con-mat-ao-thi

Chư vị, tin tưởng mọi người đối với phân đoạn kế tiếp, đều chờ mong đã lâu.

Ngày mai, cao nhân thần bí của Vạn Uyên Đảo, sẽ giá lâm Khổng Tước Thánh sơn.

Có điều, lão nhân gia đã giải thích sáng tỏ, hắn chỉ có thể giải đáp bảy vấn đề.

Nói cách khác, chư vị ở đây có bảy người, lấy trở thành người may mắn.

Quy tắc cũ, bảy cơ hội này, trong đó một lần cho quý khách tới Lưu Ly Vương Thành, sáu lần còn lại, đều sẽ để cho bằng hữu tán tu giới.

Như vậy, mới không phụ tên tán tu đại hội này.

Chẳng qua là, cơ hội hướng về cao nhân tiền bối lĩnh giáo Võ đạo rất hiếm có, cơ hội này đến cùng phân chia như thế nào, cũng là một vấn đề khó rất lớn.

Mọi người đều biết, tiền bối của Vạn Uyên Đảo, kiến thức Võ đạo tất nhiên vượt qua tu sĩ của Nhân loại cương vực.

Cơ hội hỏi này, tuyệt đối là có thể gặp nhưng không thể cầu.

Như vậy, cơ hội này cho ai? Nếu để cho tu sĩ bình thường, cơ hội này sẽ rất đáng tiếc.

Bởi vì tu sĩ bình thường gặp phải vấn đề tu luyện, là rất nhiều tu sĩ Hoàng cảnh, Đế cảnh ở đây cũng có thể giải đáp.

.

.

Giang Trầη nói tới chỗ này, ngừng lại một chút, lúc này mới tiếp tục nói: Bởi vậy, Bổn thiếu chủ vô cùng xoắn xuýt, phân chia danh ngạch này như thế nào? Mọi người đều nói một chút, lần này tới tham gia tán tu đại hội, có Thánh Cảnh, có Hoàng cảnh, càng có Đế cảnh tiền bối.

Nếu đều đem cơ hội cho cường giả Đế cảnh, đối với Hoàng cảnh cùng Thánh Cảnh là bất công.

Nếu để cho tu sĩ Thánh Cảnh, e sợ Đế cảnh cùng Hoàng cảnh sẽ không cao hứng.

Cảm thấy vấn đề của võ giả Thánh Cảnh, căn bản không cần thiết đi phiền phức tiền bối Vạn Uyên Đảo, cho bọn họ cũng có thể giải đáp.

Như vậy đi, mọi người cứ nói thoải mái.

Bổn thiếu chủ muốn nghe ý kiến của mọi người một chút.

Này cũng là một vấn đề a.

Tỉnh Trung Đại Đế, ngươi ở trong tán tu, là tiền bối đức cao vọng trọng.

Không bằng ngươi nói trước đi? Giang Trầη nhìn Tỉnh Trung Đại Đế.

Tỉnh Trung Đại Đế cười nói: Nói thật, lão phu đối với cao nhân Vạn Uyên Đảo, cũng là phi thường mê mẩn.

Chân thiếu chủ khó xử, lão phu cũng có thể hiểu được.

Dựa vào ý kiến của lão phu, cơ hội hỏi rất hiếm có, cần phải để cho tu sĩ cấp cao.

Từ xưa quy tắc tu luyện giới, đều là cường giả ưu tiên.

Tin tưởng các bằng hữu tán tu giới trình diện hôm nay, cũng có thể hiểu được ý tứ của lão phu.

Có điều, nếu như cường giả Đế cảnh ăn sạch mà nói, không khỏi tướng ăn quá khó coi.

Bởi vậy lão phu có một đề nghị.

Tỉnh Trung Đại Đế cứ nói.

Giang Trầη ước gì Tỉnh Trung Đại Đế có đề nghị gì hay, giải quyết khó khăn không nhỏ của hắn.

Hắn cũng không muốn đắc tội thiên hạ tán tu a.

Sáu cơ hội này, ở trong những Đế cảnh tán tu trình diện rút thăm mà quyết.

Có điều, dựa theo nguyên tắc của Chân thiếu chủ, tán tu đại hội phải chú ý đến càng nhiều người.

Bởi vậy, chúng ta cũng không lấy hết chỗ tốt, mà không làm cống hiến.

Lão phu đề nghị, cường giả được cơ hội cùng tiền bối Vạn Uyên Đảo giao lưu, phải lấy ra một ít thành ý.

Cũng coi như là chú ý nguyên tắc công bằng.

Ồ? Thành ý gì? Giang Trầη hiếu kỳ.

Mỗi Đế cảnh tán tu được cơ hội, sau khi được tiền bối Vạn Uyên Đảo chỉ điểm, cũng phải khai đàn giảng bài, vì hậu bối tán tu giải đáp một trăm vấn đề.

Chân thiếu chủ, ngươi cảm thấy thế nào? Từ chỗ tiền bối của Vạn Uyên Đảo được chỉ điểm, lại phụng dưỡng cho càng nhiều hậu bối tán tu giới, cái này ngược lại là đề nghị rất hay.

Đại Đế tán tu có sáu cơ hội, nếu như mỗi người đều vì hậu bối tán tu giải quyết một trăm vấn đề khó, bởi vậy, sẽ có 600 cơ hội.

Quần thể được lợi lập tức trở nên càng rộng lớn.

Chư vị, các ngươi cảm thấy thế nào? Giang Trầη nhìn về phía các cường giả Đế cảnh khác.

Huy lão ca đề nghị rất tốt, chúng ta tuyệt đối chống đỡ.

Đúng, vốn nên như vậy, Tỉnh Trung Đại Đế kiến nghị, phi thường hợp lý.

Chân thiếu chủ, liền theo Tỉnh Trung Đại Đế nói làm thôi, lão nhân gia người luôn xử sự công đạo, lúc này có thể cân nhắc đến lợi ích của những hậu bối chúng ta, cũng coi như vô cùng khó được.

Chúng ta chống đỡ hắn.

Đúng, sáu cơ hội đổi 600 cơ hội, cũng coi như phúc hậu, chúng ta đều không có ý kiến.

Trong tán tu cấp thấp, tự nhiên không thể phản đối cái gì nữa.

Xác thực, nếu như nhường cơ hội cực tốt cho bọn họ, vậy tuyệt đối là lãng phí.

Tu vi cấp bậc không đến, tán gẫu cùng tiền bối Vạn Uyên Đảo cũng không được cái gì.

Cũng không thể đem vấn đề thô thiển, ba ba chạy đi hỏi cao nhân tiền bối của Vạn Uyên Đảo chứ? Loại cơ hội tốt này, phần lớn tán tu đều không dám tới tranh.

Cho cường giả Đế cảnh, bọn họ cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên.

Mà Chân thiếu chủ cùng Tỉnh Trung Đại Đế có thể chú ý lợi ích của mọi người, đã tính rất phúc hậu.

Giang Trầη thấy không có ai phản đối, cũng cao hứng nói: Tốt, an bài như vậy, đó là không thể tốt hơn.

Chư vị đại biểu thế lực tông môn, các ngươi cũng có một cơ hội.

Cơ hội lần này, chúng ta đồng dạng dùng phương thức bốc thăm đến quyết định.

Hai mươi mốt Đại Đế tán tu, còn có đại biểu các tông môn thế lực.

Bên tông môn thế lực, không đơn thuần có Nhất phẩm tông môn, còn có Nhị phẩm tông môn, Tam phẩm tông môn.

Có điều đại biểu của những Nhị phẩm tông môn cùng Tam phẩm tông môn kia, hiển nhiên không dám cùng Nhất phẩm tông môn tranh.

Bởi vậy, tham dự rút thăm chẳng qua là mấy thế lực kia.

Rút thăm đúng là công bằng nhất, bên tán tu, sáu cơ hội dồn dập bị rút ra.

Tỉnh Trung Đại Đế là bá chủ tán tu giới, cũng không có rút trúng.

Có điều Tỉnh Trung Đại Đế rất hào hiệp, nếu dựa vào quy tắc, không có rút trúng hắn cũng không thể nói cái gì.

Hỏa Viêm Đại Đế lại may mắn, dĩ nhiên có một cơ hội.

Nhược Y Đại Đế cũng không thể rút trúng, còn lại năm cơ hội, phân biệt bị Đại Đế tán tu khác đoạt.

Một người trong đó tên Diệp Kiếm Lỗi, chính là cái thứ nhất lúc trước đáp ứng cùng Giang Trầη giao dịch, hắn cũng may mắn rút trúng.

Mà bên thế lực tông môn, cơ hội may mắn này, rơi vào trong tay Thiên Thiền Cổ hoc viện.

Điều này làm cho Tố Hoàn Chân mừng rỡ không thôi.

Sau khi rút thăm kết thúc, Giang Trầη cười nói: Chúc mừng chư vị thu được cơ hội.

Ngày mai, mỗi người đều có nửa canh giờ lĩnh giáo.

Ngày mai lúc này, xin mời chư vị chờ đợi ở đây.

nếu như tiền bối Vạn Uyên Đảo có hứng thú tới hiện trường, cố nhiên là tốt.

Nếu như không có hứng thú, Bổn thiếu chủ chắc chắn lưu hắn ở trong Khổng Tước thánh sơn, đến thời điểm, còn phải mời chư vị di giá một hồi.

Nơi này cách Khổng Tước Thánh sơn cũng không xa, ngược lại đều là người tu luyện, đến sơn môn Khổng Tước Thánh sơn, cũng chỉ là mấy hơi thở mà thôi.

Chân thiếu chủ, Khổng Tước Thánh sơn chúng ta, thật sự có tiền bối của Vạn Uyên Đảo giá lâm? Hòe Sơn Nhị Tiêu chờ đợi hỏi.

Tuy Mạch Vô Song không có hỏi, nhưng ánh mắt kia, bao nhiêu vẫn còn có chút hiếu kỳ.

Giang Trầη cười cợt: Sự tình Vạn Uyên Đảo, thiên cơ không thể tiết lộ.

Ba vị không cần phải lo lắng.

Nghe Giang Trầη nói như vậy, bọn họ liền biết điều, không dám tiếp tục hỏi thăm.

Đừng nói là ba người bọn họ, toàn bộ Khổng Tước Thánh sơn, cũng có chút ngạc nhiên, Khổng Tước Thánh sơn thật sự ẩn núp cao nhân tiền bối của Vạn Uyên Đảo? Giang Trầη cũng không bóc trần, duy trì loại cảm giác thần bí này.

Người của Vạn Uyên Đảo, đúng là có, có điều không phải cao nhân tiền bối gì, mà chính là Hoàng Nhi.

Nếu như Thuấn lão ở đây, cũng được cho là tiền bối của Vạn Uyên Đảo.

Chẳng qua là, Thuấn lão rời Hoàng Nhi, cũng đã sắp mười năm.

Mười năm thời gian này, Thuấn lão vẫn bặt vô âm tín.

Trong Thiếu chủ phủ, Hoàng Nhi hiển nhiên cũng biết nội dung tán tu đại hội lần này.

Giờ khắc này, trời tối người yên.

Trong đình viện, chỉ còn lại Giang Trầη cùng Hoàng Nhi.

Lúc này chính lúc trăng tròn, Nguyệt Hoa lạnh lùng chiếu vào trong đình viện, bóng cây loang lổ, tình cờ truyền đến vài tiếng trùng kêu, vì đêm trường tịch liêu mang đến một bầu không khí khác.

Hoàng Nhi, bàn tay của ngươi có chút lạnh a, chớ có để bị cảm lạnh.

Giang Trầη nhẹ nhàng nắm vai Hoàng Nhi, cảm thụ dáng người uyển chuyển của nàng.

Giang Trầη không nghĩ tới chính là, Hoàng Nhi lại nhẹ nhàng run rẩy một cái, tuy Hoàng Nhi nỗ lực muốn khắc chế cái run rẩy này, có vẻ rất nhỏ, nhưng vẫn bị Giang Trầη bắt lấy.

Hoàng Nhi, đêm đã khuya, vào nghỉ ngơi thôi.

