Linh vũ thiên hà
Chapter
0031
Xung lực cuồng bạo tung tóe, đám người vội vàng thụt lùi.
Đẳng cấp chiến đấu cỡ này người bình thường không có thực lực xen vào.
Hai bên đụng độ, Mạc Thiên Vấn bị đẩy lùi mấy chục thước, biến sắc mặt.
Lực lượng cường đại đổ ập xuống, huyết khí sôi trào, máu dâng lên cổ họng.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh im lặng, mặt lạnh băng.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh chợt biến mất tại chỗ, khi lão lại xuất hiện thì cách Mạc Thiên Vấn không xa.
Trảo ấn ánh sáng đen chụp xuống Mạc Thiên Vấn, tiếng xé gió sắc bén vang lên.
Trảo ấn xảo quyệt mà tàn nhẫn chọn mấy chỗ hiểm toàn thân Mạc Thiên Vấn, không gian quanh thân gã vặn vẹo.
Mạc Thiên Vấn thấy Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lại tấn công thì kinh hoàng hét to một tiếng: Nộ Diễm Bạo Không!Chân khí thuộc tính hỏa tuôn ra, uy thế kinh người khuếch tán.
Dường như Mạc Thiên Vấn dốc hết sức, thủ ấn chuyển động nhanh, chân khí quanh thân rít gào ngưng tụ thành quả cầu lửa to lớn trước mặt Mạc Thiên Vấn.
Quả cầu lửa khủng bố to vài trăm thước bắn ra, dọc đường bay không gian bị xé rách một cái khe đỏ thẫm, dòng không khí bị đốt thành sương khói.
Lục Thiếu Du ở phía xa thầm nghĩ: Thực lực Vũ Tướng đúng là Vũ Phách không cách nào sánh bằng.
Mạc Thiên Vấn xem như cường giả, tiếc rằng gã gặp phải đối thủ là Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.
Hừ! Tài mọn!Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ở giữa không trung, trảo ấn xé rách, nhanh như tia chớp bay ra.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không hề tránh né, trảo ấn biến to thoáng chốc cỡ ngàn thước che kín cả không gian.
Ánh sáng đen đậm trùm trên đầu mọi người, như không có thiên lý, trời tối thui.
Vù vù vù! Khi trảo ấn và quả cầu lửa cuồng bạo đụng vào nhau thì trảo ấn chọc thẳng vào quả cầu lửa, khí thế xé rách không gian xé nát quả cầu lửa.
Trảo ấn khựng lại một chút nhưng vẫn hùng hổ xông lên.
Không gian chấn động, trảo ấn chụp xuống chỗ Mạc Thiên Vấn.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng cười: Dưới Vũ Suất chỉ là con kiến dưới tay ta.
Mắt đen lóe tia sáng lạnh, trảo ấn nhấn mạnh xuống.
Bùm! Trên bầu trời vang tiếng răng rắc khẽ khàng.
Không gian vặn vẹo nứt rạn, mùi hôi gay mũi khuếch tán, không gian nổ tung.
Không gian nổ, kình khí cuồng bạo rít gào.
Một bóng người bị đánh bay ra xa hai trăm thước té cái bịch xuống đất, hộc máu.
Ngươi.
!Kình khí tan, khí thế cuồng bạo biến mất, Mạc Thiên Vấn nhìn chằm chằm Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đứng trên bầu trời.
Mạc Thiên Vấn không cam lòng khép mắt lại, lực lượng khổng lồ phá hủy não của gã.
Mạc Thiên Vấn bị đánh chết, mười mấy trưởng lão biến sắc mặt.
Thực lực của lão nhân áo đen mạnh đến mức này, đám người biểu tình kinh hoàng quay mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao.
Giờ phút này, tám trăm đệ tử lao xuống Cửu Hoa Sơn, đi đầu là bảy, tám chục Vũ Sư.
Lục Thiếu Du ra lệnh đám người Phi Linh Môn sau lưng mình: Giết, không chừa một tên!Đám người Phi Linh Môn bộc phát sát ý điên cuồng dữ tợn: Giết, không chừa một tên!!!Ba trưởng lão Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi dẫn theo các đệ tử Phi Linh Môn xông lên.
Các đệ tử Cửu Hoa Môn vừa mới từ đỉnh núi chạy xuống thì thấy người Phi Linh Môn hùng hổ xông lên.
Các đệ tử Cửu Hoa Môn nhìn trưởng lão, thấy các trưởng lão thụt lùi ra sau.
Hai phe đụng độ, từng đợt công kích va chạm.
Lục Thiếu Du quan sát toàn trường.
Đệ tử Cửu Hoa Môn nhiều hơn bên Phi Linh Môn một nửa, thực lực cũng mạnh hơn nhiều.
Đệ tử Phi Linh Môn mặc dù khí thế hùng hổ nhưng không chiếm bao nhiêu ưu thế.
Mặc dù Lục Thiếu Du cố ý ném đệ tử Phi Linh Môn vào giết chóc để rèn luyện, nhưng nếu bị tổn thương quá lớn thì không hay.
Lục Thiếu Du ngần ngừ một lúc, vỗ ngực cái bộp, ba luồng sáng bắn ra.
Grao grao! Xèo xèo!Ba luồng sáng lao ra hóa thành ba con yêu thú khổng lồ, là Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo trong không gian thú nang của Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du lòng máy động ra lệnh ba con yêu thú giết người.
Ba con yêu thú khổng lồ gầm rú lao vào đám đệ tử Cửu Hoa Môn.
Yêu thú to quá, là Thị Huyết Yêu Lang! Có Thiểm Điện Hắc Báo, trốn, mau trốn đi!Ba con yêu thú khổng lồ lộ mặt, nhiều đệ tử Cửu Hoa Môn kinh hoàng.
Tiểu Long không nhịn được cũng gầm gừ: Gri gri!!!Tiểu Long biến to hơn tám mươi thước, nó tựa như luồng sáng bắn nhanh ra.
Một Vũ Sư Cửu Hoa Môn bị Tiểu Long nhanh như tia chớp nuốt vào bụng.
Grao grao! Thiểm Điện Hắc Báo to lớn nhưng tốc độ cũng rất nhanh, chớp mắt cắn nát hai đệ tử Cửu Hoa Môn, máu phun đầy đất.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh sớm biết Lục Thiếu Du có ba con yêu thú Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo.
Mọi chuyện trong Phi Linh Môn không qua mắt lão được.
Mặc dù Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngạc nhiên Lục Thiếu Du làm sao có nhiều yêu thú như thế nhưng lão không muốn hỏi nhiều.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lao nhanh, nhẹ nhàng như hồn ma xông hướng trưởng lão Vũ Tướng nhất trọng mạnh duy nhất trong Cửu Hoa Môn.
Lục Thiếu Du thay đổi thủ ấn: Đi chết đi!Trữ vật giới chỉ lóe ánh sáng, ba luồng sáng đáp xuống đất, ba khôi lỗi xuất hiện bên cạnh Lục Thiếu Du.
Là Lang Nhân khôi lỗi, Thiếu Thứu, Khôi Nhất mới được luyện chế gần đây.
Ba khôi lỗi lao lên, gầm rống công kích.
Chiến trường hỗn loạn.
Thiên Sí Tuyết Sư thì xoay quanh trên cao, Lục Thiếu Du đã dặn dò Thiên Sí Tuyết Sư phải chăm sóc Lục Tâm Đồng.
Bùm bùm bùm! Khôi Nhất hùng hổ xông lên, nơi đi qua không ai đỡ nổi một chiêu, lực lượng cuồng bạo trút xuống.
Chớp mắt có bốn đệ tử Cửu Hoa Môn bị giết tại chỗ, liên tục phát ra tiếng gào rú thê thảm.
Đệ tử Cửu Hoa Môn thấy Khôi Nhất thì biến sắc mặt la lên: Lôi trưởng lão, là Lôi trưởng lão!Trưởng lão Cửu Hoa Môn tu vi Vũ Phách tam trọng đổi sắc mặt khi thấy Khôi Nhất.
Khôi Nhất không có phản ứng gì, vung quyền, không gian nổ đì đùng đánh bay trưởng lão Vũ Phách tam trọng kia.
Chỉ một chiêu đã đánh trưởng lão Cửu Hoa Môn bị thương nặng.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hừ lạnh một tiếng: Chết đi!Muôn vàn tia sáng đen tụ tập vào tay Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh rồi xuyên thấu không gian bắn ra, mục tiêu là Vũ Tướng nhất trọng còn lại của Cửu Hoa Môn.
Kém một cảnh giới khi đánh nhau không có gì bất ngờ xảy ra.
Trong đại lục Linh Vũ có mấy yêu nghiệt như Lục Thiếu Du? Chỉ loại người như Lục Thiếu Du là có thực lực khiêu chiến vượt cấp.
Vũ Tướng nhất trọng Cửu Hoa Môn dĩ nhiên không đánh lại Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.
Chỉ giây lát Vũ Tướng nhất trọng Cửu Hoa Môn bị Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đánh chết tại chỗ.
Lúc này Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không dừng tay, lão lười xử lý mấy kẻ tu vi bình thường, mục tiêu toàn là thực lực Vũ Phách.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh như hồn ma lướt qua trong đám đông như vào chốn không người.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi lại một trưởng lão Cửu Hoa Môn đẳng cấp Vũ Phách bị Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh giết chết.
Lục Thiếu Du không có hành động gì, hắn đứng một bên bình tĩnh nhìn xung quanh, phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đệ tử bình thường của Cửu Hoa Môn muốn trốn cũng không sao, nhưng không thể để cường giả Cửu Hoa Môn chạy trốn được.
Tiểu Long, Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo, ba khôi lỗi tham gia, tuy đệ tử Phi Linh Môn yếu thế về số người và thực lực nhưng khí thế lại như chẻ tre.
Đệ tử Cửu Hoa Môn không chống cự nổi, lòng người tán loạn ảnh hưởng thực lực giảm mạnh, làm sao bằng đệ tử Phi Linh Môn hiện tại khí thế như sói như cọp?Cộng thêm tiếng yêu thú gầm rống, thân thể to lớn mạnh mẽ chiếm hết ưu thế trong hỗn chiến.
Tình huống nghêng về một hướng, không ngừng có đệ tử Cửu Hoa Môn hét thảm, chết tại chỗ.
Thấy biến cố này, mấy trưởng lão Cửu Hoa Môn còn sống sót chấp nhận sự thật Phi Linh Môn trở nên rất đáng sợ.
Bọn họ biến sắc mặt ngước nhìn Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tung hoành giết chóc trên bầu trời.
Trưởng lão Cửu Hoa Môn kinh hoàng hét to: Ta đầu hàng, đầu hàng!Có người thứ nhất đầu hàng, nhiều người khác phản ứng lại cũng ném vũ khí đầu hàng, không dám đánh nữa.
Mọi người mặt xám xịt.
Chưởng môn đã chết, các trưởng lão không có sức đánh trả, bọn họ không đầu hàng không được.
Lục Thiếu Du chợt thấy Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đang tấn công một thanh niên, một nam nhân trung niên.
Xem khí thế của hai người vừa đến Linh Sư lục trọng, một người thì đến Linh Phách.
Lục Thiếu Du hét lên: Đông lão nương tay!Lục Thiếu Du lao nhanh tới bên cạnh Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.
Thanh niên khoảng hai mươi tám, chín tuổi, mặt tái xanh.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh làm thanh niên cảm giác cái gì là chết chóc.
Nam nhân trung niên mặc trường bào hoa phục, mắt to trán rộng, rất có khí chất.
Hai người là Linh Sư nên hiểu rõ sự đáng sợ của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.
Lục Thiếu Du nhìn hai Linh Giả, hỏi: Hai ngươi có nguyện ý đầu hàng tham gia vào Phi Linh Môn ta không?Linh Giả rất quan trọng với bất cứ thế lực nào.
Hiện tại trong Phi Linh Môn không có Linh Giả, thấy hai người này thì Lục Thiếu Du không muốn bỏ qua.
Có một số việc không thể thiếu Linh Giả.
