con-mat-ao-thi

Lúc này năng lượng chân khí rót vào Chu Tước quyết khiến ánh sáng đang dung hợp chớp mắt tán loạn.

Các năng lượng chân khí không xem như thuộc về Lục Thiếu Du, muốn dung hợp cùng Chu Tước quyết là điều không thể.

Lục Thiếu Du không biết điều này, kẻ thù lớn ngay trước mắt, hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

Lục Thiếu Du chỉ hy vọng dốc sức tăng uy lực cho Chu Tước quyết.

Những năng lượng chân khí rót vào, ánh sáng bảy sắc khuếch tán, cơ thể, đầu óc Lục Thiếu Du đau như bị búa gõ.

Cuối cùng Lục Thiếu Du cũng phát hiện vấn đề:– Chết tiệt, không thể dung hợp!Chân khí này không thể dung hợp với Chu Tước quyết.

Lục Thiếu Du nghiến răng:– Mặc kệ nó, phải dung hợp bằng được!Hiện giờ Lục Thiếu Du không còn đường lui, linh lực lại rót vào trong đầu, linh hồn lực khống chế năng lượng khuếch tán lần nữa dung hợp.

Chân khí hỗn độn trong cơ thể Lục Thiếu Du, đau nhức vượt sức chịu đựng, khóe môi hắn chảy máu.

Dù vậy Lục Thiếu Du vẫn gượng ép chống cự.

Phương xa, thiếu nữ tuyệt sắc nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, thầm giật mình, quên xuống tay đánh hắn.

Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn ánh sáng bảy sắc quanh thân Lục Thiếu Du và lực lượng kỳ dị khác, nàng đã hiểu hắn định làm gì.

Thiếu nữ tuyệt sắc kinh ngạc nói: – Tiểu tử này định làm gì? Muốn tự sát sao?Rõ ràng đối phương đang dung hợp hai loại lực lượng khác nhau, trong lực lượng đó có linh lực tràn ngập, thiếu nữ tuyệt sắc càng nhìn càng ngạc nhiên.

Thiếu nữ tuyệt sắc cảm nhận vô số nguy hiểm từ người Lục Thiếu Du, nếu để hắn dung hợp thành công thì uy lực sẽ rất kinh khủng.

Lục Thiếu Du cắn răng chịu đựng thân thể đau nhức điều khiển ba loại lực lượng không ngừng dung hợp.

Ánh sáng bảy sắc lại ngưng tụ, mặt hắn càng lúc càng trắng, máu chảy từ khóe miệng nhỏ giọt xuống đất.

Lỗ chân lông Lục Thiếu Du tràn máu, người hắn đẫm máu.

Cơ thể đau nhức, kinh mạch phình ra, Lục Thiếu Du đã đến cực hạn, kinh mạch còn trướng nữa sẽ nổ tung.

Cơ mặt Lục Thiếu Du run run lộ nụ cười thảm:– Phải dung hợp, nếu không sẽ chết.

Nếu chết cũng nên chết kiểu oai một chút.

Nếu dung hợp thành công Lục Thiếu Du vẫn còn cơ hội sống.

Thiếu nữ tuyệt sắc nét mặt sa sầm nói: – Nguy rồi!Thiếu nữ tuyệt sắc cảm nhận hơi thở nguy hiểm từ người Lục Thiếu Du càng lúc càng đậm đặc, nàng cũng căng thẳng thần kinh.

Thiếu nữ tuyệt sắc kinh ngạc nói: – Vũ kỹ thật kỳ dị.

Thiếu nữ tuyệt sắc vươn tay ra, bàn tay kết mấy thủ ấn.

Năng lượng khủng bố từ bốn phương tám hướng tụ tập lại quanh thân nàng, nét mặt thiếu nữ tuyệt sắc trầm trọng chưa từng có.

Mặt thiếu nữ tuyệt sắc tái nhợt, chân khí trong người bị năng lượng khủng bố xung quanh hút ra.

Lục Thiếu Du cố nén đau nhức, hắn điều khiển ánh sáng bảy sắc dung hợp lại, bảy sắc màu chói lọi hơn vừa rồi nhiều.

Ánh sáng bảy sắc luân phiên khá là thần dị, trên cao phát ra năng lượng kinh khủng vặn vẹo dòng không khí.

Trong khoảnh khắc Lục Thiếu Du đánh ra một thủ ấn, năng lượng cuồng bạo bỗng chốc yên lặng ngưng tụ thành con phượng hoàng đỏ rực cỡ bốn thước.

So với lúc Lục Thiếu Du ngưng tụ Chu Tước quyết tại Trấn Thanh Vân thì lần này năng lượng phượng hoàng lớn hơn một thước.

Phượng hoàng màu đỏ rực như lửa, trên đầu có phượng quan bằng lông chim bảy sắc, cái đuôi kéo dày lông chim bảy sắc, đôi cánh giang rộng kéo theo lửa, không gian dao động theo nó.

Cảm giác hơi thở xung quanh, khóe môi Lục Thiếu Du cong lên.

Lần này vận dụng Chu Tước quyết mạnh hơn mới rồi ngưng tụ gấp mấy lần, có chân khí của Vũ Sĩ ngũ trọng, nam nhân cao to trợ giúp, uy lực Chu Tước quyết tăng nhiều.

Tiếc rằng đây không phải chân khí của hắn, nếu không uy lực sẽ còn kinh khủng hơn nữa.

Mặc kệ thế nào, rốt cuộc Lục Thiếu Du thành công ngưng tụ dung hợp nó, đây là Chu Tước quyết mới, uy lực tăng nhiều.

Lực lượng cuồng bạo này nếu gặp lại nam nhân cao to thủ lĩnh của Bạo Lang dong binh đoàn Lục Thiếu Du tin tưởng sẽ đập nát đối thủ ra bã.

Lục Thiếu Du hét to một tiếng: – Chu Tước quyết, đi!Lục Thiếu Du đánh ra thủ ấn cuối cùng, lại hộc máu.

Cùng lúc đó, Lục Thiếu Du tiêu hao hết sạch chân khí.

Thể năng lượng phượng hoàng khủng bố biến to bảy, tám thước, lửa bao bọc quanh thân bay vọt ra.

Khí thế cuồng bạo phóng lên cao, lửa ngập trời bao phủ trên cao mấy trăm thước.

Không khí bị đốt kêu xèo xèo, rất khủng khiếp.

Thiếu nữ tuyệt sắc khẽ quát:– Phong Quyển Tàn Vân!Thiếu nữ tuyệt sắc đánh ra thủ ấn cuối cùng, khí lưu cuồng bạo xoay tròn quanh người nàng như vòi rồng rít gào.

Trong hiệp cốc, vòng xoáy khí lưu xới tung lớp đất, mặt đất nứt rạn li ti.

Lớp đất bị bốc lên cao phô thiên cái địa đổ ập xuống.

Năng lượng khủng bố tràn ngập, cuồng phong mạnh mẽ đến cực độ ngưng tụ, cuồng phong rít gào, giông tố lật tung hiệp cốc.

Hai năng lượng cuồng bạo cực độ va chạm với nhau, vô số ánh sáng bắn tung tóe.

Gió mạnh bao lấy ngọn lửa, lửa khuếch tán trong giông tố.

Hiệp cốc vang một chuỗi tiếng nổ.

Phượng hoàng ảo biến mất trong giông tố, sau cùng ngưng tụ thành quả cầu lửa khổng lồ.

Quả cầu lửa lắc lư thật mạnh phồng to lên rồi nổ tung, tạo ra tiếng nổ điếc tai trong không trung.

Bùm bùm bùm! Lửa bắn tung tóe trên bầu trời hiệp cốc trong tiếng nổ vang điếc tai.

Giông tố bị xé nát, khí thế cuồng bạo bắn lên cao.

Rầm! Bịch!Lục Thiếu Du bị đánh bay xa mấy chục thước té cái bịch xuống đất, máu trong thân thể sôi sục, choáng váng mất ý thức.

Đến cuối cùng Lục Thiếu Du mới biết đối phương là Vũ Giả tam hệ, Vũ kỹ cuối cùng là phong hệ, đẳng cấp Vũ kỹ rất cao.

Cộp cộp cộp!Thiếu nữ tuyệt sắc thụt lùi mấy bước, khóe môi tràn máu, mặt tái nhợt.

Nha hoàn thanh tú luôn đứng từ xa nhìn, nàng biết mình có đi lên cũng chẳng giúp được gì.

Thấy chiến đấu đã xong, tiểu thư nhà nàng bị thương thì nha hoàn thanh tú vội vàng chạy tới.

– Tiểu thư!Thiếu nữ tuyệt sắc nói: – Ta không sao, nhìn xem tiểu tặc kia chết chưa?Nha hoàn thanh tú đến bên cạnh Lục Thiếu Du kiểm tra người hắn, trả lời:– Tiểu thư, hắn chưa chết, chỉ xỉu.

Thiếu nữ tuyệt sắc tức giận nói: – Tiểu tặc này dám làm bản tiểu thư bị thương, ta sẽ không để hắn chét dễ dàng.

Khóa chân khí của hắn lại, chờ khi hắn tỉnh sẽ xử tiểu tặc này sau!Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập tức giận vẫn toát ra phong tình.

Nha hoàn thanh tú nói: – Tiểu thư, làm vậy quá tàn nhẫn, hay giết hắn ngay đi.

Nha hoàn thanh tú nhớ đến những cách tiểu thư hành hạ người hầu trong tông, thật sự là rất thê thảm.

Thiếu nữ tuyệt sắc tức giận nói: – Hừ! Không để hắn thoát dễ vậy.

Nhìn lén bản tiểu thư, còn mắng bản tiểu thư, chờ hắn tỉnh lại rồi tính sổ sau!– Được rồi.

Nha hoàn thanh tú đồng tình nhìn Lục Thiếu Du đang hôn mê, mấy thủ ấn điểm vào người hắn.

*** Không biết qua bao lâu, Lục Thiếu Du mơ màng tỉnh dậy.

Chân khí trong cơ thể bị đông lại, trong đan điền chỉ còn sót lại chút chân khí, cơ thể bị thương rất nặng.

Lục Thiếu Du mở mắt ra thấy mình nằm trong sơn động, một sơn động trong hiệp cốc lúc trước hắn cư ngụ.

Lục Thiếu Du bị ném trong góc hang, chân khí bị phong tỏa, hai tay và chân bị dây leo trói chặt.

Hiện giờ là ban đêm, trong sơn động chỉ có ánh sáng yếu ớt.

Lục Thiếu Du thấy hai bóng người trước mặt mình, là thiếu nữ tuyệt sắc và nha hoàn thanh tú.

Có vẻ thiếu nữ tuyệt sắc đang điều dưỡng tĩnh tọa.

Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống thầm nghĩ: – Rắc rối to rồi.

Lục Thiếu Du rơi vào tay thiếu nữ này e rằng không có kết cục tốt, chân khí bị khóa, hắn lại bị thương nặng, bi kịch a.

Không ngờ liều mạng vận chuyển Chu Tước quyết vẫn không đánh lại thiếu nữ tuyệt sắc, thực lực của nàng quá kinh khủng, lại còn là Vũ Giả tam hệ nữa.

Không biết lai lịch của thiếu nữ tuyệt sắc này là gì.

Lục Thiếu Du thấy hai nữ nhân không phát hiện mình, hắn nhắm tịt mắt, cảm nhận kinh mạch huyệt đạo bị chân khí phong tỏa.

Lục Thiếu Du vận dụng Âm Dương Linh Vũ quyết xông phá chân khí bị phong tỏa, nhờ Âm Dương Linh Vũ quyết nên khóa chân khí không làm gì được hắn.

Lục Thiếu Du bị thương nặng, không có sức chạy trốn, tạm thời lo điều dưỡng phục hồi.

Lục Thiếu Du ức chế chân khí hỗn độn trong người, chậm rãi điều dưỡng.

Trong đầu Lục Thiếu Du suy tính các cách chạy trốn, nhưng lúc này hắn không có cơ hội để trốn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Thiếu Du lén điều dưỡng thân thể.

Một đêm qua đi, hắn phục hồi lại chút ít chân khí, vết thương thì không đỡ hơn bao nhiêu.

Lục Thiếu Du cảm giác thiếu nữ tuyệt sắc thở hắt ra, chắc đã ngừng tu luyện.

Lục Thiếu Du không dám khinh thường, vội ngừng điều dưỡng, giả bộ xỉu.

Lục Thiếu Du nghe nha hoàn thanh tú hỏi: – Tiểu thư, vết thương của tiểu thư sao rồi?– Gần lành rồi.

