con-mat-ao-thi

Ngược lại, trên thính phòng bốn phía, những người ủng hộ của Lục Vô Song và Nguyên Nhược Lan đang vô vang tên hai người.

Đối với những thanh âm nghị luận kia, nhị nữ cũng không bị ảnh hưởng một chút nào.

Hai người đều chăm chú nhìn vào đối phương, khóe miệng khẽ mỉm cười, khí tức trên người tuôn ra.

Trong tay Lục Vô Song nhanh chóng xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh, chính là Thanh Nguyệt kiếm mà Lục Thiếu Du mua cho nàng, trên thân kiếm, một đám lưu quang lóe lên rồi biến mất.

Kiếm quang bắt đầu xuất hiện.

Lục Vô Song cùng Nguyên Nhược Lan trên quảng trường cùng một lúc tuôn ra khí thế hung hãn, chân khí trong cơ thể hai người tuôn ra, sau đó bao phủ quanh người.

Hai cỗ chân khí mạnh mẽ xuất hiện, một cảm giác áp bách lan tràn ra bốn phía.

Tiếp theo trong nháy mắt, trường kiếm trong tay Nguyên Nhược Lan và Lục Vô Song đều vang lên thanh âm lạnh lẽo rồi lập tức va chạm với nhau.

Hai thân ảnh xinh đẹp lúc này như nhảy múa, kiếm quang bắn ra bốn phía khiến cho khán giả bốn phía nhìn vào không khỏi say mê.

Vân tông chủ, trên đại hội Tam tông Tứ môn, ngươi thắng chúng ta không ít vũ kỹ a.

Hôm nay ngươi phải cho chúng ta cơ hội gỡ gạc lại a.

Nhị nữ giao chiến, lúc này Cổ Kiếm Phong của Thiên Kiếm môn lập tức dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía Vân Khiếu Thiên.

Cổ chưởng môn, chẳng lẽ Thiên Kiếm Môn của các ngươi vẫn muốn thua vũ kỹ hay sao.

Ánh mắt của Vân Tiếu Thiên loé lên, lập tức mở miệng hỏi, trong lòng đương nhiên biết rõ, phỏng chừng tên Cổ Kiếm Phong này lần trước đã thua không ít vũ kỹ ở đại hội Tam Tông Tứ Môn rồi, lần này muốn lấy lại đây mà, chỉ là Lục Vô Song không phải Lục Thiếu Du, hắn cũng đâu phải đồ ngốc.

Ta thấy là Vân tông chủ đây không hề coi trọng đệ tử trong môn của mình chút nào, chẳng lẽ Vân tông chủ không dám đánh cuộc à.

Cổ Kiếm Phong đảo mắt một vòng, sau đó tựa tiếu phi tiếu mà nói, lần trước chịu thiệt thòi lớn ở Tam Tông Tứ Môn, hắn vẫn luôn nhủ lòng là nhất định phải lấy về cho bằng được, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội, đương nhiên là không thể nào bỏ qua được rồi.

Cổ chưởng môn, tu vi của đệ tử ngươi là Linh Vương nhất trọng, tu vi của đệ tử Vân Dương Tông ta mới chỉ là Vũ Suất cửu trọng, chênh lệch quá nhiều, nếu mà đánh cược thì không công bằng đâu, hay là thôi đi.

Vân Tiếu Thiên nói, rõ ràng hơn phân nửa là thua chắc.

Vân tông chủ, mọi chuyện trên đời đều có khả năng, sao ngươi chưa gì mà đã dội nước lạnh lên đệ tử trong môn như vậy được, chuyện cược nhỏ ấy à, chúng ta ngồi không ở đây xem bọn trẻ thi đấu vài ngày cũng chán, trận đầu tiên chúng ta cược vũ kỹ huyền cấp cao giai có được không, nếu như đệ tử trong môn của ta thua thì ta sẽ đưa cho ngươi mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, còn nếu như đệ tử trong môn của ngươi thua thì ngươi cứ đưa ta năm bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai là đủ rồi, thế này thì Vân tông chủ không có ý kiến gì chứ, trừ phi ngươi cho là đệ tử của mình ngày mai nhất định sẽ thua thì cứ trực tiếp bảo hắn đầu hàng là được.

Cổ Kiếm Phong nói.

Ai nói đệ tử của ta nhất định sẽ thua, Cổ chưởng môn có vẻ tự tin quá nhỉ.

Tạ trưởng lão gằn giọng nói, mình đương nhiên phải che chở cho đệ tử của mình rồi.

A, xem ra Tạ trưởng lão rất có tự tin đây, Vân tông chỉ không phải là không dám đấy chứ.

Mỗi lời của Cổ Kiếm Phong đều mang ý khiêu khích, hắn thật sự rất mong có thể thắng lại được mớ vũ kỹ đã thua lần trước.

Ha ha, ta thấy là Vân tông chủ không dám rồi.

Nhìn thấy có người đâm Vân Tiếu Thiên một nhát, Lữ Chính Cường lập tức lớn tiếng cười nói, dường như chỉ chờ xem Vân Tiếu Thiên mất mặt mà thôi.

Hừ, Lữ Chính Cường, ngươi ồn ào cái gì, cá thì cá.

Vân Tiếu Thiên trừng mắt nhìn Lữ Chính Cường một cái, vốn dĩ với tâm trí của Vân Tiếu Thiên thì vô luận là Cổ Kiếm Phong có châm chọc khiêu khích cỡ nào đi nữa, Vân Tiếu Thiên hắn cũng sẽ không đổi ý, nhưng bởi vì một lời của Lữ Chính Cường, lập tức khiến hắn không thể chịu nổi nữa, dù sao cũng không thể thua mất mặt mũi trên người Lữ Chính Cường được.

Nói vậy là Vân tông chủ đã đồng ý đánh cược rồi chứ gì, vậy thì một lời đã định.

Cổ Kiếm Phong lập tức cười nói.

Vậy thì ta cũng xin tham gia cho vui, ta cũng giống như Cổ chưởng môn vậy, cược mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, nếu như Vân Dương Tông mà thua thì chỉ cần đưa cho ta năm bộ là được, Vân Tiếu Thiên, ngươi có dám chơi hay không.

Lữ Chính Cường nhìn về phía Vân Tiếu Thiên, tựa tiếu phi tiếu hỏi, lấy nhãn lực của hắn, đương nhiên biết rõ thực lực của Lục Vô Song mà muốn thắng được Viễn Nhược Lan, ngoại trừ có kỳ tích diễn ra, còn bằng không thì chẳng có tí cơ hội nào, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khó mà có được này rồi, vừa có thể thắng được mấy bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, lại còn đả kích Vân Tiếu Thiên một phen nữa.

Cược thì cược, ta sợ ngươi chắc, hừ.

Vân Tiếu Thiên hừ lạnh một tiếng rồi trừng mắt nhìn Lữ Chính Cường, kiểu gì thì cũng không thể để yếu thế trước mặt tên Lữ Chính Cường này được.

Nhìn thấy Linh Thiên Môn, Thiên Kiếm Môn và Vân Dương Tông cược lớn như vậy, mấy sơn môn khác cũng có chút đứng ngồi không yên, đây không ngờ là lấy vũ kỹ ra chung, ngay cả người của Tứ Các Tứ Đảo cũng quay sang nhìn chằm chằm về phía Vân Tiếu Thiên.

Ha ha, Vân tông chủ, mọi người đã có nhã hứng như vậy rồi thì cũng tính thêm một phần của ta đi, ta cũng giống Cổ chưởng môn, cược mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai.

Mộ Dung Lan Lan của Thiên Vân Đảo cười khúc khích đi tới, ánh mắt nhìn về phía Vân Tiếu Thiên.

Cái này.

Vân Tiếu Thiên có chút do dự.

Chẳng lẽ Vân tông chủ xem thường Tứ Các Tứ Đảo bọn ta hay sao? Mộ Dung Lan Lan mỉm cười hỏi.

Đương nhiên là không phải rồi.

Vân Tiếu Thiên mỉm cười, mặc dù quan hệ với Tứ Các Tứ Đảo chẳng tốt đẹp gì, bất quá hắn cũng không ngốc tới mức đắc tội với toàn bộ Tứ Các Tứ Đảo, cũng không cần phải làm vậy, thân là người đứng đầu một đại thế lực, mấy loại thủ đoạn giao tế bình thường này cũng là thứ vô cùng quan trọng.

Cứ quyết định như vậy đi, một lời đã định, ta cũng sẽ cược mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai.

Mộ Dung Lan Lan nói.

Vân tông chủ, tính thêm cho ta một phần đi.

Vết đao trên mặt Công Tôn Hoá Nhai của Hoá Vũ Tông rung lên, mở miệng nói.

Không khí lập tức náo nhiệt hẳn lên, Chư Cát Tây Phong của Lan Lăng Sơn Trang, Đồng Quy Tinh của Hắc Sát Giáo, ngay cả Địch Viêm của Địa Viêm Đảo, Kỷ Diệu Tông của Kiền Hiên Đảo, và những người đứng đầu của các thế lực khác cũng yêu cầu tham gia cược.

Còn có chúng ta nữa.

Năm người Duẫn Ngạc của Vạn Thú tông, Âu Dương Huyền Linh của Địa Linh Tôn, Vi Bang Ngạn của Quy Nguyên môn, Chu Hoành Viễn của Huyền Sơn môn, Nhâm Trường Thanh của Huyễn Hồn môn thì vẫn còn mãi do dự, ban đầu lúc ở đại hội Tam Tông Tứ Môn, bởi vì nghe theo lời của Cổ Kiếm Phong cho nên đã thua liền tù tì cũng không ít rồi, bọn họ cũng thề là sẽ không bao giờ tin vào lời của Cổ Kiếm Phong nữa, chỉ là lúc này nhìn thấy cả đám người của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang và Tứ Các Tứ Đảo đều tham gia hết cả, làm sao mà nhịn được nữa, nên cũng yêu cầu tham gia cược.

Tại nơi này, loại cá cược hay thế này, cũng chỉ có vài sơn môn khác là không tham gia mà thôi, chẳng qua là đánh cược lớn như vậy cũng khiến cho bọn họ phải trợn mắt há mồm.

Mọi người đều đã đưa ra tiền cước, không thể cự tuyệt được nữa, đợi Vân Tiếu Thiên hồi thần lại thì bắt đầu sợ toát hết cả mồ hôi, tất cả sơn môn cộng lại, Tam Tông Tứ Môn thì có sáu người, cộng thêm Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang và Tứ Các Tứ Đảo thì tổng cộng là mười tám nơi, nếu như thua, dẫu chỉ tính mỗi cái năm bộ đi nữa, thì Vân Dương Tông cũng phải cần hơn chín mươi bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, chín mươi bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai đó, Vân Dương Tông sắp phá sản mất thôi.

Vân Tiếu Thiên đổ một thân mồ hôi lạnh, chúng trưởng lão của Vân Dương Tông thì đã sớm mướt hết cả mồ hôi, ai cũng biết rõ là Lục Vô Song không phải Lục Thiếu Du lúc trước, lần này, Vân Dương Tông gặp phiền toái to rồi.

Vân tông chủ đúng là có nhã hứng thật.

Kình Linh Vương đưa mắt nhìn Vân Tiếu Thiên.

Kình Linh Vương, Thiên Địa Các của ngươi không phải cũng muốn đánh cược đấy chứ.

Vân Tiếu Thiên đưa mắt nhìn về phía Kình Linh Vương hỏi.

Thiên Địa Các ta đương nhiên sẽ không đánh cược rồi.

Kình Linh Vương lập tức mỉm cười rồi nói: Bất quá cá nhân ta ở đây vừa lúc cũng có mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai trên người đây, cho nên cũng tới tham gia chung cho vui.

Phá sản rồi.

