Linh vũ thiên hà
Chapter
0128
Chư vị, mọi người có thấy nữ tử kia không? Nếu như ta đoán không lầm thì trên đại hội Tam tông Tứ môn ở đại lục Linh Vũ xuất hiện một người nữ giả trang nam là vũ giả ngũ hệ gọi là Lăng Thanh, chính là nữ tử này.
Còn lần này, từ trong ngọc giản báo danh ở Thiên Địa các chúng ta thì có tên là Lăng Thanh Tuyền, người của Linh Vũ giới.
Thanh âm vừa dứt, Kình Linh Vương nhanh chóng nhìn về phía mọi người rồi cười nhạt một tiếng: Vũ giả ngũ hệ, ta nghe nói con rể Lục Thiếu Du của Vân tông chủ và Lữ chưởng môn cũng là vũ giả ngũ hệ.
Lần trước lại dùng tu vi Vũ Tướng nhất trọng đánh bại Lăng Thanh Tuyền Vũ Suất nhất trọng.
Thiên phú bực này quả thực hiếm thấy.
Đó là con rể của ta.
Không có quan hệ với hắn.
Vân Khiếu Thiên cùng Lữ Chính Cường cơ hồ đồng thời nói ra một tiếng.
Nhanh chóng trừng mắt nhìn đối phương phía xa.
Mà lúc này những người khác nghe thấy Linh Vũ giới, sắc mặt cả đám lập tức có chút biến hóa.
Những năm này Linh Vũ giới kia đã âm thầm tràn ra toàn bộ đại lục.
Đối với thế lực thần bí này, tất cả mọi người đều mang theo tâm lý đề phòng.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trên Bình Nham đảo lúc này liên tục vang lên thanh âm bạo liệt.
Những người vốn thăm dò lúc trước nay đã bắt đầu điên cuồng giao thủ.
Thế nhưng cũng khó tránh khỏi có người chết đi.
Mùi máu tươi càng khiến cho máu trong người những người trẻ tuổi này như sôi trào, kịch chiến bắt đầu lan rộng ra, vô cùng điên cuồng.
Trong mắt tất cả cường giả của các đại môn đại phái.
Những người đang kịch chiến này đang loại bỏ dần nhau, những người còn lại cuối cùng mới có thể chống lại những đệ tử đại môn đại phái.
Trong đám điên cuồng chiến đấu kia có không ít cường giả Vũ Suất cùng Linh Suất giao thủ, cả không gian rung động không ngớt.
Cảnh này khiến cho đám người vây xem bốn phía cực kỳ kích động.
Không ngừng có người chết đi khiến cho đám người chung quanh tiếc hận, đồng thời còn thêm hưng phấn, đã bắt đầu có tiếng hô vang lên.
Trước quảng trường, đám đệ tử đại môn đại phái kia không có một chút dị động nào, cũng không có ai đi ra tay với bọn họ.
Ba thời thần sau, kịch chiến vẫn còn tiếp tục.
Trên quảng trường cũng có một màn đặc biệt.
Bên người Lục Thiếu Du có mười ba cỗ thi thể tạo thành một bức tường.
Sau khi mười ba cỗ thi thể này xuất hiện thì chính thức không có ai dám xuất thủ với Lục Thiếu Du nữa.
Phía xa cũng có một nữ tử tuyệt sắc, bên cạnh người nàng cũng có mười lăm cỗ thi thể.
Trong phương viên mười trượng xung quanh nàng, những ai dám tới gần đều bị nàng trực tiếp đánh chết.
Rốt cuộc sau khi đánh chết thêm năm người thì cũng không có ai dám tới gần nữ tử này nữa.
Trên quảng trường, lúc này người gây sự chú ý nhất chính là một thanh niên áo xám.
Đầu tóc, quần áo rối bời, thế nhưng thực lực lại cực kỳ cường hãn, công kích đối thủ khắp nơi.
Bất quá lại không muốn lấy mạng của đối phương.
Chỉ cần đối phương chủ động giao ra ngọc giản dự thi thì hắn sẽ buông tha.
Thế nhưng người bị hắn nhắm tới thì tuyệt không có cách nào thoát khỏi tay hắn.
Khi mặt trời ngả về phía tây thì trên đài cao lập tức có một tiếng chuông trầm thấp du dương vang lên.
Cả quảng trường lập tức ngưng chiến nửa canh giờ.
Có không ít đệ tử Thiên Địa các nhanh chóng đi lên quảng trường, đem thi thể những người mất mạng khiêng xuống bên dưới.
Những người sống sót rốt cuộc cũng có được cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Bắt đầu có người nhanh chóng nuốt đan dược, và ngồi xuống điều tức.
Trong ngày hôm nay, hơn năm ngàn người dự thi lúc này chỉ còn lại không tới hai ngàn người.
Mà người bị đánh chết thì chừng hơn sáu mươi người.
Chỉ tính riêng Lục Thiếu Du cùng với Lăng Thanh kia cũng đã đánh chết ba mươi người.
Về phần người trọng thương đạt tới con số khủng bố.
Sau khi quét sạch chiến trường, những người còn lại không khỏi thở dài một hơi.
Ý thức rốt cuộc thanh tỉnh một chút.
Nhìn không ít thi thể bị khiêng xuống dưới không ít người cũng nghĩ tới một việc, cách thi đấu này cũng cần có người chết.
Nửa canh giờ sau, thi đấu lại tiếp tục bắt đầu.
Thi đấu bảy ngày liên tục không chút ngừng nghỉ.
Đối với đám người vây xem chung quanh mà nói, trên cơ bản mọi người đều là tu luyện giả, cho nên cũng không cần nghỉ ngơi.
Đối với những người thực lực mạnh một chút mà nói.
Thời gian bảy ngày căn bản không tính là gì.
Chỉ cần điều tức một chút là được.
Màn đêm đã phủ xuống.
Trên đài cao Thiên Địa các đã nhanh chóng chuẩn bị Dạ Minh Châu.
Dưới ánh sáng nhu hòa của Dạ Minh Châu này, khiến cho cả quảng trường lúc này giống như được bao phủ bởi một màn sương trắng, khiến cho người xem chung quanh mơ hồ.
Trong màn đêm, người của tất cả thế lực lớn vẫn tiếp tục ngồi lại.
Thời gian bảy ngày đối với bọn hắn mà nói cũng không coi vào đâu.
Người tu luyện, chút nhẫn nại ấy đương nhiên phải có.
Bọn họ thường xuyên bế quan, mỗi lần ít thì mấy tháng, thậm chí còn vài năm.
Trong tất cả các thế lực lớn, không ít người nhanh chóng cúi đầu nghị luận.
Trên quảng trường, người của các thế lực lớn đều khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Thế nhưng trong lúc nhắm mắt dưỡng thần này, chỉ cần có người tới gần đám người này sẽ nhanh chóng bị công kích.
Lục Thiếu Du cũng khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Tâm thần của hắn hiện giờ bao phủ chung quanh quảng trường.
Thế nhưng Lục Thiếu Du cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Từ tình huống hiện tại xem ra, Lục Thiếu Du phỏng chừng, sợ rằng phải tới ngày thứ tư hoặc thứ năm mới chính thức được coi là điên cuồng đọ sức.
Khi đó mới là thời điểm cường giả động thủ, hiện tại chỉ là vòng đấu loại mà thôi.
Ngày đầu tiên đào thải hơn phân nửa người, Lục Thiếu Du cũng không suy nghĩ nhiều.
Đây đều là những người có thực lực yếu.
Tất cả mọi người khi tìm đối thủ đều cố gắng chọn đối thủ có thực lực kém cỏi nhất.
Tuyệt đối không lựa chọn đối thủ mạnh mẽ.
Một khi chọn phải đối thủ mạnh mẽ, cho dù có chiến thắng thì cũng phải chịu tổn thương.
Cũng đại biểu cho khả năng bị thua sau đó của người đó.
Phanh.
Trên quảng trường, dù đang đêm vẫn vang lên thanh âm bạo liệt.
Dưới màn đêm này, không thể nghi ngờ chính là thời điểm đánh lén tốt nhất.
Cơ hội chiến thắng của đánh lén so với chính diện giao thủ dù sao cũng lớn hơn.
Phanh Phanh.
Từng tiếng bạo liệt vang lên.
Tất cả mọi người lúc này đều vô cùng lo lắng, đề phòng, bởi vì nói không chừng bản thân mình sẽ là người bị đánh lén.
Đối với loại âm thầm đánh lén này, Lục Thiếu Du cũng không sợ hãi.
Trừ phi là trên quảng trường này có Vũ Vương cùng Linh Vương đánh lén hắn.
Bằng không hắn không cần quá mức để ý.
Một đêm trôi qua, người đầu hàng lại có thêm trăm người.
Mà người vẫn lạc đêm vừa rồi cũng có chừng ba mươi người.
Rốt cuộc một đêm mọi người sống trong lo lắng, đề phòng cũng trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Khi quảng trường xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người thì đại chiến nhanh chóng xảy ra.
Bất quá so với ngày đầu tiên mà nói, nhân số hỗn chiến thì ít hơn nhiều.
Bất quá trình độ kịch liệt lại mạnh hơn.
Ngày hôm qua Lục Thiếu Du dùng thủ đoạn huyết tinh khiến cho mỗi một đối thủ đều mất mạng khiến cho không ít người nhìn thấy, cho nên lúc này căn bản không có ai dám trêu chọc.
Lúc này Lục Thiếu Du vô cùng nhàm chán, không ngờ lại không có chuyện gì đi làm cho nên hắn quyết định tu luyện linh kỹ.
Tuy rằng gần đây hắn đã tu luyện ba loại linh kỹ thành công.
Bất quá lại không thường xuyên sử dụng, đặc biệt là Hóa Thú Linh Ấn, chỉ đạt tới tiểu thành mà thôi.
Đám người vây xem chung quanh, theo thời gian trôi qua sự nhiệt tình không những không giảm mà còn ngày càng lớn.
Ai cũng biết, muốn chọn ra mười người cuối cùng thì số lượng người bị đào thải sẽ ngày càng tăng.
Tới hoàng hôn ngày hôm sau, thời gian nửa canh giờ ngưng chiến tới.
Lúc này không ít người nhanh chóng ăn vào đan dược rồi điều tức.
Trên quảng trường lại có đệ tử khiêng xuống chừng hơn hai mươi cỗ thi thể.
Người tiếp tục dự thi còn lại lúc này chỉ có một ngàn ba trăm người.
Trên quảng trường to lớn lúc này nhân số càng ngày càng ít.
Trong vòng một ngày, Lục Thiếu Du không ra tay một lần nào, đều tu luyện linh kỹ.
Cảnh tượng này khiến cho đám người trên đài cao vô cùng kỳ quái.
Ngày hôm nay đệ tử đại môn đại phái cũng không có động tĩnh gì, tất cả đều đang đợi thời điểm ra tay thích hợp.
Ngày thứ ba lại trôi qua.
Khi thời gian ngưng chiến của ngày thứ ba tới, thì lại có hơn chục cỗ thi thể được khiêng xuống.
Mà lúc này số người còn lại trên quảng trường chỉ còn chín trăm người.
Ngày thứ tư lặng lẽ tới.
Sáng sớm, mọi âm thanh dường như biến mất.
Sắc trời tờ mờ sáng, màn đêm chậm rãi biến mất.
Ánh sáng ban mai xuất hiện dường như đang chậm rãi đánh thức những sinh linh ngủ say.
Đầu mùa đông, không khí lúc này bắt đầu se lạnh.
Bầu trời trong xanh, trên quảng trường bên ngoài thành Cự Giang lúc này xuất hiện một mảnh sương mù nhu hòa.