Thanh niên mặt tái xanh sợ hãi nhìn Lục Thiếu Du, gã không muốn tham gia vào Phi Linh Môn: Chúng ta không phải người của Cửu Hoa Môn, chúng ta chỉ là trưởng lão khách khanh.
Các ngươi hãy thả chúng ta đi.
Thanh niên mới nói xong một tiếng quát vang lên: Cho mặt không biết vừa phải!Lục Thiếu Du biến sắc mặt, chân khí bộc phát, chưởng màu vàng đất vỗ nhanh ra.
Bùm! Chưởng ấn nhanh như tia chớp xuyên thấu dòng không khí ngăn cách vỗ vào ngực thanh niên.
Thanh niên hộc máu: Phụt! Khoảng cách gần thì Linh Giả khó đánh lại Vũ Giả, về đẳng cấp tu vi thì Lục Thiếu Du là Vũ Sư lục trọng, không thua gì thanh niên Linh Sư lục trọng.
Thanh niên không ngờ Lục Thiếu Du trở mặt nhanh như vậy, cộng với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tăng áp lực tâm lý nên gã không đánh lại.
Thanh niên bị đánh bay xa hơn chục thước, lại hộc máu.
Thanh niên quẫy vài cái không bò dậy nổi, trong mắt tràn ngập kinh hoàng.
Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm vào nam nhân trung niên mặc hoa phục: Ngươi thì sao? Có đồng ý tham gia Phi Linh Môn ta không?Mắt Lục Thiếu Du bắn ra tia sáng lạnh cảnh cáo, nếu không đồng ý hắn sẽ giết người.
Nam nhân trung niên trán toát mồ hôi lạnh ròng ròng: Ta nguyện ý, nguyện ý!Nam nhân trung niên đã thấy kết cuộc của thanh niên.
Thiếu niên trước mắt trở mặt vô tình, nam nhân trung niên làm sao dám từ chối? Đối phương còn có cường giả Linh Suất đứng một bên chống, gã không trốn thoát được.
Lục Thiếu Du thu về lạnh lùng, nở nụ cười nói: Rất tốt, sau này ngươi sẽ không hối hận quyết định của mình.
Tốc độ Lục Thiếu Du biến sắc mặt cực nhanh.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không cần Lục Thiếu Du nói, lão đưa một viên đan dược cho nam nhân trung niên, mắt lạnh băng nhìn gã: Nuốt Phệ Huyết Hóa Cốt đan này vào, một năm sau ta sẽ cho thuốc giải.
Nam nhân trung niên mặc hoa phục không có can đảm từ chối.
Từ lúc gã đồng ý tham gia Phi Linh Môn đã định trước không có năng lực chống cự.
Nam nhân trung niên bất đắc dĩ uống đan dược Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đưa cho.
Bùm bùm bùm! Phía xa vang tiếng nổ điếc tai, đệ tử Phi Linh Môn nhờ có Lục Thiếu Du hun đúc vô hình trung phong cách giống hắn, ai nấy khát máu, tâm ngoan thủ lạt.
Đệ tử Phi Linh Môn dốc hết sức công kích, đệ tử Cửu Hoa Môn chỉ có nước chờ bị tàn sát.
Đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng đứng một bên, không ngừng có đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng.
Mấy con yêu thú, khôi lỗi như cỗ máy giết chóc đánh đâu thắng đó, máu trải rộng con đường, trong hỗn chiến không người địch nổi.
Thấy ba con khôi lỗi, vẻ mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh giật mình hỏi Lục Thiếu Du: Chưởng môn tìm đâu ra khôi lỗi thế?Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Khôi Nhất chằm chằm, ánh mắt lão sắc bén nhìn ra được Khôi Nhất siêu phàm.
Lục Thiếu Du cười tủm tỉm nói: Cái này.
Vô tình có được.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không tin lời Lục Thiếu Du, lão liếc hắn một cái, không hỏi thêm.
Tóm lại tiểu tử này có rất nhiều bí mật lão không biết.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không đoán được Lục Thiếu Du tự mình luyện chế, lão cho rằng sau lưng hắn có núi dựa cường đại.
Dù bây giờ Lục Thiếu Du nói cho Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh biết là hắn tự mình luyện chế mấy khôi lỗi thì lão cũng không tin.
Lấy Khôi Nhất làm ví dụ, khôi lỗi tứ cấp hậu giai, Linh Tướng bình thường cũng khó luyện chế ra chứ nói gì Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không tin Lục Thiếu Du là Linh Giả.
Vũ Giả toàn hệ cộng thêm Linh Giả, nếu có loại người này thì những người khác không cần sống trên đời nữa.
Các đệ tử Cửu Hoa Môn buông xuôi đệ mặc bị tàn sát.
Hơn tám trăm đệ tử có một nửa bị giết.
Đặc biệt đệ tử chết vào tay khôi lỗi, yêu thú thì rất thảm, tay chân cụt khắp nơi.
Máu nhuộm đỏ mặt đất dưới Cửu Hoa Sơn.
Lục Thiếu Du nhìn chăm chú toàn trường.
Trong Cửu Hoa Môn có gần ba trăm người đầu hàng, chỉ có mấy chục người liều mạng chống cự, không ảnh hưởng toàn cục.
Lục Thiếu Du lòng máy động: Thu!Nam nhân trung niên trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Thiếu Du thu ba khôi lỗi vào túi không gian.
Lục Thiếu Du không muốn lộ ra bí mật trữ vật giới chỉ, chờ có rảnh lại chuyển khôi lỗi vào trữ vật giới chỉ sau.
Lục Thiếu Du thu Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo vào không gian thú nang.
Nhìn ba con yêu thú bị Lục Thiếu Du thu vào không gian thú nang, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nghĩ ngay hắn có lẽ là người của Vạn Thú tông, chỉ Vạn Thú tông mới có loại thủ đoạn này.
Bùm bùm bùm! Đệ tử Phi Linh Môn vây công, những phần tử liều mạng chống cự của Cửu Hoa Môn đã bị giết chết.
Gần ba trăm đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng nhìn đệ tử Phi Linh Môn giết chóc, bọn họ ngây như phỗng.
Mấy trưởng lão Cửu Hoa Môn đầu hàng biểu tình kinh hoàng, thực lực của Phi Linh Môn vượt xa bọn họ tưởng tượng.
Giết chết đệ tử Cửu Hoa Môn ngoan cố cuối cùng, đệ tử Phi Linh Môn không cần Lục Thiếu Du dặn dò đã quen tay dọn dẹp chiến trường.
Lột hết túi không gian, vũ khí trên người xác chết, không chừa một thứ nào.
Ba trăm đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng cũng không thoát khỏi, Hồ Nam Sinh dẫn mấy chục đệ tử Phi Linh Môn đi trân lột hết tiền tài, chỉ còn kém lột sạch đồ tù binh.
Lục Thiếu Du quan sát chiến trường, biểu tình trầm trọng.
Tuy lần này tiêu diệt Cửu Hoa Môn nhưng thực lực của đệ tử Phi Linh Môn quá bình thường.
Ba trăm năm mươi đệ tử có bảy, tám chục người bị thương nặng, sáu, bảy chục người chết.
Loại hao tổn này đối với Phi Linh Môn hiện tại là con số lớn.
Muốn Phi Linh Môn mạnh hơn nữa, trừ bồi dưỡng đệ tử của mình ra phải nhanh chóng nuốt thế lực khác, nếu không trong thời gian ngắn Phi Linh Môn sẽ không lớn mạnh được bao nhiêu.
Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi cầm nhiều túi không gian giao cho Lục Thiếu Du.
Tiền tài trên người đệ tử Cửu Hoa Môn đều bị trấn lột sạch.
Chưởng môn, đây là tất cả thu hoạch.
Lục Thiếu Du hỏi Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh: Đông lão, còn Phệ Huyết Hóa Cốt đan không?Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lấy ra mấy bình ngọc đưa cho Lục Thiếu Du: Còn, đây là ta mới luyện chế gần đây, biết ngươi cần dùng, lấy đi.
Lục Thiếu Du nhe răng cười nói: Chỉ có Đông lão là hiểu ta nhất.
Lục Thiếu Du kiểm tra mấy bình ngọc, có khoảng mấy chục viên Phệ Huyết Hóa Cốt đan.
Lục Thiếu Du đến trước đám đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng, nói với năm nam một nữ đứng đầu: Nguyện ý tham gia Phi Linh Môn ta thì nuốt một viên Phệ Huyết Hóa Cốt đan, một năm sau ta sẽ cho các ngươi thuốc giải.
Không chịu thì chết đi!Sáu người này là trưởng lão Cửu Hoa Môn, thực lực Vũ Phách.
Trong đó người mạnh nhất là Vũ Phách cửu trọng, còn lại một Vũ Phách thất trọng, hai người Vũ Phách tứ trọng, một Vũ Phách nhị trọng.
Phụ nhân trung niên là Vũ Phách ngũ trọng.
Sáu người hai mặt nhìn nhau.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bước tới sau lưng Lục Thiếu Du, ánh mắt lạnh băng.
Trưởng lão tu vi mạnh nhất, Vũ Phách cửu trọng thay đổi sắc mặt sau cùng bất đắc dĩ nói: Chúng ta nguyện ý tham gia.
Vũ Phách cửu trọng cầm lấy viên Phệ Huyết Hóa Cốt đan trong tay Lục Thiếu Du, nuốt vào bụng.
Năm người khác lục tục tiến lên cầm một viên đan dược nuốt vào trong bụng, sắc mặt không tình nguyện nhưng vì giữ mạng đành khuất phục.
Còn lại đám đệ tử Cửu Hoa Môn cũng đi lên lĩnh độc đan.
Lục Thiếu Du cất đi Phệ Huyết Hóa Cốt đan, nó không phải kẹo, đệ tử đẳng cấp Vũ Sĩ, Vũ Sư không xứng dùng.
Lục Thiếu Du nói: Các người không cần nuốt, nguyện ý tham gia Phi Linh Môn thì ở lại, không muốn thì đi đi.
Đám đệ tử Cửu Hoa Môn nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.
Có mười mấy người do dự rời đi.
Ba trưởng lão Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Trần Tân Kiệt sắc mặt âm trầm quát: Chết đi!Mười mấy đệ tử Cửu Hoa Môn bị ba trưởng lão giết trong vòng vài chiêu.
Nhóm trưởng lão lờ mờ đoán được ý định của tiểu chưởng môn.
Cho đệ tử Cửu Hoa Môn tự do lựa chọn vì muốn xem có bao nhiêu người không tình nguyện tham gia Phi Linh Môn, kẻ thù ẩn của Phi Linh Môn đương nhiên không thể bỏ qua.
Lục Thiếu Du lạnh lùng nhìn các đệ tử Cửu Hoa Môn, nói: Các người nghe kỹ đây, tham gia vào Phi Linh Môn tức là đệ tử của Phi Linh Môn, dám can đảm phản bội thì kết cuộc sẽ khó chịu hơn cái chết.
Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm sáu trưởng lão Cửu Hoa Môn đầu hàng: Sáu người nhậm chức hộ pháp Phi Linh Môn, cho các ngươi cầm túi không gian này.
Tất cả đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng thuộc quyền quản lý của các ngươi, một người phản bội sẽ hỏi tội sáu người!Lục Thiếu Du nói xong lấy ra sáu túi không gian giao cho sáu trưởng lão Cửu Hoa Môn cũ, túi không gian này vốn thuộc về bọn họ.
Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi cười bí hiểm.
Hai người cũng là từ Hắc kiếm Môn đầu hàng, nhậm chức trưởng lão.
Các trưởng lão Cửu Hoa Môn thực lực cao hơn Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi nhưng chỉ được chức hộ pháp, thấp hơn trưởng lão nhiều, hai người thấy tự hào.
Sáu trưởng lão Cửu Hoa Môn đầu hàng nhìn túi không gian lại trở về tay mình đang vui nghe xong hết hồn.
Tuân lệnh chưởng môn! Các đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng tính vào trách nhiệm của bọn họ, đây không phải chuyện tốt gì.
Lỡ có một, hai đệ tử phản bội thì cả sáu cùng xui.
Lục Thiếu Du nói: Các đệ tử lên núi dọn dẹp tất cả, buổi chiều đi dọn hết địa bàn Cửu Hoa Môn.
