con-mat-ao-thi

Khí chất trên người bọn

họ, hay là khí thế khi chiến đấu tuyệt đối không phải là cường giả Đế

cảnh.

Bọn họ là THiên Vị, hơn nữa lão phu còn cảm giác thực lực bọn họ

còn chưa hoàn toàn phát huy hết.

Nhìn thấy bốn cự nhân ở trong vòng vây của đám võ giả Khổ Man tộc như là lão hổ lạc vào bầy dê, nhẹ nhõm không thôi, trong đầu Cốt Thiên Kình

chung quy cũng có cảm giác bất an.

Đáng sợ nhất còn không phải là lực uy hiếp của bốn đại cự nhân này, mà

là người trẻ tuổi ngồi trên lưng chân long trên không trung, đang giương cung kia.

.

.

Không hề nghi ngờ, đây chính là người vừa rồi đánh lén bọn họ.

Tu vi người trẻ tuổi kia dường như còn chưa đạt tới cảnh giới đại thành, thế nhưng mà bộ cung tên kia, quả thực vô cùng có lực uy hiếp.

Thậm chí Cốt Kỳ còn có một loại trực giác mãnh liệt, người trẻ tuổi cưỡi chân long mặc dù thực lực không cao.

Thế nhưng cho dù thực lực không có đại thành, bằng vào mũi tên như thần kia cũng có thực lực giết chết bọn họ.

Hắn biết rõ người trẻ tuổi kia chính là chủ nhân của bốn cự nhân này.

Cho nên cho dù Cốt Thiên Kình tức giận, Cốt Kỳ cũng không có đầu óc nóng lên, phát hỏa.

Nếu như hắn tự mình ra tay vẫn có thể đuổi theo đám

người Nguyệt Thần giáo này, thậm chí còn có thể hốt gọn các nàng, bắt sống tất cả các nàng trở về cũng có hy vọng.

Thế nhưng mà Cốt Kỳ không dám tự tiện rời khỏi.

Chức trách lớn nhất của

hắn không phải là giết địch, mà là bảo vệ Cốt Thiên Kình vương tử.

Nếu

như Cốt Thiên Kình vương tử gặp chuyện không may, Cốt Kỳ hắn làm chuyện

gì cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Nhìn qua đội ngũ Nguyệt Thần giáo, đội ngũ mà bọn họ không coi vào

đâu đang không ngừng nhỏ dần, cuối cùng hóa thành điểm đen, biến mất

trong mắt bọn họ.

Mà thế cục hiện tại, bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc tựa như nhảy vào

trong bãi nhốt cừu, là lão hổ đang thỏa thích giết chóc.

Trong lúc nhất

thời, cả đại quân Cổ Na bộ lạc của Khổ Man tộc tổn thất thảm trọng.

Cốt Thiên Kình quả thực có chút tức giận.

Hi Viên thánh nữ trong ngực

hắn nhìn thấy vẻ mặt Cốt Thiên Kình âm lãnh, cũng bị hù dọa tới mức dung hoa thất sắc, toàn htana giống như lọt vào trong hầm băng, run rẩy

không ngớt.

Tiện nhân, không phải ngươi nói, nhân tộc các ngươi mạnh nhất bất quá

chỉ là Đế cảnh thôi sao? Mấy cự nhân này rốt cuộc từ đâu tới? Người trẻ

tuổi cưỡi Chân long này từ đâu tới?Hai mắt Cốt Thiên Kình phóng hỏa, ngữ khí vô cùng hung ác.

Hiển nhiên hắn cảm thấy mình bị Hi Viên thánh nữ lừa gạt.

Hi Viên thánh nữ cũng sợ tới mức khuôn mặt tái nhợt, run giọng nói: Vương tử, cái này.

.

.

Người trẻ tuổi kia chính là Giang Trầη mà ta từng đề cập với người ta.

Trong nhân tộc hiện tại hắn chính là người đứng

đầu.

Hi Viên thánh nữ hiển nhiên lúc này vô cùng sợ hãi, vừa rồi nàng làm

phản đồ của Nguyệt Thần giáo, giờ phút này lại nhìn thấy Giang Trầη,

khó tránh khỏi trong lòng có chút chột dạ.

Nàng sợ hãi, sợ hãi Giang Trầη cho nàng một mũi tên, nhìn vào thực lực của Giang Trầη này quả thực là không gì có thể cản nổi.

Mà đám thủ hạ của Cốt Thiên Kình vương tử này tuyệt đối sẽ không vĩ đại tới mức ngăn mũi tên cho nàng.

Cho nên Hi Viên thánh nữ lo sợ bất an.

Nàng bây giờ không chỉ sợ ngoài,

mà còn sợ trong.

Bên ngoài sợ Giang Trầη trả thù nàng, ra tay đối với

nàng.

Bên trong, Cốt Thiên Kình kia đang tức giận, sẽ lấy nàng làm nơi trút giận.

Phải biết rằng, vừa rồi còn không bằng không làm phản, ngoan ngoãn đi

theo đội ngũ Nguyệt Thần giáo, hiện tại cũng đã an toàn phá vòng vây.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Hi Viên có thể nói là cực kỳ bất định.

Không biết vì sao nhìn thấy Giang Trầη, bản năng nàng đã có một loại cảm giác sợ hãi.

Nàng cảm giác, cảm thấy nam nhân này dường như là một

người nam nhân không gì không làm được.

Nghe thấy hai chữ Giang Trầη, Cốt Thiên Kình cả kinh trong lòng, lập tức tỉnh táo lại.

Tuy rằng hắn có hai mặt, nhưng mà có thể trở thành vương tử Cổ Na bộ lạc, sao há có thể là kẻ ngốc nghếch cơ chứ? Cốt Kỳ, trong các ngươi ai dám thay bổn vương bắt lấy Giang Trầη kia?Bên người Cốt Thiên Kình còn có năm tên cận vệ.

Cốt Kỳ mạnh nhất, trừ

Cốt Kỳ ra, còn có bốn người khác đều có tu vi bán bộ Thiên Vị.

So với

cường giả đế cảnh mạnh hơn rất nhiều.

Kể cả cốt Kỳ, năm tên cân tệ nhìn Chân Long nhất tộc đang xoay quanh trên không trung, trong lòng đang do dự, mâu thuẫn.

Nếu như bọn họ đuổi giết Giang Trầη, tất sẽ là một lựa chọn không khôn ngoan.

Vạn nhất Giang Trầη kia dùng kế điệu hộ ly sơn thì sao? Vạn nhất bọn họ

đuổi theo Giang Trầη kia, Giang Trầη lại phát động tập kích bất ngờ với

Cốt Thiên Kình vương tử thì sao? Vương tử, Giang Trầη này có chuẩn bị mà tới, rõ ràng là hắn có động cơ từ trước, tốt nhất là không nên hành động thiêu suy nghĩ.

Thực lực kẻ

này còn chưa tới đại thành.

Thế nhưng mà thần cung và mũi tên trong tay

hắn không phải là thứ tầm thường.

Kỳ thực Cốt Kỳ cũng không hiểu nổi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Giang Trầη, lần thứ nhất gặp tình huống quỷ dị như vậy.

Một người trẻ tuổi rõ ràng tu vi Đế cảnh còn chưa tới, thế nhưng lại có

thể uy hiếp được cường giả Thiên Vị, tiềm lực như vậy khiến cho Cốt Kỳ

mở rộng tầm mắt, đại khai nhãn giới.

Bọn họ là cận vệ, nguyên tắc đầu tiên là bảo vệ sự an toàn của vương tử.

Giết địch nhân, lấy công lao chỉ là lựa chọn số hai.

Cốt Thiên Kình dường như cũng biết muốn những cận vệ này đuổi giết Giang Trầη có chút ép buộc.

Trong lòng hắn rất là nghẹn khuất, mình dầu dì cũng vừa mới đột phá Đế

cảnh, ở Cổ Na bộ lạc cũng là đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi.

Dùng tu vi của hắn, dùng địa vị của hắn, rõ ràng lại bị tiểu tử còn trẻ

tuổi hơn hắn uy hiếp.

CHuyện này khiến cho lòng tự trọng của Cốt Thiên

Kình bị uy hiếp lớn lao.

Mặc dù đối phương uy hiếp hắn là bởi vì trong tay có thần cung, có mũi

tên thần bí kia.

Thế nhưng mà vẫn khiến cho Cốt Thiên Kình ảo não cực

kỳ.

Hiển nhiên Giang Trầη cũng không có ý định tử chiến với Khổ Man tộc ở

tuyệt địa phía bắc này.

Hắn đoán đội ngũ Nguyệt Thần giáo kia đã chạy tới khoảng cách đủ an toàn.

Hắn lập tức rít lên một tiếng, phát ra tín hiệu.

Tín hiệu vừa mới được phát ra, bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc đã biến rõ Giang Trầη muốn bọn họ lui lại.

Trên thực tế bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc lúc này cũng tiêu hao cực

lớn, gần tới mức nỏ mạnh hết đà.

Dù sao khu vực tuyệt địa phía Tây bắc

này, linh lực mỏng manh, gần như là không có.

Chiến đấu trong một khu vực linh lực mỏng manh, đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối là một loại tra tấn.

Trên thực tế, bọn họ cũng đang bị dày vò.

Cho nên nghe thấy tín hiệu của Giang Trầη, bốn huynh đệ cũng không có ham chiến mà ngược lại còn rút

ra bên ngoài vòng vây.

Bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc có tâm tư lưu lại, trên thực tế Khổ Man

tộc kia cũng khổ không thể tả.

Linh lực mỏng manh đối với bọn họ mà nói

cũng bị ảnh hưởng.

Chỉ là thực lực bọn họ còn chưa tới Thiên Vị, ảnh hưởng còn chưa rõ ràng cho lắm.

Cốt Thiên Kình lại nhìn ra trò trống, nói: Cốt Kỳ, dường như bọn chúng muốn lui lại?Cốt Kỳ trịnh trọng gật đầu: Nơi này là tuyệt địa, linh lực mỏng manh, ngay cả phàm nhân bình

thường cũng rất khó ở nơi này.

Cho nên đừng nói tới tu sĩ có yêu cầu đặc thù về linh lực.

mấy gia hỏa này chỉ sợ cũng không muốn tiêu hao quá

nhiều.

Bảo tồn thực lực mà thôi.

Biết rõ thì biết rõ, Cốt Kỳ cũng không dám tự tiện hành động.

Tuy rằng Cốt Thiên Kình rục rịch, thế nhưng mà Cốt Kỳ cũng không có châm ngòi thổi gió mà dội một gáo nước lạnh: Vương tử, Giang Trầη này đã là người đứng đầu nhân tộc.

Nhất định có

rất nhiều át chủ bài.

Hiện tại không phải là thời điểm quyết chiến sinh

tử với hắn.

Tuy rằng Cốt Thiên Kình tức giận, thế nhưng cũng không thể làm gì được.

Người Khổ Man tộc nghe đây.

Nếu như các ngươi không muốn phơi thây nơi xứ người thì hiện tại cút trở lại địa bàn Khổ Man tộc các ngươi cho ta.

Nếu không người phạm địa bàn nhân tộc ta, cho dù xa cũng phải chết.

Trên không trung, Giang Trầη thi triển thần thông long ngâm, rít gào nhật nguyệt, khí thế phi phàm.

Nhất thời núi sông biến sắc, nhật nguyệt chập chờn, giống như vô số

tiếng hổ gầm, long ngâm cũng bắt đầu rít gào, vang vọng khi hắn lên

tiếng.

