con-mat-ao-thi

Ầm ầm.

Mật thất hơi lay động, cửa đá mở ra.

Ánh sáng chiếu vào trong mật thân.

Một thân ảnh mềm mại chậm rãi đi tới.

Khi cánh cửa đóng lại, ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Thanh Tuyền lần nữa rơi vào trên người Lục Thiếu Du.

Tư vị không dễ chịu đúng không? Sao không mắng tiếp đi? Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Thiếu Du toàn thân là vết máu, khóe miệng nở nụ cười nhạt nói.

Lẽ nào ngươi bị mắng tới nghiện rồi sao? Lục Thiếu Du nhìn nữ nhân như rắn rết trước mắt, ánh mắt tràn ngập hàn ý.

Nếu như ánh mắt có thể giết chết người mà nói, lúc này Lăng Thanh Tuyền sợ rằng đã chết hơn chục lần rồi.

Nhìn ánh mắt Lục Thiếu Du, Lăng Thanh Tuyền không giận mà cười, dường như cực kỳ đắc ý, nàng ta nói: Sao nào? Ngươi rất hận ta đúng không? Ngươi có tư cách gì mà hận ta? Ngươi lăng nhục ta, đối với ta như vậy, nếu có hận thì phải là ta hận ngươi.

Tên đê tiện, vô sỉ, hạ lưu như ngươi hoàn toàn không có tư cách hận ta.

Khi trước ta không nên cứu ngươi.

Để cho yêu thú ăn ngươi thì tốt hơn.

Lấy oán trả ơn, tâm địa như rắn rết, ta cảm thấy hối tiếc vì sao khi trước lại cứu ngươi.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói.

Ngươi.

Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền lạnh lùng, hung hăng đạp một cước vào trên tiểu phúc Lục Thiếu Du.

Đồ đê tiện, có bản lĩnh thì cắt một ngàn kiếm trên người ta đi? Để xem ngươi còn có thủ đoạn gì khác không.

Nếu như ngươi rơi vào trong tay ta, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói.

Ngươi yên tâm, ta tự có thủ đoạn đối phó với ngươi.

Nhất định sẽ khiến ngươi muốn chết không được, muốn sống không xong.

Khi đó mới giải mối hận trong lòng ta.

Trường kiếm lần nữa xuất hiện trong tay Lăng Thanh Tuyền, nàng lạnh lùng nói: Khi trước chính là hai tay ngươi động vào thân thể của ta.

Trước tiên ta sẽ chém hai tay ngươi xuống.

Lăng Thanh Tuyền nói xong đem trường kiếm gác lên vai phải Lục Thiếu Du, thanh âm mang theo sự châm chọc nói: Ngươi tiếp tục mắng đi, để xem ta có dám đoạt hai tay của ngươi hay không.

Sưu Sưu.

Trong nháy mắt có mấy đạo kình phong phá không bắn tới.

Một đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện phía sau Lăng Thanh Tuyền, mấy đạo cấm chế được đánh xuống.

Lăng Thanh Tuyền cảm nhận được bất thường phía sau, khi sắc mặt đại biến thì cũng đã chậm.

Toàn thân nàng lập tức bị cấm chế.

Ngươi chém đi, vì sao lại không chém? Tiện tỳ nhà ngươi.

Thanh âm của Lục Thiếu Du vang lên từ sau lưng Lăng Thanh Tuyền, cùng lúc đó thân ảnh Lục Thiếu Du cũng xuất hiện trước mắt nàng.

Nhìn thấy hai Lục Thiếu Du giống nhau như đúc, toàn thân Lăng Thanh Tuyền tuy rằng không thể nhúc nhích, thế nhưng ánh mắt vô cùng kinh hãi.

Lúc này Lăng Thanh Tuyền đang khiếp sợ tới cực điểm, quả thực không thể tin nổi, cho rằng bản thân mình hoa mắt.

Đương nhiên đây chỉ là Đại hồn anh của Lục Thiếu Du mà thôi.

Toàn thân Lục Thiếu Du mềm oạt, tuy rằng khôi phục tri giác nhưng lại căn bản không thể khôi phục thực lực.

Thế nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tới việc Lục Thiếu Du cởi bỏ cấm chế.

Âm Dương Linh Vũ Quyết vận chuyển một ngày là có thể cởi bỏ cấm chế.

Nếu như đổi lại là người khác, cho dù cởi ra cấm chế cũng vô dụng.

Một khi dùng Thiên Linh Nguyễn Cốt Đan mà nói thì đừng mong nhúc nhích.

Nhưng Lục Thiếu Du lại không giống như vậy.

Ngay khi Lục Thiếu Du tuyệt vọng, Lục Thiếu Du lập tức nghĩ tới đại hồn anh trong cơ thể.

Bản thân hắn không thể khôi phục, thế nhưng chỉ cần cởi bỏ cầm chế thì đại hồn anh có thể tự do hoạt động, cũng tương đương với việc hắn khôi phục.

Thậm chí dùng sát khí và tàn hồn trăm vạn năm bên trong đại hồn anh mà nói, một khi bất ngờ đánh lén tuyệt đối là lựa chọn không tồi.

Vì vậy Lục Thiếu Du không ngừng vận chuyển Âm Dương Linh Vũ Quyết, chậm rãi cởi bỏ cấm chế.

Trước khi Lăng Thanh Tuyền tới hắn đã cởi bỏ được cấm chế.

Đại hồn anh thoát ra ngoài ẩn nấp bên trong mật thất.

Mà Lăng Thanh Tuyền nhìn thấy Lục Thiếu Du, trong lòng không còn bình tĩnh cho nên không thể cảm giác được trong mật thất còn có Lục Thiếu Du thứ hai.

Nói đi, giải dược Thiên Linh Nhuyễn Cốt Đan ở đâu Chuyện thứ nhất Lục Thiếu Du muốn làm chính là tìm giải dược của Thiên Linh Nhuyễn Cốt Đan.

Hắn không có thời gian dùng lại ở đây, dù sao đây cũng là địa bàn của Linh Vũ giới.

Không có.

Giải dược của Thiên Linh Nhuyễn Cốt đan căn bản không có ở trên người ta.

Lăng Thanh Tuyền kinh hãi nhìn Lục Thiếu Du trước mắt, ánh mắt bình tĩnh trở lại, hàm răng khẽ mở nói.

Không nói sao? Yên tâm đi, ta có rất nhiều thủ đoạn đối phó với ngươi.

Lục Thiếu Du nói.

Hừ, ngươi cứ chậm rãi đối phó là được.

Nơi này là phân đà của Linh Vũ giới ta.

Dù gì ngươi cũng không thoát được.

Tốt hơn ngươi nên thả ta đi, chí ít ta cũng có thể để cho ngươi dễ chịu một chút.

Bớt dằn vặn ngươi một chút.

Lăng Thanh Tuyền nói.

Thật không? Vậy thì ta cũng không khách khí, trước tiên ta sẽ cởi y phục trên người ngươi, sau đó cũng vẽ vào trên người ngươi mấy trăm kiếm.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào Lăng Thanh Tuyền, nghiêm túc nói.

Vô sỉ, ngươi dám? Lăng Thanh Tuyền oán hận nhìn Lục Thiếu Du nói.

Ngươi nghĩ ta có dám hay không? Lục Thiếu Du cười lạnh một tiếng.

Roẹt xoẹt.

Lục Thiếu Du nói xong, trực tiếp đem y phục trên người nàng xé rách tới bên hông.

Một mảnh da thịt trắng nõn xuất hiện.

Bộ ngực trắng như tuyết, cao vót mà cứng rắn khiến cho kẻ khác thèm nhỏ dãi xuất hiện.

Nhưng bộ ngực kia lúc này vẫn được một kiện áo lót màu tím bao phủ.

Một cái bụng trắng nõn, trơn nhẵn được cái quần bên dưới bao phủ.

Thế nhưng chỉ cần nửa người bên trên cũng đủ để khiến cho bất luận kẻ nào không thể giữ mình.

Hoa mai trong mật thất lập tức nở rộ, cảnh xuân kiều diễm.

A.

Lăng Thanh Tuyền hét lớn một tiếng, toàn thân không thể nhúc nhích cho nên không thể ngăn cản chuyện đang xảy ra.

Sau khi lột nửa trên người của Lăng Thanh Tuyền, Lục Thiếu Du cũng không có tâm tư thưởng thức, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Lăng Thanh Tuyền rồi nói: Nói, giải dược ở đâu? Trong nhẫn trữ vật của ta.

Tên vô sỉ nhà ngươi, ngươi muốn làm cái gì? Lăng Thanh Tuyền phải thỏa hiệp.

Nàng biết Lục Thiếu Du này chuyện gì cũng làm ra được.

Nàng cũng thật không ngờ, cho dù cẩn thận đề phòng thế nhưng nàng vẫn mắc mưu của Lục Thiếu Du này.

Lục Thiếu Du không chút khách khí gỡ chiếc nhẫn trữ vật trong tay Lăng Thanh Tuyền.

Tâm thần được ót vào, bên trong chiếc nhẫn trữ vật này không ngờ lại không có một đạo cấm chế nào, chỉ có linh hồn ấn ký của Lăng Thanh Tuyền mà thôi.

Thủ ấn được kết, trong tay Lục Thiếu Du lập tức ngưng tụ một cỗ linh hỏa.

Dưới sự thiêu đốt của Linh hỏa, Lục Thiếu Du mất nửa canh giờ mới có thể đốt cháy linh hồn ấn ký trên chiếc nhẫn trữ vật này.

Tâm thần rót vào, bên trong chiếc nhẫn trữ vật này có không ít vật phẩm.

Ngoại trừ có không ít đan dược ra còn có vài bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, thế nhưng cũng không có vũ kỹ Địa cấp.

Lục Thiếu Du cũng không có tâm tình tìm những thứ này.

Một lát sau trong tay Lục Thiếu Du xuất hiện ba bình ngọc.

Lục Thiếu Du lập tức mở ba chiếc bình ngọc này ra.

Trong bình ngọc thứ nhất có hai khỏa đan dược, chính là Thiên Linh Nhuyễn Cốt Đan, trong bình ngọc thứ hai chính là Thanh Linh đan thất phẩm cao giai, bình ngọc thứ ba Lục Thiếu Du nhìn một chút rồi lập tức nhìn Lăng Thanh Tuyền hỏi: Đây chính là giải dược đúng không? Tốt hơn ngươi nên suy nghĩ cho kỹ trước khi trả lời, nếu như ngươi dám lừa gạt ta, vậy thì ta sẽ đem y phục trên người ngươi xé hết sau đó chậm rãi dằn vặt.

Đó là giải dược.

Lăng Thanh Tuyền lạnh nhạt nói.

Thế nhưng trong lòng cũng cực kỳ kiêng kỵ.

Lục Thiếu Du này không có chuyện gì là không làm được.

Đây chính là một ác ma, nàng sao lại rơi vào trong tay hắn cơ chứ.

Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn Lăng Thanh Tuyền, từ khí tức trên đan dược hắn cũng có thể nhận ra đây chính là giải dược của Thiên Linh Nhuyễn Cốt Đan.

Đại hồn anh lập tức đem đan dược nhét vào trong miệng bản thể.

Đan dược vào miệng lập tức hóa thành một cỗ dược dịch tiến vào trong bụng rồi trong nháy mắt khuếch tán ra khắp cơ thể.

Dưới cỗ dược dịch này tứ chi, đan điền của Lục Thiếu Du bắt đầu khôi phục tri giác.

Đúng là giải dược.

Lục Thiếu Du lập tức khống chế chân khí vận chuyển, khôi phục toàn thân rồi luyện hóa năng lượng bên trên cấm chế do Nộ Vô Thường đánh vào người hắn.

Lúc này bên trong cơ thể Lục Thiếu Du có một cỗ chân khí không kém, cỗ chân khí này lập tức tiến vào trong đan điền của hắn.