Các đệ tử đồng thanh kêu lên: Tuân lệnh chưởng môn! Bọn họ còn cần càn quét trong Cửu Hoa Môn.
Khi các đệ tử Phi Linh Môn lên núi, Lục Thiếu Du mang theo thanh niên Linh Sư lục trọng bị hắn đánh bị thương lên Cửu Hoa Sơn, tìm một gian mật thất.
Lục Thiếu Du ra lệnh Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long hộ pháp, hắn kéo thanh niên Linh Sư lục trọng hấp hối vào mật thất.
Lục Thiếu Du không muốn thanh niên Linh Sư lục trọng chết ngay nên đã có nương tay, khó khăn lắm mới gặp Linh Giả thích hợp cho hắn thôn phệ.
Trong mật thất, Lục Thiếu Du vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, chỉ giây lát đã thôn phệ sạch thanh niên Linh Sư lục trọng, bắt đầu luyện hóa.
Mấy việc khác trong Cửu Hoa Môn không cần Lục Thiếu Du lo, hắn có thể yên tâm luyện hóa.
Giữa trưa cùng ngày, ba trưởng lão Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi dàn xếp xong tất cả rời đi Cửu Hoa Sơn.
Mỗi người kêu một trưởng lão Cửu Hoa Môn dẫn đường đi ba thị trấn trong địa bàn Cửu Hoa Sơn.
Trong Cửu Hoa Môn có nhiều địa bàn, lớn hơn La Sát Môn rất nhiều.
Ba thị trấn to hơn trấn Hoa Môn, trấn Đoàn Sơn.
Lục Thiếu Du sẽ không bỏ qua ba thị trấn này, hắn đã ra lệnh ba trưởng lão đi càn quét.
Trong ba thị trấn có trưởng lão Cửu Hoa Môn trấn thủ, nhưng Trịnh Anh, Thường Lỗi, Trần Tân Kiệt mang theo trưởng lão Cửu Hoa Môn đi ba thị trấn cũng đủ đối phó.
Giờ phút này, trong đầu Lục Thiếu Du không ngừng luyện hóa năng lượng linh lực đã cắn nuốt, luyện hóa sơ là thành linh lực của mình.
Linh lực tăng mạnh, linh hồn của Lục Thiếu Du cũng được tẩm bổ.
Ban đêm, khí thế trên người Lục Thiếu Du tăng vọt, lần trước hắn nuốt hai phần Linh hồn thần dịch đẳng cấp linh lực đến trung kỳ Linh Sư tứ trọng.
Giờ đây có linh lực cắn nuốt quán thông, linh lực của Lục Thiếu Du không ngừng tăng lên.
Vầng sáng trong suốt bao bọc người Lục Thiếu Du dần rực rỡ hơn.
Trong đầu Lục Thiếu Du cảm giác không gian linh lực trướng đầy, linh lực vẫn còn tiếp tục luyện hóa quán thông.
Một lát sau, linh lực bàng bạc đã tràn ngập không gian trong đầu Lục Thiếu Du đến mức không thể tăng thêm được.
Lục Thiếu Du biết lúc này đã đến bờ đột phá.
Lục Thiếu Du tập trung tinh thần, hét thầm: Áp súc, đột phá!Thủ ấn thay đổi, Lục Thiếu Du điều khiển linh lực trong không gian linh lực đè xuống.
Không gian khí hải trong đầu Lục Thiếu Du vang tiếng nổ trầm đục, năng lượng to lớn áp súc khuếch tán.
Bùm!Trong không gian linh lực trong đầu Lục Thiếu Du vang lên tiếng nổ, ánh sáng quanh thân hắn chói lòa, khí thế tăng vọt.
Không gian khí hải tăng lớn gấp mấy lần, linh lực cuồng bạo lại sôi trào.
Cùng lúc đó, lực lượng lớn mạnh vô hình xông vào não Lục Thiếu Du, linh hồn lực thực chất hóa nhiều hơn, đã là mây mù trắng xóa tụ tập sâu trong linh hồn.
Khí thế thật lâu sau ổn định lại, giờ Lục Thiếu Du đã là Linh Sư ngũ trọng.
Lục Thiếu Du không dừng lại, tiếp tục luyện hóa linh lực cắn nuốt trong đầu.
Lục Thiếu Du vừa mới đột phá chỉ tiêu hao gần một nửa linh lực.
Linh lực của Linh Sư lục trọng mới rồi làm Lục Thiếu Du suýt không tiêu hóa được, mạnh hơn năng lượng hai phần hồn thần dịch nhiều.
Giữa trưa ngày thứ hai, ba trưởng lão trở lại Cửu Hoa Môn, mang theo nhiều đệ tử đầu hàng.
Thu hoạch của Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi rất khả quan, quét sạch ba thị trấn.
Sáng ngày thứ ba, Lục Thiếu Du thở hắt ra.
Phù.
Lục Thiếu Du mở mắt ra, đôi mắt sâu như ngôi sao, khí thế mạnh hơn hai ngày trước rất nhiều.
Lục Thiếu Du cảm giác trong cơ thể mình tràn đầy linh lực, lẩm bẩm: Linh Sư ngũ trọng đỉnh phong, chưa đến Linh Sư lục trọng, vẫn thiếu một chút.
Năng lượng linh lực cắn nuốt từ Linh Sư lục trọng đã bị Lục Thiếu Du luyện hóa hết, đẳng cấp linh lực là đỉnh Linh Sư ngũ trọng, cách Linh Sư lục trọng còn một khoảng nhỏ.
Vù vù vù! Lục Thiếu Du rời khỏi mật thất, Tiểu Long hộ pháp bên ngoài thân thiết bò lên người hắn, lưỡi co duỗi.
Thiên Sí Tuyết Sư cũng ngoan ngoãn gần sát Lục Thiếu Du.
Trong đại điện Cửu Hoa Môn, Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi giao thu hoạch từ ba thị trấn cho Lục Thiếu Du.
Chưởng môn!Lục Thiếu Du nói với mọi người: Dọn dẹp tất cả xong chưa, mọi người rời khỏi Cửu Hoa Sơn trở về Phi Linh Môn.
Trần Tân Kiệt khó hiểu hỏi: Chưởng môn, chúng ta không lấy địa bàn Cửu Hoa Môn sao?Lục Thiếu Du trả lời: Địa bàn của Cửu Hoa Môn không liên quan chúng ta, giờ mọi người cùng trở về Phi Linh Môn.
Ta và đại trưởng lão chút nữa sẽ cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư về sau.
Tuân lệnh chưởng môn! Đám người không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đi sắp xếp.
Mọi người lùi xuống, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lên tiếng: Ngươi thật sự nỡ buông tay? Địa bàn Cửu Hoa Môn khá lớn.
Lục Thiếu Du cười khổ nói: Đông lão, không phải ta nỡ mà là không có thực lực nuốt vào.
Nếu ta nuốt địa bàn Cửu Hoa Môn thì Quỷ Vũ tông sẽ không để yên.
Địa bàn Cửu Hoa Môn to lớn, Lục Thiếu Du không thèm mới lạ.
Lục Thiếu Du tiêu diệt Cửu Hoa Môn là có cớ đàng hoàng, nhưng không có lý do nuốt địa bàn Cửu Hoa Môn.
Huống chi chủ nhân thật sự địa bàn của Cửu Hoa Môn là Quỷ Vũ tông, nếu Lục Thiếu Du nuốt địa bàn Cửu Hoa Môn tức là khiêu khích Quỷ Vũ tông.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh khen ngợi nhìn Lục Thiếu Du: Đúng vậy! Quỷ Vũ tông sẽ không để Phi Linh Môn nuốt địa bàn Cửu Hoa Môn, hiện tại Phi Linh Môn cũng không có thực lực đó, nên nhịn đau bỏ cuộc là hơn.
Lục Thiếu Du nghiến răng: Rồi sẽ có ngày ta cướp lại!Chờ khi nào thực lực Phi Linh Môn lớn mạnh thì không cần e ngại gì Quỷ Vũ tông nữa.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói: Ha ha ha, ta tin tưởng tiểu tử nhà ngươi, ngày đó sẽ không xa.
Một già một trẻ cười gian.
Dưới Cửu Hoa Sơn có gần sáu trăm người rầm rộ giục ngựa đi bốc lên bụi mù.
Đường đường là Cửu Hoa Môn giờ đây người đi lầu trống.
Dưới chân núi máu chảy thành sông, mấy trăm thi thể nằm la liệt nhưng không ai dọn dẹp.
Lục Thiếu Du cố ý để đó cho Quỷ Vũ tông xem.
Xung quanh Cửu Hoa Sơn có nhiều thế lực nhỏ hai ngày nay phát hiện biến cố ở Cửu Hoa Sơn, bọn họ kéo đến xem.
Mãi khi người Phi Linh Môn rời đi mới dám tới gần.
Nhìn Cửu Hoa Môn bị diệt làm nhiều người hút ngụm khí lạnh, có người nhận ra là Phi Linh Môn làm.
Thoáng chốc danh tiếng Phi Linh Môn truyền khắp xung quanh, xem như hơi nổi.
Mọi người bắt đầu chú ý tới Phi Linh Môn.
Đám người Phi Linh Môn đi không lâu sau trên đỉnh núi có con yêu thú trắng tinh khổng lồ bay nhanh ra khỏi đỉnh Cửu Hoa Sơn biến mất trên bầu trời.
Lục Tâm Đồng đứng trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, giang đôi tay hưng phấn nói: Ca ca, chờ khi nào Tâm Đồng lớn lên cũng muốn tìm một con yêu thú phi hành chở Tâm Đồng đi khắp nơi!Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói: Tâm Đồng, khi nào đến hoàng cấp thì sư phụ sẽ bắt một con linh thú cho Tâm Đồng.
Lục Tâm Đồng nêu yêu cầu: Ừm ừm! phải biết bay, và đáng yêu nữa!Khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ nét cười, tiểu cô nương được ca ca và sư phụ yêu thương, đã thoát khỏi bóng ma phụ thân qua đời.
Thiên Sí Tuyết Sư bay rất nhanh, ban đêm đã trở về Phi Linh Môn.
Đám người Trịnh Anh thì ba ngày sau mới về được.
Trong phòng, Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng nói với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh: Đông lão, ta định rời khỏi Cổ vực một thời gian.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hỏi: Bao lâu?Lục Thiếu Du trầm ngâm nói: Không biết, ngắn thì hai năm, lâu cỡ ba năm.
Hiện giờ sự việc Cửu Hoa Môn kết thúc, Lục Thiếu Du muốn về Vân Dương tông.
Nam thúc dặn dò hai thứ, Lục Thiếu Du phải lấy cho bằng dược.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh kinh ngạc hỏi: Hai, ba năm? Lâu vậy saoLục Thiếu Du nói thêm: Có lẽ trong lúc đó sẽ có điều thay đổi.
Kế hoạch luôn không chịu nổi biến đổi.
Theo quy định của Vân Dương tông, sau khi vào Vân Dương tông muốn rời đi thì đệ tử bình thường phải có tu vi Vũ Phách, đệ tử thân truyền phải đến đẳng cấp Vũ Tướng, cái này cần thời gian.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh suy tư một lúc sau trầm giọng hỏi: Vậy Phi Linh Môn tính sao đây?Phi Linh Môn vừa mới đi vào quỹ đạo, thiếu Lục Thiếu Du sẽ chịu nhiều ảnh hưởng.
Lục Thiếu Du nói: Đành giao cho Đông lão, có Đông lão ở thì ta cũng yên tâm.
Lục Thiếu Du rời khỏi Cổ vực, Phi Linh Môn nằm trong tay lão độc vật sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trầm ngâm một lúc sau nói với Lục Thiếu Du: Giao cho ta tất nhiên không thành vấn đề, bảo vệ Phi Linh Môn thì khỏi phải nói nhưng không thể phát triển Phi Linh Môn.
Chẳng lẽ ngươi muốn lãng phí hai năm? Ngươi nên biết tính cách của ta, ta không hứng thú mấy chuyện vận động đầu óc, cộng thêm vết thương của ta chưa lành, không có nhiều thời gian quản lý Phi Linh Môn.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói: Cái này.
