Độc tôn tam giới
Chapter
0179
̣ch lớn.
(1) Hạ viện chủ nghe vậy, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: Cái gì? Ngươi nói đại tông phái thượng cổ? Là.
.
.
Là Đan Tiêu cổ phái sao? Trong lòng Giang Trầη chấn động, trên mặt chỉ mỉm cười.
Đan Tiêu cổ phái? Xem ra Thien Thiền cổ viện này quả thực có quan hệ với Đan Tiêu cổ phái.
Bằng không mà nói, sao nàng ta lại nói ra tên của Đan Tiêu cổ phái.
Phải biết rằng Đan Tiêu cổ phái từ thời thượng cổ tới nay đã phong ấn sơn môn, truyền thừa tuyệt tự.
Thực sự là Đan Tiêu cổ phái sao? Hạ viện chủ si ngốc, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Giang Trầη.
trong đôi mắt xinh đẹp bắn ra sự khát vọng, kích động hỏi: Thiệu lôi chủ, ta cả gan hỏi một câu.
Tư liệu về trận pháp này là ngươi nhìn thấy ở đâu? Hiển nhiên chuyện này đối với Hạ viện chủ mà nói, là một tin tức cực kỳ khiếp sợ.
Có khả năng liên quan tới số mệnh của cả Thiên Thiền cổ viện.
Giang Trầη cười nhạt một tiếng: Ở một nơi mà các ngươi không có khản năng đi được.
Không có khả năng đi được? Hạ viện chủ lẩm bẩm nói: Vậy rốt cuộc là địa phương nào? Thiệu lôi chủ, việc này đối với Thiên Thiền cổ viện ta mà nói, vô cùng quan trọng, mong Thiệu lôi chủ nói rõ hơn.
Giang Trầη từ trong thái độ của Hạ viện chủ này trên cơ bản đã xác định, Thiên Thiền cổ viện cho dù không có quan hệ trực tiếp với Đan Tiêu cổ phái, cũng có quan hệ gián tiếp.
Trận đồ này ta nhìn thấy trong Vạn Uyên đảo.
Tạm thời Giang Trầη không có khả năng nói chuyện bí cảnh Huyễn Ba sơn cho người Thiên Thiền cổ viện biết được.
Vạn Uyên đảo? Nghe thấy ba chữu này, phản ứng của Hạ viện chủ kia giống như phản ứng của đám người Vô Song đại đế, Cao Phó viện chủ trước đó như đúc.
Hai mắt khẽ động, đột nhiên thân thể mềm mại của Hạ viện chủng nhoáng lên một cái, thất thanh nói: Ngươi.
.
.
Ngươi nói là chỗ kia? Giang Trầη lạnh nhạt gật đầu, một khi hắn đã tự nói ra cái thân phận này, muốn nói dối thì phải tiếp tục.
Không thể không nói, ba chữ Vạn Uyên đảo này giống như có ma lực vậy.
Nghe thấy ba chữ này, cho dù người có địa vị cao, thực lực có mạnh hơn nữa, phản ứng đều không sai biệt lắm.
Khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ.
Hạ viện chủ kia ngây ngốc cả buổi mới lẩm bẩm nói: Vạn Uyên đảo, Vạn Uyên đảo.
.
.
Địa phương trong truyền thuyết kia thực sự tồn tại hay sao? Giang Trầη mỉm cười một tiếng: Tại sao các ngươi đều cảm thấy Vạn Uyên đảo không tồn tại? Hạ viện chủ than nhẹ một tiếng, nói: Không phải là chúng ta cảm thấy nó không tồn tại, mà là Vạn Uyên đảo thực sự quá mức thần bí.
Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu cường giả cương vực nhân loại, dốc hết tâm huyết, muốn tìm kiếm địa phương mở ảo trong truyền thuyết kia, thế nhưng thủy chung vẫn không có tin tức gì.
Người nói tới Doanh châu, thế nhưng đều không biết nó ở đâu.
Doanh châu cũng là địa phương của tiên gia trong truyền thuyết.
Bao nhiêu người đi cầu tiên nhân mà không thấy nơi này.
Giang Trầη khoát tay nói: Bỏ đi, trận đồ ta đã hoàn thiện, xem một chút đi.
Hắn đem trận đồ đã hoàn thiện lấy ra, trực tiếp ném cho Hạ viện chủ.
Hạ viện chủ không ngờ Giang Trầη lại hào phóng như vậy, dưới tình huống còn chưa lấy Thánh linh thạch ra mà đã trực tiếp đem trận đồ cho nàng xem.
Đây không phải là khí độ mà người bình thường có thể có được.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt Hạ viện chủ thoáng cái biến đổi.
Sau đó biểu lộ của nàng cực kỳ ngưng trọng.
Trong mắt cũng không thể nào che dấu được sự kinh ngạc.
Trận đồ của Thiên Thiền cổ viện bọn họ cung cấp cực kỳ qua loa.
Mà trận đồ sau khi hoàn thiện rõ ràng đã rõ ràng, chi tiết hơn rất nhiều.
Chỉ cần là người trong nghề là có thể nhìn ra thật giả.
Hạ viện chủ ở phương diện trận đồ cũng hao phí vô số tâm huyết nghiên cứu, xem xét một cái đã biết đây ro ràng là người trong nghề ra tay.
Mãi một lúc lâu sao trong mắt Hạ viện chủ tràn ngập vẻ sợ hãi lẫn vung mừng, lưu luyến thu ánh mắt mình lại.
Hai mắt nhìn về phía Giang Trầη, trong mắt tràn ngập vẻ kính nể.
Mà bên trong vẻ kính nể kia còn có một phần nghi hoặc.
Nhưng mà Hạ viện chủ cuối cùng cũng không có nói gì nữa, nàng đem số lượng linh thạch đã định trước lấy ra, giao cho Giang Trầη, nhìn Giang Trầη thật sâu rồi nói: Thiệu lôi chủ, ta không ngờ tới, vấn đề này lại được giải quyết trong tay một người trẻ tuổi như vậy.
Tài không đợi tuổi a.
Tài không đợi tuổi a.
Trong giọng nói của Hạ viện chủ tràn ngập tán thưởng, phát ra lời mời với Giang Trầη: Thiệu lôi chủ, ta đại biểu Thiên Thiền cổ viện, chính thức phát ra lời mời với ngươi.
Hy vọng ngươi có thời gian thì tới thăm Thiên Thiền cổ viện chúng ta, đi thăm một chsut.
Thiên Thiền cổ viện chúng ta ở khu vực đông nam của bát vực.
Đất rộng của nhiều, địa linh nhân kiệt.
Quan trọng nhất là Thiên Thiền cổ viện chúng ta có thừa mỹ nữ.
Nếu như Thiệu lôi chủ còn độc thân, càng nên đi tới Thiên Thiền cổ viện chúng ta thăm thú một chút a.
Giang Trầη nhịn không được cười lớn lên.
Thiên Thiền cổ viện hắn nhất định sẽ đi, nhưng mà tuyệt đối không phải vì có mỹ nữ mới đi.
Thấy Giang Trầη không có ý kiến, Hạ viện chủ dặn đi dặn lại, nói: Thiệu lôi chủ, nhớ rõ a.
Cánh cửa của Thiên Thiền cổ viện tùy thời mở rộng chào đón ngài.
Giang Trầη tùy ý cười, khoát khoát tay.
Sau khi giải quyết cả ba vấn đề Chí tôn, Giang Trầη vốn tưởng rằng sẽ được nghỉ ngơi.
Thế nhưng không ngờ rằng, Hạ viện chủ của Thiên Thiền cổ viện vừa rời đi, Vương Học Thông đại sư lập tức chạy tới.
Vẻ mặt kinh ngạc không thôi: Thiệu lôi chủ, kia.
.
.
Hình như là người của Thiên Thiền cổ viện đúng không? Vấn đề của Thiên Thiền cổ viện bọn họ.
.
Chẳng lẽ.
.
.
Chẳng lẽ đã bị ngươi giải quyết? Vương Học Thông đại sư chủ yếu là nghiên cứu trận pháp nhất đạo, hắn đối với trận pháp cực kỳ si mê, cho nên bất cứ chuyện gì về trận pháp, hắn đều vô cùng hứng thú.
Vấn đề của Thiên Thiền cổ viện kia, trước đó hiển nhiên Vương Học Thông đại sư cũng đã từng tiếp xúc qua.
Thế nhưng hắn cũng luôn mờ mịt, khó hiểu.
Chỉ là hắn không giải quyết nổi, lại không biết được là trận pháp thượng cổ được truyền thừa xuống.
Cho nên nhìn thấy Hạ viện chủ dùng vẻ mặt lưu luyến rời đi.
Vương Học THông đại sư liền nhìn ra một chút mánh khóe, trong lòng tự nhiên khiếp sợ không thôi.
Nhịn không được mà muốn tới tìm hiểu tình huống một chút.
Theo hắn phỏng đoná, Thiệu lôi chủ này nhất định đã giải quyết được vấn đề kia.
Bằng không Hạ viện chủ của Thiên Thiền cổ viện kia sẽ không có khả năng vui vẻ rời khỏi Thưởng Kim lôi đài như vậy.
Giang Trầη biết rõ loại chuyện thế này cũng không dấu diếm được, cho nên hắn cười hắc hắc: Trận đồ kia, lúc đầu khi ta còn ở Vạn Uyên đảo, vừa hay nhìn thấy qua.
Cho nên.
.
.
Mới sửa mái nhà dột như vậy a.
Vương Học Thông đại sư há hốc miệng, có thể nhét đủ một chiếc bánh bao.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hắn có chút không tin.
Thế nhưng mà lại không thể không tin.
Nếu không nói như vậy.
Thì nên giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói người trẻ tuổi này là trận pháp đại sư? So với Vương Học Thông hắn còn mạnh hơn?̣ch lớn.
(2) Hắn gian nan nuốt nước bọt vài cái, Vương Học Thông đại sư lại khẽ thở dài nói: Thiệu lôi chủ, lão phu đối với ngươi có chút không phán đoán được a.
Chẳng lẽ thiên tài thiếu niên của Vạn Uyên đảo các ngươi đều nghịch thiên như vậy hay sao? Loại vấn đề này nhất định Giang Trầη không biết trả lời thế nào, cho nên hắn dứt khoát không trả lời.
Vương Học Thông vẫn có một chút đạo đức của chức nghiệp, hắn cũng không có hỏi tới tình hình cụ thể và tỉ mỉ của trận đồ kia.
Hắn cũng biết, nghe ngóng chi tết vấn đề khác là chuyện không được phép.
Cho nên mặc dù hiện tại hắn có một bụng hiếu kỳ, cũng phải ngăn chặn lại.
Mang theo một bụng nghi ngờ, hiếu kỳ rời khỏi Tổng lôi đài của Giang Trầη.
Hai Tổng lôi đài của Giang Trầη hoàn thành cơ hồ tất cả vấn đề Chí tôn, chuyện này khiến cho sinh ý của hai tổng lôi đài của hắn càng thêm nóng bỏng.
Biết được bên Giang Trầη sớm hoàn thành vấn đề Chí tôn, danh khí của hắn cũng tăng lên trên phạm vi lớn.
Bốn phía Thưởng kim lôi đài, hiện tại mọi người đều biết tuy rằng Thiệu tổng lôi chủ còn trẻ tuổi, thế nhưng trình độ cực cao, không thua kém ba đại tiền bối một chút nào.
Bên Thanh Phượng Đan Vương, hiển nhiên cũng nghe được chút tin tức.
Biết rõ vấn đề tồn tại tám trăm năm của Hạ Vũ Kiếm Tông đã bị Giang Trầη giải quyết.
Trong lúc nhất thời trong lòng Thanh Phượng Đan Vương gấp gáp tới khó nhịn.
