con-mat-ao-thi

Đồng Côn cũng nói: Vương ca, yên tâm đi, loại cửa hàng như vậy nhất định không tồn tại được lâu.

Coi như là Thái Uyên lâu chúng ta khai trương để cho mọi người xem một hồi hài kịch miễn phí.

Mọi người đều cùng vui, cũng không tệ a.

Mời đoàn kịch tới cũng phải trả tiền nha.

Vương Đằng ra vẻ lạnh nhạt gật đầu nói: Loại người này nên tránh tiếp xúc thì tốt hơn.

Phụ tử này có chút qune mắt, hẳn là nhân vật có uy vọng trong Lưu Ly vương thành, tại sao lại làm ra chuyện mất mặt như vậy? Tra một chút, đó là thế lực dưới trướng đại phiệt nào.

Lời này không nặng không nhẹ, thế nhưng lại để cho toàn bộ Vi gia nghe thấy.

Phụ tử Vi gia nghe vậy tức như muốn bạo phát.

Vương Đình đại phiệt này quả thực không biết xấu hổ, tiểu tử Vương Đằng này quá biết giả vờ.

Cái gì gọi là quen mắt? Vi gia dù gì cũng là thế gia cửu cấp, Vương Đằng hắn có thể không biết sao?Hơn nữa chuyện rõ ràng là Vương Đình đại phiệt hắn đứng sau thao túng, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại giả bộ như không biết gì, giả vờ cho ai xem vậy?Rõ ràng bọn họ ăn theo Vi gia, cũng theo Thái Uyên các, cố ý đối nghịch.

Kết quả lại nói là Vi gia bên này học theo bọn họ.

Cảnh này đừng nói là phụ tử Vi gia, ngay cả Giang Trầη cũng không nhịn được.

Nhìn thấy Vương Đằng giả vờ ngưu bức, phụ tử Đồng gia dương dương đắc ý, trong lòng Giang Trầη đã bắt đầu suy nghĩ tìm kế sách phản kích.

Đồng Côn nghe thấy Vương Đằng hỏi vậy, biết rõ Thiếu phiệt chủ muốn châm chọc phụ tử Vi gia, hắn cười hắc hắc, ngữ khí chanh chua nói: Thiếu phiệt chủ, người không biết rồi, phụ tử ở đối diện cũng có địa vị không nhỏ.

.

.

Lại nói, cũng là thế gia cửu cấp, là Vi gia dưới trướng Bàn Long đại phiệt.

Vi gia?Vương Đằng sững sờ, nói: Vi gia không phải là gia tộc đỉnh cấp dưới trướng Bàn Long đại phiệt sao? Sao lại có thể làm ra chuyện như vậy? Ai biết được với bọn họ? Có khả năng ở phương diện đan dược im ắng quá lâu, đã không còn mặt mũi của thế gia cửu cấp, muốn phát tài cho nên dẫn tới điên như vậy a.

Đồng Tiên Uy cười ha hả nói: Thiếu phiệt chủ, mười vào trong trước.

Những chuyện nhỏ nhặt này nghe sẽ làm bẩn lỗ tai của người.

Vương Đằng cố ý thở dài một hơi, dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đảo qua phụ tử Vi gia, định cất bước đi vào trong.

Cố làm ra vẻ, chó đội lốt người.

Giang Trầη lạnh lùng cười, thản nhiên nói.

Phụ tử Vi gia không nói chuyện, tám câu của Giang Trầη này vô cùng thanh thúy.

Một khi nói ra, toàn trường đều có thể nghe thấy được, cực kỳ đột ngột.

Vương Đằng kia đang giả vờ ngưu bức nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi.

Đám người tiền hô hậu ủng của Vương Đình đại phiệt tức thì dừng chân, hùng hổ nhìn về phía Vi gia bên này.

Ai? Vừa rồi là hổn đản nào mới lên tiếng? Có gan thì đứng ra cho lão tử?Người Vương Đình đại phiệt ở Lưu Ly vương thành là tồn tại đi ngang.

Thế lực của bảy Đại Đế rất ít khi nhúng tay vào tục vụ, trên cơ bản đại phiệt chính là thế lực cường thế nhất Lưu Ly vương thành.

Mà Vương Đình đại phiệt lại là tồn tại số một số hai trong đám đại phiệt.

Trường hợp hiện tại ngay cả Vi gia cũng không dám nói gì trước mặt Vương Đình đại phiệt.

Cho nên tám chữ kia của Giang Trầη mắng vô cùng sắc bén, thống khoái, không thể nghi ngờ là nhen nhóm lửa cháy.

Đối mặt với đám người có khí thế như sói như hổ này, Giang Trầη cười nhạt một tiếng, chân bước lên một bước, mặt mũi vô cùng hòa nhã, nói: Chẳng lẽ là ta nói sai sao? Thái UYên các ta khai trương đã chuẩn bị chừng nửa tháng trước.

Đã đưa thiệp mời từ sớm, tên cũng đã nghĩ kỹ.

Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ học theo ai? Rốt cuộc là kẻ nào không biết xấu hổ? Đừng có mở cái miệng thối ra nói điêu mà không biết xấu hổ như vậy.

Trong lòng tất cả mọi người ai mà không biết? Các ngươi giống như con chó điên vậy, giả trang cái gì? Chó sói quẫy đuôi sao? Cần phải bị cắn ngược, bị dẫm lên chân mới cảm thấy thoải mái đúng không? Không ngưu bức các ngươi sẽ chết đúng không?Trong lòng Giang Trầη đã sớm một bụng lửa giận, lúc này đừng nói là thiếu chủ Vương Đình đại phiệt, coi như là bản thân phiệt chủ Vương Đình đại phiệt, hắn cũng không khách khí.

Không hề nghi ngờ, những người này dùng hai chữ Thái Uyên đã chạm phải nghịch lân ở sâu trong lòng Giang Trầη.

Danh hào của phụ thân há có thể để cho đám đầu trộm đuôi cướp này làm vấy bẩn.

Sau khi mắng xong, thân thể Giang Trầη có cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều.

Từ khi tiến vào Lưu Ly vương thành tới nay, hắn luôn ít xuất đầu, cho dù chịu một chút ủy khuất cũng cố gắng chịu đựng.

Thế nhưng mà cho tới hôm nay hắn đã không thể nhịn được nữa.

Vương Đình đại phiệt dùng Vạn Thọ đan diễu võ giương oai giống như một kẻ điên thì cũng coi như thôi đi.

Thế nhưng tên điên này lại mở một Thái Uyên lâu, mở ở ngay đối diện Thái Uyên các của hắn.

Mọi người bằng vào bổn sự của mình mà cạnh tranh chưa hẳn Giang Trầη sẽ phát tác.

Thế nhưng mà tên điên này lại khinh người quá đáng, lấy trộm tên, lấy trộm Vạn Thọ đan, cò muốn giẫm một cước lên trên đầu Giang Trầη hắn.

Chuyện này khiến cho lửa giận tích lũy trong lòng Giang Trầη triệt để bạo phát.

Có thể nhẫn chứ không thể nhục.

Giang Trầη mắng ra những lời này, toàn trường ngây ngốc một hồi lâu.

Một lát sau phía đối diện mới vang lên từng tiếng mắng to.

Tiểu tử, ngươi là ai? Nơi này tới phiên ngươi nói chuyện sao? Không biết cao thấp.

Tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống rồi.

Thiếu phiệt chủ, thủ hạ đi diệt tiểu tử này.

Thuận tiện giáo huấn cho người Vi gia biết nên làm người thế nào.

Giang Trầη lạnh lùng cười cười, cũng âm thầm vận thế.

Hôm nay cho dù vạch mặt hắn cũng không tiếc.

Phật tranh giành nhau một nén nhang, người tranh giành khí thế.

Cơn tức này thực sự hắn nuốt không trôi, đã không thể nhẫn thì cũng không cần nhịn nữa.

Ngay lúc đang giương cung bạt kiếm, từ phía xa có tiếng hét lớn vang lên: Vương Đằng, tiểu tử ngươi gần đây xem ra rất thích đổi trắng thay đen a.

Sao nào, hôm nay lại có chủ ý gì?Thanh âm này truyền tới khiến cho phụ tử Vi gia lập tức đại hỉ.

Cơ Tam công tử, đây là thanh âm của Cơ Tam công tử.

Phía xa xa, Cơ Tam công tử mang theo một lượng lớn nhân mã, khoản chừng gấp năm sáu lần số người bên Vương Đằng.

Những người kia không đơn giản là tùy tùng của Cơ Tam công tử, cũng có rất nhiều thế lực tâm phúc dưới trướng Bàn Long đại phiệt, đa số đều là nhân vật có uy vọng trong Lưu Ly vương thành.

Cả đám đi theo sau lưng Cơ Tam công tử tới.

Nhìn thấy Cơ Tam công tử ra mặt, sắc mặt Vương Đằng trầm xuống: Cơ lão tam, nơi này dường như không có chuyện của ngươi a.

Cơ Tam công tử cười ha hả: Ngươi đang nằm mơ sao? Vi gia là thế gia cửu cấp dưới trướng Bàn Long đại phiệt chúng ta.

Thái Uyên các khai trương, Cơ mỗ đặc biệt tới tọa trấn, là bởi vì muốn đề phòng một ít đạo chích tới gây sự.

Quả nhiên đã bị ta đoán trúng.

Rốt cuộc cũng là đệ tử đệ nhất đại phiệt, Cơ Tam công tử này vừa mới mở miệng đã chiếm khí thế.

Trực tiếp chụp mũ bọn đạo chích này cho Vương Đằng.

Nếu nói so thủ đoạn quần là áo lượt, Cơ Tam công tử cũng là tồn tại nổi danh trong Lưu Ly vương thành.

Vương Đằng quả thực rất khó chiếm thế thượng phong trước mặt Cơ Tam công tử.

Cơ lão tam, hôm nay là ngày Thái Uyên lâu khai trương.

Vương mỗ khinh thường đấu mồm mép với ngươi.

Vương Đằng lạnh lùng cười.

Cơ Tam công tử cũng nghiêm túc cười nói: Thái Uyên lâu? Chưa từng nghe qua.

Chỉ nghe qua Thái Uyên các khai trương, THái Uyên lâu là thứ đồ vật gì vậy? Vương Đằng, không phải tiểu tử ngươi đổi tính nết đó chứ? Không phải Vương gia các ngươi thích làm một ít trò mèo này à? Các ngươi không thể có tiền đồ một chút sao? Quang minh chính đại hơn một chút sao? Bằng vào loại đức hạnh này còn muốn thay thế Bàn Long đại phiệt ta trở thành đệ nhất phiệt trong Lưu Ly vương thành sao?Cơ Tam công tử hiển nhiên vô cùng mạnh miệng.

Nói một phen khiến cho mỗi người có mặt ở nơi này chấn động trong lòng.

Vương Đình đại phiệt và Bàn Long đại phiệt tranh đấu gay gắt, tất cả mọi người chỉ làm chứ không nói.

Có rất ít người nói toạc việc này ra.

Mà Cơ Tam công tử hôm nay lại có thái độ khác thường như vậy.

Vương Đằng cười lạnh nói: Cơ lão tam, ngươi dường như đã quan tâm quá nhiều a.

Chuyện trong nhà còn chưa xử lý tốt, còn muốn quản chuyện Vương Đình đại phiệt ta? Nhanh về chuẩn bị một chút đi, nói không chừng ngày nào đó nội bộ sẽ mâu thuẫn.

Lời này hiển nhiên vạch trần vết sẹo của Bàn Long đại phiệt, ám chỉ Bàn Long đại phiệt hiện tại ăn bữa nay lo bữa mai, sắp nội loạn, sắp xong đời.