Vân Tiếu Thiên lập tức sững sờ, sau đó bất đắc dĩ ngồi xuống ghế, dở khóc dở cười, trong đầu đang nghĩ xem tới chừng về nên báo cáo với thái thượng trưởng lão thế nào đây.

Vân Tiếu Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Lữ Chính Cường một cái, đều là vì tên hỗn đản này hết, khiến cho mình bị vướng vào chuyện này kiểu ấy.

Lúc này, những người đứng đầu của các đại sơn môn đều hưng trí bừng bừng nhìn về phía quảng trường, đây chính là hạ tiền đặt cược đó nha, nhiệt tình của tất cả mọi người đều tăng không ít.

Sáu sơn môn đứng đầu của Tam Tông Tứ Môn lúc này cũng xoa tay xuýt xoa, mối thù trên đại hội Tam Tông Tứ Môn rốt cuộc cũng có thể báo được rồi, bọn họ không tin Lục Vô Song này cũng nghịch thiên như tên Lục Thiếu Du kia được.

Hưu hưu! Trong tràng đấu lúc này đã bắt đầu nóng lên, kiếm quang tứ ngược, tốc độ của cả hai người đều cực nhanh, đã đạt tới trình độ nhanh như thiểm điện rồi, hai nàng bỏ lại từng đạo tàn ảnh, mang theo một cỗ lực trùng kích khổng lồ đánh tới, ngay cả không gian khí lưu cũng trực tiếp lắc lư, mỗi lần hai đạo thân ảnh hung hăng đụng vào nhau thì đều mang theo âm thanh nổ tung trầm đục.

Trong lúc giao thủ, thuộc tính hệ mộc của Lục Vô Song được phát huy vô cùng tinh tế, trường kiếm trong tay run lên, lại thêm lực đạo thêm vào, trên trường kiếm xuất hiện mấy đạo phong nhận kiếm quang rất mảnh, sau đó rời kiếm bắn ra, trong nháy mắt liền lao về phía Nguyên Nhược Lan.

Ánh mắt của Nguyên Nhược Lan loé lên, thân là đệ tử Thiên Kiếm Môn, một thân tạo nghệ về kiếm của nàng cũng tới mức vô cùng khủng bố, trường kiếm rút ra, mang theo một vài tia lửa nhỏ cùng tiếng vang leng keng.

Vài đạo phong nhận kiếm mang kia còn chưa tới gần người của nàng ta thì đã tiêu tán hoàn toàn.

Ánh mắt của Lục Vô Song trở nên cực kỳ ngưng trọng, qua vài chiêu giao thủ, càng lộ rõ ra thực lực của Nguyên Nhược Lan mạnh tới cỡ nào, mắt hơi nheo lại, thân hình uyển chuyển lăng không mà đứng, trong nháy mắt này, thuộc tính mộc quanh thân đều được thôi động, y phục màu đỏ bị kình phong thổi tới ép sát vào da thịt.

Thân hình thon thả, tóc đen bay bay chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm.

Một giây sau, Thanh Nguyệt Kiếm trong tay của Lục Vô Song liền đâm mạnh ra, trường kiếm màu xanh lưu lại một đạo kiếm ảnh màu xanh ở giữa không trung, kiếm quang bắn ra dữ dội, xuyên thấu không gian gợn sóng, theo một loạt động tác không ngừng của nàng, thanh nguyệt kiếm lưu lại một đạo tàn ảnh kiếm mang trên không trung, một cỗ năng lượng thuộc tính mộc nháy mắt liền hội tụ mà tới, kiếm quang bắn ra dữ dội, trực tiếp câu động luôn cả năng lượng thiên địa.

Vũ kỹ huyền cấp trung giai.

Đây chính là Mộc Linh Thiên La Kiếm Quyết của Vân Dương Tông, trong số vũ kỹ huyền cấp trung giai thì có thể coi gần như đã gần bằng với vũ kỹ huyền cấp cao giai rồi, Lục Vô Song này ở mặt lĩnh ngộ thuộc tính cũng không tệ chút nào.

Không sai, hai đệ tử tiến vào thập cường của Vân Dương Tông lần này đều có thực lực tuyệt đối chứ không phải là nhờ may mắn đâu.

Mọi người thấp giọng nghị luận, đối với thực lực của Lục Vô Song thì cũng có chút cảm thán, lúc này, ngay cả đám trưởng lão của Vân Dương Tông cũng đang gật gù đồng ý, thực lực của Lục Vô Song mấy năm gần đây tiến bộ cực kỳ nhanh, lĩnh ngộ cũng rất mạnh, xem như người đứng đầu trong đám đệ tử trẻ tuổi của Vân Dương Tông.

Nguyên Nhược Lan lăng không mà đứng, tử bào bay phấp phới, đôi mắt đen xinh đẹp kia nhìn Lục Vô Song đang thúc dục ra từng đạo kiếm ảnh, có thể cảm giác được năng lượng cường đại trong từng đạo kiếm ảnh kia, sắc mặt cũng ngưng trọng hẳn lên.

Chỉ là một giây ngắn ngủi, trường kiếm trong tay Nguyên Nhược Lan chém ra, kiếm quyết nhất dụng, một đạo kiếm quang liền vô thanh vô tức vạch phá không gian, ngay cả không gian gợn sóng cũng không ba động tí nào, nhưng nháy mắt lại có vô số kiếm quang xuất hiện trên không trung.

Mộc Linh Thiên La Kiếm Quyết.

Lục Vô Song quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên chỉ về phía Nguyên Nhược Lan, mũi chân điểm nhẹ lên hư không, thân ảnh xinh đẹp xoay tròn lao tới, từng đạo kiếm ảnh ở giữa không trung thoáng rung lên, lập tức đề bắn về phía Nguyên Nhược Lan, kiếm quang vạch ngang qua không trung tựa như đang cắt ngăng không gian vậy, kiếm quang màu xanh nhạt lướt ra thật mạnh, cả không gian cứ như bị cắt vỡ ra.

Đi.

Nguyên Nhược Lan kêu khẽ một tiếng, kiếm quyết trong tay cũng phóng ra, cũng bắn ra một trời kiếm quang, hai cỗ kiếm quang lập tức đụng chạm lại với nhau, khí tức đột nhiên tăng vọt, cỗ năng lượng khổng lồ đột nhiên phóng ra khiến cho vô số người đứng xa nhìn tới đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Rắc rắc rắc! Hai phần kiếm quang chạm vào nhau, tiếng năng lượng nổ mạnh kêu răng rắc liền vang lên giữa không trung, tiếng gió mãnh liệt tạt ra khiến cho người ta cảm thấy tai cũng ong lên, dưới cỗ cường quang chói mắt kia, những người có thực lực thấp liền nhịn không được mà phải nhắm mắt lại, cả không gian rung lên ầm ầm như sắp đổ.

Mà ở bên trong đạo cường quang này, lúc này có một đạo thân ảnh màu tím lướt ra trong nháy mắt, mang theo một đạo chưởng ấn, trực tiếp đánh lên vai của Lục Vô Song.

Ầm! Thân thể của Lục Vô Song bị đẩy lùi, nháy mắt đã rơi xuống mặt đất, sau khi rơi xuống liền lảo đảo lùi lại mấy bước, mỗi một bước đều để lại từng vết nứt trên quảng trường.

Xuy! Lúc kình khí kinh người ở giữa không trung tiêu tán thì thân ảnh của Nguyên Nhược Lan lại xuất hiện ngay trước mặt Lục Vô Song lần nữa, trong tay đột nhiên đánh ra một đạo kiếm quyết.

Hưu hưu.

Không chút chậm trễ, ngay lúc thân ảnh của Nguyên Nhược Lan xuất hiện, trên trường kiếm trong tay có một đạo kiếm quang vô thanh vô tức vạch phá không gian, trực tiếp tấn công về phía Lục Vô Song, không gian gợn sóng trước kiếm quang nháy mắt đã bị kiếm quang khuếch tán ra cắt vỡ thành từng mảnh rồi biến mất trong nháy mắt.

Hưu hưu.

Một cỗ kình khí cuồng bạo theo tiếng xé gió bén nhọn áp không lan ra, kiếm quang đầy trời nháy mắt đã bao phủ khắp không gian, sau đó đồng loạt lao về phía Lục Vô Song.

Sợ là Vô Song không thể chống lại được rồi.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du trầm xuống, Nguyên Nhược Lan là Vũ Vương nhất trọng, vũ giả tứ hệ, dựa theo thực lực của nàng ta lúc bình thường thì đã có đủ sức chống lại Vũ Vương nhị trọng, chứ đừng nói Nguyên Nhược Lan lúc này vẫn còn giữ lại con bài tẩy nữa.

Ai.

Trên chỗ của Vân Dương Tông, ai nấy đều nhướng mày lên nhìn, thực lực của Lục Vô Song không tệ, chỉ là Nguyên Nhược Lan này quá mạnh, rốt cuộc cũng không thể nào chống lại được.

Những người đứng đầu các đại sơn môn khác đều mỉm cười, chỉ chốc nữa thôi là có thể lấy được một khoảng hời to rồi, nên ai nấy đều vui vẻ lắm lắm, ai cũng nhìn ra thực lực của Nguyên Nhược Lan này mạnh tới cỡ nào.

Trừ phi.

Lục Thiếu Du nhớ tới một cỗ khí tức quỷ dị trên người của Lục Vô Song, ban đầu lúc còn ở Vân Dương Tông, lúc Lục Vô Song khiêu chiến với một tên đệ tử tên gọi Hùng Lan Lan trên Long Bảng, cuối cùng cũng là dựa vào vào cỗ khí tức quỷ dị có trên người ấy, thực lực tu vi đột nhiên tăng vọt mấy tầng nên mới có thể đánh bại đối thủ.

Trong lúc điện quang hoả thạch này, thân ảnh xinh đẹp của Lục Vô Song lại chuyển động lần nữa, trong tay kết xuất thủ ấn, thanh nguyệt kiếm run lên, một đạo kiếm quang trực tiếp lao ra, thân thể không lùi mà còn tiến tới, trực tiếp lao lên muốn ngạnh kháng.

Như vậy thì càng thua nhanh hơn.

Trên đài cao, không ít cường giả thầm than, cử động này của Lục Vô Song rõ ràng là sẽ khiến nàng ta thua nhanh hơn, bất quá thắng bại đã rõ ràng, kiểu gì thì cũng thua chắc rồi.

A.

Lục Thiếu Du hơi nhíu mày lại, lúc này cũng cảm nhận được hư không xung quanh Lục Vô Song trong nháy mắt đã có một cỗ khí tức quỷ dị bắt đầu đẩu động, khí tức này giống y hệt với cỗ khí tức trên người Lục Vô Song lúc còn ở Vân Dương Tông.

Hưu! Lúc hai đạo kiếm quang của hai người đụng vào nhau trước mắt của tất cả mọi người thì trong lòng của mọi người đều nghĩ tới một kết quả duy nhất chính là Lục Vô Song đã thua rồi, Vũ Suất chung quy cũng không thắng nổi Vũ Vương, huống hồ gì còn là Vũ Vương tứ hệ nữa.

Kiếm quang chạm nhau, lập tức bắn ra một cỗ cường quanh, kiếm mang trong tay Lục Vô Song nháy mắt bị ép lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, đột nhiên, sắc mặt tái nhợt của Lục Vô Song nháy mắt liền trở nên hồng hào như cũ.

Trong nháy mắt tiếp theo, ngay vào lúc tất cả mọi người đều cho là Nguyên Nhược Lan thắng chắc rồi, kiếm mang bên trên thanh nguyệt kiếm đột nhiên tăng vọt, kiếm quang lại bắn ra dữ dội lần nữa, xé rách không gian khí lưu, mang theo uy thế có chút khủng bố, bay thẳng lên cao.

