Độc tôn tam giới
Chapter
0269
Khuông Hãn, kiểm kê cái này ý nghĩa không lớn.
Những thí luyện lệnh bài thiếu khuyết kia, có khả năng đều ở trong tay mấy người bọn hắn sao?Khuông Hãn đại nhân trừng Hoắc Thân Vương: Thủ hạ của ngươi là loại nói nhảm này, đây là chủ ý cùi bắp gì?Hiển nhiên, Khuông Hãn đại nhân cũng hiểu được, mình làm một sự tình rất ngu xuẩn.
Kiểm kê như vậy, nào có ý nghĩa gì?Thủ hạ của Hoắc Thân Vương lại nói: Nếu như lại đi vào thẩm tra đối chiếu thi thể thoáng một phát, nhìn xem những thí luyện bài thiếu khuyết kia, có phải toàn bộ đối ứng hay không.
Bởi như vậy, có phải thiếu người hay không, vừa xem hiểu ngay rồi.
Mặc dù chủ ý này vẫn rất thiu, nhưng đã so sánh có khả thi rồi.
Hoắc Thân Vương nói với Tổng thủ đại nhân: Lão Đinh, còn phải phiền toái ngươi đi một chuyến.
Mang mấy thế lực bọn hắn vào.
Công bố thí luyện bài khuyết thiếu và danh sách thoáng một phát, để cho bọn hắn cùng một chỗ tìm tòi.
Tăng nhanh hiệu suất hơn!Giang Trầη thấy bọn họ cẩn thận như vậy, trong nội tâm âm thầm kêu khổ.
Hắn ngược lại không lo lắng lộ ra sơ hở, mà là thời gian trì hoãn như vậy, hắn cảm thấy trong nội tâm không có ngọn nguồn.
Lúc này, Tổng thủ đại nhân cũng không dám cự tuyệt, mời tam đại thế lực Tội Nghiệt Chi Thành, Cực Ác Cốc, Lục Tuyệt phường đến, còn có Nhị lưu thế lực khác.
Chư vị, liên quan trọng đại, hi vọng mọi người cùng nhau xuất lực, cẩn thận tìm tòi, không bên bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
Xin nhờ chư vị rồi.
Tổng thủ đại nhân khó được tư thái thấp như vậy, những thế lực kia nào dám không đáp ứng? Đều nhao nhao tỏ thái độ, nguyện ý tiến về trước.
Bởi như vậy, đội ngũ tiến vào lần này, khoảng chừng hơn ngàn người.
Hiệu suất càng nhanh hơn, một lúc lâu sau, vô số cỗ thi thể không trọn vẹn không đầy đủ, không ngừng bị mang ra.
Trải qua nhiều lần thẩm tra đối chiếu, Tổng thủ đại nhân rốt cục có thể xác định.
Hoắc Thân Vương, thiếu hai cái.
Có hai cỗ thi thể, tìm không thấy.
Tổng thủ đại nhân chi tiết báo cáo.
Hai cỗ nào?Hoắc Thân Vương hỏi.
Đều là trong danh sách của Tội Nghiệt Chi Thành, một cái tên là Giang Hoàng, một cái tên là Tô Hồng.
Hai người này, đều là thí luyện giả tinh anh.
Tổng thủ đại nhân liếc nhìn Tội Nghiệt Chi Thành thành chủ Tạ Vô Thương.
Tạ Vô Thương có một loại cảm giác nằm cũng trúng đạn.
Trong nội tâm rất khó chịu.
Trước đó hắn cũng không biết ý nghĩa của lần tuyển bạt này a.
Hôm nay xảy ra chuyện, hai người chết không thấy xác là Tội Nghiệt Chi Thành hắn tuyển bạt, chẳng lẽ còn muốn giận chó đánh mèo Tội Nghiệt Chi Thành hắn sao?Nếu là như vậy, Tạ Vô Thương thật sự không phục.
Tạ Vô Thương, ngươi tới.
Tình huống của hai người kia, ngươi nói một chút xem.
Hoắc Thân Vương vẫy vẫy tay với Tạ Vô ThươngTạ Vô Thương cảm giác rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn đi tới, căn cứ tư liệu trong trí nhớ của hắn, chi tiết báo cáo nói: Tô Hồng kia, ở Tội Nghiệt Chi Thành, phi thường có danh tiếng, là một trong mấy thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất Đông Diên đảo.
Giang Hoàng kia, lai lịch không quá rõ ràng, giống như mới vừa gia nhập Tội Nghiệt Chi Thành không vài ngày liền tham gia tuyển bạt.
Toàn bộ Tội Nghiệt Chi Thành, không có ai có tình báo cụ thể của hắn.
Chỉ biết tạo nghệ đan đạo của hắn không tệ.
Tiềm lực võ đạo thâm bất khả trắc.
Hoắc Thân Vương khó xử liếc nhìn Khuông Hãn.
Khuông Hãn hừ lạnh một tiếng: Như thế nào? Các ngươi muốn biểu đạt cái gì? Muốn nói cho Khuông mỗ, thiên tài của Đông Diên đảo các ngươi, tài giỏi hơn Tam đại thiên tài của Khuông gia ta? Còn có thiên tài của Tiết gia cùng Tuyên gia? Không dám không dám.
Vậy các ngươi muốn nói cái gì?Khuông Hãn đại nhân hiển nhiên có chút không thể kiểm soát cảm xúc.
Hoắc Thân Vương cũng im lặng: Khuông Hãn đại nhân, theo ngài, hiện tại phải làm như thế nào? Mở ra đệ nhị trọng cấm địa, đi vào tìm xem.
Ngữ khí của Khuông Hãn đại nhân kiên định.
Hoắc Thân Vương thầm mắng, vừa rồi ngươi còn nói Khuông gia đệ tử các ngươi sẽ không xông cấm địa, hiện tại tại sao lại muốn mở ra cấm địa điều tra?Đây không phải tự mâu thuẫn sao?Chỉ là, việc này hắn chỉ có thể nhả rãnh ở trong nội tâm, nào dám biểu hiện ra ngoài.
Ngữ khí khó xử nói: Khuông Hãn đại nhân, một khi mở ra cấm địa kia, chỉ sợ sẽ dao động căn cơ của Đông Diên đảo a.
Ta tin tưởng, mấy vị thiên tài kia, chắc có lẽ không xông loạn.
Căn cơ? Căn cơ của Đông Diên đảo tính toán cái gì? Vượt qua thiên tài của bát đại thế gia chúng ta sao?Cao tầng Tiết gia cũng cả giận nói.
Đúng vậy, Hoắc Thân Vương, các ngươi thịnh tình mời, chúng ta mới hãnh diện tới.
Hiện tại, các ngươi đây là ra oai phủ đầu cho bát đại thế gia chúng ta sao?Cao tầng Tuyên gia cũng không vui nói.
Hoắc Thân Vương ứa ra mồ hôi lạnh.
Lúc này, gia tộc khác của bát đại thế gia, lại có người nói: Ta nói ba vị, các ngươi cũng đừng làm khó dễ Hoắc Thân Vương.
Loại sự tình thí luyện này, sống hay chết, đều an thiên mệnh.
Dùng ta xem, thí luyện chấm dứt, mọi người không sai biệt lắm nên đi ra a? Đúng, thời gian có hạn, sự tình của Tam gia các ngươi, chính các ngươi giải quyết, không nên chậm trễ hành trình của mọi người.
Trong bát đại thế gia, hiển nhiên không phải hoà hợp êm thấm.
Lúc này, gia tộc khác quyết đoán đứng ra nói châm chọc.
Không hề nghi ngờ, giữa tám đại thế gia, quan hệ vô cùng phức tạp.
Nhìn thấy Khuông gia, Tuyên gia và Tiết gia gặp chuyện không may, những gia tộc còn lại thậm chì còn vụng trộm tươi cười.
Bọn há có thể cùng với ba nhà này cùng chịu rủi được chứ?Lại nói, hành trình vốn đã định sẵn, sau khi hoàn thành thí luyện ở Đông Duyên đảo, lập tức rời khỏi Đông Duyên đảo, trên đường trở về.
Hôm nay làm sao có thể vì ba nhà này mà làm chậm trễ cả hành trình được?Khuông Hãn đại nhân của Khuông gia kia nghe vậy cả giận nói: Các ngươi đứng đấy nói chuyện không biết đau thắt lưng sao? Ha ha, Khuông Hãn, chẳng lẽ những thế gia chúng ta bởi vì chuyện nhà Khuông gia các ngươi mà phải lãng phí thời gian ở chỗ này? Mặt mũi của Khuông gia các ngươi không có lớn như vậy a.
Nếu không như vậy đi, nguyện ý ở lại thì ở lại.
Gia tộc chúng ta rút lui trước, thế nào?Giang Trầη ngồi một bên nghe vậy hận không thể dựng ngón tay cái với những gia tộc này.
Hắn đương nhiên hy vọng hiện tại rời đi, đi càng nhanh càng tốt.
Trì hoãn càng lâu nguy hiểm càng lớn.
Khuông Hãn nhìn người Tiết gia và Tuyên gia: Hai nhà các ngươi thấy thế nào?Một gã cao tầng của Tiết gia nói: Mất tích không minh bạch, chuyện này không làm rõ ràng Tiết gia ta tuyệt đối không lùi.
Tuyên gia ta cũng là như vậy.
Một gã cao tầng của Tuyên gia nói, khẩu khí rất là kiên quyết.
Giang Trầη im lặng, nếu như có thể hắn quả thực muốn thay Tuyên gia làm chủ, hiện tại lập tức rời khỏi.
Thế nhưng mà hắn cũng biết, coi như là Tuyên Duệ bất quá cũng chỉ là đệ tử trẻ tuổi của Tuyên gia mà thôi.
Lúc này hắn không có bao nhiêu quyền lên tiếng a.
Trong lúc nhất thời, Giang Trầη có chút hối hận.
Vì sao hắn giết mấy gia hỏa này, lại còn hủy thi diệt tích a.
Lưu lại thi thể nói không chừng còn tốt hơn.
Những gia tộc này sau khi nhìn thấy thi thể, cũng tự mình hết hy vọng.
Những gia tộc khác không khách khí, nhao nhao nói với Hoắc thân vương: Hoắc thân vương, Kỷ gia chúng ta đối với sự tiếp đãi của Hồi Xuân đảo vực và Đông Duyên đảo vô cùng hài lòng.
Chuyện nơi này chúng ta định rời khỏi, mặc kệ ba nhà bọn họ.
Các ngươi muốn hầu hạ thế nào thì hầu hạ thế đó a.
Hoắc Thân vương hiện tại đang ở trong thế khó xử, hắn rất muốn vui vẻ rời khỏi nơi này cùng với năm đại thế gia.
Nhưng mà hắn nào dám vứt bỏ ba đại thế gia còn lại, mặc kệ không quản tới sao?Tám đại thế gia trong Đan Văn thần quốc này, bất luận một nhà nào hắn căn bản đều không thể trêu vào.
Hoắc Thân vương cười nói: Khách quý thỏa mãn đúng là vinh hạnh của Hồi Xuân đảo vực chúng ta.
Chỉ là hiện tại ba nhà khách quý xảy ra một chút ngoài ý muốn.
Tiểu vương nhất định phải làm bạn bên cạnh lúc này.
Không bằng như vậy đi, tiểu vương phái một đám tâm phúc, trước tiên tiễn đưa năm nhà khách quý rời khỏi, như vậy được không?Trong khi mọi người nói chuyện, bỗng nhiên từ trên không trung phía xa tối sầm lại một chút.
Sau đó liên tục có ba chiếc phi chu từ trên cao phóng tới, rồi nhanh chóng hạ thấp xuống vùng này.
Giang Trầη vốn xếp bằng ngồi ở đó, nhìn thấy ba chiếc phi chu trên không trung, trong lòng khẽ động, thầm kêu không tốt.
Thừa dịp ánh mắt mọi người còn chưa dừng lại trên người hắn, thân ảnh lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ.
