con-mat-ao-thi

́i cấm chế.

(1)Trong lòng mọi người không khỏi hồi hộp, từ khí tức là có thể nhận ra đây đều là bảo vật.

Ánh mắt nhanh chóng chuyển qua vật trong hộp ngọc.

Đây là một trái cây giống như nắm tay trẻ con, cả thân quả đỏ rực, năng lượng nồng nặc từ trên đó tràn ngập ra, vô cùng mê người không gì sánh được, khiến cho người ta không nhịn được mà cắn một ngụm.

Là Vũ Linh thánh quả.

Hai người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đã dùng qua Vũ Linh thánh quả, lúc này thấy Vũ Linh thánh quả trong hộp ngọc là lập tức có thể nhận ra.

Nhiều Vũ Linh thánh quả như vậy khiến cho bọn họ không thể bình tĩnh được nữa.

Bảo vật, tuyệt đối là bảo vật.

Trong đại điện, người có thể nhận ra Vũ Linh thánh quả không có mấy người, thế nhưng tất cả đều không phải là kẻ yếu, cảm nhận năng lượng tràn ngập trên Vũ Linh thánh quả đều có thể nhìn ra trái cây này không phải là phàm vật.

Chưởng môn, thứ này giống như một loại bảo vật của Vân Dương Tông mà ta từng nghe nói, chính là Vũ Linh thánh quả.

Sau khi dùng có thể tăng thêm năm thành đột phá Vũ Vương và Linh Vương.

Lục Thiếu Du nhìn linh quả trong hộp ngọc rồi nói.

Ánh mắt của Khang đường chủ quả nhiên vô cùng tốt.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Đây chính là Vũ Linh thánh quả, sau khi dùng có thể tăng thêm năm thành đột phá Vũ Vương và Linh Vương.

Thế nhưng thời gian có chút hạn chế, nhanh ăn vào đi, càng dùng sớm thì hiệu quả càng tốt.

Vũ Linh thánh quả, sau khi dùng có thể tăng năng thành đột phá Vũ Vương và Linh Vương?Nghe thấy vậy, mọi người đều há hốc mồm, điều này đại biểu cho cái gì, trong lòng mọi người đều vô cùng rõ ràng.

Đặc biệt là hai người Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ khi trước táng gia bại sản mới mua được Dưỡng Thần Hóa Vương Đan kia.

Nếu như so sánh với Vũ Linh thánh quả này thì nó không là cái gì.

Đa tạ chưởng môn.

Mọi người đồng thanh nói, loại ban thưởng trọng hậu thế này khiến cho trong lòng bọn họ vô cùng cảm kích.

Tất cả đứng lên đi.

Các ngươi đều là người của Phi Linh môn.

Phi Linh môn không phải là của riêng ta, mà là của tất cả mọi người.

Nếu như có lợi chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ, có nạn thì cùng nhau gánh chịu.

Lục Thiếu Du nói.

Sinh là người Phi Linh môn, chết là quỷ Phi Linh môn.

Kiếp này chúng ta tuyệt đối không phụ chưởng môn.

Lúc này Phi Đao Âu Dương Lãnh Tật nói.

Trong ánh mắt lạnh lẽo kia hiện lên sự kiên định.

Sinh là người Phi Linh môn, chết là quỷ Phi Linh môn, tuyệt không phụ lòng Phi Linh môn, không phụ lòng chưởng môn.

Mọi người đồng thanh nói, trong lòng mọi người lúc này vô cùng cung kính, mọi người đều bị cảm động.

Đột nhiên dường như lúc này đã tìm thấy mục tiêu lòng trung thành của mình, mà lòng trung thành này đôi khi rất quan trọng.

Có những lời này của mọi người là đủ rồi.

Lục Thiếu Du mỉm cười.

Đây là những người quan trọng của Phi Linh môn, có sự trung thành của những người này, coi như là phía dưới rung chuyển thì cũng không thể dao động tới căn cơ của Phi Linh môn.

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lại tiếp tục móc ra một chiếc nhẫn trữ vật giao cho hai người, bên trong có không ít Vũ Linh thánh quả.

Dùng tâm thần xem xét một chút, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lập tức biết bên trong có vật gì.

Điều này khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Còn có nhiều Vũ Linh thánh quả như vậy, hắn thực sự không đoán ra được trong Vụ Tinh Hải Lục Thiếu Du đã nhận được bao nhiêu cơ duyên.

Lục Thiếu Du sau khi nói xong vài câu lúc này đám người mới tản đi.

Mỗi người đều vô cùng kích động, hưng phấn.

Nếu không gia nhập Phi Linh môn thì không thể nhận được những thứ này.

Mà đối với sự phát triển của Phi Linh môn sau này mọi người vô cùng chờ mong.

Mọi người tản đi, Lục Thiếu Du, Thiên Độc Yêu Long, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng đã đi tới mật thất phía sau núi.

Một lát sau, Lục Thiếu Du và Thiên Độc Yêu Long mới rời khỏi mật thất.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đã lập tức bế quan.

Có máu tươi của THiên Độc Yêu Long và cây Mã Tiền ngàn năm, đột phá Linh Vương là chuyện trong khả năng.

Sau khi Lục Thiếu Du và Thiên Độc Yêu Long rời khỏi mật thất cũng không đi về ngay mà trực tiếp rời khỏi Phi Linh môn.

Nửa canh giờ sau, hai người dưới bóng đêm xuất hiện trong mọt hồ nước ở quần sơn Phi Linh môn.

Hồ nước này diện tích vô cùng lớn.

Bốn phía là núi non vây quanh, bình thường có cực ít người tới đây.

Nhìn hồ nước lớn này, thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du khẽ kết.

Lập tức vỗ vào thú nang dưới eo, tức thì có hơn mười đạo lưu quang bắn ra.

Tham kiến yêu vương, tham kiến chủ nhân.

Hơn mười đạo lưu quang thu liễm, tất cả đều thu nhỏ thân hình, chính là hơn mười đầu yêu thú lục giai trong Vụ Tinh Hải bị Lục Thiếu Du thu phục.

Tổng cộng có hơn sáu mươi đầu yêu thú lục giai, trong đó có yêu thú lục giai bên cạnh Thiên Độc Yêu Long, còn có năm đầu yêu vương khác trong Vụ Tinh Hải có chút cừu oán với Thiên Độc Yêu Long trong Vụ Tinh Hải, bên người những yêu vương này cũng có không ít yêu thú lục giai, toàn bộ đều được Lục Thiếu Du đem ra ngoài.

Trường Ngao Yêu Giải, Hổ Bối Yêu Quy, Thiết Xỉ Yêu Ngạc, Xà Cảnh Bạch Sa, Cự Đầu Yêu Giao, các ngươi lưu lại, những người khác tạm thời đặt chân ở đây đi, đừng gây ra động tĩnh quá lớn.

Râu Thiên Độc Yêu Long run lên, một cỗ khí tức vô hình tràn ra khiến cho trong lòng lũ yêu thú không khỏi run lên, vô luận là huyết mạch hay thực lực đều bị nó áp chế.

Trong phương diện huyết mạch những yêu thú này không thể so sánh với Thiên Độc Yêu Long.

Cho dù là phương diện thực lực, vốn khi Thiên Độc Yêu Long còn ở lục giai hậu kỳ năm yêu vương kia chỉ liên thủ mới có thể khắc chế Thiên Độc Yêu Long.

Cũng vì như vậy mới khiến cho Thiên Độc Yêu Long oán hận không ngớt.

Mỗi một lần giao thủ đều là năm đầu yêu vương này cùng tiến lên khiến cho nó không có cách nào chiến thắng được.

Vâng.

Lũ yêu thú đáp, thân thể run lên rồi lập tức chui vào trong hồ nước.

Trong hồ nước to lớn lúc này có không ít sinh vật bị kinh hãi.

Một cỗ yêu khí lan tràn trong hồ nước khiến cho vô số sinh vật phủ phục, không dám nhúc nhích.

Giữa không trung lúc này cũng chỉ còn năm đầu yêu vương trong Vụ Tinh Hải, Trường Ngao Yêu Giải, Hổ Bối Yêu Quy, Thiết Xỉ Yêu Ngạc, Xà Cảnh Bạch Sa, Cự Đầu Yêu Giao.

Lục Thiếu Du móc ra năm khỏa Vũ Linh thánh quả nói với năm đầu yêu thú: Đây là Vũ Linh thánh quả, sau khi các ngươi ăn vào có thể tăng thêm năm thành đột phá thất giai.

Mau ăn vào rồi bế quan đi.

Ước thúc những yêu thú còn lại, không được tạo thành động tĩnh quá lớn ở đây.

Nói xong, Lục Thiếu Du ném năm khỏa Vũ Linh thánh quả vào trong miệng năm đầu yêu thú.

Đa tạ chủ nhân ban thưởng.

Năm đầu yêu thú sửng sốt rồi lập tức hành lễ.

́i cấm chế.

(2)Lúc thu phục lũ yêu thú, dưới sự phân phó của Thiên Độc Yêu Long, đám yêu thú đều gọi Lục Thiếu Du là chủ nhân.

Năm đầu yêu thú lục giai hậu kỳ, tâm trí và trí tuệ đều không thua kém nhân loại.

Lúc này nhìn thấy bảo vật trước mặt tức thì vô cùng cảm kích.

Vốn bọn nó chỉ thuần phục Thiên Độc Yêu Long chứ không thuần phục Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du cũng biết muốn những yêu thú này thuần phục mình trừ phi là bố trí Huyết Hồn Ấn.

Thế nhưng hiện tại cũng không cần.

chúng nó đã thuần phục Thiên Độc Yêu Long vậy thì sẽ không phản bội.

Chỉ cần Thiên Độc Yêu Long ở bên cạnh mình là được.

Mà mục đích Lục Thiếu Du đưa năm khỏa Vũ Linh thánh quả cho năm đầu yêu thú lục giai hậu kỳ này cũng vô cùng đơn giải.

Năm đầu yêu thú lục giai hậy kỳ này cũng đã ở lục giai đỉnh phong, cự ly đột phá thất giai cũng không xa, sau khi ăn vào Vũ Linh thánh quả là có thể đột phá.

Chỉ cần đột phá thất giai thì thực lực Phi Linh môn sẽ lại tăng cường.

Năm đầu yêu thú lục giai hậu kỳ vui vẻ chui vào hồ nước.

Dưới trời cao tối đen cũng chỉ có Lục Thiếu Du và Thiên Độc Yêu Long ở đó.

Tiểu tử ngươi trên người có không ít bảo vật, quả thực phải khiến ta nhìn bằng ánh mắt khác.

Nhìn Lục Thiếu Du, Thiên Độc Yêu Long nói.

Đáng tiếc không có bảo vật tốt, lúc nào có ta sẽ giữa lại cho Độc Long huynh một phần.

Lục Thiếu Du mở miệng nói.

Vũ Linh thánh quả đối với Thiên Độc Yêu Long đã đột phá tới thất giai cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Lục Thiếu Du nhanh chóng trở lại đình viện phía sau núi, lập tức khoanh chân tu luyện.

Ngày mai còn phải đi giải quyết việc của Quỷ Vũ Tông và Thanh Phong môn.

Lúc này trong đầu Lục Thiếu Du không ngừng suy nghĩ.

Chuyện này nhìn như không lớn thế nhưng liên quan không nhỏ.

Nếu như không xử lý tốt thì phiền phức sẽ cuốn thân.

Không lâu sau đó Phi Linh môn sẽ đắc tội không ít thế lực trong Cổ Vực.

Nếu không phải gần đây mạch nước ngầm trong Cổ Vực đã cuộn trào mãnh liệt thì Lục Thiếu Du đoán Phi Linh môn cũng không an nhàn như hiện tại.

Phiền phức a.

Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, cũng chỉ đành binh đến tường ngăn.

Hi vọng tới lúc đó sự sắp xếp của hắn không có sai sót, có thể giảm phiền phức tới mức thấp nhất.

Một lát sau, Lục Thiếu Du tiến vào trạng thái tu luyện, quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang mang.

Đêm khuya, tại một nơi trong sơn mạch Vụ Đô, có mấy trăm người cưỡi yêu thú phi hành thừa dịp bóng đêm còn chưa tan hết nhanh chóng biến mất giữa không trung.

Một đêm tĩnh lặng trôi qua.

Khi mặt trời ló rạng, Phi Linh sơn như được bao phủ bởi một chiếc khăn trắng.

Một mảnh sương mù bao phủ ngọn núi, toàn bộ kiến trúc như ẩn như hiện dưới màn sương.

Trên lá cây chung quanh ngọn núi cũng ướt đẫm sương, đồng thời không khí vô cùng mát mẻ.

Phù.

Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí.

Một đêm tu luyện, cảm nhận thực lực Vũ Suất nhất trọng đỉnh phong của mình lúc này cũng có tiến bộ, tuy rằng lại tiến bộ này nhỏ bé không đáng kể.

Thế nhưng thực lực được củng cố khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác tiến bộ.

Mà đối với loại biến hóa này Lục Thiếu Du đã sớm trải qua một lần.

Sau khi đột phá Vũ Suất, cuối cùng dựa vào năng lượng trong hồ nước vẫn đủ để hắn đột phá tới Vũ Suất nhất trọng đỉnh phong và Linh Suất nhất trọng đỉnh phong, tốc độ đột phá vô cùng nhanh, lúc này tu luyện chỉ củng cố tu vi mà thôi.

Đối với chuyện này Lục Thiếu Du không khỏi mỉm cười.

Tu vi dưới sự củng cổ, thực lực của hắn vô hình trung cũng có tăng cường.

Thiếu Du, chuyện này phải cẩn thận, liên quan rất nhiều.

Có cần phái thêm người đi không?Sáng sớm, ngoài đình viện Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đang nói với Lục Thiếu Du.

Oánh tỷ, nhân thủ như vậy là đủ rồi.

Lục Thiếu Du mỉm cười.

Tối hôm qua Hoa Mãn Ngọc và Hoa Mãn Lâu, còn có Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Lý Trì Chính đã mang theo năm trăm đệ tử còn có không ít hộ pháp suốt đêm xuất phát.

Như vậy đã đủ rồi.

Huống chi hắn cũng không có dự định động vào các thế lực lớn, quan sát là được.

Vậy tất cả phải cẩn thận một chút, ngươi tự mình đi ta cũng không cần quá lo lắng nữa.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.

Lúc này bên người Lục Thiếu Du có Bạch Linh và Thiên Độc Yêu Long, nàng quả thực không cần phải lo lắng.

Được.

Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, hai cánh Nghịch Lân Yêu Bằng dựng lên, sau đó biến mất trong không trung.

Trên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng lúc này còn có Bạch Linh, Tiểu Long Thiên Độc Yêu Long, Thủy Hỏa Yêu Giao, Huyết Ngọc Yêu Hổ, Huyết Tích Dịch.

Về phần Thiên Sí Tuyết Sư, vào lúc nửa đêm qua đã bắt đầu đột phá.

Điều này khiến cho Lục Thiếu Du vô cùng vui vẻ.

Thiên Sí Tuyết Sư vốn sau khi ăn vào Yêu linh đan đã đạt tới tứ giai hậu kỳ đỉnh phong.

Trong hồ nước bằng năng lượng kia đã đột phá chỉ là nước chảy thành sông mà thôi.

Mà năng lượng khổng lồ kia khiến cho Thiên Sí Tuyết Sư lúc đi ra đã tới ngũ giai sơ kỳ đỉnh phong.

Lần này đột phá khiến cho Lục Thiếu Du có chút ngoài ý muốn, thế nhưng cũng đã nằm trong dự liệu của hắn.

Thái Âm Yêu Thỏ trong Vụ Tinh Hải không có đột phá, lúc này rốt cuộc cũng đã tới sát biên giới đột phá.

Đêm qua cũng đã tiến vào trạng thái đột phá.

Thiên Sí Tuyết Sư đột phá, Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể cưỡi Nghịch Lân Yêu Bằng, ba người cùng với Tiểu Long và chúng thú lập tức đi về phía trước.

Lục Thiếu Du vốn muốn mang Lục Tâm Đồng đi theo.

Thực lực của Lục Tâm Đồng hiện tại đã có thể đi ra bên ngoài tôi luyện nhiều hơn.

Thế nhưng chiều ngày hôm qua, Lục Thiếu Du đã sắp xếp cho Lục Tâm Đồng bế quan, đương nhiên cũng đã ăn vào một khỏa Vũ Linh thánh quả.

Từ Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Lục Thiếu Du đã biết chỗ giao nhau của địa bàn Quỷ Vũ Tông và Thanh Phong môn.

Nơi đó chỉ là một ngọn núi vô danh.

Nếu không phải gần đây xuất hiện một đạo cấm chế bị người ta phát hiện, nơi này căn bản cũng không có ai chú ý tới.

Càng không bị Quỷ Vũ Tông và Thanh Phong môn tranh đoạt.

Từ Phi Linh môn tới đây, Lục Thiếu Du phỏng đoán bằng vào tốc độ hiện tại của Nghịch Lân Yêu Bằng, một ngày đêm tuyệt đối đủ.

Có khi còn không tới một ngày đêm.

Đêm qua đám người Hoa Mãn Ngọc đã xuất phát, tới lúc đó có lẽ cũng kịp chạy tới.

Trên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng, Lục Thiếu Du đang lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính.

Đối với thứ huyền ảo như năng lượng thuộc tính, muốn hiểu được triệt để không phải là chuyện dễ dàng, cũng không phải là chuyện trong một sớm một chiều có thể hoàn thành.

Ở một nơi nào đó trên không trung.

Một đầu yêu thú khổng lồ nhanh chóng bay qua.

Phía sau còn có vô số yêu thú phi hành, số lượng chỉ sợ cũng hơn ba trăm con.

Trên lưng đầu yêu thú phi hành đầu tiên lúc này có mười mấy đạo thân ảnh, một người mặc y phục màu xanh, thân hình gầy gò, trong mắt bắn ra tinh quang.

Mấy đạo thân ảnh phía sau khí tức có chút cường hãn, đều có cấp bậc Vũ Tướng, Vũ Tướng bát trọng, cửu trọng cũng không ít, còn có hai Linh Tướng bên trong.

Phó chưởng môn, Quỷ Vũ Tông hiện tại không ngờ lại dám trêu tới Thanh Phong môn chúng ta.

Không phải là muốn chết sao? Có tin đồn Đới Đường đã chết, hiện tại Quỷ Vũ Tông chỉ là một cái xác không mà thôi.

Trên lưng yêu thú phi hành, một đại hán áo xanh nói với đại hán gầy gó kia.

Vạn nhất Đới Đường không chết, Quỷ Vũ Tông vẫn có người tọa trấn thì sao? Hơn nữa hiện tại có lời đồn Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn có quan hệ cực kỳ phức tạp, chưởng môn để chúng ta đi trước tìm hiểu một phen, chờ chưởng môn đi tới rồi mới quyết định.

Đại hán gầy gò nói.

Quỷ Vũ Tông đánh chết không ít đệ tử của chúng ta, thù này phải báo.

Một đại hán khác căm tức nói.

Tới lúc đó tính tiếp, mối thù này của Thanh Phong môn chúng ta đương nhiên phải báo.

Đại hán gầy nói.

Sắc trời mùa đông vô cùng khó chịu.

Vầng thái dương hiện lên, tạo thành không ít hàn khí bay lên không trung.

Tạo một nơi kiến trúc liên miên thoạt nhìn vô cùng hùng vĩ.

Lúc này trong đại điện có hơn mười đạo thân ảnh, một cỗ khí tức được thu liễm lại, thế nhưng vô hình trung cũng có thể cảm nhận được sự bất phàm.

Lúc này trong chủ vị ở đại điện có một đại hán không tới năm mươi tuổi đang ngồi ngay ngắn, khuôn mặt cương nghị, góc cạnh phân minh, đôi mắt thâm thúy, lông mày rậm, vô cùng nho nhã.

Quanh thân vô hình nổi lên ba động.

Khí tức trên người trong lúc vô hình tạo thành áp chế.

Từ khí tức cũng có thể biết được người này tuyệt đối là cường giả Vũ Vương.

Mà người này chính là trang chủ Lan Lăng sơn trang Gia Cát Tây Phong.

Một nhân vật phong vân tuyệt đối trong Cổ Vực, lấy sự nho nhã dương danh trong Cổ Vực.

Lúc này Gia Cát Tây Phong ngồi trong đại điện, sắc mặt có chút khó coi, cái quạt trong tay không ngừng vỗ vào tay, ánh mắt nhìn vào mọi người phía dưới đại điện, cuối cùng nhìn một người rồi nói: Phụng chưởng môn, Quỷ Vũ Tông và Thanh Phong môn các ngươi tranh chấp, ngươi muốn Lan Lăng sơn trang chúng ta nhúng tay vào là hơi sớm.

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến mọi người chê cười THanh Phong môn các ngươi, cũng chê cười Lan Lăng sơn trang chúng ta.

Gia Cát trang chủ, có chút chuyện người không biết, ta thu được tin tức, Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn đã sớm liên thủ đánh chết không ít đệ tử của Thanh Phong môn ta.

Nghe nói trong Phi Linh môn có Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đã đạt tới Vũ Vương, còn có Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân, còn có Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, những người này đều là người không dễ chọc.

Vì vậy ta chỉ có thể tới nhờ Lan Lăng sơn trang ra tay mà thôi.

Ở giữa đại điện lúc này một đại hán áo xanh nói, từ khí tức trên người hắn là có thể biết được người này cũng không kém chút nào.

Mà người này chính là chưởng môn Phụng Tiên Hành của Thanh Phong môn.

Chỉ là.

Vẻ mặt Gia Cát Tây Phong khẽ biến đổi.

Gia Cát trang chủ, Thanh Phong môn ta từ trước tới nay đều vì Lan Lăng sơn trang như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Lần này nếu như Thanh Phong môn ta tổn thất, tới lúc đó sẽ đánh mất mặt mũi của Lan Lăng sơn trang.

Cha, để con đi đi.

Không ngờ Quỷ Vũ Tông lại có liên quan tới Phi Linh môn.

Con cũng muốn tới Phi Linh môn kia xem một chút.

Trong đại điện, lúc này có một thanh âm vang lên.

Một thanh niên đứng dậy, trên người mặt cẩm bào, tuổi chừng hai mươi tư hai mươi lăm.

Dáng người gầy, khuôn mặt góc cạnh.

Chính là Gia Cát Tử Vân kia.

Ánh mắt Gia Cát Tử Vân khẽ biến đổi, hắn muốn tới Phi Linh môn không phải là giả, điều quan trọng là hắn muốn nhìn Lục Thiếu Du của Phi Linh môn kia.

Tử Vân, con đi chuẩn bị tham gia Đào Hoa yến của Linh Thiên tông đi, thời gian cũng không còn sớm.

Nhíu mày, Gia Cát Tây Phong lập tức nói với Gia Cát Tử Vân.

Gia cát trang chủ, nếu như thiếu trang chủ có thể tự mình đi là hay nhất.

Phi Linh môn kia tuyệt đối không dám lộn xộn.

Ánh mắt Phụng Tiên Hành biến đổi, nhanh chóng nói.

Gia Cát Tây Phong do dự, trong lòng nghĩ gì không ai biết được.

Cha, con tự có chừng mực, để con đi tới đó.

