Linh vũ thiên hà
Chapter
0147
Quả thực là niềm vui ngoài ý muốn a.
Lục Thiếu Du cười nhợt nhạt.
Không nghĩ tới Triệu gia lại còn có bảo vật như vậy, quả thực lần này hắn đã kiếm một khoản lớn.
Hiện tại thứ hắn thiếu nhất chính là vũ kỹ Địa cấp.
Trong lòng Lục Thiếu Du vô cùng vui vẻ đồng thời cũng nén sự kích động của mình lại.
Tốt nhất là sau khi rời khỏi Vân Dương Tông rồi tu luyện cũng không muộn.
Đường đi tới thành Ma Vân vô cùng xa, vừa vặn có thể dùng thời gian nhàn rỗi tu luyện vũ kỹ.
Sáng sớm, gió mai thổi qua mang theo một chút ấm áp khiến cho trong lòng mọi người có cảm giác thoải mái.
Buổi sáng, khi Vân Khiếu Thiên đến tìm Lục Thiếu Du thì cũng được Lục Trung thông báo Lục Thiếu Du đã tới Vũ Linh ảo cảnh từ sáng khiến cho Vân Khiếu Thiên nhíu mày.
Lẽ nào Lục Thiếu Du cố ý tránh mặt hắn.
Trong một sơn cốc khổng lồ, diện tích sơn cốc này cực lớn.
Bên trong sơn cốc có một ngọn núi đơn độc khổng lồ.
Ngọn núi này đột ngột mọc lên từ dưới đất.
Bốn phía xanh biếc, ngọn núi cao tới tầng mây.
Từ trên cao nhìn xuống mây mù lượn lờ, có cảm giác vô cùng mờ ảo.
Mà bốn phía ngọn núi là một mảnh bằng phẳng, giống như là một cái sân rộng do thiên nhiên tạo thành.
Bầu trời tràn ngập mây mù.
Cả ngọn núi giống như một cái tháp lớn.
Sáng sớm, bốn phía sân rộng có rất ít người, bóng người thưa thớt, tất cả những người có mặt đều là đệ tử mới của Vân Dương Tông.
Đệ tử mới nhìn thấy Thiên Sí Tuyết Sư của Lục Thiếu Du xuất hiện trong bầu trời, cả đám lập tức chăm chú nhìn lên không trung.
Cũng có mấy người khẽ nghị luận.
Tất cả những đệ tử trong Vân Dương Tông đều biết Thiên Sí Tuyết Sư là tọa kỵ của Lục Thiếu Du, đây cũng chính là một đầu Thiên Sí Tuyết Sư duy nhất trên Vân Dương Tông hiện tại.
Là sư huynh Lục Thiếu Du, huynh ấy tới Vũ Linh ảo cảnh làm cái gì vậy? Hắn là tới vượt Vũ Linh ảo cảnh a.
Dùng thực lực của sư huynh có lẽ vượt qua tầng thứ bảy cũng vô cùng dễ dàng nha.
Lục Thiếu Du nhảy xuống sân rộng, chung quanh có không ít đệ tử khẽ nghị luận.
Lục Thiếu Du cũng không chú ý tới mọi người, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
Nơi này so với khi trước cũng không có biến hóa quá nhiều.
Dưới ngọn núi trước mặt vẫn là cánh cửa đá đứng sừng sững.
Trên đó vết bốn chữ Vũ Linh ảo cảnh lớn.
Huyễn ý.
Lục Thiếu Du mỉm cười, hắn đã sớm đoán được bên trên bốn chữ này có huyễn ý, khi trước hắn cũng ăn một chút thiệt thòi ở nơi này.
Hôm nay tới Vũ Linh ảo cảnh là dự định của Lục Thiếu Du trước khi tới Vân Dương Tông.
Hắn muốn thử xem thực lực của mình rốt cuộc đã tới đâu rồi.
Nếu muốn kiểm tra thì Vũ Linh ảo cảnh chính là lựa chọn tốt nhất.
Phương diện này hắn có thể thỏa thích kiểm tra thực lực hiện tại của mình.
Trong Vũ Linh ảo cảnh này mỗi lần vượt một tầng hắn còn thu được một ít lĩnh ngộ.
Mà bên trong này có thể đạt được tôi luyện tuyệt đối, vô luận là tu vi, linh hồn, ý chí, vũ kỹ đều có thể đề thăng.
Bên trong Vũ Linh ảo cảnh này đều là ảo cảnh, cũng chỉ có đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông có thể tiến vào.
Tu luyện ở bên trong nhận được không ít chỗ tốt.
Vô luận là vũ giả hay linh giả thì nơi này đều là nơi có điều kiện tu luyện tốt nhất.
Tu luyện ở nơi này có yêu thú, có hung địa, còn có trận pháp công kích, khôi lỗi.
Tất cả đều có thể huyễn ảo ra.
Cũng không có một chút nguy hiểm nào tới tính mạng.
Địa phương tốt như vậy Lục Thiếu Du đã biết từ trước.
Khi trước hắn cũng thường hay tới Vũ Linh ảo cảnh này.
Nhị hộ pháp.
Đã lâu không gặp.
Lục Thiếu Du đi vào trong ngọn núi.
Xuất hiện trong mắt hắn chính là vị nhị hộ pháp kia.
Trên người vị hộ pháp này mặc y phục màu xanh, dáng vẻ so với mấy năm trước cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Ha ha, sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ lại muốn xông vào Vũ Linh ảo cảnh sao? Nhị hộ pháp nhìn thấy Lục Thiếu Du lập tức mỉm cười, vội vã đi tới đón.
Dùng thực lực của Lục Thiếu Du hiện tại hắn cũng không dám làm cao.
Không sai, hôm nay ta muốn đến vượt Vũ Linh ảo cảnh một lần nữa.
Lục Thiếu Du nói.
Ảo cảnh tộng cộng có chín tầng.
Mỗi một tầng có chín trọng.
Bằng vào thực lực của ngươi ít nhất cũng phải bắt đầu từ tầng thứ bảy.
Nhị hộ pháp nói với Lục Thiếu Du.
Vậy thì trước tiên đi vào trọng thứ nhất của tầng bảy đi.
Lục Thiếu Du nói.
Lúc này hắn cũng có chút chờ mong, không biết mình có thể vượt tới đâu a.
Đi đi.
Để xem hiện tại ngươi có thể vượt tới trọng thứ mấy.
Nhị hộ pháp giao cho Lục Thiếu Du một chiếc ngọc giản.
Tạ ơn nhị hộ pháp.
Lục Thiếu Du tiếp nhận ngọc giản rồi trích một giọt máu lên trên, sau đó tiến vào trong một cánh cửa đá.
Khi cánh cửa đá đóng lại, tiếng ầm ầm lập tức vang lên.
Trên ngọc giản có một cỗ quang mang chói mắt bao phủ thạch thất, khiến cho đôi mắt Lục Thiếu Du không thể mở ra được.
Oanh.
Khi Lục Thiếu Du mở mắt ra thì bản thân hắn đã ở trong một ngọn núi xa lạ.
Nơi này có những ngọn núi trùng điệp, mênh mông vô bờ, có vẻ vô cùng to lớn.
Ngao.
Khi thân ảnh Lục Thiếu Du vừa mới xuất hiện thì một đầu yêu thú khổng lồ lập tức xuất hiện trước người hắn.
Đầu yêu thú này dáng dấp vô cùng dữ tợn, cả người màu vàng, hình báo, bốn chi đều có lợi trảo sắc bén, toát ra hàn mang ngập tràn.
Thân thể đầu yêu thú này chừng bảy trăm thước.
Giống như một ngọn núi trước mặt Lục Thiếu Du vậy.
So sánh với đầu yêu thú này, Lục Thiếu Du có cảm giác giống như một con kiến đối mặt với một con voi tà ác vậy.
Hoàng Kim Yêu Báo thất giai sơ kỳ.
Trọng đầu tiên của tầng bảy không ngờ đã khó khăn như vậy a.
Lục Thiếu Du nhìn đầu yêu thú trước mắt thầm đánh giá.
Thất giai sơ kỳ, khá khó đối phó.
Thế nhưng trong lòng Lục Thiếu Du cũng không có một chút áp lực nào.
Đến Vũ Linh ảo cảnh Lục Thiếu Du cũng không có dự định gì khác.
Chỉ muốn tu luyện Tề Thiên Liệt Địa trảo mộ phen mà thôi.
Tiến bộ coi như không nhanh, thế nhưng tu luyện vũ kỹ Địa cấp việc lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính lại vô cùng quan trọng cho nên không cần gấp gáp lắm.
Chỗ tốt đạt được khi tu luyện vũ kỹ trong Vũ Linh ảo cảnh vô cùng lớn, chuyện này Lục Thiếu Du đã sớm biết được.
Trong Vũ Linh ảo cảnh cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh.
Thế nhưng thời gian bên ngoài lại vô cùng chậm.
Mà ở bên trong tu luyện vũ kỹ tương đương với việc tu luyện bằng ý thức bên ngoài.
So với bản thân thực sự tu luyện cũng có sự khác biệt, thế nhưng sự khác biệt cũng không lớn.
Chỉ cần bản thân dung hợp tu luyện mọt phen là có thể đạt được sự tiến bộ trong Vũ Linh ảo cảnh.
Tu luyện Tề Thiên Liệt Địa trảo trong Vũ Linh ảo cảnh khiến cho ý thức trong đầu hắn ghi nhớ quá trình tu luyện Tề Thiên Liệt Địa trảo, mà sau khi tu luyện dung hợp mà nói tương đương với việc làm ít ăn nhiều.
Giống như là một người đang nằm mơ, trong mộng trải qua mấy canh giờ, thế nhưng trên thực tế lại chỉ có một hai canh giờ mà thôi.
Mà tu luyện và tôi luyện trong đó tác dụng cũng không nhỏ.
Trước đây Lục Thiếu Du tu luyện vũ kỹ nhanh chóng cũng là do Vũ Linh ảo cảnh này.
Sưu Sưu.
Ngay khi Lục Thiếu Du xuất hiện, trong nháy mắt đầu yêu thú Hoàng Kim yêu báo thất giai này cũng không dừng lại chút nào, chân trước nhanh chóng đánh về phía trước.
Không gian vặn vẹo, tiếng xé gió sắc bén vang lên vô cùng chói tai.
Đến đây đi.
Lục Thiếu Du mỉm cười.
Hoàng Kim yêu báo này để cho hắn tu luyện Tề Thiên Liệt Địa trảo cũng không phải là một lựa chọn tồi.
Thân hình thi triển Phù Quang Lược Ảnh thối lui, thủ ấn trong tay nhanh chóng được kết.
Chân khí trong cơ thể vận chuyển, năm ngón tay biến ảo, từng đạo trảo ấn được đánh ra.
Ngao.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du thối lui, đầu Hoàng Kim yêu báo thất giai này rít gào liên tục.
Thân thể to lớn giống như một ngọn núi nhỏ đánh xuống.
Khí thế bàng bạc kia khiến cho không gian lắc lư.
Tề Thiên Liệt Địa trảo.
Khi thủ ấn Lục Thiếu Du được kết, thân hình bỗng nhiên ngừng rút lui, rồi đứng lại, miệng quát lên một tiếng.
Tiếng quát vừa dứt, trảo ấn trong tay phải hắn đột nhiên tạo thành một đường cong quỷ dị, ầm ầm đánh về phía Hoàng Kim yêu báo.
Sưu.
Giờ phút này không gian giống như phong vân biến sắc.
Trảo ấn xẹt qua, một cỗ chân khí bàng bạc đột nhiên xuất hiện.
Trong không trung, năng lượng thuộc tính hỏa đột nhiên hội tụ tới.
Trong nháy mắt trong không gian to lớn tràn ngập năng lượng thuộc tính hỏa này có một đạo trảo ấn nổ tung.
Đạo trảo ấn này giống như hỏa diễm mang theo khí thế sắc bén ầm ầm xẹt qua không gian.