Đông Mai, nhìn xem tiểu tặc kia tỉnh chưa?Thì ra nha hoàn thanh tú tên Đông Mai, không biết thiếu nữ tuyệt sắc gọi hắn là tiểu tặc thì có tên là gì.

Đông Mai đến gần Lục Thiếu Du liếc sơ, không phát hiện hắn đã tỉnh:– Tiểu thư, còn chưa tỉnh, có khi nào bị thương nặng qua mãi mãi không thức tỉnh?Thiếu nữ tuyệt sắc nói: – Nếu không tỉnh dậy coi như hắn may.

Vậy đi, dù chết cũng không thể để hắn chết yên, đào con mắt của hắn ra, sau đó cắt lưỡi cho yêu thú ăn.

Đông Mai nói: – Tiểu thư, làm như vậy tàn nhẫn quá.

– Nhiêu đây mà tàn nhẫn? Vẫn chưa đủ giảm bớt tức giận trong lòng ta.

Thôi để ta tự mình làm!Lục Thiếu Du mở mắt ra chửi:– Được rồi, cho ta một nhát đi luôn đi.

Không ngờ ngươi đẹp vậy mà lòng độc như rết!Vì sao hắn gặp nữ nhân xinh đẹp trong Sơn mạch Vụ Đô toàn là tâm ngoan thủ lạt? Có câu độc nhất là lòng nữ nhân quả nhiên quá đúng.

Thiếu nữ tuyệt sắc hừ lạnh một tiếng: – Ha, chịu tỉnh rồi sao? Sớm biết ngươi đang giả chết.

Dù tức giận vẫn không làm giảm sắc đẹp của thiếu nữ tuyệt sắc, ngược lại thêm phần đáng yêu.

Lúc này Lục Thiếu Du không có tâm tình ngắm sắc đẹp, dù sao bản thân dữ nhiều lành ít, hắn chửi cho sướng miệng:– Muốn giết cứ giết, bản công tử chết rồi làm quỷ cũng không tha cho ngươi!Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, hỏi: – Ngươi sống còn không làm gì bản cô nương được, chết rồi làm gì được ta? Cho ta biết, ngươi là ai?Lục Thiếu Du hừ mạnh:– Ta là ai liên quan gì tới ngươi?Lục Thiếu Du thầm nghĩ đa số nữ nhân thích một nam nhân là bởi vì nàng không hiểu nam nhân đó.

Có lẽ nữ nhân này vì tính tò mò sẽ không giết hắn, vậy thì hắn có cơ hội chạy trốn.

Thiếu nữ tuyệt sắc nhỏ giọng nói: – Đã thấy qua cứng miệng, không biết tên này có cứng thật không.

Lục Thiếu Du mắng:– Bản công tử có chỗ khác càng cứng hơn, muốn thử không? Nhưng dù ngươi muốn thì ta cũng không thích!Lục Thiếu Du chưa nói hết câu đã la lên: – A!!!!Miệng Lục Thiếu Du đau rát.

Thiếu nữ tuyệt sắc cầm cây kim màu lục đâm vào mặt Lục Thiếu Du, cơ mặt hắn tê dại như bị ngàn vạn con kiến cắn.

Cây kim có độc.

Thiếu nữ tuyệt sắc mỉm cười nói: – Đây là Vạn nghĩ toản tâm châm, loại độc yếu nhất của bản tiểu thư.

Giờ ngươi suy nghĩ kỹ đi, có chịu khai ngươi là ai không?Lục Thiếu Du chửi:– Đồ nữ nhân rắn rết, chắc tại ngươi tránh thai thất bại nên mất cân đối nội tiết tố, thời mãn kinh đến trước! Nếu bản công tử không chết, sau này sẽ bán ngươi vào kỹ viện!Mặt Lục Thiếu Du đau nhức, nửa bên phải sưng húp.

Thiếu nữ tuyệt sắc không nghe hiểu Lục Thiếu Du đang chửi cái gì, nhưng nàng nghe được chữ kỹ viện.

Mặt thiếu nữ tuyệt sắc vặn vẹo:– Mắng này!Gò má trái của Lục Thiếu Du cũng tê dại.

Thiếu nữ tuyệt sắc đâm một cây kim đem lại nỗi đau ngàn vạn con kiến cắn, người bình thường tuyệt đối không chịu nổi.

Lục Thiếu Du tức giận mắng: – Ta tuyệt đối không tha cho ngươi, đồ nữ nhân ác độc! Chết tiệt, mặt của ta!Lục Thiếu Du không làm gì được đối phương, mặc dù đã giải được phong ấn cho chân khí nhưng hai tay và chân hắn bị trói chặt không thể nhúc nhích.

Thiếu nữ tuyệt sắc hừ lạnh một tiếng: – Ta chờ xem ngươi làm sao không tha cho ta? Ta đổi ý rồi, ta sẽ không giết ngươi, mỗi ngày hành hạ ngươi một lần cho đến khi ngươi chết.

Thiếu nữ tuyệt sắc không quan tâm Lục Thiếu Du đe dọa, nàng vươn bàn tay bóp miệng hắn.

Lục Thiếu Du không thể vùng vẫy, chợt cảm giác đầu lưỡi đau nhức.

Lục Thiếu Du rú lên:– A!!!!!!Lưỡi là một trong những chỗ nhạy cảm, thịt mềm nhất trong thân thể con người.

Vạn nghĩ toản tâm châm đâm vào làm lưỡi Lục Thiếu Du tê dại sau đó cứng như cục đá, không nói ra lời.

Thiếu nữ tuyệt sắc hừ mạnh:– Hừ! Ai kêu ngươi mắng ta, dám nhìn lén bản tiểu thư? Mắng, mắng tiếp đi, sao không mắng nữa? Ta còn vô số cách chờ hành hạ ngươi đây, nhớ đừng chết quá sớm.

Lục Thiếu Du rất muốn chửi nhưng lưỡi sưng lấp kín khoáng miệng, hắn không nói nên lời.

Lục Thiếu Du chỉ có thể dùng đôi mắt rực lửa chửi trong cổ họng, chửi thầm mười tám đời tổ tông nhà thiếu nữ tuyệt sắc, nhưng dù làm vậy vẫn không thể giảm bớt đau đớn trên mặt và miệng Lục Thiếu Du.

Lúc này Lục Thiếu Du mặt sưng húp, miệng phồng lên như cái đầu heo.

Lục Thiếu Du không soi gương, nếu không hắn sẽ sợ đứng tim.

Đông Mai hỏi: – Tiểu thư, nếu không giết hắn thì đưa đi đâu? Chúng ta có nên quay về không?Thiếu nữ tuyệt sắc hờ hững nói: – Để hắn tự đi, cởi trói hai chân của hắn, dù sao không sợ hắn chạy.

Chờ ta lành vết thương sẽ xuất phát.

Thiếu nữ tuyệt sắc đắc ý rút về cây kim, phủi tay, liếc xéo Lục Thiếu Du gào la thảm thiết.

Thiếu nữ tuyệt sắc ngồi xếp bằng tập trung điều dưỡng.

Nha hoàn Đông Mai đồng tình nhìn Lục Thiếu Du, nhưng chỉ có thế, nàng cũng ngồi tu luyện.

Lục Thiếu Du đau đớn gào rú một lúc sau toàn thân tê dại mới đỡ khó chịu hơn.

Lục Thiếu Du trừng mỹ nhân rắn rết kia, hắn bất đắc dĩ không biết nên làm sao.

Đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều.

Nhìn hai nữ nhân tĩnh tọa, Lục Thiếu Du âm thầm điều dưỡng, dù có trốn cũng phải chờ vết thương lành mới được, nếu không thì hắn chẳng có cơ hội nào.

Trong rừng cây rậm rạp Sơn mạch Vụ Đô có mấy trăm bóng người đang tìm kiếm thứ gì.

Ba người đi đằng trước nhất, trong đó có hai người là lão nhân mặc trường bào, một nam nhân trung niên.

Nam nhân trung niên là thành chủ thành Vụ Đô, Trưởng lão ngoại môn Vân Dương tông, Vương Minh Nguyệt.

Một lão nhân mặc trường bào màu trắng sốt ruột nói: – Minh Nguyệt lão đệ, nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra tiểu thư.

Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì ba chúng ta đều tiêu đời.

Lão nhân tóc dài xõa vai, khí thế dao động mơ hồ quanh thân, thực lực siêu phàm.

Vương Minh Nguyệt lộ vẻ mặt sốt ruột trả lời:– Ngô trưởng lão, mọi người đều đang cẩn thận tìm kiếm.

Những người có thể điều động từ Thành Vụ Đô thì ta đã phái đi hết tìm tiểu thư.

Đại tiểu thư của Vân Dương tông, nữ nhi duy nhất của tông chủ mất tích trong Thành Vụ Đô địa bàn của gã, Vương Minh Nguyệt cũng tàn đời.

Ngô trưởng lão khẽ thở dài: – Mấy ngày hôm trước chúng ta còn tìm thấy ấn ký Vân Dương tông, chắc là nha đầu Đông Mai để lại, tiểu thư sẽ ở quanh đây thôi.

Tiểu thư không thể xảy ra chuyện gì, nếu sớm biết thế này đã không mang theo tiểu thư đi.

Một nam nhân trung niên khác nói: – Chúng ta đừng quá lo, tiểu thư ham chơi nhưng thực lực không yếu, còn mang theo vũ khí bí mật, dù là chúng ta nếu đánh với tiểu thư cũng không làm gì được tiểu thư.

Chỉ sợ gặp phải cường giả gì thì hơi rắc rối.

Vương Minh Nguyệt nói: – Tôn trưởng lão nói đúng, chỉ mong tiểu thư đừng đi vào sâu trong Sơn mạch Vụ Đô, chỗ đó có nhiều cường giả.

Nếu là vòng ngoài Sơn mạch Vụ Đô thì tiểu thư sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn.

*** Trong hiệp cốc, chân khí trong người Lục Thiếu Du dần phục hồi, nhưng hắn bị thương quá nặng, tiêu hao gần hết, khó thể hoàn toàn khỏe mạnh trong thời gian ngắn.

Chân khí bị Lục Thiếu Du hút vào đã tiêu hao sạch khi hắn sử dụng Chu Tước quyết, đó không phải chân khí mình luyện hóa, tiêu hao xong không thể bổ sung.

Lục Thiếu Du chậm rãi điều dưỡng, phải hết cẩn thận tránh cho bị đối phương phát hiện nên tốc độ chậm nhiều, phục hồi càng chậm chạp.

Lại một ngày qua đi, Lục Thiếu Du cảm giác vết thương trong người mới lành khoảng hai mươi hần trăm.

Xem hơi thở từ thiếu nữ độc ác thì đã phục hồi chín mươi phần trăm.

Lục Thiếu Du cảm giác vết thương trên mặt và lưỡi đỡ hơn nhiều, độc thuộc loại tầm thường, không trí mạng.

Thiếu nữ tuyệt sắc thở hắt ra:– Phù.

Vết thương của thiếu nữ tuyệt sắc đã lành gần hết, nàng mở mắt ra, đôi mắt lóe tia sang.

Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, mắt lóe tia khó hiểu.

Thiếu nữ tuyệt sắc hỏi: – Tiểu tặc, ngươi có chút bản lĩnh.

Người trúng vạn nghĩ toản tâm châm của ta cần ít nhất mười ngày, nửa tháng mới hết độc, ngươi thì chỉ mất một ngày, thật khiến ta bất ngờ.

Lục Thiếu Du ngạc nhiên, hắn còn tưởng đâu độc này nhẹ.

Lục Thiếu Du thầm đoán có lẽ lần trước Tiểu Long trừ độc giúp khiến hắn có sức đề kháng với độc tố.

Lục Thiếu Du hỏi: – Hôm nay muốn làm gì? Bản công tử chờ đây.

Là nam nhân không thể cúi đầu trước nữ nhân.

Thiếu nữ tuyệt sắc nhỏ giọng nói: – Thế nào? Hôm nay không mắng sao? Ta đang chờ đây.

Thiếu nữ tuyệt sắc lườm Lục Thiếu Du, mắt chứa ý cười trêu cợt.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói: – Chẳng lẽ ngươi rất muốn nghe ta chửi? Sở thích biến thái thật.

Nói vậy nhưng Lục Thiếu Du không dám chọc giận nàng, nữ nhân này độc ác hơn Lam Linh nhiều.

Thiếu nữ tuyệt sắc trừng Lục Thiếu Du:– Ngươi.

!Thiếu nữ tuyệt sắc lại bảo:– Ta lười nói nhiều với ngươi.

Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai?Thiếu nữ tuyệt sắc có hứng thú với Vũ kỹ Lục Thiếu Du đã sử dụng lúc tấn công nàng, hắn chỉ là Vũ Sĩ thất trọng nhưng có thể đánh nàng bị thương, Vũ kỹ đó thật ghê gớm.

Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng: – Ta chính là ta, hỏi câu ngốc thật.

Thiếu nữ tuyệt sắc đang định nổi giận, nha hoàn Đông Mai hỏi: – Ngươi tên là gì? Môn phái nào?Lục Thiếu Du liếc thiếu nữ tuyệt sắc, nói: – Không sợ nói cho ngươi biết, bản công tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta là Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du chính là ta.

Môn phái thì bản công tử là đệ tử của Vân Dương tông, hãy thả ta ra, nếu không Vân Dương tông sẽ không tha cho ngươi!Thiếu nữ tuyệt sắc ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm:– Ngươi là đệ tử của Vân Dương tông?Đông Mai ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du.

Thiếu nữ tuyệt sắc kinh ngạc hỏi: – Ngươi là đệ tử của ai trong Vân Dương tông?Nhìn biểu tình của thiếu nữ tuyệt sắc và Đông Mai, Lục Thiếu Du thầm nghĩ chẳng lẽ hai nữ nhân này có liên quan gì với Vân Dương tông? Không chừng hắn có cơ may được thả ra.

Tuy Lục Thiếu Du là đệ tử của Vân Dương tông nhưng tối đa chỉ ‘xem như’, sư phụ thì hắn thậm chí chưa bước qua cửa tông môn.

– Ta là đệ tử của Bạch Mi Trưởng lão.

Lục Thiếu Du chỉ biết Vân Dương tông có một Bạch Mi Trưởng lão, tạm thời lấy ra dùng.

Thiếu nữ tuyệt sắc cười trêu cợt:– Tiểu tặc, dám gạt ta?Ánh sáng trắng chợt lóe, vạn nghĩ toản tâm châm đâm vào đùi Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du hét to: – A!!!Đùi Lục Thiếu Du sưng lên, cảm giác bị vạn con kiến cắn không dễ chịu chút nào.

Lục Thiếu Du chửi ầm lên:– Đồ nữ nhân rắn độc, bản công tử không tha cho ngươi!– Mắng tiếp đi.

Tay thiếu nữ tuyệt sắc lại bắn ra ánh sáng trắng, đùi bên kia của Lục Thiếu Du cũng đau đớn như bị vạn con kiến cắn.

Đông Mai liếc Lục Thiếu Du, nói: – Tiểu thư, tiểu tử này không nói thật, chút nữa hãy hỏi lại, chúng ta đi kiếm cái gì ăn.

Thiếu nữ tuyệt sắc nói: – Cũng tốt, ta đang đói, ra ngoài tìm đồ ăn rồi sẽ tính sổ tiểu tặc này sau.

Thiếu nữ tuyệt sắc ra khỏi sơn động, nàng không sợ Lục Thiếu Du bỏ trốn, tiểu tặc đã bị phong tỏa chân khí, không trốn thoát được.

Hai nữ nhân ra khỏi sơn động, Lục Thiếu Du nhìn đăm đăm mãi khi bóng dáng khuất xa.

Lúc này không trốn còn đợi tới bao giờ?Chân khí khuếch tán, Lục Thiếu Du thúc giục Nộ Diễm Quyền, quyền ấn tràn ngập lửa nóng cháy.

Dây leo trói tay Lục Thiếu Du bị đốt đứt từng khúc.

– Nữ nhân độc ác, ngươi không ngờ lão tử xông mở chân khí đúng không?Lục Thiếu Du vội cởi dây leo trói chân, đứng dậy, chân vừa tê vừa đau chỉ có thể đi cà nhắc.

Lục Thiếu Du lại chửi mười tám đời tổ tông nhà thiếu nữ tuyệt sắc.

Lục Thiếu Du đến cửa hang động thập thò nhìn, hắn cố nén đau đớn ở chân đi cà nhắc trốn ra ngoài.

Lục Thiếu Du khá quen thuộc hiệp cốc này, hắn biết làm sao ẩn núp nhanh chóng rời đi.

Dọc đường đi Lục Thiếu Du không dám nghỉ chân, co giò chạy trốn.

Chỉ giây lát hai nữ nhân kia sẽ quay về, nếu Lục Thiếu Du rơi vào tay bọn họ thì đời hắn tàn.

Lục Thiếu Du rời đi không lâu sau bên ngoài hiệp cốc có mấy trăm khách không mời xuất hiện, là nhóm Vương Minh Nguyệt.

Ngô trưởng lão nhìn chằm chằm một dấu hiệu hình sao trên cái cây to ngoài rừng rậm hiệp cốc, nói: – Là tiêu ký của Vân Dương tông ta, chắc tiểu thư ở bên trong.

Vương Minh Nguyệt hét to: – Mọi người mau tìm, nhanh!Mấy trăm người lao vào rừng rậm, không lâu sau trông thấy hiệp cốc.

Trong sơn động ở hiệp cốc, thiếu nữ tuyệt sắc nhìn chằm chằm cái hang trống rỗng.

Thiếu nữ tuyệt sắc tức giận quát: – Tiểu tặc kia đâu?Chỉ mới giây lát đã không thấy tiểu tặc kia đâu.

Đông Mai nói: – Tiểu thư, đã trốn rồi thì kệ hắn đi.

Thiếu nữ tuyệt sắc hừ lạnh một tiếng: – Người hắn có vết thương, không chạy xa được, còn trúng Vạn nghĩ toản tâm châm, chúng ta đuổi theo!Thiếu nữ tuyệt sắc buông xuống mấy con dã thú vừa tìm được, chạy ngay ra ngoài sơn động.

Nha hoàn Đông Mai vội chạy theo:– Tiểu thư nhờ với!Trong hiệp cốc một bóng người vọt lên lướt qua hư không đáp xuống trước mặt thiếu nữ tuyệt sắc, là Ngô trưởng lão áo trắng.

– Là tiểu thư! Tiểu thư, rốt cuộc chúng ta đã tìm được tiểu thư.

Thiếu nữ tuyệt sắc ngây người:– Ngô trưởng lão? Sao Ngô trưởng lão đến đây?Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn mấy trăm người và Ngô trưởng lão trong hiệp cốc, không ngờ bọn họ đến mau vậy.

Ngô trưởng lão nói: – Tiểu thư, chúng ta tìm tiểu thư hơn một tháng, tiểu thư không có việc gì thì tốt.

Hãy mau trở về, nếu tiểu thư còn không chịu về e rằng tông chủ sẽ tự mình tìm người.

Đông Mai lên tiếng: – Tiểu thư, chúng ta trở về đi.

Thấy đám người Ngô trưởng lão đến, Đông Mai thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Đông Mai phập phồng lo sợ.

Thiếu nữ tuyệt sắc quát:– Nhưng tiểu tặc kia đã chạy, ta phải bắt được hắn đã!Thiếu nữ tuyệt sắc còn nhớ mãi Lục Thiếu Du.

Ngô trưởng lão nghi hoặc hỏi: – Tiểu tặc gì?Mặt thiếu nữ tuyệt sắc hây hồng:– Không có gì, chỉ là một con yêu thú.

Thiếu nữ tuyệt sắc xấu hổ không dám nói mình tắm rửa bị người ta nhìn trộm.

– Chỉ là một con yêu thú, chờ khi tiểu thư đột phá Vũ Phách thì chọn một con yêu thú huyết mạch tốt bồi dưỡng thành tọa kỵ là được.

Trong Sơn mạch Vụ Đô này không có yêu thú gì tốt.

Thiếu nữ tuyệt sắc bực tức nhỏ giọng nói: – Tiểu tặc, lần sau gặp mặt ta sẽ không tha cho ngươi!Vương Minh Nguyệt, Tôn trưởng lão đến bên cạnh thiếu nữ tuyệt sắc, nói: – Tiểu thư, chúng ta về thôi.

Trong hiệp cốc, mấy trăm nam đệ tử trẻ tuổi của Thành Vụ Đô ngây người nhìn thiếu nữ tuyệt sắc, bọn họ chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như vậy.

Tuy thiếu nữ tuyệt sắc là đại tiểu thư trong tông nhưng bọn họ không có cơ hội vào Vân Dương tông, trước kia chưa từng gặp nàng.

Có nam đệ tử chảy máu mũi.

Nhưng bọn họ chỉ có thể chảy máu mũi, lén tưởng tượng, bọn họ không trèo cao đại tiểu thư trong tông nổi.

Thiếu nữ tuyệt sắc lẩm bẩm:– Thôi, trong Sơn mạch Vụ Đô không có gì vui, chờ ta trở lại tông đột phá đẳng cấp Vũ Phách rồi mới tìm một con tọa kỵ chơi.

Tôn trưởng lão nói: – Tiểu thư còn ba năm nữa, ba năm sau vừa lúc là lúc so tài tam tông tứ môn mười lăm năm một lần.

– Tiểu thư có thể tranh một hơi cho Vân Dương tông.

*** Lục Thiếu Du chạy nhanh như điên, máu trong cơ thể sôi trào, vết thương vừa mới lành được hai phần giờ lại bị nặng hơn.

Lục Thiếu Du đi cà nhắc, người rất là chật vật.

Lục Thiếu Du không hay biết chuyện xảy ra trong hiệp cốc, nếu biết có lẽ hắn đã không chạy trốn, ít nhất Vương Minh Nguyệt thành chủ Thành Vụ Đô có thể chứng minh hắn chính là đệ tử của Vân Dương tông.

Không biết chạy bao lâu, Lục Thiếu Du không dám dừng lại, vết thương lại ác hóa, máu cuồn cuộn.

Lục Thiếu Du phun ra ngụm máu.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ: – Không được, ta phải cố lên, không thể bị nữ nhân độc ác kia đuổi kịp.

Trong sơn mạch này không an toàn, phải tìm một chỗ trú ngụ.

Bộ dạng Lục Thiếu Du bây giờ nếu bị một số đoàn đội, dong binh đoàn gặp phải thì hơn một nửa tiêu đời.

Cũng may trên đường đi Lục Thiếu Du không gặp chuyện họa vô đơn chí, không đụng phải đoàn đội, dong binh đoàn gì.

– A! Không biết đến chỗ nào Lục Thiếu Du bước hụt té từ sườn núi lăn xuống bụi cỏ và lùm cây, quần áo bị móc rách, lưng bị nhánh cây cắt mấy vết trầy.

Lục Thiếu Du rơi xuống một sơn cốc nhỏ, sơn cốc rất ẩn khuất, không lớn, lại bị lùm cây che kín.

Lục Thiếu Du hộc máu:– Phụt.

Lục Thiếu Du lồm cồm bò dậy, nhìn quanh sơn cốc quan sát.

Sơn cốc ẩn khuất là chỗ cư ngụ rất tốt mà Lục Thiếu Du đang tìm, hắn cần nhanh chóng phục hồi lại vết thương.

Lục Thiếu Du quan sát thấy trong sơn cốc có nhiều tảng đá, trên vách đá có các cửa hang phong hóa, diện tích lớn đủ chứa Lục Thiếu Du vào ở.

Lục Thiếu Du đi vào trong hang, một hơi nuốt hai viên đan dược trị thương tam phẩm, khoanh chân điều tức.

Lục Thiếu Du bị thương quá nặng, ưu tiên hàng đầu bây giờ là chữa lành vết thương.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Thiếu Du bận điều tức không có khái niệm thời gian.

Từng ngày chậm rãi qua đi, hai viên đan dược trị thương tam phẩm có giá trị khá lớn nên vết thương cũng nhanh lành hơn một chút, chỉ một chút vì vết thương của Lục Thiếu Du khá nặng.

Mười ngày sau, sáng sớm trong Sơn mạch Vụ Đô luôn đầy sương mù.

Ban mai bị ánh nắng phá mở, tia nắng chiếu vào rừng cây lấp lánh nhiều ánh sáng.

Giọt sương lung linh nhiều sắc màu rất đẹp.

Cộp cộp cộp!Đột nhiên một chuỗi tiếng bước chân hỗn loạn phá vỡ bình tĩnh lúc sáng sớm trong sơn mạch, một bóng người áo đen lướt qua.

Người áo đen nhảy vọt mấy lần đã vượt qua mấy trăm thước.

Nhìn gần thì thấy là một lão nhân áo đen, tay phải bịt vai, máu chảy ròng ròng, mặt trắng bệch.

Lão nhân áo đen nhảy vọt mấy lần biến mất tại chỗ, lão bị thương nhưng tốc độ vẫn nhanh như hồn ma, có thể thấy thực lực của lão cực kỳ cường đại.