Trong mấp hô hấp đã biến mất ở hiện trường.
Hiện tại hắn đã không còn nơi để đi, bốn phía đều là người Hồi Xuân đảo vực và Đông Duyên đảo, trốn ra bên ngoài căn bản không có bất luận khả năng đào thoát nào.
Cho nên Giang Trầη cũng chỉ có thể kiên trì, đi vào bên trong Hắc Yểm sơn mạch.
Trong lòng Giang Trầη phiền muộn, thật vất vả mới ra được một biện pháp đi ra ngoài, nhìn tình huống này, chỉ sợ đã ngâm nước nóng.
Những phi chu kia lúc này chạy tới đây, nhất định không phải là chuyện tốt.
Giang Trầη có một trực giác mãnh liệt, cho nên, hắn quyết định chạy trước là thượng sách.
Nếu không một khi bị vây quanh, cho dù hắn có thần thông thông thiên cũng không có khả năng thoát được.
Phi chu kia sau khi đáp xuống, còn chưa ổn định đã có người vội vã từ bên trong mở cửa, nhảy ra ngoài.
Hạ đại thống lĩnh?Hoắc thân vương nhìn người dẫn đầu nhảy ra, đây là thống lĩnh đại nội của hoàng thất Hồi Xuân đảo vực, những người sau lưng hắn đều là cao thủ đại nội.
Hoắc thân vương, có phải bên phía Đông Duyên đảo gặp chuyện không may đúng không?Hạ đại thống lĩnh kia vừa tới gần đã dùng vẻ mặt lo lắng hỏi.
Nhìn thấy bộ dáng đắng chát của Hoắc thân vương, Hạ đại thống lĩnh đã đoán ra được đáp án.
Chẳng lẽ bệ hạ cũng biết?Hoắc thân vương có chút kinh ngạc?Hạ đại thống lĩnh vẻ mặt đau khổ nói: Ba đại thế gia đến từ Đa Văn thân quốc thông qua đại trận truyền tin, quát Hồi Xuân đảo vực chúng ta.
Bệ hạ vô cùng khiếp sợ, phái thuộc hạ tới hiệp trợ điều tra việc này.
Bệ hạ hạ lệnh, mặc kệ hung thủ là ai, trước tiên phải bắt được hung thủ, tuyệt đối không thể thả cho hung thủ rời khỏi nơi này.
Hung thủ?Sắc mặt Hoắc thân vương đại biến, bên này còn đang ở trong trạng thái mất tích, còn chưa xác định được những thiên tài kia chết hay chưa?Chẳng lẽ, bệ hạ đã nhận được tin tức xác thực? Những thiên tài này đã vẫn lạc?Tên Khuông Hãn kia sải bước đi tới, trừng mắt nhìn Hạ đại thống lĩnh: Ngươi vừa nói cái gì? Bắt lấy hung thủ? Khuông gia ta thông qua đại trận đưa tin liên hệ với hoàng đế các ngươi sao?Hạ đại thống lĩnh biết rõ việc này không dấu diếm nổi, cũng không phủ nhận mà gật đầu nói: Vâng.
Bọn họ nói cái gì?Khuông Hãn vội vàng hỏi, thái độ rất là ác liệt.
Hạ đại thống lĩnh lúc này cũng không có khả năng so đo nhiều như vậy, hắn nói rõ chi tiết: Bệ hạ bên kia nhận được tin tức từ ba đại thế gia.
Nói có năm thiên tài vẫn lạc.
Hồn đăng bổn mạng trong gia tộc đã bị nghiền nát.
Ah.
Khuông Hãn nghe vậy, rốt cuộc cũng xác định điểm này, lập tức phát ra tiếng hống giận dữ.
Ba đại thiên tài của Khuông gia, không ngờ đều vẫn lạc.
Trước đó hắn còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy những thiên tài này thực sự xông nhầm cấm địa.
Nhưng mà bây giờ, phần tâm lý may mắn này toàn bộ bị nghiền nát.
Sự thật tàn nhẫn nói cho hắn biết, năm thiên tài này đã vẫn lạc toàn bộ.
Nếu đã thế, nếu năm người này đã vẫn lạc, vậy người xâm nhập đệ nhị trọng cấm địa trong Hắc Yểm sơn mạch là ai?Chẳng lẽ là một trong hai thí luyện gia chết không thấy xác kia?Trong lúc nhất thời, bầu không khí vô cùng ngưng trọng.
Lúc này một gã cao tầng Tuyên gia cũng đi tới, hỏi: Thống lĩnh các hạ, bên Tuyên gia chúng ta thông qua đại trận truyền tin nói cái gì? Có dặn dò gì không?Hạ thống lĩnh ngập ngừng nói: Bên Tuyên gia hình như là một tộc lão của Tuyên gia, gọi là Tôn lão.
Tuyên Duệ vẫn lạc là hậu đại dòng chính của Tôn lão này.
Cho nên lão nhân gia vô cùng tức giận.
Tuyên Duệ?Tên cao tầng Tuyên gia kia có chút khó hiểu nói tiếp: Người mất tích Tuyên gia chúng ta là Tuyên Phi, không phải là Tuyên Duệ.
Ồ?Hạ thống lĩnh triệt để ngây ngốc: Thế nhưng mà trong truyền tin, rõ ràng lại nói bổn mạng hồn đăng của Tuyên Duệ bị nghiền nát a.
Làm sao có thể?Sắc mặt tên cao tầng Tuyên gia kia trầm uống: Tuyên Duệ không phải đang hoàn hảo ở chỗ này sao?Nói xong, tên cao tầng Tuyên gia nhìn về phía địa phương trước đó Giang Trầη đặt chân.
Chỉ là, khi xem qua, tên cao tầng này giật mình, Tuyên Duệ trước đó còn có mặt ở đó, lúc này lại không thấy.
Tên cao tầng kia giật mình, tiến lên vài bước đi tới, điều tra bốn phía một chút, nhưng căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Tuyên Duệ.
Tuyên Duệ đâu rồi?Sắc mật tên cao tầng này đại biến, mặt đen lên, hỏi.
Vừa rồi dưới tình huống lộn xộn, Giang Trầη rời khỏi, cơ hồ không có ai nhìn thấy.
Ngược lại, có một thiên tài của gia tộc khác bỗng nhiên mở miệng nói: Vừa rồi trong lúc lơ đãng ta thấy có một đạo thân ảnh chạy ra khỏi nơi này, tốc độ rất nhanh, biến mất không thấy gì nữa.
Lời nói vừa vang lên, toàn trường lập tức có phản ứng bất đồng.
Bầu không khí thoáng cái trở nên vô cùng quỷ dị.
Tuyên Duệ bỗng nhiên mất tích.
Mà vốn người mất tích bên Tuyên gia là Tuyên Phi, mà tổng bộ Tuyên gia, người có bổn mạng hồn đăng bị nghiền nát lại là Tuyên Duệ.
Quỷ dị nhất là, vừa rồi Tuyên Duệ còn êm đẹp trở lại.
Việc này thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, thậm chí còn có chút linh dị, có chút tiểu gia hỏa nhát gan bắt đầu nhìn bốn phía, sởn hết cả gai ốc.
Tên cao tầng Tuyên gia lẩm bẩm nói: Xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy? Bổn mạng hồn đăng của Tuyên Duệ bị nghiền nát, vậy người vừa mới trở về là ai? Chẳng lẽ là Tuyên Phi? Không có khả năng a.
Tuyên Toản đại nhân, có phải người vừa rồi giả mạo Tuyên Duệ hay không?Một tên thủ hạ của Hoắc thân vương lúc này đưa ra giả thuyết như vậy.
Tên cao tầng Tuyên gia gọi là Tuyên Toản kia lúc này mới khẽ giật mình tâm tình thoáng cái trở nên không xong.
Mới vừa rồi hắn còn không quá cẩn thận lưu ý.
Ít nhất từ mặt ngoài xem ra, tất cả mọi hành động của Tuyên Duệ này rất bình thường.
Phương diện khí chất, cử chỉ, không có bất kỳ địa phương nào dị thường.
Thậm chí thành tích thí luyện lấy được cũng phù hợp với trình độ bình thường của Tuyên Duệ.
Bọn họ căn bản sẽ không suy nghĩ về phương diện này, đâu có khả năng hoài nghi Tuyên Duệ là giả mạo.
Nhưng giờ phút này, bọn họ không thể không suy xét lại.
Càng suy xét, Tuyên Toản đại nhân kia cũng có cảm giác nổi da gà.
Chẳng lẽ.
.
.
Chẳng lẽ vừa rồi thực sự là Tuyên Duệ giả?Nếu vô lý thì tại sao lại biến mất trong lúc mấu chốt như vậy? Nhất định là vậy, nhất định là giả mạo, thấy có người tới, trong lòng hắn chột dạ, cho nên vụng trộm chạy đi.
Bên Tuyên gia có người kêu lên.
Nếu như Tuyên Duệ là giả mạo, vậy Tuyên Phi thì sao? Tuyên Phi đi đâu? Tuyên gia cũng không có nói bổn mạng hồn đăng của Tuyên Phi bị nghiền nát a.
Những người này nào đâu biết rằng Tuyên Phi bị Giang Trầη tiêu diệt vào một khắc trước khi chấm dứt thí luyện.
Mà khi tổng bộ Tuyên gia liên hệ với Hồi Xuân đảo vực, khi đó Tuyên Duệ đã vẫn lạc.
Chỉ là khi đó Tuyên Phi vẫn còn bình yên vô sự.
Tuyên gia tự nhiên không có khả năng biết trước được.
Thời gian cách vài ngày, hiện tại Tuyên gia tự nhiên đã biết rõ chuyện Tuyên Phi cũng đã vẫn lạc.
Chỉ là tin tức này còn chưa tới Hồi Xuân đảo vực, tự nhiên không có khả năng truyền tới Đông Duyên đảo này.
Quái lạ, quái lạ.
Tuyên Toản thì thào thở dài: Thiên tài như Tuyên Duệ, tại sao lại không hiểu thấu vẫn lạc? Thí luyện giả ở Đông DUyên đảo này, có thể giết được Tuyên Duệ sao? Ta không tin.
Khuông Hãn hừ lạnh một tiếng: Chẳng lẽ Khuông Dung chúng ta không bì kịp Tuyên Duệ nhà các ngươi sao?Tuyên Toản lạnh lùng nhìn Khuông Hãn: Hiện tại nói những lời nhảm nhí này thì có tác dụng rắm gì? Bắt lấy hung thủ mới là việc cấp bách.
Nhị vị, nếu như Tuyên Duệ lúc trước là giả mạo.
Như vậy người giả mạo nhất định có quan hệ lớn với hung thủ, rất có thể là hung thủ.
Bằng không mà nói, sao hắn lại chột dạ như vậy?Tên cao tầng Tiết gia gọi là Tiết Dực lên tiếng nói.
Người này sau khi giết người lại cải trang thành Tuyên Duệ, rốt cuộc có động cơ gì?Tuyên Toản có chút khó hiểu nói.
Vấn đề này tổng thủ đại nhân của Đông Duyên đảo lại có thể giải thích được.
Các vị đại nhân, nếu như mấy vị thiên tài thực sự là do hai thí luyện giả kia giết chết.
Nhất định bọn họ muốn thông qua việc giả mạo Tuyên Duệ thiếu gia, rời khỏi Đông Duyên đảo.
Những lời nói của Tổng thủ đại nhân đã vạch trần đáp án.
Trong lúc nhất thời cao tầng ba nhà đều cực kỳ lúng túng.
Bọn họ cũng suy đoán ra, đoán chừng thiên tài ba nhà bọn họ đuổi giết đối phương, ngược lại còn bị đối phương giết chết.
Hung thủ kia cũng gan lớn, không ngờ lại can đảm cải trang thành đối phương, muốn mượn cơ hội này rời khỏi Đông Duyên đảo.