Nơi nó đi qua không gian vặn vẹo.
Sóng gợn trong không gian lập tức bị áp súc thành một đường cong rõ ràng.
Sau đó đạo trảo ấn kia trực tiếp đánh vào trên người Hoàng Kim yêu báo.
Trong không trung đột nhiên có một tiếng trầm muộn vang lên.
Toàn bộ không gian run rẩy.
Từng đạo kình khí nóng bỏng khuếch tán.
Từng đạo kình khí nóng bỏng này đều mang theo lực lượng xé rách không gian, tạo thành một cái khe chừng hơn nghìn thước lan tràn ra chung quanh.
Bên trong cái khe này là hỏa diễm nóng bỏng tràn ngập.
Mà trong đó thân thể Hoàng Kim yêu báo lập tức bị phá hủy, thân thể hóa thành một cỗ sương mù tiêu tán trong không trung.
Tiếp tục.
Lục Thiếu Du mở miệng cười.
Tề Thiên Liệt Địa trảo này tuy rằng hắn còn chưa tu luyện tới đại thành, cũng không phối hợp Liệt Thiên, thế nhưng uy lực cũng đã không tồi.
Vũ kỹ Địa cấp sơ giai quả nhiên không phải là thứ mà vũ kỹ Huyền cấp có thể so sánh.
Cho dù là vũ kỹ Huyền cấp cao giai cũng không thể.
Hai thứ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Tu vi như nhau, uy lực khi thôi động vũ kỹ Địa cấp hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Cũng có thể nói, một người toàn lực thi triển vũ kỹ Huyền câp cao giai chỉ có thể liều mạng với đối thủ sàn sàn như mình mà thôi.
Nếu như thôi động vũ kỹ Địa cấp sơ giai mà nói, có thể trực tiếp đánh chết đối phương.
Không chết thì cũng phải khiến cho đối phương bị thương nặng, không có sức phản kháng.
Trong ngọn núi Vũ Linh ảo cảnh tọa lạc, tin tức Lục Thiếu Du xông vào tầng thứ bảy khiến cho không ít đệ tử tới xem.
Nhân số tụ tập trong Vũ Linh ảo cảnh cũng không ít.
Ngày đầu tiên tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngay cả Nhị hộ pháp cũng cực kỳ hoài nghi.
Thực lực của Lục Thiếu Du hắn đã chứng kiến trên Địa Long đỉnh.
Cũng đã nhìn thấy cảnh Lục Thiếu Du đấu với đám người Dương Quá, Khuất Đao Tuyệt.
Trọng thứ nhất tầng bảy đối với Lục Thiếu Du mà nói chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.
Có lẽ chỉ mất hai ba canh giờ là đủ vượt qua.
Thế nhưng không ngờ Lục Thiếu Du tròn một ngày một đêm còn chưa vượt qua, mà lại cũng không có thất bại.
Chỉ là sang ngày thứ hai, trong vòng một ngày Lục Thiếu Du vượt qua năm trọng.
Mãi cho tới trọng thứ sáu mới dừng lại.
Điều này khiến cho mọi người vô cùng kinh hãi.
Vượt tới trọng thứ sáu tầng bảy.
Tương đương với việc có thực lực của Vũ Vương lục trọng.
Thế nhưng Vũ Vương lục trọng bình thường cũng khó mà xông qua trọng thứ năm của tầng bảy.
Sau khi tin tức này truyền ra, tức thì khiến cho không ít người hiếu kỳ.
Không biết Lục Thiếu Du cuối cùng có thể vượt qua trọng thứ mấy, điều này khiến cho có không ít đệ tử chờ đợi bên ngoài Vũ Linh ảo cảnh.
Mọi người cũng không ngừng suy đoán, lúc này sợ rằng Lục Thiếu Du đang chiến đấu kịch liệt.
Trọng thứ sáu tầng bảy tuyệt đối không dễ vượt qua như vậy.
Lần này mọi người suy đoán quả thực không sai.
Lúc này Lục Thiếu Du quả thực đang chiến đấu kịch liệt trong trọng thứ sáu.
Trình độ kịch liệt bên trong trọng thứ sáu khiến cho Lục Thiếu Du thi triển toàn bộ thực lực.
Đương nhiên Tử Lôi Huyền đỉnh và Đại hồn anh không bị bại lộ.
Mà trong lúc giao thủ kịch liệt như vậy, Tề Thiên Liệt Địa trảo của Lục Thiếu Du không ngừng tiến bộ, càng lúc càng thành thạo.
Thời gian lại trôi qua một ngày một đêm, đương nhiên Lục Thiếu Du cũng không biết lúc này đã trôi qua vài ngày.
Trong ý thức của Lục Thiếu Du đã trôi qua được nửa tháng.
Tiêu hao như vậy đối với Lục Thiếu Du cũng đã tới trình độ nhất định.
Sắc mặt hắn đã sớm tái nhợt.
Thế nhưng lúc này trước mặt Lục Thiếu Du lại có một đầu khôi lỗi cấp bảy đỉnh phong.
Lục Thiếu Du giao thủ với nó một canh giờ không thể thắng nổi đầu khôi lỗi này.
Thực lực của đầu khôi lỗi này tương đương với Vũ Vương lục trọng đỉnh phong, thân thể cực kỳ cường hãn, vô cùng khó đối phó.
Lục Thiếu Du đã thi triển qua Tề Thiên Liệt Địa trảo, bằng vào thực lực của hắn hiện tại thi triển Tề Thiên Liệt Địa trảo cũng chỉ đánh hòa với khôi lỗi cấp bảy này mà thôi.
Thậm chí còn không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Nên thử Liệt Thiên một chút.
Ánh mắt Lục Thiếu Du run lên, âm thầm cân nhắc.
Liệt Thiên đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Toàn tràn ra quang mang cùng với vẻ sắc bén.
Phần đuôi nối liền với ngũ trảo uốn lượn như ưng trảo.
Thế nhưng dưới trảo ấn, hàn mang bắn ra bốn phía, một cỗ quang mang quỷ dị cùng với khí tức vô hình khiến cho không gian lắc lư.
Sưu Sưu.
Khi đầu khôi lỗi kia mang theo khí thế kinh người lần thứ hai lao tới, không gian chung quanh vặn vẹo.
Tiếng xé gió sắc bén vang lên không ngừng.
Tề Thiên Liệt Địa trảo.
Lục Thiếu Du quát lên một tiếng.
Quanh thân có một cỗ quang mang đỏ rực quanh quẩn.
Trên Liệt Thiên liên tục tràn ra một cỗ quang mang chói mắt.
Năng lượng thuộc tính hỏa trong bầu trời lặng lẽ hội tụ tới.
Một đạo trảo ấn được đánh ra mang theo khí thế sắc bén khiến cho không gian vặn vẹo.
Dưới cỗ khí thế này toàn bộ không gian tràn ngập khí tức năng lượng thuộc tính.
Ầm ầm.
Một trảo này mang theo khí thế sấm sét va chạm với khôi lỗi cấp bảy trung giai.
Trên trảo ấn, năm đạo chỉ ấn sắc bén giống như năm lưỡi dao sắc bén đột nhiên đánh vào trên người khôi lỗi.
Dưới năng lượng thuộc tính hỏa bàng bạc, không gian giống như bị nghiền nát.
Những nơi trảo ấn đi qua, tiếng nổ vang vọng trong không gian, khiến cho không gian chấn động không ngừng.
Phanh.
Đồng thời, thân thể đầu khôi lỗi cấp bảy không thể phá hủy kia run lên.
Năm đạo chỉ ấn trực tiếp bao phủ cái đầu của khôi lỗi.
Trảo ấn chụp tới, lực lượng ngập trời bắn ra.
Sau đó cái đầu của khôi lỗi cấp bảy trung giai trực tiếp bị vỡ nát.
Phanh Phanh.
Đầu khôi lỗi này trực tiếp nát bấy, không gian lúc này giống như sơn băng địa liệt, trong không gian hỗn loạn đột nhiên xuất hiện hai cánh cửa đá.
Không kém bao nhiêu.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Lục Thiếu Du hiện lên nụ cười.
Trọng thứ sáu tầng bảy rốt cuộc hắn cũng qua được.
Liệt Thiên phối hợp với Tề Thiên Liệt Địa trảo đem uy lực tăng lên không ít.
Tề Thiên Liệt Địa trảo lại càng được thi triển nhuần nhuyễn, thuận tay hơn.
Tin tức Lục Thiếu Du xông qua trọng thứ sáu tầng bảy nhanh chóng truyền đi.
Mà mọi người vốn đang chờ xem Lục Thiếu Du có thể vượt qua mấy trọng cũng lập tức thu được tin tức.
Bọn họ cũng nhanh chóng biết được Lục Thiếu Du đã trực tiếp tiến vào trong tiên cảnh, bắt đầu vượt từ trọng thứ nhất tầng bảy.
Trong trọng thứ nhất tầng bảy của tiên cảnh, bản thân Lục Thiếu Du lúc này đang đứng trong ảo trận, khóe miệng mỉm cười.
Ảo trận này ngoài tác dụng tôi luyện tâm trí ra còn có linh hồn lực.
Điều này đối với linh giả mà nói cực kỳ quan trọng.
So với việc tăng trưởng thực lực còn quan trọng hơn nhiều.
Một cỗ khí tức bàng bạc quanh quẩn trên không trung.
Cỗ khí tức này Lục Thiếu Du cũng không xa lạ gì.
Khi trước ngây ngốc trong tiên cảnh này Lục Thiếu Du cũng đã đạt được không ít chỗ tốt.
Bắt đầu vượt.
Lục Thiếu Du mở miệng cười.
Trong tiên carh này vừa vặn có thể thử xem tâm trí và linh hồn lực của hắn rốt cuộc đã tới tình trạng gì.
Sưu Sưu.
Gợn sóng trong không gian lắc lư.
Một đạo lưu quang đột nhiên bắn ra mang theo khí tức cường hãn cùng với tiếng xé gió sắc bén.
Đạo lưu quang này chính là một đầu linh thú khổng lồ.
Sưu.
Lục Thiếu Du cũng không thèm để ý tới nó.
Ngay khi đầu linh thú khổng lồ này tới vị trí cách Lục Thiếu Du một thước lập tức hóa thành một đám sương mù màu trắng biến mất trong thiên địa.
Lục Thiếu Du vẫn vô cùng bình tĩnh.
Tâm trí của hắn đã được tôi luyện tới một trình độ nhất định.
Chung quanh hắn lúc thì xuất hiện yêu thú, linh thú, còn có khôi lỗi.
Thế nhưng Lục Thiếu Du hoàn toàn không để ý tới.
Cả đám đều hóa thành năng lượng biến mất trong thiên địa.
Đây cũng không phải là công kích thực sự, cũng không hoàn toàn là ảo ảnh.
Những thứ này cần linh hồn lực rất mạnh mới có thể phát hiện ra.
Chỉ cần sai lầm một cái thì lập tức phải rời khỏi tiên cảnh.
Cho nên tiên cảnh này đối với tâm trí và linh hồn lực mà nói, quả thực chính là một loại khảo nghiệm vô cùng mạnh.
Tông chủ, vừa mới nhận được tin tức, Lục Thiếu Du đã thông qua trọng thứ sáu tầng bảy.
Hiện tại đã chuyển sang tiên cảnh.
Trước người Vân Khiếu Thiên, Đại hộ pháp mở miệng nói.
Trọng thứ sáu tầng bảy sao? Thực lực cũng không thấp.
Có lẽ đã thi triển toàn lực a.
Vân Khiếu Thiên thầm nói.
Thực lực của Lục Thiếu Du này quả thực kinh khủng.
Tu vi chỉ có Vũ Vương nhị trọng, thực lực hoàn toàn có thể đánh chết đối thủ có tu vi cao hơn.
Đặc biệt là lực phòng ngự cùng với tốc độ quả thực vô cùng đáng sợ.