Giang Trầη theo bản năng cởi áo khoác, đắp lên người Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi ngửa mặt lên, hai con mắt trong suốt như tuyền, giờ khắc này tràn ngập thâm tình, tràn ngập yêu thương, nhưng trong phần thâm tình này, lại có một đạo đau thương không dễ phát hiện chợt lóe lên.

Giang Trầη nhẹ rên một tiếng: Hoàng Nhi, có phải ngươi có tâm sự gì hay không? Hoàng Nhi không hề trả lời, đôi mắt sáng nhìn chăm chú Giang Trầη: Trần ca, ngày mai giảng giải võ đạo, ngươi định làm như thế nào? Giang Trầη hì hì nở nụ cười: Không làm sao cả, ta chỉ có thể tự biên tự diễn.

Nhưng mà, những vấn đề của Đế cảnh rất khó, ngươi có thể giải quyết sao? Hoàng Nhi hơi run run, trên mặt lộ ra vẻ thân thiết.

Trần ca, mấy ngày nay, cực khổ rồi ngươi.

Ngươi biết không? Hoàng Nhi lo lắng nhất, chính là ngươi mỗi ngày quá vất vả, trên vai ngươi mang quá nhiều trọng trách.

Hoàng Nhi thăm thẳm thở dài: Nếu như có thể, Hoàng Nhi thật muốn cùng Trần ca vứt bỏ hết thảy, tự do tự tại tìm một chỗ, qua một đoạn cuộc sống chỉ thuộc về hai chúng ta.

Trần ca, ngươi nói ý niệm này của ta, có phải quá ích kỷ không? Giang Trầη nghe lời ấy, tâm tình không lý do đâm nhói một trận.

Một cảm giác bứt rứt xông lên đầu, khoảng thời gian này, hắn thua thiệt nhất, kỳ thực chính là Hoàng Nhi.

Mấy năm qua, hắn ở bên ngoài hối hả ngược xuôi, vẫn luôn là Hoàng Nhi chưởng quản thiếu chủ phủ cho hắn, quản lý ngay ngắn rõ ràng, để hắn không có bất kỳ nỗi lo về sau.

Nghĩ tới đây, Giang Trầη cũng động tình, cầm tay Hoàng Nhi thật chặt: Hoàng Nhi, là ta ích kỷ, ngươi thay ta chia sẻ nhiều như vậy, nhưng ta thủy chung không thể tĩnh tâm bồi ngươi.

Trần ca, ngươi đừng nói như vậy, ngươi bồi ta, đã rất nhiều rất nhiều, năm đó từ Vạn Tượng Cương Vực, giết tới Lưu Ly Vương Thành, lại từ Lưu Ly Vương Thành trở về Hoang Man cấm địa.

.

.

Những ngày đó, những vui sướng kia, Hoàng Nhi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, vĩnh viễn không quên.

.

.

Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, Giang Trầη đột nhiên cảm thấy ngữ khí của Hoàng Nhi biến hóa, hắn quay đầu xem xét, lại phát hiện ra khóe mắt Hoàng Nhi rưng rưng, trong lòng hắn không khỏi giật mình.

Hoàng Nhi, nàng.

.

.

Chuyện gì khiến cho nàng thương tâm như vậy? Ta và nàng trải qua bao nhiêu chuyện sinh tử, kiếp này không thể tách rời, không ai có thể chia rẽ được chúng ta.

Bách Thế đồng tâm chú cũng vậy, cho dù có chuyện gì khiến cho trời sập xuống ta cũng có thể chống đỡ được.

.

.

Giang Trầη duỗi bàn tay ra, có chút ngây ngốc nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Hoàng Nhi.

Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Giang Trầη, trong lòng Hoàng Nhi cảm thấy ấm áp, cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng mình, khẽ nhoẻn miệng cười: Trần ca, vừa rồi là Hoàng Nhi nghĩ tới chuyện thương tâm.

Cho nên trong lúc nhất thời cảm thấy khó chịu, huynh không chê cười muội là được rồi.

Nha đầu, yên tâm đi, đừng nói là trời không sập xuống, cho dù trời sập xuống.

Trần ca của nàng cũng có thể đỡ được.

Đây không phải là ta nói quá lên, mà là hứa hẹn của ta đối với nàng.

Giang Trầη nắm lấy tay Hoàng Nhi, bốn mắt nhìn nhau, vô cùng nghiêm túc hứa hẹn.

Hai mắt tràn ngập nóng bỏng, giống như có hỏa diễm thiêu đốt, ngay cả khối băng cứng cũng có thể hòa tan.

Huống chi là hai người vốn đã có tình cảm với nhau như trước.

Hoàng Nhi nghe được lời này, trong lòng tràn ngập vui mừng vô hạn, không nhịn được mà gật đầu.

Giống như muốn đem thời khắc hạnh phúc này nhớ kỹ, khắc sâu vào trong đầu.

Trần ca.

.

.

muội.

Hoàng Nhi khẽ nỉ non, Hoàng Nhi tiểu tỷ gần đây tỉnh táo giờ phút này cũng có chút rối loạn, tâm tình không bình ổn được.

Dưới lời nói thành tâm, nhiệt tình như lửa của tình lang, tâm hồn thiếu nữ của nàng như con nai chạy loạn, từ hai gò má tới cổ đều chuyển thành màu hồng.

Bốn mắt nhìn nhau, hai đôi môi như có sức hút với nhau, không cách nào ngăn cản, dán lại một chỗ.

Giờ phút này giống như trăng sáng cũng thẹn thùng trốn ở trong những áng mây không chịu ló mặt ra.

Trong đình viện này, nhu tình như nước.

Giờ phút này một đạo thanh âm cực kỳ không hài hòa đánh vỡ ý cảnh hoàn mỹ này.

Mà thanh âm này không ngờ lại là một tiếng ho khan.

Tiếng ho khan này vang lên vô cùng khó hiểu, vô cùng đột nhiên, phá hỏng ý cảnh.

.

.

Tuy rằng Giang Trầη không có nghe ra tiếng ho khan này phát ra từ ai, nhưng mà hắn thừa nhận, giờ phút này hắn thực sự muốn chụp chết gia hỏa không biết phong tình này.

Ài, Hoàng Nhi, vì một người như vậy, ngươi can tâm sao? Một đạo thanh âm giống như từ trong hư không đột nhiên vang vọng.

Ồ? Giang Trầη nghe thấy đạo thanh âm này, triệt để ngơ ngẩn.

Đạo thanh âm này rất lạ lẫm, Giang Trầη xác định, đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn nghe được.

Người nào? Giang Trầη kéo Hoàng Nhi ra sau mình, Thiên Mục thần đồng được triển khai toàn bộ, bắn ra bốn phía, miệng quát: Người nào? Giờ phút này, trong lòng Giang Trầη nói không kinh hoàng thì đó là giả.

Phải biết rằng, trong Thiếu chủ phủ Khổng Tước thánh sơn này phòng ngự sâm nghiêm, không nói tới cái khác, chỉ tính riêng Cửu Vi Phi Hoa trận, người bình thường tuyệt đối không thể nào xông tới.

Thế nhưng mà đạo thanh âm này rõ ràng lại vang vọng gần ngay trước mặt hắn.

Mặc kệ đối phương là ai, đến từ nơi nào, đối phương tuyệt đối đã vượt qua khỏi Cửu Vi Phi Hoa trận, chuyện này bảo sao không khiến cho Giang Trầη kinh hãi vạn phần cơ chứ? Hoàng Nhi nắm chặt tay Giang Trầη, vẻ mặt lạnh nhạt: Hỉ lão, dường như người đã vi phạm lời hứa.

Đừng quên, ngươi đã đồng ý với ta việc gì.

́ch không mời mà tới.

Thật lâu sau, hư không yên lặng một mảnh, cho dù Giang Trầη thúc dục thần thức như thế nào, thế nhưng thủy chung vẫn không thể cảm nhận ra được bất kỳ ba động nào.

Mà hư không bốn phía giống như lâm vào trong hỗn độn vô tận.

Giống như đột nhiên đình viện này tách rời với Khổng Tước thánh sơn, bị hút ra một khoảng không nào đó.

Qua một hồi lâu, trong hư không mới truyền ra tiếng than nhẹ.

Lão phu cũng không muốn làm chuyện phá hư bầu không khí như vậy.

Chỉ là, Hoàng Nhi tiểu tỷ, ngươi lại bước ra một bước thì lại mắc thêm lỗi lầm.

Phòng tuyến kia một khi vượt qua, giống như bát nước hắt đi khó mà thu hồi lại được.

Hậu quả kia, ngươi đã từng cân nhắc qua hay chưa? Thanh âm của người được Hoàng Nhi gọi là Hi lão nhân kia từ trong hư không vang vọng ra.

Giang Trầη hừ lạnh một tiếng: Rốt cuộc các hạ là người phương nào? Giấu đầu thụt đuôi thì coi như có bổn sự gì? Không cần biết ngươi là ai, có giỏi thì hiện thân nói chuyện.

Giang Trầη cũng không phát hiện ra được vị trí của đối phương, chứng minh đối phương tuyệt đối không đơn giản.

Thân phận kẻ này từ trong lời nói của đối phương, Giang Trầη nhận định, đối phương tuyệt đối là người Vạn Uyên đảo tới.

Hoàng Nhi cũng không ngăn cản, chỉ kéo cánh tay Giang Trầη, nắm chặt tay hắn, giống như sợ Giang Trầη bỗng nhiên biến mất vậy.

Thiếu niên, ngươi rất lớn gan, dám có gan giả danh Vạn Uyên đảo.

Ngươi không sợ hành động coi trời bằng vung của ngươi sẽ khiến cho Khổng Tước thánh sơn gặp tai họa ngập đầu hay sao? Hi lão kia lạnh nhạt nói.

Giang Trầη khẽ cười nói: Vạn Uyên đảo cũng không phải là của ai, các hạ uy hiếp, đe dọa như vậy, dường như có chút khó hiểu a.

Lúc này trong hư không động nhiên xuất hiện một hồi chấn động kỳ quái, phảng phất như có một vòng xoáy xuất hiện.

Mà sau một khắc, vòng xoáy này càng ngày càng ngưng kết, trước mặt Giang Trầη không xa lập tức xuất hiện một lão giả.

Bộ dáng tiên phong đạo cốt, mặc một bộ y phục màu vàng đỏ.

Nhìn tuổi tác của lão nhân này, không ngờ còn già hơn Thuấn lão một chút.

Chỉ là tuy rằng người này già, thế nhưng đôi mắt lại sáng ngời dị thường, giống như trong đôi mắt này ẩn chứa sự ảo diệu của thế giới này vậy.

Hoàng Nhi, thiếu niên này chính là kẻ chữa tốt độc trên người ngươi? Hoàng Nhi tự hào nắm lấy cánh tay Giang Trầη, nói: Hi lão, chính là chàng.

Ta và chàng cùng sinh cùng tử, đã định chung thân.

Hi lão, cuộc đời này của Yến Thanh Hoàng ta, sống là nữ nhân của chàng,chết cũng là nữ nhân của chàng.

Yến Thanh Hoàng? Giang Trầη cảm thấy có chút quái dị, hiện tại hắn mới biết được tên họ thực của Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi nỉ non nói với hắn: Trần ca, trước kia muội không có nói tên họ cho chàng, không phải là muốn lừa, dấu diếm chàng.

Mà là sợ một ngày kia bỗng nhiên Hoàng Nhi rời khỏi chàng, chàng sẽ đi khắp thế giới tìm ta, như vậy sẽ thành hại chàng.

Hi lão khẽ chau mày, cả đời này đều là nữ nhân của tiểu tử này? Làm sao có thể? Không có khả năng.

Tuy rằng Hi lão hung hăng nói, nhưng mà dưới ánh mắt bức bách của Hoàng Nhi thì trong lòng lại mềm nhũn: Hoàng Nhi, từ nhỏ ngươi đã cực kỳ thông minh.

Ngươi nên biết, bệnh trên người ngươi nếu như thực sự không trị được, như vậy giữa các ngươi có lẽ còn có chút hi vọng.