Lúc này, khí tức trên người Lục Vô Song nháy mắt liền tăng vọt, tu vi rõ ràng là Vũ Suất cửu trọng đỉnh phong, nhưng cường độ khí tức nháy mắt đã tăng lên tới Vũ Vương nhất trọng, sau đó khí tức lại đột phá tới trình độ Vũ Vương nhị trọng, tiếp theo liền tới Vũ Vương tam trọng, lại tiếp tục kéo lên nữa.

Keng keng.

Hai người giao thủ vốn chính là gần trong gang tấc, thực lực của Lục Vô Song tăng vọt, kiếm quang của thanh nguyệt kiếm cũng tăng vọt thêm lần nữa, trực tiếp chấn nát trường kiếm trong tay của Nguyên Nhược Lan.

Nhìn thấy Lục Vô Song biến hoá quá nhanh như vậy, sắc mặt của Nguyên Nhược Lan nháy mắt trở nên đại biến, cảm giác được khí tức của Lục Vô Song lúc này, chính mình chớp mắt đã bị áp chế tuyệt đối.

Trong lúc còn đang kinh hãi, gương mặt của Nguyên Nhược Lan trở nên tái nhợt, thân hình vội lùi lại, trường kiếm trong tay cũng đã bị chấn nát, đành phải bố trí một đạo hộ thân cương khí lên.

Xảy ra chuyện gì vậy, sao có thể như vậy được.

Không xong, Lục Vô Song của Vân Dương Tông ẩn tàng quá sâu.

Trên đài cao, mọi người đột nhiên cảm giác được khí tức của Lục Vô Song thế này, tất cả cường giả đều cứng họng nhìn chân chối, tu vi của Lục Vô Song rõ ràng là Vũ Suất cửu trọng đỉnh phong, chỉ là lúc này khí tức đột nhiên lại dâng cao tới Vũ Vương tam trọng đỉnh phong.

Đám người Thiên Kiếm Môn vốn cho là thắng lợi đã nằm chắc trong tay, lúc này sắc mặt cũng đại biến.

Chẳng lẽ là bí pháp? Không ít cường giả cũng cảm thấy sợ hãi kinh thán, bởi vì dù có là bí pháp tăng cường thực lực đi nữa thì bình thường tuyệt đối cũng không thể nào tăng lên tới mức khổng lồ như vậy được.

Phá! Trên quảng trường, hộ thân cương khí mà Nguyên Nhược Lan vừa mới bố trí xong, trong nháy mắt, kiếm mang trong tay Lục Vô Song tuôn ra dữ dội, ngay cả hư không cũng chấn động rung chuyển, những nơi kiếm mang lướt qua không gian giống như cũng bị bẻ gãy, lập tức chém lên trên hộ thân cương khí của Nguyên Nhược Lan.

Két két! Đạo hộ thân cương khí do Nguyên Nhược Lan vừa mới bố trí ra trong nháy mắt liền bị nghiền nát cực nhanh, kiếm quang loé lên, dưới tốc độ mà Nguyên Nhược Lan căn bản không kịp phản ứng, một cỗ kình khí bén nhọn liền trực tiếp lướt qua cái cổ trắng nõn, trường kiếm trong tay Lục Vô Song đã gác trên cổ của nàng ta.

Nguyên Nhược Lan, đa tạ.

Âm thanh của Lục Vô Song lập tức vang lên bên tai của Nguyên Nhược Lan, trường kiếm mà tiến thêm một phân nữa thì dù thực lực của Nguyên Nhược Lan có mạnh tới đâu thì cũng phải chịu cảnh đầu lìa khỏi cổ.

Ta thua rồi.

Nguyên Nhược Lan đứng tại chỗ không cử động, sắc mặt tái nhớt không có bất kỳ biểu cảm gì, hai mắt vô thần đờ đẫn nhìn về phía trước mặt, mấy năm khắc khổ tu luyện, nhẫn nại tôi luyện bản thân trong kiếm trủng, nhưng hiện tại, chính mình không ngờ lại thất bại, trên đại hội Tam Tông Tứ Môn, mình thua trong tay Lục Thiếu Du, còn bây giờ, lại thua bởi Lục Vô Song, lúc này mình thậm chí còn không rõ tại sao, ngay cả con bài tẩy có thực lực mạnh nhất cũng chưa kịp thi triển ra.

Trên quảng trường trở nên yên tĩnh hoàn toàn, lặng ngắt như tờ, không ít người thậm chí còn xoa mắt mấy lần, cho là mình nhìn nhầm, Lục Vô Song của Vân Dương Tông không ngờ lại thắng.

Tám thí sinh còn lại lúc này cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trên đài cao, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai nói được gì, mà đám người của tkm thì căn bản là không thể nào tin nổi một màn này, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Lục Vô Song của Vân Dương Tông thắng.

Vị đại hán áo vàng của Thiên Địa Các cũng phải thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, lập tức lớn giọng tuyên bố.

Lục Vô Song.

Lúc này, trong đám người đứng xem vang lên từng tiếng kêu gào ầm ĩ đinh tai nhức óc, kết quả này đúng là khiến người ta cảm thấy quá đỗi kinh ngạc.

Ken két! Trên đài cao vừa tuyên bố xong thì thanh nguyệt kiếm trong tay Lục Vô Song lúc này cũng không cách nào tiếp nhận nổi cỗ năng lượng khổng lồ tới như vậy, trực tiếp vỡ nát, còn sắc mặt của Lục Vô Song thì trực tiếp trở nên trắng bệch, chỉ có tự bản thân nàng biết, mình lúc này đã hoàn toàn không còn sức để đánh tiếp được nữa.

Nguy hiểm thật.

Lục Thiếu Du mỉm cười, nhưng trong lòng thì lại biết rõ, chiến thắng của Lục Vô Song là do hai nguyên nhân, một là Nguyên Nhược Lan quá chủ quan, không thật sự coi Lục Vô Song là đối thủ của mình, mà Lục Vô Song thì chưa từng để lộ ra khả năng này, theo cỗ khí tức quỷ dị trong cơ thể, tu vi trực tiếp tăng vọt, không hề thi triển bất kỳ vũ kỹ nào, dùng tốc độ nhanh như sét đánh, nương theo tu vi tăng mạnh mà đánh bại Nguyên Nhược Lan vẫn còn đang kinh hoảng, nếu như đây là một cuộc chiến sống còn thì vừa rồi Nguyên Nhược Lan đã đi đời nhà ma rồi.

Bất quá, nếu như vừa rồi Nguyên Nhược Lan không quá khinh thường Lục Vô Song mà sơ xuất thì chắc là muốn chống lại chiêu này của Lục Vô Song cũng không phải là không thể, chỉ cần đỡ được thì Lục Vô Song liền thua chắc, chỉ tiếc là vì Nguyên Nhược Lan quá chủ quan cho nên ngay cả thực lực mạnh nhất còn chưa xuất ra thì đã thua không rõ vì sao, quả thật là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu như chỉ so thực lực thôi thì Lục Vô Song tuyệt đối không phải là đối thủ của Nguyên Nhược Lan.

Đương nhiên, điều này cũng không chứng tỏ vừa rồi Lục Vô Song chỉ toàn dựa vào vận khí, chỉ có thể nói Lục Vô Song biết nắm bắt thời cơ, sợ là trong lòng đã sớm có tính toán sẵn, từng bước dẫn dụ Nguyên Nhược Lan mắc câu, sau cùng mới có thể đánh bại được Nguyên Nhược Lan.

Thắng rồi, thắng rồi.

Tạ trưởng lão trong Vân Dương Tông lập tức kích động đứng bật dậy, đệ tử của mình thắng được một cách bất ngờ như vậy, đúng là khiến cho người ta không thể nào tin được.

Thắng rồi, thắng rồi.

Trên Vân Dương Tông, tất cả các trưởng lão đều kích động xoa xoa tay, một màn này đúng là khiến cho người ta rung động, cả đám kích động tới mức toàn thân run rẩy.

Thắng rồi.

Vũ Ngọc Tiền vẫn luôn rầu rĩ không vui, lúc này cũng kích động lên, vỗ một cái thật mạnh lên đùi, lập tức vang lên một tiếng chát thanh thuý.

Vũ trưởng lão, sao ngươi lại vỗ lên đùi ta.

Tống trưởng lão lập tức quay sang trừng mắt nhìn Vũ Ngọc Tiền nói, sau đó giơ tay xoa đùi.

Không thấy Vô Song thắng rồi hả, ta đánh ngươi thì đã sao.

Vũ trưởng lão phát huy bản sắc vô lại, đánh Tống trưởng lão xong còn cảm thấy bản thân mình rất có lý.

Ngô trưởng lão, chúng ta đổi chỗ đi.

Tống trưởng lão biết thừa có nói đạo lý với Vũ trưởng lão cũng bằng thừa, sau đó lập tức nhìn Ngô trưởng lão ngồi bên trái của Vũ Ngọc Tiền nói, đổi qua bên trái thì hắn sẽ an toàn hơn một chút.

Quan hệ giữa Tống trưởng lão và Ngô trưởng lão gần đây không tệ, lập tức đổi chỗ với Tống trưởng lão, mọi người ai cũng đều đang vui vẻ, nên không để ý mấy động tác vặt của Vũ Ngọc Tiền và Tống trưởng lão.

Lục gia đúng là nơi xảy ra kỳ tích mà, trở về nhất định sẽ kiếm Lục Trung đi uống rượu.

Vân Tiếu Thiên mỉm cười, cười tới vô cùng sáng lạc, ánh mặt lập tức nhìn về phía Lữ Chính Cường, nhướng mày nói: Lữ Chính Cường, mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, mau đưa ra cho ta.

Thần sắc của Lữ Chính Cường rất là buồn bực, đau lòng giơ tay móc ra mười khối ngọc giản vứt sang, nói: Xem như ngươi lợi hại, đệ tử trong môn lại ẩn tàng sâu như vậy.

Đây là thực lực đó, ngươi cho rằng ta không có ai như Linh Thiên Môn của ngươi chắc.

Ánh mắt của Vân Tiếu Thiên loé lên, trong tay có một đạo quang mang bắn ra, lập tức thu mớ ngọc giản này vào trong tay, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Cổ Kiếm Phong, nói: Ha ha, Cổ chưởng môn, đa tạ rồi, dám cược dám thua, lấy ra đi.

Vẻ mặt của Cổ Kiếm Phong vô cùng buồn bực, nhưng ở trước mặt mọi người, lại là trước mặt các đại thế lực trên toàn bộ đại lục, căn bản không thể nào quỵt nợ được, đau lòng tới mức mặt mày nhăn tít lại, đau tới từng thớ thịt mà vẫn phải móc mười khối ngọc giản bên trong trữ vật giới chỉ ra giao cho Vân Tiếu Thiên, theo khí tức thuộc tính bàng bạc tràn ngập trên ngọc giản mà xem thì đây đều là vũ kỹ huyền cấp cao giai cả.

Vân tông chủ, giả heo ăn lão hổ, xem như ngươi lợi hại.

Cổ Kiếm Phong hừ nhẹ một tiếng, Lục Vô Song còn có chiêu này, Vân Tiếu Thiên không thể nào không biết được, mình còn muốn tính kế tên Vân Tiếu Thiên này một hồi, ai ngờ lại bị hắn giả heo ăn lão hổ, lừa cho một vố.

Vân Tiếu Thiên cảm thấy chẳng biết phải làm sao, kết quả thế này thật sự đến hắn cũng cảm thấy bất ngờ, giống hệt như lúc ở đại hội Tam Tông Tứ Môn ấy, thực lực của Lục Thiếu Du tới cỡ nào hắn cũng không hề hay biết vậy.

Các vị chưởng môn, dám chơi thì dám chịu, đa tạ.

