Độc tôn tam giới
Chapter
0114
Là Lăng Bích Nhi, là đệ tử của Đan Kiền Cung.
Lăng Bích Nhi nghe thấy đạo thanh âm này, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Tại sao lại là hắn ta?Lăng Bích Nhi cơ hồ đã cho là tai mình nghe nhầm, người vừa mới lên tiếng không ngờ lại là Uông Kiếm Vũ, cung chủ Uông Kiếm Vũ của Thánh Kiếm cung.
Phản ứng bản năng của võ giả khiến cho Lăng Bích Nhi biết đã xảy ra chuyện.
Thân thể nhoáng lên, lập tức bỏ chạy.
Chỉ là tốc độ của Uông Kiếm Vũ lại cực nhanh, sau ba hô hấp đã đuổi theo, quát: Tiểu tiện nhân, chạy đi đâu?Tốc độ của Lăng Bích Nhi chưa kịp đẩy cao đã bị Uông Kiếm Vũ ngăn lại.
Uông Kiếm Vũ nhe răng cười nói: Trốn sao? Tại sao lại không trốn nữa?Đôi mi thanh tú của Lăng Bích Nhi nhíu lại nói: Uông cung chủ, đây là Vạn Tượng cực cảnh, không ngờ ngươi lại vụng trộm tới đây? Ngươi đã phá vỡ quy tắc, ngươi không sợ Thánh Kiếm cung ngươi khiến cho người ta công phẫn sao?Uông Kiếm Vũ tùy ý cười lớn, trải qua từng biến cố, cảm xúc và tâm tính của Uông Kiếm Vũ trở nên vặn vẹo, thiếu đi khí độ của một tông sư, nhiều thêm mấy phần điên cuồng.
Công phẫn? Vạn Tượng Cương Vực? Ha ha ha.
.
.
Uông Kiếm Vũ cười ha hả nói: Công phẫn là cái gì? Hiện tại bản thân bọn chúng còn khó bảo toàn, còn công phẫn cái rắm.
Sắc mặt Lăng Bích Nhi trầm xuống nói: Uông cung chủ, ngươi nói câu này là có ý gì?Uông Kiếm Vũ cười quái dị: Có ý gì sao? Rất đơn giản, Vạn Tượng Cương Vực sắp xong đời rồi.
Tiểu tiện nhân nhà ngươi, ta nghe nói ngươi có quan hệ không tệ với Giang Trầη, bắt được ngươi còn không phải sẽ khiến cho Giang Trầη lộ diện sao?Lúc này đám người Uông Hàn cũng chậm rãi đi tới, cả đám đều nở nụ cười như có như không.
Mà sau lưng Uông Hàn chính là một lão giả có khuôn mặt tiều tụy, nhìn qua vô cùng thần bí.
Lão giả này chỉ đứng đó thế nhưng khiến cho Lăng Bích Nhi có cảm giác muốn sụp đổ.
Lăng Bích Nhi, không thể tưởng tượng được ngươi lại có ngày rơi vào trong tay Uông mỗ.
Uông Hàn bỗng nhiên cười lớn, muốn cười lớn.
Lại nói, Uông Hàn không phải là không thèm tới mức chảy nước miếng với Lăng Bích Nhi.
Chỉ là hai tông đã đối đầu khiến cho hắn không có cách nào công khai cầu thân với Lăng Bích Nhi.
Nhưng mà trong giấc ngủ đã có vô số lần hắn nằm mơ xuân mộng tới Lăng Bích Nhi.
Hôm nay nhìn thấy Lăng Bích Nhi, vô số cảm xúc biến thái trong lòng Uông Hàn bộc phát.
Uông Hàn, ngươi cũng xứng tiến vào Vạn Tượng cực cảnh sao?Đối với nhân phẩn của Uông Hàn, Lăng Bích Nhi cực kỳ khinh thường, cho nên nàng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Uông Hàn.
Uông Hàn một lần rồi lại một lần bị Đan Kiền Cung làm nhục, hôm nay lại bị Lăng Bích Nhi khinh bỉ như vậy, trong lòng lập tức tuôn ra một cỗ lửa giận.
Trước khi Đan Kiền Cung ngươi làm nhục ta.
Hiện tại Uông Hàn ta bái cường giả Hoàng cảnh làm sư phụ, tiểu nữu ngươi vẫn còn dám coi rẻ ta?Hắn dữ tợn cười một tiếng: Lăng Bích Nhi, thu hồi chút tính tình kia của ngươi đi.
Ở đây không có ai giúp ngươi đâu.
Nói xong Uông Hàn cung kính thi lễ với Cầm Ma tông chủ: Sư tôn, nữ nhân này chính là đệ tử Đan Kiền Cung, hơn nữa lại cấu kết làm bậy với Giang Trầη.
Chỉ cần bắt được nàng ta sẽ không sợ Giang Trầη không hiện thân.
Hơn nữa đệ tử với Đan Kiền Cung này có ân oán lớn lao, cầu sư tôn giao nàng ta cho đệ tử xử lý.
Hắn rất hiểu đạo tiến thối, biết rõ mọi thứ nên xin chỉ thị Cầm Ma tông chủ một chút.
Quả nhiên lão nhân này nhín thấy Uông Hàn thổi phồng như vậy, trong lòng đối với tên đệ tử tiện nghi là Uông Hàn này càng thêm thưởng thức.
Hắn gật gật đầu nói: Tốc chiến tốc thắng, không nên lãng phí thời gianLão đầu này cũng biết, Vạn Tượng cực cảnh chỉ có mở ra chín ngày, hiện tại đã là ngày thứ sáu, thời gian không đợi người a.
Mục tiêu lớn nhất lần này chính là đuổi bắt Giang Trầη, những thứ khác đều là mây bay, hắn cũng không muốn làm phức tạp mọi chuyện.
Cho nên theo phong cách của lão đầu này, một đường gặp phải thiên tài trong Vạn Tượng cực cảnh hắn chỉ nói một chữ giết.
Trên đường đi bọn họ gặp phải bảy tám thiên tài trong Vạn Tượng Cương Vực, đều bị hắn hạ lệnh tàn sát, kể cả Niếp Trùng của Đan Kiền Cung cũng bất hạnh ở trong đội ngũ này.
Đương nhiên lão đầu này rất xảo trá, loại chuyện như vậy căn bản hắn sẽ không xuất thủ, đều mệnh lệnh Uông Kiếm Vũ đi làm.
Mỗi khi Uông Kiếm Vũ giết một người hắn sẽ cách Vạn Tượng Cương Vực càng xa, nhất định phải đi theo ôm đùi Bão Cầm tông hắn.
Uông Kiếm Vũ hiển nhiên cũng bị kích thích sát tính, biết rõ Cầm Ma tông chủ đang thăm dò hắn, thế nhưng hắn vẫn không có một chút do dự nào, gặp một giết một.
Hiển nhiên gần đây Uông Kiếm Vũ phiền muộn vô cùng, vô cùng nghẹn khuất, cho nên khiến cho hắn đối với toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực đều tràn ngập cừu hận.
Một loạt các cảm giác cực đoan tràn ngập cũng cần được giết chóc để hóa giải.
Bởi vì như vậy cho nên trên đường đi gặp phải thiên tài nào trong Vạn Tượng Cương Vực, cơ hồ tất cả đều chết thảm dưới kiếm của Uông Kiếm Vũ.
Lăng Bích Nhi nhìn qua Uông Kiếm Vũ điên cuồng, nhìn qua Uông Hàn đang nịnh nọt, lại nhìn khí chất của lão đầu thâm bất khả trắc kia, trong lòng nàng rối loạn.
Nàng cũng đã gặp rất nhiều trận chiến lớn, thế nhưng không thể nghi ngờ lúc này là trận chiến đột ngột nhất, cũng hung hiểm nhất.
Trong lúc nhất thời trong lòng Lăng Bích Nhi xoắn xúy.
Vừa rồi nàng mới kế thừa truyền thừa của Thiều Âm tiền bối, trên người thật ra cũng có một ít phù để chạy trốn.
Thậm chí những phù này còn có thể phá vỡ sự trói buộc của cường giả Hoàng cảnh.
Thế nhưng mà đây là ở bên trong Vạn Tượng cực cảnh, nàng không dám bảo đảm loại phù cường đại này có thể tạo ra được bao nhiêu hiệu quả.
Hơn nữa trong lòng nàng còn có chút lo lắng, lo lắng cho Giang Trầη.
Từ trong lời nói giận dữ của Uông Hàn, mục tiêu chủ yếu chuyến này của hắn chính là Giang Trầη sư đệ.
Nghĩ tới đây trong lòng Lăng Bích Nhi lại lâm vào do dự.
Nàng tự hỏi, có phù bảo vệ tính mạng của Thiều Âm tiền bối, bản thân nàng chí ít có sáu bảy thành chạy đi.
Nhưng mà hiện tại nếu nàng chạy đi, Giang Trầη sư đệ phải làm sao bây giờ?Lăng Bích Nhi liếc nhìn lão đầu thần bí kia, đại khái cũng có thể đoán ra được, lão nhân này hẳn là một cường giả Hoàng cảnh, so với bất luận một cường giả nào trong Vạn Tượng Cương Vực còn lợi hại hơn rất nhiều.
Coi như nàng vừa đi, nếu như Giang Trầη sư đệ gặp phải đám người này thì nên làm cái gì bây giờ?Mặc dù Lăng Bích Nhi biết Giang Trầη lợi hại, cũng biết Giang Trầη không tầm thường, thế nhưng lần này gặp phải cường giả Hoàng cảnh, so với bất kỳ đối thủ nào trước đó đều mạnh hơn rất nhiều.
Nàng âm thầm cắn hàm răng ngà, trong lòng Lăng Bích Nhi đã có chủ ý.
Bỗng nhiên nàng nhìn về phía lão đầu thần bí kia, nói: Tiền bối, vãn bối cũng không biết tiền bối có địa vị gì, vãn bối cũng biết người mạnh mẽ ra sao.
Vãn bối có thể làm tù binh của ngươi, thế nhưng xin tiền bối không nên làm tổn thương vãn bối.
Người muốn vãn bối làm cái gì vãn bối cũng có thể ngoan ngoãn phối hợp, chỉ cầu tiền bối đừng giao vãn bối cho Uông Hàn.
Nếu không cho dù chết vãn bối cũng không chịu nhục.
Trong giọng nói của Lăng Bích Nhi hiện lên vẻ kiên quyết.
Uông Hàn giận tím mặt, quát: Lăng Bích Nhi, tới lúc này ngươi còn dám giả bộ làm nữ thần với lão tử sao? Trước kia mọi người nâng ngươi lên, gọi ngươi là nữ nhân.
Hiện tại ngươi là tù nhân, lão tử sẽ biến ngươi làm nữ nô.
Cầm Ma tông chủ bỗng nhiên nhíu mày hỏi: Uông Hàn, nữ tử này rất quen thuộc với Giang Trầη sao? Bắt được nàng ta là Giang Trầη nhất định sẽ hiện thân sao? Sư tôn, Giang Trầη đối với tiện nhân này rất để bụng, đệ tử đoán nhất định hắn ta sẽ hiện thân.
Được, vậy hãy để nàng ta đi theo chúng ta.
Ngươi cũng không cần vội vã làm gì với nàng ta.
Tất cả đợi tới sau khi bắt được Giang Trầη rồi nói sau.
Mục tiêu hàng đầu của lão đầu này hiển nhiên là Giang Trầη, nhìn thấy bộ dáng cho dù chết cũng không chịu nhục của Lăng Bích Nhi, hắn cũng lo lắng nữ tử này quyết liệt, vạn nhất tự sát sẽ không có gì áp chế được Giang Trầη kia.