Trên những hòn đảo bốn phía lúc này như đều được một màu trắng bao phủ, sương mù trắng phau bao phủ chung quanh, vô cùng mông lung.
Chín trăm người đêm qua còn lại trên quảng trường lúc này tới sáng sớm ngày thứ tư chỉ còn lại tám trăm người.
Trong vòng một đêm lại giảm một trăm người.
Trong vòng ba ngày nhân số nhanh chóng giảm sút, vốn có năm ngàn người dự thi hiện tại chỉ còn tám trăm người.
Cho nên trình độ chiến đấu hiện tại vô cùng kịch liệt.
Đám người vây xem chung quanh lúc này vô cùng phấn khởi.
Bất quá trong mắt đám cường giả chính thức mà nói, đương nhiên bọn họ biết rõ, chính thức so tài cũng chưa hẳn bắt đầu.
Bất quá sợ rằng cũng không còn xa nữa.
Sáng sớm, cả quảng trường được bao phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng sương mù chiếu xuống quảng trường khiến cho tâm thần mọi người không khỏi cảm thấy sảng khoái.
Mà ngay cả mùi máu tươi trên quảng trường lúc này dường nhưng cũng biến mất, giống như là được thiên nhiên tẩy rửa vậy.
Bỗng nhiên, khi mặt trời xuất hiện trên quảng trường, nhanh chóng đuổi những đám sương mù kia đi.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống, giống như một thanh lợi kiếm nhanh chóng bao phủ quảng trường.
Sưu Sưu.
Đám người đại môn đại phái vốn ba ngày trước không có động tác rốt cuộc cũng có người ra tay.
Một cỗ khí tức tràn ra, nhanh chóng có một cỗ khí tức thứ hai xuất hiện.
Trong một đoạn thời gian ngắn có hơn mười đạo khí tức cường hãn phóng lên trời.
Từng đạo khí tức cường hãn này đều đạt tới cấp độ Linh Suất cùng Vũ Suất.
Không ít ánh mắt trên đài cao cũng chăm chú nhìn xuống phía dưới.
Đám tiểu bối này, dù sao cũng là người trẻ tuổi a.
Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Ra tay lúc này cũng được.
Coi như là tôi luyện một phen.
Bất quá dường như có một số người cũng không dễ chọc.
Đám tiểu bối này đừng động vào mấy người này a.
Tiếng thấp giọng nghị luận vang lên trong tất cả các đại môn đại phái.
Trên thính phòng, ánh mắt của những người xem cũng run lên, bọn họ chờ đợi ba ngày, rốt cuộc cảnh tượng náo nhiệt lúc này mới chính thức bắt đầu.
Sắp bắt đầu sao? Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi rồi nhìn chung quanh.
Đám đệ tử đại môn đại phái kia rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Thời gian hiện tại có lẽ cũng nên ra tay rồi.
Trong đại môn đại phái, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn xuống đám người dự thi trên quảng trường, giống như là sói nhìn xuống bầy cừu.
Có người bắt đầu đi ra.
Tất cả đệ tử đại môn đại phái lúc này dường như đã đạt được một sự ăn ý nào đó, không có ra tay với đệ tử đại môn đại phái khác, mà bắt đầu tìm kiếm mục tiêu trong tám trăm người còn lại trên quảng trường.
Bất kể như thế nào những đệ tử đại môn đại phái này cũng chỉ đối phó với tám trăm người còn lại này mà thôi.
Thứ nhất, đây là thi đấu dựa vào kết quả tích lũy, thứ hai trong tám trăm người này có hơn mấy ngàn điểm tích lũy.
Hiện tại chỉ cần đánh chết một người là có thể đạt được không ít điểm tích lũy.
Còn đối với những đệ tử đại môn đại phái khác chỉ có một điểm mà thôi.
Đồng thời những đệ tử đại môn đại phái đều có thực lực cường hãn.
Đối phó với bọn họ cho dù là người có thực lực cũng không dám nắm chắc chiến thắng.
Một khi tiêu hao quá lớn thì đến lúc đó bản thân người đó sẽ vô cùng phiền toái.
Cho nên tất cả đệ tử đại môn đại phái đều nhìn vào tám trăm người dự thi còn lại.
Tám trăm người còn lại nhìn thấy ánh mắt cũng những đệ tử đại môn đại phái đều có chút kinh hãi.
Vừa rồi đám người này còn đánh lén lẫn nhau, lúc này trong lúc vô hình lại xích tới gần bên nhau, dường như có chung một ý nghĩ vậy.
Bọn họ đều là đệ tử trong các thế lực nhỏ hoặc là tán tu, cho nên ánh mắt nhìn về phía đệ tử đại môn đại phái lúc này dường như trong lúc vô hình đều có tâm lý kháng cự.
Mình cũng nên ra tay rồi.
Lục Thiếu Du khẽ nói.
Hiện giờ ra tay hắn cũng có thể giảm tiêu hao tới mức thấp nhất.
Đối với hắn cũng là sự lựa chọn an toàn nhất.
Trên người tám trăm người còn lại này có mấy ngàn điểm tích lũy.
Hiện tại ra tay mới chính là lúc tốt nhất.
Một lát nữa mới ra tay mà nói, sợ rằng phải mất khá nhiều sức lực.
Linh lực trong cơ thể bùng lên, linh lực trong cơ thể Lục Thiếu Du nhanh chóng vận chuyển.
Hắn đã chuẩn bị động thủ.
Lục Thiếu Du phỏng đoán tổng cộng có hơn năm ngàn người dự thi, cuối cùng chỉ có mười người chiến thắng.
Chỉ sợ phải lấy hơn bốn trăm điểm tích lũy thì mới có thể chiến thắng.
Lúc đó mới có cơ hội tiến vào thập cường.
Ngay khi Lục Thiếu Du không ngừng suy nghĩ, đám người đại môn đại phái bắt đầu nhảy ra.
Chân khí, linh lực trên người tuôn ra.
Cả đám đều có tu vi Linh Suất cùng Vũ Suất.
Tám trăm người còn lại trên quảng trường dùng ánh mắt đề phòng nhìn đám người đại môn đại phái.
Khi nhìn thấy đám người kia có hành động như vậy, cả đám lập tức lùi lại.
Hừ, giao ra ngọc giản dự thi mau.
Hơn mười đạo thân ảnh đồng thời nhảy tới.
Cũng không biết là ai nói ra một câu.
Không có một ai chần chờ nữa, bàn chân đạp lên mặt đất, thân thể hóa thành từng đạo tàn ảnh, nhanh chóng phóng về phía tám trăm người còn lại kia.
Quảng trường mặc dù lớn, bất quá cũng có hạn.
Tất cả mọi người một khi rời khỏi khu vực vòng tròn sẽ tính là thua.
Cho nên hiện tại không còn lui được bao nhiêu nữa.
Sưu Sưu.
Trong lúc tám trăm người này lui lại, trong quảng trường lập tức vang lên từng tiếng xé gió, không ít công kích mang theo lực lượng hung hãn, phô thiên cái địa bắn về phía trước.
Dưới công kích này đã có người nhanh chóng phải chống đỡ.
Chư vị, chúng ta tạm thời liên thủ được không? Trước tiên đối phó với đám người đại môn đại phái này.
Tốt, cùng bọn họ liều một lần.
Liên thủ lại.
Trong đám người lúc này cũng có không ít người tâm trí không kém lập tức hét lớn.
Mà những người của các thế lực nhỏ cùng tán tu lúc này lập tức đạt được nhận định chung, một quần thể yếu kém vào thời khắc nhất định mới có thể đoàn kết.
Dần dần đã bắt đầu có người liên thủ lại với nhau.
Có một ít đệ tử trong thế lực nhỏ cùng tán tu có thực lực không kém.
Trong tám trăm người này, người có thực lực Vũ Suất cùng Linh Suất cũng không ít.
Không giao ra ngọc giản sao? Đây chính là lựa chọn của các ngươi đó nha.
Châu chấu đá xa, bằng các ngươi mà cũng muốn tới dự thi? Nực cười.
Trong đám đệ tử đại môn đại phái vang lên tiếng quát chói tai.
Từng đạo công kích nhanh chóng được đánh ra.
Chân khí, linh lực hùng hồn trong cơ thể nhanh chóng tuôn ra.
Khí tức mạnh mẽ trực tiếp đánh bay đám đá vụn chung quanh quảng trường.
Từ loại khí thế như vậy có thể thấy được, đám người ra tay hiện tại trong đại môn đại phái đều là Vũ Suất cùng Linh Suất.
Đối với đệ tử đại môn đại phái mà nói, đối phó những đệ tử tiểu thế lực và tán tu, căn bản không có một chút bận tâm nào, trực tiếp hạ sát thủ, nếu như không hô đầu hàng vậy thì cho dù mất mạng cũng chỉ coi như là không thức thời mà thôi.
Liều.
Trong tám trăm người dự thi lúc này cũng có không ít người thực lực không kém, cả đám nhanh chóng rút ra vũ khí, chân khí, linh lực tuôn ra.
Từng đạo chân khí màu sắc không giống nhau nhanh chóng xuất hiện trong không gian, cuối cùng bộc phát ra công kích kinh khủng nghênh tiếp đám đệ tử đại môn đại phái.
Thi đấu chính thức rốt cuộc cũng bắt đầu, kình khí trên quảng trường hung hăng va chạm, nơi kình khí giao phong với nhau, gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.
Phanh phanh.
Đệ tử đại môn đại phái không nương tay, những người dự thi từ tiểu thế lực cùng tán tu kia vẻ mặt ngưng trọng, chân khí, linh lực trong cơ thể vận chuyển tới cực hạn.
Binh khí được chân khí rót vào, đao mang, kiếm quang tạo thành tiếng xé gió hung hăng vây công đám đệ tử đại môn đại phái kia.
Phanh Phanh.
Cả quảng trường triệt để náo nhiệt.
Trên đài cao, ánh mắt của tất cả cường giả cũng mang theo sự ngưng trọng nhìn về phía dưới.
Sắc mặt không ít trưởng lão trong các sơn môn cũng ngưng trọng.
Bất kể là tán tu hay đệ tử trong các tiểu thế lực hay là đệ tử các đại môn đại phái, người dự thi song phương đều không phải là kẻ yếu.
Chỉ là đệ tử đại môn đại phái thực lực rõ ràng mạnh hơn không ít.
Có thể tham gia tràng thi đấu bực này, đệ tử trong đại môn đại phái đều là đệ tử thân truyền, mà còn là người nổi bật trong hàng đệ tử thân truyền.
Thực lực thấp nhất cũng là Linh Suất Vũ Suất cấp cao.
Châu chấu đá xa, ngươi muốn chết.
Đột nhiên có một thanh niên mặc hoa phục nhanh chóng rút trường kiếm trên lưng rồi hét lớn một tiếng.
Người này chính là Khấu Tử Hào của Thiên Kiếm môn.
Trường kiếm trong tay Khấu Tử Hào cực kỳ đặc biệt, so với kiếm bình thường còn dài hơn nhiều, một kiếm đánh ra, kiếm quang quỷ dị xoay tròn rồi trực tiếp đem năm Vũ Tướng đánh chết.
Mà trên cổ mỗi người đều có một vết máu tươi chảy ra, quả thật là ra tay không chút lưu tinh.
Giản Tâm Nhi của Địa Linh Tông khẽ kết thủ ấn, thân là linh giả, phối hợp với linh hồn lực, y phục trên người tung bay, trong đám người lúc này nàng cũng giết người như cỏ rác, rất ít người có thể ngăn cản được nàng.
Hàn Phong của Vân Dương Tông mặc một bộ áo lam vô cùng chú ý, linh lực trên người cũng bạo tuôn, cực kỳ cường hãn.
