Độc tôn tam giới
Chapter
0119
Chỉ là hắn ngại mặt mũi, lúc này hắn cũng không thèm giải thích cái gì.
Nếu như lúc này giải thích một chút, ngược lại còn khiến cho người ta tưởng rằng Cung Vô Cực hắn sợ Cửu Dương Thiên Tông.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, quay đầu lại nói: Đem Triệu Năng kia tới.
Rất nhanh, Triệu Năng đã được gọi tới.
Hắn còn tưởng rằng Cung Vô Cực muốn khen ngợi hắn, đề bạt hắn.
Pháp vương đại nhân, đệ tử Triệu Năng .
.
.
Cung Vô Cực tức giận, khoát tay nói: Thanh kiếm này rốt cuộc là ai phái ngươi mang tới.
Triệu Năng nghĩ lại rồi nói chi tiết: Là một đệ tử của tông môn trong Xích Đỉnh trung vực, ta cũng không nhớ rõ hắn là người của tông môn nào.
Hắn nói là hắn nhận được ủy thác của Xích Đỉnh hoàng đế, đem thanh kiếm này trả về.
Còn nói nhất định phải đưa tới tay Pháp vương đại nhân, còn muốn ta thay Xích Đỉnh hoàng đế ân cần hỏi thăm Pháp vương đại nhân.
Người đưa kiếm có bộ dáng thế nào?Cung Vô Cực hỏi Triệu Năng kia.
Triệu Năng bắt đầu có chút khẳn trương, hắn không phải là kẻ ngu, cũng ý thức được người đưa kiếm này có chút không thích hợp.
Trong lúc nhất thời hắn nghẹn họng, nhưng lại không thể hình dung ra được, lắp bắp nói: Ta chỉ biết tên này nói thanh kiếm này rất quan trọng.
Vì sao hắn không tự mình đưa tới?Vẻ mặt Triệu Năng cầu xin, nói: Hắn nói bên này giới nghiêm, hắn là đệ tử tông môn cấp thấp, không có tư cách đi vào trong cho nên nhờ ta đưa tới.
Cung Vô Cực càng nghe càng nghẹn khuất, quát: Lăn xuống.
Việc này hắn đã biết rõ Triệu Năng này hơn phân nửa bị người đùa giỡn.
H ơn nữa người đùa giỡn này hiển nhiên cố ý, hắn ta nhắm chuẩn cơ hội này, cố ý muốn khiến cho hai tông bọn họ loạn đấu.
Hiện tại xem ra, chiêu này của đối thủ rất âm hiểm, cũng có hiệu quả rất lớn.
Triệu Năng bị dọa cho nơm nớp lo sợ, vẻ mặt trắng bệch, xám xịt đi ra ngoài.
Thành chủ Thái A thành cười khổ nói: Nhị vị, tại sao lão phu cảm thấy dường như có người cố ý bày ra việc này, là muốn châm ngòi nhị vị loạn đấu, lưỡng bại câu thương a.
Hác trưởng lão cũng không phải là người ngu, từ biểu lộ trên mặt Cung Vô Cực, hắn cũng cảm giác ra được, việc này có khả năng có ẩn tình.
Cẩn thận nghĩ lại, nếu như thực sự Cung Vô Cực giết chết Tào Tấn, hắn không có đạo lý nào che dấu sự thật, làm sao còn có thể trưng thanh kiếm này ra được? Thậm chí còn quên ở Xích Đỉnh trung vực.
Tất cả chuyện này cẩn thận ngẫm lại, dường như cũng có chỗ không nói rõ được.
Thế nhưng mà tuy rằng như thế, Hác trưởng lão vẫn không hoàn toàn bỏ đi nghi kị.
Loại chuyện này tuy rằng khả nghi, thế nhưng cũng chưa chắc có thể triệt để loại bỏ hoài nghi với Cung Vô Cực.
Bỗng nhiên một tông chủ của XÍch Đỉnh trung vực mở miệng nói: Hác trưởng lão, ta mạo muội hỏi một câu, bổn mạng hồn đăng của Tào Tấn quý tông bị vỡ nát từ lúc nào?Hác trưởng lão căn bản khinh thường trả lời những câu hỏi như vậy, thế nhưng bên Cửu Dương Thiên Tông đã có người mở miệng đáp.
Nói ra thời gian, người bên phía XÍch Đỉnh trung vực đều cười khổ không thôi.
Hác trưởng lão, nếu nói như vậy, Tào công tử của quý tông quả thực không phải do Cung đại nhân giết.
Rất rõ ràng, Cung đại nhân tới Xích Đỉnh trung vực ta, lại đi tới Vạn Tượng Cương Vực vào thời điểm sau khi Tào công tử gặp chuyện không may.
Thời điểm căn bản không đồng nhất.
Hác trưởng lão cẩn thận nghĩ lại, cũng hiểu được thời gian không đồng nhất.
Lại nói Cửu Dương Thiên Tông cũng có rất nhiều tai mắt trong Vạn Tượng Cương Vực, nếu như loại đại cường giả như Cung Vô Cực xuất hiện trong Vạn Tượng Cương Vực, không có khả năng không có một chút tiếng gió nào.
Thành chủ Thái A thành lúc này lại nói: Hác trưởng lão việc này rất rõ, có người làm ra chút việc.
Vừa rồi Triệu Năng cũng có nói là một đệ tử tông môn đưa cho hắn.
Người tất cả các tông môn trong Xích Đỉnh trung vực chỉ cần triệu tập toàn bộ tới, để cho Triệu Năng nhìn qua một lượt.
Nếu như quả thực có người này, vậy thì có thể nhận ra.
Nếu như không có người này, vậy chứng minh có người mạo danh.
Biện pháp này cũng được những nhân sĩ trung lập tán thành.
Đúng, biện pháp này có thể thực hiện được.
Bên phía Xích Đỉnh trung vực cũng vô cùng phối hợp.
Không phải bọn họ phối hợp với Cửu Dương Thiên Tông mà là phối hợp với Bất Diệt Thiên Đô.
Bọn họ cũng không hy vọn Cung Vô Cực bị người Cửu Dương Thiên Tông hoài nghi.
Đứng trên lập trường của bọn họ, càng không hi vọng là địch với Cửu Dương Thiên Tông.
Cho nên bọn họ hy vọng Cung Vô Cực đại nhân có thể giải bỏ hiềm nghi.
Người mà tất cả các tông trong Xích Đỉnh trung vực mang tới cũng không ít, thế nhưng khi tất cả người các tông các môn đứng đó, Triệu Năng đi ba bốn vòng, đều lắc đầu nói: Không có người này.
Thành chủ Thái A thành chăm chú hỏi: Các ngươi xác định người trong các tông môn các ngươi đã tới đủ rồi không? Đều tới đủ, một người cũng không thiếu.
Tông chủ tất cả các tông đều nói.
Thành chủ Thái A thành nhìn qua Hác trưởng lão nói: Hác trưởng lão, việc này cơ bản có thể xác định, các ngươi đều bị người ta âm một đao.
Tới lúc này kỳ thực Hác trưởng lão cũng tin tới chín thành, nhưng mà lúc này muốn hắn chịu thua, hiển nhiên là không thể nào.
Hắn thở phì phò đi tới trước mặt Cung Vô Cực.
Hắn vươn tay ra, nói: Lấy kiếm ra.
Cung Vô Cực giận dữ: Dựa vào cái gì? Ngươi nói trở mặt là trở mặt? Ngươi nói động thủ là động thủ? Đạo lý đều là của ngươi.
Hiện tại còn mặt mũi đòi kiếm từ tay ta sao? Kiếm là của Cửu Dương Thiên Tông ta, cho nên mang về Cửu Dương Thiên Tông là thiên kinh địa nghĩa.
Hác trưởng lão cũng lớn tiếng nói, hắn không thể không biết yêu cầu của mình có cái gì quá phận.
Nói láo, ngươi vô cớ khai mào chiến đấu, khiến cho Bất Diệt Thiên Đô chúng ta chết, tổn thương thảm trọng.
Một câu trả lời cũng không có đã muốn cầm kiếm trở về? Ngươi coi Cung mỗ dễ nói chuyện như vậy sao?Cung Vô Cực hiển nhiên không có ý định dễ đưa như vậy.
Hác trưởng lão lạnh lùng cười nói: Ngươi muốn thế nào? Lại đánh một hồi chứ?Cung Vô Cực giận dữ nói: Chả lẽ lão tử lại sợ ngươi?Thành chủ Thái A thành vội nói: Nhị vị, khoan đãn, khoan đã.
Việc này đã biết là có người âm tất cả chúng ta một lần.
Nếu như các ngươi tiếp tục đánh tới, chẳng khác nào làm bản thân đau đớn, để cho kẻ thù vui sướng.
Nhị vị nể mặt lão phu một chút, mọi người có việc gì cũng có thể thương lượng.
Hác trưởng lão, ngươi không nói rõ ràng đã động thủ, lẽ ra nên cho Cung pháp vương một lời xin lỗi.
Cung pháp vương, đã là kiếm của Cửu Dương Thiên Tông, trả lại cho bọn họ cũng không sao.
Thành chủ Thái A thành kỳ thực không muốn làm người hòa giải, thế nhưng mà người ta ở địa bàn của hắn gây náo loạn, lại chém giết một hồi.
Hắn không làm người hòa giải, người khác sẽ trách cứ hắn.
Cho nên hắn kiên trì hòa giải.
Cung Vô Cực lạnh lùng nói: Xin lỗi trước.
Trả lại kiếm trước.
Hác trưởng lão cũng nghiêm mặt nói.
Hai người đối chọi gay gắt, đến bước này, hiển nhiên bọn họ chỉ còn tranh giành khí phách mà thôi.
Ngay lúc này bên ngoài không ngừng có người tới bẩm báo: Cung đại nhân, đám tán tu nhao nhao lao ra ngoài.
Hơn mười vạn tán tu ít nhất đã mất đi hai phần ba.
Cung đại nhân, những người chúng ta giám thị, ít nhất mất đi hơn phân nửa.
Tin tức xấu không ngừng truyền tới, biểu hiện trên mặt Cung Vô Cực ngày càng khó coi.
Lần này không đơn thuần là bị đùa nghịch, hơn nữa bị đùa giỡn tới triệt để.
Trong lúc đó, trong đầu Cung Vô Cực hiện lên một khuôn mặt.
Giang Trầη.
Tuy rằng hắn không biết người đưa kiếm là ai, nhưng trước tiên hắn đã nghĩ tới Giang Trầη.
Dịch dung thành đệ tử Xích Đỉnh trung vực, xoay vòng vòng Triệu Năng kia.
Sau đó đưa thanh kiếm tai họa này tới, tự mình giao tới tay hắn, dẫn phát tới đoạn huyết án này.
Trong lúc nhất thời Cung Vô Cực cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi cơ hồ thiếu chút nữa nhịn không được mà muốn phun ra.
Không hề nghi ngờ, hắn đã bị Giang Trầη âm hiểm chém một đao.
Hắn không thèm để ý tới Hác trưởng lão phía đối diện, trực tiếp mang theo tinh nhuệ của Bất Diệt Thiên Đô đi ra n goài.
Những người bị giám thị trọng điểm đã thoát ra ng oài chừng bao nhiêu người?Khuôn mặt Cung Vô Cực đen lên, hỏi: Đại nhân, hai đội ngũ trong số tán tu mà chúng ta khoanh vùng, tổng cộng có hơn bốn trăm, số người chạy ra ngoài hơn hai trăm.
Nhưng mà có hơn một trăm đã bị chúng ta đuổi kịp.
Còn lại hơn trăm người, tuy rằng đi xa, thế nhưng đại bộ phận cũng đã phái người đuổi theo.
Mặt Cung Vô Cực đen lên: Đi về phía Lưu Ly vương thành có mấy người? Có bảy người.