Nhưng mà một khi ngươi trị hết bệnh, giữa các ngươi căn bản không có bất kỳ cơ hội nào.

Lão phu thừa nhận, kẻ này quả thực khác với những thiếu niên thế tục khác.

Chỉ là, Hoàng Nhi, ngươi cũng nên biết, nếu như ngươi khư khư cố chấp sẽ mang tới cái gì cho Khổng Tước thánh sơn.

Hoàng Nhi không phản bác được, trong đôi mắt trong veo hiện lên vẻ thống khổ, giống như mộng tưởng trong lòng lại bị người ta mạnh mẽ vò nát.

Hi lão sao? Giang Trầη nhìn thấy nữ nhân của mình thương tâm như vậy, tuyệt vọng như vậy, trong lòng càng không đành lòng, lửa giận trong lòng cũng từ từ bốc lên.

Ta không cần biết ngươi là ai, cũng mặc kệ ngươi có quan hệ như thế nào với Hoàng Nhi.

Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, có ta ở đây, cho dù trời có sập xuống thì ta cũng có thể chống đỡ.

Hi lão cười lạnh lẽo, trong nụ cười lạnh dường như có ba phần thưởng thức, thế nhưng còn có phần châm chọc, bỗng nhiên lão nhân này nhướng mày nói: Vậy nếu như ngươi không ở đây thì sao nhỉ? Hoàng Nhi nghe vậy hoa dung thất sắc: Hi lão, nếu như ngươi dám lỗ mãng, ta sẽ lập tức chết trước mặt ngươi.

Giang Trầη giận tím mặt, trong lòng giận dữ, một tay ôm Hoàng Nhi ở bên cạnh vào lòng, nói: Hoàng Nhi, nàng không cần phải sợ hắn.

Người này rốt cuộc là ai? Hắn là người từ gia tộc tà ác thi chú lên mẫu thân nàng, bắt giam phụ mẫu nàng, còn muốn dùng nàng làm lô đỉnh luyện công sao? Trong mắt Giang Trầη bắn ra sát ý lạnh lẽo, trong lòng đã bắt đầu cân nhắc nên đối phó thế nào.

Nếu như đối phương thực sự tới từ Vạn Uyên đảo, vậy có khả năng còn trên Đế cảnh.

Người như vậy đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, căn bản không có lực để đối kháng.

Trên người Giang Trầη hiện tại, át chủ bài mạnh nhất chính là động phủ cấm chế do cường giả Thiên Vị Quách Nhiên kia lưu lại.

Một khi xé rách da mặt, Giang Trầη tuyệt đối sẽ không ngại vận dụng con át chủ bài này.

Hoàng Nhi thấy sát ý trên người Giang Trầη tuôn ra, vội vàng kêu lớn.

Trần ca, chàng không nên hiểu lầm.

Hi lão không phải người gia tộc kia.

Người là người Yến gia ta.

Cái gì? Giang Trầη triệt để sửng sốt, người một nhà? Lão nhân này không ngờ lại là người một nhà với Hoàng Nhi hay sao? Trần ca, Hi lão trong tộc của muội, địa vị so với Thuấn lão còn cao hơn nửa trù.

Là một trong mấy đại tộc lão của gia tộc muội.

Hi lão kia nhíu mày nói: Hoàng Nhi, những bí sự trong gia tộc không cần nói nhiều với người ngoài như vậy.

Đừng ép ta bội ước giết hắn.

Hoàng Nhi hừ nhẹ một tiếng: Nếu như chàng xảy ra chuyện, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình.

Hi lão có chút không vui, hừ lạnh một tiếng, nhìn qua Giang Trầη nói: Tiểu tử, đừng có phồng má trợn mắt với lão phu.

Cho dù ngươi có mạnh mẽ hơn nữa, thì hôm nay cuối cùng cũng phải dựa vào nữ nhân bảo hộ ngươi.

Hi lão, đủ rồi.

Thứ Hoàng Nhi không thích nhất chính là nhìn thấy nam nhân mình yêu thích chịu nhục, nàng là một người trước sau không quan tâm hơn thua, giờ phút này lại giống như một đầu mẫu báo hung ác, miệng quát lớn: Trần ca là nam tử nhất đẳng trong thiên hạ này, Hi lão, nếu như chàng sinh ra ở Vạn Uyên đảo, là đệ tử Yến ra cũng tốt, đệ tử Hạ Hầu gia tộc cũng tốt, đều bị chàng dẫm nát dưới chân, ngay cả tư cách xách giày cho chàng cũng không tốt.

Ha ha, Hoàng Nhi tiểu tỷ, lão phu có thể hiểu là trong mắt người tình đều là Tây thi được không? Hi lão hiển nhiên không quan tâm tới câu nói này của Hoàng Nhi, hắn nói: Tiểu tử, ngươi quả thực có vài phần thiên phú, cũng khá lớn gan.

Nhưng mà xuất thân thấp hèn, là nguồn gốc của tội lỗi.

Đời này của ngươi có thể làm được gì cơ chứ? Cho dù tu luyện tới Đế cảnh đỉnh phong, quét ngang cương vực nhân loại thì thế nào? So sánh với người trong thế giới kia của chúng ta là trời, các ngươi là đất.

Hơn nữa chỉ là con sâu cái kiến nho nhỏ trên mặt đất mà thôi.

̃ng xứng đại biểu thiên đạo sao? (1) Hi lão luôn là một người quan tâm tới huyết thống.

Vạn Uyên đảo có huyết thống cao quý, há có thể là thứ mà đệ tử hèn mọn trong cương vực nhân loại có thể so sánh? Ở cương vực nhân loại, cho dù ngươi nổi bật thế nào thì tính sao chứ? Bao nhiêu hào kiệt trong cương vực nhân loại, hô phong hoán vũ ở cương vực nhân loại, đều muốn tới Vạn Uyên đảo, nhưng mà tới cũng không tới nổi.

Cho dù có chút may mắn tới Vạn Uyên đảo, Vạn Uyên đảo cũng sẽ phát hiện ra, huyết thống hèn mọn cuối cùng là huyết thống hèn mọn, căn bản không đủ để đặt lên mặt bàn.

Sắc mặt Hoàng Nhi tái nhợt, những lời này của Hi lão làm cho nàng tức giận vô cùng.

Hi lão, trần ca không phải con sâu cái kiến trong miệng ngươi, ngươi.

.

Không cần phải nói nữa.

Mặc kệ hắn có phải con sâu cái kiến hay không, lão phu cũng không cần phải quan tâm.

Hoàng Nhi, có lẽ ngươi may mắn, người lần này tới đây là lão phu.

Nếu như đổi lại là những người khác trong gia tộc tới, nơi này đã là núi thây biển máu.

Nếu như là người Hạ Hầu gia tộc tới, cả Lưu Ly vương thành sẽ bị diệt sạch.

Ngươi hiểu không? Đối với người Hạ Hầu gia tộc mà nói, Lưu Ly vương thành thu nhận ngươi chính là sự khinh nhờn lớn nhất đối với bọn họ.

Ngươi cho rằng dưới sự phẫn nộ, bọn họ sẽ để ý tới sinh tử của một bầy kiến hôi ti tiện sao? Hoàng Nhi im lặng, nàng biết rõ, Hi lão nói những lời này tuyệt đối không ngoa.

Nếu như là những người khác trong Yến gia tới, nói không chừng sẽ thực sự ra tay với Giang Trầη.

Nếu như là người Hạ Hầu gia tộc tới, nhất định sẽ đại khai sát giới ở Lưu Ly vương thành.

Điều đáng sợ nahast chính là, nếu như người Hạ Hầu gia tộc đại khai sát giới ở Lưu Ly vương thành, Lưu Ly vương thành căn bản vô lực đối kháng.

Dù Trần ca có là thiên tài mạnh mẽ tới đâu, chỉ sợ cũng khó có thể may mắn thoát khỏi trường hạo kiếp.

Hoàng Nhi từ nhỏ đã lớn lên ở Vạn Uyên đảo, nàng biết rõ sự cường đại của Vạn Uyên đảo, quả thực so với cương vực nhân loại còn cường đại hơn rất nhiều lần.

Nhất là Hạ Hầu gia tộc kia, vốn chính là gia tộc hung ác vô cùng.

Nếu không phải như vậy, tại sao lại thi chú với nàng? Lại để cho nàng trở thành lô đỉnh luyện công cho người Hạ Hầu gia tộc? Hi lão dường như đối với người cương vực nhân loại có cảm giác miệt thị.

Ánh mắt mang theo vẻ châm chọc, liếc nhìn Giang Trầη: Thiếu niên, nếu như ngươi đủ thông minh, khi nghe những lời này, nên thức thời, có lẽ nên tỉnh ngộ đi thôi.

Ít nhất có lẽ ngươi cũng nên buông bàn tay bẩn của ngươi trên người Hoàng Nhi ra.

Không cần trừng mắt, sự phẫn nộ của ngươi trước mặt lão phu giống như con sâu cái kiến vậy.

Nhớ kỹ, lần sau không nên mượn danh tiếng Vạn Uyên đảo.

Vạn Uyên đảo là trời, đại biểu cho thượng thiên, thiên đạo, khong phải là loại con sâu cái kiến như ngươi có thể khinh nhờn.

Ánh mắt Hi lão mang theo vài phần châm chọc, tùy ý chỉ lên trên trời.

Hiện tại phiên hư không này đã bị ta khóa lại, lão phu hiện tại tùy thời có thể cởi bỏ, ngươi có thể gọi bất kỳ kẻ nào tới giúp đỡ.

Nếu như ngươi không phục, lão phu cũng không ngại cho ngươi một bài học, để cho ngươi biết rõ cái gì gọi là cách biệt một trời một vực.

Giang Trầη nắm chặt tay mình.

Hắn có thể cảm nhận được ác ý trên người lão giả này, cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của lão giả này.

Thậm chí trong lúc mơ hồ hắn có thể cảm giác được, lão nhân này cố ý chọc giận hắn, để cho hắn ta tìm được lý do ra tay.

Đây không phải là thứ Giang Trầη ghét nhất.

Thứ hắn ghét nhất chính là lão nhân này lại lớn lối đứng ở trước mặt hắn nói thiên đạo, giống như hắn ta đại biểu thiên đạo vậy.

Trần ca, đồng ý với muội, đừng làm xằng bậy, đồng ý với muội đi.

Hoàng Nhi nắm chặt cánh tay Giang Trầη, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự đau thương và cầu khẩn.

Giang Trầη vô cùng phẫn nộ, cuối cùng lại than nhẹ một tiếng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Nhi, lửa giận trong mắt dần dần bị dẹp loạn.

Sao hắn lại không biết, Hoàng Nhi làm như vậy thực ra là bảo hộ hắn, bảo hộ Khổng Tước thánh sơn.

Hắn lạnh nhạt nhìn Hi lão kia: Cho dù ngươi là trưởng bối của Hoàng Nhi, ta cũng có thể nói cho ngươi rõ một việc.

Ngươi nói ngươi đại biểu cho thiên đạo vô biên, vậy ngươi có thể hiểu được bao nhiêu về thiên đạo chứ? Lại dám nói cái gì mà thiên với chả đạo? Hôm nay ngươi khinh nhờn thiên đjao, ngày sau thiên đạo tất sẽ tru ngươi.

Nhớ kỹ, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết, cái ngươi gọi là trời, kỳ thực vô tri, nực cười tới cỡ nào.

Mỗi một chữ, một câu của Giang Trầη đều được nhấn mạnh, vô cùng rõ ràng, lạnh như băng vậy.

Hi lão là người cao quý, nghe thấy lời này, tuy rằng khinh thường, thế nhưng hắn cũng có chút tức giận, khẽ hừ nhẹ một tiếng, một đạo uy áp bắn thẳng về phía trước.

Kẻ vô tri, mạnh miệng.

Hi lão căn bản không coi những lời này của Giang Trầη vào đâu.

Hắn hứa hẹn với Hoàng Nhi không giết người, nhưng không có nghĩa là hắn không thể dùng uy áp tới đả thương người khác.