Thân là cường giả trẻ tuổi số một số hai trong Vân Dương Tông, thực lực này tuyệt đối cực kỳ cường hãn, mỗi một lần ra tay nếu như đối thủ không đầu hàng thì trực tiếp bị đánh chết, ra tay gọn gàng, tuyệt đối không dài dòng.
Gia Cát Tử Vân của Lan Lăng sơn trang, Hồng Phong của Linh Thiên môn, Lam Linh Vạn Thú Tông đều có động tác.
Kết quả là dựa vào điểm tích lũy cho nên tất cả mọi người đều đang điên cuồng thu thập điểm tích lũy, ai cũng biết nếu qua một đoạn thời gian nữa nếu muốn thu thập điểm tích lũy thì khó hơn nhiều.
Cả quảng trường bắt đầu sôi trào.
Thế nhưng cũng có cực ít thân ảnh rải rác trên quảng trường không có động tác.
Nhân số ngày càng ít, lúc này Lục Thiếu Du đang nhìn đám người trong quảng trước.
Phía trước chỉ có Lam Thập Tam cùng một nữ tử áo tím tuyệt mỹ, Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng, Lục Tâm Đồng, Nguyên Nhược Lan cùng với một nữ tử mỹ mạo khác, tăng thêm Lăng Thanh không có động tác.
Còn lại tất cả mọi người đều đang điên cuồng thu thập điểm tích lũy.
Đối với nữ tử mỹ mạo kia, Lục Thiếu Du cũng có chú ý, nàng hẳn là người của Tứ các Tứ đảo, nhìn định lực của nàng cũng biết nàng không phải là kẻ yếu.
Về phần nữ tử tuyệt mỹ bên cạnh Lam Thập Tam, Lục Thiếu Du chỉ cần suy nghĩ một lát là cũng có thể phán đoán ra, có lẽ chính là nữ tử gọi là Thánh Nữ trong Thiên Địa các mà ngày đó ở cạnh Lam Thập Tam trong Huyền Thiên bí cảnh.
Hắn còn có chút tiếp xúc thân mật với nàng, thực lực của nàng sợ rằng cũng tuyệt đối bất phàm.
Định lực cũng không kém a.
Ánh mắt nhìn vào Lục Tâm Đồng, Vân Hồng Lăng, Lục Vô Song còn có Lữ Tiểu Linh.
Lúc này Lục Thiếu Du có chút ngoài ý muốn chính là Lữ Tiểu Linh cùng Lục Tâm Đồng không ngờ lại mạnh hơn trước không ít.
Phanh Phanh.
A.
Thanh âm bạo liệt cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Thi thể bắt đầu gia tăng.
Đệ tử trong đại môn đại phái lúc này không có một chút lưu tình nào.
Những người trong các tiểu thế lực cùng tán tu, đương nhiên bọn hắn sẽ không đặt vào trong lòng.
Chỉ sau nửa canh giờ, tám trăm người này đã có trên hai trăm người mất mạng, mà những người đầu hàng nhặt về được một cái mạng cũng chỉ chừng hai trăm người mà thôi.
Vốn ban đầu chỉ có tám trăm người, lúc này chỉ còn lại bốn trăm người.
Giao ra ngọc giản, ta không muốn động thủ với ngươi, ngươi không phải là đối thủ của ta.
Trong đám người hỗn chiến lúc này có một thanh niên áo xám nhanh chóng xuyên qua đám người.
Thế nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp ngăn cản trước mặt một thanh niên dường như là người của Hóa Vũ tông.
Vừa rồi đệ tử của Hóa Vũ tông này trực tiếp đánh chết vài Vũ Suất cùng một Vũ Suất đoạt được không ít ngọc giản, tất cả đều bị thanh niên áo xám nhìn thấy.
Mà đệ tử Hóa Vũ tông này thực lực cũng không yếu, đã là Vũ Suất thất trọng.
Muốn chết.
Tên đệ tử của Hóa Vũ tông này trong sơn môn của mình cũng là tồn tại số một số hai, bỗng dưng lại bị một người không có danh tiếng gì coi thường khiến cho trong nội tâm hắn vô cùng tức giận.
Chân khí trong người tuôn ra, một cỗ chân khí nóng bỏng thuộc tính hảo lập tức tuôn ra.
Mũi chân khẽ điểm mặt đất, thân thể đột nhiên lướt về phía trước.
Một đạo chưởng ấn nóng bỏng trực tiếp đánh về phía thanh niên áo xám kia.
Tỷ tỷ, đệ từng đáp ứng tỷ không được chủ động đả thương người khác, thế nhưng hiện tại khó mà làm được như vậy.
Thực lực những người này đều không kém, nếu như không đả thương bọn hắn sợ rằng bọn hắn sẽ không giao ra ngọc giản.
Thanh niên áo xám lẩm bẩm nói, dường như căn bản không nhìn thấy đạo chưởng ấn nóng bỏng đang lao về phía mình.
Ngay khi đạo chưởng ấn nóng bỏng của đệ tử Hóa Vũ tông sắp đánh tới người thì ánh mắt thanh niên áo xám này khẽ đổi, một đạo kình khí bàng bạc nặng nề lập tức từ trên nắm tay hắn xuất ra.
Trong không gian quanh người hắn lúc này đột nhiên vang lên tiếng gió rít gào.
Phía trước nắm tay hắn không gian liên tục vặn vẹo.
Phanh Phanh.
Một chưởng một quyền va chạm một chỗ.
Cảm nhận kình khí bàng bạc trong quyền ấn của thanh niên áo xám này, sắc mặt thanh niên Hóa Vũ tông kia rốt cuộc cũng có biến hóa, lập tức gia tăng lực đạo trên chưởng ấn, cũng nhanh chóng bố trí hộ thân cương khí, đem thân thể bao phủ ở bên trong.
Phanh.
Tiếp theo trong nháy mắt hai đạo công kích mạnh mẽ va chạm một chỗ, kình khì bàng bạc khuếch tán khiến cho cả không gian run lên.
Lúc này bằng mắt thường cũng có thể thấy được, một quyền của người thanh niên áo xám kia lúc này đang hung hăng nện vào trên chưởng ấn của đệ tử Hóa Vũ tông kia.
Ken két.
Thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên, lúc này thanh niên Hóa Vũ tông kia không ngờ lại không chịu nổi công kích của thanh niên áo xám, bàn tay trực tiếp bị gãy, hộ thân cương khí rạn nứt, thân hình bị đánh bay về phía sau mấy chục thước.
Một Vũ Suất thất trọng không ngờ lại hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
Phốc phốc.
Thân thể đệ tử Hóa Vũ tông nặng nề đập vào trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Trên đài cao, sắc mặt của mấy cường giả Hóa Vũ tông lập tức đại biến.
Một ít cường giả chung quanh lúc này cũng không khỏi nhìn về phía thanh niên áo xám kia.
Cho dù thanh niên áo xám kia mới đầu cũng khiến cho không ít cường giả chú ý, thế nhưng không ngờ thực lực của thanh niên áo xám này lại mạnh như vậy.
Thực lực của thanh niên áo xám này không ngờ tất cả cường giả trên đài lại không thể nhìn thấu.
Lúc này người sắc mặt đại biến không chỉ có một mình cường giả của Hóa Vũ tông.
Bây giờ ngươi có thể giao ra ngọc giản dự thi chưa? Thanh niên áo xám đến trước mặt đệ tử Hóa Vũ tông nhanh chóng dùng giọng chất phác hỏi.
Ta thua.
Sắc mặt đệ tử Hóa Vũ tông đại biến, cắn răng nói.
Không ngờ bản thân mình lúc này ngay cả một quyền của đối phương cũng không thể chống lại.
Tuy rằng con bài của mình chưa kịp thi triển, bất quá hắn cũng biết bản thân mình không phải là đối thủ của thanh niên này.
Cho nên lúc này đành phải đem tất cả ngọc giản dự thi móc ra.
Tay phải lúc này đã hoàn toàn bị đứt, cho nên không có một chút sức lực nào.
Phanh Phanh.
Đại chiến vẫn còn đang tiếp tục, lúc này thanh âm bạo liệt quanh quẩn không dứt chung quanh quảng trường.
Lục Thiếu Du nhìn chăm chú vào toàn trường, cũng bắt đầu có động tác.
Không phải là định lực của Lục Thiếu Du không đủ, mà tới lúc cuối cùng thì muốn thu được ngọc giản sẽ càng thêm khó khăn.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào trên người một Linh Suất nhất trọng, người này là một cường giả tán tu, trên người hắn mấy ngày nay đã thu thập được không ít ngọc giản.
Sưu.
Thân ảnh Lục Thiếu Du lóe lên, kéo theo một đám tàn ảnh nhanh chóng hiện lên trước mặt Linh Suất nhất trọng, nói: Giao ra ngọc giản, nếu không sẽ chết.
Hừ.
Linh Suất nhất trọng sao lại có thể không chiến mà lùi.
Cho nên lúc này sau khi hừ lạnh một tiếng, thủ ấn trong tay hắn nhanh chóng được ngưng tụ, một cỗ linh hỏa trực tiếp tuôn ra, nhanh chóng bao phủ Lục Thiếu Du, trong không trung nhiệt độ lúc này nhanh chóng tăng lên.
Muốn chết.
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, không gian quanh người lập tức uốn éo, gợn sóng trong không gian quanh Lục Thiếu Du khuếch tán.
Đạo linh hỏa kia lúc này căn bản không có cách nào tiếp cận Lục Thiếu Du.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Linh Suất nhất trọng kia thân ảnh Lục Thiếu Du trực tiếp xuyên qua không gian nơi linh hỏa bao phủ, một đạo chưởng ấn nhanh chóng đánh vào đỉnh đầu Linh Suất nhất trọng kia.
Phanh.
Lúc này Linh Suất nhất trọng kia căn bản không kịp phản ứng, hắn cũng cảm giác được phía trên chưởng ấn của đối phương có một cỗ kình khí tuôn ra, khiến cho hắn phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó cả người bắt đầu mất đi tri giác.
Lục Thiếu Du không có một chút lưu thủ nào, nhanh chóng đem Linh Suất nhất trọng này đánh chết.
Hắn cũng không chút cố kỵ nào, hiện tại đang dùng cái thân phận Dương Quá này cho nên hoàn toàn không chút trói buộc.
Sau khi đem nhẫn trữ vật cùng với ngọc giản dự thi trên nguời Linh Suất nhất trọng này thu nào, tổng cộng có hai mươi mấy khối ngọc giản dự thi, quả thực là không ít.
Lục Thiếu Du không khỏi mỉm cười, càng ra tay đối phó với mấy người thực lực mạnh mẽ một chút thì thu hoạch sẽ lớn hơn một chút.
Các hạ, giao ngọc giản trong tay ngươi ra.
Lúc này một tiếng quát lạnh vang lên trong tai Lục Thiếu Du.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, người vừa mới nói không phải là ai khác mà chính là Khấu Tử Hào của Thiên Kiếm môn.
Hiện giờ thực lực của Khấu Tử Hào cũng đã là Vũ Suất lục trọng.
Thực lực cũng không phải là yếu.
Lục Thiếu Du suy đoán, sợ rằng Khấu Tử Hào những năm này đã được Thiên Kiếm môn bồi dưỡng tuyệt đối cho nên mới đột phá nhanh như vậy.
Trong ánh mắt của Khấu Tử Hào, Lục Thiếu Du cũng không để ý tới hắn, trực tiếp đem ngọc giản thu lại, một Vũ Suất lục trọng mà thôi.
Tuy rằng là đệ tử của Thiên Kiếm môn thế nhưng Lục Thiếu Du cũng không quá quan tâm.
Nhìn thấy thanh niên áo xanh này cũng không để ý tới mình, ánh mắt Khấu Tử Hào trầm xuống, chân khí tuôn ra.