Cung Vô Cực gật đầu: Trọng điểm truy tung bảy người này, bất luận bắt được một người nào đều đưa tới trước mặt bổn tọa.
Nếu như gặp phải kẻ chống cự hoặc biến mất thì càng phải trọng điểm báo cáo.
Toàn thể đội ngũ, đều hướng về phía Lưu Ly vương thành, nhanh đuổi theo cho ta.
Cung Vô Cực là người cầm được cũng buông được, giờ phút này sự nghi ngờ chủ yếu của hắn là ở trên người Giang Trầη.
Ân oán với Cửu Dương Thiên Tông không thể không tạm thời buông xuống.
Hắn có một dự cảm vô cùng mạnh, Giang Trầη nhất định đã tới THái A thành, hơn nữa kiếm kia nhất định là Giang Trầη đưa tới.
Nghĩ tới đây trong lòng Cung Vô Cực giận dữ.
Đã không chỉ một lần bị Giang Trầη trêu đùa, chuyện này khiến cho tôn nghiêm Hoàng cảnh của Cung Vô Cực cảm thấy bị mạo phạm vô cùng sâu.
Trong bảy người đi về phía Lưu Ly vương thành kia nhất định có Giang Trầη.
Cung Vô Cực cơ hồ mười phần khẳng định điểm này.
Giang Trầη, lần này để xem ngươi trốn thế nào.
Ngươi tự cho mình là thông minh, thế nhưng lại không biết, bị Bất Diệt ấn ký của Bất Diệt Thiên Đô ta đánh xuống, ngươi muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay ta sao? Nằm mơ.
Cung Vô Cực nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm trầm vọt về phía Lưu Ly vương thành, trong ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh thấu xương.
Liên tục thất bại, liên tục bị Giang Trầη đùa giỡn, khiến cho Cung Vô Cực triệt để giận dữ.
Bên Cửu Dương Thiên Tông, Hác trưởng lão cũng mang theo rất nhiều tinh nhuệ, trở lại khách điếm mà đám người này đặt chân.
Khuôn mặt Hác trưởng lão đen lại, cười lạnh nói: Cứ như vậy mà đi sao? Làm sao có thể? Nhưng mà thù của Tào Tấn, hơn phân nửa không có quan hệ với Bất Diệt Thiên Đô.
Thực sự không có quan hệ với bọn họ sao?Tất cả người của Cửu Dương Thiên Tông đều giật mình không nhỏ.
Hác trưởng lão cau mày nói: Người Bất Diệt Thiên Đô hiện tại như thế nào rồi? Bọn chúng lén lén lút lút, dường như có đầu mối gì đó, bộ dáng giống như đã tính trước.
Chẳng lẽ có tin tức Giang Trầη?Hác trưởng lão gật gật đầu nói: Mặc kệ như thế nào, cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Bổn tọa hoài nghi, cái chết của Tào Tấn nói không chừng cũng có quan hệ với Giang Trầη.
Ồ?Mọi người nghe vậy đều chấn động không thôi.
Hiển nhiên tin tức này hiện tại tất cả mọi người còn chưa có tiêu hóa nổi.
Tên tuổi Giang Trầη, những ngày này bọn họ cũng đã nghe thấy rất nhiều.
Giang Trầη bị vây trong Huyễn Ba sơn, lại thần bí xuất hiện trong Vạn Tượng đại điển.
Vạn Tượng đại điển bị Xích Đỉnh trung vực phong tỏa, Giang Trầη lại thong dong rời khỏi đó.
Sau đó còn trở lại Đan Kiền Cung, hung hăng chơi Cung Vô Cực một chầu, đem cháu trai mà Cung Vô Cực yêu quý nhất giết chết.
Không thể không nói, Giang Trầη một lần lại một lần biểu hiện như vậy khiến cho những đệ tử tông môn nhất phẩm này cũng phải cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng lúc này Giang Trầη vẫn chỉ là một tiểu nhân vật trong liên minh thập lục quốc mà thôi.
Nếu như không phải tất cả mọi người bởi vì Giang Trầη giết Long Cư tuyết, tất cả mọi người căn bản sẽ không biết tới tiểu tử này.
Cũng bởi vì Giang Trầη ban đầu ở liên minh thập lục quốc giết chết Long Cư tuyết, phá hư bố cục của Cửu Dương Thiên Tông ở liên minh thập lục quốc.
Mọi người lúc đó mới lờ mờ biết rõ người này.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn không phải là Giang Trầη phá hư bố cục của Cửu Dương Thiên Tông trong liên minh thập lục quốc.
Mà Giang Trầη giết Long Cư Tuyết, là lô đỉnh tu luyện mà Ung Hành Vân sư huynh, thiên tài bài danh thứ ba trong thập đại chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông.
Ngay cả chuyện tốt của Ung Hành Vân cũng dám phá hỏng, đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến cho mọi người nhớ kỹ Giang Trầη.
Không ngờ tới, vài năm sau, tốc độ phát triển của Giang Trầη lại nhanh như vậy, ngay cả Tào Tấn, một trong thập đại chân truyền cũng có thể chết ở trong tay Giang Trầη.
Chuyện này dù thế nào cũng cảm thấy vô cùng khoa trương.
Thế nhưng mà trải qua một hồi đại chiến như vậy.
Hác trưởng lão có lẽ sẽ không tùy tiện bìa đặt chuyện như vậy.
Dùng tính của Hác trưởng lão, tuyệt đối không thề hàm hồ kết luận như vậy.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không khỏi nhìn nhau.
Hác trưởng lão, Giang Trầη kia nghe nói bất quá chỉ là Thánh Cảnh sơ kỳ.
Mặc dù có chút kỳ ngộ, có lẽ còn xa không phải là đối thủ của Tào Tấn.
Đúng vậy a.
Tào Tấn đã là bán bộ Hoàng cảnh, ở trong thập đại chân truyền tuy rằng chỉ xếp thứ chín.
Nhưng một thân tu vi, cho dù là cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ, cũng chưa chắc đã thắng được hắn.
Tất cả mọi người đều ngươi một câu, ta một câu.
Ngụ ý rất rõ ràng, tuy rằng Giang Trầη yêu nghiệt, thế nhưng có lẽ còn không tạo thành uy hiếp với Tào Tấn.
Coi như là cả Vạn Tượng Cương Vực, người có thể giết chết Tào Tấn, bọn họ cảm thấy căn bản không có lấy một người.
Hác trưởng lão thở dài: Dưới trạng thái thông thường, ta cũng tin Giang Trầη này còn xa không phải là đối thủ của Tào Tấn.
Nhưng mà căn cứ vào điều tra mới nhất của tông môn.
Tào Tấn đã từng đi qua Đan Kiền Cung một lần, khi đó từng nếm qua thiệt thòi.
Về sau hắn ta tìm được Đan Vương nhị phẩm Thì Trinh, còn có thiên tài trận pháp Ngô Hằng.
Trải qua vô số manh mối, tông môn đã kết luận được bọn chúng đi Huyễn Ba sơn.
Mà khi đó trong Huyễn Ba sơn chỉ có một người còn sống là Giang Trầη.
Cho dù không phải là Giang Trầη giết chết Tào Tấn thì cũng nhất định là Giang Trầη lợi dụng cấm chế gì đó trong Huyễn Ba sơn giết chết Tào Tấn.
Kết hợp với chuyện hôm nay, Bất Diệt Thiên Đô cũng đuổi giết Giang Trầη, lại vừa vặn có người đưa Phúc Hải kiếm của Tào Tấn tới trước mặt Cung Vô Cực, mục đích là muốn khơi mào cho hai tông ta sống mái với nhau.
Người sau lưng này đã vô cùng rõ, ít nhất có chín thành là Giang Trầη.
Chân tướng chuyện này mặc dù Hác trưởng lão không có tận mắt nhìn thấy.
Nhưng nhiều manh mối như vậy, cơ hồ đều chỉ vào người Giang Trầη.
Hơn nữa bất luận một đầu manh mối gì đều không có điểm nào vô lý cả.
Tính ra, danh tự của Giang Trầη hiện lên rõ mồn một từ vô số manh mối.
Mọi người nghe thấy Hác trưởng lão phân tích như vậy, mặt đen lên, không có ai phản bác được.
Không thể tưởng tưởng được, súc sinh Giang Trầη này lại giảo hoạt như vậy.
Ài, thiên tài như Tào Tấn, cuối cùng quá liều lĩnh, đáng tiếc a.
Tiểu tặc Giang Trầη này đáng giận như vậy.
Hác trưởng lão, chúng ta cũng không thể khinh xuất như hắn.
Hác trưởng lão cười lạnh nói: Khinh xuất? Làm sao có thể khinh xuất được? Mục tiêu lần này của chúng ta là gì?Mọi người như bừng tỉnh sau cơn mê, đúng vậy a.
Mục tiêu lần này là cái gì?Không phải là vì đục nước béo cò sao? Không phải muốn bắt những thiên tài tiến vào Vạn Tượng cực cảnh của Vạn Tượng Cương Vực kia sao?Mà Giang Trầη này không thể nghi ngờ đã trở thành mục tiêu số một.
Vốn mục tiêu của bọn họ có vô cùng nhiều, nói ví dụ như Hạng Tần và Nhạc Bạch Trạch của Đại Thánh đường.
Nhưng mà hiện tại Hác trưởng lão phát hiện ra, Giang Trầη mới hẳn là mục tiêu số mọt.
Bởi vì nằm vùng mà Cửu Dương Thiên Tông bọn họ sắp xếp trong Đan Kiền Cung, sau khi tiến vào Vạn Tượng Cương Vực cũng không có tin tức gì.
Căn cứ vào tình báo mà bọn họ sưu tầm, Quân Mặc Bạch, quân cờ nằm vùng của bọn họ sắp xếp vào trong Đan Kiền Cung sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh căn bản không có đi ra.
Mấy tông môn trong Xích Đỉnh trung vực vây công Vạn Tượng cực cảnh, phong tỏa lối ra Vạn Tượng cực cảnh, quả thực đã bắt được một đám thiên tài từ bên trong đi ra.
Thế nhưng mà trong đám tù binh kia cũng không có Quân Mặc Bạch.
Quân Mặc Bạch với tư cách là quân cờ của Cửu Dương Thiên Tông, trên người có rất nhiều át chủ bài, hoàn toàn có thể đào thoát.
Hơn nữa sau đó đám tù binh kia cũng được người ta đào thoát.
Căn cứ v ào phỏng đoán, người cứu đi đám thiên tài kia hơn phân nửa là Giang Trầη.
Nếu như Quân Mặc Bạch ở trong đám tù binh kia, nhất định sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với Cửu Dương Thiên Tông.
Nhưng mà Quân Mặc Bạch lại không có một chút tin tức nào.
Rất hiển nhiên, Quân Mặc Bạch đã vẫn lạc trong Vạn Tượng cực cảnh.
Quân Mặc Bạch ôm nhiệm vụ đặc thù tiến vào trong Vạn Tượng cực cảnh, nếu như không phát hiện được đầu mối gì thì tuyệt đối không đến mức làm ra tranh đấu vô vị.
Như vậy sao Quân Mặc Bạch lại vẫn lạc như vậy?Hác trưởng lão phỏng đoán, Quân Mặc Bạch rất có thể đã phát hiện ra manh mối gì đó.
Nếu như manh mối này thực sự có quan hệ với truyền thừa của Phi Vũ đại đế, vậy thì chuyện này phức tạp rồi.
Rốt cuộc Quân Mặc Bạch vẫn lạc trong tay ai?Cao tầng Cửu Dương Thiên Tông đã từng suy diễn qua.
Bọn họ cảm thấy, chỉ có Hạng Tần và Nhạc Bạch Trạch của Đại Thánh đường mới có thực lực chém giết Quân Mặc Bạch.