Nếu như không phải vấn đề trên người cực kỳ nặng nề, hắn hận không thể lập tức chạy tới lôi đài của Giang Trầη mà hỏi rõ.
Ba ngày áp trục cuối cùng quả nhiên vô cùng đặc sắc.
Trừ vấn đề Chí Tôn cấp ra, những vấn đề cửu cấp không ngừng xuất hiện.
CHuyện này khiến cho quy cách Thưởng Kim lôi đài đang tiến hành trong lúc vô hình lại tăng lên.
Thưởng kim lôi đài là như vậy, tuần hoàn.
Sau khi biểu hiện kinh người của Giang Trầη được truyền đi, mọi người biết được một vấn đề tồn tại tám trăm năm bị Giang Trầη giải quyết, tự nhiên sẽ hình thành một loại cổ động.
Làm cho những người vốn không quá lạc quan với Thưởng Kim lôi đài lần này cũng sinh ra vài phần hiếu kỳ, nhao nhao từ nhà đi tới đây, tiến vào trong Thưởng Kim lôi đài.
Thậm chí ở trong Thưởng Kim lôi đài còn có tiếng hô, yêu cầu Tịnh Phần điện thêm vào mấy ngày, làm cho những người trước đó bỏ qua Thưởng Kim lôi đài còn có cơ hội tham dự.
Nhưng mà quy tắc chính là quy tắc.
Đừng nói là Tịnh Phần điện không đpá ứng, những Tổng lôi chủ tham dự Thưởng Kim lôi đài cũng chưa chắc đã đồng ý.
Tuy rằng lợi nhuận rất tốt, thế nhưng mà liên tục có cường độ làm việc cao như vậy khiến cho bọn họ ít nhiều có chút mệt mỏi.
Dù sao con người cũng không phải là sắt thép.
Mãi tới khi buổi chiều cuối cùng của Thưởng Kim lôi đài tới, Lỗ trưởng lão của Hạ Vũ Thiên Kiếm tông kia mới vội vàng chạy tới.
Thiệu lôi chủ, ngại quá, lão Lỗ ta tới chậm.
Trên trán Lỗ trưởng lão đầy mồ hôi, nhìn bộ dáng có lẽ là vội vàng chạy tới đây.
Từ biểu hiện của hắn có thể nhìn ra được, hắn rất lo lắng cũng rất hưng phấn.
Lỗ trưởng lão, Thưởng Kim lôi đài sắp chấm dứt, hiện tại ngươi tới dường như đã quá trễ rồi a.
Giang Trầη cười nhạt nói.
Lỗ trưởng lão cũng biết mình tới muộn, nhưng mà lần này hắn tới đây căn bản không có ý định thông qua Tịnh Phần điện.
Hắn thấp giọng nói.
Thiệu lôi chủ, lão Lỗ lần này tới đây là cố ý muốn nói với ngài một tiếng.
Chúng ta đồng ý thêm vào mười ức, xin Thiệu lôi chủ ra tay luyện chế một khỏa Hình Ý đan.
Hơn nữa đây là mời cá nhân, không thông qua Tịnh Phần điện làm môi giới, cho nên ngài không cần trích phí cho Tịnh Phần điện.
Vấn đề trên Thưởng Kim lôi đài, cũng phải rút ra một số lợi nhuận cho Tịnh Phần điện.
Tuy rằng tỷ lệ không cao, thế nhưng nếu như số lượng lớn, con số tài phú này cũng rất kinh người.
Thành giao.
Giang Trầη không do dự, luyện chế HÌnh Ý đan này đối với hắn mà nói, độ khó cũng không phải quá lớn: Nhưng mà tài liệu các ngươi phải chuẩn bị, hơn nữa thời gian luyện chế là do ta tính toán.
Lỗ trưởng lão vui vẻ ra mặt: Điều này là đương nhiên, đương nhiên rồi.
Nhưng mà thời gian, vẫn là càng sớm thì càng tốt a.
Giang Trầη thản nhiên nói: Ta đương nhiên hy vọng càng sớm càng tốt, nhưng mà sau khi Thưởng Kim lôi đài kết thúc, có một đấu giá hội, ít nhất phải đợi ta trở về từ đấu giá hội rồi nói sau.
Đấu giá hội này Lỗ trưởng lão biết rõ, cho nên gật đầu nói: Tốt, đấu giá hội nhiều lắm chỉ có một hai ngày.
Một chút thời gian này chúng ta vẫn đợi được.
Sau khi ước định với Lỗ trưởng lão xong, buổi chiều cuối cùng của Thưởng Kim lôi đài này Giang Trầη cũng không có ý định tiếp thêm vấn đề gì nữa.
Cho dù có vấn đề xuất hiện, Giang Trầη cũng phân cho những Phân lôi chủ kia đi hoàn thành.
Buổi chiều cuối cùng, tuy rằng còn có một số đông người dũng mãnh tràn vào, nhưng mà đại đa số Tổng lôi chủ đều lựa chọn thu tay lại, cho nên người buổi chiều cuối cùng bận rộn nhất lại là những Phân lôi chủ kia.
Thời gian từ từ trôi qua, Thưởng Kim lôi đài lần này tuyên cáo kết thúc.
Cơ hồ tất cả Phân lôi chủ đều vui vẻ không thôi.
Hiển nhiên lần này sinh ý của Thưởng Kim lôi đài vô cùng tốt.
Nhất là mấy ngày cuối cùng, cơ hồ mỗi một phân lôi chủ đều có lợi nhuận không thấp.
Tuy rằng một nửa kiếm được đều rơi vào trên người Tổng lôi chủ, nhưng mà dù vậy bọn họ thu về cũng tương đối khá.
Sau khi nộp lên phần trăm phí tổn cho Tịnh Phần điện, tiền lời của Lâm Yến Vũ vượt qua hơn hai ức.
Số tài phú này đối với Lâm Yến Vũ mà nói, không thể nghi ngờ là một bút tài phú cực lớn.
Tiền lời của Lâm Chí Vinh kia gần với Lâm Yến Vũ, trong tất cả các Phân lôi chủ, tiền lời của hắn và Lâm Yến Vũ tuyệt đối có thể xếp vào top năm.
Về phần Giang Trầη, tiền lời của hắn càng thêm kinh người.
Tổng số tiền tài đạt tới hai ba mươi ức, khoản tái phú ngoài ý muốn này hơn người khác gấp đôi.
Hiện tại, tài lực của Giang Trầη tuyệt đối so với đại bộ phận cường giả Hoàng cảnh còn khoa trương hơn.
Quan trọng nhất là danh khí lên cao, làm cho lúc Giang Trầη tham dự đấu giá hội có tư cách, còn có thêm vài phần lực lượng.
Lần này quy mô của Thưởng Kim lôi đài giống như thổi bong bóng vậy, từng bước chuyển biến.
Ngay từ đầu Tịnh Phần điện chỉ xử lý với quy mô mười năm một lần mà thôi.
Về sau bởi vì có ba đại tiền bối tham dự, biến thành ba trăm năm một lần.
Lại bởi vì biểu hiện của ba đại tiền bối, quan trọng nhất là biểu hiện kinh người của Giang Trầη, lại làm cho quy cách của Thưởng Kim lôi đài lần nữa tăng lên, cơ hồ có thể nói là ngàn năm có một.
Không nói tới đâu xa, vấn đề tám trăm năm không có ai phá của Hạ Vũ Thiên Kiếm tông, cũng bị Giang Trầη phá giải.
Chuyện này không thể nghi ngờ đã nhấc lên sóng to gió lớn ở Đan Hỏa thành.
Đừng nhìn những thế lực Đế cấp kia không có phái người đi tham dự Thưởng Kim lôi đài do Tịnh Phần điện xử lý.
Nhưng trên thực tế, mỗi ngày Tịnh Phần điện đều báo cáo nội dung của Thưởng Kim lôi đài cho tất cả các thế lực Đại đế.
́u giá hội mời.
(1) Kể cả những biểu hiện của các Tổng lôi chủ kia, đều hai năm rõ mười trình lên.
Thân phận Giang Trầη, Cao Phó điện chủ của Tịnh Phần điện bởi vì đã phát ra lời thề, cho nên cũng không tiết lộ ra ngoài.
Nhưng mà về biểu hiện của Giang Trầη, Cao Phó điện chủ lại cường điệu lên một chút.
Nhất là sau khi vấn đề của Hạ Vũ Thiên Kiếm Tông được giải quyết, Cao Phó điện chủ càng đem tin tức này nhanh chóng báo lên tất cả các thế lực đại đế.
Trong lúc nhất thời, cái tên Thiệu Uyên lạ lẫm này trong lúc vô hình trở thành tiêu điểm sau lưng các thế lực Đế cấp của Đan Hỏa thành.
Vô số người trong Đan Hỏa thành đều cảm thấy kỳ quái, Thiệu Uyên này rốt cuộc có địa vị gì? Không ngờ lại có thể giải quyết vấn đề tám trăm năm qua không ai giải quyết được? Đương nhiên, về phần nội dung cụ thể của Hạ Vũ Thiên Kiếm tông kia, người không có tham dự qua Thưởng Kim lôi đài đều không biết được nội dung.
Cho dù người đã tham dự, biết rõ nội dung bên trong cũng không thể tiết lộ.
Nhưng mà cho dù không biết nội dung của vấn đề kia.
Thế nhưng vấn đề mà tám trăm năm liền không thể giải quyết, nhất định là vấn đề vô cùng khó có được.
Cho nên cái tên Thiệu Uyên dùng xu thế không thể ngăn cản trở thành tiêu điểm của Đan Hỏa thành.
Đan Hỏa thành là một địa phương không tồi.
Bởi vì Thiệu Uyên cường thế xuất hiện, rất nhiều thế lực cơ hồ nhanh chóng vươn cành ô liu ra, mời chào Giang Trầη.
Nhưng mà không thể nghi ngờ, những thế lực này đều không công mà lui.
Mà rất nhiều thế lực thông qua Tịnh Phần điện, muốn nghe ngóng, muốn thông qua quan hệ với Tịnh Phần điện lôi kéo Giang Trầη.
Nhưng mà Tịnh Phần điền đều không có ngoại lệ mà nói cho bọn họ, nói không nên si tâm vọng tưởng.
Thiệu Uyên này chắc chắn sẽ không gia nhập bất kỳ thế lực nào trong Đan Hỏa thành.
Thanh Phượng Đan Vương sau khi Thưởng Kim lôi đài chấm dứt, tìm tới Giang Trầη, nghe ngóng chuyện vấn đề của Hạ Vũ Thiên Kiếm tông kia.
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục từ Giang Trầη.
Thanh Phượng Đan Vương im lặng thật lâu, cuối cùng cười khổ.
Ngẫm lại ban đầu mình còn từng khinh bỉ qua người trẻ tuổi này.
Cảm thấy hắn tham dự tuyển chọn Tổng lôi chủ đan đạo là khinh nhờn với đan đạo.
Hiện tại ngẫm lại, Thanh Phượng Đan Vương cũng cảm thấy xấu hổ.
Thiệu huynh đệ, lão phu hổ thẹn.
Hiện tại lão phu đã biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
lão phu gần đây đều tự cho là đúng, cảm thấy bài danh trước ba mươi sáu của danh nhân đường ngàn năm của Đan Hỏa thành là việc đáng tự hào.
Thế nhưng so với tiểu huynh đệ mà nói, lão phu quả thực đã sai, sai lầm rất lớn a.
Thanh Phượng Đan Vương này tuy rằng tính cách cổ quái, thế nhưng hắn ta có ưu điểm, đó là đối với người mạnh hơn mình là phục tùng tuyệt đối.
Cũng biết sai rồi thay đổi.
Thanh Phượng Đan Vương nói quá lời rồi.
Kỳ thực tiểu tử có thể may mắn hoàn thành vấn đề này kỳ thực là gia sư từng đề cập một ít vấn đề đan phương với tiêu tử.