Sắc mặt vô cùng lạnh lẽo, trực tiếp bổ một kiếm trong tay về phía Lục Thiếu Du, kiếm quang bắn về phía trước, trong nháy mắt bao phủ Lục Thiếu Du.
Quả thực không thể không nói, tạo nghệ về kiếm của đệ tử Thiên Kiếm môn quả thực không kém.
Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh nhạt quét qua, ngay khi kiếm quang bao phủ tới, thân ảnh đã hóa thành một đạo tàn ảnh màu xanh biến mất trong quảng trường.
Lúc này một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Bằng vào thực lực của ngươi còn chưa đủ, đổi lại là Nguyên Nhược Lan của Thiên Kiếm môn các ngươi tới đây thì may ra mới đủ.
Sưu Sưu.
Kiếm quang bao phủ chung quanh, lúc này đất đá trên quảng trường bắn tứ tung.
Nhìn thân ảnh trước mặt đột nhiên biến mất, đối với tốc độ của đối phương lúc này sắc mặt Khấu Tử Hào cũng có chút biến hóa, mí mắt nhảy lên, kiếm quang lập tức bổ về không trung.
Phá.
Trên không trung có một thanh âm lạnh lẽo vang lên, thân ảnh Lục Thiếu Du lăng không mà đứng kéo theo một đám tàn ảnh, nhanh chóng đánh ra một đạo chưởng ấn xuống phía dưới.
Trực tiếp đánh nát kiếm quang, cả không gian run lên, kình khí khuếch tán ra chung quanh.
Nhìn lên trên không trung, sắc mặt Khấu Tử Hào trầm xuống, lúc này hắn đã biết đối phương không dễ chọc.
Hắn dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Thiên Kiếm môn, không ngờ lại không làm gì được một tán tu.
Trong nội tâm hắn lúc này lập tức có chút không vui, ánh mắt lạnh lẽo.
Trong nháy mắt chân khí trên người tuôn ra, trên khuôn mặt có từng tầng tầng lớp lớp gợn sóng trong không gian, cả không gian rung động kịch liệt.
Trong lúc không gian rung động, kiếm quyết trong tay không ngừng đánh ra, từng đạo kiếm quang lập tức xuyên qua gợn sóng trong không gian đánh về phía trước.
Kiếm quang bắn về phía trước, một cỗ lực lượng kinh khủng nhanh chóng tràn ra, cả không gian run rẩy.
Vũ kỹ Huyền Cấp sơ giai? Lúc này Lục Thiếu Du ở trên không trung khẽ cười nhạt một tiếng.
Từ khí thế mà Khấu Tử Hào thi triển kiếm quyết hiện ra Lục Thiếu Du có thể nhận ra đây là vũ kỹ Huyền cấp sơ giai.
Không phải Vũ Suất nào cũng đều có thể tu luyện thành công vũ kỹ Huyền cấp trung giai.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ nhảy lên, thủ ấn trong tay nhanh chóng được kết, linh lực tuôn ra.
Một cỗ khí tức kinh khủng nhanh chóng lan tràn.
Cỗ khí tức kinh khủng này khiến cho cả không gian bắt đầu vặn vẹo, tản ra khí tức khiến cho lòng người run động, một cỗ năng lượng quỷ dị từ trong lòng bàn tay Lục Thiếu Du nhanh chóng hội tụ.
Trong nháy mắt trước người Khấu Tử Hào lúc này đã tràn ngập kiếm quang, trường kiếm trong tay hắn không ngừng múa trong hư không, từng đạo kiếm quang xuất hiện, trực tiếp xuyên thủng gợn sóng trong không gian mang theo kình khí phô thiên cái địa cùng với hơi nước bắn về phía trước.
Không gian chung quanh giống như sắp xuất hiện một cơn mưa to, sắc trời bắt đầu lờ mờ.
Vũ kỹ Huyền cấp sơ giai này rõ ràng cũng là vũ kỹ đẳng cấp cực cao trong hàng sơ giai.
Sau khi thúc dục không ngờ lại mang theo năng lượng thuộc tính thủy đậm đặc như vậy.
Kiếm quang xé rách không gian, kình khí cuồng bạo khiến cho cả hư không vặn vẹo.
Lúc này khí tức quanh người Khấu Tử Hào kia đã hoàn toàn biến đổi.
Sưu Sưu.
Trong hơi nước, vô số kiếm quang hiện ra.
Mỗi một đạo kiếm quang dường như đều có lực lượng xuyên thấu không gian.
Kiếm quang hội tụ lại một chỗ uy thế không ngờ lại khủng bố tới cực điểm, năng lượng thuộc tính thủy tràn ngập không gian.
Gợn sóng trong không gian trực tiếp lan tràn ra bốn phía, không gian chung quanh lúc này mang theo hơi nước ngập tràn.
Vũ kiếm quyết.
Khấu Tử Hào đánh ra một đạo kiếm quyết cuối cùng, kiếm ảnh ngập trời giống như mưa kiếm từ trong gợn sóng trong không gian bắn về phía trước.
Từng cỗ kình khí cuồng bạo không ngừng cắt vỡ hư không, hung hăng bao phủ về phía Lục Thiếu Du.
Sưu Sưu Sưu.
Kiếm quang giống như mưa xuyên thủng không gian mang theo lực lượng cuồng bạo nhanh chóng đánh tới trước người Lục Thiếu Du.
Không gian chung quanh đã bị kiếm quang làm cho vặn vẹo liên tục.
Thanh thế kinh người như vậy nhanh chóng khiến cho đám người dự thi chung quanh chú ý.
Vũ kỹ Huyền cấp sơ giai đối với những đệ tử tiểu thế lực và tán tu mà nói, không có cách nào tu luyện.
Nhìn kiếm quang như mưa khiến cho không gian vặn vẹo kia, Lục Thiếu Du cũng không quá để ý.
Ngay tại lúc đó, thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du biến đổi, miệng quát lên một tiếng: Không Linh Diệt.
Thanh âm vừa dứt, trong đôi mắt Lục Thiếu Du dường như có tinh quang bắn ra.
Bàn tay nhanh như thiểm điện, hóa chưởng thành trảo, linh lực trên người tuôn ra.
Lúc này một cỗ khí tức cuồng bạo nhanh chóng phóng lên trời.
Khi đám kiếm quang đánh tới vị trí cách Lục Thiếu Du hai thước.
Một đạo trảo ấn trực tiếp phóng lên trời rồi đem không gian nghìn thước chung quanh bao phủ.
Đạo trảo ấn kia xuyên qua sự bao phủ của không gian, không gian lúc này không ngừng vặn vẹo, giống như đột nhiên có một cơn lốc hiện lên vậy.
Ngay sau đó một tiếng nổ vang lên trong quảng trường.
Phanh Phanh.
Linh lực cuồng bạo bắn ra, kình khí khủng bổ phóng lên trời, linh lực không ngừng tuôn ra.
Lúc này kiếm quang như mưa trực tiếp tán loạn.
Khấu Tử Hào lúc này dường như cũng nhận ra được cái gì đó, sắc mặt đại biến, thế nhưng trong lúc hắn còn chưa kịp lui về phía sau thì trong không gian hỗn loạn có một thân ảnh màu xanh mơ hồ xuất hiện trước mặt hắn Một đạo trảo ấn trực tiếp đánh vào trên trường kiếm của hắn.
Một tiếng vỡ vụn vang lên trong không gian.
Phanh.
Trường kiếm nứt thành từng khúc, ngay sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, một đạo kình khí bàng bạc lập tức trút vào ngực Khấu Tử Hào.
Phốc Phốc.
Khấu Tử Hào phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Thân hình bị đánh bay về phía sau, cuối cùng nặng nề đập vào mặt đất cách đó mấy chục thước.
Mặt đất nơi thân thể hắn đáp xuống rạn nứt, miệng lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Cỗ khí tức trên người hắn lúc này cũng nhanh chóng giảm sút.
Trên đài cao, sắc mặt mấy trưởng lão Thiên Kiếm môn lập tức khó coi, đệ tử trong môn một chiêu đã bị trọng thương, đối với Thiên Kiếm môn bọn hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính là một đả kích, một màn này vừa rồi cũng có không ít người nhìn thấy, ánh mắt mọi ngươi không khỏi biết đổi.
Giao ra ngọc giản ngươi vừa mới thu được.
Lục Thiếu Du nhanh chóng đi tới bên người Khấu Tử Hào, đệ tử Thiên Kiếm môn coi trọng như vậy đương nhiên Lục Thiếu Du không muốn đánh chết.
Không phải là không dám đánh chết mà hắn không muốn tạo thành phiền toái sau này, Thiên Kiếm môn tuyệt đối không dễ chọc.
Hiện tại dùng thân phận này hắn cũng không phải sợ.
Thế nhưng sau này thân phận bại lộ, sớm muộn gì Thiên Kiếm môn cũng sẽ biết rõ, cho nên không cần vô duyên vô cớ đắc tội với quái vật này.
Nhìn Lục Thiếu Du, sắc mặt Khấu Tử Hào vô cùng kinh hãi, đồng thời cũng chỉ có thể giao ra ngọc giản trong người.
Ồ.
Lúc này Lục Thiếu Du nhướng mày, thân ảnh nhanh chóng lùi lại.
Lá gan của các hạ quả thực không nhỏ, đệ tử Thiên Kiếm môn há là người mà các hạ có thể tùy ý động tới? Ngay khi thân ảnh Lục Thiếu Du nhanh chóng lùi lại, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên sau lưng Lục Thiếu Du.
Thanh âm vừa dứt, một thân ảnh màu tím nhanh như thiểm điện từ phía xa lướt tới.
Thân hình vô cùng quỷ dị trôi trong không gian, đột nhiên xuất hiện sau lưng Lục Thiếu Du.
Lúc này có một thân ảnh xinh đẹp nhanh chóng lao tới, cánh tay mềm mại nhanh chóng hiện ra.
Năm ngón tay bắn ra, năm đạo chân khí màu trắng hóa thành năm đạo cương phong cắt vỡ không gian đánh về phía Lục Thiếu Du.
Năm đạo cương phong xẹt qua không gian, giống như đem không gian xé rách mang theo năm đạo kình khí cường hãn hung hăng đánh về phía lưng Lục Thiếu Du.
Sưu.
Lục Thiếu Du đã sớm xoay người lại, quay đầu nhìn năm đạo cương phong này.
Lúc này Lục Thiếu Du nhíu mày, thủ ấn được kết, không gian lập tức vặn vẹo.
Sưu Sưu.
Năm tiếng vang truyền ra, không gian run lên, cương phong mang theo kình khí hung hãn trực tiếp khiến cho không gian chung quanh Lục Thiếu Du xuất hiện gợn sóng, gợn sóng lúc này giống như sắp bị nghiền nát.
Giữa không trung, thân hình Lục Thiếu Du run lên.
Sưu.
Lúc này thân ảnh xinh đẹp kia đã rơi xuống trước người Khấu Tử hào, ống tay áo run lên, trên ngũ quan tinh xảo kia, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú về phía Lục Thiếu Du trên không trung, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc, thế nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.
Hay cho một Thiên Kiếm môn, cũng chỉ biết đánh lén như vậy thôi sao? Lục Thiếu Du ở trên không trung, lúc này gợn sóng xung quanh hắn đã biến mất.
Ánh mắt Lục Thiếu Du mang theo hàn ý nhìn về nữ tử vừa mới xuất hiện, mà nữ tử này chính là Nguyên Nhược Lan mấy năm không gặp.
Mấy năm không gặp nữ tử này càng ngày càng nhìn thấy có chút ý vị, năm đó trẻ trung hiện tại là vũ mị cùng thành thục.