Đương nhiên, Giang Trầη cũng là một trong những người bị hiềm nghi.
Dù sao, lúc trước Giang Trầη ở trong luận võ của Vạn Tượng đại điện đã có thực lực áp chế Hạng Tần một đầu.
Vốn Giang Trầη chỉ là một trong những người hiềm nghi.
Thế nhưng sau khi xảy ra chuyện này, Hác trưởng lão cũng xếp Giang Trầη vào người hiềm nghi số một, mục tiêu đuổi bắt thứ nhất.
Mặc kệ trong Vạn Tượng cực cảnh thực sự có truyền thừa của Phi Vũ đại đế hay không, Hác trưởng lão đều cảm thấy, Giang Trầη này nhất định phải bắt được.
Chư vị, có nhiệm vụ mới.
Toàn lực đuổi bắt Giang Trầη.
Tuyệt đối không thể để cho Giang Trầη rơi vào trong tay Bất Diệt Thiên Đô.
Hác trưởng lão nghĩ tới đây, lập tức hạ mệnh lệnh.
Nhớ kỹ, không tiếc bất kỳ giá nào, phải bắt sống được Giang Trầη.
Mặt khác, dọc lộ tuyến đi Lưu Ly vương thành, điều động tất cả lực lượng có thể điều động được.
Phải toàn lực bắt Giang Trầη.
Lúc quan trọng, dù có vạch mặt với Bất Diệt Thiên Đô, cũng sẽ không hối tiếc.
Hác trưởng lão là thủ lĩnh có cấp bậc cao nhất trong lần xuất hành này, lời hắn nói chính là khuôn vàng thước ngọc.
Ngay lúc này có người tới báo: Hác trưởng lão, Cung Vô Cực tự thân xuất mã, mang theo một số lớn nhân mãn, đuổi theo phía Tây Bắc.
Hác trưởng lão cả kinh, nhanh chóng hạ lệnh: Lập tức xuất phát.
Bọn họ tuy rằng không có manh mối truy tìm Giang Trầη, nhưng đã có biện pháp khác, đã có người Bất Diệt Thiên Đô đuổi trước, bọn họ chỉ cần theo chân là được.
CHỉ cần theo sát Cung Vô Cực, nhất định là đúng.
.
.
.
Trên đường đi, Hoàng Nhi có chút kinh ngạc.
Bởi vì tốc độ của Giang Trầη rất chậm, thậm chí tốc độ còn chưa bằng nửa bình thường.
Nhìn thế nào cũng giống như căn bản hai người bọn họ căn bản không phải đang trốn tránh đuổi giết.
Mà đang giống như đi du ngoạn non sông vậy.
Trời chiều phủ xuống, Giang Trầη tìm được một địa điểm tương đối yên tĩnh, lại lập lại chiêu cũ, thâm nhập vào dưới lòng đất.
Nhưng mà lúc này Giang Trầη lại triệu hồi ra tiểu Kim Thiền.
Trần ca ca, có chuyện gì sao?Tiểu Kim THiền gần đây vô cùng thoải mái, từ khi tiến vào Mộc Linh chi tuyền tẩy lể, huyết mạch của nó tăng lên vô cùng nhanh, tiến bộ thần tốc.
Giang Trầη cười hắc hắc: Tiểu Thiền à, ta lại muốn mượn một giọt máu của đệ.
Giang Trầη vốn đang định chờ tiểu Kim Thiền cò kè mặc cả với hắn.
Nào biết được tiểu Kim Thiền không nghiêm túc một chút nào, chỉ cười hì hì nói: Trần ca ca, chỉ cần là huynh mở miệng, Kim Thiền đều cho ngươi.
Giang Trầη hơi sững sờ, hắn phát hiện ra, ngữ khí và thần thái của tiểu Kim Thiền càng ngày càng sinh động, càng ngày càng giống như nhân loại.
Chẳng lẽ tiểu Kim Thiền này sắp biến ảo thành hình người sao? Hì hì, Trần ca ca, Kim Thiền đã tiến vào Thánh Cảnh, nhưng mà Kim Thiền định tu luyện thêm một đoạn thời gian ngắn nữa mới thử biến hóa.
Ừ, cho huynh một giọt máu này.
Tiểu Kim Thiền đã giao dịch qua với Giang Trầη mấy lần, từ đầu hay cò kè mặc cả.
Thế nhưng mà sau khi trải qua Mộc Linh Chi tuyền tẩy lễ như lần trước, tiểu Kim Thiền đã nhận Giang Trầη làm chủ, quan hệ giữa hai người thoáng cái trở nên thân mật.
Tiểu gia hỏa này hiển nhiên cũng biết, tộc đàn của nó phải dựa vào ngọn núi lớn, cường đại mới có thể còn sống.
Mà Giang Trầη, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.
Giang Trầη thu được máu của Kim Thiền, đang muốn nói thêm một hai câu, thế nhưng tiểu Kim Thiền lại nói: Trần ca ca, ta muốn tu luyện.
Đợi sau khi biến hóa, ta lại tới nói chuyện với huynh.
Nói xong, tiểu gia hỏa trực tiếp lóe lên rồi biến mất.
Giang Trầη cười hắc hắc, hắc lắc đầu nhìn về phía Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi đối với các loại kỳ ngộ của Giang Trầη đã thấy không ít.
Nam nhân này ngay cả chân long cũng có, có một đầu Lôi Vân Kim THiền cũng không tính là kỳ quái gì.
Hoàng Nhi cô nương, đây là huyết mạch của Kim Thiền, nàng luyện hóa đi.
Ta luyện hóa sao?Hoàng Nhi nao nao.
Đúng vậy, huyết mạch của Kim Thiền, bách độc bất xâm, vạn lôi không phá.
Vô cùng trân quý.
Trong mắt Giang Trầη cũng không có vẻ cao ngạo gì cả, ngược lại nhìn qua vô cùng có thành ý.
Cái này .
.
.
Hoàng Nhi không công không thể nhận lộc a.
Hoàng Nhi nghe nói chỗ tốt của huyết mạch Kim Thiền, trong lòng rất là khiếp sợ.
Cho dù trong thế giới kia của nàng cũng có rất ít người dám nói bách độc bất xâm, vạn lôi không phá a.
Hoàng Nhi cô nương, Giang mỗ tuyệt đối sẽ không hại nàng.
Ánh mắt Giang Trầη chân thành.
Hai người đưa đẩy một lát, đều có thể nhìn thấy sự chân thành trong mắt lẫn nhau.
Hoàng Nhi là nhi nữ giang hồ, cũng không giống như nữ nhi bình thường, đưa đẩy một lát nàng cũng gật đầu, nói: Được rồi, vậy thì ta lại thiếu nợ Giang công tử một đại ân tình.
Nhìn thấy Hoàng Nhi đồng ý sảng khoái như vậy, Giang Trầη vui sướng cười nói.
Ngộ tính và thiên phú của Hoàng Nhi vượt quá sự tưởng tượng của Giang Trầη.
Tốc độ luyện hóa máu Kim Thiền của nàng cực nhanh, khiến cho Giang Trầη sau khi xem xong ngây ngốc, nhìn trân trối.
Phải biết rằng Giang Trầη luyện hóa huyết mạch Kim Thiền cũng tốn không ít thời gina.
Mà Hoàng Nhi không ngờ chỉ trong mấy thời thần đã xong.
Hơn nữa Giang Trầη quan sát một chút, độ dung hợp của Hoàng Nhi không chút chênh lệch với hắn chút nào.
Hoàng Nhi cô nương, Giang mỗ không phải là người nhiều chuyện, thế nhưng có đôi khi Giang mỗ quả thực vô cùng hiếu kỳ, địa phương nào trong Thần Uyên đại lục mới có thể thai nghén ra một người có thiên tư mạnh mẽ như cô nương a.
Những lời này của Giang Trầη cũng không phải là khen để đó, mà là trong lòng hắn thực sự cảm thấy kỳ quái, thậm chí là kinh diễm.
Loại khí độ này của Hoàng Nhi, loại khí chất này, loại thiên tư này, đừng nói là Vạn Tượng Cương Vực, coi như là những tông môn nhất phẩm trên Bát vực căn bản không bồi dưỡng ra được.
Đệ tử tông môn nhất phẩm, Giang Trầη cũng gặp không ít.
Ví dụ như Tào Tấn, ví dụ như Cung Kỳ.
Cung Kỳ là thiếu niên tạm thời không nói tới, khí độ của Tào Tấn mặc dù không tệ, cũng không lỗ mãng giống như những thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực.
Nhưng nhìn vào khí chất của tất cả những người trẻ tuổi mà hắn đã gặp, Giang Trầη cảm thấy, trên phương diện khí chất, Tào Tấn còn chênh lệch vô cùng lớn với Hoàng Nhi.
Loại chênh lệch này giống như chênh lệch giữa thiên tài Uông Hàn của Vạn Tượng Cương Vực và Tào Tấn vậy, chênh lệch tới vài bậc.
Hoàng Nhi thấy hắn nói vậy, vẻ mặt khẽ đổi, trong đôi mắt sáng kia hiện lên một tia thương cảm khó có thể phát hiện ra.
Vẻ thương cảm này chợt lóe lên, thế nhưng vừa vặn Giang Trầη lại nhìn thấy vào trong mắt.
Trong lòng không khỏi giật mình, đồng thời còn có chút hối hận.
Vấn đề này của hắn có lẽ quá đường đột, khiến cho nàng khó có thể trả lời.
Ở chung càng lâu, Giang Trầη đối với tính cách và thái độ làm người của Hoàng Nhi đều vô cùng thưởng thức.
Nhất là hai người song tấu cầm tiêu, càng khiến cho trong lòng Giang Trầη mơ hồ có cảm giác giống như tri âm.
Loại cảm giác tri âm này khác với bất luận cảm giác trên người những nữ tử khác, là cảm giác mà hắn chưa từng có.
Trong khoảng thời gian này Giang Trầη cơ hồ đã quên đi xuất thân của Hoàng Nhi quên đi dung mạo của Hoàng Nhi, có cảm giác giống như đạt tới cảnh giới vong ngã.
Trong lúc Giang Trầη miên man suy nghĩ thì Hoàng Nhi lại than nhẹ một tiếng.
Giang công tử, có chút chuyện Hoàng Nhi quả thực nên xin lỗi.
Bởi vì một ý nghĩ ngốc nghếch trong đầu cho nên Hoàng Nhi luôn dấu giếm chuyện này .
.
.
Hoàng Nhi ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập vẻ chân thành nhìn về phía Giang Trầη.
Đồng thời một dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt Giang Trầη.
trong nháy mắt này Giang Trầη kinh ngạc tới ngây người.
Trong đầu Giang Trầη hiện lên vô số từ ngữ hình dung tới mỹ nữ.
Thế nhưng lúc này tất cả những từ ngữ này lại có vẻ thấp kém, không tương xứng với nữ tử trước mắt.
Giờ phút này, Giang Trầη có cảm giác im lặng.
Hắn chỉ cảm thấy bất luận một lời nói nào cũng không đủ để hình dung tâm tình kinh diễm hiện tại của hắn.
Không biết là lực lượng tạo hóa tới bực nào mới có thể sinh ra một nữ tử hoàn mỹ, không chút tỳ vết giống như vậy.
Làn da nõn nà, khí chất như u lan, thân thể mềm mại yểu điệu, giống như một bức tranh đẹp dẽ.
Cho dù là mỹ nữ Chư Thiên của kiếp trước lúc này xuất hiện sợ rằng cũng phải tự ti mặc cảm trước mặt nàng.
Giang công tử, lúc trước Thuấn lão mang theo ta đi chữa bệnh.
Trong lòng Hoàng Nhi có chút lo lắng, lo lắng gặp phải người có ý đồ không tốt, cho nên cố ý cải biến dung mạo.
