Độc tôn tam giới
Chapter
0154
Giang Trầη khẽ gật đầu nói: Thái Huyền Tạo Mộng đan này phần khung trên cơ bản đã đúng.
Chỉ là có sai lầm quá nhiều trong các chi tiết, chiếu theo phương pháp luyện chế này, cho dù có phí mười đời cũng không có khả năng luyện chế ra được.
Cái gì?Giang Trầη cười cười, nhìn chằm chằm vào Bộ Đan Vương rồi nói: Ngươi đừng có không tin như vậy, ngươi cũng sống hơn ngàn tuổi rồi đúng không? Có lẽ ngươi cũng tốn không ít thời gian ở Thái Huyền Tạo mộng đan a.
Kết quả ra sao?Bộ Đan Vương chán nản thất vọng lắc đầu, tuy rằng sự thật rất tàn khốc, nhưng hắn cũng khinh thường việc nói dối.
Giang Trầη đã sớm đoán ra được cho nên duỗi ba ngón tay ra nói: Cùng ta học, chỉ cần ba ngày là hiểu.
Cái gì? Ba ngày?Bộ Đan Vương triệt để sững sờ, cơ hồ hắn hoài nghi không phải lỗ tai mình nghe nhầm đó chứ? Ba ngày là hiểu sao?Cũng không phải là học ăn cơm, học đi lại, ba ngày là hiểu?Đan đạo bác đại tinh thâm, nào có thuyết pháp nào nói ba ngày là học xong? Ngươi không tin?Giang Trầη cười cười: Bách Chuyển Luyện Tủy đan của ta nếu đổi lại là ngươi tới dạy, ngươi cảm giác trong mấy ngày ngươi có thể khiến cho đệ tử hiểu?Bộ Đan Vương ngẫm lại, chán nản nói: Có lẽ mất một tháng a.
Nói tới đây mặt mày Bộ Đan Vương rung động nói: Trong vòng ba ngày ngươi thực sự có thể dạy ta luyện chế ra Thái Huyền Tạo Mộng đan sao? Ba ngày là đã dài, nếu như ngộ tính của ngươi không kém, ta cảm thấy có lẽ một ngày rưỡi đã đủ rồi.
Giang Trầη cười cười.
Bộ Đan Vương cảm thấy đầu óc mình không theo kịp đối phương.
Một ngày rưỡi?Ân sư hắn cả đời không suy nghĩ thấu thứ này, trong vòng một ngày rưỡi hắn có thể học được? Nếu như chuyện này để cho ân sư biết rõ, chỉ sợ chết cũng tức giận mà sống lại a.
Trong lòng do dự hồi lâu, suy nghĩ đấu tranh không ngừng, Bộ Đan Vương rốt cuộc cũng quyết định, lớn tiếng nói: Chân Đan Vương, chỉ cần ngươi dạy ta Thái Huyền Tạo Mộng đan này, đáp lại nguyện vọng của ân sư ta.
Trên dưới trăm cân thịt của lão Bộ ta về sau sẽ tùy ý để ngươi sai bảo.
Can tâm tình nguyện, tuyệt đối không có nửa điểm trái ý.
Nghĩ thông suốt rồi?Giang Trầη cười nhạt nói:Bộ Đan Vương dứt khoát gật đầu nói: KHông phải là nghĩ thông suốt, mà là sự thực bày ra trước mắt, ngươi so với lão Bộ ta còn cường đại hơn gấp trăm lần.
Ta không phục cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Tình tình của Bộ Đan Vương không tốt, làm người cao ngạo, những khuyết điểm này vô cùng nổi bật.
Thế nhưng mà người này cũng có ưu điểm, chính là nói một không nói hai, hơn nữa còn sùng bái cường giả.
Chỉ cần ngươi mạnh hơn hắn, chinh phục hắn từ gốc rễ, hắn sẽ thuần phục ngươi mà không có một chút tư tâm nào.
Giang Trầη cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp lấy giấy bút ra, viết thoăn thoắt, đem đan phương Thái Huyền Tạo Mộng đan viết ra.
Tay áo vung lên, đan phương kia đã bay tới trước mặt Bộ Đan Vương.
Đây là đan phương, còn có tâm đắc luyện chế.
Ta đã ghi rõ ràng ở bên trên.
Ngộ tính của ngươi cao thì chỉ cần thời gian một ngày rưỡi là đủ.
Nếu như ngộ tính thấp, ba tới năm ngày cũng không biết chừng.
Nhớ kỹ hứa hẹn của ngươi.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của Giang Trầη đều có một loại uy nghiêm của thượng vị giả.
Trong lòng Bộ Đan Vương kia khẽ run lên, vô thức tiếp nhận đan phương kia.
Trong lúc nhất thời hắn lúng ta lúng túng, không biết nên nói cái gì.
Giang Trầη đã đi ra ngoài, còn nói: Ta muốn bế quan hai ngày, chuẩn bị nội dung giảng bài một chút.
Ta hy vọng sau khi xuất quan, ngươi đã hiểu ra.
Đến lúc đó đi theo ta giảng bài, làm trợ thủ cho ta.
Nếu như là những người khác nói lời này, để cho đường đường là Bộ Đan Vương hắn làm trợ thủ, chỉ sợ cả Lưu Ly vương thành sẽ chấn kinh tới rớt hàm.
Thế nhưng mà những lời này từ trong miệng Giang Trầη nói ra, ai cũng không cảm thấy có gì là không ổn.
Nhìn thấy bóng lưng Giang Trầη biến mất, Bộ Đan Vương kia mới lấy lại tinh thần, nhìn đan phương trong tay.
Chỉ nhìn mấy hàng chữ, biểu lộ trên mặt Bộ Đan Vương biến đổi, lập tức chăm chú nhìn vào bên trên đan phương.
Càng nhìn kỹ, biểu lộ trên mặt Bộ Đan Vương càng ngưng trọng, đến cuối cùng toàn thân hắn không nhịn được mà run rẩy.
Hiển nhiên đây là thứ mà khiến cho hắn cực kỳ kích động.
Bờ môi run rẩy, trong miệng lẩm bẩm: Thái Huyền Tạo Mộng đan, không ngờ là thực.
Không ngờ lại là thực? Những chi tiết khi luyện chế vô cùng tỉ mỉ, đều là nơi mà lúc trước ân sư phạm sai lầm.
Ta theo đường đi của ân sư, nghiên cứu nửa đời người, hóa ra trên đường lại có nhiều sai lầm như vậy, khó trách.
.
.
Bộ Đan Vương hít sâu một hơi, tay nắm lây phần đan phương này, hắn có cảm giác nặng nề giống như một ngọn núi vậy.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Chân Đan Vương này lại đưa cho hắn Thái Huyền Tạo Mộng đan thực.
Theo Bộ Đan Vương thấy lúc trước, tám phần là người này đang trêu đùa, làm nhục hắn.
Thế nhưng mà sự thực lại khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi.
Đan phương này vô cùng rõ ràng, đơn giản, trực tiếp, loại bỏ tất cả sai lầm trên mạch suy nghĩ vốn có của hắn.
Hơn nữa còn chi tiết, tỉ mỉ, vô cùng hợp lý, tuyệt đối không phải là nói năng bừa bãi.
Hắn.
.
.
Hắn chỉ quét qua đan dược của ta một lần là có thể nhìn ra nhiều vấn đề như vậy, đem toàn bộ trung tâm của vấn đề chỉ ra.
Cái này.
.
.
Trình độ đan đạo này rốt cuộc là mạnh tới mức nào?Bộ Đan Vương đột nhiên có cảm giác toàn thân rét run.
Càng nghĩ kỹ, càng cảm thấy Chân Đan Vương này thực sự thâm bất khả trắc.
Nực cười bản thân hắn còn ếch ngồi đáy giếng, không ngờ lại khiêu khích với một nhân vật như vậy? Thua còn oan sao? Một chút cũng không oan a.
Đột nhiên Bộ Đan Vương có một loại cảm giác thông suốt, giống như sáng hiểu, chiều nhắm mắt xuôi tay cũng được.
Thậm chí trong lòng hắn còn xuất hiện một ý nghĩ, thua lần đánh cược kia xem ra cũng chưa hẳn là một chuyện xấu.
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến cho đến bản thân Bộ Đan Vương cũng giật mình.
Tại sao lại chuyển biến nhanh như vậy? Chuyện này cũng không giống như bình thường a.
Nhưng mà nhìn vào đan phương trong tay mình, Bộ Đan Vương bấp chấp sự rụt rè, nhanh chóng bước ra.
Hắn đã không thể chờ đợi được mà muốn nghiên cứu phần đan phương này.
Hai ngày sau Giang Trầη xuất quan.
Hắn đã chuẩn bị xong nội dung bài giảng, vừa xuất quan đã nhìn thấy trước của phòng có một người đang cung kính đứng, hai tay buông thõng, trên mặt tràn ngập vẻ sùng bái.
Lão Bộ?Giang Trầη khẽ giật mình.
Bộ Đan Vương tiến lên một bước thi lễ, hai đầu gối quỳ xuống đất nói: Sư tôn ở trên nhận lễ của đệ tử.
Nói xong hắn mạnh mẽ dập đầu làm lễ.
Sau khi hoàn thành xong lễ bái sư, Bộ Đan Vương cũng không có vội vã mà thành kính nói: Sư tôn, về sao lão Bộ chính là đệ tử của n gười, người muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi.
Trước đó lão Bộ mạo phạm sư tôn, lão sư muốn trừng phạt thế nào thì cứ trừng phạt thế đó.
Đệ tử cam nguyện chịu phạt.
Lão gia hỏa này vô cùng lưu manh.
Cái gọi là vươn tay không đánh người đang cười, Bộ Đan Vương này thành thành thật thật khuất phục, Giang Trầη cũng không tiện gõ hắn.
Lão Bộ, xem ra ngộ tính ngươi không thấp a.
Thái Huyền Tạo Mộng đan đã tìm hiểu xong rồi? Trong mắt Bộ Đan Vương hiện lên vẻ vui mừng: Nếu không phải có sư tôn chỉ điểm, chỉ sợ lão Bộ ta đã hao tâm tổn phí mười đời người cũng chỉ có uổng công mà thôi.
Học vấn đan đạo của sư tôn sâu như biển, lão Bộ vui lòng phục tùng.
Trong lúc đó bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cãi lộn.
Bộ lão nhân, ngươi đoạt sư tôn của ta lại còn không biết xấu hổ.
Đã nói rồi, ta nhập môn sớm hơn ngươi, sau này ngươi phải gọi ta làm sư huynh.
Nghe thấy thanh âm này đã biết người này nhất định là Lữ Phong Đan Vương, chính là kẻ già mà không nên nết kia.
Lữ Phong Đan Vương sải bước đi tới, nhìn thấy Giang Trầη cũng kêu lên: Sư tôn à, người thực bất công.
Những đan phương mà người cho ta, cộng lại đều không bằng Thái Huyền Tạo Mộng đan.
Đây là đãi ngộ của đại sư huynh giống như ta sao? Lão ngoan đồng này mở miệng ngậm miệng đều tự cho mình là đại sư huynh.
Bộ Đan Vương bên cạnh dở khóc dở cười, nếu tính toán theo thời gian nhập môn, Lữ Phong Đan Vương quả thực sớm hơn, tự gọi là Đại sư huynh dường như cũng không có gì là không ổn.
Có Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương phụ tá, trọng trách của Giang Trầη nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đem một ít nội dung bài giảng giao cho hai người này trước, coi như là chia sẻ một ít nhiệm vụ giảng bài cho bọn họ.
Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương đều là Đan Vương nhất đẳng trong Lưu Ly vương thành, ngộ tính tự nhiên đều cực cao, Giang Trầη tùy tiện chỉ điểm vài cái bọn họ đã thông suốt.
Có hai người này hỗ trợ, Giang Trầη cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng mà Giang Trầη cũng không dám để cho bọn họ giảng quá nhiều, dù sao mọi người đều muốn nghe Chân Đan Vương hắn giảng bài.
Lại không phải muốn những người khác giảng.
Giao hết cho Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương, bỗng nhiên bên ngoài lại có người tới thông báo, nói là quán quân thi đấu đan tháp cầu kiến.
Lâm Yến Vũ? Giang Trầη vỗ đầu một cái, nhiều chuyện cho nên khiến cho hắn quên mất việc này.
Nếu như nói cả Lưu Ly vương thành ai có thể khiến cho người trẻ tuổi tâm khí cao ngạo như Lâm Yến Vũ này dễ bảo, vậy thì chỉ có một mình Giang Trầη.
Bởi vì Giang Trầη có hai tầng thân phận, đều là người có thể sai khiến được Lâm Yến Vũ.
Thứ nhất hắn là ân nhân cứu mạng, ban đầu ở cửa man hoang, nếu như không phải Giang Trầη giải vây cho Lâm Yến Vũ, chỉ sợ Lâm Yến Vũ ở trước mặt Yến Sơn lục lang đã bị thiệt thòi lớn.
Thứ hai là thân phận Chân Đan Vương, đối với Chân Đan Vương, Lâm Yến Vũ càng tràn ngập sùng bái.
Cũng không phải hắn sùng bái Chân Đan Vương mù quáng.
Mà là bởi vì Chân Đan Vương đả bại Kê Lang Đan Vương không ai bì nổi.
Mà Kê Lang Đan Vương lại là tử thù của Lâm Yến Vũ.
Bộ Đan Vương đối với Lâm Yến Vũ mà nói có thể nói là không xa lạ gì, nhìn thấy thiên tài đan đạo trẻ tuổi lại ngoan ngoãn giống như cừu non đứng ở trước mặt Giang Trầη, Bộ Đan Vương cũng có chút ngoài ý muốn.
Trước khi Bộ Đan Vương trở thành môn hạ của Giang Trầη, hắn là đại biểu của bên Tu La đại đế, từng hai lần tới đại biểu Tu La đại đế chiêu mộ, mời chào Lâm Yến Vũ.
Cho nên Bộ Đan Vương đối với tính cách của Lâm Yến Vũ cũng có lý giải nhất định.
Người trẻ tuổi kia nhìn như ngoan ngoãn, trên thực tế lại trong nhu có cương, người bình thường rất khó làm thay đổi chủ ý của hắn được.
Bộ Đan Vương đại biểu cho Tu La đại đế tới mời chào Lâm Yến Vũ nhiều lần như vậy, biểu hiện của Lâm Yến Vũ vẫn là khách khí, nhưng còn chưa có hứa hẹn gì thực chất.
Cũng chưa bao giờ tỏ thái độ nhất định sẽ gia nhập nhất mạch của Tu La đại đế.
Thiên tài đan đạo tán tu nhìn như nhu hòa này lại có chủ kiến kinh người.
Giờ phút này gặp nhau trong trường hợp này, ngược lại có chút xấu hổ.
Lâm Yến Vũ nhìn thấy Bộ Đan Vương, cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không nói gì, chỉ cung kính hành lễ với Giang Trầη: Chân tiền bối ,vãn bối Lâm Yến Vũ bái kiến.
Giang Trầη cười khổ: Sao ta lại thành tiền bối rồi? Vẻ mặt Lâm Yến Vũ vô cùng thành thật nói: Chân Đan Vương chính là đan đạo đệ nhất nhân của Lưu Ly vương thành, gọi là tiền bối cũng là điều đương nhiên.
Lời này Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương đều vô cùng thích nghe.
Bọn họ bái vào làm môn hạ của Giang Trầη, đó là chuyện tâm phục khẩu phục.
Nhưng nếu như Lâm Yến Vũ này xưng huynh gọi đệ với Giang Trầη mà nói, vậy sẽ khiến cho bọn họ trên phương diện mặt mũi có chút khó xử.
Một vãn bối trẻ tuổi như vậy, bối phận còn cao hơn bọn họ một bối, vậy thì sau này làm sao có thể ngẩng cao đầu lên làm người được? Cũng may Lâm Yến Vũ vô cùng biết điều, cũng không giống như trước kia gọi Giang Trầη là Hoàng đạo hữu.
Bằng không mặt mũi của hai lão đầu này quả thực không biết đặt vào đâu.
Giang Trầη cũng ý thức được vấn đề này, cũng không có nói gì nữa mà mang theo vài phần vui vẻ hỏi Lâm Yến Vũ: Tại sao ngươi không tiến vào đan tháp? Lâm Yến Vũ vội nói: Tất cả mọi người xin lùi thời gian tiến vào đan tháp nửa tháng, chủ sự cũng đã phê chuẩn.
Tất cả mọi người đều muốn nghe tiền bối giảng bài.
Lữ Phong Đan Vương cười hắc hắc, vô cùng quái dị nói: Những tiểu tử này quả thực giảo hoạt.
Giang Trầη cũng không cảm thấy bất ngờ mà lại hỏi: Sau này có tính toán gì không? Vãn bối định đi theo tiền bối, lắng nghe tiền bối dạy dỗ.
Lâm Yến Vũ thành kính nói ra.
Một tiền bối có thể đánh bại Kê Lang Đan Vương trên phương diện đan đạo, đáng giá để Lâm Yến Vũ hắn tôn trọng, thành kính như vậy.
Nhưng mà Lữ Phong Đan Vương lại nhíu mày la lên: Tiểu tử, ngươi cũng muốn tới đoạt sư tôn của chúng ta sao? Bộ Đan Vương cũng dùng vẻ mặt bất thiện nhìn qua Lâm Yến Vũ.
Giang Trầη nhẹ nhàng cười nói: Hai người các ngươi không nên bắt nạt người trẻ tuổi.
Yến Vũ là người trẻ tuổi mà ta xem trọng.
Lâm Yến Vũ nghe vậy trong lòng khẽ động, bước lên phía trước rồi quỳ lạy: Mong tiền bối rủ lòng thương xót, thu nhận đệ tử tiến vào môn hộ của ngài.
Đệ tử nhất định sẽ phụng dưỡng sư tôn, tận tâm tận lực.
Giang Trầη vốn có ý định này, bằng không hắn cũng không dẫn dắt Lâm Yến Vũ vào trong Lưu Ly vương thành.
Nhưng mà loại chuyện như thu đệ tử này, không phải trò đùa, Giang Trầη trầm ngâm rồi nói: Ngươi không hối hận? Lâm Yến Vũ nghiêm túc nói: Đệ tử tuyệt đối không hối hận.
Lâm Yến Vũ không phải người ngu, thực lực đan đạo của Chân Đan Vương biểu hiện vô cùng rõ ràng.
Loại thần thoại bất bại như Kê Lang Đan Vương cũng bị nam nhân này đánh bại, người mạnh như vậy Thần Uyên đại lục có mấy người? Mặc dù gia tộc Lâm Yến Vũ có tiếng là học vấn thâm uyên, thế nhưng tất cả chỉ là chuyện quá khứ.
Truyền thừa tới tay hắn hiện tại cũng chỉ còn có một bộ phận, hơn nữa cho dù gia tộc có tiếng học vấn uyên thâm, cho dù có kế thừa toàn bộ, muốn tìm Đan Hỏa thành báo thù cơ hồ không có hy vọng nào.
Muốn báo thù, muốn khôi phục lại sự huy hoàng của Lâm gia, chỉ có một đường hy vọng này.
Chính là bái vào làm môn hạ của tiền bối đan đạo giống như thần này.
Thỉnh cầu người thu nhận, học nghệ của người.
Hai ngày qua, Lâm Yến Vũ nhiều lần suy nghĩ chuyện này, cuối cùng mới đưa ra kết luận như vậy.
Giang Trầη bỗng nhiên cười rộ lên, nhìn qua Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương rồi nói: Ta có ý muốn thu hắn làm đệ tử, các ngươi cảm thấy thế nào? Giang Trầη đã gật đầu, Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương tự nhiên không có khả năng phản đối.
Lại nói bọn họ cũng không có lý do gì phản đối.
Dùng địa vị đan đạo của sư tôn, nhất định sẽ muốn rộng rãi thu môn đồ.
Lữ Phong Đan Vương lầm bầm nói: Dù sao ta cũng là Đại sư huynh.
Bộ Đan Vương cười khổ một tiếng, mặc dù hắn không chú ý tới hư danh, chỉ là hắn cũng không muốn rớt lại đằng sau một người trẻ tuổi.
Lâm Yến Vũ nhìn thấy hai lão đầu này cũng không có phản đối, trong lòng đại hỉ, vội nói: Yến Vũ bái kiến nhị vị sư huynh.
Ý tứ này chính là thừa nhận hai người này chính là sư huynh của hắn.
Lữ Phong Đan Vương lập tức mặt mày hớn hở, thái độ lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, nói: Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử, có nhãn lực.
Được rồi, sau khi ngươi nhập môn, một ít việc cực nhọc phụng dưỡng sư tôn phải nhờ vào người trẻ tuổi như ngươi đảm đương rồi.
Lữ Phong Đan Vương lập tức bày ra phong phạm của Đại sư huynh, lão nhân này nhìn như lão ngoan đồng, kỳ thực cũng có chút thông minh vặt.
Lâm Yến Vũ vội nói: Đây là chuyện nên làm, nhị vị sư huynh đức cao vọng trọng, là thái đẩu đã thành danh trong đan đạo.
Tự nhiên tiểu đệ phải làm những chuyện này.
Bộ Đan Vương than nhẹ một tiếng, nhớ tới lúc trước hắn đại biểu Tu La đại đế không có mời chào thành công kẻ này.
Mà kẻ này lại can tâm tình nguyện bái làm môn hạ sư tôn.
So trước so sau, làm cho trong lòng Bộ Đan Vương cảm khái ngàn vạn.
Thoạt nhìn lực hấp dẫn của Tu La đại đế với người trẻ tuổi đã có xu thế bị Chân Đan Vương trẻ tuổi này đàn áp xuống dưới.
Bộ Đan Vương mới nhập môn, địa vị không có được củng cố, tự nhiên cũng không cậy già lên mặt, hắn vỗ vỗ vai Lâm Yến Vũ, chỉ cổ vũ mà không nói gì.
Yến Vũ, hai vị sư huynh của ngươi đều định tham gia giảng bài, làm trợ thủ cho ta.
Ngươi cũng đừng làm người nghe, đến lúc đó cùng ta giảng bài đi.
Lâm Yến Vũ cả kinh: Đệ tử.
.
.
Đệ tử cũng giảng bài sao? Đừng nhìn gia tộc của Lâm Yến Vũ có tiếng là học rộng, kiên thức uyên thâm, thế nhưng mà khi hắn còn bé gia tộc đã gặp biến cố, từ nhỏ đến lớn đều lang bạt khắp nơi, kỳ thực không khác gì tán tu.
Tuy rằng hắn có nội tình gia tội, không tới mức luống cuống, thế nhưng giảng bài trên bục mà nói, lại là một chuyện khác.
Giang Trầη vỗ vỗ vai hắn, nói: Không cần phải lo lắng, nên nói gì ta sẽ giao cho ngươi.
