con-mat-ao-thi

Dù sao khí thế của Thánh Kiếm cung hiện tại đã bị áp chế hoàn toàn, nếu như sống mái với người ta hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào a.

Mà tiểu tử Giang Trầη này lại cổ quái như vậy, khiến cho trong đầu bọn họ khó tránh khỏi có chút kiêng kỵ.

Trần trưởng lão mất mạng trong tay tiểu tử này, khó mà bảo đảm tiểu tử này sẽ không giết chết bọn họ.

Quả thực Uông Kiếm Vũ mạnh, thế nhưng vạn nhất Giang Trầη này còn có thủ đoạn mạnh hơn nữa.

Vậy thì kết quả của cuộc chiến kia khó mà nói trước được.

Cho dù một ít cường giả có thể bảo vệ được mình, đám người trẻ tuổi có khả năng sẽ bị Giang Trầη tiêu diệt hơn phân nửa.

Chuyện này đối với Thánh Kiếm cung mà nói tuyệt đối là tai nạn.

Cho nên vô luận thế nào, bọn họ đều không muốn trận chiến này xảy ra.

Thắng, bọn họ không vẻ vang một chút nào.

Một tông chỉ thắng một người trẻ tuổi thì có vẻ vang gì chứ?Nếu như thua thì coi như mất mặt mũi.

Không chỉ đơn thuần là mất mặt, thậm chí còn có khả năng tổn thương rất nhiều, từ nay về sau nguyên khí đại thương, không gượng dậy nổi.

Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, trận chiến này đều không thể diễn ra.

Nhìn thấy Uông Kiếm Vũ buông tha, trong lòng những người khác đều âm thầm thở dài, kể cả là Uông Hàn trước đó không ai bì nổi lúc này cũng bị Giang Trầη thu thập cho tới sợ hãi.

Hắn thầm nghĩ Giang Trầη này chính là tà thần, không nên xuất hiện trước mặt mình.

Đánh không được chẳng lẽ trốn cũng không được sao?Mặc dù đối với Giang Trầη hắn hận tới ngứa răng, thế nhưng Uông Hàn cũng bi ai biết rõ một việc, cả đời này của hắn chỉ sợ không có cách nào vượt qua đối phương.

Thấy người Thánh Kiếm cung thối lui, đám người Tiêu Dao tông vẫn còn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Bọn họ vẫn muốn nhìn trận náo nhiệt này một chút.

Bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc Giang Trầη dùng lực lượng một người đối phó một tông như thế nào.

Thế nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt Uông Kiếm Vũ này lại co trứng lại.

Nhìn thấy Uông Kiếm Vũ lui bước, Hạng Vấn Thiên cũng thở dài một hơi.

Đứng ở góc độ của hắn mà nói, hiển nhiên hắn cũng không hy vọng trong Vạn Tượng Cương Vực xuất hiện chuyện tàn sát lẫn nhau, tự làm cho nguyên khí của Vạn Tượng Cương Vực đại thương.

Đan Trì lão đệ, cho ta mặt mũi đi.

Ân oán giữa các ngươi về sau lại giải quyết, được không?Hạng Vấn Thiên nhìn về phía Đan Trì cung chủ nói.

Đan Trì cung chủ thản nhiên nói: Mặt mũi của Hạng lão ca tự nhiên tiểu đệ phải cho.

Chỉ là đám người Thánh Kiếm cung này nhiều lần khiêu khích, lần này cho bọn chúng mặt mũi thì sẽ có lần sau.

Tin rằng các người cũng nhìn thấy, cơ hồ mỗi một lần chỉ cần là chuyện liên quan tới Đan Kiền Cung chúng ta, Uông Kiếm Vũ này tự nhiên sẽ đứng ra cắn bậy.

Lời nói này quả thực không sai một chút nào, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

Quả thực chỉ cần là chuyện liên quan tới Đan Kiền Cung, Thánh Kiếm cung nhất định là một trong những kẻ hung hăng nhảy ra nhất.

Điểm này cho dù là ai cũng không có cách nào phủ nhận.

Hạng Vấn Thiên nhìn qua Uông Kiếm Vũ nói: Uông lão đệ, tình thế của Vạn Tượng Cương Vực hiện tại vô cùng nghiêm trọng.

Ngươi nên nhìn đại cục một chút có được không? Nếu như quả thực đại nạn rơi xuống Vạn Tượng Cương Vực chúng ta, ngươi cảm thấy ân oán giữa hai tông môn các ngươi còn có ý nghĩa gì sao?Uông Kiếm Vũ sao mà không biết đạo lý đó, chỉ là trước mặt thù hắn, hắn thà rằng bị địch nhân bên ngoài khi dễ chứ cũng không muốn nhìn thấy địch nhân mình trở nên mạnh mẽ.

Hạng lão ca, mặt mũi ta cho lão ca.

Lần Vạn Tượng đại điển này ta sẽ không gây chuyện nữa.

Nhưng mà ân oán giữa Thánh Kiếm cung và Đan Kiền Cung sẽ không thể bỏ qua như vậy.

Núi cao sông dài còn đó, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.

Uông Kiếm Vũ thở phì phò, khoát tay một cái, nói: Chúng ta đi.

Đi sao?Một trưởng lão Thánh Kiếm cung có chút ngạc nhiên hỏi.

Uông Kiếm Vũ cả giận nói: Không đi thì ở lại làm gì? Vạn Tượng cực cảnh không có phần Thánh Kiếm cung, chẳng lẽ còn đứng lại xem bọn chúng đắc ý sao?Trong lúc nhất thời tất cả người của Thánh Kiếm cung đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài mấy dặm, một trưởng lão thấp giọng nói: Cung chủ, chúng ta rời khỏi nơi này thật sao?Uông Kiếm Vũ khẽ mỉm cười, nói: Rời khỏi? Nào có dễ nhưu vậy? Trước tiên cứ mai phục, đợi bọn chúng từ Vạn Tượng cực cảnh đi ra, sau khi tách ra, chúng ta sẽ tập kích Đan Kiền Cung.

Tiểu tặc Giang Trầη này nhất định phải giết, nếu như cho hắn cơ hội, sau này sẽ không giết được tiểu tử đó nữa.

Dù sao thực lực của Giang Trầη tăng lên quá nhanh, thực tế vừa rồi một mình hắn đứng ra khiêu chiến lực một tông.

CHuyện này chẳng những khiến cho Uông Kiếm Vũ cảm thấy bị mạo phạm mà trong lòng còn xuất hiện sự kiêng kỵ lần đầu tiên hắn cảm thấy được.

Cho dù tiểu tử kia có khoác loác, thế nhưng không thể nghi ngờ tiểu tử này nhất định có tiền vốn đối kháng với Thánh Kiếm cung, nếu không tiểu tử này tuyệt đối sẽ không cuồng ngạo như vậy.

Cho nên phương thức tốt nhất đối với Giang Trầη bây giờ không phải là giao chiến trên lôi đài mà là đột nhiên tập kích, đánh lén.

Ám toán đối phương, khiến cho hắn không kịp trở tay.

Nếu như dùng thủ đoạn đánh lén có thể khiến cho đối phương thì dễ xử lý hơn nhiều.

Thánh Kiếm cung có thể ngồi lên vị trí thứ hai trong Vạn Tượng Cương Vực cũng không phải chỉ có hư danh không, hoặc ít hoặc nhiều đều có át chủ bài thực sự.

Luận võ trong đại điển chấm dứt, Vạn Tượng Tiềm Long bảng được công bố.

Danh tự Giang Trầη đứng ở trên đầu bảng, lấy được vinh quang quán quân của Vạn Tượng Tiềm Long bảng.

Bên Đan Kiền Cung cao hứng bừng bừng, không ngừng chúc mừng Giang Trầη.

Ngay cả Niếp Trùng vốn không phục lúc này cũng tâm phục khẩu phục.

Hắn không có biện pháp không phục, bởi vì thực lực mà Giang Trầη biểu hiện ra ngoài đã không phải là thứ mà Niếp Trùng hắn có tư cách không phục.

Nói thật dùng thực lực của Niếp Trùng, ngay cả tư cách ghen ghét Giang Trầη còn không có.

Muốn ghen ghét cũng phải là thiên tài cấp bậc như Hạng Tần mới có tư cách ghen ghét.

Vạn Tượng cực cảnh cũng sở hữu ba khu vực, tổng cộng có cửu tọng.

Tam trọng đầu tiên là tam tọng bên ngoài, tam trọng ở giữa chính là nội cảnh, gần tam trọng là ngoại cực cảnh.

Quy tắc của đại điển những lần trước, top mười sáu trong luận võ đều có tư các tiến vào ngoại cực cảnh.

Mà trước ba mươi hai đều có thể tiến vào nội cực cảnh.

Từ ba mươi ba tới một trăm chỉ có thể hoạt động bên ngoài ngoại cực cảnh, tuyệt đối không thể tiến vào nội cực cảnh.

Đương nhiên, Vạn Tượng Cực cảnh này chỉ có mở ra trong chín ngày mà thôi.

Cũng tương đương với việc, thế giới cửu trọng của Vạn Tượng cực cảnh, mỗi một trọng chỉ có thời gian một ngày.

Đương nhiên trong lịch sử của Vạn Tượng đại điển cũng có rất nhiều thiên tài tiến vào Vạn Tượng cực cảnh, thế nhưng thiên tài lấy được kỳ ngộ ở ngoại cực cảnh cơ hồ không có.

Thậm chí có rất ít người đi qua bên ngoại cực cảnh, mặc dù có đi vào cũng không thu hoạch được gì, căn bản không có cách nào tìm được truyền thừa từ nơi đó.

Nghe nói những người ở ngoại cực cảnh khi đi ra ngoài từng nói, bên trong ngoại cực cảnh cơ hồ không có cái gì.

Giang Trầη, mấy ngươi các ngươi đều tiến vào top mười sáu.

Theo đạo lý mà nói đều có tư cách tiến vào ngoại cực cảnh.

Thế nhưng ta không dối các ngươi, ta đã từng đi qua ngoại cực cảnh, nhưng mà ở ngoại cực cảnh này quả thực ta không tìm được cái gì.

Những truyền thừa ta nhận được đều là từ bên trong nội cực cảnh.

Chuyến đi này của các ngươi nên tự minh suy xét cho kỹ, nên tìm kiếm truyền thừa trong nội cực cảnh hay là xông ra ngoại cực cảnh.

Tất cả đều do các ngươi tự mình lựa chọn.

Đan Trì cung chủ là người từng trải, cũng chỉ có ân cần khuyên bảo mà thôi.

Hiển nhiên hắn cũng bằng lòng chia sẻ kinh nghiệm của mình đối với đám hậu bối này.

Đi ngoại cực cảnh có khả năng nhận được thu hoạch lớn, thế nhưng càng có khả năng không thu hoạch được gì.

Đi nội cực cảnh, có lẽ phải cạnh tranh với rất nhiều người, thế nhưng truyền thừa trong nội cực cảnh rất nhiều, có khả năng không nhỏ nhận được chỗ tốt.

Nên lựa chọn thế nào Đan Trì cung chủ để cho những người trẻ tuổi này tự mình quyết định.

Tuy rằng hắn là tông chủ, thế nhưng lại không có khả năng quyết định thay bọn họ.

Giang Trầη, ngươi lựa chọn thế nào.

Thẩm Thanh Hồng hiếu kỳ hỏi.

Đi vào rồi nói sau, thời gian chín ngày thực sự không nhiều lắm.

Chúng ta có thể đi ra tới ngoại cực cảnh hay không lại là một vấn đề.

Giang Trầη cười cười nói.

Quân Mặc Bạch mỉm cười gật đầu, dường như rất đồng ý cách nói của Giang Trầη.