Lại không nghĩ rằng Giang công tử lại là quân tử, thắng thắn như vậy, quả thực khiến cho Hoàng Nhi trở nên tầm thường.
Mong Giang công tử thông cảm cho Hoàng Nhi.
Giang Trầη lúc này mới giống như tỉnh mộng, hắn khẽ than nhẹ một tiếng, nói: Quả nhiên không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được.
Hoàng Nhi cô nương có dung nhan tuyệt mỹ như vậy, khi trước che dấu cũng là lẽ thường.
Nếu không mà nói, cho dù đi tới đâu cũng quá dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Loại lời nói tán dương này, sau khi trưởng thành Hoàng Nhi không biết đã nghe biết bao nhiêu lần.
Nhưng chưa bao giờ nàng có cảm giác hưởng thụ như ngày hôm nay.
Lời nói ca ngợi từ trong miệng người mà nàng chán ghét nói ra, lại là một loại tra tấn.
Thế nhưng nếu đổi lại là từ miệng người nàng thích ra, thì mới thực sự là vui sướng.
Giang Trầη là người tiêu sái, tuy rằng hơi chút kinh ngạc, thế nhưng cũng không có thất thố, tâm tình hắn cũng dần dần trở lại bình thường.
Giang công tử, không phải là Hoàng Nhi cố ý không nói.
Thế nhưng thân thế, lai lịch của Hoàng Nhi liên quan quá nhiều.
Một khi nói ra rất có khả năng làm liên lụy tới công tử.
Lợi lời này nếu như là người bình thường nói ra, hơn phân nửa chỉ là lời nói qua loa cho xong chuyện.
Thế nhưng Giang Trầη lại biết, Hoàng Nhi tuyệt đối không phải là người như vậy.
Nhất là đôi mắt thanh tịnh giống như dòng suối trong vắt của Hoàng Nhi, tràn ngập vẻ chân thành, càng không giống như nói qua loa cho có.
Kiếp trước, kiếp này Giang Trầη chưa từng thấy qua ai có đôi mắt thanh tịnh, trong suốt như vậy.
Hắn gật gật đầu, cũng không có tiếp tục hỏi, mà chỉ mở miệng cười xòa: Hoàng Nhi cô nương, vừa rồi ta chỉ buột miệng hỏi một câu mà thôi.
Cũng không phải cố ý hỏi thăm thân thế của nàng.
Hoàng Nhi biết rồi.
Hoàng Nhi mỉm cười nói.
Ha ha, thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta nên xuất phát.
Giang Trầη đứng lên, trong mắt hiện lên tia thâm ý, hắn mỉm cười nói tiếp: Tin rằng những người kia có lẽ cũng đã sắp đuổi tới rồi.
Ồ?Hoàng Nhi bỗng nhiên giật mình, lập tức cười rộ lên: Ta vẫn cho rằng Giang công tử không có phát hiện ra, nói như vậy Giang công tử đã phát giác ra được?Giang Trầη mỉm cười gật đầu: Một chút trò nhỏ này của bọn họ, tuy rằng che giấu, thế nhưng không qua nổi mắt ta.
Chỉ là dưới tình huống lúc ấy, ta cũng không có cách nào ngăn cản bọn chúng đánh ấn ký lên người.
Đúng rồi, vừa rồi ta cũng nghiên cứu qua ấn ký một chút, vô cùng khó khăn.
Chỉ sợ không có ba ngày, rất khó xóa bỏ ấn ký này.
Hoàng Nhi khẽ nhíu mày nói.
Hắc hắc, muốn xóa đi ấn ký này quả thực không dễ.
Nhưng mà ta tự có biện pháp che dấu ấn ký này.
Chỉ là hiện tại việc này cũng không còn quan trọng nữa.
Loại ấn ký truy tung này kiếp trước Giang Trầη sao lại không biết cơ chứ? Ấn ký truy tung cao minh hơn loại ấn ký này gấp mười lần, trăm lần Giang Trầη cũng đã từng được chứng kiến.
Hắn bất quá chỉ tương kế tựu kế mà thôi.
Lúc ấy hơn một ngàn tán tu bị dồn lại một góc, bởi vì đều là hai người một tổ, cho nên đều bị Bất Diệt Thiên Đô lôi ra.
Lúc đó trên người bọn họ đã bị đánh xuống ấn ký truy tung độc nhất vô nhị của Bất Diệt Thiên Đô.
Giang Trầη khác với những tán tu khác, tự nhiên trong lòng hắn biết rõ.
Chỉ là lúc đó hắn căn bản không có cách nào ngăn cản.
Một khi ngăn cản chẳng khác nào là bại lộ thân phận.
Hơn ngàn người đều bị đánh xuống ấn ký, trong lúc nhất thời cũng không tra được tới đầu hắn, cho nên Giang Trầη ẩn nhẫn không có hành động gì.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, Bất Diệt Thiên Đô không ngừng dùng phương pháp loại trừ, tất sẽ có lúc tập trung tới trên người hắn.
Huống chi trên đường Giang Trầη từ từ đi, cũng lưu lại rất nhiều sơ hở, kỳ thực cũng là cố ý dẫn cho đám người này đuổi theo hắn.
Bởi vì hắn có một kế hoạch mới.
Hai người từ trong lòng đất đi ra, quan hệ giữa hai người cũng không có vì Hoàng Nhi lộ ra dung nhan mà xuất hiện biến hóa, tất cả vẫn như cũ.
Chỉ là trong lòng Hoàng Nhi lại cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
Trong lòng nàng cũng không còn có những cảm giác tự trách và áy náy nữa, cũng không cần vì chuyện này mà phiền não.
Về phần Giang Trầη quyết định thế nào, nàng không bao giờ hỏi.
Nàng chỉ cảm thấy, hành trình mạo hiểm như vậy, lại được ở chung với Giang Trầη, là thời điểm nàng hạnh phúc nhất và vui sướng nhất trong hơn hai mươi năm từ khi sinh ra của nàng.
Hai người một đường di chuyển, một ngày sau, lại đi vào một thung lũng tĩnh mịch.
Thung lũng này rất dài, cũng không biết dài tới bao nhiêu.
Đứng ở bên ngoài nhìn vào tựa như địa ngục trong nhân gian, tràn ngập cảm giác âm trầm.
Đây là nơi nào?Hoàng Nhi hiếu ký hỏi.
Anh Khấp cốc.
Giang Trầη tỉnh táo đáp lại.
Danh tự này khiến cho người ta nghe thấy cũng có một cảm giác sởn hết gai ốc.
.
.
.
Tại nơi cách Anh Khấp cốc chừng năm sáu trăm dặm, Cung Vô Cực mang theo đại quân đuổi theo, xuất hiện ở một nơi hoang dã.
Nơi này cực kỳ rộng lớn, bốn phía có vô số con đường đi qua bốn phía.
Cung đại nhân, bảy tán tu đi về phía Lưu Ly vương thành đã có bốn người bị đuổi kịp, cũng không ngừng đi về phía bên kia.
Còn có hai đôi thì đi tới một tòa thành thị khác, trên cơ bản đã bị khóa chặt.
Đôi cuối cùng lại đi về phía Tây Bắc, rời khỏi lộ tuyến đi Lưu Ly vương thành, chỉ là cũng không rời khỏi quá xa.
Tin tức được tập hợp lại.
Cung Vô Cực mở địa đồ ra, nhìn một chút rồi hạ lệnh: Hai đôi tiến vào thành thị kia các ngươi liên lạc các thế lực bố trí thêm nhiều nhân thủ một chút, khống chế bọn chúng.
Cung đại nhân, chúng ta không qua đó sao? Chúng ta đi về phía Tây Bắc, Cung mỗ có một loại trực giác mãnh liệt, hai người phía Tây Bắc này mới chính là cá lớn.
Cung Vô Cực nở nụ cười dữ tợn.
Cung Vô Cực chỉ vào địa đồ, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó bên trên địa đồ rồi ngón tay chỉ vào một điểm: Ở đây, vô luận bọn chúng trốn thế nào cũng không qua nổi Anh Khấp cốc này.
Nghe thấy ba chữ Anh Khấp cốc, có người khẽ biến sắc.
Cung đại nhân, nghe nói Anh Khấp cốc kia âm khí rất nặng, chỗ đó nhân loại bình thường không muốn tới.
Chỉ có một ít linh dược sư là đặc biệt thích chỗ đó mà thôi.
Cung Vô Cực lạnh lùng cười nói: Không phải nơi của nhân loại sao? Võ tu chúng ta có nơi nào mà không dám đi cơ chứ? Nếu như ngay cả Giang Trầη kia cũng dám đi tới đó, chúng ta có gì mà không dám đi tới đó?Giang Trầη hiện tại đã trở thành tâm ma của Cung Vô Cực, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân báo thù, hay là nguyên nhân vì Vạn Tượng cực cảnh, Cung Vô Cực đều phải bắt được Giang Trầη.
Hắn đã chán loại tình thế giằng co này rồi.
Lúc này, cho dù không tiếc vận dụng tất cả thủ đoạn hắn cũng phải bắt được Giang Trầη.
= Trong các ngươi, ai không dám đi thì có thể đứng ra.
Ánh mắt Cung Vô Cực lạnh lùng, đảo qua tất cả mọi người.
Đội ngũ của bọn họ cực kỳ cường đại, trừ một số lớn nhân mã của Bất Diệt Thiên Đô ra còn có rất nhiều tông môn của Xích Đỉnh trung vực.
KHoảng chừng hai ba ngàn người, tất cả đều là tinh anh của các tông phái.
Võ tu có ai nguyện ý thừa nhận mình sợ chết cơ chứ? Nhất là ở trước mặt Cung Vô Cực, người Xích Đỉnh trung vực càng hận không thể biểu hiện nhiệt huyết của mình cho Cung Vô Cực xem.
Loại cơ hội vuốt mông ngựa vô cùng tốt này bọn họ há có thể bỏ qua.
Cả đám nhao nhao kêu lên: Có gì phải sợ cơ chứ? Chúng ta nguyện đi theo Pháp vương đại nhân, sớm ngày giết chết Giang Trầη tiểu tặc.
Nghe theo Pháp vương.
Không bắt được Giang Trầη tiểu tặc, tham sống sợ chết thì có gì thú vị cơ chứ? Đúng vậy, không bắt được tiểu tử này ta cũng ăn không ngon, ngủ cũng không yên.
Đi, tất cả đều đi.
Ai không đi chính là kẻ hèn nhát.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Cung Vô Cực rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười, hắn gật đầu nói: Tốt, bổn tọa cũng có lời nói.
Lần này tất cả mọi người xuất lực, Cung mỗ đều ghi nhận.
Nếu như thực sự bắt được Giang Trầη, Cung mỗ thiếu nợ các ngươi một nhân tình.
Ngày khác tông môn các ngươi gặp phải chuyện gì đó, Cung mỗ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cung Vô Cực nói như vậy càng khiến cho tất cả các tông môn của Xích Đỉnh trung vực sôi trào.
MỘt nhân tình của Pháp vương Bất Diệt Thiên Đô, đối với những tông môn tứ phẩm như bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ chính là có một ngọn núi lớn làm chỗ dựa.
Tiểu tử Giang Trầη kia tự mình muốn chết sao? Anh Khấp cốc kia chỉ có tiến vào mà không có ra, càng tiến vào càng sâu, càng khủng bố.
Nếu như quả thực hắn ta tiến vào trong Anh Khấp cốc, đó là tự đoạn đường lui của hắn.
Cho dù chúng ta không giết hắn, hắn cũng tự không chống đỡ nổi, chủ động trốn ra.
Một gã cường giả của Bất Diệt Thiên Đô nói ra.
Hắn nói như vậy nhìn như nói Giang Trầη, kỳ thực muốn nhắc nhở Cung Vô Cực một chút.