Vạn nhất tiểu tử này trốn đi, ở trong Vạn Tượng cực cảnh này quả thực không nhất định có thể tìm được tiểu tử đó.
Nói xong lão nhân này lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Lăng Bích Nhi nói: Tiểu cô nương, lão phu có một đống tuổi rồi, cũng không muốn ra tay tàn phá một tiểu cô nương như hoa như ngọc như ngươi.
Nhưng mà nếu như ngươi không phối hợp cho tốt, lão phu không ngại phá giới.
Cho dù lão phu không dùng được ngươi, những người ngươi biết này, ta tin rằng bọn chúng sẽ không để ý mà cùng hầu hạ ngươi đâu.
Lão đầu này nói xong cười khặc khặc, vô cùng quái dị.
Lăng Bích Nhi nghe thấy vậy da đầu run lên, trong lòng miễn cưỡng trấn định lại, làm ra vẻ nhu thuận, sợ hãi.
Tiền bối, ta chỉ cần không bị nhục mà thôi.
Đi thôi.
Khuôn mặt lão đầu này trầm xuống, hờ hững vung tay lên, sau đó cả đám lại tiến về phía trước.
Trong vùng cực cảnh này, một đám người tiếp tục tìm kiếm, ven đường lại gặp được vài thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực, tất cả đều bị Uông Kiếm Vũ không chút do dự giết chết.
Cảnh này càng khiến cho Lăng Bích Nhi giận dữ, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì.
0 Uông Hàn, tại sao còn chưa gặp được Giang Trầη?Ngữ khí của lão đầu này bắt đầu có chút nôn nóng.
Sư tôn, tiểu tử kia không phải là người thích tịch mịch.
Đệ tử hoài nghi, hắn căn bản không ở trong nội cực cảnh mà đang ở ngoại cảnh cực cảnh.
Uông Hàn đem phỏng đoán trong lòng mình nói ra.
Lão đầu suy nghĩ một lát rồi vung tay nói: Đi tới ngoại cảnh cực cảnh.
Trong lòng Lăng Bích Nhi lo lắng, lại có chút khát vọng.
Trong lúc nhất thời tâm nàng loạn như ma.
Nàng biết rõ, Giang Trầη sư đệ hơn phân nửa ở trong ngoại cảnh cực cảnh.
Mặt khác, Lăng Bích Nhi lo lắng đám người này sẽ gây bất lợi cho Giang Trầη.
Lại nói nàng có mang theo vài phần tâm lý may mắn, hy vọng khi gặp được Giang Trầη, có thể thông qua lực lượng cường đại của phù lật mà Thiều Âm tiền bối lưu lại, thoát khỏi sự đuổi giết của những người này.
Nếu như một mình đi, Lăng Bích Nhi nắm chắc sáu bảy thành.
Một khi hội họp với Giang Trầη, muốn hai người cùng bỏ chạy, Lăng Bích Nhi tính đi tính lại, cảm thấy nhiều lắm hai người bọn nàng cũng chỉ có ba bốn thành nắm chắc mà thôi.
Nhưng mà mặc dù chỉ có nắm chắc ba bốn thành, Lăng Bích Nhi cũng nguyện ý đi thử.
Nàng biết rõ nếu như mình không đi, Giang Trầη sư đệ sẽ bị đám người kia nhìn chằm chằm vào, phiền toái khi đó sẽ rất lớn.
Người Thánh Kiếm cung còn dễ nói, lão giả thần bí kia chính là cường giả Hoàng cảnh, tất cả khó mà nói trước được.
Đừng nói là Giang Trầη có ân cứu mạng phụ thân Lăng Bích Nhi nàng, cho dù không có Lăng Bích Nhi cũng không chút do dự làm ra lựa chọn như vậy.
Bởi vì Lăng Bích Nhi đã lớn như vậy mà đây là một nam tử đầu tiên đi vào trong lòng nàng, cũng khiến cho nàng tiếp nhận hoàn toàn.
Trong lòng Lăng Bích Nhi, cho dù là bản thân nàng chịu chết, nàng cũng không muốn nhìn thấy Giang Trầη có vấn đề gì.
Chiến đấu bên cạnh hồ nước đã càng ngày càng yếu, chiến đấu đã kéo dài được ba thời thần, hai người đã tới tình trạng kiệt sức, tiếp cận với hấp hối.
Nhưng mà cho dù vậy Quân Mặc Bạch và Lâm Hải kia vẫn không chịu buông tha cho đối thủ của mình, đem thủ đoạn và thần thông của mình không ngừng đánh ra.
Đánh tới khí thế ngất trời, lưỡng bại câu thương.
Cuối cùng, hai người càng lúc càng điên cuồng dùng tới tuyệt chiêu ẩn dấu.
Phanh phanh.
.
.
Thân thể hai người ngã sấp xuống cát vàng, tạo thành một cái rãnh dài, giống như một cái rãnh sâu trên một con ruộng, nhìn qua vô cùng bắt mắt.
Hai người đồng thời phun ra một búng máu, hai mắt đều đỏ rực giống như trâu đực, giãy dụa muốn đứng lên.
Hiển nhiên vừa rồi ngạnh kháng một lần khiến cho hai người đều nguyên khí đại thương.
Lâm Hải, tên điên nhà ngươi, nếu như cứ đấu vậy thì chúng ta sẽ phải chết ở nơi này.
Quân Mặc Bạch chửi ầm lên.
Lâm Hải cả giận nói: Tiểu tử ngươi không chết, lão tử sao có thể chết được? Ta là tên điên? Chẳng lẽ một mình ta chiến đấu với ta sao? Ngươi không phải tên điên sao?Quân Mặc Bạch thở dài nói: Vạn nhất hiện tại có một người tới, hai chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn.
Đó cũng là đáng đời ngươi.
Lâm Hải cố lấy sức giãy dụa, nắm lệnh kỳ trong tay còn muốn tiếp tục khua, muốn đánh một kích cuối cùng về phía Quân Mặc Bạch.
Sắc mặt Quân Mặc Bạch đại biến, nói: Tiên điên, ngươi thực sự muốn chết sao?Lâm Hải nhe răng cười nói: Ngươi không chết làm sao lão tử có thể độc chiếm truyền thừa của Phi Vũ đại đế được cơ chứ?Quân Mặc Bạch đang muốn mở miệng, đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin được, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía sau lưng Lâm Hải, giống như nhìn thấy một chuyện khó có thể xảy ra nhất trên Thần Uyên đại lục này.
Lâm Hải cười lạnh một tiếng: Tiểu tử, đừng có chơi đùa chiêu này.
Muốn làm phân tán sự chú ý của lão tử sao? Ngươi muốn đánh lén lão tử? Chiêu này xưa rồi.
Hiển nhiên Lâm Hải căn bản không tin phía sau mình có thứ gì đó.
Nhưng mà Lâm Hải chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Là tiếng bước chân vô cùng chậm rãi.
Lần này Lâm Hải sợ, hắn vừa nghiêng đầu lại lập tức nhìn thấy một người trẻ tuổi.
Người này đang như cười như không nhìn về phía hai người bọn họ.
Giang Trầη.
.
.
Giang Trầη?Llama Hải giật mình, lại nhìn về phía Quân Mặc Bạch, hiển nhiên trong lúc nhất thời hắn cũng không rõ ràng quan hệ của hai người này ra sao.
Hắn không biết Giang Trầη này liệu có phải lại là một tên nằm vùng của Cửu Dương Thiên Tông hay không.
Dù sao thế giới này thật thật giả giả, trước khi thân phận chưa bị vạch trần, ai cũng không thể nói rõ được.
Lâm Hải huynh, Quân sư huynh, các ngươi làm gì vậy?Giang Trầη ra vẻ hiếu kỳ, nhìn qua bộ dáng chật vật không chịu nổi của hai người.
Quân Mặc Bạch nhanh chóng nhìn về phía Lâm Hải nháy mắt, rồi giải thích: Giang Trầη sư đệ, đệ tới vừa lúc.
Chúng ta phát hiện ra cung điện truyền thừa này.
Lâm Hải này và ta tranh giành nhau tới ta sống ngươi chết.
Hiện tại tới lưỡng bại câu thương.
May mà sư đệ tới, không phải là người ngoài.
Bằng không quả thực hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Lâm Hải nghe xong lập tức hiểu ra, Giang Trầη này không phải là đệ tử của Cửu Dương Thiên Tông.
Mà một khắc trước Lâm Hải và Quân Mặc Bạch vẫn đánh nhau ngươi sống ta chết.
Giờ phút này hai người lại ăn ý đứng cùng ở một trận doanh.
Nếu không, nếu như để cho Giang Trầη biết rõ chân tướng, dùng tình cảnh của hai người bọn họ mà nói, nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Lập tức Lâm Hải vỗ vỗ đầu mình một cái rồi nói: Là ta hồ đồ.
Là ta hồ đồ.
Giang Trầη huynh đệ, hiện tại người Đan Kiền Cung các ngươi nhiều, truyền thừa này là của các ngươi.
Ta chỉ cầu được phân một chén canh mà thôi.
Giang Trầη vừa rồi đã nhìn thấy hai người trở mặt, lúc này lại nhìn thấy hai người này diễn một hồi, hơn nữa lại đổi mặt vô cùng nhanh.
Nếu không phải hắn đã sớm biết rõ hai người này ra sao thì quả thực sẽ bị hai kẻ này lừa dối.
KHó trách có thể nằm vùng, tốc độ biến đổi sắc mặt không phải tốt bình thường.
Giang sư đệ, phiền đệ nhanh tới thu lại.
Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ.
Vạn nhất người Đại Thánh đường đuổi tới.
Ngay cả một chén canh chúng ta cũng không được phân.
Quân Mặc Bạch cũng giả vờ nói.
Trong lòng Giang Trầη âm thầm cười lạnh, hai tên tôn tử này tới lúc này còn muốn chơi lén ta? Quân sư huynh đừng vội, Lâm Hải này dám mạo phạm tới người Đan Kiền Cung ta, tiểu đệ diệt hắn trước rồi nói sau.
Giang Trầη giả vờ nói.
Lâm Hải nghe vậy trong lòng khẩn trương.
Hắn và Quân Mặc Bạch đã đại chiến một hồi, thực lực tiêu hao tới cực hạn, đã là nỏ mạnh hết đà.
Nếu như là thiên tài bình thường khác thì không nói, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là Giang Trầη.
Đây chính là thiên tài cường hãn mà ngay cả Hạng Tần cũng không thể không cúi đầu a.
Đừng nói là Lâm Hải hắn hiện tại đã làn nỏ mạnh hết đà.
Cho dù ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc có thể thắng được Giang Trầη.
Trong lúc nhất thời Lâm Hải biến sắc, nói: Giang Trầη sư đệ, hai tông ta và ngươi luôn luôn cùng tiến cùng lui.
Ta và Quân sư đệ bất quá chỉ tranh giành khí phách mà thôi, không liên quan tới tính mạng a.
Khuôn mặt Giang Trầη đen lên, nói: Cung điện này nhất định là truyền thừa của cường giả, phân cho ngươi một chén canh không bằng để nó cho một mình Đan Kiền Cung ta.
Lâm Hải vội nói: Giang Trầη sư đệ, ngươi không muốn phân cho ta một chén canh, vậy thì ta không cần phân nữa.
Không được, vạn nhất sau khi đi ra ngoài ngươi nói hươu nói vượn, chẳng phải sẽ làm hỏng đại sự của ta sao?Giang Trầη kiên quyết khoát khoát tay nói.
Quân Mặc Bạch bên cạnh vô cùng gấp gáp, nếu như Lâm Hải bị giết, Quân Mặc Bạch hắn chỉ còn có một mình, trong lòng càng thêm chột dạ.
