Độc tôn tam giới
Chapter
0213
Tán tu là có ngông nghênh, trên người Hòe Sơn Nhị Tiêu cũng có mấy phần ngông nghênh như thế, thế nhưng mà ở trước mặt sinh tử, bọn hắn không thể không khuất phục.
Huống chi, người ta đã cho đủ bọn hắn lối thoát, cũng không phải để bọn hắn làm nô bộc, cho ngươi trở thành khách khanh Thái Thượng trưởng lão, còn muốn như thế nào? Nếu như lúc này còn không đầu hàng, kia chính là không tán thưởng rồi.
Chân thiếu chủ, huynh đệ ta nguyện ý thần phục.
Hòe Sơn Nhị Tiêu cúi đầu xưng thần.
Đây là cách nghĩ chân thật của nhị vị sao? Trên mặt Giang Trầη cũng không có vui mừng.
Bổn thiếu chủ lặp lại câu lúc nãy, quyền lựa chọn ở trong tay các ngươi.
Một khi làm ra lựa chọn, phải phụ trách với lựa chọn của mình.
Thay đổi thất thường, hai mặt hai lòng, ở Khổng Tước Thánh Sơn ta là tuyệt đối không thể thực hiện được.
Hòe Sơn Nhị Tiêu là người thông minh, biết Chân thiếu chủ đây là bức bách bọn hắn tỏ thái độ.
Huynh đệ ta thề với trời, gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, từ nay về sau đối với Khổng Tước Thánh Sơn trung trinh như một, duy Chân thiếu chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Nếu như có phản bội, trời tru đất diệt.
Giang Trầη cho bọn hắn lối thoát, nếu như bọn hắn còn không thuận theo, cái kia chính là kẻ đần rồi.
Tỏ thái độ, cái này vốn là phải làm, bọn hắn tự nhiên sẽ không do dự.
Đã có thiên địa thệ ước, cái quan hệ này thoáng cái đến gần rồi.
Rất tốt, từ nay về sau, nhị vị chính là người của Khổng Tước Thánh Sơn ta.
Giang Trầη cười ha ha, ôm quyền với Hỏa Viêm Đại Đế.
Chư vị cũng coi như hết sức, chúng ta giao dịch hữu hiệu như trước.
Bất quá, bên kia tựa hồ còn phiền toái không có giải quyết.
Chư vị cảm thấy thế nào? Giang Trầη khoan thai nhìn về phía bên Tu La Đại Đế.
Ở dưới Tỉnh Trung Đại Đế, Vô Song Đại Đế cùng Thương Hải Đại Đế vây công, Tu La Đại Đế đã hoàn toàn mất hết kết cấu, chỉ còn lại có bản năng chống cự.
Hòe Sơn Nhị Tiêu dữ tợn cười một tiếng: Chân thiếu chủ, huynh đệ ta vừa mới gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, công lao chưa thấy, dù sao cũng phải nạp danh trạng a.
Không nhọc bọn người Hỏa Viêm đạo huynh xuất thủ, để cho huynh đệ chúng ta đi là được.
Tu La kia đã kiềm lư kỹ cùng, sắp tới dầu hết đèn tắt rồi.
Giang Trầη cười nhạt một tiếng: Cũng tốt, vậy thì mời Hỏa Viêm Đại Đế cùng Nhược Y Đại Đế lược trận, đề phòng tên kia chạy trốn.
Tuy biết Tu La Đại Đế đã bị vây khốn, không có khả năng đào tẩu, nhưng Giang Trầη vẫn muốn chữ ổn vào đầu, tuyệt đối không thể thả hổ về rừng.
Tu La Đại Đế là họa lớn trong lòng, hôm nay nhất định phải diệt trừ.
Bằng không mà nói, cuối cùng là một cây gai trong thịt, thỉnh thoảng sẽ làm người đau.
Theo Hòe Sơn Nhị Tiêu gia nhập, chiến cuộc càng thiên về một bên.
Tu La Đại Đế thấy Hòe Sơn Nhị Tiêu chạy tới, còn tưởng rằng là giúp đỡ đến.
Hắn căn bản không có tâm tư chú ý chiến cuộc bên này, cũng hoàn toàn không biết Hòe Sơn Nhị Tiêu đào ngũ rồi.
Còn nói: Nhị vị tới vừa vặn.
Ba người chúng ta nhất cổ tác khí, giải khai nơi đây, hôm nào lại cuốn thổ mà đến Hòe Sơn Nhị Tiêu nhìn nhau, đều cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm trước kia như thế nào sẽ cùng một người ngu ngốc như vậy tới Lưu Ly Vương Thành mất mặt xấu hổ? Hai người không nói hai lời, vung vũ khí trong tay, hướng Tu La Đại Đế đập qua.
Tu La Đại Đế đối với bọn họ căn bản không có phòng bị, mà ôm lấy lòng tràn đầy chờ mong.
Bị Hòe Sơn Nhị Tiêu công kích, căn bản không kịp phản ứng.
Cục diện năm đánh một, làm cho Tu La Đại Đế hoàn toàn chôn vùi ở trong chiến thuật biển người.
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền tới, xu thế chống cự của Tu La Đại Đế, theo thương thế trên người hắn không ngừng tăng thêm, cũng không ngừng suy yếu.
Hòe Sơn Nhị Tiêu cố tình ở trước mặt Giang Trầη khoe khoang thủ đoạn, công kích càng thêm ra sức.
Luận thực lực, Hòe Sơn Nhị Tiêu so với Vô Song Đại Đế thì kém sắc hơn một bậc.
Thế nhưng mà hai người hợp kích, so với Vô Song Đại Đế còn mạnh hơn một đường.
Quân đầy đủ sức lực như thế gia nhập, Tu La Đại Đế tự nhiên chỉ có phần bị đánh.
Phanh… Công kích đồng thời oanh lên mặt Tu La Đại Đế, triệt để đánh nát Tu La Sinh Tử Hoàn, bảy đạo tử sắc quang hoàn chôn vùi trong hư không.
Tu La Sinh Tử Hoàn này là bảo vật thiếp thân phòng ngự của Tu La Đại Đế, sau khi bị công phá, Tu La Đại Đế liền chẳng khác gì là thân thể đối mặt năm người hợp kích.
Lại một đạo hợp kích oanh lên người Tu La Đại Đế.
Tu La Đại Đế mang theo một chút toái toái niệm cuối cùng, bị lực lượng đáng sợ kia oanh thành tro tàn.
Đại Đế số 2 năm đó của Lưu Ly Vương Thành, ở ngay trước sơn môn của Khổng Tước Thánh Sơn, biến thành tro bụi, tại chỗ vẫn lạc.
Tỉnh Trung Đại Đế thu bảo đao, cười ha ha: Chân thiếu chủ, không có nhục sứ mạng.
Như thế, Tùng Hạc Đan của lão phu cũng yên tâm thoải mái thu.
Giang Trầη cười nói: Đúng là như thế, làm phiền rồi.
Tỉnh Trung Đại Đế khoát tay chặn lại: Tùng Hạc Đan đã tới tay, Long Hổ Phong Vân Hội này, lão phu liền không tham gia rồi.
Đi trước một bước.
Hiển nhiên, chuyện hôm nay, Tỉnh Trung Đại Đế cũng thấy có chút xấu hổ.
Nhiều Đại Đế như vậy, chỉ một mình hắn trước lấy được Tùng Hạc Đan, những người khác còn phải xếp hàng chờ.
Cái này để cho hắn có chút ngượng ngùng, cho nên ý định đi trước một bước.
Nhưng Giang Trầη lại cười nói: Huy tiền bối, chuyện hôm nay, chẳng qua là một khúc nhạc dạo nho nhỏ, bộ phận đặc sắc còn không có trình diễn, lão nhân gia ngài muốn ly khai? Chân mỗ cũng vì tiền bối mà cảm thấy đáng tiếc.
Mạch Vô Song cũng cười nói: Huy lão ca, đừng trách tiểu đệ không có nhắc nhở ngươi, Long Hổ Phong Vân Hội lần này, Chân thiếu chủ chuẩn bị rất nhiều tiết mục tốt.
Ngươi ly khai như vậy, nhất định sẽ hối hận cả đời.
Chẳng lẽ ngươi không muốn nghe tin tức của Vạn Uyên đảo một chút? Tỉnh Trung Đại Đế vốn ý định cất bước, nghe xong lời này, bước chân cũng bước bất động rồi.
Cười khổ một tiếng: Chân thiếu chủ, không thể không thừa nhận, ngươi thật sự rất biết xâu khẩu vị của người a.
Giang Trầη cười cười, biết rõ Tỉnh Trung Đại Đế nói lời này, là khẳng định không có ý định đi a.
Loại cự đầu tán tu giới như Tỉnh Trung Đại Đế, nếu như hắn đi rồi, đối với Long Hổ Phong Vân Hội mà nói, không thể nghi ngờ sẽ kém sắc không ít.
Giang Trầη tự nhiên sẽ không để cho Tỉnh Trung Đại Đế ly khai.
Về phần những người khác, hiện tại dù Giang Trầη đuổi bọn hắn đi, bọn hắn cũng sẽ không đi.
Tùng Hạc Đan còn không có nắm bắt tới tay.
Những người này như thế nào chịu đi? Giang Trầη liền ôm quyền, nói với đám người Hỏa Viêm Đại Đế: Chư vị, chờ Long Hổ Phong Vân Hội kết thúc, nếu như ta đạt được tài liệu luyện chế Tùng Hạc Đan, sẽ lập tức khai lò luyện chế.
Tuyệt đối không chơi bịp bợm.
Hì hì, chúng ta liền yên lặng chờ tin lành của Chân thiếu chủ.
Nhược Y Đại Đế cười hì hì nói.
Ân, sẽ không để cho chư vị thất vọng.
Đúng rồi, còn có một điều, chuyện hôm nay, kính xin chư vị giữ bí mật.
Dù sao việc này dính dáng đến Đan Cực Đại Đế.
Chân mỗ không muốn bởi vì sự tình của Lưu Ly Vương Thành ta, lại để cho chư vị đắc tội Đan Hỏa Thành.
Những lời này của Giang Trầη, khiến đám tán tu kia đối với hắn sinh ra một tia hảo cảm.
Mặc kệ như thế nào, Giang Trầη cũng không có mượn chuyện này đến trói chặt bọn hắn, để cho bọn hắn cùng Khổng Tước Thánh Sơn buộc chung một chỗ.
Đây cũng là chuyện bọn hắn không muốn phát sinh nhất.
Bọn hắn ra tay, là hướng về phía Tùng Hạc Đan, mà không phải muốn cùng Khổng Tước Thánh Sơn thành lập quan hệ gì, càng không muốn bởi vậy đối địch với Đan Hỏa Thành.
Nói cho cùng, ân oán giữa Lưu Ly Vương Thành cùng Đan Hỏa Thành, bọn hắn không muốn cắm vào.
Trước kia những Đại Đế tán tu không có tham dự, chư vị tốt nhất cũng đi nói cho bọn họ, chớ để tiếng gió truyền đi.
Giang Trầη lại nói.
Tỉnh Trung Đại Đế lạnh nhạt nói: Cái này không cần Chân thiếu chủ lo lắng, chúng ta sẽ quyết định, mặc dù có hậu quả gì, chúng ta cũng có thể gánh chịu được.
Hơn nữa, tuy Đan Hỏa Thành mạnh, nhưng có thể mạnh hơn chúng ta cộng lại sao? Đúng vậy, nếu như Đan Hỏa Thành thông minh, sẽ biết rõ việc này cùng chúng ta không có quan hệ gì.
Nếu như muốn giận chó đánh mèo đến trên đầu chúng ta, chúng ta cũng có biện pháp ứng đối.
Đúng vậy, chuyện này, chúng ta nắm đạo lý, không cần phải cố kỵ Đan Hỏa Thành cái gì.
Nếu như chúng ta làm thuê cho ngươi, đi công kích Đan Hỏa Thành, đó là chúng ta sai.
Chúng ta cùng ngươi giao dịch, ở trong sơn môn Khổng Tước Thánh Sơn bảo hộ ngươi, cái này là một giao dịch, hắn không có chuyện gì để nói.