Đồng thời hắn cũng hoài nghi, hai người mà bọn họ đuổi theo kia thực sự là hai người Giang Trầη hay sao?Nếu như là Giang Trầη, hẳn hiện tại đang phải nhanh chóng phóng về phía Lưu Ly vương thành mới đúng, chứ không phải nhàn rỗi mà đi tới Anh KHấp cốc a.
Hắn cảm giác, cảm thấy, Cung Vô Cực pháp vương lần này có lẽ đã đoán sai rồi.
Tự nhiên Cung Vô Cực cũng nghe ra ý tứ trong lời này của hắn, ánh mắt lạnh nhạt quét qua người nọ, nói: Ngươi không cần phải hoài nghi cái gì, bổn tọa đã nói như vậy tự nhiên bổn tọa có nắm chắc.
Nếu như không có một điểm nắm chắc, bổn tọa há có thể bỏ qua những người khác, đem toàn bộ chủ lực tập trung vào trên hai người này?Cung Vô Cực khinh thường việc giải thích, hắn vùng tay lên, nói: Xuất phát.
Lúc này bố trí của hắn so với lúc trước còn hợp lý hơn, số lượng nhân mã dẫn theo cũng nhiều hơn.
Hơn nữa lần này hắn đã chuẩn bị tất cả mọi thứ.
Thậm chí ngay cả Định Không phù có tác dụng phong tỏa Độn Khôn phù hắn cũng đã chuẩn bị tốt.
Định Không phù cường đại, hơn nữa còn có nhiều lĩnh vực Hoàng cảnh của cường giả Hoàng cảnh như vây, nếu như còn không phong tỏa được Giang Trầη này, có đánh chết Cung Vô Cực cũng không tin.
Lần này, Bất Diệt Thiên Đô có bốn năm cường giả Hoàng cảnh, hơn nữa hơn mười tông chủ của Xích Đỉnh trung vực đều là cường giả Hoàng cảnh.
Tuy rằng những tông chủ này chỉ là Hoàng cảnh sơ kỳ, nhưng Hoàng cảnh sơ kỳ cũng là Hoàng cảnh, cường giả Hoàng cảnh nghiền nát Thánh Cảnh, vô cùng nhẹ nhõm giống như ăn đậu vậy.
Cho dù Giang Trầη là một dị loại, thế nhưng Cung Vô Cực cũng không tin, lần này tiểu tử kia còn có thể tìm được đường sống.
Người Bất Diệt Thiên Đô còn chưa đi xa, một lượng lớn nhân mã Cửu Dương Thiên Tông nhanh chóng phóng tới.
Hiển nhiên Cửu Dương Thiên Tông đã phát ra tin cầu viện khắp nơi, trong khoảng thời gian hai ba ngày này cường giả Cửu Dương Thiên Tông cũng nhiều thêm không ít.
Cường giả Hoàng cảnh cũng có hơn mười người.
Trong đó cường giả không kém Hác trưởng lão có hai người.
Trong đó có một trung niên võ tu, mặt mày như kiếm, trong mắt tràn ngập sát ý đậm đặc.
Hác trưởng lão, ngươi xác định phương hướng không sai đó chứ?Trung niên võ tu này lên tiếng hỏi.
Tào lão đệ, Hác mỗ làm việc ngươi còn chưa yên tâm sao? Cửu Dương Thiên Tông chúng ta không có manh mối, nhưng chỉ cần theo dõi người Cung Vô Cực thì không thành vấn đề.
Hác trưởng lão đối với người trung niên này hiển nhiên cũng có chút ít kiêng kỵ.
Hy vọng Cung Vô Cực ngu xuẩn này không nhầm người.
Người trung niên họ Tào này gọi là Tào Mạnh, là tộc thúc của Tào Tấn, cũng là người mạnh nhất trong Tào gia.
Tu vi một thân không kém hơn Hác trưởng lão chút nào.
Tào Tấn là hy vọng tương lai lớn nhất của Tào gia, cũng là hy vọng để cho Tào gia bọn họ quật khởi trong Cửu Dương Thiên Tông, kết quả lại vô duyên vô cớ vẫn lạc.
Tào Mạnh này tự nhiên vô cùng phiền muộn, đối với hung thủ sát hại Tào Tấn, tự nhiên là hận thấu xương.
Tuy rằng hiện tại còn chưa xác định được rõ có phải là Giang Trầη giết cháu hắn hay không, thế nhưng mặc dù chỉ là hiềm nghi, Tào Mạnh này tuyệt đối cũng không buông tha.
Hác trưởng lão nhắc nhở: Tào lão đệ, Giang Trầη này trên người mang bí mật quan trọng.
Vẫn nên bắt sống thì hơn.
Sau khi bắt được thì tra hỏi.
Đại sự tông môn quan trọng hơn, cừu hận cá nhân tính sau đi.
Đợi tất cả bí ẩn trên người tiểu tử này được cạy ra, ngươi muốn chém giết, róc thịt hay làm thế nào hắn, ta tin tông môn cũng không ngăn cản.
Tào Mạnh gật gật đầu nói: Ta tự biết rõ nặng nhẹ.
Hác trưởng lão lại nói: Lần này đuổi bắt Giang Trầη, chướng ngại chủ yếu của chúng ta chủ yếu là người Bất Diệt Thiên Đô.
Cung Vô Cực kia .
.
.
Tào Mạnh hừ lạnh một tiếng: Nếu như Cung Vô Cực kia không biết nặng nhẹ, Tào mỗ không ngại tiễn đưa hắn một đoạn đường.
Tôn đại ca, ngươi nói xem.
Một đại hán mập mạp bên người Tào Mạnh cười hắc hắc nói: Tào huynh đệ ngươi đã mời ngu huynh tới trợ lực, đương nhiên ngu huynh nghe theo sự sắp xếp của ngươi.
Cung Vô Cực sao? Chẳng lẽ huynh đệ chúng ta còn sợ hắn sao?Mập mạp này chính là huynh đệ sinh tử của Tào Mạnh, hai người có thực lực không kém bao nhiêu.
Là hảo hữu mà Tào Mạnh mời tới trợ giúp.
Như vậy trên phương diện lực lượng đỉnh tiêm, Cửu Dương Thiên Tông kỳ thực đã áp đảo người của Cung Vô Cực.
Tào Mạnh nhìn thấy lão hữu nể tình như vậy, trong lòng cũng đắc ý không thôi, hắn nói với Hác trưởng lão: Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng đuổi theo.
Hác trưởng lão gật đầu: Xem lộ tuyến này, hẳn là bọn họ đi về phía Tây Bắc.
Trên bản đồ, phía Tây Bắc có một hiểm địa, gọi là Anh Khấp cốc.
Quản nó là hiểm địa gì.
Tào mỗ cũng không tin, chỉ là Kiếm Điền trung vực, có thể có hiểm địa gì cơ chứ? Có thể hù được cường giả của tông môn nhất phẩm trong Bát vực như chúng ta hay sao?Tào Mạnh sốt ruột báo thù cho cháu trai, không muốn trì hoãn thêm một khắc nào nữa.
.
.
.
Trước Anh Khấp cốc, thần thức Giang Trầη khẽ động, khóe miệng nở nụ cười.
Cung Vô Cực ơi là Cung Vô Cực, cuối cùng ngươi cũng không ngốc.
Dựa vào manh mối từ sơ hở mà ta lưu lại mà tìm tới đây.
Không tệ, không tệ.
Trong lòng Giang Trầη khẽ cười, ven đường hắn bố trí vô số Phệ Kim thử, đều là tai mắt ven đường của hắn.
Cho dù Cung Vô Cực đuổi sai hướng, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp đem mạch suy nghĩ của Cung Vô Cực dẫn về phía bên này.
Ồ? Ngoại trừ người Bất Diệt Thiên Đô ra dường như còn có truy binh đằng sau? Cửu Dương Thiên Tông? Quả nhiên là bọn chúng.
Ha ha, người hai tông này quả nhiên chưa từ bỏ ý định.
Xem ra bọn chúng đã tạm thời vứt bỏ ân oán, nhất trí đối phó với ta sao?Trong lòng Giang Trầη nghĩ như vậy, thế nhưng hắn lập tức suy đoná, Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô nhất định không thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước, cũng không có khả năng hợp tác khăng khít với nhau được.
Tư tâm, nhất định bọn chúng có tư tâm, không có khả năng hợp tác với nhau.
Hai tông này kiềm chế lẫn nhau, đối với Giang Trầη càng thêm có lợi.
Hoàng Nhi cô nương, có hứng thú xông vào cái cốc hung hiểm này với ta một phen hay không?Giang Trầη vô cùng có khí độ, trưng cầu ý kiến của Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi cười một tiếng nói: Núi cao vực sâu cũng đã đi tới thì xá gì một cái cốc nhỏ nhoi này.
Hai người nhìn nhau cười cười, hóa thành hai đạo lưu quang bắn vào trong Anh Khấp cốc.
Ước chừng một phút đồng ồ sau, đội ngũ của Bất Diệt Thiên Đô đã chạy tới.
Thần thức Cung Vô Cực triển khai toàn bộ, điều tra một lát, sau đó vẻ mặt vui mừng nói: Chính là ở trong này, một phút đồng hồ trước bọn chúng từng xuất hiện qua ở nơi này.
Theo biểu hiện của ấn ký Bất Diệt Thiên Đô, bọn chúng đã tiến vào trong Anh Khấp cốc.
Đại nhân, thực sự phải đi vào sao?Một cường giả lão thành trong Bất Diệt Thiên Đô cẩn thận hỏi.
Cung Vô Cực giận dữ nói: Ngươi sợ sao?Người nọ cười khổ: Thuộc hạ chỉ lo lắng .
.
.
Không có gì phải lo lắng, lần này bổn tọa bố trí thỏa đáng, có cái gì mà phải lo lắng cơ chứ? Lo trước lo sau, đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến cho chúng ta đuổi giết Giang Trầη thất bại.
Lần này nhất định phải kiên quyết, đập nồi dìm thuyền, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bắt được hắn.
Nếu như chỉ báo thù riêng, Cung Vô Cực chưa hẳn đã có phách lực lớn như vậy, mang theo đội ngũ hai ngàn người tiến vào hiểm địa.
Thế nhưng mà trong lòng của hắn rất rõ ràng ý nghĩa của việc bắt được Giang Trầη, chuyện này có liên quan tới Vạn Tượng cực cảnh.
Tuy rằng không thể xác định truyền thừa của Phi Vũ đại đế ở trong Vạn Tượng cực cảnh, cũng không xác định được Giang Trầη có quan hệ gì với truyền thừa của Phi Vũ đại đế.
Thế nhưng mà chỉ cần có một chút manh mối liên quan, hắn có vô số lý do để xông vào.
Gã cường giả kia nhìn thấy không khuyên được Cung Vô Cực, cũng biết lúc này nếu như làm trái lời Cung Vô Cực, nhiều khả năng sẽ bị Cung Vô Cực giết chết tại chỗ.
Trong lòng hắn vô cùng bất đắc dĩ, cũng đành phải xông vào theo Cung Vô Cực.
Người của những tông môn trong Xích Đỉnh trung vực kia cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Cung Vô Cực cũng đi vào, bọn họ có lý do gì mà không vào cơ chứ?Người Bất Diệt Thiên Đô chưa đi vào được bao lâu, đại quân Cửu Dương Thiên Tông đã chen chúc đi vào.
Anh Khấp cốc bình thường hoang tàn vắng vẻ thoáng cái gà bay chó chạy.
Tốc độ của Giang Trầη và Hoàng Nhi được đẩy cao hơn một chút.
Hoàng Nhi nhìn bốn phía, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: Giang công tử, nơi này hung hiểm cực kfy.
Khắp nơi đều là nguy cơ.
Giang Trầη cười cười: Chính là vì như vậy cho nên ta mới để cho Hoàng Nhi cô nương luyện hóa một giọt máu của Kim Thiền.