Lăng Bích Nhi nhìn qua Giang Trầη, hiển nhiên Giang Trầη lựa chọn thế nào nàng lựa chọn thế đó.

tht cũng Quân Mặc Bạch nhìn thấy Lăng Bích Nhi như vậy, trong lòng âm thầm cảm thấy đắng chát.

Hai người biết rõ trong lòng Lăng Bích Nhi đã lựa chọn Giang Trầη.

Nữ nhân giống như núi băng này cuối cùng vẫn bị Giang Trầη hòa tan, xâm nhập vào trong lòng nàng.

Về phần Niếp Tùng, hắn không tiến vào top mười sáu, cũng không cần quan tâm tới vấn đề này.

Hắn có thể tiến vào nội cực cảnh đã vô cùng không tệ rồi.

Vốn hắn đã bị loại từ vòng thứ nhất, may mà dựa vào danh sách dự bị mới tiến được vào top sáu mươi tư.

Về sau bởi vì vận khí tốt, rút thăm tốt cho nên mới tiến vào top ba mươi hai.

Mới đạt được cơ hội tiến vào nội cực cảnh.

Nếu không mà nói, ngay cả nội cực cảnh hắn cũng không có tư cách tiến vào.

Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm.

Mọi người chuẩn bị một chút, Vạn Tượng cực cảnh sắp được mở ra.

Vạn Tượng cực cảnh cũng có phong ấn, hơn nữa phong ấn này là lúc Xích Đỉnh trung vực xâm lấn cũng không có cách nào mạnh mẽ phá vỡ.

Dù sao Vạn Tượng cực cảnh này dung hợp tinh hoa tính mạng của lịch đại cường giả của Vạn Tượng Cương Vực, thậm chí ngay cả tinh hoa tính mạng của Phong hào Đại Đế cũng được dung hợp.

Trừ phi cấp độ đạt tới cấp bậc này, nếu không muốn mạnh mẽ phá vỡ phong ấn này là chuyện không có khả năng.

Cho nên những cường giả của Xích Đỉnh trung vực kia sau khi thử cũng không phá vỡ được phong ấn của Vạn Tượng cực cảnh, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng mà địa phương niết bàn của cường giả Hoàn gcarnh này mỗi một địa vực đều có.

Cũng không chỉ đơn thuần mỗi Vạn Tượng Cương Vực mới có.

Nói trắng ra là mộ địa của cường giả, một cái lăng mộ mà thôi.

Xích Đỉnh trung vực cũng có loại địa phương như vậy, thế nhưng cường đại hơn nhiều.

Cho nên người Xích Đỉnh trung vực tuy rằng muốn đi vào.

Thế nhưng cũng không quá mức khát vọng.

Dù sao cường giả có thể phá vỡ phong ấn này cũng chưa chắc thèm chú ý tới Vạn tượng cực cảnh của Vạn Tượng Cương Vực.

Chư vị, nhớ kỹ chỉ có thời gian chín ngày.

Sau chín ngày phải bóp nát ngọc giản truyền tống.

Nếu không các n gươi sẽ bị kẹt trong Vạn Tượng cực cảnh.

Vạn Tượng cực cảnh là nơi niết bàn, năng lượng sinh mệnh rất yếu ớt.

Ta không dám đảm bảo các ngươi có thể chống đỡ được qua ba mươi năm hay không, có thể đợi được tới lần tiếp theo hay không.

Hạng Vấn Thiên nhìn qua từng người, nghiêm túc nói.

Giang Trầη nhìn Đan Trì cung chủ và Hoàng Nhi vẫy tay một cái, đồng thời truyền âm nhắc nhở: Cung chủ, cẩn thận đề phòng.

Ta hoài nghi người Thánh Kiếm cung tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Thậm chì ta còn cảm thấy trong Vạn Tượng đại điển này sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng, hiển nhiên hắn cũng sớm hiểu rõ việc này cho nên hắn truyền âm lại: Nhớ kỹ chuyện ta dặn dò ngươi.

Chuyện hắn dặn dò là muốn Giang Trầη theo dõi Quân Mặc Bạch.

Giang Trầη gật gật đầu nhìn về phía Hoàng Nhi.

Trong lòng Hoàng Nhi khẽ rung động, tính tình của nàng trời sinh không màng danh lợi, thế nhưng giờ phút này nàng có một loại xúc động muốn đi vào cùng với Giang Trầη.

Nhưng mà loại xúc động này rất nhanh đã bị lý trí tỉnh táo của nàng chiến thắng, nàng biết rõ, nếu như nàng muốn theo vào sẽ khiến cho Giang Trầη cực kỳ khó xử.

Cho nên nghĩ một lát nàng vẫn quyết định đợi ở bên ngoài thì hơn.

Hoàng Nhi cô nương, nếu như bên ngoài có biến cố gì, hy vọng nàng sẽ chiếu cố Đan Kiền Cung một hai.

Giang Trầη cũng không sĩ diện mà nhờ vả nàng.

Hắn biết rõ người lần trước đuổi đi Tào Tấn nhất định là Hoàng Nhi cô nương.

Nhất định không có khả năng là một cường giả khác.

Trong Vạn Tượng Cương Vực này làm sao có cường giả nào có thể dọa Tào Tấn rời đi.

Mà vừa vặn lại có thiện ý với Đan Kiền Cung.

Đây cơ hồ là chuyện không có khả năng.

Cho nên cũng chỉ có thể là Hoàng Nhi cô nương này.

Hoàng Nhi mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, lại không nói gì.

Vạn Tượng cực cảnh là nơi niết bàn của cường giả Hoàng cảnh, ai cũng không rõ nơi này rộng lớn bao nhiêu.

Không gian này từ thời thượng cổ đã xuất hiện, dung hợp áo nghĩa không gian, thoạt nhìn là một thế giới vô biên vô hạn, có khả năng ở trong bản đồ của Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng lại căn bản không tìm thấy vị trí của nó.

Cho nên một trăm người trong Vạn Tượng Tiềm Long bảng bị ném vào bên trong Vạn Tượng cực cảnh này không thể nghi ngờ chính là ném một trăm hòn đá xuống biển rộng, rất khó tạo thành bọt nước.

Lăng Bích Nhi vốn định đi cùng Giang Trầη một đường, thế nhưng sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh, nàng mới phát hiện ra, rõ ràng nàng theo đồng môn tiến vào, thế nhưng sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh lại rơi vào các địa phương khác nhau, bên người nào còn bóng dáng của Giang Trầη.

Giờ phút này Giang Trầη cũng rơi vào một nơi khác trong Vạn Tượng cực cảnh, thăm dò bốn phía một phen hắn mới phát hiện ra trong vòng vài dặm chung quanh không có thân ảnh một người nào.

Trong lúc nhất thời giống như tiến vào một khu vực hoang vu vô cùng.

Mà khu vực này dường như là một thế giới bên ngoài vậy.

Sắc trời âm u, thế giới âm u, cơ hồ không có một chút sinh cơ nào.

Tuy rằng khắp nơi trên mặt đất đều trải đầy các loại thực vật, lại vô cùng tươi tốt, thế nhưng bộ dáng của những thực vật này dường như cũng không có gì khác so với bên ngoài.

Nhưng chỗ khác ở nơi này chính là lại luôn khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ âm trầm, khiến cho người ta hoàn toàn không nhìn ra một chút sinh cơ nào.

Trời ơi, đây là địa phương gì a? Đây là tuyệt địa sau tận thế sao?Giang Trầη nhìn quanh bốn phía, cười khổ không thôi.

Nơi này vốn là nơi cường giả tử vong, tràn ngập tử khí cũng không khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn quá lớn.

Thế nhưng mà bên trong Vạn Tượng cực cảnh này lại nhìn thấy thực vật còn sống.

Nhìn như thế nào cũng có một chút cảm giác giống như không có sinh cơ, không có sức sống, không khí trầm lặng, âm u.

Loại địa phương như vậy quả thực khiến cho Giang Trầη cảm thấy ngoài ý muốn.

Giang Trầη căn cứ vào phương hướng trong ngọc giản kia, sau khi tìm hiểu một chút lập tức biết rõ phương hướng đại khái.

Hắn một đường tiến lên, sau khi đi hơn mười dặm, cảnh vật trước mặt hắn cơ hồ không có một chút biến hóa nào.

Núi non sông ngòi, cỏ cây rừng rậm giống như là một bức họa vậy, cứng nhắc, ngốc trệ, thiếu đi sinh cơ.

Khó trách tộc trưởng Hạng Vấn Thiên lại nhắc nhở như vậy, Vạn Tượng cực cảnh này là nơi thiếu đi năng lượng sinh mệnh.

Bất quá đối với những cường giả trước tử vong mà nói, đây thực sự là nơi thích hợp.

Lúc này rốt cuộc Giang Trầη mới hiểu được vì sao Hạng Vấn Thiên lại nghiêm túc nói trong vòng chín ngày mọi người phải đi ra ngoài.

Một khi phong ấn đóng cửa, bọn họ sẽ không ra được, khi đó nếu ở trong nơi này tuyệt đối sẽ không sống được tới ba mươi năm.

Tuyệt đối không đợi được lần Vạn Tượng đại điển tiếp theo.

Năng lượng sinh mạng nơi này nhiều lắm cũng chỉ chèo chống được mấy tháng, đây đã coi như đã tính nhiều rồi.

Ài, lần này ta cũng không thể sơ xuất, phải đi tới Cửu thiên.

Nếu không mà nói, bị vây ở nơi này, đừng nói là ba mươi năm, chỉ sợ ba mươi ngày cũng khó có thể chịu được.

Nơi này khác với Huyễn Ba sơn, Huyễn Ba sơn là một cấm địa, nhưng cho dù thế nào cũng là một địa phương tràn ngập sinh cơ.

bất quá chỉ dùng trận pháp ngăn cách với bên ngoài mà thôi.

Nhưng mà nơi này rõ ràng là một vùng đất chết, sinh cơ bên ngoài căn bản không vào được.

Mà năng lượng sinh mạng trong nơi chết tiệt này vô cùng yếu ớt, căn bản không thích hợp cho việc sinh sống trong này.

Trên đường đi Giang Trầη cũng không nhìn thấy một chút kỳ ngộ nào chứ đừng nói là cơ duyên.

Ngay cả một chút manh mối cũng không có.

Mọi người đều nói Vạn Tượng cực cảnh là nơi niết bàn của các cường giả phong Hoàng xưng Đế của Vạn Tượng Cương Vực, nhưng mà nơi này cũng không phải khắp nơi đều có kỳ ngộ.

Mỗi một địa phương trong này đều trải qua lựa chọn kỹ càng, hơn nữa không phải tất cả mọi người đều liếc mắt là có thể phát hiện ra được đầu mối.

Nói trắng ra, cường giả cấp bậc kia, mặc dù là đã chết, bọn họ cũng rất thích làm ra một ít chuyện giả thần giả quỷ, tuyệt đối không không công đặt truyền thừa ở nơi này, để cho người khác tùy ý thấy được.

Cho nên nếu như cưỡi ngựa xem hoa giống như Giang Trầη thì không có khả năng tìm được truyền thừa của cường giả.

Huống chi mỗi lần Vạn Tượng đại điển diễn ra, người tiến tới rất nhiều, thế nhưng người chính thức đạt được truyền thừa cũng không phải nhiều lắm.

Hơn nữa loại truyền thừa này một khi bị người ta đoạt lấy chẳng khác nào sẽ thiếu đi một cái.

Không có khả năng lại sản sinh ra, dùng mãi không hết.

Tuy rằng thời gian đổi dời, trong mấy trăm năm, trong Vạn Tượng Cương Vực không còn cường giả Hoàng cảnh, cũng không có khả năng xuất hiện tân truyền thừa.

Cho nên mỗi một truyền thừa trong Vạn Tượng cực cảnh này đều là thứ mà dùng một thiếu một, chẳng khác nào là tài nguyên không thể sản sinh ra nữa.

