Linh vũ thiên hà
Chapter
0064
̣ Thiên Thư.
(1) Vũ chấp sự, chúng ta cũng coi như có chút giao tình, ngươi đi đi.
Trong bầu trời, Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn Vũ chấp sự rồi nói.
Không nghĩ tới Lục gia lại có cường giả như vậy, chúng ta tính sai rồi.
Vũ chấp sự cười khổ nói: Tiểu thư quả nhiên không nhìn lầm ngươi, Lục thiếu gia quả nhiên không đơn giản.
Lần này lão hủ bị Lục thiếu gia tính kế là phải, thế nhưng lần sau ta nghĩ chúng ta sẽ trở lại, bảo vật kia của Lục gia vô cùng quan trọng, lần tiếp theo gặp mặt nói không chừng chúng ta sẽ xuất thủ với Lục gia.
Ngươi muốn lấy bảo vật là chuyện của ngươi, đừng chọc tới ta là được, bằng không ta cũng không khách khí.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói.
Chúng ta đi thôi.
Vũ chấp sự nói với Lục Bắc bên cạnh.
Mị nhi.
Lục Bắc nói với Lục Mị, lập tức Lục Mị đi tới bên người Lục Bắc.
Đa tạ công ơn dưỡng dục của nghĩa phụ.
Nhìn Lục Vũ, Lục Bắc kéo cánh tay Lục Mi quỳ xuống mắt đất, dập đầu ba cái với Lục Vũ.
Hài tử này.
Lục Vũ khẽ thở dài, dường như vô cùng bất đắc dĩ.
Gia gia.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lục Mị lúc này có chút ướt át.
Mị nhi, gia gia luôn coi con là tôn tử của mình, mặc kệ sau này con ở nơi nào, con đều là tôn tử của gia gia.
Trên khuôn mặt Lục Vũ hiện lên nụ cười.
Mị nhi, chúng ta đi thôi.
Lục Bắc nói.
Thiếu Du ca, Vô Song tỷ, muội đi đây.
Lục Mị tới trước mặt Lục Thiếu Du và Lục Vô Song rồi nói.
Lục thiếu gia, sau này còn gặp lại, nể mặt tiểu thư ta phải nhắc nhở ngươi một câu, bảo vật của Lục gia chúng ta phải lấy, nếu như hôm nay không lấy được, trong tộc sẽ phái cường giả tiếp tục tới đây.
Nói xong, Vũ chấp sự cùng với cha con Lục Bắc, Lục Mị lập tức rời đi.
Nhìn ba người biến mất, Lục Thiếu Du không khỏi thở ra một hơi, lại nhìn về phía mẫu thân, ánh mắt nhìn mẫu thân vẫn còn khiếp sợ nói: Mẫu thân, không có việc gì nữa rồi.
La Lan thị phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt kinh ngạc mãi không tiêu tán, trận đại chiến trước mặt, nàng là một người bình thường, không cần nói cũng biết nàng khiếp sợ ra sao.
Lão đại.
Tiểu Long thu nhỏ thân thể rồi tới trên vai Lục Thiếu Du, Thiên Sí Tuyết Sư cùng đám yêu thú lúc này cũng thu nhỏ thân thể lại.
Đại môn Lục gia đã sập, lúc này đám đệ tử Lục gia cảm thấy bên ngoài đã bình thường trở lại, cả đám sắc mặt kinh hãi đi ra.
Đại chiến vừa rồi trong bầu trời bọn họ đều có thể thấy được cho nên vô cùng chấn động.
Thu thập một chút đi.
Lục Vũ nhìn chung quanh, vẻ mặt biến hóa một chút, Lục gia đã bị hủy phân nửa, may mà tộc nhân thương vong cũng không nhiều.
La Lan, Trung nhi, Thiếu Du, các con đi theo ta một chuyến.
Lục Vũ nhìn về phía La Lan, Lục Thiếu Du rồi lập tức thân ảnh chậm rãi đi vào trong đình viện Lục gia.
Vẻ mặt Lục Thiếu Du do dự một chút rồi đỡ mẫu thân theo sau.
Sâu trong đình viện Lục gia, trong từ đường Lục gia, nơi này là lần thứ hai Lục Thiếu Du tới đây, tất cả không có gì thay đổi.
Giữa từ đường có một loạt linh vị, trên mặt viết tên lịch đại tổ tiên Lục gia.
Trong từ đường cũng có không ít bồ đoàn.
La Lan, mấy năm nay ủy khuất cho mẫu tử các con rồi, ta đại biểu cho Lục gia xin lỗi hai con.
Trong từ đường, Lục Vũ nhìn vào bài vị lịch đại tổ tiên Lục gia rồi nói với La Lan.
Cha, người đừng làm vậy.
La Lan lập tức nói.
Mấy năm nay ta cũng biết các con sống ra sao, thế nhưng vì Lục gia cho nên cũng đành để các con chịu khổ.
Lục Vũ khẽ thở dài, ánh mắt rơi vào trên người Lục Thiếu Du rồi nói: Thiếu Du, có phải con còn hận Lục gia đúng không? Cũng không tính là còn.
Lục Thiếu Du khẽ thở dài trong lòng, dù sao hắn cũng là người ngoài cuộc.
Tức giận trong lòng đơn giản chỉ là thay mẫu thân và Lục Thiếu Du đã chết xả ra mà thôi.
Hiện tại thù đã báo được hơn phân nửa, Lục gia cũng gặp nghiêm phạt, rốt cuộc cũng vãn đi không ít.
Ta biết trong lòng con có hận ý, Lục gia xin lỗi con, thế nhưng con cũng không thể trách cha con, hắn cũng vì bất đắc dĩ.
Con muốn hận thì hận lão nhân sắp chết như ta đi.
Khục khục.
Lục Vũ nói xong, miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch lúc này đen lại.
Đồng thời khí tức trên người nhanh chóng giảm xuống.
Cha, lẽ nào người thi triển bí pháp kia?Sắc mặt Lục Trung tức thì đại biến đi tới trước người Lục Vũ.
Nếu không thi triển bí pháp kia thì làm sao ta có thực lực Vũ Suất lục trọng được?Lục Vũ khẽ thở dài nói: Đáng tiếc thi triển bí pháp kia cũng không làm nên trò trống gì, may mà có Thiếu Du bảo vệ Lục gia ta.
Cha, người thi triển bí pháp kia đề thăng mấy trọng thực lực?Lục Trung nhanh chóng hỏi.
Bốn trọng, ta vốn chỉ là Vũ Suất nhị trọng mà thôi, đề thăng tới Vũ Suất lục trọng đã là cực hạn.
Lục Vũ khẽ thở dài nói.
Cha, đề thăng bốn trọng người sẽ chết đó, vì sao người lại làm như vậy.
Lục Trung tức thì quát lên, đôi mắt đã bắt đầu đỏ ửng.
Bí pháp.
Lúc này Lục Thiếu Du cực kỳ kinh ngạc, hóa ra Lục Vũ chỉ có tu vi Vũ Suất nhị trọng, không ngờ bằng vào bí pháp lại trực tiếp đề thăng lên bốn trọng, thực lực càng cao thì thực lực tăng cường lại gấp mấy lần.
Từ Vũ Suất nhị trọng tới Vũ Suất lục trọng, loại thực lực này tăng cường mấy chục lần.
Không thể không thi triển, dù sao ta cũng đã có tuổi, vì Lục gia, ta đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.
Lục Vũ nói, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du khẽ nói: Thiếu Du, tất cả mọi người đều nói Lục gia có bảo vật, con có tin không? Không có lửa thì làm sao có khói.
Lục Thiếu Du thầm nói.
Nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt Lục Vũ có chút ngoài ý muốn nói: Không sai, Lục gia ta quả thực có một kiện bảo vật, chính xác là một bảo vật kinh thiên, Lục gia ta vì kiện bảo vật này đã trằn trọc trên vạn năm, đến trấn Thanh Vân này cũng đã được hơn nghìn năm rồi.
Bảo vật kinh thiên sao?Lục Thiếu Du nhíu mày hỏi.
Trung nhi, chuyện còn lại con nói với Thiếu Du đi.
Lục Vũ ho khan một chút rồi nói với Lục Trung.
Lục Trung nhìn Lục Vũ, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, nghe Lục Vũ nói vậy, hắn lập tức nói với Lục Thiếu Du: Thiếu Du, tổ tiên Lục gia ta lai lịch có chút phức tạp, khi trước cũng là một vị cường giả Vũ Vương.
Tổ tiên của Lục gia, Lục Thiếu Du khi trước ở trong từ đường đã nghe Lục Trung nói qua cho nên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Khi trước tổ tiên Lục gia là cường giả Vũ Vương, thế nhưng vạn năm sau Lục gia chỉ có hai Vũ Suất cũng đã không tồi rồi, bất luận một gia tộc nào cũng không có khả năng vạn năm bất diệt.
Lục Trung tiếp tục nói: Thiếu Du, con có biết thực lực của Linh Đế, Vũ Đế không? Đồn rằng Linh Đế có thể Phá Toái Hư KHông, trường sinh bất tử.
Lục Thiếu Du nói, lời đồn này tiểu hài tử ba tuổi trên đại lục Linh Vũ cũng đã nghe nói qua.
̣ Thiên Thư.
(2) Sai.
Lục Trung nhìn Lục Thiếu Du nói: Vũ Đế, Linh Đế có thể xuyên qua không gian, thế nhưng cũng không thể nghiền nát không gian trường sinh bất tử.
Vậy thì thế nào mới có thể nghiền nát không gian, trường sinh bất tử? Lẽ nào trên Vũ Đế, Linh Đế còn có cấp bậc cao hơn?Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi, đối với điều này Lục Thiếu Du vô cùng có hứng thú.
Dù sao cũng đã qua nhiều năm, có thể tổ tiên Lục gia chúng ta biết, thế nhưng ta không biết.
Lục Trung khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du nói: Theo lịch đại tộc trưởng Lục gia chúng ta truyền lại, khi trước vị tổ tiên kia của Lục gia ta kỳ thực là một vị gia nô của Vũ Đế cửu trọng, vạn năm trước, vị Vũ Đế kia bị cường giả vây công, cuối cùng vị Vũ Đế kia để hai vị gia nô Vũ Vương bỏ chạy, mà một trong hai vị gia nô của Vũ Đế kia một người chính là tổ tiên Lục gia ta, mà người khác, từ chuyện hôm nay xem ra có lẽ là tổ tiên của Triệu gia.
Vũ Đế cửu trọng bị người ta vây công sao?Lục Thiếu Du kinh ngạc nói, trên đời này không có mấy người đột phá tới Vũ Đế, Vũ Đế cửu trọng nha, một Vũ Vương không ngờ chỉ là gia nô.
Lục Thiếu Du nhíu mày rồi nói: Vị cường giả Vũ Đế kia bị vây công, sao lại để cho hai vị gia nô Vũ Vương chạy? Theo Lục gia ta biết, khi trước không hề thiếu cường giả vây công vị Vũ Đế cửu trọng kia chính là vì một kiện bảo vật.
Mà cuối cùng vị Vũ Đế cửu trọng kia giao bảo vật cho tổ tiên Lục gia ta và Triệu gia.
Để tránh truy sát tổ tiên Lục gia ta và tổ tiên Triệu gia phân tán mà chạy, mà kiện bảo vật này cũng nằm trong tay tổ tiên Lục gia ta, sự tình chính là như vậy.
Lục Trung nói.
Kiện bảo vật kia rốt cuộc là vật như thế nào?Lục Thiếu Du hỏi.
Vạn năm trước, cường giả vây công Vũ Đế cửu trọng không cần nói cũng biết tuyệt đối là cường giả Vũ Đế, những người khác cũng không có gan đi vây công cường giả Vũ Đế, mà có thể tranh đoạt bảo vật trong tay cường giả Vũ Đế đều là người bất phàm.
