Độc tôn tam giới
Chapter
0165
Cho dù chỉ là một lần giao dịch, nhưng mà Giang Trầη cũng không thể không thừa nhận, tình báo của Lâm Minh này lúc ấy vô cùng quan trọng.
Nếu như chậm thêm một hai ngày mà nói, nhóm người này có khả năng sẽ bị bán đi các nơi.
Cho nên nhân tình này Giang Trầη vẫn nhớ rõ.
Lâm lão bản, thoạt nhìn tình huống gần đây không tệ a.
Giang Trầη mỉm cười nhìn qua Lâm Minh, trên mặt người này đã không còn thoa phấn như trước đây nữa.
Hắn biết rõ nốt ban trắng trên mặt người này đã biến mất, như vậy xem ra bệnh tình của người này đã lui.
Nói tới chuyện này trong lòng Lâm Minh còn có chút sợ hãi.
Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn, hắn biết rõ, lần trước nếu như không phải là Chân Đan Vương này, hiện tại rất có thể hắn đã trở thành một cỗ thi thể rồi.
Một đầu U Minh miêu thú mà hắn nuôi dưỡng không ngờ mỗi đêm lại đưa tới vô số âm sát khí.
Nếu không phải Chân Đan Vương này vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề.
Nếu như để bệnh trạng kéo dài thêm một đoạn thời gian ngắn nữa, Lâm Minh hắn chính là một cỗ thi thể, lợi nhuận có nhiều hơn nữa cũng là tiền mất mạng toi.
Cho nên trong đáy lòng hắn kỳ thực rất cảm kích Chân đ v.
Thậm chí cũng rất cảm kích Vi Kiệt.
Về sau nghe nói một ít công tích vĩ đại của Chân Đan Vương, lại thấy Chân Đan Vương từng bước quật khởi, cho tới bây giờ lại trở thành thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn, chuyện này khiến cho Lâm Minh cảm thấy hối hận tới cực điểm.
Hắn hối hận là tại sao thái độ lúc trước của mình lại lãnh đạm, chậm chạp như vậy.
Tại sao phải đợi người ta mở miệng giao dịch mới bằng lòng đem tình báo ra nói.
Nếu như biểu hiện của hắn lúc trước một chút mà nói, biểu hiện khách khí một chút, hắn hoàn toàn có thể mượn đoạn giao tình này, nhảy về phía đội hình của Chân Đan Vương a.
Chỉ cần trèo vào trong đội ngũ của Chân Đan Vương, Lâm Minh hắn muốn không thăng tiến nhanh chóng cũng khó.
Thử nghĩ xem, nếu như Lâm Minh hắn có Chân thiếu chủ bảo đảm, sau lưng có chỗ dựa là Khổng Tước thánh sơn, như vậy cả Ngư Long quảng trường này ai dám không để cho hắn mặt mũi? Ai dám vuốt mặt hắn?Coi như là Vạn Khôi các của Ti Khấu thế gia lúc trước bất quá cũng chỉ dựa vào Vương Đình đại phiệt mà thôi.
Mà chỗ dựa sau lưng của Vương Đình đại phiệt mới là Tu La đại đế.
Đừng nhìn khác biệt chỉ có chút xíu như vậy, chỉ một chút như vậy cũng khiến cho Vạn Khôi các của Ti Khấu thế gia không có cách nào một tay che trời.
Thực lực của nó cũng chỉ có thể tới mức như Vương Đình đại phiệt kia mà thôi, tuyệt đối không bành trướng tới cấp độ như Tu La đại đế.
Mà hắn nếu như có thể giúp đỡ Chân thiếu chủ, mối quan hệ cũng nối thẳng tới Khổng Tước thánh sơn.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Lâm Minh cảm thấy hối hận tới mức thối ruột thối gan.
Khi rảnh rỗi nghĩ tới chuyện này hận không thể tát mình mấy cái.
Không ngờ hắn lại bỏ qua cơ hội thông thiên như vậy.
Cũng may hôm nay cơ hội đã tới.
Từ khi biết được Chân Đan Vương được lập làm thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.
Trong lòng Lâm Minh đã nghĩ làm thế nào mới có thể vãn hồi cục diện, làm sao có thể chữa trị quan hệ với Chân thiếu chủ.
Bồi dưỡng quan hệ với Chân thiếu chủ.
Hắn lập tức nghĩ tới, Chân thiếu chủ ở Khổng Tước thánh sơn nhất định sẽ cần rất nhiều nô lệ.
Đây cơ hồ là thường lệ của mỗi một thiếu chủ nhân.
Nghĩ tới đây Lâm Minh đã có cách.
Cơ hồ hắn phát động tất cả con đường của mình, dùng hết tất cả con đường của mình, không tiếc bất kỳ cái giá cao nào, trong thời gian ngắn ngủi chỉ có hai ba ngày, thu thập một đám lớn nô lệ cao cấp, hơn nữa đều là nô lệ vô cùng đáng tin cậy.
Tất cả những thứ hắn làm đều vô cùng ổn thỏa, cẩn thận.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, những ngày qua hắn đều đứng canh ở cửa vào Ngư Long quảng trường, là vì đợi Giang Trầη xuất hiện.
.
Không thể không nói, Lâm Minh này cũng là người thông minh.
Hắn biết rõ trong thời gian ba ngày chuẩn bị này, Chân thiếu chủ nhất định sẽ tới mua nô lệ.
Cho nên, ba ngày qua hắn cơ hồ không quản ngày đêm đứng canh ở nơi này, giờ phút này rốt cuộc cũng đợi tới lúc Giang Trầη tới, trong lòng hắn lúc này tràn ngập sự kích động, lại tâm thần bất định.
Kích động là rốt cuộc cũng đợi được Chân thiếu chủ, tâm thần bất định là vì Chân thiếu chủ liệu có khó chịu với hắn hay không.
Liệu có thể vì thái độ của hắn lúc trước mà khiến cho hắn mất mặt hay không?Nếu như Chân thiếu chủ thực sự khó chịu với hắn, vậy thì chẳng những những lời nịnh bợ, vuốt mông ngựa của hắn chẳng những không có hiệu quả, ngược lại còn khiến cho hắn mất mặt.
Ngư Long quảng trường là địa phương hỗn tạp, nếu như để cho người khác biết rõ trước kia hắn và Chân thiếu chủ có quan hệ không tốt, nhất định sẽ có người mượn cơ hội chèn ép hắn, thậm chí là diệt trừ hắn để nịnh hót Chân thiếu chủ.
Loại chuyện này dùng trí tuệ của Lâm Minh tuyệt đối có thể đoán ra được.
Cũng may Chân thiếu chủ rất độ lượng, căn bản không có khó chịu với hắn, chẳng những còn nhớ rõ hắn mà còn quan tâm tới bệnh tình của hắn.
Lâm Minh vội vàng cười nói: Nhờ có Chân thiếu chủ trợ giúp, tiểu nhân luôn cảm thấy cảm kích, muốn tìm cơ hội báo đáp thiếu chủ.
Mời, mời.
.
.
Giang Trầη cười cười: Vậy thì đi tới chỗ ngươi ngồi một chút.
Hắn vừa nói ra lời này khiến cho trong lòng những lão bản của các cửa hàng bốn phía lúc này cảm thấy giật thót, vô số ánh mắt ghen ghét nhìn về phía Lâm Minh.
Hiển nhiên tất cả mọi người cảm thấy đố kỵ, không biết vì sao Lâm Minh lại có vận khí như vậy, lại được Chân thiếu chủ nhìn trúng.
Tất cả mọi người đều đang chờ mong vuốt mông ngựa, thậm chí rất nhiều lão bản còn sửa chữa cửa hàng một chút, bố trí vô cùng hoàn mỹ, thậm chí còn chiêu mộ nữ hầu có tư sắc xuất chúng, đợi cơ hội vuốt mông ngựa Chân thiếu chủ.
Chỉ cần Chân thiếu chủ đi vào cửa hàng của mình, vậy sau này sinh ý sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đáng tiếc Chân thiếu chủ này không ngờ lại trực tiếp bị Lâm Minh kéo đi.
Hơn nữa nhìn biểu lộ của Chân thiếu chủ, dường như còn có quan hệ không kém với Lâm Minh, lại còn cười cười nói nói.
Loại quan hệ này khiến cho những lão bản đứng ở bên ngoài cảm thấy đỏ mắt, ghen ghét.
Lâm Minh cảm nhận ánh mắt hâm mộ, ghen ghét bốn phía, trong lòng cũng rất đắc ý, nhưng không dám biểu lộ ra mà cung kính dẫn theo Giang Trầη đi về phía cửa hàng của mình.
Mãi đến khi Lâm Minh mang theo Giang Trầη đi về cửa hàng biến mất trên con đường, những người đang đứng ở phía sau còn chưa tán đi.
Tiểu tử Lâm Minh này cửa hàng không lớn, sinh ý cũng không lớn, náo nhiệt làm gì vậy? Không ngờ cũng chạy tới vuốt mông ngựa.
Thật là .
.
.
Tiểu tử này gặp may rồi, thoạt nhìn trước kia hắn có quan hệ với Chân thiếu chủ a.
Ai biết được? Tiểu tử này xem ra rất nhanh sẽ thăng quan tiến chức a.
Đáng chết, xem ra sau này phải tiếp xúc với tiểu tử Lâm Minh nhiều một chút.
Trước kia còn không biết tiểu tử này có chỗ dựa như vậy.
Địa vị của Lâm Minh ở trong Ngư Long quảng trường này cũng không tính là thấp, nhưng mà tuyệt đối không phải cao cấp nhất.
Nhưng mà trải qua chuyện hôm nay, địa vị của hắn tất sẽ nhảy bậc, trở thành tồn tại cao cấp nhất Ngư Long quảng trường.
Đây là dựa thế.
Thế của đại nhân vật, chỉ cần ngươi dựa được, cho dù ngươi đến trong tiệm ngồi một chút cũng có giá trị vạn kim.
Huống chi đại nhân vật này còn cười cười nói nói với ngươi.
Giang Trầη lại không nghĩ nhiều như vậy, càng không nghĩ tới việc mình nói vài câu khách sáo với Lâm Minh như vậy lại tạo thành hiệu quả lớn như vậy trong Ngư Long quảng trường.
Nhìn thấy Lâm Minh ở phía trước có chút kích động, Giang Trầη cảm thấy thú vị, lại cảm thấy cảm khái.
Lúc trước hắn tới Ngư Long quảng trường, cho dù có Vi Kiệt đi theo, thế nhưng lại rất tĩnh lặng.
Hiện tại tới Ngư Long quảng trường, trên đường đi có vô số ánh mắt tất cung tất kính với hắn.
Đến cửa hàng Lâm Minh, Tiết Đồng và Quách Tiến cùng với những tùy tùng khác không có đi vào, chỉ thủ hộ ở ngoài cửa.
Hiển nhiên có ý định không để cho những người khác tiến vào quấy rầy thiếu chủ.
Lâm Minh vội vàng cười nói: Mấy vị huynh đệ, ở đây không cần các vị huynh đệ thủ vệ, chúng ta sẽ từ chối khéo tất cả mọi người.
Tiết Đồng lắc đầu, thản nhiên nói: Lâm lão bản không cần quan tâm, cứ nói chuyện với thiếu chủ chúng ta.
Không cần phải quan tâm tới chúng taĐừng nhìn Tiết Đồng ở địa phương nhỏ bé tới, nhưng mà người dựa thế, ngựa dựa yên.
Hiện tại Tiết Đồng theo địa vị của thiếu chủ tăng lên, khí thế của hắn cũng tự nhiên được sinh ra, một câu lạnh nhạt này cũng khiến cho Lâm Minh không dám mạo phạm.
Hắn đành phải cười nói: Tốt, vậy thì làm phiền mấy vị huynh đệ.
Lâm mỗ xin lỗi không tiếp đón chư vị huynh đệ chu toàn.