Lão nhân áo đen biến mất nửa canh giờ sau trong Sơn mạch Vụ Đô lại xuất hiện hai lão nhân, bọn họ như hồn ma hiện hình, tu vi rất khủng khiếp.

Một lão nhân ngồi xuống bên vũng máu, nói: – Lão độc vật bị trọng thương, chạy không xa.

Lão nhân sắc mặt âm trầm nói: – Phải tìm ra lão độc vật, nếu không sẽ họa lớn.

Lão nhân kia nói: – Chúng ta đuổi theo nguyên Sơn mạch Vụ Đô này, đánh nhau hai lần vẫn để lão độc vật chạy thoát, công nhận lão độc vật mạnh thật.

Lão nhân sắc mặt âm trầm lạnh nhạt nói: – Lão độc vật chỉ dựa vào dùng độc, nếu không chúng ta cần gì sợ?Hai lão nhân biến mất tại chỗ.

Trên một sườn núi, lão nhân áo đen quan sát bốn phía.

Một lát sau lão nhân áo đen dường như phát hiện điều gì nhảy người xuống.

Trong sơn động.

Quanh người Lục Thiếu Du tỏa ánh sáng nhạt, sắc mặt hồng hào hơn.

Qua mười ngày điều tức đến ngày thứ sáu Lục Thiếu Du lại phí phạm nuốt một viên đan dược trị thương tam phẩm, vết thương tốt hơn tám mươi phần trăm.

Ý thức cảnh giác, Lục Thiếu Du lập tức phát hiện có điều không bình thường, dường như có hơi thở nào khác đến gần hắn.

– Ai đó?Lục Thiếu Du bỗng không thể nhúc nhích, có mấy chỉ ấn rơi vào người hắn.

Chân khí ngưng tụ, kinh mạch huyệt đạo bị phong, Lục Thiếu Du nằm xụi lơ dưới đất.

Lục Thiếu Du thấy một lão nhân áo đen, khoảng năm mươi tuổi, mặt không chút máu, ánh mắt sắc bén, vạt áo lấm tấm vệt đỏ.

Trông bộ dạng của lão nhân áo đen bị thương khá nặng.

Lão nhân áo đen nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm:– Tiểu tử, ta cần tìm một chỗ chữa thương, hôm nay không muốn giết người.

Ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây, chờ ta lành vết thương sẽ tha cho ngươi.

Lão nhân áo đen đánh ra vài thủ ấn, một luồng khói đen bám vào cửa hang.

Lão nhân áo đen nhét mấy viên đan dược vào miệng, ngồi xếp bằng điều tức.

Lục Thiếu Du chửi thầm trong bụng:– Tổ cha nó, năm nay lão tử phạm thái tuế sao? Mới thoát ma trảo lại bị bắt!Lục Thiếu Du không hiểu, năm nay không phải năm bổn mạng của hắn, sao chuyến này xui xẻo hết sức.

Đột nhiên bị người ta bắt, Lục Thiếu Du không biết xảy ra chuyện gì.

Lục Thiếu Du cảm giác vài luồng linh lực phong tỏa kinh mạch huyệt đạo, hắn ngạc nhiên thầm nghĩ: – Linh lực? Là Linh Giả?Lão nhân áo đen là Linh Giả sao? Lục Thiếu Du vận dụng Âm Dương Linh Vũ quyết lén luyện hóa vài luồng linh lực, thứ này không làm khó được Lục Thiếu Du.

Thời gian chậm rãi trôi, một ngày sau Lục Thiếu Du rốt cuộc luyện hóa xong mấy cấm chế linh lực trong người.

Lão nhân áo đen rất mạnh, luyện hóa xong mấy linh lực này khiến hắn cảm giác linh lực trong đầu mình mạnh hơn một chút.

Lục Thiếu Du luyện hóa xong cấm chế linh lực, vết thương trên người cũng lành tám phần nhưng hắn không dám nhúc nhích.

Trực giác cho Lục Thiếu Du biết lão nhân áo đen tuyệt đối không dễ chọc, sơ sẩy một cái là hắn sẽ mất mạng.

Khí thế từ người lão nhân áo đen mạnh hơn bất cứ cường giả nào Lục Thiếu Du đã thấy.

Lục Thiếu Du nhìn lén lão nhân áo đen.

Tóc dài màu đen, dáng người mảnh khảnh, ánh sáng đen đặc bao bọc toàn thân lão.

Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm lão nhân áo đen, thầm nghĩ: – Linh Giả.

Lục Thiếu Du không nhìn thấu đẳng cấp tu vi của lão nhân áo đen nhưng lão có thực lực mạnh nhất trong những người hắn đã gặp.

Lão nhân áo đen thở hắt ra:– Phù!Lão nhân áo đen vụt ngoái đầu nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt sắc bén làm hắn rùng mình.

Mắt lão nhân áo đen như nhìn thấu linh hồn Lục Thiếu Du.

Lão nhân áo đen nhìn Lục Thiếu Du đăm đăm, nói: – Tiểu tử giỏi, không ngờ có thể lén giải trừ cấm chế của ta, nhưng chút thủ đoạn của ngươi không lừa được ta đâu.

Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống, cực kỳ ngạc nhiên.

Thực lực của lão nhân áo đen quá khủng khiếp, thật sự nhìn thấu được hắn.

Lão nhân áo đen ném một viên đan dược cho Lục Thiếu Du, đôi mắt không cảm xúc nói: – Bên cạnh ta cần có người sai khiến, nuốt đan dược này vào hoặc ta giết ngươi.

Lục Thiếu Du sửng sốt, đan dược này chắc không phải thuốc bổ, nếu nuốt xuống sẽ rất rắc rối.

Lão nhân áo đen nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, lạnh lùng nói: – Ta không có kiên nhẫn, trước khi ta còn chưa mất kiên nhẫn ngươi tốt nhất đừng khiêu chiến sức chịu đựng của ta.

Lục Thiếu Du liếc qua lão nhân áo đen, hắn biết lão không như nữ nhân độc ác kia, hắn không có cơ hội từ chối hay trốn thoát, trừ phi muốn chết.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói: – Ta uống.

Lục Thiếu Du bỏ ngay đan dược vào miệng, năng lượng quái dị lập tức lan tràn trong kinh mạch tán đi tứ chi.

Lục Thiếu Du cảm giác rõ ràng năng lượng kỳ dị dán chặt tứ chi của hắn.

Lão nhân áo đen lên tiếng: – Ngươi đã nuốt Phệ Huyết Hóa Cốt đan, trong vòng một năm nếu không có thuốc giải kinh mạch của ngươi sẽ đứt từng khúc mà chết.

Ta không tin ai có thể giải độc đan do ta luyện chế.

Hãy nhìn lòng bàn tay của ngươi, nếu muốn chết thì tùy thời rời đi, nếu không muốn chết vậy hãy ngoan ngoãn nghe lệnh ta.

Lục Thiếu Du nhìn lòng bàn tay, bên trong có một đốm đen cỡ hột đậu, hắn thật sự trúng độc.

Lục Thiếu Du thầm hoảng, không biết lão nhân áo đen nói thật hay giả.

Lục Thiếu Du nói: – Muốn ta làm gì cứ nói, nhưng ta làm sao biết lúc đó lão có cho ta thuốc giải không? Nếu lão không cho chẳng phải ta chết chắc? Dù sao cũng chết, cần gì chịu lão khống chế?Trong đầu Lục Thiếu Du suy nghĩ đủ khách.

Có lẽ Nam thúc có thể cứu hắn, Nam thúc không yếu hơn lão nhân áo đen.

Trong ngọc giản Nam thúc đưa có nhiều giới thiệu về độc đan và cách giải độc, nhưng không có giới thiệu về Phệ Huyết Hóa Cốt đan.

Lão nhân áo đen lạnh lùng liếc Lục Thiếu Du:– Ngươi muốn mặc cả với ta?Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lục Thiếu Du, khí thế vô hình bao phủ hắn.

Ngực Lục Thiếu Du như bị búa đập, linh hồn trong đầu bị ức chế, không khí nặng nề, càng vùng vẫy áp lực càng lớn như muốn xé nát hắn ra.

Lục Thiếu Du toát mồ hôi ròng ròng.

Lục Thiếu Du nói: – Nếu lão thích ỷ lớn hiếp nhỏ thì ta không lời nào để nói, lão cứ giết ta đi.

Lục Thiếu Du ỷ vào lão nhân áo đen khống chế hắn tức là có chuyện muốn hắn làm, sẽ không thật sự giết hắn.

Cơ mặt lão nhân áo đen co giật, hỏi: – Ngươi không sợ chết?Lục Thiếu Du nói: – Sợ, có ai không sợ chết? Tiểu gia chưa sống đủ.

Nhưng trước khi xác định có mạng sống tiếp không tiểu gia không muốn bị người khống chế, như vậy chẳng bằng sớm chết đi.

Trán Lục Thiếu Du chảy mồ hôi ròng ròng, hắn cắn răng ngước đầu lên.

Lão nhân áo đen nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, cười to bảo: – Ha ha, ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, điều này vốn không có gì đáng trách.

Thế giới này là cường giả làm vua, ngươi nói những lời này là nhảm nhí.

Kẻ yếu chết sẽ không có ai đồng tình, người thắng làm vua, người thua làm giặc, chẳng lẽ ngươi không hiểu điều đó?Lão nhân áo đen tiếp tục bảo: – Nhưng thấy tiểu tử nhà ngươi có ngạo cốt, không giống loại tham sống sợ chết.

Ta bảo đảm khi ta lành vết thương sẽ giải độc giúp ngươi, Thôi Hồn Độc Suất ta đây chưa đến mức lừa tiểu quỷ nhà ngươi.

Uy nhiếp vô hình biến mất, Lục Thiếu Du thoải mái hơn hẳn:– Ta tin lão.

Nói đi, muốn ta giúp lão làm chuyện gì?Lão nhân áo đen nói: – Ta cần ngươi tìm một loại dược liệu cho ta, tên Long Tu Thảo.

Ta cần luyện chế đan dược.

Lục Thiếu Du kinh ngạc nói: – Long Tu Thảo?Long Tu Thảo thường là dược liệu luyện chế đan dược tứ phẩm trở lên.

Có khi đan dược ngũ phẩm, lục phẩm cũng sẽ dùng Long Tu Thảo.

Tuy không phải dược liệu chính nhưng giá trị của Long Tu Thảo rất cao, giá trên hai vạn kim tệ.

Lục Thiếu Du không có Long Tu Thảo, cũng khó ra ngoài tìm kiếm.

Lục Thiếu Du nói: – Long Tu Thảo không dễ tìm, chút thực lực của ta nếu đi ra tìm dược liệu dù có gặp Long Tu Thảo cũng không lấy về được.

Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống.

Long Tu Thảo mặc dù khó tìm nhưng trong túi không gian của nam nhân thủ lĩnh cao to Bạo Lang dong binh đoàn vừa lúc có một gốc, và còn các dược liệu, kim tệ khác, tổng gái trị khoảng mười vạn kim tệ, trong đống đó thì Long Tu Thảo quý nhất.

Lão nhân áo đen đưa hai viên đan dược cho Lục Thiếu Du, một viên khí độc đan, một viên thuốc giải:– Ngươi biết khá nhiều, nhưng ta cần có Long Tu Thảo luyện chế đan dược.

Đây là khí độc đan, lúc gặp nguy hiểm ngươi hãy bóp nát nó, sẽ không ai dám đuổi theo ngươi.

Đây là thuốc giải, ngươi nuốt một viên sẽ không trúng độc.

Lục Thiếu Du nhận lấy đan dược:– Long Tu Thảo khó tìm, không chừng trong một năm ta cũng không tìm được.

Ta sẽ tìm cách đi các dong binh đoàn mua nó thử xem, nhưng ta không có đủ kim tệ.

Lục Thiếu Du có sẵn Long Tu Thảo nhưng trực tiếp đưa cho Thôi Hồn Độc Suất thì lỗ to, hắn không bao giờ làm chuyện lỗ vốn.

Thôi Hồn Độc Suất nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, ném một viên đan dược cho Lục Thiếu Du, mùi thuốc đậm đặc tràn ngập trong sơn động.

Thôi Hồn Độc Suất lạnh lùng nói: – Ta không có kim tệ, đây là tăng linh đan, đan dược tứ phẩm đủ đổi năm gốc Long Tu Thảo.

Mau tìm Long Tu Thảo về, nếu không ngươi đừng mong lấy được thuốc giải.

Lục Thiếu Du nhận lấy tăng linh đan:– Biết.

Lòng Lục Thiếu Du mừng như điên.

Đây là tăng linh đan, thứ tốt.