Là một quyển sách có tên là Vô Tự Thiên Thư.
Lục Trung nhìn Lục Thiếu Du nói: Tổ tiên kể lại, Vô Tự Thiên Thư có chín bản, sau khi thu thập được chín bản Vô Tự Thiên Thư là có thể tìm ra được bí mất Phá Toái Hư Không, trường sinh bất tử.
Vô Tự Thiên Thư?Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói, thu thập chín bản Vô Tự Thiên Thư là có thể tìm được bí mật Phá Toái Hư Không trường sinh bất tử.
Nếu như vị cường giả Vũ Đế kia cũng vô pháp tìm ra bí mật trường sinh bất tử Phá Toái Hư Không thì Vô Tự Thiên Thư này đương nhiên chính là thứ mà các Vũ Đế coi trọng nhất.
Mỗi một tộc trưởng của Lục gia ta, trách nhiệm lớn nhất chính là bảo vệ Vô Tự Thiên Thư này, để không làm người khác chú ý Lục gia chúng ta vẫn luôn khiêm tốn, ẩn dấu.
Thế nhưng không nghĩ tới lại bị người khác phát hiện ra.
Lục Trung than thở.
Khục khục.
Lục Vũ lại ho khan một tiếng nói: Thiếu Du, cha con thân là tộc trưởng Lục gia, vì Vô Tự Thiên Thư cho nên mẫu tử hai con mới chịu nhiều ủy khuất như vậy.
Trước khi cha con tới Vân Dương Tông đã có tình cảm với mẫu thân con, mẫu thân con cũng đã có con trong bụng.
Thế nhưng sau khi tới Vân Dương Tông lại bị Triệu gia tính kế.
Cuối cùng cha con cưới Triệu Tuệ, cũng rời khỏi Vân Dương Tông trở về Lục gia.
Khi đó ta đã đoán Triệu Tuệ chính là người của vị gia nô còn lại của Vũ Đế cùng với tổ tiên Lục gia chúng ta chạy trốn.
Vì không muốn cho Triệu gia hoài nghi Lục gia ta có liên quan tới Vô Tự Thiên Thư choi nên mới để cha con cưới Triệu Tuệ, muốn dẹp loạn hoài nghi của Triệu gia, cuối cùng thành ra lại khiến mẫu tử hai con chịu khổ.
Ta thân là tộc trưởng Lục gia, phải suy nghĩ cho Vô Tự Thiên Thư cho nên khiến cho mẫu tử hai người phải chịu khổ.
Lục Trung nhìn La Lan và Lục Thiếu Du, trong mắt tràn ngập sự áy náy và bất đắc dĩ.
Trung ca, muội biết trong lòng chàng có nỗi khổ, muội không trách chàng, chàng cũng không cần tự trách mình nữa.
La Lan thị dùng ánh mắt yêu thương nhìn Lục Trung.
Lục Thiếu Du không nói gì, báo thù cũng đã tạm đủ, Lục Trung đối đãi với mẫu tử Lục Thiếu Du khi trước khiến cho hắn tức giận, thế nhưng từ câu chuyện ngày hôm nay, quả thực là có nguyên nhân.
Chuyện này hắn cũng không nên tính toán nữa, có lẽ Lục Thiếu Du trước đây biết được chuyện này cũng sẽ không tính toán với Lục Trung nữa.
Trung nhi, đem thứ đó giao cho Thiếu Du đi, chúng ta đã không giữ được nó nữa rồi.
Phỏng chừng không cần bao lâu nữa sẽ lại có cường giả tới Lục gia, tin tức này sớm muộn sẽ truyền ra.
Lục Vũ nói với Lục Trung.
Thiếu Du, sau này Vô Tự Thiên Thư giao cho con, nếu như sau đó con có thể thu thập được chín bản Vô Tự Thiên Thư không chừng sẽ tim được bí mật trường sinh bất tử, phá toái hư không.
Lục Trung nói với Lục Thiếu Du xong, lập tức nói với La Lan: Lan muội, túi trữ vật trước đây ta tặng cho muội đâu? Trung ca, muội vẫn giữ nó bên người, chàng không nói ta đưa cho Thiếu Du nên ta cũng chưa lấy ra.
La Lan móc từ trong ngực ra một chiếc túi trữ vật, chiếc túi trữ vật này giống như túi thơm bình thường, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện ra đây là một cái túi trữ vật.
Lục Thiếu Du lúc này cũng có chút kinh ngạc, chiếc túi thơm này hắn đã thấy trên người mẫu thân rất nhiều lần rồi, quả thực không ngờ tới chiếc túi thơm này lại là túi trữ vật.
Thiếu Du, chiếc túi trữ vật này ta vẫn luôn để cho mẹ con giữ lấy, bên trong có vài thứ, ta hi vọng nếu như mẹ con hai con rời khỏi Lục gia có thể không phải lo cơm áo gạo tiền, thế nhưng mẫu thân con vẫn chịu khổ không rời khỏi Lục gia.
Trong túi trữ vật này cũng có Vô Tự Thiên Thư kia, để bảo vệ Vô Tự Thiên Tư ta cũng đem nó đặt bên người mẫu thân con.
Lúc trước ta bảo mẫu thân con và con rời đi chính là hi vọng mẫu tử hai người không bị cuốn vào trong đó, cũng là vì bảo vệ Vô Tự Thiên Thư.
Lục Trung lấy túi trữ vật trong tay La Lan đưa cho Lục Thiếu Du rồi nói: Mở túi trữ vật ra đi.
Nghe vậy, Lục Thiếu Du lập tức đem tâm thần nhập vào, thế nhưng hắn lập tức nghi hoặc, tâm thần của hắn căn bản không thể tiến vào túi trữ vật này.
Túi trữ vật này có chút đặc biệt, chỉ cần nhỏ máu người Lục gia ta là có thể mở được, nếu như không phải người Lục gia, lại mạnh mẽ mở ra nó sẽ trực tiếp nổ, khi trước tổ tiên Lục gia chúng ta đã lưu lại nó.
Thanh âm của Lục Trung vang lên trong tai Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du nghe vậy vô cùng kinh ngạc, lập tức nhỏ một giọt máu vào trên bề mặt túi trữ vật này.
Lúc này trên mặt túi trữ vật đột nhiên có ba động rất nhỏ hiện lên, Lục Thiếu Du lại đem tâm thần tràn vào.
̃ kỹ Lục gia.
Không gian bên trong túi trữ vật có trên vạn kim tệ, còn có một ít đồ trang sức xa xiỉ, xem ra khi trước phụ thân này của hắn đã an bài, hơn vạn kim tệ cùng đống đồ trang sức này quả thực đủ cho một gia đình bình thường sinh sống hết đời.
Đây là.
Trong túi trữ vật, một ngọc giản bình thường nhanh chóng xuất hiện trong đầu Lục Thiếu Du, lập tức Lục Thiếu Du móc ra khối ngọc giản này.
Ánh mắt nhìn vào, ngọc giản này lớn bằng bàn tay, giống như hình vuông, bề mặt sáng bóng, dày chừng hai ly.
Trên ngọc giản này không có một chút khí tức ba động nào, bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa.
Đây là Vô Tự Thiên Thư sao?Lục Thiếu Du thậm chí còn có chút hoài nghi.
Bảo vật như Vô Tự Thiên Thư này sao lại bình thường tới mức không thể bình thường hơn như vậy.
Con thử xem có thể phá hủy được Vô Tự Thiên Thư này hay không?Dường như cảm thấy sự nghi hoặc của Lục Thiếu Du, Lục Trung nói.
Lục Thiếu Du do dự một chút, lập tức lấy sức đánh vào khối ngọc giản trong tay, ban đầu chỉ dùng sức một chút, cuối cùng vận dụng chân khí, sau đó Lục Thiếu Du đem chân khí toàn thân tụ tập vào trong tay.
Quang mang trên tay chợt lóe lên thế nhưng cũng không thể phá hủy được khối ngọc giản nhìn qua vô cùng bình thường này.
Ngọc giản bình thường này không có một chút biến hóa nào.
Lục Thiếu Du kinh ngạc, ngọc giản này quả thực không giống bình thường, cho dù hắn đã cố sức vận dụng tới chân khí, không ngờ lại không phá hủy được ngọc giản.
Con thử đưa một tia chân khí vào trong Vô Tự Thiên Thư thử xem.
Lục Trung lại nói.
Lục Thiếu Du lập tức đưa chân khí vào trong Vô Tự Thiên Thư, khi chân khí tiến vào trong ngọc giản, bề mặt Vô Tự Thiên Thư trong nháy mắt giống như gấp khúc, xuất hiện một đám bí văn chi chít.
Trong đám văn tự này, Lục Thiếu Du mơ hồ chỉ nhìn ra một từ linh mà thôi.
Cỗ khí tức dị thường này chỉ chợt lóe lên rồi biết mất không còn tung tích.
Quả thực bất phàm.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng.
Chất liệu của Vô Tự Thiên Thư này hắn cũng không biết, xem ra lai lịch của bảo vật này rất lớn.
Đồn rằng nhất định phải thu thập đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư mới có thể biết được bí mật Phá Toái Hư Không Trường Sinh Bất Tử, thế nhưng nơi hạ lạc của tám bản còn lại, Lục gia cũng không biết được.
Lục Trung nhìn Lục Thiếu Du nói: Sau này, Vô Tự Thiên Thư sẽ giao cho con.
Giao cho con?Lục Thiếu Du sửng sốt, hắn không nghĩ tới Lục gia lại hào phóng giao Vô Tự Thiên Thư cho hắn như vậy, quả thực khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Không sai, sau này Vô Tự Thiên Thư sẽ giao cho con.
Lục Vũ nói với Lục Thiếu Du, khuôn mặt lúc này đã xám lại, dường như còn có một chút đen.
Thế nhưng con với chức vị tộc trưởng này cũng không có chút hứng thú nào.
Lục Thiếu Du nói.
Lục Thiếu Du cũng không muốn gánh vác trách nhiệm chiếu cố Lục gia.
Đối với Lục gia hắn không có một chút cảm tình nào, nếu có cảm tình thì chỉ xét trên người mẫu thân hắn mà thôi.
Vẻ mặt hai người Lục Vũ, Lục Trung không biết đổi dường như đã đoán trước được, Lục Vũ nói: Thiếu Du, con không làm tộc trưởng Lục gia cũng không sao.
Thế nhưng trên người con tốt xấu gì cũng có huyết mạch Lục gia, chỉ cần sau ngay giúp đỡ Lục gia một chút là được rồi.
Ta không muốn Lục gia suy tàn.
Lục Thiếu Du không nói gì, giúp đỡ Lục gia, thế nhưng bây giờ hắn còn cần người khác giúp đỡ, lúc này hắn cũng không có cái thực lực kia.
Khục Khục.
Lục Vũ lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
Cha ( Lão gia).
Lục Trung, La Lan thị vẻ mặt đại biến, nhanh chóng đi tới bên người Lục Vũ.
Lúc này hai mắt Lục Vũ mờ đi thanh âm mang theo chút khẩn cầu nói với Lục Thiếu Du: Thiếu Du, ta sắp không cố được nữa rồi, ta biết Lục gia có lỗi với mẫu tử hai con, thế nhưng con cho ta một chút mặt mũi, sau này nếu như có thực lực thì giúp đỡ Lục gia một chút, đừng để Lục gia suy tàn là được rồi.
Như vậy ta có xuống suối vàng cũng có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông Lục gia.
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Lục gia, trong lòng Lục Thiếu Du có chút xúc động.
Tuy rằng linh hồn hắn không phải người Lục g ia, thế nhưng trong người cũng chảy dòng máu của Lục gia, điểm này hắn không thể phủ nhận.
Nếu như có năng lực thì con sẽ làm.