Vạn nhất bị Giang Trầη nhìn thấu thì hắn càng không có cách nào đối kháng với Giang Trầη được nữa.
Hơn nữa nếu như hắn cứ ngồi yên không để ý tới, tùy ý để cho Giang Trầη đối phó với Lâm Hải, chỉ sợ Lâm Hải trong cơn giận dữ sẽ trực tiếp đem chân tướng nói ra, kéo Quân Mặc Bạch hắn cùng xuống nước.
Nghĩ tới đây Quân Mặc Bạch vội hỏi: Giang Trầη sư đệ, Lâm Hải đã nói như vậy ta thấy không nên đuổi tận giết tuyệt.
Dù sao Đan Kiền Cung ta và Bắc Minh tông gần đây có quan hệ vô cùng tốt.
Nếu như để cho Bắc Minh tông biết rõ người Đan Kiền Cung chúng ta giết đệ nhất thiên tài của bọn họ, chỉ sợ quan hệ của hai tông lập tức rơi xuống đáy cốc.
Đến lúc đó cừu gia của chúng ta không chỉ đơn thuần là một mình Thánh Kiếm cung mà sẽ nhiều thêm một Bắc Minh tông.
Lời này nếu như là bình thường thì vô cùng có đạo lý.
Nhưng mà hiện tại nha, Giang Trầη nghe vậy không khỏi âm thầm cười lớn.
Hai gia hỏa này một người là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông, một người là đệ tử Bất Diệt Thiên Đô.
Đến lúc này lại vẫn còn muốn lừa dối hắn.
Giang Trầη ra vẻ suy nghĩ một lát, cuối cùng lại nói: Đã như vậy trước tiên ta sẽ giúp Quân sư huynh chữa thương.
Nơi này có viên đan dược chữa thương, Quân sư huynh ăn vào trước đi.
Giang Trầη thuận tay đưa một khỏa đan dược cho Quân Mặc Bạch.
Quân Mặc Bạch là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông, trời sinh tính đa nghi, sau khi nhận được đan dược của Giang Trầη, trong lúc nhất thời chỉ cầm trên tay, ăn cũng không được không ăn cũng không xong.
Hiển nhiên hắn đối với Giang Trầη cũng ôm một tia nghi kỵ, một phương diện khác, hắn lo lắng Giang Trầη đã nhìn thấu thân phận của bọn hắn.
Một phương diện khác, cho dù không có nhìn thấu thân phận bọn họ, vạn nhất Giang Trầη nhìn thấy cung điện truyền thừa, trong lòng có ý định độc chiếm.
Rất có khả năng sẽ làm chuyện tiêu diệt hai bọn họ để độc chiếm truyền thừa.
Giang Trầη nhìn thấy Quân Mặc Bạch do dự nói: Quân sư huynh, ngươi không tin ta?Quân Mặc Bạch lập tức nghẹn họng, không tin Giang Trầη? Hắn dám nói như vậy sao? Một khi làm cho Giang Trầη có cảm giác hắn không tin Giang Trầη, nói không chừng ngay lập tức đối phương sẽ trở mặt.
Vẻ mặt hắn tươi cười, nói: Không phải không tin sư đệ, chỉ là vừa rồi ta mới phục dụng đan dược chữa thương.
Đan dược này quý trọng, lại không cần phải lãng phí.
Viên đan dược này trước tiên ta cứ thu lấy, lát nữa lại dùng tiếp.
Sắc mặt Giang Trầη trầm xuống: Nói chung là không tin ta đúng không? Sư đệ, ta và ngươi đều là đồng môn, còn cái gì mà tin hay không? Ta không tin ngươi chẳng lẽ đi tin Lâm Hải của Bắc Minh tông kia? Ở trong Vạn Tượng cực cảnh này, giữa đồng môn chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.
Giang Trầη gạt đầu nói: Đã như vậy, đan dược này ngươi cứ thu lấy đi.
Ta vịn ngươi đứng lên.
Giang Trầη đi tới phía trước, vươn tay muốn đỡ Quân Mặc Bạch.
Quân Mặc Bạch âm thầm hít sâu một hơi hắn biết rõ đây là cơ hội duy nhất của mình.
Không nắm được cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.
Sát khí nổi lên, Quân Mặc Bạch đã chuẩn bị cho một kích trí mạng.
Chỉ chờ Giang Trầη tới, thừa dịp Giang Trầη không đề phòng, trực tiếp đánh cho Giang Trầη một kích trí mạng.
Giang Trầη đang muốn vươn tay, bỗng nhiên dừng chân, trong mắt mang theo ý như cười như không.
Quân sư huynh, còn có việc nữa.
Cái gì?Quân Mặc Bạch kinh ngạc hỏi.
Là thế này, lúc ta ở Huyễn Ba sơn đã từng gặp mấy người.
Hình như là đệ tử chân truyền Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông, còn có một mập mạp, một đan vương.
Huyễn Ba sơn, đệ tử Cửu Dương Thiên Tông?Trong lòng Quân Mặc Bạch chấn động, hỏi: Giang Trầη sư đệ, việc này tại sao đệ chưa nói?Giang Trầη gãi gãi đầu: Lúc ấy ta không muốn đám người tông môn khác hỏi tới hỏi lui, cho nên mới bỏ đi những tin tức này.
Ngươi không lầm đó chứ? Ở Huyễn Ba sơn kia người bình thường không vào được.
Coi như là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông cũng chưa chắc có thể vào được.
Giang Trầη cười cười: Có thể là ta nhìn nhầm, nhưng mà trên thân mấy người kia ta thu được một kiện đồ vật.
Cái gì vậy?Quân Mặc Bạch hiếu kỳ hỏi.
Giang Trầη thuận tay chộp một cái, đem Phá Nguyệt chùy của Tào Tấn ra.
Phá Nguyệt chùy được Giang Trầη lấy ra, trong lòng Quân Mặc Bạch co thắt lại.
Tuy rằng hắn nằm vùng, thế nhưng đối với chuyện trong Cửu Dương Thiên Tông cũng không xa lạ gì.
Huống chi lúc trước Tào Tấn còn đi Đan Kiền Cung đại náo một hồi, đã từng dùng Phá Nguyệt chùy này công kích qua đại trận hộ sơn của Đan Kiền Cung.
Lúc ấy Quân Mặc Bạch cũng không đi Huyễn Ba sơn mà ở lại trong nội cung Đan Kiền Cung, tự nhiên đối với thứ này không có chút xa lạ gì.
Đối với Tào Tấn càng không xa lạ gì.
Giờ phút này hắn nhìn thấy Phá Nguyệt chùy của Tào Tấn lại ở trong tay Giang Trầη, trong lúc nhất thời lại có chút ngây người.
Nhưng mà hắn lập tức điều chỉnh được cảm xúc của mình, cố ý kinh ngạc nói: Giang Trầη sư đệ, ngươi nói Tào Tấn kia có phải là một thanh niên có lông mày màu lam hay không?Giang Trầη gật đầu nói: Quân sư huynh, làm sao ngươi biết?Trong lòng Quân Mặc Bạch lại hung hăng co rúm một hồi, đột nhiên sinh ra sự sợ hãi vô tận.
Hắn biết rõ Tào Tấn sư huynh mạnh không ai bì nổi có khả năng đã mất mạng trong tay Giang Trầη.
Giang Trầη sư đệ, không được rồi.
Thanh niên lông mày màu lam kia chính là thiên tài của Cửu Dương Thiên Tông, đã từng tới Đan Kiền Cung đại náo.
Hắn từng dùng qua cái vũ khí này.
Vẻ mặt Giang Trầη đại hỉ, nói: Nói như vậy quả là người của Cửu Dương Thiên Tông? Ha ha, quả thực quá tốt.
Quân Mặc Bạch nói: Vậy thì.
.
.
Vậy Tào Tấn kia thế nào rồi? Bị ta giết, trên người tiểu tử này có không ít thứ tốt.
Giang Trầη làm ra vẻ không thèm để ý.
Quân Mặc Bạch nghe thấy câu này, toàn thân lập tức sởn gai ốc, cảm thấy lạnh lẽo.
Ngay lúc đó.
.
.
Trong mắt Giang Trầη đột nhiên bắn ra một đạo kim quang, không hề có chút dấu hiệu bắn vào trong mắt Quân Mặc Bạch.
Bỗng nhiên, Quân Mặc Bạch cảm thấy toàn thân run lên, sau một khắc trong linh hồn hắn giống như xuất hiện một cỗ lực lượng đông cứng mạnh mẽ.
Sau đó máu tươi, kinh mạch, thần thức của hắn, thậm chí còn có cảm giác đông lại.
Xảy ra chuyện gì vậy?Toàn thân Quân Mặc Bạch giống như rơi xuống hầm băng, trong lúc đó dường như hắn đã ý thức được điều gì đó.
Thế nhưng mà sau một khắc, đạo kim quang thứ hai của Giang Trầη lại bắn vào mắt hứn.
Từng đạo rồi lại từng đạo.
Từng đợt từng đợt kim quang không ngừng bắn vào trong mắt Quân Mặc Bạch, lực lượng của Tà Ác kim nhãn không ngừng xâm nhập vào trong đồng tử của Quân Mặc Bạch.
Giang Trầη.
.
.
Ngươi.
Lúc này Quân Mặc Bạch đã biết rõ mình bị Giang Trầη ám toán.
Hắn đối với Giang Trầη không phải là không có đề phòng.
Thế nhưng mà đề phòng thế nào đi chăng nữa hắn vẫn không đề phòng được chiêu thức này.
Lâm Hải bên kia cũng chớp thời cơ rất nhanh, nhìn thấy Quân Mặc Bạch nói với Giang Trầη.
Trong lúc nhất thời đã biết rõ Giang Trầη đã sớm nhìn rõ thân phận của hai người bọn họ.
Lúc này hắn bị dọa cho hồn phi phách tán, muốn nhanh chân chạy trốn.
Thế nhưng mà hắn đã nỏ mạnh hết đà thì làm sao có thể theo kịp tốc độ của Giang Trầη.
Trong lúc đó hắn chợt phát hiện ra, một mảnh cát vàng trước mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Mà chuyển thành một thế giới bằng băng, tuyết trắng như tuyết, không thấy tận cùng.
Giang Trầη, ngươi giả heo ăn thịt hổ.
Lâm Hải nghiến răng nghiến lợi nói, hắn biết rõ, bản thân mình đã bị ám toán, rơi vào trong trận pháp của Giang Trầη.
Giờ phút này hắn cũng đã rõ ràng.
Giang Trầη cùng bọn họ nói nhảm lâu như vậy căn bản chỉ để kéo dài thời gian.
Chỉ là vì muốn tìm một biện pháp đồng thời chế trụ hai người bọn họ.
Kỳ thực Giang Trầη cũng hiểu rõ, nếu như mình tùy tiện động thủ, không nói trước tiên những quân cờ nằm vùng của các tông môn nhất phẩm này có tuyệt chiêu, sát chiêu gì hay không.
Nếu như hai tên tiểu tử này quyết tâm chạy trốn, thúc dục phù muốn bỏ chạy, hoặc là dùng các loại thủ đoạn mà nói, sẽ có một chút hy vọng chạy trốn.
Coi như hắn có thể giết được một người trong số đó thì cũng không có cách nào đồng thời giết chết cả hai người.
Cho nên hắn mới lá phải lá trái kéo dài thời gian nói nhảm với đối phương, cho đối phương một ít hi vọng, làm cho hai người này thấy còn có hy vọng ám toán Giang Trầη hắn.