Đại hộ pháp sợ hãi than.
Tiểu tử Lục Thiếu Du này không sợ linh hồn công kích.
Ngay cả Vạn trưởng lão cũng vô pháp thi triển linh hồn sưu tác với hắn.
Trong tiên cảnh này sợ rằng nó có thể vượt qua vô cùng nhẹ nhõm a.
Vân Khiếu Thiên nói.
Ngoài ngọn núi Vũ Linh ảo cảnh lúc này có không ít người tụ tập, thỉnh thoảng cũng có tin tức truyền ra.
Lục Thiếu Du vừa mới xông qua trọng thứ tư tầng bảy.
Lục Thiếu Du vừa mới xông qua trọng thứ năm.
Trong thời gian hai ngày, Lục Thiếu Du liên tiếp đi tới trọng thứ sáu.
Mà đêm ngày thứ hai, Lục Thiếu Du trực tiếp vượt qua trọng thứ sáu tiến lên trọng thứ bảy khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc tới mức há hốc mồm.
Thiếu Du sư huynh không ngờ đã xông qua trọng thứ sáu a.
Linh Vũ song tu quả thực vô cùng kinh khủng.
Trong tiếng nghị luận của mọi người, lúc này Lục Thiếu Du cũng đã đi tới trọng thứ bảy tầng bảy.
Nếu như chỉ dùng thực lực linh giả, Lục Thiếu Du biết rõ hắn có thể chống lại Linh Vương tứ trọng đã là cực hạn.
Hiện tại hắn chỉ có tu vi Linh Vương nhất trọng.
Trên phương diện linh giả tuy rằng có một ít thủ đoạn, thế nhưng không thể so sánh với phương diện vũ giả.
Chỉ là trong tiên cảnh này lại là khảo nghiệm về tâm trí và linh hồn lực.
Đây chính là thứ mà Lục Thiếu Du mạnh nhất, cho nên hắn mới có thể đi tới trọng thứ bảy này.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Mấy canh giờ sau thân ảnh Lục Thiếu Du rốt cuộc cũng xuất hiện.
Thất bại ở trọng thứ bảy tầng bảy tiên cảnh.
Thế nhưng đồng thời xông tới trọng thứ bảy tầng bảy tiên cảnh và Vũ cảnh đã đủ làm cho tất cả mọi người khiếp sợ.
Sau khi tạm biệt nhị hộ pháp, Lục Thiếu Du đang định cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư gần đó rời đi thì kinh ngạc phát hiện ra, Thiên Sí Tuyết Sư ở trên một ngọn núi cách đó không xa đang đột phá.
Lần này trước lúc rời đi Thiên Sí Tuyết Sư đã ăn vào không ít yêu linh đan.
Yêu linh đan thất phẩm không có, thế nhưng yêu linh đan lục phẩm hiện tại đối với Phi Linh môn mà nói cũng không thiếu.
Yêu thú trước tứ giai tốc độ đột phá vô cùng nhanh chóng.
Thế nhưng sau khi đột phá tứ giai, tốc độ đột phá sẽ chậm lại.
Mà có yêu linh đan, tốc độ đột phá của yêu thú sẽ nhanh hơn.
Thiên Sí Tuyết Sư đột phá khiến cho Lục Thiếu Du vô cùng vui vẻ.
Sau khi Thiên Sí Tuyết Sư đột phá sẽ là lục giai hậu kỳ.
Sau khi tới lục giai hậu kỳ, tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư lần nữa tăng mạnh.
Cũng tiết kiệm không ít thời gian đi tới thành Ma Vân ở Đông Hải.
Trên ngọn núi cao vút trong mây, thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện ở đó.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào Thiên Sí Tuyết Sư phía dưới.
Lúc này khí tức trên người Thiên Sí Tuyết Sư không ngừng kéo lên, đã bắt đầu đột phá.
Khí tức cuồng bạo trên người Thiên Sí Tuyết Sư bộc phát.
Một cỗ uy áp của vạn thú chi vương tỏa ra.
Cỗ khí thế này sợ rằng vũ giả dưới Vũ Vương và Linh Vương cũng phải khiếp sợ.
Rống.
Một tiếng gầm gừ từ trong miệng Thiên Sí Tuyết Sư vang lên.
Đôi mắt như chuông đồng mở ra.
Khí tức tăng lên, toàn thân tỏa ra sát khí mạnh mẽ.
Trên thân hình trắng tinh lúc này hai cánh mở rộng, vô cùng hùng vĩ.
Tiếng gầm gừ vang lên, một cỗ uy áp mạnh mẽ tràn ra.
Cỗ uy áp này tuy rằng không mạnh như Tiểu Long, thế nhưng cũng khiến cho những yêu thú tọa kỵ trên những ngọn núi gần đó chấn kinh, thậm chí còn có yêu thú phủ phục trên mặt đất, toàn thân run rẩy không ngừng.
Sưu Sưu.
Một cỗ khí tức cường hãn từ trên người Thiên Sí Tuyết Sư tràn ra.
Năng lượng thiên địa hội tụ chung quanh.
Thân thể to lớn bỗng nhiên nhanh chóng bành trướng.
Rống Rống.
Một lúc lâu sau khí tức quanh thân Thiên Sí Tuyết Sư mới bình ổn lại.
Hai cánh khổng lồ thu lại rồi đáp xuống trước mặt Lục Thiếu Du.
Thanh âm trầm thấp từ miệng Thiên Sí Tuyết Sư vang lên: Chủ nhân.
Chúng ta trở về.
Lục Thiếu Du nói.
Sưu Sưu.
Hai cánh Thiên Sí Tuyết Sư dựng lên, dưới sự ước ao của vô số đệ tử trong Vân Dương Tông, thân ảnh một người một thú trong nháy mắt biến mất trong không trung.
Tọa kỵ cường hãn như vậy không thể nghi ngờ khiến cho tất cả mọi người ước ao.
Tốc độ quả thực nhanh không ít.
Lục Thiếu Du sợ hãi than.
Hiện tại Thiên Sí Tuyết Sư là yêu thú lục giai hậu kỳ, tốc độ so với yêu thú phi hành thất giai cũng không kém chút nào.
Trên ngọn núi, sau khi Lục Thiếu Du về tới đình viện Tiểu Long lập tức thông báo Vân Khiếu Thiên đã tới đây một lần.
Lục Thiếu Du nhíu mày, trên mặt không biểu hiện gì, sau đó lập tức đi thăm mẫu thân.
Mà trong lòng Lục Thiếu Du lúc này cũng có một ít chủ ý.
Đối với hành động của Vân Dương Tông Lục Thiếu Du quả thực đã phát hỏa.
Hắn thậm chí còn suy nghĩ xem có nên đem phụ mẫu rời khỏi Vân Dương Tông hay không.
Nếu như đem phụ mẫu rời khỏi Vân Dương Tông sắp xếp vào trong Phi Linh môn, hiện tại có lẽ không có vấn đề quá lớn.
Phi Linh môn hiện tại có Tinh Nguyệt Thiên Sát đại trận, lực phòng ngự tuyệt đối không có vấn đề.
Thế nhưng vẫn không an toàn bằng ở trên Vân Dương Tông này.
Lục Thiếu Du cũng suy nghĩ qua đem mẫu thân tới Linh Thiên môn, bằng vào quan hệ của hắn và Linh Thiên môn vấn đề cũng không lớn.
Thế nhưng dù sao mẫu thân và phụ thân ở trên Vân Dương Tông cũng đã quen.
Nếu như đem phụ mẫu sắp xếp vào trong Linh Thiên môn, thứ nhất hai người không quen.
Thứ hai đây cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
Vân Dương Tông dùng linh hồn sưu tác với hắn, Lục Thiếu Du cũng chưa nói qua với phụ thân, hắn không muốn chuyện này nhiều người biết.
Vào đêm, trong phòng Lục Thiếu Du xuân sắc vô biên.
Hai tay Lục Thiếu Du không ngừng di chuyển, chậm rãi cở bỏ y phục trên người nữ tử trước mặt.
Tức thì một thân thể trắng nõn như ngọc, mềm mại linh lung xuất hiện trong mắt Lục Thiếu Du.
Trên thân thể mềm mại như ngọc này, xuân quang bắn ra bốn phía.
Dung nhan tuyệt mỹ, ngũ quan xinh xắn.
Bộ ngực cao vút, đôi chân thon gọn, tinh tế.
Làn dan trắng nõn.
Mỗi một tấc trên thân thể đều tỏa ra khí tức mê người mang theo sự mê hoặc vô tận.
Chẳng mấy chốc, hoa mai nở trong phòng, cảnh xuân kiều diễu.
Lục Thiếu Du càng ngày càng thấy thân thể nóng bỏng, lập tức đem thân thể mềm mại kia đặt xuống dưới thân.
Hai người không ngừng ma sát, toàn thân cảm thấy nóng bỏng.
Miệng phát ra thanh âm nguyên thủy.
Cứ dây dưa như vậy một lát, cự long ngẩng đầu tiến vào trong động hoa mềm mại.
Lục Thiếu Du thẳng lưng, độc long thuận thế tiến vào.
Ưm.
Tiếng rên rỉ phá vỡ sự yên lặng, cũng mang theo xuân sắc vô hạn.
Hai người dây dưa với nhau, triền miên không ngừng.
Mãi một lúc lâu sau gió tan mưa tạnh, trong phòng dần dần yên tĩnh lại.
Màn đêm bao phủ, vầng trăng trốn vào trong những đám mây.
Dường như không muốn phá tan sự xuân sắc vô hạn này.
Hai người lặng lẽ ôm nhau.
Nhìn nữ tử trong lòng, Lục Thiếu Du vạn lần không muốn rời khỏi Vân Hồng Lăng mà đi tới thành Ma Vân.
Thiếu Du, có chuyện thiếp cần nói với chàng.
Vân Hồng Lăng nằm trong lòng Lục Thiếu Du, cánh tay không ngừng vẽ vẽ lên ngực hắn.
Nói đi.
Lục Thiếu Du nói, cảm thấy ngứa ngay, cánh tay Lục Thiếu Du lập tức nắm lấy tay Vân Hồng Lăng.
Chuyện Vạn trưởng lão của Vân Dương Tông ta thi triển linh hồn sưu tức với chàng thiếp đã biết.
Vân Hồng Lăng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du.
Khuôn mặt dán sát vào ngực hắn khiến cho Lục Thiếu Du có thể cảm giác được hai hàng lông mi dài của Vân Hồng Lăng đang nhấp nháy trên ngực mình.
Cha nàng nói cho nàng nghe sao? Lục Thiếu Du trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng hỏi.
Không phải.
Vân Hồng Lăng lắc đầu nói.
Thiếp đã cảm giác được gần đây chàng và phụ thân có chút không thích hợp.
Vì vậy thiếp mới truy hỏi đại hộ pháp.
Cũng đã biết chuyện Vô Tự Thiên Thư.
Chuyện Vân Dương Tông, Phi Linh môn, thiếp là nữ nhân cho nên cũng không muốn nhúng tay vào.
Thế nhưng quan hệ của cha và chàng, thiếp ở giữa cũng không thể mặc kệ.
Chuyện này không có liên quan tới Vân Dương Tông và Phi Linh môn.
Thiếp chỉ làm hôn thê của chàng, là nữ nhi của cha thiếp cho nên thiếp mới nói vài câu như vậy.
Vân Hồng Lăng mở miệng.
Sự điêu ngoa, tùy hứng trong mắt lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Nghe Vân Hồng Lăng nói vậy, Lục Thiếu Du vô cùng kinh ngạc.
Thế nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn đã biết tiểu nữu Vân Hồng Lăng nàng thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo ngang ngược, thế nhưng tâm trí bất phàm.
Nữ nhi của Vân Khiếu Thiên há có thể là người bình thường cơ chứ.
Có gì thì nàng cứ nói.
Lục Thiếu Du khẽ nói.