Gia Cát Tử Vân lại nói.

Được rồi, con đi cũng tốt.

Mặt khác bảo Phí Lan trưởng lão mang theo một ít đệ tử đi theo.

Gia Cát Tây Phong ngẩng đầu rồi nói.

Vâng, chưởng môn.

Một lão phụ lên tiếng.

Lập tức ba người rời khỏi đại điện trong ánh mắt phức tạp của Gia Cát Tây Phong.

Sau khi ba người rời khỏi đại điện hai hàng lông mày của Gia Cát Tây Phong nhíu lại.

Trang chủ, Phụng Tiên Hành này không ngờ lại dám có ý tứ uy hiếp trang chủ, thực sự càng lúc càng lớn mật.

Một đại hán ánh mắt âm lệ nói.

Phụng Tiên Hành này sợ Phi Linh môn, lại không muốn đánh mất mặt mũi cho nên mới tới Lan Lăng sơn trang chúng ta.

Nghe nói Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh của Phi Linh môn đã là Vũ Vương, còn có cường giả Vũ Vương khác cho nên hắn không dám trêu chọc.

Mà Lan Lăng sơn trang chúng ta không thể không đi.

Nếu như không đi sẽ bị người khác chê cười.

Nếu như đi, không thể lấy được vật trong cấm chế kia thì cũng bị chê cười.

Gia Cát Tây Phong thở dài nói.

Trang chủ, sao lại không phái thêm một ít trưởng lão đi trước? Vật trong cấm chế kia có rất nhiều người vọng tưởng.

Chỉ phái Phí Lan trưởng lão và Thiếu trang chủ tới đó, vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì chúng ta phải làm sao?Trong đại điện, một lão giả dường như là trưởng lão của lan Lăng sơn trang nói.

Quên đi, chuyện này liên quan không ít, dường như cũng không phải đơn giản.

Nhẫn một chút sóng yên biển lặng, Phi Linh môn kia cũng không cần sợ.

Ta chỉ sợ thế lực đứng phía sau Phi Linh môn.

Lần này ta cũng muốn nhìn xem Phi Linh môn kia có dám động tới Lan Lăng sơn trang của chúng ta hay không.

Gia Cát Tây Phong nói.

Giữa không trung lúc này có một bóng đen từ phía xa bầu trời bắn qua mang theo một trận cuồng phong, không khí rung động, lập tức rít lên trên bầu trời.

Bóng đen này trên thân đầy lân phiến, trên lưng có ba đạo thân ảnh, một yêu thú nhỏ giống như rắn, chung quanh còn có quang mang quanh quẩn, dường như đang tu luyện.

Đây chính là đám người Lục Thiếu Du từ Phi Linh môn rời đi.

Lúc này quanh thân Lục Thiếu Du được một vòng quang mang bao phủ, năng lượng thuộc tính tràn ngập, bản thân hắn đang tiến vào trong trạng thái lĩnh ngộ.

Về phần lần này đi giải quyết chuyện Thanh Phong môn và Quỷ Vũ Tông, Lục Thiếu Du biết sẽ không quá thuận lợi.

Có lẽ sẽ có không ít thế lực liên quan tới.

Hắn cũng chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh.

Có Bạch Linh và Thiên Độc Yêu Long bên người, cũng coi như an toàn được đảm bảo.

Trong lúc lĩnh ngộ thuộc tính, tất cả tạp niệm bị vứt bỏ, việc này Lục Thiếu Du cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trong một dãy núi non liên miên, tuy rằng không hùng vĩ đồ sộ, cũng vô cùng rộng lớn, đỉnh núi liên miên kéo dài tới phía xa.

Sơn mạch này vốn đã khá xa, lại không có dược liệu gì, hầu như không có người nào tới.

Thế nhưng gần đây lại vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy yêu thú phi hành bay tới.

́m sống hắn.

(1)Bởi vì trong sơn mạch này gần đây truyền ra tin tức có cấm chế xuất hiện, đồn rằng có bảo vật khiến cho không ít thế lực chung quanh nghe được tin tức đều vội vã chạy tới.

Mà bởi vì thời gian cũng không ngắn cho nên những thế lực thu được tin tức cũng rất nhiều.

Đương nhiên, đây đều là một ít thế lực nhỏ mà thôi.

Nhiều nhất chỉ được coi là thế lực tam lưu, đều có tâm lý đục nước béo có.

Thế nhưng có Quỷ Vũ Tông và Thanh Phong môn ở đây bọn họ không dám tới gần quá.

Thế nhưng nhân số quả thực không ít, khiến cho sơn mạch vắng vẻ này vô cùng náo nhiệt.

Tại một sơn cốc lớn.

Ba mặt đều bị núi non vây quanh, lúc này trong chỗ sâu của sơn cốc có một cỗ năng lượng lớn truyền ra.

Trước sơn cốc lúc này có hai nghìn người xúm lại ở trước sơn cốc, từ y phục trên người là có thể nhận ra, toàn bộ đám người này đều là người của Quỷ Vũ Tông.

Trong sơn cốc lúc này có hơn mười người, trong đó có một thanh niên mặc hoa phục, chính là tông chủ Quỷ Vũ Tông hiện tại, Đới Trường An.

Hơn mười người này nếu như Lục Thiếu Du có mặt tất nhiên là có thể nhận ra, đại bộ phận đều là người của Phi Linh môn.

Trương Khiếu hộ pháp, Lục chưởng môn vì sao còn chưa tới? Chúng ta cứ tiếp tục như vậy, nếu như đám người Thanh Phong môn dẫn theo cường giả tới thì chúng ta phiền phức lớn rồi.

Đới Trường An nói với một đại hán bên cạnh, chính là hộ pháp Trương Khiếu vẫn luôn ở Quỷ Vũ Tông.

Đới tông chủ yên tâm đi, có lẽ chưởng môn từ Vụ Tinh Hải cũng đã trở về, rất nhanh sẽ tới đây.

Trương Khiếu nói.

Không hay rồi tông chủ, người của Thanh Phong môn tới.

Bên ngoài cốc có một tiếng bối rối truyền đến.

Một đệ tử có tu vi Vũ Sư của Quỷ Vũ Tông vội vã chạy tới.

Chúng ta ra nhìn xem.

Ánh mắt Trương Khiếu trầm xuống, cũng không đợi Đới Trường An, lập tức đi ra ngoài sơn cốc, đám người xung quanh đi theo sát.

Đới Trường An đi cuối cùng.

Ngoài sơn cốc lúc này trên đỉnh núi lớn có hai ngàn người đang hùng hổ đi tới.

Phía trước có không ít người, khí tức cực kỳ cường hãn.

Trương Khiếu từ trong sơn cốc đi ra, đệ tử Quỷ Vũ Tông lúc này đã vô cùng căng thẳng nhìn vào đám người phía trước.

Nhìn đám người Thanh Phong môn tới, sắc mặt Trương Khiếu biến sắc, từ khí tức trên người hắn có thể nhận ra, người tới có cường giả Vũ Suất, không phải là người mà hắn có thể đối phó.

Tông chủ Quỷ Vũ Tông có ở đây không?Một đạo thanh âm vang lên, thanh âm mang theo chân khí khiến cho tất cả mọi người đều có thể nghi được.

Chính là ta.

Một thanh âm từ trong đoàn người vang lên, chính là Đới Trường An đang vội vã tới.

Đới Trường An chậm rãi đi ra, ánh mắt nhìn về đám người Thanh Phong môn lúc này có chút bối rối.

Đại hán gầy gò của Thanh Phong môn nhìn vào Đới Trường An, sắc mặt sửng sốt, dường như không nghĩ tới Đới Trường An lại chỉ là Vũ Phách nhất trọng.

Nơi này chính là địa bàn của Thanh Phong môn chúng ta, các ngươi mau đi cho ta.

Bằng không đừng trách Thanh Phong môn chúng ta đối với các ngươi không khách khí.

Đại hán gầy gò nhìn đám người Quỷ Vũ Tông rồi nói.

Hắn không đặt đám người trước mặt này trong mắt, thế nhưng dường như cũng có chút bận tâm cho nên không có lập tức động thủ.

Đới Trường An nhìn Trương Khiếu, những trường hợp như thế này hắn luôn lấy Trương Khiếu làm chủ.

Lúc này cũng vậy, cảm thấy bộ dáng hùng hổ của đám người Thanh Phong môn, còn người trước mặt khí tức mạnh mẽ, hắn cũng không dám trêu chọc.

Các hạ, đây là địa bàn của Quỷ Vũ Tông, từ khi nào đã trở thành địa bàn của Thanh Phong môn các ngươi rồi?Hai hàng lông mày của Trương Khiếu nhíu lại, nhìn đám người rồi nói.

Trong Thanh Phong môn, lúc này có mấy người cúi đầu thấp giọng nói với đại hán gầy gò kia, ánh mắt đại hán này lập tức có chút biến hóa.

Ngươi không phải người Quỷ Vũ Tông?Đại hán gầy gò lập tức hỏi Trương Khiếu.

Ta chính là hộ pháp của Phi Linh môn.

Trương Khiếu nhanh chóng nói, giọng nói mang theo chút ngạo khí.

Hiện tại Phi Linh môn có Vũ Vương tọa trấn, hắn cũng không sợ Thanh Phong môn.

Vậy chuyện này có quan hệ với Phi Linh môn sao?Đại hán gầy gò nhìn Trương Khiếu rồi nói.

Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn đã liên minh.

Chuyện của Quỷ Vũ Tông chính là chuyện của Phi Linh môn chúng ta.

Thanh Phong môn các ngươi muốn nhúng tay vào thì phải xem xét hậu quả.

Vẻ mặt Trương Khiếu lạnh lùng.

Nếu là trước đây, bằng vào thực lực Vũ Tướng của hắn sao dám nói với một Vũ Suất như vậy.

Mà hiện tại đã khác trước, có Phi Linh môn làm hậu thuẫn, hắn không sợ.

Hừ Phi Linh môn thì làm sao? Xem ra nếu không cho các người chút giáo huấn thì các ngươi sẽ không biết chữ chết viết thế nào.

Ánh mắt đại hán gầy gò lạnh lẽo, bàn chân khẽ đạp mặt đất một cái.

Chân khí dưới chân chợt lóe, nhanh chóng lắc mình.

Thân ảnh tạo thành một đám tàn ảnh, một đạo quyền ấn nhanh chóng được đánh ra.

Tốc độ nhanh như chớp mang theo kình phong sắc bén tạo thành tiếng xé gió rát tai.

Sắc mặt Trương Khiếu lập tức đại biến, đối phương đột nhiên xuất thủ, hắn biết bản thân mình không phải là đối thủ.

Vũ Suất và Vũ Tướng cách nhau quá lớn.

Nhìn kình khí mạnh mẽ bắn tới, thân thể hắn lập tức rút lui.

Đồng thời nhanh chóng bố trí hộ thân cương khí, quyền ấn mang theo kình khí mạnh mẽ trực tiếp đánh vào ngực hắn.

Kình khí chung quanh quyền ấn lúc này cũng đủ để cho toàn thân hắn đau đớn.

Một Vũ Tướng nho nhỏ đã dám lớn lối.

Thân ảnh đài hán gầy gò trong nháy mắt xuất hiện bên người Trương Khiếu.

Quyền ấn quay về, động tác vô cùng uyển chuyển, một cỗ lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng ngưng tụ, lập tức đánh vào trong cơ thể Trương Khiếu.

Phanh.

Một thanh âm bạo liệt truyền tới.

Đồng thời, hộ thân cương khí trước ngươi Trương Khiếu bị nghiền nát biến mất trong không gian.

Khục khục.

Trong miệng Trương Khiếu phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt trắng bệch.

Thân thể bị đánh bay vào một tảng đá cách đó mấy chục thước, tảng đá lập tức vỡ nát.