Đạo uy áp này cực kỳ cường hãn, giống như đụng núi núi lở, rơi xuống đất thì mặt đất vỡ tung.

Uy áp thần thức so với tia chớp còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt Giang Trầη.

Không thể.

Hoàng Nhi kinh hoàng, hoa dung thất sắc, vội vàng lao về phía trước, muốn ngăn cản thay Giang Trầη.

Chỉ là hiển nhiên đã muộn.

Đạo thần thức vô hình này so với bất luận lưỡi đao nào còn sắc bén, đáng sợ hơn nhiều.

Trực tiếp bắn vào trong thức hải của Giang Trầη.

Hiển nhiên muốn trực tiếp cắt nát thức hải Giang Trầη.

Như vậy, cho dù không chết, cũng sẽ trở thành phế nhân.

Tâm thần Giang Trầη khẽ động, một cỗ cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có thoáng cái xông lên đầu hắn.

Chờ tới khi hắn kịp phản ứng, đạo thần thức đáng sợ này tựa như một cơn gió ở địa ngục cuốn vào thức hải hắn.

Không tốt.

Bản năng Giang Trầη sinh ra một tia kháng cự.

Hừ.

.

.

Không biết tự lượng sức mình.

Hi lão kia nhìn thấy Giang Trầη còn muốn phản kháng, trong lòng thầm cười lạnh.

Hiển nhiên, hắn thấy đối phương căn bản không thể nào chống cự được.

Công kích thần thức của cường giả Thiên vị, so với bất luận một thứ công kích nào còn có lực phá hủy mạnh hơn.

Lần này, cho dù tiểu tử này có cường đại gấp mười lần cũng bị phá hỏng thần thức.

Thức hải Giang Trầη ông ông nổi vang, giống như tùy thời muốn nổ tung vậy.

Giờ phút này, một đạo phong ấn lặng lẽ ở trong thức hải của hắn đang vờn quanh cửu tích thủ tích giống như dây chuyền phong ấn.

Rồi đột nhiên kịch liệt chấn động.

Sau một khắc, đạo phong ấn kia đột nhiên nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy tinh vân giống như ngân hà, trực tiếp hút đạo thần thức ngoại lai kia vào, giống như một người đang ăn mỳ vậy.

Khẽ hút một cái, nhẹ nhàng hút sạch đạo thần thức kia vào trong vòng xoáy, một chút thần thức dư thừa cũng không còn.

Một lát sau, đạo phong ấn dây chuyền kia khôi phục lại như lúc ban đầu.

̃ng xứng đại biểu thiên đạo sao? (2) Lại là nó.

Trong đầu Giang Trầη nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, đạo dây chuyền phong ấn kia tựa như một đám tinh vân xoay quanh thức hải của hắn.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Giang Trầη cảm nhận được sự tồn tại của đạo phong ấn này.

Cổ xưa, thần bí, cường đại, thâm thúy, ẩn chứa uy năng vô cùng.

Ban đầu, lần đột phá ở Bảo Thụ tông kia, đạo phong ấn này dẫn phát ra dị tượng thiên địa cường đại, có thể so với cường giả Đế cảnh đột phá.

Về sau khi tìm hiểu tấm Lưu Ly bia thứ chín trong chủ tháp Lưu Ly vương tháp, lại là đạo phong ấn này cứu lấy thần thức gần như sụp đổ của hắn.

Còn lần này, lại là nó, dưới công kích thần thức đáng sợ như vậy bảo vệ thứ hải của hắn bình yên vô sự.

Giờ phút này, trong lòng Giang Trầη càng thêm xác định, đạo phong ấn này nhất định ẩn chứa bí mật cực lớn.

Ẩn chứa quỹ tích luân hồi kiếp trước kiếp này của hắn.

Vừa nghĩ tới luân hồi kiếp trước kiếp này, trong lòng Giang Trầη vô cùng tự tin.

Vạn Uyên đảo thì thế nào? Vạn Uyên đảo cho dù cường đại tới mấy cũng chỉ là một đám người nhu nhược, chạy trốn khỏi cuộc chiến phong ma thượng cổ, chỉ là một đám dân từ thời thượng cổ của Thần Uyên đại lục mà thôi.

Nói cho cùng, Vạn Uyên đảo này không thanh bạch.

Một đám người như vậy cho dù thực lực hiện tại vượt qua cương vực nhân loại, thì tính sao? Lại có cái gì đáng để khoác lác cơ chứ? Loại người này có tư cách gì đại biểu thiên đạo? Trần ca, chàng thế nào rồi? Trần ca.

.

.

Trần ca, chàng tỉnh đi.

Hoàng Nhi lo lắng vạn phần, trong khoảnh khắc khi HI lão phát động công kích, trời đất trước mắt Hoàng Nhi quay cuồng, giống như trời sụp xuống.

Nhìn thấy sau khi Giang Trầη bị công kích lập tức sững sờ, lại bật cười, nàng cho rằng thức hải của Giang Trầη đã bị phá hủy, càng làm cho nàng sợ hãi không thôi.

Giang Trầη bị thanh âm của Hoàng Nhi ngắt đứt mạch suy nghĩ, thần thức thanh tỉnh, lập tức khôi phục ý trí.

Hắn cười nhạt một tiếng, vuốt lưng Hoàng Nhi, nói: Hoàng Nhi, không cần phải kinh sợ.

Ta nói rồi, trời không sập được đâu.

Cho dù có sập, Trần ca của nàng nhất định sẽ gánh vác được.

Đừng quên, thiên đạo sinh ra ta, càng không có ai dám nói hiểu thiên đạo hơn ta đâu.

Hoàng Nhi vui mừng quá đỗi, ôm cổ Giang Trầη, đôi mắt lần nữa hồng lên.

Vừa rồi trong nháy mắt kia, nàng chính thức cảm nhận được cảm giác mất hết tất cả, chỉ hận không thể lập tức chết đi.

Thế nhưng mà ái lang của nàng, lại một lần nữa chứng minh cái gì gọi là thiên tài, lại một lần nữa kéo nàng từ trong tuyệt vọng, lạc đường quay trở về.

Chàng không có việc gì.

Đúng vậy, chàng không có việc gì.

Hoàng Nhi đột nhiên nhớ tới từng chuyện mà Giang Trầη từng nói với nàng.

Đây là bí mật giữa Giang Trầη và nàng.

Ái lang của nàng cũng không phải là người bình thường.

Sau khi ở Đông Phương vương quốc bị đánh qua một trận, lại thức tỉnh trí nhớ truyền thừa siêu việt vị diện như Thần Uyên đại lục.

Đây là một lời nói dối thiện ý của Giang Trầη với Hoàng Nhi, thế nhưng cũng không kém xa chân tướng là bao.

Hoàng Nhi nhớ tới việc này, trong lòng nhiều thêm mấy phần tin tưởng.

Đúng vậy, ái lang của nàng thức tỉnh trí nhớ truyền thừa, nói không chừng cấp độ so với Vạn Uyên đảo còn cao hơn, thẳng tới chư thiên.

Ồ? Hi lão thấy Giang Trầη cười cười nói nói, trong lòng rung chuyển.

Làm sao có thể? Chẳng lẽ một kích kia của hắn thất thủ? Thế nhưng mà chuyện này làm sao có thể? Đường đường là một cường giả Thiên vị, dùng thần thức công kích một thiếu niên Hoàng cảnh, sao có thể thất thủ được chứ? Trong lúc nhất thời, nhân vật như Hi lão cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

Hi lão, ngươi thực sự muốn nuốt lời thề, bức bách Hoàng Nhi táng thân ở nơi này sao? Hoàng Nhi nhìn về phía Hi lão, vẻ mặt bất thiện, dường như lại có xu thế lần nữa điên cuồng, miệng giận dữ quát.

Hoàng Nhi, không cần sợ hắn.

Thân là tộc lão, lại không yêu quý hậu bối trong tộc như vậy.

Loại trưởng bối này không đáng kính.

Loại trưởng bối này vào thời điểm mấu chốt cũng không có khả năng bảo hộ gia tộc.

Giang Trầη cười lạnh nhìn chằm chằm vào Hi lão: Có bản lĩnh gì thì cứ phóng ngự tới.

Công kích thần thức không giết được ta, động thủ ngươi cũng không làm được igf đâu.

Hôm nay, trừ phi ngươi bước qua thi thể ta, bằng không, ngươi đừng mơ mang Hoàng Nhi đi.

Tuy rằng lão nhân này chưa nói tới ý đồ bản thân tới đây, nhưng Giang Trầη hiểu rõ, lão nhân này tới đây mang Hoàng Nhi của hắn đi.

Bởi vì lão đầu này đã từng nói qua, nếu như bệnh trạng của Hoàng Nhi còn chưa chữa khỏi, vậy còn có chút hy vọng với Giang Trầη hắn.

Một khi khỏi bệnh, vậy không có một chút khả năng, một chút hy vọng nào.

Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng, chính là muốn đem Hoàng Nhi đã được chữa tốt về, giao cho Hạ Hầu gia tộc là lô đỉnh luyện công.

Hi lão quê quá hóa khùng, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, mình lại mất mặt trước một tiểu tử Hoàng cảnh như vậy.

Trong lúc nhất thời quả thực hắn đã động sát cơ, động sát cơ muốn giết chết, đồ sát toàn bộ Khổng Tước thánh sơn này.

Hoàng Nhi cuối cùng cũng là người Yến gia, đối với tính tình của tộc lão Yến gia rất rõ ràng, nàng lạnh nhạt nói: Hi lão, ngươi muốn hủy Yến gia, vậy thì tùy ngươi tùy hứng vậy.

Lời này nhìn như bình thản, thế nhưng kỳ thực lại có ý tứ uy hiếp.

Trong lòng Hi lão chấn động, Hoàng Nhi che chở tiểu tử này như vậy, nếu như hắn thực sự đại khai sát giới, Hoàng Nhi nhất định sẽ lấy cái chết ra tuẫn táng theo.

Nếu như Hoàng Nhi chết, không giao ra được người, đến lúc đó Hạ Hầu gia kia nhất định sẽ giận tím mặt, sau đó giận chó đánh mèo Yến gia, mượn cơ hội sinh sự, diệt Yến gia, chuyện này cũng có thể xảy ra.

Ném chuột sợ vỡ bình.

Hi lão dù sao cũng là lão quái vật kiến thức rộng rãi, hắn cười một tiếng quái dị, nói: Hoàng Nhi, lão phu há là loại người nuốt lời như vậy? Tuy rằng ta không quan tâm, bảo vệ ngươi như Thuấn lão.

Nhưng cuối cùng cũng là a đầu mà ta nhìn lớn lên.

Nếu như không phải tình thế bắt buộc, lão phu há có thể làm thế hay sao? Lão hồ ly này, không cứng được thì mềm.

Nếu như vậy mời ngươi tránh ra.

Ta làm việc tự cho chừng mực.

Ngày mai Trần ca ta muốn mời một cao nhân thần bí của Vạn Uyên đảo giải đáp nan đề vo đạo, ngươi cũng nên xuất ra một phần lực a.

Cái gì? Ta.

Hi lão há hốc mồm, triệt để sửng sốt.

Giang Trầη lắc đầu: Hoàng Nhi, không cần, chuyện giải giảng võ đạo ta tự có chừng mực.

Giang Trầη làm không được, hắn tuyệt đối không làm được chuyện khắc trước vừa mới trở mặt, khắc sau lại muốn mời lão gia hỏa này tới hỗ trợ mình.

Huống chi lão gia hỏa này không coi ai ra gì, Giang Trầη có thể cảm nhận được trong lòng lão nhân này khinh thường toàn bộ cương vực nhân loại ra sao.

Đối với loại nhân sĩ tự coi mình là tầng trên này, Giang Trầη căn bản không thèm đặt vào mắt.

Trần ca, lần này chàng nghe Hoàng Nhi, được không? Ánh mắt Hoàng Nhi chân thành giống như có thể hóa giải tất cả phẫn nộ của Giang Trầη.

́ mệnh ràng buộc.

(1) Hoàng Nhi.

.

.

Giang Trầη vô lực cự tuyệt nàng.