Đan phương này vừa vặn cũng là một trong những đan phương mà ân sư của tiểu tử năm đó đưa cho tiểu tử nghiên cứu trọng điểm.
Giang Trầη chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi.
Dù sao loại chuyện trùng hợp này tuy rằng thoạt nhìn không quá chân thật, thế nhưng lại có sức thuyết phục nhất.
Dù sao hắn còn trẻ, nếu như khoa trương quá mức mà nói, người khác sẽ không tin.
Nói trùng hợp học qua, khiến cho trong lòng người ta cũng dễ tiếp nhận hơn một chút.
Giống như những Đan Vương cường đại của Lưu Ly vương thành kia vậy, Thanh Phượng Đan Vương đối với ân sư trong miệng Giang Trầη cũng sùng bái không thôi.
Lúc này Vô Song đại đế cũng đi tới, cười ha hả nói: Tiểu huynh đệ, lão phu đã nghe nói qua, ngươi là vương bài cửa Thưởng Kim lôi đài lần này a.
Giang Trầη cười nói: Vận khí tốt, đánh bậy đánh bạ trúng mà thôi.
Một lần có thể nói là vận khí, hai lần cũng có thể là vận khí.
Thế nhưng ba lượt bốn lần, không chỉ đơn giản là hai chữ vận khí có thể giải thích được.
Vô Song đại đế cười nói.
Nói đúng, nếu như chỉ là vận khí, ngươi không có khả năng đứng đầu tuyển chọn lĩnh vực đan đạo, cũng không có khả năng đứng đầu lĩnh vực tổng hợp.
Ngươi có thể lấy được những thành tích này, tuyệt đối không phải là dựa vào vận khí, mà là dùng nội tình và thực lực chân thực.
Thanh Phượng Đan Vương nghiêm túc nói.
Vương Học Thông đại sư cũng góp lời: Thiệu huynh đệ, lão Vương ta quả thực có xúc động muốn bái ngươi làm sư phụ.
Ài, chỗ ta có rất nhiều vấn đề về trận pháp, Thiệu huynh đệ, nếu như ngươi không chê, chúng ta luận bàn một phen, nói không chừng còn có thể giúp nhau tiến bộ a.
Vô Song đại đế cười mắng: Lão tiểu tử ngươi hết hy vọng đi.
Thời gian của Thiệu huynh đệ lão phu đã đặt trước rồi.
Vương Học Thông đau khổ kêu lớn: Vô Song đại đế, ngươi cũng không thể bá đạo như vậy a.
Hu hu, lão Vương ta bị những nan đề trận pháp này làm cho mê hoặc không thông.
Sớm muộn gì cũng phát nghẹn mà chết.
Đừng có khóc lóc trước mặt lão phu, vô dụng thôi.
Vô Song đại đế hớn hở nói, hắn biết rõ Vương Học Thông đang giả vờ.
Trong lúc đang nói giỡn, Cao Phó điện chủ đi tới: Chư vị, đấu giá hội ngày mai chư vị muốn tham dự hay không? Lần đấu giá hội này Tịnh Phần điện chúng ta thu được không ít vật tốt đấu giá.
Nếu như chư vị muốn tham gia, nhất định sẽ càng khiến cho đấu giá hội lần này càng thêm náo nhiệt.
Cao Phó điện chủ trực tiếp yêu cầu mọi người.
Vô Song đại đế thì sao cũng được, ánh mắt hắn quét qua người Giang Trầη.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nếu như Giang Trầη muốn tham gia, hắn sẽ đi cùng một chút.
Nếu như Giang Trầη không tham gia, VÔ Song đại đế cũng sớm mời hắn rời khỏi Đan Hỏa thành đi tới Tà Nguyệt thượng vực.
Thanh Phượng Đan Vương có chút hứng thú, hắn tham dự Thưởng Kim lôi đài lần này, tiền tài thu được nhiều vô số kể, nhưng mà sau khi phát hiện ra thiên tài đan đạo nghịch thiên như Giang Trầη, tâm linh già nua không ngừng bị đả kích.
Càng ý thức được mình chưa đủ cường đại, cho nên lúc này Thanh Phượng Đan Vương chỉ muốn trở về bế quan, khổ tu.
Vương Học Thông nở nụ cười quái dị, nhìn qua Giang Trầη: Ta nghe theo Thiệu huynh đệ, Thiệu huynh đệ tham gia, lão Vương ta cũng tham gia.
Cao Phó điện chủ âm thầm cảm thấy kỳ quái, ba đại tiền bối này từ bao giờ lại để ý tới cảm nhận của người trẻ tuổi kia như vậy? Thoạt nhìn giống như quay xung quay người trẻ tuổi kia vậy.
Cao Phó điện chủ không khỏi bội phục mị lực của Giang Trầη, ba đại cao nhân này trước đó khó mời tới cỡ nào chứ? Cao Phó điện chủ so với ai khác đều cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Có thể mời được ba đại cao nhân này, quả thực không dễ dàng.
Điều này cũng khiến cho cấp bậc của Thưởng Kim lôi đài không ngừng đề thăng.
Ba đại cao nhân khó mời như vậy, giờ phút này thậm chí lại có xu thế quay chung quanh người trẻ tuổi kia, chuyện này bảo sao không khiến cho Cao phó điện chủ giật mình cơ chứ?́u giá hội mời.
(2) Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Giang Trầη cũng không giấu diếm ý định: Ta muốn tham dự đấu giá hội.
Hai mắt Vương Học Thông sáng ngời: Vậy thì tham gia a.
Lão Vương ta vừa vặn cũng muốn tham dự náo nhiệt.
Vô Song đại đế cười nói: Bao nhiêu năm rồi lão phu chưa từng tham dự đấu giá hội nào.
Lần đấu giá hội này không biết có thứ tốt gì lọt vào trong mắt bổn đế hay không? Cao Phó điện chủ cười khổ nói: Người là tiền bối Đế cấp.
Đồ vật muốn lọt vào trong mắt của người quả thực vô cùng khó tìm a.
Thanh Phượng Đan Vương muốn rời khỏi, thấy Giang Trầη cũng tham dự, cho nên cũng hào hứng Thiệu huynh đệ đã muốn tham dự, lão phu cũng tới góp vui một chút vậy.
Lão phu có chút hiếu kỳ, loại thiên tài có thiên phú như Thiệu huynh đệ, chỉ là một đấu giá hội liệu có bảo bối gì có thể lọt vào trong mắt hắn cơ chứ? Cao Phó điện chủ nghe ba đại cao nhân mở miệng đáp ứng, cũng đại hỉ, nói: Có mấy vị tham dự, cấp độ của đấu giá hội lại tăng lên một bậc.
Cao mỗ ở đây đa tạ chư vị.
Muốn cảm tạ thì nên cảm tạ Thiệu huynh đệ.
Vương Học Thông đại sư cười hắc hắc: Dù sao lão Vương ta cũng chỉ theo chân Thiệu huynh đệ mà thôi.
Vô Song đại đế tuy rằng chỉ cười mà không nói, thế nhưng hiển nhiên cũng có ý tứ như vậy.
Tổng đà Trích Tinh bang.
Bang chủ Trích Tinh bang và một đám phụ tá đều ngồi đó.
Trong đó còn có một tồn tại khiến cho người ta càng thêm chú ý hơn.
Đó chính là nữ tiểu nhị Khả Khả cô nương của Tinh Thần phường.
Khả Khả, những ngày qua ngươi bái phỏng tên kia, có thu hoạch gì không? Bang chủ Cái Tông Lâm của Trích Tinh bang nhìn về phía Khả Khả cô nương rồi hỏi.
Thanh âm trong vắt của Khả Khả cô nương vang vọng: Hắn.
.
.
Hắn vẫn muốn mua.
Thế nhưng đối với cái giá mà chúng ta đưa ra rất bất mãn.
Cái Tông Lâm cười hắc hắc, vô cùng quái dị: Các ngươi không biết rồi, theo như tình báo mới nhất mà ta vừa nhận được.
Nói ra có lẽ các ngươi sẽ giật mình.
Tiểu tử này gọi là Thiệu Uyên, tham dự Thưởng Kim lôi đài của Tịnh Phần điện, một mình chống đỡ hai Tổng lôi đài, cuối cùng trở thành vương bài của Thưởng Kim lôi đài lần này.
Giải quyết một vấn đề đan đạo tám trăm năm không giải quyết được.
Hiện tại, hơn phân nửa thế lực Đan Hỏa thành đều muốn lôi kéo hắn.
Tiếu tổng quan của Tinh Thần phường kia nghe vậy cũng thở dài: Nhìn người không thể nhìn bề ng oài a.
Lúc trước thuộc hạ quả thực đã nhìn lầm người này.
Cái Tông Lâm khoát tay nói: Bây giờ nói tới những chuyện này cũng vô dụng.
Lần đấu giá hội này chúng ta phải bán Mộc đại sư khỏi tay.
Tất cả thế lực lớn mặt dù đều cảm thấy hứng thú với Mộc đại sư, thế nhưng khẩu vị của bọn họ đều quá lớn.
Thậm chí còn chỉ muốn xuất ra chút lợi nhỏ, đã muốn áp bách chúng ta phải bán ra Mộc đại sư.
Loại sinh ý không có lãi này, Trích Tinh bang chúng ta tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Đấu giá, ai ra cao hơn thì bán cho người đó.
Đúng, hy vọng Thiệu Uyên tổng lôi chủ này sẽ tham dự.
Danh tiếng của hắn hiện tại cực thịnh, đã có tư cách đấu giá cùng với tất cả các thế lực lớn.
Ta cảm thấy bán cho hắn chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Chung quy so với những thế lực trong Đan Hỏa thành này, hắn còn vừa mắt hơn một chút.
Tiếu tổng quản phân tích.
Cái Tông Lâm cũng vô cùng đồng tình với suy nghĩ này, nhưng mà một gã trưởng lão của Trích Tinh bang lúc này lại nói: Bang chủ, thuộc hạ vẫn cảm thấy, đấu giá hội này là phúc hay là họa còn chưa đoán được.
Nhiều thế lực ngấp nghé Mộc đại sư như vậy, nếu như cuối cùng bán cho người ngoài.
Ta sợ rằng Trích Tinh bang chúng ta về sau sẽ trở thành tấm bia cho mọi người chỉ trích.
Người có cùng quan điểm này trong nội bộ Trích Tinh bang cũng có một đám.
Cái Tông Lâm cau mày nói: Đan Hỏa thành có quy củ của Đan Hỏa thành.
Nếu như bọn họ quả thực có hứng thú với Mộc đại sư, nên xuất ra thành ý của mình.
Muốn dựa vào việc đàn áp Trích Tinh bang chúng ta, ta là người thứ nhất không đồng ý.
Đúng, không thể đồng ý.
Đấu giá hội là công bằng nhất, ai ra giá cao thì bán cho người đó.
Không có thực lực và phách lực, không chiếm được cũng là đáng đời.
Hiển nhiên, người ủng hộ Cái Tông Lâm cũng không ít.
Cuối cùng vẫn là Cái Tông Lâm quyết đoná, vẫn là quyết định đem Mộc đại sư đẩy lên đấu giá hội, người trả giá cao là được.
Tuy rằng làm như vậy có khả năng sẽ đắc tội một ít thế lực.
Nhưng mà Trích Tinh bang rất rõ ràng, không quản bọn họ lựa chọn thế nào, cuối cùng đều phải đắc tội một ít thế lực.
Muốn làm được mọi mặt toàn mỹ, không đắc tội với thế lực nào, đây là chuyện cơ hồ không có khả năng.
Dù sao thiên tài Tiên Thiên Mộc linh chi thể chỉ có một mà thôi.
Bán cho nhà nào, cuối cùng đều đắc tội với một ít thế lực còn lại.
Khả năng còn đắc tội lớn hơn.