Bởi như vậy đối phương nhất định sẽ không nghĩ tới chạy trốn.
Dù sao xem tư thế của hai người này hẳn là vô cùng muốn đạt được truyền thừa của Phi Vũ đại đế.
Trong quá trình Giang Trầη kéo dài thời gian hắn cũng đồng thời thao túng trận pháp.
Trận pháp được khởi động, vây khốn Lâm Hải, mà bản thân hắn thì đánh ra một kích trí mạng với Quân Mặc Bạch.
Tà Ác kim nhãn thi triển ra với Quân Mặc Bạch, muốn tạo thành một kích trí mạng cũng cần phải có một cơ hội.
Dưới tình huống bình thường, thần thức phòng ngự của Quân Mặc Bạch đều được triển khai, căn bản không có cách nào xuyên thấu được.
Cho nên Giang Trầη mới đem chuyện Tào Tấn nói ra, là vì muốn làm dao động thần thức của Quân Mặc Bạch, làm cho thần thức hắn ta xuất hiện một ít gợn sóng.
Chỉ cần trong lòng Quân Mặc Bạch xuất hiện một ít sợ hãi, Tà Ác kim nhãn có thể thừa dịp xuyên thấu vào.
Quả nhiên, tất cả giống như tính toán từ trước của Giang Trầη, thời cơ vừa vặn, Tà Ác kim nhãn xâm nhập thần thức của Quân Mặc Bạch, khi Quân Mặc Bạch phản ứng thì đã muộn rồi.
Liên tục đánh ra vài đạo Tà Ác kim nhãn, hơn nữa bản thân hắn ta sau khi đại chiến đã ở trong trạng thái suy yếu nhất.
Cơ hồ không hề phản kháng đã bị Tà Ác kim nhãn chế trụ.
Vô số Kim Nguyên chi lực liên tục không ngừng xâm nhập, trong mấy hô hấp đã biến Quân Mặc Bạch thành một pho tượng màu vàng.
Giang Trầη nhìn qua Quân Mặc Bạch đã hoàn toàn bị kim loại hóa, đối với thần thông Tà Ác kim nhãn của bản thân mình lại cảm thấy có thêm vài phần tin tưởng.
So với lúc hắn vừa học Tà Ác kim nhãn mà nói, uy lực của môn thần thông này đã tăng lên một mảng lớn.
Sau khi chế trụ Quân Mặc Bạch, Giang Trầη cũng nhảy vào trong trận pháp.
Hắn dùng trận pháp khống chế, vây khốn Lâm Hải chứ không muốn mượn trận pháp giết chết Lâm Hải.
Để cho hắn ta không có cách nào dùng phù lật chạy trốn.
Trong trận pháp tất cả thần thông độn thuật đều không có tác dụng, trừ phi thi triển thần thông Đại Liệt trận hoặc là có vũ khí liệt trận, hiển nhiên Lâm Hải này không có hai thứ đó.
Nhìn thấy Giang Trầη nhảy vào trong trận pháp, trong mắt Lâm Hải bắn ra hận ý vô tận, nói: Giang Trầη, ngươi tuyệt đối không thể nào là đệ tử Đan Kiền Cung, cho tới bây giờ ngươi còn dấu diếm làm cái gì? Nói đi, rốt cuộc ngươi là người nằm vùng của tông môn nhất phẩm nào? Chuyện Phi Vũ đại đế ta nhớ chỉ có Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông biết rõ, chẳng lẽ còn có một tông môn nhất phẩm khác biết rõ? Không ngờ lại che dấu sâu như vậy.
Lâm Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngữ khí tràn ngập sự không cam lòng và oán hận.
Chuyện cho tới bây giờ Lâm Hải có suy nghĩ này cũng coi như hợp lý.
Dù sao trong phạm vi của Vạn Tượng cực cảnh không có khả năng có yêu nghiệt như vậy, giết đệ tử chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông? Còn khiến cho Quân Mặc Bạch và Lâm Hải hắn vào tròng.
Lâm Hải tuyệt đối không tin, thiên tài trong Vạn Tượng Cương Vực sẽ làm được một bước này.
Trong Vạn Tượng Cương Vực, thực lực của Hạng Tần là siêu quần nhất, đây là thiên tài bản thổ mạnh nhất Vạn Tượng Cương Vực.
Nhưng coi như đứng trước thiên tài mạnh nhất này, Lâm Hải tự tin hắn và Quân Mặc Bạch đều có biện pháp đối phó.
Về phần loại cường giả cấp bậc như Giang Trầη, so với Lâm Hải hắn và Quân Mặc Bạch còn lợi hại hơn nhiều.
Coi như Hạng Tần gặp phải Tào Tấn cũng chỉ có thể bị nghiền nát.
Mà Giang Trầη này thậm chí ngay cả Tào Tấn còn có thể đánh chết.
Giang Trầη này chẳng lẽ là thiên tài cao cấp nhất trong tông môn nhất phẩm? Cường giả Hoàng cảnh?Trong đầu Lâm Hải tràn ngập sự nghi vấn, muốn từ trong miệng Giang Trầη nhận được đáp án.
Giang Trầη lạnh nhạt cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Hải.
Lâm Hải sư huynh, không ngờ ngươi cũng che dấu rất sâu a.
Ngữ khí của Giang Trầη vẫn ung dung.
Giang Trầη, ngươi đừng giả mù sa mưa.
Ngươi đừng nói với ta ngươi không phải là người của tông môn nhất phẩm khác nằm vùng trong Vạn Tượng Cương Vực.
Lâm Hải cả giận nói.
Ta có phải là người nằm vùng hay không ngươi cũng không cần quan tâm.
Phi Vũ đại đế rốt cuộc có vật gì hấp dẫn tông môn nhất phẩm của các ngươi? Hơn nữa hơn ngàn năm qua kiên trì không ngừng? Thậm chí không tiếc phái ra kẻ nằm vùng rồi bố trí.
Lâm Hải nhướng mày nói: Ngươi không biết?Giang Trầη cười nhạt một tiếng nói: Ta không biết, thế nhưng nghe hai người các ngươi đối thoại, ít nhiều ta cũng suy đoán ra một điểm.
Ngươi tự mình thành khẩn hay là để ta cạy miệng ngươi?Lâm Hải cười ha hả nói: Chủ động thành khẩn? Đệ tử Bất Diệt Thiên Đô ta cho dù cận kề cái chết cũng không chịu nhục.
Giang Trầη, nếu như không phải tên ngu Quân Mặc Bạch này và ta lưỡng bại câu thương, ta phải sợ ngươi sao?Giang Trầη cười nhạt một tiếng nói: Nói như vậy ngươi định ngoan cố chống lại sao?Sắc mặt Lâm Hải trầm xuống nói: Hừ, ngươi muốn giết ta cũng phải trả một cái giá lớn.
Thật sao?Giang Trầη cũng không nói nhảm, tràng hạt run lên, một võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh cùng với ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh đã đem Lâm Hải vây qunah.
Lâm Hải biến sắc: Giang Trầη, ngươi chỉ biết dùng ngoại vật thôi sao? Có gan ta và ngươi chiến một trận? Chính diện chiến một trận sao? Ta sợ bẩn tay chân ta.
Giang Trầη không muốn lãng phí thời gian, thúc dục võ sĩ kim giáp điên cuồng đánh về phía Lâm Hải.
Lâm Hải vốn đã là nỏ mạnh hết đà, mà những võ sĩ kim giáp này có ưu thế lớn nhất chính là không sợ chết.
Không bao lâu lập tức đánh ngã Lâm Hải.
Giang Trầη đi tới phía trước, nhìn qua Lâm Hải đã suy yếu, hơi thở mỏng manh, nhanh chóng nhặt lệnh kỳ trong tay Lâm Hải.
Đây là một món bảo vật, trước đó Giang Trầη đã cảm thấy lệnh kỳ này không tầm thường.
Bất kể là lực phòng ngự hay là công kích đều phi thường mạnh mẽ.
Lâm Hải cũng dựa vào lệnh kỳ này mà trong lúc đối kháng với Quân Mặc Bạch nhiều lần từ thế thua chuyển thành thế hòa.
Trừ lệnh kỳ ra, nhẫn trữ vật của Lâm Hải Giang Trầη cũng không chút khách khí thu lại.
Còn có nhẫn trữ vật của Quân Mặc Bạch, Giang Trầη cũng thu toàn bộ.
Vì bắt hai người này đã phí một ít công phu, Giang Trầη không muốn trì hoãn thời gian.
Hắn đi tới trước cung điện trong hồ nước, nhìn vào tòa cung điện nguy nga này, Giang Trầη cũng không dám chủ quan.
Dù sao hồ nước màu xanh lá cây này có tính ăn mòn rất mạnh.
Quân Mặc Bạch và Lâm Hải kia cũng kiêng kỵ cực kỳ.
Tuy rằng Giang Trầη tuy luyện Thần Ma cửu biến kim thân, thế nhưng hắn cũng không muốn dùng kim thân của mình đi đối đầu với nước có tính ăn mòn cực mạnh trong hồ nước màu xanh này.
Cho nên hắn đem lệnh kỳ của Lâm Hải huy động, bảo vệ bản thân.
Giang Trầη biết rõ động phủ này tuyệt đối không phải là kiến trúc trong Vạn Tượng cực cảnh, hơn phẩn nửa là động phủ không gian tùy thân có thể mang theo.
Động thủ bình thường muốn mang theo nhất định phải luyện hóa.
Mà muốn luyện hóa động phủ này phải tìm được đầu mối hạch tâm của động phủ, chỉ có nắm giữ hạch tâm của động phủ thì mới có thể chính thức khống chế động phủ loại này.
Nếu như là cường giả khác trong Thần Uyên đại lúc có lẽ sẽ bị cung điện này mê hoặc, cho rằng đây là kiến trúc trong Vạn Tượng cực cảnh.
Thế nhưng Giang Trầη có kiến thức kiếp trước, tự nhiên sẽ không bị cái cung điện này mê hoặc.
Vạn Tượng cực cảnh là nơi có năng lượng sinh mạng yếu nhược như vậy, không có ai nhàm chán lại tới nơi này kiến tạo một tòa cung điện như thế này.
Mà nơi này cũng không thích hợp cho việc khai tông lập phái.
Lâm Hải và Quân Mặc Bạch kia dường như cũng thông qua bí pháp nào đó mới có thể định vị được ấn ký thần thức trên người Phi Vũ đại đế.
Đương nhiên lại ấn ký định vị này có một khoảng cách nhất định nào đó.
Nếu như không có tiến vào Vạn Tượng cực cảnh, hoặc là không có tới gần nơi này, nhất định sẽ không định vị được nó.
Nếu không Quân Mặc Bạch và Lâm Hải kia sẽ không như vậy, dường như tông môn bọn họ đã tìm kiếm Phi Vũ đại đế hơn ngàn ăm, thế nhưng vẫn không tìm thấy.
Tăng thêm lại có rất nhiều điều kiêng kỵ cho nên không thể gióng trống khua chiêng tiến hành tìm trong Vạn Tượng Cương Vực.
Cho nên mới không thể không áp dục phương thức này tìm kiếm nơi hạ lạc của Phi Vũ đại đế.
Giang Trầη suy đoán: Phi Vũ đại đế này chạy trốn tới nơi như thế này nhất định là tránh né sự đuổi giết của Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô.
Như vậy ở giữa tòa cung điện này có lẽ sẽ tồn tại rất nhiều cơ quan.
Nếu như ta tùy tiện xâm nhập nói không chừng sẽ bị công kích.
Đứng ở góc độ của Phi Vũ đại đế mà nói, hắn hoàn toàn có lý do bố trí các loại bẫy rập.