Chỉ cần phiệt chủ Bàn Long đại phiệt tán công, Bàn Long đại phiệt sẽ lâm vào trong nội loạn.

Cơ Tam công tử vung vẩy chiếc quạt, cười nói: Cho dù xảy ra hỏa hoạn thì nhất định cũng kéo theo Vương Đình đại phiệt các ngươi đốt cùng một chỗ.

Điểm này ngươi có thể yên tâm.

Lời này tương đương với uy hiếp trần trụi.

Vương Đình đại phiệt ngươi ngưu bức sao? Nếu như thực sự có một ngày Bàn Long đại phiệt ta nội loạn, nói không chừng trước tiên phải kéo Vương Đình đại phiệt các ngươi cùng xuống hố lửa.

Quả nhiên lời vừa nói ra, sắc mặt Vương Đằng hơi đổi, lời này hắn quả thực không dám tùy tiện tiếp lời.

Loại chuyện này trên Thần Uyên đại lục cũng không phải chưa từng xảy ra qua.

Có một ít cường giả cảm giác được thọ nguyên của mình đã sắp hết, trước khi chết sẽ rất điên cuồng.

Trực tiếp giết tới thế lực đối địch với gia tộc mình, gặp người là giết.

Trực tiếp đồng quy vu tận với người mạnh nhất ở trận doanh đối địch cũng từng có.

Bởi vì như thế, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cuối cùng chỉ là đánh ngang.

Tránh cho việc sau khi mình chết, thế lực của mình bị thế lực đối phương chèn ép không ngẩng đầu lên được.

Loại biện pháp bi tráng này, theo quy tắc là không cho phép.

Nhưng ai cũng không biết liệu có người sẽ làm như vậy hay không.

Cơ lão tam.

Ngươi đừng chơi trò này với Vương mỗ.

Không dùng được đâu.

Hôm nay là ngày Thái Uyên lâu khai tưởng.

Ngươi nói Thái Uyên lâu ăn theo Thái Uyên các? Chúng ta còn đang nói Thái Uyên các ăn theo Thái Uyên lâu nha.

Nói miệng không có bằng chứng, nói một nghìn đạo một vạn.

Còn phải thắng trên phương diện đan dược đi đã.

Vi gia.

.

.

Nếu như nhớ không nhầm mà nói, trên phương diện đan dược vẫn chỉ là tồn tại không đặt được lên mặt bàn nha.

Vương Đằng nói xong, thành công chuyển lực chú ý về một hướng khác.

Không phải ngươi ngưu bức sao? Có bản lĩnh thì đấu đan dược ngay tại đây.

Dùng mồm mép không phải là quân tử.

Không thể không nói chiêu này vô cùng độc.

Ai cũng biết, Vi gia ở giới đan dược cơ hồ không có quyền lên tiếng gì.

Mà Đồng gia ở giới đan dược có địa vị không tồi.

Nhất là Thái Uyên lâu lần này cao điệu khai trương, khách mời tới trên cơ bản đều tới cổ vũ cho Thái Uyên lâu mà không lựa chọn Thái Uyên các.

Đây là chứng cớ cho việc Đồng gia viễn siêu Vi gia trên phương diện đan dược, cũng là chứng cớ cho việc Vương Đình đại phiệt áp chế Bàn Long đại phiệt.

Cho nên Vương Đằng mới có khí thế như vậy.

Đồng Tiên Uy cũng kêu lên: Thiếu phiệt chủ nói đúng, công đạo thị phi tự ở nhân tâm.

Nhìn xem khách mời hôm nay mười phần thì chín phần đều tới Thái Uyên lâu chúng ta.

Điều này đã nói lên tất cả.

Không thể không nói quả thực việc này vô cùng bất lợi đối với Vi gia.

Nhưng cũng có nguyên nhân của nó.

Thứ nhất vô số khách mời ngày hôm nay đều nghe nói Thái Uyên lâu muốn công bố một loại đan dược có tính rung động.

Tất cả mọi người đều muốn thấy trước.

Thứ hai, mọi người đều biết sau lưng Thái Uyên lâu chính là Vương Đình đại phiệt.

Mà Thái Uyên các chỉ là một cửa hàng Vi gia khai trương mà thôi.

Sau lưng không có bóng dánh của Bàn Long đại phiệt.

Thứ ba, tình cảnh của Vi gia ở Lưu Ly vương thành ra sao, bị Bàn Long đại phiệt thất sủng, Vương Đình đại phiệt vươn tay ra bọn họ lại không đầu nhập vào.

Không có chỗ dựa, địa vị của Vi gia cũng rất vi diệu.

Một bên là Vương Đình đại phiệt và Đồng gia, một bên là VI gia, nhân tâm luôn tìm chỗ lợi, tránh chỗ hại, tự nhiên đều lựa chọn Thái Uyên lâu.

Bởi vì đây là sự thật không thể chối cãi.

Cơ Tam công tử cũng biết, nguyên nhân tạo thành tình cảnh xấu hổ của Vi gia hiện tại kỳ thực Bàn Long đại phiệt hắn cũng có phần không nhỏ.

Giang Trầη liếc nhìn Vi Kiệt, Vi Kiệt lập tức hiểu ý, lớn tiếng nói: Các tân khách chỉ là người bị bịt mắt, Thái Uyên lâu các ngươi luôn miệng nói đan dược lợi hại, nói chúng ta là củi mục, thế nhưng rốt cuộc không biết được các ngươi có thể lấy ra được loại đan dược gì.

Cơ Tam công tử nhìn thấy Vi Kiệt lên tiếng, cũng nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, nói: Đúng vậy, Vương Đằng, ngươi ba hoa lợi hại như vậy, làm sao ngươi có thể chứng minh được các ngươi không phải đang ba hoa, tự thổi phồng chính mình?Vương Đằng nghe xong nở nụ cười lạnh lẽo, nói: Sao nào? Vi gia nho nhỏ qua thực lại muốn đấu đan dược với Đồng gia hay sao?Giang Trầη thản nhiên nói: Đừng có kéo Đồng gia gì đó vào.

Quang minh lỗi lạc một chút, cứ việc nói thẳng ra là Vương Đình đại phiệt các ngươi.

Người nào mà không biết việc này là do Vương Đình đại phiệt các ngươi một tay đạo diễn ra? Đồng gia? Đồng gia là thứ gì? Ngươi có dám chỉ tay lên trời thề, người đứng sau lưng không phải là Vương Đình đại phiệt các ngươi không?Cơ Tam công tử cười lớn: Đúng vậy, thực sự là nói trúng tim đen a.

Vương Đằng, Vương Đình đại phiệt các ngươi đều ưa thích giả vờ, giả thần giả quỷ, có thể nói là người qua đường cũng đều biết a.

Giang Trầη liên tục hai lần vạch mặt sự dối trá của Vương Đằng, chuyện này khiến cho Vương Đằng giận tím mặt.

Dù thế nào hắn cũng không thể nào tưởng tượng được chỉ là một tên đan sư của Vi gia cũng dám hai lần liên tục mạo phạm sự uy nghiêm của đại phiệt như hắn.

Từ lúc nào mà đan sư của một thế gia lại có lá gan lớn như vậy? Đan sư khách khanh bình thường cho dù là Đan Vương, chỉ tham dự vào chuyện đan đạo, tranh đấu giữa các thế gia quả thực rất ít khi nhúng tay vào.

Tất cả mọi người đều sẽ lui lại đường lùi cho mình.

Vạn nhất gia tộc mà hắn hợp tác sụp đổ, thất bại, khi đó Đan Vương còn có thể quay đầu sang con đường khác.

Đan Vương khách khanh dù sao cũng chỉ là khách khanh mà thôi, có rất ít người sẽ bỏ mạng theo với gia tộc cùng một chỗ.

Mà tên đan sư không hiểu chuyện của Vi gia này thậm chí còn gây khó dễ cho bản thân hắn.

Chuyện này khiến cho Vương Đằng ngoài việc phẫn nộ ra cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Ánh mắt phát lạnh, nhìn chằm chằm vào Giang Trầη, lạnh lùng nói: Đại phiệt đang nói chuyện với nhau, một đan sư nho nhỏ như ngươi còn không nghĩ tới thân phận của mình? Ngươi có tư cách gì mà xen vào?Nói xong ánh mắt Vương Đằng sắc bén vô cùng, nhìn về phía phụ tử Vi gia nói: Vi gia các ngươi tốt xấu gì cũng coi như là thế gia cửu cấp, lễ nghi căn bản nhất cũng không hiểu sao? Xem ra, Vi gia các ngươi không có ai dạy các ngươi nên làm người thế nào a.

Cơ Tam công tử nghe xong lập tức không vui nói: Vương Đằng, nói lời vô dụng làm gì? Vi gia là thế lực của Bàn Long đại phiệt ta.

Bọn họ làm người thế nào, đều có Bàn Long đại phiệt ta nói.

Vị Chân Đan Vương này Cơ mỗ gần đây rất bội phục.

Thi thoảng cũng nhiều lần thỉnh giáo chuyện đan dược với hắn.

Có lời nào mà không nói được cơ chứ? Vương gia các ngươi chẳng lẽ không thích giả thần giả quỷ? Chẳng lẽ không phải độc thủ phía sau màn? Vương Đằng, không phải Cơ mỗ xem thường ngươi, ngươi còn không dám chỉ lên trời thề.

Vương gia các ngươi vĩnh viễn không dám quan minh chính đại, thoải mái đứng ra chỗ sáng a.

Đây là phép khích tướng, tuy rằng không cao minh, thế nhưng lại chỉ thẳng vào Vương Đằng, khiến cho Vương Đằng không có đường lui.

Phải thừa nhận, Vương gia quả thực không đủ quang linh lỗi lạc.

Không thể không thừa nhận hắn đang chột dạ.

Dù sao Thái Uyên lâu này quả thực là sản nghiệp của Vương gia.

Đồng gia bất quá chỉ là trợ thủ mà thôi, đứng ở phía trước hỗ trợ cho bọn họ.

Vương Đằng hiển nhiên không muốn tiếp tục dây dưa vào đề tài này, hắn lạnh lùng cười nói: Cơ lão tam, nói nhiều hơn nữa cũng không thể nào che dấu việc các ngươi bị chột dạ.

Sinh ý đan dược, mọi người đều chỉ chú ý tới đna dược, không phải tới nơi này xem các ngươi làm trò hề.

Có bản lĩnh thì mang đan dược tuyệt phẩm ra cạnh tranh.

Không có bổn sự thì nhìn Thái Uyên lâu phát tài, bản thân các ngươi ăn không khí đi thôi.

Cơ Tam công tử cười lớn, nói: Nói như vậy ngươi thừa nhận Thái Uyên lâu là của Vương gia các ngươi? Đúng thế thì sao? Cơ lão tam, không phải Vương mỗ nói ngươi, đường đường là đệ tử đại phiệt, lại giống như một tên vô lại đầu đường xó chợ, dây dưa những việc nhỏ không đáng kể này.

Ta cảm thấy đáng thương thay ngươi a.

Giang Trầη không đợi Cơ Tam công tử mở miệng, lại nói tiếp: Hay cho một câu phải nhìn vào đan dược.

Vương đại công tử ngươi đã tự tin như vậy.

Hôm nay vừa vặn ở đây cũng có chư vị khách quý, mọi người không ngại ở nơi này liều về đan dược.

Nói miệng cũng không bằng có chứng cớ.

Liều đan dược sao?Cơ Tam công tử và phụ tử Vi gia nghe vậy trong lòng sững sờ, nhanh chóng nhìn qua phía Giang Trầη.

Giang Trầη tự tin gật gật đầu với bọn họ.

Thế cục phát triển tới một bước này, Giang Trầη muốn ít xuất hiện cũng không được.