Một khi không thể sản sinh ra nữa, cuối cùng nhất định tất cả truyền thừa sẽ hết.

Ồ? Nơi này có chút cổ quái.

Giang Trầη tiến lên phía trước, đột nhiên phát hiện ra một nơi có chút cổ quái.

Giang Trầη vận dụng thần thức quan sát, lại phát hiện ra nơi này thậm chí còn một ít trận pháp.

Sau khi Giang Trầη tiến vào trận pháp này mới phát hiện ra đây mà một nơi truyền thừa.

Địa phương này cũng không có gì là đặc thù cho lắm, trận pháp cũng coi như tinh xảo.

Chỉ là sau khi Giang Trầη đi vào lại phát hiện ra ngoại trừ một tấm bia đá bên ngoài ra cơ hồ không có bất kỳ vật gì lưu lại.

Chỉ có một bộ xương khô ở đó, cơ hồ tất cả vật truyền thừa, hoặc là tâm đắc võ đạo đã triệt để biến mất không thấy.

Giang Trầη nhìn thấy vậy cười khổ không thôi, miệng thờ dài nói: Lão huynh, không biết khi còn sống huynh là cường giả hạng gì.

Nhìn xương cốt lão huynh nhiều năm như vậy còn chưa hư thối, không hổ là cường giả Hoàng cảnh a.

Chỉ là ngươi cũng quá bi thảm.

Những tâm đắc võ đạo bị người ta lấy đi, vật truyền thừa cũng bị người ta đoạt lấy.

Thế nhưng lại để cho xương cốt lão huynh ở lại nơi này.

Rốt cuộc là gia hỏa lòng dạ hiểm độc nào nhận được truyền thừa của lão nhân gia huynh a.

Giang Trầη quả thực có chút khó coi.

Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, nếu như bình thường đạt được truyền thừa của những cường giả này thì chẳng khác nào là kế thừa y bát.

Cho dù ngươi làm đủ lễ tiết thì cũng phải đem xương cốt người ta nhập thổ đi chứ? Tại sao cứ để phơi thây nơi hoang dã thế này? Đây không phải là chuyện khiến cho người ta thất vọng, đau khổ sao?Giang Trầη bất đắc dĩ, việc này vốn không có liên quan tới hắn.

Thế nhưng hắn đã tới đây, cho nên chỉ có thể tiện tay mà thôi, chôn cất xương cốt người ta.

Dù sao người cũng đã chết, Giang Trầη không làm được chuyện vô sỉ như vậySau khi đào lấy một cái hố, Giang Trầη đem bộ xương kia đặt vào trong, để vào trong cái hố kia.

Khi hắn đang muốn chôn cất người này thì bỗng nhiên trong xương cốt nhanh như chớp có một vật bắn ra.

Vật kia tỏa ra kim quang nhàn nhạt, không ngờ lại là một hạt xá lợi lớn giống như hạt sen.

Xá lợi Hoàng cảnh?Giang Trầη dụi dụi mắt, hoàn toàn không thể tin nổi hai mắt mình.

Nihfn kỹ hắn mới phát hiện ra đây là xá lợi Hoàng cảnh ẩn chứa sinh mệnh lực rất mạnh.

Một đạo quang mang màu xanh từ bên trên đột nhiên bắn ra, một đạo tụ âm phù bị nghiền nát, một đạo thanh âm vang vọng.

Người chôn cất pháp thân ta nhận được Minh Đà xá lợi.

Minh Đà xá lợi? Giang Trầη nắm Minh Đà xá lợi màu xanh trong tay, cảm nhận năng lượng chấn động cường đại bên trong, trong lúc nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười.

Trong lòng hắn nhịn không được có chút buồn cười, hắn cũng chỉ tiện tay làm một chuyện tốt mà thôi, không ngờ thù lao lại lớn như vậy.

Ngẫm lại hắn chỉ không muốn người này phơi thây nơi hoang dã, đây là một loại tâm tính mà người bình thường đều có.

Thế nhưng không ngờ hồi báo lại khoa trương như vậy.

Đồng thời Giang Trầη không khỏi đồng tình với gia hỏa nhận được truyền thừa võ đạo kia.

Vận khí của tên này tốt, dù sao hắn ta cũng tìm được một địa phương truyền thừa.

Nhưng tiểu tử này chỉ lấy đi truyền thừa võ đạo và một ít vật khác.

Nhưng mà thứ đồ vật tinh hoa nhất của chủ nhân bộ xương này không thể nghi ngờ chính là Minh Đà xá lợi này.

Bên trong MInh Đà xá lợi ẩn chứa năng lượng sinh mạng của cường giả Hoàng cảnh, cực kỳ khó gặp.

Cường giả Hoàng cảnh bình thường nếu như không có công pháp cường đại, không có đan dược cường đại, tuyệt đối không có cách nào đem tinh hoa tính mạng toàn thân cô đọng thành một khỏa xá lợi.

Muốn đem tinh hoa tính mạng luyện chế thành một khỏa xá lợi thìn hất định phải có một khỏa Tàng Xá đan.

Chỉ có Tàng Xá đan mới có thể hấp thu được năng lượng sinh mệnh của võ giả.

Mới có thể chứa được tinh hoa tính mạng của một cường giả Hoàng cảnh.

Trừ Tàng Xá đan ra, còn phải có thủ đoạn và thần thông tương ứng.

Khi tán công phải đem yếu huyệt toàn thân phong ấn chặt, tránh việc năng lượng sinh mạng xói mòn.

Mỗi một quá trình kỳ thực đều vô cùng gian nan.

Chỉ cần sơ xuất sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Giang Trầη có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của vị cường giả này.

Cường giả bình thường khi tới thọ nguyên, bọn họ khó tránh khỏi việc lo lắng, lo lắng sau khi mình chết, người khác vì hấp thu tinh hoa tính mạng của mình mà sẽ phá hủy pháp thân của mình.

Cho nên bọn họ thà rằng lựa chọn nơi niết bàn, lẳng lặng niết bàn.

Với tư cách là cường giả, bọn họ cũng không muốn người khác nhìn thấy bọn họ chờ chết như thế nào.

Dần dà mới hình thành nơi như vậy.

Một khi sinh mạng gần cạn kiệt, tới gần giai đoạn tán công.

Các cường giả đều nguyện ý lựa chọn nơi để niết bàn.

Đương nhiên cũng không phải tất cả cường giả đều làm như vậy.

Ví du như một ít đại tông môn có truyền thừa, rất nhiều cường giả của bọn họ nguyện ý đem tinh hoa tính mạng truyền thừa cho đời sau.

Đương nhiên cũng có người không can tâm, bọn họ muốn nhập vào cực cảnh, tìm cơ hội, tìm kiếm kỳ ngộ người khác lưu lại, đến để cửu vãn tính mạng của mình.

Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cường giả tiến vào cực cảnh niết bàn này.

Tâm tư của cường giả tới cuối cùng cũng không tránh khỏi bi thương.

Giang Trầη nhìn qua bộ xương khô này, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, không bao lâu trước người này có lẽ cũng là một cường giả tung hoành Thần Uyên đại lục.

ít nhất trong Vạn Tượng cực cảnh cũng là một nhân vật phong vân nhất thời.

Chỉ là không được thiên đạo tán thành, cho dù phong Hoàng xưng Đế thì thọ dương vẫn có hạng.

Mặc kệ ngươi có bao nhiêu thọ dương, không có thông qua thiên đạo tán thành, khi đó vẫn còn là phàm nhân.

Phàm nhân thì sẽ có điểm giới hạn trong sinh mệnh.

Giang Trầη thu Minh Đà xá lợi này lại, chân thành nói: Tiền bối, ta gọi ngươi một tiếng tiền bối ngươi cũng không lỗ.

Ta đã thu Minh Đà xá lợi của ngươi, cũng chôn cất pháp thân của ngươi.

Hy vọng ngươi đã tiến vào luân hồi, chuyển thế thác sinh.

Giang Trầη đem đất lấp xuống, chôn cất bộ xương khô nàyBởi vì chuyện này cho nên thời gian lại trôi qua không ít.

Giang Trầη đi ra khỏi nơi niết bàn này, tiếp tục đi về phía trước.

Mặc dù có chuyện xen vào, lại có thu hoạch, thế nhưng chuyện này Giang Trầη cũng không cao hứng nổi.

Có lẽ bộ xương khô kia khiến cho hắn đột nhiên có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Trí nhớ cường đại kiếp trước, trăm vạn năm tuế nguyệt lúc trước khiến cho giờ phút này trong lòng Giang Trầη có một loại cảm giác tương phản cực kỳ nồng đậm.

Hắn biết, mình không có cách nào tu luyện, kiếp trước phụ thân Thiên Đế lại làm cho hắn sống trăm vạn năm, đây rốt cuộc là hành động nghịch thiên tới bực nào.

Phụ thân để cho một kẻ thân tàn như ta sống trăm vạn năm, quả thực khiến cho Thiên đạo tức giận, cho nên mới dẫn tới hạo kiếp Chư Thiên a.

Giờ phút này rốt cuộc Giang Trầη cũng nhớ tới vấn đề này.

Kiếp trước hắn chỉ là một phàn nhân.

Thế nhưng hắn lại dùng thân phận một phàm nhân, sống trăm vạn năm, muốn làm được cần có thủ đoạn kinh người như thế nào a.

Đó là dựa vào phụ thân đổi trắng thay đen, đoạt tạo hóa thiên địa, cưỡng ép kéo dài tuổi thọ của hắn.

Tuy rằng phụ thân là Thiên Đế, chưởng quản chư thiên một phương, thế nhưng mà quán tính vận hành thiên đạo, loại lực lượng mạnh mẽ này coi như là Thiên Đế cũng không có cách nào nghịch chuyển một cách đơn giản.

Mà một lần nghịch chuyern chính là trăm vạn năm.

Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trầη tràn ngập sự hối hận, tràn ngập cảm giác đau lòng.

Tuy rằng hắn không biết hạo kiếp Chư Thiên kia rốt cuộc làm sao lại tới, thế nhưng hắn sống trăm vạn năm nhất định đã mang tới vận rủi cho phụ thân, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Kiếp trước hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy bộ xương khô này hắn bỗng nhiên đốn ngộ.

Đúng vậy, thân thể phàm nhân, dương thọ có hạn.

Bộ xương khô này nhất định là cường giả Hoàng cảnh, thậm chí là phong hào Đại đế, thế nhưng vẫn chỉ là phàm nhân.

Phàm nhân một khi chết đi chỉ là một đống xương khô.

Nhìn thấy đống xương khô này, Giang Trầη ngẫm lại kiếp trước của mình, vốn hắn cũng nên sớm trở thành một đống xương khô, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại sống trăm vạn năm.

Phụ thân.

.

.

Trong lòng Giang Trầη trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có một loại cảm xúc khó hiểu đè nặng lên ngực.

Dưới gầm trời này cũng chỉ có phụ thân mới có thể vĩ đại như vậy, mới có thể vô tư như thế.

Vì nhi tử thà rằng xúc phạm thiên đạo, thà rằng nghịch chuyển thiên đạo, cam nguyện chịu hạo kiếp Chư Thiên kia.

Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trầη tràn ngập cảm giác đau lòng khó tả.

Đi trọn một ngày tâm tình của Giang Trầη mới giãn ra được một chút, cũng đi tới đệ nhị trọng của Vạn Tượng cực cảnh.

Ngày hôm nay Giang Trầη lại phát hiện ra những người khác.

sMột là đệ tử Tiêu Dao tông, nhưng mà Giang Trầη lại không hiện thân mà trốn tránh bọn họ.

Một đường đi về phía trước, đối với nơi bên ngoài cực cảnh này hắn không định dừng lại.