Một lát sau Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi xuống, tay đem vô số đan dược nhét vào trong miệng, bắt đầu điều tức.

Về phần đại hồn anh thì luôn ở bên chờ đợi.

Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền vãn nhìn vào trên người hai Lục Thiếu Du, trong mắt vô cùng kinh ngạc.

Sưu.

Trong lúc Lục Thiếu Du điều tức, vết kiếm chằng chịt trên người dưới cỗ kim quang màu tím kia đang bắt đầu khôi phục với tốc độ nhanh chóng.

Ngay cả vết kiếm trên mặt cũng vậy, một chút sẹo cũng không để lại.

Có Bất Diệt Huyền Thể, một chút thương thế ấy căn bản không có vấn đề với hắn, mà hết thảy những chuyện này đều bị Lăng Thanh Tuyền nhìn thấy khiến cho nàng vô cùng kinh ngạc không nói nên lời.

Lục Thiếu Du điều tức chừng hai canh giờ mới triệt để khôi phục tự do hành động như trước.

Cảm giác mệt mỏi do Thiên Linh Nhuyễn Cốt Đan mang tới trong cơ thể cũng bị tiêu trừ.

Sưu Sưu.

Một ngụm trọc khí từ trong miệng Lục Thiếu Du được thở ra.

Sau khi ăn vào vô số đan dược lại luyện hóa cấm chế của Nộ Vô Thường, Lục Thiếu Du cũng đã khôi phục được một ít, sắc mặt đã bắt đầu hồng nhuận hơn.

Sưu.

Trong nháy mắt này đại hồn anh cũng tiến vào trong đầu Lục Thiếu Du.

Hít.

Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, nhíu mày rồi mới đứng dậy.

Một cỗ hàn ý đột nhiên bắn ra, tập trung vào người Lăng Thanh Tuyền.

Ngươi muốn thế nào.

Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Thiếu Du, trong lòng có chút kiêng kỵ.

Nàng hiểu rõ, tên vô sỉ này chính là một ác ma, chuyện gì cũng có thể làm được.

Sao nào? Ngươi sợ ta sao? Lục Thiếu Du lạnh lùng cười.

Ngươi mau thả ta ra, ngươi trốn không thoát đâu.

Lăng Thanh Tuyền oán độc nhìn Lục Thiếu Du, trong lòng tuy rằng kiêng kỵ thế nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua kém chút nào.

Cấm chế trên người ngươi có lẽ cũng được cởi bỏ gần hết rồi đúng không? Lục Thiếu Du lạnh lùng cười.

Nữ nhân này cũng có thủ đoạn cởi bỏ cấm chế.

Từng có lần nữ nhân này đã dựa vào thủ đoạn kia mà đào tẩu.

Nói xong, Lục Thiếu Du lần nữa đánh xuống vài đạo cấm chế.

Ngươi, vô sỉ.

Lăng Thanh Tuyền tức giận mắng to.

Thậm chí là có chút ủy khuất.

Đích thực vừa rồi nàng đang không ngừng cởi bỏ cấm chế, trong lòng còn có chút mừng thầm rằng sắp bắt được Lục Thiếu Du lần nữa.

Thế nhưng không ngờ Lục Thiếu Du lại hiểu rõ nàng tới như vậy.

Vô sỉ? Ta không thiếu răng a.

Ngươi nói xem ta nên dằn vặt ngươi thế nào đây.

Lục Thiếu Du tức giận nói, khuôn mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua bộ ngực sung mãn của Lăng Thanh Tuyền.

Thế nhưng khi nhìn vào Lục Thiếu Du cũng không có một chút tà niệm nào.

Bởi vì trong lòng Lục Thiếu Du lúc này chỉ có hận ý cùng tức giận, muốn dằn vặt nữ nhân này cho tốt.

Không được, không được.

Nhìn thấy ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn vào ngực mình, Lăng Thanh Tuyền còn tưởng Lục Thiếu Du muốn cho nên lập tức biến sắc.

Hóa ra ngươi cũng biết sợ a.

Lục Thiếu Du nhíu mày rồi lập tức nở nụ cười nhạt.

Bàn tay không chút khách khí vuốt ve bộ ngực Lăng Thanh Tuyền qua một lớp vải.

Ngươi, hỗn đản, vô sỉ, mau thả ta ra.

Giờ phút này Lăng Thanh Tuyền hầu như là muốn khóc lớn một tiếng.

Thế nhưng bên trong mật thất này thanh âm không thể truyền ra bên ngoài.

Ngươi nói không được là không được sao? Hai tay Lục Thiếu Du đột nhiên dùng sức, năm ngón tay không ngừng xoa nắn trên đỉnh núi.

Bộ ngực mềm mại của Lăng Thanh Tuyền dưới đôi tay của Lục Thiếu Du không ngừng biến dạng.

Vô sỉ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lăng Thanh Tuyền lạnh nhạt nói.

Thế nhưng sự kiêng kỵ trong mắt đối với Lục Thiếu Du càng lúc càng lớn.

Vậy thì ta sẽ tiếp tục vô sỉ cho ngươi xem.

Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng, hai tay hung hăng xoa bóp hai đỉnh núi.

Lúc này Lục Thiếu Du cũng dùng không ít sức lực, tuy rằng không dùng tới chân khí, thế nhưng cũng gần như dùng hết sức.

Trên hai ngọn núi kia đã bắt đầu xuất hiện dấu tay đỏ ửng.

Lục Thiếu Du, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Tên vô sỉ, hạ lưu, bại hoại này.

Lăng Thanh Tuyền cắn răng nén đau đớn hét lên một tiếng.

Trong mắt mơ hồ đã có nước mắt, thanh âm dường như có chút khẩn cầu.

Đối với sự khẩn cầu của Lăng Thanh Tuyền Lục Thiếu Du không chút để ý.

Nếu như hắn không báo thù một chút thì phải xin lỗi chính bản thân mình rồi.

Bàn tay lần nữa gia tăng lực đạo hung hăng xoa bóp bộ ngực mềm mại kia rồi mới buông tay.

Lục Thiếu Du, ta nên sớm giết ngươi mới phải.

Tên ác ma, vô sỉ nhà ngươi.

Lăng Thanh Tuyền vừa hận vừa giận mở miệng nói, trong thanh âm có chút ủy khuất.

Hừ, vậy thì ta sẽ tiếp tục vô sỉ cho ngươi xem.

Nhìn Lăng Thanh Tuyền tức giận như vậy, trong lòng Lục Thiếu Du đột nhiên có chút sảng khoái.

Bàn tay bỗng nhiên đem chiếc quần trên người nàng xé rách, kể cả cái áo lót trên người.

Lập tức một thân thể trắng nõn xuất hiện trong mắt Lục Thiếu Du.

Lúc này toàn bộ cái bụng bằng phẳng, trắng nõn như ngọc hiện lên trước mắt Lục Thiếu Du.

Trên đôi ngọc thỏ ngạo nghễ của nàng hiện lên năm ngón tay đỏ hồng, có vẻ vô cùng mê người.

Mà lúc này tầm nhìn không bị ngăn cản, toàn bộ thân hình hoàn mỹ, động lòng người của Lăng Thanh Tuyền hiện lên trong mắt Lục Thiếu Du, đây quả thực là một vưu vật hoàn mỹ không chút tỳ vết.

Vốn trong mắt Lục Thiếu Du tràn ngập sự tức giận lúc này đột nhiên có chút khác lạ.

Lăng Thanh Tuyền nhìn mắt Lục Thiếu Du, trong lòng cũng có cảm giác bất hảo.

Lục Thiếu Du nhìn thân hình hoàn mỹ trước mắt, trong lòng lại cảm thấy có chút tà ý, trong đầu hiện lên thân ảnh của Lăng Thanh Tuyền.

Lăng Thanh Tuyền nhìn ánh mắt tà dị của Lục Thiếu Du mà cảm thấy sợ hãi, thế nhưng thân thể lại không có một chút sức lực nào.

Khẽ cắn răng một cái, Lăng Thanh Tuyền biến sắc, vẻ mặt kinh khủng nói: Đồ vô sỉ, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Ngươi đừng tới đây, dừng lại cho ta.

Hắc hắc.

Lục Thiếu Du không nói gì, trong đầu nhớ tới nữ nhân như rắn rết này không ngừng đối phó với mình.

Trong mắt mang theo tà khí, vẻ tức giận trong mắt hoàn toàn biến mất, thân thể nhào tới phía trước đem Lăng Thanh Tuyền xô xuống mặt đất.

Thân thể trắng nõn như ngọc kia ngã xuống mặt đất, thân thể Lục Thiếu Du lập tức đè lên trên.

Lăng Thanh Tuyền lúc này giống như si ngốc, ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra.

Ác ma này nằm đè lên thân thể thuần khiết của nàng khiến cho toàn thân nàng có cảm giác tê dại.

Nàng chỉ cảm thấy khí lực toàn thân của mình đang nhanh chóng biến mất.

Nàng không biết vì sao mình lại có cảm giác này, bởi vì nàng chưa từng trải qua chuyện như thế này.

Lục Thiếu Du không có một chút thương hương tiếc ngọc nào, chỉ có tức giận cùng trả thù.

Dưới loại trạng thái này Lục Thiếu Du không chút thương tiếc đem đôi ngọc thỏ trước ngực Lăng Thanh Tuyền nắm vào tay, không ngừng xoa bóp thành muôn hình vạn trạng.

Đột nhiên bị công kích khiến cho Lăng Thanh Tuyền ngẩn ngơ.

Tên ác ma này không ngờ lại không kiêng nể gì cả, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo cùng với khoải cảm trả thù trên mặt hắn khiến cho trong lòng nàng giống như có một lưỡi đao sắc bén đâm ngang qua tim vậy.

Cảm thấy Lăng Thanh Tuyền có phản ứng, trong lòng Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy sảng khoái, cực kỳ hưởng thụ, giống như là hắn chiếm được thượng phong, tay lại giă tăng thêm lực đạo, không chút lưu tình nào.

Đồng thời bàn tay còn lại cũng không ngừng di chuyển, từ phía trên đi xuống va chạm vào cấm địa của Lăng Thanh Tuyền.

Không một chút do dự, eo hắn tiến lên, giống như một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào một cánh cửa, rồi đẩy mạnh.

Như muốn mở toang cánh cửa chưa bao giờ được mở kia ra.

Mặc dù hai cánh cửa cố gắng chống cự để bảo vệ.

Thế nhưng dưới sự cưỡng đoạt bạo lực của Lục Thiếu Du, đạo phòng tuyến bảo vệ cuối cùng cũng bị đột phá.

A.

Một tia máu chảy ra, trong giây lát một tiếng kêu đau đớn từ trong miệng Lăng Thanh Tuyền vang lên.

Lục Thiếu Du không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này trong lòng hắn lại càng thêm vui vẻ cho nên tiết tấu càng lúc càng nhanh.

Nhanh hơn nữa.

Không ngừng trùng kích, mãnh liệt như mưa rền.

Lăng Thanh Tuyền nằm trên phiếc đá, thân thể không ngừng lay động theo sự trùng kích của Lục Thiếu Du.

Đau đớn thấu tâm can cùng với sự trùng kích không ngừng của Lục Thiếu Du giống như hắn đang trả từng vết kiếm của nàng khiến cho trong hốc mắt của nàng xuất hiện nước mắt.

Tất cả mọi chuyện phát sinh trong mật thật không có một ai biết được, cũng không có ai dám tiến tới.

Sau nửa canh giờ, Lục Thiếu Du phát tiết hoàn tất, dường như mới từ trong trạng thái nổi giận khôi phục lại một chút ý trí.

Nhìn khuôn mặt Lăng Thanh Tuyền tái nhợt phía dưới trong lòng hắn không khỏi sừng sốt, làm sao hắn có thể làm như vậy với nữ nhân này cơ chứ? Lăng Thanh Tuyền lúc này không có một chút thanh âm nào, đợt trùng kích vừa rồi khiến cho toàn thân nàng tê dại, đôi mắt xinh đẹp đờ dẫn, giống như là mất hồn vậy.