Lục Thiếu Du biết tính cách của lão độc vật, lão không giỏi việc phát triển Phi Linh Môn.
Hiện tại trong Phi Linh Môn không ai có thể quản lý toàn cục, Lưu Nhất Thủ chỉ có tài trong việc buôn bán, Hoàng Bác Nhiên chưa đến trình độ đó.
Đám người Chu Ngọc Hậu, Hồ Nam Sinh thì kém xa.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ: Đến lúc cần dùng người mới biết ít.
Trong Phi Linh Môn không ai có thể quản lý toàn cục, nếu Lục Thiếu Du về Vân Dương tông thì Phi Linh Môn sẽ chậm bước ít nhất hai năm.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh mở miệng nói: Trừ phi ngươi tìm được một người có thể yên tâm.
Phi Linh Môn đang trên đà phát triển, không thể chậm lại hai năm được, điều này ảnh hưởng rất lớn đến Phi Linh Môn.
Lục Thiếu Du khẽ thở dài: Trước mắt trong Phi Linh Môn không ai có thể nắm giữ toàn cục.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngần ngừ một lúc sau nói: Thôi vậy, ta giới thiệu một người cho ngươi.
Nếu ngươi có thể thuyết phục nàng tham gia Phi Linh Môn thì hai năm sau Phi Linh Môn sẽ làm ngươi kinh ngạc.
Lục Thiếu Du mừng rỡ hỏi: Vậy thì hay, không biết Đông lão định giới thiệu ai?Người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh giới thiệu tất nhiên không phải là người bình thường.
Một nữ nhân.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn thẳng mắt Lục Thiếu Du: Một nữ nhân rất đáng sợ, một lão nữ nhân, một nữ nhân thực lực thật mạnh.
Lục Thiếu Du kinh ngạc nói: Một nữ nhân rất đáng sợ.
?Người mà Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh công nhận là đáng sợ thì tuyệt đối không phải nữ nhân bình thường.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhớ lại nữ nhân này, đuôi mày run run: Đúng vậy! Nữ nhân này rất đáng sợ, tính tình rất xấu, nếu ngươi chọc phải nàng tùy thời bỏ mạng.
Nữ nhân này rất mạnh, ta gặp nàng cũng phải lùi bước.
Lục Thiếu Du trầm ngâm một lúc sau hỏi: Đông lão xác định người này có thể giúp Phi Linh Môn sao?Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trả lời: Lúc trước không chỉ thực lực hạng nhất trong Cổ vực mời nàng tham gia, tam tông tứ môn trong đại lục Linh Vũ cũng lôi kéo nàng nhưng đều bị từ chối.
Tâm trí, mưu kế của nàng là một trong mấy người mạnh nhất ta từng gặp.
Ngươi nói xem nàng có thể giúp Phi Linh Môn không? Nhưng ngày xưa thế lực hạng nhất không lọt vào mắt nàng nổi, sợ là Phi Linh Môn nho nhỏ sẽ không được nàng nhìn thẳng.
Lục Thiếu Du cắn răng nói: Tiểu tử quyết định rồi, phải thử một phen! Có thể mời cường giả này tham gia Phi Linh Môn thì quá tuyệt vời, không mời được đành trách mình xui xẻo.
Xin Đông lão cho tiểu tử biết người này tên họ là gì?Người tài ba như vậy, còn là lão độc vật giới thiệu, Lục Thiếu Du phải thử một phen, Phi Linh Môn đang cần người.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngước lên hỏi: Ngươi khẳng định muốn đi?Lục Thiếu Du gật đầu, nói: Ừm! Quyết tâm thử!Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói: Người này tên Bạch Doanh, biệt hiệu Quỷ Tiên Nữ, không nhiều người biết nàng, ít khi lộ mặt ra ngoài.
Hiện tại chắc nàng đang ở Bạch Vân hiệp cách mười vạn dặm.
Lục Thiếu Du hỏi: Đông lão có biết sở thích của người này là gì không? Thực lực như thế nào?Muốn mời người tham gia Phi Linh Môn phải tìm hiểu kỹ đối phương mới được.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trả lời: Thực lực thì bây giờ chắc cỡ Vũ Suất cửu trọng, sở thích là múa bút vẩy mực.
Phải rồi, tuy nàng là Vũ Giả nhưng có tạo nghệ sâu về trận pháp, còn lại ta không biết.
Lục Thiếu Du nói: Đa tạ Đông lão, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm Quỷ Tiên Nữ.
Chặng đường mười vạn dặm Thiên Sí Tuyết Sư chỉ cần mười ngày là đến nơi, tuy không gần nhưng cũng chẳng xa.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nghiêm túc cảnh cáo: Ngươi cẩn thận chút, tốt nhất đừng nhắc đến ta, đừng để nàng biết ta ở trong Phi Linh Môn, nếu không nàng sẽ làm thịt ngươi.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bổ sung thêm: Khi nào nàng thật sự muốn giết ngươi thì hãy nhắc đến ta.
Lục Thiếu Du sửng sốt, lão độc vật nói chuyện thật mâu thuẫn.
Lục Thiếu Du ngẫm nghĩ, cười gian hỏi: Đông lão khai thật đi, có phải Đông lão và Quỷ Tiên Nữ có chuyện xưa gì không? Chuyện xưa cái gì, đừng nói bậy bạ! Ta đi đây, chắc người Quỷ Vũ tông đã nhận được tin tức, hai ngày nay sẽ có người đến tìm ngươi.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói xong lật đật ra khỏi phòng.
Lục Thiếu Du cười ranh mãnh: Chắc chắn là có chuyện xưa.
Một lát sau Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng tu luyện, tuy hắn hay dùng ngoại lực tu luyện, nhưng ệ thống tu luyện chính quy cũng có nhiều ích lợi.
Cắn nuốt ngoại lực rồi luyện hóa tuy thành lực lượng của mình nhưng nói sao vẫn là lực lượng từ bên ngoài.
Kiểu tu luyện bình tĩnh theo hệ thống này mặc dù tiến bộ chậm nhưng có tác dụng tịnh hóa chân khí trong người, linh lực trong đầu, khiến chân khí và linh lực cắn nuốt luyện hóa hoàn toàn dung nhập vào cơ thể mình.
Đây là lý do tại sao mỗi lần Lục Thiếu Du đột phá một tầng sẽ ngừng lại một thời gian mới tiếp tục đột phá, nếu không sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Lục Thiếu Du hiểu đạo lý dục tốc bất đạt.
Sáng sớm, gió nhẹ thổi qua.
Trong sơn mạch Phi Linh có nhiều hoa dại đã nở, hương hoa thoang thoảng theo gió bay trong không khí.
Khi tia nắng ban mai thứ nhất chiếu vào phòng, Lục Thiếu Du ngừng tu luyện.
Lục Thiếu Du thở ra trọc khí đọng trong đan điền khí hải, hắn mở mắt, tham lam hít vào không khí, ngửi hương hoa.
Lục Thiếu Du mỉm cười, ngày này năm ngoái hắn đang trên đường đi Vân Dương tông.
Thời gian qua thật nhanh, chớp mắt đã một năm trôi qua, không biết nhóm Lục Vô Song ở trong Vân Dương tông ra sao rồi.
Nghĩ đến Lục Vô Song là trong đầu Lục Thiếu Du hiện ra hình ảnh nữ nhân trang nhã xinh đẹp, có lẽ nàng đã tin rằng hắn chết.
Còn mẫu thân, có lẽ khi biết tin hắn rớt xuống vách núi vạn trượng thì rất đau lòng.
Nghĩ đến mẫu thân là Lục Thiếu Du bắt đầu lo, nếu người Lục gia biết tin hắn chết không biết có đối xử với mẫu thân như lúc trước không? Tốt nhất là đừng, không thì khi Lục Thiếu Du quay về hắn sẽ cho Lục gia nếm mùi cay đắng.
Một lát sau, tinh thần Lục Thiếu Du quan sát, biết Chu Ngọc Hậu và Trương Minh Đào, Lưu Nhất Thủ đến chỗ ở của mình.
Đã đến.
Lục Thiếu Du đi ra ngoài.
Trong tiểu sảnh, Chu Ngọc Hậu, Lưu Nhất Thủ, Trương Minh Đào hành lễ: Kính chào chưởng môn.
Lục Thiếu Du cảm nhận khí thế trên người Chu Ngọc Hậu, nói: Chúc mừng Chu trưởng lão đột phá!Lúc này khí thế trên người Chu Ngọc Hậu đã đến Vũ Phách tam trọng.
Chu Ngọc Hậu cười nói: Phải đa tạ đan dược của chưởng môn.
Gần đây Chu Ngọc Hậu được ung ứng đan dược liên tục nên mới đột phá nhanh thế này.
Lục Thiếu Du hỏi Lưu Nhất Thủ: Lưu Nhất Thủ, công việc của ngươi sao rồi?Đệ tử Phi Linh Môn đi Cửu Hoa Môn, Trương Minh Đào và Lưu Nhất Thủ không đi theo, hai người bận rộn chuyện trấn Hoa Môn.
Bẩm chưởng môn, ta đến để báo cáo chuyện này.
Lưu Nhất Thủ nói: Ta định biến Tụ Bảo Môn thành cửa hàng của Phi Linh Môn, nên xin chưởng môn đặt tên.
Ngoài ra còn hai việc khác cần làm phiền chưởng môn.
À.
Lục Thiếu Du nói: Cửa hàng của Phi Linh Môn vậy đặt tên là Phi Linh thương hành đi, thấy sao?Trương Minh Đào nói: Phi Linh thương hành, cái tên cũng hay, dễ nghe, dễ nhớ.
Lục Thiếu Du hỏi tiếp: Lưu Nhất Thủ, hai sự kiện gì?Lưu Nhất Thủ nói: Bẩm chưởng môn, cửa hàng chúng ta khai trương cần nhiều kim tệ nhập hàng, còn cần Linh Giả tọa trấn.
Nếu không có Linh Giả, đan dược gì cũng nhập hàng thì chúng ta sẽ chịu thiệt lớn.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Chỉ có hai việc này sao? Hai chuyện này dễ làm.
Nhập hàng thì không cần, hiện tại Phi Linh Môn có đầy đủ hết, ta sẽ kêu mấy vị trưởng lão đưa cho ngươi.
Linh Giả thì ba ngày sau sẽ có một Linh Giả Linh Phách đến, ngươi cứ dàn xếp.
Đây là một trăm vạn kim tệ tiền mặt, bốn trăm vạn kim tệ thẻ ngọc tinh, ngươi cầm đi lo công chuyện.
Lục Thiếu Du giao một cái túi không gian trống cho Lưu Nhất Thủ, nói: Nhỏ máu nhận chủ là có thể lấy kim tệ ra.
Năm trăm vạn kim tệ?Trương Minh Đào, Lưu Nhất Thủ ngây người.
Năm trăm vạn kim tệ là số lượng lớn nhất đời bọn họ từng thấy.
Chu Ngọc Hậu không kinh ngạc gì mấy, trong mật thất Phi Linh Môn có thứ đáng ngạc nhiên hơn.
Lưu Nhất Thủ run rẩy nhận lấy túi không gian, cực kỳ kích động nói: Bẩm chưởng môn, nếu mọi thứ không có vấn đề gì thì Phi Linh thương hành chúng ta có thể chọn ngày khai trương.
Các người tự quyết định đi.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Chờ tới lúc thông báo cho hai vị trưởng lão tham gia là được, khỏi cần nói với ta.
Lưu Nhất Thủ đáp: Tuân lệnh chưởng môn! Ba người tán gẫu một lúc rồi đi ra.
Lục Thiếu Du ra ngoài chơi với Lục Tâm Đồng tới trưa.
Buổi chiều hiếm khi Lục Thiếu Du rảnh rỗi ngắm hoa dại đầy núi đồi, đột nhiên có khí thế đang dâng trào sau núi.
Lục Thiếu Du nhảy ra mặt sau ngọn núi, thấy Thiên Sí Tuyết Sư thân hình khổng lồ chuẩn bị đột phá.
