Độc tôn tam giới
Chapter
0201
̃u của Giang Trầη.
(2) Trùng Tiêu tôn giả còn để hắn lưu ý tông môn này một chút.
Nếu như Kim Thiền cổ viện có quan hệ sâu xa với Đan Tiêu cổ phái mà nói, tông môn nhất phẩm này cũng có thể lôi kéo một chút.
Dù sao mồi nhử Giang Trầη đã quăng đi khắp nơi, về phần Kim Thiền cổ viện có nguyện ý tới hay không, có nguyện ý nhúng tay vào phân tranh trong nội bộ Lưu Ly vương thành hay không, vậy thì khó mà nói trước được.
Hạ Vũ Thiên Kiếm tông và Kim Thiền cổ viện đều là tông môn nhất phẩm trên bát vực, đều khống chế một vực trong bát vực.
Địa vị không phải tầm thường.
Đương nhiên bên Tà Nguyệt Thượng vực do vị trí địa lý gần Đan Hỏa thành, cho nên quna hệ gần hơn một chút.
Hơn nữa mấu chốt là Từ Thanh Tuyền dù sao chỉ là thánh nữ, còn không phải giáo chủ Nguyệt Thần giáo.
Lúc này nếu như công khai quan hệ, sẽ chỉ làm cho Từ Thanh Tuyền lâm vào bị động mà thôi.
Cho nên người Tà Nguyệt Thượng vực Giang Trầη căn bản không có ý định mời, cũng mời không tới được.
Mời tới có lẽ còn khiến cho nó phản tác dụng.
Nhắc tào tháo, tào tháo đã tới.
Vừa mới nói tới Thiên Kiếm tông kia thì bên ngoài có mật báo truyền vào.
Thiếu chủ, nhị vị tông chủ của Thiên Kiếm tông đã đi vào thành, chúng ta nên cao điệu nghênh đón hay là tạm thời không nên làm bạo lộ tung tích của nhị vị tông chủ? Trước tiên đừng làm bạo lộ.
Giang Trầη hạ lệnh: Nếu như bên Tu La đại đế không xuất ra thế lực bên ngoài, chúng ta tạm thời cũng không xuất ra con bài này.
Bất kể như thế nào, mời thế lực từ bên ngoài tới, cuối cùng cũng có chút ám muội.
Huynh đệ Hàn thị củ Thiên Kiếm tông đã tới, không thể nghi ngờ đã khiến cho Giang Trầη càng thêm vững tin.
Ba ngày cuối ucnfg, chư hầu khắp nơi không ngừng tới, thế cục Lưu Ly vương thành cũng ngày càng ngưng trọng.
Thỉnh thoảng thậm chí còn xảy ra một ít xung đột nhỏ, mùi thuốc súng mười phần.
Cũng may Giang Trầη vô cùng coi trọng vấn đề này, đều Khổng Tước vệ ra, tuần tra tứ phương.
Hiện tại trên danh nghĩa Khổng Tước thánh sơn vẫn là người khống chế Lưu Ly vương thành, Khổng Tước vệ tự mình tuần tra, cho dù là Tu La vệ của Tu La đại đế cũng phải nhường ba phần.
Dù sao đã tới lúc mấu chốt như vậy, Tu La đại đế cũng không vội vàng hai ba ngày này.
Cho nên hắn phân phó Tu La vệ cố gắng ít xuất hiện, không nên trêu vào Khổng Tước vệ, cũng không nên nháo sự trong vòng hai ba ngày này, để tránh miệng lưỡi người đời.
Này, ngươi có nghe nói không? Cái gì? Ta nghe nói bên Khổng Tước thánh sơn lại có một tin tức lớn truyền ra.
Tin tức lớn gì? Ngươi thực sự chưa nghe nói qua hay sao? Có một loại đan dược thần kỳ gọi là Tùng Hạc đan, có thể kéo dài tuổi thọ một ngàn năm cho cường giả Hoàng cảnh, nghe nói loại đan dược này đối với cường giả Đế cảnh cũng có tác dụng nhất định.
Làm sao có thể? Đây là tin vịt thôi đúng không? Có người vốn không tin.
HỪ, Khổng Tước thánh sơn gần đây vô cùng trọng danh dự, chưa bao giờ rải ra tin tức giả.
Nói không chừng vốn không phải là do Khổng Tước thánh sơn truyền ra, mà là có một ít người ủng hộ Khổng Tước thánh sơn, dụng tâm kín đáo truyền ra.
Nói láo, cái gì gọi là dụng tâm kín đáo? Ta nghe nói tin tức này truyền ra từ Thái Uyên các, là Chân thiếu chủ tự mình thừa nhận.
Tự mình thừa nhận? Chính tai ngươi nghe sao? Hay là tận mắt nhìn thấy? Lão tử không muốn nói lời vô nghĩa với ngươi, chỉ là chuyện này có căn cứ xác thực, dường như cũng có bằng chứng.
Bằng chứng gì? Ngươi biết Bàn Long đại đế không? Còn nhớ chuyện năm đó của Bàn Long đại phiệt hay không? Năm đó Bàn Long phiệt chủ dương thọ gần hết, tu vi một thân sắp tán công, việc này lúc ấy trong Lưu Ly vương thành là chuyện mà không ai không biết a.
Sao nào? Ngươi có ý gì? Chuyện này vẫn chưa rõ sao? Bàn Long đại đế vì sao đang ở trong tình trạng sắp tán công mà nhảy lên hàng ngũ đại đế nhưu vậy? Chính là dựa vào Tùng Hạc đan của Chân thiếu chủ.
Là Chân Thiếu chủ dùng thần kỹ, dùng bí pháp giúp hắn kéo dài tuổi thọ mấy năm.
Sau đó Chân thiếu chủ lại vừa vặn có một đan phương luyện chế ra Tùng Hạc đan vô song tuyệt thế, trợ giúp Bàn Long đại đế kéo dài tuổi thọ một ngàn năm.
Khi đó Bàn Long đại đế được Tùng Hạc đan cải tạo, mới có thể đột phá cực hạn của thân thể, một lần hành động phá tan sự trói buộc của Hoàng cảnh, tấn chức Đế cảnh.
Người này nói rất sống động giống như tận mắt nhìn thấy vậy.
Chậc chậc, nghe giống như vô cùng chân thực a.
Nhưng ngươi cảm thấy điều này có thể sao? Kéo dài một ngàn năm thọ nguyên cho cường giả Hoàng cảnh? Ngươi nghĩ gì vậy? Muốn một ngàn năm có một ngàn năm, chiếu theo ngươi nói, thế giới võ đạo này còn có người chết già nữa không? Loại chuyện này chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút, cũng không có khả năng a.
Ngươi có ý gì? Nói ta không có đầu óc? Ngươi cảm thấy ngươi có sao? Đầu óc của lão tử so với ngươi còn tốt hơn nhiều.
Ngươi kiến thức hạn hẹp, hết lần này tới lần khác còn ra vẻ lạnh lùng thanh cao.
Hừ, ngươi cũng đừng quên Vạn Thọ đan từ đâu mà ra.
Trước khi có Vạn Thọ đan, thế giới võ đạo này cũng không có loại đan dược nào có thể kéo dài tuổi thọ cho võ giả Thánh Cảnh, kết quả thì sao? Vạn Thọ đan là Vạn Thọ đan, đó là cường giả Hoàng cảnh.
Cường giả Thánh Cảnh ở cương vực nhân loại chúng ta có một bó to, không có gì là kỳ lạ.
Nói cho cùng ngươi không tin Chân thiếu chủ.
Mặc kệ ngươi tin hay không, công tích vĩ đại của Chân thiếu chủ còn đó, Kê Lang Đan Vương Đan Hỏa thành kia ai đánh bại? Nguyệt Thần thụ trên Tà Nguyệt Thượng vực ai chữa tốt? Chín tấm Lưu Ly bia là ai tìm hiểu, lĩnh ngộ được toàn bộ? Vị này hiển nhiên là phần tử hâm mộ cuồng nhiệt Chân thiếu chủ, đối với các loại biểu hiện, công tích của Chân thiếu chủ có thể nói là thuộc như lòng bàn tay.
Loại tranh luận giống như vậy mỗi một ngóc ngách, đường phố trong Lưu Ly vương thành đều có.
Tin tức Tùng Hạc đan ngày càng truyền ra, giống như thủy triều không thể ngăn cản.
Trong vòng một ngày, trong phố lớn ngõ nhỏ, khắp tất cả các nơi đều nhận được tin tức rung động nhân tâm này.
Thậm chí một ít người không thuộc về Lưu Ly vương thành cũng nghe được tin tức này.
Cái gì? Tùng Hạc đan? Trong mật thất tại Lưu Ly vương thành, Đan Cực đại đế sau khi nhận được tin tức này cũng thật lâu không nói được ra lời.
Từ đầu tới đuôi Đan CỰc đại đề đều tham dự vào trong biến cố của Lưu Ly vương thành, lúc trước hắn cũng tuyệt đối không ngờ được, Tu La đại đế sẽ liên lạc với hắn, mời hắn ra tay đối phó Khổng Tước đại đế.
Đan Cực đại đế tuyệt đối không thể tưởng tương được Tu La đại đế này sẽ não tàn tới mức làm bước này.
Đương nhiên ngay từ đầu Đan Cực đại đế thậm chí còn hoài nghi đây liệu có phải là ván cờ mà Khổng Tước đại đế cố ý bố trí hay không, có ý dẫn dụ Đan Cực đại đế hắn tới đây hay không.
́ lực từ bên ngoài tới.
(1) Về sau trải qua hắn không ngừng quan sát và suy diễn, hắn phát hiện ra đó cũng không phải là do Khổng Tước đại đế bố cục, mà là Tu La đại đế thực sự ngu xuẩn như vậy.
Tu La đại đế làm chuyện bảo hổ lột ra tự nhiên là nguy hiểm, nhưng mà Đan Cực đại đế với tư cách là hổ, tự nhiên hắn không ghét bỏ chuyện này.
Mà ngược lại còn ra vẻ ăn khớp với Tu La đại đế.
Trừ Đan Hỏa thành ra, Tu La đại đế còn xin người của Bất Diệt Thiên Đô.
Hơn nữa lại thêm Tu La đại đế hắn, thế lực ba phương, cùng nhau ra tay với Khổng Tước đại đế.
Đương nhiên ở trong này người có cống hiến quan trọng nhất vẫn là Đan Cực đại đế.
Đan Cực đại đế và Đan Hỏa thành dùng loại độc nhất trong Đan Hỏa thành, lại lợi dụng tất cả các loại thủ đoạn mới khiến cho Khổng Tước đại đế trúng độc.
Cho dù không có thu được thi thể của Khổng Tước đại đế, nhưng trong lòng Đan Cực đại đế mà nói cũng đã phán xét Khổng Tước đại đế tử hình.
Cự đầu đan đạo đối với thủ đoạn dụng độc của mình vô cùng tự tin.
Hắn tin chắc rằng Khổng Tước đại đế lần này tất sẽ vẫn lạc.
Khổng Tước đại đế vẫn lạc, như vậy người còn lại cần đối phó cũng chỉ còn một mình Chân Đan Vương.
Trong mắt Đan Cực đại đế mà nói, Chân Đan Vương này so với Khổng Tước đại đế còn chán ghét hơn nhiều.
Khổng Tước đại đế mạnh, nhưng cũng chỉ là suất lĩnh Lưu Ly vương thành đi về huy hoàng, địa vị ngang bằng với Đan Hỏa thành hắn mà htooi.
Nhưng mà nói tới thực lực đan đạo, Lưu Ly vương thành cũng chỉ tương đương với một phần năm của Đan Hỏa thành, căn bản không tạo thành uy hiếp thực chất với Đan Hỏa thành.