Dùng phương pháp đấu giá bán đi, cho dù đắc tội, cũng không phải là vấn đề của Trích Tinh bang bọn họ.
Ai bảo đám người kia không ra giá nổi a? Lần này Tịnh Phần điện tổ chức Thưởng Kim lôi đài, quy cách tăng lên cực cao.
Cũng hấp dẫn vô số ánh mắt.
Trong lúc vô hình cũng mang tới nhân khí cực cao cho đấu giá hội kia.
Mà Tịnh Phần điện cũng mượn cơ hội lần này, cố gắng tuyên truyền mấy Tổng lôi chủ trọng yếu của Thưởng Kim lôi đài cũng tham dự đấu giá hội, chuyện này không thể nghi ngờ lại tăng lên một số lượng nhân khí rất lớn cho đấu giá hội.
SO với lúc trước khi tham dự Thưởng Kim lôi đài không có tiếng tăm gì, thân phận và địa vị của Giang Trầη hiện tại không thể nghi ngờ theo nước lên thì thuyền lên, tăng lên rất nhiều.
Lúc trước khi hắn tới Tịnh Phần điện báo danh bị nghi hoặc, hiện tại hắn lại thành Tổng lôi chủ có thể ngồi ngang hàng với ba vị đại tiền bối.
Tầng thân phận này, đã có vầng sáng sau lưng tầng thân phận này, làm cho ai cũng không dám khinh thị hắn.
Quan trọng nhất là số tài phú kiếm được từ Thưởng Kim lôi đài cũng khiến cho hắn trở thành một trong những quý nhân được hoan nghênh nhất đấu giá hội.
Dù sao sức mua và tài lực của hắn cũng không cần phải nghiệm chứng cái gì.
Một lần tham dự Thưởng Kim lôi đài đạt được khoản tài phú hơn hai mươi ức vạn, coi như là những thổ hào của Đan Hỏa thành kia cũng chưa chắc có thể có mấy người vượt qua hắn.
Cho nên Giang Trầη và ba vị đại tiền bối được an bài ở khu khách quý.
Khu khách quý có hai ba mươi chỗ ngồi, lúc này toàn bộ đã đầy người.
Hơn nữa nhìn điệu bộ này, dường như khu khách quý tùy thời còn có khả năng tăng lên chỗ ngồi.
Cũng may Tịnh Phần điện này chuẩn bị đầy đủ.
Khu khách quý rất rộng rãi, cũng có thể ứng phó các loại cục diện.
Tuy rằng Lâm Yến Vũ cũng tham dự, thế nhưng bây giờ hắn chỉ có thể ở khu vực bình thường mà thôi.
Mỗi một người trong khu khách quý đều cần xét duyện nghiêm khắc, không có đạt tới cấp độ nhất định, căn bản không tiến được vào khu vực này.
́nh thảo.
Giang Trầη và ba đại tiền bối ngồi cùng một chỗ.
Tuy rằng sau lưng cũng có một ít tranh luận.
Thế nhưng ai cũng không dám ở trước mặt nghị luận cái gì.
Nhìn ba đại tiền bối đều coi trọng người trẻ tuổi kia như vậy, người bên cạnh quả thực khó mà nói được cái gì.
Thực tế rất nhiều người còn nghe nói, Vô Song đại đế rất thưởng thức người trẻ tuổi kia, vì người trẻ tuổi kia, thậm chí còn không tiếc đắc tội với một ít thế lực trong Đan Hỏa thành.
Hiện tại có rất nhiều tin tức nho nhỏ về g t, đều nói là rất nhiều thế lực quyền quý trong Đan Hỏa thành, thậm chí là thế lực đại đế muốn lôi kéo người trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện này.
Nhưng đều bị người trẻ tuổi kia cự tuyệt.
Thậm chí một ít thế lực còn muốn vừa đấm vừa xoa, dùng một ít thủ đoạn không dễ nhận ra, kết quả VÔ Song đại đế không chút khách khí, trực tiếp ra mặt dọn dẹp.
Những tin tức này mặc dù chỉ là tin đồn vụng trộm, thế nhưng những tin đồn này tuyện đối không có khả năng không có một chút căn cứ nào.
Bởi vì có câu nói gọi là không có lửa làm sao có khói.
Những tin đồn truyền ra ngoài này nhất định là có đạo lý riêng của nó.
Tuy rằng không biết Vô Song đại đế tại sao phải coi trọng người trẻ tuổi kia như vậy, nhưng từ tình huống cười cười nói nói của Vô Song đại đế với người trẻ tuổi kia xem ra, những tin đồn kia nhất định có căn cứ của nó.
Thiệu huynh đệ, nhân khí của ngươi hiện tại so với lão Vương ta còn cao hơn a.
VƯơng Học Thông đại sư cười hắc hắc, trêu Giang Trầη.
Thanh Phượng Đan Vương cũng vô cùng đồng cảm nói: Lão phu cũng thấy thế, giống như những thế lực của Đan Hỏa thành này đều hận không thể chạy tới cướp ngươi đi.
Lão phu nhìn vào cũng cảm thấy có chút đỏ mắc a.
Thanh Phượng Đan Vương tuy rằng khi nói có khoa trương một chút, thế nhưng quả thực cũng có đạo lý của nó.
Giang Trầη cười khổ: Có lẽ thứ bọn họ coi trọng là khoản tài phú mà ta kiếm được từ Thưởng Kim lôi đài a.
Vô Song đại đế cười nói: Tiểu tử ngươi không cần phải khiêm nhường, Đan Hỏa thành có thể trở thành nơi hạch tâm của bát vực, khát vọng đối với nhân tài của bọn họ tuyệt đối không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng ra được.
Tài phú trên người ngươi tuy rằng thực sự hấp dẫn, thế nhưng đối với những thế lực đỉnh cấp kia mà nói, nhân tài so với tài phú còn quan trọng hơn.
Vô Song đại đế nói chí phải.
Có lẽ Đan Hỏa thành đã quá lâu rồi không xuất hiện người kiệt xuất như ngươi.
Cho nên bọn họ mới khó trách khỏi có chút vội vàng như vậy.
Thanh Phượng Đan Vương cũng nói.
Vương Học Thông cười hắc hắc: Thiệu huynh đệ, nếu như ngươi thực sự định dừng lại lâu ở cương vực nhân loại.
Lão phu cảm thấy Đan Hỏa thành là lựa chọn tốt nhất.
Vương Học Thông đại sư dù sao cũng là người Đan Hỏa thành, hắn cùng với Vô Song đại đế không giống nhau.
Hắn đối với Đan Hỏa thành mà nói, có cảm giác là nhà rất nậng.
Cho nên hắn kìm lòng không được mà muốn thay Đan Hỏa thành nói chuyện.
Không đợi Giang Trầη mở miệng, Thanh Phượng Đan Vương lại lắc đầu: Ta lại cảm thấy, loại người như Thiệu huynh đệ, ở nơi nào cũng có thể đại phóng quang mang.
Hơn nữa tuy rằng Đan Hỏa thành là nơi hạch tâm của cương vực nhân loại, thế nhưng cũng chưa chắc là nơi cuối cùng Thiệu huynh đệ đi qua.
Vô Song đại đế khen: Thanh Phượng nói đúng, Đan Hỏa thành mặc dù tốt, thế nhưng không phải là nơi mà Thiệu huynh đệ dừng chân trường kỳ.
Mấy người cười cười nói nói, thỉnh thoảng có một ít quyền quý Đan Hỏa thành tới lôi kéo làm quen, khách khí chào hỏi với bốn người.
Biểu hiện trên mặt Vô Song đại đế lạnh nhạt, cũng không cự tuyệt người ta ngoài ngàn dặm, cũng không có nhiệt tình quá mức.
Ngược lại Vương Học Thông đại sư vô cùng khách khí, có thể trò chuyện với những người này mấy câu.
Về phần Thanh Phượng Đan Vương, tính tình của hắn vốn rất thối, hỉ nộ ái ố biểu đạt trực tiếp trên mặt.
Trong lúc mấu chốt này hiển nhiên hắn không muốn những người khác tới quấy rầy hắn, cho nên đối với những khách không mời mà tới kia, biểu hiện so với Vô Song đại đế còn lãnh đạm hơn.
Nhưng mà hắn và Vô Song đại đế giống nhau, đều có tư cách để làm vậy.
Ở Đan Hỏa thành, không biết có bao nhiêu thế lực đã từng lôi kéo qua Thanh Phượng Đan Vương, thế nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy Thanh Phượng Đan Vương cũng không tìm thế lực nào mà nương tựa.
Những thế lực kia nhìn thấy Vô Song đại đế và Thanh Phượng Đan Vương có biểu hiện lạnh nhạt như vậy cũng thức thời ngoan ngoãn an vị, không tới quấy rầy nữa.
Chỉ một lúc sau, Cao PHó điện chủ của Tịnh Phần điện đi lên đài, tuyên bố đấu giá hội chính thức bắt đầu.
Người chủ trì đấu giá hội là một đấu giá sư vô cùng chuyên nghiệp của Tịnh Phần điện.
Dáng người cực kỳ nóng bỏng, là nữ tử mị hoặc từ tận bên trong.
Người Tịnh Phần định gọi nàng là Mạn phu nhân.
Mạn phu nhân này vừa lên đài, bầu không khí ở bên trong lập tức như nổ tung.
Những khách nhân tham dự đấu giá hội ở khu bình thường kêu la om sòm, không ngừng rống lên.
Mạn phu nhân hiển nhiên đối với loại trường hợp này không xa lạ một chút nào, mị hoặc mà không tầm thường, thoải mái tiếp nhận sự hoan hô của mọi người.
Chư vị khách quý, Thưởng Kim lôi đài ngàn năm khó gặp vừa mới chấm dứt.
Mượn cơ hội này, quy cách của đấu giá hội chúng ta cũng tăng lên rất nhiều.
Lần này chúng ta may mắn mời được rất nhiều tiền bối cao nhân tới.
Mời rất nhiều thế lực cự đầu Đan Hỏa thành tới, hy vọng mọi người có một đêm vui vẻ.
Thanh âm giòn giã của Mạn phu nhân vang vọng, làm cho người ta nghe qua cảm thấy vô cùng thoarai mái.
Thanh âm kia giống như thoáng cái có thể đánh trúng tâm khảm, khiến cho người ta trong lúc vô hình bị thanh âm của nàng ta hấp dẫn.
Nữ nhân này không đơn giản.
Vương Học Thông đại sư thấp giọng tán thán một câu.
Thanh Phượng Đan Vương không có chút biểu hiện nào trên mặt, hiển nhiên cũng không quá ưa thích nữ nhân gọi là Mạn phu nhân này.
Vô Song đại đế lạnh nhạt cười, quay sang hỏi Giang Trầη: Tiểu gia hỏa, lần này ngươi tham dự đấu giá hội này liệu có phải có đồ vật đặc biệt yêu thích muốn cạnh tranh hay không? Giang Trầη cũng không phủ nhận, gật gật đầu nói: Đúng vậy.
Vô Song đại đế thấy Giang Trầη thản nhiên thừa nhận như vậy, hắn cười cười, bỗng nhiên vươn tay vỗ bả vai Giang Trầη: Nếu như cần lão phu ra mặt, cứ mở miệng.
Giang Trầη cũng không sĩ diện, chỉ gật đầu.
Thanh âm của Mạn phu nhân lần nữa vang vọng: Vật đấu giá đầu tiên hôm nay chính là một gốc linh dược Thiên cấp.
Gốc linh dược Thiên cấp này chính là nguyên liệu chủ yếu luyện chế Thánh Tiếu đan, Thiên Oánh thảo.
Thiên Oánh thảo? Mọi người nghe vậy quả thực đều khẽ giật mình.
Đây mới là kiện đồ vật đấu giá đầu tiên đã trân quý tới bực này? Một gốc linh dược Thiên cấp cũng không phải là đồ vật bình thường.