Lục Thiếu Du mừng rỡ: Sắp đột phá sao?Thiên Sí Tuyết Sư lại đột phá, tin tưởng tốc độ bay sẽ càng nhanh.
Tiểu Long từ đâu chui ra bò lên vai Lục Thiếu Du, co duỗi lưỡi: Xèo xèo!Lục Thiếu Du mỉm cười hỏi: Tiểu Long thì khi nào mới đột phá đây?Tiểu Long đột phá trong sơn mạch Vụ Đô qua đã lâu, Lục Thiếu Du không suy đoán được đẳng cấp thực lực hiện tại của nó.
Nếu Tiểu Long lại đột phá, Lục Thiếu Du khẳng định thực lực của nó sẽ tăng vọt.
Hiện tại Tiểu Long đã đánh lại Vũ Giả tu vi Vũ Phách nhị trọng, tam trọng, nếu nó đột phá thì còn mạnh hơn.
Tiểu Long phát ra tiếng rít trầm thấp: Gri gri!Lục Thiếu Du không nghe hiểu ngôn ngữ của Tiểu Long, hắn chỉ cảm giác được nó đang nói là sắp rồi.
Thiên Sí Tuyết Sư đột phá rất nhanh, chỉ một canh giờ đã hoàn thành.
Khí thế mạnh hơn nhiều, từ tam giai sơ kỳ đến trung kỳ, đây chỉ là một cửa ải nhỏ.
Thiên Sí Tuyết Sư gầm rống bay lượn: Grao grao! Thiên Sí Tuyết Sư biến to ra mấy chục thước, đôi cánh vỗ, khí lưu mạnh mẽ dạt ra.
Lục Thiếu Du cười cười.
Huyết mạch của Thiên Sí Tuyết Sư rất cao nên tốc độ đột phá cũng nhanh, không biết sau đẳng cấp tứ giai nó còn đột phá nhanh hay sẽ chậm lại.
Yêu thú bình thường đến tứ giai thì tốc độ tu luyện chậm chạp nhiều.
Một ngày bình yên, Lục Thiếu Du đi dạo trong Phi Linh Môn.
Màn đêm đến, Hồ Nam Sinh trong trấn Đoàn Sơn trở về Phi Linh Môn, mang Nhan Kỳ về theo.
Hôm nay Nhan Kỳ mặc váy dài màu xanh, eo cột dây lưng bằng tơ màu đỏ thắt nơ bướm, có vẻ thiếu nữ cố ý mặc đẹp trước khi đến Phi Linh Môn.
Mặt mày thanh tú, dáng người lung linh thướt tha toát ra sức sống thanh xuân.
Tuy Nhan Kỳ không quá đẹp nhưng cũng ưa nhìn, chẳng qua nàng hơi rụt rè.
Hồ Nam Sinh dẫn Nhan Kỳ đến chỗ Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ở.
Nhan Kỳ hành lễ với Lục Thiếu Du, không dám ngước đầu lên: Kính chào chưởng môn.
Lục Thiếu Du nói: Đừng gò bó vậy, sau này hãy theo đại trưởng lão, chăm chỉ học tập, sau này sẽ có ích cho nàng.
Nhan Kỳ hành lễ hướng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh: Đại trưởng lão.
Nhan Kỳ cảm giác khí lạnh vô hình phát ra từ Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh làm nàng run rẩy.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói: Ừm! Tối nay hãy nghỉ ngơi, ngày mai dạy ngươi nhận biết dược liệu.
Mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không có nhiều biểu tình, người lạ còn tưởng lão độc vật là xác sống.
Chỉ khi ở trước mặt Lục Tâm Đồng thì Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh mới lộ vẻ hiền lành.
Lục Tâm Đồng cảm giác Nhan Kỳ cục súc, tiểu cô nương chạy tới gần nàng, chớp mắt trong suốt nói: Tỷ tỷ đừng sợ, sư phụ rất tốt bụng.
Hồ Nam Sinh nói: Chưởng môn, đã giải quyết xong chuyện trong trấn Đoàn Sơn, nhưng đoạn thời gian trước bởi Cửu Hoa Môn ảnh hưởng nên lòng người dao động lớn.
Lục Thiếu Du nói: Không sao, từ từ rồi sẽ như cũ.
Ngày mai trưởng lão cùng với Chu trưởng lão bắt đầu giúp Lưu Nhất Thủ phụ trách chuyện Phi Linh thương hành đi.
Hồ Nam Sinh lên tiếng: Tuân lệnh chưởng môn! Ban đêm, ánh trăng sáng trong trang trí trời đêm xuân.
Trời đêm như biển cả trong suốt không giới hạn, yên tĩnh, rộng lớn, bí ẩn.
Ngôi sao chi chít lấp lóe trên bầu trời, các đốm sáng nhỏ mà rực rỡ.
Trời đêm phủ tấm vải mỏng sắc bạc lên Phi Linh sơn mạch.
Trong phòng, Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng tu luyện trên Linh Ngọc sàng.
Vầng sáng vàng nhạt dựng quanh thân Lục Thiếu Du.
Tính thời gian, Lục Thiếu Du phỏng đoán người Quỷ Vũ tông sắp tìm đến.
Sau khi biết kết cuộc của Cửu Hoa Môn chắc người Quỷ Vũ tông ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Du do dự một chút, lại lấy Linh hồn thần dịch ra.
Còn lại bốn phần Linh hồn thần dịch, Lục Thiếu Du uống ngay hai phần.
Năng lượng khổng lồ lao nhanh trong cơ thể, Lục Thiếu Du cố gắng chịu đựng, bắt đầu luyện hóa năng lượng khổng lồ trong thân thể.
Lục Thiếu Du đã rất quen thuộc việc luyện hóa Linh hồn thần dịch, rất nhanh hắn ổn định lại trạng thái.
Linh lực không ngừng tràn vào không gian linh lực trong não hắn.
Trong Cửu Hoa Môn sau khi Lục Thiếu Du nuốt một Linh Sư lục trọng, đẳng cấp linh lực của hắn đã đến đỉnh Linh Sư ngũ trọng.
Ba canh giờ sau, Lục Thiếu Du lại cảm giác dấu hiệu đột phá.
Sau ba canh giờ, vầng sáng trong suốt bao bọc quanh thân Lục Thiếu Du trở nên rực rỡ hơn.
Lục Thiếu Du cảm giác không gian linh lực trong đầu tràn đầy, linh lực vẫn còn tiếp tục xuyên suốt tràn ngập không gian khí hải.
Một lát sau, linh lực hùng hồn đã tràn ngập không gian trong đầu Lục Thiếu Du đến mức độ không thể tăng thêm được nữa.
Thủ ấn đè xuống, Lục Thiếu Du một hơi trùng kích bình cảnh.
Lục Thiếu Du thầm quát: Phá!Thoáng chốc thủ ấn thay đổi, khống chế linh lực trong không gian linh lực đè xuống, không gian khí hải vang tiếng nổ trầm đục, năng lượng to lớn áp súc, khuếch tán.
Bùm! Trong không gian linh lực trong đầu Lục Thiếu Du vang tiếng trầm đục, ánh sáng quanh thân hắn rực rỡ lên, khí thế tăng vọt.
Không gian khí hải tăng lớn gấp mấy lần, linh lực cuồng bạo lại dâng trào.
Cùng lúc đó, lực lượng vô hình mạnh mẽ xông vào não Lục Thiếu Du, linh hồn lực thực chất hóa nhiều, một mảnh trắng xóa tụ tập sâu trong linh hồn.
Lục Thiếu Du cảm giác rõ ràng lần trước cắn nuốt linh lực của Linh Sư lục trọng tuy cho hắn thu hoạch nhiều ích lợi nhưng khác biệt linh hồn lực rất lớn.
So sánh thì linh lực cắn nuốt cũng có thể tẩm bổ linh hồn lực cho mình, giúp linh hồn lực tăng mạnh.
Nhưng về tẩm bổ linh hồn lực thì nó kém xa Linh hồn thần dịch.
Linh hồn thần dịch vừa tăng mạnh linh lực vừa tẩm bổ linh hồn lực đến mức độ cực mạnh, mỗi lần Lục Thiếu Du dùng Linh hồn thần dịch là tẩm bổ linh hồn lực rất kinh người.
Khí thế thật lâu sau mới ổn định lại, lúc này Lục Thiếu Du đã là Linh Sư lục trọng.
Trong đầu Lục Thiếu Du có hơn một nửa năng lượng hình thành từ Linh hồn thần dịch còn chưa được luyện hóa.
Lục Thiếu Du không dừng lại, hắn tiếp tục luyện hóa năng lượng khổng lồ từ Linh hồn thần dịch trong não mình.
Năng lượng này có linh lực hỗ trợ, có lẽ không mạnh bằng linh lực cắn nuốt của Linh Sư lục trọng nhưng có ích lợi cho linh hồn lực nhiều hơn.
Lục Thiếu Du cảm giác rõ ràng linh hồn lực của mình giờ đang tăng mạnh và đông lại, tràn ngập sâu trong không gian linh hồn càng lúc càng khổng lồ.
Linh hồn lực cường đại à điều Lục Thiếu Du chú trọng nhất.
Linh hồn lực mạnh thì Lục Thiếu Du sẽ chiếm ưu thế lớn khi đối diện Linh Giả cùng đẳng cấp.
Về mặt luyện chế đan dược, khôi lỗi, trận pháp, Lục Thiếu Du có linh hồn lực cường đại làm hậu thuẫn hoàn toàn có thể luyện chế ra đan dược, khôi lỗi vượt trên Linh Giả cùng đẳng cấp.
Về mặt thực lực, linh hồn lực cường đại dễ giết đối thủ là Linh Giả cùng đẳng cấp hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi chiều ngày thứ ba, trên bầu trời Cửu Hoa Sơn mạch, một con yêu thú phi hành to lớn xoay quanh, mười mấy bóng người đáp xuống.
Bọn họ quan sát xác chết đệ tử Cửu Hoa Môn đã mục rữa nằm dưới đất, Cửu Hoa Môn trống rỗng bơ vơ trên đỉnh núi.
Đám người biến sắc mặt, biểu tình hoảng sợ.
Mười mấy người này là đám trưởng lão Đỗ Vân Sơn vội vàng chạy tới Cửu Hoa Môn.
Bọn họ chính mắt nhìn Cửu Hoa Môn hoang tàn, chỉ có thể bất đắc dĩ than thở.
Mười mấy người trở về trên lưng yêu thú phi hành.
Đỗ Vân Sơn nói với Hoàng Bác Nhiên ngồi trên yêu thú phi hành: Hoàng Bác Nhiên, đại trưởng lão của các ngươi rốt cuộc là ai?Sau khi Quỷ Vũ tông nhận được tin liền mang theo Hoàng Bác Nhiên chạy thẳng tới Cửu Hoa Sơn, đúng như Lục Thiếu Du dự tính, bọn họ muộn mấy ngày.
Hoàng Bác Nhiên trả lời: Đỗ trưởng lão, đệ tử không biết, đại trưởng lão rất ít khi lộ mặt, luôn bế quan.
Dọc đường đi Đỗ Vân Sơn hỏi cái gì Thiên Sí Tuyết Sư đều chối nói không biết.
Một người tu vi Vũ Tướng tam trọng hỏi: Đỗ trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm sao? Cửu Hoa Môn đã bị diệt môn rồi.
Đỗ Vân Sơn nhướng mày nói: Đi Phi Linh Môn một chuyến.
*** Ngày thứ bốn Lục Thiếu Du dùng hai phần Linh hồn thần dịch.
Lục Thiếu Du chậm rãi thở hắt ra.
Phù.
Năng lượng khổng lồ từ Linh hồn thần dịch đã bị luyện hóa hết trong đầu Lục Thiếu Du, đẳng cấp linh lực thành công lên hậu kỳ Linh Sư lục trọng, tuy chưa đến đỉnh nhưng cách không xa.
Lục Thiếu Du cảm giác linh lực tràn đầy trong thân thể, hắn mỉm cười.