Bằng không mà nói, quả thực ta không dám để cho Hoàng Nhi cô nương theo ta mạo hiểm.
Huyết mạch Kim thiền, bách độc bất xâm.
Mà Anh Khấp cốc này, quả thực chính là địa phương mà độc vật qua lại nhiều nhất.
Chỉ là càng là nơi như vậy, khả năng xuất hiện các loại kỳ trân dị thảo càng lớn.
Cũng khó trách được đám người đan dược sư, biết rõ đây là địa phương nguy hiểm, cũng không nhịn được mà tình nguyện tới đây.
Hoàng Nhi đang muốn mở miệng, thần thức động nhiên động đậy, miệng thốt lên: Bọn chúng đuổi theo.
Thần thức của Hoàng Nhi rất mạnh, rất nhanh đã phát hiện ra đội ngũ của Bất Diệt Thiên Đô đã đuổi tới gần.
Được, đợi bọn chúng đã lâu, chúng ta tiếp tục đi.
Giang Trầη điều tra bốn phía, thần thức triển khai toàn bộ, đồng thời còn nói với Hoàng Nhi: Hoàng Nhi cô nương, nàng không nên vọng động thần thức, chỉ cần theo ta là được rồi.
Giang Trầη không hy vọng Hoàng Nhi dùng thần thức.
Hoàng Nhi nhìn thấy ngữ khí của Giang Trầη ngưng trọng như vậy, tuy rằng gần đây Hoàng Nhi nàng không thích dựa vào người khác, thế nhưng lúc này lại vô cùng nguyện ý nghe lời Giang Trầη.
Đi theo bước chân Giang Trầη, tốc độ hai người không ngừng đẩy cao lên.
Cứ như vậy kẻ đi về phía trước, người đuổi theo phía sau, trong lúc bất tri bất giác đã tiến sâu vào trong Anh Khấp cốc trên trăm mét.
Giang Trầη quan sát một chút, chung quanh hắn lúc này khắp nơi đều là rừng rậm, còn có vô số sương mù, giống như là một thế giới mê hoặc vậy.
Được rồi.
Giang Trầη bỗng nhiên cười cười, chân ngừng lại.
Ha ha ha.
.
Trong hư không truyền đến tiếng cười cuồng ngạo của Cung Vô Cực: Tiểu tử Giang Trầη, lão phu biết trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì.
Chỉ là lần này lão phu cũng muốn nhìn xem ngươi làm sao thoát khỏi được tay ta.
Trong khi nói chuyện, bàn tay Cung Vô Cực chộp một cái, tay đã nắm một đạo Định Không phù.
Cùng lúc đó mấy đạo thân ảnh không ngừng đáp xuống, đem khu vực mười dặm chung quanh hoàn toàn phong tỏa.
Ước chừng hơn hai mươi cường giả Hoàng cảnh, đem cơ hồ tất cả đường đi của bọn họ, thoáng cái phong kín toàn bộ.
Hai mắt Cung Vô Cực gắt gao nhìn thẳng vào Giang Trầη: Tiểu tử, không cần giấu đầu lòi đuôi, cũng không cần phải mở miệng nói xạo.
Cung Vô Cực, ngươi cũng không tính là đần.
Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đuổi theo tới đây còn mất không ít thời gian.
Ngữ khí của Giang Trầη vô cùng lạnh nhạt, chỉ là cũng không có phủ nhận.
Cung Vô Cực nghe vậy, trong đầu có một cỗ lửa giận xông lên.
Hắn đường đường là cường giả Hoàng cảnh tứ trọng, từng lần, từng lần bị tiểu tử Giang Trầη này trêu đùa, đã sớm khiến cho trong lòng hắn tràn ngập lửa giận.
Giờ phút này tiểu tử này đi tới bước đường cùng rồi, thế nhưng hết lần này tới lần khác còn bày ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, vô cùng ngưu bức, chuyện này khiến cho Cung Vô Cực càng thêm tức giận.
Ngươi chỉ là một tiểu nhân vật trong một tông môn tứ phẩm, lúc này vẫn còn giả vờ ngưu bức trước mặt bổn tọa.
Hắn cảm thấy giờ phút này có lẽ Giang Trầη nên run rẩy, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới đúng.
Mà tiểu tử này hết lần này tới lần khác còn ra vẻ ta đã chờ ngươi rất lâu.
Chuyện này làm sao có thể khiến cho Cung Vô Cực không giận được cơ chứ? Tiểu tử, bổn tọa biết rõ ngươi mạnh miệng.
Cho dù ngươi giả vờ thế nào thì tốt nhất nên ngừng lại.
Bởi vì ngay lập tức bổn tọa sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
Cung Vô Cực nhe răng cười lạnh liên tục.
Thời gian hơn nửa năm truy kích, từng lần, từng lần lại bị Giang Trầη trêu đùa, cháu trai Cung Kỳ bị Giang Trầη giết chết khiến cho những cảm xúc trái khoáy của Cung Vô Cực đã đạt tới cấp độ tâm ma.
Giống như tất cả cảm xúc của hắn mượn cơ hội này phát tiết ra vậy.
Thế nhưng hắn nào biết được Giang Trầη lại nở nụ cười khinh miệt: Cung Vô Cực, từ đầu tới cuối ngươi vẫn thích khoác loác như vậy a.
Nhớ rõ ban đầu khi còn ở Đan Kiền Cung, ngươi tự tin không ai bì nỏi, nói cái gì mà người không phải là do ngươi giết thế nhưng tính ra cũng là do ngươi, đúng không? Lại nói cái gì mà mạnh được yếu thua, để cho ta ngoan ngoãn đầu hàng đúng không? Về sau tôn tử ngươi rơi vào trong tay ta, ngươi còn nói gì, ngươi nhớ không? Nói nếu ta động vào một sợi lông trên người tôn tử ngươi, ngươi sẽ khiến cho thần hồn ta bị nghiền nát, muốn sống không được, muốn chết cũng không sau, ta nhớ không nhầm chứ?Những lời này đều do Cung Vô Cực chính miệng nói ra, Giang Trầη nói lại từng câu, từng câu, bắt chước giọng điệu của Cung Vô Cực, khiến cho mọi người nghe vậy mặt đen lại.
Đây là đánh vào mặt mũi a.
Giang Trầη nói xong đột nhiên cười cười, thản nhiên nói: Thế nhưng mà xem ra, hiện tại ta vẫn sống vô cùng tốt trước mặt ngươi.
Ngươi có thể làm gì được ta cơ chứ?Cho dù là đứng ở góc độ đối địch, người trong những tông môn của Xích Đỉnh trung vực cũng không khỏi bội phục Giang Trầη lớn gan.
Chuyện cho hiện tại mà vẫn còn khí phách như vậy.
Ánh mắt Giang Trầη lạnh lẽo, nhìn tông chủ tất cả các tông trong Xích Đỉnh trung vực, nói: Môn chủ Lôi Âm môn đúng không? Tông chủ Cự Côn tông đúng không? Diệt Đan Kiền Cung ta, giết đồng môn ta, cũng có một phần của các ngươi a.
Môn chủ Lôi Âm môn và tông chủ Cự côn tông đều là cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ, thế nhưng khi bị ánh mắt lạnh lẽo của Giang Trầη đảo qua, người lập tức cảm thấy lạnh lẽo giống như rớt xuống hầm băng.
Loại cảm giác này khiến cho bọn họ sởn hết cả gai ốc.
Bọn họ chỉ cảm thấy, vô luận hôm nay thế nào nhất định phải tiêu diệt tiểu tử tà môn này, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Chỉ là Thánh Cảnh sơ kỳ đã có lực uy hiếp đáng sợ đối với bọn họ như vậy, một khi trưởng thành, quả thực có khả năng uy hiếp, đánh động tới tồn vong của tông môn bọn họ.
Giết.
Nhất định phải giết chết tiểu tử này.
Trong lúc nhất thời, sát ý của Cung Vô Cực tăng vọt.
Môn chủ Lôi Âm môn cười lạnh nói: Tiểu tử, diệt Đan Kiền Cung ngươi thì thế nào? Giết đồng môn ngươi thì sao? Hôm nay ngươi cho rằng mình còn có thể may mắn chạy thoát sao?Giang Trầη giận dữ, cười ha hả nói: Rất tốt, ngươi dám thừa nhận là được rồi.
Ngày đó ta giết Đinh Quang Vinh chỉ là sớm thu một chút lợi tức mà thôi.
Ngay lập tức, ta sẽ đòi tất cả vốn lẫn lãi từ các ngươi.
Ngươi yên tâm đi, Lôi Âm môn ngươi ta nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Bằng không mà nói, trên đường đi xuống hoàng tuyền, chẳng phải một mình ngươi sẽ tịch mịch hay sao? Tiểu tử, thật ngông cuồng.
Môn chủ Lôi Âm môn nghe hắn nói tới Đinh Quang Vinh, máu nóng dồn lên não, quay đầu nói với Cung Vô Cực: Đại nhân, người hạ lệnh đi.
Cung Vô Cực đang muốn hạ lệnh thì Giang Trầη bỗng nhiên lại cười cười nói: Bằng hữu Cửu Dương Thiên Tông, đã tới thì cần gì phải né tránh? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau sao? Thủ đoạn này dường như đã quá cũ rồi nha.
Cung Vô Cực kỳ thực cũng biết người Cửu Dương Thiên Tông ở phía sau, chỉ là hắn không muốn vạch trần mà thôi.
Mục tiêu của hắn chính là bắt lấy Giang Trầη.
Về phần chuyện giải quyết hậu quả, hắn ta căn bản không thèm quản.
Chỉ cần bắt được Giang Trầη, đem manh mối trong Vạn Tượng cực cảnh mang về tông môn, khi đó coi như hắn lập được công lớn.
Vạn nhất Vạn Tượng cực cảnh quả thực có quan hệ với truyền thừa của Phi Vũ đại đế, vậy thì phát tài lớn.
Về phần những người khác sống chết ra sao, căn bản hắn không thèm để ý.
Muốn làm đại sự, dù sao cũng cần có một ít pháo hôi hy sinh.
Nhìn thấy Giang Trầη chủ động vạch trần người Cửu Dương Thiên Tông phía sau, trong lòng Cung Vô Cực trầm xuống.
Đại bộ phận người của Bất Diệt Thiên Đô bên này không biết Cửu Dương Thiên Tông đi theo ở phía sau, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Ha ha, chỉ cần nơi có đất là nhất định sẽ có nhân tài, quả nhiên câu này vô cùng đúng.
Một Vạn Tượng Cương Vực nho nhỏ không ngờ lại xuất hiện một yêu nghiệt giống như ngươi.
Thật sự khiến cho Hác mỗ vô cùng giật mình.
Trong khi nói chuyện, các cường giả Hoàng cảnh của Cửu Dương Thiên Tông nhanh chóng đáp xuống khu đất trống.
Từng bước đi tới khu vực hạch tâm, hoàn toàn không để ý tới đội ngũ của Bất Diệt Thiên Đô.
Bên người Hác trưởng lão, mặt thúc thúc Tào Mạnh của Tào Tấn đen lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trầη.
Đối với đội ngũ của Bất Diệt Thiên Đô, hắn không thèm để vào trong mắt.
Thái độ ngạo mạn như vậy khiến cho người Bất Diệt Thiên Đô bên này tức giận không thôi.
Họ Hác kia, ngươi quả thực giống như âm hồn không tiêu tán a.
Cung Vô Cực giận dữ nói.
Hác trưởng lão lạnh nhạt nhìn Cung Vô Cực, khuôn mặt không chút biểu tình nói: Cung Vô Cực, ta không rảnh nói nhảm với ngươi.
Giao Phúc Hải kiếm gia đây, mang theo người của ngươi cút nhanh đi.