Sau khi dứt bỏ những cảm xúc kia, Giang Trầη nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ đi tới.

Không biết bao nhiêu thời thần sau, căn cứ vào chỉ dẫn, hắn lại đến đệ tam trọng của Vạn Tượng cực cảnh.

Đệ tam trọng Vạn Tượng cực cảnh này cũng không khác hai trọng trước quá lớn.

Chỉ là nơi này những địa phương truyền thừa kia rõ ràng hơn rất nhiều.

Trên đường đi Giang Trầη đã gặp được hai nơi.

Chỉ là hai nơi này hiển nhiên đã bị người ta phát hiện qua, căn bản không còn bất kỳ thứ tốt nào.

Ngay cả tấm bia đá lưu lại truyền đạo cũng bị người ta hủy diệt.

Ài, nhân tính cuối cùng đều ích kỷ.

Bản thân mình đã đạt được lại không muốn để cho người khác cùng hưởng.

Trên đoạn đường này có ba cái bia lưu lại truyền thừa võ đạo.

Thế nhưng không nơi nào còn, đều bị người đạt được hủy diệt.

Giang Trầη than nhẹ, hắn cũng biết đây là bản tính của nhân loại, chuyện này cũng là bình thường trong thế giới võ đạo.

Truyền thừa võ đạo, người truyền thừa càng ít, vậy thì càng quý giá.

Truyền thừa càng nhiều, ngược lại càng không đáng tiềng.

Bản thân mình đã đạt được thì dựa vào cái gì phải lưu lại cho người khác? Để cho nó thành truyền thừa của bản thân mình, bí mật độc nhất vô nhị của bản thân, hiển nhiên so với cùng chung với người khác thì tốt hơn nhiều.

Cho dù là người đạt được thiên phú bình thường cũng chưa hản có thể đem cơ hồ tất cả truyền thừa mở ra, thế nhưng chung quy nằm trong tay mình vẫn tốt hơn nhiều so với trong tay người khác.

Mặc dù Giang Trầη đối với loại hiện tượng này rất là phản cảm, thế nhưng cũng không thể nào tránh được.

Đây là điểm yếu của nhân tính, cũng là nơi ti tiện nhất.

Nhưng mà hiển nhiên Giang Trầη cũng không có chút hứng thú với những nơi truyền thừa võ đạo này.

Hắn tiến đến đây cũng không phải bởi vì tìm kiếm truyền thừa võ đạo.

Trong đầu hắn có vô số bí tịch võ đạo, có công pháp thần thông cường đại.

hắn chưa bao giờ mù quáng lựa chọn vũ kỹ, bởi vì hắn biết rõ, con đường tu luyện cuối cùng phải căn cứ vào tình huống, giai đoạn hiện tại của bản thân mới quyết định tu luyện loại vũ kỹ gì.

Nếu như mù quáng tu luyện vũ kỹ cường đại, đừng nói là tu luyện không thành, cho dù thành cũng lãng phí thời gian.

CHo nên hứng thú của Giang Trầη đối với truyền thừa võ đạo không lớn.

Trừ phi có lực hấp dẫn dặc biệt hắn mới xem xét.

Bằng không nếu muốn luyện công pháp cường đại, trong đầu hắn có rất nhiều, công pháp cấp bậc Chư Thiên cũng có một đống lớn.

So sánh với truyền thừa võ đạo thì vật giống như Minh Đà xá lợi này Giang Trầη còn ưa thích hơn.

Loại vật có lợi ích thực tế này vô cùng tốt, ẩn chứa tinh hoa tính mạng của cường giả Hoàng cảnh.

Nếu như cường giả Thánh Cảnh có thể luyện hóa cái xá lợi này mà nói, tuyệt đối có thể biến hóa nhanh chóng.

Trực tiếp tiến vào hc, đây chính là một đường tắt một bước lên trời, tiến vào Hoàng cảnh.

Đương nhiên Giang Trầη đối với phương thức đi đường tắt này không có hứng thú quá lớn.

Bởi vì lực lượng luyện hóa xá lợi cuối cùng vẫn không có hấp dẫn bằng lực lượng do bản thân mình tu luyện ra.

Hơn nữa luyện hóa xá lợi còn có nguy hiểm.

Vạn nhất năng lượng xá lợi quá mức cường đại, cắn trả lại cường giả Thánh Cảnh cũng là chuyện có khả năng.

Không phải Giang Trầη không có hy vọng tiến vào Hoàng cảnh, bản thân hắn hoàn toàn nắm chắc tiến vào Hoàng cảnh, cho nên hắn cũng không cần phải thông qua loại phương thức này tiến vào Hoàng cảnh.

Có lẽ Đan Trì cung chủ chưa hẳn sẽ nguyện ý dùng phương thức này đột phá Hoàng cảnh.

Dùng sự lý giải của Giang Trầη với Đan Trì cung chủ, hắn cảm thấy Đan Trì cung chủ là người có khát vọng, tuyệt đối càng muốn tự mình tu luyện đột phá Hoàng cảnh hơn.

Ngược lại người như Vân Niết trưởng lão, nhất định không thể đột phá Hoàng cảnh, loại vật này sẽ có sức hấp dẫn vô cùng.

Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của Giang Trầη.

Dù sao loại xá lợi này cũng chưa chắc đã không thể dùng.

Nếu như ngươi không truy cầu đột phá Hoàng cảnh, chỉ cần chậm rãi luyện hóa, hấp thu năng lượng sinh mạng bên trong, kỳ thực đối với bản thân cũng có vô số tác dụng.

Chỉ là nếu dùng như vậy mà nói, linh lực xói mòn quá nhiều, quả thực có chút lãng phí.

Hai ngày sau, Giang Trầη đi vào biên giới ngoại cực cảnh, nếu như tiếp tục tiến vào chính là nội cực cảnh.

Hiển nhiên tốc độ của hắn là nhanh nhất, đến cửa vào nội cực cảnh mà những người khác còn chưa chạy tới.

Giang Trầη cũng không do dự mà trực tiếp tiến vào.

Sau khi tiến vào nội cực cảnh, Giang Trầη cảm nhận rõ ràng sinh cơ bên trong nội cực cảnh này thoáng cái lại hạ xuống thấp hơn không ít.

Sinh cơ ở ngoại cực cảnh bên ngoài vốn đã rất yếu.

Đến nội cực cảnh cơ hồ không cảm nhận được, cơ hồ gần như có thể coi là không có.

Cho dù là Giang Trầη đột nhiên cũng có cảm giác không khỏe.

May mà sinh mệnh cường đại của võ giả có thể khiến cho bọn họ thích ứng được.

Ít nhất trong vòng mấy tháng vẫn có thể chịu đựng được.

Địa phương quỷ quái này khó trách lại được chọn là nơi niết bàn.

Hiển nhiên là không muôn người bình thường tới nơi này a.

Giang Trầη biết rõ, nếu đây là nơi niết bàn của các cường giả, như vậy mới là hợp lý.

Nếu như địa phương niết bàn như vậy mà người nào cũng có thể tiến tới, vậy thì khác gì quấy rầy sự yên nghỉ của người chết.

Sau khi Giang Trầη tiến vào nội cực cảnh, lại nhớ tới lời nói của Đan Trì cung chủ.

Nội cực cảnh có khả năng tìm được truyền thừa của các cường giả yên nghĩ bên trong.

Ngoại cực cảnh chưa hẳn đã có thu hoạch gì.

Giang Trầη cười khổ một tiếng: Như vậy xem ra hẳn Đan Trì cung chủ đã từng dừng lại ở ngoại cực cảnh, bất quá không thu hoạch được gì mà thôi.

Nhắc tới nội cực cảnh, đây cũng không phải là nơi truyền thừa khắp nơi, xác xuất tìm được truyền thừa cũng không cao.

Từ kinh nghiệm của những người trước xem ra, một trăm người tiến vào, số người có thể tìm được truyền thừa không quá mười người.

Thậm chí có lúc chỉ có hai ba người.

Địa phương niết bàn thì có không ít, người phát hiện chí ít có tới một nửa.

Thế nhưng chỉ cần là nơi niết bàn thì truyền thừa đã sớm bị người trước đó đạt được.

Một khi bị người đầu tiên đoạt lấy, vậy thì sẽ không có khả năng lưu lại một thứ gì.

Cho nên truyền thừa càng lúc càng ít, độ khó khi tìm kiếm cũng càng lúc càng lớn.

Thứ này rất giống như tài nguyên không thể tái tạo, càng dùng càng ít, cuối cùng sẽ có lúc dùng hết.

Thế nhưng mà tới lúc nào mới dùng hết, ai cũng không nói rõ được.

Thần thức của Giang Trầη cường đại, so với những thiên tài khác ít nhất cường đại hơn gấp bội.

Thế nhưng mà cho dù là thần thức của hắn cũng không có phát hiện ra một nơi truyền thừa chính thức nào.

Bởi vậy có thể thấy được độ khó khi tìm kiếm nơi truyền thừa bên trong này như thế nào.

Đương nhiên Giang Trầη một đường đi thẳng, cũng không có dừng lại quá nhiều, càng không triển khai thần thức tìm tòi.

Một khi triển khai thần thức tìm tòi, dùng thần thức của Giang Trầη, muốn tìm được một hai nơi, hy vọng là rất lớn.

Thế nhưng mà ở sâu trong lòng Giang Trầη vẫn cảm thấy có lẽ mình nên đi tới ngoại cực cảnh nhìn xem.

Dùng kinh nghiệm của người khác, càng là nơi ly kỳ, thường thường lại có bí mật.

Đan Trì cung chủ nói ngoại cực cảnh kia cái gì cũng không có.

Như vậy theo Giang Trầη thấy, ngoại cực cảnh này nhất định có vấn đề.

Bằng không mà nói, Vạn Tượng cực cảnh này cũng không thể nào có ngoại cực cảnh.

Thoạt nhìn so với ngoại cực cảnh bên ngoài nội cực cảnh còn có cấp bậc cao hơn.

Đan Trì cung chủ không có phát hiện ra, không phải bởi vì nơi đó không có truyền thừa, mà có khả năng bằng vào tầm mắt của Đan Trì cung chủ khi đó còn chưa đủ sức phát hiện ra truyền thừa.

Mặc kệ sự thật có đúng như vậy hay không, ít nhất Giang Trầη cũng phán đoán như vậy.

Nội cực cảnh có lẽ sẽ có một ít truyền thừa, nhưng mà truyền thừa của cường giả Hoàng cảnh, nhận được tuy rằng là tốt, không chiếm được cũng không phải là tổn thất không thể thừa nhận.

Ngược lại ngoại cảnh của Vạn Tượng cực cảnh này nhất định có bí mật.

Nếu nhưu ta đã tới đây thì nhất định phải đi tới ngoại cực cảnh.

Giang Trầη hạ quyết tâm, hắn quyết định không tìm kiếm trong nội cực cảnh mà tiếp tục đi tới ngoại cực cảnh.

Một khi đã không có ý định dừng lại trong ngoại cực cảnh cho nên hắn đẩy nhanh tốc độ tiến về phía trước.

Tới ngày thứ tư, Giang Trầη căn cứ vào chỉ dẫn nhanh chóng đi tới ngoại vi ngoại cực cảnh.

Giang Trầη ở bên ngoài nửa khắc, phát hiện ra cánh cửa tiến vào ngoại cực cảnh này khác với cánh cửa từ ngoại cực cảnh bên ngoài tiến vào nội cực cảnh.

Giang Trầη nhìn một chút, cũng không có phát hiện ra sự khác biệt giữa hai cánh cửa ở nơi nào.

Mặc kệ đi vào trước rồi nói sau.

Căn bản Giang Trầη không cần cân nhắc nhiều như vậy, cho nên nhanh chóng đi qua cánh cửa tiến vào ngoại cảnh cực cảnh.