Hơn nữa, trước đó chúng ta không biết việc này cùng Đan Hỏa Thành có quan hệ.
Hắc hắc, dù biết rõ thì như thế nào? Tán tu giới chúng ta, tại sao phải sợ Đan Hỏa Thành hắn? Hắn không đến tìm việc là tốt nhất, nếu như đến tìm việc, chúng ta tuyệt không có khả năng nhịn.
Nói cho cùng, những cường giả tán tu giới này, không có một cái nào là đèn đã cạn dầu.
Bọn hắn đã dám làm như thế, liền sớm có giác ngộ gánh chịu hết thảy hậu quả.
Vì một viên Tùng Hạc Đan, chút sự tình ấy lại được coi là cái gì? Chứng kiến tâm tính của bọn hắn tốt như vậy, Giang Trầη cũng không nói cái gì nữa, đưa tiễn những tán tu này xuống núi.
Thẳng đến nhóm người này xuống núi, Tịch Diệt Đại Đế cùng Bàn Long Đại Đế mới phi tốc bay tới.
Hiển nhiên bọn họ cũng cảm ứng được Khổng Tước Thánh Sơn phát sinh đại chiến, trước tiên liền chạy đến.
Tiếp theo là Niêm Hoa Đại Đế cùng Trấn Nhạc Đại Đế, còn có Trảm Không Đại Đế, cũng cực kỳ nhanh chạy đến.
Thương Hải, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Bàn Long Đại Đế mắt sắc, xa xa đã nhìn thấy Thương Hải Đại Đế, giận không kiềm được đánh tới.
Ngươi còn có mặt mũi xuất hiện ở chỗ này? Thực cho là chúng ta sẽ không giết ngươi sao? Thương Hải Đại Đế xấu hổ, hắn sợ nhất là Bàn Long Đại Đế.
Không phải sợ tu vi võ đạo, mà là sợ hắn nói ác độc.
Cũng may Giang Trầη khoát tay chặn lại, ngăn Bàn Long Đại Đế.
Chư vị, không nên kích động, nghe ta một lời.
Trước đó không lâu, Thương Hải Đại Đế đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, lập đại công cho Lưu Ly Vương Thành ta.
Cái gì? Bàn Long Đại Đế cho là lỗ tai của mình nghe lầm.
Lúc này Mạch Vô Song cũng đứng ra giải vây: Ngay mới vừa rồi, Tu La Đại Đế cấu kết Đan Hỏa Thành, lẻn vào Khổng Tước Thánh Sơn muốn hành thích Chân thiếu chủ.
Thương Hải Đại Đế lâm trận đào ngũ, đả thương nặng Tu La Đại Đế, chúng ta mới có cơ hội chém giết phản đồ.
À? Bàn Long Đại Đế triệt để ngây ngẩn cả người.
Những người khác cũng ngây ngẩn cả người.
Nội dung cốt truyện này quả thực là thần chuyển hướng a.
Thương Hải Đại Đế lâm trận đào ngũ? Cái này nghe thế nào quái như vậy? Thằng này không phải tùy tùng trung thực của Tu La Đại Đế sao? Chư vị, các ngươi cũng đừng nghi thần nghi quỷ.
Tu La Đại Đế mất đạo quả trợ, không được ưa chuộng.
Thương Hải Đại Đế không muốn cùng bọn hắn chung một chỗ chịu chết, bỏ gian tà theo chính nghĩa, cái này đối với Lưu Ly Vương Thành chúng ta không phải chuyện xấu.
Ta cũng hi vọng mọi người rộng lượng một ít, người không phải thánh hiền, ai có thể không sai.
Giang Trầη ngược lại tạo lối thoát cho Thương Hải Đại Đế.
Chậm đã.
Bỗng nhiên Tịch Diệt Đại Đế nhìn chằm chằm vào Thương Hải Đại Đế.
Thương Hải, ta chỉ hỏi ngươi một câu, Khổng Tước Đại Đế mất tích, ngươi có tham dự hay không? Tịch Diệt Đại Đế rốt cuộc là người tâm tư tinh tế, hắn bất đồng Bàn Long Đại Đế hay xúc động, hắn đầu tiên nghĩ đến là vấn đề nguyên tắc.
Quả nhiên, hắn vừa hỏi, ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên phi thường ngưng trọng, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Thương Hải Đại Đế.
Vấn đề này, kỳ thật Thương Hải Đại Đế đã hướng Phệ Kim Thử Vương thề qua, bất quá hắn biết, chuyện này không chỉ Chân thiếu chủ thông qua là được, muốn trở lại Lưu Ly Vương Thành, muốn được mọi người thông cảm, nhất định phải là tất cả mọi người thông qua.
Chư vị, hiện tại ta nói cái gì, các ngươi đều sẽ cảm giác ta trốn tránh trách nhiệm.
Đúng vậy, lúc trước ta đứng bên Tu La Đại Đế, hoàn toàn chính xác có rất nhiều bất mãn với Khổng Tước Đại Đế.
Bất quá ta muốn nói một câu, Khổng Tước Đại Đế mất tích, toàn bộ quá trình đều là Tu La Đại Đế một tay bày ra, ta biết rõ việc này, nhưng tuyệt đối không có trực tiếp tham dự.
Thương Hải Đại Đế chỉ thiên thề.
Nếu như có nửa câu nói ngoa, ta chết không yên lành.
Sắc mặt của Bàn Long Đại Đế thoáng cái trở nên rất khó coi: Nói như vậy, lần trước những lời đồn kia, chính là các ngươi cố tình thả ra? Cố ý nói Khổng Tước Đại Đế vẫn lạc, để cho các ngươi đoạt quyền? Thương Hải Đại Đế có chút chột dạ, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn gật đầu.
Hoàn toàn chính xác, lúc ấy hắn đứng bên Tu La Đại Đế, lời đồn này thậm chí là một tay hắn bày ra, hơn nữa hắn đối với Khổng Tước Đại Đế mất tích cũng là nhìn có chút hả hê.
Nhưng mà bây giờ, khi hắn phát hiện Tu La Đại Đế căn bản chính là thằng ngu không chịu được, nội tâm tự nhiên là vạn phần hối hận, uể oải.
Hắn biết rõ, địch ý của những người này đối với hắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiêu trừ như vậy.
Thế nhưng mà, không có lựa chọn khác, chỉ có thể lựa chọn chịu nhục, thời gian dần qua để cho mọi người tiếp nhận hắn.
Thương Hải, nếu như sự tình của Khổng Tước Đại Đế, cùng ngươi không có quan hệ trực tiếp, con đường ngươi trở về Lưu Ly Vương Thành, dù gian nan thế nào, Lưu Ly Vương Thành cũng sẽ lưu cho ngươi.
Chỉ xem chính ngươi có quý trọng hay không.
Hiện tại, đem tình báo ngươi biết, một năm một mười giao ra.
Tin tức về Khổng Tước Đại Đế, một chữ không lọt, có cái gì thì nói cái đó, không nên khoa trương, cũng không nên giấu diếm.
Giang Trầη nói, những người khác đều âm thầm gật đầu.
Thương Hải Đại Đế như nhặt được đại xá, liên tục gật đầu: Là như thế này.
.
.
Hắn mở ra câu chuyện, đem tất cả tin tức hắn biết, triệt để nói ra.
Sau khi nghe xong, Bàn Long Đại Đế càng nổi trận lôi đình: Tên vương bát đản Tu La này, uổng phí năm đó Khổng Tước bệ hạ dẫn dắt hắn, hắn chiếm lấy vị trí không làm cống hiến thì cũng thôi, vậy mà cấu kết kẻ thù bên ngoài, đối phó Khổng Tước bệ hạ, quả nhiên là bạch nhãn lang.
Tịch Diệt Đại Đế cũng thở dài: Mặt hàng bực này, may mắn lúc trước Lưu Ly Vương Thành không có rơi vào trong tay hắn, nếu không cơ nghiệp của Lưu Ly Vương Thành truyền thừa từ Thượng Cổ đến nay, sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Niêm Hoa Đại Đế cùng Trấn Nhạc Đại Đế nhìn nhau, trong mắt cũng hiện lên ý may mắn nồng đậm.
Lần kia bọn hắn là ủng hộ Tu La Đại Đế tổ chức Chư hầu đại hội.
Nói trắng ra, là lúc ấy bọn hắn ở trên tâm lý cũng tán thành Tu La Đại Đế.
Hiện tại ngẫm lại, bọn hắn đều cảm thấy có chút lòng còn sợ hãi.
Nếu như lần Chư hầu đại hội kia, không phải Chân thiếu chủ đại phát thần uy, thắng ván bài mười ba cục, chỉ sợ Lưu Ly Vương Thành đã rơi vào trong tay Tu La Đại Đế.
Mà người ủng hộ sau lưng Tu La Đại Đế, dĩ nhiên là Đan Hỏa Thành.
Nói cách khác, Lưu Ly Vương Thành thiếu chút nữa thành thế lực bị Đan Hỏa Thành điều khiển sau lưng.
Nếu như tình thế đi đến một bước kia, bọn hắn đều là tội nhân thiên cổ của Lưu Ly Vương Thành a.
Đan Hỏa Thành… Bàn Long Đại Đế nghiến răng nghiến lợi.
Đan Hỏa Thành này khinh người quá đáng.
Thiếu chủ, tuy Tu La Đại Đế chết rồi, nhưng mà thù này không thể bỏ qua như vậy.
Đầu sỏ gây nên, là Đan Hỏa Thành, là Đan Cực Đại Đế.
Tu La chỉ bất quá là một tay sai mà thôi Đúng vậy, Khổng Tước bệ hạ sống chết không rõ, khoản sổ sách này, nhất định phải để bọn hắn nợ máu trả bằng máu.
Tình cảm quần chúng phẫn nộ.
Trước kia tin đồn về Khổng Tước Đại Đế, không có trải qua chứng minh là đúng, tuy mọi người lo lắng, nhưng còn không đến mức quá náo tâm.
Hiện tại đã biết chân tướng, cả đám tự nhiên là giận tím mặt.
Gần đây Lưu Ly Vương Thành cùng Đan Hỏa Thành bình khởi bình tọa, vậy mà khẩu vị của Đan Cực Đại Đế lớn như vậy, lại ra tay với Khổng Tước Đại Đế, mưu toan điều khiển Lưu Ly Vương Thành Đây là những Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành vô luận như thế nào cũng không thể tiếp nhận.
Mặc dù là Niêm Hoa Đại Đế không tranh quyền thế, cũng tức giận không vui: Chân thiếu chủ, lão hủ hổ thẹn, lúc trước bị ma quỷ ám ảnh, thiếu chút nữa bị tên khốn Tu La kia lừa gạt.
Hôm nay thế cục của Lưu Ly Vương Thành, nếu không có Chân thiếu chủ gánh lấy, chỉ sợ chúng ta bị người bán đi, còn giúp người ta đếm tiền, sau đêm nay, Niêm Hoa nhất mạch ta, toàn lực ủng hộ Chân thiếu chủ, tôn Chân thiếu chủ là Lưu Ly Vương Thành chi chủ, tuyệt không hai lời.
Trấn Nhạc nhất mạch ta, cũng là như thế.
Về sau phàm là đại sự có lợi cho Lưu Ly Vương Thành, Trấn Nhạc nhất mạch ta tuyệt không ra sức khước từ, lập trường kiên định ủng hộ Chân thiếu chủ.
Ai gây khó dễ cho Chân thiếu chủ, là gây khó dễ cho chúng ta.
Ủng hộ Chân thiếu chủ.
Mọi người khác cũng nhao nhao mở miệng tỏ thái độ.
Thương Hải Đại Đế đỏ bừng cả khuôn mặt: Chân thiếu chủ, ta là mang tội chi thân, cũng không có tư cách gì tỏ trung thành.
Bất quá Thương Hải ta thề, từ nay về sau, nếu như làm nửa chuyện xin lỗi Lưu Ly Vương Thành, để ta bị thiên lôi đánh xuống, tử tôn đời đời thế thế làm nô bộc, vĩnh viễn thoát thân không được.