Cơ hồ tất cả người Khổ Man tộc, kể cả Cốt Thiên Kình, giờ phút này đều sinh ra cảm giác tự ti, mặc cảm khó hiểu.

Hình cảnh Giang Trầη cưỡi Chân Long nhất tộc quả thực quá kinh người.

Khổ Man tộc cũng thờ phụng Long đồ đằng, đối với Long tộc, bọn họ tràn

ngập sùng bái.

Long tộc là thần linh, cơ hồ là một trong những tín

ngưỡng mà tất cả Khổ Man tộc năm đó cùng tán đồng.

Giờ phút này nhìn thấy Giang Trầη cưỡi chân long, trong lòng bọn họ vừa sợ hãi, vừa nghi hoặc.

Tên tiểu tử nhân tộc này rốt cuộc có thần thông hàng long gì, vậy mà có

thể khiến cho thần thú đồ đằng, tín ngưỡng của Khổ Man tộc bọn họ trở

thành tọa kỵ của hắn.

Mãi tới khi Giang Trầη cưỡi Chân Long biến mất, biến mất trong tầm mắt

bọn họ, từ trên xuống dưới Khổ Man tộc mới vụng trộm thở dài một hơi.

Lực uy hiếp của cây thần cung kia giống như cái dao mổ lợn ở trên đầu

bọn họ, giờ phút này uy hiếp đáng sợ rốt cuộc cũng bị giải trừ.

Cốt Thiên Kình hung hăng nện một quyền lên mặt đất.

Hiển nhiên bị mấy người Giang Trầη chế trụ cả đội ngũ, làm cho bọn chúng nửa bước khó đi, hơn nữa con mồi tới miệng rồi còn trơ mắt để coi mồi

mà hắn không coi vào mắt chạy đi.

Tất cả chuyện này khiến cho Cốt Thiên Kình vốn cao ngạo cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Cốt Kỳ, tiểu tử kia thực sự là không biết sống chết.

Không ngờ lại cố

làm ra vẻ trước mặt bổn vương.

Cơn tức này bổn vương tuyệt đối không

nuốt trôi được.

Tộc đàn đê tiện như nhân tộc cũng xứng uy hiếp dũng sĩ Khổ Man tộc

chúng ta? Tiểu tử này rõ ràng đầu cơ trục lợi, dựa vào một bộ thần cung

hù họa người khác, cũng gọi là người đứng đầu nhân tộc sao?Cốt Thiên Kình vừa rồi ở trước mặt Giang Trầη mất đi nhuệ khí, lúc này

nhịn không được muốn dùng lời nói tìm kiếm điểm cân đối trong tâm lý.

Ánh mắt thoáng nhìn qua Hi Viên thánh nữ ở một bên, Cốt Thiên Kình tức giận mà không có chỗ phát tiết.

Tiện nhân, tới đây.

Cốt Thiên Kình ngoắc ngoắc tay, Hi Viên thánh nữ vội vàng chạy tới.

Cốt

Thiên Kình hung hăng vỗ cái mông của Hi Viên thánh nữ, nói: Ngươi cung cấp tình báo sai, bổn vương không trừng phạt ngươi thì làm sao có thể phục chúng được chứ?Nói xong, hắn vung tay nắm Hi Viên thánh nữ, trực tiếp đánh ra một đạo

cấm chế, ngăn cách người bên ngoài nhìn vào, kéo Hi Viên thánh nữ đi làm chuyện cẩu thả kia.

Hi Viên thánh nữ nhìn qua bộ dáng thô bạo của Cốt Thiên Kình, vừa sợ hãi lại có chút hưng phấn.

Nàng xưa nay ở trong sơn môn, tuy rằng cũng thường xuyên phỏng đoán

chuyện nam nữ này, thế nhưng môn quy Nguyệt Thần giáo sâm nghiêm,

nàng nghĩ thì nghĩ, cũng chưa từng có thất thân qua.

Giờ phút này bị Cốt Thiên Kình vương tử của Cổ Na bộ lạc chà đạp, trong lòng mơ hồ còn có chút mong ước, chờ mong.

.

.

.

Nguyệt Thần giáo lúc này nhờ dục vọng muốn sống, các nàng một hơi

chạy ra khỏi khu vực tuyệt địa Tây Bắc, chỉ là lúc này cả đám vẫn chưa

hoàn hồn.

Đại giáo chủ vẫy tay một cái, nói: Được rồi, ở đây đã an toàn rồi, không cần kinh hoảng.

Trước tiên ngừng lại, đợi đám người Giang Trầη thiếu chủ.

Đại giáo chủ tìm được đường sống trong chỗ chết, toàn thân đẫm máu, thế nhưng vẫn coi như bình thản ung dung.

Sư tôn, San nhi xem vết thương cho người.

Hứa San vội vàng đi tới, muốn chữa thương cho Đại giáo chủ.

Bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.

Đại giáo chủ lơ đễnh, ánh mắt hơi có chút lo lắng nhìn qua phương hướng tuyệt địa phía Tây bắc, vẻ mặt rất là lo lắng.

Đại giáo chủ, đại quân Khổ Man tộc trong lúc nhất thời không giết tới đây, người không cần lo lắng.

Một trưởng lão Nguyệt Thần giáo khuyên nhủ.

Đại giáo chủ thở dài nói: Bổn giáo chủ hiện tại không phải lo lắng Khổ Man tộc, mà là lo lắng

cho Giang Trầη thiếu chủ.

Nếu như Giang Trầη thiếu chủ vì cứu người

Nguyệt Thần giáo chúng ta mà xuất hiện một chút ngoài ý muốn.

Bổn

giáo chủ sẽ ân hận cả đời.

Nói tới đây Đại giáo chủ lại bổ sung một câu: Cương vực nhân loại có thể không có Nguyệt Thần giáo, cũng không thể không có Giang Trầη thiếu chủ hắn.

Đây không phải là lời nói khách khí, mà là lời nói thật.

Giai đoạn hiện tại, nếu như cương vực nhân loại không có Giang Trầη hơn

phân nửa sẽ lâm vào trong trạng thái chia rẽ.

Hiện tại khắp nơi có cục

diện như vậy cũng là nhờ Giang Trầη cố gắng hòa giải.

Nhị giáo chủ tuy rằng không nói gì thêm, thế nhưng lần này nàng không có phản bác, ngược lại như có điều suy nghĩ rồi gật đầu.

Hiển nhiên, coi

như trước đó nàng có địch ý với Giang Trầη, hôm nay cũng không thể không bỏ đi thành kiến.

Trong thiên hạ, người có thể lấy ơn báo oán không nhiều lắm.

Không thể

nghi ngờ, Giang Trầη đối với Nguyệt Thần giáo các nàng tuyệt đối đã

hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Đến rồi.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Đại giáo chủ hiện lên vẻ vui mừng.

Sau một

khắc, trong hư không cách đó không xa truyền tới từng tiếng long ngâm

rít gào.

Giang Trầη cưỡi Long Tiểu Huyền, bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc thì sải bước chạy như bay tới đây.

Phía sau bọn họ không có truy binh Khổ Man tộc, có thể nhìn ra được Khổ

Man tộc lúc này cũng không còn sức, hiện tại đoán chừng bản thân cũng

khó mà bảo toàn được.

Cho dù muốn truy kích, tuyệt đối không phải là hiện tại.

Hứa San thánh nữ nhìn qua Giang Trầη trên trời cao, tâm hồn thiếu nữ

rung động từng đợt.

Trong đôi mắt sáng tràn ngập vẻ sùng bái.

Đại giáo chủ than nhẹ một tiếng, nàng nhìn ra tâm tư của Hứa San thánh

nữ.

Nhưng mà nàng cũng biết, môn hạ của Nguyệt Thần giáo nàng chỉ sợ

cũng không đủ lọt vào mắt Giang Trầη.

Đại giáo chủ giờ phút này hiển nhiên đã tán thành Giang Trầη tới tận

cùng, thậm chí nàng còn cảm thấy, nếu như Giang Trầη vừa ý bất luận một

thánh nữ nào trong Nguyệt Thần giáo nàng, nàng sẽ sảng khoái đồng ý.

Chỉ là, Đại giáo chủ cũng

biết chuyện này không thực tế.

Giang Trầη có thê tử, còn có một đạo lữ

tới từ Vạn Uyên đảo, dùng thân phận của Giang Trầη hiện tại.

Tại sao

lại sinh ra hứng thú với môn nhân Nguyệt Thần giáo nàng cơ chứ? Giang Trầη thiếu chủ, Nguyệt Thần giáo chúng ta lại thiếu nợ ngươi một đại nhân tình.

Đại giáo chủ cảm thán, nói.

Giang Trầη đáp xuống dưới đất, ôm quyền nói: Các vị giáo chủ, bây giờ không phải là lúc nói lời khách sáo.

Khu vực

biên cảnh bị phá hỏng.

Khổ Man tộc xâm lấn, khu vực Tây Bắc này sớm muộn gì cũng lâm vào họa chiến tranh.

Nguyệt Thần giáo đi đường nào các

vị giáo chủ nên quyết đoán cho tốt.

Tuy rằng tạm thời giải trừ nguy cơ, thế nhưng điều này cũng không đồng

nghĩ với việc Nguyệt Thần giáo đã vượt qua nguy cơ.

Có thể nói, nguy

cơ chính thức còn chưa tới.

Đại giáo chủ than nhẹ một tiếng nhìn về phía khu vực tuyệt địa Tây Bắc.

Trong mắt có sự kiêng kỵ thật sâu, lần này có thể tìm được đường sống

trong chỗ chết, trong lòng các nàng đều cảm thấy rất là may mắn.

Dù sao trước đó các nàng cơ hồ đã ôm suy nghĩ phải chết, liều mạng một

chút.

Loại tình huống này, có thể chạy trốn hoàn toàn là do dựa vào

Giang Trầη cứu viện.

Cho nên trước mặt Giang Trầη, các nàng quả thực không có tư cách nói lời kiên cường gì.

Về Nguyệt Thần giáo trước rồi nói sau.

Giang Trầη thiếu chủ, có thể di giá tới Nguyệt Thần giáo một chút hay không?Giang Trầη gật đầu: Mời.

Từ trên xuống dưới Nguyệt Thần giáo kỳ thực vô cùng lo lắng, lâm vào

trong cảm giác khủng hoảng khó hiểu.

Nhìn thấy ba đại giáo chủ trở về,

bầu không khí khẩn trương của Nguyệt Thần giáo mới hòa hoãn lại đôi

chút.

Trong khoảng thời gian ba đại giáo chủ rời khỏi, các loại tin đồn, các loại suy đoán, sợ hãi tràn ngập Nguyệt Thần giáo.

Những chuyện này Đại giáo chủ đều nhìn vào trong mắt.

Giang Trầη thiếu chủ, khiến cho thiếu chủ chê cười rồi.

Đại giáo chủ nhìn thấy bộ dáng lòng người bàng hoàng của Nguyệt Thần giáo, ít nhiều cũng có chút hổ thẹn.

Giang Trầη khoát khoát tay nói: Đại giáo chủ không cần phải như vậy, cương vực nhân loại có vô số

tông môn.

Còn không làm được như Nguyệt Thần giáo.

Có một ít tông môn đừng nói là đối mặt với Khổ Man tộc, ngay cả trước mặt Phong Vân giáo,

tông môn có thể bảo trì bản sắc liệu có mấy cơ chứ?Quả thực, vào thời khắc mấu chốt Nguyệt Thần giáo có thể làm như vậy không dễ dàng gì.

Có lẽ đổi lại là tông môn khác, trong lúc mấu chốt này đã sớm chạy trốn mất dạng cũng không chừng.

