con-mat-ao-thi

Về phần người có tu vi đồng cấp hiện tại hắn đã hoàn toàn không chút sợ hãi, cho dù là động phải Vũ Vương cửu trọng như Thiên Dương Vương hắn cũng có thể trực tiếp đánh chết.

Mà nếu như thực lực vũ giả xuất ra hết, chống lại Vũ Tôn tam trọng cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Về phần đại hồn anh cùng với linh vũ song tu, nếu như xuất ra hết thủ đoạn, Lục Thiếu Du cũng không cần phải suy đoán, thực lực đại hồn anh Lục Thiếu Du cũng đã thấy, thủ đoạn xuất ra hết, nếu như đánh ra một kích toàn lực thì đánh chết Vũ Tôn tam trọng tuyệt đối không thành vấn đề.

Tu vi của hắn tuy rằng còn chưa tới Vũ Tôn, thế nhưng thực lực đã chính thức đặt chân vào hàng ngũ cường giả Tôn cấp.

Lão đại, chúng ta đi tới ngọn tháp kia nhìn xem, chúng ta ngây ngốc ở đây đã ba ngày rồi.

Nhanh đi ra ngoài một chút, có lẽ Tâm Đồng và Hắc Vũ Thúc đều đang tìm chúng ta đó.

Tiểu Long nói.

Cái gì? Ba ngày rồi sao? Lục Thiếu Du sửng sốt, ba ngày trôi qua, có lẽ Tâm Đồng và Hắc Vũ đang tìm hắn.

Nhìn ngọn tháp xuất hiện trong không gian mông lung giống như một ngọn núi lớn đứng sừng sững trong không gina, một cỗ khí tức cổ xưa, thê lương lan tràn ra.

Lục Thiếu Du nhíu mày, toàn bộ không gian đều là hư không rộng lớn, cũng chỉ có mỗi ngọn tháp lớn kia sừng sững đứng đó, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Chúng ta đi nhìn xem một chút.

Lục Thiếu Du nói xong, thân thể trong nháy mắt nhảy lên, một lát sau lập tức xuất hiện trước ngọn tháp này.

Ngọn tháp lớn này giống như chòm sao Thương Long ngẩng đầu nhìn lên trời, sừng sững đứng trong không gian.

Phía trước có một cánh cửa lớn.

Trong cánh cửa có một cỗ khí tức cổ xưa, trường tồn không ngừng tràn ra.

Dường như ngọn tháp này đã đứng ở đây hàng tỉ năm vậy.

Ngọn tháp lớn này cũng không biết được tạo ra từ vật liệu gì, cả tòa tháp mang theo phong cách cổ xưa, không có một chút khí tức ba động nào, thế nhưng vô hình trung khiến cho người ta cảm thấy áp lực.

Trụ.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào cánh cửa.

Trên cánh cửa khắc một chữ Trụ, những thứ khác chỉ là một mảnh quang mang, không có một chút dấu vết nào.

Tiểu Long, cẩn thận một chút.

Lục Thiếu Du quay đầu lại nói với Tiểu Long, sau khi do dự một chút lập tức bước vào trong ngọn tháp.

Bước một bước vào trong ngọn tháp Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy trong lòng xao động, trong ngọn tháp này cũng lập tức có ba động.

Ồ? Nhìn vào trong ngọn tháp, Lục Thiếu Du tức thì kinh ngạc, không gian bên trong ngọn tháp này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của Lục Thiếu Du.

Không gian trong ngọn tháp này trống không, toàn bộ không gian nổi lên ba động hầu như khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác không gian hỗn loạn.

Lão đại, đây là nơi nào? Nhìn không gian trước mặt, Tiểu Long vô cùng nghi hoặc.

Không biết, không gian này cực kỳ quỷ dị.

Lục Thiếu Du nhướng mày nói, trong không gian này dường như khiến cho hắn có một cảm khó nói thành lời, nói chung có cảm giác cực kỳ quái.

Lão đại, huynh xem bên ngoài.

Đột nhiên thanh âm kinh ngạc của Tiểu Long vang lên.

Làm sao vậy? Lục Thiếu Du nghe vậy tức thì quay đầu lại, lúc này không gian bên ngoài đã biến mất không thấy, bên ngoài ngọn tháp là một mảnh hư không, không gian nổi lên sóng gợn, dường như đã tới tận cùng không gian vậy.

Sưu.

Đồng thời trong không gian ngọn tháp xuất hiện một trận ba động, một chiếc nhẫn kỳ lạ xuất hiện.

Chiếc nhẫn này có phong cách cổ xưa, hoàn toàn chính là một chiếc nhẫn từ chữ trụ thu nhỏ lại.

Lẽ nào đây là kiện bảo vậy thứ nhất trong này sao? Lục Thiếu Du nhíu mày, dựa theo tiêu chí trên địa đồ, sau khi tiến vào trong tiểu điện thì hắn lập tức gặp được không gian quỷ dị này.

Xem ra trong này nhất định có điều không bình thường.

Chiếc nhẫn này hẳn là có chút bất phàm, chỉ là tạo hình có chút kỳ quái.

Do dự một lúc, trong tay Lục Thiếu Du đem theo một đạo quang mang lan tràn đem chiếc nhẫn trước không trung kéo về trong tay.

Không ngờ chiếc nhẫn này không có một chút ý tứ phản kháng nào, lập tức bay vào tay Lục Thiếu Du.

Chiếc nhẫn này hoàn toàn là do một chữ Trụ tạo ra, chiếc nhẫn kỳ lạ như vậy đây là lần đầu tiên Lục Thiếu Du nhìn thấy.

Tâm thần rót vào bên trong, Lục Thiếu Du ngay lập tức phát hiện ra tâm thần không thể rót vào.

Trên chiếc nhẫn này có một loại lực lượng vô hình ngăn cản tâm thần của hắn tiến vào.

Lẽ nào phải nhận chủ trước sao? Lục Thiếu Du nghi hoặc thầm nói, trên ngón trỏ nhanh chóng có một giọt máu nhỏ xuống chiếc nhẫn chữ trụ.

Sưu.

Trong nháy mắt chiếc nhẫn này đột nhiên run lên, không gian chunh quang trong nháy mắt ngưng động.

Tiếp theo lập tức hóa thành một đám quang mang quỷ dị bao phủ Lục Thiếu Du vào bên trong.

Lục Thiếu Du còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, tốc độ này thực sự quá nhanh, chỉ trong nháy mắt hắn đã cảm thấy hoa mắt, chu vi chung quanh đột nhiên tràn ngập quang mang quỷ dị, chói mắt.

Trong quang mang, hai mắt không thể nhìn thẳng.

Trong cỗ quang mang quỷ dị này, dưới tình huống bất ngờ, cỗ quang mang quỷ dị kia trong nháy mắt chui vào ngón tay mà hắn vừa trích ra một giọt máu.

Sưu Sưu.

Đám quang mang quỷ dị bao phủ Lục Thiếu Du trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể hắn.

Đồng thời, Lục Thiếu Du cảm thấy dường như mình đang ở trong một không gian chói mắt, không gian này chói mắt không gì sánh được khiến cho hắn có cảm giác thời không hỗn loạn.

Năm mươi ba vạn ba nghìn ba trăm năm rồi rốt cuộc cũng có người tới.

Lúc này Lục Thiếu Du có cảm giác trong không gian chói mắt trước mặt hắn xuất hiện một thân ảnh hư ảo, đạo thân ảnh ngày cao ngất mang theo một cỗ khí tức ngạo nghễ, hai mắt giống như trăng sáng, vô cùng sáng sủa.

Mái tóc không gió mà phất phơ mang theo một cỗ khí tức già nua, người này đang nhẹ nhàng đi tới trước mặt hắn.

Nghe thấy đạo thanh âm này Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy quen thuộc.

Đạo thanh âm này chính là thanh âm già nua bên trong đầu thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ.

Tiểu tử ra mắt tiền bối.

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ chuyển lập tức thi lễ với thân ảnh hư ảo trước mặt.

Lấy kiến thức hiện tại của Lục Thiếu Du mà nói đương nhiên là nhận ra được thân ảnh hư ảo trước mặt này là một đạo tàn hồn.

Mà đạo tàn hồn này không ngờ có thể tồn tại được hơn năm mươi vạn năm, điều này quả thực không thể tưởng tượng được.

Nhìn vào đạo tàn hồn này rõ ràng là không có một chút uy áp nào tồn tại, giống như một ngọn núi khổng lồ không thể lay động đứng trước mặt hắn.

Tiểu tử coi như đủ lễ phép.

Thân ảnh già nua chắp tay mà đứng, nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, dường như biết rõ trong lòng Lục Thiếu Du đang nghĩ gì, người này nói: Ngươi sai rồi, tia tàn hồn này của ta quá yếu, cũng không thể tồn tại được hơn năm mươi vạn năm.

Đó chỉ là thời gian ở ngoại giới mà thôi, ở bên trong này tàn hồn của ta mới trải qua hơn một vạn năm.

Nếu như trong vòng hai vạn năm không có ai tiến đến thì tàn hồn của ta sẽ tiêu tán.

Ta ở bên trong này hai vạn năm cũng tương đương với bên ngoài một trăm vạn năm.

Thế nhưng thật không ngờ hơn vạn năm lại có người vào được.

Lục Thiếu Du cả kinh, lão giả này dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, đồng thời, lời lão giả này nói khiến cho Lục Thiếu Du vô cùng kinh ngạc.

Cái gì mà nơi này hai vạn năm thì ở bên ngoài là cả trăm vạn năm.

Ngươi rất kỳ quái đúng không? Kỳ thực cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, ngươi thu được thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ mà bản Đế lưu lại, không nghĩ tới ngươi lại thực sự tìm kiện bảo vật đầu tiên của bản Đế.

Bảo vật này chính là thứ mà ta đoạt được ở một mật địa thần bí lúc sinh tiền.

Thứ này không có tên, thế nhưng ta lại gọi hắn là Thiên Trụ giới, đây chính là một vật vô cùng thần bí, cũng là một kiện trọng bảo.

Cũng bởi vì chiếm được vật này cho nên ta mới có cơ hội đột phá Đế cấp.

Lần thoát khỏi triệu hoán kia ta dựa vào Thiên Trụ giới này mới có thể đem phân thân mang theo thân thể trốn đi.

Nhưng mà bản thân đã bị thương nặng, ngay cả phân thân của ta cũng không chạy thoát, chỉ có thể tiêu tán mà thôi.

Nói xong, ánh mắt sáng sủa của lão giả nhìn vào trên người Lục Thiếu Du.

Lần triệu hóa kia không ngờ ngay cả cường giả Đế cấp cũng chỉ có thể trải qua một tầng.

Cường giả Đế cấp cũng phải ngã xuống a.

Lục Thiếu Du nghe vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Trên đại lục này không ngờ còn có nơi mà ngay cả cường giả Đế cấp cũng phải ngã xuống, điều này quả thực quá mức tưởng tượng.

Sưu.

Lúc này Lục Thiếu Du đột nhiên cảm thấy trước người có chút ba động, sau khi ngẩng đầu lên thì thấy đạo thân ảnh hư ảo trước người đã biến mất.

Không xong.

Ngay lúc đó Lục Thiếu Du lập tức cảm giác được đạo tàn hồn này đã vô thanh vô tức xuất hiện trước người mình.

Một đạo trảo ấn đánh vào trên đầu hắn, hắn hoàn toàn không có sức phản kháng.

Trước mặt đạo tàn hồn này hắn hoàn toàn không cảm nhận được một chút uy áp nào, thế nhưng lại không có một chút sức lực phản kháng nào, toàn thân không có một chút khí lực giãy dụa.