Thương Hải Đại Đế đem tư thái bày vô cùng thấp, hắn càng như vậy, mọi người thù hận hắn cũng chậm rãi giảm đi một ít.
Cuối cùng, đây cũng là một Đại Đế.
Hiện tại giết hắn, là thống khoái nhất thời.
Lưu lại, có lẽ còn có thể vì Lưu Ly Vương Thành làm chút cống hiến.
Chân thiếu chủ ý định lưu lại hắn, nhất định có dụng ý của Chân thiếu chủ.
Thương Hải, ngươi có thể minh bạch tình cảnh của mình, cái này rất tốt.
Thương Hải đạo tràng của ngươi, còn giữ lại cho ngươi.
Đại Đế vị, cũng giữ lại cho ngươi.
Bất quá bài danh Đại Đế, ngươi nhất định là một cái cuối cùng rồi.
Bổn thiếu chủ không thích nghe ngươi tỏ thái độ, chỉ nhìn hành động thực tế của ngươi.
Nếu ngươi thật có tâm chuộc tội, tiếp đến Lưu Ly Vương Thành có rất nhiều địa phương cần người, ngươi có thể dùng hành động thực tế chứng minh.
Giang Trầη cũng không có quá độ đả kích Thương Hải Đại Đế.
Thương Hải Đại Đế nghe vậy đại hỉ: Tốt, ta nhất định dùng hành động thực tế hướng chư vị đồng đạo cho thấy thái độ của ta, nếu như lại để cho mọi người thất vọng, mọi người cứ đến thóa mạ ta.
Sau khi Tịch Diệt Đại Đế cùng Bàn Long Đại Đế tỉnh táo lại, cũng âm thầm minh bạch dụng ý của Giang Trầη.
Hiện tại căn cơ của Khổng Tước Thánh Sơn còn không có hoàn toàn vững chắc, thả Thương Hải Đại Đế này một lần, tương đương với nhiều một tâm phúc khăng khăng một mực.
Chỉ cần Thương Hải Đại Đế này hơi có chút đầu óc, chắc chắn đối với Chân thiếu chủ sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Tốt rồi, lại cùng mọi người giới thiệu nhị vị đồng đạo.
Giang Trầη mỉm cười, chỉ vào Hòe Sơn Nhị Tiêu: Hai vị này, là Đế cảnh cường giả của tán tu giới, tên Hòe Sơn Nhị Tiêu, đoán chừng chư vị cũng nghe qua tên tuổi của bọn hắn? Hòe Sơn Nhị Tiêu? Cái này ở tán tu giới cũng coi như là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh rồi.
Chớ không phải là Hòe Sơn Nhị Tiêu năm đó tung hoành Đông Bắc bốn vực, quét ngang bảy tám thế lực lớn của địa phương chứ? Tiêu Vân Tiêu Phong huynh đệ? Hòe Sơn Nhị Tiêu thấy những cường giả Đại Đế kia vậy mà đều nghe qua tên tuổi của mình, trong nội tâm cũng có chút ít hưng phấn, cuối cùng là tán tu, tuy thực lực không kém cường giả Đế cảnh của thế lực lớn, thế nhưng mà ở trước mặt cường giả Đế cảnh của thế lực lớn, có đôi khi bọn hắn sẽ khuyết thiếu một ít tự tin cùng lực lượng.
Thậm chí sẽ có một ít tự ti.
Đúng là hai người bọn họ.
Giang Trầη cười nói.
Hai huynh đệ này cùng Khổng Tước Thánh Sơn ta không đánh nhau thì không quen biết, đã tuyên bố gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn ta, làm Khổng Tước Thánh Sơn khách khanh Thái Thượng trưởng lão.
Hòe Sơn Nhị Tiêu là người thông minh, nếu như đã đầu phục Khổng Tước Thánh Sơn, thề độc cũng đã thề qua, bọn hắn tự nhiên sẽ không lại đổi ý.
Bái kiến chư vị Đại Đế.
Nghe qua Khổng Tước Thánh Sơn nhân tài đông đúc, Đại Đế tụ tập, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hòe Sơn Nhị Tiêu này, cũng là người hiểu thế sự, rất nhanh liền cùng những Đại Đế kia đánh thành một mảnh, khách khí hàn huyên, trình độ quen thuộc cực nhanh, để cho Giang Trầη cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Bàn Long Đại Đế cùng Tịch Diệt Đại Đế, đối với Giang Trầη càng bội phục không thôi.
Kỳ thật bọn hắn đối với Giang Trầη tổ chức tán tu đại hội có chút khó hiểu, thậm chí là nhìn không tốt.
Thế nhưng mà Hòe Sơn Nhị Tiêu này, cũng không biết vì cái gì, cứ như vậy gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn? Hơn nữa nhìn ra, hai huynh đệ này là khăng khăng một mực, tựa hồ đối với Chân thiếu chủ còn phi thường kiêng kị? Trên người Chân thiếu chủ này, hẳn là thực sự có ma lực gì hay sao? Hòe Sơn Nhị Tiêu kia là hung nhân nổi danh Đông Bắc bốn vực, như thế nào đối với Chân thiếu chủ khăng khăng một mực như thế? Niêm Hoa Đại Đế cũng vô cùng khó hiểu.
Bất quá, hôm nay Lưu Ly Vương Thành nhiều thêm mấy cường giả Đại Đế, tuyệt đối không phải chuyện xấu.
Đồng dạng khó hiểu, còn có Trấn Nhạc Đại Đế cùng Trảm Không Đại Đế.
Bất quá ngay cả nhân vật cự đầu tán tu giới như Mạch Vô Song, cũng đầu nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn, hôm nay thêm Hòe Sơn Nhị Tiêu, cũng không hề kỳ lạ quý hiếm rồi.
Tin tức Tu La Đại Đế ám sát Chân thiếu chủ không thành, ngược lại vẫn lạc, tạm thời bị phong tỏa.
Giang Trầη cũng không muốn lúc này ở Lưu Ly Vương Thành nhấc lên gợn sóng không tất yếu.
Theo Hòe Sơn Nhị Tiêu gia nhập, thực lực của Khổng Tước Thánh Sơn lại nhận được tăng lên.
Trong Thiếu chủ phủ, đêm đã khuya, Giang Trầη lại không có ngủ.
Mà ở dưới đèn viết cái gì đó.
Nhìn ban ngày chiến đấu, Giang Trầη như có điều suy nghĩ.
Thật lâu về sau, Giang Trầη mới từ trong trí nhớ lục ra một môn công pháp, sao chép ra.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Trầη tìm Vô Song Đại Đế, để Vô Song Đại Đế mang Hòe Sơn Nhị Tiêu đến phía sau núi của Thiếu chủ phủ.
Hòe Sơn Nhị Tiêu vừa mới gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, còn có chút không quá thích ứng.
Bọn hắn quen tự do, đột nhiên qua sinh hoạt tông môn, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút không biết làm thế nào.
Bất quá, bọn hắn cũng biết, không quản bọn hắn có nguyện ý hay không, sự thật đã không cách nào cải biến.
Bị Vô Song Đại Đế mang theo, trong nội tâm Hòe Sơn Nhị Tiêu cũng có chút tâm thần bất định.
Không biết lần này Chân thiếu chủ tìm bọn hắn có chuyện gì? Hiện tại bọn hắn vẫn còn có chút chột dạ, sợ Giang Trầη phân cho bọn hắn nhiệm vụ không cách nào hoàn thành, ví dụ như đi qua ám sát Đan Cực Đại Đế.
Giang Trầη đứng ở trên núi, nhìn Hòe Sơn Nhị Tiêu đi theo Vô Song Đại Đế đến gần, mỉm cười: Đến rồi? Hòe Sơn Nhị Tiêu không dám lãnh đạm, tiến lên bái kiến: Thuộc hạ bái kiến Chân thiếu chủ.
Giang Trầη khoát tay áo: Nhị vị, không cần phải khách khí.
Các ngươi là khách khanh Thái Thượng trưởng lão, địa vị tôn sùng, bất tất câu nệ những tục lễ kia.
Ta mời nhị vị gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, cũng không phải muốn các ngươi thi lễ cho ta.
Buông lỏng một chút.
Chuyện quá khứ, đã xóa bỏ rồi, Bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không lại tìm các ngươi phiền toái, cũng sẽ không lạnh nhạt các ngươi.
Hòe Sơn Nhị Tiêu có chút hổ thẹn, tâm tư bị Giang Trầη khám phá, giống như giữa ban ngày, bị người cắt quần áo vậy.
Mạch Vô Song cười nói: Nhị vị, Mạch mỗ không biết các ngươi gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, đến cùng có mấy phần thiệt tình.
Bất quá Mạch mỗ với tư cách người từng trải, chỉ nói một câu, gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, các ngươi là kiếm lớn.
Hòe Sơn Nhị Tiêu khúm núm, trong nội tâm vẫn còn có chút không cho là đúng.
Bọn hắn gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, cuối cùng là tình thế bắt buộc.
Muốn nói kiếm lợi lớn, bọn hắn còn thật không có loại giác ngộ này.
Giang Trầη là người của hai thế giới, xem qua bao nhiêu người, nhãn lực tự nhiên rất độc.
Nhìn bộ dạng khúm núm của Hòe Sơn Nhị Tiêu, liền biết bọn hắn đối với Mạch Vô Song nói không quá nhận đồng.
Giang Trầη cũng không tức giận, hắn biết rõ, Đại Đế tán tu, hơn phân nửa là thế hệ kiệt ngao bất tuần.
Hòe Sơn Nhị Tiêu này đầu nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn, chỉ là tình thế bắt buộc.
Muốn bọn hắn thiệt tình chân ý thần phục, phải dùng thủ đoạn chinh phục bọn hắn, để cho bọn hắn nhận đồng Khổng Tước Thánh Sơn, nhận đồng Thiếu chủ hắn phát ra từ đáy lòng.
Như thế, mới có thể để cho bọn hắn chính thức quy tâm.
Nhẹ nhàng gõ lấy cành thông bên người, Giang Trầη nhàn nhạt nhìn qua Hòe Sơn Nhị Tiêu: Nhị vị, lúc ấy các ngươi dùng ba đối chín, bên trong một đồng bạn bị giết.
Các ngươi có từng nghĩ tới, nếu như tu vi của các ngươi cường thịnh trở lại một chút, có lẽ, coi như là chín Đại Đế tán tu vây đánh các ngươi, cũng có thể thong dong bỏ chạy không? Hòe Sơn Nhị Tiêu sững sờ, lại không rõ tại sao Chân thiếu chủ lại bỗng nhiên nói loại lời này? Giang Trầη cũng không để ý tới bọn hắn ngạc nhiên, mà hỏi: Mạch lão ca, nếu như lúc ấy chín người vây công là Tử U Đại Đế hoặc là Mặc Triết Đại Đế, có thể vây khốn bọn hắn không? Mạch Vô Song trầm ngâm một lát, mới nói: Cái này lại khó mà nói, Tử U Đại Đế cùng Mặc Triết Đại Đế, đều là tồn tại cao cấp nhất trong Đại Đế.
Nếu như bọn hắn quyết tâm muốn bỏ chạy, cho dù là bị chín người vây công, cũng có thể tìm được một đường sinh cơ.
Một đường sinh cơ.
Giang Trầη nhẹ gật đầu.
Nói không sai, thế giới võ đạo này, là tàn khốc như vậy.
Thực lực cường một đường hay nhược một đường, có chút thời gian là sinh tử chi cách.
Nếu như thực lực của Tu La Đại Đế kia mạnh hơn một ít, dù bị Tỉnh Trung Đại Đế cùng ngươi vây công, cũng chưa chắc không có hy vọng chạy trốn.
Nói cho cùng, vẫn là vấn đề tu vi.
Vô Song Đại Đế chấp nhận, nhẹ gật đầu: Đúng là như thế, có đôi khi nhìn như cách nhau một đường, trên hơn kém thực tế lại cách xa vạn dặm.
Giang Trầη gật gật đầu: Trận chiến ấy, ta vừa vặn ở một bên nhìn cẩn thận.