Lục Thiếu Du vội vàng đứng dậy, vẻ mặt có chút bối rối.

Tất cả những chuyện này đều là ngoài ý muốn của Lục Thiếu Du.

Nhìn vết máu đỏ thẫm dưới thân Lăng Thanh Tuyền, Lục Thiếu Du có cảm giác dường như sự tức giận của mình đã được phát tiết hơn phân nửa.

Mặc trường bào vào, Lục Thiếu Du nhìn Lăng Thanh Tuyền, ánh mắt thất thần, khóe mắt ngấn lệ không nói nên lời.

Trong lòng Lục Thiếu Du đột nhiên có chút bất an, giống như là trẻ con làm sai chuyện gì đó.

Thậm chí Lục Thiếu Du còn cảm thấy mình đã hơi quá đáng.

Lục Thiếu Du ngươi giết ta đi.

Lăng Thanh Tuyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thiếu Du, ánh mắt nhìn Lục Thiếu Du cực kỳ phức tạp.

Ta sẽ không giết nàng.

Ta không chỉ không giết nàng mà còn hi vọng nàng sống cho tốt sau đó tới tìm ta báo thù.

Ta lăng nhục nàng, lẽ nào nàng không muốn báo thù sao? Lục Thiếu Du nói xong lập tức cúi xuống móc ra một bộ y phục cùng với nội y sạch sẽ trong nhẫn trữ vật của Lăng Thanh Tuyền mặc vào cho nàng.

Nhìn thân thể Lăng Thanh Tuyền cùng với dấu tay đỏ ửng, Lục Thiếu Du càng cảm thấy bất an, không ngờ hắn lại ra tay mạnh như vậy.

Lăng Thanh Tuyền không nói thêm gì, bị Lục Thiếu Du ôm vào trong ngực, lần đầu tiên bị một nam tử mặc y phục, động tác vô cùng mới lạ, rất ôn nhu, so với sự điên cuồng vừa rồi giống như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Lục Thiếu Du, nếu ngươi không giết ta thì ngươi sẽ hối hận.

Lăng Thanh Tuyền nằm ở trong lòng Lục Thiếu Du, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lục Thiếu Du rồi nói.

Giết nàng? Quá tiện nghi cho nàng rồi.

Ta hi vọng nàng tiếp tục hận ta, để cho nàng nhớ tới việc bị ta lăng nhục.

Càng hận ta thấu xương càng tốt.

Ta muốn tự bản thân nàng dằn vặt nàng.

Lục Thiếu Du nói.

Hai tay luống cuống kia rốt cuộc cũng đem áo lót mặc vào cho Lăng Thanh Tuyền.

Về phần lời nói của mình Lục Thiếu Du cũng có chút mờ mịt.

Không ngờ hắn lại muốn thả nàng, để cho mỗi ngày nàng dằn vặt bản thân thân mình.

Hay là bởi vì trong lòng hắn đột nhiên có chút bất an không hạ thủ được.

Lăng Thanh Tuyền không nói gì, giờ phút này chính bản thân nàng cũng không biết cảm giác của mình là gì.

Trong đầu của nàng hiện tại vô cùng rối loạn, có thể là đang bị người khác ôm ấp.

Thế nhưng lúc này người dang ôm ấp nàng chính là hắn.

Lăng Thanh Tuyền khóc, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Nàng muốn nhịn, thế nhưng ở trong lòng hắn, được hắn ôm ấp, càng muốn nhịn thì lại càng không thể nhịn được.

Lục Thiếu Du tốn không ít công phu rốt cuộc cũng mặc được quần cho Lăng Thanh Tuyền.

Sau khi do dự một chút Lục Thiếu Du lập tức đem nhẫn trữ vật trả lại cho nàng, chỉ thu hai khỏa Thiên Linh Nhuyễn Cốt đan vào trong nhẫn trữ vật mà thôi.

Đây là thứ của nàng, trả lại cho nàng.

Lục Thiếu Du móc ra một chiếc nhẫn trữ vật khác đặt vào trong tay Lăng Thanh Tuyền.

Đây chính là chiếc nhẫn trữ vật mà Lục Thiếu Du đoạt trong tay Lăng Thanh Tuyền khi trước ở trong sơn mạch Vụ Đô.

Bên trong cũng không có gì cả, thứ đặc biệt nhất chỉ là một khối ngọc bội mà thôi.

Ngươi chưa ném nó đi? Lăng Thanh Tuyền nhìn thấy Lục Thiếu Du lấy ra nhẫn trữ vật, ánh mắt thất thần kia lập tức có phản ứng.

Những thứ bên trong đều còn.

Lục Thiếu Du cũng không biết vì sao bản thân hắn lại đem chiếc nhẫn trữ vật này trả cho Lăng Thanh Tuyền.

Có thể là bởi vì hắn vừa mới làm sai một chuyện cho nên muốn chuộc luỗi.

Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Thiếu Du không nói gì, trong chiếc nhẫn kia có một vật đối với nàng vô cùng quan trọng.

Nàng thật không ngờ Lục Thiếu Du lại có thể giữ nó bên người.

Lục Thiếu Du không để ý tới Lăng Thanh TUyền nữa, giống như sau khi trả hai chiếc nhẫn cho nàng thì sự bất an trong lòng hắn cũng biến mất.

Thế nhưng trong lòng còn bất an hay không, chỉ có Lục Thiếu Du tự biết.

Phải mau rời đi mới được.

Lục Thiếu Du nhíu mày sau đó lại đánh ra vài đạo cấm chế lên người Lăng Thanh Tuyền, đem thanh âm của nàng cấm chế, sau đó mang theo lăng Thanh Tuyền mở mật thất.

Ra mắt thiếu chủ.

Cửa mở ra, hai Vũ Tướng bên ngoài nhìn thấy Lăng Thanh Tuyền đi ra lập tức cúi đầu hành lễ, thậm chí còn không dám nhìn thẳng.

Sưu Sưu.

Hai tiếng xé gió đồng thời vang lên, hai Vũ Tướng này thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị Hỏa Ảnh chỉ của Lục Thiếu Du đánh chết.

Trước tiên mượn nàng đi ra ngoài một chút.

Lục Thiếu Du nhìn Lăng Thanh Tuyền rồi nói.

Lúc đến hắn đã ghi nhớ lộ tuyến vào đầu cho nên sau khi nhìn chung quanh lập tức bước về phía trước.

Sưu.

Một tiếng xé gió vang lên, một Vũ Suất tứ trọng lần nữa bị bất ngờ đánh chết.

Một đường đánh chết mấy người, rốt cuộc Lục Thiếu Du cũng đi tới góc của hải đảo.

Dọc đường đi có Lăng Thanh Tuyền ở phía trước cho nên cũng không gặp phải phiền phức gì.

Sưu.

Nhưng vào lúc này đột nhiên có một tiếng cảnh báo sắc bén vang lên.

Cũng không rõ đây là thanh âm gì, thế nhưng nghe thấy thanh âm này, ánh mắt Lăng Thanh Tuyền chợt lóe, mà trong lòng Lục Thiếu Du cũng trầm xuống.

Xem ra việc hắn trốn thoát đã bị người khác biết được.

Lục Thiếu Du nhìn phía trước, nơi này có trận pháp, ngay cả bản thân hắn cũng không chắc chắn mình có thể phá trận được hay không.

Coi như có thể phá trận thì tuyệt đối cũng không phải trong một thời gian ngắn có thể làm được.

Lục Thiếu Du cũng không dám nắm Lăng Thanh Tuyền trong tay.

Ny tử này vẫn còn tác dụng với hắn.

Nơi này có Nộ Vô Thường tọa trấn, cho nên hắn không có cách nào mang theo Lăng Thanh Tuyền ra ngoài.

Dưới không gian lực của cường giả Vũ Tôn, hắn không thể làm được gì cả.

Chạy.

Lục Thiếu Du không có chút do dự nào, ánh mắt trầm xuống, nhìn Lăng Thanh Tuyền rồi nói: Ta đi trước một bước.

Kế hoạch của nàng lần này lại thất bại rồi, không biết lần tới nàng có thể bắt được ta hay không.

Nói cho Linh Vũ giới hộ ta một tiếng, ta sẽ không để yên cho Linh vũ giới.

Nói xong, một đạo trảo ấn đánh vào mi tâm Lăng Thanh Tuyền, Lăng Thanh Tuyền đang nhìn Lục Thiếu Du thì đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, trong nháy mắt mất đi tri giác.

Sưu.

Quang mang quanh thân Lục Thiếu Du chợt lóe, trong nháy mắt nhảy vào hải vực rồi biến mất không thấy.

Hiện tại hắn chỉ có thể chạy từ hải vực.

Trong hải đảo này bố trí trận pháp thuộc tính thủy, ẩn tàng không gian này, hắn cũng không thể từ bên trên ra ngoài cho nên chỉ có thể nhảy xuống nước mà chạy.

Sưu Sưu.

Ngay khi Lục Thiếu Du chui vào trong mặt nước, mấy đạo thân ảnh trong nháy mắt phá không lao tới.

Hai người phía trước chính là Nộ Vô Thường và Không Linh Vương, phía sau còn có ba Vũ Vương và một Linh Vương.

Thiếu chủ.

Trong nháy mắt Nộ Vô Thường đi tới bên người Lăng Thanh Tuyền, sắc mặt đại biến.

Nếu như vị thiếu chủ này xảy ra chuyện gì thì tất cả mọi người ở đây sợ rằng sẽ phải táng thân theo.

Nộ trưởng lão.

Lục Thiếu Du đã nhảy vào trong hải vực, làm sao bây giờ? Không Linh Vương nhìn hải vực phía trước rồi nói.

Các ngươi mau chóng đuổi theo, không thể tiểu tử Lục Thiếu Du kia chạy thoát.

Nộ Vô Thường lớn tiếng nói, đồng thời kiểm tra người Lăng Thanh Tuyền, mấy đạo trảo ấn trong tay lập tức đánh xuống.

Vâng.

Không Linh Vương do dự một chút rồi nói.

Hắn cũng biết thực lực của Lục Thiếu Du, một mình hắn đuổi theo sợ rằng căn bản không có bao nhiêu phần thắng.

Nhưng nghĩ tới việc lúc này Lục Thiếu Du còn chưa khôi phục thực lực, Không Linh Vương lập tức mang theo ba Vũ Vương và một Linh Vương phía sau tiến vào trong hải vực.

Sưu.

Mấy đạo trảo ấn trong tay Nộ Vô Thường đánh xuống, lúc này Lăng Thanh Tuyền mới tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp mở ra.

Cấm chế trên người cũng bị Nộ Vô Thường giải, thế nhưng sau khi tỉnh lại thì Lăng Thanh Tuyền lại thất thần.

Thiếu chủ, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao người lại bị Lục Thiếu Du bắt? Nhìn thấy Lăng Thanh Tuyền tỉnh lại rồi đờ ra ở đó, Nộ Vô Thường có chút nghi hoặc hỏi.

Mau đuổi theo, không thể để cho hắn chạy thoát.

Lăng Thanh Tuyền sửng sốt rồi lập tức nói.

Trong đáy biến, ngay khi đám người Không Linh Vương điên cuồng đuổi theo, Lục Thiếu Du cũng không ngừng nghỉ chạy trốn.

Hắn còn chưa khôi phục làm sao có thể thoát khỏi sự truy bắt của cường giả Vũ Tôn đây? Nếu như hắn có thể khôi phục tới trạng thái toàn thịnh mà nói, một Nộ Vô Thường kia hắn cũng không cần e ngại.

Trong đáy biển, ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua chung quanh rồi lập tức tiến sâu xuống vài trăm thước.

Một mảnh san hô, đá ngầm cùng với hải tảo giống như mái tóc ma nữ hiện lên trước mắt Lục Thiếu Du.

Sưu.