Chỉ là những cái kia đều là chuyện trước đó, từ khi trong Lưu Ly vương thành xuất hiện Chân thiếu chủ, loại cục diện này triệt để thay đổi.
Vốn Kê Lang Đan Vương trong khi tranh đoạt Vạn Thọ đan lại ủ rũ cúi đầu đi về.
Mà còn có chuyện khí thế hơn đó là Chân thiếu chủ này không ngờ lại cải trang thành người Vạn Uyên đảo, tới Đan Hỏa thành hắn tham dự Thưởng Kim lôi đài, chèn ép một đám Đan Vương của Đan Hỏa thành hắn không thở nổi.
Chuyện tức giận nhất không chỉ có vậy, đáng hận nhất là khi ở Nguyệt Thần giáo.
Kê Lang Đan Vương bó tay với Nguyệt Thần bảo thụ kia, mà Chân Đan Vương này lại tùy tiện nói mấy câu, giải bỏ bí ẩn.
lần sau so với lần trước, Kê Lang Đan Vương lại thua thêm một ván rõ ràng.
Đối với Đan Hỏa thành luôn kiêu ngạo mà nói, đây quả thực là đả kích mang tính sỉ nhục.
Cho nên lần này hắn tiềm phục ở Lưu Ly vương thành, quna trọng nhất chính là trợ giúp Tu La đại đế đoạt quyền, thuận tiện nhìn xem có thể giết chết Chân Đan Vương hay không.
Về phần chiếm đoạn Lưu Ly vương thành, điều này hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Tuy rằng Đan Cực đại đế có khẩu vị rất lớn, thế nhưng cũng chưa chắc dám làm như vậy.
Dù sao một nam một bắc, muốn nuốt Lưu Ly vương thành phải vượt qua bát vực.
Không nói trước Đan Hỏa thành hắn có khẩu vị lớn như vậy hay không.
CHo dù có chưa chắc hắn cũng dám làm như vậy.
Đây chính là chuyện khiến cho nhiều người tức giận a.
Vạn nhất dã tâm của hắn chọc giận những thế lực khác trên bát vực, làm cho những thế lực khác phát hiện ra sự uy hiếp từ hắn.
Nói không chừng bước tiếp theo chính là hợp lại tấn công Đan Hỏa thành.
Cho nên cho dù có muốn nhúng tay vào chuyện Lưu Ly vương thành thì cũng nên từ từ, âm thầm thao túng.
Trên thực tế chỉ cần Lưu Ly vương thành rơi vào trong tay Tu La đại đế, dù không cần Đan Cực đại đế hắn động thủ, sớm muộn gì cũng biến thành thế lực nhị lưu, rốt cuộc không có cách nào chống lại Đan Hỏa thành hắn.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Chân Đan Vương phải chết, phải diệt truyền thừa của Khổng Tước thánh sơn.
Nếu như Chân Đan Vương không chết, tất cả lại là chuyện khác.
Không biết vì sao Đan Cực đại đế đối với Chân Đan Vương trẻ tuổi này lại hết sức kiêng kỵ.
Chỉ cần người trẻ tuổi thần bí này còn, tất cả khả năng không có đều xuất hiện, thành chuyện có khả năng.
Giờ phút này nghe được ba chữ Tùng Hạc đan, khó trách phản ứng của Đan Cực đại đế lại lớn như vậy.
Bởi vì một lần nữa Đan Cực đại đế lại thất kinh.
Chân Đan Vương này rốt cuộc trong đầu có bao nhiêu thứ? Chẳng lẽ học thứ của hắn không có tận cùng sao? Đan Cực đại đế tức giận không có chỗ phát tiết.
Tùng Hạc đan này hắn không cần nghe ngóng đã biết chắc có quan hệ với Chân thiếu chủ.
Bệ hạ, nếu như khỏa đan dược này khoa trương như trong truyền thuyết, vậy vô cùng đáng sợ a.
Chỉ bằng đan dược này, Lưu Ly vương thành có thể dùng nó để tạo thành một kích trí mạng với Đan Hỏa thành ta.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện giật gân.
Vạn Thọ đan cũng bỏ đi, dù sao chỉ là đan dược cho cường giả Thánh Cảnh phục dụng.
Cường giả Thánh Cảnh số lượng mặc dù nhiều, thế nhưng còn chưa đủ để làm phân hóa xu thế của cương vực nhân loại.
Thế nhưng mà loại Tùng Hạc đan này lại là đan dược của Hoàng cảnh, thậm chí là đan dược Đế cảnh, vậy thì hoàn toàn bất đồng.
Chúa tể cương vực nhân loại, người nắm vận mệnh nhân loại chính là cường giả tầng thứ này.
Đế cảnh, Hoàng cảnh, chính là võ giả đỉnh phong trong cương vực nhân loại a.
Nếu như những người tầng thứ này đều bởi vì Tùng Hạc đan mà kết thiện duyên với Khổng Tước thánh sơn, càng kéo dài, nhân mạch của Khổng Tước thánh sơn sẽ càng thêm kinh hãi nhân tâm.
Mười năm, trăm năm, năm trăm năm.
.
.
Thời gian không ngừng trôi qua, ưu thế ở trên phương diện đan đạo của Đan Hỏa thành hắn tất sẽ không ngừng bị Khổng Tước thánh sơn ăn mòn.
Nhân vật như Đan Cực đại đế nghĩ như vậy cũng cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra.
Chân Đan Vương này thực sự quá đáng sợ.
Nếu như Chân Đan Vương trước đó hai lần đánh bại Kê Lang Đan Vương chỉ làm cho Đan Cực đại đế tức giận, mất mặt không nhịn được.
Như vậy sau khi nghe được tin đồn về Tùng Hạc đan, Đan Cực đại đế đã chân chính cảm nhận được uy hiếp, hơn nữa không phải là uy hiếp bình thường, mà là uy hiếp vô cùng đáng sợ.
Tùng Hạc đan này nghe nói là cho lúc thiếu niên Chân Đan Vương được người truyền thụ kỹ nghệ đan đạo kia truyền thụ cho.
Lúc trước, khi hắn tới Đan Hỏa thành tự xưng là người Vạn Uyên đảo, chẳng lẽ lão sư đan đạo của hắn thực sự là vị Thiên Vị đan tiên nào đó trong Vạn Uyên đảo hay sao? Cũng khó trách Đan Cực đại đế nghĩ ngợi lung tung như vậy.
Đan Cực đại đế ở trên cương vực nhân loại, tại đan dược giới, cũng coi như cự phách số một số hai.
Thế nhưng mà đối mặt với học thức đan đạo không có chừng mực của Giang Trầη, trong lúc nhất thời Đan Cực đại đế cũng có cảm giác vô lực.
Thậm chí hắn còn có chút tự ti mặc cảm.
Không được, CHân Đan Vương này vô luận thế nào cũng phải nắm kẻ này tới tay.
Đây quả thực là một bảo khố đan đạo không có tận cùng a.
Trong lòng Đan Cực đại đế âm thầm hạ quyết tâm.
Dù cuối cùng không có cách nào đạt được kẻ này, cũng nhất định phải chém giết hắn.
Giữ kẻ này trên đời sớm muộn gì cũng là tử địch với Đan Hỏa thành chúng ta.
́ lực từ bên ngoài tới.
(2) Đan Cực đại đế sợ hãi, từ trước tới nay chưa có ai có thể làm dao động tới căn cơ của Đan Hỏa thành hắn, nhưng bây giờ quan điểm này của hắn đã phát sinh biến hóa, dao động.
Đan Hỏa thành không phải là không thể phá vỡ như trong tưởng tượng của hắn.
Sở dĩ trước đó nhìn qua giống như không thể phá vỡ là bởi vì người có đủ thực lực này không có xuất hiện.
Mà bây giờ Chân Đan Vương này rất rõ ràng có đủ thực lực như vậy, hoặc nói là tiềm lực.
Bên Bất Diệt Thiên Đô, Thiên Đô chi chủ lần này cũng đại giá quang lâm Lưu Ly vương thành.
Mấy Thánh Pháp vương cũng hội họp với Thiên Đô chi chủ ở Lưu Ly vương thành.
Mục Thánh pháp vương, Tùng Hạc đan này những ngày qua ở Lưu Ly vương thành ngươi có nghe qua không? Bệ hạ, chỉ nghe qua Vạn Thọ đan, cũng không chỉ có Tùng Hạc đan.
Thuộc hạ suy đoán, tin đồn Tùng Hạc đan này không phải là xuất hiện từ Khổng Tước thánh sơn đó chứ? Thuộc hạ cũng biết, Vạn Thọ đan đã rất kỳ lạ.
Tùng Hạc đan này chỉ cần cẩn thận ngẫm lại cũng là chuyện không có khả năng a.
Thiên Đô chi chủ hừ nhẹ một tiếng: Thế gian to lớn như vậy, không thiếu cái lạ.
Trước khi Vạn Thọ đan không xuất hiện, cũng là loại đan dược mà mỗi người đều cảm thấy không thể tồn tại.
Tùng Hạc đan này tuy rằng không biết thật giả, thế nhưng mà dựa vào tình huống của Bàn Long đại đế kia, cẩn thận nghĩ lại có lẽ là đúng.
Mục Thánh pháp vương nghe Thiên Đô chi chủ nói vậy cũng cả kinh nói: Bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ cảm thấy tin đồn Tùng Hạc đan này là thực? Là thật hay là giả lại khó lòng mà phân biệt được.
Nhưng mà Bàn Long đại đế vì sao bỗng nhiên trong lúc chuẩn bị tán công lại tấn chức thành Đại đế, chuyện này quả thực đáng để nghe ngóng.
Bệ hạ nói có lý.
Nói không chừng Tùng Hạc đan này quả thực xuất phát từ tay Chân Đan Vương kia, đây quả thực là khả năng rất lớn.
Chân Đan Vương.
.
.
Thiên Đô chi chủ khẽ nhíu mày: Các ngươi điều tra lâu như vậy, vẫn không có cách nào điều tra ra được kẻ này có quan hệ gì với Giang Trầη kia sao? Bệ hạ, người ta vốn là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, vốn lần trước chúng ta tìm được cơ hội, kết quả lại bị Khổng Tước đại đế gây khó dễ.
.
.
Ở Lưu Ly vương thành, chúng ta thực sự là nửa bước khó đi a.
Thiên Đô chi chủ nghe thấy cái tên Khổng Tước đại đế, trên mặt hiện lên vẻ kiêng kỵ.
Luận thực lực, luận danh vọng, Thiên Đô chi chủ như hắn so với Khổng Tước đại đế cũng vẫn kém hơn nửa trù a.
Tuy rằng hắn là Thiên Đô chi chủ, chủ nhân của tông môn nhất phẩm.
Thế nhưng mà Khổng Tước đại đế lại là chưởng khống giả của Lưu Ly vương thành.
Ai cũng biết một Lưu Ly vương thành nội tình có thể so với hai ba tông môn nhất phẩm.
Cho nên Thiên Đô chi chủ vô cùng kiêng kỵ Khổng Tước đại đế.
Chỉ là hiện tại Khổng Tước đại đế đã không còn khả năng trở về nữa.
Chuyện này khiến cho trong lòng Thiên Đô chi chủ nhịn không được có chút rối loạn.
địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô coi như gần Lưu Ly vương thành.
Nếu như Lưu Ly vương thành mất đi Khổng Tước đại đế, địa bàn to lớn của Lưu Ly vương thành sớm muộn gì cũng bị những thế lực chung quanh chậm rãi xơi tái.