Vẻ mặt Đại giáo chủ đìu hiu, hiển nhiên lần này đi khu vực tuyệt địa

phía tây bắc, đả kích đối với nàng rất lớn.

Nhất là sức chiến đấu của

Khổ Man tộc kia, càng làm cho nàng nhận thức được sự chênh lệch rất sâu.

Nguyệt Thần giáo nàng là một trong tám thế lực lớn ở bát vực, trước

mặt Khổ Man tộc, lại không chịu nổi một kích như vậy.

Đả kích đối với

nàng mà nói, có thể nói là vô cùng lớn.

Giang Trầη lạnh

lùng cười nói: Vậy nhị giáo chủ cảm thấy Lưu Ly vương thành ta nên làm thế nào? Đi cứu viện

khắp nơi, ở đâu cần giúp thì chúng ta chạy tới đó sao?Ngữ khí của Giang Trầη bỗng nhiên phát lạnh: Thực không dám dấu, nếu như lần này không phải muội muội ta đau khổ nhờ vả, lại

tăng thêm ta bội phục Nguyệt Thần giáo các ngươi có cốt khí, chỉ sợ ta cũng

sẽ không tới cứu cacs ngươi.

Các ngươi nói mồm nhẹ nhàng như vậy.

Chỉ là mọi

chuyện dưới trời đất này, không phải là chuyện của một mình Lưu Ly vương thành

ta a.

Quả thực Giang Trầη có chút khó chịu.

Những năm qua, kỳ thực thế lực khắp nơi trong cương vực nhân loại đối với Lưu

Ly vương thành hắn không quá hữu hảo.

Nhất là năm đó khi Đan Hỏa thành còn tồn

tại, càng có rất nhiều thế lực nhắm vào Lưu Ly vương thành hắn.

Giang Trầη thiếu chủ bớt giận.

Nguyệt Thần giáo ta đối với tác phong của

Lưu Ly vương thành vẫn vô cùng khâm phục.

Đại giáo chủ thấy Giang Trầη mất hứng, vội vàng giải thích.

Giang Trầη thản nhiên nói.

Đại giáo chủ, những năm qua Lưu Ly vương thành ta cũng tốt, Giang Trầη ta

cũng vậy, vì cương vực nhân loại đã làm ra rất nhiều cố gắng, cũng không có ý kể

công.

Những năm qua, Khổng Tước đại đế cũng tốt, Giang Trầη ta cũng tốt, vì đối

kháng Ma tộc, lo lắng hết lòng.

Kết quả thế lực khắp nơi trên cương vực nhân loại

này làm thế nào? Cổ vũ Lưu Ly vương thành ta nội loạn, tới cửa Lưu Ly vương

thành ta, công khai đả kích, đối phó Lưu Ly vương thành ta.

Lại còn tụ tập với

Phong Vân giáo kia, có rất nhiều thế lực, rất nhiều cường giả tranh nhau đầu nhập

vào, chĩa mũi thương vào Lưu Ly vương thành ta.

Lưu Ly vương thành ta những năm

gần đây đối với nhân tộc không thẹn với lương tâm.

Mà thế lực khắp nơi thì đang

làm gì? Trừ không ngừng cản trở ra, bọn chúng có thể làm gì khác chứ? Cương vực nhân loại như vậy đáng giá để Lưu Ly vương thành chúng ta thủ hộ

sao? Đáng giá để cho Giang Trầη ta bất chấp nguy hiểm bôn ba sao?Giang Trầη nói những lời này kỳ thực trong lòng một bụng tức giận.

Đại giáo chủ và những người khác có chút xấu hổ.

Quả thực những năm gần đây, kỳ

thực thế lực khắp nơi trong cương vực nhân loại phủ phục dưới uy nghiêm của Đan

Hỏa thành, thêm nữa.

.

.

Cương vực nhân loại đối với Lưu Ly vương thành quả thực

không đủ hữu hảo, thậm chí có thể nói là vô cùng căm ghét.

Dưới loại tình huống này yêu cầu Lưu Ly vương thành làm những chuyện đó quả thực

là bất cận nhân tình.

Đại giáo chủ than nhẹ một tiếng: Giang Trầη thiếu chủ, có câu nói thế nào nhỉ? Biển cả ngập nước thì mới lộ ra

bản sắc an hùng.

Lưu Ly vương thành ngươi vàng thật không sợ lửa.

Hiện tại

cương vực nhân loại, thế lực khắc nơi có lẽ đều nhận thức địa vị đứng đầu của

Lưu Ly vương thành ngươi a.

Giang Trầη cười lạnh nói: Tán đồng? Nói tán đồng, còn không bằng nói là tới bước đường cùng cho nên mới

tán đồng a.

Đại giáo chủ, ta và ngươi cũng không cần tranh đoạt miệng lưỡi như vậy làm

gì.

Lưu Ly vương thành ta là thế lực đứng đầu nhân tộc.

Tự nhiên sẽ có một phần

trách nhiệm.

Chỉ là dưới thế cục hiện tại, Giang mỗ có một câu muốn khuyên chư

vị giáo chủ.

Nhất định phải nhận thức rõ ràng thế cục.

Không nên có suy nghĩ

ngây thơ.

Cương vực nhân loại hiện tại, cương vực nhân loại sau này, tình huống

chỉ sợ so với tưởng tượng của các ngươi còn kém hơn, tuyệt đối không tốt chút

nào.

Một ý nghĩ có thể là lựa chọn sinh tử.

Đại giáo chủ trầm ngâm không nói.

Nhị giáo chủ cau mày nói: Giang Trầη thiếu chủ, ngươi đang nói chuyện giật gân a.

Coi như là Khổ Man tộc

xâm lấn, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực.

.

.

Nếu như chỉ có một Khổ Man tộc xâm lấn, tất nhiên sẽ không thành vấn đề.

Nam

Đấu ly tộc, còn có các tộc ngoài khu vực biên giới khác.

Ta còn không biết thực

lực của bọn họ.

Nhưng không thể nghi ngờ, những thế lực này chưa hẳn đã chênh lệch

với nhân tộc chúng ta bao nhiêu.

Khổ Man tộc cường đại, các ngươi đã nhìn thấy

rồi đó.

Nam Đấu ly tộc tùy tiện phái ra vài vị cường giả Thiên Vị.

Còn có Phong

Vân giáo, đến từ Vạn Uyên đảo.

Những thứ này cũng không phải là thứ đáng sợ

nhất.

Đáng sợ nhất chính là Ma tộc đang rục rịch.

Giang Trầη không có nói chuyện giật gân.

Cương vực nhân loại tuyệt đối không cho phép có một chút lạc quan nào.

Ma tộc?Đôi mắt phượng của Đại giáo chủ khẽ động: Ma tộc cũng rục rịch sao? Ta xuất đạo không được bao nhiêu năm, thế nhưng đã gặp qua một Ma Đế, một Ma

chủ.

Kẻ sau còn lợi hại hơn kẻ trước.

Đây còn chưa tính lần ta xông qua địa

phương phong ấn ở Man hoang gặp được Ma tộc.

Ta chỉ muốn nói, nếu như địa

phương phong ấn ở man hoang bị phá vỡ.

Ma tộc sống lại, cương vực nhân loại

chúng ta sẽ triệt để trở thành nơi Ma tộc chè chén, đến lúc đó chuyện vong quốc

diệt chủng tuyệt đối không phải là nói chơi.

Nhị giáo chủ còn muốn nói điều gì, thế nhưng lại bị Đại giáo chủ dùng ánh mắt

ngăn lại.

Dù sao đầu óc của Đại giáo chủ còn rõ ràng hơn Nhị giáo chủ.

Giang Trầη thiếu chủ, Nguyệt Thần giáo chúng ta an phận ở phía Tây Bắc, đối

với thế cục cương vực nhân loại luôn không có nhận thức rõ ràng.

Thế cục này rốt

cuộc nên đi đường nào.

Kính mong Giang Trầη thiếu chủ chỉ điểm một hai.

Ngữ khí của Đại giáo chủ rất là khiêm tốn.

Không có biện pháp.

Giao phong ngắn ngủi với Khổ Man tộc, làm cho nàng ý thức rất

sâu sự chênh lệch song phương.

Không nói lời khách khí, Nguyệt Thần giáo nếu

như không có Lưu Ly vương thành bảo hộ, về sau ở trên cương vực nhân loại này,

khả năng sinh tồn cực kỳ nhỏ bé.

Trừ phi các nàng can tâm tình nguyện trở thành nô lệ dị tộc.

So với việc Nhị giáo chủ có khuynh hướng bạo lực, tuy rằng Đại giáo chủ cũng chịu

đả kích từ trận chiến đó, thế nhưng ít ra còn không có rối loạn.

Nàng biết rõ hiện tại Nguyệt Thần giáo muốn sinh tồn, nhất định phải nghe

qua ý kiến của Giang Trầη một chút.

Giai đoạn hiện tại đã không còn là lúc tôn

nghiêm hay không tôn nghiêm, chuyện này đã không còn quan trọng nữa.

Không có sinh tồn, thì nói gì tới tôn nghiêm? Các vị giáo chủ, chuyện Nguyệt Thần giáo vốn không tới phiên Giang mỗ lắm

miệng.

Nhưng mà nếu như Nguyệt Thần giáo cứ khư khư ôm lấy khu vực Tây Bắc

này không rời, Lưu Ly vương thành ta tùy thời hoan nghênh.

Không nói tới cái

khác, như Thiên Âm tự, Thiên hà cung, tuy rằng kết minh với Lưu Ly vương thành

ta, nhưng ta lại không chứa chấp bọn họ.

Bổn thiếu chủ phải xem tình huống rồi

mới nói tiếp được.

Nhưng mà Nguyệt Thần giáo các ngươi ở thời khắc mấu chốt

lại có cốt khí như vậy, ít nhất nói rõ cùng chung chí hướng với Lưu Ly vương

thành ta, chí ít thì chí hướng cũng gần giống.

Thứ Giang Trầη có thể nói chỉ có như vậy mà thôi.

Hắn cũng không thể nói,

Nguyệt Thần giáo các ngươi không thủ được, thì thức thời ngoan ngoãn đầu nhập

vào Lưu Ly vương thành chúng ta.

Cho dù có tầng ý tứ này, hắn cũng không có nói thẳng ra được.

Huống chi, Giang Trầη cũng không muốn khó coi như vậy.

Nói thật, Nguyệt Thần

giáo đầu nhập vào Lưu Ly vương thành hay không, đối với Giang Trầη mà nói, căn

bản không quan trọng.

Thế cục Lưu Ly vương

thành tuyệt đối không phải nhiều thêm một hai nhà thế lực mà xuất hiện tình huống

tăng vọt về chất.

Cương vực nhân loại sau này tuyệt đối không phải dựa vào mấy người này chống chất

mà thành.

Giang Trầη đã nói rõ ràng như vậy, lần này hắn tới cứu viện hoàn toàn là nể mặt

muội muội Thanh Tuyền, còn có một nguyên nhân khác chính là Giang Trầη thưởng

thức sự cố gắng mà Nguyệt Thần giáo các nàng đối với khu vực biên cảnh kia.

Lời nói tới nước này Giang Trầη cũng không ở lại mà trực tiếp cáo từ: Các vị giáo chủ, thế cục gian nan, lần này ta tới đây cũng mạo hiểm, bất chấp

việc Lưu Ly vương thành bị Phong Vân giáo đánh lén.

Hiện tại nguy cơ tạm thời

giải trừ.

Bổn thiếu chủ phải mau chóng trở về Lưu Ly vương thành.

Mặc kệ đánh

hay lui, các vị giáo chủ nên chuẩn bị cho tốt.