Dù sao bị đuổi giết lâu như vậy, ai cũng không muốn truyền thừa của bản thân mình bị cừu nhân sảng khoái đoạt lấy.
sSau khi tiến vào cung điện, Giang Trầη cẩn thận từng tí một.
Cung điện này không lớn nhưng mà sau khi đi vào lại có động thiên khác.
Quả nhiên là đại thủ bút, cường giả cấp bậc Phong hào Đại đế nhất định không có khả năng luyện chế ra loại động phủ không gian này.
Xem ra nếu như nơi này thực sự có quan hệ với Phi Vũ đại đế thì nhất định cung điện này không phải tự mình Phi Vũ đại đế luyện chế.
Giang Trầη suy đoán, có lẽ vị Phi Vũ đại đế này cũng chỉ trong lúc vô tình đạt được truyền thừa thượng cổ, lại kinh động tới người Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, bị hai tông đuổi giết.
Giang Trầη đi trên thềm đá của cung điện, thần thức triển khai, đề phòng tất cả mọi chuyện có thể xảy ra.
Điều khiến cho Giang Trầη thực sự không ngờ chính là những công kích và cơ quan mà hắn đoán trước cũng không có xuất hiện.
Thậm chí hắn đi thẳng qua cung điện mà không xúc động bất kỳ cấm chế nào.
Việc lạ.
Giang Trầη cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Động phủ hình cung điện này rõ ràng ẩn chứa cấm chế cực kỳ đáng sợ.
Thế nhưng mà những cấm chế này hiển nhiên không có một chút dấu hiệu nào sẽ bắt đầu công kích.
Kiếp trước dù sao Giang Trầη cũng có kiến thức rộng rãi, đối với bố cục của động phủ hình cung điện này cũng hiểu được khá nhiều.
Nếu như những cấm chế này ở trong trạng thái cao thì những cấm chế này nhất định vô cùng linh hoạt, tùy thời có khả năng phát động công kích.
Mà hiện tại xem ra, những cấm chế này đều vô cùng yên tĩnh, cũng không có cảm giác nguy cơ sẽ bùng phát bất kỳ lúc nào.
Chẳng lẽ sau khi Phi Vũ đại đế đạt được động phủ này bản thân hắn chưa kịp luyện hóa? Cho nên cũng không có khống chế được những cấm chế này công kích.
Trong đầu Giang Trầη cũng tràn ngập sự nghi vấn.
Nếu như Phi Vũ đại đế đạt được động phủ truyền thừa hình cung điện này, sau đó lại chưa kịp luyện hóa mà đã bị đuổi giết thì cũng là chuyện có khả năng.
Xuyên qua từng hành lang, rốt cuộc Giang Trầη cũng đi tới hậu điện trong động phủ hình cung điện này.
Giang Trầη vừa mới bước vào hậu điện thì đã nhìn thấy ở bên trong cung điện này có một cỗ thi thể đang ngồi xếp bằng.
Cỗ thi thể này khoanh chân mà ngồi, từ xa nhìn lại giống như nhập định, biểu hiện trên mặt vẫn vô cùng sống động.
Nếu như không phải trên thân người này không có bất kỳ năng lượng sinh mệnh nào chấn động, cơ hồ Giang Trầη đã hoài nghi đây là một người sống.
Màu xa kia, thần thái kia, quả thực trông rất sống động.
Người này khoanh chân mà ngồi, biểu lộ ngưng trọng.
Cho dù chết đi cũng không muốn chết quá khó coi.
Biểu lộ trên mặt cũng không có giống như cảm giác vùng vẫy trước khi chết.
Phi Vũ đại đế?Giang Trầη nhìn thấy sau lưng người này đột nhiên có một đôi cánh, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ rung động, thị giác bị trùng kích, không hổ là phong hào Đại đế, sau khi chết thân thể ngàn năm không nát.
Giang Trầη cũng không có vội vã tới gần mà đứng ở phía xa cẩn thậ nquan sát một lát.
Phát hiện chung quanh Phi Vũ đại đế này cũng không có các loại cơ quan, cấm chế.
Trong lúc nhất thời Giang Trầη lại có chút khó hiểu.
Nếu như Phi Vũ đại đế bị đuổi giết tới đây, không có đạo lý nào dễ dàng để pháp thân mình bạo lộ ở bên ngoài thế này.
Càng không có đạo lý không sắp xếp một ít hậu chiêu để đối phó với người đối đầu với mình.
Chẳng lẽ trước khi chết Phi Vũ đại đế đã không còn một chút sức lực nào phản kháng nữa?Thoạt nhìn dường như cũng không giống, hắn có thể chết thong dong như vậy hiển nhiên trước khi chết cũng không phải là người việc gì cũng không làm được.
Giang Trầη chậm rãi tới gần, lại nhìn thấy trước mặt Phi Vũ đại đế có khắc mấy hàng chữ.
Gửi tới kẻ đến sau: Ta gọi là Phi Vũ, tung hoành Thần Uyên đại lục ngàn năm, không ngờ lại bị hai tông Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết, khi tới đây đã là dầu hết đèn tắt.
Mượn nơi niết bàn này tán đi tinh hoa công lực cả đời ta, cầu mong tiến vào luân hồi.
Được mất trên thế gian đối với kẻ gần chết như ta mà nói tất cả đều là mây bay.
Con nhạn bay qua lưu lại tiếng kêu, người lưu lại tên tuổi.
Ta tung hoành Thần Uyên đại lục khi đó cũng là hào kiệt đương thời.
Tự nhiên cũng lưu lại truyền thừa.
Người đến sau, sau khi nhận được truyền thừa của ta, có thể lấy danh nghĩa Phi Vũ đại đế ta, thay ta báo thù đuổi giết.
Người nhận được truyền thừa của ta nhất định phải thay ta diệt Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô.
Kế tiếp Phi Vũ đại đế này còn nói tới một ít kinh nghiệm khi bị Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết, cùng với một ít nguyên nhân mà hắn lựa chọn đi tới nơi này.
Kể cả một ít quá trình mà hắn lựa chọn để động phủ dưới đáy hồ.
Tuy rằng ta là phong hào Đại đế, thế nhưng lại không có liên quan tới Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, bọn họ đuổi giết chúng ta, cũng không phải muốn truyền thừa võ đạo của chúng ta.
Mà bởi vì ta ở một bí cảnh thượng cổ nhận được truyền thừa thượng cổ.
Truyền thừa thượng cổ này là do một vị đại cường giả Thiên Vị thượng cổ lưu lại, chẳng những có một quả Thiên Vị phù chiếu mà còn có một mai mật lệnh của Thiên Cơ bí cảnh trong truyền thuyết.
Thiên Cơ bí cảnh, được xưng là nơi đi tới thiên đạo, có thể trực tiếp kết nối với thiên đạo, tấn chức Chư Thiên vị diện.
Giang Trầη nhìn thấy những lời nhắn nhủ của Phi Vũ đại đế, trong lúc nhất thời trong lòng có chút chấn động.
Hắn suy đoán tới thứ tốt như Thiên Vị phù chiếu, thế nhưng lại không nghĩ rằng lại vẫn có mật lệnh đi thông tới thiên đạo.
Mặc dù Giang Trầη đối với Thần Uyên đại lục cũng không quá hiểu rõ, thế nhưng hắn lại biết, bất luận một vị diện có vật chất nào đều có nơi đi thông tới bí cảnh thiên đạo.
Nói chung cường giả ở vị diện vật chất đạt được thiên đạo tán thành thì sau đó hoặc là thông qua quỹ đạo bình thường phi thăng lên vị diện Chư Thiên, hoặc là còn chưa được thiên đạo tán thành, nhưng mà tìm được bí cảnh thiên đạo.
Ở trong những bí cảnh thiên đạo này cũng có cơ hội lấy được thiên đạo tán thành, trực tiếp phi thăng lên vị diện Chư Thiên.
Kiếp trước đối với các loại vị diện vật chất Giang Trầη cũng có lý giải không ít, kiếp trước hắn tiếp xúc với rất nhiều thiên tài, cũng có rất nhiều người phi thăng từ vị diện vật chất.
Cho nên đối với chuyện ở vị diện vật chất hắn vẫn có không ít lý giải.
Thiên cơ bí cảnh hẳn là một loại bí cảnh cao cấp nhất trong vị diện phàm tục gọi là Thần Uyên đại lục này.
Dưới tình huống bình thường hẳn sẽ không dễ dàng xuất hiện.
Một khi xuất hiện, nhất định sẽ mang đến biến hóa kinh thiên động địa cho vị diện phàm tục này.
Dù sao cơ hội đi thông tới thiên đạo, vạn năm chưa chắc đã xuất hiện một lần.
Không thể không nói, đây là lần thứ nhất sau khi chuyển sinh Giang Trầη nhìn thấy chữu vị diện Chư Thiên này.
Tuy rằng trong đoạn nhắn nhủ này, chỉ nói tới vị diện Chư Thiên, căn bản không có nói tới bất kỳ tin tức gì của vị diện chư thiên.
Nhưng mà Giang Trầη lại vẫn có chút kích động khó hiểu.
Tuy rằng võ trụ to lớn tồn tại rất nhiều vị diện Chư Thiên.
Thần Uyên đại lục này đi thông vị diện Chư Thiên nào cũng chưa chắc đã phải là vị diện Chư Thiên mà phụ thân Thiên Đế hắn chưởng quản kiếp trước.
Nhưng vô luận thế nào nghe được bốn chữ vị diện Chư Thiên này, trong lòng Giang Trầη thoáng cái sinh ra sự chờ mong vô hạn.
Thiên Cơ bí cảnh, Thiên Vị phù chiếu, vị diện Chư Thiên.
Những tin tức này hoàn toàn là tin tức mà Vạn Tượng Cương Vực không tiếp xúc được tới.
Khó trách Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông kia sẽ đuổi giết ngàn năm, không tiếc bố trí trong Vạn Tượng Cương Vực ngàn năm.
Xem ra nhất định là truy tung những vật này.
Những chuyện này Giang Trầη đã sớm có suy đoán.
Nếu như chỉ là truyền thừa của bản thân Phi Vũ đại đế, đối với tông môn nhất phẩm mà nói tuyệt đối không có lực hấp dẫn lớn như vậy.
Dù sao bên trong tông môn nhất phẩm cũng không thiếu khuyết cường giả phong hào Đại đế.
Tông môn nhất phẩm, phong hào Đại đế thậm chí còn có vài người.
Càng có rất nhiều cường giả chuẩn Đế cấp, tuy rằng đột phá Hoàng cảnh thế nhưng lại không có lấy được phong hào Đại đế.
.
.
Chỉ bằng vào truyền thừa của bản thân Phi Vũ đại đế, đối với tông môn nhất phẩm mà nói, khẳng định không có lực hấp dẫn lớn như vậy.
Những dòng chữ lưu lại gần tới cuối cùng Phi Vũ đại đế lại càng cường điệu, những người đạt được truyền thừa của hắn nhất định phải diệt Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô.
Giang Trầη nhìn qua những dòng chữ này, hắn thực sự có thể nhìn ra cừu hận của Phi Vũ đại đế đối với hai tông này.
Dù sao bản thân hắn trọng thương phải chạy tới nơi này, hoàn toàn là do hai tông này truy đuổi.
Thế nhưng mà Giang Trầη lại cảm thấy việc này có chút là lạ.
Hắn cảm thấy, cừu hận của Phi Vũ đại đế đối với hai tông này quả thực rất sâu.
Nhưng mà trong những dòng chữ lưu lại này dường như vẫn có chút địa phương khiến cho Giang Trầη cảm thấy không đúng.