Lâm Minh có thể nhìn ra được, thực lực mấy người này chưa hẳn đã mạnh bao nhiêu, nhưng nhất định là người mà Chân thiếu chủ tín nhiệm nhất.
Bằng không mà nói, không có khả năng không có mang theo Khổng Tước vệ mà chỉ đem mấy tùy tùng như vậy.
Mấy người này cũng không thể đắc tội, là người mà hắn nhất định phải nịnh nọt.
Tiết Đồng và Quách Tiến, còn có huynh đệ Kiều thị, bốn người này giống như thần giữ cửa, đứng ở cửa ra vào.
Đừng nhìn thực lực của bọn họ bây giờ không phải đặc biệt mạnh mẽ, nhưng mà chỉ đứng ở cửa, những người khác cũng không dám tùy tiện xông vào.
Giống như cánh cửa mà bốn người trẻ tuổi này trấn thủ này chính là một cấm khu, chỉ cần xông vào cũng sẽ dẫn tới đại họa.
Lâm Minh hiển nhiên vì Giang Trầη tới đã chuẩn bị vô cùng sung túc.
Giang Trầη và mấy cô nương tiến vào, nước trà cùng với các loại điểm tâm lập tức được dâng lên, hơn nữa đều là quy cách cao nhất.
Tính cách của Hoàng Nhi hiền hòa, thẹn thùng nội liễm, không có nói nhiều.
Câu Ngọc và Lăng Huệ Nhi, hai người này líu ríu, vô cùng sinh động.
Giang Trầη cũng tùy ý các nàng, không có ngăn cản.
Tuy rằng Lâm Minh không biết chúng nữ có quan hệ gì với Chân thiếu chủ, thế nhưng hắn cũng biết nữ nhân bên người thiếu chủ nhất định phải nịnh nọt.
Bất luận một ai cũng không thể bỏ qua.
Cho nên Lâm Minh hầu hạ vô cùng cẩn thận, sợ rằng có chỗ nào không chu toàn.
Lâm lão bản, sinh ý gần đây thế nào?Giang Trầη nhìn thấy Lâm Minh vội vội vàng vàng, khách khí với hắn như thế cũng cảm thấy không quen, hắn cũng không muốn nhìn thấy Lâm Minh cẩn thận như vậy.
Giang Trầη không phải là loại người thích người khác tất cung tất kính như vậy.
Hồi bẩm thiếu chủ, sinh ý cũng tạm ổn, nhưng mà làm sinh ý trong Ngư Long quảng trường cũng không yên ả như bề ngoài.
Tiểu nhân cũng chỉ cúi đầu làm người trong Lưu Ly vương thành, miễn cưỡng sống qua ngày.
Lâm Minh khiêm tốn nói.
Giang Trầη cười nói: Ngươi là người thông minh, người thông minh cũng không làm được, vậy thì cả Ngư Long quảng trường này có vấn đề lớn.
Nhìn thấy Lâm Minh bắt đầu đổ mồ hôi, Giang Trầη tiếp tục cười nói: Được rồi, ngươi cũng ngồi xuống đi.
Đừng có câu thúc, ta vẫn là ta lúc trước, Lâm lão bản cứ coi ta như khách nhân bình thường là được.
Lâm Minh muốn làm như vậy, thế nhưng vừa mới nghĩ tới đó lập tức đã bị lý trí dập tắt.
Ai có thể đối đãi với thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn như một khách nhân bình thường được cơ chứ?Giang Trầη nâng chén trà nhỏ lên, nói: Dùng trà thay rượu, kính Lâm lão bản một ly.
Chuyện lần trước ta còn chưa đa tạ Lâm lão bản.
Lâm Minh vội vàng đứng lên nói: Không dám.
Chuyện lần trước tiểu nhân cũng không có làm gì.
Lại nói, hẳn tiểu nhân nên tạ ơn ân cứu mạng của thiếu chủ mới đúng.
Giang Trầη lắc đầu: Ta cứu ngươi bất quá chỉ là cứu một tính mạng mà thôi.
Thế nhưng sau đó ta lại cứu được hơn mười người.
Cho nên phần nhân tình này ta ghi nhớ.
Lần trước Vạn Khôi các bị cướp bóc, chuyện cướp đi mấy ngàn nô lệ, lúc đó Lâm Minh cũng biết, thậm chí thiếu chủ Ti Khấu thế gia còn cố ý tới điều tra Lâm Minh.
Cũng may Lâm Minh ngậm miệng, hoàn toàn không có làm bại lộ ra bất luận một manh mối nào.
Cho nên chuyện kia Ti Khấu thế gia cũng không có điều tra ra bất kỳ tin tức nào.
Tự nhiên Lâm Minh biết rõ việc này, cũng phỏng đoán lai lịch của Giang Trầη.
Nhưng mà những chuyện này cho tới bây giờ hắn cũng chỉ suy đoán trong lòng, tuyệt đối không có khả năng nói ra bên ngoài.
Dù sao bất kể là Ti Khấu thế gia hay là Chân thiếu chủ, cũng không phải là tồn tại mà hắn có thể chọc được.
Đắc tội với bất luận một ai, hắn đều chết không có chỗ chôn.
Tuy rằng chỗ dựa của Lâm Minh không lớn, thế nhưng hắn có thể dừng chân ở Ngư Long quảng trường này là dựa vào trí thông minh của mình.
Thiếu chủ, mặc kệ người nói thế nào, ân cứu mạng lớn nhưu vậy cả đời tiểu nhân sẽ không quên.
Lần này tiểu nhân chuẩn bị một đám nô lệ, cả đám đều đã ngoài Thánh Cảnh.
Có lẽ miễn cưỡng có thể hợp với địa vị hiển hách của thiếu chủ.
nếu như thiếu chủ không chê, mời thiếu chủ ra đằng sao kiểm duyệt một chút.
Giang Trầη nhướng mày, nhìn qua Lâm Minh, có chút kinh ngạc.
Hắn biết rõ nô lệ Thánh Cảnh, giá thị trường là hai trăm vạn tới một ngàn vạn Thánh linh thạch.
Cửa hàng của Lâm Minh không phải quá lớn, cấp bậc hoàn toàn không thể nào so sánh được với Vạn Khôi các.
Chuẩn bị một đám nô lệ đã ngoài Thánh Cảnh, năng lực của Lâm Minh này quả thực không nhỏ a.
Mấu chốt nhất chính là, Lâm Minh rất biết làm việc, hiển nhiên đã sớm ngờ tới việc hắn sẽ tới mua nô lệ, cho nên mới sớm chuẩn bị như vậy.
Nhìn thấy Giang Trầη dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn mình, trong lòng Lâm Minh khẩn trương, lắp bắp giải thích nói: Thiếu chủ, chuyện lần trước ta luôn cảm thấy áy náy.
Cho nên lần này nghe nói ngài được lập là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn đã muốn làm một ít hành động coi như bù đắp.
Những nô lệ này quả thực ta đã dùng hết tất cả thủ đoạn, miễn cưỡng mới chuẩn bị được.
Ta làm vậy là vì muốn bồi tội với thiếu chủ ngài, coi như là một phần tâm ý của tiểu nhân dành cho thiếu chủ.
Lâm Minh này quả thực là người thông minh, hiển nhiên sợ Giang Trầη hiểu lầm hắn, cho nên dứt khoát nói ra.
Hắn vừa nói vậy, Giang Trầη cũng mỉm cười gật đầu.
Đi, chúng ta đi xem một chút.
Một chuyện không phiền tới hai người, nếu như có thể tìm được ở chỗ ngươi thì cũng không cần đi tới nơi khác tìm.
Đối với sinh ý buôn bán nô lệ, Giang Trầη cũng không quá tán thành.
Nhưng mà hiện tại là lúc hắn cần dùng người, quả thực cũng cần một nhóm người làm chân chạy vặt hàng ngày cho Thiếu chủ như hắn.
Đợi sau này hắn chậm rãi bồi dưỡng được tâm phúc lại thả nhóm nô lệ này đi, cũng coi như cho bọn họ cơ hội trọng sinh.
Lâm Minh nghe vậy cũng đại hỉ, hắn biết rõ, thiếu chủ nói như vậy có nghĩ là trong lòng thực sự không khó chịu với hắn, hơn nữa còn cho hắn mặt mũi.
Hắn lập tức mang theo Giang Trầη đi tới khu đất trống ở hậu viện.
Tổng cộng khoảng một trăm nô lệ Thánh Cảnh đứng ở đó, cơ hồ tất cả mặt nạ trên mặt nô lệ đều bị tháo xuống.
Những luật lệ kia, cái gì mà không cho nhìn tướng mạo, không được kiểm tra thân phận, những luật lệ này ở đây đều không có.
Thiên Mục thần đồng của Giang Trầη quét qua, ánh mắt quét qua mặt một trăm năm mươi người này.
Chỉ cần quét qua một cái cũng đã biết trong nhóm người này không có người quen của hắn.
Lâm Minh giải thích: Những nô lệ này tới từ khắp nơi, phần lớn là tán tu.
Phương diện thân phận cũng coi như minh bạch, không cần lo lắng tới sau này.
Giang Trầη gật gật đầu, hắn cũng biết rõ ý tứ trong lời nói của Lâm Minh, ý tứ là sau này không cần lo lắng có người tới tìm phiền phức.
Mua bán nô lệ bình thường bọn họ quả thực không dám buôn bán người đại tông môn, đều sợ gây ra phiền phức.
Dù sao một khi phiền phức quấn thân, sẽ không hề dễ chịu.
Nhất là đại tông môn, bọn họ thù vô cùng dai, ai dám mua bán đệ tử tông môn, nói không chừng sẽ chạm phải một kho hỏa dược.
Giang Trầη dùng thần thức kiểm tra một lần, tu vi những người này đều đã ngoài Thánh Cảnh, tuổi tác cũng khá lớn.
Chỉ có những người này thôi sao?Giang Trầη kiểm tra một lần, đã có quyết định.
Theo địa vị của hắn, có bồi dưỡng ba tới năm trăm tên tôi tớ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà Giang Trầη lại không có định gióng trống khua chiêng như vậy.
Dù sao hắn mới trở thành thiếu chủ, không thể quá mức rùm beng.
Hơn một trăm tên đầy tớ Thánh Cảnh, chuyện này rất là khoa trương.
Phải biết rằng Đan Kiền Cung năm đó, đường đường là tông môn tứ phẩm mới có bao nhiêu Thánh Cảnh chứ?Đương nhiên, Khổng Tước thánh sơn không phải là Đan Kiền Cung.
Đan Kiền Cung dù sao chỉ là tông môn tứ phẩm, mà Khổng Tước thánh sơn chính là tồn tại tuyệt đối có thể so sánh được với tông môn nhất phẩm.
Mà Giang Trầη với tư cách là nhân vật số hai Khổng Tước thánh sơn, là nhân vật có số má tương lai, có chút phô trương cũng không tính là chuyện kỳ lạ gì.
Lâm Minh thấy Chân thiếu chủ như vậy, trực tiếp quyết định thu nhận đám nô lệ này cũng vui mừng không thôi.
Lâm lão bản, tổng cộng bao nhiêu linh thạch vậy? Cứ tính cho ta.
Lâm Minh vội nói: Thiếu chủ đã để ý, sao ta có thể thu tiền của thiếu chủ chứ?Giang Trầη khoát tay chặn lời hắn: Không cần nói tới chuyện thu hay không thu linh thạch với ta.
Thứ nhất ta sẽ không làm ra chuyện cường quyền đoạt lý.
Thứ hai ta không thiếu chút linh thạch này.
Thứ ba, quy mô cửa hàng của ngươi cũng không thể nào tặng miễn phí được như vậy, ngươi không chơi nổi.
Nói giá đi.
Lâm Minh hổ thẹn, quả thực hắn đã bị nói trúng, nếu nói tặng không, cửa hàng này của hắn quả thực không tặng nổi.