Trong ngọc giản của Nam thúc có giới thiệu, mặc dù tăng linh đan là đan dược sơ giai tứ phẩm nhưng có tác dụng tăng mạnh linh lực và linh hồn.

Quan trọng hơn tăng linh đan là vật cần dùng để Linh Giả đột phá Linh Phách, giá trị trên mười vạn kim tệ.

Lục Thiếu Du cầm tăng linh đan đi ra sơn động, dạo một vòng rồi rời khỏi sơn cốc, trèo lên mấy đỉnh núi, ngồi trên cái cây cao trong rừng rậm.

Trong lòng Lục Thiếu Du rất mâu thuẫn, không biết Nam thúc có thể giải độc trên người hắn không.

Nếu Nam thúc giải được Phệ Huyết Hóa Cốt đan thì bây giờ Lục Thiếu Du về Trấn Thanh Vân còn kịp, không cần chịu Thôi Hồn Độc Suất khống chế.

Nhưng nếu Nam thúc không giải độc được thì Lục Thiếu Du tiêu đời.

Tiểu Long đang ngủ say đột phá, không biết nó có thể giải độc được không, Lục Thiếu Du không dám mạo hiểm, mạng nhỏ của mình đương nhiên phải đau lòng.

Thôi, xui xẻo thì đành chịu.

Lục Thiếu Du than thở, hắn không trở về ngay.

Mang tiếng đi tìm Long Tu Thảo nếu Lục Thiếu Du về quá nhanh sẽ khiến Thôi Hồn Độc Suất nghi ngờ, hắn chờ thêm một, hai ngày rồi về.

Lục Thiếu Du nhảy người lên biến mất tại chỗ.

Vừa lúc hắn đi ra ngoài rèn luyện một phen, vết thương đã lành gần hết.

Trong một rừng cây rậm rạp, cây cối to lớn bao phủ không gian.

Trong rừng cây, một co ngấu to ba hước dang nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm.

Con gấu màu trắng tinh không lẫn sắc khác, mắt như chuông đồng, toát ra khí thế khủng bố.

– Yêu thú hậu kỳ nhị giai.

Lục Thiếu Du cảm giác hơi thở từ người con gấu đã đến trình độ yêu thú hậu kỳ nhị giai, Vũ Sư nhất trọng cũng khó làm gì nó, đây là một loại Thổ Chi Yêu Hùng, da dày thịt béo, phòng ngự cực mạnh, rất khó đối phó.

Thổ Chi Yêu Hùng phát ra tiếng gầm đáng sợ:– Grao!!!Thân hình to lớn giẫm nền đất vọt lên, chi trước vỗ vào người Lục Thiếu Du.

– To con, xem bản công tử giải quyết ngươi thế nào!Lục Thiếu Du không bỏ chạy, chân khí dồn dưới chân nhanh nhẹn né đòn công kích của Thổ Chi Yêu Hùng.

Con Thổ Chi Yêu Hùng, da dày thịt béo, phòng ngự cực mạnh nhưng hơi cồng kềnh, tốc độ không mau.

Lục Thiếu Du gầm lên:– Khai Sơn chưởng!Lục Thiếu Du né người, tay vỗ chưởng ấn vàng nhạt vào Thổ Chi Yêu Hùng to lớn, tăng nhanh tốc độ giáng xuống lưng nó.

Bùm! Lục Thiếu Du cảm giác bàn tay như vỗ trúng tảng đá, bàn tay hắn tê dại.

Thổ Chi Yêu Hùng thì lảo đảo tiến lên trước mấy bước.

Thổ Chi Yêu Hùng gầm lên:– Grao! Thổ Chi Yêu Hùng xoay người vỗ mạnh vào Lục Thiếu Du, lực lượng cường đại đè ép khí lưu vang tiếng xé gió.

Lục Thiếu Du nhanh chóng thụt lùi.

Không thể đấu cứng với Thổ Chi Yêu Hùng, sẽ chịu thiệt.

Lục Thiếu Du kết ấn, linh lực bốn phía tụ tập lại, gió đè ép không gian vặn vẹo, khí thế cường đại khuếch tán.

Một thanh đại đao màu đỏ nhanh chóng ngưng tụ trong tay Lục Thiếu Du, quanh đại đao sóng gợn không gian lăn tăn, tiếng xé gió chói tai vang lên.

– Đao Hồn Trảm!Cây đao linh lực màu đỏ xé dòng không khí ra như Thái sơn áp đỉnh, lực lượng cuồng bạo chém xuống Thổ Chi Yêu Hùng.

– Grao! Vầng sáng nhạt đậm đặc ngưng tụ trên người Thổ Chi Yêu Hùng to lớn, nó nhìn chằm chằm đòn công kích của Lục Thiếu Du, trong mắt lộ tia sợ hãi.

Yêu thú đê giai không có trí tuệ cao, cảm thấy sợ sẽ chạy trốn, không như dã thú.

Một số dã thú không biết chết là gì, sẽ bất chấp tất cả giết đối thủ, rất khó giải quyết.

Nhưng yêu thú cao giai trí tuệ bằng nhân loại là khó đối phó nhất.

Đao đỏ như máu cắt vỡ hư không, nhát đao chém ra dẫn đến không gian chấn động, khí kình gào thét sinh ra tiếng nổ.

Đao quang kéo theo chuỗi tàn ảnh, uy thế kinh khủng.

Ánh sáng chói mắt bắn tới, đao chém mạnh vào người Thổ Chi Yêu Hùng.

Bùm! Vầng sáng vàng nhạt trên người Thổ Chi Yêu Hùng vặn vẹo, thoáng chốc nứt vỡ.

Sóng năng lượng khủng bố bạo động.

Lực lượng sắc bén không gì sánh bằng khuếch tán, không gian vặn vẹo.

Thân hình to lớn của Thổ Chi Yêu Hùng bị xẻ đôi, đao quang tan biến trong không trung.

Lục Thiếu Du kinh thán uy lực Đao Hồn kỹ của mình:– Không uổng là linh kỹ huyền giai.

Lúc Lục Thiếu Du là Vũ Sĩ thất trọng thi triển linh kỹ huyền giai này có thể giết yêu thú hậu kỳ nhị giai, tức là hắn có thể giết Vũ Sư nhất trọng bình thường.

Linh kỹ huyền giai, linh kỹ cũng là chia làm sáu giai: Thiên, địa, huyền, hoàng, tinh, thần.

Tiểu gia tộc bình thường có Vũ kỹ sơ giai hoàng giai đã là trọng bảo, linh kỹ huyền giai càng khó khăn hơn.

Vũ kỹ, linh kỹ huyền giai thì là trọng bảo trong đại môn đại phái.

Vũ kỹ, linh kỹ mỗi lên một bậc uy lực sẽ mạnh hơn một đẳng cấp.

Linh kỹ sơ giai huyền giai và linh kỹ cao giai hoàng giai chênh lệch như trời với đất.

Lục Thiếu Du tu luyện Đao Hồn kỹ là linh kỹ sơ giai huyền giai, Chu Tước quyết là Vũ kỹ cao giai hoàng giai.

Hiện tại Lục Thiếu Du không chắc Tứ Thần quyết có phải là Vũ kỹ không, dù sao Chu Tước quyết khác biệt rất lớn với Vũ kỹ bình thường.

Nhưng Lục Thiếu Du biết rõ Chu Tước quyết là thủ đoạn mạnh nhất hiện nay của Lục Thiếu Du, tuy Chu Tước quyết cỡ đẳng cấp Vũ kỹ cao giai hoàng giai nhưng uy lực mạnh hơn Đao Hồn kỹ một chút.

Nếu giống như lần trước dùng lực lượng bên thứ ba dung hợp Chu Tước quyết, uy lực của Chu Tước quyết càng thêm cường đại, rất khủng bố.

Thủ đoạn thứ hai của Lục Thiếu Du là Đao Hồn kỹ, thứ ba là Nộ Hải Cuồng Khiếu Vũ kỹ thủy hệ.

Hiện tại Lục Thiếu Du chỉ còn thiếu hai Vũ kỹ mộc hệ, phong hệ.

Dọn dẹp xong Lục Thiếu Du đi về, cũng đã tới lúc nên về, dù sao hắn có một gốc Long Tu Thảo.

Lục Thiếu Du nhìn đốm đen trong lòng bàn tay mình, hắn cười khổ.

Lục Thiếu Du đi về sơn động trong sơn cốc, hắn thấy Thôi Hồn Độc Suất đang điều tức, mặt trắng bệch, hơi thở tốt hơn một chút, vết thương trên vai đã kết già.

Cảm giác Lục Thiếu Du trở về, lão nhân áo đen mở mắt ra hỏi dồn:– Tìm thấy Long Tu Thảo chưa?Dường như Long Tu Thảo giúp ích rất lớn cho Thôi Hồn Độc Suất.

Lục Thiếu Du lấy ra Long Tu Thảo bình thường sẵn đưa cho Thôi Hồn Độc Suất:– Đã đổi được.

Long Tu Thảo cao khoảng nửa thước, tỏa mùi thuốc đậm đặc.

Chín miếng lá như râu, thân cỏ cong nên được gọi là Long Tu Thảo.

Long Tu Thảo có tác dụng lớn trong việc giải độc, tăng mạnh linh khí, củng cố tinh thần nên giá trí rất cao.

Lão nhân áo đen mừng rỡ, sau đó nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, nói: – Ta sắp luyện chế đan dược, ngươi yên phận chút, không được quấy rầy ta.

Lục Thiếu Du lùi vào góc hang:– Mời tự nhiên.

Lục Thiếu Du hào hứng nhìn Thôi Hồn Độc Suất luyện chế đan dược thế nào.

Thôi Hồn Độc Suất móc một dược đỉnh ra khỏi trữ vật giới chỉ:Đinh!Lục Thiếu Du sớm chú ý trữ vật giới chỉ trên tay Thôi Hồn Độc Suất, người có trữ vật giới chỉ tất nhiên địa vị không thấp.

Dược đỉnh cao cỡ một thước, màu xanh sậm, rậm rạp hoa văn tỏa ánh sáng nhạt.

Phẩm chất dược đỉnh không tệ, Lục Thiếu Du cảm giác dược đỉnh này không thua gì long đỉnh của hắn.

Thôi Hồn Độc Suất bắt đầu đánh ra thủ ấn, linh lực tràn ngập trong tay lão rót vào dược đỉnh.

Thoáng chốc trong dược đỉnh bùng cháy ngọn lửa, lửa rất nóng, không khí trong sơn động oi bức, nhiệt độ tăng nhanh.

Khi nhiệt độ lên cao nhất định, Lục Thiếu Du thấy Thôi Hồn Độc Suất điều khiển lửa lớn nhỏ, mức độ quen thuộc hơn xa hắn.

Lục Thiếu Du nhìn hoa cả mắt.

Tiếp theo Thôi Hồn Độc Suất móc ra nhiều dược liệu lần lượt bỏ vào trong dược đỉnh luyện hóa.

Lửa trong dược đỉnh đã đến mức độ cực kỳ chính xác, cái này cần có linh hồn lực rất mạnh mới khống chế nổi.

Thôi Hồn Độc Suất lấy ra dược liệu làm Lục Thiếu Du ngạc nhiên, toàn là thứ đáng giá.

Xem bộ dạng Thôi Hồn Độc Suất sắp luyện chế đan dược đẳng cấp ngũ phẩm trở lên.

Nhìn Thôi Hồn Độc Suất luyện chế dược liệu làm Lục Thiếu Du càng lúc càng ngạc nhiên, lão khống chế linh hồn lực và lửa cực kỳ chính xác, không lãng phí chút tài liệu nào, tốc độ rất nhanh.

Nhưng dược liệu rất nhiều, muốn luyện hóa cần nhiều thời gian.

Nhìn Thôi Hồn Độc Suất luyện chế cho Lục Thiếu Du học lóm được nhiều.

Từ khí thế của lão nhân áo đen, danh hiệu Độc Suất, Lục Thiếu Du đoán Thôi Hồn Độc Suất có lẽ đến tình độ Linh Suất.

Linh Giả Linh Suất, đây là cường giả.

Thôi Hồn Độc Suất tập trung tinh thần tu luyện, lão hết sức cẩn thận, từng bước luyện hóa các loại dược liệu.

Mãi đến ngày thứ hai Thôi Hồn Độc Suất mới tinh luyện hết dược liệu, thủ ấn lại thay đổi, lão thở hắt ra.

Thôi Hồn Độc Suất bắt đầu dung hợp linh dịch tinh luyện từ dược liệu.

Thủ ấn liên tục bay múa, lửa trong dược đỉnh cháy hừng hực, mùi thuốc đậm đặc tỏa ra.