Cho dù là linh dược Thiên cấp bình thường thì ít nhất cũng phải có cái giá khởi điểm là mấy ngàn vạn Thánh linh thạch.
Đây còn chưa tính cái giá sau khi điên cuồng cạnh tranh.
Mà Thiên Oánh thảo, hiển nhiên không phải là linh dược Thiên cấp bình thường.
Thiên Oánh thảo ở trong đám linh dược Thiên cấp cũng là tồn tại cực kỳ hiếm thấy.
So với linh dược Thiên cấp bình thường còn trân quý hơn nhiều.
Loại Thiên Oánh thảo này, dược tính vô cùng cường đại.
Dùng luyện chế Thánh Tiếu đan, một gốc Thiên Oánh thảo bình thường có thể luyện chế vài lô Thánh Tiếu đan.
Mà Thánh Tiếu đan là gì? Đó là thứ khiến cho một cường giả Thánh Cảnh ở trong phạm vi Thánh Cảnh vô điều kiện tăng lên một tầng tu vi.
Nguyên Cảnh có Nguyên Nguyên đan của mình, mà Thánh Cảnh cũng có Thánh Tiếu đan.
Đây là một loại đan dược có thể vô điều kiện làm tăng tu vi của người phục dụng trong khoảng cách nhất định.
Loại đan dược này trên thị trường căn bản không có mà mua.
Cho dù có, cũng chỉ là lén lưu thông.
Ai cũng không có khản năng mua được loại đan dược này trên thị trường.
Bởi vì loại đan dược này thực sự quá ít, ai cũng không có khả năng lấy ra bán.
Cho dù là bản thân không dùng được, bên người có bao nhiêu thân nhân bằng hữu cũng có thể dùng a.
Làm sao có thể đem loại đan dược quý giá như vậy bán ra trên thị trường được? Cho nên loại đan dược như Thánh Tiếu đna này, cơ hồ có tiền cũng không mua được.
Mà loại đan dược như Thánh Tiếu đan lại không phải là loại đan dược có đan phương thần bí gì đó.
Tuy rằng không thể nói là mặt hàng thông thường, thế nhưng rất nhiều thế lực đan đạo đều có phương thức luyện chế Thánh Tiếu đna.
Thế nhưng mà tài liệu của Thánh Tiếu đan vô cùng khó tìm, cơ hồ có thể nói là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Tài liệu khó tìm nhất của Thánh TIếu đan chính là chủ tài liệu Thiên Oánh thảo, trừ Thiên Oánh thảo ra, một ít tài liệu phụ trợ khác đều tương đối dễ thu thập.
Bởi vì Thiên Oánh thảo khó tìm, cho nên loại vật như Thiên Oánh thảo này, số lượng đan dược được luyện chế ra cực nhỏ.
Nhưng không biết vì sao lần này đấu giá hội của Tịnh Phần điện lại lấy ra một gốc Thiên Oánh thảo đấu giá? Mạn phu nhân thấy bầu không khí chung quanh bỗng nhiên trầm xuống, biết rõ trong lúc nhất thời mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Theo đạo lý mà nói, Thiên Oánh thảo là linh dược quý giá như vậy, đúng là không thể lấy ra đấu giá.
Chư vị, nhất định mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Tịnh Phần điện chúng ta lại ngốc tới mức lấy ra gốc Thiên Oánh thảo này đấu giá đúng không? Thực không dám giấu diếm, không biết đây là trùng hợp hay là vô ý.
Chúng ta cũng chỉ được người ta ủy thác mà thôi.
Mà người ủy thác chúng là chỉ là một võ giả Nguyên cảnh.
Hắn thậm chí cũng không biết đây là Thiên Oánh thảo, cũng không biết giá trị của gốc linh dược này.
Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy gốc linh dược này không tầm thường, cho nên muốn ủy thác Tịnh Phần điện chúng ta đấu giá mà thôi.
Giang Trầη nghe vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, còn có thể như vậy được sao? Loại vật như Thiên Oánh thảo, thậm chí còn có người không biết? Giống như Giang Trầη, đại bộ phận người có mặt trong hội đấu giá lúc này vẻ mặt đều là không biết nên khóc hay nên cười, hiển nhiên bọn họ cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc tới ngây người.
Thanh Phượng Đan Vương cũng lắc đầu nói: Đáng tiếc, đáng tiếc a.
Vương Học Thông đại sư cười nói: Chuyện này cũng không có gì là đáng tiếc, nói không chừng đây là chỗ thông minh của hắn thì sao? Hắn chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh, loại thứ tốt này ở trong tay hắn cũng chưa chắc có thể phát huy ra được tác dụng.
Hắn ra vẻ không biết, lại mang tới đấu giá hội ủy thác, nói không chừng lại có hiệu quả tốt thì sao? Tuy rằng cũng có một bộ phận sau khi đấu giá thành bị Tịnh Phần điện trích ra, thế nhưng một khi đặt trên đấu giá hội, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất, có thể lợi ích hóa hớn nhất.
Không thể không nói, lời nói của VƯơng Học Thông đại sư cũng có cái lý của nó.
Nhưng mà Giang Trầη thà tin rằng kẻ có được Thiên Oánh thảo này không biết tới Thiên Oánh thảo.
Ngược lại Vô Song đại đế khẽ than nhẹ một tiếng: Các ngươi đừng quên, đối với võ giả Nguyên Cảnh mà nói, có được Thiên Oánh thảo, có lẽ là một hồi tai kiếp.
Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.
Thiên Oánh thảo, cho dù là cường giả Thánh Cảnh đạt được cũng chưa chắc đã an toàn.
Dù sao đây là linh dược Thiên cấp, cho dù là cường giả Hoàng cảnh cũng không thường xuyên sử dụng linh dược cấp độ Thiên cấp a.
Linh dược Thiên cấp, tuyệt đối là tương đương với cường giả Đế cấp.
Cho nên trên người một võ giả Nguyên Cảnh mang theo loại vật như Thiên Oánh thảo này, nói không chừng lại thực sự là một hồi tai nạn.
Như vậy, lựa chọ này của võ giả Nguyên Cảnh quả thực vẫn là thông minh.
Tịnh PHần điện gần đây làm việc vô cùng công tâm, sẽ không tiết lộ bí mật người ủy thác.
Võ giả Nguyên Cảnh đấu giá Thiên Oánh thảo này thu được rất nhiều Thánh linh thạch, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Trừ phi là Tịnh Phần điện muốn chơi hắn, cố ý bán đứng thân phận hành tung của hắn.
Nhưng mà dùng danh tiếng của Tịnh Phần điện ở Đan Hỏa thành, loại chuyện này có lẽ cho tới bây giờ còn chưa từng xảy ra.
Có lẽ người ủy thác kia chính là bởi vì như vậy cho nên mới có thể ủy thác Tịnh Phần điện đấu giá Thiên Oánh.
Mặc kệ nguyên nhân là như thế nào, Thiên Oánh thảo này quả thực đã được đẩy lên đấu giá.
Từng ánh mắt đều tham lam nhìn về phía Thiên Oánh thảo, biểu lộ trên mặt đều bán đứng dã tâm trong lòng bọn họ.
Thanh Phượng huynh, ngươi cũng động tâm sao? Vương Học Thông đại sư cười hắc hắc.
Thanh Phượng Đan Vương là Chuẩn đan đế, là Chuẩn đan đế bài danh trước ba mươi sáu trong danh nhân đường ngàn năm, đối với loại bảo vật chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu như Thiên Oánh thảo này, nhất định hắn vô cùng khát vọng.
Thanh Phượng Đan Vương cười nhạt một tiếng: Lão phu một mình cô đơn, không có tử tôn, Thiên Oánh thảo đối với lão phu mà nói, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Vương Học Thông sững sờ: Chẳng lẽ ngươi không tham gia cạnh tranh? Thanh Phượng Đan Vương lắc đầu: Không có ý nghĩa nhiều lắm.
Thánh Tiếu đan đối với người khác là bảo vật.
Đối với lão phu mà nói, không là gì cả.
Thánh Tiếu đan thích hợp cho võ giả Thánh Cảnh sử dụng.
Nếu như Thanh Phượng Đan Vương có rất nhiều con cháu hoặc là đồ tử đồ tôn, nhất định hấn sẽ cướp đoạt gốc Thiên Oánh thảo này.
Nhưng mà hắn là một người cô đơn như vậy, cho nên tâm tình đối với Thiên Oánh thảo này cũng không có bức thiết như mấy người kia, chuyện này cũng không có gì là kỳ quái.
Ngược lại, Giang Trầη dùng mắt nghiền ngẫm nhìn qua Thiên Oánh thảo.
Mạn phu nhân hiển nhiên cố ý kích thích mọi người, đem Thiên Oánh thảo nâng lên, giơ quanh bốn phía một chút, quang mang trong suốt kia khiến cho hai mắt mọi người tỏa sáng.
Thiên Oánh thảo, giá khởi điểm là tám trăm ngàn vạn Thánh linh thạch.
Mỗi một lần tăng giá không ít hơn một trăm ngàn vạn Thánh linh thạch.
Hiện tại bắt đầu cạnh tranh.
Mời các thổ hào của Đan Hỏa thành bày ra vốn liếng của các ngươi a.
Trong thanh âm của Mạn phu nhân tràn ngập vẻ kích động.
Ta ra một ức.
Một ức ba ngàn vạn.
Một ức năm ngàn vạn.
Một ức tám ngàn vạn.
Cơ hồ chỉ đợi Mạn phu nhân tuyên bố bắt đầu, vô số thanh âm báo giá vang vọng liên tiếp.
Có thể nhìn ra được, đối với Thiên Oánh thảo này rất nhiều người muốn có nó.
Thanh Phượng Đan Vương thấy Giang Trầη chỉ nhìn Thiên Oánh thảo, lại không có báo giá, cho nên nhịn không được mà nói: Thiệu huynh đệ, ngươi không ra tay sao? Lão phu thấy ngươi có một chút kích động nào cho nên mới không lựa chọn cạnh tranh a.
Giang Trầη sững sờ, nhịn không được mà cười rộ lên: Thanh Phượng Đan Vương, ngươi không cần phải như vậy.
Đấu giá hội, mọi người cạnh tranh công bằng, như vậy mới thú vị a.
Thôi đi, loại vật như này đối với người thích hợp sẽ vô cùng ưa thích, đối với người không thích hợp mà nói, cũng giống như gân gà, cũng không phải mỗi người đều cần nó.
Những lời này của Thanh Phượng Đan Vương cũng có tính đại biểu nhất định.
Hiện tại có rất nhiều người tham dự cạnh tranh, nhưng mà cũng có nhiều người vẻ mặt thờ ơ.
Hiển nhiên đối với Thiên Oánh thảo cũng không quá cảm thấy hứng thú.
Dù sao không phải mỗi người đều cần Thánh Tiếu đan.
Nhất là một ít thế lực lớn, cự đầu mà nói, bọn họ chưa hẳn đã nguyện ý cho người thân, con cháu mình phục dụng Thánh Tiếu đan.
Trong mắt bọn họ, tuy rằng phục dụng Thánh Tiếu đan có thể tăng lên một trọng tu vi, thế nhưng nói không chừng sẽ tạo thành ảnh hưởng với tu vi sau này.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại địnhh kiến sai lầm.
Có một ít đan dược, sau khi phục dụng sẽ ảnh hưởng tới tu vi sau này.
Nhưng mà Thánh Tiếu đan và Nguyên Nguyên đan kia, kỳ thực cơ hồ không có chút ảnh hưởng nào.
Chỉ cần có trụ cột tốt, chỉ cần sau này tu luyện không xảy ra vấn đề, phục dụng loại đan dược này căn bản không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Đương nhiên, con dòng cháu giống chưa hẳn đều nghĩ như vậy.