Sau khi tiến vào ngoại cảnh cực cảnh, Giang Trầη lại phát hiện ra trong này cũng không có bao nhiêu khác biệt với nội cực cảnh.

Chỉ là khí chất trầm lặng bên trong này lại càng thêm nồng đậm.

Nếu như nói ngoại cực cảnh và nội cực cảnh đều là không khí trầm lặng thì ở nơi này quả thực không khác địa ngục là bao.

Sinh cơ cái gì đó Giang Trầη hoàn toàn không tìm thấy.

Khó trách Đan Trì cung chủ nói nơi này không có cái gì.

Nơi này ngay cả loại thực vật cứng nhắc kia cũng không có a.

Giang Trầη giương mắt nhìn chung quanh, lúc này trên mặt đất là đất cát màu vàng, giống như tới một địa phương hoang vu hoàn toàn không có một chút sinh cơ nào.

Giang Trầη đột nhiên hiểu ra cảm nhận của Đan Trì cung chủ.

Loại địa phương như nơi này, đừng nói là Đan Trì cung chủ, coi như là Giang Trầη hắn kiếp trước tuy rằng có kiến thức rộng rãi thế nhưng cũng có cảm giác không muốn ở lại nơi này.

Loại địa phương như thế này, Giang Trầη suy đoán, coi như là bản thân hắn, tuyệt đối không ở lại được nơi này một tháng.

Mà những người khác chỉ sợ mười này cũng khó.

Cơ hồ hắn có xúc động muốn bỏ cuộc nửa đường, thế nhưng nghĩ lại, Giang Trầη vẫn quyết định tiếp tục đi về phía trước.

Đã tới nơi này, không có đạo lý nào lại về tay không.

Trong tính cách của Giang Trầη cho tới bây giờ không có hai chữ bỏ cuộc này.

Hoặc là không làm, một khi làm thì nhất định phải kiên trì.

Huống chi ngoại cảnh cực cảnh này quỷ dị như vậy, muốn nói nó không có bất kỳ mê hoặc nào có đánh chết Giang Trầη cũng tuyệt đối không tin.

Ngay khi Giang Trầη tiến vào ngoại cảnh cực cảnh, ở cánh cửa tiến vào nội cực cảnh, thân ảnh của Lăng Bích Nhi cũng vừa vặn tiến vào nội cực cảnh.

Nàng ở bên ngoài ngoại cực cảnh chừng ba ngày, muốn tìm Giang Trầη, thế nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì.

Nàng cũng biết bản thân mình không phải là người không muốn rời xa nam nhân như vậy.

Thế nhưng mà sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh này, trong vòng trăm dặm đều là nơi hoang tàn vắng vẻ.

Nếu như muốn gặp Giang Trầη, cơ hội quả thực cực kỳ nhỏ bé, không khác gì mò kim đáy bể.

Sau khi bình tĩnh lại, Lăng Bích Nhi quyết định tìm kiếm truyền thừa.

Vạn Tượng cực cảnh này cả đời cũng chỉ có một lần cơ hội tiến vào, ba mươi năm sau sẽ lại là một đám đệ tử trẻ tuổi khác tiến vào đây.

Khi đó nào tới phiên Lăng Bích Nhi nàng? Giang Trầη sư đệ hiện tại cường đại như vậy, lực lượng một người lại muốn chống lại toàn bộ Thánh Kiếm cung.

Trước đó thực lực của mình mạnh hơn hắn, thế nhưng hôm nay đã không theo kịp được hắn nữa.

Vạn Tượng cực cảnh lần này nhất định phải tìm được một truyền thừa, để khiến cho bản thân mình tăng lên.

Cho dù không đuổi kịp bước chân hắn thì nhất định cũng phải nhìn thấy được bóng lưng của Giang Trầη sư đệ.

Tính cách của Lăng Bích Nhi giống như một ngọn núi băng, thế nhưng bên trong lại vô cùng rắn rỏi.

Bất luận một võ giả nào trong lòng đều có một mặt mạnh mẽ, Lăng Bích Nhi cũng không phải là ngoại lệ.

Ngoài Vạn Tượng cực cảnh, chung quanh lôi đài, lúc này đã cách thời điểm các thiên tài tiến vào Vạn Tượng cực cảnh được một ngày, Đan Trì cung chủ khoanh chân ngồi, tâm tình không vì chiến thắng mà buông lỏng.

Tuy rằng người Đan Kiền Cung nắm được vị trí quán quân Vạn Tượng Tiềm Long bảng, hắn cũng không có mừng rỡ.

Hơn nữa hắn cũng không thú với cái gì mà ngọc tỷ truyền quốc, cũng không quan tâm tới long ấn trấn quốc.

Nếu như là trước đó, nhất định trong lòng hắn sẽ sinh ra hứng thú nồng đậm với hai vật này.

Nhưng mà giờ khác này, người Đại Thánh đường kia không nói gì, hắn cũng không có hỏi, coi như chưa từng xảy ra.

Giờ phút này hắn nghĩ nên im lặng là tốt nhất, đợi sau khi những thiên tài trẻ tuổi của các tông môn đi từ trong Vạn Tượng cực cảnh ra.

Về phần trùng kiến Vạn Tượng đế quốc, đây không phải là chuyện trong một sớm một chiều.

Đại Thánh đường muốn làm chuyện này hắn không phản đối.

Nhưng mà Đan Trì hắn tuyệt đối sẽ không đi làm.

Chỉ bởi vì một câu thôi, thời cơ còn chưa tới.

Đột nhiên Đan Trì cung chủ nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, thế nhưng lại là một quái nhân mặc áo choàng màu đen.

Đan Trì cung chủ biết rõ người này chính là một tùy tùng của Giang Trầη.

Bởi vì Giang Trầη không có giới thiệu người này, cho nên mặc dù Đan Trì cung chủ hiếu kỳ cũng không có tiện mở miệng hỏi.

Người nọ bỗng nhiên đi tới trước mặt Đan Trì cung chủ, thanh âm tràm thấp, dường như đã trải qua xử lý, có chút khàn khàn: Đan Trì cung chủ, Thuấn lão đã dừng lại mấy ngày trong Đan Kiền Cung?Nói tới vấn đề này thân thể Đan Trì cung chủ chấn động, hỏi: Cái gì? Ngươi không cần phải lo lắng, ta là thân nhân của Thuấn lão.

Ngày đó ngươi cùng với đệ tử Cửu Dương Thiên Tông đối địch, thủ đoạn phòng ngự đó là Thuấn lão dạy ngươi?Người vừa mở miệng nói chuyện tự nhiên chính là Hoàng Nhi.

Nhưng mà Đan Trì cung chủ nào biết rằng Hoàng Nhi chính là vãn bối của Thuấn lão? Trong lúc nhất thời hắn lúng túng im lặng, nói: Ngươi rốt cuộc là ai?Ngữ khí của Hoàng Nhi thản nhiên: Đan Trì cung chủ, bất kể ta là ai, ta đối với ngươi không có ác ý.

Ta tới đây là muốn nói cho ngươi biết.

Có rất nhiều địch nhân tiếp cận lôi đài này.

Các ngươi đã bị vây quanh.

Cái gì?Thoáng cái Đan Trì cung chủ nhảy dựng lên, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Nhi, trong lúc nhất thời hắn có chút hoài nghi, lại có chút tin tưởng.

Hai người bọn họ nói chuyện vốn tránh những người khác.

Thế nhưng Đan Trì cung chủ bỗng nhiên đứng lên, lại làm kinh động tới những người khác, nhanh chóng nhìn qua phía hắn.

Không cần hoài nghi, người tới rất nhiều.

Tối thiểu có mấy trăm tới hơn một ngàn.

Trong đó cường giả tuyệt đối có không ít, gấp ba tới năm lần các ngươi.

Thậm chí còn có cường giả Hoàng cảnh tọa trấn.

Ngữ khí của Hoàng Nhi vẫn bình tĩnh như trước, lời nói của nàng thông qua truyền âm cho nên cũng chỉ có mình Đan Trì cung chủ nghe được.

Đan Trì cung chủ, chuyện cho tới nước này ta cũng không gạt ngươi.

Người lúc trước đánh bại đệ tử Cửu Dương Thiên Tông giúp các ngươi chính là ta.

Ngươi có thể không tin ta, thế nhưng ngươi nhất định phải tin Giang Trầη.

Giang Trầη?Đan Trì cung chủ sững sờ.

Đúng vậy, Giang Trầη là ân nhân của ta.

Thuấn lão là trưởng bối của ta.

Dùng thực lực và địa vị của Hoàng Nhi, vốn không cần phải khách khí như vậy.

Thế nhưng gần đây nàng thích làm một người yên tĩnh, sẽ không hùng hổ dọa người.

Mặc dù là kẻ trước mặt này có thế nào thì ngữ khí của nàng vẫn luôn bình thản, không có gấp gáp.

Bọn họ còn bao lâu mới tới được đây?Đan Trì cung chủ hít sâu một hơi.

Đã tới rồi, vẫn còn muốn bố trí.

Muốn phá vòng vây thì nên làm ngay lúc này.

Nếu như muộn các ngươi không có một ai rời khỏi đây được.

Hoàng Nhi thản nhiên nói.

Phá vòng vây? Hiện tại phá vòng vây thì người trong Vạn Tượng cực cảnh phải làm sao bây giờ? Giang Trầη phải làm sao bây giờ?Đan Trì cung chủ lắc đầu nói: Ta tuyệt đối sẽ không phá vòng vây.

Hai mắt Hoàng Nhi nhìn chằm chằm vào Đan Trì cung chủ nói: Ngươi không phá vòng vây thì nhất định sẽ chết.

Cho dù Thuấn lão có chỉ điểm qua ngươi thì cũng không thể làm nên chuyện gì.

Dù sao thời gian ngươi ở cùng Thuấn lão quá ngắn, ta đoán nhiều lắm chỉ chừng nửa tháng.

Nghe nàng nhiều lần nói tới Thuấn lão, Đan Trì cung chủ trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Hiện tại nói cho mọi người phá vòng vây, ta sẽ âm thầm giúp các ngươi kiềm chế đám người kia một chút.

Giang Trầη ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ ở lại nơi này tiếp ứng hắn.

Trong lòng Hoàng Nhi đã sớm có bố trí, thế nhưng bất luận chuyện nguy cấp nào trải qua miệng nàng vĩnh viễn vẫn bình tĩnh như vậy.

Tình huống tràn ngập nguy cơ, nhìn qua Đan Trì cung chủ vẫn còn do dự, Hoàng Nhi cũng không tiếp tục khuyên bảo.

Địa thế khu vực đông nam có lợi cho việc phá vòng vây nhất.

Ta sẽ giúp các ngươi đi kiềm chế bọn chúng chừng một phút đồng hồ.

Qua một phút đồng hồ ta cũng lực bất tòng tâm.

Nói xong thân ảnh nàng nhoáng lên một cái, bóng dáng áo choàng thần bí thoáng cái biến mất trong hư không.

Thời điểm này tất cả mọi người đều chú ý vào Đan Trì cung chủ.

Nhìn thấy người mặc áo choàng thần bí là Hoàng Nhi đột nhiên biến mất, tất cả mọi người đều giật mình.

Bởi vì tốc độ biến mất của Hoàng Nhi nhanh tới mức vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Đan Trì cung chủ, đây là người Đan Kiền Cung các ngươi sao?Tộc trưởng Thánh Vượn nhất tộc của Đại Thánh đường hiếu kỳ hỏi.

Đan Trì cung chủ cười khổ một tiếng lắc đầu nói: Đan Kiền Cung ta nào có phúc phận như vậy?Giờ phút này tâm tình của Đan Trì cung chủ vô cùng lo lắng, theo phán đoán bằng trực giác của hắn, người mặc áo choàng thần bí này có lẽ không nói điêu.