Đến lúc đó Bất Diệt Thiên Đô tuyệt đối có thể kiếm được một chén canh.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiên Đô chi chủ lại đồng ý cùng liên thủ với Tu La đại đế đối phó với Khổng Tước đại đế.
Đây là cân nhắc tới lợi ích.
Thế nhưng mà hiên tại nghe thấy ba chữ Tùng Hạc đan, trong lòng Thiên Đô chi chủ không khỏi cảm thấy tham lam.
Vạn Thọ đan lần trước vốn đã tới tay Bất Diệt Thiên Đô, kết quả lại bị Khổng Tước thánh sơn mạnh mẽ cướp đi.
Từ sau khi đan phương Vạn Thọ đan bị cướp đoạt, Bất Diệt Thiên Đô đã thống hận Lưu Ly vương thành.
Hiện tại nắm bắt được cơ hội, Thiên Đô chi chủ làm sao lại bỏ qua được cơ chứ? Vạn Thọ đan đã có lực hấp dẫn như vậy, hiện tại Tùng Hạc đan này so với Vạn Thọ đan còn càng thêm trân quý hơn gấp mười lần, trăm lần, Thiên Đô chi chủ muốn không động tâm cũng khó khăn.
Bệ hạ, nếu như Tùng Hạc đan này là thật, Bất Diệt Thiên Đô chúng ta vô luận thế nào cũng phải kiếm một chén canh.
Đan Hỏa thành nhất định cũng không ngồi yên.
Cho nên chuyện này chúng ta nên chú ý một chút.
Cho dù không có cách nào độc chiếm thì cũng phải phân phối lợi ích cho tốt với Đan Hỏa thành.
Những người này đã bắt đầu bàn tính tới phân chia lợi ích của Tùng Hạc đan.
Tùng Hạc đan một khi truyền đi, nhất định sẽ bị khắp nơi nhìn vào.
Điểm này, Giang Trầη sớm đã chuẩn bị.
Tùng Hạc đan này kỳ thực chỉ là mồi nhử, hắn cũng muốn nhìn xem một chút, Tùng Hạc đan này một khi xuất ra ngoài, rốt cuộc có thể câu được mấy đầu cá lớn xuất hiện.
Rốt cuộc đến cùng có bao nhiêu thế lực có dụng tâm kín đáo tiềm phục ở Lưu Ly vương thành.
Trên thực tế, tuy rằng tung tin tức Tùng Hạc đan ra là hành động bất đắc dĩ, nhưng kỳ thực cũng là một nước cờ kỳ diệu.
Nói không chừng sẽ khiến cho Tu La đại đế và những thế lực bên ngoài hắn ta mời tới sinh ra nội chiến, làm cho giữa bọn họ xuất hiện vết rách.
Đương nhiên, diệu dụng không chỉ đơn thuần là ở chỗ này.
Bảy thế lực đại đế trong Lưu Ly vương thành, hai phái trung lập sau khi nghe được tin tức Tùng Hạc đan cũng rất giật mình, nhao nhao nghe ngóng xem tin tức này là thật hay giả.
Cuối cùng khi biết được tin tức này là thật, trong lúc nhất thời Niêm Hoa đại đế và Trấn Nhạc đại đế lúc này cảm thấy vô cùng phức tạp trong lòng.
Chân thiếu chủ.
.
.
Chân thiếu chủ.
.
.
Trấn Nhạc đại đế vốn là người hào sảng, giờ phút này trong mắt lại tràn ngập vẻ ngại ngùng, phức tạp: Không phải Trấn Nhạc ta không biết nặng nhẹ, mà Tu La đại đế kia khinh người quá đáng.
Nếu như không phải bổn đế có nỗi khổ tâm không nói nên lời, nhất định sẽ không phụ họa theo hắn mở đại hội chư hầu gì đó.
.
.
Ài.
Niêm Hoa đại đế bên kia càng bình tĩnh hơn một chút.
Tin đồn về Tùng Hạc đan giống như lên men vậy, tiếng tục tạo ra sóng gió.
Bên Tu La đại đế tuy rằng gấp gáp, trong lúc nhất thời thực sự không tìm thấy biện pháp phù hợp để triệt tiêu ưu thế mà Tùng Hạc đan mang tới cho Khổng Tước thánh sơn.
Ngược lại, Giang Trầη từ sau khi tin tức về Tùng Hạc đan truyền ra, hắn không có động tác nào kế tiếp nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thời gian cách đại hội chư hầu chỉ còn lại một ngày cuối cùng.
Giang Trầη nhìn qua phía Đông Nam, than nhẹ một tiếng: Thiên Thiền cổ viện, cuối cùng vẫn không tới sao? Kỳ thực Giang Trầη vẫn có chút chờ đợi, hắn cảm thấy mình đã mời thế lực bên ngoài tới thì mời hai nhà chung quy vẫn tốt hơn so với một người.
Ngay khi Giang Trầη đang nghĩ ngợi lung tung thì lại có mật báo truyền tới: Thiếu chủ, đệ nhất viện chủ Thiên Thiền cổ viện mang theo một Phó viện chủ, còn có một đám người tâm phúc đã đi tới đường Chu Tước.
Chúng ta dẫn họ tới Thái Uyên các hay là Thái Uyên lâu đây?̀n cổ viện.
Thái Uyên các và Thái Uyên lâu đều là địa bàn của bọn họ.
Hai nơi này ở đối diện với nhau.
Đi Thái Uyên lâu.
Giang Trầη tuyệt đối không thể tưởng tượng được, trước ngày cuối cùng tổ chức đại hội chư hầu, hiện tại người Thiên Thiền cổ viện rốt cuộc cũng chạy tới.
Trong lòng Giang Trầη vô cùng vui vẻ: Xem ra mồi câu kia của ta vẫn vô cùng hấp dẫn.
ha ha.
Người Thiên Thiền cổ viện nguyện ý tới, đã cho thấy bọn họ đối với chuyện này cảm thấy vô cùng hứng thú.
Chỉ cần bọn họ mắc câu, Giang Trầη nắm chắc có thể hấp dẫn được khẩu vị của đám người này.
Giang Trầη rất nhanh đã sắp xếp một gian mật thất.
Lần này Thiên Thiền cổ viện vô cùng coi trọng, đệ nhất viện chủ Thiên Thiền cổ viện tự mình dẫn theo đội ngũ, đi theo còn có Hạ viện chủ mà lần trước Giang Trầη đã quen biết ở Đan Hỏa thành.
Tố Hoàn Chân là đệ nhất viện chủ, mà Hạ viện chủ là viện chủ bài danh cuối cùng.
Trừ hai đại viện chủ này ra, còn có năm đệ tử thiên tài, đều là tồn tại vô cùng kiệt xuất trong Thiên Thiền cổ việt.
Chân thiếu chủ, ta nên gọi ngươi là Chân Đan Vương hay gọi ngươi là Thiệu công tử đây? Sau khi ngồi vào chỗ ngồi, Hạ viện chủ dịu dàng cười nhìn Giang Trầη rồi hỏi.
Giang Trầη cười hắc hắc: Hạ viện chủ muốn gọi thế nào cũng được.
Đúng rồi, Tố viện chủ đại giá quang lâm, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.
Tố Hoàn Chân này luận bối phận là đồng lứa với Khổng Tước đại đế.
Thậm chí lúc Tố Hoàn Chân còn trẻ cũng có một đoạn nhân duyên với Khổng Tước đại đế, chỉ là hai người cuối cùng cũng không có kết quả gì.
Nhưng chuyện này Khổng Tước đại đế tự nhiên không có đề cập qua, mà Tố Hoàn Chân này theo thời gian trôi qua, vận đổi sao dời, thế nhưng vẫn chưa thể đem đoạn chuyện cũ này hoàn toàn quên đi.
Từ khi bước vào trong Lưu Ly vương thành, tâm tình của Tố Hoàn Chân có chút phức tạp.
Giờ phút này nghe Giang Trầη nói, Tố Hoàn Chân mới giật mình bừng tỉnh lại.
Lại khôi phục dáng vẻ của đệ nhất viện chủ như cũ.
Chân thiếu chủ, đại danh của ngươi bổn viện chủ ở phía Đông Nam cũng đã nghe qua nhiều.
Có câu trò giỏi hơn thầy a.
Chân thiếu thủ ngươi từ khi xuất đạo mới được mười năm, luận tên tuổi, không thua Khổng Tước đại đế.
Bổn viện chủ quả thực cực kỳ bội phục.
Đây là lời nói khách khí, Giang Trầη cũng không quá mức coi là thật, hắn cười nói: Tố viện chủ cất nhắc ta như vậy, Chân mỗ quả thực có chút xấu hổ.
Chân thiếu chủ, ngươi biết ta là người thế nào, cho nên ta cũng không quanh co lòng vòng nữa.
Hạ viện chủ cười nói: Ngươi lần này truyền tin cho ta, nói là có một ít trận đồ muốn cho chúng ta xem.
Nói những trận đồ này có liên quan tới Thiên Thiền cổ viện, có đúng là có chuyện như vậy hay không? Giang Trầη không nói hai lời, trực tiếp dâng một quyển trục lên, nói: Mời Hạ viện chủ xem qua.
Hạ viện chủ nắm lấy quyển trục, sau khi mở ra không có xem trước mà đưa cho Tố Hoàn Chân, nói: Đại viện chủ, người xem trước một chsut đi.
Tố Hoàn Chân là đệ nhất viện chủ, Hạ viện chủ là viện chủ bài danh cuối cùng.
Trình tự trước sau vẫn nên chú ý một chút.
Tố Hoàn Chân thu quyển trục, chỉ nhìn một cái, ánh mắt thoáng cái như bị hấp dẫn, rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa.
Nhìn thấy biểu lộ của Tố Hoàn Chân như vậy, Hạ viện chủ cũng không nhịn được mà ghé đầu qua nhìn.
Kết quả giống như Tố Hoàn Chân, Hạ viện chủ sau khi nhìn vào quyển trục, cũng hoàn toàn ngây ngốc.
Mãi tới khi nhìn tới dưới cùng quyển trục, hai người vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, lại nhìn lại một lúc lâu.
Lật tới lật lui, trọn vẹn chừng bốn năm lượt, hai người vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, lưu luyến cầm quyển trục đặt sang một bên.
Mà biểu lộ của hai người giờ phút này cũng trở nên vô cùng sinh động.
Sao rồi? Giang Trầη mỉm cười, khóe miệng nở nụ cười thong dong.
Chân thiếu chủ, trận đồ này ngươi lấy từ nơi nào vậy? Tố Hoàn Chân trực tiếp hỏi.
Chỉ có trận đồ, không có tác dụng gì.
Không có căn cơ trận pháp, không có nội dung trận pháp, các nàng nhiều lắm cũng chỉ có thể nhìn ra trận pháp này vô cùng được, nhưng căn bản không biết được loại trận pháp này bố trí như thế nào.
Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, trận pháp này có phong cách nhất mạch tương thừa với Thiên Thiền cổ viện các nàng.
Nói một cách chính xác, trận pháp của Thiên Thiền cổ viện các nàng nhất mạch tương thừa với trận đồ này.
Bởi vì trận pháp bên trong trận đồ này rõ ràng là nội dung và cấp bậc đều viễn siêu trận pháp của Thiên Thiền cổ viện.
Hạ viện chủ lại nói: Lần trước ở Đan Hỏa thành, ta từng nghe Chân thiếu chủ đề cập tới Đan Tiêu cổ phái.
Bốn chữ này trong điển tịch viễn cổ của Thiên Thiền cổ viện chúng ta cũng có đề cập qua.
Nhưng không có cách nói chính xác, nói Thiên Thiền cổ viện chúng là chi mạch của Đan Tiêu cổ phái.
Tố Hoàn Chân cũng gật đầu nói: Ta cả gan hỏi một câu.