Hai kiện thần khí, ồ? Không ngờ là Linh Vũ song tu, sao có khả năng? Còn nữa? Đây là cái gì? Lão giả già nua đan âm thầm dò xét đan điền của Lục Thiếu Du, sau đó dò xét không gian trong đầu hắn.

Vừa mới dùng linh hồn lực dò xét lão giả này lập tức cảm giác được có một đạo kim quang bắn tới.

Cỗ khí tức này khiến cho ngay cả hắn cũng phải kiêng kỵ, sắc mặt lập tức biến đổi, thân ảnh hư ảo này lập tức trở nên hư ảo hơn một chút, trong nháy mắt buông tay ra.

Ông.

Đồng thời, trong đầu Lục Thiếu Du, kim đao màu vàng không ngừng phát ra thanh âm ong ong như tiếng sấm.

Nó vừa mới lao ra khỏi vị trí thì đột nhiên mất đi mục tiêu cho nên còn có chút lưu luyến không rời, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.

Dường như nó đối với cỗ linh hồn lực ngoại lai này cực kỳ cảm thấy hứng thú.

Mất đi mục tiêu, kim đao màu vàng dường như còn có chút không cam lòng.

Sau khi xoay quanh không gian trong đầu hai vòng mới trở lại bên người tiểu hồn anh, kim quang thu liễm, tất cả khôi phục lại bình thường.

Tiền bối, người muốn làm cái gì? Lục Thiếu Du khôi phục tức thì lui về phía sau mấy bước, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.

Không cần phải khẩn trương, một đạo tàn hồn của ta không thể đoạt xá được ngươi.

Cho dù được thì cũng sẽ không đoạt xá một Vũ Vương nho nhỏ như ngươi.

Lão giả nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.

Nhìn đạo thân ảnh già nua kia, trong lòng Lục Thiếu Du hơi yên tâm một chút.

Dường như lão giả này vừa rồi cũng chỉ dò xét hắn một chút mà thôi.

Mặc kệ cường giả viễn cổ này mạnh như thế nào, một đạo tàn hồn cũng không thể Đoạt Xá hắn, nếu như là hồn anh hoặc là linh hồn thể thì hắn mới phải lo lắng.

Không nghĩ tới ngươi lại là Linh Vũ song tu, trên người mang hai kiện thần khí, lẽ nào hiện tại thần khí không đáng tiền như vậy sao? Một Vũ Vương cũng có được thần khí, lại không phải thần khí bình thường.

Vừa rồi còn có một cỗ khí tức, kỳ quái, quả thực quá kỳ quái.

Ánh mắt lão giả già nua có vẻ cực kỳ nghi hoặc, trong mắt lập tức hiện lên tinh quang, nhìn kỹ Lục Thiếu Du rồi nói: Vừa rồi ta đã dò xét ngươi một phen, căn cơ vững chắc không gì sánh được, tâm cảnh cũng cực kỳ vững chắc, quả thực tuyệt đối hiếm thấy.

Có thể một đường đi tới nơi này cũng chứng minh thực lực và thiên phú của ngươi không tệ, cũng coi như có duyên với ta.

Kiện bảo vật thứ nhất Thiên Trụ giới này thuộc về ngươi, ngươi có dự đoán được kiện bảo vật thứ hai bản Đế lưu lại ở đâu không? Lục Thiếu Du tuy rằng có chút cảnh giác, thế nhưng nghe vậy lập tức không cần suy nghĩ nói: Tiểu tử đương nhiên đoán được.

Thật ra có lẽ ngươi cũng biết được kiện bảo vật lúc sinh tiền của bản tôn chính là Thiên Trụ giới này, sau khi đạt được kiện bảo vật này không được tùy tiện đưa cho người khác.

Cho dù các ngươi tiến vào trong đó tuyệt đối cũng không thể nhận được, tất cả đều nằm trong tính toán của bản Đế.

Lục Thiếu Du há hốc mồm, hắn không ngờ đạo tàn hồn này đã tính toán tất cả như vậy.

Tiền bối, người cùng ta nói những lời này không phải là có điều kiện muốn bàn với tiểu tử chứ? Rất thông minh, không sai, muốn lấy kiện bảo vật thứ hai thì phải bái ta làm thầy, trở thành đệ tử của ta.

Lão giả này mỉm cười nhìn về phía Lục Thiếu Du nói.

Lục Thiếu Du ngạc nhiên, vì sao lại thêm một người bắt hắn bái sư nữa vậy.

Vị sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn thứ nhất của hắn cũng là như vậy, chẳng lẽ ngay cả vị cường giả viễn cổ này cũng hi vọng hắn có thể khôi phục thân thể cho người này sao? Tiền bối, đệ tử đã có vài vị sư phụ.

Lục Thiếu Du thở ra một hơi nói: Một cường giả sao chỉ có một sư phụ? Cường giả là từ tôi luyện mà đi lên, chỉ có lĩnh ngộ và rèn luyện mới có thể tiến lên từng bước.

Điểm này không thành vấn đề.

Lão giả nhìn Lục Thiếu Du nói: Hiện tại ngươi còn vấn đề gì không? Thế nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chút, muốn bái ta làm thầy thì phải thật lòng.

Nếu không cho dù nhận được bảo vật thì ngươi cũng sẽ không dễ chịu chút nào.

Vì vậy ngươi phải nghĩ cho kỹ.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn lão giả tàn hồn, không có bao nhiêu do dự lập tức dập đầu ba cái nói: Đệ tử Lục Thiếu Du bái kiến sư phụ.

Ha ha.

Lão giả cười sang sảng một tiếng, tay áo phất lên một cỗ lực lượng vô hình lập tức nâng Lục Thiếu Du dậy, người này nói: Đứng lên đi, con đã là đệ tử của ta thì vi sư cũng đem danh hào của vi sư nói cho con.

Khi trước danh tự của vi sư gọi là Chí Thánh Đại Đế hay còn gọi là Linh Đế.

Linh Đế? Lục Thiếu Du nhìn vị lão giả vừa mới trở thành sư phụ mình thầm lẩm bẩm.

Linh Đế a, đây chính là Linh đế trong truyền thuyết, tuy rằng chỉ còn lại một đạo tàn hồn, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với cường giả tới cấp độ này.

Thiếu Du, Thiên Trụ giới chính là trọng bảo, ngàn vạn lần không thể để rơi vào trong tay kẻ khác.

Vi sư khi trước ở trong này tu luyện đã lĩnh ngộ không ít thủ đoạn, sau này con chậm rãi sẽ biết.

Mà chuyện này cũng chỉ có bản thân con tự mình lĩnh ngộ mà thôi, kiện bảo vật thứ hai vi sư muốn đưa cho con chính là Đế giả chi nguyên.

Nhận được Đế giả chi nguyên này cũng coi như con nhận được truyền thừa của vi sư, sở học suốt đời của vi sư con cũng có thể lĩnh ngộ được.

Thế nhưng có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải nhìn vào thiên phú của con.

Chí Thánh Đại Đế dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: Mà điều quan trọng nhất chính là ai sở hữu Đế giả chi nguyên là có chín thành cơ hội đột phá lên Đế cấp.

Tác dụng của Đế giả chi nguyên sau này con sẽ chậm rãi biết được.

Mà Đế giả chi nguyên ở ngay trong thân thể vi sư, vi sư đã sớm bố trí cấm chế, không có ấn ký của vi sư không ai có thể chiếm được Đế giả chi nguyên của ta.

Vi sư sẽ lưu lại trong cơ thể con ấn ký, đến lúc đó con tự nhiên sẽ thu được nó.

Con tiến vào trong không gian này sợ rằng đã thu hút không ít người tới.

Tuy rằng người bình thường không biết tới Đế giả chi nguyên, thế nhưng cũng không phải là ai cũng không biết.

Đồng thời thân thể vi sư sợ rằng sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú.

Thứ con cần làm là bảo vệ thân thể vi sư, chuyện này đối với con có lẽ không khó.

Đây coi như là khảo nghiệm cuối cùng của con.

Nếu như con thất bại, thi thể vi sư bị kẻ khác đoạt được, toàn bộ không gian sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Mọi người cũng sẽ bị mai táng trong không gian này, bao gồm cả con cũng không thể chạy trốn.

Trừ phi đạt tới Đế cấp.

Sư phụ, người nói thật sao? Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, quả thực quá độc ác, tất cả mọi người đều phải mai táng theo a.

Đương nhiên là thật, thân thể của bản đế há có thể để cho kẻ khác đụng vào? Đế giả chi nguyên của bản Đế tuyệt đối không thể tùy tiện đưa cho kẻ khác.

Khi trước phân thân vi sư mang theo thân thể chạy ra, chủ thể linh hồn cũng bị nhốt, hơn vạn năm qua vi sư có thể cảm giác được chủ thể linh hồn còn tồn tại, thế nhưng lại bị ràng buộc.

Thứ con cần làm chính là bảo vệ thân thể vi sư, không để cho nó tổn hại.

Chờ sau khi con đột phá Đế cấp thì nghĩ biện pháp cứu chủ thể linh hồn của vi sư ra.

Đến lúc đó vi sư có thể khôi phục.

Chí Thánh Đại Đế nghiêm túc nói.

Sư phụ, người nói là người còn có thể khôi phục sao? Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi.

Chủ thể linh hồn của vi sư còn đang tồn tại, thân thể cũng còn, đương nhiên có thể khôi phục.

Chí Thánh Đại Đế nói.

Vậy thì đệ tử đi chỗ nào tìm đây? Đệ tử muốn đột phá Đế cấp sợ rằng cũng không đơn giản, hơn nữa cũng cần thời gian.

Lục Thiếu Du nói, hiện tại hắn mới chỉ là Vũ Vương mà thôi.

Muốn đột phá tới Đế cấp quá xa với.

Huống chi Đế cấp đâu phải cấp độ có thể đơn giản đột phá.

Khi trước sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn đột phá chỉ kém một chút cũng đã thất bại.

Nói nhảm, có Đế giả chi nguyên của vi sư, cho dù thiên phú của con có bình thường muốn đột phá cũng không phải quá khó khăn.

Huống chi thiên phú của con cũng không tệ, mà có Thiên Trụ giới này, thời gian càng không thành vấn đề.

Không lâu sau con sẽ biết.

Về phần đi chỗ nào tìm vi sư, chờ sau khi đột phá Đế cấp thì con sẽ biết.

Tới cấp bậc như Đế cấp, cho dù ai cũng không thoát khỏi sự tra xét của con.

Chí Thánh Đại Đế nói.

Đệ tử đã biết.

Lục Thiếu Du còn đang muốn nói tiếp thì Chí Thánh Đại Đế ngắt lời Lục Thiếu Du rồi nói: Thiếu Du, tàn hồn của vi sư vốn có thể tồn tại được một đoạn thời gian nữa, thế nhưng hiện tại vi sư phải bố trí linh hồn ấn ký trên người con để con đạt được Đế giả chi nguyên, đồng thời đạo ấn ký này tương lai cũng có thể dẫn con tìm được chủ thể linh hồn của vi sư, Thiên Trụ giới sau này chính là của con rồi.

Nói xong, trong tay Chí Thánh Đại Đế mang theo một chiếc nhẫn trữ vật màu xanh xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du rồi nói: Nơi này có một chút đồ vật lẫn lộn của cả đời vi sư, thứ tốt đều bị hủy mất rồi, cho nên cũng không còn bao nhiêu bảo vật.

Về phần linh kỹ thì có nhiều hơn một chút.

Sau nhận được truyền thừa của vi sư, tự nhiên con có thể tu luyện được.