Khổ Man tộc kia tuy rằng bị nhục,

trong ngắn hạn chưa hẳn đã đánh tới.

Thế nhưng mà khu vực biên cảnh vừa vỡ.

Khổ

Man tộc tuyệt đối sẽ không chịu nổi tịch mịch.

Chỉ là không biết, lần này đám

người Khổ Man tộc ra tay với các vị không biết là mấy thành binh lực của bọn

chúng.

Đại giáo chủ ở vấn đề này lại có chút quyền lên tiếng.

Nghe lời bọn chúng nói, người trẻ tuổi kia dường như là vương tử của Cổ Na bộ

lạc trong Khổ Man tộc, Khổ Man tộc hẳn có rất nhiều bộ lạc.

Đây là tinh anh

trong Cổ Na bộ lạc.

Sắc mặt đám người Đại giáo chủ vô cùng ngưng trọng.

.

Hiển nhiên, các nàng đều ý thức được một việc, thế cục hiện tại chỉ sợ rất là

gian nan.

Ài, Khổ Man tộc, Nam Đấu ly tộc, đều có cường giả Thiên Vị, nhân tộc chúng ta

không có lý do gì không có cường giả Thiên Vị a.

Tam giáo chủ bỗng nhiên cảm thán.

Giang Trầη lạnh nhạt cười: Ai nói nhân tộc chúng ta không có? Có sao?Tam giáo chủ khẽ giật mình nói: Giang Trầη thiếu chủ.

.

.

Ý người nói là trong Lưu Ly vương thành các ngươi có

sao?Giang Trầη khoát tay: Bọn họ đều là Cự Thạch nhất tộc, cũng không phải là huyết mạch nhân tộc chúng

ta.

Bổn thiếu chủ có thể nói cho các ngươi biết, trong nhân tộc chúng ta cũng

có cường giả Thiên Vị.

Hơn nữa Bổn thiếu chủ đã từng gặp, chỉ tiếc vị cường giả

Thiên Vị kia dường như không có ý định xuất lực vì nhân tộc.

Ngược lại còn cứu

đi giáo chủ Phong Vân giáo, dường như còn tùy thời tới Lưu Ly vương thành ta

gây phiền phức vậy.

Tuy rằng Giang Trầη không biết vị cường giả nhân tộc lánh đời kia có địa vị gì,

nhưng đối với tên cường giả Thiên Vị này Giang Trầη vô cùng khó chịu.

Thân là tiền bối Thiên Vị nhân tộc, trong lúc nhân tộc cần người nhất không đi

ra ngăn cơn sóng dữ cũng thôi đi.

Thời khắc mấu chốt còn cản trở.

Giang Trầη đối với loại phân sót trên bồn cầu này, đối với loại gia hỏa chỉ biết

quấy rối này tuyệt đối là căm thù tới tận xương tủy.

Được rồi, chư vị, chuyện quá cấp bách, Giang mỗ cáo từ.

Giang Trầη nói xong liền ôm quyền định rời khỏi.

Trước khi đi hắn thoáng nhìn

qua Hứa San thánh nữ, mỉm cười: Hứa San thánh nữ, huyết mạch Nghịch Âm Dương quả nhiên danh bất hư truyền.

Hiện

tại mới qua bao lâu a.

Tu vi đột nhiên tăng mjanh như vậy.

Tiền đồ không thể hạn

lượng.

Nguyệt Thần giáo có thiên tài như vậy, ngày sau nhất định có thể dẫn

dắt phong vân một cõi.

Nói xong Giang Trầη vượt qua hư không, phiêu nhiên rời đi.

Nhìn qua bóng lưng Giang Trầη biến mất, mấy giáo chủ của Nguyệt Thần giáo đều

nhìn nhau, phức tạp không nói nên lời.

Người trẻ tuổi này trước đây ít năm bọn họ còn không để vào trong mắt, hiện tại

đã phát triển tới tình trạng mà ngay cả các nàng còn phải ngưỡng mọ.

Thế sự vô thường a.

Nhị giáo chủ cho dù mạnh miệng, nhưng giờ phút này cũng không mạnh miệng nổi.

Giang Trầη như vậy, thực sự là tồn tại mà ngay cả sau lưng nàng cũng không thể

nói được điều gì.

Đại giáo chủ, làm sao bây giờ?Tam giáo chủ có chút bàng hoàng, khuôn mặt mê man, thế cục gian nan như vậy,

khiến cho Nguyệt Thần giáo các nàng bất ngờ.

Lão nhị, ngươi thấy thế nào?Đại giáo chủ than nhẹ một tiếng.

Đại giáo chủ, quyết định đi.

Nhị giáo chủ trầm thấp: Những năm qua ta cũng nhận ra, tính cách của ta không làm được chuyện lớn.

Dễ

hành động theo cảm tính, nếu như nghe ta, chỉ sợ Nguyệt Thần giáo sẽ rơi xuống

vực sâu diệt vong.

Nhị giáo chủ hiếm khi tự biết thân biết phận như vậy.

Đại giáo chủ than nhẹ, trên mặt tràn ngập đau thương, phóng mắt nhìn qua từng

cành cây ngọn cỏ trong Nguyệt Thần giáo.

Nhất là Nguyệt Thần bảo thụ được thần

quang bảo hộ, trong lúc nhất thời khó nén được cảm xúc, thương cảm không thôi.

Lão nhị, lão tam, cơ nghiệp Nguyệt Thần giáo này có lẽ tạm thời sẽ mất.

Đại giáo chủ thương cảm, mở miệng nói.

Mặc dù mọi người đều đã sớm đoán được kết quả này, thế nhưng nghe Đại giáo chủ

nói nhưu vậy, cả đám hai mắt rưng rưng, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt.

Được rồi, mọi người không cần đau buồn.

Giang Trầη thiếu chủ nói có đạo lý.

Ta thân là Đại giáo chủ, trên là phụ trách với liệt tổ liệt tông, dưới là phụ

trách với ngàn vạn đệ tử Nguyệt Thần giáo.

Cơ nghiệp mất có thể đoạt lại.

Truyền thừa diệt là thực sự diệt.

Cho nên truyền hiệu lệnh của ta, phàm là môn

hạ Nguyệt Thần giáo ta, thu thập hành lý, xuôi nam tới Lưu Ly vương thành

tìm nơi nương tựa.

Tới Lưu Ly vương thành tìm nơi nương tựa.

Mệnh lệnh của Đại giáo chủ truyền xuống.

Tuy rằng cả Nguyệt Thần giáo thương

cảm, thế nhưng mà không ai cảm thấy bất ngờ.

Bởi vì lúc này tới Lưu Ly vương thành tìm nơi nương tựa là lựa chọn duy nhất.

Một mình Khổ Man tộc đã như vậy, nếu như không phải lần này Giang Trầη tới cứu

viện.

Nguyệt Thần giáo thậm chí ngay cả cơ hội tới Lưu Ly vương thành tìm

nơi nương tựa cũng không có.

Thời gian không đợi người, Khổ Man tộc bị nhục, trong nhất thời sẽ không đanh tới.

Dù sao Khổ Man tộc dưới tình huống còn chưa biết rõ thực lực Giang Trầη, cũng sẽ

không mù quáng tới truy kích.

Nguyệt Thần giáo các nàng còn có cơ hội lui lại.

Đợi khi Khổ Man tộc chuẩn bị tốt, lại giết tới Tà Nguyệt Thượng vực, Nguyệt

Thần giáo muốn lui lại, độ khó ít nhất cũng tăng lên gấp bội.

Lui lại.

Người lui lại, đồ vật có thể mang đi thì mang đi.

Thứ duy nhất khó xử lý chính

là Nguyệt Thần bảo thụ.

Muốn mang đi Nguyệt Thần bảo thụ này, độ khó rất lớn.

Cũng may Nguyệt Thần giáo ở phương diện này cũng có bí pháp.

Nhưng mặc dù có bí pháp, muốn mang đi cả Nguyệt Thần bảo thụ này, vẫn còn có

chút nguy hiểm.

Dù sao có câu nói, cây dời chết, người dời sống.

Muốn chuyển đi một gốc bảo thụ thượng cổ, tuyệt đối không có dễ dàng như vậy.

.

.

.

Giang Trầη một đường không ngừng lại, rất nhanh đã trở về Lưu Ly vương thành.

May mắn là hắn rời khỏi vài ngày, Phong Vân giáo cũng không tới xâm phạm.

Cả

Lưu Ly vương thành tuy rằng thế cục gấp gáp, thế nhưng cũng không có tới mức

không khống chế được.

Nhìn thấy Giang Trầη trở về, từ trên xuống dưới Lưu Ly vương thành cảm thấy nhẹ

nhõm.

Từ Thanh Tuyền nghe nói Giang Trầη trở về, vội vã chạy tới nghe ngóng tin tức.

Nàng vốn cực kỳ kiên quyết muốn đi cùng Giang Trầη, nhưng mà vô luận thế nào

Giang Trầη cũng không mang theo nàng điCuối cùng dưới sự

khuyên bảo của phụ mẫu, Từ Thanh Tuyền mới không có đi theo.

Thanh Tuyền, khu vực Tây Bắc, Khổ Man tộc đã phá vỡ khu vực biên giới kia.

May mà chúng ta kịp thời đuổi tới.

Vừa vặn giải vây cho Nguyệt Thần giáo bị

nhốt.

Tạm thời Nguyệt Thần giáo không có gì nguy hiểm.

Thế cục cương vực

nhân loại ta cũng đã phân tích cho ba vị giáo chủ.

Về phần lựa chọn thế nào, ta

không tiện quyết định thay các nàng.

Giang Trầη đối với muội muội nhà mình tự nhiên cũng không cần phải dấu diếm cái

gì.

Từ Thanh Tuyền gấp gáp tới độ dậm chân: Ca ca, huynh nên mang muội đi chứ.

Muội nhất định sẽ khuyên bảo mọi người tạm

thời buông tha cơ nghiệp Nguyệt Thần giáo.

Bảo tồn truyền thừa, hương khói,

còn sợ không đoạt lại cơ nghiệp được sao? Không được, muội phải khuyên nhủ sư tôn.

Nói thật, Từ Thanh Tuyền không lo cho những người khác.

Nàng lo lắng tính tình

của sư tôn nàng bướng bỉnh, không chịu nhận thức sự thật này, không chịu nhượng

bộ.

Nếu như là Đại giáo chủ, nhất định có thể nhận rõ thế cục, làm ra phán đoán có

lợi nhất.

Giang Trầη lắc đầu nói: Không được, bây giờ muội đi ra ngoài, bên ngoài không biết sẽ gặp bao nhiêu

nguy hiểm.

Thấy vẻ mặt Từ Thanh Tuyền lo lắng, không đồng ý với mình, sợ nàng vụng trộm chạy

đi, Giang Trầη mềm lòng: Được rồi, muội viết một phong thư đi, ta phái người mang đi.

Muội muốn nói gì

thì nói rõ trong thư đi.

Như vậy được rồi chứ?Từ Thanh Tuyền cũng biết Giang Trầη sẽ không để cho mình đi mạo hiểm, ngẫm lại

nàng cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Thiếu chủ, khắp nơi kết minh đã theo Cửu Dương Thiên Tông trở lại Lưu Ly

vương thành.

Tất cả tông chủ các tông đang ở ngoài sơn môn Khổng Tước thánh sơn

cầu kiến thiếu chủ.

Bọn họ trở lại rồi sao?Giang Trầη nao nao.

Để cho bọn họ vào đi.