Lục Thiếu Du tiến vào một cái động bên trong dải đá ngầm, thủ ấn trong tay được kết.

Từ trong lòng bàn tay có một đại đỉnh xuất hiện, chính là Tử Lôi Huyền Đỉnh.

Cứ chậm rãi mà đuổi theo ta.

Khóe miệng Lục Thiếu Du xuất hiện nụ cười quỷ dị.

Thân thể trong nháy mắt tiến vào bên trong Tử Lôi Huyền đỉnh.

Đồng thời lưu quang trên Tử Lôi Huyền Đỉnh chợt lóe, trực tiếp thu nhỏ lại rồi rơi xuống một cái khe bên dưới.

Toàn bộ khí tức biến mất, sợ rằng không có ai có thể dò xét được cỗ khí tức này.

Thân ảnh Lục Thiếu Du lúc này đang ở trong một không gian mông lung.

Thân thể đang lăng không mà đứng.

Tuy rằng hiện tại hắn không thể thôi đông Tử Lôi Huyền Đỉnh công kích, thế nhưng muốn trốn vào trong Tử Lôi Huyền Đỉnh mà nói thì không thành vấn đề.

Khi trước ở trong Huyền Thiên Bí cảnh, Tử Lôi Huyền Đỉnh ở ngay trước mặt mọi người thế nhưng cũng không có ai có thể nhận ra.

Cho nên đám người Nộ Vô Thường, Không Linh Vương tuyệt đối sẽ không cảm nhận được khí tức của Tử Lôi Huyền đỉnh, hắn ở bên trong Tử Lôi Huyền Đỉnh là an toàn nhất.

Linh Vũ giới, chờ sau khi ta khôi phục nhất định sẽ đem phân đà của các ngươi diệt sát.

Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh lẽo.

Đoạn thời gian gần đây hắn liên tục bị truy sát giống như chó nhà có tang.

Thực lực, tất cả đều là do thực lực hắn quá yếu cho nên mới cửu tử nhất sinh đào thoát như vậy.

Nếu như hắn có đủ thực lực thì có lẽ cũng không như vậy.

Sưu.

Thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du được kết.

Trong không gian mông lung lập tức có một đạo lưu quang màu trắng phóng tới.

Đạo lưu quang màu trắng này tới gần, một hồn anh nhỏ bằng nắm tay hiện lên trước mặt Lục Thiếu Du.

Đây chính là hồn anh của Hỉ Vô Thường bị Lục Thiếu Du thu vào trong Tử Lôi Huyền Đỉnh.

Lục Thiếu Du, ngươi thả ta ra, ta nguyện ý theo ngươi.

Hồn anh của Hỉ Vô Thường vừa mới xuất hiện lập tức đi tới trước mặt Lục Thiếu Du cầu xin tha thứ.

Hồn anh không bị diệt, thế nhưng tiền đồ tu luyện sau này hoàn toàn bị hủy, chỉ là, chí ít hắn cũng còn sống, chỉ cần đoạt xá bình an thì hắn có thể sống thêm một nghìn năm cũng không thành vấn đề.

Cho nên hắn không muốn chết.

Nếu như ngươi sớm đầu hàng thì ta sẽ coi ngươi là thượng khách.

Thế nhưng hiện tại ngươi chỉ là một hồn anh, coi như sau khi đoạt xá thành công thì cũng không thể tiến thêm được nữa.

Trên con đường tu luyện coi như là kẻ thất bại.

Bên người ta không cần kẻ thất bại.

Hồn anh của ngươi vừa vặn có thể làm một hòn đá kê chân giúp ta tiến nhanh hơn trên con đường trở thành cường giả.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn Hỉ Vô Thường rồi nói.

Tiểu tử, ngươi chớ khinh người quá đáng.

Hỉ Vô Thường trong nháy mắt bắn về phía Lục Thiếu Du.

Hắn vẫn luôn chờ đợi cô hội này, nếu như có thể đoạt xá được Lục Thiếu Du thì hắn có thể tránh thoát được một kiếp.

Tuy rằng sau này tu luyện không thể tiến thêm, thế nhưng số bảo vật trên người Lục Thiếu Du, còn có Tử Lôi Huyển Đỉnh cũng khiến cho hắn vô cùng thỏa mãn.

Không biết tự lượng sức.

Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng.

Trong Tử Lôi Huyền đỉnh, hắn muốn đối phó với hồn anh của Hỉ Vô Thường này quá mức dễ dàng.

Cho dù là hồn anh của Hỉ Vô Thường tiến vào trong đầu hắn đoạt xá thì cũng chỉ có kết cục hôi yên phi diệt, bị kim đao màu vàng thôn phệ mà thôi.

Chỉ là hiện tại Lục Thiếu Du lại có chủ ý khác.

Nếu như để hồn anh của Hỉ Vô Thường tiến vào trong đầu thì đại bộ phận chỗ tốt sẽ bị kim đao màu vàng thôn phệ.

Lúc này từ trong mi tâm Lục Thiếu Du có một đạo lưu quang màu tím lao ra.

Đại hồn anh trong nháy mắt hiện thân.

Một cỗ sát khí ngập trời tràn ra.

Cánh tay vừa nhấc, một cỗ hấp lực từ trong tay tràn ra, trực tiếp thôn phệ hồn anh của Hỉ Vô Thường.

Bản thể của Đại hồn anh chính là do sát khí và trăm vạn tàn hồn ngưng tụ lại.

Trải qua thôn phệ lẫn nhau hơn mấy nghìn năm mà thành, để đạt tới được cấp độ kinh khủng như hiện tại, bản thân nó cũng có bản năng thôn phệ linh hồn lực.

Trong ánh mắt kinh hãi của hồn anh Hỉ Vô Thường, một cỗ sát khí ngập trời cùng với linh hồn lực bàng bạc trong nháy mắt khiến hắn bị thôn phệ vào trong tay đại hồn anh của Lục Thiếu Du.

Thân thể đại hồn anh trong nháy mắt thôn phệ Hỉ Vô Thường lập tức run lên.

Hồn anh của Vũ Tôn nhất trọng tuyệt đối cường hãn.

Nếu như là chân khí của Vũ Tôn nhất trọng thì bản thể Lục Thiếu Du tuyệt đối không dám thôn phệ.

Bởi vì có khác nào đi tìm cái chết đâu.

Thế nhưng hồn anh của Vũ Tôn nhất trọng lại không giống như vậy.

Bản thể của đại hồn anh chính là do trăm vạn tàn hồn và sát khí ngưng tụ, bên trong sợ rằng còn có tàn hồn của Vũ Tôn, Linh Tôn Huyền Thiên môn ở bên trong.

Tuy rằng trải qua mấy nghìn năm phai nhạt không ít.

Thế nhưng cỗ sát khí trên người đại hồn anh vẫn vô cùng rõ ràng.

Muốn thôn phệ hồn anh của Hỉ Vô Thường này tuyệt đối không thành vấn đề.

Thực lực mà hồn anh của Hỉ Vô Thường phát ra còn kém xa bản thể của hắn.

Luyện hóa.

Đại hồn anh về tới trong đầu Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du lập tức bắt đầu luyện hóa.

Lục Thiếu Du phỏng đoán, sau khi đại hồn anh luyện hóa hồn anh của Hỉ Vô Thường sợ rằng thực lực sẽ tăng không ít.

Đến lúc đó hắn cũng coi như có thứ dựa vào.

Nói không chừng thực lực của đại hồn anh còn có thể mạnh hơn bản thể của Lục Thiếu Du.

Hay là trước tiên khôi phục thực lực.

Lục Thiếu Du nhíu mày, thân ảnh chợt lóe rồi xuất hiện trong một thạch thất.

Thạch thất này chính là thạch thất ở bên trong chiếc tháp lớn ở Huyền Thiên bí cảnh.

Đây chính là thạch thất mà Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang và Phi Linh môn phân bảo.

Thạch thất đổ nát khi trước lúc này đã sớm khôi phục.

Khoanh chân ngồi xuống, Lục Thiếu Du kết thủ ấn, hắn cũng nên mau chóng khôi phục.

Đoạn thời gain gần đây hắn liên tiếp bị thương, vẫn còn chưa kịp khôi phục.

Luyện hóa linh lực.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng, khi trước ngạnh kháng với Mộ Dung Lan Lan, mạnh mẽ thôn phệ linh lực của nàng.

Tuy rằng số linh lực này không nhiều lắm, thế nhưng cũng không ít.

Chí ít số linh lực không chừng có thể giúp tu vi của hắn từ Linh Vương tứ trọng sơ kỳ tăng lên trung kỳ.

Nhớ tới Mộ Dung Lan Lan, cho tới bây giờ Lục Thiếu Du vẫn vô cùng nghi hoặc.

Mộ Dung Lan Lan sao lại đột nhiên rời đi, sau khi hắn rơi vào trong ảo cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, quanh thân Lục Thiếu Du được một vòng quang tráo bao phủ, bắt đầu luyện hóa cỗ linh lực mà Lục Thiếu Du thôn phệ từ trên người Mộ Dung Lan Lan.

Trong hải vực vô biên, trên lưng Phi Thiên Ngô Công, bốn người Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Như Hoa không ngừng tìm kiếm chung quanh, thế nhưng cũng không tìm thấy khí tức của Lục Thiếu Du.

Tiểu Long cũng không thể cảm nhận được khí tức trên người Lục Thiếu Du.

Ta có chút lo lắng cho nhị đệ.

Đã lâu như vậy chúng ta còn chưa tìm thấy tung tích của đệ ấy, liệu có phải đệ ấy đã rơi vào trong tay Linh Vũ giới rồi hay không? Dương Quá có chút lo lắng nói.

Nộ Vô Thường kia là Vũ Tôn, ca ca sợ rằng khó có thể đối phó được.

Lục Tâm Đồng cũng cực kỳ lo lắng.

Ta tin lão đại sẽ có lực bảo vệ mình.

Ánh mắt Tiểu Long khẽ đảo, lập tức nói: Nói không chừng lão đại cũng đang tìm chúng ta.

Ca ca nói muốn đi Vạn Đảo nhai, nếu như không tìm được chúng ta sợ rằng huynh ấy cũng sẽ đi Vạn Đảo nhai.

Lục Tâm Đồng nói.

Vậy thì chúng ta đi Vạn Đảo nhai tìm lão đại.

Tiểu Long nói.

Cổ Vực.

Trong đại điện Phi Linh môn, chúng trưởng lão, cung phụng, đường chủ đều có mặt.

Nghe nói ba người Lục Tiểu Bạch, Lưu Nhất Thủ, Hoàng Đan dọc đường đi bị tập kích, sắc mặt cả đám lập tức đại biến.

Con bà nó, khong ngờ có người dám mời Thiên Địa các xuất thủ với Phi Linh môn chúng ta.

Râu Thiên Độc Yêu Long run lên, thở phì phò nói.

Hắn không biết người phía sau là ai cho nên chỉ có thể tức giận không thôi.

Nếu ta biết là ai làm thì nhất định phải khiến cho hắn trả giá đắt.

Thanh Hỏa lão quỷ lớn tiếng nói, thanh âm âm trầm, một cỗ hàn ý tràn ra.

Ta xem ai dám đối phó với Phi Linh môn.

Hiện nay kẻ muốn đối phó với Phi Linh môn ta nhất cũng chỉ có Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang và Hắc Sát giáo mà thôi.

Lộc Sơn lão nhân nói.

Lộc Sơn cung phụng nói có lý, ngoại trừ ba sơn môn này ra, sợ rằng người bình thường cũng không có đủ tài lực mời Thiên Địa các ra tay.

Lưu Tinh Hà nói.

Phó chưởng môn, người nghĩ việc này chúng ta nên xử trí ra sao? Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh hỏi Khấu Phi Yến.

Thiên Địa các xuất thủ đối phó với Phi Linh môn ta.

Nhiệm vụ bình thường bọn họ cũng không nhận.