Chân thiếu chủ và Đan Tiêu cổ phái hẳn có quan hệ sâu xa đúng không? Nếu không làm sao có thể vẽ ra trận đồ kỹ càng như vậy.
Người trong nghề nói một câu trúng phóc.
Tố Hoàn Chân nhìn những trận đồ này là có thể nhìn ra được, những trận đồ này cũng không phải tùy tiện vẽ ra để lòe các nàng.
Bên trong trận đồ này ẩn chứa cực đạo trận pháp, vô cùng thâm ảo.
Tố viện chủ một câu nói ra chân tướng, không hổ là tông chủ một tông.
Giang Trầη cười nói.
Tố Hoàn Chân nhíu mày nói: Chân thiếu chủ thực sự có quan hệ sâu xa với Đan Tiêu cổ phái hay sao? Nếu như vậy cũng có quan hệ sâu xa với Thiên Thiền cổ viện chúng ta đúng không? Vậy thì phải nhìn xem Thiên Thiền cổ viện các ngươi nghĩ thế nào.
Có phải có quan hệ sâu xa hay không, cũng phải nhìn xem Thiên Thiền cổ viện có nhận Đan Tiêu cổ phái hay không, có nguyện ý nhận tổ quy tông hay không.
Tố viện chủ và Hạ viện chủ nhìn nhau, nghiêm túc nói: Thiên Thiền cổ viện chúng ta trải qua vô số năm truyền thừa, tuy rằng trong điển tịch có đề cập tới Đan Tiêu cổ phái, nhưng mà không có ghi chép rõ ràng nói là Thiên Thiền cổ viện là chi mạch của Đan Tiêu cổ phái.
Cho nên chuyện nhận tổ quy tông, bổn viện chủ tạm thời cũng không thể quyết định được.
Cẩn thận như vậy Giang Trầη cũng có thể lý giải.
Không có chứng cớ đầy đủ, nhận tổ quy tông lung tung cũng không ổn chút nào.
Dù sao là tông môn nhất phẩm, tùy tiện nhận tổ quy tông, vạn nhất không phải chuyện là như vậy, vậy thì không ổn lớn.
Bình thường sẽ không ảnh hưởng tới toàn cục.
Thế nhưng vạn nhất có người dụng tâm kín đạo, muốn dùng kế lợi dụng nó để chiếm đoạt cơ nghiệp Thiên Thiền cổ viện, vậy thì phiền phức lớn.
Cho nên Tố Hoàn Chân và Hạ viện chủ hiện tại tạm thời còn không có cách nào thoáng cái nhận tổ quy tông.
Dù các nàng biết rõ việc này có khả năng mười phần là thật, có quan hệ sâu xa lớn lao.
Thế nhưng mà từ thời kỳ thượng cổ tới nay, có khoảng cách là vô tận tuế nguyệt, cũng khiến cho loại truyền thừa này sinh ra ngăn cách.
̣i hội chư hầu.
(1) Đương nhiên các nàng cũng sẽ không thề thốt phủ nhận, áp đặt suy nghĩ.
Bởi vì Đan Tiêu cổ phái là tông môn trận pháp thượng cổ, mà Chân thiếu chủ cung cấp những trận đồ này quả thực vô cùng thâm ảo, nội tình của Thiên Thiền cổ viện so ra vẫn còn kém xa.
Mâu thuẫn, cực kỳ mâu thuẫn.
Ngón tay Giang Trầη nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cũng trầm ngâm không nói gì.
Hạ viện chủ mở miệng: Chân thiếu chủ, trận đồ của người đối với Thiên Thiền cổ viện chúng ta có dẫn dắt rất lớn.
Đây là nguyên nhân lớn nhất chúng ta không quản ngại vạn dặm bôn ba tới Lưu Ly vương thành.
Việc nhà Lưu Ly vương thành các ngươi tuy rằng chúng ta ở xa cũng có nghe nói.
Nếu như ngươi muốn nhận được sự ủng hộ của Thiên Thiền cổ viện chúng ta trong chuyện này thì không có vấn đề gì.
Thiên Thiền cổ viện chúng ta cho dù không có nhận được chỗ tốt gì từ ngươi thì cũng ủng hộ Khổng Tước thánh sơn vô điều kiện.
Khổng Tước thánh sơn chưởng quản Lưu Ly vương thành, đây là thế cục đã duy trì mấy ngàn năm.
Chúng ta cũng không hy vọng nó thay đổi.
Thiên Thiền cổ viện ở khu vực Đông Nam của bát vực, mà Lưu Ly vương thành ở phía nam bát vực, thế lực hai nhà coi như tương đối gần.
Thậm chí hai nhà trên khu vực Đông Nam còn có địa bàn giáp nhau.
Chỉ là Lưu Ly vương thành chưa bao giờ vì thực lực cường đại mà xâm lấn một tấc địa bàn của Thiên Thiền cổ viện.
Có thể nói Lưu Ly vương thành đối với thế lực chung quanh ở chung không tệ, vô cùng hòa ái.
Ít nhất quan hệ giữa Thiên Thiền cổ viện và Lưu Ly vương thành cũng coi như không tệ.
Giang Trầη hơi có chút ngoài ý muốn, không có bất kỳ chỗ tốt nào, cũng vô điều kiện ủng hộ Khổng Tước thánh sơn? Lời này xem như là lời nói khách khí sao? Chân thiếu chủ, ngươi đừng cho rằng chúng ta khách khí mà nói như vậy.
Đại viện chủ chúng ta năm đó có một đoạn giao tình với Khổng Tước đại đế bệ hạ, chỉ là những chuyện này ngươi không biết được mà thôi.
Hạ viện chủ cười ha hả.
Giao tình? Kỳ thực Giang Trầη càng muốn nói chuyện giao dịch hơn, mà không phải nói giao tình.
Nói chuyện cảm tình sẽ có lúc tổn thương hòa khí, đây là chân lý từ xưa tới nay không thay đổi.
Ngươi và ta bàn chuyện lại nói tới giao tình, trận đồ này ngươi có thể không cho hay sao? CŨng may những trận đồ này của Giang Trầη vẫn chỉ là một ít trận pháp cấp thấp của Đan Tiêu cổ phái.
Thập đại trận pháp của Đan Tiêu cổ phái hắn chỉ vẽ một cái bên trong đó.
Tố Hoàn Chân có ánh mắt cực kỳ lợi hại, liếc mắt đã nhìn ra trận pháp kia là trận pháp ưu việt nhất trong những trận đồ này, cho nên trong lòng vô cùng chờ mong với trận pháp kia.
Tố viện chủ, Hạ viện chủ.
Trận đồ này ta đã vẽ ra, cũng không có ý định trêu các ngươi.
Người ta đã nói vô điều kiện ủng hộ Khổng Tước thánh sơn, tự nhiên Giang Trầη cũng không thể nói không đưa cho bọn họ, cho nên hắn vô cùng phối hợp, nói.
Trong mắt Tố Hoàn Chân hiện lên vẻ vui mừng: Chân thiếu chủ thực sự định đem những trận đồ này truyền thụ cho Thiên Thiền cổ viện chúng ta? Trận đồ này đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, không có quá nhiều tác dụng.
Nhưng mà đối với Thiên Thiền cổ viện mà nói, lại là trân bảo.
Nếu đã như vậy vì sao lại không truyền thụ cho các ngươi? Những lời này không phải Giang Trầη làm ra vẻ, mà là ý nghĩ chân thực của hắn.
Mặc kệ hiện tại Thiên Thiền cổ viên có thừa nhận hay không, Thiên Thiền cổ viện nhất định có quan hệ với Đan Tiêu cổ phái thượng cổ.
Hiện tại bọn họ không thừa nhận cũng không sao.
Giang Trầη có thời gian, có biện pháp khiến cho bọn họ chậm rãi tiếp nhận sự thực này.
Kỳ thực Đan Tiêu lệnh trong tay Giang Trầη có thể, chỉ là Giang Trầη không muốn đem Đan Tiêu lệnh ra hù dọa người khác, càng không muốn cưỡng ép Thiên Thiền cổ viện chấp nhận điểm này.
Nhận tổ quy tông, cũng phải được người ta can tâm tình nguyện.
Bằng không cho dù ngươi mang cái nhãn hiệu tổ tông ra, người ta cũng chưa chắc nguyện ý tâm phục khẩu phục nhận tổ quy tông.
Giang Trầη bình thản, hắn đem trận đồ truyền cho Tố Hoàn Chân và Hạ viện chủ, đồng thời còn vô cùng kiên nhẫn giảng giải chân ý của những trận pháp này.
Chuyện này khiến cho Tố Hoàng Chân và Hạ viện chủ cảm thấy ngoài ý muốn không thôi.
Truyền thụ hoàn tất, Tố Hoàn Chân và Hạ viện chủ vốn định cò kè mặc cả một trận, cho nên cũng nhân cơ hội này nói ra một lượt.
Chân thiếu chủ, ngươi sảng khoái như vậy, Thiên Thiền cổ viện chúng ta tuy rằng là nữ tử cầm quyền, nhưng mà bậc cân quắc không thua đấng mày râu.
Đại hội chư hầu này ngươi mời chúng ta tới dự, nếu có chỗ cần dùng chúng ta ngươi cứ việc mở miệng.
Thiên Thiền cổ viện tuy rằng không phải là minh hữu của Lưu Ly vương thành.
Nhưng lại là hàng xóm nhiều năm, coi như ở chung hòa thận.
Chúng ta về công về tư, chuyện của Lưu Ly vương thành chúng ta cũng không thể ngồi yên không để ý tới.
Hạ viện chủ cười nói: Huống chi, chúng ta đối với đạo đức của Khổng Tước đại đế vô cùng khâm phục.
Đúng không Tố tỷ tỷ? Một tiếng Tố tỷ tỷ này lại có chút ý tứ giống như trêu chọc.
Giang Trầη không hiểu ý tứ bên trong cho nên cười nói: Khó có khi Nhị vị điện chủ có tinh thần như vậy, ta sẽ không sĩ diện với mọi người nữa.
Nếu có chỗ cần dùng tới nhị vị, ta nhất định sẽ không khách khí.
Dùng mấy trận đồ mua chuộc Thiên Thiền cổ viện, lại thuận tiện kéo quan hệ gần hơn, Giang Trầη đối với kết quả này vô cùng hài lòng.
Thiên Thiền cổ viện, Hạ Vũ Thiên Kiếm tông.
Giang Trầη cảm thấy, trong lúc vô hình minh hữu của hắn càng ngày càng nhiều.
Thế cục trên bát vực rối rắm phức tạp, nhưng có hai đại tông môn nhất phẩm ủng hộ như vậy, lực lượng của Giang Trầη cũng rất đầy đủ.
Đại hội chư hầu dưới sự chờ mong của mọi người rốt cuộc cũng tổ chức ở qunarg trường lớn dưới Lưu Ly vương tháp.
Bởi vì Khổng Tước đại đế vắng, nên bầu không khí của đại hội chư hầu lần này vô cùng quỷ dị.
Đương nhiên cho dù Khổng Tước đại đế vắng, Khổng Tước thánh sơn vẫn ngồi ở vị trí chủ tịch, không cần phải bàn cãi.
Giang Trầη cũng không có khách khí, hắn với tư cách là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.
Lúc này có khách khí hay không cũng không quan trọng.
Lần này đại hội chư hầu là nhằm vào thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn như hắn, hắn có khách khí thì chính là bản thân mình có vấn đề về đầu óc.
Nhất mạch của Niêm Hoa đại đế, Niêm Hoa đại đế không biết vì sao lại đưa vị trí thứ hai cho Tu La đại đế.