Thiếu Du, thiếp biết trong lòng chàng trách cứ cha thiếp.
Đối với Vân Dương Tông đã có sự ngăn cách.
Thi triển linh hồn sưu tác, quả thực Vân Dương Tông có hơi quá đáng.
Thế nhưng chuyện liên quan tới Vô Tự Thiên Thư vô cùng quan trọng.
Đứng ở lập trường của Vân Dương Tông, Vân Dương Tông phải làm như vậy.
Hay nói cách khác, nếu như không phải là chàng mà là những người khác, Vân Dương Tông sợ rằng sẽ trực tiếp có hành động liều lĩnh, bằng mọi giá cũng phải lấy được Vô Tự Thiên Thư.
Mông Kỳ San kia cũng vì nó mà chết.
Cho nên chuyện này thiếp mong chàng hiểu.
Vân Hồng Lăng khẽ nói.
Lục Thiếu Du mỉm cười.
Hắn quả thực không nhĩ tới nha đầu này lại hiểu thấu đáo như vậy.
Quả thực cũng đúng như thế, nếu như là người khác, Vân Dương Tông nếu như biết được có liên quan tới Vô Tự Thiên Thư mà nói, sợ rằng sẽ không từ một thủ đoạn nào cũng phải thu lấy tin tức Vô Tự Thiên Thư.
Đứng ở lập trường của Vân Dương Tông thi triển linh hồn sưu tác với hắn đã rất nể tình rồi.
Hồng Lăng, ta thấy Vân Dương Tông cũng là bất đắc dĩ.
Thế nhưng Vân Dương Tông nhiều ít cũng phải bận tâm một chút.
Nếu như ta không có Phi Linh môn như ngày hôm nay, lại không có quan hệ với cường giả trong lời đồn bên ngoài, sợ rằng Vân Dương Tông cũng không khách khí với ta như vậy.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói.
Vân Hồng Lăng nhìn Lục Thiếu Du, khẽ nháy mắt rồi nói: Thiếp chỉ nói cho chàng nghe vậy thôi.
Lập trường không giống nhau, mấy năm nay cha thiếp vẫn luôn chiếu cố tới chàng.
Thiếp nghĩ chắc chàng cũng cảm nhận được.
Lúc này tuy rằng đứng ở lập trường của Vân Dương Tông, cha thiếp tuy rằng là tông chủ Vân Dương Tông, thế nhưng có một số việc cũng không thể làm chủ.
Thiếp nghĩ chàng cũng biết, chí ít việc này không có quan hệ tới cha thiếp.
Vì việc này tâm tình mấy ngày nay của cha không tốt.
Thiếp cũng không muốn giữa cha và chàng có khúc mắc gì.
Có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được cơ chứ.
Vân Hồng Lăng nói.
Có một số việc ta cũng hiểu.
Lục Thiếu Du nắm tay Vân Hồng Lăng nhẹ nhàng vuốt ve rồi nói: Ta đối với Vân Dương Tông cũng có chút khúc mắc.
Nếu như không nể mặt sư phụ cùng với phụ thân nàng chiếu cố bao năm qua thì mặt kệ là ai ta cũng sẽ không bỏ qua.
Mà hiện tại, nếu như Vân Dương Tông không cho ta một câu trả lời thì ta cũng cần suy nghĩ tới quan hệ sau này với Vân Dương Tông.
Đương nhiên ta luôn công tư phân minh, sẽ không làm ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta và cha nàng.
Nếu như cha nàng đứng trên lập trường của Vân Dương Tông mà nói, sau này ta cũng không dám khẳng định.
Nếu như lập trường không giống nhau, ta nghĩ nàng cũng có thể hiểu được.
Vân Hồng Lăng nhìn Lục Thiếu Du, sắc mặt không ngừng biến hóa, lại nói: Xem ra lần này chàng đã thực sự tức giận.
Thi triển linh hồn sưu tác không phải là chuyện nhỏ.
Lục Thiếu Du mở miệng nói.
Nói cho chàng một việc.
Thiếp nghe đại hộ pháp nói, trong tông định toàn lực cứu chữa quan hệ với chàng.
Nể mặt thiếp cùng cha, chàng cho qua đi được không? Dù sao Vân Dương Tông cũng có mặt mũi của mình, không có khả năng bồi thường quy mô lớn cho chàng.
Nhưng vậy đối với tiểu tặc nhà chàng đã tốt lắm rồi.
Vân Hồng Lăng nói.
Sợ rằng Vân Dương Tông còn có chỗ cần đến ta a.
Lục Thiếu Du mỉm cười.
Làm sao hắn không rõ cơ chứ.
Khi trước Vân Dương Tông kết minh với Phi Linh môn, Lục Thiếu Du mơ hồ nghĩ tới phía sau nhất định có bí mật gì đó.
Mà theo thời gian, Lục Thiếu Du càng có thể cảm giác được.
Phía sau dường như còn có chuyện gì đó.
Hừ, dù sao đi nữa thiếp cũng mặc kệ.
Nể mặt thiếp, chàng không được mâu thuẫn với cha.
Bằng không thiếp cắn chàng.
Vân Hồng Lăng chu miệng, hung hăng cắn một cái vào ngực Lục Thiếu Du.
Nàng cắn ta thì ta cũng cắn nàng.
Lục Thiếu Du nở nụ cười tà, cảnh xuân lại tràn ngập căn phòng nhỏ.
Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống, Lục Thiếu Du đã có mặt trong tiểu sảnh, đồng thời Vân Khiếu Thiên cũng có mặt ở đó.
Ra mắt nhạc phụ.
Lục Thiếu Du hành lễ.
Sáng sớm đã bị nhạc phụ Vân Khiếu Thiên bắt gặp hắn và Vân Hồng Lăng từ trong phòng đi ra, quả thực có chút xấu hổ.
Nghe nói con xông qua trọng thứ sáu vũ cảnh và trọng thứ bảy tiên cảnh sao? Thực lực cũng không kém.
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt có chút kinh ngạc.
Xông qua trọng thứ sáu và thứ bảy của Vũ cảnh, Tiên cảnh.
Tuy rằng thực lực không kém, thế nhưng cũng sẽ không khiến cho hắn kinh ngạc.
Thứ khiến hắn chân chính kinh ngạc chính là, Lục Thiếu Du mới chỉ có tu vi Vũ Vương nhị trọng và Linh Vương nhất trọng mà thôi.
Điều này khiến cho hắn kinh ngạc cùng với chấn động không nhỏ.
Đa tạ nhạc phụ khích lệ.
Lục Thiếu Du nói.
Được rồi, nói chính sự đi.
Ta cũng không quanh co nữa.
Vạn trưởng lão Vân Dương Tông thi triển linh hồn sưu tác với con, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Ta cũng không hy vọng con tha thứ.
Dù sao Vô Tự Thiên Thư quá mức quan trọng, ta chỉ hy vọng con có thể hiểu được.
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.
Nhạc phụ đã nói như vậy tiểu tế cũng không giấu nữa.
Thực lực tiểu tế thấp, coi như bị Vân Dương Tông thi triển linh hồn sưu tác cũng chỉ có thể tự trách mình mà thôi.
Cũng không thể oán trách Vân Dương Tông.
Dù sao tiểu tế cũng không sao, nhạc phụ không cần quá lo lắng.
Lục Thiếu Du nói, ánh mắt không có một chút ba động nào.
Thiếu Du, con nói như thế chứng minh trong lòng con vẫn có chút khúc mắc a.
Vân Khiếu Thiên nói.
Xin hỏi nhạc phụ, nếu như có người thi triển linh hồn sưu tác với người, người sẽ làm gì? Vân Dương Tông sẽ làm gì? Lục Thiếu Du nói.
Tuy rằng hắn biết chuyện này không có liên quan tới vị nhạc phụ này, lùi vạn bước mà nói, Vân Dương Tông làm vậy đối với hắn cũng đã đủ khách khí rồi.
Thế nhưng trong lòng Lục Thiếu Du vẫn không bỏ qua được.
Ngay cả bản thân Lục Thiếu Du cũng không biết, vì sao trong lòng mình lại có phản ứng kịch liệt như vậy.
Trên con đường tu luyện của Lục Thiếu Du đều có vết chân của cường giả.
Có Âm Dương Linh Vũ quyết thế nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng thôn phệ quá nhiều.
Có thể là vì suy nghĩ cho con đường tu luyện sau này, sợ có ảnh hưởng lớn tới tu vi.
Mà lần này Vân Dương Tông thi triển linh hồn sưu tác, đối với tiền đồ sau này có ảnh hưởng cực lớn mới khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du có chút tức giận.
Làm ảnh hưởng tới con đường trở thành cường giả của hắn, Lục Thiếu Du không chấp nhận một chút nào.
Chuyện này.
Vân Khiếu Thiên nghẹn lời, hắn cũng có thể cảm giác được oán khí trong lòng Lục Thiếu Du không nhỏ.
Hắn nhíu mày nói: Vạn trưởng lão thi triển linh hồn sưu tác cũng không thành công.
Ngược lại lại bị con gây thương tích, linh hồn bị thương vô cùng nặng.
Trên thực tế, tổn thất của Vân Dương Tông ta so với con con lớn hơn.
Con cũng nên thỏa mãn.
Nhạc phụ, có câu nói trộm gà không được còn mất nắm gạo, ý tứ đại khái cũng giống như thế này a.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói.
Thi triển linh hồn sưu tác thất bại, linh hồn bị thương nặng, điều này cũng không có một chút quan hệ nào với hắn.
Tiểu tử con cũng đừng được thế không buông tha người khác.
Ta hỏi con một câu.
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.
Hắn đối với tiểu tử này cũng không có biện pháp.
Phi Linh môn hiện tại cũng coi như thế lực nhất lưu.
Tiểu tử này lại là chưởng môn của Phi Linh môn, thân phận không tầm thường.
Quan trọng nhất là chuyện gì tiểu tử này cũng vô cùng cẩn thận, đặc biệt còn có tài giả bộ, quả thực khiến cho hắn không biết làm sao.
Mời nhạc phụ nói.
Lục Thiếu Du mở miệng.
Con có còn coi ta là nhạc phụ hay không? Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du rồi hỏi.
Nhạc phụ, người nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.
Cho dù không coi người là nhạc phụ thì Vân Hồng Lăng vẫn là thê tử của con.
Những lời này của người khác gì giết con a.
Lục Thiếu Du nói.
Nếu như con còn coi ta là nhạc phụ, vậy thì sảng khoái một chút.
Thi triển linh hồn sưu tác với con là Vân Dương Tông ta sai.
Thế nhưng có một số việc lập trường không giống nhau, con cũng nên hiểu cho chúng ta.
Đây là bảo vật Tuyết Phách linh dịch của Vân Dương Tông ta.
Có tác dụng vô cùng lớn với linh hồn.
Nó tới từ một nơi kỳ lạ trong Vân Dương Tông.
Một trăm năm chỉ có một lọ như vậy.
Sau khi dùng có thể tăng cường không ít linh lực.
Dùng tu vi Linh Vương nhất trọng của con, tốt nhất không nên ăn vào một lần.
Sau khi dùng có thể đột phá tới Linh Vương nhị trọng đỉnh, cho dù là đột phá tới Linh Vương tam trọng cũng có thể có khả năng.
Đây chính là đền bù của Vân Dương Tông đối với con lần này.
Nếu như con còn coi ta là nhạc phụ thì cầm bình Tuyết Phách linh dịch này đi.
Nếu như con không nhận người nhạc phụ này như ta, vậy thì ta cũng không còn biện pháp nào khác.
Nói xong, Vân Khiếu Thiên móc ra một bình ngọc to chừng bàn tay, hình dạng giống như một cái hồ lô.
Sau đó nhìn về phía Lục Thiếu Du rồi nói.
Lục Thiếu Du ngạc nhiên, lập tức nhìn bình ngọc.
Tuyết Phách linh dịch này trên Thiên Linh lục dường như cũng có ghi chép một chút.