Đây là ma luyện, ngươi muốn trở thành truyền kỳ đan đạo mà thế nhân kính ngưỡng nhất định phải trải qua những chuyện này.
Truyền kỳ đan đạo.
Ba đệ tử nghe vậy đều giật mình vạn phần.
Giang Trầη lại lạnh nhạt nói: Nếu như các ngươi đã bái vào làm môn hạ của ta, tương lai không có cách nào trở thành truyền kỳ đan đạo của đại lục thì chính là sự thất bại của ta.
Lời nói này vô cùng giòn giã, khiến cho người khác không thể sinh ra lòng hoài n ghi.
Bởi vì sự tự tin từ trên người Giang Trầη phát ra, mỗi một người bọn họ đều cảm nhận được rõ ràng.
Truyền kỳ đan đạo sao? Không thể không nói, cho dù là lão nhân già khọm như Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương giờ phút này cũng có cảm giác nhiệt huyết dâng trào.
Mười ngày giảng bài khiến cho cả Lưu Ly vương thành chờ mong rốt cuộc cũng tới.
Giang Trầη ở Lưu Ly vương tháp mang theo ba môn đồ, bắt đầu giảng bài.
Lúc trước Thái Uyên các khai trương Giang Trầη giảng ba ngày, đã hấp dẫn rất nhiều người.
Chỉ bất quá khi đó mọi người cũng chỉ vừa mới biết rõ tên tuổi của Chân Đan Vương mà thôi.
Hiện tại so với lần trước lại khác biệt rất lớn.
Lần kia Giang Trầη chỉ đả bại Vinh Đan Vương, một Đan Vương lục cấp mà thôi.
Mà hôm nay Giang Trầη đả bại Kê Lang Đan Vương không ai bì nổi, đả bại thần thoại bất bại của Đan Hỏa thành.
Giang Trầη hiện tại nghiễm nhiên trở thành đan đạo đệ nhất nhân của Lưu Ly vương thành.
Cho nên trình độ náo nhiệt của mười ngày giảng bài này không cần phải nói.
Dưới đan tháp kéo dài tới vài dặm khắp nơi đều có vô số người.
Bốn phía đông nghịt, căn bản không nhìn ra một khe hở nào.
Vừa nhấc mắt nhìn qua chí ít cũng có tới trăm vạn người.
Đây là những người vận khí tốt, sớm chiếm được chỗ tốt.
Những người không chiếm được chỗ tốt thì chỉ có thể ở bên ngoài bồi hồi, số lượng những người này cũng không biết có bao nhiêu.
Đệ nhất nhân đan đạo bắt đầu giảng bài, hơn nữa giảng liền mười ngày.
Loại thịnh hội này có khả năng mười năm, trăm năm cũng không gặp được một lần.
Ai cũng không có khả năng bỏ qua.
Bắt đầu giảng bài, mở màn của Giang Trầη là nói tới hàng loạt, dẫn chứng ra rất nhiều điển cố đan đạo.
Hơn nữa dung hợp rất nhiều tri thức đan đạo của các lưu phái, đề cao trình độ của lần giảng bài này.
Cơ hồ mở màn, hắn đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Đối với lần giảng bài này, Giang Trầη cũng tỉ mỉ chuẩn bị một chút.
Hắn biết rõ mọi người muốn nghe hắn giảng bài, chứ không phải muốn nghe những chuyện không tới nơi tới chốn kia.
CHo nên ngay từ đầu Giang Trầη nói tới một ít điển cố giống như mồi câu đặt trước mặt mọi người.
Đương nhiên cũng chỉ có kỳ tài đan đạo học rộng biết nhiều như Giang Trầη mới có thể nhẹ nhàng làm như vậy.
Đem nhiều học vấn ra áp súc giảng trong vòng mười ngày như vậy.
Trong lúc nhất thời trong vòng phạm vi mười dặm lặng ngắt như tờ.
Vốn những cường giả đan đạo trong Lưu Ly vương thành mang theo tâm lý náo nhiệt sau khi nghe những điển cố kinh người mở màn của Giang Trầη, rốt cuộc cũng không dứt nổi chân ra, nghe tới si mê, say sưa.
Hoàn toàn quên đi mục đích của bản thân vốn chỉ tới xem náo nhiệt.
Giật mình nhất cũng không phải là những người này mà là ba môn đồ bên cạnh Giang Trầη.
Ba người này vốn đã cảm thấy rất bội phục với học vấn của sư tôn.
Nhưng càng nghe, bọn họ mới càng biết rõ mình hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Trình độ bài giảng của sư tôn đã hoàn toàn siêu việt Lưu Ly vương thành, có thể nói là trình độ cao chưa từng có.
Chuyện này khiến cho bọn họ cảm giác, không chỉ là đơn thuần nâng cao trình độ thêm một bước, mà là tăng lên mấy bước.
Cũng không phải Giang Trầη cố tình khoe khoang, thực sự là hắn dùng tri thức đan đạo Chư Thiên kiếp trước mà giảng.
Nếu như trình độ quá thấp, ngay cả hắn cũng cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa lần giảng bài này rất rõ ràng là coi trọng đối với Lưu Ly vương thành.
Nhất là Khổng Tước đại đế lại vô cùng coi trọng hắn như vậy.
Giang Trầη cũng suy nghĩ, mượn cơ hội lần này đem tầm mắt của đan đạo Lưu Ly vương thành mở mộng một ít.
Đem bọn họ dẫn dắt vào một phương diện hoàn toàn mới.
Dù sao, thực lực đan đạo của Lưu Ly vương tháp hiện tại mặc dù không tệ, thế nhưng kết cấu lại quá nhỏ.
Nếu như không đánh vỡ kết cấu này mà nói, Lưu Ly vương thành muốn cạnh tranh được với Đan Hỏa thành ở phương diện đan đạo, cuối cùng vẫn chỉ là mộng tưởng không có cách nào thực hiện được.
Cho nên lần này Giang Trầη giảng bài, hắn quyết tâm làm cho tầm mắt của mọi người trên phương diện đan đạo của Lưu Ly vương thành giống như một vũng nước đọng được phá vỡ.
Rót vào một sức sống mới, rót vào một luồng máu tươi hoàn toàn mới.
Chuyện này đối với Giang Trầη mà nói tự nhiên không có chút độ khó nào, tri thức của hắn kiếp trước dù xuất ra một phần mười thì hắn cũng trở thành truyền kỳ vĩnh hằng của Lưu Ly vương thành.
Cho nên giảng bài như vậy đối với Giang Trầη mà nói không có bất kỳ độ khó nào.
Nhưng mà đối với cường giả đan đạo của Lưu Ly vương thành mà nói, bọn họ lại triệt để khiếp sợ.
Rất nhiều cường giả đan đạo đỉnh cấp, bọn họ vẫn không bỏ xuống được mặt mũi mà không có tới nơi này.
Dù sao mặc dù danh khí của Chân Đan Vương lớn, tuy rằng đánh bại Đan Hỏa thành không ai bì nổi, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ đại biểu cho Khổng Tước thánh sơn.
Cho nên những cường giả đan đạo ở dưới trướng mấy đại đế khác cảm thấy trên mặt mình không có ánh sáng, cũng có một bộ phận không có tới cổ vũ.
Nhưng mà giờ phút này bọn họ đã có chút hối hận.
Sau khi từ hiện trường đan tháp truyền về một ít tin tức, nói lần giảng bài này vô cùng kỳ diệu, nếu như không nghe chính là tiếc nuối cả đời.
Ngay từ đầu những người này còn cảm thấy không cho là đúng, chỉ là một lần giảng bài, chẳng lẽ nghe vào có thể trường sinh bất lão sao? Dần dà những cường giả đan đạo này cũng phát hiện ra quy cách và trình độ của lần giảng bài này quả thực đã cao hơn, vượt qua lịch sử của Lưu Ly vương thành.
Rất nhiều cường giả đan đạo nhạy cảm đã ý thức được đây tuyệt đối là một lần giảng bài quan trọng, nếu như bỏ qua vậy thì thực sự là đáng tiếc cả đời.
Bởi vì như vậy cho nên họ cũng bất chấp sự rụt rè.
Coi như là một ít cường giả đan đạo trước đó vô cùng chán ghét Chân Đan Vương cũng không thể không bỏ qua thân phận cua mình, từ trong hang ổ của mình chui ra, lén lút ngụy trang thành bộ dáng mà tất cả mọi người không nhận ra, đi vào trong hiện trường.
Thậm chí còn không tiếc mặt mũi mà chen ngang, chui vào bên trong đám người.
Cho dù bị người ta trừng mắt, bị người ta chửi cũng không tiếc.
Khổng Tước đại đế cùng tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn tự nhiên không cần phải chen ngang.
Bọn họ ở trong vị trí giành cho khách quý ở gần đan tháp, một mặt hưởng thụ rượu ngon, một mặt nghe Giang Trầη giảng bài.
Những đại đế khác vốn không có dự, hiện tại cũng lục tục dẫn người chạy tới.
Đến cuối cùng ngoài Tu La đại đế chưa có tới ra, mấy đại đế khác đều đã tới toàn bộ.
Hiển nhiên một truyền mười, mười truyền một trăm, về tin tức lần giảng bài này đã khiến cho đám người cự đầu này ngồi không yên.
Bọn họ thậm chí còn muốn nghe một chút, rốt cuộc lần giảng bài được mọi người nói là vô cùng kỳ diệu này rốt cuộc khoa trương tới cỡ nào.
Tịch Diệt đại đế có mặt từ lúc đầu, nhìn thấy những người này lục tục chạy tới, cười nói: Mấy vị đạo huynh, không thể không nói các ngươi đã tới muộn.
Bỏ qua một ít thứ đặc sắc a.
Bổn đế cũng nghe nói trình độ lần giảng bài này cực cao, vượt qua độ cao mà Lưu Ly vương thành ta trước nay từng có.
Cho nên chẳng phải đã vội vội vàng vàng chạy tới đó sao? Không biết có phải nói quá sự thật hay không? Người vừa mới nói chính là Thương Hải đại đế bài danh thứ tư.
Có phải sự thật hay không ngươi nghe một chút rồi sẽ biết.
Vẻ mặt Tịch Diệt đại đế sợ hãi, thán phục, nói với Khổng Tước đại đế: Khổng Tước đạo huynh, Chân Đan Vương này đúng là kỳ tài trời giáng a.
Ta thực sự rất muốn biết sư thừa hắn rốt cuộc là người phương nào? Trình độ đan đạo này theo ta thấy, coi như là cường giả đan đạo mạnh nhất của Đan Hỏa thành cũng không hơn gì cái này a.
Tịch Diệt đại đế đối với thân phận, lai lịch của Chân Đan Vương đều rất hiếu kỳ.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hỏi tới vấn đề này.
Khổng Tước đại đế mỉm cười nói: Cứ nghe đi đã.
Bổn đế có một loại dự cảm, sau lần giảng bài này, trình độ đan đạo của Lưu Ly vương thành ta sẽ hoàn toàn biến đổi, xuất hiện kết cấu mới.
Phá rồi lại lập, một ít trói buộc trong tư duy của mọi người có lẽ sẽ bị phá.
Lần này một ít cường giả đan đạo có ngộ tính cao một chút có lẽ thu hoạch sẽ vô cùng lớn.
Tịch Diệt đại đế vô cùng đồng tình, nói: Đúng vậy, phá rồi lại lập, phá rồi lại lập.
CHuyện này cũng coi như là phá rồi lại lập.
Lần giảng bài này của Chân Đan Vương có thể ghi vào sử sách.
Trở thành một sự kiện quan trọng của Lưu Ly vương thành chúng ta.