Lục Thiếu Du nói.
Có những lời này của con ta cũng an tâm.
Ta cũng nhìn ra được tương lai của con nhất định sẽ bất phàm, Lục gia sau này phải dựa vào con rồi.
Thiếu Du, mau gọi gia gia đi.
La Lan thị vội nói với Lục Thiếu Du.
Gia gia.
Lục Thiếu Du gọi một tiếng, oán hận lúc này đã biến mất.
Dù sao trên người hắn cũng chảy huyết mạch Lục gia, kêu một câu cũng không sai.
Lục gia có thể đem bảo vật như Vô Tự Thiên Thư giao cho hắn đã đủ chứng minh những gì trước đây Lục gia làm với mẫu tử hắn chỉ là bất đắc dĩ.
Ha Ha, tốt, coi như ta đã có tôn tử tốt.
Lục Vũ cười, nói: Ta thi triển một loại bí pháp, tuy rằng có thể đề thăng bốn trọng thực lực, thế nhưng bí pháp này cũng thiêu đốt sinh mệnh của ta.
Hơn nữa một kích của Hắc Quỷ Thiên Vương kia ta cũng không thể chống được.
Trước khi chết có thể được con gọi một tiếng gia gia, ta chết cũng không tiếc.
Cha, người không thể chết, Lục gia con cần người.
Ta thủ hộ Vô Tự Thiên Thư cả đời, để con trở thành tộc trưởng Lục gia cũng chính là hại con.
Hôm nay giao Vô Tự Thiên Thư cho Thiếu Du ta cũng đã hết trách nhiệm.
Con người mà, làm sao lại không chết được chứ, ai rồi cũng có một ngày chết đi.
Lục Vũ nói xong lập tức quay về phía Lục Thiếu Du nói: Thiếu Du, con qua đây.
Lục Thiếu Du tiến lên, nghi hoặc đứng trước người Lục Vũ.
Nhìn Lục Thiếu Du, Lục Vũ nói: Lục gia ta tuy rằng không phải đại phái cũng không phải đại gia tộc, thế nhưng tổ tiên Lục gia cũng để lại hai bộ vũ kỹ bất phàm, một bộ là Chân Vũ Quyết, bộ khác là Long Ảnh Tí.
Đều là vu kỹ do cường giả Vũ Đế tổ tiên Lục gia chúng ta phụng dưỡng sáng chế ra.
Trong đó Chân Vũ Quyết chính là vũ kỹ Địa cấp sơ giai, Long Ảnh Tí là Địa cấp trung giai, hai bộ vũ kỹ này vô cùng huyền ảo.
Vũ giả thuộc tính nào cũng có thể tu luyện.
Dừng lại một chút, Lục Vũ tiếp tục nói: Ta tu luyện Chân Vũ Quyết rút ra được một loại bí pháp có thể đề thăng thực lực của chính mình, thế nhưng hơn mười năm nay cũng chỉ tu luyện được một chút thành tựu, vừa rồi lại mạnh mẽ đề thăng bốn trọng thực lực phản phệ quá lớn, hậu quả mạnh tới mức ta không chịu được.
Chân Vũ quyết này tuy rằng lợi hại, thế nhưng lại vô cùng hà khắc, sau khi thi triển đối với bản thân sẽ có tổn hại, thôi thì để ta mang theo ta xuống suối vàng, truyền cho con cũng là hại con.
Về phần Long Ảnh Tí, ta vẫn không thể tu luyện, độ khó tu luyện vô cùng lớn, không những thế, điều kiện tu luyện cũng cực kỳ hà khắc, không phải người bình thường có thể tu luyện được.
̉ tộc di chuyển.
(1)Vũ kỹ như vậy, bởi vì Lục gia chúng ta cũng không có cường giả phục chế vào ngọc giản, cũng sợ tiết lộ vũ kỹ, cho nên Chân Vũ Quyết và Long Ảnh Tí cho tới này đều đời đời truyền lại từ các tộc trưởng trước khi chết đi, trực tiếp truyền thụ.
Nói xong, thủ ấn trong tay Lục Vũ khẽ kết, lập tức từ trong mi tâm có một đạo quang mang trong nháy mắt bắn vào trong mi tâm Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du không ngăn cản, đây không phải công kích bằng linh hồn mà là một cỗ tin tức bằng linh hồn, đạo quang mang trong nháy mắt hóa thành một cỗ tin tức khổng lồ trong đầu hắn.
Một lúc lâu sau quang mang mới tiêu tán, mà lúc này Lục Vũ đã lảo đảo lui về phía sau mấy bước, uể oải nói: Thiếu Du, Long Ảnh Tí này truyền cho con, chờ sau khi con đủ thực lực thì hãy tu luyện nó, nếu như tương lai có thể tu luyện thành công, có lẽ nó sẽ giúp được con khá lớn.
Khục Khục.
Quang mang trong mi tâm Lục Vũ được thu lại, lại phun ra một ngụm máu, đồng thời thân thể ngã xuống bồ đoàn.
Cha.
Lão gia.
Lục Trung, La Lan thị lập tức kinh hô, mà lúc này sinh cơ trên người Lục Vũ đã mất hết.
Gia gia, con sẽ đánh chết Hắc Quỷ Thiên Vương báo thù cho người.
Hàn ý trong mắt Lục Thiếu Du đột nhiên hiện lên, giờ phút này Lục Thiếu Du đã triệt để tha thứ cho Lục gia, tha thứ tất cả.
Một lát sau, tin tức Lục lão gia chủ bỏ mình đã lan ra, toàn bộ người Lục gia đều biết, Lục gia vừa gặp đả kích lớn, lúc này lão gia chủ lại ngã xuống khiến cho cả Lục gia chìm đắm trong đau thương.
Đại chiến ở Lục gia từ trấn Thanh Vân nhanh chóng truyền đi, nhất thời mọi người đều không ngừng nghị luận, từ sự xuất hiện của yêu thú ngũ giai tới cường giả Vũ Suất, cuối cùng chính là cường giả Vũ Vương xuất thủ, cảnh tượng chấn động kia khiến cho mọi người không thể quên.
Tin tức Lục gia có bảo vật bắt đầu được người trên trấn Thanh Vân lập tức truyền đi, cường giả đại chiến cũng chính là vì tranh đoạt bảo vật mà tới.
Thế nhưng rốt cuộc Lục gia có bảo vật gì thì không ai biết.
Buổi chiều, đại chiến ở trấn Thanh Vân cũng khiến cho mấy trưởng lão ngoại môn Vân Dương Tông ở phụ cận chạy tới, thế nhưng lại bị Vân Hồng Lăng đuổi đi.
Tang sự của Lục Vũ cũng không làm to, bây giờ cũng không phải thời gian thích hợp, mà Lục gia lúc này cũng có một đống chuyện cần phải xử lý.
Một hồi đại chiến, Lục gia trên thực tế cũng không có bao nhiêu người xuất thủ, thế nhưng cũng không ít người bị dư ba của đại chiến mà thương vong, may mà con số thương vong cũng không quá lớn, tóm lại, trên thực tế Lục gia cũng không tổn thất bao nhiêu, ngược lại Triệu gia thương vong thảm trọng, chỉ sợ đại bộ phận tinh nhuệ trong gia tộc đã bị chết ở trấn Thanh Vân, điều này quả thực trước khi xuất phát có lẽ Triệu gia không ngờ tới.
Đêm tới, luc này Lục Thiếu Du mới về tới đình viện của mình, Bạch Linh đã sớm đi tới ngọn núi phía sau Lục gia điều tức, Lục Thiếu Du cũng để đám Nghịch Lân Yêu Bằng hộ pháp cho Bạch Linh, chỉ có Tiểu Long và Thiên Sí Tuyết Sư ở lại bên người hắn.
Tiểu tặc, người chết không thể sống lại, chàng đừng quá thương tâm.
Trong phòng, Vân Hồng Lăng nói.
Ừm.
Lục Thiếu Du đáp, Lục Vũ dù sao cũng là gia gia của hắn, mặc kệ là vì lý do gì lại giao Vô Tự Thiên Thư và Long Ảnh Tí cho hắn, thế nhưng đây cũng là một phần tình nghĩa, cho nên Hắc Quỷ Thiên Vương kia hắn nhất định phải đánh chết.
Mà muốn giết Hắc Quỷ Thiên Vương, Lục Thiếu Du biết bằng vào thực lực hiện tại của hắn còn xa mới đủ, Vũ Vương ngũ trọng, hiện tại hắn mới chỉ là một Vũ Tướng nho nhỏ, còn xa mới là đối thủ của hắn.
Đối phương chỉ cần tiện tay đánh một chưởng là có thể đánh hắn thành đống thịt vụn.
Nghĩ tới Vô Tự Thiên Thư của Lục gia, trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi thở dài, Vô Tự Thiên Thư này tuy rằng là bảo vật, thế nhưng bằng vào thực lực hiện tại của hắn chỉ sợ khó có thể bảo vệ được bản thân chứ đừng nói tới những cái khác.
Nếu như bên ngoài có người đồn Vô Tự Thiên Thư rơi vào trong tay hắn, vậy thì những ngày sau đó hắn cũng chỉ có thể trốn chui trốn lủi mà thôi.
Mà một bản Vô Tự Thiên Thư cũng không có một chút tác dụng gì, phải thu thập đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư thì mới tìm ra bí mật trường sinh bất tử Phá Toái Hư Không, điều này đối với Lục Thiếu Du mà nói, tuyệt đối là mê hoặc vô cùng lớn, mê hoặc như vậy, muốn hắn bỏ qua Vô Tự Thiên Thư trong tay tuyệt đối không có khả năng.
Lục Thiếu Du phỏng đoán, nếu như hắn muốn tìm được tám bản Vô Tự Thiên Thư khác, chỉ sợ còn khó hơn so với lên trời, đầu tiên tám bản Vô Tự Thiên Thư khác hắn cũng không biết đang tọa lạc ở đâu, coi như là biết, chỉ sợ người sở hữu loại bảo vật như Vô Tự Thiên Thư này không phải là người dễ chọc.
Suy nghĩ một lát, Lục Thiếu Du cũng không nghĩ tới chuyện Vô Tự Thiên Thư nữa.
Bằng vào thực lực hiện tại của hắn, nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, tất cả phải dựa vào thực lực của mình.
Nếu như không có thực lực, chỉ sợ bản Vô Tự Thiên Thư trong tay hắn hiện giờ cũng khó mà giữ được, chứ đừng nói tới tìm được tám bản Vô Tự Thiên Thư khác.
Tiểu tặc, rốt cuộc Lục gia chàng có bảo vật gì sao lại đưa tới nhiều cường giả như vậy?Vân Hồng Lăng hỏi.
Ta cũng không biết, tu luyện thôi.
Lục Thiếu Du nói, chuyện này không phải hắn không tin được Vân Hồng Lăng, thế nhưng chuyện liên quan tới Vô Tự Thiên Thư càng ít người biết càng tốt.
Vân Hồng Lăng cũng không nhiều lời, lập tức khoanh chân bắt đầu tu luyện.
Long Ảnh Tí.
Khoanh chân ngồi xuống, trong đầu Lục Thiếu Du hiện lên phương pháp tu luyện Long Ảnh TÍ kia, một cỗ tin tức khổng lồ lập tức xuất hiện trong đầu Lục Thiếu Du.
Ban ngày vội vã cho nên Lục Thiếu Du chưa tỉ mỉ nghiên cứu Long Ảnh Tí này.
Vũ kỹ Địa cấp trung giai khiến cho Lục Thiếu Du vô cùng hưng phấn, không nghĩ tới Lục gia lại có vũ kỹ như vậy.
Vũ kỹ đạt tới Địa cấp trung giai, chỉ sợ cho dù là ở Vân Dương Tông cũng là trấn sơn chi bảo nha.