Thế nhưng hắn có cảm giác Tuyết Phách linh dịch này so với Hồn thần dịch lần trước Linh Thiên môn đưa cho hắn còn mạnh hơn không ít.
Không nghĩ tới Vân Dương Tông lại có loại bảo vật này.
Xem ra Vân Dương Tông lần này cũng phải nhịn đau xuất ra thứ này.
Nhạc phụ, mặc kệ người có nhận người con rể như ta hay không, trên phương diện việc tư, tiểu tế vĩnh viễn coi người là nhạc phụ.
Về chuyện công, hôm nay chúng ta không nói tới chuyện kia nữa.
Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn Tuyết Phách linh dịch trên bàn rồi nói.
Mặc dù nói vậy thế nhưng trong lòng hắn vô cùng coi trọng Tuyết Phách linh dịch này.
Dùng nhãn lực của Lục Thiếu Du hiện tại, lại từ trong miệng Vân Hồng Lăng biết được Vân Dương Tông muốn toàn lực khôi phục quan hệ với mình, Tuyết Phách linh dịch này còn chưa đạt tới mức khiến cho hắn thỏa mãn.
Lục Thiếu Du cũng đã sớm đoán được, Vân Dương Tông mấy năm nay một mực chiếu cố bản thân hắn và Phi Linh Môn sợ rằng cũng không đơn giản.
Phía sau tuyệt đối có uẩn khúc.
Vân Dương Tông bây giờ còn chưa cần cầu Phi Linh môn hắn.
Chỉ là chuyện sau này cũng khó mà nói trước được.
Lục Thiếu Du có thể mơ hồ cảm nhận được, không chỉ có Vân Dương Tông, sợ rằng Linh Thiên môn sau này cũng có chuyện cần cầu Phi Linh môn của hắn.
Có chỗ dựa vào, lại được Vân Hồng Lăng tiết lộ trước, Lục Thiếu Du đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội vơ vét một phen.
Thứ nhất coi như là báo thù việc Vân Dương Tông thi triển linh hồn sưu tác với hắn.
Thứ hai, trong Huyền Thiên bí cảnh vị nhạc phụ này chiếm không ít tiện nghi của hắn.
Vân Dương Tông gia nghiệp lớn, hắn cũng không thể buông tha cơ hội tốt lần này.
Đặc biệt từ trong miệng sư phụ biết được.
Lần trước ở thành Cự Giang vị nhạc phụ này khiến cho mấy sơn môn khác đổ máu.
Lần này hắn không thể buông tha cơ hội như vậy.
Ai bảo Vân Dương Tông dám làm vậy với hắn.
Nếu như không nhân cơ hội này vơ vét một chút thì quả thực có lỗi.
Nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt Vân Khiếu Thiên run lên.
Trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Tiểu tử này hôm nay dường như lại đổi tính nết.
Bằng vào tính cách tham lam của tiểu tử này mà nói, không có khả năng không động tâm với một bình Tuyết Phách linh dịch này.
Chẳng lẽ trong lòng tiểu tử này lại hận Vân Dương Tông tới mức đổi tính nết sao? Thiếu Du, một bình Tuyết Phách linh dịch, lại thêm mười bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai.
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du rồi cắn răng móc ra mười bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai.
Lục Thiếu Du liếc mắt.
Coi như là bảo tàng trong Huyền Thiên bí cảnh cũng đã có giá trị lớn hơn mười bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai này rồi.
Thiếu Du, nếu như con còn không hài lòng thì có thể nói ra.
Vân Khiếu Thiên nhìn thấy Lục Thiếu Du không có động tĩnh gì, lập tức nói.
Ánh mắt Lục Thiếu Du biến đổi, nhìn Vân Khiếu Thiên nói: Nhạc phụ, không biết đây là ý của Vân Dương Tông hay là của nhạc phụ? Chuyện này có gì khác nhau sao? Vân Khiếu Thiên nói.
Nếu như là ý của nhạc phụ, vậy thì tiểu tế hôm nay sẽ không nói tới việc này.
Miễn cho làm tổn thương tới tình cảm của chúng ta.
Nếu như là ý của Vân Dương Tông, vậy thì lại khác.
Lục Thiếu Du trả lời.
Vân Khiếu Thiên trầm mặc một lát, ánh mắt có chút ba động nói: Đây đương nhiên là ý tứ của Vân Dương Tông, nói như vậy, con có điều kiện khác đúng không? Linh hồn sưu tác.
Đây không phải là chuyện đùa.
Tiểu tế có lời bất kính, mong nhạc phụ hiểu cho.
Nếu như một vị sư phụ khác của đệ tử mà biết được Vân Dương Tông thi triển linh hồn sưu tác với đệ tử mà nói, sợ rằng người sẽ giận dữ.
Lục Thiếu Du nói đương nhiên có chút ý tứ uy hiếp.
Để cho cường giả Vân Dương Tông suy đoán xem người đứng sau hắn là ai.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Nam thúc và sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn biết được Vân Dương Tông thi triển linh hồn sưu tác với hắn mà nói, sợ rằng tuyệt đối sẽ giận dữ.
Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, ánh mắt Vân Khiếu Thiên lập tức ba động rồi trầm tư.
Nhạc phụ, vốn việc này tiểu tế đã quyết định.
Thế nhưng nể mặt nhạc phụ và Hồng Lăng, Tuyết Phách linh dịch này tiểu tế sẽ nhận.
Mười bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai tiểu tế cũng lấy.
Mặt khác còn thiếu bốn bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai nữa.
Nếu như là người khác, cho dù Phi Linh môn của tiểu tế yếu nhược cũng tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Lục Thiếu Du nói.
Bốn bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai, tiểu tử, công phu sư tử ngoạm của con thật lớn.
Đây là nơi cung cấp vũ kỹ cho con sao? Điều này không có khả năng.
Vân Khiếu Thiên lập tức nói.
Mười bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, giá trị vô cùng xa xỉ.
Một bình Tuyết Phách linh dịch cũng không phải là bảo vật bình thường.
Tuyệt đối có thể so sánh với vũ kỹ Địa cấp sơ giai.
Bây giờ tiểu tử này lại còn muốn bốn bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai.
Nó coi vũ kỹ Địa cấp sơ giai là lá rụng ngoài đường có thể tùy tiện nhặt được sao? Một bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai sợ rằng dùng bốn mươi bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai cũng không thể đổi được.
Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Vân Dương Tông không thể thiệt thòi lớn như vậy được.
Nhạc phụ, nếu như không làm được như vậy thì buôn bán chấm dứt.
Tình cảm của tiểu tế và nhạc phụ vẫn không thay đổi.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói.
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt run run.
Hắn thực sự không ngờ khẩu vị của tiểu tử này lại lớn như vậy.
Ngay cả Tuyết Phách linh dịch cũng không vừa miệng.
Tiểu tử, không nên quá tham lam.
Bốn bộ vũ kỹ Địa cấp là chuyện không có khả năng.
Nhiều nhất chỉ có thể cho con hai bộ.
Đây là cực hạn của Vân Dương Tông.
Cũng là cực hạn của ta.
Đừng quên, linh hồn sưu tác không có một chút tác dụng nào với con.
Người thiệt thòi vẫn là Vân Dương Tông ta.
Dùng địa vị của Vân Dương Tông, đối với con như vậy đã là ngoại lệ rồi.
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.
Thành giao.
Lục Thiếu Du mỉm cười.
Bốn bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai, Lục Thiếu Du đương nhiên cảm thấy chuyện này không có khản năng.
Vân Dương Tông tuyệt đối sẽ cò kè mặc cả.
Mục tiêu của hắn cũng chỉ là hai bộ vũ kỹ Địa cấp mà thôi.
Cũng coi như báo thù cho bản thân, thiệt thòi cũng đã kiếm trở lại.
Đương nhiên, Lục Thiếu Du hiểu rõ.
Nếu như hắn kiên trì thì Vân Dương Tông xuất ra bốn bộ vũ kỹ Địa cấp không phải là chuyện không thế.
Thế nhưng nếu như vậy tình cảm sẽ sứt mẻ.
Những thứ này tuy rằng sẽ khiến Vân Dương Tông đau lòng, thế nhưng dùng gia nghiệp lớn của Vân Dương Tông mà nói, đây vẫn nằm trong phạm vi có thể thừa wnhaajn.
Nhạc phụ, tiểu tử thiếu một bộ vũ kỹ Địa cấp thuộc tính phong.
Còn có một bộ vũ kỹ thuộc tính thủy.
Nếu như có hai bộ vũ kỹ thuộc tính này là phù hợp nhất.
Được rồi, nhạc phụ, Lục gia chúng con có lẽ sẽ trùng kiến.
Tiểu tế có thể đồng ý bốn bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai thiếu một nửa, thế nhưng Vân Dương Tông phải đem trấn Thanh Vân giao cho Lục gia.
Đương nhiên, trấn Thanh Vân vẫn là địa bàn của Vân Dương Tông.
Lục Thiếu Du nói xong, nhanh chóng thu Tuyết Phách linh dịch cùng với mười bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai vào trong nhẫn trữ vật.
Con.
Vân Khiếu Thiên trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.
Tay ném hai khối ngọc giản tràn ngập quang mang lên bàn rồi nói: Coi như tiểu tử con độc ác.
Sau này của hồi môn của Hồng Lăng đừng hòng đòi ta.
Đa tạ nhạc phụ.
Lục Thiếu Du cười hắc hắc.
Hai khối ngọc giản này chính là hai bộ vũ kỹ Địa cấp, một thuộc tính phong, một thuộc tính thủy.
Hơn nữa lại thêm vũ kỹ Địa cấp sơ giai hắn đoạt được từ trong Huyền Thiên bí cảnh và vũ kỹ của Triệu gia nữa thì trên người hắn hiện tại đã có năm bộ vũ kỹ Địa cấp các thuộc tính khác nhau.
Vân Khiếu Thiên trừng mắt nhìn dáng vẻ tham lam của Lục Thiếu Du.
Bản thân phiền muộn tới mức nghiến răng.
Thế nhưng hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Vân Dương Tông chọc phải tiểu tử này coi như đổ máu khá nhiều.
Vân Dương Tông chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy.
Tuyết Phách linh dịch, hai bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai, giá trị của nó không thể đong đếm được.
Sau khi thu hồi tất cả, Lục Thiếu Du lập tức nói với Vân Khiếu Thiên ý định rời khỏi Vân Dương Tông đi tới thành Ma Vân.
Nhìn Vân Khiếu Thiên rầu rĩ không vui, Lục Thiếu Du mở miệng nói: Nhạc phụ, kỳ thực nếu như Vân Dương Tông muốn biết tin tức Vô Tự Thiên Thư mà nói, không cần thi triển linh hồn sưu tác.
Nếu như nhạc phụ dùng một bộ vũ kỹ Địa cấp đưa cho tiểu tế thì tiểu tế nhất định sẽ cho mọi người biết tin tức về Vô Tự Thiên Thư.
Lẽ nào con thực sự có Vô Tự Thiên Thư sao? Ánh mắt Vân Khiếu Thiên chợ lóe, nhìn về phía Lục Thiếu Du rồi hỏi.
Thực không giấu gì nhạc phụ, Lục gia quả thực có một bộ Vô Tự Thiên Thư.
Chính là do tổ tiên Lục gia truyền lại, nằm trong tay tiểu tế.
Thế nhưng hiện tại nó cũng không nằm trong tay tiểu tế.
Tiểu tế cũng không muốn mang Vô Tự Thiên Thư chạy khắp nơi.
Cho nên nếu như Vân Dương Tông muốn có nó hiện tại là chuyện không có khả năng.
Tiểu tế xin phép cáo lui trước.
Lục Thiếu Du nói xong rồi lập tức rời đi.
Chuyện Vô Tự Thiên Thư Lục Thiếu Du cũng đã nghĩ thấu.