Mà nhất mạch Tu La đại đế lại không có chút cự tuyệt nào, không chút khách khí ngồi trên vị trí thứ hai.
Niêm Hoa đại đế ngồi ở vị trí thứ ba, Thương Hải đại đế ngồi vị trí thứ tư.
Trấn Nhạc đại đế thứ năm, Tịch Diệt đại đế thứ sáu, Trảm Không đại đế thứ bảy, Bàn Long đại đế ngồi ở vị trí thứ tám.
Chư hầu phía dưới cũng sắp xếp theo bài danh của mình, vô cùng có trật tự ngồi vào khu vực của mình, không có bất kỳ tranh luận nào.
̣i hội chư hầu.
(2) Tranh đấu gay gắt thì tranh đấu gay gắt, thế nhưng thế cục trước mắt còn chưa có đổi, nhất định phải theo thế cục trước kia mà sắp xếp, bằng không sẽ bị miệng lưỡi người đời nói ra nói vào.
Về phần khách mời tự nhiên có khu của khách mời.
Ánh mắt Giang Trầη quét qua, liền nhìn thấy trong vùng khách mời, Đan Cực đại đế đột nhiên xuất hiện ở vị trí hiển hách nhất trong khu khách mời.
Nhìn thấy Đan Cực đại đế, ánh mắt Giang Trầη thoáng cái trở nên âm trầm.
Hắn đã sớm suy đoán ra Tu La đại đế sẽ dẫn sói vào nhà, hiện tại đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng.
Chỉ là trong đầu vẫn không nhịn được mà tức giận.
Ngươi cấu kết với ai thì cũng không thể cấu kết với Đan Hỏa thành a.
Dưới gầm trời này ai mà không biết Đan Hỏa thành là tử địch với Lưu Ly vương thành? Ngươi đem địch nhân dẫn tới Lưu Ly vương thành, không phải dẫn lửa tự thiêu mình sao? Ánh mắt Giang Trầη lạnh nhạt nhìn qua Tu La đại đế.
Tu La đại đế lạnh nhạt cười cười, ánh mắt không chút tránh né nhìn qua Giang Trầη, giống như đang thị uy.
Vô sỉ.
Giang Trầη vận dụng khẩu hình, không có thanh âm vang lên.
Thế nhưng khẩu hình này lại để cho Tu La đại đế thấy rõ.
Tu La đại đế nhướng mày, sát khí lạnh lẽo từ trong hai mắt bắn ra, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết Giang Trầη vậy.
Thương Hải đại đế bỗng nhiên cười ha hả, đứng lên nói: Chư vị, đại hội chư hầu chính là.
.
.
.
Câm miệng.
Bỗng nhiên Bàn Long đại đế lớn tiếng quát, Bàn Long đại đế không chút khách khí trừng mắt nhìn Thương Hải đại đế: Thương Hải đại đế, dù gì ngươi cũng là lão nhân của Lưu Ly vương thành, ngươi hiểu quy củ không vậy? Ngươi có thân phận gì? Luận tới luận lui cũng không tới phiên ngươi nói trước a.
Thương Hải đại đế cũng có chút đắc ý quên mình, có chút không nhịn được.
Bị Bàn Long đại đế nói như vậy, trong lòng hăn giận dữ không thôi, thế nhưng lại không tìm thấy chỗ hở để phát tiết.
Đúng vậy a, ở đây không tới phiên hắn mở miệng trước a.
Thế nhưng mà vì sao hắn tự nhiên lại làm như vậy, không hề nghĩ ngợi mà mở miệng trước như thế? Hắn oán hận trừng mắt nhìn Bàn Long đại đế, vẻ mặt Thương Hải đại đế có chút không vui nói: Ta chỉ muốn đứng ra nói chút chuyện, thay Tu La đại đế nói với mọi người trước một chút.
Hiện tại Khổng Tước đại đế không có mặt, theo như sắp xếp bối phận, Tu La đạo huynh có nói trước vài lời cũng là lẽ thường tình.
Lại nói, đại hội chư hầu lần này là do Tu La đạo huynh khởi xướng, mọi người nói có đúng hay không? Thương Hải đại đế nói chuyện, che dấu sự xấu hổ của mình, dẫn Tu La đại đế ra làm lá chắn.
Nói gần nói xa trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Khổng Tước thánh sơn.
Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại đế lần nữa mở miệng, cười lạnh: Thương Hải, lời này của ngươi dường như không đúng rồi.
Khổng Tước đại đế bận rộn, cho dù không có mặt thì Khổng Tước thánh sơn vẫn còn đó.
Người Khổng Tước thánh sơn vẫn ngồi ở vị trí chủ tịch a.
Mấy ngàn năm nay Lưu Ly vương thành chúng ta đều như vậy, không có biến hóa.
Tại sao ngươi lại định mở miệng lên tiếng cướp đoạt quyền lên tiếng của Khổng Tước thánh sơn vậy? Đúng vậy a, Lưu Ly vương thành còn chưa có thay đổi, Khổng Tước thánh sơn vẫn ngồi ở vị trí chủ tịch a.
Thương Hải đại đế có chút khó chịu.
Tu La đại đế cười ha hả, nói với Thương Hải đại đế: Thương Hải hiền đệ, ngươi ngồi xuống trước đi.
Lần này tới đây chúng ta vừa vặn cũng cần nói tới chuyện của Khổng Tước đạo huynh.
Người Khổng Tước thánh sơn nói cũng được, chỉ là Chân thiếu chủ gần đây tung tin vịt rất nhiều.
Bổn đế cũng muốn hỏi Chân thiếu chủ một câu, tin tức của Khổng Tước đạo huynh, Chân thiếu chủ có biết hay không? Hắn đang ép Giang Trầη.
Tin tức của Khổng Tước đại đế, Tu La đại đế quá rõ ràng.
Giang Trầη cười nhạt một tiếng, mặt không đổi sắc đứng lên, tay giơ lên, Thiếu Vũ lệnh đột nhiên xuất hiện trên tay hắn.
Chư vị, đây là Thiếu Vũ lệnh, là Khổng Tước đại đế bệ hạ truyền cho ta.
Để cho ta vào thời khắc mấu chốt tiếp quản Lưu Ly vương thành.
Lão nhân gia đi đâu ta biết rõ.
Mấy năm trước bệ hạ từng nói cho ta biết, người đã cảm ngộ pháp tắc Thiên Vị, đã bước vào bán bộ Thiên Vị, sắp đột phá cảnh giới Thiên Vị.
Cho nên lần này bệ hạ ở ẩn mà không xuất hiện chính là vì muốn đột phá Thiên Vị.
Đột phá Thiên Vị? Tin tức này không thể nghi ngờ là một tin tức rất nặng, một khi nói ra, lập tức khiến cho hai tai mọi người chấn động không ngừng.
Đột phá cảnh giới Thiên Vị? Nghe cũng quá rợn người a.
Cường giả Thiên Vị, trong cương vực nhân loại đã bao nhiêu năm rồi không có xuất hiện lấy một người nha.
Khổng Tước đại đế đột phá Thiên Vị? Nói như vậy tin tức gần đây nói Khổng Tước đại đế vẫn lạc chỉ là giả? Đan Cực đại đế ở khu vực khách mời nghe Giang Trầη nói như vậy cũng nhíu mày.
Nhịn không được nhìn qua Giang Trầη vài lần, nhưng trong lòng thì cười thầm: Chân tiểu tử này quả nhiên là kẻ rất đối trá, không thành thật một chút nào.
Loại lời nói dối này một khi mở miệng, rất khó tìm ra được một chút sơ hở nào.
Người bình thường không biết tin tức của Khổng Tước kia, cho nên cũng không có cách nào hoài nghi a.
Tu La đại đế cũng tức giận không thôi, hắn chỉ hận không thể nói ra chân tướng.
Nếu không hắn nhất định sẽ không có chứng cớ thuyết phục mọi người tin rằng Khổng Tước đại đế đã vẫn lạc.
Chân thiếu chủ, Khổng Tước đạo huynh đột phá Thiên Vị? Chuyện tốt bực này tại sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe Khổng Tước đạo huynh nói qua? Tu La đại đế nghi hoặc hỏi.
Khổng Tước đại đế bệ hạ gần đây ít lộ diện, các ngươi hẳn cũng biết rõ.
Còn nữa, đột phá Thiên Vị, cảm ngộ pháp tắc thiên địa là thiên cơ.
Thiên cơ sao có thể tiết lộ với người bình thường được? Vậy ngươi làm sao biết được? Tu La đại đế lạnh nhạt hỏi.
Ta là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn do người khâm điểm, người muốn giao Khổng Tước thánh sơn và Lưu Ly vương thành cho ta, tự nhiên phải nói rõ chân tướng cho ta biết.
Vô Song đại đế cũng tốt, Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế cũng tốt, nghe thấy Giang Trầη nói như thật như vậy trong lòng cũng âm thầm cảm thấy buồn cười.
Ngay cả bọn họ cũng nhịn không được mà có chút tin tưởng Khổng Tước đại đế đang thực sự đi đột phá Thiên Vị a.
Tu La đại đế trầm giọng nói: Chân thiếu chủ, mọi người chúng ta đều hy vọng những lời ngươi nói là thực.
Thế nhưng mà gần đây trải qua bổn đế diều tra.
Khổng Tước đại đế thực sự đang gặp khó khăn.
Ngươi có chứng cớ hay không? Giang Trầη lạnh nhạt hỏi.
Trong lòng Tu La đại đế lạnh lẽo, ngoài miệng lại nói: Ta dùng qua rất nhiều bí pháp mà chỉ Đại đế mới dùng được để liên hệ với Khổng Tước đại đế, nhưng chưa từng được đáp lại, đây là chứng cớ.
Bí pháp này Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế cũng dùng qua, quả thực không liên lạc được với Khổng Tước đại đế.
́ng ta không có ý định cho ngươi cơ hội.
(1) Khổng Tước đại đế bệ hạ trước mắt đang đột phá Thiên Vị, ngươi dùng bí pháp liên hệ với người, như vậy không phải ngươi đang gây thêm phiền phức cho bệ hạ hay sao? Giang Trầη xì mũi coi thường.
Hắn hiện tại vô cùng càn quấy, loại trường hợp này cũng cần càn quấy.
Chân thiếu chủ, bổn đế có chút hoài nghi ngươi đang che dấu tin tức của Khổng Tước đại đế, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì? Tu La đại đế bỗng nhiên lại làm khó dễ.
Giang Trầη lại không nghĩ rằng Tu La đại đế này lại cắn ngược lại một cái như vậy.
Thương Hải đại đế lúc này cũng đứng lên nói: Chư vị, Khổng Tước đại đế mất tích lâu như vậy, lúc ấy ta muốn hỏi Chân thiếu chủ hắn đang ở đâu? Chư vị, ta thấy tất cả mọi người đều hiếu kỳ, Chân thiếu chủ danh chấn thiên hạ của chúng ta là yêu nghiệt xuất hiện ở đâu? Khổng Tước thánh sơn từ trước tới nay dường như chưa thu đệ nào gọi là Chân thiếu chủ a? Tại sao đột nhiên hắn lại xuất hiện ở Lưu Ly vương thành, đột nhiên hắn trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn? Các ngươi không biết sự xuất hiện của hắn có chút ngoài ý muốn hay sao? Thương Hải đại đế mở miệng, không ngờ lại trực tiếp công kích Giang Trầη.
Bàn Long đại đế lúc này tại sao lại rớt lại phía sau, hắn đứng lên, phẫn nộ quát: Chân thiếu chủ là truyền nhân mà Khổng Tước đại đế bệ hạ âm thầm bồi dưỡng.
Cùng với Phiền thiếu chủ năm đó một sáng một tối, hai vị thiếu chủ cùng tồn tại.