Thu hồi mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai của Cổ Kiếm Phong xong, Vân Tiếu Thiên lại cười tươi roi rói nhìn về phía mấy vị chưởng môn của các đại thế lực khác.

Xoẹt! Lập tức có không ít ánh mắt sắc như dao cạo bắn về phía Cổ Kiếm Phong, người đứng đầu của các đại sơn môn không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt như kiểu hận không thể đánh cho Cổ Kiếm Phong một trận để hả giận, đều là do tên Cổ Kiếm Phong này làm hại hết, còn tưởng rằng hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi, mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai cược lấy năm bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, làm hại bọn họ vô duyên vô cớ liền mất một khoảng lớn như vậy.

Người đứng đầu của ngũ đại sơn môn là Địa Linh Tông, Vạn Thú Tông, Huyền Sơn Môn, Huyễn Hồn Môn, Quy Nguyên Môn thì dùng một loại ánh mắt chỉ hận không thể nghiền tên Cổ Kiếm Phong này ra thành tro để nhìn hắn, từ đại hội Tam Tông Tứ Môn, tên Cổ Kiếm Phong này đã hại bọn họ thua không ít rồi, bây giờ lại tiếp tục nữa.

Trong lòng của mấy người đứng đầu ngũ đại sơn môn này đều cảm thấy vô cùng hận hắn, cũng hận chính mình tại sao lại đâm đầu tin theo tên Cổ Kiếm Phong này cứ như bị ma dẫn lối quỷ đưa đường ấy, lúc trước ở đại hội Tam Tông Tứ Môn đã thề là sẽ không tin hắn nữa, nhưng bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi, năm người cũng đã lỡ tham gia rồi.

Cổ chưởng môn, ngươi.

Âu Dương Huyền Linh của Địa Linh Tông nhìn qua Cổ Kiếm Phong, thật lâu sau cũng không nói được nên lời, đôi mắt trừng to, cuối cùng dù đau lòng nhưng cũng chỉ đánh móc mười khối ngọc giản ra.

Cổ chưởng môn, ta bị ngươi hại thảm rồi.

Ánh mắt của tông chủ Duẫn Ngạc của Vạn Thú Tông trừng lớn, hận không thể tự tát cho mình một cái, không ngờ vẫn đi tin tên Cổ Kiếm Phong này.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Cổ Kiếm Phong lúc này không dám ngước mặt lên nhìn ai, chính mình thua hết mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, lại còn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mình bây giờ quả thực không khác gì một tên tội nhân cả.

Cổ chưởng môn à, ta cũng bị ngươi hại cho khuynh gia bại sản rồi.

Ánh mắt của Kình Linh Vương của Thiên Địa Các mang theo vẻ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Cổ Kiếm Phong, đau lòng giơ tay móc ra mười bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, đây chính là của cải hắn để dành cả đời đó, nhưng lần này đều trôi theo nước cả rồi, ấy cũng là do mình nhìn nhầm cả.

Vân Tiếu Thiên lúc này cũng không quan tâm tới vẻ mặt đau lòng của mọi người, Tứ Các Tứ Đảo, Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, Tam Tông Tứ Môn, cộng thêm mười bộ của Kình Linh Vương thì tổng cộng thu được một trăm chín mươi bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, đối với Vân Dương Tông mà nói thì đây rõ ràng là phát tài rồi.

Nhìn thấy Vân Tiếu Thiên thu hoạch được nhiều vũ kỹ huyền cấp cao giai như vậy, tất cả sơn môn khác chỉ có thể hâm mộ và ghen tị mà thôi, trong Phi Linh Môn có đám người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Tả Thiên Khung, Linh Vũ Song Quái, Thanh Hoả Lão Quỷ nhìn mà thèm chảy cả dãi.

Đám người Vân Dương Tông lúc này kích động không thôi, một trăm chín mươi bộ vũ kỹ huyền cấp cao giai, lần này lãi to rồi.

Tông chủ, lần này trở về chúng ta nên thưởng cho Vô Song một phen mới được.

Tạ trưởng lão mỉm cười, không quên xin tí phúc lợi cho đệ tử bảo bối của mình.

Đương nhiên là phải như vậy rồi, thứ trong Vân Dương Tông có thì tuỳ nàng chọn.

Vân Tiếu Thiên lập tức đáp ứng xuống.

Trên quảng trường, lúc này Lục Vô Song bỏ quyền khiêu chiến, bắt đầu lui ra, nhét vài viên đan dược vào trong miệng.

Trận thứ ba, Vân Hồng Lăng của Vân Dương Tông lên sân.

Âm thanh của đại hán mặc áo vàng quanh quẩn trên quảng trường, Vân Hồng Lăng đứng thứ bảy, kế tiếp chính là tới lượt Vân Hồng Lăng lên sân.

Trải qua một vòng nghỉ ngơi, thương thế của Vân Hồng Lăng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt vẫn cứ tái nhợt như cũ, lúc này thân ảnh cũng lập tức loé lên, thân ảnh xinh đẹp đã hạ xuống tràng.

Tâm Đồng, ngươi lên đây đi.

Lúc mọi người vẫn còn đang bàn luận xem rốt cuộc là Vân Hồng Lăng sẽ khiêu chiến với ai thì ánh mắt của Vân Hồng Lăng lại rơi xuống người của Lục Tâm Đồng, xem ra là muốn chọn Lục Tâm Đồng.

Lục Tâm Đồng nhướng mày, thân ảnh lập tức loé lên, linh lực lập lòe, dưới chân có bạch quang loé lên, thân hình nhìn có vẻ nhu nhược trong nháy mắt đã lên trên quảng trường.

Đây.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du hơi run lên, Vân Hồng Lăng chọn Lục Tâm Đồng, sợ là lúc Vân Hồng Lăng toàn thịnh cũng không thể nào thắng nổi Lục Tâm Đồng, huống hồ gì là Vân Hồng Lăng lúc này còn đang mang thương tích trên người.

Theo Lục Tâm Đồng lên tràng, tất cả người trong Phi Linh Môn đều đưa mắt nhìn.

Tẩu tử, thương thế của ngươi thế nào rồi.

Lục Tâm Đồng lên tràng, ánh mắt loé lên, hỏi Vân Hồng Lăng.

Không sao hết.

Vân Hồng Lăng nói.

Tẩu tử, vì ca ca, vì Phi Linh Môn, muội nhất định phải thắng, sợ là chỉ có thể đắc tội mà thôi.

Lục Tâm Đồng nhìn Vân Hồng Lăng nói.

Nha đầu ngốc, muội cho là ta không nhìn ra hay sao, thực lực của muội bây giờ, ta căn bản không thể nào chống lại được, dù sao thì thua trong tay người khác cũng là thua, thua trong tay của muội cũng là thua, tiếp theo phải xem muội rồi.

Âm thanh của Vân Hồng Lăng vừa dứt thì ánh mắt lập tức nhìn về phía đài cao, nói: Vân Hồng Lăng của Vân Dương Tông nhận thua, Lục Tâm Đồng thắng.

Vân Hồng Lăng trực tiếp nhận thua khiến cho đám người đứng xem bên ngoài có chút xôn xao, bất quá trên đài cao cũng chẳng có ai lấy làm lạ hết, Vân Tiếu Thiên khẽ thở dài, trong lòng cũng coi như hiểu, nữ nhi của mình gặp phải Lục Tâm Đồng, căn bản là không làm được gì, một thân độc công của Lục Tâm Đồng, trêu vào chỉ tổ gia tăng thương thế cho bản thân mà thôi.

Tẩu tử, tỷ.

Sắc mặt của Lục Tâm Đồng đại biến.

Được rồi, muội cứ tiếp tục khiêu chiến đối thủ đi, lúc trước trên đại hội Tam Tông Tứ Môn, ca ca của muội đoạt được quán quân, muội là muội muội của hắn, không thể để cho hắn mất mặt đó.

Vân Hồng Lăng cong môi nói xong lập tức đi xuống đài.

Hồng Lăng, ngươi nói Tâm Đồng sẽ khiêu chiến ai đây.

Đối với việc Vân Hồng Lăng trực tiếp nhận thua, dường như Lục Vô Song cũng chẳng lấy làm lạ.

Ta không biết.

Vân Hồng Lăng lắc đầu nói.

Lục Tâm Đồng của Phi Linh Môn trực tiếp được một tích phân, người thắng có thể lựa chọn đối thủ tiếp theo.

Trên đài cao, vang lên tiếng tuyên bố của đại hán mặc áo vàng.

Lục Tâm Đồng đưa mắt nhìn mọi người, cuối cùng lại dừng ở chỗ Lục Thiếu Du, Dương Quá và cả Lam Thập Tam, dường như đang do dự cái gì đó.

Tiểu cô nương này, ngàn vạn lần đừng có mà chọn trúng mình.

Lục Thiếu Du nghĩ thầm, nếu như mình mà đấu với tiểu cô nương này thì kết quả sẽ vô cùng phiền toái.

Lục Tâm Đồng của Phi Linh Môn, xin mời Lam Thập Tam của Thiên Địa Các chỉ giáo.

Ngay trong lúc không khí trở nên căng thẳng, Lục Tâm Đồng rốt cuộc cũng chọn được đối thủ, mà đối thủ này cũng khiến cho người ta cảm thấy có chút bất ngờ.

Ha ha, tiểu cô nương có đảm lược, Lam Thập Tam Thiên Địa Các xin phụng bồi.

Một tiếng cười sang sảng vang lên, lam bào của Lam Thập Tam run lên, thân ảnh của hắn loé lên một cái đã đi tới trước mặt Lục Thiếu Du.

Thập Tam, cố lên! Thập Tam, đánh bại Lục Tâm Đồng đi.

Lam Thập Tam lên tràng, lập tức có không ít âm thanh của thiếu nữ vang lên, trình độ nhiệt tình của họ thật khiến cho người ta kinh ngạc.

Lục Tâm Đồng, đánh bại Lam Thập Tam đi.

Đánh bại Lam Thập Tam.

Lúc này, những người ủng hộ Lục Tâm Đồng cũng phản kích lại không chút khách khí, nhất thời ồn vang tới tận trời, người ủng hộ của hai người bọn họ là nhiều nhất, lúc này đều gào lên tạo thành âm thanh vang vọng khắp cả quảng trường.

Lục Tâm Đồng đối đầu với Lam Thập Tam, một bên chủ tu luyện độc công lại có thiên phú khủng bố nhất, một bên là thánh tử trong Thiên Địa Các, lúc này hai người giao thủ với nhau, một đám cường giả trên đài cao đều dõi mắt nhìn chăm chú.

Tiểu cô nương, ngươi chính là muội muội của Lục Thiếu Du sao? Lam Thập Tam nhìn về phía Lục Tâm Đồng, ánh mắt loé lên, trên gương mặt tuấn lãng hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Không sai.

Lục Tâm Đồng đáp.

Hai năm trước ta từng giao thủ với ca ca của ngươi, thực lực của ca ca ngươi cũng không tệ, chỉ là lần này hắn không tới tham gia, khiến ta cảm thấy có chút tiếc nuối.

Lam Thập Tam nói.

Ca ca của ta không tới thì có ta tới cũng vậy mà thôi, nhất định sẽ không để ngươi cảm thấy thất vọng đâu.

Lục Tâm Đồng nói.

Vậy thì phải xem thực lực của ngươi rồi.

Lam Thập Tam mỉm cười, nói: Ngươi ra tay trước đi.

Xuy! Ngay lúc Lam Thập Tam vừa dứt lời thì Lục Tâm Đồng cũng đã sớm triển khai công kích, bên trên thân ảnh yếu đuối kia, lúc này khói độc màu đen dày đặc quanh người trong nháy mắt liền hội tụ lại, linh lực tuôn ra dữ đội, đồng thời còn có một mũi hương gay mũi rất khó ngửi lập tức khuếch tán ra khắp quảng trường, khói độc đầy trời trực tiếp ùa về phía Lam Thập Tam.