Giữ lại cho ngươi một mạng, nếu không đi đừng trách chúng ta không khách khí.

Ống tay áo đại hán gầy gò run lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Khiếu đang nằm trên mặt đất.

Hộ pháp.

Không ít người nhanh chóng tới nâng Trương Khiếu.

Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, không ít người còn chưa kịp có phản ứng.

Chúng ta liều mạng.

Chúng đệ tử Phi Linh môn lúc này giận dữ, muốn liều mạng.

Dừng tay, chúng ta đi.

Trương Khiếu được nâng lên lúc này nhanh chóng quát to.

Miệng lại phun ra một ngụm máu.

Hộ pháp, thế nhưng.

Mấy đệ tử này có chút không muốn, thế nhưng dường như cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.

Chúng ta đi.

Đây là mệnh lệnh của Bạch cung phụng.

Có cường giả đến thì chúng ta phải thối lui.

Trương Khiếu nói.

Trương Khiếu hộ pháp, chúng ta đi thôi.

Đới Trường An đã sớm có ý này.

Đối phương động thủ hắn là người thứ nhất muốn đi.

Bảo vật trong cấm chế so ra vẫn kém hơn cái mạng của mình.

Hiện tại hắn nghĩ im lặng là tốt nhất, bảo vật không cần cũng được.

Các đệ tử, rời khỏi đây.

́m sống hắn.

(2)Lúc này mấy trưởng lão Quỷ Vũ Tông lập tức ra lệnh cho đệ tử trong tông, lập tức đám người Quỷ Vũ Tông rời đi.

Đại hán gầy gò chắp tay đứng đó.

Cơ mặt co quắp, dường như hắn không nghĩ tới đối phương lại rút lui như vậy.

Phó chưởng môn, vì sao không giết bọn họ báo thù cho đệ tử trong môn?Trong Thanh Phong môn lúc này có mấy trưởng lão lập tức nói.

Để cho bọn họ đi, chưởng môn từng nói qua, cố gắng đừng xung đột với người của Phi Linh môn.

Sắc mặt đại hán gầy gò hơi khó chịu, thực lực của Phi Linh môn khiến cho hắn phải e ngại.

Ha ha, Quỷ Vũ Tông nhanh chóng cút đi, đây chính là địa bàn của Thanh Phong môn ta.

Trong Thanh Phong môn lúc này truyền ra từng tiếng cười vang.

Tràng cười này khiến cho không ít đệ tử Quỷ Vũ Tông oán hận không ngớt.

Thế nhưng cũng không có cách nào.

Mà những đệ tử oán hận không ngớt này đại bộ phận đều là người Phi Linh môn cài vào.

Lúc chạng vạng, mặt trời ngả về phía tây.

giữa không trung xuất hiện áng mây đỏ, không gian bắt đầu lạnh lẽo.

Phù.

Lục Thiếu Du dừng lĩnh ngộ, thủ ấn thu lại, miệng thở ra một ngụm trọc khí.

Phía trước lúc này xuất hiện hơn mười đầu yêu thú khổng lồ.

Phía trước có một đầu yêu thú phi hành kỳ lạ, chính là tọa kỵ Hổ Mãng Thú của Hoa Mãn Ngọc.

Tham kiến chưởng môn, tham kiến Độc Long cung phụng.

Nghịch Lân Yêu Bằng nhanh chóng đuổi kịp.

Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc, Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Lý Trì Chính còn có không ít hộ pháp nhanh chóng hành lễ.

Không ít đệ tử cũng hành lễ, cả đám dùng ánh mắt sùng bái len lén nhìn vào người chưởng môn.

Sự tích của tiểu chưởng môn này vẫn lưu truyền ở khu vực sát biên giới Cổ Vực.

Hoa đường chủ, chúng ta còn bao lâu nữa mới tới.

Lục Thiếu Du hỏi.

Chưởng môn, ở ngay phía trước.

Hoa Mãn Lâu nói.

Lúc này phía trước đã xuất hiện một mảnh núi non liên miên.

Trong núi non cũng không có nhiều cây cối cho lắm.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Lúc này hắn còn nhìn thấy không ít người trên lưng yêu thú phi hành.

Đám yêu thú này cảm nhận thấy khí tức trên ngừng Nghịch Lân Yêu Bằng đều lui sang một bên, không dám tới gần.

Chưởng môn, chuyện này khiến người tự mình tới, có phải là quá để mắt tới Thanh Phong môn kia không?Trên lưng Hổ Mãng Thú, Hoa Mãn Ngọc toàn thân mặc y phục màu trắng mang theo vẻ dã tính, bộ ngực dưới sự bao phủ của trang phục như muốn phá y phục chui ra, khiến cho không ít đệ tử muốn nhìn lại không dám.

Mọi việc không thể sơ ý, huống chi chuyện này không chỉ liên quan tới một mình Thanh Phong môn.

Lục Thiếu Du nói.

Mặc kệ nó, thực lực Phi Linh môn ta hiện tại há là thứ mà Thanh Phong môn kia có thể động vào.

Nếu như Thanh Phong môn này muốn tự mình tìm chết, vậy thì trực tiếp tiêu diệt bọn chúng.

Hoàng Phủ Kỳ Tùng nói.

Hiện tại Phi Linh môn, thực lực đã không giống với khi trước.

Ồ, kia không phải đám người Trương Khiếu hộ pháp sao?Ánh mắt Hoa Mãn Ngọc lập tức nhìn xuống phía dưới.

Trên một đỉnh núi phía dưới lúc này tụ tập không ít người.

Tỷ mỉ quan sát Hoa Mãn Ngọc nhanh chóng phát hiện ra đám người Trương Khiếu.

Chúng ta xuống phía dưới xem.

Lục Thiếu Du nhíu mày, nhanh chóng ra lệnh cho Nghịch Lân Yêu Bằng xuống phía dưới.

Là chưởng môn và Hoa trưởng lão tới.

Trên một đỉnh núi, không ít người nhìn thấy một đoàn yêu thú phi hành bay tới, tức thì thở ra một hơi.

Sưu Sưu.

Trên lưng yêu thú phi hành, năm trăm đệ tử tinh anh trong Phi Linh môn nhảy xuống đỉnh núi.

Lục Thiếu Du, Tiểu Long, Bạch Linh, Thiên Độc Yêu Long, Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu cũng lập tức đáp xuống trước mặt đám người Trương Khiếu.

Tham kiến chưởng môn.

Mọi người hành lễ.

Lục chưởng môn, rốt cuộc người cũng tới rồi.

Nhìn thấy Lục Thiếu Du tới, Đới Tường An cũng khẽ thở ra một hơi.

Trương Khiếu hộ pháp, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?Lục Thiếu Du đưa mắt đảo qua trên người mọi người, lúc này hắn đã sớm nhận ra trên người Trương Khiếu có dấu hiệu bị thương, mà thương thế cũng không nhẹ.

Chưởng môn, Thanh Phong môn phái cường giả Vũ Suất tới.

Trực tiếp đuổi chúng ta ra ngoài, ta cũng bị cường giả Vũ Suất của Thanh Phong môn đả thương, đệ tử vô dụng làm mất mặt Phi Linh môn, mong chưởng môn trách phạt.

Trương Khiếu nói.

Cường giả Vũ Suất sao ngươi có thể là đối thủ được chứ, mau ăn đan dược vào.

Lục Thiếu Du nhanh chóng đưa một khỏa đan dược ngũ phẩm cho Trương Khiếu.

Tạ ơn chưởng môn.

Trương Khiếu tiếp nhận đan dược trong tay Lục Thiếu Du, nhìn thấy chưởng môn không trách chứ gì, lại cho hắn một khỏa đan dược ngũ phẩm, ánh mắt Trương Khiếu lập tức hiện lên sự cảm kích.

Thanh Phong môn cũng dám ra tay với hộ pháp của Phi Linh môn ta, hắn chán sống rồi.

Sắc mặt Hoàng Phủ Kỳ Tùng trầm xuống, trong mắt hiện lên lửa giận.

Chưởng môn, chúng ta đi diệt người Thanh Phong môn đi.

Cho bọn chúng một chút giáo huấn.

Hoa Mãn Lâu cũng giận dữ.

Hoa trưởng lão, Thanh Phong môn phái tới không ít cường giả, người đả thương ta chính là Phó chưởng môn của Thanh Phong môn.

Trương Khiếu nói với Hoa Mãn Lâu.

Trương Cường, Vũ Suất tam trọng mà thôi.

Không ngờ hắn cũng dám kiêu ngạo với Phi Linh môn ta.

Trước đây hắn luôn cung kích với Bách Thú Cốc, ta chém sống hắn.

Hoa Mãn Lâu phẫn nộ quát một tiếng.

Chưởng môn.

Chúng ta làm sao bây giờ? Chuyện này liên quan tới danh dự của Phi Linh môn ta.

Hoa Mãn Ngọc nói với Lục Thiếu Du, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, vị chưởng môn này cũng không phải là người ăn thiệt thòi không đòi lại.

Các đệ tử đi theo ta.

Lục Thiếu Du nhíu mày lập tức nói với mọi người.

Chưởng môn, ý của người là?Hoa Mãn Ngọc thấp giọng hỏi.

Một Vũ Suất tam trọng nho nhỏ lại dám động vào hộ pháp của Phi Linh môn ta, không giết hắn người khác còn tưởng rằng Phi Linh môn ta dễ trêu chọc.

Lục Thiếu Du nói.

Lục Thiếu Du nói khiến cho không ít đệ tử chung quanh hưng phấn.

Nghẹn khuất vừa rồi hiện tại chưởng môn tới đã có thể đòi lại.

Đi, chúng ta đi diệt Thanh Phong môn.

Chúng đệ tử vô cùng hưng phấn.

Lục chưởng môn, người nhất định phải giúp ta giáo huấn Thanh Phong môn một chút, bằng không bọn chúng còn tưởng rằng Quỷ Vũ Tông ta dễ bắt nạt.

Đới Trường An thấy Lục Thiếu Du muốn đi tìm Thanh Phong môn đòi nợ, cũng vô cùng hứng thú.

Một đám đệ tử Quỷ Vũ Tông và Phi Linh gộp lại thành một đoàn lập tức kéo nhau đi, có chưởng môn ở đây, những đệ tử Phi Linh môn vừa rồi một bụng nghẹn khuất lúc này trong lòng đều sôi sục, hiện tại đã có chưởng môn tới, không phải sợ đám người kia nữa.

Trong sơn cốc, lúc có hơn mười đạo thân ảnh nhìn thấy đám người phía dưới nối đuôi nhau đi lên, cả đám nở nụ cười lạnh nhạt.

Ha ha, người của Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn quả thực không sợ chết, còn dám tới.

Sưu Sưu.

Người này còn chưa nói hết, trong nháy mắt có một đạo lưu quang bắn tới.

Một đạo lưu quang này trong nháy mắt bổ xuống, người xuất thủ chính là phó đường chủ Vũ đường Lý Trì Chính.

Một màn này khiến cho đám đệ tử Thanh Phong môn đang muốn cười to khinh thường lúc này cứng lại, ánh mắt trở nên kinh hãi.

̉u.

Tất cả chết đi.

Trường bào Lý Trì Chính vung lên, ánh mắt hiện lên vẻ âm tàn.

Trường kiếm trong tay run run, thân ảnh như quỷ mị tạo thành một đạo tàn ảnh, một mảnh kiếm quang tức thì bao phủ không gian.

Sưu Sưu.

Trăm nghìn kiếm quang đánh ra, không gian chung quanh như bị cắt vỡ.

Trong không gian lúc này chỉ có tiếng xé gió vang lên.

Tiếp theo kiếm quang biến mất, trên ba mươi đệ tử Thanh Phong môn trực tiếp bị đánh chết.