Những chuyện này ta là tâm phúc của Khổng Tước đại đế cho nên đã sớm biết.
Ngươi đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói chỉ là một người ngoài, không ngờ lại quan tâm chuyện bên trong Khổng Tước thánh sơn như vậy a.
Ngươi không cảm thấy mình đã quá rảnh rỗi hay sao Đúng vậy, Chân thiếu chủ là thiên tài mà Khổng Tước đại đế bệ hạ chúng ta âm thầm bồi dưỡng.
Số mệnh của thiếu chủ cuối cùng chiến thắng Phiền thiếu chủ, trổ hết tài năng, tất chuyện này Tứ đại hoàng giả chúng ta đều biết rõ.
Lần này người đứng ra là Vân Trung Minh Hoàng.
Thương Hải đại đế khinh thường cười lạnh: Trong lúc đại đế nói chuyện, một Hoàng cảnh nho nhỏ như ngươi có tư cách mở miệng sao? Vân Trung Minh Hoàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: Chuyện Khổng Tước thánh sơn ta, ta so với ngươi còn có tư cách mở miệng hơn.
Sắc mặt Thương Hải đại đế trầm xuống: Làm càn, một Hoàng cảnh nho nhỏ cũng dám khiển trách đại đế, làm càn trong đại hội chư hầu? Vân Trung Minh Hoàng còn chưa nói thì Đa Mai minh hoàng bên cạnh Vân Trung Minh Hoàng cười lạnh nói: Thương Hải đại đế, đừng có dùng cái giá đỡ đại đế của ngươi để dọa người.
Ta chỉ hỏi một câu, năm đó lúc Khổng Tước đại đế bệ hạ ở đây, ngươi có dám giáo huấn khiển trách chúng ta nửa câu hay không? Hiện tại Khổng Tước đại đế chỉ tạm thời không có mặt, ngươi liền trở mặt như vậy? Ta chỉ có thể nói ngươi bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh a.
Đại hội chư hầu vừa mới bắt đầu mà đã đấu võ mồm, không ai chịu thua, tia lửa văng khắp nơi.
Tu La đại đế bỗng nhiên khoát tay, ngăn không cho Thương Hải đại đế nói tiếp, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào Giang Trầη nói: Chân thiếu chủ, bổn đế chỉ có câu nói kia.
Ngươi toàn lực che dấu tin tức của Khổng Tước đạo huynh, rốt cuộc là có mục đích gì? Giang Trầη khinh thường nói: Ta càng hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc là tận mắt nhìn thấy hay là tự mình tham dự, làm sao mà ngươi lại biết Khổng Tước đại đế bệ hạ vẫn lạc? Ta không hiểu được, chẳng lẽ những tin đồn kia là do ngươi cố ý rải ra? Ngậm máu phu người.
Tu La đại đế bình tĩnh nói.
Người làm, trời nhìn.
Giang Trầη chỉ vào ngực mình, lại chỉ lên trên trời, nói: Tu La đại đế, tâm tư của ngươi ta hiểu.
Hành vi của ngươi ra sao ngươi hiểu.
Ta dám chỉ lên trời thề, ngươi có dám hay không? Nếu như ngươi dám chỉ lên trời thề việc của Khổng Tước đại đế không có liên quan tới ngươi, ta sẽ không nói hai lời, hiện tại lập tức tuyên bố Khổng Tước thánh sơn rời khỏi Lưu Ly vương thành.
Quyền khống chế Lưu Ly vương thành này toàn bộ giao cho Tu La đại đế ngươi.
Giang Trầη không có nói nhảm, cũng lười nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hiện tại hắn đã không còn suy đoán mà là chắc chắn tin tưởng, sự mất tích của Khổng Tước đại đế tuyệt đối có quan hệ với Tu La đại đế.
Cho dù tên này không có trực tiếp tham dự, nhưng nhất định cũng âm thầm bày ra.
Tu La đại đế lạnh nhạt, vẻ mặt khinh thường nói.
Quả nhiên là tiểu nhi miệng còn hôi sữa, chuyện trong thiên hạ này nếu như chuyện gì cũng dựa vào việc thề thốt, vậy thì thiên hạ này cũng không có phân tranh.
Bổn để chỉ có thể nói, ngươi quá ngây thơ rồi.
Loại người không biết tiến thoái như ngươi tại sao lại trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn được chứ? Giang Trầη cười ha hả: Tu La đại đế, mặc kệ ngươi nói lảng sang chuyện khác thế nào, đều không thể che đấu được trong lòng ngươi đang chột dạ.
Ngươi đã dám làm cũng không dám nhận.
Khó trách năm đó Khổng Tước đại đế bệ hạ nói với ta, người luôn chờ ngươi gây khó dễ, chờ ngươi đứng ra nói cho người biết ngươi muốn kế vị.
Thế nhưng mà ngươi ở trước mặt bệ hạ ngay cả dũng khí lên tiếng cũng không có.
Người nói ngươi có dã tâm, thế nhưng lại không có phách lực như vậy.
Quả thực những lời này vô cùng chính xác.
Trong mắt Chân mỗ mà nói, ngươi chính là một kẻ nhu nhược, ngay cả một lời thề đơn giản cũng không dám lập, không phải là người nhu nhược thì là cái gì? Lúc này Trảm Không đại đế từ đầu không nói gì lại đột nhiên mở miệng nói: Chân thiếu chủ, những chuyện tranh phong nhỏ nhặt này ta thấy cũng không cần nhắc lại a.
Chúng ta còn nghe nói ngươi là huyết mạch Ma tộc, là do Ma tộc phái tới Lưu Ly vương thành nằm vùng.
Mê hoặc Khổng Tước đại đế bệ hạ, cho nên bệ hạ mới lập ngươi làm thiếu chủ a.
Loại tin đồn này chẳng lẽ chúng ta cũng dùng phương thức thề để nghiệm chứng hay sao? Nực cười.
Giang Trầη lại cười nhạt nói: Nếu như ngươi cần thề, ta tự nhiên sẽ can tâm tình nguyện phụng bồi.
Hoang đường.
Trảm Không đại đế dùng vẻ mặt khinh thường nói: Chân thiếu chủ, ta khuyên ngươi một câu, đây là đại hội chư hầu, ngươi càng ngây thơ sẽ chỉ càng làm cho mọi người cảm thấy ngươi không đảm đương được trách nhiệm.
Không thể không nói, Trảm Không đại đế nói những lời này tuy rằng là giải vây cho Tu La đại đế, thế nhưng cũng có đạo lý của nó.
Niệm Hoa đạo huynh, Trấn Nhạc đạo huynh, nhị vị cảm thấy thế nào? Trảm Không đại đế cười hỏi.
Niêm Hoa đại đế than nhẹ một tiếng: Những tin đồn này đều quá mờ ảo.
Bổn đế cho rằng đây là có người cố ý rải ra lời đồn, muốn làm phân rã nội bộ Lưu Ly vương thành chúng ta.
Để cho chúng ta đấu tranh nội bộ.
Ta đề nghị, những tin đồn không có căn cứ này mọi người không nên đề cập tới.
Mà là nên nhìn thẳng vào hiện trạng của vấn đề, đem vấn đề của Lưu Ly vương thành hiện tại giải quyết mới là việc nên làm.
́ng ta không có ý định cho ngươi cơ hội.
(2) Ta đồng ý đề nghị của Niệm Hoa đạo huynh.
Lưu Ly vương thành hiện tại lòng người bàng hoàng, thực sự nên ổn định một chút.
Mọi người ở chỗ này tranh luận không thôi, sẽ chỉ càng làm cho thế cục ngày càng chuyển biến xấu hơn mà thôi.
Trấn Nhạc đại đế cũng tỏ thái độ.
Tu La đại đế chắp tay nói với Niêm Hoa đại đế: Niệm Hoa đạo hữu đạo đức tốt, làm thế nào để nhân tâm ổn định, Niệm Hoa đạo hữu có cao kiến gì không? Trời không thể không có ngày, quốc không thể không chủ.
Hiện tại lòng người Lưu Ly vương thành bàng hoàng là bởi vì thiếu người dẫn đần.
Niêm Hoa đại đế nói: Ta đề nghị chúng ta trước tiên định ra người đứng đầu, khống chế đại cục Lưu Ly vương thành.
Mặc kệ Khổng Tước đạo huynh đi đâu.
Chờ hắn trở về sẽ đem quyền hành trả lại cho hắn.
Nếu như hắn không trở lại, vậy thì người tạm quyền này sẽ trở thành chưởng khống giả sau này của Lưu Ly vương thành chúng ta.
Niêm Hoa đại đế nói vô cùng trực tiếp, biểu đạt ý kiến của người khác.
Thương Hải đại đế cười hắc hắc nói: Vậy Niệm Hoa đạo huynh cảm thấy trong Lưu Ly vương thành chúng ta ai thích hợp nhất đây? Vậy phải xem ý tứ của mọi người ra sao.
Niêm Hoa đại đế không có dựa theo Thương Hải đại đế mà nói hùa vào.
Trong lòng Thương Hải đại đế có chút khó chịu, trong lòng thầm mắng lão gia hỏa.
Ta đề cử Tu La đạo huynh, hắn ở Lưu Ly vương thành có uy vọng gần với Khổng Tước đại đế.
Nếu như để cho hắn có cơ hội rèn luyện một chút, đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ không thua Khổng Tước đại đế.
Thương Hải đại đế lớn tiếng nói.
Trảm Không đại đế cũng gật đầu: Tu La đạo huynh mặc kệ ở phương diện nào mà nói đều là người chọn lựa thích hợp nhất trước mắt, có thể phục chúng nhất.
Ta cũng đề cử hắn.
Tịch Diệt đại đế cười rộ lên, lạnh lùng nói: Cần gì phải đề cử như vậy? Khổng Tước đại đế không có mặt, tự nhiên là thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn khống chế tất cả.
Chân thiếu chủ có Thiếu Vũ lệnh, chẳng lẽ chỉ để trang trí thôi sao? Tịch Diệt ta tuy rằng ngu dốt, thế nhưng cũng biết Thiếu Vũ lệnh của Chân Thiếu chủ là do Khổng Tước đại đế ban cho, thiếu chủ đại biểu cho ý chỉ của Khổng Tước đại đế bệ hạ.
Tịch Diệt đạo huynh nói đúng, không có quy củ thì không thể nào được trọn vẹn.
Nếu như quy củ có thể tùy tiện sửa đổi như vậy, vậy hiện tại ngươi lên đài, mai ta lại lên đài.
Vì sao Lưu Ly vương thành chúng ta có thể một mực bền chặt không ngã như vậy, không phải dựa vào dã tâm của mấy người các ngươi chèo chống, ủng hộ.
Mà là dựa vào quy tắc, dựa vào việc mỗi người tuân thủ quy tắc và trật tự.
Nếu như điểm này cũng không làm được, như vậy Lưu Ly vương thành không còn gọi là Lưu Ly vương thành nữa.
Tài ăn nói của Bàn Long đại đế vô cùng tốt, hắn và Tịch Diệt đại đế đều là người ủng hộ Khổng Tước thánh sơn, Chân thiếu chủ rõ nét nhất.
Hai đại đế ủng hộ Tu La đại đế, hai đại đế ủng hộ Chân thiếu chủ.
Chuyện này cũng không ngoài dự liệu của mọi người.
Như vậy còn lại sẽ phải dựa vào ý tứ của Niêm Hoa đại đế và Trấn Nhạc đại đế.
Về phần Tu La đại đế và Chân Đan Vương, bọn họ là người trong cuộc đương nhiên không cần trưng cầu ý kiến bọn họ.