Hắn cảm thấy, nếu như là đối với người thừa kế bình thường mà nói, tất cả những chữ khắc này vô cùng hợp lý cũng là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng mà tình huống khi đó của Phi Vũ đại đế có lẽ không phải nghĩ tới một người truyền thừa bình thường tới đây, mà là người Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô.
Dù sao dưới tình huống hắn bị đuổi giết không ngừng, người có khả năng tìm được hắn không phải là người truyền thừa bình thường.
Rất có khả năng là người của Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô.
Như vậy những chững khắc này của hắn chẳng phải là tốn công vô ích sao?Một khi là người Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô xông tới, ai sẽ để ý tới những chữ khắc này của hắn? Còn không phải dễ dàng lấy đi những truyền thừa này hay sao?Thậm chí ngay cả pháp thân cũng có thể bị lăng nhục một phen.
Nghĩ tới đây Giang Trầη dừng bước, hắn cảm thấy dùng trí tuệ của Phi Vũ đại đế, tuyệt đối là một kẻ mạnh mẽ tràn ngập trí tuệ.
Hắn làm sao có thể không nghĩ tới khả năng này, người tìm đến đầu tiên rất có thể là người của Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô?Như vậy dưới tình huống đó những chữ khắc dưới nền này không phỉa chỉ để trang trí thôi sao? Nếu ta là Phi Vũ đại đế, nhất định sẽ không sơ xảy như vậy.
Nhất định sẽ nghĩ biện pháp âm người hai tông này một chút.
Giang Trầη thử đặt mình ở vị trí của Phi Vũ đại đế, cảm thấy nếu như đổi lại là hắn, cũng tuyệt đối không thể để cho đối thủ là người cười cuối cùng.
Cho nên những vật truyền thừa này tuy rằng ở ngay sau lưng Phi Vũ đại đế, thế nhưng Giang Trầη lại không có tùy tiện đi động vào.
Quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Phi Vũ đại đế làm như vậy nhất định là có thâm ý sâu xa.
Có lẽ hắn đem những vật truyền thừa này đặt ở sau lưng là bởi vì muốn hấp dẫn người hai tông này đi tới đoạt.
Giang Trầη cơ hồ có thể tưởng tượng ra, một khi tùy tiện động vào những vật này, nói không chừng tất cả công kích trong động phủ đều được bạo phát.
Xem cấm chế của động phủ này không phải là bình thường, một khi bạo phát ra, uy thế đáng sợ này tuyệt đối không phải là thứ mà Giang Trầη hiện tại có thể ngăn cản được.
Thậm chí coi như là phong hào Đại đế cũng chưa chắc gánh được cấm chế do cường giả Thiên Vị bố trí.
Dù sao động phủ cung điện này rõ ràng có dấu vết của cường giả Thiên Vị.
Phi Vũ đại đế bất quá chỉ là người qua tay mà thôi.
Tuy rằng Giang Trầη rất muốn những vật này, thế nhưng hắn vẫn cố nén sự xúc động trong lòng.
Hắn quyết định vẫn nên tìm đầu mối hạch tâm của động phủ cung điện này rồi nói sau.
Động phủ cung điện này nhất định đã được Phi Vũ đại đế luyện hóa qua.
Nhưng mà sau khi Phi Vũ đại đế niết bàn, động phủ cung điện này lại một lần nữa trở thành vô chủ.
Nếu như Giang Trầη có thể tìm được đầu mối hạch tâm, cũng có thể lần nữa luyện hóa, đem cung điện này trở thành vật của mình.
Một khi luyện hóa động phủ cung điện này, động phủ này sẽ nằm trong tay hắn.
Phi Vũ đại đế động tay động chân gì hắn cũng có thể dò xét được.
Được rồi cứ làm như vậy đi.
Ta không thể không dựa theo suy nghĩ của Phi Vũ đại đế.
Nếu không tất sẽ trúng bẫy rập của Phi Vũ đại đế.
Giang Trầη rất tỉnh táo, cũng rất lý trí.
Hắn biết rõ mình phải dựa vào tư duy của chính mình mà suy đoán, tuyệt đối không thể bị Phi Vũ đại đế qua mặt.
Giang Trầη hiển nhiên cũng nhìn ra, những lời nhắn nhủ kia của Phi Vũ đại đế mặc dù không có nói rõ ràng, nhưng nhiều khả năng là giả bộ.
Dụ dỗ người Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô mắc lừa.
Nếu như hắn là người hai tông kia, một khi không hiểu rõ với động phủ di động mà nói, rất có khả năng sẽ tùy tiện tiến lên.
Vạn nhất đó là bẫy rập do Phi Vũ đại đế bố trí, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Cho nên Giang Trầη tuyệt đối dựa theo phán đoán của mình mà quyết định.
Chỉ cần hắn có thể lần nữa luyện hóa động phủ cung điện này, như vậy động phủ cung điện này sẽ là của Giang Trầη hắn.
Giang Trầη ở trong cung điện này băn khoăn tìm kiếm ba bốn vòng, cảm nhận mỗi một chi tiết trong cung điện.
Nếu như đổi lại là thiên tài khác trong Thần Uyên đại lục, ở hoàn cảnh như vậy bình thường khó mà tìm kiếm được đầu mối.
Dù sao người trẻ tuổi của thế giới này bị hạn chế bởi tri thức, nhìn thủ bút của cường giả Thiên Vị nhất định sẽ khó mà tỉnh táo tìm kiếm được.
Duy chỉ có cường giả, kiến thức của hắn, thậm chí còn vượt quá cường giả Thiên Vị, cho nên nhìn động phủ di động do cường giả Thiên Vị luyện chế tự nhiên có thể tìm kiếm ra đầu mối.
Đây chính là thứ mà Giang Trầη có ưu thế nhất.
Ước chừng hai thời thần sau, Giang Trầη tập trung ở ba nơi có khả năng nhất.
Ba địa phương này tuy rằng không tính khiến cho người ta chú ý.
Vốn theo Giang Trầη phân tích, ba địa phương này nhất định có một nơi là hạch tâm, then chốt của động phủ này.
Kiếp trước Giang Trầη cũng đã gặp rất nhiều cường giả Chư Thiên luyện chế động phủ di động, hắn cũng biết một ít linh cảm và suy nghĩ lúc đó của cường giả Thiên Vị.
Ba địa phương này không thể nghi ngờ là phù hợp với suy nghĩ lúc đó của cường giả Thiên Vị nhất.
Địa phương thứ nhất, Giang Trầη đưa vào thần thức lại không có phản ứng gì.
Khi hắn đưa thần thức bắt đầu điều tra nơi thứ hai, Giang Trầη lập tức có chút xác định.
Chính là ở nơi này.
Giang Trầη đại hỉ, loại cảm giác này mặc dù kiếp trước Giang Trầη không có tự mình trải nghiệm qua, thế nhưng lại nghe qua vô số người miêu tả.
Tự nhiên hắn biết rõ, hắn đã tìm được hạch tâm then chốt của động phủ cung điện này rồi.
Quả nhiên sau khi hắn đưa vào thần thức, vận dụng lực lượng luyện hóa, Giang Trầη lập tức có thể phát hiện ra sự đáp lại của động phủ cung điện này.
Giang Trầη vui mừng quá đỗi.
Nếu nói thủ đoạn luyện hóa, kiếp trước Giang Trầη lại biết không ít.
Tự nhiên hắn biết rõ phải làm thế nào mới luyện hóa được động phủ cung điện này.
Lực lượng luyện hóa không ngừng được Giang Trầη đưa vào, động phủ này ngày càng đáp lại kịch liệt hơn.
Tư liệu về động phủ này, các loại tin tức cũng không ngừng dũng mãnh rót vào trong thức hải của hắn, quả thực vô cùng thần kỳ.
Ha ha, quả nhiên là động phủ có thể di chuyển.
Đúng vậy, hóa ra chủ nhân làm ra động phủ này đúng thực là một cường giả Thiên Vị.
Thiên Vị cường giả này không ngờ lại là cường giả hai mươi vạn năm trước của Thần Uyên đại lục.
Chậc chậc.
Xem ra thời kỳ thượng cổ đã cách hiện tại quá lâu a.
Giang Trầη đọc lướt qua những tin tức này, trong lòng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà Giang Trầη suy đoán, Phi Vũ đại đế kia đạt được động phủ này có lẽ cũng chỉ luyện hóa được một ít da lông, cũng chưa luyện hóa xong toàn bộ.
Nếu không một phong hào Đại đế nhưng hắn hoàn toàn có thể lợi dụng động phủ này quần nhau với người hai tông kia.
Thậm chí còn có thể mượn lực lượng cấm chế của động phủ này diệt sát người đuổi giết của hai tông kia.
Căn cứ vào tin tức mà chủ nhân luyện chế ra động phủ, trong động phủ này có lực lượng cấm chế tuyệt đối cường đại, một khi phát động, cường giả phía dưới Thiên Vị không có một ai sống sót.
Đương nhiên muốn thúc dục lực lượng cấm chế này quả thực không dễ dàng.
Tài nguyên lưu lại ở trong động phủ này chỉ có thể hoàn thành ba lượt công kích.
Nếu như dùng hết ba lần công kích này, nhất định phải tìm kiếm tài nguyên, linh lực khác.
Như vậy mới lại có hteer khởi động những cấm chế này công kích.
Những tin tức này hiển nhiên khi Phi Vũ đại đế luyện hóa động phủ này còn chưa nắm giữ được.
Thủ bút của cường giả Thiên Vị quả nhiên thần kỳ.
Nếu không phải ta có được trí nhớ kiếp trước, biết rõ một ít thủ pháp luyện hóa cấp bậc Chư Thiên, chỉ sợ cũng giống như Phi Vũ đại đế.
Chỉ có thể luyện hóa được một ít da lông, căn bản không cách nào nhận được tất cả tin tức của động phủ này.
Giang Trầη đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng may mắn.
Hắn biết rõ lần này hắn đã phát tài lớn, không nói trước bản thân động phủ này thế nào, riêng lực phòng ngự và công kích của cái động phủ này đủ để xem thường tông môn nhất phẩm trên Thần Uyên đại lục.
Chỉ tiếc thời gian Phi Vũ đại đế luyện hóa quá ngắn, chờ hắn phát hiện ra động phủ này có đủ lực công kích, khi đó chắc hẳn đã vô lực xoay chuyển trời đất.
Sau khi Giang Trầη luyện hóa động phủ lập tức phát hiện ra điểm này.
Phi Vũ đại đế cuối cùng vẫn không biết được động phủ này có thể công kích mạnh mẽ như vậy, một ít vật truyền thừa kia đều kết hợp hoàn mỹ với cấm chế công kích.
Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trầη còn sợ hãi: Quả nhiên là bẫy rập.
Nếu như lúc ấy ta không ngăn cản được tham niệm trong lòng, trực tiếp đi lấy những vật truyền thừa kia, sẽ xúc động tới cấm chế công kích.
Chẳng khác nào là chịu thay cho người Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô.
Như vậy mà nói, hắn chết quá oan uổng.
Hiện tại Giang Trầη luyện hóa cả động phủ, tất cả tin tức này tất nhiên khó trách khỏi thần thức của Giang Trầη.
Những bố trí của Phi Vũ đại đế, tự nhiên cũng trở thành vô dụng.
Phi Vũ đại đế, ngại quá, động phủ này sau này chuyển thành họ Giang ta rồi.
Nhưng mà ngươi yên tâm, Cửu Dương Thiên Tông cùng ta đã sớm vạch mặt.
Cơn tức này ta sẽ trút thay ngươi.
Về phần Bất Diệt Thiên Đô, nếu như bọn họ không biết điều tới gây chuyện với ta, ta sẽ không để để ý mà thuận tay giúp ngươi tiêu diệt bọn chúng.