Phó chưởng môn, không hay rồi.

Phi Linh môn và Quỷ Vũ Tông đã tới, còn giết không ít đệ tử của chúng ta.

Chỗ sâu trong sơn cốc, trong một sườn núi đổ nát, hơn mười đạo thân ảnh đang đánh giá cấm chế tràn ngập năng lượng trước mặt, nghe thấy đệ tử bẩm báo vậy tức thì sắc mặt trầm xuống.

Người của Phi Linh môn và Quỷ Vũ Tông không phải vừa mới đi sao, sao lại tới nữa rồi? Lẽ nào bọn chúng thực sự muốn chết sao?Một lão giả mặc hoàng bào lớn tiếng nói.

Phó chưởng môn, chư vị trưởng lão, trong Phi Linh môn lần này có không ít cường giả mới tới.

Tên đệ tử có chút kinh hoàng nói.

Vừa rồi cường giả trong Phi Linh môn một chiêu đánh chết hơn ba mươi đệ tử khiến cho trong lòng hắn không khỏi lạnh lẽo.

Chúng ta đi nhìn xem một chút.

Người được gọi là Phó chưởng môn kia lúc này sắc mặt trầm xuống, lập tức đi ra khỏi sơn cốc.

Ta muốn nhìn xem Phi Linh môn có cường giả gì, lẽ nào bọn chúng cho rằng Thanh Phong môn ta không giết được bọn chúng sao.

Mấy trưởng lão Thanh Phong môn nổi giận, sát khí bùng lên.

Đám Thanh Phong môn này có một Vũ Suất tam trọng, một cái tát của ta cũng đủ chết.

Nhìn vào sơn cốc, Thiên Độc Yêu Long nhíu mày, tâm thần hắn đã sớm bao phủ không gian chung quanh.

Đại trùng tử, đừng nói là ngươi, một ngụm của ta cũng có thể nuốt hắn.

Tiểu Long ở trên vai Lục Thiếu Du lắc lư cái đầu nói.

Vũ Suất tam trọng nó không đặt vào trong mắt.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào trong sơn cốc, năng lượng từ trên cấm chế truyền tới, thế nhưng cấm chế này vẫn không ai có thể mở được.

Mà đối với chuyện Thanh Phong môn lần này Lục Thiếu Du vốn không muốn gây chiến.

Dù sao chuyện này không hợp với kế hoạch của hắn.

Thế nhưng có một số việc lại vượt quá dự liệu của hắn.

Giống như là người Thanh Phong môn đả thương hộ pháp Trương Khiếu.

Đuổi người Phi Linh môn và Quỷ Vũ Tông ra khỏi sơn cốc.

Đây chính là một cái tát đánh vào mặt Phi Linh môn.

Nếu như Phi Linh môn mặc kệ mà nói thì sau này sẽ bị người khác chê cười.

Tuy rằng hiện tại thực lực Phi Linh môn không mạnh.

Có một số việc cần nhẫn nại.

Thế nhưng điểm này không thể tỏ ra yếu kém.

Bằng không không chỉ bị người khác dè bỉu, ngay cả sĩ khí của đệ tử Phi Linh môn cũng chịu đả kích.

Thực lực Phi Linh môn hiện tại nếu như không tính Bạch Linh thì đã có một Vũ Vương, còn có Thiên Độc Yêu Long thất giai.

Về phần Vũ Suất, Linh Suất, yêu thú lục giai vô cùng nhiều.

Thực lực như vậy tuy rằng không tính mạnh, thế nhưng cũng không kém.

Tuy nói việc nhỏ không nhẫn khó thành đại sự, thế nhưng ngay cả mặt mũi cũng bị mất thì cho dù mưu lớn tới đâu cũng có tỳ vết.

Lục Thiếu Du lúc này cũng hiểu rõ.

Tự mình hắn tới đây cũng khiến cho vô số đệ tử Phi Linh môn quan tâm.

Mỗi một hành động của hắn sau này đều là tấm gương học tập cho toàn bộ đệ tử Phi Linh môn.

Thân là chưởng môn Phi Linh môn, mỗi một hành động sau này sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới tác phong của Phi Linh môn.

Bất luận một cỗ thực lực nào cũng đều có một nhân hồn, Phi Linh môn gần đây mới đi vào quỹ đạo.

Thứ thiếu chính là nhân hồn, mà hiện tại hắn sẽ vì Phi Linh môn mà đắp nặn một nhân hồn.

Sau này chính là tác phong hành sự của Phi Linh môn.

Ánh mắt Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu nhìn vào sơn cốc cũng bốc hỏa.

Tất cả mọi người gia nhập Phi Linh môn lúc này đã tìm được lòng trung thành của mình với sơn môn.

Hiện tại Phi Linh môn lại bị Thanh Phong môn tát một cái, trong lòng đám người này đương nhiên vô cùng giận dữ.

Hoa Mãn Lâu trước đây là cốc chủ Bách Thú Cốc, địa vị cũng không đặt Thanh Phong môn vào mắt.

Bây giờ lại càng không đặt Thanh Phong môn vào mắt.

Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Lý Trì Chính còn khoa trương hơn.

Bọn họ vốn là tán tu nổi danh trong Cổ Vực, vốn là người không sợ trời, không sợ đất.

Giờ đã gia nhập Phi Linh môn, nhìn thấy Phi Linh môn bị một cái bạt tai như vậy trong lòng vô cùng không vui.

Cả đám người lúc này cũng không coi Thanh Phong môn vào đâu.

Bọn họ biết, Bạch Linh bên người chưởng môn chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ thất giai, cho dù là bên trong Phi Linh môn cũng có Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh tọa trấn.

Loại thực lực này đã sớm không sợ Thanh Phong môn nữa.

Lúc này, cả đám đệ tử Phi Linh môn và Quỷ Vũ Tông đằng đằng sát khí nhảy vào sơn cốc.

Bên ngoài đã có không ít người chú ý.

Sau khi tin tức bảo vật lan truyền chu vi chung quanh đã có không ít thế lực tam lưu và tán tu tới đây.

Thế nhưng trước mặt Quỷ Vũ Tông và Thanh Phong môn, bọn họ không dám tới gần.

Trong đám tán tu này dường như cũng có một ít người có thể coi là cường giả, thế nhưng cũng không có ý tới gần.

Đối mặt với sơn môn như Thanh Phong môn cũng có không ít cố kỵ.

Ngoài hơn cốc, lúc này hai ngàn người của Thanh Phong môn mang theo vẻ mặt bối rối đứng ở cửa sơn cốc.

Hơn mười đạo thân ảnh nhảy về phía trước, lúc này đám đệ tử Thanh Phong môn mới thở ra một hơn.

Chưởng môn, kẻ đứng đầu chính là Phó chưởng môn Phùng Bách Cường của Thanh Phong môn.

Phía sau đều là trưởng lão hộ pháp của Thanh Phong môn.

Nhìn chăm chú vào đám người trong sơn cốc, Hoa Mãn Ngọc nhanh chóng thấp giọng nói với Lục Thiếu Du.

Là ai dám xông vào địa bàn của Thanh Phong môn ta?Đại hán gầy gò nhìn đám người Phi Linh môn và Quỷ Vũ Tông vừa tới hét lên.

Lúc này hắn đã nhìn thấy không ít thân ảnh xa lạ.

Ánh mắt đảo qua lập tức nhìn thấy Hoa Mãn Ngọc và Hoa Mãu Lâu, vẻ mặt sửng sốt, hai người này hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Nực cười.

Đây là địa bàn của Thanh Phong môn sao? Đây luôn là địa bàn của Quỷ Vũ Tông, Thanh Phong môn đi quá giới hạn còn đả thương người Phi Linh môn ta, bút sổ sách này hiện tại nên tính đi chứ.

Lục Thiếu Du nhíu mày chậm rãi tiến lên rồi nhìn Phùng Bách Cường nói.

Thực lực Vũ Suất tam trọng hắn không đặt vào trong lòng.

Ngươi là người phương nào.

Trước đám người Thanh Phong môn chính là Phó chưởng môn Phùng Bách Cường, lúc này ánh mắt nhìn vào Lục Thiếu Du, dường như cũng đã biết thân phận của Lục Thiếu Du.

Theo hắn biết, chưởng môn của Phi Linh môn chính là một thanh niên áo xanh.

Phi Linh môn, Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du đảo qua đám người rồi nói: Hộ pháp trong môn ta là do ngươi đả thương?Nhìn Lục Thiếu Du, toàn thân Phùng Bách Cường không khỏi ngẩn ra, dường như trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Mà nghe thấy người này đúng là chưởng môn Phi Linh môn, trong lòng hắn cũng vô cùng kinh ngạc.

Hắn đã sớm nghe nói qua, Lục Thiếu Du chưởng môn Phi Linh môn khi trước đã tực tiếp đánh chết một Vũ Suất tứ trọng của Côn Sơn môn.

̣t đao chém chết.

(1) Không sai.

Là ta đả thương.

Nể mặt Phi Linh môn ta chỉ làm bị thương hắn mà thôi.

Phù Bách Cường cắn răng nói.

Thân là Phó chưởng môn Thanh Phong môn, lúc này đối mặt với một chúng cường giả của Phi Linh môn, hắn cũng không thể đánh mất mặt mũi của Thanh Phong môn.

Thế nhưng trong lòng không khỏi hốt hoảng.

Hay cho một câu chỉ bị thương mà thôi.

Sắc mặt Lục Thiếu Du lạnh lùng, một cỗ sát khí bắt đầu tràn ra, nói: Hộ pháp của Phi Linh môn ta há là người mà ngươi có thể muốn đánh bị thương là đánh sao? Ngươi muốn thế nào? Thanh Phong môn ta cũng không phải dễ chọc.

Chưởng môn chúng ta và cường giả Lan Lăng sơn trang sẽ lập tức tới đây, ta khuyên ngươi nên rời đi thì hơn.

Cảm nhận sát khí trên người đối phương Phùng Bách Cường không khỏi hoảng hốt.

Cường giả trong Phi Linh môn không ít.

Hoa Mãn Lâu kia không phải là người mà hắn có thể đối phó.

Còn có mấy người đều là Vũ Suất.

Hiện tại người của Thanh Phong môn ở đây không có ai có thể chống lại.

Cho ngươi hai con đường, thứ nhất quỳ xuống trước mặt Trương Khiếu hộ pháp dập đầu tạ tội ba lần.

Thứ hai chính là chết.

Lục Thiếu Du nói.

Lục Thiếu Du, ngươi đừng có quá đáng.

Chờ cường giả trong môn ta tới đây thì lúc đó không tới Phi Linh môn các ngươi làm càn.

Sau lưng Phùng Bách Cường, một người dường như là trưởng lão của Thanh Phong môn quát to.

A miêu a cẩu cũng dám nói với chưởng môn ta như thế, muốn chết.

Thiết Quyền Hoàng Phủ Kỳ Tùng hét lớn một tiếng.

Lời còn chưa dừng quang mang dưới chân chớp động, thân ảnh nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Chỉ trong nháy mắt, một đạo tàn ảnh bắn thẳng về phía đám người Thanh Phong môn.

Cẩn thận.

Phùng Bách Cường hét lớn một tiếng, cũng không kịp ngăn cản.

Phanh.

Thanh âm nổ tung trong đám người Thanh Phong môn vang lên.

Một đạo quyền ấn trực tiếp nện vào trên người trưởng lão Thanh Phong môn vừa mới nói kia.

Khục khục.

Máu tươi mang theo nội tạng bị nghiền nát được phun ra, trưởng lão Thanh Phong môn kia trong nháy mắt bị đánh chết.

Trước mặt Hoàng Phủ Kỳ Tùng, không có một chút năng lực hoàn thủ nào.