Vân Dương Tông cũng không có cách nào với hắn, phụ mẫu lại ở trên Vân Dương Tông, thủ đoạn như linh hồn sưu tác này nói không chừng Vân Dương Tông sẽ thi triển trên người phụ thân hắn.
Còn có mẫu thân, nếu như bị cường giả thi triển linh hồn sưu tác, thương tổn cực lớn.
Nếu đã như vậy chi bằng nói ra cho hết.
Dù sao đi nữa Linh Vũ giới và Độc Cô gia đã biết Lục gia có Vô Tự Thiên Thư.
Chí ít có thể khẳng định hơn phân nửa Lục gia có Vô Tự Thiên Thư.
Linh Vũ giới kia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Cho nên có thêm một Vân Dương Tông cũng không nhiều.
Chí ít cũng làm cho Vân Dương Tông không sử dụng linh hồn sưu tác với phụ mẫu hắn.
Nhìn bóng lưng Lục Thiếu Du, Vân Khiếu Thiên sửng sốt.
Khi trước hỏi tiểu tử này, tiểu tử này chết cũng không nói ra.
Thế nhưng hiện tại không ngờ lại nói thẳng.
Vô Tự Thiên Thư thực sự nằm trong tay Lục gia.
Lục gia thực sự có Vô Tự Thiên Thư.
Vân Khiếu Thiên nhíu mày, sắc mặt lập tức đại biến.
Sau khi nhìn thấy Lục Thiếu Du biến mất cũng nhanh chóng rời khỏi đình viện.
Tuyết Sư, chúng ta đi.
Rời khỏi đình viện, Lục Thiếu Du và Thiên Sí Tuyết Sư lập tức rời đi.
Trong lòng hắn lúc này vô cùng kích động.
Hôm nay thiệt thòi khi trước đã được báo.
Hai bộ vũ kỹ Địa cấp, còn có Tuyết Phách linh dịch.
Đặc biệt là Tuyết Phách linh dịch này chính là thứ hắn đang cần.
Lục Thiếu Du vốn đang định trong khoảng thời gian này dùng đan dược đột phá.
Thế nhưng cũng không phải tất cả đan dược đều thích hợp cho việc đột phá.
Trong đống đan dược của hắn có đan dược chữa thương, có đan dược có tác dụng với tâm thần.
Còn có đan dược tăng cường linh hồn lực, tăng cường thể chất.
Cho nên không phải tất cả đan dược đều có thể hóa thành năng lượng, sau đó được luyện hóa trở thành chân khí và linh lực của bản thân.
Nói chung dùng đan dược luyện hóa đột phá mà nói, cũng có chút phiền phức.
Thế nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Hắn đã muốn đột phá từ lâu rồi.
Đặc biệt là phương diện linh lực.
Lục Thiếu Du vô cùng muốn đột phá.
Loại bảo vật tăng cường linh hồn lực và linh lực như Tuyết Phách linh dịch này chính là thứ mà hắn cần lúc này nhất.
Lục Thiếu Du đột nhiên nghĩ tới.
Lần này Vân Dương Tông tiền mất tật mang quả thực khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du vô cùng sảng khoái.
Lần giao phong này của hắn và nhạc phụ Vân Khiếu Thiên, rốt cuộc hắn cũng chiếm được thượng phong.
Không biết như thế này là tốt hay xấu.
Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói.
Đối với Vân Dương Tông, không biết chuyện lần này là tốt hay xấu.
Sau khi vơ vét không ít của Vân Dương Tông rồi tiết lộ tin tức về Vô Tự Thiên Thư với Vân Khiếu Thiên, Lục Thiếu Du cũng có ý của riêng mình.
Dù sao Vân Dương Tông hiện tại cũng không thể làm gì với hắn.
Mà cao tầng Vân Dương Tông biết hắn có Vô Tự Thiên Thư cũng khiến cho trong lòng Vân Dương Tông có chút kiêng kỵ.
Hai canh giờ sau, Lục Thiếu Du cáo biệt với mẫu thân, Tiểu Long, Tâm Đồng, Dương Quá rồi lập tức đi tới tiên cảnh.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Nhị hộ pháp, Lục Thiếu Du lần thứ hai tiến vào trọng thứ nhất tầng bảy.
Trọng thứ nhất này đối với Lục Thiếu Du hiện tại mà nói, uy hiếp cũng không lớn.
Khi Lục Thiếu Du xuất hiện bên trong, khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.
Trong tay xuất hiện mấy đoàn lưu quang, chính là một trận pháp nhỏ Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đưa cho hắn khi trước.
Sau khi dò xét chung quanh một phen, linh lực trong người Lục Thiếu Du tràn ra.
Đem mấy trận giác trong tay ném ra chung quanh.
Hít.
Mấy trận giác được bố trí, cảnh tượng trước mặt Lục Thiếu Du lập tức thay đổi.
Chu vi chung quanh xuất hiện một thông đạo.
Bên trong thông đạo có không ít ngã rẽ giống như mạng nhện vậy.
Bên trong còn có sương mù dày đặc bao phủ làm cho Lục Thiếu Du không nhìn rõ phía trước.
Mà đối với cảnh này, Lục Thiếu Du đã hoàn toàn quen thuộc.
Khi trước trong tiên cảnh hắn đã từng ở đó đột phá qua một lần.
Mà hiện tại Lục Thiếu Du tiến vào tiên cảnh là muốn dùng Tuyết Phách linh dịch để đột phá.
Hắn sắp đi thành Ma Vân ở đông hải, sau khi ăn vào Tuyết Phách linh dịch đột phá lần nữa thì tỷ lệ an toàn sẽ tăng lên nhiều.
Mà đột phá trong tiên cảnh, chỗ tốt năm đó Lục Thiếu Du từng nhận được khiến cho hắn không bỏ qua cơ hội lần này.
Nhớ lại lần đột phá năm đó, Lục Thiếu Du còn nhớ rõ, bản thân hắn cuối cùng trực tiếp dẫn dắt năng lượng bàng bạc này trong tiên cảnh vào cơ thể, cuối cùng khiến cho bản thân liên tiếp đột phá.
Mà hiện tại mục đích của Lục Thiếu Du cũng chính là như vậy.
Nếu như có thể nhất cử đột phá tới Linh Vương tam trọng, cũng không uổng phí một phen đi tới Vân Dương Tông.
Cảm nhận cỗ khí tức bàng bạc tràn ngập trong thông đạo, Lục Thiếu Du không khỏi mỉm cười.
Cỗ khí tức bàng bạc này khiến cho linh hồn của hắn vô cùng thoải mái.
Khoanh chân ngồi xuống, Lục Thiếu Du móc ra Tuyết Phách linh dịch.
Từ trên bình ngọc này Lục Thiếu Du cũng có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng cuồng bạo từ trong bình khuếch tán ra.
Năng lượng cuồng bạo tràn ngập khiến cho trái tim Lục Thiếu Du không ngừng nhảy lên.
Linh hồn lực trong đầu cũng giống như bị dẫn dắt, không tự chủ được mà bắt đầu vận chuyển.
Không hổ là Tuyết Phách linh dịch.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó lập tức mở nắp bình ra.
Cỗ năng lượng kinh người bạo phát.
Cảm nhận năng lượng trong Tuyết Phách linh dịch, Lục Thiếu Du không khỏi cảm thán một phen.
Thảo nào Vân Khiếu Thiên lại bảo hắn đừng dùng một lần.
Cỗ năng lượng này quả thực vô cùng mạnh mẽ, không giống bình thường.
Ồ? Lục Thiếu Du đột nhiên có chút kinh ngạc.
Khí tức của Tuyết Phách linh dịch này dường như cực kỳ tương tự với cỗ khí tức trong tiên cảnh.
Dường như có cùng nguồn gốc vậy.
Trước tiên ăn vào một phần ba vậy.
Lục Thiếu Du nghi hoặc một chút rồi lập tức ăn vào một phần ba Tuyết Phách linh dịch.
Hiện tại trên phương diện linh giả, hắn đã là Linh Vương nhất trọng trung kỳ.
Một phần ba Tuyết Phách linh dịch không biết mạnh bao nhiêu.
Thế nhưng sau khi suy nghĩ một lát, Lục Thiếu Du vẫn quyết định ăn vào một phần ba.
Nhìn Tuyết Phách linh dịch trong bình ngọc trắng xóa, giống như tuyết, Lục Thiếu Du không chút do dự trích ra một phần ba rồi lập tức nuốt vào.
Một phần ba số Tuyết Phách linh dịch tiến vào trong bụng lập tức hóa thành một cỗ năng lượng giống như thủy triều cùng với cảm giác lạnh lẽo.
Cỗ năng lượng này hung hăng khuếch tán trong cơ thể Lục Thiếu Du giống như là dã thú vậy.
Thế nhưng điều kỳ quái chính là, những nơi năng lượng đi qua thân thể Lục Thiếu Du giống như bị đóng băng, một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khiến cho ngay cả linh hồn Lục Thiếu Du cũng phải run rẩy.
Năng lượng quỷ dị này thật mạnh mẽ.
Đối với chuyện này Lục Thiếu Du cũng có cảm giác ngoài ý muốn.
Năng lượng kinh khủng do Tuyết Phách linh dịch biến thành lập tức chạy ào ào vào trong đầu Lục Thiếu Du khiến cho đầu hắn đau đớn.
Hồn anh được linh lực bao phủ lúc này cũng xoay tròn.
Sưu Sưu.
Năng lượng do Tuyết Phách linh dịch biến thành chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung.
So với năng lượng do Địa linh dịch biến thành khi trước còn kinh khủng hơn nhiều.
Cỗ năng lượng này trực tiếp chạy ào ào vào trong đầu Lục Thiếu Du giống như vô số dã thú, không ngừng đấu đá lung tung.
Cỗ uy thế kinh khủng này khiến cho từng trận đau đớn kéo tới.
Loại đau đớn này đại hồn anh và kim đao màu vàng cũng không thể giúp được Lục Thiếu Du.
Luyện hóa.
Thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du được kết, nhanh chóng chống lại cỗ năng lượng khổng lồ trong đầu.
Linh lực bàng bạc trong đầu Lục Thiếu Du trực tiếp thủ hộ chung quanh hồn anh, bắt đầu vận dụng Âm Dương Linh Vũ quyết nhanh chóng luyện hóa cỗ năng lượng kinh khủng này.
Chỉ một lát sau, Lục Thiếu Du tiến vào trạng thái tu luyện.
Quanh người được một vòng quang tráo vô hình bao phủ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Thiếu Du tiến vào trong trạng thái tu luyện, chậm rãi luyện hóa cỗ năng lượng cuồng bạo do Tuyết Phách linh dịch biến thành.
Khí tức trên người đang chậm rãi tăng trưởng.
Trên Vân Dương Tông, trong một đình viện nọ, Vân Khiếu Thiên đi qua đi lại, miệng than thở không ngừng.
Tông chủ, người làm sao vậy? Đại hộ pháp nghi hoặc hỏi.
Tiểu tử Lục Thiếu Du kia đã đi ra chưa? Vân Khiếu Thiên rốt cuộc cũng dừng lại trước mặt Đại hộ pháp rồi hỏi Còn chưa ra.
Ba ngày trước tiểu tử kia tiến vào tiên cảnh cho tới hiện tại vẫn chưa đi ra.
Đại hộ pháp nói.
Tiểu tử này chính là một lưu manh thuần túy.
Chỉ cần là nơi nó tới, nó sẽ giống như một thổ phỉ không ngừng vơ vét chung quanh.
Nó đi sớm một ngày ta cũng yên tâm sớm một ngày.
Vân Khiếu Thiên cảm khái nói.
Tông chủ, Lục Thiếu Du này quả thực đủ độc.
Tuyết Phách linh dịch, vốn lưu cho thái thượng trưởng lão dùng, còn có hai bộ vũ kỹ Địa cấp sơ giai, tiểu tử này quả thực coi Vân Dương Tông chúng ta là nơi cấp vũ kỹ hay sao? Đại hộ pháp cảm khái nói.