Thế nhưng cứ như vậy vứt bỏ những thiên tài trẻ tuổi, hiện tại hắn không làm được chuyện như vậy.

Thế nhưng mà người mặc áo choàng thần bí cũng nói, chỉ có thời gian một phút đồng hồ, thái độ của người ta rất rõ ràng.

Nhiều nhất chỉ kiềm chế cho ngươi thời gian một phút đồng hồ mà thôi.

Một khi bỏ qua thời gian tốt nhất đó, vậy thì trên cơ bản là tự mình gánh lấy hậu quả.

Làm sao bây giờ?Trong lòng Đan Trì cung chủ xoắn xuýt cực kỳ, đám người trẻ tuổi là tương lai của Đan Kiền Cung, nếu như đám người trẻ tuổi này bị vứt bỏ lại, cho dù bọn họ có chạy thoát thì cũng không có ý nghĩa quá lớn.

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như đám người bọn họ toàn bộ đều rơi vào tay giặc, như vậy tông môn cho dù không có bị diệt thì cũng nhất định không kém như thế là bao.

Đan Trì lão đệ, vừa rồi người nọ nói với lão đệ cái gì mà phản ứng của lão đệ lại kịch liệt như vậy?Hạng Vấn Thiên lại càng hiếu kỳ hỏi.

Nghe Hạng Vấn Thiên hỏi vậy, trong lòng Đan Trì cung chủ không còn do dự nữa mà ánh mắt tràn ngập vẻ ngưng trọng, do dự nói: Hạng lão ca, có chuyện khẩn cấp.

Có chuyện gì?Hạng Vấn Thiên nhíu mày nói.

Chúng ta bị bao vây.

Đan Trì cung chủ ngưng trọng nói: Vừa rồi vị bằng hữu mặc áo choàng thần bí kia nói cho ta biết, bên ngoài có rất nhiều thế lực vây quanh chúng ta.

Lời này vừa nói ra khiến cho toàn trường xôn xao.

Ngươi nói gì? Đan Trì cung chủ chuyện này không nói đùa được đâu.

Đúng vậy a, ai dám bao vây chúng ta? Ai lại to gan như vậy? Làm sao có thể?Trong lúc nhất thời toàn trường hỗn loạn, tiếng khiển trách vang lên không ngừng.

Mặc dù không có lời nói thập phần khó nghe, thế nhưng hiển nhiên đều không tin lời nói của Đan Trì cung chủ.

Nhưng mà cũng có một ít người không có lên tiếng, sắc mặt lập tức ngưng trọng nhìn qua Đan Trì cung chủ.

Hiển nhiên bọn họ cũng muốn biết được thật giả ra sao.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đan Trì cung chủ, không giống như nói giỡn.

Trong lúc nhất thời tất cả những người ồn ào chung quanh lập tức im bặt.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy đám cự đầu tông môn mình thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.

Đột nhiên trong lòng tất cả mọi người chấn động, chẳng lẽ thực sự bị bao vây?Sắc mặt Hạng Vấn Thiên lạnh lẽo vô cùng: Đan Trì lão đệ, những lời này ngươi cũng không thể nói lung tung a.

Hạng lão ca, ngươi thấy Đan Trì ta có phải là người ăn nói lung tung hay không? Hơn nữa người thần bí kia nói, hắn có thể giúp chúng ta kiềm chế một phút đồng hồ.

Có ý gì?Hạng Vấn Thiên trầm giọng hỏi: Hắn nói kiềm chế một phút đồng hồ, chúng ta có thể thừa cơ phá vòng vây.

Nếu như vượt quá một phút đồng hồ, vậy thì chúng ta tự mình gánh lấy hậu quả.

Đan Trì cung chủ nghiêm túc nói.

Cơ mặt Hạng Vấn Thiên co rúm, biểu lộ trên mặt cực kỳ phức tạp: Một phút đồng hồ? Thực sự nghiêm trọng như vậy sao? Tộc trưởng, có phải thật hay không chúng ta phái người đi tìm hiểu chẳng phải sẽ biết được hay sao?Hạng Càn trưởng lão cười lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với lời nói của Đan Trì cung chủ hắn không tin một chút nào.

Lần trước trong dược viên thượng cổ, Hạng Càn trưởng lão bị Giang Trầη đâm sau lưng một đao, hiển nhiên trong lòng vẫn có một ít khúc mắc với người Đan Kiền Cung.

Hắn cho rằng có khả năng đây lại là mánh khóe của Đan Kiền Cung.

Đan Trì cung chủ biến sắc, nói: Vạn lần không được.

Hiện tại phái người đi tìm hiểu chính là đánh rắn động cỏ.

Kinh động tới địch nhân, đối với chúng ta càng không có lợi.

Hạng Càn trưởng lão cười lạnh nói: Ta cũng vô cùng hiếu kỳ, người thần bí kia là ai? Hắn ta dựa vào cái gì mà có ý tốt cảnh tỉnh chúng ta như vậy? Đan Trì cung chủ, không phải Hạng Càn ta đa nghi, ta cảm thấy Đan Kiền Cung các ngươi đã quá khoa trương rồi.

Hắn tưởng rằng ngay sau đó Đan Trì cung chủ sẽ tranh luận với hắn.

Thế nhưng hắn nào biết đối phương lại không thèm để ý tới hắn mà nói với Hạng Vấn Thiên: Hạng lão ca, lời ta cũng đã nói, cũng coi như tận tình.

Ta lựa chọn tin tưởng hắn, các ngươi có tin hay không Đan Trì ta hiện tại cũng không ép.

Nói xong, Đan Trì cung chủ quay đầu nói với người Đan Kiền Cung: Chư vị, nguy cơ đã tới, không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.

Chúng ta trước tiên nên phá vòng vây thì tốt hơn.

Liên Thành trưởng lão có chút kinh ngạc, dùng hiểu biết của hắn đối với Đan Trì cung chủ mà nói, Đan Trì cung chủ hẳn không phải là người có thể vứt bỏ thiên tài trong tông môn a.

Chẳng lẽ mặc kệ những thiên tài trẻ tuổi trong Vạn Tượng cực cảnh kia? Cung chủ, đám người Thanh Hồng.

.

.

Liên Thành trưởng lão cố ý hỏi.

Bọn họ ở trong Vạn Tượng cực cảnh tạm thời không có nguy hiểm gì.

Hiện tại cũng chính là một cơ hội khảo nghiệm bọn họ.

Ngoài miệng Đan Trì cung chủ nói như vậy, kỳ thực trong lòng của hắn lại không nghĩ như vậy.

Thế nhưng mà thân phận của người thần bí kia hắn lại không tiện nói ra.

Nhưng mà nếu như người thần bí này là người quen của Thuấn lão, trước kia lại trợ giúp Đan Kiền Cung đối phó qua với đệ tử chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông, thực lực nhất định sẽ phi phàm.

Có người thần bí ngày chiếu cố, Đan Trì cung chủ tự nhiên vô cùng tin tưởng.

HUống chi hiện tại theo Đan Trì cung chủ thấy, Giang Trầη cũng không phải là cái đèn cạn dầu.

Hiện tại hắn lo lắng nhất chính là tông môn mình.

Nếu như ngay cả nơi diễn ra Vạn Tượng đại điển cũng bị vây quanh, như vậy tông môn của bọn họ nhất định cũng sẽ gặp nguy cơ.

Nghĩ như vậy, cuối cùng Đan Trì cung chủ vẫn quyết định trước tiên phá vòng vây, trở lại tông môn.

Thời gian một phút đồng hồ rất ngắn, không có thời gian để hắn trì hoãn thêm nữa.

Đan Trì cung chủ nhướng mày nhìn Thiên Minh thượng nhân, nói: Thiên Minh lão ca, lão ca thấy thế nào?Thiên Minh thượng nhân có chút do dự nói: Lão đệ, mặc dù ta biết lão đệ trời sinh trầm ổn, nhưng mà vạn nhất người thần bí kia nói chuyện giật gân thì sao?Thiên Minh thượng nhân nhìn về phía Vạn Tượng cực cảnh nói: Lại nói, những người trẻ tuổi đều ở bên trong, chúng ta cứ như vậy mà đi, dường như cũng không ổn.

Thiên Minh thượng nhân hiển nhiên không quá muốn đi, cũng không phải thực sự vì đám người trẻ tuổi mà cuối cùng hắn cảm thấy người thần bí kia có lẽ căn bản chỉ muốn trêu đùa bọn họ mà thôi.

Đan Trì cung chủ khuyên nhủ: Thiên Minh lão ca, chúng ta cũng coi như có giao tình.

Thời gian cấp bách, nếu như không phá vòng vây, đợi đối phương bố trí xong thiên la địa võng, khi đó cho dù muốn đi cũng khó tránh khỏi huyết chiến một phem.

Thiên Minh thượng nhân cười khổ nói: Lão đệ, tâm tình của lão đệ ta có thể hiểu được.

Nhưng mà lão ca ta vẫn quyết định ở lại chỗ này.

Lão đệ à, có phải phản ứng của lão đệ hơi quá rồi không?Đan Trì cung chủ than nhẹ rồi lắc đầu, nói tới nước này, hắn cũng biết khó có thể lay động mọi người.

Hắn liền ôm quyền: Nếu đã như vậy, chư vị, hy vọng sau này còn có thể gặp lại.

Nói xong hắn vẫy tay một cái, mang theo đám người Liên Thành trưởng lão nhằm về phía Đông Nam chạy đi.

Thời gian một phút đồng hồ đã trôi qua được một phần ba, nếu không nhanh chóng, có lẽ thực sự sẽ bỏ qua cơ hội đột phá tốt nhất.

GIờ phút này trong lòng Đan Trì cung chủ nóng như lửa đốt.

Mà những trưởng lão đi theo sau hắn thì vẻ mặt khó hiểu, đây là Đan Trì cung chủ mà bọn họ từng biết sao?Từ trước tới nay Đan Trì cung chủ đều bĩnh tĩnh thong dong, sẽ không giống như hôm nay, lo lắng giống như gặp phải đại địch vậy.

Cung chủ, thực sự có kẻ thù bên ngoài xâm lấn hay sao?Một trưởng lão không nhịn được mà hỏi.

Đan Trì cung chủ trầm giọng nói: Chắc chắn mười phần.

Chư vị, lần này đột phá vòng vây, nhất định sẽ xảy ra một hồi huyết chiến.

Mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, không để ý tới bất kỳ giá nào nhất định phải thoát khỏi vòng vây.

Có lẽ tình huống tông môn hiện tại cũng không khác chúng ta là bao.

Nghĩ tới tông môn.

Trong lòng Đan Trì cung chủ nóng như lửa đốt.

Loại thiên tài trẻ tuổi như Giang Trầη này đều có đại phúc duyên, Đan Trì cung chủ không tin Giang Trầη sẽ vẫn lạc.

Nhưng mà tông môn lại khác, liên quan tới truyền thừa của Đan Kiền Cung, Đan Trì cung chủ càng thêm lo lắng hơn.

Hắn vốn muốn để cho Bắc Minh tông cùng liên thủ phá vòng vây.

Thế nhưng không ngờ tới Thiên Minh thượng nhân lại không đi.

Đan Trì cung chủ cũng có thể hiểu được.

Dù sao bỗng nhiên xuất hiện tin tức như vậy, quả thực nghe rợn cả người.

Người khác không tin cũng là chuyện bình thường.

Nếu như là bình thường, Đan Trì cung chủ nhất đĩnh sẽ kiên nhẫn giải thích một chút.

Nhưng hiện tại nào có thời gian giải thích? Thời gian một phút đồng hồ, mỗi một hô hấp đều vô cùng trân quý.

Nhìn thấy người Đan Kiền Cung càng ngày càng chạy ra, những người ở phía sau nhìn nhau.