Vì những đày tớ này, đã rút sạch hơn phân nửa của cải của hắn.
Nếu như tặng không mà nói, nguyên khí của cửa hàng sẽ đại thương, chưa chắc đã gượng dậy nổi.
Nhưng mà vì kết giao với Chân thiếu chủ, nếu như Chân thiếu chủ quả thực muốn, hắn cũng không có chút nhíu mày nào.
Chỉ cần trèo lên con thuyền của thiếu chủ, về sau sẽ không cần lo lắng tới việc có cơ hội làm giàu hay không.
Nhưng mà Lâm Minh rất giỏi về việc phỏng đoán ý tứ người khác.
Nghe giọng nói của Giang Trầη quả thực không có ý định lấy không, hắn biết rõ nếu như mình tiếp tục giây dưa ở vấn đề này, người ta sẽ mất hứng.
Không nghe thấy Chân thiếu chủ nói sao? Người ta không thiếu chút tiền lẻ này.
Nhưng mà Lâm Minh cũng biết, hắn có thể lấy, nhưng phải biết chừng mực.
Hắn lập tức nói: Vậy thì tiểu nhân lấy giá vốn vậy.
Thiếu chủ cứ đưa cho ta ba ức Thánh linh thạch là được rồi.
Đây quả thực là giá gốc, chỉ là so với giá gốc lại ít đi mấy ngàn vạn Thánh linh thạch, một chút tổn thất ấy Lâm Minh cảm thấy không đáng vào đâu cả.
Giang Trầη gật gật đầu, trực tiếp ném về phía Lâm Minh một chiếc nhẫn trữ vật, nói: Đây là bốn ức, ta biết rõ ngươi sẽ báo ít đi một chút, tất cả là của ngươi.
Ta không khách khí với ngươi đâu.
Lâm Minh vô thức tiếp nhận nhẫn trữ vật, hắn cứng họng, không thể nói nên lời.
Trong lòng thì tràn ngập sự kích động và ấm áp.
Thiếu chủ chính là thiếu chủ, thủ bút cũng không giống như người thường a.
Lúc này nếu như hắn còn cò kè mặc cả, đẩy tới đẩy lui thì lại có chút tầm thường.
Hiển nhiên Chân thiếu chủ không thèm để ý tới chút tiền lẻ d dó.
Lâm Minh lập tức vội nói: Thiếu chủ hào phóng, tiểu nhân lúc này đã chiếm tiện nghi rồi.
Những nô lệ này còn có ngọc giản điều khiển bọn họ nữa.
Lâm Minh đem tới một ít đồ vật thiết yếu, từng cái từng cái được đưa lên.
Giang Trầη vung tay lên, để Câu Ngọc và Lăng Huệ Nhi thu lại.
Được rồi, ta còn có việc, ta không ở lại được nữa.
Giang Trầη nhìn những đầy tớ này rồi nói tiếp: Lâm lão bản, ngươi phái ngươi đem người tới Khổng Tước thánh sơn cho ta.
Vâng vâng.
Lâm Minh vội vàng gật đầu, lại nói: Hiếm khi thiếu chủ đại giá quang lâm, tiểu nhân còn muốn thiết yến đãi thiếu chủ, thiếu chủ xem.
.
.
Lần tới đi.
Hiện tại Giang Trầη cũng không có tâm tư ở lại, nhìn thấy Lâm Minh có chút thất vọng, hắn cười nhạt một tiếng: Lần sau gọi Vi Kiệt, bảo hắn tới gọi ta.
Lâm Minh nghe vậy lập tức đại hỉ, thầm mắng mình hồ đò.
Dùng thân phận của hắn, hiện tại muốn thiết yến chiêu đãi Chân thiếu chủ? Người ta dựa vào cái gì mà cho ngươi mặt mũi?Chỉ là ám chỉ trong câu nói sau đó của Chân thiếu chủ rất rõ ràng.
Nếu như muốn tới gần Chân thiếu chủ trước tiên phải có quan hệ với Vi Kiệt, thông qua được Vi Kiệt rồi nói s au.
Lâm Minh cuống quít gật đầu, cung kính tiễn đoàn người Giang Trầη ra ngoài cửa, không dám nói lại chuyện chiêu đãi nữa.
Hiệu suất làm việc của Lâm Minh vô cùng cao, đã biết rõ trong lòng Chân thiếu chủ không còn khúc mắc với mình, hơn nữa còn ám chỉ hắn tiếp xúc với Vi Kiệt, chuyện này gián tiếp nói rõ, Chân thiếu chủ đối với Lâm Minh hắn vẫn tán thành.
Chuyện này khiến cho tâm tình của Lâm Minh vô cùng hưng phấn.
Cho nên lúc áp giải đám nô lệ này Lâm Minh tự mình ra trận, mang theo đội ngũ tâm phúc, đem một trăm năm mươi nô lệ Thánh Cảnh này tự mình đưa tới Khổng Tước thánh sơn.
Giang Trầη cử đám người Tiết Đồng đứng ở cửa Khổng Tước thánh sơn đón.
Chuyện điều khiển nô lệ không cần Giang Trầη quan tâm quá nhiều, càng không cần phải lo lắng nô lệ sẽ làm loạn.
Không nói tới việc đây là ở Khổng Tước thánh sơn, tùy thời có khả năng bị Khổng Tước vệ đập chết.
Cho dù không có Khổng Tước vệ, sinh tử nô lệ chỉ nằm trong một ý niệm của chưởng khống giả.
Bởi vì mỗi một nô lệ đều có ngọc giản thần thức ở trong tay người điều khiển.
Chỉ cần chủ nhân bóp nát ngọc giản, cấm chế trong thần thức nô lệ sẽ phát tác, trực tiếp khiến cho thần thức bọn họ nứt vỡ mà chết.
Dưới loại tình huống này, nô lệ không thể phản kháng, trừ phi là bọn họ chán sống.
Huống chi, ngọc giản thần thức nằm trong tay chủ nhân, chỉ cần chủ nhân tùy ý điều tra một chút, nếu như bọn họ có ác ý sẽ lập tức bị biết được.
Cho nên chỉ cần làm nô lệ, dù trước khi trở thành nô lệ ngươi có cường đại tới đâu, cho dù kiêu ngạo thế nào, cũng chỉ có thể nhận mệnh, thành thành thật thật nghe chủ nhân sai bảo.
Chỉ cần có chút vi phạm ý chí của chủ nhân, chỉ cần một ý niệm của chủ nhân là có thể khiến cho nô lệ bỏ mạng.
Đương nhiên Giang Trầη không phải là người bạo ngược như vậy, hắn mua những nô lệ này cũng không có khả năng cả đời đều nô dịch những người này.
Trên thực tế, Giang Trầη cũng không thích sai bảo nô lệ.
Cũng không phải hắn có ý nghĩ rằng chúng sinh ngang hàng, mà là hắn biết rõ con đường tu luyện của võ giả không dễ dàng, trở thành nô lệ, tuyệt đối là một chuyện so với chết còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Cho nên khi những nô lệ này tới phủ thiếu phủ chủ, chuyện thứ nhất mà Giang Trầη làm chính là triệu tập bọn họ lại một chỗ, nói: Ta không biết vì nguyên nhân gì mà các ngươi trở thành nô lệ, ta dùng tiền mua các ngươi tới đây không phải là vì muốn sai bảo các ngươi vĩnh viễn.
Bất quá phủ thiếu chủ của ta vừa mới thành lập, cần một ít nhân thủ đắc lực.
Ta hy vọng các ngươi có thể tận trung, làm tròn chức trách của mình.
Một ngày nào đó ta sẽ trả tự do cho các ngươi, ban thưởng cho các ngươi một cuộc sống mới.
Điểm này các ngươi không cần hoài nghi.
Hơn nữa, thời gian cũng tuyệt đối không quá một trăm năm.
Hắn nói những lời này khiến cho trên mặt những nô lệ kia chết lặng, có một ít người có biểu lộ khinh thường trên mặt.
Vốn bọn họ đã lưu lạc xuống làm đầy tớ, đều giống như một công cụ hình người, trên cơ bản trên mặt bọn họ không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Nếu có chỉ là cảm giác nơm nớp lo sợ mà thôi.
Giờ phút này nghe thấy Chân thiếu chủ này hứa hẹn như vậy, trong mắt những nô lệ này đều hiện lên vẻ nghi hoặc.
hiển nhiên, hứa hẹn của Giang Trầη khiến cho bọn họ bán tín bán gn hi.
Bọn họ tự nhiên biết rõ chủ nhân mua bọn họ là ai, thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn, là thiên tài nóng bỏng nhất mấy năm gần đây của Lưu Ly vương thành.
Nói thật trên đường tới đây, trong lòng bọn họ tâm thần bất định, bởi vì ai cũng không biết đi vào trong Khổng Tước thánh sơn sẽ có kết cục thế nào.
Tuy rằng ở Lưu Ly vương thành, danh tiếng của Chân thiếu chủ này vô cùng tốt.
Thế nhưng mà ai biết hắn nói như vậy không biết bên trong có phải là người bạo ngược vô độ hay không? Ai biết hắn bình thường tức giận có phát tiết lên trên người nô lệ hay không?Trong rất nhiều thế gia mạnh mẽ, địa vị của nô lệ quả thực vô cùng bi thảm.
Nhẹ thì bị lấy ra làm đạo cụ luyện công, lấy ra làm cái bia luyện công.
Nặng thì lấy ra làm nơi trút giận, ở bên ngoài chỉ cần có chút khó chịu, sẽ trở về tìm một hai nô lệ trút giận.
Ở bát vực, mỗi một ngày không biết có bao nhiêu nô lệ bị chủ tử đánh chết.
Nô lệ không có bất kỳ nhân quyền nào, một nô lệ chết đi, so với một con chó chết cũng không khác gì nhau, không có ai hỏi tới, cũng không có ai truy cứu.
Bởi vì ai cũng biết, nô lệ chỉ là một kiện hàng hóa.
Cho nên khi bọn họ nghe Giang Trầη nói những lời này, trong lúc nhất thời đều khó có thể tin tưởng được.
hiển nhiên, những lời này của Giang Trầη hoàn toàn bất đồng với những người khác khi đối đãi với nô lệ.
Có lẽ trong các ngươi có người đang cảm thấy ta diễn trò, có lẽ các ngươi cảm thấy ta dối lừa các ngươi.
Nhưng mà các ngươi thử nghĩ xem, các ngươi có thứ gì đáng để ta lừa gạt?Ngữ khí của Giang Trầη lạnh nhạt, cũng không có khách khí.
Những hứa hẹn kia của ta cũng không phải vì muốn nịnh nọt bất kỳ ai trong đây.
Mà ta chỉ muốn cho các ngươi biết rõ, các ng ươi ở trong tay ta, chỉ có ta mới là chúa tể vận mệnh của các ngươi.
Cũng chỉ có ta mới có thể ban cho các ngươi cuộc sống mới.
Có lẽ trong lòng các ngươi có vô số nghi vấn.
Bổn thiếu chủ chỉ nói một câu, bất luận một võ giả nào tu luyện tới bước này đều không dễ dàng.
Trở thành nô lệ, trọn đời không thoát khỏi được vận mệnh này, so với chết còn tàn nhẫn hơn.
Mà ta, không muốn tàn nhẫn như vậy.
Cho nên ta sẽ cho các ngươi tự do, cho các ngươi có hy vọng tân sinh.
Nhưng mà các ngươi cũng phải chứng minh, các ngươi đáng để cho ta cho các ngươi cơ hội này.
Nếu như các ngươi không chứng minh được mình, không chứng minh được thành ý và lấy được sự tin tưởng từ ta.
Như vậy thật có lỗi, nô lệ cả đời vẫn mãi là nô lệ mà thôi.
Không có khả năng có cơ hội xoay người.
Giang Trầη nói rất rõ ràng.