Đối với vũ kỹ Địa cấp trung giai, Lục Thiếu Du đương nhiên biết giá trị của nó.
Nếu như đem ra bên ngoài, chỉ sợ là Vũ Vương, thậm chí là Vũ Tôn cũng sẽ điên cuồng tới tranh đoạt.
Vũ kỹ Địa cấp trung giai, loại vũ kỹ này tuyệt đối được coi là trọng bảo.
Về phần uy lực của vũ kỹ Địa cấp, Lục Thiếu Du cũng không khó suy đoán.
Uy lực của vũ kỹ Huyền cấp sơ giai đã rất kinh khủng, mà Tam Thiên Lưu Vân Thủ hắn tu luyện hay là Liệt Không Cửu Kích đều là vũ kỹ Huyền cấp trung giai, tới hiện tại cũng chưa tu luyện thành công.
Vũ kỹ Địa cấp trung giai này chỉ sợ hắn cũng không tu luyện được.
Một lát sau, Lục Thiếu Du mới mở mắt ra, trong mắt hiện lên sự khiếp sợ, Long Ảnh Tí này quả thực vô cùng bất phàm.
Từ trên phương pháp tu luyện Long Ảnh Tí, Lục Thiếu Du biết dược, Long Ảnh Tí là một bộ vũ kỹ rất đặc thù, bất luận vũ giả thuộc tính nào cũng có thể tu luyện, có chút tương đồng với Thanh Linh Khải Giáp.
̉ tộc di chuyển.
(2)Bởi vì Thanh Linh Khải Giáp cũng vậy, bất cứ vũ giả thuộc tính gì cũng có thể tu luyện.
Mà khiến cho Lục Thiếu Du kinh ngạc chính là Long Ảnh Tí này quá mức quỷ dị, điều kiện tu luyện vô cùng kinh khủng.
Muốn tu luyện Long Ảnh Tí này đầu tiên phải dùng máu huyết của yêu thú long tộc thất giai làm vật dẫn, chỉ riêng điều này cũng khiến cho vô số người chùn bước.
Yêu thú Long tộc thất giai, muốn giết Long tộc thất giai, quả thực không thể nghi ngờ chính là đi tìm chết, yêu thú Long tộc đạt tới thất giai há là kẻ dễ chọc.
Đối với vương giả trong yêu thú Lục Thiếu Du đều có lý giải riêng.
Trong yêu thú, có một ít chủng tộc bất phàm, trong đó có một ít chủng tộc thậm chí so với Cửu Vĩ Yêu Hồ còn bất phàm hơn mà yêu thú Long tộc chính là một trong số đó.
Muốn giết một đầu yêu thú Long tộc thất giai, cho dù là yêu thú thất giai sơ kỳ, so với giết một Vũ Vương tứ trọng còn khó hơn nhiều.
Mà đây mới chỉ là điều kiện tu luyện thứ nhất cũng đã khiến cho Lục Thiếu Du không biết phải làm sao rồi.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ cười khổ.
Bản thân hắn ngay cả vũ kỹ Huyền cấp trung giai cũng chưa tu luyện thành công, vũ kỹ Địa cấp trung giai này tốt hơn không nên suy nghĩ tới, tới một lúc nào đó thích hợp rồi tu luyện sau vậy.
Một lát sau, thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du ngưng tụ, lập tức tiến vào trong trạng thái tu luyện, quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang mang.
Hôm sau, trong đại sảnh Lục gia, Lục Thiếu Du cũng bị thông báo tới đại sảnh.
Lúc này Lục Đông, Lục Trung, Lục Tây, Hoàng Thị, Lục Vô Song đều ở bên trong, còn có mấy vị trưởng lão Lục gia.
Chư vị, tình huống Lục gia hiện tại mọi người cũng biết, không biết mọi người có cách gì không, nói ra chúng ta cùng bàn bạc.
Lục Trung nhìn mọi người rồi nói.
Lần này Lục gia tổn thất thảm trọng, lão tộc trưởng cũng.
Trong đám trưởng lão Lục gia có người mở miệng nói.
Tất cả mọi người nén bi thương, chỉ cần Lục gia ta tiếp tục tồn tại, lão tộc trưởng dưới suối vàng cũng sẽ được an ủi.
Lục Trung nói, trong lòng hắn cũng vô cùng đau đớn.
Gia chủ, Triệu gia kia cùng với Linh Vũ giới, lại thêm không ít cường giả tới Lục gia chúng ta, lẽ nào Lục gia chúng ta thực sự có bảo vật sao?Một trưởng lão Lục gia hỏi, bọn họ tuy rằng là trưởng lão Lục gia, thế nhưng cũng chưa nghe thấy tin tức Lục gia có bảo vật gì.
Tất cả chỉ là tin vịt mà thôi, Lục gia ta truyền thừa vạn năm nay chưa từng nghe có chuyện có bảo vật, không biết tại sao bên ngoài lại có người tung tin Lục gia chúng ta có bảo vật.
Lục Trung nói, chuyện Vô Tự Thiên Thư từ trước tới nay chỉ có các đời tộc trưởng Lục gia biết, hiện tại cũng chỉ có thêm Lục Thiếu Du biết.
Chúng trưởng lão Lục gia, coi như là Lục Đông, Lục Tây cũng không hề biết tới chuyện này.
Tam đệ, ta lo đám cường giả này có khả năng sẽ quay lại, cho nên chúng ta phải sớm an bài cho thỏa đáng, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?Lục Đông nhướng mày nói với mọi người.
Đệ cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Lục Trung nói, ánh mắt chuyển về phía Lục Thiếu Du hỏi: Thiếu Du, con có kiến nghị gì không?Ánh mắt mọi người lập tức tập trung về phía Lục Thiếu Du, trong lòng mọi người lúc này, lời nói của Lục Thiếu Du tuyệt đối có phân lượng cực lớn.
Sau khii biết thực lực bên người Lục Thiếu Du kinh khủng ra sao, ánh mắt những trưởng lão Lục gia nhìn Lục Thiếu Du lúc này đã nâng lên một tầm cao mới.
Lục Thiếu Du nhíu mày, do dự một chút rồi nói: Nếu như muốn bảo toàn Lục gia, Lục gia phải rời khỏi trấn Thanh Vân.
Chí ít mười năm, hoặc là hai mươi năm.
Đám người kia, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ quay trở lại, đến lúc đó Lục gia sẽ không may mắn như ngày hôm nay nữa.
Rời khỏi trấn Thanh Vân?Tất cả mọi người biến sắc.
Thiếu Du, đây không phải là việc nhỏ.
Lục Đông lúc này nhìn Lục Thiếu Du nói, rời khỏi trấn Thanh Vân chính là toàn tộc di chuyển, chuyện như thế này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Hơn nữa việc di chuyển, Lục gia ta dường như cũng không có chỗ nào đi.
Lục gia ta có không ít người già cả, phụ nữ, trẻ em thì làm sao bây giờ?Lục Tây hỏi.
Chúng ta đi đâu bây giờ? Trấn Thanh Vân chính là gốc rễ của Lục gia chúng ta a.
Không ít trưởng lão nghi hoặc hỏi.
Thế nhưng nếu như ở lại trấn Thanh Vân, đến lúc đó cường giả tới Lục gia tìm kiếm bảo vật lại không có kết quả thì có lẽ toàn bộ Lục gia sẽ bị phá hủy, thảm sát.
Ta nói chính là rời đi mười năm hoặc hai mươi năm.
Đến lúc đó sự tình đã bình ổn trở lại, có thể tiếp tục trở về trấn Thanh Vân.
Về phần đi tới đâu thì vô cùng đơn giản.
Mỗi người đều có bà con thân thích, bạn tốt đúng không? Mọi người đi tìm nơi nương tựa là được.
Chờ sau khi mọi chuyện bình ổn trở lại thì mới trở về trấn Thanh Vân.
Lục Thiếu Du nói.
Thiếu Du, biện pháp này của con tuy rằng là được, thế nhưng tộc nhân phân tán, có phải sẽ càng thêm nguy hiểm không? Cường giả tới Lục gia tìm kiếm bảo vật không có kết quả cũng chỉ có thể tìm kiếm tộc nhân Lục gia ta mà thôi.
Lục Trung lo lắng nhìn Lục Thiếu Du nói.
Đám cường giả tới Lục gia tìm kiếm bảo vật, cho dù tìm không được, nhìn thấy Lục gia lúc này trống không, bọn hắn không ngốc tới mức tìm tộc nhân Lục gia mà bỏ qua cho tộc trưởng Lục gia đâu.
Lục Thiếu Du nói.
Đám người có mặt nghe vậy lúc này cũng hiểu được.
Đến lúc đó cường giả tới Lục gia nhìn thấy Lục gia trống không, người thứ nhất bọn họ tìm sẽ là tộc trưởng Lục gia, cũng không phải là tộc nhân Lục gia.
Thiếu Du, thế Triệu gia kia thì làm sao bây giờ, Triệu gia lúc này đã ăn quả đắng lớn, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ với Lục gia ta.
Lục Đông nói.
Triệu gia đã tổn thương nguyên khí nặng, tinh nhuệ trong tộc đã mất hơn phân nữa, Triệu Vô Cực cũng bị thương nặng, ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ sợ hiện tại hắn đang lo lắng ta đi tìm Triệu gia bọn chúng gây phiền phức, vì vậy trong thời gian ngắn Triệu gia sẽ không dám làm gì với Lục gia.
Lục Thiếu Du nói.
Mọi người nghe Lục Thiếu Du nói vậy cảm thấy vô cùng có đạo lý, mọi người bắt đầu thương lượng.
Dưới sự thương nghị của mọi người, những tộc nhân Lục gia đều tự phân tán rời khỏi Lục gia, mười lăm năm sau trở lại trấn Thanh Vân.
Trong lòng mọi người lúc này vô cùng rõ ràng, sau việc ngày hôm nay sẽ có không ít thế lực khác tới đây.
Linh Vũ giới kia, còn có gia tộc thần bí sau lưng Lục Bắc cũng sẽ trở lại.
Cho nên sau khi đám người Lục gia thương nghị xong lập tức xuất phát trong cùng ngày.
Lúc này trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi thở dài, nếu như muốn bảo toàn Lục gia, tận lực giảm thiểu khả năng Lục gia gặp nạn thì mọi người phân tán rời khỏi Lục gia là tốt nhất.
Những cường giả mơ ước tới bảo vật của Lục gia thì quả thực hắn không sợ, bởi vì lời đồn trong Lục gia cũng có cường giả, sợ rằng bọn chúng cũng không dám tùy tiện xuất thủ.
̣ định tương lai.
Thế nhưng Linh Vũ giới và Triệu gia kia chỉ sợ sẽ trả thù Lục gia.
Người Lục gia phân tán cũng sẽ giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.
Người Lục gia sau khi phân tán, Lục Thiếu Du phỏng đoán, đám người mơ ước tới bảo vật Lục gia, đặc biệt là Triệu gia, Linh Vũ giới, còn có Độc Cô gia sẽ tới tìm phụ thân Lục Trung của hắn và hắn.
Dù sao đi nữa hiện tại hắn cũng đã có tầng quan hệ này, rất có thể những thế lực này sẽ suy đoán bảo vật đã rơi vào trong tay hắn.
Đến lúc đó hắn sẽ trở thành mục tiêu tìm kiếm của những cường giả này.
Khi đám trưởng lão Lục gia tán đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Lục Trung, Lục Tây, Lục Đông, còn có Lục Vô Song, Hoàng thị, Trần thị và Lục Thiếu Du.
Tứ đệ, đệ có tính toán gì không? Tam ca, đệ định tạm thời đến ở nhà ngoại công của Thiếu Hùng, khoảng cách cũng khá xa so với trấn Thanh Vân.