Nếu như hôm nay để cho Thái Uyên lâu thành công khai trương, sau này Thái Uyên các của hắn nhất định sẽ bị người ta áp chế, lực cản sẽ vô cùng lớn.

Nếu như đã vạch mặt, so với việc ngày sau bị đối phương đè đầu cưỡi cổ còn không bằng hôm nay thả tay đánh cược một lần.

Vương Đằng nghe vậy liên tục cười lạnh: Liều đan dược? Cơ lão tam, thủ hạ của ngươi có thể đại biểu cho ý tứ của ngươi sao? Vương Đằng, ta không phải ngươi.

Thái Uyên các này là sản nghiệp Vi gia, ta không tiện làm chủ cho bọn họ.

Vương Đằng trào phúng nhìn qua phụ tử Vi gia: Vậy Vi gia các ngươi nói như thế nào đây?Vi Thiên Tiếu cũng biết tới một bước này, đã không còn đường lui.

Nếu như hôm nay lui một bước, Thái Uyên các sẽ vĩnh viễn không có lúc nào để trở mình.

Liều thì liều.

Vi Kiệt mở miệng trước tiên: Chẳng lẽ Thái Uyên các chúng ta còn sợ đám ăn theo như các ngươi sao?Vương Đằng cười lạnh, vỗ vỗ tay, quay đầu nói với Đồng Tiên Uy: Đồng gia chủ, đi mời khách bên trong ra hết đây.

Chúng ta ở trên phố Thần Nông này mời mọi người làm chủ.

Để nhìn xem giữa Thái Uyên lâu và Thái Uyên các, rốt cuộc ai có thực lực, hàng thật giá thật.

Không phải Vương Đằng có tự tin mù quáng, mà là hắn có thứ để cho rằng như vậy.

Hôm nay Thái Uyên lâu này khai trương, không đơn thuần là có Vạn Thọ đan với tư cách là bảo vật trấn điếm.

Còn có vài loại đan dược khác, đều là tinh hoa đan dược mà mấy năm gần đây nghiên cứu mới phát minh ra.

Chuẩn bị mượn danh tiếng của Vạn Thọ đan đẩy ra cùng một chỗ.

Thuận thế đánh vào thị trường đan dược, khiến cho danh khí của Thái Uyên lâu tăng cao.

Lần này làm như vậy không phải là Vương Đằng nghĩ ra.

Mà là từ trên xuống dưới trong Vương Đằng trải qua suy diễn nghiêm túc, trải qua cân nhắc kỹ lưỡng mới có hành động lần này.

Cho nên Vương Đằng vô cùng nắm chắc.

Nhất là Vạn Thọ đan, loại đan dược cơ hồ phá vỡ trật tự của giới đan dược này, một khi mở rộng ra tất sẽ khiến cho mọi người điên cuồng.

Đồng Tiên Uy tự nhiên biết rõ lực lượng của Vương Đình đại phiệt, thấy Vi gia không biết sống chết như vậy.

Không ngờ lại muốn đấu đan dược với Vương Đình đại phiệt, trong lòng âm thầm cười lajh.

Tốt, ta đi mời.

Đồng Tiên Uy cười lạnh, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngây ngốc nhìn qua Vi gia.

Trong lòng thầm nghĩ, Vi gia các ngươi muốn tự mình mất mặt, không trách được ngườ khác.

hiện tại cho các ngươi đắc ý.

Một lát nữa Vi gia các ngươi muốn khóc cũng không khóc được.

Còn có Cơ Tam công tử, muốn đi theo chịu xấu hổ? Đợi lát nữa ngay cả mặt mũi của Cơ Tam công tử ngươi cũng mất.

Nghe nói Thái Uyên lâu và THái Uyên các muốn công khai đánh cuộc đan dược trên đường phố, các tân khách đều vô cùng hứng thú, nhao nhao từ trong Thái Uyên lâu đi ra.

Giang Trầη nháy mắt với Vi Kiệt, Vi Kiệt hiểu ý, cũng đi vào kêu khách mời từ trong Thái Uyên các đi ra.

Trong lúc nhất thời trên đường cái tràn ngập người.

Từ trong ra ngoài chí ít có hai ba ngàn người.

Hơn nữa người nghe tin tức chạy tới xem náo nhiệt cũng ngày càng nhiều.

Tuy rằng không được mời, thế nhưng cũng đều không mời mà tới.

Hiển nhiên, Đồng gia và Vi gia đấu với nhau đã đủ hấp dẫn.

Mà sau lưng còn đại biểu cho Bàn Long đại phiệt và Vương Đình đại phiệt, càng thêm kịch tính.

Trong hai thế lực này tất sẽ có một nhà phải ngã xuống.

Mặc kệ là nhà nào ngã xuống, đều dẫn tới biến hóa của thế cục.

Rốt cuộc là Bàn Long đại phiệt áp chế Vương Đình đại phiệt hay là Vương Đình đại phiệt trở mình, áp chế lại Bàn Long đại phiệt?Loại va chạm cao cấp nhất Lưu Ly vương thành này có thể nói là vô cùng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Không bao lâu, phụ cận hai cửa hàng này cũng đã chật ních hơn vạn người.

Cũng may đường trên phố Thần Nông này vô cùng rộng rãi.

Thế nhưng dù vậy vẫn chen chúc nhau, dòng người tấp nập, cơ hồ đổ nước cũng khó lọt.

Trong lòng Cơ Tam công tử kỳ thực cũng biết nếu như việc này náo loạn lớn, rất có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi với Bàn Long đại phiệt.

Nếu như hôm nay Thái Uyên lâu này chiếm thế thượng phong, Bàn Long đại phiệt hắn sẽ bị mất mặt theo.

Thế nhưng mà nhìn khuôn mặt tự tin, lạnh nhạt của Giang Trầη, trong lòng Cơ Tam công tử lại có chút tin tưởng.

Vốn trong lòng còn có chút băn khoăn lúc này cũng dứt khoát bị hắn ném bỏ.

Việc đã tới nước này, cũng không cần phải do dự cái gì.

Hiện tại rời đi chẳng khác nào là sợ hãi.

Hơn nữa cục diện của Bàn Long đại phiệt đã như vậy, cho dù thua cũng chỉ bết bát hơn một chút, thì thế nào cơ chứ?Mấu chốt nhất chính là Cơ Tam công tử đối với Giang Trầη vô cũng tin tưởng.

Lần trao đổi ở Nhàn Vân tiểu trúc kia khiến cho Cơ Tam công tử triệt để nhớ kỹ Chân Đan Vương của Vi gia này.

Nhất là tin tức Tùng Hạc đan khiến cho Cơ Tam công tử phải lau mắt mà nhìn Giang Trầη.

Hắn cảm giác, cảm thấy Chân Đan Vương này sẽ mang tới kinh hỉ cho hắn.

Vương Đằng, ngươi định đấu thế nào?Cơ Tam công tử đã quyết định cho nên cũng không tiếc đứng ra làm chỗ dựa của Thái Uyên các.

Ngươi muốn đấu thế nào?Vương Đằng cười lạnh, trong mắt mang theo một tia khinh thường.

Ánh mắt hắn quét qua, đảo qua đệ tử của những thế lực đại phiệt.

Nói miệng không bằng bằng chứng, nếu như muốn đấu, cũng phải tìm ra người là trọng tài.

Cơ mỗ đề nghị chúng ta nên chọn ra mấy trọng tài.

Tốt lắm, tránh cho đến lúc đó ngươi thua lại không chấp nhận.

Vương Đằng đương nhiên sẽ không phản đối.

Lực hiệu triệu của hai đại phiệt đệ nhất Lưu Ly vương thành đương nhiên cực mạnh.

Rất nhanh đã đề cử ra chín trọng tài.

Chín trọng tài này đều là Đan Vương cao giai.

Kém nhất cũng là Đan Vương thất cấp, cấp độ cao nhất thậm chí còn có Đan Vương cửu cấp.

Còn kém một bước là có thể đạt tới Đan Đế.

Những trọng tài này ở giới đan dược đều có tiếng tăm cực lớn, cũng không cần lo lắng tới vấn đề bất công.

Đan đạo có quy tắc của đan đạo, ở phương diện này đám người Đan Vương này vẫn có một chút hành vi đúng với chức nghiệp của mình.

Tuyệt đối sẽ không bởi vì có quan hệ thân thích mà thiên về một bên nào đó.

Đương nhiên, nhân tố quan hệ thân thích nhất định cũng có một chút ảnh hưởng.

Nhưng mà chín Đan Vương này trên cơ bản đều có quan hệ không tính là mật thiết với hai nhà.

Từ đó cũng không cần lo lắng tới tới vấn đề thiên vị tới nhà nào.

Mấu chốt nhất chính là, loại đan đấu này tất cả mọi người đều là người sáng suốt.

Có thiên vị hay không kỳ thực rất dễ nhìn ra.

Nếu như quả thực có một Đan Vương công khai thiên vị, dưới ánh mắt của mấy vạn người, tất sẽ tạo thành làn sóng công phẫn cực lớn.

Đây cũng là chuyện làm ảnh hưởng tới danh dự.

Chư vị Đan Vương, nếu như đã đấu, quy tắc không thể do chúng ta định đoạt.

Mời chín vị Đan Vương đại nhân tốn thêm tâm tư, định ra quy tắc của lần đan đấu này a.

Cơ Tam công tử đề nghị.

Vương Đằng cũng không chịu kém, gật đầu nói: Chư vị đều là thái đẩu của giới đan dược, Vương Đình đại phiệt chúng ta tuyệt đối tin phục.

Làm phiền chư vị vất vả một chút.

Người đang xem cuộc chiến bốn phía cũng nhao nhao nói: Đúng vậy, chín vị Đan Vương đều là đại nhân vật.

Tất cả mọi người đều tin tưởng, quy tắc nên do chín vị đại nhân định đoạt.

Đan Vương đại nhân, không nên phụ kỳ vọng của mọi người.

Đồng gia và Vi gia lúc này cũng không cần phải lên tiếng.

Chuyện phát triển tới bước này, đã không đơn thuần là tranh đấu giữa hai nhà bọn họ.

Còn là một lần giao phong của Bàn Long đại phiệt và Vương Đình đại phiệt.

Tuy rằng lần giao phong này không đến mức ảnh hưởng tới thế cục cuối cùng, thế nhưng hoặc ít hoặc nhiều lần giao phong này cũng có thể đại biểu cho thế cục tương lai.

Ai cũng không thua nổi, ai cũng không muốn thua.

Nhìn bộ dáng như đã tính trước của Vương Đằng kia, hơn phân nửa người ở đây đều cảm thấy Vương Đình đại phiệt có chuẩn bị, phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

Dù sao chỉ cần nhìn từ đội hình và sự phô trương, Thái Uyên các của Vi gia so với Thái Uyên lâu mà Vương Đình đại phiệt thao túng kém hơn không chỉ một cấp độ.

Nhìn về phía Thái Uyên lâu, Đan Vương có vài người, một Đan Vương cao minh nhất cũng là Đan Vương đẳng cấp cao giai.

Hai người khác là Đan Vương trung giai, một Đan Vương lục cấp, một Đan Vương ngũ cấp.

Còn có mấy Đan Vương sơ giai, nhìn thế nào cũng giống như là trợ thủ.

Đan Vương sơ giai chỉ có thể là trợ thủ, bởi vậy có thể thấy được Thái Uyên lâu này dùng người xa xỉ tới mức nào.

Nhìn về phía Thái Uyên các này, thoáng cái đã trở nên nghèo nàn hơn rất nhiều.

Trong mắt mọi người, Giang Trầη căn bản không có một tí ti nào giống với một Đan Vương.

Loại tương phản vô cùng rõ nét này khiến cho mọi người lúc dự đoán thắng bại, không hề ngoài ý muốn đều nghiêng về một bên.