Lĩnh ngộ cả đời vi sư cùng với sở học còn đều có thể lĩnh ngộ để sử dụng, bao gồm cả một bộ linh kỹ Thiên cấp, còn có tuyệt chiêu mà vi sư lĩnh ngộ từ trong Thiên trụ giới, có lẽ sẽ giúp con không ít.

Trong này chỉ có một số thứ vụn vặn mà thôi.

Mặt khác bên cạnh thân thể vi sư có ba mươi kiện linh khí Huyền cấp, đã được bố trí cấm chế, chỉ có người mang theo ấn ký của vi sư mới có thể hóa giải.

Những người khác sẽ không thể động vào được nó, con có thể lợi dụng được điều này.

Nhớ kỹ, nhất định không thể để cho kẻ khác động tới thân thể vi sư, bằng không toàn bộ không gian tan vỡ, đên lúc đó vi sư có muốn khôi phục cũng chỉ là vô vọng mà thôi.

Sưu.

Nói xong, thân ảnh Chí Thánh Đại Đế trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang chói mắt tiến vào trong mi tâm Lục Thiếu Du rồi để lại một đạo ấn ký nhàn nhạt.

Đạo ấn ký này xuất hiện khiến cho ấn ký của thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ cũng phải phủ phục xuống.

Sưu.

Đồng thời, Lục Thiếu Du cảm giác được một cỗ tin tức xa lạ xuất hiện trong đầu mình, trong đầu lần nữa vang lên một thanh âm.

Thiếu Du đệ tử của ta, bốn phía xung quanh của Thiên Trụ giới có khắc chữ ‘vũ’, từ dưới lên trên lại khắc chữ ‘trụ’, chữ ‘trụ’ này đại biểu thời gian chính là thời gian luân chuyển.

Trong Thiên Trụ giới có chín tầng, trong tầng thứ nhất tu luyện mười ngày chỉ bằng một ngày một đêm bên ngoài, tầng thứ hai tu luyện hai mươi ngày chỉ bằng một ngày một đêm bên ngoài.

Tầng thứ ba tu luyện ba mươi ngày tương đương với một ngày một đêm bên ngoài.

Cứ từ đó suy ra, tới tầng thứ chín, tu luyện chín mươi ngày chỉ bằng một ngày một đêm bên ngoài, gấp chín mươi lần thời gian bên ngoài.

Từ trước tới nay vi sư cũng chỉ có thể đi tới tầng thứ năm mà thôi.

Bây giờ con chỉ có thể tu luyện ở tầng thứ nhất, muốn tiến lên tầng cao hơn thì cần lĩnh ngộ về thời gian.

Về phần lĩnh ngộ cụ thể như thế nào, sau khi nhận được truyền thừa của vi sư con sẽ biết.

Lai lịch của Thiên Trụ giới vô cùng thần bí vi sư cũng không biết được.

Thế nhưng tuyệt đối là trọng bảo.

Ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết được, bằng không sẽ có phiền phức lớn.

Thanh âm vừa dứt rồi lập tức biến mất không thấy.

Lục Thiếu Du có cảm giác quang mang trước mặt chợt lóe lên, sau đó quang mang bao phủ quanh thân trong nháy mắt biến mất.

Lão đại, huynh làm sao vậy? Lão đại.

KHi Lục Thiếu Du phục hồi tinh thần lại thì trong tai vai lên thanh âm của Tiểu Long.

Lão đại, vì sao vừa rồi đột nhiên huynh lại biến mất làm đệ sợ muốn chết.

Ngay cả huyết khế cũng không thể cảm nhận được khí tức của huynh.

Nhìn thấy Lục Thiếu Du xuất hiện, Tiểu Long thở dài một hơi nói: Nơi này quá quỷ dị.

Tiểu Long, chẳng lẽ vừa rồi ta biến mất sao? Lục Thiếu Du hoài nghi nói.

Huynh vừa mới bị cỗ quang mang quỷ dị kia bao phủ, trong nháy mắt lập tức biến mất không thấy.

Tiểu Long nhíu mày lập tức hỏi: Lão đại, huynh chắc chắn không có việc gì chứ? Lục Thiếu Du ngẩn ra, xem ra vừa rồi sư phụ Chí Thánh Đại Đế đã phong tỏa không gian, ngay cả Tiểu Long cũng không phát hiện ra được.

Khóe miệng Lục Thiếu Du nhếch lên mang theo một chút tiếu ý nói với Tiểu Long: Yên tâm đi, lão đại của đệ không có việc gì, một chút cũng không.

Trong lòng Lục Thiếu Du thầm nghĩ, kỳ thực cũng có chuyện.

Bản thân hắn lại tìm được một vị sư phụ tiện nghi.

Tuy rằng chiếm được chỗ tốt vô cùng lớn, thế nhưng cũng có phiền phức không nhỏ.

Nếu như bị người khác chiếm mất thân thể của Chí Thánh Đại Đế thì tất cả mọi người trong không gian này đều phải chết.

Không xong.

Vừa nghĩ tới chuyện này Lục Thiếu Du lập tức đổ mồi hôi lạnh, nếu như vạn nhất bị người khác tìm được thân thể của sư phụ Chí Thánh Đại Đế thì tất cả sẽ xong đời, toàn bộ không gian sẽ tan vỡ, bản thân hắn cũng đi theo.

Lão đại, chúng ta đi ra được chưa? Tiểu Long nói: Đã trải qua vài ngày rồi, nếu như chúng ta không đi ra ngoài thì đám người Tâm Đồng sẽ sốt ruột.

Đi, chúng ta đi ra ngoài trước.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía sau rồi thu Thiên Trụ giới vào trong lòng bàn tay.

Thiên Trụ giới cũng không ở trên ngón tay mà nằm trên mu bàn tay hắn, nhìn dấu vết nhàn nhạt kia tâm niệm Lục Thiếu Du chỉ cần khẽ động một cái Thiên Trụ giới lập tức xuất hiện.

Rồi một đám quang mang quỷ dị mạnh mẽ xuất hiện.

Sưu.

Quang mang mạnh mẽ khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, một trận ba động truyền ra, trong nháy mắt hai người xuất hiện ở trong tiểu điện khi trước.

Lục Thiếu Du khẽ mở miệng cười, Thiên Trụ giới trên mu bàn tay khẽ lóe lên một chút, rồi lập tức biến mất không thấy.

Cạch cạch.

Hai người xuất hiện, cái bàn đá trong tiểu điện lập tức vỡ nát.

Ồ, vì sao chúng ta lại đi ra rồi? Tiểu Long có vẻ cực kỳ nghi hoặc, không gian kia quả thực quá kỳ dị.

Vừa rồi chính là một không gian đơn độc.

Thanh âm của Lục Thiếu Du vang lên trong đầu Tiểu Long, đem tất cả mọi chuyện trải qua vừa rồi nói cho Tiểu Long một lần.

Đối với Tiểu Long đương nhiên hắn không cần phải giấu diếm gì cả.

Trong khi nói chuyện hai người nhanh chóng rời khỏi tiểu điện.

Lão đại, huynh nói huynh thu được Thiên Trụ giới, sau này chúng ta tu luyện ở trong đó chín mươi ngày chỉ tương đương với bên ngoài một ngày thôi sao? Trên hành lang, Tiểu Long kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Sai rồi, là mười ngày, hiện tại ta chỉ có thể tiến vào tầng thứ nhất.

Một ngày một đêm ở bên ngoài chính là mười ngày ở bên trong.

Lục Thiếu Du nói, sư phụ Chí Thánh Đại Đế từng nói qua, muốn mở tầng trên thì cần phải lĩnh ngộ thời gian.

Đây chính là thứ mà hắn chưa từng tiếp xúc qua, cũng là lần đầu tiên nghe thấy cũng phải lĩnh ngộ thời gian.

Nói chung, hiện tại Lục Thiếu Du vô cùng mơ hồ, đối với Thiên Trụ giới cũng mơ hồ.

Thế nhưng hắn biết ro hiện tại hắn tu luyện ở trong Thiên Trụ giới mười này thì bên ngoài chỉ mới là một ngày một đêm mà thôi, tuyệt đối kinh khủng.

Chúng ta ở trong đó mấy ngày, bên ngoài không biết đã trôi qua bao lâu đây.

Ánh mắt Tiểu Long khẽ đảo, tức thì nói.

Nếu như không sai thì có lẽ là như vậy.

Lục Thiếu Du nói, ánh mắt nhìn bốn phía có chút nghi hoặc: Vì sao lại không cảm thấy có ai khác.

Thời gian đã qua mấy ngày mọi người đương nhiên đã rời đi.

Những người này đều đến đây tìm bảo vật chứ không phải đến thăm quan a.

Tiểu Long trừng mắt nhìn lão đại, đột nhiên nó cảm thấy chỉ số thông minh của lão đại có vấn đề.

Đôi mắt nhỏ chuyển động, nhìn Lục Thiếu Du nói: Lão đại, không phải huynh bị đoạt xá đó chứ? Đệ mới bị đoạt xá.

Lục Thiếu Du đưa hai ngón tay bắn về phía gáy Tiểu Long, quang mang dưới chân chợt lóe, thân ảnh đã biến mất tại chỗ.

Dường như không giống bị đoạt xá.

Tiểu Long vuốt cái gáy lẩm bẩm nói, sau khi phục hồi tinh thần lại lập tức đuổi theo Lục Thiếu Du: Lão đại, huynh lại đánh đầu đệ.

Lục Thiếu Du đã sớm chạy được vài trăm thước, nhìn chung quanh, hành lang trong đại điện này cực kỳ phức tạp, hắn cũng không biết thân thể sư phụ Chí Thánh Đại Đế ở nơi nào.

Sưu.

Lúc này trong mi tâm có quang mang chợt lóe, dường như muốn chỉ lối cho Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du lập tức có cảm giác một cỗ khí tức kỳ dị đang dẫn dắt mình, xem ra đây là tác dụng của ấn ký mà sư phụ Chí Thánh Đại Đế để lại.

Lão đại, sao lại không đi nữa? Tiểu Long đuổi theo, nhìn thấy lão đại dậm chân tại chỗ, nó lại cho rằng lão đại mình phát hiện ra thứ gì.

Đi theo ta.

Lục Thiếu Du nhận rõ phương hướng, ngón chân điểm nhẹ mặt đất, quang mang trên người bắn ra.

Thân thể nhanh chóng biến mất tại chỗ, sau đó Tiểu Long cũng cấp tốc đuổi theo.

Trên phương diện tốc độ Tiểu Long cũng không kém Lục Thiếu Du.

Hành lang và thông đạo trong đại điện đan xen với nhau quả thực giống như mê cung, sợ rằng nếu không chú ý sẽ lại vòng tới chỗ cũ.

Mà Lục Thiếu Du dưới sự chỉ dẫn của ấn ký linh hồn, nhanh chóng phóng qua những hành lang phức tạp.

Khoảng chừng một chung trà sau, hành lang phía trước dường như rộng hơn rất nhiều.

Càng gần Lục Thiếu Du càng cảm nhận được một ít khí tức quen thuộc, điều này khiến cho tốc độ của Lục Thiếu Du lại tăng thêm vài phần.

Sưu Sưu.

Khi Lục Thiếu Du lắc mình nhảy ra thì đã xuất hiện trên một sân rộng lớn.

Sân rộng này so với sân rộng và thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ thủ hộ còn lớn hơn.

Bốn phía sân rộng là một tòa đại điện lớn, giống như một ngọn núi cao đứng sừng sững trong không gian.

Cả tòa đại điện đều là màu đồng, giống như màu của vô số năm tháng, trên đại điện tràn ngập khí tức cổ xưa.

Toàn bộ sân rộng mênh mông vô bờ, trên sân rộng được phủ kín bằng một lớp đá xanh.