Lại phát hiện một vài vấn đề.
Vấn đề? Hòe Sơn Nhị Tiêu khẽ giật mình.
Đúng vậy, một vài vấn đề về phương diện võ đạo của hai người các ngươi.
Giang Trầη cười nhạt một tiếng.
Hai huynh đệ các ngươi, tu luyện một môn vũ kỹ phối hợp, có thể là vì nguyên nhân phương diện tu luyện, bộ vũ kỹ này các ngươi thủy chung không cách nào phối hợp đến tình trạng hoàn mỹ.
Cái này để lúc các ngươi hợp tác chiến đấu, thủy chung không cách nào đạt được tăng lên trên phạm vi lớn.
Ta nhìn không sai chứ? Hòe Sơn Nhị Tiêu ngây ngẩn cả người, trong mắt lộ ra sắc thái khó có thể tin.
Bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Chân thiếu chủ này thậm chí có nhãn lực như vậy? Hai huynh đệ bọn họ đích thật là có một môn vũ kỹ hợp luyện, nhưng mà vì chút duyên cớ đặc thù, không cách nào tu luyện tới trạng thái đỉnh phong, thế cho nên thời điểm bọn hắn liên hợp công thủ, tổng không cách nào phát huy ra lực chiến đấu lớn nhất.
Nếu như có thể tu luyện bộ vũ kỹ này tới đỉnh phong, bọn hắn công thủ tầm đó, sức chiến đấu tuyệt đối sẽ bạo tăng, mặc dù khi đó bị chín đại cao thủ vây đánh, cũng có hi vọng mở một đường máu nhất định.
Đây là bí mật giữa huynh đệ bọn hắn, ngoại giới ai cũng không biết.
Lại không nghĩ rằng, bị Giang Trầη một ngụm nói toạc ra.
Trong lúc nhất thời, trong mắt hai huynh đệ tràn đầy nghi hoặc, giật mình mà nhìn Giang Trầη.
Chân thiếu chủ, thứ cho ta nói thẳng, tuy huynh đệ ta thực lực bình thường, nhưng dầu gì cũng là cường giả Đế cảnh.
Thiếu chủ ngươi tuy là thiên tài võ đạo, nhưng cuối cùng tuổi còn trẻ.
Trận chiến ấy hung hiểm cùng thâm ảo, ngươi cũng chưa chắc thấy minh bạch a? Tiêu Vân nhịn không được nói.
Tuy Tiêu Phong không nói gì, nhưng gật đầu phụ họa.
Về vấn đề bộ vũ kỹ kia, hai huynh đệ bọn họ giao thủ qua rất nhiều cường giả, cho dù là đối thủ của bọn hắn, cũng không có nhìn ra vấn đề.
Bọn hắn cũng không tin, Chân thiếu chủ này có thể nhìn ra được? Nói không chừng chỉ là nói mờ? Tựa hồ Giang Trầη đoán được suy nghĩ trong nội tâm bọn hắn, không nóng không vội, cười nhạt một tiếng: Trận chiến ấy nhìn như náo nhiệt, trên thực tế, thực sự không tính quá thâm ảo.
Bổn thiếu chủ thật đúng là nhìn minh bạch.
Bổn thiếu chủ cũng thấy các ngươi có ba cơ hội có thể xông ra, đáng tiếc ba lượt đều kém một chiêu, làm cho sắp thành lại bại.
Một lần bị Hỏa Viêm Đại Đế bức về, một lần bị cung tiễn của Nhược Y Đại Đế chấn nhiếp, còn có một lần, là bị Kiếm Thế cường đại của Diệp Kiếm Lỗi áp bách.
Trên thực tế, lần của Diệp Kiếm Lỗi, nếu các ngươi cam lòng bốc lên một chút phong hiểm, vẫn có sáu bảy thành nắm chắc xông ra một con đường máu.
Chỉ tiếc, các ngươi quá sợ thua, sợ tại chỗ đầu thân khác biệt, cho nên, cuối cùng nhất các ngươi vẫn là bị ngăn cản trở về.
Oanh… Trong đầu Hòe Sơn Nhị Tiêu lập tức vang lên một mảnh thanh âm Ông ông ông, chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung.
Trận chiến lúc ấy, đúng như người trẻ tuổi trước mắt này nói, thật sự bọn hắn từng có ba cơ hội xông ra xu thế vây đánh, chỉ tiếc, ba cơ hội bọn hắn đều không thể nắm lấy.
Nhất là lần của Diệp Kiếm Lỗi, là cơ hội tốt nhất của bọn hắn, chỉ tiếc, bọn hắn căn bản không có nắm chặt, cuối cùng bị dồn đến chỗ chết, cách tử vong chỉ có một đường.
Hôm nay bị Giang Trầη nói toạc ra huyền ảo của trận chiến ấy, làm trong lòng Hòe Sơn Nhị Tiêu rung mạnh.
Bọn hắn ý thức được, Thiếu chủ trẻ tuổi của Khổng Tước Thánh Sơn kia, thật đúng là không phải mù mờ.
Người ta thật sự xem hiểu huyền ảo của trận chiến ấy.
Đối với mấy tiết điểm mấu chốt của trận chiến ấy, đều thuộc như lòng bàn tay.
Nếu không có nhãn lực cường đại, đó là tuyệt đối nhìn không ra.
Trong lúc nhất thời, Hòe Sơn Nhị Tiêu kinh nghi đối với Giang Trầη, lại tăng thêm một tầng.
Bọn hắn cũng dần dần minh bạch, vì cái gì Chân thiếu chủ này tuổi còn trẻ, sẽ trở thành Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, trở thành Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ.
Nhìn về phía trên, Chân thiếu chủ này hoàn toàn chính xác có thực học a.
Khỏi cần phải nói, dùng nhãn lực của thiên tài tuổi trẻ, vậy mà có thể khám phá võ đạo chân ý khi cường giả Đế cảnh quần ẩu, đây tuyệt đối không đơn giản.
Phải biết rằng, nếu như là 1 vs 1, còn có thể nhẹ nhõm một chút, ai mạnh ai yếu, lúc nào xuất hiện nguy hiểm, lúc nào xuất hiện sơ hở, còn có thể thấy rõ.
Nhưng mà loại quần ẩu này, một đôi mắt muốn chú ý nhiều người như vậy, muốn từng bước từng bước phân tích, độ khó đích thật là rất lớn.
Thế nhưng mà, Chân thiếu chủ này làm được.
Cảm xúc kiêu ngạo trong nội tâm Hòe Sơn Nhị Tiêu, cũng chậm rãi để xuống.
Bọn hắn không thừa nhận cũng không được, nội tình võ đạo của Chân thiếu chủ này, tuyệt đối rất khoa trương.
Trên thực tế, Mạch Vô Song cũng phi thường kinh ngạc.
Lúc ấy hắn đối phó Tu La Đại Đế, cũng không có chứng kiến trận chiến ấy.
Bất quá hắn từ biểu lộ của Hòe Sơn Nhị Tiêu có thể đoán được, Chân thiếu chủ nói hơn phân nửa là có đạo lý.
Bằng không thì biểu lộ của Hòe Sơn Nhị Tiêu này, tuyệt đối không đến mức khoa trương như thế.
Giang Trầη lại như không có chú ý tới biểu lộ kinh ngạc của bọn hắn, tiếp tục nói: Nếu như trận chiến ấy, bộ vũ kỹ hợp luyện kia của các ngươi có thể cường thịnh hơn một chút, tuyệt đối có thể đột phá phòng tuyến của Diệp Kiếm Lỗi, các ngươi có sáu bảy thành nắm chắc chạy trốn.
Giang Trầη nói đến đây, hất tay áo lên, vài trang giấy bồng bềnh bay về phía Hòe Sơn Nhị Tiêu.
Hòe Sơn Nhị Tiêu khẽ giật mình, thuận tay tiếp nhận.
Xem xét, sắc mặt của hai huynh đệ đều đại biến.
Trên trang giấy này, vậy mà miêu tả ra một ít chỗ mấu chốt của trận chiến ấy, hơn nữa suy diễn thập phần sinh động, vừa xem hiểu ngay.
Mà một tờ trong đó, càng giả thiết uy lực xứng đáng của bộ vũ kỹ hợp kích kia, chiến cuộc sẽ diễn biến như thế nào, Giang Trầη cũng suy diễn hoàn mỹ.
Lúc chứng kiến tờ cuối cùng, biểu lộ của Hòe Sơn Nhị Tiêu càng tràn ngập không thể tưởng tượng nổi, toàn thân run rẩy lên, biểu lộ của hai người từ kinh ngạc đến cuồng hỉ, đến bội phục, lại đến cảm ơn.
Sau khi hai người xem xong, trong mắt tràn đầy ý phức tạp: Chân thiếu chủ, đây là ngươi suốt đêm ghi ra sao? Đêm qua vừa vặn nhàn rỗi, nghĩ đến trận chiến ban ngày ấy, hơi có tâm đắc mà thôi.
Hòe Sơn Nhị Tiêu nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn đầy thán phục.
Tiêu Vân càng thì thào thở dài: Hơi có tâm đắc, chỉ là hơi có tâm đắc, liền tìm ra đồ vật mà huynh đệ chúng ta vài chục năm không cách nào nhìn thấu.
Chân thiếu chủ, ngươi dùng loại phương thức này chỉ điểm huynh đệ chúng ta sao? Giang Trầη cười nhạt một tiếng: Các ngươi là Đại Đế, ta chỉ là Hoàng cảnh Sơ giai mà thôi, như thế nào có thể nói chỉ điểm? Trí giả ngàn lo, tất có một mất; kẻ ngu ngàn lo, tất có một được.
Ta chỉ là nhất thời linh cảm đến, nghĩ tới một ít tâm đắc mà thôi.
Hòe Sơn Nhị Tiêu im lặng thật lâu, sau đó song song bái xuống đất: Chân thiếu chủ, huynh đệ chúng ta có mắt như mù.
Đều nói Khổng Tước Thánh Sơn Chân thiếu chủ là thiên tài, huynh đệ chúng ta một mực không tin.
Hôm nay mới biết, giang hồ đồn đãi, thật không lừa ta.
Lúc này huynh đệ chúng ta là triệt để phục rồi.
Chân thiếu chủ, xin tha thứ hai huynh đệ chúng ta không biết phân biệt, trước kia ngôn ngữ có nhiều đắc tội, thật sự xấu hổ.
Chúng ta đều cho rằng Chân thiếu chủ ngài ở đan đạo thiên phú vô song, không thể tưởng được thiên phú võ đạo của ngài, cũng siêu tuyệt như thế.
Trẻ tuổi như vậy, lại có nội tình võ đạo như thế.
Huynh đệ chúng ta là triệt để phục rồi.
Hòe Sơn Nhị Tiêu đồng dạng như đại bộ phận tán tu, có tự ái cùng tự ngạo của bọn hắn.
Mặc dù là tình thế bắt buộc, đầu hàng Khổng Tước Thánh Sơn, nhưng muốn nói tâm phục khẩu phục, lại chưa chắc.
Thế nhưng mà giờ phút này, bọn họ là thật sự phục rồi.
Mấy trang giấy hơi mỏng kia của Giang Trầη, lại vạch trần ra mấu chốt tu luyện suốt đời của bọn họ.
Hơn nữa địa phương mà bọn hắn một mực không có lĩnh ngộ, lại kỹ càng chỉ điểm ra.
Chân thiếu chủ, hai huynh đệ chúng ta vẫn cho là tu luyện bộ vũ kỹ này, đã hoàn mỹ.
Lại không thể tưởng được, nguyên lai chúng ta tu luyện vẫn là bản không trọn vẹn? Nếu không phải bản không trọn vẹn, hai người các ngươi thi triển bộ vũ kỹ này, uy lực đâu chỉ như vậy?Giang Trầη cười nhạt nói, hắn kiếp trước duyệt tận Chư Thiên điểm kích, vũ kỹ ở vị diện thế tục này, mặc dù là vũ kỹ cao nhất, ở trong mắt Giang Trầη, cuối cùng chỉ là vũ kỹ thô thiển mà thôi.