Lục Thiếu Du không thấy, không cảm giác được tình huống trong dược đỉnh, nhưng nhìn mùi thuốc, hơi thở từ dược đỉnh thì linh dược chậm rãi ngưng tụ thành hình, tốc độ bình ổn, Linh Giả bình thường khó thể làm được.

Thời gian dần tổi, mùi dược trong sơn động càng lúc càng đậm đặc.

*** Lại một ngày qua đi, mùi thuốc trong sơn động đã đậm đặc quánh.

Ngửi mùi thuốc làm Lục Thiếu Du thầm giật mình, đan dược đẳng cấp gì mà trong mùi thơm chứa lực lượng cuồng bạo?Ong ong ong! Dược đỉnh rung bần bật như có lực lượng bạo lực đụng vào dược đỉnh, rất thần dị.

Thôi Hồn Độc Suất hét lên: – Tụ đan!Thôi Hồn Độc Suất đổi thủ ấn, dược đỉnh rung lắc càng dữ dội hơn, lực lượng vô hình khuếch tán.

Đinh!Trong dược đỉnh phát ra thanh âm trong trẻo, nắp dược đỉnh bật mở, một viên đan dược màu xanh to cỡ nắm tay trẻ sơ sinh lao ra, đan dược xoay quanh trong sơn động.

Năng lượng cuồng bạo tràn ngập, đan dược tỏa ánh sáng chói mắt.

Đan dược bay ra khỏi dược đỉnh, uy nhiếp mạnh mẽ bao phủ sơn động hóa thành cột sáng chói mắt bắn ra ngoài hang.

Ầm ầm ầm! Trong sơn cốc vang tiếng nổ điếc tai, một cột sáng bắn lên cao.

Trong sơn động đá vụn rơi ầm ầm, hang rung lắc chốc lát sau mới ổn định lại.

Tay Thôi Hồn Độc Suất cầm viên đan dược màu xanh, ánh sáng đã thu vào đan, mùi thuốc đậm đặc và năng lượng cuồng bạo vẫn tỏa ra.

Mặt Lục Thiếu Du trắng bệch, năng lượng cuồng bạo làm hắn chịu khổ nhiều, buộc hải vận dụng chân khí chống cự.

Lục Thiếu Du tò mò hỏi: – Đan dược này mấy phẩm?đan dược ra khỏi đỉnh gây náo động lớn như vậy thật là đáng sợ, Lục Thiếu Du đoán đẳng cấp đan dược chắc cỡ ngũ phẩm nhưng không dám kết luận là mấy giai.

Lục Thiếu Du chưa từng tiếp xúc loại đan dược đẳng cấp này.

Thôi Hồn Độc Suất trả lời:– Chỉ là ngũ phẩm trung giai.

Ta bị thương, chỉ luyện ra được đan dược ngũ phẩm, miễn cưỡng chữa lành vết thương một ít.

Bây giờ ta phải trị thương, ước chừng mười ngày.

Ngươi có thể đi ra ngoài hoặc ở lại trong hang.

Lục Thiếu Du nói: – Ta ở lại, nếu lão không cho ta thuốc giải mà đi luôn thì ta biết làm sao?Thôi Hồn Độc Suất liếc Lục Thiếu Du:– Vậy ngươi cứ ở lại.

Thôi Hồn Độc Suất nuốt đan dược, bắt đầu trị thương.

Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng, mười ngày vừa lúc cho hắn tu luyện, chữa lành vết thương hoàn toàn.

Lục Thiếu Du ném đan dược tam phẩm vào miệng, hắn định thừa dịp luyện hóa ít đan dược tăng mạnh thực lực.

Lần trước Lục Thiếu Du dùng chân khí Vũ Sư ngũ trọng thi triển Chu Tước quyết, giờ hắn chỉ có thể dựa vào luyện hóa đan dược mới tăng mạnh chân khí nổi.

May mắn đan dược trong tay Lục Thiếu Du mặc dù phẩm cấp không cao nhưng số lượng nhiều, trong túi không gian của Đại thủ lĩnh Bạo Lang dong binh đoàn có khá nhiều đan dược.

Lục Thiếu Du hơi xem trọng đan dược tam phẩm, còn nhị phẩm thì hắn ăn như nhai kẹo.

Đan dược nhị phẩm không có tác dụng lớn cho Lục Thiếu Du, hiện tại hắn là Vũ Sĩ thất trọng, ba trăm viên đan dược nhị phẩm cũng không khiến thực lực của hắn tăng mạnh một trọng.

Lát sau Lục Thiếu Du điều tức, đan dược vào miệng tan thành năng lượng khổng lồ, hắn chậm rãi luyện hóa nó.

Trong khí hải đan dược tăng dần chân khí, nhưng còn xa mới đột phá Vũ Sĩ bát trọng nổi.

Lục Thiếu Du mải mê luyện hóa quên đi thời gian.

Mười ngày không dài, đúng mười ngày sau lão nhân áo đen thở hắt ra, tỉnh lại.

– Phù phù.

Lục Thiếu Du ngừng tu luyện, hắn cảm giác trong đan dược khí hải tràn đầy chân khí, đẳng cấp đến trung giai Vũ Sĩ thất trọng.

Luyện hóa đan dược không có hiệu quả lớn như trực tiếp thôn phệ chân khí.

Thôi Hồn Độc Suất nhìn Lục Thiếu Du, vẻ mặt kinh ngạc nói: – Mới mười ngày mà thực lực của tiểu tử tiến bộ nhiều.

Lục Thiếu Du không giấu đi hơi thở nên không lừa được Thôi Hồn Độc Suất.

Lục Thiếu Du nhìn Thôi Hồn Độc Suất:– Vết thương của lão sao rồi?Sắc mặt Thôi Hồn Độc Suất đã tốt hơn nhiều, khí thế càng mạnh, chắc vết thương không trầm trọng.

Thôi Hồn Độc Suất nhớ đến vết thương trên người, sắc mặt âm trầm nói: – Không nghiêm trọng, nhưng muốn lành hẳn thì còn lâu.

Thôi Hồn Độc Suất nói với Lục Thiếu Du:– Tiểu tử, ngươi rất can đảm, người bình thường ở trước mặt ta đã sợ run lẩy bẩy.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói: – Ta có gì phải sợ hãi run rẩy? Tuy lão mạnh thật nhưng không lý do tùy tiện giết ta đi?Lục Thiếu Du lại thầm lo lắng, nếu Thôi Hồn Độc Suất nổi hứng muốn lấy mạng hắn thì đúng là không có chỗ để kêu oan.

Thôi Hồn Độc Suất nói: – Hừ! Đừng dùng chiêu khích tướng trước mặt ta, vuốt mông ngựa cũng vô dụng.

Ta muốn giết người liền giết, không ai ngăn được, cũng không lo được, miễn ta thích, nhưng ta đã hứa không giết ngươi thì sẽ giữ lời.

Chúng ta đi.

Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi: – Đi? Chúng ta đi đâu?– Kẻ thù của ta sẽ không ngờ ta chịu thiệt lớn thế này lại nhanh chóng trở về Cổ vực, ta phải làm ngược lẽ thường, trở về Cổ vực.

Thù này sẽ có ngày ta trả!Mắt Thôi Hồn Độc Suất bắn ra tia sáng lạnh làm Lục Thiếu Du rùng mình.

Nhìn ra được Thôi Hồn Độc Suất có thù rất sâu.

Lục Thiếu Du ngây người:– Đi Cổ vực?Lục Thiếu Du có nghe nói về Cổ vực, xuyên qua Sơn mạch Vụ Đô là đến Cổ vực.

Nhưng muốn vượt qua Sơn mạch Vụ Đô sẽ mất hơn nửa năm, dù cưỡi yêu thú bay cũng cần hai tháng.

Lục Thiếu Du trầm giọng hỏi: – Chẳng lẽ lão muốn ta đi với lão?Sâu trong Sơn mạch Vụ Đô có nhiều yêu thú cao giai, Lục Thiếu Du không muốn đi chút nào.

Hơn nữa Lục Thiếu Du cần phải đi Vân Dương tông, nếu cùng Thôi Hồn Độc Suất đến Cổ vực muốn trở về sẽ rất rắc rối.

Thôi Hồn Độc Suất trả lời:– Đúng vậy! Vết thương của ta chưa lành hẳn, cần có người sai khiến.

Lục Thiếu Du nói: – Ta thuê một bà vú cho lão sai khiến được không? Lão thích thiếu phụ thì ta cũng tìm được, ta không muốn đi Cổ vực, lão làm ơn tha cho ta.

Thôi Hồn Độc Suất nói: – Ngươi thích thì cứ đi, nhưng một năm sau ta mới cho thuốc giải, ngươi cứ đến Cổ vực tìm ta, đó là nếu như ngươi có thể tìm thấy ta.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm:– Coi như lão giỏi.

Mạng nhỏ nằm trong tay đối phương, Lục Thiếu Du chỉ có thể nghe theo Thôi Hồn Độc Suất bài bố.

Thôi Hồn Độc Suất nói: – Chúng ta đi, tìm dong binh đoàn đi Cổ vực, chúng ta lẫn vào trong dong binh đoàn.

Lục Thiếu Du ậm ừ:– Biết rồi.

Trong Sơn mạch Vụ Đô có nhiều dong binh đoàn đi Cổ vực, dọc đường đi sẽ hái linh dược, bắt yêu thú, hộ thống thương nhân hoặc người xuyên qua Sơn mạch Vụ Đô qua lại giữa Cổ vực và Linh Vũ đại lục.

Loại dong binh đoàn này thông thường rất mạnh, nếu không có thực lực mà muốn đi qua Sơn mạch Vụ Đô là chuyện không thể.

Sâu trong Sơn mạch Vụ Đô đầy yêu thú tam giai, cũng có nhiều yêu thú tứ giai.

Nếu xui đụng trúng yêu thú ngũ giai cũng không lạ gì.

Đổi lại mỗi lần dong binh đoàn đều thu hoạch lớn hơn, hay có Linh Giả đi chung.

Lục Thiếu Du nghe Lam Linh nói Bạch Lang dong binh đoàn thuộc loại dong binh đoàn mạo hiểm này.

Nhưng Bạch Lang dong binh đoàn bị một Trưởng lão Vạn Thú tông tiêu diệt chỉ trong một đêm, có thể tưởng tượng Vạn Thú tông mạnh cỡ nào.

Lục Thiếu Du đi theo Thôi Hồn Độc Suất rời khỏi sơn cốc.

Thôi Hồn Độc Suất nhìn phương hướng, tiến tới trước.

Thôi Hồn Độc Suất hỏi: – Có biết gần đây có dong binh đoàn nào nghỉ chân không?Lục Thiếu Du trả lời:– Đằng trước có một cái.

Lần trước ra ngoài Lục Thiếu Du tình cờ phát hiện một sơn cốc nơi dong binh nghỉ tạm.

Thôi Hồn Độc Suất nói: – Chúng ta tìm một dong binh đoàn, khiến bọn họ hộ tống chúng ta đi Cổ vực.

Lục Thiếu Du hỏi: – Nếu kẻ thù của lão ở bên này chẳng phải càng dễ bị phát hiện sao?Hiện nay người Lục Thiếu Du có độc, hắn không mong Thôi Hồn Độc Suất gặp phải kẻ thù.

Thôi Hồn Độc Suất nói: – Bọn họ sẽ không ngờ ta khiến dong binh đoàn hộ tống đi.

Nhớ kỹ là từ bây giờ ngươi chính là cháu của ta, còn ta là thúc thúc của ngươi, tránh cho trên đường đi bị người nghi ngờ.

Lục Thiếu Du nhìn Thôi Hồn Độc Suất chằm chằm:– Lão ăn hiếp ta?Bỗng dưng có thêm một thúc thúc, không chơi kiểu này!– Vớ vẩn, ta ăn hiếp ngươi thế nào? Ta làm thúc của ngươi đã là xem trọng ngươi.

Thôi Hồn Độc Suất lườm Lục Thiếu Du:– Đến Cổ vực rồi ta sẽ trừ độc cho ngươi, nhưng nếu trên đường đi ngươi giở trò gì sẽ chết rất thảm.

Chút thực lực của ngươi thì ta chỉ cần một đầu ngón tay đủ nghiền nát.

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói: – Ta làm sao dám? Mạng nhỏ của ta rất đáng giá, hy vọng lão cũng giữ lời hứa, đến Cổ vực làm ơn giải độc cho ta.

Hai người vượt qua mấy ngọn núi.

Có Thôi Hồn Độc Suất đi theo ích lợi duy nhất là Lục Thiếu Du không cần cẩn thận những khi đi ngang rừng cây.