Khí tức cổ xưa từ trên đá tràn ra mang theo khí tức thương hải tang điền.

Ngay giữa sân rộng Lục Thiếu Du ngưng thần nhìn kỹ lập tức thấy được một khu vực bị gợn sóng trong không gian bao phủ.

Trong khu vực này có ba mươi vật lơ lửng, đang xoay tròn trong không gian bị gợn sóng bao phủ kia.

Lẽ nào đây là ba mươi kiện linh khí Huyền cấp mà sư phụ nói tới? Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn kỹ mấy vật đang xoay tròn trên quang mang, trong lòng tức thì run rẩy.

Đây chính là ba mươi kiện linh khí Huyền cấp a.

Một kiện linh khí huyền cấp cũng đủ để khiến cho mọi người tranh đoạt, ở đây lại có ba mươi kiện.

Lục Thiếu Du nhìn chăm chú vào không gian gợn sóng, bên trong mơ hồ có một thân ảnh đang ngồi.

Ánh mắt nhìn vào thân ảnh trong không gian, Lục Thiếu Du có cảm giác mắt mình hoa lên.

Gợn sóng trong không gian liên tục lóe lên khiến cho linh hồn hắn đau đớn.

Uy áp thật mạnh mẽ.

Lục Thiếu Du thu hồi ánh mắt, uy áp này quả thực quá mạnh mẽ khiến cho người khác nhìn vào lập tức cảm thấy linh hồn đau đớn và áp lực.

Lẽ nào đây là thân thể của sư phụ Chí Thánh Đại Đế sao.

Ca ca, Tiểu Long, hai người rốt cuộc cũng xuất hiện rồi.

Muội còn tưởng rằng hai người xảy ra chuyện gì a.

Lúc này mấy đạo thân ảnh đi tới, chính là đám người Hắc Vũ, Bàn Hủy, Bàn Vân, Thiên Thủ Quỷ Tôn.

Trong khi nói chuyện Lục Tâm Đồng mang theo vẻ mặt lo lắng đi tới trước mặt Lục Thiếu Du.

Xảy ra một chút chuyện, thiếu chút nữa ta và lão đại đều bỏ mạng rồi.

Tiểu Long nhíu mày, trong Thiên Trụ giới kia bị Phá Vân Tôn giả chặn giết, quả thực thiếu chút nữa phải bồi cái mạng nhỏ của mình.

Thiếu chủ, gặp phải chuyện gì vậy? Thân ảnh Hắc Vũ lập tức đi tới bên người Lục Thiếu Du.

Gặp hồn anh của một Vũ Tôn ngũ trọng công kích, đã giải quyết xong rồi.

Lục Thiếu Du trả lời.

Sắc mặt Hắc Vũ lập tức biến đổi, hồn anh của Vũ Tôn ngũ trọng a, thực lực không cần phải nói nhiều.

Không có việc gì nữa rồi, tất cả đều bị lão đại giải quyết.

Được rồi, các ngươi có thu hoạch được gì không? Tiểu Long hỏi Lục Tâm Đồng.

Quả thực có chút thu hoạch, thế nhưng cũng không quá lớn.

Chưởng môn, các người có thu hoạch gì không? Thiên Thủ Quỷ Tôn tiến lên hỏi Lục Thiếu Du.

Cũng coi như có thu hoạch.

Lục Thiếu Du nhíu mày lập tức nhìn về phía Long Linh khẽ gật đầu một cái.

Lúc này thương thế trên người Long Linh đã tốt hơn một chút, bộ y phục màu trắng bao phủ thân thể cực kỳ mê người, khí chất càng thêm yêu mị khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi nhớ tới Bạch Linh.

Nhớ tới Bạch Linh, trong đầu Lục Thiếu Du lập tức xuất hiện khuôn mặt tuyệt mỹ mà lạnh lùng.

Cũng không biết hiện tại Bạch Linh thế nào rồi.

Lục Thiếu Du gật đầu Long Linh khẽ mỉm cười một cái, dường như đối với nhân loại trước mắt này có hảo cảm không nhỏ.

Lục chưởng môn, sao tới giờ này ngươi mới tới.

Trong lúc Lục Thiếu Du thất thần có không ít thân ảnh đi tới, chính là đám người Tử Yên, Đạm Đài Tuyết Vi, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương, Thiên Ưng côn tử, Tiêu Dao Vương, còn có Kim Sí Vương, Hắc Linh Vương, Phiên Hải Vương cùng người của bọn họ.

Có thể bởi vì dọc đường đi Lục Thiếu Du luôn chiếu cố cho mấy đại sơn môn này, cho nên thái độ của mấy sơn môn này đối với Lục Thiếu Du không tồi.

Cho dù cả cường giả của Thiên Vân đảo khi nhìn Lục Thiếu Du cũng phải gật đầu chào hỏi một cái.

Đương nhiên ngoại trừ Kiếm Linh Vương ra.

Vừa rồi ta mới dừng lại một chút, không nghĩ tới chư vị đều đã tới đông đủ.

Lục Thiếu Du mỉm cười, ánh mắt đảo qua Kiếm Linh Vương của Thiên Vân đảo.

Chỉ có ánh mắt của người này luôn đảo qua trên người hắn, mang theo một tia hàn ý.

Tất cả tới rồi sao? Đối với Kiếm Linh Vương này, lúc này Lục Thiếu Du đương nhiên không đặt vào lòng, bằng thực lực hiện tại của hắn Kiếm Linh Vương này không cần quá để ý tới.

Lục Thiếu Du lập tức nhìn về phía trước.

Phía trước lúc này đã có không ít người xuất hiện, cả đám đều có khí tức mạnh mẽ.

Người có thể tiến vào không gian này đều không phải kẻ yếu, hầu như đều tiến tới nơi này.

Mà trong đó, đám người Không Nhận Tôn giả, Thu Hủy Vương, Huyền Minh Tôn giả, Không Linh Vương đều đang ở phía trước.

Còn có Thánh Vũ Thiên Tôn, Thánh Linh Thiên Tôn, Viên Tự Thành, Quân Bất Phàm đều ở phía xa.

Có một số việc cũng nên giải quyết.

Lục Thiếu Du đưa mắt đảo qua những thân ảnh này, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo.

Khóe miệng nhếch lên, mang theo hàn ý.

Bóng người phía trước hiện tại đông nghịt, một đám lớn cường giả tán tu lặng lẽ đứng ở bên ngoài.

Trong đó có không ít cường giả Tôn cấp, còn có không ít thế lực không kém.

Đáng chú ý nhất chính là Thiên Địa các, Khôn Dương đảo, Địa Viêm đảo, Thần Kim các, còn có Nguyệt Long các.

Ánh mắt Lục Thiếu Du quét qua những người này đương nhiên cũng khiến cho những người này chú ý.

Từng ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du, những người có thực lực bình thường và tán tu nhìn về phía Lục Thiếu Du mang theo sự cảnh giác, dường như không có ai muốn chọc tới Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du này một khi động thủ không hề lưu tình một chút nào, ai cũng không sợ, đây chính là người mà mọi người cảm thấy khó dây vào nhất.

Mà trong đó, có không ít ánh mắt cừu hận nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Trong đó mấy cỗ thế lực cực mạnh như Linh Vũ giới, Nguyệt Long các, Thần Kim các, Địa Viêm đảo, Khôn Dương đảo đều dùng ánh mắt cừu hận nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Đối với những ánh mắt cừu hận này, Lục Thiếu Du đều ghi tạc trong lòng.

Đối với chuyện này hắn chỉ cười nhạt một chút.

Sau khi giải quyết chuyện của sư phụ Chí Thánh Đại Đế xong, ai đối phó với ai cũng không nhất định.

Lục lão đệ, đây là trung tâm, nhưng mà nơi này có chút cấm chế.

Chúng ta đều thử qua thế nhưng không ai có thể phá giải được.

Phiên Hải Vương Lạc Kiến Hồng đi tới trước mặt Lục Thiếu Du rồi nói.

Lục Thiếu Du nghe vậy tức thì nhìn về phía trước, thảo nào những người này lại thành thật đứng ở đó, hóa ra là phía trước bố trí cấm chế.

Lục Thiếu Du nhìn kỹ về phía trước, bên ngoài sân rộng đang có một đạo quang tráo trong suốt bao phủ, khiến cho không ai có thể đặt chân đi vào.

Ca ca, vừa rồi có không ít cường giả đã thử qua, thế nhưng đều không thể mở được cấm chế này.

Lục Tâm Đồng nói.

Thật không? Lục Thiếu Du thấp giọng nói, sợ rằng chuyện này sư phụ đã sắp đặt từ trước, người không muốn người khác động vào thân thể của mình, đương nhiên người bình thường sẽ không thể nào tiến vào trong đó được.

Những cường giả này tuy rằng thực lực đều rất mạnh, thế nhưng nếu như so với sư phụ Chí Thánh Đại Đế mà nói, rõ ràng kém qua xa.

Lục lão đệ, đệ thử nói xem trong cấm chế kia là linh kỹ, vũ kỹ Thiên cấp hay là trọng bảo.

Lạc Kiến Hồng nhìn về phía trước rồi nói, lúc này trong không gian gợn sóng kia có ba mươi đoàn quang mang không ngừng xoay tròn.

Chuyện này cũng không biết được.

Chỉ là đệ thấy nó là linh khí.

Lục Thiếu Du mỉm cười, nếu như hắn đoán không sai thì đây chính là ba mươi kiện linh khí Huyền cấp.

Về phần vũ kỹ, linh kỹ Thiên cấp đều lưu lại trong truyền thừa của sư phụ.

Bên ngoài căn bản không có khả năng có.

Mà trọng bảo sư phụ cũng đã từng nói qua, sau khi cấm chế ở nơi quỷ dị kia phá hủy, không có một trọng bảo nào nữa.

Thế nhưng hiện tại không biết vì sao mới có thể đi vào cấm chế này đây.

Nếu như không thể đi vào thì chúng ta cũng chỉ có thể bó tay đứng nhìn mà thôi.

Tử Yên chậm rãi đi tới bên người Lục Thiếu Du rồi nói.

Hít mùi hương giống như hoa lan trên người Tử Yên, Lục Thiếu Du lãnh đạm nói: Ta thấy có lẽ cũng không khó mở cho lắm.

Lẽ nào Lục chưởng môn còn có nghiên cứu về cấm chế sao? Đạm Đài Tuyết Vi thấy Tử Yên tiến lên cũng mỉm cười, nụ cười này vô cùng động lòng người.

Chuyện này quả thực ta cũng không có nghiên cứu bao nhiêu.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Lẽ nào chư vị không phát hiện ra cấm chế này đã phai nhạt đi từng chút một sao? Có lẽ một lúc nữa nó sẽ tiêu tán.

Ồ? Cấm chế này quả thực đang phai nhạt.

Mọi người nghe vậy lập tức tỉ mỉ nghiên cứu, tầng cấm chế trong suốt kia đang chậm rãi ba động rồi tiêu tán.

Cấm chế tiêu tán, đến lúc đó đoạt bảo khó tránh khỏi một phen huyết chiến.

Muốn nhận được bảo vật phải dựa vào thực lực của bản thân rồi.

Phiên Hải Vương Lạc Kiến Hồng nói.

Lạc lão ca, sợ rằng vận khí cũng vô cùng quan trọng a.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

Quả thực không sai.

Nghe vậy Phiên Hải Vương Lạc Kiến Hồng ngẩn ra, mỉm cười, ánh mắt đảo qua chung quanh sân rộng rồi nói: Lục lão đệ, vận khí của đệ hiện tại dường như không kịp lắm, số người nhằm vào đệ cũng không ít a.

Có thể là do đệ lớn lên giống bánh bao a.