Giang Trầη hơi chút suy diễn, liền có thể tìm được khuyết điểm của bọn hắn, cũng nhẹ nhõm hoàn thiện.
Cái này là kinh nghiệm kiếp trước mang đến chỗ tốt cho hắn.
Thế nhưng mà, Giang Trầη nhẹ nhõm làm, ở Hòe Sơn Nhị Tiêu xem ra, lại là gặp gỡ suốt đời khó được, cơ hồ là trên võ đạo chi lộ của bọn hắn, thoáng cái mở ra một đại môn hoàn toàn mới, để cho bọn hắn tiến vào cảnh giới càng cường đại hơn.
Cái này sao không để cho Hòe Sơn Nhị Tiêu tâm phục khẩu phục? Ngay cả Vô Song Đại Đế, chứng kiến Giang Trầη giơ tay nhấc chân tầm đó, làm cho Hòe Sơn Nhị Tiêu kiệt ngao bất tuần tâm phục khẩu phục, cũng khiếp sợ không thôi.
Hắn đi theo Giang Trầη lâu như vậy, cũng đã gặp rất nhiều chỗ thần kỳ của Giang Trầη.
Thế nhưng mà, mỗi một lần xâm nhập tiếp xúc, Vô Song Đại Đế liền phát hiện, trước kia mình hiểu rõ Chân thiếu chủ, vẫn còn là một góc của băng sơn.
Trên người thiên tài trẻ tuổi này, phảng phất trời sinh chính là một đại bảo tàng vô tận, vĩnh viễn có kinh hỉ vô cùng.
Nhị vị, như thế nào? Trước kia Mạch mỗ nói, là không nói suông chứ? Mạch Vô Song cười nhìn Hòe Sơn Nhị Tiêu.
Hòe Sơn Nhị Tiêu cực kỳ hổ thẹn, ôm quyền nói: Mạch huynh, là huynh đệ chúng ta không biết phân biệt.
Trước kia còn cảm thấy Mạch huynh nói bốc nói phét.
Hôm nay xem ra, là huynh đệ ta ếch ngồi đáy giếng.
Tốt rồi, lúc này huynh đệ chúng ta thật sự phục rồi.
Mạch Vô Song cười nói: Hòe Sơn Nhị Tiêu các ngươi kiêu ngạo, Mạch mỗ cũng có một phần kiêu ngạo của mình.
Bất quá, Mạch mỗ đối với gia nhập Khổng Tước Thánh Sơn, lại chưa bao giờ hối hận qua.
Trái lại, chỉ có kiêu ngạo, mừng rỡ.
Mạch mỗ tung hoành thiên hạ mấy ngàn năm, một mực không tin thế gian có thiên tài tuyệt thế gì.
Bất quá, sau khi nhìn thấy Chân thiếu chủ, Mạch mỗ lại tin.
Trên đời này, có ít người nhất định là thiên tài mà người khác không thể với tới.
Đích thật là thiên tài.
Một thiên tài Hoàng cảnh, lại có thể ở trên võ đạo chỉ điểm cường giả Đế cảnh.
Cái này truyền đi, tuyệt đối sẽ để cho người trong thiên hạ chấn kinh rớt cằm.
Thế nhưng mà, Chân thiếu chủ này lại làm được.
Tính cách của Hòe Sơn Nhị Tiêu lại ngạo, giờ khắc này cũng ngạo không dậy nỗi.
Cường trung tự hữu cường trung thủ, một núi còn có một núi cao.
Hòe Sơn Nhị Tiêu với tư cách tán tu, từng bước một đi đến đỉnh phong võ đạo, trở thành cường giả Đế cảnh, đạp vào đỉnh phong mà vô số người không thể với tới.
Trong lòng bọn hắn kiêu ngạo, cũng có thể lý giải.
Dù sao, tu sĩ thế gian như bầu trời đầy sao, không biết có bao nhiêu.
Nhưng mà chân chính có thể bước vào đỉnh phong, cũng chỉ có số ít người như vậy.
Bất kỳ một tu sĩ nào, có thể leo đến Đế cảnh, đều bước qua vô số thi cốt đi đến một bước này.
Ở trong một trăm triệu tu sĩ, cũng chưa chắc có thể có một cái đạp vào Đế cảnh Cho nên, Hòe Sơn Nhị Tiêu cảm giác mình rất tốt, mặc dù đối với thế lực tông môn, đối với đại nhân vật của những thế lực đỉnh cấp kia, bọn hắn cũng không quá bội phục.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, những người kia chẳng qua là mệnh tốt, trời sinh có tài nguyên của thế lực lớn, dựa vào tài nguyên chồng chất ra địa vị cùng cảnh giới mà thôi.
Không giống tán tu bọn hắn, là hai bàn tay trắng dốc sức làm ra.
Chính là như thế, làm cho phần ngạo khí trong nội tâm bọn hắn không có hoàn toàn buông lỏng.
Mà Giang Trầη ra tay, chẳng khác gì dễ dàng phá hủy toàn bộ ngạo khí của bọn họ.
Giang Trầη khoát tay áo: Ba vị, về sau các ngươi đều là cánh tay đắc lực của Khổng Tước Thánh Sơn ta, các ngươi trao đổi luận bàn nhiều hơn a.
Ta còn có việc, trước xin lỗi không tiếp được.
Sự tình xong phất y đi, ẩn công cùng tên.
Lần này Giang Trầη làm, là bộc lộ tài năng, chấn nhiếp Hòe Sơn Nhị Tiêu thoáng một phát, đánh tan ngạo khí của bọn chúng, để cho bọn hắn chính thức tâm bình khí hòa dung nhập vào Khổng Tước Thánh Sơn.
Nếu không, hai huynh đệ này mang theo một cỗ ngạo khí tự nhiên, ở Khổng Tước Thánh Sơn cũng là nhân tố không ổn định, cũng không cách nào để cho người khác chân tâm thật ý tiếp nhận bọn hắn.
Chờ sau khi Giang Trầη rời đi, Tiêu Vân mới thở dài nói: Mạch huynh, đến cùng sư thừa của Chân thiếu chủ là người phương nào? Nội tình võ đạo của hắn, quả thật là đáng sợ a? Đúng vậy, chiến đấu lúc đó, trong điện quang hỏa thạch, coi như hắn là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, có thể ở dưới tốc độ nhanh như vậy, nắm chặt nhiều yếu điểm, đã rất không dễ dàng.
Muốn bổ khuyết khuyết điểm vũ kỹ của huynh đệ ta, ngay cả Khổng Tước Đại Đế, cũng chưa chắc có thể a.
Không phải chưa hẳn có thể, là khẳng định làm không được.
Nội tình võ đạo của Giang Trầη, ở kiếp trước là cấp bậc Chư Thiên.
Căn bản không phải vị diện thế tục có khả năng bằng được.
Mạch Vô Song cười ha ha nói: Mạch mỗ vẫn là câu nói kia, bây giờ các ngươi nhìn đến, chẳng qua là một góc băng sơn của Chân thiếu chủ mà thôi.
Còn chỉ là một góc băng sơn? Mạch Vô Song cười nhạt nói: Hẳn là các ngươi cảm thấy thủ đoạn của Chân thiếu chủ chỉ như thế? Hòe Sơn Nhị Tiêu á khẩu không trả lời được, cẩn thận tưởng tượng, bọn hắn phát hiện, Chân thiếu chủ này tuổi còn trẻ, thật đúng là làm cho không người nào có thể nhìn thấu a.
Tiềm lực của hắn, phảng phất vĩnh viễn đào không hết.
Nhìn việc hắn làm những ngày này, có chuyện nào không phải đại sự kinh thiên động địa? Chư hầu đại hội, dùng tư thái bị động, đả bại Tu La Đại Đế chuẩn bị đã lâu.
Tán tu đại hội, càng là át chủ bài không ngừng, làm cho Đan Hỏa Thành không còn mặt mũi.
Mà trước sơn môn Khổng Tước Thánh Sơn, Chân thiếu chủ lại có thể dẫn động nhiều Đại Đế tán tu xuất lực cho hắn như vậy, dễ dàng chém giết Tu La Đại Đế, còn thu phục hai huynh đệ bọn họ.
Mà bây giờ, lại dễ dàng chỉ khuyết điểm vũ kỹ, bổ đủ toàn bộ, để cho bọn hắn rốt cuộc tìm được cơ hội đột phá.
Không thể không nói, bất luận chuyện nào, cho dù là đặt ở trên người một Đại Đế, cũng đủ trở thành nhân vật tiêu điểm của cả Nhân loại cương vực.
Mà Chân thiếu chủ tuổi còn trẻ, nghe nói còn chưa tới 30 tuổi, liền xử lý hết thảy những chuyện này.
Đây không phải yêu nghiệt là cái gì? Mạch huynh, chẳng lẽ Chân thiếu chủ, thật là có bối cảnh Vạn Uyên đảo? Tiêu Vân nhịn không được hỏi.
Có.
Mạch Vô Song cũng nghiêm túc.
Chỉ là, Vạn Uyên đảo thần bí khó lường, có một số việc, mặc dù là Mạch mỗ, cũng không tiện nghe ngóng.
Nhị vị cùng Mạch mỗ đều xuất thân tán tu, Mạch mỗ khuyên các ngươi chỉ có một, thành thành thật thật đi theo Chân thiếu chủ, tiền đồ vô lượng.
Nếu không, dùng thân phận Đại Đế tán tu của ta và ngươi, cả đời cũng không có khả năng có đột phá gì.
Này là lời nói thật, cường giả Đế cảnh tán tu, đến một bước này, bọn hắn muốn tăng lên nữa, hiển nhiên là không có khả năng.
Đầu tiên, tán tu không có nhiều tài nguyên như thế lực tông môn, bọn hắn ở phương diện tài nguyên, thủy chung là ở vào hoàn cảnh xấu thật lớn.
Những Đế cảnh tông môn kia, chiếm cứ tài nguyên tông môn, ở trên võ đạo còn có rất nhiều khả năng.
Thế nhưng mà Đế cảnh tán tu, nếu muốn tìm đến tài nguyên thích hợp bọn hắn, độ khó không thể nghi ngờ là lớn hơn rất nhiều.
Hòe Sơn Nhị Tiêu như có điều suy nghĩ.
Nhưng bây giờ bọn hắn không nghi ngờ Mạch Vô Song nói nữa rồi.
Đi theo Chân thiếu chủ phải chăng tiền đồ vô lượng, hiện tại Hòe Sơn Nhị Tiêu còn không dám nói.
Thế nhưng mà Chân thiếu chủ thay bọn hắn hoàn thiện bộ vũ kỹ này, tuyệt đối có thể làm cho sức chiến đấu hợp kích của bọn hắn, vững vàng tăng lên gấp đôi.
Từ các phương diện công tác không ngừng đẩy mạnh, Long Hổ Phong Vân Hội vạn chúng chờ mong kia, rốt cục cũng hoàn thành chuẩn bị cuối cùng.
Ngày hôm nay, trời trong nắng ấm.
Đại quảng trường trước Lưu Ly Vương Tháp, tông môn khắp nơi, thế lực khắp nơi, đều được an bài ở khu hiển hách.
Mà tán tu, thì rải khắp đại quảng trường, một mực hướng ra phía ngoài khuếch tán, trọn vẹn kéo đến mấy khu phố.
Tán tu dũng mãnh vào lần này, chí ít có trăm vạn.
Dưới vạn chúng chú mục, Long Hổ Phong Vân Hội trù bị mấy tháng, rốt cục kéo ra màn che.
Giang Trầη ở dưới chư vị Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành túm tụm, xuất hiện ở hiện trường Long Hổ Phong Vân Hội.
Lần Long Hổ Phong Vân Hội này, phàm là cường giả Đại Đế, đều có khu vực chuyên môn.
Mà tán tu Hoàng cảnh, cũng có ghế của mình.
Cái này cũng cho thấy Lưu Ly Vương Thành tôn trọng cường giả tán tu giới.
Mà tán tu dưới Hoàng cảnh, cũng không phải tùy tiện loạn lách vào.