Trần ca, chỉ lúc này thôi.

Chàng cứ để cho Hoàng Nhi sắp xếp một lần này.

Giang Trầη than nhẹ một tiếng, thế nhưng hắn cũng không phản bác được.

Lúc này hắn tâm loạn như ma, nhìn qua trong đôi mắt điền đạm đáng yêu của Hoàng Nhi tràn ngập ý tứ cầu khẩn, Giang Trầη không có cách nào cự tuyệt được.

Hoàng Nhi thấy Giang Trầη không nói gì, nàng đã biết rõ tình lang nàng cuối cùng cũng hiểu nỗi khổ tâm của nàng.

Hi lão, nếu như người có thể phối hợp với Hoàng Nhi, vậy ước định giữa chúng ta có hiệu lực.

Nếu như người cứ khư khư cố chấp, vậy khó mà nói trước được.

CHo dù là làm cho cả Yến gia đi xuống vực thẳm, Hoàng Nhi cũng thề sống thề chết không theo.

Hoàng Nhi nhìn chằm chằm vào Hi lão, truyền âm nói.

Trong lòng Hi lão tức giận, hắn thân là tộc lão Yến gia, địa vị rất cao.

Nếu như không phải Hoàng Nhi có xuất thân dòng chính, lại là tiểu thư Yến gia, lại là nhân vật mấu chốt trong thời kỳ hiện tại của Yến gia, hắn há có thể khách khí với nàng như vậy? Hoàng Nhi, lão phu hy vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ ước định.

Nếu không, lão phu phá hủy Khổng Tước thánh sơn này dễ như trở bàn tay.

Ngươi chắc cũng không hoài nghi liệu lão phu có thực này hay không đó chứ? Hi lão truyền âm, trong thanh âm cũng có chút ý tứ uy hiếp.

Hoàng Nhi cũng không có ý định tranh chấp với Hi lão những chuyện này, nàng chỉ lạnh nhạt truyền âm: Hi lão, thực lực của người Hoàng Nhi biết rất rõ.

Nhưng mà thực lực chân chính là tiềm lực của Trần ca, chưa hẳn người đã rõ ràng.

Hoàng Nhi muốn nói cho người biết, nếu như người ép Trần ca tới tình trạng không còn đường thối lui.

Hậu quả nhất định là ngọc đá cùng tan.

Người có thể toàn thân trở ra hay không cũng khó nói.

Trong lòng Hi lão chấn động, có chút không tin nhìn Giang Trầη.

Hừ lạnh nói: Lão phu không tranh giành miệng lưỡi với ngươi.

Tiểu tử này nếu như thực sự mạnh như lời ngươi nói.

Vậy một ngày kia cứ để hắn tới Vạn Uyên đảo đánh vào mặt lão phu.

Nếu như có ngày như vậy, tấm mặt mo này của lão phu để cho hắn đánh có gì mà không được cơ chứ? Truyền âm hoàn tất, Hi lão cười lạnh một tiếng, không gian chung quanh bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng cổ quái, hư không giống như gợn sóng vô hình, lắc lư vài cái, trong gợn sóng, Hi lão đã biến mất không thấy gì nữa.

Mà chỉ lưu lại lời cảnh cáo: Hoàng Nhi, tự giải quyết cho tốt, đừng để lão phu có lý do tiêu diệt nơi này.

Hi lão vừa đi, hư không bốn phía lập tức khôi phục lại bình thường.

Thiên địa lập tức yên tĩnh, giống như chuyện vừa rồi chính là một giấc mộng, vừa thực vừa mộng ảo.

Ánh mắt Giang Trầη âm trầm, nhìn qua hư không, trầm ngâm không nói.

Trần ca, Hoàng Nhi lại làm liên lụy tới chàng rồi.

Khiến cho lòng chàng khó chịu.

Trong thanh âm của Giang Trầη có vài phần áy náy.

Ngẫm lại từ khi nàng xuất hiện trong thế giới của Giang Trầη, đều mang tới phiền toái cho Giang Trầη.

Nha đầu gốc, lại nói lời ngốc nghếch như vậy.

Giang Trầη cười cười: Giữa ta và nàng, còn có ai liên lụy ai nữa chứ? Nàng nói cho ta biết, có phải lão nhân này muốn mang nàng trở về Vạn Uyên đảo hay không? Hoàng Nhi trầm mặc.

Hoàng Nhi, nàng nói cho ta biết, có phải hay không? Giang Trầη truy vấn.

Trần ca, Vạn Uyên đảo đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, quá cường đại.

Bất kể là Yến gia hay Hạ Hầu gia.

Hoàng Nhi nói xong, trong mắt có nước mắt chảy xuống.

Không cần nói nữa.

Hoàng Nhi, ta mặc kệ Vạn Uyên đảo này mạnh tới cỡ nào, nàng cảm thấy ta sẽ để cho bọn họ mang nàng rời khỏi ta hay sao? Giang Trầη giận dữ nói: Hắn không làm được, bất kể là ai đến đều không làm được.

Lòng Hoàng Nhi đau như đao cắt, đầu khẽ nhẹ nhàng tựa vào bờ vai Giang Trầη.

Giờ phút này nàng không muốn suy nghĩ gì nữa, thầm nghĩ ở trong lòng ngực tình lang, cảm nhận mùi vị của tình lang nàng.

Hoàng Nhi, nàng đồng ý với ta đi.

Trần ca, Hoàng Nhi không để đồng ý với chàng.

Hoàng Nhi nỉ non nói.

Trần ca, số mệnh của Hoàng Nhi còn chưa có chặt đứt.

Cuối cùng vẫn phải trở về Vạn Uyên đảo.

Chỉ là Hoàng Nhi không ngờ tới ngày hôm nay lại nhanh như vậy.

Hoàng Nhi thống khổ nói.

Trần ca.

Hoàng Nhi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn qua Giang Trầη: Trần ca, đời này của Hoàng Nhi là người của chàng.

Sinh là nữ nhân của chàng, chết cũng là nữ nhân của chàng.

Nhưng mà lần này, chàng nhất định phải nghe Hoàng Nhi, được chứ? Giang Trầη có một loại cảm giác vô lực.

Hắn không sợ Hi lão kia, cũng không sợ cường giả Vạn Uyên đảo gì đó.

Thứ khiến hắn không chống đỡ được không phải là Hi lão cường đại, cũng không phải là số mệnh của Vạn Uyên đảo.

Mà là ánh mắt thương tâm gần chết của Hoàng Nhi, ánh mắt tha thiết khẩn cầu của nàng.

Nếu như hắn không đồng ý với Hoàng Nhi, mặt trái mặt phải sẽ khiến cho thế cục càng không thể vãn hồi.

Chuyện này đối với Hoàng Nhi mà nói, tuyệt đối là thứ nàng không nguyện ý nhìn thấy nhất.

Hoàng Nhi, chuyến đi này của nàng ta không yên lòng a.

Giang Trầη nói.

Trần ca, chàng không cần phải lo lắng.

Trở lại Vạn Uyên đảo, muội sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt.

Muội sẽ chờ chàng, mười năm, hai mươi năm.

Năm mươi năm, một trăm năm muội cũng chờ chàng.

Hạ Hầu gia tộc muốn muội làm lô đỉnh, nhất định phải khiến cho tu vi của muội đạt tới Đế cảnh đỉnh phong, bán bộ Thiên Vị.

Hiện tại muội mới tiếp cận Hoàng cảnh cao giai.

Cho dù là Vạn Uyên đảo, không mất năm mươi năm, một trăm năm trên người muội, cũng không thể nào đạt tới cấp độ đó.

Hoàng Nhi không ngừng an ủi hắn.

Hoàng Nhi, ta thực sự không thể giữ nàng lại sao? Giang Trầη từ khi trọng sinh tới nay đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất đắc dĩ tới như vậy.

Từng lần rồi lại từng lần, hắn không ngừng gặp các loại nguy hiểm, các loại nan đề.

Nhưng mà chưa bao giờ có thể khiến cho hắn dày vò, thống khổ như vậy.

Nói cho cùng vẫn là thực lực không đủ a.

Trần ca, muội ở Vạn Uyên đảo chờ chàng.

Hoàng Nhi nắm lấy bàn tay Giang Trầη: Chàng đồng ý với muội đi.

Trước khi tu vi của chàng còn chưa tiến vào Đế cảnh, không nên đi Vạn Uyên đảo, ngàn vạn lần không được đi.

Ta đồng ý với nàng.

Nàng biết đó, chuyện ta đồng ý nhất định sẽ làm được.

Giang Trầη như chết lặng đáp, nhưng trong lòng lại như đao cắt.

Lúc trước khi Hoàng Nhi nói tới thân thế của mình với Giang Trầη, tuy rằng Giang Trầη vô cùng khiếp sợ, thế nhưng lúc ấy hắn cũng không có khắc sâu như hiện tại.

Giờ phút này hắn mới chính thức ý thức được, ba chữ Vạn Uyên đảo này đối với cương vực nhân loại mà nói là một ngọn núi lớn không thể vượt qua như thế nào.

Trần ca, chàng có hiểu cho Hoàng Nhi hay không? Lần này HI lão tới đây, không đơn thuần là muốn muội trở về.

Hắn còn nói cho muội biết, Thuấn lão quả nhiên trở lại Vạn Uyên đảo.

Người.

.

.

Lão nhân gia đã rơi vào trong tay gia tộc.

Bắt cóc ta khỏi Vạn Uyên đảo, lưu lại thế tục.

Tội danh này rất nặng, nếu như Hoàng Nhi không trở về, Thuấn lão sẽ không sống được.

Chẳng những không sống được, mà rất có thể giống như phụ mẫu muội, bị giam vào trong lao ngục dáng sợ.

.

.

Trần ca, Hoàng Nhi từ nhỏ không có sự quan tâm của phụ mẫu, trước khi gặp Trần ca, người duy nhất yêu thương muội chính là Thuấn lão.

́ mệnh ràng buộc.

(2) Trong lòng Giang Trầη đau xót, thiếu nữ đáng thương này xuất thân cao quý như vậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại mệnh khổ như vậy.

Người yêu thương nhất bên nàng đều có vận mệnh trớ trêu.

Thuấn lão, lão nhân gia cũng bị bắt.

.

.

Miệng Giang Trầη đắng ngắt, dùng sự cường đại của Thuấn lão, ở Vạn Uyên đảo cũng bị bắt.

Đúng vậy, cho nên Hoàng Nhi phải trở về.

Trần ca, Hoàng Nhi ở Vạn Uyên đảo chờ chàng.

Nếu như chàng không tới, muội sẽ đợi.

Đợi tới khi muội không đợi được thì mới thôi.

Hoàng Nhi lạnh nhạt nói, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

Thế nhưng mà trong thanh âm lạnh nhạt này lại có sự kiên định không nói nên lời.

Mặc dù Giang Trầη có ngàn vạn lý do không muốn để cho Hoàng Nhi đi.

Thế nhưng cho dù hắn có ngàn vạn biện pháp giết chết Hi lão kia, hắn cũng không thể nào làm vậy.

Hi lão cuối cùng cũng là tộc nhân của Hoàng Nhi, nếu như giết chết Hi lão, chẳng khác nào là trực tiếp khiến cho Hoàng Nhi và gia tộc của nàng sống mái với nhau.

Cũng coi như khiến cho Thuấn lão mất mạng, thậm chí là khiến cho phụ mẫu Hoàng Nhi đang ở trong khổ ải cũng mất mạng theo.

Giang Trầη không làm được chuyện ích kỷ như vậy.

Hoàng Nhi, chờ ta.

Trong lòng Giang Trầη có ngàn vạn lời muốn nói, thế nhưng chỉ có thể nói ra bốn chữ đơn giản này.

Chỉ là trong bốn chữ đơn giản này lại ẩn chứa hứa hẹn trọng đại của Giang Trầη.

Trần ca, lúc muội không có mặt, chàng nhất định phải vui vẻ, không nên bởi vì một lá cây như Hoàng Nhi mà vứt bỏ cả một cánh rừng.