Lục Thiếu Du khẽ cười một tiếng.

Lục chưởng môn, lời nói của Lục chưởng môn có ý gì vậy? Lời của Lục Thiếu Du nói khiến cho mọi người nghi hoặc, đôi mắt xinh đẹp của Tử Yên chợt lóe, lập tức hỏi Lục Thiếu Du.

Nếu như ta lớn lên như bánh bao đương nhiên sẽ bị chó cắn.

Không có cách nào ngăn cản chuyện này a.

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đảo, nhìn qua đám người Không Nhận Tôn giả, Không Linh Vương rồi mỉm cười nói.

Khúc khích.

Lục Thiếu Du nói khiến cho đám người Tử Yên, Đạm Đài Tuyết Vi sửng sốt rồi không nhịn được mà cười lớn.

Ha ha.

Mọi người chung quanh nghe vậy lập tức cười ha hả.

Ngay cả Long Linh, Thiên Thủ Quỷ Tôn, đám người Bàn Vân và cường giả Tôn cấp trong các sơn môn lớn cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Không nghĩ tới trong lời nói của Lục chưởng môn lại có thâm ý như vậy, quả thực ta đã mở mắt.

Tử Yên khẽ cười, nụ cười khuynh quốc khuynh thành.

Ví dụ này cũng coi như thỏa đáng, ta thấy ngươi lớn lên cũng giống như bánh bao a.

Lam Thập Tam vỗ vai Lục Thiếu Du, nở nụ cười tà dị.

Lục Thiếu Du, ngươi bớt càn rỡ đi cho ta.

Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ phải nếm trái đắng.

Khi Lam Thập Tam còn chưa nói xong, phía xa truyền đến thanh âm của Không Nhận Tôn giả.

Lời nói của Lục Thiếu Du không chút che giấu, đám người ở đây đều có lỗi tai hơn người, Lục Thiếu Du nói đương nhiên mọi người đều có thể nghe rõ.

Rõ ràng ý tứ của Lục Thiếu Du đang mắng đám người Khôn Dương đảo khiến cho vị cường giả Tôn cấp này vô cùng tức giận.

Nếu như ngươi không phục thì cứ tiến lên.

Bàn Hủy lạnh lùng nói.

Nhìn Bàn Hủy, còn có đám người Bàn Vân bên cạnh, vẻ tức giận trên mặt Không Nhận Tôn giả thu liễm, khóe miệng co quắp một chút.

Thực lực của hai đầu yêu thú bát giai này hắn cũng không thể chống lại được.

Hừ, ra khỏi không gian này Khôn Dương đảo ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ngươi chờ xem.

Không Nhận Tôn giả hừ lạnh nói.

Không Nhận Tôn giả, ngươi có thể ra khỏi không gian này hay sao? Nói thật, ta còn chưa đặt ngươi vào trong mắt, chỉ là một tên hề mà thôi.

Một câu Khôn Dương đảo, hai câu Khôn Dương đảo, lẽ nào toàn bộ đại lục đều là của Khôn Dương đảo các ngươi sao? Lục Thiếu Du nói xong, trong không miệng đột nhiên phun ra một ngụm nước bọt, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường nhìn về phía Không Nhận Tôn giả.

Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, trên sân rộng lập tức vang lên vô số thanh âm hít sâu một hơi.

Từng đạo ánh mắt lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du này quả thực càng lúc càng càn rõ, ngay cả Không Nhận Tôn giả cũng hoàn toàn không đặt vào trong mắt.

Lời nói của Lục Thiếu Du cũng khiến cho ánh mắt của các cường giả Nhật Sát các, Thiên Vân đảo, Kiền Hiên đảo, Tinh Ngục các không ngừng lóe lên bất định, lẽ nào Lục Thiếu Du này còn có cái gì làm chỗ dựa sao.

Lục Thiếu Du nhìn qua mọi người.

Hiện tại hắn cũng đắc tội với không ít người, nếu như trước đây đương nhiên hắn phải thu liễm một chút.

Thế nhưng lúc này chuyện đã lớn như vậy, hơn nữa lại có Thánh Linh giáo, bản thân lại thu được Hổ Âm Yêu Tinh, một khi Nam thúc khôi phục hắn cũng có được thực lực ẩn dấu nhất định, cũng không phải không thể chống lại mấy thế lực này.

Huống chi thù của Thánh Linh giáo hắn phải báo.

Nhìn Lục Thiếu Du, Huyền Minh Tôn giả trong Linh Vũ giới không khỏi mỉm cười, hiện tại Lục Thiếu Du đắc tội với người ta không ít, đến lúc đó hắn xuất thủ cũng dễ hơn một chút.

Tốt nhất là chờ đám người này lưỡng bại câu thương, khi đó hắn ra tay mới là tốt nhất.

Lục Thiếu Du, ngươi đang khiêu chiến điểm giới hạn của bản tôn.

Không Nhận Tôn giả hét lớn một tiếng phẫn nộ, lúc này hắn muốn nhịn cũng không nhịn được nữa.

Thân thể nhoáng lên một cái lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh bắn về phía Lục Thiếu Du.

Khí tức uy áp như biển khiến cho không trung run lên.

Có bản lĩnh thì ngươi cứ đi lên thử xem.

Hai người Bàn Hủy, Bàn Vân thả người nhảy lên, yêu nguyên hùng hậu trên người tràn ra.

Yêu nguyên mạnh mẽ tràn ngập khiến cho thân hình Không Nhận Tôn giả khựng lại trên không trung, từ trong tức giận khôi phục lại một chút lý trí.

Có hai yêu thú bát giai này ở đây, nếu như chỉ một mình hắn thì thiệt thòi lớn, với lại hiện tại đoạt bảo quan trọng hơn.

Nghĩ vậy quang mang trên người Không Nhận Tôn giả lóe lên, áp chế sự tức giận cùng với sát ý trong lòng, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Lục Thiếu Du, lạnh nhạt nói: Lục Thiếu Du, bản tôn thề ngày khác nhất định phải khiến ngươi tan xương nát thịt.

Phải nhìn xem ngươi có thực lực này không đã.

Lục Thiếu Du cười nhạt, Vũ Tôn tam trọng, khi trước đối với hắn mà nói tuyệt đối là tồn tại đáng sợ.

Mà hiện tại, dưới tình huống thực lực bình thường hắn đương nhiên không thể chống lại, thế nhưng dưới tình huống dùng toàn lực thì hắn có thể đánh chết được Vũ Tôn tam trọng.

Người tan xương nát thịt này nhất định là Không Nhận Tôn giả.

Đồng thời hiện tại Lục Thiếu Du cũng không có dự định để Không Nhận Tôn giả rời đi.

Thậm chí hôm nay hắn còn muốn khiến cho những người đối đầu với hắn ở lại trong không gian này.

Tránh cho sau khi ra khỏi không gian mấy người này lại muốn đối phó với hắn, cho nên hắn chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường mà thôi.

Lục chưởng môn, thế lực của Khôn Dương đảo không kém, Lục chưởng môn phải chú ý một chút.

Tử Yên nhíu mày nói nhỏ với Lục Thiếu Du.

Đa tạ Tử Yên cô nương nhắc nhở, ta sẽ chú ý.

Lục Thiếu Du nói.

Tử Yên thánh nữ nói không sai, Lục lão đệ, tuy rằng thực lực của đệ không tồi.

Nhưng có một số việc đệ còn chưa biết, nói chung tất cả phải chú ý một chút.

Lạc Kiến Hồng nhíu mày nghiêm túc nói với Lục Thiếu Du.

Được.

Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, từ trong ánh mắt nghiêm túc của Lạc Kiến Hồng Lục Thiếu Du cũng có thể nhìn ra được, Lạc Kiến Hồng đang nhắc nhở chính mình, sợ rằng Khôn Dương đảo này không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

Cấm chế sắp biến mất.

Nhanh chuẩn bị, cấm chế sắp biến mất.

Lúc này chung quanh có từng đạo thanh âm vang lên.

Từng đạo ánh mắt tức thì rơi vào trên vòng cấm chế trong suốt, vô hình kia.

Mọi người đang bắt đầu chuẩn bị.

Cạch cạch.

Trong nháy mắt, vòng cấm chế trong suốt, vô hình phía trước giống như một tấm gương bị nghiền nát, tức thì vỡ tan.

Sưu Sưu.

Đồng thời, cấm chế biến mất, một cỗ kình khí bàng bạc khuếch tán khiến cho toàn bộ sân rộng run rẩy kịch liệt giống như địa chấn khiến cho chúng cường giả phải bộ trí hộ thân cương khí.

Cỗ khí tức này bàng bạc không gì sánh được, những người thực lực thấp một chút trực tiếp bị đánh bay đi.

Sưu Sưu.

Cấm chế bị tiêu tan, phía trước sân rộng lộ ra, mọi người bắt đầu sôi trào.

Tiến lên, phía trước có bảo vật.

Chân khí, linh lực bạo phát, sát biên giới sân rộng, không biết là ai nói ra câu này, trong nháy mắt có một đám chân khí, linh lực cường hãn khuếch tán.

Từng đạo thân ảnh ở sát biên giới sân rộng giống như thiểm điện phóng về phía trung tâm sân rộng.

Người cản ta chết.

Đừng chặn đường.

Phanh Phanh Phanh.

Trong nháy mắt trên không trung có vô số bóng người bắn lên, trong nháy mắt có người giao thủ với nhau.

Không ít người thực lực thấp trực tiếp bị đánh cho phụt máu rơi xuống mặt đất.

Từng tiếng âm thanh bạo liệt vang lên không ngừng.

Long tranh hổ đấu a.

Nhìn cảnh này, Lục Thiếu Du nhíu mày, gặp bảo vật sợ rằng ai cũng không lưu tình với ai.

Bản tính của nhân loại vốn là tham lam và ích kỉ, người có thể thu liễm bản tính này liệu có được mấy người đây.

Chúng ta cũng vào thôi, nếu đã tới mộ địa của cường giả viễn cổ thì không thể tay không mà về được.

Lam Thập Tam nhìn không ít bóng người phun máu từ trên không trung rơi xuống thấp giọng nói.

Chúng ta đi thôi.

Lục Thiếu Du mỉm cười, sư phụ Chí Thánh Đại Đế đã sớm nói cho hắn biết có cấm chế, muốn có bảo vật tốt không thể dễ dàng như vậy được.

Mọi người tự động nhảy lên mang theo sự kích động tiến về phía trung tâm sân rộng.

Khi mọi người đi tới trung tâm sân rộng thì nơi này đã sớm có người đứng trước không gian gợn sóng kia.

Mọi người nhìn khu vực bị không gian gợn sóng bao phủ, trong khu vực này có ba mươi đạo quang mang không ngừng xoay tròn.

Bên trong ba mươi đạo quang mang này hẳn là có vật gì đó.

Trong không gian bị gợn sóng không gian bao phủ mơ hồ có một thân ảnh đang ngồi đó.

Mọi người nhìn kỹ vào thân ảnh này, gợn sóng không gian không ngừng lóe lên lập tức khiến cho linh hồn mọi người cảm thấy đau đớn.

Uy áp thật mạnh mẽ.

Mọi người lập tức thu hồi ánh mắt, cỗ uy áp này quả thực quá mạnh mẽ, chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng khiến cho linh hồn đau đớn và cảm thấy áp lực khiến cho bọn họ không dám nhìn thẳng.

Lúc này tất cả những người chạy tới, ánh mắt đều nhìn vào ba mươi đoàn quang mang đang xoay quanh trong không gian gợn sóng kia.

Trong mắt tất cả mang theo sự nóng bỏng.

Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy rõ bên trong là vật gì, thế nhưng thứ có thể xuất hiện tại nơi này tuyệt đối là bảo vật.