Lại liên hệ với tình cảnh của Vi gia những năm qua, cùng với việc những năm này Vương Đình đại phiệt điên cuồng khuếch trương.

Căn bản không cần cẩn thận so sánh, cho dù là tiểu hài tử hai ba tuổi cũng biết cán cân thắng bại sẽ nghiêng về phía bên nào.

Một ít người trầm ổn lúc này cũng âm thầm lắc đầu, cảm thấy Cơ Tam công tử lần này quá lỗ mãng.

Cơ Tam công tử gần đây phong độ nhẹ nhàng, rốt cuộc lần này cũng rơi vào trong cạm bẫy của Vương Đình đại phiệt.

Không thể tưởng tượng được Bàn Long đại phiệt ngồi ở vị trí đệ nhất đại phiệt trong Lưu Ly vương thành đã được hai trăm năm, lần này cuối cùng vẫn phải nhường bảo tọa đệ nhất đại phiệt a.

Ài, đáng tiếc, phiệt chủ Bàn Long đại phiệt anh hùng tuổi xế chiều, quả thực khiến cho người ta thổn thức.

Tủy ằng Bàn Long đại phiệt là đệ nhất phiệt, xưa này tuy rằng đều cường thế hơn một ít, thế nhưng lại không tới mức hoành hành bá đạo.

Nếu như thực sự để cho Vương Đình đại phiệt ngồi lên ngôi vị đệ nhất, chỉ sợ thế cục của Lưu Ly vương thành sau này sẽ không bằng trước kia.

Một ít người đứng xem chung quanh lúc này không ngừng cân nhắc trong lòng.

Trong lòng không ít người thật ra không muốn trật tự của Lưu Ly vương thành thay đổi.

Nếu như loại trật tự này thay đổi, thường thường sẽ kéo theo chém giết, kéo theo chinh phạt, kéo theo tranh đấu, kéo theo máu tươi.

.

.

Bàn Long đại phiệt với tư cách là đệ nhất phiệt, từ trước tới nay đều giữ trật tự của Lưu Ly vương thành không tệ.

Ở trên bát vực, bất luận thế lực nào cũng không dám khiêu khích Lưu Ly vương thành.

Hai trăm năm qua thế cục trong Lưu Ly vương thành ổn định cũng không thể thoát khỏi công lao hiển hách của đệ nhất phiệt Bàn Long đại phiệt này.

Nếu như đổi thành Vương Đình đại phiệt, trong lòng ít người đều không dám xác định.

Dù sao từ phong cách của Vương Đình đại phiệt xem ra, Vương Đình đại phiệt không thể nghi ngờ vô cùng tham lam, quá coi trọng lợi ích, thậm chí còn vô cùng bá đạo.

Cho nên rất nhiều khách mời nhìn như lựa chọn tiến vào Thái Uyên lâu, thế nhưng trong lòng chưa hẳn đã khăng khăng nhất mực với Vương Đình đại phiệt thực sự.

Trước đó bọn họ tiến vào Thái Uyên lâu là bởi vì lựa chọn giữa Vương Đình đại phiệt và Vi gia, là xuất phát tử bản năng mà thôi.

Nếu như lựa chọn theo bản tâm, chí ít có một nửa người ở đây không hy vọng Bàn Long đại phiệt bị Vương Đình đại phiệt thay thế.

Chín trọng tài tụ họp, không bao lâu sau liền thương nghị ra quy định đánh cuộc.

Cơ Tam công tử, Vương công tử, phương án chúng ta đã có.

Một gã Đan Vương cửu cấp đầu tóc trắng xóa đi tới nói.

Dục Đan Vương, mời nói.

Cơ Tam công tử cùng với Vương Đằng ở trước mặt Dục Đan Vương này cũng không dám làm ra vẻ, đều vô cùng cung kính.

Dục Đan Vương nói: Hôm nay nếu như đã là ngày hai cửa hàng khai trương.

Đương nhiên sẽ có đan dược mới.

Cửa ải thứ nhất là đánh cuộc đan dược.

Mỗi một nhà xuất ra ba loại đan dược, chín trọng tài chúng ta sẽ cùng nhau bình luận.

Người được số phiếu cao hơn sẽ coi như thắng cửa ải này.

Đề nghị này tất cả mọi người đều dự liệu tới, nếu như là cửa hàng đan dược, ngươi không đánh cuộc đan dược thì còn đánh cuộc cái gì nữa? Cửa này là ắt không thể thiếu.

Có cửa ải thứ nhất, đương nhiên phải có cửa ải thứ hai.

Không biết cửa ải thứ hai này đánh cuộc cái gì?Vương Đằng nhàn nhạt cười hỏi.

Dục Đan Vương nói: Cửa hàng đan dược trừ đan dược hấp dẫn người bên ngoài ra, nhân tài cũng rất quan trọng.

Cho nên cửa thứ hai, chúng ta cảm thấy là Đan Vương thi đấu.

Nhân tài hùng hậu, cũng là một biểu tượng cho thực lực của cửa hàng đan dược.

Điểm này tin rằng mọi người cũng không phủ nhận chứ?Mỗi một cửa hàng đan dược đều có một ít cường giả tọa trấn.

Cửa hàng lớn, tự nhiên sẽ có Đan Vương tọa trấn.

Cho dù là không đặt lên được mặt bàn, hoặc ít hoặc nhiều cũng mời được đan dược sư tới chống đỡ thể diện.

Nhân tài đây mới là thực lực của cửa hàng đan dược, ai cũng không thể phủ nhận.

Một cửa hàng đan dược nếu như có một Đan Vương tọa trấn, như vậy nhân khí của cửa hàng đan dược này sẽ rất vượng.

Thậm chí một Đan Vương, sẽ khiến cho cửa hàng đan dược càng có lực hấp dẫn hơn.

Đan dược là thứ người luyện chế ra, cho dù khó luyện chế hơn nữa nhiều lắm cũng chỉ là ba năm, năm năm khổ công mà thôi.

Mà bồi dưỡng một Đan Vương, ba năm mươi năm là rất ngắn, rất nhiều Đan Vương đẳng cấp cao, ba tới năm trăm năm cũng không tính là khoa trương.

Đan Vương đọ sức với nhau?Mọi người nghe thấy phương án này đều buồn cười.

Nhất là bên Thái Uyên lâu, thanh âm châm chọc, khiêu khích không ngừng truyền tới.

Đan Vương? Thái Uyên các của vi gia có Đan Vương sao? Cửa này đã làm khó Thái Uyên các rồi? Ha ha, Đan Vương đấu nhau? Vậy thì Vi gia phải có Đan Vương mới được nha.

Nhìn các ngươi nói xem, nói không chừng hiện tại người ta đã phái người đi mời Đan Vương của Bàn Long đại phiệt tới tọa trấn nha.

Đan Vương của Bàn Long đại phiệt có quan hệ với Vi gia sao?Bên Vi gia này ngoài dự đoán của mọi người lại vô cùng bình tĩnh.

Thái Uyên lâu bên này muốn khiến cho bọn họ khẩn trương, bối rối, thế nhưng trên mặt phụ tử Vi gia căn bản lại không có một chút biểu hiện nào.

Ngược lại, Cơ Tam công tử bỗng nhiên lạnh nhạt mở miệng: Dục Đan Vương, thứ cho ta lắm miệng nói một câu.

Thái Uyên lâu này của bọn họ có một đống lớn Đan Vương, tất cả đều có lệnh bài thân phận của Thái Uyên lâu sao? Nếu như không có, liệu có được tính là ăn gian, giúp Thái Uyên lâu hay không? Nếu như là ăn gian, như vậy có phải Cơ mỗ cũng có thể mời Đan Vương của Bàn Long đại phiệt ta hay không?Vấn đề này vô cùng hợp lý.

Dục Đan Vương gật đầu, nhìn qua Vương Đằng nói: Vương Đằng công tử, những Đan Vương này đều có thể đại biểu cho Thái Uyên lâu sao?Vương Đằng thản nhiên nói: Cửa ải này là chỉ định đội ngũ hay là cá nhân?Dục Đan Vương nhìn về phía Vi gia, hiển nhiên muốn hỏi ý tứ Vi gia.

Vi Thiên Tiếu vội nói: Đương nhiên chỉ định là tốt nhất, tránh cho có người ăn gian.

Vương Đằng nở nụ cười khinh thường, ăn gian? Vi gia nhà ngươi cũng quá coi trọng chính mình? Đối phó với Vi gia ngươi còn ăn gian? Quả thực là nực cười chết người.

Vương Đằng quay người lại, nói với đám Đan Vương sau lưng: Các ngươi ai nguyện ý xuất trận? Ta.

Thiếu phiệt chủ, phái ta đi.

Tranh giành làm cái gì? Đương nhiên là ta rồi.

Những Đan Vương này kẻ sau nối tiếp kẻ trước, chỉ có tên Đan Vương cấp cao kia chưa có mở miệng.

Hiển nhiên với tư cách Đan Vương thất cấp, loại trường hợp này, hắn tự nhận thấy bằng vào thân phận của mình không nên xuất đầu lộ diện.

Vương Đằng đột nhiên suy nghĩ rồi nói: Vi gia các ngươi có Đan Vương hay sao?Giang Trầη cười nhạt một tiếng: Vương Đằng, dường như ánh mắt ngươi ngày càng kém a.

Kẻ bất tài này chính là Đan Vương khách khanh của Vi gia, Đan Vương tọa trấn của Thái Uyên các.

Ngươi?Vương Đằng lạnh nhạt nhìn Giang Trầη, sao hắn lại không biết Giang Trầη cơ chứ? Hỏi như vậy chỉ là cố ý làm nhục Vi gia mà thôi.

Trên thực tế lần trước Vi Thiên Thông và Dư đan sư thất thủ, khiến cho Vương Đằng đã chú ý tới Đan Vương của Vi gia.

Vương Đằng lạnh nhạt dò xét Giang Trầη một chúng, nhìn thấy Giang Trầη này cũng không phải ba đầu sáu tay, cũng không phải là thiên tài đan đạo thâm niên gì.

Trong lúc nhất thời cũng không có tâm đề phòng gì.

Hắn nói với tên Đan Vương lục cấp kia: Vinh Đan Vương, ngươi lên đi, giáo huấn tiểu tử này một chút, để cho hắn biết nên làm người thế nào.

Vinh Đan Vương kia vui vẻ nói: Được, thuộc hạ nhất định không có làm nhục sứ mạng.

Sau khi song phương chọn lựa người, ánh mắt mọi người lần nữa trở lại trên người Dục Đan Vương.

Cửa ải thứ nhất là đánh cuộc đan dược, cửa thứ hai là Đan Vương thi đấu, vậy thì còn cửa thứ ba thì sao?Dục Đan Vương gật gật đầu, nói: Nếu như cửa thứ nhất và cửa thứ hai đều thắng chia đều cho hai bên, vậy tự nhiên phải có cửa thứ ba.

Nếu như thắng lợi cả hai cửa ải trước, vậy thì không cần tới cửa thứ ba.

Nhưng mà cửa thứ ba ta cũng nói một chút, là chín trọng tài chúng ta tự mình khảo hạch.

Nội dung cụ thể khảo hạch cái gì, đến lúc đó chúng ta sẽ nói rõ ràng hơn.

Ba cửa, quy tắc trên cơ bản đã rõ ràng.

Quy tắc các ngươi đều hiểu rõ rồi chứ?Dục Đan Vương hỏi.

Phụ tử Vi gia gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ quy tắc.

Vương Đằng nhếch miệng cười: Quy tắc vô cùng chích xác, chín vị Đan Vương đều là thái đẩu trong giới đan dược, chúng ta đều vô cùng yên tâm.

Nhưng mà đã đánh bạc, dù sao cũng phải có chút ban thưởng.