Lần trước Giang Trầη hiệu lệnh thiên hạ, trừ Thiên Long phái bị Phong Vân giáo

đánh bại, không có tham dự ra.

Những tông môn nhất phẩm khác đều tới tham dự.

Lần này những thế lực này kết minh, toàn bộ trở lại Lưu Ly vương thành, rất rõ

ràng đã cảm nhận được thế cục vi diệu của cương vực nhân loại.

Thiên Kiếm tông và Thiên Thiền cổ viện, trước đó phát hiện ra Phong Vân giáo đã

phái người lẻn vào Thiên Thiền cổ viện, từng cùng với Tỉnh Trung đại đế đi tới

THiên Thiền cổ viện.

Hiện tại hai thế lực này đều tề tụ ở Lưu Ly vương thành.

Có thể nói, những thế lực lớn trên cương vực nhân loại cơ hồ tụ tập tại Lưu Ly

vương thành.

Giang Trầη thiếu chủ.

Chúc mừng Giang Trầη thiếu chủ.

Nghe nói Giang Trầη thiếu chủ đánh bại Phong Vân giáo, thật đáng mừng a.

Lưu Ly vương thành mới chính là chính thống của cương vực nhân loại.

Phong

Vân giáo chỉ là nhà giàu mới nổi, sao có tư cách tranh hơn thua với Lưu Ly

vương thành chứ?Thủ lĩnh thế lực khắp nơi nhìn thấy Giang Trầη lập tức nhao nhao tiến lên thi lễ.

Miệng không ngừng nói những lời khách khí, thân mật vô cùng.

Hiển nhiên trận chiến với Phong Vân giáo làm cho địa vị của Giang Trầη trong

lúc vô hình lại tăng lên không ít.

Trên cơ bản, cự đầu thế lực khắp nơi trên cương vực nhân loại đều tụ tập ở Lưu

Ly vương thành.

Ánh mắt Giang Trầη đảo qua tất cả mọi người trước mắt, nghiêm túc nói: Chư vị, hiện tại thế cục Lưu Ly vương thành như vậy, tất cả mọi người có tính

toán gì không?Tuy rằng lần trước đã kết minh, nhưng mà từ khi Cửu Dương Thiên Tông từ biệt,

thế cục thay đổi, thế lực khắp nơi không có tụ tập lại một chỗ, Giang Trầη cũng

không rõ hiện tại trong lòng đám người này suy nghĩ thế nào.

Nhưng đối với Giang Trầη mà nói, đối với những gia hỏa lập trường không kiên định,

hắn tuyệt đối không chào đón bọn họ ở Lưu Ly vương thành.

Tuy rằng Lưu Ly vương thành khát vọng nhân tài, nhưng mà thà ít chứ không chọn ẩu.

Nếu như những kẻ này chỉ coi Lưu Ly vương thành là nơi tị nạn, một khi có biến

cố, tùy thời đều có khả năng lâm trận đào ngũ.

Thế lực như vậy có chứa chấp hay

không cũng vậy.

Cho nên Giang Trầη nhất định phải biết rõ suy nghĩ của những người này.

Hạo Thiên đại đế của Cửu Dương Thiên Tông là người thứ nhất mở miệng: Giang Trầη thiếu chủ, tuy rằng lần này Cửu Dương Thiên Tông không có xảy ra

chiến cự.

Thế nhưng mà Giang Trầη thiếu chủ trượng nghĩa, Cửu Dương Thiên Tông

ta từ trên xuống dưới đều cảm nhận được.

Hiện tại cương vực nhân loại đang

trong thời buổi rối loạn.

Bất luận tông môn nào đều tuyệt đối khó có thể chỉ lo

thân mình.

Cương vực nhân loại hiện tại trừ Giang Trầη thiếu chủ ra, còn ai có

tư cách thống lĩnh nhân tộc hơn nữa?Nói tới đây, Hạo Thiên đại đế vỗ ngực: Cửu Dương Thiên Tông ta từ nay về sau nguyện nghe theo lệnh Giang Trầη thiếu

chủ, tuyệt đối không có chuyện bằng mặt mà không bằng lòng.

Nếu vi phạm, trời

tru đất diệt.

Hạo Thiên đại đế này là người thức thời, hắn nhìn từ đại cục đã biết rõ cương vực

nhân loại hiện tại trừ Lưu Ly vương thành ra, những tông môn khác tuyệt đối

không có khả năng tự mình đảm đương một phía.

Lưu Ly vương thành là hy vọng cuối cùng của nhân tộc.

Cửu Dương Thiên Tông vốn có quan hệ đối địch với Giang Trầη.

Do Cửu Dương Thiên

Tông lên tiếng tước, tự nhiên có sức thuyết phục hơn.

Hàn Thiên Chiến của Thiên Kiếm tông cũng mở miệng cười cười: Thiên Kiếm tông ta vốn có giao tình thâm hậu với Giang Trầη thiếu chủ, dưới

tình huống hiện tại, lão Hàn ta cũng nói thật, không có Lưu Ly vương thành bảo

hộ, THiên Kiếm tông ta cũng không có nắm chắc sinh tồn trong loạn thế như vậy.

Trừ phi Thiên Kiếm tông ta can tâm làm nô lệ dị tộc.

Tố Hoàn Chân nhẹ nhàng thở dài nói: Có thiên tài trẻ tuổi đứng đầu như Giang Trầη thiếu chủ, Thiên Thiền cổ viện

ta tự nhiên hết sức phụ tá, tuyệt đối không có dị nghị.

Tám đại tông môn nhất phẩm, Bất Diệt Thiên Đô đã bị diệt, Thiên Long phái bị

Phong Vân giáo đánh bại, đầu nhập vào Phong Vân giáo.

Chỉ còn lại sáu đại tông môn.

Trong sáu đại tông môn này có ba nhà tỏ thái độ, lập trường vô cùng rõ ràng.

Cung chủ Thiên Hà cung than nhẹ một tiếng: Giang Trầη thiếu chủ, Thiên Hà cung ta đã từng có quan hệ mật thiết với Đan Hỏa

thành, hiện tại đã kết minh với Lưu Ly vương thành,tự nhiên phải nghe theo hiệu

lệnh của Giang Trầη thiếu chủ.

Cùng chống chọi ngoại tộc.

Tuyệt đối không có dị

tâm.

Còn lại chỉ có Thiên Âm tự và Nguyệt Thần giáo.

Chủ lực Nguyệt Thần giáo còn chưa tới, tất cả mọi người đều nhìn về phía đội

ngũ THiên Âm tự.

Thiên Âm tự ta nguyện ý nghe hiệu lệnh của Giang Trầη thiếu chủ.

Bên Thiên Âm tự cũng tỏ thái độ.

Những tông môn nhất phẩm đều nhao nhao tỏ thái độ.

Những tông môn nhị phẩm,

tông môn tam phẩm kia tự nhiên càng không có lý do gì rụt rè, nhao nhao mở miệng

tỏ thái độ.

Giang Trầη mỉm cười, từ chối cho ý kiên.

sĐợi khi mọi người tỏ thái độ xong, Giang Trầη mới khẽ gật đầu, mở miệng nói: Chư vị, đại cục trước mắt, chư vị để mắt tới Giang Trầη ta như vậy.

Bổn thiếu

chủ vô cùng cảm kích.

Chỉ là có một việc, mọi người lại nhầm rồi

Nghe lời của chư vị, là thuần phục Lưu Ly vương thành ta, nghe Lưu Ly vương

thành ta hiệu lệnh.

Trên thực tế Lưu Ly vương thành ta binh hùng tướng mạnh,

cho dù loạn thế loạn tới mức nào, Lưu Ly vương thành ta cũng không thiếu người

có thể chinh chiến.

Chư vị chớ hiểu lầm, đầu tiên các ngươi muốn thuần phục là

phải thuần phục từ tận tâm.

Mà không phải là bị đại cục thôi động, ép làm những

quyết định như này.

Nếu như bị thế cục thôi động, hôm nay các ngươi đưa ra quyết

định này, thì ngày mai các ngươi cũng có thể đưa ra quyết định khác.

Lưu Ly

vương thành ta không cần cỏ đầu tường.

Ta thích nói những lời thẳng thắn trước.

Ánh mắt Giang Trầη lạnh lùng, lại tràn ngập uy nghiêm: Sở dĩ chư vị còn có thể đứng ở nơi này, nói thoải mái như vậy là bởi vì chúng

ta có cùng thân phận, chúng ta đều là nhân tộc, đều có một tổ tiên, đều có một

gia viên, trên người gánh vác sứ mệnh nhân tộc.

Nếu như trong các ngươi có người

có quên tầng thân phận nhân tộc này, quên đi bản tâm mình là gì.

Vậy ta hy vọng

các ngươi lập tức rời khỏi Lưu Ly vương thành, kế tiếp các ngươi muốn làm gì,

đi đâu.

Giang Trầη ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

Mọi người ngưng trọng, tất cả đều biết lần này Giang Trầη muốn làm thực sự.

Mọi người biết rồi đó, cương vực nhân loại những năm qua chia rẽ không ngừng,

hoặc là nội loạn không ngừng, hoặc là tính toán lẫn nhau.

Nếu như cương vực nhân loại tiếp tục như vậy, chỉ sợ không cần đợi tới lúc ma

tộc xuất thế, những dị tộc khác xâm lấn, có thể triệt để phân liệt nhân tộc,

làm cho nhân tộc lâm vào kết cục diệt chủng.

Những lời này của Giang Trầη làm cho tâm tình tất cả mọi người vô cùng trầm trọng.

Quả thực đúng như lời Giang Trầη nói, những năm gần đây trong cương vực nhân loại

quả thực lâm vào trong vòng luẩn quẩn.

Giữa các đại tông môn với nhau không ngừng

tính toán, phá lẫn nhua.

Hiện tại sự yên tĩnh của cương vực nhân loại đã hoàn toàn bị phá nát.

Ma trảo của

dị tộc, đã rục rịch, không ngừng vươn tới địa bàn của nhân tộc.

Nếu như nhân tộc trên cương vực nhân loại tiếp utjc như vậy, rất dễ bị người ta

phân hóa, bị người ta đánh bại.

Điều này cũng không phải là nói quá lên.

Giống như Phong Vân giáo kia, xuất hiện trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, thiếu

chút nữa làm cho cương vực nhân loại lâm vào trong trạng thái vạn kiếp bất phục.

Hiện tại khu vực biên giới không ngừng bị đánh vỡ, dị tộc khắp nơi cũng không

ngừng hiện lên.

Giang Trầη ngưng trọng, tiếp tục mở miệng: Còn có một việc, bổn thiếu chủ phải nhắc nhở các ngươi.

Vài ngày trước, bổn thiếu

chủ đi tới khu vực tuyệt địa phía Tây Bắc, khu vực tuyệt địa Tây bắc này đã bị

phá hủy, khu vực biên giới không còn.

Quân tiên phong của Khổ Man tộc đã tới địa

bàn tuyệt địa Tây Bắc.

Nếu như không phải bổn thiếu chủ kịp thời đuổi tới nơi,

ba đại giáo chủ của Nguyệt Thần giáo, còn có các thánh nữ chỉ sợ đã rơi vào

trogn tay Khổ Man tộc.

Cả khu vực Tây Bắc chỉ sợ cũng rơi vào trong tay Khổ Man

tộc.

Khổ Man tộc, bọn chúng.

.

.

bọn chúng tới rồi sao?Hạo Thiên đại đế nghe thấy ba chữ Khổ Man tộc, biểu lộ nghiêm túc.

Những người khác cũng không phải là ngoại lệ.

Hung danh của Man tộc từ thượng cổ

tới nay, lực uy hiếp vẫn rất lớn.