Một sơn cốc xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất.

Trong sơn cốc rộn ràng tiếng người đã lâu mới nghe thấy, khá là náo nhiệt.

Sơn cốc cỡ hai ngàn thước, có nhiều kiến trúc gỗ.

Lúc hai người vào sơn cốc, Thôi Hồn Độc Suất giấu đi hơi thở, bề ngoài như một lão nhân bình thường, không thấy dấu hiệu gì là lão quái vật khí thế cực kỳ cường đại.

Trong sơn cốc có nhiều người ngồi dưới đất, trước mặt bày một tấm vải, đặt các loại dược liệu, da lông yêu thú đê giai vân vân để buôn bán.

Có người bán binh khí.

Trông như chợ giao dịch, nhiều người đang cò kè mặc cả.

Khá nhiều thương nhân trực tiếp mua dược liệu, những thứ khác ở nơi đám dong binh đoàn tụ hợp lại.

Trong Sơn mạch Vụ Đô thường có những chỗ nhốn nháo thế này.

Lục Thiếu Du quan sát sơn cốc, so với chỗ dong binh đoàn tụ tập lần trước hắn cùng Lam Linh ghét qua thì nơi này náo nhiệt hơn.

Lục Thiếu Du đi vào một chỗ trông như tửu quán, tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi: – Hai vị đại nhân muốn nghỉ lại hay ăn gì?Lục Thiếu Du móc hai mươi khối kim tệ ra giao cho tiểu nhị:– Có đồ ăn gì ngon cứ bưng lên.

Sẵn đây xin hỏi chỗ này có dong binh đoàn đi Cổ vực không? Chúng ta muốn nhờ dong binh đoàn hộ tống đi Cổ vực.

Muốn hỏi thăm tin tức dong binh đoàn thì các tiểu nhị tia mắt nhanh nhẹn, biêt nhiều tin tức nhất.

Thấy kim tệ thì mắt tiểu nhị càng nhiệt tình hơn:– Đại nhân, vừa lúc chỗ chúng ta có một dong binh đoàn đi Cổ vực, ta sẽ hỏi thăm xem bọn họ có thể mang các vị đi hơn, nhưng không thể thiếu phí dụng.

Lục Thiếu Du nói: – Cái này không thành vấn đề, nếu ngươi làm tốt lát nữa ta sẽ thưởng.

Lục Thiếu Du biết ngay tìm tiểu nhị là chính xác.

Tiểu nhị vui vẻ nói: – Vâng, mời đại nhân ngồi chờ, ta đi hỏi ngay, cũng sẽ bưng đồ ăn lên.

Chỗ này hiếm khi gặp người rộng rãi như Lục Thiếu Du, tiểu nhị đưa hai người Thôi Hồn Độc Suất ngồi xuống đại sảnh, chạy đi làm việc.

Lục Thiếu Du quan sát bốn phía, trong đại sảnh có mười cái bàn, một nửa đã hết chỗ.

Mọi người ngước lên nhìn Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất rồi tiếp tục ăn đồ của mình.

Trong chỗ các dong binh nghỉ ngơi có một quy định ngầm là không được tùy tiện đánh lộn gây chuyện, nếu không rất có thể sẽ bị đánh hội đồng.

Tại đây dù ngươi mang nhiều báu vật, bình thường sẽ không bị cướp, đương nhiên đó là lúc bình thường.

Một lát sau, có tiểu nhị bưng nhiều thức ăn lên.

Đã nhiều ngày Lục Thiếu Du không ăn cơm, giờ ăn thả cửa.

Tu vi của Lục Thiếu Du chưa đủ tình độ mấy tháng không ăn cơm.

Lục Thiếu Du thấy Thôi Hồn Độc Suất chỉ ngồi ngó thì lễ phép mời:– Lão không ăn sao?Lục Thiếu Du biết thực lực của Thôi Hồn Độc Suất không cần ăn cái gì.

Thôi Hồn Độc Suất lườm Lục Thiếu Du:– Gọi ta là thúc.

Thôi Hồn Độc Suất tiếp tục bảo: – Ngũ cốc hoa màu, rượu thịt vào bụng để lại trọc khí, lâu dần thân thể chịu ảnh hưởng.

Sau này cơ thể nặng nề kéo theo tu vi không thể tiến bộ, cho nên ngươi ăn chúng nó ít chút đi.

Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi: – Có thật không?Ăn chút gì mà hỏng việc tu luyện thì đúng là khủng khiếp.

Thôi Hồn Độc Suất nói: – Tin hay không tùy ngươi, chờ khi tu vi cao ngươi sẽ hiểu.

Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống.

Có lẽ Thôi Hồn Độc Suất nói đúng, nhưng hơi phóng đại.

Trên đời này có ai không ăn gì?Lục Thiếu Du thấy tiểu nhị vừa rồi đưa một nam nhân cao to đến.

Nam nhân khá đặc biệt, vóc dáng vạm vỡ, sau khi cõng thanh đại đao, khí thế siêu phàm.

Tiểu nhị tới gần bàn Lục Thiếu Du, giới thiệu:– Đại nhân, vị này chính là Tam đoàn trưởng đại nhân của Thanh Phong dong binh đoàn, có thể đưa các người đi Cổ vực.

Nam nhân cõng đao nhìn chằm chằm Lục Thiếu Du và Thôi Hồn Độc Suất, hỏi: – Các người là ai? Muốn đi Cổ vực làm gì?Lục Thiếu Du đứng lên nói chuyện:– Tam đoàn trưởng, đây là thúc của tại hạ.

Chúng ta bị một con yêu thú tam giai trong Sơn mạch Vụ Đô tập kích, có sáu người chết, chỉ thúc điệt chúng ta trốn thoát nên không đi Cổ vực được.

Muốn nhờ quý dong binh đoàn mang chúng ta đi đoạn đường.

Lục Thiếu Du cảm nhận khí thế từ nam nhân cõng đao, hắn ngạc nhiên vì tu vi của gã cỡ Vũ Sư bát trọng trở lên, ngang ngửa nữ nhân độc ác kia.

Nghĩ đến nữ nhân độc ác là lòng Lục Thiếu Du rực cháy lửa giận, thù này không trả không là quân tử.

Sau này hắn mà gặp lại nữ nhân độc ác kia thì quyết tâm tính sổ với nàng.

Nam nhân cõng đao nói: – Thì ra là vậy, trùng hợp chúng ta nghỉ ngơi tại đây, mang theo các người cũng được, nhưng giá tiền thì mỗi người hai vạn kim tệ, không mặc cả.

Nếu đồng ý thì bây giờ lên đường ngay, đoàn chúng ta sắp xuất phát.

– Hai vạn kim tệ một người.

Lục Thiếu Du thầm nhủ giá hơi mắc, hắn nhìn Thôi Hồn Độc Suất chằm chằm.

Hai vạn kim tệ một người, tổng cộng bốn vạn kim tệ là số tiền lớn, hắn không muốn bỏ tiền ra khơi khơi.

Thôi Hồn Độc Suất móc hai gốc dược liệu màu xanh biếc ra:– Ta không có kim tệ nhưng có hai gốc Bách Linh thảo chắc cỡ bốn vạn năm ngàn kim tệ.

Ta dùng hai gốc Bách Linh thảo đổi bốn vạn kim tệ, đồng ý không?Lục Thiếu Du kinh ngạc nói: – Bách Linh thảo!Lão độc vật này mang theo nhiều dược liệu thật, toàn là đồ tốt.

Bách Linh thảo quý giá hơn Long Tu Thảo một chút.

Nam nhân cõng đao nói: – Đương nhiên được, mời hai vị theo ta, chúng ta đang định xuất phát đi Cổ vực.

Hai gốc Bách Linh thảo tổng giá trị trên bốn vạn kim tệ, gã sẽ bán được năm vạn kim tệ nên đương nhiên không từ chối.

Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất đi theo nam nhân cõng đao ra khỏi tửu quán.

Trong lúc trò chuyện Lục Thiếu Du được biết nam nhân cõng đao tên Hạ Thanh Sơn, Tam đoàn trưởng của Thanh Phong dong binh đoàn.

Thanh Phong dong binh đoàn có ba đoàn trưởng, một trăm ba mươi thành viên.

Nhưng chỉ có ba mươi người đi Cổ vực, có đại đoàn trưởng, nhị đoàn trưởng đi chung.

Đại đoàn trưởng Hoàng Kỳ Phàm thực lực Vũ Phách ngũ trọng, nhị đoàn trưởng Lý Phong Linh Sư cửu trọng.

Thanh Phong dong binh đoàn có ba mươi người, hộ tống ba người đi Cổ vực, cộng thêm Lục Thiếu Du và Thôi Hồn Độc Suất là năm người.

Ba người khác trả giá hai vạn năm ngàn kim tệ được hộ tống từ Thành Vụ Đô đi.

Chuyến này Thanh Phong dong binh đoàn chỉ hộ tống năm người đã kiếm được mười mấy vạn kim tệ, tuy lời nhiều nhưng đó là lấy mạng ra đổi.

Đi sâu vào Sơn mạch Vụ Đô tùy thời gặp nguy hiểm.

Nhưng có yêu thú phi hành nên đi đường an toàn hơn chút, nhưng nếu gặp phải yêu thú phi hành khác tấn công thì vẫn nguy hiểm như thường.

Vì hai gốc Bách Linh thảo nên Hạ Thanh Sơn khá là khách sáo với Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất.

Trong lúc nói chuyện Hạ Thanh Sơn đưa Lục Thiếu Du đến hỗ đất trống đằng sau sơn cốc, nơi đó có ba con yêu thú phi hành khổng lồ chờ sẵn.

Ba con yêu thú phi hành thể tích to lớn, đứng trên mặt đất cao hai thước rưỡi, dài bảy, tám thước, thân hình khổng lồ.

Lục Thiếu Du cảm giác hơi thở từ người yêu thú phi hành:– Yêu thú phi hành phong hệ hậu kỳ nhị giai, Hắc Đầu Giác Trĩ.

Lục Thiếu Du rất ngạc nhiên, tốc độ của Hắc Đầu Giác Trĩ khá nhanh, hiếm thấy.

Trên đất trống, Lục Thiếu Du thấy có ba mươi người đứng xung quanh.

Hạ Thanh Sơn đến trước mặt một nam nhân mặc áo ngắn, một nam nhân trung niên mặc trường bào màu trắng xì xầm gì đó rồ i móc hai gốc Bách Linh thảo ra.

Nam nhân mặc áo ngắn đi tới chỗ Lục Thiếu Du và Thôi Hồn Độc Suất, nhìn hai người một lúc sau nói: – Ta là đại đoàn trưởng Hoàng Kỳ Phàm của Thanh Phong dong binh đoàn, hai vị hãy cùng chúng ta đi Cổ vực.

Thanh Phong dong binh đoàn sẽ chịu trách nhiệm an toàn cho hai vị.

Lục Thiếu Du nói: – Vậy xin đa tạ đại đoàn trưởng.

– Không cần cảm ơn, chúng ta thu tiền rồi.

Hoàng Kỳ Phàm nói: – Hiện tại chúng ta xuất phát đi.

Ong ong ong! Tiếng rít trầm thấp vang lên, ba con Hắc Đầu Giác Trĩ đập cánh bay lên.

Đôi cánh to lớn lớn hơn thân hình, hai cánh duỗi ra dài mười, mười ba thước.

Hoàng Kỳ Phàm dặn dò:– Hai vị hãy ngồi trên chính giữa lưng yêu thú đi, có ba người khác cũng đi Cổ vực.

Chúng ta sẽ mất khoảng một tháng là đến Cổ vực.

Lục Thiếu Du cảm ơn.

Thôi Hồn Độc Suất không nói tiếng vào, thực lực như lão khinh thường dài dòng với đám người dong binh đoàn này.

Ba con Hắc Đầu Giác Trĩ bay lên cao, đã có người nhảy lên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ.

Lục Thiếu Du vận dụng chân khí tụ dưới chân giẫm đất lấy đà nhảy lên lưng con Hắc Đầu Giác Trĩ chính giữa.

Vù vù vù! Thôi Hồn Độc Suất lắc người lặng lẽ đáp xuống cạnh Lục Thiếu Du.

Có mười một người ngồi trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ, trừ Lục Thiếu Du, Thôi Hồn Độc Suất ra còn chín người khác.

Lưng Hắc Đầu Giác Trĩ rộng tám, chín thước, mười một người ngồi không chật chội, nếu có thêm người thì hơi thiếu chỗ.

Lục Thiếu Du liếc trộm chín người khác.

Sáu người là thành viên Thanh Phong dong binh đoàn, trong đó có nhị đoàn trưởng Lý Phong mặc áo trắng.