Nhất định bọn họ sẽ ủng hộ chính mình, chuyện này không cần hỏi cũng biết.
Niệm Hoa đạo huynh, Trấn Nhạc đạo huynh, lúc này các ngươi chung quy cũng nên bày tỏ lập trường của mình chứ, đừng có trầm ngâm không nói như vậy a.
Ngữ khí của Thương Hải đại đế có chút ai oán, hiển nhiên muốn lôi kéo hai người này.
Niêm Hoa đại đế cười nhạt một tiếng: Chân thiếu chủ đại biểu Khổng Tước thánh sơn, tư lịch của Tu La đạo hữu lại sâu.
Quả thực khiến cho người ta khó có thể chọn.
Bổn đế quyết định buông tha.
Trấn Nhạc đại đế thấy Niêm Hoa đại đế bỏ quyền, cũng vội vàng nói: Quả thực khó có thể lựa chọn, ta cũng bỏ quyền.
Nếu không hay là giao cho các lộ chư hầu thương nghị giải quyết đi.
Trấn Nhạc đại đế cuối cùng cũng không muốn vẽ đường cho hươu chạy, không muốn ngả về phía Tu La đại đế.
Sắc mặt Tu La đại đế trầm xuống, lạnh nhạt nhìn Trấn Nhạc đại đế.
Ánh mắt có chút thâm ý, làm cho người ta không rét mà run.
Mấy vị đại đế hiển nhiên không định đoạt nổi.
Giao cho chư hầu, tám chín trăm chư hầu này, nếu như bỏ phiếu, có thể phân ra cao thấp.
Ánh mắt Tu La đại đế bình tĩnh, nhì nqua Giang Trầη: Chân thiếu chủ, bổn đế cho ngươi cơ hội cạnh tranh công bằng.
Tránh cho người khác nói ta lấy lớn hiếp nhỏ.
Giang Trầη mỉm mai nói: Ngươi đừng có nghĩ sai.
Muốn cho thì cũng là ta cho ngươi một cơ hội công bằng.
Ngươi thực sự đã quên rồi sao? Ngươi chỉ là đại đế thứ ba của Lưu Ly vương thành, ta không biết ngươi lấy lực lượng từ nơi nào dám nói là cho ta cơ hội? Lời này rất độc, thế nhưng lời độc hơn còn ở phía sau.
Giang Trầη cười lạnh một tiếng, lại nói: Trong tay ta có Thiếu Vũ lệnh, tùy thời có thể triệu tập đại hội chư hầu.
Mà ngươi phải vận dụng tất cả biện pháp, các loại thủ đoạn chồng chất mới miễn cưỡng nhận được sự đồng ý của các đại đế khác, liên hợp triệu tập đại hội chư hầu.
Ngươi nói xem, chuyện mà ngươi dùng hết sức bú sữa mới làm được, ta chỉ nhấc tay là có thể làm được.
Vậy rốt cuộc là ai cho ai cơ hội? Nếu nói đấu mồm mép, Tu La đại đế quả thực không phải là đối thủ của Giang Trầη.
Giang Trầη mở miệng khiến cho Tu La đại đế á khẩu không trả lời được, nhưng mà hắn không định dừng lại lúc này, mà lại lạnh nhạt nói tiếp: Nói nhiều như vậy ta chỉ muốn nói một câu, ta cũng không định cho ngươi cơ hội.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tu La đại đế phát lạnh, trong mắt Thương Hải đại đế càng hiện lên sát cơ nồng đậm.
Chân thiếu chủ này quả thực biết chọc giận người khác a.
Chân thiếu chủ, ngươi đừng nghĩ sai, lần đại hội chư hầu này, mọi người thảo luận tương lai Lưu Ly vương thành, cũng không phải là lúc ngươi ra vẻ uy phong, tự cao tự đại.
Thương Hải đại đế không nhịn được nữa mà nói.
Giang Trầη nở nụ cười khinh miệt: Ta không cần phải ra vẻ uy phong gì cả, ta nói những lời này cũng là cân nhắc về tương lai cho Lưu Ly vương thành.
Khổng Tước đại đế năm đó đã từng nói qua, Tu La đại đế không phải là chưởng khống giả phủ hợp cho Lưu Ly vương thành tương lai.
Xuất phát từ sự tôn trọng với Khổng Tước đại đế bệ hạ, từ cân nhắc về tương lai của Lưu Ly vương thành.
Ta, với tư cách là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, phải kiên quyết chấp hành sự tình mà Khổng Tước đại đế bệ hạ phân phó.
Hừ, nói lời ma quỷ, bây giờ ngươi muốn nói thế nào chẳng được? Không có bằng chứng, ai có thể tin ngươi cơ chứ? Ngươi nói Khổng Tước đại đế nói những lời này, vậy ta cũng có thể nói Khổng Tước đại đế từng chính miệng chỉ định Tu La đạo huynh tiếp nhận quyền chưởng khống Lưu Ly vương thành a.
Thương Hải đại đế cũng là cao thủ càn quấy.
̀i thuốc súng mười phần.
(1) Hay cho một câu không có bằng chứng.
Giang Trầη cười lạnh không thôi, lời này Khổng Tước đại đế quả thực đã từng nói qua, thế nhưng muốn xuất ra chứng cớ hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Không có bằng chứng mà các ngươi có thể nói Khổng Tước đại đế vẫn lạc, không có bằng chứng mà các ngươi lại dám tung tin đồn nhảm, không có bằng chứng mà các ngươi dám vu oan lai lịch của ta.
Không có bằng chứng mà các ngươi dám triệu tập đại hội chư hầu? Trong lòng Giang Trầη căm phẫn không thôi, ngữ khí không vui nói: Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi làm những chuyện này rốt cuộc có bằng chứng gì không? Tu La đại đế hờ hững nói: Chân thiếu chủ, chúng ta làm như vậy cũng không phải là không có bằng chứng.
Ta đã từng điều tra qua, Khổng Tước đạo huynh mất tích, khả năng vẫn lạc rất lớn.
Cho dù hiện tại hắn không có vẫn lạc, thế nhưng tin đồn hắn vẫn lạc vẫn làm cho lòng người Lưu Ly vương thành bàng hoàng.
Từ góc độ này xem ra, Lưu Ly vương thành cần một chưởng khống giả mới, bổn đế được mọi người cất nhắc, là một trong những người được đề cử, danh chính ngôn thuận, sao có thể nói là soán vị? Danh chính ngôn thuận? Giang Trầη cười lạnh nói: Danh chính ngôn thuận? Ngươi liền mời Đan Hỏa thành, đối thủ một mất một còn với Lưu Ly vương thành chúng ta tới, đúng không? Tu La đại đế nhíu mày, nhìn về phía khách mời: Chân thiếu chru, ngươi không nên ngấm ngầm hại người như vậy.
Đan Cực đại đế chỉ là đúng lúc đi ngang qua Lưu Ly vương thành chúng ta, nghe nói Lưu Ly vương thành chúng ta tổ chức đại hội chư hầu cho nên tới tham gia náo nhiệt a.
Người tới chơi là khách, Lưu Ly vương thành chúng ta và Đan Hỏa thành tranh giành khí phách, nhưng không phải là đối thủ không chết không thôi.
Ta thử hỏi một câu, người Đan Hỏa thành sao không thể tới Đan Hỏa thành? Ngươi trước đó vài ngày không phải mai danh ẩn tích tới địa bàn Đan Hỏa thành hay sao? Tu La đại đế cũng coi như nhanh mồm nhanh miệng.
Đan Cực đại đế bên kia cười ha hả nói: Chư vị, chuyện Lưu Ly vương thành các ngươi bổn đế không có hứng thú nhúng tay vào.
Khổng Tước đạo hữu cũng coi như có giao tình nhiều năm với ta, hắn từng nói với ta, nếu một ngày kia hắn không có mặt, người nối nghiệp duy nhất hợp cách chính là Tu La đại đế.
Những điều này đều là lời tâm huyết của KHổng Tước đạo hữu, bổn đế cảm thấy nên nói một câu công đạo.
Mọi người nghe xong lập tức biết được Đan Cực đại đế này thay Tu La đại đế nói chuyện.
Tông chủ Thiên Kiếm tông Hàn Thiên Chiến bên cạnh cười nói: Chuyện này lại có chút kỳ quái, Hàn mỗ cũng coi như có đoạn giao tình với Khổng Tước đại đế, ta luôn nghe nói Khổng Tước đại đế bồi dưỡng Chân thiếu chủ chính là vì để hắn tiếp nhận, kế vị, khống chế Lưu Ly vương thành.
Đan Cực đạo huynh, ngươi quen biết Khổng Tước đại đế, chẳng lẽ không phải là người mà ta quen biết? Trong lúc chính chủ giao thủ lâm vào tình trạng bế tắc thì người giúp đỡ bắt đầu xuất mã.
Bên Tu La đại đế có Đan Cực đại đế của Đan Hỏa thành.
Bên Chân thiếu chủ có tông chủ Hàn Thiên Chiến của Thiên Kiếm tông.
Luận địa vị, Đan Cực đại đế nhất định cao hơn Hàn Thiên Chiến nửa trù.
Thế nhưng mà Hàn Thiên Chiến dầu gì cũng là tông chủ tông môn nhất phẩm, hơn nữa lại dẫn thêm người đi, cho nên khí thế của hắn không thua Đan Cực đại đế.
Thiên Đô chi chủ của Bất Diệt Thiên Đô lúc này cũng không cam lòng rớt lại phía sau: Hàn đạo hữu, sao ta lại nghe nói Khổng Tước đại đế không có bất kỳ giao tình gì với ngươi? Những lời này chẳng lẽ là do ngươi bịa đặt hay sao? Tiếp đó, Tố Hoàn Chân, đại viện chủ của Thiên Thiền cổ viện lạnh lùng nói: Bất Diệt Thiên Đô lúc nào cũng hứng thú với chuyện Lưu Ly vương thành vậy? Nếu nói tới Khổng Tước đại đế, trong các ngươi ai cũng không dám nói hiểu hắn hơn ta.
Theo ta được biết, Khổng Tước đại đế lập Chân thiếu chủ làm thiếu chủ là vì để cho hắn kế vị.
Điểm này ta có thể dùng cái mạng già này để đảm bảo.
Bất Diệt Thiên Đô, Thiên Thiền cổ viện cũng đều là tông môn nhất phẩm.
Bất luận một nhà nào đều là tồn tại tung hoành bát vực.
Lúc này mọi người tụ họp tại Lưu Ly vương thành, đấu võ mồm với nhau.
Tịch Diệt đại đế lớn tiếng nói: Người thế hệ trước cũng biết Tố viện chủ và Khổng Tước đạo huynh có một đoạn nhân duyên.
Khổng Tước đại đế cũng luôn coi Tố viện chủ là hồng nhan tri kỷ.
Lời nói của Tố viện chủ tuyệt đối so với người ngoài như Đan Hỏa thành và Bất Diệt Thiên Đô còn đáng tin hơn.
Quả thực Tố Hoàn Chân năm đó thiếu chút nữa kết làm đạo lữ với Khổng Tước đại đế.
Nếu không phải vì một ít nhân tố ngoài ý muốn, hai người có lẽ đã là đạo lữ song tu rồi.
Thế lực bên ngoài, bên Tu La đại đế có Đan Cực đại đế và Thiên Đô chi chủ.
Bên Khổng Tước thánh sơn có tông chủ Thiên Kiếm tông và Đại viện chủ Thiên Thiền cổ viện.
Lại là cục diện lực lượng ngang nhau.
Chẳng lẽ thực sự phải để cho đám người chư hầu quyết định quyền khống chế Lưu Ly vương thành.
Tu La đại đế dùng ánh mắt giống như thị uy nhìn qua Giang Trầη.