Thua thì sao? Mà thắng thì như thế nào?Đây mới là mấu chốt.

Vương Đằng làm ra trận thế lớn như vậy, không đơn thuần là chơi đùa một chút.

Vì để cho mọi người xem náo nhiệt, mục đích cuối cùng của hắn là khiến cho Thái Uyên các còn chưa khai trương đã sụp đổ.

Triệt để dẫm nát Vi gia dưới chân, thuận tiện đánh vào mặt mũi của Bàn Long đại phiệt.

Ngươi muốn thế nào?Cơ Tam công tử cười lạnh.

Mọi người đều biết một núi không thể chứa hai hổ.

Huống chi hai cửa hàng, danh tự còn không sai biệt lắm.

Ta đề nghị, người thắng ăn sạch.

Vương Đằng cười nói.

Ăn sạch là thế nào? Rất đơn giản, người thua đóng cửa, không tiếp tục kinh doanh, dỡ biển hiệu xuống.

Từ ngay về sau không được xuất hiện trong phạm vi một ngàn mét.

Hiển nhiên Vương Đằng đã sớm nghĩ kỹ những điều kiện này.

Đây cũng gọi là ăn sạch sao?Không đợi Cơ Tam công tử mở miệng, Giang Trầη lại cười nói trước.

Vậy ngươi cảm thấy thế nào mới là ăn sạch?Vương Đằng cười rộ lên.

Muốn ăn sạch tự nhiên là cái gì cũng phải ăn.

Kể cả quyền tài sản của cái cửa hàng này.

Những lời này của Giang Trầη đừng nói là khiến cho người xem há hốc mồm, mà còn khiến cho phụ tử Vi gia cũng nao nao.

Đây không nằm trong kế hoạch ban đầu của bọn họ a.

Nhìn thấy phụ tử Vi gia quăng ánh mắt nghi vấn về phía hắn, Giang Trầη truyền âm: Vi gia chủ, nếu như thua, ta nguyện dùng đan phương Vạn Thọ đan bồi thường cho Vi gia các người.

Đan phương Vạn Thọ đan, năm chữ này vừa mới nói ra, trong lòng Vi Thiên Tiếu lập tức ổn định lại.

Mà những người khác có biểu lộ vô cùng đặc sắc.

Nhất là người vây xem, đều sửng sốt không thôi.

Giờ phút này trong lòng bọn họ lại sinh ra một loại hoài nghi vô cùng quỷ dị.

Bọn họ hoài nghi tên Đan Vương khó hiểu của Vi gia này có phải lại là một kẻ nằm vùng của Vương Đình đại phiệt phái tới hay không?Bằng không mà nói, tại sao lại vô duyen vô cớ tăng tiền đặt cược không hợp thói thường như vậy? Phải biết rằng lần đánh cuộc này, mọi người đều biết Thái Uyên các của Vi gia sẽ thua.

Nếu như là lần đánh cuộc phải thua như vậy, đem quyền sở hữu cửa hàng đặt vào, đây không phải là đánh bạc quá lớn hay sao?Dù sao, một trong những vị trí tốt nhất trong phố Thần Nông, hơn nữa diện tích của cửa hàng Vi gia rất lớn.

Các mặt đều vô cùng ưu việt.

Ngay cả Vương Đình đại phiệt cũng nhìn chằm chằm thật lâu.

Hiện tại tên Đan Vương của Vi gia này không phải đưa thịt tới miệng mèo sao?Đan Vương của Vi gia trước đó mọi người đều hoài nghi là nằm vùng của Vương Đình đại phiệt phái tới.

Hiện tại nhìn thấy cục diện này, người vây xem chung quanh tự nhiên liền nghĩ theo chiều hướng đó.

Hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy dường như có chuyện này.

Giang Trầη cũng không để ý tới đám người chung quanh đang nghĩ gì, ánh mắt hắn sâu xa nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, không cho Vương Đằng bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.

Một đan sư vô danh tiểu tốt, một là Thiếu phiệt chủ số một số hai trong Lưu Ly vương thành.

Trong mắt người bình thường, cả hai căn bản vốn không cùng một cấp bậc.

Thế nhưng mà Đan Vương khách khanh này của Vi gia không ngờ lại nhìn thẳng vào Đằng gia, không có bất kỳ chút khiếp đảm nào.

Trong lúc đó, Giang Trầη lại vỗ trán một cái, cười nói: Thiếu chút nữa quên, cửa hàng đối diện này dường như không phải là sản nghiệp của Vương Đình đại phiệt a.

Vương thiếu gia dường như không làm chủ được.

Coi như là Vương thiếu gia không đánh bạc nổi, coi như ta chưa nói gì a.

Giang Trầη đột nhiên mở miệng nói tiếp khiến cho những người xem náo nhiệt chung quanh trong lòng hung hăng co thắt một hồi.

Sao lại như vậy? Nghe lời nói này, dường như Đan Vương khách khanh của Vi gia quả thực khiêu chiến với Vương Đình đại phiệt, cũng không phải là nằm vùng.

Phép khích tướng này không cao minh, thế nhưng không thể nghi ngờ lại giống thanh lợi kếm, trực tiếp chỉ về phía Vương Đằng.

Khiến cho hắn không muốn tiếp chiêu cũng khó khăn.

Hơn nữa, Lưu Ly vương thành to lớn, có mấy người dám nói một câu ngươi không đánh cuộc nổi với Vương Đình đại phiệt?Vương Đình đại phiệt là người không đánh cuộc nổi sao?Tuy rằng cửa hàng này không phải là tài sản của Vương Đình đại phiệt, thế nhưng mà Vương Đình đại phiệt vẫn có biện pháp.

Tuy rằng Vương Đằng không ngừng tự nhủ mình phải tỉnh táo, nhưng mà vẫn bị thái độ của Giang Trầη chọc giận, trong lòng tràn ngập lửa giận.

Hắn lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm vào phụ tử Vi gia: Vi Thiên Tiếu, khó trách Vi gia các ngươi luôn trong tình trạng thoi thóp, thì ra là gia giáo không nghiêm.

Từ khi nào một Đan Vương khách khanh cũng có thể làm chủ thay Vi gia các ngươi?Vi Thiên Tiếu vốn có tính cách chẩn thận chu toàn, mà giờ phút này hắn cũng vô cùng tỉnh táo, hắn biết đã không còn đường lui, hơn nữa Vương Đình đại phiệt muốn mượn cơ hội này dẫm chết Vi gia hắn.

Đừng nói là Giang Trầη giao ra Vạn Thọ đan cho bọn họ, cho dù không có hắn cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.

Trong lòng quyết định, hắn cười nhạt nói: Vương thiếu phiệt chủ, nếu như ngươi không đánh cuộc nổi thì có thể nói rõ.

Vi gia chúng ta cũng sẽ không ép buộc.

Về phần Chân Đan Vương, bổn gia chủ trước đó đã trao quyền cho hắn.

Vi gia ta dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng người.

Lại là một câu ngươi không đánh cuộc nổi.

Lời này nếu như đổi lại là người bình thường thì có thể miễn cưỡng nhịn nhục, thế nhưng Vương Đằng là người có thân phận gì? Bị một thế gia cửu cấp nói không đánh cuộc nổi, mặt mũi để vào đâu?Vương Đằng giận quá hóa cười, trong mắt hiện lên hàn ý lạnh lẽo: Tốt, tốt, tốt, Vi gia ngươi có lòng.

Nếu như Vi gia các ngươi có ý chắp tay giao cửa hàng này cho Vương mỗ, tự nhiên Vương mỗ sẽ vui lòng thu nhận.

Vương Đằng cho dù có chút đắn đo bất định với dụng ý của phụ tử Vi gia.

Dù sao cầm cửa hàng đánh cuộc, chiêu này quả thực vượt quá dự kiến của Vương Đằng.

Tiền đặt cược này đối với Vi gia mà nói, thật sự quá lớn.

Trong mắt Vương Đằng, Vi gia hẳn là đang phô trương thanh thế, muốn buộc Vương Đằng hắn lui một bước.

Thế nhưng mà Vương Đằng hắn là hạng người thế nào? Làm sao có thể không tiếp nhận tiền đặt cuộc này cơ chứ?Giang Trầη lạnh lùng cười: Đừng có vội nói vui lòng nhận, ai thắng ai thua còn chưa nói trước được a.

Muốn đem cửa hàng làm tiền đặt cuộc, vậy thì trước tiên Vương Đằng ngươi cũng phải nắm được quyền sở hữu Thái Uyên lâu a.

Bằng không ngươi cầm thứ đồ vật của người khác đánh cuộc với chúng ta, ngươi định giở trò gì vậy?Khẩu khí này ngược lại còn giống như Vi gia chắc chắc sẽ thắng Vương Đình đại phiệt vậy.

Vương Đằng nổi trận lôi đình, ở Lưu Ly vương thành hắn còn chưa từng gặp khiêu khích, hung hăng càn quấy như vậy.

Cửa hàng Thái Uyên lâu này quả thực không phải là của Vương Đình đại phiệt hắn.

Hơn nữa Vương Đình đại phiệt thông qua thủ đoạn mạnh mẽ, mới cưỡng ép thuê vào đoạn thời gian trước.

Ánh mắt hắn dò xét một vòng, tim được chủ nhân của cửa hàng này.

Đây là một thế gia cửu cấp khác, không thuộc dưới trướng Vương Đình đại phiệt, cũng không là thế lực dưới trướng Bàn Long đại phiệt.

Đằng gia chủ, Vương Đằng ta nguyện ý dùng cửa hàng ở đoạn đường chữ Thiên của phố Thần Nông ra làm tài sản thế chấp.

Nếu như hôm nay thua cửa hàng của ngươi, cửa hàng của Vương gia ta sẽ là của ngươi.

Cửa hàng kia có vị trí khá tốt, diện tích cũng lớn hơn ở đây.

Vương Đằng cũng giận, lại xuất ra cửa hàng mặt tiền rất tốt ra thế chấp.

Đằng gia chủ kia cao hứng không nổi.

Vốn hắn cũng không muốn lẫn vào việc này.

Vẻ mặt đau khổ, Đằng gia chủ này phiền muộn nói: Vương thiếu phiệt chủ, không phải Đằng mỗ không tin ngươi.

Nhưng mà loại chuyện này nói miệng không có bằng chứng a.

Vương Đằng nghe vậy, trong lòng giận dữ.

Lời nói của Đằng gia chủ này rõ ràng là không tín nhiệm Vương Đình đại phiệt hắn.

Đường đường là Vương Đình đại phiệt, chẳng lẽ còn thua trong tay một Vi gia nho nhỏ?Cái gọi là tiền đặc cược, cái gọi là thế chấp bất quá chỉ làm mượn một chút.

Đã có hứa hẹn miệng, còn muốn thế nào nữa?Cơ Tam công tử thấy thế, cười ha hả: Vương Đằng, ngươi cầm cửa hàng của người khác đánh cuộc, của người phúc ta.

Tính toán thật tốt a.

Vạn nhất thua lại vỗ mông rời đi, không có bằng chứng.

Chẳng lẽ ngươi định để cho Đằng gia tới cưỡng đoạt cửa hàng đó của Vương gia các ngươi sao?Khoan nói tới việc này, Cơ Tam công tử này rất biết lợi dụng sơ hở.

Những lời này vô cùng có lý, lại chủ trì công đạo, nhận được tiếng ủng hộ bốn phía.

Dù sao trong Lưu Ly vương thành lớn nhỏ có hai mươi tám đại phiệt.

Những thế lực đại phiệt khác tuy rằng kém hơn Vương Đình đại phiệt, thế nhưng cũng không để Vương Đình đại phiệt một tay che trời.

Loại thái độ vừa rồi của Vương Đằng có chút ý tứ giống như ỷ thế hiếp người.