Đẳng cấp tu vi Vũ Giả của Lục Thiếu Du đã đến đỉnh Vũ Sư lục trọng, đẳng cấp Linh Giả là hậu kỳ Linh Sư lục trọng.
Tổng thể thực lực tăng rất nhiều, nếu Lục Thiếu Du liều mạng thì đủ sức chống lại Vũ Phách.
Miễn là không gặp phải Vũ Phách bát trọng, cửu trọng là được.
Lục Thiếu Du cất Linh Ngọc sàng, bước ra khỏi phòng, hít một hơi thật sâu.
Tính thời gian thì người Quỷ Vũ tông nên đến nơi rồi.
Một lát sau, trong đại điện.
Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi và một số đệ tử hiện được Phi Linh Môn chú trọng bồi dưỡng đều có mặt.
Ba trưởng lão Trịnh Anh từ sáng hôm qua đã vội vàng chạy về Phi Linh Môn.
Trong đại điện, Lục Thiếu Du chính thức tuyên bố sáu tu vi Vũ Phách Cửu Hoa Môn đầu hàng trở thành hộ pháp của Phi Linh Môn.
Sáu người này năm nam một nữ, thực lực mạnh nhất là Vũ Phách cửu trọng.
Một người Vũ Phách thất trọng, một người Vũ Phách ngũ trọng, hai người Vũ Phách tứ trọng, một người Vũ Phách nhị trọng.
Cộng thêm trong đệ tử Cửu Hoa Môn đầu hàng đa số là Vũ Sư, thực lực Phi Linh Môn tăng mạnh.
Sáu hộ pháp tên Trương Khiếu, Lưu Á Lôi, Dương Lệ, Lâm Phong, Hậu Bách Long, Tôn Hiểu Minh.
Vũ Phách cửu trọng thực lực mạnh nhất tên Trương Khiếu.
Phụ nhân trung niên tu vi Vũ Phách ngũ trọng tên Dương Lệ, Vũ Phách nhị trọng thực lực thấp nhất tên Tôn Hiểu Minh.
Có sáu Vũ Phách tham gia, hiện tại tu vi Vũ Phách trong Phi Linh Môn là mười một người, xem như lực lượng không nhỏ.
Nam nhân trung niên mặc hoa phục tên Đinh Thành Kiệt, tu vi Linh Phách tứ trọng.
Đinh Thành Kiệt vốn là trưởng lão khách khanh được Cửu Hoa Môn nâng lên tận trời, lần này gã bị cưỡng ép tham gia vào Phi Linh Môn.
Đinh Thành Kiệt là Linh Phách tứ trọng, Lục Thiếu Du cho người này thành trưởng lão Phi Linh Môn, cao hơn đám người Trương Khiếu một bậc, điều này khiến Đinh Thành Kiệt rất vừa lòng.
Lục Thiếu Du không khách sáo nói thẳng với Đinh Thành Kiệt: Đinh trưởng lão tạm thời giúp Lưu Nhất Thủ chuẩn bị cho Phi Linh thương hành đi.
Làm Linh Giả luôn có chút kiêu ngạo, Lục Thiếu Du không chấp nhận loại người đó.
Muốn hoàn toàn thu phục người này thì phải mài mòn lòng kiêu hãnh của họ.
Đinh Thành Kiệt đáp: Tuân lệnh chưởng môn! Lưu Nhất Thủ đang rất hưng phấn, nói đến gần đây ai nổi bật nhất Phi Linh Môn thì chính là Lưu Nhất Thủ.
Có rất nhiều nữ đệ tử Phi Linh Môn sum xoe Lưu Nhất Thủ, nhưng gã biết áp lực trên vai mình rất lớn, nếu gã không làm ra thành tích gì thì chưởng môn sẽ không tha cho.
Một đệ tử Phi Linh Môn đi vào đại điện báo cáo: Bẩm chưởng môn, ngoài sơn môn có người Quỷ Vũ tông đến.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Rốt cuộc cũng đến.
Lục Thiếu Du hỏi: Trương Minh Đào, ngươi hãy đưa người Quỷ Vũ tông đến chỗ ở của ta, biết ăn nói như thế nào không?Trương Minh Đào trả lời: Bẩm chưởng môn, đệ tử biết.
Nói là chưởng môn lần trước bị trưởng lão Cửu Hoa Môn đánh bị thương đến bây giờ vết thương nghiêm trọng không thể xuống giường.
Lục Thiếu Du vui vẻ nói: Ừm! Nhanh làm đi.
Đám người giải tán, Lục Thiếu Du trở về chỗ ở.
Trong phòng, Lục Thiếu Du nằm trên giường, chân khí vận chuyển trong cơ thể.
Lục Thiếu Du vận dụng chút thủ đoạn nhỏ làm sắc mặt tái xanh, chân khí lộn xộn như người bị thương nặng.
Một lát sau Trương Minh Đào mang người Quỷ Vũ tông vào phòng Lục Thiếu Du.
Đám cường giả Quỷ Vũ tông Đỗ Vân Sơn vào phòng Lục Thiếu Du.
Đám trưởng lão Hồ Nam Sinh, Trịnh Anh đi cùng.
Gặp Lục Thiếu Du, Đỗ Vân Sơn nặn nụ cười gượng gạo khó xem: Lục chưởng môn có bị sao không?Lục Thiếu Du thều thào: Ra là Đỗ trưởng lão.
Vô cùng xin lỗi, ta bị thương qua nặng không thể xuống giường hành lễ chào.
Đám người Phương Tân Kỳ đứng một bên nhìn suýt bật cười, thầm than chưởng môn đóng kịch giỏi thật.
Đỗ Vân Sơn nói: Không sao, thật không ngờ trưởng lão Cửu Hoa Môn đánh lén Lục chưởng môn.
Trong lòng Đỗ Vân Sơn thì thầm nghi ngờ.
Với thực lực của trưởng lão Cửu Hoa Môn nếu đánh lén Lục Thiếu Du thì tại sao hắn chưa chết?Lục Thiếu Du thở dài thườn thượt: Ta cũng không ngờ, may mắn số ta lớn.
Nhưng không ngờ đại trưởng lão trong môn của ta biết được tin liền dẫn người đi Cửu Hoa Môn.
Ta vừa mới nhận được tin, đại trưởng lão trực tiếp diệt Cửu Hoa Môn, rất xin lỗi.
Lục Thiếu Du tỏ vẻ rất là đau buồn thương tiếc.
Đỗ Vân Sơn biến sắc mặt nói: Tuy Cửu Hoa Môn hơi quá đáng nhưng dù gì là thế lực vòng ngoài của Quỷ Vũ tông ta.
Hành động của Phi Linh Môn làm Quỷ Vũ tông rất khó xử, dù Lục chưởng môn nói trưởng lão Cửu Hoa Môn đánh lén Lục chưởng môn nhưng phải có chứng cứ mới được, nếu không chỉ sợ môn phái khác có lời oán trách.
Biểu tình Lục Thiếu Du bình tĩnh lòng thì hiểu rằng Quỷ Vũ tông muốn mượn cơ hội khó xử Phi Linh Môn, Cửu Hoa Môn có bị tiêu diệt hay không chẳng ảnh hưởng gì lớn đến Quỷ Vũ tông.
Lục Thiếu Du nhẹ giọng nói: Đỗ trưởng lão nói đúng, hôm qua ta đã gặp đại trưởng lão, ta sẽ kêu đại trưởng lão đi Quỷ Vũ tông giải thích với các vị.
Mọi người đều là cáo già, nghe hiểu ngay ngụ ý của Lục Thiếu Du.
Hắn nâng ra cường giả Linh Suất trong Phi Linh Môn, nếu Quỷ Vũ tông muốn kiếm chuyện thì Phi Linh Môn cũng không dễ ăn hiếp.
Nếu cường giả Linh Suất đi Quỷ Vũ tông một chuyến, sợ là Quỷ Vũ tông cũng không chịu nổi.
Cơ mặt Đỗ Vân Sơn co giật nhẹ, gã nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm: Lục chưởng môn nói nghiêm trọng.
Ta thấy Lục chưởng môn sẽ không nói dối, Cửu Hoa Môn xem như đáng tội.
Nhưng đại trưởng lão trong Phi Linh Môn xuống tay hơi nặng, hiện tại Cửu Hoa Môn bị tiêu diệt, không ai quản lý địa bàn, không biết Phi Linh Môn của Lục chưởng môn có hứng thú không?Lục Thiếu Du nói: Đỗ trưởng lão, thực lực của Phi Linh Môn ta không đủ, không cần.
Loại chuyện này không có ích lợi gì, ta không muốn dính vào rắc rối.
Đa tạ ý tốt của đại trưởng lão.
Lục Thiếu Du biết Quỷ Vũ tông sẽ không tốt bụng như vậy, rõ ràng là đang thăm dò hắn.
Đỗ Vân Sơn nói: Lục chưởng môn hãy dưỡng thương đi, ta phải về bẩm báo cho tông chủ chuyện Cửu Hoa Môn ngay.
Lục Thiếu Du nói: Vậy không giữ Đỗ trưởng lão lại lâu.
Đám trưởng lão Hồ Nam Sinh đưa người Quỷ Vũ tông ra ngoài.
Người Quỷ Vũ tông vừa đi Lục Thiếu Du lập tức bật dậy, khóe môi cong lên.
Hoàng Bác Nhiên cười gian nói: Chưởng môn giả bộ giống thật.
Giống sao?Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Không giống chút nào, chút thủ đoạn này ở trong mắt tu vi giả như Đỗ Vân Sơn liếc sơ nhìn thấu ngay ta giả bộ bị thương.
Hoàng Bác Nhiên khó hiểu hỏi: Không thể nào, vậy tại sao chưởng môn còn giả bộ bị thương nặng?Phương Tân Kỳ, Nhan Kỳ, Trương Minh Đào, Lưu Nhất Thủ đứng trong phòng cũng rất khó hiểu.
Lục Thiếu Du cười tủm tỉm nói: Nhớ kỹ, giả đò cũng là môn học vấn, một loại cảnh giới, tùy theo ngươi giả đò như thế.
Có một số việc trong lòng hai bên đều hiểu nhưng không thể bày ra ngoài nói thẳng, vậy đành giả bộ để tạo bậc thang leo xuống.
Lục Thiếu Du giải thích làm mọi người hiểu ra, được ích lợi nhiều, ai nấy tôn sùng cảm thán rằng: Chưởng môn không uổng là chưởng môn! Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Du sửa soạng xong cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư bay khỏi Phi Linh Môn, mục tiêu là Bạch Vân Hiệp cách mười vạn dặm.
Tuyến đường mười vạn dặm tuy không gần nhưng Lục Thiếu Du không để bụng, với tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư chỉ mấy ngày là tới.
Lục Thiếu Du ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư giữa không trung, hắn ngần ngừ một lúc rồi bỏ một viên đan dược tam phẩm hậu giai vào miệng.
Đan dược hóa thành năng lượng khổng lồ.
Lục Thiếu Du vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, luyện hóa năng lượng thành chân khí tinh thuần chảy vào đan điền khí hải.
Đã lâu Lục Thiếu Du không luyện hóa năng lượng trong đan dược, giờ luyện hóa năng lượng đan dược làm hắn thầm cảm thán.
Năng lượng đan dược và luyện hóa chân khí của người khác cách biệt thật xa, năng lượng yếu hơn nhiều, tốc độ luyện hóa cũng chậm chạp.
Nếu người khác biết suy nghĩ trong đầu Lục Thiếu Du sẽ xấu hổ tự tử.
Trực tiếp nuốt đan dược tu luyện đã là nhanh hơn tốc độ tu luyện của người bình thường gấp mấy chục lần.
Thiên Sí Tuyết Sư như sao xẹt lao nhanh qua bầu trời, Tiểu Long nằm trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.
Bất giác người nó tỏa ánh sáng vàng nhạt.
Thời gian chậm rãi trôi, đến ngày thứ hai.
Ánh sáng vàng rực rỡ bao phủ quanh người Lục Thiếu Du, năng lượng vô hình trong thiên địa bị hút vào người hắn.
Khí thế tăng vọt, không gian trong đan điền khí hải mở rộng gấp mấy lần.