Trong lúc nhất thời tâm tình của Giang Trầη vô cùng tốt.
Luyện hóa động phủ này không thể nghi ngờ là thu hoạch cực lớn.
Chỉ tiếc động phủ này đã được phủ chủ đầu tiên bố trí ba lượt cấm chế, chỉ là đã bị người đầu tiên dùng một lượt, chỉ còn hai lần cơ hội phát động mà thôi.
Một khi hai lần này dùng hết, cấm chế của động phủ này sẽ mất đi hiệu lực.
Muốn lần nữa khởi động mà nói, tài nguyên tiêu hao tuyệt đối là kinh người.
Bằng số tài phú hiện tại của Giang Trầη, cũng không bằng một phần hai mươi của số tài nguyên cần để phát động công kích.
Quả thực như muối bỏ biển.
Tuy rằng chỉ có hai lần cấm chế công kích, thế nhưng không thể nghi ngờ chính là tiền vốn bảo vệ tính mạng hai lần.
Tin tức từ động phủ này dũng mãnh không ngừng tràn vào, đối với tư liệu về độngp hủ này Giang Trầη ngày càng rõ ràng hơn.
Hắn cũng biết người luyện chế động phủ này có tên là Quách Nhiên, là một trong những cường giả Thiên Vị thượng cổ.
Đương nhiên tin tức về thượng cổ trong động phủ này cũng không có đề cập tới.
Quách Nhiên này hiển nhiên cũng niết bàn ở trong động phủ của bản thân mình.
Mà Thiên Vị phù chiếu của hắn cũng lưu lại ở trong động phủ của mình.
Trừ bổn mạng Thiên Vị phù chiếu của Quách Nhiên ra còn có một mai mật lệnh.
Mật lệnh này nhìn sơ qua giống như một chiếc chìa khóa màu bạc, khiến cho người ta có cảm giác phong cách cực kỳ cổ xưa.
Mật lệnh này chính là mật lệnh đi thông tới Thiên Cơ bí cảnh sao?Giang Trầη cũng biết rất nhiều bí cảnh muốn đi tới phải cần có các loại mật mệnh tương ứng.
Loại mật lệnh này có khả năng là chìa khóa, có khả năng lại là bùa hộ mệnh, có khả năng là thứ để chứng nhận thân phận.
Một khi không có mật lệnh mà tiến vào bí cảnh mà nói, trước tiên sẽ bị cấm chế của bí cảnh công kích.
Nếu như Thiên Cơ bí cảnh thực sự thần kỳ như vậy mà nói, vô luận thế nào Giang Trầη cũng phải xông vào bên trong một lần.
Dù sao Thiên Cơ bí cảnh có thể được xưng là đi thông tới thiên đạo, có thể trực tiếp đi thông tới vị diện Chư Thiên.
Thiên Cơ bí cảnh, mặc kệ có phải tồn tại thực sự hay không, mật lệnh này ta nhất định phải giữ kỹ.
Thực lực của ta hiện tại tự nhiên không xứng để đi tới Thiên Cơ bí cảnh.
Nhưng có một miếng mật lệnh trong tay, một khi Thiên Cơ bí cảnh xuất hiện, ta sẽ có cơ hội.
Theo Giang Trầη thấy, mật lệnh của Thiên Cơ bí cảnh này so với Thiên Vị phù chiếu còn đáng giá hơn nhiều.
Tuy rằng một quả Thiên Vị phù chiếu có thể khiến cho vô số phong hào Đại đế điên cuồng đoạt, thế nhưng mà theo Giang Trầη thấy, mật lệnh đi thông tới Thiên Cơ bí cảnh lại có sức nặng lớn hơn Thiên Vị phù chiếu rất nhiều.
Về phần Thiên Vị Phù chiếu tự nhiên cũng có lực hấp dẫn vô cùng lớn.
Hiện tại ở Thần Uyên đại lục rốt cuộc có cường giả Thiên Vị hay không cho tới nay vẫn là một dấu hỏi lớn.
Giang Trầη lăn lộn ở Vạn Tượng Cương Vực, tạm thời không tiếp xúc được tới mặt này.
Về phần trong tông môn nhất phẩm rốt cuộc có cường giả Thiên Vị hay không cũng là một dấu hỏi.
Nhưng mà ở trên Bát vực, cho dù có cường giả Thiên Vị, đoán chừng cũng là tồn tại giống như lông phượng sừng lân, thậm chí ngàn năm chưa chắc đã xuất hiện.
Mà đại đa số phong hào Đại đế đều không có hy vọng gì dựa vào bản thân tu luyện mà đạt được Thiên đạo tán thành.
Như vậy luyện hóa một quả Thiên Vị phù chiếu sót lại từ thời thượng cổ chính là một cách tốt nhất để tấn chức Thiên Vị.
Cho nên loại vật như Thiên Vị phù chiếu, một khi xuất hiện tất sẽ dẫn tới gió tanh mưa máu.
Vô số phong hào Đại đế nghe tin sẽ lập tức hành động.
Cho nên loại vật như thế này cũng không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Mật lệnh Thiên Cơ bí cảnh, bổn mạng Thiên Vị phù chiếu, động phủ cung điện.
Đây là ba kiện truyền thừa mà cường giả Thiên Vị thượng cổ Quách Nhiên lưu lại.
Bất luận một kiện nào trong đó đều là bảo vật đỉnh cấp của Thần Uyên đại lục.
Không thể tưởng tượng được a, Cửu Dương Thiên Tông bố trí ngàn năm, cuối cùng lại tiện nghi cho Giang Trầη ta.
Giang Trầη nghĩ tới đây không khỏi có cảm giác muốn cất tiếng cười sảng khoái.
Hắn đối với Cửu Dương Thiên Tông không có một chút hảo cảm nào.
Nhất là Cửu Dương Thiên Tông nhiều lần động phải hắn, ân oán giữa hai bên đã sớm tới cục diện không chết không thôi.
Cho nên có thể đoạt đồ từ Cửu Dương Thiên Tông, chẳng những Giang Trầη không thấy ngại mà còn cảm thấy sảng khoái khi trả được thù.
Sau khi Giang Trầη luyện hóa hạch tâm động phủ, những liên hệ của động phủ này với Phi Vũ đại đế cũng triệt để mất đi hiệu lực.
Bởi vì như vậy những bố trí kia của Phi Vũ đại đế cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.
Sau khi Giang Trầη đem pháp thân của Phi Vũ đại đế an táng, lại nhận truyền thừa của Phi Vũ đại đế.
Dù sao để đó cũng là lãng phí.
Phi Vũ đại đế này tuy rằng là một kẻ tán tu, thế nhưng có thể bằng vào thiên phú của bản thân cùng với số mệnh tu luyện tới cấp bậc như phong hào Đại đế, hiển nhiên cũng không đơn giản.
Thủ đoạn thành danh của Phi Vũ đại đế cũng rất nhiều.
Trong đó quan trọng nhất chính là một đôi Phi Vũ thần sí, Phi Vũ thần sí này có hai loại thuộc tính là phong, lôi.
Vỗ cánh bay lên cao, thanh âm vang vọng trời cao, có xu thế mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh.
Bên trong đám phong hào Đại đế cũng là tồn tại hiếm thấy.
Lúc trước nếu như không phải bị hai đại tông môn nhất phẩm hợp lúc đuổi giết, lại bị các loại bẫy rập ám toán.
Dùng tốc độ của Phi Vũ thần sí của hắn, hai đại tông môn kia quả thực chưa hẳn có thể làm gì được hắn.
Cuối cùng nếu không phải vì nguyên nhân thương thế, căn bản hắn khó mà vẫn lạc được.
Mặc dù sau khi trọng thương, hắn không tiếc bất cứ giá nào thúc dục Phi Vũ thần sí, trước tiên thoát khỏi sự đuổi giết của hai đại tông môn, chạy tới trong Vạn Tượng Cương Vực.
Phi Vũ thần sí này tuyệt đối là tiền vốn để cho Phi Vũ đại đế tung hoành trong Thần Uyên đại lục.
Cùng với Phi Vũ thần sĩ này còn có một môn độn thuật gọi là Phi Vũ độn thuật, môn độn thuật này phối hợp với Phi Vũ thần sí bỏ chạy như sấm sét, xuất quỷ nhập thần, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Trừ hai đại thủ đoạn đồng bộ này ra, Phi Vũ đại đế còn có một môn đao thuật, cũng vô cùng được, gọi là Phi Vũ đao.
Phi Vũ đao, đao như bay múa, thế như sấm sét, biến hóa nhiều, tốc độ cực nhanh, khí thế mạnh mẽ, phong cách cao quý, là tồn tại khó mà địch nổi.
Trừ môn đao kỹ này ra, Phi Vũ đại đế còn có một cái pháp bảo gọi là Phi Vũ kính.
Cái pháp bảo này có thể dùng trong chiến đấu, làm giảm tốc độ của đối thủ.
Quang mang lóe lên, chỉ cần bắn trúng đối thủ, mặc kệ đối phương nhanh ra sao, tất sẽ bị ảnh hưởng, tốc độ đại giảm.
Năm đó Phi Vũ đại đế cùng với rất nhiều phong hào Đại đế giao thủ qua, Phi Vũ kính này kết hợp với Phi Vũ đạo, cũng chém giết qua vài phong hào Đại đế đồng cấp.
Thậm chí hắn bị mấy phong hào Đại đế liên hợp đuổi giết, dựa vào Phi Vũ kính này mấy lần phá tan vòng vây.
Cũng khó có thể chối bỏ công lao của Phi Vũ kính này.
Chính là bởi vì những bảo vật và thần thông này, Phi Vũ đại đế mới có thể trở thành nhân vật phong vân một thời trong vô số phong hào Đại đế của Thần Uyên đại lục khi đó.
Phong hào Đại đế bình thường cho dù xuất thân hào phú, cho dù cả đám đấu với một người cũng không phải là đối thủ của Phi Vũ đại đế.
Mà số mệnh của Phi Vũ đại đế này cũng không tồi, không ngờ trong lúc vô tình lại đạt được động phủ truyền thừa của cường giả Thiên Vị thượng cổ.
Phải biết rằng đây chính là kỳ ngộ ngàn năm khó có được.
Nhưng mà cũng chính bởi vì lần kỳ ngộ này mà đưa tới họa sát thân cho hắn.
Bị hai đại tông môn nhất phẩm liên thủ đuổi giết, đối phương xuất động ít nhất mười tên phong hào Đại đế, một đường bao vây chặn đánh, mới khiến cho Phi Vũ đại đế chịu thiệt thòi lớn, cuối cùng bất đắc dĩ mới thúc dục Phi Vũ thần sí tới cực hạn, thoát khỏi vòng vây.
Sau khi trốn vào trong Vạn Tượng Cương Vực, hai đại tông môn không truy tìm được bóng dáng hắn nữa.
Hai đại tông môn đối với hành động của Phi Vũ đại đế cũng phỏng đoán rất nhiều.
Có người nói hắn hẳn trốn ở trong một nơi hẻo lánh của Vạn Tượng Cương Vực.
Cũng có người phỏng đoán Phi Vũ đại đế xuyên qua Vạn Tượng Cương Vực, một đường tiến vào địa phương man hoang.
Địa phương man hoang, đó cũng không phải là địa bàn của nhân tộc, cho dù là tông môn nhất phẩm cũng không dám tự tiện tiến vào.
Về phần Vạn Tượng cực cảnh, hai đại tông môn cũng không phải là chưa từng ng hĩ tới, thế nhưng bọn họ cảm thấy, dùng năng lượng sinh mệnh ít ỏi của Vạn Tượng Cương Vực, căn bản không có khả năng chống đỡ cho một cường giả phong hào Đại đế tránh né lâu như vậy.