Không thể không nói, phần dũng khí và thủ đọa này làm cho những người Đa Văn thần quốc bọn họ đều cảm thấy giật mình vạn phần.
Như vậy, bên tám đại thế gia, năm nhà khác dường như cũng muốn ở lại xem náo nhiệt, cũng không có ý tứ rời khỏi.
Chỉ là bọn họ cũng không có ý ra tay trợ giúp.
Nhưng mà ba nhà kia triêu tập, Hồi Xuân đảo vực cũng không dám lãnh đạm, Hoắc thân vương và Hạ đại thống lĩnh kia, còn có một ít nhân vật quan trọng của Đông DUyên đảo toàn bộ tụ tập một chỗ.
Hiện tại, người có tâm tình bất định nhất chính là thành chủ Tạ Vô Thương của Tội Nghiệt chi thành.
Ba đại thế gia, có khả năng đã chết sáu đại thiên tài.
Mà hung thủ, rất có thể là hai thí luyện giả mà Tội Nghiệt chi thành hắn tuyển chọn.
Tạ Vô Thương, để xem ngươi ăn nói thế nào với những vị khách quý này? Ngươi nhìn chuyện tốt ngươi làm kìa.
Tổng thủ đại nhân lúc này hiển nhiên muốn đẩy, đẩy trách nhiệm khỏi mình.
Hắn quát lớn Tạ Vô Thương, ý định đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Tạ Vô Thương.
Tạ Vô Thương vẻ mặt vô tội nói: Tổng thủ đại nhân, tại hạ nhận được mệnh lệnh từ tổng thủ bộ, toàn tâm toàn lực tuyển bạt người, tận chức mà làm.
Tự hỏi mình không phụ lòng phân phó của tổng thủ đại nhân a.
Tạ Vô Thương quả thực cảm thấy mình là người vô tội.
Tổng thủ bộ của ngươi từ đầu tới đuôi không nói lần tuyển chọn này là cung cấp cho thiên tài Đa Văn thần quốc săn giết.
Nếu như thực sự có tầng ý tứ này, Tạ Vô Thương có lẽ sẽ cân nhắc một chút, đừng chọn lựa người quá lợi hại đi vào bên trong.
Trái lại, tổng thủ bộ còn dặn dò, nhất định phải đề cao quy cách tuyển chọn, nhất định phải tuyển chọn ra thiên tài một chút.
Có thể nói, Tạ Vô Thương trong lúc tuyển chọn tốn rất nhiều tinh lực và thời gian.
Kết quả ngược lại còn trở thành tai họa, chuyện này khiến cho hắn rất là ủy khuất.
Nếu như bởi vì nguyên nhân này mà trở thành kẻ chết thay, hắn cảm giác mình quá oan uổng.
Tuyên Toản đại nhân của Tuyên gia kia tức giận nhìn Tổng thủ đại nhân: Hiện tại đừng nói nhảm những lời này nữa, hung thủ, chúng ta muốn hung thủ.
Tổng thủ đại nhân vội vàng nói: Dạ dạ, nhất định phải bắt được hung thủ, nghiêm trị không tha.
Đám người Tạ Vô Thương cũng liên tục gật đầu, trong lòng lại cực kỳ khinh thường.
Trong lòng bọn họ ủy khuất nhất, là người Đông Duyên đảo, bọn họ tự nhiên cũng căm thù người bên ngoiaf.
Vốn, người bọn họ tuyển ra lại coi như con mồi để săn giết, trong đầu bọn họ có chút mất hứng.
Trở thành con mồi cũng bỏ đi, thế nhưng thợ săn không có bổn sự, bị con mồi tiêu diệt, còn trách người khác? Như vậy nói không qua.
Thấy bộ dáng có chút lãnh đạm của Tạ Vô Thương, tên Khuông Hãn kia không vui nói: Ngươi gọi là Tạ Vô Thương đúng không? Nghe nói hai tên thí luyện giả này đều là ngươi tuyển chọn ra.
Ngươi nói xem, hai người này ai có khả năng là hung thủ nhất?Tuy rằng Tạ Vô Thương rất chán ghét những người này, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, hắn suy nghĩ một lát rồi cung kính nói: Theo cách nhìn của ta, Giang Hoàng kia có khả năng lớn hơn một chút.
Tô Hồng tuy rằng thiên phú cực cao, nhưng mà nếu nói muốn vượt qua các thiên tài của Đa Văn thần quốc, Tạ mỗ vẫn cảm thấy không quá tin tưởng.
Nhưng mà Giang Hoàng kia, Tạ mỗ cũng không nhìn thấu.
Người này lai lịch vừa thần bí.
.
.
Giang Hoàng?Khuông Hãn và Tuyên Toản, Tiết Dực nhìn nhau, đều nhao nhao gật đầu.
Hoắc Thân vương, nếu như đã xác định hugn thủ, vậy cấm địa Hắm Yểm sơn mạch này có lẽ nên mở ra toàn bộ, để chúng ta đi vào lùng bắt hung thủ a.
Hoắc Thân vương có chút khó xử nói: Mấy vị đại nhân, Hắc Yểm sơn mạch này là chỗ then chốt của Đông Duyên đảo.
Một khi xâm nhập, làm bị thương căn cơ mà nói, vận hành của cả Đông Duyên đảo đều xảy ra vấn đề a.
Khuông Hãn giận tím mặt: Hoắc thân vương, ý của ngươi là thiên tài tám đại thế gia chúng ta còn không bằng căn cơ của một địa phương nhất lưu sao? Đúng vậy, Hoắc thân vương, ta nghe nói, Đông Duyên đảo này vốn để giam giữ phạm nhân.
Đây là một đảo vực bị Hồi Xuân đảo vực vứt bỏ.
Căn cơ có thể quan trọng bao nhiêu cơ chứ?Tuyên Toản cũng không chút khách khí răn dạy Hoắc thân vương.
Dầu gì Hoắc thân vương cũng là thành viên hoàng thất, quyền cao chức trọng, bị người ta quát lớn như vậy, trong lòng của hắn cũng không chịu nổi.
Nhưng mà hắn cũng rõ ràng, những người này hắn đều không đắc tội nổi.
Hắn lập tức có chút khó xử nhìn qua Tổng Thủ đại nhân.
Tổng thủ đạ nhân có kiên trì nói: Chư vị đại nhân, chuyện đuổi bắt hung thủ này xin giao cho Tổng thủ bộ chúng ta.
Chúng ta đối với địa hình Hắc Yểm sơn mạch quen thuộc hơn một ít.
Mượn một ít manh mối trận pháp, cấm chế, hy vọng đuổi bắt hung thủ còn lớn hơn.
Chư vị đối với địa hình Hắc Yểm sơn mạch không quen thuộc, tùy tiện sát nhập, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Làm càn.
Hoắc thân vương, Đinh tổng thủ, các ngươi ra sức khước từ như vậy, là không muốn chúng ta đi vào tra xét hugn thủ? Các ngươi đang dung túng cho hung thủ sao?Hoắc thân vương nghe vậy biến sắc, hắn biết rõ người ba nhà này đã gần như mất đi lý trí, hắn chỉ có thể cười khổ nói: Các vị đại nhân, lời nói của Đinh thủ rất có đạo lý.
Địa hình Hắc Yểm sơn mạch này các ngươi chưa quen thuộc.
Tùy tiện tiến vào, quả thực phiền toái nhiều hơn.
Mà Tổng thủ bộ bọn họ quả thực là địa đầu xà của Đông Duyên đảo này, đối với nơi này vô cùng quen thuộc.
Nhiệm vụ tróc nã hung thủ giao cho bọn họ ta thấy cũng không tệ.
Không bằng các vị đại nhân ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút, để cho Tổng thủ bộ đi tróc nã hung thủ.
.
.
Phanh.
Tên Khuông Hãn kia vỗ bàn nói: Hoắc thân vương, những lời nói nhảm này ta không muốn nghe.
Tổng thủ bộ nếu như quả thực quen địa hình, để cho bọn chúng dẫn đội là được.
Vô luận thế nào, hai thí luyện gia kia giết thiên tài môn hạ chúng ta.
Chuyện tróc nã như vậy, chúng ta nhất định phải tham gia.
Đúng vậy.
Hoắc thân vương, ngươi cự tuyệt nữa thì chứng minh trong lòng ngươi có quỷ.
Nhìn thấy những người này không biết nói đạo lý như vậy, Hoắc thân vương cũng im lặng.
Hắn biết rõ, chỉ sợ có phản đối nữa cũng không được.
Hắn gật đầu nói: Đã như vậy để cho Tổng thủ bộ phái ra ba nhóm người mang theo thế lực ba nhà các ngươi tìm kiếm.
Người còn lại của Tổng thủ bộ thì triển khai điểu tra, được không?Hoắc thân vương sắp xếp như vậy, tuy rằng trong lòng Tổng thủ đại nhân ngàn vạn lần không muốn, thế nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận, hắn cũng nhìn ra, người ba đại thế gia này đã gần tới biên giới nổi bão.
Được rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lải nhải, dong dài nhiều như vậy, nói không chừng hung thủ đã thoát đi rất xa rồi.
Toàn bộ tập hợp, chuẩn bị tiến vào Hắc Yểm sơn mạch.
Như vậy Hắc Yểm sơn mạch yên tĩnh hoàn toàn bị phá vỡ.
Năm đại thế gia còn lại không có lẫn vào, bọn họ đều ôm tâm lý xem náo nhiệt, cũng không vội rời khỏi.
Chậc chậc, không thể tưởng tượng được trên Đông Duyên đảo còn có thiên tài như vậy, lại làm cho ba đại thế gia này gà bay chó chạy.
Ta hiếu kỳ vô cùng, hai thí luyện giả này chẳng lẽ có ba đầu sáu tay? Đúng vậy a, nghe nói người nọ gọi là Giang Hoàng.
Giang Hoàng này chỉ sợ không phải thổ dân của Đông Duyên đảo a.
Giang Hoàng này quả thực có chút ý tứ.
Có thể giết chết loại thiên tài như Tuyên Duệ và Khuông Dung, thực lực người này quả thực khiến cho người ta sợ hãi a.
Ha ha, nhân tài như vậy nếu như có thể để cho Diệp gia ta sử dụng, cũng không tồi a.
.
.
.
Kế hoạch của Giang Trầη phá sản, mặc dù trong lòng có chút phiền muộn, nhưng một lát sau cũng thoải mái.
Hiện tại có suy nghĩ những thứ này cũng đã không còn ý nghĩa nữa.
Đợi sau khi những người này biết rõ chân tướng, kế tiếp sẽ là điên cuồng đuổi bắt.
Hiện tại trong đầu Giang Trầη đang suy nghĩ xem nên tránh đuổi bắt điên cuồng của đám người này thế nào.
Giờ phút này Giang Trầη mọt hơi đi tới biên giới đệ nhị trọng của cấm địa.
Nơi này là khu vực biên giới.
Bốn phía đều là cấm chế và trận pháp, các loại phù chú kỳ quái, các loại hoa văn trận pháp kỳ kỳ quái quái, làm cho người ta nhìn vào đã cảm thấy nơi này có cảm giác sởn gai ốc.
Giang Trầη nhìn qua một lỗ hổng, như có điều suy nghĩ.
Nơi này nhất định có dấu vết con người làm ra.
Trước đó bọn họ nói cấm chế có dấu vết con người làm ra, có người xâm nhập.
Chẳng lẽ Tô Hồng kia phá vỡ nơi này, tiến vào đệ nhị trọng của Hắc Yểm sơn mạch sao?Ở đệ nhất trọng Hắc Yểm sơn mạch, hoàn cảnh ác liệt vốn đã không thể ảnh hưởng tới thiên tài như Giang Trầη.
Nhưng mà đệ nhị trọng của Hắc Yểm sơn mạch này thì khó mà nói trước được.
Nơi này được xưng là cấm địa, nhất định là tồn tại vô cùng khủng bố.