Hoàng Phủ Kỳ Tùng đột phá Vũ Suất tứ trọng đã từ lâu, thực lực lúc này gần như đã đạt tới Vũ Suất tứ trọng đỉnh phong.

Tên trưởng lão này chỉ là một Vũ Tướng, mà lại là Vũ Tướng bát trọng, đương nhiên không phải là đối thủ.

Phi Linh môn, Thanh Phong môn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.

Tận mắt nhìn thấy một trưởng lão trong tông môn bị đánh chết, Phùng Bách Cường vô cùng tức giận, đây là một cái bạt tai vô cùng trực tiếp.

Xem ra ngươi sẽ không quỳ xuống dập đầu rồi, vậy thì ngươi nên chết đi.

Trong mắt Lục Thiếu Du đột nhiên hiện lên sát ý, vòng xoáy dưới chân chợt lóe, trực tiếp đánh về phía Phùng Bách Cường.

Vũ Suất, chưởng môn đột phá Vũ Suất rồi.

Nhìn thấy một màn này, không ai lo lắng việc chưởng môn có thắng nổi Phùng Bách Cường hay không.

Mà bây giờ cảm nhận khí tức trên người chưởng môn khiến cho Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu, Lý Trì Chính còn có không ít hộ pháp đều vô cùng kinh ngạc.

Ta liều mạng với ngươi.

Phùng Bách Cường không còn sự lựa chọn nào khác.

Đối phương đã đánh tới, hắn cắn răng hừ lạnh một tiếng, từ khí tức trên người đối phương hắn đã nhận ra đối phương chỉ vừa mới đột phá Vũ Suất nhất trọng mà thôi, lẽ nào thực sự có thể hơn hắn.

Sưu.

Nhìn thấy Lục Thiếu Du đánh về phía này, người nhanh chóng công kích đầu tiên chính là Phùng Bách Cường.

Thỏ nóng nảy còn cắn người nữa huống chi là hắn.

Hiện giờ hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Trong cơ thể có một cỗ chân khí nóng bỏng đột nhiên bạo phát ra.

Thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh không rõ bắn về phía Lục Thiếu Du.

Thực lực Vũ Suất tam trọng, Phó chưởng môn của Thanh Phong môn có thực lực này tuyệt đối là cường giả.

Thực lực như vậy người có thể hơn hắn ở đây chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cự ly vốn không quá xa, hơn nữa tốc độ Phùng Bách Cường quá nhanh, chỉ trong nháy mắt thân thể trực tiếp đánh về phía Lục Thiếu Du.

Một đạo chưởng ấn trong tay ngưng tụ, chân khí nóng bỏng bạo phát ra.

Nhiệt độ trong không gian nhanh chóng kéo lên, mang theo kình khí nóng cháy.

Không gian chung quanh vặn vẹo, tiếng xé gió bén nhọn liên tục vang lên.

Nhìn thấy tất cả cảnh này, cảm nhận kình phong nóng bỏng khuếch tán tới.

Trên mặt Lục Thiếu Du hiện lên nụ cười nhạt, vòng xoáy chân khí dưới chân hiện lên, thân thể đột nhiên di động.

Một cỗ khí tức cường hãn đột nhiên từ trên người tràn ra, khiến cho không gian vặn vẹo.

Sưu.

Tiếp theo, huyết sắc quang mang nhanh chóng xuất hiện trong tay Lục Thiếu Du, sát khí trực tiếp bao phủ không gian, huyết quang thu liễm lại, một thanh huyết đao xuất hiện trước mắt mọi người.

Sưu.

Chân khí được rót vào, lúc này Lục Thiếu Du không thi triển bất kỳ vũ kỹ đao pháp nào, Huyết Lục trong tay nhanh chóng chém ra, một đạo huyết sắc quang mang nhanh chóng bắn về phía trước.

Ngao.

Khi đao mang bổ ra mang theo một tiếng gầm gừ vang vọng giống như long ngâm.

Đao mang đánh ra khiến cho sóng gợn trong không gian giống như màn nước tách sang hai bên rồi lan tràn, một cỗ khí tức kinh khủng xuất hiện, khiến cho tim mọi người không khỏi đập nhanh hơn.

Khí tức thật là kinh khủng.

Đám người Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc, Hoàng Phủ Kỳ Tùng nhìn vào một đao của chưởng môn trên bầu trời không khỏi kinh hãi.

Khí tức kinh khủng này khiến cho trong lòn bọn họ cũng cảm giác được khí tức nguy hiểm.

Sắc mặt Phùng Bách Cường đại biến, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, trong lúc kinh hãi thì đao mang đã trực tiếp bắn tới, hung hăng va chạm với chưởng ấn hắn ngưng tụ.

Đả thương hộ pháp Phi Linh môn ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi.

Một tiếng quát lạnh vang lên giữa không trung.

Trong sát khí lan tràn, toàn bộ không trung được bao phủ bởi sát khí kinh khủng này.

Sưu.

Đao mang cùng với tiếng xé gió bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được, đao mang trực tiếp bổ đôi chưởng ấn bằng hỏa diễm khổng lồ của Phùng Bách Cường rồi lập tức đánh vào hộ thân cương khí của hắn.

Dưới một đao này, ngay cả Thanh Giáp Yêu Giải lục giai cũng không thể chống lại, lúc này hộ thân cương khí của Phùng Bách Cường cũng lập tức bị bổ ra.

Trong lúc kinh hãi, Phùng Bách Cường muốn chạy trốn cũng không còn kịp.

Đao mang đã đánh vào thiên linh cái của hắn, một cỗ kình phong kinh khủng nhanh chóng cắt vào.

Cạch cạch.

Mọi người có thể thấy được, dưới một đao này thân thể Phùng Bách Cường bị bổ đôi.

Dưới kình khí cuồng bạo, thân thể hóa thành hai nửa ngã xuống mắt đất.

Máu tươi chảy ra không ngừng.

Một Vũ Suất tam trọng không ngờ lại bị đánh chết đơn giản như vậy, một đao cũng không ngăn được.

Lúc này chung quanh có không ít người đang xem xét, mọi người còn đang chờ đợi một hồi náo nhiệt, nói không chừng song phương sẽ đại chiến, bọn họ có thể nhận được một ít chỗ tốt.

Thế nhưng không ai ngờ tới, thứ bọn họ nhìn thấy lại là cảnh tượng này.

Phó chưởng môn Thanh Phong môn không ngờ trong một chiêu đã bị chưởng môn Phi Linh môn đánh chết.

Điều này tất cả mọi người đều sợ hãi và kinh ngạc.

Không biết là kinh hãi thực lực của Lục Thiếu Du hay là kinh ngạc Phi Linh môn thực sự dám động vào Thanh Phong môn.

Cứ như vậy có lẽ Thanh Phong môn và Phi Linh môn sẽ thành kẻ thù không đội trời chung.

̣t đao chém chết.

(2) Đệ tử Phi Linh môn nghe lệnh, tru sát đám người Thanh Phong môn, một người cũng không buông tha.

Lục Thiếu Du lăng không mà đứng, tỏa sát ý ngập trời.

Huyết lục trong tay, quanh thân có một cỗ sát khí vô hình tràn ngập.

Tới bước này, trong lòng Lục Thiếu Du vô cùng rõ, Phi Linh môn và Thanh Phong môn đã trở thành kẻ thù sống chết.

Giữ lại người Thanh Phong môn chính là giữ lại đối thủ của Phi Linh môn.

Lần này có thể đánh chết bớt một chút cũng là giảm bớt một chút lực lượng của Thanh Phong môn.

Giết.

Đệ tử Phi Linh môn nhìn thấy chưởng môn một đao bổ sống Phó chưởng môn của Thanh Phong môn đã sôi sục, cả đám xoa xoa tay.

Lúc này nghe thấy mệnh lệnh của chưởng môn, cả đám giống như sói đói nhanh chóng đánh về phía trước.

Tức thì tiếng chém giết ngập trời, quanh quẩn trong sơn cốc.

Đệ tử Thanh Phong cốc mắt thấy Phó chưởng môn bị một đao chém chết trong lòng đã lạnh lẽo, đâu còn dám kiêu ngạo như trước nữa.

Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì đệ tử Phi Linh môn và Quỷ Vũ Tông đã trực tiếp chém giết tới.

Cả đám không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Chạy, chạy mau.

Không biết là ai lớn tiếng hô một câu, tức thì đệ tử Thanh Phong môn hoảng loạn, bắt đầu liều mạng chạy trốn.

Thế nhưng dưới sự vây công của năm trăm đệ tử tinh anh của Phi Linh môn, hơn nữa lại thêm chúng cường giả của Phi Linh môn, có thể chạy được mới là lạ.

Chết đi.

Phanh Phanh.

Từng thanh âm bạo liệt vang lên trong sơn cốc.

Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Lý Trì Chính, Hoa Mãn Ngọc đã xuất thủ.

Mấy người bọn họ xuất thủ, mấy trưởng lão còn lại của Thanh Phong môn chỉ có thể chờ bị tàn sát mà thôi.

Hai vị Hoa đường chủ, Hoàng Phủ đường chủ đi theo ta.

Lý đường chủ, ngươi bảo vệ sơn cốc, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.

Giữa không trung, nhìn chiến cuộc, Lục Thiếu Du thu hồi Huyết Lục, đệ tử Thanh Phong môn không phải là đối thủ của đệ tử Phi LInh môn và Quỷ Vũ Tông.

Ánh mắt đảo qua, Lục Thiếu Du nhìn Bạch Linh và Thiên Độc Yêu Long, thân ảnh lập tức tiến vào trong sơn cốc.

Trên một sơn cốc to lớn lúc này có một phần ngọn núi đổ nát.

Rộng chừng nghìn thước, đất đá chung quanh bao phủ một vòng quang mang, trên quang mang tràn ngập năng lượng thuộc tính phong.

Ngoài quang mang này, bằng mắt thường cũng có thể thấy được không gian gợn sóng.

Từng tia năng lượng hùng hậu không ngừng khuếch tán ra khiến cho mấy người nhìn vào trong lòng không khỏi khiếp sợ.

Đây là cấm chế của một Vũ Vương phong hệ bố trí, bởi vì ngọn núi đổ nát cho nên cấm chế này mới dao động.

Bạch Linh nhìn vào quang mang màu trắng kia rồi nói.

Bạch Linh, nàng có thể mạnh mẽ mở cấm chế ra được không?Lục Thiếu Du nhìn cấm chế trên bầu trời, chí ít hiện tại hắn cũng không thể mở ra được.

Nếu như cấm chế không buông lỏng thì ta quả thực không phá giải được.

Thế nhưng cấm chế đã buông lỏng, hơn nữa lại thêm Độc Long muốn mạnh mẽ phá vỡ nó cũng không khó.

Chỉ là không biết bên trong có thủ đoạn khác hay không.

Rất có khả năng nếu như mạnh mẽ mở cấm chế ra thì những vật bên trong sẽ bị phá hủy.

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Linh chợt lóe lên, nhìn cấm chế khổng lồ phía trên rồi nói.

Cũng có thể bên trong không có thủ đoạn khác, nàng cứ mạnh mẽ mở ra đi.

Lục Thiếu Du do dự một chút rồi quyết định.

Có lẽ Thanh Phong môn và những sơn môn khác cũng đang trên đường tới.

Hắn phải nhanh chóng lấy bảo vật bên trong cấm chế, bằng không, nếu như bên trong có thủ đoạn khác, coi như là bản thân mình không chiếm được thì cũng tốt hơn so với việc mở to mắt nhìn kẻ khác chiếm lấy bảo vật.

Độc Long, ta cần ngươi trợ giúp một tay.

Bạch Linh quay đầu nói với Thiên Độc Yêu Long.

Không thành vấn đề.

Thiên Độc Yêu Long nói, ánh mắt nhìn vào cấm chế bên trên, yêu nguyên trên người bùng ra.