Chàng không đơn thuần là người mà Hoàng Nhi yêu mến nhất, mà cũng là người mà phụ mẫu chàng yêu mến.

Chàng còn có phụ mẫu, còn có muội muội, đệ đệ, còn có thân nhân, còn có nhiều thuộc hạ tùy tùng của chàng.

Hoàng Nhi vô cùng hiểu lòng người, lúc này vẫn còn suy nghĩ thay cho Giang Trầη, an ủi Giang Trầη.

Trong lòng Giang Trầη cảm động.

Hai người tâm hữu linh tê, ôm nhau dưới ánh trăng, không nói gì nữa.

Cho tới nước này, dù có nói gì cũng vô ích.

Ngày hôm sau, Hi lão dưới sự yêu cầu của Hoàng Nhi vô cùng phối hợp.

Tuy rằng bày ra bộ mặt thối, nhưng lại đi tới Long Hổ Phong Vân hội.

Hi lão hiện thân, khí thế cường đại lập tức khiến cho tất cả những người có mặt ở nơi này hít sâu một ngụm khí lạnh.

Khí chất của cường giả Thiên Vị không chút cố kỵ tràn ra, khiến cho lòng người kinh hãi.

Ngược lại Giang Trầη lại chết lặng nhìn qua cảnh này.

Hắn vốn không trông cậy vào việc Hi lão này có thể làm được chuyện gì tốt.

Lão nhân này có lộ diện hay không hắn cũng không quan tâm.

Chỉ là đây là một mảnh tâm ý của Hoàng Nhi, cho dù hắn có khó chịu Hi lão thế nào, cũng không thể cự tuyệt được.

Như vậy, đã giúp cho Giang Trầη bớt không ít chuyện phiền phức.

Lão nhân này tuy rằng rất kiêu căng, nhưng mà dường như hắn lại có cảm giác tà ác, được một đám cường giả Đại đế bưng trà rót nước, rất hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng này.

Những tán tu đạt được cơ hội kia, từng người tiến lên lãnh giáo, lão nhân này tuy rằng mỗi một câu dường như đều muốn châm chọc khiêu khích.

Thế nhưng dưới sự dám sát của Hoàng Nhi, cuối cùng vẫn cực kỳ không tình nguyện chỉ điểm một phen.

Cả quá trình Giang Trầη lạnh nhạt đứng bên ngoài quan sát, không có chút vui sướng, cũng không có cảm giác gì cả.

Ngược lại những đại đế được chỉ điểm mặt mày hớn hở, cảm giác chuyến đi này không tệ một chút nào.

Sau khi hoàn thành xong mọi chuyện lão nhân này trực tiếp hóa thành một lưu quang biến mất trong không trung.

Ngay cả bóng lưng cũng không có để lại.

Hoàng Nhi, ước định của lão phu đã làm xong.

Ngày mai chính là thời điểm xuất phát.

Hy vọng ngươi không nên làm trò bịp bợm gì.

Lão đầu này chỉ lưu lại một câu truyền âm cho Hoàng Nhi.

Chân thiếu chủ, thực sự là thần nhân a.

Vị tiền bối này giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, sao Chân thiếu chủ lại có thể mời tới vậy? Đúng vậy a, không thể tưởng tượng được Chân thiếu chủ giao thiệp rộng như vậy.

Vạn Uyên đảo trong truyền thuyết cũng có thể giao thiệp tới được.

Một đám đại đế sợ hãi thán phục, mà trưởng lão của Thiên Hà cung kia nhíu mày, hiển nhiên thế cục hiện tại đã vượt qua dự đoán của hắn, khiến cho hắn không kịp trở tay.

Thiếu chủ còn đang bế quan sao? Vâng.

Ài, đã nửa năm rồi.

Trong khoảng thời gian này rất nhiều người đều tới bái phỏng thiếu chủ a.

Không có biện pháp.

Thiếu chủ từ sau khi Long Hổ Phong Vân hội kết thúc đã tuyên bố bế quan.

Những người làm thuộc hạ như chúng ta chẳng lẽ còn có thể quấy rầy thiếu chủ bế quan hay sao? Hai người đối thoại chính là Vô Song đại đế và Hòe Sơn nhị tiêu.

Từ sau khi Long Hổ Phong Vân hội lần trước chấm dứt.

Giang Trầη liền tuyên bố bế quan.

Thời gian bế quan này ngay từ đầu mọi người đều cho rằng vài ngày, về sau lại tưởng là mấy tháng.

Không ngờ tới nửa năm qua đi, Giang Trầη vẫn như trước, không có xuất quan.

Mạch lão ca, huynh đệ chúng ta mới tới.

Lần này thiếu chủ có phải.

.

.

Tiêu Vân nhịn không được muốn nghe ngóng một chút, hiển nhiên hắn cũng cảm giác được lần này thiếu chủ bế quan có chút bất thường.

Vô Song đại đế than nhẹ một tiếng: Thú thực thời gian ta tới đây cũng không dài hơn các người là bao.

Nhưng mà sau khi Hoàng Nhi tiểu tỷ rời khỏi, đây nhất định là nguyên nhân làm cho thiếu chủ bế quan.

Không thể tưởng tượng được Hoàng Nhi tiểu thư lại là tiểu thư của Vạn Uyên đảo.

Thiếu chủ chúng ta thực sự là lợi hại.

Ngay cả thiên kim Vạn Uyên đảo cũng có thể ngắt tới tay.

Tiêu Vân hớn hở nói.

Tiên Vân, trước mặt thiếu chủ ngươi ngàn vạn lần đừng có ngả ngớn như vậy.

Vô Song đại đế nhíu mày nói: Tiêu Vân cười hắc hắc nói tiếp: Không dám, không dám, ta đây thuần túy là kính ngưỡng a.

Mạch lão ca, huynh đệ chúng ta hai người sống nửa đời người cũng không sống một cách rõ ràng.

Những ngày này ở Khổng Tước thánh sơn đã thấy rất nhiều thứ, đối với Chân thiếu chủ chân chính tâm phục khẩu phục.

Đúng, nếu như là trước kia có thế lực lớn đối với chúng ta như vậy, Hòe Sơn nhị tiêu chúng ta nhất định sẽ không tới Long Hổ Phong Vân hội này, hai huynh đệ chúng ta hiện tại coi như hiểu rõ.

Đại đế tán tu nhìn như tự do tự tại, địa vị rất cao.

So với những cự đầu của các tông môn kia, chúng ta vẫn còn kém một khoảng cách xa.

Tiêu Phong ồm ồm nói.

Vấn đề này Vô Song đại đế cũng tràn đầy đồng cảm.

Hắn vốn còn không phát giác được sự chênh lệch giữa đại đế tán tu và cự đầu tông môn.

Lần đấu giá này có cấp bậc cao như vậy, nhân số tham dự nhiều như vậy khiến cho hắn chân chính cảm nhận được, thế lực đại tông môn, cho dù là không phải tông chủ, tài phú cũng viễn siêu những tán tu như bọn họ.

Nhị vị, Mạch mỗ đã sớm nói với các ngươi.

Đi theo Chân thiếu chủ, các ngươi sẽ không thiệt thòi, thời gian còn dài, các ngươi sẽ hiểu rõ.

Vô Song đại đế cười nói.

Đúng vậy, đời này hai huynh đệ chúng ta cũng coi như tìm được nơi trở về.

Về sau hai huynh đệ chúng ta chính là người của Chân thiếu chủ, đi theo Chân thiếu chủ lăn lộn.

̣ trọng đỉnh phong.

Hòe Sơn nhị tiêu lúc này cũng nói ra những lời từ tận đáy lòng của mình.

Mạch lão ca, về sau lão ca cũng nên chiếu cố chúng ta nhiều hơn a.

Tiêu Vân cười cười, nịnh nọt nói.

Đều là người một nhà, là huynh đệ nhà mình, tự nhiên phải chiếu cố lẫn nhau.

Phương pháp của Chân thiếu chủ, bổn sự của Chân thiếu chủ, các ngươi đều đã nhìn thấy.

Tu sĩ như chúng ta trước kia đều là ếch ngồi đáy giếng, cho rằng hoành hành ở bát vực cũng đã đứng ở đỉnh phong trên thế giới này.

Vị tiền bối kia của Vạn Uyên đảo xuất hiện, tất sẽ tạo thành sóng to gió lớn ở cương vực nhân loại.

Lần này, thế cục trầm lặng của cương vực nhân loại rốt cuộc cũng coi như được thổi vào một luồng không khí mới mẻ.

Đúng rồi, huynh đệ chúng ta luôn nghe người ta nói, cương vực nhân loại cũng có một đám lão quái vật, cũng có khả năng là Thiên Vị.

Nhưng mà chưa được chứng minh.

Lần này vị tiền bối kia của Vạn Uyên đảo xuất hiện, hy vọng có thể khiến cho những lão quái vật lánh đời không phải là người của Vạn Uyên đảo xuất hiện.

Cũng để cho ta mở mang tầm mắt a.

Nếu như võ đạo đỉnh phong trong cương vực nhân loại là Đế cảnh đỉnh phong.

Vậy không khỏi quá không thú vị, dù sao mấy người bọn họ đã đứng trên bậc thang Đế cảnh này quá lâu rồi.

Nếu như cương vực nhân loại có cường giả Thiên Vị mà nói, như vậy thế cục tất sẽ trở nên càng thêm thú vị.

Cương vực nhân loại khó mà nói được.

Cho dù thực sự có cường giả Thiên vị, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Điểm này, Vô Song đại đế tự mình hiểu rõ.

Tiềm lực của cương vực nhân loại còn đó, khu vực biên giới kia còn không có bị đánh vỡ, tu sĩ cương vực nhân loại cuối cùng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Căn bản không có cách nào nhìn tới toàn cảnh Thần Uyên đại lục, căn bản không có cách nào cảm nhận được bầu khí thế hào hùng, thịnh thế vạn tộc mọc lên san sát như rừng.

Trong lúc mấy người nói chuyện, cửa mật thất kia bỗng nhiên mở ra.

Thiếu chủ, người xuất quan rồi sao? Cung nghênh thiếu chủ xuất quan.

Vô Song đại đế và Hòe Sơn nhị tiêu ngây người một lúc rồi đều tiến lên nghênh đón.

Bế quan nửa năm, Giang Trầη rốt cuộc cũng xuất quan.

Giang Trầη cười nhạt một tiếng, nhìn ba người bọn họ rồi nói: Ba vị, rất không khéo, lời nói của các ngươi đều bị bổn thiếu chủ nghe thấy.

May mà các ngươi không nói bậy về bổn thiếu chủ a.

Thấy Giang Trầη nói như vậy, trong lòng ba người đều thở dài một hơi.

Như vậy xem ra thiếu chủ đã thoát khỏi dây dưa của nhi nữ thường tình, ít nhất cũng giải quyết vấn đề tâm ma.

Hắc hắc, hai huynh đệ chúng ta chỉ nói Chân thiếu chủ rất tốt, vỗ mông ngựa thiếu chủ, nếu như nói bậy về thiếu chủ, vậy người cứ cắt lưới chúng ta, ném xuống địa ngục a.

Hòe Sơn nhị tiêu này là người lanh lợi, đây cũng là thứ khiến cho bọn họ có thể đứng vững trên giang hồ.

Vô Song đại đế nhìn chằm chằm vào Giang Trầη cười nói: Thiếu chủ, chúc mừng a.

Thoạt nhìn lần này bế quan thu hoạch của thiếu chủ rất lớn a.

Giang Trầη cười nói: Hơi có đột phá, Hoàng cảnh nhị trọng đỉnh phong, còn kém một bước là có thể tiến vào Hoàng cảnh tam trọng.

Tất cả mọi người giật mình, tuy rằng bọn họ đều là cường giả Đế cảnh, đều trải qua Hoàng cảnh, đột phá Hoàng cảnh không có dễ như vậy.

Nhanh thì mười năm, tám năm, thậm chí chậm thì hơn mười, trăm năm cũng có.

Chân thiếu chủ này hiện tại bất quá cũng chỉ chưa đầy ba mươi tuổi, vậy mà đã đột phá tới Hoàng cảnh nhị trọng đỉnh phong, hơn nữa đột phá Hoàng cảnh tam trọng còn ở trong tầm tay.