Chỉ là hiện tại Giang Trầη căn bản không có thời gian lo lắng quá nhiều.
Cấm địa cho dù có nguy hiểm, hắn cũng phải xông vào.
Bằng không mà nói, ở khu vực như đệ nhất trọng của Hắc Yểm sơn mạch này, căn bản không có bao nhiêu không gian bỏ chạy.
Giang Trầη nghĩ tới đây, nhìn khe hở trong hư không, dù bên trong có cấm chế trùng trùng điệp điệp, hắn cũng không có một chút khách khí nào, trực tiếp chui vào.
Đi vào, Giang Trầη lập tức cảm giác được không gian đảo ngược điên cuồng, vòng quanh thân thể hắn, làm cho hành động của hắn trở nên vô cùng gian nan.
Cũng may năng lực điều chỉnh của Giang Trầη vô cùng kinh người, tuy rằng cố hết sức, thế nhưng vẫn cố gắng thích ứng bên trong.
Sau khi thích ứng một lúc, Giang Trầη cảm thấy, không gian đảo ngược này càng ngày ảnh hưởng càng nhẹ với hắn.
Giang Trầη bên trong không gian đảo ngược này, trọn vẹn hành tẩu gần một giờ, lúc này mới thoát khỏi khu đảo ngược này, chính thức tiến vào cấm địa đệ nhị trọng.
Cấm địa đệ nhị trọng này quả nhiên là ba bước một nguy hiểm, năm bước khó đi.
Cũng may thần thức của Giang Trầη đủ cường đại.
Mỗi một lần xuất hiện tình huống nguy cấp, Giang Trầη đều có thể kịp phản ứng mà thoát đi.
Nơi này hung hiểm như vậy, Tô Hồng kia nếu như trốn vào trong này chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Trong lòng Giang Trầη suy đoán: Nhưng mà nếu như hắn có thể rời khỏi nơi này, thành tựu ngày sau nhất định không thể hạn lượng.
Dưới loại tuyệt cảnh này, nếu như còn có thể sống sót, vậy chứng minh Tô Hồng này thực sự không đơn giản.
Trong lúc Giang Trầη di chuyển, bỗng nhiên trên cây đại thụ trước mắt có một đầu độc xà giống như tia chớp bắn về phía trước mặt Giang Trầη.
Loại tình huống nguy hiểm này đối với Giang Trầη mà nói, hắn đã quá quen thuộc.
Giang Trầη căn bản không cần nhìn, trực tiếp dùng cánh tay bổ ra, nhẹ nhàng chém đầu độc xà kia.
Phịch.
Đầu độc xà rơi xuống đất, vẫn còn phun lưỡi, phát ra tiếng chi chi khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Loại việc nhỏ xen giữa này đối với Giang Trầη mà nói, không tạo thành quá nhiều uy hiếp cho lắm.
Mà đối với lực trói buộc của trận pháp và cấm chế bốn phía chung quanh, Giang Trầη ứng phó so với người bình thường còn có tâm đắc hơn, càng ngày càng thêm thành thạo.
Khu vực biên giới đệ nhị trọng cấm địa, cấm chế và trận pháp, còn có không gian đảo ngược, quả thực vô cùng ảnh hưởng tới hành trình của người ta.
Nhưng mà sau nửa canh giờ, rốt cuộc Giang Trầη cũng thành công thoát khỏi trói buộc, chính thức tiến vào đệ nhị trọng của Hắc Yểm sơn mạch.
Đệ nhị trọng Hắc Yểm sơn mạch này bởi vì thường xuyên đóng cửa, cho nên càng thêm âm trầm đáng sợ, tiến vào nơi này làm cho toàn thân Giang Trầη cảm thấy có cảm giác lạnh lẽo.
Tuy rằng là trốn chạy khỏi chết, thế nhưng Giang Trầη lại giống như con ruồi, đi loạn bốn phía.
Mỗi một bước khi hắn hành động, đều trải qua dò xét rõ ràng, dựa theo tiết tấu của mình, tiến hành tuần tự.
Tai họa lần này rất lớn, nói không chừng cường giả ba đại thế gia kia sẽ tự thân xuất mã.
Ta nhất định phải nhanh chóng chạy đi, nếu không nhất định sẽ bị bọn chúng chặn đứng lại, thậm chí còn bị vây quanh.
Giang Trầη vô cùng nghiêm túc cân nhắc tình cảnh của mình hiện tại.
Ngay khi Giang Trầη tiến vào đệ nhị trọng Hắc Yểm sơn mạch, đi qua khu vực cấm chế không bao lâu.
Đại quân đuổi giết phía sau đã tới bên ngoài đệ nhị trọng cấm chế.
Cao tầng ba đại gia tộc cùng tiến lên phía trước điều tra.
Một lát sau, Tuyên Toản của Tuyên gia kia gật đầu nói: Chư vị thấy không? Trận pháp cấm chế này rõ ràng có dấu vết phá hỏng.
HUng thủ nhất định là từ nơi này tiến vào đệ nhị trọng Hắc Yểm sơn mạch.
Nhất là tiểu tử cải trang kia, hắn nhất định không có đi xa được.
Vô luận thế nào nhất định phải bắt lấy tiểu tử này.
Nói đúng, ba đại thế gia chúng ta không gánh nổi việc mất mặt như vậy.
Đinh tổng thủ, đệ nhị trọng cấm chế này ngươi tự mình mở ra, hay là đợi chúng ta động thủ?Khuông Hãn lạnh lùng nhìn qua Tổng thủ đại nhân.
Đinh tổng thủ kia bất đắc dĩ nhìn qua Hoắc thân vương, hiển nhiên muốn hỏi thăm ý tứ của Hoắc Thân vương.
Hoắc Thân Vương chán nản khoát tay: Mở ra đi.
Hoắc thân vương lại ôm quyền nói với người ba đại gia tộc kia Chư vị, tiểu vương có thỉnh cầu.
Chư vị trong lúc truy đuổi hung thủ, ngàn vạn lần không thể phá hỏng trận pháp bên trong.
Người Đông Duyên đảo sẽ dẫn đường cho chư vị, nếu như thực sự có hung thủ, nhất định có thể bắt được.
Hừ, vậy phải xem các ngươi có thành tâm dẫn đường hay không.
Nếu không bắt được hung thủ, vậy thì đừng trách chúng ta tự mình chủ trương.
Ba đại gia tộc hiển nhiên không quá coi thỉnh cầu của Hoắc thân vương vào đâu.
Mục tiêu của đám người này là bắt được hugn thủ, nếu như bắt được, có lẽ bọn họ sẽ không tiếp tục hô phong hoán vũ.
Nhưng nếu không bắt được, tự nhiên bọn họ sẽ không bảo đảm cái gì.
Hoắc thân vương cũng đành chịu, hắn biết rõ ba đại gia tộc này hiện tại đang phẫn nộ, lại nói, người ta là nhân sĩ của Đa Văn thần quốc, cho dù bọn họ bất mãn, thì thế nào chứ?Cấm chế ở đệ nhị trọng chậm rãi bị mở ra.
Nhân mã ba đại gia tộc phân thành chín nhóm, Tổng thủ bộ và Hoắc thân vương cũng mang theo người, phân biệt dẫn đường.
Bắt đầu trong phạm vị đệ nhị trọng triển khai hành động vây bắt.
Lĩnh vực đệ nhị trọng này là khu vực hạch tâm của Hắc Yểm sơn mạch, càng tiến sâu càng tới gần hạch tâm.
Hơn nữa khu vực đệ nhị trọng này, rõ ràng lớn hơn nhiều so với khu vực đệ nhất trọng, muốn vây bắt, độ khó rõ ràng còn lớn hơn nhiều.
.
.
.
Sau khi Giang Trầη tiến vào khu vực đệ nhị trọng này, rõ ràng đã cẩn thận hơn rất nhiều.
Trên đường đi thu liễm khí tức bản thân tới mức thấp nhất.
Hắn biết rõ, lần này đuổi giết người khác, vô cùng cường đại, chỉ cần hắn khong chú ý lưu lại một chút sơ hở cũng có thể bị đối phương bắt lấy.
Cho nên Giang Trầη không dám xem thường.
Đông Duyên đảo đối với cấm địa đệ nhị trọng của Hắc Yểm sơn mạch này coi trọng như vậy.
KHông biết nguyên nhân là tại sao? Rốt cuộc bên trong ẩn chứa bí mật gì?Kỳ thực Giang Trầη cũng tò mò, hắn cảm giác, cảm thấy, trước khi thí luyện, bên Đông Duyên đảo còn nghiêm túc cảnh cáo bọn họ không nên xông loạn vào cấm địa đệ nhị trọng, như vậy bên trong nhất định là có nguyên nhân.
Hiện tại hắn đã xâm nhập vào trong cấm địa đệ nhị trọng này, cũng có thể cảm nhận được hệ số nguy hiểm của cấm địa đệ nhị trọng này thoáng cái tăng lên rất nhiều.
Trên đường đi.
Giang Trầη đã từng gặp phải nhiều sát cơ, cũng may thần thức Giang Trầη đủ cường đại, ý thức nguy hiểm rất mạnh.
Tuy rằng cấm địa đệ nhị trọng này độ nguy hiểm tăng lên rất nhiều, nhưng nếu nói tới uy hiếp trí mạng, thì lại không có a.
Tổng thủ bộ của Đông Duyên đảo kia vì sao lại khẩn trương với nơi này như vậy?Dọc theo đường đi, Giang Trầη gặp nguy hiểm, một nửa là tới từ Hắc Yểm sơn mạch này, còn một nửa là do nhân tố người Đông Duyên đảo tạo ra.
Trong Hắc Yểm sơn mạch có độc hoa độc thảo, còn có các loại độc trùng mãnh thú, còn có các loại thực vật có tính công kích cường đại.
Những nguy hiểm này đối với Giang Trầη mà nói, tính uy hiếp không lớn.
Còn có những uy hiếp mà Đông Duyên đảo tạo ra, đó chính là các loại cấm chế, các loại cơ quan, các loại mũi tên đột nhiên bắn lén, công kishc.
Cũng may Giang Trầη ở phương diện này cũng có kiến thức đầy đủ, nếu không lèm nhèm quả thực sẽ bị trúng chiêu.
Kỳ quái, Tổng thủ bộ của Đông Duyên đảo này rốt cuộc này sợ hãi người ta xâm nhập cấm chế đệ nhị trọng này tới đâu? Tại sao khắp nơi đều ẩn dấu các loại cơ quan?Trong lòng Giang Trầη càng thêm hoài nghi.
Trong lúc đang suy nghĩ, thần thức Giang Trầη bỗng nhiên khẽ động.
Trong lúc mơ hồ, hắn phát giác ra một cỗ nguy cơ đang hàng lâm.
Giang Trầη nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Xa xa, nơi hắn vừa mới đi qua, có từng đạo quang mang phá không bắn tới.
Ồ? Cấm chế ở cửa vào đệ nhị trọng đã được mở ra sao? Chẳng lẽ đại quân đuổi giết đã tiến vào nơi này?Trong lòng Giang Trầη chấn động, hắn biết, sau đó sẽ có đại quân đuổi giết tới dây, thế nhưng lại không ngờ rằng những người này tới nhanh như vậy.
Trong lúc nhất thời, có thể nói là phía trước có chặn đường, phía sau có truy binh.
Nếu như là người Đông Duyên đảo dẫn đường, bọn họ có thể nhẹ nhõm tránh đi các loại cấm chế, cơ quan.
Tốc độ tự nhiên sẽ rất nhanh.
Mà ta một đường phải tránh đi các loại cơ quan, tốc độ sẽ bị ảnh hưởng.
Xem ra lần này quả thực là khó giải quyết.
Giang Trầη tỉnh táo phân tích thế cục, hắn không thể không thừa nhận, lần này thế cục rất là gian nan.
Chỉ là hiện tại trong lúc mấu chốt này, cũng không cho phép hắn nghĩ quá nhiều.