Qủa là độc khó chơi.

Lam Thập Tam quát khẽ, thủ ấn kết xuất, lập tức có một đạo chưởng ấn trực tiếp đánh về phía màn khói độc màu đen khổng lồ kia, năng lượng chân khí thuộc tính phong ngập trời trong nháy mắt liền bắn ra, trực tiếp khiến cho không gian trên cả quảng trường này cũng phải trở nên vặn vẹo, khói độc ngập trời kia bị Lam Thập Tam trực tiếp chấn khai.

Hưu hưu.

Linh lực tuôn trào ồ ạt, Lam Thập Tam vừa mới chấn khai đám khói độc đầy trời kia, trong nháy mắt này, lại có mấy đạo quang trụ màu đen lao vụt tới nhanh như linh xà, mang theo kịch độc không ai dám nghi ngờ, khiến cho cả hắn cũng không dám ngạnh kháng.

Phá! Lam Thập Tam trầm giọng quát lớn một tiếng, mấy đạo lam sắc quán chú liền bắn ra ào ạt từ trong ống tay áo nhìn chẳng khác gì thuỷ trụ, trong nháy mắt đã đụng nhau với mấy đạo quang trụ màu đen kia.

Bùm! Năng lượng cuồng bạo lan ra cuốn phăng tất cả, xen lẫn một thứ mùi gay mũi rất khó ngửi, bên trong có chứa kịch độc, nếu như hít phải thì tuyệt đối là một chuyện vô cùng phiền toái.

Dưới một đạo công kích này, thân ảnh của Lục Tâm Đồng nháy mắt cũng bị đầy lùi lại, mà khói độc giăng tứ phía, Lam Thập Tam cũng không dám tới gần.

Sắc mặt của Lục Tâm Đồng trầm xuống, nhưng dựa vào lực lượng thì mình căn bản là khó mà làm gì được đối phương, đôi mắt loé lên một cái, trong nháy mắt tiếp theo, thủ ấn trong tay kết xuất, xung quanh người lại có thêm linh lực tăng vọt ra lần nữa, khói độc giăng đầy trời hội tụ lại, thân ảnh xinh đẹp của nàng ta lại lao thẳng tới chỗ Lam Thập Tam.

Tới hay lắm.

Ánh mắt của Lam Thập Tam loé lên, mỉm cười, một bộ lam bào bay phất phới, cũng lập tức lao thẳng về phía Lục Tâm Đồng.

Bùm bùm bùm! Trên không trung, âm thanh nổ vang điếc tai bắt đầu trỗi dậy, khói độc giăng đầy trời không tản đi, mùi hôi gay mũi khó ngửi kia cũng trực tiếp bao phủ cả không gian.

Lục Tâm Đồng của Phi Linh Môn này đúng là có thiên phú rất mạnh.

Theo dõi trận kịch chiến bên dưới, không ít cường giả âm thầm cảm thán, với tuổi tác của Lục Tâm Đồng hiện tại, không ngờ có thể chống đỡ được khi đối đầu với thánh tử Lam Thập Tam của Thiên Địa Các tới cỡ này, quả thật khiến cho người ta cảm thấy rung động.

Tiểu tử kia tìm đâu ra muội muội này vậy không biết, còn muốn biến thái hơn cả hắn nữa.

Vân Tiếu Thiên lẩm bẩm.

Trong quảng trường, những người dự thi còn lại lúc này đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào không trung, đám người thánh nữ của Thiên Địa Các, Lăng Thanh Tuyền, Dương Quá, và cả Đạm Thai Tuyết cũng không ngoại lệ, trận chiến giữa Lục Tâm Đồng và Lam Thập Tam khiến cho bọn họ đều cảm thấy vô cùng rung động.

Những người đứng xem trên quảng trường thì gần như đều đã bình tĩnh lại rồi, mỗi người đều cứng họng há mồm nhìn về phía quảng trường, giao thủ cỡ này đúng là rất khó gặp.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du lúc này cũng chăm chú nhìn về phía đó, thực lực của Lục Tâm Đồng, Lục Thiếu Du cũng là lần đầu tiên cẩn thận xem xét như vậy, mấy năm qua, tiểu cô nương này phát triển rất nhanh, vô luận là thực lực hay là kỹ xảo chiến đấu đều đã mạnh hơn rất nhiều, tu vi cỡ ấy, đã đủ để đặt chân vào hàng ngũ cường giả chân chính rồi, bất quá dù có thế nào đi nữa, trong lòng của Lục Thiếu Du vẫn cứ coi nàng là một tiểu nha đầu, là tiểu nha đầu cần mình bảo vệ.

Rầm! Trong tiếng nổ vang cực lớn, giao thủ liên tiếp hơn mười chiêu, Lục Tâm Đồng lại bị đẩy lùi lần nữa, lúc này đây, khí tức của Lam Thập Tam đều đã phóng thích ra hết, khí tức quanh thân đã phóng thích ra tới Vũ Vương tam trọng, thực lực cỡ đó làm cho không gian gợn sóng cũng hơi rung chuyển.

Tiểu cô nương, có thể khiến ta lộ ra thực lực Vũ Vương tam trọng, thực lực của ngươi thật sự khiến ta bội phục.

Lúc Lam Thập Tam nhìn về phía Lục Tâm Đồng lần nữa, trong ánh mắt đã bắt đầu nghiêm túc hơn, với tuổi tác của đối phương mà xem thì đã vượt xa hắn rồi, vừa nãy giao thủ, đối phương chỉ là Linh Vương nhất trọng, nhưng chỉ dựa vào độc công thôi đã khiến mình không thể làm gì được, ngay cả trong công kích linh hồn cũng tồn tại kịch độc, nếu tiếp cận quá gần thì giống như ngay cả linh hồn cũng sẽ bị ăn mòn vậy, vô cùng quỷ dị, khó lòng mà phòng bị, chính mình cuối cùng phải bộc lộ toàn bộ thực lực là Vũ Vương tam trọng mới có thể chiếm được ưu thế trở lại.

Vũ Vương tam trọng.

Trên đài cao, vừa cảm giác được khí tức trên người của Lam Thập Tam, khiến cho sắc mặt của các cường giả trong các đại sơn môn đại biến, thiên phú cỡ ấy, vị thánh tử Thiên Địa Các này mạnh hơn rất nhiều so với các đệ tử của các đại sơn môn.

Vũ Vương tam trọng, Tâm Đồng sợ là sẽ gặp phiền toái.

Bên trong Phi Linh Môn, Quỷ Tiên Tử khẽ thở dài.

Chưa chắc đâu, Tâm Đồng tu luyện là Thiên Độc kinh, không dễ đối phó như vậy đâu.

Ánh mắt của Đông Vô Mệnh loé lên, tầm mắt thì vẫn luôn đặt ở bên trong tràng, trong ánh mắt của ông lúc này cũng không có quá nhiều biến hoá.

Vũ Vương tam trọng, không hổ là thánh tử của Thiên Địa Các.

Chân mày của Lục Thiếu Du cũng run lên.

Lục Tâm Đồng không nói gì, lúc này, thủ ấn bắt đầu kết xuất một cách quỷ dị, hư không ở phía sau lưng của nàng tràn ngập khói độc, dường như còn kèm theo một cỗ lực hấp dẫn cực lớn, linh hồn uy áp mênh mông từ trên trời cao áp xuống, bên trong linh hồn đều xen lẫn khí tức kịch độc, khiến cho không ít cường giả đứng phía xa cũng sinh ra cảm giác bị đè nén vô cùng khó chịu, linh hồn ở giữa mi tâm lúc này không ngờ cũng bắt đầu run rẩy.

Thủ ấn của Lục Tâm Đồng vẫn còn đang kết xuất nhanh như chớp, váy dài không gió mà bay, khí tức của nàng lúc này cũng đột nhiên dâng cao với một loại tốc độ cực nhanh, khói độc ngập trời, tựa như mây đen bao trùm, che kín bầu trời.

Cảm nhận được biến hoá quỷ dị của Lục Tâm Đồng lúc này, Lam Thập Tam hơi nhíu mày lại một cái, mặc dù thực lực của mình là Vũ Vương tam trọng, nhưng lúc này hắn cũng không dám chậm trễ chút nào, độc công của đối phương thật sự quá mức quỷ dị, không cho phép bản thân mình được có chút chủ quan nào, vừa rồi Nguyên Nhược Lan của Thiên Kiếm Môn bại trong tay Lục Vô Song chính là do quá mức chủ quan, mình cũng không thể dẫm lên vết xe đổ của nàng ta được.

Cùng lúc này, tay áo của Lam Thập Tam vung lên, bàn chân đạp mạnh một cái lên hư không, một cỗ chân khí thuộc tính mộc nháy mắt liền ào ạt tuôn ra từ trong cơ thể hắn một cách phô thiên cái địa, nháy mắt liền bao phủ ở giữa không trung.

Hệ mộc, Lam Thập Tam cũng là vũ giả tứ hệ.

Nhìn thấy thuộc tính hệ mộc của Lam Thập Tam, Lục Thiếu Du cũng sững sốt, lúc trước khi mình và Lam Thập Tam giao chiến, Lam Thập Tam thi triển ra chính là ba loại chúc thuộc tính thuỷ, phong, hoả, lúc này hắn không ngờ lại thi triển thuộc tính mộc, nếu như thêm cả nó vào nữa thì chính là vũ giả tứ hệ, chẳng trách hai năm trước hắn mới chỉ là Vũ Vương nhất trọng, vũ giả tứ hệ, tốc độ tu luyện bình thường đã nhanh hơn người thường rồi, cộng thêm có tài nguyên của Thiên Địa Các bồi dưỡng, tốc độ tu luyện tăng nhanh như vậy cũng chẳng có gì là lạ.

Lại thêm một vũ giả tứ hệ.

Trên đài cao, sắc mặt của chúng cường giả lại thêm phần kinh ngạc, mấy vũ giả đa hệ thế này, tu vi càng về sau thì lại càng khủng bố.

Thủ ấn của Lục Tâm Đồng vẫn còn tiếp tục kết xuất, thân ảnh nhu nhược lúc này từng đạo tàn ảnh thủ ấn tung bay, linh lực và linh hồn lực trong cơ thể của nàng cũng bắt đầu cuồn cuộn như hồng thuỷ, thật sự là rất khó để tưởng tượng ra, bên trong thân thể mềm yếu kia, tại sao lại có thể ẩn chứa được cỗ lực lượng mênh mông nhường ấy.

Thiên Độc Hồn Quyết.

Lục Tâm Đồng kêu khẽ một tiếng, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng, cuối cùng kết xuất ra một đạo thủ ấn, liền có một đạo quang ấn chói mắt như ẩn như hiện giữa màn trời đầy khói độc mờ ảo, năng lượng đáng sợ khiến cho không gian không ngừng nứt vỡ tạo thành từng vết nứt đen thẫm.

Ngao! Ô! Trong một sát na này, ở giữa không trung liền có từng đạo âm thanh chấn động lòng người truyền ra từ bên trong quang ấn sáng chói ẩn mình giữa hắc vụ kia, tựa như tiếng thú rống, cả không gian bắt đầu run rẩy cả lên, tiếp theo, mấy đạo thú ảnh đen khịt lẳng lặng xuất hiện từ bên trong quang ấn, sau đó liền cuộn mình giữa không trung.