Hạng Càn trưởng lão cười khổ nói: Đan Trì cung chủ chủ này không phải phát điên rồi chứ? Hay là trúng tà?Hạng Vấn Thiên cau mày nói: Đan Trì lão đệ từ trước tới nay không phải là người như vậy a.

Cổ quái, người thần bí kia rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao chỉ bằng một câu nói lại có sức thuyết phục với hắn lớn như vậy.

Hạng Càn mở miệng nói một câu phỏng đoán vô cùng ác ý: Tộc trưởng, không phải Đan Kiền Cung sẽ liên thủ với kẻ thù bên ngoài bày trò đó chứ?Phỏng đoán này Thiên Minh thượng nhân là người đầu tiên bác bỏ: Hạng Càn trưởng lão, ngươi không nên buộc tội bừa như vậy.

Đan Trì lão đệ ra sao lão phu là người biết rõ nhất.

Cho dù người trong Vạn Tượng Cương Vực chín thành đi theo địch thì Đan Trì lão đệ cũng chưa chắc sẽ đi theo địch.

Hạng Vấn Thiên cau mày nói: Hạng Càn trưởng lão, chuyện như vậy không nên nói lung tung.

Người như Đan Trì lòng dạ cực cao.

Thực lực Đan Kiền Cung tuy rằng bình thường, thế nhưng Đan Trì lại có hùng tâm tráng trí.

Nếu nói hắn theo địch, bổn tọa tuyệt đối không tin.

Nói cho cùng Hạng Vấn Thiên và Đan Trì cung chủ đều cùng một loại người.

Đều có dã tâm nhất thống Vạn Tượng Cương Vực, có tài trí, mưu lược, tự nhiên có ý tứ giống như anh hùng gặp nhau vậy.

Đột nhiên một người Tiêu Dao tông bỗng nhiên xông tới, nói với tông chủ Vệ Vô Ảnh của Tiêu Dao tông: Tông chủ, không bằng chúng ta cũng rút lui theo Đan Kiền Cung.

Người này rõ ràng chính là trưởng lão Vô Ngân của Tiêu Dao Tông.

Vệ Vô Ảnh có chút khó hiểu nói: Vô Ngân trưởng lão, ngươi cũng tin những chuyện ma quỷ kia sao?Sắc mặt Vô Ngân trưởng lão không ngừng biến hóa, bỗng nhiên chắp tay nói với Vệ Vô Ảnh: Tông chủ, thời gian không đợi người, ta quyết định lui theo Đan Kiền Cung, thật sự có lỗi với tông chủ.

Nói xong Vô Ngân trưởng lão này hóa thành một cơn gió, nhanh chóng đuổi theo đám người Đan Kiền Cung, không ngờ lại bỏ lại từng người Tiêu Dao Tông đang kinh ngạc đứng tại chỗ.

Điên rồi sao?Vô Ngân trưởng lão này không ngờ lại không để ý tới mặt mũi của tông chủ Tiêu Dao tông, nói đi là đi? Tông chủ, làm sao bây giờ?Vô Hối trưởng lão của Tiêu Dao tông có quan hệ rất tốt với Vô Ngân trưởng lão nhìn thấy Vô Ngân trưởng lão nói đi là đi, trong lòng có cảm giác nguy cơ tràn ngập.

Vệ Vô Ảnh oán hận nói: Sao nào? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi? Cho dù bị vây quanh thì thế nào? Ở nơi này nhiều người, muốn phá vòng vây dễ hơn nhiều.

Nếu như một mình xông ra, nói không chừng sẽ chết sớm hơn.

Nói cho cùng Vệ Vô Ảnh giờ phút này đã có chút tin tưởng khả năng bị bao vây này.

Vệ Vô ảnh vừa nói ra những lời này, tất cả người của Tiêu Dao tông đều biến sắc.

Tất cả mọi người đều là người thông minh, những lời này của Vệ Vô Ảnh tương đương với việc thừa nhận bọn họ đã bị bao vây.

Trong lúc nhất thời trong Tiêu Dao tông từ trên xuống dưới đều sợ hãi không thôi.

Bên Bắc Minh tông, cả đám nhìn Thiên Minh thượng nhân, hiển nhiên cũng muốn từ trên mặt tông chủ nhận được một ít manh mối.

Bờ môi Thiên Minh thượng nhân hơi run run, không nói gì thêm, mà lại nhìn về phía Hạng Vấn Thiên.

Hạng Vấn Thiên với tư cách là người mạnh nhất trong Vạn Tượng Cương Vực, trực giác của hắn cũng vô cùng cường đại.

Từ tư thế vội vàng rời đi của Đan Trì cung chủ, kỳ thực Hạng Vấn Thiên đã tin tới sáu bảy phần.

Hắn đang muốn mở miệng thì đột nhiên từ phía tây có mấy đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện.

Mấy đạo thân ảnh này có tốc độ cực nhanh, hơn nữa cực kỳ chật vật, một đường chạy như bay về phía bên này.

Mọi người nhìn kỹ lại lập tức nhận ra không ngờ lại là người Thánh Kiếm cung.

Người cầm đầu chính là cung chủ Thánh Kiếm cung Uông Kiếm Vũ, giờ phút này tóc tai hắn bù xù, trên mặt đầy máu đen, ngực, đùi, có vài chỗ có thương thế, nhìn qua vô cùng chật vật.

Phía sau hắn còn có mấy người, đều là trưởng lão có thực lực mạnh nhất trong tcc hiện tại, kể cả đệ nhất thiên tài Uông Hàn của Thánh Kiếm cung cũng có mặt trong đội ngũ.

Chuyến này Thánh Kiếm cung có hơn trăm người, giờ phút này cũng chỉ còn lại có bảy tám người.

Hơn nữa mỗi người đều mang theo thương thế, hoặc nhẹ hoặc nặng, hiển nhiên đều trải qua một trận khổ chiến.

Cảnh này khiến cho tất cả mọi người ngây người.

Uông Kiếm Vũ, không phải ngươi đã trở lại Thánh Kiếm cung rồi sao?Hạng Vấn Thiên cau mày nói.

Giờ phút này Uông Kiếm Vũ có khổ mà không nói nên lời.

Nếu như lúc ấy hắn trở về Thánh Kiếm cung có lẽ sẽ không gặp một trận tai ương như vậy.

Sai thì đã sai, bọn họ không có đi về mà tìm chỗ tốt để mai phục, muốn đợi người Đan Kiền Cung đi ra, mai phục đánh lén người Đan Kiền Cung.

Thế nhưng mà không lâu sau khi bọn họ tìm thấy một nơi mai phục vô cùng tốt thì bọn họ lại bị một đám thế lực không biết ở đâu tập kích.

Trận tập kích này đến vô cùng bất ngờ.

Coi như là có Uông Kiếm Vũ tự mình tọa trấn cũng không có cách nào ngăn cản.

Người Thánh Kiếm cung giống như là lúa vậy, không ngừng bị người ta thu hoạch tính mạng của mình.

Mà những người còn lại này, cả đám đều là cường giả Thánh Cảnh.

Dưới sự yểm trợ của Uông Kiếm Vũ, đám người có thực lực mạnh nhất liên hợp lại một chỗ, miễn cưỡng mở một đường máu, mới khiến cho bọn họ trốn về nơi này được.

Mà những người khác trong Thánh Kiếm cung có lẽ đã bị chém giết toàn bộ.

Trở lại Thánh Kiếm cung?Uông Kiếm Vũ điên cuồng cười to.

Còn trở lại được sao?Ngữ khí của hắn điên cuồng, mang theo vẻ ác độc nồng đậm, hắn quét mắt nhìn một vòng rồi lớn tiếng hỏi: Người Đan Kiền Cung đâu rồi? Uông Kiếm Vũ, ta đang hỏi ngươi đó.

Ngươi hỏi Đan Kiền Cung làm cái gì? Bộ dáng của các ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ còn muốn tìm người Đan Kiền Cung sống mái một phen sao?Vệ Vô Ảnh của Tiêu Dao tông tức giận nói.

Uông Kiếm Vũ giận dữ nói: Đám người ngu xuẩn các ngươi cho tới bây giờ còn chưa nhìn ra sao? Chúng ta đã không thể quay đầu, chúng ta đã bị vây quanh, những người khác đã chết hết rồi.

Cái gì? Không thể nào? Lần này Thánh Kiếm cung các ngươi mang tới rất nhiều người mà.

Tin hay không thì tùy các ngươi.

Thực lực của đối thủ so với Thánh Kiếm cung còn mạnh hơn.

Thánh Kiếm cung chúng ta toàn quân bị diệt, cũng sắp tới phiên các ngươi rồi.

Uông Kiếm Vũ điên cuồng cười lớn, chỉ vào mọi người rồi nói: Không phải các ngươi muốn làm người tốt sao? KHông phải đứng về phía Đan Kiền Cung sao? Hiện tại thế nào rồi? Người Đan Kiền Cung nhất định đã mượn cớ chạy ra ngoài rồi.

Hiện tại các ngươi đã tin là Đan Kiền Cung cấu kết với kẻ thù bên ngoài chưa?Bởi vậy có thể thấy được Uông Kiếm Vũ này hận Đan Kiền Cung tới cỡ nào.

Cho dù là tới nước này hắn cũng không quên kéo Đan Kiền Cung xuống nước.

Thiên Minh thượng nhân cau mày nói: Uông Kiếm Vũ, ngươi nói rõ mọi chuyện ra xem nào, không nên nói lung tung.

Vừa rồi Đan Trì lão đệ còn khuyên bảo mọi người rời khỏi.

Chỉ là mọi người không ai tin tưởng hắn.

Nói tới đây Thiên Minh thượng nhân bỗng nhiên có chút hối hận.

Vừa rồi hắn vẫn cho rằng Đan Trì cung chủ quá tin lời nói của người thần bí kia, là người thần bí kia nói xạo.

Thế nhưng hiện tại xem ra cuối cùng Đan Trì cung chủ đã đúng.

Tông chủ, Đan Trì cung chủ nói chỉ có một phút đồng hồ, có lẽ còn có môt jchust thời gian.

Khuôn mặt Thiên Minh thượng nhân co rúm lại, nói: Không kịp, không kịp.

Đối thủ đã tới rồi.

Hạng Vấn Thiên đột nhiên hét lớn: Không được kinh hoảng, người Đại Thánh đường chuẩn bị bố trí trận pháp phòng ngự, chuẩn bị đối địch.

Dù sao đều là tông môn tứ phẩm được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Trong lúc nhất thời người Đại Thánh đường nhanh chóng bố trí đâu vào đấy.

Người Tiêu Dao tông nghe lệnh, khởi động Vạn độc Tiêu Diêu đại trận, phối hợp với hệ thống phòng ngự của Đại Thánh đường.

Thiên Minh thượng nhân cũng hạ lệnh: Toàn thể tập hợp, bày Bắc Minh Thiên Hải trận.

Uông Kiếm Vũ hai mắt đỏ bừng, điên cuồng cười lớn: Vô dụng, tất cả đều là phí công mà thôi.

Lần này tất cả mọi người sẽ chết.

Ha ha ha.

Chấm dứt tất cả.

Uông Kiếm Vũ đột nhiên gặp phải biến cố, tinh thần bị đả kích vô cùng lớn, thân thể cũng ở trong trạng thái cực kỳ cuồng bạo.

Uông Kiếm Vũ, hoặc là thành thật hỗ trợ, hoặc là cút qua một bên đi.

Lúc này Hạng Vấn Thiên tức giận nói.

Hiện tại hắn cũng có chút hối hận, trước đó không nghe lời Đan Trì nói, không lui lại cùng với Đan Kiền Cung.

Lui lại chưa hẳn có thể phá được vòng vây, thế nhưng chung quy so với ở tại chỗ sống mái với đối thủ còn tốt hơn.