Niêm Hoa đại đế luôn không nói chuyện cũng mỉm cười nhìn qua Khổng Tước đại đế: Khổng Tước đạo huynh, từ trước tới nay đạo huynh luôn mang tới kinh hỉ cho Lưu Ly vương thành.
Nhưng lần này kinh hỉ so với bất luận một lần nào trước đó còn lớn hơn.
Tiểu đệ ở Lưu Ly vương thành nhiều năm như vậy, người chính thức bội phục chỉ có một mình đạo huynh.
Hiện tại chỉ sợ lại thêm một người.
Niêm Hoa đại đế bài danh thứ hai trong bảy đại đế.
Nhưng mà gần đây hắn không tranh quyền thế, đối với quyền thế cũng không quá đặc biệt để ý.
Cho nên mặc dù bài danh của hắn cao, thế nhưng luận quyền thế thực tế lại không bằng Tu La đại đế bài danh thứ ba.
Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng không sai biệt với Khổng Tước đại đế là bao.
Cho nên cũng không có tranh phong cùng Tu La đại đế.
Các ngươi đều nói khoa trương vậy, bổn đế cũng muốn cẩn thận nghe một chút, rốt cuộc lần này giảng bài có chỗ nào đặc thù.
Thương Hải đại đế kia vẫn là bằng hữu của Tu La đại đế, lần này hắn tới đây thật ra là đại biểu cho Tu La đại đế tới.
Tu La đại đế nhất định không thể tới, bởi vì Chân Đan Vương này đã cướp đi quán quân tán tu Lâm Yến Vũ, làm cho Tu La đại đế mất mặt.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, biểu lộ trên mặt Thương Hải đại đế ngày càng ngưng trọng, đến cuối cùng khi hắn thoảng thốt tỉnh lại thì mới phát hiện ra thời gian đã trôi qua được ba ngày.
Liên tục giảng bài ba ngày khiến cho những người nghe giảng đều cảm thấy si mê, say sưa.
Giống như quán đỉnh, khiến cho bọn họ thu được lợi vô cùng sâu.
Nhất là những người bản thân vốn đã có thiên phú đan đạo cực cao, thu hoạch còn lớn hơn.
Đến ngày thứ tư nội dung mà Giang Trầη giảng bài lại có thay đổi đôi chút, lại dẫn vào Ma tộc.
Đây cũng là chuyện mà Giang Trầη sớm chuẩn bị từ trước, nếu như vô duyên vô cớ nói tới Ma tộc, nhất định mọi người đều cảm thấy đây là chuyện giật gân.
Nhưng mà khi hắn giảng tới ngày thứ tư, thuận theo dòng mà dẫn tới chủ đề Ma tộc, cũng không có vẻ gì là đột ngột.
Giang Trầη để cho Lữ Phong Đan Vương nói một ít về chuyện Hồng thụ, dẫn tới chuyện Mộc Ma cổ.
Dẫn tới chủ đề Ma tộc, bầu không khí hiện trường lập tức trở nên cực kỳ áp lực.
Hiển nhiên mọi người đối với ma tộc, từ trong đáy lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có chút mâu thuẫn.
Khổng Tước đại đế âm thầm gật đầu, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Do đan đạo đệ nhất nhân, có danh khí cực cao như Giang Trầη dẫn tới chủ đề Ma tộc sẽ có sức thuyết phục cực lớn.
Mà Lữ Phong Đan Vương nói tới chủ đề Hồng thụ, dẫn tới Mộc Ma cổ, cũng gõ một hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả mọi người đang ngồi bên dưới.
Chư vị Mộc Ma cổ rất khó phát hiện.
Lữ mỗ được Chân Đan Vương thu nhận, truyền thụ ta đan phương đối phó với Mộc Ma cổ.
Theo như ý tứ của Chân Đan Vương, đan phương này nên lấy ra để cho mọi người cùng hưởng.
Hiện tại ta sẽ phụ trách nói ra đan phương này một chút.
Đây là chuyện liên quan tới tính mạng toàn bộ mọi người.
Lão Lữ hy vọng mọi người không nên cảm thấy đây chỉ là một trò đùa.
Lữ Phong Đan Vương bình thường không đứng đắn, khiến cho người ta thấy hắn là một lão ngoan đồng.
Nhưng mà hiếm khi hắn chăm chú được như vậy, hiệu quả vẫn không tệ.
Sau khi Lữ Phong Đan Vương nói về Mộc Ma cổ trùng, Lâm Yến Vũ lại chủ động nhắc tới một ít chuyện ở man hoang, lại nói tới mối nguy hại Ma tộc sắp hiện thân.
Ma tộc là công địch của mọi người trên Thần Uyên đại lục, điểm này mọi người đều biết.
Về tin tức Ma tộc, Giang Trầη cũng không có ý nói quá lên.
Sau khi truyền thụ đan phương đối phó với Mộc Ma cổ trùng miễn phí xong, trong lòng Giang Trầη cũng coi như yên tâm được hơn một chút.
Đan phương này mặc kệ mọi người tin hay không, nhất định sẽ được truyền bá di.
Như thế ít nhất có thể ức chế được sự lan tràn của Mộc Ma cổ trùng.
Chỉ cần ức chế được sự lan tràn của Mộc Ma cổ trùng, mối nguy hại của Mộc Ma cổ trùng sẽ giảm xuống.
Về phần Âm Ma nhất tộc, Giang Trầη không có ý định nói thêm cái gì.
Âm Ma nhất tộc tuy rằng đáng sợ, nhưng so với Mộc Ma nhất tộc mà nói, độ nguy hại dù sao vẫn không bằng Mộc Ma nhất tộc.
Mười ngày giảng bài rất nhanh đã qua tám ngày.
Hai ngày cuối cùng Giang Trầη cũng không định tiếp tục giảng mà lựa chọn phương thức vấn đáp, giải đáp một ít vấn đề của những người có mặt ở hiện trường.
Khâu này kỳ thực còn cần thực lực và nội tình hơn nữa.
Nội dung giảng ngươi có thể chuẩn bị từ sớm, nhưng mà trả lời vấn đề tại chỗ, giải đáp nghi vấn, không có bất kỳ thời gian nào để chuẩn bị.
Bất quá đối với Giang Trầη mà nói, tất cả đều không thành vấn đề.
Thời gian hai ngày, khoảng chừng mấy trăm người nhao nhao cướp lấy cơ hội lên tiếng, mặc kệ vấn đề có lạ tới mức nào, mặc kệ vấn đề có bao nhiêu xảo trá, chung quy Giang Trầη vẫn có thể đưa ra đáp án khiến cho người ta tin phục.
Như vậy, thời gian giảng bài mười ngày, danh hiệu đệ nhất nhân đan đạo của Chân Đan Vương không còn bất lời nghi vấn nào nữa.
Đừng nói là người Lưu Ly vương thành, coi như là những đồng môn Đan Kiền Cung của Giang Trầη, trong lòng tràn ngập cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
KHông thể tưởng tượng được một đồng môn tới từ liên minh thập lục quốc nhỏ bé lại có tạo hóa thần kỳ như vậy, đây là chuyện đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Tuy rằng Đan Kiền Cung dùng đan đạo lập tông, thế nhưng so với Lưu Ly vương thành mà nói, căn bản không đáng để nhắc tới.
Thế nhưng mà Giang Trầη hiện tại lại trở thành đan đạo đệ nhất nhân của Lưu Ly vương thành.
Có thiên tài đan đạo như vậy phù hộ, ngày Đan Kiền Cung đông sơn tái khởi tuyệt đối không còn xa.
Mười ngày giảng bài chấm dứt, trong tiếng bồi hồi luyến tiếc, Giang Trầη rời khỏi đan tháp.
đan dạo cuối cùng chỉ là phụ tá, nếu như không vì đồng ý với Khổng Tước đại đế, thậm chí Giang Trầη còn không muốn làm náo động như vậy ở phương diện đan đạo.
Dù sao làm náo động như vậy đối với người như hắn mà nói, cũng có lợi, cũng có hại.
Mà thứ hắn truy cầu lớn lao nhất kiếp này không phải là trở lại cấp bậc đan đạo đại sư Chư Thiên, mà là đền bù tiếc nuối không thể tu luyện kiếp trước.
Mục tiêu của hắn là võ đạo.
Thế giới võ đạo cuối cùng người nắm giữ quyền nói chuyện nhất vẫn là Võ đạo chí tôn.
Mà Lưu Ly vương thành sở dĩ có thể trở thành một trong những thế lực cường thế nhất bát vực cũng là bởi vì võ đạo hưng thịnh.
Ở trên phương diện võ đạo, Giang Trầη hiện tại vẫn chỉ là một tiểu nhân vật như trước.
Lần thi đấu võ tháp này đúng là khảo nghiệm của Giang Trầη.
Thực lực của hắn cần phải có một lần thử lửa, thử lửa với những thiên tài võ đạo trong Lưu Ly vương thành.
Đây mới là sân khấu mà Giang Trầη thích nhất.
Tính toán thời gian còn cách thi đấu võ tháp cũng chỉ còn lại thời gian không tới nửa tháng.
Trong thời gian nửa tháng này, Giang Trầη định chuẩn bị sung túc một phen.
Đây là một lần kiểm nghiệm thực lực của hắn, cho nên, dưới tình huống bình thường Giang Trầη không muốn vận dụng quá nhiều trang bị, nhất là những trang bị nghịch thiên kia.
Cảnh giới võ đạo, nhận thức võ đạo, rất nhiều thứ chỉ có thể tăng lên ở trong thực chiến.
Điểm này Giang Trầη hiểu vô cùng rõ.
Ta có thể đột phá tới Thánh Cảnh thất trọng, đoạn đường đi tới đây ta đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ.
Lần thi đấu võ tháp này thiên tài xuất hiện lớp lớp, nếu như ta không nắm bắt cơ hội lần này, thử nghiệm trình độ võ đạo của mình một chút, vậy thì quá ngốc rồi.
Trước đó Giang Trầη đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhất là chiến đấu vượt cấp, trên cơ bản đều vận dụng trang bị.
Đương nhiên, Giang Trầη cũng có tự tin, nếu như tất cả mọi người không dùng trang bị, chỉ là luận bàn võ đạo thuần túy, Giang Trầη tự tin hắn có thể nghiền nát tuyệt đối trong đám người đồng cấp.
Hơn một hai cấp bậc cũng không tồn tại bao nhiêu áp lực.
Chỉ là mỗi một lần chiến đấu đều là chiến đấu sinh tử.
Ngươi không sử dụng trang bị, người khác sẽ dùng.
Cho nên đây là một cơ hội thí luyện ngàn năm khó gặp.
Đương nhiên nếu như những người khác cũng vận dụng trang bị mà nói, Giang Trầη cũng rất khó lo cho thân mình.
Lần này đi man hoang, thu hoạch của Giang Trầη cũng không nhỏ.
Đại đỉnh phòng ngự của Lữ Sư Nam nhìn rất không tệ, dường như có một loại hấp lực thần kỳ, có thể hút các loại công kích đi.
Tuyệt đối là một lợi khí phòng ngự.
Càng cường đại hơn chính là pho tượng bát tôn kia, chỉ tiếc trận bàn đó không tới tay hắn.
Đối với pho tượng bát tôn này, Giang Trầη cực kỳ hiếu kỳ.
Hắn cảm giác, pho tượng bát tôn này ở trong tay Thương Bình Vương kia cũng không được phát huy ra uy lực lớn nhất.