Lục Thiếu Du lại đột phá, hiện tại đã đến Linh Sư thất trọng.
Một lát sau khí thế ổn định lại, Lục Thiếu Du thở ra hơi đọng trong đan điền khí hải: Phù.
Lục Thiếu Du mở mắt ra, thấy Tiểu Long tỏa vầng sáng vàng nhạt, vẻ mặt hắn mừng rỡ.
Lục Thiếu Du thì thào: Tiểu Long sắp đột phá!Xem khí thế từ người Tiểu Long có dấu hiệu đột phá.
Tiểu Long sắp đột phá cần nhiều thời gian, Lục Thiếu Du thu nó vào ngực mình.
Lục Thiếu Du ở trên cao, nhìn khí lưu dưới bầu trời xẹt qua, hắn cảm giác sau khi Thiên Sí Tuyết Sư đột phá đến trung kỳ tam giai thì tốc độ lại tăng nhanh nhiều.
Thiên Sí Tuyết Sư là vương giả trong yêu thú phi hành phong hệ, tốc độ của nó rất nhanh, yêu thú tứ giai bình thường khó thể đuổi kịp.
Lục Thiếu Du rảnh rỗi đành tiếp tục tĩnh tọa ổn định tu vi của mình.
Chân khí, linh lực vừa đột phá không lâu, Lục Thiếu Du không thể cắn nuốt rồi đột phá tiếp, dục tốc bất đạt.
Dù sao gần đây tu vi tiến bộ nhanh, Lục Thiếu Du đã rất vừa lòng.
Trong một dãy núi uốn lượn trập trùng, mênh mông vô bờ.
Giờ là tiết xuân, cỏ cây xanh ngắt, biển rừng bao la.
Trong biển rừng xanh điểm xuyết mấy khóm hoa dại đủ màu.
Trong dãy núi có một ngọn núi đứng thẳng ngàn thước, nguy nga sừng sững, đá lởm chởm.
Một vách đá dựng đứng đâm thẳng sườn núi tựa như thương long ngẩng đầu, khí thế phi phàm.
Trên ngọn núi này có nhiều kkiến trúc, tựa như quỷ phủ thần công.
Trong một đình viện có một thiếu nữ nhìn chằm chằm một đóa hoa dại không tên nở bên cạnh hòn đá núi trước mặt mình.
Đây là một thiếu nữ xinh đẹp, da trắng ngọc ngà lóe vầng sáng, tóc đen như gỗ mun, mặt mày tinh xảo tựa điêu khắc bằng ngọc.
Cần cổ thon dài, đôi mắt sâu thẳm, răng trắng mắt sáng.
Hình dung từ khuynh quốc khuynh thành không đủ để miêu tả thiếu nữ.
Thiếu nữ khoảng mười tám, chín tuổi, váy dài hao phục màu lục tôn lên đường cong yêu kiều.
Nếu Lục Thiếu Du nhìn thấy sẽ nhận ra ngay đó là thiếu nữ xinh đẹp mặc áo lục trong sơn mạch Vụ Đô bị hắn vô tình thấy nàng lõa thân, nàng hành hạ hắn mấy lần.
Một nha hoàn thanh tú bước tới: Tiểu thư, tông chủ kêu tiểu thư đi qua.
Nếu Lục Thiếu Du có mặt cũng nhận biết nha hoàn thanh tú này, nàng cũng bị hắn nhìn thấy hết thân thể.
Thiếu nữ áo lục ngước lên hỏi: Biết rồi.
Đông Mai có biết phụ thân kêu ta đi có chuyện gì không?Nha hoàn thanh tú trả lời: Hình như liên quan đến đại hội tam tông tứ môn hai năm sau.
Nghe nói tông chủ chọn lựa nhiều đệ tử thân truyền tham gia tôi luyện.
Thiếu nữ thản nhiên nói: Được rồi, đã biết.
Hai thiếu nữ chậm rãi ra khỏi đình viện.
Lại ba ngày qua đi, Lục Thiếu Du mở mắt ra.
Bên dưới bầu trời trước mặt hắn là dãy sơn mạch liên miên.
Sơn mạch nguy nga, ánh nắng chiếu rọi vách đá sáng lấp lánh.
Rừng núi rậm rạp trong sơn mạch, mơ hồ thấy sắc xanh đầy núi.
Cả sơn mạch đồ sộ, ngẫu nhiên cô phong sừng sững.
Trong sơn mạch cây cối sum xuê, tre xanh rợp bóng, vách núi cheo leo, có con sông chảy qua.
Lục Thiếu Du nói với Thiên Sí Tuyết Sư: Tuyết Sư, chậm lại chút, ta tìm chỗ.
Lục Thiếu Du nhìn kỹ bên dưới.
Theo Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh nói thì trong Bạch Vân Hiệp có khói trắng dày che bên trên, người bình thường không dám đi vào.
Cái này không khó tìm, nhưng không có địa chỉ cụ thể, đi vào sơn mạch mênh mông này thì hơi khó kiếm.
Một lát sau, một dãy núi cheo leo xanh rì đập vào mắt Lục Thiếu Du, mây mù uốn lượn khúc chiết.
Lục Thiếu Du nói: Là chỗ này! Tuyết Sư, chúng ta đáp xuống đi.
Thiên Sí Tuyết Sư từ giữa không trung lao nhanh xuống.
Lục Thiếu Du đặt chân trên đỉnh núi nhìn đằng trước.
Phương xa có mấy ngọn núi sừng sững, dãy núi trập trùng, xanh ngắt vừa cao vừa dốc.
Mây mù che phủ, chính giữa có một hiệp cốc dài.
Lục Thiếu Du mừng thầm: Đây là Bạch Vân Hiệp!Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh miêu tả về Bạch Vân Hiệp thì đúng là chỗ này.
Lục Thiếu Du thu Thiên Sí Tuyết Sư vào không gian thú nang,hắn đi vào hiệp cốc.
Bạch Vân Hiệp rất đặc biệt, hai bên rợp bóng cây xanh, có hoa dại tô điểm, phong cảnh ven hiệp cốc xinh đẹp rực rỡ.
Nhưng bên trên hiệp cốc che kín mây mù.
Lục Thiếu Du chậm rãi tiến lên, nửa ngày sau hắn xuyên qua hiệp cốc dài.
Lục Thiếu Du làm theo lời Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh dặn, đóng cái bè gỗ nhỏ dọc theo dòng sông nhỏ nghịch lưu mà lên.
Xung quanh có nhiều ngã rẽ nhưng Lục Thiếu Du không quan tâm.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ nếu không có địa chỉ cụ thể thật khó tìm được Quỷ Tiên Nữ, nơi này tựa như mê cung.
Lão độc vật biết cụ thể chỗ này, sợ là mối quan hệ của hai người không đơn giản.
Lục Thiếu Du ngược dòng lên khoảng ba ngàn thước đến một sơn cốc bên bờ.
Lục Thiếu Du thầm mừng, hắn nhanh chóng nhảy lên sơn cốc.
Trong sơn cốc rợp sắc tre xanh, có nhiều hoa dại cây xanh, dạt dào sự sống.
Lối vào sơn cốc, trên một tảng đá to viết bốn chữ bằng máu, trông rất rùng rợn.
[Ai tự tiện xông vào, chết.
]Lục Thiếu Du đang do dự có nên vào trong không, chợt nghe tiếng trời từ xa chậm rãi vọng lại.
Thanh âm chui vào tai đánh thức linh hồn, lúc đầu nhịp nhẹ tựa suối chảy róc rách từ trên núi đổ xuống.
Dần dần thanh âm trong trẻo tựa mưa phùn đầu xuân.
Lòng Lục Thiếu Du run lên, nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn chứa lực lượng kỳ dị hấp dẫn hắn lắng tai nghe.
Giai điệu xoay quanh trên đỉnh đầu lại như tiếng thì thầm, Lục Thiếu Du chìm đắm trong đó.
Oanh oanh yến yến xuân xuân, hoa hoa liễu liễu chân chân, sự sự phong phong vận vận.
Kiều kiều nộn nộn, đình đình đương đương nhân nhân.
Thanh âm trong trẻo êm tai chậm rãi kể tâm sự của thiếu nữ, dịu dàng nhẹ nhàng.
Chợt âm sắc thay đổi, trong du dương xen lẫn ai oán.
Ngày nay quận trai lạnh, chợt nhớ khách trong núi.
Giản để thúc kinh tân, quy lai chử bạch thạch.
Muốn uống hớp rượu nhạt, xua gió lẹnh đêm mưa.
Lá rơi đầy núi vắng, đi đâu tìm tung tích.
Sông rộng vân đê, đoạn nhạn khiếu tây phong.
Ngày nay nghe mưa rơi xuống mái hiên, tóc mai đọng ánh sao.
Bi hoan ly hợp luôn vô tình, nhấm nháp chuyện cũ dần đến trời sáng.
Thanh âm ai oán triền miên, có chút kiều diễm tình ý, cầm âm hòa hợp, ẩn ý sâu sắc, như oán như than.
Lục Thiếu Du nghe mà chìm trong ý cảnh, không kịp được đi theo tiếng cầm.
Giọng nữ lại đàn hát.
Cầm tay nhìn nhau mắt lệ không nói nên lời.
Năm xưa đã qua, ngày đẹp vui vẻ có ích chi.
Dù có ngàn loại phong tình, biết nói cùng ai? Ba xuân qua đi chư phương tận, chuyện phồn hoa tan hương trần.
Trút nỗi niềm vào dao cầm, thiếu tri âm, gảy đàn có ai nghe? Sóng mắt đưa ý, hận mật ước, vội vàng chưa xong.
Rất nhiều phiền não chỉ vì khi đó để lại tình.
Thanh âm truyền đến, xuyên thấu chân trời du dương trôi xa.
Lục Thiếu Du chìm trong khúc nhạc thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Trong biển tre xanh có một lương đình dựng bằng tre, hai bóng người ở trong đó.
Một thiếu nữ thanh tú khoảng mười bảy, tám tuổi đứng sau lưng một nữ nhân áo trắng.
Chỉ thấy lưng nữ nhân áo trắng, nhìn hình dáng thì biết là một nữ nhân tuyệt sắc.
Trước mặt nữ nhân, trên bệ tre đặt một chiếc cầm cổ dài.
Thiếu nữ mười bảy, tám tuổi dường như bị hút vào ý cảnh ai oán, nàng thẫn thờ đứng.
Thiếu nữ khá xinh, cách ăn mặc rất nóng bỏng.
Cung trang đỏ dán sát người, ngực cao vút, tuổi nhỏ nhưng phát dục rất tốt.
Đặc biệt váy ngắn trên đầu gối một khúc, lơ lửng giữa đùi, nếu ngồi xuống khom lưng sẽ thấy ngay phong cảnh bên trong.
Cặp chân dài mang giày da ống cao, hấp dẫn mà nóng bỏng.
Khúc nhạc ngừng, Lục Thiếu Du bật thốt: Từ hay, nhạc hay!Thiếu nữ lấy lại tinh thần, ngước lên nhìn Lục Thiếu Du, vẻ mặt ngạc nhiên như thấy quỷ.
Thiếu nữ hỏi nữ nhân áo trắng: Sư phụ, đây có phải là nam nhân không? Có nam nhân đến!Nữ nhân áo trắng đứng dậy: Ngươi là ai? Tại sao đến đây?Nữ nhân áo trắng xoay người lại, khuôn mặt quốc sắc thiên hương đập vào mắt Lục Thiếu Du.
Tóc tơ bới cao, mặt hoa da phấn, mắt hạnh mũi quỳnh, môi anh đào.
Nữ nhân mặc váy trắng đơn giản, trắng thuần khiết không tỳ vết, quang hao ẩn hiện.
Mặt mày yêu kiều, cực kỳ xinh đẹp, khoảng hai mươi tám, chín tuổi.
Nữ nhân đẹp như tiên, toát ra khí chất không dính chút khói lửa nhân gian.
Tim Lục Thiếu Du đập nhanh.
Nữ nhân quá đẹp, nhưng xem bộ dáng nàng chưa tới ba mươi tuổi, chắc không phải Quỷ Tiên Nữ.
Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh và Quỷ Tiên Nữ nên cùng tuổi với nhau, sẽ không trẻ như vậy.
Lục Thiếu Du hành lễ nói: Ta tên Lục Thiếu Du, vừa rồi nghe tiếng cầm như tiếng trời, theo thanh âm tìm đến đây.
Có gì đắc tội xin tiểu thư đừng trách.
Nữ nhân áo trắng phát ra khí lạnh: Nơi này không hoan nghênh người ngoài, ai tự tiện xông vào thì chết.
Ngươi không trông thấy cảnh cáo bên ngoài sao?Thoáng chốc tay ngọc vươn ra từ ống tay áo, ánh sáng lục chói mắt bắn ra.
Lục Thiếu Du giật nảy mình, nhanh chóng thụt lùi.
Dây leo rậm rạp bao phủ quanh thân Lục Thiếu Du, không gian bị vặn vẹo, hắn không có sức đánh trả.
Lục Thiếu Du biến sắc mặt nói: Tiểu thư, tiền bối, ta đến tìm Quỷ Tiên Nữ, lỡ nghe tiếng cầm tìm đến nhưng người cũng không cần tấn công ta chứ?Chân khí bộc phát từ người Lục Thiếu Du nhưng không thể tránh thoát dây leo rậm rạp, thực lực của đối phương quá mạnh, cường đại tới mức hắn không chống cự được.
Lục Thiếu Du thầm hút ngụm khí lạnh, đẳng cấp thực lực thế này chắc chắn là Vũ Suất.
Chẳng lẽ người này chính là Quỷ Tiên Nữ sao?Nữ nhân áo trắng hơi thay đổi sắc mặt sau đó lại lạnh nhạt nói: Nơi này không có Quỷ Tiên Nữ gì, dù ngươi nghe tiếng cầm tìm đến, nếu ngươi là nữ nhân thì ta còn tha mạng cho.
Đáng tiếc ngươi là nam nhân, nên ngươi phải chết!Lục Thiếu Du hét to: Tiền bối, ta không phải nam nhân! Thật sự, tiền bối không thể giết ta!Lục Thiếu Du thầm nghĩ: Theo khía cạnh tâm lý học thì loại nữ nhân này rõ ràng bị thương chuyện tình cảm nên hận nam nhân thấu xương.
Nữ nhân áo trắng biến sắc mặt, nhưng nhẹ tay hơn chút: Ngươi không phải nam nhân? Vậy ngươi là nữ nhân sao?Lục Thiếu Du la lên: Tiền bối, ta thật sự không phải nam nhân, ta là xử nam! Nói đúng hơn ta chỉ xem như nam hài, không phải nam nhân!Nữ nhân áo trắng quát to: Dẻo miệng lắm, nếu đã là xử nam thì càng phải giết ngươi, tránh cho tương lai ngươi đi tai họa nữ nhân!Nữ nhân áo trắng mạnh tay hơn, vô số dây leo siết chặt người Lục Thiếu Du làm hắn muốn nín thở.
Lục Thiếu Du hét to: Chết tiệt, nữ nhân này thật vô lý! Mới nghe có bài khúc cầm dở của người đã bị giết, thật không đáng giá!Nữ nhân áo trắng lạnh lùng hỏi: Tiểu tử, ngươi dám nói khúc cầm của ta không hay?Lục Thiếu Du kêu lên: Đúng vậy! Trong mắt người bình thường có lẽ không tệ, nhưng nếu nghe kỹ thì rất tệ.
Nữ nhân áo trắng mặt không biểu tình nhưng thu tay về: Ngươi hiểu cầm sao? Tốt nhất là có thể nói có lý chút, không thì trong núi này có nhiều yêu thú, ta không ngại đưa ngươi cho yêu thú no bụng.
Dây leo rậm rạp bao kín người Lục Thiếu Du chớp mắt biến mất, hắn té cái bịch xuống đất.
Nữ nhân áo trắng nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm: Nói mau, cầm của ta có chỗ nào dở? Khúc của ta có chỗ nào không hay?Lục Thiếu Du ra vẻ thâm ảo nói: Tiền bối, đơn thuần thì cầm kỹ của tiền bối không còn gì soi mói, đăng phong tạo cực.
Khúc phổ của tiền bối cũng rất tốt, khúc vận uyển chuyển, người nghe như rơi vào cảnh tượng, cảm nhận được thế giới trong lòng tiền bối.
Trong mắt người bình thường thì khúc nhạc không còn gì để chê, nhưng trong mắt người hiểu cầm thì chỉ xem như mới nhập môn.
Sắc mặt nữ nhân áo trắng tốt hơn chút, hỏi dồn: A? Ngươi nói nghe thử.
Lục Thiếu Du nói: Cầm của tiền bối tốt nhưng tiếng cầm hơi đơn điệu.
Khúc cũng hay, nhưng âm điệu quá bi thương, khiến người nghe dù rơi vào cảnh tượng lại ở trong ai oán.
Không ai dám đọng lại ai oán trong lòng mãi, nên người bình thường nghe cầm của tiền bối xong chỉ có thể ta thán nhưng không nhớ kỹ.
Tiếng cầm nên là quanh quẩn bên tai ba ngày, khiến người lưu luyến quên về, đêm ngày nhớ.
Lục Thiếu Du tạm dừng một lúc, thấy nữ nhân áo trắng có vẻ đã bị hắn ba hoa lừa dối, tiếp tục bảo: Còn nữa, lời nhạc của tiền bối.
Năm xưa đã qua, ngày đẹp vui vẻ có ích chi.
Dù có ngàn loại phong tình, biết nói cùng ai? Ba xuân qua đi chư phương tận, chuyện phồn hoa tan hương trần.
Trút nỗi niềm vào dao cầm, thiếu tri âm, gảy đàn có ai nghe? Sóng mắt đưa ý, hận mật ước, vội vàng chưa xong.
Rất nhiều phiền não chỉ vì khi đó để lại tình.
Tuy lời đẹp, ý hay nhưng khó thấm vào lòng người, ta đoán trong lòng tiền bối hận một nam nhân rồi lại không thể quên người đó.
Lục Thiếu Du nói xong thấy sắc mặt nữ nhân áo trắng hơi thay đổi, thầm nghĩ nói nhăng cuội một hồi rốt cuộc hù được nữ nhân này.
Lục Thiếu Du cười hiểm, hắn làm gì biết cầm với nhạc, mấy lời này là của các chuyên gia học giả kiếp trước, nói một đống lời sáo rỗng rồi cộng thêm chọn xương trong trứng gà, thoạt trông Lục Thiếu Du như cao thủ.
Thiếu nữ đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn Lục Thiếu Du, bị hắn hù sửng sốt.
Nữ nhân áo trắng nhìn Lục Thiếu Du, nói: Nếu ngươi nói cầm của ta không tốt vậy ngươi hãy đàn cho ta nghe xem.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói: Tiền bối, ta nói miệng còn được chứ bảo đàn thì ta thua.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ chuyên giá trong ti vi cũng vậy, nói có lớp có lang đàng hoàng, bảo mấy chuyên gia thực tiễn thì hoàn toàn tịt ngòi.
Nữ nhân áo trắng nét mặt sa sầm nói: Vậy tức là ngươi đang lừa ta?Người nữ nhân áo trắng phát ra khí lạnh: Nếu ngươi không đàn thì ta sẽ giết ngươi ngay!Lục Thiếu Du xụ mặt xuống: Tiền bối nương tay! Để ta thử xem!Nếu Lục Thiếu Du không đàn sợ là sẽ bị nữ nhân này giết thật.
Nữ nhân áo trắng theo dõi Lục Thiếu Du bước lên lương đình, đi tới bên bệ tre.
Lục Thiếu Du nhìn cầm cổ đặt trên đài, thầm ngạc nhiên.
Đây là ngũ huyền cầm, Lục Thiếu Du có học một chút trong ngoại khóa ở trường, nhưng hắn toàn học thất huyền cầm, làm sao đàn ngũ huyền cầm được?Nữ nhân áo trắng lạnh lùng nói: Còn không đàn đi? Ta muốn nhìn xem cảnh giới ngươi nói đến trình độ gì.
Lục Thiếu Du nhìn ngũ huyền cầm, chân mày giãn ra: Tiền bối còn cây cầm khác không?Có lẽ hắn có thể giở chút mưu kế vượt qua ải này.
Vẻ mặt nữ nhân áo trắng do dự một chút, trữ vật giới chỉ trên ngón tay lóe ánh sáng, một cây cầm cổ màu xanh đặt trước mặt Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du nhìn cây cầm cổ màu xanh, ngó bộ dáng biết ngay không rẻ tiền, giá trị rất cao.
Lục Thiếu Du không khách sáo, kiểm tra sơ rồi gỡ hai cây huyền cầm trước cặp mắt ngạc nhiên của nữ nhân áo trắng, thiếu nữ.
Nữ nhân áo trắng hỏi ngay: Ngươi làm gì?Người yêu cầm, xem cầm như mạng sống.
Nhìn Lục Thiếu Du hủy hoại cây cầm tốt của mình làm nữ nhân áo trắng tức giận.
Lục Thiếu Du cười bí hiểm: Lát nữa tiền bối sẽ biết.
Lục Thiếu Du loay hoay ngắm nghía cầm cổ thứ nhất, cột hai cầm huyền vào hai bên cầm cổ, xác định cột chắc rồi lại thử tiếng.
Lát sau Lục Thiếu Du cười vừa lòng, tuy bộ dáng không đẹp nhưng ngũ huyền cầm đã bị Lục Thiếu Du đổi thành thất huyền cầm.
Nhìn Lục Thiếu Du loay hoay ngũ huyền cầm, ban đầu nữ nhân áo trắng biểu tình cực kỳ khó xem nhưng không phản đối, coi như mặc nhận, cuối cùng thấy ngũ huyền cầm biến thành thất huyền cầm thì lộ vẻ ngạc nhiên.
Nữ nhân áo trắng chưa từng thấy qua thất huyền cầm.
Lục Thiếu Du nhìn thành quả của mình, hắn cũng rất vừa lòng, không ngờ mình tài như vậy.
Ngũ huyền cầm và thất huyền cầm khác nhau nhiều.
Theo Lục Thiếu Du biết thì cầm cổ chia mấy loại, kiếp trước cầm cổ ban đầu là năm sợi, đến thời Xuân Thu phát triển thành bảy dây, cuối thời Chiến Quốc tăng lên mười hai dây, đời nhà Tùy mười ba dây, đời nhà Thanh mười sáu dây, thập niên sáu mươi đến hai mươi mốt.
Trước khi Lục Thiếu Du xuyên không từng thấy hai mươi sáu sợi dây đàn.
Nhưng trong tất cả biến đổi đó, thất huyền cầm được công nhận là thể hiện đặc điểm cầm cổ tốt nhất, thể hiện được phong cách cổ xưa.
Tuy thất huyền cầm chỉ có bảy dây nhưng một dây nhiều âm, âm vực rộng hơn bốn quãng tám.
Nhờ vào mười ba cầm trưng trên mặt và hai ám hu yhai bên có thể đàn ra nhiều âm bội và âm ẩn, giai điệu uyển chuyển xa xăm, cổ xưa, trang nhã, biểu hiện phong phú, có nội hàm, tràn đầy tình cảm.
Ngũ huyền cầm không thể sánh bằng thất huyền cầm về điểm này, nên Lục Thiếu Du nảy ý hay sử dụng thất huyền cầm gỡ khó.
Nữ nhân áo trắng lạnh lùng nói: Ta thật muốn xem ngươi biến cầm này thành thất huyền sẽ có thay đổi khác lạ gì.
Lục Thiếu Du không đáp lời, hắn đứng bên bệ tre, vung tay áo từ từ ngồi xuống nhưng không đàn ngay.
Nữ nhân áo trắng quát: Sao còn chưa đàn?Lục Thiếu Du liếc nữ nhân áo trắng: Tiền bối, có vẻ tiền bối thật sự là chưa nhập môn.
Xem tiếp...Linh vũ thiên hà
truyện tranh Linh vũ thiên hà
truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà truyện chữ
đọc truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License