Từng khu vực, đều có khống chế nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ tràng diện chen chúc hỗn loạn xuất hiện.
Mà Khổng Tước vệ thì tuần tra hiện trường, một khi phát hiện có người ác ý chen chúc, lập tức đưa ra ngoài.
Giang Trầη đứng ở chỗ cao, ở dưới một đám Đại Đế túm tụm, lộ ra khí thế rộng rãi.
Chư vị, thời điểm Lưu Ly Vương Thành ta vừa mới bắt đầu muốn tổ chức Long Hổ Phong Vân Hội này, cả Nhân loại cương vực đều không nhìn tốt chúng ta.
Cảm thấy sau khi Lưu Ly Vương Thành chúng ta xuất hiện biến cố, không có lực hiệu triệu lớn như vậy, cũng căn bản tổ chức không được Long Hổ Phong Vân Hội này.
Hôm nay, các ngươi đến, đã chứng minh những thành kiến kia buồn cười đến cỡ nào.
Giang Trầη trung khí mười phần, lúc nói chuyện thoáng thi triển Long ngâm thần thông, lập tức xuyên thấu hư không, truyền vào trong tai mỗi người.
Mọi người tới nơi này, có người là vì Tùng Hạc Đan mà đến, có người là vì học viện đan đạo của Lưu Ly Vương Thành ta mà đến, có người là hướng về phía ta mà đến, có người là hướng về phía ba chữ Vạn Uyên đảo kia mà đến, cũng có người là thuần túy đến xem náo nhiệt.
Không quản các ngươi xuất phát từ nguyên nhân nào, Bổn thiếu chủ ở chỗ này cường điệu một câu, nếu có người mang theo tâm tư gây sự, thì sớm thu phần tâm này.
Bổn thiếu chủ từ tục tĩu nói trước, ở thời kì đặc thù này, người quấy rối, coi là địch nhân của Lưu Ly Vương Thành ta, chúng ta sẽ không chút khách khí.
Ngữ khí của Giang Trầη nghiêm khắc, đưa ra cảnh cáo nghiêm trọng.
Tùng Hạc Đan, có; học viện đan đạo, có; cường giả Vạn Uyên đảo thần bí, cũng sẽ có.
Bất quá, Bổn thiếu chủ đã muốn tổ chức Long Hổ Phong Vân Hội này, đương nhiên không thể chỉ đơn điệu như vậy.
Nếu chỉ là phơi bày một ít Tùng Hạc Đan, sau đó đấu giá một hai khỏa, tin tưởng mọi người sẽ không thỏa mãn.
Cũng lộ ra Long Hổ Phong Vân Hội lần này không có chỗ bất phàm gì.
Cũng lộ ra Lưu Ly Vương Thành ta không đủ nội tình.
Bởi vậy, Long Hổ Phong Vân Hội lần này, sẽ có rất nhiều khâu.
Từng khâu, Bổn thiếu chủ tận lực cam đoan sẽ có một nhóm lớn người từ đó được lợi, mà không phải trò chơi của một vài người cường đại.
Không thể không nói, Giang Trầη rất giỏi về lôi kéo nhân tâm.
Hắn nói lời này, những cự đầu tán tu kia nghe xong, cũng không mất hứng.
Mà những tán tu bình thường nghe xong, trong nội tâm lại ấm áp dễ chịu.
Mặc kệ Chân thiếu chủ này có làm được hay không, ít nhất người ta là có thái độ này.
Sẽ không để cho những tán tu cấp thấp như bọn hắn cảm thấy đi một chuyến uổng công.
Xưa nay Bổn thiếu chủ không thích nói suông.
Phía dưới, Bổn thiếu chủ tuyên bố khâu thứ nhất, vòng thứ nhất, tên là tuệ nhãn thức châu.
Nói trắng ra một chút, là giám bảo.
Ở khâu này, nếu như chư vị ở đây có bảo vật gì không cách nào định giá, hoặc là nói có bảo vật gì, chính các ngươi cũng không quá nhận thức, đều có thể trình lên.
Lưu Ly Vương Thành chúng ta sẽ phụ trách đánh giá.
Bổn thiếu chủ cam đoan, kết quả đánh giá, nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng.
Bổn thiếu chủ cũng tin tưởng, cái khâu này, sẽ từ trong cát đào ra rất nhiều chân kim.
Giám bảo? Mọi người nghe hai chữ kia, lập tức bị khơi gợi lên hào hứng.
Võ đạo tu sĩ, truy cầu thiên tài địa bảo, tìm kiếm cái lạ, cơ hồ mỗi người đều có.
Giang Trầη bắt chuẩn loại tâm lý này của mọi người.
Đương nhiên, vì giữ bí mật.
.
.
.
đồ vật các ngươi trình lên, chúng ta sẽ không công nhiên bày tỏ danh tự, cũng sẽ không nói danh tự chủ nhân của bảo vật, để tránh ngày sau xuất hiện phiền toái không cần thiết.
Bổn thiếu chủ dùng Tâm Ma thề, tuyệt đối không dùng bất luận hình thức gì để lộ bí mật ra ngoài.
Đương nhiên, nếu như kẻ có được cảm thấy lo lắng, có thể ủy thác Khổng Tước Thánh Sơn chúng ta, ở trong khâu sau đó, chúng ta có thể lấy bảo vật ra đấu giá.
Cũng có thể ở trong khâu sau lấy ra giao dịch.
Cử động này là rất tất yếu.
Bằng không thì, có chút tu sĩ cấp thấp, vạn không nghĩ qua có được bảo vật gì, vậy thì giống như tiểu hài tử ba tuổi ôm Hoàng Kim đi trên đường phố, đừng nói giữ bảo vật, thậm chí ngay cả tính mạng cũng có thể vứt bỏ.
Khâu Tuệ nhãn thức châu này, chợt nghe xong, tựa hồ không có gì thú vị.
Trên thực tế, đây là một khâu mà Giang Trầη tỉ mỉ nghĩ ra được.
Nếu như ở trong khâu này, Giang Trầη có thể đào ra một hai kiện bảo vật, vậy thì có thể chế tạo đầy đủ mánh lới.
Đem mục tiêu không ở đào móc đến bảo vật gì, mà là muốn tạo ra mánh lới, dựng nên nhãn hiệu của Long Hổ Phong Vân Hội.
Như thế, Lưu Ly Vương Thành mới có thể có lực hấp dẫn đối với đám tán tu, Lưu Ly Vương Thành mới có biện pháp cùng Đan Hỏa Thành tranh đoạt nhân khí lâu dài.
Lưu Ly Vương Thành so với Đan Hỏa Thành, từ xa xưa tới nay, Lưu Ly Vương Thành thiếu không đơn thuần là nội tình cùng thực lực đan đạo, cũng khuyết thiếu loại hấp dẫn này.
Thịnh hội lớn nhất của Lưu Ly Vương Thành là Lưu Ly Vương Tháp Hội, nhưng mà Lưu Ly Vương Tháp Hội, là chư hầu của Lưu Ly Vương Thành mới có tư cách tham gia.
Đối với tán tu mà nói, Lưu Ly Vương Tháp Hội ngoại trừ chế tạo một ít chủ đề nói chuyện ra, căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.
Mà lần này Giang Trầη tạo Long Hổ Phong Vân Hội, thiết kế rất nhiều khâu, là muốn cho Long Hổ Phong Vân Hội này trở nên càng có lực hấp dẫn.
Như thế, mới có thể câu tâm tư của đám tán tu, mới có thể hình thành lực hấp dẫn đối với bọn họ.
Làm cho bọn hắn về sau quen chạy tới Lưu Ly Vương Thành.
Chờ tán tu khắp thiên hạ đã quen chạy về Lưu Ly Vương Thành, như vậy Lưu Ly Vương Thành không sai biệt lắm cũng đã thành hạch tâm của Thượng Bát Vực, thành hạch tâm chi địa không hề tranh luận của cả Nhân loại cương vực.
Lần Long Hổ Phong Vân Hội này, nếu không tụ tập rất nhiều đại nhân vật của tán tu giới, càng mời thế lực khắp nơi tới tham gia.
Ngay cả thế lực tông môn, đại biểu thế lực địa phương, cũng không ít.
Trong đó kể cả Nhất phẩm tông môn nổi tiếng thiên hạ.
Thượng Bát Vực có bát đại Nhất phẩm tông môn, ngoại trừ Bất Diệt Thiên Đô bị Giang Trầη bài trừ ra, Nhất phẩm tông môn khác đều là thượng khách của Long Hổ Phong Vân Hội lần này.
Những Nhất phẩm tông môn kia đều phái đại nhân vật đến tham dự thịnh hội, những người này là cự đầu của Nhất phẩm tông môn, tự nhiên đều là thế hệ kiến thức rộng rãi.
Nghe được kế hoạch này của Giang Trầη, mọi người suy nghĩ, có ít người lập tức hiểu dụng ý của Giang Trầη, mỗi một cái đều hít một hơi lãnh khí.
Chân thiếu chủ này tuổi còn trẻ, lại có khát vọng như thế.
Xem ra, Lưu Ly Vương Thành hoặc là bại vong trong tay tiểu tử này, hoặc là rầm rộ không sao tả nổi.
Tuổi còn trẻ, lại có thủ bút như thế.
Xem ra sau lưng Chân thiếu chủ này, nhất định có núi dựa lớn, nếu không, dùng niên kỷ của hắn, sao có thể làm ra trận chiến như thế? Cũng có người hoài nghi, sau lưng Giang Trầη có đại nhân vật của Vạn Uyên đảo ủng hộ.
Ngay cả Lưu Ly Vương Thành Niêm Hoa Đại Đế, sau khi minh bạch dụng ý của Giang Trầη, trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ: Chân thiếu chủ có khí phách cùng thủ đoạn như thế, dĩ nhiên đã vượt qua Khổng Tước Đại Đế năm đó.
Chẳng lẽ Lưu Ly Vương Thành ta sắp quật khởi? Giang Trầη biết rõ, mọi người cần phải có thời gian tiêu hóa lời nói này của hắn, lẳng lặng chờ giây lát, mới cười nói: Hôm nay khách quý chật nhà, có cự đầu tông môn, có cự đầu địa phương, cũng có cự đầu của tán tu giới.
Chân mỗ với tư cách chủ nhà, nếu là một người đại xuất danh tiếng, cũng không đẹp.
Bổn thiếu chủ cố ý mời mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng, đến cùng Chân mỗ tham dự khâu cái này.
Như thế, cũng có thể lộ ra khâu này công chính trong sáng.
Cũng miễn cho có người lo lắng Bổn thiếu chủ làm việc thiên tư, mưu lợi cho Lưu Ly Vương Thành ta.
Giang Trầη thoải mái, lời này nói thập phần thản nhiên, lập tức thắng được đám tán tu đồng ý, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay giống như sấm sét.
Đúng vậy, Giang Trầη tuyên bố nội dung vòng thứ nhất, tuy đám tán tu cao hứng, nhưng trong đầu cũng ẩn ẩn có chút lo lắng.
Bọn hắn không nghi ngờ năng lực cũng ánh mắt của Chân thiếu chủ, nhưng vạn nhất Chân thiếu chủ có tư tâm, cố ý đem thứ tốt nói thành vật kém thì sao? Nếu có cự đầu khắp nơi tham dự, cái khâu này sẽ bảo đảm nhiều hơn.
Chính như Giang Trầη suy đoán, thế giới tán tu, đồng dạng có một nhóm người thu thập được bảo bối.
Mà những bảo bối này, cũng chưa chắc mỗi người đều biết.
Rất nhiều tán tu, mặc dù được bảo vật, cũng không dám công nhiên lấy đi tới thế lực lớn xem xét.
Lo lắng, đơn giản là cả người và của đều không còn mà thôi.
Mà cơ hội như vậy, đích thật là phi thường khó được.
Nói thật, sau khi Giang Trầη tuyên bố khâu này, hiện trường có rất nhiều tán tu, đều là tim đập thình thịch.
Chư vị ở đây đều là nhân vật hết sức quan trọng của Thượng Bát Vực, không biết có ai nguyện ý tham dự hay không? Giang Trầη tươi cười, đảo qua trên mặt những cự đầu kia.