Trước đó ở Thái A thành, hai người coi như khách khí, ngay từ đầu cũng không có triệt để xé rách da mặt.
Về sau, sau khi đại chiến một hồi, dù biết rõ bị người ta châm ngòi, thế nhưng thù hận giữa hai người đã kết xuống, hơn nữa trong lòng hai người đều rõ mục tiêu truy cầu của mình là cá igif.
Cho nên Hác trưởng lão căn bản không cần phải cố kỵ cái gì.
Chỉ là, thái độ này của Hác trưởng lão lại càng khiến cho người Bất Diệt Thiên Đô nhao nhao mắng to.
Nói láo, người nên xéo đi là các ngươi.
Ngông cuồng, Cửu Dương Thiên Tông là nhất sao? Các ngươi hù dọa được ai?Hác trưởng lão cười lạnh, nháy mắt với Tào Mạnh: Tào lão đệ, người Bất Diệt Thiên Đô dường như không phục a.
Tào Mạnh dữ tợn cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua toàn trường, uy áp Hoàng cảnh đột nhiên thúc dục: Ai không phục? Đứng ra đây nói chuyện?Người mà Tào Mạnh mời tới giúp đỡ có thực lực tương đương Tào Mạnh, nhìn thấy Tào Mạnh ra tay, tự nhiên hắn ta cũng không nhàn rỗi mà phối hợp với tào mạnh, uy áp Hoàng cảnh không ngừng thúc dục, tạo thành hai luồng sóng khí thế, giống như là sóng xô bờ, tuôn về phía Bất Diệt Thiên Đô.
Thực lực hai người này đều không chênh lệch với Hác trưởng lão là bao, đều là cường giả cùng cấp độ với Cung Vô Cực.
Tuy rằng Cung Vô Cực mạnh, thế nhưng bên Bất Diệt Thiên Đô lại không có cường giả Hoàng cảnh trung kỳ giống như hắn.
Nhưng mà số lượng cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ bên người Cung Vô Cực lại nhiều hơn, những người này cũng không phải là ăn chạy, nhao nhao tản ra uy áp Hoàng cảnh, bắt đầu đối kháng với Tào Mạnh.
Hác trưởng lão hừ lạnh một tiếng: Lấy nhiều bắt nạt ít sao?Hắn đột nhiên kêu lên một tiếng, những viện quân của Cửu Dương Thiên Tông phía sau cũng nhanh chóng hiện thân, không ngừng gia nhập vào trong đội hình.
Cửu Dương Thiên Tông cũng có nhiều cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ, bọn họ cũng mang theo đội ngũ mấy trăm người tiến vào Anh Khấp cốc.
Uy áp của Tào Mạnh va chạm với Cung Vô Cực kia, trong lòng hai người đều vô cùng nghiêm túc, biết rõ đối phương là một kình địch.
Biến cố như vậy khiến cho Giang Trầη trợn mắt há hốc mồm.
Hắn gọi người Cửu Dương Thiên Tông ra, lại không nghĩ rằng thế lực của nhị tông này lại lần nữa điên cuồng cắn nhau, cảnh này hiển nhiên đã ngoài ý liệu của hắn.
Hác trưởng lão không dám chủ quan, nhìn như chú ý tới cuộc chiến, kỳ thực thần thức lại gắt gao khóa chặt Giang Trầη, quan sát nhất cử nhất động của Giang Trầη.
Chỉ cần Giang Trầη chỉ cần hơi lộ ra ý định chạy trốn, Hác trưởng lão tuyệt đối sẽ vận dụng lực lượng cường đại nhất mà lưu Giang Trầη lại.
Điều khiến cho Hác trưởng lão thật không ngờ chính là, Giang Trầη này dường như căn bản không có ý định bỏ trốn, ngược lại vẫn còn ung dung quan sát chiến đấu.
Giống như từ đầu tới cuối chuyện này không có quan hệ với hắn, hắn giống như một người ngoài cuộc, hiện tại đang xem náo nhiệt ở nơi này.
Trong lòng Hác trưởng lão cũng vô cùng hoài nghi, tiểu tử Giang Trầη này rốt cuộc là thần kinh không ổn định hay là thật sự không kiêng nể gì cả? Đến lúc này tiểu tử này còn có tâm tư xem náo nhiệt.
Càng như vậy Hác trưởng lão càng không dám xem thường.
Cháu trai của Cung Vô Cực bị Giang Trầη giết chết, đuổi giết lâu như vậy, ngay cả một sợi tóc của Giang Trầη cũng không đụng được tới.
Bản thân Cung Vô Cực cũng thiếu chút nữa bị tức tới phun máu.
Tiểu tử Giang Trầη này tuyệt đối không thể phớt lờ.
Át chủ bài của tiểu tử này nhiều như vậy, là một dị loại đặc biệt trong Vạn Tượng Cương Vực.
Hẳn là.
.
.
Tâm tư của Hác trưởng lão linh hoạt, đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, trong lòng hung hăng co thắt lại: Hẳn là.
.
.
Tiểu tử này đã sớm đạt được truyền thừa của Phi Vũ đại đế? Cho nên mới có thể tỏa sáng như vậy? Nếu như, chỉ một Vạn Tượng Cương Vực nho nhỏ làm sao có được thiên tài yêu nghiệt như vậy?Ý nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, mặc dù chỉ là phỏng đoán, thế nhưng lại giống như không có cách nào xóa nhòa.
Khiến cho trong nội tâm Hác trưởng lão rung động kịch liệt.
Mặc kệ, nhất định phải bắt sống tiểu tử này.
Đem bí mật trên người tiểu tử này khai thác ra từng cái.
Hác trưởng lão nghĩ vậy, trong tay xuất hiện một đạo Định Không phù.
Trong lúc đang định động thủ, Cung Vô Cực hét lớn một tiếng: Ngăn họ Hác kia lại.
Ta đến kiềm chế hai gia hỏa này.
Tuy rằng Cung Vô Cực là người hiếu chiến, thế nhưng hắn vẫn luôn lưu ý nhất cử nhất động của Hác trưởng lão, thấy hắn ta có dấu hiệu động thủ, khiến cho Cung Vô Cực cả kinh.
Hai người Tào Mạnh tuy rằng lợi hại, Cung Vô Cực tự hỏi bản thân tuy rằng không có cách nào lấy một địch hai, thế nhưng kiềm chế một lát vẫn tuyệt không thành vấn đề.
Những người khác, vô luận thế nào cũng phải đem Hác trưởng lão vây khốn lại.
Hoàng Nhi khẽ giật tay áo Giang Trầη, truyền âm hỏi: Có đi hay không?Giang Trầη nhẹ nhàng cười nói: Trò hay còn chưa xem hết, cũng không cần phải vội vã đi như vậy.
Cung Vô Cực bên kia đột nhiên kêu lên một tiếng, một cỗ lực lượng lĩnh vực cường đại đột nhiên đẩy ra, thân thể thối lui vài bước, nhìn chằm chằm vào Hác trưởng lão, nói: Họ Hác kia, ngươi xác định muốn ngươi chết ta sống với Bất Diệt Thiên Đô chúng ta sao?Hiển nhiên Cung Vô Cực đã thực sự giận dữ.
Vốn Cung Vô Cực muốn bảo toàn thực lực, cũng không có dùng hết toàn lực.
Thế nhưng nếu tiếp tục đánh như vậy, muốn bảo toàn thực lực cũng khó.
Hác trưởng lão kỳ thực cũng chỉ muốn áp đảo đối phương từ trên khí thế, muốn chấn nhiếp đối thủ, khiến cho đối phương biết khó mà lui.
Nhìn thấy tình hình này, nếu như đánh tiếp, chẳng những người Bất Diệt Thiên Đô không bị chấn nhiếp, mà còn có khả năng càng đánh càng nháo lớn hơn, giống như lần trước, sẽ đổ máu một hồi.
Nếu như vậy mà nói, được không bù mất.
Hôm nay, mục tiêu chủ yếu của hắn chính là Giang Trầη.
Đem tất cả lực lượng liều mạng tranh đấu với Bất Diệt Thiên Đô, rõ ràng không nằm trong dự tính của hắn.
Trầm ngâm một lát, Hác trưởng lão giương giọng nói: Đánh, ta không sợ n gươi, không đánh cũng có thể thương lượng.
Tuy rằng không muốn đánh, nhưng trên phương diện khí thế không thể thua được.
Cung Vô Cực chỉ cười lạnh, đối với loại cảnh tượng này hắn cũng không có chút hứng thú nào, hắn nói: Phúc Hải kiếm có thể trả lại cho ngươi, ta cũng không muốn nhận lời xin lỗi từ các ngươi.
Trả lại Phúc Hải kiếm cho các ngươi, các ngươi tới từ đâu thì trở về đó, sao nào?Tới nước này, đề nghị này của Cung Vô Cực khiến cho Hác trưởng lão nghe vậy lập tức cười lớn, giống như nghe thấy chuyện nực cười nhất trong thiên địa.
Cười lớn một tiếng, Hác trưởng lão thản nhiên nói: Cung Vô Cực, tới nước này, người mắt sáng không nói tiếng lóng.
Cung Vô Cực ngươi muốn giết người báo thù cho tôn tử, Cửu Dương Thiên Tông ta cũng muốn báo thù cho Tào Tấn.
Họ Hác, ngươi đừng được một tấc lại tiến thêm một thước.
Mọi thứ đều có thứ tự trước sau.
Giang Trầη này là Bất Diệt Thiên Đô ta dùng thủ đoạn truy tung theo, ngươi muốn chiếm tiện nghi sẵn có sao? Chuyện này không hợp quy củ.
Hác trưởng lão đen mặt, nói: Bất Diệt Thiên Đô các ngươi có thủ đoạn truy tung, chẳng lẽ Cửu Dương Thiên Tông ta không có thủ đoạn truy tung sao? Nực cười.
Tên vô lại này không ngờ lại phủ nhận.
Giang Trầη ở bên cạnh nghe đám người này đấu võ mồm, quả thực có chút buồn cười.
Bầu không khí ở hiện trường vốn đã giương cung bạt kiếm, bị một tiếng cười này của Giang Trầη khiến cho bầu không khí thoáng cái cực kỳ quỷ dị, thậm chí là xấu hổ.
Tiểu tử, sắp chết tới nơi rồi, ngươi còn đắc ý cái gì?Cung Vô Cực nhìn hằm hằm vào Giang Trầη.
Hác trưởng lão lúc này cũng không có tranh cãi với Giang Trầη, hắn trợn mắt nhìn qua Giang Trầη, vẻ mặt giống như nhìn kẻ thù vậy, hắn nói: Giang Trầη, đệ tử chân truyền Tào Tấn của tông ta có phải bị ngươi làm hại hay không?Hai đại cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, đồng thời mở miệng hỏi, uy áp Hoàng cảnh cường đại giống như hai ngọn núi lớn, điên cuồng tiếp cận.
Đừng nói là Giang Trầη, một ít võ giả vây chung quanh người Giang Trầη đều cảm thấy hô hấp khó khăn, cảm thấy toàn thân bị một lực lượng to lớn trong thiên địa áp chế, cơ hồ khó có thể nhúc nhích.
Tất cả ánh mắt lúc này toàn bộ đều tập trung vào trên người Giang Trầη.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều hiếu kỳ, chẳng lẽ đệ tử chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông kia quả thực chết ở trong tay Giang Trầη hay sao? Nếu là như vậy, tiểu tử này quá yêu nghiệt.
Đệ tử chân truyền, nhất là cấp bậc thập đại chân truyền, ai mà không phải là Thánh Cảnh đỉnh phong cơ chứ, thậm chí còn lại tồn tại bán bộ Hoàng cảnh.
Trong lúc nhất thời, người của những tông môn tứ phẩm của Xích Đỉnh trung vực kia lúc này cảm thấy trong lòng lo lắng.
Xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, vốn là một hồi nghiền nát, một hồi giết chóc, một hành trình càn quét vui sướng.
Chính bởi vì sự xuất hiện của Giang Trầη này làm cho hành trình cướp đoạt vốn vui sướng này xuất hiện sự lo lắng.
Hiện tại nếu như không thể diệt trừ được Giang Trầη này mà nói, nếu như để cho hắn ta có thời gian phát triển, đối với những tông môn của Xích Đỉnh trung vực mà nói, chính là một hồi tai nạn khó có thể đánh giá trước được.
Nhất là tông chủ Lôi Âm môn và Cự Côn tông, hai người này nhìn nhau, hiển nhiên đều khuyến khích lẫn nhau, lần này cho dù phải trả một cái giá lớn, cũng phải nhổ cái tai họa ngầm này.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn mà tiểu tử Giang Trầη này hung hăng càn quấy, đắc tội với hai tông môn nhất phẩm, bị Cung Vô Cực và Hác trưởng lão đồng thời nhìn chằm chằm vào, hôm nay tiểu tử này muốn không chết cũng khó khăn.
Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi không nói thì Tào mỗ không có biện pháp xác nhận sao?Tào Mạnh hung hăng trừng mắt nhìn Giang Trầη, trong mắt tràn ngập sát cơ.
Giang Trầη khẽ đảo mắt, nói: Ngươi là kẻ nào?Tào Mạnh nghe vậy giận dữ, nếu như không phải Hác trưởng lão liên tục nhắc nhở hắn, Giang Trầη này có bí mật trọng đại trên người, nếu không hắn đã sớm sử dụng tuyệt chiêu, đánh chết Giang Trầη này.
Hít sâu một hơi, ngữ khí của Tào Mạnh vô cùng âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trầη, miệng gằn từng chữ: Tiểu tử, nghe kỹ.
Tào Tấn là cháu ta, ngươi có giết huyết mạch Tào gia ta hay không, chỉ cần Tào mỗ thử một lần là biết.
Ngươi đừng mơ chống chế được.
Giang Trầη vỗ trán một cái: Nói như vậy ngươi là trưởng bối của Tào Tấn kia? Tiểu tử, giờ mới biết sao? Đừng có mong chối được.
Tào Mạnh hừ lạnh.
Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Tào Tấn, là do ta giết.
Còn có một mập mạp, một đan sư, đều là do ta giết.
Giang Trầη cười nhạt một tiếng, không ngờ lại thản nhiên thừa nhận như vậy.
Trên mặt Tào Mạnh giống như lập tức được phủ lên một tầng sương lạnh, hung quang trong mắt đại thịnh, liên tục nói: Tốt, tốt, tốt.
Tiểu tử, ngươi thừa nhận là được rồi.
Giang Trầη khoan thai nói: Đúng rồi, còn có một Đinh Đồng gì đó, là người của các ngươi sao? Đó cũng là do ta giết.
Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, còn có một kẻ nằm vùng xếp vào trong Đan Kiền Cung ta, cho rằng hắn ẩn nấp vô cùng kỹ, kỳ thực đã sớm bạo lộ.
Sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh ta cũng thuận tiện tiễn đưa hắn một đoạn đường.
Hác trưởng lão nghe được bốn chữ Vạn Tượng cực cảnh này, trong lòng khẽ động, khàn giọng nói: Quân Mặc Bạch cũng là do ngươi giết? Xem như thế đi.
Giang Trầη giơ tay lên, chỉ vào mỗi người có mặt ở đây rồi nói: Các ngươi hôm nay sẽ táng thân ở đây, tương lai khoản sổ sách này cũng sẽ tính toán vào trên đầu ta.
Ta nói như vậy các ngươi có hiểu không?Tất cả mọi người khẽ giật mình.
Tào Mạnh cười ha hả: Tiểu tử, giữa ban ngày ban mặt không ngờ ngươi lại mơ đẹp như vậy.
Cung Vô Cực kêu lên: Đừng nói nhảm với tiểu tử này, trước tiên trấn áp hắn, sau đó rồi tính tiếp.
Hác trưởng lão cũng gật đầu, lúc Giang Trầη nói ra lời nói kia, trong lòng Hác trưởng lão co thắt lại, trong lòng không ngờ lại có chút bối rối.
Loại cảm giác này, đáng lẽ hoàn toàn không thể có được.
Thế nhưng mà, một đạo cảm giác khủng hoảng khó hiểu trong thần thức lại đột nhiên xuất hiện, không thể tưởng tượng nổi.
Giờ phút này hắn cũng kiên định nghĩ tới một việc.
Trước tiên trấn áp Giang Trầη, sau đó mới cướp đoạt cùng Bất Diệt Thiên Đô.
Tào lão đệ, Tôn lão đệ, trước tiên trấn áp tiểu tử này.
Hác trưởng lão truyền âm với Tào Mạnh cùng tới cường giả họ Tôn kia.
Trong lúc nhất thời, mục tiêu của cơ hồ tất cả cường giả đều là Giang Trầη.
Sau một khắc, tay Giang Trầη giương lên, một đạo thủ quyết biến đổi, cả thế giới lập tức biến đổi.
Ồ? Chuyện gì đang xảy ra? Không tốt, đây là trận pháp? Tiểu tử Giang Trầη kia đâu rồi?Trong lòng mọi người co thắt lại, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thủ đoạn của Giang Trầη này quả thực tầng tầng lớp lớp, không coi bọn họ vào đâu, không ngờ lại trực tiếp thúc dục trận pháp.
Trận pháp bình thường, dù sao cũng phải thoáng bố trí một chút, dù thế nào cũng phải nhìn thấy một ít dấu vết bày trận.
Thế nhưng ở chung quanh nơi này, rõ ràng không có dấu vết bày trận.
Cung Vô Cực khoát tay chặn lại, quát: Đừng loạn, trận pháp này không đơn giản.
Những cường giả Hoàng cảnh phía sau hắn đều không dám xem thường.
Hác trưởng lão cùng đám người Tào Mạnh ở bên kia không ngừng tìm kiếm Giang Trầη.
Tào lão đệ, tiểu tặc này lại có thủ đoạn như vậy, nhất định là có trận bàn cường đại gì đó.
Có thể lập tức mô phỏng trận pháp.
Hác trưởng lão dặn dò: Chúng ta cẩn thận một chút.
Trong khi nói chuyện, hai đạo lực lượng màu đen từ trong mặt đất giống như vòi rồng, cuốn về phía bọn họ.
Hác trưởng lão hơi kinh hãi, cùng với Tào Mạnh đồng thời xuất chưởng, lực lượng cường đại ầm ầm đẩy ra, ý đồ muốn cưỡng ép tiếp hai đạo công kích này.
Ầm ầm.
Hai cỗ lực lượng này đẩy ra, thế nhưng lại không đánh bay nổi hai đạo công kích kia.
Hai đạo khói đen trước mắt giống như độc long kia không ngờ lại đột nhiên biến mất.
Mà hai đạo lực lượng bọn họ vừa mới đẩy ra, ầm ầm rơi vào trong trận doanh của Cung Vô Cực phía đối diện.
Phanh Phanh.
Lập tức có hai cường giả Hoàng cảnh bị trúng chiêu, thân thể lung lay một chút, bị hai đạo lực lượng này đâm cho khí huyết cuồn cuộn.
Học Hác, ngươi có ý gì?Cung Vô Cực thấy vậy giận dữ không thôi, tuy rằng hắn cũng hiểu rõ, đây chỉ là hiểu lầm, thế nhưng khi nhìn thấy người một nhà bị thương, Cung Vô Cực tự nhiên không có khả năng ngồi yên mà không để ý tới.
Hác trưởng lão cười lạnh một tiếng nói: Ngươi cũng không mù, nhìn không ra hay sao?Tào Mạnh dứt khoát hừ lạnh một tiếng, lười giải thích.
Trong mắt hắn, ngộ thương cũng tốt, đánh thực cũng tốt, giống như tất cả vốn đều là kinh thiên địa nghĩa, không cần phải giải thích cái rắm gì.
Cũng may tất cả tâm tư của Cung Vô Cực lúc này đều đặt trên người Giang Trầη, hắn trừng mắt nhìn Hác trưởng lão và Tào Mạnh, cũng không có tiếp tục dây dưa, chỉ hừ lạnh nói: Kiềm chế một chút đi.
Nếu nói tới tâm tình, thì tâm tình của hắn lúc này thực sự vô cùng phiền muộn.
Trước đó hắn nhận được tình báo, Giang Trầη hiểu trận pháp, thế nhưng tu vị trận pháp có lẽ cũng không tính quá cường đại.
Lúc ấy tu vị trận pháp mà Giang Trầη biểu hiện ra bên ngoài, nhiều lắm chỉ dùng trận pháp đảo loạn thế cục, không đủ để dùng trận pháp vây khốn địch.
Nhưng hiện tại xem ra, tình báo của hắn vẫn đánh giá thấp thiên phú trận pháp của Giang Trầη này.
Đây quả thực chính là một yêu nghiệt.
Cũng may dưới lĩnh vực Hoàng cảnh cường đại, Giang Trầη muốn đi cũng không được.
Cho dù vận dụng Độn Không phù, trên tay hắn cũng có Định Không phù khắc chế.
Tuy rằng trận pháp này thâm ảo, thế nhưng hiển nhiên chỉ là trận pháp thiên về biến hóa, không có bao nhiêu lực sát thương.
Ánh mắt của Cung Vô Cực vô cùng tinh chuẩn, rất nhanh đã nhìn ra một ít manh mối của trận pháp này, hắn truyền âm cho người cạnh mình: Mọi người không cần lo lắng, trận pháp này không có tính công kích gì.
Chỉ là trận pháp giỏi biến hóa, chỉ cần tìm được đầu mối then chốt là có thể phá vỡ trận pháp.
Hắn có thể nhìn ra, bên Hác trưởng lão kia cũng đã nhìn ra một chút môn đạo.
Dù sao bên bọn họ cũng có ba Hoàng cảnh trung kỳ, ánh mắt không kém hơn Cung Vô Cực hắn một chút nào.
Tào lão đệ, Giang Trầη này yêu nghiệt như vậy, Hác mỗ hoài nghi, kỳ ngộ mà tông chúng ta tìm kiếm ngàn năm, nói không chừng đã bị tiểu tử này lấy được.
Hác trưởng lão truyền âm nói với Tào Mạnh.
Tào Mạnh khẽ giật mình: Không thể nào? Tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống người nhận được truyền thừa của Phi Vũ đại đế.
Hơn nữa tương truyền kỳ ngộ mà Phi Vũ đại đế đạt được cũng không có quan hệ nhiều lắm với trận pháp.
Hác trưởng lão cũng hiểu việc này có chút không đúng, thế nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy, trừ một bút kỳ ngộ kia, Vạn Tượng Cương Vực làm sao có thể bồi dưỡng ra loại thiên tài biến thái giống như Giang Trầη này được cơ chứ? Tào lão đệ, ngươi còn nhớ rõ mấy năm trước, trong Vạn Tượng Cương Vực đã từng xuất hiện qua dị tượng thiên địa đúng không? Lúc ấy tuần sát sử của Cửu Dương Thiên Tông ta đã ở trong liên minh thập lục quốc của Vạn Tượng Cương Vực.
Dị tượng thiên địa kia cơ hồ ở gần Bảo Thụ tông.
Mà khi đó tiểu tử Giang Trầη này cũng ở Bảo Thụ tông.
Hác trưởng lão vừa nói vậy Tào Mạnh cũng bán tín bán nghi: Chẳng lẽ quả thực có chuyện như vậy sao? Nếu như nói như thế, vô luận thế nào tiểu tử này cũng phải bắt tới tay.
Hai người đã đạt thành ăn ý, càng kiên định với ý nghĩ trong đầu mình.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License