Hắn quay đầu, tiếp tục đi vào bên trong.
Mặc kệ, cứ tiến về phía trước, cho dù đi ngang quang Hắc Yểm sơn mạch này cũng quyết không thể quay đầu lại.
Nếu như có thể đi qua Hắc Yểm sơn mạch kéo dài mấy vạn dặm này, theo bản đồ có lẽ sẽ đi tới khu vực biên giới của Đông Duyên đảo.
Xuyên qua khu vực biên giới là có thể đi vào hải vực của Đông Duyên đảo.
Thông qua hải vực này, có thể trực tiếp thoát khỏi Đông Duyên đảo.
Nhưng mà khu vực biên giới có trận pháp, cấm chế cường đại, muốn thông qua quả thực không dễ dàng.
Mà tới gần hải vực kia cũng có đoạn hải vực nguy hiểm chừng một hai ngàn dặm phải đi qua.
Muốn rời khỏi nơi này, độ khó quả thực không phải lớn bình thường a.
Giang Trầη cũng cảm nhận được sự gian nan vô cùng.
Thậm chí có một lần Giang Trầη còn muốn thông qua Thời Không ấn phù trở lại Lưu Ly vương tháp.
Chỉ là hắn cũng không xác định được Thời Không ấn phù có thể dùng được ở Đông Duyên đảo hay không.
Mấu chốt nhất chính là, sau khi hắn rời khỏi đệ tam cung của lục cung truyền thừa, từng nhận được gợi ý, khi tu vi chưa tới bán bộ Thiên Vị, không thể xông vào cung thứ tư.
Tuy rằng mỗi một cung đều có một lần cơ hội thất bại.
Nhưng mà Giang Trầη cũng không muốn dùng cơ hội này.
Không tới thời khắc cuối cùng tuyệt đối không thể vận dụng Thời Không ấn phù.
Nếu không ta lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Lại một lần nữa từ cương vực nhân loại đi vào Vạn Uyên đảo, độ khó chỉ sợ sẽ càng lớn, cũng tốn khá nhiều thời gian.
Đã đi vào Vạn Uyên đảo, tự nhiên Giang Trầη không muốn quay về như vậy.
Trong tuyệt cảnh, tiềm năng của Giang Trầη cũng được khai phá thêm một bước.
Trong đệ nhị trọng của Hắc Yếm sơn mạch này, thần thức cường đại của Giang Trầη được phát huy hoàn mỹ.
Trên đường đi, hắn hoàn mỹ tránh đi từng đạo cơ quan, từng đạo cấm chế công kích che dấu, không đụng phải bất kỳ cơ quan nào.
Chuyện này cũng tạo thành bảo vệ thật lớn cho hành tung của hắn.
Nếu như hắn đụng phải cấm chế, cơ quan nào đó, cũng có thể bị phát giác ra.
Do đó mà bạo lộ hành tung.
Một khi bạo lộ hành tung, đối với những người đuổi giết kia mà nói, độ khó khi đuổi giết sẽ giảm đi rất nhiều.
Hiện tại trong loại tình huống này, Giang Trầη tin chắc rằng, mặc dù có nhiều kẻ đuổi giết tiến vào, nhất định cũng phải chia thành vài nhóm, bắt đầu triển khai thần thức, tìm tòi.
Loại phương thức tìm kiếm này, tuy rằng ổn thỏa, nhưng mà khuyết điểm cũng có, ít nhất nhân lực bọn chúng phân tán, cũng không có tập trung.
Trong ngắn hạn, không có cách nào tạo thành vòng vây hoàn mỹ.
Hiện tại Giang Trầη không lo lắng thứ gì, hắn chỉ lo lắng mình bị vây quanh.
Một khi rơi vào trong vòng vây tầng tầng lớp lớp, ở loại địa phương quỷ quái như Hắc Yểm sơn mạch này, muốn thoát đi độ khó rất lớn.
Dù sao bên trong những kẻ đuổi giết kia, còn có tồn tại đáng sợ là Thiên Vị lục trọng.
Tuy rằng Giang Trầη cũng quen thuộc với cường giả Thiên Vị lục trọng, nhưng lần đó đánh bại Khổ Trúc lão tổ hoàn toàn là dựa vào mưu kế a.
Nếu như chính diện là địch với cường giả Thiên Vị lục trọng, Giang Trầη cảm giác mình không có bất kỳ phần thắng nào.
Thậm chí những con át chủ bài mà hắn có trên người, trừ Thời Không ấn phù ra, trước mặt Thiên Vị lục trọng, chưa chắc đã có bao nhiêu sức chống cự.
Cho nên Giang Trầη vô cùng thận trọng.
Lần này bất đồng với bất luận một lần nào trước đó, lần này là ở địa bàn người khác, hơn nữa tất cả đều không nằm trong kế hoạch của hắn.
Kế hoạch của hắn cũng phải căn cứ vào tính thế biến hóa mà biến hóa theo.
Chuyện này đối với Giang Trầη mà nói, không thể nghi ngờ là vô cùng bị động.
Một đường chạy trối chết, thời gian hai ngày trôi qua, Giang Trầη cơ hồ không có nghỉ ngơi một chút nào, tinh thần luôn ở trong trạng thái căng cứng.
Tiêu hao với hắn cũng rất lớn.
Tuy rằng cho tới bây giờ tất cả đều rất là hoàn mỹ, cũng không có bạo lộ hành tung, cũng không có bị đối thủ đuổi tới sau lưng.
Nhưng mà Giang Trầη thủy chung không có cảm giác nhẹ nhõm, không có cảm thấy mình đã thoát khỏi đuổi giết, càng không có cảm giác mình đã an toàn.
Liên tục hai ngày đêm chạy trối chết, làm cho tinh thần lực của Giang Trầη xuất hiện cảm giác yếu dần đi.
Tinh thần lực luôn ở trạng thái đỉnh phong cũng xuất hiện một chút nguy cơ.
Không thể tiếp tục kéo dài như vậy, phải nghi ngơi và hồi phục một chút.
Tuy rằng Giang Trầη rất muốn tiếp tục chạy đi.
Nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, phải ngồi xuống nghỉ ngơi và hồi phục một chút.
Cho dù là hai thời thần nghỉ ngơi và hổi phục, minh tưởng cũng làm cho tinh thần lực tiêu hao quá độ của hắn được chữa trị.
Giang Trầη quyết định, chỉ là hắn cũng không dám tùy tiện dừng lại ven đường.
Ven đường hắn bố trí một ít Phệ Kim thử, làm công tác tình báo, dò xét ven đường.
Sau khi sắp xếp tốt tất cả, Giang Trầη mới tìm được địa phương hẻo lánh, bắt đầu khoanh chân minh tường.
Hiện tại hắn phải giành giật từng giây, mau chóng khôi phục tinh thần lực.
Ứng phó với cục diện càng thêm khó khăn sau đó.
.
.
.
Đại quân đuổi giết của ba đại ra tộc chia ra làm chín đường, khi thì hội họp, khi thì tản ra.
Mấy ngày qua lại giống như mò kim đáy bể, thủy chung không có thu hoạch được gì.
Cự đầu của ba gia tộc kia lần nữa tụ họp lại một chỗ, tâm tình bọn họ hiện tại đã tới gần biên giới bộc phát.
Biểu lộ âm trầm kia làm cho Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ đều không dám đối mặt.
Đinh tổng thủ, đoạn đường này các ngươi dẫn đường, nhiều ngày trôi qua như vậy, đừng nói là bắt được hung thủ, bóng dáng hung thủ cũng không nhin thấy.
Ngươi giải thích thế nào đâyNgữ khí của Khuông Hãn kia rất không vui.
Đinh tổng thủ cũng có chút khó chịu, hiển nhiên đuổi giết mấy ngày nay làm cho hắn cũng nhịn không được.
Hắn hoài nghi, mấy đại thiên tài này chết, liệu thực sự có tồn tại cái gọi là hung thủ hay không?Hắn thậm chí còn hoài nghi, có lẽ mấy thiên tài này nội chiến tự mình vẫn lạc.
Người gọi là Giang Hoàng và Tô Hồng kia có lẽ vốn không phải là hung thủ.
Chỉ là đây là một loại suy đoán sau xúc động, phẫn nộ của hắn mà thôi, hắn nào dám nói ra miệng.
Hoắc thân vương, Đinh tổng thủ.
Các ngươi dẫn đường mà đã không có thành ý như vậy.
Kế tiếp đừng trách ba gia tộc chúng ta không nể tình.
Khuông Hãn mặt đen lên, nói.
Đinh tổng thủ kinh ngạc nói: Khuông Hãn đại nhân, người có tính toán gì không? Từ giờ trở đi, ba gia tộc chúng ta tiếp quản nơi này.
Tất cả lộ tuyến đuổi giết do chúng ta định đoạt.
kế hoạch tự chúng ta quyết định.
Hồi Xuân đảo vực các ngươi và Đông Duyên đảo, muốn thì theo, không muốn theo cùng thì có thể rời khỏi đây.
Khuông Hãn tuyên bố.
Khuông Hãn đại nhân, như vậy không được a.
Sắc mặt Hoắc thân vương đại biến: Hắc Yểm sơn mạch này xâm nhập càng sâu, càng có rất nhiều cấm chế, chư vị đối với nơi này không quen thuộc, chỉ sợ tự mình định lộ tuyến, tốc độ sẽ càng thêm chậm chạp.
Hoắc thân vương nói những lời này kỳ thực cũng có đạo lý của nó.
Đinh tổng thủ cũng khuyên nhủ: Chư vị đại nhân, Hoắc thân vương nói đúng đó.
Ở Hắc Yểm sơn mạch này, không có chúng ta dẫn đường, hiệu suất đuổi bắt của chư vị chỉ sợ sẽ thấp hơn.
Tuyên Toản cười lạnh nói: Nói như vậy, các ngươi rời khỏi, ba đại thế gia chúng ta sẽ không làm gì được? Nực cười.
Đám người ếch ngồi đáy giếng các ngươi, cho rằng ba đại thế gia chúng ta là thế lực trong Hồi Xuân đảo vực các ngươi sao? Thủ đoạn của ta há bằng vào đám ếch ngồi đáy giếng Hồi Xuân đảo vực các ngươi có thể so sánh được?Khẩu khí của tên này càng thêm không khách khí.
Hoắc Thân vương và Đinh tổng thủ coi như là đại nhân vật một phương, ngeh lời này trong lòng tự nhiên khó chịu.
Nếu như đối phương không phải là người bên trên, chỉ sợ đã trở mặt tại chỗ.
Hoắc thân vương nén giận, khuyên nhủ: Chư vị, lời tiểu vương khó nghe, nhưng là sự thực, kính xin chư vị nghĩ lại.
Không cần phải nói nữa.
Khuông Hãn khoát tay nói: Cứ quyết định như vậy đi.
Đinh tổng thủ từ đầu đi tới lúc này cũng chịu đủ tức giận rồi.
Hắn là Tổng thủ của Đông Duyên đảo, ở trong Hồi Xuân đảo vực cũng coi như là nhân vật đứng đầu.
Ba đại thế gia này tuy rằng mạnh thật, nhưng mà lần này cao tầng ba đại thế gia tới Đông Duyên đảo này, luận thực lực cũng không mạnh hơn Đinh tổng thủ hắn.
Tối đa cũng chỉ coi như là tương xứng.
Cân nhắc địa vị ở thế yếu, cho nên Đinh tổng thủ mới luôn chịu nhục.
Mà lúc này cảm xúc của hắn đã sắp không nhịn được.
Sắc mặt trầm xuống, ngữ khí cũng biến đổi, không còn vẻ kính cẩn như trước, hắn lạnh nhạt nói: Đinh mỗ là Tổng thủ của Đông Duyên đảo này, đã không có cách nào phản khác sự cường thế của quý tộc thượng bang các người, nhưng có một ít từ tục tĩu, ta nên nói trước một câu.