Chỉ bằng vào một điểm này, khiến cho mọi người cảm thấy bất mãn với tác phong của Vương Đình đại phiệt.

Vương Đằng vốn cảm thấy hứa hẹn bằng miệng đã là cho gia chủ Đằng gia mặt mũi rồi, thế nhưng bị Cơ Tam công tử nói như vậy, Vương Đằng hắn lập tức giống như ác ôn, ỷ thế hiếp người vậy.

Trong lòng mặc dù phẫn nộ, thế nhưng lại cố gắng ngăn chặn lại, hắn lạnh lùng nhìn Cơ Tam công tử: Cơ lão tam, Vương Đằng ta còn không tới mức vì chuyện cỏn con đó mà quỵt nợ.

Cơ Tam công tử ngươi a, Vi gia thua cửa hàng này, đến lúc đó ngươi lấy cái gì đi an ủi bọn họ.

Cơ Tam công tử ung dung cười nói: Ngươi đừng có nói lảng sang chuyện khác.

Dù sao nếu như ngươi không có quyền sở hữu cửa hàng kia, Vi gia cũng không có khả năng đánh bạc với ngươi.

Vi Thiên Tiếu nghe vậy lớn tiếng nói: Cơ Tam công tử nói có lý.

Vi gia ta muốn đánh bạc, thì phải đánh cược quang mang chính đại, lỗi lạc.

Vương thiếu phiệt chủ cầm đồ vật của người khác tới đánh cuộc, Vi gia chúng ta tuyệt đối không đánh cuộc.

Vương Đằng bị Vi Thiên Tiếu và Cơ Tam công tử ngươi một lời, ta một câu khiến cho hắn không còn đường lùi.

Cầm giấy bút tới.

Vương Đằng cũng nghiêm túc, liền muốn viết giấy làm chứng.

Cơ Tam công tử cười nhạt nói: Võ giả như chúng ta cần giấy bút làm gì? Huống chi cho dù có bằng chứng trên giấy, Đằng gia cũng không làm gì được ngươi a.

Võ giả có quy củ của võ giả, thiên địa thệ ước đi.

Thứ này so với bất luận chứng từ nào còn có sức thuyết phục hơn.

Hai mắt gia chủ Đằng gia sáng ngời, quăng ánh mắt cảm kích về phía Cơ Tam công tử, hiển nhiên đối với đề nghị thiên địa thệ ước vô cùng đồng tình.

Giang Trầη cau mày nói: Vương Đằng, dù gì ngươi cũng là một thiếu phiệt chủ, lề mề cái gì? Rốt cuộc có đánh cuộc hay không? Không có hào khí kia thì cứ nói rõ.

Cần gì phải làm lãng phí thời gian của mọi người như vậy.

Vương Đằng thiếu chút nữa tức giận tới thổ huyết.

Cố gắng bình phục tâm tình phẫn nộ, quăng ánh mắt giống như nhìn người chết về phía Vi gia, nói: Vi Thiên Tiếu, hiện tại ngươi cứ miệng lưỡi lợi hại đi.

Vương mỗ sẽ làm theo ý ngươi.

Nhưng mà ngươi lập tức sẽ biết, lo lắng của ngươi là thừa.

Vương Đình đại phiệt chúng ta tuyệt đối sẽ chiến thắng.

Lời nói này Vương Đằng hào khí vượt mây, vô cùng tự tin.

Lập tức hắn lập thiên địa thệ ước, trước mặt bao nhiêu người, Vương Đằng lập thiên địa thệ ước, cũng không chơi chữ gì.

Tỏ thái độ nếu như cửa hàng này của Đằng gia thua trong tay Vi gia, Vương Đình đại phiệt hắn sẽ đem cửa hàng ở vị trí tốt nhất trong phố Thần NÔng kia giao lại cho Đằng gia.

Đổ ước định xong, tâm tình của Vương Đằng vô cùng tốt.

Hắn lạnh nhạt nhìn qua phía Vi gia, ngữ khí khinh miệt: Tiền đặt cược đã định xong, hiện tại bản thiếu gia muốn nhìn xem Vi gia các ngươi rốt cuộc có thể làm nên trò trống gì.

Dục Đan Vương, tiền đặt cược cũng quyết định xong, quy tắc cũng có.

Thời gian của mọi người quý giá, không bằng hiện tại bắt đầu a.

Vương Đằng quả thực không chờ đợi được nữa.

Trước đó trong cuộc chiến miệng lưỡi hắn ở thế hạ phong, trong lòng Vương Đằng tràn ngập lửa giận.

Chỉ có đánh cuộc thắng, hung hăng dẫm nát Vi gia dưới chân, đoạt cửa hàng Vi gia làm của Vương Đình đại phiệt hắn thì mới có thể dẹp loạn lửa giận trong lòng.

Rất nhanh, đám người chung quanh lui ra tạo một khoảng trống lớn.

Chín trọng tài xếp thành một hàng.

Song phương đánh cuộc đứng ở hai bên.

Luận đội hình, luận trận thế, bên Thái Uyên lâu này quả thực có ưu thế tuyệt đối.

Cửa ải thứ nhất, mỗi một bên xuất ra ba loại đan dược.

Nhớ kỹ không được mang loại đan dược quý trọng tới lừa gạt người.

Phải là đan dược có thể sản xuất số lượng lớn, là đan dược có thể lấy ra số lượng lớn để tiêu thụ.

Đây không phải là ganh đua mà là so đấu xem cấp độ đan dược mà nhà các ngươi có thể cung cấp.

Dục Đan Vương đưa ra cảnh cáo.

Nếu như là hai cửa hàng đan dược thi đấu, đương nhiên phải lấy ra đan dược có thể tiêu thụ.

Nếu như mang ra loại đan dược quý trọng, đan dược mà cất trong người không mang ra tiêu thụ, như vậy cũng không còn ý nghĩa nào nữa.

Dù sao lại đan dược này không có tính đại trà.

Cơ Tam công tử vốn còn muốn vụng trộm đem Vạn Thọ đan thượng phẩm mà lần trước Giang Trầη đưa cho hắn, để cho Giang Trầη giữ thể diện.

Thế nhưng nghe Dục Đan Vương nói như vậy, hắn cũng biết Vạn Thọ đan này không thể lấy ra.

Dù sao, trong mắt Cơ Tam công tử mà nói, Thái Uyên các này không có cách nào luyện chế ra Vạn Thọ đan.

Nhưng mà Giang Trầη căn bản cũng không định vận dụng Vạn Thọ đan.

Dưới tình huống không cần tới, cần gì phải bạo lộ Vạn Thọ đan.

Huống chi, những đan dược mà hắn chuẩn bị trước đó cũng không phải là phàm phẩm.

Rất nhanh Giang Trầη chọn ra ba loại đan dược.

Độ kiếp thì dùng Thất Vân Chân Long đan.

Tăng cường thực lực là Bạo Hổ đan, cùng với Bán Bộ Chi tiên đan giải độc.

Về phần loại đan dược trú nhan như Thường Thanh đan.

Giang Trầη không có ý định lấy ra.

Dù sao mấy Đan Vương này đều là nam, loại đan dược trú nhan này đối với nam Đan Vương mà nói, không có bất kỳ lực hấp dẫn nào.

Thậm chí ngược lại còn có thể bị bọn họ cho rằng đây là bàng môn tà đạo.

Vì công bằng, song phương đánh cược cũng không phải một lần duy nhất lấy ra ba khỏa đan dược.

Mà là lấy ra từng khỏa rồi trình lên.

Song phương cũng không biết đối thủ mình cầm đan dược gì ra.

Loại đan dược lần thứ nhất Giang Trầη lấy ra chính là Thất Vân Chân Long đan ở bên trong một cái hộp ngọc, bên trên có nhãn hiệu của Thái Uyên các.

Đưa tới trước mặt chín Đan Vương này.

Chín Đan Vương bắt đầu nhanh chóng xem xét, khảo chứng.

Những Đan Vương này đều là gia hỏa kiến thức rộng rãi, tuy rằng trình độ đan dược mà song phương trình lên đều rất cao, thế nhưng lại không đủ để khiến cho những Đan Vương cấp cao này thất thố.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, chín Đan Vương bắt đầu bỏ phiếu.

Không bao lâu, thành tích được công bố.

Thất Vân Chân Long đan của Giang Trầη đứng đầu.

Được sáu phiếu trong chín phiếu.

Khởi đầu vô cùng tốt đẹp.

Khỏa đan dược này gọi là Thất Vân Chân Long đan, phẩm chất ưu việt, quả thực là loại đan dược cao cấp hiếm thấy trong lúc độ kiếp, phẩm chất thượng giai.

.

.

Dục Đan Vương cũng là đại biểu thay mặt chín vị Đan Vương nói ra loại đan dược chiến thắng, đồng thời cũng nói ra lý do mà Thất Vân Chân Long đan chiến thắng.

Thái Uyên các có khởi đầu tốt đẹp như vậy, cảnh này khiến cho những người đang xem chung quanh âm thầm kinh ngạc, có chút thanh âm thổn thức vang vọng.

hiển nhiên tất cả mọi người đều không ngờ tới, Thái Uyên các này lại thực sự có chút nội tình như vậy.

Thất Vân Chân Long đan này quả thực vô cùng không tệ, thắng được trận đầu cũng coi như đã đạt được mục đíhc.

Nhưng mà đây chỉ là bước đầu tiên trong cửa ải thứ nhất mà thôi.

Muốn thắng được trận đánh cuộc đan dược này phải so đấu ba khỏa đan dược.

Ít nhất phải thắng hai loại mới được.

Vi gia thắng một lần, có thể thắng lần thứ hai sao?Trong lúc nhất thời, đám người vây xem chung quanh vốn chỉ nghiêng về một phía trong lúc nhất thời cũng nhiều thêm vài phần chờ mong.

CHờ mong biểu hiện của Vi gia càng thêm kinh người nữa, làm cho trận đấu này xuất hiện nhiều màn kịch tính hơn.

Mang theo tâm tình chờ mong như vậy, song phương lại đưa khỏa đan dược thứ hai tới.

Lần này Giang Trầη cầm ra Bạo Hổ đan.

Bạo Hổ đan này Giang Trầη không nắm chắc quá lớn.

Dù sao trước khi khai trương hắn cũng không ngờ rằng có một hồi đánh cuộc đan dược.

Cho nên cũng không có đặc biệt chuẩn bị đan dược cường đại.

Bạo Hổ đan này cũng là lối tắt khác của hắn, tìm được một loại lĩnh vực đan dược không quá mức nóng bỏng, làm ra một loại đan dược như vậy.

Bạo Hổ đan này tuy rằng rất không tồi, thế nhưng có thắng được Vương Đình đại phiệt hay không rất khó nói.

Quả nhiên, Vương Đình đại phiệt có chuẩn bị từ trước, khỏa đan dược thứ hai này phương diện cấp độ rõ ràng hơn Bạo Hổ đan một bậc.

Thứ mà Vương Đình đại phiệt lấy ra không ngờ lại là Chân Hoàng đan.

Chân Hoàng đan, đây chính là loại đan dược chuẩn Hoàng cấp mà khi cường giả Thánh Cảnh đỉnh phong trùng kích lên Thánh Cảnh phải dùng, loại đan dược này có thể làm tăng lên một hai thành nắm chắc.

Loại đan dược này là Chân thánh cấp, kỳ thực mọi người đều liệt nó vào đan dược Hoàng cấp.

Hơn nữa giá cả của nó cũng được định giá theo đan dược Hoàng cấp.

Chân Hoàng đan này vừa ra, thoáng cái đã đè Bạo Hổ đan xuống.

Chân Hoàng đan, là đan dược thiết yếu của Thánh Cảnh đỉnh phong, cấp độ cực cao, luyện chế không dễ.