Mấy đạo thú ảnh này giống như con rết, nhện, bò cạp, cự mãng, ếch, theo năm đạo thú ảnh này xuất hiện, hắc vụ trên không trung lập tức rung chuyển dữ dội, quang mang tách ra, năm đạo thú ảnh hội tụ lại với nhau, không gian run rẩy, liền trực tiếp hoá thành một đạo thú ảnh dữ tợn, thú ảnh này là do rết, nhện, bò cạp, cự mãng và ếch hợp thể lại mà thành, nhìn qua vô cùng khủng bố, quang mang chói mắt lập tức lan ra chung quanh, trong nháy mắt tiếp theo, màn khói độc đầy trời này chỉ chớp mắt đã trực tiếp bị đạo thú ảnh dữ tợn này thôn phệ.

Thú ảnh dữ tợn rung lắc, thân thể khổng lồ phải cao hơn cả ngàn thước, năng lượng uy áp cường hãn ngập tràn trong đó, khiến cho cả không gian đều sinh ra chấn động kịch liệt, uy áp linh hồn ẩn bên trong cũng khiến cho người ta cảm thấy não hải đau đớn.

Không Nguyên Ấn.

Quanh người của Lam Thập Tam lúc này, chân khí bàng bạc càng tuôn ra dữ dội hơn, thủ ấn cuối cùng cũng kết xuất ra, khiến cho cả mảnh không gian đột nhiên liền vặn vẹo kịch liệt, chân khí thuộc tính mộc cuồng bạo nháy mắt hoá thành một dòng xoáy, dòng xoáy cấp tốc chuyển động, cuối cùng hoá thành một đạo thủ ấn khổng lồ đánh về phía Lục Tâm Đồng, nơi thủ ấn đi qua, không gian đều sụp đổ, lộ ra một khe hở không gian đen ngòm, trình độ này so với bẻ gãy không gian thì mạnh hơn rất nhiều.

Vũ kỹ và linh kỹ khủng khiếp thật.

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng rung động với vũ kỹ và linh kỹ mà hai người bọn họ thúc dục ra.

Thiên Độc Hồn Quyết, đi! Ô! Thân hình của Lục Tâm Đồng hơi run lên, hít sâu một hơi, ngọc thủ hơi giương lên, tay khẩy nhẹ một cái, thú ảnh dữ tợn trên không trung liền run rẩy cả người, từ trong miệng của nó phát ra một tiếng gầm khổng lồ, sau đó mang theo cái đuôi khổng lồ dài thật là dài như đuôi bò cạp, vạch rách hư không mà lao ra, chỉ nháy mắt một cái, đạo thú ảnh màu đen khổng lồ này đã chạm mạnh vào đạo thủ ấn khổng lồ kia.

Ầm ầm! Thú ảnh khồng lồ kia và thủ ấn lớn kia va mạnh vào nhau ngay trước mắt của vô số người nhìn, ầm ầm nổ vang, âm thanh nổ lớn kinh thiên động địa như sấm giật lập tức vang vọng khắp cả một phiến thiên địa.

Bùm! Hai cỗ lực lượng của hai người va vào nhau, cả không trung cũng rung chuyển, sau đó lập tức có một cỗ năng lượng khủng bố cuộn mình tản ra như biển gầm, đột nhiên lan ra cuốn phăng khắp quảng trường, ở giữa nơi mà hai cỗ lực lượng kia va vào nhau, không gian lúc này cũng bị vỡ ra để lộ một cái hố sâu hoắm tựa như một cái hố đen không gian vậy, lộ ra một màu đen tới mức khiến cho lòng người sợ hãi, sau đó mới dần dần khôi phục trở lại.

Ầm ầm! Trên không trung, còn lưu lại quang mang chói mắt bộc phát ra do hai cỗ năng lượng va vào nhau, năng lượng cuồng bạo và kình khí tán loạn điên cuồng triệt phá xâm thực lẫn nhau, tạo thành từng tiếng nổ vang trầm đục liên tục.

Xuy! Đúng vào lúc này, thú ảnh khổng lồ không ngừng phóng thích ra năng lượng cuồng bạo cùng với khói độc ngợp trời, độc vụ này hạ xuống, không ngờ có thể trực tiếp ăn mòn đạo thủ ấn năng lượng kia, khói độc không có nơi nào là không thể len lỏi tới, xen lẫn công kích linh hồn, lập tức áp về phía Lam Thập Tam.

Dưới màn khói độc đầy trời thế này, sắc mặt của Lam Thập Tam lập tức đại biến, đám khói độc này không nơi nào mà không thể len lỏi vào, nếu như khói độc nhập vào cơ thể thì ngay cả linh hồn cũng sẽ bị ảnh hưởng, quanh thân lập tức bắn ra một cỗ bạch quang che phủ.

Phong linh giáp.

Quanh thân của Lam Thập Tam lập tức xuất hiện một kiện khải giáp màu trắng trong suốt, bên trên khải giáp màu trắng này có vô số ti kình phong quanh quẩn, khí lưu vô hình tạo thành từng vòng xoáy bao phủ, một cỗ năng lượng thuộc tính phong bàng bạc lập tức xuất hiện, trong nháy mắt, khói độc ngập trời kia không ngờ trực tiếp bị đẩy ra ngoài, bất quá linh hồn công kích ẩn bên trong nó vẫn khiến cho Lam Thập Tam cảm thấy vô cùng chật vật, sắc mặt biến đổi liên tục.

Bịch bịch! Bên trong cỗ kình khí ngập trời kia, Lục Tâm Đồng lại bị đẩy lùi lần nữa, dưới thực lực Vũ Vương tam trọng của Lam Thập Tam, Lục Tâm Đồng vẫn không thể nào chống lại nổi, bất quá có vẻ như Lục Tâm Đồng đã sớm biết được nhược điểm của mình, cho nên ngay từ đầu đã không định sẽ ngạnh kháng, lúc này Thiên Độc Hồn Quyết đã có tác dụng, không chút do dự, dường như đã sớm có chuẩn bị kỹ, bên trong mi tâm lập tức có một đạo quang mang kim sắc bắn ra thật mạnh.

Khi cỗ kim mang này lướt ra, cả không gian trong nháy mắt liền bị một cỗ khí tức cực kỳ quỷ dị bao phủ, một tiếng kêu như xuyên kim phá ngọc lập tức truyền ra: Chi chi! Tiếng chi chi này khiến cho người ta nghe thấy mà cảm thấy hai tai đau đớn, linh hồn run rẩy, âm thanh vừa dứt thì Xích Kim Độc Chu của Lục Tâm Đồng đã lộ ra, các khớp chân toàn thân cùng với đôi răng nanh lớn kia đang giương nanh múa vuốt chậm rãi huy động, trên người của nó toát ra từng sợi từng sợi độc khí.

Một cỗ khí tức khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh hơn nháy mắt đã lan ra.

Thú hồn bát giai.

Trên đài cao lập tức phát ra vô số tiếng than nhẹ xen lẫn kinh ngạc, thú hồn bát giai vừa ra, ngay cả Vũ Vương và Linh Vương cũng sẽ bị áp chế.

Không chút chậm trễ, trong lúc điện quang hoả thạch, đột nhiên có một cỗ sương mù màu đỏ tươi tuôn ra ào ạt từ bên trong người của Xích Kim Độc Chu, sương mù xuyên thấu không gian gợn sóng, trong nháy mắt khi thân thể cao lớn dữ tợn kia cử động, lập tức kết thành một cái mạng nhện khổng lồ màu đỏ, phía bên trong cái mạng nhện này, thú hồn chi lực ào ạt tuôn ra, khiến cho linh hồn của người ta cảm giác được đau đớn, trong nháy mắt tiếp theo, liền trực tiếp bắn về phía Lam Thập Tam, cái lưới lớn nháy mắt đã bao phủ lấy hắn.

Lam Thập Tam đang bị linh hồn áp chế cuốn lấy, lúc này lại bị thú hồn của con Xích Kim Độc Chu này đè áp tới, dưới một cỗ linh hồn lực lượng vô hình đè ép xuống, muốn cử động là chuyện vô cùng khó khăn, lúc này mặt mày của hắn biến sắc, lộ ra vẻ ngưng trọng mà xưa nay chưa từng có, mặc dù đã sớm biết trên người của Lục Tâm Đồng này có thú hồn bát giai, nhưng thật không ngờ uy lực không ngờ lại mạnh tới cỡ này.

Xuy xuy! Sắc mặt của Lam Thập Tam lúc này triệt để biến sắc, chính mình có thực lực Vũ Vương tam trọng, vũ giả tứ hệ, cho dù có gặp phải Vũ Vương tứ trọng đi nữa thì vẫn có thể chống lại được, nhưng lúc này, mình không ngờ lại bị một Linh Vương nhất trọng ép phải rơi vào tình trạng khốn đón, thú hồn bát giai, khí tức của nó, sợ là nhất định cũng dư sức chống lại một kích của Vũ Vương tứ trọng bình thường.

Ánh mắt của Lam Thập Tam trầm xuống, trong tay không biết từ lúc nào đã nắm lấy một thanh trường đao màu trắng, trường đao vừa ra, một cỗ uy áp khổng lồ liền tràn ra, khí tức này cũng đã tới trình độ vũ linh khí rồi.

Thiên Phong Chi Nhận.

Quát nhẹ một tiếng, trên người Lam Thập Tam mặc phong linh giáp, tay cầm bạch sắc trường đao chém ra, không gian trong nháy mắt liền rung chyển, đao mang cuồng quét tứ phương, cả không gian phong vân biến sắc, một cỗ áp lực vô hình đột nhiên ngưng tụ, ở giữa không trung lập tức xuất hiện cuồng phong gào thét, tựa như mưa gió kéo về.

Mạnh thật.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du loé lên, Xích Kim Độc Chu do Lục Tâm Đồng thúc dục ra có thực lực đủ để so với một kích của Linh Vương tứ trọng, chính là thực lực của bản thân Lam Thập Tam đã là Vũ Vương tam trọng, cộng thêm thân phận vũ giả tứ hệ, lại thêm bây giờ đang thúc dục vũ linh khí địa cấp, thực lực cỡ này, cũng đủ để chống lại Linh Vương tứ trọng đỉnh phong, thậm chí còn hơn nữa, sợ là ngay cả Xích Kim Độc Chu do Lục Tâm Đồng thúc dục ra cũng khó mà thắng nổi.

Trong nháy mắt, Lam Thập Tam bổ ra một đao, cuồng phong gào thét bốn phía, vô số đao mang tựa như phong nhận tuôn ra dày đặc, khiến cho cả không gian trở nên vặn vẹo.

Chi chi! Trong một giây này, thú hồn khổng lồ của Xích Kim Độc Chu phun ra một cái lưới lớn màu đỏ, nháy mắt liền phóng tới, hai bên lập tức đụng vào nhau.

Két két! Lúc đao mang cùng với cái lưới đỏ khổng lồ kia va vào nhau thì hai cỗ năng lượng bàng bạc cũng không xuất hiện thanh nổ vang như mọi người vẫn tưởng tượng, mà sau khi một chút năng lượng rất nhỏ nổ vang xong thì đạo đao mang cùng với cái lưới màu đỏ kia liền tiêu tán giữa đất trời.

Phá cho ta.

Lam Thập Tam quát khẽ một tiếng, trường đao trong tay lại chém ra thêm lần nữa, một đao phá vỡ không gian, khiến khe nứt không gian lộ ra, sau đó mang theo lực lượng kinh thiên chém về phía thú hồn khổng lồ của Xích Kim Độc Chu.

Thực lực của Lam Thập Tam, lúc này Lục Tâm Đồng hiểu rất rõ, lấy thực lực của mình bây giờ mà thúc dục Xích Kim Độc Chu thì tuyệt đối cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào, đối phương có vũ linh khí địa cấp trong tay, mặc dù Xích Kim Độc Chu của mình không yếu hơn vũ linh khí địa cấp, nhưng thứ mình thua hắn chính là ở trình độ thực lực của bản thân mình kém xa đối phương.