Mặc kệ như thế nào, gốc Thiên Oánh thảo này xuấ thiện, khiến cho bầu không khí của đấu giá hội vô cùng nóng bỏng.
Không bao lâu sau, báo giá đã vượt qua ba ức.
Thanh Phượng Đan Vương than nhẹ một tiếng: Đều là kẻ điên.
Thiên Oánh thảo này, giá trị thực tế nhiều lắm chỉ là hai ức, những kẻ ra giá ba ức tuyệt đối đều là phá gia chi tử.
Vô Song đại đế không có phụ họa mà nói: Nói như ngươi, chỉ cần người thân mình cảm thấy vui vẻ, không cần chú ý tới suy nghĩ người khác, tiêu mấy ngàn vạn cũng cảm thấy là tiêu tiền xứng đáng, theo như nhu cầu a.
Ngay lúc này Giang Trầη bỗng nhiên ra tay: Ta ra bốn ức.
Trên cơ sở ba ức, Giang Trầη trực tiếp tăng giá lên bốn ức.
Hắn hô giá, bầu không khí trong hội đấu giá thoáng cái như trùng xuống, giống như trong nháy mắt thời không đình trệ vậy.
Bốn ức? Thoáng cái tăng lên một ức? Hơn nữa đây là lần thứ nhất hắn ra giá? Trong lúc nhất thời từng ánh mắt không nhịn được trước sau nhìn về phía Giang Trầη.
Muốn nhìn người vừa điên cuồng báo giá là ai.
Có người lập tức nhận ra, nghẹn ngào kêu lên: Là Thiệu lôi chủ, là người được mệnh danh là vương bài của Thưởng Kim lôi đài lần này.
Thiệu lôi chủ? Là người trẻ tuổi được Vô Song đại đế coi trọng kia sao? Hắn ra bốn ức? Cũng quá khoa trương a.
Có tiền thì có thể tùy hứng.
Giá tiền này vừa ra, ai còn cạnh tranh được với hắn nữa chứ? Người ta ở Thưởng Kim lôi đài thu được lợi nhuận hơn hai mươi ức a.
Thiệu lôi chủ này quả thực không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng quả thực kinh người a.
Chung quanh vang lên tiếng thổn thức không thôi, các loại thì thầm, các loại tiếng nghị luận vang vọng liên tiếp.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí chung quanh cũng bị cái giá mà Giang Trầη ra làm cho nóng bỏng.
Thanh Phượng Đan Vương trợn mắt há hốc mồm, nhớ tới lời nói kia vừa rồi của mình, đột nhiên cảm thấy mặt mày nóng rát, có chút xấu hổ.
Lúc trước hắn còn nói người ra ba ức là phá gia chi tử.
Thế nhưng mà quay đầu lại Thiệu lôi chủ này lại ra bốn ức.
Chuyện này nhìn như thế nào cũng giống như hắn đánh vào mặt mũi Thiệu lôi chủ vậy.
Hảo tiểu tử, không phải ngươi muốn trêu chọc Thanh Phượng Đan Vương đó chứ? Vô SOng đại đế nghe Giang Trầη báo giá cũng cười ha hả.
Vương Học Thông đại sư cười lớn: Thanh Phượng Đan Vương, ngươi xem, việc này lớn rồi.
Thanh Phượng Đan Vương đỏ mặt, trên mặt mang theo vẻ hoài nghi: Thiệu huynh đệ, Thiên Oánh thảo này thực không đáng giá bốn ức a.
Vì mấy lô Thánh Tiếu đan, như vậy không có lợi chút nào.
Cho dù có thể luyện chế ra hơn mười khỏa Thánh Tiếu đan, có thể khiến cho hơn mười võ giả Thánh Cảnh vô điều kiện tăng lên một tầng tu vi, vậy thì sao chứ? Bốn ức linh thạch, có thể khiến cho mấy trăm võ giả Thánh Cảnh tăng lên một trọng tu vi, hơn nữa tuyệt đối không chỉ có vậy.
Bốn ức linh thạch, đây cũng không phải là con số nhỏ.
Trừ những thế lực đỉnh cấp của Đan Hỏa thành ra, cho dù là thế lực nhị lưu, muốn bọn họ thoáng cái xuất ra bốn ức vạn Thánh linh thạch, chỉ sợ cũng phải suy nghĩ kỹ.
Cũng chỉ có những thế lực đỉnh tiêm và thế lực nhất lưu cùng với một ít thế lực chuẩn nhất lưu mới có tài lực như vậy.
Thế lực nhị lưu có tài lực như vậy, thế nhưng trước đó cũng phải nghĩ cho kỹ.
Thế nhưng mà, Thiệu lôi chủ này, con mắt không nháy lấy một cái, lập tức ném ra bốn ức vạn, không thể không nói, lần ra giá này trực tiếp nện cho những đối thủ cạnh tranh khác cảm thấy chóng mặt.
Mấy đối thủ cạnh tranh còn lại đều là thế lực bản thổ trong Đan Hỏa thành, cũng không phải là không có tài lực.
Thế nhưng mà trước đó bọn họ tăng giá cũng chỉ tăng lên mấy ngàn vạn Thánh Linh thạch mà thôi.
Khí thế tăng một ức này của Giang Trầη, thật sự đã phá hủy ý chí chiến đấu của mọi người.
Ai cũng biết, hiện tại Thiệu Lôi chủ này tài đại khí thô, liều tài lực với hắn, dường như là chuyện không có lợi nhất Thiên Oánh thảo cho dù tốt, cũng không cần phải dùng bốn năm ức đi mua a.
Lại nói, trong lòng rất nhiều người không nhịn được mà nghĩ, Thiệu Lôi chủ này không phải là người Tịnh Phần điện nhờ khuấy đảo bầu không khí, cố ý tới nâng giá đó chứ? Nếu như là vậy, cạnh tranh với hắn, đó là chuyện không sáng suốt a.
Mạn phu nhân thấy khí thế của những người cạnh tranh kia hoàn toàn bị ngăn lại, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói: Thổ hào mỗi năm đều có, hôm nay đặc biệt nhiều.
Vị tiên sinh này ra giá bốn ức vạn Thánh linh thạch.
Chẳng lẽ trong Đan Hỏa thành chúng ta không có thổ hào có hào khí như vậy hay sao? Bốn ức vạn Thánh linh thạch, nhất định còn có cái giá cao hơn, đúng như vậy hay không? Không thể không thừa nhận, Mạn phu nhân này có chỗ hơn người.
Thế nhưng mà báo giá tới cấp bậc này, cho dù là ai, trước khi ra quyết định cũng phải nghĩ thật kỹ.
Dù sao hiện tại mối lần báo giá cũng có thể là cái giá sau cùng.
Vì một gốc Thiên Oánh thảo mà tổn thất nhiều Thánh Linh thạch như vậy hiển nhiên là việc làm không khôn ngoan.
Trong lúc nhất thời những người khác đều rút lui, nhao nhao ngồi xuống.
Tuy rằng vẻ mặt không cam lòng và phiền muộn, thậm chí trong lòng còn mắng Giang Trầη là kẻ ngu ngốc.
̣c đại sư kiện đồ vật đấu giá thứ năm.
(1) Thế nhưng mà trên thực tế, muốn bọn họ tiếp tục ra giá là chuyện không có khả năng.
Năng lực điều tiết của Mạn phu nhân dù cho tốt tới đâu cũng không có cách nào làm tăng ý chí chiến đấu của những người này lên.
Đấu giá Thiên Oánh thảo bởi vì Giang Trầη ra giá cho nên kết thúc.
Giang Trầη trở thành người đầu tiên đấu giá thành công ở lần đấu giá hội này.
Ha ha, Thiệu huynh đệ, chúc mừng a.
Mua đầu tiên, đây là khởi đầu tốt.
Lão Vương ta coi trọng ngươi.
Vương Học Thông giơ ngón tay cái về phía Giang Trầη rồi nói.
Thanh phượng Đan Vương cười khổ: Quả nhiên lão phu lại nhìn lầm.
Nhưng mà Thiệu huynh đệ, lão phu vẫn lắm miệng nói một câu.
Đây chính là bốn ức vạn Thánh Linh thạch a.
Giang Trầη cũng biết Thanh Phượng Đan Vương không có ý khác, hắn cười nói: Thiên Oánh thảo này ta đặc biệt ưa thích, ta cảm thấy giá trị của nó vượt qua bốn ức vạn.
Thanh Phượng Đan Vương cười khổ: Như vậy cũng được sao? Dù là nó có thể luyện chế ra năm mươi khỏa đan dược, vậy giá trị có thể được bao nhiêu chứ? Một khỏa bán giá một ngàn vạn Thánh linh thạch.
Thiên tài Thánh Cảnh bình thường căn bản không tiêu phí nổi.
Những đệ tử thế gia đại phiệt tiêu phí nổi, thế nhưng chưa hẳn đã nguyện ý mua.
Bọn họ có lẽ càng muốn tự mình tu luyện đột phá, hoặc là thông qua cách khác đề tăng tu vi hơn a.
Theo như tính toán của Thanh Phượng Đan Vương, một gốc Thiên Oánh thảo mua vào bốn ức vạn, quả thực là chuyện không có lợi.
Nhưng mà trong lòng của Giang Trầη hiển nhiên không có nghĩ như Thanh Phượng Đan Vương.
Lý giải của hắn về Thiên Oánh thảo so với Thanh Phượng Đan Vương còn sâu hơn.
Rất nhanh bên trên đã có người đưa Thiên Oánh thảo tới trước mặt Giang Trầη.
Giang Trầη thoải mái xuất ra bốn ức vạn Thánh linh thạch giao cho bên Tịnh Phần điện.
Lần đấu giá hội này, đấu giá tại chỗ, giao dịch tại chỗ.
Có thể nói là vô cùng sảng khoái, trực tiếp, cũng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Vật đấu giá thứ nhất đã có giá bốn ức vạn Thánh linh thạch, có cái giá trên trời này, hiển nhiên có thể thấy được quy mô của lần đấu giá hội này rất hiếm thấy.
Trong gần ngàn năm lịch sử của Tịnh Phần điện cũng chưa từng xuất hiện qua.
Giang Trầη thu Thiên Oánh thảo, sau đó đặt vào trong một linh hạp, giữ gìn cẩn thận, rồi sau đó mới ném vào trong nhẫn trữ vật.
Vô Song đại đế thấy vẻ mặt Giang Trầη vui vẻ, dường như làm một việc vô cùng thỏa mãn vậy, hắn nhịn không được mà hỏi: Tiểu huynh đệ, Thiên Oánh thảo này lão phu cũng biết qua, nếu như chỉ dùng làm luyện chế Thánh Tiếu đan, tổng số cũng không thể nào vượt quá năm mươi khỏa.
Cho dù mỗi một khỏa bán với cái giá một ngàn vạn Thánh linh thạch, cũng chỉ tương đương với năm ức.
Một gốc Thiên Oánh thảo ngươi đã tiêu tốn mất bốn ức vạn, những tài liệu phụ tá kia thì tính sao a.
Còn hao phí hân công, hao phí thời gian, hao phí tinh lực.
Tính như thế nào cũng là mua bán lỗ vốn.
Thanh Phượng Đan Vương nói như vậy cũng không sai a.
Chẳng lẽ là kiến thức chúng ta hạn hẹp? Thấy Vô Song đại đế cũng rất hiếu kỳ, mà Thanh Phượng Đan Vương cũng dùng vẻ mặt hồ nghi nhìn mình.
Giang Trầη biết rõ, nếu như mình không nói ra, chỉ sợ mấy người này sẽ không buông tha cho hắn.
Hắn đành phải nói chi tiết: Thiên Onash thảo, ta đã từng may mắn nghe ân sư nói qua.
Thiên Oánh thảo này còn có một đặc điểm mà ẩn giấu, mà đặc điểm này thế nhân lại không biết.
