu lam nhìn qua không trung, nghe thấy ba chữ Lục Thiếu Du này lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Mấy thanh niên nam nữ bên người nàng cũng nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Hừ, ta muốn nhìn xem Độc Cô gia mạnh bao nhiêu.

Dường như cũng chỉ có vậy.

Nhìn thấy vô số khí tức của cường giả Độc Cô tập trung vào mình, Lục Tâm Đồng khẽ quát một tiếng.

Hai người Thiên Sí Tuyết Sư, Dương Quá biến sắc, thân thể khẽ động, lập tức xuất hiện bên cạnh Lục Thiếu Du.

Chân khí, khói độc, yêu nguyên bắt đầu lặng lẽ tràn ra.

Sưu.

Song phương trong giây lát lâm vào trạng thái gương cung bạt kiếm.

Đám người do nữ tử mặc váy dài màu lam nhạt kia có chút hứng thú đánh giá đám người Lục Thiếu Du, hiển nhiên đối với việc đám người Lục Thiếu Du ở ngay địa bàn của Độc Cô gia lại dám ra tay với đám người Độc Cô gia có chút hứng thú, cả đám không tránh khỏi kinh ngạc và tò mò.

Dừng tay, hiểu lầm rồi.

Vân Hồng Lăng nhìn vô số cường giả Độc Cô gia trên không trung đang vây công Lục Thiếu Du, khuôn mặt biến sắc.

Hồng Lăng tiểu thư, ngươi lui ra đi.

Trên không trung, Lục trưởng lão giậm chân nhảy ra, ánh mắt nhìn vào trên người Lục Thiếu Du.

Hồng Lăng, nàng cứ lui xuống trước đi.

Lục Thiếu Du cầm theo Cửu trưởng lão trong tay, phất tay bảo Hồng Lăng.

Nhìn cảnh trưởng mắt, khuôn mặt hắn chậm rãi trở nên âm trầm.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu, người kia dường như là Lục trưởng lão, khóe miệng hắn nhếch lên, lạnh lùng nói: Thân là trưởng lão Độc Cô gia, ta thấy mặt mũi của Độc Cô gia đều bị các ngươi làm mất hết.

Rõ ràng ta cầm thiếp mời của Độc Cô gia thế nhưng lại không cho ta vào, thiếp mời này là do Đại tiểu thư Độc Cô Cảnh Văn phát ra, ta chỉ là khách nhân được mời tới.

Các ngươi không cho ta đi vào là không nể mặt Đại tiểu thư các ngươi hay là không nể mặt ta?Sắc mặt Lục trưởng lão thoáng run rẩy, trong lúc nhất thời không nói lên được lời nào.

Loại nguyên nhân này hắn không biết, tuy rằng chưa gặp qua Lục Thiếu Du này, thế nhưng trong tộc đối với Lục Thiếu Du này cũng không xa lạ gì.

Hừ, không để cho ngươi mặt mũi thì làm sao? Ngươi cảm thấy chỉ bằng vào ngươi Độc Cô gia chúng ta phải nể mặt sao?Trong mắt Thất trưởng lão vừa mới bị Lục Tâm Đồng đẩy lui tràn ngập hàn ý.

Thân thể hơi mập mạp xuất hiện bên cạnh Lục trưởng lão kia.

Không ngờ Độc Cô gia lại không để cho ta mặt mũi, vậy thì ta cũng không cần phải cho các ngươi mặt mũi.

Khóe mắt Lục Thiếu Du bắn ra hàn ý nhàn nhạt, trong ánh mắt của tất cả mọi người, hắn nắm lấy Cửu trưởng lão trong tay, đột nhiên hung hăng quật xuống mặt đất.

Phanh.

Mặt đất thoáng run rẩy một cái, khe nứt lan tràn, đá vụn bắn tứ tung.

Phốc Phốc.

Cửu trưởng lão lập tức phun ra một ngụm máu, căn bản không có cách nào nhúc nhích, chờ bị chà đạp, máu tươi phun xuống mặt đất, miệng không nói lên được lời nào.

Đây là kết cục không cho ta mặt mũi.

Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng.

Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, Lục Thiếu Du trực tiếp dẫm nát lồng ngực Cửu trưởng lão, hung hăng đạp xuống.

Phốc Phốc.

Trong miệng Cửu trưởng lão lần nữa phun ra máu tươi, mặt đất chung quanh thân thể bị rạn nứt, thân thể trực tiếp lún xuống cái khe, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Trên không trung, đám người Vân Khiếu Thiên nghẹn họng nhìn trân trối.

Mà ngay cả đám người do thiếu nữ mặc váy dài màu lam nhạt cũng kinh ngạc.

Ngay cả Kim Huyền cũng phải nhíu mày.

Đây chính là cửa Độc Cô gia a.

Lục Thiếu Du không ngờ lại dám chà đạp trưởng lão Độc Cô gia như vậy, đây chính là tát một cái vào mặt Độc Cô gia, lá gan như vậy không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.

Chỉ có Nam thúc là vẫn nhắm mắt, không hề mở mắt ra một chút nào.

Cảnh này khiến cho tất cả người của Độc Cô gia khiếp sợ.

Ai cũng thật không ngờ Lục Thiếu Du này lại dám làm nhục Độc Cô gia như vậy.

Hôm nay nếu như không giết người này, sợ rằng sau này Độc Cô gia không phải là một trong Lục đại Nhân Hoàng tộc mà là trò cười của tất cả mọi người mà thôi.

Hỗn trướng, hôm nay nếu như ngươi không chết thì Độc Cô gia chúng ta sẽ không bỏ qua.

Tiếng nói lạnh lẽo từ trong kẽ răng Lục trưởng lão truyền ra.

Âm thanh vang vọng trong không trung.

Nếu như ngay cả chuyện này cũng nhịn xuống thì sau này Độc Cô gia tộc làm sao có thể gặp gỡ người khác.

Đây là lần đâu tiên trong đời hắn chứng kiến một người dám vô lễ và làm nhục Độc Cô gia như vậy.

Sưu Sưu.

Mấy cường giả Tôn cấp bên người Lục trưởng lão theo Thất trưởng lão, Lục trưởng lão nhảy ra.

Tăng thêm hơn chục đạo thân ảnh kia, khí tức mang theo sát ý lạnh lẽo bao phủ người Lục Thiếu Du.

Ánh mắt Lục Thiếu Du quét qua, trong mắt tràn ngập hàn ý.

Nam thúc cũng không có ý tứ ngăn hắn, vậy thì hắn không cần phải sợ, cũng không cần quá để đám người này vào trong mắt.

Từng ánh mắt mang theo sát ý tập trung vào trên người Lục Thiếu Du.

Linh hồn lực phô thiên cái địa cùng với Thần Hoàng khí lan tràn ra, thế nhưng không có cách nào làm ảnh hưởng tới Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng lúc này.

Chỉ có một mình Thiên Sí Tuyết Sư bị áp chế.

Giết cho ta.

Lục trưởng lão lạnh lùng quát một tiếng, thân thể bước ra, tức giận ngập trời, ánh mắt mang theo sát ý, dường như muốn động thủ.

Hay cho Độc Cô gia, ai dám động vào hắn thử xem? Ai dám độc tới hắn thì cho dù là Độc Cô gia thì cũng đừng trách ta không khách khí.

Lúc này một tiếng kêu vang vọng trên không trung.

Khi âm thanh vừa dứt, trên không trung xa xa có hơn hai mươi đạo thân ảnh giống như lưu quang bắn tới.

Sưu Sưu.

Tiếng xé gió vang lên, mọi người lập tức nhìn về phía trước.

Trong giây lát có vô số thân ảnh phá không xuất hiện.

Từng cỗ khí tức cường hãn khuếch tán, từng đạo uy áp tràn ra khiến cho không gian như cứng lại.

Trong không gian, khí tức cường hãn khiến cho không gian chán động bao phủ trên không gian khiến cho mọi người trong lúc vô hình khó có thể tiến lên một bước.

Nghe thấy đạo âm thanh này, Lục Thiếu Du đột nhiên quay người lại.

Âm thanh này sao lại quen thuộc như vậy, âm thanh này sao Lục Thiếu Du có thể không biết cơ chứ.