Nói thật, một khâu như vậy, nếu như có thể tham dự vào, đối với danh tiếng của bọn hắn cũng sẽ tăng lên thật lớn, cho nên, thời điểm ánh mắt của Giang Trầη đảo qua, không ít cự đầu cũng tim đập thình thịch.
Chỉ là, xuất phát từ rụt rè, trong lúc nhất thời bọn hắn lại không có chủ động mở miệng.
Ngược lại là bên tán tu, Tỉnh Trung Đại Đế khoan thai cười cười: Tính toán lão phu một cái a.
Chân thiếu chủ, lão phu đối với ngươi thập phần khâm phục, không biết có thể mang lão phu chơi thoáng một phát hay không? Tỉnh Trung Đại Đế xung phong nhận việc, thành cái thứ nhất đồng ý.
Hơn nữa lời này của hắn nói rất có trình độ, cho Giang Trầη đủ mặt mũi, cũng không lộ vẻ tiếng động lớn đoạt chủ.
Giang Trầη đại hỉ, cười nói: Tỉnh Trung Đại Đế là Lục Đại cự đầu của tán tu giới, tại tán tu giới đức cao vọng trọng, ngươi tham gia, chắc hẳn các bằng hữu của tán tu giới, sẽ như ăn hết một viên thuốc an thần.
Ở đây vô số tán tu đều nhao nhao gật đầu.
Tỉnh Trung Đại Đế là Lục Đại cự đầu của tán tu giới, hơn nữa còn bài danh Top 3, thậm chí là tồn tại số một số hai.
Hắn tự mình tham gia, không thể nghi ngờ là đại bảo đảm.
Người của tán tu giới, có chút thời điểm chỉ tin người của tán tu giới.
Tỉnh Trung Đại Đế làm đại biểu cho khâu này, khiến rất nhiều tán tu mừng thầm.
Ha ha, Chân thiếu chủ, Hạ Vũ Thiên Kiếm Tông ta cùng Khổng Tước Thánh Sơn là lão giao tình, loại thịnh hội này, Chân thiếu chủ có nguyện dẫn lão Hàn ta không? Đây là Thiên Kiếm Tông tông chủ Hàn Thiên Chiến.
Thực lực võ đạo của Hạ Vũ Thiên Kiếm Tông, ở trong bát đại Nhất phẩm tông môn, cũng là tồn tại đệ nhất.
Mà với tư cách tông chủ của Hạ Vũ Thiên Kiếm Tông, Hàn Thiên Chiến tham gia, tự nhiên không có người sẽ phản đối.
Chân thiếu chủ, lão thân mặt dạn mày dày, cũng xin một danh ngạch, như thế nào? Người lên tiếng, là Thiên Thiền Cổ Viện Tố Hoàn Chân viện chủ.
Ha ha, nhị vị đều là nhân vật khiêng đỉnh của Thượng Bát Vực, đức cao vọng trọng, có các ngươi tham gia, tất nhiên là không thể tốt hơn rồi.
Giang Trầη vui vẻ đáp ứng.
Ánh mắt lại nhìn đại biểu của Nhất phẩm tông môn khác.
Lần này Nhất phẩm tông môn tới tham gia Long Hổ Phong Vân Hội, cũng chỉ có Thiên Kiếm Tông cùng Tố Hoàn Chân là tông môn tới một đại biểu.
Mặt khác, hơn phân nửa là ba nhân vật, thậm chí bốn năm nhân vật.
Mặc kệ luận thực lực hay là địa vị, đều kém hơn Hàn Thiên Chiến cùng Tố Hoàn Chân.
Cũng kém hơn Tỉnh Trung Đại Đế.
Cho nên, trong lòng những người này đều có chút chần chờ.
Giang Trầη ung dung cười nói: Ta nghe nói Thiên Âm tự có một môn Kim Cương Phật Nhãn, có thể nhìn khắp Chư Thiên Vạn Tượng, trên tỏ thiên cơ, dưới rành địa lý.
Khâu giám bảo bực này, cao nhân của Thiên Âm tự, lại không muốn chỉ giáo một phen sao? Giang Trầη công nhiên mời người của Thiên Âm tự.
Thiên Âm tự cũng là một trong Nhất phẩm tông môn của Thượng Bát Vực, tu luyện chân ý Phật giáo, cảm ngộ Chúng Sinh Chi Đạo.
Lần này bọn hắn tới, là một gã chưởng giáo của Thiên Âm tự, tên Đông Diệp Đại Sư.
Đông Diệp Đại Sư tuyên một tiếng Phật hiệu, mỉm cười: Chân thiếu chủ thịnh tình mời, bần tăng há có thể không theo? Thằng này cũng tự giác, Giang Trầη vừa mời, hắn liền đáp ứng, không sĩ diện cãi láo chút nào.
Giang Trầη cười cười: Còn có vị nào nguyện ý tham dự? Bên Nguyệt Thần Giáo, đối với khâu giám bảo này, không có thiên phú đặc biệt gì, cho nên Nguyệt Thần Giáo tam giáo chủ không có ý định gom góp náo nhiệt.
Thiên Hà cung là thế lực đáng tin của Đan Hỏa Thành, lần này bọn hắn tới tham gia, đơn giản là trên mặt mũi đi một lần, thậm chí còn có hiềm nghi dò hỏi quân tình.
Đến chỉ là một trưởng lão, địa vị so với đại biểu của Nhất phẩm tông môn khác, căn bản không đủ tư cách.
Cho nên hắn cũng không có tự đòi mất mặt chủ động xin đi giết giặc, vạn nhất bị cự tuyệt, cái mặt này liền ném sạch.
Hơn nữa nhiều cự đầu như vậy cũng không có xung phong nhận việc, hắn một Thiên Hà cung trưởng lão chủ động xin, nhất định sẽ trở thành chê cười.
Bên Cửu Dương Thiên Tông, bởi vì vừa mới cùng Giang Trầη hòa hoãn quan hệ, mà mục đích chủ yếu của bọn hắn cũng là hòa hoãn quan hệ, đối với Long Hổ Phong Vân Hội này chuẩn bị chưa đủ, bởi vậy không dám tùy tiện tham gia.
Còn lại, chỉ có Thiên Long Phái.
Đây là một tông môn thần bí được xưng tụng có Cổ Long tộc truyền thừa, luận thực lực, tuyệt đối là số một số hai trong Nhất phẩm tông môn.
Chỉ là, tuy Thiên Long Phái cao ngạo, nhưng tựa hồ đối với khâu giám bảo này, lại không quá hứng thú.
Trong lúc nhất thời, không còn có người xung phong nhận việc.
Giang Trầη cũng không bắt buộc, cười nói: Tốt, có bốn vị cự đầu cùng một chỗ tham gia, tin tưởng mọi người đối với khâu này càng có tin tưởng.
Vẫn là câu nói kia, lần này giám bảo là tự nguyện.
Nếu như chư vị lo lắng, Bổn thiếu chủ tuyệt không miễn cưỡng.
Nếu để mắt Bổn thiếu chủ cùng bốn vị tiền bối, muốn nghiệm chứng bảo vật thoáng một phát, chúng ta tuyệt đối hoan nghênh.
Giang Trầη nói rất bằng phẳng.
Lập tức vung tay lên: Cho chư vị một phút đồng hồ cân nhắc cùng chuẩn bị.
Nguyện ý tham gia, mời đến bên kia đăng ký.
Khổng Tước Thánh Sơn Vô Song Đại Đế cùng hai vị Đại Đế Hòe Sơn Nhị Tiêu, sẽ đích thân tọa trấn hiện trường đăng ký, cam đoan bảo vật của các ngươi sẽ không bị người đánh tráo, cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Giang Trầη ở từng khâu, đều cân nhắc thập phần tinh tường.
Khâu báo danh này, hắn phái Mạch Vô Song cùng Hòe Sơn Nhị Tiêu đi chủ trì.
Bọn họ đều xuất thân tán tu, có thể thắng được đám tán tu tín nhiệm.
Cái này ở trình độ nhất định, có thể bỏ đi rất nhiều tán tu nghi thần nghi quỷ.
Để cho bọn hắn càng thêm yên tâm lớn mật tham gia.
Nói thật, lần này rất nhiều tán tu tham gia Long Hổ Phong Vân Hội, nhưng chính thức có được bảo vật, sẽ không đặc biệt nhiều.
Nhưng mà, Giang Trầη tin tưởng vững chắc, chắc chắn sẽ có một ít Thương Hải di châu.
Chỉ cần đào móc ra vài món như vậy, tất sẽ để cho khâu này thoáng cái rạng rỡ lên không ít.
Tán tu ở hiện trường nhiệt tình, cũng bị chậm rãi đốt lên.
Nhân số báo danh đăng ký, cũng đang không ngừng gia tăng.
Vốn an bài nửa canh giờ ghi danh, nhưng vì mọi người nhiệt tình quá cao, không thể không kéo dài thêm nửa canh giờ.
Chứng kiến đám tán tu tích cực tham gia như thế, những cự đầu ngồi trên cao kia, cũng thầm bội phục Chân thiếu chủ này.
Bọn hắn không thể không thừa nhận, Chân thiếu chủ này thật đúng là có thủ bút sửa đá thành vàng.
Phải biết rằng, tán tu giới là phi thường khó trao đổi, muốn để tán tu tích cực tham dự, độ khó rất lớn.
Mà Chân thiếu chủ này, lại làm được.
Khâu giám bảo này, thoạt nhìn cũng không phải thủ bút đặc biệt kinh người.
Thế nhưng mà, Chân thiếu chủ này lại ngạnh sanh chơi ra trò gian trá.
Làm cho những tán tu kia buông ra lòng nghi ngờ, tham dự tiến vào, hơn nữa độ tích cực còn cao như thế.
Không thể không nói, Chân thiếu chủ này rất biết làm đại sự.
Một canh giờ ghi danh chấm dứt, vẫn có một đám tán tu muốn báo danh, chỉ tiếc thời gian hết hạn, Giang Trầη liền tuyên bố: Chư vị, mọi người nhiệt tình, Bổn thiếu chủ hết sức kích động.
Chỉ là quy tắc đã đề ra, còn tăng nửa canh giờ, tán tu bằng hữu không có đăng ký, lần này chỉ có thể nói xin lỗi.
Bất quá, đại môn của Lưu Ly Vương Thành, vĩnh viễn rộng mở cho các ngươi.
Những tán tu không có báo danh kia, cũng vô cùng hối hận.
Nếu như trước kia sớm đi báo danh, không lề mà lề mề, do dự, như thế nào sẽ báo không được.
Rất nhanh, những bảo vật thu thập đi lên kia, đã bị công tác thống kê ra số lượng.
Tổng cộng đạt tới 3600 kiện.
Cái này để cho Giang Trầη cảm thấy rất giật mình, hắn vẫn là đánh giá thấp trình độ nhiệt tình của mọi người.
Hắn vốn tưởng rằng, có thể có mấy trăm hơn một ngàn kiện bảo vật, có thể từ đó lấy ra một hai kiện bảo bối, liền đủ mánh lới rồi.
Không nghĩ tới, tổng số lại to lớn như thế.
Bởi như vậy, khâu này ra bảo bối, cơ hội không thể nghi ngờ sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, Giang Trầη ngược lại là tràn ngập mong đợi.
Chư vị, tất cả bảo vật, đã tụ tập ở trên này.
Bổn thiếu chủ cường điệu thêm một lần.
Khâu Tuệ nhãn thức châu này, hoạt động giám bảo, Bổn thiếu chủ nhất định sẽ có thái độ công chính.
Tuyệt không khuyếch đại, cũng tuyệt không làm thấp đi.
Nhất định sẽ chi tiết nói ra giá trị của những bảo vật này.
Đương nhiên, muốn xem xét kỹ càng từng kiện bảo vật, hiển nhiên không thực tế.
Chúng ta sẽ đem những bảo vật này quy thành năm cấp bậc.
Một là cao nhất, nhiều lắm chỉ lấy ra mười kiện, sẽ không vượt qua hai mươi kiện.