Khuông Hãn cười lạnh: Sao nào? Ngươi định mạnh mẽ ngăn cản sao?Đinh tổng thủ thản nhiên nói: Quý tộc thượng bang các ngươi muốn chèn ép Hồi Xuân đảo vực chúng ta, xin mời tùy tâm sở dục.
Đinh mỗ có lòng khuyên bảo, cũng chỉ phí công vô ích.
Nhưng mà có chút lời tục tĩu, Đinh mỗ vẫn không thể không nói, kính xin chư vị minh giám.
Nói.
Ngữ khí của Khuông Hãn bắt đầu lạnh nhạt.
Chư vị đã khư khư cố chấp như vậy, muốn tự mình định lộ tuyến.
Vậy từ khoảnh khắc này, tất cả chuyện xảy ra với các ngươi trong Hắc Yểm sơn mạch sẽ không liên quan tới Đông Duyên đảo chúng ta.
Các ngươi bắt được hung thủ cũng tốt, hoặc là xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng tốt, đừng có kéo quan hệ với Đông Duyên đảo chúng ta.
Ngữ khí của Đinh tổng thủ lúc này trở nên rất cứng rắn.
Chậc chậc, nghe khẩu khí của ngươi, hẳn ngươi cảm thấy ba đại thế gia chúng ta sẽ lật thuyền trong Hắc Yểm sơn mạch sao?Tuyên Toản kia cười lạnh hỏi lại.
Đinh tổng thủ chắp tay nói: Đinh mỗ không dám coi rẻ quý tộc thượng bang, nhưng mà Hắc Yểm sơn mạch từ xưa đã có nhiều hung hiểm, hơn nữa Hắc Yểm sơn mạch này liên quan tới số mệnh và căn cơ của cả Đông Duyên đảo.
Đây là thứ truyền thừa từ xa xưa xuống.
Rốt cuộc bên trong có bao nhiêu hung cơ đáng sợ, Đinh mỗ cũng không đoán được.
Nhưng mà Đinh mỗ có thể khẳng định, cho dù là ba đại thế gia các ngươi cũng không thể đảm bảo có người hoàn hảo, không tổn hao gì.
Đinh tổng thủ lúc này cũng khó xử, những lời cứng rắn hắn cũng không thể nói quá tuyệt.
Nhưng ý tứ lại biểu đạt rõ ràng, nếu như các ngươi khư khư cố chấp xông vào, chết sống không tránh được Đông Duyên đảo chúng ta.
Trên thực tế trong lòng Đinh tổng thủ đã sớm có khó chịu.
Mấy thiên tài mất tích, hắn đã cảm thấy ba đại thế gia này không có phong độ.
Ngươi không phải muốn lựa chọn tới Đông Duyên đảo thí luyện, sinh tử chẳng phải mặc cho số phận hay sao?Người chết, nếu như đều có thể đổ lên đầu người khác thì nói gì tới phong độ của một thế gia?Ngươi có bản lĩnh tới thí luyện, thế nhưng lại không có bản lĩnh gánh chịu nguy hiểm sinh tử, vậy thì tính là thế gia có nội tình lớn cái rắm a.
CHo nên hành vi của ba đại thế gia hiện tại, trong mắt Đinh tổng thủ chính là cực kỳ bá đạo, hoàn toàn là cố tình gây sự.
Hoắc thân vương vội vàng hòa giải: Chư vị, lão Đinh là tổng thủ của Đông Duyên đảo này.
Hắn đối với Đông Duyên đảo có cảm tình.
Cũng biết ý nghĩa của Hắc Yểm sơn mạch này với Đông Duyên đảo.
Hắn cũng muốn kéo dài truyền thừa, bảo hộ truyền thừa của Đông Duyên đảo, không có ý khác.
Hơn nữa Hắc Yểm sơn mạch này quả thực liên quan tới căn cơ và số mệnh Đong Duyên đảo.
Bên trong nguy cơ trùng trùng, hắn nói như vậy quả thực cũng xuất phát từ lòng hảo tâm a.
Khuông Hãn lạnh lùng bật cười: Hoắc Thân vương, các ngươi nghĩ thế nào, điều này cũng không quan trọng.
Không quản các ngươi nói thế nào, cũng không có cách nào ngăn cản quyết tâm đuổi giết hung thủ của chúng ta.
Về phần những lời nói nhảm của Đinh tổng thủ, các ngươi không cần buồn lo vô cớ.
Cho dù có xảy ra ngoài ý muốn thì ba đại thế gia chúng ta tự mình gánh chịu.
Đông Duyên đảo và Hồi Xuân đảo vực các ngươi quản tốt việc của mình là được rồi.
Đúng vậy, các ngươi muốn đi theo thì đi, không muốn đi theo thì lúc này có thể lựa chọn rời khỏi.
Tuyên Toản cũng không muốn lãng phí thời gian.
Khóe miệng Hoắc thân vương giật giật, vẫn chán nản thở dài.
Đinh tổng thủ nháy mắt với Hoắc thân vương, hai tay ôm quyền nói: Nếu như vậy chúng ta sẽ không đi theo chư vị nữa.
Ba đại thế gia này đã khư khư cố chấp như vậy, Đinh tổng thủ cũng biết, cho dù bọn họ mặt dày đi theo, chỉ sợ cũng chỉ có thể làm cho ba đại thế gia này ghét bỏ.
Nếu như vậy còn không bằng không đi cùng.
Chúng ta đi.
Khuông Hãn vung tay lên, căn bản không nhìn Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ, mang theo đội ngũ mình rời đi.
Tuyên Toản và Tiết Dực cũng mang theo tinh anh gia tộc mình, chạy như bay rời đi.
Biểu lộ trên mặt Đinh tổng thủ âm lãnh, nhìn chằm chằm vào đám người kia, trong lòng nổi giận lôi đình.
Nếu như có thể, hắn muốn hạ lệnh đánh gục toàn bộ đám người này.
Hơn nữa Đông Duyên đảo và Hồi Xuân đảo vực tuyệt đối có thực lực làm được chuyện này.
Ba đại thế gia này tuy rằng có rất nhiều cường giả, nhưng dù sao tới đây lại ít người.
So với việc toàn bộ tinh anh của Đông Duyên đảo và Hồi Xuân đảo vực tập trung ở đây, không có bất kỳ ưu thế nào.
Hạ đại thống lĩnh thở dài: Đinh tổng thủ, ngươi vẫn quá cương quyết, sợ rằng đã đắc tội với ba thế lực này rồi.
Đinh tổng thủ không vui nói: Thái độ của bọn họ, Hạ đại thống lĩnh cũng đã nhìn thấy.
Bọn họ căn bản không có coi chúng ta là gì.
Cho dù chúng ta tận lực xu nịnh, nịnh bợ thì có thay đổi được gì chứ? Bọn chúng chưa từng tỏ vẻ ôn hòa với chúng ta.
Hoắc thân vương khoát tay nói: Đừng nói nữa, lần này chúng ta mời tám đại thế gia tới, vốn là một chuyện tốt, hiện tại xem ra hung cát khó dò, ài.
Trong thanh âm của Hoắc thân vương cũng tràn ngập đau thương.
Đinh tổng thủ, ngươi nói ở chỗ sâu trong Hắc Yểm sơn mạch này thực sự có hung hiểm vô tận sao?Hạ đại thống lĩnh có chút lo lắng hỏi.
Không biết, khi ta tiếp nhận vị trí Tổng Thủ đại nhân này cũng chưa đi toàn bộ Hắc Yểm sơn mạch.
Nhưng mà từ lịch sử truyền thừa có ghi chép, từng đời đều có ghi lại.
Hắc Yểm sơn mạch này tuyệt đối là địa phương trọng địa nguy hiểm nhất trong năm đại hiểm địa.
Cũng là nơi đáng sợ nhất, thần bí nhất.
Trong truyền thừa còn nói tới, ở chỗ sâu trong Hắc Yểm sơn mạch này tuyệt đối không thể xông loạn, một khi có người xông loạn, cửu tử nhất sinh.
Đây không phải là chuyện xấu rồi sao?Hạ đại thống lĩnh gấp gáp: Chết vài thiên tài, ba đại thế gia kia đã có bộ dáng muốn chết muốn sống kia rồi.
Nếu như nhóm người này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy ba đại thế gia kia không phải muốn lật tung Hồi Xuân đảo vực chúng ta hay sao?Đinh tổng thủ lắc đầu nói: Không sợ, ta đã chuẩn bị.
Đinh tổng thủ nói xong, bàn tay khẽ lật, trong tay xuất hiện một vật, đây là một khỏa Lưu ảnh thạch.
Trên đường đi tới đây, còn có những lời vừa rồi, đều ghi lại trên Lưu ảnh thạch này.
Dù tương lai ba đại thế gia muốn truy cứu, chúng ta cũng không thẹn với lương tâm.
Đinh tổng thủ đưa Lưu ảnh thạch cho Hoắc thân vương, nói: Thân vương đại nhân, Lưu ảnh thạch này Đinh mỗ giao cho ngài bảo quản.
Nếu như tương lai cần, người tùy thời có thể lấy ra.
Hoắc thân vương nghe vậy đại hỉ: Tốt, chiêu này của Đinh tổng thủ quả nhiên rất hay.
Nếu như thực sự có chuyện không hay xảy ra.
Đó là bọn chúng khư khư cố chấp, không có quan hệ với Hồi Xuân đảo vực chúng ta.
Biểu lộ khó coi của Hạ đại thống lĩnh cũng hòa hoãn hơn một chút.
Có Lưu ảnh thạch này, hoặc ít hoặc nhiều cũng coi như là chứng cớ nho nhỏ.
Ba đại gia tộc cho dù hung hăng, cũng không có khả năng không nói đạo lý.
Huống chi trong tám đại thế gia, còn có ngũ đại thế gia đối với chiêu đãi của Hồi Xuân đảo vực vô cùng thỏa mãn.
Ba gia tộc này cho dù có ngang ngược không nói đạo lý, bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
Chúng ta rút lui.
Hoắc thân vương cũng quyết định, không đi hteo ba đại thế gia kia hồ đồ nữa.
Đinh tổng thủ vung tay lên: Rút lui.
Tinh nhuệ Tổng thủ bộ mang theo cũng rút lui ra ngoài.
Hạ đại thống lĩnh đuổi theo, nói: Đinh tổng thủ, Hắc Yểm sơn mạch này nếu như đi xuyên qua, sẽ tới nơi nào?Đinh tổng thu nghe vậy, dừng bước nói: Hạ đại thống lĩnh sao lại hỏi vậy? Ha ha, là ta lo lắng vạn nhất hai thí luyện giả kia thực sự xông qua Hắc Yểm sơn mạch, chẳng phải để cho bọn chúng chạy thoát rồi sao? Không có khả năng.
Đinh tổng thủ kiên định lắc đầu: Hắc Yểm sơn mạch nào có dễ dàng xuyên qua như vậy? Hạ đại thống lĩnh nghĩ nhiều rồi.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Nếu như hai người kia thực sự là hung thủ, thì tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Ngươi ngẫm lại mà xem, Đinh tổng thủ ngươi là địa đầu xà ở Hắc Yểm sơn mạch này, dẫn đội đuổi giết người ta mấy ngày nay, đều không tìm thấy nửa điểm dấu vết để lại.
Chuyện này chứng minh cái gì? Chứng minh hai người này tuyệt đối không tầm thường.
Vạn nhất để cho bọn chúng thành công xuyên qua thì sao?Hoắc thân vương cũng dừng lại, nói: Đúng vậy a, không thể không đề phòng.
Thân vương đại nhân, Hạ đại thống lĩnh, các ngươi lo lắng quá rồi.
Từ xưa tới nay có ghi lại, không có mấy người có thể đi ngang thành công Hắc Yểm sơn mạch.
Hơn nữa chỗ hạch tâm của Hắc Yểm sơn mạch nghe nói có cấm chế cổ xưa vô cùng đáng sợ.