Hắn biết rõ, nếu muốn những nô lệ tới từ bốn phương tám hướng một lòng với hắn, muốn tẩy não trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào.
Thứ duy nhất có thể hấp dẫn bọn họ chính là tự do, để cho bọn họ cơ hội tân sinh.
Làm nô lệ, đây cũng là thứ duy nhất mà bọn họ có thể trông cậy vào.
Cũng là thứ duy nhất có thể hướng tới.
Ánh mắt Giang Trầη thản nhiên đảo qua từng khuôn mặt của đám nô lệ trước mắt.
Hiện tại ta cho phép các ngươi hỏi ba vấn đề.
Nhớ kỹ, chỉ có ba.
Ánh mắt Giang Trầη uy nghiêm, tiếp tục nói: Các ngươi tốt nhất nên nghĩ kỹ rồi hãy hỏi.
Lần này, những nô lệ kia coi như nhìn ra, Tân thiếu gia chủ Khổng Tước thánh sơn này dường như có chút bất đồng với những người khác.
Lập tức những nô lệ này từ trong chết lặng tỉnh lại, khối băng trong lòng chậm rãi bị hòa tan, bắt đầu chậm rãi bị lung lay.
Từng người tụ lại một chỗ, bắt đầu thảo luận vấn đề.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, bọn họ rốt cuộc cũng đề cử ra ba nô lệ.
Ba nô lệ này tuổi tác đều lớn nhất, cũng là cường giả Thiên Thánh Cảnh giữa đám nô lệ kia.
Không ngờ đều là cường giả Thánh Cảnh cửu trọng.
Đương nhiên tuổi tác bọn họ đều vài trăm tuổi, hiển nhiên đều là người lão luyện trong giang hồ.
Loại người lão luyện này đi làm nô lệ, hơn phân nửa gặp biến cố, hoặc là bị người ta ám toán.
Thiếu chủ, lão nô trước tiên muốn hỏi một vấn đề.
Người mở miệng trước là một lão giả râu ria xám trắng: Lão nô muốn hỏi một chút, nếu như chúng ta thực sự trung tâm, hiệu lực cho thiếu chủ, liệu có phải sau một hai trăm năm sẽ được khôi phục tự do hay không?Vấn đề này cũng là vấn đề mà mọi người đều khát vọng nhận được đáp án nhất.
Giang Trầη không chút do dự gật đầu: Vấn đề này các ngươi không cần phải hoài nghi, ta có thể nói cho các ngươi rõ, chỉ cần các ngươi thông qua khảo nghiệm của ta, khiến cho ta cảm thấy thỏa mãn.
Thời gian này tuyệt đối không phải là một trăm năm, năm mươi năm, ba mươi năm, thậm chí là hai mươi năm cũng có thể.
Đáp án này của Giang Trầη cũng vô cùng nghiêm túc.
Lão giả râu ria xám trắng kia rất là thỏa mãn, gật gật đầu, lui trở về đằng sau, lại một nho sinh chừng năm mươi tuổi tiến lên hỏi vấn đề thứ hai.
Thiếu chủ, tiểu nhân gọi là Đan Thanh Tử.
Tiểu nhân có vấn đề muốn hỏi một chút, liệu sau khi chúng ta khôi phục tự do có thể rời khỏi Khổng Tước thánh sơn hay không?Vấn đề này cũng có không ít người quan tâm, nếu như khôi phục tự do mà không thể rời khỏi, tự do cũng đã không còn là tự do hoàn chỉnh.
Giang Trầη cười cười: Đã ban thưởng cho các ngươi tự do, đi hay là ở lại, tự nhiên do các ngươi quyết đinh.
Nếu như Khổng Tước thánh sơn ta mạnh mẽ giữ người, chẳng phải sẽ khiến cho người ta chê cười sao?Những nô lệ này nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt, trong mắt nhiều thêm mấy phần mừng rỡ.
Hiển nhiên đối với đáp án này mọi người đều cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cuối cùng một đại hán cường tráng đứng ra, lớn tiếng nói: Thiếu chủ, ta họ Đồ, người khác đều gọi ta là lão Đồ.
Vấn đề ta muốn hỏi chính là, chúng ta ở nơi này hầu hạ thiếu chủ là việc kinh thiên địa nghĩa.
Dù sao thiếu chủ cũng dùng tiền mua chúng ta về.
Ta chỉ muốn hỏi, tùy tùng của thiếu chủ có thói quen ngược đãi, đánh đập nô lệ như chúng ta hay không mà thôi.
Tiểu tử này thấy hai vấn đề trước đó thiếu chủ đều trả lời vô cùng có thành ý, cho nên lá gan cũng lớn hơn một chút, vấn đề hỏi cũng sắc bén hơn một chút.
Giang Trầη cười ha hả nói: Lưu Ly vương thành chẳng lẽ có lệ đánh đập nô lệ sao? Người khác ta không biết, trong phủ thiếu chủ của ta, các ngươi không cần phải lo lắng tới những vấn đề này.
Các ngươi ở đây, làm nô lệ, trên thực tế cũng giống như tùy tùng bình thường.
Chỉ cần các ngươi tận tâm tận lực, tuyệt đối sẽ không có ai tới gây phiền phức cho các ngươi.
Nhưng mà các ngươi vĩnh viễn phải nhớ kỹ, ở phủ thiếu chủ, các ngươi chính là người ở đây.
Nhất định phải tranh thủ lợi ích của thiếu chủ, đặt lợi ích của phủ thiếu chủ lên hàng đầu.
Ta không cần các ngươi làm gì nhiều, chỉ cần trung thành, tận lực, tân tâm, không dùng mánh lưới, không tạo thị phi.
Chỉ cần các ngươi có thể làm được những thứ này, các ngươi tuyệt đối sẽ có ngày nổi danh.
Không phải Giang Trầη không có thủ đoạn cường thế uy áp bọn họ, nhưng mà hắn biết rõ, uy áp nô lệ tuy rằng có thể tạo ra hiệu quả trấn nhiếp rất tốt, nhưng mà sau này, uy áp quá mức nhất định sẽ tạo ra một ít tác dụng phụ.
Quan trọng nhất chính là những người khác trong phủ thiếu chủ, trừ Hoàng Nhi ra, thực lực đều không tính là đặc biệt mạnh.
Nhiều khi cần những nô lệ Thánh Cảnh này xuất lực, uy áp có thể khiến cho bọn họ phục tùng, chưa hẳn có thể khiến cho bọn họ toàn tâm toàn ý xuất lực.
Nhưng mà cổ vũ, cho bọn họ ngon ngọt, có thể khiến cho bọn họ có động lực.
Vì muốn biểu hiện nổi bật, sớm thông qua khảo hạch của thiếu chủ, cho nên bọn họ nhất định sẽ không ẩn giấu thực lực, chắc chắn cũng sẽ không dám lười biếng.
Vẻ vui mừng hiện rõ lên mặt của đám nô lệ, bọn họ có một loại trực giác, Chân thiếu chủ này không dối lừa bọn họ, hứa hẹn của Chân thiếu chủ hắn là có thành ý.
Ba người các ngươi đã nói ra vấn đề, thực lực và uy vọng chắc hẳn có thể phục chúng.
Bổn thiếu chủ trước tiên lập ra ba đội ngũ, ba người các ngươi là đội trưởng ba đội.
Mỗi người các ngươi khống chế đội ngũ năm mươi người.
Đến lúc đó sẽ có người phân công các ngươi.
Giang Trầη lại cho một ít ngon ngọt, chọn ra đội trưởng trong đám nô lệ, nhìn như chỉ là sắp xếp nho nhỏ, nhưng chẳng khác nào là cục đường lớn ban thưởng cho bọ nhọ.
Quả nhiên hơn trăm nô lệ này càng thêm vui mừng.
Bổ nhiệm đội trưởng trong đám người bọn họ, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ thiếu chủ cho bọn họ quyền tự chủ.
Kế tiếp chỉ là nhìn vào biểu hiện của bọn họ thế nào.
Trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả nô lệ đều cung kính gấp trăm lần, bởi vì bọn họ nhìn thấy hy vọng, nhìn thấy hy vọng của tân sinh.
Đường phía trước Giang Trầη đã trải sẵn.
Kế tiếp, nhóm nô l ệ này, Giang Trầη định giao cho Câu Ngọc và Tiết Đồng quản lý.
Vấn đề phân công cũng hoàn toàn giao cho Câu Ngọc và Tiết Đồng phân phó.
Thậm chí, quyền quản lý những nô lệ này cũng toàn quyền trao cho Câu Ngọc và Tiết Đồng.
Chuyện này khiến cho Tiết Đồng và Câu Ngọc được sủng ái mà lo sợ, đồng thời cũng cảm thấy áp lực vô cùng.
Chuyện nô lệ, Giang Trầη cũng không có nhúng tay quá nhiều.
Thậm chí cả quản lý sự vụ của thiếu chủ phủ, Giang Trầη cũng không định nhúng tay quá nhiều.
Tất cả đều giao cho Tiết Đồng và Câu Ngọc quản lý.
Thời gian ba ngày chuẩn bị đã qua hai ngày.
Ngày cuối cùng, Giang Trầη đã chuẩn bị tốt các hạng mục, thừa dịa thời gian còn nhiều, Giang Trầη đi khắp nơi trong Khổng Tước thánh sơn một chút.
Đi vào Khổng Tước thánh sơn, dù sao hắn cũng là nhân vật mới.
Cho nên thừa dịp còn một ngày cuối cùng chuẩn bị cho tiến vào chủ tháp Lưu Ly vương tháp, Giang Trầη quyết định đi thăm một ít nguyên lão của Khổng Tước thánh sơn một chút.
Ví dụ như Tứ đại hoàng giả, ví dụ như một ít nguyên lão thậm chí cùng thế hệ với Khổng Tước đại đế.
Ví như dụ một ít cao tầng của Khổng Tước vệ .
.
.
Dùng thân phận của Giang Trầη hiện tại, theo đạo lý mà nói những người này có lẽ nên tới bái phỏng hắn.
Nhưng mà hiện tại thời gian của Giang Trầη không có nhiều, những người này cũng không muốn tới quấy rầy Giang Trầη.
Cho nên khi Giang Trầη chủ động đi bái phỏng bọn họ, những lão gia hỏa này cảm thấy kinh ngạc, đồng thời ít nhiều cũng có chút sợ hãi.
Thiếu chủ chính là thiếu chủ, mà đây chính là thiếu chủ nối nghiệp tiếp theo của Khổng Tước thánh sơn.
Trên danh nghĩa đã cao hơn bọn họ một cấp.
Bọn họ không đi bái phỏng thiếu chủ, còn để cho thiếu chủ tới bái phỏng bọn họ, chuyện này ít nhiều cũng có chút thất lễ.
Cho nên câu đầu tiên của cả đám đều là giải thích.
Thiếu chủ, nghĩ tới việc ba ngày này người sẽ phải chuẩn bị, rất bận rộn cho nên không có tới thiếu chủ phủ bái phỏng người.
Quả thực có chút thất lễ, lại để thiếu chủ tới bái phỏng thuộc hạ, khiến cho thuộc hạ cực kỳ sợ hãi.
Vân Trung Minh Hoàng là người rộng rãi, kiên nhẫn giải thích với Giang Trầη.
Giang Trầη cũng không quan tâm tới những vấn đề này, hắn cũng biết Vân Trung Minh Hoàng đang nói thật.
Vân Trung Minh Hoàng, đại đế bệ hạ thường xuyên nói cho ta biết, ở Khổng Tước thánh sơn, nếu như có chuyện gì không rõ trước tiên có thể hỏi ngươi một chút.
Vân Trung Minh Hoàng cười nói: Bệ hạ quả thực quá mức thưởng thức thuộc hạ, nhưng mà ánh mắt của bệ hạ cũng khiến cho thuộc hạ bội phục cực kỳ.