Cấp bậc thứ hai, nhiều lắm là 50 kiện, sẽ không vượt qua 100.
Cấp ba 100 kiện, sẽ không vượt qua hai trăm.
Cấp bốn cùng cấp năm, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi.
Giang Trầη kỹ càng tuyên bố quy tắc giám bảo.
Thế giới Tán tu tuyệt đối có bảo vật, nhưng không thể người người đều có bảo vật.
Đừng nhìn thu thập lên hơn ba nghìn kiện, chính thức có thể quy làm bảo vật loại một, tuyệt đối là thập phần thưa thớt.
Thậm chí là ngàn dặm chọn một.
Bốn vị, các ngươi cũng nói vài câu a? Giang Trầη đem câu chuyện giao cho bốn vị cự đầu kia.
Tỉnh Trung Đại Đế cười nhạt nói: Vậy lão phu liền nói hai câu.
Chư vị, tên tuổi của Chân thiếu chủ, tin tưởng những ngày này, tất cả mọi người có nghe thấy rồi.
Lão phu Tỉnh Trung Huy, ở tán tu giới được mọi người không bỏ, ủng hộ là một trong Lục Đại cự đầu.
Lão phu chỉ muốn nói cho mọi người, lão phu đã tham gia khâu giám bảo này, nhất định sẽ làm công chính, suy nghĩ cho đồng đạo tán tu giới, sẽ không để cho bảo vật của các ngươi bị long đong, cũng sẽ không để bảo vật của các ngươi bị làm thấp.
Mà lão phu rất hiểu rõ Chân thiếu chủ, cũng tin tưởng năng lực cùng nhân phẩm của hắn, tuyệt đối có thể làm cho bảo vật của mọi người, đạt được định giá xứng đáng.
Tỉnh Trung Đại Đế ở tán tu giới rất có nhân khí, càng vượt qua Vô Song Đại Đế.
Hắn nói, lập tức thắng được tiếng hoan hô như sấm động.
Hàn mỗ là Hạ Vũ Thiên Kiếm Tông tông chủ, cùng Chân thiếu chủ coi như là lão giao tình.
Hàn mỗ không đại biểu ai, chỉ đại biểu lập trường của Thiên Kiếm Tông ta.
Hôm nay khâu giám bảo này, Hàn mỗ nhất định công chính, tuyệt sẽ không có bất kỳ thiên tư, nếu như có tư tâm, Thiên Nhân vứt bỏ.
Hàn Thiên Chiến biết rõ đây là cổ động cho Chân thiếu chủ, tự nhiên không thể tiếng động lớn đoạt chủ, nói rất đơn giản.
Tố Hoàn Chân cũng nói: Lưu Ly Vương Thành, bổn viện chủ chỉ bội phục hai người.
Một cái là Khổng Tước Đại Đế, một cái là Chân thiếu chủ.
Khổng Tước Đại Đế để cho lão thân bội phục, là nhân phẩm cùng khí độ của hắn; mà Chân thiếu chủ để cho lão thân bội phục, không đơn thuần là nhân phẩm, còn có tri thức uyên bác.
Cho nên, hắn tổ chức hoạt động giám bảo này, lão thân tin được, cũng nguyện ý tham dự trong đó.
Thiên Âm tự Đông Diệp Đại Sư nói: Bần tăng Thiên Âm tự Đông Diệp, dùng Phật danh thề, nhất định công chính, tuyệt đối không dung bất kỳ tư tâm.
Mọi người tỏ thái độ, càng làm cho những tán tu tham gia kia, lại ăn một viên thuốc an thần.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn càng thêm mong đợi.
Đương nhiên, rất nhiều người trong bọn hắn cũng tinh tường, mình đưa lên cái gọi là bảo vật, hơn phân nửa rất khó bình luận, có thể bình luận một chút, cũng xem là tốt rồi.
Giang Trầη thấy bốn vị cự đầu đều bày tỏ thái độ, liền mỉm cười: Bắt đầu đi.
Khâu giám bảo này, đầu tiên phải đào thải, là đồ vật cấp năm.
Những vật này, đã không tính là bảo vật rồi.
Nói bọn nó thật giả lẫn lộn có chút quá phận, nhưng tuyệt đối chưa nói tới giá trị kinh thiên gì.
Mọi người tùy ý quét qua, liền lựa ra hơn hai ngàn kiện bảo vật.
Vì để tránh cho có Thương Hải di châu, mỗi người đều nhìn qua một lần.
Năm người đều đạt thành nhất trí, hơn hai ngàn kiện này, đều thuộc về hàng ngũ nhất định bị loại bỏ.
Một người có lẽ sẽ nhìn lầm, hai người cũng có thể nhìn lầm, nhưng mà ba người, thậm chí năm người, tuyệt đối không có khả năng cùng một chỗ nhìn lầm.
Bởi như vậy, hơn hai ngàn kiện bảo vật này, liền bị quy cấp năm.
Tuy không nói là phế vật, nhưng mà không tồn giá trị quá lớn.
Tiếp đến, là đào thải cấp bốn.
Tổng cộng 3600 kiện, cấp năm đã đi hơn hai ngàn kiện, rất nhanh lại chọn lấy hơn một ngàn kiện ra, quy thành bốn.
Cái gọi là cấp bốn, chỉ so với cấp năm cao hơn một chút, giá trị cũng cao hơn một chút.
Nhưng muốn nói bảo vật, cũng miễn cưỡng vô cùng.
Ít nhất, bọn hắn cách yêu cầu của năm người đánh giá, còn kém xa lắm.
Phân loại cấp năm cùng cấp bốn, bảo vật còn lại, chỉ còn không đến hai trăm kiện.
Hai trăm kiện còn lại này, hoặc là tư chất cao hơn một đoạn, hoặc là chủ ý có chút bất định, hoặc là không có nhận ra.
Đại Thiên Thế Giới, không thiếu cái lạ.
Mặc dù là những cự đầu này, cũng không thể mỗi một kiện đều nhận ra được.
Đương nhiên, có chút thời điểm nhận không ra, lại có thể cảm ứng ra.
Phải đồ tốt hay không, đại bộ phận vẫn có thể thông qua thần thức cảm ứng.
Đương nhiên, thế sự không có tuyệt đối.
Thế giới võ đạo luôn có một ít kỳ trân dị bảo, mặt ngoài thường thường không có gì lạ, nhưng cảm ứng, lại rất khác biệt, rất khó giới định.
Không người biết nhìn hàng xịn, có lẽ sẽ bỏ qua chúng.
Nhưng biết hàng, liền sẽ phát hiện giá trị của chúng.
Chân thiếu chủ, không thể tưởng được tán tu giới, ngược lại có chút thứ tốt a.
Hàn Thiên Chiến nhìn hơn hai trăm kiện bảo vật, cười nói.
Ha ha, cái này phải hỏi Tỉnh Trung Đại Đế.
Hắn là nhân vật cự đầu của tán tu giới a.
Giang Trầη cười nói.
Tỉnh Trung Đại Đế cười nói: Thứ tốt của Tán tu giới, so sánh với tông môn các ngươi, đó là tiểu vu gặp đại vu rồi.
Giang Trầη mỉm cười gật đầu: Đúng là như thế.
Bất quá, để cho Bổn thiếu chủ ngoài ý muốn là, ở đây thật đúng là có chút thứ tốt.
Thậm chí là thứ tốt không thể tưởng được.
A? Tất cả mọi người hiếu kỳ, hơn hai trăm đồ vật, kỳ thật bọn hắn đã xem qua nhiều lần rồi.
Quả thật, hoàn toàn chính xác có vài món cũng coi như không tệ.
Nhưng muốn nói không tưởng được, có phải có chút khoa trương hay không? Đến cùng Chân thiếu chủ này vẫn là người trẻ tuổi, phương thức nói chuyện hơi có chút khoa trương a.
Giang Trầη lại không để ý cách nhìn của mọi người, cười nói: Trước phân loại cấp ba.
Ở đây tổng cộng có hai trăm hai mươi kiện.
Dùng ta xem, cấp ba có lẽ có 150 kiện.
Không kém bao nhiêu đâu.
Tố Hoàn Chân cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Chân thiếu chủ, vậy cấp hai thì sao? Ước chừng có mấy món? Thiên Âm tự Đông Diệp Đại Sư mỉm cười nhìn Giang Trầη, tựa hồ cố ý khảo thi Giang Trầη.
Nếu như dùng cấp độ Linh Dược mà phân, cấp hai tương đương với Địa cấp Linh Dược.
Cấp một tương đương với Thiên cấp Linh Dược.
Cấp hai, cũng không quá đáng là bốn mươi năm mươi kiện.
Nói như vậy, cấp một có tới hai ba mươi kiện rồi? Tất cả mọi người có chút kinh ngạc.
Trước kia Chân thiếu chủ nói, cấp một sẽ không vượt qua hai mươi kiện.
Thế nhưng mà nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ cấp một có khả năng vượt qua hai mươi kiện? Giang Trầη mỉm cười: Cấp một hai mươi kiện tuyệt đối là có.
Càng làm cho người mừng rỡ là, còn có bảo bối vượt qua cấp một.
Hơn nữa không chỉ một kiện.
A? Con mắt của Đông Diệp Đại Sư sáng ngời, hắn tu luyện Kim Cương Phật Nhãn, luận năng lực giám bảo, hắn tự tin, mặc dù là mấy cự đầu khác ở đây, cũng không bằng hắn.
Có lẽ, luận tu vi võ đạo, Tỉnh Trung Đại Đế, Hàn Thiên Chiến, thậm chí Tố Hoàn Chân, đều mạnh hơn hắn, thế nhưng mà, luận nhãn lực, hắn tự tin có thể ổn áp ba người kia.
Thế nhưng mà, Chân thiếu chủ này, lại để cho Đông Diệp Đại Sư có chút không chắc.
Trên người người trẻ tuổi này, phảng phất vĩnh viễn có một loại khí chất để cho người nhìn không thấu.
Nếu như cần phải dùng bốn chữ để hình dung, cái kia chính là thâm bất khả trắc.
Chân thiếu chủ, muốn nói bảo vật cấp một, hoàn toàn chính xác có không ít.
Nhưng mà vượt qua cấp một, lại không dễ nói a.
Hàn Thiên Chiến nhịn không được nhắc nhở.
Tỉnh Trung Đại Đế cảm thấy thế nào? Tố Hoàn Chân lại hỏi Tỉnh Trung Đại Đế.
Tỉnh Trung Đại Đế cười hắc hắc: Ánh mắt lão phu ở trong năm người chúng ta, tuyệt đối là kế cuối.
Chư vị tuệ nhãn thức châu, lão phu chỉ là một tùy tùng mà thôi.
Vẫn là mời Chân thiếu chủ giải thích nghi hoặc cho chúng ta a.
Lão phu tin được Chân thiếu chủ.
Tỉnh Trung Đại Đế từ chỗ Giang Trầη nhận được Tùng Hạc Đan, trong nội tâm hoặc nhiều hoặc ít vẫn cảm thấy thiếu Giang Trầη một cái nhân tình.
Tuy hắn hỗ trợ ra tay đối phó Tu La Đại Đế, nhưng dưới loại tình huống đó, Tu La Đại Đế vốn là người bị giày vò, nhiều người vây đánh như vậy, không cần hắn ra tay, khẳng định cũng chạy không thoát.
Cho nên, Tỉnh Trung Đại Đế rất cực lực thành toàn Giang Trầη.
Chúng ta tuyển bảo vật cấp ba đi.
Giang Trầη lại mỉm cười.
Bảo vật cấp ba, cũng không có gây tranh luận gì.
Dù sao, tuy cấp ba cao hơn hai loại trước, nhưng không có đến tình trạng để tất cả mọi người phân biệt không ra.
Cấp ba tuyển ra 150 kiện.
Tiếp đến, là lựa chọn bảo vật cấp hai.
Tuy độ khó hơi lớn hơn một chút, nhưng ở trong mắt những cự đầu này, thì không gì hơn cái này.
Có thể để cho những cự đầu này động tâm, chỉ có những bảo vật cấp một.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License