Tuy rằng Bạo Hổ đan của THái Uyên các không tệ, cũng coi như một lối tắt khác, thế nhưng lại không thể bổ sung vào phương diện cấp độ.

Ván này Thái Uyên lâu thắng.

Dục Đan Vương tuyên bố kết quả ván thứ hai.

Bại bởi Chân Hoàng đan, Giang Trầη cũng không quá giận dữ.

Bởi vì Chân Hoàng đan này, muốn hắn luyện chế hắn cũng có thể luyện chế ra.

Thế nhưng mà lúc trước căn bản hắn không nghĩ lại có trận đấu đan dược này, cho nên đan dược mà hắn chuẩn bị cũng không có kinh thiên động địa như vậy.

Dù sao Thái Uyên các vừa mới cất bước, vốn hắn không định thoáng cái cao điệu như vậy.

Thế nhưng không ngờ lần này lại âm thầm ăn thiệt thòi không nhỏ.

Cửa ải thứ nhất hiện tại có tỉ số là một một.

Nhìn thấy Thái Uyên lâu gỡ hòa ván này, đám người vây xem chung quanh có chút thất vọng.

Kỳ thực bọn họ càng hy vọng Thái Uyên lâu thất bại trong tay Vi gia ở cửa ải thứ nhất này hơn.

Mà cửa thứ hai, đan sư bên Vi gia, nhất định là không chơi lại được Đan Vương dưới trướng Vương Đình đại phiệt, điểm này cơ hồ không có bất kỳ nghi vấn nào.

Hiện tại nhìn thấy Thái Uyên lâu gỡ hòa, cục diện hiển nhiên đã bị THái Uyên lâu khống chế.

Bị Vương Đình đại phiệt khống chế, đám người vây xem này ít nhiều có chút thất vọng.

Bởi vì mọi người đều biết, Vương Đình đại phiệt còn có chuẩn bị đan dược áp trục.

Trong Lưu Ly vương thành này, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều nghe được một ít tiếng gió.

Phụ tử Vi gia lúc này cũng có chút lo lắng.

Hiển nhiên cục diện phát triển tới một bước này, bọn họ cũng có chút bận tâm.

Hai ván trước này tuy rằng thế cục cân bằng, thế nhưng mà một khi bên Thái Uyên lâu xuất ra Vạn Thọ đan, Thái Uyên các cơ hồ không có bất kỳ sức cạnh tranh nào.

Trừ phi Giang Trầη cũng xuất ra Vạn Thọ đan, thế nhưng loại khả năng này hiển nhiên không lớn.

Giang Trầη làm sao không nghĩ tới điểm này cơ chứ? Hắn cũng do dự, có nên xuất ra Vạn Thọ đan hay không? Thế nhưng lại thầm nghĩ, vẫn không nên cầm Vạn Thọ đan đi ra.

Quả nhiên đúng như dự liệu của mọi người, Vương Đình đại phiệt cũng mang Vạn Thọ đan đi ra.

Vạn Thọ đan vừa xuất hiện, cơ hồ tất cả Đan Vương bị loại đan dược kiệt xuất này chinh phục, đây mới là đan dược độc nhất vô nhị, là loại đan dược mới có tính rung động nhất trong giới đan dược mấy trăm năm qua.

Đan dược kéo dài tuổi thọ, không phải trên thị trường không có.

Thế nhưng đa số hiệu quả chỉ thường thường.

Thế nhưng mà Vạn Thọ đan vừa mới xuất hiện, lập tức bổ sung chỗ thiếu trong đó.

Tuy rằng chỉ nhằm vào cường giả Thánh Cảnh, chỉ là như vậy cũng đủ kinh người rôi.

Giang Trầη vừa nhìn thấy đối phương xuất ra Vạn Thọ đan, trong lòng liền biết ván thứ ba này phiền phức lớn rồi.

Thứ hắn xuất ra là Bán Bộ Chi tiên đan, nếu như đối phương xuất ra Vạn Thọ đan, phần thắng của Giang Trầη sẽ vô cùng lớn.

Thế nhưng mà dưới sự trùng kích của Vạn Thọ đan, cho dù Bán Bộ Chi tiên đan có ưu việt hơn, hiển nhiên độ rung động còn chưa đủ.

Ván này căn bản không cần so sánh, mấy trọng tài đều có chung một nhận định.

Tuy rằng bọn họ rất thưởng thứ Bán Bộ Chi tiên đan, thế nhưng đều bỏ phiếu cho Vạn Thọ đan.

Dục Đan Vương tuyên bố: Không thể tưởng tượng được bên Thái Uyên lâu lại xuất ra Vạn Thọ đan.

Khỏa đan dược này tin rằng không cần phải chúng ta giới thiệu, tuyệt đối là loại đan dược khai sáng.

Tuy rằng Bán Bộ Chi tiên đan của Thái Uyên các cực kỳ ưu tú, thủ pháp kinh người, thế nhưng so với Vạn Thọ đan, cuối cùng vẫn thua kém một bậc.

Cho nên ván này là Thái Uyên lâu thắng.

Dục Đan Vương nói xong, sắc mặt phụ tử Vi gia lập tức tối sầm lại.

Mà bên Vương Đằng truyền tới một đám thanh âm hoan hô, nhất là phụ tử Đồng gia, càng dương dương đắc ý, cất tiếng cười to.

Ngay cả Vương Đằng, trên mặt cũng không thể nào che dấu được sự vui vẻ.

Cơ Tam công tử lại lớn tiếng nói: Chậm đã.

Dục Đan Vương và những người khác đều sững sờ, nhàn nhạt hỏi: Chẳng lẽ Cơ Tam công tử đối với quyết định của chúng ta có nghi vấn hay sao?Cơ Tam công tử vội hỏi: Cơ mỗ đối với quyết định của chư vị Đan Vương không có bất kỳ nghi vấn nào.

Nhưng mà ta đối với loại đan dược mà Vương Đình đại phiệt xuất ra lại có nghi vấn.

Mọi người đều biết lần trước trong đấu giá hội của Liên Sơn trai, đám người Vương Đằng dùng một ức hai ngàn vạn mua ba khỏa Vạn Thọ đan.

Mà quy tắc của trận đấu này là nhất định phải mang ra loại đan dược có thể sản xuất số lượng lớn, là loại đan dược có thể lấy ra tiêu thụ đại trà.

Dực Đan Vương nghe vậy cũng cảm thấy lời Cơ Tam công tử nói có lý, hắn nói với Vương Đằng: Vương công tử, nghi vấn của Cơ Tam công tử không phải là không có đạo lý, các ngươi có giải thích thế nào về chuyện này?Nếu như vi phạm quy tắc đánh cuộc, vậy thì ván này coi như bọn họ thua Vi gia.

Nếu là như vậy Vi gia và Thái Uyên các sẽ thắng ở cửa ải thứ nhất, dùng tỉ số hai với một để chuyển bại thành thắng.

Vương Đằng cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ tay nói: Cầm một đám Vạn Thọ đan tới, cho Dục Đan Vương xem qua.

Lập tức có người tiến lên xuất ra một đám Vạn Thọ đan, trọn vẹn gần hai mươi khảo.

Bởi vì như thế cho nên Cơ Tam công tử á khẩu không nói được gì.

Dục Đan Vương nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thành chứng nhận của Vương Đằng.

Định công bố bên thắng cửa ải thứ nhất là Thái Uyên lâu.

Chỉ là còn chưa mở miệng thì Giang Trầη bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi: Ta chỉ hỏi một câu, Vạn Thọ đan này là do Thái Uyên lâu luyện chế sao?Giang Trầη cũng không tin Thái Uyên lâu này biết luyện chế Vạn Thọ đan gì đó.

Vạn Thọ đan này hơn phân nửa là Bất Diệt Thiên Đô sau khi thu được đan phương, ủy thác cho Vương Đình đại phiệt tiêu thụ ở Lưu Ly vương thành.

Vương Đằng cười lạnh: Chuyện này dường như không cần phải chứng minh với các hạ a? Hay là đan dược nào muốn bán ở Thái Uyên lâu còn phải báo cáo cho các hạ hay sao?Dục Đan Vương cũng gật dầu nói: Quy tắc nói là đan dược có thể luyện chế số lượng lớn, có thể tiêu thụ rộng khắp.

Số lượng Vạn Thọ đan mà Thái Uyên lâu xuất ra đã có thể chứng minh được điều này.

Vương Đằng cười to: Quy tắc chỉ nói là có thể luyện chế số lượng lớn, lại chưa có nói nhất định là phải do Thái Uyên lâu chúng ta luyện chế.

Thái Uyên lâu ta có phương pháp, có con đường đan dược, đây là bổn sự của chúng ta.

Lời nói này mặc dù có chút giống vô lại, thế nhưng cũng coi như là hợp tình hợp lý.

Dục Đan Vương không hề để ý tới Giang Trầη, mà tuyên bố.

Cửa ải thứ nhất, đánh cuộc đan dược, Thái Uyên lâu thắng.

Giang Trầη nhìn thấy Dục Đan Vương tuyên bố, trong lòng tuy rằng giận dữ, thế nhưng cũng không có nói gì nữa.

Sở dĩ hắn mở miệng chỉ là vì Vương Đình đại phiệt dùng Vạn Thọ đan chèn ép hắn, tâm tính có chút bất bình.

Cũng không phải Giang Trầη hắn thua không chấp nhận nổi.

Thua ở cửa thứ nhất cũng không có nghĩa là thua toàn bộ.

Thua ván đầu tiên, vừa vặn cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh cho hắn.

Những cửa ải sau đó nhất định không được qua loa chủ quan, phải nghiêm túc.

Ván đầu tiên thua không phải là do đan dược của Giang Trầη kém, mà là không có mưu tính xâu xa như Vương Đình đại phiệt.

Thậm chí có thể nói, người đả bại Giang Trầη hắn không phải là Vương Đình đại phiệt, mà là chính Giang Trầη.

Dù sao, Vương Đình đại phiệt có thể thắng ván đầu tiên, không phải là dựa vào Vạn Thọ đan của hắn sao? Chủ nhân chính thức của Vạn Thọ đan là ai?Mặc dù Giang Trầη biết Vương Đình đại phiệt không thắng đẹp, thế nhưng cũng không muốn dây dưa trên vấn đề này.

Tránh việc lưu lại ấn tượng không tốt cho đám người trọng tài này.

Cửa ải thứ nhất chấm dứt, cửa thứ hai, Đan Vương thi đấu.

Quy củ cũ, vẫn là ba ván.

Người thắng được hai trong ba ván thì coi như là thắng cửa thứ hai.

Một cửa ải có ba ván, cũng tương đương với việc thắng hai là có thể chiến thắng.

Ài, cuối cùng vẫn là đạo hạnh của Vi gia có chút nông cạn a.

Xem tình hình này chỉ sợ sẽ thua rất thảm.

Cũng không phải sao? Chỉ sợ không chống đỡ được tới cửa ải thứ ba.

Ài, Đan Vương của Vi gia, các ngươi đã từng nghe nói qua chưa? Dường như tuổi tác cũng không phải quá lớn nha.

Tah oài nghi hắn chính là Đan Vương nằm vùng của Vương gia.

Bằng không làm sao lại đưa ra phương thức đánh cuộc cả cửa hàng như vậy? Đáng thương cho Vi gia, cùng một sai lầm, không ngờ lại phạm phải những hai lần.

Vi Thiên Tiếu này, thực lực võ đạo mạnh, chỉ là khi làm gia chủ lại quá ngây thơ.

Bên Vương Đình đại phiệt phái ra Vinh Đan Vương, đây chính là Đan Vương lục cấp, chỉ thiếu chút là Đan Vương cấp cao.