Nhưng mà mọi người nhìn chăm chú vào không gian gợn sóng này cũng không có ai dám là người đầu tiên đi tới.

Trong lòng ai cũng có chút cố kỵ, nơi này sợ rằng không dễ tiến vào như vậy.

Bất kỳ địa phương nào có bảo vật đều có nguy hiểm.

Cường giả viễn cổ tuyệt không đem bảo vật cho người khác dễ dàng như vậy.

Khục.

Trong đoàn người, chúng cường giả vừa mới xuất thủ đại chiến lúc này đều đi tới trước không gian gợn sóng.

Huyền Minh Tôn giả nhíu mày ho khan một tiếng rồi nói: Bảo vật ngay trước mắt, không ai dám xuất thủ sao? Nói xong đám người Huyền Minh Tôn giả cùng người Linh Vũ giới chậm rãi tiến lên phía trước.

Đám người Linh Vũ giới này muốn làm cái gì? Loại chuyện như thế này không phải Linh Vũ giới không bao giờ cam chịu làm kẻ đi đầu mới phải chứ? Đạm Đài Tuyết Vi nhíu mày, nghi hoặc nói.

Để ý tới bọn chúng làm gì, tất cả mọi người lui về phía sau một chút.

Lục Thiếu Du trầm ngâm nói, ngón trỏ sờ cái mũi rồi mỉm cười.

Sư phụ đã sớm bố trí cấm chế, muốn nhận được mấy thứ bên trong tuyệt đối là chuyện không có khả năng.

Nói xong, Lục Thiếu Du lập tức bảo đám người Lục Tâm Đồng, Tiểu Long, Dương Quá lùi về phía sau.

Mọi người cũng khong biết vì sao Lục Thiếu Du lại lùi lại, do dự một lát những người đi theo bên cạnh Lục Thiếu Du đều lùi lại theo ý hắn.

Mà ngay khi đám người Lục Thiếu Du lui lại, Huyền Minh Tôn giả cùng người Linh Vũ giới đã đi tới gần không gian gợn sóng, nhìn ba mươi đạo quang mang không ngừng xoay tròn trong không gian gợn sóng.

Bên trong ba mươi đạo quang mang xoay tròn, có khả năng là trọng bảo, trong mắt Huyền Minh Tôn giả khó giấu được vẻ nóng bỏng.

Cánh tay phải vung lên, một đạo trảo ấn trong tay xuyên qua không gian gợn sóng trực tiếp chộp vào một đạo quang mang bên trong.

Sưu Sưu.

Lúc này quang mang kia không ngờ lại bị Huyền Minh Tôn giả lấy ra.

Nhanh đoạt bảo vật, không có nguy hiểm.

Tiên hạ thủ vi cường, đoạt bảo vật.

Hầu như cùng lúc đó, từng tiếng hét lớn vang lên.

Nhìn thấy Huyền Minh Tôn giả thu được bảo vật, đám người đang cảnh giác cao độ cũng đã không nhịn được nữa.

Chỉ cần chậm trễ trong nháy mắt cũng đã tương đương với việc dâng bảo vật cho người khác.

Tức thì từng đạo thân ảnh trực tiếp nhảy tới phía trước.

Sưu.

Cùng lúc đó, ngay khi Huyền Minh Tôn giả muốn thu quang mang vào trong tay thì cả không gian gợn sóng này đột nhiên xuất hiện ba động.

Ba động vô cùng nhỏ thế nhưng cũng khiến cho không ít cường giả cảm nhận được, ánh mắt cả đám lập tức trầm xuống.

Sưu Sưu Đồng thời từ trong không gian gợn sóng có một cỗ lực lượng bắn ra.

Không tốt.

Huyền Minh Tôn giả thầm hô một tiếng không tốt, bảo vật bắt ra còn chưa kịp thu lại, thân hình lập tức có phản ứng, giống như thiểm điện bắn về phía sau, sắc mặt đại biến.

Những người khác của Linh Vũ giới nhìn thấy Huyền Minh Tôn giả rút lui cũng thối lui theo.

Thế nhưng trong dòng người chen chúc chạy tới đoạt bảo, nhìn thấy đám người Huyền Minh Tôn giả lùi lại cả đám vô cùng sửng sốt.

Lúc này mọi người mới cảm nhận được ba động phía trước, đồng loạt thi triển thân pháp lui lại, chỉ tiếc vẫn chậm một bước.

Sưu.

Từ bên trong không gian gợn sóng có một trận ba động, một cơn lốc lớn đột nhiên xuất hiện.

Cơn lốc phô thiên cái địa trong nháy mắt hóa thành một cơn cuồng phong, lấy không gian gợn sóng làm trung tâm khuếch tán ra tứ phía.

Cơn lốc mạnh mẽ này không ngờ lại hoàn toàn do linh hồn lực hùng hậu ngưng tụ, hoàn toàn chính là linh hồn phong bạo.

Cơn lốc bằng linh hồn này nhanh chóng quét tới tám người gần nhất, vô số đạo linh hồn gợn sóng khiến cho không gian cuồng bạo.

Toàn bộ không gian to lớn lúc này vặn vẹo liên tục.

Cường giả bị cơn lốc bằng linh hồn mạnh mẽ này bao vậy tức thì kinh hãi.

Trong gợn sóng bằng linh hồn mạnh mẽ này có một cỗ linh hồn lực vô cùng khó phát hiện đánh tới.

Mọi người hầu như không có một chút sức phản kháng nào, linh hồn lực tức thì phá hủy phòng ngự của mọi người rồi lập tức đánh vào không gian trong đầu.

Phanh Phanh Phanh.

Từng đạo thân ảnh trong nháy mắt từ trên không trung rơi xuống sân rộng.

Trong cơn lốc bằng linh hồn dường như có tiếng sấm nổ vang vọng, động tĩnh vô cùng lớn.

Tiếng sấm ì ùng quanh quẩn trong không trung.

Mau lùi lại, lùi nhanh.

Mọi người hét lớn, linh hồn mạnh mẽ như vậy khiến cho ngay cả cường giả Tôn cấp cũng không thể chống lại, cả đám vội vàng thối lui.

Hừ.

Huyền Minh Tôn giả nhanh chóng chạy trốn, tuy rằng chật vật thoát khỏi nguy hiểm thế nhưng phạm vi ảnh hưởng của cơn lốc bằng linh hồn này cũng quá rộng lớn khiến cho khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào.

Quan trọng hơn là linh hồn đã bị ảnh hưởng, thiếu chút nữa khiến cho hắn bị thương nặng.

Linh hồn phong bạo này khiến cho hắn không thể kháng cự, trong lòng hắn lúc này không khỏi hít sâu một hơi, vô cùng kinh hãi.

Huyền Minh Tôn giả tránh được một kiếp, thế nhưng đối với không ít cường giả khác trên sân rộng mà nói, quả thực chính là một cơn ác mộng.

Cơn lốc bằng linh hồn cường hãn nhanh như thiểm điện bắn tới.

Vô số thân ảnh trên không trung đột nhiên dừng lại sau đó lập tức rơi xuống mặt đất.

Những người không kịp lùi lại trong nháy mắt bị cuốn tới, không thể chạy trốn.

Biến cố đột nhiên xảy ra như vậy khiến cho mọi người bị trọng bảo mê hoặc tỉnh lại.

Trong lòng vô cùng kinh hãi, chân khí, linh lực trong cơ thể không hề bảo lưu mà bạo phát.

Vô số thân ảnh chật vật lui về phía sau như chạy trối chết, hận không thể chạy nhanh hơn một chút.

Cơn lốc bằng linh hồn kinh khủng khuếch tán tới một cấp độ nhất định thì lập tức biến mất.

Khi tất cả mọi thứ khôi phục lại như lúc ban đầu thì trong đầu mọi người không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Những người vừa mới tránh thoát được một kiếp còn chưa hoàn hồn lại được.

Mà khi mọi người nhìn về phía sau lưng mình thì trên mặt đất đã có thêm không ít thi thể, mỗi một cỗ thi thể trên người không có bất kỳ một vết thương nào.

Tất cả đều bị linh hồn công kích trực tiếp phá hủy linh hồn mà ngã xuống.

Nhân số trên sân rộng vốn chỉ có sáu bảy trăm người mà thôi, lúc này thi thể có trên trăm, đều chết ở dưới cơn lốc bằng linh hồn đáng sợ kia.

Trong hơn trăm người này ngay cả cường giả Tôn cấp cũng có hai người, hai cường giả Tôn cấp này chính là hai tán tu nhanh chân nhất lao tới cho nên cũng là hai kẻ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Cơn lốc linh hồn thật khủng khiếp.

Những người tránh thoát một kiếp không khỏi hít sâu một hơi.

Cường giả Tôn cấp cũng có kết cục như vậy.

Cơn lốc bằng linh hồn vừa rồi bọn họ tuyệt đối không thể chống lại.

Ánh mắt Lục Thiếu Du cực kỳ bình tĩnh, trên trăm cường giả, bên ngoài đều là tồn tại lừng lẫy, thế nhưng trong nháy mắt lại ngã xuống trong này.

Không thể không nói sự mê hoặc của bảo vật quá lớn, không ai có thể chống lại.

Lục chưởng môn, sao ngươi biết nơi này có nguy hiểm.

Sau khi mọi người khôi phục tinh thần, đám người Diệu Linh Tôn giả hỏi Lục Thiếu Du.

Vừa rồi cũng vì Lục Thiếu Du cho nên bọn họ mới thoải mái lùi lại như vậy.

Đoán.

Lục Thiếu Du vuốt mũi, mở miệng cười nói.

Chết tiệt.

Trong đám người Linh Vũ giới, sắc mặt Huyền Minh Tôn giả vô cùng khó coi, trong giới có hai vường giả Vương cấp lùi lại hơi chậm một chút cho nên bị cơn lốc bằng linh hồn kia đánh chết.

Sưu Sưu.

Cơn lốc linh hồn tiêu tán, lúc này trong không gian gợn sóng truyền đến mấy tiếng ba động.

Ba động truyền ra, ba mươi đạo quang mang kia lập tức xuyên qua không gian gợn sóng lơ lửng trên không trung.

Sưu Sưu.

Những quang mang này sau khi xuyên qua không gian gợn sóng lập tức tiêu tán.

Trong quang mang lúc này có một cỗ năng lượng ba động bàng bạc vô cùng đáng sợ đang từ từ tràn ra.

Đột nhiên có từng đạo lưu quang các màu khác nhau lan tràn.

Lưu quang càng lúc càng chói mắt, trong từng đạo lưu quang này đều ẩn chứa năng lượng uy áp hùng hậu.

Sưu.

Cảm nhận cỗ năng lượng bàng bạc đáng sợ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt mọi người lập tức chú ý.

Hơn mười đạo khí tức mạnh mẽ này lan tràn ra, năng lượng bàng bạc khiến cho mọi người bị áp chế tuyệt đối, ngay cả cường giả Tôn cấp cũng không ngoại lệ.

Cạch Cạch.

Khí tức quỷ dị này lan tràn, gợn sóng ở bốn phía sân rộng lập tức khuếch tán.

Mau nhìn, linh khí, ba mươi kiện linh khí.

Khí tức bên trên không tầm thường, đều là linh khí Địa cấp.

Là Hồn khí địa cấp! Vũ Linh Khí địa cấp! Mọi người kinh hô, ba mươi kiện Linh Khí địa cấp, tuyệt đối làm người ta khiếp sợ, trên đại lục tuyệt đối là tồn tại đỉnh cấp, dù sao chưa ai nghe nói qua có ai hiện tại cầm thần khí đi khắp nơi.