Năm người khác thực lực cỡ Vũ Sư.

Trừ sáu người ra còn có ba vị khách đi Cổ vực.

Một phu nhân trung niên, thân hình khá nẩy nở.

Một thanh niên tóc ngắn mặc trường bào, một thanh niên tóc dài mặc hoa phục.

Lục Thiếu Du nhìn thanh niên tóc dài hoa phục lâu hơn chút, vì trong nam nhân thì người này thuộc loại đẹp trai, nếu trong kiếp trước của Lục Thiếu Du đủ chuẩn làm mặt trắng chờ phú bà nuôi, y như Giả Bảo Ngọc trong sách.

Cảm giác ánh mắt của Lục Thiếu Du, thanh niên mặc hoa phục khoanh chân ngồi trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ nghiêng đầu liếc hướng Lục Thiếu Du.

Mắt thanh niên hoa phục sáng ngời chứa áp lực người lạ đừng tới gần, mơ hồ toát ra lạnh lẽo.

Lục Thiếu Du thu về tầm mắt, thầm nghĩ: – Người này thật lạnh lùng.

Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ.

Mọi người ngồi ổn định, ba con Hắc Đầu Giác Trĩ đập cánh bay lên trên cao sơn mạch thẳng hướng Cổ vực.

Trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ, Thôi Hồn Độc Suất nhắm mắt tĩnh tọa suốt, hơi thở nhàn nhạt khuếch tán, dường như lão đang điều tức.

Lục Thiếu Du sớm nuốt hai viên đan dược tam phẩm, lúc này hắn luyện hóa năng lượng đan dược trong cơ thể thành chân khí tin thuần rót vào khí hải đan dược.

Mọi người ngồi trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ không nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng Hắc Đầu Giác Trĩ vỗ cánh kéo khí lưu rít.

Mọi người đều đang điều tức.

Thời gian chậm rãi trôi.

Bảy ngày sau, ba con Hắc Đầu Giác Trĩ đáp xuống đất.

Vị trí đáp là một sơn cốc, cũng là nơi dong binh tụ tập.

Có nhiều dong binh đoàn, đoàn đội đã ở đây.

Mọi người vào trong tửu quán ăn uống no nê, bảy ngày nay người thực lực kém mỗi ngày ăn lương khô cầm hơi.

Nghỉ ngơi xong đám người lại xuất hiện đi.

Lục Thiếu Du hỏi được chút tin tức từ đại đoàn trưởng Hoàng Kỳ Phàm.

Phía trước là khu vực sâu trong Sơn mạch Vụ Đô, bên trong không còn chỗ cho dong binh đoàn cư trú, thông thường dong binh đoàn đến đây thì ngừng lại.

Tiếp tục đi vào sẽ gặp nhiều yêu thú cao giai, khá nhiều dong binh mạo hiểm đi vào rồi không bao giờ trở ra nữa.

Cùng ngồi trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ nhưng mọi người không nói chuyện với nhau.

Đặc biệt là thanh niên tóc dài mặc hoa phục, hầu như không lên tiếng bao giờ, chỉ toàn khoanh chân nhắm mắt.

Thôi Hồn Độc Suất cũng vậy, chìm trong điều tức, mặc kệ Lục Thiếu Du.

Lại năm ngày qua đi, Lục Thiếu Du chợt cảm giác lồng ngực mấp máy, Tiểu Long luôn ngủ ấy bỗng nhúc nhích.

Lục Thiếu Du chợt mở mắt ra:– Tiểu Long sắp tiến hóa sao?Tiểu Long mấp máy một chút rồi ngừng, dường như lại chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, ba con Hắc Đầu Giác Trĩ chợt nóng nảy táo bạo như gặp cường địch, người lắc lư kinh động mọi người.

– Két két!!!Người Thanh Phong dong binh đoàn trấn an ba con Hắc Đầu Giác Trĩ dần bình tĩnh lại, mọi người căng thẳng cảnh giác.

Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống, hình như vừa rồi Tiểu Long phát ra chút hơi thở khiến ba con Hắc Đầu Giác Trĩ xao động.

Tiểu Long đột phá vào lúc này không đúng lúc, nếu bị người phát hiện nó là linh hoàng thú thì rắc rối.

Tiểu Long tiếp tục ngủ, Lục Thiếu Du thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đến Cổ vực thì Tiểu Long muốn đột phá lúc nào cũng được, ít ra không gây chú ý.

– Mới rồi làm sao vậy?– Cứ tưởng gặp yêu thú phi hành nào tập kích, làm ta hết hồn.

Lý Phong Linh Sư cửu trọng lộ biểu tình khó hiểu:– Mới rồi có hơi thở quái dị thoáng qua nhưng biến mất ngay, rất kỳ lạ.

Mới rồi Lý Phong cảm giác có hơi thở kỳ lạ lóe qua nhưng bây giờ không còn dấu vết.

Tiếp theo mọi người nghi ngờ bàn tán, nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Hai ngày sau, trong khi mọi người đang nhắm mắt điều tức thì Hoàng Kỳ Phàm ngồi trên con Hắc Đầu Giác Trĩ bay đằng trước nhất hét to một tiếng: – Có yêu thú phi hành tập kích, chú ý!Mọi người bừng tỉnh, nhìn chăm chú trước mặt.

Có con yêu thú khổng lồ to cỡ ba mươi thước đập cánh bay tới, yêu thú phi hành thân hình như én, đầu to như con điêu, vuốt sắc nhọn, mắt lóe tia hung ác.

Lý Phong nói với đám người:– Xem thể tích thì là Bạch Đầu Điêu, yêu thú phong hệ sơ kỳ tam giai.

Ầm! Trong không trung phía trước Hoàng Kỳ Phàm đã đứng thẳng trên lưng Hắc Đầu Giác Trĩ, hộ thân cương khí dựng lên bao phủ gã và Hắc Đầu Giác Trĩ vào trong.

Bàn tay Hoàng Kỳ Phàm liên tục đổi thủ ấn, một cây trường thương màu xanh hóa thành luồng sáng bay hướng Bạch Đầu Điêu.

Lực lượng cuồng bạo rít gào chấn phá hư không, xé rách dòng không khí đâm vào Bạch Đầu Điêu khổng lồ.

Bạch Đầu Điêu rít lên:– Két két!Bạch Đầu Điêu đập cánh, đôi cánh dấy lên giông bão hàng trăm thước quét hướng trường thương, khí lưu cuồng bạo khác xé gió va chạm vào Hoàng Kỳ Phàm.

Hoàng Kỳ Phàm hét to một tiếng: – Súc sinh muốn chết!Thủ ấn thay đổi, không khí thuộc tính thủy đè ép.

Một quả cầu nước to mấy chục thước bay lên cao, hai tay Hoàng Kỳ Phàm đẩy mạnh, chân khí tuôn ra.

Quả cầu nước khổng lồ đụng vào khí lưu cuồng bạo.

Hai lực lượng va chạm nổ tung trong không trung.

Ầm ầm ầm! Quả cầu nước đụng tan bão khí lưu, giọt nước rơi tung tóe, phương xa hóa thành khí lưu tan biến trong hư không.

Bạch Đầu Điêu ăn đau hét lên: – Két két!Cơ thể khổng lồ bị lực lượng đè lảo đảo, nó trừng mắt nhìn Hoàng Kỳ Phàm, rồi đập cánh xoay người bỏ chạy.

Yêu thú tam giai có linh trí khá cao, Bạch Đầu Điêu cảm giác thực lực của đối phương mạnh thì không dám trêu chọc nữa.

Hoàng Kỳ Phàm thu về thủ ấn, trường thương ở trên bầu trời hóa thành luồng sáng bay vào tay gã.

Hoàng Kỳ Phàm không đuổi theo Bạch Đầu Điêu, yêu thú phi hành không dễ bắt, chúng có thiên phú phi hành khiến nhiều cường giả chịu thua.

Lục Thiếu Du liếc Thôi Hồn Độc Suất ngồi cạnh mình, thầm nghĩ: – Lão độc vật bình tĩnh hay thật.

Mới rồi mọi người căng thẳng thần kinh chỉ có lão độc vật là không mở mắt cái nào.

Thanh niên hoa phục chỉ hé mắt liếc Bạch Đầu Điêu một cái rồi tiếp tục nhắm mắt lại.

Hoàng Kỳ Phàm ở phía trước lên tiếng: – Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi đi.

Ba con Hắc Đầu Giác Trĩ đáp xuống một sơn cốc.

Không biết Sơn mạch Vụ Đô to cỡ nào, trong thời gian này mọi người vẫn luôn bay bên trên không trung của sơn mạch Vụ Đô.

Dưới sơn mạch toàn là rừng cây, sơn cốc.

Rừng rậm rạp che kín không gian.

Ba con Hắc Đầu Giác Trĩ được thành viên Tam đoàn trưởng chăm sóc đang nghỉ ngơi, chúng nó không thể cứ liên tục bay đi được.

Mọi người nghỉ ngơi trong sơn mạch.

Hoàng Kỳ Phàm mở miệng nói: – Nơi này đã rất nguy hiểm, ít ai vào sâu trong Sơn mạch Vụ Đô thế này.

Nếu mọi chuyện thuận lợi chúng ta có một tháng để đến Cổ vực.

Nhưng có một chặng đường rất nguy hiểm, đến gần khu vực Cổ vực thì an toàn hơn nhiều.

Cho nên nửa tháng tiếp theo là thời kỳ chúng ta nguy hiểm nhất.

Chủ yếu là nói cho năm người Lục Thiếu Du nghe, thành viên Tam đoàn trưởng đều rõ ràng nguy hiểm trên đường đi.

Phụ nhân trung niên hỏi: – Hoàng đoàn trưởng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?Phụ nhân có thân hình nảy nở, dáng người lồi lõm toát ra khí chất thành thục làm nhiều dong binh liếc trộm liên tục.

Hoàng Kỳ Phàm ngước nhìn bầu trời, trả lời:– Chúng ta đã đi con đường này mười lần, không có chuyện gì xảy ra, hy vọng lần này cũng bình an.

Hoàng Kỳ Phàm biết rõ sơn mạch đằng trước nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện gì thì tiêu đời.

Ngực Lục Thiếu Du lại mấp máy.

– Tiểu Long!Tiểu Long bắt đầu biến hóa.

– Sắp đột phá sao?Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống, hắn cảm giác Tiểu Long đã đến lúc đột phá.

Lục Thiếu Du nói với mọi người:– Ta đi trút bầu tâm sự chút.

Hạ Thanh Sơn nói: – Đi gần đây được rồi, chỗ này cực kỳ nguy hiểm, đừng đi quá xa.

– Biết rồi!Lục Thiếu Du vội vàng chạy đi, hắn biết sơn cốc này nằm sâu trong Sơn mạch Vụ Đô, nguy hiểm hơn hẳn vòng ngoài.

Nhưng Tiểu Long sắp đột phá, Lục Thiếu Du hết cách.

Có lẽ Tiểu Long đột phá sẽ dẫn đến náo động, không thể để ai phát hiện.

Lục Thiếu Du vội chạy lên một đỉnh núi.

Tiểu Long luôn ngủ say lúc này vặn vẹo kịch liệt, khí thế cường đại khuếch tán, áp lực vô hình mạnh mẽ.

Vù vù vù! Lục Thiếu Du đang định lôi Tiểu Long ra thì một cái bóng vàng nhạt tự động nhảy ra rơi xuống đất, ánh sáng chói lòa lan tràn.

Ánh sáng nở rộ, thân hình Tiểu Long hiện ra.

Mắt thường thấy rõ Tiểu Long không ngừng biến to, năm thước, mười thước, mười lăm thước.

Trong lúc đó Tiểu Long phát ra hơi thở làm Lục Thiếu Du cảm nhận cuồng bạo và đáng sợ.

Hơi thở đó xuyên thấu linh hồn, kéo theo linh hồn cùng dao động.

Giây lát sau Lục Thiếu Du không còn cảm giác bị áp chế nữa, ngược lại thấy thân thiết với áp lực này.

Lục Thiếu Du đoán có lẽ vì hắn và Tiểu Long có huyết khế nên hơi thở này không áp chế hắn.

Khí thế trên người Tiểu Long càng lúc càng tăng cao, thân hình tạm dừng khoảng mười lăm thước, đây là thể tích lớn nhất của Tiểu Long mà Lục Thiếu Du từng gặp.

– Mười sáu thước, mười tám thước, hai mươi thước, hai mươi lăm thước.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Linh vũ thiên hà

  • truyện tranh Linh vũ thiên hà

  • truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà truyện chữ

  • đọc truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License