Gần đây Thiếu Hùng cũng luôn ở trong nhà ngoại công nó, chờ mười lăm năm sau chúng ta sẽ trở về, hi vọng tới lúc đó chuyện này sẽ qua đi.
Lục Tây nói.
Cũng tốt.
Lục Trung lập tức nói với Lục Đông: Đại ca, đại tẩu, mọi người có tính toán gì không? Có địa phương nào để đi không? Chúng ta định về nhà mẫu thân ta ở mười lăm năm, dù sao cũng đã lâu rồi chúng ta chưa về, cho nên vừa vặn nhân cơ hội này về luôn.
Hoàng thị nói với Lục Trung.
Vô Song, con có muốn trở về cùng mẫu thân hay không?Hoàng thị hỏi Lục Vô Song.
Mẫu thân, con đồng ý với sư phụ rồi, con phải về Vân Dương Tông tu luyện một thời gian nữa, cho nên con đi Vân Dương Tông.
Lục Vô Song nói.
Thiếu Du, vậy con làm sao bây giờ, con có tính toán gì không?Lục Đông nói với Lục Thiếu Du.
Đại bá, tới lúc đó con sẽ tính tiếp, sẽ có địa điểm để đặt chân.
Lục Thiếu Du nói, trong lòng Lục Thiếu Du lúc này đã quyết định trở lại Cổ Vực.
Có lẽ không cần bao lâu nữa sẽ có không ít cường giả tới tìm hắn, hắn cũng chỉ có thể trở về Cổ Vực mà thôi.
Thứ nhất tránh né đám người mơ ước tới bảo vật của Lục gia, mặt khác hắn nên trở về Phi Linh môn một phen.
Hai năm trôi qua rồi, hắn đã chiếm được Vạn Niên Xích Đồng và Phù Quang Lược Ảnh, hơn nữa lại âm thầm kết minh với Vân Dương Tông, cho nên cũng nên trở về phát triển Phi Linh môn một phen.
Thế nhưng lúc này có một việc Lục Thiếu Du không bỏ xuống được.
Vốn hắn muốn mang mẫu thân đi vào Cổ Vực, thế nhưng hiện giờ xuất hiện chuyện này, mẫu thân đi theo bên người hắn sẽ chỉ có nguy hiểm mà thôi.
Thế nhưng mẫu thân dường như cũng không có nơi nào để đi.
Điều này khiến cho Lục Thiếu Du vô cùng phân vân.
Tuy rằng Lục Thiếu Du rất muốn để mẫu thân đi theo bên người mình, mình chiếu cố mẫu thân cũng tiện hơn một chút, nhưng hiện tại cũng không thể làm như vậy được.
Tam đệ, còn đệ.
Lục Đông lập tức hỏi Lục Trung.
Đệ.
Lục Trung do dự một chút rồi nói.
Tới lúc đó nhìn một chút rồi nói.
Cha, không bằng người đi cùng mẫu thân tới Vân Dương Tông đi.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu nói.
Mọi người nhìn về phía Lục Thiếu Du, dường như mọi người vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lục Thiếu Du gọi một tiếng cha, lúc này ánh mắt Lục Trung nhìn về phía Lục Thiếu Du sáng ngời, rõ ràng đã có chút kích động.
Con định đưa mẫu thân con tới Vân Dương Tông sao?Lục Trung hỏi Lục Thiếu Du.
Mẫu thân đi tới Vân Dương Tông con mới có thể yên tâm, nếu như cha có thể đi cùng mẫu thân tới đó vậy thì tốt.
Lục Thiếu Du nói.
Đưa mẫu thân tới Vân Dương Tông, dường như Lục Thiếu Du đã do dự thật lâu rồi mới quyết định.
Tình huống hiện tại của hắn, để mâu thân đi tới Vân Dương Tông là tốt nhất.
Vân Dương Tông mặc dù có Triệu Vô Cực, nhưng vây cánh của Triệu Vô Cực hắn cũng đã trừ kha khá rồi.
Lại nói Triệu Vô Cực cũng không dám làm cái gì trong Vân Dương Tông.
Hơn nữa có Hồng Lăng và sư phụ ở đó, độ an toàn của mẫu thân không thành vấn đề.
Về phần đưa mẫu thân đi Vân Dương Tông, có một câu nói của Hồng Lăng, lại thêm quan hệ giữa hắn và Vân Dương Tông tuyệt đối không thành phần đề.
Nếu như phụ thân Lục Trung của hắn có thể đi tới đó, vậy thì càng tốt.
Mẫu thân con đi Vân Dương Tông là tốt nhất.
Thế nhưng hiện tại con rất nguy hiểm, chỉ sợ không bao lâu nữa phụ tử chúng ta sẽ trở thành mục tiêu tìm kiếm của vô số người.
Chẳng lẽ con cũng tới Vân Dương Tông sao?Lục Trung nhìn Lục Thiếu Du rồi hỏi.
Nghe thấy Lục Thiếu Du gọi một tiếng cha, trong lòng hắn lúc này vẫn chưa hết kích động.
Con sẽ đi nơi khác, nếu có kẻ có ý xấu với con, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Lục Thiếu Du nói, hắn đi Cổ Vực, tin rằng muốn tìm được hắn rất khó.
Hơn nữa trong Phi Linh môn có lão độc vật và Quỷ Tiên Tử, hơn nữa Bạch Linh lại ở bên người, hắn cũng có chút thế lực, trừ phi là Vũ Vương tới tìm, người bình thường tới hắn cũng không sợ.
Được rồi, Thiếu Du, Nam thúc rốt cuộc là người phương nào? Lẽ nào Nam thúc từ nhỏ đã dạy dỗ con tu luyện sao?Lục Tây hỏi.
Nghe tiếng Nam thúc này đám người Lục gia lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thiếu Du.
Nam thúc khiến cho bọn họ vô cùng chấn động, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, một lão bộc ở trong Lục gia hơn ba mươi năm lại là cường giả như vậy.
Cũng có thể coi là như vậy.
Lục Thiếu Du nói.
Thiếu Du, lần này Lục gia chúng ta phải cảm ơn Nam thúc một chút, hay là con dẫn chúng ta đi thăm Nam thúc rồi tạ ơn thúc ấy một phen.
Lục Trung nói.
Cha, cái này thì không cần, Nam thúc không thích ồn ào, chuyện này con sẽ thay mọi người tạ ơn Nam thúc.
Lục Thiếu Du nói, trong lòng hắn cũng biết Nam thúc cũng không cần Lục gia tạ ơn.
Mọi người lập tức hỏi thăm một ít chuyện tình của Nam thúc, Lục Thiếu Du cũng không nhiều lời.
Không phải là Lục Thiếu Du có ý định dấu diếm, mà thực ra lai lịch của Nam thúc hắn cũng không biết là bao.
Sau khi thương nghị một phen, mọi người lập tức trở về chuẩn bị, rời khỏi trấn Thanh vân mười năm, mọi người cũng không muốn một chút nào.
Lúc Lục Thiếu Du trở lại đình viện của mình thì lập tức nói với Vân Hồng Lăng dẫn mẫu thân lên Vân Dương Tông, Vân Hồng Lăng đương nhiên không có ý kiến gì.
Trong lòng ngược lại vui vẻ không ngớt, từ nhỏ không có mẫu thân bên người, tuy rằng ở với La Lan thị không lâu, thế nhưng cũng vẫn cảm giác được một phần tình thương của mẹ, đương nhiên nàng sẽ vô cùng vui vẻ.
Nhưng sau khi nghe nói Lục Thiếu Du không trở lại Vân Dương Tông, điều này cũng khiến cho Vân Hồng Lăng buồn bực, nàng truy hỏi xem Lục Thiếu Du muốn đi đâu.
Muốn nàng không đi theo cũng được thế nhưng nàng phải biết hắn đi đâu.
Cuối cùng Lục Thiếu Du phí không ít nước bọt, đồng thời bảo đảm mình sẽ đi tới Vân Dương Tông thăm nàng, lúc này mới khiến cho cô gái nhỏ này đồng ý về Vân Dương Tông trước.
Sau đó Lục Thiếu Du lập tức đi tìm mẫu thân của mình, nói mẫu thân đi tới Vân Dương Tông.
La Lan thị cũng lo lắng cho Lục Thiếu Du, lại bảo đảm với mẫu thân rằng mình không có việc gì thì mẫu thân hắn mới đồng ý đi tới Vân Dương Tông.
̀u của Nam thúc.
(1)Buổi chiều, trong Lục gia, đám người hẫu đã bắt đầu phân phát tiền công ba năm cho mọi người.
Mà tộc nhân Lục gia lúc này đã sắp xong quần áo, vật dụng nhưng cũng không muốn rời đi.
Cả đám lưu luyến không nỡ, nhưng cũng không có cách nào.
Mấy trăm người Lục gia phân tán rời đi, tránh không được việc ầm ĩ, mà Lục Đông, Lục Tây lúc này lại càng thêm bận rộn.
Lục gia còn có không ít sinh ý và cửa hàng, cho nên không thể an bài thỏa đáng trong vòng một ngày được.
Toàn bộ tộc nhân phân tán di chuyển, đối với Lục gia mà nói có ảnh hưởng không ít, thế nhưng vì an nguy của Lục gia, cũng không có biện pháp nào khác.
Ban đêm, dưới bầu trời yên lặng.
Trong một đình viện của Lục gia, dưới mặt đất trong đại sảnh có một thanh niên ngây ngốc đang ngồi đó, vẻ mặt dại ra, đầu tóc rối bời, không ngừng vẽ vẽ trên mặt đất, đó chính là Lục Thiếu Hổ đã biến thành ngu ngốc.
Ài.
Trong đại sảnh, Lục Trung khẽ thở dài.
Con lưu cho hắn một mạng đã là giới hạn của con rồi.
Thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trong đại sảnh, ánh mắt đảo qua trên người Lục Thiếu Hổ một chút, trong mắt không có một chút thương hại nào.
Thế nhưng chung quy nó vẫn là đệ đệ con.
Lục Trung nói.
Hắn muốn giết con, không phải chỉ một hai lần mà là rất nhiều lần.
Lục Thiếu Du nói.
Ta biết con không sai, người sai là ta, không giáo dục được nó cho tốt.
Lục Trung nói: Sao con lại tới đây? Con tới hỏi người, người có định đi Vân Dương Tông không?Lục Thiếu Du nói: Nếu như người có thể đi, mẫu thân cũng sẽ rất vui vẻ.
Ta thiếu mẫu thân con nhiều lắm, cho nên nửa cuộc đời còn lại của ta sẽ giành cho mẫu thân con, đi Vân Dương Tông cũng tốt, dù sao trong Vân Dương Tông ta cũng còn một ít ngươi quen.
Lục Trung nói.
Vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Du mỉm cười, rốt cuộc mẫu thân sau này cũng không còn gì để tiếc nuối nữa.
Thiếu Du, con thành thật nói cho ta biết, có phải là con có dự định gì không?Ánh mắt Lục Trung vừa chuyển, hỏi Lục Thiếu Du.
Cũng có thể coi là như vậy, con có chuyện cần làm.
Lục Thiếu Du nói.
Nói chung, tất cả mọi chuyện con phải cẩn thận, hiện giờ ta cũng không giúp được con cái gì, đối với con ta cũng chỉ có áy náy, thiếu con quá nhiều.
Lục Trung nói.
Phụ tử với nhau, người hà tất phải nói những lời này.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói.
Đúng, giữa phụ tử với nhau hà tất phải nói những lời này.
Lục Trung sửng sốt, khóe miệng hiện lên tiếu ý, khí thế trên người lúc này có chút thay đổi, khúc mắc giữa hai phụ tử rốt cuộc đã tiêu tán.
Thiếu Du, ta biết ngày sau nhất định con sẽ bất phàm, gia gia con cũng thấy được điểm này mới đưa Vô Tự Thiên Thư và Long Ảnh Tí cho con.