Thiên Địa các có thể tồn tại lâu tới như vậy là bởi vì bọn họ sẽ không nhận nhiệm vụ nhằm vào thế lực nhất lưu.

Mà người có thể khiến cho Thiên Địa các tiếp nhận nhiệm vụ này sợ rằng không phải là người bình thường.

Cho nên lúc này người muốn đối phó với chúng ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Gần đây trên biên cảnh của Phi Linh môn ta, đám người Hắc Sát giáo, Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang không ngừng giao phong với chúng ta, có thắng có bại.

Thế nhưng dưới sự giúp sức của yêu thú trong Yêu đường và độc đan của Đông cung phụng, thiệt hại của đám người Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát giáo không nhỏ.

Cho nên người đáng nghi nhất chính là ba sơn môn này.

Thế nhưng đây chỉ là suy đoán của chúng ta, cũng không thể khẳng định được chắn chắn, dù sao chỉ là suy đoán.

Khấu Phi Yến suy tư một lát rồi nói với mọi người.

Mặc kệ là ai, lần này nếu như chúng ta không có động tác thì chỉ sợ sẽ bị người khác chê cười.

Thiểm Điện Báo Ngô Dũng nói.

Bạch cung phụng, Đông cung phụng, hai người có ý kiến gì không? Khấu Phi Yến hỏi hai người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.

Người muốn đối phó với Phi Linh môn đương nhiên không phải là người bình thường.

Tới hiện tại chúng ta cũng không biết là kẻ nào làm ra.

Thế nhưng chúng ta không động thủ, sợ rằng đối phương sẽ lại được một tấc tiến thêm một bước.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh rồi nói: Ngươi lại có chủ ý gì sao? Lần này có người đối phó với Phi Linh môn ta, mục đích sợ rằng chỉ có một.

Đó chính là muốn Phi Linh môn nổi giận, sau đó âm thầm loại bỏ nhân tài trong Phi Linh môn.

Dù sao đi nữa lần này bọn họ cũng không thành công.

Ta thấy chúng ta không nên xuất thủ, bởi vì cho dù có xuất thủ thì chúng ta cũng không có mục tiêu.

Trước khi chưởng môn rời đi đã dặn chúng ta phải nhịn một chút.

Ta thấy chúng ta nhịn một chút là được.

Tin tức ba người Lục đường chủ bị tập kích chúng ta cũng không truyền ra bên ngoài.

Nhìn thấy Phi Linh môn chúng ta không có động tĩnh, sợ rằng người đứng phía sau sẽ lộ diện, tới lúc đó chúng ta mới ra tay cũng không muộn.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nhíu mày, ánh mắt mang theo hàn ý nói tiếp: Từ hôm nay trở đi, chung quanh địa bàn của Phi Linh môn, một khi ra tay thì không cần khách khí với đám người Hóa Vũ tông, Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát giáo.

Coi như là cho bọn hắn một chút cảnh cáo, Phi Linh môn ta tuyệt đối không dễ trêu vào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Thiếu Du bên trong Tử Lôi Huyền Đỉnh được quang mang bao phủ, trong lúc luyện hóa linh lực, tứ chi, lục phủ ngũ tạng, kinh mạch lần nữa nhận được chỗ tốt.

Thương thế vốn không quá nặng đã hoàn toàn khôi phục.

Phù.

Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt mở ra, trong mắt có tinh quang hiện lên.

Cảm nhận linh lực trong cơ thể lúc này, dường như so với trong tưởng tượng khi trước của hắn còn kém hơn không ít.

Tu vi hiện tại còn kém một bước mới có thể đạt tới Linh Vương tứ trọng trung kỳ.

Tâm thần tỏa ra, lúc này đại hồn anh cũng chỉ mới luyện hóa được một tia linh lực trong hồn anh của Hỉ Vô Thường mà thôi.

Thời gian có lẽ cũng không ngắn, không phải trong một khoảng thời gian nhất định là có thể luyện hóa hết được.

Dù sao đi nữa đại hồn anh cũng không cản trở hành động của hắn cho nên Lục Thiếu Du không để ý quá nhiều.

Tu vi chân khí còn chưa khôi phục a.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói, sau khi luyện hóa linh lực của Mộ Dung Lan Lan trên người, linh lực của Lục Thiếu Du đã khôi phục.

Thế nhưng tu vi chân khí còn chưa khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.

Thủ ấn được kết, trong Tử Lôi Huyền Đỉnh này Lục Thiếu Du có thể yên tâm dưỡng thương.

Chờ sau khi khôi phục cũng không cần lo lắng tới Nộ Vô Thường kia, kế tiếp hắn cũng nên trút giận.

Cứ chậm rãi tìm bản công tử đi, chờ sau khi bản công tử khôi phục thực lực, bút sổ sách lần này bản công tử sẽ tính toán thật tốt.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói trong lòng.

Trong một dãy núi liên miên, sâu trong đó có một ngọn núi khổng lồ cao vút tới tận tầng mây.

Cây cối chung quanh núi non sum xuê, vách núi dựng đứng, thế nhưng ở đây chỉ có một ngọn núi đơn độc này đứng đó, có vẻ vô cùng kỳ quái.

Cả ngọn núi mây mù lượn lờ, điều kỳ lạ nhất chính là bên trên ngọn núi này cắm rất nhiều thanh kiếm sắc bén, từ chân núi tới đỉnh núi, trong khe đá có vô số thanh kiếm chằng chịt.

Kiếm quang bắn ra bốn phía, khí tức sắc bén tràn ngập không trung cho nên chung quanh không có một cành cây ngọn cỏ nào, vạn vật không sinh trưởng, cũng chỉ có ngọn núi này cô độc đứng đó.

Trong một không gian u ám, không gian này vô cùng lớn, trong không gian có thanh âm giống như quỷ khóc quanh quẩn.

Nơi này tràn ngập một loại ma khí, người tâm cảnh yếu sợ rằng không dám tiến vào trong này.

Bên trong không gian này có một nữ tử đang đứng.

Nữ tử này mặc một bộ y phục rộng thùng thình, trên y phục có một đóa hoa do tơ kết thành, nhìn qua vô cùng thanh nhã.

Dáng người cao gầy, mang theo khí tức ạnh lùng, đây chính là vũ giả tứ hệ Nguyên Nhược Lan.

Nguyên Nhược Lan đứng bất động, tiếng kêu quỷ dị kia không ngừng vang lên chung quanh nàng.

Mỗi một đạo thanh âm giống như một mũi nhọn đánh vào trong lòng nàng.

Tất cả tránh cho ta, không ai có thể ngăn cản được ta.

Tinh quang trong mắt Nguyên Nhược Lan bỗng nhiên bắn ra, giờ phút này ánh mắt nàng đỏ rực.

Hai mắt mở ra, thanh âm giống như quỷ kêu chung quanh lập tức ít đi không ít.

Ánh mắt Nguyên Nhược Lan nhìn về phía trước, các mười bước trước mặt nàng lúc này có một huyết trì đỏ tươi.

Huyết trì này có hình kiếm, lớn vài trăm thước, giống như là một thanh cự kiếm nằm ở trong không gian này.

Một cỗ khí tức ngập trời tràn ra, chu vi chung quanh có hắc vụ lượn lờ, một cỗ khí tức khiến tim đập nhanh tràn ra.

Nhược Lan, con có thể đi tới đây đã là không dễ dàng rồi.

Bỏ đi, bằng vào thiên phú của con, muốn trở thành cường giả đỉnh cấp cũng không khó.

Tội gì phải lấy thân nhập ma, quá mạo hiểm.

Trong không gian đột nhiên có một thanh âm già nua vang lên.

Ai cũng không thể thay đổi ý chí của ta.

Nguyên Nhược Lan kiên định nói, bàn chân chậm rãi đi về phía trước.

Từng bước của nàng giống như là nghìn cân, vô cùng khó khăn đi về phía trước.

Thấy tư, trần sa, vô minh, phá cho ta.

Ánh mắt Nguyên Nhược Lan trầm xuống, nói xong đột nhiên bước ra một bước về phía rước.

Diệt sạch ba loại phiền não.

Sắc, thụ, nghĩ, đi, thức, điên điên đảo đảo, thị thị phi phi, phá cho ta.

Nguyên Nhược Lan yêu kiều quát lên một tiếng sau đó lại bước thêm một bước.

Từng bước tiếp cận huyết trì trước mặt.

Mỗi một bước của Nguyên Nhược Lan đều khiến cho không gian hơi run rẩy.

Khi Nguyên Nhược Lan đi hết mấy bước này thì mồ hôi trên người nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt.

Nhược Lan, không nghĩ tới con có nghị lực lớn như vậy.

Thế nhưng mấy nghìn năm qua, trong Thiên Kiếm môn chúng ta có một số đệ tử cũng đi tới được Ma Kiếm trì, muốn tu luyện thành Ma kiếm đều là người có thiên tư trác tuyệt, thế nhưng chưa từng có ai luyện thành Ma kiếm, con nhất định phải hiểu rõ.

Thanh âm già nua lần nữa vang lên.

Bài trừ nghiệp chướng, lấy thân thành ma, vì gọi ra ma kiếm, đệ tử sẽ không thay đổi.

Nguyên Nhược Lan nhíu mày, hàm răng khẽ mở rồi nói.

Thanh âm vừa dứt, trong nháy mắt thả người nhảy xuống Huyết trì.

Ầm ầm.

Toàn bộ không gian run lên, trong không gian tức thì có thanh âm giống như vạn kiếm tề minh hội tụ tạo thành thanh âm đinh tai nhức óc quanh quẩn trong không gian.

Lấy thân nhập ma, khi trước chỉ có kiếm tổ mới có thể làm được.

Nếu như con thực sự có thể làm được thì đủ để trở thành đỉnh cấp cường giả.

Thanh âm già nua quanh quẩn trong không gian rồi lập tức biến mất không thấy.

Trong hải vực rộng lớn lúc này có mây đạo thân ảnh lăng không mà đứng.

Phía xa còn có hơn chục thân ảnh mặc hắc bào.

Người phía trước ánh mắt lạnh lùng mang theo sự thất thần cùng với trống rỗng nhìn về phía trước.

Thiếu chủ, chúng ta đã tìm vài ngày cũng không có tìm được.

Chúng ta phải làm gì bây giờ? Lục Thiếu Du kia có phải đã rời đi rồi không? Một Vũ Vương nhất trọng mặc hắc bào mang theo một chút bất an, thấp thỏm nói với Lăng Thanh Tuyền.

Lăng Thanh Tuyền nhíu mày, lẽ nào tên vô sỉ kia đã chạy thoát rồi sao? Hắn cướp đi thân thể thuần khiết của nàng, rõ ràng nàng phải hận hắn thấu xương, phải băm vằm hắn thành vạn mảnh, rồi sau đó nàng sẽ rời khỏi nhân thế.

Thế nhưng cho tới bây giờ, sao trong lòng nàng lại có chút sợ hãi khi gặp lại hắn.

Thiếu chủ, trận pháp không có một chút ba động nào.

Lục Thiếu Du không có khả năng chạy thoát, nhất định hắn đã trốn ở một nơi nào đó.

Không Linh Vương nhíu mày nói.

Coi như Lục Thiếu Du xuyên qua màn nước mà chạy trốn thì cũng sẽ khiến cho trận pháp ba động.

Không có khả năng vô thanh vô tức chạy trốn.

Nộ trưởng lão, ngươi nghĩ sao? Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống, quay đầu hỏi Nộ Vô Thường.

Lục Thiếu Du kia nhất định có thủ đoạn ẩn nấp gì đó.

Hắn còn chưa khôi phục sợ rằng cũng không dám chạy xa.

Thế nhưng chúng ta cũng không thể tìm thấy người này.

Sắc mặt Nộ Vô Thường cực kỳ khó coi, tìm mấy ngày còn không thể tìm thấy được Lục Thiếu Du cho nên nàng lập tức suy đoán Lục Thiếu Du ẩn nấp ở gần đây.