Dù là hiện tại, đối với Nguyên Nhược Lan này Lục Thiếu Du cũng không có cách nào nhìn ra thực lực.
Công pháp mà Nguyên Nhược Lan tu luyện có chút quỷ dị.
Thiên Kiếm môn ta không cần phải đánh lén người khác.
Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Nhược Lan trầm xuống.
Vừa rồi vì cứu sư huynh cho nên nàng mới ra tay, cũng không phải là đánh lén.
Sư muội, đây là ngọc giản.
Khấu Tử Hào nhìn thấy Nguyên Nhược Lan, lập tức đem hơn chục khối ngọc giản trong người đưa cho Nguyên Nhược lan.
Hắn đã bị trọng thương, không cách nào tái chiến.
Đương nhiên ngọc giản không thể tiện nghi cho kẻ khác.
Nhìn thấy sư muội Nguyên Nhược Lan xuất hiện, hắn lạnh lùng nhìn về phía Lục Thiếu Du.
Nguyên Nhược Lan có chút do dự rồi đem ngọc giản thu lại.
Nàng cũng nhìn thấy sư huynh của mình không còn lực tái chiến.
Ha ha, Thiên Kiếm môn không chỉ biết đánh lén mà còn vô sỉ như vậy.
Rõ ràng là ta đánh bại ngươi, thế nhưng không ngờ ngươi lại vô sỉ như vậy.
Lục Thiếu Du nhìn Khấu Tử Hào, nhìn đối thủ mình đánh bại lúc này vô cùng khinh thường.
Chỉ là quy tắc của thi đấu này cũng không nói tới việc có thể nhường ngọc giản.
Dù sao ngọc giản này cũng chưa rơi vào tay hắn.
Hừ, miệng lưỡi của các hạ quả thực vô cùng sắc bén.
Dùng mạnh lấn yếu, cũng không được coi là có bổn sự.
Chúng ta chiến một trận, ngươi thắng thì tất cả ngọc giản là của ngươi.
Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, khuôn mặt Nguyên Nhược Lan khẽ run lên, ánh mắt trầm xuống lạnh lẽo nhìn Lục Thiếu Du.
Vũ giả tứ hệ của Thiên Kiếm môn, ngươi muốn thắng ta sợ rằng cũng không phải dễ.
Hơn nữa hiện tại ngươi đánh cùng ta một trận sợ rằng sẽ phải tiêu hao quá nhiều.
Ta thấy ngươi quả thực chính là tìm phiền toái.
Lại nói ta cũng không sợ ngươi.
Thế nhưng Thiên Kiếm môn đối với các ngươi sợ rằng đặt rất nhiều kỳ vọng.
Nếu như chưa tới top mười mà các ngươi bị thua không biết mặt mũi Thiên Kiếm môn các ngươi đặt ở đâu.
Ngươi còn muốn chiến với ta một trận hay không? Ha ha.
Lục Thiếu Du nhìn qua Nguyên Nhược Lan rồi cười lớn một tiếng.
Hơn chục khối ngọc giản đã mất, hắn cũng không thể làm gì khác hơn.
Mà lúc này trong lòng Lục Thiếu Du cũng không muốn động thủ, tiêu hao quá nhiều cũng chỉ mang tới nguy cơ cho bản thân mà thôi.
Tuy rằng hắn không nhất định phải sợ Nguyên Nhược Lan này, thế nhưng mấy năm trước hắn đã giao thủ qua với Nguyên Nhược Lan.
Thực lực của tiểu nữu này không dễ trêu.
Lại nói bằng vào thực lực Nguyên Nhược Lan vừa mới thi triển ra có lẽ bây giờ cũng đã đạt tới tình trạng khủng bố.
Lùi một bước mà nói, coi như là hắn chiến thắng.
Dùng thực lực cùng át chủ bài của Nguyên Nhược Lan này, hắn thắng thì cũng phải xuất ra một số thứ, vô cùng bất lợi đối với bản thân sau đó.
Cho nên lúc này Lục Thiếu Du cũng không muốn động thủ, lúc này chọn cường giả mà khiêu chiến chỉ sợ đối với bản thân mình vô cùng bất lợi.
Lời của Lục Thiếu Du lại khiến cho Nguyên Nhược Lan khẽ giật mình, quan hệ trong đó nàng đương nhiên hiểu rõ.
Thực lực của người thanh niên áo xanh này vừa rồi nàng cũng được chứng kiến, thực lực nàng không có cách nào nhìn thấu, thế nhưng nàng có thể cảm giác được đối phương tuyệt không phải là kẻ yếu.
Đồng thời đối phương lại còn biết nàng là vũ giả tứ hệ, sợ rằng người này đã điều tra qua nàng.
Nhìn vào đôi mắt của đối phương, trong nội tâm Nguyên Nhược Lan dường như cảm thấy đôi mắt kia có chút quen thuộc.
Bất quá người này hẳn là nàng chưa gặp qua.
Mấy năm gần đây nàng chưa từng rời khỏi kiếm chủng.
Vì đề cao thực lực, cho nên nàng biết bản thân mình vì đạt được thực lực hiện tại đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, loại đau khổ khắc cốt ghi tâm này nàng không bao giờ quên.
Hi vọng các hạ có thể chống đỡ được tới ngày thứ bảy, đến lúc đó ta nhất định sẽ chiếu cố các hạ.
Một lúc lâu sau Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Thiếu Du nói.
Ha ha, ta sẽ chờ.
Lục Thiếu Du cười ha hả, tiếng cường mang theo sự cuồng ngạo.
Thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.
Các ngươi giao ngọc giản ra, bằng không đừng trách ta không khách khí.
Trong đám người hỗn loạn, lúc này có tầm chục người đứng chung một chỗ, trong tay nắm lấy binh khí, ánh mắt chăm chú nhìn vào thiếu nữ trước mặt.
Thiếu nữ này chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, dung nhan vô cùng tuyệt mỹ, có lẽ bởi vì bộ dáng đáng yêu mang theo khuôn mặt giống như hài tử cho nên khiến cho nàng giống như mười lăm mười sáu tuổi.
Bất quá nhìn vào tư thái kia, lúc này đã bắt đầu xuất hiện vòng cung mê người.
Nha đầu miệng còn hôi sữa mà không ngờ lại hung hăng càn quấy như vậy.
Lúc này đám người kia tổng cộng có mười một người.
Trừ một Vũ Suất nhất trọng ra thì còn có một Linh Suất nhất trọng, còn lại đều là Vũ Tướng.
Một tiểu đoàn đội vừa mới thành lập, đủ để chống lại công kích của một đệ tử đại môn đại phái nào đó.
Muốn chết.
Ánh mắt của thiếu nữ xinh đẹp vốn vừa rồi đang còn ôn hòa lúc này lập tức chuyển thành lạnh lẽo.
Chung quanh người nàng lúc này giống như rơi vào hầm băng, nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống.
Tiếp theo trong nháy mắt, trong tay thiếu nữ xinh đẹp này xuất hiện một đạo thủ ấn vô cùng quỷ dị, đột cỗ khói độc ngập trời nhanh chóng xuất hiện rồi che khuất bầu trời, trong nháy mắt bao phủ không gian.
Trong lúc hơn chục người kia hoảng hốt, trong tay thiếu nữ xinh đẹp kia xuất hiện hơn trăm sợ tơ độc màu đen, hơn trăm sợi tơ độc này dùng một tốc độ nhanh như thiểm điện nhanh chóng bắn tới trước người mười một người kia.
Tơ độc từ bốn phương tám hướng bao phủ hơn mười người này.
Kinh khủng nhất là cả không gian vặn vẹo lúc này đã bị phong tỏa.
Mười một người này không ai có thể trốn thoát.
Một cỗ lực lượng vô hinh bao phủ chung quanh.
Lúc này chân khí cùng linh lực của đám người kia không có cách nào lưu động.
A.
Trong nháy mắt đã có người không có một chút phảng kháng nào bị đánh chết.
Toàn thân hư thối, Linh Suất nhất trọng cùng Vũ Suất nhất trọng kia vừa muốn mở miệng thế nhưng trong không gian lúc này lại có vô số khói độc màu đen tiến vào trong miệng bọn họ.
Con mắt, lỗ tai, lỗ mũi trong chớp mắt có máu đen chảy ra.
Mười một người, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn toàn bộ bị đánh chết.
Ánh mắt đám người dự thi chung quanh đầy hoảng hốt.
Trong sương mù ngập trời kia bọn hắn cũng không dám tới gần, sắc mặt cả đám đại biến.
Có ý tứ, có ý tứ.
Phía xa, một thân ảnh màu xanh nhìn Lục Tâm Đồng, trong mắt hiện lên chiến ý nóng bỏng.
Nha đầu kia quả đúng là Linh Vương nhất trọng a.
Tốc độ tu luyện quả thực giống như bay.
Phía xa, nhìn thân ảnh đáng yêu, bộ dáng quen thuộc kia khiến cho Lục Thiếu Du rất muốn đi qua.
Thế nhưng lúc này hắn chỉ có thể nhịn mà thôi.
Không bao lâu nữa tới lúc đó hắn có thể trở về gặp mặt cùng mọi người trong Phi Linh môn rồi.
Độc công của tiểu nha đầu này tuyệt đối kinh khủng.
Trên đài cao, lúc này số người khiếp sợ tuyệt đối không ít.
Tiểu cô nương Tâm Đồng này thứ kinh khủng nhất không phải là độc công mà là thiên phú.
Không tới mười tám tuổi đã là Linh Vương, nếu như bồi dưỡng tốt muốn tiến tới Linh Tôn mà nói, chỉ sợ cũng không phải là không có khả năng.
Lữ Chính Cường nhịn không được mà mở miệng nói.
Đông lão đệ, ta nghe nói Lục Tâm Đồng chính là đệ tử của ngươi, không biết có phải thật không? Trên đài cao, Kình Linh Vương nhìn đám người Phi Linh môn cách đó trăm thước, thanh âm vang lên trong tai đám người Phi Linh môn.
Nhìn Lục Tâm Đồng, sắc mặt Kình Linh Vương tuy rằng không biến hóa quá nhiều, thế nhưng trong nội tâm vô cùng khiếp sợ.
Thiên phú như vậy, Thánh Tử cùng Thánh Nữ trong Thiên các cũng không thể so bì được.
Đúng vậy, Tâm Đồng chính là đệ tử của tại hạ.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh mỉm cười.
Khi trước hắn cũng biết bản thân mình không có cách nào được Kình Linh Vương này tôn trọng, mà lúc này bởi vì đệ tử bảo bối kia cho nên khiến cho hắn và Phi Linh môn được thơm lây không ít.
Tuổi còn nhỏ mà đã là Linh Vương nhất trọng, Đông lão đệ thu một đệ tử thật giỏi a.
Nếu như Đông lão đệ có rảnh thì sau khi thi đấu đến Thiên Địa các chúng ta một hồi.
Trong Thiên Địa các chúng ta gần đây có một chút rượu ngon, nếu như Đông lão đệ có hứng thú mà nói, mời tới chơi một phen.
Kình Linh Vương nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.
Kình Linh Vương nói xong, trong lòng mọi người có mặt không khỏi xôn xao.
Có thể được Kình Linh Vương coi trọng mời mọc một phen như vậy quả thực hiếm thấy.
Bất quá người ở đây sợ rằng đều hiểu rõ.
Kình Linh Vương kia dường như đối với đệ tử Lục Tâm Đồng của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh có chút hứng thú.
Đa tạ Kình Linh Vương, đến lúc đó nếu như có thời gian nhất định ta phải quấy rầy một phen.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lập tức trả lời.
Dùng tính tình của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh như thế nào lại không biết.
Kình Linh Vương kia sợ rằng là có ý với đệ tử bảo bối của hắn mà thôi.