Trong lúc này, Lục Tâm Đồng liền quyết đoán, cắn răng, thủ ấn lại biến hoá nhanh chóng thêm lần nữa, đột nhiên, khí tức quanh thân lập tức dâng lên cấp tốc, từ Linh Vương nhất trọng, trong nháy mắt liền nhảy lên tới nhị trọng Linh Vương đỉnh phong với một tốc độ kinh người.

Lúc này, quanh người của Lục Tâm Đồng cũng lập tức biến thành một màu đen rất khủng bố, mái tóc phía sau lưng lúc này bị một cỗ kình khí vô hình thổi tung bay, mỗi một sợi tóc đều có hắc mang quanh quẩn, gần như có khả năng xuyên thủng không gian, váy dài tung bay, quanh thân có một cỗ khói độc quanh quẩn dày đặc, lăng không đứng thẳng tựa như ác ma, cả người khiến cho người khác nhìn thấy mà da đầu tê dại, linh hồn run rẩy.

Nha đầu kia không ngờ đã tới trình độ này, dùng độc hoá công để phóng thích tiên thiên độc thể.

Ánh mắt của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh run lên, kích động tới mức toàn thân run rẩy, vừa kích động cũng vừa cảm thấy vô cùng lo lắng, chỉ có hắn mới biết rõ, vì sao Lục Tâm Đồng có thể khiến thực lực tăng vọt trong nháy mắt như vậy, thân thể chính là một cái bảo khố khổng lồ, mà Lục Tâm Đồng lúc này không ngờ lại có thể cưỡng chế giải phóng tiên thiên độc thể, dùng độc hoá công khiến cho thực lực tăng vọt trong nháy mắt, chuyện này rất khó để làm được, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thôi thì sẽ khiến bản thân mình bị phản phệ, hậu quả của nó quả thật là không thể nào tưởng nổi.

Chẳng lẽ đây cũng là bí pháp sao.

Thực lực của Lục Tâm Đồng tăng vọt trong nháy mắt khiến cho vô số người khác nhìn thấy mà sợ hãi kinh thán, thủ đoạn của tiểu cô nương này đúng là quá nhiều, khiến cho người ta rung động không thôi.

Chi chi! Theo thực lực của Lục Tâm Đồng tăng vọt lên thì thú hồn Xích Kim Độc Chu khổng lồ trên không cũng tăng vọt không ít, khí tức lại càng thêm hung ngược thao thiên hơn nữa, trong nháy mắt đã lao thẳng tới đạo đao mang kia.

Ken két! Đao mang kinh thiên kia đánh xuống, trong nháy mắt Xích Kim Độc Chu cũng chia năm xẻ bảy, hoá thành một đạo kim quang bàng bạc, chỉ là, đạo kim quang bàng bạc kia cũng không tán đi, trong nháy mắt tiếp theo, kim quang bàng bạc bao trùm, cả không gian chung quanh lập tức trở nên vặn vẹo.

Tiếp theo đó lại ngưng tụ thành một đạo thú hồn Xích Kim Độc Chu khác, rồi lao tới bao trùm lấy Lam Thập Tam.

Linh hồn lực bàng bạc lại càng thêm ép chặt bên trong não hải của Lam Thập Tam, loại cảm giác linh hồn hoàn toàn bị áp chế này trực tiếp vây khốn linh hồn của Lam Thập Tam, nỗi đau đớn của linh hồn, ngay cả chân khí cũng không cách nào lưu động được.

Lam Thập Tam cảm thấy kinh hãi, vội vàng vận chuyển chân khí, ngay tại lúc hắn vừa mới điều động được chân khí thì đã có một đạo âm thanh nhẹ nhàng truyền vào tai của hắn: Ngươi thua rồi.

Tiếng nói vừa dứt, Lam Thập Tam còn chưa kịp phản ứng gì thì trong mi tâm truyền tới một trận đau đớn, Xích Kim Độc Chu kia đã trực tiếp chui vào bên trong não hải của hắn, chỉ cần Xích Kim Độc Chu phát động công kích thì dù hắn không chết cũng sẽ trọng thương, với linh hồn công kích của thú hồn bát giai cỡ này, một khi tiến nó vào trong não hải thì tất cả thực lực lẫn thủ đoạn của hắn đều trở thành vô dụng, lúc này, hắn đã không thể chống lại được nữa.

Giữa không trung, ánh mắt của Lam Thập Tam trở nên ảm đạm, hắn không ngờ lại thua, mặc dù mình đã thôi động ra cả vũ linh khí địa cấp nhưng không ngờ vẫn thua.

Ta thua rồi.

Trên quảng trường tĩnh lặng, thật lâu sau, Lam Thập Tam mới mở miệng lên tiếng, thần sắc lúc này vô cùng uể oải, so với vẻ hăng hái lúc vừa mới lên tràng thì lúc này hoàn toàn cứ như hai người vậy.

Người của Thiên Địa Các cùng với chúng cường giả đứng trên đài cao cũng phải kinh thán, thực lực của cả hai người này cũng đều tới tình trạng khủng bố cả, thủ đoạn cũng nhiều, thực lực tuyệt đối cũng vô cùng cường hãn.

Lục Tâm Đồng thắng.

Âm thanh của vị đại hán mặc áo màu vàng kia vang lên, khiến cho không ít người vẫn đang ngơ ngác giật bắn người khôi phục lại tinh thần.

Lục Tâm Đồng, làm tốt lắm.

Đám người ủng hộ Lục Tâm Đồng lập tức phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, ngay cả những người khác lúc này cũng hùa theo phụ hoạ, trận chiến của hai người vừa nãy thật khiến cho bọn họ kinh tâm động phách, có thể chính thức coi là long tranh hổ đấu, mà chiến thắng của Lục Tâm Đồng ở phút cuối cùng cũng khiến cho không khí trở nên căng thẳng tới cực điểm.

Lục Thiếu Du lúc này cũng kinh thán không thôi, Lam Thập Tam là vũ giả tứ hệ, Vũ Vương tam trọng, thân còn mang vũ linh khí địa cấp, thực lực cỡ ấy đã đủ để chống lại Vũ Vương tứ trọng đỉnh phong rồi, cho dù là gặp phải Vũ Vương ngũ trọng đi nữa thì chắc là cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Mà Lục Tâm Đồng mặc dù chỉ là Linh Vương nhất trọng, nhưng có một thân kịch độc, cộng thêm độc công quỷ dị cũng đã đủ sức để chống lại Vũ Vương nhị trọng rồi, lại thêm Xích Kim Độc Chu, một khi thúc dục thì thực lực miễn cưỡng cũng có thể chống lại Vũ Vương tứ trọng, mà phút cuối cùng khi thực lực của Lục Tâm Đồng đột nhiên nhảy vọt tới Vũ Vương nhị trọng đỉnh phong một cách quỷ dị thì uy lực của Xích Kim Độc Chu do nàng thúc dục ra cũng sẽ tăng vọt lên, sợ là ngay cả Vũ Vương ngũ trọng cũng đủ sức để chống lại, cộng thêm công kích của thú hồn này quá mức quỷ dị, nên mới khiến Lam Thập Tam thất bại, thất bại của Lam Thập Tam trong đó có phần lớn là dựa vào uy lực lẫn thủ đoạn công kích của thú hồn bát giai, bằng không, sợ là cũng chỉ có phần thua mà thôi.

Lúc này, nếu như hai người bọn họ đấu lại một trận thì Lục Tâm Đồng muốn thắng được, sợ là rất khó.

Thu.

Lục Tâm Đồng thủ ấn vừa thu, bên trong mi tâm của Lam Thập Tam lập tức có một đạo kim mang bay ngược về mi tâm của mình, cỗ khói đen bao bọc khắp người lúc này mới tản ra, khói đen tản đi hết, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, miệng lập tức phun ra một ngụm huyết dịch, công kích của Lam Thập Tam vừa rồi cũng đã khiến cho nàng bị thương không nhẹ, cưỡng chế khiến thực lực tăng vọt cũng tạo thành không ít tác dụng phụ cho nàng, thực lực tăng vọt trong một khoảng thời gian ngắn thì cũng cần phải trả một cái giá rất đắt.

Không ổn rồi.

Trong lòng của Lục Thiếu Du trầm xuống, tiểu cô nương Lục Tâm Đồng này quả thực đã thắng được Lam Thập Tam, bất quá bản thân của nàng ta cũng bị thương không nhẹ, mấy thủ đoạn như cưỡng chế tăng cường thực lực trong nháy mắt thế này chắc chắn cũng sẽ có tác dụng phụ.

Thắng rồi, đại tiểu thư thắng thánh tử của Thiên Địa Các rồi.

Đám người Phi Linh Môn lúc này cũng kích động đứng dậy, đám người bọn họ lần đâu tiên cảm nhận được loại tâm tình thế này, Đông Vô Mệnh lúc này cơ hồ kích động tới mức suýt chút nữa là lệ rơi đầy mặt, đệ tử của mình từng bước một đi tới được như ngày hôm nay, không ngờ có thể đánh bại được thánh tử của Thiên Địa Các, mặc kệ cuối cùng được xếp thứ mấy, chuyện này cũng đủ để chứng minh hết thảy rồi.

Chúc mừng Đông cung phụng.

Đám người Phi Linh Môn đều quay sang chúc mừng Đông Vô Mệnh, ai nấy đều hưng phấn vô cùng.

Cùng vui cùng vui.

Đông Vô Mệnh nói với mọi người, đôi mắt trở nên ướt át, đương nhiên là do vui đến sắp khóc.

Người thắng có thể tiếp tục chọn đối thủ hoặc nghỉ ngơi một lúc.

Trên đài cao lúc này lại truyền tới âm thanh của vị đại hán mặc áo vàng kia.

Ta chọn nghỉ ngơi một lúc.

Lục Tâm Đồng không tiếp tục khiêu chiến nữa mà trực tiếp chọn lui xuống, lập tức nhét không ít đan dược trong tay vào miệng.

Nếu đã như vậy thì mời Nguyên Nhược Lan của Thiên Kiếm Môn lên tràng khiêu chiến.

Lục Tâm Đồng xuống tràng, lúc này có không ít người tham gia tranh tài đưa mắt nhìn Lục Tâm Đồng, ánh mắt đã không giống như lúc trước nữa, chỉ bằng thực lực ban nãy Lục Tâm Đồng thi triển ra so với bản thân mình thì sẽ ra sao, trong lòng mọi người cũng có chút so sánh.

Lam Thập Tam cũng ảm đạm đi xuống, thần thái ủ rủ, đả kích cỡ này đối với hắn mà nói thật sự quá lớn.

Theo Lục Tâm Đồng đi xuống, thì tiếng hô hào ủng hộ ầm ĩ khắp nơi mới dần lắng xuống, mà thân ảnh hơi nhu nhược của Lục Tâm Đồng lúc này đã khắc sâu vào trong lòng của tất cả mọi người, thân ảnh nhu nhược này, lại có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố tới cỡ ấy, quả thật khiến người ta cảm thấy rung động cõi lòng.

Đám người Lữ Chính Cường, Vân Tiếu Thiên cùng nhìn về phía Lục Tâm Đồng, thầm nghĩ thiên phú của hai huynh muội của tên Lục Thiếu Du này đúng là quá biến thái.

Sưu! Một đạo thân ảnh xinh đẹp màu tím đã hạ xuống tràng, dựa theo bài danh của trận tranh tài thì người lên sân khấu lúc này chính là người đúng thứ sáu, Nguyên Nhược Lan của Thiên Kiếm Môn.

Thân hình lung linh uyển chuyển vừa mới lên trường thì trong nháy mắt đã đảo qua hết những người tham gia, sau đó dừng lại ở chỗ Lục Thiếu Du, nói: Quỷ Sát Dương Quá, xin chỉ giáo.