Phàm là người đã từng nghe nói qua hung danh

của Man tộc, nghe thấy danh tự bọn chúng đều giật mình.

Hàn Thiên CHiến trầm giọng nói: Vậy thực lực Khổ Man tộc kia vẫn hung hãn giống như thời thượng cổ sao? Giang Trầη thiếu chủ đã từng giao chủ qua với Khổ Man tộc, vậy có cái nhìn thế

nào về Khổ Man tộc kia?Trong mắt mọi người đều tràn ngập nghi hoặc, thậm chí muốn từ chỗ Giang Trầη biết

được một ít tin tức về Khổ Man tộc.

Chư vị, bổn thiếu chủ không thích nói chuyện giật gân.

Nhưng mà bất luận một

tông môn nhất phẩm nào trong tám đại tông môn nhất phẩm cũng không thể ngăn cản

nhóm người tiên phong của Khổ Man tộc này.

Giang Trầη vừa nói ra, cơ hồ tất cả tông chủ các tông môn đều biết sắc, biểu lộ

ngưng trọng tới tận cùng.

Từng tông môn nhất phẩm nào cũng không có cách nào chống cự quân tiên phong của

Khổ Man tộc?Vậy Khổ Man tộc kia chẳng lẽ từ thời thượng cổ tới nay hoàn toàn không bị ảnh

hưởng gì tới thực lực sao? Đoán chừng các ngươi sẽ có người cảm thấy bổn thiếu chủ nói qua lên.

Không

sao, nếu như có cơ hội, các ngươi sẽ đích thân chống lại Khổ Man tộc.

Giang Trầη cũng nhìn ra được, biểu lộ trên mặt những người này ít nhiều có chút

bán tin bán nghi.

Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên ngoài cửa có người bẩm báo: Thiếu chủ, ba đại giáo chủ Nguyệt Thần giáo suất lĩnh chủ lực Nguyệt

Thần giáo tới ngoài sơn môn Khổng Tước thánh sơn.

Ba đại giáo chủ cùng với mấy

vị thánh nữ cùng nhau tới cầu kiến Giang Trầη thiếu chủ.

Giang Trầη nghe vậy nao nao, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Nguyệt Thần giáo rốt cuộc cũng hiểu ra, biết rõ chuyện không còn cách nào

khác, cho nên suất lĩnh toàn bộ tới đây.

Vừa vặn mời ba đại giáo chủ và chư vị thánh nữ tới đây nghị sự.

Giang Trầη đang lo không có ai hiện thân nói chuyện, chủ lực Nguyệt Thần

giáo đã tới, càng dễ dàng từ trong miệng các nàng làm cho những người kia biết

rõ sự hung hãn của Khổ Ma tộc.

Ba đại giáo chủ và mấy vị thánh nữ dưới sự dẫn dắt củ Từ Thanh Tuyền rất nhanh

đã đi tới hiện trường.

Đại giáo chủ nhìn thấy Giang Trầη, ngữ khí có chút hổ thẹn: Giang Trầη thiếu chủ, ân cứu mạng còn chưa kịp báo đáp, lần này lại tới quấy

rầy, bổn giáo thực sự xấu hổ.

Giang Trầη cười nói: Đại giáo chủ tới vừa lúc, thế lực khắp nơi trong cương vực nhân loại vừa vặn

tụ họp ở đây cùng bàn đại kế nhân tộc.

Đại giáo chủ tới, thế lực khắp nơi trong

cương vực nhân loại chúng ta đã tụ họp đông đủ.

Đại giáo chủ cười khổ nói: Không thể tưởng tượng được Nguyệt Thần giáo ta lại tới muộn nhất.

Lần này

may mà có Giang Trầη thiếu chủ trượng nghĩa viện trợ, nếu không ntng ta chỉ sợ

không còn cơ hội thương nghị với chư vị.

Mọi người nghe vậy trong lòng đều trầm xuống.

Tố Hoàn Chân kia mở miệng hỏi:Đại giáo chủ, nghe nói Nguyệt Thần giáo các ngươi giao thủ với Khổ Man tộc,

vậy sức chiến đấu của Khổ Man tộc kia rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ? Có bao nhiêu đáng sợ sao?Đại giáo chủ cười khổ nói: Tố viện chủ, nói thật bổn giáo quả thực có chút xấu hổ không dám nói.

Thực lực

mạnh nhất của Khổ Man tộc rốt cuộc tới đâu bổn giáo thậm chí còn không nói được.

Bởi vì bọn chúng còn chưa thi triển toàn bộ thực lực của mình mà bổn giáo cơ hồ

đã bị diệt.

Nếu không phải là Giang Trầη thiếu chủ tới kịp lúc, từ trên xuống

dưới Nguyệt Thần giáo ta chỉ sợ khó tránh khỏi bị Khổ Man tộc làm nhục.

Nhớ tới trận chiến này, Đại giáo chủ còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Nghe thấy Đại giáo chủ nói như vậy, tất cả mọi người nhìn nhau, trong lúc nhất

thời, bầu không khí ở hiện trường vô cùng áp lực.

Im ắng, chỉ còn lại hô hấp dồn

dập của mọi người.

Khổ Man tộc kia thực sự đáng sợ như vậy sao? Chúng ta chỉ đối mặt với đội ngũ do một vương tử của một bộ lạc trong Khổ Man

tộc suất lĩnh.

Trong đội ngũ kia chí ít có hai ba tên cường giả Thiên VỊ.

Đại giáo chủ khẽ thở dài: Cả Khổ Man tộc có bao nhiêu bộ lạc? Mỗi một bộ lạc có bao nhiêu cường giả Thiên Vị?Không ai có thể giải đáp.

Cuối cùng tất cả mọi người nhìn về phía Giang Trầη.

Chuyện cho tới nước này, mọi người rốt cuộc cũng biết được trước đó tuyệt đối không phải Giang

Trần đang nói quá lên.

Nếu như quân tiên phong của Khổ Man tộc đã có hai ba tên cường giả Thiên Vị, như vậy bất luận một tông nào trong

bọn họ quả thực không có bất kỳ tiền vốn nào đối kháng.

Cho dù là nội tình của tông môn nhất phẩm thâm hậu tới đâu, trước mặt cường giả

Thiên Vị, loại nội tình này có thể phát huy ra được bao nhiêu tác dụng

cơ chứ?Khổ Man tộc chỉ là một loại tộc ở khu vực biên giới phía

Tây Bắc cương vực nhân loại.

Khu vực biên giới như vậy có rất nhiều chỗ.

Nếu như khu vực biên giới các nơi trước sau bị phá vỡ, các chủng tộc chung

quanh nhân tộc đều nhao nhao tiến vào cương vực nhân loại, coi cương vực nhân loại như là một miếng thịt mỡ.

Như vậy mà nói, chẳng phải cương

vực nhân loại sẽ trở thành thịt cá trên thớt, tùy ý để cho người ta chém giết sao?Bầu không khí ở hiện trường ngày càng áp lực.

Hàn Thiên Chiến bỗng nhiên cười lớn, nói: Ta nói các ngươi ủ rũ như vậy làm gì? Khổ Ma tộc hung hãn như vậy, thì

thế nào chứ? Còn không phải bị Giang Trầη thiếu chủ đánh lùi sao? Nâm

Đấu Ly tộc hung hãn, ba đại cường giả Thiên Vị còn không phải ngoan

ngoãn chạy về địa bàn mình sao? Phong Vân giáo không ai bì nổi còn không phải bị Giang Trầη thiếu chủ giáo huấn sao? Loạn thế xuất anh hùng,

cương vực nhân loại chúng ta mỗi lần tới thời khắc nguy cấp, tồn vong sẽ có anh hùng xuất hiện.

Từng người không ngừng ngang trời xuất thế, lãnh đạo nhân tộc thoát khỏi khốn cảnh.

Cuộc chiến phong ma thượng cổ kia,

đối thủ nhân tộc gặp phải, khốn cảnh mà nhân tộc phải chịu còn phức tạp

hơn xa hiện tại.

Kết quả thế nào chứ? Nhân tộc chúng ta còn không phải

vẫn đứng sừng sững không ngã sao?Hạo Thiên đại đế cũng gật đầu nói: Giang Trầη thiếu chủ từ khi xuất đạo tới nay đã có đại khí vận không ai bì nổi.

Nói thật, Cửu Dương Thiên Tông ta coi như từng có ân oán với

Giang Trầη thiếu chủ.

Về sau, ta suy tính đại thế, phát hiện ta thế quật khởi của Giang Trầη thiếu chủ không thể ngăn cản, tự nhiên thuận thế,

biến chiến tranh thành tơ lụa.

Cho tới nay, thành tựu của Giang Trầη

thiếu chủ, mọi người đều rõ như ban ngày.

Hạo Thiên ta có lời chân tình

muốn nói.

Tương lai Giang Trầη thiếu chủ tất sẽ trở thành người đứng đầu cương vực nhân loại.

Tất sẽ dẫn dắt nhân tộc thoát khỏi khốn cảnh.

Hai đại tông chủ của tông môn mạnh nhất trước sau lên tiếng.

Bầu không khí ở hiện trường cũng hòa hoãn hơn đôi chút.

Tỉnh Trung đại đế cười ha hả nói: Lão phu xuất thân tán tu, loại trường hợp này vốn không tiện nói thêm

gì.

Nhưng mà lão phu cũng có con mắt nhìn người.

Giang Trầη thiếu chủ

nhất định là người có đại phúc duyên.

Một ngày nào đó.

Khổ Man tộc cũng

tốt, Nam Đấu Ly tộc cũng tốt, thậm chí là Ma tộc cũng vậy, nếu như trong nhân tộc có người nào có thể đánh bại bọn chúng thì nhất định phải là

Giang Trầη thiếu chủ mà không phải là những người khác.

Tỉnh

Trung đại đế là một trong sáu vị cự đầu giới tán tu, địa vị giang hồ

của hắn cũng không kém hơn tông chủ các tông môn nhất phẩm.

Hắn nói lời này cũng có vài phần thuyết phục.

Vô Song đại đế ung dung cười nói: Mạch mỗ không nói thêm gì.

Cái mạng này của ta Giang Trầη thiếu chủ ít

nhất đã cứu ba lượt.

Mạch mỗ vì báo đáp đại ân của Giang Trầη thiếu chủ, lần này năm vùng ở Phong Vân giáo ba bốn năm.

Ta chỉ muốn nói, giáo chủ Phong Vân giáo kia rất giỏi giả thần giả quỷ.

Thế nhưng nếu muốn nói

tới thống lĩnh một phương, hắn còn kém xa.

Phong Vân giáo so với Lưu Ly

vương thành, cuối cùng chỉ là tôm tép mà thôi.

Hai đại cự đầu tán tu mở miệng, không thể nghi ngờ có sức thuyết phục rất lớn.

Giang Trầη khoát tay cười nói: Chư vị yêu quý Giang Trầη ta như vậy, thực sự khiến cho ta có chút xấu

hổ.

Lời khách khí ta không nói nhiều, hiện tại cũng không phải là lúc để nói nhảm.

Hôm nay chư vị tới đây, nguyện cùng sinh tử với Ginag mỗ, đối kháng dị tộc.

Là người cùng chung chí hướng với Giang mỗ.

Nếu như là

người ý chí không kiên định, lắc lư bất định thì mời rời khỏi nơi này.

Ta cam đoan, tuyệt đối không ngăn cản, cũng tuyệt đối không làm khó dễ.

Nguyện cùng Giang Trầη thiếu chủ cùng sinh cùng tử.