Thế nhưng tìm qua tìm lại mấy lần nàng cũng không có một chút thu hoạch nào.

Tiếp tục tìm cho ta, tỉ mỉ lục soát xem sao.

Lăng Thanh Tuyền trầm giọng nói.

Vâng, thiếu chủ.

Mọi người đáp.

Kể cả mười người phía xa, trong nháy mắt đều đem chân khí, linh lực bao phủ thân thể, lập tức tiến vào trong hải vực tiếp tục tìm kiếm.

Lục Thiếu Du, ta nhất định sẽ giết ngươi.

Lăng Thanh Tuyền lạnh nhạt nói.

Trong tay nắm lấy một chiếc nhẫn trữ vật.

Đây chính là chiếc nhẫn trữ vật mà khi trước Lục Thiếu Du đoạt từ trong tay nàng ở trong sơn mạch Vụ Đô.

Phù.

Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí, quang mang nhàn nhạt quanh người theo lỗi chân lông lập tức tiến vào trong cơ thể.

Khi Lục Thiếu Du mở hai mắt ra, tinh quang trong mắt bắn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi mỉm cười mang theo một chút hàn ý.

Trong tâm thần của hắn lúc này có không ít người đang tới gần Tử Lôi Huyền Đỉnh.

Nên tính sổ đám người này rồi.

Lục Thiếu Du thì thào lạnh nhạt nói.

Thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Lục Thiếu Du này không biết đang ở chỗ nào, chúng ta tìm vài ngày rồi thế nhưng còn chưa tìm được.

Không tìm được mới tốt.

Nếu như hắn chạy thoát là hay nhất.

Ta nghe Không Linh Vương hộ pháp trong lúc sơ ý nói, Hỉ trưởng lão bị chính Lục Thiếu Du này giết chết, bằng vào thực lực của chúng ta nếu như tìm được Lục Thiếu Du kia, không phải là tự đi tim chết sao? Lục Thiếu Du kia lợi hại như vậy sao? Hỉ trưởng lão chính là Vũ Tôn a.

Lục Thiếu Du nhiều nhất chỉ là Vũ Vương mà thôi.

Cạnh dải đá ngầm có hai Vũ Tướng, một Linh Suất tam trọng nói chuyện.

Quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang tráo, không ngừng thấp giọng nghị luận, thân thể chậm rãi đi về phía trước không ngừng tím kiếm.

Bỗng nhiên có một đạo thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện phía sau ba người.

Là ai? Ba người dường như cảm nhận được thứ gì đó lập tức quay đầu lại, sắc mặt đại biến.

Các ngươi không nên nói sau lưng người khác như vậy.

Nếu như còn có một lần nữa thì các ngươi tự biết hậu quả rồi đó.

Tỉ mỉ tìm kiếm cho ta, không được bỏ qua một hang cùng ngõ hẻm nào.

Người vừa xuất hiện phía sau ba người chính là Không Linh Vương, nhìn ba người, Không Linh Vương lạnh lùng nói một tiếng rồi lập tức bẳn về phía trước.

Ba người nhìn nhau rồi lập tức hít sâu một hơi.

Trong giới, một khi phát hiện ra đàm luận chuyện của trưởng lão hộ pháp thì lập tức sẽ bị trưởng lão, hộ pháp đánh chết.

Đi chết đi.

Ngay khi ba người vừa mới thở dài một hơi thì một thanh âm lạnh lẽo vang lên.

Thế nhưng ba người còn chưa kịp quay đầu lại thì có một vòng xoáy lớn đã vay quanh ba người, dưới áp lực của vòng xoáy này, không gian chung quanh lập tức vặn vẹo.

Cạch Cạch.

Ba thanh âm nghiền nát rất nhỏ vang lên.

Vòng xoáy trực tiếp nghiền nát.

Một Linh Suất, hai Vũ Tướng trong nháy mắt bị đánh chết.

Lục Thiếu Du, để xem ngươi còn trốn ở chỗ nào.

Một tiếng quát lạnh lẽo truyền tới, một đạo lưu quang nhanh như thiểm điện từ trong nước biển bán về phía Lục Thiếu Du.

Nhìn đạo thân ảnh đang nhanh chóng phóng tới, Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói: Không Linh Vương, ngươi nghĩ ta cần phải chạy sao? Thanh Linh Khải Giáp, Huyễn Ảnh Thanh Vũ.

Lục Thiếu Du nói xong, lập tức bố trí Thanh Linh Khải Giáp.

Quang mang trên người chợt lóe, Huyễn Ảnh Thanh Vũ phía sau lập tức khẽ vỗ, sóng nước bị đánh về hai bên.

Thi triển Huyễn Ảnh Thanh Vũ này ở dưới nước, không ngờ lại không có một chút ảnh hưởng nào.

Khóe miệng Lục Thiếu Du hiện lên nụ cười quỷ dị, Huyễn Ảnh Thanh Vũ run lên, thân thể không lùi mà tiến, trực tiếp nhảy lên trên không trung.

Thủ ấn trong tay được kết, ở dưới nước thi triển Trọng Thủy Kết giới quả thực chính là như hổ thêm cánh.

Trọng Thủy Kết Giới.

Ngay khi Không Linh Vương đánh tới, tinh quang trong mắt Lục Thiếu Du bắn ra.

Một tiếng quát khẽ vang lên, một cỗ chân khí như biển từ trong tay Lục Thiếu Du bạo phát.

Từ bên trong nước biển lập tức có năng lượng thuộc tính thủy bàng bạc ầm ầm kéo tới.

Trong chốc lát, cả hải vực run rẩy.

Một dòng xoáy lớn đột nhiên xuất hiện trong hải vực, đang dùng một tốc độ kinh khủng nhanh chóng bành trướng.

Không Linh Vương vừa mới đánh tới thì bị dòng xoáy kinh khủng này bao phủ vào bên trong.

Sắc mặt lập tức đại biến, dường như lúc này hắn mới nhớ tới Lục Thiếu Du vô cùng khó đối phó, ngay cả Hỉ Vô Thường cũng bị Lục Thiếu Du này giết chết.

Chạy.

Nghĩ tới việc Lục Thiếu Du giết chết Hỉ Vô Thường, trên người còn có thần khí Tử Lôi Huyền đỉnh, lực phòng ngự cực kỳ kinh khủng, khí thế trên người Không Linh Vương lập tức giảm sút.

Khí thế bị đè nén, Không Linh Vương lập tức lựa chọn chạy trốn, dù sao hắn chỉ là Linh Vương mà thôi, giao Lục Thiếu Du này cho Nộ Vô Thường đối phó thì tốt hơn.

Thế nhưng thân bị hãm sâu trong Trọng Thủy Kết Giới này, Không Linh Vương muốn lùi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Linh lực bạo phát, Không Linh Vương đang muốn nhanh chóng thoát thân.

Trong hải vực yên tĩnh đột nhiên gió nổi mây phun, sóng nước giống như biển gầm, thậm chí còn có chút hỗn loạn.

Giống như là có một đầu mãnh thú ngập trời ở dưới đáy biển đang muốn phóng lên.

Phanh.

Đột nhiên từ bên trong hải vực có một tiếng nổ vang lên, trong phương viên hai nghìn thước chung quanh sóng nước dâng trào tới vài trăm thước.

Cả không gian trong khoảnh khắc run rẩy giống như long trời lở đất.

Sóng nước ngập trời, không gian run rẩy, thanh âm vang vọng chín tầng trời.

Lực lượng kinh khủng giống như một cơn lốc quét ngang qua hải vực này mang theo sóng nước.

Cả phương viên mấy nghìn thước chung quanh đột nhiên giống như có mưa rào, vô số nước từ trên trời trút xuống.

Trong hải vực có một dòng xoáy khổng lồ không ngừng xoay tròn rồi phóng lên cao giống như một đầu cự long ngẩng đầu phóng lên trời, gợn sóng trong không gian trực tiếp bị xé rách.

Trong nháy mắt không gian rốt cuộc đã tới cực hạn, một tiếng nổ vang tức thì vang vọng.

Phanh Phanh Phanh.

Tiếng nổ vang từ trong dòng xoáy truyền ra, lực lượng kinh khủng giống nhưm ột cơn lốc quét ngang hải vực mang theo một đám sóng nước dâng trào.

Sưu.

Một đạo thân ảnh nhanh chóng từ trong không gian hỗn loạn phóng ra, đây chính là Không Linh Vương đang vội vàng thoát thân khỏi dòng xoáy.

Thoạt nhìn Không Linh Vương lúc này có chút chật vật.

Sau khi thoát ra khỏi Trọng Thủy Kết Giới lập tức chạy trốn.

Mà lúc này phía sau Không Linh Vương có một tiếng sấm ì ùng vang vọng.

Một đạo thân ảnh tràn ngập lân phiến màu vàng mang theo một đạo trảo ấn đánh tới.

Tề Thiên Liệt Địa Trảo.

Trong chớp mắt hai cánh sau lưng Lục Thiếu Du khẽ động, tay phải đột nhiên vươn ra.

Liệt Thiên xuất hiện trong tay sau đó tạo thành một vòng cung quỷ dị ầm ầm đánh về phía Không Linh Vương.

Sưu.

Trảo ấn thành hình, không gian giống như phong vân biến sắc, toàn bộ không gian đột nhiên bị nhuộm một màu đỏ tươi, nóng bỏng không gì sánh được.

Năng lượng thuộc tính hỏa bàng bạc bên trong trảo ấn tràn ra.

Trảo ấn dùng xu thế sấm sét trong nháy mắt trực tiếp đánh về phía Không Linh Vương.

Chết tiệt.

Không Linh Vương thầm mắng một tiếng.

Tốc độ của Lục Thiếu Du so với hắn còn nhanh hơn.

Dưới vũ kỹ Địa cấp kia tu vi của hắn tuy rằng cao hơn Lục Thiếu Du, thế nhưng hắn lại không dám sơ ý một chút nào.

Thủ ấn trong tay được kết, linh lực bạo phát ra, một đạo chưởng ấn ngập trời xuất hiện.

Tiếp theo, trảo ấn và chưởng ấn ầm ầm va chạm, toàn bộ không gian run rẩy.

Một thanh âm bạo liệt vang vọng.

Phanh Phanh.

Trong bầu trời, trảo ấn sắc bén và nóng bỏng hung hăng va chạm cùng một chỗ.

Tiếng nổ trầm thấp vang vọng trong không gian.

Sóng nước phía dưới bắn tung tóe.

Kình khí kinh khủng mà nóng bỏng nhanh chóng khuếch tán.

Hải vực rộng lớn phía dưới đột nhiên như bị chẻ đôi, từng đạo sóng nước cao hơn mười trượng xuất hiện.

Phanh.

Dưới cỗ lực lượng trùng kích mạnh mẽ này, thân thể Lục Thiếu Du trực tiếp bị đánh bay về phía sau hơn mười thước.

Chân khí trong cơ thể cuồn cuộn, lục phủ ngũ tạng hơi chấn động.

Khục khục.

Lúc này thân thể Không Linh Vương cũng bị đánh bay.

Ánh mắt cực kỳ phẫn nộ, Lục Thiếu Du này không ngờ có thể trực tiếp chống lại hắn.

Tiểu tử này toàn thân là bảo vật, nếu như số bảo vật này là của hắn thì thực lực hắn sẽ tăng lên một mảng lớn.

Phía xa, Lăng Thanh Tuyền lăng không mà đứng, ánh mắt nhìn về phía hải vực đột nhiên có động tĩnh.

Nhìn đạo thân ảnh quen thuộc ở phía xa, trong lòng nàng lúc này đột nhiên có một cảm giác không nói nên lời.

Sưu Sưu.

Trong chớp mắt từ bốn phía chung quanh hải vực có hơn mười đạo thân ảnh phóng lên cao.

Hơn mười người mặc hắc bào của Linh Vũ giới xuất hiện, ánh mắt lạng lùng nhìn vào trên người Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du, ngươi chạy không thoát đâu.