Lúc trước bệ hạ nói ra ý định muốn lập người làm thiếu chủ, khi đó ánh mắt của thuộc hạ thiển cận, còn không nhìn được sâu như vậy, cũng không nhìn được xa.
Còn từng có chút nghi kỵ, hiện tại sự thực đã chứng minh, là ánh mắt của thuộc hạ thiển cận, ánh mắt của bệ hạ sâu xa.
Lần này tới bái phỏng, Giang Trầη cũng không định ngồi lâu, nói chuyện vài câu hắn liền cáo từ.
Rời khỏi chỗ của Vân Trung Minh Hoàng, Giang Trầη lục tục bái phỏng Dã Hồ minh hoàng và Trấn Tuế minh hoàng.
Dã Hồ Minh Hoàng tính tình an nhàn, đối với việc Giang Trầη tới chơi cảm thấy ngoài ý muốn, không có quá mức lạnh nhạt, thế nhưng cũng không có nhiệt tình quá mức.
Trấn Tuế Minh Hoàng có tính cách tùy tiện, không có nịnh nọt Giang Trầη mà chỉ cỗ vũ vài câu.
Giống như bái phỏng Vân Trung Minh Hoàng lúc trước, khi Giang Trầη bái phỏng mỗi một minh hoàng đều dâng lên một phần lễ vật.
Lễ vật đều là đan dược.
Thứ hiện tại hắn có thể lấy ra nhất tự nhiên chính là đan dược.
Tứ đại hoàng giả đã đi bái phỏng được ba người, cuối cùng chỉ còn Đa Mai minh hoàng, ở nơi xa xôi nhất.
sơn mạch trong Khổng Tước thánh sơn vô số, mỗi một Hoàng giả đều có đạo tràng độc lập của mình.
Đa Mai minh hoàng ở Đa Mai đạo tràng, ở khu vực xa xôi phía bắc của Khổng Tước thánh sơn.
Bởi vì Đa Mai đạo tràng nhiều mai hoa, mà bảo thân Đa Mai minh hoàng lại vô cùng ưa thích hoa mai, tính cách cũng cao thượng, lãnh ngạo như hoa mai, cho nên nàng tự phong cho mình đạo hiệu là Đa Mai minh hoàng.
Giang Trầη cũng đã gặp Đa Mai minh hoàng mấy lần, chỉ là cũng không có nói chuyện.
Chỉ là hắn biết tính cách của Đa Mai minh hoàng này vô cùng lãnh đạm.
Giang Trầη cũng không trông cậy Tứ đại minh hoàng quá mức khách khí với mình.
Dù sao hắn trở thành thiếu chủ cũng chỉ mới có được mấy ngày.
Tứ đại hoàng giả ở cùng Khổng Tước đại đế đã ngàn năm, địa vị trong Khổng Tước thánh sơn cực cao.
Nếu như muốn hạ thấp tư thái trước mặt thiếu chủ mới lập như hắn, ít nhiều trên phương diện tâm lý cũng có chút khó chịu, tôn nghiêm cũng không bỏ xuống được.
Cho nên lần này Giang Trầη chủ động tới dò hỏi bọn họ, kỳ thực cũng là vì kéo dài khoảng cách.
Hắn là người còn trẻ, cũng không quan tâm tới những vấn đề này.
Hắn cũng không muốn vừa mới được bổ nhiệm làm thiếu chủ lại có quan hệ không tốt với Tứ đại hoàng giả.
Hiện tại xem ra, hiệu quả chuyến thăm này không tệ.
Đương nhiên, ba đại hoàng giả khác có cho hắn mặt mũi như Vân Trung Minh Hoàng hay không, trong lòng Giang Trầη cũng khó có thể phán đoán trước được.
Bởi vì theo tin tức mà hắn nhận được, Vân Trung Minh Hoàng đối với việc lập hắn làm thiếu chủ có ý kiến mạnh mẽ nhất.
Cũng không phải nói là thực sự phản đối, cũng chỉ có thể nói là nghi hoặc tương đối nhiều hơn một chút.
Giang Trầη đứng trước cửa ra vào của Đa Mai đạo tràng, thưởng thức cảnh vật đặc biệt của Đa Mai đạo tràng.
Đa Mai đạo tràng này bởi vì độ cao và địa thế cao hơn mặt biển rất nhiều, cho nên bốn mùa trừ mùa hè ra, cơ hồ quanh năm đều tuyết đọng.
Các loại hoa mai, hoa nở hoa tàn.
Khiến cho Giang Trầη đứng ở cửa đạo tràng ngây ngốc nhìn ngắm chung quanh.
Không thể không nói Đa Mai đạo tràng này vô cùng xinh đẹp.
Giống như là Lăng Tiêu Tuyết sơn thành, đứng sừng sững trong gió tuyết, giống như là tiên cảnh nhân gian.
Trong lúc bông tuyết bay tán loạn, các loại hoa mai ngạo nghễ đung đưa.
Kỳ diệu nhất chính là, tuy rằng là thế giới băng tuyết, thế nhưng thực vật ở nơi này lại xanh mướt, lộ ra sinh cơ dạt dào.
Hoàn toàn không bị gió tuyết này ảnh hưởng.
Bởi vậy có thể thấy được cơ hồ tất cả thực vật ở đây đều được trải qua chọn lựa đặc thù.
Trong lúc Giang Trầη xuất thần bỗng nhiên bên tai nghe được tiếng kêu sắc bén.
Sau đó, trong đám mây đột nhiên có một đạo tia chớp màu trắng bắn xuống.
Tốc độ cực nhanh, trực tiếp đánh về phía mặt Giang Trầη.
Cùng lúc đó, trên không trung truyền tới một thanh âm non nớt, ngữ khí nức nở lại có chút lo lắng: Đại bạch, không nên a.
Giang Trầη dùng Thiên Mục thần đồng nhìn kỹ, lại phát hiện ra thứ đang bổ xuống phía mình không ngờ lại là một đầu tuyết điêu hung mãnh, lông toàn thân trắng như tuyết, giống như dung hợp làm một thể với thế giới băng tuyết này vậy.
Mà đầu tuyết điêu này bổ về phía trước, không thể nghi ngờ là đang muốn công kích hắn.
Giang Trầη có chút giật mình, bởi vì lực công kích của đầu tuyết điêu này không ngờ có thể so sánh với một kích toàn lực của cường giả Địa Thánh Cảnh.
Nhưng mà đối với Giang Trầη mà nói, công kích cấp bậc này hiển nhiên không có một chút lực uy hiếp nào.
Hắn mỉm cười, kim quang toàn thân tăng vọt, nguyên từ chi lực lập tức vọt lên đỉnh đầu.
Đầu tuyết điêu trắng muốt kia phóng tới phạm vi nguyên từ chi lực bao phủ, phanh một tiếng, giống như đụng vào một bức tường vô hình vậy.
Một tiếng kêu thê lương vang lên, lông vũ màu trắng trên người do đụng vào bị rơi xuống không ít, giống như bông tuyết, bay tán loạn khắp nơi.
Đầu tuyết điêu này hú lên một tiếng quái dị, vẫn nhanh nhẹn, dũng mãnh giống như trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trầη phía dưới, tuy rằng không dám lao đầu xuống phía dưới, thế nhưng cũng không chịu rời khỏi.
Hiển nhiên đối với khách không mời mà tới như Giang Trầη, nó rất đề phòng.
Giang Trầη nhìn qua đầu tuyết điêu này, biểu lộ của nó rất phong phú giống như nhân loại, hắn cảm thấy buồn cười.
Đầu tuyết điêu này đại khái cho rằng hắn gây bất lợi cho Đa Mai đ ạo tràng, cho nên mới có địch ý nặng như vậy a.
Lúc này, trên đám mây lại có một tia chớp màu trắng bắn xuống.
Lại một đầu tuyết điêu bắn xuống, nhưng mà khi bắn xuống giữa không trung lại dừng lại mà không có phóng tiếp xuống.
Bởi vì trên lưng đầu tuyết điêu này có một tiểu cô nương mặt mày phúng phính chừng năm sáu tuổi đang ngồi trên đó.
Mái tóc đen nhánh buộc thành bím tóc dài, hai mắt giống như hai ngôi sao, sáng chói vô cùng.
Hơn nữa lại ngồi trên đầu tuyết điêu trắng muốn càng khiến cho tiểu cô nương này giống như tinh linh trên bầu trời vậy.
Ngay cả Giang Trầη trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trong ánh mắt như ngập nước của tiểu cô nương này tràn ngập áy náy, nói: Đại ca ca, đại bạch của ta không nghe lời, không có làm thương tổn tới huynh đó chứ?Thanh âm của tiểu cô nương này trong vắt, có vẻ ngây thơ mà tuổi này mới có, lại có tính thân thiện của trẻ con, khiến cho người nghe âm thanh lập tức cảm thấy trong lòng vui vẻ, thoải mái.
Đại bạch, sao ngươi phải công kích đại ca ca này?Tiểu cô nương này hỏi đầu tuyết điêu công kích Giang Trầη lúc trước.
Đồng thời lại vuốt vuốt lông vũ của nó, giọng nói tràn ngập yêu thương, nói: Cũng may đại ca ca hạ thủ lưu tình, bằng không mà nói ngươi sẽ nếm mùi đau khổ.
Nghe ngữ khí của tiểu cô nương này, Giang Trầη cảm thấy thú vị, lại cảm thấy hiếu kỳ.
Đồng thời trong lòng nổi lên cảm giác cổ quái khác thường.
Không biết vì sao nhìn thấy tiểu cô nương này hắn cảm thấy rất thân thiết, cảm thấy tiểu cô nương này rất đáng yêu, giống như trong nháy mắt có thể nắm trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng của hắn vậy.
Trong lúc nhất thời, Giang Trầη nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa nhìn qua tiểu cô nương này, trong lòng có cảm giác ấm áp.
Kiếp tước kiếp này cơ hồ Giang Trầη không có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con.
Giờ phút này bỗng nhiên lại có một tiểu cô nương xâm nhập vào trong thế giới của hắn, hiện tại ở trước mắt, lại ở trong hoàn cảnh xinh đẹp như vậy, khiến cho trong lòng Giang Trầη cảm thấy rất ấm áp.
Ài, không thể tưởng tượng được ta là người của hai thế giới, thế nhưng còn chưa trải nghiệm qua cảm giác vô ưu vô lự lúc nhỏ.
Không biết vì sao nhìn thấy tiểu cô nương này, Giang Trầη có cảm giác trong lòng mình mềm lại, giống như tiểu cô nương này có một loại khí chất đặc biệt, khiến cho trong lòng hắn mềm lại tràn ngập cảm xúc, có cảm giác lập tức bộc phát.
Nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của Giang Trầη đang nhìn mình, hiển nhiên tiểu cô nương cũng cảm nhận được thiện ý trong mắt Giang Trầη, đôi mắt chớp chớp nhìn qua Giang Trầη, nói: Đại ca ca, huynh không sao chứ?Giang Trầη nhịn không được cười lên, nói: Ta không sao.
Tiểu cô nương, muội tên là gì?Tiểu cô nương nghe nói Giang Trầη không có việc gì, cũng nhẹ nhàng vỗ ngực mình, vẻ lo lắng trong mắt nhạt đi rất nhiều, chăm chú đáp lại lời hắn: Muội gọi là Niệm nhi, mẫu thân ta nói là Tư Niệm Niệm.
Niệm nhi?Giang Trầη cười nói: Danh tự rất êm tai.
Đúng rồi, niệm nhi, tại sao một mình muội lại ở nơi này? Không sợ người xấu sao?Niệm nhi nghiêng cái đầu nhỏ, cười hì hì nói: Đây là Khổng Tước thánh sơn, người xấu nào dám tới? Cho dù dám tới, đại đế gia gia cũng sẽ đánh bọn họ chạy trối chết.
Còn có mỗ mỗ.
.
.
Bọn họ đều nói, người xấu sợ nhất mỗ mỗ.