Đặc điểm ẩn giấu? Thanh Phượng Đan Vương sững sờ: Đặc điểm che dấu cái gì? Lúc này ngay cả Vương Học Thông cũng ghé đầu qua, muốn nghe rõ ràng Bốn người bọn họ có chỗ ngồi gần nhau, giống như một đoàn thể vậy.
Giang Trầη cười nói: Cũng không phải không thể nói, nhưng mà nói toạc ra cũng không đáng tiền.
Cho nên nếu như chư vị muốn nghe thì phải giữ bí mật.
Thanh Phượng Đan Vương nhanh chóng thề thốt: Ta dùng tâm ma thề, sau khi nghe xong tuyệt đối không nói ra ngoài.
Vương Học Thông cũng nói: Ta dùng tâm ma thề, tuyệt không tiết lộ.
Mà ta chỉ là một trận pháp đại sư, đối với chuyện đan dược của các ngươi cũng chỉ là người thường thôi a.
Vô Song đại đế cười nói: Được rồi, lão phu cũng không ngoại lệ, cũng dùng tâm ma thề, tuyệt đối không tiết lộ ra bí mật của Thiên Oánh thảo.
Tất cả mọi người đều không phải là có lòng hiếu kỳ rất nặng.
Thế nhưng quả thực đã bị Giang Trầη câu dẫn ra lòng hiếu kỳ.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà khiến cho người trẻ tuổi kia không tiếc cái giá bốn ức vạn mua gốc Thiên Oánh thảo này xuống? Giang Trầη cười hắc hắc, ngữ khí thần bí nói: Lại nói, đặc điểm ẩn giấu này vô cùng khó chú ý.
Thiên Oánh thảo quả thực là chủ tài liệu luyện chế Thán Tiếu đna.
Nhưng mà nó có một đặc điểm, có thể trọng sinh.
Trọng sinh? Nghĩa là sao? Thanh Phượng Đan Vương mờ mịt hỏi: Linh dược có thể trọng sinh sao? Ta nói trọng sinh không phải là chuyển thế trọng sinh, mà là giống như rau hẹ vậy, chỉ cần cắt một gốc là có thể lại sinh ra được thêm một gốc, đây mới là phương thức nó trọng sinh.
Kỳ thực rất nhiều loại thực vật đều có loại thuộc tính này, xuân đi xuân tới, hoa tàn hoa nở.
Thế nhưng mà thế giới linh dược này, lại không giống vậy.
Đại bộ phận linh dược đều có chu kỳ sử dụng của nó, đều chỉ có một lần duy nhất.
Cũng có một ít linh dược có thể dùng nhiều chu kỳ, cũng có một ít linh dược có thể tuần hoàn luân dài, mấy vạn năm cũng không suy tàn.
Nhưng mà Thiên Oánh thảo này trong thế giới linh dược vẫn luôn là loại linh dược dùng một lần, là vật tiêu hao, tuyệt đối không có khả năng có chu kỳ ngoài một lần kia.
Thanh Phượng Đan Vương không nhịn được mà nói: Thiên Oánh thảo này ở giới đan dược chúng ta dường như được công nhận là loại linh dược chỉ dùng một lần thôi a.
Ngươi.
.
.
Có phải ngươi nhầm lẫn rồi hay không? Quả thực Thiên Oánh thảo được công nhận là linh dược không thể tuần hoàn.
Thế nhưng những chuyện được thế nhân công nhận chưa hẳn đã là chuyện chính xác.
Thiên Oánh thảo tái sinh, cần có đủ một ít điều kiện.
Những điều kiện này nếu như không nghiên cứu thấu triệt mà nói, căn bản không tìm kiếm ra được.
Là điều kiện gì? Lòng hiếu kỳ của Thanh Phượng Đan Vương hoàn toàn bị câu dẫn ra.
Đầu tiên mỗi một lần sử dụng Thiên Oánh thảo tuyệt đối không thể hái vượt quá một phần tư thể tích của nó.
Nếu không sẽ suy giảm tới bản thể của Thiên Oánh thảo, khi đó sẽ không có khả năng tái sinh.
Tiếp theo, chu kỳ tái sinh của nó là ít nhất ba năm, dài thì thậm chí còn vượt quá năm năm.
Thứ ba, muốn thúc đẩy nó tái sinh còn cần một nhân tố, đó chính là linh phì(phân bón).
Loại linh phì này mới là mấu chốt để cho nó tái sinh.
Linh phì này phải hoàn toàn ăn khớp với thuộc tính của Thiên Oánh thảo, hoàn toàn dung hợp với đặc tính sinh trưởng của Thiên Oánh thảo.
Vì vậy, có ba điều kiện đủ này mới có thể thúc đẩy nó tái sinh.
Hơn nữa là sinh sinh bất tức.
Đợi thân thể Thiên Oánh thảo này suy sụp mới có thể chấm dứt chu kỳ lớn này.
Tối thiểu cũng phải hai ngàn năm.
̣c đại sư kiện đồ vật đấu giá thứ năm.
(2) Thanh Phượng Đan Vương nghe không hiểu gì, mà Vô Song đại đế và Vương Học Thông lại không thể tưởng tượng nổi.
Vô Song đại đế cười khổ: Đây không phải cũng là thứ mà trùng hợp ngươi nghe ân sư giảng qua đó chứ? Mỗi một lần tiểu tử này có biểu hiện yêu nghiệt đều tự nói là trùng hợp.
Nếu như đây cũng là trùng hợp mà nói, như vậy quá mức trùng hợp a.
Giang Trầη mặt không đỏ, tim không đập loạn, cười hắc hắc nói: Lần này không phải trùng hợp.
Những đặc tính của linh dược này khi còn bé, khi đó học tập trụ cột về đan đạo, nhất là linh dược Thiên cấp và Địa cấp, ta phải nắm giữ vô cùng chắc.
Nghe hắn nói xong, trong mắt Thanh Phượng Đan Vương hiện lên một tia tinh mang, nhịn không được nói: Nếu nói như thế, Thiệu huynh đệ ngươi đối với linh dược Thiên cấp và Địa cấp chẳng phải như lòng bàn tay hay sao? Không tính được như lòng bàn tay, thế nhưng coi như cũng nắm giữ không ít tri thức về phương diện này.
Thanh Phượng Đan Vương im lặng, nói tới nước này, bọn họ chỉ có thể hâm mộ ghen ghét, thậm chí ngay cả hận cũng không hận nổi.
Đây là khác biệt của Vạn Uyên đảo và cương vực nhân loại sao? Một thiên tài Vạn Uyên đảo, biểu hiện các mặt, nội tình và những thứ rèn luyện hàng ngày cơ hồ trực tiếp miểu sát Thanh Phượng Đan Vương hắn a.
Nếu như người trẻ tuổi của Vạn Uyên đảo đều yêu nghiệt như vậy mà nói, vậy thì Vạn Uyên đảo kia thực sự khiến cho người ta chờ mong.
tuyệt đối cường đại hơn gấp mười lần cương vực nhân loại.
Bọn họ ở nơi này lén thảo luận, đấu giá của Tịnh Phần điện bên kia vẫn đang tiếp tục.
Vật đấu giá thứ hai cũng đã tới khâu cuối cùng.
Lần đấu giá này là một ít đan dược, cũng được mua với cái giá trên trời.
Nhưng mà Giang Trầη đối với đan dược không có bất kỳ hứng thú nào.
Dù sao chỉ cần là đan dược thành phẩm, đối với Giang Trầη không có bất kỳ lực hấp dẫn.
Ngược lại loại linh dược liệu thiên tài địa bảo như Thiên Oánh thảo, còn hấp dẫn được Giang Trầη hơn.
Linh dược là do tự nhiên dưỡng dục, không có nhân tố do con người làm ra, không có những đan sư khác nhúng tay vào.
Mà đan dược, là do đan sư luyện chế, Giang Trầη căn bản chướng mắt.
Vật thứ ba, vật thứ tư, hai vật đấu giá này đều khiến cho mọi người điên cuồng đấu giá.
Bất luận một kiện nào cũng không phải là hàng bình thường.
Cơ hồ mỗi một kiện từ hiệu ứng oanh động có thể biết được, không thua Thiên Oánh thảo một chút nào.
Nhưng mà từ đầu tới cuối Giang Trầη đều thở ơ, Thiên Oánh thảo là thứ hắn thật tâm thưởng thức, về phần những vật này, Giang Trầη không có bao nhiêu hứng thú.
Hiện tại hắn chỉ có một vấn đề, đó là rốt cuộc Mộc Cao Kỳ có bị đẩy ra đấu giá hay không? Rốt cuộc Trích Tinh bang có nói chuyện giữ lời hay không? Lần này Tịnh Phần điện tổng cộng có tám vật phẩm đấu giá, đã bán ra bốn kiện.
Kế tiếp là vật đấu giá thứ năm.
Những vật đấu giá trước đó đều là các loại bảo bối.
Như vậy kiện vật phẩm thứ năm của chúng ta lại hoàn toàn bất đồng với những vật phẩm trước đó.
Lần này vật phẩm đấu giá thứ năm của chúng ta lại là một người còn sống sờ sờ.
Mạn phu nhân nói tới đây, mặt mày hớn hở, dịu dàng cười nói: Ta tin rằng rất nhiều thế lực của Đan Hỏa thành hiện tại đang rục rịch.
Đúng vậy, vật đấu giá thứ năm ngày hôm nay chính là Mộc đại sư, Tiên Thiên Mộc linh chi thể thượng thừa mà Trích Tinh bang ủy thác đấu giá.
Danh khí của Mộc đại sư tin rằng mọi người đã nghe qua.
Thiên phú đan đạo của hắn có lẽ mọi người cũng vô cùng rõ ràng.
Thân thể Tiên THiên, vốn đã hiếm thấy.
Mà Tiên Thiên Mộc Linh chi thể còn hiếm thấy hơn, càng là tồn tại giống như lông phượng sừng lân.
Tiên Thiên Mộc Linh chi thể đạt tới thượng thừa, trong lịch sử gần ba vạn năm của Đan Hỏa thành chúng ta chưa từng xuất hiện qua.
Mà đây là khối ngọc thô chưa mài giũa.
Trước khi hắn còn chưa hoàn toàn trở thành một khối ngọc hoàn mỹ, khi còn chưa hoàn toàn tỏa sáng, Trích Tinh bang nhường lại hắn, cũng là vì muốn tìm một người mua thích hợp, có thể khiến cho hắn tỏa sáng hơn nữa.
Các người chuẩn bị xong cả chưa? Thanh âm thanh thúy tuyệt hảo của Mạn phu nhân kia vang vọng trong hội đấu giá.
Tiên Thiên Mộc Linh chi thể? Vô Song đại đế nghe vậy nao nao, nói: Đây chính là hạt giống tốt a.
Trích Tinh bang coi như là thế lực nhất lưu trong Đan Hỏa thành.
Tại sao lại hồ đồ như vậy? Ít nhất cũng phải chờ hắn trưởng thành rồi lại mang ra đấu giá a.
Dù sao Vô Song đại đế không phải là người Đan Hỏa thành, đối với chuyện Đan Hỏa thành hắn cũng không quá hiểu lắm.
Đứng ở trên vị trí của hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Vương Học Thông đại sư cười nói: Vô Song đại đế, ngài chỉ biết một chứ không biết mười rồi.
Trích Tinh bang này hiện tại đã bắt đầu cảm thấy phỏng tay.
Dù sao Tiên Thiên Mộc Linh chi thể ở trong tay bọn họ chẳng khác là chà đạp nhân tài.
Hiện tại thế lực khắp nơi trong Đan Hỏa thành đều tạo áp lực cho bọn họ.
Cho nên bọn họ cũng không thể không lựa chọn mang Mộc đại sư ra đấu giá.
Thanh Phượng Đan Vương cũng thở dài: Đáng tiếc Mộc đại sư này cuối cùng chỉ là no lệ, thân phận nô lệ không thể nào hủ bỏ.