Một tiếng quát lạnh lẽo vang lên.

Phía xa có một đạo thân ảnh nhanh chóng bắn tới.

Gợn sóng trong không gian không ngừng chấn động khuếch tán tới chung quanh Lục Thiếu Du.

Nộ Vô Thường.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống.

Đây chính là Vũ Tôn nhất trọng a.

Không Linh Vương phía dưới hắn chỉ kiêng kỵ một chút mà thôi, thế nhưng người này mới chính là kẻ hắn phải đề phòng nhất.

Nếu như dưới tình huống bình thường mà nói, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Nộ Vô Thường này.

Hừ, qua đây cho ta.

Không có một chút chậm trễ nào, một đạo trảo ấn nhanh chóng hội tụ trong tay Nộ Vô Thường, không gian quanh thân Lục Thiếu Du trực tiếp vặn vẹo.

Còn muốn vây khốn ta sao? Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói một tiếng, quanh thân đột nhiên có một đám quang mang màu tím bao phủ.

Thủ ấn trong tay đã sớm kết xuất, từ trong lòng bàn tay có một đạo quang mang màu tím đột nhiên xoay tròn.

Phù.

Lưu quang màu tím xuất hiện, toàn bộ không trung đột nhiên có một cỗ khí tức quỷ dị lan tràn.

Hầu như cùng một lúc không gian đột nhiên run rẩy.

Một cỗ cảm giác cực độ nguy hiểm bắt đầu lan tràn ra trong không trung.

Tiếp theo, một đạo lưu quang màu tím kia ầm ầm xẹt qua không gian, trực tiếp xuyên qua không gian vặn vẹo do Nộ Vô Thường tạo ra rồi xoay quanh trên không trung.

Trong giây lát, không gian bên trên hải vực đột nhiên có một đám lôi vân màu tím.

Bên trong lôi vân màu tím có điện mang lưu chuyển.

Một cỗ khí tức khiến cho tim đập nhanh hơn vài phần tràn ra.

Lúc này, mọi người chung quanh đều cảm giác được tim mình đập nhanh hơn vài phần.

Tử Lôi Huyền Đỉnh, không xong rồi.

Không Linh Vương cảm nhận được cỗ khí tức này lập tức chạy trối chết.

Khuôn mặt Lăng Thanh Tuyền phía xa, lúc này cũng đại biến.

Tử Lôi Huyền Đỉnh.

Sắc mặt Lục Thiếu Du ngưng trọng, thủ ấn liên tục kết xuất.

Chân khí trên người giống như hồng thủy trút xuống.

Lưu quang màu tím trên trời trong nháy mắt mở rộng rồi bành trướng tới vài trăm thước.

Bên trên có bí văn lan tràn, quang mang đại thịnh khiến cho thiên địa run rẩy.

Đối phó với cường giả Vũ Tôn, Lục Thiếu Du tự biết mình không có lực chống lại, cho nên chỉ có thể dùng Tử Lôi Huyền Đỉnh mà thôi.

Là Tử Lôi Huyền Đỉnh.

Khuôn mặt vốn đã xấu xí của Nộ Vô Thường lúc này lại càng thêm khó coi, Hỉ Vô Thường bị chính Tử Lôi Huyền Đỉnh này đánh chết, lúc này tuy rằng hận thấu xương với Lục Thiếu Du thế nhưng cũng chỉ có thể quay đầu chạy trốn mà thôi, đâu còn dám chống lại.

Còn muốn chạy sao? Chậm rồi.

Lục Thiếu Du hét lớn một tiếng, Tử Lôi Huyền Đỉnh trong nháy mắt chụp xuống phía dưới.

Đại đỉnh xoay tròn, không gian chung quanh vặn vẹo, miệng đỉnh giống như một hắc động, lôi vân màu tím chung quanh cuồn cuộn không ngớt.

Sưu Sưu,.

Một mảnh lôi vân mênh mông từ phía chân trời kéo tới.

Cả không gian chung quanh đột nhiên phong vân biên sắc.

Lôi vân dày đặc, từng đạo sấm sét khiến cho tim mọi người đập nhanh hơn hiện lên trong không trung.

Toàn bộ bầu trời giống như đột nhên từ bình minh chuyển thành đêm tối vậy.

Lôi vân bao phủ toàn bộ hải vực, sắc trời giống như đột nhiên ảm đạm, khí tức ngập trời từ bên trong lôi vân tràn ra khiến cho cả không gian trên hải vực hỗn loạn.

Sưu Sưu.

Mà lúc này từng tia lôi điện màu tím không ngừng lóe lên trên bầu trời.

Năng lượng ba động đáng sợ từ bên trên tràn ra.

Không gian chung quanh đột nhiên vang lên tiếng ken két.

Không tốt.

Giờ phút này hơn chục Vũ Tướng, Vũ Suất còn có mấy Vũ Vương và Linh Vương của Linh Vũ giới đều cảm nhận được một cỗ hàn ý từ trong tận trong đáy lòng.

Cỗ uy áp từ trên trong lôi vân trước mặt khiến cho linh hồn bọn họ run rẩy.

Ầm ầm.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Lôi vân màu tím cuồn cuộn, trong nháy mắt từng đạo sấm sét từ trong lôi vân bắn ra.

Quang mang bắn ra bốn phía, vô số đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống đem phương viên hải vực chung quanh bao phủ chằng chịt.

Chạy mau, nhanh.

Mọi người nhanh chóng chạy trốn.

Thế nhưng tất cả đều đã chậm.

Ầm ầm.

Dưới sự bao phủ của sấm sét màu tím, thanh âm sắc bén vang vọng trong không gian.

Nơi sấm sét đi qua, không gian ầm ầm rung động, mang theo lực lượng đáng sợ trực tiếp chụp xuống.

Phanh Phanh.

Trong nháy mắt, mấy Vũ Suất, Vũ Tướng đứng đầu bị đánh nát thành tro bụi.

Căn bản không có một chút lực kháng cự nào.

Phanh.

Ngay sau đó mấy Linh Suất, Vũ Suất còn lại cũng bị chém thành từng mảnh nhỏ.

Ba Vũ Vương và một Linh Vương dưới vô số sấm sét đánh xuống, máu tươi trong nháy mắt phun ra.

Hỏa Diễm thuẫn.

Tuy rằng Nộ Vô Thường đã sớm thối lui, thế nhưng trong không gian có một cỗ năng lượng vô hình khiến cho nàng cực kỳ khó thoát thân.

Trong lúc kinh hãi rốt cuộc nàng đã biết được Hỉ Vô Thường chết như thế nào.

Dưới Tử Lôi Huyền Đỉnh này, không gian hoàn toàn ngưng đọng, căn bản khó có thể thoát thân.

Một cỗ khí tức nóng bỏng từ trong người Nộ Vô Thường tràn ngập ra, không gian quanh người trong nháy mắt có một cỗ hỏa diễm nóng bỏng bao phủ.

Một đạo cương tráo bằng hỏa diễm nóng bỏng lập tức bao phủ chung quanh người nàng.

Ầm ầm.

Mà lúc này hơn mười đạo sấm sét đã đánh vào trên cương tráo bằng hỏa diễm của Nộ Vô Thường.

Khục Khục.

Sấm sét đánh xuống, cỗ uy thế này khiến cho cương tráo của Nộ Vô Thường nứt nẻ, khuôn mặt Nộ Vô Thường lập tức trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Không gian run chuyển, bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Trên không gian lúc này xuất hiện một bức tường.

Đây chính là trận pháp bố trí bên ngoài đảo.

Từng đạo sấm sét đánh xuống, gợn sóng trong không gian trực tiếp bị bổ ra.

Trận pháp này cũng nhanh chóng bị Tử Lôi Huyền Đỉnh nhanh chóng bài trừ.

Cả hải vực cuồn cuộn, sóng gió ngập trời.

Trận pháp trên đảo nhỏ bị đánh nát, cả hải đảo lập tức xuất hiện bên ngoài hải vực.

Sưu Sưu.

Sấm sét chằng chịt đánh xuống hải vực.

Sóng biển ngập trời hung hăng đập về phía trước.

Ầm ầm.

Lôi vân trên bầu trời cuồn cuộn rồi đột nhiên co rút lại.

Lần nữa lại có từng đạo sấm sét được đánh ra.

Từng đạo sấm sét giống như một đầu cự mãng màu tím từ trong tầng mây bắn xuống, không gian như bị xé rách mang theo thanh âm đáng sợ hung hăng bổ vào trên cương tráo của Nộ Vô Thường.

Khục khục.

Nộ Vô Thường lần nữa không thể chống đỡ.

Uy lực của Tử Lôi Huyền đỉnh này khiến cho nàng vô cùng kinh hãi.

Thảo nào Hỉ Vô Thường lại không thể chạy trốn, lúc này tự thân trải nghiệm, nàng cũng không có cách nào có thể chạy thoát.

Tiểu tử, cho dù ta chết thì cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tới lúc này, ánh mắt Nộ Vô Thường mang theo sự lạnh lẽo nói.

Không có một chút do dự nào, từng đạo thủ ấn quỷ dị được kết.

Khí thế quanh người không ngờ lại lần nữa tăng lên.

Cỗ khí tức này so với thời kỳ toàn thịnh của nàng không ngờ còn mạnh hơn không ít.

Gần như đã tiếp cận Vũ Tôn nhị trọng.

Hồn anh tự bạo? Lục Thiếu Du ngẩn ra, Nộ Vô Thường này quả nhiên độc ác, không ngờ lại lựa chọn hồn anh tự bạo, dùng sinh mệnh trả một cái giá đắt khiến cho uy lực tăng lên nhiều.

Có lẽ uy lực hồn anh tự bạo của Nộ Vô Thường có thể miễn cưỡng chống lại Vũ Tôn nhị trọng a.

Sắc mặt Lục Thiếu Du cũng có chút ngưng trọng, hắn thôi động Tử Lôi Huyền Đỉnh có thể đối phó với Nộ Vô Thường thế nhưng không biết có thể đối phó với hồn anh tự bạo của nàng ta hay không.

Thủ ấn trong tay biến hóa, chân khí bàng bạc quanh thân bạo phát, trong Tử Lôi Huyền Đỉnh có một đạo sấm sét nhỏ bằng nắm tay giống như cự long đánh xuống.

Sấm sét mang theo quang mang ầm ầm bắn về phía Nộ Vô Thường.

Tiểu tử, ta liều mạng với ngươi.

Sắc mặt Nộ Vô Thường trắng bệch tới cực điểm, cuối cùng sau khi hít sâu một hơi, thủ ấn trong tay bỗng nhiên được kết.

Khí thế tăng lên tới cực hạn.

Toàn bộ thân thể bắt đầu bành trướng, thậm chí là không trung xung quanh thân thể nàng cũng bắt xuất hiện những cái khe không gian, khí tức khiến tim mọi ngươi đập nhanh hơn.

Hồn anh tự bạo.

Nộ Vô Thường hét lên một tiếng thê lương, thân thể bành trướng lập tức bắn về phía đạo sấm sét màu tím lớn trên bầu trời kia.

Đồng thời đạo sấm sét màu tím lớn kia cũng trực tiếp đánh vào trên người Nộ Vô Thường.

Thân thể bành trướng của Nộ Vô Thường trong nháy mắt nổ tung.

Hai cỗ lực lượng va chạm với nhau, lưu quang màu tím tràn ra bốn phía.

Trong không gian xuất hiện một hắc động vô cùng lớn.

Phanh Phanh.

Không gian như nứt ra, quang mang chói mắt tràn ngập.

Lực lượng ngập trời khuếch tán, toàn bộ không gian trực tiếp nổ tung.

Từng cái khe trong không gian xuất hiện rồi lan tràn trên bầu trời.

Đây không phải là cái khe của gợn sóng trong không gian mà là cái khe trong không gian.

Một cỗ quang mang đen kịt từ bên trong cái khe tràn ra khiến cho tim mọi người đập nhanh hơn.