Tiểu tử hỗn đản này chỉ biết chiếm tiện nghi mà thôi.
Vốn ta còn muốn đợi nó và Hồng Lăng thành hôn sẽ cấp cho Hồng Lăng một phần đồ cưới.
Thế nhưng hiện tại tiểu tử này làm như vậy, một bình rượu ta cũng không cấp cho nó.
Vân Khiếu Thiên nói.
Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chịu thiệt thòi lớn tới như thế.
Tông chủ, Lục Thiếu Du này thừa nhận bản thân đang nắm giữ Vô Tự Thiên Thư, lẽ nào chúng ta.
Đại hộ pháp nói.
Vô Tự Thiên Thư nằm trên người nó so với nằm trên những người khác còn tốt hơn nhiều.
Có lẽ muốn nó lấy ra Vô Tự Thiên Thư là chuyện không có khả năng.
Phi Linh môn hiện tại cũng không giống khi trước nữa.
Tiểu tử này có lẽ ít nhiều cũng biết tác dụng của Vô Tự Thiên Thư, đương nhiên nó sẽ không giao ra.
Trừ phi là Vân Dương Tông thực sự đoạn tình với nó.
Thế nhưng tới bước đó ta cũng không muốn, Hồng Lăng cũng không muốn.
Coi như là nghĩ cũng không được nghĩ.
Hiện tại quan hệ của Lục Thiếu Du và Cảnh Văn không cạn, tuy rằng ta biết Độc Cô gia sẽ không cảm thấy hứng thú với Phi Linh môn, cũng không giúp Phi Linh môn.
Thậm chí là bởi vì Cảnh Văn sẽ bảo trì khoảng cách với Phi Linh môn, hoặc là cố ý làm khó tiểu tử kia.
Đồng thời Độc Cô gia cũng đang tìm kiếm Vô Tự Thiên Thư.
Lục gia lại có hứa hẹn của Bắc Cung gia tộc.
Vân Dương Tông sẽ phải bận tâm tới chuyện này.
Huống chi còn có Linh Thiên môn và cỗ thực lực ẩn giấu của Phi Linh môn.
Cho nên hiện tại chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh.
Nhìn tình huống để quyết định mà thôi.
Vân Khiếu Thiên nói.
Thời gian lần nữa trôi qua.
Trong tiên cảnh, năng lượng Tuyết Phách linh dịch bị luyện hóa, Lục Thiếu Du có thể cảm giác được sự tiến bộ của bản thân mình.
Trong không gian trong đầu, năng lượng do Tuyết Phách linh dịch biến thành khiến cho hồn anh nhận được không ít chỗ tốt.
Đồng thời chỗ tốt lớn nhất cũng bị kim đao màu vàng trực tiếp hấp thu.
Chỉ còn có một chút năng lượng còn lại tẩm bổ hồn anh của Lục Thiếu Du, hồn anh dưới cỗ năng lượng này tẩm bổ liên tục xoay tròn.
Toàn thân Lục Thiếu Du lúc này có một cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Lục Thiếu Du thậm chí còn có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng, linh hồn lực của bản thân đang không ngừng tăng cường.
Lúc này số năng lượng do Tuyết Phách linh dịch biến thành trải qua luyện hóa càng ngày càng ít.
Khí thế cuồng bạo kia cũng đã sớm trở thành tĩnh lặng.
Trong lúc bất tri bất giác, cũng không biết đã trải qua bao lâu, thế nhưng có lẽ cũng là một đoạn thời gian không nhỏ.
Khí tức trên người Lục Thiếu Du bắt đầu kéo lên.
Quang tráo quanh người càng lúc càng trở nên chói mắt.
Lục Thiếu Du cũng có thể cảm giác được không gian trong đầu càng ngày càng bành trướng, càng ngày càng no đủ.
Dưới loại trạng thái này, một canh giờ sau trong đầu Lục Thiếu Du vang lên một tiếng trầm muộn.
Phanh.
Tiếng trầm muộn vang lên, đồng thời một cỗ năng lượng áp súc khuếch tán.
Trên tiểu hồn anh, khí tức bắt đầu kéo lên.
Trong nháy mắt đạt tới Linh Vương nhị trọng.
Toàn bộ thông đạo run rẩy.
Mà lúc này quanh người Lục Thiếu Du không ngừng có linh lực bị tiết ra.
Từ trong lỗ chân lông trên cơ thể tuôn ra, giống như là một cơn hồng thủy.
Sau đó linh lực hóa thành một vòng xoáy trước người, giống như một cơn lốc đem đám sương trắng quanh thông đạo hút vào.
Trong đám sương trắng trong thông đạo có một cỗ lực lượng đối với linh hồn lực có chỗ tốt không nhỏ.
Cực kỳ giống với năng lượng trong Tuyết Phách linh dịch.
Cỗ khí tức vô hình này bị cỗ hấp lực trong vòng xoáy thôn phệ vào trong người Lục Thiếu Du.
Cỗ khí tức này cực kỳ giống với Tuyết Phách linh dịch, giống như tới cùng một chỗ, đối với linh hồn có không ít tác dụng.
Sưu Sưu.
Cỗ khí tức quỷ dị kia bị Lục Thiếu Du hút vào trong cơ thể khiến cho đám sương trắng bên ngoài rung động.
Cả đám sương trắng bắt đầu từ bốn phương tám hướng kéo tới giống như bị dẫn dắt.
Cỗ khí tức này ban đầu rất yếu, thế nhưng trải qua sự hội tụ không ngừng, cuối cùng hóa thành một cỗ năng lượng bàng bạc quay xung quanh người Lục Thiếu Du, sau đó bị Lục Thiếu Du hút vào trong cơ thể.
Cỗ năng lượng này nhập thể khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác, cỗ khí tức trong tiên cảnh quả nhiên giống với Tuyết Phách linh dịch.
Cho dù không phải thì tuyệt đối cũng có quan hệ.
Lúc này Lục Thiếu Du thậm chí còn khẳng định, cỗ khí tức này tuyệt đối có liên quan tới Tuyết Phách linh dịch.
Lục Thiếu Du suy đoán không sai.
Cỗ năng lượng bàng bạc trong thiên cảnh này sở dĩ có tác dụng với linh hồn lực chính là bởi vì liên quan tới bảo vật như Tuyết Phách linh dịch.
Mà một trăm năm mới có một bình Tuyết Phách linh dịch đậm đặc như vậy không ngờ lại rơi vào trong tay Lục Thiếu Du.
Cỗ năng lượng bàng bạc này hội tụ tới sau đó ào ào tiến vào trong đầu Lục Thiếu Du.
Cỗ năng lượng này trải qua hội tụ không ngừng đã trở nên vô cùng đáng sợ.
So với một phần ba năng lượng trong Tuyết Phách linh dịch còn lớn hơn rất nhiều.
Đồng thời, cỗ năng lượng bàng bạc này không trải qua vòng xoáy bên ngoài cơ thể Lục Thiếu Du đã được rèn rũa một lần khiến cho cỗ năng lượng này so với năng lượng trong Tuyết Phách linh dịch còn tinh thuần hơn nhiều.
Âm Dương Linh Vũ quyết chỉ cần luyện hóa một chút là có thể đem nó chuyển hóa thành linh lực tinh thuần nhất.
Quả thực đối với linh hồn có chỗ tốt vô cùng lớn.
Ta đang chờ hiện tượng như vậy đây.
Lục Thiếu Du mừng như điên.
Hắn tới tiên cảnh này cũng chính là bởi vì muốn lúc đột phá, dùng Âm Dương Linh Vũ Quyết thôn phệ năng lượng bàng bạc trong tiên cảnh để đột phá lần hai.
Chuyện này mấy năm trước hắn cũng đã thử qua một lần.
Mà tất cả chuyện này đều nằm trong dự đoán của Lục Thiếu Du.
Vì vậy đối với hiện tượng này Lục Thiếu Du cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nếu như không dẫn dắt được đám năng lượng này tới thì mới thực sự khiến cho Lục Thiếu Du cảm thấy bất ngờ.
Thôn phệ.
Trong lòng Lục Thiếu Du vui mừng, lúc này làm sao hắn có thể buông tha cơ hội như vậy, Lục Thiếu Du lập tức tham lam hấp thu cỗ năng lượng bàng bạc chung quanh.
Cỗ năng lượng này so với Tuyết Phách linh dịch mà hắn luyện hóa giống nhau như đúc.
Trong thông đạo, quanh thân Lục Thiếu Du lúc này tràn ngập sương trắng bao phủ.
Trong đám sương trắng có ngàn vạn khí tức hoặc năng lượng bàng bạc không ngừng rót vào trong cơ thể Lục Thiếu Du.
Trong toàn bộ thông đạo dưới sự hội tụ của năng lượng bàng bạc, cả không gian cũng phải run rẩy.
Ngay khi Lục Thiếu Du chìm đắm trong việc thôn phệ, toàn bộ tiên cảnh bắt đầu có biến hóa rồi hỗn loạn.
Đệ tử tiến vào tầng bốn, tầng năm, cho dù là tầng sáu tầng bảy đều trực tiếp bị đẩy ra ngoài.
Mà đệ tử tiến vào tầng sáu trở nên có đôi khi gặp phải công kích của tầng một tầng hai, căn bản không có tính khiêu chiến.
Tiên cảnh hỗn loạn, hiệu quả bên trong lập tức mất đi.
Việc này cũng khiến cho cao tầng Vân Dương Tông chú ý, thế nhưng nhất thời cũng không ai biết rõ nguyên nhân.
Còn Lục Thiếu Du lúc này vẫn đang không ngừng thôn phệ, đặc biệt là cỗ năng lượng này đối với linh hồn lực có không ít chỗ tốt.
Có thể trực tiếp tăng cường linh hồn lực.
Chuyện này đối với linh giả mà nói, là mê hoặc trí mạng.
Thế nhưng trong lúc Lục Thiếu Du chìm đắm trong việc thôn phệ đồng thời cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Bởi vì đại bộ phận chỗ tốt đối với linh hồn của hắn đều bị kim đao màu vàng kia hấp thu.
Linh hồn lực của hắn nhiều nhất chỉ có thể hấp thu được ba thành mà thôi.
Tông chủ, vấn đề nằm ở bên trong.
Năng lượng trong tiên cảnh hiện tại đều hội tụ vào trong trọng thứ nhất tầng bảy, cho nên mới khiến cho toàn bộ Vũ Linh ảo cảnh mất đi hiệu lực.
Vũ Linh ảo cảnh mất đi công hiệu đưa tới Vân Khiếu Thiên cùng vô số cường giả Linh Vương.
Khí tức cường hãn quanh người khiến cho linh hồn đám đệ tử run rẩy.
Nhị hộ pháp.
Bên trong trọng thứ nhất tầng bảy dường như có người.
Nhanh kiểm tra xem là ai.
Vân Khiếu Thiên nhìn quang điểm trên thạch bích rồi mở miệng nói.
Tông chủ, là Lục Thiếu Du ở bên trong.
Hắn đã ở bên trong tròn nửa tháng, chỉ một mực ở bên trong trọng thứ nhất tầng bảy mà thôi.
Nhị hộ pháp căn bản không cần tra, lập tức biết rõ là Lục Thiếu Du ở bên trong.
Là tiểu tử này sao? Ánh mắt Vân Khiếu Thiên khẽ run lên nói với mọi người ở phía sau: Chúng ta vào xem.
Vâng, tông chủ.
Chúng cường giả đáp.
Trong tiên cảnh, Lục Thiếu Du cũng không biết được bởi vì hắn mà toàn bộ Vũ Linh ảo cảnh mất đi công hiệu.
Mặc dù đây là lần thứ hai hắn làm cho Vũ Linh ảo cảnh mất đi hiệu lực, năm đó cũng đã có loại hiện tượng này xảy ra, thế nhưng không ai biết mà thôi.