Có đầu mối then chốt của trận pháp thượng cổ.
Chung quanh cấm chế cường đại, bất luận là sinh linh nào đều không thể tới gần chứ đừng nói là xuyên qua.
Ngữ khí của Đinh tổng thủ kiên định vô cùng.
Như vậy đi.
Hoắc thân vương ngẫm lại: Chúng ta phái ra một đám tinh nhuệ, phái tới lối ra bên kia Hắc Yểm sơn mạch, mai phục tại đó.
Đến ôm cây đợi thỏ.
Cho dù bọn chúng thực sự không đi qua được, nhiều lắc chỉ tiêu hao một chút nhân lực, cũng không có bao nhiêu tổn thất.
Nhưng vạn nhất bọn chúng đi qua thành công, lại có thể chặn giết được ở đó.
Có thể tránh cho bọn chúng uy hiếp tới trận pháp biên giới Đông Duyên đảo, thoát khỏi Đông Duyên đảo.
Ba đại thế gia sau khi xé rách da mặt với Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ, lộ tuyến tiến lên càng trở nên gấp gáp, trên đường đi bọn họ không hề lảng trách các loại cơ quan, trận pháp nào, chỉ cần gặp ở giữa đường là phá hủy.
Loại phương thức tiến lên này, không thể nghi ngờ làm tăng hiệu suất lên rất cao.
Nhưng mà loại phương thức đơn giản mà thô bạo này cũng dễ dàng đánh rắn động cỏ.
Tuyên Toản đạo hữu, Tiết Dực đạo hữu, nghe Khuông mỗ nói môt câu.
Vài thời thần sau, Khuông Hãn dường như cũng biết loại phương thức này quá đơn giản.
Lập tức hắn phát ra liên lạc với người hai đại thế gia còn lại.
Ba đại thế gia lại lần nữa tụ tập lại một chỗ.
Khuông Hãn đạo hữu, ngươi có ý kiến gì không?Tiết Dực hỏi.
Ta luôn tự hỏi tới lời nói của Đinh tổng thủ kia.
Lão tiểu tử này tuy rằng thái độ không tốt, nhưng mà lời nói của hắn cũng không phải là không có đạo lý.
Địa phương quỷ quái này chỉ sợ thực sự là cấm địa truyền thừa từ thượng cổ.
Chúng ta xông như vậy, dùng nhân thủ của chúng ta, chỉ sợ không chịu được quá nhiều tổn thương.
Lần này tám đại thế gia tới thăm Hồi Xuân đảo vực, mang tới đều là tinh anh, nhưng mà nhân số lại không nhiều.
Mỗi một gia tộc, kể cả cao tầng và thiên tài trẻ tuổi cùng với một ít cận vệ, ước chừng hơn mười người.
Ba gia tộc cộng lại với nhau cũng chỉ hơn trăm người.
Hơn trăm người này muốn triển khai thần thức tìm tòi trong Hắc Yểm sơn mạch to lớn như vậy, không thể nghi ngờ lại không thực tế.
Bởi vì năng lực bao phủ không có mạnh như vậy.
Trước đó triển khai thần thức tìm tòi là bởi vì có tinh nhuệ Hồi Xuân đảo vực kia, cùng với tinh nhuệ Đông Duyên đảo, còn có tinh nhuệ của tất cả các thế lực lớn trong Đông Duyên đảo.
Nhân thủ nhiều, ưu thế lớn.
Hiện tại nhân thủ chợt giảm, còn muốn thông qua phương thức trước đó tìm tòi, rõ ràng không quá thực dụng.
Đạo hữu nói rất có lý, chúng ta ở phương diện nhân thủ quả thực là giật gấu vá vai, không ổn.
Hơn nữa hai tiểu tặc này dường như vô cùng giảo hoạt, đoạn đường này rõ ràng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Đúng vậy a.
Tiết mỗ hiện tại cũng không nhịn được hoài nghi, liệu có phải chúng ta đoán sai? Căn bản không có cái gọi là hung thủ tồn tại?Khuông Hãn nhíu mày: Không có khả năng, hung thủ nhất định là có.
Tuyên Toản cũng gật đầu: Người giả mạo Tuyên Duệ nhất định là hung thủ.
Có người nhìn thấy hắn trốn vào Hắc Yểm sơn mạch này, chẳng lẽ hắn có thể biến mất giống như không khí hay sao?Tiết Dực gật đầu nói: Được rồi, nhị vị đạo hữu cảm thấy trước mắt chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vì kế hoạch hiện tại chúng ta không thể có tư tâm, phải xuất ra một chút bản lĩnh thực sự.
Khuông Hãn lạnh lùng nói: Ta có một bộ bí pháp truy tung, vô cùng hao phí thần thức.
Có thể trong vòng phạm vi ngàn dặm nắm bắt tất cả thần thức yếu ớt đang chấn động.
Bộ bí pháp này không có cách nào thi triển dài hơi, cho nên cần nhị vị hợp trợ một phen.
Ồ?Tuyên Toản lập tức hào hứng: hiệp trợ thế nào? Khi ta thi triển bộ bí pháp này, cần nhị vị không ngừng truyền thần thức cho ta sử dụng.
Thần thức của ba người chúng ta thay phiên cung ứng, có thể khiến cho bí pháp này kéo dài.
Chỉ cần tập trung được hành tung của đối phương, đối phương cuối cùng cũng chỉ là tu sĩ Đế cảnh.
Dù có thực lực Thiên Vị, cuối cùng cũng khó tránh khỏi chúng ta đuổi giết.
Vấn đề hiện tại của bọn họ khó khăn không nhỏ, không phải là giết chết đối thủ, mà là truy tung đối thủ.
Nếu như có thể truy tung ra, một người trẻ tuổi Đế cảnh, giống như giết một con gà không khác gì nhau.
Khó là khó ở chỗ nhiều ngày như vậy, thủy chung không có cách nào nắm bắt được hành tung của đối phương.
Tuyên Toản và Tiết Dực nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Một lát sau hai người này dường như quyết tâm, đều gật đầu.
Khuông Hãn đạo hữu, vậy theo như phương pháp của ngươi làm đi.
Bí pháp này ngươi xác định có thể tìm được chứ?Khuông Hãn lạnh lùng nói: Nếu như không đáng tin, các ngươi cảm thấy Khuông mỗ sẽ hao phí thần thức đi làm việc vô dụng này sao?Tuyên Toản và Tiết Dực cũng nghĩ như vậy.
Vậy thì mời Khuông đạo hữu thi triển bí thuật, chúng ta nhất định sẽ phối hợp.
Nói không chừng bí pháp này một khi thi triển, có thể tìm được hành tung của tiểu tử kia thì sao? Đúng, đúng, làm phiền Khuông Hãn đạo hữu.
Khuông Hãn hiển nhiên là người phẫn nộ nhất, ba đại thiên tài của Khuông gia hắn toàn bộ vẫn lạc.
Chuyện này tự nhiên hắn nghĩa bất dung từ, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị thi triển bí thuật.
Toàn thân Khuông Hãn kia nổi lên từng đợi rung động, trên đỉnh dầu hắn xuất hiện từng đạo gợn sóng màu tím, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.
Chúng ta xuất phát.
Khuông Hãn bỗng nhiên đứng dậy, thúc dục bí pháp, không ngừng tiếp tục tiến lên.
Chúng ta đi trước mở đường hộ pháp cho Khuông đạo hữu.
Thấy Khuông Hãn thi triển bí pháp gia tộc, Tiết Dực và Tuyên Toản kia cũng không yếu thế chủ động đi trước mở đường.
.
.
Giang Trầη khoanh chân ngồi, hai thời thần đi qua, cứ như vậy lặng lẽ không một tiếng động ngồi đó.
Hai thời thần này ngược lại rất thái bình, không có quấy rầy, cũng không có bất kỳ nguy cơ nào.
Thuận lợi tới mức khiến cho Giang Trầη cảm thấy ngoài ý muốn.
Hai thời thần sau, Giang Trầη mở mắt ra.
Tiêu hao cực hạn trong hai ngày qua, trải qua hai thời thần khôi phục, trên cơ bản đã khôi phục bảy tám phần.
Dưới loại trạng thái này, Giang Trầη rõ ràng cảm nhận được mình đã khôi phục lại rất nhiều.
Mấy ngày nay hành tẩu, tốc độ không tính là quá nhanh, nhưng mà Hắc Yểm sơn mạch này dài mấy vạn dặm, có lẽ cũng đi được gần nửa lộ trình a.
Giang Trầη phỏng đoán, có lẽ bây giờ hắn đã tới gần địa phương trọng yếu nhất Hắc Yểm sơn mạch này.
Tìm về Phệ Kim thử, Giang Trầη chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
Ngay lúc này thần thức Giang Trầη khẽ động, cảm nhận được hư không có mọt đạo thần thức gợn sóng như có như không bỗng nhiên quét qua.
Thần thức Giang Trầη còn chưa kịp thu liễm đã va chạm với đạo thần thức kia.
Thần thức trong hư không kia ngừng lại một lát, Giang Trầη lập tức cảm giác được một loại uy áp khó hiểu, làm cho ngực hắn nặng nề.
Không tốt, thần thức tìm tòi.
Giang Trầη lập tức ý thức được tình huống không ổn, không hề phát ra thần thức, mà trực tiếp nhấc chân chạy đi.
Thần thức đối phương đã tìm tới nơi này, chứng minh đối phương đã cách nơi này không còn xa.
Tới thật nhanh.
Giang Trầη âm thầm phiền muộn.
Chân càng không ngừng lại, lập tức tăng tốc, điên cuồng phóng về chỗ sâu trong Hắc Yểm sơn mạch.
Hiện tại cho dù bên trong Hắc Yểm sơn mạch này là mười tám tầng địa ngục, Giang Trầη cũng không thê chùn bước phải vượt qua.
Bởi vì hắn biết rõ, đường lui phía sau đã bị phá hỏng.
Đại quân một đường đuổi giết tới đây, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tha.
Nếu như hắn lui về phía sau, thứ chờ hắn chính là vực sâu vạn kiếp bất phục.
.
.
.
Tìm được rồi.
Khuông Hãn vui mừng quá đỗi.
Hắn không ngờ rằng thi triển bí thuật còn chưa tới nửa canh giờ, đã phát hiện ra thần thức ba động.
Ở phía trước, cách sáu bảy trăm dặm.
TIểu tử này quả nhiên biết chạy trốn, không ngờ lại chạy xa như vậy.
Sáu bảy trăm dặm ở bên ngoài không tính là quá xa.
Nhưng ở bên trong Hắc Yểm sơn mạch này, lại coi như một khoảng cách xa xôi.
Có thể so với năm ba ngàn dặm bên ngoài.
Khuông Hãn đạo hữu, thực sự tìm được rồi sao?Tuyên Toản vui mừng quá đỗi, trong mắt toát lên vẻ mừng rỡ như điên.
Là một người hay là hai người? Tạm thời chỉ phát hiện ra một.
Khuôn Hãn trầm giọng nói: Chính là phương hướng này, không sai đâu.
Mọi người tăng thêm tốc độ, đuổi theo.
Khuông Hãn đạo hữu, không bằng để cho bọn chúng đi sau, ba người chúng ta dẫn đầu đuổi theo, được không?Tuyên Toản chủ động đề nghị.
Ba người bọn họ là thủ lĩnh của ba đại thế gia ở đây, cũng là ba người có thực lực mạnh nhất.
Để bọn họ đuổi trước càng có ưu thế hơn một chút.
Tiết Dực cũng nói: Đúng vậy, ba người chúng ta đuổi theo phía trước.
Nhất định phải chặn đứng tiểu tử này, không thể để cho hắn ta chạy thoát khỏi khu vực chúng ta khống chế.
Nếu như đã điều tra ra manh mối của hung thủ, cũng khiến cho bọn họ có đầy đủ động lực, tự nhiên ý chí chiến đấu của bọn họ tăng lên nhiều.