Mỗ mỗ? Mỗ mỗ muội là ai?Trong lòng Giang Trầη suy đoán, tiểu cô nương này liệu không phải là tôn nữ của Đa Mai minh hoàng đó chứ?Trong lúc suy đoán, bỗng nhiên trong Đa Mai đạo tràng có mấy đạo thân ảnh màu trắng bắn ra.
Lúc nhìn thấy Giang Trầη, mấy đạo thân ảnh này đều khẽ giật mình, thất thanh nói: Chân thiếu chủ?Giang Trầη mỉm cười chắp tay nói: Chư vị đạo hữu, Chân mỗ lên núi nhiều ngày, hôm nay vừa vặn nhàn rỗi, đặc biệt tới bái phỏng Đa Mai minh hoàng.
Nhìn thấy Chân thiếu chủ, những người này cũng không dám lãnh đạm, vội vàng thi lễ với Giang Trầη, nói: Không biết thiếu chủ tới chơi, không có tiếp đón từ xa.
Mong thiếu chủ lượng thứ.
Một người khác gọi tiểu cô nương kia: Niệm nhi, bên ngoài gió tuyết rất lớn, nhanh đi vào trong.
Niệm nhi kia dường như rất ngạc nhiên về Giang Trầη, đôi mắt to giống như biết nói chuyện quét tới quét lui người Giang Trầη, nói: Đại ca ca, huynh là Chân thiếu chủ sao? Niệm nhi nghe người ta nói, hiện tại từ trên xuống dưới Lưu Ly vương thành đều coi huynh là đại anh hùng a.
Người khác khoa trương gọi hắn là đại anh hùng của Lưu Ly vương thành, Giang Trầη cũng không cảm thấy có gì là khác thường.
Thế nhưng bị tiểu cô nương này nói như vậy, Giang Trầη lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
Tuy rằng hắn làm ra chút cống hiến cho Lưu Ly vương thành, thế nhưng còn xa không tới tình trạng được coi là đại anh hùng.
Điểm này trong lòng Giang Trầη hiểu rõ.
Đa Mai Minh Hoàng đối với việc Giang Trầη tới chơi có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà dùng tính cách của Đa Mai Minh Hoàng, tuy rằng ngoài ý muốn, thế nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Chân thiếu chủ, bệ hạ lập người làm thiếu chủ, Đa Mai đã từng nghi hoặc qua.
Cũng nêu ý kiến không đồng ý.
Nhưng mà ta hoan nghênh người đã dùng thực tế chứng minh ý kiến của ta là sai.
Ta cũng không phản đo ói nữa.
Chỉ cần người có thể khiến cho Đa Mai cảm thấy đáng giá để Đa Mai ủng hộ, thì Đa Mai nhất định sẽ kiên định với lựa chọn của mình, kiên định hơn bất kỳ kẻ nào khác.
Không nên hỏi ta vì sao, bởi vì Khổng Tước thánh sơn cần một người thừa kế kiệt xuất.
Đa Mai Minh Hoàng lạnh lùng nói, rất thẳng thắn.
Cho dù nói thật một câu, nếu như đổi lại người khác có lẽ sẽ lựa lời mà nói, uyển chuyển hơn một ít, dễ nghe hơn một ít.
Thế nhưng mà từ trong miệng nàng nói ra, vĩnh viễn đều lạnh lẽo, bộ dáng lạnh như băng như vậy.
Nếu như là người tính cánh hẹp hòi một ít, nghe nàng nói như vậy chỉ sợ cũng khó tránh khỏi trong lòng sẽ sinh ra khúc mắc.
Dù sao người ta hiện tại đã là thiếu chủ, mà ngươi coi như là bộ hạ cũ của Khổng Tước đại đế, trên danh nghĩa cũng là thuộc hạ của mình.
Giang Trầη cười nhạt một tiếng, gật gật đầu nói: Cho dù Minh hoàng không có giải thích ta cũng sẽ không hiểu lầm ý tứ của ngươi.
Các ngươi có thể ở bên cạnh bệ hạ ngoài ngàn năm, chứng minh các ngươi đã thông qua khảo nghiệm của bệ hạ.
Chắc chắn sẽ không phải là loại người không rõ thị phi, không hiểu đại cục.
Bằng không mà nói, bệ hạ cũng không đề bạt các ngươi tới độ cao như vậy.
Điểm này Chân mỗ chưa bao giờ hoài nghi qua.
Giang Trầη nói những lời này cũng rất thản nhiên.
Nhưng mà, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Đa Mai Minh Hoàng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên nàng không ngờ tới Chân thiếu chủ này lại biến tiến thoái như vậy.
Người trẻ tuổi, được lập làm thiếu chủ, theo lý thuyết ít nhiều cũng có chút lâng lâng, vênh váo tự đắc, thậm chí là quên hết tất cả.
Thế nhưng mà Chân thiếu chủ này rõ ràng có thể đứng ở độ cao nhìn vấn đề này.
Loại khí độ này hiển nhiên khiến cho Đa Mai Minh Hoàng có chút ngoài ý muốn, sắc mặt cũng có chút ôn hòa, gật gật đầu nói: Bệ hạ không nhìn nhầm chúng ta, tin rằng bệ hạ cũng không nhìn nhầm người.
Nhưng mà, chúng ta khác với những dân chúng bình thường trong Lưu Ly vương thành.
Ta sẽ không bị một ít việc nhỏ mà làm lu mờ phán đoán của mình.
Ngươi vì Lưu Ly vương thành làm những chuyện kia, tuy rằng không tồi, thế nhưng từ góc độ của ta thấy, còn chưa đủ được xưng là anh hùng của Lưu Ly vương thành.
Phẩm tính của một người, cấp độ cao thấp của một người phải phán đoán từ đại sự.
Trận chiến với Đan Hỏa thành, ta chỉ có thể nhìn ra được thiên phú đan đạo của người.
Thịnh hội Lưu Ly vương tháp, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy thiên phú võ đạo của người.
Hai phương diện này ta cũng đã tán thành người.
Về phần phẩn tính và độ cao, phải ở lâu mới biết được nhân tâm, ta sẽ dùng ánh mắt công chính để quan sát.
Giang Trầη bắt đầu kính nể Đa Mai Minh Hoàng.
Hắn thân ở địa vị cao, trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, ba đại Minh hoàng khác ở trước mặt hắn cũng không có nói qua những lời này.
Điều này không có nghĩa là trong lòng ba người này hoàn toàn tán thành hắn.
Có lẽ, trong lòng ba người này cũng có nghi kị, chỉ là bọn họ không có nói raDuy chỉ có Đa Mai Minh Hoàng mới dám nói những lời này.
Loại tính cách này đối với người lòng dạ hẹp hòi mà nói, có lẽ sẽ không chấp nhận được.
Nhưng mà Giang Trầη là người của hai thế giới, cũng biết bên người một thượng vị giả, kỳ thực cũng không thiếu những người ăn ngay nói thẳng như vậy.
Nếu như bên người một thượng vị giả không có người như vậy mới là nguy hiểm.
Lời nói tới đây, mục đích của hắn cũng đã đạt tới.
Hắn tới nơi này không phải là vì muốn tìm kiếm vận khí, cũng không phải để cho Đa Mai Minh Hoàng vừa gặp đã cúi đầu với hắn.
Dùng thân phận và địa vị của Tứ đại hoàng giả, chuyện này cũng không thực tế một chút nào.
Lần bái phỏng này của hắn kỳ thực chỉ là biểu đạt một loại tư thái của mình mà thôi.
Lại tùy ý đàm luận vài câu, Giang Trầη liền đứng dậy cáo từ.
Đa Mai Minh Hoàng cũng không giữ khách, tiễn Giang Trầη tới cửa rồi nói: Những lời nói khách khí lão thân không nói nhiều.
Người có vấn đề gì thì có thể tới tìm Vân Trung Minh Hoàng trước.
Người có Thiếu Vũ lệnh, nếu vấn đề lớn người còn có thể điều động Khổng Tước vệ.
Cho nên lão thân nói, có việc đừng tới tìm lão thân nói nhảm.
Giang Trầη cười cười, đối với ngôn từ sắc bén của Đa Mai Minh Hoàng cảm thấy khó có thể ứng đối.
Hắn lại nói sang chuyện khác: Lúc trước ở trước sơn môn có một tiểu cô nương năm sáu tuổi, rất là đáng yêu.
Là ngoại tôn nữ của Minh hoàng sao? Ngươi nói tới Niệm nhi sao?Đa Mai Minh Hoàng nao nao, hiển nhiên nàng còn chưa thích ứng được chuyện Giang Trầη đột nhiên hỏi tới chuyện này.
Giang Trầη cười gật gật đầu nói: Đúng vậy, tiểu cô nương này nói mình gọi là Niệm nhi.
Nói tới Niệm nhi, trong đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Đa Mai Minh Hoàng nhiều thêm mấy phần nhu hòa, giống như tiểu cô nương giống như thiên sứ kia khiến cho Đa Mai Minh Hoàng lạnh lẽo như khối băng này cũng có thể bị hòa tan vậy.
Ài, lão thân một mực thanh tu, chưa từng có hôn phối, sao lại có ngoại tôn nữ được chứ? Niệm nhi là đại đế bệ hạ ủy thác ta nuôi dưỡng, đây là một tiểu nha đầu thiện lương, số khổ, còn là một tiểu nha đầu số khổ, không có mẫu thân.
Nói tới đây, ánh mắt Đa Mai Minh Hoàng nhìn về phía Giang Trầη: Ngày hôm trước không phải thiếu chủ cũng biết rõ chuyện cầu hôn hoang đường kia hay sao?Giang Trầη nhướng mày, nhớ tới cái gì rồi nói: Niệm nhi này là nhi nữ của Đan nhi tiểu thư sao?Giang Trầη còn chưa nhìn qua Đan nhi tiểu thư này, vốn tưởng rằng ngày hôm trước có thể nhìn thấy.
Kết quả người ta bởi vì không muốn bị cầu hôn quấy nhiễu cho nên trực tiếp tuyên bố bế tử quan ba năm.
Về sau Giang Trầη nghe Khổng Tước đại đế bệ hạ nói, Đan nhi này có một nhi nữ, lại không nghĩ rằng hôm nay hắn lại nhìn thấy.
Mà nhìn thấy tiểu cô nương giống như thiên sứ này cũng khiến cho trong lòng Giang Trầη mềm nhũn, thoáng cái giống như bị đánh trúng vậy.
Khiến cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu với tiểu cô nương này, có chút hiếu kỳ, thậm chí là hoàn toàn không rõ tại sao lại sinh ra cảm giác yêu thương.
Cũng bởi vì loại cảm xúc khó hiểu như vậy, khiến cho Giang Trầη nhịn không được mà hỏi Đa Mai Minh Hoàng.
Nghe thấy Đa Mai Minh Hoàng nói tiểu cô nương này đáng thương như vậy, trong lòng Giang Trầη không hiểu sao lại run rẩy một chút, không ngờ lại có chút đồng tình, có chút cảm giác thương cảm.
Võ giả như Giang Trầη, đạo tâm cứng rắn như bàn thạch.
Đột nhiên xuất hiện cảm giác khó hiểu này cũng khiến cho trong lòng Giang Trầη âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Ài, xem ra kiếp trước kiếp này không có quen biết, nói chuyện với tiểu hài tử, khiến cho ta trời sinh không có lực miễn dịch với tiểu hài tử a.
Chỉ là vì sao tiểu cô nương này lại khiến cho bản thân ta có cảm giác thân thiết không nói nên lời như vậy?Kỳ thực Giang Trầη cũng chỉ hiếu kỳ, chỉ là hắn vẫn cảm thấy, có lẽ bởi vì trời sinh hắn ưa thích mấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy mà thôi.
Đi ra khỏi sơn môn Đa Mai đạo tràng, Giang Trầη cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn vài lần, cuối cùng không có thu hoạch được gì, lúc này mới bực mình rời khỏi.