Khí tức trên người Lục Thiếu Du trực tiếp kéo lên.
Cỗ khí tức từ trong cơ thể Lục Thiếu Du tràn ra bên ngoài cũng từ từ tăng cường.
Một cỗ linh lực như biển cả từ trong cơ thể khuếch tán.
Lục Thiếu Du lần thứ hai có cảm giác không gian linh lực trong đầu đang bành trướng.
Một tiếng trầm muộn vang lên, một cỗ năng lượng áp súc khuếch tán.
Quang mang quanh thân Lục Thiếu Du vô cùng chói mắt, khí tức kéo lên.
Không gina trong đầu nháy mắt mở rộng.
Một cỗ lực lượng bạo phát ra.
Khí tức trên tiểu hồn anh tăng vọt.
Kim đao màu vàng kia cũng đẩy nhanh tốc độ hấp thu năng lượng.
Cứ như vậy một lát sau tất cả mọi thứ mới bình ổn trở lại.
Mà lúc này khí tức quanh người Lục Thiếu Du đã là Linh Vương tam trọng.
Cảm nhận đám khí tức không ngừng kéo tới kia khiến cho Lục Thiếu Du phải mạnh mẽ xua tan, không dám tiếp tục thôn phệ.
Khí tức trên người Lục Thiếu Du thu liễm lại, chung quanh người còn có ba động như có như không.
Phù.
Mấy chung trà sau Lục Thiếu Du mới thở ra một ngụm trọc khí từ trong cơ thể.
Trọc khí được thở ra, gợn sóng trong không gian lập tức nhộn nhạo.
Hai mắt Lục Thiếu Du mở ra, trong mắt hiện lên tinh quang, giống như ngôi sao trên bầu trời, nhìn qua vô cùng thâm thúy.
Thu ánh mắt lại, cảm nhận cỗ linh lực trong đầu Lục Thiếu Du không khỏi mỉm cười.
Cỗ linh lực trong cơ thể hắn lúc này so với Linh Vương nhất trọng khi trước quả thực đã tăng trưởng gấp bội.
Cảm nhận tất cả biến hóa trong cơ thể.
Lần này đột phá, trên phương diện linh lực đã trực tiếp từ Linh Vương nhất trọng đột phá lên Linh Vương tam trọng.
Loại tốc độ này khiến cho Lục Thiếu Du vô cùng thỏa mãn.
Một phần ba Tuyết Phách linh dịch sau khi luyện hóa đã khiến cho hắn đột phá tới Linh Vương tam trọng.
Về phần cỗ năng lượng trong Vũ Linh ảo cảnh này Lục Thiếu Du cũng rất muốn tiếp tục thôn phệ, thế nhưng vì căn cơ của bản thân, Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể mạnh mẽ ngăn chặn bản thân mình.
Từ Linh Vương nhất trọng đột phá tới Linh Vương tam trọng đã là cực hạn.
Tới Linh Vương, mỗi một trọng đều là một khoảng cách lớn.
Lần này hắn liên tục vượt qua hai trọng đã tới sát biên giới nguy hiểm, cho nên Lục Thiếu Du cũng không dám mạo hiểm lần nữa đột phá.
Đây là cảm giác của Linh Vương tam trọng sao? Cảm nhận biến hóa trong cơ thể, hai tay mở ra, linh lực trong đầu hắn lúc này bàng bạc không gì sánh được.
Linh hồn lực cũng tăng cường không ít.
Lục Thiếu Du suy đoán, nếu như hiện tại thi triển Huyễn Diễn Đao trận mà nói, chỉ sợ chí ít cũng có thể đơn giản đánh bại Linh Vương tứ trọng.
Nếu như thi triển linh hồn công kích mà nói, sợ rằng Linh Vương ngũ trọng hắn cũng có thể tự tin làm cho đối phương bị thương nặng.
Đương nhiên Lục Thiếu Du cũng biết, loại công kích như linh hồn này không tới lúc cuối cùng tuyệt đối không nên thi triển ra.
Vạn nhất trên người đối thủ cũng có vật kinh khủng giống như kim đao màu vàng kia thì hắn xong đời.
Cảm nhận tất cả mọi thứ trong cơ thể, linh lực đột phá, thân thể cũng được rèn dũa không ít.
Loại rèn dũa này tuy rằng vẫn kém với lúc đột phá chân khí.
Thế nhưng cũng đã là rèn rũa cơ thể, kinh mạch toàn thân, gân cốt, tất cả mọi thứ trong lúc mơ hồ đều được tăng cường không ít.
Có thể đột phá từ Linh Vương nhất trọng lên Linh Vương tam trọng trong Tiên cảnh khiến cho Lục Thiếu Du có chút mừng rỡ.
Nếu đổi lại là tu luyện giả bình thường mà nói, tới cấp độ như Linh Vương này sợ rằng không có thời gian tám mười năm thì không thể làm được.
Coi như là người có thiên phú rất mạnh, có thế lực chống đỡ cũng cần ba đến năm năm.
Bằng không tuyệt đối không thể đột phá được.
Lục Thiếu Du nhướng mày, đương nhiên, nếu đổi lại đó là đám người Thánh Nữ Thiên các, Đạm Đài Tuyết Vi của Thiên Vân đảo mà nói sợ rằng kết luận này sẽ không đúng nữa.
Có nội tình của thế lực lớn sau lưng, đám người này muốn đột phá thì dễ dàng hơn nhiều.
Tùy ý vung tay lên, linh lực trên người bạo phát.
Gợn sóng trong không gian trước mặt Lục Thiếu Du lập tức lắc lư.
Kình khí cường hãn ẩn chứa bên trong tùy thời có thể tạo thành một kích trí mạng.
Loại cảm giác này khiến cho Lục Thiếu Du càng lúc càng thỏa mãn.
Linh lực trong nháy mắt được thu vào trong cơ thể.
Tinh quang trong mắt Lục Thiếu Du chợt lóe.
Cảm nhận khí tức trên người lúc này, trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi kinh hãi, bởi vì khoảng cách giữa Linh Vương tam trọng và Linh Vương nhất trọng vô cùng lớn, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Tới tu vi như Linh Vương, mỗi lần đột phá một trọng, thực lực lại mạnh hơn không ít.
Tuyệt đối có thể coi là tăng trưởng gấp bội.
Dù sao mọi người thường nói, tới Linh Vương, mỗi một trọng đều là một đạo hồng cầu khó có thể vượt qua.
Sưu Sưu.
Ngay khi Lục Thiếu Du định thu hồi trận pháp thì không gian chung quanh đột nhiên run lên.
Có người phá trận.
Lục Thiếu Du nhíu mày, không biết là ai đang phá trận.
Ngay khi Lục Thiếu Du biến sắc thì mấy đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du.
Mấy đạo thân ảnh này không phải là ai khác mà chính là đám người Vân Khiếu Thiên, Nhị hộ pháp cùng với mấy cường giả Linh Vương.
Mấy cường giả Linh Vương này nhanh chóng nhìn vào trên người Lục Thiếu Du.
Cả đám đều đang đánh giá cẩn thận hắn, ánh mắt có chút ngoài ý muốn.
Thiếu Du, con đang làm gì vậy? Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du.
Tiểu tử này không ngờ lại bố trí trận pháp trong tiên cảnh, khiến cho Vân Khiếu Thiên càng thêm khẳng định, Vũ Linh ảo cảnh mất đi tác dụng tuyệt đối có liên quan tới tiểu tử này.
Nhạc phụ, tiểu tế vừa mới đột phá, sao người lại tới đây? Nhìn mấy Linh Vương phía sau Vân Khiếu Thiên, trong lòng Lục Thiếu Du không ngừng suy nghĩ.
Có lẽ đây chính là người của Linh đường trong Vân Dương Tông.
Một vài Linh Vương cao giai.
Trước đây hắn cũng không biết trong Vân Dương Tông có mấy Linh Vương cao giai này.
Lúc này nhìn thấy đám người này khiến cho Lục Thiếu Du cảm thán, cũng không biết phía sau Vân Dương Tông còn ẩn dấu bao nhiêu thực lực.
Con ở trong này đột phá sao? Vân Khiếu Thiên sửng sốt.
Tiên cảnh này có tác dụng khảo nghiệm với tâm thần và linh hồn, tiểu tử này không ngờ lại ở bên trong đột phá, quả thực chỉ có tiểu tử này mới nghĩ ra được.
Đây là điều mà người bình thường căn bản không thể làm được.
Đúng vậy, con vừa mới đột phá.
Lục Thiếu Du mở miệng nói.
Lúc này hắn vẫn chưa biết những người này sao lại tới đây.
Vì vậy cũng không biết bản thân mình đã khiến cho toàn bộ Vũ Linh ảo cảnh dừng lại.
Khi Lục Thiếu Du từ trong Vũ Linh ảo cảnh đi ra, toàn bộ Vũ Linh ảo cảnh lại một lần nữa khôi phục như bình thường.
Mà lúc này Lục Thiếu Du mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Toàn bộ Vũ Linh ảo cảnh ngừng lại, có lẽ có liên quan tới hắn.
Khi Vũ Linh ảo cảnh lần nữa khôi phục lại, không ít đệ tử vô cùng nghi hoặc.
Vân Khiếu Thiên cũng nhìn về phía Lục Thiếu Du, không đoán ra được tiểu tử này vào bên trong làm cái gì mà lại tạo thành biến hóa như vậy.
Vũ Linh ảo cảnh là căn cơ của Vân Dương Tông, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Bất tri bất giác đã tới đầu hạ, trong những cơn gió đã có chút cảm giác nóng nực.
Ba ngày sau, trên chủ phong Vân Dương Tông, Thiên Sí Tuyết Sư bành trướng tới chừng hơn ba chục thước rồi xoay quanh trên tầng trời thấp.
Trên sân rộng ở chủ phong có không ít thân ảnh xuất hiện.
Ngoại trừ Vân Khiếu Thiên, Vũ Ngọc Tiền, Lục Trung, La Lan thị, Vân Hồng Lăng ra, còn có một ít trưởng lão có quan hệ không tồi với Lục Thiếu Du.
Ngay cả đám người Khuất Đao Tuyệt cũng có mặt ở đó.
Tất cả mọi người đều biết Lục Thiếu Du rời đi, thế nhưng số người biết được Lục Thiếu Du đi thành Ma Vân ở Đông Hải lại không có mấy người.
Sau khi cáo biệt mọi người, nhìn mẫu thân, Vân Hồng Lăng, Lục Thiếu Du lưu luyến không rời nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư trên bầu trời.
Thiếu Du, đi đường cẩn thận.
Vũ Ngọc Tiền phất tay nói với Lục Thiếu Du, trong mắt có chút ướt át.
Lục Trung nhìn lên không trung, trong lòng cực kỳ xúc động.
Ai có thể nghĩ tới, đại thiếu gia phế vật khi trước của Lục gia hiện tại lại là chưởng môn Phi Linh môn danh chấn toàn bộ đại lục.
Lúc này hai mắt La Lan thị đã sớm nhòe đi, cực kỳ không nỡ.
Mẫu thân, con sẽ chiếu cố nhị đệ thật tốt.
Người cứ yên tâm đi.
Dương Quá nói với La Lan thị.
Còn có con nữa, mẫu thân cứ yên tâm đi.
Con sẽ chiếu cố ca ca cho tốt.
Lục Tâm Đồng nháy mắt nói với La Lan thị.
Lần này đi thành Ma Vân ở Đông Hải, Dương Quá và Lục Tâm Đồng cũng đi theo.
Bằng vào thực lực hiện tại của Lục Tâm Đồng, Lục Thiếu Du cũng không quá lo lắng.
Mà để tiểu nữu này đi cũng là để cho nàng tôi luyện nhiều một phen.
Đối với tu luyện sau này có không ít chỗ tốt.
Xem tiếp...Linh vũ thiên hà
truyện tranh Linh vũ thiên hà
truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà truyện chữ
đọc truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License