Sợ rằng khi tới Thiên Địa các hắn cự tuyệt cũng không tốt.
Cho nên lúc này Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cũng chỉ có thể nói nước đôi như vậy.
Phanh Phanh.
Phía dưới, lúc này lại có một thanh âm như sấm rền vang lên trong không gian.
Cả không gian run rẩy, động tĩnh lần này quả thực vô cùng lớn.
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn xuống phía dưới.
Lúc này phía dưới quảng trường, trên không trung có kình phong ngập trời đang nhanh chóng khuếch tán.
Hai đạo thân ảnh hiện lên, chính là Lam Thập Tam của Thiên Địa các, còn có một thanh niên tóc tai bù xù.
Hai người vừa mới giao thủ một kích, dường như là bất phân thắng bại.
Lúc này hai người đều nhìn về đối phương, trên mặt đều xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Không cùng ngươi đánh nữa.
Thực lực ngươi không tệ, không cùng ngươi lãng phí thời gian nữa.
Ta phải tìm ngọc giản để tiến vào top mười.
Thanh niên áo xám kia nói, cũng không quay đầu lại, trực tiếp mặc kệ Lam Thập Tam, nhanh chóng đánh về phía đám người phía dưới.
Thật mạnh.
Trên không trung, ánh mắt Lam Thập Tam khẽ đổi, trong mắt hiện lên chiến ý, thầm nói: Lần thi đấu này quả thực có chút ý tứ, ta sẽ chiến với ngươi một trận.
Trên đài cao, ánh mắt mọi người khẽ đổi.
Vân Khiếu Thiên nhìn thanh niên áo xám, thấp giọng nói: Lần này sẽ không phải là lại xuất hiện một Sát Phá Quân đó chứ? Trong đám người, có một thân ảnh xinh đẹp xuyên qua đám người mang theo từng đạo tàn ảnh.
Thân thể giống như hồ điệp bay lượn, bàn tay trắng như ngọc tung bay, nhanh chóng đánh ra một đạo chưởng ấn.
Mà lúc này, một Vũ Suất nhị trọng trực tiếp bị một đạo chưởng ấn của nữ tử này đánh bay.
Thu hồi hơn chục ngọc giản trên người đối phương, nữ tử này chính là Lục Vô Song, trên dung nhan tuyệt mỹ kia lúc này không có bất kỳ một chấn động nào.
Dường như tâm tình của nàng không chút rung động.
Hoặc giả là trong lúc thi đấu này dường như nhớ tới người nào đó cho nên mới có chút thất thần.
Lúc này Vân Hồng Lăng mặc một bộ y phục màu xanh khiến cho máu người ta sôi trào nhanh chóng xuyên qua đám người.
Trường tiên trong tay không ngừng bay lượn.
Nàng dường như cũng đạt được nhận thức chung với mọi người, mặc kệ những người mạnh, trực tiếp tiến về phía đám người có thực lực thấp.
Thân ảnh Lục Thiếu Du đứng một góc trên quảng trường, cũng không có ai dám tới gần.
Vừa rồi cách đó không lâu Lục Thiếu Du một chiêu đánh chết một Linh Suất, làm trọng thương một Vũ Suất lục trọng, đã chấn nhiếp không ít người.
Cũng không có ai dám trêu chọc vào hắn.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn từng đạo thân ảnh quen thuộc.
Tuy rằng không thể tiến tới chỗ các nàng, thế nhưng hắn vẫn luôn chú ý tới các nàng, miễn cho các nàng gặp phải tình cảnh nguy hiểm.
Trong ánh mắt Lục Thiếu Du lúc này xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Lúc này Lữ Tiểu Linh cũng nhanh chóng kết thủ ấn, linh lực cuồng bạo tràn ngập không gian.
Không khí chung quanh người nàng lúc này rít gào, không gian như vặn vẹo.
Linh lực cuồng bạo hóa thành ngàn vạn sợ tơ nhỏ xuyên thấu không gian đánh về phía Linh Suất nhị trọng, khiến cho đối phương liên tục thối lui.
Nha đầu này, Linh Thiên môn sợ rằng vì nàng cũng hạ không ít tâm tư.
Nhìn thực lực của Lữ Tiểu Linh lúc này, trong nội tâm Lục Thiếu Du không khỏi thầm than một tiếng.
Khí tức của Lữ Tiểu Linh hiện giờ đã tới Linh Suất thất trọng, trong quảng trường lúc này cũng coi như là người có thực lực không kém.
Ánh mắt đảo qua từng người, hắn phải chú ý tới chúng nữ, chúng nữ không có nguy hiểm cũng khiến cho Lục Thiếu Du yên tâm một chút.
Mà trong chúng nữ, người khiến cho Lục Thiếu Du kinh ngạc nhất chính là thực lực của Lục Vô Song.
Thực lực của nàng lúc này tăng trưởng giống như là bay vậy.
Khống chế linh hồn, thực lực của nàng ta cũng vô cùng bất phàm.
Trong đám người lúc này còn có một nữ tử mặc y phục màu cam, thân ảnh vô cùng xinh đẹp.
Mỗi một lần ra tay linh lực tràn ra, dường như khiến cho đối thủ không có lực phản kháng, tùy ý đánh ra một chưởng, quả thực vô cùng quỷ mị.
Nhìn thấy cảnh tượng này Lục Thiếu Du cũng không khỏi chú ý vài lần.
Đệ tử Tứ các Tứ đảo lần này sợ rằng thực lực tuyệt đối cường hãn, còn cực kỳ quỷ dị.
Thánh nữ kia quả thực cực kỳ xinh đẹp.
Cuối cùng ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn vào Thánh Nữ của Thiên Địa các trong đám người.
Khuôn mặt luôn lạnh như băng, trên bàn tay của nàng gợn sóng trong không gian không ngừng lắc lư.
Nhìn qua giống như tiên tử, từng bước đi đều vô cùng kinh diễm.
Mỗi một lần ra tay không ai có thể chống lại, thế nhưng nàng ta cũng không muốn lấy mạng đối phương.
Chỉ tới điểm là ngừng, mục đích chỉ là thu lấy ngọc giản dự thi.
Lục Thiếu Du nhìn nữ tử này.
Nữ tử này tuyệt đối đủ để khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng phải động tâm.
Trong mắt Lục Thiếu Du lúc này, những nữ tử đẹp nhất gần đây hắn nhìn thấy chính là Bạch Linh, Độc Cô Cảnh Văn, Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng cùng Lữ Tiểu Linh chỉ hơi thua một chút mà thôi.
Mà dung mạo của nữ tử này đủ để so sánh với Độc Cô Cảnh Văn cùng với Lục Vô Song, cho dù là khí chất thì cũng không thua Lục Vô Song bao nhiêu.
Thế nhưng so về sự yêu mị thì không có cách nào so sánh với Bạch Linh.
Sự yêu mị của Bạch Linh chính là tới từ huyết mạch, cho nên căn bản không có cách nào so sánh được với nàng.
Lần này đối thủ quả thực không ít.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, Lục Thiếu Du cũng nhìn ra mấy đối thủ tuyệt đối mạnh mẽ.
Nguyên Nhược Lan, Lam Thập Tam, còn có thanh niên áo xám, Thánh Nữ Thiên Địa các, Lăng Thanh, còn có nữ tử mặc y phục màu cam của Tứ các Tứ đảo.
Sưu Sưu.
Suy nghĩ linh tinh một chút, thân ảnh Lục Thiếu Du lập tức biến mất tại chỗ.
Đối thủ càng nhiều, vậy thì bây giờ hắn cũng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất tích lũy ngọc giản mà thôi.
Lúc này trên người hắn chỉ có hơn sáu chục điểm, còn xa mới đủ.
A.
Trong những nơi thân ảnh Lục Thiếu Du đi qua, từng Vũ Suất cùng Linh Suất đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Một cánh tay trực tiếp bị đứt đoạn, ngựcbị đánh một chưởng, lập tức chết oan uổng.
Thậm chí ngay cả trước khi chết bọn họ cũng không biết mình bị ai đánh chết.
Hơn chục khối ngọc giản trong ngực mỗi người đều bị thanh niên áo xanh này thu vào trong tay.
Sau đó trong nháy mắt thanh niên áo xanh này lại nhanh chóng chuyển sang một mục tiêu khác.
Lúc này, không có một chút bất ngờ nào, tất cả mục tiêu bị Lục Thiếu Du chọn đều trong một chiêu mất mạng.
Cũng chẳng chào hỏi một câu.
Những người này đều chấp nhận mạo hiểm tới đây, mất mạng cũng chỉ trách thực lực không đủ mà thôi.
Mạnh được yếu thua vốn là quy luật trên thế giới này.
Cho dù hắn chào hỏi chỉ sợ những người này cũng không ngoan ngoãn giao ra ngọc giản.
Chỉ cần không phạm quy thì hắn có thể tùy tiện đánh chết đối thủ.
Nếu chào hỏi thì thời gian chào hỏi cũng đủ để hắn đánh chết một người, cũng đủ để người khác đánh lén.
Cho nên hắn chỉ có thể nhanh chóng đem đối thủ đánh chết.
Đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Lập tức từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lục Thiếu Du trực tiếp đánh chết một đối thủ.
Chỉ cần là mục tiêu Lục Thiếu Du chọn, tuyệt đối không có cách nào chạy thoát.
Ngày thứ tư quả thực chính là ngày đồ sát.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong quảng trường.
Thanh âm bạo liệt giống như tiếng sấm vang lên không dứt bên tai.
Đám khán giả chung quanh lúc này cũng trợn mắt líu lưỡi.
Hóa ra tràng thi đấu này không ngờ lại huyết tinh như vậy.
Thế nhưng trong huyết tinh này lại khiến cho người ta vô cùng kích động.
Hoàng hôn, khi tiếng chuông tuyên bố nửa canh giờ nghỉ ngơi vang lên, tất cả mọi người đều bắt đầu nghĩ ngơi.
Cơ hồ lát tất cả mọi người đều nhét đan dược vào trong miệng.
Trên quảng trường, vốn tám trăm người trừ đám đệ tử thân truyền ra, trải qua một ngày đã trực tiếp giảm bớt đi năm trăm.
Số lượng thi thể hiện tại có hơn hai trăm, trong đó có hơn năm chục cỗ thi thể toàn thân hư thối.
Khi các đệ tử Thiên Địa các tiến lên thu thập những cỗ thi thể này Lục Tâm Đồng phải đưa cho đám người đó mấy khỏa đan dược, để cho bọn hắn ăn vào, bằng không một khi tới gần thi thể sẽ bị độc khí nhập thể.
Loại giết chóc huyết tinh này khiến cho ba trăm người còn lại đã mất đi sự đoàn kết, ngược lại trên người lại có sát khí nổi lên.
Những người còn lại hầu như đều là những người có thực lực mạnh nhất.
Đến giờ phút này bọn họ chỉ có hai lựa chọn, một là đầu hàng, hai là tiếp tục chiến một trận, nếu như có thể một trận thành danh thì hết thảy đều đáng giá.
Tất cả mọi người dường như đều lựa chọn cái thứ hai, vì cơ hội kia tất cả mọi người đều lựa chọn liều mạng.
Nhìn những đệ tử tiểu thế lực cùng tán tu, trong nội tâm Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể thở dài.
Khi trước nếu là hắn chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn cái thứ hai a.
Trong cuộc đời cũng nên lựa chọn một lần.
Những lựa chọn này chính là cơ hội duy nhất, cho dù biết bản thân mình không nhất định thành công, có lẽ những người thực lực mạnh hơn sẽ cười bọn hắn không biết tự lượng sức mình.