Tốc độ đột phá này cũng thật nghịch thiên a.

Giang Trầη cũng không muốn khoe khoang tốc độ đột phá của hắn, mà lại hỏi: Ta bế quan nửa năm, nhất định có rất nhiều chuyện phát sinh a? Đi, chúng ta vừa đi vừa chậm rãi nói.

Hiện tại ba người này đều là trợ thủ đắc lực nhất của Giang Trầη.

Nhất là Vô Song đại đế, sau khi Hoàng Nhi rời khỏi, hắn và Vận phu nhân cùng nhau chưởng quản Thiếu phủ chủ, quản lý Thiếu phủ chủ ngay ngắn rõ ràng, không thể bỏ qua công lao của hai phu thê này.

Ra khỏi mật thất, Vô Song đại đế đem một ít chuyện quan trọng nửa năm này nói ra từng cái một.

Thiếu chủ, học viện đan đạo kia, giai đoạn chuẩn bị đã xong.

Hiện tại chủ yếu do Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại phiệt phụ trách.

Những đại đế khác hiệp trợ.

Trước đó nhân số báo danh rất nhiều, bọn họ đang tuyển chọn người.

Còn có Long Hổ Phong Vân hội trước đó, hiệu quả vô cùng tốt.

Giới tán tu các nơi, nửa năm qua, đều đang nghị luận về Long Hổ Phong Vân hội này, chủ đề cho tới hiện tại còn vô cùng nóng bỏng, tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong lần Long Hổ Phong Vân hội tiếp hteo.

Hiện tại danh tiếng của Lưu Ly vương thành trong giới tán tu đã áp đảo Đan Hỏa thành.

Vậy cái nhìn của các đại tông môn thì sao? Giang Trầη lạnh nhạt cười hỏi.

Thế lực tông môn thì cân nhắc tương đối nhiều.

Không ít thế lực sát Đan Hỏa thành, có quan hệ mật thiết với Đan Hỏa thành.

Bọn họ nhất định sẽ không tuyên truyền, ủng hộ cho Lưu Ly vương thành.

Giai đoạn hiện tại, thế lực tông môn không có bao nhiêu thế lực tỏ thái độ.

Trừ Thiên Kiếm tông và Thiên Thiền cổ viện có quan hệ mật thiết với thiếu chủ ra.

Những tông môn khác, cũng không có tỏ vẻ quá nhiều.

Cửu Dương Thiên Tông thì sao? Giang Trầη hỏi.

Cũng không có lên tiếng gì, thoạt nhìn dường như bọn họ cũng không muốn cuốn vào phân tranh giữa Lưu Ly vương thành và Đan Hỏa thành.

Bên Bất Diệt Thiên Đô thì sao? Giang Trầη lại hỏi.

Bất Diệt Thiên Đô? Vô Song đại đế cười khổ một tiếng: Việc này ta vốn định nói cuối cùng.

Đây chính là chuyện quan trọng nhất trong nửa năm qua.

Sao lại nói vậy? Bất Diệt Thiên Đô thả tin tức ra bên ngoài, nói Chân thiếu chủ của Lưu Ly vương thành chính là người trong Vạn Tượng Cương Vực, căn bản không phải là chân truyền của Khổng Tước đại đế.

Nói Chân thiếu chủ chính là người soán vị, không phải chính thống của Khổng Tước thánh sơn.

Nói người và Lưu Ly vương thành căn bản không có quan hệ gì.

Nói người lừa gạt cả Lưu Ly vương thành, cũng lừa gạt Khổng Tước đại đế.

Tuy rằng Vô Song đại đế không nói rõ ràng, thế nhưng tin tức bên trong lại vô cùng đầy đủ.

Biểu hiện trên mặt Hòe Sơn nhị tiêu vô cùng cổ quái, hiển nhiên những tin tức này bọn họ cũng nghe được.

Chỉ là bọn họ là cấp dưới, cũng không nên biểu hiện cái gì.

Giang Trầη lạnh nhạt cười, lại hỏi: Khắp Lưu Ly vương thành có tỏ vẻ gì không? Vô Song đại đế thở dài một hơi.

Hắn chỉ sợ Giang Trầη nổi giận lôi đình.

Thấy phản ứng Giang Trầη lạnh nhạt như vậy, biết rõ việc này Chân thiếu chủ đã sớm có dự liệu từ trước.

Khắp Lưu Ly vương thành đều phản đối cách nói này, nói CHân thiếu chủ chính là người mà Khổng Tước đại đế tuyển chọn nối nghiệp.

Mặc kệ xuất thân ở nơi nào, là người ở đâu, đều là người Khổng Tước đại đế khâm điểm nối nghiệp.

Khắp Lưu Ly vương thành đều ủng hộ Chân thiếu chủ tuyệt đối, ủng hộ Chân thiếu chủ khống chế Lưu Ly vương thành.

̣ trùng kiến Đan Kiền Cung.

(1) Ngay ngày hôm qua, Bàn Long đại đế còn công khai phát biểu chút, nói Khổng Tước đại đế đã sớm biết rõ việc này, mà Bàn Long đại đế hắn cũng sớm biết rõ nội tình chuyện này.

Cũng công khai nói, tên thật của Chân thiếu chủ chính là Giang Trầη, mà Giang Trầη chính là Chân thiếu chủ.

Nói Chân thiếu chủ chính là một quân cờ mà Khổng Tước đại đế bệ hạ năm đó sắp xếp ở Vạn Tượng Cương Vực.

Giang Trầη nghe vậy cười khổ, Bàn Long đại đế này quả thực gò ép.

Nhưng mà hắn cũng biết, đây là Bàn Long đại đế tạo thanh thế cho hắn, thực sự không có ác ý.

Chuyện cho tới nước này, đã vạch mặt với Bất Diệt Thiên Đô kia, tự nhiên Giang Trầη cũng không có ý định che dấu tung tích.

Hắn thấy thân phận của mình cũng không giữ được bí mật nữa.

Không ngờ hắn bế quan nửa năm, bên ngoài lại truyền ra tin tức này.

Bỗng nhiên Giang Trầη nhướng mày: Tin tức này hiện tại đã truyền khắp cương vực nhân loại, hay là chỉ truyền trong Lưu Ly vương thành? Trước mắt là truyền trong Lưu Ly vương thành.

Nhưng mà ta tin rằng theo thời gian trôi qua, tin tức này tất sẽ truyền khắp cương vực nhân loại.

Thiếu chủ, bây giờ người chính là nhân vật nóng nhất cương vực nhân loại.

Danh tiếng quá lớn, áp đảo những đại đế đỉnh cấp kia.

Giang Trầη không có đắc chí, như có điều suy nghĩ, nói: Thân phận đã bạo lộ, xem ra là thời điểm giải quyết chuyện của Vạn Tượng Cương Vực.

Hai mắt Hòe Sơn nhị tiêu khẽ động: Thiếu chủ, người sẽ động thủ với Vạn Tượng Cương Vực sao? Nói như vậy, hai huynh đệ chúng ta chẳng phải có cơ hội báo đáp thiếu chủ hay không? Cái gì gọi là động thủ với Vạn Tượng Cương Vực? Vạn Tượng Cương Vực này chính là cố thổ của ta.

Cố thổ rơi vào trong tay giặc.

CHo dù ta đứng ở đỉnh thế giới, thì có thể diện gì nữa? Giang Trầη than nhẹ, trong mắt bắn ra quang mang sắc lạnh.

Thu phục Vạn Tượng Cương Vực, trùng kiến Đan Kiền Cung, đây không đơn thuần là tâm nguyện của Giang Trầη, càng là tâm nguyện của tất cả người trong Vạn Tượng Cương Vực.

Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão, Mộc Cao Kỳ, còn có nhiều đệ tử Đan Kiền Cung như vậy, còn có rất nhiều người Vạn Tượng Cương Vực sống sót sau tai nạn.

Đây cũng là tâm nguyện của tất cả mọi người.

Tin tức Giang Trầη xuất quan cũng không có truyền bá ra ngoài.

Hắn còn có rất nhiều chuyện phải sắp xếp, cho nên tạm thời không có ý định truyền tin tức hắn xuất quan ra ngoài.

Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão, Mộc Cao Kỳ, Lăng Huệ Nhi, Thân Tam Hỏa.

.

.

Còn có rất nhiều người già trẻ lớn bé của Đan Kiền Cung giờ phút này đều tụ tập trong một thính phòng trong Thiếu chủ phủ.

Giang Trầη ngồi ở vị trí cao nhất, ánh mắt quét qua một vòng: Chư vị, tông môn bị nghiền nát, Vạn Tượng Cương Vực gặp tai họa ngập đầu, chúng ta đại nạn không chết, tụ tập ở nơi này.

Ta chỉ muốn hỏi một câu, trong lòng chư vị còn nhiệt huyết hay không? Cố thể phong quang, chư vị có còn hoài niệm hay không? Trần ca, huynh.

.

Mộc Cao Kỳ đại hỉ, cơ hồ đứng ngồi không yên.

Trần ca, ý tứ của huynh chẳng lẽ là định thu phục Vạn Tượng Cương Vực hay sao? Giang Trầη lạnh nhạt gật đầu: Lưu Ly vương thành là hạch tâm trên bát vực.

Chư vị, lúc này ta chỉ lo lắng các ngươi vui vẻ, trải qua cuộc sống yên ả đã quên cố thổ, cho nên hôm nay ta triệu tập mọi người tới là muốn nhìn một chút, chư vị đối với việc khôi phục cố thổ, trùng kiến tông môn còn kiên định hay không? Đan Trì cung chủ bỗng nhiên đứng dậy: Nơi này cho dù tốt thế nào cuối cũng cũng không phải cố thổ.

Đan Trì ta sống sót sau tai nạn, một lòng trung kiên, luôn một lòng hướng về trùng kiến Đan Kiền Cung.

Giang Trầη, hiện tại ngươi là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, kim long hóa rồng, thế nhưng lại không quên cố thổ khiến cho Đan Trì vô cùng bội phục.

Đan Trì thân là cung chủ Đan Kiền Cung, chính thức đưa ra lời thỉnh cầu với ngươi, mong ngươi xuất ra một phần lực lượng, dẫn mọi người doạt lại cố thổ, đoạt lại Đan Kiền Cung.

Vân Niết trưởng lão cũng kích động vạn phần, nói: Nơi này quả thực rất tốt, cho dù lão phu phải chết thì cũng phải chết trong Đan Kiền Cung.

Chân thiếu chủ, hôm nay ngươi là chủ nhân Lưu Ly vương thành.

Chúng ta không thể cầu, không thể mong ngươi giống chúng ta trở về Đan Kiền Cung.

Không thể trông cậy vào việc ngươi bỏ cơ nghiệp lớn như vậy trở về với chúng ta.

Chuyện này không thực tế, cũng không có khả năng.

Lưu Ly vương thành to lớn như vậy, hơn nữa không có Lưu Ly vương thành, Đan Kiền Cung chúng ta muốn trùng kiến tông môn căn bản là chuyện hoang đường, viển vông.

Đúng, trước kia Đan Kiền Cung chúng ta mặc dù có chút chỗ dựa, thế nhưng thời khắc mấu chốt đều không đáng tin cậy.

Hiện tại Giang Trầη sư huynh thành thiếu chủ Lưu Ly vương thành, là số mệnh mà Đan Kiền Cung chúng ta trước nay chưa từng có.

Chúng ta mượn cơ hội này trùng kiến Đan Kiền Cung, có được sự trợ giúp của Giang Trầη sư huynh, Đan Kiền Cung chúng ta đâu chỉ là một tông môn tứ phẩm như trước được nữa? Đúng vậy, vương hầu thay đổi, ai có thể nói những tông môn nhất phẩm kia vĩnh viễn chỉ là mấy nhà kia? Hoàng đế cũng phải thay phiên làm, năm nay tới phiên chúng ta.

Giang Trầη sư huynh có bản lĩnh như vậy, nhất định sẽ trợ giúp Đan Kiền Cung chúng ta trở thành tông môn nhất phẩm.