Một khi phòng ngự ở nơi này chẳng khác nào đã không còn bất kỳ đường lui nào nữa.

Hoặc là phòng ngự, hoặc là tử chiến.

Quan trọng nhất chính là hiện tại có rất nhiều tinh anh đều rời khỏi tông môn.

Vạn nhất còn có địch nhân giết tới tông môn, vậy thì truyền thừa của tông môn tất nhiên sẽ bị phá hủy.

Chuyện này khiến cho trong lòng Hạng Vấn Thiên nóng như lửa đốt.

Chỉ là chuyện cho tới nước này hắn cũng không nghĩ xa được như vậy.

Sưu Sưu Sưu Sưu.

.

.

Từ bốn phương tám hướng không ngừng có vô số người bắn ra.

Trước tiên có bốn đạo thân ảnh đáp xuống đầu tiên, khí độ phi phàm, trên người có một loại cảm giác khí thế kinh người.

Bốn người này vừa mới đáp xuống lập tức giống như bốn ngọn núi lớn trước mặt mọi người.

Khiến cho tất cả mọi người cảm thấy cực kỳ áp lực.

Kể cả Hạng Vấn Thiên cũng cảm thấy phiền muộn không nói nên lời.

Một ít võ giả tu vi thấp không chịu được mà xoay người nôn mửa, giống như muốn nôn cảm giác khó chịu trong lồng ngực ra vậy.

Hạng Vấn Thiên biến sắc, thấp giọng nói: Mọi người cẩn thận, bốn người này đều là cường giả Hoàng cảnh.

Cường giả Hoàng cảnh.

Tất cả mọi người nghe vậy sắc mặt thoáng cái trắng bệch, đều có một loại cảm giác giống như tận thế đã tới.

Thoáng cái có bốn cường giả Hoàng cảnh xuất hiện, đây là điềm báo tiêu diệt Vạn Tượng Cương Vực sao?Sưu Sưu Sưu.

.

.

.

Từng đạo thân ảnh giống như những hạt đậu từ bốn phương tám hướng tạo thành thế vây quanh người các tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực.

Tùy tiện đếm một chút tối thiểu cũng có mấy ngàn người.

Cho dù là trên phương diện nhân số cũng hơn xa những tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực này.

Lần này tới tham gia Vạn Tượng đại điển, tất cả các tông quả thực cũng mang không ít người.

Cộng lại bất quá cũng vài trăm người mà thôi.

Tăng thêm một ít người của tông môn ngũ phẩm tổng số cũng chỉ một hai nghìn.

Thế nhưng mà số người vây quanh bọn họ hiện tại lại khoảng chừng hơn bốn năm nghìn, hơn nữa nhìn thực lực đối thủ, hiển nhiên còn mạnh hơn bọn họ một bậc.

Mọi người cố gắng lên, trận chiến này chỉ có thể liều chết tìm con đường sống mà thôi.

Tuy rằng Hạng Vấn Thiên lớn tuổi, thế nhưng tuổi già nhưng chí chưa già, hùng tâm không thôi.

Hiển nhiên hắn không có ý định thỏa hiệp, hắn cũng biết lúc này cho dù muốn thỏa hiệp chỉ sợ cũng không có bất kỳ cơ hội nào.

Dù sao khí thế của đối phương hung hãn, nếu như có thể thỏa hiệp mà nói, căn bản không có khả năng sẽ giết nhiều người Thánh Kiếm cung như vậy.

Không thể nghi ngờ những thế lực này đối đầu với Vạn Tượng Cương Vực.

Đại tộc trưởng, bọn họ có địa vị gì vậy?Có người truyền âm hỏi.

Kỳ thực Hạng Vấn Thiên đã âm thầm quan sát, trong lúc đó tâm thần Hạng Vấn Thiên rung động, một cỗ cảm giác tuyệt vọng đột nhiên xuát hiện trong lòng hắn.

Hiển nhiên hắn đã biết rõ địa vị của đối thủ.

Chư vị, mọi người không nên ôm tâm lý may mắn.

Đối thủ không phải là người Cửu Dương Thiên Tông.

Ngữ khí của Hạng Vấn Thiên vô cùng ngưng trọng, nói: Mà là người Xích Đỉnh trung vực.

Phải biết rằng Xích Đỉnh tủng vực này sáu trăm năm qua chính là một ma chú trên đầu Vạn Tượng Cương Vực, một con dao mổ.

Có thể nói sáu trăm năm qua đối với Vạn Tượng Cương Vực mà nói, mỗi một ngày đều sống trong sự lo âu vô tận.

Bọn họ sợ người Xích Đỉnh trung vực.

Xích Đỉnh trung vực, đối với Vạn Tượng Cương Vực mà nói chính là một ác mộng vĩnh hằng.

Tuy rằng bọn họ hy vọng, hy vọng ác mộng này vĩnh viễn không tới.

Thế nhưng mà hôm nay bọn họ sợ cái gì thì cái đó lại tới.

Nếu như là người Cửu Dương Thiên Tông, cho dù mạnh mẽ hơn thì ít nhất còn có cơ hội thỏa hiệp.

Xích Đỉnh trung vực, song phương đều có huyết hải thâm cừu, căn bản không tồn tại bất kỳ cơ hội thỏa hiệp nào.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người có cảm giác chìm xuống đáy cốc.

Nhưng mà cũng bởi vậy, tuy rằng trong lòng sợ hãi thế nhưng mọi người lại không lùi bước, liều chết mà quyết chiến, nhiệt huyết trong lòng chậm rãi trào dâng.

Mọi người đều biết, đối mặt với Xích Đỉnh trung vực nhất định không có bất kỳ cơ hội thỏa hiệp nào.

Nói trắng ra đối thủ tới giết bọn họ, hoặc là ngoan ngoãn bị giết, hoặc là liều chết chiến một trận.

Trừ thứ đó ra, căn bản không còn con đường thứ ba để đi.

Bốn người cầm đầu của Xích Đỉnh trung vực nở nụ cười tự tin, thậm chí còn mang theo vài phần châm chọc, trêu tức.

HÌnh huynh, Kỳ Thiên tông các ngươi am hiểu nhất là công trận.

Như vậy cuộc chiến phá trận này giao cho Kỳ Thiên tông các ngươi nha.

Một lão giả mặc áo bào màu vàng có chút vui vẻ nhìn về phía một nam tử cao gầy mặc áo đen.

Giao huynh, ta thấy Kim Phù tông các ngươi xung phong thì tốt hơn.

Trận đầu tất nhiên là có nhiều tổn thương, Kim Phù tông các ngươi vô địch về phù.

Nhiều lắm cũng chỉ tổn hao một ít tài nguyên mà thôi.

Nam tử cao gầy mặc áo đen kia hiển nhiên không có nghe lời tâng bốc của lão giả mặc áo bào màu vàng kia.

Hai người này theo thứ tự là chưởng môn tông môn tứ phẩm trong Xích Đỉnh trung vực là Kỳ THiên Tông và Kim Phù tông.

Đều có tu vi Hoàng cảnh nhị trọng.

Hiển nhiên tất cả mọi người đều không muốn đánh trận đầu.

Tuy rằng biết rõ trận chiến này bọn họ đã chiếm hết ưu thế, thế nhưng mà trận đầu công thành nhất định sẽ có không ít hy sinh.

Mọi người phụng mệnh mà tới, nói trắng ra chính là tới giết chóc, cướp bóc.

Ai cũng không muốn bị tổn thất quá nhiều.

Trong lúc hai người này đối thoại, trong bốn người có một nam tử mặc áo bào xanh lại cau mày nói: Hình huynh, Giao huynh, chẳng hai huynh còn chưa phát hiện ra sao? Lục đại tông môn Tứ phẩm của Vạn Tượng Cương Vực dường như chỉ còn có bốn tông.

Hai tông còn lại đâu rồi?Người mặc áo bào xanh này có một bộ râu dài, vẻ mặt âm lãnh.

Ánh mắt giống như độc xà nhìn chằm chằm vào đội ngũ Vạn Tượng Cương Vực.

Giống như không muốn buông tha dù chỉ một người.

Người mặc áo bào xanh này lên tiếng hiển nhiên là muốn nhắc nhở ba cường giả Hoàng cảnh khác.

Còn lại là một lão giả nhìn qua rách rưới, sau lưng lại đeo một bộ đàn cổ.

Lão nhân này thoạt nhìn sẽ bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào.

Thế nhưng đôi mắt lại giống như trăng sáng, tràn ngập uy áp.

Quả nhiên thiếu một người.

Thanh âm khàn khàn của lão giả này vang lên.

Vừa mởi miệng đã khiến cho tất cả người của các tông trong Vạn Tượng Cương Vực, toàn thân không nhịn được mà nổi da gà.

Lão giả này không ngờ lại có tu vi cao hơn ba người còn lại một chút.

Ba người kia đều là Hoàng cảnh nhị trọng mà lão giả này rõ ràng là Hoàng cảnh tam trọng.

Tại sao lại thiếu một tông?Hình tông chủ của Kỳ Thiên tông nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vạn Tượng Cương Vực nói: Trong các ngươi ai là người có thân phận cao nhất?Chuyện này đương nhiên Hạng Vấn Thiên bị tất cả mọi người dùng ánh mắt đẩy ra ngoài.

Hạng Vấn Thiên lạnh nhạt nói: Các vị, dường như trật tự của Thần Uyên đại lục còn chưa tan vỡ a? Sao các vị lại dám ngang nhiên mang theo đại quân tiến vào Vạn Tượng Cương Vực ta? Không sợ sẽ khiến cho Thần Uyên đại lục công phẫn sao?Bất kể là đánh thế nào thì trước tiên cũng phải chiếm đại nghĩa.

Với tư cách là đệ nhất nhân của Vạn Tượng Cương Vực, một chút giác ngộ đó Hạng Vấn Thiên vẫn phải có.

Nhưng mà hắn cũng biết, hôm nay cho dù có chiếm được đại nghĩa chỉ sợ cũng khó mà vượt qua nổi.

Bên phía Xích Đỉnh trung vực, tông chủ Trúc Tiết Tông mặc áo bào xanh kia dùng ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Hạng Vấn Thiên, lạnh nhạt nói: Đừng có nói nhảm những lời này.

Năm đó Vạn Tượng đế quốc mạo phạm Xích Đỉnh trung vực chúng ta, chết chưa hết tội.

Đám dư nghiệt các ngươi, sáu trăm năm qua còn chưa từ bỏ ý định.

Mỗi ba mươi năm đều tổ chức cái gì gọi là Vạn Tượng đại điển, tế điện tưởng nhớ Vạn Tượng đế quốc.

Đây là mạo phạm lớn nhất đối với Xích Đỉnh trung vực chúng ta.

Hôm nay lại còn ngọc tỷ truyền quốc và long ấn trấn quốc.

Các ngươi ngang nhiên muốn phục hồi Vạn Tượng đế quốc, đây quả thực là một hành động không thể tha nổi.

Giống như Vạn Tượng Cương Vực, người Xích Đỉnh trung vực cũng muốn chiếm đại nghĩa trước.

Bất kể như thế nào, bọn họ đã vượt biên công kích, nếu như không đem đại nghĩa giành về phía tay mình, khó tránh sẽ lưu lại điểm yếu để cho người ta dựa vào đó mà công kích.

Lại nói trước khi bọn họ lên đường, Xích Đỉnh hoàng đế cũng nói năm ba lần, đó là bọn họ phải lấy một cái cớ đường hoàng, để cho bọn họ danh chính ngôn thuận đánh chiếm.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Độc tôn tam giới

  • truyện tranh Độc tôn tam giới

  • truyện Độc tôn tam giới

  • Độc tôn tam giới truyện chữ

  • đọc truyện Độc tôn tam giới

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License