Thế nhưng trong lòng bọn họ lúc này đang nghĩ, chỉ có cơ hội như thế này mới khiến cho bọn hắn bỗng nhiên rạng danh, mới được người ta chú ý.
Cha, số người không nhiều, những người còn lại thực lực càng ngày càng mạnh.
Dương Quá tiên sinh liệu có bị nguy hiểm hay không? Mấy ngày nay số người chết không ít a.
Trên thính phòng, Hoàng Đan nhìn Hoàng Chi Lương rồi nói.
Yên tâm đi, ta đang quan sát, thực lực Dương Quá tiên sinh đã tới Linh Vương, cho dù là những đệ tử đại môn đại phái kia cũng không có bao nhiêu người có thể chống lại.
Hoàng Chí Lương nói.
Nửa canh giờ sau, thi đấu lại một lần nữa bắt đầu.
Trên quảng trường đã bị đệ tử Thiên Địa các thu dọn sạch sẽ, thế nhưng những vết nứt trên mặt đất lại không có cách nào khắc phục ngay được.
Lúc này sắc trời đã vào đêm, đêm nay ánh trăng sáng ngời, bầu trời bị màn đêm bao phủ, trong không trung có từng cơn gió lạnh thổi qua.
Đêm tối này mới là lúc thích hợp để giết người.
Lục Thiếu Du đem tâm thần thỏa ra bốn phía.
Trong thời gian một ngày vừa rồi hắn chỉ đạt được một trăm năm mươi khối ngọc giản mà thôi.
Ngày mai là ngày thứ sáu, sợ rằng đêm nay sẽ là một đêm không yên tĩnh.
Tuy rằng màn đêm đối với vũ giả mà nói cũng không sinh ra ảnh hưởng quá lớn.
Thế nhưng chung quy cũng vẫn có một chút ảnh hưởng.
Mà trong màn đêm này linh giả quả thực có thêm không ít ưu thế.
Mà Lục Thiếu Du cũng thật không ngờ, dưới màn đêm này, đối với khói độc màu đen của Lục Tâm Đồng càng có chút ưu thế.
A.
Sau khi màn đêm buông xuống không lâu, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, xen lẫn từng thanh âm bạo liệt.
Năng lượng các loại thuộc tính không ngừng bộc phát ra quang mang chói mắt, giống như tia chớp chiếu rọi trên không.
Mỗi khi năng lượng thuộc tính bộc phát thì lại khiến cho đám khán giả chung quanh nhìn thấy sự tình trên quảng trường một lát ngắn ngủi.
Lúc này trên quảng trường tràn ngập thi thể, vô cùng thê thảm.
Ta nhận thua.
Ta nhận thua.
Ban đêm, trình độ kịch liệt không thua kém gì ban ngày.
Sáng sớm, khi cơn gió thổi qua, trên mặt sông xuất hiện mảnh sương mù mỏng, xen lẫn khí tức lạnh lẽo.
Khi ánh mặt trời chiếu xuống thì trên quảng trường lúc này xuất hiện hơn trăm cỗ thi thể.
Mà trên trăm cỗ thi thể này có hơn ba chục cỗ thi thể vì độc công của Lục Tâm Đồng mà mất mạng.
Mà người đầu hàng lúc này cũng không kém trăm người, đều bị thương nặng, đang lui sang một bên, sắc mặt trắng bệch, có người cả người vết máu loang lổ.
Bất quá trong một ngày một đêm vừa rồi, bên trong đám đệ tử đại môn đại phái, vốn tới gần bảy mươi người, lúc này đã có gần hai mươi người bị loại.
Trong đó có hai người trực tiếp bị cường giả tán tu vây công tới chết.
Thời gian một đêm, số lượng ngọc giản trong tay Lục Thiếu Du tăng lên tới hai trăm mười khối.
Khi ánh bình minh xuất hiện Lục Thiếu Du điều tức một lát.
Hiện giờ rốt cuộc ngày thứ năm đã tới.
Mà trong lòng mọi người đều đang tính toán.
Rốt cuộc là phải cần bao nhiêu ngọc giản mới có thể tiến vào top năm mươi cuối cùng.
Tổng cộng hơn năm ngàn người, chỉ có mười người cuối cùng tiến vào top mười.
Sợ rằng mỗi người ít nhất cũng phải có hơn bốn trăm ngọc giản mới có phần thắng.
Đấy là chỉ có mười người tiến vào top mười thì mới như vậy, nếu như ít hơn sợ rằng mỗi người phải cần hơn năm trăm ngọc giản mới có cơ hội.
Tiếp tục.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía trước.
Vốn có hơn năm ngàn người tới đây lúc này chỉ còn có hơn trăm người.
Thực lực hơn trăm người này quả thực cao hơn rất nhiều.
Trong đó có một nửa là Vũ Suất cùng Linh Suất.
Trong đó còn có không ít Linh Suất cùng Vũ Suất cao giai.
Loại thiên phú này đủ để so sánh với đệ tử thân truyền trong đại môn đại phái.
Lục Thiếu Du nhìn hơn trăm người còn lại, những người này đều khó đối phó một chút, bất quá trên người những người này, số lượng ngọc giản thu được cũng lớn hơn không ít.
Ngày thứ năm tiếp tục là một ngày điên cuồng.
Kịch chiến trong quảng trường lúc này đã tới một trình độ nhất định.
Những người còn lại đều là người có thực lực nhất định, muốn đánh bại không phải là chuyện dễ dàng.
Nếu như một người tiêu hao quá nhiều mà nói, coi như là đệ tử đại môn đại phái cũng sẽ bị những đệ tử đại môn đại phái khác công kích.
Trong thanh âm bạo liệt cực lớn lúc này vang lên tiếng hét lớn bốn phía.
Có người chết đi, có người bị thua.
Có người chiến thắng.
Mà trong đó cũng có người lưu lại ấn tượng sâu trong lòng khán giả chung quanh.
Mau nhìn, nữ tử kia là ai.
Một thân độc công quả thực vô địch a.
Người chết trong tay nàng sợ rằng có số lượng nhiều nhất.
Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực này, quả thực quá kinh khủng.
Ta nghe nói chính là đại tiểu thư của Phi Linh môn sát biên giới Cổ Vực, dường như gọi là Lục Tâm Đồng.
Hai tháng trước nàng mới xuất lĩnh cường giả Phi Linh môn huyết tẩy Ma Tâm cốc a.
Còn có một người đầu tóc rối bời, quần áo lộn xộn kia cũng rất mạnh.
Căn bản không có ai đối phó được với hắn.
Còn có mấy nữ tử kia đều là hạng người tuyệt mỹ, thực lực cường hãn vô cùng, nếu như đời này của ta.
Người này còn chưa dứt lời, lập tức đã bị cắt đứt: Ngươi đừng nằm mơ nữa.
Theo ta được biết, bọn họ đều là thiên chi ngọc diệp, chỉ bằng ngươi ngay cả con cóc cũng không bằng.
Phanh Phanh.
Không ngừng có thanh âm bạo liệt quang quẩn trong quảng trường.
Cường giả giao thủ càng ngày càng nhiều, kình khí khuếch tán ra bốn phía.
Lúc này mặt đất không ngừng rạn nứt, mà muốn đánh bại một đối thủ cũng càng ngày càng khó.
Bất quá cũng chỉ nói tương đối mà thôi.
Đối với cường giả chính thức mà nói, không tới ngày thứ bảy, ai lại chính thức bộc lộ ra thực lực của mình.
Trên đài cao, lúc này đám cường giả các sơn môn không ngừng thấp giọng nghị luận, dường như đang đoán xem lúc này ai sẽ tiến vào top mười.
Tông chủ, người thử đoán xem lần này người nào sẽ có hy vọng? Trong Vân Dương Tông, một phụ nhân lên tiếng.
Mà người này chính là Tạ trưởng lão, ban đầu ở Vân Dương Tông cũng là người có ý thu Lục Thiếu Du làm đồ đệ, cũng chính là sư phụ của Độc Cô Băng Lan.
Hiện tại nói còn quá sớm.
Bất quá lúc này xuất hiện ba đầu hắc mã lớn nhất.
Ánh mắt Vân Khiếu Thiên khẽ đổi, nói.
Ý tông chủ chính là ba người kia.
Tống trưởng lão lúc này cũng lên tiếng, lúc này hắn đối với ba đầu hắc mã trong miệng tông chủ cũng vô cùng hiếu kỳ.
Thanh niên áo xám trên quảng trường kia có thực lực không tầm thường.
Ngay cả ta cũng khó có thể nhìn ra thực lực cụ thể của hắn.
Thứ hai chính là thanh niên mặc áo xanh kia, thực lực ta cũng không nhìn thấy.
Người này căn bản chưa dùng toàn lực.
Thực lực mạnh yếu ra sao cũng không có cách nào suy đoán.
Mà thớt hắc mã lớn nhất chính là Lục Tâm Đồng của Phi Linh môn.
Nha đầu này đã là Linh Vương nhất trọng, độc công cực kỳ khó dây vào.
Nghe đồn trên người nàng còn có một đầu thú hồn bát giai, một khi thi triển thì thực lực sẽ tới tình trạng vô cùng khủng bố.
Thanh âm vừa dứt, Vân Khiếu Thiên không khỏi thở dài một hơi.
Nhãn lực của Vân tông chủ quả nhiên độc đáo a.
Cách đó không xa, Kình Linh Vương nghe thấy lời của Vân Khiếu Thiên cũng lập tức nói: Bất quá, theo như lời Vân tông chủ nói, hai người trước quả thực ta cũng có ý này.
Ồ? Kình trưởng lão không ngại nói ra một chút được không? Quả thực ta có chút tò mò.
Vân Khiếu Thiên khẽ nói.
Trên mặt không có chút cảm xúc gì.
Thế nhưng trong lòng hắn lúc này đối với lai lịch hai người kia cực kỳ hứng thú.
Người biết được lai lịch những người dự thi chỉ có Thiên Địa các mà thôi.
Thanh niên áo xám kia là Dương Quá.
Bất quá người thanh niên áo xanh kia cũng gọi là Dương Quá.
Chính là ngoại môn trưởng lão của Thiên Địa các chúng ta.
Hai năm trước còn lưu lại danh hiệu Quỷ Sát trong thành Cự Giang.
Kình Linh Vương nói.
Hắn chính là Quỷ Sát Dương Quá sao? Nghe nói trên người hắn còn có Thị Huyết Linh Phong thất giai.
Nghe Kình Linh Vương nói xong, Lữ Chính Cường kinh ngạc nói.
Tuy rằng mọi người đều ngồi ở đội hình của tông môn mình, thế nhưng khoảng cách cũng không xa, chỉ cần không cố gắng hạ thấp tiếng thì mọi người đều có thể nghe thấy.
Hai Dương Quá.
Quả thực có chút ý tứ.
Thực lực hai người đều không thể dự đoán được.
Trong Quy Nguyên Môn, Kinh Lôi Vương Vi Bang Ngạn lúc này cũng lên tiếng, ánh mắt có chút biến hóa.
Quỷ Sát Dương Quá.
Người nọ không phải là Quỷ Sát Dương Quá.
Nhất định là giả mạo.
Trong Phi Linh môn, Thiên Độc Yêu Long lập tức lẩm bẩm nói.
Chỉ có hắn mới biết rõ.
Quỷ Sát Dương Quá chính là Lục Thiếu Du, sao lại là người thanh niên phía dưới.
Điều đó nhất định là không có khả năng, nhất định là có người giả mạo.
Độc Long huynh, ngươi sao vậy? Nghe Thiên Độc Yêu Long thầm nói, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nhanh chóng hỏi.
Không có gì, không có gì.
Thiên Độc Yêu Long nói.
Ai, hắc mã gì chứ.
Nếu như Thiếu Du ở đây mấy đầu hắc mã này là cái rắm gì.