Đại đỉnh phòng ngự của Lữ Sư Nam bởi vì Lữ Sư Nam đã chết cho nên ấn ký bên trên đại đỉnh của Lữ Sư Nam cũng không còn tồn tại.
Giang Trầη rất nhẹ nhàng chiếm dụng đại đỉnh phòng ngự kia.
Nhưng mà pho tượng bát tôn kia, tuy rằng Thương Bình Vương đã chết, thế nhưng mà trận bàn lại không có phát hiện ra, khiến cho ít nheiefu Giang Trầη cũng có chút buồn bực.
Nhưng mà Giang Trầη cẩn thận nghiên cứu qua pho tượng bát tôn này một chút, hắn cảm thấy bên trong pho tượng bát tôn này ẩn chứa một loại ý chí, sức mạnh to lớn khó hiểu.
Tuyệt đối không phải là một đồ chơi rách ruới.
Nhìn pho tượng này, Thương Bình Vương đã chết, câu thông với trận bàn cũng bị chặt đứt.
Thoạt nhìn Thương Bình Vương hẳn tự mình chế tác trận bàn.
Câu thông với pho tượng bát tôn.
Chỉ tiếc Thương Bình Vương chỉ có thể thao túng ra lực lượng da lông bên ngoài.
Nếu như hắn có thể sử dụng được một phần mười sức mạnh, chỉ sợ người nuốt hận kia chính là ta.
Giang Trầη càng nhìn pho tượng bát tôn này càng cảm thấy trong lòng sợ hãi.
Ngẫm lại quả thực đúng là vận khí của hắn tốt, nếu như hắn không có Đế Lâm Ngự Giáp phù, đối mặt với pho tượng bát tôn này chỉ sợ người ngã xuống chính là hắn.
Thương Bình Vương này quả thực là có phúc duyên, có thể có được bảo vật như vậy.
CHỉ tiếc cuối cùng hắn vẫn không có phuc sử dụng.
Giang Trầη vuốt vuốt pho tượng bát tôn này, trong lòng lại cảm thấy ưa thích không nói nên lời.
Hắn có dự cảm, nếu như hắn dùng tốt pho tượng bát tôn ở trong tay này, tuyệt đối còn cường đại hơn gấp mười lần, gấp trăm lần Thương Bình Vương.
Giang Trầη là loại người nói được làm được.
Ngẫm lại thời gian chỉ còn mười ngày nửa tháng, hắn quyết định thử một lần, nhìn xem mình có thể điều khiển được pho tượng bát tôn này hay không.
Hiện tại hắn cũng không cần điều khiển tới mức hoàn mỹ, chỉ cần làm được chút chuyện cơ bản, đem lực lượng cường đại của pho tượng bát tôn này kích phát ra một phần mười, cũng đủ để nó trở thành một lợi khí công kích của hắn.
Khó trashc lúc trước ta dùng Tinh Hà Thiết cát cường đại nhất cũng chỉ có thể lưu lại một dấu vết nhẹ trên pho tượng bát tôn.
Hơn nữa nhìn pho tượng này, thậm chí còn có công năng tự động khép lại.
Lúc đầu ta dùng Ngân Hà Thiết Cát lưu lại dấu vết bên trên, hiện tại đã không còn thấy một chút nào nữa.
Giang Trầη cẩn thận quan sát pho tượng bát tôn, càng nhìn càng giật mình, pho tượng bát tôn này thoạt nhìn chính là vật chết, nhưng mà lại có công năng tự lành lại.
Đại thế giới không thiếu cái lạ, pho tượng Bát tôn này nhất định không phải là bảo vật bình thường.
Ta lại thử xem xem, có thể chế tác ra được trận bàn, lợi dụng được pho tượng bát tôn này hay không.
Lúc trước Giang Trầη chiến đấu với Thương Bình Vương, tuy rằng cảm thấy pho tượng bát tôn này rất cường đại, thế nhưng cũng không cảm thấy nó quá mức quan trọng.
Dù sao bảo vật của hắn có thể đối kháng lại được với pho tượng bát tôn này có rất nhiều.
Nguyên Từ Kim sơn, Lục Triết Tham Linh, Băng Hỏa Yêu liên.
.
.
Nhưng bây giờ xem ra, lúc trước hắn vẫn đánh giá thấp sự cường đại của pho tượng bát tôn này.
Có lẽ dùng cảnh giới thần thức của Thương Bình VƯơng, căn bản không phát hiện ra chỗ vĩ đại của pho tượng bát tôn này.
Minh châu lại long đong, quả thực đáng tiếc.
Giang Trầη nghĩ tới đây mới rời khỏi mật thất, đi ra ngoài.
Vừa đi ra tới cửa đã thấy Thân Tam Hỏa dẫn theo hai người đang đứng ở trước cửa, hiển nhiên đã chờ Giang Trầη từ lâu.
Sư huynh, hai người này nửa năm trước đi vào Thái Uyên các, nói là sư huynh nói bọn họ tới.
Tiểu đệ không dám tự tiện xử lý, phân công bọn họ ra ngoài xử lý chút việc.
Hiện tại bọn họ vừa vặn trở về báo cáo kết quả.
Nghe nói huynh trở về cho nên tới gặp huynh.
Thân Tam Hỏa cũng có chút lo sợ, bất an, sợ mình bị người ta lừa gạt.
Mặc dù nói có tín vật trên người, thế nhưng lại khó đảm bảo trong này không có chuyện khó nói.
Giang Trầη cười rộ lên, nói: Hai người các ngươi cuối cùng cũng bình an tới được đây.
Chuyện tốt a, lúc này ta vô cùng bận rộn, không rảnh đi gặp các ngươi.
Hai người này chính là bằng hữu cũ mà Giang Trầη cứu từ tay Xích Đỉnh trung vực ra.
Đệ tử Vạn Linh tông trong liên minh thập lục quốc Lưu Văn Thải và Lục Á Ly.
Hai người này đều là huynh đệ ban đầu Giang Trầη thí luyện ở bất diệt linh sơn.
Hiện tại Vạn Tượng Cương Vực bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ, bọn họ đã trở thành cô hồn dã quỷ không còn nhà để về.
Đi vào loại nơi như Lưu Ly vương thành, cũng có chút lo sợ, không biết phải làm sao.
Cũng may tuy rằng Thân Tam Hỏa đề phòng bọn họ, nhưng cũng không làm cho bọn họ mất mặt.
Mặc dù bọn họ có chút lo lắng, nhưng coi như yên ổn, ít nhất so với việc phiêu bạt bên ngoài tốt hơn nhiều.
Vì để thuận tiện sau này các ngươi cũng gọi ta là sư huynh đi.
Giang Trầη dặn dò.
Lưu Văn Thải và Lục Á Ly đều gật gật đầu, sau khi bọn họ đi vào Lưu Ly vương thành, biết được Giang Trầη ở trong Lưu Ly vương thành có địa vị như vậy, trong đầu ít nhiều cũng có chút nơm nớp lo sợ.
Tuy rằng lúc trước mà huynh đệ, nhưng mà hiện tại chênh lệch giữa đôi bên quá lớn.
Coi như là Lưu Văn THải, hiện tại cũng có cảm giác mình trèo cao với Giang Trầη.
Cũng may Giang Trầη cũng không có nghĩ như vậy, hắn vỗ vỗ vai hai người này: Trước hết ta để cho Tam Hỏa sắp xếp cho hai người các ngươi một chút.
Ta còn có chút việc đi ra ngoài, sau đó sẽ quay lại tìm các ngươi trò chuyện.
Nói thật những đệ tử của Đan Kiền Cung này trừ Thân Tam Hỏa Giang Trầη còn có chút coi trọng ra, những người khác đều có quan hệ bình thường.
Còn xa mới bằng hai huynh đệ kết nghĩa tới từ liên minh thập lục quốc.
Dù sao thời gian hắn ở Đan Kiền Cung không dài, mà những đệ tử Đan Kiền Cung này trước đó có quan hệ với hắn cũng bình thường.
Nếu như không phải tông môn bị nghiền nát, Giang Trầη cũng không có khả năng đi cùng một chỗ với bọn họ.
Hiện tại Giang Trầη cũng chỉ thuần túy vì Đan Trì cung chủ, mới chủ động bảo hộ cho những người này.
Hơn nữa Đan Kiền Cung bị nghiền nát, ngày sau muốn quật khởi rốt cuộc vẫn phải nhờ những người này.
Tương đương với việc bây giờ Giang Trầη đang giúp Đan Kiền Cung bồi dưỡng hy vọng phục hưng.
Chỉ tiếc Mộc Cao Kỳ vẫn lưu lạc bên ngoài như trước.
Chuyện này khiến cho Giang Trầη rất là hoài niệm.
Người trẻ tuổi của Đan Kiền Cung lưu lạc bên ngoài, cũng chỉ có Mộc Cao Kỳ và Lăng Bích Nhi là làm hắn hoài niệm mà thôi.
Rời khỏi Thái Yên các, Giang Trầη trực tiếp đi Khổng Tước thánh sơn.
Hắc hắc, tiểu hữu, hiếm khi ngươi chủ động tới tìm lão phu.
Ta nghĩ nhất định không có chuyện gì tốt a.
Khổng Tước đại đế nhìn thấy Giang Trầη chủ động tới tìm mình, cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Giang Trầη cũng không quanh co lòng vòng mà cười hắc hắc nói: Bệ hạ, yêu cầu của người vãn bối cũng không có cự tuyệt.
Hiện tại vãn bối gặp một ít vấn đề, kính mong bệ hạ giúp cho một chút.
Khổng Tước đại đế mỉm cười nói: Muốn lừa gạt thứ gì từ chỗ ta? Ngươi thử nói xem.
Nếu như là thứ bổn đế có, không có gì là không thể cho ngươi.
Ta muốn chế tác một trận bàn, không biết bệ hạ có tài liệu ở phương diện này hay không?Trận bàn?Khổng Tước đại đế khẽ giật mình, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn qua Giang Trầη, tràn ngập vẻ kinh ngạc: Ngươi biết chế tác trận bàn? Ngươi biết chế tác trận bàn cần bao nhiêu tâm huyết hay không?Giang Trầη nhún nhún vai nói: Chung quy cũng không khó, chỉ là ít người biết mà thôi.
Vừa vặn ta cũng học qua một ít về việc chế tác và khắc trận bàn.
Khổng Tước đại đế im lặng môt lúc lâu mới chán nản hỏi: Cũng là vị lão sư thần bí kia dạy ngươi?Giang Trầη cười cười, cũng không có phủ nhận.
Chuyện này khiến cho Khổng Tước đại đế cũng có chút hâm mộ, thì thào thở dài: Tiểu tử à tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã gặp phải một lão sư yêu nghiệt như thế nào a.
Sao ta thấy sư phụ ngươi không cái gì là không biết vậy?Giang Trầη cười nói: Có khả năng cũng không có.
Lão nhân gia học rộng biết nhiều, ta có cảm giác lão nhân gia không gì là không biết.
Ài, tiền bối cao nhân, quả thực khiến cho người ta bội phục.
Đáng tiếc những cường giả như chúng ta đa số bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự cho là đúng mà thôi.
Khổng Tước đại đế xúc động nói.
Nhìn qua Giang Trầη, Khổng Tước đại đế lần nữa mở miệng: Tài liệu lão phu năm đó quả thực cũng vô tình thu thập được một ít.
Cho ngươi thì có thể, nhưng mà lão phu cũng có một yêu cầu.
Yêu cầu gì?Giang Trầη hiếu kỳ.
Quá trình chế tác, khắc trận bàn lão phu muốn quan sát.
Khổng Tước đại đế cũng không khách khí, mặc kệ tiểu tử này có định giấu nghệ hay không.