Sưu.

Thân ảnh Bạch Linh lăng không đứng lên, cổ tay giương lên, y phục bay phất phới.

Trên cánh tay đột nhiên có một đạo quang trụ màu trắng bắn ra mang theo một cỗ năng lượng cực kỳ cuồng bạo.

Trong nháy mắt đánh vào trên cấm chế tràn ngập năng lượng kia.

Một kích của Bạch Linh mang theo năng lượng cuồng bạo đánh vào cấm chế vô hình kia, trên cấm chế không biết từ khi nào có một cỗ năng lượng cuồng bạo nhanh chóng xuất hiện.

Sưu Sưu.

Cỗ năng lượng cuồng bạo này trong nháy mắt khuếch tán ra toàn bộ sơn cốc, giống như cuồng phong bạo vũ khuếch tán.

Toàn bộ sơn cốc lúc này rung động giống như sơn băng địa lịêt.

Phá.

Râu Thiên Độc Yêu Long run lên, thân thể tiến lên một bước, yêu nguyên quanh người hội tụ.

Trong bầu trời đột nhiên được khí tức cuồng bạo bao phủ.

Trong tay hắn có một chưởng ấn màu lam nhanh chóng đánh vào cơn lốc khổng lồ giống như cuồng phong bạo vũ kia.

Phanh Phanh.

Thanh âm bạo liệt vang lên liên tục, cơn lốc giống như cuồng phong bạo vũ kia bị một chưởng của Thiên Độc Yêu Long đánh nát.

Kình khí bàng bạc đột nhiên khuếch tán.

Một cỗ năng lượng cuồng bạo tràn ngập.

Kình phong bắn ra bốn phía trong sơn cốc, mặt đất lúc này rung chuyển giống như địa chấn.

Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Độc Yêu Long xuất thủ, hai người đối với thực lực của Thiên Độc Yêu Long vốn rất hiếu kỳ, có thể khiến cho chưởng môn khách khí như vậy, lại trở thành cung phụng của Phi Linh môn, thực lực có lẽ sẽ không yếu.

Mà lúc này thấy Thiên Độc Yêu Long xuất thủ, từ yêu khí tràn ngập quanh người lúc này hai huynh muội Hoa gia lập tức biết được đó chính là yêu nguyên của Độc Long cung phụng, mà vị cung phụng này chính là yêu thú thất giai.

Là cường giả yêu thú thất giai.

Trong lòng hai người cả kinh, thảo nào chưởng môn lại thành lập một yêu đường, hóa ra là có yêu thú thất giai tọa trấn.

Ta đến trợ giúp một tay.

Thiên Độc Yêu Long một chưởng đánh tan vòng xoáy kia, lập tức đem một đạo quang trụ khác đánh vào mặt cấm chế lớn phía trước.

Cấm chế màu trắng bằng năng lượng kia đem không gian bên trong phong bế lại.

Lúc này dưới sự gia nhập của quang trụ màu lam của Thiên Độc Yêu Long, trong chốc lát, không gian vốn đang gợn sóng lúc này kịch liệt ba động.

Ba cỗ năng lượng dây dưa với nhau, đương nhiên năng lượng bên trong cấm chế kia là hùng hậu nhất.

Loại năng lượng của cấm chế này cực kỳ mạnh mẽ.

Dưới sự liên thủ của Bạch Linh và Thiên Độc Yêu Long cũng không bị bài trừ ngay lập tức.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn tất cả chuyện này thầm nghĩ, xem ra người bố trí cấm chế ít nhất cũng là Vũ Vương bát trọng.

Thậm chí còn là Vũ Vương cửu trọng.

Loại cấm chế mà cường giả cấp bậc này bố trí, có lẽ bên trong sẽ có một chút bảo vật.

Đối với cấm chế này, trong lòng Lục Thiếu Du nghĩ tới hai điểm.

Thứ nhất, đây là nơi ở của một cường giả Vũ Vương.

Thứ hai, khi trước ở đây có cường giả Vũ Vương đột phá, bằng không Vũ Vương tuyệt đối sẽ không nhàn rỗi bố trí cấm chế ở nơi này.

Phá cho ta.

Giữa không trung, Bạch Linh quát khẽ một tiếng, thủ ấn tiếp tục biến hóa.

Quang trụ màu trắng càng thêm chói mắt, năng lượng yêu nguyên bàng bạc mang theo khí thế bài sơn hải đảo hung hăng đánh vào trên cấm chế bằng năng lượng kia.

̉.

Cấm chế này tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng dưới sự gia tăng lực lượng của Bạch Linh, tức thì nổi lên từng đợt ba động gấp gáp, giống như sóng biển cuồn cuộn vậy.

Cấm chế rốt cuộc cũng được buông lỏng, bỗng nhiên có một cỗ kình phong mạnh mẽ bắn ra, tức thì âm hưởng nặng nề vang vọng toàn bộ sơn cốc.

Phanh Phanh.

Thanh âm nổ tung, trên cấm chế, không gian ba động kịch liệt, từ trên cấm chế xuất hiện từng cái khe nhỏ, trong nháy mắt cái khe tràn ngập trên quang tráo, cuối cùng dưới một tiếng nổ vang trực tiếp văng tung tóe.

Đồng thời, khi đạo cấm chế này nổ tung, năng lượng phong thuộc tính kinh khủng tuôn ra, nhanh chóng hóa thành một cơn lốc năng lượng khồng lồ khuếch tán.

Cơn lốc bằng năng lượng này hầu như bao phủ toàn bộ sơn cốc.

Kình khí cuồng bạo trực tiếp khiến cho không gian vặn vẹo.

Hai người Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu thì trực tiếp thấy tim mình đập nhanh hơn vài phần.

Phá.

Bạch Linh đang ở giữa không trung.

Sắc mặt hơi đổi, thế nhưng cũng không quá mức kinh hoàng.

Cánh tay biến hóa, thủ ấn biến đổi, một đạo quang trụ màu trắng trong nháy mắt bắn ra, hung hăng đánh vào cơn lốc kia.

Phanh Phanh.

Năng lượng kinh khủng va chạm, thanh âm trầm thấp giống như tiếng sấm vang lên bên tai mọi người.

Trong lúc lực lượng cường hãn va chạm, đám người Lục Thiếu Du có thể cảm nhận được rõ ràng, toàn bộ không gian lúc này khẽ run rẩy một chút, sơn cốc này cũng lung lay sắp đổ, ba động kịch liệt.

Sưu Sưu.

Kình khí kinh khủng bạo phát, không gian trực tiếp nổ tung, cơn lốc bằng năng lượng lúc này cũng nổ tung.

Kình khí cuồng bạo khuếch tán ra chung quanh, cuối cùng biến mất trong thiên địa.

Thực lực thật mạnh mẽ.

Hai người Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu đối với thực lực của Bạch Linh đã há hốc mồm.

Loại thực lực này so với bọn họ đã không còn ở cùng một tầng thứ.

Ánh mắt hai người lúc này mang theo sự kinh hãi nhìn về phía Thiên Độc Yêu Long và Bạch Linh, thật sự bọn họ không biết vị chưởng môn này từ nơi đâu tìm thấy hai yêu thú thất giai này.

Có một sơn động.

Lúc này ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn vào trên ngọn núi bị đổ kia.

Cấm chế bị loại trừ, lúc này ở giữa trung tâm ngọn núi hiện ra một sơn động.

Sơn động này cực kỳ lớn.

Sau khi cấm chế hiện lên, xuất hiện trước mắt mọi người là một mảnh núi bằng nham thạch rộng chừng một nghìn thước, bên trên có một sơn động lớn, chừng trăm thước.

Hai bên sơn động có bốn thạch trụ đường kính chừng hai thước, điêu khắc một ít đồ án yêu thú dữ tợn, vô hình trung khiến cho trong lòng mọi người không khỏi ngưng trọng.

May mà cấm chế này không còn thủ đoạn nào khác bên trong, chúng ta có thể tiến vào.

Bạch Linh hạ xuống bên người Lục Thiếu Du đem theo một mùi hương thấm đẫm ruột gan.

Khổ cực cho nàng nồi.

Lục Thiếu Du nhìn Bạch Linh nói.

Nói câu này với ta vô dụng, nhanh đi vào bên trong nhìn xem.

Bạch Linh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.

Trong động này nhất định có chút quỷ dị, chúng ta vào xem.

Thiên Độc Yêu Long thả người nhảy lên, nhanh chóng bắn về phía sơn động lớn kia.

Đại trùng tử, ngươi chờ ta một chút.

Thân thể Tiểu Long lóe lên quang mang, nhanh chóng theo sau Thiên Độc Yêu Long.

Chúng ta cũng vào thôi, cẩn thận một chút.

Lục Thiếu Du quay đầu nói với Hoa Mãn Ngọc và Hoa Mãn Lâu.

Nói xong, thân thể cũng thả người tiến vào trong sơn động.

Trong sơn động vô cùng vắng vẻ, hai bên đều là nham thạch trơn tuột, dường như đã mấy nghìn năm không có ai tới đây.

Lục Thiếu Du đã nghe Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói qua, cấm chế này đã có ở đây mấy nghìn năm, xem ra quả thực mấy nghìn năm nay không có người tiến vào trong này.

Lão đại, huynh mau tới đây nhìn.

Lúc này, thanh âm của Tiểu Long từ bên trong đem theo sự kinh ngạc vang lên.

Nghe vậy Lục Thiếu Du và Bạch Linh nhanh chóng đi tới.

Một lát sau, tại một động thiên khác có một đại sảnh xuất hiện trong mắt Lục Thiếu Du.

Đại sảnh ngày ở ngay trong ngọn núi, diện tích không nhỏ, có không ít ghế đá.

Mà trên chủ vị có một bộ xương khô hình người, trên xương trắng có không ít bụi bặm, dường như đã chết nhiều năm.

Lão đại, ở đây hình như không có gì, cũng chỉ có chiếc nhẫn trữ vật trên bộ xương khô này mà thôi.

Tiểu Long đáp xuống vai Thiên Độc Yêu Long rồi nói với Lục Thiếu Du.

Nó đã quan sát qua đại sảnh này, không hề có thứ gì khác.

Ta đi xem.

Hoa Mãn Lâu nói.

Chậm đã, không thể sơ ý.

Lục Thiếu Du nhanh chóng ngăn Hoa Mãn Lâu lại.

Chủ nhân của bộ hài cốt này rất có thể chính là cường giẳ Vũ Vương đã bố trí cấm chế.

Hài cốt của một cường giả Vũ Vương đâu có thể đơn giản động tới như vậy.

Lục Thiếu Du vẫn nhìn chăm chú vào bộ hài cốt kia.

Hắn có cảm giác điều này có chút không bình thường.

Trên hài cốt dường như có một cỗ năng lượng quỷ dị tràn ngập.

Năng lượng này người khác không cảm giác được, ngay cả Lục Thiếu Du cũng vô pháp cảm giác được.

Thế nhưng lúc này Lục Thiếu Du có cảm nhận Huyết Lục trong đan điền có chút dị dạng, dường như đã phát hiện được thứ gì đó.

Cạch Cạch.

Thế nhưng vào lúc này, trên bộ xương đột nhiên lay động, thân thể bộ xương chậm rãi lay động một chút.

Sau đó, trong hốc mắt kia mơ hồ hiện lên ánh mắt, một cỗ khí tức chậm rãi ba động.

Cẩn thận.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng mọi người không khỏi trầm xuống, thân thể lùi lại, lập tức đề phòng.

Mấy nghìn năm rồi, rốt cuộc cũng có người tới.

Lúc này, trong miệng bộ xương khô kia truyền ra thanh âm.

Cái miệng xương kia lúc nói không ngừng đóng mở, vô cùng quỷ dị.