Xoẹt xoẹt! Nguyên Nhược Lan nói xong thì lập tức có không ít ánh mắ đều xoẹt xoẹt nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Hô! Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, rốt cuộc thì cũng tới mình rồi, Nguyên Nhược Lan của Thiên Kiếm Môn, kể từ sau khi từ biệt ở đại hội Tam Tông Tứ Môn tới giờ, rốt cuộc cũng giao thủ lần nữa.

Xuy! Dưới chân loé lên linh lực, trường bào màu xanh rung lên, thân hình của Lục Thiếu Du đã xuất hiện bên trong tràng.

Các vị, đệ tử của Cổ chưởng môn Thiên Kiếm Môn, Nguyên Nhược Lan đấu với Quỷ Sát Dương Quá, trận này các ngươi thấy thế nào? Kình Linh Vương nhìn vào trong sân rồi hỏi mọi người.

Đám người trẻ tuổi này, ai cũng đều che giấu một vài, rất khó để phán đoán.

Nhâm Trường Thanh nói.

Vậy thì rất đáng để chờ mong.

Kình Linh Vương cười khẽ, hứng thú dạt dào nhìn về phía giữa sân.

Chúng ta rốt cuộc cũng có thể đánh một trận rồi.

Lục Thiếu Du nhìn nữ tử trước mặt, váy dài màu tím ôm lấy thân hình lung linh, vẻ mặt tái nhợt, vừa rồi nghỉ ngơi chắc là khôi phục cũng không tệ lắm, mặc dù thua trong tay của Lục Vô Song, nhưng trên người cũng chẳng bị thương bao nhiêu hết, chỉ vì xuất kỳ bất ý cho nên mới bị Lục Vô Song đánh bại mà thôi.

Ta đã nói rồi, nếu để ta gặp được ngươi thì ta sẽ không khách khí.

Nguyên Nhược Lan nói.

Trong trận tranh tài này, bởi vì Khấu Tử Hào bị thua, cho nên hai người liền có giao ước, Lục Thiếu Du mỉm cười, nói: Ta cũng sẽ không khách khí.

Bắt đầu từ lúc hai người vào sân thì đám người vây xem bên ngoài lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, không biết hai người này có thể mang tới kinh hỉ và rung động nữa hay không.

Ngươi ra tay trước đi.

Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.

Không, ta chưa bao giờ chiếm tiện nghi của nữ nhân cả, ngươi là nữ nhân, cho nên ngươi ra tay trước đi.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

Thật sao, những lời này, trước kia cũng có người từng nói, chỉ mong ngươi cũng có thực lực như hắn.

Nguyên Nhược Lan nói, nhìn qua Lục Thiếu Du, dường như có một loại cảm giác như đã từng quen, trên đại hội Tam Tông Tứ Môn, Lục Thiếu Du cũng từng nói qua những lời thế này, mà tên Quỷ Sát Dương Quá này, dường như có rất nhiều điểm giống với Lục Thiếu Du trước kia, khẩu khí này, thần thái này đều quen thuộc tới vậy, mấy năm nay mình luôn cố gắng chỉ mong có thể đánh bại được hắn, tiếc là lần này hắn lại không có xuất hiện, còn mình thì lại thua trong tay Lục Vô Song.

Nguyên Nhược Lan vừa dứt lời thì lập tức thu hồi tâm thần, trong tay có một đạo quang mang màu tím tuôn ra ào ạt, hào quang thu liễm, liền có một thanh trường kiếm màu tím xuất hiện trong tay, trường kiếm tựa như thiên thành, lưu quang lấp lánh, một cỗ khí tức nhẹ nhàng lại mang theo khí tức vô cùng nặng nề nháy mắt liền toả ra.

Ong ong! Thanh kiếm phát ra tiếng ong ong cộng hưởng, âm thanh kiếm minh như xuyên kim đoạn ngọc nháy mắt liền truyền ra, khiến cho người ta cảm thấy màng nhĩ đau đớn, theo khí tức bên trên mà xem thì thanh kiếm này không ngờ cũng đã đạt trình độ vũ linh khí huyền cấp rồi, sợ là bên trong hàng vũ linh khí huyền cấp thì nó cũng thuộc dạng gần với vũ linh khí địa cấp.

Hảo kiếm.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du loé lên, vốn thanh kiếm trên người của Nguyên Nhược Lan đã bị Lục Vô Song phá huỷ, nếu như lúc trước Nguyên Nhược Lan dùng kiếm này ngay từ đầu thì Lục Vô Song muốn đánh bại được Nguyên Nhược Lan sẽ càng thêm khó khăn hơn nữa.

Trường kiếm trong tay, khí thế quanh thân Nguyên Nhược Lan lập tức trở nên sắc bén hơn hẳn, chân khí đẩu động, không gian gợn sóng quanh thân đều hơi rung chuyển.

Hô! Linh lực quanh người của Lục Thiếu Du lúc này cũng dao động, một cỗ khí thế hiển lộ, chư không vô hình bị một cố lực lượng đè ép lan ra.

Hai người còn chưa động thủ nhưng khí thế đã bắt đầu trở nên căng thẳng, người chưa động thủ, nhưng khí thế đã bắt đầu giao phong, đối nghịch với nhau một lúc, chỉ sau một lát, hai cỗ khí thế cơ hồ là biến mất trong chu không cùng một lúc.

Tinh Hoả Liệu Nguyên Quyết.

Đúng lúc này, Nguyên Nhược Lan liền động, váy dài không gió tự bay, mang theo một cỗ khí tức bén nhọn bá đạo, chân khí toàn thân tựa như phong bạo cuốn phăng tất cả mà lan ra, tử kiếm trong tay run lên, một mảng hoả quang kiếm ảnh nháy mắt liền lướt ra một cách dữ dội, mỗi một đạo kiếm quang lướt ra đều mang theo một cổ hoả diễm nóng rực, khí tức hoả thuộc tính bàng bạc lập tức hội tụ mà tới.

Sợ rồi sao, vừa ra tay mà đã dốc toàn lực rồi.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du trầm xuống, Nguyên Nhược Lan vừa ra tay đã dốc toàn lực, cộng thêm vũ linh khí huyền cấp, uy lực cỡ này tuyệt đối là cực mạnh, chắc là vì sai lầm dẫn tới thất bại dưới tay Lục Vô Song, cho nên lần này nàng ta nhất định không muốn phạm phải sai lầm ấy lần nữa.

Mắt thấy Nguyên Nhược Lan thúc dục kiếm quyết, thần sắc của Lục Thiếu Du liền thu liễm lại, hai tay liền kết xuất ra từng đạo ấn quyết quỷ dị, thủ ấn tung bay, không gian nháy mắt liền khựng lại.

Đệ tử của Cổ chưởng môn vừa mới ra tay thì đã thi triển Tinh Hoả Liệu Nguyên Quyết rồi, xem chừng là muốn sớm đánh bại Quỷ Sát Dương Quá nhỉ, ta nghe nói, Tinh Hoả Liệu Nguyên Quyết này chính là do tiền bối trong Thiên Kiếm Môn sáng chế ra, uy lực không hề nhỏ chút nào, hẳn là thượng phẩm vũ kỹ trong số những vũ kỹ huyền cấp cao giai.

Kình Linh Vương nói.

Tin tức của Kình Linh Vương đúng là không đơn giản chút nào, Tinh Hoả Liệu Nguyên Quyết này quả thật là do một vị cường giả của Thiên Kiếm Môn ta sáng chế ra, uy lực cũng không phải yếu.

Cổ Kiếm Phong cười khẽ nói, đối với cái Tinh Hoả Liệu Nguyên Quyết này, hắn cũng có chút tự tin.

Hưu hưu! Trên quảng trường, Nguyên Nhược Lan một đường lưu loát, kiếm quang đầy trời đột nhiên được thôi động bắn ra, cả không gian đều trở nên run rẩy, bên trên kiếm quang còn có hoả diễm thao thiêm quanh quẩn, tựa như một khối hoả vân khổng lồ đang đè ép xuống, bên trong hoả vân, kiếm quang sắc bén chém rách không gian.

Đi! Nguyên Nhược Lan kêu khẽ một tiếng, kiếm quyết trong tay cuối cùng bắn ra, cả mảnh không gian nháy mắt liền trở nên vặn vẹo kịch liệt, cả không gian đột nhiên đều bị bao phủ bên trong một mảnh hoả vân nóng rực, vô số kiếm quang lướt ra một cách dữ dội, trong nháy mắt liền phô thiên cái địa lao nhanh về phía Lục Thiếu Du, nơi mà vô số kiếm quang này đi qua, không gian đều sụp đổ, lộ ra ngân tích không gian nóng rực.

Thực lực thật là mạnh, một chiêu đã dốc toàn lực.

Quỷ Sát Dương Quá này có thể chống đỡ nổi hay sao.

Trên một thính phòng gần quảng trường, có không ít người biết nhìn người, nhìn thấy thực lực mà Nguyên Nhược Lan thể hiện ra lúc này, lập tức cảm thấy lo lắng thay cho Lục Thiếu Du.

Trong lúc Lục Thiếu Du kết xuất thủ ấn thì khí tức trong không gian đột nhiên biến hoá, nhìn thấy kiếm quang kín trời đang lao nhanh tới, sắc mặt của hắn cũng trở nên hơi ngưng trọng, Nguyên Nhược Lan này sau khi thua một cách ngoài ý muốn trong tay Lục Vô Song liền dứt khoát muốn tốc chiến tốc thắng, toàn lực mà đánh, đây mới là biện pháp tốt nhất để chiến thắng.

Thủ ấn trong tay của Lục Thiếu Du vẫn còn đang kết xuất, linh lực trong cơ thể nương theo linh hồn lực bắt đầu tuôn ra ào ạt như hồng thuỷ, cuối cùng hội tụ lại trên chu không.

Hoá Thú Linh Ấn.

Một tiếng quát khẽ vang ra từ trong lòng của Lục Thiếu Du, khoảng không ở trước người nháy mắt liền xuất hiện một đạo cường quang chói mắt, năng lượng chấn động kinh người kia khiến cho không gian liên tục phát ra âm thanh trầm đục, không gian gợn sóng lan toả không ngừng.

Ngao! Một giây sau lập tức có một tiếng gầm vô cùng mạnh mẽ truyền ra từ bên trong quang mang, một đạo thú ảnh khổng lồ cao hơn ngàn thước lặng lẽ xuất hiện giữa không trung, lúc này sắc mặt của Lục Thiếu Du cũng trực tiếp trở nên trắng bệch.

Đạo thú ảnh này lướt ra, là một đạo thú ảnh hình hổ khổng lồ, cự hổ rít gào, khí thế đè ép thiên địa, cả không gian lập tức run rẩy cả lên, quang mang bắn ra, bên ngoài cự hổ có một cỗ khí tức linh hồn khiến người ta cảm thấy kinh hãi đang lan ra từ từ, năng lượng uy áp cường hãn ẩn chứa bên trong đó khiến cho cả phiến không gian đều rung chuyển một cách kịch liệt cả lên.

Linh kỹ huyền cấp cao giai, tên Quỷ Sát Dương Quá này không ngờ có thể thúc dục được linh kỹ huyền cấp cao giai.

Linh Vương nhất trọng có thể thúc dục ra linh kỹ huyền cấp cao giai, đây là chuyện không thể nào, linh hồn lực của Linh Vương nhất trọng tuyệt đối không cách nào đủ sức để chống đỡ được.

Mọi người kinh thán lên tiếng bàn tán xem không biết liệu Hoá Thú Linh Ấn, linh kỹ huyền cấp cao giai do Lục Thiếu Du ngưng tụ thành kia sẽ có uy lực như thế nào?

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Linh vũ thiên hà

  • truyện tranh Linh vũ thiên hà

  • truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà truyện chữ

  • đọc truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License