Cả đời này hắn cũng chỉ có thể là một Đan Vương khôi lỗi, không có cách nào phát huy thiên phú đan đạo của hắn.
Không thể không nói, đây là bóp chết thiên tài a.
Những lời này của Thanh Phượng Đan Vương coi như là có công đạo.
Vô Song đại đê nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối: Chế độ nô lệ này cũng không biết là ai một tay sáng lập ra.
Thực sự là hủy quá nhiều thiên tài.
Mộc đại sư này chẳng hay là thiên tài ở đâu tới? Chẳng lẽ Đan Hỏa thành dung nạp một thiên tài như vậy cũng không được sao? Vương Học Thông thở dài nói: Không phải là Đan Hỏa thành không có độ lượng, mà lo lắng thân phận Mộc đại sư này không rõ ràng, là thế lực đối địch phái tới nằm vùng.
Diễn khổ nhục kế như vậy thì sao? Nếu như khôi phục tự do cho hắn, để cho thần thức hắn đạt được tự do, nói không chừng cũng là nguy hiểm cực lớn.
Những lời này của Vương Học Thông tuy rằng không dễ nghe, thế nhưng lại chính xác với ý nghĩ trong lòng của các thế lực lớn trong Đan Hỏa thành.
Đây cũng là thái độ của mọi người đối với chế độ nô lệ này.
Thà rằng lãng phí thiên tài nô lệ chứ tuyệt đối không khôi phục tự do cho nô lệ.
Thanh âm của Mạn phu nhân lần nữa vnag vọng: Tiên Thiên Mộc Linh chi thể thượng thừa, ít nhất tương lai cũng là chuẩn Đan đế.
Một khối ngọc thô chưa mài giũa như vậy, một khối hạt giống tốt như vậy phải có một cái giá xứng đáng.
Giá khởi điểm là ba ức vạn Thánh linh thạch.
Có phải mọi người cảm thấy vô cùng rẻ hay không? Đúng vậy, giá khởi điểm chính là ba ức vạn Thánh linh thạch.
Mỗi lần tăng giá không thấp hơn một ngàn vạn.
Giá khởi điểm này không quá cao, nhưng mà mỗi một lần tăng giá một ngàn vạn, quả thực vô cùng khoa trương.
̣i đế dứt khoát.
(1) Mạn phu nhân khoát tay, sau lưng đã sớm có người Tịnh Phần điện mang theo một người trẻ tuổi mặc y phục đan đạo đi lên trên đài.
Giang Trầη vừa nhìn thấy giương mặt đã lâu không gặp này, trong lòng lập tức như có thủy triều trào dâng.
Là hắn, thực sự là Mộc Cao Kỳ.
Tuy rằng đã mấy năm không gặp, tuy rằng Mộc Cao Kỳ đã làm nô lệ, thế nhưng loại khí chất phiêu dật trên người hắn lại vẫn giống như trước kia.
Chỉ là giờ này khuôn mặt hắn nhiều thêm mấy phần áp lực, vài phần sầu khổ.
Nhìn qua có thể thấy được trong lòng có vô vàn tâm sự, nặng nề.
Chỉ là khí chất của Tiên Thiên Mộc linh chi thể lại hiển lộ không sót một chút nào.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi chứ? Vị này chính là Mộc đại sư mà Trích Tinh bang bán ra.
Tiên Thiên Mộc Linh chi thể, ngọc thô chưa mài giũa.
Tiếp đó chính là lúc chư vị chứng minh tài lực của mình a.
Mạn phu nhân cổ vũ chúng nhân.
Mạch lão ca, Mộc đại sư này là Tiên Thiên mộc linh chi thể, đối với chuyện luyện chế Tùng Hạc đan vô cùng mấu chốt.
Nếu như ngày sau không có gặp được lão sư nhà ta, có Đan Vương Tiên Thiên mộc linh chi thể này, ta tuyệt đối có thể luyện chế ra một khỏa Tùng Hạc đan.
Thậm chí dựa vào Tiên Thiên mộc linh chi thể, còn có thể trợ giúp đạo lữ ngài trị liệu thương thế cũng không biết chừng.
Giang Trầη ngoài kích động ra, trong lòng đột nhiên khẽ động, lại truyền âm nói với Vô Song đại đế.
Vô Song đại đế nghe vậy giật mình, mang theo nghi hoặc nhìn về phía Giang Trầη.
Giang Trầη không chút do dự tiếp đón ánh mắt của Vô Song đại đế, khẽ gật đầu.
Vô Song đại đế gật đầu nói: Yên tâm đi, lão phu nhất định sẽ chụp được hắn, ai cũng không ngăn cản nổi.
Giang Trầη vốn đang lo lắng mình không trấn áp được tràng diện, thế nhưng mà đem Vô Song đại đế buộc lên trên ngựa mình, như vậy sẽ vững chắc hơn nhiều.
Có lẽ chuyện mình dùng tài lực không làm được, dựa vào lực chấn nhiếp của Vô Song đại đế cuối cùng có lẽ có thể làm được.
Mạnh lão ca, ngài có thể ra mặt, tốn hao bao nhiêu linh thạch, cuối cùng ta đều tra.
Ta chỉ cầu Mộc đại sư này mà thôi, đối với ta vô cùng quan trọng.
Lão phu biết rõ.
Ánh mắt Vô Song đại đế vô cùng kiên định, cho Giang Trầη một đáp án.
Tiên Thiên Mộc Linh chi thể, không chỉ là thánh thủ luyện đan, còn là thánh thủ chữa thương, ở phương diện này Giang Trầη cũng không phải hoàn toàn ăn nói lung tung, cũng là chuyện có căn cứ rõ ràng.
Nhưng mà tu vi đan đạo của Mộc Cao Kỳ hiện tại tuy rằng không tệ, thế nhưng bất quá chỉ là Đan Vương trung giai.
Muốn trị liệu cho thương thế của đạo lữ Vô Song đại đế, chỉ sợ dùng tu vi của Mộc Cao Kỳ hiện tại vẫn là không đủ.
Nhưng mà chuyện này không có bất kỳ vấn đề gì, có Mộc Linh chi tuyefn của Giang Trầη, bản thân Mộc Linh chi tuyền này chính là vật chữa thương trời sinh, cho dù là Hoàng Nhi lúc trước, Bách Thế đồng tâm chú kia đáng sợ như vậy ở Mộc Linh chi tuyền tẩy lễ cũng bị áp chế xuống.
Mộc Linh chi tuyền này cơ hồ có thể nói là dòng nước thánh khiết nhất thiên hạ, bản thân nó đại biểu cho loại sinh cơ mạnh mẽ của thuộc tính Mộc.
Chữa bệnh, chữa thương, không thể nghi ngờ là vô cùng phù hợp.
Cái giá khởi điểm là ba ức vạn, cũng không tính là cao.
Cho nên ngay từ đầu báo giá vô cùng hung ác.
Cơ hồ sau vài lần, cái giá đã phá tan ngưỡng năm ức vjan.
Nhìn xu thế này, cuối cùng chỉ sợ cũng phải hơn mười ức.
Không thể không nói, Đan Hỏa thành đối với việc cạnh tranh thiên tài đan đạo, cơ hồ đạt tới trình độ điên cuồng.
Chỉ sợ bản thân Mộc Cao Kỳ, khi ở Đan Kiền Cung cũng không thể tin được một ngày kia mình lại đáng tiền như vậy.
Phải biết rằng, năm ức vạn Thánh linh thạch này bất luận một người nào ở Đan Kiền Cung đều không cầm ra được.
Kể cả Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão, hai cự đầu tông môn này cũng không được.
Năm ức vạn Nguyên Linh thạch, có lẽ bọn họ có.
Nhưng mà năm ức vạn Thánh linh thạch, một cự đầu tông môn tứ phẩm quả thực không thể nào có được.
Huống chi nhìn điệu bộ này, cái giá cuối cùng nhất định không chỉ có năm ức vạn.
Báo giá ở trong hiện trường quả nhiên không ngừng quay cuồng, không bao lâu đã đột phá sáu ức.
Tiếp đó là bảy ức.
Mãi đến khi báo giá vượt quá tám ức, thế điên cuồng mới chậm rãi dừng lại.
Nhưng mà vẫn có mấy thế lực, thế gia đang phân cao thấp, không ngừng báo giá.
Nhưng mà báo giá lúc này đã không tăng lên trên phạm vi như trước nữa.
Mà cứ tăng từng một ngàn vạn một.
Không bao lâu giá cả đã vượt qua chín ức.
Lúc này Giang Trầη mở miệng: Ta ra mười ức.
Hắn vừa mới mở miệng lập tức đánh vỡ cục diện giằng co không dứt tước đó.
Bầu không khí trong hiện trường thoáng cái như trùng xuống.
Lại là hắn? Thiệu lôi chủ này thực là có tiền a.
Hắn định đem tất cả tài sản kiếm được ở Thưởng Kim lôi đài ra tiêu hết sao? Chậc chậc, có tiền đúng là nhất a.
Mười ức.
.
.
Trời ơi.
Nếu như đó là của ta, cả đời này ta cũng không tiêu hết a.
Mười ức, chậc chậc, hôm nay là vật đấu giá đầu tiên có giá mười ức a.
Xem ra cái giá sau cùng không có mười hai ức tuyệt đối không dừng lại nha.
Điên, điên rồi.
Trích Tinh bang này nhất định đang cười tới rụng răng a.
Lúc trước bọn chúng mua Mộc đại sư chỉ sợ không vượt qua hai ngàn vạn Thánh linh thạch nha.
Đúng là phát tài rồi.
Trích Tinh bang hiểu việc buôn bán, vẫn luôn nổi danh.
Bất quá lần này thực sự phát tài rồi.
Phương thức báo giá của Giang Trầη luôn làm cho đối thủ cạnh tranh tuyệt vọng.
Quả nhiên sau khi Giang Trầη báo giá, lại có hai thế lực vốn ý chí cạnh tranh cũng không quá gay gắt rút lui.
Còn lại, trừ Giang Trầη ra cũng chỉ còn lại thế lực của ba nhà.
Ba thế lực này dường như nhất định phải mua được Mộc Cao Kỳ.
Ta ra một ức một ngàn vạn.
Một ức hai ngàn vạn.
Một ức năm ngàn vạn.
Ba thế lực này đối với đối thủ mới xuất hiện hiển nhiên không quá thoải mái, nhưng mà bọn họ báo giá vẫn rất lý trí, cũng không có tùy hứng như Giang Trầη, một lần thêm là một ức.
Giang Trầη cười hắc hắc: Mười hai ức.
Lần báo giá này thoáng cái lại tăn lên một ức năm ngàn vạn.
Nghe thấy báo giá như vậy, đám người Trích Tinh bang quả thực muốn nhào tới hôn Giang Trầη một cái.
Bang chủ Cái Tông Lâm của Trích Tinh bang thở dài: Vị này quả nhiên có tiền a.
Trích Tinh bang chúng ta cần quý nhân như vậy.
Các ngươi nhìn thấy không? Nếu như bán cho những tông môn kia, giá sau cùng cũng không vượt quá mười ai ức.
Thế nhưng vừa mới đấu giá, giá cả trực tiếp tăng lên mười hai ức, đây là khác biệt.
Cái Tông Lâm rất đắc ý, cảm thấy việc mình đi nước cờ này rất là hoàn mỹ.
Đương nhiên, hoàn mỹ thì hoàn mỹ, thế nhưng cũng phải có loại gia hỏa không thiếu tiền này phối hợp mới được.
Trong mắt Cái Tông Lâm mà nói, Thiệu Lôi chủ này chính là thổ hào không thiếu tiền, không chỉ là một mình Cái Tông Lâm thấy vậy, mà cơ hồ tất cả người trong phòng đấu giá hiện tại đều cảm thấy như hắn.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License