Ba mươi kiện Linh Khí địa cấp, cũng chỉ có cường giả viễn cổ mới lấy ra được a! Lạc Kiến Hồng nhìn chằm chằm không gian phía trước, ánh mắt cực kỳ cảm khái.

Ánh mắt mọi người đỏ đậm, Linh Khí địa cấp tuyệt đối hấp dẫn thật lớn, nhưng vì e ngại nguy hiểm nên chưa ai dám đi lên tranh đoạt, mọi người chỉ xem chừng lẫn nhau.

Ba mươi kiện Linh Khí địa cấp! Lục Thiếu Du nhíu mày, đủ loại Linh Khí địa cấp đao thương kiếm kích, không phải số lượng nhỏ, mỗi kiện đều là bảo vật.

Đi! Trong đám người, Thần Kim các Địa Cương vương xuất ra một khối khôi lỗi tứ cấp, khôi lỗi lao về phía trước, nháy mắt đem một kiện Vũ Linh Khí kiếm hình địa cấp chộp vào trong tay.

Vũ Linh Khí bị khôi lỗi bắt lấy nhưng không có chút phản ứng, trên mặt Địa Cương vương lộ ra ý cười.

Không có nguy hiểm! Cơ hồ đồng thời mọi người đều lao đi, không ai muốn chậm hơn một bước.

Mau đoạt Linh Khí địa cấp! Giờ phút này toàn bộ cường giả Tôn cấp của Thiên Địa các, Tinh Ngục các, Nhật Sát các, Càn Hiên đảo, Thiên Vân đảo, Thiên Ưng lâu, Tiêu Diêu bang, Thánh Linh cốc đều nhảy dựng lên, lao thẳng về hướng Vũ Linh Khí địa cấp.

Sưu sưu.

Từng đạo thân ảnh lao nhanh như tia chớp.

Chưởng môn, ta đi đoạt một kiện trước! Thiên Thủ Quỷ Tôn không nhịn được nữa, lời còn chưa dứt đã thả người nhảy tới.

Quỷ Tôn tiền bối chậm đã! Lục Thiếu Du kêu gọi.

Chưởng môn, nếu chậm trễ sẽ không còn! Thiên Thủ Quỷ Tôn sốt ruột nói.

Cứ yên tâm, ta cam đoan tới lúc đó tiền bối sẽ có một kiện Vũ Linh Khí địa cấp là được rồi! Lục Thiếu Du cười nói, đồng thời truyền âm cho Thánh Linh Thiên Tôn cùng Thánh Vũ Thiên Tôn ở xa xa, dặn hai người đừng động thủ.

Chư vị, tin tưởng ta, cứ yên tâm đi, những kiện Linh Khí địa cấp kia nên thuộc về ai là của ai, tranh cũng không hữu dụng! Trong nháy mắt này, Tử Yên, Lam Thập Tam, Đạm Thai Tuyết Vi, Âm Dương vương nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Du, với sự hiểu biết của họ, hắn không phải loại người thấy bảo vật mà không tranh, hiện tại vô cùng khác thường, giờ phút này lại có vẻ do dự, dù sao cường giả Tôn cấp trong môn phái cũng đã tranh đoạt, vì vậy họ không quá sốt ruột.

Vũ Linh Khí địa cấp là của ta! Trong tranh đoạt hỗn loạn, Địa Cương vương vung tay chộp thẳng vào Vũ Linh Khí kiếm hình trong tay khôi lỗi tứ cấp.

Hưu hưu.

Cùng một thời gian, Vũ Linh Khí kiếm hình bộc phát ra kiếm quang chói mắt, kiếm quang cắt vỡ không gian đầu tiên đem khôi lỗi tứ cấp thiêu hủy thành tro tàn.

Sao có thể công kích người, chẳng lẽ là vật có chủ?Sắc mặt Địa Cương vương đại biến, nháy mắt tuôn mồ hôi lạnh, trực tiếp thối lui, lực công kích khủng bố kia làm nhịp tim hắn chợt gia tốc.

Các chủ cẩn thận! Thân ảnh Chân Cương Tôn Giả nháy mắt đi tới bên người Địa Cương vương, trong tay đánh ra hoàng mang chưởng ấn, động tới thiên địa năng lượng tràn đây, đem kiếm quang bao phủ bên trong.

Linh Khí này sẽ công kích người, cẩn thận! Giữa không trung, mọi người vừa tới gần, nháy mắt ba mươi kiện Linh Khí địa cấp nhất thời bộc phát ra uy lực công kích khủng bố.

A.

Đã có vài cường giả vương cấp xui xẻo vừa tới gần lập tức bị đánh chết.

Linh Khí địa cấp này thật khủng bố, hình như có linh hồn ấn ký! Một kiện Linh Khí đại chùy xuất hiện trước mặt Phục Yêu Tôn Giả, một chùy trực tiếp phá không đánh tới.

Phá! Phục Yêu Tôn Giả hét lớn một tiếng, thân ảnh bay lên, chân khí cuồn cuộn bộc phát, một đạo quyền ấn đánh xuống.

Phanh phanh.

Tiếng nổ thật lớn, Phục Yêu Tôn Giả bị chấn lui mấy bước, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, Linh Khí đại chùy cũng bị kiềm hãm giữa không trung.

Thật mạnh! Lục Thiếu Du quan sát hết thảy chuyện này, sư phụ dựa vào một đạo linh hồn ấn ký thúc giục Vũ Linh Khí địa cấp, mà đạo linh hồn ấn ký đã vượt qua hơn vạn năm thời gian, đoán chừng phai nhạt không ít, nhưng uy lực vẫn có thể trực tiếp đối kháng cường giả Tôn cấp, ba mươi kiện Vũ Linh Khí địa cấp kia thật sự khủng bố.

Những kiện Linh Khí địa cấp này hẳn do cường giả viễn cổ lưu lại linh hồn ấn ký khống chế, ấn ký không mạnh, cho nên không khó đối phó! Huyền Minh Tôn Giả cười lạnh một tiếng, ánh mắt trừng lên, chân khí âm hàn lan tràn, bàn chân giẫm mạnh dưới đất, mặt đá nháy mắt nứt toác thành mảnh nhỏ, thân hình lao tới như tia chớp, trực tiếp đánh về một kiện Linh Khí đao hình.

Hưu hưu.

Đại đao bổ thẳng xuống, đao mang xé gió trực tiếp bổ ra không gian, mang theo khí thế cuồng bạo hung hăng đánh thẳng về hướng Huyền Minh Tôn Giả.

Nhìn đao mang phá không bay tới, Huyền Minh Tôn Giả hừ lạnh một tiếng, vung tay bắn ra, một đạo trảo ấn nặng nề oanh kích lên đạo đao mang kia.

Phanh phanh! Thanh âm nổ bạo truyền tới, thân hình Huyền Minh Tôn Giả lảo đảo lui ra sau, đại đao bị đánh bay, vừa lúc rơi lên trên người một Vũ vương bát trọng tán tu.

Xuy.

Người kia còn nghĩ rằng vận khí của mình đã tới, đưa tay bắt lấy.

Không biết tự lượng sức mình, đồ vật của ta mà cũng dám cướp! Huyền Minh Tôn Giả dứt lời, trảo ấn đánh ra, xuyên thủng không gian, tán tu kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh chết.

Linh hồn ấn ký phai nhạt, những Linh Khí địa cấp đối phó Tôn Giả tam trọng thì có thể, nhưng không khả năng đối phó tứ trọng, không thể rơi vào trong tay người khác.

Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm phía trước, trong tiếng nổ trầm thấp, mọi người đều đang tranh đoạt Linh Khí, ánh mắt hắn run lên, lập tức quay đầu nhìn mọi người nói: Bàn Hủy huynh, Bàn Vân tẩu đi theo ta, những người khác ở lại, ta lập tức quay về! Dứt lời, thân ảnh Lục Thiếu Du đột nhiên biến mất, Bàn Hủy cùng Bàn Vân lập tức theo sau.

Phanh phanh.

Đây là của ta, ai dám cướp, muốn chết! Buồn cười, ai được đến thì là của người đó, ngươi còn không có thực lực này! Trong tiếng nổ vang, một đám cường giả Tôn cấp ra tay tranh đoạt lẫn nhau, còn phải đối phó công kích của ba mươi kiện Linh Khí địa cấp, cả không gian hỗn loạn một mảnh, không gian dao động không ngừng phá nát.

Không ít người tu vi vương cấp cũng nhúng tay bên trong, nhưng chỉ có thể vây bên ngoài mà thôi, một khi đi vào bên trong chỉ có tử vong, nhưng cũng may ba mươi kiện Linh Khí cũng không chỉ nằm ở trung tâm, cơ hồ đang xoay quanh trên quảng trường, nếu có người muốn đoạt lập tức khởi động công kích.

Thân ảnh Lục Thiếu Du chợt lóe lên, đã cùng Bàn Hủy Bàn Vân đi tới trung ương, nhìn thấy Vũ Linh Khí hình quạt, có vài Vũ vương vừa lúc nhìn thấy nhưng không dám ra tay tranh đoạt.

Thu.

Lục Thiếu Du kết xuất thủ ấn, hào quang bắn ra ấn đường, nhanh như chớp thu Linh Khí vào trong tay, lập tức rơi vào trong trữ vật giới chỉ.

Di.

Một màn này làm hai người Bàn Hủy Bàn Vân kinh ngạc, nhiều người như vậy còn chưa thể lấy được Linh Khí, nhưng chưởng môn vừa ra tay đã dễ dàng thu lấy, giống như là đồ vật của mình.

Thu.

Chỉ nháy mắt thân ảnh Lục Thiếu Du lại hiện ra cách ba trăm thước, lại thu một kiện Linh Khí vào tay.

Thu! Thu.

Những nơi Lục Thiếu Du đi qua, căn bản không cần động thủ, từng kiện Linh Khí nháy mắt liền bị thu hồi, cảnh tượng này làm những người vây xem đều chấn động.

Sao lại thế này! Xa xa, Tử Yên, Lam Thập Tam, Đạm Thai Tuyết Vi, Âm Dương vương, Lạc Kiến Hồng bọn họ không khỏi rung động cực kỳ, thậm chí cả Thiên Thủ Quỷ Tôn cùng nhóm người Hắc Vũ đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Có gì đâu chứ, đó đều là vật của lão đại thôi! Tiểu Long thản nhiên nói, hắn cũng biết rõ chuyện của Chí Thánh Đại Đế, đồ vật đều do cường giả viễn cổ Chí Thánh Đại Đế lưu lại, mà lão nhân gia trở thành sư phụ của lão đại, đương nhiên đồ vật thuộc về lão đại.

Tiểu Long, những Linh Khí kia tại sao là của ca ca? Lục Tâm Đồng nghi hoặc hỏi.

Nói sai rồi, là của sư phụ lão đại, chẳng khác gì là của lão đại! Tiểu Long mỉm cười nói.

Phanh phanh.

Mọi người còn đang nghi hoặc, đột nhiên phía trước truyền tới tiếng nổ bạo.

Lục Thiếu Du, đây là của ta, ngươi tránh ra cho ta! Không Nhận Tôn Giả hét lớn một tiếng, nhìn thấy Lục Thiếu Du bay tới lập tức đánh ra dải lụa chân khí oanh kích qua.

Ngươi mới nên tránh ra! Bàn Hủy hét lớn một tiếng, thân hình hùng vĩ nhảy lên, yêu nguyên hùng hậu trào ra, một đạo hoàng mang quyền ấn ầm ầm nghênh đón.

Phanh phanh! Hai cỗ năng lượng va chạm, không gian chợt run lên, hai thân ảnh liền tách ra, cũng không ai chiếm được tiện nghi, đều bị đẩy lui.