Tuy rằng con không muốn tiếp nhận vị trí tộc trưởng Lục gia, thế nhưng ta hi vọng ngày sau con có thể tiếp nhận vị trí tộc trưởng này.
Sau này Lục gia cũng chỉ có thể dựa vào con.
Lục Trung khẽ nói.
Chuyện chức vị tộc trưởng sau này hãy nói đi, con từng nói với gia gia, nếu như không đủ khả năng, chuyện tình của Lục gia con sẽ không quản tới.
Lục Thiếu Du nói.
Vô Tự Thiên Thư nằm trong Lục gia ta hơn vạn năm, trách nhiệm mỗi một đời tộc trưởng Lục gia ta chính là bảo vệ Vô Tự Thiên Thư này, hi vọng sau này con có thể thu thập đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư tìm được bí mật trường sinh bất tử Phá Toái Hư Không.
Lục Trung nói.
Lục Thiếu Du mỉm cười, thu thập đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư, tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, hiện tại chuyện ưu tiên hàng đầu của hắn chính là tăng cường thực lực và phát triển Phi Linh môn, nếu có cơ hội thì lại tìm kiếm Vô Tự Thiên Thư cũng không muộn.
Tuy rằng đối với Vô Tự Thiên Thư này Lục Thiếu Du không hiểu nhiều lắm, thế nhưng Độc Cô gia, Linh Vũ giới đều đang tìm kiếm Vô Tự Thiên Thư này, Lục Thiếu Du phỏng đoán, những người này có lẽ cũng biết một chút, sau này có cơ hội, không chừng sẽ biết bí mật của những bản Vô Tự Thiên Thư khác.
Tới đêm khuya Lục Thiếu Du mới từ đình viện rời đi, hai phụ tử hàn huyên không ít.
Ngày thứ ba, phía sau núi Lục gia, Lục Thiếu Du, Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện ở đó.
Tham kiếm yêu vương.
Nghịch Lân Yêu Bằng, Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thái Âm Yêu Thỏ, Thủy Hỏa Yêu Giao nhanh chóng đi tới trước mặt Tiểu Long rồi hành lễ.
Bốn đầu yêu thú ngũ giai này, nghiêm túc mà nói cũng không phải thuần phục Lục Thiếu Du mà là thuần phục Tiểu Long.
Bạch Linh tỷ thế nào rồi.
Tiểu Long nhìn chăm chú vào một sơn động phía trước rồi hỏi.
Yêu vương, Bạch Linh yêu vương đang điều tức, thương thế không nhẹ.
Nghịch Lân Yêu Bằng nói với Tiểu Long.
Lúc này Lục Thiếu Du có chút lo lắng, thực lực của Bạch Linh tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng chịu một kích của Hắc Quỷ Thiên Vương, thương thế tuyệt đối không nhẹ.
Ngao.
Trong bầu trời, một tiếng gầm gừ truyền ra, lập tức có một cỗ khí tức thật lớn bắt đầu kéo lên, sau một lát, khí tức yêu thú tứ giai hậu kỳ cũng xuất hiện.
Huyết Tích Dịch rốt cuộc cũng đột phá.
Lục Thiếu Du nhìn về phía bên trái, mấy hôm trước Huyết Tích Dịch đã chuẩn bị đột phá, vừa lúc Lục gia gặp chuyện, Huyết Tích Dịch cũng không kịp xuất hiện, thế nhưng thực lực của Huyết Tích Dịch cũng không phải quá mạnh mẽ, may mà không xảy ra chuyện gì lớn.
Sưu.
Lúc này, trong sơn động phía trước có một đạo bạch quang bắn ra, lập tức hóa thành một nữ tử tuyệt sắc trong không trung, sắc mặt có chút trắng bệch, chính là Bạch Linh.
Bạch Linh, ngươi thế nào rồi?Lục Thiếu Du hỏi, cảm nhận khí thế trên người Bạch Linh lúc này dường như thương thế cũng không quá tốt.
Thực lực của Hắc Quỷ Thiên Vương quá mạnh mẽ, ta điều tức ba ngày cũng chỉ khống chế được thương thế mà thôi.
May mà bản thể của bộ tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ ta vô cùng cường hãn, hiện tại cũng chỉ có chút trở ngại nhỏ, khôi phục hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bạch Linh nói, sắc mặt có chú tái nhợt, khiến cho nàng càng trở nên xinh đẹp.
Vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Du thở dài một hơi.
Thực lực của tên Hắc Quỷ Thiên Vương kia quá mạnh mẽ, thù của Lục gia hiện tại khó mà báo được, có hai Lục Thiếu Du như hắn cũng không phải là đối thủ của Hắc Quỷ Thiên Vương, cho nên sau này có cơ hội nhất định phải báo thù.
Lúc chạng vạng, trong mật thất dưới phòng chứa củi của Lục gia, Lục Thiếu Du đi vào mật thất, lúc này bên người hắn cũng chỉ có Tiểu Long đi theo.
Phù.
Nam thúc thở ra một ngụm trọc khí trong cơ thể, hai mắt mở ra, trong đôi mắt mờ đục kia bắn ra tinh quang, sắc mặt lúc này vẫn còn tái nhợt.
Nam thúc, thương thế của thúc thế nào rồi?Lục Thiếu Du lo lắng hỏi.
Có chút vấn đề nhỏ.
Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói: Ta vốn có thương tích trong người, lần trước giúp ngươi luyện chế Huyết Lục, lần này lại mạnh mẽ thôi đội Cửu Long Xích Viêm đỉnh, hơn ba mươi năm mới khôi phục lại chút thực lực đó, hiện tại chút thực lực này, chỉ sợ muốn dùng lại phải chờ thêm mười năm nữa.
̀u của Nam thúc.
(2) Nam thúc, là con làm liên lụy tới người.
Lục Thiếu Du hành lễ, tất cả chuyện này, Nam thúc đều vì hắn nên mới ra tay.
Lại nữa rồi, việc này cũng không phải toàn bộ do ngươi.
Người Linh Vũ giới kia vốn có liên quan tới ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng, thế nhưng thực lực hiện tại của ta, ngay cả một Hắc Quỷ Thiên Vương nho nhỏ cũng không thể đánh chết.
Nam thúc khẽ thở dài, hàn mang trong mắt chợt lóe.
Nam thúc, Linh Vũ giới kia rốt cuộc là cái thế lực gì, người và Linh Vũ giới kia có thâm thù sao?Lục Thiếu Du hỏi.
Linh Vũ giới là một cỗ thế lực bí ẩn, chiêu mộ được không ít cường giả, thực lực vô cùng khổng lồ, nhưng người biết tới bọn chúng rất ít.
Nam thúc liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du nói: Thù của ta và đám người Linh Vũ giới kia có nói cũng không hết, Linh Vũ giới này không phải là thứ mà ngươi có thể trêu chọc, ngươi không nên hỏi nhiều.
Nam thúc, thù của người tự nhiên sẽ là thù của con.
Hiện tại con không thể trêu vào Linh Vũ giới kia, nhưng không có nghĩa là không làm được.
Một ngày nào đó, con nhất định sẽ giúp người báo thù.
Lục Thiếu Du nghiêm túc nói.
Nhìn Lục Thiếu Du, Nam thúc chậm rãi nói.
Ngươi có tâm tư này là được rồi.
Có một số việc ngươi không nên tham dự, bằng không sẽ dẫn tới họa sát thân, Lục gia hiện tại thế nào rồi? Hiện giờ Lục gia phân tán di chuyển, mười lăm năm sau mới trở về.
Lục Thiếu Du ngay lập tức nói chuyện của Lục gia một lần, bao gồm cả tin tức Lục Vũ qua đời.
Cũng tốt, Linh Vũ giới kia chỉ sợ một đoạn thời gian nữa sẽ trở lại.
Nam thúc khẽ thở dài rồi nói: Hơn ba mươi năm, ta ở chỗ này cũng có chút quen rồi, hiện tại cũng nên rời đi.
Lần này ta xuất thủ, chỉ sợ người của Linh Vũ giới không lâu nữa sẽ biết thân phận của ta, nên đổi địa điểm thôi.
Nam thúc, người tính đi tới đâu?Lục Thiếu Du hỏi.
Từ trong miệng Nam thúc, hắn cũng nghe ra quan hệ giữa Nam thúc và Linh Vũ giới kia tuyệt không tầm thường.
Không biết, đâu cũng có thể đi.
Nam thúc nói.
Sắc mặt Lục Thiếu Du hơi đổi, nói: Nam thúc, không bằng người cùng đi Cổ Vực với tiểu tử? Đi Cổ Vực sao?Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói.
Không sai.
Tới Phi Linh môn tiểu tử bình thường cũng có thể gặp được Nam thúc.
Hơn nữa Phi Linh môn bây giờ chỉ là một môn phái nhỏ, phỏng chừng Linh Vũ giới muốn tìm người cũng không dễ.
Lục Thiếu Du nói.
Ngươi nghĩ bộ xương già này của ta còn có thể giúp ngươi trấn giữ Phi Linh Môn sao?Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói.
Nam thúc, con thừa nhận là con có nghĩ tới.
Nhưng đây tuyệt đối không phải nguyên nhân chủ yếu, trong tâm tiểu tử hi vọng người đi tới Phi Linh môn.
Sau khi tới Phi Linh môn, người có thể an tâm dưỡng thương, có chuyện gì con sẽ lập tức chạy tới nghe người phân phó, chung quy so với việc người ở một mình sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, tiểu tử nói lời buồn nôn chút, người không coi con là đồ đệ, nhưng tiểu tử lại coi người là sư phụ, là thân nhân.
Nếu như người đi, con sẽ nhớ người.
Lục Thiếu Du nói.
Nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt Nam thúc giật mình, không nói gì, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
Lão già, lão đại ta đã nói như vậy rồi, ngươi đi cung đi.
Tiểu Long ngẩng đầu, lập tức nhảy tới trên vai Nam thúc.
Tiểu nghiệt súc nhà ngươi.
Nam thúc trừng mắt nhìn Tiểu Long, lại nói với Lục Thiếu Du.
Được rồi, ta theo ngươi đi Cổ Vực cũng được.
Dù sao cũng không còn chỗ nào có thể đi.
Đa tạ Nam thúc thành toàn.
Lục Thiếu Du vui mừng nói.
Ngươi cao hứng như vậy làm gì? Tới Phi Linh môn ngươi ít gây sự một chút cho ta.
Bộ xương già này của ta không giống như năm đó, không chịu nổi bị lăn qua lăn lại vài lần.
Nam thúc nói với Lục Thiếu Du.
Nam thúc, con không phải là người thích gây sự mà.
Lục Thiếu Du cười hắc hắc nói.
Vậy mấy đầu yêu thú bên cạnh ngươi, còn có Cửu Vĩ Thiên Hồ, lại thêm Tiểu Long, ngươi và Vân Dương Tông còn kết minh, ngươi có thể không gây sự sao?Nam thúc nói: Trong Cổ Vực không đơn giản như ngươi tưởng tượng dâu, bằng không Tam tông Tứ môn đã sớm tiến vào, cũng không tới phiên ngươi.
Yên tâm đi Nam thúc, con tự có chừng mực, sẽ không gây loạn khắp nơi.
Lục Thiếu Du nói.
Ngươi cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, ta cũng chỉ nói vậy mà thôi.
Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói: Lục Vũ qua đời, nếu như ta đoán không sai, Lục gia có bảo vật nhất định sẽ giao cho ngươi đúng không.
Bảo vật Lục gia rốt cuộc là vật gì, khiến cho ta cũng cảm thấy hiếu kỳ, ngay cả Độc Cô gia và người của Linh Vũ giới cũng muốn có nó.