Tiền bối là người phương nào?Lục Thiếu Du nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, nhìn vào bộ xương quỷ dị kia rồi nói.

Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Cỗ năng lượng bàng bạc từ trên người bộ xương tràn ra, khí tức này chỉ sợ còn trên cả Bạch Linh.

Ta là người phương nào sao? Ta nhớ trước đây mọi người thường gọi ta là Truy Phong tôn giả.

Trong hốc mắt của bộ xương lúc này dường như có ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Lục Thiếu Du.

Trong nháy mắt Lục Thiếu Du có cảm giác lạnh lẽo.

Người chính mà Truy Phong tôn giả của mấy ngàn năm trước sao?Lúc này, sắc mặt hai người Hoa Mãn Ngọc và Hoa Mãn Lâu đại biến.

Ồ? Các ngươi là người phương nào? Không ngờ lại biết danh hào của bản tôn giả?Xương sọ của bộ xương kia quay lại, trong hốc mắt trống rỗng dường như có ánh mắt nhìn về phía huynh muội Hoa gia, vô cùng quỷ dị.

Chúng ta chính là môn hạ của Bách Thú cốc, trong cốc có ghi chép về những việc trước đây.

Hoa Mãn Lâu đáp.

Bách Thú Cốc, hình như ta đã từng nghe qua, dường như là Thánh Linh giáo.

Bộ xương khô lúc này dường như đang nhớ lại, lập tức nói: Ta và Thánh Linh giáo có chút giao tình nho nhỏ, trong các ngươi có một vũ giả phong hệ, mới có tu vi Vũ Suất, không ngờ lại thảm như vậy.

Bộ xương khô này nói xong, ánh mắt dường như nhìn về phía Lục Thiếu Du rồi nói: Tiểu tử, ngươi coi như có duyên với ta.

Các ngươi và Thánh Linh giáo cũng có chút quan hệ.

Ngươi vừa vặn là vũ giả phong hệ, như vậy đi.

Ta đưa cho ngươi một kiện bảo vật, để xem ngươi có chịu đựng được không.

Thế nhưng trước tiên ngươi phải đáp ứng với ta một điều kiện.

̃n Ảnh Thanh Vũ.

(1) Tiền bối, mời nói.

Lục Thiếu Du nhìn về phía bộ xương khô.

Có bảo vật là tốt thế nhưng chỉ sợ điều kiện cũng không dễ.

Các ngươi có thể phá vỡ cấm chế của ta cũng coi như có chút thực lực.

Thế nhưng đạo tàn hồn này của ta cũng không thể kiên trì được bao lâu nữa, vô pháp rời khỏi đây.

Ngươi phải đáp ứng ta.

Sau này nếu như có cơ hội thì thay ta đánh chết Phá Vân tôn giả của thành Ma Vân, ta sẽ đem linh khí tặng cho ngươi.

Bộ xương khô này nói với Lục Thiếu Du.

Không biết Phá Vân tôn giả kia có thực lực như thế nào?Lục Thiếu Du hỏi.

Năm nghìn năm trước là Vũ Tôn nhất trọng.

Về phần hiện tại ta cũng không biết.

Bộ xương khô kia nói.

Vãn bối chỉ có thể đáp ứng tiền bối, chờ tương lai nếu như có đủ thực lực vãn bối nhất định sẽ thay tiền bối giết Phá Vân tôn giả.

Lục Thiếu Du nói.

Không được.

Nếu như ngươi không đồng ý chắc chắn thì linh khí của ta tuyệt đối cũng không cho ngươi.

Bộ xương khô nói, dường như đã có chút tức giận.

Coi như là vãn bối đáp ứng người, đến lúc đó không thể làm được thì sao? Nhưng vãn bối có thể bảo đảm, vãn bối có thể cố gắng làm được.

Chỉ là, cũng phải nhìn xem linh khí tiền bối cho ta là cấp bậc gì.

Nếu là linh khí bình thường vãn bối cũng không để vào trong mắt.

Nói không dễ nghe một chút, tiền bối chỉ là một đạo tàn hồn, chỉ sợ tiêu hao cũng đã gần hết, bằng không tiền bối đã sớm ra ngoài đoạt xá, hà tất phải ở lại chỗ này.

Đến lúc đó tàn hồn của tiền bối tiêu tán, bảo vật là của ta.

Mặt khác cấm chế bên ngoài của tiền bối chỉ là Vũ Vương mà thôi.

Khi trước có lẽ tiền bối bị thương nặng mới bố trí ra nó, bằng không chúng ta cũng không vào được.

Lục Thiếu Du nói.

Nếu như là linh khí Hoàng cấp mà hắn lại đáp ứng thì thiệt lớn.

Về phần bộ xương khô nói hắn là Truy Phong tôn giả, Hoa Mãn Lâu dường như đã nghe qua người này, cho nên Lục Thiếu Du phỏng đoán người này không phải là Vũ Vương mà là Vũ Tôn, cấm chế bên ngoài chỉ là cấp bậc Vũ Vương, có lẽ lúc người này bị thương nặng mới bố trí ra, bằng không sẽ không còn giải thích nào hợp lý hơn nữa.

Ha ha, hảo tiểu tử, dám xem thường bản tôn.

Năm đó không ai dám không cho ta ba phần mặt mũi, tiểu oa nhi như ngươi không ngờ lại không dám đặt ta vào trong mắt.

Bộ xương khô cười nhạt một tiếng, quanh thân có một cỗ khí tức âm trầm nói: Nếu là khi trước, ta dựa vào kiện bảo vật này, dù là giữa vòng vây các Vũ Tôn khác cũng có thể trở ra như thường.

Chỉ tiếc vận khí không tốt có kết cục như hiện tại.

Thế nhưng cho dù như vậy, nếu như bảo vật ta hủy diệt nó, thì ngươi làm sao lấy được? Nếu tiền bối đã có bảo vật như thế vì sao lại ngã xuống.

Lục Thiếu Du nói.

Đó là Phá Vân tôn giả kia cũng có một kiện bảo vật giống như vậy.

Ta lại tin tưởng hắn cho nên mới có kết cục như hiện tại.

Thế nhưng dựa vào bảo vật này ta cũng có thể chạy thoát, bọn chúng cũng không chiếm được bảo vật của ta.

Bộ xương khô than thở.

Bảo vật của tiền bối không biết là loại bảo vật gì?Lục Thiếu Du vô cùng hiếu kỳ, nếu như đúng theo lời bộ xương này nói thì bảo vật này tuyệt đối vô cùng kinh khủng.

Sao nào? Động tâm rồi sao? Vậy thì đáp ứng điều kiện của ta.

Bằng không thì bảo vật này dù ta hủy đi cũng không cho ngươi.

Bộ xương khô dường như đang nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.

Ta chỉ có thể đáp ứng tiền bối, nếu ta có thực lực đó vậy thì sẽ nhất định giúp tiền bối giết Phá Vân tôn giả kia.

Lục Thiếu Du nói.

Ha ha, tiểu tử ngươi quả thực không đáp ứng.

Nếu như ngươi giả vờ đáp ứng ta cũng không biết được thực hư.

Thế nhưng như vậy ta mới yên tâm, chí ít ngươi nói chuyện sẽ giữ lời.

Hiện tại ta sẽ đem bảo vật cho ngươi.

Bộ xương khô nhìn Lục Thiếu Du rồi nói: Kỳ thực ta cũng không sợ ngươi không đi giết Phá Vân tôn giả.

Nhớ kỹ, bảo vât ta đưa cho ngươi chính là thứ mà ta và Phá Vân tôn giả khi trước đoạt được trong mật địa thượng cổ, chính là một kiện linh khí phi hành phong hệ.

Vốn là một kiện bảo vật chúng ta đồng thời sở hữu cho nên chia thành hai nữa.

Nếu như ngươi giết Phá Vân tôn giả dung hợp được với nửa kia của hắn uy lực sẽ tăng lên gấp bội.

Chí ít cũng là linh khí Thiên cấp.

Thế nhưng thực lực lúc này ngươi quá yếu tốt nhất không nên thi triển nó, bằng không sẽ bị Phá Vân tôn giả phát hiện ra.

Bộ xương khô nói xong, xương cốt trên người bắt đầu rung động.

Sưu Sưu.

Lúc này phía sau bộ xương khô đột nhiên có một đạo lưu quang bắt đầu lan tràn, lưu quang càng lúc càng chói mắt, năng lượng bàng bạc đáng sợ bắt đầu lan tràn ra.

Sưu Sưu.

Trong khi mấy người cảm nhận cỗ năng lượng đáng sợ này thì đột nhiên có một tiếng kỳ dị vang lên trong đại sarh.

Khí tức bàng bạc này xuất hiện khiến cho trái tim đám người Lục Thiếu Du giống như ngừng đập.

Năng lượng bàng bạc áp chế mọi người.

Ngay cả Bạch Linh và Thiên Độc Yêu Long cũng bị áp chế.

Cạch Cạch.

Khí tức quỷ dị này lan tràn, bốn phía chung quanh lúc này trên vách tường bắt đầu nứt nẻ.

Tiểu tử, Huyễn Ảnh Thanh Vũ này giao cho ngươi.

Có thể khiến nó đồng ý nhận ngươi làm chủ hay không thì phải nhờ vào chính ngươi.

Huyễn Ảnh Thanh Vũ đã có linh tính của mình, nếu ngươi là hạng người tầm thường thì nó sẽ không nhận ngươi làm chủ.

Nhớ kỹ chuyện đã đồng ý với ta.

Thanh âm vừa dứt bộ xương khô hóa thành tro tàn, chỉ để lại một chiếc nhẫn trữ vật trên mặt đất.

Dường như hắn cố ý làm vậy, xương cốt của cường giả Vũ Tôn tuyệt đối để mấy vạn năm không tiêu tán.

Bị người gặp được còn có thể luyện chế thành bảo vật không tồi.

Mà Truy Phong tôn giả này hẳn là cố ý phá hủy thi cốt của mình, không muốn trở thành tài liệu luyện chế bảo vật trong tay người khác.

Bộ xương khô hóa thành tro tàn, lưu quang quay xung quanh thi cốt một vòng, dường như đang tiễn biệt chủ nhân, sau đó lập tức huyền phù trong không trung.

Trong quang mang dường như bao phủ cái gì đó.

Nhưng quang mang này quá chói mắt, dù là Bạch Linh cũng khó nhìn rõ được vật bên trong.

Lưu quang này chừng hai thước.

Không gian chung quang gợn sóng, năng lượng bàng bạc khuếch tán khiến cho tim mọi người đập nhanh.

Linh khí thật mạnh mẽ.

Thiên Độc Yêu Long nhìn lưu quang này vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Năng lượng tỏa ra trên lưu quang khiến cho hắn bị áp chế.

Linh khí địa cấp.

Lục Thiếu Du nhìn lưu quang rồi khẽ nói.

Lúc này hắn đã biết được cấp bậc của linh khí này, khí tức của đạo lưu quang này so với khí tức trên Cửu Long Xích Viêm Đỉnh của nam thúc còn yếu hơn một chút, cũng không kém quá nhiều.

Thế nhưng khí tức của nó so với Huyết Lục trên hơn rất nhiều.

Bạch Linh, phiền nàng giúp ta hộ pháp.

Lục Thiếu Du hít sâu một hơi.

Bảo vật này hắn nhận định phải khiến nó nhận chủ thành công.

Bạch Linh nhìn lưu quang kia không nói gì.

Thân thể lập tức lui về phía ngoài đại sảnh.

Thiên Độc Yêu Long, Tiểu Long, huynh muội Hoa mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu cũng lùi lại tới bên người Bạch Linh.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Linh vũ thiên hà

  • truyện tranh Linh vũ thiên hà

  • truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà truyện chữ

  • đọc truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License