Hơn nữa Vạn Tượng Cương Vực, các thế lực trong Vạn Tượng Cương Vực cũng không phải là mặc người chém giết.
Nếu như mạnh mẽ xâm nhập Vạn Tượng cực cảnh, khó tránh khỏi sẽ khiến cho Vạn Tượng Cương Vực cảnh giác, sau đó sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyển.
Ngược lại càng dễ làm bạo lộ bí mật của Phi Vũ đại đế.
Cho nên bất kể là Cửu Dương Thiên Tông hay là Bất Diệt Thiên Đô đều cố gắng aps chế, cho dù là lén lút tìm kiếm thì tuyệt đối cũng không làm kinh động tới thế lực bản thổ.
Mãi tới gần trăm năm trước, hai tông này mới nhớ tới biện pháp âm thầm thẩm thấu, an bài thiên tài trẻ tuổi tiến vào trong Vạn Tượng cực cảnh tìm ttoif.
Vài lần Vạn Tượng đại điển trước kia kỳ thật hai tông cũng đều đi vào.
Chỉ là không thu hoạch được gì.
Mãi cho tới lần này, Lâm Hải và Quân Mặc Bạch thông qua kinh nghiệm của người đi trước, tránh đi con đường mà người đi trước đã tìm tòi, một đường tìm thấy nơi này.
Thế nhưng lại không nghĩ rằng cuối cùng lại tiện nghi cho Giang Trầη.
Giang Trầη cũng không có khách khí đem truyền thừa của Phi Vũ đại đế thu lại.
Những thứ khác đều được xử lý, chỉ luyện hóa Phi Vũ thần sí cũng mất thời gian nửa ngày của Giang Trầη hắn.
Dù vậy cũng chỉ miễn cưỡng thu được mà thôi, muốn hoàn toàn luyện hóa, sợ rằng ít nhất cũng cần thời gian năm ba năm.
Đương nhiên Giang Trầη cũng chỉ vì cái trước mắt.
Bảo vật bổn mạng của phong hào Đại đế nếu như chỉ cần giây lát là luyện hóa hoàn tất, vậy hiển nhiên là chuyện không có thực tế.
Truyền thừa của Quách Nhiên, truyền thừa của Phi Vũ đại đế làm cho người cười cuối cùng là Giang Trầη thoáng cái thu hoạch hai phần truyền thừa, có thể nói là thu hoạch tràn đầy.
Tính toán thời gian, trừ khi tiến vào cho tới bây giờ cũng gần bảy ngày.
Giang Trầη quyết định vẫn nên ra ngoài sớm một chút thì hơn.
Tuy rằng hắn ở trong Vạn Tượng Cương Vực này, thế nhưng đối với thế cục bên ngoài cũng vô cùng chú ý.
Hắn có một loại dự cảm, dự cảm Vạn Tượng đại điển lần này sẽ xảy ra một ít chuyện.
Cụ thể là chuyện gì hắn cũng không phỏng đoán ra được.
Nhưng tám phần không phải là chuyện tốt gì.
Cho nên sau khi đạt được truyền thừa, Giang Trầη không muốn lãng phí thời gian.
Sau khi luyện hóa động phủ cung điện này có thể trực tiếp hóa thành một chiếc nhẫn trữ vật.
Giang Trầη dựa theo lời nhắc nhở của chủ nhân nơi này lưu lại, thần niệm khẽ động, động phủ cung điện này lập tức hóa thành một đạo lưu quang rơi vào trong thức hải của Giang Trầη.
Sau khi đi ra khỏi cung diện, Giang Trầη đem thi thể của Quân Mặc Bạch và Lâm Hải ném vào trong hồ nước màu xanh lá cây kia.
Bằng vào lực ăn mòn của hồ nước này, thi thể hai người này không lâu sau sẽ triệt để hóa thành hư vô.
Đến lúc đó cho dù người Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô truy tới nơi này, cũng không thu hoạch được gì.
Bọn họ tuyệt đối không điều tra ra dược nơi này từng là nơi niết bàn của Phi Vũ đại đế.
Sau khi làm tất cả mọi chuyện thỏa đáng, Giang Trầη liền đi ra ngoài.
Ngoại cảnh cực cảnh này vô cùng lớn, nếu không phải có ngọc giản phương hướng,chỉ sợ Giang Trầη sẽ mất đi phương hướng.
Hắn chuẩn bị tìm điểm truyền tống tiếp theo, hắn lập tức bóp nát ngọc giản, truyền tống ra Vạn Tượng cực cảnh.
Ở nơi năng lượng sinh mệnh gần như bằng không này mà nói, mỗi một khắc hắn cũng không muốn ở lại nơi này.
Ồ?Trong lúc Giang Trầη hành tẩu tiếp theo, thần thức đột nhiên khẽ động, hai chân dừng lại.
Trong lúc mơ hồ hắn loáng thoáng nghe được có người gọi danh tự của mình, cơ hồ hắn đã cho rằng đó là ảo giác.
Trong ngoại cảnh cực cảnh này vô cùng yên tĩnh, căn bản không nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay nào.
Thanh âm này mơ hồ truyền tới, không ngờ càng ngày càng rõ ràng.
Giang Trầη, ngươi làm rùa đen rút đầu, không để ý tới sống chết của tiểu tình nhân ngươi sao? Lăng Bích Nhi đang ở trong tay ta, nếu như ngươi không đi ra.
Được thôi, trong vòng mười hai đếm, nếu như ngươi không hiện thân Uông mỗ nhất đinh sẽ sủng hạnh tiểu tình nhân của ngươi.
Sau đó từng người ở đây một, mỗi một người đều lên.
Lần này Giang Trầη nghe được rõ ràng thanh âm này, đây rõ ràng là thanh âm của Uông Hàn.
Tại sao lại là hắn ta? Uông Hàn? Tiểu tử này làm sao lại tiến vào được Vạn Tượng cực cảnh?Nếu như nhớ không nhầm, tiểu tử này hiện tại có lẽ đã chạy về Thánh Kiếm cung mới đúng a.
Trong lúc này, Giang Trầη nhanh chóng hiểu ra: Quả nhiên không ngoài dự đoán, bên ngoài nhất định đã xảy ra dị biến.
Nếu không tất cả các tông của Vạn Tượng Cương Vực làm sao lại để người Thánh Kiếm cung tiến vào Vạn Tượng cực cảnh a.
Giang Trầη nghĩ tới đây, trong lòng tràn ngập lo lắng, đồng thời sát cơ đại thịnh.
Mặc kệ xảy ra biến cố gì, cơ hồ hắn có thể khẳng định Thánh Kiếm cung này cùng với kẻ thù bên ngoài cấu kết.
Bằng không mà nói, đừng nói là Đại Thánh đường, dùng thực lực của Thánh Kiếm cung, ngay cả những thế lực như Đan Kiền Cung, Bắc Minh tông tuyệt đối không cho đám người này vượt qua.
CHứ đừng nói là thong dong hung hăng càn quấy giương oai trong Vạn Tượng cực cảnh như vậy.
Ha ha, Giang Trầη, Lăng Bích Nhi này có tư sắc không tệ, tất cả những người trẻ tuổi trong Vạn Tượng Cương Vực ai mà không chảy nước miếng vì nàng ta cơ chứ? Nếu như Uông mỗ lột sạch nàng ta, ngươi đoán xem sẽ có bao nhiêu nam nhân rục rịch? Ngươi nói xem, nữ thần của Vạn Tượng Cương Vực thoáng cái biến thành tiện nhân mà ai cũng có thể làm chồng, tiểu tử họ Giang, ngươi nghĩ xem khi đó trên đầu ngươi có bao nhiêu cái mũ xanh.
Ngữ khí của Uông Hàn cực kỳ ác độc, hiển nhiên đối với Giang Trầη tràn ngập cừu hận, dường như muốn mượn Lăng Bích Nhi triệt để phát tiết.
Giang Trầη giận tím mặt, lần trước nếu không phải Uông Kiếm Vũ đột nhiên ra tay, hắn đã sớm diệt sát Uông Hàn trên lôi đài.
Hiện tại quả nhiên đánh rắn không chết, lại bị rắn cắn.
Uông Hàn, xem ra ngươi ăn gan hùm, lại quyết tâm muốn đối đầu với ta.
Trong lòng Giang Trầη phát lạnh, đối với Uông Hàn tràn ngập sát ý.
Hiển nhiên hành động của Uông Hàn đã chạm phải điểm mấu chốt của Giang Trầη.
Bình sinh đối thủ mà Giang Trầη ghét nhất chính là kẻ mà dùng người bên cạnh để áp chế hắn.
Lăng Bích Nhi là sư tỷ đồng môn, là một trong những người có quan hệ tốt nhất với Giang Trầη ở Đan Kiền Cung.
Giữa hai người tuy rằng không phải loại quan hệ như Uông Hàn nghĩ, thế nhưng Uông Hàn cũng biết vị sư tỷ này đối với hắn quả thực vô cùng tốt.
Trong lòng Giang Trầη, Lăng Bích Nhi cũng là một người mà hắn nhất định phải thủ hộ.
Mặc kệ hiện tại Lăng Bích Nhi có thực sự rơi vào trong tay Uông Hàn hay không, chỉ bằng những lời này của Uông Hàn, Giang Trầη đã quyết định phải trảm Uông Hàn.
Phẫn nộ, thế nhưng Giang Trầη lại không có vì phẫn nộ mà mất đi lý trí.
Uông Hàn này có gan dám không chút kiêng nể kêu to như vậy, nhất định có chỗ dựa.
Thậm chí người mà hắn ta dựa vào không chỉ đơn giản là Uông Kiếm Vũ.
Nếu như Uông Kiếm Vũ là ngọn núi lớn cho Uông Hàn dựa, tin rằng bọn họ không tiến được vào Vạn Tượng cực cảnh.
Nhất định còn có cường giả mạnh hơn nữa xuất hiện, ngay cả tộc trưởng Hạng Vấn Thiên của Đại Thánh đường cũng không thể đối kháng.
Chẳng lẽ Cửu Dương Thiên Tông rốt cuộc cũng vạch mặt?Trong lòng Giang Trầη tràn ngập nghi hoặc, từ tình huống của Phi Vũ đại đế, Cửu Dương Thiên Tông không có đạo lý sẽ vạch mặt, công nhiên xâm lấn a.
Cửu Dương Thiên Tông nếu như dám ngang nhiên xâm lấn, không thể nghi ngờ sẽ khiến cho những tông môn nhất phẩm khác chú ý, đối với kế hoạch của bọn họ mà nói, không phải là chuyện tốt.
Không phải Cửu Dương Thiên Tông, chẳng lẽ là Bất Diệt Thiên Đô?Giang Trầη nghĩ tới đây cũng lắc đầu, Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông đều có tình huống không sai biệt lắm.
Cho dù muốn xâm nhập cũng phải âm thầm mưu đồ, tuyệt đối không dám ngang nhiên xâm lấn.
Trong lúc nhất thời Giang Trầη cũng không hiểu rõ, thế nhưng hắn có thể khẳng định, bên ngoài nhất định đã xảy ra biến cố cực lớn.
Nếu không tất cả các tông của Vạn Tượng Cương Vực tuyệt đối không có khả năng ngồi nhìn người Thánh Kiếm cung xâm nhập vào nơi này.
Thanh âm mang theo tiếng cười của Uông Hàn không ngừng truyền tới.
Trong lời nói tràn ngập sự bỉ ổi và tục tĩu, đem bản chất hèn mọn bỉ ổi của Uông Hàn phát huy ra vô cùng tinh tế.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License