Nam thúc có biết Vô Tự Thiên Thư không?Lục Thiếu Du do dự một chút rồi nói, trước mặt Nam thúc hắn không dấu diếm một chút nào.
Lẽ nào bảo vật của Lục gia các ngươi chính là Vô Tự Thiên Thư sao?Sắc mặt Nam thúc đại biến.
Không sai, chính là Vô Tự Thiên Thư.
Lục Thiếu Du nói.
Mau, đưa ta xem.
Nam thúc đột nhiên run lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du hấp tấp nói.
Lục Thiếu Du móc ra Vô Tự Thiên Thư đưa cho Nam thúc, nhìn dáng vẻ lúc này của Nam thúc, Lục Thiếu Du phỏng đoán có lẽ Nam thúc cũng biết một chút về Vô Tự Thiên Thư.
Tiếp nhận ngọc giản trong tay Lục Thiếu Du, Nam thúc hưng phấn không ngớt, quang mang trong tay chợt lóe lên.
Trên bề mặt Vô Tự Thiên Thư lúc này xuất hiện một đám văn tự, cùng với khí tức cổ xưa nhanh chóng lóe sáng, chữ linh trên ngọc giản kia cũng nhanh chóng biến mất.
Đúng là Vô Tự Thiên Thư.
Nhìn Vô Tự Thiên Thư trong tay, toàn thân Nam Thúc có chút kích động, lập tức trả Vô Tự Thiên Thư cho Lục Thiếu Du rồi nói: Vô Tự Thiên Thư này ngươi nhất định phải giữ lấy, nếu như tiết lộ ra bên ngoài, ngươi sẽ trở thành đối tượng bị toàn bộ những thế lực đỉnh cấp trong đại lục truy sát, cho dù là lúc ta toàn thịnh cũng khó bảo vệ được ngươi.
Nam thúc, Vô Tự Thiên Thư này lẽ nào thực sự ẩn chứa bí mật phá toái hư không trường sinh bất tử sao?Lục Thiếu Du thu hồi Vô Tự Thiên Thư rồi hỏi Nam thúc.
Truyền thuyết là thế, chín bản Vô Tự Thiên Thư cất dấu bí mật trường sinh bất tử Phá Toái Hư Không.
Nhưng cụ thể thì ta cũng không biết rõ.
Nói chung nó là trọng bảo, nếu như tiết lộ ra bên ngoài sẽ gây tới họa sát thân cho ngươi.
Huống chi hiện tại Triệu gia, Độc Cô gia, Linh Vũ giới đều sẽ hoài nghi lên người của ngươi.
Triệu gia có thể không cần e ngại.
Linh Vũ giới và người của Độc Cô gia ngươi không thể trêu vào.
Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói.
Nam thúc, Độc Cô gia rốt cuộc có lai lịch gì.
Lục Thiếu Du hỏi.
Là một gia tộc lánh đời, thực lực rất mạnh, so với trong tưởng tượng của ngươi còn mạnh hơn rất nhiều.
Vì vậy bây giờ ngươi không cần phải biết.
Nếu muốn biết thì phải tăng thực lực hơn nữa.
Có đủ thực lực ngươi cũng không phải lâm vào tình cảnh giống ba ngày trước, không thể làm gì được Hắc Quỷ Thiên Vương.
Phải biết rằng trên đời này kẻ mạnh hơn Hắc Quỷ Thiên Vương có nhiều lắm.
Nam thúc nói.
̀i Vân Dương Tông.
Tiểu tử biết, tiểu tử sẽ cố gắng tu luyện.
Lục Thiếu Du nói, ánh mắt bắn ra sự kiên nghị.
Con đường cường giả này, có một ngày nhất định hắn có thể bước lên đó.
Ngươi có Âm Dương Linh Vu Quyết, chỉ cần cẩn thận một chút, trở thành cường giả chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ta đợi ngày ngươi trở thành cường giả.
Nam thúc nói với Lục Thiếu Du, khóe miệng nở nụ cười hiếm thấy.
Một lát sau Lục Thiếu Du mới rời khỏi mật thất dưới phòng chứa củi.
Lần này có thể thuyết phục Nam thúc cùng đi tới Cổ Vực điều này khiến cho Lục Thiếu Du vô cùng vui vẻ.
Tuy rằng ý tứ của hắn cũng không phải muốn Nam thúc tọa trấn Phi Linh môn, thế nhưng bằng vào kiến thức rộng rãi của Nam thúc, nếu như người ở trong Phi Linh môn cũng có thể giúp hắn rất nhiều điều.
Khi Lục Thiếu Du chạy ra hậu viện thì khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía trước, lúc này phía trước có một cỗ khí tức khổng lồ đang tới.
Có cường giả tới.
Thân ảnh Bạch Linh lập tức từ nơi nào đó đáp xuống vai Lục Thiếu Du.
Sưu.
Trong nháy mắt, thân ảnh của Lục Trung đem theo ánh mắt ngưng trọng đáp xuống bên cạnh Lục Thiếu Du, phụ tử nhìn nhau, sau đó ánh mắt cùng nhìn về phía trước.
Lam Ngọc Lang Ưng.
Trên không trung, một đầu yêu thú giống như đại bàng xuất hiện.
Lục Thiếu Du đột nhiên mỉm cười, người cưỡi Lam Ngọc Lang Ưng không cần phải nói chính là sư phụ Vũ Ngọc Tiền của hắn.
Sưu Sưu.
Chỉ trong nháy mắt, đầu Lam Ngọc Lang Ưng khổng lồ đã xuất hiện trong bầu trời, hai cánh chấn động mang theo cỗ khí lưu mạnh mẽ.
Nhìn thấy đầu Lam Ngọc Lang Ưng khổng lồ này, sắc mặt Lục Trung có chút bối rối.
Sưu Sưu.
Trên lưng Lam Ngọc Lang Ưng, trong nháy mắt có ba đạo thân ảnh đáp xuống, ba cỗ khí thế chợt lóe lên rồi biến mất.
Ba người này không phải ai khác chính là trưởng lão Vũ Ngọc Tiền của Vân Dương Tông cùng với Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão.
Tham kiến sự phụ, tham kiến Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão.
Lục Thiếu Du nhanh chóng bước tới nói.
Ha ha, Thiếu Du, sư phụ nhớ con quá.
Vũ trưởng lão cười sang sảng nói.
Thiếu Du, lẽ nào Triệu gia thực sự đã tới đây?Nhìn cảnh tượng Lục gia lúc này, Tống trưởng lão, Tạ trưởng lão không khỏi nhíu mày.
Lúc này tiền viện Lục gia hơn phân nửa đã bí phá hủy, mặt đất chung quanh nứt nẻ, hố sâu vô số, khi nãy ở trên không trung bọn họ đã nhìn qua.
Không sai.
Lục Thiếu Du gật đầu nói, phỏng chừng Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão đã biết tin tức Triệu gia tới đây.
Đệ tử tham kiến sư phụ.
Lúc này, Lục Trung cũng đi tới trước mặt Vũ Ngọc Tiền rồi hành lễ.
Vũ Ngọc Tiền nhìn Lục Trung một lát rồi nói: Ngươi còn nhớ rõ ông già như ta sao? Đệ tử không dám quên.
Trước mặt Vũ Ngọc Tiền, Lục Trung tuyệt đối tôn kính.
Hừ không dám quên? Hai mươi năm trước, ngươi có xem ta ra gì không?Vũ Ngọc Tiền khẽ hừ một tiếng.
Đệ tử đáng chết.
Lục Trung cúi đầu nói.
Sư phụ, người mau vào trong đi, sao người lại tới đây.
Lục Thiếu Du cười khổ, nhanh chóng tiến đến mang theo ba người tiến vào Lục gia.
Một lát sau, trong một tiểu thính phòng, Lục Vô Song và Vân Hồng Lăng cũng đã chạy tới, đám người Lục Đông Lục Tây cũng có mặt.
Lập tức Lục Thiếu Du đem tình huống hiện tại của Lục gia nói với ba người một lần.
Vân Hồng Lăng đối với Triệu gia tức giận tới mức nghiến răng ken két.
Thế nhưng trong lúc kể lại, chuyện liên quan tới đám yêu thú và Nam thúc, Lục Thiếu Du chỉ nói qua loa.
Biết tin Triệu gia chỉ có một mình Triệu Vô Cực chạy thoát.
Sắc mặt ba người Vũ Ngọc Tiền, Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão vô cùng kinh hãi.
Mà Triệu Kình Thiên, Triệu Kình Hải cũng bị giết khiến cho ba vị trưởng lão vô cùng bất đắc dĩ.
Hai người này cũng là đệ tử mà Vân Dương Tông cực kỳ coi trọng a.
Sư phụ.
Sao người lại tới đây?Lục Thiếu Du hỏi, dựa theo tốc độ của Lam Ngọc Lang Ưng.
Ba người từ Vân Dương Tông xuất phát không chỉ vài ngày là tới được.
Có lẽ trước khi Lục gia gặp chuyện ba người đã lên đường.
Sau khi Triệu Vô Cực rời khỏi Vân Dương Tông, tông chủ âm thầm bảo chúng ta tới Lục gia một chuyến, không nghĩ tới lại đến chậm.
Tống trưởng lão nói.
Xem ra Vân Khiếu Thiên vẫn luôn lưu ý tới Triệu gia.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng, Triệu Vô Cực chân trước vừa rời khỏi Vân Dương Tông, Vân Khiếu Thiên đã để cho Tạ trưởng lão đến Lục gia, đây không phải là dự cảm mà hẳn là hắn biết được điều gì đó.
Lục Thiếu Du không ngừng cân nhắc, có lẽ không bao lâu nữa, tin tức Lục gia gặp nạn sẽ truyền tới tai Vân Khiếu Thiên.
Mấy đầu yêu thú trong mật địa bên người hắn có lẽ cũng bị Vân Khiếu Thiên biết.
Đến lúc đó chuyện Linh Vũ thánh quả cũng bại lộ.
Khá lắm Triệu gia, quả thực đáng đời bọn chúng.
Vũ Ngọc Tiền hừ lạnh một tiếng, quả thực Vũ Ngọc Tiền đối với Triệu gia không có một chút hảo cảm nào.
Thiếu Du, sau này con có tính toán gì không? Có muốn trở lại Vân Dương Tông không? Tới Vân Dương Tông rồi, để xem Triệu Vô Cực kia có dám làm gì con không.
Vũ Ngọc Tiền lập tức nói.
Sư phụ.
Lần này đệ tử sẽ không trở về Vân Dương Tông nữa, đệ tử còn có chuyện cần làm, sau này sẽ trở lại Vân Dương Tông thăm sư phụ.
Lục Thiếu Du nói, lần này có Tạ trưởng lão và Tống trưởng lão tới đây, trong lòng Lục Thiếu Du cũng yên lòng một chút.
Vốn Lục Thiếu Du còn dự định đưa mẫu thân và Vân Hồng Lăng, Lục Vô Song tới Vân Dương Tông rồi mới đi tới Cổ Vực, tuy rằng đi lại mất nhiều thời gian, thế nhưng hắn vẫn phải đưa đi, bằng không hắn sẽ lo lắng.
Hiện tại có Tạ trưởng lão và Tống trưởng lão tới đây, đi cùng bọn họ thì hắn có thể yên tâm.
Khi đó bản thân hắn có thể trực tiếp đi tới Cổ Vực.
Con không trở lại Vân Dương Tông sao?Vũ Ngọc Tiền lo lắng nói: Lần này Triệu gia nguyên khí đại thương, Triệu Vô Cực thất phu kia cũng sẽ không buông tha cho con.
Đệ tử sẽ chú ý.
Lục Thiếu Du nói.
Vậy con tính toán đi đâu?Vũ Ngọc Tiền vẫn vô cùng lo lắng hỏi.