Hận hiện tại không thể lập tức đuổi theo, bắt đối phương tới tay.
Ba người này đều là cường giả Trung Thiên Vị, một khi tập trung mục tiêu, bọn họ đẩy mạnh tốc độ, so với khi mang theo nhân mã hoàn toàn bất đồng.
.
.
.
Tuy rằng Giang Trầη tăng tốc, nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng, mối uy hiếp sau lưng đang nhanh chóng tới gần.
Hơn nữa mối uy hiếp này là uy hiếp tuyệt đối có thể dao động tới tính mạng của hắn.
Lúc này Giang Trầη cũng bất chấp nghĩ nhiều, đem tốc độ đẩy cao tới cực hạn.
May mắn là hắn ở phương diện thần thức và tốc độ đều có tạo nghệ không tồi, không kém cường giả Thiên Vị là bao.
Chuyện này khiến cho hắn có thể bảo trì khoảng cách nhất định, không bị rút ngắn quá nhanh.
Nhưng mà hắn vẫn có thể cảm giác được đầy đủ, mối uy hiếp kia đang không ngừng tới gần, khoảng cách với hắn cũng chậm rãi rút ngắn.
Tại sao tốc độ của đối phương lại tăng mạnh như vậy?Giang Trầη buồn bực: Chẳng lẽ bọn chúng phái tinh anh tới?Trước đó khi va chạm thần thức với đối phương, Giang Trầη đã có một loại dự cảm cực kỳ không tốt.
Người có thể đem thần thức khuếch tán ra xa như vậy, nhất định là cường giả Thiên Vị vô cùng đáng sợ.
Mà bây giờ người đang đẩy mạnh tốc độ nhất định là cường giả Thiên Vị đó.
Loại đối thủ này, Giang Trầη tự biết hiện tại mình không có cách nào đối kháng chính diện với người ta.
Nếu như một người còn tốt, hắn miễn cưỡng có thể quần nhau với đối phương.
Nếu như là hai, hắn đoán, hy vọng thoát của mình rất nhỏ bé.
Nhất định không thể để cho bọn chúng rút ngắn khoảng cách quá nhanh, nếu không sẽ lớn chuyện.
Giang Trầη từ khi xuất đạo tới nay, trận chiến lớn nhỏ gặp qua không ít, nhưng chưa từng có lần nào có thể khiến cho hắn có cảm giác như vác gánh nặng trên lưng như hiện tại.
Cho dù là lần hung hiểm nhất cũng không có hung hiểm tới trình độ như hiện tại.
Mặc dù vẫn còn cách bên ngoài mấy trăm dặm, nhưng mà loại áp lực này giống như ngọn núi, tùy thời có thể đè xuống, đè sập hắn.
Tiểu tử, không nên dãy dụa, ngươi không trốn được đâu.
Trong hư không bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm bá đạo, thông qua thần thức truyền tới, giống như hồng thủy tràn thẳng vào thức hải Giang Trầη.
Thức hải của Giang Trầη có bảo hộ, cũng không sợ trùng kích, chỉ là phương hướng thanh âm này truyền tới lại nói rõ địch nhân đang không ngừng tới gần.
Dám can đảm giết thiên tài Đa Văn thần quốc ta, lão phu muốn nhìn xem, Hắc Yểm sơn mạch này tuy rằng lớn, nhưng ngươi còn chỗ ẩn thân hay không?Thanh âm này mang theo uy áp đáng sợ, phô thiên cái địa, không ngừng tràn tới, nhìn qua giống như muốn thông qua loại bí pháp này phá hủy hắn vậy.
Tuy rằng Giang Trầη cảm giác ngực có chút nặng nề, thế nhưng tốc độ dưới chân vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.
Tự nhiên hắn sẽ không nhàm chán tới mức đấu mồm mép với đối phương.
Mà trong lòng mang theo sự buồn bực phóng về phía trước.
Khuông Hãn thi triển thần thông bí thuật, không ngừng quấy rối Giang Trầη.
Hiển nhiên hắn cũng cảm giác được bọn hắn đang không ngừng tiếp cận con mồi.
Cho nên mặc dù quấy nhiễu như vậy không có cách nào tạo thành công kích trí mạng với đối phương, nhưng hắn cũng muốn hù sợ đối phương trước đã.
Nhị vị đạo hữu, Khuông mỗ hiện tại có thể xác định người này chính là hung thủ.
Khuông Hãn một mặt đuổi theo, một mặt lại nói.
Tại sao lại khẳng định như vậy? Khuông Hãn đạo hữu sao lại khẳng định như thế? Rất đơn giản.
Tiểu tử này có thể dưới thần thức áp bách của ta mà bảo trì tốc độ vững vàng, không bị ảnh hưởng chút nào, loại thiên tài Đế cảnh này trước nay các ngươi đã gặp bao giờ chưa?Khuông Hãn hỏi lại làm cho hai người kia khẽ giật mình, như có điều suy nghĩ.
Đúng vậy a.
Tiểu tử này thật không ngờ lại tà môn như vậy, không sợ thần thức xâm lấn của ngươi.
Thiên tài cấp bậc như vậy cho dù là Tuyên Duệ và Khuông Dung cũng không có cách nào chọi cứng với công kích thần thức của chúng ta.
Dù là khoảng cách ngoài vài trăm dặm.
Đông Duyên đảo này có yêu nghiệt như vậy sao? Liệu có phải hắn căn bản không phải là thí luyện giả của Đông Duyên đảo hay không? Mà là cường giả Thiên Vị khác của Đông Duyên đảo lẫn vào bên trong?Sức tưởng tượng của Tiết Dực vô cùng phong phú.
Nhưng mà phỏng đoán này của hắn lại làm cho tâm thần của Khuông Hãn và Tuyên Toản khẽ chấn động.
Khó trách có nhiều thiên tài vẫn lạc như vậy, nếu như thực sự gặp phải loại đối thủ này, bọn chúng chết quả thực không oan.
Được rồi, cho dù hắn là thiên tài thế nào, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết.
Ngữ khí của Khuông Hãn vô cùng kiên định, nếu như là việc khác có lẽ hắn sẽ cân nhắc một chút.
Thu thiên tài cho mình dùng, nhưng mà loại nợ máu này, hắn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ dao động nafop.
Giang Trầη có cảm giác nặng nề, thi triển tốc độ tới cực hạn, nhưng không có cách nào thoát khỏi đối thủ, ngược lại khoảng cách còn không ngừng bị rút ngắn.
Đáng chết, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng ngăn lại.
Chẳng lẽ ta thực sự phải thi triển Thời Không ấn phù, trở lại cương vực nhân loại hay sao?Trong lòng Giang Trầη vô cùng không cam lòng, nếu như trở lại cương vực nhân loại, vậy những vất vả, cố gắng những ngày qua của hắn uổng phí toàn bộ.
Hơn nữa trở về cương vực nhân loại, chưa biết chừng sẽ lại rơi xuống Đông Duyên đảo này, ai biết truyền tống trận kia có xảy ra vấn đề gì không?Không tới một khắc cuối cùng, vô luận thế nào Giang Trầη cũng không thể sử dụng Thời Không ấn phù.
Cứ theo đà này, không tới một ngày, khoảng cách sẽ thu hẹp tới trăm dặm.
Đến lúc đó ta cũng khó trốn thoát khỏi thần thức bao trùm của đám người này.
Giang Trầη không thể không chăm chú suy nghĩ đối sách.
Đột nhiên, bước chân Giang Trầη ngừng lại, hắn cảm giác được phía trước như có lực cản lớn lao ngăn cản phía trước, làm cho tốc độ của hắn giảm bớt trên phạm vi lớn.
Thiên Mục thần đồng nhìn về phía trước, lại thấy phía trước là một mảnh rừng rậm đông nghịt.
Bốn phía rừng rậm là phù văn cổ quái, trong rừng rậm dường như có một đám kiến trúc cổ xưa ẩn mình trong đó, cực kỳ thần bí.
Mà rừng rậm bên ngoài này có vô số trận pháp mọc lên san sát như rừng, cơ quan vô số, hoàn toàn phong kín đường đi của Giang Trầη.
Nhìn qua bốn phía, trận pháp này kéo dài, căn bản không nhìn thấy tận cùng.
Đây là địa phương quỷ quái gì?Giang Trầη triệt để sửng sốt.
Đường đi bị ngăn cản, đằng sau còn có truy binh không ngừng tới gần, quả thực Giang Trầη có cảm giác như mình rơi vào bước đường cùng.
Đây là muốn bức ta sử dụng Thời Không ấn phù sao?Giang Trầη cười khổ không thôi, nhìn qua một đám trận pháp thần bí trức mắt, trong lúc nhất thời triệt để im lặng.
Ha ha, tiểu tử, sao không trốn nữa? Truy binh sau lưng hiển nhiên cũng đã cảm nhận được trận pháp phía trước ngăn đường.
Cảm nhận được Giang Trầη đang dậm chân tại chỗ.
Không có nơi trốn nữa sao? Tiểu tử, cam chịu số phận đi.
Dám can đảm giết thiên tài Đa Văn thần quốc chúng ta.
Tiểu tử ngươi ăn gan hùm hay sao?Từng đạo thanh âm uy nghiêm giống như là tiếng sấm vang vọng trên đầu Giang Trầη, không ngừng tràn vào trong thức hải của hắn.
Hiển nhiên, ba cường giả Trung Thên Vị này đều muốn thông qua uy áp thần thức phá hủy Giang Trầη.
Giang Trầη cảm nhận được khí thế kia không ngừng mạnh mẽ, từ bốn trăm dặm tới còn ba trăm dặm, hai trăm dặm, cơ hồ chỉ là chuyện trong mấy hô hấp.
Giờ phút này tâm thần Giang Trầη ngược lại, còn ổn định lại.
Thiên Mục thần đồng gắt gao nhìn chằm chằm vào trong trận pháp kia, bắt đầu tìm kiếm sơ hở trong trận pháp này, bất luận trận pháp nào đều có góc chết của nó, đều có sơ hở.
Trận pháp không chê vào đâu có lẽ sẽ có, nhưng Giang Trầη không tin trận pháp này sẽ không có một chút sơ hở nào.
Bằng trực giác, Giang Trầη có thể cảm nhận được niên đại của trận pháp này đã lâu.
Tuy rằng đám trận pháp này vô cùng cường đại, nhưng Giang Trầη cảm thấy, có lẽ mình vẫn còn có một đường hy vọng.
Chỉ là muốn trong thời gian thật ngắn tìm được sơ hở của trận pháp này, lại không phải là chuyện dễ dàng.
Nếu như không tìm thấy sơ hở của trận pháp này, tùy tiện xâm nhập, bị cấm chế của trận pháp kia công kích, coi như là làm bằng sắt, cũng sẽ tan thành mây khói.
Tự nhiên Giang Trầη sẽ không xông loạn, mà tập trung tinh lực, quna sát trận pháp này.
Chỉ là muốn quan sát một đám trận pháp lớn như vậy, tự nhiên không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được.
Mà ba cường giả Trung Thiên Vị kia rõ ràng đã là lửa xém lông mày, tới gần khu vực hai trăm dặm.
Giang Trầη cũng không dám chậm trễ, quyết định thật danh, lòng bàn tay nhoáng lên, lấy ra một tấm phù lục.
Phù lục này chính là một trong bốn tấm phù lục lúc trước Giang Trầη thu được trong nhẫn trữ vật của Thư Vạn Thanh.
Loại phù lục này là tấm có giá trị nhất, chính là Thiên Vị tiềm hành phù.
Tiềm hành phù này một khi thi triển, sẽ khiến cho người ta tiềm hành vô tung, không cảm nhận được bất kỳ ba động nào, biến mất trong hư không, ẩn nấp trong hư không.
Mắt thường không nhìn được, mũi không ngửi được, thần thức cảm ứng không ra, tất cả mọi thứ đều không phát giác ra được, hoàn toàn dung hợp vào hư không.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License