Giang Trầη cười nói: Bệ hạ muốn học trộm thứ này sao?Khổng Tước đại đế cười cười, cũng không có phủ nhận.
Quả thực chưa chắc hắn đã muốn học trộm một chút, hắn chỉ muốn tận mắt nhìn xem thiếu niên nghịch thiên này có phải thực sự biết chế tác một trận bàn hay không mà thôi.
Thứ như trận bàn này ngươi muốn nói nó nghịch thiên cũng chưa hẳn là như vậy.
Trận bàn có cường đại hay không phải nhìn vào đẳng cấp của trận bàn.
Hơn nữa trận bàn trực tiếp mô phỏng, thúc dục trận pháp, không có căn cơ thì sẽ không hoàn mỹ bằng dùng trận kỳ và linh thạch để bố trí trận pháp.
Nhưng mà ưu thế của trận bàn là có thể thuấn phát, không cần chuẩn bị quá nhiều.
Đây cũng là chuyện mà dùng trận kỳ bố trí trận pháp không có cách nào làm được.
Chiến đấu sinh tử, ưu thế trận bàn đối với võ giả cường đại mà nói, vẫn có lực hấp dẫn không nhỏ.
Cho dù là Khổng Tước đại đế, ở phương diện này cũng không phải là ngoại lệ.
Tuy rằng Khổng Tước đại đế không được tính là chuyên gia trận pháp, thế nhưng đối với trận pháp lại có chút hứng thú.
Nhất là chế tác trận bàn, thứ này luôn được coi là truyền thừa thượng cổ, hiện tại trên Thần Uyên đại lục, trận bàn khắc sư đã là tồn tại giống như lông phượng sừng lân.
Trận bàn khắc sư cường đại cơ hồ đã tuyệt chủng.
Đối với nghiên cứu trận pháp, kiếp trước tuy rằng Giang Trầη không nghiên cứu sâu bằng đan đạo, thế nhưng cũng coi như là có đọc lướt qua.
Hơn nữa Đan Tiêu cổ phái lại là tông môn đan đạo đỉnh cấp ở thời kỳ thượng cổ của Thần Uyên đại lục.
Điển tịch Bách Trận Ky yếu mà Đan Tiêu cổ phái lưu lại bao quát tri thức các mặt về trận pháp.
Dùng ngộ tính của Giang Trầη, tham khảo điển tịch, khắc trận bàn vẫn có xác xuất thành công rất cao.
Dù sao một ít kỹ thuật và chú ý khi khắc trận bàn, bên trong Bách Trận Ky yếu đều nói rất rõ.
Thủ pháp, bí kỹ, tài liệu, tăng thêm lý luận trận pháp, những thứ này thiếu một thứ cũng không được.
Có trí nhớ kiếp trước làm nội tình chèo chống, làm cho hắn trên phương diện xử lý mọi chuyện không tới mức quá bối rối, không đến mức không tự tin như ngươi khác.
CHo nên đối với việc khắc một trận bàn, Giang Trầη vẫn có tin tưởng.
Chỗ khó lần này của hắn không phải là chế tác trận bàn, mà là đem trận bàn liên hệ với pho tượng bát tôn kia, tạo thành mối câu thông cường đại.
Nếu như không làm được điểm này, như vậy cho dù khắc được trận bàn cũng không thể làm nên được chuyện gì.
Tài liệu chế tác trận bàn kỳ thực có rất nhiều.
Nhưng mà tài liệu cũng có phân thành thượng phẩm và hạ phẩm.
Tài liệu mà Khổng Tước đại đế cất chứa không thể nghi ngờ chính là thượng phẩm.
Giang Trầη thu được tài liệu cũng cảm thấy có chút giật mình, trong lòng âm thầm tặc lưỡi, không hổ là đệ nhất đại đế của Lưu Ly vương thành.
Xem ra quả thực có không ít thứ tốt.
Đã có ước định trước đó, tự nhiên Giang Trầη không cự tuyệt Khổng Tước đại đế quan sát mình khắc trận bàn.
Hắn lập tức chuẩn bị một gian mật thất, bắt đầu hành động.
Thời gian không nhiều, Giang Trầη cũng không có ý định suy nghĩ nhiều.
Cũng may trận bàn này đã sớm hình thành trong đầu Giang Trầη.
Giống như là vẽ tranh vậy, sau khi đã tính trước, chỉ cần hạ bút là được.
Giang Trầη đã sớm suy nghĩ qua, khi động thủ linh cảm kéo ùn ùn tới, căn bản không tồn tại bất kỳ đình trệ nào.
Quá trình chế tác so với trong tưởng tượng của Giang Trầη còn thuận lợi hơn rất nhiều.
Mượn tố chất tâm lý cường đại, trong quá trình Giang Trầη khắc, bất luận một chi tiết nào đều vô cùng tỉ mỉ, hoàn mỹ.
Thủ bút này giống như là một trận bàn khắc sư lão luyện đã chế tác trận bàn mấy trăm năm.
Từng bước một, hoàn thành đan xen, không có bất kỳ địa phương nào sơ xảy.
Sau khi trận bàn hoàn thành, Giang Trầη thưởng thức một thoáng cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Kế tiếp mới là trọng điểm, trận bàn hoàn thành, phải thành lập mối liên hệ với pho tượng bát tôn kia.
Loại câu thông này cần phải thông qua trận pháp cộng minh.
Cái gọi là trận pháp cộng minh chính là trận pháp của trận bàn này dẫn động trận pháp trong pho tượng bát tôn, thông qua thần thức của Giang Trầη liên kết, tạo thành một loại câu thông.
Quá trình này, kỹ thuật vô cùng cao.
Cũng may Giang Trầη đã sớm suy nghĩ tới bước này, bảy ngày sau, quá trình gian nan này rốt cuộc cũng dưới tình huống cực kỳ gian nan hoàn thành một trình tự cuối cùng.
Nhìn pho tượng bát tôn tạo thành cộng minh với thần thức của mình, Giang Trầη hết sức vui mừng, những ngày vất vả qua rốt cuộc cũng không uổng phí.
Nhìn qua pho tượng bát tôn, trên phương diện khí chất, tiềm lực được khai phá rõ ràng vượt qua Thương Bình Vương lúc trước, điểm này cơ hồ Giang Trầη không có chút hoài nghi nào.
Tính toán ra, cách thi đấu võ tháp cũng chỉ còn mấy ngày cuối cùng.
Giang Trầη từ trong mật thất đi ra, nhìn thấy Khổng Tước đại đế đang như cười như không nhìn qua hắn, hắn không khỏi vỗ đầu mình một cái, nói: Bệ hạ, vãn bối quá mức vong ngã, cơ hồ quên đây là địa bàn của bệ hạ a.
Tiểu tử ngươi.
Khổng Tước đại đế cũng thở dài nói: Không ngờ ngươi quả nhiên lại hiểu khắc trận bàn, đây chính là một môn kỹ nghệ thượng cổ gần như tuyệt tích a.
Giang Trầη cười hắc hắc: May mà ta có lão sư lợi hại.
Khổng Tước đại đế dùng ánh mắt thâm ý nhìn hắn, gật đầu nói: Ngươi có lão sư lợi hại như vậy, lúc trước lão phu còn muốn nhậ ngươi làm đồ đệ, ngẫm lại quả thực vô cùng xấu hổ.
Cuộc đời của Khổng Tước đại đế rất ít phục người khác, tung hoành Lưu Ly vương thành ba ngàn năm, uy chấn bát vực.
Người có thể đánh đồng với hắn cũng không nhiều, chứ đừng nói là người khiến cho hắn bội phục từ tận đáy lòng.
Thế nhưng mà đối với lão sư chưa từng gặp mặt của Giang Trầη, hắn thực sự lại bội phục tới mức đầu rạp xuống đất.
Khổng Tước đại đế hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được đây nhất định là tuyệt thế cường giả ẩn thế, thậm chí là cảnh giới siêu việt đại đế, có thành tựu, địa vị rất cao.
Không nói tới cảnh giới võ đạo người ta rốt cuộc như thế nào, chỉ đơn thuần là kỹ nghệ đan đạo, đơn thuần là kỹ nghệ khắc trận bàn, tài hoa, học rộng tài cao như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường.
Tuy rằng Khổng Tước đại đế rất tự tin, nhưng cũng không cảm thấy mình có thể đạt tới độ cao này.
Cho nên hắn đối với việc Giang Trầη không bái hắn làm sư phụ cũng đã nghĩ thông suốt.
Người ta có lão sư lợi hại như vậy, làm sao có thể bái ngươi làm sư phụ?Khổng Tước đại đế nghĩ đi nghĩ lại, Giang Trầη lại không nghĩ như vậy mà cười nói: Bệ hạ nhìn xa trông rộng.
Nếu không phải vãn bối sớm có sư thừa, có thể bái vào làm môn hạ của bệ hạ cũng là phúc khí của vãn bối.
Tuy rằng trong lòng Giang Trầη không phải đang nghĩ như vậy, thế nhưng dù sao lời nói khách khí cũng nên nói.
Một cường giả đế cấp, vuốt mông ngựa một chút, làm cho người ta vui cũng là chuyện thường tình.
Khổng Tước đại đế lại cười to, nói: Tiểu tử dối trá nhà ngươi, lời nói này rất có khả năng là khẩu thị tâm phi.
Giang Trầη cười hắc hắc nói: Chắc chắn mười phần.
Hiển nhiên Khổng Tước đại đế cũng không nói tới việc này, hắn gật gật đầu nói: Nhìn thấy ngươi có thủ đoạn như vậy.
Không phải bổn đế ghen ghén mà ngược lại vô cùng vui mừng.
Lưu Ly vương thành tương lai giao phó cho ngươi tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt.
Có lẽ ma kiếp bộc phát, Lưu Ly vương thành cũng có thể không bảo vệ được.
Nhưng mà chỉ cần ngươi còn, truyền thừa của Lưu Ly vương thành nhất định sẽ không diệt.
Giống như Đan Kiền Cung vậy, sơn môn Đan Kiền Cung bị nghiền nát, nhưng hương khói của Đan Kiền Cung còn không bị đoạn tuyệt.
Giang Trầη khẽ giật mình, nhìn qua Khổng Tước đại đế.
Khổng Tước đại đế cười ha hả nói: Tiểu gia hỏa, đừng nhìn ta như vậy.
Một chút chuyện của ngươi ở Thái Uyên các không giấu được Chư Thiên tuệ nhãn của ta.
Giang Trầη im lặng, Khổng Tước đại đế này thực sự là kỳ dị, không ngờ lại thức tỉnh được Chư Thiên tuệ nhãn.
Đây chính là tuệ nhãn mà đại đa số người trong vị diện Chư Thiên cũng khó có khả năng mở ra được a.
Trước mặt một người như vậy, hắn muốn làm một chuyện quả thực không dễ dàng.
Cũng may Khổng Tước đại đế đối với hắn không có ác ý gì.
Mà hắn đối với Khổng Tước thánh sơn cũng vô cùng hữu hảo.
Đột nhiên Giang Trầη cảm thấy vô cùng may mắn về lựa chọn của mình.
Bệ hạ, người yên tâm đi.
Ta gia nhập vào Khổng Tước thánh sơn, chuyện công chuyện tư sẽ rõ ràng.
Ta sẽ không để chuyện Đan Kiền Cung liên lụy tới Lưu Ly vương thành.
Giang Trầη chân thành nói.
Khổng Tước đại đế lại không cho là đúng: Không cần phân ra rõ ràng như vậy.