Hắn rất muốn liếc mắt lại nhìn tiểu cô nương kia, thế nhưng mà dù sa ocuxng mới tới, nếu như hắn biểu hiện quá mức nóng vội với một tiểu cô nương năm sáu tuổi, sẽ khiến cho Đa Mai Minh Hoàng cảm thấy khó chịu, nghi kị.
Sau khi Giang Trầη rời khỏi một lát, Niệm nhi cũng vội vã đi tới bên cạnh Đa Mai Minh Hoàng.
Mỗ mỗ, bọn họ mang đại ca tới gặp người.
Niệm nhi muốn trò chuyện với đại ca ca a.
Niệm nhi kích động chạy tới.
Vừa vặn Đa Mai Minh Hoàng vừa mới tiễn Giang Trầη rời đi, nhìn thấy Niệm nhi, trên mặt hiện lên nụ cười khó có được.
Niệm nhi, con có biết đại ca ca kia là ai không?Tiểu cô nương vô cùng hiểu chuyện, gật đầu nói: Biết rõ a, bọn họ nói đại ca ca chính là Chân thiếu chủ, là đại anh hùng của Lưu Ly vương thành a.
Đa Mai Minh Hoàng nhíu mày một cái, nói: Niệm nhi cũng biết Chân thiếu chủ là đại anh hùng sao?Đôi mắt giống như tinh linh của Niệm nhi chớp chớp, ngẫm lại một lúc rồi mới thành thực nói: Tất cả mọi người nói như vậy, Niệm nhi cảm thấy, chắc chắn tất cả mọi người sẽ không sai a.
Đa Mai Minh Hoàng than nhẹ một tiếng, cũng không nói cái gì nữa.
Trong lòng của nàng không phủ nhận cống hiến của Chân thiếu chủ với Lưu Ly vương thành, đả bại Đan Hỏa thành, đả bại Kê Lang Đan Vương, quả thực đã lập nhiều công lao cho Lưu Ly vương thành.
Thế nhưng mà Đa Mai Minh Hoàng đối với lai lịch của Chân thiếu chủ, đối với phẩn tính của Chân thiếu chủ hoàn toàn không biết gì cả.
Coi như là tính cách của nàng trong lúc nhất thời cũng rất khó tiếp nhận hoàn toàn vị thiếu chủ quật khởi trong thời gian ngắn như vậy.
Chỉ là bệ hạ đã quyết định, Đa Mai nàng cũng không thể làm quá, phản đối quyết định của bệ hạ, nàng cũng không dám, cũng không thể.
Mỗ mỗ, đại ca ca đi rồi sao?Hai mắt Niệm nhi tìm kiếm khắp nơi, không nhìn thấy Giang Trầη, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất vọng.
Đúng vậy, hắn vừa mới đi.
Niệm nhi, tuổi con còn nhỏ, cũng không thể chơi với Chân thiếu chủ, con tìm hắn làm gì?Đa Mai Minh Hoàng lơ đễn trả lời, cho rằng tiểu cô nương chỉ nhất thời cao hứng.
Đại ca ca là người tốt, khi đại ca ca nhìn Niệm nhi, khiến cho Niệm nhi cảm thấy rất thân thiết.
Cảm thấy đại ca ca giống như là người ông trời phái xuống bảo hộ Niệm nhi.
Mỗ mỗ, đại ca sẽ bảo hộ Khổng Tước thánh sơn, sẽ bảo hộ tất cả chúng ta, sẽ bảo hộ Niệm nhi, đúng không?Niệm nhi giống như sợ mỗ mỗ đưa ra đáp án mà nàng không muốn nghe, cho nên sau khi nói tới vấn đề này, khuôn mặt nhỏ nhắn vì căng thẳng mà kéo căng, chăm chú và chờ mong nhìn qua Đa Mai Minh Hoàng.
Đa Mai Minh Hoàng than nhẹ một tiếng, nói: Hy vọng hắn sẽ làm vậy.
Niệm nhi lớn tiếng nói: Đại ca ca nhất định sẽ làm vậy.
Niệm nhi biết rõ, ánh mắt của đại ca ca chính là người tốt, đại ca ca nhất định sẽ bảo hộ Niệm nhi, sẽ bảo hộ Khổng Tước thánh sơn chúng ta.
Đa Mai Minh Hoàng nghe thấy Niệm nhi nói chắc chắn như vậy, trong lòng cũng thầm than: Chân thiếu chủ à Chân thiếu chủ, nếu như ngươi thực sự là chân mệnh thiên tử.
Là chân mệnh thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn, đó chính là vinh hạnh của Khổng Tước thánh sơn.
Nếu như ngươi không phải, là một gian tặc có dị tâm, vậy thì hành động của ngươi rất cao tay.
Chẳng những lừa gạt hoàn mỹ, lừa gạt bệ hạ, ngay cả tiểu nha đầu năm sáu tuổi cũng bị ngươi lừa gạt.
Trở lại thiếu phủ chủ, trong lòng Giang Trầη vẫn quanh quẩn về chuyện đó, thanh âm và nụ cười của tiểu cô nương này giống như ẩn sâu trong đầu hắn vậy.
Đột nhiên, Giang Trầη cảm giác vận mệnh của hắn và Khổng Tước thánh sơn dường như càng thêm chặt chẽ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, cơ hồ tất cả những người trên bảng đều tập trung lại, ba mươi sáu người đứng đầu trong thi đấu đan tháp đều tiến vào đan tháp.
Tất cả người ở Thiên tài bảng đều tiến vào võ tháp.
Mà ba mươi sáu người ở Thiếu chủ bảng đều tiến vào chủ tháp.
Giang Trầη với tư cách là thiên tài đệ nhất trong Thiếu chủ bảng, chẳng những đi vào chủ tháp, mà còn đi vào khu vực tốt nhất của chủ tháp, hơn nữa thời gian còn dài nhất, cao tới hai năm.
Những thiên tài của tất cả các mạch của bảy đại đế lần nữa tụ tập, chờ đợi sắp xếp cuối cùng.
Những thiên tài tiến vào đan tháp và võ tháp đã nhao nhao tiến vào.
Duy chỉ có ba mươi sáu thiên tài cấp bậc thiếu chủ trong Thiếu chủ bàng còn đứng dưới chủ tháp, chờ đợi cái gì đó.
Giang Trầη biết rõ, bảy đại đế muốn tế bái chủ tháp Lưu Ly vương tháp.
Chủ tháp Lưu Ly vương tháp là kiến trúc tượng trung cho Lưu Ly vương thành, là truyền thừa thần thánh của Lưu Ly vương thành.
Mỗi một lần tiến vào đều cần có một nghi thức long trọng, sau đó dụ kỳ xuất hiện ở chủ tháp Lưu Ly vương tháp.
Loại dụ kỳ này đại biểu cho ý chí của Lưu Ly vương tháp, cũng quyết định một ít tình huống cụ thể cho lần mở ra lần này của chủ tháp Lưu Ly vương tháp.
Ước chừng sau nửa canh giờ, bảy đại đế mới hoàn thành nghi thức này.
Khi bảy đại đế đi ra khỏi chủ tháp, trên mặt bọn họ tràn ngập vẻ kỳ quái.
Đây là vẻ mặt của kinh ngạc và kinh hỉ.
Giang Trầη suy đoán, nhất định tế bái chủ tháp nhận được dụ kỳ tốt, nếu không mà nói, toàn bộ bảy đại đế không có khả năng vui vẻ như vậy.
Nhìn thấy những đế giả cao cao tại thượng như bảy đại đế có biểu hiện vui sướng trên mặt như vậy, trong lòng những thiên tài bên ngoài cũng đại khái suy đoán ra, chỉ sợ sắp có chuyện tốt xảy ra.
Bảy đại đế dùng ánh mắt trao đổi với nhau một chút, cuối cùng đều không nhịn được nhìn qua Khổng Tước đại đế, chờ hắn công bố kết quả.
Khổng Tước đại đế cũng không chối từ, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, mở miệng nói: Để cho mọi người đợi lâu rồi.
Nhưng mà bổn đế tin tưởng, lần này sự chờ đợi của các ngươi là đáng giá.
Nghe Khổng Tước đại đế nói như vậy, lòng hiếu kỳ của mọi người bị câu dẫn ra.
Lần này Lưu Ly vương tháp mở ra, hoàn toàn bất đồng so với dĩ vãng.
Chủ tháp Lưu Ly vương tháp sẽ mở ra ba bí cảnh.
Loại tình huống này trong lịch sử cũng không phải chưa từng xuất hiện qua, nhưng mà từ thượng cổ tới nay, loại tình huống này chỉ xuất hiện có ba lượt.
Cho nên là các ngươi may mắn.
Từ thượng cổ tới nay không kém mười vạn năm, thịnh hội Lưu Ly vương tháp cũng đã có vô số lần, nhưng tổng cộng chỉ xuất hiện qua có ba lượt.
Ngữ khí của Khổng Tước đại đế cũng có chút rung động: Chư vị, đây là sự may mắn của các ngươi, nhưng đồng thời các ngươi phải nhớ kỹ.
Loại tình huống này một khi xuất hiện đồng nghĩa với việc Thần Uyên đại lục sẽ có chấn động mới, sẽ xuất hiện một hồi loạn thế võ đạo.
Không phải bổn đế đang nói chuyện giật gân, chỉ là muốn nói cho các ngươi biết.
Nên quý trọng cơ hội lần này, dùng hết khả năng của các ngươi, đạt được chỗ tốt lớn nhất trong lịch lãm, rèn luyện, thậm chí còn nhận được bảo vật truyền thừa.
Bởi vì thế cục tương lai ai cũng không thể dự đoán ra được.
Trong hai năm tới, các ngươi đạt được càng nhiều thứ thì tương lai cũng có thể giúp các ngươi có thêm một phần đảm bảo.
Ba mươi sáu thiên tài trong Thiếu chủ bảng đều nghiêm túc.
Từ trong lời nói của Khổng Tước đại đế bọn họ thấy được cơ hội, cũng thấy được sự đau buồn âm thầm.
Cơ Tam công tử đứng trong đội ngũ, nhịn không được phải trao đổi ánh mắt với Giang Trầη.
Vì để cho ngươi hiểu rõ vấn đề này, bổn đế muốn nói cho các n gươi biết, lần này có ba thế giới bí cảnh đồng thời được mở ra.
Theo thứ tự là truyền thừa bí cảnh, mạo hiểm bí cảnh, cùng với chiến đấu bí cảnh.
Trong ba bí cảnh này đều có trọng điểm.
Bí cảnh truyền thừa chủ yếu dành cho các ngươi tu luyện, cho các ngươi địa phương ngộ đạo.
Mà mạo hiểm bí cảnh là địa phương cho các ngươi thí luyện, mạo hiểm.
Mà chiến đấu bí cảnh, là địa phương thực chiến của các ngươi.
Là địa phương mà các ngươi kiểm nghiệm thành quả tu luyện của mình.
Ba đại bí cảnh, tất cả đều có đặc điểm của mình.
Quy tắc lần này, mỗi một thiên tài trong thiếu chủ bảng các ngươi cũng có thể tự do xuất nhập ba bí cảnh này.
Mỗi một người đều có thể có lựa chọn khác nhau.
Nhưng mà các ngươi phải nhớ kỹ, ba mươi sáu người các ngươi có bốn khu.
Người ở khu thứ tư, chỉ có thể ở lại trong chủ tháp ba tháng, hơn nữa số lượn hoán đổi bí cảnh cũng chỉ có hai lần.
Thiên tài ở khu thứ ba, ở trong chủ tháp có thời gian nửa năm, số lần đổi bí cảnh là tám lần, mà thiên tài ở khu thứ hai ở trong có thể ở trong chủ tháp hai năm, số lần đổi bí cảnh là tám lần.
Mà thiên tài ở khu thứ nhất thời hạn ở trong chủ tháp là hai năm, số lần hoán đổi bí cảnh không hạn chế, có thể tự do chuyern đổi.