Đệ tử hiện giờ còn chưa quyết định, đến lúc đó rồi tính tiếp.
Lục Thiếu Du nói, trước mặt chuyện đi Cổ Vực, Lục Thiếu Du cũng không nói cho một ai biết.
Ngay cả Vân Hồng Lăng và Lục Vô Song cũng vậy.
Lục Thiếu Du biết chuyện này các ít người biết càng tốt.
Chuyện Phi Linh môn này, Lục Thiếu Du đoán, người trên Vân Dương Tông biết có lẽ cũng chỉ có mình Vân Khiếu Thiên mà một số người cực ít khác mà thôi.
Phỏng chừng sư phụ hắn, Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão cũng không biết.
Huống chi hiện tại Phi Linh môn và Vân Dương Tông âm thầm kết minh, hiện tại cũng còn chưa chính thức khởi động, tất cả phải chờ hắn về Phi Linh môn mới an bài được.
Lập tức mọi người hàn huyên một lát rồi mới tán đi, Lục Thiếu Du cũng nhờ sư phụ chiếu cố mẫu thân mình.
Sau khi an bài thỏa đáng Lục Thiếu Du mới thở dài một hơi.
Kế tiếp hắn nên trở lại Cổ Vực, tăng cường thực lực bản thân.
Đồng thời cũng phát triển Phi Linh môn.
Tuy rằng thưc lực một mình miễn cưỡng coi là mạnh, thế nhưng cũng còn rất yếu.
Có một cỗ thế lực khổng lồ sau lưng thì mới có thể bảo vệ được tất cả người nhà của mình.
̃ng nên báo thù rồi.
(1)Phải về Cổ Vực, trong lòng Lục Thiếu Du lúc này cũng có chút chờ mong.
Hơn hai năm, gần ba năm rồi, không biết Phi Linh môn trong tay Quỷ Tiên Tử Bạch Oách rốt cuộc đã tới bước nào, có đủ để cho hắn kinh hỉ hay không.
Nghĩ tới việc sắp trở lại Cổ Vực trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi vui sướng.
Cổ Vực mới là nơi thích hợp với hắn.
Đêm xuống, trên sườn núi cao sau lưng Lục gia, màn đêm bao phủ trời cao, ánh trăng tỏa sáng nhè nhẹ.
Lục Thiếu Du chắp tay đứng trên sườn núi, gió đêm thổ qua, một mùi hương nhàn nhạt truyền tới, dưới ánh trăng nhu hòa, nhìn trời cao, Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói: Nam nhi hành động, phải mạnh mẽ.
Lục Thiếu Du chắp tay đứng trên sườn núi, gió đêm thổi nhè nhẹ, một hương thơm thoang thoảng truyền tới, ánh mắt nhìn lên bầu trời, Lục Thiếu Du lẩm bẩm: Nam nhi hành, đương bạo lệ.
Sự dữ nhân, lưỡng bất lập.
Nam nhi đương sát nhân, sát nhân bất lưu tình.
Thiên thu bất hủ nghiệp, tẫn tại sát nhân trung.
Tích hữu hào nam nhi, nghĩa khí trọng nhiên nặc.
Nhai tí tức sát nhân, thân bỉ hồng mao khinh.
Hựu hữu hùng dữ phách, sát nhân loạn như ma, trì sính tẩu thiên hạ, chích tương đao thương khoa.
Kim dục mịch thử loại, đồ nhiên lao nguyệt ảnh.
Quân bất kiến, thụ nho phong khởi tráng sĩ tử, thần châu tòng thử khoa nhân nghĩa.
Nhất triêu lỗ di loạn trung nguyên, sĩ tử thỉ bôn nọa dân khấp.
Ngã dục học cổ phong, trọng chấn hùng hào khí.
Danh thanh đồng phẩn thổ, bất tiết nhân giả ki.
Thân bội tước thiết kiếm, nhất nộ tức sát nhân.
Cát cổ tương hạ tửu, đàm tiếu quỷ thần kinh.
Thiên lý sát cừu nhân, nguyện phí thập chu tinh.
Chuyên chư điền quang trù, dữ kết minh minh tình.
Triêu xuất tây môn khứ, mộ đề nhân đầu hồi.
Thần quyện duy tư thụy, chiến hào mạch nhiên xuy.
Tây môn biệt mẫu khứ, mẫu bi nhi bất bi.
Thân hứa hãn thanh sự, nam nhi trường bất quy.
Sát đấu thiên địa gian, thảm liệt kinh âm đình.
Tam bộ sát nhất nhân, tâm đình thủ bất đình.
Huyết lưu vạn lý lãng, thi chẩm thiên tầm sơn.
Tráng sĩ chinh chiến bãi, quyện chẩm địch thi miên.
Mộng trung do sát nhân, tiếu yếp ánh tố huy.
Nữ nhi mạc tương vấn, nam nhi hung hà thậm?Cổ lai nhân đức chuyên hại nhân, đạo nghĩa tòng lai vô nhất chân.
Quân bất kiến, sư hổ liệp vật hoạch uy danh, khả liên mi lộc hữu thùy liên?Thế gian tòng lai cường thực nhược, túng sử hữu lý dã uổng nhiên.
Quân hưu vấn, nam nhi tự hữu nam nhi hành.
Nam nhi hành, đương bạo lệ.
Sự dữ nhân, lưỡng bất lập.
Nam nhi sự tại sát đấu tràng, đảm tự hùng bi mục như lang.
Sinh nhược vi nam tức sát nhân, bất giáo nam khu khỏa nữ tâm.
Nam nhi tòng lai bất tuất thân, túng tử địch thủ tiếu tương thừa.
Cừu tràng chiến tràng nhất bách xử, xử xử nguyện dữ dã thảo thanh.
Nam nhi mạc chiến lật, hữu ca dữ quân thính: sát nhất thị vi tội, đồ vạn thị vi hùng.
Đồ đắc cửu bách vạn, tức vi hùng trung hùng.
Hùng trung hùng, đạo bất đồng: khán phá thiên niên nhân nghĩa danh, đãn sử kim sinh sính hùng phong.
Mỹ danh bất ái ái ác danh, sát nhân bách vạn tâm bất trừng.
Trữ giáo vạn nhân thiết xỉ hận, bất giáo vô hữu mạ ngã nhân.
Phóng nhãn thế giới ngũ thiên niên, hà xử anh hùng bất sát nhân?( Dịch nghĩa:Nam nhi ai mà chẳng thô bạo.
Chuyện và người không hề giống nhau.
Nam nhi khi giết người, giết không lưu tình.
Nghiệp thiên thu muôn thuở chém giết lập nên công.
Xưa có chàng tráng sĩ, nghĩa khí nặng hơn non.
Giết người trong nháy mắt, nhẹ tựa như lông hồng.
Cũng có kẻ ác bá, ưa giết người như ma, muốn chinh phục thiên hạ, vung đao tuốt gươm ra.
Giờ mò trăng đáy nước, người thế tìm đâu ra.
Vua khuông thuận, tráng sĩ vong, nhân nghĩa Thần Châu chỉ để không.
Man di gây loạn Trung Nguyên đó, sĩ tử chạy loạn dân khóc ròng.
Ta muốn học người xưa chấn hưng hùng Bá khí.
Thanh danh như bọt nước, sá chi người đời chê.
Tay cầm thanh kiếm sắc, giận dữ thì giết người.
Xẻo thịt đùi nhắm rượu, cười nói quỷ thần khinh.
Ngàn dặm tìm giết địch, nguyện cả đời hy sinh.
Nguyên Chử Điền Quang ấy cũng có chút giao tình.
Người về tây phương ấy, người hối hận không thôi.
Hồn say trong giấc ngủ, chiến ý bay phấp phới.
Cửa tây chào từ biệt, mẹ đau buồn tiễn con.
Lòng quyết ghi sử sách, nam nhi chí không về.
Đánh giết trong trời đất, thảm khốc loại âm cung.
Ba thước giết một người, lòng muốn tay không dừng.
Máu chảy dài ngàn dặm, thây chất cao ngất trời.
Tráng sĩ xong trận chiến, gối xác giặc ngủ vùi.
Trong mộng còn giết địch, miệng vẫn đang mỉm cười.
Nữ nhi xin đừng hỏi, nam nhân sao tàn bạo?Nhân nghĩa muôn thuở chỉ hại người, đạo lý xưa nay đều giả dối.
Vua không thuận, hổ báo săn mồi lấy uy danh, nai tơ yếu đuối ai thương cảm.
Thế gian vẫn mạnh được hiếp yếu, không có lý cũng chẳng có công bằng.
Vua thôi chấp vấn, nam nhi phải tự biết hành động.
Đã ra tay là phải quyết lòng.
Sự nghiệp và nhân từ chẳng thế ở chung.
Nam nhi nơi chinh chiến, gan hùm mặt dữ tựa sói lang.
Hãy sống trong chinh chiến, đừng để đời cười lòng nữ nhân.
Xưa nay nợ nước thân không tiếc, lôi xác quân thù miệng cười vang.
Cả trăm trận chiến cùng quân địch, khắp nơi chốn đều là mộ xanh.
Nam nhi nào có khiếp sợ, hát mãi khúc quân hành.
Giết một là tội, giết vạn là hùng.
Giết trăm vạn là anh hùng trong anh hùng.
Anh hùng trong anh hùng, nhưng ý nghĩa không chung.
Nhìn lại những người danh nhân nghĩa, có được coi là anh hùng.
Chẳng thích tiếng thơm yêu tiếng ác, giết người trăm vạn chẳng lưu tâm.
Nên dạy muôn người nuôi mầm hận, chớ xui nhân gian chửi anh hùng.
Phóng mắt thế giới ngàn năm trước, có anh hùng nào không giết người không?Trích bài Sát nhân ca của tác giả Cửu Thánh)Nói xong, quanh thân Lục Thiếu Du có một cỗ sát khí không tự chủ được mà tuôn ra, sát ý trong mắt bắn thẳng lên trời cao.
Bài từ này là do ngươi sáng tác sao? Sát khí quá nặng, thế nhưng khi nghe lại có cảm giác hào khí vạn trượng.
Một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Lục Thiếu Du, trên vai nàng có Tiểu Long, dung nhan tuyệt mỹ trên khuôn mặt kia, dưới bóng đêm này lại càng khiến cho dung động lòng người.
Không phải ta sáng tác mà là một vị văn hào nơi ta đặt chân sáng tác ra nó.
Lục Thiếu Du đáp, sát khí thu liễm lại, từ trong cơ thể thở ra một hơi.
Ngày mai phải rời đi sao?Bạch Linh khẽ mở miệng, thanh âm mang theo sự mê hoặc tuyệt đối.
Đúng vậy, ngày mai chúng ta sẽ rời đi, tới Cổ Vực, cảnh vật ở đó không giống như ở đây.
Nghe bài từ ngươi vừa ngâm, chỉ sợ địa phương lần này ngươi đi tới cũng không yên ổn một chút nào.
Bạch Linh vuốt ve đầu Tiểu Long, ánh mắt ôn nhu nhìn ánh trăng trong không trung, khiến cho ai nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được.
Ha ha, nam nhi mà, sao lại có thể chịu một cuộc sống yên bình được chứ.
Lục Thiếu Du nói, kiếp trước hắn tầm thường, vô vị, kiếp này nếu tiếp tục như vậy thì trời cao đã không cho hắn tới đại lục Linh Vũ này một chuyến rồi.
Khi ánh sáng từ phía đông xuất hiện, sương mù trên trấn Thanh Vân lượn lờ.
Mặc dù lúc này còn có vết tích đại chiến của cường giả Vũ Vương mấy ngày trước, nhưng vẫn có vẻ thơ mộng như cũ.
Xem tiếp...Linh vũ thiên hà
truyện tranh Linh vũ thiên hà
truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà truyện chữ
đọc truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License