Lăng Huệ Nhi cũng kích động vô cùng, nói.

Đan Trì cung chủ cũng không có mất đi lý trí mà chỉ khoát tay, ý bảo mọi người yên tĩnh, hắn nói: Tất cả mọi người yên lặng một chút, không cần tạo áp lực cho Giang Trầη sư huynh của các ngươi.

Giang Trầη cười cười: Gây áp lực cho ta sao? Đúng như Lăng Huệ Nhi sư muội nói, tông môn nhất phẩm hiện tại ai cũng không phải là trời sinh.

Đan Kiền Cung chúng ta, bên trong cái tên có thiên.

Tông môn nhất phẩm hơn phân nửa mang chữ thiên.

Phân biệt mình không giống người thường.

Đan Kiền Cung chúng ta, ở phương diện tên tuổi đã có điềm báo ứng với tông môn nhất phẩm a.

Giang Trầη cũng cố ý nói.

Cách nói này rất mới lạ, khiến cho tất cả mọi người cười ha hả.

Vân Niết trưởng lão cũng cười nói: Chân thiếu chủ, không đúng, có lẽ nên gọi ngươi là Giang thiếu chủ mới đúng.

Ài, lão phu rất rối loạn, rốt cuộc nên gọi tên như thế nào a? Cứ gọi ta là Giang Trầη đi.

Giang Trầη cười nhạt nói: Cố nhân Đan Kiền Cung tựa như thân nhân của ta vậy.

Gọi ta là gì ta đều cao hứng.

Đan Trì cung chủ gật đầu nói: Cả đời Đan Trì ta, chí lớn nhưng tài mọn, vẫn muốn đưa Đan Kiền Cung trở thành tông môn tam phẩm.

Chí khí không thiếu, thế nhưng thiếu chút nữa lại thân tử đạo tiêu, tông môn còn bị hủy.

Nếu không phải năm đó coi như ta có chút ánh mắt, đem Giang Trầη ngươi từ Bảo Thụ tông tới Đan Kiền Cung.

Khi kiếp nạn kia tới, Đan Kiền Cung ta nhất định sẽ giống như những tông môn khác trong Vạn Tượng Cương Vực, tan thành mây khói, nào có được giống như hôm nay, mọi người tụ tập thương nghị trùng kiến tông môn.

Đây là lời tâm huyết của hắn, Vân Niết trưởng lão, còn có Mộc Cao Kỳ, tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu.

̣ trùng kiến Đan Kiền Cung.

(2) Không có Giang Trầη, tuyệt đối không có bọn họ hiện tại, chứ đừng nói là trùng kiến Đan Kiền Cung.

Có lẽ những tông môn khác cũng có người may mắn chạy thoát giữ mạng, cũng có người âm thầm, không quên cố thổ, muốn khôi phục tông môn, khôi phục cố thổ.

Thế nhưng mà đối mặt với địch nhân cường đại, dùng nội tình của những tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực kia, đều là chuyện không thể nào làm được.

Đừng nói là ở trước mặt Bất Diệt Thiên Đô không làm được, coi như là Xích Đỉnh trung vực, cũng là ngọn núi lớn mà bọn họ không có cách nào vượt qua.

Mà Đan Kiền Cung bọn họ chẳng những có được vốn liếng trùng kiến tông môn, còn có hy vọng trùng kiến cấp bậc cao hơn.

Tất cả mọi thứ, nguyên nhân đều xuất phát từ việc bọn họ có Giang Trầη.

Giang Trầη điên cuồng.

Giang Trầη cười nói: Năm đó Đan Trì cung chủ đối với ta có ân tri ngộ, Mộc Cao Kỳ là huynh đệ của ta.

Vân Niết trưởng lão là trưởng bối thân thiết của ta.

Giang Trầη ta tuy rằng thời gian ở Đan Kiền Cung không dài, nhưng lại vô cùng vui vẻ.

Trước đó Huệ Nhi sư muội nói những lời kia, nhất định chư đều cho rằng là lời nói đùa, có đúng thế hay không? Tất cả mọi người mỉm cười gật đầu, tự nhiên bọn họ cho rằng đó là lời nói đùa.

Bằng vào chút nội tình này của Đan Kiền Cung, có thể khôi phục tới tình trạng tông môn tứ phẩm đã rất không tồi rồi.

Cho dù có Lưu Ly vương thành bồi dưỡng, truy cầu cao hơn một chút thì cũng chỉ là tông môn tam phẩm.

Tông môn nhị phẩm tất cả mọi người không muốn nghĩ tới chứ đừng nói là tông môn nhất phẩm.

Mỗi một tông môn nhất phẩm có ai mà không có mấy ngàn năm, thậm chí là truyền thừa tích lũy mấy vạn năm cơ chứ? Tất cả mọi người cảm thấy ta nói đùa sao? Thế nhưng ta lại không cảm thấy ta đang nói đùa.

Giang Trầη rất là nghiêm túc nhìn qua mọi người rồi nói tiếp: Đan Kiền Cung lúc trước không có bất luận nội tình gì trở thành tông môn nhất phẩm.

Điểm này ta không phủ nhận.

Đan Trì cung chủ và Câu Ngọc chắc chắn cũng không thể phủ nhận, nhưng mà.

.

.

Giang Trầη ngừng một lát, ngữ khí càng thêm chân thành, nói: Đan Kiền Cung hiện tại đã có một đường hy vọng như vậy.

Hy vọng này không đơn thuần là bởi vì ta là thiếu chủ của Lưu Ly vương thành.

Nguyên nhân quan trọng hơn chính là Đan Kiền Cung đã có tư cách tăng tiến.

Còn có thêm tài ngàn năm có một.

Đan Trì cung chủ.

ngày đó ngươi lấy danh nghĩa tán tu, có tên là Đàm Chí, miếng ngọc giản mà ngươi nhận được ngày đó ta đã nói qua với ngươi, đó là một môn công pháp thượng cổ.

Trình độ cường đại của nó ngay cả bí điển trấn tông của tông môn nhất phẩm tuyệt đối không kém cỏi hơn, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Đây không phải là một lời nói suông, môn công pháp thượng cổ này, nếu như có thể lợi dụng tốt.

Đợi một thời gian nữa tất có thể khiến cho Đan Kiền Cung trở thành tông môn uy chấn một phương.

Nếu như có thể tích lũy số mệnh ngàn năm, không ngừng hấp thu nhân tài, Đan Kiền Cung trở thành tông môn nhất phẩm, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.

Lời nói của Giang Trầη giống như sấm sét, vang ở bên tai mỗi người Đan Kiền Cung, khiến cho tâm linh bọn họ rung động.

Về phần chuyện bí điển thượng cổ kia, Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão đều nghe Giang Trầη nói tới.

Nhưng mà, về lời tiên đoán về tông môn nhất phẩm, Giang Trầη chưa từng nói qua.

Giờ phút này không đơn thuần là những người trẻ tuổi kia rung động không thôi, ngay cả Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão nhìn lẫn nhau, trong mắt cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Tông môn nhất phẩm? Đây là chuyện mà bọn họ cho dù nằm mơ cũng không dám mơ a.

Nói những chuyện này có chút xa xôi.

Hiện tại bất quá cũng chỉ có hơn mười người, hơn nữa một bộ bí điển, nội tình thực sự không đủ.

Cho nên muốn thực hiện mộng tưởng này, nhất định phải đồng tâm hiệp lực, phải có tín niệm cường đại chống đỡ.

Có số mệnh tông môn, hơn nữa lại có phách lực và thủ đoạn của Đan Trì cung chủ.

Còn có thiên tài đỉnh cấp như Mộc Cao Kỳ, Đan Kiền Cung có lý do gì không hưng thịnh cơ chứ? Giang Trần sư huynh nói đúng.

Trùng kiến tông môn.

Trở lại cố thổ, trở lại cố thổ.

Cảm xúc của mọi người đều bị Giang Trầη nhen nhóm, Giang Trầη kỳ thực cũng không có suy nghĩ tốt như vậy, thế nhưng hắn muốn kích thích những người này, tránh cho trong lòng bọn họ có cảm giác lười biếng, trải qua sinh hoạt an nhàn ở Lưu Ly vương thành mà quên đi tất cả.

Tốt, đây mới là bầu không khí Đan Kiền Cung hiện tại nên có.

Cho dù có an nhàn thế nào cuối cùng cũng chỉ là di dân.

Chỉ có cố thổ mới là nơi các ngươi khai thiên lập địa, kiến thiết tông môn cường đại mới là truy cầu xứng đáng của tu sĩ cúng ta.

Nếu như bọn ngươi có thể kiên trì tới lúc Đan Kiền Cung trở thành tông môn nhất phẩm, khi đó thân phận, địa vị của các ngươi sẽ vinh quang bực nào? Tổ tiên của các ngươi, hậu đại của các ngươi đều lấy các ngươi làm vẻ vang.

Giang Trầη kích thích mọi người.

Đan Trì cung chủ âm thầm gật đầu, hắn cũng lên tiếng: Giang Trầη nói đúng.

Bây giờ chúng ta có bí điển cường đại, có núi dựa lớn, có thiên tài cường đjai.

So với những tông môn khác trong Vạn Tượng Cương Vực mà nói, chúng ta vô cùng may mắn.

Chúng ta nên trở lại cố thổ, thay những tông môn kia hoàn thành tâm nguyện mà bọn họ còn giang dở.

Vạn Tượng Cương Vực mới là nhà chúng ta, là cố thổ chúng ta.

Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực xâm lấn cố thổ, tàn sát thân nhân, chém đồng môn chúng ta.

Một ngày nào đó chúng ta sẽ trả đủ.

Giang Trầη.

Ánh mắt Đan Trì cung chủ thản nhiên nhìn qua Giang Trầη.

Hôm nay tu vi ta không đủ, bọn họ tu vi cũng không đủ đề bình ổn loạn cục của Vạn Tượng Cương Vực.

Bởi vậy chuyện khôi phục tông môn, trùng kiến tông môn còn mong ngươi hỗ trợ nhiều hơn.

Giang Trầη gật đầu nói: Việc này ta tự có chừng mực.

Bất Diệt Thiên Đô là tông môn nhất phẩm, tạm thời ta không có ý định toàn diện khai chiến với chúng.

Nhưng mà thế lực chiếm giữ Vạn Tượng Cương Vực, bất kể là Bất Diệt Thiên Đô hay là Xích Đỉnh trung vực, người có thể giết thì sẽ giết toàn bộ, không giết được cũng phải đuổi ra ngoài.

Còn nữa, bên cạnh Vạn Tượng Cương Vực còn có một Xích Đỉnh trung vực như hổ rình mồi.

Vạn Tượng Cương Vực ăn hai lần thiệt thòi trên tay Xích Đỉnh trung vực, hiện tại cũng nên để cho bọn chúng trả cả vốn lẫn lãi.

Trước khi đánh Bất Diệt Thiên Đô, nên khai đao Xích Đỉnh trung vực để tế cờ.

Tất cả mọi người hai mắt sáng ngời.

Bất Diệt Thiên Đô là kẻ đứng sau màn sai bảo, cừu hận của bọn họ đối với Bất Diệt Thiên Đô cũng không có kém Xích Đỉnh trung vực là bao.

Dù sao Xích Đỉnh trung vực xâm hại Vạn Tượng Cương Vực, tư tưởng này từ nhỏ đã quán triệt trong đầu bọn họ.

Mấy trăm năm trước có một lần, mười năm trước lại xảy ra một lần.

Liên tục hai lần xâm lấn, làm cho sinh linh Vạn Tượng Cương Vực đồ thán, tông môn bị nghiền nát.

Mỗi một lần đều vô cùng thảm thiết, lần cuối cùng này còn cực kỳ tàn ác, cơ hồ là tai họa ngập đầu, nhổ cỏ tận gốc.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Độc tôn tam giới

  • truyện tranh Độc tôn tam giới

  • truyện Độc tôn tam giới

  • Độc tôn tam giới truyện chữ

  • đọc truyện Độc tôn tam giới

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License