Hiện tại ngươi đã người cùng thuyền, mọi suy nghĩ lúc trước cũng nên dứt bỏ.
Liên lụy cũng tốt, không liên lụy cũng tốt.
Cũng không cần phải giải thích, Lưu Ly vương thành chẳng lẽ còn sợ một Bất Diệt Thiên Đô hay sao?Những lời này của Khổng Tước đại đế mặc dù không có giả vờ làm bá vương, nhưng nói ra lời này lại có một cỗ khí độ, khiến cho không ai có thể hoài nghi.
Đúng vậy, đây là Lưu Ly vương thành, tồn tại so với tông môn nhất phẩm còn mạnh hơn a.
Lưu Ly vương thành có lý do gì phải e ngại Bất Diệt Thiên Đô cơ chứ? Bệ hạ.
.
.
Không thể không nói, Giang Trầη bị khí độ của Khổng Tước đại đế thuyết phục.
Bất kể thế nào, người ta tỏ thái độ như vậy cũng đã cho hắn mặt mũi rồi.
Đan Kiền Cung chính là tông môn tứ phẩm, không đáng để Khổng Tước đại đế nịnh nọt.
Nhưng mà Khổng Tước đại đế lại có thể không so đo được những thứ này, đủ dể thấy phách lực ra sao.
Lần trước ta cũng đã nói, cho dù ngươi vận dụng lực lượng Khổng Tước thánh sơn chúng ta, mượn nhờ lực lượng Khổng Tước thánh sơn ta trùng kiến Đan Kiền Cung, lão phu cũng không phản đối.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.
Nếu không mà nói, ngươi không có bằng chứng, không có quyền vận dụng lực lượng Khổng Tước thánh sơn.
Khổng Tước đại đế chăm chú nhìn qua Giang Trầη: Đừng cảm thấy bất ngờ, một khi ma kiếp bộc phát, cái gì mà bát vực, cái gì mà Vạn Tượng Cương Vực, những phân chia thế lực này chỉ sợ sẽ trở thành lịch sử.
Về sau chỉ sợ sẽ phân chia thành hai chủng loại, đó chính là ma tộc và không phải ma tộc.
Giang Trầη than nhẹ một tiếng, hắn cũng biết chỗ đáng sợ của ma tộc, cũng biết lực phá hoại của ma tộc đối với Chư Thiên thế giới đáng sợ như thế nào.
Loại tộc này hiếu chiến, thiện chiến, tính xâm lược rất mạnh, đi tới đâu cũng giống như châu chấu vậy, đi tới đâu hủy diệt tới đó.
Nếu như là chủng tộc cường đại ở vị diện khác, ma tộc chưa hẳn đã ăn mòn được.
Nhưng mà trong Thần Uyên đại lục lại bị chia rẽ, một khi ma tộc xâm nhập, tuyệt đối là như cá gặp nước.
Bệ hạ, trong man hoang, tuy rằng ma tộc rục rịch, thế nhưng trong ngắn hạn có lẽ còn không đến mức bộc phát.
Ta suy đoán trong vòng mười năm, hai mươi năm có lẽ vẫn an toàn.
Nhưng mà năm mươi năm, một trăm năm sau, vậy khó mà nói trước được.
Ta đã bố trí trận pháp ở lỗ hổng man hoang, nếu như không phải cường giả đế cấp, người bình thường chỉ sợ cũng không có dễ phá hỏng như vậy.
Chuyện này lần trước Giang Trầη cũng đã báo cáo qua với Khổng Tước đại đế.
Xem ý tứ của Khổng Tước đại đế, dường như chuẩn bị đi thủ hộ trận pháp ở cửa vào man hoang, ngăn cản các võ giả tham gia cưỡng ép phá trận, tiến vào man hoang.
Ma tộc thức tỉnh trong man hoang, hiện tại đi vào chính là tương đương làm đồ ăn cho ma tộc, khiến cho tốc độ tro tàn lại cháy của ma tộc còn nhanh hơn.
Khổng Tước đại đế nhẹ nhàng thở dài: Chuyện do người làm a.
Giang Trầη, ngươi phải nhớ kỹ, thân là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, lão phu không ở đây ngươi có quyền quyết định tất cả mọi chuyện của Khổng Tước thánh sơn.
Thậm chí ngươi có quyền quyết định tất cả đại sự của Lưu Ly vương thành.
Ngươi đại biểu cho lão phu, đợi tương lai ngươi siêu việt lão phu.
Ngươi sẽ đại biểu cho cả Lưu Ly vương thành.
Ngươi muốn làm gì không ai có thể ngăn cản ngươi.
Cũng không ai có tư cách ngăn cản ngươi.
Trong đầu Giang Trầη chấn động, bây giờ Khổng Tước đại đế đang giao phú quyền lực cho hắn a.
Bây giờ nói những thứ này vẫn còn sớm.
Lần này thi đấu võ tháp, ngươi phải vượt qua từng tầng vòng vây, đi tới đỉnh phong.
Khiến cho mọi người đều biết, ngươi có tư cách trở thành thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn.
Cũng là người chọn lựa tốt nhất cho vị trí thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn.
Phải dẹp tắt tất cả tiếng tranh luận.
Muốn làm được chuyện này chỉ có một cách duy nhất đó là quét ngang tất cả đối thủ? Quét ngang tất cả đối thủ? Giang Trầη nhẹ nhàng nói, ánh mắt hiện lên vẻ kích động, hắn chờ mong giờ phút này đã rất lâu rồi.
Không phải vì hắn khát vọng trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.
Mà là khát vọng hắn đứng ở trên võ đài bát vực, tranh hơn thua với những người trẻ tuổi cao cấp nhất bát vực.
Nhưng mà mãi cho tới bây giờ, Giang Trầη đối với quy tắc thi đấu võ tháp vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Rốt cuộc Lưu Ly vương thành này có bao nhiêu thiên tài kiệt xuất hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Thấy Giang Trầη dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn hắn, dường như Khổng Tước đại đế nhìn thấu suy nghĩ của Giang Trầη, hắn cười nói: Thời gian ngươi tới Lưu Ly vương thành không dài, nhất định đối với thi đấu đan tháp rất lạ lẫm.
Ngươi cũng đã biết, lần này thi đấu võ tháp, có bao nhiêu người báo danh tham gia đúng không? Giang Trầη cũng không có vội vã mà hỏi tiếp: Lần này dự thi có hạn chế về số tuổi không? Khổng Tước đại đế gật gật đầu nói: tuổi phải dưới sáu mươi.
Bởi vì thịnh hội Lưu Ly vương tháp sáu mươi năm tổ chức một lần, cho nên cả đời mỗi người chỉ có thể một lần tham dự thịnh hội llvlth.
Như vậy có phải là hạn chế thực lực hay không? Khổng Tước đại đế gật gật đầu nói: Phải là ngoài Thánh Cảnh, đương nhiên không có thực lực Thánh Cảnh, tham gia võ đấu Lưu Ly vương tháp chỉ có thể làm bia đỡ đạn mà thôi.
Có hai hạn chế này, số người báo danh nhất định sẽ không tới một tình trạng khoa trương.
Hắn lập tức đưa ra một con số mang tính thăm dò: Mười vạn người? Hắn cũng biết số lượng dự thi võ tháp nhất định phải gấp mười lần thi đấu đan tháp.
Dù sao thế giới võ đạo, võ đạo vi tôn, đan đạo chỉ là phụ tá.
Hơn nữa, không phải mỗi một thiên tài võ đạo đều có thiên phú đan đạo, cũng không phải mỗi thiên tài võ đạo đều cảm thấy hứng thú với đ an đạo.
Thi đấu đan tháp kia, Giang Trầη nghe nói số người báo danh có hơn ba vạn.
Cuối cùng danh ngạch thi đấu vòng hai, cũng chỉ có hai trăm người mà thôi.
Một trăm tán tu, một trăm đệ tử thế gia đại phiệt.
Cơ hồ tất cả mọi người, nói mười vạn hơi có chút bảo thủ, nhưng có lẽ cũng không quá khoa trương.
Khổng Tước đại đế nghe vậy cười ha hả: Mười vạn, quá ít, quá ít.
Tăng lên gấp mười lần mới không sai biệt lắm.
Gấp mười lần? Giang Trầη ngây người: Một trăm vạn? Cả Lưu Ly vương thành, thiên tài dưới Thánh Cảnh có nhiều như vậy sao? Khổng Tước đại đế cười nói: Không đơn thuần là Lưu Ly vương thành, rất nhiều thế lực chung quanh, rất nhiều tán tu đối với Lưu Ly vương thành chúng ta đều vô cùng hướng tới.
Lưu Ly vương thành ở phía Nam bát vực, lực hấp dẫn vô cùng lớn.
Tông môn nhất phẩm cũng không có tư cách đánh đồng với Lưu Ly vương thành.
So với tông môn, Lưu Ly vương thành càng thêm cởi mở, càng thêm tự do.
Cho nên loại thế lực như Lưu Ly vương thành, đối với tán tu, đối với những võ giả khác mà nói, tự nhiên còn có lực hấp dẫn lớn hơn.
Dù sao tông môn có rất nhiều môn quy nghiêm ngặt, có định kiến kết bè kết phái nồng đậm.
Người bình thường muốn vào tông môn độ khó vô cùng lớn.
Nhưng mà loại thế lực như Lưu Ly vương thành lại không giống, tính bao dung của bọn họ rất mạnh.
Có thể thu nhận rất nhiều cường giả.
Nhưng mà khuyết điểm cũng có, loại thế lực này, lực thống nhất đương nhiên nhất định không bằng thế lực tông môn.
Đương nhiên Lưu Ly vương thành có Khổng Tước đại đế tọa trấn, phương diện lực thống nhất cũng không phải là vấn đề lớn.
Dù sao hắn thống trị Lưu Ly vương thành ba ngàn năm, lực hiệu triệu và lực chấn nhiếp cùng với lực ảnh hưởng đều là thâm căn cố đế.
Hơn nữa mị lực nhân cách của bản thân Khổng Tước đại đế cũng vô cùng kinh người.
Giang Trầη nghe được con số trăm vạn cũng tặc lưỡi không thôi.
Một trăm vạn, cuối cùng thi đấu chọn lựa ra, người có thể tiến vào Lưu Ly vương thành cũng chỉ có ba mươi sáu người đúng không? Giang Trầη cũng bị tỉ lệ hơn kém quá lớn này làm cho kinh người.
Đúng vậy, người chính thức có thể tiến và chủ tháp Lưu Ly vương tháp chỉ có ba mươi sáu người.
Nhưng mà tiến vào võ tháp lại có hai trăm người.
Lưu Ly vương tháp cũng sở hữu ba tháp.
Chủ tháp và hai tòa phụ tháp.
Hai tòa phụ tháp là đan tháp và võ tháp.
Mà chủ tháp mới chính là kiến trúc tượng trưng chính thức của Lưu Ly vương thành, từ thượng cổ tới nay đã đứng ở nơi này, thủ hộ số mệnh Lưu Ly vương thành.
Đây quả thực là tìm ngàn dặm mới được một a.
Giang Trầη thở dài: Nói như vậy đại đa số người không có bất kỳ hy vọng nào, chỉ tới góp cho đủ số thôi đúng không? Góp đủ số lượng? Khổng Tước đại đế cười ha hả: Rất nhiều người biết rõ mình không có một chút hy vọng nào, thế nhưng bọn họ vẫn vì một tranh ngạch mà tranh đoạt tới vỡ đầu mẻ trán.
Ngươi biết tại sao không? Giang Trầη khẽ giật mình: Tại sao? Rất đơn giản, bởi vì cơ hội lịch lãm rèn luyện.