Ánh mắt Lục Thiếu Du chăm chú nhìn lên không trung, một đạo thân ảnh bay bổng, lung linh đang chậm rãi rơi xuống.

Bộ váy nhẹ nhàng phiêu động, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, thanh nhã trời sinh.

Dung nhan tuyệt mỹ, tựa như trích tiên, thân ảnh xinh đẹp này không phải là Lục Vô Song thì còn có thể là ai khác.

Cơ hồ tất cả ánh mắt lúc này cũng chăm chú nhìn lên không trung.

Mắt thấy đám người đến, sắc mặt tộc nhân Độc Cô gia cùng với đám người nữ tử mặc váy dài màu lam nhạt không khỏi biến đổi.

Vô Song tỷ.

Vân Hồng Lăng yêu kiều nói một tiếng, thân thể mềm mại lập tức nhảy lên.

Hồng Lăng.

Bắc Cung Vô Song đã sớm đảo qua chung quanh, nhìn thấy Vân Hồng Lăng lập tức mỉm cười.

Nụ cười khuynh thành khiến cho mấy thanh niên bất phàm bên người nữ tử mặc váy dài màu lam run lên.

Nữ tử này thật đẹp, đẹp tới mức khiến cho cơ hồ tất cả nữ tử đều ảm đạm thất sắc.

Ánh mắt nữ tử mặc váy dài màu lam nhạt kia cũng nhảy lên.

Nữ tử trước mặt nàng quá đẹp, khiến cho nàng tự cảm thấy không bằng.

Thân ảnh Vân Hồng Lăng đi tới bên người Bắc Cung Vô Song, cũng biết thân phận của Vô Song lúc này cho nên nàng nói: Vô Song tỷ, tỷ tới vừa vặn.

Những người kia muốn đối phó với Thiếu Du.

Được rồi.

Bắc Cung Vô Song nói với Vân Hồng Lăng, thân ảnh xinh đẹp lóe lên, váy dài phiêu động.

Thân ảnh mềm mại, xinh đẹp mà uyển chuyển lập tức xuất hiện bên người Lục Thiếu Du.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn vào nam tử áo xanh bên cạnh, không để ý tới bất luận kẻ nào mà tiếp tục tiến lên.

Ống tay áo nhấc lên, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt quen thuộc này, thấp giọng nói: Ta rất nhớ chàng.

Âm thanh vừa dứt, thân ảnh xinh đẹp khiến cho cả thiên địa phải động dung này trước mắt bao nhiêu người nhào vào trong ngực nam tử áo xanh.

Từng ánh mắt ghen ghét, oán hận lập tức nhìn vào người nam tử áo xanh kia.

Ta cũng nhớ nàng.

Lục Thiếu Du mỉm cười, chăm chú ôm nữ tử này vào trong ngực.

Hai tay siết vòng eo nhỏ nhắn, đầu vùi vào trong mái tóc đen nhánh tỏa hương thơm ngát.

Hít mùi hương quen thuộc này, hắn nói: Những năm này nàng có khỏe không? Mọi chuyện đối với thiếp đều tốt, chỉ là có chút nhớ chàng, nhớ mẫu thân, còn có phụ mẫu thiếp.

Bắc Cung Vô Song nói, tham lam rúc vào trong lồng ngực quen thuộc.

Lúc này vô số ánh mắt nhìn thấy Lục Thiếu Du kéo Bắc Cung Vô Song vào trong ngực, sắc mặt biến hóa bất định.

Mà sắc mặt mấy lão giả Bắc Cung gia cũng biến hóa, thế nhưng không nói gì.

Ánh mắt tiếp đó nhìn vào Cửu trưởng lão Độc Cô gia đang bị Lục Thiếu Du dẫm nát dưới chân.

Trong mấy lão giả này còn có Đại hộ pháp Bắc Cung Nhất, mặc khác còn có hai hộ pháp khác lúc trước cũng từng đi tới Vân Dương Tông cho nên cũng nhận ra được Lục Thiếu Du.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Linh vũ thiên hà

  • truyện tranh Linh vũ thiên hà

  • truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà truyện chữ

  • đọc truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License