Chân thiếu chủ, ngươi là người hiểu chuyện.
Trời không thể không có ngày, nước không thể không có vua.
Chuyện hôm nay nhất định phải làm rõ.
Nếu như ngươi khiếp đảm thì có thể rời khỏi, rời khỏi Lưu Ly vương thành.
Lưu Ly vương thành cũng không cần loại người nhu nhược không dám đối mặt như ngươi.
Thanh âm của Tu La đại đế âm vang, làm khó dễ Giang Trầη.
Vị này bổn sự trả đũa cũng không kém, trước đó Giang Trầη nói hắn là kẻ nhu nhược, lúc này hắn lại hoàn trả đầy đủ.
Giang Trầη cười lạnh một tiếng: Tu La đại đế, cái gọi là người nhu nhược này trừ ngươi ra không có ai thích hợp hơn nha.
Ngươi biết không? Kỳ thực ngươi không cần phải làm nhiều như vậy, năm đó ngươi có cơ hội tốt nhấn được quyền khống chế Lưu Ly vương thành.
Đáng tiếc ở trước mặt Khổng Tước đại đế bệ hạ, ngươi khiếp đảm giống như con chó nhỏ vậy, một chút dũng khí làm ra vẻ dữ tợn cũng không có.
Không phải là ngươi không chiếm được quyền khống chế này mà là ngươi tự tay ném nó đi.
Đồ vật tự tay ném đi ngươi cho rằng ngươi có thể lấy lại được hay sao? Sắc mặt Tu La đại đế có chút khó coi, kỳ thực trong lòng hắn rất rõ ràng, lời nói này của Giang Trầη là thực.
Quả thực năm đó sau khi Phiền thiếu chủ thuộc nhất mạch Khổng Tước đại đế vẫn lạc, Khổng Tước đại đế đã từng có ý nghĩ này, chỉ tiếc về sau vì sao lại không làm như vậy.
Hiện tại ngẫm lại có lẽ mình quá rụt rè, trước mặt Khổng Tước đại đế quá rụt rè, ngoan ngoãn.
Lời nói của Giang Trầη như cứa vào tâm khảm Tu La đại đế.
Ngươi cho rằng bằng vào những lời nói nhảm này có thể làm dao động đạo tâm của bổn đế sao? Tu La đại đế cười lạnh một tiếng: Ta khuyên ngươi tỉnh lại đi.
Ngươi nghĩ nhiều rồi, dao động đạo tâm của ngươi? Ngươi cảm thấy ngươi có đạo tâm sao? Người có đạo tâm sẽ làm chuyện dẫn sói vào nhà sao? Người có đạo tâm sẽ hại chính đạo hữu nhà mình sao?̀i thuốc súng mười phần.
(2) Giang Trầη cười khẩy nói tiếp: Ngươi đừng có giả vờ hồ đồ như vậy nữa.
Hiện tại ta chỉ hiếu kỳ hỏi ngươi một câu.
Một ngày kia nếu như Khổng Tước đại đế bệ hạ trở về, ngươi sẽ đối mặt với người như thế nào? Trong lòng Tu La đại đế giận dữ, hắn không rõ vì sao Chân thiếu chủ này lại dám nói là hắn hại chết Khổng Tước đại đế? Chẳng lẽ là suy đoná? Nếu như chỉ là suy đoán mà chắc chắn như vậy, vậy Chân thiếu chủ này quá quá phận.
Trong lòng của hắn cơ hồ đang điên cuồng hét lên: Khổng Tước đại đế không có khả năng trở về.
Thế nhưng biểu hiện trên mặt hắn lại phải ra vẻ quân tử thành thật: Nếu như là Khổng Tước đạo huynh trở về, ta cao hứng còn không kịp, tự nhiên sẽ tâm phục khẩu phục đem trọng trách này trả lại cho hắn.
Giang Trầη nhịn không được cười rộ lên: Ngươi nói giống như ngươi đã giành được quyền khống chế Lưu Ly vương thành vậy.
Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách ngăn cản ta sao? Tu La đại đế dùng vẻ mặt khinh thường nói: Luận tư cách, ngươi thành danh mới chỉ mười năm.
Bổn đế thành danh hai ba ngàn năm, luận võ lực, ngươi bất quá chỉ là bán bộ Hoàng cảnh, bổn đế đã sớm là đại đế, luận nhân mạch, luận danh vọng, luận.
.
.
Luận cái rắm.
.
Giang Trầη không chút khách khí: Luận tư lịch, ngươi so với Niêm Hoa đại đế được sao? Luận võ lực, ngươi ở bát vực trong rất nhiều đại đế căn bản không có ưu thế mang tính áp đảo nào.
Luận nhân mạch, luận danh tiếng, Tu La đại đế ngươi thối không ngửi được.
Luận công huân, người ở Lưu Ly vương thành nhiều năm như vậy, cơ hồ có thể nói là ngồi không ăn bám.
Ngươi đã vì Lưu Ly vương thành làm chuyện gì khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng chưa? Chuyện duy nhất làm cho người ta khắc sâu ấn tượng sợ rằng cũng chính là chuyện soán vị, phản ngịch mà thôi.
Nói đúng.
Bàn Long đại đế vỗ tay, cảm thán nói: Văn không thể ăn bang, võ không thể phục chúng.
Đức hạnh bình thường cũng không xong, công huân công trạng cơ hồ là không có.
Người như vậy muốn khống chế Lưu Ly vương thành? Chư vị, các ngươi nguyện ý để cho một người không có cống hiến nào với Lưu Ly vương thành lên làm chủ nhân Lưu Ly vương thành sao? Tu La đại đế hắn không phải là không có năng lực làm ra cống hiến với Lưu Ly vương thành.
Thế nhưng mà nhiều năm qua như vậy hắn làm được cái gì? Hắn chỉ sống dưới bóng lưng của Khổng Tước đại đế bệ hạ, lười biếng, trốn tránh.
Điều này nói rõ chuyện gì? Hăn đối với Lưu Ly vương thành căn bản không có tâm huyết, người như vậy trở thành chủ Lưu Ly vương thành, ta không thể không hoài nghi, ngày sau nếu như thực sự có khó khăn, hắn có thể dẫn dắt Lưu Ly vương thành vượt khỏi khốn cảnh hay sao? Có cảm tình đối với Lưu Ly vương thành hay không, đây quả thực là một nhân tố quan trọng vô cùng cần phải chú ý.
Như Khổng Tước đại đế vậy, sở dĩ vị trí của Khổng Tước đại đế vững chắc như thế là vì tất cả mọi người đều nhìn thấy, hắn đối với Lưu Ly vương thành cơ hồ dốc hết tâm huyết.
Mặt khác, thực lực của Khổng Tước đại đế cũng rõ như ban ngày.
Mọi người vạch mặt, Bàn Long đại đế nói lời này cũng không có chút khách khí nào.
Bàn Long đại đế trách cứ một phen cũng nhận được cái gật đầu của không ít người.
Quả thực Tu La đại đế khiến cho mọi người có cảm giác âm lãnh, lạnh lẽo, người như vậy khiến cho người ta rất khó thân cận.
Không giống như Khổng Tước đại đế, nếu như là người Lưu Ly vương thành ở bên ngoài bị khinh bỉ, Khổng Tước đại đế nhất định sẽ vì người nhà mình lấy lại công đạo.
Sẽ giống như gió xuân an ủi người nhà mình.
Trên người Tu La đại đế, mọi người hoàn toàn không có cảm nhận được loại khí chất này.
Chúng ta nhìn lại Chân Đan Vương mà xem, tuy rằng thời gian thành danh của thiếu chủ ngắn, thế nhưng mà quả thực thiếu chủ luôn vì Lưu Ly vương thành mà xuất lực.
Thiếu chủ vì Lưu Ly vương thành mà giữ lại Vạn Thọ đan, đánh bại Đan Hỏa thành không ai bì nổi, thiếu chủ ở Thái Uyên lâu và Thái Uyên các khai đàn giảng bài vô số lần.
Hành vi của thiếu chủ luôn khích lệ rất nhiều người trong Lưu Ly vương thành.
Thiếu chủ là đối tượng mà rất nhiều người trẻ tuổi noi theo.
Tìm hiểu chín tấm Lưu Ly bia, tuổi thiếu chủ còn trẻ như vậy đã có tu vi Hoàng cảnh.
Ai dám nói chắc, cho thiếu chủ một trăm năm, thiếu chủ có thể trùng kích cảnh giới đại đế hay không? Một trăm tuổi tiến vào cảnh giới Đại đế, thiên tài như vậy từ thượng cổ tới nay các ngươi đã từng gặp được mấy người? Bàn Long đại đế liên tục nói, nói vô cùng có lý có chứng.
Bàn Long đại đế nói những lời này kỳ thực nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.
Nhắc tới Tu La đại đế, ở Lưu Ly vương thành có chút danh khí.
Nhưng mà danh khí của Tu La đại đế trừ chính nhóm người của hắn ra, những người khác đối với hắn mà nói quả thực chưa nói tới việc có bao nhiêu hảo cảm.
Đối nội, những người dưới trướng Tu La đại đế vô cùng khí phách.
Lấy Vương Đình đại phiệt năm đó mà nói, làm mưa làm gió ở Lưu Ly vương thành, làm không ít chuyện xấu.
Tu La vệ của Tu La đại đế ở Lưu Ly vương thành cũng có danh tiếng không xong.
So sánh với hắn, bên Khổng Tước thánh sơn, danh tiếng so với bên Tu La đại đế tốt hơn rất nhiều.
Không đơn thuần là mị lực của Khổng Tước đại đế, Khổng Tước vệ của Khổng Tước thánh sơn có danh tiếng rất tốt.
Ít nhất Khổng Tước vệ dưới tình huống không quá đặc biệt, ít tham dự tranh giành thế tục.
Nếu nói tuyển chọn chưởng khống giả Lưu Ly vương thành, không ít người thực sự không quá nguyện ý chọn Tu La đại đế.
Không vì cái gì khác, Tu La đại đế ở Lưu Ly vương thành phương diện đối ngoại quả thực không nói gì tới công huân, kiến thiết cả.
Danh khí của người khác trên cơ bản đều thanh lập trên phương diện tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ Lưu Ly vương thành.
Có người nói Tu La đại đế vì tư lợi, có người nói là Khổng Tước đại đế quá siêu nhiên, làm cho Tu La đại đế hắn không có không gian phát huy.
Nhưng sự thực chính là, phương diện đối ngoại của Tu La đại đế quả thực không có làm ra cống hiến gì với Lưu Ly vương thành.
Văn không thể an ban, võ không thể phục chúng, lời này tuy rằng khó nghe một chút, thế nhưng dùng để hình dung Tu La đại đế mà nói, vẫn có chút thuyết phục.
Tu La đại đế so với những đại đế khác mà nói, thực lực võ đạo tự nhiên vượt lên trên đầu một chút.
Nhưng cùng với đại đế thứ hai như Niêm Hoa đại đế mà nói, cũng chưa chắc đã có thể áp một đầu.
Chỉ là tính cách của Niêm Hoa đại đế không màng danh lợi, đối với mấy chuyện tranh dành đoạt lợi này gần dây không quá mưu cầu danh lợi.
Nếu như Khổng Tước đại đế có mặt, mọi người căn bản không thèm nhìn Tu La đại đế.
Chỉ là hiện tại bên ngoài nhao nhao truyền tới tin tức Khổng Tước đại đế không còn trên nhân thế, điều này cũng khiến cho nhân tâm dị động, lòng người Lưu Ly vương thành hoảng sợ.
Tu La đại đế cũng mượn cơ hội lần này, thừa dịp mà vùng lên.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License