Quy tắc này vừa tuyên bố khiến cho những thiên tài ở khu thứ nhất đều vui mừng không thôi.
Quả nhiên bài danh trong top chín, phúc lợi khác nhau rất lớn.
Có thể tự do chuyển đổi trong ba bí cảnh, đã cung cấp cho bọn họ sự tự do vô hạn.
Đây không thể nghi ngờ đã có ưu thế vô cùng lớn.
Hơn nữa thời gian của bọn họ so với người khác còn dài hơn.
Cuối cùng bổn đế nhắc lại một câu.
Ở trong bí cảnh, cũng không phải các ngươi an toàn mười phần.
Hơn nữa các ngươi cũng có thể tùy thời bị đá ra khỏi bí cảnh.
Về phần tại sao bị đá ra n goài, sau khi tiến về, tự mình các ngươi sẽ biết rõ.
Khổng Tước đại đế nói tới đây cũng cười nói: Tốt, những thứ cần nói đã nói hết.
Sau khi các ng ươi đi vào nên tự mình lưu ý nhiều hơn.
Nói ngắn lại, cơ hội lần này khó có được, là long hay là xà thì phải xem các ngươi tự mình nắm bắt thế nào.
Chuẩn bị cho tốt đi, đi lên nhận ngọc giản của các ngươi rồi lập tức tiến vào.
Nhớ kỹ ngọc giản này là thứ chứng minh thân phận và bài danh của các ngươi.
Cũng đại biểu cho quyền hạn của các ngươi.
Cũng sẽ ghi chép thành tích của các ngươi.
Không nên làm mất, càng không thể phá hư.
Một khi ngọc giản bị phá hư, các ngươi sẽ trực tiếp bị đẩy ra.
Từng người tiến lên tiếp nhận ngọc giản bài danh thuộc về mình.
Trước truyền tống trận, từng thiên tài trong ba mươi sáu thiên tài của Thiếu chủ bảng tiến vào trong chủ tháp Lưu Ly vương tháp.
Đương nhiên, trước khi mỗi một người tiến vào đều bị hỏi một vấn đề giống nhau, đó là lựa chọn tiến vào bí cảnh nào.
Đến phiên Giang Trầη, hắn không chút do dự lựa chọn truyền thừa bí cảnh.
Hắn tin rằng, đại đa số người của Thiếu chủ bảng đều lựa chọn truyền thừa bí cảnh.
Bởi vì truyền thừa bí cảnh là địa phương tu luyện, ngộ đạo.
Mà mọi người sở dĩ tranh giành cực khổ như vậy, chính là vì muốn tiến vào Lưu Ly vương tháp tu luyện ngộ đạo.
Bởi vì hoàn cảnh tu luyện ngộ đạo trong Lưu Ly vương tháp so với bên ngoài khác biệt rất lớn.
Truyền tống trận mở ra, Giang Trầη trực tiếp được đưa vào truyền thừa bí cảnh.
Tích.
Một thanh âm chói tai rơi vào trong tai Giang Trầη, sau một khắc, Giang Trầη phát hiện ra mình đã tiến vào trong một thế giới tràn ngập vẻ mê hoặc.
Đây là một quảng trường lớn siêu cấp, lớn tới mức Giang Trầη dùng thần thông Thiên Mục trong lúc nhất thời cũng không nhìn được tới tận cùng.
Chúc mừng người tiến vào truyền thừa bí cảnh, ngươi là sinh linh thứ hai mươi lăm tiến vào truyền thừa bí cảnh.
Một đạo thanh âm lạnh nhạt vang lên bên tai Giang Trầη.
Hai mươi lăm? Giang Trầη nhướng mày.
Nếu như nhớ không lầm, hắn xếp hàng thứ tám, phía trước có lẽ đã có hai mươi tám người tiến vào chủ tháp Lưu Ly vương tháp.
Tăng thêm hắn, có lẽ có hai mươi chín người mới đúng.
Chẳng lẽ bốn người trong đó không có lựa chọn tiến vào truyền thừa bí cảnh, mà đi tới bí cảnh khác?Trong lòng Giang Trầη mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không có nghĩ nhiều về vấn đề này.
Mỗi người đều có cách nghĩ khác nhau.
Có ít người trời sinh ưa thích mạo hiểm, không chịu làm từng bước, chưa hẳn cũng là chuyện xấu.
Tất cả mọi người lựa chọn tiến vào thế giới truyền thừa kỳ thực cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Đương nhiên người khác lựa chọn thế nào, Giang Trầη cũng không thèm để ý, hắn chỉ để ý tới việc mình trong lần tiến vào Lưu Ly vương tháp lần này có thể có được bao nhiêu thu hoạch.
Mỗi người vừa tiến vào đây đều có một khối lĩnh vực tu luyện của mình.
Mỗi một lĩnh vực đều có ngăn cách với nhau, sẽ không quấy rầy nhau.
Lại có một đạo thanh âm vang lên bên tai Giang Trầη.
Nhớ kỹ hiện tại mong ngươi nghe kỹ, lựa chọn truyền thừa bí cảnh.
Các ngươi đạt được tư cách tu luyện trong truyền thừa bí cảnh cũng có nhiệm vụ thứ nhất.
Nhiệm vụ thứ nhất là tìm hiểu ba bức lưu ly.
Nhớ kỹ, phải hoàn thành trong vòng nửa tháng, nếu không trực tiếp lĩnh ngộ thành công sẽ bị đẩy ra ngoài.
Nếu như thành công sẽ nhận được ban thưởng bất đồng.
Tất cả ban thưởng không giống nhau, nhận được cái gì phải xem vào số mệnh của mình.
Giang Trầη nghe vậy cũng dở khóc dở cười, còn có thể như vậy sao?Ban thưởng cũng không giống nhau, bố trí của Lưu Ly vương tháp này quả thực không giống người thường a.
Rốt cuộc ở thời đại thượng cổ, là ai mới có thể kiến tạo ra Lưu Ly vương tháp kỳ lạ như vậy?Tuy rằng kiến thức của Giang Trầη rộng rãi, nhưng không thừa nhận cũng không được.
Sắp xếp trong Lưu Ly vương tháp này vô cùng đặc biệt.
Người kiến tạo Lưu Ly vương tháp này tuyệt đối là người toàn tài cấp bậc Chư Thiên.
Không đơn giản là hiểu được thần thông không gian, còn phải hiểu được các loại cơ quan pháp thuật, còn phải học rộng tài cao, còn nhất định phải giàu có.
Bằng không mà nói, căn bản không có cách nào sắp xếp ra cái tháp có không gian thần kỳ như vậy.
Ba bức Lưu Ly bia, mỗi một bức đều ẩn chứa một loại áo nghĩa võ học.
Bia thứ nhất là một môn quyền kỹ, Giang Trầη quan sát mấy lần, cảm nhận bộ quyền kỹ này cũng không tính là quá quen mắt.
Nhưng mà dùng tầm mắt của Giang Trầη, quan sát lĩnh ngộ bộ quyền kỹ này, hiển nhiên độ khó không lớn.
Ước chừng hơn phân nửa ngày sau, Giang Trầη lập tức lĩnh ngộ bộ quyền kỹ này.
Bộ quyền kỹ này ước chừng ở giữa vũ kỹ Thánh Cảnh và vũ kỹ Hoàng cảnh.
Đổi lại là thiên tài bình thường, chỉ sợ muốn lĩnh ngộ bộ quyền kỹ này cũng mất mấy tháng.
Còn đối với thiên tài trong Thiếu chủ bảng mà nói, độ khó không tính là quá lớn.
Đương nhiên sau khi lĩnh ngộ phải thi triển trước Lưu Ly bia này.
Chỉ có thông qua khảo nghiệm của Lưu Ly bia, mới có thể coi như lĩnh ngộ thành công.
Giang Trầη thi triển quyền kỹ, thông qua khảo nghiệm của Lưu Ly bia.
Hơn nữa Lưu Ly bia lập tức đưa ra đánh giá cấp bậc cao nhất.
Loại Lưu Ly bia khảo hạch lĩnh ngộ, bình thường phân thành tứ đẳng, không hợp cách, hợp cách, ưu tú, viễn mãn.
Mà Giang Trầη, đạt được đánh giá viên mãn, cho nên cả Lưu Ly bia này lập tức biến thành màu xanh thuần, đây là tiêu chí của viên mãn.
Ở trận pháp bên ngoài Lưu Ly vương thành, bảy đại đế tuy rằng không có cách nào nhìn thấy cụ thể trong Lưu Ly vương tháp xảy ra chuyện gì, nhưng mà đối với một ít động tĩnh cơ bản lại có thể nhìn thấy được.
Nói thí dụ như, bao nhiêu người tiến vào bí cảnh truyền thừa, bao nhiêu người tiến vào bí cảnh mạo hiểm, bao nhiêu người tiến vào bí cảnh chiến đấu.
Chậc chậc, tổng cộng có ba mươi mốt người tiến vào bí cảnh truyền thừa.
Còn có ba người tiến vào bí cảnh mạo hiểm, còn có hai cuồng nhân trực tiếp tiến vào bí cảnh chiến đấu.
Xem ra lý trí của đại bộ phận thiên tài biết rõ tiến vào bí cảnh truyền thừa là ổn thỏa nhất.
Bí cảnh mạo hiểm và bí cảnh chiến đấu chỉ cần có chút sai lầm sẽ trực tiếp bị đá ra.
Hy vọng những thiên tài này có thể chống lại khảo nghiệm.
Bảy đại đế ta một lời, ngươi một câu.
Đột nhiên, có một đại đế khẽ than một tiếng, nói: Thật sự quá nhanh a.
Trong bí cảnh truyền thừa thậm chí lại có người lĩnh ngộ thành công khối Lưu Ly bia thứ nhất.
Lúc này thời gian mới trôi qua nửa ngày, tốc độ này cũng quá nhanh a.
Làm sao có thể? Không tin các người xem đi.
Ngoài trận pháp Lưu Ly vương tháp, có một trận pháp hình chiếu, không có cách nào nhìn thấy tình huống cụ thể trong chủ htasp Lưu Ly vương tháp.
Nhưng mà một ít thành tích bên trong sẽ thông qua phương thức nhất định khiến cho người ngoài biết được.
Đúng vậy a.
Đây là người hoàn thành lĩnh ngộ đầu tiên.
Hơn nữa, các ngươi xem không ngờ lại hoàn thành viên mãn.
Thời gian nửa ngày, cấp viên mãn.
.
.
Lực lĩnh ngộ cũng quá mạnh a.
Mau nhìn xem, là thiên tài nào?Bảy đại đế cũng có chút rung động.
Hình ảnh không ngừng hoán do dỏi, cuối cùng tập trung vào thiên tài nghịch thiên kia.
Số tám, số tám, số tám không phải là Chân Đan Vương sao?Bài danh của người khác có lẽ bảy đại đế chưa hẳn đã nhớ rõ ràng, nhưng mà nói tới số tám, ai mà không nhớ rõ cơ chứ?Thớt hắc mã từ Tân Tinh bảng một đường quá quan trảm tướng tới vị trí này, mạnh mẽ đạp những người khác xuống dưới, thay thế vị trí thứ tám.
Chân Đan Vương.
Danh tự này đã lưu lại vết hằn thật sâu trong đầu bảy đại đế.
Nhất là sau đó Khổng Tước đại đế còn lập Chân Đan Vương làm thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, càng nhấc lên sóng to gió lớn.
Tạo thành rung động với những đại đế còn lại, khiến cho cả Lưu Ly vương tháp đều lâm vào trong sự cuồng hỉ.
Ha ha, Khổng Tước đạo huynh, vẫn là ánh mắt của huynh chuẩn xác.
Chân Đan Vương này xem ra là kỳ tài ngút trời.
Trấn Nhạc đại đế có chút hâm mộ nói.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License