Phanh.

Dư ba kình khí trút xuống xuyên qua Thanh Linh Khải Giáp trực tiếp đánh xuống người Lục Thiếu Du.

Thân thể Lục Thiếu Du giống bị một đòn nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể lệch vị trí, khí huyết cuồn cuộn, khóe miệng xuất hiện vết máu.

Thu.

Đồng thời thủ ấn Lục Thiếu Du lần nữa biến hóa.

Tử Lôi Huyền Đỉnh trực tiếp đem ba Vũ Vương và một Linh Vương bị thương nặng thu vào trong Tử Lôi Huyền Đỉnh.

Ba Vũ Vương và một Linh Vương này là do Lục Thiếu Du cố ý lưu lại, bằng không bốn người này đã sớm bị đánh thành tro tàn.

Uy lực một kích của Tử Kim Huyền Lôi đủ để khiến cho bất luận một Vũ Vương, Linh Vương nào cũng hóa thành tro tàn.

Tử Lôi Huyền Đỉnh thu bốn người vào sau đó lập tức bị Lục Thiếu Du thu vào trong đan điền.

Trận pháp bị pháp, Huyễn Ảnh Thanh Vũ sau lưng Lục Thiếu Du thu lại.

Thôi động Tử Lôi Huyền Đỉnh một lần thì tiêu hao hầu rất nhiều.

Nộ Vô Thường thi triển hồn anh tự bạo khiến cho hắn lần nữa bị thương nặng.

Thực lực của Nộ Vô Thường khi thi triển hồn anh tự bạo tăng lên phân nửa, có lẽ có thể so sánh với Vũ Tôn nhị trọng.

Cho nên cũng khiến cho Lục Thiếu Du trả một cái giá đắt.

Chân khí tiêu hao hết, linh lực trên người Lục Thiếu Du bạo phát, thân thể nhanh như thiểm điện phá không mà chạy.

Còn có một Không Linh Vương và Lăng Thanh Tuyền ở đây, hắn không thể rơi vào trong tay bọn họ lần nữa.

Vừa rồi khi Tử Lôi Huyền Đỉnh đánh chết Nộ Vô Thường, Lục Thiếu Du dường như cũng nhận ra Không Linh Vương đã sớm chạy thóat.

Lăng Thanh Tuyền vốn ở phía xa, hai người này tuy rằng ở xa thế nhưng cũng đã bị thương một chút.

Còn hai người này còn ở đây, Lục Thiếu Du không dám có chút sơ ý nào.

Hiện tại hắn không thể địch lại hai người này, căn bản không thể thôi động Tử Lôi Huyền Đỉnh một lần nữa.

Sưu.

Thân ảnh Lục Thiếu Du trong nháy mắt rời đi, trong mấy chớp mắt đã xuất hiện ở phía xa.

Tiểu tử, vận khí của ngươi không tồi nha.

Không ngờ lại chiếm được Tử Lôi Huyền Đỉnh của Huyền Thiên yêu tôn.

Chỉ tiếc thực lực ngươi quá yếu, chỉ bằng vào ngươi cũng dám làm loạn ở trong phân đà Linh Vũ giới của ta, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì chúng ta nào còn mặt mũi nào nữa.

Lúc này trong không trung đột nhiên có một đạo thanh âm trầm thấp không có một chút cảm tình nào chậm rãi vang lên trong bầu trời.

Đồng thời, tại không gian trước người Lục Thiếu Du đột nhiên gợn sóng vặn vẹo, một thân ảnh nhanh chóng xuất hiện.

Người này xuất hiện, khí tức trong thiên địa đột nhiên khác thường.

Trong lúc mơ hồ khiến cho linh hồn của mọi người run rẩy.

Biến hóa kỳ dị như vậy đương nhiên cũng khiến cho Lục Thiếu Du chú ý, trong lòng thầm hô một tiếng không ổn.

Người này có thể trực tiếp khiến cho năng lượng trong thiên địa biến hóa.

Mà cỗ khí tức đặc biệt kia khiến cho ngay cả linh hồn Lục Thiếu Du cũng không nhịn được mà run lên.

Linh Tôn, Linh Tôn thực lực cực cao.

Cảm nhận cỗ khí tức kinh khủng này Lục Thiếu Du lập tức suy đoán ra thực lực người này.

Đây tuyệt đối là một Linh Tôn cao trọng, thế nhưng cụ thể tu vi của người này ra sao Lục Thiếu Du cũng không thể đoán ra được.

Lục Thiếu Du vô cùng khó khăn ngẩng đầu nhìn thân ảnh trước mặt.

Giống như trong không gian có một cỗ áp lực khiến cho ngay cả đầu hắn cũng không thể nhấc lên, linh lực trong người đột nhiên đình trệ không thể vận chuyển.

Khi Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn thân ảnh cách hắn trăm thước thì lập tức nhíu mày.

Người này khoảng chừng bốn chục tuổi, toàn thân tỏa ra khí tức kinh khủng khiến cho người khác nhìn hắn cũng có thể cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm.

Người này một thân hắc bào, dưới mái tóc là một chiếc áo choàng màu đen.

Trong hai mắt giống như có một biển năng lượng vô tận khiến cho người khác nhìn vào không khỏi thất thần.

Bái kiến phó giới chủ.

Hai đạo thân ảnh phá không mà tới.

Không Linh Vương nhìn thấy nam tử trung niên tóc dài này toàn thân lập tức run rẩy, phủ phục trên không trung rồi hành lễ.

Không Linh Vương, lần này ngươi lập được đại công, trở về sẽ có trọng thưởng.

Đứng lên đi.

Nam tử trung niên kia thậm chí còn không liếc mắt nhìn Không Linh Vương, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào trên người Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du bị nam tử trung niên này nhìn khiến cho hắn có cảm giác toàn thân bị nhìn thấu.

Mà lúc này hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích, thực lực của nam tử trung niên tóc dài này quá mạnh mẽ.

Trực tiếp phong tỏa toàn bộ không gian, bản thân hắn ngay cả muốn di chuyển cũng không thể làm được.

Phó giới chủ sao? Trong lòng Lục Thiếu Du trầm xuống, thân phận của người này không ngờ lại lớn như vậy.

Sư huynh, sao người lại tự mình tới đây? Lăng Thanh Tuyền đi tới bên người nam tử trung niên này rồi khẽ hành lễ.

Thanh Tuyền, sau khi nhận được tin tức của muội ta lập tức tới đây.

Cường giả trong giới gần đây đều bận rộn, không thể xuất thủ.

May mà ta tới kịp, bằng không tên tiểu tử này đã chạy thoát rồi.

Nam tử trung niên mỉm cười nhìn Lăng Thanh Tuyền rồi nói.

May là sư huynh chạy tới, bằng không sợ rằng Thanh Tuyền sẽ lại thất bại lần nữa.

Lăng Thanh Tuyền khẽ nói, ánh mắt dường như vô ý nhìn vào trên người Lục Thiếu Du.

Chỉ có bản thân nàng ta mới biết được trong lòng mình đang suy nghĩ gì.

Trong lòng nàng lúc này không ngờ lại có chút đáng tiếc.

Tiếc vì sao Lục Thiếu Du lại không sớm chạy trốn một chút.

Vị sư huynh này tới chỉ sợ lúc này đã không có ai có thể cứu được Lục Thiếu Du.

Người có thể cứu được người trước mặt vị sư huynh này của nàng quả thực không có mấy người.

Thanh Tuyền, thực lực của muội quá thấp.

Lần này trở nên nên cố gắng tu luyện.

Nam tử trung niên nhìn Lăng Thanh Tuyền rồi nói.

Vâng, sư huynh.

Lăng Thanh Tuyền cúi đầu nói.

Ngươi chính là Lục Thiếu Du sao? Nam tử trung niên nhìn Lục Thiếu Du rồi nói: Ta đã nghe nói qua ngươi.

Không nghĩ tới lão gia hỏa kia lại tìm được thân thể âm dương, Linh Vũ song tu, vũ giả toàn hệ là người mà ai cũng ao ước thu vào làm môn hạ a.

Nghe người này nói, trong lòng Lục Thiếu Du lập tức kinh hãi.

Từ trong lời nói của người này dường như đang nói tới ai đó.

Suy nghĩ một lát, Lục Thiếu Du lập tức suy đoán, lẽ nào người này đang nói tới Nam thúc.

Nhìn thấy phản ứng của Lục Thiếu Du, nam tử trung niên áo lam này dường như có thể biết được Lục Thiếu Du đang suy nghĩ cái gì cho nên hắn lập tức nói: Ngươi không nhận ra ta cũng là bình thường, có lẽ lão gia hỏa kia không nói tới ta cho ngươi biết.

Nếu như có cơ hội, sau này tự nhiên ngươi sẽ biết về ta.

Thảo nào lão gia hỏa kia biến mất lâu như vậy, hỏa ra là biết Lục gia các ngươi có Vô Tự Thiên Thư, lại còn thu ngươi làm đệ tử, tính toán thật tốt a.

Chỉ tiếc, cuối cùng mọi thứ đều là của Linh Vũ giới chúng ta.

Ngươi rốt cuộc là ai? Lục Thiếu Du hỏi.

Dưới cỗ lực lượng áp chế vô hình kia, ngay cả nói Lục Thiếu Du cũng cảm thấy khó khăn.

Ta là ai ngươi tạm thời không cần biết.

Nói, thương thế của lão gia hỏa kia khôi phục như thế nào rồi? Hẳn là không thể khôi phục đúng không? Nhìn Lục Thiếu Du, nam tử trung niên áo lam mở miệng hỏi.

Ta không biết người ngươi đang nói tới là ai.

Lục Thiếu Du trả lời, mỗi một lần mở miệng nói Lục Thiếu Du đều phải dùng vô số khí lực.

Mà lúc này trong lòng Lục Thiếu Du không ngừng nghĩ tới các biện pháp khác nhau.

Thế nhưng không có một biện pháp nào có thể giúp hắn chạy trốn.

Bởi vì lúc này hắn không thể nhúc nhích, ngay cả linh lực cũng ở trong trạng thái đình trệ.

Ngươi không nói, xem ra lão gia hỏa kia khôi phục cũng không được tốt lắm.

Để hắn sống thêm vài ngày nữa, hôm khác đối phó sau cũng được.

Hiện giờ ngươi đi theo ta.

Nam tử trung niên nói, cánh tay vung lên, một cỗ năng lượng vô hình lập tức lan tràn kéo Lục Thiếu Du về phía trước.

Lúc này Lục Thiếu Du giống như là một con kiến hôi hoàn toàn không có lực chống lại.

Ồ? Đột nhiên ánh mắt nam tử trung niên mang theo sự kinh ngạc nhìn lên bầu trời, trong mắt có chút nghi hoặc.

Người này ta muốn dẫn đi.

Lúc này trong bầu trời có một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

Gợn sóng bên người Lục Thiếu Du đột nhiên vặn vẹo, một thân ảnh xinh đẹp bước ra khỏi khe khong gian.

Khi thân ảnh xinh đẹp này xuất hiện thì một cỗ uy áp mạnh mẽ bỗng nhiên phủ xuống.

Cỗ uy áp này khiến cho hải vực rung động, sóng gió bắt đầu nổi lên.

Dưới cỗ uy áp này Lục Thiếu Du lần nữa cảm thấy linh hồn mình run rẩy.

Mà lúc này thân ảnh xinh đẹp kia cũng đã xuất hiện bên người Lục Thiếu Du.

Thân ảnh xinh đẹp này xuất hiện, bàn tay khẽ phất một cái, một cỗ năng lượng vô hình tức thì khuếch tán.

Lục Thiếu Du lập tức cảm giác được áp lực ngập trời chung quanh thân thể mình trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.

Lại thêm một siêu cấp cường giả.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Linh vũ thiên hà

  • truyện tranh Linh vũ thiên hà

  • truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà truyện chữ

  • đọc truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License