Vị Đan Vương của Vi gia này nghe nói chỉ là Đan Vương nhị cấp mà thôi.

Đan Vương nhị cấp đấu với Đan Vương lục cấp.

.

.

Thực sự không biết Vi gia đang làm gì, chẳng lẽ bọn họ đã cam chịu rồi sao?Trong lúc nhất thời bốn phía không ngừng vang lên tiếng nghị luận.

Song phương đánh cuộc, tuy rằng khẩn trương thế cũng không quá mức ồn ào.

Vinh Đan Vương kia đi tới, ôm quyền với chín trọng tài kia: Vinh mỗ hôm nay đành phải bêu xấu trước mặt chư vị tiền bối rồi.

Nói xong khóe miệng hắn mỉm cười, quét mắt một vòng qua phía Giang Trầη: Tiểu tử, hãy xưng tên tuổi ra.

Vinh mỗ không muốn bắt nạt hạng người vô danh.

Giang Trầη lạnh nhạt cười: Quả nhiên chủ tử thế nào thì nô tài cũng như vậy.

Muốn đấu thì cứ sảng khoái mà đấu gì, cần gì phải nói nhảm như vậy?Vinh Đan Vương không những không nổi giận mà còn cười khặc khặc vô cùng quái dị: Khó trách Thiếu phiệt chủ lại giao cho ta giáo huấn ngươi làm người thế nào.

Tiểu tử ngươi quả thực đủ hung hăng càn quấy.

Mặt người dạ thú, vẫn còn không biết xấu hổ mà đòi dạy ta nên làm người thế nào sao? Quá nực cười.

Giang Trầη mắng Vinh Đan Vương, thế nhưng ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Vương Đằng.

Hắn ôm quyền với chín vị Đan Vương kia: Đan Vương đại nhân, xin tuyên bố bắt đầu đi.

Giang Trầη thua ở cửa đầu tiên, trong lòng cũng nghẹn khuất không thôi.

Tuy rằng Dục Đan Vương không biết Đan Vương khách khanh của Vi gia có lai lịch thế nào, thế nhưng trong đầu Dục Đan Vương vẫn vô cùng thưởng thức Giang Trầη.

Bởi vì ba loại đan dược ở cửa ải thứ nhất Giang Trầη xuất ra, tuy rằng cấp bậc không tính đặc biệt cao.

Thế nhưng mà phẩm chất đan dược, độ tinh khiết của đan dược đều không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh.

Hơn nữa ba loại đan dược kia đều có phong cách đặc biệt.

Loại phong cách này Dục Đan Vương có cảm giác giống như đã từng quen biết.

Chỉ là trong thoáng chốc cũng không có cách nào phán đoán ra.

Bất kể là Bạo Hổ đan hay là Bán Bộ Chi tiên đan, hoặc là Thất Vân Chân Long đan đều có phong phạm hạ bút thành văn của một đại sư đan đạo.

Loại đan dược này, thủ bút bất phàm.

Nếu như không phải cân nhắc tới góc độ công bằng của trận đấu, Dục Đan Vương kỳ thực vô cùng thưởng thức ba loại đan dược của Thái Uyên các.

Cho dù cuối cùng Thái Uyên lâu có thể thủ thắng, thế nhưng là dựa vào đẳng cấp đan dược.

Nói trắng ra là lấy lớn hiếp nhỏ.

Cầm đan dược Hoàng cấp ra đấu với Chân Thánh cấp, thậm chí còn là đan dược Thánh cấp.

Tuy rằng thắng, cũng thắng không đủ quang minh lỗi lạc.

Hơn nữa lai lịch của Vạn Thọ đan mọi người đều biết.

Dục Đan Vương cũng không tin Thái Uyên lâu có thể luyện chế ra Vạn Thọ đan này.

Hơn phân nửa là thế lực cướp được đan phương Vạn Thọ đan luyện chế ra Vạn Thọ đan, ủy thác cho Vương Đình đại phiệt tiêu thụ.

Đương nhiên quy tắc đánh cuộc cũng không có nói rõ nhất định phải là đan dược do Thái Uyên lâu tự mình luyện chế, cho nên cho dù là đan dược được ủy thác tiêu thụ từ bên ngoài cũng không vi phạm quy tắc.

Tuy rằng DỤc Đan Vương càng thưởng thức Thái Uyên các hơn, thế nhưng không thể không làm trái lương tâm, nói Vạn Thọ đan không bằng Bán Bộ Chi tiên đan.

Cho dù Dục Đan Vương hắn cho rằng như vậy thì những Đan Vương còn lại cũng không làm trái lương tâm như thế.

Giờ phút này nhìn thấy Đan Vương của Vi gia không ngờ lại chủ động khiêu chiến, hơn nữa trên mặt hoàn toàn không có nửa điểm khẩn trương, luống cuống nào.

Loại khí thế mạnh dạn như vậy khiến cho Dục Đan Vương có chút giật mình.

Mặc kệ cuối cùng thắng bại thế nào, trong lòng Dục Đan Vương đối với Vi gia có tâm đồng tình, cũng nhiều thêm vài phần thưởng thức.

Dù sao Vi gia là thực học, là tự tay luyện chế ra.

Một thế gia cửu cấp đối mặt với sự ức hiếp của Vương Đình đại phiệt, có thể đấu tới một bước này đã rất không dễ rồi.

Về phần ân ân oán oán của Thái Uyên lâu và Thái Uyên các, dùng trí tuệ của Dục Đan Vương, làm sao không nhìn ra được chứ? Đây rõ ràng là Vương Đình đại phiệt chủ động chèn ép Vi gia.

Thiệp mời của Thái Uyên các đã đưa tới tay Dục Đan Vương hắn từ trước, mà thiệp mời của Thái Uyên lâu mới chỉ đưa tới từ hôm qua.

Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Thái Uyên lâu căn bản là cố ý gây khó dễ cho Thái Uyên các.

Nói trắng ra là Vương Đình đại phiệt chèn ép Vi gia.

Dục Đan Vương là người đức cao vọng trọng, tuy rằng gặp nhiều các loại âm mưu, thế nhưng với tư cách là một Đan Vương, trong lòng vẫn còn phải trái đúng sai cơ bản.

Tuy rằng không tới mức công khai là chỗ dựa cho Vi gia, thế nhưng cán cân tình cảm tuyệt đối là hướng về phía Vi gia.

Hắn dùng ánh mắt thâm ý nhìn Giang Trầη, lại nhìn Vinh Đan Vương của Vương Đình đại phiệt, Dục Đan Vương hắng giọng, lần nữa mở miệng: Cửa thứ hai, ván đầu tiên là nan đề từ xưa.

Lão phu từng nhìn thấy trong một bản điển tịch cực kỳ cổ xưa.

Nói thật thứ này, lão phu cũng đã nghiên cứu mấy trăm năm, còn không thể phá toàn bộ.

Nói tới đây Dục Đan Vương lắc lắc tay: Ở đây có hai phần quyển trục, bên trong có viết hai phần tài liệu.

Nội dung của hai phần tài liệu này hoàn toàn giống nhau.

Bên trong có ba mươi sáu loại linh dược, dược liệu.

Thứ các ngươi phải làm chính là đem ba mươi sáu loại tài liệu này tổ hợp thành một loại đan phương.

Đan phương tổ hợp ra số lượng càng nhiều càng tốt.

Số lượng nhiều hơn thì sẽ thắng ván này.

Thời hạn là nửa canh giờ, nhớ kỹ những linh dược này có thể sử dụng vô hạn.

Không hạn định số lần.

Ngươi đã dùng ở đan phương này thì cũng có thể dùng ở đan phương khác.

Nói xong, tay áo Dục Đan Vương nhẹ nhàng run lên, hai phần quyển trục liền bắn tới tay Giang Trầη và Vinh Đan Vương.

Vẻ mặt Vinh Đan Vương hưng phấn, nếu nói tổ hợp đan phương, đây là thứ mà Vinh Đan Vương hắn mạnh a.

Thứ hắn yêu thích nghiên cứu suốt đời nhất chính là cấu thành của các loại đan phương, hóa giải các loại đan phương.

Giang Trầη thì bất đồng, không có chút biểu hiện gì.

Sau khi nắm được quyển trục, ánh mắt hắn quét qua.

Ba mươi sáu loại linh dược liệu này, hình dáng mỗi một loại đan dược hiện lên trong đầu hắn.

Khi nhìn thấy ba mươi hai loại linh dược, trong lòng Giang Trầη âm thầm cười lớn.

Thoáng cái Giang Trầη đã hiểu rõ Dực Đan Vương nói nan đề cổ là có ý gì.

Thứ này quả thực là nan đề, là một nan đề vô cùng cổ xưa.

Bởi vì nan đề này ở thời đại Chư Thiên Giang Trầη cũng đã từng xem qua.

Nan đề cổ xưa này vô cùng cổ xua, có một cái tên vô cùng dễ nghe, gọi là Trân Lung Thiên Cương đan cục.

Vì sao lại gọi là Trân Lung Thiên Cương đan cục.

Bởi vì nan đề này cùng với ba mươi sáu loại linh dược liệu bên trong, không bàn mà hợp với số lượng ba mươi sáu thiên cương.

Mà ba mươi sáu loại linh dược liệu này lại có thể tuần hoàn ra ba mươi sáu loại đan phương.

Không nhiều, cũng không thiếu.

Nhiều hơn một loại là chuyện khó có khả năng.

Thiếu một loại cũng không phải là Trân Lung Thiên Cương đan cục hoàn mỹ.

Nan đề cổ này không biết đã được bao nhiêu tiền bối đan đạo, bao nhiêu tâm huyết được tổng kết ra.

Có thể nói là đan cục tuyệt diệu nhất.

Ở Chư Thiên thế giới, đây là một loại đan cục mà rất nhiều thiên tài đan đạo muốn phá nhất.

Người không hiểu đan cục này, nghĩ vỡ đầu cũng không đủ ba mươi sáu loại đan phương.

Mà người hiểu được cái đan cục này thì muốn phá vỡ đan cục này, muốn tổ hợp ra loại đan phương thứ ba mươi bảy.

Chỉ tiếc vô số đan đạo đại sư, hao phí vô số tâm huyết thế nhưng thủy chung vẫn không có cách nào tổ hợp ra loại đan phương thứ ba mươi bảy.

Thủy chung không có cách nào phá vỡ được Trân Lung Thiên Cương đan cục này.

Giang Trầη cũng không nghĩ tới, Dục Đan Vương này vậy mà lại nghe nói qua Trân Lung Thiên Cương đan cục này.

Chỉ là nghe khẩu khí của Dục Đan Vương này, dường như hắn còn chưa nắm giữ cái Trân Lung Thiên Cương đan cục.

Nghe tên đã biết đan cục này hắn ta còn chưa phá giải hết được.

Giang Trầη cũng lười quản nhiều như vậy, hắn cầm giấy bút, xoát xoát từng chữ giống như rồng bay phượng múa, bắt đầu viết xuống.

Trân Lung Thiên Cương đan cục này quả thực Giang Trầη thuộc làu làu, không tới nửa khắc đồng hồ, Giang Trầη liền đem trọn ba mươi sáu loại đan phương của Trân Lung Thiên Cương đan cục này viết ra toàn bộ.

Đan cục này cũng không phải là tiết lộ loại đan phương gì quý giá.

Nói trắng ra chỉ là một ít chuyện lý thú trong giới đan dược mà thôi.

Giống như văn nhân, nhà thơ chơi câu đối, người đánh cờ thì nghiên cứu các loại cờ phổ, thế cờ cổ vậy.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Độc tôn tam giới

  • truyện tranh Độc tôn tam giới

  • truyện Độc tôn tam giới

  • Độc tôn tam giới truyện chữ

  • đọc truyện Độc tôn tam giới

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License