Lục Thiếu Du, đồ vật Khôn Dương đảo vừa ý, ngươi không tư cách đoạt! Vũ tôn nhất trọng lộ ra sát ý, ánh mắt lóe ra, bàn tay nắm chặt, một thanh trường kiếm xuất hiện, tựa hồ là Vũ Linh Khí huyền cấp, hỏa hệ màu xích hồng trào ra lan tràn.

Cút ngay cho bản tôn! Vũ tôn nhất trọng vừa quát, một đạo kiếm quang bổ ra nhanh như chớp, kiếm quang hỏa diễm bạo lướt, mang theo lực lượng xé rách không gian hung hăng chém thẳng tới đỉnh đầu Lục Thiếu Du.

Chỉ một Vũ tôn nhất trọng nho nhỏ, nên cút ngay chính là ngươi! Bàn Vân quát to, thân hình lả lướt chợt hiện, thiểm điện trào ra, ngưng tụ thành trảo ấn chấn vỡ không gian, tựa như long trảo mang theo kình phong sắc bén va chạm cùng kiếm quang hỏa diễm.

Xuy! Trảo ấn va chạm cùng kiếm quang, thanh âm chói tai kinh thiên động địa, không gian nứt vụn từng khúc, trảo ấn trực tiếp phá hủy kiếm quang sau đó chộp lên trường kiếm, đem trường kiếm áp chế như muốn gãy vỡ, một cỗ kình phong dao động từ trường kiếm lập tức thổi quét tràn ra.

Phanh! Cùng một thời gian tay trái Bàn Vân đánh ra một chưởng xuyên thấu không gian, rơi lên ngực Vũ tôn nhất trọng kia, trường kiếm rơi xuống, thân hình hắn bay ngược ra ngoài.

Phốc! Trong miệng người kia phun ra máu tươi, rơi xuống quảng trường, mặt đất nứt nẻ, giãy dụa vài lần cũng không thể đứng dậy, sau đó nằm úp sấp dưới đất không biết còn sống hay đã chết.

Thu! Lục Thiếu Du lại thu một kiện Linh Khí vào giới chỉ, cũng không nhìn tới người của Khôn Dương đảo, cảm giác được dao động phía trước, sắc mặt liền trầm xuống, thân ảnh biến mất.

Linh Khí địa cấp, của ta! Huyền Minh Tôn Giả phong tỏa không gian, trói buộc kiện Linh Khí bên trong, lập tức vươn tay chộp tới, sau vài lần công kích linh hồn ấn ký trong Linh Khí đã ngày càng yếu, hắn muốn mạnh mẽ thu vào trong tay.

Thu! Ngay khi Huyền Minh Tôn Giả thầm nghĩ Linh Khí đã thuộc về mình, Linh Khí đột nhiên bộc phát ra uy lực kinh người, quang mang chói sáng, mạnh mẽ xé toang không gian vây khốn bay đi.

Xuy! Giữa không trung, Linh Khí kia nháy mắt rơi vào trong trữ vật giới chỉ của Lục Thiếu Du.

Tiểu tử, ngươi muốn chết! Nhìn thấy Lục Thiếu Du lấy đi con vịt nấu chín của mình, Huyền Minh Tôn Giả kinh ngạc đồng thời gầm vang, chân khí âm hàn hùng hồn lan tràn bao trùm về hướng Lục Thiếu Du.

Chưởng môn cẩn thận! Bàn Hủy Bàn Vân nháy mắt xuất hiện, yêu nguyên tràn ngập ngưng tụ thành hai quầng sáng thật lớn va chạm tới trước.

Phanh phanh.

Không gian phá vỡ, thân hình hai người nháy mắt bị đẩy lui, Lục Thiếu Du cũng bị lực trùng kích đẩy lui ra sau.

Lục chưởng môn, ngươi không sao chứ! Một cự lực dung hòa ngăn cản sau lưng Lục Thiếu Du, nhờ vậy hắn mới đứng vững thân hình, đó chính là Hỏa Vân Tôn Giả của Thiên Địa các.

Đa tạ, Hỏa Vân Tôn Giả tương trợ! Lục Thiếu Du nói, ánh mắt lướt qua toàn trường, vừa rồi hắn đã thu lấy mười hai kiện Linh Khí, vẫn còn mười tám kiện bên ngoài.

Tiểu tử, đưa Linh Khí cho ta! Huyền Minh Tôn Giả còn chưa từ bỏ ý định, thân ảnh xuất hiện căm tức quát.

Chưởng môn.

Bàn Hủy cùng Bàn Vân lại đi tới trước người Lục Thiếu Du, sắc mặt có chút tái nhợt, thực lực của họ còn chưa thể đối kháng Huyền Minh Tôn Giả, nhưng lực phòng ngự của Hoàng Kim Yêu Long viễn cổ cũng tuyệt đối khủng bố, muốn đối kháng công kích mặc dù chịu khổ sở nhưng cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.

Thu cho ta! Lục Thiếu Du thấy hai người không có gì đáng ngại, cũng không để ý tới Huyền Minh Tôn Giả, sư phụ Chí Thánh Đại Đế vốn muốn dùng Linh Khí dẫn dắt những người này tự giết lẫn nhau, nhưng hiện tại linh hồn ấn ký suy yếu, chỉ sợ không đạt được hiệu quả như dự liệu.

Xuy xuy.

Từ trong mi tâm Lục Thiếu Du tràn ra quang mang nhàn nhạt, bao phủ thiên không, trong nháy mắt mười tám kiện Linh Khí địa cấp đang bị các cường giả tranh đoạt nhất thời bị hấp xả, nháy mắt bay thẳng về hướng Lục Thiếu Du.

Sao lại thế này.

Một màn này làm các cường giả vô cùng kinh ngạc.

Hưu hưu.

Mười tám kiện Linh Khí nháy mắt hóa thành lưu quang, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người liền bị Lục Thiếu Du thu vào trong trữ vật giới chỉ.

Lục Thiếu Du, một mình ngươi lấy đi toàn bộ Linh Khí, làm vậy thật quá mức đi! Sắc mặt Chân Cương Tôn Giả cực kỳ khó xem.

Mọi người cùng nhau tiến vào trong không gian này, ưu đãi đều bị một mình ngươi chiếm được, thật không công bình! Phong Linh Tôn Giả nói.

Không sai, có lợi sao có thể cho một mình ngươi đoạt được! Xích Vũ Tôn Giả quát.

Giao ra bảo vật! Giao ra bảo vật! Có người kháng nghị, còn là người Tứ Các Tứ Đảo, một ít cường giả tán tu cùng các thế lực theo sau thét to, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Thiếu Du.

Ánh mắt Không Nhận Tôn Giả lộ lãnh ý, Lục Thiếu Du khiêu khích nhiều người tức giận, mà Vũ tôn nhất trọng bị Bàn Vân đánh trọng thương, đang được người dìu dắt, bộ dáng nửa chết nửa sống.

Giờ phút này mấy trăm cường giả trên quảng trường cũng chỉ có Thiên Vân đảo, Thiên Địa các, Nhật Sát các, Càn Hiên đảo, Tinh Ngục các, còn có Thánh Linh cốc, Tiêu Diêu bang, Thiên Ưng lâu giữ im lặng, không nói lời nào, những người còn lại đều nhằm về hướng Lục Thiếu Du, đương nhiên là muốn chia ưu đãi.

Lục Thiếu Du nhướng mày, ánh mắt đảo qua đám người, hỏi: Các ngươi cảm thấy phải thế nào mới là công bình đây? Tiểu tử, giao ra Linh Khí, toàn bộ cường giả chia đều mới công bình, ta khuyên ngươi đừng làm mọi người nổi giận! Không Nhận Tôn Giả nhìn Lục Thiếu Du cười lạnh nói.

Vì sao phải chia đều, đều do tự các ngươi không chiếm được mà thôi, ta lấy được các ngươi lại muốn chia đều, có phải ta không đáp ứng thì các ngươi lại muốn động thủ sao? Lục Thiếu Du cười nhạt nhìn đám người, ý cười làm lòng người phát lạnh.

Nghe được lời của hắn, đám người đang ồn ào đột nhiên an tĩnh, ngay sau đó liền bị một tiếng hét lớn đánh vỡ: Động thủ thì sao, ngươi đoạt bảo trong tay chúng ta, chúng ta đoạt bảo từ tay ngươi, Linh Vũ giới là người đầu tiên động thủ, có người nào theo cùng hay không, tới lúc đó chia đều bảo vật, như vậy không uổng công tới đây một chuyến, bảo vật cường giả viễn cổ lưu lại, không thể để một mình tiểu tử này chiếm được! Người nói chuyện chính là Huyền Minh Tôn Giả, ánh mắt hắn mang theo lãnh ý, muốn đối phó tiểu tử kia chỉ bằng một mình hắn cùng người trong Linh Vũ giới tựa hồ chỉ có chút nắm chắc, nếu có thêm một số người tham dự thì càng dễ làm.

Khôn Dương đảo tự nhiên là đồng ý, nhất định phải chia đều bảo vật! Không Nhận Tôn Giả nói.

Lục Thiếu Du, không giao ra Linh Khí thì đừng trách Nguyệt Long các không khách khí! Viêm đảo cũng không chấp nhận có người nuốt riêng bảo vật, người của chúng ta chết trong không gian này nhiều như vậy, chẳng lẽ không thu hoạch được gì sao! Lục Thiếu Du, ngươi đã không có lựa chọn, giao ra Linh Khí đi! Chân Cương Tôn Giả nói: Cho dù ngươi có chút bổn sự, ngươi cũng không chống lại được nhiều người tức giận! Bốn đại sơn môn các ngươi muốn cưỡng đoạt thu hoạch của người khác, có phải có chút quá mức hay không? Phục Yêu Tôn Giả lên tiếng hỏi.

Thiên Địa các không tham dự phân tranh giữa các thế lực, gần đây đã có chút ngoại lệ, Phục Yêu Tôn Giả, ngươi đừng quên lời hứa hẹn của Thiên Địa các, chẳng lẽ vì tiểu tử này các ngươi muốn đối lập với Tứ Các Tứ Đảo sao, ngươi nên nghĩ kỹ hậu quả một chút! Phong Linh Tôn Giả híp mắt, ánh mắt lại có chút kiêng kỵ nhưng lập tức khôi phục trở lại.

Trong lòng Phục Yêu Tôn Giả có chút do dự, ánh mắt băn khoăn, lần này những người kia dường như muốn động chính thức, Thiên Địa các nhúng tay vào hậu quả sẽ khác.

Phong Linh Tôn Giả, ngươi còn chưa thể đại biểu Tứ Các Tứ Đảo, ít nhất ngươi chưa thể đại biểu Nhật Sát các! Vạn Linh Tôn Giả nói, sau thoáng do dự lại có quyết đoán, tính toán ủng hộ Lục Thiếu Du.

Vạn Linh Tôn Giả, ngươi cần phải nghĩ kỹ, nếu hôm nay ngươi bảo vệ tiểu tử này, sợ cũng không làm được, hơn nữa Nhật Sát các đối lập với toàn bộ sơn môn, trừ phi ngươi muốn có đại chiến, nếu không Nhật Sát các của ngươi cũng không thừa nhận được hậu quả! Không Nhận Tôn Giả uy hiếp.

Vạn Linh Tôn Giả đưa mắt nhìn qua Càn Hiên đảo, Tinh Ngục các cùng Thiên Vân đảo.

Những cường giả kia còn đang do dự, không biết nên làm sao, dù sao đây không phải chuyện nhỏ, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Linh vũ thiên hà

  • truyện tranh Linh vũ thiên hà

  • truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà truyện chữ

  • đọc truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License