Ra tay với người đồng cấp, các loại thiên tài tụ họp, các loại thiên tài va chạm.
Tất nhiên sẽ khiến cho người ta nhận được rất nhiều linh cảm.
Trong lịch sử, rất nhiều thiên tài tu vi không cao cũng không có tiến vào top ba mươi sáu người mạnh nhất.
Thế nhưng lại vì cảm ngộ đạt được sau khi thi đấu võ tháp, cuối cùng nhấc chân bước vào con đường cường giả.
Mà ba mươi sáu người đầu tiên kia cũng có không ít người vẫn lạc.
Cho nên con đường võ đạo, vĩnh viễn tràn ngập vô cùng ẩn số.
Ai cũng không biết ai là người có thể cười tới cuối cùng.
Thiên tài chính thức lại là một quá trình.
Nói như vậy tin rằng dùng ngộ tính của ngươi cũng đã hiểu rõ đúng không? Giang Trầη như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu nói.
Trên trăm vạn người tham dự, tất cả có vô số trận chiến lớn nhỏ, loại lịch lãm rèn luyện này bình thường tuyệt đối không có cơ hội gặp phải.
Thử nghĩ một chút xem, tham dự loại chiến đấu này, mấy tháng thời gian, lớn nhỏ chiến đấu mấy trăm trận, thu hoạch nhận được tuyệt đối là kinh người.
Trên thực tế đối với một ít kỳ tài võ đạo mà nói, đây tuyệt đối là một cơ hội tăng thực lực tốt, cơ hội rèn luyện tốt nhất.
Giang Trầη đột nhiên hiểu ra, tại sao lại có số lượng trên trăm vạn.
Rất rõ ràng, nhân số trên trăm vạn dự thi tuyệt đối không phải mỗi người đều hướng về top ba mươi sáu người mạnh nhất kia.
Rất nhiều người biết rẽo mình không có cơ hội tiến vào top ba mươi sáu, nhưng vẫn không thể nhịn được mà muốn tham gia.
Nguyên nhân chính là ở chỗ này.
Một trăm vạn người, cuối cùng nếu như có thể trổ hết tài năng, thì tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.
Khó trách Lưu Ly vương tháp lại được coi là lần thịnh hội lớn nhất của Lưu Ly vương thành, mị lực hóa ra ở chỗ này.
Giang Trầη cũng sợ hãi thán phục không thôi.
Thiên tài va chạm, vĩnh viễn không thiếu lực hấp dẫn.
Nhưng mà, Giang Trầη, ngươi ở thi đấu võ tháp không có bất kỳ đặc quyền nào.
Phải bắt đầu từ tầng thấp nhất vươn lên.
Sao lại nói như vậy?Giang Trầη khẽ giật mình.
Thi đấu võ tháp được chia làm ba bảng.
Đầu tiên là Tân Tinh bảng, thứ hai là thiên tài bảng, thứ ba là thiếu chủ bảng.
Cái gọi là Tân Tinh bảng chỉ cần lọt vào trước một vạn người là có thể đi vào Tân Tinh bảng.
Tiến vào Tân Tinh bảng mới có tư cách cạnh tranh thiên tài bảng.
Mà những đệ tử thế gia đại phiệt trong Lưu Ly vương thành đại bộ phận cũng có thể trực tiếp bỏ qua tân tinh bảng, tiến vào tranh đấu trong thiên tài bảng.
Cuối cùng thiên tài bảng thi đấu chọn ra hai trăm người, tiến vào thi đấu ở thiếu chủ bảng.
Ba mươi sáu người mạnh nhất sẽ được xếp vào thiếu chủ bảng.
Có thể tiến vào chủ tháp Lưu Ly vương tháp.
Tân tinh bảng, một vạn người.
Thiên tài bảng, hai trăm người, có tư cách tiến vào võ tháp.
Thiếu chủ bảng, ba mươi sáu người, cuối cùng tiến vào chủ tháp Lưu Ly vương tháp.
Ba bảng, cấp độ rõ ràng, phân chia rất lớn.
Có thể nói tiến vào tân tinh bảng đối với rất nhiều người trẻ tuổi mà nói, vẫn có cơ hội.
Trăm vạn người dự thi chọn ra trong đó một vạn người, chẳng khác gì trong trăm chọn một.
Nhưng mà sau tân tinh bảng, muốn tiến vào thiên tài bảng, độ khó rất lớn.
Tân Tinh bảng trải qua tranh đấu tàn khốc mới có thể từ một vạn chọn ra hai trăm người, hai trăm người này không ai là kẻ tầm thường cả.
Một vạn người cạnh tranh danh sách hai trăm người trong thiên tài bảng, cạnh tranh khốc liệt ra sao không cần phải nói.
Dưới loại tình huống này, tranh đoạt nhất định vô cùng kịch liệt.
Mỗi một danh ngạch đều giết tới đầu rơi máu chảy.
Từ trong một vạn người thi đấu chọn ra hai trăm thiên tài, chẳng khác nào là năm mươi dặm chọn một.
Thoạt nhìn từ năm mươi chọn một, dường như so với một trăm chọn một trước đó còn đỡ hơn.
Nhưng kỳ thực độ khó còn lớn hơn.
Bởi vì trong một trăm vạn người lựa chọn một vạn người lúc trước, thực lực người dự thi dù sao cao thấp cũng không đều.
Nhưng mà trải qua một vòng lựa chọn, sàng lọc, những người còn lại đâu có ai là tay mơ?Cho nên muốn đi vào bảng thiên tài, tuyệt đối không phải là kẻ tài trí thực lực bình thường.
Mỗi một người tuyệt đối là thiên tài hàng thực giá thực.
Mà hai trăm thiên tài này cuối cùng phải đấu võ chọn ra top ba mươi sáu người mạnh nhất, cũng chính là thiếu chủ bảng.
Tranh đoạt bảng đơn này kỳ thực trình độ coi trọng vô cùng lớn.
Có thể nói tranh đoạt bảng đơn này quyết định số mệnh tương lai của Lưu Ly vương thành, quyết định xu thế của Lưu Ly vương thành.
Thiếu chủ bảng danh như tên, nghĩa là có tư cách trở thành thiếu chủ nhất mạch của bảy đại đế.
Loại cấp bậc này giống như đệ tử chân truyền của tất cả các đệ tử đại tông môn.
Hơn nữa còn là đệ tử chân truyền bài danh top mười.
Cả đám đều thiên phú siêu quần, ngộ tính vô cùng cao, thực lực cường hãn.
Thực lực như vậy chênh lệch đều vô cùng rõ ràng.
Nếu như muốn xông vào trong top ba mươi sáu người này, không có thực lực siêu nhất đẳng và bổn sự thì cơ hồ là không có bất kỳ khả năng nào.
Có lẽ một lần chiến đấu, hai lần chiến đấu sẽ ngoài ý muốn mà xảy ra chút chuyện.
Thế nhưng mà liên tục chiến đấu, tuyệt đối không có khả năng may mắn.
Giang Trầη lặng lẽ tiêu hóa những tin tức từ trong miệng Khổng Tước đại đế.
Không thể không thừa nhận, bố trí ba bảng này vô cùng hợp lý.
Phân chia trình độ cũng cao.
Mấy lần đào thải, trên cơ bản những người góp đủ số sẽ bị đào thải hết, không dư thừa một ai.
Muốn giết tới thiếu chủ bảng cuối cùng, đám người ôm tâm lý kia tuyệt đối không có khả năng.
Phải có thực học, nhưng phải là thực học bao trùm lên những người khác.
Bệ hạ, nói như vậy đệ tử thế gia đại phiệt vẫn có ưu thế a.
Vòng thứ nhất, tân tinh bảng bọn họ có thể bỏ qua, trực tiếp tiên vào tranh đoạt thiên tài bảng vòng thứ hai sao? Trên lý luận là như vậy.
Nhưng mà cũng có hạn chế, tới thế gia tam cấp chỉ có ba danh ngạch.
Từ tứ tới lục cấp chỉ có năm danh ngạch.
Từ thất tới cửu cấp thế gia có mười danh ngạch.
Về phần cấp bậc đại phiệt có hai mươi danh ngạch.
Dưới trướng đại đế thì sao?Giang Trầη hiếu kỳ.
Khổng Tước đại đế cười ha hả: Thiên tài dưới trướng đại đế không cần tham dự tranh đoạt thiên tài bảng.
Bọn họ sẽ tham gia vòng cuối cùng, tranh giành danh ngạch thiếu chủ bảng.
Cái gì? Nói như vậy bọn họ chỉ cần dùng khỏe ứng mệt, đợi vòng quyết đấu cuối cùng sao? Đúng vậy, cho nên thiên tài bảng có hai trăm người, còn phải giảm đi ba mươi sáu danh ngạch dưới trướng đại đế.
Trên thực tế cũng là hơn một trăm danh ngạch.
Giang Trầη dở khóc dở cười nói: Dưới trướng đại đế có ba mươi sáu danh ngạch, nói như vậy top ba mươi sáu cuối cùng đại bộ phận còn không phải bị bọn họ chia cắt sao? Không phải đại bộ phận mà là cơ hồ là tất cả.
Đều bị bọn họ chia cắt.
Cái gọi là tranh đoạt thiếu chủ bảng kỳ thực là cho những thiên tài phía dưới có cơ hội nhảy lên.
Tranh thủ xuất hiện mấy thiên tài mạnh mẽ, có thể thế thân một số ít thiên tài dưới trướng các đại đê.
s Thực hiện cơ chế mạnh được yếu thua.
Chỉ tiếc, Lưu Ly vương tháp trải qua nhiều năm như vậy, chính thức có thể quật khởi từ phía dưới, cường thế thay thế thiên tài dưới trướng đại đế cũng không có bao nhiêu người.
Tối đa một lần cũng chỉ xuất hiện năm người.
Dưới tình huống bình thường, cũng chỉ có hai ba.
Có mấy lần khoa trương nhất thậm chí một người cũng không có xuất hiện.
Giang Trầη đối với chuyện này cũng không cảm thấy có gì là kỳ lạ.
Thiên tài dưới trướng đại đế mặc kệ là trên phương diện thiên phú hay tài nguyên, hai tầm mắt nhất định đều vượt xa thiên tài phía dưới.
Thiên tài phía dưới các mặt đều không bằng được những người này, mà muốn vượt lên trên, đứng ngang hàng quả thực rất khó khăn.
Có một câu nói là không ai hèn cả đời.
Nhưng mà thế giới v õ đạo, nếu như ngươi nghèo, dù cho có là thiên tài cũng có thể bị mai một.
Bởi vì ngươi không có tài nguyên, khi sinh ra không được ngậm chìa khóa vàng, không có công pháp cường đại, không có đan dược cường đjai, không có tiền bối cường đại chỉ điểm.
Những thứ người khác có, ngươi đều không có.
Xuất phát điểm bất đồng, không thể tăng tốc được, cho nên muốn thu nhỏ chênh lệch cơ hồ là chuyện không có khả năng.
Cho nên thế giới võ đạo thường thường đều vô cùng tàn khốc như vậy.
Chuyện này được thể hiện ở tranh đoạt ba bảng Lưu Ly vương tháp vô cùng tinh thế.
Đẳng cấp sâm nghiêm, phân chia rõ ràng.
Những thiên tài dòng chính dưới trướng đại đế chỉ cần tham gia tranh đoạt thiếu chủ bảng cuối cùng là được.
Tranh đoạt phía trước, căn bản bọn họ không cần tham gia, cũng khinh thường tham gia.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License