Trong Vân Dương Tông, lúc này một lão giả áo lam nhìn xuống phía dưới rồi nói.
Người này chừng năm chục tuổi, mày rậm mắt sáng, thân hình có chút gầy gò.
Lúc này trong đôi mắt có chút ngẩn ngơ, cả người tiều tụy.
Sư huynh, Thiếu Du phúc lớn mạng lớn, không có việc gì đâu.
Mấy ngày trước đệ đã nhận được tin tức, trong Huyền Thiên bí cảnh có một chút biến cố.
Có lẽ Thiếu Du đã tránh thoát một kiếp cũng không nhất định.
Nhìn lão giả áo lam bên người, ngay cả Vân Khiếu Thiên cũng không khỏi tôn kính vài phần.
Người này chính là Vũ trưởng lão của Vân Dương Tông.
Thực lực tuy rằng không phải mạnh nhất, thế nhưng địa vị cực cao.
Thật sao?Nghe Vân Khiếu Thiên nói vậy, trong mắt Vũ Ngọc Tiền lập tức có chút vui vẻ, thế nhưng sự lo lắng trong mắt vẫn không biết mất.
Lần này Vũ trưởng lão tới đây chính là bởi vì chuyện của đệ tử bảo bối.
Trong mắt hắn, đệ tử như Lục Thiếu Du chính là bảo bối của hắn.
Nghe nói Lục Thiếu Du bị nhốt trong Huyền Thiên bí cảnh, hắn vẫn luôn lo lắng, ngay cả tóc cũng trắng thêm rất nhiều, cho nên cả người thoáng cái trông già nua không ít.
Kịch chiến trên quảng trường lúc này sau khi tiếng chuông ngày thứ năm vang lên lập tức chấm dứt.
Lúc này nhân số trên quảng trường chỉ còn chừng trăm người.
Trong trăm người kia chỉ có hai người có tu vi Vũ Tướng, còn lại toàn bộ đều là Vũ Suất cùng Linh Suất.
Những người nhận thua cũng không ít.
Trên quảng trường hiện tại chỉ có chừng chục cỗ thi thể.
Trong đó có bốn cỗ thi thể trúng độc mà mất mạng.
Trên quảng trường lúc này trên cơ bản đều là cường giả, tu vi Vũ Suất cùng Linh Suất không chỉ nói ở bên trong đám người trẻ tuổi, mà coi như là trên toàn bộ đại lục cũng là cường giả.
Trong đám người chừng một trăm người còn lại này, lúc này trong đám đại môn đại phái cũng chỉ còn hơn năm mươi người.
Mà đám đệ tử tiểu thế lực cùng tán tu cũng chiếm hơn bốn mươi người.
Hơn bốn mươi người, ngoài hai Vũ Tướng ra còn lại đều là Vũ Suất cùng Linh Suất.
Không thể không nói, trong những tiểu thế lực cùng tán tu cũng không thiếu người có thiên phú mạnh mẽ.
Đại môn đại phái cũng không có khả năng đem tất cả những người có thiên phú mạnh mẽ thu vào trong túi.
Trên quảng trường, đệ tử Thiên Địa các nhanh chóng thu dọn chiến trường.
Những người dự thi hơn phân nửa dều đang phục dụng đan dược.
Nếu như nhìn kỹ cũng không khó nhìn ra, có người đã tiêu hao rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, người dự thi bị thương cũng không ít.
Trên đài cao, cũng có một ít môn phái ủ rũ.
Bởi vì đệ tử trong môn bọn họ toàn bộ đã bại trận.
Ví dụ như Thiên Kiếm môn hiện tại có hai đệ tử dự thi thì một người đã bị loại, mà Khấu Tử Hào kia còn bị loại vô cùng khó coi.
Ngươi chính là Tâm Đồng sao? Trên quảng trường, lúc này có hai thân ảnh xinh đẹp một đỏ một xanh đáp xuống bên cạnh Lục Tâm Đồng.
Thân ảnh xinh đẹp, đường cong lả lướt, một ưu nhã cao quý, một cơ linh, khí chất hai người này coi như là vừa trải qua tràng giết chóc mấy ngày qua cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Lục Tâm Đồng lập tức quay đầu lại, đối với hai nữ tử này Lục Tâm Đồng chưa từng gặp qua, thế nhưng nàng cũng không xa lạ gì.
Bởi vì nàng đã từng nghe nói qua, trên Vân Dương Tông ca ca có hai vị hôn thê.
Đối với người của mấy thế lực lớn Lục Tâm Đồng cũng đã sớm chú ý, lúc này nhìn thấy hai người xuất hiện trước mặt là người của Vân Dương Tông cho nên nàng nhanh chóng biết là ai.
Nhìn hai nữ tử trước mặt, Lục Tâm Đồng khẽ mỉm cười, khom người nói: Tâm Đồng bái kiến hai vị tẩu tử.
Tiểu muội đã sớm nghe nói tới hai vị tẩu tử, thế nhưng không cách nào gặp mặt, mấy ngày nay cũng không tới chào hỏi hai vị tẩu tử, mong hai vị tẩu tử thứ lỗi.
Tâm Đồng, không cần đa lễ.
Lục Vô Song cùng Vân Hồng Lăng được Lục Tâm Đồng gọi là tẩu tử, sắc mặt hai người lập tức ửng đỏ.
Nhị nữ từ trong miệng Lục Thiếu Du cũng đã sớm biết Lục Thiếu Du đã nhận một muội muội trong Phi Linh môn.
Lại thêm lúc này người Vân Dương Tông cũng đã sớm giới thiệu qua mọi người đối với nhị nữ, cho nên lúc này sau khi ngưng chiến hai nàng mới tới tìm Lục Tâm Đồng.
Không nghĩ tới thực lực của Tâm Đồng lại mạnh mẽ tới tình trạng này.
Nếu như Thiếu Du có mặt ở đây nhất định sẽ vô cùng cao hứng.
Lục Vô Song nói.
Nếu như ca ca ở đây thực lực của huynh ấy nhất định sẽ mạnh hơn muội nhiều.
Nói tới ca ca, trong mắt Lục Tâm Đồng lập tức hiện lên sự mê man.
Vị này chính là Tiểu Linh muội muội sao? Quả thực đúng như lời đồn a.
Mỹ mạo như hoa, xem ra ánh mắt của Thiếu Du không kém chút nào.
Ánh mắt Lục Vô Song khẽ đổi, nhanh chóng mỉm cười nhìn Lữ Tiểu Linh bên người Lục Tâm Đồng.
Lữ Tiểu Linh luôn ở cùng Lục Tâm Đồng một chỗ, hai người này cũng quen thuộc nhau nhất cho nên từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại hai người đều ở bên cạnh nhau.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, Lữ Tiểu Linh cũng không chú ý tới Lục Vô Song cùng Vân Hồng Lăng, thế nhưng từ trong miệng người trong môn phái nàng cũng biết được thân phận của hai người này.
Lúc này nàng muốn chào hỏi thế nhưng lại có chút xấu hổ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nên thừa dịp Lục Vô Song đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, Lữ Tiểu Linh lập tức khom người nói: Tiểu Linh đã sớm nghe nói về hai vị tỷ tỷ, bái kiến hai vị tỷ tỷ.
Trên đài cao, lúc này nhìn thấy bốn nữ tử ở cùng một chỗ, ánh mắt không ít người biến đổi.
Trong Linh Thiên môn, Lữ Chính Cường, Khâu Mỹ Vi còn có Vân Khiếu Thiên, cùng chúng trưởng lão trong Vân Dương Tông.
Mặt khác trong Phi Linh môn, đám người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đều vô cùng kinh ngạc cùng khẩn trương.
Mọi người lúc này đang sợ Lữ Tiểu Linh và Vân Hồng Lăng đánh nhau.
Tỷ lệ quả thực cũng không nhỏ.
Bất quá lúc này tứ nữ đang đứng trò chuyện, cũng không giống như sắp khai chiến.
Điều này khiến cho Vân Khiếu Thiên cảm thấy ngoài ý muốn.
Tính tình của Lục Vô Song hắn biết rõ.
Bất quá nữ nhi của mình ra sao hắn lại biết rõ.
Lúc này không ngờ nó lại không cùng Lữ Tiểu Linh của Linh Thiên môn đánh nhau, quả thực khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Lữ Chính Cường cùng Khâu Mỹ Vi lúc này cũng cực kỳ ngoài ý muốn.
Nữ nhi của bọn họ cũng không có tính tình tốt chút nào.
Lúc này không ngờ lại nói chuyện cùng Lục Vô Song và Vân Hồng Lăng cực kỳ hợp ý.
Khiến cho hai người cảm thấy bất ngờ không thôi.
Tiểu Linh muội muội.
Ta đã tính qua, ta so với muội lớn hơn một chút, cho nên về sau gọi ngươi là muội muội, ngươi không ngại chứ.
Tứ nữ đứng ở giữa quảng trường, trò chuyện vô cùng vui vẻ, khiến cho sắc mặt mấy người dự thi khác vô cùng kinh ngạc.
Thực lực cùng lai lịch của tứ nữ này không hề đơn giản.
Thế nhưng không ngờ lại đứng cùng một chỗ.
Nếu như lát nữa thi đấu lại bắt đầu, tứ nữ liên thủ mà nói, sợ rằng đối với những người dự thi khác tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Mà trên thính phòng, nhìn thấy bốn nữ tử tuyệt mỹ ở cùng một chỗ quả thực là một cảnh tượng không tệ khiến cho đám khán giả mở rộng tầm mắt.
Lần thi đấu này nữ tử tuyệt sắc quả thực không ít.
Khiến cho những nam nhân có mặt đều mãn nhãn.
Cảnh tượng này quả thực trong đời liệu có mấy lần.
Hồng Lăng tỷ khách khí rồi.
Lữ Tiểu Linh mỉm cười nói: Thực không dám dấu, kỳ thực muội cũng đã sớm nghĩ tới.
Nếu như có một ngày nào đó gặp hai vị tỷ tỷ, chúng ta liệu có thể vừa gặp mặt đã đánh một trận hay không.
Không nghĩ tới lại không giống như trong tưởng tượng của muội.
Nếu Tiểu Linh muội mội đã nói như vậy thì ta cũng nói thật a.
Lúc ta nghe được tin tức đó, hận không thể lập tức chạy tới Cổ Vực a.
May mà có Vô Song tỷ khuyên bảo, đương nhiên không phải là lỗi của muội muội.
Mà là do tên tiểu tặc Thiếu Du kia vẫn thích hái hoa ngắt cỏ, đáng bị thu thập.
Về phần muội muội, ban đầu ta có chút tức giận, thế nhưng ta cũng biết chuyện này không thể trách muội muội được.
Nhớ này đó ta cùng Thiếu Du ở một chỗ thì đã có Vô Song tỷ, còn có Cảnh Văn tỷ tỷ.
Cho nên cũng không thể trách Tiểu Linh muội muội được.
Vân Hồng Lăng nói: Huống chi hiện tại tin tức của Thiếu Du vẫn không rõ.
Chuyện quan trọng nhất của chúng ta bây giờ chính là tìm được Thiếu Du.
Về phần mọi chuyện thì tính vào trên người tiểu tặc kia.
Hồng Lăng tỷ tỷ, tỷ nói là Thiếu Du còn có một Cảnh Văn tỷ tỷ sao? Lữ Tiểu Linh nhìn Vân Hồng Lăng rồi hỏi.
Đúng vậy, chẳng lẽ tiểu tặc kia còn chưa nói với muội sao? Vân Hồng Lăng nói.
Xem tiếp...Linh vũ thiên hà
truyện tranh Linh vũ thiên hà
truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà truyện chữ
đọc truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License