Đúng, xin Giang Trầη thiếu chủ chủ trì đại cục, chúng ta nguyện ý thề chết nghe theo.

Thà rằng chết trận cũng không trở thành nô lệ cho dị tộc.

Tu sĩ nhân tộc chúng ta há có thể làm tay sai cho dị tộc? Bị dị tộc kia chà đạp?Tâm huyết mọi người cũng bị kích phát ra, cả đám đều rống lớn lên.

Nói miệng không bằng chứng.

Cửu Dương Thiên Tông ta nguyện ý lập lời theefe.

Đúng, nói miệng không bằng chứng, như vậy thì huyết thệ đi.

Nếu như có

người bằng mặt không bằng lòng, lòng sinh dị tâm, trời tru đất diệt.

Đối kháng dị tộc, nếu như có dị tâm thì ngay cả súc sinh cũng không bằng.

Không xứng làm người.

Đúng vậy.

Giang Trầη thiếu chủ làm nhiều chuyện cho nhân tộc như vậy,

nếu như chúng ta ngay cả một chút lập trường như vậy cũng không kiên

định, còn là người sao? Hiện tại trừ Giang Trầη thiếu chủ ra, trừ Lưu Ly vương thành ra, có ai có thể suất lĩnh nhân tộc, đối kháng dị tộc đây?Lập tức thế lực khắp nơi nhao nhao yêu cầu lập huyết thệ.

Lần này giống như kính chiếu yêu, rất nhiều gia hỏa ý chí không kiên định, không ngừng hiện nguyên hình, bị chiếu cho lòi đuôi.

Đương nhiên, người do dự cuối cùng vẫn ít.

Trừ một số ít tông môn nhăn nhăn

nhó nhó ra, không đủ sảng khoái ra, đại đa số tông môn đều vô cùng kiên

định lập lời thề.

Những thế lực tông môn lập trường không kiên

định, Giang Trầη cũng không làm khó bọn họ.

Chỉ là khách khí tiễn khách, mời bọn họ ra khỏi Lưu Ly vương thành.

Còn lại, tự nhiên là những người chủ ý kiên định, những người này ở lại Lưu Ly vương thành.

Chư vị, mọi người đã quyết định ở lại Lưu Ly vương thành, thừa dịp hiện tại thế cục còn chưa đại loạn.

Bên trong tông môn các ngươi có truyền

thừa, còn có môn nhân nào không có lui lại thì có thể thừa dịp lúc này

lui lại.

Theo bổn thiếu chủ phỏng đoán, ngày cương vực nhân loại đại

loạn không còn xa.

.

.

.

Chuyện xảy ra ở Lưu Ly vương thành rất nhanh truyền tới tay Phong Vân giáo bên kia.

Giáo chủ Phong Vân giáo Hạ Hầu Kinh phiền muộn cực kỳ, thở dài nói: Thư đạo hữu, xem ra chúng ta đã đánh giá cao khí tiết của Giang Trầη này a.

Thư Vạn Thanh lãnh đạm nói: Kẻ này quả thực giảo hoạt.

Hạ Hầu giáo chủ không cần nóng vội.

Cho dù

tiểu tử này không tiến quân lên Tây bắc, không tử chiến với Khổ Man tộc

kia.

Chẳng lẽ Khổ Man tộc sẽ bỏ qua hắn như vậy? Hiện tại cực đầu các

thế lực khắp nơi trong cương vực nhân loại này trên cơ bản đều ở lại Lưu Ly vương thành.

Khổ Man tộc kia một đường xuôi nam, thông suốt.

Sớm

muộn gì cũng dẫn binh tới Lưu Ly vương thành.

Hạ Hầu Kinh có chút nôn nóng, nói: Nói như vậy, thế nhưng lại không biết phải đợi tới khi nào.

Thư Vạn Thanh thản nhiên nói: Ngươi có thượng sách gì không?Hạ Hầu Kinh thở dài nói: Phải nghĩ biện pháp, làm cho Khổ Man tộc đẩy nhanh tốc độ một chút.

Thư Vạn Thanh trầm tư một lát, quỷ dị cười cười: Muốn làm cho Khổ Man tộc nhanh một chút, cũng không phải là không có biện pháp.

Nếu như Khổ Man tộc bị đánh lén, có nhân vật quan trọng nào xảy ra chuyện.

Khổ Man tộc tất sẽ điên cuồng.

Dùng tính cách của Khổ Man tộc, một khi bị chọc giận, bọn chúng sẽ không để ý tới tất cả mà điên cuồng tấn công.

Đến lúc đó Khổ Man tộc chắc chắn sẽ không chết không thôi với Lưu Ly vương thành.

Hai mắt Hạ Hầu Kinh sáng ngời: Vẫn là Thư đạo hữu có biện pháp a.

Thư đạo hữu có bằng lòng lập kỳ công này cho bổn giáo hay không?Thư Vạn Thanh cười ha hả nói: Chỉ cần có đầy đủ chỗ tốt, muốn lão phu xuất mã cũng không phải là không được.

Thư Vạn Thanh sống tới một đống tuổi như vậy, đã không còn có tín niệm gì cả, không quan tâm tới tiết tháo gì đó.

Thứ hắn truy cầu là lợi ích của bản thân mình.

Chỉ cần phù hợp với lợi ích của hắn, trời hắn cũng có thể phá, đất hắn cũng có thể lật tung.

Hạ Hầu Kinh trầm ngâm nói: Chỉ cần Thư đạo hữu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, bổn giáo chủ cam đoan.

Nhất định sẽ cầu một vị trí cho Thư đạo hữu ở Vạn Uyên đảo.

Thư Vạn Thanh trầm giọng nói: Chuyện này là thực sao?Hạ Hầu Kinh nghiêm mặt nói: Nếu như có sai, trời tru đất diệt.

Hiện tại Thư Vạn Thanh vô cùng khát vọng tiến về Vạn Uyên đảo, tới địa phương thánh địa võ đạo trong truyền thuyết kia.

Bởi vì cương vực nhân loại hiện tại Thư Vạn THanh nhìn không có một chút tiền đồ nào, cũng cảm nhận không có hy vọng.

Hạ Hầu giáo chủ, chờ tin tức tốt của Thư mỗ.

Thư Vạn Thanh nói xong, đã hóa thành một đạo lưu quang biến mất tại chỗ.

Hạ Hầu Kinh nhìn thấy bóng lưng Thư Vạn Thanh rời khỏi, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Cường giả Thiên Vị nhân tộc cũng không có cốt khí như vậy.

Hạ Hầu Kinh đối với nhân tộc tự nhiên càng thêm xem thường.

Giang Trầη, bổn thiếu chủ cũng không tin, ngươi ngay cả cường giả Đế cảnh cũng không phải mà có thể khuấy tan vũng nước đục trên cương vực nhân loại này.

Hạ Hầu Kinh nói tới Giang Trầη, trong lòng tuyệt đối là một bụng giận dữ, oán hận.

.

.

.

Khu vực Tây bắc, đại quân Cổ Na bộ lạc của Khổ Man tộc sau khi trải qua trận chiến với Giang Trầη, tuy rằng không có suy giảm tới nguyên khí, thế nhưng lại trì hoãn tốc độ hành quân.

Một ngày nọ, thám báo của Cổ Na bộ lạc rốt cuộc cũng xác định được tin tức rõ ràng, mang tin tức về trung quân.

Vương tử, khu vực Tây Bắc kia, Nguyệt Thần giáo đã lui lại.

Cả Nguyệt Thần giáo bây giờ vườn không nhà trống.

Căn bản không có gì cả.

Cái gì?Cốt Thiên Kình sau khi nghe được tin tức quả thực sững sờ không thôi.

Ngay cả mấy thân vệ thiếp thân của hắn cũng nao nao.

Mấy ngày nay bọn họ đều đang điều chỉnh, đều đang suy nghĩ đối sách, định ra kế hoạch tác chiến.

Các loại khổ chiến, kế hoạch chiến đấu ác liệt không biết đã được suy diễn bao nhiêu lần.

Vốn hắn đã chuẩn bị gặm khúc xương cứng này.

Thậm chí bọn họ còn phát ra cầu cứu trở về Cổ Na bộ lạc, xin bộ lạc tiếp tục phái mấy cường giả thực lực mạnh mẽ tới trợ trận.

Hiển nhiên bộn họ đối với Giang Trầη, đối với dũng sĩ Cự thạch nhất tộc cũng vô cùng kiêng kỵ.

Dùng binh lực hiện tại của bọn họ, muốn bắt Nguyệt Thần giáo tuyệt đối là nắm chắc.

Thế nhưng mà vạn nhất Giang Trầη ở lại Nguyệt Thần giáo, cùng quyết chiến với Cổ Na bộ lạc bọn họ ở khu vực Tây Bắc này, muốn bắt được toàn bộ người Nguyệt Thần giáo, độ khó rất lớn.

Cho nên bọn họ mới có thời gian trì hoãn mấy ngày qua như vậy.

Hiện tại đã xác định viện quân đang trên đường tới, rất nhanh sẽ tới đây hội họp, bọn họ bắt đầu chính thức đẩy mạnh tốc độ hành quân.

Ai ngờ, tới khu vực Tây Bắc, tới trong khu vực Nguyệt Thần giáo khống chế, lại nhận được tin tức khiến cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm như vậy.

Nguyệt Thần giáo rút lui.

Hơn nữa không đơn thuần là rút lui.

Cả địa bàn do Nguyệt Thần giáo thống trị căn bản không có bất kỳ phòng hộ nào.

Cánh cửa Tây Bắc này triệt để rộng mở, tùy ý để cho Khổ Man tộc bọn họ giương oai.

Đáng giận.

Hiển nhiên Cốt Thiên Kình đã ý thức được mình bị Nguyệt Thần giáo chơi một vố.

Bỏ qua cơ hội tốt nhất, nếu như lúc ấy bọn họ thừa thắng truy kích, đại tông môn như Nguyệt Thần giáo kia tuyệt đối không thể nào rút lui nhanh chóng, thuận lợi như vậy được.

Chỉ tiếc trì hoãn mấy ngày, Nguyệt Thần giáo đã thong dong rời đi.

Nguyệt Thần giáo kia có lưu lại gì không?Lão giả gọi là Cốt Kỳ hỏi.

Tên thám báo kia lắc đầu nói: Trừ sơn môn Nguyệt Thần giáo không có mang đi, những thứ có thể mang đi cơ hồ đều bị mang đi.

Ngay cả người xem xét gia viên cũng không có.

Đi thực là triệt để.

Cốt Thiên Kình nghiến răng nghiến lợi: Nhân tộc giảo hoạt, nhân tộc giảo hoạt.

Xem ra lão tổ tông chúng ta nói quả không sai.

Nhân tộc chẳng những giảo hoạt, hơn nữa còn không có một chút cốt khí nào.

Đánh không lại thì bỏ chạy.

Hừ.

Hòa thượng chạy trốn, miếu không chạy được.

Bọn họ đem địa bàn Nguyệt Thần giáo nhường lại, vừa vặn chúng ta tiếp nhận trước đã.

Đã không kiếm được chỗ tốt, vậy thì chiếm địa bàn của bọn chúng cũng tốt.

Khổ Man tộc muốn xuất binh chiếm cương vực nhân loại cũng cần một cứ điểm.

Không có khả năng giống như châu chấu, chạy tới đâu tính tới đó.

Nếu như một mình xâm nhập, không có tiếp tế, vạn nhất đại quân vây quanh, khi đó được không bù mất.

Lưu Ly vương thành, tuy rằng thế lực khắp nơi đã quyết định đầu nhập vào dưới trướng Giang Trầη, phụ thuộc vào Lưu Ly vương thành.

Nhưng mà Giang Trầη cũng không có bởi vậy mà đắc ý quên mình.

Không hề nghi ngờ, có những thế lực này gia nhập, thực lực của Lưu Ly vương thành tăng lên rất nhiều.

Thế nhưng mà nhân mã khắp nơi tới đây cũng phát sinh vấn đề mới.

Những vấn đề này Giang Trầη toàn quyền giao cho Tỉnh Trung đại đế xử lý.

Dùng thực lực và uy vọng của Tỉnh Trung đại đế, cũng chỉ có hắn mới làm tốt chuyện này.

Lúc nên hát mặt đen thì hát mặt đen, khi nên hát mặt đỏ thì hát mặt đỏ.

Lực chú ý của Giang Trầη đặt ở trên Khổ Man tộc.

Có Phệ Kim thử nhất tộc, trên phương diện tình báo Giang Trầη có ưu thế siêu nhiên, nhất đẳng.

Rất nhanh hắn đã nhận được tin tức từ tiền phương.

Khổ Man tộc chiếm cứ sơn môn Nguyệt Thần giáo?Giang Trầη nghe tin tình báo này cũng có chút ngoài ý muốn.

Khổ Man tộc này không ngờ lại có thể bảo trì bình thản như vậy.

Sau khi biết được Nguyệt Thần giáo thối lui, vậy mà không có tham công, liều lĩnh, ngược lại còn làm ra hành động chắc chắn, chiếm giữ sơn môn Nguyệt Thần giáo như vậy.

Như vậy làm cho Giang Trầη cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Bởi vì theo Giang Trầη thấy, Khổ Man tộc hẳn là huệ duệ Man tộc thượng cổ, phong cách hành sự là dũng mãnh, chỉ có sức mạnh, không có quá nhiều mưu lược gì.

Hiện tại xem ra hắn đã đánh giá thấp Khổ Man tộc.

Giang Trầη không khỏi nhớ tới trận chiến ở tuyệt địa Tây Bắc.

Trận chiến ấy, Giang Trầη nhớ rất rõ ràng, hắn dùng Thánh Long cung năm lần bảy lượt muốn ám toán vương tử Khổ Man tộc kia.

Bất đắc dĩ, mấy cận vệ bên người tên vương tử kia một tấc không rời, làm cho hắn không tìm thấy bất luận sơ hở gì.

Từ tình huống này có thể thấy được Cổ Na bộ lạc thuộc Khổ Man tộc này tuyệt đối không phải là loại mãng phu chỉ biết dùng sức mạnh.

Kỳ thực Giang Trầη ưa thích loại mãng phu chỉ biết dùng sức mạnh này hơn.

Nếu như Khổ Man tộc làm gì chắn đó, hắn lại không thích.

Lão Kim, bảo hậu duệ ngươi chú ý an toàn.

Tiếp tục giám thị động tĩnh khắp nơi trong cương vực nhân loại.

Phàm là gió thổi cỏ lay, đều phải nhanh chóng hồi báo một chút.

Dùng năng lực sinh sôi nảy nở của Phệ Kim thử nhất tộc, hiện tại hoàn toàn có thể an bài tai mắt khắp nơi trong cương vực nhân loại.

Đây là ưu thế lớn nhất của Giang Trầη trong giai đoạn hiện tại.

Có Phệ Kim thử làm tai mắt, một chút gió thổi cỏ lay khắp nơi hắn đều có thể biết sớm, có thời gian bố trí trước.

Trên thực tế, Giang Trầη ám chỉ Nguyệt Thần giáo buông bỏ sơn môn, cũng không phải là Giang Trầη thực sự không quan tâm tới Nguyệt Thần giáo.

Kỳ thực hắn cũng có ý tứ làm cho địch nhân chủ quan.

Chỉ tiếc, Cổ Na bộ lạc kia không có mắc lừa.

Nếu như đội ngũ tiên phong của Cổ Na bộ lạc này nhìn thấy Nguyệt Thần giáo mềm yếu như vậy, sẽ càng thêm kiêu căng, mù quáng đẩy nhanh tốc độ.

Đến lúc đó Giang Trầη chỉ cần chọn một nơi đánh lén thích hợp, đánh lén đối phương.

Bất đắc dĩ Cổ Na bộ lạc này lại làm chắc chắn như vậy, tiến vào trong sơn môn Nguyệt Thần giáo, nhìn tư thế, rất giống như chuẩn bị đánh lâu dài.

Khổ Man tộc như vậy càng làm cho Giang Trầη cảm thấy khó mà đối phó được.

Bỏ đi, Khổ Man tộc kia tiến vào trong Nguyệt Thần giáo, chỉ sợ trong lúc nhất thời ba khắc, cũng không đánh tới Lưu Ly vương thành.

Tu vi của ta hiện tại đã tới Hoàng cảnh cao giai, đạt được tư cách trùng kích tam cung truyền thừa.

Năm đó khi trùng kích cung thứ hai, Trùng Tiêu tông giả khuyên bảo, không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Hiện tại ta đã là Hoàng cảnh thất trọng, phương diện tư cách không có vấn đề.

Kỳ thực gần đây Giang Trầη luôn suy nghĩ vấn đề này, hắn cảm thấy dùng thế cục hiện tại, hắn phải mau chóng tiến vào cung thứ ba, thu hoạch thêm một chút tiền vốn nữa.

Lục cung truyền thừa, cung sau so với cung trước còn ưu việt hơn.

Lục cung truyền thừa này chính là truyền thừa cuối cùng của Lưu Ly vương thành.

Năm đó Trùng Tiêu tông giả từng nói với hắn, lục cung truyền thừa.

Mỗi hai cung đại biểu cho một cấp độ.

Hai cung trước chênh lệch không lớn, cơ hồ không có khác biệt.

Nhưng mà giữa cung thứ hai và cung thứ ba, khác biệt sẽ rất nhiều.

Cung thứ ba, có lẽ sẽ xuất hiện kỳ ngộ mà hắn không thể tưởng tượng được.

Đến cung thứ tư, có lẽ khác biệt với cung thứ ba cũng không lớn.

Nhưng mà cung thứ năm và cung thứ tư, giữa hai cung lại có khác biệt về chất.

Giang Trầη quyết định xông vào cung thứ ba này, mượn cơ hội lần này xông vào cung thứ ba.

Sau khi Giang Trầη có chủ ý này, gọi tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc tới, còn có thần điểu Chu Tước, cùng với mấy đại đế tâm phúc.

Chư vị, hiện tại phương diện võ đạo của ta còn có một cọc cơ duyên.

Cần bế quan một đoạn thời gian.

Nhanh thì mười ngày nửa tháng, lâu thì dăm ba tháng.

Những ngày này, mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì, Lưu Ly vương thành đều không cần để ý mà thủ hộ bản thân.

Nếu như là Khổ Man tộc giết tới, mọi người cùng nhau hợp lực, trước tiên ngăn chặn đối phương, không cần nóng lòng quyết chiến.

Tất cả chờ ta xuất quan rồi nói sau.

Tốc độ phát triển của Giang Trầη hiện tại quyết định vận mệnh Lưu Ly vương thành.

Quyết định vận mệnh cương vực nhân loại.

Mọi người nghe nói phương diện võ đạo Giang Trầη còn có lĩnh ngộ mới, tự nhiên vô cùng phấn chấn.

Tốc độ tăng trưởng võ đạo của Giang Trầη tất cả mọi người đều rõ ràng như ban ngày.

Giai đoạn hiện tại, tuy rằng thế cục vô cùng gấp gáp, đáng lo lắng, nhưng mà mọi người đối với tốc độ phát triển của Giang Trầη cũng vô cùng quan tâm.

Thiếu chủ, cho dù trời có sập xuống, tốc độ phát triển võ đạo của người cũng không thể chậm trễ.

Người yên tâm đi, Khổ Man tộc kia không có ba đầu sáu tay, cho dù bọn chúng có hãm thành, chúng ta cũng có thể tự ứng phó được.

Chúng ta nhất định gnhe theo thiếu chủ phân phó, làm gì chắc đó.

Thần điểu Chu Tước nói lời hứa hẹn: Giang Trầη, nhân tộc các ngươi, người có thể khiến cho bản linh bội phục không nhiều lắm, ngươi là một trong số đó.

Yên tâm đi, năm đó bản linh có thể tận chức làm vậy với Thánh nhất tông, đối với ngươi ta cũng có thể làm được.

Ngươi cứ đi bế quan đi, có bản linh ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho Khổ Man tộc chà đạp mảnh thổ địa này của Lưu Ly vương thành ngươi.

hừ, Ma tộc lợi hại bản linh cũng không thèm khuất phục, huống chi là loại chủng tộc thấp kém như Khổ Man tộc?Đừng nhìn thần điểu Chu Tước kiêu ngạo, trong lòng nó, tuy rằng nhân tộc không ra hồn, nhưng dầu gì cũng là cũng là tộc đàn đứng đầu cuộc chiến phong ma thượng cổ.

Khổ Man tộc kia thì tính là gì?Đừng nhìn Khổ Man tộc kia hung hãn, ở cuộc chiến phong ma thượng cổ, bọn họ cũng chỉ là một tộc nhỏ.

Ma tộc người ta thậm chí còn khinh thường đi tới địa bàn Khổ Man tộc, không thèm để ý tới Khổ Man tộc.

Tộc đàn như vậy, thần điểu Chu Tước quả thực không để vào trong mắt.

Ân công, yên tâm đi.

Đại thạch vỗ ngực: Mấy huynh đệ chúng ta không quản bọn chúng là Khổ Man tộc hay là Nhạc Man tộc, muốn nói đánh nhau, Cự Thạch nhất tộc chúng ta sợ ai chứ?Giang Trầη thấy sĩ khí mọi người tăng vọt, trong lòng cũng có chút vui mừng.

Tốt.

Giang Trầη nhếch miệng cười nói: Có chư vị tận tâm tận lực như vậy, bổn thiếu chủ cũng yên tâm.

Sau khi sắp xếp xong, Giang Trầη cũng không có chậm trễ, tìm mật thất, thúc dục thời không ấn phù.

Độn quang lưu chuyển, thông đạo thời không trực tiếp mở ra, cuốn Giang Trầη vào đệ tam cung trong lục cung truyền thừa.

Đây là lần thứ hai Giang Trầη đi vào cung thứ ba.

Lần trước mượn đường vào cung thứ ba trong lục cung, Giang Trầη tới vội vàng, đi cũng vội vàng, đối với cung thứ ba cũng không có bất kỳ ấn tượng nào.

Chỉ nhớ rõ thủ hộ giả của cung thứ ba này dường như là một tiền bối có thanh âm lười biếng.

Trên thực tế lần này tiến vào, thời gian so với lần trước cũng không cách quá lâu.

Trong khoảng thời gian này, Giang Trầη đại chiến với Phong Vân giáo một hồi, sau đó lại đi tới tuyệt địa Tây Bắc.

Tuy rằng thời gian cũng không tính là quá lâu, nhưng mà Giang Trầη lần nữa tiến vào lại có một loại áp lực khó hiểu.

Bởi vì lần trước khi mượn đường tới đây, Giang Trầη còn nhớ rõ, thủ hộ giả của cung thứ ba này dường như còn có chút mất hứng, cảm thấy hắn mượn đường tới cung thứ ba này là một loại mạo phạm với bản thân mình.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Độc tôn tam giới

  • truyện tranh Độc tôn tam giới

  • truyện Độc tôn tam giới

  • Độc tôn tam giới truyện chữ

  • đọc truyện Độc tôn tam giới

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License